Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 347-1: Ra Tay


Tôi vốn là người không kiên quyết, luôn luôn nghe theo những lời người khác đề nghị. Nhưng Tiểu Mễ thì khác, trước giờ chị ấy luôn là người đưa ra chủ ý, lúc này Tiểu Mễ xuất hiện, dường như hoàn toàn áp đảo Lan Lan.

Tiệm ăn gia đình kìa nằm dưới tầng trệt của một tòa nhà trên phố đi bộ, còn có thể ngồi trong quán nhìn ngắm quang cảnh xung quanh. Giờ ăn trưa nên tiệm khá đông, chúng tôi gần như giành giật mới lấy được một bàn.

Lan Lan cau mày, lo lắng nhìn tôi: “Ở đây đông quá, nếu lỡ có ai không cẩn thận đụng trúng cậu thì sao, hay chúng ta đi sang bên quán cafe sách kia đi, chắc sẽ vắng vẻ hơn.”

Tiểu Mễ có vẻ không vui, địa điểm là do chị ấy đề nghị, đã tới nơi, lấy được bàn rồi mà còn đòi đi, đây là không để mặt mũi cho chị ấy sao, nên lập tức nói: “Đông là vì ngon đó, cái gì mà không cẩn thận đụng phải chứ, xàm quá, dù sao, Ưu Tuyền Meo_mup chỉ ngồi yên ở đây, làm sao mà đụng phải chứ?”

Trong lòng tôi thầm cảm thấy may mắn. Hôm nay cũng may là gặp Tiểu Mễ, chị ấy cũng không biết kế hoạch của chúng tôi, nhưng tính cách của Tiểu Mễ đã giúp tôi rất nhiều.

Lan Lan cúi đầu, cười cười, nói: “Tôi đi gọi điện thoại.” Nói rồi ả cầm điện thoại đứng lên đi ra toilet.

Tiểu Mễ bĩu môi hừ lạnh, thì thầm: “Bạn em đó hả? Gọi điện mà phải đi vào WC, gọi cho bạn trai hẹn thuê phòng đêm nay hay sao? Còn phải tránh mặt. Có coi em là bạn không chứ?

Tôi cười đắng chát: “Đã từng là bạn rất thân của em.”

Đúng vậy, chỉ là đã từng.

Có những người, những việc, sau khi ra trường  thì phát hiện tất cả đoạn tình cảm thân mật thời gian qua đều sẽ thay đổi.

“Làm ra vẻ!” Tiểu Mễ nói rồi cúi đầu uống trà. M e o m u p Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tông Thịnh: “Cafe sách ở hẻm số 2 khu Bắc.”

Tin nhắn đi rồi, có lẽ lão 20 tệ cũng đang ở gần đấy, không biết mọi chuyện sẽ ra sao? Tông Thịnh tính làm gì lão 20 tệ? Hay là lão 20 tệ sẽ làm gì anh?

Ở đây quá đông người nhưng tôi dường như không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh.

“Ưu Tuyền, Ưu Tuyền.” Tiểu Mễ gọi tôi vài câu tôi mới bừng tỉnh, chị ấy nói tiếp: “Ngẩn người gì thế?”

“Chị sao rồi? Không phải đi phát tờ rơi sao? Sao em đi trên phố lâu vậy mà tìm không thấy chị?”

“Ưu toàn? Ưu toàn?” Gạo kê hô ta vài tiếng, ta mới hồi phục tinh thần lại. Nàng đối là nói: “Ngẩn người làm gì đâu?”

“Chị mới tới đây không được bao lâu thì gặp Mặc Phi, sau đó, anh ta bảo ở đây nắng lắm, dù mùa đông nhưng mà đứng phat tờ rơi cũng bị đen đó, nên anh ấy bảo chị tìm chỗ ngồi, anh ấy sẽ giúp chị phát tờ rơi. Ưu đãi của Ưu Phẩm anh ấy biết rồi, nghe nhiều nhớ kỹ.”
 
Chương 347-2


“Chị mới tới đây không được bao lâu thì gặp Mặc Phi, sau đó, anh ta bảo ở đây nắng lắm, dù mùa đông nhưng mà đứng phat tờ rơi cũng bị đen đó, nên anh ấy bảo chị tìm chỗ ngồi, anh ấy sẽ giúp chị phát tờ rơi. Ưu đãi của Ưu Phẩm anh ấy biết rồi, nghe nhiều nhớ kỹ.”

“Ồ, tiến triển thật nhanh nha.” tôi cười.

“Còn em? Phía Tông An liên tục xảy ra chuyện, mấy nhân viên kinh doanh bọn chị đều nói, không khéo vài tháng nữa tới tiền trả lương còn không có. Ngay lúc này em lại mang thai, mà hai người vẫn chưa cưới, đứa nhỏ giờ tính sao?”

Tôi trầm mặc, Tiểu Mễ cũng không hỏi tiếp. Lúc này, Lan Lan từ trong WC đi ra, mặt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nói: “Tông Ưu Tuyền, đi với tớ ra đây, đi ngay, bây giờ, đã xảy ra chuyện!”

Tôi cảm thấy khẩn trương một chút, xem ra vẫn có chuyện. Tôi chưa kịp nói gì, Tiểu Mễ đã tức giận nói: “Ưu Tuyền là thai phụ đó, dù trời có sập xuống cũng không có gì phải gấp gáp. Nên ăn cơm thì ăn cơm. Mấy cô gái trẻ như côm chuyện nào quan trọng cũng không biết. Đứa nhỏ trong bụng thai phụ là quan trọng nhất. Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Lan Lan nhìn Tiểu Mễ không chút thiện cảm, nhưng ở đây đông người như vậy, ả không dám làm gì. Cho dù trong người cô ta có hồn ma bóng quế thì sao, nếu như cô ả có thể thật sự lợi hại như trên phim ảnh, trừng mắt xong là tôi lăn ra chết thì bọn chúng cũng đâu cần làm nhiều việc tới vậy. Tôi cảm thấy, Lan Lan chỉ là tay sai cho lão 20 tệ thôi.

Lan Lan nói: “Tông Thịnh đã xảy ra chuyện! Tôi nghe được tin tức nói, Tông Thịnh đã xảy ra chuyện, ở gần đây.”

Đương nhiên sẽ xảy ra chuyện! Tông Thịnh hiện tại hẳn là đang chặn lão 20 tệ lại. Trong lòng tôi nghĩ tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt anh lúc này. Không thể để mình trở thành nhược điểm cùa anh. Hơn nữa, tôi còn phải giữ chân Lan Lan lại đây, không cho ả đi sang bên kia.

Vậy nên, tôi cắn môi rồi nói: “Xảy ra chuyện thì xảy ra chuyện, loại người này có đáng để tớ lo lắng đâu.”

Tiểu Mễ nghe thì vỗ vỗ tôi: “Em cùng tiểu lão bản, làm sao vậy?”

Nói dối thì phải nói dối tới cùng, nên tôi nói với Tiểu Mễ: “Tông Thịnh bảo không cần đứa nhỏ này, bắt em phải đi phá thai! Cả nhà bọn họ đều như vậy! Đây là con của em!”

Tiểu Mễ nhìn tôi, không biết nói thế nào.

Có lẽ, vì lần này chúng tôi hành động bất ngờ nên bọn chúng không kịp trở tay, Lan Lan cũng chỉ là con rối mà thôi!

Lan Lan nóng nảy đi tới nắm tay tôi lôi kéo, “Tông Thịnh thật sự có chuyện mà! Nếu cậu không tới thì có thể hắn sẽ chết bên quán cafe sách đó. Chẳng lẽ không muốn gặp mặt hắn lần cuối sao?”
 
Chương 347-3


Ả đột nhiên kéo khiến tôi không kịp phản ứng, bị kéo về phía trước. Nhưng tôi biết, hiện tại tôi tuyệt đối không được phép xuất hiện ở đó! Vừa lúc đó bên cạnh tôi có một người phụ nữ đang gọi điện, tôi hoảng loạn vung tay làm rơi điện thoại của cô ta xuống đất.

Trong mắt người ngoài thì dường như do tôi bất cẩn làm điện thoại cô ta rơi xuống đất. Cô ta trừng mắt với tôi, chưa kịp nói gì thì Tiểu mễ đã đứng lên kéo tôi lại.

“Cái người này làm sao vậy? Là chị em tốt mà, sao bạn mình đang có bầu lại nhẫn tâm làm cô ấy bị đau vậy?” Giọng Tiểu Mễ rất lớn, sau đó, Tiễu Mễ quay sang người phụ nữ kia, dùng nụ cười tiêu chuẩn chuyên dùng để tiếp khách, khẽ cúi người nói: “Thực xin lỗi, tiểu thư. Bạn tôi lỡ tay làm rơi điện thoại của chị. Thật sự xin lỗi!”

Tiểu Mễ phản ứng quá nhanh làm mọi người đều đổ dồn ánh mắt chỉ trích nhìn về phía Lan Lan. Lan Lan nhìn người chung quanh, càng thêm 囧.

Nhưng ả vẫn không buông tay khỏi tôi, cô ả chấp nhất như vậy, chắc chắn có liên quan tới chuyện bê enkia. Không biết lão 20 tệ ra lệnh gì cho ả, khiến cô ả phải cố kiết như vậy, thậm chí gần như xé rách lớp vỏ ngụy trang.

Lan Lan không chịu buông tay cũng không chịu đi nhặt điện thoại lên, Tiểu Mễ chỉ có thể  ngồi xuống nhặt lên, hất mặt với Lan Lan: “Tôi đây là giúp cô nhặt, lại gúp cô xin lỗi. Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Ưu Tuyền ấy.”

Tôi âm thầm dùng sức bấm móng tay xuống bàn tay của Lan Lan đang cố kéo tôi, vốn tôi tưởng cô ả sẽ buông tay, nhưng không ngờ trên mặt ả không có  một chút biểu cảm nào. Tôi chỉ có thể kêu lên.

“Tớ không đi! Cậu buông tay tớ ra đi!”

Nói rồi tôi lại quay sang người phụ nữ kia, cúi người: “Thật sự xin lỗi chị, ban nãy do Lan Lan kéo nên tôi không cẩn thận đụng rớt điện thoại chị, thật sự xin lỗi. Nếu điện thoại chị bị hỏng thì tôi sẽ bồi thường.”

Người phụ nữ nhận lại chiếc điện thoại từ tay Tiểu Mễ, vuốt thử màn hình vài cái: “Không hỏng, thôi, không sao đâu. Ở đây đông đúc, cô lại là thai phụ nữa, mau ngồi xuống không lại bị đụng trúng.”

Tôi gật đầu, đang định ngồi xuống thì Lan Lan nói khẽ: “Tông Thịnh bên kia thật đã xảy ra chuyện. Nếu cậu không đi thì tôi đi.”

Lúc này, đến lượt tôi giữ cô ả lại: “Này, đừng đi, Lan Lan. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Tớ biết cậu rất tốt với tớ, suy nghĩ mọi thứ cho tớ, chỉ là hiểu lầm thôi. Không có gì đâu, ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm nào.”

Nếu là trước đây thì tôi nhất định sẽ không làm vậy, tôi sẽ chỉ muốn đuổi cô ta lượn đi cho nước trong, nhưng giờ thì lại phải níu kéo cô ả ở lại.

Chuyện trái lương tâm như vậy, lại còn cười thảo mai, tôi nhận ra, trong xã hội này ai cũng thay đổi, Hạ Lan Lan thay đổi, mà tôi cũng thế. Mọi người đều sẽ mang lên mình một chiếc mặt nạ dối trá.

Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn tôi. Trong ấn tượng của chị ấy, tôi là người sẽ không giữ Hạ Lan Lan lại. Tôi phải giữ ả lại, vì tôi biết, Tông Thịnh bên kia nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Đã bắt đầu động thủ.

Tông Thịnh, van anh đừng xảy ra chuyện!

Lan Lan đứng, do dự một lúc nhưng rồi lại ngồi xuống. Đây chính là điều tôi muốn, nhưng Tiểu Mễ lại khó hiểu, dịch ghé sang một bên, kề sát tôi và nói: “này, em nói ả ở lại làm gì? Chuyện xấu hổ thế, phải để ả đi mới đúng.”

Lý do thật sự làm sao tôi có thể cho chị ấy nghe đây? Tôi chỉ có thể cười nói: “Đều là bạn bè mà,  hơn nữa hôm nay là em rủ cô ấy ra ngoài.”

Tiểu Mễ nhìn tôi chán chường.

Tôi cũng không biết sau này phải giải thích với chị ấy thế nào.
 
Chương 348-1: Hắn Đã Chết


Ba người gọi hai món thức ăn, một món canh, ngồi trên chiếc bàn nhỏ cùng ăn. Tiểu Mễ thì chăm sóc tôi, tôi thì nhìn Lan Lan ăn, còn Lan Lan lại tâm thần không yên.

Tiểu Mễ nhìn lại, nhịn không được mà nói: “Này, cô không phải tình địch của Ưu Tuyền đó chứ, cái thể loại nhân tra như Tông Thịnh, con mình mà không chịu giữ thì còn quan tâm tới sống chết của hắn làm gì?”

Hạ Lan Lan dường như không buồn ăn gì, như cô ta bây giờ thật sự không còn tâm trạng để ăn, cô ả quay về phía tôi nói, vô cùng nghiêm túc: “Tông Ưu Tuyền, Tông Thịnh thật sự đã xảy ra chuyện. Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, có muốn qua đó hay không. Nếu như bỏ lỡ lần này, ngay cả lần gặp mặt sau cùng cũng không có, rồi sẽ phải hối hận  cả đời. Cô biết rõ tôi đang nói gì mà. “

Cô ả vừa nói xong thì nghe khách ở bàn kế bên hô lên: “Mau xem bên kia! Mau xem bên kia! Bên kia giống như đã xảy ra chuyện gì rồi, thật nhiều người chạy ra kìa.”

Tim tôi hẫng một nhịp, chân định bước đi rồi lại dừng, cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, chỉ lặng lẽ uống canh, không nhìn xem bên kia.

Bên kia cửa kính chính là hẻm số 2 khu Bắc.

Lan Lan lại ngồi không yên, ả đứng dậy, vội vã như phải rời khỏi. Lần này là tôi giữ ả lại. Ả quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn, tôi từ tốn nói: “Lan Lan, chúng ta đã lâu không gặp. Ngồi xuống ăn cơm đi, loại náo nhiệt  này không cần đi góp vui. Tuy tôi không biết phải làm sao để chế trụ cô, nhưng nếu tôi báo cảnh sát cô đánh phụ nữ có thai, cảnh sát sẽ hỏi cô vài câu đó. Tới chừng đó, cô cũng không qua đó được đâu. Không nói tới chuyện không qua đó được, còn có thể bị phát hiện, cô dị thường thì sao nhỉ?”

Lan Lan cứng người. Tiểu Mễ hết nhìn tôi, lại nhìn sang Lan Lan: “Này, hai người là tình địch thật à? Ha ha, tình địch kiểu này cũng quá là tra nha. Ưu Tuyền đã mang thai rồi, còn tới phá sao? Này, tiểu lão bản ở bên kia sẽ không thật sự có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Có thì có thôi, dù sao, giờ em muốn ăn cơm, còn Lan Lan, thì sẽ muốn cùng em ăn. Dù sao cũng là em hẹn ả ra, không thể không hoàn tất mời khách ăn. Lan Lan, cô cũng biết tôi đang nói chuyện gì mà.”

Lan Lan sắc mặt càng ngày càng không tốt, đối với việc tôi giữ chân ả lại, có lẽ cũng nằm ngoài dự đoán với bọn chúng. Bọn chúng chỉ nghĩ muốn gài bẫy tôi để kéo chân Tông Thịnh, không nghĩ tới tôi cũng dùng cùng phương cách để đối phó Hạ Lan Lan.

Tiểu Mễ nhìn tôi, nói khẽ với giọng điệu khá ngỡ ngàng: “Ưu Tuyền, không ngờ nha, em không hề nương tay với tình địch xíu nào luôn. Vậy, em mới là phòng lớn sao?”

Tôi mắt nhìn thẳng Hạ Lan Lan, ả chậm rãi ngồi xuống: “Cô thay đổi rồi!”

“Cô cũng thế thôi!”

Có cặp tình nhân đang ngồi kế bên, nghe chúng tôi nói chuyện, nhìn chúng tôi, ăn vội ăn vàng rồi bỏ đi.

Hạ Lan Lan khẩn trương, tôi làm sao không khẩn trương chứ? Bên kia, chắc chắn là Tông Thịnh đã xảy ra chuyện, tôi căng thẳng tới run cả người, nhưng không có cách nào để đi tới đó xem anh đã ra sao.

Tôi gắp cho Lan Lan một miếng thịt: “Ăn đi, trước đây cô rất thích ăn cái này. Lan Lan, ít nhất cũng nên cùng tôi ăn bữa cơm đi.”
 
Chương 348-2: Hắn Đã Chết-2


Người đang ngồi ở bên cửa sổ ngóng ra ngoài, lâu lâu thông tin:

“Bốc khói, hình như là cháy.”

“Bên kia thật nhiều người chạy ra. Giống như có người bị thương đó, coi kìa, xe cứu thương vào rồi.”

“Đông người chạy như vậy, sao xe cấp cứu vào được nhỉ?”

“Cứu hỏa, xe cứu hỏa cũng đi vào, đây là hoả hoạn đi. Nhìn bên kia khói nghi ngút vậy, có lẽ cháy lớn rồi.”

“Ngõ đó nhỏ xíu còn có hai cây đa rất to đó, có vẻ như cháy cây đa sao ấy.”

“Xe cảnh sát cũng tới, xe cảnh sát cũng tới. Này này rốt cuộc là làm sao vậy?”

Lan Lan không động đũa, cứ trừng trừng nhìn tôi. Tôi từ tốn ăn, nói nhỏ: “Ngồi im đừng nhúc nhích, động một chút, ta liền lớn tiếng kêu cô đánh ta! Nếu có bản lĩnh, thì làm sao khiến ta không nói được lời nào, khiến ta chết luôn cũng được. Nhưng, ta  biết, nếu ngươi có bản lĩnh thì hơn một tháng trước ta đã chết rồi.”

Một hồi lâu sau, Lan Lan mới nói: “Ta đã đợi ở tòa nhà Linh Linh đó hơn hai chục năm, không ai tới nhìn ngó ta, cũng chẳng ai đưa ta ra ngoài, chỉ có hắn, một người duy nhất có thể nhìn thấy ta, là hắn cho ta  cơ hội, dẫn ta đi ra khỏi nơi đó.”

“Hạ Lan Lan đâu?”

“Cô ta hồn phách không còn đủ, chỉ có thể ngu ngốc cả đời. Như bây giờ, ít nhất không có trở thành gánh nặng cho mẹ cô ta, cũng coi như là cho bà ta một chút an ủi đi. Ngươi hẳn là còn không biết, mẹ của Hạ Lan Lan đã tái hôn. Hơn nữa cũng không quá tồi.”

“Mặc kệ, giờ thì ngươi cứ ngồi yên đó.  Ta không động tới ngươi, nhưng cảnh sát có thể.”

Tiểu Mễ nhìn tôi, rồi lại nhìn Lan Lan: “Tuy tôi không biết hai người nói gì, nhưng mà nếu Ưu Tuyền đã nói vậy thì cô cứ ngoan ngoãn ngồi im đó đi.:

Cứ thế, thời gian trôi qua từng phút một. Một tiếng sau chúng tôi đứng lên.

Lan Lan quay sang tôi nhìn hung hăng, hừ lạnh rồi chạy ra khỏi tiệm ăn.

Tôi cũng vội vã ra ngoài.

Cảnh sát tới, cứu hỏa tới, chuyện bên kia chắc Tông thịnh đã xử lý xong.                                                                                                                                                                                                                                                                                                           

Tôi kéo Tiểu Mễ chạy chậm về phía ngõ nhỏ, chị ấy kéo tôi: “Bầu bì mà chạy cái gì? Đi là được rồi! Chẳng lẽ tiểu lão bản thật ở bên kia đã xảy ra chuyện?”

Mắt tôi cay xè, “Em không biết, em không biết, Tiểu Mễ ơi, Tông Thịnh thật ở bên kia!”

“Ở đó thì ở đó, không phải hai người đang cãi nhau sao? Còn để ý hắn làm gì? Nếu bồ chị mà dám nghi ngờ đứa con trong bụng chị, thì cả đời này chị sẽ không thèm nói chuyện với đâu.”

“Không phải, vừa rồi nói những cái đó đều là giả, Tông Thịnh thật sự đang ở bên kia, hắn rất có thể đã xảy ra chuyện rồi. Tiểu mễ!”

Tiểu Mễ cau mày, không hiểu mô tê gì nhưng vẫn cùng tôi sang bên kia.

Đầu ngõ có cảnh sát chặn lại không cho vào, phóng viên cũng đang có mặt phỏng vấn hỏi mọi người xung quanh xem chuyện gì đã xảy ra.
 
Chương 348-3


Đầu ngõ có cảnh sát chặn lại không cho vào, phóng viên cũng đang có mặt phỏng vấn hỏi mọi người xung quanh xem chuyện gì đã xảy ra.

Cách chúng tôi không xa, nghe có người nói với phóng viên: “Thật đáng sợ, người đó chắc bị điên đó. Tự nhiên ra đóng cửa tiệm lại, nói sẽ khiến chúng tôi chết ở bên trong, tất cả, không cho ai ra vào hết. Nhưng may có người đứng đó vờ diễn kịch với gã để câu giờ chúng tôi  mới chạy ra ngoài được. Chúng tôi chạy ra xong thì ở trong đó giống như có tà ma ấy, bàn ghế tự nhiên bay lên trời, bay tới đập người kia. Cửa đóng sập lại, tôi cũng không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, không lâu sau thì ở trong đó phát lửa.

Tôi đứng đây lâu vậy mà chờ mãi mà không thấy bọn họ đi ra. Cũng không biết là có phải đã bị thiêu cháy ở trong đó chưa. Trời ạ, lửa lớn đến như vậy, cũng không biết là có những gì bị cháy. Mọi người nhìn đi, cây đa bên kia cũng bị hun tới khô luôn.”

Tôi cũng  nhìn sang cây đa lấp ló bên trong ngõ nhỏ. Nhìn cây đa không giống như  bị lửa táp  khiến cho khô héo, mà có vẻ như bị khô héo từ bên trong. Cây đa vốn dĩ không phải loại cây bị khô héo khi mùa đông về, hoặc khi khí hậu khắc nghiệt, huống hồ gì bây giờ đã vào mùa xuân. Tuy tôi không biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng vào mùa này, cây đa lớn như vậy mà bị khô héo căn bản là không bình thường.

Trực giác nói với tôi rằng chuyện này vì Tông Thịnh nên mới phat sinh.

Phóng viên kia hỏi tiếp: “Kẻ tâm thần kia có để lộ thông tin gì về cá nhân hắn không?”

“Không hề có. Mọi người còn đang đọc sách tự nhiên nghe gã tâm thần đó ngồi trong góc la to: “Tại sao tao không làm được? Chỉ cần tao muốn, tao sẽ làm được.  Đừng nói là chỉ một cái cao ốc, một khu vực, cho tao đủ đồ nghề thì tao có thể làm cho tài vận cả một thành phố chảy hết vào túi tao. Gã này, chắc thèm tiền tới điên rồi, hắn cho rằng chính mình là thế giới chúa tể chắc. Nhưng ngay sau đó, hắn liền lao tới, nói phải giết hết tất cả chúng tôi.”

“Còn người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm kia thì sao? Anh ta có để lộ cái gì để chứng minh thân phận mình không?”

“Không có, anh ấy cũng không cho chúng tôi xem giấy tờ hay gì hết.” Người đó trả lời, khiến phóng viên khá xấu hổ: “Ý tôi là, quần áo có phải là đồng phục gì không? Hay mặc đồ hàng hiệu gì không, hoặc có gì đặc biệt, đại biểu cho nghề nghiệp không.”

“À… anh ta mặc đồ lao động, nhìn không ra làm nghề gì. Tuổi M e o Mu pcũng có vẻ còn trẻ tầm hơn hai mươi. Anh ta đi ra đứng trước mặt gã tâm thần đó, nói là có bản lĩnh thì giết tôi đi, anh ta cứ đứng đó chậm rãi nói chuyện để chúng tôi có thể rời đi.”

“Là ai phóng hỏa?”

“Hẳn là cái gã bệnh tâm thần đó. Lúc bọn tôi rời đi thì trong tay hắn cầm bật lửa đó, lại còn hút thuốc nữa. Rõ ràng ở đó nói là không cho hút thuốc, nhưng ở đây rõ ràng không cho hút thuốc, nhưng từ khi hắn vừa xuất hiện trong tay đã cầm điếu thuốc rồi.”

Tôi đang mải theo dõi đối thoại của phóng viên không để ý tới bên cạnh. Một bàn tay hất tới ý đồ tát vào mặt tôi, tôi không kịp phản ứng, nhắm chặt mắt lại, nhưng bàn tay kia không rơi xuống, tôi nghe tiếng Tiểu Mễ vang lên bên cạnh: “Cô làm cái gì vậy?”

Tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tiểu Mễ đẩy Hạ Lan Lan ra, Lan Lan loạng choạng đụng vào người đang cầm camera.

Lan Lan hung hăng trừng mắt với tôi ta, đột nhiên khóc lên: “Hắn đã chết, hắn đã chết, hắn đã chết!”

Phóng viên vô cùng chuyên nghiệp và mẫn cảm, cô ta vỗ tay vào vai đồng nghiệp, chỉ về phía Lan Lan.  Lan Lan vẫn luôn khóc lóc, cái gì cũng không muốn nói, liền như vậy khóc lóc.

Tiểu Mễ nhìn tình huống, lập tức kéo tôi bỏ đi khỏi chỗ đó. Tôi bị Tiểu Mễ kéo đi, nhưng vẫn muốn theo dõi tình hình bên kia. Tiểu Mễ nói với tôi: “Chạy nhanh đi. Cô ả kia khóc tới như vậy, người ta không biết khéo lại tưởng là em hại ả đó. Mà đúng rồi, ả nói  cái gì ‘ hắn đã chết? ’ không phải là tiểu lão bản đã xảy ra chuyện gì chứ? Công ty chúng ta phải chăng cũng không giữ được?”
 
Chương 349: Kết Cục Của Lão Hai Mươi Tệ


Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Mễ, tôi vội giải thích:  “Không phải Tông Thịnh! Cô ả nói người khác.”

Nếu người chết chính là Tông Thịnh thì ả sẽ không phải là dáng vẻ đó. Lão hai mươi tệ thật sự đã chết sao? Vậy Tông Thịnh đâu?

Tôi vội hất tay Tiểu Mễ ra: “Tiểu Mễ, chúng ta phải quay lại!”

Tiểu mễ kinh ngạc nhìn tôi: “Em bị choáng đầu à? Hiện tại quay trở về đó?? Kia phóng viên đối với ngươi chụp, ngươi là tưởng thành danh người sao?”

“Tông Thịnh hẳn là còn ở bên trong!” m eo m u p

Tiểu Mễ do dự song vẫn kéo tôi rời đi: “Em là thai phụ, ở bên trong rất nguy hiểm, lại còn có tình địch nữa, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Đi thôi, bọn mình đi trước. Nếu Tông Thịnh không sao thì tự nhiên sẽ đi tìm em. Giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi, về nhà xem tin tức là đủ rồi.”

Tôi muốn kiên trì ở lại, nhưng Tiểu Mễ còn cương quyết hơn, đẩy tôi lên taxi, vừa lên xe thì nghe tiếng nổ to, tài xế nói: “Trời. chắc là nổ bình ga rồi.”

Tôi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, lại bị Tiểu Mễ dùng tay kéo đầu lại, “Đừng nhìn, nếu là tiểu lão bản thật sự bị thương, nơi đó đã có xe cứu thương đợi sẵn. Em vác bụng bầu về nhà đợi tin là được. Tài xế, lái xe đi.” Tiểu Mễ bảo xe chạy về nhà tôi và Tông Thịnh.

Xe chạy nhanh rời khỏi hiện trường. Lý trí nói với tôi rằng tiểu Mễ làm vậy là đúng, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy thật ê ẩm, cảm thấy như muốn khóc. Tôi biết, tôi không thể khóc vào lúc này.

Xe về tới khu nhà của chúng tôi, Tiểu Mễ đã tới vài lần nên quen đường quen lối kéo tôi vào nhà. Chị ngồi cạnh tôi, nghiêm túc hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em nói cho chị biết, em và tiểu lão bản, còn con nhỏ hồi nãy là sao? Em nói đi, tiểu lão bản bảo không cần đứa nhỏ là sao?”

“Tiểu Mễ, em xin lỗi, thật sự có những việc không thể nói với chị!” Tôi nói. Nhưng vừa nói tới đó thì nghe có tiếng nói từ trong bếp vọng ra: “Không thể nói với cô ấy thì nói với anh xem nào!”

Tôi và Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn qua, chúng tôi vốn cho rằng không có ai trong nhà, chìa khóa thì chỉ có tôi, Tông Thịnh và ông bà có, vậy Ngưu Lực Phàm đang ngồi trong bếp là sao nhỉ?

Ngưu Lực Phàm đi về chỗ chúng tôi, ngồi bên cạnh rồi hỏi: “Em và Tông Thịnh hôm nay đi đâu? Tiểu thư đây là Tiểu Mễ phải không, đồng nghiệp của Ưu Tuyền nhỉ? Cảm ơn cô hôm nay đã đưa  Ưu Toàn về bình an, kế tiếp cứ để tôi lo là được.”

Tiểu Mễ ngồi thẳng, liếc nhìn Ngưu Lực Phàm: “Cái gì mà giao cho anh? Anh có phải người nhà của cô ấy đâu, nhiều lắm thì là bạn cô ấy như tôi mà thôi. Tôi phải ở đây đó. Tôi không thể để cho anh làm tổn hại gì tới ƯU Tuyền.”

Ngưu Lực Phàm ưỡn ngực: “Cô ngực to, đừng có chen vào, để tôi vớ iTông ưU Tuyền nói chuyện!”

“Ngươi!” Tiểu Mễ định nói tiếp thì tôi đã kéo chị ấy: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, hôm nay, cảm ơn chị. Có lẽ chị không biết lý do hôm nay chị có mặt ở chỗ đó, có thể giúp em, ở bên em, tương đương với việc chị đã cứu em một mạng, em thật sự cảm ơn chị. Nhưng, có những việc rất nguy hiểm, em không muốn chị bị dính vào... người vừa xinh đẹp vừa vô tội như chị lại bị cuốn vào. Chị... mà Mặc Phi chẳng phải còn đang ở khu đó phát tờ rơi cho chị sao? Anh ấy không biết có phát vào khu vực bị nổ không? Tiềm lực cổ của chị kìa!” Me om u p

Tôi vừa dứt lời Tiểu Mễ giật mình đứng dậy, vừa gọi điện vừa đi ra ngoài: “Giao cho ngươi, giao cho ngươi. Tôi đi tìm bạn trai tôi đã. Trời ạ, đừng có chuyện gì nha, nếu không thành ra tôi hại anh ấy mất.”

Tiểu Mễ gọi điện rồi rời đi. Ngưu Lực Phàm lên tiếng: “Đúng là con nhóc vô nhân tính, tưởng là quan tâm em thật chứ, mới nghe bạn trai có thể xảy ra chuyện, lập tức đi rồi.”

“Này, đừng nói linh tinh, là do cô ấy thấy anh không làm gì tổn thương em đó chứ!”

Ngưu Lực Phàm xụ mặt, ngồi cách tôi khoảng hơn 1 m, nhìn thẳng tôi: “Làm sao biết anh sẽ không làm tổn thương em?”

"Chẳng phải cô ấy ở trong văn phòng từng thấy chúng ta bên nhau rất nhiều lần sao? Mà anh vào bằng cách nào? Em nhớ anh đâu có chìa khóa ở đây đâu?”

Ngưu Lực Phàm chỉ cửa sổ sát đất: “Loại biệt thự này thực dễ dàng xâm nhập. Hơn nữa, anh từng thấy lúc bảo vệ chơi với chó, chỉnh chỉnh xíu cái cửa sổ là vào được. Chỉ cần gia chủ không báo án bị trộm gì đó, căn bản là sẽ không có ai kiểm tra video.”

Tôi thở dài, sau này nếu tôi sinh con chắc chắn là sẽ ở đây rồi, phải kêu Tông Thịnh gắn hệ thống chống trộm này nọ thôi. 

Ngưu Lực Phàm vẫn nhìn tôi, hỏi: “Em với Tông Thịnh đi làm gì? Cậu ta hiện tại đâu? Anh có chút việc, cần hỏi!”

“À thì, anh ấy, sinh tử còn chưa biết sao! Giờ em cũng chỉ có thể nói thế.”

“Cậu ta cùng... ba anh, à thầy bói hai mươi tệ ở cùng nhau sao?” Hắn hỏi. Tôi nhất thời không biết phải đáp thế nào. Chuyện này thật sự là chúng tôi cố ý gạt hắn, hơn nữa, là chúng tôi xuống tay với ba hắn. Nếu cách đây nửa năm thì tôi hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể thản nhiên làm chuyện như vậy. Nhưng giờ tôi lại không hề cản Tông thịnh, thậm chí, còn giúp Tông Thịnh hoàn thành chuyện này. Người ta nói quỷ thai tàn nhẫn độc ác, tôi hiện tại cũng đã bắt đầu trở nên nhẫn tâm đi.

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi không nói gì, sau đó dựa vào sô pha, >
 
Chương 350-1: Kết Cục - 2


“Trong điện thoại rất ồn, anh nghe không rõ ràng, tiếng được tiếng mất, nhưng anh nghe thấy ba anh  nói muốn giết chết tất cả mọi người ở đó, dùng những oan hồn  nơi đó để trấn áp Tông Thịnh. Cho dù cậu ta là quỷ thai thì bao nhiêu oan hồn đó cũng sẽ khống chế được, không cho cậu ấy đi ra khỏi nơi đó.

Ưu Tuyền, bọn họ ở đâu? Em biết đúng không? Sau khi điện thoại ngắt, anh gọi lại nhưng không được. Anh muốn chạy tới, nhưng không biết phải chạy đi đâu. Anh gọi cho em, nhưng em cũng không bắt máy. Tông Thịnh gặp nguy hiểm. Ba anh... trong lòng anh ba anh đã chết từ nhiều năm trước. Lão tiên sinh 20 tệ đó không phải là ba anh. Ba anh thiện lương, yêu anh, yêu mẹ anh, ba để lại cho anh một hiệu cầm đồ với bao hồi ức tươi đẹp, có cả những hồi ức về ông nơi đó.

Anh không thừa nhận lão hai mươi tệ đó là ba anh, cho nên, Ưu Tuyền, nói anh nghe, bọn họ ở đâu.”

Tôi cắn môi nghĩ tới lời Tiểu Mễ nói, về nhà xem tin tức. Chuyện lớn như vậy, ở hiện trường có phóng viên, chắc là tin đã được đăng tải rồi. Tôi mở TV kênh tin tức địa phương, quả nhiên, trên màn hình xuất hiện phóng viên ban nãy và đoạn phỏng vấn khi nãy.

“Bọn họ ở chỗ này, hiện trường cháy, còn có tiếng nổ mạnh truyền đến.” Tôi mới nói xong thì trong TV phát ra tiếng nổ, phóng viên la hét trong micro: “A! A! Nổ  mạnh. Hiện trường có xảy ra nổ mạnh! Có lẽ nhân viên cứu hỏa đã tới chỗ đang cháy, không biết  có ai bị thương vong hay không?”

Ngưu Lực Phàm nhìn TV không nói  gì. 

Tôi cũng không biết phải nói sao. dù gì, chuyện hôm nay chúng tôi cũng giấu hắn.

Trong bản tin nói vụ nổ khiến hai nhân viên cứu hỏa bị thương, có một người trọng thương. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, cảnh sát phải giải tán đám đông để đưa người bị thương ra ngoài. Trong đám đông có thêm 3 n gười bị thương, theo  như  người quan sát thì người bị thương mạnh chính là kẻ muốn giết bọn họ, kẻ tâm thần đó. Còn có một người có thể là người qua đường làm việc chính nghĩa cản trở kẻ tâm thần. Hiện tại, nhân viên cứu hộ đã vào lại hiện trường, tìm người có khả năng còn lại trong đó, cũng như tìm kiếm những hiểm họa còn có thể xảy ra từ hiện trường vụ nổ.

Ngưu Lực Phàm cúi người, vùi đầu trong tay. “Ba anh chết rồi, chết từ nhiều năm trước rồi. Đã chết từ lâu rồi...” Hăn cứ thế lặp lại câu nói, giọng nghẹn ngào. Nước mắt trào ra từ kẽ hơ giữa những ngón tay của hắn.

Tôi cũng không biết mình phải làm thế nào, phải làm sao mới an ủi hắn được. 

Tôi cắn môi, không để cho bản thân khóc theo.

Hiện giờ Tông Thịnh ra sao chúng tôi còn chưa biết. Cho dù anh là quỷ thai, là con của quỷ, nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết. Nổ mạnh và lớn như vậy, anh có bị hất văng vào đâu mà không ai phát hiện không?

Trên TV vẫn đang phát sóng trực tiếp. Ai cũng được phỏng vấn, người dân, lính cứu hỏa, cảnh sát... hỏi về lão 20 tệ, hỏi về người trẻ tuổi đã ngăn cản lão ta.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, NgưU Lực Phàm dần bình tĩnh lại, hắn ngồi im cúi đầu hút thuốc. 

Tôi khẽ nói: “Ngưu Lực Phàm, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đứng về phía bọn em.”

“Anh không phải đứng ở phía em, mà đứng về phía chính nghĩa.” hắn nói, ngẩng đầu nhả khói thuốc. “Khi anh còn bé, ba nói với anh, phải làm người tốt, không được hại người. Trong nhà, mọi thứ đều dùng để cứu người. Mẹ cũng nói với anh, về sau dù chuyện gì xảy ra cũng phải kiên định, không được động tâm hại người. Vì ba anh kiên định nên mới bị hại chết. Khi đó, anh không hiểu việc. Giờ thì anh tin, ba anh nhiều năm trước vì muốn trốn tránh khỏi sự truy đuổi của Thẩm Gia, vì không muốn hại người mà phải mất đi sinh mạng.” 
 
Chương 350-2


Chúng tôi lại im lặng. Trên TV thông báo nhóm cứu hộ sau cùng đã rời đi. Phỏng vấn cho biết tình huống bên trong có thể do bật lửa làm cháy đèn cồn, lan tới sách trong nhà sách, mà kệ sách lại làm bằng gỗ nên ngọn lửa bùng lên rất nhanh. Sau khi toàn bộ gian nhà bị cháy, thì ngọn lửa lan tới phòng bếp, bắt cháy bình gas nên gây ra nổ mạnh.

Phóng viên hỏi tiếp, còn có ai trong đó không, thì nhân viên cứu hộ khẳng định trong khu vực không còn ai nữa cả, cũng không có thi thể. Hơn nữa, nhà cũng không sập, không có ai bị đè bên dưới. Hơn nữa ngôi nhà cũng không bị sập, nên bên dưới cũng không có ai bị đè gi cả.

Còn việc vụ cháy là do cố ý phóng hỏa hay thế nào thì còn cần chờ cảnh sát điều tra.

Toàn bộ cứu hộ cứu hỏa rời đi, không ít cảnh sát tiến vào bên trong hiện trường, phóng viên kết luận: “Bản tin của chúng tôi sẽ tiếp tục được cập nhật sau.” 

Chuyển sang quảng cáo.

Lúc này tôi mới phát hiện mặt mình toàn nước mắt. Tôi không muốn khóc, nhưng thật sự không khống chế được mà bật khóc. “Tông Thịnh...”

“Sẽ không sao. Nếu như cậu ta xảy ra chuyện nhất định sẽ có phát hiện thi thể, nhưng không có, tức là còn sống, chỉ là rời đi trước thôi.” Ngưu Lực Phàm nói, “Khả năng khôi phục của cậu ta cao hơn người thường rất nhiều.”

“Nhưng lão hai mươi tệ đó, lão sai quỷ ma hỗ trợ, trên người có pháp khí, những thứ đó có tác dụng rất lớn với Tông Thịnh đó.”

“Tin tưởng Tông Thịnh! Cậu ta là người không làm những việc không chắc chắn. Chuyện hôm nay cậu ta còn có thể gọi cho anh, thậm chí còn giúp anh hỏi điều anh muốn hỏi, nên chắc lúc ấy cậu ta vô cùng bình tĩnh. Nếu không bạo tẩu thì cậu ta sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tôi không biết phải nói với Ngưu Lực Phàm thế nào, nhưng tôi cảm thấy nhất định là anh đã xảy ra chuyện gì rồi,  nếu không sẽ không lặng lẽ rời đi mà không liên hệ lại với chúng tôi như vậy. Còn nữa, nội dung trong điện thoại không thể biết là anh đã kích động lão hai mươi tệ thế nào để khiến lão phóng hỏa. 

Im lặng. Chúng tôi lại trầm mặc. Thật ra cũng không biết phải nói thế nào nữa.

Sự im lặng bị phá vỡ khi chuông điện thoại vang lên, tôi tưởng là Tông Thịnh nên nghe chuông là nhấn nút nghe, không để ý tới ai gọi.

Run rẩy, tôi đáp: “Alo.”

“Ưu Tuyền, em khóc sao?” Giọng Tiểu Mễ vang lên.

Tôi im lặng, sự thất vọng bủa vây khiến tôi có cảm giác mình sẽ bật khóc nếu lên tiếng. Tiểu Mễ nói: “Mặc Phi không sao, anh ấy đứng trong đám đông,  nhưng hoàn toàn vô sự. Tiểu lão bản chắc sẽ không sao, nghe nói không ai thấy anh ấy xuất hiện... liệu có khi nào... à phỉ phui, sẽ không sao đâu, ba của con em mà, không sao đâu. Ưu Tuyền, em không sao chứ? Hay giờ chị sang với em?”

"không cần đâu, Tiểu Mễ, em không sao, em sẽ tự chăm sóc mình. Còn nữa, Tông Thịnh, cũng sẽ không có việc gì.” 

Giọng tôi có chút nức nở, nói xong thì tôi cúp máy.

Ngưu Lực Phàm cũng giật mình, đứng dậy, nói: “Xuất phát từ lợi ích của mặt trận thống nhất giữa chúng ta, anh đi nấu cơm cho e măn. À thôi, ăn đồ ăn gọi ngoài đi, anh cũng chẳng có tâm trạng đâu mà nấu cơm. Để gọi cho em thêm chén canh. Anh đi ra ngoài chút rồi quay lại.”

Ngưu Lực Phàm vừa đi, tôi vỗ mặt cho bản thân  bình tĩnh lại. Nghe tiếng xe rời đi, tôi cảm thấy mình như đã hết sức lực. Tôi đứng lên, đi vào bếp rót cho mình ly nước chờ hắn quay trở về. Nhưng vừa vào bếp đã nghe tiếng gõ cửa, tôi nghĩ tới là Ngưu Lực Phàm quên cái gì nên quay lại lấy. 

Tôi ra mở cửa, trong nháy mắt cả người cứng đờ. Ở ngoài cửa không phải Ngưu Lực Phàm, cũng không phải là Tiểu Mễ, mà là Hạ Lan Lan. 

Hạ Lan Lan làm sao biết tôi ở đây? Hơn nữa, đây không phải là Hạ Lan Lan trước đây. Ả  muốn gì?

Tim tôi đập loạn, vội đóng cửa, nhưng ả đã kê chân vào khiến cánh cửa không khép lại được. 

Tôi hét lên, chạy vào trong bếp.

Ả đuổi theo tôi, hét to: “Tao không có cách nào khiến mày không thở được, nhưng tao có thể dùng thân thể này, cầm con dao, giết mày!”
 
Chương 351: Kết Cục Cho Hạ Lan Lan – 1


“Đừng tới đây! Đừng tới đây, đừng tới đây!” Tôi kêu lên, đóng cửa phòng bếp lại. Tốc độ của tôi rất nhanh, tôi không hề phân vân mà làm như vậy. Tôi từng có kinh nghiệm thoát khỏi sự truy kích của quỷ trong căn hộ giống thế này, nên lúc này phản ứng rất nhanh chóng.  

"Cứu mạng với! Cứu tôi với!” Tôi khóa kỹ cửa, nhưng tôi cũng biết khóa cửa bếp chẳng phải chắc chắn gì, tôi chỉ còn biết hết sức kêu cứu, hy vọng có người phát hiện ra mà tới cứu tôi. 

Tôi chạy tới trước giá để dao, mang hết dao bé ném ra ngoài cửa sổ. Như vậy, chúng tôi sẽ chỉ có thể đánh nhau bằng tay không, với sức lực của con gái với nhau, tôi tin là mình sẽ không bị đánh tới chết. Tôi đem hết bao ny long đỏ cột lên cửa sổ, hy vọng bảo vệ đi tuần có thể nhìn thấy mà tới kiểm tra.  

Tôi vừa làm xong thì ả đã phá xong cửa bếp, lảo đảo đi vào, tay ôm vai. Có lẽ đã bị đau khi phá cửa.  

Trước mắt tôi chỉ còn một vũ khí duy nhất, là cái chày cán bột, thứ này, lúc trước là do bà nhất định phải mua, giờ tôi mới biết là nó có ích thế nào 

Tôi nắm chặt cái chày cán bột, cắn môi, tự cổ vũ cho bản thân mình nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, nếu dám tấn công tôi thì tôi cũng dám đánh cô!” 

Nhưng tôi không nghĩ tới, trong tay ả đang cầm con dao gốm gọt qua quả, có lẽ là ban nãy chúng tôi để trong phòng khách.  

Tôi lo lắng, khẽ nhủ trong lòng: “Con à, ôm thật chặt mẹ nào.” Tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao tránh con dao, làm sao đánh ả, làm sao bảo vệ được bản thân, làm sao để bỏ chạy. Tôi đã có kế hoạch của mình, nên trước hết tôi sẽ tiến lên, dùng chày đánh vào cái tay đang cầm dao của ả khiến ả buông dao ra.  

Nhưng tôi không tưởng tượng được, tôi còn chưa kịp làm gì thì ả đã quay dao chĩa về bụng mình, nói: “Ưu Tuyền, mau đi. Tôi sẽ không để ả khiến cậu bị thương. Tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng tôi vẫn nhớ những ngày tháng chúng ta cùng nằm chung trên một chiếc giường, cùng đi ăn, cùng đi đến phòng tự học. Tôi không xác định tôi có thể khống chế ả được bao lâu, cậu mau chạy đi!” 

“Lan Lan!” Tôi kinh ngạc. Lúc này đây, hẳn là thật sự Lan Lan. Chính là người đã từng là bạn thân với tôi, không phải là hồn ma được lão 20 tệ ếm vào cơ thể cô ấy. Giờ tôi phải bỏ chạy, phải bảo vệ con mình, phải chạy đi. 

Tôi không nghĩ nhiều, mà cũng chẳng có thời gian để nói cảm ơn với Lan Lan. Tôi cầm chiếc chày, cẩn thận đi ra cửa. Lúc đi ngang qua Lan Lan, tôi còn dùng chiếc chày đẩy vai cô ấy ra không cho lại gần mình.  

Nhưng ngay lúc tôi ra tới cửa thì sắc mặt cô ấy lại thay đổi, tay cầm dao lại chậm rãi quay về hướng tôi.  

Tôi hét to, chạy ra ngoài, vừa ra vừa gọi bảo vệ. Vừa lúc có bảo vệ đi ngang qua, nhìn thấy Hạ Lan Lan đem theo dao nhỏ xông về phía tôi thì không suy nghĩ nhiều, rút ngay côn ra đánh mạnh vào tay Lan Lan. Đánh cả vào lưng, đùi, khiến cô ta quỳ sụp xuống.  

Tôi không biết cụ thể thế nào, mà trong lúc hoảng loạn tôi chỉ còn thấy một đám người ở đó. Tôi chạy ra khỏi nhà, chạy ra sân, nhìn thấy Ngưu Lực Phàm lái xe vào sân. Xe chưa ngừng tôi đã mở cửa, lao lên xe.

Hắn sợ xanh mặt, quát: “Em điên à? Có bầu mà lên xe cái kiểu gì vậy?” 

“Hạ Lan Lan, Hạ Lan Lan, ở nhà của bọn em. Ả, ả muốn giết em!!!” 

Ngưu Lực Phàm vừa nghe thấy thì lái xe đi, nhưng xe chưa chuyển bánh đã thấy bảo vệ trói gô Lan Lan lại rồi, một bảo vệ còn đang gọi điện cho cảnh sát. Nhìn thấy tôi bỏ chạy thì có người lại bảo tôi phải ở lại, chờ để hỗ trợ cảnh sát lấy thông tin. 

Sau vài phút nói chuyện, kết quả tôi ở lại nhà, còn Lan Lan thì bị bảo vệ đưa tới phòng an ninh. 

Về tới nhà, tôi nói: “Lúc bố trí căn nhà Tông Thịnh chắc chắn không có làm cái gì mà chống trộm chống cướp. Nếu không, đầu tiên là Tiểu Điệp, rồi tới Thẩm Hàm, tới anh, giờ thêm Hạ Lan Lan, ai cũng vào dễ dàng như vậy.” 

Ngưu Lực Phàm đặt đồ ăn mua về lên bàn trong phòng khách: “Anh cũng cảm thấy sau này hai đứa nên đổi nhà đi. Ăn cơm đi, Tông Thịnh hiện tại chỉ là chưa rõ tình huống thôi. Cậu ta mạng lớn lắm, không sao đâu. Em phải tự chăm sóc cho bản thân, chờ cậu ấy về. Không được để cho tới lúc có tin của cậu ấy thì em lại xảy ra chuyện. Đêm nay anh ở lại đây với em. Hoặc là gọi bạn gì của em tới đi, tên gì nhỉ, Tiểu Mễ phải không?” 

Tôi kéo hộp cơm qua, cố cười với hắn: “Em không sao. Anh không cần phải ở lại, hôm nay... anh chắc tâm trạng cũng không tốt lắm.” 

“Dù cho tâm trạng anh không tốt thì anh cũng không thể để em lại một mình. Em là vợ của Tông Thịnh, cũng là bạn của anh. Tình anh em, tình nghĩa bạn bè, dù cho thế nào cũng rất quan trọng. Chuyện này xong, ai biết liệu còn chuyện gì nữa không.” 

Lúc chúng tôi ăn cơm thì cảnh sát tới, đem theo cả Hạ Lan Lan. Bọn họ nói Hạ Lan Lan không mở miệng, hỏi gì cũng không nói, nên tới đây hỏi tôi. Cảnh sát nhiều lần hỏi tôi và Hạ Lan Lan trước giờ có thù hận gì không, tôi đều không đáp. 

Hạ Lan Lan cũng không nói lời nào, ngồi cúi đầu, không còn chút hình ảnh nào của cô gái trẻ xinh đẹp mặc đồng phục hấp dẫn, giày cao gót, trang điểm kỹ càng. Tóc rối tung, ánh mặt dại đờ.  Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào TV. 

Hóa ra bản tin tối đang phát lại sự kiện sáng nay. Mọi thứ được tóm tắt lại, sau đó chuyển cảnh ở bệnh viện. Phóng viên nói, người đàn ông bị thương nặng trong vụ nỗ chính là người bị kích động ban đầu, nhưng không có gì chứng tỏ người ấy bị tâm thần. Mà theo lời của những người có mặt ở hiện trường trước đó thì có khả năng ông ta chính là người châm lửa. Tại hiện trường khi đó còn một người nữa nhưng hiện không rõ tung tích. 

Hạ Lan Lan khẽ khóc, cảnh sát hỏi han nhưng cô ta vẫn không đáp lời nào. Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Khóc cái gì? Lão ta là cái gì với cô đâu? Lão chết rồi, thì cô tự do rồi.” 

Cô ta ngước lên nhìn tôi: “Tao sẽ không còn ở lại đây được nữa. Tao sẽ phải biến mất.”  

Cô ta khóc, giọng nói không lớn. Đột nhiên, giây tiếp theo thì nhào tới chỗ tôi, gào lên: “Đều là bởi vì mày! Đều là bởi vì mày! Chúng mày cố ý hãm hại hắn!” 

Cũng may, cô ta bị trói trên mặt đất nên dù có nhào tới thì động tác không nhanh, tôi kịp tránh khỏi. Cô ta ngã xuống đất, lại hét lên: “Cảnh sát! Cảnh sát! Vụ cháy trên TV ban nãy tôi biết là ai phóng hỏa. Chính là con ả này, ả và chồng ả cùng nhau phóng hỏa. Bọn chúng muốn thiêu chết người bị thương nặng kia.” 

Cô ta nói làm mọi người đều kinh ngạc. Cảnh sát đứng bên cạnh tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, xin cô nói cho  chúng tôi biết cô quen biết cô gái này thế nào, giữa các vị có quan hệ thế nào? Cô ấy nói thật không?” 

Ngay khi tôi chưa biết đáp thế nào thì từ cửa truyền tới giọng nói quen thuộc: “ Tôi thấy các vị nên đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần kiểm tra xem cô ta có điên không, xem lời cô ta nói có tin được không rồi lấy khẩu cung đi.”  

Tôi như ngừng thở, nhìn về phía cửa, thấy Tông Thịnh đeo kính râm, đang dựa vào khung cửa. 

Anh bước lại gần, nhưng không đi về phía tôi mà lại đi về phía kẻ đang ngã nhào dưới đất kia, anh đưa tay kéo lên, nói: “Nhà chúng tôi tuy lót thảm dày, nhưng để cô ta nằm trên mặt đất, lỡ cảm mạo phát sốt gì đó, chẳng lẽ cảnh sát mấy người lại phải đưa đi bệnh viện sao?” 

Tôi kinh ngạc nhìn, tôi vốn cho rằng anh sẽ bước tới ôm lấy tôi trước,  nhưng anh không làm vậy mà đi tới kéo Hạ Lan Lan, kéo đứng lên. Nhưng khi anh buông tay ra, Hạ Lan Lan hai chân nhũn ra mà ngã nhào xuống đất. 

"Ồ, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ tới cô nằm trên đất là vì chân... đứt à? Bị tê à? Hay là liệt?” 

Cảnh sát đẩy Tông Thịnh ra, tiến lên đỡ Hạ Lan Lan, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sáng rực, mọi người thấy Hạ Lan Lan cả người run rẩy, giãy giụa, hai tay bấu chặt vào thảm, cứ thế bấu chặt, chẳng qua vài giây thì móng tay gãy lìa, bật ra, thậm chí, trên thảm còn có dấu máu, nhưng cô ta vẫn bấu chặt... 

Cảnh sát luống cuống, vội liên hệ xe cứu thương. Trong đó một cảnh sát nghiêm khắc hỏi Tông Thịnh: “Anh làm gì cô ấy?” 

“Tôi nào biết, tôi chỉ đỡ cô ta dậy thôi mà?” vẻ mặt vô tội, nói tiếp, “Đây là nhà tôi, tôi về tới nơi thì thấy mấy người đang chất vấn bạn gái tôi, mà người này nằm trên thảm ở nhà tôi. Tốt xấu gì cũng là phụ nữ, mấy người không thể thương hương tiếc ngọc chút sao? Tôi chỉ đỡ cô ta dậy mà, sao trách tôi được?” 
 
Chương 352: Kết Cục Cho Hạ Lan Lan –2


Đã có cảnh sát  liên hệ xe cứu thương, đồng thời cũng có  bảo vệ xác nhận thân phận Tông Thịnh. Ngay lúc này, liền nghe Tông Thịnh nói một câu: “Mấy người đưa cô ta ra ngoài được không? Lỡ cô ta có mệnh hệ gì trong nhà sẽ ảnh hưởng tới phong thủy nhà tôi đó, sau này bán sẽ mất giá. Tới chừng đó, mấy người có đền cho tôi phần lệch giá không?” 

Tông Thịnh nói làm cho mầy người cảnh sát đều nói không ra lời. 

Nhìn Lan Lan có vẻ không khả quan. Tông Thịnh thì không buồn để ý tới mọi người, đi thẳng tới trước mặt tôi: “Cách xa ả ra một chút, ả điên rồi. Đám bảo vệ thật vô trách nhiệm, ở nhà mà cũng xảy ra chuyện được. Anh nghĩ là sau này phải chỉnh đốn lại một chút.” 

Bởi vì Lan Lan xảy ra tình huống khẩn cấp nên cảnh sát vội đưa cô ta lên xe cấp cứu rời đi. Dầu sao thì rõ ràng là người phát sinh tình huống sau khi bị họ giữ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì bọn họ phải chịu trách nhiệm. 

Lúc mọi người đưa Hạ Lan Lan lên xe xong, một cảnh sát quay lại bên cạnh chúng tôi nói: “Tông tiểu thư, chuyện này có liên quan tới cô, nên thời gian tới hy vọng cô không rời khỏi nhà, giữ điện thoại hoạt động để chúng tôi tiện liên lạc.” 

Tôi gật đầu, lo lắng nhìn Hạ Lan Lan. Nhìn mặt cô thấy thật sự ngây dại trên xe cứu thương. 

Xe cứu thương rời đi, cảnh sát cũng rời đi. Ba chúng tôi đứng ở cửa, nghe tiếng còi xe rời đi. Tôi nói: “Lúc nãy Lan Lan dường như tỉnh lại, cô ấy nhận ra em, nói là cô ấy nhớ về quãng thời gian chúng em học chung. Cô ấy ngăn con quỷ kia lại, tuy chỉ vài giây, nhưng Lan Lan đã thực sự giúp em. Cô ấy, sẽ không sao chứ?” 

Tông Thịnh lạnh giọng: “Cứ cho là vậy, nhưng cô ta hồn phách không còn đủ, ý thức với em cũng chỉ như bản năng thôi, ban nãy khi nâng cô ta dậy, anh đã lấy một mảnh bùa kim cương hộ mệnh dán lên ngực, bên dưới xương quai xanh, đánh bật quỷ hồn kia ra khỏi người cô ta. Hiện tại, Hạ Lan Lan chính là Hạ Lan Lan. Sẽ bị đưa tới bệnh viện kiểm tra, kết luận sau cùng sẽ là...”  

Ngưu Lực Phàm tiếp lời: “Bệnh tâm thần?! Thế việc cô ta chĩa dao vào Ưu Tuyền bỏ qua sao?” 

"Đúng thế, cả những lời cô ta nói, cũng sẽ như vậy. Không bỏ qua thì sao? Mình theo lý luận với kẻ tâm thần sao?”  

Trong lòng tôi nặng trĩu, nghĩ lại những ngày tháng cùng Lan Lan chen chúc trên chiếc giường bé xíu cùng nhau cười đùa. Nếu không phải vì tôi, thì cô ấy cũng sẽ không có ngày hôm nay.  

Có lẽ, thấy tôi áy náy nên Tông Thịnh nói: “Ban nãy khi dán bùa, anh phát hiện có chút khác biệt so với chúng ta suy đoán trước đây.” 

Tôi nhìn anh, anh  nói tiếp: “Theo biểu hiện từ hồn phách Hạ Lan Lan, có vẻ như có kết giới gì đó trên cơ thể cô ấy, không chừng lúc ở cao ốc Linh Linh thì lão hai mươi tệ đã tìm thấy hồn phách của Lan Lan, nhưng do cô ấy không đồng ý để lão lợi dụng, nên lão dùng trận pháp và kết giới phong bế hồn của cô ta lại, rồi lại áp cái hồn cùng phe với lão vào. Nói cách khác, nếu sau này cơ duyên xảo hợp khiến kết giới bị tháo gỡ, cô ta sẽ không còn điên điên dại dại nữa. Ưu Tuyền, em đừng quên anh đã nói với em tướng mạo cô ta nhất định sẽ lấy chồng giàu sang, em không cần áy náy.” 

“Thật vậy chăng?” 

Ngưu Lực Phàm ở bên cạnh thấp giọng nói: “Nghe không giống thật, rất giống lừa dối.” 

Tông Thịnh trừng mắt, xoay người quay vào nhà. Nhưng ngay khi quay người thì anh ngã gục xuống đất, nếu không phải huyền quan lót thảm dày, cú ngã này đủ để anh chảy máu mũi.  

Ngưu Lực Phàm chạy nhanh đem tới đỡ anh lên, đôi mắt anh nhắm nghiền, hàm nghiến chặt như rất đau đớn. Tim tôi cũng xoắn cả lại. 

“Này, nói cho bọn tôi biết cậu bị thương thế nào?” 

Tông Thịnh đã không thể nói chuyện, chỉ cắn răng, khuôn mặt thống khổ cau rút lại. 

Ngưu Lực Phàm tháo kính râm xuống, ngay khi cảm nhận được ánh sáng, đôi mắt anh mở bừng, đôi mắt đỏ rực lấp lánh huyết quang. 

“Cậu ta...” 

Ngưu Lực Phàm đứng lên,  nói: “Em tìm trong túi quần cậu ta, tìm xem cuộn chỉ đỏ đâu, mau  lấy cho anh.” 

Tôi không nghĩ nhiều, bắt đầu lục tìm. Tông Thịnh mặc quần túi hộp, bao nhiêu là túi, túi nào cũng đầy đồ. 

Tôi vội vã vỗ đây một chút, lục kia một chút, rốt cuộc tìm được chỉ đỏ đưa cho Ngưu Lực Phàm. 

Ngưu Lực Phàm gỡ chỉ ra đưa cho tôi một đầu, rồi bắt đầu dùng chỉ đỏ trói Tông Thịnh lại. Tôi kinh ngạc, luống cuống định buông đầu chỉ ra nhưng lại sợ ảnh hưởng tới việc Ngưu Lực Phàm đang làm nên chỉ dám nói: “Anh làm gì vậy? Sao trói anh ấy lại? Buông anh ấy ra đi!” 

Ngưu Lực Phàm không để ý tới tôi, động tác trong tay cũng không ngừng lại.  

Tôi càng nóng nảy, bắt lấy tay hắn ta, nhưng hắn hất tay tôi ra nói: “Nói khó nghe chút, em nhờ chuyện lần trước  trên xe không? Sửa xe tốn hết bao nhiêu tiền? Tình huống của cậu ta hiện giờ không khác lần đó bao nhiêu. Giờ em muốn đợi cậu ấy bạo tẩu rồi làm, hay là thích anh tình em nguyện mà làm? Anh là một người ngoài, không dám nói linh tinh, nhưng mà lần này em đang có thai, nếu để tình huống đó xảy ra lại, thì người chết không chỉ có một người. Xong xuôi hết, cậu ta nhìn lại thấy hai mẹ con xảy ra chuyện, không bạo tẩu nữa mới lạ. Giữ đầu chỉ cho anh!” 

Tôi cứng cả người lại, thậm chí cảm thấy lạnh hết cả chân. Ngưu lực Phàm giật lấy đầu chỉ trong tay tôi, thắt nút trói Tông Thịnh lại, ở đầu mút làm thành một nút thắt hình đồng tiền.  

Xong xuôi, hắn cũng nằm liệt trên sô pha, nhìn hộp cơm mới ăn một nửa trên mặt bàn mà lắc đầu tiếc nuối.  

Tôi tới gân Tông Thịnh, nhìn anh nghiến chặt răng, tay vặn vẹo như muốn nắm lấy sợi dây trói mình. Nước mắt tôi tuôn rơi, nắm chặt cánh tay anh:  

“Tông Thịnh, đừng như vậy, đừng như vậy. Cầu xin anh, đừng như vậy. Nếu bây giờ cảnh sát quay lại đây thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” 

Tôi không biết là do nước mắt của tôi, hay do thời gian trôi qua, mà Tông Thịnh dần thay đổi, ánh mắt dần có tiêu cự, tuy đồng tử vẫn đỏ như máu, nhưng trong mắt anh đã có tôi, tôi chắc chắn như vậy.  

Ngưu Lực Phàm nghỉ ngơi một lúc rồi cầm hộp cơm xuống bếp hâm lại, vừa đi vừa nói: “Nếu cậu ấy ổn định rồi thì đừng hỏi han gì, cứ để cho nghỉ ngơi vài ngày đã. Em từng nghe kể chuyện lính đặc công sau những nhiệm vụ thảm sát sẽ, sau khi báo cáo với lãnh đạo sẽ phải ở trong phòng tĩnh dưỡng vài ngày không? Nói là tĩnh dưỡng, nhưng chính là nhốt lại trong phòng vài  ngày cho giảm tải cảm xúc đó, chứ không mới chém giết đỏ mắt xong rất khó quay lại cuộc sống hàng ngày. 

Chúng ta để cho cậu ấy ổn định lại, bình tĩnh lại  đã, đừng hỏi han mọi chuyện. So với thông tin trong cuộc điện thoại đó, chắc chắn còn rất nhiều thứ chúng ta chưa biết.”  

Tôi gật đầu, nhìn Ngưu Lực Phàm cũng cầm phần canh của tôi đi hâm lại. Tôi ở bên cạnh Tông Thịnh nhìn anh. Nhìn thấy cả người anh đầy mồ hôi, liền lấy khăn giấy trên bàn giúp anh lau đi. 

Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ sắp ổn rồi, sau khi bình tĩnh, nếu ngủ một giấc thật ngon thì có lẽ sang ngày mai sẽ không có việc gì rồi.  

Tôi đặt tay lên trán anh, đột nhiên cảm giác thấy có gì đó chạm vào bụng mình. Tôi cúi đầu, thấy tay của anh... tuy tay bị trói nhưng những ngón tay lại cong lên, cọ cọ vào bụng tôi. 

Rõ ràng, anh còn lí trí! Tôi vui mừng vô kể. Tôi nhớ lần trước lúc trên xe, rõ ràng anh hoàn toàn đánh mất lí trí.                         

Tôi tiến lại gần, khẽ thì thào bên tai anh: “Con ở đây này, con khỏe lắm, Tông Thịnh à.” 

Những ngón tay của anh thật vất vả, sờ nhẹ vào bụng tôi, tôi cố nhích lại gần anh hơn nữa. 

Ngưu Lực Phàm bưng cơm từ trong bếp đi ra nói: “Này, em đừng có cởi trói. Anh chỉ học theo sách vở trói lại thôi, có tác dụng bao lớn anh cũng không biết. Thôi, ăn tiếp nào, coi như hai đứa mình ăn khuya vậy.”  

"Anh ấy còn nhận ra em mà, nhận ra con tụi em!” Tôi nói đầy kinh hỉ, “Lần trước anh ấy không biết gì hết, nhưng lần này thì nhận ra.” 

“Phải không?” Ngưu Lực Phàm buông đồ ăn xuống, cúi người kiểm tra anh, rồi nói: “Thôi, cứ để cho cậu ta nghỉ ngơi đi đã, đợi mai hy vọng có thể cho chúng ta đáp án.” 

Hơn một giờ sau Tông Thịnh mới có vẻ ổn định lại. Sau khi ổn định, Ngưu Lực Phàm mới tháo dây trói. Chúng tôi làm đúng như đã bàn bạc, không ai hỏi anh điều gì, chỉ ngồi nhìn anh, còn anh thì ngồi thừ ra trên ghế, nhìn bụng tôi không rời mắt. Vốn tôi tưởng anh sẽ tiếp tục sờ vào bụng mình, nhưng không ngờ anh cứ lạnh mặt đi thẳng lên lầu, để lại sau lưng câu nói: “Tôi đi tắm.” 

Cảm giác đó y như là chúng tôi là người xa lạ vậy.  

Tông Thịnh âm tình bất định, tôi đã sớm biết. Nhưng mà ban nãy như vậy, anh vẫn cố dùng ngón tay khều khều bụng tôi, giờ lại quay  lưng lại với tôi như vậy, thật làm cho tôi có chút khó chịu.  
 
Chương 353: Hồn Nhập Thai


Tôi và Ngưu Lực Phàm nhìn anh lên lầu mà không nói tiếng nào. Một lúc sau, nghe tiếng động trên lầu rồi, Ngưu lực Phàm mới khẽ nói: “Tối, anh sẽ về nhà, em phải tự bảo vệ cho bản thân mình đó.” 

Tôi sửng sốt, suy nghĩ mất hai giây mới hiểu ý hắn, sau đó trịnh trọng gật đầu. 

Hắn nói tôi tự bảo vệ bản thân, chính là nói việc Tông Thịnh có khả năng bạo tẩu làm tôi bị thương. Nhưng điểm này thì tôi tin tưởng Tông Thịnh, ban nãy lúc khó chịu nhất anh vẫn nhận ra tôi, nhận ra con của chúng tôi. 

Ngưu Lực Phàm đứng dậy, nhắc nhở: “Nhớ nói chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, đừng có chọc giận cậu ta. Nhưng mà... người này đôi khi nổi giận chẳng hiểu vì sao nữa, thôi, cố gắng đi, giúp cậu ta bình tĩnh lại, nếu có thể thì ngày mai anh sẽ qua nghe cậu ta nói chuyện một chút. Anh đi về trước.” 

Ngưu Lực Phàm cứ như vậy vội vàng ra cửa, tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, đoán là không phải về nhà, mà là đi bệnh viện xem tình trạng lão hai mươi tệ. Cho dù là vì nguyên nhân gì, hắn đi cũng là hợp lý. 

Tôi dọn dẹp trong phòng khách rồi đi lên lầu. Tiếng nước chảy truyền tới từ nhà tắm, tôi ngồi trên giường ôm điện thoại xem tin tức. Lão hai mươi tệ vẫn còn nằm phòng chăm sóc đặc biệt ICU, giải phẫu cùng ngoại thương đều đã xử lý, nhưng vẫn có khả năng sẽ xảy ra chuyện...

Hiện tại cơ quan chức năng cũng đang tìm kiếm người nhà. Có lẽ vì thấy tin tức này nên Ngưu Lực Phàm mới vội vã rời đi như vậy, liệu hắn có đứng ra nhận mình là con của lão không? 

Tiếng nước ngừng chảy, tôi ngẩng đầu lên thấy Tông Thịnh đã mặc đồ ấm đi ra, anh cũng nhìn tôi. Tôi cười với anh, sau đó nói: “Ngủ đi, hôm nay rất mệt rồi.”  

Trong lòng tôi quay cuồng hàng đống câu hỏi, nhưng tôi cũng hiểu rõ lúc này không nên hỏi gì, phải để anh bình tĩnh lại đã. 

Nhưng anh lại đi về chỗ tủ quần áo, tìm quần áo mặc đi ra ngoài: “Anh ra ngoài một lúc, em ngủ đi.” giọng lạnh như băng. 

Hiện tại không thể để cho anh ra ngoài, anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, ban nãy anh bị bạo tẩu như vậy, rõ ràng ở nhà sách lúc đó đã xảy ra chuyện gì khiến vô cùng khó chịu, làm cho anh bị kích thích. Nếu như đang trong tình huống chưa ổn định này mà anh còn chịu thêm kích thích gì nữa thì có khả năng sẽ lại bạo tẩu lần nữa. Nếu như anh bị lúc đang ở ngoài đường thì... tôi không dám tưởng tượng nữa, vội chạy tới ôm chặt lấy anh, ngăn anh mặc quần áo.   



“Tông Thịnh,” tôi kéo dài tiếng gọi, “Đừng đi mà, em sợ lắm! Giờ có một mình em ở nhà, đừng để em ở nhà mà. Em xin anh đó, Tông Thịnh. Còn có con nữa, em mệt quá, em muốn ngủ một chút. Nhưng mà, em ở nhà có một mình, cửa sổ dưới nhà bị Ngưu Lực Phàm làm hỏng rồi... lỡ em đang ngủ mà có người lẻn vào thì sao? Anh đừng ra ngoài mà. Hic hic.”  

Tôi không khóc mà chuyển sang làm nũng. Ngay lúc anh còn chưa trả lời, thì tôi lại kéo tay anh đặt lên bụng mình.  

“Anh xem này, anh cảm nhận được con không?  Mấy hôm nay em có cảm giác con lớn thật nhanh, bụng em cứ căng căng ấy. Anh có cảm giác không?” 

Vẻ mặt Tông Thịnh bắt đầu có biến đổi, khuôn mặt dường như nhu hòa hơn, áp mặt vào bụng tôi, nhẹ giọng nói: “Có hồn nhập thai.” 
 
Chương 353-2


Vẻ mặt Tông Thịnh bắt đầu có biến đổi, khuôn mặt dường như nhu hòa hơn, áp mặt vào bụng tôi, nhẹ giọng nói: “Có hồn nhập thai.” 

“Thật vậy sao?” Tôi ngạc nhiên đầy vui sướng. Thật ra, tôi không hiểu lắm, nhưng rõ ràng anh đang rất vui. 

“Ứ, là con trai, anh có thể cảm nhận được, nhưng mà con còn bé quá nên còn chưa đáp lại anh.” 

Tôi lập tức ôm lấy cánh tay Tông Thịnh, kéo anh chui vào trong chăn: “Ở cùng với con và em đi, em sợ lắm. Mà em cũng buồn ngủ nữa, em sợ kẻ xấu vào nhà mình.” 

Anh còn đang muốn nói gì, tôi đã kéo tay anh đặt lên eo mình, mặc kệ phản ứng của anh, ăn vạ nhắm hai mắt lại. Giả bộ rất mệt, tôi ra vẻ đặt lưng xuống là ngủ luôn. 

Vài phút sau, anh không có phản ứng gì, tôi hé mắt nhìn, thấy anh đã nhắm mắt, hít thở đều đặn dường như đã ngủ rồi. 

Tôi cười cười, nhìn anh thì thầm: “Anh cũng mệt lắm mà, còn muốn ra ngoài làm gì? Tự mình ôm hết vào làm gì, anh cũng nên thả lỏng một chút đi. Giờ, em cảm thấy vỏ đao như em cũng rất có tác dụng đó.” Tôi sờ bụng mình, cảm giác phồng lên rõ ràng. Tôi nói khẽ: “Con mình sẽ là một đứa bé bình thường. Muốn đáp lại anh phải bốn tháng cơ. Còn anh, anh cũng là một người  bình thường, đừng có tự coi mình là siêu nhân. Mệt tới mức ngã lưng xuống giường là ngủ mà còn đòi ra ngoài. Ngủ thôi.” 

Tôi cũng thật sự rất mệt, hôm nay trên cơ bản cả ngày đều đang khẩn trương trung vượt qua, rốt cuộc có thể yên ổn rồi, tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Khi tôi tỉnh lại thì ngoài trời đang mưa. Mùa đông ở chỗ chúng tôi chỉ cần có thêm một chút mưa thì trời trở nên vô cùng lạnh. Trong phòng đã mở điều hòa nên rất ấm áp. Phòng bật đèn, nên tôi nghĩ trời vẫn còn chưa sáng. 



Tôi xoay người nhìn điện thoại, hóa ra tôi đã ngủ đến hơn 10 giờ. Tông Thịnh vẫn đang ở trong phòng, đang ngồi trước máy tính, lên mạng xem tin tức chuyện hôm qua. 

“Tông Thịnh?” Tôi gọi kẽ, không biết anh có thể bình tĩnh lại chưa. Anh ngồi im, không quay đầu lại nhưng nói: 

“Em dậy đi, đói bụng rồi phải không? Muốn ngủ nữa thì ăn xong rồi ngủ tiếp. Anh có để cháo ở cạnh giường.” 

Tôi quay sang nhìn tủ đầu giường, có một chiếc bình giữ nhiệt, cũng có nghĩa là anh đã dậy sớm và ở nhà làm việc chờ tôi. 

Tôi rửa mặt chải đầu xong, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn màn hình máy tính, vừa ăn cháo vừa đọc tin cùng anh. Suốt đêm qua, cũng không có tin gì mới. Không thấy báo đưa tin tức về người nhà của bệnh nhân tâm thần kia. Trên mạng cũng có người đưa ra nghi ngờ, nói rằng tới giờ đã xác định được kẻ muốn giết người chính là gã tâm thần kia, gã làm ra vụ nổ lớn như vậy, gây ra tổn thất lớn vậy, tại sao lại phải tốn tiền người đóng thuế để cứu mạng gã? Những người nghèo khó, không làm sai điều gì, nếu như nhập viện mà không có tiền đóng viện phí sẽ  bị đuổi ra khỏi bệnh viện. Vậy tại sao, lại phải tốn tiền thuế chữa cho gã? 
 
Chương 353-3


Ngay lúc này điện thoại của Tông Thịnh đổ chuông, anh  bắt máy. Trong phòng vô cùng yên tĩnh nên tôi có thể nghe được nội dung cuộc gọi. 

“Alo, xin chào, tôi là cảnh sát, tôi họ Hà. Cho tôi hỏi, anh là Tông Thịnh tiên sinh ở tập đoàn Tông An đúng không?” 

"Đúng vậy.”  

“Chuyện là thế này, chúng tôi có một vài thứ muốn hỏi anh, về chuyện hôm qua ở nhà sách, vụ nổ đó, anh có thời gian sang chỗ chúng tôi không? Hay là, chúng tôi sẽ đến công ty tìm anh?” 

Tông Thịnh im lặng một lúc rồi nói: “Tới công ty tôi đi, lát nữa tôi sẽ sang đó. Khoảng một tiếng nữa.” 

"Được được, vậy chút nữa gặp. Điện thoại di động tôi có số đuôi là xxxx, chút nữa tôi sẽ gọi anh bằng số đó.” 

Cúp máy, Tông Thịnh bực bội ném điện thoại lên bàn. Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại lộn xộn tới vậy. Không còn đơn giản  như trước nữa, nhất là tối qua Hạ Lan Lan  còn nói những lời kia nữa. Thêm nữa là ở hiện trường có rất nhiều người thấy Tông Thịnh, mà poster có hình anh thì treo ở rất nhiều nơi trong thành phố, nên chắc chắn sẽ có người nhận ra anh. 

Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, chưa  nói gì thì tôi đá há to mồm ăn hết cháo, lúng búng nói: “Em theo anh tới công ty!” 

"Em nên ở nhà nghỉ ngơi!” 

“Em tới công ty cũng chỉ ngồi không thôi mà! Ở trong nhà chán lắm. Anh tìm người sửa cửa sổ dưới nhà đi. Nghĩ tới là em thấy sợ rồi. Mà Ngưu Lực Phàm cũng quá đáng lắm cơ, chờ ngoài cửa không được sao, sao lại phá khóa vào nhà mình vậy chứ!?” 

Tông Thịnh do dự một chút, mới nói: “Được rồi, vậy em đi với anh. Chút nữa đi ngang qua bảo vệ kêu bọn họ gọi người tới sửa. Căn nhà này đúng là phải chỉnh đốn lại kỹ càng.” 

Tông Thịnh là người nói thế nào làm thế ấy. Nhưng không hiểu sao lại để cho Tông Đại Hoành đi quản lý mảng bất động sản của Tông An nhỉ. Chẳng phải công việc đó là mảng béo bở sao? Sao lại để cho Tông Đại Hoành làm chứ? Giờ, công ty có chuyện, coi như là ở lâu mới biết lòng người, người ngoài như tôi nhìn vào còn thấy Tông Đại Hoành có vẻ như đang gom tiền bỏ chạy. 

Nhưng mà, cũng có thể là chiêu này của Tông Thịnh có tác dụng khác. Cũng chính vì mảng bất động sản là miếng béo bở, nên Tông Đại HOành cũng không nỡ bỏ đi, cố gắng ở lại tích cực vài năm sẽ lại sinh lời.  

Bất quá đây là một công việc sẽ không ngừng có người khiếu nại, không ngừng bị người ta mắng, còn rất ít cơ hội gặp được mỹ nữ, trên cơ bản đều là đối mặt với các bác gái. 

Một giờ sau, tôi ôm một đống đồ ăn vặt, mặc áo khoác thật dày đi theo sau Tông Thịnh trở về công ty. 

Tiểu Lục cũng đang ở đây, anh ta nói là ông bảo anh ta quay về công ty lấy báo cáo tài chính mang tới bệnh viện cho ông xem. Ông đã về phòng thường, nhưng ông biết công ty có việc nên nhất định đòi kiểm tra tình hình.  

Lúc chúng tôi tới nơi thì cảnh sát đã đang đợi sẵn ở khu vực chung ở lầu 6, đang uống trà. 

Nhìn thấy tôi và Tông thịnh tới, một người cảnh sát mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười: “Ở đây tốt thật, nào nghe nhạc, nào xem múa hát, còn có thể uống trà. Tông tiên sinh, lần trước con gái tôi còn chỉ vào poster lớn của anh nói, anh thật sự đẹp trai còn  hơn diễn viên nữa. Ha ha.” 

Tông Thịnh tới bắt tay.  

Tôi lững thững đi ra khu pantry pha ca phê. Lúc bưng ly cafe quay về thì nghe cảnh sát nói: “Lúc ấy rất nhiều người nhận ra anh chính là người thiết kế của tập đoàn Tông An, nên chúng tôi hôm nay tới chính là muốn hỏi một chút, anh xuất hiện ở nhà sách đó có liên quan gì với người đó không? Anh có quen với người  bị thương kia không?” 
 
Chương 354-1: Tông Thịnh Ra Tay Tàn Nhẫn


“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đó thôi.” 

“Vậy anh tới đó làm gì?” 

“Tìm một chỗ ngồi thôi.” 

“Sau khi cháy, làm sao anh ra ngoài được? Lúc bình gas phát nổ thì anh ở đâu?”  

Tông Thịnh ưu nhã nhận lấy ly cafe từ tôi, hai chân bắt chéo ngồi dựa vào sô pha: 

“Lúc bình gas nổ thì tôi đã ra ngoài. Đang ở trong một ngõ nhỏ gần đó, nhìn thấy vụ nổ đó, vì khi thoát khỏi nhà sách đó tôi đã biết đằng sau nhà sách có bình gas, nên sau khi thoát ra ngoài, tôi vội tìm chỗ nào có thể nấp kín để thoát.” 

“Sau vụ nổ, chúng tôi cùng đội cứu hộ đi vào nhưng sao anh không nói cho bọn họ biết để rút lui.” 

Tông Thịnh cười, có chút hàn ý: “Trong hoàn cảnh đó tôi không có nghĩa vụ phải bảo hộ cho người khác, tôi chỉ nghĩ tới việc phải nhanh chóng rời khỏi đó, tôi còn có vợ con đang đợi.” 

Cảnh sát cũng trầm mặc không nói gì thêm. Một hồi lâu sau, ông cảnh sát già mới nói: 

“Người bị thương kia có vẻ tình huống không tốt. Bác sỹ nói hắn bị thương rất nặng, thậm chí nếu có ghép da cũng không khả quan. Xem ra...” ông ta ngừng lại, rồi nói nhỏ, “Những chuyện đã xảy ra trong nhà sách đó cũng chỉ có mình anh biết.” 

Tông Thịnh buông ly cà phê, cúi người về phía trước tới gần ông cảnh sát già, cũng hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi là hoài nghi ta làm chuyện xấu?” 

“Không có không có, chỉ là nói, những chuyện ở đó chẳng ai biết cả. Nếu thật sự anh là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, thì chúng tôi cũng không có cách nào phát cờ tuyên dương cho anh được.” 

“Vậy không cần, đối với việc phát cờ thưởng chi bằng cho tôi tiền mặt có lý hơn.” 

Cảnh sát không còn lời nào để nói, kêu Tông Thịnh lưu lại số điện thoại của họ để có việc sẽ liên hệ anh.  

Tông Thịnh nhìn thấy Tiểu Lục đang định ra ngoài, nên kêu Tiểu Lục đưa cảnh sát xuống lầu luôn. Tôi và TônG Thịnh quay về văn phòng, vừa lúc Tông Đại Hoành đang ở trong phòng, vẫn đang xem phim trên mạng, thấy chúng tôi vào thì âm dương quái khí nói: “Quỷ thai chính là quỷ thai a, mới trở về không bao lâu đã kéo cảnh sát tới mấy lần.” 

Tông Thịnh cũng không có sinh khí, đi trở về  bàn làm việc, nói: “Tiểu Lục vừa lúc đi bệnh viện thăm ông. Chú, chú giúp đi kiểm tra mấy bất động sản đi! Kêu Tiểu Lục mang tài liệu qua cho ông kiểm. Bất động sản đó mà, đúng là nguyên một khối thịt mỡ.” 

“Điều động nhân sự không tới phiên cậu nói!” Tông Đại Hoành đáp, nhưng không che dấu nổi vẻ đắc ý trên mặt. Tông an làm địa ốc cũng đã nhiều năm, đã hoàn thành hai dự án, còn đất đai ở quốc lộ. Công ty bất động sản vừa mới bắt đầu, chưa có người quản lý, nên nói chung, chuyện béo bở thế nào rõ ràng Tông Đại Hoành cũng biết rõ. 

“Tùy chú, tôi chỉ đề nghị như vậy. À chú, nếu không, hay chú cứ ngồi ở công ty lãnh lương cứng vậy thôi?”
 
Chương 354-2


Ông ta cũng không tỏ thêm thái độ gì, chỉ cười ha hả rồi tắt máy đi ra ngoài. Lão vừa đi ta thì Tông Thịnh cau mày, hung hăng uống ly cafe trên tay. 

Tôi ngồi đối diện, xé gói bánh: “Làm sao? Nhìn anh có vẻ không vui đó.” 

“Cảnh sát nghi ngờ anh. Anh cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh quỷ thai à? Nhất định phải đi ngồi tù mấy ngày mới hóa giải số kiếp sao?” 

Tôi kinh ngạc. Cảnh sát tới tìm anh cũng hỏi vậy thôi, không có gì lạ thường. Sau khi xem tin tức thì cũng không thấy có tin nào bất lợi cho Tông Thịnh. 

“Không thể nào, lúc đó có bao nhiêu người nói lại là anh là anh hùng, đã  giúp bọn họ tìm được cơ hội để chạy trốn ra ngoài.” 

"Tướng mạo của người cảnh sát đó! Trán ông ta là bộ chủ trinh thám, có vẻ, ông ta rất giỏi điều tra. Từ mặt ông ta có thẻ thấy ông ta trước đây hẳn là cảnh sát hình sự. Có lẽ, có chuyện gì xảy ra mới phải sang bộ phận cảnh sát khu vực như bây giờ. Nhưng ông ta đang hoài nghi chuyện ở nhà sách đó.” 

Tông Thịnh nhìn tôi không nói tiếng nào, nhưng đôi môi anh mím chặt lại, có lẽ anh cảm nhận được nguy hiểm. 

Chúng tôi ở công ty đến tận giờ ăn tối. Tiểu Lục gọi tới, thì thào bảo Tông Đại Hoành đang ở bệnh viện, nói chuyện với ông rằng lão muốn tiếp nhật phần bất động sản TrunG An, còn khen Tông Thịnh nữa. Khen tới mức giả tạo. Còn bảo, đây là Tông Thịnh đề nghị lão làm. Là ông bảo Tiểu Lục tìm cách gọi cho Tông Thịnh hỏi thăm ý anh thế nào.  

Tông Thịnh thực sảng khoái liền đáp ứng. 

Chúng tôi ngồi, đang nghĩ xem đi đâu ăn tối thì Ngưu Lực Phàm gọi tới, nói hắn  mới ra khỏi cửa bệnh viện, kêu chúng tôi tới chỗ ăn chờ, hắn có tin tức cho chúng tôi. 

Khi chúng tôi tới nơi thì đã thấy chiếc xe của hắn đậu trước cửa. Vào quán, hắn đang gọi đồ ăn, mặt không có chút thần khí, cả khuôn mặt tối sầm. Phục vụ đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.

Tông Thịnh liền nói: “Hiện tại anh rất muốn đánh tôi nhỉ!” 

Ngưu Lực Phàm xoay xoay chiếc ly trong tay, cúi đầu nói: “Đúng vậy, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bình ga nổ là do ông ấy hay do cậu bật quẹt ga.” 

Trong phòng có một bàn ăn rất lớn, trên bàn có bếp điện từ, có một nồi lẩu. Mà vị trí Ngưu Lực Phàm ngồi là đối diện chúng tôi, cách nhau cái nồi nước lẩu sôi sùng sục. 

Tông Thịnh cười lạnh: “Tôi bật lửa hay lão ta thì có gì khác nhau?” 

Tôi giật mình, như vậy ý anh là có khả năng người khiến bình ga nổ mạnh là Tông Thịnh ư? Hôm nay, khi cảnh sát hỏi cũng có hỏi qua câu này, có vẻ nghi ngờ người châm lửa là TônG Thịnh. 

Anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, nghiêng người sang tôi nói: “Có muốn sang bên kia ngồi cùng hắn không?” 

Tôi kinh ngạc, tôi không thể nghĩ tới là anh sẽ nói vậy, nên vội lắc đầu. Đã đến nước này, dù cho anh có xuống địa ngục thì tôi cũng đi theo. 

Ngưu Lực Phàm nói: “Hôm nay, lúc ở bệnh viện tôi nghe tin là Hạ Lan Lan đã được mẹ đưa tới khoa thân kinh, chứng minh được não cô ta có vấn đề, chuyện cô ta đã làm với Ưu Tuyền cứ thế thôi. Còn...”

Hắn thở hắt ra, vừa lúc có phục vụ mang thức ăn vào, hắn dừng lại không nói tiếp. Có vẻ hắn gọi rất nhiều thức ăn.

Sau đó, hắn vừa gắp đồ ăn cho vào nồi lẩu, vừa nói: “Ông ta chắc cũng chẳng được bao lâu nữa, đã bắt đầu bị nhiễm nặng hơn, nhưng có tỉnh lại một lúc, lúc tỉnh lại nói với y tá là mưu sát. Nhưng khi đó ông ta còn đeo ống thở, cũng chỉ có 1 y tá, nên cũng không dám chắc có phải ông ta nói mưu sát không.”  
 
Chương 354-3


“Khó trách cảnh sát lại tới tìm tôi.” 

“Lúc ấy ở bệnh viện, tôi cũng nghe một cảnh sát nói, nhìn hiện trường thì có vẻ bình ga cũng không gần ông ta lắm, có lẽ là có người cố ý đốt bình ga.” 

“Cho nên anh hoài nghi tôi?” 

“Hiện tại chỉ có cậu!” Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh qua làn khói lẩu nghi ngút, nhưng hắn vẫn bảo tôi: “Bà bầu ăn nhanh đi, những việc này không liên quan tới em.” 

Tông Thịnh gắp cho tôi miếng thịt bò rồi nói: “Vậy, nếu tôi nói với anh, thật sự không phải tôi, anh có tin không?” 

“Em tin!” Tôi vội nói, vô cùng kiên định. 

Tông Thịnh  nghiêng đầu nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi nói: “Anh biết em tin, nhưng em tin cũng vô dụng, phải để cho cảnh sát tin tưởng, làm Ngưu Lực Phàm tin tưởng mới được.” 

Ngưu Lực Phàm không ăn mà chỉ nhìn chúng tôi, một lúc sau mới nói: “Lý trí bảo với tôi, cho dù ông ta bị giết thì cũng là đáng! Ông ta hại mẹ tôi, khi ông ta giả chết, mẹ tôi mới chỉ 30. Vì tôi, vì ông ta, mẹ tôi không tái giá. 

Ông ta cũng hại tôi, khiến bạn học nói tôi là đứa không cha dạy. Họ hàng gia tộc thân thích đều bảo mẹ con tôi là ăn vạ trong nhà chờ cơm. 

Khi đó, tôi còn cảm thấy mình thật đáng thương. Hóa ra, không phải đáng thương mà đáng buồn. Cha ruột mình, vì một trận thế hại người mà bỏ rơi mẹ con mình.  

Nhưng xét trên mặt tình cảm, thì anh em tốt của tôi, người tôi tin tưởng nhất lại là người giết cha tôi. Tông Thịnh, cậu nói tôi phải đối mặt với cậu thế nào đây?” 

"Anh vẫn luôn biết tôi là quỷ thai!” 

“Tôi biết, nhưng biết là một chuyện, đối mặt lại là chuyện khác!” 

Tông Thịnh nhìn tôi, nhắc nhở: “Em ăn đi đã.” sau đó, mới nhìn sang Ngưu Lực Phàm, “Vậy, giờ anh tính sao?” 

Ngưu Lực Phàm nhìn chúng tôi, lúc sau mới nói: “Nếu lần này cậu không  bị cảnh sát moi được chứng cứ gì, không bị bắt thì chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Thẩm Hàm đã tiễn đi rồi, Hạ Lan Lan cũng đã giải quyết xong, nhân tố không xác định nhưng có tính uy hyiếp cao nhất là tiên sinh hai mươi tệ cũng đã giải quyết xong. Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các coi như là nội ứng của chúng ta, chỉ còn Thẩm Kế Ân cùng Lão Bắc, còn có chú của Thẩm Kế Ân.” 

Nếu không phải Ngưu Lực Phàm nói ra, tôi cũng không nghĩ tới chúng tôi đã xử lý được nhiều thứ như vậy. Thẩm Hàm cùng Lan Lan đều điên rồi, lão hai mưoi tệ đã sắp chết rồi. Trần Thần cũng đã chết. Thẩm Kế Ân cùng Lão Bắc hiện tại không thấy người, lão chú của Thẩm gia suốt ngày kè kè vệ sĩ không đụng và được. cứ vậy, chúng tôi thật sự chỉ có thể chờ tới tối tết Nguyên Tiêu. 

Tông Thịnh nghe hắn nói, chân mày cau lại. Tôi cũng nghĩ đến ông cảnh sát già ban nãy.  Tông Thịnh nói ông ta cho thấy là người giỏi điều tra phá án, nếu như thật sự là Tông Thịnh châm lửa thì sao? Liệu ông ta có tìm ra chứng cứ không? 

“Ăn cơm!” Tông Thịnh nói, gắp đồ ăn vào chén cho tôi. Mọi người vội ăn tiếp, đột nhiên anh nói: 

“Lúc đó, nếu không ra tay thì tôi chỉ còn con đường chết. Tôi chưa muốn chết. Tôi còn muốn nhìn thấy mặt con mình, cho nên, tôi xuống tay là chuyện bình thường.”
 
Chương 355-1: Đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành


Ý tứ trong lời Tông Thịnh mọi người đều có thể hiểu, Ngưu Lực Phàm cũng chỉ trầm mặc một lúc sau, liền nói: “Ông chủ, ly này tôi mời!” 

Ngưu lực Phàm có lẽ không muốn trở mặt cùng Tông Thịnh. Lập trường của anh, anh là người thế nào, hắn đều hiểu rõ. Nếu hắn thật sự muốn trở mặt thì  ban nãy đã không nói chuyện như vậy. Bữa cơm này, cũng chỉ coi như do Ngưu lực Phàm hơi khó tiếp thu chuyện Tông Thịnh ra tay với cha mình thôi. 

Ăn cơm xong, chúng tôi về nhà thì nghe bộ phận bất động sản gọi báo đã sửa xong cửa, không tính phí. Khi chúng tôi đi ngang qua phòng an ninh nghe phía sau bảo vệ rì rầm: “Người này, trời tối thế này mà lại mang kính râm a? Vờ soái à? Không biết có thấy đường  lái xe không?!” 

“Đừng nói bậy, đó là tiểu lão bản. Coi chừng lên đĩa đó.” 

Chúng tôi về tới nhà, nhìn trong sân đầy xà bần. Tôi xuống xe cầm theo vài hộp sữa bầu. Những thứ này là Tông Thịnh mua trên đường trở về. Trước giờ tôi không nghĩ người đàn ông như anh lại có thể cẩn thận tới vậy. 

Xuống xe, nhìn anh ôm sữa vào nhà, tôi nhìn theo bóng lưng anh nói: “Tông Thịnh, anh chưa nói cho em biết lần trước anh đã gặp chuyện gì mà bị thương tới vậy. Mắt anh, tới giờ vẫn chưa phục hồi, có bị ảnh hưởng gì không?” 

Tông Thịnh vừa mở cửa vừa nói: “Không có gì hay ho mà kể.” 

"Anh nói đi! Đừng có đem em cách xa anh như vậy, em sẽ suy diễn ra đủ thứ. Em đang mang thai, lỡ rồi em trầm cảm, em sẽ nghĩ đủ thứ trên đời.” 

“Đợt trước không phải có đưa tiền cho em sao? Để em dưỡng thai đó. Hàng ngày đi dạo phố, mua sắm đi. Sắp tới Tết rồi, em coi mua sắm một chút đi.”  

“Liền lần trước anh đưa em còn chưa dùng hết.” 

"Ừ, cứ dùng đi.” 

Tôi đi theo anh vào nhà, đột nhiên phát giác mình đã bị đánh lạc hướng. “này!” tôi kéo áo anh lại. “Em muốn hỏi, lần trước anh làm gì mà bị thương tới mức mắt anh không thể đen lại được.” 

Tông Thịnh thấy tôi không chịu buông tha, mới nói: “Không có gì. Không đi làm việc gì nguy hiểm. Chỉ là anh cùng Huyền Văn các tìm thử coi có pháp khí gì có thể dùng được không. Nhưng dường như Ngưu tiên sinh muốn thử một chút nên không nói với đồ đệ của ông ta về thân phận của bọn anh. Kết quả, bọn anh vì người đó là đồ đệ của ông ta, nên không xuống tay, bị cậu ta dùng pháp khí đả thương.” 

"Sao ông ta lại có thể làm vậy?” Tôi kêu lên, trong suy nghĩ của tôi thì ông chủ Huyền Văn các là người bên phe chúng tôi.  

"Ông ta có thể! Vì thứ bọn anh muốn mượn là pháp bảo trấn tiệm của ông ta. Đồ đó, không phải dùng tiền là có thể mua. Mà ông ta biết, sau khi chúng ta sử dụng thì vật đó sẽ không còn dùng được nữa, chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại ở  bên dưới khách sạn Sa Ân. Nếu chúng ta thất thủ thì ông ta sẽ mất nhiều hơn là được.” 

Tôi không biết phải nói gì. Tôi cũng  biết, dù tôi nói gì đi nữa cũng sẽ không thể thay đổi những việc Tông Thịnh sắp làm. 

Hôm sau, Tông Thịnh đi Ưu Phẩm, công trình vẫn tiếp tục làm việc. Cho dù vất vả, Tông Thịnh cũng sẽ không từ bỏ. Cho dù đêm nguyên tiêu anh không thể khống chế được trận thế ở Sa Ân, thì cũng phải hoàn tất tòa nhà này, dùng kiến trúc để khắc chế đối phương. Thật ra, tôi cũng không lắm, nếu đêm đó Tông Thịnh thắng thật, thì khách sạn Sa Ân có bị sập  hay không. 
 
Chương 355-2


Sáng sớm ngày đó, mẹ đã lên thành phố tìm tôi. Lúc mẹ tới tôi vô cùng bất ngờ, trước giờ mẹ còn chưa tới đây bao giờ, chỉ biết loáng thoáng phương hương mà thôi. Biết mẹ tới, bà cũng gọi kêu mẹ đưa tôi đi khám thai. Trước khi đi, mẹ còn nhìn nhà, nói sau này sẽ đặt giường em bé ở đâu, xem sẽ phơi đồ cho bé ở chỗ nào. 

Hơn 10 giờ, chúng tôi có mặt ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em. Bởi vì bà đã đặt khám bác sỹ xong hết, nên tôi không phải xếp hàng, vừa tới bệnh viện đã có y tá chờ sẵn, đưa chúng tôi đi làm kiểm tra. Một buổi sáng bận rộn, tôi đã làm xong thẻ thai sản. Ngồi trên taxi, tôi nhìn hình chụp siêu âm cái đuôi nhỏ đã có tay chân bé xíu, ngây ngô cười.  

Mẹ tôi cũng cười theo: 

“Giờ khoa học phát triển thích nhỉ. Ngày trước khi mẹ sinh con ra xong y tá đã bế đi mất rồi, cả nhà mình, mẹ lại là người sau cùng nhìn thấy con.” 

“Mẹ, nó thật đáng yêu!” 

“Con của mình mà, nhìn thế nào cũng đều đáng yêu.” 

Taxi ngừng trước cửa văn phòng chỗ Ưu Phẩm theo yêu cầu của tôi, tôi chỉ muốn chạy tới  nơi khoe với Tông Thịnh rằng con của chúng tôi đã lớn rồi, khỏe mạnh lớn thế này rồi, mong anh nhìn thấy mà vui vẻ một chút. Hơn nữa, mẹ cũng nói chút nữa sẽ sang thăm ông, rồi báo kết quả cho bà luôn.  

Xuống xe, tôi vội chạy về hướng công trường bị mẹ tôi kéo lại: “Con đừng có đi công trường. Bảo công nhân vào gọi nó ra đi. Con ngồi bên kia đợi là được rồi.” 

“Mẹ……” 

“Công trường hỗn loạn thế nào, lỡ như con ngã thì sao, đứa bé thế nào. Chuyện có gì thì ai chịu trách nhiệm, ai đền cho nổi chứ.”  

Nhà Tông Thịnh cho tôi rất nhiều tiền, mẹ biết, nếu không mẹ sẽ không nói như vậy. 

Tôi cùng mẹ đi vào văn phòng. Tiểu Mễ, Tiểu Trần đang tụ tập nói chuyện, không thấy cảnh chuyên nghiệp có người trực, khách vào thì chào đón mỉm cười. Không chỉ thế, bọn họ còn có vẻ như đang buôn chuyện gì đó. Tôi gọi: 

“Quản lý, Tiểu Mễ, mấy người tụ tập làm gì đó? Ăn trái cây, qua ăn trái cây em mua đây.” 

Có trái cây ăn, bọn họ cũng không khách khí, Tiểu Mễ đứng cạnh tôi, vừa ăn trái cây vừa nói: “Công trường lại loạn rồi, có một đám người nhà của người ở khu mỏ, không đồng ý với bồi thường nên kéo tới công trường quậy phá, đòi đi lấy thép của công trường trừ nợ.” 

Tôi thấy thật kinh ngạc. Thực ra, chuyện này lúc trước bà và Tông Thịnh có nghĩ tới, nên mới quyết định đưa tiền cho tôi trước, lại còn sang tên nhà cho tôi, bọn họ lo lắng sau khi đền bù nhất định có người không đồng ý, còn đi kiện tụng, sẽ tốn kém. Nhưng mà người trong thôn bọn họ cũng chỉ muốn lấy nhiều hơn một chút, Tông Thịnh lần trước ở thôn, vì việc này đá người, không nghĩ tới bọn họ còn dám đến công trường làm loạn. 

“Thế Tông Thịnh đâu?” 

“Tiểu lão bản hôm nay buổi sáng lại đây, sau đó giữa trưa thì Mặc Phi tới tìm anh ấy, xong rồi anh ấy ra ngoài. Công ty của Mặc Phi đã quyết định thuê một tầng ở chỗ chúng ta, còn giới thiệu thêm hai mối lớn nữa. Mối này lớn, nên Tiểu Trần không tới phiên đi đó.” Tiểu Mễ nói. 

Tôi hiểu rồi, những người trong thôn thấy Tông Thịnh không có ở đây nên mới dám to gan tới vậy. Chỉ cần có người ở công trường báo về người trong thôn, thì bọn họ sẽ nhào tới thôi. 

Lúc này, bên ngoài truyền tiếng máy xe, còn tiếng ồn ào nói chuyện. 
 
Chương 355-3


Tôi xoay người ra khỏi văn phòng, nhìn thấy trước cổng chính công trường có một chiếc xe kiểu xe kéo phân trong thôn, trên xe toàn là thép của công trường. Bên cạnh xe còn có người la to: “Giờ này đừng đi Giang Tân, xe không được qua đó, đi vòng xa chút, qua bên phải, qua Cầu số 4 ấy.” 

Cũng có người từ công trường vọt ra, hô: “Mấy người không thể lấy đồ trong công trường đi vậy được, muốn lấy thì phải báo cho tiểu lão bản đã!” 

Có người gào thét: “Liên quan gì tới mày? Đâu phải của nhà mày đâu? Nhà bọn họ thiếu chúng ta, giờ tiền không còn, ta liền lấy thép gán nợ.” 

Người kia đuổi theo từ trong công trường, tôi nhận ra anh ta, là người được Tông Thịnh đề bạt làm đốc công, còn trẻ, nhưng giờ chân đã bị thương, tay, đầu và mặt đầm đìa máu. 

Chuyện ở công trường, nếu cãi vã cũng không giống như mấy bà thím ở chợ cãi nhau, chỉ động khẩu không động thủ.  

Ở công trường, cãi vã có thể gây ra án mạng luôn. 

Xe còn đang chạy, người đốc công đã chạy ra trước đầu xe chặn lại, anh ta hét to:  

“Mấy người đây là cướp bóc! Là trái pháp luật! Nếu mấy người không dừng tay thì tôi báo cảnh sát. Ở đây có cameras, các ngươi chạy cũng không được!” 

Kẻ gây sự ngẩng đầu nhìn camera trên cổng, lấy một cây gậy trúc đập vào camera rồi nói: “Nhà bọn họ, khu mỏ nhà bọn họ khiến cho anh em tao bị tàn phế, bồi thường chút tiền, bố thí sao? Anh em tao bị gãy chân, vợ nó ôm con bỏ đi. Kiếp sau còn không có ai lo nữa, chút tiền đó, kêu anh em tao chờ chết à? Mày tránh ra, không tao cho xe cán chết mày!” 

Đốc công cuống lên, mồ hôi như tắm, mặt đầy nôn nóng bất an, nhưng vẫn không chịu né qua một bên. Chiếc xe vẫn lừng lững trôi tới. 

Mọi người trong văn phòng cũng khẩn trương tới mức không dám thốt nên lời. Tiểu Mễ đẩy đẩy Tiểu Trần nói: “Quản lý, anh ra đi.”  

"Anh, anh chỉ bán hàng thôi, chuyện ở công trình sao anh quản được!” Tiểu Trần đáp, mặt trắng bệch. 

Tôi cầm mấy tờ kết quả kiểm tra nhét vào tay mẹ, đứng lên, đi ra khỏi phòng đứng bên cạnh người đốc công. 

Tôi biết, công trường này quan trọng với Tông Thịnh thế nào, tối hôm đó, tôi từng cùng anh đứng ở chỗ khu mỏ, hôm nay chỉ có mình tôi, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ số thép này. 

Nếu không, hôm nay nhà này tới cướp đi một xe thép, ngày mai nhà kia tới một xe,ngày sau nữa sẽ có bao nhiêu nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom