Cập nhật mới

Dịch Cao Thủ Y Đạo

Chương 120: Thật sao?


Đúng như Diệp Hân Vũ đã nói, giữa cha con không có mối thù kéo dài mãi, cho dù hai người không phải là ruột thịt, nhưng cảm tình mấy chục năm qua của họ còn hơn cả ruột thịt.

Hai cha con đã nhiều năm không gặp, giờ đây có cảm giác như cách xa từ mấy đời, họ ôm nhau không nói nên lời.

"Bố, tay của bố làm sao vậy?" Một lát sau, trong căn nhà lợp bằng sắt lá kia, Trần Vũ có chút kinh hãi.

Căn nhà lợp bằng tấm sảt này chỉ là nơi che năng, khắp nơi đều lọt gió, hơn nữa bên trong vô cùng chật hẹp, những vật dụng sinh hoạt gần như lấp đầy cả căn nhà.

"Không sao, bố không cẩn thận bị ngã thôi, Tiểu Vũ à, đây là... là vợ của con sao?" Trần Văn Trọng rất vui mừng khi Trần Vũ trở về, ông ấy nhìn Diệp Hân Vũ, trong lòng thầm mừng rỡ cho con trai mình.

"Đúng vậy, bố, đây là Diệp Hân Vũ, con dâu của bố, bây giờ cô ấy đã có thai được mấy tháng, không bao lâu nữa bố có thể ôm cháu trai rồi." Trần Vũ cười nói.

"Thật sao? Được, tốt quá rồi, bố có thể có một đứa cháu trai, mẹ con ở nơi chín suối biết được chắc sẽ rất vui mừng." Trần Văn Trọng hào hứng nói.

Mẹ nuôi của Trần Vũ đã qua đời khi bố anh nhặt được anh, mấy năm nay bố anh vẫn không có ý định đi thêm bước nữa.

ý, bố chuyển đến Phong Lăng sống cùng chúng con đi. Diệp Hân Vũ mỉm cười nói.

"Chuyển đến Phong Lăng? Không được, bố ở đây rất tốt, chỉ cần hai con sống vui vẻ là được, hơn nữa, bố cũng không quen sống trong thành phố." Trần Văn Trọng cười không khép miệng được.

Diệp Hân Vũ xinh đẹp, ăn nói cũng lịch sự phóng khoáng, mỗi động tác đều toát lên phong thái của con nhà gia giáo, ông ấy rất hài lòng với cô con dâu này.

"Bố, đã xảy ra chuyện gì với căn nhà của nhà chúng ta vậy?"

Trần Vũ hỏi: "Trong làng có người bắt nạt bố đúng không?"

"Không có, căn nhà bị sập do lâu ngày không được sửa chữa, dù sao bố cũng xây mấy nhà kính để trồng dược liệu ở đây, cho nên mới lợp căn nhà để ở đây luôn." Trong mắt Trần Văn Trọng hiện lên một tia do dự, nhưng ông ấy lập tức che giấu đi.

"Ông Trần, có ở nhà không?" Ngay lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm thô thiển: "Ở nhà thì mau cút ra đây, ông cho rằng ông có thể trốn thoát sao?"

Sắc mặt Trần Văn Trọng hơi thay đổi, nhanh chóng đi ra ngoài, Trần Vũ và Diệp Hân Vũ cũng đi ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài đứng mấy người, cầm đầu là một người đàn ông cao to thô kệch, hẳn chính là Lý Hưng, một tên côn đồ trong làng, tên này có năm sáu anh em, là trùm ở đây, thường xuyên bắt nạt mọi người.
 
Chương 121: Luật pháp?


"Cơ sở trồng trọt sản phẩm mới? Năm anh em các người lấy danh nghĩa này chiếm đất của người khác để trồng dược liệu cho mình, các người không biết xấu hổ sao? Lý Hưng, tôi khuyên cậu một cậu, người đang làm trời đang nhìn, đừng có quá đáng." Trần Văn Trọng tức giận nói.

"Ông Trần, tôi đã nể mặt rồi mà ông còn không biết tốt xấu sao?" Lý Hưng nhếch miệng cười: "Ông có tin tôi còn có thể san băng cái ổ chó mà ông đang ở, rồi đánh gãy luôn cánh tay còn lại của ông hay không."

"Cậu, các cậu còn biết luật pháp là gì hay không?" Trần Văn Trọng tức giận đến run cả tay, ở nông thôn người ta bắt nạt cô nhi quả phụ, mấy năm gần đây, khi con trai ông ấy mất liên lạc, những người này thường xuyên bắt nạt ông ấy.

"Luật pháp? Ha ha, ông ở đây nói luật pháp với tôi sao? Năm anh em chúng tôi chính là luật pháp." Lý Hưng cười lớn: "Thăng hai thăng ba, cho lão già này biết chút màu sắc đi."

“Được” Các anh em đẳng sau Lý Hưng bước tới định ra tay.

“Mày là người đánh gãy tay của bố tao à?” Trần Vũ vốn đang im lặng lúc này lên tiếng.

Vì anh mất tích mấy năm nay, nên bố anh trở thành người góa bụa, bị bọn côn đồ trong làng áp bức, ngay cả bác cả của anh, anh trai của bố anh cũng giúp đỡ cho người ngoài.

Trần Vũ rất tự trách, nếu không phải anh mâu thuẫn gay gắt với bố như vậy, bố anh đã không phải khổ sở như thế này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh nhà tổ bị người ta san bằng để xây nhà kho.

"Đúng vậy, là tao đã làm, mày là Trần Vũ phải không?" Lý Hưng sửng sốt, sau đó hản nhận ra Trần Vũ.

"Tao là Trần Vũ, mày xác định mày là người đánh gãy tay của bố tao?" Trần Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm.

"Ha ha, đúng là Trân Vũ sao, mày đã hủy hoại hết tài sản của bố mày rồi đi ra ngoài ăn chơi đàng đi3m, bây giờ lại biết thương bố mình sao? Tốt nhất là mày nên thuyết phục bố mày đồng ý ký tên đi, nếu không tao sẽ xử luôn cả mày." Lý Hưng cười lạnh nói.

"Chồng à, anh đừng xúc động, chúng ta có thể gọi cảnh sát tới xử lý." vẻ mặt Diệp Hân Vũ tức giận nói.

"Ồ, con đưa cả vợ về nữa sao? Mẹ kiếp, thăng nhãi như mày cũng tốt số thật, vợ mày cũng xinh đẹp quá đó chứ." Mắt Lý Hưng sáng lên khi nhìn thấy Diệp Hân Vũ.

Tên này vốn là một kẻ háo sắc, các góa phụ trong làng thường xuyên bị hẳn bắt nạt, cứ nhìn thấy phụ nữ đẹp là không rời mắt được, hẳn li3m môi nói: "Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định rên rất sướng tai đúng không."

"Anh cả, anh nói nhảm với nó làm gì, Trần Vũ là một tên vô dụng, vừa hay hôm nay xử lý luôn hai cha con nó." Người em thứ ba của Lý Hưng có tính tình nóng nảy, hắn ta bước tới định tóm lấy Trần Vũ.

Bịch... một cú đấm nặng nề trúng vào ngực thăng ba nhà họ Lý, hẳn ta phun ra một ngụm máu và nhanh chóng ngã về phía sau.

Phịch một tiếng, thân hình cao lớn của hẳn ta nặng nề ngã xuống đất, hắn ta còn chưa kịp rên lên một tiếng đã nằm bất tỉnh trên mặt đất.

"Thăng ba, thằng ba...' Mấy anh em nhà họ Lý giật mình, quay đầu lại hét vào mặt Trần Vũ: "Tao sẽ giết mày."

Bốp... Lý Hưng bị tát bay ra ngoài, Trần Vũ đá văng thăng hai nhà họ Lý, dùng một cú đấm và một cái tát giải quyết luôn hai tên còn lại, cả năm anh em nhà họ Lý đều ngã xuống đất.

"Tiểu Vũ, con đừng đánh nhau." Trần Văn Trọng kinh hãi.

"Bố, bố vào nghỉ ngơi một lát đi, chuyện hôm nay con sẽ xử lý" Trần Vũ cười lạnh nói. "Nhưng..." Trần Văn Trọng sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

"Bố, chúng ta đi vào đi, bố cứ yên tâm, Trần Vũ có thể xử lý được" Diệp Hân Vũ thuyết phục bố chồng, đi vào.

"Trần Vũ, mày là thăng khốn kiếp, tao muốn giết mày." Nửa khuôn mặt Lý Hưng sưng tấy, răng rơi đầy đất, hắn giãy dụa đứng dậy, muốn liều mạng với Trần Vũ.
 
Chương 122: Tìm ra hắn, đánh cho tàn phế


Trần Vũ siết chặt tay phải, tăng thêm sức mạnh.

Lý Hưng lập tức trợn mắt, liều mạng giấy giụa tứ chi, nếu Trần Vũ không buông ra, hắn thật sự sẽ bị Trần Vũ bóp ch ết.

Cho đến khi tên này thật sự sắp chết, Trần Vũ mới ném Lý Hưng xuống đất, anh lạnh lùng nói: "Những năm tao không ở đây, bọn mày đã làm những gì với bố tao, nói.

Lý Hưng nằm trên mặt đất, trợn trắng mắt, co giật một lúc lâu mới định thần lại, hắn nằm trên mặt đất ho. khan kịch liệt, sau đó hoảng sợ mà nhìn Trần Vũ.

"Trần Vũ, tao, tao chỉ chiếm một ít đất đai trong nhà này, nhưng phần lớn đất đai đều bị gia đình bác cả của mày chiếm, tao thừa nhận là tao đã đánh gãy cánh tay. của ông ta, nhưng việc này đều là do bác cả của mày ra lệnh, cả ngôi nhà của mày cũng là do bác cả mày phá bỏ và biến nó thành một nhà kho.”

Lúc này Lý Hưng mới hít được một hơi, không đợi Trần Vũ ép hỏi, hắn đã mồm năm miệng mười mà nói ra một cách chỉ tiết.

"Được, tốt lắm, Trần Sơn, ông là anh trai của bố tôi, hai anh em không biết đoàn kết với nhau, ngược lại liên kết với người ngoài để ức hiếp bố tôi, ông được lắm, ông gan đấy." Trần Vũ tức giận cười lớn.

"Trần Vũ, tao sẽ không chiếm đất, tao cũng sẽ trả lại mảnh đất mà tao đã chiếm của mày, chuyện này tới đây bỏ qua được không?" Lý Hưng run rẩy.

"Bỏ qua?" Trần Vũ cười lạnh, anh đi tới trước mặt thằng ba đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên giãm lên cánh tay của hắn ta.

Rắc... Thằng ba đột nhiên tỉnh dậy trong sự đau đớn sau cơn mê, hắn ta hét lên và lại ngất xỉu trên mặt đất, cú giẫm của Trần Vũ trực tiếp làm cánh tay của hắn ta gãy thành từng mảnh vụn, từ nay trở đi cánh tay của hắn †a coi như vô dụng.

Khi anh bước tới chỗ những người anh em còn lại của nhà họ Lý, Trần Vũ đã dẫm nát cánh tay trái của họ trước mặt Lý Hưng.

Lý Hưng chỉ có thể bất lực nhìn mà không dám ngăn cản, anh em nhà họ Lý cũng là những tên côn đồ trong làng.

Ngày thường có một số người hiền lành thấy bọn chúng là phải đi đường vòng, bọn chúng đáng phải chịu kết cục như ngày hôm nay.

Lý Hưng sợ tới mức run bần bật, nhìn thấy Trần Vũ đi về phía mình, hắn vội vàng quỳ xuống đất và cầu xin: "Trần Vũ, tao sai rồi, tao thực sự biết sai rồi."

"Mày tha cho tao đi, tao sẽ không bao giờ dám bắt nạt bố mày nữa, là Trần Sơn! Trần Sơn ỷ vào con trai lớn của ông ta quản lý vũ trường ở Phong Lăng, quen biết người trong xã hội, ông ta coi thường bố mày... Thật sự không liên quan gì đến tao." 

"Chuyện của bọn họ thì tao sẽ tìm bọn họ để tính sổ, mày chỉ cần tự lo cho chính mày là được." Trần Vũ cười lạnh rồi đá Lý Hưng ngã lăn xuống đất, sau đó là một tiếng rắc vang lên.

"A..." Lý Hưng kêu lên thảm thiết, cánh tay hắn ta yếu ớt buông thõng xuống.

Trần Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số của Trâu Đại Long.

"Ngài Trần, cậu có chỉ thị gì sao?" Trâu Đại Long hỏi.

"Ở bãi Phong Lăng có một người tên là Trần Minh Lâm, tìm ra hắn, đánh cho tàn phế, còn nữa, đưa người đến núi Dược ngay lập tức." Trần Vũ quát.

Lần trước anh đã gặp Trần Minh Lâm trong quán bar, đúng là đang trông bãi, nhưng loại người này trước mặt Trâu Đại Long thì chỉ biết răm rắp nghe lời.
 
Chương 123: Còn nhận ra tôi không


“Bố, bố đừng lo lắng, sau này trong làng sẽ không có nhà họ Lý nữa” Trần Vũ cười lạnh nói: “Nhà bác cả vẫn hay làm khó bố đúng không, sao bố không nói cho con biết?” 

"Bố không muốn con gặp rắc rối, anh họ của con biết rất nhiều người trong vũ trường, cho nên những năm qua bác cả của con mới càng ngày càng độc đoán."

Trần Văn Trọng thở dài nói: "Con có thể trở về là tốt rồi, thật ra bố sống như vậy cũng khá tốt."

"Bố, mặc dù con không phải con ruột của bố, nhưng con sẽ báo đáp công ơn bố đã nuôi dưỡng con, nếu gia đình Trần Sơn không màng tình thân mà đối xử với bố như vậy, vậy thì đừng trách con không khách khí." Trần Vũ cười lạnh nói.

"Chồng... Trong làng có rất nhiều người, chúng ta đừng gây ra xung đột." Diệp Hân Vũ lo lắng nói.

"Yên tâm đi, anh sẽ xử lý, em ngồi ở đây với bố một lát, chờ anh xử lý xong chuyện trong làng sẽ quay lại." Trần Vũ cười cười, xoay người rời đi.

"Tiểu Vũ, quay lại đi Tiểu Vũ, thằng nhỏ này sao lại không nghe lời chứ." Trần Văn Trọng lo lắng dậm chân.

"Bố đừng lo lắng, anh ấy không còn là Trần Vũ như trước nữa, nhìn thấy bố như vậy, trong lòng anh ấy cũng khó chịu, bố để anh ấy đi đi." Diệp Hân Vũ an ủi ông ấy.

Trần Văn Trọng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Trần Vũ đã đi xa, ông ấy không làm gì được đành phải cùng Diệp Hân Vũ trở vào trong nhà.

Nhà của bác cả Trần Sơn cách nhà cũ của Trần Vũ không xa, Trần Vũ đi đến trước cửa nhà ông ta và đá mạnh vào cửa.

Bùm một tiếng, hai cánh cửa bị Trần Vũ đá vỡ ra từng mảnh.

"Ai đó?" Bác cả Trần Sơn và con trai Trần Viễn của ông ta hét lớn đứng dậy, mấy đứa cháu ngoại của Trần Sơn cũng ở đây.

"Bác cả, còn nhận ra tôi không?" Trần Vũ cười lạnh nói.

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu à, tiểu Vũ." Trần Sơn liếc nhìn Trần Vũ, không khỏi mỉm cười: "Cậu còn biết trở về sao."

"Đương nhiên là tôi biết trở về, bác cả, tôi hỏi bác, là bác đã phá bỏ ngôi nhà của gia đình tôi đúng không?" Trần Vũ lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, là chúng tôi phá đi, anh muốn thế nào?” Em họ Trần Viễn cười lạnh: "Bố anh ở một mình trong căn nhà lớn như vậy chẳng phải là lãng phí sao? Chúng tôi phá bỏ nó thì đã sao?"

"Bác cả, tôi muốn bác đích thân trả lời, căn nhà đó có phải là bác phá bỏ hay không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Sơn.

"Không phải tôi đã nói với anh là chúng tôi đã phá hủy nó sao, sao vậy Trần Vũ, anh còn muốn gây chuyện với chúng tôi sao? Sao anh không nhìn lại bộ dạng không ra gì của mình đi." Trần Viễn tiến lên một bước, định đưa tay đẩy Trần Vũ. Trần Vũ cau mày, trở tay tát hắn ta một cái.

Bốp một tiếng, Trần Viễn đã bị Trần Vũ tát bay ra xa vài mét, hắn ta phun ra một ngụm máu.

"Trần Vũ, mày muốn chết à?" Trần Sơn vừa sợ vừa tức giận, hét vào mặt mấy đứa cháu trai của mình: "Đi đánh nó, đánh chết nó."

Ba đứa cháu trai của Trần Sơn đều cao lớn và cường tráng, họ bước tới định bắt Trần Vũ, Trần Vũ cũng không khách khí với họ, chỉ một chân đã đá bay hai người, còn lại một người bị anh đấm một cú hôn mê bất tỉnh.

Lúc này sự náo loạn ở đây đã khiến người trong làng chú ý, ngoài cửa có rất nhiều người bu đen bu đỏ xem náo nhiệt.

"Trần Vũ, mày điên rồi sao, mày dám ra tay đánh con trai và cháu trai của tao à? Mày có tin là tao kêu anh họ của mày về xử mày không?”

Trần Sơn tức giận, mấy năm nay ông ta đều ỷ có con trai lớn làm việc ở vũ trường bên ngoài, ba đứa cháu ngoại làng bên và đứa con trai nhỏ hách dịch của ông ta mà nghiễm nhiên trở thành người cầm đầu trong làng.

Hiện tại, cho dù là ai nhìn thấy ông ta cũng phải cho. ông ta chút thể diện, nhưng ông ta không ngờ rằng hôm nay, Trần Vũ, người mà ông ta luôn coi thường, lại có thể hạ gục bốn người bên phía ông ta. 
 
Chương 124: Không liên quan gì đến anh


“Tao thấy bố mày một mình bận rộn lo không xuể quá nhiều việc, cho nên mới quản lý mấy cái nhà kính cho nó, Trần Vũ mày là thằng con hoang, mày dám đánh con trai và cháu ngoại của tao, đợi Minh Lâm về xem nó có giết mày hay không.” Nhìn thấy con trai và cháu ngoại của mình đều bị thương ở các mức độ khác nhau, Trần Sơn vừa sợ vừa giận.

"Con trai của bác Trần Minh Lâm đang xem bãi †rong một quán bar nhỏ, có phải bác cho rằng anh ta rất ngầu khi mỗi ngày đều giao tiếp với dân xã hội hay. không?" Trần Vũ cười lạnh nói.

"Đúng vậy, nó quen biết rất nhiều người có máu mặt, bây giờ tao sẽ gọi điện cho nó, nó sẽ quay về giết mày và bố của mày." Trần Sơn lấy điện thoại di động ra, đang. định gọi điện.

“Tôi e là bác không liên lạc được với anh ta đâu, nói thật nha bác cả, bác và bố tôi là anh em ruột thịt, nếu không phải là không còn cách nào khác, tôi cũng không muốn trở mặt với bác đâu."

Trần Vũ cười lạnh: “Nhưng bác cấu kết với người khác đánh bố tôi bị thương, phá hủy căn nhà cũ của gia đình tôi, chiếm lấy ruộng thuốc của bố tôi...

Bác đã đi đến cực hạn của việc chối bỏ người thân rồi, thậm chí còn từ bỏ thể diện của mình chỉ vì một chút lợi ích nhỏ, hôm nay bác đừng trách tôi làm quá đáng, chuyện này là do chính bác tự chuốc lấy."

"Để tao xem mày có thể mạnh miệng đến khi nào, Minh Lâm sẽ sớm quay lại thôi." Trần Sơn cười lạnh, gọi đi gọi lại vào số điện thoại của con trai ông ta, nhưng dù có gọi thế nào cũng không có ai bắt máy.

"Bác không cần phải gọi đâu, người anh họ của tôi hẳn là sẽ sớm tới đây." Trần Vũ cười nói.

"Mày có ý gì?" Trần Sơn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Trần Vũ.

"Bác sẽ sớm hiểu được ý của tôi thôi." Trần Vũ khế mỉm cười.

Ngay lúc này, gần trăm chiếc Mercedes-Benz S giống hệt nhau lái vào làng, mỗi chiếc xe này đều có giá trị mấy trăm triệu, gần trăm chiếc xe xếp thành một hàng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Mặc dù thường có những ông chủ lớn lái siêu xe đến núi Dược này để xem dược liệu, nhưng chưa bao giờ thấy một ông chủ lớn nào đi hàng trăm chiếc siêu xe cùng một lúc.

"Ông lớn nào đến vậy?" "Không biết nữa, họ mới hỏi nhà ông Trần ở đâu."

Người trong làng bàn tán xôn xao, trong lúc nhất thời họ không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Gần trăm chiếc siêu xe này vây kín nhà họ Trần, cửa xe vừa mở ra, mấy trăm người mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe.  

Người dẫn đầu là Trâu Đại Long, hắn đi về phía nhà Trân Sơn, theo sau là hai tên đàn em đang kéo theo một người toàn thân đầy máu không thể nhìn rõ mặt.

"Ngài Trần, sự việc đã được giải quyết." Trâu Đại Long hơi khom người với Trần Vũ, hắn vung tay lên, bịch một tiếng, người đàn ông khắp người đầy máu kia bị ném xuống đất.

"B Người đàn ông kia khó khăn ngẩng đầu lên, những người đang hóng chuyện lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, anh ta không ai khác chính là Trần Minh Lâm, là cậu con trai mà Trần Sơn từng khoe là người rất có tiếng ở câu lạc bộ bên ngoài.
 
Chương 125: Chỉ bằng hắn


“Chuyện bố anh làm, anh không biết một chút gì sao?" Trần Vũ cười lạnh: “Nếu không phải ông ta ỷ vào anh diễu võ dương oai, loại người có bị mắng cũng không dám hé răng một tiếng như bố anh sao lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo như vậy sao?"

"Em họ, anh thật sự không biết, tha cho anh đi." Trần Minh Lâm gần như sắp khóc. 

"Con trai, tại sao con lại nói những điều này với nó? Tên con hoang này không phải chỉ là một tên vô dụng chỉ biết ăn no chờ chết thôi sao?" Trần Sơn ngơ ngác hỏi.

"Bố, bố mau im miệng đi! Em họ bây giờ là ông chủ lớn ở Phong Lăng, ngay cả sếp Trâu cũng phải nghe lời em ấy, bố bắt nạt ai không được mà lại đi bắt nạt chú hai? Ông ấy là chú hai của con." Vẻ mặt Trần Minh Lâm như đưa đám, anh ta thực sự ghét cay ghét đắng bố mình.

Ở bên ngoài anh ta chỉ là một tên trông bãi, nhưng Trần Sơn lại cảm thấy anh ta rất quen thuộc với những ông lớn trong xã hội, mấy năm nay ông ta ngày càng kiêu ngạo, giờ thì hay rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc. Trần Vũ? Đây là một kẻ tàn nhẫn, ngay cả Trâu Đại Long cũng phải nghe lời cậu ta.

Sắc mặt Trần Sơn có chút tái nhợt, ông ta biết Trâu Đại Long, con trai của ông ta thường xuyên nói Trâu Đại Long lợi hại thế này thế kia, nhưng bây giờ một người ghê gớm như vậy lại phải gọi Trần Vũ là ngài Trần, vậy thì thân phận của Trần Vũ là gì?

"Bác cả, bác còn có con át chủ bài nào khác thì đưa ra luôn đi, hôm nay tôi sẽ chơi với bác." Trân Vũ cười lạnh một tiếng.

"Tiểu Vũ, chúng ta là họ hàng, trước đây là do tôi đã làm sai, tôi thật có lỗi với bố của cậu." Trần Sơn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hai tay ông ta không tự chủ được run rẩy. 

"Hừ, bây giờ bác mới biết chúng ta là họ hàng sao? Lúc bác bắt nạt bố tôi, sao bác không nhớ tới ông ấy là em ruột của bác?" Trần Vũ cười lạnh, chỉ vào con trai và ba đứa cháu ngoại của Trần Sơn nói: "Lôi những người này ra ngoài đánh trước mặt mọi người, tuyệt đối đừng nương tay."

"Vâng." Trâu Đại Long vung tay lên, mấy tên vệ sĩ tiến tới kéo mấy người ra ngoài.

Trần Sơn vốn muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy đám côn đồ đông nghẹt này, ông ta liền rụt đầu lại.

Một lúc sau, tiếng la hét thảm thiết của mấy người nhà họ Trần vang lên giữa đường làng, họ bị quất mạnh bằng roi nhúng nước muối.

Những người đang hóng chuyện trong làng đều có tâm trạng khác nhau, mấy cha con nhà họ Trần và anh em nhà họ Lý là những tên nắm trùm ở núi Dược mấy năm nay, người trong làng tức giận nhưng không dám lên tiếng, bây giờ cuối cùng cũng có người đến để đối phó với cha con họ.

Một bộ phận khác thì lại có tâm trạng lo lắng, bởi vì một cú điện thoại của Trần Vũ đã gọi tới mấy trăm người, xem ra là đã khá giả, trước đây bọn họ đã ức hiếp 'Trần Văn Trọng, liệu anh có đến trả thù hay không?

Sau một trận roi, người nhà họ Trần bị đánh đến trầy da tróc vẩy, kêu gào xin tha, sau khi thấy cũng đã đánh đủ, Trần Vũ mới bảo bọn họ dừng lại. 

"Bác cả, bác phải xây lại nhà cho bố tôi, việc này không thành vấn đề chứ." Trần Vũ nhàn nhạt nói.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ xây nhà, tôi sẽ ra tiền và nhân lực, tứ hợp viện, bảo đảm trong vòng ba tháng sẽ xây xong, trong thời gian nhà đang xây bố cậu đến ở nhà †ôi, còn gia đình tôi sẽ chuyển đi." Trần Sơn không chút do dự nói.

“Gòn những cánh đồng dược liệu do bố tôi thuê thì sao? Cả những khoản tổn thất trong mấy năm qua nữa?” Trần Vũ hỏi.

"Tôi sẽ trả, tính cho tôi hết, Tiểu Vũ, chúng ta là người một nhà, cậu yên tâm, tôi sẽ gánh chịu hết thảy tổn thất của bố cậu trong mấy năm nay." Trần Sơn gượng cười nói.

"Ừ, vậy thì tốt." Trần Vũ cười nói: "Trâu tổng, ông trở về đi."

"Vâng, Ngài Trần." Trâu Đại Long cung kính cúi đầu, hàng trăm chiếc Mercedes-Benz S dập dìu lái trở về.

Hôm nay Trần Vũ đã xử lý anh em nhà họ Lý, năm anh em này hiện đang nằm viện, sau này sẽ không thể bắt nạt người khác được nữa, hơn nữa còn trực tiếp gây chấn động đến những tên khốn thích ganh tị với người khác ở quê nhà. ... Cho dù sau này anh không còn ở đây, cũng không có ai dám bắt nạt bố anh nữa.

Sau khi nối lại bàn tay bị gãy của bố mình, Trần Vũ nói: "Bố, bố có chắc là không muốn đến Phong Lăng sống cùng chúng con không?"
 
Chương 126: Hiện tại không phải lúc thích hợp


"Bố, đây là cái gì?" Trần Vũ sửng sốt.

“Lúc bố nhặt được con, con chỉ mới mấy tháng tuổi, bị bỏ rơi dưới chân núi khóc oe oe, chỉ sợ thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của con chính là lá thư này, trên đó viết tên và ngày sinh của con, nhưng bên trong lá thư có nội dung gì thì bố cũng chưa xem qua.”

Trần Văn Trọng nói: “Bây giờ con đã lớn rồi, mở thư ra đọc thử đi, có lẽ từ đó có thể tìm được thông tin về cha mẹ ruột của con.”

Tay cầm lá thư của Trần Vũ hơi cứng lại, vẻ mặt anh phức tạp liếc nhìn lá thư này, sau đó không chút do dự ném nó vào lửa.

"Tiểu Vũ, con đang làm gì vậy?" Trần Văn Trọng kinh ngạc: "Chẳng lế con không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?"

"Con là con ruột của bố, tìm bọn họ làm gì chứ?" Trần Vũ mỉm cười: "Bố, kiếp này con chỉ nhận một mình bố thôi."

"Có lẽ bọn họ không có lựa chọn nào khác nên mới bỏ rơi con." Trần Văn Trọng thở dài nói.

"Vậy chỉ có thể nói đó là ý trời, con và bọn họ không có duyên phận, con không muốn biết chuyện quá khứ, kiếp này con cũng chỉ nhận một mình bố thôi." Trần Vũ nghiêm túc nói.

"Bố tôn trọng sự lựa chọn của con, nhưng nếu một ngày nào đó, năng lực của con đạt đến một trình độ nhất định, hãy đến Thịnh Kinh xem thử đi." Trần Văn Trọng gật đầu.

“Được.” Trần Vũ cười nói: “Bố, con có cổ phần rất lớn ở một công ty dược phẩm, khí hậu của núi Dược ôn hòa, thích hợp để trồng các loại trung dược.”

"Con muốn thuê hết tất cả các nhà kính trồng thuốc. xung quanh để cung cấp trung dược cho công ty dược phẩm của con, bố đi liên hệ giúp con, đừng lo lắng về vấn đề kinh phí, tuyệt đối sẽ không để dân làng kiếm được ít tiền hơn bây giờ." Trần Vũ nói với một nụ cười.

"Toàn bộ núi Dược cộng lại có tới mấy vạn mẫu ruộng thuốc, con có đủ tiền thuê không?” Trần Văn Trọng kinh ngạc nói.

"Thuê được, bố đừng lo lắng, bố đi nói chuyện trước. đi, nếu như mọi chuyện ổn thỏa, con sẽ phái người trong công ty đến thương lượng vấn đề cụ thể." Trần Vũ cười nói.

"Được rồi, để bố đi hỏi thử, nếu có đầy đủ tài chính thì chắc hẳn không phải là vấn đề lớn." Trân Văn Trọng gật đầu.

Ở lại đây cả ngày với bố, buổi chiều Trần Vũ và Diệp. Hân Vũ cùng nhau trở về.

"Chồng, anh thật sự không muốn biết thân thế của mình sao?" Trên đường, Diệp Hân Vũ hỏi. 

“Muốn.” Vẻ mặt Trần Vũ phức tạp: “Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp.”

"Tại sao không phải lúc thích hợp?" Diệp Hân Vũ hỏi.

"Anh cũng từng nghe nói tới Trần thị ở Thịnh Kinh, bối cảnh của họ rất sâu, anh không biết anh có quan hệ gì với bọn họ, nhưng với năng lực hiện tại của anh, thì không đủ sức khiêu chiến bọn họ."

Trần Vũ cười, anh nói lẩm bẩm: “Anh muốn đợi đến một ngày anh trưởng thành lên, lúc đó anh sẽ đi tìm thân thế của mình.”

Sự lo lắng của Trần Vũ không phải là không có lý, từ sau khi Lưu Văn Viễn xuất hiện, anh mới nhận ra rằng vận mệnh của mình dường như bị một bàn tay vô hình điều khiển.

Anh muốn trưởng thành đến một độ cao nhất định, sau đó đi tìn hiểu kẻ đứng sau điều khiển mọi chuyện là ai, trước khi anh trở nên mạnh mẽ hơn, anh chỉ có thể chịu đựng.

Trở về Phong Lăng thì đã muộn, vừa về tới nhà, Ninh Nhã Tuyết đã gọi điện tới: “Trần Vũ, tôi muốn gặp anh ngay lập tức.”

"Chuyện gì vậy? Mấy ngày nay cô đi làm gì mà biến mất vậy?" Trần Vũ hỏi.
 
Chương 127: Cô gái muốn lật lại bản án cho tên thủ phạm


Trong một ngôi nhà đổ nát ở ngoại ô, một người phụ nữ đang bận rộn.

Một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang ngồi bên cạnh ôm một con búp bê màu hồng.

Có một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, người đàn ông đó đã mất ý thức, cơ bắp hơi teo lại, trong tình trạng người thực vật.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh là Hoàng An, một người còn may mắn sống sót sau vụ say rượu lái xe chấn động một năm trước khiến ba người thiệt mạng và một người bị thương, người phụ nữ này là Vương Linh, vợ của anh ta, còn cô bé là con gái Tĩnh Tĩnh của họ.

Khi đó vụ án say rượu lái xe gây chấn động một thời, thủ phạm Trần Vũ khiến 3 người chết, 1 người bị thương đã bị kết án tử hình, chồng cô ấy may mắn được cứu sống nhưng cũng rơi vào trạng thái người thực vật.

Số tiền bồi thường đã được tiêu hết từ lâu, hơn nữa thỉnh thoảng lại có người đến quấy rối, cho nên Vương Linh quyết định xuất viện và cắt đứt liên lạc với mọi người.

Nhưng chồng cần được chăm sóc trên giường, con gái cũng cần được nuôi nấng, toàn bộ gánh nặng gia đình đầu đổ lên đầu cô ấy, môt người phu nữ yếu đuối. 

“Mẹ, dì chủ nhà vừa tới đòi tiền thuê nhà.” Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói.

"Được, mẹ biết rồi, hôm khác mẹ sẽ đi trả tiền thuê nhà cho cô ấy." Vương Linh gượng cười.

“Mẹ ơi, có phải nhà chúng ta hết tiền rồi không?” Tĩnh Tĩnh rất hiểu chuyện, từ vẻ mặt của mẹ, cô bé có thể thấy được tình trạng khốn khó của gia đình mình: “Con không muốn đi học nữa, con muốn kiếm tiền chia sẻ với mẹ.”

"Tĩnh Tĩnh ngoan, bây giờ con còn nhỏ, con cố gắng học tập chăm chỉ chính là giúp mẹ, mẹ sẽ nuôi cả nhà, con không cần lo lắng." Vương Linh quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, sự nhạy cảm của con gái càng khiến cô ấy buồn hơn.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra và một người đàn ông say rượu bước vào.

"Anh Lý, là anh à, mấy ngày nữa tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh." Vương Linh giật mình, trên mặt có chút giận dữ, người đàn ông chủ nhà này luôn thích xông vào. nhà của người thuê.

"Vương Linh, hôm nay tôi không phải tới đòi tiền thuê nhà." Chủ nhà cười hề hề, lảo đảo đi tới trước mặt Vương Linh: "Tôi biết cô không có tiền, hay là như vậy đi, một tháng cô ngủ với tôi vài lần, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà cho cô."

"Anh Lý, anh say rồi, nhanh ra ngoài đi, nếu không chị dâu phát hiện sẽ gặp rắc rối đó." Vương Linh lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta.

"Gô không nói tôi cũng không nói thì ai biết, ha ha, chồng của cô là người thực vật, chắng lẽ cô không muốn. sao?" Tên chủ nhà nở nụ cười d@m đãng đến gần Vương Linh: "Phụ nữ phải biết lợi dụng ưu thế của mình, năm trên giường một lần tiết kiệm mấy ngàn tiền thuê nhà, không phải rất tốt sao?"

"Anh đừng tới đây, con gái của tôi còn ở đây, anh Lý, anh mau ra ngoài đi." Vương Linh liên tục lùi về phía sau.

"Cô giả vờ cái gì, tôi không tin cô không thèm đàn ông, tôi giúp cô vui vẻ, còn tiết kiệm tiền cho cô, cô còn không vui sao?" Tên chủ nhà cười hề hề, tiến lên định bắt lấy Vương Linh.

"Anh buông ra, cứu mạng, Tĩnh Tĩnh con chạy đi." Vương Linh hét lên.

Tĩnh Tĩnh sợ đến mức không biết phải làm sao, cô bé đứng tại chỗ không dám cử động, chỉ biết khóc: "Buông mẹ con ra, chú ơi, thả mẹ con ra."

Đột nhiên, một cái chai đập vào đầu tên chủ nhà vỡ tung tóe, tên chủ nhà hét thảm một tiếng rồi buông lỏng tay ra, sau đó ngực anh ta bị đá một cú nặng nề, văng ra xa mấy mét.

Vương Linh sợ hãi ôm lấy con gái, không biết từ khi nào trong nhà đã xuất hiện thêm hai người, hai người này chính là Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết. 

Trần Vũ nhéo cổ áo tên chủ nhà, lạnh lùng nói: “Hoặc là cút ra ngoài, hoặc là tao sẽ ném mày từ tầng ba xuống.”

"Tôi lập tức ra ngoài, người anh em đây đều là hiểu lầm a." Tên chủ nhà lập tức sợ hãi, dù sao anh ta cũng sợ con cọp cái trong nhà biết chuyện này.
 
Chương 128: Anh còn nhớ rõ em không


“Cô Vương, cô đừng kích động, hôm nay tôi tới đây là để làm một việc khác, tôi đã mang theo một bác sĩ, anh ấy có thể giúp chồng cô tỉnh lại.” Ninh Nhã Tuyết vội vàng giải thích.

“Tỉnh lại? Làm sao tỉnh lại được?” Vương Linh trở nên kích động: “Anh ấy có thể giữ được mạng sống của mình đã là kỳ tích rồi, làm sao có thể tỉnh lại được?”

“Tủy não bị tổn thương vĩnh viễn, loại vết thương này dùng phương pháp y học hiện tại thực sự rất khó tỉnh lại, nhưng tin tôi đi, tôi có thể khiến anh ấy tỉnh lại, cô có thể cho tôi nửa giờ được không?” Trần Vũ nhìn người bị thương trên giường bệnh, tâm tình của anh có chút phức. tạp.

Người bị thương này cũng giống như anh, là người vô tội bị Chu Lâm hãm hại, nếu hôm nay đã gặp được, anh phải lật ngược tình thế, có lẽ người bị thương này là cơ hội để anh lật lại bản án.

“Cô Vương, cô có tin vào kỳ tích không?” Ninh Nhã Tuyết an ủi Vương Linh: “Cho dù cô không tin vào kỳ tích thì cũng nên tiếp tục hy vọng, kỹ thuật chữa trị của bạn tôi rất tốt, cô có thể để anh ấy thử không? Cho dù không. có tác dụng gì, thì cũng đâu thể trở nên tồi tệ hơn tình hình hiện tại được, đúng không?”

Vương Linh sửng sốt, nhìn chồng mình đã hôn mê hơn một năm, cô ấy cắn môi, khẽ gật đầu.

Trần Vũ tiến lên, lấy kim châm ra, tủy não của anh ta bị thương, trong cơ thể có vài chỗ bị gãy xương, có một số vết thương đối với y học hiện đại là không thể chữa khỏi, cho dù bây giờ Trần Vũ có thể ngưng tụ một ít Thái Huyền Thánh Thanh khí, thì việc này đối với anh cũng là một thách thức lớn.

Nhưng hôm nay người này nhất định phải được cứu, thứ nhất, anh ta là người bị hại, thứ hai... Anh ta rất có thể là người giúp anh giải trừ được oan khuất kiếp trước.

Mỗi lần Trần Vũ ghim kim đều rất cẩn thận, sau mấy lần ghim kim, trên trán anh xuất hiện một luồng hơi nước nhàn nhạt.

Ngay cả với y học tiên tiến ngày nay, cũng không có khả năng chữa khỏi tổn thương tủy não, mỗi một kim ghim xuống Trần Vũ đều phải tiêu hao một lượng lớn Thánh Thanh khí.

Thánh Thanh khí đi vòng quanh trong cơ thể người bị thương, chữa trị tủy não bị tổn thương, trên trán Trần Vũ ngày càng xuất hiện nhiều sương trắng, sương trắng ngưng tụ trên đỉnh đầu anh, đọng lại hồi lâu.

Cứ như vậy trôi qua hơn nửa giờ, Trần Vũ cuối cùng cũng châm cứu xong, khi mũi kim cuối cùng xuyên qua huyệt bách hội, Trần Vũ thở ra một hơi dài, anh đã cố gắng hết sức, người bị thương có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý trời.

“Chồng tôi... anh ấy thế nào rồi?” Vương Linh ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Trần Vũ trâm mặc, anh nhìn chằm chằm người bị thương, không buông tha bất kỳ một một chuyển động nhỏ nào.

Đột nhiên, bàn tay của người bị thương khẽ cử động, sau đó Hoàng An cuối cùng cũng mở mắt ra trước vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của hai mẹ con.

“Bố, mẹ, bố tỉnh rồi.” Tĩnh Tĩnh kích động kêu lên.

“Lão Hoàng, anh tỉnh rồi à? Anh còn nhớ rõ em không?” Vương Linh nín thở, sợ làm cho chồng hoảng Sợ.

“Vợ, con gái...” Hoàng An phun ra hai chữ

“Chồng à, anh tỉnh rồi, anh thực sự tỉnh rồi, anh có biết một năm nay em sống thế nào không?” Vương Linh cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc.

“Trần Vũ, anh ta nhớ tới chuyện trước kia.” Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc vui mừng nói: “Anh ta không sao chứ?”

“Không có gì nghiêm trọng, nhưng phải mất nửa năm mới có thể hồi phục, tôi sẽ kê một số thuốc và dạy cho cô một số kỹ thuật xoa bóp, sau nửa năm anh ta sẽ giống như một người bình thường.” Trần Vũ thở ra một hơi, anh lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã, vừa rồi thật sự đã dùng quá nhiều chân khí.

“Anh không sao chứ?” Ninh Nhã Tuyết vội vàng đỡ lấy anh.

“Tôi không sao, đừng lo lắng.” Trần Vũ lắc đầu. 
 
Chương 129: Tôi đã sớm biết không phải anh ấy


“Anh Hoàng, anh còn nhớ chuyện gì đã diễn ra vào ngày xảy ra tai nạn không?” Trần Vũ hỏi.

“Tôi... nhà tôi là một cửa hàng tiện lợi gần đường, hôm đó trời rất khuya, tôi nói sẽ đi sang phía đối diện để lấy ít đồ, nhưng vừa ra tới đường thì một chiếc ô tô đã lao tới, chuyện gì xảy ra tiếp theo...thì tôi không biết...” Hoàng An nghĩ, giọng điệu hơi do dự.

Sắc mặt Trần Vũ hơi buồn bã, anh ta thật sự không nhìn rõ rốt cuộc người đang lái xe là ai.

Ngoài cửa sổ, Trần Vũ nhìn màn đêm, trong lòng anh có chút cáu kỉnh khó hiểu, bây giờ gi ết chết Chu Lâm thì rất dễ dàng, nhưng những oan khuất mà kiếp trước anh phải gánh chịu sẽ không bao giờ được rửa sạch, khó khăn lắm mới tìm thấy một tia hy vọng, nhưng cứ thế mà tan thành mây khói.

“Chú, chú không vui sao?” Đúng lúc này, Tĩnh Tĩnh ôm búp bê trong lòng đi tới.

“Không có.” Trần Vũ mỉm cười, cô bé rất đáng yêu.

“Đây là con búp bê cháu thích nhất, là quà sinh nhật của bố tặng cho cháu, bây giờ cháu tặng nó cho chú.” Cô bé giơ con búp bê trong tay lên đưa cho Trần Vũ.

“Cám ơn." Trần Vũ cầm lấy búp bê, mỉm cười: “Thật đáng yêu.”

“Bố nói búp bê đang giám sát việc học đàn của cháu, nếu cháu lười biếng, bố có thể nhìn thấy cháu.” Cô bé nói.

“Giám sát?” Trần Vũ lật con búp bê lên, nhìn thấy trước ngực con búp bê có một màn hình nhỏ, trên mắt có gắn camera, hẳn là có chức năng giám sát, anh chợt nghĩ trong lòng rồi ấn xuống một cái nút ở bên cạnh.

'Trên màn hình có mấy file video, trong lòng anh chấn động, trong đó có một file video là ngày xảy ra tai nạn xe cộ, anh nhanh chóng ấn vào file video.

Màn hình lóe lên và một hình ảnh xuất hiện.

Nội dung trong đoạn video khiến Trần Vũ khiếp sợ, chỉ thấy trong video, một người đàn ông đang đi trên đường, đúng lúc này, một chiếc ô tô lao nhanh tới, bốn người bị đụng ngã trên mặt đất, trong đó bao gồm cả người đàn ông kia.

Trần Vũ nhớ rất rõ biển số của chiếc xe đó, đó chính là chiếc xe đã gây ra tai nạn ở kiếp trước của anh, mà người bước ra khỏi ghế lái hoàn toàn không phải là anh.

Ngay sau đó, hai người ra phía sau đỡ một người đã say mèm lên ghế lái, người say rượu chính là anh, còn người đỡ anh lên ghế lái trong đó có một người là Chu Lâm.

Con búp bê này vốn được đặt trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi, đó là quà sinh nhật mà Hoàng An dự định tặng cho con gái anh ta vào ngày hôm sau, anh ta bật lên điều chỉnh thử rồi quên tắt, nên sau đó màn hình đã ghi lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra tối hôm đó.

Trần Vũ nắm chặt nắm tay, tất cả sự thật đã được. phơi bày.

Sau vụ tai nạn, khi đã kiểm tra ở nhiều phương diện, ngày hôm đó đoạn đường xảy ra tai nạn vắng vẻ, thời gian cũng đã muộn, xung quanh không có camera giám sát, Trần Vũ lại xuất hiện ở vị trí ghế lái trong tình trạng say xỉn, trên vô lăng đầy dấu vân tay của anh.

Vậy là kế hoạch của Chu Lâm đã trở thành bằng chứng không thể chối cãi, nhưng ai có thể ngờ rằng con búp bê đặt trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi lại có chức năng giám sát và ghi lại mọi chuyện ngày hôm đó.

“Tĩnh Tĩnh, cảm ơn con búp bê của cháu, con búp bê của cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều.” Trân Vũ tắt nguồn.

Để lại cho Vương Linh một tấm thẻ ngân hàng trị giá 300.000 tệ, Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết rời đi.

Xe dừng lại bên đường, Ninh Nhã Tuyết xem xong tất cả những gì được ghi lại trong búp bê, cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt. 

Sự thật được tiết lộ, nhưng Trần Vũ đã chết oan, sẽ không bao giờ quay trở lại được...
 
Chương 130: Bây giờ không phải lúc


 Trần Vũ im lặng nhìn Ninh Nhã Tuyết, trong lòng có chút cảm động, người phụ nữ trước mặt này đã vì anh hy sinh quá nhiều, tại sao kiếp trước anh lại mù quáng như vậy, sao lại quanh quẩn bên một người phụ nữ đầy mưu mô như Lý Thanh Uyển?

"Bây giờ cô định làm gì?" Trần Vũ hỏi.

lộp nó lên và lật lại bản án cho Trần Vũ.” Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng nói: “Khiến Chu Lâm phải đền tội."

"Nhưng vậy thì sao, anh ta đã chết rồi." Trần Vũ mỉm cười: "Hơn nữa nếu để Chu Lâm vào tù như vậy thì quá dễ dàng với anh ta."

"Anh muốn thế nào?" Ninh Nhã Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.

"Gó một số thứ không thuộc về họ, họ lấy được những thứ đó như thế nào thì phải mất đi như thế Trần Vũ mỉm cười: "Tập đoàn Trần thị hiện đã được đổi tên thành tập đoàn Thanh Uyển rồi đúng không."

Đúng, nó được đặt theo tên của Lý Thanh Uyển, Lý Thanh Uyển là cổ đông lớn nhất của công ty, tiếp theo là Chu Lâm, hai người họ nắm quyền kiểm soát công ty, họ sẽ sớm từ nước ngoài trở về và công ty sẽ bắt đầu niêm yết đưa ra thị trường." Ninh Nhã Tuyết nói.

"Đưa ra thị trường thì tốt!" Trần Vũ cười nói: "Chu Lâm và Lý Thanh Uyển kiêu ngạo thế nào thì khiến họ ngã đau thế ấy, đêm trước khi đưa ra thị trường, chúng †a sẽ tặng bọn họ một món quà lớn." 

"Ừ”" Ninh Nhã Tuyết nhìn Trần Vũ nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó."

"Cô chưa bao giờ ăn khuya, hôm nay có chuyện gì thế? Đi thôi, tôi mời cô." Trần Vũ điều chỉnh tâm tình, mỉm cười.

“Sao anh biết tôi không ăn khuya?” Ninh Nhã Tuyết ngẩng đầu hỏi.

"Việc đó à, không phải con gái đều tránh ăn khuya sao? Con gái ai cũng sợ béo." Trần Vũ sửng sốt, tùy tiện †ìm cớ giải thích qua loa cho xong.

"Anh biết căn bệnh tiêm ẩn của tôi, anh biết tôi uống thuốc gì, anh biết tôi uống cà phê không đường, cũng biết tôi không ăn khuya." Nhưng lần này Ninh Nhã Tuyết xem ra không dễ bị lừa như vậy.

Cô ấy nhìn chăm chằm vào Trần Vũ: "Tên anh cũng là Trần Vũ, anh rất quan tâm đ ến chuyện của người bạn quá cố của tôi, giống như đó là việc của chính anh vậy, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”

"Tôi là Trần Vũ." Trần Vũ mỉm cười, tôi trùng tên với bạn của cô, tôi...

"Anh chính là anh ấy." Đôi mắt Ninh Nhã Tuyết đỏ bừng, cô ấy đột nhiên tóm lấy Trần Vũ, móng tay cắm thật sâu vào da thịt anh: "Anh chính là Trần Vũ kia."

Trần Vũ bối rối, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ cô ấy đã nhận ra được điều gì đó không ổn từ lâu rồi, nhưng anh phải giải thích như thế nào với cô ấy mới được?

“Nói thật cho tôi biết” Ninh Nhã Tuyết đột nhiên từ ghế phụ đứng dậy, hạ ghế dựa xuống, đè lên người Trần Vũ.

Cơ thể mềm mại ấm nóng của cô khiến Trần Vũ cảm thấy trong lồ ng ngực như có lửa đốt.

"Nói thật cho tôi biết đi, tôi cầu xin anh, tôi không biết tại sao anh lại trở nên như thế này và xuất hiện bên cạnh tôi với thân phận như vậy, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh chính là anh ấy." Ninh Nhã Tuyết bật khóc như mưa.

“Anh không biết hơn một năm qua tôi đã vượt qua như thế nào, tôi không dám ngủ bởi vì vừa ngủ tôi liền mơ thấy anh, khi anh còn sống, nhìn thấy anh và bạn thân của tôi ở bên nhau, tôi có thể làm một người bạn là đã rất hài lòng.”

"Nhưng phải đến khi anh đi, tôi mới nhận ra rằng tôi yêu anh nhiều như vậy, Trần Vũ nói cho tôi biết đi, tại sao lại xảy ra chuyện này?"

Trần Vũ im lặng, người phụ nữ trước mặt chính là sự tiếc nuối của anh ở kiếp trước, đến bây giờ anh mới biết được cô ấy tốt đến mức nào, nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc của Ninh Nhã Tuyết, ôm cô ấy vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Nhã Tuyết, tôi  thừa nhận tôi là anh ta, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật sau, nhưng bây giờ không phải lúc."
 
Chương 131: Tiếng trẻ con khóc ở đâu vậy?


"Đây là sự thật, anh thật sự là....

“Đừng nói." Trần Vũ nhẹ nhàng che miệng cô, cười nói: “Chỉ cần trong lòng cô biết là được, đừng nói cho ai biết, được không?”

"Tôi sẽ không hỏi, cũng sẽ không nói." Ninh Nhã Tuyết liều mạng gật đầu, mặc dù cô ấy có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trần Vũ, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

"Cô... cô có thể xuống trước được không?" Trần Vũ lúng túng nói, lúc này Ninh Nhã Tuyết đang đè anh xuống, khiến trong lòng anh như có một ngọn lửa tà ác đang thiêu đốt.

“Không thể” Ninh Nhã Tuyết nhướng mày, đưa tay ra định c ởi thắt lưng của Trần Vũ: “Đời trước tôi đã vuột mất anh, kiếp này tôi không muốn phải vuột mất anh lần nữa.” 

"Cô đừng như vậy mà Nhã Tuyết, tôi, tôi không phải là người như trước nữa, hiện tại tôi đã có vợ, vợ tôi còn đang mang thai." Trần Vũ kinh hãi.

"Tôi không quan tâm, tôi muốn anh, vợ anh làm lớn, tôi làm bé, không cần danh phận cũng không sao cả." Ninh Nhã Tuyết không hề chậm lại chút nào.

Trần Vũ dở khóc dở cười, anh là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày đối mặt với Diệp Hân Vũ vô cùng xinh đẹp mà không thể chạm vào cũng đã đủ khó khăn rồi, đây là thử thách điểm mấu chốt của anh sao?

Hay là? Cứ theo cô ấy?

Đột nhiên, trong lòng Trần Vũ dâng lên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, anh ôm chặt Ninh Nhã Tuyết, lách người một cái, lăn ra hàng ghế phía sau xe.

Ngay lúc anh vừa lăn qua, có một tiếng bụp nhỏ, tiếng súng có trang bị ống giảm thanh vang lên, bụp, kính của Mercedes-Benz bị xuyên thủng.

"Sao vậy?" Ninh Nhã Tuyết thở hổn hển.

“Đừng nhúc nhích, sát thủ.” Trần Vũ đè cô ấy dưới người, nhìn ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy ba người đàn ông mặc vest đen, hai †ay cầm súng tiến đến từ hai phía.

Trần Vũ canh đúng lúc rồi đá vào cửa xe, bùm, cửa xe theo cú đá của anh bay ra ngoài, bịch một tiếng, một tên sát thủ bị đánh ngã xuống đất.

'Trần Vũ nhanh chóng lăn ra, cúi người xuống và chạy nhanh về phía trước.

Hai tên sát thủ còn lại giơ súng bắn về phía Trần Vũ, Trần Vũ xoay người nhảy lên, nhặt lấy hai mảnh kính vỡ trên tay, hai tay anh vung sang hai bên, vút vút lên hai tiếng, hai tên sát thủ còn lại bịt cổ và ngã xuống mặt đất.

"Trần Vũ, anh không sao chứ?" Ninh Nhã Tuyết chạy ra, ôm thật chặt Trần Vũ.

Cô ấy biết người đàn ông này kiếp này đã là người xa lạ, kiếp trước cô ấy không có được anh, kiếp này dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không thể buông tay.

"Không sao, sao cô lại chạy ra ngoài?" Trần Vũ ôm cô ấy về phía sau người, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy xung quanh đều an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là ai vậy? Là người do Chu Lâm phái tới sao?" Ninh Nhã Tuyết nhìn mấy người ngã trên mặt đất, cô ấy có chút sợ hãi, lại có chút tức giận, những người này đã hủy hoại việc tốt của cô ấy.

"Không hẳn, kẻ thù hiện tại của tôi không chỉ có một mình Chu Lâm." Trân Vũ nhìn chằm chằm mấy người nằm trên mặt đất, suy nghĩ.

Đột nhiên, từ trong rừng trúc bên cạnh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, nơi Trần Vũ đỗ xe vốn là một nơi rất hẻo lánh, hơn nữa bên cạnh còn có một rừng trúc.

Tiếng khóc của trẻ con cực kỳ lớn, khiến người ta cảm thấy rùng rợn trong đêm.
 
Chương 132: Đời này tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt


Đứa bé gỗ ngửi thấy mùi máu tươi nên rất hưng phấn, nó vung hai chân ngắn chạy đến trước mặt một tên sát thủ, tên sát thủ kia vẫn còn đang co giật, chưa chết hẳn.

Nó đi vòng quanh tên sát thủ một vòng, sau đó đột ngột há cái miệng to tướng ra, để lộ hàm răng sắc nhọn, táp xuống một cái, trực tiếp nuốt đầu tên sát thủ vào. miệng.

Tên sát nhập ngay tức khắc co giật dữ dội, một lúc sau, đứa bé gỗ buông tên sát thủ ra, lộ ra một vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Tuy nhiên, trên đầu của tên sát thủ kia đã xuất hiện một lỗ thủng lớn đầy máu, não của hắn đã bị hút sạch.

Sắc mặt Ninh Nhã Tuyết lập tức tái nhợt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy sẽ không bao giờ tin rằng trên thế giới này có tồn tại một thứ như vậy.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Trần Vũ an ủi cô ấy, che. trước mặt cô ấy.

Sau khi đứa bé gỗ kia nhai xong bộ não của ba tên sát thủ, nó quay lại, tròng mắt đảo quanh, nhìn chằm chăm vào Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết.

Khi nó nhìn thấy hai người đều là hai người sống, nó không khỏi kinh ngạc và vui mừng kêu lên một tiếng, nó bước băng đôi chân ngắn ngủn, bắt đầu chậm rãi tiếp cận hai người. 

Nó đứng yên cách hai người khoảng hơn ba mét, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hai người, ngay sau đó, vẻ mặt của nó trở nên cực kỳ tà ác, rồi nó mở cái miệng to tướng ra, một cái miệng máu me đầy răng táp. về phía đầu của Trần Vũ.

Trần Vũ cười lạnh, anh duỗi tay phải ra, giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một lá bùa giấy màu máu, lá bùa giấy có màu đỏ sậm, ánh sáng màu máu chậm rãi chuyển động dọc theo ký hiệu trên lá bùa.

“Chư thiên nghiệp hỏa, đốt thiên diệt ma.” Tay phải vung lên, lá bùa giấy trong tay anh đột nhiên phân tán ra, biến thành n lá rồi chợt tản ra giữa không trung, bám chặt vào người của con con rối gỗ.

Đứa bé gỗ tựa hồ không ngờ rằng Trần Vũ lại tung ra 4 chiêu thức này với nó, nó hoảng sợ rít lên một tiếng, sau J_ đó loạng choạng lùi lại phía sau.

Bùm một tiếng, vô số quả cầu lửa từ trên người nó bắn lên cao, lá bùa nghiệp hỏa này, mang năng lượng cực kỳ thuần khiết và mạnh mẽ, là khắc tỉnh tối cao của những thứ ô uế như vậy.

Những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, những âm thanh chói tai này làm chấn động màng nhĩ, ngọn lửa bùng cháy lên, đứa bé gỗ ngã xuống đất, lăn qua lăn lại, một lúc sau nó mới bất động, ngọn lửa dần dần tắt, thân thể nó hóa thành một đống than củi.

"Trần Vũ, đây là thứ gì vậy?” Ninh Nhã Tuyết gần như sửng sốt, thứ trước mắt tác động rất lớn đến cô ấy. 

"Con rối ăn tủy là một loại tà thuật ở Đông Nam Á, phong ấn những linh hồn tà ác được nuôi dưỡng vào. trong con rối, dùng chú thuật hàng đầu' để chăn dắt, nó ăn tủy não của con người và giết người vô hình." Trần Vũ nhìn chằm chằm vào đống than củi kia, trong lòng anh đã biết người ra tay là ai.

Thủ đoạn của đối phương cũng giống như quan tài máu mà anh đã nhìn thấy ở công trường ngày đó, xem ra kẻ đứng sau có liên quan gì đó đến đám người Đỗ Phong và Triệu Trung.

"Đối phương là ai?" Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc hỏi.

"Đừng lo lắng, thứ này để đối phó với tôi." Trần Vũ mỉm cười nói.

"Nhưng tôi không muốn thấy anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào." Ninh Nhã Tuyết nắm chặt tay Trần Vũ, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Đời này tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Trần Vũ nắm tay cô ấy, lời nói nghẹn ở cổ họng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vài ngày sau, Tập đoàn Thiên Vân.

"Anh Trần, tôi đã lập kế hoạch chỉ tiết về việc thành lập cơ sở trồng trung dược do anh đề xuất, tôi cảm thấy kế hoạch này rất có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty chúng ta." Tống Mộng Nghiên lấy ra một bản kế hoạch và nói: "Trước tiên anh hãy xem qua tính khả thi của kế hoạch..." 

“Không cần xem đâu, cứ tiến hành theo ý cô đi." Trần Vũ khẽ mỉm cười.

"Anh không xem một chút sao?" Tống Mộng Nghiên có chút sửng sốt.

"Không cần, tôi tin tưởng cô." Trần Vũ nói: "Một số loại thuốc mới của Dược phẩm Thiên Vân sau khi ra mắt đã nhận được phản hồi rất tốt, chúng ta phải nhân cơ hội này nhanh chóng lấy được 30.000 mẫu ruộng dược liệu ở núi Dược."
 
Chương 133: Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau phải không


"Tập đoàn Thanh Uyển cũng nằm trong phạm vi xem xét sao?" Trần Vũ cau mày.

"Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn Thanh Uyển là Lý Thanh Uyển, cô ấy và chồng là Chu Lâm cùng nắm giữ cổ phần, công ty của họ đã niêm yết rồi, nên tôi thấy tập đoàn Thanh Uyển có thực lực." Tống Mộng Nghiên nhìn vẻ mặt của Trần Vũ có gì đó không ổn : "Anh Trần, có vấn đề gì sao?" 

“Bọn họ không thể đưa ra thị trường được.” Trần Vũ đóng lại danh sách, nói: “Công ty không tiếp nhận bất kỳ hình thức đầu tư vốn cổ phần nào, tin tôi đi, giá trị thị trường của công ty trong tương lai sẽ tăng lên rất nhiều lần, quyền nắm giữ cổ phần chỉ an toàn nhất khi nằm trong tay của chính mình mà thôi."

"Được, tôi hiểu rồi anh Trần." Tống Mộng Nghiên gật đầu.

"Sếp Trần, sếp Tống, có người của tập đoàn Thanh Uyển tới đây, nói là muốn đàm phán về việc trở thành cổ đông." Lúc này, trợ lý mở cửa.

“Để tôi đi tiếp đãi họ.” Trần Vũ cười lạnh đứng dậy.

Trong phòng tiếp khách, một người phụ nữ tao nhã đang ngồi chờ ở đây, cô ta không ai khác chính là vợ của Trần Vũ kiếp trước, Lý Thanh Uyển.

Xuyên qua lớp kính của phòng tiếp khách, vẻ mặt Trần Vũ có chút phức tạp.

Lý Thanh Uyển, người phụ nữ mà anh yêu đến chết đi sống lại ở kiếp trước, giờ đây khi gặp lại cô ta ở một kiếp khác, Trần Vũ cảm thấy có chút bừng ngộ.

Khi vừa mới sống lại, anh đã nhiều lần tưởng tượng sẽ như thế nào khi gặp lại cô ta, nhưng khi gặp lại cô ta lần nữa, Trần Vũ chỉ cảm thấy kiếp trước chính mình là một kẻ ngốc.

Kiếp này anh đã học được thuật xem tướng, Lý Thanh Uyển trong mắt anh hiện tại, tuy rằng hình tượng †ao nhã, nhưng đôi mắt như nước thu, sắc như hoa đào, dáng cười đầy nét ẩn tình, quanh mắt cô ta có màu hồng, xét về mặt tướng học thì đây là tướng mạo d@m đãng...

Kiếp trước anh bị mù mới thích một người phụ nữ như vậy, còn cho cô ta toàn bộ cổ phần của công ty, thậm chí còn mua một hợp đồng bảo hiểm khổng lồ, cô †a cũng là người được hưởng lợi, vậy là vừa hay cô ta và Chu Lâm lừa anh một vố, trực tiếp đưa anh đi chầu trời.

Nhưng nếu đã sống lại lần nữa, thì những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho Trần Vũ, đương nhiên Trần Vũ phải trả lại cho cô ta gấp mười lần.

"Chào cô Lý, tôi là phó chủ tịch tập đoàn Thiên Vân, người chịu trách nhiệm đàm phán với cô, tôi họ Trần." Trần Vũ bước tới và đưa danh thiếp của mình ra.

“Người phụ trách của Dược phẩm Thiên Vân không phải là cô Tống sao?” Lý Thanh Uyển có chút kinh ngạc, sau đó cô ta nói với ánh mắt quyến rũ: “Nhưng được nói chuyện với anh Trần cũng là vinh hạnh của tôi.”

"Tôi nắm giữ 50% cổ phần, ngang hàng với cô ấy." Trần Vũ mỉm cười đưa tay ra, trong mắt hiện lên một tia tàn nhãn khó nhận thấy: "Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Vũ. "

"Trần Vũ?" Lý Thanh Uyển đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, khi cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vũ thì sự hoảng sợ trong mắt cô ta mới dần lắng xuống, đây không phải là người chồng đã chết của cô ta, chỉ là một người trùng tên trùng họ thôi.

"Đúng vậy, tôi tên là Trần Vũ, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau phải không?" Trần Vũ mỉm cười.

“Không, chỉ là tên của anh Trần giống hệt với tên của chồng cũ đã mất của tôi.” Lý Thanh Uyển gượng cười, cô ta muốn rút tay lại nhưng Trần Vũ lại không buông ra.

Cô ta ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ cười nói: "Đầu ngón tay của cô Lý lạnh lẽo, đây là triệu chứng khí huyết hư, dạ dày nóng tử c ung lạnh, xin lỗi cho tôi hỏi một câu, có phải là một năm trước cô Lý có dấu hiệu sẩy thai không?"
 
 
Chương 134: Cái này không phù hợp lắm đâu


"Sếp Trần biết chữa bệnh sao?" Lý Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn Trần Vũ.

"Tôi chỉ hiểu sơ thôi." Trân Vũ cười nói: "Nếu cô Lý không ngại, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện."

"Tôi vô tình bị sảy thai một năm trước, không ngờ kỹ thuật chữa bệnh của sếp Trần lại tốt đến mức chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra." Lý Thanh Uyển xấu hổ cười.

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào cô ta, cố giấu đi sát ý trong mắt, vô tình bị sảy thai sao? Ha ha, theo mạch khí thì rõ ràng là phá thai bằng thuốc.

Đối với một người phụ nữ như vậy, thì việc đứa trẻ kia có phải là con của anh hay không không hề quan trọng, quan trọng là âm mưu của cô ta đã thành công, vậy tại sao cô ta lại phải giữ lại đứa trẻ?

Lý Thanh Uyển không nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Vũ, cô ta mỉm cười nói: "Sếp Trần nắm giữ 50% cổ. phần của tập đoàn Thiên Vân sao?"

"Đúng vậy, Tập đoàn Thiên Vân vốn là một công ty niêm yết, trước khi sáp nhập với Tam Đế, giá trị thị trường của nó là gần ba tỷ, bây giờ sáp nhập với Dược. phẩm Tam Đế, giá trị thị trường của nó đã tăng lên gấp đôi."

Trần Vũ mỉm cười nói: "Tâm nhìn của cô Lý thực sự độc đáo khi muốn đầu tư vào Thiên Vân, giá trị thị trường của Thiên Vân đã tăng gấp đôi, cùng với sự gia tăng nhanh chóng của một số loại thuốc đông y được pha chế sẵn, tương lai rất hứa hẹn."

"Đúng là không nhìn ra, ha ha, thì ra sếp Trần có tài sản lên tới mấy tỷ." Lý Thanh Uyển nhìn Trần Vũ nghiền ngẫm, rồi trầm giọng nói: "Không biết tôi có thể trở thành bạn của sếp Trần không?"

Vừa nói, một bàn chân mịn màng của cô ta từ dưới gầm bàn chạm vào chân Trần Vũ, cô ta hạ cổ áo xuống, khẽ cắn môi, ra vẻ rất quyến rũ.

"Thứ thấp kém!" Trần Vũ thâm mắng trong lòng, kiếp trước người phụ nữ này đã ngụy trang trước mặt anh như thế nào mà tốt như vậy? Đến lúc chết đi, thì hình tượng của cô ta trong tâm trí anh vẫn luôn là trong sáng?

"Đương nhiên, tập đoàn Thanh Uyển của cô Lý đã bắt đầu được đưa ra thị trường, tôi rất vinh dự được làm bạn với một cô gái trẻ đẹp và đầy triển vọng như cô." Trần Vũ mỉm cười, trở tay vuốt v e bắp chân của cô ta.

Cô cho rằng bản thân có sức quyến rũ tuyệt đối với đàn ông sao? Được rồi, hôm nay tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô, xem cô còn có thể nghĩ ra thủ đoạn gì nữa.

“Trong vài ngày tới, sẽ có một bữa tiệc công bố việc niêm yết Tập đoàn Thanh Uyển của chúng tôi tại nhà hàng Ngự Phủ, lúc đó sẽ có rất nhiều người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đến tham dự, anh Trần nhất định phải đến đó." 

Lý Thanh Uyển cười nhẹ, thu chân lại, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy.

Trong mắt cô ta, Trần Vũ đã là con mồi trong tay cô ta, đàn ông mà, không thể để anh ta có được quá dễ dàng, nếu không anh ta sẽ không trân trọng, phụ nữ nhất định phải có thủ đoạn, phải biết dùng chiêu thức lạt mềm buộc chặt mới được.

"Cô Lý hãy yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ có mặt." Trần Vũ cũng đứng dậy.

"Tôi sẽ đợi anh." Lý Thanh Uyển nháy mắt với Trần Vũ, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Lý Thanh Uyển, nụ cười trên mặt Trần Vũ dần dần chuyển sang lạnh lùng, anh nhấc điện thoại lên gọi vài cuộc, Lý Thanh Uyển, gặp lại ở một kiếp khác, sao tôi có thể không chuẩn bị cho cô một món quà lớn được chứ?

Làm xong tất cả những điều này, Trần Vũ cười lạnh một tiếng, cất điện thoại rồi rời đi.

Vừa xuống lầu, Tống Tư Vũ đột nhiên từ sau lưng vỗ nhẹ vào vai của Trần Vũ: "Dượng."

"Cô làm gì vậy? Đừng gọi bậy bạ, tôi không phải dượng của cô." Trần Vũ hoảng sợ.

"Được rồi mà, đã là người trưởng thành hết rồi, còn che giấu làm gì?" Tống Tư Vũ khinh thường nói. 

"Dì út của cô và tôi thực sự không có quan hệ đó." Trần Vũ dở khóc dở cười nói.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói bậy, dượng, hôm nay là sinh nhật của tôi, dì út cũng không có thời gian dành cho tôi, nên dượng phải ăn sinh nhật với tôi."

"Sinh nhật? Mười tám tuổi? Chúc mừng cô." Trần Vũ nói.

"Hôm nay một đàn chị của tôi cũng ăn sinh nhật, bạn trai của chị ấy đang tổ chức sinh nhật cho chị ấy ở câu lạc bộ, mời tôi đi cùng, anh đi với tôi."

"Cái này không phù hợp lắm đâu?" Trần Vũ sửng sốt.

“Dù thích hợp hay không thì hôm nay anh cũng phải giả làm bạn trai của tôi, nếu không họ sẽ cười nhạo tôi đã mười tám tuổi mà không có ai thèm rước.”
 
Chương 135: Tôi cũng quen cậu ta


Tại câu lạc bộ giải trí Cực Dạ, Trần Vũ đã gặp Lý Lộ, đàn chị của Tống Tư Vũ và một số cô gái khác.

Về phần bạn trai của Lý Lộ, cậu ta là Thành Lỗi, gia đình cậu ta điều hành một công ty nhỏ, cũng có chút của cải 

"Tống Tư Vũ, đây là bạn trai của cậu à? Anh ấy làm nghề gì? Có giàu không?" Vừa bước vào cửa, mấy cô gái đã nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.

“Bạn trai tôi điều hành một công ty, rất giàu có.” 'Tống Tư Vũ nắm lấy cánh tay của Trần Vũ, trông rất khoe khoang.

"Điều hành một công ty? Tôi không nghĩ vậy." Lý Lộ liếc nhìn Trần Vũ: "Anh lái loại xe nào?"

"Mercedes-Benz, không đắt, chỉ hơn hai triệu tệ thôi." Trần Vũ cười, mấy cô bé thời nay trưởng thành quá sớm.

Lúc này mới bao nhiêu tuổi đâu? Đã bắt đầu đua đòi rồi sao? Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của Tống 'Tư Vũ, anh chắc chắn sẽ không cho phép cô ấy đến một buổi tiệc như vậy.

"Tại sao tôi không thấy anh lái xe?" Một cô gái hỏi.

"Xe hư rồi, mang đi sửa." Trần Vũ cười nói, anh thật sự đang nói thật, buổi tối mấy hôm trước gặp phải sát thủ, cửa xe đều bị bể tan tành, bây giờ còn chưa có sửa xong.

"Tống Tư Vũ, lát nữa hãy để bạn trai của cô thổi chai đi, dù sao anh ta giỏi khoe khoang như vậy thì chắc phải giỏi thổi chai lắm." Mấy cô gái cười ha ha, họ ngay lập tức mất hứng thú với Trần Vũ.

"Lộ Lộ, Thành Lỗi nhà cậu vẫn tuyệt vời hơn, có thể Tìm thấy một nơi cao cấp như vậy để tổ chức sinh nhật  cho cậu."

"Đúng rồi, cậu thật may mắn, phải chỉ tớ cũng có được một người bạn trai như thế này thì hay quá."

"Không giống như bạn trai mà người nào đó mang tới đây, thoạt nhìn đã biết là một gã nhà quê, lại còn điều hành một công ty? Ha ha."

Cả đám nữ sinh nịnh bợ Lý Lộ, còn tiện thể giãm lên Trần Vũ.

"Các người..." Tống Tư Vũ đứng dậy định phản bác, nhưng Trần Vũ đã giữ cô ấy lại và lắc đầu, cô ấy đành phải tức giận ngồi xuống.

"Ha ha, cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của Lý Lộ nhà tôi, tôi biết người quản lý của nơi này, nên hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái, tôi bao." Đúng lúc này, Thành Lỗi bước vào.

"Wow, anh Lỗi thật tuyệt vời, đây là Giải trí Cực Dạ, câu lạc bộ lớn nhất ở Phong Lăng."

"Quản lý ở đây là Lý Hàn đúng không? Nghe nói anh †a là một người rất có thế lực."

“Đúng đúng, bạn trai của cô bạn tôi đang làm việc cho anh ta, nghe nói là dân xã hội.”

Một đám thiếu nữ nhất thời hưng phấn đến hai mắt sáng lên, Thành Lỗi cũng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. 

"Anh là bạn trai của Tống Tư Vũ à, ha ha, không sao đâu, buổi tối hôm nay cứ chơi thoải mái, tôi bao hết." Thành Lỗi ra vẻ trưởng thành vỗ vai Trần Vũ.

"Tống Tư Vũ, bạn trai của cậu chắc cũng phải ba mươi tuổi, ha ha, cậu thích gì ở anh ta vậy?" Lý Lộ liếc nhìn Trần Vũ, che miệng cười.

“Thích anh ta lớn tuổi, biết khoe khoang sao?” Một đám thiếu nữ nhân trêu chọc cười nói.

"Ha ha, anh tên là Trần Vũ đúng không, hôm nay anh và Tư Vũ xem như được hưởng ké Lộ Lộ rồi, nếu không hai người chắc chắn sẽ không đủ khả năng đến chơi ở một nơi cao cấp như vậy." Thành Lỗi có chút đắc ý.

"Đúng thật là CLB giải trí Cực Dạ là một trong những nơi đứng đầu ở Phong Lăng." Trần Vũ mỉm cười và nói: "Cậu nói cậu biết quản lý Lý Hàn của họ sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi rất thân nhau, tôi thường xuyên tới đây chơi." Ánh mắt Thành Lỗi lóe lên, vừa nhìn đã biết là cậu ta đang bốc phét.

"Thật trùng hợp, tôi cũng quen cậu ta." Trần Vũ nói.

"Anh đừng khoe khoang nữa, anh có biết Lý Hàn là ai không? Anh còn không xứng xách giày cho người ta kìa, Thành Lỗi, mặc kệ anh ta, chúng ta đi chơi thôi." Lý Lộ khinh thường liếc nhìn Trần Vũ, cầm chiếc cốc lên và bắt đầu vui chơi.

'Tất nhiên, những người này hoàn toàn phớt lờ Trần Vũ và Tống Tư Vũ, Tống Tư Vũ không vui ngồi trong góc.

Đúng lúc những người này đang chơi rất vui vẻ, thì cửa phòng riêng đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài, một người đàn ông có phần say rượu xông vào và hét lên: “Những người ở bên trong, cút ra ngoài hết cho tôi.”

“Ai vậy, chán sống rồi sao?” Thành Lỗi tức giận, †rước mặt một đám nữ sinh, cậu ta phải ra vẻ anh hùng.

Bốp... Người đàn ông trực tiếp tát Thành Lỗi một cái: "Ông đây là Lưu Minh, hôm nay bạn tôi cần dùng phòng riêng này, nếu không muốn chết thì cút ra ngoài đi"

“Anh, anh là anh Lưu?” Thành Lỗi kinh ngạc, ăn một cái tát vào mặt, nhưng cậu ta lại không dám tức giận.
 
Chương 136: Mày câm miệng cho tao


"Không phải cậu quen biết với Lý Hàn sao? Tại sao cậu lại sợ cả một tên tay đấm ở đây vậy?" Trần Vũ cười nói: "Cho nên vừa rồi cậu chỉ đang khoe khoang thôi chứ gì"

"Trân Vũ, anh câm miệng đi, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Nếu không phải nhờ bạn gái tôi, thì hai người cũng không có tư cách tới nơi này." Thành Lỗi tức giận.

"Sao còn không mau cút đi?" Lưu Minh hét lên.

"Đi thôi, chúng tôi lập tức rời đi ngay đây anh Lưu, thật xin lỗi." Thành Lỗi hèn nhát nghe lời răm rắp.

"Chúng ta đi thôi." Tống Tư Vũ thì thầm.

"Sao lại đi? Hôm nay tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ở đây." Trần Vũ ung dung chậm rãi nói.

"Họ Trần, có phải anh điên rồi không? Anh muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo." Thành Lỗi hét lên: "Anh có biết anh Lưu là ai không? Anh ta hô một tiếng là có mấy chục tên đàn em, anh không sờ thử xem anh có mấy cái đầu?”

“Anh Lưu, tôi không quen tên này.” Thành Lỗi mắng anh xong, lại nở một nụ cười xấu hổ với Lưu Minh.

"Không quen? Không quen thì tại sao các người lại uống rượu cùng nhau, tên nhóc kia, cậu họ Trần phải không, cậu nhìn kỹ mặt tôi đi, cậu có biết tôi là ai không?" Lưu Minh nhếch miệng cười, hắn ta bước đến trước mặt Trần Vũ và chỉ vào mặt mình.

Trần Vũ liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó đột nhiên đứng dậy, quăng một cú tát thật mạnh vào khuôn mặt đầy mỡ của hắn ta.

Bốp... Một cái tát, Lưu Minh phun ra một ngụm máu, hắn †a còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Vũ lại quăng một cái tát nữa vào nửa bên mặt còn lại của hắn ta, sau đó đá hắn ta bay ra ngoài.

"Sao mày không mở mắt chó của mày ra xem tao là ai?" Trần Vũ cười lạnh.

“Anh Lưu, anh không sao chứ, anh Lưu chúng tôi thật sự không quan biết, anh ta là một kẻ điên."

Thành Lỗi khóc lóc, vội vàng đi tới đỡ Lưu Minh, cậu †a vừa đỡ vừa mắng: "Trân Vũ, anh muốn chết sao? Anh muốn chết thì đừng kéo theo chúng tôi."

Lưu Minh bị Trần Vũ tát đến choáng váng trời đất, hắn ta giãy giụa hồi lâu mới từ trên mặt đất đứng dậy, trở tay móc ra con dao luôn giắt theo bên hông lên, hét lên: “Cậu dám gây chuyện ở chỗ chúng tôi? Để xem tôi có giết thằng nhãi như cậu hay không."

Trần Vũ bước tới phía trước đấm vào mặt hắn ta một cú, Lưu Minh r3n rỉ một tiếng, ngã xuống với gương mặt đầy máu.

"Có chuyện gì vậy?" Động tĩnh bên trong đã thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài, cửa vừa mở ra, Lý Hàn liền dẫn theo người từ bên ngoài lao vào.

"Anh Hàn, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu anh Hàn, anh ta đánh người, chứ không liên quan gì đến chúng tôi hết." Thành Lỗi sợ đến mức hai mắt tối sâm lại, cậu ta nói quen biết Lý Hàn chỉ là để khoe khoang, bây giờ người thật đang đứng mặt cậu ta, thì cậu ta lại sợ đến hai chân run lên.

“Sếp Trần?” Lý Hàn sửng sốt.

"Anh Hàn, tên nhãi này dám gây chuyện ở chỗ chúng †a, gọi mấy anh em tới giết cậu ta đi." Lưu Minh đang ngã quỳ trên mặt đất chật vật đứng dậy, ôm đầu hét lớn.

“Mày câm miệng cho tao.” Lý Hàn trở tay tát Lưu Minh một cái: “Đây là sếp Trần, mắt chó của mày bị mù à?”

"Sếp Trần?" Tay Lưu Minh run rẩy, ngay lập tức tỉnh rượu: "Chẳng lẽ cậu ta là Trần Vũ, cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ chúng ta sao?”

"Chứ còn gì nữa? Sao còn không xin lỗi đi?" Lý Hàn oán hận nhìn Lưu Minh, anh ta thật sự muốn giế t chết tên này, mới tới đây được mấy ngày, không chịu làm việc đàng hoàng mà còn gây ra rất nhiều phiền toái, bây giờ thì hay rồi, chọc phải Trần Vũ.

"Thật xin lỗi, sếp Trần, do tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài?" Lưu Minh sợ hãi cúi đầu xin lỗi, hắn ta làm sao có thể không nghe nói đến Trần Vũ được? Đây là người mà cả Trâu Đại Long cũng phải tôn trọng.

Thành Lỗi và Lý Lộ đều trợn to mắt, bọn họ kinh hãi nhìn Trần Vũ, bọn họ không ngờ rằng Trần Vũ thực sự lại là cổ đông lớn của CLB Cực Dạ.

"Đây là em gái tôi, hôm nay là sinh nhật của em ấy, chiêu đãi cho tốt đi." Trần Vũ chỉ vào Tống Tư Vũ.
 
Chương 137: Tôi nói đúng không?


"Cảm ơn anh." Tống Tư Vũ mỉm cười, sự tự tôn của cô nhóc này đã được thỏa mãn, cô ấy quay lại và nói: "Lý Lộ, Thành Lỗi, hôm nay tôi mời, các người sẽ cho tôi chút thể diện đúng không."

"Cho cho, tất nhiên chúng tôi phải nể mặt chị Vũ rồi." Trên mặt Thành Lỗi nở nụ cười nịnh nọt.

"Tư Vũ, bạn trai của em thật tuyệt vời, vừa rồi chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn." Lý Lộ cũng mỉm cười nói.

"Chúng ta đi thôi, Trân Vũ lát nữa anh phải sang đó đấy.' Tống Tư Vũ mỉm cười nói.

"Cứ đi đi, lát nữa tôi sẽ tới đó." Trần Vũ mỉm cười.

Sau đó Tống Tư Vũ mới đắc ý rời khỏi phòng riêng, một tên đàn em dẫn cô ấy đến một phòng riêng khác.

"Cậu có thể yên tâm để loại người này trông bãi sao?" Sau khi Tống Tư Vũ rời đi, Trần Vũ liếc nhìn Lý Hàn và nói: "Bảo hắn ta thu dọn đồ đạc rồi cút đi, sau này đừng để tôi nhìn thấy hắn ta ở Phong Lăng nữa."

"Vâng, sếp Trần." Lý Hàn gật đầu, trừng mắt nhìn Lưu Minh nói: "Sao còn không mau cút khỏi đây?"

"Dạ, anh Hàn." Sắc mặt Lưu Minh tái nhợt, sau này hắn ta sẽ không thể lăn lộn ở Phong Lăng được nữa.

"Lưu Minh, không phải cậu nói sẽ sớm có phòng riêng sao? Tại sao lại lâu như vậy?" Ngay lúc này, một người đàn ông bước vào.

Trần Vũ liếc nhìn người đàn ông một cái, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ.

Bởi vì người đàn ông này không ai khác chính là người bạn kiếp trước của anh, Chu Lâm.

Người đã từng cấu kết với Lý Thanh Uyển hãm hại anh, đang đứng trước mặt anh, Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Lâm, bây giờ chỉ cần một động tác của anh là có thể lấy mạng gã.

"Sếp Chu, thực xin lỗi, tôi, tôi..." Sắc mặt Lưu Minh tái nhợt.

“Anh là ai?” Lý Hàn cau mày, chuẩn bị bước về phía trước.

"Lý Hàn." Trần Vũ ngăn Lý Hàn lại, anh che giấu sát ý trên người mình, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ xử lý, các người đều đi ra ngoài hết đi."

"Vâng, sếp Trần." Lý Hàn gật đầu, dẫn mọi người đi ra ngoài.

Chu Lâm kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ, có chút kinh ngạc trước sát ý vừa rồi của Trần Vũ.

"Xin chào, tôi là......

"Phó chủ tịch tập đoàn Thanh Uyển, Chu Lâm." Trần Vũ mỉm cười.

"Anh biết tôi?" Chu Lâm có chút sửng sốt.

"Đương nhiên, hôm nay tôi đã gặp được vợ của anh ở tổng bộ của Thiên Vân." Trần Vũ nói.

"Thì ra là sếp Trân của Dược phẩm Thiên Vân, ha ha, hôm nay Thanh Uyển nói với tôi, nói sếp Trần là người đáng để làm quen." Chu Lâm cười lớn, trong mắt hiện lên vẻ khó đoán.

"Vợ anh thật sự nói vậy sao?" Trần Vũ mỉm cười.

"Đúng vậy, bữa tiệc niêm yết của công ty chúng tôi sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa, mong sếp Trần phải có mặt ở đó." Chu Lâm lấy danh thiếp của mình ra và đưa qua. 

"Sếp Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ có mặt." Trần Vũ cầm lấy tấm danh thiếp.

"Vậy được rồi, tôi và vợ sẽ chờ Sếp Trần tới." Chu Lâm cười nói.
 
Chương 138: Xin lỗi, không có ý xúc phạm


Sắc mặt Chu Lâm trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, gã nhìn chằm chằm Trần Vũ, tại sao Trần Vũ lại biết rõ về cấu tạo cơ thể và sở thích của vợ gã như vậy? Gã đã cảm thấy đầu mình xanh mượt.

"Haha, sếp Chu đừng tức giận, vì cô ta thì cũng không đáng, hơn nữa tôi có biết xem tướng một chút, tôi có vài lời khuyên không biết anh có muốn nghe không?” Trần Vũ cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy sắc mặt của Chu Lâm.

"Sếp Trần có chuyện gì thì cứ nói đi." Chu Lâm âm trầm nói.

“Đôi mắt của vợ anh như nước mùa thu, sắc như hoa đào, nụ cười đưa tình, quanh mắt có một chút màu hồng, theo tướng số thì đây là tướng mạo d@m đãng.”

Trần Vũ tiếp tục nói: "Vê tướng mạo, phụ nữ có sáu tướng khắc chồng: Xương gò má cao, cằm nhọn, môi mỏng, má mỏng, trán ngắn và mắt ba phần trắng...

"Vợ anh chiếm hết 4 loại, cô ta thật sự rất khắc chồng... Ha ha, sếp Chu đừng tức giận, lời tôi nói nếu anh không tin thì cứ nghe vậy thôi, tóm lại là tôi không có ý xấu gì cả." Trần Vũ vỗ vỗ vai Chu Lâm, cười nói.

Lời nói của Trần Vũ khiến Chu Lâm không khỏi rùng mình, thực ra gã có phần tin tưởng lời nói của Trần Vũ, dù sao Chu Lâm cũng là người biết rõ nhất chồng cũ của cô ta đã chết như thế nào.

"Cảm ơn sếp Trần đã nhắc nhở." Một lúc sau, vẻ mặt Chu Lâm mới bình tĩnh lại, gã gượng cười nói: "Anh nhất định phải đến dự bữa tiệc chúc mi82ng niêm yết của chúng tôi."

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới." Trân Vũ cười lạnh, tên Chu Lâm thật sự không thích thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Anh cũng đã nói tới mức này rồi, vậy mà tên này vẫn có thể giữ được vẻ mặt tươi cười, mặc dù Trần Vũ rất muốn tát vào mặt gã một cái, nhưng anh vẫn cố nhịn lại.

“Lý Hàn." Trần Vũ gọi. "Sếp Trần có gì c ần sai bảo?" Lý Hàn tiến vào.

"Hãy chiêu đãi sếp Chu và bạn bè của gã cho thật tốt, đừng để gã thất vọng." Trần Vũ nói.

"Yên tâm đi sếp Trần, tôi chắc chăn sẽ chiêu đãi sếp Chu thật tốt." Lý Hàn nhếch miệng cười, lập tức hiểu ý, buổi tối hôm nay phải vét sạch túi Chu Lâm mới được.

"Trần Vũ, bên phía tôi đã làm xong hết rồi, chỉ chờ bọn họ mở tiệc đưa ra thị trường thôi." Ninh Nhã Tuyết gửi tin nhắn.

'Trên một con đường vắng vẻ, Trần Vũ liếc nhìn điện thoại, sau đó gửi một khuôn mặt cười đáp lại, cất điện thoại đi, anh nhìn bầu trời đêm và thở ra một hơi thật dài.

Mối thù bị vu oan và cướp vợ cuối cùng cũng được trả, anh rất mong chờ kết cục của đôi nam nữ chết tiệt đó.

Đột nhiên, có mấy tiếng súng vang lên, Trần Vũ giật mình, đó là tiếng súng được trang bị ống giảm thanh.

Ngay sau đó, trong đêm tối có mấy bóng người từ xa chạy tới, mấy tên vệ sĩ bảo vệ một cô gái trẻ chạy trốn phía trước, trên lưng cô ấy cõng một chiếc hộp dài ba thước, phía sau có mấy người đang đuổi theo.

Nhìn những người phía sau, có những sát thủ cầm súng, cũng có những cao thủ võ sư nhanh như chớp.

Đột nhiên cô gái va mạnh vào người Trần Vũ, cô ấy hét lên, ngã về phía sau, Trần Vũ trở tay đỡ cô ấy lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, mà cơ thể ấm áp như ngọc kia sà vào trong vòng tay anh, đồng thời một mùi thơm thoang thoảng truyền tới.

Một khuôn mặt khiến Trần Vũ nghẹt thở hiện ra, đồng tử trong sáng, lông mày cong cong, lông mi dài khẽ run, làn da trắng nõn không tì vết có chút hồng hào, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.

Dù phía sau có người đang đuổi theo nhưng ánh mắt của cô gái này lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cô ấy xoay tay phải, đôi tay ngọc mảnh khảnh đột nhiên đánh về phía cổ Trần Vũ, trong lòng bàn tay ẩn giấu những chiếc châm liễu, nếu chạm vào là sẽ chết ngay. 

Trần Vũ trở tay đẩy cô ấy ra, giữ khoảng cách với cô ấy: “Xin lỗi, không có ý xúc phạm.”

“Cô chủ, mau đi thôi.” Một người đàn ông chạy tới, đột nhiên ông ta loạng choạng ngã xuống đất.

"Chú Hoàng." Cô gái không để ý tới Trần Vũ, nhanh chóng kiểm tra vết thương của người đàn ông.
 
Chương 139: Xử lý cậu ta đi


"Ông đừng có nằm mơ." Nghiêm Nhu Cẩn nhìn chằm chằm vào lão già: "Nhà họ Nghiêm chúng tôi đã bảo vệ Binh Linh Thất Hoàng Ly Trần trong hàng trăm năm, thanh kiếm này chỉ có người có duyên mới có thể khống. chế được, cho dù tôi đưa nó cho ông, thì ông cũng không thể lấy đi được."

"Haha, gia tộc họ Nghiêm của cô đã suy tàn, bây giờ cô trở về quê hương Phong Lăng thì đã sao? Lão già chết tiệt của quán trà Huyền Vũ kia cũng không cứu được cô đâu." Lão già cười lớn: "Giao kiếm linh Ly Trần ra, tôi sẽ cho cô được chết toàn thây."

"Cho dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng phải bảo vệ Ly Trần." Nghiêm Nhu Cẩn tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy lạnh lùng. 

"Quán trà Huyền Vũ? Lý Huyền Linh là gì của cô?” Trần Vũ nhìn Nghiêm Nhu Cẩn.

"Đó là cha nuôi của tôi, anh biết ông ấy sao?” Nghiêm Nhu Cẩn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Vũ.

"Tôi biết, ông ấy đã từng giúp tôi." Trân Vũ gật đầu.

"Tên nhãi ranh kia, đừng lo chuyện bao đồng, tôi sẽ cho cậu toàn thây." Lão già cười lạnh nói.

"Vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn ông." Trần Vũ liếc nhìn lão già.

"Xử lý cậu ta đi." Lão già vung tay lên, lập tức có một người đàn ông tiến lên một bước, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.

Trần Vũ trở tay tóm lấy một chưởng này của đối phương...

"Cậu. .. " Đối phương kinh hãi nhìn Trần Vũ, gã vừa nói ra một chữ, Trần Vũ liền trở tay nắm chặt, đánh một quyền về phía cổ họng của gã.

Phụt, xương họng của đối phương vỡ nát, gã mở to hai mắt, lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngã phịch xuống đất, chết.

"Thì ra là cao thủ, lên." Lão già kinh ngạc, tên thuộc. hạ này cũng là cảnh giới Võ sư, nhưng bị Trần Vũ một quyền đánh ngã, xem ra đây là một kẻ lợi hại. 

Mấy tên sát thủ cầm súng phía sau ông ta cũng không dám lơ là, giơ súng lên bóp cò về phía Trần Vũ.

Trần Vũ hạ người cuống, đánh ra một quyền giải quyết một tên sát thủ, hai tên sát thủ còn lại đã bóp cò súng.

Pằng pằng! Hai viên đạn bản về phía Trần Vũ, trong lòng Trần Vũ trâm xuống, thâm kêu không hay rồi, anh còn chưa đột phá Thái Huyền Thánh Thanh khí, có thể gi ết chết một tay súng, nhưng hai phát súng này lại cực kỳ khó tránh thoát.

Vào thời khắc mấu chốt này, hình xăm ngọn lửa trên cánh tay của anh đột nhiên hơi sáng lên.

Gần như cùng lúc đó, chiếc hộp gỗ cao ba thước phía sau lưng Nghiêm Nhu Cẩn đột nhiên nổ tung, sau đó một tia sáng đỏ bắn lên trời, lao nhanh về phía Trần Vũ.

Trần Vũ cảm giác được tay mình trĩu xuống, trong tay xuất hiện một thanh kiếm ngắn.

'Trong phút chốc, anh cảm giác được một luồng sức mạnh ùa vào trong cơ thể, anh đột nhiên phát lực, cầm thanh kiếm ngắn trong tay chém ra.

Một tiếng uỳnh, máu văng khắp nơi, hai tay súng hét lên thảm thiết, một vết kiếm trên ngực sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, hai người ngã phịch xuống đất, nhìn thôi đã thấy không thể sống sót. 

Lão già kia bị ánh kiếm lóe trúng, một đạo kiếm khí bắn ngang ra, xuyên qua bả vai ông ta, cả người ông ta chấn động, ngã bay về phía sau.

Phụt... Ông ta phun ra một ngụm máu, sau đó kinh hãi nhìn Trần Vũ.

Chỉ thấy trong tay Trần Vũ đang cầm một thanh kiếm ngắn, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, hơn nữa thân kiếm vẫn đang không ngừng kéo dài ra, dài đến ba thước.

Tay Trần Vũ không ngừng run rẩy, anh có chút kinh hãi trước sức mạnh to lớn truyền đến từ thanh kiếm.

Sau đó tay anh bỗng trống rỗng, thanh kiếm trong tay hóa thành một tia sáng, chìm vào hình xăm ngọn lửa trên cánh tay anh.

'Trên hình xăm ngọn lửa có thêm hình một thanh kiếm, sau đó những đường màu vàng trên hình xăm lóe lên, rồi lập tức trở lại bình thường.

Đồng thời, trong ý thức của Trần Vũ cũng xuất hiện thêm một thứ, Binh Linh Thất Hoàng, Ly Trân, đứng đầu. trong ba Binh Linh, giờ đây đã được hợp nhất với huyết mạch của anh, chỉ cân một ý niệm là có thể triệu ra bất cứ lúc nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom