Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 860


“Hahaha, nói như vậy thì chủ tịch Tuyết Dương muốn kiện chúng tôi sao? Tiện đây tôi có ý tốt muốn nhắc nhở cô một chút, mời luật sư không tốn bao nhiêu, cô mời được thì chúng tôi cũng mời được.

Hơn nữa loại tranh chấp dân sự này chủ yếu là đôi bên hòa giải, bên tòa cũng sẽ không ưu tiên giải quyết sớm những vụ kiện thế này.

Chúng tôi không ngại chờ đợi cho dù vụ kiện kéo dài tám hay mười năm, chỉ không biết quý công ty có thể cùng chúng tôi chờ hay không thôi” Uông Chí Dĩnh tự đắc nói một tràng.

Trước khi đến đây anh ta đã hạ quyết tâm nhất định phải ép bằng được Trịnh Tuyết Dương. Những người khác cũng gật gật đầu, mỉm cười đắc ý khi nghe anh ta nói, đương nhiên bởi vì bọn họ đều cùng một ruột từ trước rồi. Có được cơ hội kiếm lời lớn ai mà không tranh thủ chứ, chỉ có kẻ ngốc thôi!

Trịnh Tuyết Dương hít một hơi rồi nói: “Anh Chí Dĩnh, ban đầu khi công ty chúng tôi tìm nhà cung ứng là các anh đã chủ động tìm đến cửa, nói rằng công xưởng của các anh sắp phá sản rồi. Chính anh đã chủ động đưa ra ưu đãi cho chúng tôi. Về phía công ty chúng tôi cũng luôn đúng hẹn chuyển khoản, một đồng cũng không thiếu”

“Cứ cho là các anh không coi trọng chữ tín trong làm ăn thì cũng nên có tình người một chút đúng không? Nếu như lúc đó tôi không hợp tác với các anh thì mọi người ngồi ở đây không phải đã phá sản hết rồi sao?”

Nghe cô nói một cách đĩnh đạc lại hợp tình hợp lí như vậy, hai người trong đây lập tức cảm thấy hơi chột dạ. Đúng như cô nói, ban đầu họ tự tìm đến công ty cô trước. Nhưng bây giờ tình thế đã khác trước, bọn họ đã phất lên rồi, lòng tham cũng theo đó mà lớn lên.

Uông Chí Dĩnh khinh thường nói: “Tình người ư? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói cô cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi. Chẳng lẽ cô còn không hiểu thứ quan trọng nhất là tiền sao? Có tiền mới làm nên việc, có tiền mới có tình người.”

“Hiện giờ trên thị trường giá cả vật liệu xây dựng đều đã tăng vọt mà cô lại muốn chúng tôi bán với giá cũ, cô cho rằng chúng tôi là một lũ ngốc sao? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói công ty cô dựa vào tập đoàn Thiện Nhân, hiện tại đây là tập đoàn số một ở Đà Nẵng.”

“Họ có thể giúp đỡ cô vấn đề tiền bạc, số tiền mà họ có thể giúp e rằng vượt sức tưởng tượng của chúng tôi. Ai cũng có tham vọng cả, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn lấy một phần lời rất nhỏ thôi. Nếu ngay cả chút thỏa thuận này mà đôi bên không đáp ứng được thì còn nói chuyện hợp tác gì nữa?”

Trịnh Tuyết Dương liền hỏi: “Anh thật sự muốn như vậy sao?” . truyện đam mỹ

“Đúng vậy, cô không đáp ứng thì tạm dừng tại đây. Quý công ty cũng không phải thiếu chút tiền này chứ. Công trình không hoàn thành thì chúng tôi cũng không bị tổn thất gì, cùng lắm mất chút tiền, chúng tôi chẳng có gì phải lo

Trịnh Tuyết Dương thở dài, cô cứ nghĩ có thể thương lượng một chút nào ngờ mấy người này đã thông đồng với nhau từ trước. Thái độ kiên quyết, bộ dạng như có thể lật bàn bất cứ lúc nào, quả thực không có cách nào bàn tiếp được.

Cô suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi thật sự không thể đáp ứng giá này nhưng tôi muốn dùng cái khác để trao đổi, không biết các anh có muốn nghe không?”

“Trừ tiền ra chúng tôi không có hứng thú với bất kì thứ gì khác?” Uông Chí Dĩnh vừa nói vừa nhìn một lượt Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới với ánh mắt gian tà.

Đột nhiên anh ta đổi giọng nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn bàn chuyện yêu đương với chúng tôi … thì có thể tiếp tục thương lượng. Nghe nói chồng cô ở phương diện kia… không được lắm. Như vậy, để tôi giúp cô..”
 
Chương 861


Trịnh Tuyết Dương nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi, sự nhục nhã trào dâng trong lòng. Cô đến đây để bàn chuyện hợp tác đàng hoàng cơ mà. “Anh Chí Dĩnh, công ty chúng tôi luôn đối đãi với đối tác hết sức chân thành, mong anh tôn trọng chúng tôi một chút. Việc hợp tác đều có ý nghĩa với đôi bên, nếu vì chuyện này mà chấm dứt hợp tác thì e là không đáng. Lần này tôi bỏ qua, nếu lần sau anh còn sỉ nhục tôi thì anh cứ đợi thư của luật sư đi”

Uông Chí Dĩnh cười nhếch mép rồi lạnh lùng nói: “Thư của luật sư? Sỉ nhục?”

Trịnh Tuyết Dương, cô thật sự nghĩ bản thân mình là con nhà gia giáo sao? Tôi nói cho cô biết, việc hôm nay chưa xong đâu. Cô tưởng rằng cô không hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi hết đường sống rồi sao?

Tôi nói cho cô hay hiện giờ có rất nhiều công ty đang tranh nhau hợp tác với chúng tôi, hàng của chúng tôi còn không có đủ để cung ứng cho họ.”

Trịnh Tuyết Dương cũng lạnh lùng đáp trả: “Uông Chí Dĩnh, anh thật sự đã quên chuyện trước đây tôi giúp anh rồi sao?”

Uông Chí Dĩnh khoanh tay, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Trịnh Tuyết Dương, chuyện đó cho qua đi. Chúng ta đều là người làm ăn, đặt lợi ích lên hàng đầu là lẽ thường. Huống hồ hạng mục núi Bạch Vân của cô tạm hoãn một ngày chắc cũng tổn thất không nhỏ nhỉ? Quan trọng nhất là nếu như cô không có biện pháp hoàn thành hạng mục đúng thời hạn thì làm sao ăn nói với tập đoàn Thiện Nhân? Trong tình thế này thì bỏ thêm chút chi phí thì có thấm vào đâu chứ?” . ngôn tình ngược

Anh ta nói thật dễ dàng, chỉ có Trịnh Tuyết Dương là biết rõ thực tế nếu đáp ứng giá mà họ đưa ra thì công ty phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.

Trong giới kinh doanh, tôi nhường anh một bước thì anh tiến thêm một bước chiếm lấy lợi ích ngay. Hôm nay 50% không chừng ngày mai liền tăng lên 60 – 70% thậm chí gấp đôi.

Chỉ cần đối phương biết bạn đang bế tắc thì liền nhân cơ hội ép bạn đến đường cùng.

Uông Chí Dĩnh thầm đánh giá dáng vẻ vừa gặp đã khiến người khác yêu thích này của Trịnh Tuyết Dương, rồi anh ta bỗng cảm thấy toàn thân nóng lên.

Cô thực sự là một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa giống như yêu nghiệt, nghe nói ngay cả Thế tử Minh cũng đã cầu hôn cô. Nhưng cô lại ngu ngốc lấy một tên ở rể kém cỏi làm chồng, bỏ qua cơ hội một bước lên mây.

Nghe nói Thế tử Minh vô cùng tức giận khi bị cô từ chối, nếu Trịnh Tuyết Dương lấy người đó thì ai còn dám động vào cơ nghiệp của cô nữa chứ.

Vậy nên Uông Chí Dĩnh rất muốn nhân cơ hội này nếm thử xem tư vị của cô, không chỉ vì cô xinh đẹp như yêu nghiệt mà còn bởi vì Thế tử Minh đã từng nhìn trúng cô, nếu như có thể có mối liên quan với anh ta thì kiếm chác lớn rồi. Nghĩ đến đó thôi Uông Chí Dĩnh liền cảm thấy phấn khích không thôi.

“Trịnh Tuyết Dương, nếu cô đã không muốn nói chuyện yêu đương thì cũng được thôi, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi.”

Nói rồi anh ta vươn tay ra phụ họa: “Ngủ với tôi một đêm tôi sẽ giảm giá 10%, ngủ với tôi năm đêm thì tôi sẽ không tăng một đồng nào hết.

Cô xem, cô chỉ cần dạng chân ra là đã có thể kiếm được bao nhiêu tiền rồi lại không tổn thất gì. Cô sẽ có được trải nghiệm trước nay chưa từng có, quá hời cho cô rồi còn gì.”

Uông Chí Dĩnh vừa nói xong liền bị Trịnh Tuyết Dương hất một cốc trà vào mặt, cô tức giận đùng đùng gắn giọng mång: “Uông Chí Dĩnh, anh cho rằng Trịnh Tuyết Dương tôi đây là loại người gì chứ?”

Uông Chí Dĩnh chậm rãi đứng lên, nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt nham hiểm rồi bất ngờ túm lấy tóc cô, lớn tiếng: “Đồ đàn bà đê tiện, cô cho rằng cô là cái thá gì chứ? Một người đàn bà dâm đãng như cô còn giả vờ ngây thơ với tôi?”

“Uông Chí Dĩnh, bỏ ra, nếu không tôi lập tức gọi cảnh sát!
 
Chương 862


Giờ phút này, đầu của Uông Chí Dĩnh đã bị ý nghĩ xấu xa lấp đầy, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến chuyện kia. Bấy giờ, anh ta cười hèn mọn: “Trịnh Tuyết Dương, đêm nay chúng ta đến khách sạn Dương Thành đi. Cô cứ yên tâm, tôi là hội viên ở chỗ đó, chắc chắn sẽ giúp cô thuê một phòng tổng thống, đảm bảo khiến cô hài lòng!”

“Anh nằm mơ đi! Nếu anh không buông tay tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đó!” Trịnh Tuyết Dương vùng vẫy, lấy điện thoại ra.

Uông Chí Dĩnh thấy vậy bèn cười lạnh, anh ta giơ tay phải lên đẩy Trịnh Tuyết Dương ngã xuống đất. “Đàn bà ấy mà, tưởng mình có bản lĩnh gì hay lắm à?

Dám giả bộ làm thánh nữ với tôi sao? Tôi nói cho cô biết, rốt cuộc thì cô cũng chỉ phải cầu xin bò lên giường của tôi thôi!”

Trịnh Tuyết Dương siết chặt điện thoại, cô trầm giọng nói: “Uông Chí Dĩnh, anh đừng tự cho mình là đúng. Tôi không tin mình có tiền mà không mua được cái gì! Đến cái lúc đó rồi, anh đừng có mà hối hận!”

Nghe Trịnh Tuyết Dương nói xong, Uông Chí Dĩnh bật cười ha ha, bây giờ anh ta ngang ngược như thế là có lý do cả, vì sau lưng anh ta chính là nhà họ Tô – gia tộc hạng nhất, là dòng họ dẫn đầu ngành kinh doanh bất động sản ở Đà Nẵng.

Có nhà họ Tô ở bên này, Uông Chí Dĩnh chính là vua của thị trường nguyên vật liệu ở Đà Nẵng, anh ta muốn như thế nào thì phải như thế đấy.

Trong tình hình này, ai dám đứng ra bán nguyên vật liệu cho Trịnh Tuyết Dương là chết chắc!

Dĩ nhiên là Uông Chí Dĩnh sẽ không nói những câu này ra ngay bây giờ, anh ta đánh giá Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến chân trong chốc lát rồi cười nhạo: “Trịnh Tuyết Dương, cô cứ cân nhắc cho kĩ, khi nào nghĩ thông suốt rồi, nghĩ cẩn thận rồi thì cứ đến tìm tôi. Thật ra chuyện này không khó khăn gì cả, hoặc là trả tiền cao hơn, hoặc là dang chân ra. Đâu phải là tôi không cho cô cơ hội để lựa chọn đâu?”

Uông Chí Dĩnh nở nụ cười cực kỳ kiêu căng, cười đến mức ngang tàng suồng sã. . ngôn tình hài

Trịnh Tuyết Dương tức tới độ run rẩy hết cả người, bấy giờ, cô lạnh lùng nói: “Uông Chí Dĩnh, anh đừng hối hận, tôi có thể nâng đỡ anh, cũng có thể giẫm nát anh dưới chân một lần nữa!”

“Thôi đi! Nếu là trước kia thì tôi còn kính trọng cô ba phần!”

“Hôm qua, phó giám đốc Quang của tập đoàn Thiện Nhân đã rút sính lễ cho nhà họ Trịnh về rồi! Không có chỗ dựa là Thế tử Minh, cô tưởng cô là ai? Tôi muốn coi xem một con đàn bà như cô có tư cách gì mà đòi giẫm nát tôi dưới chân! Đến lúc đó, tôi chịu lỗ bán hàng cho cô cũng được! Ha ha ha!”

Mặt mày Uông Chí Dĩnh đầy vẻ trào phúng, quá rõ ràng, nếu không có chuyện Trịnh Tuyết Dương từ chối Thế tử Minh, Lôi Tuấn Quang rút sính lễ về, cho Uông Chí Dĩnh một nghìn lá gan, anh ta cũng chẳng dám làm tình làm tội Trịnh Tuyết Dương. Bây giờ trong mắt anh ta, Trịnh Tuyết Dương đã bị tập đoàn Thiện Nhân và Thế tử Minh bỏ rơi rồi, không tranh thủ chiếm hời ngay lúc này thì còn đợi đến bao giờ?

Đây chính là cách bỏ đá xuống giếng. …

Sau khi đám người của Uông Chí Dĩnh đi rồi, Trịnh Tuyết Dương mới bình tĩnh hơn một chút. Vốn dĩ là năng lực của cô khá tốt, cũng không bỏ cuộc vì chuyện này ngay, mà cô bắt đầu tìm nhiều người, liên hệ hai nơi cung cấp nguyên liệu khác ở Dương Thành, nhưng cuối cùng kết quả lại khiến người ta tuyệt vọng, vì không có bất kỳ ai chịu hợp tác với cô.

Hiển nhiên là Uông Chí Dĩnh đã nắm quyền lên tiếng trong thị trường nguyên liệu Dương Thành, anh ta không nói chuyện, không ai dám bán nguyên liệu cho Trịnh Tuyết Dương.

Tuy rằng Trịnh Tuyết Dương có thể đến những thành phố khác để tìm cơ hội khác, nhưng việc vận chuyển là một vấn đề lớn, hơn nữa nếu như thế thì chắc chắn thời hạn công trình khu du lịch núi Bạch Vân sẽ bị kéo dài không biết đến bao lâu.

Thân là chủ tịch công ty, lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương cảm nhận được một áp lực trước giờ chưa từng có.
 
Chương 863


Sau khi Trịnh Tuyết Dương về đến nhà, cô ngã nhoài lên sofa, mặt mày xám xịt một cách đáng sợ, không muốn nói cái gì nữa.

Trịnh Khánh Vân vừa tan học xong, về đến nhà đã thấy như vậy, cô ta hiểu rõ chị mình lắm, cô ta biết vẻ mặt của chị mình như vậy chắc chắn là do trong lòng uất ức rất nhiều.

Ngay sau đó, cô ta lập tức gọi cho Bùi Nguyên Minh một cú điện thoại, vì cô ta biết rõ là anh rể mình sẽ không để chị gái uất ức như vậy đâu.

Không tới nửa tiếng sau khi nhận được cuộc gọi, Bùi Nguyên Minh đã đến đây, vì đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn Trịnh Tuyết Dương.

“Tuyết Dương, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, em có thể nói cho anh biết được không?”

Bùi Nguyên Minh nháy mắt ra hiệu với Trịnh Khánh Vân ý bảo cô ta lên lầu, sau đó anh mới bưng một ly sữa đến trước sofa.

Trịnh Tuyết Dương nhận lấy ly sữa, cô tức giận uống ừng lực, nhớ đến nỗi uất ức khó chịu của ngày hôm nay, cô rất muốn bật khóc.

Với lại tên Uông Chí Dĩnh vô liêm sỉ kia còn nắm tóc của cô, da đầu cô bây giờ còn đau lắm. “Là do cái tên Uông Chí Dĩnh vong ơn phụ nghĩa kia. Lúc mới thành lập dự án khu du lịch núi Bạch Vân kia, anh ta sắp phá sản đến nơi, em tốt bụng giúp đỡ anh ta vực dậy lần nữa, ai ngờ rằng bây giờ anh ta giàu lên thì bèn trở mặt, lại còn… còn..”

Trịnh Tuyết Dương càng nói, lửa giận càng lớn, nhưng dù sao cô cũng là con gái, có nhiều việc không thể nói thành lời.

Chỉ là ánh mắt Bùi Nguyên Minh bỗng trở nên lạnh buốt như bằng: “Anh ta còn làm gì với em?”

Trịnh Tuyết Dương hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu đáp: “Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, em không muốn nhắc lại. Bây giờ em nên nghĩ đến việc giải quyết chuyện nguyên vật liệu trước đã”

“Em đừng nghĩ nhiều quá, cứ ngủ cho ngon một đêm đi, không chừng ngày mai em tỉnh dậy rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng đấy?” Bùi Nguyên Minh an ủi cô.

Trịnh Tuyết Dương thở dài, tuy rằng cô biết chuyện này không thể xảy ra nhưng cô rất là mệt mỏi. Trịnh Tuyết Dương uống sữa xong cũng ỉu xìu nằm ngủ trên sofa.

Bùi Nguyên Minh ôm Trịnh Tuyết Dương về phòng rồi anh mới đi lên sân thượng, gọi điện thoại cho Ngô Kim Hổ. … Karaoke Hoàng Châu thật sự là một quán karaoke cao cấp, cuộc sống tại nơi đây đều là những ngày tháng xa hoa trụy lạc, suy đồi cuồng dại.

Uông Chí Dĩnh đang hưởng thụ ở nơi này, gần đây anh ta chiếm được quyền lên tiếng trong thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành, khá nhiều nhà thi công phải nể mặt anh ta.

Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình đã đạt đến đỉnh cao rồi, nhưng mà trong tích tắc khi anh ta vừa cất tiếng hát, cửa phòng karaoke bị đá văng vào từ bên ngoài.

Cho đến khi nhìn thấy người cầm đầu chính là Ngô Kim Hổ, Uông Chí Dĩnh giật bắn cả người. Kẻ như anh ta từng lăn lộn trong vùng thế giới ngầm màu xám của Dương Thành, nên cũng biết được một vài quan chức lẫn người có máu mặt ở đây.

Ngô Kim Hổ chính là ông lớn vừa vùng dậy gần đây nhất tại Dương Thành, nghe nói bây giờ không có mấy người dám trêu chọc anh ta ở ngoài đường. “Anh Hổ, là ngọn gió nào thổi anh đến đây, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này đó nha!”

Uông Chí Dĩnh tỉnh cả rượu, giờ phút này anh ta chỉ dám cúi đầu khom lưng trước Ngô Kim Hổ. Tuy rằng Ngô Kim Hổ chỉ dẫn theo hai tên đàn em đến đây nhưng mà người như Ngô Kim Hổ sao có thể tìm Uông Chí Dĩnh chỉ để tán gẫu chuyện tào lao? “Đánh trước đi rồi nói sau, trong vòng một điếu thuốc thôi.”

Ngô Kim Hổ hờ hững lấy một điểu xì gà ra, dù bận rộn vẫn thong thả bật lửa châm xì gà. Tuy là Bùi Nguyên Minh không nói rõ là chuyện gì nhưng có thể làm cho Bùi Nguyên Minh gọi điện đến vào lúc nửa đêm, dặn dò anh ta chiêu đãi người ta tốt một tí, Ngô Kim Hổ dám ăn bớt ăn xén gì à?

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phòng karaoke, ngoại trừ Uông Chí Dĩnh ra, mấy nhà cung cấp hàng hóa đang uống rượu với anh ta cũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập cả.

“Anh Hổ, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không? Tôi làm cái gì sai, anh phải nói cho tôi biết chứ!?

Tên Uông Chí Dĩnh cực kỳ kiêu ngạo trước mặt Trịnh Tuyết Dương, giờ đây lại quỳ xuống đất dập đầu liên tục, anh ta bị đánh đến nỗi sợ hãi lắm rồi.
 
Chương 864


Ngô Kim Hổ không mở miệng nói gì, anh ta chỉ liếc mắt nhìn điếu xì gà chưa cháy được một nửa trong tay mình. Hai tên đàn em của anh ta ra tay đánh người mạnh bạo quá rồi.

Cho đến khi hút điếu xì gà xong, Ngô Kim Hổ mới thở dài một cái, anh ta nói: “Uông Chí Dĩnh, loại tép riu như mày còn không bằng cái rắm trong mắt tạo, nên là giữa chúng ta không có chuyện hiểu lầm gì cả. Gần đây mày làm cái gì, khiến ai phật lòng, chắc là trong lòng mày phải rõ hơn tao chứ nhỉ?” “Không có! Gần đây tôi không có làm mích lòng ai cả, tôi là người làm ăn luôn tuân theo theo quy tắc cũ mà!”

Uông Chí Dĩnh tỏ ra tội nghiệp, lấy lòng Ngô Kim Hổ. “Thế à? Vậy tao sẽ làm cho mày nhớ lại một chút!”

Khi Ngô Kim Hổ lên tiếng, anh ta cùng bước lên đá một cú vào mặt Uông Chí Dĩnh. “Phụt!”

Cả người Uông Chí Dĩnh văng vào vách tường trong phòng, vài chiếc răng rơi ra khỏi mồm, nhưng cũng trong lúc này, anh ta tỉnh táo lại.

Anh ta nhớ ra rồi! Nếu muốn nói đến chuyện làm mích lòng ai, thì chỉ có Trịnh Tuyết Dương!

Nhưng vấn đề là nếu Trịnh Tuyết Dương có thể mời được người như Ngô Kim Hổ, vậy thì tại sao lại bị anh ta ức hiếp? Chuyện này không phù hợp với lẽ thường!

“Anh Hổ, không, ông nội Hổ, tôi dám chắc chắn rằng đây chỉ là hiểu lầm, đảm bảo là anh tìm nhầm người rồi!”

Uông Chí Dĩnh dập đầu như giã tỏi, thật sự là anh ta bị đánh đến nỗi sợ hãi lắm rồi. Tuy rằng đám đàn em của Ngô Kim Hổ đánh đập không đến nỗi làm người ta tàn phế, nhưng Uông Chí Dĩnh bị đánh đau gần chết, anh ta sống an nhàn sung sướng từ lâu, làm sao mà chịu đựng được? “

Nói vậy là mày không phải Uông Chí Dĩnh?” Ngô Kim Hổ tò mò, hiếm khi anh ta tìm nhầm người lắm đấy? “Đúng là tôi!” “Mày làm ngành nguyên vật liệu xây dựng?”

“Đúng thế!”

“Vậy thì đúng rồi! Dẫn nó đi!” Ngô Kim Hổ hờ hững nói

. “Anh Hổ, anh Hổ à, anh không thể lôi tôi đi, sau lưng tôi còn có người khác đấy!” Uông Chí Dĩnh biết nếu anh ta bị Ngô Kim Hổ dẫn đi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, không thể không mở miệng van xin ngay lập tức.

“Ồ, sau lưng mày có người à? Mày nói xem, không chừng tao có quen biết người đó đấy?” Mày mặt Ngô Kim Hổ đầy vẻ hiếu kỳ.

“Nhà họ Tô, người sau lưng tôi là gia tộc hạng nhất nhà họ Tô! Tôi chỉ làm việc cho bọn họ, anh Hổ, hôm nay chúng ta đánh nhau xong thì làm bạn bè, hôm khác lúc đám đàn em của tôi đi gặp ông chủ, tôi sẽ giới thiệu anh với người nhà họ Tô được không?”

Uông Chí Dĩnh cúi đầu khom lưng. Hiển nhiên là anh ta cũng có tí khôn lỏi, còn biết kẻ lưu manh đầu đường như Ngô Kim Hổ rất muốn trèo lên cây cổ thụ như nhà họ Tô, vì chẳng những bọn họ giúp anh ta giàu có hơn, mà địa vị của anh ta sẽ lại càng thăng tiến.

Nhưng sau khi nghe thấy ba chữ “nhà họ Tô”, Ngô Kim Hổ lại xì một tiếng, chỉ là một cái nhà họ Tô mà thôi, có gì hay mà làm quen? Lấy bừa bất kỳ những người sau lưng Ngô Kim Hổ ra, ai ai cũng có thân phận khủng bố đến mức có thể dọa người khác chết luôn tại chỗ đấy! “Dẫn đi!”

Sau đó đàn em của Ngô Kim Hổ kéo Uông Chí Dĩnh rời khỏi phòng. Mặt mày Uông Chí Dĩnh trắng bệch, anh ta biết nếu như mình phản kháng thì hậu quả càng thảm thiết hơn.

Uông Chí Dĩnh bị Ngô Kim Hổ lôi đến một căn phòng ngầm dưới tầng hầm rất nhanh, nhưng giờ đây anh ta không dám oán hận một câu nào. Anh ta đã lật luôn lá bài tẩy là nhà họ Tô ra rồi mà Ngô Kim Hổ chẳng thèm để ý, đây đã đủ chứng minh trong chuyện này có vấn đề rồi.

Nhà họ Tô đã không thể bảo vệ được anh ta, nếu bây giờ anh ta không tìm cách làm hòa với Ngô Kim Hổ thì anh ta chết chắc rồi.

Nhưng mà cho dù rơi vào tình cảnh như thế nào, Uông Chí Dĩnh cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan đến Trịnh Tuyết Dương, vì anh ta cho rằng Trịnh Tuyết Dương không thể mời được một đại ca như Ngô Kim Hổ đến.

Cho dù Trịnh Tuyết Dương bán anh ta cho Ngô Kim Hổ, nhưng trông một tên đại ca đường phố như Ngô Kim Hổ giống người sẽ ra tay vì một người phụ nữ à? Đừng có nói đùa chứ!

“Coi bộ bây giờ mình quản lý thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành đã làm cho ông lớn kia không vui! Không biết khi nào mình có thể gặp được người đó?”

Mặt mày Uông Chí Dĩnh đầy vẻ ngóng trông, với một kẻ am hiểu luồn cúi như anh ta mà nói, phỏng chừng bây giờ chính là cơ hội trèo lên ông lớn kia đây.
 
Chương 865


Hai giờ sáng, Bùi Nguyên Minh rời khỏi Đế Cảnh Hoa Viên, đi đến chỗ ở tạm của Ngô Kim Hổ.

Uông Chí Dĩnh được người đưa ra khỏi tầng hầm, anh ta bị thương không nhẹ, nhưng ở trong mắt Bùi Nguyên Minh nó cũng không nghiêm trọng mấy.

Nhìn thấy Uông Chí Dĩnh lúc này còn có thể đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh dừng ở trên người của Ngô Kim Hổ.

Ngô Kim Hổ rùng mình, hoàn toàn không cho Uông Chí Dĩnh có cơ hội nói chuyện.

Lần này Ngô Kim Hổ trực tiếp đạp vào bụng của Uông Chí Dĩnh một cái, đạp mạnh đến mức anh ta bay ra ngoài, lúc thân thể rơi xuống đất còn không ngừng run rẩy.

“Hiểu nhầm..”

“Anh Hổ, lần này đúng là hiểu nhầm thật!” Uông Chí Dĩnh lẩm bẩm nói.

Ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, Ngô Kim Hổ nào dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, cho nên lúc này chỉ khoanh hai tay lại, không nói lời nào.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại bước lên phía trước, chân phải từ từ giẫm lên mặt của Uông Chí Dĩnh, lạnh lùng nói: “Anh đã làm gì Trịnh Tuyết Dương rồi?”

Uông Chí Dĩnh hơi ngẩn người ra, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ nghe thấy tên của Trịnh Tuyết Dương.

Lúc này anh ta gian nan muốn xoay người, nhưng lại không làm được, chỉ có thể theo bản năng hỏi: “Anh là ai?” “Tôi là chồng của cô ấy.”

Chồng của Trịnh Tuyết Dương? Là cái tên Bùi Nguyên Minh ở rể kia sao?

Lúc này Uông Chí Dĩnh mới nổi giận: “Tôi còn tưởng rằng anh là ai! Còn không phải là một thằng bất lực tới ở rể à? Anh còn dám đánh tôi! Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết người đứng sau tôi là ai không?”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Anh ở trong mắt tôi chỉ là một tên phế vật mà thôi.”

“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hỏi anh một lần cuối cùng, anh đã làm gì Trịnh Tuyết Dương?”

Uông Chí Dĩnh vẫn luôn là một tên bắt nạt kẻ yếu, sao có thể chịu thua trước mặt một thằng ở rể được?

Cho dù đang nằm trên mặt đất, nhưng anh ta vẫn vô cùng kiên cường, nói: “Đồ phế vật, ông đây không phải chỉ nắm tóc cô ta, ép buộc cô ta ngủ với ông đây sao, thế thì thế nào?”

“Ông đây chịu lên giường với người phụ nữ của mày, thì đấy chính là vinh hạnh của mày!” “Mày nên cảm ơn ông đây đấy!”

Ngô Kim Hổ đứng ở bên cạnh, khóe mắt không ngừng run rẩy.

Một tên nhóc vô danh tiểu tốt như thế này lại dám kiêu ngạo như vậy, cũng không biết tên này làm thế nào để sống được đến bây giờ.

Chẳng lẽ tên này không biết rồng lửa đang đứng trước mặt nó, kẻ nào dám động vào sẽ chết sao?

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng dần dần lạnh lùng vô cùng.

Cái tên rác rưởi này không những dám chạm tay vào Trịnh Tuyết Dương, còn muốn nhúng chàm cô ấy?

Có điều lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không vội vàng ra tay mà chỉ lạnh lùng nói: “Cô ấy đã từng xúc phạm anh, hay đã từng làm gì có lỗi với anh không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước anh còn muốn xin được làm nơi cung cấp nguyên vật liệu cho khu du lịch núi Bạch Vân mà.”

“Nếu không có cô ấy giúp đỡ thì anh đã sớm phá sản rồi!”

“Sao anh dám đối xử với cô ấy như vậy? Là do ai sai khiến?”

Nếu như đúng là có người ở sau lưng sai khiến thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngại để cho người kia bốc hơi khỏi thế giới này. Uông Chí Dĩnh thấy Bùi Nguyên Minh vẫn chưa động chạm gì mình, cho rằng Bùi Nguyên Minh biết sợ, lúc này càng kiêu ngạo hơn, nói: “Vì sao tao lại phải cần người khác sai khiến?

Mày có biết sau lưng ông là người nào không? Cái đồ phế vậy như mày hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu!”

“Sau lưng ông đây chính là nhà họ Tô – gia tộc hàng đầu của Dương Thành! Mà nhà họ Tô cũng đã để cho tao xử lý việc buôn bán trong thị trường nguyên vật liệu rồi ở thành phố này rồi!”

“Cho nên ông đây là vua của thị trường nguyên vật liệu ở đây đấy!”

“Người phụ nữ của mày không biết thân phận của ông, dù sao ông đây cũng chỉ chơi chơi cô ta mà thôi, nhưng cô ta lại dám hất nước trà lên mặt tao? Cô ta cho rằng mình là ai chứ?”

“Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên quay về bảo cô ta phải thỏa mãn yêu cầu của tao!”

“Nếu như không thì tao đảm bảo toàn bộ Dương Thành sẽ không có chỗ nào dám cung cấp nguồn hàng cho cô ta đâu!”

“Đến khi đó hạng mục khu du lịch ở núi Vân Bạch thất bại, chẳng những cô ta phải phá sản, mà mày cũng sẽ không thể nào ăn cơm mềm được nữa đâu!”

Rõ ràng ở trong mắt của Uông Chí Dĩnh, bây giờ anh ta đã nắm được mạng sống của Trịnh Tuyết Dương ở trong tay.

Sự sống chết của khu du lịch núi Vân Bạch đã nằm trong tay anh ta, một thằng phế vật như Bùi Nguyên Minh thì có thể làm gì được anh ta chứ?
 
Chương 866


Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông Chí Dĩnh, sau đó anh quay người rời đi, không tiếp tục xử lý nữa.

Ngô Kim Hổ nhìn mà ngây người ra, Bùi Nguyên Minh dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào thế? Lại cứ thế rời đi sao? “Thế tử, chuyện nà..”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Thả anh ta ra.”

“Vì sao chứ? Không phải tên này xúc phạm đến chị dâu sao?” Trên mặt của Ngô Kim Hổ hiện đầy vẻ tò mò.

“Anh cứ yên tâm đi Thế tử, giao tên này cho tôi, tôi đảm bảo sẽ xử lý thật sạch sẽ Bùi Nguyên Minh liếc nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Làm việc với tôi lâu như thế mà vẫn không chịu động não sao?”

“Không lẽ cậu không nhận ra được sao? Cái tên Uông Chí Dĩnh này chỉ là một kẻ phế vật, anh ta có tài năng gì để thống trị được toàn bộ thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành? Cho nên khẳng định phía sau anh ta còn có người khác!” Bùi Nguyên Minh nói. ”

Còn không phải là nhà họ Tô sao?” Ngô Kim Hổ nói.

“Cũng chưa chắc.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu.

Tô, La, Thanh, Vân – bốn gia tộc lớn đứng đầu này khẳng định sẽ cùng tiến cùng lùi.

Lần trước vừa chịu thiệt ở trong tay anh một lần, theo như suy tính của Bùi Nguyên Minh thì bốn gia tộc lớn đứng đầu này sẽ không dễ dàng ra tay nữa.

Dù sao gia chủ của bốn gia tộc lớn này cũng không có ai là kẻ ngốc cả, loại động tác nhỏ chỉ có thể khiến anh ghê tởm một chút như thế này bọn họ chắc chắn sẽ không làm.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh cũng rất tò mò không biết người đứng sau Uông Chí Dĩnh là muốn nhằm vào chính mình, hay là nhằm vào Trịnh Tuyết Dương.

Để điều tra rõ chuyện này, anh không ngại cho phép tên Uông Chí Dĩnh kia sống lâu thêm mấy ngày nữa.

Chờ đến cuối rồi thu thập cả đám một lần cũng được.

“Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?” Ngô Kim Hổ nhíu mày.

“Cứ nói là hiểu nhầm, sau đó thả người ra là được.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng mở miệng.

Nửa tiếng sau, Uông Chí Dĩnh bị ném ở trên đường quốc lộ chỗ ngoại ô thành phố.

Lúc này anh ta đã không còn mang vẻ mặt sợ hãi hồi trước mà dùng vẻ cảnh giác, núp ở bóng râm ven đường hơn nửa tiếng mới lấy điện thoại ra. …

Khu ngoại ô Dương Thành, dưới tầng hầm.

Nơi đây chính là chỗ giao giới của Dương Thành và một thành phố khác, được xem như một mảnh đất xám. Những người xuất hiện ở chỗ này không có ai là người bình thường.

Toàn bộ hoàn cảnh ở đây có thể nói là chướng khí mù mịt, khắp nơi đều có mùi hôi.

Lúc này Uông Chí Dĩnh cẩn thận đẩy cửa đi vào, sau đó dùng vẻ mặt cung kính đi vào sâu trong bãi ngầm. “Cậu Hạo Nhiên, Uông Chí Dĩnh đến rồi.”

Khi Uông Chí Dĩnh đi đến chỗ phía trong thì tất cả mọi người đều ngừng động tác trên tay.

Một nơi vốn ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh. Tâm mắt của mọi người đều dừng ở trên người Uông Chí Dĩnh khiến cho anh ta theo bản năng cảm thấy rùng mình.

Ở nơi này, anh ta biết thân phận của mình thấp hèn đến mức nào, lúc này anh ta nghiêng người, run lấy bẩy đi đến trước một người đang ngồi trên xe lăn, khom người chào hỏi: “Cậu Hạo Nhiên!”

Bùi Hạo Nhiên!

Một trong tứ kiệt của nhà họ Bùi!

Sau khi bị Bùi Nguyên Minh làm cho tàn phế thì tung tích không rõ, không có ai có thể nghĩ tới anh ta sẽ là kẻ thống trị của mảnh đất màu xám này.

Có điều đây cũng là chuyện bình thường, bởi vì khi ở nhà họ Bùi thì Bùi Hạo Nhiên cũng đã nắm giữ quyền lực của gia tộc họ Bùi.

Cái gọi là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống chính là như thế này.

Cho dù lúc này Bùi Hạo Nhiên vô cùng nghèo túng thì thân phận của anh ta cũng không phải là một kẻ như Uông Chí Dĩnh có thể sánh được. thôi.

Ở trong mắt anh ta, Uông Chí Dĩnh chỉ là một quân cờ mà “Chuyện làm như thế nào rồi?”

Trên mặt Bùi Hạo Nhiên quấn đầy bằng gạc màu trắng, chỉ lộ ra một con mắt và một cái miệng.

Giờ phút này anh ta dùng một con mắt để nhìn Uông Chí Dĩnh, lạnh lùng mở miệng nói. “Mọi chuyện, mọi chuyện đã được tiến hành theo bố trí của cậu Hạo Nhiên, bây giờ bên phía Ngô Kim Hổ hẳn đang cho rằng phía sau lưng tôi là nhà họ Tô!”

“Hơn nữa đây cũng chính là sự thật, bối cảnh đứng sau lưng tôi đúng là nhà họ Tô, nếu bọn họ đi điều tra cũng sẽ phát hiện ra rất nhiều chứng cứ.”

“Nhưng lòng trung thành của tôi chỉ thuộc về cậu Hạo Nhiên, chỉ thuộc về nhà họ Bùi!”

Uông Chí Dĩnh quỳ trên mặt đất, với vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt.
 
Chương 867


“Làm việc cũng không tệ, cái tên phế vật kia có xuất hiện không?”

Bùi Hạo Nhiên lạnh lùng mở miệng.

Khi nói đến hai chữ phế vật, giọng nói của anh ta có chút run rẩy, có điều những người bên cạnh anh ta lại không phát hiện.

Cho dù muốn ra tay với Bùi Nguyên Minh thì Bùi Hạo Nhiên cũng không dám để cho những người bên cạnh biết được thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì cho dù tên kia lấy thân phận nào ra thì cũng đủ để khiến người khác khiếp sợ. “Cậu đang nói đến cái tên bất lực kia? Cái tên Bùi Nguyên

Minh ở rể sao?” “Anh ta xuất hiện đúng như dự đoán của cậu, có điều anh ta không ra tay với tôi, tôi cảm thấy việc Ngô Kim Hổ thả tôi rời đi cũng là do tên kia sắp xếp.”

“Theo như lời của cậu thì có thể tên kia là người phát ngôn của một ông lớn nào đó.”

Bùi Hạo Nhiên hơi gật đầu, anh ta vươn ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của xe lăn, sau đó mới khẽ cười nói: “Người này suy tính cẩn thận, không có bằng chứng cuối cùng xác nhận anh là người của nhà họ Tô thì sẽ không tùy tiện làm ra hành động nào.”

“Nếu đã vậy thì mấy người tặng cho cậu ta một món quà lớn đi, để cho cậu ta và nhà họ Tô không chết không ngừng.” “Vâng!”

Một đám cấp dưới đều đứng khoanh tay lại, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Cậu Hạo Nhiên không hổ danh là cậu Hạo Nhiên, cho dù bây giờ không khác gì tàn phế nhưng cũng có thể bày mưu lập kế, giành được chiến thắng.

Rất nhanh đã có người đi đến đẩy xe lăn của Bùi Hạo Nhiên rời đi.

Giữa sân, một người đàn ông trên mặt có vài vết sẹo do dao cứa, trên người mặc tây trang màu trắng đi đến, vươn tay vỗ bả vai của Uông Chí Dĩnh, nói: “Chí Dĩnh, nếu cậu Hạo Nhiên đã giao nhiệm vụ cho chúng ta thì chúng ta nên hợp tác thật tốt với nhau.”

Nhìn thấy người đứng trước mặt này, toàn thân Uông Chí Dĩnh run rẩy.

Tuy người đàn ông này không phải nhân vật gì nổi danh ở Dương Thành, nhưng lại là đại ca của mảnh đất màu xám này, được mọi người gọi là Tiểu Huy Khánh. “Anh Khánh, mọi chuyện tùy anh chỉ thị”

Ở bên ngoài mảnh đất màu xám, có một chiếc xe Lexus đậu ở ven đường.

Cửa xe mở ra, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Chỉ tiếc chỗ này là một vùng khỉ ho cò gáy, lấy đâu ra cảnh đẹp mà thưởng thức? Một lát sau có người đẩy xe lăn lại đây.

Bùi Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Bùi Sâm La trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Một lúc lâu sau, Bùi Hạo Nhiên mới vẫy tay bảo những người đứng sau rời đi, chính mình đẩy xe lăn đi đến chỗ Bùi

Sâm La.

Đôi mắt của cặp anh em song sinh lúc này mới đan xen vào nhau.

Đợi một lúc, Bùi Hạo Nhiên mới thở dài một hơi, nói: “Sâm La, anh hai đã sắp đến Đà Nẵng, hơn nữa còn mang theo nhà họ Lý ở Cảng Thành cùng đến.”

“Mà người kia vẫn còn đang ở Đà Nẵng nghỉ ngơi an nhàn, chúng ta thực sự phải tranh vũng nước đục này sao?”

Bùi Sâm La nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu ý của anh, anh đang muốn để hai chúng ta rửa tay chậu vàng, rời khỏi giang hồ?”

Con mắt duy nhất của Bùi Hạo Nhiên đầy khói mù: “Có gì không được sao? Chỉ cần số tiền lúc trước chúng ta vớt được ở gia tộc họ Bùi cũng đủ để chúng ta sống mười đời ở nước ngoài.

” “Bây giờ gia tộc họ Bùi đã sớm không còn tồn tại nữa, vậy thì hai chúng ta khổ sở cổ thủ ở Đà Nẵng còn có ý nghĩa gì chứ?”

Bùi Sâm La cười: “Hạo Nhiên, tôi và anh đều biết rõ người kia còn đáng sợ gấp vạn lần so với tưởng tượng của chúng ta”

“Không phải là tôi không làm gì trong mấy ngày qua, mà chỉ nhờ người ra nước ngoài tìm hiểu những chuyện mà anh ta đã làm trong ba năm qua.”

“Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức? Đó chỉ là một góc của núi bằng mà thôi.”

“Chỉ cần người kia không chết thì chúng ta muốn đi ra nước ngoài dưỡng lão cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

“Hơn nữa, cho dù chúng ta muốn chạy thì sao nào, anh cảm thấy ông cụ, Bùi Văn Kiên và Bùi Diễm Lan sẽ đồng ý sao?”

Bùi Hạo Nhiên nhíu mày: “Thực sự không thể rời khỏi giang hồ sao?”

Bùi Sâm La thở dài: “Người chính là giang hồ, nơi nào có người nơi đó chính là giang hồ, chúng ta sao có thể rời khỏi được?”
 
Chương 868


Sáng sớm hôm sau, Trịnh Tuyết Dương vẫn đến công trình thi công ở khu nghỉ mát núi Bạch Vân như thường ngày.

Nhưng khi Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy công trường trống vắng, không chỉ không có bóng dáng công nhân nào mà đến cả nhân viên cũng không thấy đâu thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Tối qua, khi Bùi Nguyên Minh nói hôm nay mọi thứ tự khắc sẽ được giải quyết thì cô còn có chút mong chờ. Nhưng không ngờ bây giờ mọi thứ lại chẳng khác gì với hôm qua.

Trịnh Tuyết Dương nghĩ đến đây thì nở nụ cười đau khổ. Trịnh Tuyết Dương ơi Trịnh Tuyết Dương, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế hả?

Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự có bản lĩnh như thế thì sao anh có thể ở rể được chứ?

Có lúc Trịnh Tuyết Dương nghĩ không thông, rốt cuộc sao Bùi Nguyên Minh có thể làm được như thế, sao anh có thể chịu đựng được sự chế trách và sỉ nhục ở nhà họ Trịnh mà không hề có tí phản ứng nào?

Trong lúc Trịnh Tuyết Dương đang không ngừng cảm than thì có một chiếc xe chuyên dụng lặng lẽ dừng bên đường, người trên xe cầm ống nhòm, không ngừng quan sát. “Anh Khánh, đó là Trịnh Tuyết Dương”

“Đưa người qua đây. Bây giờ mấy nhân viên khác vẫn chưa đi làm, đợi lát nữa đông người lên thì không dễ giải quyết đâu.” Tiểu Huy Khánh ngậm điếu thuốc, nói với vẻ mặt nham hiểm.

Một lát sau, có một chiếc xe đa năng dừng trước cổng công trường, Trịnh Tuyết Dương tò mò quay đầu lại, lẽ nào bên thi công đã đến.

Nhưng khi Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy người trên xe bước xuống thì cô đã lập tức cảm thấy sự việc có chỗ không bình thường.

Mấy người này ai nấy cũng trông có vẻ cũng không đàng hoàng, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, hơn nữa cũng không phải là phường trộm cắp.

Bởi vì nếu là phường trộm cắp thì đến nhìn thẳng vào mắt cô họ còn không dám sao thì có thể vừa đi vừa huýt gió được.

Trịnh Tuyết Dương nhìn quanh bốn phía rồi cảm thấy hơi hối hận khi đến đây một mình.

Lúc này, cô cố gắng trấn tĩnh, hạ giọng nói: “Các người là ai? Không biết chỗ này là công trường đang thi công sao? Các người tùy tiện xông vào đây như thế thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

“Người đẹp, các anh đã điều tra giúp em rồi, ở đây không có bảo vệ, bây giờ vẫn còn chưa đến giờ làm việc mà!” “Nhưng em cứ yên tâm, các anh nhất định sẽ bảo vệ em đàng hoàng!

” Lúc này, tên côn đồ cầm đầu nhìn ngang nhìn dọc Trịnh

Tuyết Dương, vẻ mặt đầy dâm đãng. “Rốt cuộc các người là ai? Có phải Uông Chí Dĩnh bảo các người đến làm loạn không?” Trịnh Tuyết Dương tự thấy gần đây bản thân không hề đắc tội với ai khác.

Mà chỉ gây xích mích với mỗi mình Uông Chí Dĩnh. Nhưng Trịnh Tuyết Dương không hiểu lại sao Uông Chí Dĩnh lại dùng thủ đoạn này.

Rõ ràng anh ta đã ép cô gần đến bước đường cùng rồi, bây giờ còn cho giang hồ đến gây rắc rối cho cô nữa sao? “Cô rất thông minh, tổng giám đốc Chí Dĩnh đã nói, ai dám tạt nước trà lên mặt anh ấy thì anh ấy sẽ cho người đó phải hối hận cả đời!” “Bây giờ tôi khuyên cô đừng nên phản kháng!”

Tên côn đồ cầm đầu không nói gì thêm mà thắng tay tát lên mặt Trịnh Tuyết Dương một bạt tai rồi lập tức kéo Trịnh Tuyết Dương không có chút sức lực nào để phản kháng lên xe.

Một lát sau, có một cuộc điện thoại gọi đến cho Bùi Nguyên Minh.

Lúc Bùi Nguyên Minh bắt máy thì sắc mặt anh đã trở nên lạnh ngắt.

Còn Ngô Kim Hổ đang ngồi trước mặt anh thì cũng cảm nhận được có một luồng sát ý ập thẳng vào mặt. “Xem ra sự việc phức tạp hơn tôi nghĩ một chút, vừa nãy có người đến công trường bắt vợ tôi đi rồi.”

Bùi Nguyên Minh nói. Mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản nhưng Ngô Kim Hổ lại bất giác rùng mình.

Lúc đầu, khi đoàn kị sĩ Thánh Điện của đế quốc mặt trời không bao giờ lặn khiêu khích Doanh trại Quý Đức thì tổng giáo đầu cũng có biểu cảm như thế.

Mà bây giờ thì đoàn kị sĩ Thánh Điện đã bị xóa sổ khỏi danh sách quân đội đỉnh cao trên toàn cầu rồi.
 
Chương 869


“Thế tử, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý Ngô Kim Hổ đứng dậy nói.

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, chuyện liên quan đến giang hồ anh không tiện ra mặt nên giao cho Ngô Kim Hổ xử lý là hợp lý nhất.

Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh nhạy bén cảm nhận được dường như bên trong chuyện này có chỗ nào đó không ổn.

Hình như có người đang rất nóng lòng muốn ép anh khai chiến với nhà họ Tô.

Sau khi Ngô Kim Hổ rời đi thì Bùi Nguyên Minh đã tìm đến Lôi Tuấn Quang.

Với địa vị của Lôi Tuấn Quang ở Dương Thành hiện nay thì chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể biết được vị trí nhà của Uông Chí Dĩnh.

Lôi Tuấn Quang lái xe chở Bùi Nguyên Minh đến dưới lầu nhà Uông Chí Dĩnh.

Lúc này Uông Chí Dĩnh đang ở trong nhà, để cho cô thư ký chân dài ngồi bên cạnh giúp anh ta rửa vết thương trên mặt.

“Tổng giám đốc Uông Chí Dĩnh, là ai đã nhẫn tâm ra tay nặng với anh như thế? Anh nói cho em biết, em giúp anh tát cho anh ta một bạt tai!” Cô thư ký yểu điệu nói.

Uông Chí Dĩnh cười to ha hả, vỗ mạnh tay phải lên một bên mông của cô thư ký rồi nói: “Cô gái ngốc, em thì hiểu cái gì chứ? Tôi đây làm như thế gọi là nằm gai nếm mật!”

“Em đừng chỉ thấy tôi bị người khác đánh cho một trận thôi, sau khi chuyện này được giải quyết xong xuôi thì lợi ích có thể đạt được sẽ vượt xa sức tưởng tượng của em đấy!”

“Vượt xa sức tưởng tượng luôn sao?”

Tay phải của thư ký dịch chuyển đến một chỗ khác, xoa bóp cho Uông Chí Dĩnh rồi yểu điệu nói: “Tổng giám đốc Dĩnh, bây giờ anh đã là vua trên thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành rồi, còn có lợi ích gì có thể vượt xa sức tưởng tượng nữa chứ?”

Thường ngày Uông Chí Dĩnh cũng có thể nói là bình tĩnh nhưng lúc này anh ta lại bị thư ký khiêu khích đến mức máu sôi lên sùng sục, anh ta đắc ý nói: “Nếu như nhà họ Tô sụp đổ thì thị trường bất động sản của Dương Thành sẽ hoàn toàn thuộc về anh, em thấy lợi ích như thế có được xem là vượt ngoài sức tưởng tượng không?”

Vốn dĩ nữ thư ký còn muốn làm ra vẻ giằng co một lúc nhưng lúc này cô ta đã nhũn người ra và nói: “Tổng giám đốc Dĩnh, đến lúc đó anh không được quên em đâu đây nhá!”

“Chuyện đó thì đương nhiên, đến lúc đó anh sẽ tặng em hai căn biệt thự, một căn để ở còn một căn để ngắm, chỉ cần em vui là được!”

Bây giờ Uông Chí Dĩnh thật sự rất vui, nghĩ đến việc chỉ cần chuyện hôm nay thành công thì tiếp theo mọi thứ sẽ tiến triển theo kế hoạch của Bùi Hạo Nhiên, vậy thì khoảng cách của bản thân anh ta với Bùi Hạo Nhiên cũng sẽ không còn xa nữa.

Đúng vào lúc Uông Chí Dĩnh hưng phấn đang định bắt đầu hành sự thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. “Ai đấy? Không biết là tôi đang bận sao?”

Uông Chí Dĩnh đang hưng phấn tột độ nhưng lại bị làm phiền nên vô cùng tức giận. “Tôi là chồng của Trịnh Tuyết Dương, qua đây để tặng quà cho anh.”

Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. Uông Chí Dĩnh nghe thấy chồng của Trịnh Tuyết Dương thì mắt lập tức sáng lên, anh ta vẫn chưa quên chuyện đêm hôm qua cái tên vô dụng đó đã đạp một đạp lên mặt anh ta. Mặc dù theo cách nói của Bùi Hạo Nhiên thì đằng sau Trịnh Tuyết Dương có người chống lưng.

Nhưng theo Uông Chí Dĩnh thấy thì người đó không thể nào là Bùi Nguyên Minh.

Anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể bị cắm sừng mà thôi.

Bây giờ vừa mới sáng sớm thì đã đến tìm anh ta xin lỗi, thiết nghĩ chắc là định hai tay dâng bà xã cho anh ta rồi đây.

Uông Chí Dĩnh kéo quần lên, bực bội ra mở cửa và nói: “Quà gì, bảo vợ anh đích thân đến tặng, tôi…” Uông Chí Dĩnh vẫn chưa dứt lời thì đã thấy Bùi Nguyên Minh quơ tay cầm lấy vỏ chai rượu trước nhà anh ta lên rồi đập lên đầu anh ta. “A…”

Uông Chí Dĩnh chảy máu đầu, kêu lên thảm thiết. “Phế vật, anh chết chắc rồi!”

“Anh lại dám đến nhà tôi đánh tôi!” “Tôi nhất định phải để Trịnh Tuyết Dương sống không bằng chết!”

“Uông Chí Dĩnh tôi nói được làm được!”

“Là anh đã cho người bắt vợ tôi đi phải không?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh toát ra toàn tia lạnh lùng, mặc dù không nhìn ra được vẻ tức giận trên mặt nhưng ánh mắt lại giá lạnh đến cực độ.
 
Chương 870


Uông Chí Dĩnh biết, nếu theo đúng như kế hoạch thì giờ đây Trịnh Tuyết Dương cũng đã rơi vào tay của Tiểu Huy Khánh rồi.

Thế nhưng lúc này anh ta ôm đầu, cười khẩy nói: “Đồ phế vật, vợ anh ra ngoài ngoại tình liên quan gì đến tôi? Hơn nữa cô ta bị bắt cóc thì đi tìm cô ta đi chứ anh tìm tôi làm gì?”

Lúc này cô thư kí chân dài của Uông Chí Dĩnh cũng đi ra, cô ta giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh là ai? Sao lại dám đánh tổng giám đốc Dĩnh của chúng tôi, tổng giám đốc Dĩnh chỉ cần một cuộc điện thoại là thanh tra khu vực đến bắt anh đi ngay được đấy!”

“Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, không có hứng nói nhảm với mấy người.”

“Tôi hỏi một câu nữa, vợ tôi Trịnh Tuyết Dương, có phải là do anh thuê người bắt cóc hay không?” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng.

“Bùi Nguyên Minh, anh đừng có nói suông vô căn cứ như thế! Tôi là người làm ăn đàng hoàng! Tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện đó!”

“Tôi nói cho anh biết, anh mà còn vu khổng tôi nữa, tôi sẽ tố cáo anh tội xúc phạm danh dự người khác đấy.”

Uông Chí Dĩnh chỉ thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh mà mắng, thế nhưng anh ta vẫn có chút chột dạ, lúc này quên luôn mất chuyện Bùi Nguyên Minh đánh mình.

“Được, tôi tạm tin anh thế, nhưng nếu chuyện này mà anh có dính líu một chút gì thì tôi cam đoan anh sẽ chết rất khó coi đấy.”

“Mà, chuyện anh động vào vợ tôi chưa xong đầu, đợi tôi xử lí xong chuyện lần này sẽ quay lại tính sổ với anh!”

Bùi Nguyên Minh nói xong thì xoay người rời đi. Thấy Bùi Nguyên Minh đi rồi, Uông Chí Dĩnh đóng cửa lại mà trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.

“Tổng giám đốc Dĩnh, đây là ai vậy? Sao lại như thế này? Cầm chai bia đập anh luôn?” Cô thư kí sợ hãi mở miệng.

“Đây là một tên điên, không muốn dây với anh ta. Chờ đến khi anh lên chức, tôi sẽ giết chết anh ta luôn!” Uông Chí Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Dù sao thì anh ta cũng không phải dạng người ngu ngốc, biết phải thả con săn sắt bắt con cá rô.

Giờ nếu anh ta nói sai điều gì làm hỏng cục diện Bùi Hạo Nhiên đã bố trí, anh ta sẽ chết thảm lắm.

Nhưng Uông Chí Dĩnh cũng không quá lo lắng. Anh chàng ở rể này chắc hẳn là người phát ngôn của nhân vật lớn nào đấy.

Mà theo những gì Uông Chí Dĩnh biết, kế hoạch của họ chính là làm cho nhân vật lớn ấy xuất đầu lộ diện rồi trực tiếp gặp mặt nhà họ Tô.

Như thế mới tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương, hai bên xô xát còn mình lúc ấy mới có được chỗ ngồi tốt nhất kia. “Bọn họ càng kích động, anh lên chức càng nhanh, thật hi vọng tên rác rưởi này vọt ngay đến nhà họ Tô!”

Trên mặt của Uông Chí Dĩnh tràn ngập sự mong chờ, dường như vết thương trên đầu cũng chẳng còn đau đớn gì nữa. …

Khu vực xám ngoại ô Dương Thành, dưới tầng hầm.

Trịnh Tuyết Dương bị người khác mang đến đây rồi ném vào góc phòng. Thế nhưng cô cũng không giãy giụa vô ích, cô biết rằng người nọ mang cô đến đây là có mục đích. Nếu như lúc này cô lại tỏ ra yếu mềm, e rằng sẽ chỉ càng làm cho đối phương đắc ý thêm mà thôi.

Cho nên cô vẫn im lặng.

Một lát sau Tiếu Huy Khánh đến, anh ta ngậm điếu thuốc nhìn Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến chân, hồi lâu sau mới nhả một làn khói: “Cô chính là chủ tịch công ty, à không, giờ chắc là công ty Bạch Vân…” “Cô là chủ tịch của công ty Bạch Vân – Trịnh Tuyết Dương đúng không?”

Nghe vậy, Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày. Quả nhiên là anh ta bắt mình chứ không phải ai khác.

Tuy vậy cô cũng không hề khẩn trương căng thẳng gì cả, cô hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Tiếu Huy Khánh nói: “Có thể tôi không biết anh là ai.”

Nhưng nếu anh biết tôi là chủ tịch của công ty Bạch Vân thì anh hắn cũng biết công ty Bạch Vân có 51% cổ phần nằm trong tay tập đoàn Thiện Nhân.”

“Đắc tội tôi cũng không sao cả, nhưng kết cục của việc đắc tội tập đoàn Thiện Nhân ra sao thì chắc anh còn rõ hơn tôi.”

“Vậy nên, nếu bây giờ anh thả tôi đi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
 
Chương 871


Những lời Trịnh Tuyết Dương nói làm cho mấy đàn em sau lưng

Tiểu Huy Khánh phá lên cười, có người không nhịn được vừa cười ha hả vừa nói: “Trịnh Tuyết Dương, cô vẫn còn tưởng mình cao giá lắm à? Lại còn dám uy hiếp anh Khánh ư?” “Dạo gần đây được bao nhiêu người to gan lớn mật thế chứ? Đơn giản là toàn bọn không biết trời cao đất dày mà thôi!” “Anh Khánh, hình như là anh vẫn nhân từ với cô gái này quá rồi đấy, em thấy ấy, phải đem cô gái này ép vào đường cùng, giữ lại nửa cái mạng thôi là được • rồi!”

Một đám côn đồ tên sau ác độc hơn tên trước thì đương nhiên rất có kinh nghiệm làm mấy chuyện như thế này rồi.

Tiểu Huy Khánh khoát tay áo đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, tay phải nâng cằm cô lên, cười mỉm nói: “Gái ạ, Tiểu Huy Khánh tôi đây lăn lộn trên đường bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên mới có người dám uy hiếp tôi đấy!” “Cô sợ mình sống thọ quá à?” “Chắc anh biết chuyện Thế tử Minh cầu hôn mấy ngày trước rồi chứ?” Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ phải lấy danh Thế tử Minh. “Cô muốn nói với tôi cô chính là người Thế tử Minh cầu hôn ấy hả?” Tiểu Huy Khánh như cười như không. “Chính xác, anh đã biết thế còn không mau thả tôi ra!” Trịnh Tuyết Dương kêu lên tuy không tự tin lắm. “Ahahaha.” Tiểu Huy Khánh cười ngặt nghẽo, sau đó liền giật tóc Trịnh Tuyết Dương, trở tay tát cô một bạt tai. “Con ranh này, mày dám lấy Thế tử Minh ra để dọa tao à? Mày nghĩ ông đây lại bị mày dọa hả?” “Đúng là Thế tử Minh đã cầu hôn mày, nhưng không phải là mày đã từ chối nó rồi à?” “Mày cảm thấy một nhân vật lớn như thế sẽ ra tay vì một con đàn bà đã từ chối nó hay sao?” “Mày đó, mặt thì xinh mà đầu thì ngu quá nhỉ? Giờ mày quỳ xuống gọi tao anh ơi, ba ơi mấy tiếng xem, không chừng tao lại mềm lòng thả mày đi đấy.” “Mày dọa tao á? Đúng là đi tìm chỗ chết!”

Trịnh Tuyết Dương tuyệt vọng, cô không nghĩ rằng những việc này Tiếu Huy Khánh đều biết.

Mà đám người lăn lộn trên đường, lúc nào cũng hành sự chẳng theo quy củ gì cả.

Giờ cô rơi vào tay những kẻ này, sắp tới đây nói không chừng còn thảm hơn là chết.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tiểu Huy Khánh reo lên.

Anh ta thuận tay cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, thái độ của anh ta trở nên cung kính không gì sánh bằng được, dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại. “Anh Hổ, hôm nay sao anh lại gọi điện cho thằng em này thế ạ?” Tiểu Huy Khánh mặt mày hớn hở. “Có chuyện gì cần sai bảo ạ?” Tuy anh ta có là lão đại trên đường ở khu vực xám, Dương Thành.

Nhưng vấn đề là, nếu tính trên toàn bộ đường phố Dương Thành, thân phận anh ta vẫn quá thấp dù sau lưng có Bùi Hạo Nhiên chống cho.

Lão đại đường phố mới nổi ở Dương Thành – Ngô Kim Hổ gọi điện cho anh ta, anh ta đâu dám sinh sự?

Người ta chỉ dùng một đầu ngón tay thôi cũng dí chết anh ta được rồi!

Ở đầu bên kia, Ngô Kim Hổ đã gọi cho rất nhiều lão đại đường phố. Tên Tiểu Huy Khánh này trước nay anh ta vẫn không để ý, giờ thật sự không tìm thấy manh mối nào mới gọi đến số này. “Tao hỏi mày, hôm nay người của mày có đến khu du lịch núi Bạch Vân bắt người phụ nữ nào không?” Ngô Kim Hồ nói thằng. “Ừm…” Tiếu Huy Khánh sửng sốt: “Anh Hổ, người phụ nữ này có bối cảnh gì sao ạ?”

Nghe Tiếu Huy Khánh nói vậy, Ngô Kim Hổ thở phào.

Tìm được rồi! “Người có đang trong tay mày không? Bây giờ tao qua luôn!” Ngô Kim Hổ nhanh chóng cúp máy.

Tiếu Huy Khánh có chút sửng sốt, anh ta quan sát Trịnh Tuyết Dương một lúc, sau đó gọi cho Uông Chí Dĩnh: “Chí Dĩnh, người phụ nữ này có bối cảnh gì khác hay sao?” “Tại sao lão đại đường phố Ngô Kim Hồ lại tìm cô ta, tìm đến tận chỗ tạo rồi?”
 
Chương 872


Anh ta và Tiếu Huy Khánh mặt đối mặt nhìn nhau, mặt mũi nhăn hết cả lại.

Lão đại đường phố mới nổi Ngô Kim Hổ là người không dễ chọc vào, có người nói sau lưng anh ta còn có quý nhân, đến cả vua đường phố còn phải kiêng nể anh ta chút ít.

Lão đại đường phố như vậy tìm đến bọn họ, hai người đều loay hoay chẳng biết nên làm thế nào.

“Hay là, đi hỏi ý kiến cậu Hạo Nhiên xem?”

Uông Chí Dĩnh mở lời Sắc mặt Tiếu Huy Khánh tối sầm, anh ta biết thói quen của Bùi Hạo Nhiên, chỉ xem kết quả không hỏi qua tình hình.

Chuyện cỏn con này mà muốn hỏi ý kiến anh ta, đúng là đâm đầu vào chỗ chết.

Hơn nữa, Tiếu Huy Khánh cũng không biết liệu Bùi Hạo Nhiên có trấn áp được Ngô Kim Hổ hay không.

Lúc hai người đang cuống quýt thì Ngô Kim Hổ đến, bên cạnh còn có Bùi Nguyên Minh đi cùng.

Tiếu Huy Khánh để ý trước hết là Bùi Nguyên Minh.

Người đó từ đâu ra vậy?

Mà lại có thể đi trước Ngô Kim Hổ?

Chẳng lẽ là bảo vệ mới của Ngô Kim Hổ?

“Anh Hổ, anh có điều gì sai bảo ạ?”

Giờ đây Tiếu Huy Khánh không dám nhiều lời, chỉ hạ mình mở miệng nói.

Ngô Kim Hổ liếc mắt nhìn Tiếu Huy Khánh, lại nhìn Uông Chí Dĩnh đang co ro trong góc, thản nhiên nói: “Tốt nhất là đến giờ phút này mày vẫn chưa làm gì chị dâu tao, chị dâu tao mà mất cọng tóc nào thì e là mày không xong đâu!”

Chị dâu?

Nghe thấy cách gọi này, ngay lập tức Tiếu Huy Khánh thấy chân mình hình như nhữn ra rồi.

Ngô Kim Hổ gọi là chị dâu, cô gái Trịnh Tuyết Dương này là người phụ nữ của vị quý nhân nào vậy chứ?

‘Vốn dĩ những thứ này đều không liên quan gì đến anh ta, nhưng giờ anh ta đang bắt Trịnh Tuyết Dương. Nếu như Ngô Kim Hổ không gọi điện thì không chừng anh ta đã giở trò rồi.

Nghĩ đến đây sau lưng anh ta liền túa mồ hôi lạnh.

May mà mình chưa làm gì xăng bật, nếu không giờ đã chết chắc rồi.

Anh ta hiểu rất rõ thực lực của Ngô Kim Hổ, nếu như Ngô Kim Hổ muốn thì giết chết anh ta và đám đàn em chỉ là chuyện của nửa phút đồng hồ mà thôi.

“Anh, anh Hổ, chị dâu ở tầng hầm, em chưa làm gì hết”

Lúc này Bùi Hạo Nhiên đã bị anh ta ném đi tận chín tầng mây rồi.

Thời điểm bây giờ chống lưng có chắc đến mấy thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu?

Huống chỉ thân phận của Bùi Hạo Nhiên ở.

Đà Nẵng này đang xuống dốc không phanh, Ngô Kim Hổ chắc gì đã nể mặt anh ta.

Mấu chốt là nếu để lộ kế hoạch của Bùi Hạo Nhiên, Tiếu Huy Khánh tin chắc rằng mình sẽ sống không bằng chết.

Ngô Kim Hổ thở phào một hơi, không có chuyện gì là tốt rồi.

“Trước hết đưa vợ tôi về, không cần phải cho cô ấy biết là tôi đến đây”

Ngô Kim Hổ gật đầu, làm việc được giao.

Những gì diễn ra lúc này quả thực không thích hợp để Trịnh Tuyết Dương biết.

Tiếu Huy Khánh nhìn sự tình trước mắt mà choáng váng ngay tức thời.

Anh ta là người thông minh nên đã hiểu ra rằng thân phận của người này hình như còn cao hơn Ngô Kim Hổ.

Ngô Kim Hổ chính là trợ thủ của anh ta.

*Chuyện này có liên quan đến anh ta không?” Ánh mắt Bùi Nguyên Minh dừng lại trên người Uông Chí Dĩnh.

Thực tế, khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì Uông Chí Dĩnh đã bắt đầu sợ hãi.

Nhưng không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ chỉ mặt đặt tên anh ta như thế.

“Nói thật, không thì hôm nay tao rạch mồm mày rai” Ngô Kim Hổ lạnh lùng mở miệng.

“Em nói, em nói đây ạ, Uông Chí Dĩnh cũng có phần, cậu ta chính là người ra chủ ý bắt cóc chị dâu”

Tiếu Huy Khánh khai ra Uông Chí Dĩnh ngay lập tức.

Mà khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Bùi Nguyên Minh, Tiếu Huy Khánh chỉ biết cúi đầu mà thôi.
 
Chương 873


Bởi vì anh ta cảm giác được một loại áp bách không thể nói ra đang tỏa ra trên người Bùi Nguyên Minh, giống như bình thường anh ta quỳ gối trước Bùi Hạo Nhiên vậy.

Rốt cuộc người này là ai? Tại sao trong nháy mắt ở nơi này khí thế trên người lại mạnh hơn cả Bùi Hạo Nhiên cơ chứ? “Nói đi, Uông Chí Dĩnh định làm gì vợ tôi?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng hỏi.

Tiểu Huy Khánh rùng mình một cái, nhưng vẫn nói rất chi tiết: “Cậu ta nói, cậu ta muốn xem thử người phụ nữ mà Thế tử Minh coi trọng có tư vị như thế nào.” “Hơn nữa, hơn nữa cậu ta còn nói, phía sau cậu ta là gia tộc hàng đầu nhà họ Tô, không ai dám làm gì cậu ta cả!”

Nghe xong những lời của Tiều Huy Khánh, cả người Uông Chí Dĩnh đều đổ mồ hội lanh.

Mặc dù đây cũng là một phần trong kế hoạch của họ.

Nhưng không biết tại sao, giờ phút này theo bản năng anh ta cảm thấy mình đã làm sai rồi. “Mayd có chắc đây là chủ ý riêng của Uông Chí Dĩnh không?” Ngô Kim Hổ đột nhiên mở miệng hỏi. “Anh Hồ, tất nhiên là em chắc chắn, người này đã cho em rất nhiều tiền, nếu không, em sẽ không gan to lớn mật giúp cậu ta làm chuyện này!” Tiểu Huy Khánh cố gắng duy trì một chút bình tĩnh tiếp tục mở miệng nói.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Tiếu Huy Khánh nói: “Anh nên biết rõ rằng trước mặt tôi mà nói dối thì sẽ có kết cục gì.” “Không dám, không dám!” Tiếu Huy Khánh đổ mồ hôi lạnh, anh ta thật sự rất sợ bị nhìn thấu. “Anh dùng tay nào chạm vào vợ tôi?” Bùi Nguyên Minh đổi câu hỏi. Tiểu Huy Khánh run lên một chút, nhưng trước khí thế của Bùi Nguyên Minh ở trước mặt, anh ta lại sợ hãi, lúc này chỉ có thể duỗi tay phải ra nói: “Đây, là tay này.” “Anh đã làm gì?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng hỏi. “Tát, tát chị dâu một cái.” Tiểu Huy Khánh run rẩy nói. “Vậy thì từ nay, anh xem như thuận tay trái đi.” Bùi Nguyên Minh lạnh giọng nói.

Ngô Kim Hổ lạnh lùng bước đến, đá một viên gạch từ mặt đất lên trước mặt Tiểu Huy Khánh.

Tiểu Huy Khánh càng thêm run rẩy, giờ phút này anh ta mới run giọng nói: “Đã như vậy, không làm phiền hai vị tự mình động thủ, việc nhỏ này để tôi làm thay cho.”

Sau khi dứt lời, tay trái của Tiếu Huy Khánh cầm viên gạch trên mặt đất lên rồi đập mạnh vào lòng bàn tay phải. “A…”

Một tiếng kêu trầm thấp vang lên, cùng với đó là tiếng xương khớp gãy vỡ vang lên.

Cảnh tượng này dọa cho Uông Chí Dĩnh hoảng sợ.

Tiếu Huy Khánh là một nhân vật có thể coi là thống trị khu vực này, thực lực cũng không hề yếu.

Nhưng vào giờ phút này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ, lại tự mình động thủ để tạ tội? Ngô Kim Hồ cũng thôi đi, tốt xấu gì anh ta cũng là một ông lớn đường phố ở Dương Thành, đúng là anh ta có tư cách này. Nhưng Bùi Nguyên Minh chỉ là một thằng ở rể, có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?

Giờ phút này, Uông Chí Dĩnh cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Nhưng vào lúc này, tuy rằng cơ thể của Tiếu Huy Khánh run rẩy kịch liệt, nhưng anh ta không nghe thấy Bùi Nguyên Minh hay Ngô Kim Hổ kêu dừng lại, vì thế anh ta chỉ có thể cầm viên gạch mà đập liên tục vào tay mình. “Ba ba ba.”

Khi âm thanh tiếp tục truyền ra, viên gạch lần lượt rơi xuống và ngay sau đó, bàn tay phải của Tiếu Huy Khánh đã bê bết máu.

Uông Chí Dĩnh nhìn thấy cảnh này gần như bị dọa đến ngất xỉu, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh này bao giờ cả.

Nghĩ đến kết cục của chính mình một lát nữa, Uông Chí Dĩnh cảm thấy mắt mình đen lại. “Còn có những người khác không?” Cuối cùng Bùi Nguyên Minh mới nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Huy Khánh nặn ra một nụ cười, theo bản năng liếc nhìn vài tên thủ hạ của mình. “Mau chặt hết móng vuốt đi, tôi không có thời gian.” Bùi Nguyên Minh nói. “Vâng!” Tiểu Huy Khánh không dám từ chối, chật vật đứng dậy, đi về phía mấy tên thủ hạ của mình.
 
Chương 874


Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Uông Chí Dĩnh quỳ phịch gối xuống mặt đất. Anh ta run lẩy bẩy nói: “Tôi nói, tội nói. Tôi sẽ nói hết tất cả mọi việc. Sau lưng chúng tôi không phải nhà họ Tô, họ không có bản lĩnh này đâu. Người đứng sau lưng chúng tôi chính là dòng họ Bùi Thị, là Bùi Hạo Nhiên.” “Là anh ta sao?” Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười.

Anh vẫn luôn rất tò mò không biết là ai đã giở trò sau lưng Trịnh Tuyết Dương nhưng lại không thể ngờ được lại là Bùi Hạo Nhiên.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xem ra là lần trước tôi đã nhân từ nương tay với anh ta rồi. Lập tức gọi điện thoại cho anh ta nói nếu trong mười phút nữa mà anh ta không xuất hiện thì tôi dám đảm bảo rằng anh ta sẽ sống không bằng chết.”

Uông Chí Dĩnh gật đầu lia lịa, nhanh chóng run run bấm bàn phím điện thoại.

Chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe lăn xuất hiện.

Cho dù Bùi Hạo Nhiên quấn băng vải quanh người, hơn nữa lại ngồi trên xe lăn nhưng phong thái của anh ta vẫn toát ra vẻ uy nghiêm mà người thường không thể có được.

Bùi Nguyên Minh không hề quay đầu lại mà chỉ thản nhiên hỏi: “Bùi Hạo Nhiên, còn nhớ lần trước đã nói gì với tôi không?”

Bùi Hạo Nhiên cười một cách miễn cưỡng: “Nhớ rõ.”

Lúc đó đám người Lý Hạnh Mai thất bại bỏ chạy, anh ta đã đến Đế Cảnh Hoa Viên để chịu tội. Cảnh tượng còn hiện ra rõ ràng trước mắt như thế, làm sao anh ta có thể quên được.

Bùi Nguyên Minh nói: “Chắc chắn anh phải hiểu được rằng nếu anh đụng đến tôi thì tôi sẽ không tính toán, nhưng chuyện của cô ấy với chuyện của chúng ta không có liên quan gì với nhau. Vậy mà anh lại kêu người ra tay với cô ấy, anh giải thích như thế nào đây?” Vẻ mặt của Bùi Hạo Nhiên âm u lạnh lẽo không chút biểu cảm, sau đó anh ta lập tức lấy ra một cây súng rồi không chút do dự tự bắn vào tay trái của anh ta. “Đoàng.” Một tiếng nổ lớn vang lên.

Ngay sau đó là cánh tay trái của Bùi Hạo Nhiên bị đứt gãy ra làm hai khúc, có điều sắc mặt của anh ta không hề thay đổi.

Tiểu Huy Khánh nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy thật may mắn vì lúc nãy anh ta đã tỉnh táo biết nhận ra sai trái, ngay cả người chống lưng cho anh ta còn không dám mảy may ngỗ ngược trước mặt Bùi Nguyên Minh thì anh ta cái thá gì chứ. Nếu không thì có lẽ giờ này anh ta đã là một khối thi thể lạnh băng rồi.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng đó thì xoay người rời khỏi.

Vốn dĩ Uông Chí Dĩnh nghĩ anh ta đã tránh được một kiếp nạn nên thở phào nhẹ nhõm nhưng vào đúng lúc đó thì Ngô Kim Hồ lại đi tới đá anh ta một đá khiến anh ta ngã ngửa trên mặt đất. “Bắt đầu từ ngày mai phải khôi phục lại việc cung cấp nguyên vật liệu xây dựng cho khu du lịch núi Bạch Vân như bình thường. Nếu thiếu một cân thì sẽ đánh gãy một chân của mày.”

Bây giờ chỉ còn lại đám người Bùi Hạo Nhiên.

Giờ phút này đây, sắc mặt của Bùi Hạo Nhiên cực kỳ khó coi, anh ta đẩy xe lăn tới trước mặt Uông Chí Dĩnh rồi im lặng nhìn Uông Chí Dĩnh với vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó Bùi Hạo Nhiên không nói gì mà lại bỏ đi thẳng. Bởi vì dây dưa với Uông Chí Dĩnh mà mọi mọi kế hoạch của Bùi Hạo Nhiên đều bị phá sản hết rồi, bây giờ chỉ sợ anh ta còn phải chịu cảnh lưu vong ở nước ngoài nữa kìa.

Mặc dù Trịnh Tuyết Dương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi về đến nhà thì cô không nói với bất cứ ai những chuyện đã xảy ra.

Còn Bùi Nguyên Minh cũng không hé nửa lời, giống như mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh vậy.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị ra khỏi cửa để đến công ty thì bị dọa cho một phen hoảng sợ.

Vì khi vừa mở cửa thì Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Uông Chí Dĩnh cùng với bốn năm chủ cửa hàng cung ứng nguyên vật liệu đang quỳ gối trước cửa nhà, đuôi mắt của họ thâm quầng chứng tỏ họ đã quỳ ở đó cả đêm.

Uông Chí Dĩnh vừa nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đi tới thì vội nói: “Chủ tịch Tuyết Dương, trước đây chúng tôi đều là một đám lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn. Từ nay về sau chúng tôi không dám làm như vậy nữa. Không dám nữa ạ. Bắt đầu từ hôm nay mọi nguyên vật liệu sẽ được tiếp tục đưa đến công trường, giá cả sẽ giảm ba mươi phần trăm so với trước đây. Nếu tâm trạng của cô vui vẻ thì có thể tính tiền cho chúng tôi, còn nếu không vui thì thôi ạ.”

Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Uông Chí Dĩnh e dè khép nép khác hẳn với phong cách ngạo mạn coi trời bằng vung của anh ta trước đây thì đứng ngây ra không hiểu lại có chuyện gì nữa đây?
 
Chương 875


Uông Chí Dĩnh thấy Trịnh Tuyết Dương không nói gì thì lại nghĩ cô đang tức giận, sau một lúc chần chừ thì anh ta vội nói tiếp: “Nếu cô vẫn còn chưa hài lòng thì mọi nguyên vật liệu của hạng mục này sẽ do bên tôi cung ứng hoàn toàn miễn phí ạ. Đây là một chút lòng thành của chúng tôi, mong cô nhận cho ạ.”

Nhìn thấy bộ dạng của Uông Chí Dĩnh thì mấy ông chủ của cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng cũng bắt chước theo mà quỳ gối dập đầu lia lịa trên mặt đất. Mấy người này nhìn thấy rất rõ ràng kết cục của Tiếu Huy Khánh là gì rồi nên vô cùng sợ hãi. Ngay cả một trong bốn người tài giỏi kiệt xuất của Bùi Thị là Bùi Hạo Nhiên còn phải tự chặt đứt tay của anh ta thì bọn họ là cái thá gì chứ? Chẳng lẽ ngồi im chờ chết sao?

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương chỉ nghĩ những người này bị điên rồi, mới hôm trước còn uy hiếp cô ghê gớm như thế nào mà hôm nay lại quỳ gối năn nỉ cô với bộ dạng thảm hại như vậy chứ? Đã vậy bọn họ còn nói nếu cô không nhận nguyên vật liệu của họ thì họ sẽ không đứng lên nữa chứ.

Ngay lúc này thì Bùi Nguyên Minh cầm một cái cạp lồng đựng thức ăn vừa ăn vừa đi ra.

Đám người Uông Chí Dĩnh vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì lại càng run lẩy bẩy hơn nữa, toàn thân họ ướt đẫm mồ hôi mà lên giọng nài nỉ: “Anh Nguyên Minh à, đây là một chút lòng thành của chúng tôi, hy vọng anh có thể khuyên nhủ cô Tuyết Dương nhận lấy ạ.” Uông Chí Dĩnh run lập cập, thực ra anh ta cũng không biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh là gì nhưng anh ta dám khẳng định Bùi Nguyên Minh không phải là một tên ở rể vô dụng như trong lời đồn đại của mọi người.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy liền nói: “Tuyết Dương à, nếu những người này đã có thành ý như vậy thì em hãy nhận đi. Bây giờ đi chỗ khác tìm thì cũng khó mà còn làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình nữa.”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy thì Trịnh Tuyết Dương gật gù nghĩ ngợi vài giây rồi quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc: “Tối hôm qua là anh phải không?”

Bùi Nguyên Minh chỉ cười cười, không gật đầu cũng không phủ nhận.

Nếu anh muốn biến Trịnh Tuyết Dương trở thành một người giàu có danh giá thì có một số việc không nên để cô biết quá sớm sẽ tốt hơn.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không trả lời thì Trịnh Tuyết Dương lại nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lại là Thế tử Minh sao?”

Bùi Nguyên Minh vội cười hùa theo: “Chắc chắn là anh ta rồi, dù sao tập đoàn Thiện Nhân của bọn họ cũng có tới 51% cổ phần trong hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân mà. Những người này không biết tốt xấu lại có ý định khiến cho hạng mục này không thể hoàn thành, chẳng phải là muốn chết hay sao?”

Trịnh Tuyết Dương gật gù: “Chắc là như vậy.”

Có điều Trịnh Tuyết Dương lại nhìn đám người Uông Chí Dĩnh với vẻ mặt rất nghiêm túc mà nói: “Mặc dù mấy người không giữ chữ tín trong làm ăn buôn bán nhưng tôi không phải là người như vậy. Chuyện hợp tác làm ăn giữa chúng ta coi như chấm dứt, tiền tôi thiếu mấy người tôi sẽ trả đủ không thiếu một xu. Từ nay về sau chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.” Thật không ngờ khi nghe được những lời này thì Uông Chí Dĩnh lại càng run lẩy bẩy hơn nữa bởi vì Trịnh Tuyết Dương nhận nguyên vật liệu của họ thì họ còn có đường sống, bây giờ Trịnh Tuyết Dương lại từ chối nhận thì xem như bọn họ tiêu đời rồi. Ông chủ đứng sau lưng của Trịnh Tuyết Dương cũng không phải là kẻ có lòng nhân từ gì cho lắm đâu.

Nghĩ như vậy nên Uông Chí Dĩnh dập đầu lia lịa, máu chảy đầm đìa nhưng anh ta không hề để ý mà vẫn không ngừng năn nỉ cầu xin: “Cô Trịnh Tuyết Dương, xin cô hãy rủ lòng thương mà giang tay cứu vớt chúng tôi. Nhất định cô phải dùng nguyên vật liệu của chúng tôi cung cấp, hơn nữa còn phải dùng miễn phí ạ. Nếu cô không đồng ý thì chúng tôi sẽ đâm đầu chết ngay tại đây.”

Ngay lúc này thì Trịnh Khánh Vân cũng đến, nhìn thấy đám người này đang dập đầu cầu xin như điên như dại thì không khỏi khiếp sợ. Cô ta tự hỏi không biết rốt cuộc anh rể đã làm gì bọn họ rồi mà một đám ông chủ của các cửa hàng cung ứng nguyên vật liệu đều giống như một đàn chó cụp đuôi không có dũng khí như vậy chứ?
 
Chương 876


Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng mềm lòng mà gật đầu đồng ý. Nghe thấy vậy thì đám người Uông Chí Dĩnh cảm tạ không ngớt rồi cúi mình khép nép mà rời khỏi đó.

Lập tức bên phía công trường đã gọi điện thoại đến báo là có rất nhiều nguyên vật liệu đã được đưa đến nên hạng mục bị đình công nhiều ngày cũng đã được bắt đầu làm trở lại.

Mặc dù trong lòng Trịnh Tuyết Dương còn nhiều nghi hoặc nhưng giờ đây cô có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tại tập đoàn Thiện Nhân.

Bùi Nguyên Minh đang ngồi ở chiếc ghế dành cho chủ tịch nhìn chăm chú hai tấm hình để trên bàn. Tấm hình thứ nhất có vẻ rõ ràng hơn, thấy bên trong đó là Bùi Hạo Nhiên và Bùi Sâm La đang đứng trên bãi biển như đang đợi người nào đó. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cánh tay trái của Bùi Hạo Nhiên đã bị gãy, chắc chắn là do chuyện hôm qua rồi.

Còn tấm hình thứ hai thì hơi mờ, có lẽ là hình ảnh của một sân bay nào đó mà bên trong là bóng dáng của một đàn ông Bùi Nguyên Minh không nhận ra là ai.

Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào hai tấm hình một hồi lâu rồi mới thản nhiên mở miệng nói: “Cô nói là sáng nay có người đã đặt hai tấm hình này trên bàn làm việc của tôi sao?” “Dạ phải ạ.” Hạ Vân gật đầu nói tiếp: “Tôi đã cho người kiểm tra camera nhưng tôi qua camera đã bị phá hư rồi nên không tra được gì ạ.”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nếu đối phương đã muốn tặng quà cho chúng ta thì tự nhiên sẽ có cách để chặn đứt sự theo dõi của chúng ta thôi. Cô cảm thấy đối phương có thể là ai được?” Hạ Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Mặc kệ đối phương là ai nhưng có thể thấy người đó muốn nhắc nhở chủ tịch phải cẩn thận với ba người này.” “Quả thực cặp song sinh Bùi Sâm La và Bùi Hạo Nhiên rất khó đối phó. Tối hôm qua tôi chưa giải quyết triệt để Bùi Hạo Nhiên là bởi vì Bùi Sâm La không có ở đó, nên tôi không dám chắc nếu tôi giết chết Bùi Hạo Nhiên thì Bùi Sâm La sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa. Có điều trước mắt chúng ta vẫn phải thăm dò một chút về lai lịch của người này.”

Hạ Vân khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh đang cầm tấm hình chăm chú quan sát: “Đây là sân bay quốc tế Cảng Thành, như vậy người đến đây chính là người nhà họ Lý sao?”

Tại sân bay quốc tế Dương Thành, một chiếc máy bay tư nhân xa xỉ đang từ từ đáp xuống. Xung quanh đó đã trang bị đầy đủ lính đánh thuê canh giữ nghiêm ngặt, còn sân bay đã bị mọi người bao vây chật kín rồi.

Tại một sân bay quốc tế lớn như vậy của Dương Thành mà lại có thể làm được chuyện khiến người khác kinh động như thế chắc hẳn phải là người có máu mặt lắm đây.

Giờ đây những người thuộc giới thượng lưu của Dương Thành đang bàn tán xôn xao bởi vì bọn họ đều nghe được tin là có một nhân vật nổi tiếng từ Cảng Thành sắp đến rồi. Sân bay quốc tế Cảng Thành so với sân bay quốc tế Dương Thành còn tốt hơn nhiều lần. Đó chính là nơi mà các dòng họ danh giá và các tập đoàn đối chọi lẫn nhau, có thể nói những người đến đây đều không phải là người bình thường. Mà nghe nói người đang đến chính là người chiếm vị trí số một số hai ở Cảng Thành.

Lúc này năm người Bùi Sâm La, Tô Trường Cảnh, La Thành Côn, Vân Khởi Hải và bà cụ Thanh Kiều đều đến đợi ở cổng dành cho máy bay tư nhân. Có điều bọn họ đều không có vẻ gì là kiêu ngạo cả mà chỉ có chút e dè sợ sệt khó tả mà thôi. Cuối cùng thì cánh cửa của khu sân bay tư nhân mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nhưng nhìn có phần trẻ hơn tuổi thật mặc một bộ đồ vest từ từ bước ra. “Xin chào Thế tử Đức ạ.” Vừa nhìn thấy người đó bước ra thì mọi người đều cúi đầu hành lễ.

Người đang đi tới rõ ràng là một trong bốn dòng họ danh giá giàu có nhất của Cảng Thành, là người thừa kế của dòng họ Lý còn được gọi với biệt danh là Thế tử Đức, tên gọi là Lý Thành Đức.

Giờ phút này nhìn Lý Thành Đức giống y như con rồng đang bay và con hổ đang bước đi vậy, lạnh lùng uy nghiêm đến rợn người.

Hôm nay anh ta đến đây là đại diện cho nhà họ Lý và cũng là đại diện cho Lý Hạnh Mai.

Bùi Sâm La bước tới, hơi gật đầu coi như chào hỏi với anh ta.

Lý Thành Đức thấy vậy liền hỏi: “Đầu đuôi sự việc như thế nào?”
 
Chương 877


Bùi Sâm La cười cười nói: “Anh họ à, nếu đã đến đây rồi thì cứ nghỉ ngơi trước vài ngày đã. Có một số việc không thể gấp gáp được.”

Lý Thành Đức hơi do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Sâm La, cậu có biết mục đích tôi đến đây là gì không? Nếu thất bại thì hai ta sẽ gặp rắc rối to đấy.”

Bùi Sâm La mỉm cười: “Đó là lẽ đương nhiên, nếu đã như vậy thì hôm nay tôi sẽ kêu người đưa thiệp mời đến cho nhà họ Hạ.” “Được.” “Bùi Sâm La lại mỉm cười nói tiếp: “Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, mọi việc xong xuôi chỉ chờ anh ra mặt nữa thôi là ok.”

Lý Thành Đức không nói gì nữa, còn đám người vây quanh anh ta đều cúi đầu phục tùng với vẻ mặt kiên định như quyết tâm giữ vững lập trường không bao giờ thay đổi.

Lý Thành Đức là một nhân vật có thế lực và tiếng tăm vô cùng lớn mạnh, chính bản thân anh ta cũng biết nếu nhiệm vụ lần này bị thất bại thì kết cục của anh ta sẽ rất bị thảm.

Tại nhà họ Hạ ở bên hồ Vạn Cửu của Dương Thành.

Vốn dĩ nhà họ Hạ không phải là người dân bản xứ Dương Thànhmà họ đến từ Yên Kinh. Sau này Hạ Trung Hưng trở thành một người có tay nghề nổi tiếng Đà Nẵng nên cả dòng họ mới chuyển đến Dương Thành.

Có điều Hạ Trung Hưng là một người khiêm tốn nhún nhường nên nhà họ Hạ ở Đà Nẵng cũng không có tiếng tăm gì lắm.

Thế mà hôm nay ở trong sân nhà họ Hạ bình thường luôn luôn thanh tịnh lại có đông người tụ tập với vẻ mặt hết sức khó coi.

Hạ Trung Hưng cầm thiệp mời màu đỏ hé mở ra xem rồi khẽ nhíu mày nói: “Đây là tấm thiệp thứ năm họ gửi tới cho chúng ta trong tháng này rồi. Lần này là Lý Thành Đức ở Cảng Thành đích thân mời.” Mọi người nghe nói vậy thì thở dài thườn thượt.

Lúc này Hạ Chí Cường là con trai cả của Hạ Trung Hưng và cũng là bác cả của Hạ Vân trầm giọng nói: “Ba à, thân phận của bốn người trước đây vốn dĩ không đủ cao nên họ không có tư cách để mời chúng ta. Chúng ta từ chối họ cũng là điều bình thường. Nhưng Lý Thành Đức được gọi là Thế tử Đức, chính là người kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lý ở Cảng Thành đó. Nếu ngay cả cậu ta mà chúng ta cũng từ chối thì nhà họ Hạ sẽ đắc tội với nhiều người ở Đà Nẵng lắm.”

Hạ Trung Hưng trầm ngâm một lát rồi nói: “Được nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đi gặp mặt bọn họ một lần. Còn việc có thành hay không thì phải xem duyên phận của bọn họ rồi.”

Trong mấy ngày qua, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng đã nhận được mấy tấm thiệp mời như thế rồi.

Bây giờ ở Đà Nẵng chỉ còn tồn tại năm dòng họ có tiếng là danh giá nhất vùng mà thôi. Ngoại trừ dòng họ Nạp không có động tĩnh gì thì bốn dòng họ còn lại đều do chính ông chủ của dòng họ tự tay viết thư cầu thân với Hạ Vân. Thậm chí bây giờ cả nhà họ Lý ở Cảng Thành cũng đều đến đây.

Cho dù người của nhà họ Hạ không phải là kẻ kiêu căng tự mãn nhưng họ cũng cảm thấy rất tự hào và đắc ý lắm.

Bất luận Hạ Vân lựa chọn làm đám hỏi với người nào đi chăng nữa thì đó vẫn sẽ là nền móng vững chắc cho nhà họ Hạ ở Đà Nẵng này. Dù sao nhà họ Hạ cũng là dòng họ ngoại lai rồi, bọn họ mới ở Đà Nẵng làm ăn chưa đến mười năm nên nếu không có hậu thuẫn vững chắc từ bên ngoài thì khó mà đứng vững được.

Cho dù Hạ Trung Hưng cũng là một người tài giỏi Đà Nẵng nhưng có một số chuyện sẽ không tới lượt ông ta quyết định đâu. Bởi vậy nhà họ Hạ ở Đà Nẵng muốn đứng vững được thì phải xem lại thực lực của họ đã.

Mà lúc này đây lại có nhiều người thừa kế của các gia đình quyền quý đến cầu hôn Hạ Vân như vậy thì Hạ Trung Hưng thân là người chủ trụ cột của dòng họ Hạ cũng muốn giành lấy một cơ hội.

Mặc dù Hạ Trung Hưng cũng quen biết với Bùi Nguyên Minh nhưng lúc trước ông ta đã hỏi anh rồi và biết được Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân chỉ là tình cảm cấp trên cấp dưới chứ không phải là tình cảm nam nữ. Nếu đã như vậy thì việc ông lo lắng cho hôn nhân của cháu gái sẽ có ảnh hưởng đến thế lực của cả dòng họ cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Ngay lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi thì cánh cửa của căn phòng được mở ra. Tiếng bước chân trên đôi giày cao gót vọng đến khiến mọi người quay lại nhìn thì thấy Hạ Vân xinh đẹp mỹ miều đang đi tới. Mặc dù mọi ngày đã quen nhìn thấy Hạ Vân rồi nhưng hôm nay cô ta lại trang điểm lộng lẫy như vậy khiến mọi người vẫn nín thở hồi hộp dõi theo từng bước chân của cô ta.
 
Chương 878


Hạ Chí Cường nhìn thấy Hạ Vân, nở nụ cười nói: “Hạ Vân, cháu tới rất đúng lúc, vừa rồi mọi người còn đang bàn chuyện của cháu đấy!” “Đúng là cô gái nhà họ Hạ đã trưởng thành rồi!” “Đây đã là người trẻ tuổi tài giỏi thứ năm tới nhà họ Hạ trong tháng này để cầu hôn rồi!”

Trong khi nói chuyện, Hạ Chí Cường lấy ra một vài bức ảnh và đặt chúng trên bàn trà. “Nào, nhìn xem. Đây là Lý Thành Đức, thế tử của nhà họ Lý. Đây là Tô Đức Thắng, thế tử của nhà họ Tô. Đây là La Thiên Từ, thế tử của nhà họ La. Đây là Vân Khiếu Định, thế tử của nhà họ Vân. Đây là thế tử Thanh Quốc Lai của nhà họ Thanh…” “Bọn họ đều là người trẻ tuổi tài giỏi. Bất kể chọn ai, đối với nhà họ Hạ chúng ta đều là chuyện tốt.”

Không ngờ Hạ Vân còn không thèm liếc mắt nhìn những bức ảnh này một lần.

Thay vào đó, cô ta bước đến gần Hạ Trung Hưng và nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, ông biết cháu sẽ không gả mà.”

Hạ Trung Hưng thở dài nói: “Sao ông nội lại không biết cháu đang nghĩ gì chứ? Chỉ là bây giờ có rất nhiều gia đình đến cầu hôn, ngay cả ông nội cũng không thể từ chối hết được.” “Cùng lúc làm mất lòng nhiều dòng họ lớn như vậy, cho dù ông nội cháu là người đứng đầu ở Đà Nẵng thì sau này cũng sẽ khó bước đi ở Đà Nẵng này.” “Cho nên lần này không thể từ chối được.” “Cháu phải đưa ra lựa chọn trong số những người “Hoặc là cháu có thể tự tìm một người về đây.” này.” Hạ Vân nhìn chằm chằm Hạ Trung Hưng, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng nói: “Được, cháu sẽ không để cho ông thất vọng.” “Sau nửa tháng, ông sẽ mời những người này đến nhà họ Hạ của chúng ta. Nếu lúc đó cháu có thể cùng người đàn ông của mình đến tham dự thì ông sẽ thừa nhận cậu ta.” Hạ Trung Hưng nói. “Không thể! Ông cụ, tuyệt đối không thể!”

Người nhà họ Hạ lập tức đứng lên. “Chúng ta có thể làm mất lòng nhà họ La và các gia đình đứng đầu khác nhưng tuyệt đối không thể đắc tội nhà họ Lý ở Cảng Thành được!” “Cho dù là nhà chính của chúng ta – dòng họ Hạ ở Yên Kinh cũng chưa chắc có thể đánh bại được nhà họ Lý ở Cảng Thành!” “Gia tộc này quá mạnh mẽ. Nếu làm mất lòng bọn họ thì địa vị của dòng họ Hạ ở Đà Nẵng không thể đảm bảo được!” “Hạ Vân, cháu không có lựa chọn nào khác đâu. Hoặc là trực tiếp gả cho thế tử nhà họ Lý hoặc là giả vờ lựa chọn rồi sau đó chọn gả cho thế tử nhà họ Lý.” “Ngoài ra, cháu không có quyền lựa chọn nào khác!” . Ngôn Tình Ngược

Lúc này, người nhà họ Hạ đều đứng lên lớn tiếng nói với Hạ Vân.

Vì lợi ích của nhà họ Hạ, cô ta không thể đắc tội Lý Thành Đức mà chỉ có thể gả cho anh ta. Trái tim như hoàn toàn bị đóng băng. Lúc này Hạ Vân chỉ có loại cảm giác này.

Nhiều năm qua, cô ta rất ít khi xuất hiện ở nhà họ Hạ khiến cảm giác tồn tại vô cùng thấp. Cô ta cũng không có hứng thú với một số thế lực của nhà họ Hạ.

Cũng bởi vì ba cô ta mất sớm nên trong nhà họ Hạ không có ai lên tiếng nói chuyện thay cô ta cả.

Thế nhưng cô ta đã ít xuất hiện như thế, thậm chí đã gần như không tồn tại ở nhà họ Hạ nữa.

Vậy mà người nhà họ Hạ lại không có ý định buông tha cho cô ta.

Trước đây khi cô ta không có chỗ tốt nào, người nhà họ Hạ coi cô ta như người vô hình, xem như chưa từng tồn tại.

Mà giờ khắc này, khi sự tồn tại của cô ta có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Hạ thì người nhà họ Hạ bắt đầu dùng lời lẽ chính đáng bức ép cô ta. Ép cô ta bán đứng bản thân vì quyền lợi của nhà họ Hạ.

Đối với toàn bộ nhà họ Hạ ở Đà Nẵng, trong mắt Hạ Vân, ngoài ông nội Hạ Trung Hưng có chút tình cảm với mình thì những người nhà họ Hạ khác đều không hề có tình cảm con người.

Lúc này, anh họ của Hạ Vân là Hạ Thanh Viên bước nhanh tới trước mặt Hạ Vân. Dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta rồi lạnh lùng nói: “Hạ Vân, tôi biết bây giờ cô đang làm thư ký cho Thế tử Minh.”
 
Chương 879


“Thế thì đã làm sao?”

“Thế tử Minh căn bản cũng không coi trọng cô lắm. Cô đi theo anh ta nhiều năm như vậy, cũng không có lấy nổi một danh phận.” “Nhưng bây giờ đã khác rồi, hiện tại Thế tử Đức lại coi trọng cô, cô nên trân quý cơ hội này mới đúng.” “Người ta không chê cô hư hỏng là tốt lắm rồi. Cô nên trở về thắp nhang cầu nguyện, thế mà còn nói không muốn gả cho nhà người ta!” “Cô còn mặt mũi sao?”

Nghe mấy lời của Hạ Thanh Viên, những người nhà họ Hạ khác đều nhao nhao gật đầu.

Bọn họ hướng ánh mắt về phía Hạ Vân, giống như đang nhìn một một tòa núi vàng núi bạc vậy.

Bởi vì chỉ cần Hạ Vân chịu gả cho Lý Thành Đức. Trong chuyện này, lợi ích đối với nhà họ Hạ sẽ ngoài sức tưởng tượng. “Hạ Vân, không phải chị dâu gây khó dễ cho cô, mà là phụ nữ phải tự biết thương lấy chính mình…” “Hơn nữa cô cứ luôn có tâm niệm với Thế tử Minh đi. Cách đây mấy ngày không phải anh ta ở trước mặt mọi người đã cầu hôn một người con gái khác hay sao? Kết quả còn bị từ chối.” “Nhưng dù anh ta có bị người ta từ chối đi chăng nữa, anh ta cũng không hề cân nhắc đến cô.” “Hạ Vân. Xem như cô không suy nghĩ cho nhà họ Hạ, thì cũng suy nghĩ cho bản thân cô đi chứ.” “Thanh xuân và dung mạo của phụ nữ đều có thời hạn bảo hành.” “Mà điều mấu chốt ở đây là bỏ qua cơ hội lần này, cô có muốn gặp lại người đàn ông ưu tú như vậy cũng không dễ dàng nữa đâu.” “Nghe lời chị dâu, bây giờ cô về từ chức ngay đi, sau đó ăn mặc thật xinh đẹp, nửa tháng nữa đồng ý lời cầu hôn của Thế tử Đức tại tiệc tối của nhà họ Hạ chúng ta. Bằng cách này, cô sẽ lập tức trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.” Giờ phút này, Hạ Thanh Viên và Triệu Anh Thy vợ của anh ta, đều tỏ vẻ quan tâm tới người em gái này mà tỏ ra thương xót.

Dĩ nhiên, cô ta cùng với Hạ Thanh Viên, kẻ xướng người họa, có thể phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Ánh mắt của người nhà họ Hạ đều đặt lên người của Hạ Vân, chờ đợi giây phút cô ta đồng ý.

Thế nhưng, Hạ Vân không hề lên tiếng, ánh mắt của cô ta lãnh đạm đến cực hạn.

Hạ Trung Hưng nhìn vẻ mặt ương bướng của cô ta, trong lòng khẽ thở dài.

Ông ta tuy là chủ nhà của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng, nhưng vấn đề ở đây là, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng cũng chỉ là chi nhánh của nhà họ Hạ ở Yên Kinh mà thôi.

Một số thành viên trong dòng họ Hạ ở Yên Kinh đều có chỗ dựa.

Mà nhà họ Hạ ở Yên Kinh lại quá mạnh, cho dù Hạ Trung Hưng là người đứng đầu nhà họ Hạ ở Đà Nẵng, đôi khi cũng không ép được bọn họ.

Cho nên, giờ phút này, ông ta không hề mở miệng.

Đương nhiên, có có một nguyên nhân. Hạ Trung Hưng có chút phỏng đoán đối với thân phận của Bùi Nguyên Minh. Ông ta thấy rằng, Bùi Nguyên Minh quá nguy hiểm.

Cho nên ông ta mới vô cùng hy vọng cháu gái của mình có thể rời khỏi Bùi Nguyên Minh.

Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Trung Hưng mới thở dài, nói: “Hạ Vân, không phải ông nội không cho cháu cơ hội. Cháu nhớ kỹ cho ông, cháu chỉ có nửa tháng thôi.” “Nửa tháng sau, nếu như Bùi Nguyên Minh cậu ta bằng lòng tới đây cùng với cháu. Bất kể là có cho cháu một thân phận gì hay không, ông đều chấp nhận cậu ta.” “Thế nhưng, nếu như cậu ta không có dũng khí bước chân vào đại viện nhà họ Hạ, thì cháu phải cắt đứt quan hệ với cậu ta.” “Cháu không đồng ý!” Vẻ mặt Hạ Vân vừa ủy khuất vừa quật cường. “Hạ Vân, cháu ở nhà họ Hạ, vừa là vinh dự nhưng cũng là trách nhiệm. Cháu đã mang cái danh nhà họ Hạ thì cháu sẽ phải sống vì nhà họ Hạ!” “Nếu không làm được những gì ông vừa nói, dù cháu có tự sát đi chăng nữa, ông cũng sẽ đem thi thể của cháu gả cho nhà họ Lý!”

Hạ Trung Hưng trầm giọng mở miệng, sau đó quay người rời đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt của Hạ Vân.

Còn người nhà họ Hạ, ai nấy đều vô cùng hí hửng. “Đúng, nên là như thế. Cho dù cô có chết đi, cùng phải gả cho Thế tử Đức.” “Đây chính là vận mệnh của cô.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom