Cập nhật mới

Dịch Binh Vương Thần Bí

Chương 1117: Các người làm gì vậy?


Người áo đen dẫn đầu một lần nữa trầm giọng quát lên.

Cục trưởng Vương sau một thoáng hoảng hốt, rốt cuộc cũng định thần lại. Ở đây là Kim Lăng, bất luận những người này có lai lịch như thế nào, tuyệt đối không dám làm loạn. Hơn nữa nhìn trận thế này, đối phương chắc đến từ một ngành đặc biệt. Nếu không, sao có thể có gan làm ra trận thế lớn như thế?

Định thần lại, nhìn những người áo đen đang từng bước ép sát đến, Cục trưởng Vương chậm rãi thả tay mình xuống, sau đó giơ tay ra lệnh với cảnh sát bên cạnh:

- Tất cả mọi người thu lại súng.

- Các người là ai? Tôi là Phó cục trưởng Vương của cục Cảnh sát phía tây thành Kim Lăng.

- Cục phó Vương, xin mang người của anh đi, đừng gây cản trở hành động của chúng tôi.

Người áo đen dẫn đầu cũng không có ý định bỏ qua, giơ súng nói với Phó cục trưởng Vương.

- Các người rốt cuộc thuộc đơn vị nào? Đây là hành động chấp pháp bình thường của chúng tôi.

Cục phó Vương thể hiện thái độ công bằng của mình.

Những người áo đen đầu lĩnh dường như không có ý định quan tâm đến lời nói của y, nhìn thuộc hạ đồn đám cảnh sát sang một bên, liền bước đến trước mặt Giang Khương, chào một tiếng.

- Trưởng ban Giang, Tổ trưởng tổ 1 đội 6 ngoại viện xin báo cáo với anh.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Hắn không biết vị đội trưởng của ngoại viện này, chỉ nhìn đám người Lương thiếu, trầm giọng nói:

- Mau mang những người đó về viện. - Vâng. Vị đội trưởng đáp một tiếng, sau đó xoay người vung tay lên.

Những đội viên ngoại viện lập tức động thủ, đè đám người Lương thiếu xuống đất, sau đó khóa tay lại.

- Các người làm gì? Có biết ba của tôi là ai không? Càn rỡ. Các người...

Không có bất kỳ ai quan tâm đến tiếng quát mắng của vị Lương thiếu, trực tiếp bắt lại. Gã thanh niên quân khu tái xanh nhìn những người trước mặt, một chút cũng không dám giấy dụa. Là con trai của vị đại lão trong quân đội, y biết rất rõ trong quân khu không có người nào như vậy tồn tại. Nhìn trận thế của đối

phương, đúng là không bình thường.

Cho nên, y rất lý trí mà không nói tiếng nào, trực tiếp để đối phương bắt. Dù sao, cho dù y bị bắt, trong nhà cũng sẽ không bỏ mặc mình.

Đám người Cục phó Vương bị gạt sang một bên, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Đám người trước mắt, người nào cũng đăng đăng sát khí, nhìn biểu hiện là đã từng thấy máu, y cũng không dám đảm bảo nếu bọn họ làm nghịch ý đối phương, đối phương thật có nổ súng hay không.

Bên này động tác dứt khoát bắt hết đám người Lương thiếu, sau đó lôi lên trực thăng, ngay cả đám người bị thương, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ, cũng bị khiêng lên trực thăng luôn.

Lúc này mấy người bị thương nằm dưới đất cũng đã tỉnh, bắt đầu giấy dụa.

- Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?

Vị Ngô thiếu tỉnh hồn, tức giận kêu lên.

- Ngô Quân Quân.

Nghe được giọng nói này, Giang Khương liền bước lên, nhàn nhạt nói:

- Để tôi nói với lão gia tử nhà anh một tiếng.

- Anh...

Vị Ngô đại thiếu ngẩn ra, nhìn Giang Khương từ trong bóng tối bước đến, thất thanh kêu lên:

- Giang...Giang Khương.

Giang Khương khế hừ một tiếng, không nói một câu, nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý bảo ngoại viện mang đi.

Ngô Quân Quân bị kéo đi hai bước, trong đầu liền nhớ lại, đầu năm, khi lão gia tử trong nhà âm thầm gọi mấy thanh niên trong nhà về giao phó một số chuyện, y vội vàng kinh hãi quay đầu nhìn Giang Khương, bắt đầu cầu khẩn:

- Giang...Nguyên thiếu, Nguyên thiếu xin tha mạng.

Giang Khương cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò hai người dùng cáng đem y sĩ thực tập bị thương lên trực thăng, đồng thời gật đầu với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay ôm lấy Phan Hiểu Hiểu nắm lấy dây thừng, để trực thăng kéo lên.

Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười, một tay xốc cô gái đang khóc thút thít, một tay nắm sợi dây, gật đầu một cái.
 
Chương 1118: Nhưng không nghỉ ngờ


Chiếc trực thăng biến mất từng cái phía chân trời, chỉ còn lại mười mấy cảnh sát và Phó cục trưởng Vương cộng với quần chúng không rõ chân tướng vây quanh, mắt lom lom nhìn chiếc trực thăng biến mất.

- Giang Khương, hắn là Giang Khương.

Người vây xem rối rít bàn tán với nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn. Hơn một năm qua, kể từ sau trận động đất, Giang Khương đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Tuyệt đại đa số đều chỉ biết bây giờ Giang Khương đã có chức vị không thấp trong quân đội, nhưng không biết tình huống cụ thể của hắn.

'Thậm chí có không ít người cố ý cũng không tra ra được tình trạng của Giang Khương bây giờ. Tất cả đều cho rằng Giang Khương bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Nhưng hơn một trăm quần chúng vây xem đều thấy được cảnh tượng trước mặt, thấy Giang Khương biểu hiện ra quyền thế và bối cảnh khiếp sợ đến cỡ nào.

Chỉ chưa đầy mười phút đã điều động ba chiếc trực thăng chạy đến, khi đối mặt với cảnh sát cường thế của Kim Lăng và đám con ông cháu cha kia đều không sợ hãi chút nào. Thậm chí còn có cảm giác khinh thị. Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh nghĩ.

Nhưng không nghỉ ngờ, tất cả mọi người đều biết, vị anh hùng quốc dân trước mắt chỉ dùng hơn một năm ngắn ngủi bước lên một vị trí mọi người không thể tưởng tượng được.

- Vương cục.

Gã tổ trưởng lĩnh đội chần chừ một chút, sau đó gọi vị Cục phó Vương còn chưa tỉnh hồn lại.

- Thu đội.

Sắc mặt của Cục phó Vương vô cùng khói coi. Tuy nói đối phương cường. thế, ngay cả y cũng không chọc nổi, thậm chí toàn bộ cảnh sát Kim Lăng cũng không chọc nổi, cũng sẽ không có ai vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của y, nhưng cuối cùng vẫn khiến y có cảm giác mất thể diện vô cùng.

- Thu đội.

Đám cảnh sát cũng không có ý dừng lại lâu. Dù sao trước mắt của rất nhiều người, bị người ta đem một đám con ông cháu cha đi mà không làm gì được,

đúng là mất thể diện vô cùng.

Ngồi lên xe, một thuộc hạ nhìn sắc mặt khó coi của Cục phó Vương, do dự một chút rồi thấp giọng nói:

- Vương cục, chuyện này nên...

- Còn nên làm gì nữa? Trực tiếp báo lên sếp trên. Ít nhất chúng ta còn biết đối phương là ai. Nếu Giang Khương có thể cường thế như vậy, ngay cả vị kia cũng không thèm quan tâm, chúng ta có tính là gì chứ?

Cục phó Vương hừ nói:

- Ít ra thì chuyện này không liên quan đến chúng ta.

- Đúng, chuyện này thật đúng không liên quan đến chúng ta.

Thuộc hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.

Tin tức truyền đi rất nhanh. Mấy vị thái tử gia trong tỉnh và một vị thái tử gia ở Bắc Kinh đều bị Giang Khương bắt đi ngay trong thành Kim Lăng, thậm chí còn truyền đến Bắc Kinh.

Vô số người đều bàn tán về chuyện này. Rất nhiều người bày tỏ sự khiếp sợ

đối với quyền thế của một vị anh hùng quốc dân im lặng cả hơn một năm qua như thế.

Những người biết được lai lịch chân chính của Giang Khương, khi nghe tin †ức này cũng chỉ có thể ngầm cười khổ, cảm thấy đồng tình với Ngô lão gia tử, không hiểu sao đứa cháu lại đi chọc tên hung thần như thế.

Nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng đến Giang Khương. Sau khi trở lại Thiên Y Viện, cả gia đình đi tắm rồi đi ngủ.

Những người được mang về cùng với vị y sĩ bị thương, tất cả đều được an bài thỏa đáng.

Nhưng tin chắc là, mấy vị thái tử gia bị mang về hôm nay sẽ không sống được dễ dàng.

Khi Giang Khương đang ăn điểm tâm do Tuyên Tử Nguyệt nấu, liền thấy Diêu Nhất Minh bước vào.

- Tình huống như thế nào rồi? . harry potter fanfic

Đưa tay nhận lấy miếng giấy ăn Tuyên Tử Nguyệt đưa tay, hắn vừa lau miệng vừa hỏi.
 
Chương 1119: Lập tức khẽ cười


- Trưởng ban, y sĩ thực tập Lưu Hiểu Dương đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là khỏi ngay. Sự việc xảy ra khi đó cũng đã được làm rõ. Những người kia cũng đã thừa nhận.

- Ngô Quân Quân thích bạn gái của Lưu Hiểu Dương, nhưng không thu được vào tay. Vừa lúc gặp nhau ở quán ăn khuya, lúc đó y sĩ Lưu Hiểu Dương đang đi vệ sinh, những người này tay chân liền ngứa ngáy, chuẩn bị cưỡng ép mang cô gái kia về, nhưng khi đó y sĩ Lưu bước ra.

- Vì giận dữ, y sĩ Lưu đã ngăn cản, đồng thời bộc phát mâu thuẫn. Đối phương vây công đánh cậu ấy, không nhịn được nên ra tay đánh bị thương mấy người.

Diêu Nhất Minh cẩn thận khai báo lại tình huống một phen.

Giang Khương gật đầu nói:

- Ngoại viện xử lý như thế nào?

- Chủ nhiệm Dư đích thân tra hỏi chuyện này. Bây giờ đã bắt toàn bộ những người có liên quan, chờ ý kiến của anh.

Diêu Nhất Minh chậm rãi đáp.

- Ừm.

Giang Khương cũng không cảm thấy ngoài suy đoán. Nếu biết chuyện có quan đến hắn, Chủ nhiệm Dư Trung Tấn của ngoại viện sẽ đích thân xử lý chuyện

này, xem như nể mặt hắn.

- Cứ tiếp tục giam giữ những người đó.

Giang Khương lạnh lùng nói tiếp:

- Ngoại viện chỉnh sửa lại những tài liệu có liên quan. Nếu có người hỏi thăm, liền báo cáo trực tiếp cho bọn họ.

- Vâng. Diêu Nhất Minh gật đầu một cái, chần chừ một chút rồi nói tiếp:

~ Trưởng ban, Chủ nhiệm Dư còn nói, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, nếu chuyện này có thể xử lý khiêm tốn thì tốt nhất.

Giang Khương cau mày. Hắn tất nhiên biết rõ lời này của Diêu Nhất Minh là có ý gì. Dư Trung Tấn nhắc nhở hắn như vậy, quả thật là vì lo nghĩ cho hắn.

Lập tức khẽ cười:

- Tôi biết rồi, thay tôi cảm ơn Chủ nhiệm Dư, bảo ông ấy cứ dựa theo lời tôi mà xử lý.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh cũng không nhiều lời, sau đó lui ra ngoài.

Tuy nói chuyện này đúng như Chủ nhiệm Dư Trung Tấn đã nói, có thể khiêm tốn xử lý thì tốt nhất. Nhưng nếu ông chủ không để ý, vậy thì không còn chuyện

của mình.

Nhìn Diêu Nhất Minh lui ra ngoài, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự lo lắng:

- Giang Khương, nếu chuyện này cần xử lý khiêm tốn, vậy thì tận lực khiêm tốn đi. Đối với Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương tất nhiên sẽ không tùy ý, múc một

miếng sủi cảo bỏ vào trong chén Tiểu Bảo, cười nói:

- Yên tâm đi, bây giờ anh chỉ mong gây ra một ít chuyện khiến cho có người mượn chuyện này mà nháo lên. Anh là ủy viên Hội Đồng Viện, trong chuyện này vì kiêng ky một số chuyện mà xử lý khiêm tốn, ngược lại tỏ ra quá mức tận lực.

Nói đến đây, Giang Khương lạnh giọng nói:

- Nhưng cho dù là Ủy viên Hội Đồng Viện, tuyệt cũng không dễ dàng buông tha cho những ai xúc phạm Thiên Y Viện. Đây mới chính là mấu chốt.
 
Chương 1120: Nhìn gương mặt tức giận


- Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng lại tùy tiện làm theo ý mình, đúng là quá càn rỡ. Thiên Y Viện chúng ta vừa mới ổn định lại, tại sao lại gây ra chuyện như thế? Chúng ta hoàn toàn có thể tránh được, không cần phải gây ra trận thế lớn, mang người lạ vào trong viện như vậy.

Gương mặt Chu Hạo Bình không nén nổi sự tức giận, nhìn Từ Khải Liễu ngồi sau bàn làm việc, trầm giọng nói:

- Viện trưởng, phiền phức ở đây chính là trong số người bị bắt có cháu trai của Ngô lão ở văn phòng chính phủ. Giang Khương đã vi phạm nguyên tắc không đụng chạm thế tục của Thiên Y Viện chúng ta. Cậu ta đã hoàn toàn làm loạn viện quy.

Nhìn gương mặt tức giận của Chu Hạo Bình, Từ Khải Liễu mỉm cười, sau đó bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới lên tiếng:

- Lão Chu, tôi biết tính tình của ông, không thích nhìn nhất là những người tùy ý. Tôi thật sự hiểu ông đang nói gì.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Chu Hạo Bình chậm rãi gật đầu. Ông ta muốn chính là phản ứng như vậy của Từ Khải Liễu. Nếu không, ông cũng không trong thời điểm mấu chốt này mà đích thân đến tìm Từ Khải Liễu nói chuyện. Trước giờ mọi người đều biết tính cách của ông thẳng thắn, thấy không hợp ý thì sẽ nói ngay. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ông đến đây.

Nếu không, nếu Từ Khải Liễu cho rằng ông ta vì vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà công kích Giang Khương, vậy thì cái mất nhiều hơn cái được.

- Nhưng lão Chu, Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, cậu ấy có quyền nhìn tình huống mà đưa ra biện pháp xử lý tương xứng.

Từ Khải Liễu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Chu Hạo Bình, mỉm cười nói tiếp:

~ Tuy nói lần này cậu ấy xử lý có chút quá khích, nhưng uy nghiêm của Thiên Y Viện không thể đụng chạm. Đối phương đả thương thành viên của viện, hơn nữa còn uy hiếp thành viên khác. Căn cứ vào thân phận của đối phương, Giang Khương làm như vậy cũng đã là nhẹ lắm rồi.

Sắc mặt Chu Hạo Bình hơi biến đổi, nhưng vẫn nói tiếp:

- Viện trưởng, Thiên Y Viện chúng ta vừa mới trải qua đại kiếp. Chuyện lần này liên quan đến giới chính trị của thế tục, nhất định phải thận trọng xử lý, không thể tùy tiện cưỡng ép vận dụng lực lượng như vậy trước mặt người dân bình thường, lại còn đối kháng với cảnh sát, trực tiếp mang đối phương về viện.

- Mặc dù Giang Khương có quyền lợi này, nhưng cậu ấy thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, tất lại càng phải cẩn thận hơn. Bây giờ Kim Lăng đang vô cùng hỗn loạn. Có nhiều lời đồn đã xuất hiện. Hơn nữa, bên phía Bắc Kinh cũng đã nhận được tin tức. Tôi nghĩ Ngô lão cũng không muốn liên lạc với viện ta, chắc hẳn đang chờ câu trả lời của chúng ta.

Từ Khải Liễu gật đầu, đưa tay nâng tách trà lên, lại tùy ý nhấp một ngụm, sau đó ngón tay gõ nhẹ lên bàn, như có điều suy nghĩ, rồi nhìn Chu Hạo Bình, nói:

- Lão Chu, chuyện này cũng không sao. Giang Khương thật ra thì cũng không phải là không tuân theo nguyên tắc. Giới thế tục bên kia cũng không cần nói cái gì. Nếu Giang Khương đang xử lý chuyện này thì cứ để cậu ấy xử lý. Chỉ cần đối phương có vấn đề, về sau nói với bọn họ một tiếng là được. Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nói đến đây, thấy Chu Hạo Bình còn đang muốn lên tiếng, liên đặt tách trà xuống, phát ra một tiếng cạch, trầm giọng nói:

- Lão Chu, tôi đã nói qua, Thiên Y Viện chúng ta không thích phiền toái nhưng cũng không sợ phiền toái. Thân là thành viên của Thiên Y Viện, bảo vệ tôn nghiêm của viện không bị xúc phạm là chức trách của tất cả mọi người. Mà Giang Khương thân là thành viên Hội Đồng Viện, thấy thành viên của viện bị người ta cố ý đả thương, liền lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn mà xử lý. Lúc này lại càng phải lộ ra uy nghiêm của bổn viện, chấn nhiếp kẻ xấu, không để cho người †a nghĩ răng Thiên Y Viện là nơi dễ ăn hiếp.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Nhìn Từ Khải Liễu nói một tràng định luận việc này, ánh mắt Chu Hạo Bình chớp động, trong mắt lóe lên sự không cam lòng nhưng rồi cũng không nói nữa. Ông biết Từ Khải Liễu nói đúng, nhưng chỉ là đứng trên góc độ khác nhau mà thôi.

Tuy nói cách xử lý của Giang Khương có chút vấn đề, nhưng nếu Từ Khải Liễu không có ý kiến, Chu Hạo Bình cũng chỉ có thể hậm hực lui ra ngoài. Nếu còn đứng đó mà tranh cãi, ngược lại mới không ổn.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt Chu Hạo Bình nhanh chóng trở nên phiền muộn. Vốn tưởng rằng với tính cách ngay thẳng của Từ Khải Liễu, khi nhắc đến hành động tùy ý của Giang Khương, nhất định sẽ được Từ Khải Liễu đồng ý, nhưng không nghĩ đến, suy nghĩ và hành động của Từ Khải Liễu không giống như trước kia. Xem ra, sự kiện phản bội lần trước đã khiến cho suy nghĩ của Từ Khải Liễu có không ít thay đổi.

- Thất sách, thất sách.

Chu Hạo Bình thở dài. Sớm biết như vậy đã không nên đến đây.

- Lão Chu, như thế nào rồi?

Nhìn sắc mặt phiền muộn của Chu Hạo Bình, y sư Ngô cũng kinh hãi, thầm nghĩ:

- Chẳng lế không có tác dụng? Trong lúc y sư Ngô đang kinh nghị, liền thấy Chu Hạo Bình lắc đầu.

Chu Hạo Bình bước ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng không bao lâu, tin tức đã truyền ra ngoài.

Tuy không biết tình huống cụ thể, nhưng nghe có người thấy y sư Chu bước ra từ phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt vô cùng khó coi, La Thiên Minh liền thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hớn hở.

Còn Lưu Mộc Dương nghe xong chuyện này, cũng dở khóc dở cười.

Ngược lại, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc nghe xong, liền nhìn nhau rồi phá lên cười.

- Tính tình của lão Chu quá nôn nóng rồi. Vu Phượng Minh lắc đầu, nói. Lưu Thiên Phúc cũng khẽ mỉm cười:

- Đúng là có chút nóng vội. Nếu là tôi, tôi sẽ chờ thêm hai ngày nữa, xem tình huống như thế nào rồi mới đi.

- Sao mà phải chờ hai ngày chứ? Tuyển chọn sắp bắt đầu rồi. Đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng không chờ kịp.

Vu Phượng Minh nói: - Nhưng Giang Khương chỉ với hai mươi mấy tuổi đã đi được đến bước này, sao có thể tùy tiện lộ ra cái đuôi cho người ta nắm chứ. Qua hai ngày nữa thì sẽ

biết. Haiz, lão Chu đúng là quá nôn nóng rồi.

- Trưởng ban, tôi vừa mới nghe nói y sư Chu từ trong phòng làm việc của Viện trưởng bước ra, sắc mặt không được tốt lắm.
 
Chương 1121: Anh dự liệu đúng là như thần


Diêu Nhất Minh bước vào phòng Giang Khương, nhìn Giang Khương đang chơi với Tiểu Bảo, liền vui vẻ nói:

- Anh dự liệu đúng là như thần. - Thấy chưa? Lão Chu đúng là rất nóng vội.

Giang Khương mỉm cười, sau đó đưa Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt, rồi nhìn Diêu Nhất Minh, nói:

- Tình huống ngoại viện như thế nào rồi? Nghe Giang Khương hỏi, Diêu Nhất Minh vội vàng hắng giọng:

- Ngoại viện đã chỉnh sửa nội dung, xác thật không bỏ sót chỉ tiết nào, bây giờ đang đợi chỉ thị của anh.

- Tôi cũng không có chỉ thị gì. Cứ dựa theo quy định mà xử lý đi. Những công việc xử lý sẽ do bổn viện trực tiếp tiến hành, gửi một bản nội dung đến phòng làm việc ở Bắc Kinh, bảo bọn họ thông báo cho nhân viên các ngành có liên quan.

Giang Khương bình tĩnh nói: - Nếu có ai nghi ngờ, cứ bảo bọn họ gọi điện đến bổn viện để kháng nghị. - Ngoài ra, anh thay tôi đi thăm vị y sĩ thực tập kia một chút, để cậu ta yên

tâm. Trong chuyện lần này không phải cậu ta gây ra, nội viện cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu ta.

Nghe Giang Khương lãnh đạm nói, Diêu Nhất Minh vội vàng đáp một câu rồi rời đi, đến nội viện truyền đạt chỉ thị.

Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Khi Giang Khương mới đến Thiên Y Viện, phần lớn thời điểm đều rất khiêm tốn. Trừ khi đối mặt với cựu Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Chu Thế. Dương thì mới cường thế phản kích, nhưng bây giờ Giang Khương xử lý các vấn đề đã mạnh hơn trước rất nhiều, không còn bị hạn chế hay cẩn thận như trước kia nữa.

Tình huống khôi phục của vị y sĩ thực tập kia rất tốt. Sau khi được giải phẫu, mặc dù vẫn còn chưa thể xuống giường, nhưng những chỗ khác cũng không có gì đáng ngại.

Trong căn phòng sạch sẽ, không hề có bất kỳ mùi lạ nào, cô gái nhìn chàng thanh niên đang nằm trên giường bệnh, gương mặt xinh xắn hiện lên sự lo lắng

và khẩn trương.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Nghe tiếng gõ cửa, cô gái liền khẩn trương đứng dậy, sau đó liền nhìn thấy một thanh niên mỉm cười bước vào.

Nhìn người thanh niên này không mặc áo blouse trắng như những người khác, cô gái cố nặn ra nụ cười, nhưng nhìn ra được, khi cô đối mặt với người thanh niên xa lạ này, rõ ràng có chút khẩn trương.

- Cậu ấy còn chưa tỉnh sao?

Diêu Nhất Minh nhìn y sĩ thực tập trên giường, thấp giọng hỏi.

- Vâng, còn chưa tỉnh lại ạ.

Cô gái lo lắng nói.

- Ừm.

Diêu Nhất Minh gật đầu, sau đó nhìn cô gái đang căng thẳng trước mặt, chậm rãi trấn an:

- 0ô tên Lâm Mỹ Ny phải không?. truyện xuyên nhanh

- Vâng, tôi tên Lâm Mỹ Ny.

Nhìn chàng thanh niên chưa hề gặp qua lại biết tên mình, trong lòng Lâm Mỹ Ny lại càng thêm kinh ngạc và khẩn trương, vội vàng gật đầu đáp.

- Cô không cần khẩn trương. Tôi là đồng nghiệp của Lý Minh. Nơi này được xem là nhà của chúng tôi. Cho nên cô không cần lo lắng chuyện gì. Nếu như có gì cần, cô cứ bấm chuông, người của chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô.

- Cảm ơn.

Nghe đối phương nói, trong lòng Lâm Mỹ Ny yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn còn khẩn trương.

- Ừ.

Diêu Nhất Minh gật đầu, sau đó quay sang nhìn vị y sĩ thực tập đang nằm trên giường, cười nói:

- Lý Minh hẳn sẽ rất nhanh tỉnh lại. Cô không cần lo lắng đâu. Chờ cậu ấy tỉnh lại, cô nói với cậu ấy rằng, Trưởng ban Giang nhờ tôi chuyển lời, bảo cậu ấy yên tâm nghỉ ngơi. Chuyện lần này, Trưởng ban Giang đã yêu cầu ngoại viện điều tra rõ ràng, trong viện sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của cậu ấy. Hơn nữa sẽ tiến hành trừng phạt nghiêm khắc những người có liên quan.

- Sau này cô cũng đừng lo lắng nữa, không ai dám quấy rầy cô nữa đâu.

Nhìn người thanh niên tự xưng là thư ký của Trưởng ban Giang bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Mỹ Ny còn chưa kịp phản ứng, nhưng rồi lại có chút hối hận vừa rồi sao không hỏi đối phương đây rốt cuộc là nơi nào? Mặc dù đối phương nói đây là nhà của Lý Minh, nhưng nhà là như vậy sao? Nơi này ngược lại giống như căn cứ nghiên cứu của quân đội trong mấy bộ phim điện ảnh thì đúng hơn.

Trong lúc cô gái còn đang suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng rên nhỏ. - A, Lý Minh, anh tỉnh rồi sao?

Nghe tiếng kêu quen thuộc, gương mặt cô gái bỗng chốc vui vẻ, nhào đến giường Lý Minh.

- Ừm, anh tỉnh rồi, em không cần lo lắng.

Nhìn chung quanh, xác nhận mình đang ở trong viện, Lý Minh mỉm cười, đưa †ay vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của bạn gái, cười nói:

- Ở đây, chúng ta sẽ không sao đâu. Không ai dám làm gì chúng ta. - Vâng, vâng.

Lâm Mỹ Ny liên tục gật đầu, liền nhớ đến người tên là Diêu Nhất Minh kia nói, liền vội vàng lên tiếng:

- Lý Minh, vừa rồi có người tên Diêu Nhất Minh đến đây đấy.

- Cái gì? Thư ký Diêu? Anh ấy nói gì?

Nghe Lâm Mỹ Ny nói, Lý Minh có chút khẩn trương, vội vàng hỏi.
 
Chương 1122: Gương mặt người thanh niên


- Anh ấy nói là được Trưởng ban Giang ủy thác đến thăm anh, nói Trưởng ban Giang gì đó bảo anh không cần lo lắng. Nội viện đã điều tra xong nguyên nhân, sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, và sẽ xử phạt những người có liên quan.

Lâm Mỹ Ny nhớ lại lời đối phương nói, tiếp tục hưng phấn:

- Đúng rồi, anh ấy còn bảo em không cần lo lắng, sau này tuyệt đối không còn ai dám quấy rầy em nữa.

- Sao? Thật chứ? Anh ấy nói nội viện sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh?

Nghe xong lời này, Lý Minh cũng có chút hưng phấn.

Từ nhỏ đã lớn lên trong viện, y tất nhiên biết rõ quy định của viện. Y đánh bị thương người ta bên ngoài, tuy nói là có nguyên nhân, nhưng bất kể thế nào cũng là y động thủ trước, đã trái với quy định. Hơn nữa lai lịch của đối phương không nhỏ. Nhớ đến nội quy nghiêm khắc của viện, trong lòng liền cảm thấy khẩn trương, nhưng bây giờ nghe nói sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, làm sao. mà không hưng phấn chứ?

- Vâng, vị thư ký Diêu đó nói rất rõ ràng. Anh ấy nói Trưởng ban Giang đã nói, nội viện sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh.

Nhìn bạn trai của mình như vậy, Lâm Mỹ Ny vội vàng gật đầu xác nhận. - Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.

Thấy bạn gái xác nhận, Lý Minh nói liên tục.

Nhìn bạn trai kích động như vậy, Lâm Mỹ Ny vội vàng nói:

- Này, anh đừng kích động như thế. Anh vừa mới giải phẫu xong, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, kẻo động đến vết thương.

- Ừm, không sao, không sao đâu, sẽ không có vấn đề gì đâu. Lý Minh vui vẻ cười nói:

- Anh còn lo lắng nội viện sẽ phạt anh. Bây giờ Trưởng ban Giang đã nói như vậy, anh không còn lo lắng nữa.

Nghe bạn trai cứ một mực nhắc đến nội viện, hơn nữa ở đây không giống bệnh viện, Lâm Mỹ Ny chần chừ một chút rồi cẩn thận hỏi:

- Lý Minh, ở đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao vị thư ký Diêu kia lại nói đây là nhà của anh?

- Ở đây chính là nhà của anh.

Lý Minh do dự một chút, nhớ đến nếu Trưởng ban Giang đã mang bạn gái của mình đến đây, như vậy cũng không cần lừa gạt nữa, liền trìu mến nhìn cô, nói:

- Ny, trước đây anh không nói cho em biết bởi vì nơi này của anh có quy định nghiêm ngặt, không thể tiết lộ ra cho những người không phải là thành viên của bổn viện. Mong em tha thứ cho anh.

- Bây giờ, nếu em đã vào đây, để anh nói thật cho em biết.

Sau đó phấn khích giải thích toàn bộ tình huống trong viện cho cô gái nghe.

Lâm Mỹ Ny mở to mắt, nhìn bạn trai ánh mắt tràn đầy hưng phấn nói cho. mình nghe, không khỏi tò mò hỏi tới hỏi lui.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ, sau đó một đám thanh niên thiếu nữ tràn vào.

- Lý Minh, nghe nói cậu bị thương? Không sao chứ? Nhìn tinh thần Lý Minh không tệ, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. - Không sao, không sao. Đã phẫu thuật rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.

Nhìn những người bạn thân thiết, nhìn bọn họ lo lắng như vậy, Lý Minh cảm động nói.

- Ừm, không sao là tốt rồi. Nghe nói cậu thiếu chút nữa không về được, là Trưởng ban Giang tự mình ra mặt, tiểu tử cậu đúng là vận khí tốt.

Một người cao lớn nhìn Lý Minh, thở dài nói.

- Đúng vậy, nếu không phải vừa lúc gặp Trưởng ban Giang, chắc hẳn tôi đã không còn mạng để về.

Nói đến đây, Lý Minh nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.

- Bất kể thế nào, không sao là tốt rồi. Nghe nói bối cảnh của đối phương rất mạnh. Nếu cậu xảy ra chuyện, cho dù chúng tôi muốn giúp cậu cũng không có biện pháp. Chỉ có thể chờ nội viện ra mặt.

Gương mặt người thanh niên kia nhìn Lý Minh, xúc động nói:

- Nhưng tiểu tử cậu cũng thật là. Quy định nội viện nghiêm như vậy, cậu còn dám nặng tay với người ngoài. Lúc này chỉ sợ xử phạt sẽ không nhẹ.

- Đúng, nhưng nếu cậu bị thương, nội viện tổng cũng phải suy tính tình huống của cậu một chút, hẳn sẽ không xử phạt quá nặng.

Một cô gái bên cạnh trấn an. - Đào Cường, Dương Lâm, hai người không cần lo lắng. Vừa nãy thư ký Diêu

có đến, nói Trưởng ban Giang bảo tôi yên tâm, nội viện sẽ không truy cứu trách nhiệm của tôi.

Nhìn những người bạn lo lắng cho mình, Lý Minh vội vàng nói:

- Nhưng mấy tên đáng chết kia, lần này chắc hẳn đã xui xẻo rồi. Trưởng ban Giang sẽ không bỏ qua cho họ đâu.

- Thật sao? Trưởng ban Giang thật nói như vậy sao? Quá tốt rồi.

Nghe Lý Minh nói, tất cả đều hưng phấn.

Người tên Đào Cường liền thở dài:

- Cũng là Trưởng ban Giang tốt. Mặc dù anh ấy chỉ lớn hơn chúng ta vài tuổi, nhưng đối với những y sĩ thực tập như chúng ta rất tốt, cái gì cũng nguyện ý ra mặt vì chúng ta, bảo vệ cho chúng ta.

- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là Trưởng ban Giang quan tâm chúng ta nhất. Nghe xong, mọi người rốt rít gật đầu.
 
Chương 1123: Thấy tình huống như vậy


Giang Khương biểu hiện ra cường thế, trong mắt một nhóm người là đáng khen, kết hợp với sự kiện phản bội lần trước, chèo chống mọi loại nguy cơ, khiến cho những người đang lo lắng phải tán thành.

Ngoại trừ một phần nhỏ người ra, phần lớn thành viên Thiên Y Viện, thậm chí rất nhiều lão y sư, trong lòng cũng bày tỏ sự hài lòng với hành động bảo vệ thành viên Thiên Y Viện của hắn, cho là lãnh đạo cao cấp của Thiên Y Viện thì phải có biểu hiện cường thế như thế.

Có điều Giang Khương không nghĩ đến, hắn xử lý lần này lại nhận được không ít ủng hội của thế hệ trẻ trong Thiên Y Viện.

Thấy tình huống như vậy, Chu Hạo Bình nghe xong báo cáo, sắc mặt có chút khó coi. Tuyển chọn Ủy viên thường vụ Thiên Y Viện cũng không chỉ đơn thuần các thành viên Hội Đồng Viện quyết định. Sự tán thành của một số trung tầng khác cũng rất quan trọng. Hơn nữa, trong thời điểm tuyển chọn, Hội Đồng Viện sẽ trưng cầu ý kiến toàn viện. Mặc dù không quá có tác dụng mấu chốt, nhưng vẫn rất được Hội Đồng Viện coi trọng.

Dù sao, Hội Đồng Viện cũng không thể chọn ra một Ủy viên thường vụ không: được lòng toàn viện.

- Lão Chu, hướng gió hai ngày qua có chút không tốt.

Sắc mặt Ngô y sư có chút phiền muộn. Từ sau cái lần lên tiếng ủng hộ Ngô y sư đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, đã hoàn toàn đứng về phía ông.

Bây giờ hướng gió đột nhiên thay đổi, ông dĩ nhiên là không cao hứng nổi rồi.

Sắc mặt Chu Hạo Bình cũng có chút khó coi, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:

- Ban đẩu tôi quả thật có chút khinh thường chuyện này, thậm chí còn định lấy chuyện này ra tố cáo với Hội Đồng Viện. Xem ra mình đã nhìn lầm rồi.

- Đúng vậy, chúng ta cũng nhìn lầm rồi. Không nghĩ đến tâm cơ của Giang Khương lại cao như thế.

Ngô y sư gật đầu nói:

- Bị Giang Khương chiếm tiên cơ, chúng ta nhất định phải thận trọng nghĩ biện pháp tiến thêm một bước. Nếu đợi đến lúc bắt đầu tuyển chọn mới hành động thì sẽ bị rớt lại phía sau mất.

Nghe Ngô y sư nói, Chu Hạo Bình im lặng một hồi rồi nói:

- Xem ra chúng ta phải chạy đằng kia thôi.

Ánh mắt Ngô y sư sáng lên, sau đó gật đầu:

- Nếu còn không chạy, đến lúc đó chỉ sợ không còn cơ hội gì nữa.

Mùng 7 tháng Giêng, Hội Đồng Viện triển khai cuộc họp đầu năm. Toàn bộ công việc của Thiên Y Viện từ trạng thái nghỉ phép chuyển sang trạng thái bình thường.

Sau khi sắp xếp một số công việc cho toàn viện xong, Từ Khải Liễu nhìn mọi người, nói:

- Được rồi, các vị. Một năm mới đã bắt đầu, tất cả thành viên Hội Đồng Viện chúng ta cũng đã trở lại trạng thái bình thường, chuẩn bị một năm công tác.

- Chuyện quan trọng nhất của năm nay là có liên quan đến việc tuyển chọn Ủy viên thường vụ và ủy viên bình thường Hội Đồng Viện. Vấn đề này cũng đã được chính thức công bố vào cuối năm ngoái. Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành tuyển chọn, sớm giúp cho Hội Đồng Viện khôi phục trạng thái như ngày nào. Xin mọi người nghiêm túc tiến hành thảo luận và nghiên cứu, mau sớm xác nhận người được chọn.

Nghe xong, mọi người nhìn nhau rồi gật đầu. Dù sao Hội Đồng Viện vẫn còn thiếu mấy thành viên, nếu còn không mau chọn ra, trong lòng mọi người giống như vẫn còn tảng đá treo đó. Chuyện trọng đại, chỉ có sau khi xác định thành viên rồi, tất cả mọi người mới có thể hoàn toàn bình tĩnh tiến hành công việc.

- Được rồi, liên quan đến ủy viên Hội Đồng Viện, không biết Trưởng ban Lưu nhận được tình huống có liên quan như thế nào?

Dứt lời, Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn Lưu Mộc Dương. Lưu Mộc Dương khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Liên quan đến danh sách Ủy viên Hội Đồng Viện, nội viện tạm thời chưa có ý kiến gì đặc biệt. Xem ra chúng ta có thể tiến hành bàn luận và biểu quyết những vị đồng chí này.

- Ừm, vậy là tốt rồi. Xem ra những thành viên mà mọi người chọn vẫn rất phù hợp.

Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, hỏi tiếp:

- Còn tình huống liên quan đến tuyển chọn Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện thì sao? Không có ý kiến gì đặc biệt chứ?

Nghe Từ Khải Liễu hỏi, biểu hiện của Lưu Mộc Dương thoáng nghiêm túc lại, nói:

- Liên quan đến hai vị được đề cử là Ủy viên, y sư Chu Hạo Bình và Ủy viên Giang Khương, phần lớn đều được đánh giá khá tốt. Nhưng ở chỗ tôi lại nhận được một số ý kiến đặc biệt, cho nên tôi xin hướng Hội Đồng Viện báo cáo một chút.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, sắc mặt mọi người hơi biến đổi. Nếu Lưu Mộc. Dương đã nói như vậy, chính là đại diện cho việc tuyển chọn nhận được ý kiến

bất đồng.

- Được, nếu ban Giám sát nhận được ý kiến khác nhau như vậy, xin Trưởng ban Lưu cứ nói ra. Có‎ gì‎ ho𝘵?‎ Chọ𝘵‎ 𝘵hử‎ 𝘵rang‎ {‎ 𝘵ru𝓂𝘵ru𝗒𝙚n.𝖵N‎ ‎ }

Vẻ mặt Từ Khải Liễu cũng nghiêm lại, trầm giọng nói.

- Liên quan đến việc tuyển chọn Ủy viên thường vụ, trong lúc ban Giám sát đang trưng cầu ý kiến, liền nhận được một số ý kiến đặc biệt của một số y sư.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng quét mắt một vòng nhìn mọi người, sau đó trầm giọng nói:

- Ý kiến này chủ yếu nhằm vào Ủy viên Giang Khương.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, sắc mặt mọi người lại thay đổi lần nữa, sau đó chuyển sang nhìn Giang Khương đang ngồi một bên.

Nhưng Giang Khương dường như cũng không có phản ứng gì quá lớn đối với tin tức này, gương mặt vẫn dửng dưng, chỉ là hơi tò mò một chút.

- Có một số y sư cho rằng, cấp bậc chuyên chức của Ủy viên Giang Khương quá thấp, không quá thích hợp với kiện tuyển chọn Ủy viên thường vụ.

Lưu Mộc Dương nói. Lưu Mộc Dương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đúng vậy, chức vụ chuyên chức của Giang Khương đúng là quá thấp, thậm chí còn chưa phải là y sư, chỉ là y sĩ nhất phẩm. Nếu là trước kia, Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện đều là Thiên y sư. Tuy nói lần này là có nguyên nhân, cho nên hạ thấp tiêu chuẩn một chút, nhưng bây giờ Giang Khương vẫn chỉ là một y sĩ nhất phẩm, đúng là khó nói. Có người lên tiếng ý kiến như vậy cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua, trong đó cũng còn có ý. Nếu Giang Khương vì chuyện này mà bị đánh lui, như vậy chỉ còn lại một thành viên duy nhất là Chu Hạo Bình, liền có thể tấn cấp làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện ngay lập tức.
 
Chương 1124: Suy nghĩ đến đây


Nghe được tin tức này, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Chu Hạo Bình, có hoài nghi, cũng có hâm mộ.

Nhưng gương mặt Chu Hạo Bình vẫn rất bình thường, không nhìn ra được điều gì.

La Thiên Minh chậm rãi cau mày, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Bình một cái. Chuyện này ông có bảy tám phần nắm chắc là do Chu Hạo Bình làm ra. Hai người tranh nhau chức Ủy viên thường vụ, nếu Chu Hạo Bình không kiếm chuyện gây rắc rối thì mới là kỳ quái.

Hơn nữa, sự thiếu sót này đối với Giang Khương đúng là tương đối trí mạng. Thật ra La y sư đã sớm nghĩ đến sẽ có người tấn công vào điểm này.

Suy nghĩ đến đây, La Thiên Minh liền lo lắng quay sang nhìn Giang Khương. Rõ ràng, chuyện này đối với Giang Khương có ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng La y sư một chút cũng không nhìn ra được sự lo lắng của Giang Khương, gương mặt hắn vẫn rất ổn định, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, trong lòng liền thầm than. Tại sao đệ tử của ông lại trấn định như vậy? Đây không phải là vấn đề nhỏ.

Cũng không ngoài suy đoán, nhìn tất cả mọi người im lặng, ánh mắt Lưu Mộc Dương lóe lên, sau đó nhìn Từ Khải Liễu, hỏi:

- Viện trưởng, không biết ý kiến của người như thế nào?

Gương mặt Từ Khải Liễu vẫn rất trầm tĩnh, nghe Lưu Mộc Dương hỏi, liền nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói:

- Đối với chuyện này, mọi người nên nêu lên ý kiến của mình trước.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người thoáng yên lặng, sau đó nhìn La Thiên Minh. La Thiên Minh trước giờ đều vì đệ tử của mình mà tận lực. Tuy Chu Hạo Bình sẽ giơ hai tay hai chân để đồng ý chuyện này, nhưng tuyệt đối không phải là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ. Cho nên, người phát biểu ý kiến đầu tiên chính là La Thiên Minh.

Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người, mặc dù trong lòng La Thiên Minh rất lo lắng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói:

- Cho dù chức nghiệp của Giang Khương thấp một chút, nhưng bất kể thế nào, Giang Khương còn là một Luyện đan sư cao cấp. Xét về chức nghiệp thì đã là cấp bậc cao nhất. Cho nên, vấn đề chức nghiệp ngược lại không hề hạn chế được Giang Khương.

Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc nhìn nhau, đều chậm rãi gật đầu. Đối với điều này, bọn họ tất nhiên là tán đồng. Cả hai đều xuất thân là Luyện đan sư, tuy nói bản thân cả hai là y sư nhất phẩm, nhưng đối với bọn họ mà nói, bọn họ càng coi trọng hơn cấp bậc luyện đan sư. Dù sao trong toàn bộ Thiên Y Viện, y sư nhất phẩm có đến mười người, nhưng Luyện đan sư cao cấp chỉ có bốn năm người.

Hơn nữa, Luyện đan sư so với y sĩ, đối với Thiên Y Viện mà nói thì quan trọng hơn.

Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu cũng chậm rãi gật đầu, không thể không đồng ý La Thiên Minh nói rất có lý.


Chu Hạo Bình tất nhiên là cũng chú ý đến động tác của Từ Khải Liễu, liền nhẹ nhàng chớp mắt. Ngô y sư bên cạnh nhìn thấy, chân mày liền cau lại, biết bây giờ ông phải lên tiếng. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, một sát chiêu như thế sẽ bị La Thiên Minh hóa giải dễ dàng.

- Lão La, tôi cảm thấy chuyện này không thể khinh thường. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trước giờ đều do Thiên y sư đảm nhiệm, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt nên cần tuyển chọn lại.

Theo như lời Trưởng ban Lưu nói, chức nghiệp của Giang Khương đúng là quá thấp.

- Tuy nói Luyện đan sư cao cấp đã là chức nghiệp cao cấp nhất, nhưng dù sao nó cũng không phải là chức nghiệp chuyên dụng.

Cho nên, tôi cảm thấy ông nói như vậy là chưa được ổn thỏa.

Ngô y sư mỉm cười nhìn La Thiên Minh, giống như không phải bài xích ý kiến của đối phương mà chỉ là đang nói chuyện phiếm.

- Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên Hội Đồng Viện đã là phá lệ lắm rồi, nhưng đây là Ủy viên thường vụ, cũng không thể quá tùy ý. Gần trăm năm qua, chưa có thành viên nào dưới y sư nhị phẩm đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ, chứ đừng nói chỉ là y sĩ.

Nói đến đây, Ngô y sư cố nở nụ cười, nói: - Nếu truyền đi, chỉ sợ sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Nghe Ngô y sư nói xong, ánh mắt Chu Hạo Bình lóe lên sự hài lòng. Lão Ngô này đúng là tận lực. Nếu lần này ông có thể leo lên vị trí Ủy viên thường vụ, lão Ngô nhất định sẽ có công đầu.

- Lão Ngô, cũng không thể nói như vậy được.
 
Chương 1125: Cả đời người có mấy cái hai chục năm chứ?


Vu Phượng Minh bên cạnh nhìn thấy biểu hiện âm u của La Thiên Minh, liền lên tiếng:

- Chức cấp Luyện đan sư cao cấp của chúng tôi, xét bên trong nội viện cũng được xem là cao nhất, làm sao không thể được xem là tiêu chuẩn đánh giá. Hơn nữa Giang Khương còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tất nhiên phải là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Tôi cảm thấy chúng ta không nên dùng tình huống như vậy để cân nhắc chuyện này. Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể, hơn nữa còn có tư cách.

Vu Phượng Minh vừa nói xong, các y sư bên cạnh cũng khế gật đầu.

Nếu không phải tuổi tác của Giang Khương quá nhỏ, bằng không, với thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh cùng với việc hắn có thể luyện chế nhiều đan dược siêu phẩm, đã sớm ngồi vào vị trí Ủy viên thường vụ rồi. Hơn nữa thứ hạng còn không quá thấp.

- Lão Vu, liên quan đến điều này, tôi ngược lại có chút ý kiến khác.

Một mực im lặng, rốt cuộc Chu Hạo Bình đã xuất thủ.

Chỉ thấy ông cười nói:

- Liên quan đến việc Giang Khương có thể đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ hay không, tôi đồng ý là cậu ấy có tư cách này.

Lời Chu Hạo Bình vừa nói ra, tất cả đều sững sờ, không hiểu Chu Hạo. Bình đang có ý gì? Tại sao ông ta lại giúp Giang Khương nói chuyện?

Dĩ nhiên mọi người cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức bật cười. Chu Hạo Bình dĩ nhiên sẽ không vì Giang Khương mà lên tiếng, lời nói phía sau tất sẽ có ý khác.

Đúng như dự đoán, Chu Hạo Bình ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng tôi cho là, tư cách này của Giang Khương là về sau mà không phải bây giờ. Tôi tin rằng, với năng lực của Giang Khương, năm mười năm sau, trải qua rèn luyện đầy đủ và tấn cấp, đến lúc đó trở thành y sư nhất phẩm, nhị phẩm, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí này.

- Còn bây giờ, tôi cảm thấy cậu ấy nên trui rèn thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó danh chính ngôn thuận, mọi người cũng sẽ không có ai ý kiến.

Nghe Chu Hạo Bình nói, mọi người không nhịn được mà cảm thấy dao. động. Lão Chu nói đúng là một giọt nước không lọt. Hơn nữa, với tình huống của Giang Khương bây giờ, năm mười năm sau sẽ còn lên cấp nữa. Dù sao Giang Khương cũng vẫn còn rất trẻ. Năm mười năm sau, Giang Khương còn chưa đến bốn mươi, nghe qua cũng rất có lý.

Nhưng mọi người đều có thể nghe ra được ý khác. Sau này Giang Khương còn có cơ hội, nhưng lão Chu ông không nhất định sẽ còn cơ hội nữa.

Là đồng nghiệp nhiều năm, ít nhiều cũng phải cố ky nhau một chút, chiếu cố nhau một chút mới được.

Hơn nữa, nói đến mức này rồi, chỉ sợ mọi người trừ La Thiên Minh, không có ai là không biết xấu hổ, đi trợ uy cho Giang Khương nữa.


Sắc mặt La Thiên Minh đúng là rất khó coi, trong lòng mắng Chu Hạo. Bình vô sỉ, ngay cả thủ đoạn như vậy mà cũng dùng đến.

Nhưng La y sư lại không cách nào mắng ra miệng. Dù sao Chu Hạo Bình nói quả thật rất có đạo lý. Với tuổi tác của Giang Khương, chậm lại năm mười năm dĩ nhiên là không thành vấn đề. Chẳng qua La Thiên Minh không muốn Giang Khương bỏ qua cơ hội lần này. Nếu Giang Khương lên được vị trí đó, chức Viện trưởng sau này tám chín phần sẽ thuộc về Giang Khương.

Nhưng nếu bảo Giang Khương chậm lại năm mười năm, không nói đến Giang Khương lãng phí mấy năm này, ngay cả cơ hội tiếp nhận chức Viện trưởng sẽ giảm đi năm phần. Hơn nữa, cho dù có cơ hội lên làm Viện trưởng, đến lúc đó Giang Khương ít nhất cũng bị muộn mất hai chục năm, thậm chí là ba chục năm mới có cơ hội này.

Cả đời người có mấy cái hai chục năm chứ?

Đến lúc này, La Thiên Minh liền cắn răng. Vì đệ tử của ông, cũng chỉ có thể đánh bạc một phen, trở mặt với Chu Hạo Bình mà thôi.

Nhưng trong lúc ông đang sắp xếp lại lời nói, chuẩn bị lên tiếng, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười sang sảng.

- Lời này của Chu y sư đúng là có mấy phần đạo lý.

Nghe giọng nói này vang lên, tất cả đều sửng sốt. Giang Khương đối mặt với công kích của Chu Hạo Bình, một chút tức giận cũng không có. Hơn nữa còn tán dương đối phương, tiểu tử này rốt cuộc là có ý gì?

Chẳng lẽ bị mấy câu của Chu Hạo Bình đánh động, định đem cơ hội này nhường lại cho Chu Hạo Bình sao?

Không chỉ mọi người nghĩ vậy, ngay cả Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng lộ ra vẻ nghỉ hoặc nhìn Giang Khương.

Còn Chu Hạo Bình và Ngô y sư thì nhướng mày. Bọn họ dĩ nhiên biết Giang Khương tuyệt đối không phải là người dễ đối phó. Chẳng qua không biết tiểu tử này đang dùng chiêu gì, trong lòng căng thẳng, vểnh lỗ tai lên nghe Giang Khương nói, tùy thời phản kích lời nói của Giang Khương.
 
Chương 1126: Quả thật là như vậy


- Chức nghiệp của tôi bây giờ đúng là hơi thấp, chỉ là y sĩ nhất phẩm. Nếu làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, có lẽ sẽ có người có suy nghĩ giống Chu y sư và Ngô y sư. Cho nên, mặc dù năng lực và thực lực của tôi đều được mọi người công nhận, nhưng đúng là cấp bậc quá thấp, tổng vẫn không được tốt lắm. Tình huống bây giờ là tuyển chọn Ủy viên thường vụ, ngược lại khó mà khiến tất cả mọi người đều chịu phục.

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt hoài nghỉ của mọi người lại càng nhiều hơn. Lời này của Giang Khương rốt cuộc là có ý gì? Nghe thì đúng là thừa nhận mình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ là có vấn đề, nhưng bên trong chắc chắn cất giấu một ý khác.

Sắc mặt Chu Hạo Bình có chút cổ quái nhìn Giang Khương, ánh mắt chớp động, dường như không hiểu ý của hắn.

Trong ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, Giang Khương cười nói:

- Nhưng tôi cũng phải cảm ơn mọi người cũng đã ủng hộ tôi. Nếu mọi người đã đề cử và ủng hộ tôi vào chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, như vậy tôi nghĩ mọi người đã đồng ý tôi có năng lực đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này.

Nghe lời nói của Giang Khương đột nhiên thay đổi 180 độ, ánh mắt mọi người cứng lại. Quả nhiên là như vậy. Tiểu tử này rõ ràng đã chơi một chiêu lấy lui làm tiến. Chẳng qua không hiểu tại sao hắn lại nói như thế. Chu Hạo

Bình liền dâng cao phòng bị.

- Nhưng nếu có người đã nói như thế, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể không quan tâm đến.

Nói đến đây, Giang Khương mỉm cười nhìn Chu Hạo Bình: - Ngài nói có phải không, y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình? Chân mày Chu Hạo Bình cau lại, sau đó nói:

- Quả thật là như vậy. Dù sao Ủy viên thường vụ cũng không phải chuyện đùa.

- À, vậy xin thưa y sư Chu...

Giang Khương cười nói:

- Vừa rồi y sư Chu cũng đã nói, với năng lực và thực lực của tôi chính là phù hợp với tư cách này, nhưng chức vị chuyên nghiệp thì thấp một chút. Nếu là y sư nhị phẩm nhất phẩm thì dễ làm rồi.

- Sao?

Chu Hạo Bình có chút hoài nghỉ, ngược lại không biết rốt cuộc Giang Khương đang có ý gì.

- Nếu chẳng qua chỉ là về vấn đề chức nghiệp thấp.

Giang Khương khẽ cười một tiếng:

- Vậy tôi thi là được phải không?

- Thi?

Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ. Có ý gì?

La Thiên Minh nghe xong, cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng dù sao

ông cũng quá quen thuộc với đệ tử nhà mình, chỉ thoáng sững sờ môt chút, sau đó mắt sáng lên:

- Đúng rồi, nếu thấp thì thi lên cao là được.

- Viện trưởng, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu, nếu ba vị đã đồng ý cho tôi tham gia tuyển chọn, tôi nghĩ hẳn ba vị cảm thấy tôi có tư cách này.

Giang Khương mỉm cười khiêm nhường, hướng ba người nói:

- Hơn nữa, tôi được xem là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh trẻ nhất trong lịch sử, cũng là cao thủ Thiên giai tầng hai trẻ nhất, là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, năng lực và uy tín của tôi trong viện là không thể nghi ngờ.

Nghe Giang Khương nói, ba người Từ Khải Liễu nhìn nhau. Mặc dù tiểu tử này nói chuyện quả thật có chút kiêu ngạo, nhưng sự thật quả thật là như thế, không ai có thể chối bỏ. Đây cũng là nguyên nhân ba người bọn họ đồng ý cho Giang Khương tham gia ganh đua lần này.

- Với thực lực của tôi, cùng với những tình huống được nhắc đến trong Thiên Y Viện, ngoại trừ ba vị Viện trưởng Từ, hẳn không có người nào có thể vượt qua được tôi.
Chu Hạo Bình nghe đến đây, chân mày liền cau lại, đang định lên tiếng, nhưng ông còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Giang Khương nói tiếp.

- Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện chức cấp. Giang Khương cười nói:

- Nếu thực lực của tôi không bằng những người khác, tôi cũng chỉ khiêu chiến mà thôi. Hơn nữa, tôi hoàn toàn tự tin, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

- Cho nên, tôi xin hướng Viện trưởng Từ, trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu, xin tham gia kỳ thi y sư nhị phẩm. Nếu tôi có thể thông qua, như vậy tôi có tư cách được chọn. Nếu tôi không cách nào thông qua, tôi sẽ tự động buông tha cho lần ứng tuyển này.

Giang Khương vừa nói xong, gương mặt mọi người đều lộ vẻ kỳ quái. Thì ra Giang Khương nói nhiều như vậy cũng chính là vì cái này. Nhưng kỳ thi y sư nhất phẩm, nhị phẩm nào có thể thông qua một cách đơn giản như vậy. Cho dù thiên tư Giang Khương phi phàm, nhưng tỷ lệ thông qua cuộc thi tương đối thấp. Còn Giang Khương thì mới tiến vào Thiên Y Viện được bao lâu? Cho dù là y sĩ nhị phẩm, không có mấy chục năm rèn luyện, kinh nghiệm hết sức phong phú thì khó mà thông qua.
 
Chương 1127


Nhưng nếu Giang Khương đã đề nghị, hơn nữa nhìn biểu hiện thần kỳ của hẳn trước kia, chỉ sợ tiểu tử này cũng có chút lòng tin, hoặc mắt thấy không ổn định thì chơi cú chót cũng có thể.

Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được mà nhìn sang y sư Chu Hạo Bình. Vừa rồi Chu Hạo Bình có nói, nếu Giang Khương là y sư nhị phẩm hoặc nhất phẩm, thì có đủ tư cách để tham gia tuyển chọn.

Giang Khương đột nhiên đề nghị như vậy, y sư Chu khó mà phản đối.

Quả nhiên, sắc mặt Chu Hạo Bình phát lạnh, nhưng cũng không nói lời nào.

Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương ngồi nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ cười khổ. Rõ ràng bọn họ cũng không nghĩ đến Giang Khương lại đưa ra yêu cầu và đề

nghị như vậy.

Từ Khải Liễu khẽ cười lắc đầu, nhìn mọi người, nói:

- Được rồi, chúng tôi trên nguyên tắc sẽ đồng ý với đề nghị này của Giang Khương. Dù sao Giang Khương cũng có đầy đủ thực lực, năng lực và uy tín. Nhưng trước đây chưa từng có tiền lệ một y sĩ nhất phẩm chưa đến kỳ hạn được tham gia kỳ thi lên y sư nhất phẩm, cho nên phải trưng cầu ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đồng ý, như vậy sẽ mở một tiền lệ cho Giang Khương.

- Tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Năng lực của Giang Khương được thể hiện rõ trên khắp mọi mặt. Tôi đồng ý cho Giang Khương cơ hội này.

Mặc dù La Thiên Minh cũng không quá coi trọng đề nghị đột ngột này của đệ tử, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, liền không do dự mà ủng hộ. Ông tin rằng, nếu Giang Khương đã nói ra như vậy, tất nhiên sẽ có chút năm chắc.

Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương, mỉm cười một cái, sau khi suy nghĩ một chút, định lên tiếng thì Ngô y sư đã giành trước:

- Viện trưởng, tôi cảm thấy chuyện này nên cân nhắc lại. Dù sao trước đây vẫn chưa có tiền lệ. Nếu bởi vì một mình Giang Khương mà phá bỏ tiền lệ này, chỉ sợ sau này uy nghiêm của viện sẽ phải chịu khiêu chiến.


- Đúng, tôi cũng cảm thấy lời nói của Ngô y sư rất chính xác. Quy định chính là quy định, không thể tùy tiện phá vỡ.

Có Ngô y sư mở phát pháo đầu tiên, Chu Hạo Bình cũng không kiêng ky, lập tức tiếp lời.

La Thiên Minh khẽ hừ một tiếng, nói:

~ Tình huống như vậy cũng không phải là không có tiền lệ. Ban đầu Giang Khương là y sĩ tam phẩm, nhảy một bước đến y sĩ nhất phẩm. Nếu Giang Khương đã có thực lực như vậy, phá lệ lần nữa thì như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ rút ngắn thời gian thi lại mà thôi. Cái chính là Giang Khương phải thông qua mới được.

La Thiên Minh vừa nói xong, sắc mặt của Chu Hạo Bình và y sĩ Ngô đều cứng lại. Nhất thời không biết nói lời nào. Dù sao La Thiên Minh nói là thật. Trước kia đã từng phá lệ với Giang Khương một lần. Mặc dù chỉ là y sĩ nhưng cũng là phá lệ.

Thấy Chu Hạo Bình và y sư Ngô không có ý kiến phản đối, Từ Khải Liễu lại nhìn những người khác, cười nói:

- Được rồi, những người khác cũng nói lên ý kiến của mình đi. Vu Phượng Minh khẽ mỉm cười, lên tiếng:

- Đối với thực lực của Giang Khương và năng lực tổng hợp của cậu ấy, tôi vô cùng coi trọng và tín nhiệm. Nếu trước kia đã từng có lệ, ngược lại cũng nên cho Giang Khương cơ hội này. Dù sao chúng ta cũng không thể tùy ý mai một người tốt.

- Lão già kia, cái gì gọi là mai một người tốt? Tiểu tử kia là nhân tài, chẳng lẽ đến lượt lão phu mai một sao?

Nghe Vu Phượng Minh nói, Chu Hạo Bình không khỏi thầm mắng.

Ngô y sư nhìn nụ cười trên gương mặt La Thiên Minh, cùng với phản ứng của nhóm người Viện trưởng, trong lòng cũng cười khổ không thôi. Rõ ràng, nhóm người Viện trưởng khá ủng hộ Giang Khương. Vốn bọn họ định để cho người đến ban Giám sát nêu lên ý kiến của mình, chính là muốn ngăn cản Giang Khương tham gia ứng tuyển, nhưng lại không nghĩ đến lại bị Giang Khương phản đòn lại như vậy.

Nhìn sắc mặt khó coi của Chu Hạo Bình, Ngô y sư biết được chỉ sợ lần này khó mà phản biện được nữa, chỉ có thể lui thêm một bước, liền hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: - Nếu mọi người đã cho rằng như vậy, tôi cũng không phản đối nữa.

Nhưng tôi cảm thấy, nếu muốn phá lệ, Giang Khương phải thể hiện thực lực chân chính. Nếu không, khó mà khiến kẻ dưới phục tùng.

Thấy Ngô y sư đã lui bước, Chu Hạo Bình cảm thấy rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Ngô y sư, cơn giận trong lòng rất nhanh tiêu tán. Ông biết, nếu cứ cưỡng ép ngăn cản là không thể nào, cứ đợi Ngô y sư nói ra vấn đề gì tiếp theo để ngăn cản Giang Khương.

- Lão Ngô, nói tiếp ý kiến của ông đi. Từ Khải Liễu gật đầu, nói.

- Được, tôi cảm thấy nếu đã vì Giang Khương mà phá lệ, vậy Giang Khương cũng phải thể hiện thực lực của mình, để mọi người đều chịu phục.

- Hơn nữa, Giang Khương đã tự tin nói ra như thế, cho là cậu ấy có năng lực và thực lực này, tôi nghĩ là Giang Khương phải thông qua cuộc thi y sư nhất phẩm mới được. Hơn nữa, cậu ấy phải bắt đầu từ cuộc thi y sư tam phẩm, từng bậc thông qua mới có thể chân chính phục chúng, khiến cho các thành viên Thiên Y Viện phải công nhận.
 
Chương 1128: Không phải chứ?


Tin tức Giang Khương sắp sửa tham gia kỳ thi y sư, hơn nữa còn từ y sĩ tam phẩm thẳng đến y sư nhất phẩm trong vòng một tuần phải hoàn thành giống như cơn bão truyền ra ngoài.

Tất cả mọi người nghe được tin tức này, đầu tiên là sững ra, cứ tưởng mình nghe lầm, sau đó bắt đầu tìm hiểu, liền phát hiện tin tức này là từ Hội Đồng Viện phát ra.

- Không phải chứ? Có thật không? Gần như tất cả các thành viên Thiên Y Viện đều nghị luận về đề tài này.

- Tại sao đột nhiên Ủy viên Giang Khương lại muốn thi? Hơn nữa còn phải thông qua ba lần thi? Điều này sao có thể?

- Đúng vậy, làm sao có thể? - Tại sao cậu ấy lại phải thi? Tuổi của cậu ấy còn chưa đến mà?

Nghe những người bên cạnh đều nhỏ to bàn luận, Mã Tiểu Duệ rốt cuộc không nhịn được, hừ nói:

- Các người không nhìn thấy sao? Có người lợi dụng cạnh tranh để nghi ngờ chức nghiệp của cậu ấy. Cho nên cậu ấy không còn cách nào, phải một lần thông qua ba cuộc thi y sư.

- Đúng vậy, nhưng làm sao mà thông qua? Không phải cố ý làm khó người ta sao?

- Đúng rồi, Ủy viên Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn lập công lớn lần này, là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, vốn phải là Ủy viên thường vụ. Tại sao Hội Đồng Viện lại làm như vậy?

Trong lúc mọi người đang rối rít bàn tán, Giang Khương đang ngồi trong một căn mật thất, xếp bằng dưới ánh đèn ôn nhu.

Chung quanh hắn là một đống sách, gương mặt bình tĩnh đưa tay đặt một quyển sách lên đầu gối, chậm rãi lật từng trang một cho đến trang cuối cùng, sau đó bỏ quyển sách sang một bên, rồi lại cầm máy tính bảng bên cạnh, cẩn thận xem một đoạn video giải phẫu.

Ngay sau đó lại mở một đoạn video khác, đồng thời đeo tai nghe để nghe nội dung bên trong đoạn video.

Cho đến khi xem xong, liền cầm một cái bình ngọc nhỏ bên cạnh đống sách, đổ ra một viên đan dược ném vào miệng, sau đó nhắm mắt, giống như đang tiến vào giấc ngủ.

- Thông mãn chỉ tâm dừng lại, năng lượng tiêu hao 6%.

Khi tin tức này vang lên, chân mày Giang Khương giật giật, sau đó nghe được thanh âm nhắc nhở thứ hai:

- Cơ thể tiến vào trạng thái ngủ say. Phát hiện năng lượng sinh vật đặc. biệt, Ngũ cầm vận khí pháp khởi động, bắt đầu hấp thu.

Sau khi tiếng nhắc nhở này vang lên, hình xăm Cửu Vĩ trên vai trái Giang Khương bắt đầu lóe sáng.

Giang Khương một lần nữa tiến vào một cảnh tượng hư ảo, là cảnh tượng trong đoạn video và trong mấy cuốn sách vừa xem.

Trong những cảnh tượng này có cảnh đang kiểm tra cho bệnh nhân, cảm nhận được sự thay đổi đặc biệt và kỳ lạ trong cơ thể của người bệnh. Ngay sau đó, những cảnh tượng này trong đầu Giang Khương trong nháy mắt biến đổi, chuyển sang một cảnh tượng khác. Hắn đang đứng trước bàn mổ, lợi dụng một số dụng cụ tinh tế, tiến hành giải phẫu trước giờ chưa từng làm qua.

Giang Khương lâm vào trạng thái này, chính là muốn dấn thân vào những gì mà hắn đã đọc và đã xem, tiến hành phân tích và học hỏi.

Đồng thời, thông qua trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bắt đầu bổ sung năng lượng và thời gian nghỉ ngơi đầy đủ cho mình.

La Thiên Minh đứng ngoài mật thất, sắc mặt có chút phiền muộn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

- La lão sư, Giang Khương vào trong cũng đã một ngày, hẳn không có chuyện gì chứ?

Tuyên Tử Nguyệt khẩn trương nhìn La Thiên Minh, hỏi.

- Tạm thời không có chuyện gì đâu. Với năng lực của Giang Khương, cho. dù hai ba ngày không ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nó còn mang theo không ít đan dược.

La Thiên Minh chậm rãi lắc đầu cười khổ:

- Ta chẳng qua chỉ lo lắng tinh thần của nó sẽ không gánh nổi.

- Nó chỉ có thời gian ba ngày trước kỳ thi y sư tam phẩm.


La Thiên Minh chậm rãi thở dài, nói:

- Vì Ủy viên thường vụ, nó đúng là không thèm đếm xỉa đến thứ gì. Nhưng ba ngày, cho dù ôm chân Phật cũng không ôm không thắng. Sớm biết như vậy, ta coi như mất hết cái mặt già, cũng tuyệt đối không để Giang

Khương mạo hiểm như vậy.

Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút khó coi, do dự một chút liền nhìn La Thiên Minh, nói:

- La lão sư, nếu không để con vào trong đó chăm sóc cho anh ấy? Cho dù có xảy ra vấn đề cũng còn có con bên cạnh.

- Không được đâu. Nơi này là mật kho, trừ thành viên Hội Đồng Viện ra, những người còn lại không có phê chuẩn thì không được phép tiến vào. Cho dù có tiến vào, cũng chỉ ở được một hai tiếng mà thôi.

Nói đến đây, La Thiên Minh lại cười khổ, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Hơn nữa, cho dù có được phê chuẩn, cũng phải đổi rất nhiều điểm, hoặc lập được công lớn cho viện thì mới được vào. Cho nên, con không thể vào trong đó đâu.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Nghe La Thiên Minh nói, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khẩn trương hỏi:

- Sư phụ, nếu không thì thỉnh thoảng người vào xem một chút đi?

Nghe Tuyên Tử Nguyệt yêu cầu, La Thiên Minh một lần nữa cười khổ, chậm rãi lắc đầu:

- Khi Giang Khương vào trong đã nói qua, trong vòng ba ngày không ai được phép vào trong quấy nhiễu nó.

- Tình huống như vậy, tốt nhất là nên nghe theo ý của nó. Ta nghĩ, Giang Khương hẳn đã nắm chắc trong tay. Nó cũng không phải là người thích làm loạn, con cũng không cần lo lắng như vậy.

Trong lúc La Thiên Minh và Tuyên Tử Nguyệt đang lo lắng, có không ít người nghị luận chuyện này.

- Giang Khương cho rằng mình là ai chứ? Ba ngày, cho dù hắn có xem qua những thứ đó, nhưng cho rằng có thể xem qua một lần thì có thể học được sao? Đúng là nằm mơ.

Chu Hạo Bình cười nhạt, nhìn Ngô y sư nói:

- Lão Ngô, biện pháp lần này của ông không tệ. Hahah...
 
Chương 1129: Khảo hạch y sư tam phẩm


So với những y sĩ trẻ tuổi đang kinh ngạc và oán giận mà nói, các đồng chí già cấp y sư trở lên không hề tức giận lắm, phần lớn chỉ có căm giận, và có cả nghỉ ngờ. Họ đều rất rõ, với tuổi tác của Giang Khương, có người đem nó ra để ngăn cản Giang Khương lên chức là chuyện rất bình thường.

Còn Giang Khương lại đồng ý tham gia một cuộc khảo hạch gần như không thể nào vượt qua được, điều này càng khiến họ cảm thấy nghi ngờ và không thể nào tưởng tượng nổi. Bọn họ đều phải trải qua trăm ngàn cay đắng, mới có thể thông qua khảo hạch y sư. Họ biết rõ kỳ khảo hạch này khó khăn nhường nào. Hầu hết các thành viên của Thiên Y viện cả đời đều dừng lại ở cấp bậc Y sư tam phẩm.

Tất cả mọi người đều cho là, trong vài năm Giang Khương sẽ thuận lợi thông qua khảo hạch Y sư tam phẩm, thậm chí trong vòng hai mươi năm sẽ thông qua khảo hạch Y sư nhất phẩm, Thiên Y viện. Điều này không ai nghi ngờ. Nhưng trước nay họ không hề nghỉ đến, năm nay Giang Khương sẽ tham gia khảo hạch Y sư tam phẩm, và càng khiến không ai có thể ngờ là Giang Khương trực tiếp tham gia ba cuộc khảo hạch một lần.

- Khảo hạch y sư tam phẩm, Ủy viên Giang Khương có lẽ còn có thể qua được, nhưng Y sư nhị phẩm...

Một y sư già râu tóc bạc trắng nói tới đây thì lắc đầu thở dài nói:

- Mọi người cũng biết chỗ khó khăn của cuộc khảo hạch, chuyện như vậy... sao có thể được? Y sư nhất phẩm thì hoàn toàn không thể nào rồi... Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu năm rồi mà đến giờ vẫn chưa vượt qua được...

Mấy vị y sư tóc hoa râm bên cạnh lúc này đều chậm rãi gật đầu đồng ý. Tuy nói những khảo hạch thế này, thiên tư cá nhân rất quan trọng, nhưng tích lũy kiến thức và kinh nghiệm càng quan trọng hơn... Không trải qua vài chục năm rèn luyện, ai dám nói mình chắc chắn có thể vượt qua được kỳ khảo hạch như thế?

Khảo hạch bậc này, không phải là khảo hạch y sư cấp quốc gia bên ngoài. Người có thể có cấp bậc Y sư nhất, nhị phẩm trong Thiên Y viện cũng sẽ dễ dàng vượt qua khảo hạch cấp y sư chủ nhiệm bên ngoài. Hơn nữa, trong Thiên Y viện cũng vậy. Chỉ cần anh có thể thông qua khảo hạch y sĩ, viện sẽ trực tiếp cấp cho. anh một giấy chứng nhận cấp bậc kỹ thuật cấp Y sư chỉ trị trong khảo hạch y sư cấp quốc gia. Còn thông qua khảo hạch y sĩ nhất phẩm thì sẽ cấp giấy chứng nhận cấp bậc kỹ thuật Y sư chủ nhiệm.

Giang Khương bây giờ muốn vượt qua khảo hạch ba cấp này trong vòng một tuần, căn bản không ai có thể tin được. Thậm chí không ít người đều giống Chu Hạo Bình, thầm cười lạnh. Cho dù Giang Khương là thiên tài giỏi nhất trong lịch sử Thiên Y viện, nhưng những cuộc khảo hạch như thế này có thể chỉ dựa vào thiên phú là có thể vượt qua sao? Vậy sao ngàn năm qua chưa từng xuất hiện Y sư nhất phẩm năm mươi tuổi trở xuống chứ?

Y sư nhất phẩm hai mươi tám tuổi...

Aa..

Gần như tất cả mọi người đều có chung một phản ứng như vậy.

Ngay cả Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc. Lúc này cũng có vẻ mặt cổ quái, nhìn Liêu Long Căn, nói:

- Anh nói Giang Khương thật sự đi mật khố bế quan sao? - Đúng... Đã vào một ngày rồi...

Trên mặt Liêu Long Căn nở nụ cười khổ, gật đầu nói:

- Nghe nói cậu ta đem theo mười chai nước vào...

- Mười chai nước?

Từ Khải Liễu nhíu mày, như suy nghĩ gì đó, nói:

- Xem ra, cậu ấy đúng là muốn ở trong đó đến thứ năm mới ra!

Liêu Long Căn nhìn Từ Khải Liễu, nói:

- Hay là giờ chúng ta cưỡng chế đưa cậu ta ra khỏi mật khố? Nói chuyện này với cậu ấy, để cậu ấy không vì chuyện nhỏ đánh mất chuyện lớn?

'Từ Khải Liễu nghe Liêu Long Căn nói vậy dường như cũng động lòng. Nhưng sau khi bà trầm mặc một lát liền chậm rãi lắc đầu một cái, nói:

- Thôi, Giang Khương không phải kiểu bất chấp hậu quả. Nếu cậu ấy đã muốn thử thì cứ để cậu ấy thử một chút...

 
Chương 1130: Đây không phải sợ


- Hai năm nay thằng nhóc này cũng tạo ra được vài thành tích, khiến chúng †a phải vô cùng kinh ngạc. Lần này... ngại gì mà không xem thử chuyện gì xảy ra...

Ánh mắt Liêu Long Căn chợt lóe lên nhìn khuôn mặt mỉm cười của Từ Khải Liễu, lúc này cũng lắc đầu khẽ nở nụ cười, nói:

- Được rồi... Nếu viện trưởng cũng mong đợi ở cậu ấy như vậy, vậy thì chúng †a lại xem xem thử...

- Nếu như thằng nhóc này thật sự có thể khiến chúng ta thêm lần nữa khiếp sợ, vậy thì mười năm sau, lão Liêu tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy!

Giang Khương lẳng lặng ngồi giữa đống sách, sách bên cạnh giống như mãi không thể đọc xong, chất bên cạnh hắn, dường như cả một ngày trôi qua chưa hề vơi đi quyển sách nào.

Ngón tay thon dài như ngọc vẫn không nhanh không chậm lật từng trang sách, giống như đang cẩn thận đọc. Nhưng tốc độ lật sách như vậy quả hơi nhanh một chút, không giống như đang đọc sách mà giống như người ta chỉ lật để kiểm tra sách vậy.

Nhưng lúc này, nếu có người nhìn vào đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách không nhúc nhích của Giang Khương thì có thể thấy, nhãn cầu của Giang Khương đang lướt qua lướt lại, hơn nữa đôi con ngươi đó dường như đang co rút nhanh chóng.

Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Giang Khương đã xem xong một quyển sách tương đối dày, sau đó tiện tay thả vào trong đống sách bên trái, rồi lại đưa tay cầm một quyển sách ở đống sách bên phải, tiếp tục đọc.

Cứ như vậy, sau khi liên tục xem xong ba bốn quyển, Giang Khương đặt sách đã xem lên đống sách bên trái rồi đứng dậy bước sang bên cạnh, đưa tay cầm chai nước rên bàn, mở nắp ngửa đầu uống “ừng ực” nửa chai nước rồi mới chậm rãi thở ra một hơi...

Thông gió trong mật khó tương đối tốt, Giang Khương nhẹ nhàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu đưa tay cởi quần áo trên người, chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi bắt đầu chậm rãi nằm bò xuống...

- Hộc... hộc...

Tứ chi Giang Khương chạm đất, giống như một con bạch hổ hung hãn, khí thế mạnh mế tùy ý cử động. Cùng với những cử động đó, những bắp thịt trên lưng thường ngày bị che giấu lúc này bắt đầu cuộn lên như thép...

Những bắp thịt đã hoàn toàn lộ rõ trên tứ chỉ của Giang Khương lúc này cùng những động tác không nhanh không chậm nhưng trông vô cùng uy mãnh đã thỉnh thoảng lộ ra lực bộc phát kinh khủng luôn được che giấu...

Cuối cùng, nửa tiếng sau, Giang Khương đã tập xong một bài thể dục, sau đó lại bước đến bên một cánh cửa nhỏ. Ngũ Cầm Hí có tác dụng giúp tinh thần và trạng thái của hẳn khôi phục đến mức tốt nhất. Nhưng thời gian của hắn thật sự quá ít. Trong lúc phải tranh giành từng giây từng phút này, hắn thật sự không có quá nhiều thời gian để tiếp tục, chỉ có thể lợi dụng một bài thể dục này để khôi phục trạng thái cơ bản xong thì dừng lại...

Trong cánh cửa nhỏ là một nhà vệ sinh nhỏ. Bên trong không có dụng cụ tắm rửa. Giang Khương cầm một cái xô đã chuẩn bị trước, hứng một xô nước ấm, dội từ trên đầu xuống, sau đó dùng sữa tắm bôi lên toàn thân rồi lại dùng hai thùng nước ấm dội một lượt nữa. Lúc này hắn mới cầm khăn lông lau khô toàn nhân, nhanh chóng bước ra ngoài.

- Giang Khương đã ở trong mật khố hai ngày rồi...

Ngô y sư khẽ cau mày, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không thể nào rực rỡ được như ánh mặt trời. Sắc mặt ông hơi lo âu. Lần này ông đem tất cả vốn liếng đặt vào Chu Hạo Bình rồi. Nếu lần này Giang Khương vẫn có thể qua được ải, thậm chí có thể lấy được vị trí Ủy viên thường vụ này, tình cảnh của ông thật sự hơi lúng túng.

Tuy là thành viên của Hội đồng viện thì không cần phải sợ Ủy viên thường vụ trên một cấp, nhưng đắc tội với một vị Ủy viên thường vụ cũng không phải chuyện gì tốt, đó là chưa nói hiện tại trong Ủy viên thường vụ ông không hề có chỗ dựa nào thật sự.

'Vốn ông nghĩ là, có thể đưa Chu Hạo Bình lên chức, một khi Chu Hạo Bình thuận lợi lên chức, với những sức lực mà ông đã bỏ ra, sau này Chu Hạo Bình sẽ chiếu cố ông nhiều hơn. Nhưng nếu thật sự xảy ra sai sót gì thì chẳng khác nào đã uổng công đắc tội Giang Khương. Hơn nữa mọi người không cần nghĩ cũng iết, nếu lần này Giang Khương lên chức, vậy mười năm sau, tỷ lệ Giang Khương. lên làm viện trưởng chắc chắn 7, 80% rồi.

Đắc tội với một Ủy viên thường vụ không phải chuyện gì lớn. Nhưng đắc tội Viện trưởng thì chẳng phải chuyện gì thoải mái. Một Ủy viên Hội đồng viện không được Viện trưởng vừa mắt, vậy thì địa vị sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ.

Chu Hạo Bình nhìn vẻ lo âu lóe lên trong mắt Ngô y sư thì không thèm để ý, cất cao giọng cười, nói:

- Lão Ngô... Anh thật sự sợ thằng nhãi này có thể vượt qua ải này à?

- Đây không phải sợ... Chẳng qua là dường như lần nào thằng nhãi này cung có thể... Tôi chỉ hơi lo lắng...

Ngô y sư còn chưa nói xong đã bị Chu Hạo Bình cười lớn cắt ngang:

- Đừng nói tới y sư nhất phẩm... Lúc đầu anh khảo hạch y sư nhất phẩm cũng phải thi ba lần mới qua, ba lần khảo hạch này anh đã chuẩn bị bao lâu? Trong cuộc khảo hạch kia kiến thức rộng nhường nào chẳng lẽ anh đã quên sao?

Trên mặt Chu Hạo Bình nở nụ cười nhạt chế giễu, lãnh đạm cười lạnh nói:

- Nếu khảo hạch này dễ qua như vậy, anh nói sao trong gần trăm năm qua, số y sư nhất phẩm của viện ta trước giờ chưa vượt qua chín người?

- Haha... Hahaha...

 
Chương 1131: Không một ai có thể tin


Gần như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, cho dù là y sư La Thiên Minh cũng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng qua do ông còn ôm chút ảo tưởng với những điểm thần kỳ của đệ tử mình trước đây cho nên vẫn còn chút ảo tưởng.

Không một ai có thể tin, Giang Khương mới chỉ nhập môn ba bốn năm đã có thể một lần thông qua được ba cuộc khảo hạch nghiêm khắc và khó khăn kia. Cho dù là trước kia Giang Khương có rất nhiều chỗ thần kỳ cũng vậy.

Chứ đừng nói chỉ, tất cả mọi người đều biết, giờ Giang Khương nước đến chân mới nhảy. Trong vài ba ngày này có thể bổ sung đủ kiến thức sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định... Không có ai có thể trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể hấp thu được hết những kiến thức và kinh nghiệm của mấy chục năm như bàn binh trên giấy.

Dĩ nhiên, chẳng qua là không ai biết, Giang Khương đã có kinh nghiệm của mấy chục chủ Tề Thế Đỉnh. Cũng không ai biết, Giang Khương có kỹ năng “Thông mãn chỉ tâm”, cùng với sự tồn tại của không gian hư ảo có thể giúp hắn nhanh chóng củng cố và học tập trong mộng.

Rất nhanh, ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, cùng với mặt trời bắt đầu hiện lên ở phía thông, cuộc thi khảo hạch y sư tam phẩm đặc biệt hai tiếng sau sẽ bắt đầu. Vô số ánh mắt đều đổ đồn trước cảnh cửa mật khố, chờ Ủy viên Giang Khương kia xuất hiện.

€ó vài ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, có cười trên sự đau khổ của người khác, có là lo âu mong đợi... Không biết vị Ủy viên Giang Khương này sau ba ngày ba đêm bế quan, ra ngoài sẽ như thế nào? Có khi nào hắn giả vờ ở trong đó ngủ ba ngày liên không? Hay thật sự vùi đầu học tập trong ba ngày không ăn không ngủ?

Mặt trời dần dần lên cao, thời gian khảo hạch càng lúc càng đến gần. Những ánh mắt ở xung quanh mật khố cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí không ít

thành viên Thiên Y viện lúc này đang giả vờ vô tình đi ngang qua mật khố.

La lão y sư La Thiên Minh cùng Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã sớm đứng ngoài cửa, chờ Giang Khương xuất hiện.

- Chỉ còn nửa tiếng nửa... Sao Giang Khương còn chưa ra? Tuyên Tử Nguyệt hơi căng thẳng nhìn cửa mật khố nói. - Không nên gấp. Có lẽ sắp ra rồi!


Mặc dù hình như La lão y sư La Thiên Minh cũng căng thẳng nhưng lúc này vãn an ủi nói.

Phan Hiểu Hiểu bên cảnh thì vẫn giữ vẻ tùy ý thường ngày. Có lẽ cô là người duy nhất ủng hộ Giang Khương vô điều kiện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ Giang Khương, càng không lo Giang Khương sẽ xảy ra chuyện. Nếu Giang Khương đã nói muốn tham gia khảo hạch, vậy thì cô nghĩ trong lòng Giang Khương đã nắm chắc rồi.

Cho nên, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là ôm Tiểu Bảo rượt đuổi nhau cười khanh khách khắp hành lang, khiến chủ quản mật khố cũng phải đưa mắt nhìn. Mật khố là trọng địa của Thiên Y viện, trước nay rất yên tĩnh, cho tới giờ không có ai dám làm ồn ở đây. Có điều, lúc này vị chủ quản cũng không dám lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn cảnh này, giống như đang nhìn đám con cháu của mình cười đùa vui vẻ vậy.

Còn Diêu Nhất Minh ở bên thì hơi bình tĩnh một chút. Anh ta đi theo Giang Khương không lâu lắm nhưng tương đối hiểu chủ mình. Chủ mình không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Chuyện này nếu thực sự khó khăn với chủ mình thì chắc chắn chủ mình sẽ không coi trọng đến mức bế quan ba ngày trong mật khố như vậy.

Nhưng nếu ông chủ mình làm như vậy thì ít nhiều cũng nắm chắc được vài phần. Tuy ông chủ mình trẻ tuổi, nhưng chắc chắn không phải kiểu người làm việc khi hoàn toàn không nắm chắc.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không chịu được định gọi chủ quản mật khố đi kêu người thì cánh cửa mật khố cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Giang Khương nhìn ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt bên ngoài thì không kìm được híp mắt lại.

Sau khi con ngươi nhanh chóng chớp chớp hai lần thì mắt hắn lập tức thích ứng được với ánh mặt trời chói chang.

- Giang Khương. Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hơn nữa trên mặt lộ chút mệt mỏi thì hình như không có gì khác thường thì không khỏi


Kỳ khảo hạch y sư được tiến hành ở tòa lầu giảng dạy. Vì lần này thí sinh chỉ có mình Giang Khương cho nên bạn học Giang Khương một mình ngồi trong một phòng thi.

Phòng thi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ và một cái bàn, một cái ghế với một máy vi tính.

Giang Khương ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn hình, cứ một miếng bánh bao rồi một miếng cháo, nhưng tay vẫn không ngừng dùng chuột click trên màn hình...

Hai vị Ủy viên Hội đồng viện ngồi trong phòng giám sát sát bên, cùng với hai thành viên của ban Giám sát lúc này đang mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương cũng đang nhìn chằm chằm trên màn hình.

 
Chương 1132: Chỉ e cuộc khảo hạch này


Từ trước tới giờ không ai vừa ăn vừa khảo hạch. Nhưng trong quy định khảo hạch của Thiên Y viện cũng không quy định thí sinh không thể vừa ăn cháo ăn bánh bao, vừa thi. Dĩ nhiên nếu là người khác, hai giám khảo Ủy viên Hội đồng viện đã đến đuổi người đó ra ngoài rồi. Nhưng địa vị của Giang Khương thực sự hơi cao quá, là lãnh đạo viện hàng thật giá thật cho nên mới có cảnh tượng trước mặt.

“Sụp sụp sụp”, sau khi Giang Khương húp hai ngụm cháo cuối cùng vào miệng, lúc này mới hài lòng nuốt xuống. Sau đó hắn tiện tay đem chén và mâm vứt qua một bên, bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.

Ban nãy hắn đã làm xong một phần trắc nghiệm, giờ bắt đầu đánh đáp án...

300 câu hỏi, dính tới tất cả các phương diên của y học, Trung y, Tây y, nội ngoại phụ nhi sản. Thời gian khảo hạch là ba giờ...

300 đề này cũng không khó lắm. Ít nhất trong mắt Giang Khương cảm thấy như vậy. Với kinh nghiệm và ký ức của các chủ nhân Tề Thế Đỉnh truyền thừa trong đầu hắn mà nói, trên căn bản có 70% đề thi này hắn vừa đọc câu hỏi đã nhanh chóng đưa ra được đáp án.

Còn 30% còn lại chẳng qua cũng chỉ cần suy nghĩ một chút là phần lớn có thể nhanh chóng đưa ra đáp án. Cho nên Giang Khương chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã trả lời xong câu cuối cùng...

Sau khi trả lời xong câu cuối, Giang Khương cũng lười kiểm tra, trực tiếp ấn phím enter sau đó rời khỏi chỗ ngồi, tùy tiện nằm xuống bên cạnh đưa tay gối

đầu, chưa đến mấy giây đã khò khò ngủ mất.

- Ồ?

- Ồ?

Hai Ủy viên Hội đồng viện và người của ban Giám sát trong phòng giám sát bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình, rồi lại trố mắt nhìn nhau.

- Khụ khụ... Xem ra ba ngày nay Ủy viên Giang Khương thật sự cực khổ rồi.

Sau khi phòng giám sát rơi vào im lặng một lúc lâu thì một thành viên Hội đồng viện ho khan nói.


-A a... đúng vậy, đúng vậy...

Một vị Ủy viên khác cũng cười phụ họa đôi câu rồi không nói gì nữa. Phòng giám sát lại một lần nữa rơi vào yên lặng...

Lúc này, trong Thiên Y viện có không ít thành viên đang bàn luận về chuyện khảo hạch của Giang Khương.

- Các anh cảm thấy lần này Ủy viên Giang Khương có qua được không? Một y sĩ trẻ tuổi cau mày khế hỏi những người bạn bên cạnh.

- Dĩ nhiên qua được.

Một nữ y sĩ trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ba cuộc khảo hạch lần này, nếu ngay cả khảo hạch y sư tam phẩm đơn giản nhất mà còn không qua, vậy sao thi hai bài sao? Nếu chút tự tin này Ủy viên Giang Khương còn không có thì sao lại đi thi chứ?

Nghe nữ y sĩ này nói vậy, mấy y sĩ khác lúc này cũng không nén được gật đầu đồng ý. Nếu bài thi đầu còn không qua, vậy sao Ủy viên Giang Khương còn đi thi? Chẳng phải cứ bỏ cuộc là được rồi sao.

Những người khác, đa số đều có suy nghĩ này. Ngay cả Chu Hạo Bình và Ngô y sư đang ngồi chung với nhau, lúc này cũng không ôm quá nhiều hy vọng với bài thi đầu của Giang Khương.

Giang Khương không phải người bình thường, nếu lúc này hắn có thể tham gia khảo hạch, với những gì Giang Khương đã thể hiện máy ngày nay thì tỷ lệ vượt qua khảo hạch y sư tam phẩm không nhỏ.

- Chỉ e cuộc khảo hạch này của Giang Khương, ít nhất 6, 70% là có thể vượt qua.

Sau khi Ngô y sư nghe nói Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì sắc mặt ông liền có chút phiền muộn. Sau khi ông suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói.

Chu Hạo Bình ngồi bên khế hừ một tiếng, lúc này cũng không thể nào phản bác lời của Ngô y sư. Dẫu sao lão cũng hiểu rất rõ, khảo hạch y sư tam phẩm, Giang Khương có lẽ sẽ qua được.

Còn mấy người Từ Khải Liễu nghe thấy Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì không hề nói gì, thậm chí cũng chẳng chú ý đến chuyện này nữa.


Như vậy tính ra, trong 20 câu còn lại chỉ cần trả lời đúng khoảng 10 câu nữa là hắn đã thuận lợi qua bài thi.

Hai thành viên Hội đồng viện liền gật đầu với nhau một cái, sau đó lại nhìn máy tính bắt đầu nhanh chóng chấm 20 câu tiếp theo.

Khoảng nửa giờ sau, hai thành viên Hội đồng viện lại gật đầu với nhau một cái, sau đó truyền điểm số của mình đi.

Sau khi tổng hợp hai bên, hai người nhìn điểm số trên màn hình rồi sau đó đồng loạt gật đầu một cái. Giang Khương đã vượt qua bài thi viết lần này rồi.

 
Chương 1133: Hai thành viên


Tin Giang Khương vượt qua bài thi viết nhanh chóng truyền khắp Thiên Y viện. Chuyện hẳn ngủ ngon lành trong trường thi cũng nhanh chóng được truyền ra ngoài. Chỉ có chuyện vừa ăn bánh bao, vừa ăn cháo, vừa thi thì không được truyền ra.

Hai thành viên Hội đồng viện cùng với hai vị của ban Giám sát rất rất sáng suốt không truyền việc này ra ngoài. Dâu sao chuyện không hợp quy củ như vậy không nói ra vẫn tốt hơn.

La lão y sư La Thiên Minh, Tuyên Tử Nguyệt đứng ngoài cửa phòng thi thấy Giang Khương vẫn còn nằm ngủ khò khò trên đất thì đều cười khổ. Có điều dĩ nhiên không ai quấy rầy Giang Khương. Họ chỉ nhìn đồng hồ, rồi La lão y sư La Thiên Minh dặn dò Diêu Nhất Minh, đánh thức Giang Khương dậy trước một giờ trưa, hơn nữa phải chuẩn bị sẵn cơm nước để Giang Khương ăn một bữa thật ngon, chuẩn bị cho bài thi thực hành buổi chiều.

Một giờ trưa, Diêu Nhất Minh mới sắp xếp người đưa thức ăn tới, còn chưa kịp đánh thức Giang Khương thì tự Giang Khương đã chậm rãi ngồi dậy. Hắn vừa thấy Diêu Nhất Minh bưng thức ăn tới thì mỉm cười...

Giang Khương có xuất thân từ Cô Lang nên đa phần đều giữ những thói quen lúc còn ở Cô Lang. Hắn nhanh chóng ăn hai món ăn, một canh cùng hai chén cơm xong thì chậm rãi đi đến địa điểm khảo hạch buổi chiều.

Lúc này dĩ nhiên Diêu Nhất Minh cũng cung kính theo sau lưng, bưng ly nước giữ nhiệt của Giang Khương cứ thế đi theo.

Giang Khương ăn no ngủ kỹ hai ba tiếng đồng hồ nên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Hắn bước đi dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ hơn nhiều.

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều thành viên Thiên Y viện, ai nấy đầu cung kính hỏi thăm vị Ủy viên Hội đồng viện trẻ tuổi này. Ai cũng biết, vị Ủy viên Giang Khương rất có thể sẽ trở thành Ủy viên thường vụ trong tương lai gần. Đối mặt với người rất có thể là lãnh đạo tối cao của Thiên Y viện, dĩ nhiên mọi người đều rất cung kính.

Giang Khương vẫn giữ sự thân thiện hàng ngày, trước những lời hỏi thăm này, hắn cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

~ Trưởng ban Giang, chúng ta ủng hộ ngài... Ngài nhất định sẽ thuận lợi thi qua...

Lý Minh cùng với một nhóm y sĩ thực tập trẻ tuổi mặt đầy hưng phấn cung kính đứng trước tòa nhà thực nghiệm, cung kính hành lễ với Giang Khương đang chậm rãi bước đến rồi kêu lên.

Giang Khương thấy Lý Minh đứng ở trước tiên thì ngẩn người ra, sau đó cười gật đầu, phất phất tay, sau đó liền đi vào tòa nhà.

Thời gian thi thực hành hơi nhiều hơn một chút. Ba tiếng đồng hồ, ba ca bệnh. Hai ca đầu tiên Giang Khương đã trả lời xong, nhưng đến ca thứ ba thì phải tốn thời gian một chút. Có điều cho dù thế nào thì cũng đã thi cử thuận lợi...

Buổi tối là bài thi khảo hạch cuối cùng. Là khảo hạch y sư tam phẩm nên thông thường bài khảo hạch cuối cùng đều do Ủy viên Hội đồng viện tiến hành.

Vốn những kỳ thi thế này đa phần đều do La lão y sư La Thiên Minh phụ trách. Nhưng vì nguyên tắc, Hội đồng viện đã phái y sư lão Trương dẫn theo hai thành viên Hội đồng viện phụ trách khảo hạch.

- Với tình trạng này, ý kiến của tôi là, dùng CT xoắn óc liều lượng nhỏ tiến hành kiểm tra ngắn kỳ... Nếu xác định được tình hình rồi thì mau chóng giải phẫu, tỷ lệ sống sót có thể đạt từ 10-15%...

Nghe Giang Khương nói xong, Trương y sư hài lòng gật đầu, sau đó hơi mỉm cười nói:

- Được rồi... Ủy viên Giang Khương, chúc mừng cậu... Cậu đã thuận lợi vượt qua kỳ khảo hạch Y sư tam phẩm. Chúc cậu thuận lợi trong kỳ khảo hạch tiếp theo...

Đám Lý Minh vẫn đứng chờ ngoài cửa thấy Giang Khương mỉm cười bước ra khỏi tòa nhà thì trên mặt đều lộ vẻ thấp thỏm.

Giang Khương thấy mọi người như vậy thì cười, biết những người trẻ tuổi này đều đang thủ ở đây để chờ mình.


- Yên tâm đi lão Ngô. Cậu ta có thể vượt qua khảo hạch Y sư tam phẩm vốn nằm trong dự liệu của chúng ta... Y sư nhị phẩm, có thể cũng không đơn giản lắm đâu... Cậu ta muốn vượt qua khảo hạch, trừ phi nằm mơ giữa ban ngày...

Ngô y sư nghe Chu Hạo Bình nói vậy thì cũng chậm rãi gật đầu một cái. Khảo hạch Y sư nhị phẩm so với Y sư tam phẩm khác nhau rất lớn. Khảo hạch y sư nhị phẩm theo quy định phải do Thiên y sư làm chủ khảo, cộng thêm những đề thi phức tạp. Giang Khương còn phải thi xong trong một ngày, đây là việc hết sức khó khăn.

Trong một tuần lễ phải hoàn thành ba bài khảo hạch, cho nên Hội đồng viện cho Giang Khương không nhiều thời gian lắm. Ngày hôm sau, chính là khảo hạch Y sư nhị phẩm...

So với hôm qua, nhóm La lão y sư La Thiên Minh dĩ nhiên vô cùng căng thẳng, nhưng Giang Khương thì mặt đầy dửng dưng...

 
Chương 1134: Cuộc khảo hạch


Hôm nay, có rất nhiều ánh mắt chú ý đến chuyện khảo hạch của Giang Khương. Cho dù thế nào, dù hôm qua Giang Khương đã vượt qua khảo hạch Y. sư tam phẩm tương đối dễ dàng, điều này khiến không ít người đều phải chắc lưỡi hít hà. Mọi người cũng biết, nếu Giang Khương có thể vượt qua cả ba kỳ khảo hạch này, với tình hình của Giang Khương hiện nay, gần như 90% là có thể lên được vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện.

Cuộc khảo hạch thứ này này có thể nói là hết sức quan trọng.

Không chỉ đám Chu Hạo Bình, Ngô y sư chú ý đến cuộc khảo hạch này, ngay cả đám Từ Khải Liễu cũng bắt đầu nghiêm túc chú ý đến cuộc khảo hạch.

- Lão Liêu. Nếu lần này Giang Khương cũng vượt qua bài thi viết và thực hành Y sư nhị phẩm, bài khảo hạch buổi tối chỉ có thể nhờ anh đi một chuyến!

Từ Khải Liễu vừa uống trà, vừa mỉm cười nhìn Liêu Long Căn, nói.

Liêu Long Căn gật đầu một cái, sau đó cũng cười nhìn về phía Từ Khải Liễu nói:

- Sao? Lần này viện trưởng tin vào Giang Khương vậy sao? Giờ đã chắc chắn Giang Khương có thể thuận lợi vượt qua bài thi viết và thực hành rồi?

- Căn cứ theo hiểu biết của tôi về Giang Khương, cùng với tác phong của cậu ấy từ trước tới nay, chắc hẳn bài thi viết và thực hành sẽ không phải vấn đề gì lớn đâu.

'Từ Khải Liễu cũng không hề né tránh, chỉ cười cười nói:

- Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Dù sao khảo hạch Y sĩ nhị phẩm mọi người đều biết, chẳng ai dám đảm bảo 100% cậu ấy sẽ vượt qua cả. Có điều, theo lý thì có lẽ Giang Khương nắm chắc đén 6, 70%...

- Đối với Giang Khương, chỉ có khảo hạch Y sư nhất phẩm mới không tự tin vào cậu ấy lắm. Dù sao thì khảo hạch Y sư nhất phẩm cũng khó quá. Cho dù là mấy vị Y sư nhất phẩm hiện nay và chúng ta, số người có thể một lần mà thi mà qua được khảo hạch cũng được trên đầu ngón tay. Giang Khương mà có thất bại thì cũng thất bại ở khảo hạch Y sư nhất phẩm, Y sư nhị phẩm chắc cũng không thành vấn đề đâu.


Liêu Long Căn thấy Từ Khải Liễu coi trọng Giang Khương như vậy liền cười ha ha, gật đầu, nói:

- Được. Tôi cũng rất mong chờ, hy vọng cậu ấy có thể tiếp nhận được khảo hạch của tôi... có thể xứng với danh tiếng của mình.

Thỉ viết vẫn ở trong phòng thi ngày hôm qua, vẫn là 300 câu.

Khảo hạch lên cấp y sư của Thiên Y viện dĩ nhiên tương đối nghiêm khắc, đặc biệt là khảo hạch y sư thì càng khó hơn. Khảo hạch y sư nhị phẩm, nghe nói trong kho đề thông thường có tổng cộng hơn 160 ngàn câu trắc nghiệm, tự luận có hơn 3000 câu. Kho đề này hoàn toàn tuyệt mật, thậm chí hàng năm vẫn tiếp tục được Hội đồng khảo thí tiến hành tăng giảm.

Mỗi lần khảo hạch hoàn toàn do máy tính chọn ngẫu nhiên 300 câu trong kho đề, trong đó có 280 câu trắc nghiệm, 20 câu tự luận.

Cộng thêm mỗi lần khảo hạch đều có thành viên cao cấp của Hội đồng khảo thí cùng với thành viên ban Giám sát tham gia giám sát, cho nên sẽ không ai có thể gian lận được.

Rõ ràng hôm nay trạng thái tinh thần của Giang Khương tương đối tốt, nhưng hắn ngồi trước máy tính khảo hạch không quá 10 phút thì đã không còn vẻ ung dung thoải mái ngày hôm qua chứ đừng nói là còn có thời gian ngủ.

- Nhìn đi. Đây là khảo hạch Y sư nhị phẩm chứ không phải Y sư tam phẩm ngày hôm qua...

Trong phòng giám sát, thành viên Hội đồng khảo hạch phụ trách coi thi nhìn màn hình thấy rõ ràng trên trán Giang Khương đã lấm tấm mồ hôi thì lúc này cũng không nhịn được hài lòng gật đầu một cái.

Nếu khảo hạch Y sư nhị phẩm Ủy viên Giang Khương này còn có thể hời hợt được như ngày hôm qua thì ông ta đúng là thật sự nghi ngờ không biết có phải kho đề đã bị lộ rồi không...

€ó điều cũng may, 300 câu lần này Giang Khương đã ngồi trước máy tính đúng 3 tiếng. Tuy từ động tác của hẳn có thể thấy, có lẽ Giang Khương đã trả lời tất cả các câu, nhưng rõ ràng cũng là khảo nghiệm tương đối không nhỏ đối với hắn.

Sau khi thấy thành tích bài thi viết này, trong mắt hai thành viên Hội đồng khảo hạch lóe lên tia kinh ngạc. Hai người bọn họ đều là y sư nhị phẩm, ban đầu để vượt qua được khảo hạch này họ đã tốn hết nhiều tâm lực, hao tốn không biết bao nhiêu thời gian mới có thể vượt qua được.

Nhưng vị trước mặt còn chưa tới 30 tuổi, vậy mà giờ đã đi được nửa chẳng đường để trở thành Y sư nhị phẩm, như vậy đã đủ để khiến hai người bọn họ không thể không ngưỡng mộ...

Kể ra, nếu Giang Khương thuận lợi vượt qua khảo hạch này này, chỉ cần qua tiếp một ải nữa là có thể ngồi vững trên ngai vàng Ủy viên thường vụ rồi. trong mắt hai người càng thêm hâm mộ.

- Giang Khương qua bài thi viết rồi... Đồng chí y sư Chu Hạo Bình vừa mới nâng chén cơm lên định ăn thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Vốn lão còn nghĩ rằng Giang Khương rất có khả năng trượt trong bài thi viết này, nhưng không thể nào ngờ rằng...

 
Chương 1135: Ba ca bệnh


Khi Giang Khương bước ra khỏi trường thi thực hành, cho dù hắn có tinh thần lực mạnh mế thì sau khi ứng phó với đợt thi này cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng thật sự cảm nhận được vì sao tỷ lệ y sư cao cấp trong Thiên Y viện lại ít như vậy. Khảo hạch thế này, chưa nói gì khác, chỉ đơn thuần khảo hạch trình độ kinh nghiệm và tư duy của một cá nhân cũng đã tương đối cao rồi.

Ba ca bệnh, có điều khảo hạch thực tiễn lần này có bốn tiếng đồng hồ. Trong đó chẩn đoán chữa trị cho hai ca hết hai giờ, ca thứ ba là một ca phẫu thuật ngoại khoa cực khó, hắn phải tốn gần hai tiếng đồng hồ mới coi như giải quyết được ca phẫu thuật này.

Căng thẳng thần kinh cực độ như vậy, cho dù tinh thần lực của hắn có mạnh mẽ, thậm chí là có cả kinh nghiệm truyền thừa của nhiều vị chủ Tê Thế Đỉnh và Tổ sư gia như vậy, tuy hiện tại có rất nhiều kỹ thuật độc đáo tương đối mới của Thiên Y viện cùng với những thành quả nghiên cứu mới nhất có liên quan trên thế giới đều được hắn bổ sung kiến thức gấp gáp, nhưng về tổng thể, hắn đã thật sự nhồi nhét được những thứ này vào óc. Tuy không thể nào so được với những thứ mà mình luôn nghiên cứu nhưng chênh lệch cũng không xa lắm.

Với trạng thái của hắn bây giờ, cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể vượt qua được bài khảo hạch này. Nếu đổi lại là người khác, chắc còn phải cực. khổ hơn nhiều.

- Giang Khương đã vượt qua bài thi thực hành...

Sắc mặt Chu Hạo Bình tương đối khó coi. Lúc lão nói ra những lời này, rõ ràng có hơi khó khăn.

Sắc mặt của Ngô y sư trong nháy mắt trầm xuống, vốn bọn họ dự đoán Giang Khương dù miễn cưỡng có thể vượt qua bài thi viết, nhưng chắc chắn sẽ rớt khi thi thực hành. Họ không ngờ, thậm chí ngay cả thi thực hành đối phương

cũng đã vượt qua...

- Sao có thể? Đó là thi thực hành... Cho dù có may mắn thế nào cũng không thể đơn giản như vậy... Sao Giang Khương có thể vượt qua được?

Trên mặt Ngô y sư đầy vẻ khó tin. Là một người đã từng trải qua khảo hạch này mà nói, ông hiểu rất rõ khảo hạch này khó nhường nào. Đây không phải là chuyện thiên phú và cố gắng là có thể bù đắp được. Dù thế nào cũng cần phải có đủ kinh nghiệm chứ?

Mà kinh nghiêm này cũng không phải hai ba năm, ba bốn năm là được, mà phả mười mấy năm, thậm chí là rèn luyện mấy chục năm trở lên mới có thể làm được điều này.

- Thằng nhãi Giang Khương này che giấu kỹ quá...

Lúc này vẻ mặt Chu Hạo Bình vô cùng nghiêm trong, sau khi hít một hơi thật sâu, nói:

- Nếu không phải tôi đã kiểm tra đoạn ghi hình cuộc thi, tôi thật sự nghỉ ngờ có phải đã có người nhúng tay nhúng chân hay không.

- Vậy ý anh là, thi cử không có vấn đề gì sao?

Sắc mặt Ngô y sư càng thêm phiền muộn.

- Đúng, không có bất kỳ vấn đề gì.

Sắc mặt Chu Hạo Bình âm trầm lắc đầu một cái, nói:

- Tôi vốn còn cho rằng có người nói khéo gì đấy nên coi thi có vấn đề, nhưng không hề có chút vấn đề gì... hoàn toàn đúng theo quy định!


Ngô y sư gật đầu một cái, sắc mặt lúc này mới thoáng dễ coi hơn. Ba vị Thiên y sư hiện nay rõ ràng đều hơi thiên vị Giang Khương. Liêu Long Căn là chủ khảo, nói không chừng có thể vô tình mở đường ở vài chỗ nào đó. Nếu có Chu Hạo Bình ở đó, cho dù không phải chủ khảo, nhưng cũng có thể làm khó Giang Khương một chút. Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt có thể giơ chân ra ngáng một chút thì rất có thể sẽ ngáng ngã được Giang Khương.

- Haha. Lão Chu rốt cuộc không nhịn được nữa rồi.

Nhìn tin tức Hội đồng khảo hạch gửi đến, cuối cùng Lưu Mộc Dương không nhịn được cười lắc đầu một cái, nhìn về phía Từ Khải Liễu ở đối diện nói.

-A?

 
Chương 1136: Căn cứ theo nghiên cứu bệnh lý hiện nay


Từ Khải Liễu nhìn báo cáo Lưu Mộc Dương đưa sang thì lông mày khẽ giật giật, sau đó cũng cười, nói:

- Được rồi, nếu lão Chu có suy nghĩ này, vậy thì để anh ta tham gia đi, tránh người ta nói mấy người chúng ta thiên vị!

- Haizz... Tôi chẳng có ý kiến gì, chẳng qua chỉ sợ thằng nhóc Giang Khương sẽ hơi bực bội...

Nhớ tới chuyện Giang Khương lần này cứ thế nhắm mắt bế quan ba ngày ba đêm, sau đó còn vượt qua được hai kỳ khảo hạch gần đây. Cửa ải tiếp theo, Chu Hạo Bình lại chạy tới chọt ngang một cú, chắc chắn Giang Khương sẽ chẳng thể nào vui vẻ được.

Nghĩ tới cảnh chút nữa Giang Khương nhìn thấy Chu Hạo Bình, trong lòng Lưu Mộc Dương có chút suy nghĩ xấu...

Rõ ràng, Liêu Long Căn thân là chủ khảo lần này cũng có suy nghĩ này. Ông nhìn Giang Khương đang chậm rãi bước vào trường thi, trong mắt lóe lên nụ cười hơi đặc biệt...

-Ð?

Giang Khương đi vào trường thi, đầu tiên liếc mắt nhìn Liêu Long Căn đang ngồi ở vị trí chủ khảo, đang định cười chào hỏi, có điều ánh mắt lại lướt quá một bóng người rất chướng mắt bên cạnh?

- Chu Hạo Bình?

Giang Khương nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của đối phương dành cho mình thì chân mày khẽ nhướn lên. Hắn thật sự không ngờ, Chu Hạo Bình này không thèm để ý thể diện mà chạy đến đây khảo hạch mình.

Có điều, sau khi chân mày hắn hơi nhướn lên thì hắn cũng lập tức gật đầu với hai người rồi ngồi vào vị trí.

Chuyện Chu Hạo Bình đến tuy Giang Khương có hơi bất ngờ, nhưng với tình huống hiện tại đã náo loạn khá lớn. Hơn nữa chắc hẳn đám Chu Hạo Bình đã phát hiện ra mình có ý định gì.

Cấp bậc chức vụ quá thấp, lúc tham gia cạnh tranh, chắc chắn sẽ là một khuyết điểm lớn. Nếu mình không bù đắp được khuyết điểm này, tỷ lệ mình được bầu tương đối thấp. Cho nên, hắn mới có suy nghĩ như vậy. Và vị Chu y sư cùng Ngô y sư đã mắc câu rất đơn giản.

Với tình hình trước mắt xem ra mình đã tạo thế thành công. Chỉ cần lần này mình có thể vượt qua khảo hạch Y sư nhất phẩm, vậy thì việc cạnh tranh vị trí Ủy viên thường vụ sẽ không cần phải lo lắng gì nữa. Hơn nữa còn phải lập tức giải quyết vấn đề cấp bậc chuyên nghiệp quá thấp của mình, nếu không đợi khi mình có thể khảo hạch Y sư nhất phẩm e là mình đã sắp năm mươi tuổi rồi.

Cho dù không qua được, vậy thì ít nhất mình cũng có thể tranh được cái cấp. Y sĩ tam phẩm, thậm chí là Y sĩ nhị phẩm... Dù sao đều đã liều mạng rồi, vậy thì liều với vận khí của mình đi, không liều được thì cũng chẳng thiệt gì mà chỉ có lợi thôi.

Giờ mình đã đi đến nước này coi như đã không thua thiệt rồi. Còn Chu Hạo. Bình này có muốn không căng thẳng cũng không được. Nếu lão thật sự thấy mình thuận lợi tham gia khảo hạch Y sư nhất phẩm, chắc tối nay lão không ngủ được mất.

Liêu Long Căn thấy chân mày Giang Khương chỉ hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên tỉa kinh ngạc rồi lập tức hồi phục bình tĩnh và ổn định thì âm thầm gật đầu một cái. Hai năm nay, Giang Khương đúng là càng lúc càng trưởng thành, có thể gặp chuyện kinh ngạc vẫn không biến sắc, thậm chí trong tình huống thế này mà cũng có thể hoàn toàn tỉnh bơ, đúng là rất tốt. Hắn có thể trầm ổn như vậy, kể ra vị trí Ủy viên thường vụ này hắn đúng là có thể làm được.

- Về chứng Alzheimer... Cá nhân tôi cho rằng chỉ có dựa vào thuốc để bảo vệ thần kinh, cùng với kích thích tố tương đương để chống đỡ thì không được lắm... Sử dụng cách chữa trị như vậy chỉ có thể kéo dài bệnh trình, trong tình huống tương đối yếu, bệnh nhân sẽ chỉ sống ba đến năm năm... Tôi cảm thấy như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.

Liêu Long Căn nghe thấy Giang Khương ngồi đối diện nói vậy thì nhàng gật đầu một cái. Ông hết sức đồng tình với luận điệu này của Giang Khương. Có điều, nếu đơn thuần chỉ là luận điệu thì không được. nếu đã nói như vậy thì chắc chắn phải có ý tưởng mới về phương diện này mới được. Còn nếu chỉ có những lời nói sáo rỗng thì chắc chắn sẽ không thể nào cho hắn một đánh giá tốt.

- Vậy Ủy viên Giang Khương, anh cho rằng có thể tiến hành nghiên cứu từ phương diện nào?

Liêu Long Căn lãnh đạm hỏi. Giang Khương hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền nói:

- Căn cứ theo nghiên cứu bệnh lý hiện nay, chưa tìm được loại thuốc nào hiệu quả và thích hợp. Vậy thì việc chúng ta có thể làm đó là, dùng đủ các cách để kích thích hoạt động thần kinh, duy trì tính linh hoạt, và sử dụng nhiều cách và cường độ kích thích, dần cải thiện chức năng thần kinh, thúc đẩy khả năng khôi phục của thần kinh, đồng thời tăng cường sức đề kháng của cơ thể...

Sau khi nêu lên ý tưởng đại khái của mình, lúc này Giang Khương mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Liêu Long Căn, chậm rãi nói:

- Như vậy, tôi nghĩ có lẽ có thể tiến hành thử...

Liêu Long Căn tương đối hài lòng với câu trả lời của Giang Khương, lập tức liền gật đầu...


Câu trả lời của mình ban nãy cũng được coi là khá quy củ, dùng để thi vấn đáp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng giờ Chu Hạo Bình đột nhiên nhắc đến vấn đề này thì rõ ràng là đang bới lông tìm vết...

Mặc dù lão không phải chủ khảo, nhưng dù sao cũng hỗ trợ chấm thi, đặt ra câu hỏi như vậy cũng phù hợp quy định. Còn Giang Khương nếu đã bị đặt câu hỏi thì buộc phải trả lời, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến kết quả đánh giá cuối cùng, nói không chừng mình sẽ không vượt qua được khảo hạch.

Nghĩ tới đây, sau khi mắt Giang Khương hơi khép lại, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý và phân tích lại tình hình liên quan.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom