Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 251: Tông Đại Hoành bị lộ


Edited by Meo_mup

─────────────────────────────────────────────────────────

Tổ dự án vẫn ngồi bên này, cho dù thường phải làm việc bên ngoài nhưng không đến nỗi sáng thứ hai đã chạy ra ngoài. Mọi người nghe nói việc bên tòa nhà được tiếp tục đều vô cùng hưng phấn. Người quản lý tiến độ công trình thì trầm giọng nói: “"Lương ngày đầu tiên xây dựng ước tính phải trả gấp ba lần người khác. Ai mà không biết trong tòa nhà đó đã xảy ra chuyện."

Mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, Tiểu Trần bên này cũng phân công xong, liền nói: “Mọi người thu thập một chút đi, việc bên công trình cũng không cần chúng ta phải lo, mau trang điểm nào, mấy bạn nam giúp tôi dọn bàn, mười phút sau đợi ở chỗ xe minibus của công ty.”

Tôi vội cầm ly vào trong pantry pha ly trà la hán quả. Vừa cầm ly ra đã thấy xuất hiện một người phụ nữ hoàn toàn không hợp với hình tượng của công ty ở cửa thang máy. 

Người phụ nữ mũm mĩm, thấp bé, mặc quần áo hoa, mặc đồng phục học sinh từ nhiều năm trước. Có lẽ là do con cái trong nhà không mặc nữa nên người phụ nữ này mới mặc. Chân đi đôi giày Giải phóng, tay nắm chặt điện thoại, phì phò từ trong thang máy ra. Bà ta nhìn quanh, thấy tôi thì nhìn chằm chằm, lớn tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”

Tim tôi như nhảy lên, nhìn bà hằm hằm đi tới như xe tăng vượt trận, tôi cầm chặt ly nước, lùi lại hai bước rồi cố cười đáp: “Thím, sao, sao thím lại ở đây?”

“Tông Đại Hoành đâu?”

“Chú, chú, ông ấy…”

Thím không để cho tôi nói hết câu mà đẩy tôi sang một bên. Tôi vốn đi giày cao gót, bị đẩy thì loạng choạng đập hông vào góc bàn làm việc, đau đến thốt lên thành tiếng. 

Tông thịnh vội bước tới bên cạnh đỡ lấy tôi, chỉ im lặng đứng trước mặt thím, nhìn chằm chằm. M e 0 M u P

Thím lúc này mới ý thức được mình ra tay hơi nặng, khí thế trước mặt Tông Thịnh cũng bị đè bẹp, nhỏ giọng nói: “Ta tìm Tông Đại Hoành.”

Tông Thịnh không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt  lại rất nặng nề. 

Tôi một tay ôm chỗ hông bị đâm đau, đứng cũng không thẳng lên được, tôi định kéo áo Tông Thịnh bảo anh nhường đường. Ngày đó tôi mặt dày làm thân nói chuyên với bà, không phải vì muốn thím tới túm cổ Tông Đại Hoành đi sao? Hiện tại còn không biết Tông Đại Hoành đã thỉnh Bồ Tát về chưa, nên vẫn là túm lão đi nhanh nhất là tốt hơn cả. Me0mVp

Tông Thịnh nhìn tôi, tôi nhỏ giọng nói: “Em không có việc gì, chỉ là đụng phải cái bàn một chút.”

“Rất đau sao?”

Tôi hò hét trong lòng: Vô nghĩa! Người ta sắp không đứng thẳng nổi đây này! Nhưng tôi vẫn chỉ có thể nói: “Còn ổn.” tay vẫn xoa xoa chỗ bị thương.

Tông Thịnh cuối cùng cũng tránh qua một bên. Thím lại khôi phục khí thế. Hùng hổ như xe tăng vọt tới trước mặt Tông Đại Hoành. Tông Đại Hoành thấy vợ thì mặt khá ngượng ngùng, cảm giác như bà xã không chừa mặt mũi cho mình. Lão vừa muốn mở miệng nói, thì thìm đã ném thẳng điện thoại vào mặt lão, vừa la to: 

“Tông Đại Hoành kia, dám ở ngoài tìm gái! Còn mua xe mua nhà cho ả! Lúc về quê ông nói gì với tôi? Nói công ty kẹt tiền, chú chưa phát lương cho! Hóa ra, tiền đem đi bao gái cả rồi hử? Lão nương hôm nay còn không đánh chết ông!”

Tiếp theo, chính là một mảnh hỗn loạn. 

Qua cơn hỗn loạn thì giâý tờ bay đầy đất. Tông Đại Hoành trốn đông trốn tây, mặt be bét máu, hình như bị di động đập vào. 

Có người đi gọi bảo vệ, nhưng bảo vệ cũng không có cách nào. Thím vốn dĩ có ác danh không thua gì bà Tông Thịnh trong thôn do đó không ai dám dính vào. Ông Tông Thịnh nghe huyên náo cũng chạy sang, thấy cảnh này thì vội bỏ về phòng, không nói tiếng nào. Thư ký Tiểu Lục của ông thì gọi: “Mẹ à, đừng có đánh ở đây, dừng tay đi. Về nhà rồi đánh!” 

Bất quá, tất cả đều vô dụng, vì chính Tiểu Lục cũng bị thím đẩy ra, xô vào cạnh bàn.

Tông Thịnh kéo một quản lý đang đứng xem náo nhiệt qua bên nói: “Chút nữa kêu Tiểu Trần chỉnh đốn chỗ này một chút, rồi chiều hẵng ra ngoài.”

“Dạ, tiểu lão bản. Mà, giám đốc Tông hay bị vợ đánh lắm à? Thấy ông ấy không dám phản kháng gì cả.” 

Tông Thịnh không có tâm trạng muốn tám chuyện nên kéo tay tôi đi ra ngoài. Có điều tôi vẫn còn đau vô cùng, tay cứ xoa xoa hông. Anh đi được mấy bước thì quay lại nhìn tôi, dường như thấy tôi có chút vướng chân. Tôi nói khẽ:

“Anh đi trước đi, em đi sau, xoa hông đã, đau quá!”
 
Chương 251-2: Tông Đại Hoành bị lộ 2


Tôi vừa dứt lời thì cả người đã bay lên không, tôi hô lên khe khẽ, mọi người đang đứng xem náo nhiệt đều nhìn thấy Tông Thịnh đã bế tôi kiểu công chúa rồi.

Tôi căng thẳng níu lấy áo anh, mặt đỏ bừng lên. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng được bế lên như thế này nên càng căng thẳng hơn. Hơn nữa, còn bị bao nhiêu người nhìn ngó, tuy rằng mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh, nhưng bị nhiều người nhìn tới vậy vẫn thấy rất xấu hổ.  

“Tông Thịnh, em tự đi được, thả em xuống!” 

Tôi mới nói tới đó thì anh đã ôm tôi tới trước cửa thang máy, bế tôi, mà vẫn còn có thể đưa tay nhấn nút thang máy. 

Vào thang, anh vẫn không buông ra, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn tôi, chỉ nhấn nút thang đi lên. Trên lầu, có căn hộ của ông, tuy trang bị khá đơn giản nhưng đầy đủ, không biết ông đã đưa chià khóa cho anh từ bao giờ.

Tông Thịnh tay bế tôi, tay mở cửa, đặt tôi lên chiếc tủ đặt ở chỗ rẽ ngay góc phòng khách. Chiếc tủ này có lẽ đã cũ lắm rồi, giờ đâu còn ai đặt TV lên chiếc tủ như thế này nữa.

Tôi ngồi trên tủ, nhìn Tông Thịnh đi vào phòng trong. Tôi xoa xoa hông rồi cẩn thận nhảy xuống đất. Nhưng tủ khá cao, tôi nhảy xuống bị chấn động khá mạnh nên hông lại đau nhói lên. Tôi nhăn mặt nhưng không dám nói tiếng nào. 

Tông Thịnh ra khỏi phòng nhìn thấy tôi lại ôm hông, mặt mũi nhăn nhó thì bực bội nói: “Ngồi yên là được rồi, nhảy xuống làm gì?”

Nói rồi, anh lại bế tôi đặt lên tủ lại. 

“Ngồi trên ghế bên kia không được sao?”

“Ghế thấp quá, bôi thuốc cho em thì phải ngồi xổm xuống, cúi đầu khom lưng, mệt!”

“Em tự bôi được mà.” tôi vặn vẹo quay người nhưng tay anh đã chạm vào xương hông tôi khiến tôi đau nhói, cau mày xuýt xoa. 

“Đừng nhúc nhích!”

Anh kéo kéo chiếc váy của tôi. Váy đồng phục vốn ngắn, ngồi như vậy căn bản cũng chỉ có thể dài qua mông một chút, tôi vừa cử động thì váy đã bị tốc lên rồi. 

“Tự em bôi mà!” Tôi hiểu ý anh, nhưng mà chỗ đau đó muốn tự bôi thì khá khó. Anh lại trừng mắt nhìn tôi, đưa tay kéo tiếp vớ quần. 

Tôi vội tự mình kéo vớ xuống đến trên đùi, sợ anh mà quá tay thì dám tới quần lót cũng bị cởi ra mất.

Tông Thịnh quả thật còn muốn kéo cả quần lót xuống, tôi vội nói: “Cái này không cần! Này!” 

Tôi kéo quần lót lên cao, lộ ra chỗ bị thương, đụng phải chỗ đau lại xuýt xoa lên thành tiếng. Nhìn kỹ lại chỗ bị thương đã tím bầm rồi.

Tông Thịnh tay nhẹ nhàng xoa, nói: “Thả lỏng đi nào, hơi đau một chút, để anh kiểm tra xemn có nứt xương không?”  

“Không thể nào, chỉ đụng phải một chút thôi mà.”

“Nơi này nếucó vấn đề, về sau sinh con sẽ bị ảnh hưởng. Thả lỏng nào!”

Anh nói thả lỏng, nhưng mà tay anh đè mạnh lên chỗ đau đó. Tay tôi nhỏ nên xoa vết thương chỉ là xoa ngay chỗ vết thương thôi. Bàn tay của anh thì quá lớn so với cơ thể của tôi, sau khi xoa thì không chỉ vết thương mà cả phần bụng dưới cũng nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, anh dùng tay còn lại, nắm lấy tay tôi, đặt lên cổ anh: “Ôm lấy anh.”

Mặt tôi đã đỏ bừng rồi, anh cẩn thận vòng tay tôi qua cổ anh. Tư thế này... tại sao tư thế này lại gợi nhớ đến vậy. 

Anh ấy vẫn đứng phía trước mặt tôi, cả người anh ở giữa hai chân tôi, càng lúc càng gần hơn. Tôi hét lên thì tay anh áp mạnh vào, thực sự là rất đau. 

Tôi còn chưa kịp lấy lại hơi thì anh đã xịt thuốc vào vết thương và chà mạnh.

"A! A! Đau quá! Anh buông ra! Đau quá! Tông Thịnh, Tông Thịnh, buông em ra, đau quá!"

“Cộc cộc” hai tiếng gõ cửa vang lên làm tôi đang kêu la thảm thiết vội ngậm chặt miệng. 

Tông Thịnh cũng ngừng tay. Bà Tông Thịnh xuất hiện ở cửa nhà bếp, tay còn cầm miếng rửa bát: “Cái gì vậy? Làm cái gì?”

Tôi cuống quít đẩy Tông Thịnh ra, vội nhảy xuống đất, hoảng loạn kéo váy. Váy thì kéo xuống được, nhưng vớ thì không kéo lên kịp, lại hốt hoảng kéo vớ.

Tông Thịnh thì mặt hơi bị dày, đặt thuốc lên chỗ tôi vừa ngồi, đáp: “Con bôi thuốc thôi.”

“Bôi thuốc mà làm gì náo loạn vậy? Tông Ưu Tuyền, hay ghê luôn đó!”

Tôi chảy dài hắc tuyết.  Ngàn sai vạn sai đều là người khác sai, bảo bối Thịnh Thịnh tiểu tôn tử của bà là tuyệt đối không có sai. Bà vào bếp lại, tôi nói nhỏ: “Nãy giờ bà ở nhà à?”

“Ừ, vừa nãy ở trong phòng vệ sinh.”

“Vào nhà là anh biết rồi sao?”

“Ừ, thì sao?”

“Anh đã biết mà còn như vậy với em…” 

Tông Thịnh cau mày: “Làm gì em? Tông Tưu Tuyền, em muốn nói gì hả? Bôi thuốc thôi mà nghĩ đi đâu vậy?” dứt lời, anh cúi sát vào người tôi, kề bên tai thì thầm: “Đêm nay thử làm lại tư thế ban nãy xem, xem anh có giết chết em không!”

Mặt tôi càng đỏ rực, tự mình xoa xoa hông, ủy khuất nói: “Em còn đau mà!”

“Yên tâm, không nứt xương. Xoa thêm vài cái là ổn rồi!”

Mười phút sau, chúng tôi xuống văn phòng ở dưới. Quả nhiên, Tông Đại Hoành đã bị vợ túm cổ về quê. Nghe nói, là mặt mũi máu be bét bị lôi về. Văn phòng hỗn độn! Nhiệm vụ sáng nay của chúng tôi là chỉnh đốn văn phòng!
 
Chương 252: Đừng coi tôi như Tông Ưu Tuyền có được không?


Edited by Meo_mup

Buổi trưa, vì bà có nấu cơm nên chúng tôi cũng không đi ăn cơm ở canteen mà ăn trên nhà. Suốt bữa ăn bà vẫn mắng mỏ  Tông Đại Hoành, mắng một lúc thì lôi cả ông vào nói chung luôn. Ông vốn dĩ không hay nói chuyện, nhưng bị nói quá thì cũng đáp vài câu:

“Tông Đại Hoành nó mới hơn 40, bà tưởng tôi còn 40 tuổi à, sắp xuống lỗ đến nơi rồi còn lo lắng cái gì hả, tự mình ôm rơm rặm bụng à?”

“Đám con gái thì để ý ông bao tuổi sao? Có để ý chỉ để ý xem ông có nhiêu tiền thôi!” 

Mắng thêm vài câu nữa bà mới vào chính sự.  “Tông Hồng nói, nó cũng muốn đi làm, ông coi sắp xếp việc cho nó đi.”

Tông Hồng chính là bà cô già ở quê chúng tôi, nghe bà nói thì cả ba người chúng tôi đều sững người. Có lẽ Tông Thịnh không có khái niệm lắm về sự tồn tại của bà cô này nhưng tôi thì biết. Tông Thịnh luôn ở bên ngoài, những tranh cãi giành giật này nọ ở quê nhà này tuy anh đã trở về nhưng cũng không muốn can thiệp. 

Bà anh nhìn tôi nói: “Ăm cơm đi, nếu cô thật sự cùng Tông Thịnh thành đôi, sinh chắt cho tôi thì phần cô cũng không thiếu đâu.” 

Ông không nói gì, vốn dĩ ông luôn nghe lời an bài sắp xếp của bà, bất quá lần này Tông Thịnh lại lên tiếng: “Cho cô ta làm ở mỏ quặng là được rồi, gần nhà nữa. Cô ta tới đây làm lại phải chuẩn bị chỗ ở cho cô ta.”

“Chỗ các ngươi bao nhiêu nữ nhân viên kinh doanh bất động sản, thêm một người thì sao? Chiều mai nó tới đó. Vốn định hôm nay đi luôn nhưng thấy vợ A Hoành  như vậy nên không dám đi cùng.”  

Sau bữa cơm, tôi ỉu xìu xuống văn phòng. Mỗi lần về quê bà cô kia lần nào cũng móc mỉa tôi, giờ lại gặp hàng ngày lúc đi làm, còn không phiền tới chết sao?

“Tông Thịnh, văn phòng bên tòa Linh Linh bao giờ xong anh?”

“Hai ba ngày gì đó là xong. Thứ sáu thì sẽ khởi công bên tòa nhà Linh Linh, bộ phận kinh doanh cũng chính thức hoạt động, tới chừng đó em đi thẳng qua đó luôn, không cần sang đây.” 

“Thứ sáu a, còn tới ba ngày lận.”

Văn phòng mọi người vẫn còn đang đi ăn, không có ai ở đây. Tông Thịnh bước lên một bước, chắn trước mặt tôi hỏi: “Có phải em không vui khi Tông hồng đi làm không?”

“Không phải, em chỉ nghĩ tới lúc gặp cô ta có chút không vui, cô ta độc  mồm độc miệng lắm.”

“Yên tâm đi.”

Ta cho rằng, Tông Thịnh nói yên tâm chính là việc chỉ phải chịu đựng có ba ngày, sau ba ngày tôi sang bên kia là xong. Nhưng tôi không ngờ tới, anh nói yên tâm là bảo cho bộ phận nhân sự cho cô ta đi làm ở nhà ăn, lại còn là bộ phận rửa chén trong bếp, không bao giờ gặp gỡ được tôi.

Tôi nghe Tiểu Mễ nói Tông Hồng đi tìm ông, nhưng ông không tiếp, chỉ cho thư ký ra nói chuyện. Cụ thể nói gì thì không biết, nhưng sau đó cô ta liền thanh thản ổn định ở nhà ăn rửa chén.

Chiều thứ năm, trời đột nhiên đổ mưa mà văn phòng thì chưa hoàn thiện nên chúng tôi đang ở ngoài bị ướt lướt thướt. Tiểu Trần quyết định xong việc rồi nên về công ty. Hơn ba giờ chiều chúng tôi về công ty. Vừa ra tới thang máy đã thấy đám đông bu đen trước cửa văn phòng của ông, tôi cũng không đi nữa mà ở lại nghe ngóng.

Bốn phía thực an tĩnh, có thể nghe được Tông Thịnh hét to: “Nếu ông nhất định dùng lão thì sau này đừng nghĩ tới gặp con nữa. Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mọi người mới tin con. Lão Bắc không phải như mọi người tưởng đâu. Ông, đừng ép con!”

“Ông đã liên hệ Lão Bắc rồi. Pháp sự ngày mai, bạn con muốn đi thì cho làm trợ thủ cũng được!”  
 
Chương 252-2: Đừng coi tôi như Tông Ưu Tuyền có được không? 2


Ông đã liên hệ Lão Bắc rồi. Pháp sự ngày mai, bạn con muốn đi thì cho làm trợ thủ cũng được!”  

“Lão Bắc nếu thật sự xuất hiện ở tòa nhà Linh Linh, con sẽ làm cho lão vĩnh viễn biến mất!” Tông Thịnh nói xong thì bỏ ra ngoài, phía sau là tiếng ông hét lên đầy bực bội: “Sao ta lại có đứa cháu vong ân phụ nghĩa đến vậy! Không có Lão Bắc, mày đã chết dưới cuốc đất của người ta từ lâu rồi!”

Tông Thịnh khựng lại, trước mặt anh là nhân viên công ty đang tụ tập. Sắc mặt anh tối sầm, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên trên trán. Có thể thấy anh đang cố nén giận, vậy mà có người còn dám bạo gan hỏi: “Tiểu lão bản, rốt cuộc làm sao vậy? Lão tổng làm gì mắng cậu vong ân phụ nghĩa? Sao cậu lại chết dưới cuốc của người khác?”

Có một nhân viên cũng là người trong thôn vội nói: “Đừng nói chuyện!”

Tông Thịnh thả lỏng bàn tay, nhưng những ngón tay vẫn không ngừng chuyển động, giống như tùy thời có thể phát động công kích. Tôi vội thả cái rương đang nâng cùng Tiểu Mễ xuống, mặc kệ cô ta hét lên mà vọt tới, đẩy anh ra khỏi đám đông.

Tông Thịnh đấm về phía cửa phòng tài vụ. Tôi cũng vừa tới ôm lấy eo anh.  “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh. Bình tĩnh một chút, bình tĩnh. Bình tĩnh.”

Tiếng động lớn khiến ông bước ra khỏi văn phòng. Ông nhìn về phía lưng Tông Thịnh, tôi ôm anh nên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của ông. Tôi vội buông anh ra, kéo nắm tay anh, rồi chạy tới cạnh ông nói: “Ông, mai con sẽ giải thích mọi chuyện. Tay  Tông Thịnh bị thương, con đưa anh ấy đi kiểm tra.”

Nói xong tôi kéo tay anh đi về thang máy, nhưng anh vẫn không chịu đi, quay người lại về phía ông, anh vừa định nói thì tôi nhón mũi chân, bịt miệng anh lại: “Chúng ta đi về trước, tay anh còn bị thương.”

Tiểu Lục nhìn tình huống, vội giúp tôi giải tán đám đông. Tôi kéo Tông Thịnh đi về hướng thang máy. Đám Tiểu Mễ còn đang ngơ ngác trước thang máy nhìn tôi, tôi nói: “Em xin nghỉ, chiều nay em xin nghỉ.” nói xong kéo Tông Thịnh vào thang máy, đóng cửa lại.

Anh bực bội hất tay tôi ra, dùng bàn tay đầy máu mà rút thuốc lá, ngậm trên miệng. Tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy điếu thuốc bị dính máu. Anh cầm bật lửa, quẹt vài lần nhưng không châm. 

Tôi vươn tay cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho anh. Động tác này của tôi khiến anh sửng sốt nhưng vẫn nghiêng đầu, ghé điếu thuốc vào ngọn lửa. Tôi châm thuốc xong, mới thấp giọng nói: “Dáng vẻ anh ban nãy trông thật dọa người đó.”

“Dọa người mà em còn xông lên. Không sợ anh sẽ đánh em à?”

“Ai mà nghĩ nhiều thế, chỉ là cảm thấy anh sắp bạo phát, nên phải lôi ngọn núi lửa là anh đi thôi!”  

“Núi lửa?”

“Đúng vậy, rất giống.”

Tông Thịnh cúi đầu nhìn tôi. Thang máy tới tầng trệt, anh ra khỏi thang đi thẳng ra xe. Mưa còn chưa tạnh nhưng anh không buồn để ý. Tôi vội bung dù che cho anh, nhưng mu bàn tay anh vẫn bị mưa xối trúng. Bàn tay còn chảy máu, thêm nước mưa càng làm người ta sợ hãi.

Lên xe, tôi vội lấy khăn giấy giúp anh lau sạch máu. Nhưng khi tôi vừa lấy khăn thì thấy anh đang tự  mình liến vết máu trên tay. Tuy niềm đam mê bé nhỏ này của anh tôi đã biết, nhưng lúc nhìn thấy vẫn ghê ghê. 

Anh từ từ quay sang nhìn tôi: “Em có phải cũng như mọi người không, thấy tôi chẳng giống ai? Trong mắt mọi người, Lão Bắc là người tốt, còn tôi chỉ là kẻ vong ân phụ nghĩa, cho nên, tôi thành kẻ cuồng giết người cũng là điều đương nhiên.”

Tôi buông khăn giấy trong tay ra, kéo tay anh rồi vươn đầu lưỡi liếm lên vết máu trên ngón tay anh. 

Động tác của tôi khiến người anh cương cứng, nhưng không rụt tay lại. Cứ thế nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng mê ly. Đột nhiên, anh rút tay lại, bàn tay anh đè lên gáy tôi, hung hăn hôn tôi. Trong miệng chúng tôi tràn ngập mùi máu, anh điên cuồng công thành đoạt đất không cho tôi lùi lại. 

Sau khi kết thúc nụ hôn, anh áp trán lên trán tôi, bàn tay vẫn giữ chặt lấy gáy tôi, giọng khàn đặc: “Vốn dĩ pháp sự ngày mai anh muốn để Ngưu Lực Phàm tới làm. Nhưng ông lại không nói anh biết đã liên hệ Lão Bắc, kêu Lão Bắc ngày mai tới làm pháp sự. Đó là tòa nhà Linh Linh, chính là để nhằm vào khách sạn Sa Ân đó. Nếu để Lão Bắc tới làm pháp sự, lão sẽ có rất nhiều cơ hội để sắp xếp những thứ ảnh hưởng tới chúng ta ở chỗ này. Anh đã cùng bọn họ nói qua, không nên tin tưởng Lão Bắc, chính là, bọn họ đều không tin anh. Bọn họ đều cảm thấy, anh là do Lão Bắc cứu, anh là do Lão Bắc nuôi lớn, anh làm như vậy chính là vong ân phụ nghĩa. Vì sao bọn họ chỉ tin vào điều đó mà không tin lời anh nói chứ!”

“Em tin anh! Tông Thịnh! Ông bà không tin anh không sao, em tin anh. Chuyện ngày mai mình nghĩ cách sau.” tôi nói.

Anh ngẩng đầu, nhìn tôi, nở nụ cười: “Về nhà!”

Tôi cứ tưởng mọi việc dừng ở đây. Nhưng hóa ra tôi đã quá coi thường Tông Thịnh. 

Anh vẫn chìm đắm trong hình ảnh tôi liếm ngón tay máu ban nãy, nên về đến nhà, không buồn kiểm tra vết máu trên tay mà xử tử tôi ngay tại cửa vào. Lại còn một hai phải…

Sau khi chúng tôi bình tĩnh lại, tôi lấy nước rửa vết mau trên bàn tay cho anh. Mu bàn tay anh đã không còn vết thương nào nữa. Anh ngồi trên ghế sô pha, gọi cho Ngưu Lực Phàm.

“Ngày mai chỉ có thể xem sao. Về phía Lão Bắc kia, cho dù ngày mai không thể hoàn thành pháp sự, cũng tuyệt đối không thể để cho Lão Bắc ở chỗ chúng ta động tay động chân…

Đương nhiên anh phải tới rồi, bất quá, ngày mai anh cứ coi như mình là người qua đường Giáp. Giúp tôi chú ý một chút coi Thẩm Kế Ân có  xuất hiện hay không là được rồi. 

Lực Phàm, bọn chúng lúc này có lẽ còn chưa rõ ràng lắm thực lực của anh, hơn nữa,  trong khoảng thời gian này, anh sẽ luôn ở gần tôi. Có khả năng, ba tháng sau bày trận sẽ để anh tham dự. Đừng phản bội tôi!”

Tông Thịnh nói xong thì tôi nghe một tràng cười rộ lên trong điện thoại. 

“Đừng có coi tôi như Tông Ưu Tuyền được không? Lão tử là nam nhân! Anh em thì là huynh đệ nghĩa khí. Tôi tiếp nhận tư tưởng yêu nước xã hội chủ nghĩa nhiều năm như vậy, còn không đến mức theo chân bọn chúng thông đồng làm bậy đi. Cậu ngày mai cần phải diễn kịch cho tốt đó. Lão Bắc cũng không phải dễ bị lừa đâu!” 

Mèo: Hức, lại còn một hai phải… tác giả hay ghê, một hai phải ba chấm là cái gì, là cái gì?!?!? Thặc là trong sáng quá mức mà!

Mà tác giả hay ghê chứ, nghĩ ra đủ thứ tình huống thót tim. Tới mức tui không ngừng dịch được mà!!!
 
Chương 253: Tông Ưu Tuyền định sẵn sẽ phải chết


Edited by Meo_mup

Tông Thịnh cúp điện thoại, tôi bực bội nói: “Nói hay nhỉ, làm như tôi phản bội mấy người rồi vậy?!”  

Tông Thịnh cúi đầu nhìn tôi lau sạch vết máu trên tay, cười vang. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, Lão Bắc đời này việc duy nhất lão từng làm đúng là chỉ định em cho anh. Khi anh nổi cơn cuồng bạo thì cũng chỉ có em dám đến gần anh, cũng chỉ có em sẽ…” anh không nói tiếp, ngón tay điểm trên môi tôi, cố gắng xâm nhập vào miệng tôi. Tôi há miệng, cắn ngón tay kia. Anh rụt tay lại, cười: “Ưu Tuyền, mai có lẽ sẽ khá loạn, em đừng xuất hiện.”  

“Không được! Chính vì có thể loạn nên em càng phải xuất hiện, đừng nói tới việc Thẩm Kế Ân dùng thân thể mới, Ngưu Lực Phàm chưa thấy qua, cho dù đứng ở trước mặt hắn, không chừng hắn cũng không biết, ít nhất có em thì có thể liếc mắt một cái liền nhận ra gã, không cho gã tới gần. Trường hợp loạn, Lão Bắc lại ở đó, nếu lão nói gì đó nữa thì chẳng phải em vẫn còn có chút tác dụng sao.”

Tông Thịnh tựa hồ do dự một chút, mới  nói: “Ngày mai anh sẽ giả dạng cuồng bạo nộ phát, đến lúc đó, nếu có mặt em thì ngược lại không diễn kịch được. Anh sẽ phá pháp sự của Lão Bắc, thời gian khởi công sẽ bị hoãn lại.”

“Uh, vậy đi, phải bình tĩnh, suy xét cho kỹ. Nếu không ấy thì mai em ngồi trong phòng kính xem mọi người đi vậy.”

“Ừ, cứ vậy đi. Ngày mai có lẽ sẽ loạn lắm, mà chỗ đó là công trường, em đi giày đế bằng đi.  Tiểu Trần có nói gì thì cứ kệ.”

Chuyện ngày hôm sau chúng tôi quyết định như thế. Nhưng chúng tôi không  ngờ Lão Bắc vậy nhưng lại đề nghị mọi người trong công ty đều kéo tới, nói là tăng nhân khí cho pháp sự càng thêm thuận lợi. Cứ như vậy, chúng tôi đứng khai trương văn phòng kính từ sáng sớm. 

Tông Thịnh mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm, gần như xanh đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, cổ áo sẫm màu, nhìn thật trẻ trung, nhưng cũng thật chuyên nghiệp. Trong công ty mọi người đến rất đông, dường như đều đã quên chuyện hai ông cháu cãi vã hôm qua. Hai ông cháu sóng vai cùng khai trương văn phòng bộ phận kinh doanh. 

Phía trên văn phòng có một tấm biển kim loại, tấm vải đỏ phủ được kéo xuống, tấm bảng viết: “Văn phòng kinh doanh Quảng trường Ưu Phẩm”.

Không biết, chữ Ưu này có phải xuất phát từ tên tôi không, nhưng nhìn thấy tôi có cảm giác đây chính là món quà  mà Tông Thịnh tặng cho mình.

Pháo nổ tưng bừng. Trên thảm đỏ trước văn phòng, Tông Thịnh nhìn tôi cười. 

Tôi cũng nhìn anh mỉm cười. Tiểu Mễ đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng:  “Thật là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét a, nam nhân tốt như vậy, lại rơi thẳng vào đầu cô rồi!”
 
Chương 253-2: Tông Ưu Tuyền định sẵn sẽ phải chết 2


Sau đó, các lãnh đạo thành phố tới phát biểu, nói rằng họ rất mong chờ tương lai nơi đây sẽ trở thành một khu kinh doanh mới của thành phố.

Tiếp đó, là xổ số dành cho người qua đường, dòng người chen chúc xô đẩy, trong đám đông tôi nhìn thấy Ngưu Lực Phàm. Hôm nay nhìn hắn thật đặc biệt, mặc vest, tôi chưa từng thấy hắn ăn mặc như vậy. Vì đã quá quen thuộc nên tôi mới nhận ra hắn, chứ nếu không thì có lẽ  sẽ hoàn toàn không nhận ra.

Tôi nhìn quanh, nhưng không tìm thấy  Thẩm Kế Ân.

Giữa trưa 12 giờ, bắt đầu làm pháp sự. Một đám người đều ôm tâm thái xem náo nhiệt, đi theo vào công trường. Tôi không biết bên trong tình huống là như thế nào, tôi hiện tại chỉ có thể đứng trước văn phòng dọn dẹp. Nhưng buổi sáng tôi thấy một chiếc máy móc được buộc vải đỏ trên công trường. Trên bãi đất trống của công trường cũng bày biện  bàn thờ linh tinh này nọ.

Tôi rất hồi hộp, không biết Tông Thịnh sẽ làm gì. Nhưng dù hồi hộp đến đâu, tôi cũng kiềm chế bản thân, không cho phép mình đi xem náo nhiệt. Nếu tôi xuất hiện, vở kịch của Tông Thịnh sẽ không tiếp tục được.

Ngưu Lực Phàm đi theo đám người, đi vào trong công trường, mà vai chính chân chính, Lão Bắc mặc đạo bào, đi theo ông của Tông Thịnh lúc này mới chậm rãi đi về hướng công trường. Đám đông thấy lão thì thực tự nhiên né qua thành một con đường cho lão qua. 

Khi Lão Bắc đi ngang qua văn phòng thì dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn tôi đang sắp xếp chậu hoa ở hai bên cửa văn phòng. Tôi cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy, và trái tim tôi trở nên lo lắng hơn. Ở đây có rất nhiều người, lão sẽ không thể làm gì tôi được.

Sắp xếp xong, quay về thì Lão Bắc ở cách tôi hai mét và nói với tôi:i: “Ưu Tuyền à.”

Lão thở dài, nói: “Hôm qua lão gia có xin lỗi ta. Ta biết, con và Tông Thịnh còn giận ta. Nhưng, con thông cảm cho lão già ta đi. Ta thật sự coi Tông Thịnh như cháu ruột mình mà nuôi lớn, ta không muốn nó chết.  

Lúc trước ta ngàn tính vạn tính, tìm cho Tông Thịnh rồi tính huyết khế rơi vào con, lại không nghĩ rằng, chuyện này cứu Tông Thịnh, hại con. Lão Tông à.” Lão Bắc chuyển hướng về phía ông, tiếp tục nói, “Hôn nhân của Tông Thịnh cùng Ưu Tuyền không thể tiến hành. Nếu hai đứa nó bên nhau, Tông Thịnh không có việc gì, Ưu Tuyền nhất định phải chết. Lúc trước cũng là ta có tư tâm. Ta suy nghĩ nhiều năm như vậy rốt cuộc nghĩ thông suốt. Hôn sự của bọn họ vẫn là thôi đi.”

“Lão Bắc tiên sinh, cái này, về sau rồi nói sau, hôm nay còn phiền người.” Ông vội nói rồi đưa tay mời, đưa Lão Bắc hướng vào trong đi. Lão Bắc nhìn tôi, mặt ra vẻ tràn đầy hối hận rồi mới đi vào công trường.

Tim tôi chùng xuống, những gì Lão Bắc nói không biết đúng sai thế nào, nhưng rõ ràng nếu  nếu tôi rời khỏi Tông Thịnh mà nói, đối bọn họ tuyệt đối là chuyện tốt.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì Lão Bắc nói, thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh tôi.

"Ta đã nói mà Tông Ưu Tuyền, ngươi muốn mạng sống của mình không, hay là vì chút tiền cho gia đình mà bán mạng luôn? Đi theo quỷ thai, hừ, cô cô hỏi ngươi một câu, cái kia của nó lạnh lắm đúng không? Lúc làm với nó có  sợ không?”
 
Chương 253-3: Tông Ưu Tuyền định sẵn sẽ phải chết 3


Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì Lão Bắc nói, thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh tôi. "Ta đã nói mà Tông Ưu Tuyền, ngươi muốn mạng sống của mình không, hay là vì chút tiền cho gia đình mà bán mạng luôn? Đi theo quỷ thai, hừ, cô cô hỏi ngươi một câu, cái kia của nó lạnh lắm đúng không? Lúc làm với nó có  sợ không?”

Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn qua: “Cô, ngươi tới nơi này làm gì?”

“Ta tới đưa cơm hộp a? Một hồi pháp sự làm xong rồi, đám quản lý đều đi ăn ở ngoài, ngươi cho rằng  loại bình hoa nữ nhân các ngươ icòn có thể đi theo ăn cơm? Nếu không phải ta đưa lại đây, các ngươi liền đói đến buổi chiều đi.”

“Vừa lúc, cô cũng có thể gặp gỡ nhiều người, coi có ai thuận mắt không thì xin số điện thoại đi.”

“Ngươi! Tông Ưu Tuyền, ta đắc tội ngươi như thế nào mà cứ nói chuyện với ta như thế?”

Tôi lườm cô ta, chẳng buồn đáp. Mỗi lần cô ta đều là người gây chuyện, giờ lại còn hỏi ngược lại tôi. 

Vài phút lúc sau, công trường truyền đến tiếng ồn ào. Có người thét chói tai, có người chạy ra bên ngoài, tôi nóng ruột, muốn chạy sang xem sao nhưng lại cố kìm nén, nắm chặt tay, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay, tự nhắc nhở bản thân không được đi xem. Cứ để cho Tông Thịnh náo loạn trong đó.   

Thật nhanh chóng đã thấy Tiểu Mễ chạy tới hét lên với tôi: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, tiểu lão bản, tiểu lão bản…”

“Anh ấy thế nào?”

“Anh ta lật đổ bàn thờ, còn một người xách theo kiếm gỗ đào, liền xông lên lầu. Con gà cúng, con gà… bị anh ta xé xác, thật đáng sợ! Em mau đi xem một chút đi.”

“Anh ấy không đả thương ai chứ?”

Tiểu Mễ do dự một chút, mới nói: “Không có. Hình như không có.”

Tôi thở phào, nói khẽ: “Không làm ai bị thương là được rồi.” Tông Thịnh nếu thật sự bạo tẩu mà nói, trông sẽ vô cùng khủng bố, móng tay còn có thể cắt đứt kim loại. Đả thương người khác vô cùng vô lý. Nhưng nếu không ai bị thương thì tức là đang diễn kịch.  

Lúc này, Tông Hồng cũng chạy từ trong ra, kéo tôi về phía công trường. “Tông Ưu Tuyền, mau đi! Tông Thịnh điên rồi! Ngươi mau đi xem một chút a.”

Tôi bị Tông Hồng lôi kéo tới, trong công trường mọi người đều bỏ chạy khá xa. Ngẩng đầu lên thấy tòa nhà kia chông chênh, trước bàn thờ đã bị lật đổ, gà con thì bị xé đứt đầu còn đang co giật trên mặt đất, máu gà vương vãi khắp nơi.

Lão Bắc đứng gào lên. “Xảy ra chuyện rồi. Lão Tông, tòa nhà này không thể khởi công, nếu làm thì Tông Thịnh sẽ  có chuyện. Mọi người mau giữ Tông Thịnh lại.”

Ông Tông Thịnh vừa vặn thấy tôi, kéo tôi tới quát: “Đi đem Tông Thịnh kéo trở về. Đừng để cho nó xảy ra chuyện trong đó.”

Trong công ty không ít người từng thấy khi Tông Thịnh phá cửa tôi đã kéo anh lôi đi. Cho nên khi ông đề nghị thì không ai nói gì, ai cũng cho rằng, tôi vốn dĩ nên làm như vậy. Ai kêu tôi là bạn gái Tông Thịnh chứ?

Lão Bắc lại kéo tôi lại. “Ưu Tuyền, đừng đi, con đừng bao giờ đi, con đi thì chỉ có thể chết trong tay nó. Giờ nó căn bản không nhận ra ai cả, con đừng đi! Ta không muốn hại chết con, ngươi con là người vô tội.” Lão Bắc khóc, lão nước mắt doanh tròng.

Nếu không phải đã từng thấy lão đứng trước thi thể đứa bé mười ba tuổi kia, trên thi thể còn bị lão cắm đinh gỗ đào để rút máu, nói không chừng tôi cũng sẽ cảm thấy Lão Bắc chính là một người thiện lương, lão vừa muốn giữ được Tông Thịnh, lại cũng không muốn hại tới tôi. Người già mà khóc luôn làm người ta đau lòng.

Nhưng, tôi vốn rõ lão không phải người tốt lành gì. Nước mắt chỉ để diễn cho ông Tông Thịnh xem.

Ông Tông Thịnh vẫn kéo tôi: “Mau đi lên. Chậm trễ mà Tông Thịnh ngã xuống thì làm sao bây giờ! Ưu Tuyền! Nhà của chúng ta nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, còn không mau đi!”

Tôi vừa dợm chân đi thì đã bị kéo lại. Tôi vừa quay đầu lại thấy người kéo mình chính là Tiểu Mễ. Tiểu Mễ nói: “Ưu Tuyền, đừng đi. Tòa nhà đã bị sập như vậy, rất nguy hiểm. Ngã một cái là xuống đến tận tầng hầm. Toàn là thép khắp nơi, nguy hiểm lắm.”

Tông Hồng kéo Tiểu Mễ sang một bên: “Mày thì biết cái gì? Nó có chết cũng là chết cho Tông Gia bọn tao, từ nhỏ tới lớn xài không biết bao nhiêu tiền của nhà bọn tao. Giờ kêu nó đi đưa Tông Thịnh xuống thì sao? Có chút việc như vậy mà không làm thì ai làm?”

“Chút việc sao? Tòa nhà này đã như vậy, chẳng biết sẽ sập xuống lúc nào.” Tiểu Mễ hét lại. Đồng thời, không hiểu sao mấy tảng bê tông cũng rơi thẳng xuống tầng trệt.
 
Chương 254-1


Tôi nhìn Lão Bắc bên cạnh, cười gượng một chút: “Lão Bắc tiên sinh, ông lựa ngày thật không tốt lắm!” Tôi  nói tuy rằng không lớn, nhưng mấy người cùng thôn chung quanh ũng đều nghe được. Nói xong câu đó tôi mới đi về phía cầu thang.

Tòa nhà Linh Linh vốn dĩ lúc trước đã phá bỏ một phần, toàn bộ phần trần ở chính giữa tòa nhà đã bị phá sập tạo thành một lỗ thủng to. Từ tầng trệt có thể nhìn thấy tận trời cao. 

Bước trên cầu thang lung lay, nói không sợ là xạo. Tôi vịn vào tường, thật cẩn thận mà hướng lên phía trên đi vừa đi, vừa sợ cầu thang sụp xuống.

“Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi gọi khẽ. Lầu 2, lầu 3, lầu 4… anh đâu mất rồi? Nếu là diễn kịch, chạy đến lầu 2 rồi trốn đi không phải được rồi sao, chạy gì mà chạy lắm thế?  

“Tông Thịnh, trả lời em xem nào!” đến lầu 4, tôi đi đến đâu thì gạch vữa rơi tới đó. Chân tôi mềm nhũn tới đi cũng không nổi, vội dựa vào vách tường ngồi xuống.  

“Tông Thịnh!” tôi gọi lớn vài tiếng, nhưng vẫn không nghe đáp lại. Tôi thở hồng hộc, sợ hãi lầm bầm: “Không phải là thật sự bạo tẩu đó chứ?”

“Nói bừa cái gì hử! Nếu anh thật sự bạo tẩu thì đã có vài người có chuyện rồi!” Nghe thấy giọng Tông Thịnh, tôi vội nhìn qua. Anh lững thững đi từ trên lầu xuống, chậm rãi ngồi xuống cạnh tôi. 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không thể tin được anh đã xuất hiện bên cạnh tôi, mặt một bộ đồ sang trọng vậy mà ngồi trên bậc cầu thang cạnh tôi.

“Này, quần áo của anh đắt lắm đó?” Tôi cau mày.

“Chỉ để ý quần áo, không để ý anh sao?”

“Anh chẳng phải chả có chuyện gì sao?”

Tông Thịnh vươn tay, đỡ đầu tôi dựa vào ngực anh. “Đi lêncó sợ không?”

Tôi ngồi nghe tiếng tim anh đập, trầm ổn, mạnh mẽ. Tôi dường như không cần suy nghĩ, đáp  “Không sợ.”

“Mồ hôi lạnh chảy đây này, còn nói không sợ?”

Tay anh quệt ngang trán tôi, lúc này tôi mới để ý mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.  Tôi vội cúi đầu vỗ vỗ lên mặt, nhịn không được bèn hỏi: “Chúng ta đi xuống đi!”

Tôi vừa rướn người thì anh đã kéo tôi ngồi lại:  “Ở đây ngồi một lát, chúng ta nói chuyện vài câu nào.”

Tôi nghi hoặc ngồi lại, nhìn anh. Hiện tại, chúng tôi coi như là đang ở chung rồi, mỗi ngày đều bên nhau, còn ngồi nói chuyện gì? 

Anh kéo kéo cổ áo, cởi nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm. Anh không nói thẳng, mà cứ trầm mặc rồi mới nói: “Lão Bắc tuy rằng lòng dạ rất sâu, nhưng là anh cảm giác ban nãy lão nói không hề sai.”

“Lão nói cái gì?” Lão Bắc vừa rồi nói rất nhiều, tôi không biết Tông Thịnh nói tới câu nào.

“Em ở bên anh thì nhất định phải chết.”

Tôi cười xòa: “Ai mà chẳng phải chết? Làm gì có ai sống lâu trăm tuổi!” 

“Bị anh hại chết.” anh nhẹ nhàng nói. 

Tôi trầm mặc, cúi đầu dựa vào ngực anh, lại nghe tiếng nhịp tim anh, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại, chúng ta đều phải hoàn thành việc trước mắt của mình. Còn nữa, lời  Lão Bắc nói mức độ đáng tin không cao lắm. Lão chỉ ước gì em rời khỏi anh thôi! Chúng ta không thể làm theo tâm nguyện lão được!”

Anh nặng nề thở hắt ra: “Anh vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.”

Tôi đẩy anh ra, đứng lên rồi duỗi tay ra nói: “Đi thôi, chúng ta đi xuống. Coi bộ hôm nay mọi chuyện sẽ dừng  ở đây. Tuy chuyện hôm nay đã khiến nhiều người biết anh là phần tử nguy hiểm. Sau này anh sẽ đối mặt như thế nào?”
 
Chương 254-2


Đại bộ phận đều là người trong công ty, dám loằng ngoằng thì đuổi việc.” Anh nắm tay tôi đứng lên. Chỉ là điều chúng ta không nghĩ tới là anh nắm tay tôi đứng lên khiến tôi lại ngã nhào xuống khiến anh lại ngã ngồi lên bậc thang. Tôi đè lên anh, mà sau lưng anh là bậc thang lổm chổm.  

Tôi vội cuống quít bò dậy, miệng liên hồi xin lỗi, lại nhìn anh, khuỷu tay đã xây xát đầy máu.  

Tôi vội tìm khăn giấy mới nhớ ra mình bị Tiểu Mễ kéo đi nên không có mang theo túi.  

Tông Thịnh tự mình đứng lên: “Không có việc gì, như vậy mới càng giống thật.” Anh còn cố ý cởi áo khoác ra, rồi kéo áo sơ mi ra khỏi quần rồi mới nắm tay tôi đi xuống dưới. 

Lúc tôi đi một mình đã thấy các bậc thang lung lay run rẩy, giờ đi hai người thì cảm giác lung lay càng rõ  hơn. Trong lúc nhất thời tôi sợ tới mức dán chặt vào vách tường không dám cử động. 

Tông Thịnh quay đầu lại nhìn tôi: “Đừng sợ, sụp không được đâu. Kết cấu này chịu lực còn tốt lắm…”

Tông Thịnh nói một đống lý luận, tôi nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy cầu thang lung lay đến mềm nhũn cả chân. 

“Nếu không anh bế em?”

“Anh bế em chẳng phải trọng lượng càng nặng hơn sao?” 

“Vậy anh cõng em?”

“Cõng với bế không phải giống nhau sao?”

“Vậy em phải làm sao bây giờ? Nếu không anh ôm em nhảy xuống nhé!”

“Nhảy xuống không phải chết càng nhanh hơn sao?”

Tông Thịnh cau mày: “Vậy em muốn thế nào? Đâu thể ở đây suốt cả đêm đâu!” 

“Anh xuống trước đi, em lần xuống sau.” tôi ngồi bệt xuống bậc thang, cứ thế lết từng bước một. 

Tông Thịnh nhân lúc tôi không chú ý đột nhiên xốc cách tay tôi lên, bế thốc lên, vừa bế vừa mắng: “Dũng khí lúc đi lên đâu hết cả rồi?”  

Lúc xuống tới nơi, đám đông đã vãn đi không ít, nhưng đương nhiên cũng còn ít người ham hố nhiều chuyện đứng chờ. Thấy chúng tôi, Lão Bắc vội chạy tới trước mặt tôi: “Tông Thịnh...”

Tông Thịnh đặt tôi xuống, nhìn bàn thờ bên kia nói: “Hôm nay coi bộ hỏng rồi, đợi chọn ngày lành khác. Ông, bọn con về trước.” 

Anh căn bản không để ông mở lời đã kéo tôi ra xe. Tiểu Trần đứng trước cửa công trường sửng sốt nhìn chúng tôi, có lẽ cũng bị dọa cho ngu người. Tông Thịnh kêu: “Tiểu Trần, mang vài người dọn dẹp mấy thứ mê tín dị đoan bên kia đi. A Hoàng, cho người ở công trường đúng 5 giờ chiều, treo chín phong pháo từ nóc tòa nhà xuống, pháo vừa nổ thì cho máy móc bắt đầu làm việc. Nhớ canh thời gian cho kỹ, nếu trễ nải thì đem mạng tới đây nói chuyện.”

Chúng tôi cũng không về nhà, mà đánh một vòng lớn, rồi chạy tới trước cửa một cửa hàng thức ăn nhanh đón Ngưu Lực Phàm. Việc này phát sinh tốn thời gian, khiến chúng tôi không có cách nào ăn uống. Ngưu Lực Phàm còn chưa tới, chúng tôi đã gọi đồ ăn, ngồi chờ.
 
Chương 254-3


2 giờ rưỡi thời, đồ ăn đã mang lên. Ngưu Lực Phàm cũng lại đây. Hắn ngồi xuống, đưa điện thoại cho tôi: “em nhìn xem có thấy Thẩm Kế Ân không?”

Tôi mở điện thoại lên thì thấy một album ảnh có rất nhiều hình. Vừa mở hình ra để xem thì đã nghe Tông Thịnh nói: “ăn cơm trước đi, hôm nay lão Bắc đã đến rồi, Thẩm Kế Âncó thấy hay không thấy cũng chẳng sao, bởi vì Lẵo Bắc có ở đó rồi.”

Vừa ăn cơm, Ngưu Lực Phàm vừa hỏi: “Chín phong pháo đó là xử lý được hết sao?”

“Chín phong pháo, 05.00h chiều khởi công, bọn họ có thể làm được bao nhiêu đây? Cũng chỉ là tôi muốn câu giờ mà thôi. Ngày mai 05.00h sáng tôi đi làm pháp sự bổ sung là được rồi.”

“Hóa ra cậu đã tính toán tốt cả rồi phải không?” Ngưu lực Phàm có chút ngoài ý muốn, có lẽ việc làm Pháp sự bổ sung này hắn cũng không biết cách làm.

Một lát sau, ngu lực phạm hỏi tôi cảm giác khi đi vào công trường ban nãy. Tôi kể lại rất nhiều chuyện, ví dụ như tôi nói về thép lung lay dưới chân, tôi toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, cuối cùng còn ngồi dán xuống mặt đất. Tôi cùng Ngưu Lực Phàm hi hi ha ha nói cười, cũng làm cho những khẩn trương lúc trước dần dần buông lỏng.

Ăn xong bữa cơm, Tông Thịnh cùng Ngưu lực phàm chuẩn bị cho pháp sự sáng sớm hôm sau. Biết tôi đã bị dọa đến quá sức, Tông Thịnh liền gọi taxi đưa tôi về nghỉ trước.

Tôi cũng không từ chối, những việc bọn họ chuẩn bị tôi cũng không biết mấy, nên cũng không giúp được gì. Còn nữa, hôm nay lúc ở trên cầu thang đổ mồ hôi lạnh, lại còn gặp gió thổi nên có cảm giác lạnh buốt trong người. Tôi cảm giác được nhiệt độ của cơ thể vẫn tăng lên không ngừng, không biết chừng đêm nay sẽ sốt mất. Tôi vẫn nên nhanh chóng trở về nhà tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc. Nếu lúc này mà tôi lại bệnh nữa thì chính là gây thêm phiền toái cho Tông Thịnh.

Taxi chạy từ nơi phồn hoa đô hội đến tiểu khu nhà Tông Thịnh, xe vừa dừng lại tôi xuống xe chưa kịp tìm thấy tiền để trả thì đã có một bàn tay nắm cổ tay của tôi kéo qua một bên.

“Á!” tôi giật mình kêu lên thành tiếng, nhưng cũng chỉ là một tiếng thôi vì tôi đã nhìn thấy người kéo tôi lại là mẹ.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tôi Ta gạt tay mẹ ra, “Con còn đang tìm tiền đấy” Tôi nhận tiền thối, hỏi mẹ:  “ ba mẹ tới đây bằng cách nào? Còn tìm đến nơi đây nữa.” Hôm nay không chỉ có mẹ, ngay cả ba cũng tới. Ba tôi mặt đen xì đứng bên cạnh không hé môi.

Tôi mới vừa xoay người liền nghe được mẹ nói: “Đi, cùng mẹ về quê.” mẹ kéo tay của tôi, dáng vẻ quyết không buông tay, lực tay cũng vô cùng lớn khiến tay tôi cũng đau.

Tôi vội vã hô: “Mẹ, buông con ra đã. Ba mẹ còn chưa có xem qua nhà mới của Tông Thịnh nhỉ, đi, con đưa ba mẹ vào xem. Tối nay còn không biết có anh ấy trở về hay không, đêm nay ba mẹ ở lại đây đi!”

Mẹ tôi vẫn không buông tay mà mắng tôi: “con còn muốn đi theo nó nữa sao? Mẹ nghe người trong thôn trở về nói rằng con nhất định sẽ bị nó hại chết đó. Con có biết trong thôn nói gì về nhà chúng ta không? Chỉ trong một buổi chiều, bọn họ đều đồn rằng Lão Bắc bảo nếu con đi theo Tông Thịnh thì con sẽ bị nó hại chết đó. Nhà của chúng ta là tham tiền của nhà bọn họ nên dùng mạng của con đổi lấy tiền đó. Con mau cùng mẹ trở về.”
 
Chương 255


Đầu tôi như phình to. Có bao lâu đâu mà tin tức đã kịp lan tới rồi! Lão Bắc bảo hôm nay làm pháp sự kêu đông người tới xem để vượng khí gì đó, tôi giờ lại cảm thấy việc lão muốn chính là việc lão nói Tông Thịnh hại chết tôi sẽ mau chóng truyền tới tai ba mẹ tôi.

“Mẹ, mẹ nghe con nói vài câu có được không? Tông Thịnh không phải vậy đâu, con và anh ấy sống chung với nhau rất tốt. Lão Bắc nói không phải cái gì cũng đúng. Chẳng phải ngày trước thầy bói cũng từng nói bệnh của ba sẽ không trị khỏi sao?!”

“Con muốn cả thôn xì xầm bàn tán chuyện nhà mình sao? Ba mẹ không cần tiền của nhà bọn họ đâu, chỉ cần con bình yên là được. Giờ nói lại, hôn sự kia bỏ đi, tiền trả cho nhà họ. Giờ con còn đòi ở cùng với nó, muốn cho cả thôn đàm tiếu nói là con dâng tới cửa nhà họ sao?? Tông Ưu Tuyền, sao con lại hạ tiện tới vậy?”

Tôi không nhịn nổi nữa, nếu là người khác nói thì tôi cười trừ cho qua, nhưng mà mẹ tôi nói như vậy… có ai nói con mình như vậy không? Tôi hét lớn: “Mẹ! Mẹ biết mình đang nói gì không?” 

“Mẹ biết, con hạ tiện, đi theo trai không chịu rời đi. Thiên hạ này đàn ông đâu chỉ có mình Tông Thịnh nó mới có cái khúc thịt kia, giờ con còn ăn vạ cầu xin nhà bọn họ không chịu rời đi sao? Cả mạng con cũng không cần sao?”

“Mẹ! Mẹ đừng có nói chuyện khó nghe như vậy được không?”

Chúng tôi tranh cãi khiến người đi đường nhìn qua không ít. Ba tôi bên cạnh nói khẽ: “Đừng tranh cãi, về nhà rồi nói.”

Nhưng ba lên tiếng không có tác dụng, giọng của ba đã bị tôi và mẹ lấn át.

“Chê tao nói chuyện khó nghe? Vậy mày đừng có làm chuyện như vậy!”

“Con đã làm cái gì? Mọi người đều chẳng hiểu gì cả. Lão Bắc nói bọn con phải ở bên nhau thì mọi người không cần hỏi, ba đi cầm tiền nhà bọn họ. Lão Bắc nói bọn con không đươc ở bên nhau thì hai người tới dẫn con đi, vậy hai người coi Lão Bắc là gì? Là ba hay là mẹ của hai người?! Hắn nói cái gì thì chính là cái đó sao? Ba mẹ có từng suy xét cho cảm thụ của con không? 

Lúc trước, khi Tông Thịnh mới quay về, con không hề  muốn ở bên anh ấy, nhưng thái độ của hai người ra sao? Muốn hai người tốt đẹp, vì gia đình của mình êm đẹp, hai người bảo con theo anh ấy. Giờ người ta chỉ cần nói một câu thì hai người tới lôi con đi, có coi con là con gái không? Hay trong mắt hai người con chỉ là một món đồ?”

“Ba mẹ chẳng phải luôn hy vọng con sốt tốt sao, mọi thứ khác đều không quan trọng. Đi, về với mẹ!” Mẹ tôi lại túm lấy tay tôi kéo về bến xe buýt.
 
Chương 255-2


Tôi gạt tay mẹ ra: “Mẹ, giờ con nói thật rõ ràng với mẹ, con muốn cùng Tông Thịnh ở bên nhau. Không phải ai đó nói vài câu là quyết định được, đây là việc của hai chúng con, tự chúng con sẽ lựa chọn và làm chủ.” tôi hét lên với mẹ.

Điều tôi không ngờ tới là mẹ đã tát thẳng vào mặt tôi, miệng thở hổn hển: “Có phải mày chết cũng phải theo nó không?”

Tôi đưa tay bụm mặt, gào thét trả lời: ”Phải!”

“Tao chết mày cũng phải theo nó đúng không?!”

Tôi cứng cả người, câu hỏi này tôi không thể trả lời. Mẹ tôi kéo tay tôi nói:

“Mày hôm nay không về với mẹ thì mẹ chết trước mặt mày cho xong. Dù sao, giờ mà tao về lại thôn thì người trong thôn cũng sẽ rủa xả nhà chúng ta. Bác mày nghe xong thì sang nhà mắng ba mẹ. Người ngoài thì thôi, bác mày cũng nói thế! Hôm nay, bất kể thế nào mày cũng phải về với mẹ!”

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Tông Thịnh, vì chuyện này tôi cũng không xử lý được, nhưng nếu anh chỉ cần nói với bà một tiếng, với uy vọng của bà trong thôn thì chuyện có lẽ sẽ khác. Nhưng tôi vừa lấy điện thoại ra đã bị mẹ giật lấy đập xuống đất. 

Ba tôi đau lòng kêu: “Đừng đập, tốn tiền mua mà!” nhưng điện thoại đã nát thành ba mảnh. Ba tôi nhặt nhạnh lại, vừa lúc xe bus cũng tới nơi. Tôi bị mẹ đẩy lên xe, hốc mắt đỏ hồng. Tôi không nghĩ tới lời nói vớ vẩn của Lão Bắc mà làm cho mọi chuyện thành ra như vậy. 

Lên xe, mẹ tôi vẫn níu chặt tay tôi như thể sợ tôi sẽ bỏ trốn. Tôi cũng không thể làm gì ba mẹ, lúc này tôi cũng chỉ có thể theo bọn họ về trước.

Tôi dựa trên xe, nhẹ giọng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ một hai phải đưa con về, là quan tâm tới sống chết của con, hay quan tâm tới việc bị người trong thôn mắng mất mặt?”

Mẹ lườm tôi, dáng vẻ tức giận, không trả lời. Tôi cắn môi cố nén khóc. Tôi tự an ủi bản thân là không có gì, chỉ là về nhà vài ngày thôi, Tông Thịnh không thấy tôi sẽ nghĩ tới chuyện tới nhà tôi tìm. 

Chúng tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về thôn. Xuống xe, còn phải đi bộ một wquãng đường dài mới tới nhà. Ba tôi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu biết sẽ phải chia tay vầy thì lúc trước đã đòi nhà họ thêm chút tiền, mua cái xe, có xe thì đi lại đỡ biết mấy.”

Mẹ tôi tức giận nói: “Tự ông không có bản lĩnh còn tính toán đem Ưu Tuyền đi đổi lấy tiền?”

“Này, tôi không có bản lĩnh hả? Hồ trong thôn chẳng phải tôi thầu sao? Hai năm nữa kiếm được tiền, tôi không cần cái mụ già như bà, tôi muốn đổi…” 
 
Chương 255-3


Ba tôi còn chưa nói xong mẹ tôi đã gào lên: “Vậy đổi luôn từ giờ đi! Tiền thầu ao hồ còn không phải dùng Ưu Tuyền đổi lấy sao?”

Hai người bọn họ lại cãi nhau.

Cũng vì đã về tới thôn nên mẹ cũng không kéo tôi nữa. Tôi liền không để ý tới bọn họ, đi thẳng về nhà. Hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Mệt tới mức tôi như nhũn cả người ra không còn chút sức lực. Tôi chẳng còn sức mà nghe họ cãi vã, vừa đi vừa xoa má bị tát ban nãy. Hơn nữa, tôi thấy sao nóng quá, mặt cũng nóng. Tự mình sờ trán, quả nhiên tôi sốt rồi. Hôm nay lúc ra mồ hôi lạnh tôi đã có cảm giác nhưng không nghĩ tới mình thực sự sốt rồi. 

“Ba mẹ, hai người đừng cãi nữa được không?” tôi thều thào nói.

Về tới trước cửa nhà tôi mới phát hiện túi vẫn còn ở văn phòng chưa lấy. Trên người tôi mặc đồng phục, túi đồng phục bé nên cũng chỉ đủ để nhét điện thoại mà thôi. Mà giờ thì điện thoại trong tay ba, tôi cũng chẳng có chìa khóa để mở cửa. 

Tôi nhũn cả người ngồi sụp xuống bậc thềm. Nhà mới xây lại, bậc thềm thấp, không như trước kia, ngồi xuống thấy lạnh băng. Cảm giác lạnh băng xuyên qua quần áo truyền vào người cảm thấy càng thêm lạnh. 

“Ba, mẹ!” Tôi gọi. Dù cho nhà tôi hôm nay có chút loạn, dù cho ban nãy tôi có nói hỗn. Nhưng tôi biết bọn họ sẽ không thật sự tức giận tôi. Nếu ba mẹ biết tôi sốt thì sẽ sang hỏi han ngay. Nhưng mà bọn họ còn đang ở kia cãi nhau. Ba tôi trước giờ trước mặt người ngoài thì nhu nhược, nhưng luôn tỏ oai phong trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không người, hai người có thể cãi nhau hàng tiếng đồng hồ.

Có ánh sáng đèn pin quét tới, giọng bá tôi truyền tới: “Ưu Tuyền, là con sao? Ưu Tuyền?”

“Dạ, là con.” 

“Giọng con sao vậy?” Bác đi tới, đèn pin chiếu tới tôi, rồi lại hướng về phía ba mẹ tôi còn đang cãi nhau. Sau đó, mọi việc có chút loạn. 

Mẹ đưa tôi về nhà kiểm tra thì thấy sốt 39.5 độn. Bác tôi lấy xe chở tôi lên trạm xá, làm thủ tục nhập viện. Đến nửa đêm về sáng thì tôi trên cơ bản chính là mơ mơ màng màng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển.

Đáng giận nhất là khi y tá dùng cồn lau người cho tôi thì lại thấy những dấu vết mà Tông Thịnh lưu lại trên người tôi. Dưới mắt mẹ tôi thì đó không phải là dấu hôn, mà là dấu vết bị ngược đãi. Càng nói càng sai. Trong lúc mơ màng tôi nghe mẹ khóc lóc với ba, nói tôi mệnh khổ này nọ. 

Đầu tôi đau muốn nứt ra, muốn nói bà đừng nói nữa để tôi ngủ một chút, nhưng tôi chẳng còn sức để nói, hơi thở nóng rực. Cứ thế, mơ màng tới tận lúc tôi tỉnh lại đã là tối hôm sau. Theo thói quen, tôi đưa tay quờ quạng đầu giường để tìm điện thoại xem giờ thì mới nhớ ra đây là bệnh viện, và không có điện thoại.

Tôi mở mắt ra thấy bác gái. Bác thấy tôi tỉnh thì chạy lại đỡ tôi, nói bà cũng mới đến. Mẹ tôi mặt xanh lét, nhìn như sắp xỉu rồi nên bác nói mẹ tôi về trước, để bác ở lại trông tôi. Sau khi chỉnh đốn xong, tôi ngồi trên giường ăn cháo nhẹ bác mang tới, nói nhỏ: “Bác, cho con mượn điện thoại bác một chút.” Giọng tôi đã khản đặc, tôi nghe còn thấy lạ lẫm. 

Bác nghe thấy thì cảnh giác nhìn tôi rồi nói: “Ưu Tuyền à, chuyện nhà Tông Thịnh con đừng nghĩ tới nữa. Lão Bắc đã nói vậy rồi, coi như đây cũng là một cơ hội. Con còn trẻ, về sau lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi đi làm. Sau này gả tới Bắc Kinh Thượng Hải gì đó, không phải tốt hơn sao, sao cứ phải theo người trong thôn?”

“Bác, con chỉ cần gọi cho anh ấy, báo cho anh ấy biết con ở đây là được rồi.”

“Không cần, ba mẹ con đã nói với bà Tông Thịnh rồi, để bà ấy nói với nó  là được rồi. Ưu Tuyền, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày tháng còn dài mà. Con phải còn sống mới có thể hiếu kính cha mẹ.”

Tôi cố nuốt cháo trắng, có vẻ bác cũng đã được mẹ tôi báo trước là không được giúp tôi rồi. Đã một ngày một đêm rồi, Tông Thịnh không liên lạc được với tôi sẽ nghĩ thế nào? 

Sáng nay anh còn phải làm pháp sự đó, tôi không tới không biết có ảnh hưởng gì anh không? 

Tôi hồi hận quá, lẽ ra tối qua nên đi cùng với bọn họ, nếu tôi không về sớm thì sẽ không gặp ba mẹ, cho dù đi cùng Tông Thịnh gặp ba mẹ thì cũng đã trễ, không còn xe để về thôn. 

Chính là hiện tại đã là thế này rồi, tôi biết phải làm sao?
 
Chương 256: Người giấy máu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Meo_mup

“Bác, con muốn tắm.” tôi nói.

Bác vội nói: “Bác quên mất, con ăn đi, bác đi chuẩn bị nước cho con. Hết sốt rồi, tắm một cái, ngủ một giấc, sáng mai là xuất viện được rồi.” 

Điều kiện vệ sinh ở trạm xá cũng không tốt, muốn tắm thì phải đi đun nước. 

Loay hoay, tới khi tôi tắm xong nằm lại trên giường cũng đã một tiếng sau, gần 10 giờ tối. Bác giúp tôi giặt quần áo trong phòng vệ sinh. Tôi canh me ra khỏi phòng bệnh đi tới bên quầy y tá. Trạm xá vốn rất nhỏ, chỉ có vài phòng bệnh, tôi tới chỗ quầy y tá, nhờ điện thoại bảo là gọi kêu người nhà mang tiền tới nộp. Y tá chỉ nói một câu: “Gọi nhanh lên, điện thoại này không để bận lâu được.”

Tôi gọi Tông Thịnh, trong bụng nghĩ chắc anh chưa ngủ đâu, ai ngờ điện thoại reo nhưng không ai bắt máy. Y tá thì đi kiểm tra bệnh nhân cấp cứu, nói là nhậu say ngã rồi chảy máu.

Tôi gọi hai lần không được thì thở dài buông máy. Tôi thầm nghĩ nếu anh đi tìm tôi, về quê nghe tin biết tôi nằm viện, thì chắc là sẽ không sao. Mai trời sáng chắc anh sẽ tới viện tìm tôi. 

Không phải tôi không nghĩ tới chuyện trốn viện, mà do giờ tôi chẳng có đồng nào trong túi, lại còn vừa sốt xong chẳng còn tí sức nào, tôi có thể đi đâu.” 

Bác gái hớt hải từ phòng bệnh chạy ra, mặt cau lại hỏi: “Ưu Tuyền, con đi đâu hả? Nếu không thấy con, mai bác biết nói sao với ba mẹ con?” 

“Con chỉ muốn đi dạo một chút, con không sao.”

“Con đừng nghĩ tới TÔng Thịnh nữa. Chuyện hai đứa cứ làm theo lời người lớn đi. Lúc trước nhà họ từ hôn, giờ con không để ý nữa thì bọn họ cũng không dám nói cái gì. Hơn nữa, mọi việc là do nhà bọn họ mở miệng, con nghe người lớn khuyên đi, nhìn những vết thương trên người con xem…  Ai, nó căn bản không phải là người mà.”

Mặt tôi đỏ hồng, tôi không thể nói nguyên nhân của vết bầm, dưới mắt bọn họ đây chính là chứng cứ bị ngược đãi. 

Trở lại phòng bệnh, bác đi phơi quần áo rửa chén, vẫn luôn ở trong phòng vệ sinh vội vàng. Tôi ngồi ở trên giường nhàm chán nhìn bên ngoài cửa sổ, ngủ cả ngày, cả người vô lực, hiện tại cũng không ngủ được.

Ngoài cửa sổ là sân trạm xá. Trạm xá có hai tòa nhà, phía trước là phòng khám, phía sau có tòa nhà 2 tầng là khu nằm viện. Lầu 2 là khoa phụ sản, lầu 1 thì có mấy gian phòng bệnh, tôi nhìn ra sân thấy một con đường với đèn đường bé tí, đường tối đen. Có bóng một người đàn ông ở ngoài vẫy tay với tôi. Tôi kinh ngạc, rõ ràng chính là Tông Thịnh! Anh tìm tới nhanh như vậy sao? Mà lại còn khuya tới vậy? Tôi không nghĩ nhiều, đã đi xuống giường hướng ra phía ngoài chạy chậm qua, phía sau là tiếng của bác kêu: “Ưu Tuyền, đi đâu vậy? Bên ngoài trời đã tối rồi.”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 256-2: Người giấy máu 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi khu phòng bệnh tôi gọi khẽ: “Tông Thịnh?” Không có người trả lời. Mà trong sân cũng không có bất cứ ai, chỉ có ngọn đèn đường bé tí. “Tông Thịnh?” Tôi gọi lại lần nữa, rõ ràng ban nãy tôi thấy anh vẫy tay mà. Tôi từ trong phòng chạy ra cũng chỉ mất vài giây, sao lại biến mất rồi?  

“Tông Thịnh?” Tôi gọi to hơn, tôi không tin là mình hoa mắt, tôi vốn hy vọng nhìn thấy anh, hy vọng giải thích rõ ràng cùng anh. Nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tư thành bệnh, còn hoa mắt nữa. 

Không có bất cứ ai đáp lại, trong sân cũng không có ai.

Không đúng! Chỗ này không phải sân! Tôi kinh ngạc mà nhìn chung quanh bốn phía, vốn dĩ phải thấy hai tòa nhà, nhưng giờ đều không thấy. Bốn phía chỉ có tối tăm, thứ duy nhất tồn tại chính ngọn đèn bé tí kia, đèn còn đây, vậy nhà đâu?  

Tôi cuống lên. “Gặp quỷ!” Tôi khẽ hô, nuốt nước bọt cố giữ cho mình bình tĩnh lại. Tôi có thể nhìn thấy quỷ, đó là bởi vì Tông Thịnh thay đổi thể chất của tôi, nhưng anh cũng dùng máu vẽ bùa lên người tôi, tôi có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại không thể thương tổn tôi.

“Tôi muốn... Trở về.” Tôi tự mình cổ vũ bản thân, nơi này có đèn, có tường,  tôi nhớ rằng có hai tòa nhà được nối với nhau bằng bức tường, đi dọc theo tường đi khẳng định có thể tìm được tòa nhà. 

Tôi sờ tay theo tường, đi vài bước thì thấy một người giấy nằm trên đất thu hết sự chú ý của tôi. Người giấy giống như thứ Tông Thịnh dùng bùa vàng tạo thành, còn có cả máu ở bên trên. Tông Thịnh làm ra người giấy? Nhưng có máu là chuyện như thế nào? Nếu Tông Thịnh ở gần đây vì sao lại không thấy tôi? Cho dù có bác thì với tính cách của Tông Thịnh cho dù có là ba mẹ tôi đi nữa anh cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh như vậy đi!

“Tông Thịnh, anh có ở đây không? Tông Thịnh?” Tôi gọi. Ban nãy tôi nhìn rõ ràng là anh mà, sao giờ bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, một chút thanh âm cũng không có.

Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn xuống. “Sợ cái gì? Nếu thật là Tông Thịnh tới tìm thì anh sẽ không làm tổn thương mình, còn nếu là quỷ, bọn họ cũng không thương tổn được mình.” Tôi hít vài hơi thật sâu, lại lần mò theo tường đi về phía trước, tay còn cầm theo người giấy kia. 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Lần mò… bốn phía trừ bóng đêm thì chẳng còn gì. Tôi rõ ràng vẫn bước đi, nhưng ngọn đèn vẫn cứ cách tôi một khoảng như vậy. Tôi đi không biết bao lâu, nhưng cảm giác rõ ràng là tôi đã đi hết quãng đường giữa hai tòa nhà lâu lắm rồi. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi đã thật sự gặp quỷ. 
 
Chương 256-3: Người giấy máu 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại xong thì sẽ sợ hãi đến khóc mất. Đúng lúc này, bàn tay đang sờ tường của tôi sờ thấy cái gì đó khang khác, tôi nhìn thì thấy trong tầm tay của mình là một cánh cửa. Trong lòng tôi khẽ chùng xuống. Tôi đi nãy giờ tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ. Tự dưng ở đây có một cánh cửa xuất hiện. Nếu một cánh cửa xuất hiện ở đây, tôi nên nhìn thấy nó trước khi chạm vào nó. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã có cảm giác sờ vào cái gì là lạ rồi mới nhận ra đó là cánh cửa. 

Tôi cố gắng đẩy và cửa có thể mở. Giờ đây, nơi này, thứ duy nhất có thể di chuyển là tôi và cánh cửa này. Tôi có nên vào trong cửa và xem qua không?

Tôi trở nên lo lắng và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, đi bao lâu cũng không có gì thay đổi, lúc đầu ngọn đèn kia cách tôi hai ba mét, bây giờ thành ra năm sáu mét. Tôi đi lâu như vậy mà cũng chỉ có vài mét mà thôi. Tôi có thể thấy rõ ràng là như vậy. Còn đi nữa cũng chưa chắc thoát khỏi nơi này. Chi bằng đánh cuộc một phen, đi vào xem thử ra sao? 

Tôi hạ quyết tâm, nhẹ bước vào bên trong. 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Từ bên trong cửa có một luồng hơi lạnh phả ra, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm rất nhiều bên trong. 

Cửa mở ra, ngọn đèn nhỏ chiếu chênh chếch hắt ánh sáng mờ ảo vào. Nơi này, ngoài ánh sáng đó thì chẳng có gì ngoài bóng tối đặc quánh. 

Tôi cẩn thận tiến lên một bước, cánh cửa sau lưng đột nhiên “Rầm” một tiếng đóng lại. Tôi sợ hãi hét to, nguồn sáng duy nhất đã biến mất.

Tim tôi như nhảy thót lên tận cổ. 

“Tách”

Có tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối, ánh lửa từ bật lửa chiếu sáng. Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. 

Tôi buột miệng gọi: “Tông Thịnh?”

Nhưng giây tiếp theo tôi đã phát giác rằng  mình đã gọi sai, người nọ không phải Tông Thịnh. 

Hắn thấp hơn so với Tông Thịnh, dáng người cũng gầy hơn so với Tông Thịnh. Người đàn ông cầm bật lửa, châm lửa cho một ngọn đèn dầu nhìn vô cùng cổ xưa, ngọn đèn đặt trên một mặt bàn cũng cổ xưa, hoen ố vết màu thời gian. Trên  mặt bàn còn có một máy tính, một cuốn sổ và một cây bút.

Tôi âm thầm thở ra, dù cho không phải là Tông Thịnh, thì cuối cùng nhìn thấy có người tức là có thể rời khỏi đây quay về bệnh viện.

Tôi hỏi: “Đại ca, anh biết đi về bệnh viện đi như thế nào không?”

“Nơi này chính là bệnh viện a.”

Tôi nhìn quanh bốn phía, dưới ánh đèn dầu soi tỏ căn phòng này rất nhỏ, nhưng có một căn phòng ở bên cạnh. Không có thiết bị, không có áo blouse trắng. Cho dù là phòng khám nhỏ cũng phải có áo blouse trắng chứ?!

“Đại ca, tôi nằm viện đó, giờ khuya rồi phải về, nếu không y tá tới tuần phòng không thấy tôi sẽ bị mắng đó.”  

“Nằm viện sao.” người đàn ông đó nói một cách bí hiểm, tốc độ nói rất chậm, sau đó chậm rãi xoay lại nói, “Vào nơi này, cũng chưa từng có ai có thể đi ra. Chờ xem, chờ mấy ngày nữa người nhà của ngươi tìm tới đây. Tới chừng đó kêu bọn họ làm thủ tục mang ngươi đi.”

“Chờ mấy ngày?” Tôi nghi hoặc, chẳng hiểu gì, “Đại ca, tôi hiện tại là phải về đến khu nằm viện đó. Nếu không ngày mai sáng sớm mẹ tôi có thể tới tìm. Còn nữa, ở đây chẳng có cái gì, tôi lại là người bệnh, ở lại sẽ bệnh nặng hơn đó.”  

“Thì bởi vì ngươi là người bệnh, mới có thể đến nơi đây. Nơi này không có nhận người chết ở bên ngoài đâu.”  Vừa nói, giọng người đàn ông càng lúc càng thấp, càng lúc càng già đi. Cuối cùng, giọng nói đó đã trở thành giọng của một ông già ở độ tuổi bảy hay tám mươi.

Không chỉ giọng nói, mà hình dáng cơ thể của cũng thay đổi theo, người còng xuống, cúi đầu xuống, ho, với kiểu thở hổn hển thường thấy ở người già.

Hắn vừa rồi nói cái gì? “Nơi này nhưng không nhận người chết ở bên ngoài chết.” Những lời này là có ý gì? Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, tôi bị shock. Ý của hắn là, tôi đã chết sao?  

“Ông à, đây là đâu?” Giọng tôi khẽ run.

Ông ta ngồi bên chiếc bàn, mở máy tính, giọng người già run run "Nơi có người chết trong bệnh viện - nhà xác. Cô là Tông Ưu Tuyền, đúng không, hồ sơ đây rồi.
 
Chương 257: Quỷ giấu người


Edited by Meo_mup

Tôi sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, vội chạy lại mở cánh cửa ban nãy,  nhưng dưới ánh đèn leo lét tôi không  nhìn thấy cánh cửa nào cả. Nếu như vừa rồi tôi có chút ảo tưởng, thì bây giờ chút ảo tưởng đó không còn nữa.

Ông già này thậm chí có thể gọi tên tôi, như vậy hoàn toàn không đơn giản. Tôi vội vỗ vào tương nhưng hoàn toàn không có tác dụng.  

Ông già tiếp tục nhìn vào màn hình ghi chép nói: “Tông Ưu Tuyền, chết vì sốt cao mà không kịp điều trị nên suy đa tạng mà chết, này, ngươi xem đi, có cần tủ đông không? Nếu có thì phài thêm tiền, mà ta không thu tiền dương gian. Chờ tới lúc người nhà tới đón ngươi rồi thì đốt giấy tiền cho ngươi, ngươi trả lại ta phần thiếu.”

Tôi sợ hãi dựa sát vào tường lắc đầu: "Tôi chưa chết! Tôi chưa chết! Hạ sốt rồi, tôi hoàn toàn chưa chết!"

“Ghi chép gửi tới rồi còn có thể sai hay sao hở? Nhiều người cũng giống ngươi, đã bị đưa tới đây rồi vẫn không biết rằng mình đã chết. Đến tận khi người nhà tới đón mới biết rằng bản thân mình đã chết. Còn rất nhiều kẻ lại vẫn luôn ngoan cố, đến tận khi nhìn thấy mình được hạ táng rồi vẫn không tin mình đã chết.”

“Ta thật sự không chết. Ông à, ta thật sự không chết. Ta hạ sốt rồi. Ta nhìn thấy trong sân có người kêu ta, ta mới ra khỏi phòng bệnh, mơ màng hồ đồ đi đến nơi này. Ta không chết!” Tôi kích động mà kêu. Giờ khắc này, nước mắt sợ hãi nhịn không được mà trào ra, “Đại ca, cầu xin ngươi giúp ta, nói cho ta làm sao mới có thể trở về. Ta không có chết, ta cũng không cần mơ hồ như vậy mà chết ở chỗ này.”

“Đến nơi đây rồi, còn nói không chết? Kẻ gọi ngươi ra ngoài hẳn là Âm Sai rồi, chính vì ngươi đã chết nên người ta đưa ngươi tới đây. Ngươi nếu chưa chết làm sao nhìn thấy âm sai?”  

“Ta, người kia không phải âm sai! Mà là, là, Tông Thịnh. Anh ấy không phải âm sai, anh ấy là quỷ thai mà thôi. Anh ấy là người sống. Ta chính là nhìn thấy anh ấy…” 

Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.
 
Chương 257-2: Quỷ giấu người 2


Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.

“Là nó mang ta tới. Đại ca, ta thật sự không chết. Là cái này, là cái này mang ta tới, không phải âm sai. Ta không chết. Ngươi thả ta đi ra ngoài đi.”

Người kia nhìn người giấy trong tay tôi, sắc mặt có chút thay đổi, tôi vội nói: “Ta thật sự không chết. Ta đã hạ sốt. Đại ca, cầu xin ngươi, thả ta đi ra ngoài đi.”

Người kia trên mặt càng ngày càng khó coi, sau đó mặt trầm xuống: “Đã có tên, đều là đã chết. Chuyện khác ta mặc kệ!”

Giọng hắn thật không tốt, vung tay lên, toàn bộ đèn tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối. 

Từ sáng tới đen nhánh cũng chỉ trong vòng một giây. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Trái tim loạn nhịp khiến tôi không thể bình tĩnh lại.

Xung quanh tối đen như mực, hoàn toàn đen kịt, giống như lúc trước trong mê hồn trận. Tôi từ từ di chuyển chân của mình, và cuối cùng cảm thấy một bức tường. Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, nhìn xung quanh, trong lòng nỗi bất lực dâng tràn.

Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi không biết mình ở đây đã bao lâu rồi. Cảm giác như đã rất lâu, suốt mấy ngày. Tôi cũng không ăn không uống. Hẳn là cũng chưa được mấy ngày, đại khái là trời đã sáng đi. Chỉ là tôi ở đây có một mình, vừa sợ hãi, vừa lo lắng nên bị loạn về cảm giác thời gian. 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói như ở sát bên tôi, tôi kinh hỉ đứng lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, không có một chút ánh sáng.

Tiếng bước chân! Thật sự có tiếng bước chân? Giống như ở ngay bên cạnh, giống như bước ngay cạnh bên tôi, là tiếng bước chân của vài người.

“Có người ở sao? Có người vào được sao?” Tôi vội vã kêu, nhưng lại không có tiếng đáp.

Nghe có tiếng nói: “Ở đây chẳng có ai, bỏ hoang lâu vậy rồi, con bé tới đây làm gì?! Trở về đi, nơi này quái khiếp người.”

Một giọng khác nói: “Nhưng chúng ta tìm khắp bệnh viện rồi mà không thấy nó. Con bé có thể đi đâu chứ?” là giọng của mẹ tôi.

Nghe thấy giọng của mẹ, tôi kích động hô to: “Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?” Tôi kêu rất to, dường như dùng hết sức để kêu lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, tôi nghe mẹ nói: “Bệnh viện còn có chỗ khác không? Chúng ta đi tìm xem.”

“Bên kia còn có một phòng nhỏ chứa đồ. Tôi đưa mọi người sang thử, nhưng bọn tôi trước đây tìm rồi, ở đó chẳng có ai cả.”

Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”

“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”
 
Chương 257-3: Quỷ giấu người 3


Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”

“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”

“Chẳng phải bảo là không thấy con bé ra khỏi bệnh viện sao?”

“Ai biết cô ta ở đâu? Cô ta đâu phải phải người bệnh tâm thần, chúng ta còn có thể lấy dây cột lại sao? Tự mình chăm người bệnh, xong rồi làm mất người bệnh, lại đi đòi chúng ta. Y tá chúng ta ca đêm phải trông bao nhiêu người, làm sao có thể nhìn hết được?! Sao không bao nguyên cái bệnh viện để chăm con các người đi?”

“Được rồi.” mẹ tôi nói. “Đưa chúng tôi qua đó đi, nếu không thấy chúng tôi sẽ  báo cảnh sát.”

“Đã là người trưởng thành, mất tích còn chưa tới 48 giờ có báo án cũng vô dụng. Đi thôi, khóa cửa lại.”

Tôi đưa tay ra trong bóng tối và vẫy tay gọi:“ Mẹ ơi! Mẹ ở đây, đưa con ra ngoài. “Mẹ ơi!” Tôi hét lên, nhưng tiếng đóng cửa là câu trả lời cho tôi.

Trái tim tôi chùng xuống, như thể tôi đã chìm vào bể nước đá. Tôi lại co người lại, và ngồi xuống đất, dựa vào bức tường phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết những gì đang xảy ra.

Khi tôi còn nhỏ, đi học mẫu giáo, chính là năm mà Tông Thịnh rời đi. Trong thôn có một đứa trẻ ba bốn tuổi bị mất tích, cả thôn đổ đi tìm, tìm khắp nơi. Có nhiều người như vậy, căn bản không có chỗ nào không tìm. Nhưng trời tối mịt rồi vẫn không tìm thấy đứa bé, có người còn đề nghị mang theo bình điện, gậy trúc, cùng móc sắt đi xuống bờ sông tìm đứa bé.

Mọi người đều cảm thấy, trong thôn tất cả đều đã tìm khắp, cửa thôn cũng có người ngồi canh, không phát hiện có người lạ vào thôn ôm đứa nhỏ nào đi, như vậy đứa bé có thể rớt xuống sông. Đã lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ tới việc câu xác dưới sông.

Hơn nửa đêm, bao nhiêu người đổ đi tìm. Gậy trúc dài cột theo móc sắt, đâm vào trong nước, cứ thế một hàng dài. Nếu như thấy có máu trong nước, hoặc đầu gậy trầm xuống là tìm được.

Vậy mà cả thôn làm tới hơn hai giờ đêm vẫn không thấy gì, trên mặt nước cũng không có máu, cũng không câu được gì.

Người trong thôn về nhà, chỉ còn ba mẹ đứa nhỏ khóc bên bờ sông.

Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”

Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.
 
Chương 257-4: Quỷ giấu người 4


Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”

Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.

Ngày hôm sau, toàn thôn tiếp tục tìm đứa bé, thậm chí kêu đám trẻ trong thôn lập từng nhóm, đi tới chỗ bọn nó mỗi ngày chơi tìm. Vậy mà vẫn không tìm thấy.

Ngày thứ ba, nhà bọn họ thật sự đi tìm Lão Bắc. Lão Bắc làm người trong thôn khua chiêng gõ trống đốt pháo, toàn bộ thôn rung chuyển, vừa đốt vừa kêu. Người nhà tiêu tiền mời người, hơn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi, mang nhạc cụ, trống chiêng gõ khắp thôn nhộn nhịp.

Cứ thế đi vòng quanh thôn một vòng rồi lại một vòng, đến tận khi trời sẩm tối, có người bắt đầu nghi ngờ Lão Bắc có tìm được biện pháp chưa, có phải còn đi tới hạ du câu xác nữa không. 

Khi đó, bà Tông Thịnh liền chạy tới, la lớn: “thấy rồi,đứa bé trong kẹt tường”

Mọi người đều tụ lại, ở giữa hai tòa nhà mới xây có khoảng trống khoảng hai mươi centimet, đứa bé đã bị kẹp ở bên trong, không thể động đậy, tay và đầu gục xuống, có lẽ đã chết. Tính thời gian, có lẽ đã chết ba ngày.

Bà nói, kỳ thật ngày đầu tiên khi Tông Thịnh đi ngang qua nơi này liền nói, nơi này có mùi người chết, chỉ là trẻ con nói, nên bà bỏ qua. 

Cũng có đứa bé khác nói, bọn nó  thường xuyên ở chỗ này chơi trò trốn tìm. Nhưng ngày đó bọn nó thật sự đi tìm chỗ này rồi, kẹt tường này bọn nó tìm qua vài lần rồi mà không thấy ai, sao giờ lại có thi thể? 

Khi đó tôi còn nhỏ, những điều có thể nhớ kỹ không nhiều lắm, rất nhiều đều là do người lớn kể lại. 

Bọn họ nói, Lão Bắc nói, cái này kêu là quỷ giấu người. Con quỷ đem đứa bé giấu ở chỗ này, người đi tìm không thể thấy. Loại chuyện này, phải khua chiêng gõ trống đốt pháo tạo náo nhiệt, người nhiều, quỷ mới đem người thả ra. Nếu phát hiện kịp thời, nói không chừng đứa bé còn có thể cứu trở về. Nếu phát hiện không kịp thời nói, cứ như vậy...

Nhớ rõ khi đó, muốn lấy thi thể ra, hai nhà đó còn cãi nhau, vì phải đập tường. Mà xong thì sẽ đưa đứa bé ra từ cửa nhà nào?!

Thi thể của nhà người khác khẳng định không thể đi qua cửa chính nhà mình, không may mắn, phong tục không cho phép. Việc này không phải có tiền là có thể làm.

Tác giả:

Có bạn hỏi, vì cái gì Lão Bắc nói một câu liền có tác dụng vậy? Tại sao đều phải nghe lão? Bọn họ cũng thật là  không có chủ kiến đi?

Tôi thuyết minh một chút a, ở nông thôn, có một vài lão tiên sinh rất có uy vọng, xác thật có uy tín như vậy. Lời họ nói,đặc biệt là những đề xuất đều được tôn trọng vô cùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom