Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 291-2: Bắt cóc 2


Tôi thả bộ từ  bờ sông về phía văn phòng. Tôi không nói Ngưu Lực Phàm chở về, mà cứ chậm rãi quay về. Tôi vẫn cảm thấy khó chịu do cảm mạo, bước đi khá mệt, nhưng tôi vẫn muốn về thật chậm. Tôi phải suy nghĩ lại chuyện bắt cóc Thẩm Hàm rốt cuộc thế nào? Tôi làm sao để hẹn Thẩm Kế Ân ra ngoài?

Cứ thế, tôi miên man nghĩ tới tận khi về đến cửa văn phòng mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào. 

Buổi tối về nhà, Ngưu Lực Phàm đã tìm ra được cả địa chỉ, số điện thoại của ba mẹ Trần Thần đưa cho Tông Thịnh. 

Tắm xong Tông Thịnh mặc đồ đơn giản ngồi trên giường, tôi ôm điện thoại ngồi trước bàn máy tính, suy nghĩ cách hẹn Thẩm Kế Ân.

Tông Thịnh dựa vào giường, nhìn tôi nói: “Nếu thật sự không có cách nào, thì bỏ đi. Anh chỉ là muốn cho gã thêm một cơ hội, dù sao  thì lúc trước là chúng ta tìm gã trước.”  

“À, không, có cách. Em nghe Thẩm Hàm nói cô ấy sắp đi làm thẻ khám thai. Để em gọi điện.” tôi gọi cho Thẩm Hàm, tôi biết mình chỉ có một cơ hội lần này. Nếu như tôi biểu hiện quá mức để ý tới Thẩm Kế Ân thì với tính trẻ con của Thẩm Hàm sẽ cảm thấy tôi với Trần Thần có gì đó mờ ám, sau này sợ là tới điện thoại của tôi cũng không nghe.”

“Alo,  Thẩm Hàm.”

“Alo, tự dưng tìm em cái gì, buồn ngủ quá, em sắp ngủ rồi.” Thẩm Hàm vừa ngáp vừa nói.

Tôi vui mừng nói: “Hôm nay em nói là đi làm thẻ khám thai đúng không? Chuyện là chị cũng có bạn học thực tập ở bệnh viện…”

“Không phải chị học ngành khách sạn sao?”

“Bạn học cấp ba của chị, học ngành hộ sinh. Chị nói bạn ấy về chuyện của em, bạn ấy bảo để hẹn trước cho em, đi tới cũng dễ và tiện hơn.”

“Ồ, vậy tốt.”

“À, chắc em mệt lắm rồi. Mà khi nào em đi khám? Bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em thành phố nha, à mà, Thẩm Kế… Trần Thần có đi cùng em không?”

“Chắc chắn rồi!” Thẩm Hàm cao giọng. “Hôm nay anh ấy vì em mà trở mặt với người nhà, từ giờ trở đi anh ấy là người của em!”

“Ờ, vậy hẹn em ngày mai nha, bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em thành phố, 9 giờ sáng.”

“Vậy cảm ơn chị, Tông ƯU Tuyền! Em ngủ đây.”

Cúp máy, tôi ngồi nghĩ lại, ban nãy do Thẩm hàm buồn ngủ nên không truy cứu logic trong câu nói của tôi. Tôi bảo gọi để hỏi bạn mình hộ cô nàng, chưa hỏi bạn, đã hẹn ngày giờ luôn rồi. Thậm chí, bạn học tôi tên gì, tìm như thế nào cũng không nói. Có lẽ, buồn ngủ quá rồi, mọi chuyện mai tính tiếp vậy.

Tông Thịnh ở trên giường nhìn, tôi quay sang nói:  “Ngày mai, bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em thành phố, 9 giờ sáng. Em bảo là sẽ giúp cô ta đi khám thai.”

“Ừ, mai bọn anh cũng đi.”
 
Chương 291-3: Bắt cóc 3


“Ừ, cùng đi.” Tôi nhắn tin cho Ngưu Lực pHàm. Tôi không nói cho Tông Thịnh biết chuyện chúng tôi định bắt cóc Thẩm Hàm, vì ngày mai anh muốn gặp riêng Thẩm Kể Ân, chuyện này cũng không nên khiến cho anh phân tâm. Còn nữa, Thẩm Hàm chỉ cần biến mất thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý. Tôi cũng chỉ muốn phân ưu cùng Tông Thịnh, không muốn anh phải ứng phó vất vả như vậy.

Việc bắt cóc Thẩm Hàm, tôi và Ngưu Lực Phàm có thể xử lý.

Vì trong lòng nặng trĩu tâm tư nên tôi khó ngủ, nằm trên giường lăn lộn suy nghĩ, nghĩ tới việc chúng tôi trói thẩm Hàm lại, Thẩm Hàm lại khóc lóc kêu la. Nghĩ tới việc chúng tôi bắt trói, ném cô ây trên giường, mà cô nàng lại sinh non, thân dưới chảy máu. 

Tim tôi tập thình thịch, không thể tĩnh tâm lại, tôi không thể tưởng tượng tới việc mình sẽ làm, nhưng lại chắc chắn phải làm, vì tôi hy vọng đứa bé biến mất, hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu bỏ dở, thì vĩnh viễn sẽ không thể tiếp tục. 

Tôi bất an, Tông Thịnh cảm giác được, anh xoay người đè lên tôi: “Ngủ không được sao?”

Tôi mở mắt, xung quanh chỉ có bóng tối, tôi ôm lấy anh. 

Vì tôi yêu anh, nên tôi quyết định làm như vậy, tôi quyết định bắt cóc Thẩm Hàm, đương nhiên cuối cùng sẽ đem Thẩm Hàm giao cho mẹ cô nàng.

Sáng hôm sau, do đêm trước không ngủ ngon nên khi tôi tỉnh lại đã hơn 7 giờ. Để kịp giờ hẹn với Thẩm hàm nên tôi chạy đua với thời gian.

8 giờ 5 phút, tôi xông lên xe, không mặc đồng phục. Túi ôm trong tay, đè ở trước ngực, thở hổn hển, thậm chí quên cả đeo dây an toàn. 

Tông Thịnh đưa tay giúp tôi, vừa hỏi:  “Em khẩn trương cái gì hả? Người đi theo Thẩm Kế Ân là anh, chỉ cần em đi vào  bệnh viện một vòng, sau đó nói với Thẩm Hàm là bạn em hôm nay không đi làm, sau đó cùng cô ta đi dạo phố là được. Thẩm Hàm chỉ là đứa nhỏ, nhiều chuyện suy nghĩ nông cạn lắm.”

“He he, em biết rồi.”

Tôi đáp, nhưng tim vẫn đập thình thịch, đến mức giọng tôi cũng run rẩy theo. Tông Thịnh không biết rằng, chúng tôi sắp đi bắt cóc người. 

Xe dừng lại ở bãi đậu xe, Ngưu Lực phàm đã tới trước. Hắn lặng lẽ đứng hút thuốc, trông có vẻ cũng rất hồi hộp. Hắn còn không dám nghĩ tới nếu bây giờ Thẩm Hàm thấy  mình thì có bỏ đi hay không.

Tông Thịnh xuống xe, thấy Ngưu Lực Phàm thì đi tớihỏi: “Sao anh lại biết mọi người ở đây?”

“À.” Ngưu Lực Phàm chỉ nói thế, “Tông Thịnh, đổi xe cái đi.”

“Tại sao lại đổi xe?” Tông Thịnh hỏi, nhưng vẫn đưa chìa khóa xe. 

Ngưu Lực Phàm nhận chìa khóa xe, nói: “Một hồi không phải cậu muốn nói chuyện với Thẩm Kế Ân? Tôi chở Ưu Tuyền, đi xe cậu tiện hơn chứ sao?”

Hắn nói như vậy, nhưng tôi cũng biết, Thẩm Hàm đi theo tôi, nếu thấy xe của Ngưu Lực Phàm chắc chắn sẽ bỏ đi, không lên xe.

Cứ thế, Ngưu Lực phàm lên xe Tông Thịnh trốn, tôi và Tông Thịnh đứng ở của bệnh viện. Hơn 9 giờ thì Thẩm Hàm cùng Thẩm Kế Ân tới. 

Thẩm Hàm bộ dáng thật cao hứng, Thẩm Kế Ân đi theo phía sau thế giúp cô nàng xách ba lô, trên mặt còn mang theo ý cười nhìn, vẻ mặt sủng nịch căn bản không cần che giấu.

Hai người đến gần, trên mặt Thẩm Hàm hiện vẻ chán ghét  Tông Thịnh, cô nàng quay mặt đi, coi Tông Thịnh như là không khí. Tông Thịnh nói: “Yêu cô nàng thế sao? Ngươi cảm thấy thích hợp sao?”

“Ta vẫn luôn thực sự yêu cô ấy, hiện tại càng tốt, biểu đạt dễ hơn nhiều.” Thẩm Kế Ân trả lời. Thẩm Hàm liền lôi kéo tay của tôi nói: “Ưu Tuyền, đi nào, đi tìm bạn của chị đi. Sáng nay em kiểm tra trên mạng rồi, không được ăn sáng. Mình đi lấy máu xét nghiệm rồi em mời hai người đi ăn sáng nha.”

“Được!” Tôi nhìn hai người đàn ông đang gườm gườm nhìn nhau, kéo tay Thẩm hàm vào trong. Thẩm Hàm đi vài bước thì quay lại gọi: “Này, đi thôi!”

Tôi vội tới kéo Thẩm Hàm: “Chúng ta trước đi lên đi, em có sợ không, lần đầu tiên làm kiểm tra này nhỉ?” Tôi vội đổi đề tài. Thẩm Hàm vẫn là tin tưởng, đi theo tôi vào thang máy. Trong lòng tôi áy náy vì sự tin tưởng này.

Ngưu Lực Phàm đã lên kế hoạch rồi, chỉ cần đem Thẩm Kế Ân cùng Thẩm Hàm tách ra, tôi sẽ dùng mọi cách nhanh nhất đưa Thẩm Hàm đi ra xe Tông Thịnh. Lên xe rồi thì kế hoạch bắt cóc liền tính là thành công.

Tôi cũng nghĩ tới, nếu tôi nhẫn tâm một chút, như Tông Thịnh lúc trước, đá vào bụng cô nàng thì đứa nhỏ có thể nào… kết thúc không?! 

Chỉ là tôi không dám! Tôi làm không được!

Lúc trước tôi thật sự coi Thẩm Hàm như bằng hữu, dù là hiện tại, tôi cũng vẫn coi cô nàng là bằng hữu, chỉ là cô nàng không tin những gì chúng tôi nói, khoảng cách giữa chúng tôi, chính là đứa nhỏ này.  
 
Chương 292-1: Sồn sồn cãi nhau


Trong thang máy bệnh viện lúc nào cũng đông nghẹt người, Thẩm Hàm không thể đứng cách tôi, khẽ nói: “Hai người kia không đánh nhau đó chứ? Chị không biết đâu, ngày đó Tông Thịnh ở khách sạn khủng bố thế nào! Cũng may, em không quen anh ta, chị đó, mai này bị bạo hành thì đừng có mà khóc.”

Tôi cũng chỉ cười cười. Tới khoa khám thai, hàng dài người ngồi đợi đông kinh khủng, tôi kéo Thẩm hàm ngồi xuống một chiếc ghế, “Em ngồi đây đi, chị đi tìm bạn.”

Thẩm Hàm cũng không chút nghi ngờ, ở đây đông người như vậy, cô nàng cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi đi về phía khu vực khám bệnh, tay run rẩy gọi điện cho Ngưu Lực Phàm: “em đang ở một mình cùng Thẩm Hàm.”

“Hai người kia chẳng biết đi đâu rồi!”

“Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau thật chứ?” Tôi không quên lần hai người bọn họ đánh nhau dưới vòm cầu. Tuy rằng đã đánh nhau vài lần nhưng đều là Tông Thịnh thắng. Nhưng nếu bay giờ lại đánh nhau thì lại thêm phần phiền toái.

“Mặc kệ đi, mau đưa Thẩm Hàm xuống dưới. Anh chạy xe qua cổng chính phía Đông, ngay chỗ cổng ra. Ra khỏi cửa là thấy anh ngay.”

Tôi thở ra, đáp lời: “Được, em xuống đây.”

Tôi cất điện thoại. Đặt tay lên ngực để định thần rồi mới đi ra chỗ Thẩm Hàm. 

“Thẩm Hàm, bạn chị hôm nay có việc đột xuất, hiện không có ở phòng khám. Mình đi chơi một vòng đi, chiều quay lại.”

Thẩm Hàm còn đang nghi hoặc nhìn tôi thì tôi đã kéo tay cô nàng đi xuống dưới. Vào tới thang máy, Thẩm Hàm mới hỏi: “Không phải chị bảo đã hẹn bạn rồi sao?”

“Bên phòng sinh có việc đột xuất nên điều cô ấy sang đó phụ giúp.”

“Vậy phải gọi báo cho Trần Thần một tiếng!”

“Xuống đã, lên xe rồi gọi sau.”

Chúng tôi ra khỏi thang, đi ra phía cửa. Vừa tới cửa chính đã thấy xe Tông Thịnh, hai bên cổng có bảo vệ khiến tôi thêm khẩn trương. 

Thẩm Hàm ở bên cạnh nói: “Tông Ưu Tuyền, sao chị túm tay em chặt vậy?”

Nghe xong tôi mới ý thức mình đã nắm tay cô nàng càng lúc càng chặt, hoàn toàn là do khẩn trương.

Tôi ra cửa, đẩy cô nàng lên xe. Vừa lên xong thì xe khởi động. Thẩm Hàm không để ý người lái xe là ai, lục lọi túi tìm điện thoại. “Mình đi đâu dạo phố? Chút nữa kêu Trần Thần qua đón em.”

“Thẩm Hàm, em khoan gọi điện, nghe chị nói vài câu đã.”

“Ừ sao?”

Thẩm Hàm nhìn về phía tôi, đôi mắt to tròn không chút hoài nghi càng làm tôi thêm áy náy. 

“Thẩm Hàm, những điều lúc trước chị nói với em đều là sự thật, tuy em không tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Trần Thần không phải là bạn trai em, hắn ta đối xử tốt với em không phải vì yêu em, mà vì em là em gái hắn, hắn chính là Thẩm Kế Ân.”
 
Chương 292-2: Sồn sồn cãi nhau 2


Thẩm Hàm trừng mắt nhìn tôi: “Chị không lên cơn sốt đó chứ, chẳng phải trước đây anh em còn theo đuổi chị sao? Chị sẽ không có quên mặt anh trai em đó chứ!”

“Hắn thật sự chính là anh trai của em! Có thể coi như là anh trai em mượn xác hoàn hồn. CHẳng phải em cũng hoài nghi vì sao hắn không có lên giường với em sao?”

“Xàm quá đi bà! Nếu Trần Thần là anh trai em, thì Trần Thần đâu?”

“Mấy sinh viên lúc chơi trò bắt quỷ ở Sa Ân lúc trước, một người thì chết, một người thì mất tích nhiều ngày, sau bị người khác mượn xác hoàn hồn, em nói đi, Trần Thần chân chính đi đâu?”

“Đã chết?”

“Thẩm Hàm, chị biết em là cô gái thông minh, em không nên trốn tránh hiện thực. Em có từng nghĩ tới thái độ của chú em với đứa nhỏ này hoàn toàn không bình thường sao? Có người lớn nào cho phép con cháu trong nhà mới học tới cấp ba có con với người mà biết chắc sẽ không cưới không? 

Còn nữa, anh trai em, khách sạn xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao mãi vẫn không xuất hiện?Cho dù đi đến tận Bắc Cực để du lịch thì cũng nên quay về rồi chứ?”  

“Ngưu Lực Phàm!” Thẩm Hàm cuối cùng đã thấy người lái xe không phải là Tông Thịnh, mà là Ngưu Lực Phàm. Cô nàng kinh ngạc, quay đầu lại quát lên với tôi: “Tông Ưu Tuyền, hai người có ý gì? Không! Là cả ba người? Trần Thần đâu? Có phải đã bị đồ khốn Tông Thịnh xuống tay hay không? Trần Thần chỉ là một người bình thường, các người là lũ xấu xa.”

“Thẩm Hàm! Em phải biết rõ ràng rốt cuộc ai mới là người xấu!” Tôi cũng hét lên. “Sa Ân, chính là nơi bị ông của em, chú em, ba em, và cả Lão Bắc liên hợp lại bố trận, bọn họ dùng khí của tất cả mọi người xung quanh, để làm vượng tài cho nhà em, mặc kệ sống chết của mọi người xung quanh.

Sa Ân xảy ra án mạng bao lần, nhà các người có từng để ý không? Đừng nói là để ý, không khéo chú của em còn đang cười, lại chết người rồi, lại thêm âm khí, lại có thể kiếm tiền.”

“Nhà tôi không có dơ bẩn như chị nói vậy đâu, ba mẹ tôi chia tay nhưng chú và anh tôi vẫn luôn đối xử tốt với tôi.”

“Bọn họ thật lòng sao? Có bao giờ em nghĩ tới, nếu là ba em thì ông sẽ cho phép em sinh đứa nhỏ ra không?”

“Các người nói đủ điều chỉ muốn tôi phá thai thôi, còn lâu! Đứa bé là một phần của tôi, mấy người làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát!! Ngưu Lực Phàm, dừng xe!”

Tôi chồm lên phía trước nói: “Ngưu Lực Phàm! Đi khách sạn Sa Ân!”

Khi nói những lời này, tôi cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực hô lên. Hai nữ nhân cãi nhau, có đôi khi thật sự chỉ cần ai to tiếng hơn liền thắng.
 
Chương 292-3: Sồn sồn cãi nhau 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A? Đi đâu?” Ngưu Lực Phàm nghi hoặc, hỏi, “Sa ân? Chúng ta, chúng ta là bắt cóc, làm gì lại đưa cô ấy trở về?”

Tôi vừa nắm chắc tay Thẩm Hàm vừa nói: “Để chị đưa em về Sa Ân. Em muốn về San Ân đúng không? Không phải em không tin mọi chuyện ở khách sạn sao? Bọn chị đã bảo em, là ở khách sạn có dị thường nhưng em không tin, chắc em chưa xuống khu nhà hàng chứ gì? Vậy được, để chị đưa em tới đó. Để tự em xem. Nhà của em đó. Để cho em thấy nhà mình như thế nào! 

Thẩm Hàm, chờ tới chừng thấy rồi, em nói cho chị hay, em có tin lời chị không, em có đồng ý đứng về phía bọn chị không.

Chị luôn coi em là bạn chị, vì chị biết, em là một cô gái thiện lương.”

Thẩm Hàm giãy giụa một chút, phát hiện không có cách nào tránh khỏi tay tôi thì mới tức giận mà nói: “Hừ! Ngưu Lực Phàm cho các ngươi bao nhiêu tiền, để cho các ngươi vì hắn diễn kịch như vậy? Chỉ vì không cần đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ này sinh ra có thể thay đổi tương lai hắn. Tôi muốn nghe xem, tương lai của hắn có giá trị bao nhiêu tiền.”

Nhìn Ngưu Lực Phàm chuyển hướng về phía khách sạn Sa Ân, Thẩm Hàm cũng an tĩnh lại. Thế nhưng, trong lòng tôi lại dậy sóng không thể bình lặng. 

Tôi tự mình kích động, muốn chứng minh mọi chuyện cho Thẩm Hàm xem. Chỉ cần Thẩm Hàm tin tưởng chuyện này, đồng ý không giữ lại đứa bé là có thể tránh cho Tông Thịnh đi mạo hiểm. Hiện tại Tông Thịnh ở cùng Thẩm Kế Ân nói chuyện gì? Thẩm Kế Ân có thể trở mặt hay không? Huyền Văn Các bên kia, Ngưu tiên sinh  có ý tứ gì? Lão Bắc hiện tại ở nơi nào? 

Nếu bọn họ gom người lại, hoàn thành bố cục của ông nội Ngưu, vậy thì Tông Thịnh sẽ mệt mỏi. Nhưng, quan trọng nhất trong bố cục chính là ở chỗ của Thẩm hàm, nên tôi phải giúp Tông Thịnh hoàn thành vậy.

Tuy rằng sự tình phát triển so với trong kế hoạch là bắt cóc Thẩm Hàm rời đi, có không ít thay đổi, nhưng tôi đã nóng lên rồi, cả người nhiệt huyết sôi trào, tựa như nhất định phải cùng Thẩm Hàm chứng minh những việc này, nên tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều. 

Dưới cơn xúc động tột độ, chúng tôi về tới Sa Ân.

Vì phòng ngừa Thẩm Hàm đột nhiên chạy trốn, tôi luôn nắm chặt cổ tay của cô nàng, xe vừa dừng lại tôi đã kéo Thẩm Hàm xuống xe.

Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thẩm hàm, ở đây, cô nàng chẳng hề sợ hãi hay e dè gì tôi, cũng không hất tay tôi ra, mà đi theo tôi vào trong.

Vào sảnh chính, cô nàng còn nói: “Đi tới nhà hàng đúng không? Đi, tôi đưa chị đi! Tôi còn có thể đưa chị vào bếp, tới phòng ngủ của anh trai tôi…”

“Đi thang máy số 1!” Tôi kéo tay cô nàng. Thang máy đèn sáng lên, tôi kéo Thẩm hàm vào. 

Thẩm Hàm hừ lạnh: “Làm sao? Biết mình dối trá nên không dám tới nhà hàng sao? Hừ, còn quỷ thủ ấn này kia đồ, còn gọi cứu mạng đồ, rồi dấu máu sao? Làm ơn đi, anh trai tôi tài khoa, mấy cái mánh lới làm thành khách sạn ma để hút khách thôi. Mấy người còn đi tin là thật, ngu hay sao vậy? Hay là bệnh tâm thần, không biết phân biệt rõ hiện thực cùng ảo giác?”

Cô nàng nói một hơi dài, tôi cũng đã thành công mà đem cô nàng đẩy mạnh vào thang máy, sau đó ấn nút đóng cửa. Tôi không có ấn số tầng lầu, chỉ ấn đóng cửa. Cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn vách thang máy, nhẹ giọng nói: “Vương Càn, Vương Càn! Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Vương Càn! Nghe ta nói chuyện không? Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Giúp ta, cầu xin ngươi, Vương Càn. Mang chúng ta đi nhà kho ngầm. Cho Thẩm Hàm nhìn xem anh của cô ấy, để cho kết thúc hết đi, Vương Càn!”

Thang máy không có một chút phản ứng. Thẩm Hàm cười lạnh: “Tông Ưu Tuyền, chị còn muốn giả thần giả quỷ sao, ít nhất cũng phải chuẩn bị trước chứ, ở đây có ai đáp lời chị được?” Cô nàng vừa bấm thang, vừa nói: “Tôi mệt rồi, về ngủ đây, không rảnh chơi với mấy người! Dám nói tôi ấu trĩ, xem ra mấy người còn ấu trĩ hơn.” 

- ------

Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ!

Bạn nào có điều kiện, lên kế hoạch đi Sapa ngắm tuyết đi nào

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 293: Gặp bản thể của thẩm kế ân


Edited by Meo_mup

Tôi vươn tay đánh lên tay cô ấy, âm thanh vang lên vang dội. Trong đầu tôi như sung huyết, chỉ muốn chứng minh cho Thẩm hàm xem, bất kể hậu quả ra sao. Tôi lục lọi đồ trong túi, tìm xem có thứ gì có thể cắt vào da mình để nặn ra chút máu.

Tông Thịnh và Vương Càn là anh em quỷ thai cùng cha khác mẹ, bọn họ chỉ cần chút máu là có thể liên lạc được. Mà tôi, đã uống không ít máu của Tông Thịnh, theo khoa học thì không giải thích được, nhưng máu tôi, thật sự có thể dùng để liên lạc cùng Vương Càn.

Tôi tìm thấy một cây kéo tỉa lông mày bé tí, đầu nhọn cong lên từ trong túi. Thẩm Hàm đứng bên cạnh tôi nhìn, tôi liền không do dự mà dùng kéo cắt vào ngón trỏ. 

Tôi cau mày, đau quá! Kéo thì cùn, tôi phải cố hết sức mới có thể tạo thành vết thương.

Nhưng cũng may, tôi chỉ làm một lần thì vết thương đã bật máu. Tôi nhìn đầu ngón tay rướm máu nhưng lại bình tĩnh lạ kỳ. Chúng tôi đang ở trong thang máy, Thẩm Hàm thì đang ở bên cạnh, cơ hội tốt thế này không biết khi nào sẽ quay trở lại, tại sao tôi lại không thử chứ? Chỉ cần dũng cảm thêm một chút là có thể giúp Tông Thịnh giải quyết được đọa họa trong bụng Thẩm hàm kia rồi. 

Tôi cổ vũ bản thân, rồi dùng ngón tay máu ấn vào bên dưới phím thang máy. Chính là chỗ mà lần trước, tôi nhìn trong gương thấy Vương Càn ấn ngón tay vào. Máu tôi in lên, nhưng thang máy lại không có một chút phản ứng.

“Vương Càn! Đưa chúng ta tới nhà kho ngầm đi, ta biết, ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện, ngươi có cách đưa chúng ta tới đó. Vương Càn, cơ hội này nếu bỏ qua là mất, mau giúp ta!” Tôi nói nhanh. 

Thẩm Hàm đứng bên cạnh nhìn tôi đầy sợ hãi: “Tông Ưu Tuyền, chị điên hả? Nghĩ bậy bạ rồi lên cơn điên à? Trước đây tôi từng có bạn giống chị, bị chuẩn đoán là rối loạn tâm thần.”

Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, lập tức cô nàng im miệng. Ngay lúc này, thang máy đột nhiên khởi động, không phải đi lên, mà là đi xuống!

Chúng tôi đang ở lầu 1, mà đi xuống thì chính là đi tới nhà kho ngầm. Trong lòng tôi vui vẻ, Vương Càn đã thực sự đáp lại tôi, hắn giúp tôi.

Tôi vội nắm lấy tay Thẩm Hàm nói: “Chút nữa, em không cần sợ hãi, chị từng đi xuống đó nên biết cách để đi lên. Em phải nhìn cho rõ anh trai mình bộ dạng như thế nào, đừng quên, xem xong thì ngẫm lại những lời chị nói rồi tự  mình quyết định.

Thẩm Hàm, em yên tâm, mọi người sẽ đưa em tới bệnh viện đáng hoàng, sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
 
Chương 293-2: Gặp bản thể của thẩm kế ân 2


Tôi nói xong cũng vừa lúc thang máy ngừng lại, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra. Ánh sáng từ thang hắt xuống mặt đất bên ngoài. Trước mặt chúng tôi chỉ có khoảng không đen ngòm. Đây chính là nhà kho ngầm!

Tim tôi dồn dập đập, lần trước, là tôi đi theo Tông Thịnh tới đây, trên người anh có rất nhiều trang bị. Còn hiện tại, chúng tôi tới đèn pin cũng không có. Tôi vội lấy điện thoại ra, mở đèn pin, rồi đẩy Thẩm Hàm đi ra ngoài.

Thẩm Hàm khẽ kháng cự, chân bước thật chậm, nhưng tôi vẫn nắm tay cô nàng kéo tới phía trước, vừa đi vừa nói: “Ở đây có vài cỗ thi thể, chị cũng không nghĩ tới chuyện kể cho em nghe bọn họ đã chết đi như thế nào, chỉ muốn nói với em rằng nếu em không muốn bị nhốt vĩnh viễn ở đây, rồi mãi mãi phải đi tìm đường ra ngoài, thì mau đi theo chị.”

Tôi cũng chẳng phải kẻ dũng cảm gì, nhưng lúc này tôi phải dũng cảm, dù cho tim tôi đang đập loạn lên, nhưng vẫn phải kiên trì. 

Trong bóng tối, chỉ có ánh đen pin từ điện thoại của tôi le lói. Dưới ánh sáng mỏng manh, tôi chọn đi dọc theo bờ tường để nhìn thấy cây cột chính giữa. Trong đầu tôi còn nhớ kết cấu đồ họa của tòa nhà do Tông Thịnh làm, đặc biệt là đoạn kho hàng cũ này.

Tôi không biết vì sao lần đầu tới đây tôi bị oán khí ở nơi này ảnh hưởng, nhưng lúc này tôi không nghĩ tới, cũng hoàn toàn không thấy gì dị thường. Tôi chỉ nghĩ, đi dọc theo bờ tường tới gần cây cột kia, chính là trung tâm của tòa nhà này, bên kia cây cột sẽ có một cánh cửa, thông qua cánh cửa sẽ tới mật thất kia. Chọn con đường đi sát tường thì có chút xa, nhưng ít nhất sẽ không bị lạc đường.

Không biết có phải là Thẩm Hàm hoàn toàn không bị ảnh hưởng không mà cô nàng cứ thế ngoan ngoãn đi theo tôi, lặng im, không phản kháng mà cũng không nói gì. Nguồn sáng duy nhất ở đây là đèn pin trong tay tôi, nếu cô nàng muốn rời đi, có lẽ gan cũng chưa đủ to đến thế.

Đột nhiên, trong không gian tăm tối và tĩnh lặng vang lên tiếng “Rắc.” tiếp đến, là giọng hét chói tai của cô nàng, cô nàng vọt tới ôm lấy tôi khóc to:  “A! Trên mặt đất! Trên mặt đất…”

Đang im phăng phắc bỗng có tiếng hét chói tai khiến cho tôi giật nảy người, cảm giác tim mình như hẫng một nhịp, lại còn bị cô nàng ôm chặt như vậy khiến tôi suýt ngã nhào. Điện thoại tôi cũng rơi xuống đất, ánh sáng loang ra. Ngay sau lưng chúng tôi khoảng 1m có xương người rải rác, trong đó có một đoạn xương không biết ở vị trí nào trên người đã bị Thẩm Hàm đạp gãy.

Tôi há miệng, thở gấp, rồi kéo cô nàng qua nói: “ở đây đã từng có nhiều người chết, đi thôi, đừng nghĩ ngợi.”

“Tông Ưu Tuyền, chị muốn đưa tôi đến đây, để tôi bị dọa sợ nên sinh non phải không?”

“Tông Thịnh từng nói, trong mắt ma quỷ thì thai phụ là quái vật cường đại, bọn họ còn phải sợ em đó”

“Không phải đâu. Tôi… tôi… Tôi muốn đi lên!”

“Nếu muốn đi lên thì càng phải đi theo chị, chỉ có một đường ra ngoài. Nếu giờ em quay lại thì sẽ thấy thang máy kia hoàn toàn không ở chỗ đó.”
 
Chương 293-3: Gặp bản thể của thẩm kế ân 3


Thẩm Hàm bắt đầu khóc. Dù sao thì cũng chỉ là một cô gái vị thành niên, biểu hiện của cô nàng trong tình huống này đã là tốt lắm rồi.

Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp. Dưới ánh đèn từ điện thoại có thể thấy hơi thở đã hóa sương trắng rồi. Vì sao còn chưa tìm thấy cây cột kia nhỉ? Chẳng lẽ chúng tôi đã đi lố mất rồi mà không để ý? Hay là, chúng tôi bị quỷ xây tường?

Trong lòng tôi bắt đầu hối hận vì hôm nay quá xúc động. Hôm nay chúng tôi ở chỗ này, hoàn toàn chính là bởi vì cãi nhau với Thẩm Hàm trên xe, chẳng hiểu sao càng cãi càng hăng… ngày thường nếu tôi cãi nhau với mọi người cũng chỉ nói vài câu rồi tự mình ấm ức, nhưng sao lúc trên xe tôi lại nói nhiều vậy, lại còn giận dỗi kéo cô nàng xuống theo? 

Tông Thịnh đang ở đâu rồi? Anh ấy biết tôi tới đây không? Ngưu Lực Phàm đâu? Lúc chúng tôi vào thang máy, Ngưu Lực Phàm cũng vọt vào đại sảnh, hắn sẽ làm sao? Báo cho Tông Thịnh? Dưới này không có tín hiệu di động, nếu muốn gọi điện ra ngoài cầu cứu cũng không được.  

Thẩm Hàm còn đang khóc lóc. Đừng nói là cô ấy, tôi cũng đang ràn rụa nước mắt, chỉ là không khóc thành tiếng như cô nàng mà thôi. 

Giờ cô ấy khóc, tôi mà cũng khóc, thì cả hai chúng tôi chỉ có thể ở đây khóc cùng đám xác chết kế bên mà thôi. Tôi phải kiêen cường! Muốn đưa cô ấy ra ngoài thì chỉ còn cách kiên cường mà thôi. 

Cuối cùng, tôi đã thấy cây cột to. 

Nhìn thấy, tôi vội lau nước mắt kéo Thẩm Hàm di chuyển. Dưới ánh sáng từ điện thoại, tôi tìm được cánh cửa.

Cửa không khóa, có lẽ, sẽ luôn luôn không khóa. Nhưng mà thật lòng tôi cũng chẳng hiểu, sao lại phải có một cánh cửa ở chỗ này? 

Tôi dắt Thẩm Hàm đi vào thông đạo, ánh đèn mỏng manh từ bên trong rọi ra. Thông đạo xuất hiện làm Thẩm hàm ngừng khóc, ngoan ngoãn đi theo tôi về phía trước, có lẽ cô nàng biết có thể rời đi từ đây, chỉ là, cô nàng không nghĩ tới trên đường đi sẽ được hội ngộ với anh mình. 

Thông đạo cũng không dài, đi rất nhanh đã tiến vào căn mật thất, chỉ là lúc này, mật thất không có bật đèn, bốn phía chỉ có ánh sáng mỏng manh từ trong thông đạo xuyên qua. 

Tôi lại mở điện thoại lên, tìm công tắc đèn. Tôi nhớ lần trước ở đây có đèn, nếu không lần trước Lão Bắc làm sao có thể đâm chính xác vào tim của đứa bé kia? 

Bởi vì muốn tìm công tắc đèn chốt nên tôi cũng buông tay Thẩm Hàm.

Một hồi lâu, tôi rốt cuộc tìm được công tắc đèn, đồng thời nghe được tiếng Thẩm Hàm la thất thanh: “A!”

Tôi vội vã hỏi: “Làm sao vậy?” Đồng thời bật đèn, trong nháy mắt căn mật thất sáng rực. 

Thẩm Hàm ngồi sát cạnh bồn máu, hai tay cũng đã dính vào máu. Trong bồn lúc này không có nhiều máu lắm, có lẽ do tối nên Thẩm Hàm đã vừa đi vừa sờ soạng, không thấy cái bồn, mới bị ngã, cả người nhào vào đó. Nhưng, cô nàng đã nhanh chóng chống tay xuống, nên chỉ có tay dính máu, nhưng khi ngẩng đầu lên, cả người đã cứng cả lại. Trước mặt, chính là khuôn mặt của Thẩm Kế Ân!

Thẩm Hàm cả người run run, nói không ra lời, đứng thẳng thân mình, liên tục lui ra phía sau vài bước nhìn Thẩm Kế Ân trong bồn.

Gã giống như đang ngủ, là mệt quá, mà ngủ luôn trong bồn tắm. Nhưng trong bồn không phải là nước mà là máu, máu đỏ sậm, không bị đông đặc lại. Máu không nhiều, rất ít, chỉ lên đến hông hắn. Có thể thấy hắn lõa thể ngồi trong bồn, cánh tay phải có vết thương, nhưng có dấu vết đã châm cứu phong huyệt. 
 
Chương 294: Đâm chết Thẩm Kế Ân


Trong nháy mắt, tim tôi như bị bóp nghẹt, hơi thở cũng bị đình trệ, hoàn toàn lặng lẽ như khuôn mặt Thâm Kế Ân bên kia.

Thẩm Hàm kinh ngạc trừng to đôi mắt nhìn Thẩm Kế Ân, bước chân cứ thế giật lùi về phía sau, đến khi đụng trúng tôi, thì hơi thở của tôi mới quay lại. Tôi há miệng hít một hơi thật dài, rồi mới khẽ nói: “Em thấy rõ chưa? Anh của em ở đây.”

Thẩm Hàm cắn chặt môi không nói gì, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô nàng bước tới, cả người run rẩy, nói vọng về phía Thẩm Kế Ân: “Anh… anh ơi… tại sao anh lại ở đây? Anh làm sao vậy?”

Cô nàng chậm rãi đưa tay tới bên dưới mũi Thẩm Kế Ân, vài giây sau thì khóc toáng lên. Vừa ôm lấy Thẩm Kế Ân, vừa khóc: “Anh! Mau gọi điện đưa anh tôi đi bệnh viện, đưa đi ngay. Anh ấy bị thương sao lại không đưa đi bệnh viện? Vì sao để anh ấy ở đây không ai chăm sóc? Nhất định là các ngươi hại anh tôi, là các người muốn hại anh trai tôi! Đưa đi bệnh viện đi. Tông Ưu Tuyền, tôi van chị, đưa anh tôi đi đi… hu hu…”, ta cầu xin ngươi, đem ta ca đưa đi bệnh viện đi. Ô ô...”

Thẩm Hàm chỉ ngồi đó ôm Thẩm Kế Ân khóc lóc, không làm thêm gì hết, hay nói cách khác, lúc này cô nàng không biết phải làm gì. Một cô bé 17 tuổi gặp chuyện như thế này, sẽ không thể bình tĩnh, sẽ chẳng thể phân tích, chỉ biết ôm anh mình ngồi đó khóc mà thôi. 

Tôi sợ hãi lùi ra sau một bước, tôi rất sợ hãi, sợ rằng Thẩm Kể Ân sẽ mở mắt ra nhìn và nói chuyện với Thẩm Hàm.

Nửa phút sau, Thẩm Kế Ân vẫn không có một chút phản ứng. Thẩm Hàm cũng chỉ ngồi ở kia khóc lóc, cô nàng muốn kéo Thẩm Kế Ân ra khỏi bồn máu, nhưng với sức lực của cô bé thì không thể làm được. Tôi nuốt nước bọt, nhìn cô nàng cố gắng, trong lòng nghĩ, nếu giờ Thẩm Hàm té ngã hoặc do bi thương quá độ hoặc do vận động mạnh bị sảy thai, là tốt nhất!

Nhưng hiện thực không có giống như trong phim truyền hình. Cô nàng chẳng làm sao cả, mà vẫn khóc lóc kéo Thẩm Kế Ân.

Tôi vòng tay ôm lấy mình, cảm giấy cộm cộm trên ngực, lôi ra thì thấy cây trâm gỗ sét đánh.

Nhìn cây trâm trong tay, lại nhìn cảnh trước mặt, nếu bây giờ tôi dùng trâm đâm thẳng vào ngực Thẩm Kế Ân, thì bố cục của tòa nhà này cũng trở nên vô dụng.

Tim tôi đập dồn dập, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Chỉ cần tôi bước tới, cầm cây trâm đâm mạnh vào trái tim gã. Gã vốn dĩ chính là một người chết, nên tôi làm như vậy cũng không tính là tôi giết người nhỉ. Chỉ cần như vậy một chút, chỉ cần như vậy một chút. Tôi không thể trực tiếp thương tổn đứa bé trong bụng Thẩm Hàm trong bụng, đứa bé là một sinh linh, nhưng Thẩm Kế Ân đã chết, đã chết thật lâu. Chỉ cần như vậy một chút, mọi việc đều có thể giải quyết.
 
Chương 294-2: Đâm chết Thẩm Kế Ân


Thế giới của tôi bắt đầu thu hẹp lại, trong vòng vài giây, tôi hoàn toàn không còn cảm giác được bốn phía, xung quanh tôi chỉ còn mỗi tôi - cây trâm - Thẩm Kế Ân - cùng với Thẩm Hàm đang khóc thút thít. 

Bước chân tôi loạng choạng đi về phía bọn họ. Trong đầu tôi không ngừng lặp lại mệnh lệnh: Dùng cây trâm đâm thẳng vào trái tim Thẩm Kế Ân, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Một hai ba, đâm xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Tôi nhủ thầm. “Một, hai, ba.”

Cây trâm trên tay tôi vẫn không đâm xuống, cả đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả bàn tay nắm chặt cây trâm cũng bị ướt mồ hôi. 

Lão Bắc sẽ không nghĩ đến, lão dùng nhiều tiền như vậy để tìm được cây trâm gỗ sét đánh  với ý đồ tổn thương Tông Thịnh lại bị dùng để giết chết Thẩm Kế Ân.

Lão sẽ không nghĩ đến, lão dùng bao tiền của tìm được hậu nhân Ngưu Gia - Huyền Văn Các - Ngưu Tiên Sinh lại bị chúng tôi thuyết phục.

Lão dùng bao thời gian để lên kế hoạch với đứa nhỏ của Ngưu Lực Phàm và Thẩm hàm, giờ lại đang ở đây.

Nếu tôi đủ nhẫn tâm đá tới, thì đứa nhỏ này sẽ không còn.

Mà Thẩm Kế Ân, bao tinh lực Lão Bắc đã đổ lên người gã, cũng không hề ít hơn so với Tông Thịnh, giờ gã cũng đang ở trước mặt tôi, không động đậy.

Chỉ cần tôi đâm cây trâm vào, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Đếm tới ba.” Tôi khẽ nói.  “Một, hai, ba...” Tôi dứt lời, bàn tay cũng đâm xuống.

Chỉ có điều một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo tôi từ phía sau, một cánh tay khác đã chặn cây trâm lại. Bên tai tôi vang lên giọng nói của Tông Thịnh: “Tông Ưu Tuyền! Buông tay!”

Tôi quay sang nhìn thấy người ôm tôi chính là Tông Thịnh. Anh buông tay đang ôm tôi ra, nắm lấy cổ tay tôi, cây trâm rơi xuống tay anh. 

Động tác này cũng làm tôi phát hiện ngón tay cái của anh có dấu trầy rướm máu, có lẽ do ban nãy bị cây trâm của tôi đâm vào. Anh lại dùng tay mình chặn cây trâm tôi định đâm Thẩm kế Ân. 

Tôi  nhìn anh, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Sau lưng Ngưu Lực Phàm cũng đã tới kéo Thẩm hàm ra sau, Thẩm Hàm khóc lóc giãy giụa, Ngưu Lực Phàm ôm chặt lấy cô nàng, giữ chặt đầu cô nàng nơi ngực mình: “Đừng nhìn! Đừng nhìn!”

Tôi vô thức nói: “Đâm chết Thẩm Kế Ân là mọi chuyện chấm dứt.”

“Chát!”

Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình vừa bị tát vào mặt, chậm rãi ngước lên nhìn Tông Thịnh. Vẻ mặt vẫn đầy tức giận, nói: “Tỉnh táo chưa? Còn muốn thêm một bạt tai nữa không?”
 
Chương 294-3: Đâm chết Thẩm Kế Ân


Trong đầu tôi vẫn rất loạn, ngay cả nhấc tay lên che mặt cũng chậm chạp. Ngưu Lực Phàm hét lớn: “Ra ngoài rồi nói, đi bên kia sao?”

Tông Thịnh chỉ vào cửa phía bên kia, nhìn Ngưu Lực Phàm kéo Thẩm Hàm rời đi, mới chuyển hướng về phía tôi: “Thân thể Thẩm Kế Ân chính là nền của nơi này. Em đâm chết gã thì cả nền móng sụp đổ, tòa nhà sẽ sập đổ trong khoảnh khắc. Sập như em dùng thuốc nổ giật sập vậy. Em biết muốn giật sập một tòa nhà phải làm gì không? Phải tính toán kỹ càng rồi sơ tán người dân bốn phía. Giờ em đâm một nhát, người bên ngoài cũng sẽ vì em mà bị tòa nhà sập xuống đè chết. 

Tông Ưu Tuyền, nói cho anh biết đây là điều em hy vọng sao?”

Tôi ngơ ngác. Đầu chưa thể phân tích những điều anh nói, chỉ lắc đầu theo bản năng.

“Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì chỉ mình tôi đã có thể giết gã, thiêu đốt gã, đâu cần phải kéo dài tới tận bây giờ. Tông Ưu Tuyền! Em…” nhìn anh nóng giận bừng bừng.

Cả người tôi trở nên trì độn, thậm chí hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. 

Đột nhiên anh ôm tôi, thấp giọng thì thầm: “Em có biết khi Ngưu Lực Phàm bảo hai người vào thang máy rồi biến mất, anh suy nghĩ gì không? Anh sợ là em xảy ra chuyện gì đó, cho dù cả tòa nhà này sập xuống, cho dù bên ngoài bao người thương vong đều không có liên quan gì tới anh. Anh chỉ cần em còn sống, chỉ cần em còn an toàn là tốt rồi.”

[mèo: đoạn này đọc đầu tiên là cáu, sao bé Thịnh lại hung dữ đánh bé Tuyền vậy?! Xong đọc khúc này thấy thương bé Thịnh, vì quá lo cho bé Tuyền. Nhưng vẫn k thích bé Thịnh đánh bé Tuyền!!!]

Bên tai là tiếng hít thở nặng nề của anh, tôi dần bình tâm lại, đã bắt đầu có thể phân tích lời anh nói. 

Xa xa, giọng của Ngưu Lực Phòng truyền tới: “Cửa khóa rồi, làm sao ra ngoài?”

Tông Thịnh buông tôi ra, kéo tay đi về phía thông đạo.

Ánh đèn le lói mỏng manh chiếu… tôi biết, đằng sau cánh cửa kia chính là phòng họp tại lầu một.  Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm đang đứng trước cánh cửa, có vẻ Ngưu Lực Phàm vẫn đang cố kéo Thẩm Hàm, sợ cô nàng làm ra chuyện gì dại dột. Thẩm Hàm đã không còn khóc, nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngẩn. 

Tông Thịnh bảo hai người lui lại rồi mình đứng đó sờ sờ lên vài chỗ trên cánh cửa. 

Bên ngoài Trần Thần đang đứng, cũng chính là Thẩm Kế Ân.

Tông Thịnh đối mắt cùng Thẩm Kế Ân, hai người đều trầm mặc vài giây. Sau đó, Thẩm Kế Ân nói: “Đem Thẩm Hàm giao cho ta.” Ngữ khí hắn thực lãnh đạm lại rất kiên định.

Tông Thịnh tránh qua một bên, túm lấy Thẩm Hàm đẩy cho gã: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, thì em người đã không cần phải chịu ủy khuất.”

Thẩm Hàm nhìn thấy Trần Thần thì sửng sốt một chút, sau đó kinh hoảng đẩy gã ra, chạy ra khỏi phòng họp, nghe tiếng động thì có vẻ là chạy lên lầu.

Tông Thịnh nói: “Thẩm Hàm đã trưởng thành, Lão Bắc bắt đầu lợi dụng cô ấy. Nếu ngươi thật là muốn tốt cho cô ấy, vậy nên nói rõ với cô ấy đi.” 

Thẩm Kế Ân không nói một lời, xoay người đi lên lầu.

Ngưu Lực Phàm hỏi: “Hắn không báo cảnh sát à? Nếu ban nãy hắn báo cảnh sát…”

“Gã mà báo cảnh sát thì bí mật ở bên dưới cũng bại lộ.”

“Cũng đúng, nhưng mà đứa bé trong bụng Thẩm Hàm chung quy là của tôi, lại còn bị bọn họ lợi dụng.”

Ngưu Lực Phàm thở ra một hơi thật dài, cố áp chế cảm giác tức giận trong lòng. Hắn quay đầu quát lên với tôi: “Tông Ưu Tuyền! Em có muốn chết thì cũng đừng có lôi kéo Thẩm Hàm, đừng lôi kéo con anh!” Hắn thở phì phì nói khẽ thêm, “Tuy rằng đứa bé đã định sẵn không thể sinh ra bình thường.”  

Tông Thịnh ôm lấy tôi kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đừng nói chuyện với Ưu Tuyền như vậy, anh ở bên cạnh bọn họ mà không có ngăn cản bọn họ lại.”

Ra khỏi khách sạn, ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp bên ngoài, xa xa truyền đến tiếng chuông từ gác chuông nào đó gõ vang. Trong lòng tôi ký ức hỗn loạn. Tôi nhớ rõ, lúc chúng tôi tới bệnh viện là 9 giờ sáng, từ bệnh viện qua đây cũng khoảng 9 rưỡi, vào kho ngầm tới giờ cũng chỉ khoảng nửa tiếng một tiếng. Sao mới đó đã tới buổi chiều?

Tôi cảm thấy mệt quá, không muốn suy nghĩ thêm. Tông Thịnh đẩy tôi lên xe. Lúc anh khởi động xe, tôi thấy bàn tay đặt trên tay lái của anh có vết thương,  máu vẫn còn đang chảy.
 
Chương 295: Kẻ thứ ba


Tôi chậm rãi đưa tay ra, hướng tới miệng vết thương trên tay anh, miệng vết thương to bằng ngón cái. Anh né tay qua, đưa vết thương lên miệng hút một cái: “Không có việc gì, chút thương thế này không có việc gì.”

“Em xin lỗi!” Tôi yếu ớt nói. Tôi có cảm giác rất mệt mỏi, đến cả nói cũng thấy mệt. 

Anh đưa tay xoa đầu tôi: “ Không cần phải xin lỗi anh, vì đó là em, nên không cần phải xin lỗi gì cả. Mình về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon.”

Tôi gật đầu, nhưng đầu óc vẫn mông lung. Xe chạy một đường, tôi thấy Tông Thịnh vài lần nhìn kính chiếu hậu, tôi cũng không biết anh  nhìn cái gì. Tôi vẫn cảm thấy mông lung, mơ màng muốn ngủ, nhưng lại rất tỉnh không ngủ được.

Xe về tới sân đá, tôi xuống xe rồi mới hiểu  nãy giờ anh nhìn cái gì. 

Hóa ra, Ngưu Lực Phàm chạy ngay đằng sau chúng tôi. Vừa xuống xe, Ngưu Lực Phàm đã la to: 

“Tông Ưu Tuyền, hôm nay em làm cái quái gì vậy? Nói cho rõ đi, em đang nửa đường đi thay đổi kế hoạch, em có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Lúc xuống dưới hầm ngầm, rõ ràng biết em có vấn đề, có khả năng làm cả tòa nhà sập xuống mà thằng nhóc kia vẫn kéo tôi chạy vào trong, chỉ cần trễ vài giây là tất cả chúng ta đã đang nằm chôn thân dưới đống phế tích đó rồi. Em…”

Tông Thịnh kéo tay tôi, làm lơ hắn, đi vào trong nhà.

Tôi thật sự mệt mỏi quá, tôi rất muốn nói chuyện với Ngưu Lực Phàm, nhưng lại không còn sức để mà động cựa.

Ngưu Lực Phàm cũng chen chân vào nhà theo, đang tính nói tiếp thì Tông Thịnh đã lạnh giọng nói: “Câm miệng đi, anh ở dưới nhà đi, hoặc còn sức thì nấu mì cho mọi người ăn. Tôi đưa Ưu Tuyền lên nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi xuống tìm anh.”

Ngưu Lực Phàm há hốc miệng, lời nói ra đến nơi lại phải nuốt lại vào lòng. 

Tông Thịnh kéo tôi lên lầu, về phòng, đẩy tôi vào phòng tắm.

“Được rồi, tắm rửa một cái, một hồi ngủ một chút, sẽ lại có tinh thần.”

Anh vừa buông tay thì tôi kéo lại: “Thực xin lỗi.”

“Không cần phải nói xin lỗi với anh. Ưu Tuyền, tắm rửa đi.”

Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào, tôi đã có thể tự hỏi tự phân tích lại, tôi biết lần này tôi đã gây nên phiền toái rồi, tôi đã đẩy mọi người vào tình trạng nguy hiểm, thậm chí suýt chết. 

Sợ hãi, hối hận… khiến tôi nức nở.

Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì, vài giây sau, anh gỡ tay tôi ra. Tay tôi không ôm nổi anh làm tim tôi cũng chùng xuống. 

Tông Thịnh nhất định thực tức giận, nhất định hận chết tôi rồi.

Nhưng không có thời gian cho tôi suy nghĩ nhiều, anh đã quay trở lại phòng tắm, nhưng mà đã cởi giày và áo khoác. Anh tới bên cạnh tôi, quăng cho tôi dép lê, xõa tóc cho tôi, lại giúp tôi cởi quần áo ngoài ra.
 
Chương 295-2: Kẻ thứ ba 2


“Không cần suy  nghĩ gì cả, lúc này em chỉ cần tắm rửa và nghỉ ngơi một chút. Việc em cần làm lúc này chính là nghỉ ngơi.” 

“Tông Thịnh…”

“Anh đây, không cần nói gì cả, để đó cho anh xử lý.”

Anh cởi hết quần áo cho tôi, mở nước nóng vòi sen xối vào người tôi. Anh cũng cởi quần áo của mình, đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa trên làn da của tôi dưới làn nước ấm. Anh áp trán vào trán tôi: 

“Em không cần lo lắng gì cả, có anh đây! Là anh phải nói xin lỗi với em, vì anh không thể bảo vệ tốt cho em. Đừng khóc, hãy kiên cường lên nào, Ưu Tuyền!”

Lần tắm này, chúng tôi tắm thật lâu. Không làm gì cả, chỉ đứng dưới làn nước ấm mà ôm nhau. Sau cùng, anh dùng khăn tắm quấn lấy tôi, để tôi đi vào phòng ngủ tìm quần áo thay. 

Mà sau khi tắm thì thể lực tôi cũng khôi phục không ít. Suy  nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều, tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi biết mình phải làm gì. Tôi không thể cứ khóc lóc. Chuyện tôi đã sai, tôi muốn cùng Tông Thịnh đối mặt. 

Tôi thay đồ ở nhà, lau tóc. Tông Thịnh cũng vừa lúc ra ngoài. Anh quấn khăn tắm quanh người, vừa tìm quần áo trong tủ vừa hỏi: “Em cảm thấy sao rồi? Còn cảm giác mơ hồ không?”

Tôi lắc đầu: “Tay của anh không có gì chứ?”

“Không có việc gì.”

“Còn chảy máu không?”

“Ban nãy tăm động chạm tới miệng vết thương, đương nhiên sẽ đổ máu a.” 

Anh mặc quần lót, kéo khăn lông, lấy khăn giấy trên bàn chặn lên miệng vết thương. “Đè vài phút là xong mà, thật ra chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Lau khô tóc thì ngủ một giấc đi, em mệt lắm phải không?!”

Anh mặc quần áo nhanh rồi đi ra khỏi phòng, xuống nhà dưới. Tôi nghe từ dưới lầu vọng lên tiếng Ngưu Lực Phàm:

“Lâu thế? Hai người coi tôi là người chết à? Tắm rửa rồi lên giường luôn chắc.”

Tông Thịnh đáp: “Nói gì mà lắm thế. Vậy khoan ăn đã. Để nói cho xong việc ban nãy. Kể lại tôi nghe càng tỉ mỉ càng tốt, tôi muốn biết vấn đề phát sinh từ chỗ nào?”

“Còn có thể ra ở đâu? Tông Ưu Tuyền bị ngu hả?”

“Không phải, là bị khống chế.”

“Bị khống chế? Không có khả năng đi.  Đối thủ của chúng ta là Lão Bắc, là lão chú Thẩm gia, thậm chí ngay cả Thẩm Kế Ân cũng đã tính toán kỹ.

Nhưng không ai có ý định giật sập tòa nhà. Mọi chuyện là từ Tông Ưu Tuyền cả? Đối phương làm sao không biết tình huống bên trong mà có thể tính toán kỹ càng tỉ mỉ tới vậy? Còn có thể khống chế Tông Ưu Tuyền?”
 
Chương 295-3: Kẻ thứ ba 3


“Sao mà hỏi lắm thế? Nếu không muốn lại bị khống chế làm việc ngu xuẩn thì tỉ mỉ kể lại mọi thứ hôm nay xem nào?” 

Không nghe tiếng Ngưu Lực Phàm, tôi cột tóc, rồi đi xuống nhà. Lúc tới cầu thang thì  nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Chính là, chúng ta ba người lên xe, hai người họ cãi nhau, sau đó Tông Ưu Tuyền liền nói phải tới khách sạn Sa Ân.”

“Bọn họ nói gì đó? Làm cái gì? Mỗi một chi tiết!”

“Tôi chỉ phụ trách lái xe, đâu có để ý, hơn nữa, hai người phụ nữ cãi  nhau, đàn ông đàn ang như tôi sao có thể thuật lại? Tôi cũng đâu có nhớ bọn họ nói gì đâu!”

Tôi đi lại gần nói: “Em còn nhớ rõ.”

Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh nhìn lại, tôi tiếp tục nói: “Hiện tại em nhớ rõ lúc ấy nói gì, làm cái gì.”

Tông Thịnh gắp một chén mì đầy cho tôi, rồi nói: “Vừa ăn vừa nói, nói thật tỉ mỉ kỹ càng, từng chi tiết, cả trực giác của em về điểm đáng ngờ nữa, nói hết cho anh nghe.”

Tôi ngồi cạnh anh, từ lúc chúng tôi gạt anh lên kế hoạch bắt cóc Thẩm Hàm. Khi lên xe, tôi và Thẩm Hàm chưa nói được vài câu đã cãi nhau, tôi nhớ từng câu từng chữ, nhưng tôi cũng nghi ngờ vì thường ngày tôi không phải là người hay cãi nhau. 

Cho dù lúc ở quê, bà cô cố ý gây sự thì tôi cũng chỉ nói vài câu rồi bỏ đi, chứ việc cãi vã như hôm nay thì đúng là từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng một lần làm như vậy.

Sau đó khi vào trong khách sạn, lúc trong mật thất, tôi xuất hiện ảo giác như thể cả thế giới đã biến mất, có một mệnh lệnh không ngừng lặp lại trong đầu bảo tôi đâm cây trâm xuống. 

Ngưu Lực Phàm đã ăn sạch một chén mì sợi lớn, xoa miệng hỏi: “Nói cách khác, lúc bọn anh đi xuống, trong thông đạo gọi em lớn tiếng thì em cũng không có nghe được?”

“Không có, trong lòng em chỉ có cái mệnh lệnh kia, cho đến tận khi Tông Thịnh ôm em, kéo em ra thì em mới ý thức được hai người đã tới.”

Tông Thịnh không ăn mì, nghe tôi nói thì đảo chiếc đũa trong tay, thở ra một hơi thật dài nói:

“Trên người Ưu Tuyền có huyết chú của tôi, nên quỷ không thể khống chế được cô ấy. Ban nãy, tôi có thăm dò thử, huyết chú vẫn còn. Mà trên người cô ấy có khí của tôi, nên bên dưới sẽ không có ma quỷ náo dám tới gần để tự tìm phiền toái. Có thể khống chế cô ấy, hẳn là đạo pháp. Hơn nữa có vẻ là đạo thuật thượng thừa.”

Ngưu Lực Phàm nói: “Kiểu dùng máu, tóc, răng, linh tinh làm môi giới, dùng tiểu nhân hoặc là cái gì  khác để khống chế đương sự sao.”

“Không sai biệt lắm. So với dắt hồn còn lợi hại hơn. Lại còn từ khoảng cách mà khống chế, trong khi lúc ở chỗ đó chúng ta không nhìn thấy bất cứ ai. 

Năng lực của đối phương chắc hẳn là rất cường đại. Thứ nhất, thông qua tay Tông Ưu Tuyền xử lý Thẩm Kế Ân, làm cho cả cao ốc sập, đem tất cả mọi người biết việc, bao gồm cả chúng ta giết chết ở bên dưới. Không phải chúng ta bên này, cũng không có khả năng là Lão Bắc bên kia! Nhưng mà người này lại biết rõ ràng về nhà kho ngầm này, đối với Thẩm Kế Ân, thậm chí đối với chúng ta đều hiểu rõ.” Tông Thịnh trầm mặc vài giây, cứ xoay xoay chiếc đũa, sau đó mới nói, “Còn có một kẻ thứ ba! Hơn nữa kẻ thứ ba này vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, quan sát chúng ta. Hắn hiểu rất rõ mọi thứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp để ra tay. Mà hôm nay, hẳn là hắn cảm thấy chính là thời cơ thích hợp nên sẽ xuống tay.”

Ngưu Lực Phàm cau mày, chuyển qua hỏi tôi: “Này, không phải em sợ anh mắng nên dựng chuyện đó chứ?”

“Em… em nói thật mà.” tôi bực. 

Vốn nghe Tông Thịnh phân tích như vậy, cảm giác chuyện này xác thật nghiêm trọng. Chúng tôi đã tận lực đối phó Lão Bắc. Hiện tại thật vất vả với xoay chuyển được tình thế có lợi, chỉ cần ngăn được pháp sự trong hai tháng sau, bên này chúng tôi xây xong tòa nhà thì trên cơ bản là có thể vững vàng. Vậy mà đột nhiên ở đâu nhảy ra một kẻ thứ ba, lại còn dùng biện pháp đuổi tận giết tuyệt. Ngay cả chúng tôi cũng suýt nữa bị giết chết. Càng đáng sợ hơn là người ta giết chúng tôi đến nơi rồi chúng tôi mới ý thức được có sự tồn tại của kẻ đó.

Ngưu Lực Phàm rùng mình một cái: “Nếu không phải đứa bé trong bụng Thẩm Hàm là của tôi, tôi thật sự muốn học theo ba, bỏ đi luôn, mặc kệ hết… mà này, chúng ta sẽ không chết thật chứ nhỉ?”  
 
Chương 296: Thu hoạch bất ngờ


#Tông_gia #Meo_mup #Bạn_trai_kỳ_ lạ_của_tôi

Mọi người đều cảm thấy nghiêm trọng, giờ đột nhiên ở đâu xuất hiện người thứ ba, lại còn có thể giết chúng tôi không kịp trở tay. Mà không chỉ chúng tôi, tin chắc là bên phía Thẩm Kế Ân bên kia cũng đang náo loạn cả lên, mọi thứ bên đó còn rối rắm hơn chúng tôi rất nhiều.

Tông Thịnh nhìn thấy tôi ăn đã vừa đủ thì nói: “Ăn xong thì em lên lầu ngủ đi, sau khi bị khống chế sẽ cảm thấy rất mệt.”

Tôi gật đầu. Tắm xong tuy tinh thần quay trở lại nhưng vẫn cảm thấy mệt, hơn nữa tôi còn không biết mình bắt đầu bị khống chế từ lúc nào. 

Tôi mê man ngủ hết cả buổi chiều, đến cả buổi tối mới thấy đỡ hơn. Buổi sáng hôm sau tôi theo Tông Thịnh đi làm. Tôi biết lúc này không phải là lúc được phép thả lỏng, mà thậm chí tôi càng không thể vắng mặt. Tôi muốn ở văn phòng để canh bên phía Sa Ân, kẻ thứ ba kia đột nhiên xuất hiện mà lại còn hiểu mọi chuyện ở Sa Ân, hẳn là sẽ xuất hiện ở gần đó. 

Tông Thịnh mặc đồ thoải mái, không đeo cà vạt, dừng xe lại trước văn phòng rồi nói với tôi: “Hôm nay anh sang Huyền Văn Các một chuyến, có lẽ còn đi gặp ba mẹ Trần Thần nữa. Nếu tối nay anh không thể tới đón em thì em đi ăn cùng Tiểu Mễ đi, không cần về nhà nấu cơm. Anh ăn xong sẽ về nhà. Còn nếu như không có gì đặc biệt thì anh sẽ đến đón em, về đi siêu thị một chút là được.” 

Tôi gật đầu với anh, rồi chạy vào tập thể dục cùng mọi người. Lúc ăn sáng, Tiểu Mễ cũng ngồi bên cạnh tôi  như mọi khi cười gian: “Tông Ưu Tuyền.”

“Gì đó? Gọi nghe nổi cả da gà.” tôi quay sang lườm một cái, chị ta lắc mông ngồi xuống. “Làm bạn gái sếp thiệt là sung sướng nha, thích thì xin nghỉ đi chơi với tiểu lão bản.”

Tôi bĩu môi, tiếp tục ăn. Tối qua tôi cũng có ăn gì đâu mà.

Tiểu Mễ huých tay tôi, dùng muỗng chỉ chỉ ra bên ngoài: “Cô bé kia chắc em biết kìa, chị nhớ lần trước bạn em là cầu hôn con bé. Cũng là người lần trước tiểu lão bản đánh trên clip đúng không?”

Tiểu Mễ còn chưa nói xong, tôi đã vội buông đồ ăn trên tay xuống vội chạy ra ngoài.

Bên ngoài là Thẩm Hàm. Cô nàng mặc đồng phục thể dục, không vào mà đứng ở bên ngoài nhìn tôi. Tôi đi tới bên cạnh cô nàng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Tôi cắn môi, rồi mới nói: “Thực sự xin lỗi.”

Thẩm Hàm vẫn dùng giọng điệu công chúa nói: “Mắc gì xin lỗi em? Chị chỉ nói sự thật ra cho em biết mà thôi.”

Nghe cô nàng nói vậy, tôi kích động nắm lấy tay cô nàng: “Thẩm Hàm, vậy lựa chọn của em ra sao? Em đã biết chân tướng mọi chuyện, vậy đã định tính toán như thế nào với em bé chưa? Mọi người sẽ giúp em. Mẹ em nói vài ngày nữa sẽ quay về đón em đi nước ngoài, mọi chuyện đều có thể từ từ tính, làm lại hết từ đầu. Nếu em không muốn thì Ngưu lực Phàm nói chỉ cần em muốn theo hắn chịu khổ thì hắn sẵn lòng gánh vác cho em.”
 
Chương 296-2: Thu hoạch bất ngờ 2


#Tông_gia #Meo_mup #Bạn_trai_kỳ_ lạ_của_tôi

“Mắc gì em phải bỏ cuộc sống hiện tại mà đi theo hắn? Hắn có cái gì đáng giá để em từ bỏ?” Thẩm Hàm vẫn nói như vậy.

Tôi hồ nghi nhìn, nếu đã như vậy thì cô nàng tới đây làm gì? Tới nhìn tôi thôi sao? Tôi không nói gì, cứ đứng chờ cô nàng nói tiếp. Một lúc sau, mới nghe cô nàng nói: “Chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói vài câu không?”

Đây đúng là tôi hiện tại cầu còn không được. Tôi không quan tâm tới việc bỏ đi bị bàn tán ra sao, vội khoác tay Thẩm Hàm đi sang một quán gần đó. Trên đường có lác đác vài quán đã mở cửa, tôi vội kéo Thẩm Hàm đi vào.

Trong tiệm có một người phụ nữ đang đeo tạp dề, thấy chúng tôi thì cười nói: “Xin lỗi, sáng sớm chúng tôi chưa kịp chuẩn bị tốt, đợi một chút nhé.”

“Không có việc gì, không có việc gì, cho tụi em hai ly sữa đi!” Tôi nói, kéo Thẩm Hàm ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ. Hiện tại trong tiệm không có ai, vừa lúc thích hợp cho chúng tôi nói chuyện. Tôi nhìn Thẩm Hàm ngồi ở đối diện cười, hy vọng có thể giành thêm hảo cảm để cô nàng chịu đứng về phía chúng tôi.  

Thẩm Hàm mếu máo, ra vẻ không muốn nói gì.

“Trước khi em tới tìm chị, hẳn là đã nghĩ kỹ rồi.” Tôi nói.

Tôi vốn cho rằng cô nàng sẽ nói, cô nàng quyết định phá thai. Nếu đã biết chân tướng mọi chuyện, biết đứa nhỏ sẽ không thể lưu lại được thì với cá tính không thích bị lợi dụng, cô nàng sẽ quyết như vậy. Nhưng việc tôi không thể tưởng tượng được, Thẩm Hàm lại nói với tôi: “Anh em là bị Tông Thịnh đả thương nhỉ?”

Câu hỏi này làm tôi cương cứng cả người, không biết  phải đáp như thế nào. Vài giây sau, mới đáp: “Nếu em muốn nói, thì thực ra anh em đã chết từ lâu rồi.”

“Cho dù chết, thì lúc trước cũng là bị Tông Thịnh đánh cho bị thương.”

“Coi như là vậy đi! Nhưng mục đích là…”

“Em không muốn nghe chị nói mấy cái này, em chỉ là một học sinh cấp ba, mấy người làm cái gì cũng chẳng liên quan tới em. Em chỉ biết, anh trai em thành ra như vậy là vì mấy người.

Tông Ưu Tuyền, nếu chị nói chị coi em như bạn tốt, vậy giúp em đi, tha cho Trần Thần đi!”

Tôi lại bị cô nàng khiến cho không biết phải nói thế nào. Tôi cắn môi do dự, vừa định nói thì cô nàng đã nói tiếp: 

“Tôi biết Trần Thần chính là anh trai tôi. Các người đã đánh anh trai tôi thành ra như vậy, giờ lại còn muốn hại anh ấy nữa sao?”

“Thẩm Hàm, em vẫn còn không biết rõ ràng sự tình chân tướng sao?”

“Tôi biết rõ, mới tới cùng chị nói chuyện hôm nay. Tôi đã sớm không có ba, mẹ thì bỏ tôi từ bé. Từ nhỏ đến lớn dù cho anh hai chẳng mấy khi ở cạnh bên tôi, nhưng ít nhất, anh ấy vẫn luôn bên tôi, khiến tôi biết mình không cô đơn. Tôi vẫn còn có người thân. 

Giờ anh tôi ra nông nỗi này, có Trần Thần thay thế anh xuất hiện bên cạnh tôi, các người không thể để lại một chút ấm áp cho tôi sao? Các người muốn tôi biến thành một cô nhi không ai nương tựa thì mấy người mới vui vẻ sao?”
 
Chương 296-3: Thu hoạch bất ngờ 3


#Tông_gia #Meo_mup #Bạn_trai_kỳ_ lạ_của_tôi

“Anh trai em không giống như em nghĩ đâu…”

“Đêm qua, tôi đã nói chuyện với anh tôi cả buổi tối. Chỉ cần các người có thể để Trần Thần lại, đứa nhỏ này không có thì thôi! Tôi biết các người sẽ đi liên hệ với ba mẹ Trần Thần. Nếu ba mẹ hắn thật sự quậy cho lớn chuyện thì anh trai tôi chỉ có thể an bài cho Trần Thần chết thêm lần nữa, mà tới chừng đó thì anh tôi cũng chết theo. Tôi chỉ còn một mình…” Thẩm Hàm khóc lên.

Bà chủ quán bưng hai ly sữa ra tới nơi, thấy thế vội hỏi: “Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã khóc tới như vậy?”

Tôi đang suy nghĩ tìm cách để che giấu một chút thì không nghĩ tới Thẩm Hàm đã gào lên: “Chị này khi dễ em, thấy em còn nhỏ thì khi dễ em. Chị ấy biết rõ em cô nhi, không ba không mẹ, còn muốn khi dễ em. Ai thương xót cho em đâu cơ chứ, ai chẳng có ba có mẹ hu hu!”

Bà chủ nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Tôi vội xua tay nói: “Không đúng không đúng, cô ấy nói giỡn. Thẩm Hàm em đừng nói chuyện lung tung nha!”

“Chẳng phải sự tình là vậy sao? Chị chỉ ngồi chờ để khi dễ cô nhi như tôi thôi.” 

“Chị… việc em nói, chị không quyết định được, để chị hỏi Tông Thịnh đã, em đừng khóc!”

Thẩm Hàm vội lau lau nước mắt, ngửa đầu cười nói với bà chủ tiệm: “Không có việc gì không có việc gì, em nói giỡn thôi!”

Lúc này, biểu tình trên khuôn mặt bà chủ càng thêm kỳ quái. Thẩm Hàm quay sang nói với tôi, cũng cười: “Gọi điện thoại đi, Tông Ưu Tuyền.”

Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, nói nhỏ: “Tìm chỗ nói chuyện thì không nên tới đây, biết vậy lúc nãy đi thẳng sang công trường, không có ai, cho cô nàng tha hồ khóc, khóc tời trời sập cũng không có ai nhìn tới.”

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh, sau khi trao đổi nói ý buông tha Trần Thần, để cho Trần Thần tiếp tục làm anh trai Thẩm Hàm, còn cô nàng cũng đồng ý xóa sạch đứa nhỏ đi. Tông Thịnh nhanh chóng hồi đáp: “Vậy được, anh lập tức liên hệ với NgưU lực Làm, kêu anh ấy tới đón hai người.” 

“Được, em sẽ trông cô nàng.” tôi vừa nói, vừa nhìn Thẩm Hàm. Cô nàng mỉm cười với tôi. Hôm nay, cô nàng mặc đồng phục, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Cúp máy, tôi nói: “Ngưu Lực Phàm một hồi sẽ tới đón chúng ta. Hôm nay đi bệnh viện luôn đi! Em cứ yên tâm, chị sẽ làm dịch vụ không đau, đi bệnh viện chính quy, không để cho em gặp nguy hiểm. Con là của Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm sẽ qua để ký tên.”

Thẩm Hàm bĩu môi, khuấy ly sữa trước mặt.

“Chỉ là phá thai thôi mà, năm kia tôi làm rồi. Sao chị còn khẩn trương hơn cả tôi vậy?”

Thẩm Hàm nói khiến tôi ngây ngẩn cả người. Tôi biết, Thẩm Hàm không phải ngoan ngoãn gì. Lúc trước cũng chính vì thế mà Ngưu Lực Phàm hoài nghi đứa nhỏ không phải của mình, nhưng khi nghe những lời này từ miệng cô nàng, lại còn nhẹ nhàng đến vậy khiến tôi thật hoang mang.

Uống sữa xong, Thẩm Hàm đứng dậy nói: “Tôi về trước. Hắn đến thì kêu gọi cho tôi.”

Tôi cũng đứng dậy, chắn đường: “Ngưu Lực Phàm tới giờ đó, không tới vài phút đâu, em còn chưa ăn sáng mà, coi ở đây có gì không chị mời.”  

Thẩm Hàm xấu hổ cười, sau đó mới xoay người đi về hướng quầy bar, gọi vài món. Có lẽ do tôi mời nên gọi rất nhiều, hơn nữa lại toàn gọi đồ đắt. Một miếng bánh kem nho nhỏ hết 60 đồng tiền, trong lòng tôi bắt đầu tính toán xem có mang đủ tiền không?

Có ăn có uống, Thẩm Hàm lại ngồi xuống, bắt đầu chê bai Ngưu Lực Phàm. Cái gì mà nhà ở quá cũ, nấu ăn không có ngon, gì mà trên giường chẳng có chút sáng tạo… toàn những điều mà con gái chẳng dám nói.

Ăn uống xong xuôi, tôi đang thầm nghĩ sao Ngưu Lực Phàm còn chưa đến thì Thẩm Hàm lại đứng lên, ra ngoài nói: “Tôi đi mua băng vệ sinh.”

“Em không phải đang có thai sao, sao lại cần băng vệ sinh?” tôi cũng khẩn trương đứng lên chặn đường. Nếu cô nàng bỏ đi, chúng tôi tìm không thấy cô nàng mà Trần Thần bên kia làm gì đó, không phải là chúng tôi mệt mỏi hơn sao? 
 
Chương 297: Lựa chọn của Thẩm Hàm


Tông_gia #Meo_mup #Bạn_trai_kỳ_ lạ_của_tôi

Edited by Meo_mup

Thẩm Hàm nguýt tôi một cái: “Ngoại trừ già hơn tôi thì chị còn cái gì hơn tôi nhỉ? Cái gì cũng không biết. Sau khi phá thai thì phải dùng đến băng vệ sinh.” Cô nàng kiên trì đi ra ngoài, tôi cũng vội tính tiền đuổi theo, nhưng cũng chậm vài bước.

Kế hoạch hôm nay của Tông Thịnh chính là đi tìm ba mẹ Trần Thần, coi bộ hôm qua anh và Thẩm Kế Ân nói chuyện không giải quyết được chuyện gì nên đành phải đi đường vòng này. Bây giờ, ngoại trừ đi tìm ba mẹ Trần Thần để xử lý vấn đề Thẩm Kế Ân, không thì cũng  không biết phải làm sao để Trần Thần có thể tiếp tục lưu lại. Nhưng, mọi chuyện không phải là vấn đề chúng tôi quan tâm lúc này. Giờ tôi chỉ suy nghĩ làm sao để đưa Thẩm Hàm đi bệnh viện. 

Tôi theo Thẩm Hàm vào siêu thị. Sáng sớm, các bà nội trợ đi chợ nên siêu thị vô cùng đông đúc, tôi khó khăn đi theo Thẩm Hàm. Ý đồ của tôi theo dõi cũng bị Thẩm Hàm phát hiện. Cô nàng xoay người lại cười nói: “Tông Ưu Tuyền, chị sợ tôi chạy mất à? Yên tâm đi, tôi không chạy nổi đâu. Nếu tôi chạy, đứa bé sảy mất thì còn tốn tiền thuốc mà. Mà, tôi sắp phải lên bàn mổ, tôi muốn ăn ngon.”

“Chị sẽ giúp em lo chuyện cơm nước ở cữ sau phẫu thuật. Thẩm Hàm, bọn chị thật sự coi em như bạn bè, sẽ không khiến em chịu ủy khuất.”

Tôi vốn dĩ cho rằng việc chúng tôi an bài cho Thẩm Hàm như vậy sẽ khiến cô ấy hài lòng, nhưng không ngờ cô nàng lại tức giận:

“Ai lại thèm cái thứ đồ ăn kinh dị chán vãi nồi thế. Tôi muốn uống Coca, muốn ăn cánh gà, muốn ăn kem. Cứ vậy đi. Nghĩ ra món gì ngon tôi sẽ lại nói với chị.”

Tôi có chút lúng túng, dở khóc dở cười: “Thẩm Hàm, mới làm phẫu thuật không ăn mấy cái đó được đâu, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thân thể em.”

Thẩm Hàm không buồn quan tâm, nhét mấy gói băng vệ sinh vào tay tôi rồi  bảo: “Cầm giúp tôi, tôi đi mua đồ ăn vặt. Đi tìm cái xe bỏ đồ vào đi.”

Tôi xách không nổi nên đành đi tìm cái xe đẩy để cho đồ vào, nhưng khi tôi hối hả quay lại thì Thẩm hàm đã biến mất. Tôi cuống lên, không phải cô nàng đã bỏ chạy rồi chứ! Tôi đẩy xe chạy sang khu vực mua đồ ăn vặt cũng không thấy cô nàng đâu. Siêu thị này sát bên khách sạn, cũng gần chỗ văn phòng chúng tôi, ngày thường tôi cũng hay tạt sang đây mua đồ nên địa hình cũng khá rõ, tôi rảo bước tìm Thẩm Hàm. 

Sau khi dạo quanh khu bán đồ ăn vặt không thấy Thẩm Hàm đâu, tôi lại vội vã đi tới chỗ quầy tính tiền. Nhưng tới nơi, tôi mới hoàn toàn xác định mình đã bị Thẩm Hàm tính kế.

Ở quầy tính tiền đông nghẹt người, tôi bỏ xe đẩy lại, chen chúc trong hàng, gạt những cô bác đang đứng xếp hàng tính tiền ra để tìm Thẩm Hàm, mặc kệ tiếng la ó chửi bới của bọn họ.
 
Chương 297-2: Lựa chọn của Thẩm Hàm 2


#Tông_gia #Meo_mup #Bạn_trai_kỳ_ lạ_của_tôi

Edited by Meo_mup

Sau khi tôi ra được tới bên ngoài thì bốn phía đã không còn bóng dáng của Thẩm Hàm, tôi cuống cả lên. Thẩm Hàm là chưa ra ngoài hay là đã đi mất rồi?

Tôi vội gọi điện cho Tông Thịnh. Nếu Thẩm Hàm đã cố ý, thì mới chỉ trong thời gian ngắn như vậy Tông Thịnh không chừng còn kịp làm gì đó. 

“Tông Thịnh, Thẩm hàm không thấy đâu. Cô ấy nói muốn đi siêu thị mua đồ, em đi theo, có để ý, nhưng mà… nhưng mà hình như cô ấy cố tình cắt đuôi em.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Tông Thịnh nói: “Em đừng gấp, cứ tìm thử xem. Trong nửa tiếng nữa nếu vẫn không tìm được thì gọi cho anh, anh sẽ động thủ bên này.”

Nếu như ba mẹ Trần Thần đem vụ việc của hắn làm lớn, thì có lẽ Thẩm Kế Ân sẽ không còn cách nào chiếm dụng thân thể của Trần Thần nữa, phải thiết kế cái chết cho Trần Thần. Như vậy, Thẩm Kế Ân cũng phải hành động nhanh chóng. Có thể tác động nhanh cũng chỉ có ba mẹ Trần Thần mà thôi. Nếu Thẩm Kế Ân đã có thể trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi xử lý ổn thỏa bên phía ba mẹ Trần Thần, thì chúng tôi coi như mất đi điều kiện có lợi.

Tôi cúp  máy, cuống quýt tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, không quan tâm tới hình tượng mà đứng hét lên ngay quầy tính tiền: “Thẩm Hàm! Thẩm Hàm!” 

Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, xì xầm bàn tán, có người cho rằng đi tìm con nên kêu tôi tới quầy dịch vụ khách hàng để gọi loa. Nếu Thẩm hàm thực sự muốn cắt đuôi tôi thì dù cho nghe thấy cũng không xuất hiện.

Tôi cũng không dám rời khỏi cửa siêu thị, sợ Thẩm Hàm sẽ lẻn ra khi tôi đi vào trong lại để tìm cô nàng. 

Bao nhiêu dấu hiệu cho thấy cô nàng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, biết rõ tình huống của anh mình nhưng đã quyết định lựa chọn đứng về phía Thẩm gia. 

Chúng tôi đã làm nhiều điều đến vậy cho cô nàng, nhưng quyết định của cô nàng là không lựa chọn đứng bên chúng tôi khiến tôi thất vọng tràn trề.

Chưa tới nửa giờ Ngưu Lực Phàm đã tới nơi. Hắn đi sang chỗ tôi hỏi: “Thẩm Hàm đâu? Anh nghe nói mấy cái phẫu thuật kiểu này nên làm vào sáng sớm, giờ vào còn làm kiểm tra gì đó, chiều mới làm được…”

“Không thấy Thẩm Hàm đâu, hẳn là cố ý cắt đuôi em.” Tôi cắt ngang.

Vẻ mặt Ngưu Lực Phàm ngay lập tức liền thay đổi, sau khi đơ ra một lúc thì chạy thẳng về phía khách sạn Sa Ân bên kia. Tôi cũng vội chạy theo, đã qua bao lâu, chắc chắc là Thẩm Hàm cố ý làm như vậy. Chỉ là chúng tôi không nghĩ tới là khách sạn Sa Ân mới sáng sớm đã có bảo vệ tới làm việc, mọi người đều mặc đồng phục nghiêm túc, đứng thành hàng như sắp họp sớm.

Ngay lúc Ngưu Lực Phàm muốn xông lên lầu để đi tìm Thẩm Hàm, bảo vệ cạnh cửa đã chặn hắn lại, mấy người hét lên: “Làm gì, làm gì? Khách sạn còn chưa khai trương đâu.”

Ngưu Lực Phàm nói: “Tôi là bạn của Thẩm Hàm, chúng tôi tới tìm Thẩm Hàm.”

“Anh tìm ai tôi không biết, tôi chỉ biết khách sạn còn chưa khai trương, nên không cho bất cứ ai vào. Anh không phải là nhân viên ở đây, vui lòng rời đi.”

“Thẩm Hàm đang ở bên trong, tôi tới tìm cô ấy.” Ngưu Lực Phàm cao giọng, cùng lúc đó sau lưng chúng tôi có một chiếc ô tô màu đen dừng lại. Người bước ra là chú của Thẩm Kế Ân, bên cạnh gã còn có thư ký gì đó đi cùng. Lúc vào khách sạn gã nhìn chúng tôi rồi hỏi: “Các ngươi là tới tìm Thẩm Hàm?”

Ngưu Lực Phàm đứng thẳng, run run: “Đứa bé trong bụng Thẩm Hàm là của tôi! Tôi muốn gặp Thẩm Hàm!”

Lão chú Thẩm Hàm liền cười lạnh một tiếng: “Thẩm Hàm vẫn là trẻ vị thành niên, con bé xảy ra chuyện gì, thì ta là người giám hộ sẽ quyết định. Các ngươi hoặc là hiện tại rời đi, đừng tới nơi này gây chuyện. Hoặc là chúng ta trực tiếp báo công an, chỉ chờ đứa bé sinh ra thì sẽ biết có phải của cậu hay không. Thẩm gia chúng ta không thiếu tiền nuôi thêm một đứa nhỏ đâu.”
 
Chương 297-3: Lựa chọn của Thẩm Hàm 3


“Cái chính là mấy người căn bản không tính để đứa nhỏ kia được bình an sinh ra.”  Ngưu Lực Phàm nói. 

Trước đây tôi cảm thấy Ngưu Lực Phàm cũng không phải là người đàn ông mạnh mẽ đến vậy, nhưng lần này sao lại dám đối mặt và nói chuyện với Thẩm tiên sinh như vậy? Có lẽ bởi vì mọi chuyện liên quan tới con của mình, là trách nhiệm đàn ông nên làm cho hắn mạnh mẽ lên đến vậy.

Thẩm tiên sinh do dự một chút, mới nói: “Đứa nhỏ đã được ba tháng, cho dù sinh non cũng có thể làm DNA, mày ngồi chờ vào tù đi. Giờ thì cút về nhà đi, mong là hôm nay mày thừa nhận đứa nhỏ thì sau này đừng có hối hận đổi ý.”

Nói xong gã quay lưng đi vào khách sạn, rồi quay người nhìn về phía tôi cười khinh miệt. Thư ký lút cút đi theo sau cũng dặn dò bảo vệ vài câu rồi đi vào bên trong. Đám bảo vệ cũng đi ra đuổi chúng tôi đi. 

Tôi kéo Ngưu Lực Phàm rời đi, dưới tình huống này, nếu chúng tôi còn không đi thì cũng chẳng làm gì được hơn cả, hơn nữa rõ ràng bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng.

Điện thoại tôi vang lên, Tông Thịnh gọi tới, tôi vội bắt máy: “Em không cần tìm Thẩm Hàm nữa, một tiếng trước ba mẹ Trần Thần đã trả phòng một tiếng trước, được người ta đưa tới sân bay, có mua vé máy bay nhưng không làm thủ tục bay. Hiện tại hoàn toàn không có manh mối nào. Chúng ta không phải là thân nhân hay bạn bè của bọn họ nên không có báo án mất tích được, cũng không có cách nào truy ra bọn họ đang ở đâu, không chừng là Thẩm gia bên kia đã xuống tay.”

Trong lòng tôi nặng trĩu: “Nếu vừa rồi em ngăn Thẩm Hàm lại thì…”

“Cho dù em cản lại được cũng thế, bọn chúng dùng Thẩm Hàm để câu giờ, chúng ta đưa Thẩm Hàm đi bệnh viện, chỉ cần cô ta nói với bác sỹ là không đồng ý phá thai thì chúng ta cũng không có biện pháp. Chỉ có thể nói, lần này, chúng ta đánh giá quá cao sự thiện lương của Thẩm Hàm thiện, cô ta đã lựa chọn đứng ở bê phía của Thẩm gia. Thôi, tắt máy nha, em đi làm đi.”  

Cúp máy, tôi nhìn Ngưu Lực Phàm bên cạnh, thấp giọng nói: “Cha mẹ Trần Thần đã bị người đưa đi rồi, không biết đi nơi nào. Chúng ta mất đi điều kiện có lợi khống chế Thẩm Kế Ân rồi.”

Ngưu Lực Phàm thở dài, lê bước chân, đi hướng về chiếc xe bán tải của mình đậu bên phía công trường, vừa đi vừa nói: “Nếu lúc trước anh không rối rắm đến vậy, cứ tin vào lời Thẩm Hàm nói, thì cũng sẽ không biến thành cục diện bị động hôm nay như vậy.”

“Bọn chúng đã có tâm thiết kế rồi, không trách anh được, còn nữa, cho dù Thẩm Hàm đứng ở phía bọn chúng, Thẩm Kế Ân như vậy, bọn chúng có thể làm cái gì? Bọn chúng còn không phải là chờ thời gian sao? Thời gian không tới, bọn chúng cũng không làm được gì đâu.”

“Bọn chúng làm không được, chúng ta thì sao? Trực tiếp xuống tay thì…”

“Trực tiếp xuống tay, chúng ta cũng làm không được. Tựa như lúc em bị khống nếu phản ứng chỉ biết ngọc nát đá tan.”

“Nhưng kẻ thứ ba kia vẫn có thể trong vòng hai tháng tới xuống tay! Trời a! Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì lại là anh chứ?!?!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom