Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 325: Thẩm Hàm tỏ thái độ


Tiểu Mễ vội chạy theo, tôi vội nói: “Đừng đuổi theo!”

Tiểu Mễ quay lại nhìn tôi, thấy Thẩm Hàm chạy càng lúc càng xa thì thở hổn hển nói: “Nhà em bị ăn trộm mà, là nữ đó! Ban nãy em để chị đuổi theo thì không chừng kịp đó.”

Tôi cau mày. Thẩm Hàm đang có bầu, lại còn lớn tháng hơn tôi, giờ lao xuống cầu thang như vậy rồi chạy ra ngoài, ngộ nhỡ đứa bé… 

Tôi không biết tâm trạng mình hiện giờ như thế nào, chỉ có thể gọi cho Ngưu Lực Phàm. không biết bọn họ tìm Thẩm Hàm ở đâu, thế nào…

“Alô, Ngưu Lực Phàm, là em, Ưu Tuyền. Thẩm Hàm vừa mới xuất hiện ở nhà em… ừ, biệt thự nhà bọn em đó. Cô ấy đập phá đồ vật sau đó chạy đi… em không sao, em vừa về tới nhà thì thấy cô ấy chạy từ trên lầu xuống, lúc đó em đang ngồi thụp sau sô pha nên có lẽ cô ấy không thấy em, chỉ thấy đồng nghiệp em… ừ, em biết rồi. Cô ấy… à, bye.”

“Em gọi ai vậy?” Tiểu Mễ đang giúp tôi dọn dẹp phòng khách hỏi.

“Bạn em.”

“Vừa rồi không phải ăn trộm, là người em biết à?”

“À, được rồi, mình dọn dẹp một chút đã, không phải chị nói chút nữa mời em ăn trưa sao?” tôi nói, vội vã đổi đề tài, nhanh tay thu thập lại mấy chậu cây. Cũng không biết Tông Thịnh trồng cây để làm gì, giờ bị đập nát không biết có quan hệ gì không.

Tiểu Mễ nhanh tay gọn gàng thu thập những chén trà rơi dưới đất rồi kéo tôi ngồi lên sô pha, nói: “Em ngồi lên đây đi, nếu không lỡ hôm nay em có xảy ra chuyện gì thì tiểu lão bản chém chị mỏi tay đó, em cứ ngồi xem là được rồi.”

Tôi cười cười, thật ra cũng không thảm tới vậy. Tôi ngồi trên ghế, cũng gom đồ sắp xếp, gọi điện cho Tông Thịnh nói vắn tắt mọi chuyện, rồi hỏi: “Những chậu cây anh đặt ở cửa sổ đều bị đập nát, em thu dọn để lại chỗ cũ hay sao?”

“Không, cứ để đó là được rồi, tối anh về nhà xem sao, em đừng dọn dẹp nữa, nghỉ ngơi đi, cái nào cần mang về thì lấy, không thì thôi.”

Tôi do dự rồi mới cúp máy. Theo như Tông Thịnh nói thì những chậu cây đó đã mất tác dụng, tôi còn nhớ anh bảo những chậu cây này không được di chuyển vì bất cứ lý do gì. 

“Thẩm Hàm, chẳng lẽ thật sự điên rồi sao?” Tôi thì thào tự hỏi. Tôi không quên được hình ảnh cô nàng lần đầu tiên gặp gỡ, vừa xinh đẹp vừa lanh lợi, cãi nhau với Lan Lan vô cùng khí thế. 

Sau đó, chúng tôi trải qua những ngày bên nhau ở nhà của Ngưu Lực Phàm, vẫn hoạt bát đáng yêu. Giờ, sao cô ấy lại ra nông nỗi này? Cô ấy vốn bị thiếu mất tình yêu thương, nên bù đắp thế nào cũng không đủ. 

Sau khi thu gom đồ đạc, tôi cùng Tiểu Mễ rời đi. Tiểu Mễ quay đầu nhìn lại, cằn nhằn: “Dù là bạn thân nhưng vào nhà đập phá vậy em cũng nên báo cảnh sát đó, hai người dễ tính quá đi.”

Chúng tôi liên hệ Mặc Phi, hẹn ở một quán ăn gần Ưu Phẩm, ý tưởng là của Tiểu Mễ nói hẹn anh ấy ra xem tòa nhà Ưu Phẩm. Cô ấy muốn theo đuổi người ta nên cố nghĩ ra mọi cớ, đây chính là cớ tốt nhất. Nếu như Mặc Phi cự tuyệt thì cô ấy cũng không quá mất mặt. 

Hơn 12 giờ trưa Mặc Phi mới tới nơi, mà tôi và Tiểu Mễ đã ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ gần 40 phút. Nếu Mặc Phi là bạn trai, thì chắc chắn sẽ bị chia tay không thương tiếc, nhưng hôm nay thân phận của anh ta lại là khách hàng, nên chúng tôi phải kiên nhẫn chờ đợi. 

Lúc Mặc Phi chạy tới, vẫn mặc vest và đeo cà vạt, tay cầm túi, ngượng nghịu cười với chúng tôi: “Xin lỗi, tôi tới trễ. Ban nãy gặp khách mà cứ nói không dứt chuyện nên tốn thời gian. Hai em ăn gì chưa, gọi món nhé, hôm nay anh mời.”

Tiểu Mễ cười rạng rỡ, tôi cúi đầu lén nhắn tin cho Tiểu Mễ. Vì chuyện lúc trước của Lan Lan, nên tôi cẩn thận hơn rất nhiều: “Tiểu Mễ, lúc Mặc Phi theo đuổi em ngày xưa cũng nói chuyện này kia, nhưng chỉ có vậy, chưa có phát triển thêm.”

Tiểu Mễ nghe tiếng tin nhắn thì ngưng cười nhìn điện thoại, rồi buông máy dựa vào tôi, nhân lúc Mặc Phi gọi món thì khẽ nói: “Không sao, vì em không có mị lực của chị. Chờ xem đi, anh ấy trốn không khỏi lòng bàn tay của bổn cô nương đâu.”

Tôi  cũng cười cười với cô ấy. 

Tiểu Mễ thật sự rất lợi hại, chỉ với vỏn vẹn hơn một tiếng đồng hồ đã có thể bàn bạc với Mặc Phi từ Ưu Phẩm tới tòa nhà anh ta đang thuê, nói thêm về ngành nghề, lại nói tới công ty tiềm lực, nói tới cả bối cảnh tư liệu các kiểu, thật sự là trơn tru như không hề có gì phía sau cả, cho nên khi hỏi: “Không biết Mặc tiên sinh có yêu cầu gì với bạn gái không? Cha mẹ anh có ý kiến gì không?” thì cũng trơn tru tự nhiên như một câu hỏi thông thường. 

Mặc Phi cũng cười cười, nói thoải mái: “Tôi chỉ là một người bình thường, mới xây dựng sự nghiệp, bận tới mức ngủ còn không đủ thì thời gian đâu mà quen bạn gái. Tôi thật sự chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần không quá kiêu căng, không giận dỗi vô cớ, có thể ở bên cạnh tôi là được. Ba mẹ tôi cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ cần tôi thích là được.”

“Thực ra, tôi cũng vậy, tuy tôi không phải quá xuất sắc, công việc cũng không phải kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi nguyện ý ở bên bạn trai mình, cùng nhau nỗ lực cho tương lai hai đứa.” Tiểu Mễ cười nhẹ.

Mặc Phi hơi sửng sốt, nhìn tôi, tôi cũng cười, sau cùng anh ta bưng ly nước uống, không đáp. 

Ngay lúc này, tôi thấy một chiếc Mitsubishi đỏ chạy qua, nước đang uống phun thẳng vào người Mặc Phi. Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tôi vội nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Chuyện là, chút nữa để Tiểu Mễ đưa anh tới văn phòng em nha, để anh xem dự án và lựa vị trí tốt, em sẽ bảo Tông Thịnh giảm giá cho anh nhé, em có việc đi trước.”

Nói xong tôi đứng dậy ra ngoài, nghe Tiểu Mễ hét lên: “Từ từ, đừng chạy, em đâu chỉ có một mình.”  

Tôi cũng đã kịp chạy tới cửa, nhìn chiếc xe chạy chậm về phía Sa Ân. Tông Thịnh nói, phía Sa Ân cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, trận thế không thể hoạt động, Vương Càn không nghe lời, Thẩm Kế Ân cũng đang yếu đi rất nhiều. Vậy ai là người lái xe? 

Theo tôi nhớ xe là của Thẩm Hàm, tôi quên luôn chuyện cô ta là trẻ vị thành niên, chưa có bằng lái. Trừ cô ấy ra thì cũng chỉ có Thẩm Kế Ân lái xe thôi, chẳng lẽ ban nãy là gã lái xe? Chắc không phải, chẳng phải nói là gã không còn sức làm gì sao?

“Thẩm Hàm?!” Tôi buột miệng thốt ra đáp án duy nhất có thể có.

Thẩm Hàm từ nhà chúng tôi đi, cũng chỉ có thể trở lại khách sạn, nhưng mà như vậy nghĩa là cô ấy quyết định rồi sao? Tóm lại là quyết định thế nào?

Tôi hoang mang, Thẩm Hàm là kẻ luôn làm viêc không theo nguyên tắc, thích làm gì thì làm nấy, không quan tâm tới đứa nhỏ sinh ra thế nào.

Tôi băng qua đường đi về phía Sa Ân, nhưng không dám tới quá gần. Tôi chỉ muốn biết người ban nãy lái xe có phải Thẩm Hàm không, cô nàng đã quyết định lựa chọn trở lại bên cạnh anh mình, đưa thai nhi trong bụng cho gã ăn đúng không. Nhưng mà tôi không ngờ tới tôi đã bị Thẩm hàm phát hiện ra.

Tôi đứng bên trạm xe buyt cẩn thận nhìn về phía bãi đỗ xe của khách sạn thì bả vai chợt bị vỗ nhẹ. Tôi giật mình quay lại, thấy Thẩm Hàm đen mặt đứng gần bên. 

Hiện giờ Thẩm Hàm không còn là cô gái xấu tính nhưng xinh đẹp nữa, mái tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, mắt thâm quầng. Tôi cảnh giác lùi lại, nhìn bên cạnh có nhiều người nên có lẽ cô ta cũng chẳng dám làm gì tôi. 

Thẩm Hàm cúi đầu, trợn mắt nhìn tôi:

“Sợ tao vậy sao? Tao sẽ không làm gì mày đâu. Tao tới nhà tìm tụi mày chỉ để nói là, tao muốn trả thù. Tao sẽ đợi khi anh tao lấy đứa nhỏ ra tao sẽ đập nó chết. 

Có người nói cho tao biết mày và Tông Thịnh có thứ có thể giết được nó! Tao mới tới nhà chúng mày để tìm, nhưng không thấy. Vừa vặn gặp mày! Mau, lấy ra đi! Tao đi giết cho, có lợi cho chúng mày rồi!”

“Thẩm Hàm,” tôi khẽ gọi. “Nếu em thật sự nghĩ vậy thì chúng mình phải lên kế hoạch cẩn thận. Không thể tùy hứng như vậy, phải tự bảo trọng chứ.”

Mọi người xung quanh có vài người thấy chúng tôi nói chuyện khá quái dị, hơn nữa dáng vẻ lôi thôi của Thẩm Hàm cũng khiến không ít người thoái lui cách xa khỏi bọn tôi. Tôi vội nhìn quanh, tôi và Thẩm hàm mà di chuyển thì càng nguy hiểm, chi bằng cứ đứng ở trong đám đông thế này.

“Không cần phải khẩn trương.” Thẩm Hàm nói, “Cho dù anh tao biết tao và mày có nói chuyện thì cũng chả sao, nó chỉ cần con tao, chỉ cần tao giao con tao cho  nó, thì cho dù có hoài nghi tao với mày, nó cũng chẳng thể nào từ bỏ cơ hội lần này.”
 
Chương 326-1


Tôi kéo giãn khoảng cách với cô ta, nhích lại đám đông một chút. Lần trước cô ta đột nhiên xô tôi khiến tôi còn sợ hãi, hơn nữa tôi càng sợ con mình bị làm hại. Cô ta vươn tay tới: “Đưa đồ cho tao, tao có  cơ hội xuống tay.”

Tôi vội nghĩ thầm, cô ta nói có lẽ là cây trâm gỗ sét đánh, nhưng ai nói với cô ta? Làm sao người đó biết tôi có cây trâm trên người? Thứ đồ như vậy làm sao tôi có thể đưa cho cô ta đây? Tôi nói: “Thẩm Hàm, nếu em thật sự muốn làm vậy thì gọi cho Ngưu Lực Phàm đi, mọi người vẫn đang tìm em, anh ấy sẽ tính toán đường lui cho em, em đừng tự ép bản thân như vậy, chị chỉ có thể nói vậy thôi.”

Tôi cảnh giác nhìn cô ta, rồi cứ lùi dần ra sau kéo giãn khoảng cách, đến khi đã cách đủ xa thì tôi mới quay người đi về phía văn phòng. Vừa lúc Tiểu Mễ đi tới, thấy tôi thì nhanh chóng đi tới hói: “Em sao vậy, sao chạy đi đâu?”

“Không có việc gì!” Tôi nói, thở ra một hơi dài, tay nhẹ ôm bụng, thấy bụng mình không đau chỉ có tim là đập dồn. 

“Đi về văn phòng nghỉ ngơi chút đi.” Tiểu Mễ kéo tôi đi, Mặc Phi cũng đi theo. 

Văn phòng hôm nay làm ăn có vẻ khấm khá, lúc vào cửa thì đang có hai khách hàng đang đặt cọc. Tiểu Trần cười híp cả mắt lúc nhìn thấy Mặc Phi.

Khi xoay người đi tôi còn thấy Thẩm hàm đang nhìn chằm chặp vào tôi như thể muốn moi tôi ra khỏi nơi đây. Tiểu Mễ nhìn theo, thấy Thẩm Hàm thì la lên: “Là người vào nhà em ăn trộm! Theo tới tận đây sao?!”

Mà ở bên ngoài, Tông Thịnh chẳng biết đứng nhìn Thẩm Hàm từ lúc nào. Thẩm Hàm bị Tông Thịnh nhìn thì xoay người rời đi.

Tông Thịnh đi vào văn phòng hàn huyên vài câu cùng Mặc Phi, chào mời tham gia Ưu Phẩm, rồi lúc sau kéo tôi bảo cầm túi rồi đi về nhà.

Lên xe, tôi vừa cài dây an toàn vừa nói: “Thẩm Hàm ban nãy nói cô ấy quyết định đưa đứa nhỏ cho Thẩm Kế Ân, nhưng cô ấy sẽ chuẩn bị, tìm thời cơ để xuống tay với gã, cô ta sẽ tự giết anh trai mình.”

Tông Thịnh  nhìn bên ngoài Sa Ân nói: “Thật ra, trong bàn cờ này tất cả chúng ta đều là quân cờ, bi kịch nhất chính là Thẩm Hàm và Thẩm Kế Ân, còn Ngưu Lực PHàm trở thành đóng vai chính.” Anh mở máy xe, “Anh đưa em về quê trước rồi quay lại đây, đêm nay anh phải làm pháp sự ở đây.”

Anh vừa tính lái đi, tôi đã đè tay lên tay anh trên vô lăng: “Anh đưa em về rồi quay lại?”

“Đúng rồi, sao thế?”
 
Chương 326-2


“Cứ đi đi về về như vậy cũng mất ba tiếng, tối anh còn có việc, đừng để tới đó mệt quá mà ngã gục, hay anh chở em về nhà ở trong nội thành đi.” Tôi nhìn khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, không nỡ để anh phải đi nhiều.

Tông Thịnh nhìn tôi do dự  một lúc mới nói: “Anh đưa em sang nhà ông vậy, mấy hôm nay anh đều ở đó, hơn nữa ở đó buổi tối có bảo vệ, sáng cũng có đồ ăn sáng sẵn.”

Tôi vội gật đầu, ban nãy còn lo anh không đồng ý. 

Trên xe tôi gọi cho mẹ báo chuyện chúng tôi đêm nay ngủ lại trên phố, mẹ dặn dò nhiều thứ, nào là không được ăn cái gì, không được để mệt mỏi, không được đưa tay quá cao… tôi vâng dạ nghe theo hết. 

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ không phải lải nhải gì, lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghe từng lời của mẹ mà ghi nhớ, tôi thật sự không muốn con mình có chuyện gì.

Ông nằm viện đã hơn một tuần, đồ đạc trong nhà chắc nhiều thứ cũng đã mang vào trong viện, mà Tông Thịnh đã ở đây vài ngày, nhìn khắp nơi đều có dấu vết của anh.

Tông Thịnh vừa đi thu quần áo phơi đã khô vừa nói: “Em nghỉ một chút đi, tối anh kêu người mang đồ ăn tới, hôm nay em cũng ở ngoài cả ngày mệt rồi, ngủ chút đi.”

Tôi ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ, nhìn bản thiết kế Ưu Phẩm trên đầu giường hỏi: “Đêm nay anh làm pháp sự gì?”

“Em có biết là làm đường xây cầu đều phải làm huyết tế không? Bất kể dù muốn dù không, những công trình lớn đều phải như vậy. Xây dựng ga tàu hỏa XX đó, công trình rất lớn, khi thiết kế chính cắt băng hoàn công bị bệnh tim tái phát chết đột ngột… hay là thi công cầu sẽ xuất hiện sự cố chết nhiều người, tất cả khoa học đều không giải thích được.

Ưu Phẩm của chúng ta tuy rằng không xây quá cao, nhưng mà chiếm diện tích lại lớn, còn có quảng trường, còn là thế trận, nên chắc chắn cũng phải có huyết tế. Thay vì để cho lúc thi công xong có chuyện thì chi bằng mình chủ động làm pháp sự hiến tế để cho lúc thi công sẽ không xảy ra tai nạn lao động.”

Tôi nhìn bản vẽ, thật sự công trình rất lớn, ngẫm lại khoảng thời gian trước đây cũng đưa tin là lúc đóng cọc xây cầu cũng làm pháp sự huyết tế, còn bị chê bai là mê tín dị đoan. Nhưng thực ra thì bao nhiêu công trình của Chính phủ đều có xem ngày này nọ. 

Tông Thịnh thu quần áo, đứng ở phòng cửa nhìn tôi, vươn tay rút lấy bản vẽ trong tay tôi: “Em nằm xuống ngủ chút đi.”
 
Chương 326-3


Tôi cong môi, đành nằm xuống. Có lẽ giờ anh phải đi tắm, thay đồ nữa. Nhưng không ngờ tôi vừa nằm xuống đã ngủ một giấc dài, mở mắt ra trời đã tối đen. Ăn xong chút đồ ăn nghe Tông Thịnh gọi cho Tiểu Lục, nói chuyện về Tông Đại Hoành. Tông Đại Hoành mấy ngày nay thật sự có ý định gom tiền bỏ trốn, chỉ có điều đã bị Tiểu Lục cản trở. 

Ăn cơm xong, thấy còn sớm nên tôi nói muốn đi bệnh viện thăm ông, từ sau khi ông xảy ra chuyện tới giờ tôi còn chưa đi thăm lần nào, toàn là bà tranh thủ thời gian đi thăm tôi mà thôi.

Tông Thịnh không vui nhưng không nỡ từ chối, vẫn đưa tôi đi thăm ông.

Phòng bệnh một người ở bệnh viện thành phố, bà nhìn thấy tôi đi sau Tông Thịnh thì kinh ngạc không nói nên lời.

“Ưu Tuyền, con tới làm gì hả? Xuất viện thì ở nhà dưỡng thai đi.”

“Con không sao, con tới thăm ông một chút.” Tôi nói, nhìn ông vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường, ông tỉnh rồi, nằm lặng lẽ nhìn tôi. 

Bà kéo tôi tới trước, nói với ông: “Ông à, Ưu Tuyền mang thai rồi, hơn hai tháng rồi đó. Tuy lúc trước có bị động thai khí nhưng mà chắt nhà mình phước lớn, không sao. Mấy tháng nữa thôi là mình có chắt bế rồi. 

Ông đó, cứ yên tâm dưỡng sức đi, nằm một chút thì trái đất cũng  không có ngừng quay đâu!” 

Bà nói, tôi nghe có chút không hiểu, tôi chưa kịp hỏi thì bà đã kéo ghế bảo tôi ngồi xuống rồi nói.

“Bà, cái gì mà trái đất ngừng quay?”

“Ông mấy đứa đó, mới tỉnh lại là đòi xuất viện, nói công ty không có ổng thì sẽ loạn. Còn nói, khu mỏ mà không có bà thì sẽ sụp. Giờ có sụp chưa? Hừ? Lão già này cả đời vất vả, cho ngủ vài hôm thì còn hờn dỗi.”

Tông Thịnh không lại gần chúng tôi mà chỉ dựa vào cạnh cửa phòng bệnh mà nói mọi chuyện ở công ty và khu mỏ, nhắc tới cả chuyện Tông Đại Hoành tính toán cuỗm tiền. Ông nằm trên giường, yếu ớt nói: “Cảnh tỉnh nó đi. Nói với cả họ một tiếng nữa. Nếu không, sau này ông đá đít nó thì trong họ lại bảo không để cho nó mặt mũi.”

Tông Thịnh gật đầu đáp lời. Ngồi một hồi, bà bảo tôi mau về nghỉ, không cho ở lại nữa.

Tôi theo Tông Thịnh ra ngoài, lên xe thì chạy thẳng về phía công trường, vốn cho ra Tông Thịnh đưa tôi đi xem làm pháp sự, nhưng không ngờ lên xe thì anh bảo: “Chút em đi dạo loanh quanh gần đó nhé, chú ý an toàn bản thân, xem có mua sắm gì không. 9 giờ bọn anh bắt đầu, khoảng 9:30 là xong, anh đón em về nhà.”

“Em ở lại không được sao?” tôi hỏi khẽ, “nếu là em, em sẽ đi cùng anh đó, em hứa sẽ ở yên bên cạnh không lên tiếng.”

Tông Thịnh lái xe, do dự rồi đáp: “Được rồi, để em đi một mình anh cũng không yên tâm. Thẩm hàm không biết hiện đang ở đâu. Pháp sự bên phía Sa Ân chắc khoảng 26 tháng 2 tức là rằm tháng Giêng âm lịch, Thẩm Kế Ân muốn làm gì đứa  nhỏ chắc phải rằm tháng Chạp. Còn hơn mười ngày nữa, Thẩm Hàm sinh tử chính là quyết định trong mấy ngày này. Chút nữa, để nói Ngưu Lực Phàm coi sao.”
 
Chương 327: Huyết Tế


Khi chúng tôi quay trở lại văn phòng cạnh công trường thì Ngưu Lực Phàm đã ở nơi đó chờ. Văn phòng mọi người đã tan tầm, công trường có công nhân gác đêm nhưng văn phòng chẳng còn ai.

Tôi xuống xe, Ngưu Lực Phàm có vẻ giật mình nhìn tôi: “Sao em lại theo tới đây?”

Tông Thịnh xuống xe, nói: “Để cô ấy ở nhà một mình càng không yên tâm hơn. Lập đàn cũng chỉ khoảng nửa tiếng, xong ngay thôi. Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?”

Ngưu Lực Phàm gật đầu, vác ra một chiếc túi to, hỏi: “Cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?”

“Nếu anh sợ thì đứng qua một bên chờ.” Nói xong, Tông Thịnh cầm lấy túi trên tay hắn, Ngưu Lực Phàm vội nói: “Đâu có đâu có, từ từ nào. Để tôi học tập nữa. Cho dù tôi chưa làm được, thì xem cũng hiểu chút ít mà.” 

Vì có tôi nên khi Tông Thịnh vào công trường thì mở hết đèn lên, chiếu sáng cả công trường. Vài công nhân trực đêm cũng kéo qua xem náo nhiệt.



Tông Thịnh lấy la bàn, nhìn quanh bốn phía rồi chọn một chỗ, quay đầu lại nhìn tôi, anh nói: “Ưu Tuyền, em đứng bên kia đi. Chút nữa dù có xảy ra chuyện gì thì em cứ mặc kệ, đừng lên tiếng, cứ đứng im là được.”

Tôi gật đầu, nhìn chiếc túi to, thì thắc mắc: “Ơ mà, mấy cái pháp sự này chẳng phải là phải có gà vịt gì đó sao? Anh kêu Huyết Tế mà không có máu, làm sao mà tế?”

Ngưu Lực Phàm vừa giúp xếp đồ ra, vừa chỉ Tông Thịnh bên cạnh: “Tế phẩm sờ sờ đây còn gì?”

Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Còn nói lung tung thì chút nữa tôi lôi anh ra làm huyết tế. Mau lên, tám hướng đặt tám chiếc đèn.”

Ngưu Lực Phàm lúc này mới nhăn mặt, xách theo một cái bao, mang theo la bàn, tạm thời rời đi.

Tông Thịnh lúc này mới trải một tấm vải đỏ thẫm lên trên mặt một chiếc bàn nhỏ, nhanh chóng biến chiếc bàn thành một ban thờ. Sau đó, tiếp tục bày ra nào lư hương, nến, bùa, lục lạc và kiếm. Cây kiếm đó chẳng biết Ngưu lực Phàm kiếm đâu ra, nhìn có vẻ là một cây kiếm thật.

Sắp xếp xong, nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ, anh quay vào trong hô to:  “Ngưu Lực Phàm, chuẩn bị xong chưa nào? Tới giờ rồi.”

Nghe tiếng Ngưu Lực Phàm từ xa xa đáp lại: “Còn bốn cây nữa, đừng có nóng vội, tôi canh giờ rồi, không để trễ giờ lành đâu.”
 
Chương 327-2


Tôi nhìn quanh, bốn ngọn đèn đã được thắp lên, có lẽ là đèn dầu, ánh sáng mong manh nhưng lại cháy rất vững vàng. Một ngọn đèn nữa lại sáng lên, tôi mới để ý, tám ngọn đèn cháy tạo thành một vòng tròn ánh sáng trong không gian nơi đây. Có lẽ, nhờ vào la bàn mà Ngưu Lực Phàm đi chuẩn đến vậy. Khi hắn về tới bên cạnh Tông Thịnh, nghe anh nói: “Vừa vặn. Có thể bắt đầu rồi.” 

Ngưu Lực Phàm quay đầu lại nhìn tôi: “Tông Ưu Tuyền cứ đứng đó ổn chứ nhỉ.”

Tôi còn tưởng ý hắn là tôi có thai đứng lâu vậy có sao không, nhưng nghe Tông Thịnh đáp lại thì mới hiểu, mình đã lầm rồi. Anh bảo:

“Không sao, đứa nhỏ là con tôi, hơn nữa lại còn có gỗ sét đánh nữa, mấy thứ kia dù có hứng thú cũng không dám lại gần đâu.”

Nói xong, Tông Thịnh bắt đầu châm nến, nhìn đám công nhân đứng hóng chuyện nói: “Quay về lán ngủ đi, chút nữa nghe thấy cái gì thì cũng mặc kệ, có cái gì động vào cũng mặc kệ, đừng động đậy, đừng vì hiếu kỳ mà lén nhìn, làm huyết tết bên này, nếu mấy người bị hù chết thì tôi không tính tiền tai nạn lao động cho đâu.”

Đám công nhân rụt cổ trở lại lều, nhưng cũng có vài người không đi, đứng ở cửa lán nhìn sang.



Tông Thịnh không để ý đến bọn họ mà bắt đầu nghi thức. 

Châm nến, điểm hương, cầm một tờ tiền giấy châm trên ngọn nến, niệm thầm gì đó không thành tiếng rồi vung tay lên. Tờ tiền cháy hừng hực cháy bị gió cuốn lên. Nhưng rồi, gió không hề thổi, mà tờ tiền lại xoay tròn, bay lại chỗ tám ngọn đèn mà Ngưu Lực Phàm đã đốt ở các góc.

Ngưu Lực Phàm nhẹ nhàng thối lui đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Quào! Thành công thật! Thằng nhóc này làm dễ như trở bàn tay, thông đồng nhanh quá.”

“Cái gì? Thông đồng?”

“Đúng vậy, Tông Thịnh triệu hoán quỷ hồn phụ cận.”

Tôi hốt hoảng, hèn gì ban nãy bọn họ nói tôi chẳng hiểu gì, hóa ra không phải huyết tế thông thương. 

Tông Thịnh mặt không đổi sắc, một tay rung lục lạc, một tay rút kiếm ra. 

Tiếng lục lạc vang lên khoan nhặt, mà gió bên cạnh chúng tôi tựa như cũng thay đổi theo thanh âm của lục lạc, như thể lục lạc vang lên có thể khống chế được gió bốn phương.

Dần dần, gió như xoay tròn xung quanh công trường, chậm rãi xoay, mơ hồ như thấy đám giấy tiền cháy cũng bắt đầu xoay tròn theo gió, dường như, Tông Thịnh có thể khống chế gió trong cả khoảng sân rộng lớn này!

Tiếng lục lạc vang lên càng lúc càng nhanh, dần dà, tôi nghe như có tiếng người nói chuyện trong tiếng gió. 

Sột sột soạt soạt, cũng nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì.

Đột nhiên, cái lạnh từ đâu ập tới, giống như có ai đó mang theo hơi lạnh từ phía sau nhào tới, khiến tôi nổi hết cả gai ốc. Ngưu Lực Phàm bên cạnh tôi ôm lấy cánh tay, dùng sức xoa xoa: “Chồng em thật là trâu bò!”

Tôi có dự cảm chẳng lành, giống như có quỷ lướt qua cạnh mình vậy. Tiếng lục lạc càng luc càng dồn dập, Tông Thịnh buông lục lạc lớn tiếng nói:

“Lấy máu của ta tế thổ địa bốn phương tám hướng, bảo vệ bên trong vòng bát quái này, bình an toại nguyện.” 

Kế tiếp, anh lầm bầm gì đó trong miệng, tôi nghe không hiểu được, chỉ là biết vẫn đang nói tiếng Hán, giống như đọc pháp chú vậy, nghe rõ ràng lập lại chín lần, trường kiếm trong tay anh vung lên, cắt xuống mu bàn tay. Kiếm vung lên, mang theo máu của anh rải vào không trung.
 
Chương 327-3


Gió vẫn xoay tròn, phảng phất trong tiếng gió như có giọng cười, là tiếng cười của ma của quỷ. Thậm chí, khi giọt máu bay lên trong không trung, xoay vòng theo gió, tôi cũng thấy những mặt quỷ xoay tròn theo gió.

Đám quỷ mang khuôn  mặt thật kinh khủng, đuổi theo những giọt máu, xoay quanh cả công trường, rồi tiếp tục tự xoay tròn quanh tám ngọn đèn mà Ngưu lực Phàm đã thắp sáng.

Gió nhẹ dần, máu vẫn còn xoay tròn trong gió, rồi chậm rãi rơi xuống đất, thấm vào nền đất công trường. 

Tôi kinh ngạc dùng tay bịt chặt miệng. Khó trách anh bảo nhìn thấy gì cũng không được lên tiếng, chỉ được đứng yên mà nhìn. Đến giờ, tôi đã hiểu, anh dùng máu của chính mình để hiến tế cho công trình, rồi cũng đem trấn yểm quỷ hồn xung quanh vào nơi đây, mà những quỷ hồn đó chính là cam tâm tình nguyện đi theo máu của anh, cùng nương theo gió mà tiến vào trong nền đất.

Nhưng pháp sự vẫn chưa kết thúc, anh tiếp tục dùng bút lông, chấm vào máu trên tay, viết lên trên một lá bùa, sau đó, tiếp tục dùng một thủ pháp phức tạp bắt lấy lá bùa, hành lễ trước lư hương, rồi dùng vải đỏ cột lá bùa bên trong.

Mặt bàn phủ khăn đỏ, lá bùa gói trong vải đỏ, tôi tưởng tượng, nếu như là vải trắng thì máu của anh sẽ loang đến thế nào?!

Xong xuôi, anh xoay người sang phía chúng tôi, Ngưu Lực Phàm lập tức tiến lên, tiếp nhận lá bùa, mở la bàn, bắt đầu nhìn phương vị. Mà Tông Thịnh bên kia, đã bắt đầu đốt giấy tiền. Tôi không dám tới gần vì chưa biết mọi chuyện đã xong cả chưa.  

Ngưu Lực Phàm tìm được một vị trí thích hợp, đó là chỗ vốn thiết kế đặt một cây cột to, chính là phần đỉnh của cây cung. Nền đất đã đào rất sâu, nhưng Ngưu Lực Phàm lại cầm xẻng, nhảy xuống dưới hố sâu.

Tông Thịnh còn đang đốt giấy tiền, tôi không dám tùy tiện nói với anh, chỉ có thể quay sang Ngưu Lực Phàm nói: “Này, mọi người làm gì vậy?” 

“Viết công văn, gửi cho thổ địa gia, để thỉnh thổ địa gia phù hộ cho công trình của chúng ta, nơi này từ giờ trở về sau sẽ có thổ địa quản lý. Chôn bùa ở đây, để cây cột chống đè lên, đây sẽ là mắt trận của chúng ta, nếu kẻ nào muốn phá, chỉ cần đào ở đây lên thôi. Ha ha.”

Tôi nhìn hắn ta ra sức đào đất, cau mày hỏi: “Anh còn đào nữa hả? Chút nữa làm sao anh bò lên?” 

Chúng tôi nói chuyện bên này, thì đã có công nhân đi tới trước mặt Tông Thịnh lớn tiếng chất vấn: “Tiểu lão bản, ngươi đây là có ý gì? Những quỷ quái đó… Ta đều thấy được, bọn họ đều chui xuống nền đất.”

Tông Thịnh nhìn đám giấy tiền đã cháy hết, nói: “Không có gì, bọn họ sẽ thủ cao ốc giúp chúng ta. Trong lúc thi công, đảm bảo bình an vô sự cho mọi người.”

Trong đám công nhân có một người tương đối trẻ tuổi đánh bạo nói: “Bọn tôi biết dưới nền đất có quỷ, làm gì còn bình an nữa? Xem ra, anh muốn chỉnh chết chúng tôi thì có! Hừ! Ông đây đếch làm nữa! Đi theo cái loại ông chủ tà môn!”

Tông Thịnh chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng lãnh khốc khiến hắn phải rụt đầu, lùi về phía sau.

Tông Thịnh quay sang nhìn đám công nhân kéo tới xem náo nhiệt hỏi: “Có ai là công nhân đến từ thôn mình không?”

Trong đám công nhân có sáu người bước ra, tuy họ chưa nói gì, nhưng có thể nhận ra người cùng thôn với chúng tôi. Tông Thịnh nói tiếp: 

“Nói cho bọn họ biết, có thể tin tưởng ta hay không. Mấy người đứng đó nghe kể chuyện cũ đi đã, nghe xong, nếu ngày mai còn muốn nghỉ việc thì ta cũng không cản.” 
 
Chương 328: Về lại thôn


Có lẽ vẻ lãnh khốc và tàn nhẫn trong mắt Tông Thịnh đã khiến mấy công nhân từ trong thôn hiểu rõ, họ kéo mọi người quay trở lại lán. Tông Thịnh đứng bên cạnh tôi hô to với Ngưu Lực Phàm còn ở dưới hố: “Cần tôi giúp không?”

“Đào hố chôn đồ vật tôi còn có thể làm, nhưng mà thật đúng là làm không được bằng cậu, chỉ vài phút có thể tụ tập được quỷ hồn phụ cận lại đây, cậu nói đi, cậu rốt cuộc có phải là người không vậy hả?”

Tông Thịnh cười lạnh: “Có đôi khi tôi cũng hoài nghi mình có phải là người hay không!” anh rời đi, đốt một cây nhang cắm xuống đất. Ngưu Lực Phàm cũng đã hoàn tất, còn lấy một phiến đá dẹp đè lên trên, rồi trèo thang leo lên, dẫm chân rũ đất bám vào giày, nói: “Huyết tế, cậu đúng là vì tòa nhà này mà bỏ hết vốn gốc. Chỉ cần mắt trận này không bị ai động vào, tòa nhà này sau này chắc chắn sẽ thịnh vượng. Này, cho tôi chiết khấu đi, tôi mua một căn ở đây.”

“Hiệu cầm đồ kia thì sao?”

Ngưu Lực Phàm móc thuốc lá ra, vừa ngậm vào chưa kịp châm lửa đã bị Tông Thịnh giật lấy, giắt lại lên sau vành tai hắn: “Đừng có hun khói con tôi.”

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi cười ha hả, “Tiệm cầm đồ nhà tôi, trước đây tôi cảm thấy mình là một thằng không có cha, mẹ tôi cố gắng lắm mới nuôi tôi lớn được từng này. Cửa hàng đó chỉ để làm tưởng niệm mà thôi. Giờ, xem ra… ha ha, cho dù tôi chỉ có một thân một mình chỉ cần đi theo ông chủ là cậu thì kiếm tiền, mua nhà, ở đâu mà chả giống nhau.”

Có lẽ, sự việc của cha hắn khiến cho hắn khá cảm khái. Tông Thịnh kéo tay tôi, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cho anh một căn đó, tùy ý lựa chọn đi.”

“Quào, cảm ơn ông chủ, ông chủ thật tốt, chúc ông chủ phát tài!” Ngưu Lực Phàm gào lên sau lưng chúng tôi. 

Bất giác, tôi nở nụ cười. Tông Thịnh chọc chọc lên mặt tôi: “Em cười nhiều một chút, bất kể mọi chuyện sẽ ra sao thì cũng sẽ trở thành quá khứ, nên vui vẻ nhiều hơn.”

“Tòa nhà của mình thật sự có thể sẽ hưng thịnh sao?”

“Khu phức hợp thương mại, nơi đây sẽ trở thành trung tâm của thương mại mới, nhưng tiền đề là Sa Ân biến mất, toàn bộ đất ở bên dưới Sa Ân bị đào lên, phơi nắng để không còn ảnh hưởng tới vận khí trong khu vực. Em nhắn tin cho bạn em đi, muốn đầu tư địa ốc thì tới Ưu Phẩm mình”

Ra khỏi công trường, tôi kể lại cho NgưU Lực Phàm nghe chuyện Thẩm Hàm hôm nay tìm tôi. Mặt hắn nặng nề, nói khẽ: “Đứa bé bị thiết kế để ra đời, giữ lại thế nào cũng không tốt. Vài ngày nữa cô ấy đủ 18 tuổi rồi, đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.”
 
Chương 328-2


Tông Thịnh lấy trong túi ra chiếc đinh gỗ đào hay dùng, đưa cho Ngưu Lực Phàm nói: “Nếu Thẩm Hàm tìm anh thì đưa cái đinh này cho cô ấy, bảo cô ấy đâm vào tim Thẩm Kế Ân thì thi thể gã sẽ bị mục rữa, nghĩ cách giữ cô ấy lại, dù sao đi nữa sau khi hoàn thành mọi chuyện, đưa cô ấy xuất ngoại cùng mẹ cô ấy là được.”

Ngưu Lực Phàm không khách khí nhận lấy cây đinh rồi nói: “Mọi thủ tục đã làm xong cả rồi, chỉ cần Thẩm Hàm đồng ý thì có thể giúp cô ấy giữ lại mạng. Tính ra, đời này là tôi nợ cô ấy, có trả cũng không thể nào trả được.”

Cuối cùng, tôi và Tông Thịnh đã có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi vốn hôm nay chẳng phải làm gì, chiều còn ngủ được một giấc nên chẳng mệt mỏi gì. Còn Tông Thịnh làm quần quật ở công trường, lại còn hiến tế, có lẽ mệt mỏi vô cùng. Anh nằm xuống bên cạnh tôi, nhắm mắt, còn tôi thì suy nghĩ lại mọi chuyện, nghĩ lại hình ảnh những bóng ma xoay tròn trong gió, đuổi theo những giọt máu của Tông Thịnh. Cứ thế, tôi chong mắt không ngủ được. Đột nhiên, trước mắt tôi tối lại, mùi máu tươi nhàn nhạt len vào mũi, bên tai nghe giọng anh trầm thấp: “Em không ngủ được?”

Tôi kéo tay anh: “Anh ngủ trước đi, em ban chiều ngủ rồi nên giờ không ngủ được.”

Anh mở to mắt, nhích lại gần: “Vì pháp sự ban nãy??” môi anh dường như dán lên tai tôi.

Tôi gật đầu, trong đầu tôi lúc này thật sự chỉ toàn là những hình ảnh đó, không thể gạt bỏ. Anh xoay người, áp môi lên môi tôi, tôi cũng nhắm mắt lại áp sát lại gần anh, nhưng, anh lại buông tay, đặt tay lên chăn, nhẹ nhàng xoa bụng tôi: “Chưa được, chờ con ổn định đã. Ưu Tuyền, chuyện ở khu mỏ có lẽ sẽ rất phức  tạp, anh có lẽ không thể cho em được tương lai như đã hứa hẹn.” 

Đây là lần đầu tiên anh nói về tương lai sau khi xảy ra chuyện. Có lẽ, lúc trước là do bận quá nên không nghĩ tới, nhưng đây là chuyện mà chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đối mặt. “Mẹ em bảo nếu như khu mỏ không xong thì sẽ cho chúng ta cái ao cá, mình về quê làm ruộng nuôi cá đi.”

Tông Thịnh nở nụ cười, áp đầu vào cổ tôi, cười nhẹ.

Tôi xấu hổ đỏ mặt, có lẽ trong mắt anh việc làm ruộng nuôi cá là không thể nào rồi. Anh học thiết kế, lại có kinh nghiệm đầy người, cho dù đi làm công cũng là kiến trúc sư cho người ta, sao có thể cùng tôi đi làm ruộng nuôi cá, tôi vừa định nói tiếp, là không thể nào, thì đã nghe anh nói: “Được.”

Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn thấy mình trong đáy mắt anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Em sẽ bảo vệ tốt con mình, sẽ để con được sinh ra bình an.”
 
Chương 328-3


Sáng hôm sau, Tông thịnh đưa tôi về quê, rời xa thành thị bất an này. Đến chiều, bà quay trở lại, mạnh mẽ xử lý  mọi việc. Chuyện ở mỏ Tông Thịnh cũng không quen thuộc, nhiều chuyện đều do chú Thành đứng ra ổn định cục diện, chứ chưa xử lý rốt ráo. Bà trở về mới nửa ngày thì cả thôn đã biết, tôi nghe mẹ nói lại, câu đầu tiên bà nói chính là: “Tôi và ông già nhà tôi còn chưa chết đâu!”

Nhưng tôi không ngờ tới ngay buổi tối đầu tiên sau khi quay về bà đã đến nhà tôi dùng cơm tối, còn không hề thông báo trước chuyện tới nhà. 

Vì tôi ở nhà an thai, lại là thai phụ chưa kết hôn nên trong thôn việc này khá mất mặt. Tuy tôi cũng không cảm thấy mất mặt gì mấy, nhưng ba tôi khi đi ra ngoài chăm ao cá bị  người ta nói, quay trở về mặt mũi bí xị. Mẹ hầm canh cá đặt trước mặt cho tôi, còn lại mọi người chỉ ăn đồ ăn đơn giản. Tôi cũng không khách khí, vì con mà cứ thế ăn canh. 

Bỗng nhiên ba nói: “Đứa nhỏ này còn chưa có danh phận gì kìa. Nuôi cho béo làm gì? Còn nữa, con thì là con nhà họ, mà chẳng có một người nào tới nói lời nào, hừ! Ý gì đây? Để cho khuê nữ nhà mình hỏng hết thanh danh sao?”

Mẹ tôi vội nói: “Ông nói bậy bạ gì vậy? Chẳc phải con dâu nhà a Vĩ cũng vậy sao? Đẻ con đã, rồi đăng ký kết hôn sau.”

“Người ta là ở nhà trai đó, do mẹ nhà trai phục vụ đó, còn đây là mình phục vụ, là làm sao?”

Mẹ tôi không vui, nghe thì đáp: “Con gái tôi, tôi chăm, thì sao?”

Vừa nói xong thì nghe tiếng bà Tông Thịnh vang lên ngoài cửa: “Hay nhỉ, à, lời này là ý gì nhỉ? Sợ chắt nhà tôi ăn vạ nhà anh à?”

Nghe thấy thế, tôi thót cả người, bà không dễ trêu chọc vào, nhưng ba mẹ tôi cũng là ba mẹ ruột. 

Mẹ tôi vội lấy thêm chén đũa mời bà ngồi xuống ăn cùng, đừng để ý tới ba tôi nói linh tinh, con gái của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc. Lúc này bà mới hài lòng cười:

“Vẫn là mẹ Ưu Tuyền hiểu chuyện. A Dân à, anh xem nhà của anh cần sửa chữa thế nào thì tính toán đi, nhà tôi hiện thiếu tiền, nhưng mà tiền cưới Ưu Tuyền vẫn còn đủ. Tiền nuôi chắt càng không thiếu. Anh xem cần bao nhiêu thì báo số thôi, sửa nhà cửa lại cho đẹp đẽ, sau này Ưu Tuyền với con nó có về nhà mẹ đẻ tôi cũng an tâm  một chút.”

Lời bà nói càng nghe càng không chịu được, nhưng ba tôi lại cao hứng: “Được được, tôi biết bên nhà không tới mức chối bỏ đứa nhỏ mà. Ha ha, bà thông gia, uống rượu không?” 

Hắc tuyến chảy dài trên trán tôi T.T, ba tôi lật mặt cũng nhanh quá đi.

Vốn không dự kiến ăn cơm cùng bà  nên đồ ăn vô cùng đơn giản, bữa cơm cũng nhanh chóng xong xuôi. Ăn cơm xong, bà còn ghé phòng tôi nhìn xem, nói muốn mua thêm đồ cho tôi, sau cùng còn nói: “Ưu Tuyền, con cứ yên tâm mà dưỡng thai, sinh ra đứa nhỏ bình an. Trong nhà hiện đang  phải lo tiền nong, nhưng bà đã để sẵn một phần riêng ra rồi. Tiền Tông Thịnh đã chuyển vào thẻ cho con, là tiền cho con, tự con giữ lấy, nên dùng thế nào thì cứ dùng, đừng có tiếc. 

Tiền đó là bà chuẩn bị cho chắt của mình. Cho dù cả nhà có phá sản, nhưng tiền đó vẫn đủ cho con của con tốt nghiệp cấp 3. Còn căn biệt thự hai đứa đang ở, bà đã nói với Tông Thịnh, tuy nó đứng tên, nhưng giờ làm giấy tặng để cho con đứng tên. Việc này, nhớ là chỉ con biết thôi là đủ rồi, đừng có nói với ba mẹ con. 

Sau này, nếu như cần thì căn nhà đó con muốn làm sao cũng được, ở hay bán tùy con. Còn chuyện hai đứa kết hôn…”

Bà ngừng lại, tôi tuy không hiểu pháp luật, nhưng cũng hiểu lý do bà làm việc này. Bà chính là để ra một phần tài sản cho đứa bé trong bụng của tôi, dù trong nhà xảy ra chuyện thế nào thì vẫn có thể đảm bảo cho đứa nhỏ bình an sinh ra, bình an lớn lên. Chỉ cần có khoản tiền này thì cũng không ai có thể ép tôi bỏ đứa bé.

Bà rất coi trọng tiền, điều này ai ai cũng biết. Dù trước đây bà cho tôi tiền, cũng là có lý do. Giờ đột nhiên lại cho tôi nhiều tiền đến vậy, vừa nhà, vừa tiền, không phải cho tôi và Tông Thịnh, hoặc cho nhà tôi, mà là cho cá nhân tôi.

“Bà à, bà muốn nói gì?” Nói nhiều tới vậy, sau cùng mới nhắc tới, có lẽ rất quan trọng.
 
Chương 329


Bà ngồi trên giường, tôi cảm nhận rõ chiếc giường nhỏ lún xuống. 

Bà đưa tay cầm lấy tay tôi nói:

“Bà biết, hai đứa chưa kết hôn mà con lại mang thai chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu. Nhưng nhà hiện giờ như vậy,  thật không  phải là bà làm khó dễ gì hai đứa, nhưng nếu như hai đứa kết hôn trong tình huống  này thì tài sản sẽ trở nên không rõ ràng. 

Ý bà là, hai đứa cứ như vậy đi, đừng có đăng ký kết hôn, chờ mọi chuyện qua rồi thì đi đăng ký. Đến chừng đó, bà sẽ tổ chức tiệc mừng song hỉ cho hai đứa thật vẻ vang. Còn mấy tháng này, đành phải để con chịu ủy khuất vậy.” 

Bà không hỏi tôi là được không, có được không, tôi nghĩ chuyện này ông và Tông Thịnh đều đã biết, hôm nay bà tới chỉ là để cho ba mẹ tôi yên tâm, và báo cho tôi một tiếng mà tôi.

Tôi bất giác đưa tay sờ bụng, mấy hôm nay cảm giác được con lớn lên từng ngày, bụng cứ hơi trướng. Lúc thay quần áo tôi đã thấy bụng mình nhô lên một chút, vậy mà, tôi lại không thể cho con được thân phận danh chính ngôn thuận khi sinh ra. 

(Thực ra, đoạn này thấy bé Tuyền hơi nhảm. Rõ ràng bà đã cố giữ tài sản cho mẹ con bé, nếu kết hôn thì khi xử lý các thứ sẽ phải chia phần của mẹ con bé Tuyền mà.)

“Còn giấy khai sinh, xử lý làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.

“Kiểm tra định kỳ thai sản bà sẽ tìm người lo, lúc sinh thì chỉ cần đi thẳng tới bệnh viện là được, chỉ cần nộp phạt thôi mà! Còn nữa, chưa biết chừng nhà sẽ xử lý xong mọi chuyện trước khi con sinh, vậy thì đi đăng ký, rồi sinh con thì cũng có ảnh hưởng gì đâu.”

Tôi khẽ cắn môi. Động tác nhỏ này của tôi có lẽ khiến bà cảm thấy tôi chẳng thể thông cảm được, hừ lạnh: “Được rồi, cứ vậy đi, lo lắng gì chứ? Sinh con cho nhà chúng ta, chẳng lẽ để cho cô chịu ủy khuất sao? Ta về trước, đi xem ông già thế nào.”

Bà nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, tôi vẫn ngồi trên giường, trong đầu loạn cào cào. Tuy tôi tin tưởng Tông Thịnh, nhưng mà giờ lại bảo chúng tôi khoan kết hôn, tôi có thể không loạn sao?

Mẹ tôi đi tới ngồi bên cạnh, hỏi khẽ: “Bà ấy có nói gì khó nghe không?”
 
Chương 329-2


“Không ạ, bà chẳng nói gì, chỉ nói sẽ cho con nhiều tiền, cho riêng con tự tiêu xài.”

“Tốt rồi, bà cho thì con cứ cầm. Trước đây vốn nghĩ Tông Thịnh nhà bọn họ đi ra ngoài bao nhiêu năm mà không quay lại, ai biết có về hay không, tiền nhà bọn họ đưa cũng không dám dùng. Giờ thì khác rồi, đây là tiền họ cho con cháu nhà họ, đã cho thì con cứ cầm đi.”

Mẹ tôi tâm trạng khá tốt, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng ba tôi uống rượu một mình, vừa uống vừa ngân nga. 

Tôi cầm điện thoại trong tay, không biết phải nói lại với Tông Thịnh thế nào về lời bà nói ban nãy. Tông Thịnh có lẽ đã biết rồi, hơn nữa có lẽ còn đồng ý với quyết định đó.

Do dự một lát, tôi nghĩ lại mình sẽ tìm cớ ngày mai vào thành phố nói chuyện phải trái với Tông Thịnh.

Đường từ thôn chúng tôi vào thành phố cũng chẳng có gì nguy hiểm, nhưng khi tôi nói tới chuyện muốn vào thành phố thì mẹ vẫn nói với người trong thôn, xem có ai vào thành phố thì đưa tôi đi cùng. Nếu không, để tôi ngồi xe bus mang theo bụng bầu thì không yên tâm, lỡ không có ai nhường chỗ cho tôi, phải đứng thì sao?

Chú Thành vừa lúc muốn đi vào thành phố, nên 11 giờ trưa đưa tôi vào bệnh viện, đi thăm ông. Thực ra chú Thành là đi gặp bà để báo cáo công việc ngày hôm qua, tôi cũng theo đó đi thăm ông.

Lúc bà và chú Thành nói chuyện, cô cô giặt đồ cho ông lại oán hận cà khịa tôi. 

“Tông Ưu Tuyền a, cháu dâu đó, ông bệnh nhiều ngày vậy mà cũng không tới chăm được lấy một lần, quần áo cũng không giặt được lấy một cái. Nếu để người trong thôn biết thì không biết họ sẽ nói sao đâu nhỉ?”

Ở thôn, con dâu mới vào cửa là phải giặt quần áo cả nhà, phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Tuy đó không phải quy định, thời nay cũng nhiều người không làm thế, nhưng vẫn sẽ bị người ta nói ra nói vào. 

Đám ông già bà tám hay tụ tập ở cổng thôn sẽ ngồi bàn tán xem con dâu nhà ai không giặt đồ, không dậy sớm, con rể nhà nào không lo nổi cơm nước cho gia đình… 

Tôi chưa kịp đáp thì cô ta đã tiếp: “Haizzz, số nó sướng, cái gì cũng không cần làm, cứ lấy tiền trong nhà đi thôi, ta đây hầu hạ bao năm còn bị nói ba nói bốn, nói coi, ta có nên cảm thấy ủy khuất không?”

Tôi nhìn ông nằm trên giường bệnh, ông vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, thời gian tỉnh táo không nhiều, vẫn còn đang ngủ. Bà không ở đây, nên cô mới dám nói như vậy. Vốn tôi muốn im lặng không nói tiếp, nhưng cô cô lại nói tiếp:

“Không phải nói là muốn có bầu sao, kêu là nửa năm gì đó có bầu sao? Giờ nói coi…”

“Ừ đúng, tôi cái gì cũng không tốt, nhưng nói tới có bầu…” tôi vừa nói xong thì cô cô sặc không nói nên lời.

Một lúc lâu sau mới hừ lạnh khẽ nói: “Sớm biết thằng nhóc Tông Thịnh sẽ trở về, lúc trước còn lâu mới thèm tới cái nhà này. Già rồi còn phải xem sắc mặc đám nhóc. Đã hầu hạ lão bất tử rồi, còn phải chịu người ta nói nặng nói nhẹ.” nói rồi cô cô chà mạnh đám quần áo.
 
Chương 329-3


Thực ra, cô cô ngoài việc cà khịa tôi đủ đường, trước giờ  vẫn không có đi làm, chỉ ở nhà ngồi không mà thôi, cũng chẳng có gì là không tốt. Giờ nghe cô cô nói thế tôi cũng vô cùng khó chịu, cũng khẽ nói: “Cô này, vậy tìm ai thương cô thật lòng mà gả đi.” thật lòng, tôi thấy mình nói rất hợp lý. Con gái hơn 30 tuổi còn không chịu yêu ai, suốt ngày ở nhà, cho dù về sau có tiền đi nữa thì làm sao, chẳng có ai quan tâm và lo lắng cho. Hơn nữa, tôi cảm thấy, cho dù cô cô có gả ra ngoài thì bà cũng không bạc đãi cô.

Tôi nói như vậy, nhưng không ngờ đã nghe đáp: “Muốn gả ta ra ngoài, không còn ai tranh đoạt thừa kế đúng không? Đúng là tưởng bở!”

“Tôi, tôi không nói vậy, thôi bỏ đi, không nói nữa.” Tôi bĩu môi không nói nữa.

- --+++---

Ông giờ đã ổn hơn trước rất nhiều, bác sỹ nói qua tuần sẽ được xuất viện. Đương nhiên sau khi xuất viện vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi, nằm trên giường hạn chế đi lại. Sau khi bà và chú Thành quay lại thì chú Thành tiếp tục chở tôi tới công trường. Thời gian này bao nhiêu dự án của công ty đều tạm ngừng, chỉ còn có bộ phận kinh doanh bất động sản của Tiểu Mễ và khu công trường Ưu Phẩm là còn hoạt động. Những kế hoạch kinh doanh cả năm đều bị đình chỉ, ngay cả công trình kiếm tiền nhiều nhất là thi công quốc lộ cũng bị ngừng.

Chú Thành chở tôi đến trước cửa văn phòng thì kêu tôi xuống xe, chú phải đi xử lý chút việc, xong việc thì sẽ gọi cho tôi. 

Tôi vừa xuống xe đã cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, quay sang thì thấy Thẩm Kế Ân đang ở trước cửa khách sạn nhìn tôi… gã đang ngồi trên chiếc Mitsubishi đỏ chạy ngang qua, cửa kính xe hạ xuống, nhìn chằm chằm vào tôi. Vẫn trong lốt sinh viên, nhưng ánh mắt đó chắc chắn là của Thẩm Kế Ân.

Tôi vừa muốn nhìn đi chỗ khác đã thấy Thẩm hàm đi tới phía sau xe gã, cô nàng mặc một chiếc váy suông màu đỏ, áo khoác đen, giày đỏ, trông thật xinh đẹp, đẹp đến không nhận ra, khác hẳn một Thẩm hàm tôi gặp cách đây hai ngày ở trạm xe bus. 

Thẩm Hàm mỉm cười lên xe, trong mắt mang theo vẻ xảo trá, cười với tôi, như thể đang cười nhạo tôi, sau đó hôn lên má Thẩm kế Ân, xe chạy đi mất!

Hình ảnh này và thông tin này cũng thực quá lớn. Tôi không thể tiếp thu hết thông tin này. Tiểu Mễ đi từ trong văn phòng ra thấy tôi thì kéo tay: “Này, thai phụ như em thì đứng đây phơi nắng làm gì?” 

“Hả? Em không có, mình, mình đi vào thôi. Em tới tìm Tông Thịnh.” Nói là tìm Tông Thịnh, nhưng sau khi vào văn phòng tôi chỉ ngồi ngây ngốc một góc ôm ly trà la hán quả. 

Tiểu Trần kêu người đi vào công trường gọi Tông Thịnh cho tôi, nên tôi cứ ngồi ngốc như vậy, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra. Nhưng Tiểu Mễ vừa tiễn khách xong thì vội kéo tôi thì thào: “Ưu Tuyền, chị nói em cái này, đừng có để lộ là chị nói.”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

Tiểu Mễ nhìn quanh, xác định không có ai để ý chúng tôi mới thì thầm: “Chị nghe người ở công trường nói tối qua thấy tiểu lão bản ngồi ở một góc công trường, dùng kim tiêm tự chích, còn gọi một công nhân tới nữa. Bọn họ nói… tiểu lão bản là chơi mấy thứ đó, nhưng mà cũng đúng tôi, phú nhị đại giờ đều có chơi gì đó. Tiểu lão bản không gái gú, không chơi xe, không nhậu nhẹt, thì chơi cái này thôi.”

Tôi kinh ngạc, trong đầu không ngừng suy nghĩ rồi mới nói: “Ý chị là chơi thuốc?”

Tiểu Mễ gật đầu: “Chứ sao nữa? Nửa đêm ở góc công trường, gọi một công nhân tới không cho ai biết, quan trọng nhất là dùng kim tiêm đâm vào mạch máu mình, này, nếu vậy con em trong bụng có bị ảnh hưởng không? Em thật sự  không biết sao?” 

Tôi lắc đầu, không cách nào tiếp thu việc này. Trong lòng tôi vẫn cảm thấy tông Thịnh không thể nào là kẻ nghiện ngập.

Đúng lúc này Tông Thịnh bước vào, Tiểu Mễ thấy anh thì vội chạy biến, để lại tôi một mình trong góc chờ anh tới. 

Tông Thịnh vẫn mặc bộ đồ lao động, dáng vẻ mệt mỏi, tôi do dự nhìn anh, chẳng lẽ do quá mệt mỏi nên anh mới chơi thuốc sao? “Anh…”

“Sao hôm nay em lại tới đây? Hôm qua bà tới tìm em rồi hả?”

Tôi gật đầu, đem ly trà trước mặt đẫy tới chỗ anh. Anh cầm lấy uống. “Anh đồng ý cách xử lý của bà, tuy rằng có thể bây giờ em bị đàm tiếu, nhưng lại là cách bảo vệ em và con tốt nhất.”

“Tông Thịnh, em hỏi anh chuyện này.” Những lời Tiểu Mễ nói khiến tôi không thể vờ như không biết, vì việc đó thật sự khiến tôi quá kinh hoảng, thậm chí còn ảnh hưởng tới con của chúng tôi. 
 
Chương 330


Tông Thịnh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, anh buông ly trong tay:

“Em muốn hỏi anh rốt cuộc có muốn cưới em không hả?”

“Không phải!” Tôi cắt ngang, “em muốn hỏi,” tim tôi đập dồn dập. “Em muốn hỏi, anh có phải là nghiện không?” Nếu là người khác thì có lẽ sẽ kiểm tra xem tay có vết kim không, nhưng với thể chất của Tông thịnh thì vết thương như kim tiêm chỉ cần qua một đêm đã không còn nữa. 

Tông Thịnh sửng sốt rồi nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói:”Em đã nghe nói chuyện gì?” 

Tôi bối rối, anh mở miệng đã hỏi là tôi nghe ai nói, tuy tôi tin anh, nhưng những chuyện như thế này không có thì cũng chẳng ai đồn thổi, sẽ không để cho tiếp tục đồn đãi. Tông Thịnh thở dài, rồi nói:

“Anh rút máu, kêu người mang vào trong khách sạn Sa Ân thuê phòng ngủ một đêm, để xem có thể lôi Vương Càn ra không. Hiện tại phía khách sạn cũng bắt đầu bị người ta chỉnh, nếu Vương càn đã giúp chúng ta, thì lúc này lôi hắn ra tránh cho hắn bị hồn phi phách tán cũng coi như tận tình tận nghĩa với hắn.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tin lời anh nói, ngay từ đầu đã không tin việc anh nghiện ngập. Tông Thịnh lại nói:

“Căn bản phải sử dụng người ngoài không biết chuyện để tránh ánh mắt của Thẩm Kế Ân, không biết là có thể thuận lợi đưa Vương Càn ra ngoài không.”

Lúc anh nói những lời này thời điểm, ánh mắt nhìn sang phía khách sạn bên kia. Đêm qua rút máu. Đêm qua vào khách sạn ngủ. Chẳng lẽ còn chưa đưa được người ra ngoài sao?

“Hắn còn không có ra ngoài?”

“Ừ, không biết tại sao nữa, gọi điện thì không bắt máy. Nhưng mà hắn cũng chỉ là một công nhân bình thường, có lẽ không thành vấn đề. Khách sạn Sa Ân mở cửa lại, tuy rằng không quá đông nhưng vẫn không ít khách ra vào.”

Tim tôi lại thắt lại, nhìn Tông Thịnh cau mày, tôi nhỏ giọng hỏi: “Còn đứa nhỏ kia thì sao?

“Đó là số mệnh của nó, không có cách nào đưa nó ra.”

Tôi cũng gật đầu, cũng chỉ hỏi vậy thôi. Tôi biết Tông Thịnh làm việc có nguyên tắc của mình, sẽ không vô cớ đi giúp ai đó. 

Chúng tôi lại im lặng, sau đó tôi nói với anh về tình trạng của ông, cũng nói chuyện tôi nhìn thấy Thẩm Hàm ban nãy.

Tông Thịnh lúc này mới nói, Thẩm Hàm đã đi tìm Ngưu Lực Phàm, thực ra Ngưu lực  Phàm vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Hàm. Cô ta cũng đã cầm lấy đinh gỗ đào do Ngưu Lực Phàm đưa cho, còn khi nào cô ta ra tay, ra tay thế nào thì chúng tôi không thể biết được. 
 
Chương 330-2


Hơn nữa khi Thẩm Hàm đi tìm Ngưu Lực Phàm cũng không nói kế hoạch của cô ấy, Ngưu Lực Phàm chỉ nói sau khi làm xong thì kêu cô ấy nhanh chóng chạy sang đây tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ an bài cho cô ấy theo mẹ đi ra nước ngoài, không cần phải bận tâm thêm bất cứ chuyện gì nữa. Thậm chí, lúc mẹ cô ấy ôm chầm lấy cô ấy khóc, cô ấy vẫn lặng lẽ im lặng không có chút phản ứng gì.

Nghe tới đây tôi càng thêm lo lắng. Không nói một lời nào, cũng không hề cử động. Nhưng ban nãy lại cười nhếch mép với tôi, thậm chí còn hôn Thẩm Kế Ân, thậm chí còn trang điểm tỉ mỉ. Cô ấy không hề tính tới chuyện xuất ngoại hay là muốn mê hoặc Thẩm Kế Ân mới làm vậy? Tôi biết, Thẩm Hàm thật ra cũng không phải là người đơn thuần, đơn giản. Tôi mông lung nhìn ra ngoài.

Vừa quay lại nhìn trong phòng thì tôi thấy Tông Thịnh đang ngồi, xoay xoay ly trà trong tay, tôi cười nhẹ, anh ngước lên nhìn tôi như thể dò hỏi, tôi nói: “Mình như đang hẹn hò ấy.”

Anh nhìn quanh rồi nói: “Hình như mình còn chưa bao giờ chính thức hẹn hò với nhau, hay tối nay anh mời em đi ăn cơm nhé.” Anh lại im lặng, không nói tiếp.

Tôi gật gật đầu coi như đồng ý, cho dù anh không nói tôi cũng hiểu rõ, anh mời tôi ăn tối, sau đêm nay mọi chuyện sẽ thay đổi. Tôi sẽ có thể ở bên anh rồi.

Loại cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng này giữa chúng tôi chưa được bao lâu thì cửa văn phòng bật mở, một người đàn ông mặc đồ bình thường mang theo một cái túi nhỏ đi thẳng tới trước mặt chúng tôi. Tôi còn đang nghi hoặc tại sao chưa thấy ai ra tiếp anh ta thì đã thấy anh ta ngồi phịch xuống bên cạnh chúng tôi. 

Khoảng cách gần vậy tôi mới thấy anh ta đang run rẩy, đặt một ống trúng nhỏ trên mặt bàn kính. Tông Thịnh không nói gì, chỉ cầm ống trúc lên đặt lên trán, vài giây sau nói với người đó: “Được rồi, tiền còn lại chút nữa tôi đưa.”

Anh ta vội đứng dậy gật đầu, cả người run rẩy nói: “Tiểu lão bản à, chuyện này từ giờ về sau tôi không bao giờ làm nữa. Tôi không có gan kiếm tiền kiểu này đâu.”

Tông Thịnh cười lạnh: “Chẳng phải làm xong rồi sao? Được rồi, tôi sẽ cho thêm hai trăm, về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đi làm. Nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp.”

Tôi biết người này chính là người được Tông Thịnh giao cho ống máu kêu đi vào trong khách sạn Sa Ân mang Vương Càn ra ngoài.

Vương Càn hiện tại có lẽ đang ở bên trong ống trúc nhỏ kia.
 
Chương 330-3


Người đàn ông run rẩy đi ra ngoài văn phòng, bước về phía công trường.

Tông Thịnh lấy một ống sáp ong từ trong túi quần ra, dùng bật lửa hơ hàn miệng ống trúc lại, rồi mới cất vào trong túi quần. 

“Em ngồi đợi một chút, anh qua công trường nhìn xem, tan tầm anh tới tìm, đừng đi đâu cả.”

Tôi gật đầu, nhìn Tông Thịnh rời đi. 

Tông Thịnh vừa đi thì Tiểu Mễ đã qua tới nơi thì thầm: “Trời ơi, tiểu lão bản gan thật, vậy mà kêu công nhân ở công trường mang hàng tới! Lỡ bị cảnh sát bắt thì người công nhân kia thảm rồi!”

“Không phải...” Tôi chỉ nói tới đây lại im bặt, không biết phải giải thích với Tiểu Mễ thế nào. Chẳng phải là bọn họ vốn tưởng tượng như vậy sao? Giải thích làm sao cho ổn đây. 

Chẳng lẽ nói bên trong ống trúc là một hồn ma? Hay là nói công nhân này chính làg nười đã giúp Tông Thịnh mang con ma ra? Càng giải thích càng không rõ ràng nổi.

Chuyện này cứ kệ đám Tiểu Mễ tưởng tượng đi vậy. Nhưng mà chuyện công nhân kia lúc sau cũng do Tiểu Mễ kể lại cho tôi, cô ấy nói ngày hôm sau anh ta đã nghỉ việc, lấy tiền trực tiếp từ Tông Thịnh rồi rời đi.

Ai hỏi nguyên nhân nghỉ việc anh ta đều không đáp. Có người lén lút truyền tin là do bị Tông Thịnh ép đi lấy hàng nên sợ hãi không dám làm nữa.

Màn đêm buông xuống, tôi và Tông Thịnh cùng ngồi trong một nhà hàng nhỏ, bắt đầu buổi hẹn hò bình dị của chúng tôi.

Cuộc sống của chúng tôi vốn đã quen với những bữa cơm vội vàng, gấp gáp. 

Giờ, hai người, ba món, thật đơn giản, nhưng cũng thật hạnh phúc. Nhưng bữa cơm chưa xong thì Tông thịnh đã vẫy nhân viên phục vụ gọi một chai rượu trắng. Loại rẻ nhất. 

Tôi kinh ngạc nhìn anh, thật không giống như những gì anh sẽ nói. Tông Thịnh trước giờ chưa từng thấy anh gọi cái gì theo kiểu, rẻ nhất, giống như vậy. 

“Anh muốn uống rượu sao?” Tôi hỏi.

Tông Thịnh nói: “Không, ban nãy anh thấy ở đây có nấu rượu, muốn uống thì nấu lên là được.”

Anh vừa nói, vừa lấy ống trúc trong túi quần ra đặt trên mặt bàn. Tôi nhìn ống trúc lăn trên mặt bàn, có vẻ rất bất thường.

Tôi sợ hãi, cho dù Vương càn đứng về phía chúng tôi nhưng hắn vẫn khiến tôi sợ hãi. 

Phục vụ mang rượu tới, bảo là một chai rượu bình thường giá chín tệ. 

Tông Thịnh mở nắp chai rượu, sau đó ném thẳng ống trúc vào rồi đậy nắp lại.
 
Chương 330-4


Tôi thấy thế thì vội hét khẽ. Anh vươn tay, đặt lên môi tôi: “Đừng nói gì cả, không sao đâu. Để hai người đó bình tĩnh lại đã. Rượu không tràn vào cũng khiến cho họ sợ một chút, cảm giác trong chai lênh đênh chìm nổi xem thế nào.”

“Bọn họ?!” 

“Thằng nhóc kia cái gì cũng không biết, cứ làm theo anh nói thôi. Cũng được đi. Nhưng làm một hồi thành ra thằng nhóc 13 tuổi trong ống nước cũng ra theo cùng. Lúc này có lẽ Thẩm Kế Ân với Lão Bắc đang phát điên lên rồi. 

Mắt trận chẳng còn gì. Lại còn bị lão trâu già kia ngày ngày đả kích, không chừng bọn chúng còn tưởng là do lão làm đó.”

Tôi kinh ngạc: “Đứa nhỏ kia cũng ra được hả? Mình có thể đưa nó tới gặp mẹ không. Tuy là em cũng lâu rồi không đi trên đường vào ban đêm, nhưng em tin là mẹ nó vẫn đi tìm nó mà.” 

Tông Thịnh cau mày nhìn tôi dường như thấy mọi thứ không thể tưởng tượng được. Nhưng anh cũng không cản tôi mà nói: “Thôi ăn đi nào, ăn nhiều một chút, anh sẽ nghe lời em.”

Tôi cười, bưng chén canh uống: “Đừng có dỗ em như dỗ trẻ con thế, mẹ nó còn ở đó, nếu là em em cũng sẽ không buông tay.” 

Tôi bất giác đưa tay xoa bụng. 

Tôi hy vọng đêm nay không phải về quê, vừa muốn ở bên anh, cũng muốn cho anh nhìn xem bụng tôi, cho anh cảm nhận một chút cảm giác làm ba nhìn con lớn lên mỗi ngày. 

Lúc tôi ăn, Tông Thịnh gọi điện cho Ngưu Lực Phàm: “Sao rồi, có liên hệ được Thẩm Hàm không? Bên này có chút chuyện, Vương Càn và đứa nhỏ, cả hai mắt trận đều đã ra ngoài. 

Thẩm Kế Ân chắc không ngờ tới bị tổn hại lớn như vậy, có lẽ đêm nay hoặc đêm mai sẽ xuống tay với đứa bé trong bụng Thẩm Hàm. 

Không phải, không phải vấn đề thời gian, chưa tới thời điểm tốt nhất, nhưng mà có lẽ bọn chúng sẽ phải nhanh chóng động thủ, nếu không tòa nhà đó sẽ không thể cầm cự được nữa, sẽ xảy ra chuyện.

Gã chắc chắn sẽ phải xuống tay trong đêm nay hoặc đêm mai với Thẩm Hàm thôi. Nếu có thể liên lạc thì nhắc nhở cô ấy một chút. Còn nữa, mua xong vé máy bay thì bảo mẹ Thẩm Hàm chuẩn bị đi.” 
 
Chương 331


Tôi nhìn Tông Thịnh cúp máy, một lúc lâu sau mới nói: “Sao tòa nhà đó lại xảy ra chuyện? Mình chỉ mang hai hồn ma ra thôi mà.”

“Nếu là hồn bình thường thì không có vấn đề, nhưng đứa bé kia đang là mắt trận, tuy rằng năng lượng của nó rất yếu, luôn bị Vương Càn chèn ép, nhưng vẫn có ý nghĩa tồn tại. Mang nó ra ngoài rồi, nếu tòa nhà sụp đổ thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành với mình, vì chúng ta bị tác động bởi kho hàng bên dưới hầm ngầm, tòa nhà sập xuống thì mọi thứ bị chôn vùi bên dưới, năng lượng xấu đó vẫn còn nguyên.”

“Sụp… sao lại sụp?” Tôi vẫn không hiểu, hỏi tiếp.

“Trong TV không phải đều có sao? Indiana Jones, khi bọn họ lấy đi cổ vật thì toàn bộ hầm mộ sẽ bị sụp. Có khi là do vật lý, khi phá hủy kết cấu trọng lực, hay từ trường thì ảnh hưởng, giống như là chúng ta đều đang quen với từ trường của trái đất, nếu một ngày từ trường biến mất… 

Tòa nhà cũng vậy, vốn quen với từ trường của mắt trận, nếu như mắt trận đột nhiên biến mất sẽ ảnh hưởng tới khí tràng, bất tri bất giác mất đi cân bằng.”

Ăn cơm xong, Tông Thịnh tính tiền, tay vẫn cầm chai rượu kia nhưng không uống. Chủ quán nhìn theo tò mò. Tôi vội đưa tay ôm lấy chai rượu cười với anh ta. Mấy chuyện gói đồ sau bữa ăn chắc nên để phụ nữ làm, không phải từng có câu chuyện cười rằng một cặp đôi đi ăn với nhau, nếu người đàn ông nói không cần thối tiền tức là họ mới quen  nhau, nếu một hai phải đòi tiền thối thì tức là đã quen nhau lâu, nếu người phụ nữ tính tiền thì tức là đã kết hôn, còn nếu đòi xách đồ ăn thừa về, vậy tức là cưới nhau nhiều năm mất rồi. 

Tôi ôm chai rượu đi theo sau Tông Thịnh ra ngoài, khóe môi nhếch lên vui vẻ, thì ra chúng tôi đã thành lão phu lão thê - vợ chồng già mất rồi. Ống trúc nhỏ vẫn dập dềnh trong chai rượu như bất an, đong đưa, dãy dụa, nhưng lại không hề ngừng lại.

Xe không quay trở lại công ty mà đi tới trước cửa văn phòng Ưu Phẩm. Tôi tìm mãi trong túi mới tìm thấy chìa khóa mà Tiểu Trần hồi trước đưa cho. Nhân viên chúng tôi ai cũng có chìa khóa chỗ này, nhưng do tôi là bạn gái tiểu lão bản nên chưa từng phải bị trực nhật quét tước, đến tận bây giờ mới có dịp dùng đến chiếc chìa khóa này.

Tôi mở cửa văn phòng, bật đèn.
 
Chương 331-2


Tông Thịnh cầm chai rượu đi vào phòng vệ sinh, tôi tò mò đứng ở cửa nhìn anh đổ hết rượu trong chai ra, vớt ống trúc cầm lên. Sau đó, lấy khăn giấy lau khô ống trúc rồi đi ra: “Vương Càn còn dễ nói chuyện, đứa bé kia thì không biết hiện tại có tâm trạng thế nào?”

“Anh lo nếu thả đứa nhỏ ra nó sẽ tổn thương chúng ta sao?”

“Một quỷ thai bị dồn ép lâu tới vậy làm sao lại không phản kháng chứ?” Tông Thịnh nói, nhưng vẫn cẩn thận tháo sáp trên ống trúc ra. Sáp đã gỡ, nhưng anh không vội mở ống trúc mà lấy một thanh sáp ong trong túi ra, rồi dùng con dao nhỏ gọt gọt gì đó. 

Tôi kéo một chiếc ghế qua ngồi cạnh, nhìn anh mân mê thanh sáp trong tay, lúc sau, anh đưa sang cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn thanh sáp ong trong tay đã trở thành bức tượng một đứa bé, đứa bé với khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, thân hình cũng mập mạp, hai bàn tay ôm lấy cơ thể khiến cả người tròn trịa hơn. 

“Anh làm cái này, tuy không giống đứa nhỏ kia lắm nhưng có lẽ có thể giúp nó!” trên đầu bức tượng còn lưu lại một đoạn sáp dài vài cm, thêm một sợi bấc dài hơn 1cm, anh rút nút gỗ của ống tre ra và nhanh chóng cắm thanh sáp vào, thanh sáp gắn chặt lại ngay trên miệng ống.

Tông Thịnh dùng bật lửa châm thanh sáp, nói với ống trúc:  “Vương Càn, thương lượng một chút nào. Thả đứa nhỏ ra đã, tôi sẽ tìm cho anh một chỗ tốt.”

Căn phòng đang yên tĩnh bỗng vang lên giọng của Vương Càn: “Quỷ thai như tao còn gì có chỗ tốt chứ? Nhét nó lại đây, sau này lúc nào chán tao lôi nó ra bắt nạt giải sầu.”

Tôi kinh ngạc, Vương Càn này thật sự nghĩ tới viêc khi dễ người khác làm niềm vui sao?

Tông Thịnh vẫn bình tĩnh: “Tìm cho anh một nữ quỷ thích hợp kết âm hôn, được không? 

An tĩnh! Trong phòng vô cùng an tĩnh. Tôi đang định hỏi thì đã thấy Tông Thịnh xua tay bảo im lặng.

Một phút đi qua, hai phút đi qua, trong phòng không một tiếng động. Tôi nhiều lần định nói nhưng Tông Thịnh đều đưa tay ra hiệu im lặng, chẳng biết ra sao.

3 phút, 4 phút đi qua. Thanh sáp sắp cháy đến đỉnh đầu bức tượng đứa bé.

Nếu cháy chẳng phải đứa bé không ra được sao? Tông Thịnh chẳng phải sẽ phí công khắc hình sao? Đúng lúc này, ngọn lửa trên đỉnh đầu đứa bé đổi màu, ánh lửa chuyển màu thành xanh lục. Cháy rất yếu, nhưng đã bùng lên cháy màu xanh lục.

Tông Thịnh nói: “Việc đã đáp ứng anh tôi nhất định sẽ làm được. Cho tôi vài tháng tôi sẽ tìm người cho. Đứa nhỏ này tôi đưa đi trước.” Nói rồi anh đưa tay bóp ngọn lửa cho tắt.
 
Chương 331-3


Tôi vội hô: “Bỏng!”

“Không có việc gì, ma trơi, lửa này lạnh.”

Anh lại niêm phong ống trúc lại, đưa thanh sáp cho tôi, rồi lại lấy một lá bùa xé thành hình người, nói: “Lát nữa em đưa đứa nhỏ giao cho mẹ nó, nếu mẹ nó không nói gì thì em cũng không cần phải nói, nhưng nếu mẹ nó nói cảm ơn thì em bảo là không cần phải cảm ơn, chỉ cần bà ta phù hộ cho con mình có thể bình an sinh ra là được.”

Tôi nặng nề gật đầu, tôi có cảm giác Tông Thịnh bảo tôi đi làm chuyện này chính là tích đức cho con mình. 

Anh đem thanh sáp, bật lửa, người giấy đưa cho tôi, “Thấy mẹ nó thì bật lửa đốt thanh sáp để bên chân bà ấy, rồi đốt người giấy. Thể chất của em lúc này có thể nói chuyện được với bà ta. Không cần lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh em quan sát.”

“Em không sợ, lúc trước em từng tiếp cùng chị ta, vốn dĩ đó là một người lương thiện, chỉ muốn tìm con trai mình thôi.”

Ngoài kia đường phố nhộn nhịp phồn hoa, người đến người đi tấp nập, tôi nắm chặt thanh sáp, bật lửa và hình người bằng giấy trong tay. Meo_mup

Tôi đứng trên bậc thềm của văn phòng nhìn đám đông đi lại, không thấy bóng dáng 

Chị ấy chưa tìm được con mình làm sao chịu rời đi? Tôi bước chậm trên đường phố, Tông Thịnh cũng lặng lẽ đi sau tôi vài bước.

Trên đường, có những cặp mẹ dắt tay con đi trên đường, cũng có nhiều đôi lứa nắm tay nhau dạo bước. 

Đi được một lúc, tôi phát hiện một bóng dáng có vẻ sốt ruột, người phụ nữ trên đầu còn vết máu sau tai nạn hối hả đi trên đường: “Van xin mọi người, mau giúp con tôi đi, giúp tôi gọi điện báo cảnh sát, cứu con tôi đi, con tôi ở khách sạn bên kia kìa, ai có thể giúp tôi gọi cho cảnh sát với.”

Nhưng người qua đường làm sao nhìn thấy chị ta được, thậm chí còn có người đi xuyên qua thân ảnh của chị. Nhìn người phụ nữ đau khô, thậm chí phải lặp lại giây phút bị xe tải đâm vào người, nhưng không có ai giúp chị, mà chị cũng không thể cứu được con mình ra. 

Tôi nhìn bóng chị nằm trên đường, giống như khi đó, tôi định chạy tới bên cạnh nhưng Tông Thịnh đã giữ chặt tay tôi lại. Vài giây sau tôi bình tĩnh lại, nhớ ra chị đã mất rồi, không thể cứu khỏi tai nạn xe được.

“Nhanh lên nào, chị ta sẽ còn phải lặp lại chuyện này. Em sang tìm đi.”

Tôi cúi đầu thở dài. Quay sang nhìn thấy chị ta lại tiếp tục nài nỉ người qua đường, lặp lại câu nói đã nói hàng ngàn lần kia. 

Tôi vội đi tới. Lúc này tôi đã không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đưa đứa nhỏ tới bên cạnh mẹ mà thôi. 

“Đại tỷ.” Tôi đứng trước mặt chị ta gọi khẽ. Chị ta nhìn về phía tôi, đột nhiên chụp lấy tay tôi: “Cô thấy tôi sao? Nghe được tôi nói sao? Mau, gọi điện báo án đi. Kêu cảnh sát tới cứu con tôi, nó còn sống, đang ở bên kia kìa.”

Tôi cúi đầu, không biết phải nói thế nào với chị ta. Vốn dĩ chị ấy nghĩ con trai mình vẫn còn sống, đột nhiên thành ra đã chết rồi, chị ấy sẽ ra sao? Tôi không nói gì, đi về phía vệ đường, chị ấy cũng chạy theo tôi không ngừng lặp lại nhờ tôi đi báo án. 

Tôi ngồi thụp xuống, bật lửa đốt thanh sáp. Ngọn lửa cháy lên màu xanh lục… tôi đem người giấy đốt trên ngọn lửa màu xanh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom