Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đám người nhà họ Thanh đã đợi chờ giây phút này từ lâu nắm rồi! Nhà họ Thanh vốn là một gia đình quan chức, không có chút thành tựu gì trong kinh doanh.

Bởi vì không đủ tiên cũng như quan hệ không rộng nên không có biện pháp khiến cho dòng họ trở lên lớn mạnh.

Hiện tại có cổ phần công ty Bạch Vân trong tay, nhà họ Thanh sẽ trở thành dòng họ quyền lực nhất trong thời gian sắp tới.

Thậm chí trong mắt nhà Thanh, vào giờ phút này, dòng họ của bọn họ chính là dòng họ cao quý nhất.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương tự tay ký vào bản hợp đồng, Thanh Khánh liên cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi một dãy số: "Thanh tra sở cảnh sát Đà Nẵng, Việt Thế Long phải không? Tôi là Thanh Khánh!" "Cháu rể của tôi tên Bùi Nguyên Minh bị một thể lực phạm tội ở Campuchia lẻn vào bắt cóc, chuyện này giao cho các ông xử lý, sau 24 giờ phải cho tôi kết quả!" "Được!" Đâu dây bên kia, Việt Thế Long không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý, sau đó đi điêu tra mọi chuyện.

Cúp điện thoại, Thanh Khánh thản nhiên nói: "Cứ bình tĩnh đợi tin tức đi, Việt Thế Long là cục trưởng cục cảnh sát ở Đà Nẵng, nếu ông ta ra tay, khẳng định trong một thời gian ngắn liền có thể giải quyết được vấn đề.

" Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Thanh Khánh, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ cuối cùng đều có thể thở nhẹ nhõm.

Nhưng thực tế, Thanh Khánh căn bản không có ý muốn giúp đỡ.

Chuyện này có liên quan đến nhà họ Thanh, cho nên Thanh Khánh rất rõ ràng, nếu lệnh cho Việt Thế Long phá án trong vòng 24 giờ, tuyệt đối không có khả năng tra ra chuyện gì.

Rồi cuối cùng cũng chỉ có thể mang một thi thể trở về.

Mà trong bản hợp đồng Trịnh Tuyết Dương vừa ký kia, Thanh Khánh đã động chân tay vào.

Chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể trở về, cho dù là sống hay chết, Trịnh Tuyết Dương đều phải giao cổ phần công ty Bạch Vân cho nhà họ Thanh.

Hiện tại thì chính là một hòn đá ném trúng hai con chim.

Cùng lúc đó, Bùi Văn Kiện thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, Bùi Minh Nguyên đã bị xử lý.

Vào giờ phút này, trong lòng Thanh Khánh tràn ngập sự vui sướng.

Có công ty Bạch Vân trong tay, kế tiếp anh ta sẽ đánh thẳng vào vị trí chỉ huy thứ hai của Đà Nẵng? Về phần Bùi Minh Nguyên sống hay chết, đối với anh ta căn bản là không có ý nghĩa gì.

Nếu như Trịnh Tuyết Dương đã hết giá trị lợi dụng thì cũng cần phải xử lý cô, anh ta tuyệt đối không nể mặt ai cả.

Cùng lúc đó, Trong căn hầm bí mật của biệt thự nhà họ La.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1101


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bang" Một thân ảnh không biết từ đâu bay ra, vừa hay va thẳng vào người Vân Khiếu Định.

Vẻ mặt đang mỉm cười của Vân Khiếu Định lập tức tối sâm lại, trong vô thức anh ta phản xạ theo bản năng quay người lại.

Nhưng khi anh nhìn thấy một màn xảy ra trước mặt này, liền trực tiếp bị dọa sợ run lên.

Tình huống gì thế này? Ba mươi lăm tên lính đánh thuê cứ như vậy lần lượt ngã xuống? "Anh, rốt cuộc anh là ai!?" Vân Khiếu Định vô thức mở miệng nói.

"Tôi là ai? Tôi là người mà anh đắc tội không nổi!" "Giúp tôi tặng phần quà này cho người đứng phía sau anh, nói với bọn họ rằng đây là kết cục của việc đắc tội với tôi!" Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Vân Khiếu Định.

Vân Khiếu Định bị dọa sợ lảo đảo lùi ra phía sau, sợ hãi nói: "Anh không được qua đây!" "Răng rắc!" Bùi Nguyên Minh không có hứng thú nói nhảm với anh ta, Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước mấy bước một chân đá vào đùi phải của anh ta.

"Á a a!" Vân Khiếu Định bị Bùi Nguyên Minh đá gãy đùi phải kêu oai oái lăn lộn trên mặt đất, thần sắc của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiếp tục đạp thêm mấy cái nữa, trực tiếp đạp gãy tay chân của anh ta.

Vân Khiếu Định luôn ăn sung mặc sướng có bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu? Rất nhanh, anh ta vì quá đau đớn mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bùi Nguyên Minh gọi Ngô Kim Hổ tới, dặn dò anh ta tra rõ ràng người đứng sau chuyện này là ai, sau đó nhanh chóng rời đi tìm Trịnh Tuyết Dương.

Dù sao chuyện hôm nay cũng xảy ra trước mặt Trịnh Tuyết Dương, anh sợ cô ây sẽ lo lắng.

Nhà họ Thanh.

"Cậu, rốt cuộc là đến khi nào Bùi Nguyên Minh mới trở vê?" Trịnh Tuyết Dương giống như kiến bò trên chảo nóng, vẻ mặt suốt ruột hỏi.

"Cậu đã nhờ người của đồn cảnh sát Dương Thành đi lục soát khắp thành rôi, chắc chắn ở trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ có kết quả."

Thanh Khánh nhấc tách trà lên ung dung mở miệng.

Vừa rồi ông ta đã gửi đi tin tức, bảo Vân Khiếu Định tạo ra một hiện trường ngoài ý muốn.

Có lẽ rất nhanh thôi sẽ tìm thấy xác của Bùi Nguyên Minh vì "chết ngoài ý muốn"! Lục Diêu Kỳ lại rất tỉnh táo, cô luôn cảm thấy thái độ của người nhà họ Thanh không đúng lắm, giờ phút này cô càng cảm nhận được điều đó rõ hơn, cô có chút cảnh giác mở miệng: "Tuyết Dương, hay là chúng ta cứ về trước đi, nếu vẫn không được thì chúng ta đi tìm Thế Tử Minh giúp
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1102


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?" Trịnh Tuyết Dương không để ý tới xung quanh, trực tiếp ôm lấy Bùi Nguyên Minh xem xét anh từ trên xuống dưới có bị thương chỗ nào không.

Chuyện lân này đã khiến cô lo lắng đến mực suýt chút nữa hôn mê, nếu như cô không cố gắng chống đỡ, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm ở trong bệnh viện.

"Bà xã, anh không sao, em đừng khóc chúng ta trở về đi."

Bùi Nguyên Minh ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Trịnh Tuyết Dương.

Chuyện này anh khẳng định sẽ truy cứu tới cùng, nhưng lúc này không nên nói ra những thứ này ở trước mặt Trịnh Tuyết Dương.

"Trước tiên anh cứ đưa Diêu Kỳ đến sân bay đã, cô ấy vì chuyện của anh mà sắp trễ chuyến bay rồi."

"Em có chuyện muốn bàn với cậu và mọi người một chút."

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, mở miệng nói.

Bùi Nguyên Minh có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh liên nghe theo lời của Trịnh Tuyết Dương dẫn Lục Diêu Kỳ rời đi, anh đưa cô đến sân bay quốc tế Dương Thành.

Một bên khác, Thanh Khánh đã sai người đi tìm một vị luật sư tới làm chứng.

"Hai vị, dựa theo hiệp nghị của hai người bắt đầu từ giờ phút này, cổ phần trong tay của cô Trịnh Tuyết Dương đều chuyển nhượng sang tên của nhà họ Thanh”

Luật sư vừa nói, vừa lấy ra một văn kiện để hai bên ký tên.

"Được rồi, tôi biết rồi!" Trịnh Tuyết Dương cố nén khó chịu ở trong lòng, ký tên của mình vào văn kiện.

Đây là công ty mà cô đã cố găng phấn đấu rất lâu mới có được, nhưng hôm nay lại phải chắp hai tay nhường cho người khác.

Người nhà họ Thanh khi nhìn thấy bản hợp đồng được kí, thì ai nấy cũng mỉm cười vui vẻ ra mặt.

Giờ phút này Thanh Khánh còn mèo khóc chuột giả vờ từ bi mỉm cười nói: "Tuyết Dương à, cháu đã quá quen thuộc với công ty Bạch Vân rồi, hơn nữa còn có một số hạng mục đang hợp tác với những công ty khác."

"Cậu cảm thấy cháu có thể tới công ty làm quản lý, mỗi tháng cậu sẽ phát cho cháu bảy mươi triệu VNĐ tiền lương thế nào?" "Bảy mươi triệu VNĐ đó!" Người nhà họ Thanh cười cười mở miệng nói.

"Đúng đó, bây giờ đi ra bên ngoài làm công, một tháng có thể kiếm được mấy triệu Việt Nam Đồng cũng đã rất tốt rồi!" "Vì mọi người xem cháu là người một nhà, cho nên mới trả lương cao như vậy cho cháu đấy!" "Cháu nhất định phải trân trọng cơ hội này!" Đương nhiên là nhà họ Thanh chẳng những muốn có được công ty Bạch Vân, họ còn muốn bóc lột tất cả sức lao động của Trịnh Tuyết Dương.

"Cậu à, cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng cháu xin được từ chối ý tốt này" Trịnh Tuyết Dương cố
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1103


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ý của con là....."

Bà cụ Thanh Kiều trầm ngâm.

"Mẹ, đã diễn phải diễn cho tròn chứ, hôm nay chúng ta vừa mới có được công ty Bạch Vân, nếu như trong mấy ngày này Bùi Nguyên Minh bị người ta giết chết, vậy thì Trịnh Tuyết Dương sẽ hoài nghi là chúng ta làm."

"Tuy là chúng ta không sợ con nhỏ đó, nhưng lỡ như chuyện này mà tra ra chúng ta làm, thì không phải là tự chuốc lấy phiền phức à!" "Lần này nhà họ Thanh chúng ta đã được hời lớn từ con nhỏ đó, cho nên tất cả mọi chuyện phải cẩn thận một chút”

Thanh Khánh không vì có được công ty Bạch Vân mà nóng đầu làm chuyện bồng bột, ngược lại giờ phút này ông ta rất tỉnh táo.

Bà cụ Thanh Kiều nói: "Nhà họ Thanh chúng ta thì không sao cả, thế nhưng nhà họ La và nhà họ Vân thì khác, bọn họ sao có thể cứ như vậy bỏ qua chứ?”

"Còn hai cậu bên kia nữa, chúng ta phải giải thích thế nào đây?" Thanh Khánh trâm ngâm một lát, sắc mặt giống như Gia Cát Lượng khi bày mưu tính kế: "Con sẽ cho sở cảnh sát tăng cường tuân tra Dương Thành, người bên ngoài có hỏi thì chúng ta cứ nói là, vì quân đội Đà Nẵng chuẩn bị làm nghỉ thức đổi quân!" "Còn phía hai cậu kia, thì cứ nói là bởi vì với liên quan đến thất bại của nhà họ Vân, bây giờ toàn bộ Dương Thành đã tăng cường an ninh, lúc này không phải thời cơ thích hợp để ra tay, tất cả mọi chuyện đợi đến khi thực hiện xong nghi thức đổi quân rồi tính tiếp " "Được, cứ làm thế đi!" Bà cụ Thanh Kiêu cũng rất quả quyết, dù sao lần này nhà họ Thanh cũng đã chiếm được món hời lớn, mọi thứ phải lấy bảo vệ lợi ích kinh doanh đặt lên hàng đầu.

Thế là, Thanh Khánh lần lượt gọi điện cho La Thành Côn và Vân Khởi Hải.

Đối diện điện thoại, là La Thành Côn và Vân Khởi Hải đang ngôi cạnh nhau, sắc mặt của cả hai đều khó coi vô cùng.

Thất bại, Vân Khiếu Định thất bại rồi! Đối với yêu cầu mà Thanh Khánh đưa ra, bọn họ xem xét một chút nhưng sau đó vẫn đồng ý.

Bởi vì Thanh Khánh nói rất có đạo lý.

Điểm quan trọng nhất là giờ phút này bọn họ vẫn chưa biết tin tức Vân Khiếu Định đã bị phế.

Nếu không, với phong cách làm việc của nhà họ Vân mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Một bên khác.

Ngô Kim Hổ đã tra rõ ràng chuyện xảy ra lần này, anh ta lập tức gọi cho Bùi Nguyên Minh một cuộc điện thoại.

"Tổng giám đốc Nguyên Minh đã tra được rồi, những người này đều đến từ khu vực biên giới Quy Nhơn, bọn họ chuyên làm lính đánh thuê, bọn họ nhập cảnh bằng cách giả dạng thành tội phạm!" "Người thuê bọn họ là dòng họ đứng đầu là nhà họ Vân, mà khu nhà đám lính đánh thuê này ở trong thời gian này đứng dưới danh nghĩa của gia
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1104


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trải qua những ngày chung sống cùng nhau, Trịnh Tuyết Dương mới phát hiện ra thật ra ở sâu trong nội tâm của cô đã tiếp nhận Bùi Nguyên Minh rôi.

Chỉ là giữa hai người còn có một số chuyện ngăn cách, không có cách nào sinh hoạt giống như những đôi vợ chồng bình thường được.

Nhưng trải qua chuyện này, Trịnh Tuyết Dương mới phát hiện ra hình như mình đã không thể sống thiếu Bùi Nguyên Minh được nữa.

Đặc biệt là khi nhìn thấy anh bị bọn tội phạm bắt đi, loại cảm giác bất lực đau khổ tột cùng này, Trịnh Tuyết Dương không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Dù sao cũng thế rồi hay là nhân cơ hội này, đêm nay động phòng luôn? Xem như lưu lại kí ức cuối cùng trong căn phòng này? Vốn dĩ khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương tái nhợt không có sức sống, những giờ phút này trên mặt cô lại hiện lên vẻ thẹn thùng, hai gò má cũng ửng đỏ lên.

Bùi Nguyên Minh đứng ở bên cạnh thấy một màn này thì không sao hiểu nổi, rốt cuộc trong đầu của con gái đang nghĩ cái gì? Một lúc thì khóc, một lúc thì cười, một lúc sau lại bắt đầu thẹn thùng? "Bà xã, rốt cuộc em làm sao thế? Không phải anh cũng không sao đứng đây rồi à" Bùi Nguyên Minh vô thức an ủi cô.

"Không có gì, chỉ là em muốn khóc một chút thôi, đúng rồi đêm nay anh muốn ăn cái gì em làm cho anh ăn?" Trịnh Tuyết Dương chủ động đổi đề tài.

"Sao cũng được, chỉ cần là đồ mà bà xã của anh làm, anh đều thích ăn" Bùi Nguyên Minh cười.

Mặc dù tay nghề của Trịnh Tuyết Dương thuộc vào loại thảm họa, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn quyết định phối hợp với cô một chút.

Ngay lúc hai vợ chồng cười cười nói nói chuẩn bị nấu cơm, thì đột nhiên có người đến điên cuồng gõ cửa nhà bọn họ.

Bùi Nguyên Minh mở cửa, Trịnh Tuấn và Thanh Linh giống như bị điên hâm hầm vọt vào trong nhà.

"Trịnh Tuyết Dương, có phải đầu óc con có vấn đề hay không?" "Loại chuyện này mà con cũng làm ra được!" "Trước khi làm chuyện này sao không hỏi qua ý kiến của chúng ta trước?" "Có phải con muốn để hai người chúng ta ra ngoài làm ăn mày xin cơm hay không?”

Thanh Linh giống như pháo liên thanh, mở miệng ra là quát Trịnh Tuyết Dương âm thanh rất chói tai, trên mặt đều là vẻ giận dữ.

Trịnh Tuấn thì vẻ mặt thất vọng, không biết nói cái gì cho phải.

Trịnh Tuyết Dương thấy ba mẹ đang phẫn nộ liền thay đổi sắc mặt, không biết làm sao mở miệng.

"Ba, mẹ, Tuyết Dương làm sao vậy? Sao hai người lại mắng em ấy?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

Nếu như người đang mắng chửi Tuyết Dương không phải ba mẹ vợ của mình, anh nhất định sẽ
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1105


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe được lời của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương có chút choáng váng.

Chẳng lẽ mình thật sự bị lừa rôi? Bùi Nguyên Minh là tự mình thoát ra ư? Cẩn thận nghĩ lại thì, hình như thời gian không được khớp cho lắm, bởi vì Thanh Khánh nói là trong vòng hai mươi tư giờ sẽ có kết quả.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh mất tích chỉ tròn đúng một giờ đồng hô liên xuất hiện.

"Bùi Nguyên Minh, đến lúc nào rồi cậu còn ở đầy nói khoác!" "Cậu biết người bắt cậu đi là ai sao? Chính là đám tội phạm ở biên giới Quy Nhơn trong truyền thuyết đó! Thủ đoạn của bọn chúng tàn nhẫn giết người không chớp mắt!" "Nếu như không phải nhà họ Thanh vừa hay là chỉ huy cảnh sát Đà Nẵng, huy động lực lượng đi tìm cậu, gây áp lực cực lớn cho những tên tội phạm này, thì cậu nghĩ là cậu còn có thể sống sót mà đi ra ngoài sao!" "Chỉ sợ hiện tại cậu đã là một cái xác!" "Cậu không thấy trên đường đều là người của sở cảnh sát sao? Vì chuyện của cậu, an ninh toàn bộ Dương Thành đều được tăng cường!" Trịnh Tuấn và Thanh Linh tự cho mình là biết rõ chân tướng, lúc này nổi giận đùng đùng.

Theo như bọn họ nghị, thì cái tật thích nói mạnh miệng của Bùi Nguyên Minh đã hết thuốc cứu chữa rôi.

Rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương cố gắng làm mọi chuyện để cứu anh ra ngoài, vậy mà anh vẫn còn dám nói là dựa vào bản lĩnh của chính mình giải quyết.

Lúc này Trịnh Tuyết Dương mới mở miệng nói: "Ba, mẹ, chân tướng như thể nào căn bản không quan trọng nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là cả nhà chúng ta đều an toàn không sao cả.

Nghe được Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Cũng không thể nói với Trịnh Tuyết Dương rằng, đám người gọi là tội phạm kia đều bị anh tay không giải quyết được? Chuyện như vậy, thực sự rất giống như chuyện cổ tích.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không tin, có người có thể một thân một mình đối đầu với mười mấy tên tội phạm.

Phim truyền hình cũng không quay ảo như thế.

Mà phía bên Thanh Khánh, không thể không nói kỹ xảo diễn xuất của ông ta quá siêu.

Ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào Bùi Nguyên Minh có thể bình an trở về, là bởi vì mệnh lệnh của ông ta.

Nói trẳng ra là, tất cả chuyện này quá mức trùng hợp.

"Bùi Nguyên Minh, Tuyết Dương vì cậu cố gắng nhiều như vậy, cậu không thể vì nó mà ngẫm nghĩ lại một chút sao? Còn dám nói ra những lời này!" "Vốn dĩ cổ phần công ty Bạch Vân của Tuyết Dương có giá trị ít nhất là hai tỷ!"
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1106


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe được những lời nói hùng hồn của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuần và Thanh Linh đều đứng đực ra đấy.

Một lúc sau, Trịnh Tuấn mới thở dài một hơi, nói: "Thôi bỏ đi, chuyện đã đến mức này, chúng ta có nói cái gì cũng không có tác dụng gì."

"Hôm nay các con cũng không dễ dàng gì, thôi nghỉ ngơi sớm đi" Nói xong, Trịnh Tuấn liền dắt Thanh Linh rời đi.

Thất vọng! Trong lòng hai người bọn họ chỉ có sự thất vọng vô cùng! Đã đến mức này rôi mà Bùi Nguyên Minh còn nói khoác lác được, giờ phút này bọn họ thật sự mệt mỏi chẳng muốn nói cái gì nữa.

Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh là loại người chỉ biết gây họa mạnh miệng thật sự không còn thuốc nào có thể chữa nổi nữa rồi! Trịnh Tuyết Dương thì cười cười nói: "Ông xã, anh đừng lấy em ra làm trò cười!" "Sau này, chúng ta vẫn là nghĩ cách làm một chút kinh doanh gì đó đi, tuy là phải sống khuôn phép một chút, nhưng vấn đề cơm áo gạo tiên cũng coi như không cần phải suy nghĩ" "Thực sự không được, vậy thì chúng ta đi bày hàng vỉa hè bán đi, gân đây không phải đang thịnh hành loại hình kinh tế đó sao? Hay là chúng ta bắt đầu làm từ tối hôm nay luôn đi!" Trịnh Tuyết Dương là người có tính tình thẳng thắn nói là làm, tính chấp hành rất mạnh.

Nói xong cô trực tiếp lên mạng tra tìm sản phẩm của mấy cái quầy bán hàng gần đây, sau đó cô hào hứng dắt theo Bùi Nguyên Minh đi nhập hàng về bán.

Bùi Nguyên Minh thật sự cạn lời rồi.

Rất nhanh, Trịnh Tuyết Dương đã chuẩn bị xong một số thứ có thể bán được, sau đó tìm một chỗ thích hợp trên vỉa hè bày một quầy hàng nhỏ.

Dựa theo cách nói của Trịnh Tuyết Dương, thì hôm nay coi như là ngày hai vợ chồng bọn họ khai trương quầy hàng.

Mà địa điểm mà Trịnh Tuyết Dương chọn là đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm thành phố, ban ngày số lượng người đi đi lại lại chỗ này đã rất đông rồi, đến đêm số lượng người càng nhiều hơn.

Bởi vì Trịnh Tuyết Dương rất có mắt chọn đồ vật, hàng đẹp giá lại rẻ, lại cộng thêm nhan sắc cấp độ yêu nghiệt của cô nữa.

Cho nên khi bọn họ vừa bày hàng ra, liên hấp dẫn không biết bao nhiêu người vây xem.

Người hỏi cái này, người hỏi cái kia rất nhanh hai người đã bán sạch sản phẩm.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nhiệt tình nói chuyện với khách hàng, anh cũng mỉm cười, cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vợ anh vui vẻ thì được rồi.

Bán hàng vỉa hè thì thế nào? Bán hàng vỉa hè cũng là một loại nghề nghiệp mà "Hả? Đây không phải là tổng giám đốc Tuyết Dương, Trịnh Tuyết Dương sao? Tôi nghe nói giá trị hiện tại của công ty tổng giám đốc Tuyết
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1107


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt của Trịnh Tuyết Dương đen lại, cô không ngờ là ra đây bán hàng vỉa hè lại gặp phải người bỉ ổi buồn nôn như Lý Đức Tài.

"Quản lý Đức Tài, tôi lại cảm thấy đôi tất đang ở trong tay ngài chất lượng không được tốt lắm thì phải, không phải ngài thích hàng chính hãng sao? Hay là chúng ta mua đôi tất trên đùi của cô ấy đi" "Đúng đó! Chỉ cần cô chịu, giá của đôi tất cô đang đi bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẽ mual" "Đương nhiên, nó phải được cô tự tay cởi ra, nếu không như vậy thì sẽ không có ý nghĩa!" Chắc là Lý Đức Tài đã rất nhiều lần nhắc đến Trịnh Tuyết Dương trước mặt cấp dưới của anh ta.

Rất rõ ràng, anh ta không chỉ hận Trịnh Tuyết Dương vì đã đuổi mình ra khỏi công ty Bạch Vân, mà từ lâu anh ta đã có ý đồ với Trịnh Tuyết Dương.

Lúc này Bùi Nguyên Minh từ phía sau đi ra, nhíu mày nhìn Lý Đức Tài.

Trịnh Tuyết Dương đang bán hàng vui vẻ như vậy, anh còn không dám làm phiền.

Vậy mà không biết cái gã này từ đâu chui ra phá hủy tất cả, còn dám trọc ghẹo Trịnh Tuyết Dương chuyện này khiến Bùi Nguyên Minh có chút tức giận.

Anh mắt của Bùi Nguyên Minh vô cùng băng lạnh, chỉ một ánh mắt mà thôi, liền có thể khiến cho đám người Lý Đức Tài phát lạnh cả người đều nổi da gà.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, Trịnh Tuyết Dương giật nảy mình vội vàng thấp giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, không cần để ý tới mấy người này làm gì, chúng ta ra đây làm ăn chứ không phải đi gây chuyện, dĩ hòa vi quý."

Trịnh Tuyết Dương sợ Bùi Nguyên Minh nhịn không được lại ra tay đánh người thì sẽ rất phiền phức.

Bây giờ cô không còn là tổng giám đốc của công ty Bạch Vân nữa, lỡ như Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh bị thương người ta, bị cảnh sát an ninh khu vực bắt đi thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô không một xu dính túi nếu Bùi Nguyên Minh mà vướng phải phiền phức gì đấy cô sợ mình không cứu nổi anh.

Bùi Nguyên Minh nghe thấy Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, cũng gật đầu nói: "Được rồi, anh nghe em."

Nói xong anh quét mắt mình Lý Đức Tài một cái, lạnh lùng nói: "Quây hàng của chúng tôi không chào đón loại khách hàng này, cút đi."

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, biểu tình trên mặt Lý Đức Tài đột nhiên trở nên rất kì dị.

Anh ta đánh giá từ trên xuõng dưới Bùi Nguyên Minh một phen, đột nhiên buột miệng cười: "Người này, chắc là người chồng trong truyền thuyết của tổng giám đốc Tuyết Dương đúng không nhỉ?" "Nghe nói anh ăn bám rất giỏi, tổng giám đốc Tuyết Dương gả cho anh cũng đã được ba năm, vậy mà anh lại không làm nên trò trống gì, ngay cả một chút cống hiến cho nhà họ Trịnh cũng không có.

"Bây giờ, công ty của tổng giám đốc Tuyết Dương cũng đã chuyển sang cho người khác, khổ thân cô ấy còn phải ra đây bán hàng vỉa hè nuôi anh.”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1108


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy Trịnh Tuyết Dương ăn nói khép nép như thể, vẻ mặt Lý Đức Tài càng thêm đắc ý.

"Tổng giám đốc Trịnh, nếu cô đã nói đến mức này rồi, vậy thì tôi nhất định sẽ thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của hai người!" "Mấy cái thứ tất lụa và đồ lót này của cô tôi đều mua hết, nhưng tôi có một yêu cầu, đó chính là cô phải đích thân mặc cho tôi xem!" Nói xong, biểu tình của Lý Đức Tài muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.

"Còn có chuyện tốt như thế sao? Vậy tôi cũng phải mua một đôi mới được!" "Tôi cũng muốn một cái quần lót!" "Ha ha ha......' Đám cấp dưới của Lý Đức Tài hèn mọn nở nụ cười, bọn họ đều nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu.

Lý Đức Tài càng cười to hơn nói: "Trịnh Tuyết Dương, tôi nghe nói cô đã chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho người khác, nói cách khác là bây giờ cô đã trở thành người nghèo không một xu dính túi, nói không chừng đến cả tiền phòng cô cũng trả không nổi" "Ấy, vừa hay gần đây công ty của chúng tôi đang muốn tuyển một thư kí, lương là năm ngàn nhân dân tệ một tháng."

"Tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp, nếu như cô biết điều một chút, vị trí này tôi có thể để cho cô làm!" "Nhưng, làm thư ký của tôi cần phải nhớ kỹ một cái nguyên tắc, đó chính là có công việc thư ký phải làm! Không có công việc thì phải chơi với tôi”

Bùi Nguyên Minh nhịn không nổi nữa rồi, cái thằng chó má này quá bỉ ổi, giờ phút này anh chỉ muốn muốn tát anh ta một cái bạt tai, sau đó nhét đầu của anh ta vào trong bôn câu xả đi mấy cái ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh ta.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại lắc đầu nói: "Ông xã bỏ đi, chúng ta đi là được rồi”

"Sau này chúng ta còn phải dựa vào việc bán hàng vỉa hè này kiếm sống, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện giống như vậy phát sinh, nếu như anh không nhịn được ra tay đánh người, thì sau này chúng ta phải buôn bán kiểu gì?" Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh không đành lòng khiến cô thất vọng, thế là anh chỉ có thể dùng ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Lý Đức Tài một chút.

Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Nguyên Minh, Lý Đức Tài cười to ha ha ha.

"Trịnh Tuyết Dương, thằng chông của cô đúng là không được rồi, ở ngay trước mặt anh ta cắm sừng anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể nhịn được? Cô không cảm thấy anh ta là một tên vô dụng sao?”

"Tốt xấu gì cô cũng được coi là người đẹp, đi theo tên vô dụng này làm gì? Cô phải đi theo tôi mới đúng! Nếu không, cái khuôn mặt xinh đẹp này của cô coi như lãng phí rồi."

Lần này Lý Đức Tài không những nói, anh ta còn dám dùng vẻ mặt hèn mọn đó tiến lên phía trước giơ tay ra sờ mặt của Trịnh Tuyết Dương.

"Bốp!" Rốt cục Bùi Nguyên Minh đang đứng ở bên
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1109


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lý Đức Tài luống cuống tay chân từ dưới đất bò lên.

Trên mặt anh ta đều là biểu tình thẹn quá hóa giận, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ấn một số điện thoại.

“Anh Thương Dăng, là em đây, em là Lý Đức Tài đây!" "Em bị một tên bán hàng vỉa hè đánh!" "Đây là địa bàn của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!" Nghe được cái tên "Thương Dăng”

, người Xum quanh vây xem liền biến sắc.

Một lúc sau, có người nhịn không được nói: "Ông chủ này, cho tôi hỏi một chút người mà anh vừa gọi là anh Thương Dăng đó, có phải là Thương Dăng đại ca chuyên cai quản vỉa hè hay không?”

"Coi như mày có kiến thức, người mà tôi vừa nói chuyện chính là anh Thương Dăng mà mày đang nghĩ" “Anh Thương Dăng là một trong những đại ca xã hội đen khét tiếng, tất cả vỉa hè trong thành phố này đều là địa bàn do anh ta cai quản!" "Anh ấy là đại ca của tôi!" Vẻ mặt của Lý Đức Tài rất đắc ý.

Nghe Lý Đức Tài nói như vậy, không ít người đang vây xem náo nhiệt đều biến sắc, đặc biệt là một số quầy hàng vỉa hè nhỏ bên cạnh, lúc này thần sắc của bọn họ vô cùng khó coi.

Lập tức, có mấy chủ quán có lòng tốt nhịn không được mở miệng: "Này cô gái, cô mau rời khỏi nơi này nhanh lên!" "Cái tên đại ca Thương Dăng này thật sự không dễ chọc đâu! Chúng ta bán hàng vỉa hè ở đây, đều phải nộp phí bảo an cho anh ta!" "Nếu như không nộp, nhẹ thì anh ta sẽ đập sạch sạp hàng của cô, nặng thì đánh cô một trận!" "Hơn nữa tên Thương Dăng này rất háo sắc, rất nhiều cô gái bày hàng bán trên vỉa hè đều bị anh ta bắt nạt!" "Còn anh bạn này nữa, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, các người nhanh chóng rời khỏi đây đi, những đồ vật này cũng đừng lấy nữa cứ chạy lấy thân mình trước đi!" "Nếu không đợi khi đại ca Thương Dăng tới, các người muốn chạy cũng chạy không thoát!" Đương nhiên, trong đám người vây xem cũng có không ít người có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.

Tuy lời nói của bọn họ có chút khoa trương, nhưng mỗi lời họ nói ra đều là sự thật.

Tầng dưới cũng có cuộc sống sinh hoạt của tầng dưới, cũng có quy luật của riêng nó.

Chuyện mấy quầy hàng vỉa hè này, bị một đại ca xã hội đen thu phí bảo an cũng chuyện rất bình thường.

Vừa rôi mọi người chỉ là muốn xem náo nhiệt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như Trịnh Tuyết Dương bị loại người như tên Thương Dăng chà đạp.

Lúc này, Lý Đức Tài lại cười lạnh một tiếng, nhìn lướt mọi người xem một cái nói: "Đi? Lúc này mới muốn rời đi không phải là quá muộn rồi sao?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1110


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh Thương Dăng lạnh lùng cười một cái: "Dám bày hàng tại địa bàn của ông đây, lại còn dám không nộp tiên bảo hộ hả? Có chút thú vị đấy!" "Đã lâu rỒi không gặp qua loại người không biết tốt xấu như vậy rôi!" Đang nói chuyện, anh Thương Dăng "phụt" một cái phun ra một vũng nước miếng xuống dưới đất, sau đó ung dung nói: "Thằng nhóc hôi hám kia, liếm sạch vũng nước miếng này mau, rồi sau đó quỳ xuống dưới đất mà nói chuyện với ông đây!" "Nếu không thì hôm nay ông đây sẽ chặt bỏ đi cái chân của mày đấy!" Nghe đến đây, Lý Đức Tài và đám thuộc hạ của anh ta đều lộ ra vẻ cười cợt.

Lý Đức Tài trừng mất nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, rồi nói: "Tên nhóc thối kia, mày có nghe thấy hay chưa? Còn không mau quỳ xuống ngay đi!" "Bây giờ mày chịu ngoan ngoãn nghe lời, anh Thương Dăng may ra sẽ không có giết mày!" "Còn nếu mày không chịu nghe lời, thì tao sợ rằng một lát nữa thôi mày có bò cũng không bò ra ngoài nổi đâu!" Thần sắc của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhìn màn trình diễn của Lý Đức Tài, căn bản là anh không có lấy một chút động đậy nào.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương mới vội vàng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, đem anh chặn lại ở phía sau, rồi mới nhỏ giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, đây đều là những tên trên giang hồ cả, hiện tại chúng ta không chọc vào bọn chúng nổi đâu."

Nói xong, cô quay sang xin lỗi anh Thương Dăng và nói: "Anh Thương Dăng, chúng tôi lần đầu tới đây, không biết quy củ nơi này của các anh" "Không biết là chúng tôi cần phải nộp tiền như thể nào đây, một lát nữa tôi sẽ trả toàn bộ phí dùng ngay.

Vốn dĩ anh Thương Dăng chưa có nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, nhưng hiện tại anh ta lại nhìn thấy vẻ đẹp mê người này của cô, cả người anh ta đều có chút sửng sốt.

Một lúc sau, trên mặt hẳn lộ ra nụ cười xấu xa và nói: "Em gái nhỏ à, cái sạp hàng này là do em bày ra hay sao hả?”

"Cái tên đánh người chính là chồng của em à?”

“Đúng vậy, nếu cần tiền thuốc than gì đó thì chúng tôi sẽ đền ngay”

Trịnh Tuyết Dương nói.

"Tiền thuốc thang sao? Cái thứ đó không cân đâu!" anh Thương Dăng ha ha ha cười lớn.

"Thế này đi, tối nay em đi cùng với anh trai, cùng với anh đây vui vẻ một đêm.

Sau này, anh đây sẽ bảo kê cho em.

Còn về chuyện chồng em đánh người thì cũng cho qua đi."

Nói xong câu này, cả khuôn mặt của anh Thương Dăng đều hiện lên vẻ quyết tâm phải giành cho bằng được.

Ở cái phố đi bộ này, anh ta đã sử dụng cái thủ đoạn tương tự như thế này không biết là bao nhiêu lần rôi, bao nhiêu cô gái nhỏ cũng vì vậy mà đã bị hủy hoại.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1111


Ngay lúc này, bạn gái nhỏ của anh Thương Dăng là Lý Phán Phán, cô ta đột nhiên cười nhẹ và nói: "Chồng à, tên này thật là kiêu ngạo quá đi, hoàn toàn không để anh vào mắt một tí nào cả."

"Tên này chính là đang không biết tốt xấu gì mà!"

Nghe xong lời này, ánh mắt của anh Thương Dăng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Hắn ta ở cái phố đi bộ này làm càng bao nhiêu năm như vậy rồi, cho dù là lãnh đạo của công an quận nếu gặp phải anh ta thì cũng phải nhìn sắc mặt của hắn ta.

Kết quả là cái tên đần độn này lại không biết là từ đầu mới lên, thế mà lại dám không cho anh ta mặt mũi như vậy sao?

Còn bắt anh ta phải vào trong thùng rác mà quỳ nữa cơ chứ? Đùa kiểu gì vậy hả?

"Tao nói lại một lần nữa, quỳ xuống và liếm sạch đồng này ngay!"

Anh Thương Dăng cười giễu cợt và nói.

Một mảng yên lặng.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, không một ai dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám nữa là.

Bởi vì, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, anh Thương Dăng thực sự đang rất tức giận.

Vả lại, ở cái con phố đi bộ rộng một phần ba mẫu đất này, chọc giận anh Thương Dăng thì chắc chắn sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì đâu.

Chỉ có mỗi Bùi Nguyên Minh vẫn không có động đậy gì cả, sắc mặt của anh vô cùng lạnh lẽo.

Lý Phán Phán đột ngột bước tới, một chân đạp đổ toàn bộ quầy hàng mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công dựng lên.

"Không nghe hiểu tiếng người hay sao hả? Kêu mày quỳ xuống liếm sạch sẽ đống này mà! Mày điếc rồi hay sao?"

Lý Phán Phán này rõ ràng là kiểu gái già dựa hơi đàn ông mà, lúc này cô ta giống hệt một ả phụ nữ vô cùng ngang ngược và vô lý.

Không ai nghĩ đến sẽ xảy ra một cảnh tượng như thế này, bởi vì đạp đổ hết cái sạp này sẽ đồng nghĩa với việc bọn họ đã hoàn toàn lật mặt nhau rồi a!

Sau đó, tất cả ánh mắt kỳ lạ của mọi người đều rơi vào người của Trịnh Tuyết Dương.

Lý Phán Phán này đột nhiên lại kích động đến như vậy, thật ra là vì đang muốn nhằm vào cô mà, không phải sao?

Có lẽ Lý Phán Phán sợ cái vị trí của mình ở bên cạnh anh Thương Dăng sẽ bị Trịnh Tuyết Dương đột nhiên xuất hiện này mà thay thế cô ta.

Tại thời điểm đó, có một người tốt bụng" mở miệng ra nói: "Tên tiểu tử này, còn không mau mà quỳ xuống đi. Nếu cậu mà không chịu quỳ xuống thì chuyện ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc được đâu!"

"Đúng vậy đó, cánh tay thì làm sao có thể đấu lại với cái chân được cơ chứ? Người trẻ tuổi thì phải biết tiến biết lùi chứ!"

"Lúc này mà cậu chịu cúi đầu với anh Thương Dăng, thì may ra anh ta sẽ còn chịu tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cậu đấy!"

"Cho dù phải mất đi tôn nghiêm, thì vẫn tốt hơn với việc bị ăn đập một trận, trực tiếp bị đánh cho tàn phế, có đúng hay không hả?"

Nghe thấy những tiếng nói của những người xung quanh này, trên mặt của Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ vô cùng khó tin.

Ngay từ khi bắt đầu, rõ ràng là đám người Lý Đức Tài kiếm chuyện gây sự với họ trước cơ mà.

Bùi Nguyên Minh chẳng qua cũng chỉ là phản kháng lại một tí thôi mà, vậy mà bây giờ lại còn bắt Bùi Nguyên Minh phải quỳ xuống để xin lỗi hay sao chứ?

Đây là cái đạo lý gì vậy hả?

Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là nằm ở đám người này, trong mắt của bọn họ thì anh Thương Dăng mới chính là ông vua của khu vực phố đi bộ này.

Nếu như mà anh ta đã xuất hiện rồi thì cho dù có đúng đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành sai ngay lập tức!

Anh ta kêu xin lỗi, thì buộc phải xin lỗi ngay!

Nếu không thì số phận của mấy người sẽ trở nên vô cùng thê thảm, không thể nào mà tưởng tượng được đâu.

Bùi Nguyên Minh nhìn cái quầy hàng bị lật đổ đó mà vô cùng thương xót, mặc dù những thứ này đều không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó đều là những thứ mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công lựa chọn.

Bây giờ thì lại bị bọn người anh Thương Dăng kia phá hoại thành ra như vậy, lần "khởi nghiệp" này của Trịnh Tuyết Dương xem như là đã thất bại rồi.

Bùi Nguyên Minh thở dài ra một hơi, nhàn nhạt nhìn anh Thương Dăng một cái rồi nói: "Nếu mày đã không muốn tự mình chui vào, vậy thì đổi một cách thức khác vậy, ai là đại ca của mày, kêu anh ta đến đây để tự tay đánh gãy tay chân của mày, sau đó xin lỗi với vợ của tao, nếu không thì chuyện này sẽ không có kết thúc đâu!"

"Cái gì cơ chứ!? Kêu đại ca của anh Thương Dăng ra đây xin lỗi sao?"

Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ khi nghe xong những lời nói này của Bùi Nguyên Minh.

Họ đã từng gặp qua những kẻ kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến cái mức này thì đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy.

"Chồng, cũng đã là lúc nào rồi mà anh còn nói những lời như thế này chứ!"

"Đại ca của cái tên anh Thương Dăng này, chắc chắn phải là một lão côn đồ trên giang hồ, nếu mà để loại người đó đến đây thì mọi chuyện chắc chắn sẽ còn phức tạp hơn nữa đấy!"

Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng, cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa, một chút thái độ gặp chuyện phải bình tĩnh giải quyết anh cũng không có

- -----------------
 
Chương 1112


"Cái tên họ Bùi kia, mày bị điên rồi sao? Mày có biết đại ca của anh Thương Dăng là người nào hay không hả? Kêu người ta tới xin lỗi mày, bọn mày có nhận nổi hay không hả?"

"Người đó mới thực sự là đại ca của xã hội đen đấy, là loại người ngửa tay là mây, úp tay là mưa, mày còn dám kêu loại nhân vật lớn này cúi đầu trước mặt mày hay sao hả?"

"Mày chỉ là cái loại ở rể ra ngoài bày sạp bán hàng rong mà thôi, mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Mày mà cũng xứng hay sao hả?"

Đám người Lý Đức Tài lúc này đều đang chỉ tay chửi bới Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên là bọn họ chưa từng gặp qua loại người nào mà không biết tốt xấu như vậy.

Trịnh Tuyết Dương càng thêm gấp gáp hơn nữa, hệt như một con kiến đang nằm trên cái nồi nóng vậy.

Để đại ca xã hội đen đến đây để xin lỗi mình hay sao hả?

Rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Anh đây là đang muốn tự tìm đường chết hay sao hả?

Trịnh Tuyết Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra, run rẩy gửi một tin nhắn đi cho Thanh Khánh và Thanh Quốc Lai.

Mặc dù cô thật sự không muốn đi nhờ vả người khác, nhưng mà trong tình huống như thế này, nếu không nhờ người nhà họ Thanh ra mặt giải quyết, thì Trịnh Tuyết Dương thực sự sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ bị lũ người của anh Thương Dăng đánh chết tại chỗ mất thôi.

Còn về phần anh Thương Dăng, khi mà anh ta nghe được Bùi Nguyên Minh muốn anh ta kêu đại ca đến để đánh gãy chân hắn, hơn nữa còn bắt lão đại của hắn phải cúi đầu đi xin lỗi một con đàn bà.

Lúc này, anh Thương Dăng đã tức đến mức muốn nổ tung cả phổi ra rồi.

"Tao nói cả nhà của mày!" anh Thương Dăng vừa chửi rủa vừa bước tới, một bạt tai nhắm về phía Bùi Nguyên Minh mà tát tới.

"Bốp!"

Giấy tiếp theo, đã thấy Bùi Nguyên Minh trở tay ném một cái, một bạt tai trực tiếp tát thẳng vào mặt của anh Thương Dăng.

"Bang!"

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhấc một chân lên đá thẳng vào bụng dưới của Thương Dăng.

"AAAAAAAAAAAA"

Cái tên anh Thương Dăng khi nãy còn đang khí thế hùng hồn, ngay lúc này đây đã hét lên vô cùng thảm thiết, hệt như tiếng của một con heo vừa bị cắt cổ vậy, cả người anh ta quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh.

"Bốp…"

Bùi Nguyên Minh lại tát thêm một cái vào mặt của Lý Phán Phán, khiến cô ta ngay lập tức cũng ngã rạp xuống đất.

Rất nhanh, cả hai người họ đều đã quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh. Cảnh tượng này đều khiến những người đang vây quanh xem đều phải choáng váng.

Cái tên ở rể này cũng thật độc ác quá phải không? Anh ta thực sự đã chủ động ra tay đánh cho anh Thương Dăng và người phụ nữ của anh ta đều phải nằm rạp trên mặt đất hay sao hả?

"Tiểu tử thối kia, mày điên rồi sao? Mày dám ra tay với lão đại của bọn tao sao hả? Mày không muốn sống nữa à?"

"Cùng nhau lên đi!"

Ở phía sau, mười mấy tên côn đồ lúc này đang la lối om sòm và xông tới phía anh, trên tay bọn họ còn cầm cả ống thép muốn đập xuống đầu của anh.

Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đá ra một cước, trực tiếp đá bay cái tên côn đồ đang đứng đầu nhào tới kia.

Sau đó, anh ta chộp lấy cây ống thép trên tay của một tên côn đồ rồi trực tiếp đâm thẳng vào đùi của một tên côn đồ khác.

"Bang, bang, bang-"

"AAAAAA"

Không cần tốn bao nhiêu công sức, những tiếng hét thê thảm cùng lúc phát ra, những tên côn đồ nhỏ bé này đều đã lăn lộn và rên rỉ trên mặt đất rồi.

Tất cả mọi người đều dùng cái ánh mắt không thể tin được mà nhìn Bùi Nguyên Minh, họ đều không ngờ được rằng anh lại có thể đánh đến như vậy.

Trịnh Tuyết Dương cũng ngây người ra cả rồi, cô vẫn luôn sợ Bùi Nguyên Minh sẽ gây ra chuyện, nhưng lại không ngờ được chuyện này đã động trời đến như vậy rồi.

Bùi Nguyên Minh không có giải quyết mâu thuẫn, mà anh vươn tay ra vỗ vỗ vào mặt của anh Thương Dăng, nhàn nhạt nói: "Mau chóng kêu đại ca của mày đến đây đi, tao còn rất bận đấy."

Cả khuôn mặt của anh Thương Dăng đều là oán hận, anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh và nói: "Mày có biết lão đại của tao là ai hay không hả? Lão đại của tao là cái người vô cùng nổi danh, tên là Tô Sư Gia đấy! Mày xong đời rồi!"

Nói xong, anh Thương Dăng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi "Lão đại à! Nhanh đến cứu em với!"

Không đợi người bên kia kịp lên tiếng, Bùi Nguyên Minh đã giật lấy điện thoại di động của hắn ta, anh nhàn nhạt nói: "Tô Sư Gia đúng chứ hả? Tao cho mày thời gian là ba phút, nhanh chóng bò qua đây mà xin lỗi!"

Nói xong, Bùi Nguyên Minh liền cúp điện thoại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vô cùng chấn động.

Điên rồi!

Thằng nhóc này tuyệt đối là bị điên rồi!

Tô Sư Gia là ai cơ hả?

Đó là một ông trùm thực sự của thực sự đấy! So với cái tên côn đồ nhỏ nhoi anh Thương Dăng kia thì đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau đấy!

Bùi Nguyên Minh làm như vậy, chính là đang động thủ trên đầu Thái Tuế mà!

- -----------------
 
Chương 1113


Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh lúc này, trên Thương Dăng cũng hiện lên khát máu: "Thằn nhóc à, mày xong rồi!"

"Đợi lão đại của tao đến rồi thì mày sẽ biết cái từ chết được viết như thế nào!"

"Không chỉ có mỗi mình mày thôi đâu, bao gồm cả vợ của mày, tao cũng sẽ không bỏ qua đâu!"

Bùi Nguyên Minh không nói gì, chỉ thuận tay cầm lên một cây ống thép, trực tiếp đập thẳng vào mặt của anh Thương Dăng.

"Oaaa-"

Cái răng của anh Thương Dăng cũng trực tiếp bị đánh bay thẳng ra bên ngoài, anh ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng khó hiểu.

Lúc này, khi anh ta nhìn về phía của Bùi Nguyên Minh, trong mắt anh ta đã sớm tràn ngập nỗi oán hận.

Anh ta muốn tiếp tục uy hiếp anh, nhưng lại không dám mở lời, vì sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ tiếp tục ra tay đánh anh ta.

Còn trong mắt của mọi người xung quanh, thì lần này Bùi Nguyên Minh hoàn toàn xong đời rồi.

Chuyện này e rằng không phải chỉ cần đánh gãy tay gãy chân là có thể xong chuyện được đâu.

Trịnh Tuyết Dương sợ tới mức cũng sắp khóc ra rồi, cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại có thể nóng nảy đến như vậy.

Lần này, cho dù nhà họ Thanh có chịu ra mặt giúp đỡ bọn họ đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dễ dàng gì mà giải quyết được đâu.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nắm lấy tay của Bùi Nguyên Minh và nói: "Chồng à, chúng ta chạy mau thôi. Chúng ta sẽ rời khỏi Dương Thành này, trở về Nam Hải. Sau này cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."

"Cho dù là chân trời góc bể, em cũng sẽ đi cùng với anh!"

Bùi Nguyên Minh cười nhẹ một cái và nói: "Tại sao chúng ta lại phải bỏ chạy chứ hả? Mọi người đều là người nói lý lẽ mà, chuyện này anh cũng đâu có làm gì sai. Đương nhiên là phải đợi bọn họ đi xin lỗi chúng ta rồi!"

"Hiện tại, nếu mà chúng ta bỏ chạy, thì không phải sẽ xem như chúng ta không có khí phách hay sao hả?"

Trịnh Tuyết Dương nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh hệt như không có chuyện gì của Bùi Nguyên Minh, trong giây phút đó, cô đột nhiên không biết phải nói gì mới phải.

Một lúc sau, cô khẽ thở dài ra một hơi, chỉ hy vọng sau khi nhìn thấy được tin nhắn đó, nhà họ Thanh có thể nhanh chóng đến đây.

Ngay lúc này, tại nhà họ Thanh.

Thanh Khánh nhìn lướt qua tin nhắn trong điện thoại di động, sau đó đột nhiên bật cười: "Cái tên Bùi Nguyên Minh này đầu óc không có vấn đề gì đây chứ? Chỉ là bày một cái sạp bán hàng mà thôi, vậy mà còn chạy tới trêu chọc cả Tô Sư Gia hay sao?"

Thanh Quốc Lai ở một bên ngẩng đầu lên, nói: "Ba à, Tô Sư Gia này chính là cái người trong giới đó sao?"

"Không sai, chính là ông ta."

Thanh Quốc Lai suy nghĩ một chút rồi nói: " Ba à, người nhà đó thật sự quá biết cách kiếm chuyện phiền phức mà. Hôm nay đắc tội với Tô Sư Gia, ngày mai không biết lại đi đắc tội với ai nữa. Nói không chừng, vài ngày nữa còn đắt tội cả Ngô Kim Hổ nữa đấy!"

"Con nghĩ rằng, chúng ta tốt hơn hết vẫn là nên phân rõ ranh giới với người nhà bên đó đi!"

"Nếu không thì một hôm nào đó bị bọn họ đào cho một cái hố nhảy vào cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào nữa đấy?"

Lữ Lâm cũng gật đầu mà nói: "Đúng vậy đấy, không sai tí nào. Bây giờ người nhà của bọn họ cũng không có chút giá trị lợi dụng nào đối với chúng ta, chúng ta còn duy trì quan hệ với bọn họ để làm gì chứ?"

Thanh Nhã cũng nói: "Kể từ khi Thanh Linh gả cho cái người gọi là Trịnh Tuấn gì đó, tôi liền biết ngay cuộc đời của cô ta xem như là đã bị hủy rồi!"

"Bây giờ nhà họ Trịnh cũng xem như là đã tán gia bại sản, không còn như trước nữa, chúng ta còn giữ cái mối quan hệ người thân này để làm gì chứ?".

"Bây giờ không cắt đứt quan hệ với bọn họ, sau này cái nhà này sẽ còn nhờ vả đến chúng ta nhiều đấy!"

"Đúng vậy, bày một cái sạp cũng có thể gây ra chuyện lớn như vậy, lần sau, nói không chừng đi ăn xin cũng có thể gây ra cả một đống chuyện nữa đấy!"

"Nhà họ Thanh của chúng ta bây giờ cũng xem như là một gia tộc bậc nhất rồi.

Thật quá xấu hổ khi có loại họ hàng nghèo nàn như vậy!"

Người nhà họ Thanh đang bàn tán xôn xao, sớm đã quên mất tài sản của nhà họ Thanh, là giành lấy từ tay của Trịnh Tuyết Dương.

Bà cụ Thanh Kiều ngồi ở vị trí chủ tọa mở miệng nói: "Mọi người nói cũng có lý. Gia tộc bậc nhất như chúng ta quả thật là không thích hợp để có loại người họ hàng nghèo nàn như vậy!"

"Hay là như vậy đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ chọn ngay ngày mai đi!"

"Mở một cuộc họp báo để thông báo với tất cả mọi người rằng chúng ta đã gạch bỏ Thanh Linh ra khỏi tên của người nhà họ Thanh rồi. Từ nay về sau, gia đình bên đó sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta nữa!"

"Ha ha ha, bà cụ à, bà thật đúng là anh minh sáng suốt mà!"

Thật tốt quá đi!"

Cả đám người nhà họ Thanh đều ha hả cười to, quả nhiên phải như vậy chứ.

Vốn dĩ bọn họ còn có chút lo lắng Trịnh Tuyết Dương sẽ một lần nữa quật dậy.

Nhưng bây giờ xem ra thì bà cụ sẽ không cho bọn họ cái này cơ hội đó nữa đâu!

- -----------------
 
Chương 1114


Trên phố đi bộ, nhưng chỉ vài phút liền thấy một chiếc xe tải dừng lại bên đường, sau đó có một đám người phóng nhanh qua.

Lúc nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt anh Thương Dăng tràn đầy nỗi buồn.

Ngay cả vẻ mặt đầy mong chờ của đám người Lý Đức Tài.

Chẳng bao lâu, có một nhóm người xuất hiện.

Đám người này ai nấy đều mặc âu phục đen, nhưng rất cao to, nhìn là biết họ đều là côn đồ. Mà người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục Nhà Đường, thoạt nhìn quả thực rất phi phàm.

Ông ta chính là đại lão Tô Sư Gia nổi tiếng ở Dương Thành.

Đám ngươi Tô Sư Gia bước đến trước mặt bọn họ, đặc biệt là khi nhìn thấy anh Thương Dăng đang quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ ai nấy đều thay đổi sắc mặt rõ rệt.

"Đại ca, cứu em với! Tên này dám đánh em! Vậy là không nể mặt anh rồi!" Thương Dăng ca vừa nhìn thấy cứu tinh, liền nhịn không được mà nói.

Kết quả lại thấy Tổ Sư Gia bước thẳng tới trước mặt Bùi Nguyên Minh và hỏi: “Cậu không sao chứ? "

Lúc này, những tên sát thủ kia ai nấy đều buông bỏ hai tay, không dám nhìn anh Thương Dăng trên mặt đất, mà sợ hãi nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cậu không sao thì tốt rồi, lúc vừa mới nghe được điện thoại, tôi suýt chút nữa bị dọa chết!" Tô Sư Gia đầu đầy mồ hôi lạnh. Lúc này, ông ta hận không thể bóp chết Thương Dăng, ngay cả vị này cũng dám trêu chọc?

Cho đến ngày hôm nay, Tổ Sư Gia vẫn nhớ rõ sự việc ngày hôm đó, nếu như không phải mình nhanh chóng quỳ xuống, thì bây giờ đã chết lâu rồi.

Hơn nữa, bây giờ chàng trai trẻ trước mắt này đã trở thành vua của đường Nam Hải!

Vị này rốt cuộc có thân phận gì, địa vị gì, quả thực khó có thể tưởng tượng được!

Thái độ cung kính của Tô Sư Gia khiến tất cả mọi người phải trợn tròn mắt!

Nhất là anh Thương Dăng, lúc này vẫn chưa thể tin được những chuyện trước mắt.

" Đại ca, em mới là người bị thương."

anh Thương Dăng vô cùng uất ức đến mức sắp sóc rồi.

Đại ca của mình đã đến, nhưng lại không chống đỡ giúp mình, mà ngược lại chỉ để tâm tới Bùi Nguyên Minh.

"Tôi không sao, nhưng quầy hàng của vợ tôi bị người ta phá tan rồi."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Mọi người đều nhìn thấy những đồ trên mặt đất, rất nhiều hàng bị bẩn rồi, rõ ràng là không thể bán được nữa. Lúc này Tô Sư Gia sợ tới mức run rẩy, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn lướt qua toàn bộ hiện trường, giận dữ quát: "Ai! Là ai đã làm!?"

Những người khác cũng biến sắc: "Là ai!?" Không biết đây là địa bàn của ai sao?"

Các ngưoi làm như vậy còn có đúng phép không!?"

Ánh mắt mọi người đều hướng tới Lý Phản Phán.

Lý Phán Phán quỳ trên mặt đất, giờ phút này khuôn mặt đầy vẻ mặt khó tin, cả người đều run rẩy.

Tô Sư Gia nhìn thấy cảnh này, hắn run rẩy một chút, liền đoạt lấy cái ống thép từ trong tay thủ hạ, trực tiếp rút lên mặt anh Thương Dăng: "Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi!"

"Đi ra xã hội, phải có nghĩa khí! Tao đây khinh thường nhất chính là những kẻ đê tiện như vậy!"

"Mày ở trên phố đi bộ này có một chút danh tiếng, liền coi mình là một củ hành tây rồi sao?"

Còn mỗi ngày đều bắt nạt mọi người, khi nam bá nữ, mày muốn chôn chết tao đúng không?

"Pång."

Tô Sư Gia càng nói càng tức giận, lúc này liền thẳng tay, ống thép trực tiếp đập vào đầu gối của anh Thương Dăng

"Á"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, chân của anh Thương Dăng bị gãy rồi.

Nhưng Tô Sư Gia hoàn toàn không có ý dừng lại, mà tự tay cắt đứt tứ chi của anh Thương Dăng, lúc này mới ngừng lại và thở hồng hộc. anh Thương Dăng chỉ còn lại chút sức mà rên rỉ, anh ta không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra!

- -----------------
 
Chương 1115


Giờ phút này không chỉ anh Thương Dăng cảm thấy mơ hồ, mà những người khác cũng đều như vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh cũng khác trước rồi.

Chuyện gì vậy chứ?

Đến cả Trịnh Tuyết Dương cũng có chút mờ mịt.

Cô ấy đã cầu xin sự giúp đỡ từ nhà họ Thanh. Chẳng lẽ mặt mũi nhà họ Thanh lớn như vậy sao? Một cuộc điện thoại có thể đè chết Tô Sư Gia?

Nhưng suy nghĩ cũng đúng, nhà họ Thanh tiết chế lĩnh nam cảnh giới vừa đúng là khắc tinh của người trên đường.

Chẳng qua Bùi Nguyên Minh đã tính được chuyện này, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy.

Lúc này, bên ngoài lại có một đám người đi tới, người đi đầu chính là Ngô Kim Hổ.

Đây, đây là lãnh đạo mới nhậm chức trên đường Đà Nẵng, Ngô Kim Hổ a!

“Đúng, chính ta anh ta! Sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ!?"

Tất cả mọi người há hốc mồm, hôm nay một chuyện nhỏ như vậy lại có thể chọc giận một người lớn mạnh như vậy.

Ngô Kim Hổ căn bản không để ý tới những người khác, mà bước nhanh tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nói: "Cậu Nguyên nhận được điện thoại, tôi đã rất lo lắng. "

"Mấy tên không có mắt này lại dám trêu chọc cậu sao, sau khi trở về nhất định sẽ quản giáo bọn họ thật tốt"

" Phù!"

Vào lúc này này, tất cả mọi người đều có một sự thôi thúc để nhổ máu.

Tên này không phải là con rể thượng môn, không phải chính là một tên ăn cơm mềm sao?

Làm cho cả lãnh đạo trên đường Đà Nẵng, Ngô Kim Hổ cũng phải cung kính với anh ta như vậy?

Trời ạ!

Không thể tưởng tượng nổi!

Mọi người thực sự không thể tưởng tượng nổi thân phận của Bùi Nguyên Minh.

"Đây không phải là chuyện trêu chọc ai!"

"Dân chúng bình thường làm chút việc làm ăn nhỏ, đều là vì sinh tồn, các cậu ra đường, mỗi ngày đều khi nam bá nữ, bắt nạt người khác như vậy mà được sao?"

"Nên xử lý như thế nào, anh nhìn mà làm đi."

Nghe vậy, Ngô Kim Hổ có chút run rẩy.

Đại ca tức giận rồi sao.

Ngay sau đó, anh ta quay đầu lại tát một cái vào mặt Tô Sư Gia: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tô Sư Gia!? Lúc họp tôi không phải đã nói rồi sao? Người trên đường đều phải chuyển, thu phí bảo hộ, bắt nạt người khác, loại chuyện này tuyệt đối không thể làm!"

"Chả lẽ ông chỉ coi lời nói của tôi như gió bên tai sao?"

Tô Sư Gia " bạp" một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Ngài Hổ, đều là lỗi của tôi, đều trách tôi quản giáo không nghiêm, đụng phải cậu Nguyên Minh là sai lầm lớn nhất của tôi!"

Nói xong, Tô Sư Gia trực tiếp bò tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, liên tục dập đầu nói: "Cậu Nguyên Minh, xin lỗi, là lỗi của tôi, cậu muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi đi!"

"xì! "

Nhìn thấy cảnh này, trong sân đều là thanh âm của gió.

Dù là ai cũng không nghĩ tới, đường đường là đại ca Tô Sư Gia, lại phải trực tiếp cúi đầu với Bùi Nguyên Minh.

- -----------------
 
Chương 1116


Hai người chạy một mạch tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Dương Định Quốc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không sao, liền thở dài một hơi.

Hơn nữa Việt Thể Long lại chào Bùi Nguyên Minh.

Việc này làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn! Bùi Nguyên Minh này rốt cuộc là người như nào! Mà khiến cho vị đại ca này tôn trọng hắn như vậy! Đặc biệt là đại ca Dương Định Quốc! Nhân vật lớn này phải xuất hiện? Vậy là nói rõ điều gì chứ!

Nói rõ vị con rể thượng môn này quyền thể ngập trời a!

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều thay đổi, thậm chí chất chứa một chút hoảng sợ.

Vừa rồi trong mắt mọi người, người con rể thượng môn chỉ biết ăn cơm mềm, bây giờ lắc người một cái, đã trở thành nhân vật lớn có thân phận thần bí?

Trịnh Tuyết Dương lúc này cảm thấy mơ hồ đến cực hạn.

Nhà họ Thanh cho mình mặt mũi như vậy?

Tô Sư Gia xuất hiện cô ấy có thể hiểu được, Ngô Kim Hổ xuất hiện nàng có thể lý giải, thậm chí Việt Thế Long xuất hiện, nàng đều có thể hiểu được. Thế nhưng, ngay cả đại thủ lĩnh Dương Định Quốc ở Dương Thành cũng tìm tới?

Trịnh Tuyết Dương có chút khó hiểu!

Nhưng trong tình huống này, cô cũng không tiện hỏi.

"Cậu Nguyên Minh, Cậu không sao chứ?" Dương Định Quốc vẻ mặt cung kính nhìn Bùi Nguyên Minh.

Việt Thế Long kính lễ, đầu đầy mồ hôi lạnh nói: "Cậu Nguyên Minh, chuyện này xảy ra ở trong địa bàn của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."

"Đem người đi đi, sau này đừng để tôi biết, nơi này còn có chuyện tương tự xảy ra." Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Lời này nói ra, một đám người liền hướng mắt nhìn Tô Sư Gia.

Tô Sư Gia có chút run rẩy, nhanh chóng nói: "Cậu Nguyên Minh, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa!"

" Hơn nữa tên Thương Dăng không có mắt này, nửa đời sau cũng chỉ có thể nằm trên giường!”

Nghe được những lời này, trước mắt anh Thương Dăng như tối đen, trực tiếp ngất xỉu.

Về phần Lý Phán Phán, các đại lão các phương thản nhiên nhìn cô ta một cái, cô ta trong nháy mắt liền bắt đầu dập đầu, dập đến chảy cả máu, Lý Đức Tài và đám thuộc hạ của anh ta lúc này cũng quỳ xuống.

Bọn họ run rẩy không nói nên lời, nhưng rõ ràng, mình xong đời rồi.

Cho dù Bùi Nguyên Minh không ra tay, sau chuyện này, Tô Sư Gia nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.

"Được rồi, không có việc gì thì cũng đi thôi, đừng quấy nhiễu dân ở chỗ này." Bùi Nguyên Minh phất phất tay, dẫn Trịnh Tuyết Dương rời đi.

Trở về Đế Cảnh hoa viên, Trịnh Tuyết Dương mới bình tĩnh lại.

Cô lấy điện thoại di động ra đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: "Chồng à, anh mau gọi điện thoại cho cậu, cảm ơn ông ấy!"

" Lần này nếu như không phải cậu phái nhiều người tới đây như vậy, chúng ta đã gặp phiền phức lớn rồi!"

Bùi Nguyên Minh cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tin nhắn Trịnh Tuyết Dương gửi, nhịn không được cười khổ một tiếng

- -----------------
 
Chương 1117


Sảnh lớn nhà họ Thanh.

" Ba mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại gấp gáp như vậy chứ?" Bùi Nguyên Minh hỏi.

"Cũng không rõ, sáng sớm hôm nay nhà họ Thanh gọi điện thoại cho mẹ, nói là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố."

"Mẹ cảm thấy, có thể là chuẩn bị trả lại một phần cổ phần của công ty Bạch Vân cho chúng ta?"

Thanh Linh vẻ mặt đầy mong chờ.

"Đúng vậy! dù sao nhà họ Thanh cũng là nhà mẹ đẻ của bà, bọn họ hån là lương tâm trỗi dậy, không đành lòng nhìn thấy chúng ta uống gió Tây Bắc!"

Trịnh Tuấn cũng rất kích động.

Mấy ngày nay hắn ngủ không ngon, lo lång sau này dựa vào cái gì sinh sống, không ngờ hôm nay sẽ có tương lai tươi sáng!

Mà Trịnh Tuyết Dương thì lặng lẽ ghé sát vào tai Bùi Nguyên Minh nói: "Chồng, hôm nay anh phải nhân cơ hội cảm ơn cậu, em cảm thấy bọn họ biết chúng ta đang bày hàng, bắn khoăn không được, cho nên mới cho chúng ta cơ hội này."

Hiển nhiên, Trịnh Tuyết Dương cũng có chút chờ mong vào nhà họ Thanh.

Dù sao cũng là thân tình huyết thịt thế nào cũng không thể bỏ được!

Trịnh Tuyết Dương không tin nhà họ Thanh sẽ đối xử tàn nhẫn đối với gia đình cô như vậy!

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại hơi cau mày, anh ta hiểu rất rõ ràng tính cách của người nhà họ thang.

Nhà họ Thanh sẽ không bao giờ làm chuyện tốt như từ bỏ vốn chủ sở hữu.

Nhưng rốt cuộc họ muốn làm gì thì không ai biết.

Không lâu sau, liền nhìn thấy dưới sự dẫn dắt của bà cụ Thanh Kiều, người nhà họ Thanh từng người từng người bước ra từ phía sau.

Ngoại trừ bọn họ ra, còn có một phóng viên truyền thông mặc âu phục giày da, hẳn là nhà họ Thanh đặc biệt mời tới.

Mà lúc nhìn về phía gia đình Trịnh Tuyết Dương, đám người Thanh Khánh đều nở nụ cười lạnh lùng.

Điều này làm gia đình Trịnh Tuyết Dương có chút nghi hoặc, nhưng sự tình đã đến bước này, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Rất nhanh, bà cụ Thanh Kiều ngồi ở trên ghế cao, sau đó những người nhà họ Thanh cũng ngồi xuống theo.

Nhưng, bà cụ Thanh Kiều lại không có ý mời gia đình Trịnh Tuyết Dương ngồi xuống.

Thanh Khánh lúc này mỉm cười nhìn phương tiện truyền thông vội vàng liếc mắt một cái, nói: "Phóng viên Trần, thiết bị và hồ sơ của anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Có thể bắt đầu rồi, tôi sẽ ghi lại toàn bộ quá trình." Phóng viên Trần nói rất chuyên nghiệp.

Thanh Khánh gật đầu nói: "Tốt, cảm ơn nhiều."

Sau đó hắn nhìn bà cụ Thanh Kiều một cái, nói: "Bà Thanh Kiều, mọi người đều ở đây, có thể bắt đầu rồi."

Bà cụ Thanh Kiều vẻ mặt âm trầm, sau đó cười nói: "Đã lâu rồi nhà họ Thanh chúng ta mới tụ tập nhiều người như vậy!"

"Mà lần này đặc biệt mời phóng viên truyền thông tới đây, chính là muốn mở một cuộc họp báo!"

" Có một chuyện vô cùng quan trọng cần tuyên bổ"

Vừa nói, ánh mắt của bà cụ Thanh Kiều vừa hướng về đám người Thanh Linh.

"Qua quyết định thương lượng của nhà họ Thanh chúng tôi, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi cùng gia đình Thanh Linh đoạn tình đoạn nghĩa! Từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa!"

"Sau này nếu nhà bọn họ có gặp chuyện gì ở bên ngoài, thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Thanh chúng tôi!"

"Nói tóm lại, người nhà họ, từ nay về sau không có quan hệ với nhà họ Thanh chúng tôi nữa!"

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Tuy rằng rất nhiều người nhà họ Thanh đều biết chuyện hôm nay sẽ xảy ra, nhưng không ai ngờ rằng, mọi chuyện lại đi đến bước này.

Mặt Trịnh Tuyết Dương biển sắc!

Sắc mặt Trịnh Tuấn cũng thay đổi!

Thanh Linh không thể tin nổi.

Chỉ có Bùi Nguyên Minh đôi mắt lạnh lùng, hắn đã sớm đoán được nhà họ Thanh sẽ không làm chuyện tốt gì, nhưng không ngờ nhà họ Thanh lại tuyệt tình như vậy!

Thậm chí ngay cả tình thân cũng không chút quan tâm!

- -----------------
 
Chương 1118


Thanh Linh kinh ngạc nhìn bà cụ Thanh Kiều, đây là mẹ ruột của bà ta sao, sao lại có thể nói ra lời như vậy?

Vì điều này mà đặc biệt mời các phóng viên truyền thông đến sao?

Đây là hoàn toàn không để cho người nhà con đường sống sao!

Trịnh Tuấn sợ đến mức trắng bệch cả mặt, hậu quả của sự việc này quá là nghiêm trọng, có khả năng làm cho gia đình bọn họ sẽ không còn nơi nào để xin ăn

Mà Trịnh Tuyết Dương chính là một sắc mặt khó có thể tin được.

Bà ngoại và cậu đã lấy đi bảy nghìn tỷ cổ phiếu vốn chủ sở hữu, hiện tại cũng không chừa cho gia đình mình một con đường sống.

Điều quan trọng nhất là phải thông báo ra bên ngoài để mọi người cùng biết.

Điều này tương đương với việc nói với mọi người rằng từ nay về sau, nhà họ Thanh sẽ không còn là chỗ dựa vững chắc cho nhà Trịnh Mẫn nữa.

“Bà ngoại, cậu, tại sao chứ!?"

"Tối hôm hôm qua hai người không phải muốn giúp chúng con sao?"

"Tại sao hôm nay bà lại đối xử với chúng con như thế này?"

Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ không thể tin được.

Thanh Khánh tuy rằng cảm thấy được có điểm kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn cười lạnh nói: "Tôi không biết ông đang nói cái gì! Tóm lại, từ khi bà cụ đã ăn nói như vậy, vậy thì mọi chuyện hãy giải quyết như thế này đi!".

||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng |||||

"Các người tốt nhất là tư lo mà giải quyết cho ổn thỏa, vì từ nay về sau, gia tộc cao quý nhà họ Thanh chúng tôi với cái gia đình sa cơ thất thế của ông không còn một chút quan hệ gì nữa! "

" Mong rằng sau này ông làm việc gì cũng sẽ không dính líu đến nhà họ Thanh của chúng ta nữa! "

“Kể cả khi tình cờ gặp nhau trong một số trường hợp, gia đình hai bên hãy coi như không quen biết là được rồi! "

" Nhanh chóng cút đi! "

Thanh Khánh vẻ mặt lạnh lùng, tràn đầy sự vô tình.

“Đi ra khỏi nhà họ Thanh của chúng tôi!"

"Chúng tôi ở đây không cần các người!"

"Nhân tiện, Thanh Linh, nếu cô đã muốn kết hôn với Trịnh Tuấn, hãy đổi họ của mình đi! Cô không đủ tư cách để mang họ Thanh! "

Một đám người nhà họ Thanh bật cười ha hả, lạnh lùng mà lại vô tình.

Cả người Trịnh Tuyết Dương run lên, cô đột nhiên hiểu được sản nghiệp trước đây của mình là giao cho một bầy sói mắt trắng!

Không, cho đám người đáng khinh bỉ này, có thể kết cục sẽ tốt hơn bây giờ.

Đám người nhà họ Thanh này, còn không bằng cả cầm thú,

Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều lung lay sắp sụp đổ, bọn họ hôm nay đến còn mong chờ nhà họ Thanh có thể thương tâm một xíu mà phân lại cho bọn họ một ít cổ phần.

Nhưng không ngờ mọi thứ lại phản tác dụng, chờ đợi bọn họ tự nhiên lại nhận được một cái kết như vậy.

Cái gọi là tình cảm gia đình vào lúc này đã tan thành mây khói.

Đặc biệt là Thanh Linh, hiện tại ngay cả tư cách mang họ Thanh thậm chí cũng không có.

Thử hỏi, đối với đại gia đình, còn có điều gì thê thảm hơn thế này?

"Phụt!"

Thanh Linh thân thể lắc lư, luôn luôn kiêu ngạo, lấy họ Thanh mà tôn vinh, bà ta không nhịn được nữa mà một ngụm máu phun ra.

“Vợ!”

"Mẹ!"

Trịnh Tuấn và Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng đỡ Thanh Linh.

Lúc này, Thanh Linh vẫy vẫy tay áo, nhìn chằm chằm bà cụ Thanh Kiều, nét mặt phức tạp lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng phẫn nộ.

"Thế nào? Cô còn có ý kiến đối với cách giải quyết của lão già này không?"

"Từ hai mươi năm trước, ta nên đuổi cô ra ngoài!"

"Để cô hưởng sự vinh quang của nhà họ Thanh hai mươi năm, cô còn không biết cảm ơn sao?

" Hay là, các người cảm thấy mình bị uỷ khuất sao? Các người liền không phục sao?

Thanh Linh không nói nên lời, Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Tuấn cũng trông có vẻ buồn bã và tuyệt vọng.

Còn có thể nói gì trong tình huống này?

Hay nói cách khác, trong trường hợp này, dù bạn có nói gì cũng vô ích, đúng không?

"Đúng vậy, chúng con không phục!”

Ngay ở phía sau Bùi Nguyên Minh lúc này bị cả nhà họ Thanh coi khinh, đột nhiên đứng lên, lạnh giọng nói.

"Mẹ không phục sao? Mẹ của tên con rể vô dụng, có tư cách gì không phục?"

"Nói đến chuyện này, mẹ có xứng không?"

"Cậu có tư cách gì mà hít thở ở nhà họ Thanh chúng tôi sao? Cút ngay!"

- -----------------
 
Chương 1119


Bùi Nguyên Minh đứng ra mở miệng, nhưng kết quả bị một đám người nhà họ Thanh hết lần này tới lần khác chế nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương căn không có địa vị gì, mà con rể Bùi Nguyên Minh lại càng kém hơn!

“Bà cụ Thanh Kiều, Thanh Khánh, các người có tin hay không, các người sẽ hối hận cả đời vì chuyện xảy ra ngày hôm nay!"

"Còn về gia tộc đỉnh cao nhà họ Thanh? Tôi e rằng các người ngay cả hào quang của gia tộc hạnh nhất cũng không thể duy trì được! "Bùi Nguyên Minh cười nói.

"Hỗn láo! Thật sự là dám nguyền rủa gia tộc nhà họ Thanh của chúng ta, cậu thật hỗn lão!"

Thanh Khánh lạnh giọng mở miệng nói.

"Cậu muốn nhà họ Thanh của chúng tôi phải hối hận sao? Đây là chuyện không thể!"

"Bây giờ toàn bộ tài sản của Trịnh Tuyết Dương đều nằm trong tay nhà họ Thanh của chúng tôi.

Nhà họ Thanh của chúng tôi hiện tại là gia tộc quyền thế vô song, tài phú cũng vô song. Làm sao chúng tôi có thể hối hận!"

“Cậu cái đồ vô dụng này, nhà họ Thanh chúng ta bây giờ lớn mạnh đến mức nào rồi! "

Một đám người nhà họ Thanh lại tiền tục cười nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh lúc này nói chuyện giống như là một tên ngu xuẩn.

"Câm miệng!"

Lúc này Thanh Linh mới hoàn hồn, bà ta quát một tiếng, đứng thẳng người nhìn chằm chằm lão phu nhân nhà họ Thanh.

"Mẹ, con muốn hỏi mẹ, nhà chúng con đã từng làm gì có lỗi với nhà họ Thanh chưa?”

"Vậy mà mẹ muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà chúng con?"

"Chúng con đã làm gì sai?"

"Thậm chí nếu chúng con chết thì hãy để chúng ta chết một cách minh bạch? "

Trịnh Tuấn cũng chậm rãi nói:" Mẹ à, cho dù chúng con không có đóng góp gì cho nhà họ Thanh, nhưng chúng con cũng không nên bị đối xử như thế này, đúng không?"

Huống chi, chúng con đối với nhà hon Thang không có công lao thì cũng có khổ lao!"

Trịnh Tuyết Dương càng thêm kiên định nói: "Bà ngoại, các người muốn cổ phần, con cuối cùng không phải cũng đã chia cho các người rồi sao?"

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? "

Nghe được một nhà sắp chết đến nơi mà còn dõng dạc nói của Trịnh Tuyết Dương.

Bà cụ nhà họ Thanh và Thanh Khánh liếc mắt nhìn nhau, cả người đều bật cười.

Bà cụ nhà họ Thanh lúc này cũng không thèm nói gì nữa, mà phất tay ra hiệu cho cả nhà Trịnh Tuyết Dương cút ra ngoài.

Thanh Khánh lại càng giễu cợt: “Các người còn chưa rõ à?"

"Trước đây, tôi đã thay mặt nhà họ Thanh cùng các người thảo luận qua rồi, để nhà họ Thanh sát nhập cổ phần với công ty Bạch Vân!”

"Nhưng cô, Trịnh Tuyết Dương, dám cự tuyệt! "

“Cô có được thành tích này là dựa vào nhà họ Thanh. Kết quả là lúc nhà họ Thanh cần cô, cô cũng không có tỏ vẻ trung thành, còn dám làm trái lời!? "

Sau đó, Thanh Khánh chỉ vào Trịnh Tuấn và Thanh Linh rồi tiếp tục chửi rủa: "Còn có hai người, nhà họ Thanh đã bỏ ra hai triệu để thâu tóm toàn bộ vốn liếng trong tay Trịnh Tuyết Dương. Đây là thành ý của nhà họ Thanh và cũng là lòng từ bi của nhà họ Thanh đấy! "

“Còn các người thì sao, cư nhiên lại tin lời gièm pha của con rể liền từ chối chúng tôi! "

"Các người đáng chết! "

"Hôm nay, chỉ là để hoàn toàn cắt đứt quan hệ của hai người với nhà họ Thanh. Chuyện này coi như là đã có lợi cho các người rồi! "

“Còn không mau rời đi, đừng trách nhà họ Thanh chúng tôi hoàn toàn trở mặt kêu người đánh gãy chân chó của của các người! "

“Đúng! Nhanh mà cút ngay!"

Mặt khác những người nhà họ Thanh cười quát chói tai, thậm chí có người còn cầm chổi đuổi người ta đi.

Thanh Linh cười đến bị thảm nhìn bà cụ nhà họ Thanh nói: “Mẹ, con hỏi mẹ câu cuối cùng, mẹ trả lời con!"

"Mẹ thật sự đối với nhà chúng con tuyệt tình như vậy sao sao?"

Bà cụ nhà họ Thanh im lặng đến lúc này liền lên tiếng và lạnh lùng nói: "Cút cút đi, đây là lần cuối cùng, sau này nếu cô còn gọi tôi là mẹ, tôi sẽ cho người xé miệng cô!"

Nghe đến đây, Thanh Linh lảo đảo lui về phía sau. một biểu hiện khó tin trên khuôn mặt của bà ta, liền ngã xuống đất và thật lâu cũng không thể đứng lên được.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này liền thở dài, tiến lên đỡ Thanh Linh: "Mẹ, đi thôi, chính là nhà họ Thanh, cũng không cần ở lại!

- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom