Cập nhật mới

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 580: Dù vậy, độ khó vẫn phải có!


Lúc này, An Ngạn Quân tỉnh thần tỉnh táo.

Gần nhất ông sỉ mê nghiên cứu phương pháp nên tự kiềm chế không được, trong mắt cũng chỉ có nghiên cứu.

Khi thấy Trần Thương chuẩn bị khâu, liếc mắt ra hiệu cho Đàm Trung Lâm, sau đó chủ động đổi vị trí, bắt đầu trợ thủ cho Trần Thương.

Khâu cơ duỗi bị tổn thương tiết kiệm lực hơn khâu cơ gập một chút, đặc biệt là mu bàn tay.

Bởi vì so sánh thì khả năng dính liền nghiêm trọng thấp hơn một chút.

Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là sẽ không xảy ra dính liền.

Đây là bởi vì làn da ở mu bàn tay khá mỏng, khả năng co dãn lớn, cách cơ duỗi một tầng mô liên kết.

Dù vậy, độ khó vẫn phải có!

Đàm Trung Lâm cũng biết khâu cơ là sở trường của Trần Thương, ông rất muốn biết rõ lần này Trần Thương sẽ quyết định lựa chọn phương pháp gì!

Trần Thương nhìn thoáng qua hỗ trợ An Ngạn Quân, nhẹ gật đầu, An Ngạn Quân thuần thục bắt đầu hỗ trợ.

Trần Thương thì bắt đầu khâu.

Hai mắt An Ngạn Quân tập trung, không chịu bỏ qua bất luận một tia chỉ tiết nào.

Mà Đàm Trung Lâm thì tò mò, đây là phương pháp khâu gì?

Sao mình chưa nghe nói qua?

Chẳng lẽ Trần Thương lại học thêm kỹ xảo khâu nào nữa?

Không đúng! Mình căn bản chưa thấy qua phương pháp này khâu này?

Ngay lúc này, con mắt Đàm Trung Lâm bỗng nhiên co rụt lại, ông chợt phát hiện, Trần Thương khâu lại rất thần kỳ!

Lão Đàm tỉnh thần tỉnh táo, nhìn kỹ.

May mà mu bàn tay có nhiều cơ, Trần Thương khâu nhiều lần, khiến Đàm Trung Lâm càng xem càng tối tăm, càng xem càng trợn tròn mắt, thẳng đến cuối cùng đều mộng!

Mặc dù không biết đây là phương pháp khâu gì, nhưng thật rất lợi hại! 

Nhưng càng xem càng lợi hại, càng xem càng cảm giác thâm thúy tỉnh diệu vô cùng.

Loại cảm giác này không nói ra được như thế nào.

Bởi vì... Ông phát hiện lần này có chút không giống lần trước Trần Thương khâu cho Hình Vũ!

Trần Thương lại thay đổi.

Mà lại là... Càng thêm lợi hại hơn.

Lợi hại đến tình trạng ông nói không nên lời, thậm chí Đàm Trung Lâm cảm giác mình cũng không thể. phê bình!

Lần trước mình còn tối thiểu có thể xem hiểu, thế nhưng... Lần này căn bản nhìn không rõ.

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhíu mày suy tư.

Nếu như nói lần trước khi trị liệu cho Hình, cảm giác Trần Thương khâu cơ là hạ bút thành văn! Bất luận một loại nào cơ sở chiêu số đều thành thục, một cái cơ có thể dùng hai loại phương pháp khâu, ba cái cơ tuyển lựa bốn loại phương pháp khâu lại, cảm giác cậu nắm rõ các phương pháp khâu như lòng bàn tay!

Lần này: Cơ hồ không có dùng bất kỳ phương pháp nào! 

Bất luận phương pháp nào mà Đàm Trung Lâm có thể nghĩ tới đều không phải, nhưng cảm giác lại rất ...vô dụng!?

Mấu chốt là vô dụng, nhưng lại khâu tốt như vậy!

Đây mới là điểm cực kỳ mấu chốt!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 581: Chuyện này quá đáng sợ!


Chuyện này quá đáng sợ!

Người khác là ba ngày không thấy phải lau mắt mà nhìn, cậu ta làm sao lại có thể làm được mỗi lần gặp là phải triệt để thay đổi cách nhìn một lần?

Trình độ tăng lên cũng không phải nhanh như vậy chứ, cậu ta căn bản không phù hợp quy luật tự nhiên.

Nghĩ tới đây, Đảm Trung Lâm nhịn không được thận trọng hỏi:

- Tiểu Trần, cậu... phương pháp khâu này là..

An Ngạn Quân ra vẻ cao thâm, mặt mũi tràn đầy thần thánh chậm rãi nói

- Chủ nhiệm Đàm, cái này gọi là pháp!

Đàm Trung Lâm sững sờ:

- Pháp? Cái gì pháp?

An Ngạn Quân hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói đến:

- Đây là một loại phương pháp khâu cơ do chính tiểu Trần nghiên cứu ra được, gọi là "pháp"!

Nghe đến đó, Đàm Trung Lâm lập tức sững sờ. 

Trừng to mắt, ngừng thở: Cậu... Cậu đã khai tông, lập phái rồi? ?

Sau khi phẫu thuật xong là đến giai đoạn thủ công, đây là giai đoạn cuối cùng, nhưng Trần Thương cũng không có bất kỳ sự không kiên trì nào.

Lúc Trần Thương còn đi học, một vị bác sĩ ngoại khoa khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đã từng nói với bọn anh, nếu chọn làm việc ở lâm sàng, thì không thể lười biếng, bất cứ là trong thời điểm nào, đối với tình trạng một người bệnh thế nào, cứu chữa bệnh tật nặng bao nhiêu, thì luôn phải có một trái tìm sẵn sàng dốc hết sức mình.

Không bao lâu sau ca phẫu thuật kết thúc.

[ Đinh! Khâu một vài cơ phức tạp, một vài thần kinh biên ngoại phức tạp, đường vòng quanh mạch máu thành công, nhận được: 1, Kinh nghiệm + 500; 2, Một bản sách kỹ năng trống không, 3, Điểm kỹ năng +1;]

Sau khi Trần Thương nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, lập tức ngây ngẩn cả người, nhận một lúc ba loại ban thưởng dã quái luôn hả?

Ban thưởng kiểu đó có phải sẽ mang ý nghĩa phong phú hơn chút không? 

Dù sao... Sự thay đổi về “chất” rồi cũng sẽ dẫn tới sự thay đổi về “lượng"!

Trần Thương nhìn chế độ ban thưởng, phát hiện rất bình thường, đặc thù duy nhất đó là một bản sách kỹ năng trống không?!

Không ngờ lại là màu tím.

[ Sách kỹ năng trống không: Sau khi dùng, có thể phục chế một hạng kỹ năng phẫu thuật, sau đó tự động tăng lên đến cấp đại sư; nhắc nhở: Không được phục chế phẫu thuật cấp bốn. ]

Trần Thương trầm mặc, loại sách kỹ năng kiểu này đúng là lợi hại!

Nghĩ tới đây, Trần Thương cực kỳ hài lòng, một ca phẫu thuật, học lén một loại kỹ năng từ Đàm Trung Lâm, lại được nhận một sách kỹ năng trống không, thấy cũng lời!

Trần Thương đưa Quách Chí Dũng đi ra bên ngoài phòng phẫu thuật.

Đàm Trung Lâm đi theo sau lưng Trần Thương, cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào, giống như đang có điều cần suy nghĩ, nhưng lại không biết suy nghĩ gì. 

Vừa mới ra ngoài, liền nhìn thấy một đám người đang đứng đối diện cửa ra vào.

Trong đám người có cả Tân Hiếu Uyên, nhìn thấy Trần Thương đi ra.

Ánh mắt Tân Hiếu Uyên sáng lên, vội vàng bước lên phía trước:

- Tiểu Trần? Thế nào? Phẫu thuật có thuận lợi không?

Trần Thương gật đầu:

- Viện trưởng Tân, phẫu thuật rất thành công, nếu như thường xuyên thực hiện huấn luyện để hồi phục, thì chắc chẩn sẽ không quá khó để bình phục lại.

Sau khi Tân Hiếu Uyên nghe xong, nét mặc vui mừng hẳn ra, cao hứng trở lại:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 582: Tuổi trẻ tài cao


Đàm Trung Lâm thấy thế, vội vàng lên tiếng giải thích:

- Xin lãnh đạo yên tâm! Tôi đã nhìn thấy kỹ thuật khâu cơ của bác sĩ Trần, thật sự rất lợi hại, viện sĩ Vương Ngọc Sơn của Lục Viện thành phố Ma Đô còn dành thừa sự ưu ái cho bác sĩ Trần Thương, nha! Còn nữa, bác sĩ Trần cũng là một trong số những người đã làm phẫu thuật cho Hình Vũ khi đó.

Đàm Trung Lâm nói hai từ “Một trong” thật rất khéo léo.

Cái này có nghĩa là, phẫu thuật cho Hình Vũ chính là một đoàn đội!

Mà cũng không thể bỏ qua công lao của Trần Thương, không thể khinh thị!

Hà Thông nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Trần Thương, hài lòng nhẹ gật đầu:

- Tốt! Tuổi trẻ tài cao, triều khí phồn thịnh, Đàm chủ nhiệm đều đã đánh giá cao bác sĩ Trần như vậy, xem ra là tôi có chút trông mặt mà bắt hình dong rồi!

Nói đến đây, Hà Thông nhìn Tân Hiếu Uyên, cười tán dương:

- Viện trưởng Tân đối với việc bồi dưỡng và khai thác nhân tài coi như không tệ! Tỉnh Nhị viện có Tân viện trưởng dẫn đầu nhất định sẽ lại sáng tạo huy hoàng.

- Thầy Quách là anh hùng của chúng tôi, là tấm gương điển hình của ngành giáo dục chúng tôi, vì lẽ đó vấn đề sức khỏe của thầy Quách phải rất coi trọng, chúng tôi phải toàn lực ứng phó, làm tốt công tác lần này, chủ yếu là không thể để tâm mọi người nguội lạnh, loại tỉnh thần vì nghĩa quên mình này là...

...

Nói loạn xạ hồi lâu, Trăn Thương thật rất bội phục.

Có thể nhìn một việc theo nhiều phương diện, nhiều góc độ, nhiều loại ngôn ngữ ba hoa chích chòe, đồng thời tăng lên một tầm cao mới, cái này cũng thật sự quá lợi hại, bằng không sao người ta trở thành lãnh đạo?

Nhưng mà, nói đi thì nói lại, không quản người ta thế nào, lần này tổ chức cấp cứu cho Quách Chí Dũng, vẫn là rất khiến người ta bội phục.

Kỳ thật, không quan tâm lãnh đạo thế nào, chỉ cần có thể vì dân chúng làm một chút chuyện tốt thực tế, cái này đã đủ rồi.

Ba đứa trẻ nhìn thấy Quách Chí Dũng đi ra, vội vàng chạy tới:

- Thầy Quách, thầy không có chuyện gì chứ, tay còn đau không?

- Cẩn thận, đừng đụng phải tay thầy Quách.

- Thầy Quách, thầy ngã bệnh rồi để con chăm sóc: thầy có được hay không?

Nghe ba đứa trẻ con ngây thơ nói mấy lời trượng nghĩa như vậy, Trần Thương cũng có chút vui mừng.

Anh tin tưởng, Quách Chí Dũng thấy cảnh này, cơn đau ở tay đều có thể giảm bớt rất nhiều.

Người nhà ba đứa trẻ đứng ở một bên, cùng nhau cúi đầu trước Quách Chí Dũng:

- Thầy Quách, ân tình của cậu, suốt đời khó quên, lần này thật sự là vô cùng cảm kích cậu!

Quách Chí Dũng có chút đỏ mặt, lúc ấy anh thật không nghĩ nhiều như vậy, nhào tới cứu đứa trẻ cũng. thật sự là theo bản năng

Trông thấy bộ dáng mọi người như vậy, cũng ngượng ngùng nói: 

- Không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Mọi người đừng như vậy, tôi... Cái này..

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 583: Không tệ không tệ!


Ngày thứ ba, Quách Chí Dũng chuyển viện, bởi vì cần khôi phục hậu phẫu, nên đến ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh.

Bất quá, hai ngày này Tỉnh Nhị Viện cũng nho nhỏ được nổi danh một lần!

Mà xem như viện trưởng Tân Hiếu Uyên cũng nhận được khen ngợi từ lãnh đạo, nói coi trọng công tác khai thác cùng bồi dưỡng nhân tài, tích cực tổ chức công việc cứu viện vân vân.

Điều này làm cho mấy ngày nay Tân Hiếu Uyên cực kỳ cao hứng, cả người mặt mày hớn hở, trông thấy ai cũng cười.

Ngày thường, ông rất ít đến khoa cấp cứu, hai ngày này thì cứ như quen đường, ba ngày hai bữa đều chạy tới khoa cấp cứu.

Sau khi trông thấy Trần Thương, cũng cười hài lòng, gật đầu.

Ừm!

Tiểu tử này thực không tệ.

Nhạc phụ có phúc!

Không tệ không tệ!

Có thể đưa vào danh sách khảo sát con rể. 

...

...

Gần đây Đàm Trung Lâm suy nghĩ thật lâu, thậm chí còn có chút mất ngủ, trong đầu không ngừng mà hồi tưởng lại lúc Trần Thương làm phẫu thuật khâu cơ, cũng chính là cái gọi là phương pháp, thật lâu không thể tiêu tan.

Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không yên, giống như bị ma nhập!

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đàm Trung Lâm đã làm ra một quyết định!

Ông muốn đi bái sư học nghệ!

Không sai!

Lần này căn tới khoa cấp cứu tìm Trần Thương, tranh thủ ở đó một thời gian ngắn.

Đàm Trung Lâm cảm giác phương pháp của Trần Thương thật rất lợi hại

Ông làm ngoại khoa tay cả đời, ánh mắt tinh tường, một người có khả năng hay không chủ căn nhìn một cái là có thể nhìn ra, tự nhiên sẽ không nhìn lầm.

Cái phương pháp này khiến ông cảm giác đây là một bảo bối! 

Sáng sớm sau khi giao xong ban, Đàm Trung Lâm bàn giao công tác, sau đó đứng dậy đi về khoa cấp cứu.

....

Ngày mai, ngày mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều an tâm chờ đợi đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, yên lặng lên kế hoạch xem Quốc Khánh nên đi đâu thì thoải mái.

Dù sao ngày bình thường quá bận rộn, muốn nghỉ ngơi hay đi ra ngoài chơi, căn bản không có thời gian.

Mãi mới chờ đến ngày Quốc Khánh, cho dù là nơi nào cũng rất nhiều người, mọi người cũng muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, dù sao ngày bình thường bởi vì công việc nên cũng không quan tâm nhiều đến gia đình.

Tần Duyệt ngồi ở đẳng kia:

- Thạch lão sư, vé máy bay của cô đã mua được chưa?

Nương theo thời gian kỳ nghỉ đến, Mấy ngày nay tâm tình Thạch Na đặc biệt tốt, mặt mày tươi cười:

- Đã sớm mua xong rồi, đúng rồi, khi tôi tới có mang cho cô một thứ. 

Tần Duyệt hì hì cười một tiếng, híp mắt:

- Vẫn là Thạch lão sư tốt nhất! Chờ anh rể tốt nghiệp, hai người có thể hưởng hạnh phúc rồi....

Quốc Khánh Thạch Na muốn xuất ngoại đi thăm ông xã đang học hậu tiến sĩ ở nước ngoài, thuận

mang theo con đi ra ngoài tham quan, chơi một chút, cô đã đợi một ngày này thế nhưng chờ thật là lâu, thật vất vả mới đợi đến kỳ nghị, vì thế cô đã sớm hoàn thành công tác giao ban, có thể thật vui vẻ đi ra ngoài nghỉ ngơi năm sáu ngày.

Kỳ thật những phụ giáo lão sư này số tuổi không lớn, chỉ mới hơn ba mươi không đến bốn mươi, mặc dù đều đã quen gọi là lão sư, nhưng thật ra là phận tiền bối đàn anh, đàn chị. Vì lẽ đó Tân Duyệt gọi chồng của Thạch Na là anh rể, mà Trần Thương gọi vợ của Trần Binh Sinh là chị dâu, đây thật ra là một cái đạo lý



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 584: Nhưng là thật mệt mỏi!


Hiện tại, Trần Thương thật đúng là kiếm được không ít, nhưng mấu chốt là mệt mỏi, mỗi ngày nhiều ca phẫu thuật như vậy, đoạn thời gian trước bệnh nhân tới khâu cơ, một ngày mười mấy ca, một tháng làm ba bốn trăm ca phẫu thuật khâu cơ.

Một ca phẫu thuật không nói nhiều, một hai tăm khối, cái này cũng sẽ có ba bốn vạn.

Nhưng là thật mệt mỏi!

Bác sĩ phổ thông một tháng nhiều nhất làm mấy chục ca, một ngày có tối đa ba năm ca.

Hàng năm mười mấy ca khâu cơ, trên cơ bản liền không có thời gian làm việc khác, mỗi ngày đều là làm mấy việc may may vá vá, tan tầm đều là chuyện của sau chín giờ, cường độ công việc không thể nói là không lớn.

Nghĩ tới đây, Trần Binh Sinh nhìn Trần Thương, cũng thở dài, nhỏ giọng nói với Trần Thương:

- Cậu cũng đừng quá liều mạng, tuổi trẻ là chuyện tốt, thế nhưng là cũng không thể làm như vậy.

- Một ngày mười mấy ca phẫu thuật, ai cũng không chịu được! Tiền kiếm không đủ, từ từ sẽ đủ. 

Trần Thương nhẹ gật đầu, cười cười.

Khoảng thời gian này bởi vì ngoại khoa tay vừa mới triển khai, Trần Thương vì phối hợp với chủ nhiệm An trên cơ bản đều đặt hết tâm trí vào đó, tuy nói mệt mỏi là mệt mỏi chút, nhưng thu hoạch vẫn rất lớn.

Lúc này, Trần Binh Sinh móc từ trong túi ra mấy tờ vé đưa cho Trần Thương:

- Ở đây có năm tấm vé suối nước nóng tại sơn trang Nhạc Dương, bây giờ cậu cũng ổn định, đưa cha mẹ cậu đi, sẵn tiện đi nghỉ ngơi một chút, đúng rồi còn có em trai cậu. 

Trần Thương nhìn tờ về suối nước nóng sơn trang Nhạc Dương trong tay, trên đó viết vé VIP ba ngày, lập tức ngây ngẩn cả người.

Sơn trang Nhạc Dương ở phía tây bắc thành phố An Dương, nơi có suối nước nóng thiên nhiên, triều đại trong lịch sử đều ở nơi đó xây dựng vương phủ, đến sau khi kiến quốc, nhà đầu tư đem bên trong xây dựng phát triển thành sơn trang suối nước nóng nghỉ phép, theo phong cách cổ xưa, là nơi tập hợp hưu nhàn gi trí, ăn uống, dừng chân, làm một thể cấp năm sao tiêu chuẩn khách sạn.

Năm tấm vé ba ngày này, đã bao trọn gói cả dừng chân, ăn uống, hưu nhàn giải trí.

Trần Thương cười xấu hổ:

- Quý giá như vậy... Thích hợp không?

Trần Binh Sinh lắc đầu, cười nói:

- Đại lý dược cho, tôi không có thời gian đi, tôi muốn dẫn con trai đi leo núi, không đi có chút lãng phí, vừa vặn cậu dẫn theo người nhà cùng đi

Trần Thương không nghi ngờ gì, bởi vì công ty y dược vì muốn cùng bác sĩ trong bệnh viện tạo dựng mối quan hệ, khi tới ngày lễ ngày tết, đều sẽ tặng thứ này thứ nọ. Dù sao công ty y dược người ta tài đại khí thô, cùng những sơn trang khách sạn kia thậm chí là du ngoạn đều có hiệp nghị, có thể nội bộ giá cả mua sắm, cùng loại với đoàn mua.

Trần Thương sắc mặt vui mừng:

- Vậy không tốt lầm đâu!

Trần Bỉnh Sinh đưa tay:

- Không lấy là tôi rút lại đấy?

Trần Thương vội vàng nhét vào túi, đứng dậy đi xa:

- Lão đại, đồ đã cho còn có muốn lấy lại? Quá phận!

Mọi người thấy thế, lập tức cười vang, Đại Trần Tiểu Trần, vẫn luôn là hai người hoạt bát trong phòng làm việc.

Vương Khiêm một mặt hãm mộ nhìn thoáng qua An Ngạn Quân:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 585: Tới giao lưu học tập!


Khi phẫu thuật, bỗng nhiên một bóng người trượt vào, Trần Thương không có ngẩng đầu, mà An Ngạn Quân vừa vặn nhìn thấy:

- Chủ nhiệm Đàm?

Đàm Trung Lâm gật đầu cười:

- Ừm ừm, các cậu cứ làm đi, tôi chỉ đến để quan sát.

Vốn dĩ qua quýt nói đại một câu, bỗng nhiên khiến An Ngạn Quân cảm thấy đang bị uy hiếp!

Thắng nhãi này có thể là đến đoạt vị trí phụ trợ!

Quả nhiên, sau khi kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên, trước khi bắt đầu ca phẫu thuật thứ hai, ba người đều cùng nhau rửa tay, sát trùng.

Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nói:

- Chủ nhiệm An, mệt không? Nếu không, anh cứ: nghỉ ngơi một chút? Để tôi trợ thủ cho?

An Ngạn Quân nghe xong lời này, lập tức nội tâm xiết chặt, quả nhiên là đến đoạt vị trí.

Có thể để cho sao?

Không thể!

An Ngạn Quân nhàn nhạt lắc đầu:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không mệt, chủ nhiệm Đàm ở xa tới là khách, nhìn xem là được.

Đầm Trung Lâm: ..

Trần Thương cũng hiếu kì nhìn thoáng qua Đàm Trung Lâm:

- Chủ nhiệm Đàm, đơn vị không bận việc gì sao?

Đàm Trung Lâm cười nói:

- Không bận, không bận.

Mà lúc này đây, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên tiến vào phòng phẫu thuật, trông thấy Đàm Trung Lâm cũng ở đây, lập tức con mắt co rụt lại!

Sao người này lại tới đây?

Chẳng lẽ....

Lý Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, nói thầm một tiếng: Chuyện xấu!

Cái này chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!

Đào chân tường đều đào đến phòng phẫu thuật rồi.

Chuyện như vậy mà cũng có thể làm hay sao?! 

Trần Thương thế nhưng là trấn khoa chỉ bảo, sao có thể tùy tiện bị các người cướp đi?

Ông nghe y tá trưởng nói, mấy ngày qua Đàm Trung Lâm đến cũng phải mấy lần...

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hít sâu một cái, quyết định phải ngả bài với cái lão Hoàng chuột sói này!

Sau khi đi tới, Lý Bảo Sơn giả vờ hiếu kỳ nói:

- Chủ nhiệm Đàm! ?

Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, xoay người nhìn lại, phát hiện là Lý Bảo Sơn:

- Chủ nhiệm Lý! Thật là trùng hợp.

Lý Bảo Sơn cười lạnh một tiếng, thật là đúng dịp? Ông chạy đến phòng phẫu thuật của chúng tôi mà còn nói thật là đúng dịp?

Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy! Đúng là trùng hợp thật, tại phòng phẫu thuật của chúng tôi mà cũng có thể gặp được. ông.

Mặt Đàm Trung Lâm đỏ lên:

- Tới giao lưu học tập! 

Lý Bảo Sơn thẳng tính, nghe xong lời này, trực tiếp nói:

- Chủ nhiệm Đàm sợ là muốn kéo tiểu Trần nhà chúng tôi đến Nhân Dân tỉnh các ông để giao lưu hả?!

Mấy tiểu y tá bên cạnh trông thấy mấy chủ nhiệm ở đây nói cái gì mà cứ thần thần bí bí, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên.

Nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, kết quả tiểu y tá lập tức nhìn Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt tràn đầy căm thù!

- Ông ấy muốn cướp bác sĩ tiếu Trần nhà tôi à?!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 586: Tôi như vậy còn có thể nói đùa à?


Đàm Trung Lâm nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, mặt lập tức đỏ lên:

- Chủ nhiệm Lý, ông đây là đã trách oan tôi, nếu như:

lào tiểu Trần, cũng không đến mức đến phòng phẫu thuật đào người chứ!

Lý Bảo Sơn thở dài:

- Aizz... Tôi chỉ nói vậy thôi! Đều đã chạy đến phòng phẫu thuật... Còn chuyện gì mà làm không được.

Đàm Trung Lâm nghe thấy thế, xem ra là không thành thật bàn giao là không được, gia hỏa Lý than đen này hiện tại bảo vệ Trần Thương gắt gao, sợ bị người ta cướp đi!

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm trực tiếp nói:

- Chủ nhiệm Lý, tôi thật sự là đến học tập! Tôi là tới học tập tiểu Trần cách khâu cơ!

Lời này vừa nói ra, Lý Bảo Sơn bán tín bán nghỉ:

- Thật

Đàm Trung Lâm:

- Tôi như vậy còn có thể nói đùa à? 

Lý Bảo Sơn vẫn còn có chút hoài nghĩ:

-Ông xác định không phải đào chân tường?

Đàm Trung Lâm không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, có thể đào đi thì là tốt nhất rồi!

....

....

Từ đó trở đi, Đàm Trung Lâm thuận lợi gia nhập. vào đội ngũ của Trần Thương, trở thành phụ trợ thứ hai của Trần Thương, tên gọi tắt là “nhị phòng”!

Có “nhị phòng” gia nhập, làm cho sự cạnh tranh giữa đoàn đội phụ trợ của Trần Thương nhiều hơn mấy phần.

Chủ khoa như An Ngạn Quân cuối cùng cũng thoải mái mà đi ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt, bắt đầu tranh thủ tình cảm với Đảm Trung Lâm.

Mà loại canh tranh kiểu này rõ ràng là cũng có phần tốt, hai bên đều ngang ngửa nhau, tranh thủ chiếm được cảm tình từ đối phương, bởi bỏ nhiều sức ra học tập thật rất đau đầu.

Nhưng chung quy lại An Ngạn Quân chính là chủ khoa, ưu thế tất nhiên lớn hơn, dù sao cũng có ba y tá ủng hộ. 

Nhưng chỉ khi giữ Trần Thương lại, thì mấy cô mới có thể cạnh tranh công bằng.

Còn lỡ như bị Đàm Trung Lâm cướp đi, thì chắc chắn giằng co sẽ không mang lại ý nghĩa gì

Lúc này, Trần Thương chợt phát hiện tề nhân chỉ phúc cũng không tốt, hai người phiền... Bỗng nhiên khiến Trần Thương có chút hoài niệm về Tân Duyệt.

Không nói lời nào không lên tiếng.

Ngẫu nhiên tiếng la lên, cậu thật giỏi.

Nháy nháy đôi mắt to tròn.

Tâm tình làm phẫu thuật cũng tốt hơn.

Ít nhất còn có cảnh đẹp ý vui.

Chứ hai lão già họm hẹm tranh giành tình nhân, thật sự Trần Thương vừa nhìn đã cảm thấy tâm phiền vô cùng...

....

....

Cuối cùng cũng đến ngày mùng 1 tháng 10, Trần Thương vào một tuyến ban,

Mặc dù trực ban bận rộn như đánh trận, nhưng mà... Nó ít nhất cũng không có đến mức phiền như vậy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 587


Người trong bệnh viện cũng không có ý muốn sơ đo với loại người này, vì nghĩ chỉ hai năm nữa là tên này cũng về hưu, dù sao ông ta ở đây cũng không có gây ra vấn đề gì lớn.

Mặc dù Nghiêm Minh không quá mức để tâm đến công việc, nhưng vẫn rất biết giữ mình, cũng có thể coi như một bản lĩnh.

Hiện giờ, bất kì một bác sĩ nào ở trên cương vị này, thì lớp đầu tiên mà lão sư phụ giáo sẽ dạy cho bọn họ là, làm thế nào để bảo vệ mình.

Bọn người Diêu Chí Văn và Trần Thương là một nhóm cùng đến bệnh viện một lúc, là nghiên cứu sinh nội khoa tim của đại học Y Đông Dương, và Vương Khiêm, Tăn Duyệt đều giống vậy, là biên chế.

Diêu Chí Văn thì tính tình hướng nội, không thích nói chuyện, bình thường có gặp ai cũng chỉ cười cười chào hỏi, nhìn qua chẳng khác gì một cô nương đang ngượng ngùng, bản tính cũng chất phác hơn người, lần này lại gặp trúng Nghiêm Minh, coi như Diêu Chí Văn xui xẻo.

Loay hoay cho tới trưa mà cũng không có một chút thời gian nghỉ chân.

Vào khoảng mười một giờ, Diêu Chí Văn vội vã chạy tới tìm Trần Thương, có chút lo lắng nói:

- Bác sĩ Trần, giúp tôi qua kiểm tra bệnh nhân này với!

Trần Thương gật đầu, đi theo Diêu Chí Văn đến phòng cấp cứu.

Diêu Chí Văn vừa đi vừa nói:

- Người bệnh là một người đàn ông trung niên, 41 tuổi, lúc 120 đưa tới ngực đau dữ dội, đến đây không bao lâu thì hôn mệ, tình trạng rất nghiêm trọng.

Trần Thương nghe được lời Diêu Chí Văn nói, nhạy cảm phát hiện ra mấy manh mối.

- Ngực đau!

- Hôn mê!

Chẳng lẽ là nhồi máu cơ tim?

Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Thương.

Diêu Chí Vẫn tiếp tục nói thêm:

- Người bệnh vừa tới khoa cấp cứu chưa được bao lâu ý thức trở nên mơ hồ,  thần chí không rõ. 120 đưa tới, lúc ngồi trên xe cùng một bác sĩ khác, bệnh nhân vẫn rất tỉnh táo, chỉ nói là khó chịu ở ngực, ngực đau cực kỳ giống như bị kim đâm, tiêm Nitroglycerin cũng không có giảm đau, lúc đo điện tim thì lại bình thường,

Trần Thương sững sờ, vội vàng hỏi:

- Đến cấp cứu có bù được cho đồ tâm điện không?

Diêu Chí Văn gật đầu:

- Bù được, còn kiểm tra Troponin khẩn cấp.

- Không nhìn thấy biểu hiện nhồi máu cơ tim cấp tính, hơn nữa, xét nghiệm máu thì nhìn thấy Troponin tăng cao.

Trần Thương nghe xong lập tức nhíu mày, sau khi bước vào phòng, Diêu Chí Văn mau chóng mang bản đồ điện tim tới, đưa cho Trần Thương:

- Anh nhìn đi.

Trần Thương cầm lấy bản đồ điện tim, phát hiện bản đồ điện tim cũng không có biểu hiện nhồi máu cơ. tim, S-T cơ bản vẫn bình thường...

Cái này đúng thật kì quái!

Diêu Chí Vẫn:

- Tôi vẫn lo lắng là trái tim có vấn đề, vừa rồi gọi điện thoại gấp cho nội khoa tim để hội chuẩn nhưng vân chưa nối máy được, bác sĩ Nghiêm đã... Đi lên mời!

Trần Thương nhịn không được cười nhạo một tiếng...

Hai người đều biết, dù sóng hình hiện tại của bản đồ điện tim không biểu hiện ra, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng người bệnh bị nhồi máu cơ tim cấp tính.

Nếu như gặp phải trường hợp nhöi máu cơ tim điển hình, bản đồ điện tim sẽ có những dạng ST đặc thù, các loại hình sóng dạng đồ hình là hoàn toàn chính xác, cái này cũng rất dễ lý giải, bởi vì bình thường tế bào cơ tim không có điện hoạt động, cơ chế bản đồ điện tim sẽ bắt được và thông qua dạng dị thường này để biểu hiện hình sóng

Nhưng phải cần thân vì giai đoạn đầu nhồi máu cơ tim, khả năng cơ tim vẫn chưa hoàn toàn hoại tử, vẫn tồn tại phản ứng điện tim, nói cách khác bản đồ điện tim không nhất định sẽ có biếu hiện điển hình.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 588: Lành ít dữ nhiều!


Hai người vừa kết thúc chuyện đang nói thì cũng vừa đúng lúc đến phòng cấp cứu, lúc này người bệnh đang được giám sát điện tim.

Ban đầu khi Trần Thương khám cho bệnh nhân, trên mặt cũng không có thấy biểu hiện gì khác thường, hơn nữa đã hôn mê, nắm ở trên giường bệnh, không có bất cứ động tĩnh gì.

Trên bản đồ điện tim hiển thị: Nhịp tìm 120 Iăn/phút, hơi nhanh, huyết áp là 80/50 mmHg, thấp... Huyết áp của người bình thường hẳn là 90-140/60-90 mmHg,

Huyết áp 80/50, vô luận như thế nào vẫn là thấp, huyết áp thấp, nói rõ bệnh nhân đã bị sốc.

Tất cả manh mối vẫn chưa rõ.

Lành ít dữ nhiều!

Lúc trước bệnh nhân có tiền sử cao huyết áp, mà lúc này huyết áp chỉ có 80/50, loại tình huống này, huyết áp căn bản là không có khả năng cung cấp đủ máu cho đại não, nói đơn giản chút, tim cũng giống như một cái máy bơm nước, phải truyền máu đi khắp toàn thân, mà lúc này máy bơm nước không cung cấp đủ áp lực, không có cách nào truyền nước lên trên đầu. 

Mà đại não lại vô cùng mẫn cảm khi trong máu thiếu oxi, một khi lượng máu hoặc oxi bị giảm bớt sẽ hôn mê!

Vì nhanh chóng loại bỏ nhồi máu cơ tim, Trần Thương lại lần nữa làm cho người bệnh một bản đồ điện tìm

Trần Thương do dự một phen:

- Tôi đi hỏi người nhà bệnh nhân thử tại sao lại xây ra tình huống này,

Người nhà bệnh nhân là vợ của anh ta, nói giọng địa phương,

Trần Thương hỏi:

- Từ khi nào người bệnh xuất hiện triệu chứng tức ngực?

Người vợ rõ ràng bị dọa sợ, nói chuyện có chút lộn

- Bình thường anh ấy rất khoẻ, chỉ là thích uống rượu, nhưng mà... Tôi... Tôi nhớ không rõ từ khi nào thì anh ấy không thoải mái, có lẽ là hôm qua, tôi cũng không để ý, nhưng hôm nay nghiêm trọng hơn nên không thể đi bộ, tôi tranh thủ thời gian gọi 120, tới phòng cấp cứu không bao lâu thì hôn mê. 

Nói xong, cô gái vừa nói vừa khóc, cực kỳ sợ hãi.

Trần Thương thở dài, cũng có thể lý giải, dù sao một người đang yên đang lành đột nhiên cứ như vậy mà hôn mê, đổi lại là người khác cũng sẽ căng thẳng.

Trần Thương hiểu cho cô, nhưng bây giờ không phải là lúc cần an ủi.

Bởi vì nhồi máu cơ tim rất nguy hiểm, có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng, nếu như chẩn đoán chính xác, nhất định phải giành giật từng giây, sau đó kịp thời đưa đi trị liệu.

Nhồi máu cơ tim là gì?

Chính là mạch máu của tim bởi vì một nguyên nhân nào đó mà hình thành bị tắt, máu chảy không thông, tim kỳ thật chính là một bộ phận cơ thịt, toàn bộ vận động của tim đều dựa vào máu được cung cấp từ vành động mạch.

Nếu như tim thiếu máu trong khoảng thời gian quá dài, tế bào cơ tim sẽ dần bị hoại tử, tế bào cơ tim bị hoại tử quá lâu, tim không có nguồn cung cấp, lúc này sẽ dẫn đến tình trạng suy tim, sau đó bị sốc, cuối cũng là tử vong.

Quá trình này sẽ có thể chỉ diễn ra trong vẻn vẹn có mấy phút! 

Vì lẽ đó, một khi xác nhận là nhồi máu cơ tim, phương pháp cứu chữa hữu hiệu nhất chính là, ngay, lập tức, quả quyết, mau chóng khai thông mạch máu, không quản là thuốc tan máu hay là can dự ngăn cản, mục đích cũng là vì đả thông mạch máu bị tắc nghẽn, khôi phục dòng chảy của máu về tim.

Vì lẽ đó, mọi chuyện vô cùng cấp bách!

Trần Thương theo thói quen đặt tay lên thân người bệnh, kiểm tra mắt, kiểm tra phản xạ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 589: Chỉ có một khả năng!


Hơi trong bụng có chút chặt...

Cái này không bình thường, người bình thường nằm thắng thì phần bụng hắn là lỏng, mặc cho cơ bụng anh ta có cứng rắn ra sao, cái bụng đều phải mềm.

Hơn nữa, người bệnh này đã hôn mê, tại sao cái bụng vẫn cứng? Hơn nữa bó rất chặt!

Người đàn ông này thân hình lại mập, rõ ràng không có cơ bụng.

Diêu Chí Văn cũng chợt phát hiện tình huống này, vội vàng sờ lên, lập tức ngây ngẩn cả người!

- Căng cơ?

Phần bụng căng cơ, thường sẽ là trong ổ bụng xuất hiện chứng viêm, chứng viêm kích thích phúc mạc, dẫn đến phần cơ bụng bị siết chặt, vì lẽ đó sờ tới sờ lui đã cảm thấy cái bụng có chút chặt.

Chẳng lẽ là người bệnh bị nhồi máu cơ tim nên dẫn đến phần bụng bị căng?

Lúc này, kết quả bản đồ điện tìm đã có, y tá đưa tới, Trần Thương nhận lấy, nghiêm túc nhìn, vẫn không thấy được biểu đồ điển hình của nhồi máu cơ tim.

Trần Thương nhịn không được hỏi người nhà: 

- Từ lúc phát tác đến bây giờ là bao lâu rồi?

Người vợ mơ mơ màng màng, nói:

- Mấy tiếng nhỉ? Ba bốn tiếng...

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Không giống như là nhồi máu cơ tim! Đã trải qua ba, bốn tiếng, nếu quả thật là nhồi máu cơ tim cấp tính, hẳn bản đồ điện tìm phải có cải biến rõ ràng.

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Chụp X quang ngực, CT hay chưa?

Chẳng lẽ tức ngực còn có nguyên nhân khác?

Diêu Chí Văn căm phim chụp X quang tới, Trần Thương xem xét, cơ bản đều bình thường!

Cái này mẹ nó sao kỳ quái vậy?

Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra!

Đại não Trần Thương cấp tốc xoay nhanh, tự hỏi các loại khả năng.

Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng tay Trần Thương vẫn không ngừng, một mực kiểm tra phần bụng của người bệnh, hy vọng có thể phát hiện thêm nhiều chỉ tiết

Đang lúc anh làm kiểm tra thường quy gõ vào vùng gan cho bệnh nhân, ngay khi gõ vào gan, phát hiện đột nhiên bệnh nhân chau mày, biểu hiện ra sự đau đớn.

Lần này khiến cho Trần Thương chấn kinh!

Một người đang hôn mê lại xuất hiện biểu hiện đau, điều này nói lên cái gì?

Chỉ có một khả năng!

Đó chính là Trần Thương hoàn toàn chính xác khiến anh ta đau!

Ừm, đây không phải nói nhảm, là thật!

Cho dù là khi người ta hôn mê, gặp phải đau đớn kịch liệt, cũng vẫn có cảm giác.

Mà người bình thường bị gõ vùng gan sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, trừ phi hệ thống gan mật của anh ta có vấn đề!

Hơn nữa còn là những bệnh chứng viêm cấp tính, giống như lá viêm gan, viêm túi mật, hoặc là gan quặn đau, vân vân.

Người vợ thấy người đàn ông biếu hiện đau đớn, cho là anh ta đã tỉnh, vội vàng ở bên tai của anh ta kích thích, lớn tiếng gọi tên của anh ta, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 590: Tiến hành hội chẩn gấp!


Cơ thể cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như chỗ nào đau thì là chỗ đó có bệnh!

Mà lúc này, rất có thể hệ thống túi mật của người bệnh có vấn đề!

Trần Thương:

- Đưa giấy xét nghiệm cho tôi

Nếu như lầm cả hai, bỏ lỡ cơ hội trị liệu, người bệnh có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tiếp nhận báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân, sau khi cẩn thận đọc một phen, kiểm tra máu cho thấy tế bào bạch cầu hơi cao, không phải quá cao.

Nhưng cơ thể bị nhồi máu cơ tim sẽ dẫn đến tế bào bạch cầu hơi cao, cũng sẽ xảy ra lây nhiễm, vì lẽ đó không thể chỉ nhìn giấy xét nghiệm máu để đưa ra phán xét.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Trước tiên truyền dịch! Truyền một lượng lớn!

Lúc này, Diêu Chí Văn cũng hiểu rõ tình huống:

- Anh nói là... Nghỉ là bị sốc do viêm hả?

Trần Thương gật đầu! 

Trên thực tế không quản là tim mạch bị sốc, hay là bị sốc do viêm, lúc này việc cần làm nhất bổ sung chất lỏng.

Chỉ cần tăng dung lượng máu, tăng huyết áp bệnh nhân, mới có thể cam đoan mỗi khí quan đều được cung eấp đủ máu và oxi, nếu không, những cái khí quan đó sẽ thiếu máu, thiếu dưỡng khí sẽ từng bước. từng bước chết đần!

- Thông báo phòng siêu âm tiến hành hội chẩn gấp!

Trần Thương quả quyết điền vào bảng theo dõi.

Y tá vội vàng cầm điện thoại lên, bất đầu làm việc.

Vì tuyệt đối không thể có sai sót, Trần Thương lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ hơn cho người bệnh, nghe chuẩn đoán tìm phổi không có quá nhiều dị thường, lại lần nữa chụp X-quang ngực cũng không có dấu hiệu suy tìm, phối có nước, một lăn nữa lại đo thêm bản đồ điện tìm, vẫn không nhìn thấy biểu hiện điển hình của nhồi máu cơ tim, người bệnh thật không phải bị nhồi máu cơ tim!

Trên cơ bản Trần Thương đã có thể khẳng định!

Nếu muốn chẩn đoán bệnh nhöi máu cơ tim, phương pháp khách quan nhất chính là không ngừng đo bản đồ điện tim.

Bản đồ điện tim vừa tiện nghị, lại thuận tiện, càng không có phóng xạ, còn có thể cung cấp giá trị lớn, thật sự là đồ kiểm tra hiếm có.

Ở phòng siêu âm bên cạnh, chỉ chốc lát bọn họ đã đẩy máy móc tới.

Không bao lâu!

Kết quả kiểm tra đã có.

Kết quả khiến Trần Thương cùng Diêu Chí Văn giật nảy mình!

Siêu âm cho thấy rõ ràng là túi mật có tăng lớn, túi mật, vách ống mật tăng dãy, trong túi mật còn có rất nhiều sỏi, ống mật còn khuếch trương vô cùng rõ ràng!

Đây hết thảy đều cho thấy, túi mật, ống mật của bệnh nhân là bị viêm, hơn nữa rất có thể là viêm ống. mật cấp tính dẫn đến tắc nghẽn.

Một khi sỏi thận làm tắc ống mật chủ, mật không cách nào thuận lợi bài xuất đường tiêu hóa, càng để lâu thì sẽ càng nhiều, cuối cùng dẫn đến tăng áp lực trong ống mật, mật ngược dòng vào máu, mang theo vi khuẩn vào máu sẽ sinh ra chứng mủ độc, nghiêm trọng hơn sẽ khiến người bệnh bị sốc.

Trần Thương trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hữu Phúc, Trương Chí Tân vừa vặn đang trực ban nên lập tức chạy xuống!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 591: Dở khóc dở cười


Trần Thương thở dài, không biết nói cái gì.

Chấn đoán bệnh quá phức tạp, ai mà có thể cam đoan mình nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác?

Trần Thương có hack, thế nhưng cũng không thể nhìn một cái là thấy ngay được, nếu như không phải nhẹ nhàng sở một cái, bản thân Trần Thương cũng không dám đảm bảo.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn, cái này không thể trách anh ta..

Bệnh tật có thiên biến vạn hóa, các triệu chứng của các bệnh khác nhau, phụ trợ kiểm tra thường xuyên sẽ có liên quan, nếu như không tỉ mỉ phân rất có thể sẽ phạm sai lầm.

Cho nên nói

Người làm nghề y, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!

Mà lúc này đây, bác sĩ Nghiêm trở về... Dẫn theo cả bác sĩ nội khoa tim.

Trần Thương thở dài, nhìn Diêu Chí Văn:

- Anh cực kỳ ưu tú, ít nhất cũng không có chạy...

Diêu Chí Văn dở khóc dở cười, thật sự là vừa cười vừa khóc, nước mắt lốp bốp chảy xuống.

- Tôi thật rất muốn làm một báo sĩ tốt!

Trần Thương cười nói:

- Anh đã là...

Trừ an ủi anh ta, lúc này còn có thể nói gì nữa?

Nghiêm Minh vội vã chạy tới:

~ Tiểu Diêu, người đâu? Người bệnh đi đâu rồi?

Nhìn thấy Diêu Chí Văn khóc, dọa cho Nghiêm Minh khẽ run rẩy:

~ Người đi rồi?

Trần Thương thở dài, lắc đầu, trở về khoa cấp cứu.

Trần Đại Hải xách hành lý cho Dương Giai Tuệ, trong miệng một mực lải nhải:

~ Bà nói bà mang nhiều đồ thế để làm gì? Bao lớn bao nhỏ một đống lớn, chúng ta còn có thể chừa chút cái gì?

Trần Đại Hải thấy vợ cũng không để ý tới đến mình, nói tiếp vài câu:

- Chúng ta chỉ ở cỡ hai ba ngày, cũng không phải dọn nhà luôn.

Dương Giai Tuệ quay người trừng mắt liếc ông một cái:

- Trần Đại Hải, ông nói xong chưa? Trên đường đi nói mấy trăm lần, sao cứ lải nhải như tức phụ thế?

Trần Đại Hải khụ khụ một tiếng không nói.

Dương Giai Tuệ bỗng nhiên xoay đầu lại:

- Aizz, tôi hỏi ông? Bỗng nhiên Thương nhỉ cứ gấp gáp kêu chúng ta đến mua nhà, có phải là nhìn trúng cô gái nhà ai rồi không?

Trần Đại Hải nhíu mày, nhẹ gật đầu:

- Ừm, tôi cũng cảm thấy có thể là vậy!

Một lát sau.

Dương Giai Tuệ chợt nhớ tới cái gì, hạ giọng nói:

- Ông xem thử tiền vẫn còn chứ?

Trần Đại Hải trừng bà một cái

- Đang ở nhà ga, nói gì thế?

Sau khi nói xong, cẩn thận sờ lên túi xách tùy thân một cái, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, nhẹ gật đầu với Dương Giai Tuệ: 

- Ừm! Ở đây, ở đây!

Lúc này, Dương Giai Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 592: Đánh chết tên tiểu tử thối


Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Trong nhà này cũng không có đến một vạn, chúng ta không phải cho chừa chút cho thẳng út, còn đi học mà.

Trần Đại Hải lắc đầu:

- Trước tiên giải quyết vấn đề của thăng cả đi, cách Thương nhỉ bà cũng biết, phàm không phải gặp phải chuyện gì, chắc chản sẽ không gấp gáp mua nhà, tôi thấy tám phần là đã tìm được đối tượng, nhà gái người ta có phải là thúc giục?

Dương Giai Tuệ suy nghĩ chút, bà cũng cảm thấy là khả năng này.

- Còn thẳng út thì cho nó dùng tiền ăn tết, qua mùa thu, chúng ta đem bắp ngô năm nay bán đi, nửa năm này tôi cũng có thể chỉnh chứt, sang năm học phí chỉ phí phụ tiền sinh hoạt của thằng út, sinh hoạt này liền là ngày một nhiều, qua một nấc thang là một nấc thang.

Dương Giai Tuệ ngoài miệng lợi hại là thế, thế nhưng chuyện lớn trong nhà chung quy vẫn là nghe Trần Đại Hải. 

Đợi không bao lâu, Trần Thương và Trần Lạc trông thấy hai người Trần Đại Hải, cười đến đón.

Từ xa Dương Giai Tuệ đã thấy hai đứa con trai Trần Thương, Trần Lạc cùng nhau đi tới, cao to đẹp trai, trong lòng đều muốn nở hoa, làm cha mẹ chẳng phải chỉ cần như vậy sao?

Trần Thương đi tới, nhìn thấy cha mẹ không thay đổi gì nhiều

Trần Đại Hải cao to, làm việc lâu dài ở lò lửa, làn da có chút đen nhánh, tay áo ngn, cánh tay mười phần cường tráng, bất quá tự nhiên không có cơ bắp khỏe đẹp cân đối như các lực sĩ, nhưng trong ấn tượng của Trần Thương, cánh tay của bố vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thân hình hai anh em nhà họ Trần cũng giống như Trần Đại Hải, cao to, Trần Lạc so với Trần Thương còn cường tráng hơn, nhưng Trần Thương cũng còn có thể, lâu dài làm khoa cấp cứu, cũng rèn luyện một thân thể tốt.

Mà mẹ Dương Giai Tuệ là người phụ nữ nông thôn điển hình, làm bà nội trợ cần kiệm, quán xuyến mọi công việc trong nhà.

Mặc dù bốn người Trần gia không tính là giàu có, nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Trần Thương nhìn Trần Đại Hải cầm chỗ nhiều đồ như vậy, cười:

- Ba, sao ba mang nhiều đồ như vậy?

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

~ Mẹ con thương các con, sắp dời cả cái nhà tới rồi.

Trần Lạc cũng đi theo cười ha hả:

- Ba, cái này không công bằng, gia sản nhà mình đều cho anh hai, của con đâu? Con phải kiến nghị!

Trần Lạc nói một phen đem người một nhà chọc. cười, Trần Đại Hải một bạt tay đập tới:

- Đánh chết tên tiểu tử thối nhà con.

Một đoàn người đi ra, Trần Thương trực tiếp gọi xe, phát hiện đồ quá nhiều nhét vào không đủ, bất đắc dĩ những này chỉ có thể gọi hai chiếc xe, đi vẽ phòng thuê của Trần Thương.

Buổi tối Trần Thương đặt trước một phòng ăn ở nhà hàng phía dưới, người một nhà rất lâu không họp gặp, suy nghĩ buổi tối có thể tâm sự.

Khi Trần Đại Hải ăn cơm thích uống vài cốc rượu. 

Trần Thương cũng có thể uống chứt, Trần Lạc càng là từ nhỏ không học tốt, trộm Trần Đại Hải uống rượu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 593: Có phải là có đối tượng rồi không?


Cuối cùng, một đám người giật dây, Dương Giai Tuệ mới đi vào trong.

Đứng tại cửa ra vào, Trần Thương cười nhìn mẹ mình, bà ấy yên lặng gả cho ba, người phụ nữ vất vả cả đời . Khi ba làm đầu bếp, Dương Giai Tuệ  giúp việc bếp núc, đây là một cái việc khổ cực.

Đợi đến khi Dương Giai Tuệ mở bàn tay ra, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác giống như trái tim bị bóp chặt...

Chỉ thấy đôi tay không lớn kia tràn đầy nếp nhăn, hoa văn ở giữa có chút dơ bẩn đã rửa không sạch sẽ, nếp nhãn ở mu bàn tay rất nhiều, bàn tay thô ráp, nguyên một đám da dây kén màu vàng.

Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác cái mũi chua chua.

Chính là đôi tay này đã nuôi dưỡng mình thành người

Trần Lạc cảm giác nước mắt ở trong hốc mắt đã sắp chảy ra:

- Con đi vào toilet, 

Quay người đi ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài, nước mắt nhịn không được đã tràn mi mà ra, nước mắt to như hạt đậu lưu ở trên mặt, Trần Lạc tranh thủ thời gian lau nước mắt, hung hăng hít vào một hơi.

Đến nhà vệ sinh đi rửa mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trong gương, có bảy phần giống Dương Giai Tuệ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính ba mẹ.

Không phải Trần Lạc thích khóc, ngược lại, khi đến trường Trần Lạc kiên cường vô cùng, tính bướng binh đều giống như Trần Đại Hải.

Thế nhưng vào giờ phút này, trông thấy hai tay của mẹ vất vả cả đời, nội tâm Trần Lạc còn khó chịu hơn so với bị dao cắt.

Trước kia không quá để ý, thế nhưng lúc này, trong đầu Trần Thương tràn đầy hình ảnh hai bàn tay đầu đã thô ráp của mẹ mình.

Trần Đại Hải đứng ở phía sau, trong mắt mỉm. cười

Cả đời này, khổ cho bà rồi, bà xã.

Lúc ăn cơm, Trăn Thương mang theo rượu tới. 

Rượu là Lý Bảo Sơn cho.

Người bệnh biếu rượu cho Lý Bảo Sơn, ông ấy không uống nên đã đưa cho Trần Thương.

Đây là rượu ngon, rượu trắng 20 năm.

Lần này, Dương Giai Tuệ không có ngăn cản uống rượu, ngược lại mỉm cười nhìn ba người đàn ông trong nhà, cười mắng:

- Cái nhà này, ba người đàn ông mấy người khi dễ. một người phụ nữ như tôi

Mỗi khi Dương Giai Tuệ mảng Trần Đại Hải, ông luôn luôn thô lỗ cười một tiếng, cũng không mạnh miệng

Lúc này còn hát đệm:

- Đúng đấy, Trần Lạc! Con khi còn bé cũng không có ít lần chọc giận mẹ con, nhìn đem các con tức giận. Dương Giai Tuệ lập tức trừng mắt liếc Trần Đại Hải:

- Là ông mỗi ngày chọc tức tôi! Lạc nhi nó còn hiếu chuyện hơn ông nhiều.

Nhìn bảng menu điện tử, Dương Giai Tuệ cũng không biết dùng, nhưng nhìn thấy giá cả, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thật đắt. 

Trần Thương gọi một bàn lớn, thế nhưng ngay trước mặt của người ta, Dương Giai Tuệ cũng không tiện nói, chỉ có thể nói:

- Ăn không hết, đừng gọi nhiều như vậy.

Trần Thương cười cười, lại gọi thêm mấy món đặc sắc.

Chờ phục vụ viên rời đi, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói

- Thương nhị, rất đất! Gọi ít một chút!

Trần Thương nhịn không được nói



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 594: Đang yên đang lành tại sao lại mua nhà


Dương Giai Tuệ một mặt hoài nghĩ, bà cùng Trần Đại Hải đã thảo luận thật lâu!

Luôn cảm thấy Trần Thương đã có đổi tượng, nhà gái thúc giục, không mua nhà không xong rồi.

Trần Đại Hải cảm thấy là cô gái nhà người ta đã mang thai.

Dù sao, đang yên đang lành tại sao lại mua nhà?

Dương Giai Tuệ cẩn thận hỏi:

- Thương nhị, lần này khi mẹ tới, mẹ cùng ba con đã thu xếp cho con mười lăm vạn, bây giờ con có đủ hay không?

Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!

- Ba, mẹ, đem tiền về trả lại người ta đi, hiện tại con thật không thiếu tiền, giờ con đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện, lúc rảnh còn đến bệnh viện chỉnh hình làm thêm, một tháng mấy chục vạn, vừa vặn làm cho một ông chủ, khoảng thời gian này tích lũy hơn một trăm vạn, vì lẽ đó con mới muốn mua nhà

Dương Giai Tuệ nghe xong:

- Vậy con cứ căm lãy tiền đã, cái gì không phải dùng tiền chứ, đồ dùng trong nhà cũng không ít.

Trần Thương dở khóc dở cười:

- Mẹ, hiện tại mỗi tháng con đều có thể kiếm mười mấy vạn, hai người căm về mà chỉ tiêu cho bản thân, về sau cũng đừng khổ cực như vậy, học phí và tiền sinh hoạt của Trần Lạc ba mẹ cũng đừng quản.

- Chờ nhà của con làm xong, hai người hãy dọn tới ở, đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con và Tiần Lạc, mỗi tưền Trần Lạc cũng có thể về nhà, chúng ta đều ở thành phố An Dương cũng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.

Trần Đại Hải nghe xong, vội vàng gật đầu:

- Đúng, về sau bà đến nấy cơm cho Thương nhi, tôi ở nhà giữ nhà là được rồi.

Dương Giai Tuệ đợi Trần Đại Hải một cái:

- Tôi đi, ai nấu cơm cho ông? !

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Tôi là đầu bếp, không sợ cái này.

Dương Giai Tuệ läo đầu:

- Chuyện này sau này hãy nói đi, mẹ cùng ba con hiện tại còn làm được, không căn làm phiền các con, hơn nữa nói trắng ra, chúng ta ở trong thôn đã nửa đời người, đi ra thành phố cũng không quen, cha con càng là đã quen ở trong nhà, ưa thích ra ngoài giúp bà con lối xóm, chờ hai ông bà này già không còn dùng được rồi nói sau.

Trần Thương cũng không mạnh khuyên, ba mẹ làm sao cho dễ chịu thì được rồi.

Bất quá Trần Thương vẫn nói:

- Ba, mẹ, về sau đừng mệt mỏi như vậy, chú ý thân thể, tuổi tác lớn phải chú ý.

Một bữa cơm ăn khá lâu, một bình rượu uống xong, chuẩn bị mở bình thứ hai, Dương Giai Tuệ níu lạ không cho uống.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Đại Hải cùng Dương Giai Tuệ không ngừng cảm khái.

- Người ta phục vụ thật là tốt! Khăn lau tay cũng ấm áp như vậy.

- Phục vụ viên người ta thật là chịu khó, dẫn theo. tôi đi WC.

...

Vừa nói vừa cười trở lại khách sạn, bổn người vây. tại một chỗ, mua chút hạt dưa, mở tỉ vi vừa xem vừa trò chuyện.

Cười cười nói nói một đêm trôi qua.

-Từ khi Trần Thương đi làm, tết năm ngoái cũng không có về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 595: Đã lâu không gặp


Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.

Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.

Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày. càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.

Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì.. nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.

Buổi tối khi trở vẽ, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.

Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.

Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.

Đẳng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.

Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Trần Thương!

Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.

Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người

- Oảnh Nghiên.

Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rắng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.

Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.

Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy. 

Cảnh Nghiên cười nói:

- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp!

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi!

Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.

Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:

- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?

Trần Thương lắc đầu:

- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.

Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:

- Em cũng đi xem nhà à?

Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.

Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.

Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi!

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.

Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:

- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?

Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:

- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em. chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, và lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chỉ phí, vừa vặn tới xem một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 596: Cũng là bởi vì cái này!


Bây giờ căn bản không để ý tới Trần Thương.

Trần Thương hỏi

- Đúng rồi, một mình em tới à?

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Em cùng Tỉnh Nhiên tới, nha! Đúng rồi, Tỉnh Nhiên là chồng em, chúng em chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó nhớ tới tham gia hôn lễ.

Trần Thương nhịn không được cười nói

- Bạn trai cũ cùng ngồi một bàn?

Cảnh Nghiên kém chứt cười phì ra, cười mắng một câu:

- Cút đi, vậy một mình anh ngồi một bàn!

Trần Thương cười ha hả.

Hai người quan hệ thật rất tốt, hồi đại học cũng không phải vừa gặp đã yêu, Trần Thương là lớp trưởng, Cảnh Nghiên là ủy viên học tập, hai người đầu tiên là bạn đặc biệt tốt, sau đó quan hệ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thêm.

Vi lẽ đó tính cách cũng hợp, hai người có thể có chủ đề chung để trò chuyện. 

Nhưng Cảnh Nghiên là người có chí hướng cao xa.

Trần Thương cười nói:

- Anh còn tưởng rằng em muốn thi lên tiến sĩ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, cái này thật không giống hướng năm đó của em!

Cảnh Nghiên cười lạnh một tiếng:

- Lúc đó anh còn nói đánh chết cũng không thi nghiên cứu sinh mà, hiện tại không phải cũng thi sao?

Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên thở dài:

- Vẫn là khi đó quá ngây thơ! Cuộc sống ra kế hoạch thế nào mới tốt nhất cho mình? Nếu nói là chúng ta lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng bằng, nói là cuộc sống đang lựa chọn chúng ta.

Kỳ thật anh lựa chọn không sai, giống như bây giờ em trở về kết hôn, đi làm, cũng không sai, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cuộc sống chưa từng có kịch bản, thực tế đúng là khác xa so với tưởng tượng.

- Người nên sống theo tình huống của bản thân, ại thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp!

Trần Thương cười cười, không nói gì. Cảnh Nghiên có thể hiểu được điểm này, cái này cùng cô gái mạnh mẽ năm đó so ra, thay đổi rất nhiều.

Nói đến đây, Cảnh Nghiên do dự một phen, vẫn nhìn Trần Thương, nghiêm túc khuyên nhủ:

- Nhưng mà, coi như có lúc anh lựa chọn, em vẫn cảm thấy anh hắn là lựa chọn tốt nhất, em cảm thấy Tần này anh thi nghiên thật sự là một cái lựa chọn tốt, dù sao anh ưu tú như vậy... Thật sự có thể làm ra một thành tích lớn.

- Hơn nữa, anh ở bệnh viện công tác lâu như vậy, hẳn phải biết yêu cầu của bệnh viện đối với trình độ vẫn rất cao, tốt nghiệp khoa chính quy cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, mà Tỉnh Nhiên hiện tại đã là Phó chủ nhiệm khoa

- Em không muốn nói Tỉnh Nhiên tốt bao nhiêu, cũng không phải đang khoe khoang, anh hiểu ý em chứ.

- Em chính là cảm thấy, trình độ có đôi khi thật rất trọng yếu, đặc biệt là đối với sinh viên ngành y chúng ta, giảm bớt không ít thời gian.

Trần Thương không có phủ nhận, đúng là như vậy.

Tại bệnh viện, anh tấn thăng chức danh là đòi hỏi có chút cứng nhắc, tốt nghiệp khoa chính quy năm năm có thể thi đậu trung cấp, cũng chính là bác sĩ mổ chính, tiếp qua năm năm thi đậu làm phó chủ nhiệm, tiếp qua năm năm thi đậu chủ nhiệm.

Mà nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm thi đậu làm bác sĩ mổ chính, ba năm lên phó chủ nhiệm, năm năm lên chủ nhiệm!

Tiến sĩ càng giỏi hơn, tốt nghiệp xong thì được lên thẳng tới bác sĩ mổ chính, qua hai năm có thể thi đậu vị trí phó chủ nhiệm, ba năm thi đậu chú nhiệm.

Tính toán một chứt, anh còn cần bao nhiêu năm?

Mà Tỉnh Nhiên đã là hậu tiến sĩ, trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa, anh ta mới ngoài ba mươi, đã đạt được vị trí mà những người bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi khác chưa chắc có thể làm được.

Vì đâu mà nói cánh cửa bệnh viện quá cao?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 597: Cái này là tình huống gì?


Cảnh Nghiên tiếp tục nói:

- Còn có, anh nhìn Tỉnh Nhiên, trở về bệnh viện đã được cấp nhà ở, quy ra phí thành an gia cho tới 100 vạn, anh ở bệnh viện sáu năm mới có thể kiếm bao nhiêu tiền? Một bác sĩ như anh, một tháng năm ba ngàn cũng không tệ rồi.

Trần Thương nhìn Cảnh Nghiên. 

- Tôi...

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng:

- Cảnh Nghiên!

Cảnh Nghiên vội vàng lên tiếng:

- Tới đây, Trần Thương, em giới thiệu với anh chồng của em.

Đang khi nói chuyện, Cảnh Nghiên quay người lôi kéo Tỉnh Nhiên đi tới, đang muốn nói chuyện:

- Để em giới thiệu cho anh một chút, vị này là... Tỉnh Nhiên sững sở:

- Bác sĩ Trần?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Bác sĩ Tỉnh, chào!

Đang nói chuyện, Cảnh Nghiên có chút ngây ngốc.

Cái này là tình huống gì?

- Các anh quen biết nhau?

Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương có chút kích động, dù sao sau lần đó hợp tác cùng Trần Thương, vẫn để lại không ít dư vị.

- Đương nhiên quen biết, đây chính là người khi đó cùng anh làm phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu cho bệnh nhân bị sán lá phổi — bác sĩ Trần!

- Anh giới thiệu cho em một chút, trình độ phẫu thuật của vị bác sĩ Trần này mười phần cao siêu, kỹ thuật thành thạo, anh so ra còn kém hơn nhiều! Lúc ấy, nếu như không có anh ấy, anh căn bản không làm được.

Nói tới chỗ này, Tỉnh Nhiên ngượng ngùng cười nổi tiếp:

- Kỳ thật anh đã khoác lác với em đó... Phẫu thuật lần đó nhưng thật ra là bác sĩ Trần làm mổ chính, anh chỉ giúp hỗ trợ. Trình độ cùng thiên phú của bác sĩ Trần, cao hơn anh vô cùng!

Một phen này khiến Cảnh Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được!

Một mặt ngu ngơ nhìn Tỉnh Nhiên, bà đây vừa mới tâng bốc tài năng của anh, anh liền... Anh cái đồ không có chí tiến thủ!

Nhìn thấy Cảnh Nghiên biến sắc, Tỉnh Nhiên cho là cô nhớ tới hình ảnh nang trùng, lập tức biến sắc: 

- Cảnh Nghiên, lúc ấy gửi bức ảnh chụp đó... Anh cho rằng... Trước đó bác sĩ Trần cũng gửi cho bạn gái anh ấy...

Sắc mặt Cảnh Nghiên lập tức lại lần nữa biến đối!

Nhìn chằm chằm Trần Thương, trong ánh mắt viết: Anh cố ý đúng không hả?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 598: Mau gọi 119!


Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường.

Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy.

Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu.

Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập tức hướng phía bên kia chạy đi!

Tinh Nhiên cũng như thết

Tinh Nhiên là bác sĩ ngoại khoa lõng ngực, thường xuyên phối hợp với khoa cấp cứu nên cũng am hiểu công tác cấp cứu, qua nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện để phòng trừ những trường hợp như vậy.

Cũng giống như phản ứng của cảnh sát khi nghe thấy - Cứu mạng, cướp bóc, giết người!

Mấy người này từ mấu chốt như nhau.

Làm một nhân viên y tế, nhiều khi, đối với từ "Cứu mạng” này, đã trở thành trách nhiệm của mình.

Chăm sóc người bị thương là thiên chức của bác sĩ.

Vì lẽ đó, qua nhiều năm như vậy, cho dù là những chuyện người bị thương, người nhà náo loạn lấy oán báo ơn chưa từng ngừng lại, nhưng vốn dĩ anh sẽ ở nhà ga, quảng trường, xe lửa, trên máy bay trông thấy đủ kiểu nhân viên y tế đứng ra xử lý.

Có đôi khi, trong cuộc sống cho dù là cẩu thả trước mắt, vốn sẽ có một số người không sợ cẩu thả, bởi vì trong lòng bọn họ có chí lớn.

Cũng giống như khi đó Quách Chí Dũng chớp mắt đứng ra cứu ba đứa trẻ, không kịp suy nghĩ vấn đề được mất gì nữa, trong lòng Trần Thương cùng Tính Nhiên cũng chỉ có một ý nghĩ: Cứu người trước lại nói!

Vốn cho rằng khoảng cách không xa, thế nhưng không nghĩ tới từ trên lầu rớt xuống cũng không phải ở chỗ này, mà là ở công trường gần trung tâm tiêu thụ

Hai người không để ý tới một đường bụi đất tung bay, khi vội vàng chạy tới đã qua ba năm phút!

Lúc này, bảy tám người vây quanh ở xung quanh.

Trần Thương vội vàng hô:

~ Tránh hết ra, chúng tôi là bác sĩ!

Một câu làm đám người nhao nhao tản đi!

Mà lúc này đây, tình huống của người bệnh cũng biểu hiện rõ ở trước mặt mọi người!

Nhìn thấy tình hình người bệnh như vậy, Trần Thương nhịn không được tê cả da đầu.

Chỉ thấy một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ lồng ngực phía bên phải. Chảy máu rất nghiêm trọng, đang trong tình trạng hấp hối, anh ta bị cây thép dài đến hơn mười mét đâm không cách nào di chuyển được!

Trần Thương xoay người cúi đầu, chỉ thấy một người bị một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua

cổ, xuyên toàn bộ phía bên phải lồng ngực, cây thép. này không giống với tình huống của Chu Vĩnh Vượng, đường kính ước chừng 25 milimet, dài đến hơn mười mét

Mà phía dưới cây thép này còn có một khối đá, đem bệnh nhân chế trụ, di chuyển khó khăn.

Toàn bộ hiện trường đều là máu me bê bết, khiến ai nhìn qua cũng nhịn không được toàn thân dựng tóc gáy. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 599: Cầm máu


Tỉnh Nhiên sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Mà lúc này, Trần Thương nhất định phải hiểu rõ. bệnh nhân bị thương ở mức độ nào, mau chóng hiếu đến cùng có thể sẽ dẫn đến tổn thương bộ vị nào, và khi cấp cứu hắn là nên chú ý chỉ tiết nào.

Nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên không có gọi 120, trực tiếp gọi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, thế nhưng mãi không có người nghe máy.

Nóng nảy khiến tay phải đang căm điện thoại của Tỉnh Nhiên đều có chút run rẩy, nghe âm thanh tút tút, sắc mặt xanh xám, tức giận đến muốn quảng điện thoại!

Trần Thương dứt khoát gọi cho trạm y tá ở Tỉnh Nhị Viện

- Vạn Khoa Tử Dương, bệnh nhân gần năm mươi tuổi, từ trên lầu rớt xuống, một cây thép cắm xuyên. Nhanh lên phái xe tới!

Y tá trạm trực chính là Tiểu Lâm!

Nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Trần Thương, vội vàng liên hệ bác sĩ cấp cứu bên 120, từ phòng cấp cứu ôm một cái rương nhanh chân chạy ra ngoài. 

Trực ban khoa cấp cứu là Vương Khiêm, sau khi biết được sự tình, vội vàng liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt công tác phẫu thuật gấp!

Sau đó trực tiếp liên hệ Lý Bảo Sơn, hồi báo mọi chuyện một lần!

Toàn bộ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện trong nháy mắt được điều động!

Cho dù vào ngày lễ Quốc Khánh cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc cứu viện.

Thế giới có mấy loại nghề nghiệp như vậy, xưa nay không dám nghỉ ngơi!

Một là bác sĩ, một là cảnh sát (tất cả cảnh sát)!

Một bên là bảo vệ an toàn cho người dân!

Một bên là cứu tính mạng của người dân!

Gọi 119 không bao lâu, công việc cứu viện bắt đầu cấp tốc được bố trí.

Trần Thương nhìn đồng hồ.

Lúc này: 9 giờ 15 phút!

Không có máy theo dõi, không có bất kỳ loại an toàn bảo hộ nào, Trần Thương không dám làm quá nhiều biện pháp dư thừa!

Trước mắt việc mà anh có thể làm, chính là cầm máu!

Trần Thương trực tiếp cởi áo thun trên người, đặt tại vị trí đang chảy máu của bệnh nhân!

Cầm máu là công việc duy nhất có thể làm lúc này!

Hết thảy... Đều nhất định phải chờ xe cấp cứu 120 đến, chờ sau khi giám sát, cân nhắc như thế nào mới có thể cắt cây thép đi.

Thời gian 9 giờ 23 phút.

Ý thức của bệnh nhân bắt đầu hơi mơ hồ, Trần Thương xem chừng, chảy máu đạt đến trên dưới 1000 Trần Thương bắt đầu gấp.

Nếu muốn vận chuyển người bệnh lên xe cứu thương, việc nhất định phải làm trước tiên chính là cắt cây thép ra!

Thế nhưng công trường căn bản không có máy móc thích hợp, cái này cần 119 trợ giúp.

9 giờ 25 phút sáng!

Tiếng xe cứu hoả rốt cục vang lên, cửa xe cứu hoả mở ra, 

Đám người sơ tán ra, nhân viên chữa cháy bắt đầu khẩn cấp vào công tác!

Sau đó, Trần Thương tranh thủ thời gian thương lượng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom