Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 191-2


Lúc bước chân vào cửa khách sạn tôi thật sự nghĩ như vậy, nhưng bước vào rồi, sự thật cho tôi thấy là tôi đã sai rồi. Ngưu Lực Phàm không phải đi cùng để tăng can đảm cho tôi, mà hắn, chính là tới tìm Thẩm Hàm, thuận tiện đưa tôi tới đây mà thôi. 

Vào đến khách sạn hắn bắt đầu gọi điện cho Thẩm Hàm. tôi đứng bên cạnh hắn, kinh ngạc mãi mới nói nên lời. Người này như thế nào như vậy a? Ba mẹ Thẩm Hàm nếu biết con gái vị thành niên của mình bị người  khác quấn lấy thì sao nhỉ?

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi còn ngây người đứng cạnh thì vẫy tay ý bảo tôi đi đi, hắn còn có việc.

Tôi cáu tiết: “Đúng là động vật khác phái vô nhân tính, quả nhiên không đáng tin cậy.” Mọi việc còn lại tôi phải tự mình làm thôi. 

Tôi đi vào tìm công ty du lịch tại lầu một khách sạn, vì tôi không có trả tiền nên cũng không đòi tiền lại, mà chỉ nhờ nhân viên lấy lại hành lý đã bị vận chuyển đi hôm nọ.

Nói chuyện xong tôi tìm cớ nới đi Bắc Kinh không thành, ở lại khách sạn ăn bữa cơm… bọn họ cũng sảng khoái, tặng tôi phiếu cơm của khách trọ, có lẽ bọn họ cho rằng tôi là bạn gái của tiểu lão bản mà nể mặt. 

Tôi cầm phiếu ăn đi tới chỗ nhà hàng. Nhân viên lễ tân không phải là Hạ Lan Lan, cũng không phải là bạn học của tôi mà là một người tôi không quan biết, càng tốt, như vậy tôi có thể yên tâm làm việc của mình. 

Tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng tôi cũng biết, tôi hiện tại là vì Tông Thịnh mà nỗ lực. Anh còn đang ở nhà ở quê của Ngưu Lực Phàm chờ tôi hỗ trợ. 

Ha ha, cảm giác này có vẻ tốt, tôi mang theo tâm tình này mà vào nhà hàng.

Theo lời đồn thì vết máu xuất hiện đầu tiên chính là ở phòng bếp nhà hàng. Tôi sau khi thuận lợi vào nhà hàng thì tự nhiên đi về phía bếp. Tôi tương đối hiểu rõ cấu trúc nơi đây nên đi đứng cũng vô cùng tự nhiên, khiến cho nhân viên phục vụ không để ý tới tôi.

Cửa phòng bếp luôn đóng, đồ ăn sẽ được đưa ra cửa sổ chuyển món ăn, có chuông bấm báo hiệu. Người trong bếp chỉ cần đặt đồ ăn ở cửa, rồi bấm chuông, sẽ có nhân viên phục vụ tới chuyển đồ ăn đi.

Cũng có khu vực tiệc tự chọn, nhưng chưa tới giờ dùng bữa nên nhà hàng vẫn còn tương đối vắng vẻ.

Tôi mở cửa phòng bếp, cả gian phòng xuất hiện trước mặt tôi. Bồn rửa inox, bàn inox, kệ bếp inox… vì vệ sinh nên tất cả đều dùng inox. Trên kệ bếp, máy hút khói hút mùi rì rầm chạy. Nơi đây hoàn toàn sạch sẽ.

Bàn bên đã có phụ bếp đang đứng nấu nướng chuẩn bị cho giờ dùng bữa một tiếng sau. 

Hai đầu bếp đang đứng nấu đồ ăn cho tiệc đứng. Hết thảy nhìn qua đều me o m up không có gì đặc biệt. 

Nếu tôi là lần đầu tiên đến nơi đây, có lẽ là sẽ không phát hiện nơi này có cái gì dị thường. Cũng may tôi không phải lần đầu tiên tới, cho nên tôi có thể nhìn ra sự thay đổi. Gian bếp lớn như vậy, trừ những đồ inox thì còn lại các bức tường đều sơn đỏ, thậm chí thùng sơn còn đặt ở cạnh cửa bếp nơi tôi đứng.

Tôi trong đầu lập tức liên tưởng tới một câu chuyện ma từng nghe, trong chuyện đó, kẻ giết người giết vợ mình trong nhà, vứt xác đi. Lo sợ cảnh sát tìm tới nhà, liền rửa sạch vết máu trong nhà, nhưng có vài chỗ không thể nào lau sạch nên gã đã dùng sơn đỏ sơn khắp nhà. Sau cùng, gã lại bị điên, lúc bị bắt vào bệnh viện tâm thần thì cầm cái bô, cầm bàn chải đánh răng, nói muốn cọ phòng ở, toàn bộ đều cọ một lần.

Giờ nhìn chỗ này hoàn toàn tương đồng là sao? Biện pháp này cũng quá ngu ngốc đi.

Phụ bếp bên kia thấy tôi thì nói: “Này, phòng bếp không tự do vào được đâu. Đi ra ngoài, đi ra ngoài.”

Tôi vội giơ phiếu ăn trên tay ra, hỏi: “Lúc nào có đồ ăn? Sao ở đây sơn đỏ loét vậy, nhìn ghê quá!”

“Là khách sao, ra trước chờ nha. Tiệc đứng Hồng nhân còn một tiếng nữa mới bắt đầu. Khách sạn do có hoạt động mới sơn thành như vậy, ai biết bên trong có vết máu thật không đâu?” 

“Vậy canh rau cải hồng nhân của các vị có thật dùng máu người không” tôi ra vẻ thực sự hứng thú mà hỏi. Có đôi đôi khi, càng giấu giếm, càng  dễ dàng làm cho người khác hoài nghi, còn không bằng cứ hỏi thẳng.

Đầu bếp nấu xong thì đi ra ngoài nói với tôi: “Cô cảm thấy là gì, thì là đó, đồ ăn kia là món thử, tiểu thư nếu muốn thử thì ra ngoài ngồi trước, tôi sẽ cho người đưa ra cho cô. Cô ăn thử xem sẽ biết ngay là có phải máu người không.”

Tôi cong môi:  “Hừ! Tám phần chính là máu trâu!”

Tôi ra ngoài nhìn lại về phía nhà hàng. Nhà hàng vốn sơn tường gam màu ấm áp, nhàn nhạt, nhìn rất dễ chịu, nhưng bây giờ lại có thêm những dây hoa màu đỏ nhìn rất quyến rũ. Đóa hoa rất lớn, đường cong thực phóng khoáng, đóa hoa thật giống như mang theo ma lực, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Màu đỏ kia, cũng không phải là màu đỏ tươi mà nhìn lại có điểm giống... vết máu đọng lại, khô khốc, đỏ sậm. Tự dưng trong đầu tôi nghĩ tới điều này.

Nhân viên phục vụ tới, thấy tôi thì nói: “Tông Ưu Tuyền, sao lại là cậu? Cậu là… tới ăn cơm?” 

Tôi cười cười, đưa phiếu ăn ra.
 
Chương 192: Trở lại tòa nhà linh linh


“Cái này là buffet, còn hơn một tiếng nữa lận.”

“Tớ đến sớm tìm bạn học tâm sự được không nào!”

“Được, nhưng cậu phải xem giờ, khách sạn còn đang có hoạt động, tối hôm qua và hôm nay vào hiệu suất đều cao hơn không ít so với ngày thường. Cậu mà tới trễ thì không còn gì để ăn đâu.”

“Cảm ơn đại tỷ. Tớ sẽ chú ý xem thời gian.”

Đi ra khỏi nhà hàng, tôi đứng ở sảnh nhìn Thẩm Hàm bên kia mặc quần áo sành điệu cùng Ngưu Lực Phàm đi ra ngoài. Thẩm Hàm là trường kỳ ở nơi này? Lúc trước khi tôi  ở chỗ này thực tập sao không thấy cô nàng  nhỉ?

Tôi đứng ở sảnh, trong giây lát cũng không biết phải đi tìm ai để nói chuyện bây giờ. Tôi cũng không muốn tìm Lan Lan, ở cạnh cô ta thật sự quá  mệt mỏi, mỗi câu nói đều phải căng đầu ra suy nghĩ và đối phó. Nhưng giờ tôi cũng không thể bỏ đi được, tôi còn phải tìm được Vương Càn trong vòng một tiếng. Tôi do dự, tính đi lầu 16 biết đâu tìm được Vương Càn ở đó. 

Tôi đến trước thang máy. Thang số 1 đang ngừng ở la 62u 4, thang số 2 thì ở lầu 1, tôi do dự nhưng vẫn chọn thang số 1.

Không biết con ma ở thang số 1 còn ở đây không, tôi đã từng gặp hắn nhiều lần, hắn cũng không có ý định làm tổn thương gì đến tôi, giờ nếu muốn tìm ma, không bằng tìm hắn thử, biết đâu hắn có thể giúp tôi tìm thấy Vương Càn.

Tôi nhấn nút gọi thang số 1.

Thang tới nơi, cửa mở ra. Tôi dùng chân chặn cửa lại, quan sát bên trong. Thang cũng không có gì lạ, cũng không thấy nam quỷ kia xuất hiện, vách thang cũng không phản chiếu tầng hầm trong bảng nút bấm.

Tôi cẩn thận bước vào trong thang, đóng cửa, nhấn nút 16. Tôi nhìn chằm chằm vào vách thang, hy vọng có thể nhìn thấy nam quỷ kia. Lần trước, Ngưu Lực Phàm mở ra âm dương thông đạo, nam quỷ đó cũng không rời khỏi đây, theo lý thì tôi phải gặp được chứ. Thế chất cơ thể tôi đặc biệt, chỉ cần hắn ở chỗ này, hẳn là tôi có thể nhìn thấy hắn. 

Đang lúc tôi khẩn trương mở to mắt nhìn quanh tìm hắn thì cửa thang máy đinh một tiếng, mở ra ở lầu 10. Tôi ổn định tinh thần rồi mới nhìn cửa thang, tôi nghĩ có vẻ hôm nay không còn hy vọng rồi. Dù là ai đi nữa, tôi cũng không thể nói mình đang đi tìm quỷ đâu. 

Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa lại là Hạ Lan Lan đang đẩy xe đẩy. Sao lại gặp cô ta chứ? Tôi thầm kinh hô, cả người cũng  khẩn trương lên.

“Ưu Tuyền?!” Hạ Lan Lan kinh hô, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới tìm công ty du lịch được bọn họ tặng phiếu ăn, mà phải đợi một tiếng nên tôi lên tìm coi có bạn học nào không, tán chuyện tiêu bớt thời gian.” tôi nói thật tự nhiên, dù trong lòng đã có khúc  mắc nhưng phải cố không để lộ ra. 

“Được á, cậu có thể thử canh rau cải huyết người. Tớ nghe nói là thật sự nấu bằng máu người đó.”

“Cậu dám ăn sao?” 

“Nhau thai người còn có thể ăn, sao không ăn máu huyết được chứ?!” 

(Mèo: Các bạn có thấy gớm không vậy? Đúng là…)
 
Chương 192-2: Trở lại tòa nhà linh linh 2


Tôi cau mày, hình như là tôi cũng từng nhiều lần uống qua máu của Tông Thịnh rồi! Cũng không phải vấn đề gì lớn. Bất quá tôi không có đam mê này, quá ghê tởm.

Thang máy tới lầu 16, tôi cũng chỉ có thể đi theo cô ta ra khỏi thang. Lan Lan bảo tôi từ từ đợi cô ta, cô ta dọn phòng khách xong sẽ ra kiếm tôi nói chuyện.

Tôi ước gì cô ta rời đi thật lâu. Cô ta vào phòng, tôi vội chạy tới ven tường nhìn khắp nơi, sao chẳng có chút cảm giác nào? Tôi đưa tay vỗ vỗ tường, vẫn không có gì. Tôi thiếu điều gào vào tường:” Vương Càn, ra đây.”

Do dự một chút, tôi nghĩ tới một biện pháp, đó chính là dùng máu. 

Lần trước bọn họ khai thông âm dương thông đạo, còn không phải là dùng máu Tông Thịnh làm môi giới sao?

Cũng may mắn, dì cả đã rời đi thật rồi, mất chút máu chắc tôi các bạn đang đọc truyện tại g a c sa ch. co m; truyện do M e om u p dịch và đăng tại Facebook của Mèo và Gác không tới mức té xỉu đâu. Tôi nhìn ngón tay, tưởng tượng cảnh trong phim truyền hình, cắn một cái vào đầu ngón tay, nhưng tay đưa lên đến miệg tôi phát hiện là không thể làm. Dù cho tôi đã cắn tới cắn lui nhẫn tâm với ngón tay mình nhưng vẫn không có máu chảy ra.  Nếu là giống như Tông Thịnh vậy, dùng móng tay rạch một cái rách là xong. 

Tôi lục lọi tìm trong túi xách, thứ sắc bén duy nhất mà tôi có cũng chỉ là cái kẹp màu đen. Tôi lấy kẹp ra, dùng cạnh sắc cứa vào đầu ngón tay. 

Cuối cùng máu cũng chảy ra, ngay lúc tôi định dùng máu vẽ lên tường thì Hạ Lan Lan lại ra tới. Sao dọn phòng mà nhanh thế chứ?

“Ưu Tuyền, cậu đang làm gì vậy?”

Trời ạ, cô ta cố ý ra kiểm tra tôi sao? Tôi vội xoay cười cười. “Không có gì, sao ở đây không có quỷ nhỉ, tớ đang định tới chơi cho vui.”

“Buổi tối quay lại đi, có lần tớ thấy  bên đó có một cô gái toàn thân đầy máu đó. Đi thôi, đến phòng nghỉ đi, hôm nay đại tỷ có mua nho.”

Tôi nhìn trên tường, vẫn dùng tay có máu quệt lên để lại dấu máu của mình, rồi đi theo Hạ lan Lan vào thang máy. Có lẽ do thuận tay, hơn nữa Lan Lan lại đang đẩy xe chỉ còn tôi là có thể nhấn nút thang máy.

Tôi dùng tay nhấn nút lầu một rồi mới để ý, máu của tôi đã dính vào vách thang. 

Trên bảng điều khiển thang máy đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Vương Càn. Là một khuôn mặt đột nhiên nhô ra, miệng mấp máy như muốn nói gì với tôi.

Khuôn mặt bất thần hiện ra khiến tôi giật mình hét lên một tiếng, vội lui ra phía sau vài bước. Hạ Lan Lan nhìn qua hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có con gián sao?” Cô ta vừa nói xong cũng im bặt, vì cô ta cũng thhấy khuôn mặt kia. 

“A ~” Hạ Lan g a c sa ch. co m; truyện do M e om u p dịch và đăng tại Facebook của Mèo và GácLan kêu thảm. Tôi vôi bịt kín miệng cô ta, rồi quay sang nói với khuôn mặt kia: “Vương Càn, Vương Càn.” Hạ Lan Lan đang ở đây, tôi cũng không thể hỏi thẳng hắn rằng có phải Thẩm Kế Ân đang ở khách sạn, hắn có phải  đã xảy ra chuyện gì không. Trong lúc nhất thời, không biết muốn như thế nào.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, không có tiếng đinh vang lên, mà bên ngoài thang máy cũng không có ánh đèn, xung quanh tối đen khiến cho không thể nhìn rõ mọi thứ. 

Bất quá, tôi có thể khẳng định, nơi này không phải  bên trong khách sạn Sa ân. Nếu nói nơi này là tầng hầm ngầm thì cũng không tối tăm thế. Ở đây tối đen, đen nhánh, có vẻ giống như đang ở trong kết giới.

Thang máy thoáng lắc lư một chút, Lan Lan đẩy tôi ra, kéo tay tôi chạy rakhỏi thang máy.

Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy, cánh cửa thang máy liền đóng lại, nguồn sáng duy nhất  ở nơi này đều biến mất. Bốn phía thực an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tôi và Lan Lan.

“Ưu Tuyền, có phải chúng ta gặp quỷ không?”

Mắt tôi phải hơn mười giây mới thích nghi với bóng tối,  rốt cuộc có thể thấy rõ ràng bốn phía xung quanh. Nơi này cũng không phải hoàn toàn đen nhánh, mà là một loại cảm giác tối tăm. Nơi có ánh đèn hắt ra, hẳn là đèn đường bên ngoài, chỉ là bên ngoài giống như có tường vây, có màn che khiến cho ánh sáng chỉ có thể lờ mờ hắt vào.

Tôi lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên. Quả nhiên, điện thoại đã mất sóng. Nơi này đã không còn là chiều  k hông gian của chúng tôi nữa rồi. 

Tôi mở chức năng đèn pin của điện thoại, nhìn quanh. Nếu không phải đen nhánh thì không phải là kềt giới. 

Nếu đã không phải kết giới, nói không chừng chúng ta có thể tự mình đi ra ngoài.

Nhờ ánh đèn pin chúng tôi có thể nhìn rõ xung quanh. Dưới chân là gạch lát, mà phía trước cách khoảng hai mét là một hố sâu, sàn nhà bị vỡ ra thành một hố rất sâu. 

Ngẩng đầu nhìn lại, trên trần nhà, cũng có một hố rất to. Tòa nhà này hẳn là có nhiều tầng, trần nhà hoặc là nói sàn nhà đều bị đả thông. Hiện tại chúng tôi có thể nhìn thấy không trung màu đen bên trên.  

Đây là buổi tối!

Buổi tối!

Trời ạ, rõ ràng là tôi đến Sa Ân vào buổi sáng, còn đang chờ ăn tiệc đứng buổi trưa của khách sạn, sao lại thành buổi tối rồi?! 

Cái hố sâu nhiều tầng này rõ ràng là một tòa nhà đang bị phá hủy, tôi chợt nghĩ tới tòa nhà Linh Linh, bước tới chỗ cửa sổ tòa nhà. 

“Ưu Tuyền, đừng đi. Tớ sợ. Tớ sợ, sẽ ngã xuống.”

“Vậy ncậu cứ đứng đó, tớ sang xem xem sao.”

“Ưu Tuyền.” Hạ Lan Lan níu tay tôi rồi đi theo. 

Tuy có một lớp lưới công trường che phủ nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn neon của khách sạn Sa Ân bên kia đường.

Tôi xoay người lại, nói với Lan Lan phía sau: “Lan Lan, nói cho tôi biết, có phải cậu động tay động chân gì khiến chúng ta đến đây không?”

“Không phải, tớ không biết đây là nơi nào? Ưu Tuyền, chúng ta có phải không trở về được, bên kia thang máy đã biến mất, chúng ta phải làm sao mới về được?” Lan Lan đã khẽ khóc lên. Dáng vẻ hệt như lần đầu tôi bị vào kết giới. Khẩn trương bất an cùng hoảng loạn,khiến cho bật khóc. Nhìn cô ta, tôi có cảm giác thấy được mình trước đây. 

“Cậu còn cùng Thẩm Kế Ân ở bên nhau?” Tôi hỏi.

“Tớ không có, đã thật lâu tớ không có nhìn thấy hắn. Ưu Tuyền, tớ biết tớ trước kia là quá đáng, nhưng tớ thật sự muốn làm hòa với cậu, đừng bỏ mặc tớ một người ở chỗ này.”

“Vì sao, cậu không chịu tin lời tôi nói, không chịu tự mình suy nghĩ đi?! Nơi này, hẳn là tòa nhà Linh Linh, thời gian, khẳng định không phải thời gian kia trong trí nhớ chúng ta. Chúng ta xuất hiện ở chỗ này, hẳn là... Vương Càn thiết kế.”

Tôi nói. Thang máy xuất hiện dị thường, khuôn mặt của VươnG càn đột ngột xuất hiện. 

Vương Càn đối với Tông Thịnh rốt cuộc là quan hệ bạn bè, hay hắn vẫn muốn trả thù Tông Thịnh lúc trước đã xuống tay với hắn? 

Tông Thịnh ngày đó nguyện ý kêu hắn là ca ca, đồng ý giúp hắn trở về khách sạn, Vương Càn chẳng lẽ không có một chút cảm kích, vẫn phải xuống tay sao với chúng ta sao?

Hay, hắn dùng cách này để truyền tin cho tôi?

Tôi không xác định được lập trường  hiện tại của Vương Càn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Chương 193: Bộ mặt thật của quỷ thai - tông thịnh


Dưới chân chúng tôi là gạch vụn của tòa nhà, Lan Lan không biết sao lại trượt chân, ngã lùi về phía sau. Mà sau lưng cô ta lại là hố sâu, ngã xuống sẽ không biết thế nào. Ngay lúc cô ta té nhào, tôi vẫn đang nắm  tay cô ta, trong giây phút ấy, tim tôi như hụt mất một nhịp. Chỉ cần chút sơ sẩy tôi cũng sẽ ngã theo. 

Hiện tại chúng tôi thế này không biết là do cô ta và bọn chúng thiết kế, hay là Vương Càn đang truyền tin cho tôi?! Nếu là do bọn chúng thiết kế, vậy đêm nay không chừng tôi sẽ phải mất mạng nơi đây.

“A, Ưu Tuyền.” Cô ta hét lên.  

“Lan Lan, từ từ, tôi đỡ cậu.” Tôi nhẹ giọng, lúc này nếu tôi lại nói gì kích thích không chừng cô ta sẽ thật sự lôi tôi ngã xuống. 

“Ưu Tuyền, tớ không dám, cao quá!”

“Không có việc gì đâu, tớ đỡ cậu, nhích lại đây đi, cái hố này còn cách xa mà.”   

“Chỉ có  nửa bước thôi, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, đừng có buông tay, đừng đẩy tớ xuống. Tớ biết lúc trước tớ có lỗi với cậu, nhưng đừng bỏ mặc tớ huhu…” cô  ta khóc toáng lên. 

Trong lòng tôi thầm nhủ, tôi còn đang s ợ cô kéo tôi xuống đây này. “Lan Lan lại đây, đi theo tôi từ từ đi tới.”

“Không được, chân tớ nhũn cả rồi.” nói tới đây, cô ta ngồi thụp xuống.

“Đừng ngồi, tôi kéo cậu từ từ lại đây.”

“Chân tớ mềm nhũn thật mà, cao quá!” 

Tôi muốn khóc, với tư thế của chúng tôi bây giờ, thật sự ai cũng đều trong tình trạng nguy hiểm. 

“Lan Lan, những tòa nhà n ày đều có théo trên mặt đất, không sập nổi đâu, hơn nữa, còn cách miệng hố khá xa, nhích sang đây nào.”

Hiện tại, hai chúng tôi đang ở thế cân bằng, nếu cô ta dùng lực cho dù là không cố ý thì tôi cũng có khả năng bị cô ta kéo rớt xuống mất.  

Trong lòng tôi không ngừng tính toán làm sao để kéo cô ta lại đây. Tôi nhớ lại lúc trước ở ký túc xá, có lần thấy một con rắn cô ta đãa có thể nhảy xa cả khúc, tôi liền hô to: 

“Á! Trong hố bò ra một con rắn to quá!”

“A ~” cô ta kêu lên sợ hãi, vội nhào về phía tôi, xém nữa xô tôi đập vào tường. Tuy sau lưng bị đập đau, nhưng ít nhất chúng tôi đã ở chỗ an toàn. Tôi xoa lưng đau, nghe cô ta nói: “Rắn to rắn to…”  

Ở chỗ này đương nhiên không có rắn lớn, nhưng tôi lại nghe thấy dưới hố rtuyền tới tiếng ồng ộc, nghe như kiểu ống thông khí mở ra. Tôi không biết ở đây có ai, chỉ biết dựa vào tường, tôi itn là cô ta cũng nghe thấy âm thanh kia.  

Vì chúng tôi đều không biết bên dưới có gì, nên tôi lựa chọn kéo cô ta chạy ra sau cánh cửa. Có lẽ, cánh cửa này chính là chỗ duy nhất giúp chúng tôi trốn khỏi cái hố to kia, nhưng cách đó chỉ khoảng một mét chính là mấy tấm lưới phòng hộ. Nói cách khác, cách đó một mét sẽ là khoảng không bên ngoài tòa nhà. Lan Lan túm chặt tay của tôi: “Cậu nghe không, hình như là quỷ đó.”

“Đừng nói chuyện.” Hiện tại cô ta đang túm chặt tay tôi, đầu sát vào tay tôi, chỉ cần cô ta dùng chút sức đẩy thì tôi sẽ ngã nhào ra khỏi tòa nhà. Mấy tấm lưới bảo hộ này, không thể nào đỡ nổi một người. Tòa nhà này đã bị bỏ hoang, lại cũ, nên lối đi rất hẹp. Tôi cơ bản là không có cách nào tránh né.
 
Chương 193-2: Bộ mặt thật của quỷ thai - tông thịnh 2


Tôi thầm nhủ: “Lan lan cô đừng có hại chết tôi đó! Ban nãy tôi vừa cứu cô đó!” 

Những lời này tôi không có nói ra, bởi vì liền cánh cửa sau lưng đã truyền tới một tiếng thịch, như thể có vật gì rất nặng vừa rơi xuống. 

Mà tiếng hồng hộc kia cũng càng lúc càng gần, hẳn là thứ đó đang lên tới đây. 

Là người hay quỷ? Trong lòng tôi cũng sợ hãi tăng dần. Nhìn đèn bên ngoài lưới bảo hộ, nơi naày là tòa nhà Linh Linh, là buổi tối, mà vừa rồi điện thoại của tôi chiếu lên tường cũng không thấy vết máu, nhìn mức độ phá dỡ của tòa nhà, có lẽ thời gian chính là sau khi tòa nhà bị phá bỏ một phần, khi Tông Thịnh đã sắp đặt bố cục và trước khi đối phó với Thẩm Kế Ân một thời gian.

Tôi nghĩ tới, lúc này hẳn là khi  Tông Thịnh cùng Thẩm Kế Ân đối kháng với nhau. Như vậy, lúc này trong tòa nhà có tôi, Hạ Lan Lan, Tông Thịnh, và Thẩm Kế Ân bốn người.

Vậy, phát ra tiếng hồng hộc là Tông Thịnh hay là Thẩm Kế Ân?

Tôi không có đáp án, cũng không dám tùy tiện ló đầu ra xem. Nhưng nghe tiếng hồng hộc có vẻ đang hướng tới khung cửa bên này. 

Đừng nói là Lan Lan, ngay cả tôi cả người cũng rét run, không ngừng run lập cập. Nếu không phải tôi cố sức nén lại, có lẽ tôi cũng đã phát ra tiếng lách cách rồi. 

Lan Lan bên caạnh tôi cũng vậy, tay cô ta bấu vào tay tôi càng lúc càng chặt. Tay tôi bị cô ta bấu tới đau nhưng không cách nào khiến cô ta buông tay. Chúng tôi cũng không dám phát ra tiếng động nào. 

Cuối cùng, âm thanh hồng hộc kia nặng nề dựa vào cánh cửa sau lưng chúng tôi. Như vậy, chúng tôi chỉ cách nhau một bức vách! Lưng tựa lưng!

Tôi không dám phát ra bất cứ thanh âm nào, nếu người bên kia là Thẩm Kế Ân thì đêm nay tôi phải chết không nghi ngờ gì hết. Hơn nữa, là chết trong quá khứ, liệu có ai phát hiện ra tôi không?

“Thịch” một tiếng, lại có tiếng thứ gì đó rơi xuống, chỉ là thanh âm các bạn đang đọc truyện tại trang gác s a c h. co m do M e o m u p dịchnày tương đối nhẹ. Tiếp theo chính là tiếng Tông Thịnh nói chuyện: “Thẩm Kế Ân, ngươi cũng chỉ bản lĩnh tới vậy thôi sao? Lão Bắc coi trọng ngươi ở điểm nào?” 

“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng, ngươi tính toán được cái gì, ở trong mắt Lão Bắc, ngươi cũng chỉ là một quân cờ trong tay lão mà thôi, chờ đến khi lão không cần dùng nữa thì lão tự nhiên cũng sẽ giết ngươi. 

Ngươi là do lão nuôi lớn, hắn hiện tại không động thủ, không có nghĩa về sau cũng sẽ không động thủ. Ngươi nếu là thật sự giết ta, hỏng chuyện tốt của lão, ngươi cảm thấy lão sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Lão muốn giết ngươi, cũng giống như bóp chết một con kiến mà thôi.” Thẩm Kế Ân nói. Bất quá  trong lời nói vẫn luôn hỗn loạn tiếng thở hồng hộc, có vẻ nói được là cả một sự cố gắng rất lớn.

Tôi nhớ rõ, sau khi ra khỏi tòa nhà Linh Linh thì trên người Tông Thịnh cũng không có thương tích. Anh nói là nhờ có tôi báo tin trước nên mới có thể bày trận khiến cho Thẩm Kế Ân bị trọng thương, tới mức trên tường của tòa nhà toàn là máu của gã.

“Vận mệnh của ta sẽ do ta làm chủ, tự ta sẽ quyết định sống chết của bản thân, không  phải do lão. Lão muốn đem ngươi biến thành cái loại nửa người nửa thi như thế này mà ngươi cảm thấy vui sao? Sống không ra sống, chết không ra chết, lúc bị ngâm mình trong bồn máu còn cảm thấy mình là con người đang sống sao? 

Ngươi tồn tại, cũng chính là cách lão nói cho Thẩm gia các ngươi, lão rất lợi hại, để cho Thẩm gia các ngươi cho lão tiền mà thôi. Nếu ta hiện tại liền đem ngươi giết chết, mất đi sự hỗ trợ của Thẩm gia thì tôn tử của lão là ta, cũng không tính toán mà tẫn hiếu với lão thôi.”

Tiếng nói từng chút từng chút một đến gần phía chúng tôi, có lẽ là bước lại gần Thẩm Kế Ân.

“Để ta nhìn xe, trong bồn máu kia ngươi ngâm được bao nhiêu rồi? Trên người ngươi liệu chảy ra được bao nhiêu máu?” 

Dứt lời, Tông Thịnh kéo Thẩm Kế Ân tới phía trước hai bước, liền đứng song song ngay khung cửa. Như vậy tôi có thể nhìn đến bọn họ, nhưng bọn họ không chú ý nhìn tôi.

Lúc này Tông Thịnh, trên người mang theo vết máu. Trên môi, cũng có máu chảy xuống. Trong ánh mắt của anh là tàn bạo và giết chóc. Tôi thậm chí không thể tin tưởng, người trước mắt chính là Tông Thịnh mà tôi biết. Anh chính là quỷ thai, đây là gương mặt thật của quỷ thai, mùi máu đã khiến anh hoàn toàn điên cuồng.

Móng tay Tông Thịnh, đột nhiên mọc ra thật dài, móng tay vừa đen vừa dài cắm chặt vào cánh tay của Thẩm Kế Ân, trực tiếp bứt cánh tay kia ra.

Thẩm Kế Ân phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ là tiếng kêu không quá lớn, khí quản của gã đã bị xé rách, máu trào ra.  

Tông Thịnh đem cánh tay của hắn đã bị dứt đứt đưa lên miệng,  vươn đầu lưỡi liếm liếm máu nơi miệng vết thương nói: “Máu xử nữ, Lão Bắc đối với ngươi thật sự dùng nhiều công phu, dùng biết bao máu xử nữ cho ngươi. Thật đúng là xa xỉ.”

“Ngươi cảm thấy, ngươi hiện tại chính là con người sao? Ngươi chính là con của quỷ!”

Thẩm Kế Ân giương miệng còn muốn lớn tiếng kêu to, Tông Thịnh đã đem cánh tay của gã ném ra xa, lực đạo rất lớn, cánh tay bay xuyên qua lưới rơi ra ngoài. Mà cùng lúc đó, móng tay thật dài của  Tông Thịnh cắm vào cổ Thẩm Kế Ân tay vung lên, trong nháy mắt, cổ của gã bị xé rách, máu phun ra thành vòi.

Máu bay lên tung tóe trên mặt Tông Thịnh, các bạn đang đọc truyện tại trang gác s a c h. co m do M e o m u p dịchcũng theo vòng tay của anh mà rơi lên giày tôi. Trái tim tôi đập nhanh, thậm chí có thể thấy máu đổ dồn về dưới gót chân. Tôi vội che miệng thật chặt không cho bản thân hét lên thành tiếng.

Vai tôi chợt trầm xuống. Hạ Lan Lan đã té xỉu.

Tông Thịnh kề sát cổ gã, nói:  “Thẩm Kế Ân, ngươi nói, ngươi như vậy, còn có thể cử động sao? Thật muốn dùng lửa một phen đốt ngươi thành tro, xem có còn nhảy nhót không? Đi xuống đi, để cho người qua đường nhìn thử xem tiểu lão bản khách sạn Sa Ân như ngươi nhìn ra sao? Đến lúc đó, phóng viên đều chụp cảnh ngươi thi thể nát tan, ngươi cảm thấy Lão Bắc có thể an bài ngươi thành xác chết vùng dậy, có thể thành tin tức đầu đề không. Ta chờ ngươi thành xác chết vùng dậy!” Tông Thịnh dùng tay đẩy, Thẩm Kế Ân liền bay xuyên qua lưới ra ngoài
 
Chương 194: Lan lan ngây ngốc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lúc đó, tôi gần như  hét lên. Dù cho tôi đã cố sức dùng tay che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng ú ớ.

Tông Thịnh dường như nghe thấy âm thanh, chậm rãi quay đầu nhìn lại đây, từng bước đi về phía tôi. Nhìn vào mắt anh, tôi dường như thấy được hình bóng của mình. Nơi này thật sự kỳ lạ, tôi biết rõ là mình không thể thấy được như vậy, nhưng khi đó ảo giác chính là như vậy.

Anh ấy nhìn thấy tôi! Là nhìn thấy tôi!

Anh bước từng bước về phía tôi, trên mặt còn vương máu, khóe miệng có nụ cười tà mà tôi từng quen thuộc. Anh vươn tay về phía tôi, đầu ngón tay thậm chí còn nhỏ giọt máu của Thẩm Kế Ân. 

Tôi gần như ngừng thở, tim cũng dường như ngừng đập! Mắt tối sầm! Tôi ngất! 

Có đôi khi thống khổ cùng sợ hãi thật sự làm người ta thà rằng chết luôn. Dù cho không thể chết được thì ít nhất ngất xỉu cũng là một dạng trốn tránh. 

Tôi ngất xỉu, nhưng trong đầu tôi vẫn không ngừng lập lại hình ảnh khủng bố như một đoạn phim chiếu cảnh Tông Thịnh xé đứt cánh tay của Thẩm Kế Ân, cảnh anh xé rách họng gã, từng cảnh cứ thế quay lại, khiến tôi nhìn thấy Tông Thịnh vươn cánh tay còn dính máu tới chỗ tôi.  

“Không!” Tôi hét lên và bừng tỉnh. Đập vào mắt tôi là bình truyền thuốc bệnh viện, còn có khuôn mặt đầy lo lắng của mẹ tôi. 

“Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, con tỉnh rồi! Làm mẹ lo lắng gần chết.” Mẹ tôi hốc mắt đỏ hồng, tay sờ trán tôi, nhìn như sắp khóc.

Tôi quay lại thấy trong phòng còn một người bệnh khác, chính là Hạ Lan Lan. Bên giường cô ta, mẹ cô ta đang ép cô ta ăn gì đó, Lan Lan đã tỉnh, nhìn tôi, hốc mắt lại đỏ lên. 

Mẹ tôi vội hỏi: “Hai đứa làm sao vậy? Sao lại ngất đi trong thang máy? Lan Lan tỉnh sớm  hơn con hai tiếng, nhưng chúng ta hỏi cái gì cũng không chịu nói. Ưu Tuyền, con nói cho mẹ biết đi, tại sao hai đứa lại ngất trong thang máy hở? Có bị thương ở đâu không? Dạo gần đây nhiều kẻ biến thái như vậy… mẹ lo cho con!” 

“Mẹ, con muốn uống nước.” tôi nhẹ giọng nói. Lan Lan nếu đã không nói ra nguyên nhân ngất xỉu cho bọn họ, như vậy tôi cũng sẽ không nói. Vừa rồi tôi đã suy nghĩ kỹ, nếu Lan Lan nói ra chuyện đó thì tôi sẽ nói là chắc do cô ta gặp ác mộng sau khi ngất. 

Mẹ rót nước, đỡ tôi ngồi dậy. Một tiếng sau, tôi đã rửa mặt chải đầu, ngồi trên giường ăn uống.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Cảnh sát cũng đến, đi cùng với hai bác sỹ. 

Cảnh sát hỏi chúng ta có còn nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? 

Lúc vừa nghe tới đây, Lan Lan đột nhiên liền khẩn trương sợ hãi thẳng lắc đầu vừa khóc vừa nói: “Ta không biết! Ta không nhớ rõ, ta cái gì cũng không nhớ rõ!”

Cảm xúc của Lan Lan làm cảnh sát sinh ra hoài nghi, bọn họ đều nhìn về phía tôi, hy vọng tôi có thể cho bọn họ đáp án. Tôi do dự một chút, sau cùng nói: “Tôi cùng 

Lan Lan cùng nhau đi vào thang máy, sau đó, sau đó tôi cũng không biết tại sao tự nhiên lại ngất xỉu.”

Bác sỹ đứng bên cạnh giải thích: “Hai cô ấy không bị thương tích gì. Người ở giường 27 cánh tay có chút trầy da, nhưng có lẽ là do lúc ngã xuống va chạm. Nguyên nhân ngất xỉu dường như bị sợ hãi khiến cho ngất đi.”

Bác sỹ lại giải thích thêm về lý do khẳng định như vậy. 

Đơn giản mà nói chính là chúng tôi bị dọa hôn mê, vì là bị dọa ngất xỉu nên tim đột ngột co thắt khiến máu không lưu thông mà dồn về phía cuối thân thể, cũng chính vì thế mà đại não bị thiếu máu khiến cho ngất xỉu. Bác sĩ còn nói, các bạn đang đọc truyện do Meo _ mup dịch đăng tải tại ga c s a c h. com, và facebook của mèomay mắn hai chúng tôi được phát hiện sớm, đưa tới bệnh viện kịp thời nên không có di chứng. Nếu như trễ một chút, thì thiếu máu cục bộ lâu sẽ dẫn tới việc dù có cứu được cũng sẽ trở nên ngây ngốc.

Tôi ngồi bên cạnh nghe mà run rẩy. Cảnh sát hỏi thêm vài câu rồi rời đi. Trước lúc đi, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi còn lắc đầu nói: “Sao mà nhát tới thế chứ? Nhìn thấy cái gì mà ra nông nỗi này? Sợ tới mức ngất đi luôn?!”

Cảnh sát đi rồi, mẹ tôi tiếp tục hỏi xem chúng tôi đã gặp chuyện gì mà bị dọa tới mức đó. Tôi và Lan Lan đều không nói thêm nên bọn họ cũng không có biện pháp.

Tôi sạc điện thoại cho mẹ, hỏi xem chúng tôi được phát hiện thế nào. Mẹ nói, là người của khách sạn Sa Ân báo cho mẹ, kêu là thang máy đột nhiên mất điện, điện dự phòng cũng không hoạt động nên hai chúng tôi bị nhốt trong thang máy. Đến lúc nhân viên kỹ thuật mở được thang thì hai chúng tôi đã hôn mê nằm trên mặt đất nên vội gọi cấp cứu. 

Hóa ra chúng tôi bị ngất trong thang máy rồi được phát hiện, những ký ức ở tòa nhà Linh Linh chẳng lẽ chỉ là chúng tôi nằm mơ?

Mẹ tôi còn muốn nói chuyện thêm nhưng tôi kéo chăn trùm qua đầu rôi 2nói: “Mẹ à, con mệt, mẹ cho con yên tĩnh nghỉ ngơi một lát đi!” 

Mẹ tôi khó xử, nhờ mẹ Lan Lan ngó chừng tôi hộ, bà ra ngoài mua chút đồ. Sau khi mẹ tôi rời đi, phòng bệnh đã yên tĩnh lại, tôi nằm trong chăn không ngừng nghĩ, chẳng lẽ những cái đó thật sự chỉ là mộng sao?

Tôi đi khách sạn Sa Ân là vì muốn tìm Vương Càn, các bạn đang đọc truyện do Meo _ mup dịch đăng tải tại ga c s a c h. com, và facebook của mèo lúc trước khi bị đi vào tòa nhà Linh Lih thì tôi thật sự khẳng định mình đã thấy khuôn mặt Vương Càn xông ra khỏi chỗ bảng điều khiển thang máy. Như vậy, việc đi vào tòa nhà Linh Linh là do Vương Càn an bài,

Vương Càn muốn cho tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của Tông Thịnh. Mà Tông Thịnh... Tôi không dám hồi tưởng lại dáng vẻ đó ủa anh. Tôi đã từng thấy anh bị máu và sự giết chóc che mất tâm trí, mắt hóa thành đỏ sọc, nhưng mà có vẻ lúc đó còn thua xa Tông Thịnh mà tôi thấy hôm qua.  

Còn nữa, việc chúng tôi đã gặp liệu có phải thực sự là việc đã phát sinh? Tôi còn nhớ là Tông Thịnh đem Thẩm Kế Ân ném xuống. Nhưng trong tin tức lại không có nói về thi thể ở dưới chân tòa nhà. Chẳng lẽ Thẩm Kế Ân bị rớt xuống rồi mất tích, mãi cho đến sau này mới xuất hiện lại?
 
Chương 194-2: Lan Lan Ngây Ngốc 2


Trong lúc tôi còn đang phân tích thì phòng bệnh có tiếng đàn ông vang lên: “Hai người tỉnh cả rồi sao? Tỉnh lại là tốt rồi, người không có việc gì là được.”

Tôi nhô đầu ra nhìn, hóa ra là phó tổng khách sạn sa Ân. Một người tròn tròn lùn lùn mà chúng tôi gặp khi vừa tới khách sạn lần đầu. Nếu không phải ông ta quá đặc biệt chắc tôi sẽ không nhớ được tên của ông ta.  

Phó tổng cười tủm tỉm mà nói: “Hai người các ngươi yên tâm, một người là khách của khách sạn, một người là nhân viên khách sạn, tiền chữa bệnh cứ để khách sạn lo, yên tâm dưỡng thương đi.”

Lan Lan nhìn phó tổng ánh mắt mang theo sợ hãi: “Ta ta không trở về. Ta không cần lại quay về nơi đó.” Lan Lan vừa nói lại khóc lên. Trong lòng tôi reo lên hồi chuông cảnh báo, các bạn đọc truyện do Mèo Múp dịch đăng tại facebook và ga c s ac h. c om Lan Lan hiện tại biểu hiện có vẻ kém hơn tôi rất nhiều. Có hai khả năng, một có thể là vì yểm hộ Thẩm Kế Ân mà giả vờ. Còn có một khả năng là cô ta thật sự bị dọa, dọa tới mức xảy ra chút vấn đề, làm cô ta căn bản là không dám đi đối mặt với những việc ở khách sạn. Cô ta thật sự cùng Thẩm Kế Ân đã không có liên hệ sao?

Thấy vậy, phó tổng cười ha hả tiếp tục nói: “Hạ Lan Lan, nếu là thật không muốn trở về, thì cũng đúng, báo cáo thực tập của cô tôi sẽ bảo quản lý bên dưới làm cho. Chuyện này, thật sự các cô xảy ra chuyện thì việc kinh doanh theo chương trình quảng bá của khách sạn lập tức bùng nổ. Khách đặt phòng hẹn trước đến cả tuần rồi. Nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi.”  

Phó tổng lại nói vài câu lời khách sáo rồi rời đi, mẹ Lan Lan nói thầm: “Sao giờ người ta ngốc thế nhỉ, khách sạn rõ ràng xảy ra chuyện mà còn nhào tới ở, chẳng phải nên đóng cửa niêm phong hay sao chứ!”  

Lúc mẹ tôi quay lại thì Ngưu lực Phàm đang đi theo sau. “Dì à. Tiền này đừng tiếc, khách sạn sẽ thanh toán. Dì giúp cô ấy đi mua thêm vài bộ đồ đi.”  

Ngưu Lực Phàm thấy tôi vội nói: “Tỉnh rồi à? Anh tới xem em hai lần rồi đó. Em thật là dọa anh, xỉu một cái gần một ngày một đêm đó!”

Ngưu Lực Phàm nói mới vừa nói xong, Hạ Lan Lan liền ở kia ôm mặt kêu lớn lên. Mẹ Lan Lan vội an ủi, nói được mấy câu cũng khóc òa lên.

Tôi nghĩ nhất định là Ngưu Lực Phàm nhắc tới Tông Thịnh, làm cô ta lại nghĩ tới những hình ảnh đã nhìn thấy ở tòa nhà Linh Linh.

Tôi vội nhảy xuống khỏi giường bệnh mới  phát hiện chân mình một chút sức lực đều không có. Mẹ vội chạy tới đỡ tôi: “Con vội cái gì hả? Có gì mà vội hả?”  

“Ngưu Lực Phàm, anh ra ngoài nói chuyện với em, đừng  nói ở đây.”  

Ngưu Lực Phàm nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc bên kia, cũng ý thức được mình là nguyên nhân của sự việc. 

Hắn đỡ tôi ra ngoài, đi được vài bước thì sức lực dần trở lại, tuy bước chân còn nặng nề, nhưng ít nhất tôi có thể tự bước đi.

Đi ra phòng bệnh, đi trên hành lang thật dài tôi đẩy Ngưu lập phàm nói: “Chúng ta đi xuống dưới lầu phơi nắng ngồi đi!”

Mẹ tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn hai chúng tôi đi vào trong thang máy. Xuống dưới đất, tôi tự mình bước đi.

Nhìn trời, có lẽ là buổi chiều, mặt trời chói chang. Chúng tôi ngồi dưới một gốc cây. 

“Anh nói thật cho em biết, sau chuyện ở tòa nhà Linh Linh, Tông Thịnh liên lạc với anh thế nào?”

Ngưu Lực Phàm đứng đối diện tôi nói: “Cậu ta gọi điện thoại cho anh, bảo anh lái xe tới đón cậu ta.”  

“Anh gặp anh ấy lúc nào? Ở đâu? Lúc đó anh ấy trông ra sao?” 
 
Chương 195-1: Biểu hiện giả dối của tông thịnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngưu Lực Phàm nhìn hoang mang, chớp mắt nhìn tôi, nhìn quanh, rồi lại nhìn tôi mới nói: “Cậu ta làm sao nữa?”

“Anh đừng quan tâm anh ấy thế nào, anh trả lời em trước, lúc thấy anh ấy là thời gian nào?  Ở đâu? Và bộ dáng anh ấy thế nào?”

Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Không phải tầm 10 giờ sáng đó em gọi anh sao, anh cúp máy xong thì nhận điện thoại của cậu ấy. Anh lái xe qua đón khoảng 11 giờ hơn, chưa tới 12 giờ! Anh gặp cậu ấy trong ngõ nhỏ sau lưng tòa nhà Linh Linh. Lúc đó trông cậu ấy cũng không có gì đặc biệt.”

“Quần áo thì sao? Trên người có dấu vết gì không? Có vết máu không?”

“Em hỏi làm gì? Có gì sao?! Cậu ấy nhìn bình thường đứng đó chờ anh thôi! Cậu ta anói với anh rằng sự việc tối hôm trước là do cậu ta làm, nên giờ phải đi trốn. Nói cho anh hai vạn, kêu anh mạo hiểm chở về nhà của anh ở quê!”

“Trên người anh ấy không có vết máu sao?”

“Không có bị thương thì lấy đâu ra máu? Vết thương trên vai không phải có từ trước rồi sao?” 

Tôi nhắm mắt lại, thở dài. Suy nghĩ một chút. Tông Thịnh ra tay với Thảm Kế Ân là đêm khuya, cũng không biết là khoảng giờ nào, nhưng chắc chắn là buổi tối. 

Lúc Ngưu Lực Phàm đi đón Tông Thịnh là giữa trưa, tức là có một đoạn thời gian hổng ở giữa đủ để anh đi thay quần áo tắm rửa. Chỉ có điều, vì sao anh phải đi thay đồ tắm rửa rồi đứng ở đó chờ Ngưu lực phàm tới đón?!

Tông Thịnh là đang giả vờ gì đó với chúng tôi, hay còn gì dấu diếm chúng tôi?

Trong lòng tôi bỗng xuất hiện ý này. Tim tôi chùng xuống, trong lòng có cảm giác trống rỗng. Hai tháng qua, chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, đã cùng nhau đối phó mọi thứ, sinh tử cũng đã từng đối phó cùng nhau, tôi đã vô cùng tín nhiệm anh, dù cho anh đã nói với tôi bao lời tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn bỏ qua tất cả mà trợ giúp. Tôi không muốn nhìn thấy anh chết. Nhưng tôi lại không  nghĩ tới anh lại lừa gạt tôi, thậm chí, có thể chúng tôi cũng chỉ là một con cờ của anh.

Nghĩ lại hai ngày trước khi vào khách sạn Sa Ân, Tông Thịnh nấu cơm cho tôi ăn, tôi giặt quần áo gấp chăn màn. Cuộc sống đơn giản này khiến tôi thật sự hạnh phúc. Nghĩ lại những thứ đã trải qua, rồi bảo, chờ mọi việc qua hết, chúng tôi cùng nhau về quê.  Cả đời cùng nhau sống thật đơn giản, thật sảng khoái, đến lúc đó có lẽ chúng tôi sẽ cùng nhau sinh vài đứa con. 

Vốn tôi định kiên trì tiếp tục, hy vọng vào tương lai, vậy mà giờ đây tôi lại phát hiện ra, Tông Thịnh đang lừa gạt chúng tôi. 

Ngưu Lực Phàm ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi và nói: “Sao lại khóc rồi? Có gì mà khóc? Thật không hiểu con gái mấy  cô, nói khóc là khóc ngay được!!”  

“Không có a, em không có khóc, có cái gì đâu mà khóc.” Tôi đưa tay lau lung tung trên mặt, hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng ‘Chuyện như bây giờ cũng không phải là tệ nhất.’ Những chuyện này không phải là cũng từng trải qua rồi sao? Giờ thì khóc cái gì? Tôi phải kiên cường hơn!  

Ngưu Lực Phàm đứng lên, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý tới chúng tôi mới nói: “Sao lại thế chứ, mà em có tìm được Vương Càn không?”

“Tìm được rồi, bất quá hắn không có nói với em rằng Thẩm Kế Ân ở đâu. Gã khiến bọn em ngất trong thang máy đó, chính là như vậy. Em cái gì cũng không biết!”

“Ớ, Thẩm Kế Ân không xuất hiện, Tông Thịnh cũng không xuất hiện. Tông Thịnh nếu  xuất hiện thì khẳng định sẽ bị trở thành nghi phạm giết người.”

Tôi cắn môi, cố kiềm chế bản thân nói ra một câu trong lòng, “Anh ấy vốn dĩ chính là nghi phạm giết người.” Nhưng những lời này cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng tôi mà thôi. 

“Vậy thôi, em cứ ở lại bệnh viện đi, dù sao tiền chữa bệnh đều do khách sạn bọn họ thanh toán. Anh về trước. Em có thể tự mình về phòng không? Có cần anh phải đưa lên không?” 

“Không cần, anh đi về trước đi, em muốn ngồi lại đây một chút. Em có cầm điện thoại theo, chút nữa em gọi mẹ xuống đón được rồi.”  

“Vậy em tự chiếu cố bản thân!” Ngưu Lực Phàm cứ thế rời đi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 195-2: Biểu hiện giả dối của tông thịnh


Tôi ngẩng đầu nhìn tàng cây đại thụ trên đầu, gió thổi qua còn thấy lấp lánh mặt trời sau tán lá.

Nếu không phải nhìn thấy ánh dương xán lạn kia, tôi thậm chí cảm thấy mình vẫn còn bị nhốt trong bóng đêm mịt mùng kia.

Vì sao, vì sao vận mệnh lại muốn trêu đùa tôi như vậy? 

Vì sao anh lại phải quay về?! Để tôi yêu anh, rồi lại nói với tôi rằng tất cả đều là dối trá, là anh lợi dụng tôi, khi tôi đã thật lòng tín nhiệm rồi thì nói với tôi rằng chỉ là âm mưu của anh mà thôi.

“Vì sao lại để cho tôi biết? Coi như tôi không biết gì, để anh chờ tôi về giặt đồ cho anh, để anh nấu đồ ăn cho tôi, vậy thôi cũng được mà.” tôi thì thào.

Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc này Tông Thịnh còn không thể chạy đến bệnh viện để thăm tôi, cũng không thể tùy tiện gọi điện cho tôi. Bằng không, lúc này tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào

Nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc anh đeo tạp dề nấu ăn, nhưng bàn tay đó, là bàn tay đã cắt cổ Thẩm Kế Ân, bàn tay đầy máu. 

Tôi còn nhớ rõ, anh hỏi Thẩm Kế Ân, khi gã ngâm mình trong bồn máu thì cảm thấy bản thân còn là con người không? 

Nhưng lúc ở tòa nhà Linh Linh, vậy anh có còn cảm thấy mình được coi là người không?

Lúc mẹ xuống  lầu tìm tôi thì hốc mắt tôi đã đỏ lên rồi, mẹ ngồi cạnh, ôm lấy vai tôi, để đầu tôi dựa vào vai mẹ. “ƯU Tuyền, con muốn khóc thì khóc đi, Lan Lan đã khóc vài trận rồi. Tóm lại, hai đứa đã gặp chuyện gì? Sao không chịu nói cho mẹ biết?”

Tôi cùng mẹ quay về phòng bệnh, vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng lan Lan la hét chói tai: 

“Đừng tới đây, đừng tới đây! Máu! Máu! Giết người, giết người! Hắn đã chết! Hắn bị ném xuống lầu rồi!!!”

Tôi vội vọt tới phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng y tá và bác sĩ đang đè lên Lan Lan chích thuốc. Dưới đất tung tóe ống máu xét nghiệm.

Thuốc ngấm, Lan Lan lịm đi, mẹ cô ta ngồi cạnh khóc lóc, nói không biết phải làm sao. Bác sỹ và y ta nhỏ giọng nói chuyện, tôi mơ hồ nghe được, anh ta nói là kêu cảnh sát lại đây. 

Y tá cũng nhỏ giọng nói với bác sỹ: “Người bệnh như thế này không thể khai thác được gì đâu! Nói rõ tình trạng cho cảnh sát nghe, nhưng có lẽ không nên đê 3người bệnh trực tiếp đối mặt với cảnh sát đâu.” 

Bác sỹ quay lại thấy tôi đang đứg ở cửa phòng bệnh, anh ta do dự trồi mới nói:

“Các cô có phải đã nhìn thấy cái gì… đặc biệt không? Bạn cô có vẻ tình huống cũng không lạc quan. Cô có hiểu ý tôi không? Cô ấy là bị kích thích quá lớn có khả năng sẽ điên mất. Chúng ta hiện tại cho cô ấy dùng chút thuốc an thần, cũng sẽ tăng thêm oxy, nhưng  nếu cô ấy vẫn không ổn định thì phải làm kiểm tra não bộ một chút, coi có bị tổn thương gì không?  Nếu không tìm thấy nguyên nhân căn bệnh thì có khả năng là tâm lý có vấn đề. Cô ấy có thể sẽ bị điên. Nếu, cô nhớ rõ trước đây đã phát sinh chuyện gì thì tốt nhất có thể nói với bác sỹ cùng với cảnh sát, như vậy chúng tôi cũng có thể tìm ra cách để trị liệu hiệu quả hơn.”

Tôi nhìn bác sỹ, chậm rãi nói: “Tôi không nhớ rõ, tôi tất cả đều đã quên.”

Bác sỹ gật đầu với tôi rồi đi vòng qua tôi ra ngoài. Tôi không biết, đây là anh ta tin hay không tin lời tôi nói.

Nhìn vào phòng bệnh, Lan Lan đã ngủ say. Mẹ cô ta vẫn ngồi khóc bên cạnh, trong lòng tôi vô cùng hụt hẫng. Tôi rõ ràng biết tại sao cô ta lại như bây giờ, nhưng mà, tôi lại không thể nói, không dám nói.

Nếu ngày đó tới khách sạn tôi không gặp Lan Lan thì lúc này có lẽ cô ta vẫn đang đi làm, mẹ cô ta cũng không khóc lóc, và cô ta cũng kh6ong bị điên. 

Tôi không biết làm sao Ngưu Lực Phàm biết chuyện tôi nhập viện, nhưng bất quá Ngưu Lực Phàm đã biết thì Tông Thịnh tự nhiên cũng sẽ biết.

Lan Lan bị chích thuốc ngủ, sau đó h ai ngày thì được đưa đi kiểm tra não bộ thì tôi đã có thể xuất viện. Lan Lan vẫn ngồi ở trên giường dáng vẻ ngây ngốc. Thời điểm duy nhất cô ta không có vẻ ngốc, thì chính là kêu lên “Không cần lại đây, người chết a, hắn bị ném xuống lầu”.

Cảnh sát tới thêm hai lần nữa, cả hai lần tôi đều nhớ mình không nhớ rõ gì cả. Hơn nữa lúc chúng tôi ngất xỉu là ở trong thang máy, camera cũng ghi ảnh chúng tôi vào thang máy sau đó thì ngất đi, căn bản không có ai bị giết, cũng không có người bị ném xuống lầu. 

Cảnh sát cũng không có biện pháp. Chỉ là bác sĩ đều cho rằng có lẽ chúng tôi gặp ma, mà ma chỉ nhằm vào Hạ Lan Lan, cho nên tôi mới không có việc gì.

Bọn họ thật đúng là đoán trúng phần mở đầu, lại không có đoán trúng kết cục. Chúng ta là gặp ma, bất quá ma là nhằm vào tôi. Lan lan xuất hiện chỉ là vô tình. Cho dù, trước đây tôi và Lan Lan đã không còn là bạn, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy ra nông nỗi này.

Cho nên khi Ngưu Lực Phàm tới đón tôi xuất viện, tôi bịa một lý do để mẹ Lan lan đi sang y tá xem có báo cáo kiểm tra của cô ấy, đồng thời, để cho ba mẹ tôi đi xuống dưới lầu. 

Cứ như vậy, phòng bệnh cũng còn có tôi và Ngưu Lực Phàm cùng Lan Lan ba người.

Nói không chừng, Ngưu Lực Phàm có biện pháp làm Lan Lan tốt lên thì sao?

Cửa phòng bệnh đóng lại,  Ngưu Lực Phàm liền ngồi ở đối diện Lan Lan  nói: “Cô ta, thật sự điên rồi?”

“Kiểm tra đầu óc không thành vấn đề, không có phát hiện não thiếu Oxy tạo thành tổn thương. Nhưng mà cô ấy hiện tại chính là như vậy.”
 
Chương 196: Thảo Tàng Châu


“Anh có biện pháp nào không, giúp cô ta tỉnh táo lại a?” Tôi cũng cúi người, nhìn Lan Lan đang ngây ngốc.

Ngưu Lực Phàm gãi đầu, có chút không tự tin nói: “Loại tình huống này, anh từng nhìn thấy trong sách, là do quá sợ hãi nên hồn phách không ổn định. Nói không chừng, hồn cô ta còn đang lang bang ở chỗ đó. Lúc bị dọa hồn xuất khỏi cơ thể, ba hồn bảy phách mà không hoàn chỉnh thì chính là mộtkẻ si ngốc.”

“Vậy tức là anh có thể trị cho cô ấy?” Tôi kích động, Ngưu Lực Phàm nói như vậy, có thể hắn có cách trị chăng.

Không nghĩ tới Ngưu Lực Phàm lại nói: “Cái này vẫn là chờ thêm mấy ngày đi. Thẩm Kế Ân nếu xuất hiện, Tông Thịnh có thể xuất hiện, đến lúc đó, để cậu ta…”

Lan Lan đột nhiên hoảng sợ mà nhìn chúng tôi: “Không cần, không cần, không cần giết người. Giết người, hắn bị ném xuống!”

Kỳ thật bác sĩ đều nói, Lan Lan đầu óc không có dị thường, chính là không có biện pháp khống chế hiện tượng này. Đã không có cách thì chỉ có thể kêu bọn họ chuyển viện.

Mẹ Lan Lan bệnh tật, mà gia cảnh họ cũng không tốt. Khách sạn Sa Ân có thể phụ trách khoản viện phí lần này, nhưng việc điều trị tâm lý sẽ rất tốn tiền. Hơn nữa, cả nhà chỉ có một mình côta, nếu thật sự ngây ngốc cả đời, vậy mẹ cô ta phải làm sao? 

Tôi cùng Ngưu Lực Phàm đi xuống lầu, ba mẹ đã ở bên cạnh xe Ngưu Lực Phàm chờ. Mẹ nói, ở dưới này cũng nghe tiếng của Lan Lan, còn cảm thán, đứa nhỏ này, sao mệnh khổ đến vậy!

Ba tôi thì bực bội: “Đi lo chuyện nhà người ta làm gì? Con mình bình an là được rồi, đâu ra nhiều thời gian rỗi vậy?”

Ngưu Lực Phàm nhìn ba mẹ, nhỏ giọng nói: “Tông Thịnh nói muốn đưa em về nhà kia, nhưng giờ thì…”

Ba mẹ tôi đều đang ở đây, tôi muốn về đâu ở cũng không phải do tôi quyết, tôi  không có một chút do dự liền nói: “về nhà em đi, ở quê!”

Ngưu Lực Phàm cũng chỉ có thể gật gật đầu, nhìn tình huống, cũng chỉ có thể về quê tôi trước.

Trên xe, ba mẹ tôi nói chuyện cùng Ngưu Lực Phàm, hỏi tới cả tổ tông nhà người ta. Trong lòng tôi còn buồn bực, ba tôi trước giờ ít nói,s ao hôm nay nói nhiều đến vậy?  

Tới ngoài thôn, ngay một chỗ khá hẻo lánh, mẹ tôi đột nhiên kêu dừng xe. 

Xe dừng mẹ vội lấy một cái túi nhỏ ra, lấy bật lửa từ tay ba, đốt cái túi đó.

Dù bọn họ không nói, tôi cũng biết bọn họ đang đốt cái gì. Là bộ đồ khi tôi nhập viện, lúc đó tôi cũng không để ý kỹ. Tôi cũng không muốn để ý, vì thật sự không muốn nhớ lại sự việc đó. 

Lúc lửa cháy cái túi để lộ ra đôi giày tôi đã đi trước đó, một đôi sneaker, nhưng tôi thấy, trên mặt giày có vết máu, thực rõ ràng vết máu.

Tôi vội nhắm mắt, trong đầu lại lần nữa xuất hiện hình ảnh Tông Thịnh moi khí quản, cắt mạch máu Thẩm Kế Ân, vung tay lên, máu vung lên. Hóa ra, thật sự có máu giây lên giày tôi.  

Mẹ tôi nói: “Đốt, đốt, mọi việc sẽ qua. Về sau bình bình an an, thuận thuận lợi lợi, cho nhà ta Tông Ưu Tuyền, bình bình an an..” 

lửa cháy xong chúng tôi mới lên xe vào thôn lại. Mẹ tôi bắt đầu khai pháo: “Tiểu Ngưu à, cháu với Ưu Toàn nhà dì bắt đầu từ khi nào vậy, sao đó giờ dì chưa nghe Ưu Tuyền nói gì cả.”
 
Chương 196-2: Thảo Tàng Châu


Lửa cháy xong chúng tôi mới lên xe vào thôn lại. Mẹ tôi bắt đầu khai pháo: “Tiểu Ngưu à, cháu với Ưu Toàn nhà dì bắt đầu từ khi nào vậy, sao đó giờ dì chưa nghe Ưu Tuyền nói gì cả.”

Ngưu Lực Phàm dẫm phanh thắng gấp, sau đó mới quay đầu, nhìn chúng tôi ở đằng sau: “cô ấy á?! Cháu có muốn cũng không dám muốn! Cháu còn muốn sống mà!!”

“Mẹ, nói bậy gì đó a. Bọn con chỉ là bằng hữu bình thường.”

mẹ tôi có chút xấu hổ, mặt đỏ lên: “Bằng hữu bình thường có ai mà ba ngày hai bận đi tới bệnh viện thăm con hả? Bạn bình thường mà suốt ngày đón đưa con à?”

“Thật sự là bằng hữu bình thường!” Tôi nhấn mạnh, cường điệu.

Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Kỳ thật, cháu có quan hệ khá tốt với bạn trai em ấy, Tông Thịnh bảo cháu đưa đoan cô ấy hộ thôi, dì à, dì đã hiểu lầm rồi!”

“Tông Thịnh?! Ưu Tuyền, con cùng Tông Thịnh còn có liên hệ? Các con không phải đã chia tay sao?” Ba tôi cũng kích động lên, “Nhà của chúng ta đã lấy của nhà bọn họ sáu vạn, ba đã lấy sáu vạn đó đi đào ao cá sau thôn rồi. Con đừng nên để ba làm ra cái gì sai lầm nha. Nếu nhà bọn họ, lại tới đòi ba sáu vạn, ta, ta, ta, ta lấy đâu ra tiền mà trả, có nước nhảy ao thôi.”

“Ba, ba đừng suy nghĩ vớ vẩn. Mời bạn đọc truyện trên gác sách chấm com do Mèo Múp dịch ^^ xem them ở Fa cebo ok Meo _ Mup nhé Ngưu Lực Phàm, anh lái xe rời đi đi, chuyện này anh càng nói càng rối đó.” Ngưu Lực Phàm cũng không dám chậm trễ, vội lái xe, đến nơiđể chúng tôi xuống xe.  Tôi xuống xe, thì thầm với hắn: “ việc của Lan Lan anh cũng đừng nói với Tông Thịnh được không?”

“Cậu ấy đã biết, lần trước trở về anh liền nói.”

“Úi, vậy ann có biện pháp giúp Lan Lan tốt lên sao? Tông Thịnh không tính! Anh ấy hiện tại không phải còn phải trốn chạy sao?”

“Đơn giản, mang cầm quần áo cô ta, đi tới chỗ mà co ta bị dọa, đi gọi tên cô ta. Để cho hồn phách đi vào trong quần áo, sau đó ôm quần áo mặc lại trên người cô ta. Tiểu hài tử thường xuyên dùng chiêu này. Người ta nói, cách tốt nhất là đưa cô ta tới chỗ đó để cô ta tự gọi chính mình.”

“Cô ấy đã bị doạ cho đủ thảm rồi, lại tới đó nữa chắc cô ấy chết luôn!”

“Không phải thật sự lại dọa một lần. Đổi phương pháp a. Chính là đưa cô ấy tới đó, nói cho cô ta biết nơi này không có gì khủng bố, đều là ảo giác. Sau đó bảo cô ta tự mình gọi vài tiếng, hồn phah cô ta ở gần sẽ quay trở lại bản thể. Cách này là tốt nhất.”

“Vậy được, để em suy nghĩ kỹ đã!”.

Ngưu Lực Phàm kéo cánh tay của tôi, nói: “Chuyện của cô ta, cùng em không quan hệ, em không cần giúp cô ta mạo hiểm vậy. Không phải nói các em đã không còn là bạn sao? Cô ta lúc trước đối với em, đối với mẹ em hoàn toàn quá tê!”

Tôi thở dài, dù cho là vậy nhưng Lan Lan rõ ràng vì tôi mới xảy ra chuyện. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy trong tình trạng này.

Tôi không muốn đáp lại nên đi thẳng vào nhà.

Về đến nhà, quạnh quẽ, trong phòng còn có chút mùi cũ kỹ.  Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong phòng. Nhưng vẫn có thể nghe được ba mẹ ở trong phòng bếp nói chuyện thảo luận. Bọn họ thảo luận vẫn là chuyện Tông Thịnh và tôi. Tôi lại nghĩ đến, muốn hay không đưa Lan Lan đi một lần vào lại toà nhà Linh Lunh.

Lại đi vào một lần, nói cho cô ta, nơi này cái gì cũng không có, không có người bị ném xuống lầu đi.

Bất quá lời nói dối này sao có thể nói ra đây? Mời bạn đọc truyện trên gác sách chấm com do Mèo Múp dịch ^^ xem them ở Fa cebo ok Meo _ Mup nhéỞ đó giờ vẫn còn dây chăng của cảnh sát, dù không có thi thể, cũng không ai báo mất tích, càng không có người bị thương. 

Nhưng vết máu kia trên tường, lại chân chân thật thật chính là máu người, còn có lượng lớn đến như vậy, ước chừng có thể chết người. Cảnh sát cũng không dám chậm trễ.

Dưới tình huống như vậy, tôi mà mang theo Lan Lan đi vào một lần đó được cũng khó.

Dù tôi có lá gan mang theo cô ấy bào, thì cũng không có cách nào lau dọn hết dấu máu trên tường và sàn nhà. 

Chuyện buổi tối hôm đó, tuyệt đối không phải tôi mơ thấy, mà là sự thật, nếu không trên giày tôi cũng không có dấu máu. 

Rốt cuộc là làm sao bây giờ? Tôi nhào lên chiếc giường đã được mẹ trải sẵn mà rên rỉ.

Tối hôm đó, Ngưu Lực Phàm nhắn tin cho tôi: 

“Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, em ở bên Lan Lan, sao cô ta lại điên như vậy?”

Tôi nhìn những lời này, do dự một chút, ở trong lòng xác định đây không phải cách nói chuyện của Ngưu Lực Phàm, mà  có điểm giống Tông Thịnh. Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào nên không nhắn lại. Không bao lâu, hắn lại gửi thêm một cái tin: “Anh là tông thịnh. Hạ Lan Lan tình huống, cần phải xử lý sớm. Càng kéo dài thì hồn phách càng bị tổn hại.

Đến lúc đó, dù cho tìm được hồn phách, cũng sẽ ảnh hưởng tới năng lực phản ứng, tư duy gì đó. Cô ta có tướng mạo, là phú quý mệnh, thảo tàng châu, có dã tâm. Mặc kệ em muốn như thế nào, đều phải cẩn thận cô ta.”

“Thảo tàng châu?” Tôi nghi hoặc lầm bầm, cũng không dám hồi âm hỏi. Bất quá hiện tại đã có thể xác định, là Tông Thịnh đang dùng điện thoại của Ngưu Lực Phàm nhắn tin cho tôi.

Lan Lan có dã tâm, điểm này tôi biết. Từ lần trước bị cô ta phản bội, tôi đã biết. Cô ta không cam lòng cả đời sống những ngày bình phàm, vì tiền, cô ta có thể đi theo nam nhân, có thể làm những việc thương tổn người khác. Cô ta muốn, không chỉ những thứ đó. Ý Tông Thịnh là, hạ Lan Lan hiện tại có khả năng là giả vờ sao?

Tôi buông di động, vẫn không có hồi âm. lầu bầu: “Em đang tắm, không đọc được.” Nằm ở trên giường, mày cũng nhíu lại. Tôi đây là cái mệnh gì a? Bạn trai lừa gạt lợi dụng tôi, bạn gái cũng lừa gạt tôi sao? Lan Lan kia dáng vẻ tuy không nghĩ là lừa gạt tôi a. Tuy rằng cô ta kiểm tra, não bộ không có thương tổn, nhưng mà cô ta bị chích rất nhiều thuốc ngủ.  Nếu cô ta m chỉ là lừa gạt tôi thì cô ta trả giá cũng quá lớn đi.
 
Chương 197: Thật điên rồi!


Tôi không biết đầu dây bên kia Tông Thịnh không thấy tôi hồi âm sẽ nghĩ thế nào, có lẽ anh không thể nào ngờ được tôi đã biết điều mà anh giấu giếm. Vì sao anh lại phải đi thay quần áo rồi quay lại chỗ tòa nha Linh Linh sau khi đã ra tay với Thẩm Kế Ân? Anh trở về làm gì? Vi2 cái gì phải đối với Thẩm Kế Ân hạ tay nặng như thế? Thẩm Kế Ân bị đẩy xuống lầu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không ai phát hiện ra gã ở bên dưới? Lúc ấy, Tông Thịnh và gã ra sao?

Tôi lắc lắc đầu, không muốn hồi tưởng lại chuyện đó.

Đúng rồi! Vương Càn! Vương Càn có biện pháp đưa tôi trở lại lúc đó, hắn nhất định biết lúc ấy đã xảy ra cái gì.

Tôi bật dậy tự nói với bản thân mình: “PHải quay trở lại khách sạn Sa Ân!” bất qua, trước hết tôi phải giải quyết vấn đề của Lan Lan, cho dù cô ta là điên thật hay là giả điên thì tôi cũng không hy vọng cô ta vì mình mà biến thành bộ dáng như bây giờ.

Tôi lại bò trở về trên giường, rên rỉ kêu: “Ai có thể giúp Lan Lan nhỉ?”

Tôi nghĩ tới lúc trước khi mới vừa gặp được Tông Thịnh, khi đó tôi cũng từng như vậy suy nghĩ, ai có thể tới giúp giúp tôi đây? Sau tôi lại nghĩ tới, thầy bói vỉa hè kia, rồi lại nghĩ tới Ngưu Lực Phàm. Hiện tại Ngưu Lực Phàm nói không chừng đã đứng ở phía Tông Thịnh. Cũng không biết nói như thế nào, hắn căn bản chính là đứng ở phía của tiền!  Tôi tin tưởng, thầy bói kia có lẽ có thể giúp tôi.

Theo ý ba mẹ, lần này xuất viện xong tôi chỉ được ở nhà, nằm như sâu gạo không đi đâu hết. 

Nhưng ngay hôm sau, tôi thừa dịp bọn họ đều không chú ý rời nhà, ngồi xe bus tới nội thành. Đi tới con hẻm nhỏ kia chen chúc, tìm kiếm ông thầy bói kia.

Tuy là lá bùa ông ta cho không gây ra ảnh hưởng gì tới Tông Thịnh nhanh cũng có chút tác dụng, ít nhất cho thấy ông ta không có nói dối, không có gạt người.

Tôi đi tới đi lui hạ lầm mới thấy được ông ta, có điều, ông ta thấy tôi thì lại ôm ghế bỏ chạy.

“Ai! Ai! Đại gia, đại gia, ông đừng chạy a, ông chạy cái gì?” Tôi kêu lên, con hẻm thì đông cứng người, tôi ôm chặt cái túi bên người chạy theo. Còn ông ta, ôm hai cái ghế, lại một cái túi, trên người lại quải thêm cái túi nữa, chậm hơn tôi nhiều,

Tôi đuổi kịp ông ta, kéo tay hỏi: “Đại gia à, ông chạy cái gì vậy? Tôi có đòi nợ gì đâu mà chạy hả?”

Ông ta cười ha ha vô cùng giả tạo. “Ờ, ờ, hai mươi tệ thôi mà, tìm tôi làm gì nữa?” Nụ cười của ông ta biến thành nhíu mày: “Chuyện của cô, tôi không giúp được.”

“Tôi đã nói là chuyện gì đâu, sao ông đã vội bảo là không giúp được?” tôi kéo ông ta sang một bên, tôi lấy ghế trong tay ông ta đặt xuống đất, ngồi luôn xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta vẫn đang bất động. 

Ông ta vẻ mặt khó xử, tần ngần rồi mới ngồi xuống trước mặt tôi, bày ra tấm vải đỏ, châm điếu thuốc rồi mới nói: “Em gái à, chuyện của cô, tôi thật không giúp được.”

“Lần này, không phải chuyện của tôi, tôi có một người bạn, bị quỷ dẫn đường, đi vào một tòa nhà đang  bị phá bỏ, sau đó liền té xỉu, lúc tỉnh lại thì trở nên điên điên khùng khùng. Cô ấy là bạn rất tốt của tôi, tôi đoán cô ấy thật sự bị điên đó?! Tôi phải làm sao mới có thể giúp cô ấy?”  

Ông ta híp mắt nhìn tôi, vài giây sau mới nói, “vậy thôi sao?” 

“Đúng vậy, chỉ có vậy”

“Cô xác định cô ta bị quỷ dẫn đường?”

“Xác định, lúc ấy tôi ở bên cạnh cô ấy, chỉ có điều cô ấy thì điên, tôi… tôi thì cứng vía!”

Hình ảnh đó, nếu không phải từng trải qua vài chuyện với Tông thịnh, có lẽ tôi nhìn thấy cũng phát điên lên mất.

“Cái này, để tôi tính chút cái đã.” ông ta bắt đầu lấy ra giấy đó, lót túi đen ở dưới, viết chữ lên tờ giấy. Viết nhiều lắm, nhưng tôi chẳng hiểu ông ta viết gì. Sau đó, ông ta dừng bút, đưa một cái bao nhỏ ra, tôi hiểu. Cái bao đó theo kiểu bao lì xì, làm bằng gia, bên trong không có gì, tức là ông ta bảo tôi cho tiền vào đấy. 

Tôi vội nhận lấy, cho vào hai  mươi tệ, lại trả lại. Ông ta híp mắt, lấy tiền ở trong ra, rồi híp mắt đem tờ giấy đỏ đưa lên cao, nói: “Các ngươi bị quỷ dẫn đường hẳn là bốn ngày trước nhỉ.”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày thứ năm.”
 
Chương 197-2: Thật điên rồi! 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi vội nhận lấy, cho vào hai  mươi tệ, lại trả lại.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Ông ta híp mắt, lấy tiền ở trong ra, rồi híp mắt đem tờ giấy đỏ đưa lên cao, nói: “Các ngươi bị quỷ dẫn đường hẳn là bốn ngày trước nhỉ.”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày thứ năm.”

“Các ngươi có hai người, cô ta là nữ.” 

(Cái này Mèo giải thích một chút, trong thiếu Tàu thì 他 hay 她 đều đọc là Ta - thá - nên khi UT nói với ông thầy bói, cứ ta ta sẽ không biết là nam hay nữ, lúc này ổng đoán được là nữ nghen.) 

“Là nữ, là chị em tốt của tôi.”

“Ừ, hai người bị quỷ chỉnh, bất quá đối phương không có ác ý. Rốt cuộc là nhìn thấy cái gì mà bị dọa điên luôn vậy? Tôi thấy có dao nhỏ, có máu nữa.” 

Tôi không nói gì. Lúc đó, ở hiện trường không có dao nhỏ, nhưng  nghĩ lại móng tay Tông Thịnh dài ra như vậy cũng chẳng khác gì dao nhỏ nhỉ?! 

“Bạn của cô, haiz, thật sự điên rồi. Hồn phách không ổn định, cô ta đang rất yếu.”

“Thật điên rồi?”

“Thật điên rồi!”

Tim tôi như chùng xuống, bao hoài nghi lúc trước đều đã được chứng thực! Lan Lan thật sự điên rồi! Bởi vì tôi mới phát sinh chuyện như vậy. Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, một hồi lâu mới nói: “Vậy, tôi phải làm sao mới giúp được cô ấy?”

“Mấy chuyện này con nít cũng hay gặp, nhưng con nít sẽ chỉ khóc  mà thôi, nhưng trẻ con thì dễ xử lý, vì tụi nhỏ hồn phách còn chưa ổn định, chỉ cần gọi hồn vài tiếng thì hồn đã quay lại rồi. Nhưng người lớn, haiz, có chút khó. Nói khó cũng không khó. Chính là a…”

Tôi lại đưa thêm hai mươi tệ, ông ta cũng không khách khí, đưa tay nhận tiền. 

“Loại tình huống này, trước dùng phương thức gọi hồn thử xem, dễ dàng đơn giản, nếu thật sự không hiệu quả thì mang theo cô ta trở lại chỗ đó, để cho cô ta tự mình nhìn lại chỗ đó,  sau đó làm cho cô ta kêu vài tiếng, hồn nghe được, tự nhiên sẽ ra tới. Các ngươi nếu chịu tốn chút tiền, ha ha, sinh ý này, ta tiếp, ta giúp các ngươi đi gọi hồn.”

Tôi không nghĩ tới ông ta lại sẽ như vậy, sảng khoái trợ giúp tôi, lúc trước tôi còn tưởng rằng hắn nhìn thấy tôi liền chạy, đó là căn bản là không nghĩ sẽ giúp tôi đâu.

“Tiên sinh à, thật sự cám ơn ông. Ông… à, chuyện bao lì xì, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho ông.”

“Được rồi, tối nay là ngày lành, bỏ qua đêm nay phải đợi thêm năm ngày nữa. Cô có thể đưa cô ấy đi không, nếu người nhà cô ấy không đồng ý thì cô cũng đừng quá cố gắng, đối với cô hay với cô ấy đều không tốt.”

Loại này quy củ tôi có biết đến. Ở quê quán chúng tôi, nếu  trong nhà có ai bị bệnh, muốn đi tìm bà cốt gì đó, đều là người thân đưa đi. Bạn bè, chị em họ gì đó, đi hỏi thì người ta sẽ không để ý tới.

Một vài người trẻ tuổi, mang theo thái độ không tốt tới thì càng không lý tới. Loại sự tình này, nhất định phải là người chí thân đi làm. Tông Thịnh đã nói với tôi, đi hỏi xử lý sự tình, đều có nhân quả ở bên trong. 

Tiên sinh dùng cách của mình để  thay đổi tiến triển của sự tình, chính là tạo ra một nguyên  nhân, mà đã là nguyên nhân gây ra liền có kết quả, nói chung là hiệu ứng liên hoàn. 

Giống như một con quỷ muốn trả thù người từng hại mình là người X, người Y lại đưa X đi tìm tiên sinh xử lý, khiến quỷ rời đi hỏi X. Đương sự X thì an toàn, nhưng con quỷ sẽ oán hận, hắn vốn dĩ chính là có oán báo oán, sao lại không được? Oán hận của hắn liền sẽ chuyển dời đến X, hoặc là tiên sinh kia.

Ai nguyện ý không duyên cớ đưa đầu mình ra thừa nhận oán hận của quỷ chứ? Trừ bỏ người chí thân nguyện ý vì thân nhân trả giá, người qua đường Giáp còn có những cái biểu tỷ biểu đệ, sẽ sao? Đừng ngây thơ như vậy, quê tôi ấy mà, không có ai sẽ đồng ý chọc vào sự tình này đây?! Tiên sinh thu bao lì xì cũng là đem nghiệp chuyển ra ngoài, phóng sinh làm công đức gì đó. Mọi người đều bình an là tốt nhất.

Tôi biết những liên lụy này nên cũng không có do dự mà nói: “Tôi biết, tôi có thể thuyết phục nhà cô ấy. Buổi tối, tôi đi đâu tìm tiên sinh?”

Ông ta đưa cho tôi một mảnh giấy đỏ, ghi số điện thoại bên trên: “Kêu người nhà cô ta gọi cho tôi, nếu không, sinh ý này tôi không tiếp nhận. Người  bị dọa thành như vậy thì thứ đó sẽ rất lợi hại. Tôi còn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm.” 

Tôi nhìn mảnh giấy, gật đầu thì thào: “Thực ra, không có quỷ nào cả.”

Thật sự không có quỷ, đó là Tông Thịnh, lại là một Tông Thịnh mà tôi chưa từng quen biết, là một quỷ thai thực thụ.

Rời khỏi  nơi đó, tôi đi tới bệnh viện. Nếu tôi không tới khách sạn Sa ân, Lan Lan cũng không xảy ra tình huống này. Tôi thật sự hiểu rõ mình đang làm cái gì.

Đi tới bệnh viện thì nghe báo Lan Lan đã xuất viện. Là tự ý xuất viện. Bệnh viện khuyên nên chuyển viện, nhưng người nhà không đồng ý mà từ bỏ trị liệu.

Nghe tin, tôi vội chạy tới nhà Lan Lan. Tiền chữa bệnh do Sa Ân trả, sao lại từ bỏ trị liệu vậy? 

Tôi trước kia thường xuyên sang nhà Lan Lan nên cũng không xa lạ gì nhà cô ta. 

Ngôi nhà trong một con ngõ nhỏ cổ xưa, ở đó tất cả đều là nhà cũ, nhà bọn họ là một căn nhà nhỏ có hai tầng, phòng thì nhỏ tới mức chỉ có thể đặt một chiếc giường và một cái bàn nhỏ thôi. (Mèo: nhà mèo, phòng ngủ cũng chỉ để được thế thôi, một giường, thậm chí k đủ chỗ đặt bàn hơ hơ)

Lúc tới nơi, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng Lan Lan khóc la. Dưới lầu nhà bọn họ còn có một đám bà tám đứng xúm xít. 

“Thật đúng là điên rồi. Về sau nhà bọn họ làm sao đay.”

“Có một đứa con gái thôi mà vậy, a Quyên mệnh khổ thật.”
 
Chương 198: Ưu Tuyền bị bắt đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lách qua đám người đó lên lầu hai, mẹ Lan Lan còn đang khóc lóc ở cửa phòng, nhìn cô ta rúc trong chăn. Lan Lan giờ như vầy, trong bệnh viện thì cũng chỉ có thể chích thuốc cho cô ta ngủ, nghe nói chích nhiều sẽ có tác dụng phụ, ở nhà cũng chỉ có thể để cho cô ta như vậy mà khóc nháo, nói cái gì cũng vô dụng.

Tôi kéo mẹ Lan Lan đi xuống dưới lầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà càng làm nổi bật quầng thâm mắt. Có lẽ mấy ngày nay bà chịu đả kích không nhỏ, lung lay có thể ngất đi  bất cứ lúc nào. 

Mẹ Lan Lan nhìn thấy tôi, vừa khóc vừa nói: “Ưu Tuyền, sao cháu thì không sao hết? Hai đứa rốt cuộc làm sao vậy? Lan Lan nhà tôi thì lại như thế này là sao?” 

“Dì à, bình tĩnh trước đã, nghe cháu nói. Có một vài việc ở bệnh viện cháu không thể nói, nhưng hiện tại…” tôi nhìn mấy bà tám ngoài cửa, rồi hạ giọng nói: “Cháu có biện pháp, có thể giúp cho Lan Lan khôi phục. Cho dù không phải trăm phần trăm, nhưng mà ít nhất có thể thử xem.”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Bà ta nghe tôi nói vậy thì kinh ngạc nhìn tôi, quay sang nhìn đám người đang đứng xem náo nhiệt ngoài cổng, đi đóng cửa lại.

Lúc này phòng khách chỉ có hai chúng tôi, mới nói: “Ưu Tuyền, biện pháp gì? Mặc kệ là biện pháp gì, cho dù phải bán nhà, dì cũng muốn chữa khỏi cho Lan Lan.”

“Dì n gồi xuống đã, cháu kể lại cho dì nghe mọi chuyện hôm đó.” 

Tôi kể lại chuyện tối hôm đó, nhưng chỉ kể là tối đó đi thang máy đột nhiên ngất xỉu, chúng tôi phát hiện mình đang ở tòa nhà Linh Linh, thấy quỷ nên dọa Lan Lan điên.  Hiện tại tôi đã tìm được một sư phụ, hắn nguyện ý mang chúng ta cùng đi tới tòa nhà Linh Linh tìm lại hồn phách đã mất của Lan Lan.

Dù cho ngày thường mẹ Lan Lan có khả năng không tin chuyện này, nhưng hiện giờ là tình huống không còn cách nào khác, bà nắm chặt tay tôi như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, hỏi tôi: “Thật sự? Thật có thể làm cho Lan Lan tốt lên.”

“Cháu không biết có thể tốt lên hay không, nhưng chúng ta có thể đi thử xem.”

“Đi, đi, vì Lan Lan, dù cho là gặp quỷ, cho quỷ ăn luôn ta cũng nguyện ý.”

Có được sự tán thành của mẹ Lan Lan, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra. Như vậy, Meo Mup đã  có thể thực hiện việc tối nay rồi. Có đôi khi, phụ nữ thật sự không có cách nào mạnh mẽ như đàn ông. Có một số việc, để làm được với chúng tôi thật sự thực khó khăn. Tựa như hiện tại, tôi cùng mẹ Lan Lan muốn đem Lan Lan đang rúc trong chăn khóc gào kia mang tới tòa nhà Linh Linh nhưng vẫn phải đợi đến nửa đêm. Còn phải làm sao cho không ai có thể nghe thấy hay nhìn thấy. 

Nếu nửa đêm mà người ở quanh khu tòa nhà Linh Linh nghe được tiếng Lan Lan kêu gào “Giết người, giết người, hắn bị đẩy xuống.” phỏng chừng sẽ có người đi báo cảnh sát mất.

Tâm trạng mẹ Lan Lan không tốt, tôi nói bà  ngủ một lát, rồi đi mua đồ ăn về. Giờ cũng chẳng còn tâm trạng để nấu cơm.

Lan lan bảo mệt, rồi cứ thế ngồi ngơ ngác, cũng không nói lời nào, ngồi ngây ngốc như thế thôi. Tôi ngồi bên cạnh giường đút cho lan Lan ăn. Thấy đã đến giờ thì nói: “Lan Lan, một hồi chúng ta đi tới tòa nhà Linh Linh, cậu còn nhớ rõ Tông Thịnh sao?”

Tròng mắt cô ta chậm rãi chuyển động, nhìn tôi, sau đó cầm gối đập tôi: “A! Giết người! Giết người!”

Tôi tránh qua bên, đi ra ngoài. Mẹ Lan Lan đang dựa vào sô pha trong phòng khách nghe Lan Lan vốn đã an tĩnh lại kêu gào thì vội chạy lên. Tôi cản bà lại nói: “Dì để cho bạn ấy kêu đi, chút nữa khóc kêu đủ rồi, sẽ mệt, tối ngủ rồi đưa tới tòa  nhà Linh Linh. Nếu không, chúng ta hai người làm sao đưa bạn ấy đi được?”

Mẹ Lan Lan nhìn cô ta đang ở trong phòng, tuy đau lòng nhưng vẫn gật đầu tán thành. 

Trong tình huống như thế này tôi cũng không thấy ngon miệng nữa. Ăn được mấy miếng thì bắt tay vào chuẩn bị cho buổi tối. Kêu mẹ Lan Lan gọi điện cho tiên sinh kia, rồi tìm xe hàng xóm gần đó trả tiền gấp đôi so với taxi kêu chở chúng tôi đi.

Với tình trạng của Lan Lan mà đi taxi khẳng định người ta sẽ không chở.
 
Chương 198-2: Ưu Tuyền bị bắt đi 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời tối đen, chúng tôi xuất phát. Hàng xóm phụ chúng tôi đỡ Lan Lan đã ngủ say vì mệt nhoài xuống xe. Tôi ngồi trên xe, nhìn mẹ Lan Lan mệt nhoài bên cạnh nghĩ thầm nếu tới tòa nhà Linh Linh mà Lan Lan vẫn không tỉnh thì sao? Phải bắt cô ta tự gọi mình vài tiếng đó. 

Xe chạy theo hướng tới tòa nhà Linh Linh, tôi còn dặn tài xế chạy vào ngõ nhỏ ở phía sau tòa nhà. Ngõ nhỏ này người ngoài rất ít ai  biết đến. Nhờ có Tông thịnh nên tôi mới biết lối này. 

Xe dừng lại, chúng tôi xuống xe, mẹ Lan Lan đỡ cô ta đi về phía tòa nhà Linh Linh, tôi móc tiền ra trả, tài xế nói: “A Quyên, chỗ này là công trường, tối lửa tắt đèn, các ngươi mang Lan Lan đến nơi đây … Nếu không để tôi giúp đỡ Lan Lan cho.”

“Không cần, con của tôi, tôi có thể tự đỡ nó.”

Tôi vội trả tiền, rọi đèn pin đuổi theo mẹ Lan Lan. 

Mẹ Lan Lan ăn uống, Mep Mup dịch và up truyện tại gác sách chấm com và phây búc nghỉ ngơi được ba bốn tiếng, tinh thần trạng thái cũng tốt hơn một chút, nhưng là muốn đỡ Lan Lan vẫn phải cố hết sức. Lúc lên lầu chân bà còn run rẩy.  

“Dì à. Để con đỡ cho.” Tôi nói. Bà không đáp lời, cũng  không có buông tay, càng không có dừng lại.

Tôi chỉ có thể chiếu sáng đường đi cho bà, cũng không biết khi đó chúng tôi đã đi tới tầng mấy. 

Đi được  ba tầng thì nghe phía trên có người kêu: “Bên dưới là người tới xem chuyện sao?” 

Đúng là giọng của tiên sinh kia, sao ông ta lại còn tới sớm hơn cả chúng tôi nữa. Ánh đèn pin lấp loáng bên trên, tôi vội trả lời: “Dạ, tiên sinh, là chúng ta.”

“Tới tới, ở chỗ này”

Khi chúng tôi gặp được ông ta, ánh đèn pin chiếu sáng làm tôi ngạc nhiên. 

Nơi này rất quen thuộc,  hố to bên kia, thậm chí còn có dấu vết Lan Lan lưu lại. Chúng ta chính là tại đây gặp được Tông Thịnh!

Đứng bên cạnh tôi là tiên sinh mặc đạo bào vàng, bộ dạng nghiêm túc khác hẳn gã thầy bói ở ngõ nhỏ thu hai mươi đồng kia. 

“Tiên sinh, làm sao ông biết là tầng này?”

“Ta có cách của mình. Cô ấy đây sao? Để ta xem.” ông ta nhìn Lan Lan đang ngồi trên mặt đất, mẹ cô ta đã hết sức đỡ cô ta rồi. 

Nơi này ánh sáng thực mờ ảo, tôi không biết tiên sinh đối với Lan Lan làm cái gì, sau nói: “Hẳn là có thể tìm trở về. Khi đó, các ngươi ở nơi nào? Cô đỡ cô ta qua đi.”

Mẹ Lan Lan vội đỡ Lan Lan, cắn răng đi về chỗ tôi chỉ. Tôi cùng bà đỡ Lan Lan, gần như phải kéo lê cô ta. 

“Người cũng chưa phản ứng?”

“Hẳn là ngủ rồi, buổi sáng lúc sau khi xuất viện, vẫn luôn nổi điên, vừa mới an tĩnh lại một hồi.” Chuyện như vậy kỳ thật cũng là tôi cố ý tạo thành.

Ông ta gật đầu, nhìn quanh. Lưới. Thạch cao. Bên kia là ánh đèn nê ông của khách sạn Sa Ân. Ông ta lấy một tấm vải đỏ trải ra trên khung cửa, bắt đầu chuẩn bị. Nhìn động tác lưu loát có vẻ không hề sợ hãi. Mẹ Lan Lan trong lòng chỉ có Lan Lan cũng không sợ hãi, Lan Lan đã ngủ rồi, cũng không biết sợ hãi. Nơi này chỉ có tôi sợ hãi. Tôi khẩn trương mà nhìn bốn phía, cưỡng bách chính mình chú ý vào Lan Lan, đừng làm tôi hồi tưởng lại tình huống tối hôm đó.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Đúng lúc này, tôi thấy được trong bóng đêm có bóng người, đứng sau bức tường đổ. Tôi chắc chắn đó là bóng người, mà không phải quỷ ảnh, hắn có bóng dáng, bị  đèn nê ông bên ngoài chiếu vào, hơn nữa hắn rõ ràng là đang nhìn tôi, rõ ràng biết tôi nhìn thấyu hắn, cũng không có tránh đi, còn hướng tới tôi ngoắc ngoắc tay, ý bảo tôi đi qua.

Bên này, mẹ Lan Lan toàn tâm toàn ý đều đặt ở Lan Lan, tiên sinh cũng chuẩn bị, căn bản là không ai chú ý tới tôi. Tôi liền hướng tới bên kia đi qua.

Trong lòng có một ý niệm, đó là Tông Thịnh. Cái loại quen thuộc này đối với anh khiến tôi vô cùng khẳng định, thậm chí nó tự  nhiên như máu chảy xuôi vậy. Anh xuất hiện ở chỗ này, là tới tìm tôi, mà tôi căn bản là không có khả năng lảng tránh. Dù cho tôi sợ hãi, tôi cũng đi về hướng anh.

Tôi tắt đèn pin trong tay, bên kia tiên sinh cũng vừa vặn đốt nến. 

Ngay lúc ánh nến bùng lên thì cánh tay tôi cũng bị lực kéo vụt ra sau bức tường đổ. 

Trong bóng đêm, thân thể anh bao vây tôi lại giữa anh và bức tường. 

“Hạ Lan Lan xảy ra chuyện, em nguyện ý giúp cô ta, tôi không ý kiến. Em đi cầu Ngưu Lực Phàm, đi tiêu tiền thỉnh người, lại không có cùng tôi nói một tiếng. Tông Ưu Tuyền, em có ý tứ gì?”

Trong bóng đêm, tôi không có nhãn lực tốt như anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng anh đen như bóng tối, không nhìn thấy mặt anh, nhưng tôi vẫn mở thật to mắt nhìn ảnh, tôi chỉ sợ một khi nhắm mắt lại, tôi sẽ nghĩ đến hình ảnh anh dứt đứt cánh tay Thẩm Kế Ân, moi cổ Thẩm Kế Ân, còn đem Thẩm Kế Ân ném xuống lầu.

“Vậy anh thì sao, có ý tứ gì? Anh gạt em bao nhiêu rồi?” Tôi thấp giọng nói.

Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì, một hồi lâu, bên kia tiên sinh bắt đầu làm pháp sự, có tiếng lục lạc thanh đến, còn có mẹ  Lan Lan hỏi: “Ưu Tuyền đâu? Cô ấy đi đâu? Không phải là ngã xuống rồi chứ”

Tông Thịnh thoáng quay đầu hướng bên kia, sau đó lại đối mặt với tôi, một bàn tay ôm eo tôi, xoay người một cái, thả người nhảy xuống, mang theo tôi nhảy xuống từ cửa sổ bị dỡ bỏ kia.

Cảm giác đột nhiên lăng không làm tôi còn không có kịp thét chói tai đã cảm giác rơi xuống tới đất, mà tôi vẫn còn bình an.
 
Chương 199: Người mà Tông Thịnh ghét nhất


Tôi kinh ngạc nhìn Tông Thịnh dưới ánh sáng mờ mờ. Trong bóng tối, đôi mắt tam bạch đản của anh nhìn tôi chằm chằm.

Trên lầu còn vọng tới tiếng lục lạc tiên sinh kia làm pháp sự, từ thanh âm truyền tới thì có vẻ vừa rồi chúng ta là từ cửa sổ lầu bốn nhảy xuống. 

Lầu bốn? Lầu bốn! Anh ấy ôm tôi nhảy xuống thế nhưng hoàn toàn không có việc gì luôn?

“Qua đây với tôi!” anh nói, trong giọng nói không có một chút độ ấm nào, rõ ràng là đang bực bội. 

Anh kéo tôi về phía ngõ nhõ, tôi muốn hỏi chuyện trên lầu sẽ ra sao, nhưng đầu kia của con hẻm truyền tới tiếng người nên tôi lại im lặng. Nếu tôi nói chuyện làm người ta chú ý tới bên này, phát hiện ra Tông Thịnh mà báo cảnh sát thì sao. Dù sao thì tòa nhà Linh Linh vừa xảy ra chuyện, người phụ trách là tiểu lão bản cũng mất tích, nên anh vốn dĩ có hiềm nghi rất lớn. 

Tới khi âm thanh  kia đi xa, chúng tôi đã lên xe của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh mở cửa xe của Ngưu Lực Phàm vừa khởi động xe vừa nói: 

“Vì sao em muốn giúp Hạ Lan Lan lại không trực tiếp tìm tôi? Nếu em muốn thì tôi có thiếu gì cách. Ngưu Lực Phàm trở về nói với tôi, tôi nghĩ, nếu em thật sự nói thì tôi sẽ giúp cô ta. Nhưng em lại không nói với tôi lời nào, chẳng thà đi tiêu tiền mời lão già kia. Lúc trước bùa để tôi không thể tới gần em, có lẽ cũng mua của lão chứ gì.”  

Quỷ thai thích ghi thù, tam bạch đản, tâm tàn nhẫn thích ghi thù. Meo_mup

Đều là thích ghi thù, gia hỏa này thật đúng là chuyện vậy cũng có thể liên tưởng tới việc lúc trước.

Tôi cũng không yếu thế nói: “Vậy còn anh? Ở tòa nhà Linh Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh không chịu nói ra với em? Anh có coi em là người phụ nữ của mình không?”

“Nếu như không có, tôi sẽ chạy đến nơi đây tới tìm em sao?”

“Vậy anh nói em nghe, tối đó Thẩm Kế Ân đã xảy ra chuyện gì?”

Tông Thịnh vốn đã khởi động xe, nghe tôi nói, lại tắt máy sau đó châm thuốc, không nhìn tôi mà nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn tòa nhà Linh Linh, nhìn khách sạn Sa Ân.

“Em có ý tứ gì? Em biết cái gì? Ai đã nói bậy cái gì?”

“Vậy anh nói đi, tối đó xảy ra chuyện gì?” tôi nhìn anh, tối đó, bộ dáng anh khủng bố thế nào lập tức vờn trong đầu tôi. Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy Tông Thịnh như vậy. 

Tông Thịnh vẫn im lặng, không nói gì mà quay đầu nhìn tôi: “Nói gì đây, em biết được những gì rồi?” 

“Anh vẫn nghĩ em không biết gì nên mới nói dối tới cùng sao?” 

“Anh không định giấu giếm em cái gì. Chúng ta có huyết khế, chỉ cần em muốn, em sẽ có thể biết anh đã trải qua những gì.” 

Tôi không hiểu điều anh nói, vẫn nhìn chằm chằm vào anh như vậy. Tông thịnh bực bội dập thuốc, sau đó đột nhiên khởi động xe, chạy đi.

Tôi ngồi bên ghế phụ vội nói: “Chậm một chút, em còn chưa thắt dây an toàn, bị phạt đó.”

“Còn biết chú ý cái này? Chỉ không để ý tôi thôi phải không!” Anh gầm nhẹ, tốc độ xe không hề giảm bớt, “Tông Ưu Tuyền, em là đồ lang tâm à! Anh đêm nay…” Anh ngừng lại, không tiếp tục nói thêm gì nữa, Meo mup

Tôi biết anh bực bội nên cũng không khiêu khích gì, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài, cố gắng ghi nhớ đường đi. 

Xe không phải hướng tới nhà Ngưu Lực Phàm ở quê mà là trực tiếp chạy đến bờ sông, cuối cùng liền ngừng ở bãi đậu xe lộ thiên cạnh bờ sông. Xe dừng lại lại Tông Thịnh xuống xe, không buồn để ý đến tôi mà đi thẳng ra ngoài. 

Tôi cũng xuống xe nhìn theo bóng anh, chậm rãi đi theo anh, nói:

“Em gặp Vương Càn trong thang máy. Hắn không nói gì với em về việc của Thẩm Kế Ân, mà là trực tiếp làm em và Lan Lan ngất xỉu, sau đó đưa bọn em tới tòa nhà Linh Linh vào tối hôm đó, ngay chỗ khung cửa đó, cách anh lúc đó chỉ tầm một mét.” 

Tông Thịnh vốn đang đi ở trước tôi khựng lại. Tôi cũng đã nhận ra chỗ này. Chính là con kênh nội thành, nước rất cạn, mọi người thường tới đây nướng BBQ, chơi đùa. Nhưng chỗ này năm nào cũng có chuyện. Trước đây tôi không hiểu tại sao, giờ do thể chất thay đổi nên tôi đã minh bạch.

Ngay chỗ nước cạn bên kia có vài con cá lớn mắc cạn, nhưng những con cá đó vô cùng kỳ quái, rõ ràng nước có, nhưng không bơi không quẫy mà nằm im chờ chết. 

Tôi không biết trong mắt người khác thế nào. Nhưng trong mắt tôi những con cá đó đều mang mắt người. Bọn họ không phải cá, mà là thứ gì đó nằm đó chờ người ta tới nhặt cá thì kéo xuống nước. Dù cho chỗ này không sau nhưng cũng có thể khiến người ta chết đuối.
 
Chương 199-2: Người mà tông thịnh ghét nhất 2


Nơi này âm khí thực trọng, Tông Thịnh thích nơi này. Hơn nữa thời gian này căn bản là sẽ không có người lại đây. Nơi này không có đèn đường, mực nước thấy không rõ lắm, một khi không cẩn thận liền sẽ ngã vào trong nước.

Khi tôi đang nhìn cá, Tông Thịnh đã đứng trước mặt nhìn tôi.

“Đừng nhìn em như vậy, em sẽ nghĩ tới anh lúc đó.” 

Anh nhét tay trong túi quần, nhìn sang chỗ khác “Vẫn sợ sao?” 

“Anh biết em nhìn thấy anh thế nào không?” 

“Em nói xem.”

Tôi thở hắt ra một hơi. Xem ra, Tông Thịnh vẫn không có ý định nói thật với tôi mà vẫn định giấu giếm. 

“Tông Thịnh… Khi đó anh kéo Thẩm Kế Ân đứng cạnh khung cửa kia, anh… Kéo đứt cánh tay gã, nói máu đó là máu xử nữ. Còn xé rách yết hầu gã, đem gã đẩy xuống lầu. Anh nói em nghe đi, mọi chuyện đều không phải là sự thật!”  

Tông Thịnh không nói gì, một hồi lâu mới nói: 

“Khi đó, tôi cảm giác được khung cửa bên kia có người. Nhưng là lại nhìn không được là ai. Tôi duỗi tay sờ soạng qua thì không thấy gì. Tôi ý thức được hẳn là do bất đồng không gian hoặc là thời gian. Luôn có cái gì tách ra, mới có thể xuất hiện ảo giác như vậy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ là em.  Đồ Vương Càn đáng chết, đem em đưa tới nơi đó làm gì? Ý tứ gì đây?”

“Ý của anh là, những gì em nhìn thấy  đều là thật sự?” Tôi có chút nói không ra lời, thanh âm nghẹn ngào. Tôi không thể tin được những cái đó đều là thật sự. Tuy rằng lòng đã nghĩ tới, những cái đó hẳn là chính là  sự thật, nhưng khi đi ra đây cùng Tông Thịnh tôi cũng nghĩ tới, có khả năng anh sẽ phủ nhận. Chỉ cần anh phủ nhận, tôi liền tin tưởng hắn. Anh nói cái gì tôi đều sẽ tin tưởng.

Tôi nói: “Anh không có gì khác nói với em sao?” 

“Còn có thể nói cái gì, thứ tôi không muốn cho ai thấy nhất chính là hình ảnh khi mình bị bạo phát, vậy mà Vương Càn cố ý an bài em nhìn thấy. 

Em biết vì sao tôi chán ghét Hồ Điệp không? Chính vì cô ta giống em, nhìn thấy tôi lúc tôi bùng phát. 

Tôi cảm giác được nơi đó có người, lại nhìn không thấy người, mới có thể động thủ. Sau đó về nhà tắm rửa thay quần áo, lại cố ý trở lại nơi đó kêu Ngưu Lực Phàm tới đón. Khi đó, cảnh sát ở phía trước tòa nhà, tôi liền ra phía sau, tôi làm bao nhiêu chuyện chỉ vì muốn giấu giếm các ngươi. Vốn dĩ muốn gạt em, Vương Càn lúc này cũng thật giúp tôi, tôi khẳng định sẽ báo đáp hắn cẩn thận.”

Tôi hiểu rõ ý anh, chính là anh sẽ thu thập Vương Càn.

“Tông Thịnh, tôi có hỏi Ngưu Lực Phàm ngày đó hắn tới đón anh thế nào, tôi biết, những gì tôi nhìn thấy là sự thật. Nhưng khi tới đây, tôi vẫn hy vọng anh sẽ phủ nhận, tôi sẽ tin hết, dù anh nói gì tôi cũng tin, vì sao, vì sao anh không chịu nói dối tôi chứ?” 

Tôi bật khóc, nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: “Tại sao phải nói dối? Em là vợ tôi, dù cho em sợ tôi thì vẫn sẽ yêu tôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc em là vợ tôi.” 

“Tôi không phải! Chúng ta chưa kết hôn.”

“Ừ! Chưa! Nhưng sau này thì sao? Em muốn đối mặt với tôi sao. Bộ mặt mà tôi không muốn em nhìn thấy đều đã bị em thấy rồi, tôi nói dối làm gì? Tôi chính là như vậy đó. Tôi giết Thẩm Kế Ân, tôi đem hắn đẩy xuống lầu. Hắn hiện tại mất tích. Tôi nói dối cái gì? Muốn tôi kể rõ hơn nữa cho em nghe không?” 

Tông Thịnh nói xong, hung hăng trừng mắt liếc tôi, xoay người liền hướng tới bãi đỗ xe bên kia đi đến. Vừa đi, vừa nói: “Còn em, Tông Ưu Tuyền, em tính toán cái gì? Trừ bỏ cản chân tôi thì em làm được gì? Cả tháng này, em nằm yên trên giường chờ tôi là được, đừng có bước chân ra cửa!”

“Tông Thịnh!” Tôi gào lên, không phải gì anh đã nói những thứ dơ bẩn đó, mà vì thái độ của anh! Cứ thế bỏ đi, cắt đứt  cuộc đối thoại giữa chúng tôi, thật sự không muốn nói dối tôi một chút sao? 

“Gọi làm gì?” anh dừng bước chân, không có quay đầu lại chỉ nói như vậy, “Trước giờ tôi ghét nhất không phải Thẩm Kế Ân, hắn chỉ là quân cờ, cũng không phải Lão Bắc, lão chính là thủ đoạn cao minh một chút, dùng mạng người vô tội để đổi tài vận cho người xấu mà thôi. 

Người mà tôi ghét nhất là Hồ Điệp. Khi đó, tôi phải làm bộ đối xử tốt với cô ta thật sự tôi chỉ muốn ói mà thôi.

Hiện tại, người tôi ghét nhất trừ ả ra, còn có cả cô nữa. Hạ Lan Lan tốt nhất cả đời cứ điên như vậy đi, nếu không, ả cũng sẽ là người mà đời này tôi ghét nhất.”

Tông Thịnh đi rồi, lên xe, cứ thế lái xe đi.

Tôi lau nước mắt trên mặt. Đêm nay coi như có thu hoạch thêm về kiến thức, quỷ thai bá đạo, mang thù, nhẫn tâm, ra tay tàn nhẫn, âm tình bất định.

Tôi phải làm sao đây? Tông Thịnh rốt cuộc làm sao vậy? Tôi rốt cuộc làm sao vậy?

Bên kia có một đôi tình nhân, cô gái la to: “Mau xem, bên tảng đá bên kia có cá lớn, em đi bắt nha.” 

Cô gái chạy về phía tôi. Tôi không thích bị nhìn thấy đang khóc nên vội bỏ đi. 

Chàng trai đuổi theo bạn gái nói: “Đừng đi, bên kia quá tối, cá ở đâu, anh không thấy, đừng đi.”

Cô gái đi ngang qua tôi, tôi cũng không nhắc nhở. Có lẽ, đây là mệnh của cô ta. Tôi lúc này không ổn, không nói hay làm gì được nữa cả.
 
Chương 200-1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có Ưu Tuyền mới có thể giết chết Tông Thịnh



Tôi nghe thấy tiếng nước, có lẽ cô gái đã lội xuống nước.

Lúc đi ngang qua chàng trai, tôi vẫn thiện tâm mà nhắc nhở một câu: “Đừng để cô ấy chạm vào những con cá đó.” 

Anh ta còn chưa có phản ứng thì tôi đã rời đi. Sau lưng có tiếng chàng trai la lớn:  “Trở về, trở về, đừng chạm vào những con cá. Thực sự có nguy hiểm, bên kia tối quá, không thấy gì cả.”

Tôi lên tới mặt đường. Chỗ này bắt xe cũng không thật sự khó. Cũng không biết Lan Lan bên kia thế nào rồi? Nếu giờ tôi chạy về có lẽ còn có thể nhìn thấy kết quả đi!

Bắt xe, tôi nói địa chỉ cho bác tài. Bác tài vẻ mặt không vui nói chỉ có thể dừng cách ngã tư thôi, vì mấy ngày nay nghe nói tòa nhà Linh Linh có ma, tài xế taxi đều tin vào chuyện này.

Xe đi được hai con phố thì bác tài dừng xe. Tôi đang ngồi đằng sau bổ nhào tới trước, cũng may tôi kịp duỗi tay vịn vào ghế phía trước nếu không đầu đã bị đụng rồi.

“Làm sao vậy?” Tôi nhìn phía trước, đoán là có người qua đường hoặc chó mèo gì đó, nhưng chẳng có gì, tới xe trước mặt cũng không có. 

Bác tài quay đầu lại nhìn tôi, thở hắt ra mới nói nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn lại quay lại đi một lần nữa, khởi động xe, thấp giọng nói thầm: “Ta là hoa mắt đi!”

Tới nơi, tôi trả tiền, bác tài lại kiểm lại rồi mới nói: “Cô cẩn thận một chút, ban nãy lúc nhìn vào kính chiếu hậu thấy trên cổ cô toàn là máu, tôi còn tưởng chở ma nữa chứ!” 

Tôi cười cười, hướng tới phía tòa nhà Linh Linh, nhưng  càng đi càng thấy những lời hắn nói không đúng. Vì sao lại thấy máu trên cổ tôi? Trên cổ toàn là máu làm tôi nghĩ tới cảnh Tông Thịnh cắt cổ Thẩm Kế Ân.

Hơn nữa hiện tại Thẩm Kế Ân lại mất tích, Thẩm Kế Ân không phải là bám trên người tôi chứ? Chắc không phải, nếu không vừa rồi Tông Thịnh khẳng định có thể cảm giác được.

Lúc tôi tới tòa nhà Linh Linh thì Lan Lan cũng vừa xuống dưới. Cô ta vẫn không có động tĩnh, do mẹ cõng xuống. Tiên sinh đi theo sau. Tôi vội chạy theo hỏi thăm. Nhưng ngược lại, ông ta hỏi tôi trước: “Vừa rồi cô đi đâu vậy? Em gái à, làm chúng ta lo lắng. Ở đây không có đèn, sợ cô ngã.”  

“Ta, ta sợ hãi liền xuống dưới trước.” Tôi nhìn Lan Lan, hô hấp vững vàng, hẳn là không có việc gì.

Tiên sinh nói: “Nên làm ta đều làm rồi, cô ta có thể tốt lên không thì đợi ngày mai xem biểu hiện mới biết được. Giờ đưa cô ta về ngủ một giấc.”  

Mẹ Lan Lan cõng Lan Lan vốn dĩ đã cố hết sức, tôi vội chạy tới đón taxi. Sau khi đưa Lan Lan về nhà tôi lại nghĩ tới những lời tài xế taxi  ban nãy nói. Càng nghĩ, càng cảm thấy khủng bố, vì sao ông ta nhìn tôi trong kính chiếu hậu lại nhìn thấy những hình ảnh rùng rợn như Thẩm Kế Ân vậy?

Lúc này cũng đã rạng sáng, hơn 1 giờ rồi. Mẹ Lan Lan còn chăm sóc cô ta, còn tôi biết đi đâu? Nhà Lan Lan thì nhỏ vậy, tôi cũng không nghĩ tới sẽ ở lại. Đứng ở đầu đường, nhìn ngọn đèn đường lạnh lẽo, tôi bắt taxi đi tới khách sạnn sa Ân. 

Tôi chính là muốn đi tới khách sạn Sa Ân, tôi  muốn đi tìm Vương Càn, tìm hắn hỏi rõ ràng, Thẩm Kế Ân rốt cuộc ở đâu? Hay là hỏi xem Thẩm Kế Ân thật sự ở trong thân thể của tôi? Cho dù trước kia thật sự thực sợ hãi  khách sạn Sa ân nhưng hiện tại, tôi không thể không tiến vào khách sạn này lại lần nữa. Quá nhiều thứ chưa được giải đáp khiến tôi không rảnh để sợ hãi, chỉ muốn đi tìm đáp án.   Chỉ có tìm được đáp án, tôi mới có thể biết Tông Thịnh vì sao lại làm như vậy?

Tôi đi giày sneaker, bước trên đá cẩm thạch phát ra tiếng động rất khẽ nhưng người trực quầy vẫn đứng lên, vừa vặn là đại tỷ hướng dẫn tôi lúc trước. Thấy tôi, chị cười : “Ưu Tuyền à, khuya vậy rồi em tới làm gì?” chị ta trang điểm khá dày, nên khi cười bao nhiêu nếp nhăn nơi khóe mắt đều rất rõ ràng.

“Đại tỷ, em thuê phòng. Đêm nay em chẳng có chỗ để đi.”

“Sao lại không có chỗ đi?! Sao không về nhà?”

“Nhà em ở trong thôn, giờ này không có xe bú. Taxi chưa chắc chịu chở, thôi chi bằng dứt khoát tại đây ở một đêm đi! Đại tỷ, giúp em lấy một phòng đi!”

“Uh, muốn phòng loại nào?” Đại tỷ sảng khoái đáp lời, còn đem sữa giành cho hội viên của khách sạn đưa cho tôi.

Tôi do dự một chút, bật ra số một phòng: “1604.”

Phòng này là lúc ấy Tông Thịnh đã ở khi đó. Tôi cũng từng ở phòng này một hai đêm. Khu vực lầu 16 lâu, xác định vững chắc có quỷ.

Đại tỷ hảo tâm nhắc nhở ta: “em thật đúng là muốn ở lầu 16 sao? Chuyện ở lầu 16 lâu em m không phải không biết, nếu không, cho em ở tại lầu 6 đi!”

“Không cần, đại tỷ. Cứ  ở hòng trước kia em từng ở qua, em thích, căn phòng đó. hẳn là còn không có người ở đi!”

“Mấy ngày nay khách sạn đôgn khách lắm. Toàn hướng về phía nhà ăn với vết máu mà tới. Lầu 16 trên cơ bản đều ở đầy, chỉ có phòng 1604 còn trống. Chủ yếu là phòng gần với phòng có người chết phòng quá. Không phải có người nói nghe thấy tiếng có người kêu cứu mạng trong đường ống nước sao? Ống nước phong 604, cùng 1605, chính là tương thông.”

“Đường nước trong Khách sạn không phải đều thông suốt sao? Đại tỷ giúp em lấy phòng đó đi!”

Đại tỷ do dự một chút, còn muốn nói gì, nhưng vẫn không có nói ra, cho tôi làm thủ tục, đưa thẻ phòng cùng phiếu ăn sáng mai, thêm một phiếu ăn trưa hồng nhạt. “Cái này cũng đưa em đi, em lúc này mới lại đây, đã khuya mới có thể ngủ. Nói không chừng tỉnh ngủ bữa sáng cũngđã hết, chỉ có thể ăn cơm trưa.”

“Đại tỷ thật tri kỷ.”

Đại tỷ cười một cái, nhìn tôi đi về hướng thang máy bên kia. Lúc này thang máy trên cơ bản cũng không có ai, hai thang máy đều ngừng ở lầu một. Tôi đứng ở trước thang máy, cũng do dự một hai giây liền lựa chọn thang máy số 1.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 200-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi hiện tại ước gì nhìn thấy Vương Càn, tôi muốn hỏi Vương Càn, vì cái gì muốn đem tôi đưa tới toà nhà Linh Linh, để tôi nhìn thấy Tông Thịnh như vậy, hắn rốt cuộc sắp đặt cái gì a?

Thang máy tới, tôi đi vào thang máy, vẫn nhìn quanh một lượt, không có phát hiện bất cứ cái gì dị thường. Ấn xuống lầu 16, an tâm chờ thang máy mở cửa. Thang máy vững vàng ổn thỏa tới lầu 16, cửa cũng mở ra. Hành lang lầu 16 lâu vẫn có mờ nhạt ánh đèn, không có nhìn thấy hình ảnh lúc trước cô gái kia bị hành hạ đến chết máu chảy đầy đất.

Tôi thì thầm trong miệng: “Trước kia một chút đều không nghĩ muốn thấy thì cả ngày bị dọa. Hiện tại thật muốn tới tìm các ngươi, một đám cũng không thấy hình ảnh. Vương Càn, Tông Thịnh sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Dùng thẻ phòng mở cửa và đen đi vào phòng 1604. Trong phòng vẫn y như thế, khônh hề có một chút thay đổi. Hôm nay bận cả ngày, hơn nữa đều là ở bên Lan Lan trong nhà, ăn cũng ăn không ngon, hiện tại nhìn thấy chiếc giường trải phẳng phiu thật đúng là mệt mỏi.

Tôi khui mì gói trong phòng, lại nghĩ tới đi rửa mặt, tăm rửa nhanh rồi ra ăn Mì và ngủ sớm. Pha mì gói, đi vào phòng tắm, cũng không có mang quần áo. Dù sao nơi này chỉ có mình tôi nên kê.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi nhìn mình trong gương, kia quầng thâm mắt, kia dáng vẻ tiều tụy tôii như không quen!

Lúc tôi tắm rửa, điện thoại trong phòng cứ reo. Điện thoại trong phòng thường chỉ có tổng đài gọi, cũng không biết đại tỷ rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Tắm xong, đi ra phòng tắm, chuông điện thoại còn reo vang, không phải là đại tỷ thật sự tìm tôi có việc đi!

Tôi quấn khăn tắm, chạy tới đầu giường, nghe điện thoại. “Ơi, đại tỷ làm sao vậy?”

Ống nghe truyền ra giọng một người nam nhân, hắn nói: “Bọn họ khống chế ta, bọn họ nói có thể giết Tông Thịnh chỉ có ngươi. Đô ~”

Nghe xong những lời này điện thoại liền cắt đứt. Tôi buông ống nghe, nghĩ điện thoại này có phải gọi lộn số chăng. Nhưng  vừa rồi giống như rõ ràng nghe được tên Tông Thịnh, hẳn là không sai đi.

Tôi nghĩ hắn nói  hai câu trước sau liên hệ, các loại nhân vật quan hệ, tôi nghĩ chỉ có thể là điện thoại của Vương Càn. Vương Càn đang ở tại đây, Lão Bắc đã đã trở lại, Lão Bắc khẳng định có thể khống chế được Vương Càn. Vương Càn xuất hiện, thậm chí Vương Càn cả đời đều có thể là Lão Bắc lên kế hoạch, cho nên hắn khống chế được Vương Càn là rất có khả năng.

Bọn họ nói, có thể giết Tông Thịnh chỉ có tôi. Cái này... bọn họ là ai? Ai muốn giết Tông Thịnh? Lão Bắc cùng Thẩm Kế Ân sao? Vì sao chỉ có tôi có thể giết Tông Thịnh! Tôi nhớ rõ Lão Bắc nói qua, Tông Thịnh là đao, tôi là vỏ đao,tôi có thể khống chế Tông Thịnh. Nhưng mà không có nghe nói qua vỏ đao có thể giết chêt thanh đao nha?

Mặc kệ thế nào, Vương Càn lại truyền tin cho tôi. Việc này nghĩa là có khả năng là lúc trước đem tôi cùng Lan Lan làm cho té xỉu, đưa chúng ta tới toà nhà Linh Linh không phải Vương Càn. 

Tuy rằng khi đó, ở trên vach thang máy xuất hiện khuôn mặt Vương Càn, nói không chừng hắn là cảnh cáo, chỉ là còn chưa kịp nói, chúng tôi cũng đã té xỉu.

Thật tốt quá, xem ra tối hôm nay, tiêu một trăm đồng tới Sa ân ở một đêm vẫn là thực có lời. Ít nhất đã biết, chúng tôi gặp được cũng không phải do Vương Càn thiết kế.

Toi chạy nhanh lấy ra di động, gửi tin cho Tông Thịnh. Lúc này căn bản là không nhớ được vừa rồi Tông Thịnh đã nói những lời này đó. Chỉ nghĩ đem tin tức truyền đạt cho anh, nói cho anh biết, Vương Càn là bị bọn họ khống chế, mà đã xảy ra lắm sự tình vậy hẳn là Lão Bắc bọn chúng lên kế hoạch, bọn chúng hy vọng, tôi có thể giúp bọn chúng giết Tông Thịnh.

“Em ở khách sạn Sa ân phòng 1604, lúc nãy Vương Càn gọi điện thoại tới, nói hắn bị khống chế, bọn chúng nói, người có thể giết anh chỉ có em. Bọn chúng thiết kế làm cho em động thủ với anh.”
 
Chương 201-1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 201

Chết Tha Hương

Gửi tin nhắn xong tôi mới hài lòng đi ăn mì gói. Lúc đang ăn tôi mới nghĩ tới sao mình lại hưng phấn vội vã gửi tin tức cho Tông Thịnh vậy? Vừa nãy, người ta nói phũ với mình n hư vậy. Cái gì mà tháng này cứ nằm yên ở nhà… còn kêu là chán ghét mình.

Hứ, nhìn thấy anh như vậy, đố ai mà không sợ hãi?! Sao không như những người khác dỗ dành tôi chứ?!

Bình tĩnh lại, nghĩ lại chuyện buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ của anh thật sự khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng giờ thì mức độ sợ hãi đã giảm đi rất nhiều. Giống như lần đầu tiên mà tôi thấy anh vậy, sợ tới mức không thể đứng nổi, nhưng giờ thì đối mặt với đôi mắt có đồng tử đỏ như máu đó chẳng còn cảm giác gì luôn. 

Đám Lão Bắc cố ý thiết kế để cho tôi thấy Tông Thịnh như vậy chính là muốn cho tôi thất thủ mà giết chết Tông Thịnh. Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì ngay lúc đó lăn đùng ra xỉu. 

- --

Tôi ngủ một giấc đã đời, lúc tỉnh dậy thì đúng như đại tỷ nói, thẳng tới giữa trưa, 11 giờ. Quần áo hong cả đêm cũng đã khô. Tôi thay quần áo, sửa sang xong cũng 12 giờ, đúng giờ ăn trưa.

Tôi cầm phiếu ăn trưa màu hồng nhạt xuống lầu kiếm gì ăn.

Vừa bước vào nhà hàng thì ngửi thấy thoáng qua mùi máu tươi nhàn nhạt quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, liền thấy được Tông Thịnh đứng ở phía sau, cơ hồ là dán sát sau lưng tôi, dù cho không buồn liếc mắt tới tôi lấy một cái. Nhưng, trong tay cũng cầm phiếu ăn màu hồng nhạt. 

Sao lại ở đây thế này, còn cầm phiếu ăn nữa. Anh đến đây lúc nào. Còn mặc quần áo như đi làm chứ không phải đồ thoải mái như lúc ở nhà Ngưu Lực Phàm, anh về nhà rồi sao? 

Tôi thấy đầu mình lùng bùng, anh mới noí:  “Tiểu thư, đến lượt cô kìa, đừng phát ngốc nữa.”

Lúc này tôi mới định thần, đưa phiếu ăn cho nhân viên phục vụ rồi lấy đĩa ra quầy lấy đồ ăn. Rất tự nhiên, Tông Thịnh đi theo sau tôi, sau cùng ngồi xuống cùng bàn với tôi. Chiếc bàn ngay trung tâm của nhà hàng, chỉ có hai chỗ ngồi.

Tôi cúi đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh lại xuất hiện rồi, nếu cảnh sat phát hiện ra anh là người phụ trách tòa nhà Linh Linh đã xuất hiện, bọn họ sẽ đi tìm anh đó.” 

“Sợ cái gì? Thẩm Kế Ân đã xuất hiện, anh còn sợ gã nói với cảnh sát là anh đẩy gã xuống lầu? Gã còn phải giải thích cho cảnh sát xem tại sao gã chảy nhiều máu vậy mà còn chưa chết? Vì sao bị đẩy xuống lầu mà không hề có chút thương tích nào.”

“Gã không có chút thương tích nào luôn?” trong đầu tôi không tự giác lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, tôi vội lắc đầu xua đi ý nghĩ này.

Tông Thịnh buông chiếc đũa trong tay, không biết lấy từ đâu ra một cây trâm gỗ ném tới trước mặt tôi.

Cây trâm lăn vài vòng đụng vào tay tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cây trâm. Đó là một cây trâm vô cùng đơn giản, dài khoảng mười mấy centimet, một đầu to, một đầu nhỏ, bóng loáng, trên đầu to còn có hình một đóa tường vân.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Trên bề mặt còn có chút dấu vết bị cháy. 

Gỗ sét đánh?

Trong lòng tôi minh bạch, đây chính là thứ đã khiến cho lần trước bả vai Tông Thịnh bị thương. Chính là cây trâm này.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh. Anh lại cầm đũa lên ăn tiếp. 

“Anh quỷ thai nhưng không phải là trường sinh bất lão, anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết, em chỉ cần cầm cây trâm kia đâm vào ngực anh vị trí trái tim, đâm mạnh vào, chỉ vài phút anh sẽ chết.” 

Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng tôi lại không biết đáp lời như thế nào. Tôi nhìn cây trâm, thở hắt ra một hơi thật dài. 

“Anh cứ cất đi, thứ này…” tôi không biết phải nói sao nữa “chắc quý giá lắm.”

“Em cất đi, ngày nào đó nếu cảm thấy cần thì cứ việc dùng nó để giết anh. Có lẽ, giờ em cũng cảm thấy cần.”

Tôi do dự, tim đập thình thịch. 

Tông Thịnh đây là ý gì? Là thử thách tôi sao? Nhìn thử xem tôi cầm cây trâm lên có thể xuống tay hay không? 

“Tông Thịnh……” Tôi nói không ra lời.

“Kêu em cầm thì em cầm đi. Thứ này, thật đúng là đáng giá.”

“Có thể không nói như vậy không? Nếu anh thật sự lo lắng ngày nào đó em trở thành mối nguy hiểm uy hiếp tới anh… em… em cùng ba mẹ dọn đi là được, nhà anh cho nhà em sáu vạn đó, em…”

“Dọn đi làm gì? Cầm. Cất đi!” ngữ khí thực lạnh lùng.

Tôi cong môi, chỉ có thể duỗi tay cất cây trâm vào trong túi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom