Cập nhật mới

Dịch Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 120


Đặng Ngôn Thâm không còn gì để nói.

Mặt trời đã lên đến đỉnh nói, thời tiết giữa trưa nắng nóng như thiêu đốt.

Tuy rằng có hồ nước nhân tạo điều hòa với từng tầng hơi nước vẫn không có cách nào làm giảm bớt sự khô nóng này.



Nhưng trái tim nhỏ bé của Đặng Ngôn Thâm đã bị cô cháu gái làm cho tan nát rồi, thương tích đầy mình. Khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng, đi về phía trước mấy bước, lại nghe thấy Đỗ Minh Trà thấp giọng nói: “Anh họ.”

Đặng Ngôn Thâm: “Hả?’

Đỗ Minh Trà: “Lần sau đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa, ghê quá.”

Đặng Ngôn Thâm: “.....Ờ.”

Căn nhà này nằm trong khu biệt thự lâu năm, ban quản lý tài sản cơ sở và bảo vệ đều vô cùng tốt, công tác giám sát cũng chặt chẽ, theo như lời phản hồi từ nhân viên bảo vệ, nhóm người đi dọc theo đường đi dễ dàng tìm thấy ông cụ Đặng “bỏ nhà ra đi” đang ở trong hoa viên nhỏ.

Dáng vẻ của ông hôm nay khác với ngày thường, ăn mặc nghiêm chỉnh, ngồi trên ghế đá mát lạnh, vẻ mặt căng thẳng.

Mắt không chớp nhìn thẳng phía trước.

Đặng Ngôn Thâm chạy qua thử gọi ông: “Ông nội?”

Ông cụ Đặng xoay người nhìn anh ta, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ không vui, hai giây sau đột nhiên nặng nề vả lên trên mặt anh ta một cái: “Gọi cái gì mà gọi? Thằng nhóc thối tha mày đến ba mình cũng không nhận ra?”

Rốt cuộc cũng lớn tuổi rồi, lực xuống tay này quả thực không hề nặng. Ông cụ Đặng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “muốn con ngoan thì phải đánh” như vậy, Đặng Ngôn Thâm bị ông đánh không ít lần rồi.

Lúc trước trong lòng còn sẽ có tủi thân, bây giờ bị ông nội đánh như vậy, tủi thân vẫn có một chút nhưng càng nhiều hơn là buồn bã.

Ông nội đã hồ đồ rồi, hiện tại đánh người cũng chẳng có sức lực.

Tại khoảnh khắc này, Đặng Ngôn Thâm thậm chí hy vọng cái đánh vừa nãy của ông có thể mạnh hơn chút, mà không phải dáng vẻ thở hổn hển như này, mu bàn tay đầy vết nhăn, gầy gò run rẩy.

“Biên Đức ơi Biên Đức, tao lúc đầu còn hy vọng mày có thể “canh giữ biên cương, có đạo đức tốt” ông cụ Đặng lẩm bẩm “Mày hiện tại quả thật chính là thiếu đạo đức.”

Đặng Ngôn Thâm: “......”

“Sớm biết vậy thì từ lúc nhỏ đã dạy dỗ mày cho rồi, cũng không đến mức nuôi thành cái đức hạnh này” Ông cụ Đặng quay mặt đi, mu bàn tay run rẩy “Thôi bỏ đi….Mày quay về đi, tao một mình đi cũng được, mày thằng khốn nạn này đừng có mà đi theo.”

Đặng Ngôn Thâm: “.....Hả?”

Vẫn là Thẩm Hoài Dữ âm thầm nhắc nhở: “Ông lại nhớ về quá khứ rồi.”

Đặng Ngôn Thâm không nói, anh ta không kêu lên một tiếng, để kệ ông cụ dõng dạc lên tiếng phê bình anh ta, dạy dỗ anh ta.

Bệnh của ông cụ lúc tốt lúc xấu, lúc ký ức bị hỗn loạn, sẽ chìm đắm trong sự việc đã từng xảy ra trong quá khứ.

Sinh lão bệnh tử, không biết thế nào.

Với tuổi tác của ông cụ Đặng, cơ thể của ông vẫn coi như là khỏe mạnh, chỉ là có một căn bệnh này thôi.



“Đỡ tao dậy” Ông cụ Đặng quét mắt qua Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ, lại nhìn lướt qua bánh sừng bò mà ông yêu thương nhất, giống như là nhìn thấy người lạ, không có chút cảm xúc gì, đứng dậy: “Nhanh chút, đưa tao đến thành phố J, sắp không kịp rồi.”

Đỗ Minh Trà sững sờ, do dự chút nhịn không được hỏi: “Ông nội, ông đến thành phố J làm gì?”

Ông cụ Đặng cuối cùng cũng nhìn cô.

Ông cụ nhíu mày, đã hoàn toàn không nhớ nổi người trước mắt này là ai, ho hai tiếng mới nói: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Haizzz cô là gia đình mới chuyển đến à? Đây là….Tiểu Mạnh, mau lên đi lái xe.”

Câu sau là nói với Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ ôm lấy bả vai của Đỗ Minh Trà nhắc nhở: “Tiểu Mạnh là trợ lý lúc trước của ông nội, sau này vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.”

Đỗ Minh Trà mờ hồ hiểu ra gật đầu.

Cô biết ông nội hiện tại bị bệnh đãng trí, cũng không muốn giống như người khác dỗ ông nội hoặc là ép ông quay về nhà.

Sau khi cùng Đặng Ngôn Thâm nghiêm túc nói chuyện, cô quyết định để Thẩm Hoài Dữ lái xe mang ông cụ quay về thành phố J.

Đặng Ngôn Thâm cảm thấy Đỗ Minh Trà quả thật bị điên rồi: “Ông nội không tỉnh táo, các em cũng không tỉnh táo sao?”

Anh ta khó có thể tin được, thấp giọng: “Đi nghìn dặm xa xôi đến chỉ là vì cùng ông nội chơi đồ hàng à?”

“Lúc trước cụ cùng con chơi đồ hàng” Bánh sừng bò giòn giã hỏi: “Chẳng lẽ giờ con không thể chơi đồ hàng với cụ sao?”

Con vẹt ríu ra ríu rít: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Đặng Ngôn Thâm bó tay, bóp trán, nhắm mắt: “Cái này không giống…..Haizzz, thôi bỏ đi muốn đi đâu thì đi.”

Nói như vậy, anh ta nhận mệnh đang mở cửa xe thì bị ông cụ Đặng đập vào tay, đau đớn khiến anh ta kêu lên.

Ông cụ quắc mắt quở trách: “Thằng nhóc thối tha, đừng lên xe của tao! Đi xuống!”

Đặng Ngôn Thâm: “.....Hả?”

Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, ông cụ Đặng đã lớn tiếng nói muốn đóng cửa xe.

Trong lòng ông ôm một cái túi đen, cũng không biết bên trong là cái gì, quấn rất chặt.

Đỗ Minh Trà ngồi ở vị trí phó lái, cô thành thật thắt dây an toàn, kéo dây đai, nghiêng mặt.

Thẩm Hoài Dữ còn chưa lái xe, chỉ vươn tay đặt lên trên mu bàn tay cô, an ủi vỗ vỗ mỉm cười: “Yên tâm, không sao đâu.”

Đặng Ngôn Thâm tủi thân, chỉ có thể lên phía sau xe.

Anh ta vò đầu, lần đầu tiên phát hiện hóa ra ba không được ông nội yêu thích như vậy.

Sau khi ngồi vào, bánh sừng bò dựa vào cái miệng ngọt của mình, lại lần nữa lấy được sự yêu thương của ông cụ.

“Cụ ơi, cụ đi thành phố J làm gì vậy?”

“Cụ ơi, cụ có muốn chơi trò chơi không?”

“Cụ ơi….”



Ông cụ từ sau khi mắc bệnh không có kiên nhẫn nói chuyện với người khác, nhưng ở trước mặt bánh sừng bò thì lải nhải không ngừng, lại còn vô cùng có tính nhẫn lại.

Ông cụ híp mắt cười nghe bánh sừng bò nói chuyện, 一一Trả lời lại.

“Gặp một người.”

“Không muốn chơi.”

……

Đỗ Minh Trà nửa dựa vào ghế phó lái, cúi đầu chơi đùa với sợi dây ở trong tay, qua một lúc, mới nói ra một câu: “Hoài Dữ, anh nói ông nội em đến thành phố J làm gì?”

Thành phố J.

Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh chôn ở chỗ này.

Cũng là nơi Đỗ Minh Trà sống từ nhỏ đến lớn.

Ai cũng không biết ký ức của ông cụ Đặng dừng lại ở chỗ nào, ai cũng không biết hiện tại ông đang nghĩ cái gì, lần này đi thành phố J, có thể cùng ông cụ Đặng đi quanh quanh, Đỗ minh Trà cũng có thể tế bái cha mẹ…..

“Có thể là muốn đi thăm ba em?” Thẩm Hoài Dữ nói “Người lớn tuổi sẽ nhớ đến ruột thịt của mình.”

Đỗ Minh Trà vẫn cúi đầu, vươn tay nghịch đồ trang trí nhỏ trên váy: “Lúc trước em từng gặp ông nội.”

“Hả?”

“Lúc nhỏ đó, em đi theo ba đến Bắc Kinh” Đỗ Minh Trà tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lông mi run rẩy “Thực ra em chắc là đã từng gặp ông nội, nhưng ông xụ mặt bảo người đuổi em đi.”

Trong giấc mơ mơ hồ hôm qua, Đỗ Minh Trà không nhớ được hết nội dung chính, chỉ mơ hồ nhớ đến mơ thấy chuyện lúc nhỏ đi theo ba mẹ đến Bắc Kinh.

Lúc học tiểu học, cô đích thực từng đến một lần, ba mẹ dẫn cô đi gặp vài người, ăn mấy món ăn ngon.

Đỗ Minh Trà ở thành phố J thời gian dài tự do tự tại, vẫn luôn cho rằng ba mẹ mình không có người thân anh chị em gì.

Hiện tại được ba mẹ mang đi gặp người, bảo cô gọi là “chú, dì” cũng ngoan ngoãn gọi theo, trong ấn tượng, lúc cùng ăn với bác bác sĩ, ba đột nhiên đi ra ngoài, thấy một ông cụ mặt không vui, đầu tóc hoa dâm.

Bác bác sĩ bảo Đỗ Minh Trà đi qua gọi nội nội, Đỗ Minh Trà chủ động đi qua,đưa bánh tôm hùm* thơm ngon cho ông, lễ phép gọi: “Ông nội.”

Bánh tôm hùm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
 
Chương 121


“Lúc đó, trong lòng của em rất buồn” Đỗ Minh Trà nói “Em vẫn nghĩ có phải em làm sai gì không, chính vì thế nên ông mới không thích em.”

Đằng sau, ông cụ Đặng vẫn đang cười nói với bánh sừng bò, một già một trẻ, vui vẻ vô cùng.

Bên trong xe không khí ấm áp vây quay, đặc biệt yên ả, tiếng cười tiếng nói, ánh nắng đẹp.

Thẩm Hoài Dữ yên lặng nghe lời thổ lộ của vợ mình.

“Em vô cùng tủi thân đi hỏi mẹ” Đỗ minh Trà mỉm cười khẽ nói “Mẹ em nói, cái này không phải con sai, ông nội chỉ là không thích mẹ thôi.”

“Lúc đó em còn quá nhỏ, không hiểu cái gì….Thực ra lúc đó mẹ em nói chuyện cả người đều đang run, bà sắp khóc đến nơi rồi, vẫn còn muốn an ủi em….” Đỗ Minh Trà thấp giọng “Mẹ vẫn luôn sợ ông nội, mẹ cũng rất nhiều lần nói xin lỗi với ba, bà rất hạnh phúc lại cũng luôn tự trách.”

Đỗ Uyển Linh xuất thân bần hàn, lúc vừa mới sinh ra thì bị bà nội ôm đi mất, là mẹ của bà trộm ôm quay về, bỏ học từ sớm, đến cao trung cũng không học.

Hoàn cảnh ra đình của Đặng Phù Lâm rất tốt, cuộc đời 24 năm về trước đều không phải lo lắng đến chuyện tiền bạc, học lực tốt, là người sinh ra đã đứng ở vạch đích trong ngoặc kép.

Mây bùn khác biệt.

Đỗ Uyển Linh bị bạn lừa đến tiệm làm tóc xấu xa, bị đánh đến trên người đầy vết thương lần đầu tiên bị ép tiếp khách, kéo được Đặng Phù Lâm, bà ch ảy nước mắt sợ hãi Đặng Phù Lâm sẽ làm gì với mình, sự thật là, Đặng Phù Lâm cho bà tiền, đưa bà ra khỏi chỗ đó, đưa bà đi học, cho bà hoàn thành hết việc học.

Cho dù bà không thi đỗ đại học cũng chẳng sao, Đặng Phù Lâm không hề trách bà, tôn trọng lựa chọn của bà.

Sau này, Đặng Phù Lâm lấy bà làm vợ.

Ông cụ Đặng chán ghét Đỗ Uyển Linh, bởi vì bà đã “dụ dỗ’ Đặng Phù Lâm cùng bà chạy trốn.

Sự thật là, cái này không liên quan gì đến Đỗ Uyển Linh? Kỹ năng đầu thai của bà không tốt, bị lẫn trong ổ sói. Sau khi cùng với Đặng Phù Lâm rời đi, cũng bởi vì sự ông cụ không bằng lòng và kiên quyết——

Đỗ Minh Trà nhắm mắt.

Trong lòng cô hiểu rõ.



Với sự kiêu ngạo trước kia của ông cụ Đặng, ông không có cách nào chấp nhận sự thực là cách làm sai lầm của bản thân đã ép con trai mình rời đi, lúc này mới sẽ đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Đỗ Uyển Linh, muốn tìm một người đen đủi thay mình chịu tội, từ đó mà khiến cho trái tim mình được yên ổn.

Con người vì có thể lừa gạt bản thân thì sẽ tìm một người đội nồi cho mình.

Rất ít người có thể nhìn thẳng vào sai lầm của bản thân.

“Em thỉnh thoảng nghĩ, nếu như ba mẹ lúc đó không rời khỏi Bắc Kinh, có phải hiện tại vẫn có thể sống tốt không” Đỗ Minh Trà nhìn mây trắng trời xanh bên ngoài cửa sổ xe “Trước khi bọn họ qua đời, còn chưa nói một câu nào với em.”

Sự cố đến trước so với ngày mai.

Đến mức không kịp cho người ta để lại một câu dặn dò.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Ba mẹ luôn luôn tự hào về em.”

Đỗ Minh Trà nghịch đồ trang trí trên quần áo, mỉm cười một cái.

Cô cũng vậy. đam mỹ hài

Cô tự hào vì có ba mẹ như vậy.

-

Khó khăn lắm mới đến thành phố J, Đỗ Minh Trà để ông cụ Đặng ngủ ở phòng ngủ chính, cô và Thẩm Hoài Dữ bàn bạc một chút, quyết định để Thẩm Hoài Dữ ngủ ở sofa, bánh sừng bò và Đỗ Minh Trà ngủ trong phòng.

Còn về Đặng Ngôn Thâm——

Đỗ Minh Trà nói: “Ở đây là thành phố lớn, không thiếu nhất chính là khách sạn, anh tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ là được rồi.”

Đặng Ngôn Thâm ý đồ muốn được ở lại: “Anh thấy sofa ở phòng khách cũng rộng——Thực sự không được thì thảm trải cũng được.”

“Vẫn là đi khách sạn đi” Thẩm Hoài Dữ nói “Thảm là cho con vẹt ngủ.”

“.....Hứ.”

Đặng Ngôn Thâm hậm hực.

Cả nhà này cộng thêm con chim toàn là họng súng, Đặng Ngôn thâm ở trong lòng âm thầm phun tào, lại không nói ra.

Thẩm Hoài Dữ cũng quá là chú ý đến ranh giới giữa nam và nữ rồi.

Nhưng mà cũng không nhất định, suy cho cùng mấy năm trước đích thực có tin đồn nói hai anh em Thẩm gia đó….Tin đồn này mãi cho đến khi hai anh em đi thượng hải mới dừng lại.



Tuy nói tin đồn không thể tin nhưng Đặng Ngôn Thâm vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai anh em nhà đó có chút khác thường.

Nếu như nói sự tình là thật….Cũng chẳng trách Thẩm Hoài Dữ lại đặc biệt đề phòng với người anh họ là anh.

Sau khi đến thành phố J ông cụ Đặng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ông không tiếp tục chơi đùa cùng bánh sừng bò nữa, một mình ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cũng không khác biệt so với bình thường.

Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà đã chuẩn bị cơm tối xong, mời ông cụ đi ra, ông cụ Đặng im lặng ăn một cái màn thầu và một bát cháo, đột nhiên nói: “Ngày mai 12 giờ trưa đưa tôi đến trưởng tiểu học phượng hoàng.”

Trường tiểu học Phượng Hoàng là nơi Đỗ Minh Trà từng học, cô thử hỏi: “Ông đến đó làm gì?”

Ông cụ Đặng nói: “Không phải việc của cô.”

Bánh sừng bò xúm lại, mắt chớp chớp: “Cụ ơi cụ muốn tìm bạn nhỏ để chơi à?”

Ông cụ Đặng hừm một tiếng, chỉ để lại một câu: “Đừng quên gọi tôi.”

Cứ nghênh ngang như vậy đẩy cốc mà đi.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không rõ ông nội đang nghĩ cái gì. Thẩm Hoài Dữ mỉm cười an ủi cô một hồi, để cô cùng bánh sừng bò đọc sách, bản thân ở lại sắp xếp bát đũa.

Sau khi kết hôn, Đỗ Minh Trà cũng đến thành phố J mấy lần, phòng của ba mẹ vẫn giữ lại, đã lâu không có người ở, lộ rõ vẻ lạnh lẽo.

Đỗ Minh Trà không chấp nhận được để ba mẹ “cô đơn” như vậy, nên về rất nhiều lần, thu dọn, mang theo cả bánh sừng bò đến ở một thời gian để an ủi ba mẹ.

Bánh sừng bò chơi gần cả ngày, cũng mệt rồi, ồn ào quấn lấy bên cạnh Đỗ Minh Trà nghỉ ngơi, Đỗ Minh Trà đợi cô bé ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi giường đi dép, lặng lẽ ra ngoài xem Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ đã tắm rửa xong, thay đồ ngủ, nằm trên sofa.

Sofa đối với anh mà nói có chút nhỏ, anh bắt buộc phải co người lại mới đủ, nhìn thấy Đỗ Minh Trà đi đến, anh ngồi dậy nhường ra một chỗ.

Đỗ Minh Trà ngồi lên, để chân lên chân anh, làm nũng: “Chân lạnh quá, anh có thể ủ ấm giúp em không?”

Thẩm Hoài Dữ thuận tay nhét chân cô vào trong áo ngủ của mình, dùng độ ấm của bụng để ủ ấm cho cô: “Hiện tại thì sao?”

Đỗ Minh Trà nói: “Tốt hơn rồi!”

Cô động đậy chân, xuyên qua lớp áo nhìn thấy vết sẹo như ẩn như hiện của Thẩm Hoài Dữ.

Chỗ đó có một hình xăm.

Một hình xăm trông giống vết sẹo.

Chuyện sinh đẻ của Đỗ Minh Trà khiến cho Thẩm Hoài Dữ vô cùng tự trách, đặc biệt là đoạn thời gian bánh sừng bò vừa mới sinh đó, trên bụng của Đỗ Minh Trà có vết rạn, cô thường hay sờ vết rạn đó cảm thấy giống như để lại sẹo, có chút không được vui.

Đợi đến sau khi cơ thể của Đỗ Minh Trà khỏe lại rồi, anh muốn thợ xăm hình xăm cho anh hình xăm vết sẹo trên eo.

Sau này vết rạn của Đỗ Minh Trà tốt hơn rồi, hình xăm đó của Thẩm Hoài Dữ lại vẫn còn nguyên.

Đỗ Minh Trà cũng thích hình xăm này, cô nguyện ý chủ động hôn hình xăm, hôn đến khi Thẩm Hoài Dữ ôm lấy ót của cô, ngăn hành động này của cô lại.

Cô ủ ấm chân một lúc thì tắt đèn phòng khách, trong bóng tối hôn môi với Thẩm Hoài Dữ, vừa mới hôn được hai cái thì nghe thấy có tiếng mở cửa phòng ngủ.

Ông cụ Đặng vừa ho vừa đẩy cửa ra.

Đỗ Minh Trà không dám động, cô nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, nhìn không rõ động tĩnh bên đó, chỉ dỏng tai lên nghe, nghe thấy ông cụ Đặng giọng nói già nua kêu lên một tiếng: “Phù Lâm, con chạy đi đâu rồi?”

Giống như là lời tự nói một mình, lại giống như lời than thở đau thương không biết phải làm sao.

Ông cụ Đặng nói: “Con chạy xa như vậy, ba tìm không thấy con rồi.”

Tiếng nói rất khẽ, ông giống như đang nằm mơ, mộng du đứng ở trong phòng khách lại chậm rãi quay về phòng ngủ.

Đỗ Minh Trà không tiếp tục hôn môi với Thẩm Hoài Dữ nữa, cô chủ động hôn chụt một cái vào má của Thẩm Hoài Dữ mới thả ra, nhỏ giọng nói: “Em quay về ngủ đây.”

Thẩm Hoài Dữ an ủi vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, chỗ này có anh canh rồi.”

Đỗ Minh Trà nhẹ tay nhẹ chân quay về phòng của mình, trong phòng ngủ chính yên tĩnh, ông cụ Đặng không có phát ra chút tiếng động nào.

Giống như là ông đã ngủ rồi.

Ngày thứ hai, vừa mới 10 giờ, ông cụ Đặng đã dậy, lẩm bẩm muốn chuẩn bị cho tốt, ông xách cái túi đen kia của ông, cũng không biết bên trong giấu thứ gì, cứ muốn đi đến trường tiểu học Phượng Hoàng.

Đỗ Minh Trà không thể không cùng Thẩm Hoài Dữ và bánh sừng bò cùng đi với ông.



Đặng Ngôn Thâm thực ra không ngủ quen giường bên này, hôm qua có gái ngành và khách ở phòng bên cạnh tình cảm mãnh liệt bắn súng khắp nơi, rung chuyển núi đồi, rung cho Đặng Ngôn Thâm miệng lưỡi khô khốc không ngủ nổi, vừa sáng sớm đã đeo hai vầng thâm quầng, vừa ngáp vừa đi ra ngoài: “Ngày nghỉ này của mình coi như là hỏng bét….hắt xì!”

Nặng nề hắt xì một cái.

Từ chỗ này đến trường tiểu học Phượng Hoàng không xa, Thẩm Hoài Dữ muốn lái xe, bị ông cụ Đặng nhíu mày lạnh giọng ngăn lại: “Tiểu Mạnh! Cậu làm cái gì đó! Đừng đánh rắn động cỏ!”

Đỗ Minh Trà không hiểu ông nội muốn làm cái gì, chỉ thấy ông đã đi về hướng trường tiểu học Phượng Hoàng. Cô sững sờ một lúc, vô thức nghiêng người nhìn Thẩm Hoài Dữ, chỉ nhìn thấy anh lắc đầu với mình tỏ ý cũng không biết.

Nếu như hiện tại ông cụ thần chí không tỉnh táo, thế ông sao lại biết trường tiểu học Phượng Hoàng ở chỗ nào?



Đỗ Minh Trả không tự chủ mà suy nghĩ lung tung, cô bước nhanh mấy bước, đi theo ông cụ, cuối cùng nghe thấy ông cụ lẩm bẩm: “Sắp không kịp rồi….Sắp không kịp rồi….”

Sắp không kịp cái gì?

Đỗ Minh Trà đi lại gần, muốn nghe rõ hơn một chút, nhưng ông cụ không nói nữa, ông tuổi già chân đi không được tiện, chống gậy bước nhanh.

Ông cụ Đặng một đường đi đến cổng trường tiểu học Phượng Hoàng.

Sắp đến lúc tan học, trường tiểu học này không có nhà ăn, đều là người nhà đón về ăn cơm rồi lại đưa đến.

Bây giờ, cửa cổng đang đầy ông bà đến đón cháu.

Ông cụ Đặng ôm một cái túi đen. Người ở cổng trường quả thật là quá nhiều, một bầu trời đen. Khi còn trẻ dáng người ông cao lớn, bây giờ sau khi già rồi, lưng còng giống như bông lúa nặng trĩu hạt, thẳng tắp ngả xuống, ông gắng sức muống ngẩng cao đầu, xuyên qua đám người nhìn mấy đứa trẻ đi ra, lại không làm sao được.

Đỗ Minh Trà sững sờ.

Mái tóc bạc ông cụ Đặng chỉnh sửa lúc sáng dậy đã bị gió thổi rối, giống như sương sớm ở trên cỏ hoang vào sáng sớm ngày đông, lạnh lẽo theo gió lắc lư.

Ông cầm túi đen nhỏ đó, muốn từ trong đám người chen đi, muốn đi ra phía trước, đi xem xem mấy đứa nhỏ đang chen chúc mà ra đó, nhưng người quá đông, túi trong tay ông không cẩn thận rơi xuống, ông cụ khó chịu ôi lên một tiếng, có người không cẩn thận giẫm lên túi, vội vàng tránh ra nói xin lỗi.

Ông cụ Đặng không quan tâm anh ta, ông khó khăn khom người, đau lòng nhặt cái túi bị in một dấu chân lên.

Đỗ Minh Trà chạy như bay qua, ngồi xổm xuống giúp ông nhặt túi đen: “Ông không sao chứ?”

Ông cụ Đặng bỗng nhiên cướp lấy túi từ trong tay cô, vẻ mặt căng thẳng: “Đây là tôi mang đến cho Minh Trà…Cô đừng chạm vào…..”

Đỗ Minh Trà hoảng hốt nhìn ông nội.

Ông cụ Đặng không quan tâm đ ến cô, ông đã già đến hồ đồ, cúi đầu chỉnh lại cái túi.

Cái túi vừa mới bị giẫm lên như vậy, bánh tôm hùm gần như đã bị vỡ vụn thành miếng rồi, vỡ nát không chịu được, ông cụ cúi đầu, cầm mấy cái bánh tôm hùm không hoàn chỉnh này, đôi mắt vẩn đục lo lắng lại tự trách.

“Hỏng rồi….Hỏng rồi…Đều vỡ vụn hết rồi, sao có thể cho Minh Trà ăn được?” Ông cụ hoảng loạn muốn cầm mấy cánh bánh tôm này lên, lại không thể nào cầm được hoàn chỉnh “Minh Trà….Minh Trà chắc không thích tôi rồi…..”

Đỗ Minh Trà ngồi xổm trước mặt ông, cô vươn tay, thấp giọng nói: “Ông nội, ông đứng dậy đi, cháu rất thích ông.”

Ông cụ Đặng không phản ứng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào bánh tôm hùm trong tay.

Đầu tóc bạc trắng, dáng người còng còng.

Ông đã không nhận được ra Đỗ Minh Trà rồi.

Một người mà trong lòng ông áy náy nhất, muốn xin lỗi nhất bây giờ cũng không nhận ra rồi.

Trí nhớ già cả của ông đã bị thoái hóa rồi.

Thẩm Hoài Dữ khom người, nhỏ giọng nói với ông bánh sừng bò mấy câu.

Đỗ Minh Trà đang muốn đỡ ông cụ Đặng dậy: “Ông nội——”

“Ông nội!”

Bánh sừng bò giọng nói giòn giã gọi ông nội, cô bé đi đến trước mặt ông cụ, khom người, nghiêm túc từ trong tay ông lấy mảnh bánh tôm hùm bị vỡ vụn đi.

Cô bé mở miệng, a ùm một miếng ăn sạch mảnh vụn.

Ông cụ Đặng cuối cùng cũng nhìn cô bé, cho chút lo lắng, khẽ hỏi: “Minh Trà?’

Ông nói năng lộn xộn: “Cháu còn nhớ ông là ông nội?”

Bánh sừng bò ngậm kẹo, vụng về kéo tay ông cụ Đặng.

Cô cười với cụ: “Ông nội, chúng ta quay về nhà đi, cùng đi ăn cơm nhé.”
 
Chương 122


Mặt trời chói chang như thiêu đốt, Đỗ Minh Trà đỡ ông cụ Đặng chậm rãi lên xe, ông cụ hiện tại đã không nhận ra cô rồi, chỉ dùng sức, vẫy vẫy tay với bánh sừng bò.

Ông bây giờ hồ đồ rồi, trí nhớ mơ hồ, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ coi bánh sừng bò là cháu gái của mình, hiện tại một chút cũng không buông.

Ông cụ có đứa con trai chết sớm này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Minh Trà.

Minh Trà tha thứ cho ông rồi, bé Minh Trà cuối cùng cũng tha thứ cho ông.

Ông cụ Đặng thời gian gần đây giữa đêm thường mơ, trong mơ thấy Đỗ Minh Trà lúc nhỏ tủi thân nhìn ông, đôi mắt to đen nhìn ông tràn đầy sợ hãi, rút tay cầm kẹo tôm hùm về, giấu đi.

Cô bởi vì bị giáo huấn mà tay chân luống cuống, thậm chí có chút sợ ông.

Lúc đó Đỗ Minh Trà còn quá nhỏ, hoàn toàn không ý thức được ông vì sao lại tức giận, ngây ngốc còn bởi vì đưa đồ cho ông mà tủi thân….

Cháu gái của ông, là giọt máu duy nhất mà người con trai ông yêu quý nhất để lại.

Lần đầu tiên tỏ ý tốt với ông, lần đầu tiên gọi ông là ông nội lại bị ông cứng rắn cự tuyệt.

Trong lòng ông cụ có tảng đá đè nặng.

Hiện tại nhớ lại, vẫn đau như kim châm, vươn tay che không được, sờ không thấy.

So với cây kim bạc thì nó chính là như con dao đâm thẳng, ngày qua ngày, thời gian lâu cắm rễ trong máu thịt, kéo không ra, thỉnh thoảng lại đau lên, tàn nhẫn đâm ông mấy cái.

……

Bánh sừng bò không giãy khỏi tay cụ cố, cho dù bị ông nắm đau cũng không kêu lên một tiếng.

Hôm qua, Thẩm Hoài Dữ đã nghiêm túc nói chuyện với cô bé, cũng nhắc đến hiện tại ông cụ Đặng đang bị “bệnh”.

Thẩm Hoài Dữ kiên nhẫn nói với cô bé, ông cụ Đặng trí nhớ bị lẫn lộn, mơ hồ giống như người ở trong mê cung, lạc đường, tìm không thấy đường ra.

Bánh sừng bò dường như nghe hiểu, chỉ đăm đăm ghi nhớ một điều——

Coi bản thân là mẹ, coi mình là cháu gái của cụ.

Đối với đứa trẻ mà nói, cái này cũng chẳng phải việc khó gì. Cụ bị bệnh, nếu như việc đóng vai mẹ có thể khiến cho cơ thể của cụ khỏe hơn chút thì bánh sừng bò cũng vui vẻ đi làm.

Cụ bình thường đối với cô bé rất tốt, hiện tại cũng đã đến lúc cô bé báo đáp lại rồi.

Chỉ là đổi tên gọi từ “cụ” thành “ông nội” mà thôi.

Cái này thực sự cũng chẳng phải việc khó gì.

Bánh sừng bò nghiêm túc nghĩ như vậy.

Cô bé còn cảm thấy “trò chơi” này chơi rất vui, vui vẻ đi bên cạnh cụ, nghiêng mặt hỏi: “Trưa nay ăn cái gì nhỉ?”

Ông cụ Đặng lưng vẫn còn chưa thẳng lên, sự thật là ông đã không thể thẳng lưng được. Người lớn tuổi đều như vậy, đến việc thẳng lưng cũng đã trở thành một việc khó khăn.

Nhưng lại càng dễ dàng nói ra chuyện trong lòng, không giống như lúc trẻ tránh né, khó chịu.

Ông cụ Đặng yêu thương nhìn bánh sừng bò: “Bánh cuốn thịt thái sợi xào nước tương*, Minh Trà thích nhất cái này, có phải không Minh Trà?”

Bánh cuốn thịt thái sợi xào nước tương
 
Chương 123


Anh quay mặt nhìn mẹ của mình lại chỉ nhìn thấy Bạch Tĩnh Ngâm cúi đầu, dùng dao nĩa cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ, váy liền thân màu trắng làm tôn lên làn da như trắng sáng của bà, bị giam cầm trong bầu trời đen tối.

Bà không nói cái gì cả.

Bạch Tĩnh Ngâm giống như con chim bị bắt nhốt, cuối cùng chỉ có thể sống ở trong lồng, thỉnh thoảng được mang ra ngoài phơi nắng, rất nhanh sau đó lại bị giam trở lại cái lồ ng giam ấm áp này.

Bà bị vây lại.

Thẩm Hoài Dữ lúc đó mơ hồ ý thức được, mối quan hệ của ba mẹ nói không phải là kiểu tình yêu mà trong sách giáo khoa nói nói, càng không giống kiểu ấm áp gia đình.

Nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ, nhỏ đến không có năng lực gì, cũng không có năng lực đọc để đi tìm hiểu sâu về thứ bị chôn giấu này, cũng không đủ lớn để khiến anh đi suy nghĩ nhiều về tình cảm mâu thuẫn phức tạp của ba mẹ.

Không đến mức hận nhưng cũng không yêu.

Đau khổ và yêu thương đều được hòa lẫn.

Thẩm Hoài Dữ và Thẩm Tòng Hạc luôn không tính là thân thiết.

Thẩm Tòng Hạc tính tình cô độc ngạo mạn, cho dù có là con trai mình, cho dù cố gắng làm ra vẻ là một người ba thì cũng không đủ hòa nhã được.

Thế nên giống như các bé trai khác, Thẩm Hoài Dữ lúc nhỏ cũng ngưỡng mộ ba của mình——Trước khi anh tận mắt nhìn thấy ba mình cưỡng ép mẹ mình.

Thẩm Hoài Dữ sau khi mô phỏng xong chữ ký thì đã sớm lên giường đi ngủ, nửa đêm đói bụng, anh nhịn không được đi phòng bếp tìm đồ ăn, lại nhìn thấy trong phòng bếp, Bạch Tĩnh Ngâm bị ba mình đặt lên trên bàn nấu ăn, ôm lấy bả vai của ông, hu hu khóc ra tiếng.

Đối với Thẩm Hoài Dữ lúc nhỏ mà nói, loại chuyện này có lực k1ch thích vô cùng lớn, đến mức anh ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tạm thời không có động tác gì.

Chỉ là hơi lạnh từ lòng bàn chân của Thẩm Hoài Dữ dâng lên, cái trạng thái sợ hãi không biết tên này như muốn chiếm lấy anh, anh lúc này sợ hãi giống như kiểu trong một đêm người thân biến thành dã thú vậy.

Ba chính là biến thành quái vật.

Bạch Tĩnh Ngâm nhìn thấy anh, sắc mặt trắng bệnh, càng ra sức ngọ nguậy đánh loạn: “Thẩm Tòng Hạc anh bỏ tôi ra——”

Thẩm Tòng Hạc không hề buông lỏng tay, ông nghiêng người, lấy đi cái cốc ném qua, không vui quở trách: “Ra ngoài.”

Chiếc cốc vừa hay rơi trên trán của Thẩm Hoài dữ, anh lùi sau hai bước, xoay người dời đi.

Đau thương từ cái cốc đó khắc vào trái tim anh, Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên ý thức được, hóa ra tình yêu là thứ khiến cho người ta trở thành con quỷ.

……

Ngày thứ hại Tĩnh Ngâm mãi cho đến giữa trưa mới rời giường, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu.

Bà gọi Thẩm Hoài Dữ qua, xoa mặt của Thẩm Hoài Dữ, thấp giọng hỏi một vấn đề kỳ lạ.

Thẩm Hoài Dữ thành thật trả lời.

Bao gồm cả việt anh không nhìn thấy mặt người.

Trong khoảnh khắc đưa ra câu trả lời đó, Thẩm Hoài Dữ cảm thấy được vẻ thất vọng của mẹ.

“.....Như vậy à, con với ba con giống y hệt nhau” Bạch Tĩnh Ngâm đau khổ nói, ngón tay và giọng nói đều run rẩy, ép xuống đau khổ: “Tôi sao lại sinh ra một con quỷ……”

Thẩm Hoài Dữ không hiểu mẹ đang nói cái gì, nhưng trong nháy mắt Bạch Tĩnh Ngâm vươn tay bóp lấy cổ anh: “Một người đã đủ rồi, Hoài Dữ xin lỗi, mẹ không muốn con lại đi hại người khác…..”

Thẩm Hoài Dữ không cựa quậy.

Anh để mặc mẹ anh dùng sức bóp cổ anh, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Thẩm Tòng Hạc vội vàng chạy đến, mới có thể thành công giải thoát anh đang cận kề tắt thở.

Thẩm Tòng Hạc sẽ không trách Bạch Tĩnh Ngâm.

Cho dù Bạch Tĩnh Ngâm có thật sự bóp ch ết anh, Thẩm Tòng Hạc cũng chưa chắc sẽ trách mắng bà.

Đây là điều mà Thẩm Hoài Dữ nhận thức được rõ ràng từ trong chuyện này.

Thẩm Tòng Hạc sau khi xác nhận anh không làm sao, an ủi Bạch Tĩnh Ngâm đang có chút sụp đổ.

Sau khi biết được nguyên nhân Bạch Tĩnh Ngâm sụp đổ, Thẩm Tòng Hạc ngược lại cười một cái.

“Như vậy có gì không tốt?” Thẩm Tòng Hạc dịu giọng hỏi Bạch Tĩnh Ngâm, giọng nói đó gần như bình tĩnh đến điên cuồng “Từ trong bụng em chui ra, sinh ra một đứa bé giống y hệt với anh, có máu thịt của anh và em, hoàn toàn giống con của anh…..Em không cảm thấy vui vẻ à?”

Bạch Tĩnh Ngâm khóc, liên tiếp lùi ra sau, trên má của bà không ngừng có giọt lệ chảy xuống.

Thẩm Hoài Dữ không hiểu không khí kỳ lạ giữa ba và mẹ, anh chỉ cảm thấy hai người đang cãi nhau.

Ba giống như là con sói, khiến cho anh cảm giác xa lạ, sợ hãi.

Từ sau đó, Bạch Tĩnh Ngâm bắt đầu xa cách Thẩm Hoài Dữ.



Bà cũng sẽ không khống chế được làm thương anh, nhịn không được dùng đồ gì đó làm anh bị phỏng, bóp cánh tay anh.

Một hôm, Thẩm Tòng Hạc đi công tác, Bạch Tĩnh Ngâm nhốt Thẩm Hoài Dữ ở trên phòng thờ trên gác.

Không có ai phát hiện Thẩm Hoài Dữ bị khóa trên phòng trên gác, anh không chịu được mà gõ cửa nhưng không có ai phản ứng lại.

Cả một ngày, Thẩm Hoài Dữ đói đến mức ăn cả hương cúng chỉ bởi vì ngửi thấy mùi thơm.

Mãi cho đến lúc Thẩm Tòng Hạc phát hiện Bạch Tĩnh Ngâm rõ ràng vẫn luôn muốn hại chết anh, lúc này cuối cùng mới tách hai người ra.

Thẩm Hoài Dữ bị đưa đến nhà cậu, cùng ăn cùng học với đứa con nhà cậu.

Tuổi tác dần lớn lên, anh cuối cùng cũng hiểu bản thân vì sao không được mẹ thích.

Thẩm Tòng Hạc vì ép Bạch Tĩnh Ngâm ở lại, để bà mang thai, sinh ra đứa trẻ có máu thịt của hai người.

Thẩm Hoài Dữ chính là vì mục đích ích kỷ cá nhân như vậy mà sinh ra.

Đợi đến khi tuổi tác anh dần nhiều lên, đọc nhiều sách hơn, nhìn thấy nhiều thứ hơn….Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng hiểu, vì sao mẹ lại có ác cảm đối với ba lớn như vậy.

Nếu như là anh, anh cũng sẽ hận người cường ép bản thân như vậy.

Bạch Tĩnh Ngâm bị ba anh trói buộc.

Mà Thẩm Hoài Dữ chính là sợi dây thừng trói buộc bà đó.

Thẩm Hoài Dữ không hề oán hận Bạch Tĩnh Ngâm, trong một đoạn thời gian dài, anh thậm chí cho rằng anh xứng đáng bị trách phạt. Trong tivi và trong sách đều nói như vậy, cha làm con chịu.

Anh là nghiệp chướng của ba, là đồng phạm của ba.

Nhưng anh…..

Lúc còn nhỏ cũng đã từng khát vọng sự quan tâm đ ến từ mẹ mình.

Thẩm Hoài Dữ đã không nhớ nổi cảm giác được mẹ ôm là như thế nào.

Thật châm biếm biết bao nhưng đây lại là sự thật.

Thẩm Hoài Dữ lạnh lùng nhìn tranh chấp và dung hòa giữa ba mẹ, cho dù Bạch Tĩnh Ngâm có nổi nóng như thế nào, k1ch thích ba anh tức giận như thế nào, Thẩm Tòng Hạc đều sẽ không buông bà ra.

Giống như vậy, cho Thẩm Tòng Hạc có đòi hỏi như thế nào, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ không đi ra khỏi chiếc lồ ng giam bà này.

Hai người không phải vẫn luôn sống trong hục hặc như vậy, trong ký ức ít ỏi của anh, cũng từng có lúc ba mẹ hòa thuận với nhau, chỉ là sau khi tình đầu của Bạch Tĩnh Ngâm ngoài ý muốn qua đời, quan hệ của hai người bọn họ mới nhanh chóng đến bước như nước với lửa.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên thảm, vẻ mặt vô cảm giở sách ra.

Hoàn toàn không quan tâm đ ến những thanh âm mơ hồ truyền đến từ phòng bên cạnh.

Anh ở trong tình huống này học sơ trung, cao trung.

Người bên cạnh không phải không có ai yêu đương, duy nhất chỉ có Thẩm Hoài Dữ không quan tâm, chỉ chăm chú học hành.

Bạn tốt Thẩm Tuế Hòa từng hỏi anh vì sao không yêu đương, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu giở sách: “Không có hứng thú.”

Thế giới của anh không có đẹp xấu, thậm chí không có tính khác biệt.

Con người không thể nào có hứng thú gì với đường nét cả, chẳng lẽ còn có người sẽ yêu người trên giấy hay sao?

Thẩm Tuế Hòa cười: “Cũng đúng.”

Hai người đều họ Thẩm, tính về trước mấy thế hệ thì cũng là người một nhà, tuy là bối phận khác biệt, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người.

Thẩm Tuế Hòa cũng biết rõ thị lực của Thẩm Hoài Dữ có vấn đề, đây không phải là bí mật gì.

Thẩm Tuế Hòa cúi đầu nhìn đôi tay của mình, đột nhiên nói: “Hoài Dữ.”

“Hả?”

“Thế sau này cậu sẽ làm sao?” Thẩm Tuế Hòa hỏi anh “Sau này lựa chọn độc thân?”

Thẩm Hoài Dữ không trả lời anh.

Anh soàn soạt viết tên mình trên bài thi, không quan tâm nói: “Cậu không phải cũng chỉ nghĩ đến em gái sao, không muốn yêu đương sao?”

Thẩm Tuế Hòa sững sờ, không cười quay mặt đi, con ngươi nồng đậm tĩnh mịch: “Cậu nói cũng đúng.”



Hoàn cảnh gia đình của Thẩm Tuế Hòa khó khăn, không thể không đưa em gái đến nhà cậu nhờ nuôi…..Thẩm Hoài Dữ biết Thẩm Tuế Hòa yêu quý em gái như thế nào, cũng biết Thẩm Tuế Hòa vì điều này có bao nhiêu đau khổ.

“Mỗi người đều có mục tiêu của bản thân, không phải tất cả mọi người trong đầu đều chỉ nghĩ đến chuyện sinh sản đời sau” Thẩm Hoài Dữ lật sách có chút kích động “Một mình cũng rất tốt.”

Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy kiểu “tình yêu” của ba mẹ, anh không muốn bản thân cũng chìm trong cái kiểu không lý trí này.

Quá là đáng sợ.

Thẩm Hoài Dữ của lúc đó nghĩ, nếu như trên thế giới có người anh có thể nhìn rõ, thế thì anh thà rằng đối phương không xuất hiện trong vận mệnh của anh.

Anh không cách nào đảm bảo rằng bản thân sẽ không vết xe đổ của ba lần nữa.

Cao trung năm đó, Bạch Tĩnh Ngâm buổi tối không ngủ được, mời một giáo viên nam đến đọc thơ cho bà.

Mặc dù hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Tòng Hạc không cách nào chấp nhận được loại hành vi này, nổi cơn thịnh nộ về nhà sớm hơn mọi khi, cãi nhau dữ dội với Bạch Tĩnh Ngâm một hồi.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tĩnh Ngâm bởi vì bụng đau không chịu được mà vội vàng đưa đến bệnh viện, Thẩm Hoài Dữ đi cùng ba mẹ đến, trên hành lang yên tĩnh chờ đợi.

Lưng anh dựa vào tường, đang mất hồn suy nghĩ đến đề toán học, nhìn thấy một nhà ba người đi qua bên này, bé gái đó bị quấn chặt giống như bánh chưng.

Thẩm Hoài Dữ chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Trời mùa hè không nóng sao?

Chỉ nhìn một cái, Thẩm Tòng Hạc và Bạch Tĩnh Ngâm từ trong phòng kiểm tra đi ra. Khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên đó là ba thế nhưng lại quen biết ba người nhà đó, lúc bọn họ hàn huyên, cô bé bánh chưng này lại đi lại gần anh, giòn giã đi đến “bắt chuyện”.

Nói là bắt chuyện có thể có chút không đúng nhưng đứa nhỏ này đích thực vô cùng tò mò với anh, ríu rít hỏi đông hỏi tây.

Thẩm Hoài Dữ không thích trẻ con.

Nhưng cô bé bánh chưng này cũng không khiến người ta chán ghét.

Trước khi đi, Thẩm Hoài Dữ đưa cho cô một cái kẹo tộm hùm.

Kẹo tôm hùm còn là Thẩm Tuế Hòa mang đi cho anh, nhưng Thẩm Hoài Dữ không thích ăn đồ ngọt, trong lòng nghĩ trẻ con thích ăn kẹo, lúc này mới thuận tay đưa cái này cho bánh chưng này.

Bánh chưng nhỏ này cũng được quấn quá chặt rồi, đến mức Thẩm Hoài Dữ lúc đó hoàn toàn không ý thức được, dưới cái kính đen và lớp khăn lụa chính là người “duy nhất” đó của anh.

……

Cơn gió buổi chiều thổi nhè nhẹ, bánh sừng bò đi theo ông cụ Đặng vào phòng ngủ chính, nghiêm túc nghe ông cụ kể chuyện Trí Thủ Uy Hổ Sơn.

Mà Đỗ Minh Trà nằm úp sấp trên giường, nghe Thẩm Hoài Dữ chậm rãi kể hết câu chuyện trước đó.

Đỗ Minh Trà vô cùng khổ não: “Sao em lại không biết nhỉ?”

“Lúc đó em vẫn còn nhỏ, bộ óc so với quả hồ đào chẳng khác gì nhau, làm sao có thể nhớ được mấy cái này?”

Đỗ Minh Trà không nói, cô cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhịn không được, trực tiếp bò dậy, nửa quỳ ngồi hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Hỏi anh một chút, nếu như lúc đó anh biết được có thể nhìn thấy rõ em…..Anh sẽ làm gì?”

Thẩm Hoài Dữ không vội vã uhm một tiếng.

Suy nghĩ một chút anh nói: “Anh cũng không xác định.”

Đỗ Minh Trà mặt đối mặt nằm nghiêng trong lòng của anh, chán dán lên áo sơ, dưới lòng bàn tay là độ ấm cơ thể anh: “Cái gì gọi là không xác định?”

Cô rất tò mò, tò mò Thẩm Hoài Dữ sẽ có suy nghĩ khác không.

“Có thể sẽ thuyết phục ba anh, để chú và cô ở lại Bắc Kinh” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhưng càng có khả năng là sẽ lưu lại số của cô chú, thường xuyên đến thành phố J thăm em.”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

“Em lúc đó mới chỉ là một đứa bé” Thẩm Hoài Dữ cũng bó tay khẽ thở dài: “Minh Trà, lần đầu tiên gặp em, anh trước giờ chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ mê đắm em.”

Giọng nói của anh trầm thấp, nói ra mấy lời tình cẩm, quả thực muốn mạng của Đỗ Minh Trà.

Cô huhu hai tiếng, đâm đầu vào lồ ng ngực của Thẩm Hoài Dữ cọ mấy cái sau đó mới nhỏ giọng nói: “Giọng của anh hay quá.”

Thẩm Hoài Dữ vỗ vỗ lưng cô, tỏ ý vỗ về: “Ngủ đi, anh đi xem ông nội.”

Đỗ Minh Trà mấy ngày trước thực sự quá mệt rồi, có anh nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng, rất mau đã ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Hoài Dữ kiên nhẫn đợi đến khi cô ngủ say, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân rời giường đi xem bánh sừng bò và ông cụ Đặng.

Ông cụ Đặng đang cùng bánh sừng bò chơi trò đan dây truyền thống nhất, ngón tay ông thô ráp, đầy nếp nhăn, đan dây không được linh hoạt, bánh sừng bò khúc khích cười, không biết mệt tạo đủ hình dạng, vui vẻ nói chuyện với cụ.

Thẩm Hoài Dữ cũng sẽ làm phiền hai cụ cháu, im lặng lùi ra ngoài.
 
Chương 124


Đỗ Minh Trà chính là kiểu miệng cứng tim mềm, hoặc là đến bản thân cô cũng không ý thức được, cô cũng có tính cách đặc biệt này của ông cụ Đặng.

Lúc trước giữa hai ông cháu có ngăn cách, hai người đều kiêu ngạo đều sẽ không trực tiếp biểu đạt ra phần thân tình đó với đối phương, Đỗ Minh Trà tuy trên miệng không nói nhưng trong lòng vẫn yêu thương ông nội.

Suy cho cùng cũng là trưởng bối duy nhất bây giờ của cô.

Hiện tại, trái tim ông cụ Đặng vẫn còn ổn, vẫn luôn kiên trì uống thuốc, không có vấn đề gì lớn. Còn về căn bệnh đầu óc không được tỉnh táo này của ông……

Sinh lão bệnh tử, chuyện già đi này là chuyện mà không ai có thể tránh khỏi.

Thẩm Hoài Dữ sẵn lòng cố gắng hết sức lực mà bản thân để giúp đỡ ông cụ, cũng có thể làm cho công việc của Đỗ Minh Trà không phải lo lắng gì nhiều.

Anh lại đi qua phòng xem ông cụ Đặng và bánh sừng bò, ghé tai nghe thấy ông cụ lại đang gọi “Minh Trà”.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt.

Đối với ông cụ mà nói có thể như vậy cũng là một điều tốt.

Ký ức của ông dừng lại ở trước đoạn thời gian Đặng Phù Lâm qua đời.

Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh vẫn còn sống, con gái Đỗ Minh Trà của họ đã tha thứ cho ông, bọn họ đã hòa giải với nhau, sống hạnh phúc với nhau.

Thẩm Hoài Dữ quay về phòng ngủ, nhìn Đỗ Minh Trà đang nằm trên giường.

Cô đã chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, ngón tay nắm góc chăn.

Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt lại, day day thái dương.

Cho dù sống cùng cô bao nhiêu lâu, cho dù làm chuyện đó với cô bao nhiêu lần, cho dù cô ốm đau, bệnh tật hay là khó chịu.

Trong mắt của Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà mãi mãi là ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp.

Giống như lần đầu tiên gặp.

……

Thẩm Hoài Dữ vẫn luôn không nói với Đỗ Minh Trà.

Trước khi gặp được cô, tất cả các khuôn mặt mà anh nhìn thấy đều mỏng manh như thế nào.

Lúc còn đi học thì vẫn còn tốt, không có quá nhiều vướng mắc về lợi ích phức tạp, Thẩm Hoài Dữ vẫn luôn giấu diếm chuyện bản thân bị mù mặt này. Anh có thể dựa vào cách thức khác để nhận ra người, ví dụ mùi hương trên người bọn họ, ví dụ như hình dáng và vị trí mấy đường nét đó lại ví dụ như giọng nói.

Điều này khiến cho trong bóng tối anh có thể nhận rõ được người khác, người khác cũng chỉ nghĩ Thẩm Hoài Dữ nhìn một lần là nhớ nhưng không có ai biết, anh hoàn toàn dựa vào từ “nhớ” này.

Thẩm Tòng Hạc đối với sự nghiệp cũng có dã tâm khá lớn, chỉ đáng tiếc khi kiểm tra cơ thể phát hiện ra ung thư.

Khoảng thời gian đó ông bận rộn khác thường, đến mức cả năm cũng đều không hề kiểm tra sức khỏe, năm đó cầm tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, đã chuyển đến giai đoạn giữa rồi.

Thẩm Tòng Hạc bình tĩnh chấp nhận kết quả này.

Ông bình tĩnh giống như người mắc bệnh ung thư không phải mình, sau khi nói chuyện với bác sĩ xong cũng không nói gì.

Từ sau khi ông chuẩn đoán ra bệnh, Thẩm Hoài Dữ trở thành đối tượng trọng điểm để ông bồi dưỡng. Người bên cạnh đều nói hai cha con tình thâm, duy chỉ có Thẩm Hoài Dữ hiểu rõ, ba chỉ là muốn anh gánh vác trách nhiệm.

Trách nhiệm của cả dòng họ và trách nhiệm chăm sóc Bạch Tĩnh Ngâm.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Hoài Dữ không hề nghe thấy từ “yêu” này trong miệng của ba mình.

Chỉ là trong lúc Thẩm Tòng Hạc hấp hối, ông mới gọi anh vào nói chuyện suốt đêm.

Lúc đó Thẩm Tòng Hạc đã rất yếu rồi, bệnh tật và đau đớn khiến cho ông vô cùng gầy gò, ông nằm trong phòng ngủ, nhắc nhở anh bằng giọng trầm thấp nhưng vẫn rất uy nghiêm.

“Đừng giống như ba, đừng lại làm một người giống như ba” Thẩm Tòng Hạc nói “Ba có lỗi với Tĩnh Ngâm.”

“Hoài Dữ….Con có con hay không cũng không quan trọng, không cần phải vì con nối dõi mà phải đi lựa chọn kết hôn với người mình không yêu.”

Lúc đó Thẩm Hoài Dữ đã ở trong công ty rèn luyện một đoạn thời gian, anh ngồi ở bên cạnh giường của ba, sau khi ịm lặng nghe Thẩm Tòng Hạc nói xong, chỉ hỏi ông: “Ba, nếu như để cho ba chọn lại lần nữa, ba vẫn sẽ ép buộc mẹ con chứ?”

Thẩm Tòng Hạc nhắm mắt, giọng nói khàn khàn.

“Sẽ” Thẩm Tòng Hạc nói “Sau này con sẽ hiểu.”

Lúc đó Thẩm Hoài Dữ chỉ cảm thấy ba mình thật đáng thương.

Lún sâu vào chuyện như này, rốt cuộc đến cả tôn nghiêm của bản thân cũng bị mất hết.

Thẩm Hoài Dữ nghĩ, bản thân tuyệt đối sẽ không như vậy, bị thần kinh thị giác quấy rầy, tuyệt đối sẽ không vì một khuôn mặt mà điên cuồng như thế.

Bình thường khi đi xã giao, anh sẽ không tiếp nhận người đẹp. Không phải vì tầm nhìn bị ngăn cản, cho dù có thể nhìn rõ mặt, Thẩm Hoài Dữ cũng không là người có tính đam mê sắc đẹp và giọng nói.

Mãi cho đến khi gặp được Đỗ Minh Trà, đó chính là một thoáng kinh hồng*

Một thoáng kinh hồng: Ý chỉ người, sự vật, sự việc chỉ gặp thoáng qua nhưng lại để lai cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Ngày nắng đẹp hôm đó, Thẩm Hoài Dữ nhận lời mời của bạn tốt tham dự lễ khai chương.

Cửa hàng mới khai trương, nhiều người qua lại, người đến người đi, Thẩm Hoài Dữ không chú ý đến mấy người đó, bình thản nghe người bên cạnh nói chuyện.

Anh dựa vào lan can, nhìn người nhân viên đang mặc đồ thú bông cách đó không xa vụng về gian nan đưa các tờ đơn.

Người quá là nhiều, bộ đồ thú bông đó lại quá nặng, cái đầu cũng to, sau khi cô bị đụng lùi sau mấy bước, nhìn có chút nhếch nhác.

Thẩm Hoài Dữ nhìn cô đáng thương như vậy nhưng cũng chẳng làm gì.



Người đáng thương trên thế giới này rất nhiều, anh không phải đức phật.

Mãi cho đến tối quay về nhà, Thẩm Hoài Dữ nhìn bạn tốt gửi bức ảnh đến——

Người nhiều chen chúc trong bức ảnh như thế, mà anh vừa nhìn một cái đã thấy người nhân viên “ngốc” đó bỏ đầu thú bông, trên người vẫn mặc đồ thú bông.

Ảnh không sắc nét nhưng Thẩm Hoài Dữ lại có thể nhìn thấy rõ mặt của cô.

Nhìn thấy rõ ràng giống như từ trong mơ.

Thẩm Hoài Dữ chút nữa thì lật úp chén chè, trái tim của anh đập loạn nhưng cũng hiểu được rõ đó không phải là nảy sinh tình cảm, chỉ là sự vui thích của một người mù đã lâu không nhìn thấy ánh sáng.

Không liên quan đến tình yêu nam nữ.

Yêu vốn không phải bởi vì một khuôn mặt mà thôi.

Thẩm Hoài Dữ để người lập tức đi tìm thông tin cô gái đó, lại như công dã tràng——Cô gái đó vô cùng cẩn thận, lấy được tiền là đi, tên và số điện thoại đều là giả hết.

Thẩm Hoài Dữ trong lòng tất nhiên có tiếc nuối.

Mãi cho đến lúc này, anh vẫn không thể nghĩ được bản thân sẽ cùng một người nào đó nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.

Em họ Cố Dĩ Lệ có một người con trai ngoài giá thú, tên là Cố Nhạc Nhạc, thông minh lanh lợi, Thẩm Hoài Dữ nhận cậu bé là con trai nuôi.

Nếu như bản thân thực sự độc thân ở đời, thế thì Nhạc Nhạc sẽ là người kế thừa của anh.

Lúc nhận lời ủy thác của Cố Dĩ Lệ chăm sóc Cố Nhạc Nhạc, Thẩm Hoài Dữ chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì Nhạc Nhạc mà gặp được Đỗ Minh Trà.

Thẩm Hoài Dữ sớm biết “hôn ước” của Thẩm Thiếu Hàn, anh cũng mơ hồ nghe nói chuyện của nhà họ Đặng. Nhưng Thẩm gia chi thứ nhất và chi thứ hai bình thường cũng không hay qua lại, Thẩm Hoài Dữ cũng sẽ không quan tâm gì nhiều về chuyện của con cháu.

Thẩm Hoài Dữ có tính toán thế nào cũng không thể ngờ được rằng bản thân lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của Đỗ Minh Trà.

Hôm đó anh tỉnh lại trong giấc ngủ trưa, nghe thấy có tiếng bước chân khẽ của cô gái, mở mắt, đập vào tầm mắt là đôi mắt long lanh của cô.

Thẩm Hoài Dữ kinh ngạc ngồi dậy.

Anh đè ép nội tâm kích động của minh, chuẩn bị nói chuyện với cô trước, nghe thấy cô tự giới thiệu về mình.

Đỗ Minh Trà.

Thẩm Hoài Dữ chỉ cảm thấy cái tên này rất quen, cẩn thận nhớ lại đột nhiên nhớ ra.

A, là Minh Trà.

Là vợ chưa cưới của Thẩm Thiếu Hàn.

Nhận thức này khiến cho máu huyết của Thẩm Hoài Dữ nhanh chóng nguội lạnh.

Anh chỉ nghe nói Đỗ Minh Trà có tình cảm sâu sắc với Thẩm Thiếu Hàn còn những cái khác thì không biết.

Vợ của con cháu, lại còn là hai người trẻ vừa hay ngang ngang tuổi.

Thẩm Hoài Dữ kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói chuyện với cô.

Vì để tránh đi lại con đường cũ của ba, Thẩm Hoài Dữ tránh tiếp xúc nhiều với cô, anh không bảo người tiếp tục điều tra Đỗ Minh Trà nữa, muốn tách cô ở trong “vùng cấm”.

Đối với Thẩm Hoài Dữ mà nói, lúc đó Đỗ Minh Trà đích thực là vùng cấm không thể chạm vào.

Cha mạnh mẽ cướp đoạt mẹ, dẫn đến vợ chồng bất hòa cả đời, mãi cho đến lúc ba qua đời hai người vẫn không có cách nào giảng hòa.

Thẩm Hoài Dữ cho rằng bản thân sẽ không bị ánh mắt mê hoặc, càng sẽ không phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Nhưng Đỗ Minh Trà lại một lần rồi một lần đụng vào trước mặt anh.

Thẩm Hoài Dữ đi đến trường học gặp bạn lại bị cô gọi lại.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không biết bản thân ở trong mắt anh đặc biệt như thế nào, cười vui vẻ chạy đến đưa socola: “......Tặng thầy.”

Ánh mắt đó của cô, viết rõ từ không lỡ.

Giống như đưa cho anh không phải socola mà là vàng vậy.

Sự mâu thuẫn này khơi dậy sự hứng thú của Thẩm Hoài Dữ, anh đột nhiên phát hiện, cô bé này không giống như ấn tượng ban đầu của anh, không phải là cái kiểu có tính cách ngoan ngoãn mềm yếu.

Thẩm Hoài Dữ vừa vặn thích cái kiểu mưu mẹo và thông minh khác biệt của cô.

Cho dù là ở trong phòng sách, cô nịnh nọt nói năng linh tinh.

Hay là sau đó cô đói bụng sôi ùng ục kêu không ngừng, hay là mặt không cảm xúc nói với Cố Nhạc Nhạc là nó nghe nhầm.

……

Cô không phải người yếu đuối giống như lúc đầu Thẩm Hoài Dữ tưởng tượng, cũng không phải kiểu tiểu thư được cưng chiều mà lớn lên.

Càng giống như là con chim sống trong rừng, có đôi cánh bền bỉ và giọng hát tuyệt vời, có nguyên tắc sống của riêng mình.

Không nghiêng lệch, cộng thêm chút thông minh như vậy nữa vừa khéo đụng đến phần mềm mại trong trái tim của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ yêu thích sức sống của cô, bất giác chìm sâu vào đó.

Không kìm chế nổi.



Thẩm Hoài Dữ không kìm chế nổi muốn dựa gần lại cô.

Vừa mới bắt đầu chỉ là thương hại cái bụng đói của cô, đưa cho cô chút đồ ngọt; sau nữa cũng là xuất phát từ sự đồng tình, giới thiệu công việc cho cô.

Nhưng lại bị cô gái ngốc nghếch chưa bước vào xã hội này cự tuyệt.

Thẩm Hoài Dữ tán thưởng sức sống và sự dũng cảm không biết sợ của cô, lúc nhận được điện thoại xin giúp đỡ của cô, lúc đó mới vội vàng chạy đến như vậy.

Trợ lý sau đó còn từng trêu đùa nói Thẩm Hoài Dữ lúc đó quả thực giống như ma nhập. Thẩm Hoài Dữ xì mũi coi thường, mãi cho đến lúc nhìn bản thân trong gương, lúc đó mới ý thực được sắc mặt của bản thân khó coi như thế nào.

Mấy bức ảnh người ta chụp Đỗ Minh Trà đó, Thẩm Hoài Dữ chuẩn bị xóa hết.

Mấy cái này đều là ảnh riêng tư của con gái nhà người ta, cô có thể sẽ không hy vọng bị người khác nhìn thấy.

Lý trí nói với anh như vậy, nhưng chút h@m muốn và d*c vọng độc chiếm khó mà phát hiện được khiến cho Thẩm Hoài Dữ muốn cầm máy ảnh đó.

Anh muốn tự mình xóa.

Lúc gần xóa, Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đỗ Minh Trà.

Khuôn mặt duy nhất anh có thể nhìn thấy.

Cho dù tuyệt đẹp như vậy, cho dù chói mắt như vậy, chói đến mức khiến anh mất hồn.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng không cách nào khắc chế được h@m muốn của bản thân, anh giơ máy ảnh lên, bình tĩnh ý thức được bản thân đổ rồi.

Đổ hoàn toàn.

Nếu như lúc đầu kiên trì tránh xa, anh chắc chắn sẽ không phải chịu buồn phiền này; nhưng tiếp xúc nhiều ngày như vậy, phong cách làm việc và tính cách của Đỗ Minh Trà như vậy lại rất hợp ý anh.

……

Thẩm Hoài Dữ không biết, Thẩm Tòng Hạc lúc đầu gặp Bạch Tĩnh Ngâm có tâm trạng như thế nào.

Thẩm Hoài Dữ chỉ biết thế giới của bản thân giống như bàn cổ* khai thiên lập địa, mở ra ánh sáng rực rỡ.

Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Giống như gió xuân đánh thức mặt đất yên tĩnh, lại giống như chồi non mềm mại yếu ớt phá vỡ lớp đất chui lên.

Băng tan chảy, mây trôi bồng bềnh, chim bói cá quay về, vạn vật sinh sôi.

Thẩm Hoài Dữ có thể cảm nhận được tình cảm đang vượt qua cả lý trí nhưng anh không có cách nào ngăn lại.

Giống như anh không có cách nào ngăn được việc tiến lại gần Đỗ Minh Trà, lúc cô bị mất lễ phục thì vươn tay ra giúp đỡ cho cô.

Lúc tiết mục múa bị Đặng Tư Ngọc report, Thẩm Hoài Dữ không hiểu tại sao lại đưa tên người report cho nhân viên.

Anh biết Đặng Tư Ngọc cố ý làm hỏng quần áo, lập tức tìm Giang Ngọc Kỳ muốn mấy bản thiết kế của anh ta, muốn công xưởng làm tăng ca làm việc, chỉ vì có thể làm tạo niềm vui bất ngờ cho Đỗ Minh Trà.

……

Phía trước là vực sâu muôn thẳm, Thẩm Hoài Dữ biết rõ nhưng vẫn nhảy xuống.

Anh biết yêu Đỗ Minh Trà sẽ có hậu quả gì, cũng biết rất rõ bản thân vì điều này sẽ phải chịu đựng những lời sỉ vả mắng nhức gì.

Gia huấn của Thẩm gia, lời trăn trối của ba, danh tiếng của dòng họ…..

Tất cả những thứ trên Thẩm Hoài Dữ đều không quan tâm.

Mấy cái vật ngoài thân này, sống không có được chết không mang theo, điều duy nhất Thẩm Hoài Dữ cần phải kiềm chế đó chính là tình yêu chớm nở ngày càng phát triển mạnh mẽ với cô.

Anh phải kiên nhẫn.

Kiên nhẫn đợi cô yêu mình, kiên nhẫn đợi cô chấp nhận mình.

Giống như người thợ săn đặt mồi, Thẩm Hoài Dữ từng bước từng bước ném mật ngọt, thu hút cô tiến lại gần mình, thu hút cô dựa gần lại mình.

Anh ôm trong lòng tình yêu dè dặt mà hèn hạ như vậy, cẩn thận chăm sóc cô, đợi cô như con hươu xông vào cái hố trong rừng rậm của anh, đợi cô dẫm lên lớp cỏ phủ ở bên ngoài, đợi cô hiểu được mặt tối mà anh giấu diếm ở bên trong.

Thẩm Hoài Dữ hy vọng cô nhìn thấy rõ mình, lại sợ hãi cô nhìn rõ sự thật này.

……

Thẩm Hoài Dữ cởi áo khoác ngoài, nhẹ tay nhẹ chân, nằm ở bên cạnh Đỗ Minh Trà.

Cô cảm nhận được nguồn nhiệt, tự động dựa lại gần, nhỏ giọng nói: “Hoài Dữ…..”

“Anh đây” Thẩm Hoài Dữ nói “Nghỉ ngơi cho tốt, anh không đi.”

Đỗ Minh Trà ôm cánh tay anh.

Thẩm Hoài Dữ cẩn thận xoa tóc của cô, nhìn người trong lòng đang yên tĩnh ngủ say.



Trái tim yên bình.

——Minh Trà

——Em có biết.

——Ánh mắt mỗi lần anh nhìn em trước giờ đều không trong sáng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom