Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 780


“Vậy sao? Đường đường là thế tử nhà họ Bùi, vậy mà cũng chung tình đến thế sao? Chỉ có một người phụ nữ mà thôi?”

Gương mặt Trịnh Tuyết Dương lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý nói: “Bởi vì người phụ nữ của anh ta, đối với anh ta mà nói rất quan trọng.” “Nói như thế anh quen biết với thế tử nhà họ Bùi vậy.” Trịnh Tuyết Dương bĩu môi nói. “Đúng rồi, anh tuyệt đối đừng có nói cái gì mà anh chính là thế tử nhà họ Bùi, còn người phụ nữ đó chính là em. Có nói em cũng sẽ không tin đâu.”

Nhưng mà nếu như anh đã có hứng thú với thế tử nhà họ Bùi đến thế, buổi lễ của tập đoàn Thiện

Nhân diễn ra vào ba ngày sau anh đến tham gia giúp em đi.”

Trong lúc nói, Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Đây là thiệp mới mà tập đoàn Thiện Nhân gửi cho các công ty con thuộc tập đoàn, mời bọn họ đến tham gia buổi lễ hợp doanh của tập đoàn Thiện Nhân.

Vốn dĩ Trịnh Tuyết Dương cũng muốn đi, nhưng gần đây cô vì chuyện chuẩn bị hoàn toàn rời khỏi nhà họ Trịnh mà vô cùng bận rộn, không có thời gian để tham gia.

Nhưng buổi lễ này cô không đi thì cũng không được, cho nên cô định để Bùi Nguyên Minh thay mặt cô đến đó. “Được, đến lúc đó anh sẽ đi xem xem chuyện gì xảy ra.”

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói.

Thực tế không cần Trịnh Tuyết Dương nói, anh cũng sẽ đến tham gia.

Ngoài ra, anh còn dự tính sẽ đưa ba mẹ của Phùng Văn Hạo cùng đến đó tham gia buổi lễ. Dù sao thì, những tài sản hiện giờ bị tập đoàn

Thiện Nhân chiếm lấy, trong đó cũng bao gồm tập đoàn Thiên Ý mà năm đó Bùi Nguyên Minh xây dựng lên dưới sự hỗ trợ của Phùng Văn Hạo.

Ba mẹ của Phùng Văn Hạo đương nhiên có tư cách đến xem thành tựu mà con trai mình đã xây dựng được.

Buổi tối ngày hôm đó, Bùi Nguyên Minh đến biệt thự Hoàng Gia một chuyến, bảo hai người họ chuẩn bị ba ngày sau đi cùng với anh. Không thể không thừa nhận, cuộc sống hiện giờ của hai người họ thực sự rất tốt, nếu đem so sánh với cuộc sống trước đây, quả thật như trên trời với dưới đất vậy.

Nghe đến việc năm đó con trai mình đã hỗ trợ Bùi Nguyên Minh xây dựng lên tập đoàn Thiên Ý đã về tay Bùi Nguyên Minh, hai người cảm thấy giống như đã thay con trai mình trút được một nỗi giận.

Hai người họ đều bật khóc, nước mắt giàn giụa.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, anh đã nợ hai người họ quá nhiều, đến lúc đó cổ phần của tập đoàn Thiện Nhân nhất định phải chia cho hai người họ một phần. Đây là tấm lòng của anh, cũng là bồi thường cho những gì anh nợ họ. Buổi tối, khi Bùi Nguyên Minh nhà, Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều đến.

Còn Trịnh Khánh Vân đã đến trường rồi, có lẽ mấy ngày này sẽ không nhìn thấy bóng dáng cô ta.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đến, hai người Trịnh

Tuấn và Thanh Linh đều có chút căng thẳng, nhưng mà bọn họ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Trịnh Tuấn cười nói: “Bùi Nguyên Minh, con trở về thật đúng lúc, ba có chuyện này muốn để cho con mai đi xử lý một chút.” Bùi Nguyên Minh có chút sững sờ, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Trịnh Tuấn nói có chuyện muốn anh làm.

Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn gật đầu.

Trịnh Tuấn tiếp tục nói: “Mẹ con có một người em họ, lúc trước vẫn luôn sống ở Mỹ, gần đây đã trở về để thăm họ hàng.” “Bọn họ nói muốn đi vịnh Haf Moon chơi, nhưng đúng lúc hai ngày này ba và mẹ con đều không có thời gian, hay là con và Tuyết Dương qua đó trước. Hai ngày sau ba mẹ sẽ đến đó sau, thế nào?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh một cái, thấy cô không phủ nhận, cũng khẽ gật đầu coi như đồng ý.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh trở về trả mình.

Thanh Linh hơi căng thẳng nói: “Chồng, lần này thực sự sẽ thuận lợi chứ?” “Có lẽ thế, dù sao thì mẹ em cũng đã đưa ra mệnh lệnh rồi, nhất định phải khiến cho người con rể này và Tuyết Dương li hôn, nếu như chúng ta không sử dụng chút mánh khóe, thì làm sao mà thành công được?”

Trịnh Tuấn thở dài nói.

Thanh Linh thở ra một hơi, tính cách của Trịnh Tuyết Dương quả thực quá bướng binh, con bé có cách nghĩ của bản thân, không phải kiểu ba mẹ có thể nói gì cũng được.

Nếu như không phải vậy, người làm mẹ như bà ta hà tất phải sắp xếp những chuyện này.
 
Chương 781


Đế Cảnh Hoa Ngoan, Bùi Nguyên Minh nhấn một dãy số để gọi, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai tôi sẽ đến vịnh Half Moon.” “Chỉ huy trưởng, đây là vinh hạnh của tôi, có cần tôi cử người đi đón ngài không?” Người bên kia điện thoại hiển nhiên rất cao hứng.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút nói: “Được thôi, khi đến nơi tôi sẽ gọi cho anh.” “Tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ!”

Người trả lời cuộc gọi là Lôi Tuấn Quang, một trong những vệ sĩ riêng của Bùi Nguyên Minh ở Đường Đao Doanh, nhưng anh ta đã xuất ngũ hơn một năm.

Gia đình Lôi Tuấn Quang được coi là bá chủ địa phương ở vịnh Half Moon, có thế lực rất lớn, nếu Bùi Nguyên Minh muốn thu người về chơi đùa một chút thì tốt nhất nên liên hệ với anh ta.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Minh không cho Hạ Vân đưa xe đến, thay vào đó, anh lên xe của Trịnh Tuyết Dương, trực tiếp đến Vịnh Half Moon.

Vịnh Half Moon là một vùng vịnh ở Dương Thành, ngành du lịch ở đây rất phát triển, em họ của Thanh Linh sau khi từ Mỹ về ở lại đây vài ngày là chuyện bình thường.

Sau khi đến khách sạn Half Moon Bay, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.

Dì của Trịnh Tuyết Dương tên là Trương Mỹ Lệ, tuy đã ngoài năm tuổi nhưng bà ta trông vẫn còn rất trẻ.

Thấy Trịnh Tuyết Dương xuống xe, bà ta vui vẻ chào hỏi, nở nụ cười: “Trịnh Tuyết Dương, mẹ và ba của con đâu? Sao họ không tới?” “Bọn họ còn có việc ở nhà, hai ngày nữa mới tới đây.”

Trương Mỹ Lệ cười nói: “Trịnh Tuyết Dương, ba mẹ con không sao chứ, chắc là không phải thấy xấu hổ nên mới không dám tới đó chứ?” “Dì đã đoán ra từ lâu. Dù sao con rể của dì, Lê Văn Hiên, là bác sĩ vừa từ nước ngoài trở về, đồng thời là giám đốc điều hành của một công ty lớn. Địa vị và thân phận của cậu ấy chắc hẳn cao hơn nhiều so với người chồng đáng xấu hổ của con.” “Ba mẹ con sợ gì so sánh con rể của dì với chồng của con làm cho xấu hổ sao?” “Nhưng con vẫn có thể gọi và nói với họ, đừng lo lắng, dì sẽ không có ý đả kích bọn họ đâu.”

Mặc dù Trương Mỹ Lệ nói như vậy, nhưng bà ta không thể giấu được vẻ tự mãn trên khuôn mặt của mình.

Trịnh Tuyết Dương nhất thời có chút không vui, nhưng cô vẫn nói: “Di Trương, tôi tới đón bà giúp ba mẹ tôi, không phải để nghe bà châm chọc.”

Trương Mỹ Lệ cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này, con thật đúng là nói nhảm. Mọi người đều là đùa giỡn thôi!” “Bà là dì của tôi, tôi, tốt nhất là nói thẳng, ngay cả khi bà có nói cái gì, tôi cũng chẳng thèm bận tâm đâu.” “Nào lại đây, đây là Lý Văn Văn em họ của con, hai đứa biết nhau ngay từ khi còn mới biết bò, đây là Lê

Văn Hiện con rể của dì, chắc đây là lần đầu tiên hai đứa gặp nhau!”

Trương Mỹ Lệ đưa Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh đến sảnh của khách sạn và giới thiệu hai người kia với bọn họ.

Trong hai người này, Lý Văn Văn không khác mấy, nhưng hơi mập. Ngược lại, Lê Văn Hiên trông cao ráo, đẹp trai và có vẻ tài năng hơn. vào giờ phút này khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương,

Lê Văn Hiện chỉ cảm thấy hai mắt sáng ngời, tuy rằng nước ngoài nghe nói về cô nhiều năm như vậy, nhưng cậu ta không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại xinh đẹp như vậy.

Ngay cả một số siêu mẫu quốc tế hàng đầu cũng không thể so sánh được!

Mặc dù Lý Văn Văn cũng có chút nhan sắc nhưng trước mặt Trịnh Tuyết Dương, cô ta thực sự chỉ có thể xách dép theo.

Lê Văn Hiện liếc nhìn Bùi Nguyên Minh lúc này đang mặc một bộ đồ bình thường, không khỏi nhíu mày.

Một mỹ nhân như vậy lại gả cho một người vô dụng như thế này, thật là khó tin! “Đây là chị họ Trịnh Tuyết Dương phải không? Tôi tên là Lê Văn Hiên.” Lê Văn Hiên tự giới thiệu mình, vươn tay muốn bắt tay với Trịnh Tuyết Dương.

Nhưng trước khi cậu ta kịp chạm vào tay Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đã từ một bên bước ra, bắt tay cậu ta không chút nở nụ cười, nói: “Tôi tên là Bùi Nguyên Minh.”
 
Chương 782


“Anh”

Trên mặt Lê Văn Hiên lộ ra vẻ tức giận, cái thứ rác rưởi này làm sao dám ngăn cản cậu ta?

Lúc này, Trương Mỹ Lệ dường như nhìn ra điều gì đó, bà ta nhanh chóng nói: “Chúng ta đều là người thân, hơn nữa còn là lần đầu tiên gặp mặt, tôi sẽ giới thiệu mọi người thật tốt.”

“Văn Hiên bây giờ là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiện Nhân ở Đà Nẵng, cậu đã từng nghe đến tập đoàn Thiện Nhân bao giờ chưa? Đây là tập đoàn huyền thoại do Thế Tử Minh thành lập!”

“Văn Hiên người đứng đầu của chi nhánh công ty nước ngoài, và thành tựu trong tương lai của Tập đoàn Thiện Nhân là vô hạn!”

“Và lần này chúng tôi trở về Trung Quốc, chúng tôi cũng sẽ ở lại Dương Thành để phát triển. Trong thời gian tới sẽ tới lui rất nhiều!”

Nghe Trương Mỹ Lệ giới thiệu, Lê Văn Hiên tỏ vẻ khiêm tốn, cố ý liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương và nói: “Chị họ Trịnh Tuyết Dương, tôi nghe nói công ty của cô là công ty trực thuộc tập đoàn Thiện Nhân. Chúng ta sẽ là một nhà trong tương lai, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ chăm sóc công ty của cô nhiều hơn. ”

Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Vậy thì cám ơn em rể trước nhé.”

“Đúng vậy, tôi rất quen thuộc với người đứng đầu tập đoàn Thiện Nhân. Trước đây tôi cũng từng gặp thư kí Vân!” Lê Văn Hiên nói về điều này với vẻ mặt đắc thắng không thể kiềm chế.

Bùi Nguyên Minh không khỏi cười thành tiếng.

Hạ Vân ngày nào cũng bận rộn đến mức gần như không còn thời gian ăn ngủ, làm sao có thời gian gặp một trưởng phòng nhỏ chứ? “Tại sao anh lại cười?”

Lê Văn Hiện sắc mặt đột nhiên chìm xuống, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Vào được tập đoàn Thiện Nhân là điều đáng để khoe khoang, đặc biệt có thể nhìn thấy Thư ký Vân, người trên 10.000 người dưới một người, đó là điều mà Lê Văn Hiện cho rằng bản thân tự hào nhất.

Nhưng vào lúc này tên vô dụng này lại dám cười, thật là coi thường cậu ta. “Không, không, anh cứ tiếp tục, tôi đang nghe.” Bùi Nguyên Minh xua tay.

“Anh đang giễu cợt tôi sao? Tôi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân là điều đáng xấu hổ sao?”

Lê Văn Hiện lo lắng không tìm được cơ hội đánh chết Bùi Nguyên Minh, bây giờ có cơ hội, cậu ta sao có thể dễ dàng buông tha?

Bùi Nguyên Minh nói: “Không, không, không, thật sự là điều vinh quang. Đây xứng đáng được xem là một chuyện quang tông diệu tổ*, nên được đóng khung và treo trên tường của nhà.”

*”Quang tông diệu tố”: Là 1 thành ngữ ý chỉ con cháu công thành danh toại, thăng quan tiến chức, mang lại vinh quang cho tố tiên dòng họ.

Lê Văn Hiện mặt tối sầm.

Cậu ta không ngốc, cậu ta đương nhiên nghe thấy ý giễu cợt trong lời nói của Bùi Nguyên Minh. “Trịnh Tuyết Dương, chồng của cô đã không có năng lực, còn ghen tị với tài năng của người khác, lòng dạ hẹp hòi. Tôi không biết cô nghĩ như thế nào đối với anh!”

Lý Văn Văn ở một bên buồn bực, cô ta cười nhạo nói. “Chồng à, mặc kệ anh ta đi. Anh còn có thể được gặp thư ký Vân ngay khi đến tập đoàn Thiện Nhân. Đây đã là điều đáng tự hào rồi.” “Em tin rằng Thế Tử Minh sẽ sớm biết khả năng của anh và sẽ gặp riêng anh!”

Lê Văn Hiện khịt mũi, trên thực tế, vào ngày đầu tiên đến nhậm chức cậu ta chỉ nhìn thấy Hạ Vân từ xa, nhưng điều này không ngăn cản được khiến cậu ta khoe khoang.

Theo ý kiến của cậu ta, làm sao một tên bùn đất như Bùi Nguyên Minh lại có thể biết về tập đoàn Thiện Nhân?

Hơn nữa, cậu ta nói điều này chỉ để thu hút sự chú ý của Trịnh Tuyết Dương.

Nghĩ đến đây, Lê Văn Hiên vẻ mặt bí hiểm nói: “Thật ra, tôi đã từng nhìn thấy trong truyền thuyết rồi!”

“Tôi phải thừa nhận rằng Thế Tử Minh chính là Thế Tử Minh. Trận chiến đó! Thật là kinh thiên động địa. Không ngoa khi nói rằng anh ấy là đệ nhất hùng quan ở Đà Nẵng!”

“Chồng, anh nói nghiêm túc đấy à? Anh đã gặp . Truyện Hot

Thế Tử Minh chưa? Vậy thì anh ấy trông như thế nào?” Lý Văn Văn ngẩn người.
 
Chương 783


“Hình dung thế nào đây!” Vẻ mặt Lê Văn Hiên nghiêm nghị. “Thời điểm tôi gặp được thế tử nhà họ Bùi, đúng lúc có tia nắng chiếu vào người anh ta, làm cho anh ta trông như thần tiên vậy!”

“Người đứng đầu Đà Nẵng, danh bất hư truyền!”

“Hơn nữa, đây vẫn chưa là gì, lúc giá đáo anh ta lái một chiếc Rolls Royce phiên bản tùy chỉnh tới, hơn nữa bên ngoài xe khảm đầy kim cương, giống như khí chất của thế tử nhà họ Bùi vậy!” “Mấu chốt nhất là, bên cạnh thế tử nhà họ Bùi có đến một nghìn vệ sĩ, người thường vốn không thể tới gần anh ta!” “Phì…”

Bùi Nguyên Minh không nhịn được, anh trực tiếp bật cười.

Lê Văn Hiện giận tím mặt: “Phế vật như anh còn cười được à? Anh đang cười nhạo tôi, cũng là cười nhạo thế tử nhà họ Bùi!”

Lời này vừa nói xong, mọi người ở đây đều khẽ nhíu mày.

Ở Đà Nẵng, đặc biệt người ở Dương Thành, họ đều biết năng lực của thế tử nhà họ Bùi.

Mà tên phế vật Bùi Nguyên Minh này lại dám chê cười thế tử nhà họ Bùi? Đây không phải là muốn chết sao?

Bùi Nguyên Minh thành thật nói: “Thực ra, anh chém gió với bên ngoài, không liên quan gì đến tôi, thế nhưng anh gạt vợ tôi sẽ không tốt.”

“Tôi sửa cho anh một chút.”

“Anh sửa cho tôi? Dựa vào anh? Ha ha ha…” Lê

Văn Hiện liên tục cười lạnh. “Thứ nhất, thế tử nhà họ Bùi ra cửa chưa bao giờ mang theo vệ sĩ, theo tôi được biết, anh ta đều đi xe nhẹ nhàng đơn giản.” “Thứ hai, khi người của gia tộc Bùi thị giá đáo đều đi Lexus, đây là quy tắc của gia tộc, thế tử nhà họ Bùi cũng là người của gia tộc Bùi thị, nên tự nhiên cũng có thói quen này.”

Bùi Nguyên Minh nói xong, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, họ không biết có thể tin được không.

Duy chỉ có Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc nhìn Bùi

Nguyên Minh.

Có vẻ Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân có quan hệ tốt vô cùng, nên anh nói về thế tử nhà họ Bùi chắc là đúng?

Mà thế tử nhà họ Bùi trong miệng Lê Văn Hiên, thật sự là thổi phồng quá.

Lê Văn Hiện nghe vậy, thì khinh thường nói: “Phế vật như anh mà có thể biết những thứ này?”

“Tuyết Dương, chồng cô cũng thú vị nhì! Không biết nghe mấy cái tin đồn ở đâu, mà còn dám dùng nó để chỉ trích con rể tôi?”

“Lẽ nào anh ta không biết, con rể tôi là giám đốc một chi nhánh của tập đoàn Thiện Nhân sao?”

“Chẳng lẽ anh ta vẫn có thể mạnh miệng?”

Lúc này Trương Mỹ Lệ đứng ra để ủng hộ con rể. “Chị Tuyết Dương, em đã sớm nghe nói chồng chị thích mạnh miệng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, anh ta nói cứ như thể anh ta quen biết thế tử nhà họ Bùi thật!” “Vấn đề là, anh ta xứng sao?”

Lý Văn Văn mở miệng nói với vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng.

Lê Văn Hiện có được sự đồng tình, thì lúc này kiêu ngạo mở miệng nói: “Nói đến thế tử nhà họ Bùi, mấy người có biết gần đây thế tử nhà họ Bùi sắp chuẩn bị làm một chuyện lớn không?” “Chuyện lớn gì cơ?” Lý Văn Văn hứng thú.

Bùi Nguyên Minh cũng khá hứng thú, nếu Lê Văn Hiên là giám đốc một chi nhánh của tập đoàn Thiện Nhân, chắc là cũng nghe được một ít tin bát quái từ nội bộ của tập đoàn.

Anh lại muốn tìm hiểu một chút xem, nội bộ tập đoàn có tin đồn gì.

Lê Văn Hiện nói với vẻ mặt thần bí: “Có người nói, ba ngày nữa thế tử nhà họ Bùi sẽ tham gia lễ hợp nhất tài sản, tại buổi lễ này, anh ta sẽ cầu hôn người phụ nữ anh ta yêu!”

“Cái gì? Thế tử nhà họ Bùi cầu hôn? Ông trời của tôi ơi!”

“Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể có vinh dự như thế?”

“Có thể được thế tử nhà họ Bùi cầu hôn trong hoàn cảnh như vậy, người phụ nữ này đúng là quá hạnh phúc!”

Vẻ mặt Trương Mỹ Lệ và Lý Văn Văn đều chấn động. “Thế tử nhà họ Bùi đối xử với người phụ nữ của anh ta tốt như vậy sao?”

Ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc.

Kể cả Bùi Nguyên Minh đều sửng sốt, anh vô ý thức nói: “Thế tử nhà họ Bùi muốn cầu hôn, sao tôi lại không biết?”
 
Chương 784


Bùi Nguyên Minh nói xong, ánh mắt cả đám người đều “lộp bộp” rơi vào người anh.

Lý Văn Văn cười lạnh nói: “Trịnh Tuyết Dương, chồng cô thú vị thật, nói cứ như thể anh ta chính là thế tử nhà họ Bùi!”

Trương Mỹ Lệ cũng cười lạnh nói: “Tôi nghe nói, anh ta từng tự xưng là chỉ huy trưởng Đường Dao Doanh mấy lần, hiện tại lại tự xưng là thế tử nhà họ Bùi à?” “Đầu anh ta có vấn đề à? Ngày nào cũng ảo tưởng những chuyện không thiết thực này?”

Trịnh Tuyết Dương trách cứ nhìn Bùi Nguyên

Minh, cô oán giận nói: “Sớm biết vậy em sẽ không đưa anh đến rồi, anh lại nói lung tung ở trước mặt bọn Văn

Văn, đúng là mất mặt xấu hổ”

Bùi Nguyên Minh cứng họng.

Anh không biết thật mà, anh muốn cầu hôn ai cơ!

Tin tức này ở đâu ra?

Vẻ mặt Lê Văn Hiên châm chọc nhìn Bùi Nguyên

Minh, sau đó đắc ý nói: “Chị Tuyết Dương, mẹ, Văn Văn, lời con nói không phải tin đồn, mà có chứng cớ xác thật, có người nói vì điều này, nên nội bộ tập đoàn Thiện Nhân cũng bắt đầu xếp hàng.” “Vậy thì, anh biết đối tượng thế tử nhà họ Bùi cầu hôn là ai không?”

Tất cả mọi người đều hưng phấn, đây đúng là một tin bát quái lớn.

Đặc biệt Trịnh Tuyết Dương cũng hiếu kỳ, thực ra nhà họ Trịnh và thế tử nhà họ Bùi có qua lại rất nhiều, nhưng đến nay cô cũng chưa từng thấy thế tử nhà họ Bùi, cho nên cô thật sự muốn biết đối tượng thế tử nhà họ Bùi cầu hôn là ai.

Ngay cả vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cũng đầy dấu chấm hỏi, anh cũng muốn biết, rốt cuộc đối tượng mình cầu hôn là ai.

Làm sao ngay cả chính anh cũng không biết.

Lê Văn Hiện cổ ý nhìn xung quanh, sau đó đắc ý nói: “Người này mà nói ra, hằn là mấy người đều biết, có người nói đối tượng thế tử nhà họ Bùi cầu hôn, là một cô con gái đến từ nhà họ Trịnh!” “Trước đó thế tử nhà họ Bùi còn từng cho người tặng sính lễ qua đó!” “Tuy nhiên khi đó, gia tộc Bùi thị vẫn chưa được

anh ta hợp nhất, cho nên anh ta không chính thức cầu hôn!” “Lần này, sẽ là chính thức cầu hôn đó!” “Cái gì? Con gái nhà họ Trịnh chúng ta?” Trịnh Tuyết Dương sợ ngây người.

Tuy nhiên hồi tưởng lại, thì hình như thật sự có chuyện như thế. “Chẳng lẽ là Khánh Vân sao?” Lúc này Trịnh Tuyết Dương thì thào mở miệng với vẻ mặt rất cổ quái.

Em gái của mình vẫn còn đang đi học, lẽ nào ngay cả đợi mấy năm thế tử nhà họ Bùi cũng không đợi nổi. Mà nghe được điều này, Bùi Nguyên Minh không nói nên lời.

Chuyện đưa sính lễ, lúc đầu là gia tộc Bùi thị tiến hành để thăm dò mình.

Hiện tại tại sao lại truyền ra tin tức này.

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh chủ động rời đi, đi ra ngoài gọi cho Hạ Vân. “Chuyện tôi muốn cầu hôn người khác, là có chuyện gì xảy ra?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng. “Tổng giám đốc, tôi vừa muốn báo cáo với anh, không biết vì sao bên ngoài lại đột nhiên truyền ra chuyện anh từng đưa sính lễ đến nhà họ Trịnh, lại còn nói chắc như định đóng cột, nói nghi lễ ba ngày sau anh ta sẽ đến cầu hôn con gái nhà họ Trịnh!” “Tôi vẫn đang truy tìm nguồn gốc của tin tức, nhưng sẽ không có kết quả trong một thời gian ngắn.”

Bên kia điện thoại, Hạ Vân lộ vẻ căng thẳng.

Dù việc này là ai làm, thì mục đích đều rất đơn giản, đó chính là muốn gây ít chuyện tại buổi lễ hợp nhất tài sản.

Thậm chí muốn thân phận của thế tử nhà họ Bùi hoàn toàn lộ ra ánh sáng.

Bùi Nguyên Minh nhíu mày: “Phạm vi lan truyền đến đâu rồi?” “Bây giờ tôi e rằng toàn bộ giới thượng lưu của Dương Thành đều đã biết chuyện này rồi.” Hạ Vân nói.

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, một lát sau anh quyết đoán: “Vậy cô phái người thông báo cho nhà họ

Trịnh một tiếng, nói ba ngày sau tôi sẽ đến cầu hôn vợi tôi.” “Vâng!” Hạ Vân không dám hỏi nhiều.
 
Chương 785


Dương thành, nhà họ Trịnh.

Giờ phút này ông cụ Trịnh ngồi trên ghế chủ toạ, nước mắt chảy ròng ròng. “Ông trời vẫn còn thương xót! Vốn dĩ tưởng rằng hai cái đứa chết tiệt Trịnh Tuấn và Thanh Linh này trèo cao lên nhà họ Thanh, nhà họ Trịnh chúng ta liền phải mặc người ức hiếp!”

“Không thể tưởng tượng được, chúng ta còn có ngày trở mình nha!”

Lời này vừa nói ra, một đám người nhà họ Trịnh ở bên dưới đều giống như bị bùng nổ vậy. “Ông nội, có chuyện tốt gì vậy ạ!?” Trịnh Chí Dụng còn chưa nhận được tin tức, giờ phút này vẻ mặt khẩn trương nói.

Ông cụ Trịnh trực tiếp đem nội dung trong điện thoại truyền tới TV trong đại sảnh, tất cả mọi người theo phản xạ nhìn lướt qua, sau đó liền sợ ngây người.

Thế Tử Minh của Tập đoàn Thiện Nhân, sau ba ngày nữa sẽ làm nghi lễ tiến hành điều chỉnh tài sản để cầu hôn với người phụ nữ của anh ta!

Mà người phụ nữ của anh ta, có xuất thân từ nhà họ Trịnh!

Khi vừa nhìn thấy tin tức này, Trịnh Chí Dụng cả người cũng run lên: “Ông nội, trên đây nói nhà họ Trịnh, có phải là nhà của chúng ta hay không!”

“Ừm! Làm sao có thể không phải nhà họ Trịnh chúng ta chứ!” “Chằng lẽ cháu đã quên! Ngay cả căn biệt thự mà bây giờ chúng ta ở, cũng là lúc vừa mới tới Dương Thành, dòng họ Bùi đã cử người đưa sính lễ tới sao!”

“Bây giờ có thể chắc chắn, người lúc trước đưa sính lễ, chính là Thế Tử Minh rồi đó!”

“Ông còn tưởng rằng việc này không thể giải quyết, không thể tưởng tượng được trong hoàn cảnh khốn khó như vậy lại tìm thấy hi vọng!”

Giờ phút này giọng nói của Trịnh Chí Dụng điên cuồng run rẩy: “Ông nội, bên phía Thế Tử Minh có nói, người phụ nữ có xuất thân từ nhà họ Trịnh là ai không?”

Lúc này điều mà Trịnh Chí Dụng sợ nhất, chính là người phụ nữ này là Trịnh Khánh Vân hoặc là Trịnh

Tuyết Dương.

Vẻ mặt của ông cụ Trịnh thần bí, nói: “Mới vừa rồi ông đã nhờ người đi hỏi thăm, vậy nên rất nhanh sẽ có tin tức phản hồi thôi!”

Giọng nói vừa dứt, điện thoại của ông cụ Trịnh liền vang lên, nghe điện thoại xong, sắc mặt của ông ta kích động nói: “Bên kia nói, người phụ nữ của Thế Tử Minh năm nay khoảng hai mươi ba tuổi, bảo chúng ta đừng có hiểu sai!” “Cái gì!? Hai mươi ba tuổi!?”

Đám người nhà họ Trịnh trong nháy mắt đã hiểu rõ.

Các cô gái trong nhà họ Trịnh, chỉ có hai người là hai mươi ba tuổi, một người là Trịnh Tuyết Dương, một người là Trịnh Thu Hằng.

Trịnh Tuyết Dương đã có một thằng chồng vô dụng ăn bám.

Tuy rằng vẫn luôn có lời đồn đãi cô là tình nhân của Thế Tử Minh, nhưng vấn đề là, Thế Tử Minh làm sao có thể cầu hôn một cô tình nhân trong trường hợp này cơ chứ?

Vậy thì loại bỏ Trịnh Tuyết Dương, khả năng duy nhất chính là Trịnh Thu Hằng!

Giờ phút này Trịnh Thu Hằng đang đứng trong đám người, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên thẹn thùng.

Gương mặt của cô ta kiêu ngạo đứng dậy nói: “Lúc trước khi dòng họ Bùi đưa sính lễ, còn có người nói là đưa cho Trịnh Tuyết Dương!” “Cuối cùng bây giờ đã biết là đưa cho ai rồi chứ?” “Chỉ tiếc, hôm nay nó không có ở đây!” Vẻ mặt của Trịnh Thu Hằng tiếc nuối.

Sáng sớm Trịnh Tuyết Dương liền đi Vịnh Half Moon, không có mặt ở đây, nếu không, cô ta chắc chắn sẽ không ngừng châm chọc khiêu khích nó.

Giờ phút này, đám người nhà họ Trịnh đều điên cuồng nịnh hót: “Thu Hằng à, xem ra cô mới là hy vọng và tương lai của nhà họ Trịnh chúng ta đó!” “Đúng vậy, sau này cô chính là vợ của nhân vật hàng đầu ở Đà Nẵng, thăng quan tiến chức rất nhanh, cô cũng đừng quên đám người thân nghèo nàn như chúng tôi nha!”

Trịnh Thu Hằng cười cười, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Tôi là con cái của nhà họ Trịnh, cho dù như thế nào đi nữa đều sẽ không quên công an dưỡng dục của nhà họ Trịnh đối với tôi.”

“Chí Dụng, chờ đến lúc nghi lễ kết thúc, tôi sẽ nói với chồng của tôi một tiếng, Tổng giám đốc công ty nhà họ Trịnh nên đổi người, Trịnh Tuyết Dương, thật ra không thích hợp với cái vị trí này!”

Nghe hiểu câu nói ám chỉ của Trịnh Thu Hằng, Trịnh Chí Dụng có chút kích động, mặt dày nói: “Thu Hằng à, cô quả nhiên là vừa xinh đẹp lại vừa có bản lĩnh, sau này nhà họ Trịnh của chúng ta đều do cô định đoạt, cái chức tổng giám đốc như tôi đây, cũng đều nghe theo cô!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Trịnh Thu Hằng đắc ý, bản thân cô ta cũng không thể tưởng tượng được, hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
 
Chương 786


Vịnh Half Moon.

Sau khi Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại xong rồi quay lại, thì Trịnh Tuyết Dương đã làm xong thủ tục nhận phòng.

Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái thật sâu, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ba ngày sau, bản thân muốn tạo cho cô một bất

Trong phòng của khách sạn. ngờ.

Lúc này Trương Mỹ Lệ cau mày, nói: “Văn Văn, Văn Hiên, lúc trước dì Thanh Linh của mấy con giao cho mẹ nhiệm vụ này, mẹ còn cảm thấy có phải quá tàn nhẫn hay không!”. “Bây giờ xem ra, Thanh Linh nói không sai, thằng con rể của bà ta thật đúng là đồ vô dụng mà!” “Muốn làm cho Tuyết Dương được hạnh phúc, cách duy nhất chính là buộcnó cút khỏi nhà họ Trịnh!” “Văn Hiên à, theo như kế hoạch, con phải cố gắng kích thích đến thằng vô dụng đó, tốt nhất là làm cho nó không giữ được bình tĩnh, làm ra một số chuyện không có lý trí!”

Lê Văn Hiện cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, nhiệm vụ lần này cũng là ý của bà lớn nhà họ Thanh.” “Quan hệ giữa chúng ta và bà lớn luôn có chút lạnh nhạt, lần này, nhất định phải nhân cơ hội này biểu hiện thật tốt!” “Có điều, cái thằng Bùi Nguyên Minh này thật đúng là hèn nhát! Không có năng lực gì thì thôi đi, lại còn muốn có thể diện như vậy, loại đàn ông như thế không biết có chỗ nào tốt, chị Tuyết Dương thế mà lại không đành lòng ly hôn với anh ta!”

Nói đến chuyện này, trong lời nói của Lê Văn Hiên liền mang theo vài phần châm biếm.

Trịnh Tuyết Dương lớn lên còn đẹp hơn người nổi tiếng, vóc dáng chuẩn hơn cả một số siêu mẫu quốc tế, bản thân lại là Tổng giám đốc của công ty.

Một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, làm sao có thể bị mù đến mức nhìn trúng cái thứ rác rưởi như Bùi Nguyên Minh.

Không thể nghĩ thông suốt được!

Lý Văn Văn cười nói: “Nếu như cái tên vô dụng này có thể xứng với chị Tuyết Dương, vậy thì lần này còn cần chúng ta làm gì nữa chứ?” “Có điều, chúng ta cũng phải cảm ơn cái thứ rác rưởi này, nếu không có anh ta, thì chúng ta đã không có cơ hội thể hiện trước mặt của bà lớn rồi!”

Trương Mỹ Lệ cười càng lúc càng tươi, nói: “Văn Hiên à, sau chuyện này, con không chỉ được bà lớn coi trọng, mà còn có được quyền cao chức trọng trong tập đoàn Thiện Nhân, chuyện hưởng vinh hoa phú quý trong nửa cuộc đời còn lại của mẹ, đều phụ thuộc vào con rồi!”

Lê Văn Hiện cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này nhà họ Lê của chúng ta, nhất định cũng sẽ trở thành một dòng họ lớn, thậm chí là có thể trở thành dòng họ đứng hàng nhất, hàng hai!”

Đây chính là tham vọng của Lê Văn Hiện.

Mặc dù hiện tại anh ta đang phụ thuộc vào nhà họ Thanh, phải làm việc cho Thế Tử Minh.

Nhưng mà anh ta cảm thấy, chỉ cần bản thân có cơ hội, thì cũng nhất định sẽ có thể vươn lên, làm cho Dương Thành có thêm một nhà họ Lê. “Quyền sinh sát đều nằm trong tay của Lê Văn

Hiên con đó!” Mặt mày Trương Mỹ Lệ hớn hở nói. Bây giờ bà ta có chút mong đợi, ngày mai khi hai

Vợ chồng Thanh Linh đến sẽ là tình cảnh gì đây.

Mặc dù mục tiêu lần này là công kích Bùi Nguyên

Minh.

Nhưng nhân cơ hội này để chế giễu người chị họ đã cạnh tranh với mình từ nhỏ, cũng là một chuyện khiến cho người ta vui sướng!

Sáng sớm ngày hôm sau.

Một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa khách sạn Half Moon Bay.

Tất cả mọi người đều biết, chiếc Rolls Royce này là của nhà họ Lôi.

Nhà họ Lôi, cùng lắm có thể coi như là một dòng họ đứng hàng thứ hai ở Dương Thành, nhưng mà ở

Vịnh Half Moon này, thì giống như là bọn đầu gấu, sự tồn tại tựa như một chúa tể.

Cả Vịnh Half Moon này cũng chỉ có nhà họ Lôi có chiếc Rolls Royce.

Cho nên khi nhìn thấy chiếc xe này, người của khách sạn đều rất tò mò.

Phải biết rằng, chiếc xe này tới rồi, cũngnói lên rằng Lôi Tuấn Quang, người đại diện của nhà họ Lôi đã được phái đến.

Rốt cuộc là nhân vật lớn nào đã đến Vịnh Half

Moon này, vậy mà còn phải phiền tới Lối Tuấn Quang tự mình tới đón tiếp người ta.

Cuối cùng, dưới bao nhiêu ánh mắt mong mỏi của mọi người, một thanh niên lặng lẽ bước lên xe.

Mà một nhân vật lớn như Lôi Tuấn Quang, lại đích thân xuống xe để mở cửa cho anh ta, điều này khiến cho những người đứng một bên xem náo nhiệt đều sững sờ kinh ngạc.
 
Chương 787


“Đây là ai? Cư nhiên dám để Lôi Tuấn Quang tự mình mở cửa cho cậu ấy!” “Nhìn tuổi tác cũng không lớn, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lợi hại như vậy sao?” “Xem ra đây hẳn là người cao quý đến từ Dương Thành! Thật kinh ngạc!”

Khách sạn này lúc nào cũng đông người qua lại, lúc này đám đông đang bàn tán xôn xao hơn nữa, một số người tọc mạch đã chụp ảnh và đăng lên mạng.

Trong xe, Lôi Tuấn Quang cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích cùng ngưỡng mộ.

Huyền thoại sống này có thể xuất hiện trong ô tô của anh ta, chẳng khác gì mộ tổ của nhà họ Lôi bốc lên làn khói nhẹ.

Ngay cả người lái xe cũng bị sốc.

Rất nhiều sếp lớn và người của quan phủ đến Vịnh Half Moon đều muốn nhìn thoáng qua Lôi Tuấn Quang cũng khó có được, những người đó đối với Lôi Tuấn

Quang rất lịch sự khách sáo, không dám lộn xộn.

Nhưng trước mặt người thanh niên này, Lôi Tuấn Quang lại câu nệ như vậy.

Người lái xe khó có thể tưởng tượng được danh tính của nhân vật lớn này là gì. “Tổng..” Lôi Tuấn Quang vừa định nói, nhưng Bùi Nguyên Minh đã ho khan. “Cậu Nguyên Minh!” Lôi Tuấn Quang nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt cung kính: “Đã gần một năm rồi tôi không gặp ngài. Thật vinh dự khi nhận được cuộc gọi của ngài.” “Hiện tại anh cũng không tệ nha, còn có cả Rolls

Royce rồi.” Bùi Nguyên Minh bật cười nói.

Lôi Tuấn Quang mở tấm kính riêng bên trong Rolls Royce, sau đó nói với vẻ cuồng nhiệt: “Tất cả là nhờ có ngài. Nếu không có ngài, tôi quá lắm cũng chỉ là thế hệ giàu có thứ hai, ăn chơi rồi nằm chờ chết, chính ngài đã thay đổi số phận của tôi.” “Tôi chỉ cung cấp cho anh một nền tảng, việc kết hợp như thế nào phụ thuộc vào năng lực cá nhân của anh, nhưng thành thật mà nói, tôi rất vui.”

Bùi Nguyên Minh cười nói.

Năm đó, Đường Đao Doanh là thế hệ giàu có thứ hai tiếng tăm của Đại Hạ.

Tuy nhiên, sau khi lên nắm quyền chỉ huy trưởng, ông ta đã tiến hành một loạt cuộc huấn luyện sắt thép đối với thế hệ đời thứ hai này.

Hiện tại xem ra năm đó chính mình đã không làm gì sai.

Những người trong quân ngũ đều nắm giữ chức vị cao cấp.

Những người đã xuất ngũ cũng có một số thành

Thật đáng vui mừng. tựu. “Đều là ngài dạy, những người như chúng tôi làm sao có thể để ngài mất mặt chứ?” Lôi Tuấn Quang nói. “Không tồi, gần đây tôi đang thu xếp một vài chuyện ở Dương Thành. Nhân Đồ và Ngô Kim Hồ đang bên cạnh tôi làm việc. Nếu như anh cảm thấy chỗ nhỏ như Vịnh Half Moon không thỏa mãn được anh, có thể đến Dương Thành tìm tôi.”

Bùi Nguyên Minh mở miệng, Lôi Tuấn Quang năng lực rất tốt, hơn nữa anh ta là hộ vệ riêng của anh năm đó, gần đây không có nhiều người xung quanh anh có thể sử dụng được, nên thật ra có thể cho anh ta một cơ hội.

Nghe anh nói như thế, Lôi Tuấn Quảng kích động đến mức sắp khóc, nếu không phải đang ở trong xe, anh ta sẽ đứng dậy gập người hành lễ.

Lúc này anh ta liền nói năng lộn xộn: “Cảm ơn chỉ huy trưởng! Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội!” “Nhớ nhé, ở bên ngoài anh vẫn sẽ gọi tôi là cậu Nguyên Minh, không được để lộ thân phận.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

Còn những chuyện khác thì không cần hỏi, bọn họ đều là huynh đệ của Đường Đao Doanh, từ năng lực đến lòng trung thành đều tuyệt đối đáng tin cậy. “Được rồi, nói chuyện chính đi. Tôi nhờ anh mượn chiếc xe để đi đón ba mẹ vợ, anh liên mang đến một chiếc Rolls Royce, làm sao tôi đi đón người được đây?”

Bùi Nguyên Minh thở dài.

Nếu thực sự lái chiếc xe này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh hôm nay sẽ bị hù dọa mất. “Vậy thì tôi sẽ thu xếp lại.” Lôi Tuấn Quang lo lắng nói. “Không cần, tôi để chị dâu của anh tới đón người là được rồi.” Bùi Nguyên Minh gửi tin nhắn cho Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương có chút không biết làm sao sau khi nhận được tin nhắn, chút chuyện vặt vãnh này mà

Bùi Nguyên Minh cũng không xử lý được, chỉ có thể chính mình đến nhà ga đón người.
 
Chương 788


Sảnh lớn khách sạn.

Cả nhà Trương Mỹ Lệ đã đến sảnh đợi.

Tối nay người hai nhà cùng nhau ăn cơm, đây cũng chính là đoạn cao trào của vở kịch.

Mà Lê Văn Hiên lúc này đang vuốt điện thoại với vẻ chán nản.

Đột nhiên, anh ta nhận được một tin tức, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Có vẻ như chúng ta đã bỏ lỡ một buổi náo nhiệt hôm nay rồi!”

“Lôi Tuấn Quang của nhà họ Lôi ở Vịnh Half Moon đã đến cổng khách sạn để tiếp đón người hôm nay!”

“Xem ra hẳn là có nhân vật lớn nào đó đang ở trong khách sạn, không biết chúng ta còn có cơ hội làm quen vị đó hay không?”

Địa vị của Lôi Tuấn Quang ở Vịnh Half Moon quá cao, nên ai đến đây cũng nghe nói về anh ta.

Nghe nói nhân vật tuyệt thế này của Vịnh Half Moon thực sự đã đích thân nghênh đón một vị nào đó, Trương Mỹ Lệ và Lý Văn Văn lúc này đều rất kinh ngạc.

Tất cả đều nghiêng người đến xem kỹ hình ảnh trong tin tức trên điện thoại. “Đây, đây là nhân vật lớn trong tin đồn. Ngay cả Lôi Tuấn Quang cũng sẽ đích thân giúp vị đó mở cửa xe. Thật là kiêu ngạo quá đáng rồi!” Lê Văn Hiên lộ vẻ ghen tị.

Lôi Tuấn Quang là bá chủ của Vịnh Half Moon, thật khó tưởng tượng một nhân vật như vậy cần phải đích thân tiếp đãi, tự mở cửa xe cho vị nào? “Các người đang nói chuyện gì vậy? Lại có thể vui vẻ như thế?”

Lúc này nhóm người Trịnh Tuấn mới bước vào.

Trương Mỹ Lệ nhìn thấy người nhà bọn họ, lại nhìn tin tức trên điện thoại, trong lòng đột nhiên có một kế hoạch, lúc này mới lộ vẻ tự hào nói: “Trịnh Tuấn, Thanh Linh, các người đến thật đúng lúc!” “Lại đây, cho các người xem, đây là Lôi Tuấn Quang, bá chủ của Vịnh Half Moon, các người có nghe nói qua chưa?” “Văn Hiên của chúng ta đã gặp anh ta mấy lần, xem như là bạn tốt!”

Lời nói này hơi sai.

Lê Văn Hiện có chút tự đỏ mặt, có khi mẹ vợ lại khoe khoang quá đáng, với thân phận của bản thân anh ta, làm sao có thể làm bạn với Lôi Tuấn Quang được chứ?

Nhưng cũng may là nhà Trịnh Tuấn nhất định không biết Lôi Tuấn Quang là ai nên không có khả năng bị vạch trần.

Vì vậy Lê Văn Hiên lúc này không có phủ nhận, ngược lại lộ ra một nụ cười dè dặt.

Cả nhà Trịnh Tuấn đều mặt mũi tối sầm, vì phép lịch sự mà không thể không nhìn điện thoại.

Trịnh Tuyết Dương cũng đưa mắt nhìn, nhưng cô không quan tâm đến Lôi Tuấn Quang, mà nhìn bóng dáng người thanh niên bước lên Rolls Royce, có chút sững sờ.

Còn có thời gian chi tiết mà vị thanh niên lên xe trên tin tức, đó là lúc cô nhờ Bùi Nguyên Minh đi đón người.

Thật là trùng hợp như vậy sao?

Hơn nữa, dáng người trong bức ảnh này có phần giống với Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương lập tức ngẩn ra, Trương Mỹ Lệ vẻ mặt đắc ý, tưởng rằng đã trấn được Trịnh Tuyết Dương, nhiệm vụ gần như hoàn thành.

Lúc này bà ta mới cười nói: “Thực rà nhân vật lớn này có vẻ cao cao tại thượng, nhưng tính tình rất tốt. Trước đây còn mời chúng tôi đi ăn tối. Có cơ hội, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho các người làm quen một chút.”

Nghe nói như thế, Lê Văn Hiên vốn có vẻ mặt dè dặt, lúc này cũng đã bị đông cứng.

Anh ta vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nhảm, nhân vật lớn như tổng giám đốc Quang rất bận rộn, sao có thể tùy tiện hẹn được chứ, trả điện thoại cho con!”

Trương Mỹ Lệ liếc Lê Văn Hiên một cái.

Không thấy rằng mình đang lợi dụng tình hình để chèn ép Bùi Nguyên Minh sao? Không thấy mình đang tạo áp lực cho Trịnh Tuyết Dương sao?

Cậu ta thực sự tự ngắt lời mình.

Tùy tay ném điện thoại cho Lê Văn Hiên, Trương Mỹ Lệ như chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Mà Tuyết Dương này, chồng cô đâu rồi? Hôm nay không phải là không dám đến gặp chúng tôi đó chứ?” “Nhưng mà, Văn Hiên nhà chúng ta ưu tú như vậy, cảm thấy xấu hổ trước mặt cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà thôi!”
 
Chương 789


Lúc Trương Mỹ Lệ hỏi, Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, có chút tức giận: “Phế vật kia đâu rồi?”

Trịnh Tuyết Dương định thần lại, nói: “Sáng nay anh ấy đi đón ba mẹ bị kẹt xe, hiện tại chắc là đi được nửa đường rồi, anh ấy sẽ đến sớm thôi.” “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ cậu ta chạy mất!”

Trương Mỹ Lệ cảm thấy yên tâm, cùng Thanh Linh liếc mắt một cái.

Lần này hai người có cùng mục đích trong chuyện

Đó là dùng Lê Văn Hiên đả kích Bùi Nguyên Minh. này.

Tốt nhất là khiến anh cảm thấy xấu hổ mà tự mình rời khỏi Trịnh Tuyết Dương.

Buổi chiều, nhà họ Trịnh và Trương Mỹ Lệ cùng nhau tụ tập uống trà chiều.

Lúc Bùi Nguyên Minh đến, Trương Mỹ Lệ gọi nhiệt tình, hoàn toàn khác với thái độ ngày hôm qua.

Bùi Nguyên Minh bối rối nhìn không hiểu.

Phải chăng khi Trịnh Tuấn và Thanh Linh ở đây, Trương Mỹ Lệ liền đổi tính?

Lúc này, Lý Văn Văn mới ho khan một tiếng, bưng cốc trà lên nói: “Bùi Nguyên Minh, nghe chị Tuyết Dương nói, anh không có việc gì làm, chỉ chơi bời lêu lỏng, ở nhà không có gì làm thì giặt giũ, nấu ăn sao?” “Đúng vậy.” Bùi Nguyên Minh bật cười. “Anh không thể như vậy được, đàn ông mà, anh phải có sự nghiệp mới được gọi là đàn ông, phải không?” Lý Văn Văn nói. “Vợ của tôi lợi hại như vậy, tôi cơm ăn áo mặc không cần phải lo, lại còn được sống trong một tiểu khu cao cấp nhất Dương Thành, có gì không tốt đâu?”

Bùi Nguyên Minh nói.

Lý Văn Văn cau mày khi nghe những lời có phần nực cười của Bùi Nguyên Minh.

Chẳng trách nhà Thanh Linh phải tìm mọi cách tống cổ người đàn ông này ra ngoài.

Là đàn ông mà mặt dày như vậy.

Những lời không có tiền đồ đó mà cũng dám nói ra, không còn chút mặt mũi nào!

Trịnh Tuyết Dương xuất sắc như vậy, tại sao lại chọn một người đàn ông vô dụng như thế kia?

Không thể nào hiểu nổi! “Bùi Nguyên Minh, anh không được nói như vậy. Tuy rằng anh ăn bám vợ, nhưng anh có từng lo lắng qua chưa? Chị Tuyết Dương là chủ tịch, nhưng nói trắng ra, chị ấy chỉ đang làm việc cho tập đoàn Thiện

Nhân!” “Đó không phải là sự nghiệp riêng, có lẽ sẽ bị sa thải vào một ngày nào đó!” “Nếu ngày đó đến, ai sẽ nuôi anh đây?”

Vẻ mặt của Lý Văn Văn rất nghiêm túc và chân thành.

Sau đó, cô ta thay đổi cuộc trò chuyện và tiếp tục: “Anh nên học hỏi thêm ở Văn Hiện. Anh ấy hiện là trưởng phòng của tập đoàn Thiện Nhân, anh ấy có thể dễ dàng kiếm được hàng triệu USD mỗi năm.” “Hơn nữa, sau khi tích lũy đủ vốn và mối quan hệ, anh ấy sẽ tự khởi nghiệp và tự mình trở thành người giàu có!” “Nếu anh ấy giống như anh, tôi đã sớm một cước đá văng rồi!” “Một người đàn ông, nếu cái gì cũng không có, tại sao anh lại giữ nó? Có chướng mắt không?”

Hiển nhiên, Lý Văn Văn không chỉ châm biếm Bùi Nguyên Minh, mà còn ám chỉ Trịnh Tuyết Dương, loại đàn ông này thật vô dụng.

Bùi Nguyên Minh thở dài, đầu năm nay, quản lý bộ phận nào trong tập đoàn của anh cũng đều khoe khoang trước mặt anh.

Nhưng vì nể mặt Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh cũng không tức giận mà chỉ cười nói: “Vài chục tỷ mỗi năm quả thật là nhiều. Đối với những gia đình bình thường, đó là một con số khổng lồ không tưởng!” “Về vấn đề khởi nghiệp, môi trường kinh doanh trong nước hai năm qua không tốt, tôi đề nghị nên từ từ thôi!” “Xừ, anh làm sao biết môi trường kinh doanh ra sao chứ? Anh xem quá nhiều phim truyền hình rồi phải không?”

Lý Văn Văn vẻ mặt không nói nên lời.

Bùi Nguyên Minh này không có năng lực nào khác, khả năng khoe khoang của anh quả thực rất đáng kinh ngạc.

Bùi Nguyên Minh cười cười không giải thích.

Khi Lý Văn Văn nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Bùi Nguyên Minh, cô ta cảm thấy có chút bất mãn.

Nói một hồi lâu, tên này cũng không có phản ứng gì?

Ngay cả khi không cảm thấy chột dạ, thì cũng phải hâm mộ một chút, đúng không?
 
Chương 790


Nghĩ đến đây, Lý Văn Văn nói tiếp: “Bùi Nguyên Minh! Tôi có thể xem anh là người có chút hiểu biết!”

“Nhưng mà, làm người không thể nói như rồng leo, ăn như mèo mửa được!”

“Nhìn Văn Hiên nhà chúng tôi, bắt đầu từ thứ mình am hiểu nhất, từng chút một, tích tiểu thành đại, đây mới là đàn ông thật sự!”

“Anh đó, ngươi phải học hỏi anh ấy nhiều hơn, anh không thể làm người đàn ông không có tiền đồ như vậy!”

“Tôi nói như vậy cũng vì nghĩ đến chị Tuyết Dương!”

“Nếu anh còn không có khả năng này, hãy rời khỏi chị Tuyết Dương càng sớm càng tốt, đừng làm lỡ một đời của chị ấy!” Lý Văn Văn nói một hồi lâu cuối cùng cũng đi đến điểm mấu chốt.

Trương Mỹ Lệ cũng đồng tình: “Đúng vậy, đàn ông phải có năng lực, bằng không đừng làm liên lụy người khác!” “Đã không có năng lực, còn thích ăn bám! Giữ một người đàn ông như vậy có ích lợi gì chứ?”

Thanh Linh xua tay nói: “Mỹ Lệ, đừng nói lung tung! Thằng nhóc này cho con gái tôi ăn bùa mê thuốc lú gì rồi. Con gái tôi đã một lòng si mê cậu ta từ lâu rồi. Tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị chọc tức chết mất thôi!”

Rõ ràng, Trương Mỹ Lệ và Thanh Linh, một người đấm một người xoa, mục đích là đả kích Bùi Nguyên

Minh và thuận tiện làm Trịnh Tuyết Dương tỉnh ngộ.

Trịnh Tuyết Dương sắc mặt có chút khó coi, dù sao cũng là trưởng bối mở miệng, cho nên cô không dám nói gì.

Nhưng Bùi Nguyên Minh nói có lệ: “Mẹ, dì Lệ, đừng lo lắng, con nhất định sẽ học hỏi Văn Hiên ạ.”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh tuy nói ngoài miệng sẽ học tập, nhưng tư tưởng lại không tập trung, Thanh

Linh đột nhiên nổi giận.

Theo kế hoạch, tên phế vật này không phải bây giờ nên tỏ vẻ áy náy sao? Tại sao lại không cảm thấy gì cả.

Trịnh Tuấn nhàn nhạt nói: “Thôi đi, tôi đã nói đừng lãng phí sức lực mà. Mặt của cậu ta dày hơn tường thành. Các người nói mấy câu thì giải quyết được chuyện gì. Nếu như cậu ta nghe vào thì có quỷ rồi!”

Trịnh Tuấn nói thẳng, Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, nhưng không nói gì.

Lần này, khung cảnh hơi có chút nhạt nhẽo. Trước đó, Thanh Linh và Trương Mỹ Lệ đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị. Làm thế nào để đả kích Bùi Nguyên Minh, làm thế nào để ép anh ly hôn, chỉ có thể mưa dầm thấm đất thôi.

Nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh chỉ là dáng vẻ uể oải lười nhác, bùn nhão không chống nổi tường thành, trực tiếp phá vỡ kế hoạch của bọn họ.

Lúc này, Trương Mỹ Lệ liếc mắt nhìn Lý Văn Văn.

Lý Văn Văn gật đầu cười: “Tiện thể, chiều nay mọi người cùng đi mua sắm ở trung tâm thương mại đi?” “Vịnh Half Moon đã khai trương một trung tâm mua sắm miễn thuế mới, nơi đó có đầy đủ các thương hiệu quốc tế và hàng xa xỉ.”

Rõ ràng, Lý Văn Văn đang có ý định dùng việc mua sắm để đả kích Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Tuyết Dương không có hứng thú lắm với chuyện này, lúc này mới lắc đầu nói: “Văn Văn, các người không phải tới đây để du lịch sao? Lát nữa vẫn là nên đưa mọi người đi dạo biển một chút đi?”

“Bãi biển có gì hay? Trời ẩm ướt lại oi bức, chị Tuyết Dương, chúng ta đi mua sắm đi!” Lý Văn Văn nói. Một bên Lê Văn Hiên phụ họa: “Ngày mai sẽ đi dạo biển, hôm nay đi mua sắm đi.”

“Để tỏ lòng thành, nếu chị Tuyết Dương nhìn thấy thích món nào, nếu Bùi Nguyên Minh không có khả năng mua, tôi có thể mua tặng cho chị!”

“Tuyết Dương, nói đến chuyện này, con có thể đi cùng em họ của mình!” Thanh Linh ở một bên cũng đúng lúc lên tiếng.

Dùng mua sắm để đả kích Bùi Nguyên Minh là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của bọn họ.

Làm sao có thể để Trịnh Tuyết Dương nói không đi là không đi được chứ?

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi.

Cô không ngốc, cô đã cảm nhận được sự thù địch của Trương Mỹ Lệ và những người khác đối với Bùi Nguyên Minh. Vì vậy, cô đang cố gắng hết sức để tránh sự việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Không ngờ, mẹ mình lại ở phía sau đẩy vào nữa.
 
Chương 791


“Nếu Văn Văn đã nói như vậy, bọn họ đến nhà là khách, cho nên đương nhiên phải theo ý kiến của bọn họ!” “Trịnh Tuyết Dương đừng làm bọn họ cụt hứng.”

Trịnh Tuấn lúc này mới mở lời, giải quyết dứt khoát.

Trịnh Tuyết Dương không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý đi đến trung tâm mua sắm.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người liền ra ngoài.

Gia đình Trương Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên khi thấy Trịnh Tuyết Dương lái chiếc Porsche Macan.

Có vẻ như Trịnh Tuyết Dương kiếm được không ít tiền khi ở nhà họ Trịnh, hiện tại đã lái một chiếc Porsche.

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Trương Mỹ Lệ, cũng không thể nào so sánh với Lê Văn Hiên.

Porsche Macan là dòng xe hạng sang, có giá từ hai mươi đến hai mươi lăm tỷ mà thôi, không gian bên trong hơi nhỏ có chút chật chội.

Lê Văn Hiện thì khác, dù mới về nước nhưng chiếc xe hiện tại của anh ta là Mercedes Benz S Class, tuy là 320 nhưng đây là một chiếc xe rất đẳng cấp.

Điều quan trọng nhất là, Trịnh Tuyết Dương có lợi hại như thế nào thì có tác dụng gì chứ?

Chồng cô ấy vô dụng như vậy, nhất định sẽ kéo cô ấy xuống. Nghĩ đến đây, Trương Mỹ Lệ cảm thấy gia đình

Thanh Linh càng ngày càng đáng thương.

Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ cao tay, nhưng kết quả hóa ra lại vô dụng như Bùi Nguyên Minh.

Thật là đáng tiếng!

Nhìn lại con rể xuất sắc, ưu tú của mình, Trương Mỹ Lệ càng hạnh phúc và mãn nguyện hơn.

Khi đến trung tâm mua sắm miễn thuế mới mở, rất đông xe cộ qua lại, đặc biệt trước một số cửa hàng trang sức xa xỉ đã có rất nhiều người đến xếp hàng.

Trung tâm mua sắm miễn thuế rẻ hơn một chút so với trung tâm mua sắm bình thường, vì vậy một số người thuộc tầng lớp trung lưu ở Dương Thành sẽ đến đây để mua đồ, vừa rẻ, vừa coi như đi du ngoạn một vòng.

Và để có thể mở trung tâm mua sắm miễn thuế như vậy, phải có những ông lớn đứng đằng sau. “Ông chủ lớn của trung tâm thương mại này tên là Lôi Tuấn Quang, anh ấy là diễn giả của nhà họ Lôi ở Vịnh Half Moon, hơn nữa cũng là một người bạn tốt của Lê Văn Hiện nhà chúng tôi!”

Lý Văn Văn vừa giới thiệu, vừa nhấn mạnh quan hệ của anh ta và Lê Văn Hiện, cô ấy đã cố tình thêm vào từ ‘bạn tốt, rõ ràng là có ý khoe khoang và công kích Bùi Nguyên Minh.

Thanh Linh rất khó chịu.

Mặc dù kế hoạch lần này do cô ấy đề xuất, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị chính Lý Văn Văn châm chọc trước mặt.

Tuy nhiên, Trịnh Tuấn vẫn bình tĩnh.

Dù thế nào đi nữa, cho dù bị Trương Mỹ Lệ chế nhạo bằng mọi cách, chỉ cần sau cùng Bùi Nguyên Minh bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh là được rồi.

Bùi Nguyên Minh ngẩn ra một chút.

Hóa ra là bạn tốt của Lôi Tuấn Quang, đó là điều đáng để khoe sao?

Hơn nữa cảm giác như Lý Văn Văn có được một thành tựu?

Có vẻ như chuyện này có thể sử dụng để trêu chọc Lôi Tuấn Quang một chút.

Đúng là trung tâm mua sắm miễn thuế này không thể do người bình thường quản lý, nhưng Lôi Tuấn Quang có quan hệ với Đường Đao Doanh, nên làm được điều này không khó.

Tất nhiên, điều này cũng minh chứng cho, khả năng của Lôi Tuấn Quang.

Lý Văn Văn lúc này đang hét lên ở phía trước và đưa một nhóm người đến cửa hàng của Chanel.

Năm nay, cô ấy đã mua một chiếc túi từ nước ngoài, nhưng Lê Văn Hiện không nỡ mua nó.

Nhưng hôm nay, để cà khịa Bùi Nguyên Minh, Lê

Văn Hiên đã đồng ý mua nó.

Bọn họ chỉ muốn trả tiền ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cho anh ta một cú thật đẹp, để cho anh ta biết mình là đồ vô dụng, khiến cho anh ta cảm thấy mình không xứng với Trịnh Tuyết Dương, sẽ lựa chọn rời đi.

Thầm nghĩ cô ấy đã mua được chiếc túi yêu thích và giúp đỡ người chị họ tội nghiệp của mình, cho nên lúc này Lý Văn Văn tự luyến rằng mình đang đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức. “Chị Tuyết Dương, chị có biết Chanel không? Em thích chiếc túi này, chị giúp em xem thế nào?” Lý Văn Văn thân mật kéo Trịnh Tuyết Dương và ra hiệu cho nhân viên lấy túi xuống.

Khi cầm đến tay, cô còn cố tình lật bảng giá lên xem thử rồi ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, giá ba tỷ rưỡi, Văn Hiên, anh mua cho em nhé?”
 
Chương 792


Lê Văn Hiện ở bên cạnh biết rất rõ rằng đã đến lúc thể hiện rồi.

Lúc này, anh ta cũng không thèm nhìn nhãn mà cười nhạt: “Chỉ là một món tiền nhỏ mà thôi! Núi vàng núi bạc của anh đều có thể dâng hết cho em, huống chi là cái túi xách.”

Lý Văn Văn rất ngạc nhiên, cô ấy vòng tay qua khuôn mặt của Lê Văn Hiên và hôn anh, nói: “Anh thật tốt với em!” “Em thật hạnh phúc khi có được người chồng như anh!”

Trịnh Tuyết Dương rùng mình trước cảnh này.

Màn biểu diễn này chẳng chuyên nghiệp gì cả, hơn nữa cô ấy không ngốc, làm sao có thể không nhìn ra được?

Đây chính là sự cố tình làm người ta mắc ói.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương không nói gì cả.

Lúc trước khi ở Tràng Tiền Plaza, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp tặng cho cô ấy quần áo và túi xách nhiều đến nỗi chất đầy cả tủ quần áo.

So với chiếc túi của Chanel như của Lý Văn Văn, nó thậm chí còn chẳng thấm vào đâu.

Lý Văn Văn muốn dựa vào cái này để phô trương trước mặt cô, cô ấy có thể có cảm giác gì chứ. “Quán này có vẻ khá ổn, em thích không?”

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh bước tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, nhìn trái nhìn phải nói.

Ý anh ta hỏi không phải một chiếc túi nào đó, mà là toàn bộ cửa hàng.

Trịnh Tuyết Dương cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp, khó lý giải được lời Bùi Nguyên Minh nói.

Anh ta là một tên vô dụng đơn thuần hay là người phát ngôn cho ai đó?

Nhưng cô ấy tin rằng Bùi Nguyên Minh có thể mua được cửa hàng này chỉ cần cô gật đầu.

Tuy rằng ý tưởng này có chút kỳ quái, nhưng không biết tại sao, Trịnh Tuyết Dương lại bị thuyết phục như vậy. “Ồ, Bùi Nguyên Minh, anh có nổ quá không vậy!

Cho dù chị Tuyết Dương có thích quán này, anh có đủ tiền mua không? Thật sự cần phải hỏi nhiều lần!”

Theo suy nghĩ của Lý Văn Văn, Bùi Nguyên Minh chỉ muốn nhân cơ hội để thể hiện.

Nhưng cô ấy đã luôn chờ đợi cơ hội này, nếu Bùi Nguyên Minh cứ im lặng, cô ấy sẽ không có cơ hội để chế nhạo anh ta!

Bùi Nguyên Minh bơ đẹp Lý Văn Văn, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Anh ta không bận tâm chút nào, vì nếu mua cửa hàng này có thể sẽ tiết danh tính của anh ta.

Vì anh ấy đã quyết định rồi, nên anh ấy đã cầu hôn Trịnh Tuyết Dương tại buổi lễ hợp nhất tài sản ba ngày sau đó.

Cửa hàng này, cứ coi như là một món quà nhỏ.

Dù sao, số tiền ít ỏi này thực sự chẳng là gì với anh.

Tuy nhiên, khi Trịnh Tuyết Dương đang đau đầu với dự án núi Bạch Vân gần đây, tự nhiên có thêm một cửa hàng, cô ấy cũng không còn tâm chí điều hành.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ánh mắt lúc này, liền lắc đầu nói: “Không có hứng thú!” “Chị Tuyết Dương, chị nói chuyện chẳng có tâm gì cả?” “Người chồng như anh ấy mà, chỉ biết mạnh miệng, còn muốn tặng cửa hàng cho chị Tuyết

Dương?” “Theo em thấy, cho dù là cái túi rẻ nhất ở đây thì anh ta cũng không mua nổi!” “Em thấy nếu đã đến đây rồi, chúng ta đưng làm cụt hứng nữa. Chị Tuyết Dương, chị có thể chọn ngẫu nhiên một cái. Em bảo anh Văn Hiên mua tặng cho chị một cái, chị thấy thế nào?”

Tấm lòng và nét mặt thiện ý của Lý Văn Văn. “Không, chị thực sự không cần những thứ này, chị có quá nhiều rồi, rất nhiều món còn chưa từng dùng đến.” Trịnh Tuyết Dương bộc bạch.

Đã bao lâu rồi cô ấy không nhìn thấy đống đồ ở

Tràng Tiền Plaza? “Cắt!”

Lý Văn Văn tỏ vẻ khinh thường.

Chị của em tuy nói chuyện hiên ngang lẫm liệt, nhưng chẳng phải là không có tiền mua sao?

Bộ dạng rất chi là trọng đại.

Nghĩ đến đây, Lý Văn Văn mỉm cười: “Chị Tuyết Dương, em biết chị không muốn làm anh Nguyên Minh khó xử, nhưng không sao, em đã nói sẽ mua cho chị, chị chọn đi!” “Lát nữa sẽ không để chị chả tiền đâu!”

Tuy nói là như vậy, nhưng Lý Văn Văn hiện tại đang cảm thấy có chút đau ví.

Xét cho cùng, túi của Chanel rẻ nhất cũng có giá hàng trăm triệu.
 
Chương 793


Nhìn thấy Lý Văn Văn cố ý chế giễu, mở miệng làm tổn thương Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương càng tức giận.

Lúc này, cô mới cười nhẹ nói: “Văn Văn, em đã nói như thế, vậy chị không khách sáo nữa nhé!”

Trong khi nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp đi đến quầy trong cùng của cửa hàng. Nhìn thấy động tác của Trịnh Tuyết Dương, Lý Văn

Văn lúc này chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.

Trong đó đều là những món đồ phiên bản giới hạn, có chiếc lên tới hàng tỷ, có chiếc đắt tiền lên tới chục tỷ.

Những thứ đồ như vậy, ngày thường ngay cả nhìn thôi cô ấy cũng không dám.

Trịnh Tuyết Dương hiên ngang, dạo quanh một vòng?

Người phụ nữ này không biết điều, thật là tham lam!

Lúc này, Lý Văn Văn nghiến răng, bước tới.

Khi Trịnh Tuyết Dương ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy chiếc túi đắt tiền nhất xuống, cô ấy gần như ngất đi. “Trịnh Tuyết Dương, chị thật quá đáng! Đây là phiên bản giới hạn, giới hạn năm trăm chiếc trên toàn thế giới, giá gần năm tỷ!” Khi cô nói giá, Lý Văn Văn cảm thấy cả người run lên. “Không phải nói muốn tặng chị sao? Đương nhiên là muốn chọn loại đắt tiền nhất rồi. Dù sao Lê Văn Hiện mỗi năm cũng có vài chục triệu đô, vậy tại sao lại quan tâm đến chút tiền này?” Tuyết Dương nói với một nụ cười.

Lý Văn Văn lúc này tức giận đến mức suýt nữa ói ra máu, cô ấy ở đây là muốn châm chọc Bùi Nguyên Minh, không phải để châm chọc chính mình.

Vừa rồi kiên quyết nói sẽ tặng một thứ gì đó cho Trịnh Tuyết Dương, chỉ để hạ thấp Bùi Nguyên Minh và khiến anh ấy cảm thấy xấu hổ, vì vậy mới cứ nhắc đến chuyện này.

Nhưng không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại bắt đầu tàn nhẫn như vậy! “Trịnh Tuyết Dương, làm người cần phải có lương tâm. Em tặng chị, nhưng không nói tặng cho chị thứ đắt tiền như vậy, chị đừng có mà được một tấc lại tiến thêm một bước!” Lý Văn Văn hừ lạnh nói. “Nếu chị không nghe nhầm chứ, ý em là thứ này quá đắt? không thể mua được? Vậy thôi bỏ đi.” Trịnh Tuyết Dương nói một cách thờ ơ.

Vốn dĩ dựa vào tính tình của cô ấy, cô ấy không so đo đến những thứ này.

Nhưng Lý Văn Văn đã đi quá xa, hôm nay liên tục châm chọc Bùi Nguyên Minh, mỉa mai bản thân.

Tượng đất đều có ba phần của đất, chưa kể địa vị của Trịnh Tuyết Dương bây giờ cũng không thấp.

Bùi Nguyên Minh nhìn ngó với vẻ thích thú, thực rất thú vị. sự

Trịnh Tuyết Dương hiếm khi thể hiện một khía cạnh như vậy, trước kia cô ấy không tránh khỏi một chút rụt rè, luôn bị gia đình họ Trịnh bắt nạt.

Bây giờ xem ra, vợ của mình đã trưởng thành rồi. “Không phải là em không mua được, nhưng tại sao em phải mua cho chị một thứ tốt như vậy?” “Thứ này tương đương với một căn nhà! Em nghĩ chị chỉ là không vừa mắt khi thấy nhà chúng em làm ăn tốt, liền cố ý như vậy!”

Lý Văn Văn vẻ mặt lúc này như đông cứng lại.

Theo cô ấy nghĩ, Trịnh Tuyết Dương không biết tốt xấu, nắm được cơ hội liền hung hăng tước đoạt món tiền của cô ấy. “Chị muốn như vậy sao, thế thì bảo chồng chị mua cho ý!” “Tại sao để chồng em mua cho chị một thứ đắt tiền như vậy!?” “Ồ, suýt nữa quên mất, chồng của chị chỉ là một kẻ bỏ đi, anh ta mua không nổi!” “Nếu đã như vậy, chị dứt khoát chia tay đi, lúc đó em sẽ giới thiệu cho chị vài cậu thiếu gia, đảm bảo chị muốn mua gì cũng được!”

Lý Văn Văn dùng đề tài để trêu đùa, khoanh tay, mở miệng châm chọc.

Lúc này cô ta thầm tự hào.

Trịnh Tuyết Dương chẳng những không được lợi gì, còn có thể nhân cơ hội này để châm biếm cô ấy.

Cô ấy chịu sự kích động như vậy, nói không chừng, ngày mai sẽ ly hôn khỏi tên vô dụng này, như vậy là thành công rồi, công lao của mình thật lớn.

Ngay khi Lý Văn Văn đang hân hoan, một người nào đó bên ngoài cửa hàng đột nhiên bước ra và nói thẳng: “Hãy gói lại chiếc túi phiên bản giới hạn này cho cô Tuyết Dương!”
 
Chương 794


Cảnh tượng này trực tiếp khiến mọi người trong cửa hàng kinh hãi. Giá của chiếc túi phiên bản giới hạn này là mười tỷ, là do người nào tặng vậy?

Cả Lý Văn Văn và Lê Văn Hiên đều quay lại trong tiềm thức.

Khi nhìn thấy người vừa nói, nét mặt của họ tái đi.

Lôi Tuấn Quang!?

Làm sao có thể là anh ta?

Lúc sáng Trương Mỹ Lệ còn nói rằng Lôi Tuấn Quang là bạn tốt của Lê Văn Hiên, giờ Lôi Tuấn Quang đã xuất hiện, liệu tờ giấy còn có thể giữ lửa?

Bởi vì tin tức buổi sáng, Trịnh Tuyết Dương và những người khác cũng đã xem ảnh của Lôi Tuấn Quang, và ngay lúc này tất cả mọi người đều nhận ra.

Nhưng lúc này Trịnh Tuyết Dương có chút kinh ngạc, tại sao Lôi Tuấn Quang lại đồ cho mình? Lẽ nào, vừa rồi mình không nhìn lầm, bóng dác thiếu niên trong ảnh là Bùi Nguyên Minh sao?

Bản thân đã có những suy đoán vào thời điểm đó, nhưng luôn thấy điều đó là không thể.

Nhưng đúng lúc này Lôi Tuấn Quang đột nhiên xuất hiện, như muốn chứng minh ý tứ của mình.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương liếc nhìn Bùi Nguyên Minh và thấy anh ta chẳng để tâm gì.

Lôi Tuấn cũng vô thức nhìn qua lúc này, trong lòng có chút sợ hãi.

Người khác không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta đã làm thân vệ của Bùi Nguyên Minh hơn một năm, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh có chút tức giận.

Lúc này, thân thể anh có chút cứng ngắc, vô thức nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Cô Tuyết Dương, mặc dù rất đột ngột, nhưng tôi vẫn phải giải thích rằng trước đây tôi đã gặp cô trong một cuộc họp của tập đoàn Thiện Nhân.” “Và hôm nay, cô tình cờ là khách hàng thứ 100.000 kể từ khi trung tâm mua sắm miễn thuế của tôi mở cửa, vì vậy tôi đã tặng cô món quà này.”

Dù lời giải thích này có hơi xa vời nhưng Lý Văn Văn và Lê Văn Hiên đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này.

Họ cho rằng Trịnh Tuyết Dương có liên quan gì đến Lôi Tuấn Quang!

Hiện tại xem ra Trịnh Tuyết Dương chỉ là chó ngáp phải ruồi!

Vì mối quan hệ với Tập đoàn Thiện Nhân, mới nhận được một món quà từ Lôi Tuấn Quang!

Mình là giám đốc bộ phận quản lý của tập đoàn Thiện Nhân, khi Lôi Tuấn Quang đối mặt với Trịnh Tuyết Dương anh ta kính nể như thế, vậy khi nhìn thấy mình, anh ta chẳng phải sẽ quỳ xuống liếm láp hay sao?

Lê Văn Hiện, người vốn dĩ có chút sợ hãi vì trước đó đã có màn nổ mạnh, đột nhiên thở phào!

Anh ta đắc thắng bước về phía trước và nói: “Giám đốc Tuấn Quang, phải không? Có lẽ anh cũng đã từng gặp tôi?”

Lôi Tuấn Quang nhìn Lê Văn Hiên từ trên xuống dưới, nhìn thấy sắc mặt Bùi Nguyên Minh, vẫn là suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Đây là…” “Tôi là giám đốc bộ phận quản lý của tập đoàn Thiện Nhân, tôi họ Lôi, chúng ta đã từng gặp nhau…” Lê Văn Hiện cười nói với vẻ đắc thắng.

Anh ta hiện tại đang chờ Lôi Tuấn Quang tự tâng bốc mình. “Giám đốc quản lý?”

Lôi Tuấn Quang cau mày, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Tôi không biết, khi đến tập đoàn Thiện Nhân, tôi không cần quen biết một người cấp thấp như vậy,”

Lôi Tuấn Quang thật lòng nói.

Nhưng vẻ mặt đắc ý của Lê Văn Hiên lại đột nhiên thay đổi, vẻ mặt còn tệ hơn ăn cứt.

Lúc này, Thanh Linh nói: “Giám đốc Tuấn Quang, không phải anh nói anh và Lê Văn Hiện là bạn tốt sao? Làm sao lại không biết nhau? Không phải là anh nhớ sai chứ?”

Thanh Linh không muốn vạch trần Lê Văn Hiên, nhưng bà ấy muốn làm cho Lê Văn Hiện oai hơn, để có thể đàn áp Bùi Nguyên Minh tốt hơn. “Lê Văn Hiện?”

Lôi Tuấn Quang tiếp tục cau mày, thấy Bùi Nguyên Minh vẫn không chút biểu cảm mới nói tiếp: “Xin lỗi, tôi thực sự không biết, và tôi cũng không cần biết, vì cấp bậc quá thấp!” “Nhưng gần đây, ở vịnh Half Moon có rất nhiều người lấy danh nghĩa là bạn tôi để giả danh lừa bịp.

Nếu mọi người gặp những người như vậy, đừng để bị lừa dối!”

Lôi Tuấn Quang quay người bỏ đi.

Chỉ huy trưởng có chút tức giận vì bản thân đột nhiên xuất hiện, chi bằng mau chuồn khỏi đây.
 
Chương 795


Chờ đến khi Lôi Tuấn Quang đi rồi, Trịnh Tuyết Dương mới hé môi cười, nói: “Dì Trương, Văn Văn, may mà hôm nay mọi người gặp được người tốt, thế nhưng tương lai khó lường, lần sau mọi người đừng như vậy nữa nhé.”

Hôm nay cô bị bọn người Lý Văn Văn giày vò cả ngày, vất vả lắm mới thở được.

Sắc mặt Lý Văn Văn tối sầm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, nếu như chồng tôi không phải là bạn của Lôi Tuấn Quang thì có sao chứ, thế nhưng cho dù vậy vẫn tốt hơn hàng trăm hàng vạn lần ông chồng vô tích sự của chị!”

Trịnh Tuyết Dương nói bâng quơ: “Phải không nhỉ? Chí ít thì chồng chị cũng không bị người ta vạch trần ngay trước mặt mọi người.” “Chị…” Lý Văn Văn giận đến mức cả người phát run.

Lúc này, Thanh Linh đến giảng hòa: “Được rồi được rồi, dù sao mọi người cũng đều là người một nhà, sao lại cãi nhau làm gì, để người nghe được người ta chế cười thì sao?”

Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì không buồn nói nữa, nhưng thật ra Thanh Linh đang lườm Bùi Nguyên Minh.

Rõ ràng là Thanh Linh đứng về phe mẹ con nhà Lý

Văn Văn kia.

Có vẻ như lúc này mấy người kia đã có ý định “đâm thọt” anh từ lâu rồi.

Khi nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng tức giận, có lẽ anh đã biết được mục đích của đám người Thanh Linh và Trương Mỹ Lệ kia rồi

Nhưng mà đối với anh, đây cũng chỉ là một vở tuồng thôi.

Anh muốn xem xem vở tuồng này rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào.

Sau khi cả nhóm người đó bước ra khỏi cửa hàng Chanel, Lý Văn Văn sẽ đến cửa hàng tiếp theo để giữ thể diện cho mình. “Được rồi, tôi quên lấy đồ.” Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở miệng.

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Bùi Nguyên Minh bước nhanh trở về cửa hàng Chanel. “Này Tuyết Dương, hình như chồng chị đi mua túi cho chị đó. Không biết là mua đồ xả hàng hay là sale 50% nhỉ?”

Nụ cười trên gương mặt Lý Văn Văn đầy đắc thắng.

Trong tiềm thức của cô ta thì cô ta cảm thấy dù Bùi Nguyên Minh có đi mua túi xách đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể mua được chiếc túi lỗi thời phải xả hàng hoặc là được giảm giá rất nhiều.

Thậm chí để mua những thứ này anh ta cũng phải phải quẹt thẻ của Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, hơi nghi hoặc, anh ấy thật sự sẽ không mua đúng không?

Chuyện ở Tràng Tiền Plaza lần trước vẫn còn sờ sở ở đấy, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy rằng nếu nhưng Bùi Nguyên Minh muốn mua, anh ấy chắc chắn sẽ mua được bằng mọi giá. “Gói cái túi vừa nãy lại cho tôi.” Bùi Nguyên Minh quay lại quầy nói với nhân viên bán hàng.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên bán hàng, Bùi Nguyên Minh thong thả lấy thẻ vàng đen trong tay ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, nhân viên bán hàng suýt nữa thì té xỉu.

Lúc này cô mới hiểu tại sao chủ tịch Lôi Tuấn Quang lại hết mực cung kính với Trịnh Tuyết Dương như vậy.

Hóa ra là vì người đàn ông trông có vẻ bình thường nhưng không tầm thường này!

Một lúc sau, Bùi Nguyên Minh bước ra khỏi cửa hàng, anh mang theo chiếc túi đã gói kĩ càng, thế nhưng để cho người ta khỏi nhìn này nhìn nọ bàn tán, anh gói cẩn thận để người ta không thấy gì. “Mua thật sao? Không biết có tốn mấy chục triệu không.”

Lý Văn Văn nhìn cảnh này, vẻ mặt cô ta đầy chế nhạo.

Không ngờ một kẻ vô dụng lại vừa sĩ diện như anh ta lại sẵn lòng mua đồ rẻ tiền như vậy, còn không dám lấy ra cho mọi người xem.

Loại sĩ diện này có ăn được không?

Chiếc túi bèo kia có thể so sánh với mấy trăm triệu của cô ta không?

Bước tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đưa đồ cho Trịnh Tuyết Dương, cười nói: “Bà xã, em đã rất vất vả rồi. Anh hi vọng em thích món quà nhỏ này.” “Ừ.” Trịnh Mẫn gật đầu, chỉ cần là thứ mà Bùi Nguyên Minh tặng, cô đều thích. “Tuyết Dương này, chị không mở ra xem à, không biết đồ trong đấy có đẹp không, cho chúng em cùng xem với.”

Lúc này, Lý Văn Văn thảo mai nói. “Không, tôi đợi về nhà rồi mở ra xem.” Trịnh Tuyết Dương nói.

Lúc này vẻ mặt của Lý Văn Văn vô cùng chanh chua.

Nếu như cô ta phơi bày bộ mặt thật của Bùi Nguyên Minh lúc này thì đương nhiên sẽ không đợi đến khi về nhà.

Hơn nữa thể diện vừa bị đánh mất ban nãy, cô ta phải lấy lại bằng được!
 
Chương 796


Giây tiếp theo, Lý Văn Văn giật túi đồ từ tay Trịnh Tuyết Dương, sau đó mỉm cười nói: “Chị Tuyết Dương, không phải là chuyện gì xấu hổ lắm, sao phải về nhà xem?”

“Hay chị sợ rằng thứ đồ này quá rẻ mạt, khiến cho chị mất mặt à?”.

“Lý Văn Văn, cô đừng cho mồm mình đi quá xa!”

Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lẽo, đây là quà của Bùi Nguyên Minh tặng cô, tại sao Lý Văn Văn dựa vào đâu mà dám giật nó?

Lý Văn Văn hoàn toàn không ý thức được sự bất lịch sự của cô ta, lúc này, cô ta còn tỏ vẻ khinh thường nói: “Trịnh Tuyết Dương, sao chị có thể ăn nói như vậy? Tôi làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho chị!”

“Em sợ rằng ông chồng vô tích sự của chị sẽ cầm bừa hàng xì ke về lừa chị. Ví dụ như là mẫu hàng cũ đã sản xuất cách đây nhiều năm, cái loại mà chỉ giảm giá còn đúng 0,5% giá trị ban đầu, có mấy triệu bạc, chị chuẩn bị bảo anh ta tặng món quà khác cho chị đi!”

Trong khi đang nói chuyện, Lý Văn Văn mở túi quà ra

Nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong túi quà, cô ta bàng hoàng như bị điện giật.

Phiên bản giới hạn!?

Chỉ là phiên bản giới hạn trị giá 6,9 tỷ đồng!?

Lúc này, Lý Văn Văn dường như cho rằng mình bị lóa mắt, cô ta dụi mắt liên tục.

Mà lúc này Lê Văn Hiên cũng rất phối hợp đi tới, nói: “Chị Tuyết Dương, nếu chỉ là thứ đồ rẻ tiền, em sẽ tặng cho chị một cái khác có giá trị gấp mười lần …”

Chưa kịp nói xong, anh ta đột nhiên ngừng nói lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Có nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ Bùi Nguyên Minh lại thực sự mua chiếc túi phiên bản giới hạn này! Lúc này, Lê Văn Hiến cho rằng mình đã nhìn nhầm! Anh ta quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái.

Không phải bảo anh ta là một kẻ vô dụng sao? Sao anh ta có thể có nhiều tiền như vậy? Gần 7 tỷ, quả là một con số không hề nhỏ! Nhiều gia đình bình thường cả đời cũng không kiếm được số tiền này!

“Bùi Nguyên Minh, anh lấy trộm chiếc túi này đấy à!?” Lý Văn Văn hỏi, cô ta gần như chỉ vào mặt Bùi Nguyễn Minh.

“Cô không mua nổi thì lẽ nào người khác cũng không mua nổi sao?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng Lý Vân Vân có đánh chết cũng không muốn tin rằng Bùi Nguyên Minh đã mua được nó.

Theo ý kiến của cô ta, cái tên vô dụng này cùng lắm cũng chỉ bỏ ra vài triệu để mua một chiếc túi rẻ tiền, làm sao có thể mua được cả chiếc túi vài tỷ?

Khả năng cao nhất là tên vô dụng này này đã mua một chiếc túi rẻ tiền thật, sau đó nhân lúc nhân viên bán hàng không để ý anh ta bèn tráo nó bằng một chiếc túi có giá trị.

“Thật không? Nếu như là anh mua, anh có dám đối chất với tôi không?”

“Không ngờ cái loại vô tích sự như anh chân tay còn dơ bẩn như vậy!”

“Loại người như anh nên tống vào đồn cảnh sát!” Thế nhưng trông Bùi Nguyên Minh vẫn rất bình thản.

Còn Lê Văn Hiên cau mày.

Theo bản năng của anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá mức bình tĩnh, đây không phải là sự bình tĩnh mà một người vừa trộm đồ có thể thể hiện ra được.

Vả lại có nhiều nhân viên cửa hàng như vậy, cho dù Bùi Nguyên Minh có ba đầu sáu tay cũng không làm ăn được gì!

Thấy Lý Văn Văn vẫn chưa chịu buông tha, Lê Văn Hiên đột nhiên nói: “Văn Văn, đừng làm càn nữa! Làm sao có thể bị trộm được? Nói không chừng Bùi Nguyên Minh lại quẹt thẻ của Tuyết Dương đấy?”

Rõ ràng ban nãy Lê Văn Hiên đã nghĩ đến khả năng này.

Dù Bùi Nguyên Minh không có tiền, nhưng Trịnh Tuyết Dương thì có!

Vì muốn giữ thể diện, Bùi Nguyên Minh đã dùng thẻ của Trịnh Tuyết Dương để tặng quà cho Trịnh Tuyết Dương cũng là chuyện bình thường.

Sao không nghĩ ra nhỉ, Lý Văn Văn chế nhạo nói: “Cho dù là tên vô tích sự này quẹt thẻ của Trịnh Tuyết Dương, chuyện này cũng phải tra rõ ràng!”

“Tôi không tin rằng kẻ vô tích sự như anh ta có thể tự mình bỏ túi tiền gần bảy tỷ để mua chiếc túi này!”

“Nếu như anh ta thật sự mua nó? Em thấy mình chưa đủ mất mặt sao?” Lê Văn Hiên thấp giọng khuyên cô ta.

“Anh điện à? Làm sao anh ta có thể mua được một chiếc túi đắt tiền như vậy trong khi anh ta chỉ là đồ ăn bám chứ?”

Lý Văn Văn lại cười lạnh, cô ta cầm túi đựng đồ sải bước vào cửa hàng Chanel.
 
Chương 797


“Mấy cô bị mù à? Chiếc túi đắt đỏ như thế này bị người ta đánh tráo cũng không phát hiện ra!”

Lý Văn Văn ngạo nghễ bước vào cửa hàng, cô ta vừa bước vào đã hét ầm lên.

Mấy người nhân viên trong cửa hàng trông có vẻ đều rất bối rối, nhanh chóng chạy đến hỏi: “Thưa cô, chúng tôi không hiểu cô đang nói gì?” “Cô nói thế là sao chứ? Cô tự nhìn đi, cô xem anh ta đã mua cái gì! Rồi mang cái gì!” Lý Văn Văn chỉ vào

Bùi Nguyên Minh đang đứng ở phía sau.

Quản lý cửa hàng nhìn Lý Văn Văn bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, theo bản năng cúi thấp người chào anh. “Có hiểu lầm gì không ạ? Chính quý ngài đây đã mua chiếc túi này mà!” Nhìn sự cung kính của người quản lý cửa hàng đối với Bùi Nguyên Minh lúc này xem, không hề giả vờ một chút nào.

Số dư trong thẻ của Bùi Nguyên Minh không biết bao nhiêu số 0, đến tận giờ cô ta còn chưa đếm hết. “Làm sao có thể chứ? Cô mở mắt chó ra nhìn rõ ràng, làm sao anh ta có thể mua cái túi này!?”

Lúc này Lý Văn Văn có hơi nóng nảy.

Cô ta làm như vậy là để Bùi Nguyên Minh mất mặt, mà không phải là để cho mình mất mặt thêm nữa. “Thưa cô, xin cô hãy ăn nói có chừng mực một chút! Ngoài ra, quý ngài này thật sự đã mua chiếc túi này, hóa đơn thanh toán vẫn còn ở đó. Nếu cô không tin thì phiền cô đọc giùm!”

Quản lý cửa hàng lúc này trông có vẻ bực bội lắm rồi, cô ta đã gặp biết bao trường hợp gây lộn xộn ở cửa hàng nhưng chưa từng thấy chuyện vớ vẩn kiểu này xảy ra bao giờ.

Người khác mua đồ gì thì liên quan đếch gì đến cô ta? Đúng là một mụ điên!

Khi Lý Văn Văn nghe quản lý nói vậy thì cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy vực trong vòng một khoảnh khắc.

Nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, lúc này chiếc hóa đơn in ra, ngay sau đó sắc mặt cô ta tái mét.

Hóa đơn ghi rõ số tiền, sáu phẩy chín tỷ đồng không thiếu một xu.

Nói cách khác là Bùi Nguyên Minh thật sự đã mua chiếc túi này?

Làm sao có thể!?

Rõ ràng anh ta là loại bám váy đàn bà, sao có thể giàu có như vậy?

Lý Văn Văn theo bản năng nhìn Trịnh Tuyết Dương, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự lấy thẻ của chị ấy quẹt sao? “Trịnh Tuyết Dương, chị cũng giỏi thật đất, thế mà chị còn dám làm những chuyện như vậy, tôi khinh thường ngươi!” Lý Văn Văn chế nhạo. “Tôi làm sao cơ?” Trịnh Tuyết Dương không hiểu mô tê gì. “Chị nhất định đã đưa thẻ cho anh ta để anh ta có tiền mua túi cho chị. Chị cố tình làm vậy đúng không. Chị muốn làm cho tôi mất mặt đúng không?” Lúc này Lý Văn đã căm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi

Mục đích của cô ta hôm nay là thế hiện sự “vượt trội” của mình với người khác, lên mặt với Trịnh Tuyết Dương, đồng thời làm cho tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này cảm thấy tự ti mặc cảm.

Nhưng tại sao bây giờ chính cô ta lại bị người khác lên mặt? “Trịnh Tuyết Dương, làm sao cô có thể bỏ mặt mũi mình để làm những chuyện như vậy chứ?”

Lúc này, Trương Mỹ Lệ ở bên cạnh cũng lạnh lùng lên tiếng.

Họ đến đây là để tăng thể diện của mình, không phải là để mất mặt. “Tuyết Dương, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh lại mượn tiền con rồi sao? Nếu vậy thì con mau trả túi quà kia lại đi, mang tiền đây để mẹ giữ cho!”

Lúc ấy Thanh Linh bèn vội vã nói.

Bà ta biết rằng Bùi Nguyên Minh có một người bạn rất giàu có, Bùi Nguyên Minh đã từng vay cậu ta mấy tỷ đồng.

Hiện giờ cho dù có mượn thêm tiền thì cũng là điều bình thường.

Nhưng theo bà, dùng số tiền này mua túi thì chẳng phải lãng phí lắm sao?

Phải đưa hết chỗ tiền đấy cho bà ta giữ mới đúng.

Lý Văn Văn mỉm cười khi nghe những lời này của Thanh Linh: “Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh, mấy người nên biết điều chút đi!” “Để giả vờ và khoe khoang trước mặt tôi mà lại vay tiền để mua món đồ xa xỉ này sao!” “Mấy người đúng là cái loại con nhà lính tính nhà quan!” “Số tiền này cũng gần bảy tỷ đồng. Tôi chỉ sợ rằng Trịnh Tuyết Dương cả đời này cũng chẳng kiếm được con số đấy?” “Hai người mau trả lại đồ này, không sợ sau này phải hít không khí mà sống đâu?” Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Lý Văn Văn, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương xấu hẳn đi.

Tuy nhiên, cô ấy không dám lên tiếng cãi lại cô ta, vì cô ấy cũng thực sự tin rằng Bùi Nguyên Minh đã vay tiền bạn mình.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh tượng này thì không nhịn được nữa, đột nhiên anh lên tiếng: “Chúng ta đã đến đây rồi thì không thể tay không trở về được, đúng không nào?”
 
Chương 798


“Này đồ vô dụng, anh lại muốn làm gì?”

Lý Văn Văn lạnh lùng nói. “Anh nói là không thể để tay không đi về, chẳng lẽ anh định mua quà khác cho Trịnh Tuyết Dương sao?” “Được thôi, anh mua đi! Nếu anh có bản lĩnh thì mua hết túi trong cửa hàng này đi!” “Nếu như anh làm được, tôi quỳ xuống dập đầu với anh cho anh xem!”

Lúc này Lý Văn Văn rất ngạo nghễ, theo cô ta thì Bùi Nguyên Minh mua được cái túi gần bảy tỷ kia đã là quá đáng với anh ta lắm rồi.

Làm sao anh ta có thể mua được toàn bộ túi trong cửa hàng được chứ?

Mấy chiếc túi trong này cũng đáng giá vài tỷ? “Chính mồm cô nói đấy.” Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó liếc sang Trịnh Tuyết Dương: “Em cứ nhớ kỹ cho anh.”

Bùi Nguyên Minh nói xong liếc mắt nhìn quản lý cửa hàng, nói: “Phiền cô gái toàn bộ những gì có trong cửa hàng lại cho tôi.”

Mấy nhân viên trong cửa hàng xì xào bàn tán sôi nổi, anh ta thật sự muốn mua hết sao?

Nếu mua hết đồ trong cửa hàng này thì tổng giá trị lên đến gần ba trăm tỷ đó! “Thưa ngài, ngài đang đùa tôi à?” Người quản lý cửa hàng không thể tin được thốt lên. “Đương nhiên là không đùa cô.” Bùi Nguyên Minh nói chắc như định đóng cột.

Quản lý cửa hàng hít thở một hơi, mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất giàu, nhưng vấn đề là đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người mua đồ kiểu này đấy.

Lúc này, trong đầu cô ta vô cùng mông lung, cô ta cảm thấy mình không kịp phản ứng được với tình huống này.

Còn gương mặt của Lý Văn Văn thì tái mét.

Cô không ngờ Bùi Nguyên Minh thật sự dám mạnh miệng như vậy, đây là cố ý muốn cho cô ta mất hết mặt mũi hay sao? Nhưng vấn đề là, nói thì dễ, thế nhưng liệu anh ta có đủ tiền để trả không?

Ngay cả khi Trịnh Tuyết Dương có trở thành chủ tịch đi chăng nữa thì cô ta cũng không tin rằng Trịnh

Tuyết Dương có mấy trăm tỷ! “Mấy người còn không mau gói đồ lại mau!” Lúc này, Lý Văn Văn nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ phút này thì Lý Văn Văn sắp mất lý trí đến nơi rồi, cô ta không thể chấp nhận được một tên vô dụng bất tài kia lại có thể leo lên đầu cô ta ngồi được.

Còn Lê Văn Hiên đứng bên cạnh cô ta thì cả người đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta đã từng gặp rất nhiều người như vậy, nhưng anh ta có thể thấy được rằng Bùi Nguyên Minh bây giờ đang rất bình tĩnh.

Anh ta thực sự rất bình tĩnh, không hề có cảm giác giả vờ chút nào.

Cứ như là mua tất cả những thứ trong cửa hàng này chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.

Lúc này trong lòng Lê Văn Hiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Có lẽ nào tên con rể của nhà họ Trịnh thực sự là một nhân vật tầm cỡ?

Hoặc có thể là, công ty nhà họ Trịnh do Trịnh Tuyết Dương đang quản lý nhưng Bùi Nguyên Minh đứng đằng sau thao túng tất cả?

Nếu để nói lý do anh ta thực sự nhiều tiền như vậy, e rằng chỉ có thể dùng lý do này giải thích.

Tiếp theo, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Văn Văn, nhân viên bán hàng bắt đầu gói ghém đồ đạc.

Trên mặt cô có một tia giễu cợt, đợi đến lúc Bùi Nguyên Minh viện cớ không mua được đơn hàng này, cô ta nhất định sẽ xỉa xói Bùi Nguyên Minh nát mặt cho xem.

Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh thong dong quẹt thẻ, Lý Văn Văn bắt đầu tuyệt vọng. Cô ta gần như mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất. Cô muốn lấy lại thể diện đã mất ngày hôm nay, nhưng không ngờ bản thân cô lại tự đánh mất hết thể diện.

Cho dù Lê Văn Hiện có mua chiếc túi bảy tỷ kia cho cô ta thì sao?

Bùi Nguyên Minh đã mua cho Trịnh Tuyết Dương tất cả các túi xách trong cửa hàng!

Lúc này, không chỉ Lý Văn Văn choáng váng mà cả Trịnh Tuấn, Trương Mỹ Lệ và những người khác cũng bị sốc theo.

Nhìn thấy cảnh tiêu tiền như nước trước mắt, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác thực chút nào, cứ như đang mơ.

Một lúc lâu sau, Trương Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, cháu thật quá đáng! Cháu thật sự cho rằng mình làm tổng giám đốc rồi là có thể bắt nạt người khác như vậy sao?”

Rõ ràng, bà ta vẫn tin chắc rằng Trịnh Tuyết Dương đứng đằng sao giật dây Bùi Nguyên Minh làm việc này và số tiền đó cũng là của Trịnh Tuyết Dương.
 
Chương 799


Lúc này Thanh Linh cũng đã phản ứng lại được, nhanh chóng nói: “Tuyết Dương à, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi nếu có tiền thì không được tiêu sài phung phí như thế này, hơn nữa, số tiền cũng không biết từ đâu mà ra, con phải hỏi cho rõ chứ!”

“Nếu như lại là tiền mượn về, con phải để cho Bùi Nguyên Minh ký để bảo đảm khoản nợ này là trách nhiệm của nó, không liên quan gì đến chúng ta cả!”

Nghe những lời này của Thanh Linh, sắc mặt người nhà Trương Mỹ Lệ đã tốt trở lại.

Mượn tiền để giả vờ đe dọa như vậy, để xem sau này các người trả tiền bằng cách nào!

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương kỳ lạ nhìn Bùi Nguyên Minh một cái.

Mặc dù cô không biết tiền của Bùi Nguyên Minh lấy từ đâu ra, nhưng cô không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh đã mượn nó về.

Cho dù là tiền của ai đi chăng nữa, họ cũng không thể cứ tùy tiện cho mượn mười triệu như vậy được!

Điều quan trọng nhất là cho dù muốn mượn tiền thì cũng phải có thời gian, nhưng vừa rồi Bùi Nguyên Minh ngay cả thời gian gọi điện thoại còn không có!

Tạm thời nén lại sự nghi ngờ trong lòng, Trịnh Tuyết Dương chậm rãi nói: “Mẹ, dì Trương, hôm nay con không có ý bắt nạt bất kỳ ai cả. Vừa nãy là ai không chịu nghe lời, một mực muốn về đây gây chuyện chắc mọi người cũng đã thấy.”

“Chẳng lẽ cô ấy bắt nạt con là chuyện đương nhiên sao? Con không hề làm gì cả, sao bây giờ lại biến thành con bắt nạt cô ấy rồi?”

Rõ ràng hôm nay Trịnh Tuyết Dương rất tức giận, Lý Văn Văn đã làm rất quá đáng!

Trương Mỹ Lệ và Thanh Linh nhìn nhau, lúc này họ chỉ cảm thấy một cảm giác bất lực.

Một loạt những hành động ngày hôm nay không những không khiến cho Trịnh Tuyết Dương cảm thấy ghét bỏ Bùi Nguyên Minh, cũng không làm cho Bùi Nguyên Minh mất mặt, ngược lại còn khiến bọn họ trở nên tự mình mất mặt.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nói: “Lý Văn Văn, chắc cô sẽ không quên những lời mình đã nói đâu nhỉ?”

Khi Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, mọi người đều lập tức trừng mắt nhìn anh.

Tất nhiên mọi người không quên lúc nãy Lý Văn Văn đã đích thân nói rằng nếu như Bùi Nguyên Minh có thể trả tiền, cô ta sẽ quỳ xuống đập đầu với Bùi Nguyên Minh.

Nhưng vấn đề là Lý Văn Văn vốn dĩ rất xem thường Bùi Nguyên Minh, làm sao cô ta có thể thực sự làm được điều này chứ?

Sắc mặt Lý Văn Văn tái đi ngay lập tức.

Để cô ta quỳ lạy một người con rể như vậy sao? Còn phải quay video lại, nếu video này được gửi đến nhóm của gia tộc, sau này cô ta làm sao có thể sống được nữa chứ?

Lý Văn Văn nghiến răng nhìn Bùi Nguyên Minh, cô ta hận đến nỗi muốn giết chết anh. Nhưng cô ta hoàn toàn quên mất rằng, tất cả những chuyện này, là cô ta tự chuốc họa vào thân mà thôi.

Nếu không phải tại cô ta không nghe lời, làm sao có thẻ làm loạn đến nước này cơ chứ?

Trương Mỹ Lệ là người đầu tiên đứng lên, giận dữ quát lên: “Bùi Nguyên Minh, cậu đừng có quá đáng!”

“Cậu mượn tiền để giả vờ đe dọa thì thôi đi, vậy mà bây giờ còn muốn Văn Văn phải quỳ xuống cho cậu! Cậu không biết đạo lý khi vào làm khách nhà người khác sao!”

“Thanh Linh, thì ra gia phong của các người là như thế này sao?”

Sắc mặt Thanh Linh cũng đột nhiên thay đổi, nói: “Bùi Nguyên Minh, em họ Văn Văn vừa rồi chỉ nói đùa với con mà thôi, con có cần phải tích cực như vậy không?”

Hiển nhiên, bây giờ bọn họ đã đứng trên cùng một thuyền với nhau, nhất định sẽ không để cho Lý Văn Văn quỳ xuống đập đầu.

Trịnh Tuyết Dương thấy cảnh này, thở dài nói: “Bùi Nguyên Minh, bỏ đi anh.”

Mọi người đều dán mắt vào Bùi Nguyên Minh.

Đặc biệt là Lý Văn Văn.

Cô ta sợ Bùi Nguyên Minh thật sự muốn cô ta quỳ xuống, vậy thì nhất định cô ta sống không bằng chết.

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh có chút ý đùa giỡn nhìn đánh giá những người bọn họ, nhất thời không lên tiếng.

Bùi Nguyên Minh càng không nói chuyện, Lý Văn Văn càng sợ hãi, hai chân cũng bắt đầu mềm đi.

Sau một lúc, Bùi Nguyên Minh mỉm cười với Trịnh Tuyết Dương gật đầu. “Nếu bà xã đại nhân đã nói bỏ qua, vậy thì bỏ qua đi, nhưng mà.” … ”

Em họ Lý Văn Văn, sau này đừng như vậy nữa nhé.” “Hôm nay, em gặp được người tốt như anh đây. Nếu như sau này gặp người không thể nói chuyện được, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom