Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 298: Người đáng tin


Buổi chiều, sắp tan làm thì Tông Thịnh gọi cho tôi, bảo tôi tan làm thì đi thẳng tới chỗ “Hà Hương nông trang” ở ngoại ô ăn tối. Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh cũng sẽ qua đó. 

Lúc Tông Thịnh nói tôi còn khựng lại suy nghĩ không biết Ngưu tiên sinh kia là ai, nghĩ thêm một chút mới nhớ ra, ông chủ Huyền Văn Các kia chính là Ngưu tiên sinh. 

Tan tầm, trời đã tối. Mùa đông về khiến trời tối nhanh hơn thường lệ. Lúc tôi vào được phòng đặt trước ở Hà Hương nông trang thì Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh còn có Ngưu tiên sinh đều đã tới rồi, đồ ăn cũng đã lên món.

Tôi vào, gật đầu mỉm cười với Ngưu tiên sinh. Ông ta cũng cười với tôi: “Tông Ưu Tuyền hả, thật không nhìn ra một cô gái yếu đuối vậy mà lại là vỏ đao.”

“A?!” Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu ông ta nói gì. Xem ra Tông Thịnh cũng không giấu diếm gì với Ngưu tiên sinh. Dù gì, ông ta cũng là người bị Lão Bắc kéo xuống nước, chuyện ở Sa Ân cũng nên hiểu rõ hơn. Mà, nhiều việc chúng tôi không nói chưa chắc là ông ấy không biết, thậm chí còn biết nhiều hơn chúng tôi. 

Tông Thịnh ý bảo tôi ngồi bên cạnh, cởi bớt nút áo sơ mi rồi nói: “Mọi người thoải mái đi, đông đủ rồi, cũng chỉ có chúng ta thôi.”

Ngưu tiên sinh tay cầm chung rượu hướng tới Tông thịnh: “Chỉ bằng vào mấy người mà dám khiêu khích đại trận của Ngưu lão gia tử?”

“Không phải còn có tiên sinh ông nữa sao?” Tông Thịnh cũng bưng chung rượu lên. Tôi đã thấy vẻ hai mặt của Tông Thịnh nhiều lần, có thể là một nam nhân lãnh khốc không nói một lời, nhưng cũng có thể là một người uống rượu trên bàn tiệc, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.

Ngưu tiên sinh ha hả cười: “Tiểu lão đệ không cần đề cao ta. Kỳ thật ngươi cũng có thể buông tay mặc kệ.” Me0_mup

Ngưu Lực Phàm cũng nâng ly: “Giống như ba tôi, buông tay mặc kệ tất cả, rồi thì sẽ chẳng ai tìm thấy ai, thậm chí cậu và tôi chẳng biết nhau. À mà, có lẽ tôi phải gọi một tiếng chú, nếu trước đây, tôi thấy trốn tránh là được, nhưng hiện tại tôi biết rằng những việc thế này là trốn không khỏi. Ma tới nhát, đâu phải cứ trốn trong chăn là thoát!”

Bọn họ đều đã nâng ly, tôi cũng vội nâng chung rượu trước mặt lên chạm ly, cười cười không biết nói gì. Tông Thịnh chạm vào chung rượu trong tay tôi: “Còn hai tháng nữa, thành bại chỉ dựa vào bốn chúng ta, nếu thua thì chúng ta chỉ có một con đường chết, thậm chí chết đi còn giúp Thẩm gia bọn chúng vượng tài nữa.” anh ngửa đầu uống cạn chung rượu. Bốn người cùng uống rượu xong thì coi như liên minh đã kết. 

Ngưu Lực Phàm châm thuốc cho mọi người, ngồi nói: “Nếu ông nội tôi còn sống, gặp tình huống này không biết là ông sẽ đắc ý hay là hối hận nữa đây!” 

“Ông nội cậu về phương diện này có chút si mê, nếu không cũng sẽ không tạo thành cục diện hôm nay. Ông vốn mặc kệ người khác, chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng ông lại quên mất ông cũng chỉ là một người bình thường, chẳng phải thần tiên, nếu muốn thay đổi thì phải có trả giá, sau cùng đã phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.”
 
Chương 298-2: Người đáng tin 2


Ngưu tiên sinh nói, “Kỳ thật luc Lão Bắc tới tìm ta, ta vốn là không biết chuyện gì, hắn cho ta xem ký lục năm xưa, thực lòng ta cũng bị động lòng. Cảm giác đem toàn bộ một khu vực đem đùa giỡn trong lòng bàn tay, hừ! Thật sự bị động lòng mà! 

Nếu không phải Tông Đại Hoành mời ta đi hiện trường nhìn, làm ta thấy được cao ốc kia do cậu thiết kế, giống như là đả kích trí mạng vào tâm trí, đánh tỉnh ta, khiến ta ta có thể dùng lý trí xem xét lại chuyện này một lần nữa, nói không chừng, ta thật đúng là chính là tiên sinh sẽ đứng trước bàn làm phép trong hai tháng sau. Tiểu lão đệ thật sự không tồi a, đi theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, còn có thể buông tha tham niệm với bố cục vượng tài kia.”

Tông Thịnh thở hắt ra thật dài, đưa tay rót trà cho tôi rồi nói: “Từ nhỏ đến lớn, Lão Bắc vẫn luôn đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi cũng thực lòng coi lão như ông của mình. Cái sai của lão chính là xuống tay với tôi. 

Thôi, ăn cơm đi. Ở đây nguyên liệu nấu ăn đều được nuôi trồng ở vườn phía sau, rất tươi. Ưu Tuyền, ăn chút đi.”

Tôi cúi đầu gắp đồ ăn, nói: “Chuyện của Thẩm Hàm…”

“Không sao, vốn cũng không trông cậy vào cô ta. Giờ việc gấp trước mắt của chúng ta là xem xét kẻ thứ ba ở đâu xuất hiện kia. Kẻ đó có thể ở cự ly xa, không có chút dấu hiệu nào mà khống chế em, lại còn có thể ra lệnh cho em giữa nhà kho ngầm đầy âm khí đó, hơn nữa, lại còn hiểu biết về mọi chuyện, hiểu biết bố cục vượng tài kia, mà quan trọng nhất chính là có thể hạ nhẫn tâm gài bẫy giết tất cả chúng ta. Nếu kẻ đó không thu tay thì chúng ta đều sẽ dễ dàng bị giết chết.”

Ngưu Lực Phàm chính là cái đồ tham ăn, hắn không quản hình tượng, ăn uống hùng hục, vừa ăn vừa nói: “Tông Thịnh, cậu cảm giác là cậu lợi hại, hay là hắn lợi hại?”

Ngưu Lực Phàm hỏi sỗ sàng, nhưng bất quá Tông Thịnh cũng không phải là người quá để ý sĩ diện, anh trả lời: Kẻ thứ ba này, có lẽ hơn hẳn tôi. Ít nhất, tôi không thể điều khiển người khác từ xa, đặc biệt là kẻ này đã điều tra và nắm rõ tình hình. Ưu Tuyền luôn ở gần khách sạn Sa Ân, trong khách sạn còn có Vương Càn là người phe mình, nếu thực sự có kẻ muốn tiến vào điều tra thì chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện. Thế nhưng, lại không ai phát hiện ra kẻ này, lần đầu tiên kẻ này ra tay đã chỉnh cho chúng ta xém nữa chết hết ở bên dưới.”

Tôi nhìn về phía Ngưu tiên sinh đối diện, người biết tất cả mọi chuyện mà có khả năng ra tay thì ông ta cũng là một trong số đó. Có lẽ, Ngưu tiên sinh cảm nhận được ánh mắt của tôi nên cười cười rồi nói: “Tôi chưa có bản lĩnh đó. Tôi cũng chỉ là người mở tiệm mà thôi. Nếu cần, thì cũng chỉ có vài bảo vật trấn tiệm, có thêm một cửa hàng Huyền Vũ,... nếu mọi người cần thì tôi có thể tặng cho mà dùng để trấn hay phá bố cục gì đó thôi.”

Chúng tôi không có manh mối nào hơn nên mọi người đều cắm cúi ăn cơm. Vài phút sau, tôi yếu ớt nói: “Thực ra em nghĩ tới  một người.” Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi nói: “Chính là tiên sinh hai mươi tệ, ba của Ngưu Lực Phàm.”

“Ba anh á?” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà nói.
 
Chương 298-3: Người đáng tin 3


Tôi gật đầu buông đũa nói tiếp: “Lúc trước Hạ Lan Lan bị dọa điên, người xử lý mọi chuyện chính là ông ta. Lúc ở công trường chỗ tòa nhà Linh Linh thì người làm pháp sự cũng chính là ông ấy. Tuy em không xem hết toàn bộ quá trình làm phép nhưng em thật sự cảm thấy ông ấy rất lợi hại. Lúc trước chỉ cần nhìn thoáng qua là ông ấy biết em có dính dáng với quỷ thai nên cho em lá bùa có tác dụng với Tông Thịnh nữa.”

Ngưu Lực Phàm lập tức lắc đầu: “Không thể là ba anh đâu. Ông ấy vì muốn trốn tránh những việc này, tới nhà còn không về, giả chết. Chuyện này… ông ấy là ba anh, anh cảm thấy ông ấy… mà thôi mọi người nói đi.” 

Ngưu Lực phàm thở dài. Có lẽ hắn không biết nên nói sao cho phải. Nhưng ý kiến của hắn đã rõ ràng, hắn phủ nhận phỏng đoán của tôi. 

Tông Thịnh nói: “Lúc trước khi ông ta nói cho chúng tôi biết chuyện ký lục được giấu trong kim quan của ông nội Ngưu Lực Phàm đã cho tôi cảm giác ông ấy đứng về phía chúng ta. Còn nữa, lúc đó Ngưu Lực Phàm cũng đi vào theo nên nếu là ba của anh ta chẳng lẽ lại đứng nhìn con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện hay sao? Ông ta bỏ nhà ra đi cũng chỉ vì muốn giữ cho Ngưu Lực Phàm được an toàn thôi, không phải sao?”

“Em cũng nghĩ tới đó.” tôi bặm môi, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Tông Thịnh vẫn cau mày suy nghĩ, một lúc lâu sau mới quay sang Ngưu tiên sinh hỏi: 

“Ngưu tiên sinh, chúng tôi đều chưa từng gặp qua ông nội Ngưu Lực Phàm, cũng không biết ông ấy giỏi đế như thế nào. Ở đây cũng chỉ có mình chú từng gặp qua, theo chú thì ông có khả năng khống chế người sống từ xa, hạ lệnh yêu cầu người khác giết người không?”  

Ngưu tiên sinh còn chưa nói xong Ngưu Lực Phàm đã lên tiếng: “Ông nội tôi có khả năng không đâu có quan trọng, tôi dám chắc ba tôi không thể! Ông ấy mà làm được thì đã không tới mức mở quầy trên phố thu hai mươi tệ để sống. Nếu làm được thì sai người ta mang tiền trong nhà tới đưa cho sống sung sướng không phải dễ hơn sao?”

Ngưu tiên sinh cũng do dự một chút, mới nói: “Lúc trước tôi ở bên ông cũng không được bao lâu nên không dám nói.”

Bữa cơm này cũng vui vẻ, mọi người còn đang nói chuyện thì tôi đứng lên đi vệ sinh. Lúc này, nông trang cũng đã có rất nhiều người tới ăn cơm. Ở đây nhà vệ sinh có dạng túp lều tranh, trông cũng thật có phong vị đặc biệt. 

Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì Tông Thịnh đang nghe điện thoại ở ngoài. Thấy tôi thì anh đứng lại đợi, tôi tới gần anh mới hỏi: “Rượu ở đây là rượu gạo tự nấu, mới uống sẽ không sao, chút nữa có thể bị choáng váng đó, em có sao không?” 

“Em uống ít mà.” Tôi đáp, nhưng thật sự cảm thấy cơ thể có chút nóng lên. 

“Ngày thường một chút rượu cũng không uống, một chén nhỏ này là đã hết khả năng của em rồi.” Anh nói rồi sờ trán tôi. “Mặt đỏ lên rồi.” 

Tôi biết tửu lượng của anh tốt, bao năm nay không ở nhà, đi theo Lão Bắc không biết đã uống bao nhiêu rượu.

Tôi hỏi nhỏ: “Ông chủ Huyền văn các này có tin tưởng được không? Sẽ không giống Thẩm Hàm chứ?!”

“Đôi mắt là cửa sổ linh hồn, ánh mắt ông ấy thực ôn hòa. Mũi thẳng, người có mũi thẳng thì lòng dạ ngay thẳng, không phản bội. Còn có răng cửa, ngay ngắn và dài. Tất cả đều cho thấy ông ấy là người có thể tín nhiệm. Nên nhìn về tướng số học, anh tin tưởng ông ta.” 

Tôi gật gật đầu: “Em cũng tin tưởng anh. Chỉ là Thẩm Hàm kia… Nếu hôm nay…”

“Người ta đã có lòng lừa em mà. Ưu Tuyền, em đã rất giỏi rồi. Nếu như có một ngày em đủ khôn khéo, học được cách chỉnh người, anh lại còn phải đề phòng em nữa thì không phải rất mệt sao? Đừng để tâm chuyện của Thẩm Hàm nữa.”

Tôi bĩu môi. Tôi vẫn biết mình làm không được tốt, nhưng trước giờ Tông Thịnh chưa từng ghét bỏ tôi. Nói anh là người đàn ông ấm áp cũng không sai. À mà cũng không đúng, có những lúc anh lạnh như băng khiến người ta đều phải sợ hãi, nhưng chưa bao giờ anh oánh trách tôi điều gì. 

“Ngày mai dậy sớm một chút, cùng anh đi tới chỗ ông thầy bói hai mươi tệ kia coi có phải ông ta trở lại không.”

“Anh cũng hoài nghi hắn?”

“Ừ, không cần nói với Ngưu Lực Phàm, hai chúng ta đi thôi.”
 
Chương 299: Trở nên yếu đuối


Quay lại bàn ăn thì Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh còn đang nói chuyện về quê ngày xưa, nhìn sơ qua thật giống hai chú cháu cùng nhà.

Cơm nước xong xuôi, Ngưu Lực Phàm phụ trách đưa Ngưu tiên sinh trở về, lúc rời đi tôi nghe Ngưu Lực Phàm thuận miệng hỏi: “Tiểu đồ đệ của chú đâu? Sao không đưa đến ăn cơm cùng?”

“Những chuyện thế này nên kết thúc ở chỗ của ta đi, đừng cho nó biết. Dù cho giờ nó có trách chú không đưa nó đi cùng thì cũng đành chịu thôi. Không nên kéo nó vào vòng nguy hiểm.”

Ngưu tiên sinh lại chuyển qua nói: “Tông Thịnh, cậu nhớ phải xem trọng Ưu Tuyền, nếu cô ấy bị kẻ khác xuống tay thì cậu cũng chạy không thoát.”

Tông Thịnh đáp lời: “Tôi biết, bất quá kẻ thứ ba cũng không phải là người chúng ta muốn đề phòng là có thể phòng được.”

Lên xe Tông Thịnh, tôi bắt đầu có chút choáng váng. Tối nay tôi cũng theo bọn họ uống có một chung nhỏ thôi mà, ban nãy ngồi trong phòng ăn tôi không thấy gì, nhưng ra ngoài hứng gió một chút tự dưng cảm thấy nóng hầm hập.

Lúc Tông Thịnh khởi động xe tôi lại thấy miệng vết thương trên tay anh. Là vết thương do cây trâm gỗ sét đánh gây ra, không thể lành lại dễ dàng được. Tôi nhẹ giọng nói: “Miệng vết thương?!”

“”Không sao, nếu em không thoải mái thì ngủ một chút đi, ngủ rồi sẽ ổn. Loại rượu này qua ngày hôm sau sẽ không có cảm giác khó chịu.”

“Em không muốn ngủ.”

“Ngủ đi, chút về tới nhà anh bế lên. Mấy nay trời lạnh, sáng mai dậy sớm em tắm nước ấm là được.”

“Em không ngủ, mình làm đi…” tôi chưa nói xong, xe đang tăng tốc bỗng thắng gấp. “Tay anh bị thương đó, mình làm cũng nhanh lành hơn, tuy miệng vết thương nhỏ nhưng để lâu không tốt mà, cũng đau nữa.”

Tông Thịnh vẫn nghiêng đầu nhìn tôi, không lái xe đi, mà bên kia có tiếng còi xe, Ngưu Lực Phàm đã lái xe rời đi. 

Sau vài giây trầm mặc, Tông Thịnh nói khẽ:

“Trước kia toàn thân bị thương, chưa từng có ai hỏi anh một câu có đau không. Dù cho bị thương nặng, anh cũng không thấy đau. Tông Ưu Tuyền, từ khi bên em anh phát giác mình trở nên yếu đuối theo em rồi. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” 

Anh vẫn lái xe đi, nhưng xe chạy được vài giây thì giọng anh đã vang lên: “Đừng có ngủ. Cho dù em ngủ rồi anh cũng sẽ không bỏ qua em. Là tự em nói ra đó.”

Rất nhiều năm về sau, tôi hỏi, vì sao tôi luôn gây phiền toái cho anh mà anh vẫn muốn ở bên tôi, chỉ vì huyết khế sao? Anh đáp, vì chỉ có tôi là người sẽ hỏi anh có đau không!

Tôi chưa từng nghĩ tới chỉ một hớp rượu mà lại có tác dụng lớn đến như vậy. 

Đêm đó, tôi chủ động tới mức nghĩ lại đã ngượng chín người.

Mà Tông Thịnh, cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nương theo cảm giác say mà tra tấn người ta. 

Lần tra tấn này khiến tôi sáng hôm sau không dậy nổi, không thể rời khỏi giường. Kế hoạch ban đầu là sáng sớm hôm sau cùng nhau đi sang nhà thầy bói hai mươi tệ, nhưng khi chúng tôi tỉnh giấc là do Tiểu Mễ gọi điện tới hỏi tôi có cần phải xin nghỉ làm không. 

Nghe giọng tôi, chị ta âm dương quái khí hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em còn nằm trên giường đó hả? Còn có giọng nam nữa kìa!”
 
Chương 299-2: Trở nên yếu đuối 2


Nghe giọng tôi, chị ta âm dương quái khí hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em còn nằm trên giường đó hả? Còn có giọng nam nữa kìa!”

Tôi vội giải thích: “Đừng có suy diễn, là Tông Thịnh.”

“À, hóa ra là cả hai đều chưa có rời giường. Tối qua chiến đấu hăng hái quá hả? Tông Ưu Tuyền, nói chị nghe coi, em có hiệp nghị gì với tiểu lão bản không, kiểu như không cần đi làm, ở nhà lăn giường cùng anh ấy… dù sao cũng coi như là đi làm mà.”

“Bớt xàm đi, nói Tiểu Trần giúp em xin nghỉ hôm nay, nói là…  nói là tiểu lão bản tiêu chảy, em ở nhà nấu cháo hầu hạ đi.”

Tông Thịnh đang nằm ngẩng phắt đầu dậy lườm tôi. Tôi cười cười, nói tiếp: “thế nhé, em cũng muốn đi làm. Nhưng dù sao em nghỉ cả ngày vẫn có lương,  còn mọi người thì có thêm cơ hội có hoa hồng. Kiếm tiền vui vẻ đi.”

Cúp máy, tôi lật đật bỏ trốn thì đã bị Tông Thịnh từ phía sau kéo lại, nói bên tai: “Ai tiêu chảy ấy nhỉ, hay thử thêm một lần nữa nhé.”

Tôi nhắc nhở: “Biến đi. Giờ sang nhà ông hai mươi tệ đi, không chừng ông ta bỏ đi mấy ngày cảm thấy Ngưu Lực Phàm sẽ không đi tìm mình nữa nên quay lại rồi. Nhanh nào, chiều nay em muốn đi làm.”

Sự thật chứng minh, tốc độ rời giường của nam nhân luôn nhanh hơn nữ nhân. Tôi rửa mặt chải đầu xong đi xuống nhà thì anh đã chiên xong bánh trứng, còn có cả sữa đậu nành nóng cho tôi. Căn nhà này của chúng tôi tuy ít nấu cơm nhà, nhưng may mắn là bà của anh mấy ngày nay có ghé qua mua đồ ăn đầy đủ cả. 

Lúc ngồi ăn sáng, Tông Thịnh nghe điện thoại, thấy tôi nhìn thì đứng lên đi ra phòng khách, có lẽ không muốn để tôi nghe nội dung điện thoại. 

Tôi thở phì phì cắn bánh trứng. Hừ, bí mật lớn nhất của anh ấy tôi còn biết, sao còn lén lút nghe điện thoại? Hơn nữa, từ đầu tôi đã nghe anh gọi ‘Tiểu Lục’ chẳng phải là thư ký riêng của ông sao? Bên phía ông có việc, anh còn phải gạt tôi sao?

Tông Thịnh nghe xong điện thoại, bánh trứng trong tay cũng ăn xong rồi, cúp máy rồi một ngụm uống hết sữa đậu nành, nói: “Anh lên xe chờ em.” Nói xong thì cầm bộ đồ lao động dày cộp ra cửa.

Nhìn đi, người bây giờ với gã đêm qua trên giường như hai người khác nhau!
 
Chương 299-3: Trở nên yếu đuối 3


Tôi xách đồ ra xe thì thấy hình như anh vẫn còn đang nói chuyện với Tiểu Lục, thấy tôi thì nói: “Cứ như vậy trước đi, chiều tôi về công ty, giúp tôi nói với ông chiều tôi sẽ về họp, không để bị trễ.”

Tôi hỏi: “Công ty có việc sao? Để em đi sang chỗ nhà ba Ngưu Lực Phàm cho, sẽ không kinh động tới ông ta đâu, chỉ hỏi thăm một chút thôi. Nếu ông ấy còn ở đó thì em sẽ lặng lẽ về. Lúc khác mình lại cùng sang đó.”

Tông Thịnh do dự một chút, mới nói; “Không cần, giờ lái xe qua đó nhìn xem mà thôi. Về nhanh mà.”

Suốt đường đi Tông Thịnh không nói một lời, trầm mặc đến đáng sợ. Môi anh mím chặt, cảm giác được tâm tình anh không tốt chút nào. Trong bầu không khí này tôi cũng không dám nói tiếng nào, sợ rằng anh sẽ đột nhiên nổi giận. Người này vốn dĩ âm tình bất định, không nên trêu vào.

Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà, cổng ngoài vẫn khóa. Tôi đang định xuống xe hỏi thăm xung quanh thì anh  bảo: “Không cần xuống xe, ngôi nhà này đã lâu không có người ở.”

“Ơ, làm sao anh biết? Em định hỏi thăm hàng xóm xung quanh một chút.”

“Nhìn qua là thấy. Nhà mà có người ở sẽ không thế này. Nhân khí có thể dưỡng cho ngôi nhà, nhà cũng có thể tích tụ nhân khí, căn nhà này nhìn còn thảm hơn lần trước chúng ta ghé qua, trong thời gian ngắn mà xuống cấp tới như vậy thì khẳng định là không có ai ở đây. Đại khái, kẻ thứ ba có lẽ không phải là ông ta.”

Lúc quay về, Tông Thịnh chở tôi về chỗ công trường trước. Tiểu Trần vẫn nịnh bợ chạy tới hỏi: “Tiểu lão bản có ăn cơm trưa  chỗ chúng tôi không? Giờ anh về bên kia chắc cũng không kịp bữa trưa.”

Tông Thịnh không buồn liếc mắt nhìn hắn, lái xe rời đi. Tôi vội cười nói: “Quản lý, thực xin lỗi, hôm nay tâm trạng anh ấy có chút không vui, à thì, tiêu chảy mà.”

Tiểu Trần cũng gật đầu: “Uh, vui sao nổi, công trường xảy ra chuyện, anh ta là người phụ trách nên chắc chắn sẽ bị chất vấn.”

Tôi nghe mà thót cả tim, nhớ tới cú điện thoại của Tiểu Lục nên vội hỏi:  “Công trường làm sao vậy?” 

Tôi cũng cẩn thận nghe, đúng là tiếng máy móc ở công trường hôm nay không nghe thấy, hôm nay công trường không làm việc. Công trường vốn dĩ luôn làm việc, chỉ cần thời tiết cho phép thì sẽ duy trì, giờ sao lại ngừng nhỉ?

Tiểu Trần vừa đi vào trong vừa nói: “Chuyện ở công trường anh cũng không rõ, chỉ là nghe nói có một đại đốc công cự tuyệt thi công theo bản vẽ, bảo là bản vẽ của tiểu lão bản có vấn đề, nếu làm theo thì đến đoạn xử lý hoàn công sẽ rất phiền toái, nên mọi người phụ trách ở công trường đều bị triệu hồi về tổng công ty họp.” 

Tôi bặm môi, xoay người nói: “Quản lý, chiều nay em xin nghỉ tiếp, em về tổng công ty xem sao.”

Tiểu Trần còn đang nói gì sau lưng nhưng tôi đã quay lưng đi mất, sang phía taxi bên kia đường.

Lúc tôi về tới tổng công ty thì vẫn còn trong giờ nghỉ trưa, phòng họp lầu sáu vẫn còn đông đủ người đang ngồi họp. Thấy tôi bước ra khỏi thang máy, mọi người nói khẽ lại. Tông Đại Hoành oang oang: “Tông Thịnh thì còn trẻ, lại còn suốt ngày dính nhằng nhằng vào Tông Ưu Tuyền, làm sao còn thời gian đi công trường?”

Trong lòng tôi đầy ngạc nhiên. Tông Đại Hoành đây là nói chuyện không có chứng cứ. Tôi làm việc ở văn phòng cạnh công trường, bảo Tông Thịnh suốt ngày dính lấy tôi là sao, anh làm ở công trường chứ có ở trong văn phòng đâu?

Tông Đại Hoành tiếp tục nói:

“Cậu ta nói mình là dân kiến trúc chuyên nghiệp, nhưng là Lão Bắc dắt ra ngoài bao năm ai biết là học trường gì? Biết đâu, lỡ học trường tư nhân dỏm thì sao, mà giờ bằng giả cũng cả đống cả thiên, đi làm bằng giả cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Qua bên kia kìa, hai trăm tệ một cái bằng, muốn trường gì chả có. 

Còn nữa, người ở quê bên khu mở, sinh viên với cả đại lão gia không đi học đều đi đào quặng cả thôi. Qua đó mà làm cũng kiếm tiền được vậy! Dân kiến trúc thì có gì hay? Hoàng đốc công ba mươi năm kinh nghiệm làm dàn giáo cao ốc chẳng lẽ kém thằng nhóc chỉ học và vẽ trên giấy sao?” 

Tôi đi tới, lặng lẽ dựa vào vách phòng họp. Tông Thịnh vẫn chưa bước vào, đứng dựa vào tường, nghịch chiếc bật lửa trong tay, đưa lưng về phía tôi lớn tiếng đáp trả Tông Đại Hoành.
 
Chương 300: Tiên sinh hai mươi tệ


“Chú à, cháu biết chú chiều cháu trai bảo bối của mình, nhưng không cần phải dùng cả thanh danh của Tông An để mà chiều cháu chứ. Nếu như Tông An xây cái tòa nhà thương mại hỗn hợp kia xây lên bị nứt, có vấn đề thì sau này Tông An làm sao còn chỗ đứng nữa.” Tông Đại Hoành vẫn cố nói thêm.

Tông Thịnh từ tốn nói: “Phong thuỷ chiến, biến thành thương nghiệp chiến sao? Thật đúng là không phải thứ mà tôi am hiểu.” anh cao giọng hơn: “Chú, vậy chú cứ chửi bới tôi như vậy là ý gì? Còn chưa xây mà, sao biết sẽ có vết nứt?”

Tông Đại Hoành quay đầu, mới phát hiện Tông Thịnh đã đứng ở cửa này. Tông Thịnh ngậm điếu thuốc trên miệng, tay vẫn nghịch bật lửa, rồi từ từ đi vào trong phòng ngồi xuống ở vị trí gần cửa.

Tiểu Lục nhanh nhẹn đóng cửa phòng họp lại. Nhưng tôi cũng đã bước tới, đứng ở chỗ ban nãy Tông thịnh vừa đứng. Tiểu Lục cũng không có ý mời tôi ra ngoài, nên tôi cứ đứng như vậy.

Trong phòng họp có vài đốc công, vài lãnh đạo trong công ty, có nòng cốt của bộ phận kỹ thuật. Có vài người tôi không quen, có lẽ là kỹ thuật viên của công ty.

Tông Đại Hoành trên mặt có điểm khó coi, nhưng lão là người không coi ai ra gì nên tiếp tục nói: “Tông Thịnh, ngươi trở về đến vừa lúc. Bản vẽ của ngươi, đốc công nói không làm.”

“Đốc công nào nói vậy?”

Một đốc công ngồi bên nói: “Ta nói, thiết kế đó ta đã xem qua, nghiên cứu mất hai ngày, tuyệt đối không thể thực hiện được. Kết cấu chịu lực không đủ, xây năm sáu tầng không sao nhưng đây xây tới 31 tầng, khẳng định sẽ bị nứt tường.”

“Dễ mà, trong công ty đâu chỉ có một công trình của tôi, cũng không phải chỉ có tôi là kiến trúc sư thiết kế, kêu mọi người xem thử, nếu có vấn đề thì tôi sửa, chẳng có ý kiến gì.” Tông Thịnh nhìn sang đám kiến trúc sư mặc tây trang đeo cà vạt bên kia, cả đám không dám nói lời nào, một lúc sau mới có một người nói: “À, chúng tôi đều là đám hạng hai, tiểu lão bản tốt nghiệp đại học chính quy, bản vẽ của anh chúng tôi xem không hiểu.” 

Tông Thịnh cũng không phải  người dễ nói chuyện, anh phun ra một hơi thuốc, tức giận nói: “Xem không hiểu, thì đi làm ở công ty làm gì?”

“Tông Thịnh!” Ông vẫn không nói gì lạnh giọng gọi, ý bảo Tông Thịnh đừng nói nữa. Tông Thịnh im lặng, ngồi tựa vào ghế hút thuốc. 

Ông cũng suy nghĩ một chút, mới nói: “Ta tin tưởng Tông Thịnh, nếu nó không nắm chắc thì cũng sẽ không yêu cầu làm. Nhưng mà ta cũng tin tưởng Hoàng đốc công. Hoàng đốc công đã cùng chúng ta hợp tác rất nhiều năm.”
 
Chương 300-2: Tiên Sinh Hai Mươi Tệ 2


Hoàng đốc công nói: “Lão tổng, nếu ông tin tôi thì sửa lại bản vẽ đi, nếu không xây lên rồi chưa kịp sử dụng tường đã nứt, không chỉ hỏng thanh danh của công ty mà thanh danh của tôi cũng bị hỏng.”

Ông nhìn về phía Tông Thịnh, đối mặt với việc này, cảm giác ông cũng thực khó xử. Kỳ thật ông không hiểu về kiến trúc, toàn phải mời nhân viên kỹ thuật ra sức làm, ông chỉ làm công việc chạy chọt với Chính phủ, lấy được đất thì giao cho bên dưới làm.

Tông Thịnh rít một hơi thuốc, dụi tắt rồi mới nói: “Ông à, cháu có niềm tin, chỉ cần xi măng và thép chất lượng tốt, thi công và giám sát chất lượng thì sẽ không có vấn đề gì. Cháu đã xem qua ngôi nhà mình đang ở, cháu biết là do Hoàng đốc công xử lý nền, nên nhìn chất lượng tiểu khu đó có thể nói, Hoàng đốc công làm tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Ông nhìn về phía Hoàng đốc công, ý của Tông Thịnh rõ ràng là nếu như có xảy ra chuyện thì chính là do Hoàng đốc công thi công giám sát bất lực, ông nói: “Chiều nay mọi người xem lại bản vẽ đi. Nếu tất cả đều thấy bản vẽ không có vấn đề thì cứ thế tiếp tục triển khai.”

Ông quay sang nói với đám nhân viên kỹ thuật. Trên mặt đám người đều lộ rõ vẻ khó xử. Đây rõ ràng chỉ là Tông Thịnh và Tông Đại Hoành đánh cờ với nhau, khẳng định quyền thừa kế, lại còn kéo bọn họ xếp hàng đứng chung. Nếu đứng sai đội thì sau này đừng mong có món ngon cho ăn. 

Ông nói tiếp: “Tông Thịnh, con lấy bản vẽ và thiết kế cho mọi người xem, con với Đại Hoành đi ra ngoài đợi.”

Tiểu Lục vội đi tới mở cửa cho ông đi ra ngoài, mọi người lục tục theo sau. Tông Thịnh đem bản vẽ và mô hình thiết kế đặt trên bàn họp, xoay người ra ngoài, nhìn tôi nói khẽ: “Em về nhà trước đi, tối nay có lẽ làm cả đêm.”

“Sự tình rất nghiêm trọng sao?” Tôi nghe mà rất nhiều thứ không hiểu.

“Em về trước đi, tối nay anh ăn ở công ty  luôn. Nếu muộn quá, có khi anh cũng không về nhà.” Tông Thịnh đẩy đẩy tôi.

Tôi biết mình ở lại cũng chỉ làm anh không vui. Đàn ông mà, chỉ muốn để cho phụ nữ nhìn thấy vẻ mạnh mẽ tốt đẹp của mình, chứ việc vì chèn ép thì không thấy là tốt nhất. Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi xuống lầu.

Vừa ra tới thang máy thì Tiểu Lục cầm một tập hồ sơ cũng đi vào thang máy theo. Trong thang chỉ có hai chúng tôi, anh ta nhẹ giọng nói: 

“Ưu Tuyền, chuyện này rõ ràng là Hoàng đốc công đang nhắm vào Tông Thịnh. Bản vẽ kia hơn một tháng trước cũng đã đưa cho ông ấy xem qua, lại còn để thời gian cho nhóm đốc công cùng thảo luận. Nếu bản vẽ có vấn đề thì sao lại không đưa ra trước mà tới giờ mới lôi ra. Xuống cọc xong rồi mới nói là không thể làm. Nếu là cọc xảy ra vấn đề, thì tại sao từ đầu không ai để ý? Giờ không nói trước, không nói sau, đúng lúc này nói, rõ ràng là kiếm chuyện.”

“Vậy anh đi đâu thế?”

“Đưa tài liệu cho mấy người bên cục kiến trúc để kiểm tra xem sao. Lão tổng nói đưa cho người ngoài xem thử cho dễ nói chuyện.”
 
Chương 300-3: Tiên sinh hai mươi tệ 3


Thang xuống tới đất, cửa thang máy mở ra, Tiểu Lục vội vã đi ngay. Tôi từ từ đi ra cổng, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: “Ưu Tuyền!”

Tôi kinh ngạc xoay người nhìn người con gái đang đi tới chỗ tôi. Là Hạ Lan Lan!

Đã vài tháng tôi không gặp cô ấy, người đã gầy đi rất nhiều, mặc quần áo hồi còn đi học. Cô ấy đi từ phía sô pha bên kia qua, hẳn là ngồi đợi tôi xuống.

Tâm trạng tôi thật phức tạp, không thể nói rõ là vui hay buồn. Đến tận khi cô ta tới sát mới nói: “Lan Lan, cậu về rồi thật tốt quá! Nếu đã thích ứng rồi thì có thể bảo vệ luận văn vào học kỳ sau rồi.”

Lan Lan khoác tay tôi. “Đi nào, tớ vừa về tới, đợi cậu ở đây hơn mười phút rồi. Tớ còn chưa ăn trưa nữa. Mình đi ăn nhé, rồi đi dạo phố với tớ. Tớ cũng chỉ có một mình cậu là bạn thôi.”

Tôi kinh ngạc nhìn, tình bạn đã mất nay lại quay lại rồi. 

Nếu là trước đây có lẽ tôi nhất định sẽ cười và nhận lời Hạ Lan Lan. nhưng sau chuyện xảy ra lần trước, cô ấy vì tiền mà bẫy hại tôi thế nào, tôi không thể quên được.

Tôi bị cô ấy kéo lên buyt. Xe vừa chạy, cô ấy vừa kể cho tôi nghe mọi chuyện sau khi cô ấy rời đi. 

Sau khi rời đi, cô ấy đến một thành phố nhỏ tìm việc làm, cũng chuẩn bị báo cáo thực tập ổn thỏa. Lần này trở về chính là để nộp báo cáo. Tuy là có chút chậm trễ nhưng thầy cô cũng không có làm khó cô ấy.

Trong lòng tôi có một đống dấu chấm hỏi, nhưng cũng không dám nói gì, sợ là sẽ nói hớ điều gì. 

Xuống xe buyt, tôi chen chúc trên đường cùng Hạ Lan Lan đi tới những quán ăn ven đường. Khi đi ngang qua một bà thầy bói, cô ấy hứng thú nói: “Ưu Tuyền, cậu còn cặp với anh chàng kia không? Muốn tìm ai đó xem thử coi có bị hút khô dương khí chưa không?”

“Lan Lan, đừng nói bừa, Tông Thịnh là người sống!” Tôi giải thích, nhưng Lan Lan vẫn kéo tôi đi. “A, kia không phải là người lần trước đoán mệnh cho cậu không? Còn cho cậu một lá bùa đó.”

Ông thầy bói hai mươi tệ? Tôi ngạc nhiên, mau chóng đổi lại thành tôi kéo Lan Lan đi tới bên kia. 

Trong lòng tôi cũng nghi hoặc, sao lại trùng hợp vậy? chúng tôi vừa muốn tìm ông ta, Lan Lan lại tới tìm tôi. Rồi, nếu như không phải Lan Lan kéo tôi tới đây thì tôi cũng không nghĩ tới quay lại chỗ này, tuy rằng chỗ này không xa văn phòng tôi đang làm, nhưng mà có những chuyện đã xảy ra khiến mọi thói quen của tôi đều thay đổi. 

Lan Lan xuất hiện tôi đã cảm thấy kỳ quái. Hiện tại Lan Lan lại kéo tôi tới đây, lại trùng hợp làm sao, gặp ông thầy hai mươi tệ.

Dù sao đi nữa, ít nhất là ông ta đang đứng trước mặt tôi. Tôi kéo ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt, ông ta ngẩng đầu lên chậm rãi, tay cầm giấy đỏ  bút nghiên khựng lại, mặt cũng cứng lại, mãi sau mới nói: “Sao cô lại ở đây?”

“Ngưu tiên sinh.”

Tôi chưa kịp nói xong thì ông ta đã đổi sang bộ mặt tươi cười: “Cô gái, muốn hỏi gì, hay muốn cầu cái gì nào.”

Tôi sảng khoái đặt lên mặt ghế hai mươi tệ rồi nói: “Tôi muốn tìm người, phù hợp chuyện mấy yêu cầu, thứ nhất, là hiểu biết chuyện của Thẩm gia và bố cục của Thẩm gia. Thứ hai, người này khẳng định từng gặp tôi. Thứ ba, người kia có thể dùng đạo pháp khống chế tôi từ xa. Người này, là ai?”

Tôi không quanh co, ông ta đối với sự tình của Thẩm gia chắc chắn biết nhiều hơn so với chúng tôi, giấu giếm ông ta chẳng ích gì. Nếu ông ta chính là kẻ thứ ba kia, thì lời tôi nói cũng coi như lời cảnh báo.

Ông ta nhận tiền, tủm tỉm cười. Tôi hạ giọng nói:

“Ngưu Lực Phàm thiếu chút nữa cũng chết ở dưới!” 

Ông ta giả chết, trình độ thượng thừa giả chết, cũng chỉ vì đứa con trai này. Hiện giờ nếu biết con trai suýt nữa bị hại chết, có thể ông ta sẽ nói thật cho tôi nghe. 

Còn nếu kẻ thứ ba là ông ta, thì hẳn là sẽ thể hiện cảm xúc.
 
Chương 301: Lập trường của Lan Lan


#Meo_mup

#Bạn_trai_kỳ_lạ_của_tôi

Vẻ tươi cười trên mặt ông thầy bói hai mươi tệ cứng lại, vài giây sau mới nhếch lên lại, nói: “Vấn đề cô muốn hỏi, tôi thật sự không đáp được. Cô gái, cô nên đi tìm người khác đi.”

“Thầy bói mà nói mình không biết sao?”

“Có một số việc, thầy bói dù biết cũng không thể nói. Sự việc quá hung hiểm, không thể để mình bị kéo vào. Thôi, cô gái trở về đi, tôi cũng coi như là làm phước cho các người vậy.” 

Đứng trên lập trường của ông ta, cũng chính là ba của Ngưu Lực Phàm, ông ta thật sự không thể là kẻ thứ ba kia, kẻ muốn hại chết chúng tôi. Nhưng chúng tôi cũng không nghĩ ra còn ai có khả năng làm như vậy. Tôi gật đầu với ông ta rồi đứng dậy. Hạ Lan Lan đứng sau lưng mỉm cười nhìn tôi. 

Trong tình huống bình thường, bạn gái cùng nhau dạo phố nếu gặp thầy bói thì đương nhiên sẽ sụp xuống ngồi cùng nhau cùng hỏi, hoặc sẽ kéo nhau rời đi cho xa để khỏi nghe phán linh tinh, nhưng cô ta lại không nghe hỏi, cũng không kéo tôi đi mà chỉ đơn giản đứng đằng sau nhìn tôi mỉm cười.

Trong lòng tôi đột nhiên khẩn trương, hôm nay cô ta tới tìm tôi chẳng lẽ chỉ vì đưa tôi đi tới gặp ông ta? Cô ta biết chúng tôi đang tìm ông ta?

“Lan Lan, chúng ta đi vệ sinh đi rồi hẵng đi ăn. Đi với tớ nhé.” Tôi nói. 

“Được đó, chút nữa mình ăn gì? Ở đây món gì cũng có.”

“Cậu muốn ăn gì?”

Chúng tôi lại như trước kia, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, chúng tôi không thể quay lại được ngày xưa rồi, chỉ là giả vờ thế thôi. 

Vì trong lòng có nghi ngờ nên tôi nói năng vô cùng cẩn thận, đồng thời tự nhắc nhở mình nếu thấy gì không ổn thì phải bỏ chạy ngay. Cũng giống như ngày tôi ở bên Thẩm hàm đó, lẽ ra nếu khi tôi cảm thấy mình không bình thường khi cãi nhau với Thẩm hàm, tôi có thể ngưng lại, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.

Chúng tôi đi tới nhà vệ sinh công cộng, không cần phải trả tiền. Chỗ này người đứng đợi cả một hàng dài. Chờ mãi mới đến lượt, tôi vội vào một phòng rồi nhắn tin cho Tông Thịnh. Tôi không biết anh đang làm gì, nhưng có lẽ đang bận rộn.

Công trình thì bị ngưng xây dựng. Lẽ ra lúc này tôi không nên làm phiền anh, nhưng việc Lan Lan xuất hiện thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ. Nếu tôi làm lơ bỏ đi, thì làm sao tôi biết cô ta định làm gì? 

Dù cho tôi cũng thấy làm vậy là mạo hiểm, nhưng tôi lại thấy mạo hiểm vô cùng đáng giá. Không mạo hiểm làm sao biết kẻ thứ ba là ai? Chẳng lẽ cứ ngồi đó đợi gã giết hết chúng tôi sao?
 
Chương 301-2: Lập trường của Lan Lan 2


“Tông Thịnh, Hạ Lan Lan tới tìm em, bọn em gặp ba của Ngưu Lực Phàm ở trên phố, có nói chuyện vài câu, em cũng chưa xác định ông ta có phải là kẻ thứ ba đó không, em sẽ chú ý an toàn.”

Gửi tin nhắn xong tôi đi ra ngoài. Như vậy dù cho tôi có nguy hiểm thì Tông Thịnh cũng có manh mối để tìm tôi. Tôi và Lan Lan đi ăn, trong lúc ăn tôi hỏi cô ấy về những ngày qua đã đi đâu, làm gì… chỉ toàn nói chuyện phiếm. Cuối cùng, tôi buông thìa xuống, hỏi thẳng: “Lan lan, mọi việc ngày đó cậu nhớ lại hết rồi phải không?”

Động tác của Lan Lan sững lại một chút. Chúng tôi đang ngồi ở một hàng quán vỉa hè, bàn rất nhỏ nên dù chúng tôi ngồi đối diện thì khoảng cách cũng rất gần, tôi có thể thấy rõ từng chi tiết hành động của cô ấy. Một lúc sau, Lan Lan mới gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn còn ở cùng người đàn ông đó sao?“

“Ừ. Lan Lan, nhớ ra rồi, thì cũng cứ coi như là ác mộng đi, đã quay trở lại cũng tốt, ít nhất cũng lấy được bằng tốt nghiệp, tìm việc cũng dễ dàng hơn  một chút.”

Lan Lan ngẩng đầu, nhìn tôi cười: “Ừ, tớ cũng nghĩ thế. Ăn xong rồi, mình đi thôi, đi với tớ mua vài bộ đồ, tớ muốn đi tìm việc.”

Con gái đi dạo phố đều không biết mệt. Chúng tôi đi đến khi mặt trời núp bóng đằng Tây, những người bán rong bắt đầu dọn quầy về nhà, thay thế bằng những người bán chợ đêm. Con đường nhỏ này chưa từng yên tĩnh.

Tôi xách một chiếc túi giấy cho Lan Lan, tay còn cầm một ly trà sữa. Có lẽ hôm nay chỉ đi dạo phố đến đây thôi. Tông Thịnh cũng không hề gọi điện, cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi. Có lẽ anh đang rất bận. 

Lan Lan lại kéo tôi về phía toilet: “Đi với tớ đi, uống nhiều nước quá!”

“Đi đi, để tớ xách đồ cho, cậu đi trước đi.” Tôi cầm lấy túi đồ trong tay cô ấy, vài phút sau cô ấy đi ra, đến phiên tôi đi vào toilet. 

Lúc vào toilet tôi vẫn lấy điện thoại ra kiểm tra lại xem Tông Thịnh có  liên lạc không. Do dự một lát, tôi vẫn lấy điện thoại ra gọi cho anh. Phòng kế bên dội nước, tiếng phụ nữ lao xao trò chuyện bên ngoài cũng vọng tới. 

Điện thoại rất nhanh được anh nhận, nhưng Tông Thịnh lại nói thật nhanh, sạch sẽ lưu loát chỉ một câu: “Đang bận, chút xong việc anh gọi em.” 

Cúp máy.

Tôi nghe xung quanh là giọng đàn ông, đều nói thuật ngữ, chắc còn đang thảo  luận về thiết kế. Tôi cũng mệt mỏi, nắm chặt điện thoại không biết phải làm sao. Không biết anh bận vậy có nhìn thấy tin nhắn tôi gửi không?

Ngẫm nghĩ một lát, tôi nhắn tin: “Bọn em đi dạo xong rồi, sắp về. Em về thẳng nhà đây, không phiền anh nữa. Hôm nay không có gì dị thường.”

Nhấn nút gửi xong, tôi cau mày. Lan Lan rót cuộc sao lại quay về? 

Nếu tôi là cô ấy thì sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cho dù có phải về lấy bằng tốt nghiệp cũng sẽ không đi tìm tôi. Cô ấy thì lại ngược lại, có chút không hợp lý.

Tông Thịnh từng nói tướng của Lan Lan là người hiếu thắng không chịu thua, cho dù dùng thủ đoạn cũng phải có được thứ mình muốn. Với tính cách đó thì đã từng thua tôi một lần, sao lại còn tìm tới tôi chứ?
 
Chương 301-3: Lập trường của Lan Lan 3


Tôi cất điện thoại, ngồi xổm xuống. Lúc ngồi xuống tôi có thể nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, tôi nghĩ sẽ thấy rất nhiều người chờ đợi, nhưng bên ngoài lại vô cùng tối tăm, chỉ thấy mặt đất trống trơn.

Người đâu cả rồi? Cho dù tất cả mọi người đã giải quyết xong nỗi buồn đi ra ngoài, vậy còn Lan Lan đâu? Cô ấy xách theo nhiều đồ như vậy, không đợi tôi thì sẽ phải một mình ra ngoài đi xe buýt, chẳng dễ dàng đâu!

Trong lòng tôi đầy nghi ngờ, qua khe cửa bên dưới tôi thấy một cô gái, hay phải nói là một đôi chân phụ nữ đang đi qua đi lại. Cô gái ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ rất cao, gót giày rất nhọn. Giày vừa cao vừa nhọn, nhưng cô ấy lại chỉ bước bằng đầu ngón chân, chẳng lẽ sợ dưới đất bẩn làm dơ giày sao? Nhưng tôi nhìn thấy rõ, mặt đất rất khô ráo và sạch sẽ, còn sợ cái gì?

Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi sửa sang lại quần áo. Nhìn quanh cả nhà vệ sinh vắng tanh không có ai, tôi liếc nhìn ra phía bên ngoài, sao cũng không có ai? Cho dù Lan Lan cảm thấy chờ tôi không thoải mái thì cũng nên đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi tôi chứ, nhưng mà bên ngoài không những không thấy bóng dáng của Lan Lan, mà cũng không có một bóng người. 

Không đúng! Con phố nhỏ này chúng tôi trước đây thường hay lui tới, ban ngày thì hàng ăn vặt và quần áo, buổi tối thì chợ đêm, hàng bán đồ nướng, đông đúc, sầm uất, hoàn toàn không phải là tình trạng vắng ngắt như bây giờ.

Lúc tôi rửa tay thì người con gái đi giày đỏ quay trở lại, vẫn đi bằng mũi chân, và không có chút âm thanh nào. Cô ta có mái tóc rất dài, rất dài, lúc đi thì cúi gằm đầu xuống, không thể nhìn thấy mặt.

Cô ta mặc… 

Váy mùa hè! Chính xác là váy mùa hè, thêm một áo khoác ngắn mỏng nhẹ, mặc thế này giỏi lắm đến cuối tháng 10 đầu tháng 11 còn được, hoặc phải sau tháng 3 tháng 4… vì thời gian đó thời tiết buổi sáng sớm thì trời chỉ khoảng mười độ buổi chiều thì lại nắng chói chang lên tới hơn 30 độ. Còn mấy hôm nay thì nhiệt độ không khí vô cùng thấp, sẽ chẳng ai ăn mặc như cô ta.

Tôi cũng không để ý tới nữa. Cho dù cô ta mặc đồ kỳ quái thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi. Rửa tay xong, tôi định rời đi, nhưng vừa quay người thì cô ta đứng ở phòng vệ sinh gần cuối, giọng ong ong lên nói:  “Đừng đi ra ngoài! Bên ngoài có người xấu!”

Cái kiểu giọng vang vang ong ong này, nghe giống như giọng người ta nói khi đeo khẩu trang thật dày vào mùa đông mà nói vậy. Cô gái này mặc đồ phong cách thật đặc biệt! Váy mùa hè, khẩu trang mùa đông! 

Tôi cũng không quan tâm, dù cho bên ngoài có người xấu thì cũng rất đông người. Con phố nhỏ có bao giờ yên tĩnh đâu, nên người xấu giỏi lắm cũng chỉ có thể trộm tiền móc túi.  

Tôi vừa dợm bước ra ngoài thì đôi giày đỏ đã vọt tới, cô ta đứng trước mặt tôi, hay tay nắm chặt lấy tay tôi mà hét lên: 

“Đừng đi ra ngoài! Đừng đi ra ngoài cô có nghe không? Đừng để đám người xấu bên ngoài đi vào đây!”

Cô ta đứng trước mặt tôi, đầu vẫn cúi gằm, mái tóc thật dài xõa ra, rũ xuống che mặt, cố chặn tôi lại. Tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy trán cô ta lấp ló qua mái tóc, tôi nói: “Bên ngoài có nhiều người lắm, cho dù có người xấu thì họ cũng không làm được gì. Chúng ta cũng không thể trốn mãi trong nhà vệ sinh đâu.”

“Người bên ngoài, cho dù có thì cũng rất lạnh lùng, sẽ không ai giúp gọi cảnh sát hay ngay chặn bọn người xấu đâu.”

“Làm gì có chuyện đó? Bạn tôi còn đứng ở ngoài.”

“Có mà! Bọn họ đều như vậy! Cả lũ chỉ đứng chờ xem náo nhiệt! Đứng xem ta bị tống vào trong WC, bị chúng nó lấy dao rạch mặt. Đừng có ra ngoài! Hay là, đem mặt của cô cho ta đi!!!” tay cô ta đang nắm chặt tay tôi đột nhiên buông ra, muốn sờ lên khuôn mặt tôi. 

Tôi gạt mạnh tay cô ta ra, trong lòng thầm nghĩ, mình gặp người bệnh tâm thần sao? Tôi vội lui ra sau vài bước. Cô gái nhìn thấy tôi lùi ra sau thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, xuyên qua mái tóc, tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
 
Chương 302: Xác định kẻ thứ ba


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#Meo_mup

#Bạn_trai_kỳ_lạ_của_tôi

Ban nãy khi nghe cô ta nói chuyện tôi cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết thương, nhưng khi mái tóc được vén lên, tôi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn không có ngũ quan.

Trên khuôn  mặt trắng bệch, chỗ lẽ ra là mũi chỉ là một cái gò cao cao, hốc mắt chỉ là một cái hố, không có miệng!

Có lẽ vì thế mà tiếng cô ta nói cứ ong ong.

Tôi cơ hồ không nói ra tiến nổi, tóc tai dựng đứng cả lên, đến cả thở cũng quên mất.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi cứ thế sững người nhìn cô ta. Giọng nói ong ong lại vang lên:

“Sợ ta sao? Thấy cứng cả người rồi kìa! Ta không có mặt, là do đám người xấu ở bên ngoài làm đó, một dao lại một dao lia trên khuôn  mặt ta. Thế là ta không có mặt nữa rồi. Ngươi đem mặt ngươi cho ta, thế là ta có thể đi ra ngoài. Đưa mặt ngươi đây nào! Đưa đây cho ta!”

Tôi hít sâu một hơi, nhưng lại thở hổn hển dồn dập, thối lui về phía sau, hoảng sợ nhìn cô ta. Cô ta cũng cứ thế bước tới tôi càng lúc càng gần, liên tục lặp lại: “Đưa mặt ngươi cho ta! Đưa mặt ngươi cho ta!”

“Tránh ra!” Tôi kêu lên. 

Giọng tôi cuối cùng đã quay trở lại. Trên người tôi có huyết chú của Tông Thịnh, cô ta sẽ không hại tôi được. Nhiều nhất là tôi bị dọa sợ mà thôi. Có gì đâu phải sợ nào, chẳng qua cô ta là người không có mặt mà thôi!

“Cô muốn mặt tôi cũng vô dụng mà thôi. Cô không ra ngoài được.”

“Ta ra ngoài được, đưa mặt cho ta.”

Đột nhiên cô ta vọt tới, móng tay bấm vào tai tôi giống như muốn dùng tay lột khuôn mặt của tôi xuống vậy. Nhưng ngay thời điểm móng tay cô ta chạm vào, tôi cảm thấy bên tai có chút nóng ran, cô ta vội buông tay ra, kêu lên: "A! Nóng quá!"

Tôi vội nương theo cơ hội này mà chạy ra ngoài, đẩy mạnh cô ta qua một bên, cô ta đập mạnh vào tường. Tôi mặc kệ, chạy vọt ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ tới việc chạy ra khỏi đây.

Nhưng tôi không nghĩ tới khi tôi lao ra cửa toilet thì giống như va vào mặt kính “Rầm” một cái, tôi như bị đập mặt vào một lớp kính thật dày, cả khuôn mặt tê rần lên, đau vô kể. Tôi hét lên rồi ngồi thụp xuống, trên mặt cảm giác nóng ran. Tôi đưa tay lên xoa mặt mới thấy máu mũi chảy ra rồi! Trời à, không phải gãy mũi luôn rồi chứ?

Sau lưng tôi, đôi giày cao gót đỏ chậm rãi đi tới, vẫn không một chút tiếng động. 

“Ra không được, ngươi ra không được. Kẻ bị ném vào đây đều sẽ không ra ngoài được. Đưa mặt cho ta đi, ta có thể ra ngoài, ra rồi ta sẽ sống sung sướng. Nói ta nghe nào, ngươi tên là gì, làm ở đâu? Nhà có những ai? Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố bọn họ.”

Tôi ngồi thụp trên mặt đất đưa lưng về phía cô ả, vươn tay cố thử chọc chọc về phía cửa. Chỗ đó rõ ràng không có cái gì, cũng không có kính, nhưng tôi không thể nào xuyên qua được, tôi cũng không hiểu tại sao! Chẳng lẽ… kết giới? Ở đây là kết giới, tôi đã bị người ta ném vào trong kết giới này!

Kẻ thứ ba đã đi một nước đi thật tàn nhẫn.
 
Chương 302-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lan Lan xuất hiện, còn cả tiên sinh hai mươi tệ biến mất đã lâu, lại trùng hợp cùng xuất hiện, trùng hợp tôi bị nhốt vào đây. Còn nữa, ban nãy nữ quỷ nói “Kẻ bị kém vào đây”, hóa ra, tôi bị người ta ném vào. Đó là việc của kẻ có tâm làm. Ai đang chỉnh tôi? Vì sao lại chỉnh tôi?

Tôi vẫn ngồi xổm trên mặt đất, vẻ đau đớn trên mặt dần dần dịu đi, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ. Tôi từ từ đứng dậy và hỏi: “Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, vậy sau khi ra ngoài ngươi sẽ sống với thân phận của ta sao?” Tôi hỏi, giả vờ nhận mệnh do không còn cách nào khác. Tôi đứng lên, nhưng không quay người lại nhìn cô ả. Dáng vẻ của cô ả khiến tôi sợ tới cứng cả người, cho dù quay lưng lại nhưng giọng tôi cũng run rẩy.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tuy quay lưng lại nhưng tôi vẫn cảm giác được cô ả đang nhích lại gần tôi. “Đúng vậy, ta chính là ngươi. Ta sẽ chiếu cố người nhà của ngươi, ta sẽ sống những ngày tháng dưới thân phận của ngươi. Chỉ cần, ngươi đem mặt của mình cho ta.”

Tôi cảm thấy khí lạnh tràn tới càng lúc càng gần, cuối cùng, tôi cảm nhận cô ả đã ở sát sau lưng mình, cúi đầu tôi đã có thể thấy đôi giày cao gót đỏ chót kia đang ở sát chân tôi. 

“Ta, ta tên Tông Ưu Tuyền, tôi là nhân viên kinh doanh bất động sản của tập đoàn Tông An, dự án Ưu Phẩm.” tôi nói, cảm giác hơi lạnh bên tai càng lúc càng nồng đậm, có lẽ tay cô ả đã để ở sát bên tai tôi, chỉ chờ thời cơ để xé rách mặt tôi xuống.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại hỏi: “Mà ngươi biết ai đã ném ta vào không?”

“Một lão già. Nửa đêm hôm qua lão vào đây, nói với ta lão sẽ cho ta một người để lấy khuôn mặt, rồi ta có thể ra ngoài. Lão còn nói, có ngươi có một người bạn trai rất yêu thương ngươi, chỉ cần mang khuôn mặt của ngươi thì kẻ đó cũng sẽ yêu thương ta.”

“Lão già đó mặc quần áo gì, trông như thế nào?”

“Ngươi ở lại đây đi, đưa mặt cho ta.”

“Lão già đó mặc đồ thế nào, trông ra sao? Oan có đầu nợ có chủ, hắn đem ta ném vào đây, ta phải biết rằng hắn là ai chứ.”

“Biết thì có thể thế nào?” Hàn ý bên tai biến mất, cô ả buông tay xuống, “Đã biết ngươi sẽ không thể ra khỏi chỗ này. Lão là một tiên sinh rất lợi hại. Ta thấy kính bát quái của lão, chỉ cần lấy ra khỏi túi thôi thì ta đã không còn chút sức lực rồi.”  

“Lão mặc đồ thế nào?” Tôi hỏi lại. “Lão có nói với ngươi ta tên gì không?” Nếu là một người qua đường thông thường thì sẽ không phải cố ý chỉnh tôi. Còn nếu như cố ý chỉnh tôi thì hẳn là kẻ thứ ba chúng tôi đang tìm. Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các từng nói qua, tôi và Tông Thịnh chỉ cần một trong  hai bị khống chế thì việc đối phó với người còn lại sẽ rất dễ dàng. 

Nếu so sánh giữa tôi và Tông Thịnh thì rõ ràng tôi là quả hồng mềm. Kẻ thứ ba muốn đối phó với Tông Thịnh sẽ đương nhiên xuống tay từ chỗ của tôi. Dùng kết giới khống chế tôi, lại lấy một kẻ tới để giả mạo tôi, đó chính là cách làm tốt nhất.

“Lão không nói, mà ta cũng chẳng quan tâm, chỉ cần đem mặt cho ta là được. Ta chỉ cần khuôn mặt của ngươi, những thứ khác ta mặc kệ. Ta đã ở đây nhiều năm rồi, ta muốn rời khỏi nơi đây. Ta muốn một khuôn mặt, mà khuôn mặt ngươi thật xinh đẹp.”
 
Chương 302-3


Ngón tay lạnh băng của ả ta vươn tới, vuốt lên mặt tôi, cảm giác rét lạnh bao trùm toàn thân tôi khiến tôi nổi hết da gà. Tôi run rẩy nói: “Nói cho ta biết đi đã, nếu không thì ta sẽ dùng dao tự rạch mặt mình!”

Tôi nói, vẫn không dám quay mặt đi, sợ rằng mình mà nhìn thấy khuôn mặt kia chân tay sẽ mềm nhũn không còn suy  nghĩ được gì nữa. 

“Không!” Ả thét lên chói tai. “Nhiều năm như vậy, ta mới gặp được một nữ nhân tiến vào, ta mới chỉ nhìn thấy có một khuôn mặt! Cho ta! Ta muốn đi ra ngoài!”

“Vậy trước hết ngươi nói cho ta, kẻ đem ta ném vào tới mặc cái gì, trông như thế nào.” 

Tôi vừa nói, vừa lấy chìa khóa trong túi ra để chứng minh quyết tâm của mình. Tôi cũng lấy cây trâm gỗ sét đánh trong cổ áo ra, nắm chặt trong tay, xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, không nhìn mặt ả. Tay cầm chìa khóa tôi để lên trán:  “Ngươi không nói ta liền cắt lên mặt, tới đâu thì tới.”

Tôi nhắm chặt hai mắt lại không nhìn mặt ả, nhưng tôi nghe giọng ả rất khẩn trương: “Là một lão già, lão tiên sinh mặc áo vải bố đen, đeo một cái ba lô đen, trên tay còn có một cái túi, quai đeo túi bằng dây thừng cột theo hai cái ghế gỗ! Giờ thì, đưa mặt cho ta!” 

Tiên sinh hai mươi tệ! Là ba của Ngưu Lực Phàm! Kẻ nói cho chúng tôi biết về ký lục của khách sạn Sa Ân! Quả nhiên là lão!

Tôi khiếp sợ không nói nên lời. Quả thực trước đây tôi đã từng hoài nghi qua lão, nhưng lại cảm thấy có lẽ không phải, lúc đó Ngưu Lực Phàm ờ cùng chúng tôi, mà lão giả chết không phải cũng vì Ngưu Lực Phàm sao? Giờ lại còn muốn hại chết Ngưu Lực Phàm nói, không phải là không thể lý giải sao?

Tôi vẫn nhắm mắt, nhưng cảm nhận được đôi giày đỏ đang lại gần, trên người ả ta mang theo hơi nước, mang theo hàn khí, từng bước lại gần tôi. Hàn ý có thể thấm vào quần áo tôi, thấm cả vào cơ thể tôi khiến tôi có cảm giác lạnh đến tận xương tủy.  

Tay ả có lẽ đã vươn ra, đặt bên tai tôi. Tôi đã có thể cảm nhận được móng tay thật dài quẹt qua da mình. Gần lắm rồi, ả có lẽ đã gần tôi lắm tôi.

Tôi hé mắt, hít một hơi thật sâu, thầm đếm “Một, hai, ba!” Đột nhiên tiến lên một bước, đồng thời, vung cây trâm bằng gỗ sét đánh ra, cây trâm có cảm giác đâm trúng cái gì, hơi run lên trong tay tôi, rồi tiếng nữ quỷ thét lên sợ hãi.

Tôi run run nhìn sang, khuôn mặt trước mặt tôi không còn là gương mặt trắng toát không có ngũ quan nữa mà là một khuôn mặt bị rạch nát, không còn mũi, chỉ toàn là vết dao chằng chịt. 

Tôi sợ hãi kêu lên, lùi về phía sau, tay nắm chặt cây trâm.

Nữ quỷ tựa hồ rất thống khổ, trên mặt vặn vẹo. Đúng lúc này, tôi còn chưa kịp phản ứng tiếp thì tấm gương bên cạnh đột nhiên nứt ra rồi nổ mạnh. Tôi theo bản năng ngồi xổm xuống, thét lên. Nhưng tiếng thét của tôi hoàn toàn bị chìm trong tiếng gương vỡ loảng xoảng.  
 
Chương 303: Tôi giết quỷ


#Meo_mup 

Sau tiếng ầm ĩ thì nhà vệ sinh yên tĩnh lại, có giọng một người phụ nữ vang lên: “Trời ạ, làm sao thế này? Sao kính lại rơi vỡ như thế này? Cô gái ơi, cháu có làm sao không?”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một bác gái trên người còn đeo tạp dề, cả người tỏa ra mùi gà rán. Bên cạnh chân tôi toàn là mảnh gương vỡ. Bác gái kéo tôi lên hỏi: “Kính sao lại rơi xuống vậy?”

Tôi kinh hoảng, tinh thần còn chưa ổn định, nhìn quanh bốn phía. Ở đây chỉ có tôi và bác gái, không có ai khác, nữ quỷ kia cũng không thấy đâu. Sau khi tấm gương rơi xuống thì không còn tăm hơi.

Lại có thêm một cô gái khác đi tới, nhìn gương vỡ xung quanh thì nhón chân vào, nhìn chúng tôi rồi nói khẽ: “Chậc chậc, cái gì vậy trời?”

Nũ quỷ đã không thấy đâu? Tôi đã thoát ra bên ngoài? Tôi vững tâm, nhìn ngóng xung quanh. Bên ngoài âm thanh huyên náo, chợ đêm đã bắt đầu rồi. Bác gái lại hỏi: “Cô gái, cháu có sao không? Cháu đi một mình à? Có cần đi bệnh viện không?”

Tôi lắc đầu, thở hổn hển nói không nên lời.

Bác gái nhìn tôi nói: “Nhìn cháu kìa, sợ tới nói không nên lời luôn.”

Tôi nhìn cây trâm bằng gỗ sét đánh trong tay, trên đầu trâm có dính chút gì màu đen mới xuất hiện. Tôi… tôi đã giết chết con quỷ kia? Trong lòng tôi đột nhiên bật ra suy nghĩ này. Tôi thật sự đã giết… quỷ? Tôi không rõ cô ả hiện tại ra sao, nhưng hiện tại gương nát, ả cũng không thấy đâu, tôi cũng đã ra bên ngoài. 

Tôi bước tới một bước, chân mềm nhũn khuỵu xuống, bác gái bên cạnh vội đỡ tôi: “Cô gái, nếu cháu không nổi thì gọi xe đi, đừng đi  bộ nữa. Cả một tấm gương to thế này nện vào người! Mà nhà vệ sinh này cũng không có người quản lý, nên cũng chẳng có ai để đòi bồi thường đâu.”

“Không cần đâu ạ.” tôi nói, vẫn cảm thấy khó thốt nên lời. Tôi vịn tường bước ra ngoài. Bác gái kia do dự một lát rồi cũng bỏ đi. 

Bên ngoài nhà vệ sinh có vài người tò  mò nhìn tôi, nhưng cũng chỉ thế thôi, không bước tới hỏi gì. Trời đã tối đen, tôi bước tới một quán nhỏ, người vẫn run rẩy, trong đầu vẫn lặp lại hình ảnh khi cây trâm đâm vào ngực nữ quỷ kia. Tôi không dám đối mặt với một suy nghĩ bật ra trong đầu.

“Tôi đã giết người!”

Tôi nói khẽ. Trên đường ầm ĩ, cũng chẳng ai nghe thấy lời tôi nói.

Suy nghĩ này làm trong lòng tôi càng lúc càng hỗn loạn, không biết suy nghĩ gì khác mà chỉ lặp lại ý niệm này, một lần lại một lần. 

Quán ăn này khá đông đúc nên cũng chẳng ai để ý tới tôi.
 
Chương 303-2: Tôi giết quỷ 2


Thời gian giống như ngừng trôi, tôi cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Ngưu Lực Phàm xuất hiện trước mặt tôi. Lúc tay hắn ta giữ chặt hai bên mặt tôi, gọi tên tôi, thì mắt tôi mới nhìn rõ trở lại, tôi nhìn hắn.

Ngưu Lực Phàm hỏi: “Này, sao em lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng, tôi cũng về tới hiện thực, tôi hít mũi một cái rồi òa khóc. 

“Khóc cái gì? Xảy ra chuyện gì, em nói anh nghe nào.”

“Tông Thịnh đâu?” tôi chỉ nói có thế, “Tông Thịnh đâu?”

“Tông Thịnh nói có việc, không thể lại đây, nên kêu anh tới nhìn xem có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không. Điện thoại em gọi không được, cậu ta chỉ nói tới việc em ở trên đường, còn nói đã gặp ba anh, anh vội chạy tới đây thì thấy em ngồi ngốc ở đây, ba anh đâu?” Ngưu Lực Phàm hỏi.

Hắn không phải Tông Thịnh, trong mắt hắn, tôi chỉ là bằng hữu, cho dù là người bạn cùng chung hoạn nạn thì cũng không phải là bạn gái để hắn thương hương tiếc ngọc, cho nên hắn hiện tại chỉ để ý tới tin tức của ba mình.

Tôi vẫn khóc, nói không ra lời. Bao nhiêu sợ hãi, lo lắng của tôi trong giây phút này lộ hết ra ngoài. Tôi vốn thật nhát gan, tôi cũng yếu đuối, tôi không hề kiên cường, không hề. Nhưng vài giờ trước tôi lại một mình đối mặt với nữ quỷ, tôi đã tự tay giết người! Giết quỷ ư?

Những ngụy trang kiên cường của tôi trong một khắc kia đã dùng hết cả rồi, giờ tôi chỉ có thể thả lỏng bản thân khóc òa lên.

Ngưu Lực Phàm khó xử đứng nhìn tôi, xung quanh người đi đường đang đứng nhòm ngó khiến hắn cau mày: “Em đừng khóc mà. Em… này, em rốt cuộc là làm sao? Nói đi. Bao nhiêu người nhìn kìa, em còn khóc vậy người ta lại tưởng anh bắt nạt em đó. Thôi nào, nín đi nín đi… mình đi về nhà đã, đừng khóc, được không? Ở đây đông người nhìn lắm… đi nào. 

Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt chước tiểu nha đầu Thẩm hàm khóc lóc vậy, anh cũng đâu phải là Tông Thịnh mà dỗ dành em. Này, em không ngừng được sao hả?...”

Ngưu Lực Phàm vừa lải nhải vừa thô lỗ kéo tôi ra ngoài. Tôi vừa khẩn trương cao độ xong, giờ mới thả lỏng khóc lóc nên cũng có đôi chút cảm giác muốn té xỉu.

Tôi bị Ngưu Lực Phàm đẩy lên xe. Hắn vừa gọi điện cho Tông Thịnh vừa cài dây an toàn 

“Alo, bên đó sao rồi? Tôi tìm được cô ấy rồi. Nhưng mà cứ khóc lóc suốt, hỏi gì cũng không trả lời… nhìn có vẻ không bị sao cả! À, không có việc gì!... Vậy được, để chở cô ấy về nhà cậu.” Ngưu Lực Phàm cúp máy, quay sang nhìn tôi. Tôi cố gắng  bình tâm lại, nhưng tôi có cảm giác là làm không được, đầu tôi quay quay, cảm giác như muốn xỉu. 
 
Chương 303-3: Tôi giết quỷ 3


Xe về tới sân, tôi im lìm không nói một cậu, xuống xe đi thẳng vào nhà. Tôi mệt quá, chả muốn nói gì, hiện tại chỉ muốn vào nhà, nằm nghỉ, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa cả.  

Ngưu Lực Phàm đứng ở phía sau hỏi: “Em thật không có việc gì chứ? Nếu không sao thì anh đi trước. Anh chạy sang thôn bên kia xem có gặp ba anh không, ban ngày hai người đi không gặp thì tối anh ghé thử. Tông Ưu Tuyền, em có nghe anh nói không? Em không sao thì anh đi đó nha.” 

Tôi mở cửa đi vào nhà, quay lại cố cười với hắn một cái rồi đóng cửa lại. 

Ngoài cửa vang lên tiếng xe hắn lái đi, trong nhà tôi lê bước, mang theo khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà nằm trên sô pha trong phòng khách.

Tôi thật sự quá mỏi mệt. Nằm xoài như vậy cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một chút rồi. Tôi nhắm mắt lại. Dường như chỉ trong vài giây tôi đã chìm vào giấc ngủ, thậm chí tôi không thể phân biệt là mình ngủ, hay là đã hôn mê. 

Trong mộng, tôi lại quay trở lại nhà vệ sinh kia, lại thấy con quỷ không có mặt bàn tay lạnh băng sờ mặt tôi muốn xé xuống, nói với tôi là ả muốn khuôn mặt của tôi. Tôi lại mơ thấy ả với cái mũi bị cắt sứt sẹo, khuôn mặt lồi lõm đầy vết dao đòi rạch mặt tôi giống như ả.

Tôi biết rõ mình đang nằm mơ, vì khi tôi cố gắng bỏ chạy thì phát hiện mình không chạy được. 

Tôi đạp mạnh chân, nhưng tôi không thể chạy. 

Nỗi sợ hãi vẫn chưa tan biến, dưới sự đe dọa của cô ấy, tôi cố gắng chạy trốn nhưng chẳng có tác dụng gì. Sự căng thẳng cứ thế tiếp tục, tôi khóc lóc vật vã nhưng chẳng ích gì.

Cho đến tận khi lưỡi tôi dường như bị kéo ra, đồng thời, cảm giác đau đớn trên lưỡi khiến tôi kinh ngạc mở to mắt. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt phóng to của Tông Thịnh. Anh ấy đang ở rất gần tôi, những ngón tay của anh ấy vẫn đang ở trong miệng tôi. Những ngón tay thô ráp đang giữ lấy lưỡi tôi và kéo ra. Tôi đau đớn đẩy anh ra và bịt miệng mình lại.

Tôi biết rằng nỗi đau thực sự không phải là từ việc anh giữ lưỡi tôi, mà là tôi tự cắn mình trong lúc hoảng loạn. 

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, xoay người tôi lại tư thế dễ chịu rồi mới hỏi: “Gặp ác mộng sao? Hồn phách em không ổn định, có vẻ bị sợ hãi kinh hách đó. Có sốt không, thì để anh niệm chú cho.”

Tôi bị cắn trúng lưỡi nên tạm tê tái không nói nên lời. Sao anh biết tôi gặp ác mộng, sao biết hồn phách tôi không ổn định? Toi cứ thế nhìn anh, đôi mắt vẫn còn nhức và nhòe, không cần soi gương tôi cũng biết là mắt mình còn sưng húp.

Anh nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của tôi nên nói: “Lúc ngủ em nghiến chặt răng, mắt đảo liên tục, đầu đổ mồ hôi lạnh, khí trên người vô cùng hỗn loạn. Anh biết là do em gặp ác mộng do bị tác động chấn kinh hồn phách. Mơ thấy không thể bỏ chạy khỏi cái gì sao?”

“Sao anh biết?” tôi nói, nhưng giọng ngọng nghịu do đầu lưỡi bị cắn sưng to. 

“Khí không ổn định, hồn phách không ổn định sẽ khiến em dễ dàng gặp ác mộng, gặp nguy hiểm nhưng không chạy được, thực ra là do phản ứng thông thường của hồn phách, khi hồn phách cố gắng chạy trốn khỏi cái gì đó khiến cho xuất hiện hiện tượng hồn rời khỏi xác mới khiến ra tình trạng này.

Lúc gặp tình trạng này em chỉ cần cố vươn lưỡi ra, khi lưỡi duỗi hết ra thì có thể tỉnh khỏi ác mộng, hồn phách cũng sẽ trở về. Em rốt cuộc làm sao vậy?” Anh nhìn tôi rồi đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.

Tôi che miệng, hai mắt lại đỏ lên, cảm giác như muốn khóc, nhưng tôi vẫn cố bịt miệng lại, không để mình khóc, lắc đầu với anh. Anh đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn ở công ty. Chắc anh cũng chỉ vừa về tới nhà, vì trên người vẫn là bộ đồ mặc đi làm ban sáng. 

Dù tôi muốn kể cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra, tôi cũng không thể khóc và không thể khiến anh ấy cảm thấy mình thật yếu đuối.
 
Chương 304: Dự án bị cản trở


Tông Thịnh vươn tay xoa đầu tôi rồi đứng dậy vươn vai, xoay xoay cổ rồi nói: “Anh lên lầu tắm trước, em…”

“Chút nữa em tự lên.” tôi ngượng nghịu nói. 

Nhìn Tông Thịnh như vậy, tôi biết hôm nay anh cũng không thoải mái gì, anh nhất định rất mệt mỏi nên tôi không thể để anh thêm phiền phức được.

Anh nhìn tôi rồi gật đầu, xoay người đi lên lầu. 

Anh đi rồi tôi mới lục tìm điện thoại trong túi, hơn bốn giờ sáng. Đã bốn giờ rồi anh còn về làm gì? Lúc trước chẳng phải anh bảo có thể cả đêm cũng không về sao? Chẳng lẽ vì tôi mà anh về?

Tôi vươn lưỡi ra, nheo mắt nhìn, hình như không chảy máu, cũng đã bớt đau. Tôi lê bước lên lầu. Tông Thịnh tắm xong thật nhanh, tới lượt tôi ôm đồ đi tắm.

Ban đầu là do tôi quá mệt mỏi không còn sức nghĩ tới việc này. Giờ ngủ được một lát nên tôi cũng đã bình tĩnh lại. Cởi đồ xong tôi mới để ý cây trâm đeo ở cổ, trên thân trâm có vết máu đỏ sậm của Tông Thịnh, có thêm một chút vệt đen. Nhìn thấy vết đen tôi lại nghĩ tới cảm giác khi mà cây trâm đâm thẳng vào cơ thể nữ quỷ kia. Tôi giật mình, cây trâm của tôi chui vào trái tim của nữ quỷ, giết chết ả! Tôi giết ả?!

Tôi hốt hoảng giật sợi tơ đỏ ném cây trâm vào bồn rửa mặt tạo thành tiếng. Tôi ôm lấy người mình, cố ép bản thân quên đi sự việc kia. Nhìn cây trâm, tôi cố áp chế cảm giác sợ hãi mà đi lại chỗ bồn rửa mặt nhặt cây trâm lên. Cây trâm thật bé nhỏ, nằm trong lòng bàn tay tôi không có chút dị thường vậy mà có thể có uy lực đến mức như vậy.

Tôi nắm chặt cây trâm trong tay, dù cho tôi sợ cái vết màu đen trên thân trâm, nhưng tôi phải giữ lại nó, dùng nó để bảo vệ Tông Thịnh. 

Tôi vốn tưởng rằng tắm xong ra tới nơi thì anh đã ngủ rồi, nhưng không ngờ tôi ra khỏi phòng tắm thì anh vẫn còn ngồi trước máy tính nhìn bản vẽ trước mặt. Hóa ra anh vẫn chưa xong việc, có lẽ anh vội vã trở về vì muốn thăm tôi. 

Tôi lặng lẽ lên giường ôm chăn. Tôi tưởng anh không để ý tới tôi, nhưng không nghĩ tới anh mắt vẫn nhìn màn hình nhưng lại nói với tôi: “Chiều sao anh gọi em không được thế? Anh ở bên kia bị cả đám bám lấy không tha chỉ có thể kêu Ngưu Lực Phàm đi kiểm tra xem sao.”

Tôi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tự nhủ trong lòng: “Mình không thể khóc, mọi việc đều đã qua đi, mình có khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm Tông Thịnh lo lắng mà thôi.”

Tôi cố làm cho bản thân vững vàng mà kể lại mọi chuyện phát sinh lúc chiều, cả đoạn thời gian hỗn loạn ở trong nhà vệ sinh kia. Tuy nói là vững vàng, nhưng tôi cũng không kiềm chế được mà nghĩ tới khuôn mặt kia.
 
Chương 304-2: Dự án bị cản trở 2


Tông Thịnh quay sang nhìn tôi và lắng nghe. Sau cùng tôi nói: 

“Giờ chúng ta đã biết người muốn nhốt em trong nhà vệ sinh đó chính là ba của Ngưu Lực Phàm, cũng là ông thầy hai mươi tệ kia. Mà người đưa em tới chính là Hạ Lan Lan.  Trước đây khi Hạ Lan Lan bị điên, chính là do ông ta ra tay, sau này khi Lan Lan rời đi em nghĩ có lẽ chính là do ông ta an bài. 

Giờ ông ta đưa Lan Lan về, rồi lừa em tới đó, mà ông ta thì đã giăng sẵn bẫy chờ em lọt vào. Tuy em không hiểu tại sao ông ta tới con trai mình cũng không buông tha, nhưng em có thể khẳng định, kẻ thứ ba, chính là hắn!”

Tông Thịnh đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng ngồi lên giường xoa đầu tôi: “Rõ ràng là em rất sợ, sợ tới mức hồn phách không ổn định mà còn ngồi đây cố giả vờ bình tĩnh phân tích sao, mắt khóc còn sưng húp đây này.”

Tôi vội đưa tay sờ sờ đôi mắt: “A? Không có việc gì, ngày mai đắp một chút là ổn.”

Đôi môi Tông Thịnh chạm nhẹ lên mặt tôi: “Ngưu Lực Phàm nói, em không ngừng khóc, sợ lắm sao?”

“Không có việc gì, hiện tại, không có việc gì. Nhớ lại thì, em… em cũng quá nhát gan.” Tôi cố nở một nụ cười để cho anh an tâm, nhưng đổi lại được câu nói của anh:

“Cười cái kiểu này còn khó coi hơn cả khóc. Ngủ đi, còn ngủ được một lát đó. Ngày mai nghỉ làm đi, để anh nói vài câu với Tiểu Trần.” #Meo_mup

“Không cần đâu!” tôi vội nói, dù cho đã nằm xuống nhưng tôi vẫn cố nói: “Em muốn đi làm mà, không chừng còn có thể gặp được Thẩm Hàm, trong mắt cô ta có lẽ em là người rất dễ chơi khăm, lần trước cô ta đã lừa em như vậy, nếu gặp lại thì chắc là sẽ không thèm đề phòng em. Em chạy tới khiến cô ấy sảy thai…”  #Meo_mup

Tôi nói chưa xong thì Tông Thịnh đã đè lên tôi, hôn lên đôi môi để ngăn tôi nói tiếp. Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua chiếc lưỡi còn sưng vù đau đớn của tôi. Nỗi đau ban nãy hoàn toàn biến mất. Nụ hôn chấm dứt, tôi thở dốc để bù lại dưỡng khí bị thiếu. Anh xoa đầu tôi: “Em không làm được đâu! Tông Ưu Tuyền, anh nói cho em biết là em không làm được đâu! Mà đã không làm được thì đừng có suy nghĩ tới nữa, ngoan, ngủ đi. Muốn đi làm cũng được, còn ngủ được vài giờ đó.”

Anh đứng dậy đi về phía máy tính, tôi lau đi vệt nước trên môi, nghĩ lại lời anh nói: Mình làm không được sao? Tôi không thể khiến cho Thẩm Hàm sảy thai sao? Cô ấy đã nhiều lần lừa gạt tôi, nên nếu tôi có gặp thì chắc chắn sẽ có thể làm được. Tôi đã không còn là Tông Ưu Tuyền khi trước nữa, hôm nay, hôm nay, tôi vừa giết một con quỷ! Tôi không nói ra lời, mà chỉ nhìn bóng dáng Tông Thịnh làm việc, nhìn anh uống trà đặc nâng cao tinh thần mà làm việc. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom