Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 480


“Choáng” một cái, ông cụ Trịnh đập mạnh tách trà trên tay xuống đất sau đó tức giận nói: “Bọn họ thật sự nói như vậy sao?”

Khi Trịnh Tùng vừa quay lại đã nói hết những chuyện đã xảy ra.

Gương mặt ông cụ Trịnh lúc này rất khó coi liền nói: “Được làm! Xem ra gia đình nhà chú ba rất có tiền đồ rồi cho nên đến cả lời của ta cũng không thèm nghe nữa” “Hay là bọn họ nghĩ rằng nếu không có Trịnh Tuyết Dương thì nhà họ Trịnh chúng ta sẽ không làm nên được chuyện gì? “Chí Dụng, chuyện này con đích thân đi làm, không cần lấy lại dự án mà chỉ cần làm tốt những chuyện khác là được” Ông cụ Trịnh nói.

Trịnh Chí Dụng vốn dĩ định từ chối nhưng nghe đến đoạn sau anh ta liền bật cười.

Nếu không cần nhận dự án này thì anh ta chỉ cần chào hỏi với các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thiện Nhân, anh ta lại có sở trường trong chuyện này.

Nghĩ đến đây, anh ta vỗ ngực nói: “Ông nội yên tâm đi! Trịnh Tuyết Dương không có anh ta thì bọn họ cũng không thể làm được gì! Lần này con sẽ cho cô ta biết rằng cô ta cũng chẳng là gì cả” “Cho dù không có cô ta thì nhà họ Trịnh chúng ta cũng có thể làm tốt mọi chuyện!”

Sau khi công việc được giao, Trịnh Chỉ Dụng cũng không nói nhảm nữa mà hai cha con họ liền. đến tập đoàn Thiện Nhân.

Tòa nhà văn phòng mà Tập đoàn Thiện Nhân được đặt tại trung tâm thương mại thịnh vượng nhất của Dương Thành.

Khu vực này có nhiều nhà cao tầng và là nơi tập trung tất cả các tập đoàn và công ty lớn ở tỉnh Đà Nang Lúc họ đến tập đoàn Thiện Nhân thì ở sảnh dưới đã có rất nhiều người đang xếp hàng.

Việc thành lập tập đoàn Thiện Nhân là một bước tiến lớn. Người ta nói trong những năm nay ở Dương Thành và thậm chí là toàn bộ tỉnh Đà Nẵng, Thế Tử Minh đã có nhiều bố trí khác nhau.

Với việc thành lập tập đoàn Thiện Nhân lần này, một số công ty lớn nổi tiếng đã thay đổi và trở thành công ty con của tập đoàn Thiện Nhân, Người ta truyền miệng nhau kể rằng đó không phải là tất cả mà đó chỉ là tảng băng nối do Thế Tử Minh bày ra mà thôi.

Hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Tùng đến sảnh lớn của tập đoàn Thiện Nhân, nhìn thấy cảnh tượng này liền cười thầm.

Càng có nhiều công ty trực thuộc tập đoàn Thiện Nhân thì họ sẽ càng ít coi trọng nhà họ Trịnh.

Lúc này cho dù nhà họ Trịnh có chuyển toàn bộ tài sản cho công ty mới thành lập này thi trong thời gian ngắn cũng không bị phát hiện.

Hơn nữa chỉ cần có quan hệ tốt với tập đoàn Thiện Nhân thì có thể sử dụng thương hiệu của tập đoàn Thiện Nhân để nhận thêm nhiều dự án lớn.

Được cái cây lớn chống lưng như vậy thì nhà họ Trịnh càng có thể phất lên nhanh chóng.

Do đó từ khía cạnh này cho thấy việc được tập đoàn Thiện Nhân mua lại có vẻ là một điều tốt.

Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi ở đại sảnh thì cuối cùng cũng đến lượt hai cha con Trịnh Tùng. Sau khi hai người đến văn phòng, người phụ trách thậm chí không thèm ngẩng đầu lên và thờ ở nói: “Người của công ty nhà họ Trịnh đúng không?”

Trịnh Chí Dung sửng sốt một chút rồi lập tức nói: “Vâng đúng đúng!”

Trịnh Tùng cười nói: “Quý tập đoàn sẽ sở hữu năm mươi phần trăm cổ phần của công ty chúng tôi và chúng ta có thể xem như là một nhà” Người phụ trách khẽ “Ừm” một tiếng sau đó nhìn lên nói: “Tôi đã xem thông tin của công ty anh rồi. Công ty vỡ nợ rồi. Ý của phía bên tập đoàn chúng tôi là bên anh trực tiếp đi làm thủ tục phá sản, tới lúc đó các khoản nợ còn lại chỉ cần dùng sản nghiệp của gia đình họ Trịnh ở thành phố Hải Dương để bù đắp.”

“Hả?”

Cá Trinh Chí Dụng và Trịnh Tùng đều sững sờ, Hôm nay với tư cách là đại diện của nhà họ Trịnh, họ chỉ đến tập đoàn Thiện Nhân để chào hỏi, làm quen và họ không có nhiệm vụ nào khác, Nhưng không ngờ là người phụ trách vàn phòng này lại nói những điều gây sốc như vậy.

Muốn công ty nhà họ Trịnh trực tiếp đi làm thủ tục phá sản ư? Vậy không phải là bọn họ đều sẽ khuynh gia bại sản sao? Mặt của Trinh Chí Dụng run lên: “Lãnh đạo, đây không phải là nhầm lẫn gì sao? Công ty nhà họ Trịnh của chúng tôi đang có trong tay một số dự án lớn lại còn đang hợp tác với nhà họ Bối nữa, sao đột nhiên lại phải đi làm thủ tục phá sản chứ?”

Người phụ trách không chịu nổi liên nói: “Bên phía tập đoàn đang cần các nguồn lực mà gia đình các anh không phải là công ty duy nhất đi đến bước phá sản, sao lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?”
 
Chương 481


Sắc mặt hai ba con Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng nháy mắt liền tái đi. Hôm nay họ tới, cũng mang theo không ít hùng tâm tráng chí.

Nhưng đột nhiên lại nói nhà họ Trịnh muốn làm thủ tục phá sản, điều này sao họ có thể phản ứng kip? Lúc này, người phụ trách này giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi, lộ ra nụ cười nói: “Thì ra hai người là người của công ty nhà họ Trịnh ở thành phố Hải Dương, thật ngại quá, vừa rồi tôi quên mất, xin hỏi, cô Trịnh Tuyết Dương của quý công ty đến chưa a?”

“Hả?”

Lời này khiến hai ba con Trịnh Chí Dụng Ly đều bối rối, sao lúc này lại bỗng nhiên nhắc đến Trịnh Tuyết Dương? Trịnh Chí Dụng đần đo một lát, sau đó thận trọng nói: “Lãnh đạo à, tôi tên Trịnh Chí Dụng, là phó tổng giám đốc công ty nhà họ Trinh.

“Còn Trịnh Tuyết Dương trước kia là quản lý tài vụ của công ty chúng tôi, nhưng cô ta mắc phải sai lầm lớn đã bị chúng tôi đuổi việc rồi.

“Không biết lãnh đạo hỏi cô ta làm gì?”

Nghe vậy biểu cảm của người phụ trách này tỏ vẻ hài lòng: “Chuyện tốt, nếu cô ấy đã bị đuổi việc rồi thì chuyện này dễ làm Sắc mặt của Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng vui vẻ, lẽ nào lại có hi vọng? Không ngờ người phụ trách này nói thẳng: “Nếu cô Trịnh Tuyết Dương đã không còn nhậm chức ở quý công ty, như vậy ngày mai mầy người có thể làm thủ tục phá sản nhanh một chút, tôi sẽ để cho người toi lien lac.” Trịnh Chí Dụng và Trịnh Tùng cùng há hốc mồm. “Lãnh đạo…

Chuyện này. Chuyện này…

” Trình Chí Dụng lạnh run.

“Chuyên này chuyện kia cái gì?”

“Cô Trịnh Tuyết Dương và thư ký Vân của Thế Tứ Minh là bạn tốt, thư ký Vân đã đặc biệt dặn dò, làm chuyện của cô ấy phải thận trọng, “Nếu hiện tại cô Trịnh Tuyết Dương đã không còn ở trong công ty của mấy người, vậy không còn gì nữa rồi, mấy người nhanh làm thủ tục phá sản đi là Xong.

Lúc này người phụ trách kiên nhân giải thích một câu.

Đơn giản mà nói, công ty nhà họ Trịnh không có Trinh Tuyết Dương thì sẽ phải phá sản.

Nếu có Trịnh Tuyết Dương thì vẫn còn chỗ để thương lượng.

Lại nói trực tiếp hơn một chút là nhìn vào mặt mũi của Hạ Vân mà giữ được công ty nhà họ Trinh chẳng qua là chuyện trong nửa phút.

Có điều bây giờ nếu Trịnh Tuyết Dương không ở công ty nhà họ Trịnh, người phụ trách này cũng sẽ không phải dùng tới nhân tình này rồi, tất cả sẽ làm dựa theo quy củ.

Trịnh Chí Dụng lập tức kích động nói: “Lãnh đạo, tuy rằng bây giờ Trịnh Tuyết Dương không phải quản lý cao cấp của công ty chúng tôi, nhưng dù sao cô ta vẫn là người nhà họ Trịnh, xin ngài hãy xem xét điểm này mà cho chút thể diện với! Nói xong, Trịnh Chí Dụng liền cúi người, sau đó nhanh chóng lấy một phong thư ra. “Roet.” Không ngờ, người phụ trách vung tay lên, trực tiếp xé nát phong thư này, tiền giấy màu sắc rực rỡ bay đầy đất! “Cút! Nghe không hiểu tiếng người đúng không?”

“Nếu như hôm nay cô Trịnh Tuyết Dương tới, tôi còn nể mặt cô ấy vài phần!”

“Hai người các anh không biết là mèo miểu nơi nào còn muốn mua chuộc tôi?”

“Lương ông đây một năm ba trăm năm mươi triệu VNĐ, thiếu mấy đồng này của mấy người sao?”

Người phụ trách chỉ vào mặt Trịnh Chí Dụng mang Sắc mặt Trịnh Chí Dụng vô cùng xấu xí, đã năm ở ranh giới bùng nổ, nhưng trước mặt tập đoàn Thiện Nhân anh ta nào dám? Nhưng Trịnh Tùng bước lên phía trước một bước, lúc này lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Lãnh đạo! Vì sao cần có Trịnh Tuyết Dương tới chứ?”

“Tôi là bác của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Tùng, tôi cũng có thể đại biểu nhà họ Trinh, cũng xin lãnh đạo giơ cao đánh khẽ, cho nhà họ Trịnh chúng tôi một cơ hội được không?”

Trịnh Chí Dụng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, Trịnh Tuyết Dương là em họ tôi, chúng tôi ở đây cũng đại biểu cho lợi ích của cô ta rồi.”

“Phich” Lúc này người phụ trách nặng nề ném tấm thẻ ngân hàng trong tay xuống đất lạnh lùng nói: “Cút! Cút nhanh lên!”

“Tôi nói cho hai người biết!”

“Hoặc là, mười giờ sáng sớm ngày mai mang thủ tục phá sản đến! “Hoặc là, mười giờ sáng sớm ngày mai để cô Trịnh Tuyết Dương tới đây!”

“Nếu bỏ qua thời gian này, tôi sẽ xem như công ty nhà họ Trịnh trái với hợp đồng, đến lúc đó cổ phân công ty trong tay mấy người cũng sẽ biến thành giấy vụn!”

“Hiện tại! Cút ngay lập tức cho tôi!”

“Nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi mấy người ra!”
 
Chương 482


Lúc đứng ở trên đường lớn, sắc mặt hai ba con đều khó coi tới cực điểm.

“Con điếm Trịnh Tuyết Dương này chắc chân cùng một giuộc với Thế Tử Minh kia, nếu không, người phụ trách này vì sao phải cho cô ta mặt mũi?”

“Còn nói cô ta là bạn thân của Hạ Vân? Lời này gat quỷ à!”

Lúc này Trịnh Chí Dụng cắn răng nghiến lợi mở miệng.

Trịnh Tùng ôm đầu nói: “Lần này phiền phức lớn rồi, nếu như không cho con bé Trịnh Tuyết Dương kia nằm quyền một lần nữa, cô ta chắc chắn sẽ không đứng ra cầu xin cho nhà họ Trịnh.” “Nhưng chúng ta khó khăn lắm mới đuổi được cả nhà họ đi, hả có thể buông tha dễ dàng như vậy?”

“Nhưng nếu không buông ta, ngày mai công ty nhà họ Trinh sẽ bị phá sản, ngay cả chuyển dời tài sản chúng ta cũng không kịp Hai cha con liếc nhau một cái, đều thấy được sự đắng chát trong mắt nhau.

Vốn cho là sau khi tới Dương Thành, tất cả sẽ thay đổi, Trịnh Tuyết Dương cũng không thể đứng trước mặt họ mà khoa tay múa chân.

Nhưng không ngờ họ vừa đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trịnh chưa tới một ngày, đã phải đi cầu xin Trịnh Tuyết Dương rồi.

Về tới biệt thự mướn của nhà họ Trịnh ở Dương Thành, Ông cụ Trịnh vẫn chưa rời đi, lúc này thấy hai ba con Trịnh Chí Dụng về, ông ta lập tức đi tới hỏi: “Chí Dùng, mọi chuyện sao rồi? Tập đoàn Thiện Nhân không làm khó hai đứa chứ?”

Vẻ mặt Trịnh Tùng bất đắc dĩ, nhưng lúc này chỉ có thể nói mọi chuyện vừa xảy ra.

“Cái gì? Muốn nhà họ Trịnh chúng ta làm thủ tục phá sản?”

“Hơn nữa nếu muốn cầu xin thì chỉ có thể để Trịnh Tuyết Dương đi?”

Lúc này, sắc mặt ông cụ Trịnh khó coi miễn bàn.

Trịnh Tùng thở dài nói: “Ba à, người phụ trách kia nói rất rõ ràng, nếu như ngày mai Trịnh Tuyết Dương không xuất hiện, chúng ta phải đưa thủ tục phá sản tới, nếu không, ngay cả bốn mươi chín phần trăm cổ phần của công ty chúng ta cũng sẽ mất!”

“Muốn công ty nhà họ Trịnh tiếp tục tồn tại, cách duy nhất là để cho Trịnh Tuyết Dương tới xin! Những người khác đều không được!”

“Hôm nay chúng ta xuất hiện, suýt chút nữa đã đắc tội với người ta.” Vẻ mặt ông cụ Trịnh thay đổi mấy lần, sau đó phái Trịnh Thu Hằng đứng ra thử một chút.

Dù sao cô ta cũng đã được quyết định gả vào nhà họ Bối, bên tập đoàn Thiện Nhân cũng phải cho chút mặt mũi chứ? Kết quả không ngờ ngay cả phòng của người phụ trách Trịnh Thu Hằng còn chưa vào được đã trực tiếp bị người ta đuổi ra rồi.

Đến lúc cô ta trở về, mặt của ông cụ Trịnh đ đen thui.

Ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu không có biện pháp nào khác, vậy đi tìm Trịnh Tuyết Dương trước đi!”

“Tạm thời khôi phục chức vụ ban đầu cho cô ta, xử lý xong cục diện trước mặt rồi nói!”

Lúc này vẻ mặt Trịnh Chí Dụng sốt ruột: “Ông nội, tốc độ phải nhanh một chút, người phụ trách kia nói, mười giờ sáng sớm ngày mai nhất định phải gặp Trịnh Tuyết Dương, nếu không, công ty nhà họ Trịnh chúng ta liền xong đời!”

“Được, vậy cháu và Thu Hằng, còn ba cháu và thăng ba, cho dù thế nào cũng phải mời được Trịnh Tuyết Dương về! Đây là chuyện lớn liên quan tới sống còn! Nhất định không thể khinh thường!”

Ông cụ Trịnh nghiêm túc nói, đồng thời còn có chút hối hận.

Sớm biết có biến cổ như vậy, dù thế nào ông ta cũng không đuổi cả nhà Trịnh Tuấn ra ngoài. Nhưng bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể đi cầu xin cả nhà bọn họ trở về. Nửa tiếng sau, ba người Trinh Chí Dụng tuy sắc mặt khó coi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, ân chuông cửa.

“Có chuyện gi sao?”

Người mở cửa là Trịnh Tuấn, lúc này gương mặt lộ vẻ khó chịu, Ông thấy mấy người này là tới tìm phiền phức.

Kết quả còn chưa đợi Trịnh Tuần nối bão, đã thấy Trịnh Chí Dung luôn hoành hành ngang ngược lại cung kính nói: “Chủ ba, thím ba, không biệt Tuyết Dương đang ở đâu? Cháu có chút chuyện, muốn nói chuyện với em ấy.” Lúc đang nói chuyện, anh ta trực tiếp lấy hộp quà từ trong tay ra, cực kỳ cung kính đặt trong phòng khách nhà họ Trịnh.
 
Chương 483


Nhưng Trịnh Tiểu Huyên đang chơi điện thoại di động ở bên cạnh liền nói: “Mấy người tìm chị tôi, chị ấy không ở nhà” Trịnh Thu Hằng cười híp mắt nói: “Em gái Tiểu Huyên, vậy có thể nói cho chị biết, chị Tuyết Dương của em đi đâu rồi không?”

Trịnh Tiểu Huyên lắc đầu nói: “Không biết, sáng nay chị ấy đã rời đi với Bùi Nguyên Minh, không biết đi đâu cả.

“Thì ra là thế, chú ba thím ba, còn có em gái Tiểu Huyên, vậy chúng cháu đi trước đây.” “Lúc nào Tuyết Dương trở về, nhớ gọi điện báo cho chúng cháu với!”

Ba người cúi đầu khom lưng, tuy xấu hổ không gì sánh được, nhưng vẫn để lại đồ rồi rời đi.

Trịnh Tiểu Huyên không suy nghĩ nhiều, nhưng Trịnh Tuấn và Thanh Linh lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sự nghi ngờ.

“Đây là tình huống gì vậy? Còn tặng quà cho chúng ta? Đây là đang nịnh bợ chúng ta sao?”

Trịnh Tuấn cau mày nói.

“Chẳng lẽ, lần này bị tên vô dụng kia nói trúng rồi? Ông cụ đến cầu xin chúng ta? Em có chút nhìn không thấu ông ấy!”

Vẻ mặt Thanh Linh tò mò.

Sau đó bà ta mở hộp quà ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Ông ơi, đây là viền vàng Việt Nam, còn có rượu Martell màu xanh, còn có tổ yến, vây cá, đông trùng hạ thảo…



“Mấy thứ này mà ở chung với nhau cũng đã hơn một trăm ngàn rồi, cả nhà anh cả bọn họ từ lúc nào lại trở nên hào phóng như vậy?”

“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Vợ chồng hai người trăm nghìn nghi ngờ, gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương, kết quả điện thoại di động của Trịnh Tuyết Dương tối qua không sạc pin, hiện tại đã tắt máy, chính cô cũng không biết.

Còn gọi cho Bùi Nguyên Minh thi không có ai nghe, điều này làm vợ chồng hai người càng không hiểu ra sao.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã tới trung tâm thương mại xa hoa nhất Dương Thành, Tràng Tiền Plaza. Tràng Tiền Plaza được xưng là thiên đường mua sắm của người có tiền, có người nói chỉ cần bạn có tiền, cho dù là vật phẩm xa xỉ nào, cho dù là thứ gì bạn luôn mơ tưởng, đều có thể mua được ở Tràng Tiền Plaza.

Trịnh Tuyết Dương đã nghe nói tới chỗ này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tới.

Lúc này cô vừa tò mò quan sát xung quanh, vừa nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đưa em tới đây làm gì? Nơi này hiện tại chúng ta tới không nổi” “Dân em tới mua chút quần áo. Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh đương nhiên nói: “Tiếp theo em sẽ bề bộn công việc, không có thời gian mua quần áo, hiện tại phải nhân cơ hội mua chút quần áo mới, anh sợ lúc sau sẽ không còn cơ hội nữa.” Trịnh Tuyết Dương cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang nói đùa. không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, đi tới nơi này, tâm trạng của Trịnh Tuyết Dương cũng tốt hơn, lúc này khá hăng hái dạo quanh bốn phía.

Bùi Nguyên Minh cũng cười tủm tỉm, không nói gì nhiều, theo Trịnh Tuyết Dương dạo xung quanh.

Phụ nữ đi mua sắm rất dễ dàng quên khái niệm thời gian, rất nhanh đã trồi qua mấy tiếng.

Mà dưới lầu nhà Trịnh Tuyết Dương, ba người Trịnh Chí Dụng căn bản không đi xa, mà vẫn chờ dưới lầu.

Vừa đợi đã đợi tới hơn tám giờ tối, kết quả Bùi Nguyên Minh và là Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa xuất hiện.

Mà ông cụ Trịnh đã lo lắng đến nói không ra lời, điện thoại đã gọi nhiều cuộc chỉ thiếu mỗi việc tự mình đi tới.

“Thu Hằng à, không thì em gọi cho Trịnh Tuyết Dương đi, xem xem cô ta rốt cuộc đang làm cái gì sao còn chưa về!”

Lúc này gương mặt Trịnh Chí Dụng đầy phiền muộn, chút việc này làm không xong, chắc chắn ông nội sẽ nghi ngờ năng lực của mình. Trịnh Tùng cũng vuốt cằm nói: “Đúng vậy, cháu và cô ta đều là phụ nữ, cháu gọi điện sẽ khá dễ, điện thoại của hai chúng ta cô ta chưa chắc đã bắt máy.” Trịnh Thu Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho Trịnh Tuyết Dương.

“Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau..” Nghe âm thanh nhắc nhở, sắc mặt Trịnh Thu Hằng cũng trở nên cứng ngắc.

“Cô ta…

Tất điện thoại…



“Cái gì? Tắt điện thoại? Không phải cô ta cổ ý đây chứ?”

Trịnh Chí Dụng giận dữ hét lên.

“Có phải Trịnh Tuyết Dương đã biết trước chuyện này? Đây cũng quá trùng hợp rồi!”

“Được rồi, ai biết số Bùi Nguyên Minh, không phải hai người họ ở cùng nhau sao?”

Trịnh Chí Dụng nhanh chóng tìm được số Bùi Nguyên Minh, sau đó gọi tới. Nhưng đối phương trực tiếp cúp điện thoại, điều này khiến sắc mặt Trịnh Chí Dụng khó coi không gì sánh được.
 
Chương 484


Điện thoại di động của Trịnh Tuyết Dương đã tắt máy, cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh bị cắt đứt giữa chừng rồi rồi.

Lúc này, cả ba người Trịnh Chí Dụng đều có chút không nói nên lời rồi.

Nếu sớm biết việc như thế này sẽ xảy ra, bọn họ nên đối xử tốt hơn với gia đình của Trịnh Tuyết Dương.

Như thế thì, cũng sẽ không gây ồn ào náo động đến bước đường này.

Lúc này, ông cụ Trịnh gọi điện thoại lại lần nữa.

Sắc mặt của Trịnh Chí Dụng rất khó coi nhưng cũng nhận cuộc gọi báo cáo tình hình.

“Ông nội, không phải là do chúng ta làm chuyện không tốt, mà là do con bé Trịnh Tuyết Dương không biết đã bị cái đồ bỏ đi đó đem đi đậu rồi” “Chúng ta cũng đã gọi điện thoại rồi, anh ta căn bản là không trả lời, điện thoại cũng tắt máy!”

“Chú ba và thím ba cũng không biết họ đã đi đâu nữa! Nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm điện thoại của ông cụ Trịnh cũng đã run lên.

Nếu không tìm được Trịnh Tuyết Dương thì nhà họ Trịnh chỉ có thể bị phá sản mà thôi.

Một khi điều đó xảy ra, nỗ lực nửa đời của ông ta đều sẽ trôi theo dòng nước! “Mau chóng đi tìm đi! Tất cả mọi người đều đi ra ngoài tìm kiếm mau trước sáng mai nhất định phải tìm ra con bé trở về!”

“Nếu không tìm được con bé, toàn bộ nhà họ Trịnh của chúng ta sẽ không có gì ăn luôn đấy!”

“Kết cục đó anh có thể gánh vác được hay không?”

Trịnh Chí Dụng đương nhiên không thể gánh vác được kết cục như thể, một khi nhà họ Trịnh phá sản thì làm sao anh ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý được nữa cơ chứ? Nếu anh ta phải sống cuộc đời của kẻ thấp kém, thì thà rằng để anh ta trực tiếp đi nhảy sông còn hơn! Nhóm người nhà họ Trịnh vô cùng kinh hãi, Ông cụ Trịnh nói không sai, bọn họ vẫn còn trẻ, một khi mất đi ngọn núi hậu thuẫn lớn là công ty nhà họ Trịnh phía sau, thì những ngày tháng sau này biết phải sống làm sao đây? Những người bon họ, từng người một đều không thể gánh vác trọng trách gì cả, nếu rời khỏi công ty nhà họ Trịnh, đi ra ngoài xin ăn cũng không chắc là có thể xin được.

Đêm nay người nhà họ Trịnh đã định sẵn là không thể bình an trải qua được rồi, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Tuyết Dương ở chung quanh thôi.

Lúc này Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương vẫn còn đang đi mua sắm, doanh nghiệp Tràng Tiền Plaza này mở cửa suốt hai mươi bốn giờ, trần nhà được thiết kế theo hình dạng bầu trời, ở nơi này, phụ nữ sẽ say mê quên lối về, căn bản là không thể nhận ra thời gian đang trôi qua không ngừng…
 
Chương 485


Buổi tối hôm nay, Trịnh Tuyết Dương đã ghé thăm hơn cả trăm cửa hàng, có thể nói rằng cô đã thử hết tất cả những bộ quần áo mà mình vừa ý, nhưng khi nhìn thấy nhãn mác, đều sẽ từ bỏ ý định mua, Dù sao thì ở Tràng Tiền Plaza đều là những thương hiệu xa xỉ, không có thứ gì giá rẻ cả, Nhưng đối với Trịnh Tuyết Dương mà nói, chỉ cần đơn giản là được tận hưởng quá trình thử quần áo thôi cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Bùi Nguyên Minh vẫn luôn kiên nhẫn đi cùng, tất cả những bộ quần áo mà Trịnh Tuyết Dương đã thử anh đều ghi nhớ hết, nhưng cũng không nói gì cả, Khi đã đi đến cửa hàng cuối cùng ở Tràng Tiền Plaza, Trịnh Tuyết Dương có cảm giác giống như mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Cô mim cười với Bùi Nguyên Minh và nói: “Sau khi thử hết tất cả quần áo ở đây xong, chúng ta sẽ quay trở lại” “Nghe theo em đấy” Bùi Nguyên Minh cười cười, cũng không có từ chối. Bọn họ vừa bước vào cửa hàng chuẩn bị thử quần áo, thì đúng lúc này, nhìn thấy một nam một nữ khác cũng đang đi vào.

Người phụ nữ dáng vẻ rất diêm dúa lòe, phấn nền trên mặt dày đến mức không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu nữa. Còn người đàn ông mặc cộc tay, đi dép lê, nhưng lại đeo một chùm chìa khóa ngang hông, vừa nhìn sơ qua là đã biết đây là một người chủ nhà giàu có ở Dương Thành, Sau khi người phụ nữ bước vào, chỉ cần là những bộ quần áo mà cảm thấy vừa ý thậm chí còn không thèm nhìn giá cả, đã trực tiếp để nhân viên bán hàng cầm lấy.

Cái dáng vẻ hào phóng này dĩ nhiên sẽ khiến những nhân viên nhân viên bán hàng đó dè dặt mim cười, nhưng lại phục vụ vô cùng lễ do “Tôi cũng muốn cái này!”

Người phụ nữ lòe loẹt đó đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một tí, nhìn vào bộ quần áo mà cô dang thử, lạnh lùng mở miệng. Nhân viên nhân viên bán hàng cúi đầu khom lung, dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng đã thử mấy bộ quần áo rồi, còn Bùi Nguyên Minh dù cho có nhìn cỡ nào cũng không trông giống người có tiền, cho nên đương nhiên bọn họ không thèm để Trịnh Tuyết Dương vào mắt.

“Thưa quý cô đây, cảm phiền cô hãy mau chóng cởi bộ quần áo này ra, quý cô bên đó đã vừa ý nó rồi!”

Tuy rằng người nhân viên bán hàng này có biểu hiện khách sáo lịch sự, nhưng trong giọng điệu lại có một mùi vị khinh thường không thể nghi ngờ. lai.

Trịnh Tuyết Dương vẫn đang soi gương, lúc này lông mày khẽ cau Nói thật là cô rất thích bộ quần áo trên người, ban nãy cũng đã lén nhìn qua giá cả một chút, cô có thể mua được, và vẫn còn đang phân vân không biết có nên mua hay không thôi.

Kết quả là nhân viên bán hàng này lại yêu cầu cô cởi bộ quần áo này ra.

“Tôi thực sự thích bộ quần áo này, hay là cô đến nhà kho để lấy một bộ khác cho quý cô này đi?”

Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ rồi đáp. Nhân viên bản hàng mỉm cười và nói: “Thật xin lỗi, ở chỗ chúng tôi một kích cỡ chỉ có một bộ quần áo mà thôi, cảm phiền cô vui lòng cới ra.” Trịnh Tuyết Dương có hơi tức giận rồi: “Tôi chưa hề nói là tôi không muốn, tôi muốn mua bộ đồ này” Nhân viên bán hàng còn chưa lên tiếng, thì người phụ nữ diêm dúa bên cạnh đã mỉm cười, cô ta nhìn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trịnh Tuyết Dương một hồi, mới xem thường nói: “Tôi mua quần áo chưa bao giờ mặc thử, chỉ có những người nghèo như cô mới thử tới thử lui mà thôi, thử hết nửa ngày kết quả là chỉ mua có một cái, mấy người có biết xấu hổ hay không vậy?”

“Quần áo nếu mà không thử xem, thì làm sao tôi biết chúng có phù hợp hay không chứ?”

Trịnh Tuyết Dương nhíu mày hỏi ngược lại. “Không thích hợp à?”

Người phụ nữ lòe loẹt cười nhạo: “Nếu không thích hợp thì cứ vứt đi là được, phụ nữ mua quần áo, chỉ cần thoạt nhìn có cảm giác là mua thôi, nhưng tôi xem theo cái bộ dạng nghèo mạt rệp này của cô, cho dù có cảm giác thì cũng không có tiền mà thôi!”

“Được rồi, đừng có phí lời nói dong dài nữa.

“Cô hỏi thử nhân viên bán hàng xem, cô ấy sẽ bản bộ quần áo này cho tôi hay cho cô đây?”

Khuôn mặt người nhân viên bán hàng trông có vẻ rất khó xử, dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng đã nói rằng cô sẽ mua nó rồi..

Nhưng lúc này, người phụ nữ lòe loẹt đó lại tiếp tục: “Nếu không bán bộ quần áo cho tôi, vậy thì những thứ vừa rồi tôi cũng không cần nữa.” Lời nói này vừa thốt ra, ngay lập tức nhân viên bán hàng không chút do dự mà ho khan một tiếng, roi nói: “Quy có day, thực sự xin lôi, nếu như đã có người nói muốn mua trước rồi, vậy thi xin có hãy vui lòng coi nó ra, lúc cởi ra cần thận một chút, dừmg làm hóng đo của chúng tôi nhé..
 
Chương 486


Đôi mày của Trịnh Tuyết Dương khẽ cau lại, nói: “Cô có cần phải nịnh hót đến như vậy không? Cô ấy là khách hàng, chẳng lẽ tôi không phải là khách hàng sao?”

Nói thật thì Trịnh Tuyết Dương rất thích chiếc áo đang mặc ở trên người này, hơn nữa kêu cô trực tiếp cởi ra, cô thật sự cảm thấy đang bị sỉ nhục vậy.

Nhân viên bán hàng ở đối diện nhếch môi lên, khẽ cười nói: “Quý cô này, khách hàng cũng được chia thành nhiều loại và nhiều cấp bậc khác nhau, người khác thì không nói, cô có thể so sánh với sức mua của chị này sao?”

“Không chừng những món đồ người ta mua trong một lần, thì còn nhiều hơn cả món đồ cô mua được trong cả đời!”

Nghe được lời này, người phụ nữ lòe loẹt kia cũng đắc ý mà cườin nói: “Tôi nói có một số người, vẫn là phải tự biết lượng sức mình thì tốt hơn, đừng tự làm mất mặt mình nữa.” “Hãy tự suy nghĩ ước chừng sức lực của mình đi, rồi mới xem xem có thể so sánh với tôi hay không?”

Vào lúc này, một người đàn ông đeo chìa khóa ở thắt lưng đi đến bên cạnh người phụ nữ lòe loẹt kia, nói một cách thản nhiên: “Cần gì phải phí nhiều lời với những người nghèo nàn này chứ?”

“Thời đại bây giờ, có tiền chính là điều quan trọng nhất!”

“Mấy người này nhìn như thế nào đi nữa cũng trông không có nhiều tiến, muốn làm thượng đế, cũng phải lấy một chút vàng thật tiền thật ra chứ!”

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trông rất khó coi.

Người phụ nữ này vừa nhìn thì đã biết là người thứ ba, nhưng mà lại kiêu căng đến mức độ này.

Cô cũng rất muốn trút giận.

Nhung mà vấn đề là do hoàn cảnh ở trong nhà, mua một bộ quần áo sang trọng thì được.

Nếu như mua nhiều rồi, sau này tiền thuê nhà và ăn ở phải làm thể nào đây? “Co…



” Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Quy định ở trong tiệm này, là ai mua được nhiều, món đồ đó liền bán cho người đó à?”

Tên chủ nhà nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khinh thường, nói: “Sao đấy? Anh muốn so với tôi à?”

“Một căn nhà của ông đây chính là loại mà tên nghèo nàn như anh có cố gắng cả đời cũng không mua nổi đâu!?”

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy xâu chìa khóa đang vắt ở thắt lưng vung vẩy một cái, ngay lập tức phát ra âm thanh leng keng leng keng.

Dựa theo giá nhà ở Dương Thành, một căn nhà như vậy, giá cả ít nhất của phải đến khoảng một tỷ hai trăm hai mươi lăm VNĐ, từ số lượng chìa khóa ở ngay thắt lưng của tên chủ nhà, có thể thấy được tài sản của anh ta cao nhất cũng phải cả trăm tỷ Việt Nam Đồng, đúng thật cũng có năng lực để khoe khoang.

Trịnh Tuyết Dương vội vàng đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh, những người địa phương ở Dương Thành này đều không dễ trêu chọc vào, chúng ta đừng nên chọc phải phiền phức nữa, cứ đưa món đồ cho bọn họ đi.” Cô thật không muốn Bùi Nguyên Minh nổi giận vào ngay lúc này.

Ở một nơi như Dương Thành này, thế lực của người địa phương rất to lớn, đặc biệt là những loại người giàu có này, vẫn là không nên trêu chọc vào thì tốt hơn.

Bây giờ cả nhà bọn họ đã có phiền phức đầy người rồi, nếu như lại gây chuyện thêm nữa, e rằng ngay cả Gương Thành cũng không ở được nữa.

Vào lúc này, tên chủ nhà này lại nhìn Trịnh Tuyết Dương một cách kỹ càng, ánh mắt trái lại sáng lên, nói: “Em gái, anh thấy em cũng trông xinh đẹp đấy, cần gì phải đi theo tên nghèo này, đi theo anh trai này, em thích cái gì, anh đều mua cho em hết!”

Nhìn thấy vẻ mặt mê gái của anh ta, Trịnh Tuyết Dương bị dọa đến giật mình. Mà Bùi Nguyên Minh vốn dĩ đang định bỏ qua, lúc này ở trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

Ngay sau đó, anh quay người mà nở một nụ cười dịu dàng với Trịnh Tuyết Dương, nói: “Vợ à, chỉ cần là món đồ em thích, anh đều mua cho em.” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, giống như không lâu trước đây đã từng trải qua một cảnh tượng này ở thành phố Hải Dương.

Thế nhưng vào lúc đó anh là quét thẻ của ông chủ anh.

Bây giờ người anh của đã đến Dương Thành rồi, ở đâu ra nhiều tiền như vậy nữa? Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, nhỏ tiếng nói: “Em biết có thể là anh có một chút tiền riêng, nhưng mà không cần phải dùng vì một phút tức giận này, chúng ta không thể trêu chọc vào tên này…

” “Ha ha ha ha!”

Tên chủ nhà vừa nghe thấy câu nói này, lúc này trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Thắng kia, đứa em gái này cũng biết anh không trêu chọc đến tôi được, anh còn đứng ở đây nói mấy lời nhảm nhí gì nữa?”

“Nếu không thì, anh nhường đứa em gái này cho tôi, tôi cho anh ba mươi lăm triệu VNĐ? Hay là bảy mươi triệu VNĐ?”

Vẻ mặt của tên chủ nhà trông rất kiêu căng hống hách, rõ ràng trước đây anh ta đã làm qua loại chuyện này rất nhiều lần.
 
Chương 487


Trịnh Tuyết Dương khi nghe được lời này liền tức giận đến vẻ mặt trở nên trang bệch, nhưng mà vào lúc này cô vẫn cần răng mà nhịn xuống.

Mà người phụ nữ lòe loẹt kia dường như cũng đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi, lúc này cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh mà đánh giá với vẻ mặt châm chọc, thở dài nói: “Tên nghèo nàn kia, chồng của tôi đúng thật rất rộng lượng đẩy, bảy mươi triệu VNĐ này cũng bằng tiền lương mấy năm của anh đấy” “Nếu như tôi là anh, bây giờ liền lấy tiền cút ra rồi, để đứa em gái này ở lại!”

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh cũng là người giỏi kiếm thêm chuyện, lúc này cũng không nhịn được mà thẳng lưng bước tới, nói: “Ai, tôi ước gì có được một đại ca có thể nhìn thấy được sự yếu đuối của tôi đấy…

.” “Người đẹp, cô thật là may mắn đấy, đại ca này chịu vì cô mà cho ra tiền chia tay đến bảy mươi triệu VNĐ.” Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh ngày càng trở nên lạnh lẽo, anh hờ hững mà liếc nhìn nhân viên bán hàng và tên chủ nhà một cái, nói một cách chậm rãi: “Nếu nơi này đã là trung tâm thương mại, thì tôi liền làm theo quy định của các người” “Có tiền là giỏi làm đúng không? Tôi muốn hết tất cả bộ quần áo ở trong cửa hàng này…

” “Còn về phần anh, tôi đưa cho anh bảy mươi triệu VNĐ, nhưng mà tôi không cảm thấy thích thú với người phụ nữ của anh, tôi chỉ muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ của tôi.” Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt, thể nhưng lại mang theo một sự áp chế cực kỳ chân thật.

Trong lòng Trịnh Tuyết Dương cảm thấy hơi sửng sốt khi nghe thấy lời này.

Cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại bá đạo đến như vậy.

Điều quan trọng nhất là, vậy mà anh lại dám mua hết à? Anh có biết những món đồ ở trong cửa hàng này rất mắc không? Nếu như mua hết, thì không thể giải quyết chỉ với vài trăm triệu được đâu. “Bùi Nguyễn Minh, anh có phải bị hâm rồi phải không, anh có biết những bộ quần áo này có giá bao nhiêu không?”

Trịnh Tuyết Dương vội vàng nói.

Anh chỉ là một người ở rể mà thôi! Cho dù lúc trước khi làm việc ở thành phố Hải Dương có được một số tiền tiết kiệm, nhưng mà vấn đề là anh cũng đã vay không ít tiền.

Anh làm sao có thể mua được tất cả những món đồ ở trong cửa hàng này được chứ? Tên chủ nhà kia sửng sốt, ngay sau đó liền lớn tiếng cười lên, nói: “Được, tôi xem anh thanh toán! Nếu như anh có thể lôi ra nhiều tiền như thế, vậy thì tôi sẽ bảo người phụ nữ của tôi quỳ xuống, tôi cũng tự mình cút đi, thế nào?”

Người phụ nữ lòe loẹt kia cũng cười đến run người, giống như đang xem một trò cười vậy: “Tôi chưa từng nhìn thấy qua loại người vừa nghèo vừa tự ái như anh! Vừa nhìn thì đã biết là một tên nhà quê, biết hậu quả khi khoác lác ở trước mặt chúng tôi là gì không?”

Lúc này nhân viên bán hàng cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với với mặt khinh thường, cô ta đã gặp qua rất nhiều người giàu có rồi. Thế nhưng người giàu có cũng sẽ luôn để lộ ra một chút mùi tiền trên người.

Nhưng mà cô ta nhìn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên nhà nghèo, căn bản không thể có nhiều tiền được.

“Hôm nay chúng tôi vừa mới kiểm hàng lại xong, nếu như anh muốn mua tất cả bộ quần áo ở đây thì không cần tính nữa, tổng giá tiền của cửa hàng chúng tôi vừa đủ mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng, anh muốn trả bằng tiền mặt hay là quét thẻ?”

Nhân viên bán hàng riau đang nói đùa mà nói ra lời này.

Bùi Nguyên Minh cười lên một cách lạnh lùng, nói: “Được, nhưng mà tất cả công lao bán hàng đều tính cho cô ấy” Bùi Nguyên Minh chỉ vào một nhân viên bán hàng khác, cô ấy từ đầu đến cuối đều không hề tỏ ra xem thường người khác một chút nào, đã đối xử với tất cả khách hàng một cách công bằng.

Khi Bùi Nguyên Minh đi đến quầy tính tiền, Trịnh Tuyết Dương cũng cảm thấy hơi sững sờ. Mà tên chủ nhà và người phụ nữ lòe loẹt kia nhìn thấy một cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.

Tên này vừa nhìn đã biết là một tên nhà nghèo, sẽ không thật sự có đủ tiền thanh toán đấy chứ? Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trông lạnh lùng, thể nhưng ngay sau đó biểu cảm của anh liền khẽ thay đổi. Chết tiệt! Thẻ ngân hàng của mình đâu rồi!? Hình như đưa cho Hạ Vân rồi, để cho cô ta chuẩn bị cho vụ việc của tập đoàn Thiện Nhân rồi. Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, chuyện lớn như vậy mà bản thân lại quên mất được.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mò ví tiền cả nửa ngày trời cũng mò không ra, tên chủ nhà đó thở phào một hơi, trên mặt lại hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo.

Anh đừng nói với tôi, anh không đem theo ví tiền đấy? Tôi rất tò mò, ví tiền hiệu gì có thể chứa được năm triệu chứ? Nói cho tôi nghe một chút, tôi cũng đi mua một cái!”

Tên chủ nhà kia nói một cách quái gở.

Người phụ nữ lòe loẹt kia cũng cười như không cười, nói với vẻ mặt châm chọc: “Không có tiền thì đừng có giả vờ làm người giàu có, anh cho là anh đang đóng phim truyền hình sao? Diễn hài tốt đến như vậy!”

“Có thể đừng làm phiền tôi mua quần áo nữa được không? Mau cút ngay đi! Thật là mất mặt!”
 
Chương 488


“Thưa anh, nếu như anh không có tiền, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy” Nhân viên bán hàng cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục lãng phí thời gian với Bùi Nguyên Minh, mà trực tiếp nói một tiếng đuổi khác. “Tôi gọi điện thoại đã” Bùi Nguyên Minh vừa nói, vừa bước ra khỏi cửa hàng. “Ha ha ha, gọi điện thoại? Không có tiền thì đừng có giả vờ là người giàu có, còn gọi điện thoại à? Tôi xem anh muốn gọi đến bao lâu?”

Người phụ nữ lòe loẹt khoanh tay lại, nói với vẻ mặt khinh thường.

Theo như cô ta nghĩ, Bùi Nguyên Minh muốn lấy cớ gọi điện thoại mà bỏ chạy rồi.

Trịnh Tuyết Dương cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không có tiền thì nói không có tiền đi, còn tìm cớ gọi điện thoại, lúc này cô còn chưa thay quần áo, bỗng chốc không biết nên làm thế nào.

Khoảng nửa phút sau liền nghe thấy có người mặc đôi giày cao gót từ trong cửa hàng đi ra với dáng vẻ nôn nóng. Ngay sau đó, chủ cửa hàng cũng nhanh chân đi ra, cầm lấy điện thoại mà liếc nhìn xung quanh.

“Ông chủ, ở đây có người gây chuyện…

Nhân viên bán hàng đó vừa nhìn thấy ông chủ của mình, cô ta liền đi qua đó với vẻ mặt nịnh not.

“Chát-” Một tiếng chát rõ ràng vang lên, ông chủ cửa hàng căn bản không đợi nhân viên bán hàng kia nói xong, liền tát một bạt tai qua.

Sau đó ông ta đi đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương mà cúi người nói: “Thưa chị, thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng này không tốt, đã đem đến cho chị một cuộc mua sắm không vui, còn mong chị tha thứ cho!”

“Để đền bù cho chị, tôi sẽ tặng bộ quần áo mà chị đang mặc ở trên người làm món quà xin lỗi.” Nói câu này xong, toàn thân của ông chủ cửa hàng đều là mồ hội lanh Tràng Tiền Plaza cũng là tài sản mà trước đây Bùi Nguyên Minh đã mua lại, gần đây đang sáp nhập vào tập đoàn Thiện Nhân, Khi nãy tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza gọi điện qua cho người chủ của cửa hàng này, nói là tổng giám đốc đến cửa hàng của ông ta mua sắm, quên đem theo thẻ ngân hàng, bảo ông ta đi giải quyết.

Ông chủ cửa hàng này vẫn luôn ở phía sau, đương nhiên biết ở trong cửa hàng đang xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông vừa nhìn đã biết là chủ nhà kia, nhìn thế nào cũng không thể nào là tổng giám đốc của bọn họ. Mà ngoại trừ người đàn ông này ra, chỉ còn có một người đàn ông khác xuất hiện ở trong cửa hàng…

..

Chẳng lẽ, người đàn ông này chính là người ở trong lời đồn…

Ông chủ cửa hàng này chính là người cũ của Tràng Tiền Plaza rồi, có thể lăn lộn đến chức vụ chủ cửa hàng này, đương nhiên ít nhiều gì cũng biết được một chút thông tin vặt vãnh.

Lúc này càng suy nghĩ, ông ta càng cảm thấy người thanh niên đưa vợ đến mua sắm này, chính là người ở trong lời đồn kia. Ngay tại lúc này, ông ta run rẩy đến mức sắp phải quỳ xuống. . truyện teen hay

Nhưng mà người đó luôn âm thầm làm việc, ông ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dùng cách này mà bày tó thái độ của bản thân.

Mà tên chủ nhà kia nhìn thấy một cảnh tượng này, vẻ mặt trở nên hơi trắng bệch.

Anh ta ở Dương Thành lâu như vậy, còn là người địa phương ở Dương Thành, những cái khác không nói đến, nhưng mà có mắt ntin người rất tốt đấy Ông chủ cửa hàng này, thường ngày vô cùng kiêu ngạo, những người địa phương như anh ta, chủ cửa hàng người ta cũng không chịu đi ra đón tiếp.

Nhưng mà khi nãy người thanh niên đó chỉ ra ngoài gọi một cuộc điện thoại mà thôi, thái độ của chủ cửa hàng này liền thay đổi nhiều đến vậy à? Việc này chứng minh cho điều gì? Không cần biết xuất thân của người thanh niên trông có vẻ bình thường này là gì, lấy tư cách của mình so ra, dường như không thể trêu chọc vào người này được! Vào thời đại này, những người giàu có đều không hề ngu ngốc, loại người nào có thể làm mất lòng được loại người nào chắc chắn không thể làm mất lòng được, trong lòng bọn họ đều cân nhảc rất rõ ràng. Lúc này Bùi Nguyên Minh vẫn chưa trở lại cửa hàng, nhưng mà tên chủ nhà này lại chỉ có một suy nghĩ mà thôi, đó chính là đi ngay! Nói một cách chính xác, chính là mau chóng bỏ chạy! Không cần biết người ở trước mặt này rốt cuộc có địa vị như thế nào, bản thân cũng chắc chắn không thể tiếp tục trêu chọc vào người đó được! “Đi!”

Tên chủ nhà nhỏ tiếng mà nói với người phụ nữ lòe loẹt bên canh Người phụ nữ này lại không đồng ý, hiếm khi thấy được một vở kich hay như vậy? Vì sao lại phải đi chứ? Cô ta lạnh lùng cười nói: “Đi cái gì mà đi? Phim hay còn chưa xem xong mà? Tên nhà nghèo đó không phải đi gọi điện thoại sao? Em lại muốn xem xem anh ta có thể gọi được gì?”

“Hơn nữa, ông chủ cửa hàng này có ý gì đây? Mỗi tháng tôi đều tiêu hết hàng trăm triệu ở nơi này, bây giờ món đồ mà tôi nhìn trúng, ông nói muốn tặng cho người khác thì liền tặng à, ông đang xem thường tôi có đúng không?”

“Ông hỏi qua ý của tôi chưa?”
 
Chương 489


Vào thời khắc này, cả hai đều cảm thấy tâm linh có hơi tương thông.

Đều chính là, hận không thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này.

Một người đã đoán ra được thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Trực giác của một người lại cảm thấy rằng thân phận của Bùi Nguyên Minh không tầm thường.

Bây giờ chỉ mong sao cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không cho rồi.

Nhưng mà, người phụ nữ đần độn này vẫn còn đang nhiều lời dong dài ở đây! Việc này chẳng khác nào là muốn hại chết bọn họ! Tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh bước vào rồi.

Lúc này, anh không thèm nhìn đến tên nhà giàu mới nổi này một cái, mà liếc nhìn quản lý cửa hàng, nhàn nhạt nói: “Tôi vừa đi gọi điện thoại cho Trần Trạch Khải, lát nữa anh ấy sẽ đến thanh toán giúp mấy người.” Khi nghe thấy ba từ “Trần Trạch Khải” vang lên, trong đầu người quản lý cửa hàng đã có một tiếng “Bùm” rồi.

Nhưng người khác không biết ba từ này biểu thị cho cái gì, nhưng anh ta lại biết rất rõ! Tổng giám đốc, đây là tên của tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza bọn họ! Những người bình thường khác, đến ngay cả họ của tổng giám đốc là gì cũng không biết.

Người đàn ông trước mặt lại có thể trực tiếp nói thẳng ra tên đầy đủ của tổng giám đốc.

Cùng với cuộc gọi từ tổng giám đốc vừa rồi, tất cả những điều này đều cho thấy rõ là suy đoán của bản thân mình không hề sai.

Đúng vào lúc này, quản lý cửa hàng miễn cưỡng vẫn có thể xem là còn duy trì được sự bình tĩnh, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Thưa quý ngài đây, ngài vừa lòng món đồ nào có thể mang đi ngay, xem như đó là một chút tấm lòng của tôi ạ..” “Một chút tấm lòng à?”

Bùi Nguyên Minh cười cười: “Tôi thiếu chút it tiền này sao?”

“Đúng, đúng, đúng a, ngài không thiếu, tôi, tôi, tôi.” Quản lý cửa hàng cứ lặp đi lặp lại chữ “Tôi” hồi lâu, nhưng cũng không nói ra thêm được lời nào.

Lúc này tôi nhìn thấy một người mặc vest, đi giày da, cũng trẻ trung trạc tuổi Bùi Nguyên Minh chạy lon ton chạy tới cửa hàng, đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt của anh ta kinh hoàng lo sợ nói: “Bùi..” Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng liếc anh ta một cái.

Người thanh niên hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột kìm hai từ “Đích tôn” sắp bật ra khỏi miệng lại, sau đó vé mặt đầy sự khổ sở lên tiếng nói: “Anh Nguyên Minh, anh đến chỗ chúng tôi mua sắm, cứ việc gọi điện thoại trước cho tôi, để tôi có thể thu xếp ổn thỏa trước ạ.” Nói xong câu này, sau lưng của Trần Trạch Khải đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết cả.

Anh biết rõ mười mươi thân phận của Bùi Nguyên Minh, hơn nữa nếu không có Bùi Nguyên Minh thì căn bản sẽ không có anh ta của ngày hôm nay.

Giờ phút này, anh ta chỉ sợ rằng khiến cho Bùi Nguyên Minh nổi giận rồi, sẽ thắng tay bóp chết anh ta, vậy thì tất cả những gì mà anh ta vất vả phấn đấu suốt nửa đời người sẽ mất sạch hết. “Không cần đầu, hôm nay tôi quên mang ví rồi, cho tôi mượn vài triệu nhân dân tệ rồi ngày mai sẽ trả lại cho cậu” Bùi Nguyên Minh Phong nhẹ giọng nói.

Trần Trạch Khải không dám nói nhiều lời, mà nhanh chóng lấy thẻ bạch kim của mình ra, dùng hai tay đưa sang rồi nói: “Anh Nguyên Minh, anh cứ dùng thoải mái đi, trong đó còn hơn mười triệu nhân dân tệ đấy..” Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, nhận lấy thẻ ngân hàng xong liền ném sang cho quản lý cửa hàng, lạnh nhạt nói: “Quet đi, nhớ kỹ, tất cả mọi doanh số đều phải được ghi cho nhân viên bán hàng này.” Quản lý cửa hàng lau mồ hôi lạnh đang tuôn ra, lúc này đưa mắt sang liếc nhìn Trần Trạch Khải một cái, ngay khi tiếp xúc ánh mắt đầy hung hãn của anh ta, ông ta không dám nói thêm lời nào, mà mau chóng bước tới quẹt thẻ.

Với một tiếng “Bíp” báo hiệu đã quẹt thẻ thành công. Người chủ nhà lúc này cơ thịt toàn thân đang run rẩy lên.

Anh ta nhớ ra Trần Trạch Khải là ai rồi! Tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza, cũng là nhân vật số một trong giới doanh nhân của Dương Thành.

Tuy nhiên, một nhân vật như vậy bây giờ lại có dáng vẻ cung kính khép nép đến nhường đó, còn phải bày ra bộ mặt bình tĩnh, điều này chỉ có thể cho thấy rõ ràng rằng thân phận của người thanh niên này, vô cùng đặc biệt…

Và người phụ nữ lòe loẹt diêm dúa đó không cũng phải là thực sự ngu ngốc. Lúc này cô ta cũng đã hiểu được rồi, thân phận của người thanh niên này e rằng không tầm thường đâu.

Hơn nữa vào lúc này, cô ta cũng không có sợ hãi gì nhiều, thay vào đó cô ta nhìn sang Trịnh Tuyết Dương với vẻ mặt đầy sự ghen tị. Có thể dụ dỗ với một người chủ trẻ tuổi lại đầy triển vọng như vậy, bản lĩnh giỏi hơn cô ta rất nhiều đấy.
 
Chương 490


Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở miệng nói: “Vậy thì lấy giúp tôi bảy mươi triệu VNĐ tiền mặt ra đây.” Trần Trạch Khải không dám hỏi thêm, lon ton chạy ra ngoài, một lúc sau, anh ta cầm túi giấy đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái, mà vươn tay ra ném, túi giấy đập vào phía cánh cửa, bên trong rất nhiều xấp tiền giấy màu đỏ rơi ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. “Đây là bảy mươi triệu VNĐ” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng nói.

Người chủ nhà và người phụ nữ diêm dúa đó vốn dĩ đã định lặng lẽ chuồn đi rồi, vào lúc này tim đập thình thịch liên hồi.

Bọn họ sực nhớ ra, lúc nãy người thanh niên này nói là sẽ đưa bảy mươi triệu VNĐ cho bọn họ, để khiến bọn họ phải quỳ gối xuống xin lỗi.

“Có tiền thì sao hả? Tôi cũng không phải là người nghèo khổ gì, anh nghĩ rằng tôi thèm bảy mươi triệu VNĐ của anh à?”

Người phụ nữ lòe loẹt đó nói với Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt không chịu thua.

Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không nói lời nào, chỉ nhìn người chủ nhà đó. Người chủ nhà đó nhìn biểu hiện của Bùi Nguyên Minh, lúc này cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng lên.

Anh ta biết nếu mình không làm được thì người thanh niên trước mặt này nhất định sẽ giúp anh ta làm cho được mới thôi.

Nghĩ mà xem, Trần Trạch Khải, tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza, ở trước mặt anh còn phải kính cẩn lễ phép vô cùng, còn không dám thở mạnh một hơi nữa mà.

Một người như chỉ có tiền như anh ta, ở trước mặt người ta đã là cái thá gì chứ? Giây tiếp theo, người chủ nhà không nói nhiều lời, trực tiếp thuận tay tát vào mặt người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia: “Ở đâu ra nhiều lời nhảm nhí đến như thế, mau quỳ xuống xin lỗi quý cô này đi!”

Người phụ nữ diêm dúa chợt sững sờ, lúc này cô ta mới hiểu được thân phận của người thanh niên đứng trước mặt nhất định là không thể tưởng tượng nổi, nếu thì không người chủ nhà đó cũng sẽ không nổi điên lên như vậy.

Ngay sau đó, cô quỳ xuống đất “bịch” một tiếng và nói với Trịnh Tuyết Dương: “Thật xin lỗi, tôi đã sai rồi.” Đợi sau khi cô ta xin lỗi xong, người chủ nhà mới nhìn sang Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự nịnh hót nói: “Quý ngài đây, nếu không còn việc gì nữa, thì tôi xin phép đi trước ạ” Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, tên nhà giàu mới nổi đưa người phụ nữ lòe loẹt đó đi thẳng một mạch.

“Thưa ngài, tôi xin lỗi ngài vì thái độ vừa rồi, là lỗi của tôi” Người nhân viên bán hàng ban nãy bây giờ còn không dám nói nhảm nữa, mà vội khom người lên tiếng.

Quản lý cửa hàng cũng lau mồ hôi lạnh và nói: “Thưa ngài, chúng tôi đảm bảo rằng sau này ngài đến đây mua sắm, sẽ không bao giờ gặp phải tình huống tương tự như thế này nữa đâu ạ” Trần Trạch Khải cũng nhanh chóng mở lời: “Sự việc này phản ánh sự quản lý nội bộ không trọn vẹn của Tràng Tiền Plaza chúng tôi, tôi sẽ xem xét tình hình thật kỹ và xử lý ổn thỏa ạ.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không thèm để ý tới anh ta, ngược lại nhẹ nhàng mỉm cười với Trịnh Tuyết Dương, rồi nói: “Trừ mấy bộ quần áo này ra, tất cả những loại ban nãy em vừa ý anh đều đã mua hết cả rồi, em định sẽ xử lý như thế nào? Vào lúc này Trịnh Tuyết Dương mới thực sự sửng sốt, Bùi Nguyên Minh thật sự đã mua hết tất cả những bộ quần áo mà cô đã mặc thử ban nãy sao? Giờ phút này, cô không có thời gian để phản ứng xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mà bất giác nói: “Nhiều quần áo như vậy, em phải để ở đâu mới hết đây?”

Bùi Nguyên Minh vỗ đầu, nói có lý.

Căn nhà đang thuê của nhà họ Trịnh rộng chưa đầy 150 mét vuông, quả thật là họ không thể để được nhiều quần áo như thế này.

Anh ta liếc nhìn Trần Trạch Khải một cái.

Trần Trạch Khải ngay lập tức nói: “Cô Tuyết Dương, lần này hai người đã mua rất nhiều quần áo từ chỗ chúng tôi, và đã trở thành là hội viên cao cấp nhất của chúng tôi rồi, theo quy định, bên phía chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng thay đồ lớn nhất cho cô, tất cả quần áo của cô sẽ được chuyển đến trong đó!”

“Chúng tôi sẽ dựa theo chủng loại quần áo để giặt rửa cho cô, ngoài ra, cô còn có một đội ngũ nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp, chỉ cần cô muốn, bất kể lúc nào và ở đâu, sẽ có người giao quần áo đến tận nơi cô yêu cầu ạ!”

“Phục vụ tốt đấy” Bùi Nguyên Minh cười cười.

“Việc nên làm mà, nên làm mà thôi!”

Trần Trạch Khái vừa lau mồ hôi lạnh, vừa khom lưng cúi đầu, không dám nói nữa câu dư thừa. Còn Trịnh Tuyết Dương khi đến căn phòng thay đồ này, toàn bộ cơ thể đều vô cùng sửng sốt.

Căn phòng này phải rộng đến vài trăm mét vuông đấy chứ? Những bộ quần áo này được lần lượt gửi đều là của cô sao? Bùi Nguyên Minh rốt cuộc đã làm gì vậy nè? Làm sao có thể khiến cho một người trông có vẻ rất có lai lịch như Trần Trạch Khải, phải phục vụ cho bản thân cô đến mức độ này cơ chứ?
 
Chương 491


Một đêm nay, Trịnh Tuyết Dương đắm chìm trong những bộ quần áo này, thậm chí còn trực tiếp ngủ trong phòng thay đồ.

Bùi Nguyên Minh cảm giác như bị tảng đá đập trúng chân, chẳng qua cũng chỉ có thể cười khổ theo cùng.

Nhưng thay vào đó, điều này khiến Trịnh Tuyết Dương phân tâm.

Đợi đến hôm sau thức dậy, cô ngược lại đã quên hỏi Bùi Nguyên Minh làm sao làm được những chuyện này. Bởi vì điện thoại của cô vừa mới sạc xong nên một hồi chuông gấp gáp vang lên.

Trịnh Tuyết Dương còn đang bối rối, Bùi Nguyên Minh nghe điện thoại liền chửi bới: “Mới sáng sớm, có phải các người có tật xấu không, không coi bây giờ mấy giờ sao? Điện thoại kết nối, lúc này người bên kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cả tối Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đều đang thử y phục.

Mà ba người Trịnh Chí Dụng đều ở dưới lầu Trịnh Tuyết Dương, nơi nào cũng không đi, gọi điện thoại cả đêm.

Bây giờ cuối cùng cũng gọi được, cả ba người đều nhảy dựng lên vì phấn khích.

Trịnh Tùng sợ giọng điệu Trịnh Chí Dụng không ổn, liên giật lấy điện thoại nói: “Bùi Nguyên Minh, bác là Trịnh Tùng, bác cả của cháu!”

“Ô? Là bác? Gọi làm gì? Bác không ngủ sao? Não có vấn đề à?”

Khi Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Trịnh Tùng ở bên kia đầu dây xém tức điện.

Tuy nhiên, ông ta hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: “Bùi Nguyên Minh, Tuyết Dương đâu rồi? Nó có thể nghe điện thoại không? Bác có chuyện quan trọng muốn nói với con bé” Bùi Nguyễn Minh liếc nhìn ánh mắt mông lung của Trịnh Tuyết Dương, thản nhiên nói: “Vợ tôi còn đang ngủ, không tiện trả lời cuộc gọi của bác, có chuyện gì thì nói với tôi là được.” Trịnh Tùng không khỏi cười nói: “Bùi Nguyên Minh, thật có lỗi, lúc trước đuối nhà bọn cháu đi, bãi bỏ chức vụ của Trịnh Tuyết Dương là một việc sai lầm” “Ông cụ vừa mới quyết định để con bé lại tiếp nhận chức giám đốc này “Đây là một tin tức tốt, cháu nhanh bảo con bé đừng ngủ nữa mà qua biệt thự đi. Đây là chuyện do ông cụ tự mình quyết định” Vốn cho rằng bây giờ mở miệng như thế, chuyện này tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng.

Xét cho cùng, theo quan điểm của Trịnh Tùng, gia đình của Trịnh Tuyết Dương hiện không có thu nhập, có thể phục chức là chuyện rất tốt đi? Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại cắt ngang nói: “Giám đốc tài chính? Trên vợ tôi còn có phó chủ tịch, chức giám đốc tài chính này có ích lợi gì? Tôi nuôi được vợ, không cần các ngươi nhọc lòng” “Tút tút tút..” Bùi Nguyên Minh nói xong liền cúp điện thoại.

Trịnh Tùng đang cầm điện thoại bỗng trở nên đờ đẫn, vẻ mặt khó coi vô cùng.

Ông ta không ngờ thắng ở rể dám đối xử với mình như vậy.

“Ba, hiện tại việc quan trọng nhất là hỏi bọn họ ở nơi nào, lừa bọn họ trở về, những cái khác cũng không tính là gì? Trịnh Chí Dụng cũng lo lắng nghĩ cách.

Nếu Trịnh Tuyết Dương không xuất hiện và nhà họ Trịnh phá sản, tất cả bọn họ sẽ phải uống gió Tây Bắc.

“Được rồi, gọi lại! Trịnh Tùng mặc dù có vẻ tức giận, nhưng lại nhanh chóng bẩm điện thoại, sau đó trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, bác biết trước đây bọn bác đã làm sai!”

“Nhưng đó cũng là bởi vì chuyện của ngoại viện Bạch Vân, chỉ là bốc đồng thôi!”

“Hiện tại ông cụ đã bình tĩnh lại, ông ấy cho rằng chúng ta đều là một nhà, tại sao không thể ngồi xuống nói một câu?”

“Lần này, cháu có thể tha thứ cho chúng tôi, cháu nói địa chỉ đi, bọn bác tới đón cháu được không?”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Ông cứ một lúc lại đuổi Tuyết Dương, một lúc lại phục chức, một lúc rồi không cho chúng tôi thuê phòng…

” “Các người cảm thấy là đang đùa sao?”

“Hay coi vợ tôi như công cụ? Mặc dù giọng điệu của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản, nhưng sự tức giận trong lời nói của anh không thể bỏ qua. Trịnh Tùng cũng là ngưoi tinh ý, ông ta tự nhiên có thể nghe ra, lúc này mới hít sâu một hơi nói: “Bùi Nguyễn Minh, mọi người đều là người trưởng thành.” “Điều kiện gì cũng có thể thương lượng!”

“Miễn là Tuyết Dương sẵn sàng quay lại, cháu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.” “Cho dù sắp xếp một công việc cho cháu cũng rất đơn giản thôi”
 
Chương 492


Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Con người của tôi không thích công việc cho lắm, tôi thích để vợ tôi nuôi tôi.” Giọng điệu Bùi Nguyên Minh bình thản làm cho ba người Trịnh Tùng ở phía đầu dây bên kia tức giận đến nỗi suýt nữa trợn trắng mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ ăn bám lại còn dám lẽ thắng khí hùng như vậy, đây chính là miễn cưỡng ăn cơm chùa trong truyền thuyết đó sao.

“Được, vậy cậu nói xem rốt cuộc hai người muốn điều kiện như thể nào?”

Trịnh Tùng vẫn kìm chế tính tình của mình như cũ.

Ông ta sợ giọng điệu của bản thân không tốt sẽ làm cho Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại. “Điều kiện rất đơn giản, người nào đuổi cô ấy thì bảo người đó đến mời cô ấy về!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Được, tôi là người đuổi nó vậy tôi sẽ tự mình đến mời nó về!”

Trịnh Tùng nói thật nhanh.

Bùi Nguyên Minh cười nhạo: “Bác cả thật sự cho rằng tôi là một thằng ngu sao? “Nếu như bác cả ở trong nhà họ Trịnh có quyền lực như vậy thì bây giờ còn cần phải gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Bác cả bảo ông cụ đến mời đi, nếu không chúng tôi sẽ không trở Tút tút tút…

Thái độ của Bùi Nguyên Minh vô cùng cứng rắn.

Trịnh Tùng nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng rồi, ông ta hoàn toàn không dám chậm trễ chỉ có thể nhanh chóng về nhà báo cáo việc này.

Ông cụ Trịnh cũng thức trắng cả đêm.

Lúc này ông ta nghe thấy Trịnh Tùng báo cáo thì thở hồng hộc suýt nữa thở không ra hơi.

“Cái gì? Thằng con rể đưa tới tận nhà kia thật sự nói như vậy sao?”

“Nó chỉ là một đứa mà chúng ta có thể đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, vậy mà lại dám đưa ra điều kiện như vậy!”

về.”

“Nó đang muốn tìm chết sao!?”

Lúc này ông cụ Trịnh cảm thấy bị sỉ nhục.

Tay của ông ta không ngừng run lên, một bên là tôn nghiêm của ông ta một bên là gia sản của nhà của ông ta. Rốt cuộc thì trong lòng của ông ta cũng đã có câu trả lời rằng ông ta phải lựa chọn như thế nào. Cùng lúc đó ở trong phòng trang điểm trong Tràng Tiền Plaza.

Trịnh Tuyết Dương đang nghỉ ngơi đã tỉnh lại.

Lúc này cô nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ hơi kỳ lạ.

Từ sau khi tới Dương Thành dường như Bùi Nguyên Minh đã thay đổi trở thành người khác.

Hơn nữa những chuyện mà anh nói đều ứng nghiệm.

Người nhà họ Trịnh thể mà lại đến mời cô trở về? Đây rốt cuộc là tại sao? Trước đó lúc Bùi Nguyễn Minh ở thành phố Hải Dương mặc dù thỉnh thoảng cũng hung hăng càn quấy nhưng tuyệt đối sẽ không hung hăng càn quấy đến nước này.

Lúc nghe thấy anh nói bảo ông cụ Trịnh tự mình đến đón người về thì bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng bị dọa sợ, cô theo bản năng kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh.

Ông cụ Trịnh vẫn luôn vô cùng uy nghiêm ngôi chỉ tay năm ngón ở trên ngai vàng bằng sắt giống như là vua của nhà họ Trịnh vậy. Nha họ Trịnh cũng luôn có cấp bậc nghiêm khắc, ông cụ Trịnh là một cái xiêng xích mà không ai có thể vượt qua được.

Sao ông ta có thể tự mình đến đây chứ? Bùi Nguyên Minh làm như vậy là đang chọc giận ông ta! Lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, lần này là Trịnh Chí Dụng.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh có gọi cũng vô dụng, trừ phi ông cụ tự mình đến mời người trở về nếu không thì quên đi.

Sau khi nói xong Bùi Nguyên Minh lai lần nữa cúp điện thoại.

Trịnh Tuyết Dương ở một bên khẽ nói: “Bùi Nguyên Minh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì thế nhưng nhà họ Trịnh cũng đã nhượng bộ vậy chúng ta trở về là được.”

“Chỉ cần có thể phục chức vậy thì em cũng không cần phải đi tìm việc làm nữa” “Như vậy sao được? Họ dừng hạng mục ở thành phố Hải Dương của em vậy thì họ cũng phải bồi thường cho em chứ?”

Bùi Nguyên Minh cười.

“Hơn nữa anh cảm thấy lúc này người phải căng thắng chính là họ, tại sao chúng ta phải căng thẳng chứ?”

“Em cứ chờ đi, họ sẽ lại nhanh chóng gọi điện thoại tới…

” Quả nhiên vài phút sau khi Bùi Nguyên Minh nói tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Vẫn là Trịnh Chỉ Dụng, trong giọng nói của anh ta tràn đầy vẻ không còn cách nào: “Ông cụ vừa mới đồng ý, ngày mai ông ấy sẽ đến chỗ của hai người!”

“Địa chỉ ở đâu?”

“Tràng Tiền Plaza.” “Tràng Tiền Plaza? Hai người ở đó làm gì?”

“Việc này anh không cần biết, các anh đến cửa chính rồi chúng tôi sẽ đi xuống.” Bùi Nguyên Minh cười nói.

Anh cũng không muốn để cho người nhà Trịnh biết Trịnh Tuyết Dương mua một phòng trang điểm sang trọng.

“Ông nội thật sự tự mình tới đây sao?”

Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng không còn tâm hỏi tới chuyện tối hôm qua mà nói với vẻ mặt tò mò.
 
Chương 493


Chẳng qua trong quá khứ lúc ở thành phố Hải Dương, ông cụ Trịnh tự mình tìm kết quả, cũng đều muốn giữ lấy thân phận và quyền uy cao cao tại thượng của ông ta.

Nhưng lần này ông ta lại tự mình đến? Vượt qua tưởng tượng.

“Chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta, ông ta có thể không đích thân đến hay sao?”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói.

Trịnh Tuyết Dương hiếu kỳ nhìn anh, nghĩ trong giây lát rồi mới mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh thà thật nói cho em biết đi, anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy?”

“Cái gì cũng không có làm, anh đoán thôi.” Bùi Nguyên Minh nói.

“Hôm đó ở trên dạ tiệc hoan nghênh của Thế Tử Minh, thư ký Vân không phải đã nhận ra em hay sao?” . ||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||

“Cô ta còn mời em tham dự lễ thanh lập tập đoàn Thiện Nhân”

“Em không đại diện nhà họ Trịnh đi, thì còn có ai có thể đại diện nhà họ Trịnh đi nữa chứ?”

“Tập đoàn Thiện Nhân là do Thế Tử Minh thành lập, sẽ dễ dàng nói chuyện như vậy sao?”

“Cho nên, anh đoán nhất định mấy ngày gần đây ở tập đoàn Thiện Nhân bọn người của ông cụ đã phải chịu đựng mặt nặng mày nhẹ, cho nên không thể không cầu cứu em.” Thấy bộ dạng Bùi Nguyên Minh phân tích có đầu có đuôi, Trịnh Tuyết Dương nhịn không được mỉm cười.

“Anh đúng là thông minh, người không biết còn tưởng anh chính là Thể Tử Minh đó.” Bùi Nguyễn Minh nhún nhún vai nói: “Anh đã nói rồi anh là Thể Tử Minh, nhưng vấn đề là em lại không tin.” Bùi Nguyễn Minh hiểm khi nghiêm túc nói chuyện một lần.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại “Phục khụ” Cười ra một tiếng.

“Được rồi, khi chỉ có hai người chúng ta nói chơi vậy thì không sao, bên ngoài ngàn vạn lần đừng có nói đùa kiểu này”

“Nếu như những lời này truyền đến tai của Thế Tử Minh, vậy thì phiền phức lắm đó.” Bùi Nguyễn Minh cười một cái, cũng không dám nói gì thêm.

Anh biết chác, nói thật lại không có ai tin. Ước chừng qua nửa giờ sau, một chiếc Mercedes-Benz mang biển so thành phố Hải Dương đứng trước cửa Tràng Tiền Plaza.

Ông cụ Trịnh ngồi ở phía sau cũng đi xuống, cau mày nhìn trung tâm mua sâm sang trọng trước mặt.

Bùi Nguyên Minh ở trước cửa nhìn thấy hết cảnh này: “Được rồi, ông cụ đã đích thân đến đây, chúng ta xuống dưới đi.” Tuy trên mặt Trịnh Tuyết Dương đang cười, nhưng mà vẫn có chút căng thẳng. Cô tùy là dám ở trước mặt ông cụ Trịnh tỏ thái độ cương quyết một chút, nhưng mà ép ông cụ địch thân đến đây đón cô, thật sự đây vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện như thế.

Một lát sau, hai người đã đến trước cửa Tràng Tiền Plaza, Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Diệp hạo và Trịnh Tuyết Dương sắp xuất ra, sắc mặt hơi đen lại, sau đó quen miệng mở miệng liền cười nói: “Trịnh Tuyết Dương! Cô..” Chửi được một nửa, ông ta phản ứng lại, sắc mạnh liền thay đổi mạnh mẽ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười dịu dàng nói: “Tuyết Dương à, đây lên xe đi, ông nội có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu” “Nhanh lên chút!”

Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của ông cụ Trịnh, cô trợn tròn mắt.

Lúc nào mà, ông nội đối với cô lại có thái độ tốt như vậy? Dù cho lúc đó cầu xin cô ký lấy hạng mục trung tâm thương nghiệp, thái độ cũng không đến mức này? Lần này, lại phát sinh chuyện lớn gì thế? Trong xe, ông cụ Trịnh ngồi bên trái, nặn ra một bộ mặt tràn đầy nụ cười ấm áp: “Tuyết Dương, chúng ta nói tóm tắt nhé, nói chuyện chính trước “Tập đoàn Thiện Nhân vừa mới thành lập ở Dương Thành, đời trước chính là do Bùi Thị của chúng ta đã đầu tư công ty, chủ tịch chính là Thế Tử Minh, chuyện này con có biết không?”

Trịnh Tuyết Dương gật đầu, ý thức được nói: “Hôm đó thư ký Vân còn mời con tham dự lễ thành lập công ty.” “Như vậy hả!”

Ông cụ Trịnh sắc mặt bừng tỉnh.

“Là như thế này, năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Trịnh của chúng đang nằm trong tay của Bùi Thị sao? Cũng chính là trong tay tập doàn Thiện Nhân bây giờ.” “Tập đoàn Thiện Nhân gần đay đang tiến hành chính sác chinh đồn tài sản, muốn nhà họ Trịnh của chúng ta đi đến con đường phá sán!”

“Nhưng nếu một khi đi vào lưu trình, nhà họ Trinh của chúng ta chẳng phải phải uống gió tây bắc hay sao?”

“Cho nên Tuyết Dương à, lúc này là lúc con cần ra mặt.

“Bất luận như thể nào, cháy cũ:3 phải giúp ông nội một tay giữ lấy chút tài sản của gia đình chúng ta” Ông cụ Trịnh mặt đầy nghiêm trọng nói, nói với thái độ rất đáng thương.
 
Chương 494


Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương cùng tới tập đoàn Thiện Nhân.

Sau đó được cô gái rất lịch sự ở quầy thu ngân đưa tới văn phòng của Trịnh Chí Dụng mà bọn họ tới hôm qua. Người quản lý văn phòng thấy Trịnh Tuyết Dương tới thì lập tức đứng lên.

Anh ta cung kính đi tới, cười nói: “Ngài chính là cô Trịnh Tuyết Dương ạ? Mời ngài ngồi, ngài tới đây đúng là vinh dự!”

“Không biết ngài muốn uống cà phê hay là uống trà?”

Trịnh Tuyết Dương trợn trừng mắt.

Người trước mặt này mặc một bộ âu phục đi giày da, tóc cắt tia gọn gàng, đeo một chiếc Rolex bằng vàng trên tay, rõ ràng là một quản lý cấp cao.

Lúc nãy, khi ở trên xe, ông cụ Trịnh đã miêu tả vị quản lý cấp cao này như hổ như sói, nhắc đi nhắc lại Trịnh Tuyết Dương phải thật cẩn thận.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại rất nhiệt tình, khiến cô hơi luống cuống, cũng không biết nên nói gì mới phải. Giờ phút này anh ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyễn Minh mà chỉ dám nhìn chân của anh.

Vị này chính là cái người trong truyền thuyết đó! Trịnh Tuyết Dương hơi hoang mang trong chốc lát, sau đó đứng lên, mỉm cười nói: “Vị lãnh đạo này, xin chào, tôi là Trịnh Tuyết Dương của nhà họ Trịnh, hôm nay tôi tới đây là để đại diện cho nhà họ Trịnh thảo luận chút về các công việc liên quan tới công ty họ Trịnh nhà chúng tôi, không biết ngài có rảnh hay không?”

Người quản lý hắng giọng một cái rồi nói: “Cô Tuyết Dương đã tới đây thì chắc chắn chúng tôi phải nể mặt cô, công ty nhà họ Trịnh vẫn sẽ tiếp tục làm việc đó, còn chúng tôi bên này sẽ…

” “Cạch –” Bùi Nguyên Minh đặt ly nước trên tay xuống bàn tạo nên một tiếng vang nhỏ.

Khóe mắt người quản lý này run lên, lập tức nói: “Nhưng mà, liệu công ty nhà họ Trịnh có thể tiếp tục làm hay không thì chúng ta cần phải có lập luận xác đáng.” “Cô Trịnh chờ một lát, chúng tôi cần hiểu rõ hơn về tình hình cơ bản, không biết ngài có thể giúp chúng tôi không?”

Trịnh Tuyết Dương vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, tôi biết rất rõ về công ty chúng tôi, ngài muốn biết cái gì?”

Chẳng mấy chốc lại có mấy người trông có vẻ là quản lý cấp cao đi tới. Bọn họ cũng không dám nhìn Bùi Nguyên Minh, mà lập tức tụ tập lại với nhau rồi lấy ra một xấp tài liệu nghiên cứu dày.

Thỉnh thoảng bọn họ còn nêu ra vài vấn đề rất nhạy bén.

Trịnh Tuyết Dương đáp lại rất tốt. Khoảng nửa tiếng trôi qua, người quản lý nọ đứng dậy và cười nói: “Cô Tuyết Dương, chúc mừng ngài!”

“Mặc dù công ty nhà họ Trịnh vần còn vài vấn đề, nhưng chung qua thì đây vẫn là công ty kiếm lời, chúng tôi cảm thấy có thể thử nghiệm đưa nó vào hoạt động một thời gian!”

“Tôi tin rằng dưới sự điều hành của cô Trịnh ngài, quý công ty sẽ có thể lên một tầm cao mới!”

“Nếu ngài cần gì liên quan tới việc kinh doanh thì cứ liên lạc cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ ngài hết mình trong khả năng của tôi!”

Dứt lời, người quản lý cung kính đưa một tấm danh thiếp cho cô. Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy danh hiệu “Phó trưởng phòng phòng kinh doanh tập đoàn Thiện Nhân” trên tấm danh thiếp thì khẽ chấn động.

Đừng nghĩ đối phương chỉ là một phó trưởng phòng bé nhỏ, nhưng nếu lấy bối cảnh tập đoàn Thiện Nhận mà nói thì cái thân phận này thật sự cao đến mức không thể tưởng tượng nối.

Ngược lại, Bùi Nguyên Minh sau lưng cô lại ngồi xuống rất tự nhiên và nói: “Rót cho tôi cốc nước, rồi pha cho vợ tôi cốc cà phê để giải khát đi.” “Nào nào nào, mời hai vị ngồi, để tôi đi sắp xếp” Người quản lý này vô cùng khách sáo.

Mời hai người ngồi xuống, rồi lại tự mình đi tới phòng uống nước pha cà phê, rót nước đưa tới trước mặt hai ngưi.

Cái thái độ này khác một trời một vực so với thái độ ngày hôm qua.

Nếu như Trịnh Chí Dụng mà ở đây thì chắc chắn sẽ nghĩ là mình nhận nhầm người.

Lúc này, người quản lý ngồi xuống với vẻ mặt cung kính, anh ta không dám thể hiện quá rõ ràng.

Nhưng lúc ngồi xuống, anh ta chỉ ngồi ghé vào ghế, sống lưng thẳng tắp, nụ cười trên mặt như sắp cứng đơ lại.
 
Chương 495


Trịnh Tuyết Dương hơi thất thần, cô sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Trưởng phòng, vậy có nghĩa là nhà họ Trịnh chúng tôi không cần có quy trình phá sản nữa à?”

“Không cần không cần, tập đoàn chúng tôi sẽ cân nhắc việc đầu tư thêm vào công ty cô!”

“Nhưng mà, bên này có một thủ tục thỏa thuận, ba ngày sau cần phải ký kết, đến lúc đó lại phải làm phiền cô Trịnh đi một chuyến rồi!”

Vị phó trưởng phòng này rất khách sáo, những vị quản lý cấp cao khác cũng mim cười.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, Trịnh Tuyết Dương nói: “Cám ơn các vị đã quan tâm” Bùi Nguyên Minh cũng đứng lên và nói: “Vất vả rồi.” Vị phó trưởng phòng chấn động, vẻ mặt vui sướng như đào được vàng: “Không dám! Không dám! Đây là chuyện tôi nên làm!”

Vị phó trưởng phòng này thiếu điều quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, được nghe thấy câu “vất vả rồi” của vị này, anh ta phải vinh dự đến mức nào chứ? Mãi cho tới khi rời khỏi tập đoàn Thiện Nhân, Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa hoàn hồn lại, hiển nhiên cô không thể ngờ được mọi chuyện lại thuận lợi như thế. Mấy người ông cụ Trịnh chờ ở bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, chứ nói chi đến việc căng thẳng.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đi ra, ông cụ Trịnh bước lên trước, ho khan nói: “Tuyết Dương, mọi chuyện thể nào rồi?”

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một cái rồi mới nói: “Ông nội, đã giải quyết xong việc này rồi!” . truyện đam mỹ

“Tập đoàn Thiện Nhân cảm thấy thành tích của công ty họ Trịnh chúng ta cũng không tệ làm nên tạm thời giữ lại, không tiến tới quy trình phá sản nữa” “Tập đoàn bên này sẽ còn đầu tư thêm cho chúng ta để chúng ta kinh doanh.” “Nhưng mà, ba ngày sau chúng ta sẽ còn phải tới kết thỏa thuận…

” Còn có một điều nữa mà Trịnh Tuyết Dương không kể lại, chính là phó trưởng phòng đã nói dưới sự điều hành của cô thì chắc chắn công ty nhà họ Trịnh sẽ phát triển không ngừng.

Giờ mà nói câu này thì khác gì nói mình muốn được leo lên vị trí cao hơn chứ? Trịnh Tuyết Dương rất lượng thiện và hiểu thảo, cô không nỡ nói những lời như vậy.

“Tốt! Rất tốt!”

“Tuyết Dương à! Cháu đúng là niềm kiêu hãnh của ông nội mà! Là đại công thần của nhà họ Trịnh chúng ta!”

Vẻ mặt ông cụ Trịnh tràn đầy sự kích động. Những người khác cũng rất hưng phấn.

Đây đúng là mang lại niềm hy vọng và ánh sáng trong lúc khốn khó mà! Rõ ràng công ty nhà họ Trịnh sắp phá sản rồi, không ngờ không những không bị phá sản mà còn được đầu tư thêm vào dự án và nghiệp vụ.

Đây đúng là chuyện tốt như miếng bánh rơi từ trên trời xuống mà.

Trịnh Tuyết Dương cũng nở một nụ cười tươi, cô rất có cảm tình với nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh có thể vực dậy được thì tất nhiên cô cũng sẽ vui vẻ. Ông cụ Trịnh vẫn hơi không yên tâm hỏi: “Tuyết Dương, có chắc chắn là chúng ta không cần phá sản nữa không?”

“Hơn nữa tập đoàn Thiện Nhân sẽ còn đầu tư thêm, chỉ cần ba ngày sau chúng ta tới ký kết thỏa thuận là được rồi hả?”

“Cháu có chắc chắn không?”

Trịnh Tuyết Dương gật đầu nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, Bùi Nguyên Minh cũng ở đó mà, bọn cháu “không nghe nhầm đâu.” “Tốt! Rất tốt! Vậy thì ông yên tâm rồi!”

Vẻ mặt ông cụ Trình tràn đầy vui sướng, ông ta không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đi về nhà.

Dù sao đêm qua cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, hai người cần phải ngủ một giấc thật ngon.

Còn mấy người ông cụ Trịnh cũng quay về căn biệt thự mà nhà họ Trịnh đang thuê tạm.

Trịnh Tùng cười khà khà nói: “Ông cụ, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế, chúng ta không những không bị phá sản mà còn được đầu tư thêm!”

“Cháu nghe nói, lần này các nguồn lực tích hợp dưới trướng tập đoàn Thiện Nhân rất đỉnh”

“Rất nhiều công ty, xí nghiệp nhỏ bị thu mua lại trước đây đã được tích hợp lại, ít nhiều dòng họ đã phá sản chỉ trong một đêm!”

Ông Chân vuốt câm nói: “Không tệ, đây đúng là một cơ hội tốt để nhà họ Trịnh chúng ta vực dậy!”

Trịnh Chí Dụng đứng phía sau, vẻ mặt rầu rĩ, nhưng vẫn dè dặt nói: “Ông nội, tới lúc ký kết thỏa thuận, ông sẽ để Trịnh Tuyết Dương kỷ ạ?”

“Nếu mà làm thế thì coi như từ nay về sau con bé sẽ đại diện cho nhà họ Trịnh.”

“Có nghĩa là thậm chí lúc ông đối mặt với tập đoàn Thiện Nhân cũng sẽ bị mất quyền phát biểu…
 
Chương 496


Ông cụ họ Trịnh lạnh nhạt nhìn Trịnh Chí Dụng, một lát sau mới nhíu mày nói: “Vấn đề mà cháu nói, làm sao ông lại không biết?”

“Cháu đã sớm suy tính qua chuyện này!”

“Nhưng mà cháu có biết hay không? Chuyện lần này là mượn mặt mũi của Trịnh Tuyết Dương để giải quyết!”

“Nếu như lúc ký kết thỏa thuận hệ thống chúng ta đổi người khác mà đối phương lại không chấp nhận thì làm sao bây giờ?”

“Chí Dụng, ông hiểu suy nghĩ này của cháu.

“Nhưng vấn đề là lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút!”

“Bởi vì chuyện này liên quan đến việc tồn vong sống chết của nhà họ Trịnh chúng ta!”

Trịnh Chí Dụng hơi há mồm, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra.

Ông nội nói không sai, chuyện tình lần này quá lớn, không có chỗ cho anh làm chuyện bốc đồng.

Nhưng mà, chẳng lẽ lại cứ như vậy trơ mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương cầm quyền hay sao? Nếu như đúng là vậy, sau này mình ở nhà họ Trịnh còn có quyền gì để nói cơ chứ? Chẳng lẽ khi đến Dương Thành mà anh còn phải bị Trịnh Tuyết Dương quản lý hay sao? Vào giờ phút này, gương mặt của Trịnh Chí Dụng trông rất dữ tợn, khi anh ta cúi đầu, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.

Ông cụ Trịnh nhìn anh ta một cái, thở dài một cái rồi sau đó lập tức xoay người rời đi.

Ông rất coi trọng Trịnh Chí Dụng, là kiểu coi trọng với người sau này có thể tiếp quản được sự nghiệp của nhà họ Trịnh, cũng sẽ là người thừa kế của nhà họ Trịnh.

Nhưng vấn đề là, ở dưới tình huống như này, ông không thể không tạm thời đặt anh ta qua một bên.

Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Trịnh! Đợi đến khi ông cụ Trịnh tránh đi, trong sân chỉ còn lại hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng.

Trịnh Chí Dụng mới “choang” một tiếng, đập chén nước trong tay xuống dưới đất.

“Đồ đề tiện này! Rốt cuộc là cô ta có quan hệ gì với Thể Tử Minh trong truyền thuyết cơ chứ? Chẳng lẽ cô ta là người phụ nữ bí mật?”

Trịnh Chí Dụng cắn răng nghiên lợi nói.

Nếu như đúng thật là như vậy, sau này anh ta ở nhà họ Trịnh biết phải cạnh tranh với Trịnh Tuyết Dương như thế nào đây.

Giờ phút này Trịnh Thu Hằng lại khế cười một tiếng.

Nghe thấy tiếng cười này, Trịnh Chí Dụng ngẩng đầu lên hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Trịnh Thu Hång, cô cười cái gì? Hay lắm sao mà cười?”

“Nếu như Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ bí mật của Thế Tử Minh, như vậy thì cho dù cô có gả vào nhà họ Bối, thì cô cũng không phải là đối thủ của cta đâu!”

“Không phải là cô vẫn luôn muốn đè lên trên đầu cô ta hay sao?”

“Không phải là cô cho rằng mình sắp sửa được gả vào nhà họ Bối, là có thể dẫm lên mặt của cô ta hay sao?”

“Kết quả thì…

” Trịnh Chí Dụng liên tục lạnh lùng cười, tình cảnh bây giờ của anh ta không tốt, vậy thì cũng không muốn Trịnh Thu Hằng được tốt hơn.

Ngược lại Trịnh Thu Hằng dù bận nhưng vẫn ung dung uống nước, thản nhiên nói: “Trịnh Chí Dung, người thông minh như anh, làm sao lại trở nên ngu ngốc vào thời khắc quan trọng như thế này?”

gì?”

Trịnh Chí Dụng ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Thu Hằng nói: “Cô có ý Trịnh Thu Hằng lạnh nhạt nói: “Trước tiên tôi hỏi anh, anh muốn có được thứ gì?”

“Anh muốn công ty nhà họ Trịnh không bị phá sản? Hay là muốn Trịnh Tuyết Dương không được cầm quyền?”

Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng liên tục thay đổi, lúc lâu sau mới hừ nói: “Tôi đều muốn!”

Trịnh Thu Hằng lạnh lùng nói: “Nếu như là đều muốn, vậy thì không thể dựa dẫm vào ông già kia!”

“Anh không phát hiện ra sao? Sau khi đi tới Dương Thành, đối với rất nhiều chuyện ông già kia đều là có lòng nhưng không có sức!”

“Mà nhà họ Trịnh chúng ta, nếu như vẫn cứ tiếp tục làm việc theo cách thức như cũ, vậ thì chuyện anh muốn cầm quyền là tuyệt đối không thể được!”

“Vậy ý của cô là…

” Trịnh Chí Dụng nhíu mày. N như nội bộ nhà họ Trinh chúng ta không the áp che dược THinh Tuyết Đươn0, vay thi phải nhân xe hoi.

THinh Thu Hàng chậm rài mà nói.

Cho dù Trinh Tuyet Duơng có là nguời phụ nữ bi mát ceda The Tử Minh Nhung mà vụng trộm, công có nghĩa là không thể dua ra ánh sang Một người phụ nữ không thể dưa ra anh sáng, vậy anh sợ có ta làm cái gi?”

THanh Chi Dung lạnh lùng cười nói “Toi không sợ có ta? Toi lãy cái gi mà chống lại ed ta đay? Có cho rang tôi là có sao, se lập tức dược gà che thể từ BOi, ti. Nói toi chỗ này trước mất Trịnh Chi Dung đột nhiên sáng lên, vô dùi nói: Đùng vậy! Không phải là Bối Hoàng Triết rất có hung thủ đối với người phụ nữ để tiện đỏ hay sao? Chắc chắn là anh ta không ngờ tới là có ta sẽ nâm quyền! Tôi đây lập tức gọi điện thoại cho anh ta..

“Không phải là dựa thể hay sao? Nói xem ai không thể làm giống vậy chứ..
 
Chương 497


Đây là một trong những hội sở tư nhân xa hoa nhất Dương Thành. Vào thường ngày, những người ra vào chỗ này đều không giàu thì cũng quý.

Chỗ như này là nơi mà các phú nhị đại thường hay tụ tập.

Tùy tùy tiện tiện bao một phòng thôi, một đêm cũng phải tiêu phí hàng triệu nhân dân tệ.

Chỗ như thế này, là nơi cho người có tiền tiêu pha, cũng là nơi mà những hạng người thấp kém cả đời mong muốn với tới nhưng không được.

Vào giờ phút này, ở trong một phòng gặp mặt bí mật.

Bối Hoàng Triết ngồi ở trên vị trí cao nhất, vừa nghịch điện thoại di động, vừa mim cười nói: “Mọi người, hôm nay họ Bối tôi là chủ nhà mời khách, mọi người một không uống rượu, hai không gọi công chúa, thế là thể nào? Xem thường tôi hay sao?”

Giờ phút này có ít nhất mười mấy người ngồi đối diện với anh ta, đều là những phú nhị đại có quan hệ với nhau ở Dương Thành này.

Nhưng mà vào giờ phút này, trên mặt mỗi tên phú nhị đại ở chỗ này đều có mấy phần sa sút tinh thần.

Trước đây vào những dịp như thể này, bọn họ ít nhất cũng phải ôm trái ôm phải.

Nhưng hôm nay, mỗi người đều là nước canh suông và nước trắng, ngay cả rượu đỏ của Pháp ở trước mặt cũng không dám uống lấy một ngụm.

Nghe được lời này của Bối Hoàng Triết, những người này cũng không dám không nhìn, trong đó có một phú nhị đại có vẻ mặt tái nhợt cười khổ một tiếng, nói: “Cậu chủ Triết, anh cũng không cần phải trêu đùa mấy người chúng tôi!”

“Tình huống của chúng tôi như thể nào mà anh còn không biết hay sao?”

“Xí nghiệp của Dòng họ chúng tôi đều đã bị tập đoàn Thiện Nhân mua lại hết! Hơn nữa còn vì đã mất hết khả năng thanh toán, nên bây giờ cũng đang bước trên con đường bị phá sản, con đường chỉnh lý tài nguyên!”

“Sau này mấy người bọn tôi còn không biết là phải làm sao bây giờ đây, không biết là đến lúc đó cậu chủ Triết có thể có lòng tốt chứa chấp chúng tôi hay không?”

Nói ra lời này, trên mặt của tên phú nhị đại kia đều là vẻ chua xót.

Quá khứ trước đây của bọn họ kiêu căng đến mức nào chứ, xem thường cái này, xem thường cái ia, cảm thấy cho dù là nhà họ Bùi là Dòng họ đứng đầu Dương Thành thì cũng rất bình thường mà thôi, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Nhưng mà ngày hôm qua bọn họ mới hiểu rõ ràng, cái gì gọi là Dòng họ thật sự đứng đầu, cái gì gọi là trần nhà của tỉnh Đà Nẵng. Nhà họ Bùi cũng không có ra tay.

Thể Tử Minh trong truyền thuyết chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu màthôi.

Đã có thể khiến cả Dương Thành rung chuyển không ngừng.

Không biết là có bao nhiêu Dòng họ, bao nhiêu xí nghiệp cũng bị mua lại.

Theo Thế Tử Minh, đây đều là đang chỉnh lý lại tài nguyên, muốn cho tập đoàn Thiện Nhân càng ngày càng trở nên to lớn mạnh mẽ hơn. Nhưng đối với một đám người từ trước đến nay vẫn luôn có thói quen ăn no chờ chết, cậy tài nguyên của Dòng họ mà tiêu xài phung phí, thì việc này không khác gì là bùa đòi mạng cả.

Những phú nhị đại có mặt ở chỗ này, mỗi một người đều có tình cảnh như vậy.

Không phải là Dòng họ đang bước trên con đường phá sản, thì chính là công ty bị chỉnh lý.

Vào lúc này, có rất nhiều người trong số bọn họ ngay cả đến năm tệ cũng không thể lấy ra được, như này thì nào dám tiêu phí được? “Nếu như hôm nay họ Bối tôi đã là người mời tất cả mọi người tới,chẳng lẽ còn có thể để mọi người ra tay mời khách hay sao?”

Bối Hoàng Triết lộ ra vẻ tươi cười.

“Mọi người không cần khách khí, nếu hôm nay đã tới, chỉ cần mọi người cho tôi phần mặt mũi này, tôi tự nhiên sẽ cho mọi người một cơ hội” Một đám người nghe vậy đều là hai mặt nhìn nhau, nhưng mà sau khi nghe được câu này, bọn họ cũng đều biết chắc phía sau nhất định là có chuyện.

Tất cả mọi người đều đồng thời đứng dậy, vẻ mặt cung kính mời rượu.

Rượu quả ba lượt, Bối Hoàng Triết mới lộ ra vẻ mặt thần bi nói: “Xí nghiệp Dòng họ của mọi người phải đi đến mức phá sản, chuyện này vốn ban đầu cũng không phải là việc gì lớn, hàng năm Dương Thành chúng ta đều có rất nhiều Dòng họ rơi vào cảnh thăng trầm như vậy!”

“Nhưng mà chỉ là, riêng việc có nhiều Dòng họ bị liên lụy như vậy, quả thật là không bình thường…

” “Chỉ có điều tôi lại cảm thấy thật không công bng mà!”

Vẻ mặt Bối Hoàng Triết thần bí, những phú nhị đại này đều là từng người một nhìn nhau một cái.

Không công bằng, nói vậy thì phải bắt đầu từ đâu? Khi Thế Tử Minh trong truyền thuyết làm việc gì, lúc nào thì cần suy nghĩ đến chuyện công bằng hay không chứ? Cần suy nghĩ đến lợi ích của mấy người bọn họ làm gì? Bối Hoàng Triết tiếp tục mim cười nói: “Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chỉnh lý tài nguyên, chuyện này cũng rất dễ hiểu, thương trường như chiến trường, vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép” “Người nhân từ nương tay, đã sớm chết hết rồi.” “Nhưng mà lần này Thế Tử Minh lại phá hỏng quy củ..”
 
Chương 498


Ai đó nói một cách ngập ngừng.

Chuyện liên quan đến Thế Tử Minh, bọn họ thật sự không dám tùy ý phát biểu ý kiến.

Người đàn ông đã dựa vào nỗ lực của bản thân để tạo ra một tập đoàn hàng trăm tỷ, ba năm trước đây đã đứng trên trần nhà tỉnh Đà Nẵng, ở trong mắt bọn họ người đó chính là thần.

Thậm chí vì người đàn ông này mà giờ họ phải phá sản.

Nhưng những người có mặt ở đây, ai dám bày tỏ sự căm ghét dù là nhỏ nhất với người đó? Vì họ không xứng đáng! Bối Hoàng Triết nhìn những tên nhà giàu vẻ mặt do dự trong đây, trong lòng cảm thấy khinh thường.

Bọn này thường ăn nằm chờ chết, từng tên làm mưa làm gió càng ngày càng lợi hại.

Nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, họ vô cùng sợ hãi. Đương nhiên, so về độ xem thường, Bối Hoàng Triết không lộ ra nét mặt gì khác mà tiếp tục thoải mái nói chuyện: “Trước đó không lâu, nhà họ Trịnh thành phố Hải Dương mới vừa tới Dương Thành phát triển, các người hắn có nghe nói?”

Khi nói ra những lời này, có người khẽ gật đầu nói: “Chỉ là một Dòng họ nhỏ có tài sản hai ba tỷ mà thôi, còn dám đến Dương Thành của chúng ta phát triển, nói đùa sao?”

“Một Dòng họ nhỏ như vậy không cần tới nửa năm sẽ bị người ở Dương Thành nuốt chứng thôi nhỉ? “Nói mới nhớ, hình như có người trong Dòng họ này đến dự bữa tiệc tối chào mừng Thế Tử Minh, còn được thư ký Vân cho phép”

“Nghe nói nhà họ Trịnh cũng giống như chúng ta, quyền điều hành năm trong tay tập đoàn Thiện Nhân. Với tài sản ít ỏi của họ, ước tính bây giờ họ cũng phải trải qua quá trình phá sản giống như chúng ta?”

Nghe những lời bình luận của mọi người, Bối Hoàng Triết thờ ơ nói: “Anh nói đúng, nhưng nhà họ Trịnh không trải qua quá trình phá sản, tôi nghe nói rằng tập đoàn Thiện Nhân có hơi tán đồng với họ, còn chuẩn bị đầu tư thêm để bọn họ tiếp tục phát triển” Những lời này tuy vô cùng bình thản, nhưng vào trong tai của những tên nhà giàu mới nổi này lại như sấm giữa trời quang.

Người nọ vẻ mặt kinh ngạc nói: “Làm sao có khả năng? Chỉ là nhà họ Trịnh nho nhỏ, nghe nói ngay cả biệt thự cũng phải thuê “Dòng họ chúng tôi đây đều phải phá sản, còn họ có tư cách gì tiếp tục phát triển?”

“Điều này thật không công bằng! Dòng họ chúng tôi không kém gì nhà họ Trịnh!”

“Điều này đang phá hỏng quy tắc! Nếu họ Trịnh có thể tiếp tục tồn tại! Tại sao chúng ta phải phá sản?”

Giờ phút này, một đám nhà giàu mới nổi cũng đang gặp nhiều sóng gió. Lúc này họ mới hiểu tại sao Bối Hoàng Triết muốn nói rằng Thế Tử Minh đã phá lệ.

Tuy nhiên, những người này rất thông minh, nhưng không ai dám nói xấu Thế Tử Minh một câu, mà luôn mồm nói về nhà họ Trịnh. Ra vậy! Nhà họ Trịnh hắn đã giao dịch ngầm với một vài lãnh đạo cấp cao tập đoàn Thiện Nhân bên ấy” “Đúng! Chúng ta phải vạch trần những mặt đen tối này” “Tôi có ý kiến, chúng ta dẫn phóng viên tài chính đi một chuyển đến nhà họ Trịnh đòi một lời giải thích đi.” “Đúng vậy! Chỉ là nhà họ Trịnh mà thôi, muốn chết thì cùng chết” “Bọn họ đều có thể tiếp tục phát triển, vì sao chúng ta không thể, dựa vào đâu? Đám nhà giàu mới nổi lúc ấy ngay từ đầu đã tái mặt khẽ gật đầu với Bối Hoàng Triết, sau đó đứng dậy giơ tay hô to: “Chúng ta tới nhà họ Trịnh để xin lời giải thích!”

“Cậu chủ Bối Hoàng Triết, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi lần này!”

“Chuyện mà thành công thì sau này chúng tôi chính là người của cậu chủ Bối Hoàng Triết anh.”

“Xin lỗi, cậu chủ Triết, bây giờ chúng ta phải đi đòi lời giải thích, hôm nào chúng tôi lại uống rượu với cậu chủ Triết anh.” Một đám nhà giàu mới nổi giờ phút này nghiến răng xông ra ngoài. Nhìn thấy cảnh này, Bối Hoàng Triết không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Vì anh ta đã đạt được mục đích.

Một lúc sau, một bóng người đi đến phía sau anh ta, Trịnh Chí Dụng chắp hai tay sau lưng, bung ly rượu vang đỏ, cười nói: “Cậu chủ Triết quả nhiên có thủ đoạn cao siêu, mấy câu thôi mà những kẻ ngu ngốc này đã lao ra ngoài.”
 
Chương 499


Bối Hoàng Triết nhìn Trịnh Chí Dụng thán nhiên nói: “Tôi làm sao thông minh bằng anh được chứ? Mới vừa tới Dương Thành mấy ngày đã biết phải mượn thể như thế nào? Trịnh Chí Dụng cúi thấp người nói: “Không dám, chẳng qua Chí Dụng biết rõ Dương Thành nước sâu nên phải tìm chỗ dựa” “Nhân cơ hội này có thể trèo lên cành cây cao của nhà họ Bối đó là vinh hạnh của Chí Dụng!”

“Từ nay về sau Chí Dụng sẽ làm tất cả những gì mà cậu chủ Bối sai bảo!”

Bối Hoàng Triết như cười mà không phải cười: “Ngay cả Dòng họ của mình mà anh còn có thể bán thì làm sao tôi có thể tín nhiệm anh chứ? Đó là người thân của anh đấy!”

Trịnh Chí Dụng mim cười nói: “

“Cậu chủ Triết, doanh nhân chỉ theo đuổi lợi nhuận nên đây là bản tính của chúng ta!”

“Một nhà họ Trịnh không thuộc về tôi, xem như tồn tại thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Huống hồ một khi thành công, không phải anh cũng có thể có được thứ mà anh muốn sao? Người đàn ông nào mà không muốn có được hai chị em nhà chú ba chứ?”

Bối Hoàng Triết khẽ cười sau đó anh ta dựa vào trên ghế salon thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, một khi việc này thất bại tôi sẽ không thừa nhận có bất kỳ quan hệ gì với chuyện này” Trịnh Chí Dụng khẽ xoa cảm nhưng vẻ mặt chắc chắn phải đạt được.

“Đi thôi!”

Biệt thự tạm thời của nhà họ Trịnh ở trong một khu chung cư hạng vừa, ngoại trừ có các biệt thự riêng lẻ còn có rất nhiều phòng thương mai.

Dòng họ lớn thực sự ở Dương Thành hoàn toàn khinh thường ở một nơi như thể này.

Nhưng mà nhà họ Trịnh vừa mới bắt đầu ở Dương Thành nên có thể ở một chỗ như vậy đã tốt lầm rồi Ngai vàng sắt của ông cụ Trịnh hôm nay mới vừa được chuyển từ thành phố Hải Dương tới. Lúc này ông ta đặt chiếc ghế ở vị trí cao nhất trong phòng khách, Cộng với cái bàn thật dài, lúc ngồi ở phía trên ông ta lại có tư thái như lúc ở thành phố Hải Dương.

Chỉ tiếc rằng båt đầu từ ngày nhà họ Trịnh vào Dương Thành thì tất cả đã thay đổi.

Bởi vì Dương Thành nước quá sâu, nếu như nhà họ Trịnh muốn hòa vào Dương Thành chỉ sợ sẽ phải làm rất nhiều chuyện, Nhưng mà bây giờ nhà họ Trịnh chẳng những không bị phá sản mà tập đoàn Thiện Nhân lại còn muốn đầu tư thêm vào.

Ông cụ Trịnh đã bắt đầu suy nghĩ nhà họ Trịnh có nên đặt chân vào các ngành khác ngoài mảnh đất hợp tác với nhà họ Bối ở vùng mới giải phóng hay không.

Đương nhiên, trong quá trình này hẳn là phải sắp xếp chuyện chuyển giao tài sản như thế nào nên tạm thời gác lại.

Vào lúc mấu chốt vẫn phải phối hợp tốt với tập đoàn Thiện Nhân để nhà họ Trịnh nhanh chóng vùng dậy.

Như vậy sau này xem như muốn chuyển giao tài sản cũng sẽ càng thêm thuận lợi.

Ông cụ Trịnh vẫn còn đang đắm chìm trong tương lai vô hạn. Đúng lúc này bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú giống như là tiếng sấm, “Chuyện gì xảy ra?”

Ông cụ Trịnh đang suy nghĩ miên man khẽ nhíu mày.

Khu chung cư hạng vừa này không tốt, quá ồn không thích hợp cho những người như ông ta ở.

Sau khi một người nhà họ Trịnh ló đầu ra ngoài nhìn mấy lần thì vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ông chủ, hình như là một phú nhị đại tới, người đó lái một chiếc Ferrari dừng ở ngay trước cửa biệt thự của chúng ta.” “Phú nhị đại của Dương Thành?”

Vốn đĩ vẻ mặt ông cụ Trịnh tràn đầy giận dữ nhưng lúc này sắc mặt lại dịu đi.

“Nhanh đi xem là của nhà nào, tuyệt đối không nên không cẩn thận làm mất lòng người ta, nói không chừng họ tới cửa để nói chuyện làm ăn với chúng ta…

” “Vâng! Ông chủ..” Bên này còn đang nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến từng đợt tiếng động cơ. Chẳng mấy chốc dưới vẻ trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú của người nhà họ Trịnh, Porsche, Maserati, Land Rover, Maybach, Lamborghini…

Có thể nói các loại xe sang trọng nổi tiếng đều xuất hiện ở trong sân biệt thự tạm thời của nhà họ Trịnh.

Ngay sau đó cửa của những chiếc xe sang trọng này được đẩy ra, lúc này những người mặc quần áo không tầm thường này cùng nhau bước ra, cuối cùng vậy mà lại có mười mấy người, “Đây là..” Lúc này ngay cả bản thân ông cụ Trịnh cũng không cách nào duy trì vẻ bình tĩnh.

Đây là xảy ra chuyện lớn gì rồi sao? Chẳng lẽ bởi vì tập đoàn Thiện Nhân xem trọng nhà họ Trịnh nên tất cả những người này đều đến để ôm gia đùi nhà họ Trịnh…

Vừa nghĩ đến đây ông cụ Trịnh ho khan, dù bận vẫn ung dung nói: “Hỏi cho rõ ràng, những người này làm gì.”

“Nhà họ Trịnh chúng ta không tiếp đãi người thường” Lúc này ông cụ Trịnh lại vênh mặt lên rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom