Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 980


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chân Hàn Tước bật cười "xì" một tiếng, nói: "Nếu tôi đứng ở đây thì anh ta làm gì còn cơ hội nào nữa chứ?”

Nhà họ Chân ở Tứ Hải là một trong mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hạ.

Mặc dù xếp thứ chín nhưng Chân Hàn Tước tự cho rằng không có con mèo con chó nào ở đây có địa vị cao hơn anh ta.

Lúc này, trên mặt Trịnh Chí Dụng lộ ra vẻ thù hẳn, anh ta nói: 'Cậu Chân Hàn Tước, có muốn tôi dẫn người đi bắt tên nhóc kia không?" "Không vội, bây giờ làm chuyện chính đã, còn chuyện đàn bà làm lúc nào mà chả được" Chân Hàn Tước nhàn nhạt nói, ngược lại biết cái gì mới là ưu tiên vào lúc này.

Không xa nơi đám người Chân Hàn Tước đứng chính là Vân Khởi Hải, La Thành Côn và Thanh Thiếu Bình đang đứng cạnh nhau.

Khi thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, Thanh Thiếu Bình chợt nhíu mày, thấp giọng nói: "Thằng rác rưởi này tới đây làm gì? Thật không biết xấu hổi" Bùi Nguyên Minh là cháu rể ngoại nhà họ Thanh, mất mặt ở đây chắc chắn cũng sẽ làm nhà họ Thanh mất mặt theo.

La Thành Côn cười nói: "Ông Bình, ông đừng sốt ruột quá làm gì.

Biết đâu cháu rể ngoại này dùng cách thức không giống người khác lại có thể được ông Chung ưu ái thì sao? Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó còn phải nhờ ông lo liệu lại cho mấy nhà chúng tôi nha'" Nói đến đó, La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều cười phá lên.

Hôm nay, mục đích ba nhà bọn họ hội tụ với nhau rất đơn giản, đó là phải mời được Chung Nam Sơn về cùng.

Xa hơn nữa đó chính là Hạ Trung Hưng đến đây, Khổng Văn Khưu đến đây, Nạp Hoàng Chi cũng đến đây.

Nói tóm lại, hôm nay ở sân bay Dương Thành, hoặc công khai hoặc bí mật, đã quy tụ tất cả các nhân vật lớn có máu mặt ở Dương Thành.

Còn về những nhân vật lớn đến từ những nơi khác thì lại càng không rõ có bao nhiêu.

Trước đám đông, Lý Thành Đức khoanh tay đứng đó, vẻ mặt hờ hững.

Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt anh ta hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Có lẽ những người khác không biết được thân

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 981


Bùi Nguyên Minh vừa nói ra câu này thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh hoàng. Sân bay vốn dĩ đang có chút ồn ào nhưng giờ khắc này đã trở nên yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc mà chăm chú nhìn anh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có phải là chúng tôi nghe lầm rồi hay không?

Vậy mà có người dám khiêu khích nhà họ Lý của Cảng Thành trước mặt đông người như thế ư?

Lại còn là trước mặt Thế Tử Đức của nhà họ Lý.

Nên biết rằng khi Lý Thành Đức đến Dương Thành lần đầu tiên thì hầu hết những người trong giới thượng lưu đều đi đón tiếp anh ta đấy. Người như thế có thân phận gì? Có địa vị gì chứ?

Vậy mà còn có người dám đe dọa anh ta là nhà họ Lý của Cảng Thành không cần tồn tại nữa?

Vào lúc này, ngay cả mấy người đã biết thân phận thật của Bùi Nguyên Minh như Hạ Trung Hưng cũng hiện ra vẻ mặt đờ đẫn khó tin.

Nhà họ Lý của Cảng Thành chính là một trong bốn gia tộc đứng đầu ở Cảng Thành, giàu có đến nỗi có thể sánh ngang với một quốc gia.

Cho dù mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ muốn động đến họ thì e là cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng ngay lúc này lại có người dám nói ra một câu như vậy? Không ít người đã nhận ra, người vừa nói câu đó chẳng phải chính là chồng của Trịnh Tuyết Dương hay sao?

Đừng nói tới Trịnh Tuyết Dương, cho dù là cả nhà họ Trịnh cũng chỉ là một gia tộc hạng hai ở Dương Thành, một gia tộc vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới thượng lưu mà thôi. 

Trước mặt nhà họ Lý của Cảng Thành, một gia tộc như vậy thậm chí còn không được xem là một con kiến nữa chứ. Giờ phút này, chàng rể của nhà họ Trịnh lại dám nói chuyện với

Lý Thành Đức của nhà họ Lý như thế là muốn đi tìm đường chết à? "Ha..." Lý Thành Đức khẽ cười: "Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên nhà họ Lý của Cảng Thành nghe thấy có người nói muốn tiêu diệt chúng tôi. Mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Lý Thành Đức tôi nghe thấy có người dám bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi. Anh khá lắm!"

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Những câu như vậy tôi chỉ nói một lần thôi, có nghe hay không thì tùy anh."

Người đi theo bên cạnh Lý Thành Đức tức giận nói: "Bùi Nguyên Minh, anh là cái thá gì chứ? Ngay cả tư cách xách giày cho Thế Tử nhà tôi anh cũng không có đâu, vậy mà anh còn dám đe dọa Thể Tử nhà tôi à? Muốn Thế Tử của tôi xin lỗi anh ư? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây thì may ra."

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới. Chỉ là một kẻ người dưới mà thôi, có tư cách gì mà nói chuyện với anh chứ? Nhưng mọi người đứng xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau.

Trong đám đông, hai người Vân Khởi Hải và La Thành Côn suýt chút nữa đã cười phá lên. "Ông Bình, chàng rể của nhà các ông thật thú vị, lại dám đi uy hiếp Thế Tử Đức nữa chứ. Cậu ta nghĩ mình là ai vậy?" "Đừng nói là cậu ta, cho dù là Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chắc cũng không dám nói mấy câu như vậy đâu, đúng không?" "Ông Bình, vẫn nên nhanh chóng tổng khứ chàng rể này ra khỏi nhà đi. Nếu không phải hôm nay mọi người vẫn đang đợi ông Sơn thì chàng rể này của nhà ông đã phải chết rất nhiều lần rồi đó." "Nếu không đuổi cậu ta ra khỏi nhà thì nhà họ Thanh các ông sớm muộn gì cũng bị liên lụy." 

Nghe những lời này, Thanh Thiếu Bình lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, chúng tôi đã tiến hành chuyện này từ lâu rồi. Nhiều nhất là ba ngày, tên vô dụng này và nhà họ Thanh chúng tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa."

Ở hướng khác, Chân Hàn Tước mang vẻ mặt kỳ quái mà nói: "Trịnh Chí Dụng, đây là đứa con rể rất biết nịnh nọt mà anh nói sao? Sao tôi lại cảm thấy con người của anh ta rất kiêu ngạo nhỉ? Tôi cũng không dám đắc tội nhà họ Lý của Cảng Thành mà anh ta lại có gan lớn như vậy."

Trịnh Chí Dụng buông lời chế nhạo: "Cậu Chân Hàn Tước à, ai cũng biết thắng Bùi Nguyên Minh này có vấn đề về thần kinh mà. Đâu có người bình thường nào dám đi gây chuyện với Thế Tử Đức chứ?"

Chân Hàn Tước thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Bắt nạt một tên ngốc cũng không thú vị gì cả. Thôi, đêm nay hai người đi gọi vợ của anh ta vào phòng tôi hầu hạ tôi luôn đi, tôi cũng lười đi chà đạp một tên rác rưởi lắm."

Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng lập tức thay đổi, sau đó anh ta mới cười nói: "Cậu Tước, ở khách sạn có gì hay ho đâu? Đương nhiên là cậu phải đến nhà của Trịnh Tuyết Dương, bắt cô ta hầu hạ cậu ở nhà mình thì mới vui hơn chứ."

Chân Hàn Tước nở nụ cười: "Anh biết nhiều quá nhi!"
 
Chương 982


Cùng lúc đó.

Tại cửa sân bay Dương Thành, một chiếc Porsche khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe.

Trịnh Tuyết Dương đi xuống từ ghế lái xe, nhìn thấy tình hình trước mặt mình thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng. "Ba mẹ, chúng ta thật sự phải mời được thầy Sơn sao?" Trịnh

Tuyết Dương có hơi do dự.

Sáng nay, sau khi ở nhà nhìn thấy tin tức thầy Chung Nam Sơn sắp đến Dương Thành thì hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn lập tức thúc giục cô nhất định phải đến đây.

Lúc này, Thanh Linh cười nói: "Con gái à, bây giờ công ty của con đang xây dựng khu du lịch núi Bạch Vân. Mẹ thấy theo tiến độ hiện tại của công trình thì chừng một hai tháng nữa là có thể đưa ra tiêu thụ bên ngoài được rồi đúng không?". Ngôn Tình Ngược

Trịnh Tuyết Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng gần như vậy ạ."

Thanh Linh vỗ tay một cái, nói: "Vậy thì đúng rồi đó! Bây giờ có phải con đang nghĩ đến chuyện tiêu thụ phải không? Trước đó mẹ còn đang lo lắng xem nên đi đâu tìm người đại diện cho con nhưng bây giờ không phải đã có sẵn một người rồi đó sao?" "Ý mẹ là gì?" Trịnh Tuyết Dương khó hiểu hỏi lại. "Là thầy Chung Nam Sơn đó! Nếu ông ấy chịu đến xem qua công trường xây dựng khu du lịch núi Bạch Vân của chúng ta thì chúng ta có thể tuyên truyền với công chúng là ông Sơn đã khích lệ đây là một nơi nghỉ dưỡng khá tốt. Nếu vậy, giá dự án này của chúng ta sẽ liên tục tăng lên, đúng không?"

Không thể không thừa nhận rằng mặc dù Thanh Linh là một người đàn bà chanh chua, nhưng dù sao cũng xuất thân từ một gia tộc lớn nên vẫn có một chút nhạy bén trong kinh doanh.

Trịnh Tuyết Dương sáng mắt lên, nhưng sau đó lại tỏ vẻ buồn bã: "Con biết làm như vậy chắc chắn sẽ có hiệu quả rất tốt. Nhưng ba mẹ cũng thấy rồi đấy, ở đây có nhiều chiếc xe sang trọng như vậy thì nhất định là có rất nhiều gia tộc lớn, tập đoàn lớn cũng tới đây. Chúng ta chỉ là một công ty nhỏ bé, có tư cách gì để mời được thầy Sơn chứ?" Lúc này, Trịnh Tuấn hằng giọng, nói với con gái mình: "Con gái à, đừng tự coi nhẹ mình. Con đừng quên, con chính là người phụ nữ đã được Thế Tử Minh đích thân cầu hôn trước mặt công chúng.

Lát nữa con cứ giới thiệu mình là vợ chưa cưới của Thế Tử Minh là được rồi. Thế Tử Minh là người đứng đầu Đà Nẵng, ai dám không nể mặt cậu ấy chứ?"

Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ nhất định phải thành công.

Bọn họ làm vậy chính là muốn lùa vịt vào chuồng. Lần này, hai người họ ép Trịnh Tuyết Dương đến đây, thuyết phục Chung Nam Sơn làm người đại diện chỉ là chuyện nhỏ, ép Trịnh Tuyết Dương phải thừa nhận bản thân chính là vợ chưa cưới của Thế Tử Minh mới là chuyện lớn.

Sau khi trải qua sự việc lần trước, bọn họ ngày càng bất mãn đối với Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ chỉ ước gì có thể đá văng thằng con rể này ra ngoài rồi gả con gái mình cho Thế Tử Minh mà thôi.

Trịnh Tuyết Dương sầm mặt lại, nói: "Ba mẹ, con đã sớm từ chối Thế Tử Minh rồi. Ba mẹ có thể đừng như vậy nữa hay không?"

Thanh Linh trừng mắt nhìn cô mà nói: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là dự án khu du lịch núi Bạch Vân của chúng ta. Nếu doanh thu không tốt thì sau này chúng ta sẽ phải uống gió mà sống đó con gái à, cơ hội mời được ông Sơn chỉ có một lần này, nếu bỏ lỡ thì có khi không còn cơ hội nào đâu."

Trịnh Tuyết Dương thở dài.

Cô biết Thanh Linh nói không sai. Khách hàng mục tiêu của khu biệt thự ở khu du lịch chính là những người trong xã hội thượng lưu.

Muốn đẩy mạnh tiêu thụ đến những người này là một chuyện rất khó.

Nhưng một khi khu du lịch này có được sự công nhận của thầy

Chung Nam Sơn thì e rằng những người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ đổ xô đi tranh giành mua nó cho bằng được.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể cắn răng đi tới phòng chờ trong sân bay.

Mặc dù hôm nay sẽ phải cạnh tranh rất vất vả, nhưng vì công ty và dự án nên chỉ có thể cố gắng hết sức.

Nhóm người Trịnh Tuyết Dương đến sau nên không biết Bùi Nguyên Minh đã đến đây, hơn nữa còn trực tiếp đe dọa Lý Thành Đức.

Bằng không, dựa theo tính cách của Trịnh Tuấn và Thanh Linh thì đã sớm hoảng sợ bỏ chạy rồi, đâu còn dám đi vào phòng chờ sân bay nữa cơ chứ.
 
Chương 983


Tại thời điểm này.

Bên ngoài lối đi VIP của sân bay quốc tế Dương Thành, đã có gần một nghìn người tập trung. Hơn nữa, con số vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

Mặc kệ có phải là người đủ tư cách hay không, thì vào giờ phút này, bọn họ đều đang chen chúc trong lối ra. Ai ai cũng mang tâm lý đến thứ vận may xem sao.

Lúc này, bên trong sân bay có người truyền tin tức đến.

Máy bay tư nhân mà Chung Nam Sơn ngồi đã sắp hạ cánh, và ông Sơn sẽ sớm đi ra ngoài.

Mấy người Lý Thành Đức đều tỏ vẻ nghiêm nghị, đồng thời mang theo vẻ mặt mong đợi nhìn chăm chú vào lối ra.

Bùi Nguyên Minh lui vào trong đám đông, không có ý định muốn tiến lên tranh giành với những người khác. Chứng kiến hành động của anh, không ít người đều âm thầm chế giễu trong lòng. Xem ra, chàng rể này cũng có chút tự giác, biết bản thân mình vốn sẽ không mời được thầy Chung Nam Sơn.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, có Lý Thành Đức là Thế Tử Đức của nhà họ Lý ở Cảng Thành đứng đây thì còn ai có đủ tư cách cạnh tranh với anh ta chứ?

Khoảng ba phút sau, mọi người thấy một nhóm người bước ra từ lối đi VIP. Người đi đầu tiên không phải ai khác mà chính là thầy Chung

Nam Sơn.

Tuy ông ta đã gần bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn và có khí thế hơn người.

Nghe nói, chẳng những ông ta có trình độ y thuật có một không hai mà còn tinh thông võ thuật cổ truyền. 

Mấy thứ như Thái Cực, Vịnh Xuân, Bát Quái Quyền, Hồng Quyền gì đó, ông ta đều biết cả.

Thậm chí, lúc còn trẻ ông ta đã từng ẩn danh tham gia một vài trận đấu cấp quốc gia và đoạt được giải quán quân. Một nhân vật như vậy có thể nói là thần tượng quốc dân.

Lần này ông ta ra nước ngoài, nghe nói là vì ở một quốc gia nghèo khó có dịch bệnh bùng phát. Thầy Chung Nam Sơn tự bỏ tiền túi của mình ra để đi nước ngoài, đã vậy còn phải mất tới mấy năm mới giải quyết được tình hình dịch bệnh của quốc gia đó.

Nhưng mà một nhân vật lớn như thế lại vô cùng khiêm tốn vào ngay lúc này. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được giặt sạch sẽ, bên cạnh cũng chỉ có một trợ lý khoảng ba mươi tuổi.

Điều quan trọng nhất là ông ta còn đeo một chiếc ba lô sau lưng, tuy ông ta bước ra từ lối đi VIP nhưng thoạt nhìn không có vẻ gì là tự cao tự đại cả.

Nhìn thấy người này, nhiều người kìm lòng không đậu mà đứng thẳng dậy, cùng với sự kính nể và tôn trọng nhất.

Lúc này, Lý Thành Đức là người đầu tiên bước lên trước, mang theo vẻ cung kính mở miệng nói: "Xin chào ông Sơn, tôi là Thể Tử Đức của nhà họ Lý ở Cảng Thành, Lý Thành Đức. Nhà họ Lý ở Cảng Thành chúng tôi luôn có nguyện vọng giúp đỡ cho ngành y tế và giáo dục trong nước. Gần đây, chúng tôi đang định đầu tư và thành lập một bệnh viện đa khoa quy mô lớn ở Đà Nẵng. Nhưng kinh nghiệm của nhà họ Lý chúng tôi không đủ nên muốn mời thầy Sơn về đảm nhiệm chức viện trưởng để góp ý cho những điểm còn thiếu sót trong công việc của chúng tôi. Cũng xin ông Sơn cho chúng tôi một cơ hội để học hỏi." 

Thái độ của Lý Thành Đức này vô cùng kính cẩn, nhìn thế nào cũng không giống như Thế Tử của một gia tộc đứng đầu mà lại trông giống như một cậu học trò.

Nhưng nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này đã biến sắc.

Nhà họ Lý của Cảng Thành ra tay quá độc ác.

Vì muốn tạo mối quan hệ với thầy Chung Nam Sơn mà lại dứt khoát chuẩn bị thành lập một bệnh viện đa khoa luôn?

Đó là chuyện hàng trăm tỷ đồng đấy.

Tuy nhiên, nếu thật sự có thể mời được thầy Chung Nam Sơn về đảm nhiệm chức viện trưởng thì bệnh viện này chắc chắn sẽ nổi tiếng cả trong nước lẫn nước ngoài. Còn mấy người lớn tuổi của nhà họ Lý thì có thể thỉnh thoảng đi tìm thầy Chung Nam Sơn trò chuyện rồi nhân tiện khám bệnh một chút, có sao đâu chứ?

Hay lắm!

Chỉ có thể nói chiêu này của Lý Thành Đức thực sự rất hay.

Điểm mấu chốt là còn đánh vào đạo đức của thầy Chung Nam Sơn, khiến ông ta dù muốn không đồng ý thì cũng không được. Chỉ có điều, lúc này Chung Nam Sơn lại cười nói: "Nhà họ Lý của Cảng Thành có tấm lòng chữa bệnh cứu người khiến tôi rất khâm phục. Nhưng mà Chung tôi lại không giỏi về mặt quản lý hành chính, e là không thể giúp đỡ."
 
Chương 984


Không ngờ Chung Nam Sơn lại từ chối Lý Thành Đức, hơn nữa ông ta cũng không hề để tâm đến việc chính nghĩa đó. Mặt Lý Thành Đức hơi tái đi, anh ta biết lúc này mình có nói gì thì cũng đã muộn. "Ông Sơn, tôi là tổng thư ký của chính phủ Đà Nẵng, ông Hưng muốn mời ông đến cùng dùng bữa trưa và chỉ điểm thêm cho hệ thống y học của Đà Nẵng chúng tôi”

Hạ Trung Hưng không ra mặt nhưng tổng thư ký của ông ta lại bước ra, mở lời mời Chung Nam Sơn. “Cảm ơn tấm lòng của ông Hưng nhưng tôi có mấy học trò làm việc trong chính quyền Đà Nẵng, nếu tôi tùy tiện tham gia tiệc của chính quyền thì e rång sẽ bị nghi ngờ là lấy việc công làm lợi riêng, mong ông Hưng sẽ không để bụng."

Chung Nam Sơn cười một tiếng rồi khéo léo từ chối. Tiếp đó, các đại diện của các gia tộc lớn cũng đều lần lượt tiến lên trước mời Chung Nam Sơn.

Lý do mà mỗi người đưa ra đều vô cùng kỳ quái nhưng tất cả đều đã bị từ chối.

Lý Thành Đức và mọi người đều hơi ngây ra, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Ông Chung Nam Sơn đến đây vì điều gì?

Ông ta không nể mặt ai hết, lẽ nào còn có ai đó có thân phận cao hơn cả ông ta đang đợi ông ta sao?

Mọi người ở đó nhìn nhau.

Lúc này, ở vòng ngoài cùng của đám đông, Thanh Linh đẩy Trịnh Tuyết Dương một cái khiến cô chồm tới trước vài bước, vừa hay cản đường đi của Chung Nam Sơn. Một tiếng “soạt” vang lên, tất cả mọi ánh nhìn ở đó đồng thời tập trung về phía Trinh Tuyết Dương, ai nấy cũng có biểu cảm rất kỳ lạ.

Đến cả lúc Lý Thành Đức ra mặt thì anh ta cũng chỉ dám đứng phía bên hông ông Chung Nam Sơn để nói chuyện. Không ngờ lại dám cán đường ông Chung Nam Sơn.

Người phụ nữ này đúng thật là to gan mà!

Thanh Thiếu Bình là người đầu tiên nhận ra Trịnh Tuyết Dương, lúc này ông ta hoảng hốt, run run nói: "Tuyết Dương, con làm gì đó, mau quay lại đây, đừng có cán đường!"

Chân Hàn Tước thì lại khá thích thú nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Trịnh Tuyết Dương rồi chậc chậc vài tiếng và nói: "Trịnh Chí Dụng, cậu chủ tôi đây sắp không đợi được nữa rồi!

Vì trước đó Thế Tử Minh đã từng cầu hôn Trịnh Tuyết Dương nên lúc này đã có rất nhiều người nhận ra cô.

Tiếng bàn tán lập tức xôn xao lên. "Tôi nhận ra rồi, đó chẳng phải là Trịnh Tuyết Dương đã được Thế Tử Minh cầu hôn trước đó sao? Sao cô ta lại đến đây?" "Nghe nói cô ta từ lâu đã có một ông chồng ở rể rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn được ba năm, không ngờ còn ra ngoài dụ dỗ Thế Tử Minh, đúng là không biết xấu hổ!” "Chắc không phải người phụ nữ này định dụ dỗ ông Chung Nam Sơn đấy chứ? Không biết xấu hổ mà!” "Hì, loại phụ nữ này tưởng rằng chỉ cần có vẻ ngoài xinh đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nghĩ gì vậy?" "Người như ông Chung Nam Sơn thì sẽ không vì tiền tài và nữ sắc mà động lòng đâu!" 

Xung quanh đều là những lời dèm pha không tốt đẹp khiến sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi tái đi.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương nghĩ đến việc mình đến cũng đã đến rồi nên lúc này cô chỉ có thể mạnh bạo nói: "Ông Sơn, tôi là Trịnh Tuyết Dương của công ty Bạch Vân, là người chịu trách nhiệm chính việc xây dựng hạng mục khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân, tôi muốn mời ông đến công trường của chúng tôi tham quan một lát!"

Cô vừa mới nói ra thì mọi người ở đó đều lên tiếng cười nhạo. "Trịnh Tuyết Dương, cô biết xấu hổ một chút được không?

Không ngờ lại muốn ông Sơn giúp cô quảng cáo, cô đang nghĩ gì vậy hả?” "Mọi người mời ông Sơn đều là để cống hiến cho sự nghiệp y học, cô thì hay rồi, không ngờ lại vì chuyện này!” "Sao Dương Thành của chúng tôi lại có loại người như cô nhỉ? Cô nên bị đá ra khỏi giới kinh doanh của Dương Thành."

Rõ ràng mỗi người trong số họ đều có mục đích không thể nói cho người khác biết nhưng lúc này họ lại đều làm ra vẻ là người đàng hoàng, đứng trên lập trường đạo đức để chửi mắng Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương tái mặt, cứng miệng không nói nên lời, không biết làm sao để biện minh.

Thần sắc của hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng rất khó coi, họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
 
Chương 985


Thanh Linh thấy Trịnh Tuyết Dương bị người ta mắng đến mặt mày trắng bệch, lảo đảo như muốn ngã xuống thì không kiềm chế thêm được nữa. Bà ta vốn tính chợ búa nên lúc này đã thẳng thắn bước ra, chỉ vào những người xung quanh và mắng: "Các người chửi mắng gì chứ?" “Việc nhà chúng tôi đến mời ông Sơn thì có liên quan gì đến các người?” "Hơn nữa, các người đã quên thân phận của con gái nhà chúng tôi rồi sao? Nó là người đến cả Thế Tử Minh cũng dám từ chối đấy!" "Ai trong số những người ở đây có được bản lĩnh đó, dám từ chối Thế Tử Minh hả?” “Bây giờ con gái tôi bước ra mời ông Sơn đến tham quan công trường của nhà chúng tôi là nể mặt ông Sơn, các người không hiểu sao?"

Thanh Linh vòng hai tay lại, nhìn Chung Nam Sơn và nói: “Ông Sơn, chắc ông cũng từng nghe nói đến Thế Tử Minh nhỉ? Con gái tôi có thể nói là vợ chưa cưới của cậu ấy, dù ông không nể mặt con gái tôi thì cũng nên nể mặt Thế Tử Minh chứ?"

Mọi người nghe thấy những lời đó thì thi nhau cười nhạo. Sắc mặt của Chung Nam Sơn cũng trở nên khác thường.

Lúc này mặt Trịnh Tuyết Dương lúc tái xanh lúc trắng bệch, cô chỉ muốn kiếm cái kẽ nào đó mà chui vào thôi.

Mất mặt. Thật là mất mặt quá đi.

Có đánh chết cô cũng không thể nào ngờ mẹ của mình lại nói ra những lời đó trước mặt bao nhiêu người như thế Nhưng bản thân Thanh Linh thì không có cảm giác gì, bà ta vòng hai tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Chương 985

Thanh Linh thấy Trịnh Tuyết Dương bị người ta mắng đến mặt mày trắng bệch, lảo đảo như muốn ngã xuống thì không kiềm chế thêm được nữa. Bà ta vốn tính chợ búa nên lúc này đã thẳng thắn bước ra, chỉ vào những người xung quanh và mắng: "Các người chửi mắng gì chứ?" “Việc nhà chúng tôi đến mời ông Sơn thì có liên quan gì đến các người?” "Hơn nữa, các người đã quên thân phận của con gái nhà chúng tôi rồi sao? Nó là người đến cả Thế Tử Minh cũng dám từ chối đấy!" "Ai trong số những người ở đây có được bản lĩnh đó, dám từ chối Thế Tử Minh hả?” “Bây giờ con gái tôi bước ra mời ông Sơn đến tham quan công trường của nhà chúng tôi là nể mặt ông Sơn, các người không hiểu sao?"

Thanh Linh vòng hai tay lại, nhìn Chung Nam Sơn và nói: “Ông Sơn, chắc ông cũng từng nghe nói đến Thế Tử Minh nhỉ? Con gái tôi có thể nói là vợ chưa cưới của cậu ấy, dù ông không nể mặt con gái tôi thì cũng nên nể mặt Thế Tử Minh chứ?"

Mọi người nghe thấy những lời đó thì thi nhau cười nhạo. Sắc mặt của Chung Nam Sơn cũng trở nên khác thường.

Lúc này mặt Trịnh Tuyết Dương lúc tái xanh lúc trắng bệch, cô chỉ muốn kiếm cái kẽ nào đó mà chui vào thôi.

Mất mặt.

Thật là mất mặt quá đi.

Có đánh chết cô cũng không thể nào ngờ mẹ của mình lại nói ra những lời đó trước mặt bao nhiêu người như thế Nhưng bản thân Thanh Linh thì không có cảm giác gì, bà ta vòng hai tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng đắc ý. lúc này vốn dĩ không có ai dám phản bác lại. “Cô gái trẻ, tính cách của cô khá đấy, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn. Nhưng mà trước giờ Chung Nam Sơn tôi đây không quảng cáo hoặc phát ngôn thay cho bất cứ thứ gì, vì vậy chỉ có thể nói xin lỗi thôi."

Mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhợt, cô khom người nói: “Là tôi đã đường đột rồi."

Cô vừa nói vừa né sang một bên để nhường đường. Chung Nam Sơn mỉm cười, định rời khỏi.

Lúc này bên cạnh có người bước nhanh đến, chặn đường Chung Nam Sơn lại.

Mọi người nhìn thấy người đó thì lập tức không biết nên nói gì.

Bùi Nguyên Minh?

Vào lúc quan trọng như thế này mà cái tên ở rể này lại chạy đến đây để làm gì?

- -----------------
 
Chương 986


Ánh mắt của mọi người đều rất lạnh lùng. Cả nhà này đúng là to gan làm loạn. Nam dám uy hiếp nhà họ Lý ở Cảng thành. Nữ dám chặn đường đi của Chung Nam Sơn.

Mà bây giờ, cái tên đến ở rể này cũng không biết tốt xấu tới chặn đường của thầy Sơn, anh đang muốn làm gì vậy?

Lúc này Thanh Thiếu Bình cũng không nhịn được nữa, ông ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh nổi giận mắng: "Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc thì tên vô dụng nhà mày đang chuẩn bị làm gì đấy hả? Bảo vệ đâu? Mau lôi cổ nó ra ngoài, không được để nó quấy rầy thầy Sơn!"

Mà những người khác cũng nhao nhao mở miệng. "Hai người đủ rồi đó, thời gian của thầy Sơn vô cùng đáng quý, nếu như ai cũng giống như các người cả gan làm loạn ra chặn đường thầy Sơn, vậy thì thầy Sơn còn làm việc thế nào nữa?" "Mau cút đi! Dám cản đường thầy Sơn thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"

Lúc này, Bùi Nguyên Minh lại không để ý tới những người này mà hướng về phía thầy Sơn cười cười, nháy nháy mắt nói: "Vị này là thầy Chung Nam Sơn đúng không?" "Tôi là tài xế tốc hành mà thầy gọi, xe đang ở bên ngoài."

Chung Nam Sơn nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó cười nói: "Giá tiền là ba mươi lắm nghìn đồng phải không?"

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Không sai, có điều đây là xe dịch vụ, lát nữa chỉ sợ đường đi có chút quanh co, mong thầy chở để ý."

Chung Nam Sơn gật đầu nói: "Tôi gọi chính là để đi xe dịch vụ, đương nhiên là do tài xế cậu định đoạt." Cuộc đối thoại của hai người trực tiếp khiến cho mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm. 

Thậm chí có không ít người không nhịn dưoc móc móc lỗ tai của mình, cho là mình nghe lam.

Xe dịch vụ

Thân phận của thầy Sơn như vậy mà phải đi xe dịch vụ? Mà còn là cái tên ở re này đến nhà đón ông ta? Lúc này, tất cả mọi người đều có loại cảm giác vô cùng hoang đường.

Rất nhiều các dòng họ lớn, công ty lớn đều phải nghĩ đủ loại biện pháp để tới gần thầy Chung Nam Sơn.

Kết quả là chỉ cần một tài xế lái xe tốc hành đã có thể mang thầy Chung Nam Sơn đi?

Đám người Lý Thành Đức vô cùng chấn động.

Có người nhanh chóng tiến lên nói: "Thầy Sơn, thầy cần dùng xe thì nói với chúng tôi một tiếng là được, bên ngoài chúng tôi còn có một chiếc Maybach dài, thầy muốn đi đâu, tôi đưa thầy đi!" "Thầy Sơn, chúng tôi có Bentley!" "Thầy Sơn, bên này là Rolls-Royce!"

Giờ phút này, những người này giống như nhìn thấy được cơ hội, mỗi một người đều bắt đầu giơ lên chìa khóa trong tay mình xum xoe.

Mặc kệ phải đưa thầy Sơn đến nơi nào, đây đều là một cơ hội để tiếp cận thầy Sơn!

Không nghĩ ra Chung Nam Sơn lại vẩy tay áo, tiếp tục nói: "Chàng trai này, xe của cậu là xe van đúng không?"

Bùi Nguyên Minh nói: "Đương nhiên là xe van, chiếc xe này đã chạy được hơn mười năm rồi." Hai mắt của Chung Nam Sơn tỏa sáng nói: "Tốt! Tôi thích xe này, chúng ta đi nhanh một chút đi!" 

Nghe thấy hai người nói chuyện, khóe mắt của một đám người lái xe sang run rẩy.

Chúng ta không nghe lầm chứ?

Cái tên tới ở rể này lái một chiếc xe van vài chục năm tới đón thầy Sơn.

Thế mà thầy Sơn lại có thể vui vẻ tiếp nhận.

Chẳng lẽ đầu năm nay xe van so với xe sang còn đáng tiền hơn sao?

Tất cả mọi người lộn xộn.

Mà vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương cũng ngốc nghếch, hiện tại cô cũng không có thời gian đuổi theo hỏi vì sao Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện, vì sao lại lái xe van đến.

Thế nhưng chồng của mình đến đây để đưa thầy Chung Nam Sơn đi, làm sao một màn này lại khiến cô cảm thấy phi thực tế như vậy?

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương cười nói: "Bà xã, em phát ngốc cái gì vậy, lát nữa anh còn phải đến công trường nha."

Trịnh Tuyết Dương vô thức nói: "Vậy thầy Sơn thì sao?" "Ông ấy ngồi nhờ xe của anh, chắc chắn là anh đi nơi nào thì ông ấy phải đến nơi đó, cuối cùng đưa ông ấy đến nơi cần đến là được rồi!"

Bùi Nguyên Minh ra vẻ đương nhiên.

Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương trợn tròn mắt, Thanh Linh và Trịnh Tuấn cũng trợn tròn mắt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Cái tên tới ở rể này đang kiên quyết bắt thầy Chung Nam Sơn đến công trường của Trịnh Tuyết Dương sao!
 
Chương 987


Mất nửa ngày Trịnh Tuyết Dương mới phản ứng được, có chút lắp ba lắp bắp nói: "Bùi Nguyên Minh, anh đừng làm loạn! Đưa thầy đi mới là chuyện quan trọng, nếu như bởi vì anh mà làm chậm trễ chuyện của thầy, anh bồi thường nổi sao?"

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Bà xã, đừng sợ, trước khi thầy Sơn hẹn anh đi xe dịch vụ đã nói xong rồi, hôm nay có thể đưa ông ấy tới đích đến là được rồi. Dù sao ông ấy cũng chỉ bỏ ra ba mươi lăm nghìn đồng, còn muốn nhanh thế nào chứ?"

Trịnh Tuyết Dương im lặng, lời này của anh là có ý gì. Anh còn chuẩn bị mang thầy Sơn đi bao nhiêu nơi?

Mà bên cạnh không ít người đều trợn mắt nhìn, Lý Thành Đức đi tới quát: "Bùi Nguyên Minh, đừng có ở đây làm trì hoãn việc của thầy Sơn, để tôi đưa thầy Sơn đi!" "Không được!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. "Tại sao lại không được?" Lý Thành Đức tức muốn nôn ra máu. "Thầy Sơn mà đi thì ai tính tiền xe dịch vụ cho tôi? Anh cho rằng xe tôi đi đến sân bay không cần xăng à?" Bùi Nguyên Minh ra vẻ đương nhiên nói. "Được! Không phải là mày muốn tiền sao! Số tiền này đủ cho mày cố gắng rồi đấy! Bây giờ cút đi!" Lý Thành Đức trực tiếp lấy ra một xấp đô la vứt xuống đất ngay trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tiền của anh quá thối, tôi không có hứng thú." "Mày.." Lý Thành Đức tức giận đến run rẩy. 

Anh ta đã nhìn ra, Bùi Nguyên Minh chính là đang cố ý tới quấy rối.

Lúc này, Chung Nam Sơn nhìn Lý Thành Đức một chút, lạnh lùng nói: "Thế Tử Đức, tôi cả đời này sẽ không lấy một xu một hào của người khác, cậu có ý gì vậy? Sỉ nhục tôi sao?"

Lý Thành Đức vẫn đang nổi giận bị dọa cho run rẩy một cái, vội vàng hạ thấp người nói: "Thầy Sơn chớ trách, tôi chỉ không nhìn được tên vô dụng này chuẩn bị đưa thầy Sơn chạy loạn mà thôi." "Hay là thầy cho tôi một cơ hội chuộc tội, để tôi đưa thầy Sơn đến nơi thầy cần đến đi."

Chung Nam Sơn thản nhiên nói: "Nhà họ Lý các người là dân làm ăn ở Cảng Thành, hẳn là hiểu rõ sự quan trọng của việc giữ chữ tín trong giới kinh doanh." "Mặc dù Chung Nam Sơn tôi là một bác sĩ nhưng cũng hiểu rõ đạo lý lời hứa ngàn vàng, tôi đã hẹn trước chàng trai này để đi xe dịch vụ, hợp đồng giữa hai chúng tôi vẫn đang được thực hiện trước khi cậu ấy đưa tôi đến đích, cậu không hiểu chuyện này sao?" "Chuyện này."

Lý Thành Đức trợn tròn mắt, anh ta cũng hiểu thầy Chung Nam Sơn đức cao trọng vọng như thế lại không tuỳ tiện đồng ý với người khác chuyện gì, cũng sẽ không dễ dàng thất hứa.

Trịnh Tuyết Dương nghe bọn họ nói chuyện, vô thức nhéo mình một cái mới xác định không phải mình đang nằm mơ.

Lúc này Thanh Linh mới kịp phản ứng, bà ta trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh ra lệnh: "Bùi Nguyên Minh, ngoại trừ đến công trường, lát nữa còn phải đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh đấy biết chưa?" 

Lời nói này nói ra khiến cho ánh mắt của Bùi Nguyên Minh có chút rét run.

Không có lý do gì để Thanh Linh nói loại lời này, chắc chắn là nhà họ Thanh đã ra lệnh cho bà ta.

Có điều giờ phút này Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì mà chỉ ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương đi trước, sau đó anh mới dẫn Chung Nam Sơn sải bước đi về phía bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe, người làm lái xe như Lôi Tuấn Quang cũng bó tay rồi.

Như vậy cũng được sao! Thể Tử quá trâu bò rồi!

Thế mà lại thật sự lái một chiếc xe van đưa thầy Sơn đi.

Trơ mắt nhìn Chung Nam Sơn thật sự ngồi lên xe MiniBus, những người còn lại đều vô cùng lộn xộn.

Vậy mà cũng được?

Chẳng ai ngờ rằng, người cuối cùng đưa thầy Sơn đi lại là một tên tới ở rể. Chắc chắn anh sẽ vội vàng tiến về công trường của khu du lịch núi Bạch Vân!

Nhất định kẻ không cần mặt mũi như Bùi Nguyên Minh sẽ đưa thầy Chung Nam Sơn đến đó!

Mặc dù mọi người đều đang mắng Bùi Nguyên Minh không biết xấu hổ, thế nhưng giờ phút này lại có không biết bao nhiêu dòng họ và công ty lớn ghen ghét đến nôn ra máu. Sớm biết thầy Sơn sẽ đi xe dịch vụ thì đã phát động người của cả dòng họ đến sân bay làm tài xế rồi.
 
Chương 988


Một mặt khác, Trịnh Tuyết Dương lái xe như bay đến công trường của khu du lịch núi Bạch Vân ngay lập tức. Trên đường đi cô đã gọi vô số cuộc điện thoại, bắt đầu sắp xếp các loại công việc.

Mặc kệ Bùi Nguyên Minh thực hiện việc này như thế nào, thế nhưng nếu anh đã muốn đưa thầy Chung Nam Sơn đến công trường, vậy đây chính là cơ hội tốt nhất của công ty Bạch Vân. Nhìn thấy bộ dáng hấp tấp của con gái, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang ngồi ở phía sau cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì. Ai có thể nghĩ tới chuyện ngày hôm nay sẽ phát triển đến như thế.

Một tên tới ở rể và thầy Chung Nam Sơn dùng tám gậy tre đánh không đến tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau, thế mà anh lại có thể mang thầy Chung Nam Sơn chạy khắp nơi?

Lúc này, tất cả mọi người đều có loại cảm giác giống như đang nằm mơ.

Rất nhanh Trịnh Tuyết Dương đã đi tới công trường. Bên thi công và toàn thể nhân viên công ty đều đã chuẩn bị xong.

Mọi người quét sạch sẽ sân bãi, chuẩn bị dùng lễ nghi cao nhất để hoan nghênh thầy Chung Nam Sơn.

Cùng lúc đó.

Chiếc xe van nhỏ vẫn chạy chầm chậm trên đường. Lôi Tuấn Quang tập trung tinh thần cẩn thận lái xe.

Bùi Nguyên Minh lại tiện tay lấy từ trong xe ra một chai rượu ném cho thầy Chung Nam Sơn, cười nói: "Thầy Sơn, mấy năm không gặp, thân thể của thầy càng ngày càng cứng rắn!" Chung Nam Sơn thở dài nói: "Dù sao cũng đã già rồi, sức khỏe cũng kém hơn trước kia. Nếu như lần trước ở sa mạc không phải thằng nhãi con cậu kịp thời xuất hiện, cái mạng già này của tôi đã vùi trong sa mạc từ mấy năm trước rồi." 

Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Thầy Sơn khách sáo rồi, tất cả mọi người đều là người của Đại Hạ. Ở đó, mặc kệ là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ cứu." Chung Nam Sơn cười ha ha: "Tổng giáo đầu không hổ là tổng giáo đầu, một lòng vì nước vì dân. Nếu như không có tổng giáo đầu, hiện tại nói không chừng năm nước lớn đã chiếm lấy Đại Hạ rồi."

Bùi Nguyên Minh nghiêm nghị nói: "Một mình tôi không thể làm được những điều này, đều là nhờ công lao và máu mủ của hàng ngàn quân sĩ ở tiền tuyến."

Chung Nam Sơn thở dài nói: "Cậu đấy, nếu như chỉ nói đến công lao, cậu đã sớm có thể trở thành bộ binh dày dặn kinh nghiệm rồi. Thế nhưng cậu lại vội vàng lui về sau, bây giờ nhớ lại, bộ binh thật sự tổn thất lớn."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tôi chỉ đi tòng quân có ba năm thôi mà, bộ binh có thể có tổn thất gì chứ?"

Chung Nam Sơn trợn mắt nói: "Lời này tự cậu nói với Đại Long Đầu đi, lần này tôi đến Dương Thành, ông ấy đã đặc biệt gọi điện thoại đến cho tôi, bảo tôi cho cậu học một khóa" 

Bùi Nguyên Minh cười cười, chủ động đổi đề tài nói: "Đột nhiên thầy Sơn lại đến Dương Thành là có chuyện gì vậy?" Chung Nam Sơn mỉm cười nói: "Hẳn là cậu đã nghe nói qua, gần đây chín bộ binh lớn muốn đổi người, người đứng đầu của bộ binh Giang Nam và bộ binh Đà Nẵng cũng chuẩn bị thay đổi." "Người đứng đầu của bộ binh Đà Nẵng không quen khí hậu nên mắc bệnh, cho nên tôi mới đặc biệt đến đây để đưa cho người đó mấy đơn thuốc." "Dù sao bộ binh Đà Nẵng cũng là tiền tuyến, người đứng đầu bộ binh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!"

Hiển nhiên, đây là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cho thầy Chung Nam Sơn phải lặn lội xa xôi ngàn dặm để về nước. Cho dù đang ở ngoài biển, ông ta vẫn hướng về quê hương.

Bùi Nguyên Minh có chút cảm động nói: "Vậy bây giờ tôi mà bắt buộc thầy Sơn đi cùng, chẳng phải là the hiện tôi quá hẹp hòi rồi sao." "Chuyện này, dù sao mấy ngày nữa tôi mới phái đi, hai ngày này tôi cũng không có việc gì làm, ăn uống miễn phí từ thằng nhóc cậu là được." Chung Nam Sơn cười ha ha: "Còn nữa, hình như cô gái nhỏ kia là vợ của cậu đúng không? Có điều, dường như cô ấy không biết thân phận của cậu thì phải?"

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Tôi còn chưa thẳng thắn nói hết tất cả cho cô ấy biết, bởi vì thời cơ chưa đến."
 
Chương 989


Chung Nam Sơn cười nói: "Chuyện của thanh niên các cậu, người già cả như tôi cũng không nên xía mũi vào." "Có điều bây giờ muốn tôi đến công trường của cô ấy làm tuyên truyền thì cậu phải đồng ý với tôi một chuyện." Bùi Nguyên Minh cười cười: "Thầy Sơn cứ việc ra lệnh."

Chung Nam Sơn nói: "Chuyện rất đơn giản thôi, tôi yêu cầu đến lúc đó cậu phải lấy thân phận tổng giáo đầu có mặt ở nghi thức thay quân của quân đội Đà Nẵng. "Vì sao?"

Vẻ mặt của Chung Nam Sơn nghiêm nghị nói: "Hiện tại mặc dù năm nước lớn đã bị cậu đánh bại nhưng tôi nghe nói đế quốc mặt trời không bao giờ lặn và nước Mỹ vẫn không từ bỏ dã tâm, luôn xúi giục một số nước nhỏ giáp biên giới với chúng ta thăm dò ranh giới cuối cùng của nước ta." "Nguyên tắc của Đại Hạ chúng ta luôn luôn là người không phạm ta ta không phạm người, thế nhưng những kẻ tôm tép nhãi nhép này vẫn luôn nhảy nhót khiến cho người khác vô cùng buồn nôn." "Tổng giáo đầu cậu là bộ binh thần thoại, bởi vì cậu rút lui cho nên mấy người này mới dám đến đây gây sóng gió." "Thế nhưng chỉ cần cậu xuất hiện bán công khai trong trường hợp này một chút, nói mấy câu là có thể trấn áp những người trẻ tuổi này!"

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, lúc đầu anh không nghĩ sẽ tham dự những chuyện này.

Nhưng Chung Nam Sơn đã nói đến mức độ này, anh còn có thể nói cái gì. "Vậy thì để Đường Nhân Đồ giúp tôi truyền tin tức ra đi." 

Bùi Nguyên Minh gọi một cú điện thoại ngay trước mặt Chung

Nam Sơn.

Rất nhanh, một tin tức nóng hổi đã được truyền ra.

Lần này thầy Chung Nam Sơn đến Dương Thành là vì chuyện người đứng đầu bộ binh Đà Nẵng thay quân.

Trong nghi thức người đứng đầu nhậm chức, không chỉ có thầy Chung Nam Sơn xuất hiện, nghe nói bộ binh thần thoại đã lâu chưa từng lộ diện, tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức cũng sẽ lộ diện.

Sau khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Vì sao thầy Chung Nam Sơn không nể mặt mũi ai. Hóa ra là muốn đi gặp tổng giáo đầu trước! Mà vì sao ông ta lại tự mình gọi xe dịch vụ thì mọi người cũng hiểu được. Nghe nói sau khi tổng giáo đầu rút lui sống vô cùng kín đáo, ai cũng không biết hành tung của anh.

Thầy Sơn gọi xe để đi nhờ, hiển nhiên chính là không muốn những người ở Dương Thành đến quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của tổng giáo đầu.

Có điều, nghi thức nhậm chức của người đứng đầu bộ binh Đà Nẵng lần này, thế mà cả thầy Sơn và tổng giáo đầu đều sẽ xuất hiện?

Tin tức này khiến cho không ít người đều hưng phấn nghìn phần.

Trong nghi thức này có thể nhìn thấy hai nhân vật cấp bậc truyền thuyết, chỉ cần kéo chút giao tình với bất kỳ ai trong số họ, âu cũng là chỗ tốt đếm mãi không hết. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Thầy Chung Nam Sơn thì không cần phải nói, y thuật vô song.

Mà nghe nói tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức chẳng những chiến công vô song, quyền thế vô song, mà ở nước ngoài cũng có vô số tài sản lớn.

Mặc dù sau khi tổng giáo đầu rút lui sống vô cùng kín đáo, nhưng một nhân vật lớn như vậy, ai lại không muốn có cơ hội tiếp cận và làm quen cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, một dòng điện ngầm đã bắt đầu phun trào

Dương Thành.

Không ít người đã bắt đầu nhờ vả quan hệ, muốn lấy thư mời để tới tham gia nghi thức thay quân của bộ binh Đà Nẵng.

Một bên khác, xe tải nhỏ đã đến công trường của khu du lịch núi Bạch Vân. Nhân viên công ty và công nhân công trường cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng, không ít truyền thông cũng đã sớm chờ đợi.

Sau khi xuống xe, phóng viên vây quanh muốn phỏng vấn Chung Nam Sơn.

Chung Nam Sơn cũng không từ chối những người này, mà chỉ cười trêu chọc nói: "Mọi người đều biết lần này tôi đi xe dịch vụ đến, chủ xe muốn đến bên này làm việc, tôi cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, mọi người đi vào tham quan một chút đi!"

Trịnh Tuyết Dương rất kích động, cô chào đón rồi dẫn Chung Nam Sơn tiến vào công trường.

Chung Nam Sơn có chút hăng hái xem xét địa lý và phong thủy, sau đó còn lấy ra thiết bị bên người khảo nghiệm chất lượng nước và đất một chút, cuối cùng rút ra được kết luận.
 
Chương 990


"Nơi này rất không tệ, có thể coi là một nơi rất tốt để dưỡng sinh, sống lâu ở đây có tác dụng hỗ trợ điều trị các loại bệnh mãn tính đấy." "Cô gái nhỏ, nhà của cô có đắt không? Nếu rẻ, tôi cũng muốn có một căn!"

Chung Nam Sơn cười tủm tỉm mở miệng. Trịnh Tuyết Dương phản ứng rất nhanh nói: "Thầy Sơn, vừa hay bên này của chúng tôi mới tung ra mười căn biệt thự giá đặc biệt, thầy có thể xem một chút, giá cả rất ưu đãi đó!" "Nếu hôm nay thầy có thể quyết định, tôi sẽ giảm giá cho thầy!" Rất hiển nhiên là Trịnh Tuyết Dương hiểu rõ, lấy tính cách của Chung Nam Sơn mà nói, mình mà cho không thì ông ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.

Quả nhiên, lúc này Chung Nam Sơn giống như mấy người già, lựa chọn tỉ mỉ, cuối cùng chọn ra một căn không lớn không nhỏ, có núi và hồ bao quanh rồi nói: "Vậy thì tôi chọn căn này"

Trịnh Tuyết Dương nhìn thoáng qua, cắn răng nói: "Giá của căn biệt thự này là hai mươi tỷ đồng, thầy đã muốn thì bên tôi sẽ bớt số lẻ cho thầy, còn bao trọn phí tài sản sau này cho thầy nữa!"

Chung Nam Sơn cười nói: "Tốt lắm cô gái nhỏ, vậy thì quyết định vậy đi."

Đang nói chuyện, ông ta lấy ra một tấm thẻ màu vàng đen đưa cho Trịnh Tuyết Dương. Ngược lại một màn này khiến cho không ít người ngạc nhiên. Hiển nhiên, cả đời thầy Chung Nam Sơn nghèo khó nhưng trên thực tế là ông ta rất có tiền.

Không nói đến các phát minh y học của ông ta, chỉ tính đến tiền lương đã rất cao, mua một căn biệt thự cũng không phải vấn đề gì lớn.

Rất nhanh, tin tức này đã được giới truyền thông phát ra ngoài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong giới bất động sản ở Dương Thành đều trợn tròn mắt.

Mặc dù mọi người có xem trọng hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân, nhưng lại cảm thấy đây không phải là trung tâm của thành phố, không có giá trị gì quá to lớn.

Nhưng bây giờ không giống như thế!

Thầy Chung Nam Sơn mua ở đó một căn biệt thự.

Vậy nếu như bây giờ có thể đến đó ở, chẳng phải là tương lai sẽ trở thành hàng xóm với thầy Chung Nam Sơn sao? Không đến mười phút, điện thoại của bộ phận tiêu thụ khu du lịch núi Bạch Vân bị người gọi đến nổ tung.

Thậm chí có không ít khách nước ngoài, mở miệng chính là muốn mua mười căn, tám căn biệt thự.

Niềm hạnh phúc tới quá bất ngờ, Trịnh Tuyết Dương có chút không kịp chuẩn bị, dường như phản ứng không kịp. Điện thoại của Trịnh Tuyết Dương cũng không ngừng có người gọi đến.

Hiện tại giống như toàn bộ giới thượng lưu ở Dương Thành cũng bắt đầu đi nhờ vả quan hệ.

Bà cụ ở nhà họ Thanh bên kia trực tiếp gọi tới một cuộc điện thoại: "Tuyết Dương à, bất kể như thế nào cũng phải để lại mười căn biệt thự gần với căn biệt thự của thầy Chung Nam Sơn nhất cho bà ngoại nhé!" "Cần bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền, nhà họ Thanh chúng ta trả nổi!"

Trịnh Tuyết Dương kinh ngạc, đến cả nhà họ Thanh cũng chủ động như thế? "Còn có, cháu nói với tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia, chỉ cần nó có thể giúp chúng ta mời thầy Sơn đến nhà họ Thanh, để chúng ta mời thầy Sơn ăn một bữa cơm, chúng ta sẽ đồng ý chấp nhận nó!"

Xem ra ở nhà họ Thanh, chuyện này có thể lớn đến mức nào?

Bùi Nguyên Minh vừa mới đưa thầy Chung Nam Sơn đến khu du lịch núi Bạch Vân, chẳng những thầy Sơn không tức giận mà còn mua một căn biệt thự.

Vậy bây giờ để anh đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh ăn một bữa cơm rau dưa thì sao?

Giờ phút này, bà cụ của nhà họ Thanh đã chuẩn bị xong. Bọn họ trực tiếp mời La Thành Côn và Vân Khởi Hải tới, mục đích đúng là vì ăn một bữa cơm với thầy Chung Nam Sơn. Thậm chí bà cụ Thanh Kiều còn thề son sắt cam đoan thầy Sơn sẽ đến.

Dưới cái nhìn của bà ta, nhất định thắng tới ở rể này sẽ nghe theo Trịnh Tuyết Dương, làm sao dám không dẫn người đến?

Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Bùi Nguyên Minh đến bên cạnh: "Bùi Nguyên Minh, lát nữa anh có thể đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh, để bà ngoại và cậu mời thầy ăn một bữa cơm không?"
 
Chương 991


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh nhìn cái đồng hồ Rolex lỗi thời đeo trên tay, cau mày nói: "Như vậy không ổn lắm thì phải, người ta cũng đã hẹn thầy Sơn trước rôi, mà cũng sắp tới giờ hẹn rôi này, giờ anh phải đưa ông ấy đi gặp người ta." Thực tế thì Bùi Nguyên Minh chỉ đang kiếm cớ mà thôi.

Để thầy Chung Nam Sơn đi khảo sát công trình hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân vốn anh đã chẳng có ý tử tế gì rồi.

Mà giờ còn đòi để ông Sơn tới nhà họ Thanh sao? Nói thẳng ra là trong lòng Bùi Nguyên Minh, nhà họ Thanh là cái thá gì cơ chứ.

Nếu không nhờ có Trịnh Tuyết Dương, vậy thì nhà họ Thanh còn chẳng có cái tư cách để Bùi Nguyên Minh để ý đến ấy chứ.

Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh lắng lặng đưa thây Chung Nam Sơn đi, đáng tiếc là chung quy ông Sơn vẫn không phải là người thích rảnh rỗi.

Bùi Nguyên Minh vừa mới thu xếp cho ông ta vào ở nơi trú ẩn chỗ doanh trại Quý Đức xong thì ông ta đã tự mình chạy tới làm việc ở bệnh viện nhân dân của Dương Thành, hơn nữa ông Sơn cũng không để giá của chuyên gia mà chỉ để giá của bác sĩ bình thường, muốn khám chỉ cần tốn có hai mươi bảy ngàn.

Trong thoáng chốc, tin đã được lan ra khắp nơi, vang dội khắp Dương Thành.

Nhiều người có bệnh nan y trị mãi không hết đều tìm đến đây để khám.

Ở một nơi khác, nhà họ Thanh đã chuẩn bị bữa cơm trưa đủ các món khác nhau, nguội rồi lại hâm nóng, nóng xong lại để bị nguội.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy Bùi Nguyên Minh đưa Chung Nam Sơn tới nhà.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng gọi điện thoại tới: "Bà ngoại, cháu đã nói chuyện với Bùi Nguyên Minh rồi nhưng anh ấy bảo là thầy Chung Nam Sơn đang có việc bận, anh ấy phải đưa thây đi gặp người ta." "Cái gì cơ?" Bà cụ Thanh Kiều đập mạnh xuống bàn.

"Bà già này đã mời người đứng đầu các dòng họ khác tới, cơm nước chuẩn bị xong xuôi rồi thế mà giờ mày bảo với tao là cái thằng vô dụng kia không có cách nào đưa người tới ấy hả? Thế thì hồi trước nó làm cách nào mà có thể dẫn người ta đi công trường hả?" Trịnh Tuyết Dương tủi thân nói: "Bà ngoại, bà cũng biết mà, đi nhờ người ta cũng chỉ có giới hạn thôi, nếu như trong vòng bốn giờ không đưa được khách hàng tới đúng chỗ thì sẽ bị trừ tiền đấy.

Bùi Nguyên Minh bảo là nếu không mau đưa người đi, anh ấy chỉ có thể bồi thường cho người ta thôi”

Bà cụ Thanh Kiêu suýt thì trào máu họng.

Bởi vì lý do này mà cái thằng vô dụng Bùi Nguyên Minh không đưa được người tới hay sao hả? Đợi đến lúc bà cụ Thanh Kiều cúp điện thoại, La Thành Côn mới khẽ mỉm cười nói: "Bà Thanh Kiều, xem ra là nhà họ Thanh các bà cũng không hề quyền lực như là chúng tôi tưởng tượng rồi.

Ngay cả con rể của cháu gái bên ngoại nhà bà

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 992


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chạng vạng tối, Bùi Nguyên Minh chạy đến bệnh viện nhân dân Dương Thành mời ông Sơn ăn cơm.

Đời này của Chung Nam Sơn không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích đi đạo phố ăn đặc sản ở bản địa.

Đêm nay Bùi Nguyên Minh đặc biệt lái chiếc xe tải cũ nát kia, đi ăn cùng Chung Nam Sơn.

Chung Nam Sơn hiếm khi thả lỏng mấy phân, nói: "Tổng giáo đầu, tối nay cậu phải uống vài ly với tôi mới được.

" Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, hai người quen biết đã nhiêu năm, từng có ân cứu mạng, uống vài ly cũng là chuyện bình thường.

Bằng không Bùi Nguyên Minh của ngày thường là một giọt rượu cũng không uống.

Cùng lúc đó, Đế Cảnh Hoa Viên.

Trừ Trịnh Khánh Vân ra thì cả nhà Trịnh Tuyết Dương đều có mặt.

Bỗng nhiên, bên ngoài có một đám người đến, trực tiếp mang theo dụng cụ phá cửa, chỉ trong chốc lát đã nổ tung cánh cửa chính.

Sau đó đám người này nghênh ngang tiến vào, trên người của mỗi một người đều mang theo một loại sát khí lạnh thấu xương.

Dễ dàng thấy được, đám người này đều là xã hội đen.

Những người này sau khi đi vào cũng không hề khách khí, ánh mắt quét qua một vòng, sau cùng rơi trên người Trịnh Tuyết Dương.

"Các người là ai? Sao đột nhiên lại phá cửa nhà chúng tôi! Các người có biết cánh cửa này bao nhiêu tiên không hả? Các người có đền nỗi không?”

Thanh Linh đang ngồi đắp mặt nạ liền đứng lên, phẫn nộ mà nói.

"Bốp!" Người đàn ông cầm đầu hung ác tát vào mặt của bà ta một cái.

Mặt nạ trên mặt của Thanh Linh cũng bị đánh bay, khuôn mặt lập tức sưng phồng lên.

Rõ ràng Thanh Linh không ngờ được, vậy mà lại có người dám vào trong nhà đánh người, đây quả thực là vô cùng ngang ngược.

Trịnh Tuyết Dương lại bình tĩnh hơn rất nhiều,

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 993


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bịch!" Kết quả, có người trực tiếp đá một cước vào bụng của Trịnh Tuấn, đau đến mức khiến cả người ông ta co quắp trên mặt đất mà không ngừng run rẩy.

Thanh Linh muốn ngăn cản thì bị người tát cho mấy bạt tay thật mạnh.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Tuyết Dương đã bị những người này mang đi.

Bảo vệ của Đế Cảnh Hoa Viên phản ứng lại được, cũng muốn đến ngăn cản, kết quả toàn bộ đều bị đánh ngã trên mặt đất.

Mười mấy phút sau, bạn học cũ của của Bùi Nguyên Minh, bên phía Lê Ngữ Đồng là người quản lý kinh doanh của Đế Cảnh Hoa Viên nhận được tin tức.

Cô ta tái xám mặt mày, liên lập tức gọi điện thoại cho Bùi Nguyên Minh.

"Bùi Nguyên Minh, không xong rồi, có một đám người không rõ lai lịch đến, chẳng những đánh ba mẹ của anh, mà còn bắt chị dâu đi rôi!" "Cái gì cơ?" Bùi Nguyên Minh đang ăn cơm cùng Chung Nam Sơn lập tức đứng phát dậy, vẻ mặt khó coi.

Ở dưới mi mắt của mình vậy mà có người dám mang Trịnh Tuyết Dương đi ư? Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Dương Định Quốc.

"Ông làm việc như thế nào vậy? Sao an ninh trật tự ở Dương Thành lại hỗn loạn như thể hả?" "Tôi cho ông mười phút, nếu như ông không có cách nào tra ra vợ của tôi ở đâu, vậy cái mũ quan của ông cũng chuẩn bị lấy xuống đi!" Ở vùng ngoại ô của Dương Thành, bờ biển tiếp giáp với Cảng Thành.

Nơi này được xưng là bờ biển Hoàng Kim, có thể trông ra xa cảng Victoria của Cảng Thành.

Nơi đây, khắp nơi đều là trang viên cỡ lớn và biệt thự, tấc đất tấc vàng, người có thể mua bất động sản ở nơi này, không phú thì quý, mà người bình thường thì ngay cả tư cách đến gân chỗ này cũng không có.

Lúc này, bên trong trang viên số 9, ở khắp nơi đều là vệ sĩ mặc âu phục màu đen, cộng lại cũng hơn trăm người.

Có thể nói nơi này được canh phòng nghiêm

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 994


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Chí Dụng cười nói: “Cậu chủ, người phụ nữ này đúng là có chút thân phận, nhưng mà cô ta so chút thân phận này với cậu, chỉ là ánh sáng của con đom đóm mà thôi, hoàn toàn không thể sánh bằng!" Chân Hàn Tước như nhận ra cái gì đó, vô thức nói: "Cho nên?”

"Cho nên, tôi đã tự chủ trương, sai mấy người mang người phụ nữ này đến rồi: Trịnh Chí Dụng cười nói.

Trịnh Thu Hằng ở bên cạnh khẽ cười rồi nói: "Cậu chủ Chân Hàn Tước, con đàn bà này rất kiêu ngạo, chống lưng lại lớn, cho là mình có chút nhan sắc thì ngày nào cũng ra vẻ lạnh lùng cao ngạo!" "Trên thực tế thì cô ta chỉ là một con nhỏ giả tạo mà thôi!" Chân Hàn Tước tát vào mặt của Trịnh Thu Hằng một cái, lạnh lùng nói: "Không cho cô nói thì cô đừng có nói, một đứa không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi cũng có tư cách ghét bỏ người khác sao?" Sau đó, Chân Hàn Tước đứng lên, đi hai vòng trong sảnh, cau mày nói: "Nếu như là trước ngày hôm nay, anh làm ra chuyện này thì cũng được thôi!" "Thế nhưng mà, vào ngày hôm nay thân phận của người phụ nữ này đã có sự khác biệt lớn.

Mà suy cho cùng thì chúng ta chỉ là rông đi ngang qua mà thôi, hành động như thế ở Dương Thành này, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt.

"Cậu chủ, cậu sợ cái gì chứ? Nói trắng ra thì nhà họ Trịnh chỉ là người hầu của nhà họ Chân ở Tứ Hải mà thôi!" "Không cần biết cậu chủ muốn làm gì cô ta, cũng là đang dạy dỗ một đứa người hầu mà thôi, dòng họ nào dám nói nửa câu cậu không đúng ở bên ngoài chứ?”

"Huống chỉ, nếu như có thể có cơ hội được phục vụ cậu, đây chính là phúc khí mà Trịnh Tuyết Dương tu luyện ba đời mới có, Thu Hằng của chúng tôi còn chưa có cơ hội này." Nghe được lời này của Trịnh Chí Dụng, Chân Hàn Tước nở nụ cười.

Anh ta đi lên trước rôi vỗ võ vai của Trịnh Chí Dụng mà nói: Anh không nhắc nhở tôi, tôi suýt chút nữa thì đã quên mất, cái gọi là nhà họ Trịnh, chẳng qua chỉ là người hầu của nhà họ Chân tôi mà thôi!" "Tôi không tin có ai dám quản việc nhà của nhà họ Chân chúng tai" Chỉ một lát sau, Trịnh Tuyết Dương bị mấy người đàn ông cao lớn đẩy vào.

"Là các người, Trịnh Chí Dụng! Trịnh Thu Hằng!" Vào lúc nhìn thấy hai người này, Trịnh Tuyết Dương đã hiểu rõ, chuyện này xảy ra nhất định không thiếu công lao châm ngòi thổi gió của hai người này.

"Ha ha ha, Trịnh Tuyết Dương, thật đã lâu không gặp nha." "Cô yên tâm đi, để kỷ niệm cho việc chúng ta gặp lại sau khi xa cách đã lâu, lát nữa tôi sẽ quay lại toàn bộ, sau đấy gửi đến thằng chồng ở rể kia của cô”

"Tôi lại nuốn xem xem, một thằng ở rể bị

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 995


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bốp!" Trịnh Tuyết Dương theo bản năng liền vung một bàn tay lên, khẽ quát: "Đồ lưu manh! Biến thái!" Tiếng bạt tai này vang lên, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Mày dám đánh tao ư?" Chân Hàn Tước che lấy mặt mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi, như thể gặp phải chuyện gì khó có thế tin được.

"Ba tôi còn chưa đánh tôi, cô lại dám đánh tôi!" "Cô lại dám đánh tôi!" Câu này vừa dứt, Chân Hàn Tước đá một cước vào bụng của Trịnh Tuyết Dương, cú đá làm cho cô bay thẳng ra, đập vào vách tường.

Sau đó Chân Hàn Tước tiến lên, giáng một cái tát xuống, trực tiếp tát cho nửa bên mặt của Trịnh Tuyết Dương sưng đỏ, khóe miệng chảy ra tơ máu.

Có điều Trịnh Tuyết Dương cũng không hê khuất phục, lúc này cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn chằm chằm vào Chân Hàn Tước.

"Cô còn nhìn à! Có tin ông chọc mù mắt mày hay không!" Chân Hàn Tước cười lạnh liên muốn xuống tay.

Ngay lúc này, Trịnh Chí Dụng vội vàng cản lại mà nói: “Cậu chủ, tỉnh táo một chút nào, đánh hư cô ta rồi thì đêm nay cậu chơi cái gì?" "Đợi đến khi anh chơi chán rồi, muốn đánh như thế nào thì đánh thôi, không cần vội vàng vào lúc này!" Nghe được lời này của Trịnh Chí Dụng, Chân Hàn Tước mới hơi tỉnh táo lại.

Có điều anh ta vẫn đạp Trịnh Tuyết Dương ngã ra đất lần nữa, sau đó ngồi vào ghế, lạnh lùng nói: "Đem cô ta xuống kiểm tra một chút, không phải xử nữ thì cứ chơi chết, đỡ phải làm bẩn ông đây!" "Vâng vâng vâng!" Trịnh Chí Dụng luôn mồm vâng dạ, sau đó đi đến bên người Trịnh Tuyết Dương, cười lạnh mà nói: "Trịnh Tuyết Dương à, cô cũng nghe được lời của cậu chủ Chân Hàn Tước rồi đó.

Hy vọng trong những ngày này chồng của cô vẫn vô dụng như thế, không hề động vào cô.

Nếu không thì ngay cả cơ hội được phục vụ cậu chủ Chân Hàn Tước, cô cũng không có đâu!" Trịnh Chí Dụng ra vẻ đương nhiên, giống như có thể phục vụ cho Chân Hàn Tước là chuyện gì đó đáng để khoe khoang.

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng, lúc này cắn răng nói: "Trịnh Chí Dụng, anh sẽ gặp báo ứng thôi!" "Báo ứng sao?”

Trịnh Chí Dụng bật cười, anh ta ghé vào bên tai của Trịnh Tuyết Dương cười khẽ rồi nói.

"Thứ nhất, nếu như cô là xử nữ thì Chân Hàn Tước chơi đến vui vẻ.

Lợi ích mà tôi có được nhiều vô kể, thậm chí có thể chính thức gia nhập vào nhà họ Chân ở Tứ Hải" "Thứ hai, nếu như cô không phải, vậy thì Chân Hàn Tước đem cô ra để trút giận, tâm trạng của cậu ta tốt, tôi cũng có chỗ tốt!"

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 996


"Cô nói tôi gặp phải phiền phức rồi sao? Chân Hàn Tước tôi lại muốn xem thử, sau khi chơi cô thì có thể có phiền phức gì?" Chân Hàn Tước nói với giọng lạnh lùng.

Anh ta đã quen thói hống hách, ở Tứ Hải đều là đi nghênh ngang.

Trong mắt của anh ta thì thái độ không chịu khuất phục này của Trịnh Tuyết Dương chính là quả ớt nhỏ, là con ngựa hoang khiến cho anh ta càng có hứng thú muốn chinh phục.

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại rồi nói: "Anh này, tôi mặc kệ là anh có bị hai người Trịnh Thu Hằng và Trịnh Chí Dụng xúi giục hay không. "Nh mà tôi khuyên anh nên đưa tôi trở về đi, nếu không thật sự sẽ có rắc rối đấy!" "Đến lúc đấy, sẽ có rất nhiều chuyện mà tôi không thể khổng chế được đâu."

Người mà Trịnh Tuyết Dương nói đến chính là Thế Tử Minh, dưới cái nhìn của cô, bây giờ người sẽ đến cứu mình, có bản lĩnh để cứu mình, hẳn cũng chỉ có Thế Tử Minh.

Nhưng vấn đề ở đây là một khi Thế Tử Minh ra tay, có trời mới biết sẽ có kết cục như thế nào? "Ha ha ha ha!" "Trịnh Chí Dụng, người nhà họ Trịnh các người thật thú vị, lần đầu tiên Chân Hàn Tước tôi thấy có người dọa dẫm tôi như vậy đấy!" "Bây giờ tôi càng có hứng thú hơn rồi, tôi muốn xem thử xem rốt cuộc thì người nào có thể mang đến rắc rối cho tôi." Hiện tại Chân Hàn Tước đã nổi lên hứng thú. Nếu như nói vừa rồi anh ta có hứng thú thể xác với Trịnh Tuyết

Dương thì bây giờ lại khác hẳn. 

Việc anh ta phải làm chính là chinh phục người phụ nữ này, từ linh hồn lẫn thể xác, khiến cho cô hoàn toàn sụp đổ, khiến cho toàn bộ niềm tin của cô cũng sụp đổ theo.

Đây chính là phong cách hành sự của Chân Hàn Tước.

Nhà họ Chân ở Tứ Hải, chính là lớn lối như thế, bá đạo như vậy đấy!. Ngôn Tình Sắc

Cho dù nơi này không phải là Tứ Hải, anh ta cũng không kiêng nể gì cả.

Mặc dù ở Dương Thành cũng có dòng họ hàng đầu nhưng mà nhà họ Chân ở Tứ Hải cũng sẽ không thèm đặt ở trong mắt. Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cô biết vấn đề ngày hôm nay không thể nào cứ như vậy mà kết thúc.

Cũng may ngay lúc này Chân Hàn Tước cũng không có ý muốn chạm vào cô, khiến cho cô hơi tỉnh táo lại. "Nếu đã như vậy, chúng ta liền rửa mắt mà đợi đi." "Tôi đợi cô trong vòng một tiếng, hi vọng cô sẽ không làm cho tôi thất vọng!" Chân Hàn Tước đi đến ghế rồi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Đã từ rất lâu rồi không có ai dám khiêu khích anh ta cả. Cơ hội như vậy, quả thật hiếm có khó tìm mà!

Cùng lúc đó, trong vòng tròn xã hội thượng lưu của Dương Thanh đã loạn thành một đống.

Phải biết rằng, bởi vì mối quan hệ với Chung Nam Sơn, bây giờ Trịnh Tuyết Dương đã trở thành người nổi tiếng trong giới thương nhân ở Dương Thành.

Bởi vì mua biệt thự của khu nghỉ dưỡng Bạch Vân, nhiều dòng họ lớn và xí nghiệp lớn còn chưa thương lượng hợp đồng xong đã trả trước tiền đặt cọc vào sổ sách của Trịnh Tuyết Dương rồi. 

Có thể nói bây giờ tin tức Trịnh Tuyết Dương bị người ta bắt đi truyền ra, lập tức dấy lên cơn phẫn nộ của giới thượng lưu.

Những người này đều ý thức được, người bắt Trịnh Tuyết Dương đi nhất định là muốn lợi ích gì đó từ trên người cô.

Nói không chừng sẽ trực tiếp ép cô chuyển nhượng quyền tài sản của khu nghỉ dưỡng Bạch Vân.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, những dòng họ và xí nghiệp nhận được tin tức cũng bắt đầu tích cực tìm kiếm tung tích của

Trịnh Tuyết Dương. Đương nhiên bọn họ không có lòng tốt đến như vậy, đơn giản là vì bây giờ lợi ích mà Trịnh Tuyết Dương có liên quan quá lớn.

Nếu như có thể cứu cô trở về, nói không chừng có thể quang minh chính đại yêu cầu quyền tài sản của khu nghỉ dưỡng Bạch Vân.

Đây tuyệt đối là một vụ mua bán buôn một lãi mười, có thể nói là cuộc đầu tư có giá trị nhất trong năm nay.

Mà chuyện này, chính phủ lại xử lý trong âm thầm.

Dương Định Quốc biết quá rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh, chính bởi vì quá biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh cho nên ông ta mới không dám gióng trống khua chiếng.

Bởi vì thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh quá mức kinh người, một khi bị lộ ra ánh sáng, nếu như trong tương lai có một thế lực ở nước ngoài có chủ ý trên người Bùi Nguyên Minh thì phải làm sao?

Cho nên phải thận trọng trong mọi việc, ở mặt ngoài phải khiến trông giống như chính phủ không để ý đến chuyện này.
 
Chương 997


Ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.

Các dòng họ lớn và các thế lực khác ở Dương Thành đều được điều tra rõ ràng.

Trong lúc đó, Trịnh Tuyết Dương đang ở trong biệt thự số chín vùng ngoại ô bên bờ biển Hoàng Kim.

Lúc nghe được tin, khá nhiều người phải nín thở.

Nhà họ Chân ở Tứ Hải, đây chắc chắn không phải kiểu mà người bình thường có thể động vào.

Có điều, may mà đây không phải là Tứ Hải, đây là Dương Thanh cho nên một số người sau khi suy nghĩ phân vân một thôi một hồi thì cùng lựa chọn đi ra ngoài.

Nhà họ Thanh.

Thanh Thiếu Bình thay quần áo xong, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta cùng đến bờ biển Hoàng Kim." "Lần này đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không dưng lại có chẳng tốn công. Chỉ cần chúng ta có thể cứu được Trịnh Tuyết Dương, vậy thì cô ta nhất định sẽ phải chuyển lại cho nhà họ Thanh chúng ta vô điều kiện, coi như là để cảm ơn."

Xe của nhà họ Thanh nhanh chóng tới bên bờ biển Hoàng Kim, dừng lại ở trước cổng biệt thự số 9.

Mà cùng lúc ấy, ở một hướng khác có không ít người trước sau cùng tập kết.

Thế Tử Đức của nhà họ Lý, Lý Thành Đức.

Người đứng đầu nhà họ La, La Thành Côn. Người đứng đầu nhà họ Vân, Vân Khởi Hải.

Những người này đều cực kỳ có hứng thú với quyền sở hữu khu du lịch núi Bạch Vân nên cơ hội từ trên trời rơi xuống này, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. "Dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng là cháu gái bên ngoại của nhà họ Thanh chúng tôi, nên việc này để tôi ra mặt thì hơn."

Thanh Thiếu Bình vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng.

Nghe thấy ông ta nói thế, cơ thể đám người Lý Thành Đức hơi cứng lại.

Tuy lời của Thanh Thiếu Bình khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng vấn đề là lời ông ta nói lại là sự thật.

Hơn nữa, thân phận của Thanh Thiếu Bình cũng cao, đám người bọn họ không dám đắc tội ông ta. Thanh Thiếu Bình vung tay lên, Thanh Quốc Lai lập tức bước tới gõ cửa. "Phiền anh thông báo giúp, nói là Thanh Thiếu Bình của nhà họ Thanh ở Dương Thành tới xin gặp mặt cậu chủ Chân Hàn Tước." Thanh Quốc Lai nói.

Bên trong biệt thự số 9, mấy tên vệ sĩ đang canh gác nghe thấy thế thì đều nín thở.

Thanh Thiếu Bình là ai, trước đây có lẽ bọn họ không biết nhưng giờ tới Dương Thành thì đã biết.

Đó là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng đấy, chắc chắn là một người có quyền lực thật sự.

Cho dù cậu chủ của bọn họ lúc ở Tứ Hải có kiêu ngạo, ngang ngược đến thế nào đi chăng nữa thì giờ tới Dương Thành cũng cần phải khách khí ít nhiều với một người như vậy.

Rõ ràng là Chân Hàn Tước đã đánh giá thấp địa vị dân buôn bán của Trịnh Tuyết Dương ở Dương Thành.

Bởi vì chuyện lúc chiều, giờ thân phận của cô cũng đã nước lên thì thuyền lên. M

Nghe thấy vậy, vệ sĩ đứng canh cổng chạy vào báo tin trước. "Hử? Người đứng thứ ba ở Đà Nẵng tới đây sao?" Chân Hàn Tước bày ra vẻ mặt đăm chiêu. "Cậu chủ, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Trịnh Chí Dụng cảm thấy hơi căng thẳng, với cái tầm kiến thức và mức độ trải đời của anh ta thì người đứng thứ ba của Dương Thành tới cũng đủ để anh ta phát khiếp rồi, huống chi lại còn là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng.

Chân Hàn Tước cong môi cười lạnh, nói: "Một người như vậy ở Đà Nẵng mà cũng đáng để tôi phải sợ sao, đừng nói là Hạ Trung Hưng, cho dù là Thế Tử Minh tiếng tăm lừng lẫy kia tôi còn chẳng để vào trong mắt nữa là. Nhà họ Thanh thì là cái thá gì kia chứ! Các người ra bảo với anh ta, báo là cút đi, bằng không thì đắc tội với nhà họ Chân ở Tứ Hải chúng ta, anh ta chờ gỡ cái mũ quan trên đầu mình xuống đi."

Trịnh Chí Dụng nghe thấy Chân Hàn Tước kiêu ngạo nói như vậy thì lập tức gật đầu nói: "Ý của cậu chủ, tôi đã hiểu được rồi, tôi biết phải làm thế nào."

Trịnh Chí Dụng nhanh chóng đi ra ngoài biệt thự số 9. Lúc ấy, đám Thanh Thiếu Bình bọn họ đã chờ rất lâu rồi.

Khoảnh khắc cánh cổng được mở ra, vẻ mặt Thanh Thiếu Bình như kiểu đã quyết tâm.

Trịnh Chí Dụng bước ra, lên tiếng nói: "Ông Bình phải không? Cậu chủ chúng tôi hôm nay không tiếp khách, mời về cho"

- -----------------
 
Chương 998


Thanh Quốc Lai khẽ nhíu mày, sau khi dò xét Trịnh Chí Dụng từ trên xuống dưới một lúc, mới bật cười "xùy" một tiếng, nói: "Cậu không phải là Trịnh Chí Dụng của nhà họ Trịnh hay sao? Từ lúc nào lại trở thành người hầu của kẻ khác vậy?"

Sắc mặt Trịnh Chí Dụng lạnh lùng, không trả lời.

Thanh Quốc Lai còn muốn mở miệng, Thanh Thiếu Bình đã khoát tay áo rồi nói: "Trịnh Chí Dụng, cậu hẳn phải biết tôi là người như thế nào. Cậu đi nói cho cậu Chân Hàn Tước một tiếng, bảo rằng tôi tới đây ngày hôm nay là vì có chuyện cực kỳ quan trọng.

Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: "Cậu nhà tôi nói đắc tội với nhà họ Chân ở Tứ Hải, ông có còn muốn cái mũ quan ở trên đỉnh đầu nữa hay không?" "Một khi đã mất đi thì kết cục của nhà họ Thanh các người sẽ là gì, ông còn hiểu rõ ràng hơn tôi."

Nghe được những lời này của Trịnh Chí Dụng, sắc mặt của

Thanh Thiếu Bình trong nháy mắt một màu đen kịt.

Nhưng ông ta biết Trịnh Chí Dụng không hề nói nhảm.

Nếu nhà họ Chân ở Tứ Hải muốn lấy mũ quan trên đầu ông ta xuống, so với việc ăn cơm uống nước còn đơn giản hơn.

Thanh Thiếu Bình ông ta ở chốn quan trường chìm nổi nhiều năm như vậy, có thể đứng vững được cũng không phải dựa vào một chỗ dựa vững chắc mà là do ông ta biết tiến biết lùi.

Vừa nghĩ đến đây, Thanh Thiếu Bình vội vàng nói: "Hôm nay cậu Chân Hàn Tước có việc phải làm, hôm khác tôi sẽ tới gặp." 

Nói xong, ông ta cùng Thanh Quốc Lai xoay người rời đi. Lý Thành Đức và những người khác nhìn cảnh này, đều đưa mắt nhìn nhau.

Đánh giá qua thái độ của Trịnh Chí Dụng, xem ra Chân Hàn

Tước ngày hôm nay rất cứng rắn.

Nói một cách đơn giản, vì một cô Trịnh Tuyết Dương mà đắc tội tới Chân Hàn Tước, thấy thế nào cũng đều không đáng.

Vốn dĩ mọi người đến đây để thử vận may mà thôi, thế nhưng giờ phút này đều trực tiếp rút lui.

Dương Định Quốc lúc này cũng nghe thấy tin tức xác thực thông qua các kênh đặc thù, đồng thời đi đến báo cho Bùi Nguyên Minh biết ngay. "Nhà họ Chân ở Tứ Hải? Rất lợi hại phải không?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày. "Vô cùng lợi hại! Nhà họ Chân ở Tứ Hải được biết đến là dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ. So với nhà họ Hạ ở Yến Kinh, còn đứng cao hơn một bậc." "Ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng như Hạ Trung Hưng cũng phải nhún nhường ba phần với nhà họ Chân ở Tứ Hải." Chung Nam Sơn ở một bên mở miệng. "Dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu, chạy tới Dương Thành làm cái gì?" Bùi Nguyên Minh cau mày.

Chung Nam Sơn thở dài nói: "Việc này đều tại tôi đáng trách, bọn họ tám phần là nhằm vào tôi. Không biết tại sao đột nhiên lại đi tới đó trêu chọc vợ của cậu nữa." "Hay là, tôi giúp cậu giải quyết chuyện này?"

Bùi Nguyên Minh lắc đầu, loại chuyện này làm sao có thể để cho ông Sơn xuất hiện, thật không thích hợp. "Lần này người đến từ nhà họ Chân ở Tứ Hải chính là Chân Hàn Tước." "Chân Hàn Tước cũng không phải là Thế Tử của nhà họ Chân ở Tứ Hải, nhưng cũng có địa vị nhất định ở trong dòng họ." Đúng lúc này, Dương Định Quốc ở bên cạnh còn đưa ra một lời giải thích khác. "Tiếp theo tôi phải làm gì, xin chi thị của Thế Tử." Giờ phút này, Dương Định Quốc cũng bó tay toàn tập.

Bất kể là người ở ngay trước mắt hay là người đến từ nhà Chân ở Tứ Hải kia, đều là những nhân vật mà một kẻ chỉ là người họ đứng đầu Dương Thành như ông ta có thể chọc vào.

Nhưng vấn đề ở đây là người ở ngay trước mặt đây đã nổi giận, ông ta có thể không tới sao? "Vợ của tôi có an toàn không?" Trong con người của Bùi Nguyên Minh đều là màu sắc của sự lạnh lẽo. "Theo như người cung cấp thông tin, hiện tại đã an toàn." "Dường như Chân Hàn Tước xem việc này như một trò chơi, bây giờ tôi đang chờ đợi xem còn có người nào đi cứu vợ của cậu hay không?"

Dương Định Quốc thấp thỏm mở miệng nói. Bùi Nguyên Minh cười lạnh: "Trói vợ của tôi đi, chỉ vì chơi trò chơi ư?" "Tình hình ở bên trong còn gì khác, tôi thật sự không biết..." Dương Định Quốc hạ tay xuống.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo, một khắc sau liền đứng lên.

Lúc này, Chung Nam Sơn nói: "Bùi Nguyên Minh, cậu hãy nghe tôi khuyên một câu."
 
Chương 999


Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: "Ông Sơn hẳn là muốn khuyên tôi đừng đi cứu người?"

Chung Nam Sơn lắc đầu nói: "Làm sao có thể" "Có điều, bây giờ người đứng đầu bộ binh ở Đà Nẵng sắp thay quân. Không biết bao nhiêu cặp mắt trong và ngoài nước đang nhìn chằm chằm vào Dương Thành. "Trước tình hình này, chúng ta không nên có động thái gì lớn lao, đặc biệt là thân phận của cậu một khi bị bại lộ, nói không chừng mai sau sẽ còn gây tổn hại đến cho vợ cậu." "Đến lúc đó, có thể không phải là nhà họ Chân ở Tứ Hải nữa, mà là một số thế lực ở nước ngoài." "Cho nên, chuyện ngày hôm nay tốt nhất chúng ta nên giải quyết nó theo phương thức tối giản và ôn hòa nhất." "Không thích hợp để làm to chuyện."

Bùi Nguyên Minh nói: "Ý của ông Sơn đây là... "Tôi nghe nói rằng có một vị được mệnh danh là người đứng đầu giới hắc bạch ở Đà Nẵng, tên là Hồng Nhân Tổ. Ông ta đã từng là thuộc hạ của nhà họ Chân ở Tứ Hải. Để cho ông ta ra mặt, chuyển lời đến Chân Hàn Tước mang người trả lại, đồng thời tự mình đến xin lỗi, như thế nào?" Chung Nam Sơn nói.

Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, rồi nói: "Được, hôm nay tôi sẽ cho ông Sơn một chút thể diện." "Chỉ cần Chân Thành chưa hề tổn thương tới Tuyết Dương một chút nào, đồng thời tự mình mang người trả lại, dập đầu xin lỗi. Như vậy, việc của ngày hôm nay cứ tính như thế đi." "Bằng không, nhà họ Chân ở Tứ Hải, có thể không cần tồn tại nữa."

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo, những lời nói ra cực kỳ độc đoán.

Dương Định Quốc ở bên cạnh nghe những lời như vậy, bị dọa đến rùng mình.

Người này thực sự quá bá đạo, cho dù là đối mặt với nhà họ Chân ở Tứ Hải, một trong mười gia tộc hàng đầu cũng không hề e sợ.

Mở lời hay im lặng đều muốn tiêu diệt nhà người ta. Chung Nam Sơn thì thở dài một tiếng, ngày hôm đó Bùi

Nguyên Minh quyết định giải ngũ, không còn tiếp tục đảm nhiệm chức vị tổng giáo đầu nhưng thật ra là vì cân nhắc tới Đại Hạ. Bởi vì nếu anh tiếp tục đi tới đích, anh nhất định sẽ trở thành một trong những cấp cao, dưới một người trên vạn người.

Và điều này cũng sẽ làm cho tình hình trong nước Đại Hạ trở nên náo loạn.

Anh vì sự ổn định của Đại Hạ, mới kiên quyết giải ngũ, lựa chọn một con đường khác. Nhưng nếu như trong tình huống này, người trong mười dòng họ đứng đầu không biết tốt xấu mà ức hiếp người quá đáng, có lẽ Đại Hạ trong những ngày tháng sau này, e rằng sẽ không yên ổn nữa.

Bùi Nguyên Minh không biết Chung Nam Sơn có nhiều suy nghĩ như vậy, ngược lại gọi điện thoại cho Ngô Kim Hổ, thản nhiên nói: "Ngay lập tức đem tên phế vật Hồng Nhân Tổ kia đến trước mặt tôi."

Chẳng bao lâu sau, Hồng Nhân Tổ một thân vô sự, không hiểu chuyện gì đang diễn ra đã được đưa đến đây. 

Khi đến chỗ của Bùi Nguyên Minh và biết được chuyện gì đã xảy ra, người đàn ông đã từng xưng vương ở thế giới hắc bạch của Đà Nẵng này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Chân Hàn Tước không đắc tội với ai, lại khăng khăng muốn đắc tội với người này.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Ông đi nói với Chân Hàn Tước, thả người ra, xin lỗi, chuyện này coi như xong." "Còn người đã đánh vợ và bố mẹ vợ của tôi, dùng tay nào đánh thì chặt đứt tay đó." "Đã rõ, tôi nhất định sẽ làm theo."

Hồng Nhân Tổ hoàn toàn không dám nói lời thừa thãi, mà trước tiên đến ngay biệt thự số chín ở bờ biển Hoàng Kim.

Sau khi thông báo với bảo vệ về danh tính của mình, Hồng Nhân Tổ nhanh chóng được đưa đến chỗ của Chân Hàn Tước. "Ông Nhân Tổ, sao ông lại tới đây?" Chân Hàn Tước quen Hồng Nhân Tổ rất rõ.

Ngoài ra địa vị của Hồng Nhân Tổ ở giới hắc bạch của Đà Nẵng quá cao, cho nên Chân Hàn Tước vẫn có chút tôn trọng đối với ông ta.

Đương nhiên, mấy ngày nay long trời lở đất ở Đà Nẵng, là Chân Hàn Tước không biết. Nếu không, với bản tính của anh ta chưa hẳn sẽ có thái độ này. "Phốc!"

Lúc này, khi Hồng Nhân Tổ nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương ở bên trong một nơi hẻo lánh, trên mặt của cô còn in dấu tay và cả vết máu ở trên khóe miệng, cả người ông ta bị dọa đến run lên một cái, không kìm lòng được liên quỳ gối ở trên sàn nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom