Cập nhật mới

Dịch Thừa Hoan Ký

Chương 20


“Gia Lượng, em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

“Loại chuyện kết hôn sinh con này, vĩnh viễn không bao giờ có thể chuẩn bị trước được, em cần phải có dũng khí, chỉ khi vấp vào rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.”

“Em không làm được.” Thừa Hoan chôn mặt vào trong lòng bàn tay.

“Nếu như em yêu anh em sẽ làm được.”

“Đương nhiên là em yêu anh rồi, thế nhưng em cũng yêu mẹ em nữa, và trên hết người em yêu nhất là chính bản thân mình.”

T·â·n Gia Lượng mỉm cười: “Em thẳng thắn quá đấy.”

Đúng lúc này, Vịnh Hân đi ra ngoài: “Mình có hẹn với bạn, hai người cứ từ từ mà nói chuyện nhé.”

Cô mở cửa rời đi.

Tân Gia Lượng bỗng nói: “Cô Mao này mãi mãi sẽ không bao giờ kết hôn được.

Thừa Hoan bật cười thành tiếng: “Xin lỗi chứ, kết hôn cũng không phải là mục tiêu cả đời của cậu ấy.”

“Thừa Hoan, em thế này là do bị cô ta dạy hư đấy.

Thừa Hoan khẽ cười: “Từ điều này có thể nhận ra được rằng anh yêu em, ngộ nhận em thành tốt đẹp, thuần khiết, sợ em bị người xấu dạy dỗ, lúc trước trong lớp bọn em có một cậu bạn, giao du qua lại với một cô bạn gái họ Vũ, chưa từng bao giờ giới thiệu cô ấy với mọi người, nguyên nhân là vì sợ những nữ sinh đại học như chúng em sẽ dạy xấu cô ấy, anh nói xem cậu ấy yêu cô ấy nhiều đến mức nào!”

Tân Gia Lượng mất hứng: “Đừng chuyển chủ đề nữa.”

Thừa Hoan thở dài một hơi: “Cho em một chút thời gian đi.

“Một tháng.

“Một tháng?” Thừa Hoan trừng lớn mắt: “Sao đủ được chứ?”

“Vậy em cần bao nhiêu l-â-u-?.”

“Em muốn dọn ra ngoài ở trước, sau đó sẽ tăng ba cấp, đi du lịch vòng quanh thế giới cùng với gia đình, mua chung cư rộng rãi cho cha mẹ ở, tự chuẩn bị đồ cưới... Để làm được những điều này thì cần khoảng bao nhiêu lâu?"

Tân Gia Lượng nhìn cô, cười hì hì đáp: “Nếu như em là một nữ diễn viên có đầu óc thì cần ba năm, nhưng một công nhân viên chức như em, phải mất ba mươi lăm năm.”

Thừa Hoan nghẹn ngào một tiếng.

Những điều Tân Gia Lượng nói đều là sự thật.

“Thừa Hoan, trì hoãn lại một tháng là đã đủ rồi, đủ để chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Thừa Hoan nhụt chí.

“Tối hôm qua anh đã nói chuyện với bác gái—”

“Cái gì?”

“Bác gái chủ động hẹn anh đến nhà, canh gà bào ngư bác gái hầm cho anh rất tươi rất ngon, không gì sánh kịp.

“Mẹ em hẹn anh tới gặp mặt nói chuyện?" Thừa Hoan hết sức kinh ngạc.

"Đúng thế, bác gái sẵn lòng từ bỏ ý định tổ chức tiệc cưới ban đầu".
 
Chương 11


"Con rể là kiến trúc sư."

"Tiệc cưới tổ chức ở đâu? Khi nào mời ăn cưới chúng ta phải lựa quần áo đẹp đi dự."

Một lời như thức tỉnh người trong mộng, Mạch thái thái giật mình, tiệc cưới tổ chức ở đâu, thật sự chưa từng nghe con gái nói qua việc này.

Cô cười ha hả, trở lại trong nhà.

Nhìn thấy Thừa Hoan, bèn vội vàng kéo tay cô, "Các con định mời khách ở nơi nào?"

Thừa Hoan không khỏi bật cười, "Mẹ à, nhà ta sao lại có đủ 60 người quen và họ hàng được? Năm đó cha bị viêm phổi phải vào bệnh viện, trong chốc lát tình hình kinh tế của nhà ta trở nên căng thẳng, muốn nhờ một người quen hay bạn bè giúp đỡ cũng tìm không ra, nếu không phải ông chủ Trương phóng khoáng, mẹ con chúng ta, ba người, khó tránh được cảnh chịu đói."

Mạch thái thái cãi lý: "Nhưng lúc này là mời khách đến ăn."

"Mẹ, rượu thịt không làm nên bằng hữu"

Nhưng... Mạch thái thái hoàn toàn không chịu chấp nhận, "Vậy làm sao mọi người biết con kết hôn?"

Thừa Hoan đột nhiên cảm giác mệt muốn chết đi, "Mẹ, con cũng đâu quan tâm bọn họ biết hay không."

"Đây là lời Tân Gia Lượng bảo con nói?"

"Không có đâu mẹ, con không bảo Tân Gia Lượng làm gì thì thôi, anh ấy dám.

"Tân gia muốn tiết kiệm khoản tiền mời khách này à?"

Thừa Hoan đưa mắt nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ cô rất chân thật và khẩn trương, không khỏi cảm thấy có lỗi với mẹ.

Người phụ nữ trung niên đáng thương này, thế giới của mẹ chỉ lớn hơn căn nhà thuê này một chút, tất cả tâm ý chỉ muốn dành cho các con, bố đã khiến mẹ phải thất vọng nửa cuộc đời, niềm tự hào duy nhất của mẹ chỉ có các con.

Thừa Hoan thuở nhỏ hoạt bát thông minh, đọc sách lại có thiên phú, cô vẫn luôn là ánh mặt trời trong thế giới khiêm tốn của mẹ.

Thừa Hoan ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, chúng ta có thể đăng tin thông báo cho người thân và bạn bè của gia đình."

Mạch thái thái bật khóc, “Mẹ đã phải ân hận cả đời vì không có được một đám cưới tử tế, không ngờ số phận nghiệt ngã này lại tiếp tục đến với con gái của mẹ”.

Thừa Hoan cảm thấy như mẹ mang chuyện bé xé ra to, nói quá sự việc lên nghìn vạn lần, hoàn toàn phóng đại, không khỏi nhụt chí.

Mạch thái thái lớn tiếng nói: "Vậy để Mạch gia mời khách được rồi, không cần Tân gia góp phần."

Lúc này Mạch Lai Thiêm mở cửa đi vào, "Chuyện gì? Khóc lóc rung trời, hàng xóm xung quanh đều đang hiếu kỳ kia kìa."

Thừa Hoan làm bộ xòe hai tay ra.

Thừa Tảo từ sân phơi đi ra, thì ra cậu ta vẫn tránh ở nơi đó, chỉ là không lên tiếng, tất cả câu chuyện giữa mẹ và chị gái đều nghe vào tai.

"Chị nói kết hôn sẽ không mời khách.

Mạch Lai Thiêm vừa nghe, hốt hoảng một tiếng, "Hỏng bét, bố đã trót mời ông chủ Trương rồi."

Thừa Hoan cứ cho rằng cứu binh tới, ai biết bố làm ra biểu hiện như vậy, khác nào như tạt thêm gáo nước lạnh.

Cô đành đi ra cửa để tận hưởng bầu không khí thoáng đãng hơn.

Hàng xóm lúc đầu tụ lại trước cửa nhà họ Mạch, nhìn Thừa Hoan đi ra, nhao nhao cười làm lành tránh né

Thừa Hoan chạy xuống dưới lầu ngồi ở trên ghế đá đờ người ra.

Có người đưa cho cô một ly kem, vừa nhìn, ra là Thừa Tảo.

Khiến cố cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tựa đầu lên vai em trai.

Thừa Tảo cười, "Kết hôn vốn không dễ dàng?"

"Em sớm muộn sẽ biết."

"Xem qua kinh nghiệm của chị, ai còn dám kết hôn.

Thừa Hoan cười khổ.

Một lát sau cô nói: “Khi còn nhỏ xem phim Hollywood, chị đã mong muốn mình giống như nữ chính có thể chạy lên cầu thang xoắn ốc khi buồn, cho đến khi lên đến tầng trên, mở toang cánh cửa phòng ngủ sang trọng, và gieo mình xuống một chiếc giường thật lớn... Phận gái nhà nghèo, nếu có chuyện buồn khi tranh luận với gia đình chỉ đành tránh ra nơi công cộng này nghỉ ngơi”.

Thừa Tảo nói: "Em hiểu."

Thừa Hoan cười, "Em hiểu thật sao?"

Thừa Trảo cũng cười.

Mẹ luôn làm khó dễ cô về hôn lễ, như đang cố gắng giành lấy đám cưới của con gái mình và trút lên đó những ủy khuất bất bình nhiều năm qua.

Cũng một phần là bởi vì sau lần đại sự này qua đi, vĩnh viễn không còn có cơ hội để làm giá, nếu làm như vậy đối với con trai, Thừa Tảo chắc chắn sẽ chuồn mất.

Thừa Hoan cúi đầu.

Thừa Tảo thăm dò nói; "Ngày mai còn phải đi làm mà!?"

Một lời nhắc nhở Thừa Hoan, cô chỉ đành đứng dậy đi về nhà.

Căn phòng nhỏ, giường nhỏ, một tủ sách cũ đã dùng hai mươi năm, nhỏ đến đâu cũng cần hồi báo, người Trung Quốc chú trọng hiếu nghĩa: Ân tình dù nhỏ cũng phải báo đáp.

Công ơn cha mẹ dưỡng dục, nặng tựa Thái Sơn, đương nhiên không phải chuyện đùa.

Thừa Hoan đáp: "Chúng ta không mời khách."

"Con nói cái gì?"

"Chỉ có tuần trăng mật, bỏ đi lễ nghi rườm rà." Thừa Hoan ngồi xuống, "Gia đình hai bên ăn một bữa cơm thôi."

Mạch thái thái làm như không nghe thấy, "Họ hàng và bạn bè của nhà ta cộng lại... ít nhất... cũng phải năm mâm."
 
Chương 12


Đúng là như thế, nghĩ tới đây, Thừa Hoan bình tĩnh lại.

Ngày thứ hai Thừa Hoan đi đổi nhẫn.

Người bán hàng kinh ngạc, "Mạch tiểu thư, tôi tưởng cô thích kim cương vuông chứ."

Thừa Hoan nói: "Xin lỗi mẹ tôi nhận xét nó không đủ lấp lánh."

Người bán hàng thiện ý, cười nói: "Điều này là thật, Mạch tiểu thư, sang đây xem thử chiếc nhẫn khác đi, chẳng những lấp lánh, hơn nữa mặt kim cương còn rất lớn."

Thừa Hoan muốn lấy lòng mẹ, nhìn thấy một viên kim cương xinh đẹp, lập tức giơ ngón tay chỉ vào.

Nhân viên cửa hàng lập tức tán thưởng: "Mạch tiểu thư có ánh mắt thật là tốt."

Thừa Hoan cũng không phải người mới bước ra đời, cười cười hỏi: "Giá tiền thế nào?"

Mua không hỏi giá, tự rước lấy nhục.

Dù cho muốn mua gì, chuyện đầu tiên là phải hỏi giá, nhà nghèo phải ghi nhớ kỹ, ghi nhớ thật kỹ.

Toàn bộ tiền thuê gian nhà trọ, mua sắm đồ đạc, cùng chi phí du lịch tuần trăng mật, cũng đủ để đổi một chiếc xe RV mới của Nhật Bản, cũng tương đương với toàn bộ tích góp từ khi đi làm tới nay của Thừa Hoan.

Chỉ cần là thích, dù chỉ để đeo trên ngón tay cũng không thể nói là không đáng, nhưng quan trọng nhất vẫn là để lấy lòng mẹ cô.

"Mạch tiểu thư, tôi sẽ dành cho cô điều kiện chiết khấu tốt nhất, hóa đơn tính tiền sẽ đưa đến chỗ Tân tiên sinh.

Thừa Hoan nở nụ cười, Tân Gia Lượng cũng không phải đại gia, anh ta nếu biết mà không trách cô ham hư vinh cũng đã là rất tốt.

"Không phải đâu, tôi tự mình trả."

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm, "Nói nghe buồn cười."

Thừa Hoan hơi vui một chút, quay đầu lại, "Làm sao anh biết em ở chỗ này?"

Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, phía sau chính là Tân Gia Lượng.

Anh ta ngồi xuống, lấy ra một chiếc kính lúp chuyên dụng xem châu báu, tinh tế nghiên cứu một phen, "Không tệ, không tệ, chính là nó!." Móc ra cuốn chi phiếu.

Thừa Hoan có hơi xấu hổ, "Như vậy không được tốt lắm!?"

"Tương lai có thể để lại cho con cháu mà"

"Hoàn toàn vượt qua dự toán."

"Cha của anh sáng sớm đã biết trước, đã đưa anh một khoản quỹ khẩn cấp."

"Chúng ta có thể cân nhắc lại."

Tân Gia Lượng xòe hai bàn tay, lắc đầu, "Cân nhắc gì nữa"

Lập tức vung bút lên ký một tờ chi phiếu.

Thừa Hoan biết tính tình của Tân Gia Lượng, tuyệt không keo kiệt, đây có lẽ cũng là toàn bộ tích góp của anh ta.

Thừa Hoan cũng không có ý định chối từ, bỗng nhiên trong lòng cô lúc này cũng sinh ra một tâm trạng bi thương giống như mẹ cô: Khả năng đây cũng sẽ là thời khắc hãnh diện nhất cuộc đời cô, qua giai đoạn này, sẽ không còn quyền gì để thương lượng nữa.

Tân Gia Lượng muốn đối xử tốt với cô, có ích lợi gì khi cô đau khổ chối từ.

Thừa Hoan gật đầu, cùng vị hôn phu đi ra khỏi của hàng.

Tân Gia Lượng cười nửa miệng nhìn cô, "Em còn muốn gì nữa nào?"

Thừa Hoan hỏi: "Cha mẹ anh đối với tiệc mừng cưới có cách nhìn như thế nào?"

Tân Gia Lượng nghe vậy biến sắc, "Em biết anh luôn không để ý tới đánh giá của người khác mà."

"Nhưng là..."

Tân Gia Lượng hoàn toàn thu liễm nụ cười, "Thừa Hoan, em biết anh nhất quyết phản đối chuyện mở tiệc đãi khách, chuyện này chúng ta đã sớm thảo luận, không cần nói tiếp, Thừa Hoan, anh hy vọng em giữ lập trường kiên định, chớ được voi đòi Hai Bà Trưng."

Thừa Hoan hé miệng, lại thôi.

"Cứ chiếu theo kế hoạch đã định, chúng ta đến Luân Đôn đăng kí kết hôn, sau đó trở về, đồng ý không?" Thừa Hoan không nói.

Tân Gia Lượng ghét tiệc cưới như một số người ghét đánh bạc, hay một số người ghét việc đến trễ giống nhau.

Mỗi người trong đáy lòng đều có yêu ghét nhất một điều nào đó, Tân Gia Lượng không bao giờ tham dự tiệc cưới, rất kiên trì trong trường hợp này, một ý kiến góp ý cũng không chấp nhận.

Có vẻ như anh ta không có ý định thỏa hiệp.

Hơn nữa, cho dù Thừa Hoan bắt anh ta ủy phải nhịn xuống chấp nhận, tương lai trong mấy chục năm sau chung sống, giéo xuống trong lòng anh ta một vướng mắc, cũng là không đáng giá.

Tương lai vài chục năm bằng mặt không bằng lòng.

Đáng sợ dường nào.

Thừa Hoan bỗng nhiên có cảm giác hoang mang.

Lúc này Tân Gia Lượng ho khan một cái, "Đột nhiên có đại sự, sinh hoạt trong gia đình thay đổi, anh biết em phải thừa nhận rất nhiều áp lực."

Thừa Hoan nhìn anh ta, "Anh không phải là không có áp lực."

"Cho nên, chúng ta phải hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng vội vàng buông lời làm đối phương khó xử."

"Vâng."

"Kết hôn là chuyện của hai ta, ý kiến đánh giá của người khác không cần bận tâm."

"Vâng."

Tân Gia Lượng hài lòng, "Ở trong ngôn ngữ nhân loại, anh thấy chữ “vâng” này êm tai nhất."

Nhất là từ người bạn đời nói ra.

Chạng vạng, Thừa Hoan đến nhà Mao Mao để nói chuyện phiếm.

Mao Mao bưng ra một chồng tạp chí váy cưới cô dâu, "Tạo điều kiện cho bạn tham khảo." "Mình không mặc lễ phục.

Mao Vịnh Hân liếc nhìn Thừa Hoan, "Quá dễ dãi hậu quả thường thường sẽ là hối hận"
 
Chương 13


Thừa Hoan trầm mặc.

"Mình sẽ cùng bạn đi chụp ảnh, mình có quen một người bạn của bạn tên là Dương Phàm, anh ta sẽ chụp cho bạn những bức ảnh để đời đẹp như tiên nữ."

Thừa Hoan vô cùng cảm động.

"Giữ lại ba mươi năm sau xem lại rất hay nha."

Thừa Hoan do dự.

"Việc này không cần cho tên nam nhân kia biết."

Ảnh cưới mà không có chú rể?

Mao Vịnh Hân nói tiếp: "Tân Gia Lượng người này thực sự là kỳ quái, biết rõ trong hôn lễ chỉ có một nhân vật chính, nhân vật chính đó là anh ta, vậy mà còn ý kiến nữa."

Thừa Hoan nở nụ cười.

Mao Vịnh Hân cầm một cuốn tạp chí lật tới một trang trong đó, "Xem đi, bộ váy này thánh khiết mềm mại, không quá lộ da thịt, hợp với kiểu dáng bảo thủ thanh thuần của bạn."

Thừa Hoan nhịn không được nói: "Mao Mao, sao nhiệt tình thế? Những sự tình khác đâu thấy bạn có ý kiến gì."

Cô ấy buông tạp chí xuống thở dài một tiếng, "Bởi vì mình biết mình vĩnh viễn sẽ không kết hôn."

"Nói bậy, sao có thể nói ra lời như vậy!"

"Không là thật đấy, sống phải tự biết mình, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, mình khẳng định mình sẽ không kết hôn, cho nên mình luôn hy vọng cô bạn thân nhất sẽ có một hôn lễ hoàn mỹ."

"Bạn nhất định sẽ kết hôn."

"Không! Mình không có dũng khí đó."

"Rồi đến lúc sẽ có"

"Không, mình không tin tình yêu vĩnh cửu. Hơn nữa thử nghĩ mà xem. Một gia đình nhỏ có rất nhiều mối bận. Hết chồng đến con làm sao mình có thể kiên nhẫn hy sinh trong hàng chục năm trời được."

"Nếu bạn yêu thương ai đó, bạn sẽ không cảm thấy phiền."

"Không phải đâu, Thừa Hoan, thứ nhất bạn nhìn đời màu hồng quá, cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận lợi, thứ hai cảm giác về tình yêu và mục tiêu của chúng ta hoàn toàn bất đồng. Điều bạn yêu cũng như mục tiêu của bạn là một gia đình ấm áp, được săn sóc chồng, dạy dỗ con cái."

Thừa Hoan kinh ngạc, "Bạn yêu như thế nào?"

Mao Mao khẽ cười, "Trừ khi là khiến mình kích động đến rơi lệ, đoạn tình cảm ngắn ngủi không ngại, chẳng cần là chồng, cũng chẳng mong có con, nhưng cần phải nóng bỏng và cuồng nhiệt.

Thừa Hoan không biết nói gì.

Một lát sau Mao Mao tiếp tục trọng tâm câu chuyện: "Là vậy đó—— "

Thừa Hoan đột nhiên hỏi: "Người bạn yêu đã từng xuất hiện?"

Mao Mao đáp: "Xuất hiện rồi, sau đó chia tay, mình lại đang chờ đợi người khác.

Thừa Hoan nói: "Mao Mao, thời gian trôi rất nhanh."

"Mình biết. " cô thong thả, "Vậy nên ngàn vạn lần không nên kết hôn."

"Tương lai bạn sẽ nghĩ khác."

"Không đâu! Không gì là gánh nặng với phụ nữ hơn việc chồng con, quá mệt mỏi."

Thừa Hoan lắc đầu thở dài, "May mà bạn còn dư thời gian để thay đổi chủ ý"

Mao Vịnh Hân đáp: "Bạn cũng vậy."

"Kết hôn rồi còn đổi ý?" Thừa Hoan cười.

Mao Mao so với cô càng thêm kinh ngạc, "Bạn chưa nghe qua ly hôn?"

Thừa Hoan đột nhiên cảm giác như bị xúc phạm, cô cảm thấy bạn thân nói không chút giữ ý tứ, không để ý đến cảm nhận của cô, như đang mong ước cô sớm ngày ly dị thoát ly bể khổ, một chút cấm kỵ khi bạn thân sắp kết hôn cũng không giữ lại!

Không biết cô ấy có hay không suy nghĩ, luôn muốn những người phụ nữ chót mang thai nên đi nạo phá?

Thừa Hoan nói: "Mình có chút việc bận, không thể cùng bạn ăn cơm"

Mao Vịnh Hân gật đầu, "Tùy bạn.

Tiễn tới cửa, Mao Mao nói: "Ai cũng chỉ thích nghe những lời dối trá lọt tai, mình chúc mừng hai ngươi bách niên giai lão, con đàn cháu đống, năm đời thịnh vượng."

Thừa Hoan cười khổ.

Từ sau khi tuyên bố tin kết hôn, mỗi người bên cạnh cô dường như đều đã thay đổi ít nhiều, bao quát cả chú rể Tân Gia Lượng cũng vậy.

Duy nhất vẫn không thay đổi chỉ có thể là Thừa Táo.

Thằng nhóc này, cứ như khúc gỗ, việc không liên quan đến mình, sẽ không bận tâm, vì vậy vô ưu vô lo.

Buổi gặp mặt của người lớn hai bên gia đình rốt cuộc đã tới.

Hẹn nhau ở nhà hàng tốt nhất, không quan trọng ai trước ai sau.

Mạch thái thái mặc vào một bộ đồ mới có hơi câu nệ khẩn trương, suốt một buổi chiều đứng ngồi không yên, mới đầu là còn kén chọn, tiếp lấy là nghiêm mặt, căng thẳng không nói nên lời.

Hết lần này tới lần khác Mạch tiên sinh không biết tốt xấu, chỉ vào thê tử cười nói: "Nhìn đi, khác gì nông dân đi hội làng không cơ chứ."

Thừa Hoan sợ mẹ thừa cơ phát tác.

Nhưng không có xảy ra như cô nghĩ, Mạch thái thái đóng chặt môi, nhưng chỉ lúc sau, so với cáu giận thì chuyện tệ hơn xảy, Mạch thái thái lặng lẽ rớt nước mắt.

Thừa Hoan gấp đến độ vội vàng dùng khăn tay đi lau nước mắt, mẹ cô tiếp nhận khăn tay, lau đi những giọt nước mắt, thấp giọng nói: "Tôi như vậy là vì ai."

Thừa Hoan trong nháy mắt từ trong ánh mắt của mẹ nhìn thấy rõ ràng chân thật về gia đình này: Nghèo, hèn, tự ti tự ái, nhà chật chội, đồ đạc chẳng có mấy, quần áo một bộ không nên hồn, mẹ vất vả cực nhọc trọn đời, cô không khỏi xúc động khóc lên.
 
Chương 14


"Con làm sao vậy?" Đến phiên Mạch thái thái gấp gáp, "Nhòe mi mắt, với lớp trang điểm bây giờ, sẽ khó coi lắm, mặt sưng lên sao đi gặp người ta?"

Qua thời khắc nhiễu nhương, người một nhà cuối cùng cũng bước ra cửa.

Xuống lầu dưới, Thừa Tảo hỏi: "Ồ, đây không phải là xe của ông chủ Trương sao?"

Mạch Lai Thiêm đáp: "Đúng, là bố hỏi mượn dùng một tối, thoải mái lịch sự một chút."

Thừa Hoan càng xúc động không thể vui lên nổi.

Vốn không phải người nhiều lời cô càng thêm trầm mặc.

Sáng sớm Tân Gia Lượng đã ở lối vào sảnh nhà hàng chờ bọn họ.

Thừa Hoan lo lắng hỏi: "Mọi người tới chưa?"

Tân Gia Lượng cười hì hì đáp: "Đều ở trong đó rồi."

Khi vừa thấy bốn người Mạch gia, Tân gia cũng đứng dậy bắt đầu hoan nghênh.

Thừa Hoan lúc này mới yên lòng lại.

Trong chốc lát mọi người vội vàng giới thiệu, Thừa Hoan vội vã lui sang một bên, xem xét tình huống.

Tân bá mẫu phóng khoáng khéo léo, nụ cười dễ mến, mặc âu phục màu xám nhạt, đeo một đ-ô-i hoa tai bằng đá quý.

Chị gái của Tân Gia Lượng luôn biết cách ăn mặc, mặc quần áo đắt tiền đồ hiệu sang trọng và tự nhiên, phong cách quý phái chân chính.

Thừa Hoan như đang phụ trách cả hai gia đình, trong lòng như đè nặng một tảng đá lớn.

Quay đầu lại nhìn bố mẹ, phát giác bọn họ hơi câu nệ, tư thế có phần hơi đông cứng, xuất sắc nhất thật ra là Thừa Tảo, bình thường bẩn thỉu, áo thi đấu quần jean, hôm nay ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên không biết giống như ca sĩ hay người mẫu nào, anh tuấn tiêu sái, hạ thấp đàn ông trong toàn sảnh.

Chỉ thấy Tân bá mẫu sốt sắng hỏ-i: "Học năm thứ mấy rồi, có được học bổng vào đại học không? Thật tốt quá...

Thật bất ngờ không ngờ em trai lại giành lấy vinh quang cho chị gái.

Thừa Hoan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Tân gia cũng không làm cao, nhưng dù điệu thấp thế nào, Mạch thái thái trong lòng vẫn có vướng mắc, bà cảm thấy chồng mình chẳng những là công nhân, mà còn là đầy tớ cho người khác sai khiến, điều này khiến bà không ngóc đầu lên được.

Cùng lúc này nghe được Thừa Hoan gọi vợ chồng Gia Lệ là chị chồng, anh chồng, lại thấy vui, con gái lập gia đình, đương nhiên được quyền trèo cao, bằng không gái nghèo lấy trai nghèo, bao giờ mới khấm khá.

Tân bá mẫu lựa lời nói đã rất cẩn thận, nhưng khi ăn đến món cá hấp, cười nói: "Lúc Gia Lệ hầu như không cần tới của hồi môn bên nhà chồng đúng không, giường chiếu đệm chăn đều như ý muốn của Vấn gia, có người giúp việc phụ việc nhà, có phải hay không, Gia Lệ?"

Gia Lệ liền vội vàng nói: "Mẹ đừng nói quá khoa trương.

Mạch thái thái lại nghĩ nhiều rồi, chỉ cúi gằm mặt dùng bửa.

Tân bá mẫu hỏi: "Ai sẽ ăn đầu cá?"

Mạch Lai Thiêm đần độn nhiều chuyện: "Vợ tôi rất biết ăn đầu cá."

Thừa Hoan nóng lòng nhảy ra, vội vàng hoà giải, "Để con ăn ạ."

Nhưng là Tân Gia Lượng lập tức kẹp đầu cá đến trên đĩa của mình, "Đầu cá là mỹ vị"

Sắc mặt Mạch thái thái dần dần chuyển thành màu gỉ sét, phồng má, không nói không cười.

Thừa Hoan âm thầm thở dài một hơi, cái gì gọi là không phóng khoáng hay nhỏ nhen? Thế đấy, dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm, coi như phải ngồi ở trên nên toàn châm nhọn, nhẫn được vẫn nên nhẫn, con gái con rể đều có mặt tại đây, cớ sao lại phải xệ mặt xuống đùa giỡn tranh đấu khí phách.

Như vậy sẽ để cho người ta khinh thường.

Người nghèo thường hay khăng khăng rằng mình sẽ bị người khác kỳ thị bởi vì không có tiền, điều này là sai, người nghèo nhưng ý chí không nghèo hiếm khi bị kỳ thị, Thừa Hoan siết chặt nắm tay.

Mạch thái thái bỗng nhiên mở miệng: "Nghe nói, Tân gia không tính mời khách ăn cưới?"

Thừa Hoan trừng lớn hai mắt.

Tân bá mẫu kinh ngạc nói: "Đây hoàn toàn là ý tứ của đôi vợ chồng son"

"Nói như vậy, hai bác không phản đối?"

Tân bá mẫu vội vã đáp: "Không, chúng ta không có ý kiến."

Thừa Hoan lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào người mẹ.

Mạch thái thái đơn giản bỏ cánh tay lên bàn, "Như vậy, không phải quá vội vã sao?"
 
Chương 15


Tân Gia Lượng bèn vội vàng nói: "Chúng con đã quyết đi du lịch rồi kết hôn."

Mạch thái thái cũng không buông, "Con không muốn dành cho Thừa Hoan một kỷ niệm đẹp nhất trong đời sao?"

Mọi người yên tĩnh trở lại.

Thừa Hoan không nói, đây là vận mệnh, một người mẹ yêu thương con gái sẽ sẵn sàng ở thời khắc mấu chốt này bộc lộ hết bản chất xấu của mình để dành cho con những điều tốt nhất theo suy nghĩ của mình.

Lúc này Thừa Tảo bỗng nhiên nghiêng chén trà, rót nửa ly trà lên trên bộ đồ mới của mẹ.

Mạch thái thái ái ui một tiếng.

Thừa Tảo lập tức nâng mẹ dậy, "Mẹ, con cùng mẹ đi ra ngoài lau khô."

Mạch thái thái vừa đi, mọi người thở phào.

Tiếp sau, dường như không có việc ấy, những câu thoại bình thường giữa hai bên gia đình, giống như lời kia Mạch thái thái chưa từng nói ra.

Trong lòng Thừa Hoan đầy bi ai, vẫn cố cười với má lúm đồng tiền như ban đầu.

Nhà chồng tương lai thâm trầm bực nào, mẹ, người quá nhỏ bé lực mỏng, dù nói cái gì cũng đều là vô ích.

Mạch Lai Thiêm tuyệt nhiên chưa phát giác ra, vẫn cùng Tân tiên sinh xưng huynh gọi đệ.

Sau khi Mạch thái thái trở về, bữa tiệc cũng sẽ kết thúc.

Tân thái thái phi thường khách khí, "Mọi người phải thường xuyên lui tới mới đúng"

Tân Gia Lệ cười nói: "Con sẽ đi trước qua vấn an bá mẫu."

Tự nhiên lời nói này không phải thật, công phu hàm dưỡng đến tầng chót chính là tỏ ra thành tâm thành ý nhưng nói cũng như không, thật thật giả giả.

Mạch gia vừa đi, Tân gia bèn gọi thêm cà phê, ngồi xuống mở một hội nghị nhỏ.

Tân thái thái một bên xem hóa đơn tính tiền vừa nói: "Gia Lượng làm sao lại không nhìn ra, Mạch Thừa Hoan thật ra không xứng đối với nó."

Tân Gia Lệ nói: "Thừa Hoan không tồi đâu."

"Hãy nhìn bố mẹ cố ấy."

Tân tiên sinh nói: "Mạch Lai Thiêm cũng có điểm tốt, là một người thô, thẳng ruột ngựa.

"Về lâu dài xem xem Gia Lượng làm thế nào lấy lòng được mẹ vợ."

"Mẹ, nhà thông gia sẽ nói chúng ta bợ đít."

Tân tiên sinh ngẩng đầu, "Bố sẽ khuyên Gia Lượng."

Ở chỗ khác Tân Gia Lượng tiễn bốn người Mạch gia đi tới bãi đậu xe, mọi người đều giữ yên lặng.

Đợi bọn họ lên xe, Tân Gia Lượng xoay người rời đi, hiển nhiên có phần ảo não.

Mạch thái thái còn không biết thu mui thuyền, một mạch trách cứ chồng: "Tôi thích ăn đầu cá sao? Anh bao lâu rồi không mua cho tôi ăn khúc cá phần thân thật ngon cho tôi được ăn phần thịt cá? Có thịt cá tôi sẽ không phải ăn xương."

Thừa Hoan dùng hai tay ôm đầu, không nói được một lời.

Bỗng nhiên trong lúc đó Thừa Tảo lên tiếng: "Mẹ à, mẹ buông tha cho chị có được hay không? Đêm nay mẹ uy phong lẫm lẫm, mỗi người đều phải nhìn qua sắc mặt của mẹ, lĩnh giáo qua tính tình của mẹ, cũng không ai dám... khinh thường mẹ chỉ là vợ của một tài xế "

Thừa Hoan giật mình ngẩng đầu, Thừa Tảo nói một chữ không dễ, nhưng đã thay cô nói ra lời trong lòng.

Thừa Tảo như bỗng nhiên trưởng thành trước mười năm.

Sau đó, Thừa Hoan phát giác vẻ mặt mình hơi ướt, sờ một cái, nguyên lai là nước mắt.

Cô bảo bố đỗ xe.

"Con đến nhà Mao Vịnh Hân nói chuyện phiếm."

Bắt một chiếc taxi, cô đến nhà Mao Mao.

Mao Vịnh Hân vừa mở cửa ra, ngoài ý muốn lại gặp Thừa Hoan, "Là bạn."

"Cho mình một chén rượu.

Mao Mao biết thời điểm này không phải lúc chế nhạo cô, vội vã rót cho cô một ly whisky đá.

"Mao Mao, mình không kết hôn nữa." Thừa Hoan sa sút tinh thần mà tuyên bố.

"Có chuyện gì?"

"Hai bên gia đình quá chênh lệch địa vị.

Mao Vịnh Hân phải qua vài giây mới nói: "Bạn rốt cục cũng nhận ra."

Thừa Hoan rơi lệ, "Mao Mao, bạn luôn luôn thông minh hơn mình, bạn đã biết trước tất cả."

Mao Mao thở dài, "Tân Gia Lượng này là loại người cứng nhắc, nhàm chán, tư chất không thể so với bạn, tuy vậy người ta thường nói người như thế có thể sẽ là người chồng tốt, vì vậy một chữ mình cũng không đề cập tới chuyện đó."
 
Chương 16


Cái gì?

Mao Mao kết luận là: "Anh ta không xứng với bạn."

Thừa Hoan cuồng loạn cười rộ lên, "Bạn nói gì?"

Mao Mao cũng trợn to hai mắt, "Nếu không..., bạn cho rằng là ai xứng với ai hơn?"

"Mình lại nghĩ là mình không xứng."

Mao Mao kinh ngạc, chân chính cười to, lại cúi người xuống, nước mắt đã muốn chảy ra.

Mao Vịnh Hân trong chốc lát không muốn nhiều lời, mở to nhạc.

Thừa Hoan buông lỏng thần kinh xuống.

"Thật tuyệt khi có một căn nhà của riêng mình."

"Bạn cũng có thể có được như mong muốn."

"Không phải, Mao Mao, bạn luôn có năng lực hơn mình."

"Trên cơ bản b·ạ·n thích cuộc sống gia đình là thật, bạn đã quen với tiếng người huyên náo, ở nhà mẹ đẻ, ở văn phòng làm việc, ở nhà chồng..."

Mao Mao đến phòng bếp lấy một cây kem, điện thoại vang lên, cô nhấc máy lên nghe.

"Chị Mao sao, em là Thừa Tảo, xin hỏi, chị Thừa Hoan có ở chỗ chị không?"

"Có, để chị gọi cô ấy cho em."

Cô trở lại phòng khách, phát giác Thừa Hoan đã nằm ngủ trên ghế sa lon.

"Thừa Tảo, chị em đang ngủ, có muốn chị đánh thức cô ấy hay không?"

"-Không cần đâu, chị ấy cũng mệt mỏi rồi."

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Mẹ em có ý kiến, nhiều lắm."

Xem bộ dáng là Mạch thái thái phạm vào khuyết điểm của nhà thông gia.

"Sáng mai chị sẽ bảo cô ấy liên lạc lại với em."

"Cám ơn chị, chúc ngủ ngon."

Đứa nhỏ này cũng tính là hiểu chuyện.

Sau khi nghĩ một lúc, Mao Vịnh Hân thấy buồn cười, đều đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên câu ấy đã hiểu chuyện, bây giờ xã hội yêu cầu thấp hơn, sau ba mươi vẫn tính là thanh niên.

Cô ăn xong cây kem, giúp Thừa Hoan đắp lên một chiếc chăn mỏng, tắt đèn ngủ.

Ngày hôm sau Thừa Hoan dậy sớm hơn cô.

Thừa Hoan khen không dứt miệng: "Thật yên tĩnh, thật là thoải mái, đúng là một thế giới riêng."

Mao Vịnh Hân khẽ cười.

"Không có tiếng xào rau, tiếng ho khan của hàng xóm láng giềng, tiếng mạt trượt, tiếng trẻ em ồn ào náo động, thật tốt."

Mao Mao nói: "Sát vách còn có phòng trống."

"Nhưng là

"

"Nhưng là bạn đã là người của Tân gia rồi."

Họ chải chuốt một lúc rồi chia nhau ra đi làm, hôm đó Thừa Hoan mặc quần áo của bạn.

Buổi chiều, Thừa Tảo tìm cô: "Mẹ làm món chị thích ăn, cá sư tử, chị về sớm một chút được không?"

Thừa Hoan ôn hòa nói: "Không chị không muốn về"

Thừa Tảo thở hắt một hời, "Chị đừng giận mẹ."

Thừa Hoan vội vã phủ nhận, "Ta không có giận"

Thừa Tảo nói tốt cho mẹ: "Mẹ không đọc sách nhiều, suốt ngày bị vây ở trong nhà làm việc nhà, kiến thức nông cạn, không lẽ chị lại trách mẹ."

Thừa Hoan hỏi: "Tương lai em có bạn gái, mẹ cũng như vậy thì em nghĩ sao?"

Thừa Tảo ngược lại cũng thành thật, cười nói: "Tên của em cũng không phải gọi là Thừa Hoan." (Thừa Hoan cũng mang nghĩa là chăm sóc, nghe lời cha mẹ)

Cả ngày hôm nay Tân Gia Lượng cũng không có liên lạc với cô.

Bọn họ không phải mỗi ngày không gặp mặt nói chuyện là không thể, tuy thế hôm nay Thừa Hoan cảm thấy cần phải nói một tiếng với anh ta.

Cô không biết rằng buổi sáng hôm đó, Tân Gia Lượng nghe xong bố mẹ giáo huấn, bị ủy khuất.

Anh ta đang thắt cà- vạt, thì thấy bố anh tiến đến, vội vã cười hỏi: "Tìm con sao!"

Tân Chí San nhìn con trai, nói ngay vào điểm chính: "Nếu như dự định mời khách, hẳn là nên sớm đặt chỗ trước."

Tân Gia Lượng rất kiên quyết đáp: "Không cần, sẽ không mời khách."

"Người phụ nữ đó biết rõ ý tứ của con chứ?"

"Thừa Hoan biết rõ."

"Bố không nói Thừa Hoan."

Tân Gia Lượng ngẩn ra, đáp: "Con cưới là Mạch Thừa Hoan.

Bố anh ta gật đầu, "Vậy là tốt rồi, yêu cầu quá nhiều, không thể nào đáp ứng."

Tân Gia Lượng chỉ đành cười làm lành.

"Mẹ con có ý là, tương lai có cháu, nhất định phải tự thuê bảo mẫu, không được để cho ông bà ngoại chăm nuôi"

Tân Gia Lượng ngẩn ra, "Con không có dự định sinh con luôn ngay sau khi kết hôn.

"Mọi việc nên thương lượng trước với bố mẹ."

"Vâng được."

Tân Chí San vỗ vỗ bả vai con trai rồi rời đi.

Đây rõ ràng là ngại Mạch thái thái ngu muội đưa ra lắm chủ ý.

Bá mẫu thường ngày là một người chủ gia đình đảm đang, chăm sóc con gái cẩn thận, Tân Gia Lượng cũng không rõ tại sao lần này bà lại có biểu hiện khiếp người như vậy.

Anh ta đã có một tâm trạng tồi tệ nguyên một ngày.

Thừa Hoan về đến nhà, mẹ vừa thấy cô ấy, lập tức bưng ra mấy món ăn, đối với việc tối hôm qua không nói chữ nào.

Mạch Lai Thiêm trở về sớm, cũng lớn tiếng khen món ăn ngon, người thành thật như vậy cũng có lúc dối trá.

Thừa Hoan bỗng nhiên nói: "Mẹ, con bỏ tiền, nhà chúng ta đi du lịch nhé?"
 
Chương 17


Thừa Tảo cảm thấy hứng thú nhất, hỏi: “Đi nơi nào?"

“Chị nói thử nghe coi?”

"Muốn đi đi xa chút, đến Âu Mỹ."

“Thừa Tảo, chị góp tiền, em góp sức, đi thu xếp đi.”

Mạch Lai Thiêm kinh ngạc không thôi, “Thừa Hoan, con còn phải kết hôn đó, còn bận bịu, để tâm những thứ này làm gì?”

Thừa Hoan cười: “Kết hôn rồi thì con vẫn là con gái Mạch gia mà.”

“Nhưng con làm gì có thời gian!”

Thừa Hoan đáp: “Không sao đâu ba.”

Mẹ Mạch đột nhiên lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

“Dạ không, không có việc gì đâu ạ.” Thừa Hoan phủ nhận, “Chỉ là con muốn đi du lịch cùng cả nhà mình thôi.”

Thừa Trảo ở bên cạnh reo hò: “Em muốn đến Alaska.

Mẹ Mạch chen ngang: “Con xem lại d-an-h sách khách mời đi.”

Thừa Hoan không ngờ đến giờ mà mẹ mình vẫn còn có suy nghĩ về vấn đề này, “Mẹ à, chúng ta không mời khách.

Mẹ Mạch nhìn vào mắt con gái: “Không phải khách con mời, là khách mẹ mời, đến lúc đó hi vọng con và ngài Tân Gia Lượng đại giá quang lâm, chỉ thế mà thôi.”

Cha con nhà họ Mạch yên tĩnh trở lại.

Thừa Hoan ngây người ra một hồi rồi đột ngột đứng dậy, “Bọn con không rảnh.

Mẹ Mạch tức đến run người, “Đây là cách con báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ đó hả?”

Mạch Lai Thiêm ấn vợ xuống, “Được rồi, được rồi, đừng nổi nóng.

Mẹ Mạch gạt tay chồng ra, “Cả đời tôi chưa từng có chuyện gì để đắc ý tự hào, cả cái cuộc đời này đều chiều theo ý của người khác cả, nhưng riêng chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua!”

Thừa Tảo tới gần khuyên nhủ, “Mẹ làm thế này là đang chuyện bé xé ra to đó.”

“Đúng rồi.” Mẹ Mạch nghiến răng nghiến lợi, “Tất cả mong ước, ý nguyện của tôi đều là vô nghĩa, gái nghèo như tôi chỉ có thể gả cho người nghèo như ông, đáng đời cái phận gái nghèo cả đời không thể ngẩng đầu lên được, giờ đến cả con trai con gái cũng liên hợp lại làm nhục tôi.”

Thừa Hoan giơ tay, “Ma ma,.....

"

Mạch Lai Thiêm ngăn con gái lại: “Thừa Hoan, con cho mẹ con chút thời gian để bình tĩnh lại, đừng nói nữa.

“Không sao ạ, mẹ à, mẹ cứ việc mời khách đi, con ủng hộ mẹ, con sẽ tới giúp.”

Mẹ Mạch nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, như một quả bóng xì hơi.

Mạch Lai Thiêm ném cho vợ một cái nhìn đầy chán ghét, cầm áo khoác mở cửa rời đi, Thừa Tảo cũng ra ngoài đi tới sân bóng gần đó.

Trong phòng chỉ còn lưu lại hai mẹ con.

Cùng một bàn cơm thừa.
 
Chương 18


Mẹ Mạch đi tới cửa phòng của Thừa Hoan, “Ý của mẹ là....... ”

Thừa Hoan khoát tay. “Mẹ muốn mời khách thì cứ mời đi.”

“Trên thiệp mời cũng không thể in liên hôn.”

Thừa Hoan nghe xong kinh ngạc ngẩng đầu: “Kết hôn, ai kết hôn cơ? Có phải con kết hôn đâu, con không có kết hôn mà.”

Mẹ Mạch như bị ai đó dội một gáo nước lạnh lên trên đầu.

Thừa Hoan tươi cười, “Con sang nhà Mao Vịnh Hân ở tạm vài hôm.”

C·ô thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, xách hành lý ra khỏi cửa.

Mao Mao không tin chuyện này là thật.

“Oh, chỉ vì chuyện cỏn con ấy mà cậu hủy bỏ cả hôn lễ ư?”

“Không, không.” Thừa Hoan sửa lời cô bạn: “Từ chuyện cỏn con này mà mình nhận ra được một điều đó là vẫn

chưa đến thời điểm để kết hôn.”

"Xin lång tai nghe."

"Chưa báo công ơn."

“Là sao?”

Thừa Hoan thở dài, “Mình là trưởng nữ, dù sao cũng phải báo hiếu trước đã.”

Mao Vịnh Hân xem thường: “Bọn họ có phải là trách nhiệm của cậu đâu, cậu chỉ cần chăm lo, chiếu cố cho bản thân, sống một cuộc đời vui vẻ, khỏe mạnh, đó đã là có hiểu rồi.”

Thừa Hoan gật đầu: “Nói thế cũng không có gì là sai cả, nhưng con cái sau khi lập gia đình rồi, nhân lực, vật lực đều không được như trước nữa, cho nên mẹ tớ mới hốt hoảng, gây khó khăn đủ đường với tớ như vậy.

“Hiểu được trạng thái tâm lý này của mẹ, tự nhiên tớ thấy dễ dàng tha thứ được cho bà ấy hơn”

“Ừm, đúng, tại vì mẹ tớ chưa bao giờ có lòng tin vào chồng, luôn cho rằng chỉ có mình tớ đứng ra bảo vệ mẹ, vì hôn lễ của mẹ qua loa sơ sài, nên mới muốn dùng đám cưới hôn lễ của tớ để đền bù, dần dần trở nên hồ đồ, coi như là để liều mạng tranh đấu quyền lợi cho bản thân, trong chốc lát quên mất một điều, người kết hôn là mình chứ không phải là bà ấy.”

“Thật đáng thương.”

“Ừm, mẹ tớ ước gì được trở thành tớ.”

“Thì tư tưởng cũ mà, phụ nữ luôn là cỏ dại ký sinh, nếu như chồng không đạt được thành công, lập tức sẽ chuyển dời lên trên người con cái, luôn mong đợi, trông cậy người khác sẽ hoàn thành đại nghiệp giúp cho bọn họ.”

“Mao Mao, mình định chuyển ra ngoài ở.

“Không phải nhà mới của các cậu đã chuẩn bị xong rồi à?”

“Đây là điều sai lầm thứ hai, chúng tớ không hề nhận quà từ ba mẹ bên nhà Tân gia.”

Mao Mao mỉm cười.

“Bọn họ cho tiền, nên sẽ có thể lẽ thẳng khí hùng tham gia vào chuyện của chúng tớ.
 
Chương 19


“Tương lai lại càng danh chính ngôn thuận quyết định, can thiệp vào mọi chuyện, chuyện gì cũng cần phải tự lực cánh sinh, hiện tại mình đã hiểu rõ được câu nói này.”

Mao Mao gật đầu, “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được.”

“Sống ỷ lại vào người khác còn hi vọng có được sự tôn trọng của bọn họ, sao có thể có chuyện đó được.”

“Thà nhận ra muộn còn hơn là không bao giờ nhận ra.”

“Xem ra cậu đã hiểu ra được đạo lý này sớm hơn tớ từ lâu rồi.”

“Nhà tớ có hai người chị dâu không có công ăn việc làm, từ chỗ mấy chị ấy tớ học tập được rất nhiều điều.”

Thừa Hoan hỏi: “Không có con đường thứ hai sao?"

Mao Mao cười: “Cậu thử nói xem?”

Thừa Hoan tự hỏi tự trả lời: “Không có.”

Vài ngày tiếp theo, cô vẫn trốn ở trong nhà bạn tốt, mỗi ngày sau giờ làm việc đều trốn tránh không đi ra ngoài, tâm tình dần dần bình ổn trở lại.

Thừa Tảo gọi điện thoại đến.”Chị à, từ trước tới nay chị chưa bao giờ là một thiếu nữ ngổ ngáo, làm sao bây giờ lại bỏ nhà đi bụi rồi.”

“Qua hai mươi mốt tuổi có thể là có thể tự do đi về, trong đó có chênh lệch rất lớn.

“Ba mẹ nhớ chị lắm đó.

“Chẳng phải năm sau em cũng phải em chuyển đến ký túc xá sao?”

“Nhưng em là rời đi trong hòa bình.”

“Ừ” Thừa Hoan đáp: “Chị đáp ứng với em, chị sẽ về nhà giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cả nhà nghe.”

“Còn có, mẹ lo lắng cho chị, không biết chị ở bên ngoài ăn uống như thế nào?”

“Ăn uống không phải là chuyện quan trọng.

“Chị không nhớ đồ ăn mẹ làm sao?”

Thừa Hoan che giấu lương tâm, “Cũng không phải là không thể ăn.”

“Chị à, chị thay đổi rồi.” Thừa Tảo đau lòng nói.

Có người bấm chuông, Thừa Hoan nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Cúp máy nhé, có người tới tìm chị rồi.”

Mao Mao đi ra mở cửa trước, quay đầu lại nói: ”Thừa Hoan, là Tân Gia Lượng.” Nói xong, thức thời trở về phòng.

Trên mặt Tân Gia Lượng là vô số hoài nghi: “Thừa Tảo nói em đã rời nhà bỏ trốn, vì cái gì vậy?"

Thừa Hoan vươn tay che miệng hắn lại, “Anh nghe em nói, em muốn hoãn hôn lễ lại.”

“Không được.”

“Không phải em đang thương lượng với anh, tâm ý của em đã quyết.”

“Là vì chuyện khách mời sao? Anh sẽ chiều theo ý em.

“Không—”

“Em là muốn trừng phạt anh sao?”

Thừa Hoan không nói.

“Bác gái muốn làm huy hoàng, chúng ta cứ làm theo ý muốn của bác ấy, sau khi đi tuần trăng mật trở về rồi cũng có thể mời khách, hôm nay lập tức đi đặt tiệc, có được không?”
 
Chương 20


“Gia Lượng, em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

“Loại chuyện kết hôn sinh con này, vĩnh viễn không bao giờ có thể chuẩn bị trước được, em cần phải có dũng khí, chỉ khi vấp vào rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.”

“Em không làm được.” Thừa Hoan chôn mặt vào trong lòng bàn tay.

“Nếu như em yêu anh em sẽ làm được.”

“Đương nhiên là em yêu anh rồi, thế nhưng em cũng yêu mẹ em nữa, và trên hết người em yêu nhất là chính bản thân mình.”

T·â·n Gia Lượng mỉm cười: “Em thẳng thắn quá đấy.”

Đúng lúc này, Vịnh Hân đi ra ngoài: “Mình có hẹn với bạn, hai người cứ từ từ mà nói chuyện nhé.”

Cô mở cửa rời đi.

Tân Gia Lượng bỗng nói: “Cô Mao này mãi mãi sẽ không bao giờ kết hôn được.

Thừa Hoan bật cười thành tiếng: “Xin lỗi chứ, kết hôn cũng không phải là mục tiêu cả đời của cậu ấy.”

“Thừa Hoan, em thế này là do bị cô ta dạy hư đấy.

Thừa Hoan khẽ cười: “Từ điều này có thể nhận ra được rằng anh yêu em, ngộ nhận em thành tốt đẹp, thuần khiết, sợ em bị người xấu dạy dỗ, lúc trước trong lớp bọn em có một cậu bạn, giao du qua lại với một cô bạn gái họ Vũ, chưa từng bao giờ giới thiệu cô ấy với mọi người, nguyên nhân là vì sợ những nữ sinh đại học như chúng em sẽ dạy xấu cô ấy, anh nói xem cậu ấy yêu cô ấy nhiều đến mức nào!”

Tân Gia Lượng mất hứng: “Đừng chuyển chủ đề nữa.”

Thừa Hoan thở dài một hơi: “Cho em một chút thời gian đi.

“Một tháng.

“Một tháng?” Thừa Hoan trừng lớn mắt: “Sao đủ được chứ?”

“Vậy em cần bao nhiêu l-â-u-?.”

“Em muốn dọn ra ngoài ở trước, sau đó sẽ tăng ba cấp, đi du lịch vòng quanh thế giới cùng với gia đình, mua chung cư rộng rãi cho cha mẹ ở, tự chuẩn bị đồ cưới... Để làm được những điều này thì cần khoảng bao nhiêu lâu?"

Tân Gia Lượng nhìn cô, cười hì hì đáp: “Nếu như em là một nữ diễn viên có đầu óc thì cần ba năm, nhưng một công nhân viên chức như em, phải mất ba mươi lăm năm.”

Thừa Hoan nghẹn ngào một tiếng.

Những điều Tân Gia Lượng nói đều là sự thật.

“Thừa Hoan, trì hoãn lại một tháng là đã đủ rồi, đủ để chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Thừa Hoan nhụt chí.

“Tối hôm qua anh đã nói chuyện với bác gái—”

“Cái gì?”

“Bác gái chủ động hẹn anh đến nhà, canh gà bào ngư bác gái hầm cho anh rất tươi rất ngon, không gì sánh kịp.

“Mẹ em hẹn anh tới gặp mặt nói chuyện?" Thừa Hoan hết sức kinh ngạc.

"Đúng thế, bác gái sẵn lòng từ bỏ ý định tổ chức tiệc cưới ban đầu".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom