Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1160


Lý do mà tại sao nhiều năm như vậy rồi mà Lý Minh Tuấn vẫn chưa kết hôn.

Bởi vì gã ta là một người đàn ông có cái đó quá bé!

Vì thế nên gã ta vẫn luôn sử dụng phương pháp đó để có được người đẹp, bởi vì như thế thì gã ta sẽ không bị người khác ghét bỏ chỉ vì gã ta "nhỏ".

Nhưng vào lúc này...

Bí mật to lớn nhất đó đã bị phơi bày như thế này ra trước mặt của tất cả mọi người.

Tại thời điểm này, Lý Minh Tuấn cảm thấy bản thân mình sắp sụp đổ mất rồi. "Là ai?!" ai đã đánh ngất tôi!” "Sau đó treo tôi lên đây!" "Tôi nhất định sẽ giết chết kẻ đó!"

Có thể trở thành giám đốc của Làng du lịch Cẩm Thượng, Lý Minh Tuấn cũng không phải kẻ ngu dốt.

Sau khi ngã ta tinh dậy, đã hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra.

Giờ này phút này, gã ta gọi nhân viên bảo vệ ở bên cạnh thả minh xuống, lại lấy thêm một chiếc áo khoác nữa để quấn phần thân dưới của mình lại, rồi phóng đi như bay.

Kết quả là khi chạy đến lối vào của nhà hàng, thì đột nhiên từ gần đó truyền đến một giọng nói. "Này, thầy tại sao anh lại lấy áo của bảo vệ thân dưới vậy? Có phải đây là kiểu dáng đang thịnh hành của năm nay không vậy?" Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn không hiểu Lý Minh Tuấn đang làm gì đây.

Lý Minh Tuấn vô thức quay đầu lại, trong khoảnh khắc toàn thân chợt run lên cầm cập.

Bùi Minh và Trịnh Tuyết Dương có lẽ là đến để ăn sáng, nhưng lúc này lại nhìn chằm chằm vào anh đánh giá từ trên xuống dưới. "Thầy Tuan, anh là giám đốc của khu dưỡng này, tại sao quần áo lại không chỉnh tề như vậy thế?" phải là vào nửa đêm anh đã đi ra ngoài làm chuyện gì xấu, đúng không hả?" "Còn nữa, tại sao anh lại không mặc đồ, chẳng lẽ là mới sáng sớm anh đã khỏa thân đi ra ngoài rồi ư?" "Thật không ngờ anh lại còn có sở thích này, quả thật là đã làm gương tốt cho người khác Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh kinh ngạc lên tiếng nói. 

Mỗi câu mà Bùi Nguyên Minh đã nói ra, giây phút này đều khiến cho cơ thể của Lý Minh Tuấn chấn động lên từng hồi. Một cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh, Lý Minh Tuấn hận không thể trực tiếp đập đầu chết ngay tại đây cho rồi.

Gã ta không muốn sống nữa!

Bùi Nguyên Minh lại vô thức nói: Tuấn, anh giấu cái gì ở đây vậy? Là son môi sao?"

Nghe thấy vậy, toàn thân Lý Minh Tuấn run cầm cập lên một hồi, ngay sau đó bàn tay chợt buông lỏng ra, áo khoác bị rơi xuống đất.

Bùi Minh nhanh tay lẹ mắt đã che hai mắt của Trinh

Tuyết Dương lại từ lâu rồi: "Vợ ơi đừng nhìn, sẽ bị nổi gai mắt Nhưng Trịnh Tuyết Dương không nhìn thấy, không có nghĩa là những người khác cũng không nhìn thấy.

Có một cậu bé ba bốn tuổi đi ngang qua, vẻ mặt tò mò nhìn sang, sau đó lại hào hứng nói: "Ba, ba, chú chim nhỏ của chú này còn nhỏ hơn con nữa!" "Ba quả nhiên ba không có nói dối con, chim nhỏ của con là lớn nhất!" "Phụt.."

Lý Minh Tuấn suýt chút nữa là đã phun ra một ngụm máu đỏ tươi rồi, vào lúc này anh ta hận không thể trực tiếp chết ngay tại

Hơn nữa anh ta cũng nhìn thấy vẻ mặt không nén nỗi của Trịnh Tuyết Dương. Dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng là người trưởng thành, làm sao có thể không hiểu chuyện gì cơ chứ? Biểu hiện này đã nói rõ lên tất cả rồi.

Xong rồi!

Cả người của Lý Minh Tuấn đều suy sụp rồi.

Sau này bản thân anh ta ở trước mặt nữ thần, cũng sẽ không còn bất cứ tượng nào nữa!

Bùi Minh che hai của Trịnh Tuyết Dương lại, vừa bỏ đi vừa nói: "Vợ à, em tuyệt đối đừng mở mắt ra, ô nhiễm đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, một người đàn ông trưởng thành còn không bằng một đứa trẻ mới có ba bốn tuổi." "Loại đàn ông này vậy mà lại có dũng khí khỏa thân, có phải là anh ta nghĩ rằng của mình rất lớn đúng không?" "Âm."

Cả người Lý Minh Tuấn run rẩy lên, gã ta ôm mặt lại, chạy như bay đi mất.

Những giọt nước mắt tuyệt vọng cũng rơi xuống mặt đất.

Sau khi quay trở về phòng thay quần áo xong xuôi, Lý Minh Tuấn răng nghiến lợi đi đến phòng giám sát, sau khi kiểm tra máy quay, thì toàn thân gã ta đều đang phát run. "Bùi Nguyên Minh! Vậy mà lại là cái tên khốn nạn mày "Tao nhất định phái giết chết Lý Minh Tuấn cực kỳ nộ, chính là người đàn ông này, đã khiến cho bản thân gã ta mất hết mặt mũi.

- -----------------
 
Chương 1161


Lý Minh Tuấn toàn thân run rẩy, xóa sạch hết tất cả những video đó, bởi vì gã ta không thể để những video này tiếp tục tồn tại trên thế gian được, đây chính là lịch sử đen tối của gã ta.

Những nhân viên phục vụ phụ trách giám sát không hề nghi ngờ gã ta, lúc này đều nở nụ cười nói: “Giám đốc Tuấn, tối hôm qua anh có thuận lợi không? Lại đến xóa video à, lần sau nếu anh có ăn thịt thì nhớ dẫn theo anh em đi húp một chút canh nha!" "Chát!" "Húp cái bản mặt cậu Lý Minh Tuấn tát vào mặt người nhân viên phục vụ vừa mới mở miệng một cái.

Vào lúc này, cả cơ thể gã ta đều đang rét run.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vào lúc sáng, cả cơ thể gã ta đều ớn lạnh, hận không thể trực tiếp tự sát đi cho xong.

Ngay sau đó, Lý Minh Tuấn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Chuyện này không thể kết thúc như thế được, gã ta nhất định phải trả thù Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa phải làm càng sớm càng tốt, bởi vì một khi Bùi Nguyên Minh trả phòng và rời đi, thì gã ta sẽ không còn có cơ hội nữa.

Cân nhắc kỹ càng một lúc, Lý Minh Tuấn vẫy tay, dắt theo một số nhân viên bảo vệ đi ra ngoài nhà hàng.

"Quý ngài này, anh đi cùng với chúng tôi một Lý Minh Tuấn lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh lên tiếng nói.

Trịnh Tuyết Dương giật mình, nói: "Thầy Chồng tôi làm gì vậy? Tại sao phải đi cùng với các anh một đã Lý Minh Tuấn lạnh lùng nói: "Tối hôm qua, một nữ khách hàng nói rằng có người lén lút đi phòng của cô ấy nhìn trộm, tôi vừa mới đi xem video, kẻ nhìn trộm đó chính là chồng của em, Bùi Nguyễn Minh!" Đúng lúc này, Lý Minh Tuấn đã trực tiếp gán cho Bùi Nguyên Minh một cái tội danh.

Là thật hay không cũng không quan trọng, tóm lại là trước tiên anh ta phải đưa Bùi Nguyên Minh đi trừng trị một trận đã rồi hẫn noi sau Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, rồi đứng lên nói: "Thầy Tuần, có phải là anh đã hiểu nhầm rồi không? Chồng của tôi không phải là loại người như vậy đâu!”

Lý Minh Tuấn lạnh lùng nói: "Tránh ra, anh ta có phải là người như không, em nói với tôi có tác dụng sao?" "Trong tay tôi có bằng chứng!" "Trịnh Tuyết Dương, tôi nói cho em biết, chuyện này em nhất định phải có một lời giải thích, nếu không thì tôi chỉ có thể đưa người chồng ở rể này của em đến đồn cảnh sát mà thôi!" Nhãn cầu trong đôi mắt của Lý Minh Tuấn chợt lay động, lại bắt đầu tính kế với Trịnh Tuyết Dương rồi.

"Tiến lên! Đưa người đi trước đi, loại người làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khu nghỉ dưỡng này của chúng ta, thì phải bị trừng trị thích đáng!" Nghe thấy chỉ thị của Lý Minh Tuấn, các nhân viên bảo vệ đều xắn tay áo lên, muốn ra tay với Bùi Nguyên Minh.

"Lý Minh Tuấn, mới sáng sớm các anh đã làm gì vậy? Muốn tay với khách à?" Vào ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mang theo một loại phong thái của người có quyền thế.

Lý Minh Tuấn sửng sốt một chút, vội vàng xoay người lại, cúi đầu khom lưng nói: "Ông Nạp Lan, sao ông lại đến đây?”

Người đến thăm là Nạp Thừa Trạch của nhà họ Nạp Lan, là người chủ quản mọi việc của nhà họ Nạp Lan tại khu vực này.

Lúc này, ông ta mới nhàn nhạt nói: “Gia chủ đã đem Làng du lịch Cẩm Thượng đi tặng cho người ta rồi, tôi tới đây để hoàn tất các thủ tục bàn giao."

"Cái gì? Đem tặng cho người khác rồi sao?" ra Toàn thân của Lý Minh Tuấn sững sờ.

Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh cũng ngơ ngác đi mất vài giây, bất giác liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, không lẽ lại trùng hợp đến như vậy sao? Vào tối hôm qua khi Bùi Nguyên Minh gọi cho Nạp Lan Hoàng Chi, Trịnh Tuyết Dương vẫn còn nghĩ rằng anh chi đang làm bộ làm tịch vậy thôi.

Kết quả lại là thật sao? Vẻ mặt Nạp Thừa Trạch nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi đã chuẩn bị xong tất cả các thủ tục rồi, nhưng chẳng qua là tối hôm qua anh Nguyên Minh cần phải được nghỉ ngơi, cho nên sáng sớm tôi mới đến đây."

Trước đây Nạp Thừa Trạch là người phụ trách của nhà họ Nạp Lan ở thành phố Hải Dương, bởi vì mối quan hệ của Bùi Nguyên Minh được Nạp Lan Hoàng Chi đánh giá cao, nên đã đặc biệt điều phổi ông ta đến Dương Thành.

Sự việc lần này, Nạp Lan Hoàng Chi đương nhiên để cho ông ta lo liệu rồi.

"Anh Nguyên Minh?" Trịnh Tuyết Dương vô thức lên tiếng nói.

Lý Minh Tuấn cũng sửng sốt luôn.

Anh Nguyên Minh? Anh Nguyên Minh nào?" Lúc này, gã ta nhận ra rằng sự việc có điều gì đó không ổn rồi.



- -----------------
 
Chương 1162


Nạp Thừa Trạch mim cười và nói: “Xa tận chân trời, nhưng lại gần ngay trước mắt đấy!" Trong lúc nói, ông ta đã đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cúi đầu chào một góc chín mươi độ, nói: "Anh Nguyên Minh, từ khi tạm biệt tại thành phố Hải Dương, đã lâu không gặp lại rồi!" "Tổi hôm gia chủ đã dặn dò, bảo tôi nhất định phải đích thân giao bản thỏa thuận này đến tận tay anh!" "Chỉ cần anh ký một chữ, thì khu nghỉ dưỡng này sẽ là tài sản đứng tên anh rồi."

"Răng råc!!" Lời nói của Nạp Thừa Trạch quá hời hợt, nhưng ở bên trong tai của Lý Minh Tuấn, nó lại tương tự như sét đánh giữa trời quang! Lúc này, cả người của Lý Minh Tuấn đều sắp gục ngã rồi.

Là anh! Thực sự là anh! Tối hôm qua anh đã thực sự đã yêu cầu nhà họ Nạp Lan tặng cho anh khu nghỉ mát này rồi! Là việc mà chỉ cần gọi một cuộc điện thoại mà thôi! Trong nhà họ Nạp Lan, Nạp Thừa Trạch quyền cao chức trọng, sáng sớm hôm nay đã phải vội vội vàng vàng chạy đến đưa bản hợp đồng.

Điều này điều này điều này điều này! Việc này quá khoa trương rồi đấy? Phim truyền hình cũng không có quay theo cách đó đầu đấy? Anh không phải chỉ là một kẻ ăn bám thôi sao? Một kẻ ăn bảm thì làm sao lại có cái thể diện này cơ chứ? Tên khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương cũng đang bị chấn động Mặc dù cô biết rằng Bùi Nguyên Minh có quen biết với Nạp Lan Hoàng Chi, hai người cũng đã gặp nhau vài lần.

Nhưng vấn đề là Trịnh Tuyết Dương cũng không ngờ rằng nhà họ Nạp Lan vậy mà lại nể mặt Bùi Nguyên Minh nhiều đến thế.

Lúc này, ánh mắt cô sang nhin Bùi Nguyên Minh tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bùi Nguyên Minh mim cười, nói: "Giấy thỏa thuận một lát nữa để vợ tôi ký tên là được rồi, nơi này sẽ chuyển sang tên cô ấy" "Ngoài ra, thì bây giờ ở khu nghỉ mát này, tôi là người có quyền, phải không?" "Đúng vậy!”

Nạp Thừa Trạch kính cẩn nói.

"Vậy thì những người này đều thuộc quyền quản lý của tôi, đúng không?" Bùi Nguyên Minh nhìn những nhân viên bảo vệ đó.

"Tất nhiên, lương của bọn họ đều là do anh trả, muốn sa thải bọn họ, cũng là việc được quyết định chỉ trong một câu nói của anh mà thôi, thậm chỉ chỉ cần anh lên tiếng, tôi đảm bảo rằng họ sẽ năm trong danh sách đen của ngành nghề này, và kế từ bây giờ trở đi sẽ không bao giờ tìm được việc làm nữa.”

Mặc dù Nạp Thừa Trạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta là một người khôn ngoan, biết được vào lúc này nên nói những gì.

"Rất tốt!" Bùi Nguyên Minh cầm lấy cốc cà phê trên bàn và nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: "Vậy thi mọi người nói cho tôi biết, tối hôm qua là ai đi nhìn lén vị khách nữ kia vậy?”

Khi những lời này được thốt ra, các nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau.

Bình thường bọn họ vẫn là việc dưới sự bức ép của Lý Minh Tuấn, nên hiện tại vẫn có chút sợ hãi đối với Lý Minh Tuấn.

Còn đối với vị chủ nhân mới Bùi Nguyên Minh này mà nói thì vẫn có chút không có cách nào tiếp nhận được.

Nạp Thừa Trạch nhận ra điều gì đó, lúc này mới lạnh lùng nói: "Nói sư thật đi!”

"Cho dù có là bất kỳ ai uy hiếp các anh, chỉ cần các anh nói ra sự thật, nhà họ Nạp Lan đều có thể bảo vệ được các anh, nhưng nếu các anh vu oan cho người tốt, thì tự mình biết hậu quả rồi đó!" Nhóm nhân viên bảo vệ đều run cầm cập lên một lát, rất nhanh sau đó đội trường đội bảo vệ nói: "Ông Thừa Trạch, không liên quan đến chúng tôi, là Lý Minh Tuấn anh ta đã xúi giục chúng tôi đến vụ oan cho anh Nguyễn Minh, mục đích là vì muốn đưa anh ấy đi."

"Ngoài việc đánh anh ấy một trận ra, anh ta còn muốn dùng anh Nguyễn Minh để uy hiếp cô Trịnh, nhằm đạt được mục đích đen tối của mình!" "Ông Nạp Lan, tôi muốn tổ cáo Lý Minh Tuấn, cái tên này dựa vào việc mình là giám đốc của khu nghỉ dưỡng này, bình thường quấy rối nhân viên phục vụ nữ thì cũng đã đành!”

"Nhưng anh ta còn thường xuyên bỏ thuốc các vị khách nữ, rồi sau đó đến lúc nửa đêm thì đi vào phòng của người ta!" "Trước đây chúng tôi phải chịu khuất phục trước sự ức hiếp của anh ta, không dám ăn nói lung tung!" "Nhưng chúng tôi đều có bằng chứng! Chúng tôi đã lưu lại bản sao của một số video!”

"Bởi vì chúng tôi biết rằng sớm muộn gì một ngày nào đó cũng sẽ có chuyện xảy ra!" Nhóm nhân viên báo vệ này nói nhanh chóng như đổ đậu vậy, giải thích tất cả mọi chuyện rõ ràng.

"Cái gi!?" Nạp Thừa Trạch cũng chấn động, ông ta không nghĩ đến việc sẽ có người dám làm ra chuyện như vậy dưới tầm mắt của nhà họ Nạp Lan

- -----------------
 
Chương 1163


Mà sao Minh lại muốn nhắm vào Bùi Nguyên Minh, Nạp Thừa Trạch cũng hiểu ngay lập Lúc này đây, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

May mà Tuyết Dương không sao nếu không, nhà họ Nạp Lan đều phải chôn cùng chuyện này.

“Bốp!" Lý Minh lúc này trực tiếp quỳ trên mặt đất, gã biết mình xong đời rồi.

không ngừng quỳ nói: "Tôi sai rồi! Tôi thực sai rồi! Cậu Nhà Bùi, Tuyết Dương, cầu xin các người hãy tha cho tôi Tôi không dám nữa!" Chỉ ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương nhìn Minh Tuấn lúc này giống như đang nhìn một đồng rác.

Trong mắt người phụ nữ, loại người này đồng nghĩa với rác Mà Bùi Nguyên Minh cũng lạnh lùng, anh không nói Nhưng anh không nói lời nào không nghĩa việc cứ thế này mà trôi qua.

Nạp Thừa Trạch lạnh giọng nói: "Người đánh gãy chi của nó, sau đó đưa nó đến đồn cảnh sát thú, để nó mình làm rõ mọi chuyện."

Rất nhanh Minh Tuấn đã mấy bảo kéo đi.

Mà điều chờ đợi gã sẽ chế tài của pháp luật, khả năng rất cao đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện ngoài nữa.

Mọi chuyện đặt dấu chấm hết.

Làng du lịch Cẩm Thượng cũng được chuyển sang tên của Trịnh Tuyết Dương.

Mặc Trịnh Tuyết Dương nhiều lần thái độ chối nhưng thái độ của Nạp Thừa Trạch rất quả quyết, năm lần bảy lượt tỏ ý Bùi Nguyễn Minh và Trịnh Tuyết Dương đã bắt được những con sâu làm rầu nồi canh của xí nghiệp nhà họ Nạp Lan Tấm lòng thành nho nhỏ này, không nhận cũng phải nhận, Cuối cùng không còn cách nào khác, Trịnh Tuyết Dương chỉ đành ký tên.

Ngay cả bản thân cô cũng có chút không nói nên lời, mới chỉ đến Làng du lịch Cẩm Thượng ngủ một đêm mà thôi, khu nghỉ dưỡng này đã trở thành của cô.

Hơn nữa giá trị thị trường của khu du lịch này ít nhất cũng phải vài trăm triệu tệ.

Nói cách khác, trong chốc lát Trịnh Tuyết Dương lại trở thành một tỷ phú.

Lúc này, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh đầy tò mò.

Rốt cuộc người chồng đi ở rể này của mình cất giấu những bí mật gì? Một cuộc điện thoại duy nhất có thể khiến nhà họ Nạp Lan hết lòng hết dạ như vậy? Có thật là chỉ vì khả năng thẩm định vật báu của anh ấy thôi không? Trịnh Tuyết Dương luôn cho rằng cô hiểu rất rõ Bùi Nguyên Minh, nhưng giờ phút này cô cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu được người chồng này.

Cô còn chưa kịp hỏi gì, Nạp Thừa Trạch đã cho người gửi một tấm thiệp mời đến.

Hội đấu giá do nhà họ Nạp Lan chuẩn bị sấp bắt đầu, vật phẩm đấu giá trung tâm của hội đấu giá lần này thuộc sở hữu của tập đoàn Để Hào.

Vốn dĩ Trịnh Tuyết Dương muốn đến hiện trường xem, lúc nhận được thiệp mời, cô vui mừng như một đứa trẻ, thế là lại quên mất không tiếp tục hỏi Bùi Nguyên Minh.

Nơi tổ chức hội đấu giá là phòng họp lớn của Làng du lịch Cẩm Thượng.

Nơi này bày tri rất xa hoa, nghe nói chi phí thuê một ngày cũng phải hơn một trăm nghìn tệ.

An ninh bên ngoài của nơi này cũng làm rất tốt, những người không có thiệp mời hoàn toàn không thế vào được.

Sau khi để các nhân viên công tác kiểm tra các thiệp mời trong tay ho, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đi theo đám đông vào trong hội trường, có thể thấy răng có rất nhiều người tai to mặt lớn tụ họp bên trong.

Phía sau rất nhiều người tai to mặt lớn, có mấyvệ sĩ mặc vest đi giày da canh giữ.

Rõ ràng, danh tính của những người này rất quan trọng, đi đâu cũng cần được bảo vệ.

Ngoài một số người Đại Hạ, còn có thể thấy một số khuôn mặt người nước ngoài.

Vị trí của tập đoàn Đế Hào là cửa vào Dương Thành, có rất nhiều người ngắm trúng.

Mọi người đều muốn bắt tay với tập đoàn Đế Hào, sau đó tiến quân vào thị trường Dương Thành.

"Quý cô xinh đẹp này, tôi là tước sĩ George đến từ để quốc Ba Tư, thật vinh dự khi được gặp cô."

Đúng lúc đó, một người đàn ông phương Tây với đôi mắt xanh và mái tóc xoăn đi tới, dùng thứ tiếng Đại Hạ không sõi bắt chuyện, sau đó anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Trịnh Tuyết Dương rồi đặt lên một nụ hôn chào hỏi.

Còn Bùi Nguyên Minh thì hoàn toàn bị anh ta ngó lơ.



- -----------------
 
Chương 1164


Nhưng mà đúng vào lúc anh ta sắp thành công, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên nửa bước, thuận tay chân trước mặt Trịnh Tuyết Dương.

George sửng sốt một chút, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Bùi Nguyễn Minh một cái, nói: "Người này, anh có hiểu lễ nghi cơ bản không vậy? Khi một quý tộc trao nụ hôn tay chào hỏi thì không ai có thể ngăn cản."

"Nếu ở để quốc Ba Tư của chúng tôi, anh sẽ phải ra tòa vi hành vi thiếu tôn trọng đó."

Bùi Nguyên Minh cười, lạnh lùng nói: "Đây là Đại Hạ, không phải Đế quốc Ba Tư."

"Ở Đại Hạ của chúng tôi thì phải tuân theo các quy tắc của Đại Hạ chúng tôi."

"Nếu tự tiện chạm vào một cô gái, ở chỗ chúng tôi sẽ bị bắt giam vào đồn cảnh sát mấy ngày" "Láo xược! Anh quá càn rỡ! Anh ngang nhiên dám xúc phạm một quý tộc!" George nói lớn.

"Hôm nay anh nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ đến đại sứ quán khiểu nại.

Đến lúc đó, tôi sẽ khiến anh không chịu nổi."

Nói xong lời này, sắc mặt George này trông có vẻ rất đắc ý Anh ta là một người hiểu rõ Đại Hạ, cho nên anh ta rất rõ ràng chỉ cần mang tư cách khách nước ngoài của mình ra, rất nhiều người dân Đại Hạ sẽ nể mặt anh ta, thậm chí là khúm núm với anh ta Bây giờ đến cả đại sử quán anh ta cũng đã mang ra, anh ta không tin người đàn ông không có mắt này lại không sợ hãi.

Dù sao thì anh ta cũng là một quý tộc với dòng máu thuần khiết của đế quốc Ba Tư.

Bùi Nguyễn Minh còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi Trịnh Tuyết Dương trừng mắt nhìn anh, hơi nghiêng người với George, nói: "Thưa quý ngài tôn kinh, chồng tôi không hiểu nghi thức của đất nước ngài, xin đừng để bụng."

Hiển nhiên Trịnh Tuyết Dương đang suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh, không muốn để anh làm mất lòng người nước ngoài nên tó thái độ nhân nhượng.

George nhìn trên dưới Trịnh Tuyết Dương mấy lượt, sau đó nở nụ cười mờ ám, nói: "Người đẹp, ông xã của cô không hiểu chuyện, cô lại rất hiểu chuyện."

"Ở đế quốc Ba Tư chúng tôi, ngay cả khi một người phụ nữ đã kết hôn, cô ấy vẫn có quyền kết giao với những người đàn ông khác."

Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi: "Vậy đàn ông để quốc Ba Tư đều thích thả dê trên đầu sao?" "Thả dê?" George sững người một lát, rõ ràng là anh ta không hiểu ý câu này."

Nhưng là Trịnh Tuyết Dương lại "phì" một tiếng bật cười.

Những người Đại Hạ khác ở gần đó cũng nở nụ cười hiểu ý.

Bùi Nguyễn Minh tốt bụng giải thích: "Anh xem, trên đầu chỉ để mọc cỏ, không để thả dễ không phải là rất uống phí sao?" "Cách anh nói có chút thú vị, đàn ông ở nước tôi rất thích chăn dê trên đầu."

Giờ thì George đã hiểu, nhưng người dân ở để quốc Ba Tư rất cởi mở, anh ta không xấu hổ về điều này mà còn tự hào về điều đó.

Lúc này anh ta tiếp tục mim cười, nói: "Quý cô xinh đẹp, xin tự giới thiệu tôi là George Đệ Tam của tập đoàn tài chính Phong Phú của để quốc Ba Tư, cô có thể gọi tôi là George.".

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Nói xong, George lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó còn gia huy thiếp vàng.

Mà nghe những gì người đàn ông này nói, toàn trừng đều rúng động.

"Cái gi? Tập đoàn tài chính Phong Phú của đế quốc đài mà mặt trời không bao giờ lặn?" "Nghe nói tập đoàn này giao thiệp với rất nhiều người trong ngành công nghiệp, sao lại có hứng thủ với tập đoàn Để Hào vậy?" "Tập đoàn Phong Phú là một công ty đa quốc gia lớn.

Chẳng lẽ thị trường tư bản của đế quốc cũng vừa ý Dương Thành?" "Nói như vậy, sau này cạnh tranh ở Dương Thành sẽ lớn lắm đây!" Nhiều lãnh đạo doanh nghiệp lớn khẽ cau mày.

Những tập đoàn đa quốc gia lớn này, không chi có công nghệ tiên tiến, mà còn có nguồn vốn dồi dào, rất khó để cạnh tranh với bọn họ.



- -----------------
 
Chương 1165


Nhìn thấy đám người Đại Hạ này mỗi người một đều có khuôn mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt George tươi cười đắc ý.

Anh ta là quý tộc của đế quốc Ba Tư.

Đến đầu tư vào nơi hoang vu hẻo lánh này, có chút cảm giác như lòng lang dạ thú.

Hơn nữa, lúc anh ta ở để quốc Ba Tư, sớm đã nghe nói rằng một vài người dân ở Đại Hạ sinh ngoại.

Bây giờ xem ra, là thật.

Những doanh nhân người Đại Hạ này rõ ràng là sợ mình! Lúc này, George dương dương đắc ý nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: "Cô gái xinh đẹp, nếu qua lại với tôi, cô sẽ được rất nhiều lợi ích!" "Tôi không những có thể đưa cô đi nhận thức tuyền thống văn hóa của đế quốc Ba Tư, hơn nữa nói không chừng tôi còn có thể giúp cô lấy được tấm thẻ xanh, cho phép cô có được tư cách nhập quốc tịch của để quốc Ba Tư của chúng tôi!" Khuôn mặt George lúc này mang theo biểu cảm nhất định phải có được.

Lúc anh ta ở đế quốc Ba Tư đã nghe nói rằng vẻ đẹp như mây của phụ nữ đất nước Phương Đông cổ đại huyền bí.

Hôm nay nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương càng thêm kinh động như gặp thiên thần, xinh đẹp hơn vô số lần những ngôi sao mà anh ta đã nhìn thấy trên TV.

Cho nên dựa theo truyền thống của đế quốc Ba Tư, anh ta muốn có một cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp với cô gái xinh đẹp này.

Còn về chuyện cô có chồng hay không, George hoàn toàn không quan tâm.

"Thẻ xanh của để quốc mặt trời chưa bao giờ lặn rất tốt phải không? Chúng tôi không có hứng thú."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, nói xong dẫn Trịnh Tuyết Dương đi ngồi xuống vị trí của George nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hiện lên một tia cợt: "Có chút ý tử, chỉ là một người Đại Hạ đơn thuần, mà lại dám từ quý tộc vĩ đại của đế quốc Ba Tư của chúng ta!" "Cậu chết chắc rồi!" "Người phụ nữ này, tôi cũng phải có được!" Lúc này, bên cạnh anh ta có người nói nhỏ: "Cậu chủ, chuyện lớn làm trọng, ông chủ nhân đã phân phó cả rồi, lần này bất luận như nào cũng đều phải giành giật được tập đoàn Hào!" "Vi lợi ích của quốc Ba Tư!" Vẻ mặt George lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói: "Tôi biết rồi, đợi đến lúc sau khi kết thúc, tôi sẽ lại tới chơi với con chuột chũi không có mắt của Đại Hạ!" Sau đó, mọi người đều ngồi vào vị trí đã chỉ định.

Người phụ trách của cuộc giá lần này là Nạp Thừa Trạch, ngoài ông ta ra, chính quyền Dương Thành cũng cử người đến giám sát hiện trường.

Bởi vì đây là một sự kiện lớn ở Dương Thành.

Sau khi nhà họ Nạp Lan bên này tuỳ ý lấy ra vài vật đất giá ra, cuối cùng cũng đã đến phần vui.

"Các kế tiếp là màn kịch quan trọng của ngày hôm nay! Quyền sở hữu của tập đoàn Đế Hào!" "Tập đoàn Đế Hào là doanh nghiệp bất động sản lớn nhất ở Dương Thành.

Ngoài ra, doanh nghiệp này còn phân bổ khắp truyền hình điện ảnh, ngành thời trang, ngành du lịch, v.v., triển vọng cực tốt!" "Lần này, toàn bộ tập đoàn Đế Hào đóng gói ra, giá với giá bắt đầu là một tỷ!" Nạp Thừa Trạch mim cười nói.

"Ba nghìn năm trăm tỷ!" Nhà họ Hoà đến từ Las Vegas, lúc này trực tiếp giơ bảng.

"Bốn nghìn hai trăm Người giơ bảng lần này là nhà họ Quác của thành phố Hong Kong.

Rất nhanh, giá cả không ngừng tăng cao, chạm đến mức năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ.

Nhưng giá trị đến đây, lúc mọi người đầu giá tăng thành mươi lãm, bảy mươi tỷ.

ba Rõ dễ nhận thấy, giá trị của tập đoàn Đế Hào trong khoảng từ năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đến bảy nghìn tỷ.

Nếu như vượt quá mức giá này, đây chính là mua bán thua lỗ.

"Những người này cực kì không có ý nghĩa.

Anh còn cho rằng lúc những người đại thổ hào ra giá sẽ không muốn sống nữa.

Bây giờ từng người một đều đang thăm dò lẫn nhau, quá yếu rồi."

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này với vẻ mặt chán ghét.

Trịnh Tuyết Dương cười nói: "Anh nói nhỏ giọng một chút, chúng ta đến đây xem náo nhiệt, chứ không phải ở đây đấu giá."

"Việc các ông chủ lớn này đặt giá thầu như thế nào là tùy thuộc vào họ, chúng ta chỉ cần xem là được."

Sau khi nói xong, Trịnh Tuyết Dương vô thứ liếc mắt nhìn George nói: "Nếu như em không sai, tập đoàn Đế Hào sẽ rơi vào trong tay tập đoàn Phong Phú, vị tước sĩ George này nên nhất định phải thắng được."

"Thật không ngờ, tài sản Đại Hạ của chúng ta cuối cùng sẽ rơi vào tay người nước ngoài" Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương xúc động.



- -----------------
 
Chương 1166


Bùi Nguyên Minh cười.

"Tập đoàn tài chính Phong Phú ở để quốc Ba Tư, chi là một tập đoàn hạng ba mà thôi, chạy đến Đại Hạ chúng ta giả làm sói đuôi to à?" Lời nói này của Bùi Nguyên Minh cũng không phải là nói linh tinh Năm đó lúc ở trên chiến trường, đế quốc mặt trời không bao giờ mọc vì muồn chuộc lại quý tộc bị Bùi Nguyên Minh bắt sống, để quốc không bao giờ lăn đã lấy không ít cổ phần từ các tập đoàn lớn để làm quà tặng.

Nhưng mà, tập đoàn tài chính Phong Phú này căn bản không ở trong đó.

Bởi thế có thể thấy được, tập đoàn tài chính Phong Phú cũng bình thường mà thôi, nói không chừng còn không được nhập vào đế quốc Ba Tư.

Mà nhữn nhân vật tai to mật lớn lại nể nang tập đoàn tài chính Phong Phú, trong mắt Bùi Nguyên Minh thì chẳng là gì.

Cho dù tập đoàn tài chính Phong Phú đứng đầu để quốc không bao giờ lặn thì sao? Trận đánh trước đây, năm cường quốc liên thủ đều bị Bùi Nguyên Minh quét sạch.

Đại Hạ, đã vùng lên trên thế giới này, căn bản không cần e ngại bất cứ thể lực nước ngoài nào.

Chi tiếc có những người xương sọ lại mềm sụn, quen thói quỳ gối rồi.

Đối với loại chó sùng ngoại này, Bùi Nguyên Minh căn bản không thèm để vào mắt.

Nghe thấy lời của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương đồng ý mà nói: "Mấy doanh nghiệp nước ngoài này, tại nước bọn họ cũng chẳng có gì to tát cả" "Nhưng mà bọn họ cầm hộ chiếu ngoại giao đến bên chúng ta, liền được hưởng thụ chính sách ưu đãi nhất định.

"Cạnh tranh công bằng, thì doanh nghiệp bên ta, không hẳn là đổi thử của bọn họ."

"Nhưng mà những lời hai chúng ta nói thì bí mật nói với nhau thì được, tuyệt đối không thể bị người khác nghe thấy, đỡ để phiên phức."

Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương đầy lo lắng mà dặn dò Bùi Nguyên Minh Cô cảm thấy tính cách của Bùi Nguyên Minh quá thích gây chuyện, lỡ như đắc tội với mấy quý tộc của đế quốc Ba Tư đó, nói không chừng sẽ biến thành gây hiềm khích với nước ngoài, rất phiền phức.

Lúc Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nói chuyện phiếm, trên cơ bản thì tiếng nâng giá xung quanh đã dừng lại rồi.

Bây giờ giá cả đã lên đến năm mươi chín nghìn năm trăm tỷ.

Rất nhiều sắc mặt của dòng họ lớn và người phát ngôn của doanh nghiệp lớn đều trở nên khó coi, không dám tăng giá nữa.

Bởi vì bọn họ đều là đại diện cho lợi ích dòng họ của mình, một khí tiêu một số tiền lớn để lấy về một doanh nghiệp lỗ vốn, nói không chừng quay về còn bị trách móc.

Cho nên rất nhiều người đã chuẩn bị buông bỏ rồi.

Ngay lúc này, chỉ nhìn thấy George đứng dậy, đôi mắt đại bàng mà nhìn quanh, ánh mắt mang vài phần tàn nhẫn và đắc ý.

Sau khi quét toàn bộ mọi người một cái, anh ta mới lạnh lùng nói: "Thực sự là một đám chuột đất có mặt nhìn nông cạn, không ngờ được là nam tước tôi đây lại phải đấu giá với bọn sóc này!" Vừa nói xong, không để cho mọi người có cơ hội phản ứng lại, George trực tiếp giơ bảng lên.

"Bảy mươi nghìn tỷ!" Nghe giá đó, toàn bộ mọi người đều chấn động.

Bởi vì George trực tiếp nâng giá lên mười nghìn năm trăm tỷ.

Mà xét theo giá trị thực, đây đã là giá cao nhất của tập đoàn Để Hào rồi.

Cùng lúc đó George hung hăng mà trợn mắt với không ít người cỏ mặt, đồng thời đưa tay làm một động tác cât cố.

Ý của anh ta rất rõ ràng, cải đảm chuột đất các người, ai cũng đừng dám tranh với ông đây! Nhưng mà động tác tay của George có ý khiêu khích quá rõ ràng Một số người đến từ Yên Kinh, đều là những dòng chính của dòng họ lớn, lúc này sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Bọn họ có thể bị si nhục, nhưng mà dòng tộc thì không thể.

"Bảy mươi ba nghìn năm trăm tỷ!" Có người cười lạnh mà giơ bảng.

"Bảy mươi bảy nghìn tỷ!" Rất nhanh giá cả lại tăng lên.

Đợi đến lúc giá cả đã lên tám mươi bảy nghìn năm trăm tỷ, George lạnh giọng nói: "Một trăm linh năm nghìn tỷ!" Giá đã nâng lên tận mười bảy nghìn năm trăm tỷ! Trong nháy mắt toàn bộ mọi người đều xôn xao! Hầu như toàn bộ mọi người đều nhìn sang George.

Quý tộc của để quốc Ba Tư thật là lợi hại! Người bình thường căn bản không thể đầu lại với anh ta!

- -----------------
 
Chương 1167


"Ây da, không hổ là quý tộc đến từ đến để quốc Ba Tư, quả nhiên ra tay rất đáng sợ."

"Nội tình trong giới quý tộc của đế quốc Ba Tư vô cùng thâm hậu, chúng ta căn bản không so sánh lại."

"Người ta có đặc quyền ngoại giao, hàng đến tay cũng không cần phải trải số tiền thuế lớn läm, chỉ một việc này, chúng ta vừa sinh ra đã thấp hơn một đầu rồi!" Mọi người trong mấy nhà họ lớn đang thảo luận sôi nổi, vẻ mặt có chút khó coi.

Tình hình như thế này, cho dù bọn họ nâng giá tiếp, có lẽ sẽ lỗ vốn.

Mà lúc này quan chức cấp cao của tập đoàn Đế Hào cũng rất kích động.

Không phải là vấn đề giá cả, nếu như được tập đoàn tàn chính Phong Phú nằm giữ cổ phiếu, thì bọn họ sẽ trở thành doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài rồi.

Mà doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, sẽ được đối xử tốt hơn doanh nghiệp trong nước nhiều.

Mấy quan chức cấp cao đã ở tập đoàn Đế Hào nhiều năm như vậy, lòng dạ đã sớm thâm độc rồi.

Bọn họ căn bản không có quan niệm gì về nước nhà hết, chỉ cần bản thân mình tốt là được.

Trịnh Tuyết Dương than thở mà nói: "Một tập đoàn như thế này mà rơi vào tay của để quốc Ba Tư, sau này đổi với thị trường Dương Thành chúng ta mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì."

"Ây da."

Quả nhiên, Trịnh Tuyết Dương rất lo lắng doanh nghiệp đầu tư nước ngoài sẽ không nói đạo lý, đến quấy rối thị trường Dương Thành.

Nói như vậy, nhà tư bản có lẽ không có bất cứ tổn hại gì, nhưng mà người dân sẽ bị thiệt hại vô cùng lớn, Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương, tò mò mà nói: "Em đang lo lắng vậy sao?" Mặc dù anh biết được noi khổ tâm của Trịnh Tuyết Dương lương thiện, nhưng mà lại không ngờ được cô lại có lòng yêu nước như vậy. ngôn tình hoàn

Trịnh Tuyết Dương gật đầu nói: "Chú yếu là em lo lắng chi phí sinh hoạt của người dân sẽ bị tăng lên."

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Vợ nói rất đúng, cho dù vi việc này, chúng ta cũng không thể để cho George làm được."

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: "Nhưng mà chúng ta có cách gì đây?" "Cách thì rất đơn giản."

Bùi Nguyên Minh cười cười, giây tiếp theo, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương liền rung động, anh thản nhiên mà giơ tẩm biển trong tay lên.

Trịnh Tuyết Dương liên bị dọa sợ rồi.

Bùi Nguyên Minh muốn làm gi? Anh muốn phá rối sao? "Chồng à, anh đừng làm bậy, hậu quả của việc phá rối trong lúc này, chúng ta không gánh được đâu."

Trịnh Tuyết Dương sợ đến mức mặt tái nhợt rồi.

Nhưng vấn đề là, lúc này cô muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.

Lúc Bùi Nguyên Minh vừa giơ bảng lên, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung bề đây.

Không ít nhân vật máu mặt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Vì trước đó Bùi Nguyên Minh không hề giơ bảng lên, mọi người không hề có ấn tượng với anh.

Chỉ có người bản đầu giá, Nạp Thừa Trạch đứng trên sân khẩu lộ ra vẻ tươi cười.

Đối với nhà họ Nạp Lan mà nói, họ cũng không muốn tập đoàn Để Hào sẽ rơi vào tay doanh nghiệp nước ngoài.

Bây giờ Bùi Nguyễn Minh đã chịu ra tay, không thể tốt hơn nữa Ngay lúc này, Bùi Nguyên Minh ở dưới ánh mắt của hàng vạn rồi.

người, tùy ý mà mở miệng nói: "Một trăm linh năm nghìn tỷ, nhiều thêm một nghìn đồng thử xem."

Lúc Bùi Nguyên Minh hô giá này lên, tất cả mọi người đều ngây người.

Sau đó không ít người đã đen mặt.

Dù sao lúc George hô lên cái giá một trăm linh năm nghìn tỷ, đã nói rõ tập đoàn tài chính Phong Phủ rất muốn tập đoàn Đế Hào rồi! Cho dù là bây giờ hai người đại diện cho hai nhà họ lớn nhất, lúc này cũng không có ý định giơ biển, mà là chuẩn bị từ bỏ.

Tất cả mọi người đều cảm thán, tập đoàn Đế Hào rơi vào tay tập đoàn tài chính Phong Phú, đây chính là thị trường của Dương Thành, sau này sợ là sẽ vô cùng rối loạn.

Nhưng mà không thể ngờ được vào thời khác mẩu chốt, lại có một tia hy vọng! Còn có ai dám hô giá cạnh tranh, mấu chốt chính là anh chỉ bỏ thêm một nghìn đồng mà thôi? Đây là đang đấu giá à? Đây căn bản là đang đánh George, đánh vào mặt tập đoàn tài chính Phong Phú được không hả? Lúc này George liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.



- -----------------
 
Chương 1168


Phải biết rằng, người đến từ tập đoàn tài chính Phong Phú đều đến từ để quốc Ba Tư.

Cho dù là có mấy người Việt Kiều ở Đại Hạ thì cơ bản cũng nắm giữ thẻ cư trú của đế quốc Ba Tư ở trong tay.

Cho nên, những người này làm việc ở trong khu vực Đại Hạ cũng được hưởng các đặc quyền ngoại giao.

Mà loại đặc quyền này có thể khiến cho bọn họ làm xăng làm bậy, khi mà có mâu thuẫn nhỏ với mấy người ở Đại Hạ thì cơ quan hành chính sẽ ra sức đứng ở bên phía bọn họ.

Vậy nên, bình thường mà nói thì không có ai có xung đột với những người ngoại quốc có đặc quyền ngoại giao.

Tuy nhiên, bây giờ lại có người khiêu khích người của đế quốc Ba Tư sao? Đặc biệt là George, anh ta chính là một người thuộc bậc quyền quý Ngay cả ở trong để quốc Ba Tư thì cũng có thể xem là tầng lớp thống trị.

Lúc này, anh ta từ xa nhìn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, khoé mắt lộ ra một tia cười giễu cợt.

Dám khiêu khích anh ta sao? Đây chính là con Chuột chũi chưa từng nhìn thấy thế giới, sợ là lang muốn tìm đến cái chết.

“Mười nghìn tám trăm năm mươi nghìn tỷ!" Vẻ mặt George lạnh lùng tăng giá, nhìn Bùi Nguyễn Minh với gương mặt đầy vẻ khiêu khích.

Anh ta muốn xem xem, một con chuột chũi nhỏ bé có còn dám tiếp tục khiêu khích minh hay không.

Không ngờ vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, lại gio tấm biển lên.

nghìn trăm năm mươi tỷ lẻ một nghìn đồng."

"Mày!" Kiều Trị tức giận đến mức cả người run lên.

Đây là một sự khiêu khích, hơn nữa cũng là một sự coi thường thân phận quý tộc của anh ta.

Và những người khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc.

Người này không biết là chui ra từ chỗ nào mà lá gan cũng lớn.

Ngay cả những người đại diện đến từ mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ cũng không dám trực tiếp khiêu khích tập đoàn Phong Phú.

Nhưng người này lại thực sự có gan lớn như vậy? Sợ rằng một lúc nữa ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết? Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương lúc này cũng rất lo Đắc tội với những dòng họ lớn ở trong nước cũng không sao.

Nhưng mâu thuẫn với khách nước ngoài thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Chỉ là một cái không cẩn thận thì chính là tranh chấp ngoại giao, như vậy thì cho dù nhà họ Thanh có ra mặt thì cũng không có cách nào có thể cứu được Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh ở trong mắt Trịnh Tuyết Dương mà nói thì dường như có chút bốc đồng.

Vì tính cách nhất thời lại thực sự trêu chọc vào người của tập đoàn tài chính Phong Phú.

Nhưng vấn đề là, phóng lao thì phải theo lao, không thể nào không giơ được.

Mọi chuyện phát triển đến thời điểm này thì Trịnh Tuyết Dương cũng không có cách nào ngăn chặn, cô chỉ có thể xem với một vẻ lo "Mười một nghìn hai trăm George tiếp tục nói một cách lạnh lùng.

Ban đầu dựa theo dự toán của tập đoàn Phong Phú thì với ba tỷ là có thể đủ để giành được tập đoàn Để Hào.

Nhưng vấn đề là lại xuất hiện một tên rác rưởi không biết nông sâu, tự nhiên vô cớ lại khiến cho bọn họ tăng giá thành thêm hai trăm triệu.

Vào lúc này, George hận không thể trực tiếp bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Nhưng hiện tại mà nói thì vẫn phải giữ vững bình tĩnh.

Anh ta định đợi đến sau khi mọi chuyện kết thúc thì sẽ lấy cớ tranh chấp ngoại giao để đưa người đến đại sứ quán của đế quốc Ba Tu.

Đến khi đó thì anh ta nhất định sẽ đứng trước mặt của Bùi Nguyễn Minh làm nhục Trinh Tuyết Dương.

Hơn nữa còn để cho những người ở bên cạnh anh ta xếp hàng làm nhục.

Suy cho cùng thì đây chính là sở trường mà người ở đế quốc Ba Tư của bọn họ giỏi nhất.

Kết quả, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nhìn ra vẻ oán hận trong mắt của George mà gương mặt anh chỉ thờ ơ không biển sắc nói: “Mười một nghìn hai trăm tỷ lẻ một nghìn đồng”

"Mày!" George tức giận đến mức gần như muốn nổ tung.

Còn những người khác của tập đoàn Phong Phú, gương mặt ai nấy cũng đều ủ rũ nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.

Khi thật, con chuột chũi ở Đại Hạ này, đây chính là đang khiêu khích với để quốc Ba Tư vĩ đại, tập đoàn Phong Phú vĩ đại.

Và những người khác có mặt ở đây cũng khẽ cau mày.

Thắng nhóc này đã làm mọi chuyện đi quả xa, một lát nữa không biết kết cục sẽ thế nào.

"Được, mày lợi hại, tạo ngược lại muốn xem xem mày có thể lợi hại bao lâu."

Gương mặt George u ám và lần nữa giơ tấm biển lên.

"Mười hai nghìn hai trăm năm mươi tỷ!”

Khi nghe đến mức giá này, tất cả những người có mặt đều há hốc mồm.

Ngay cả những người trong nhà họ Nạp Lan cũng bị kinh ngạc.

Ban đầu theo dự tính của cơ quan hành chính Dương Thành thì lần này tập đoàn Để Hào có thể bán được với giá tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đã là giá cao rồi.

Nhưng không ngờ bây giờ giá đã tăng vọt.



- -----------------
 
Chương 1169


Sau khi ra giá tiền, George tỏ vẻ khiêu khích nhìn Bùi Nguyên Giá mười hai nghìn hai trăm năm mươi tỷ này là giá tiền cao nhất mà tập đoàn Phong Phú có thể đưa ra.

Dù sao muốn chiếm giữ Dương Thành, tập đoàn Phong Phú phải giữ lại một chút vốn liếng để chuẩn bị cho việc khác.

Hơn nữa, anh ta muốn nhìn xem tên này có dám theo hay không.

Nếu như không dám, thì đương nhiên tập đoàn Đế Hào sẽ rơi vào tay tập đoàn Phong Phú.

Nhưng một khi Bùi Nguyên Minh tiếp tục tăng giá, đương nhiên anh ta sẽ không chi tiền ra nữa.

Nhưng trái lại anh ta người thấp kém như chuột chũi nào làm sao lấy ra được mười hai nghìn hai trăm năm mươi tỷ.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh.

Ngay cả vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương cũng trở nên căng thẳng.

Bởi vì nhìn vẻ mặt của George mọi người đều đã biết, chắc George sẽ không ra giá tiền cao hơn.

Tất cả mọi người muốn xem Bùi Minh dự định thế nào? Nghĩ không ra, sau khi nhìn George cười cười nói nói, anh lại giơ bảng hiệu lên, bình tĩnh nói: "Mười bốn nghìn tỷ!" Ung dung nói ra mấy chữ lại làm cho mấy người ở đây động.

"Cái gì?" "Mười bốn nghin tỷ!" Lúc nghe này, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.

Tất cả mọi người nghĩ nhiều nhất Bùi Nguyên Minh chỉ thêm một nghìn đồng.

Không ngờ rằng anh ta mở miệng ra lại thêm một nghìn bảy trăm tỷ Quá mạnh! Lúc này, George và người của tập đoàn Phong Phú đều trợn tròn mất.

Bọn họ vốn nghĩ Bùi Nguyên Minh có ý làm bọn họ ghê tởm mà thôi, nhưng mà không ngờ Bùi Nguyễn Minh lại làm thật? Về phần Trịnh Tuyết Dương, giờ phút này cô có cám giác muốn sụp đổ.

bốn tỷ? Bùi Nguyên Minh đang nói đùa sao? Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Những quan chức của cơ quan hành chính Dương Thành đều dùng ảnh mất kì lạ nhìn Bùi Nguyên Minh.

Người này trông rất bình thường lại có thể lấy ra được mười bốn nghìn tỷ sao? Ở đây, chỉ có Nạp Thừa Trạch nở nụ cười hiểu rõ: "Được, nếu như không ai khác ra giá cao hơn, vậy thi tập đoàn Đề Hào sẽ vào tay ngài Bùi Nguyên Minh với giá mười bốn nghìn tỷ!" Chuyện này xem như tất cá đều kết thúc.

Mà mọi người đều nở nụ cười chế giễu nhìn George vốn muốn nhất định có được.

Ngay lúc đầu, người của tập đoàn Phong Phú phách lối thể nào? Dáng vẻ nhất định phải có được! Nhưng mà kết quả thể nào đây? Còn không phải bị người ta vả vào mặt sao! Mặc dù rất nhiều người không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng đa phần đều cảm thấy tập đoàn Để Hào rơi vào tay người Đại Hạ thì tốt hơn so với rơi vào tay con khỉ người nước ngoài kia.

It ra tạm thời không có tập đoàn nước ngoài có thể tham gia vào thị trường Dương Thành.

"Râm" George to cao đạp lên mặt bàn trước mặt, sắc mặt vô cùng Bởi vì tập đoàn Phong Phú muon tan công thị trường Dương khó coi.

Thành, thậm chí là thị trường Đại Hạ thì bước đầu tiên chính là phải có tập đoàn Để Hào.

Nhưng mà bước đầu tiên anh ta đã thất bại.

Như vậy, anh ta sẽ trở thành một kẻ bất tài trong tập đoàn.

Đây là lùm xùm anh ta không cho phép xảy ra! Giờ phút này, đột nhiên George ngang đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chắm chăm Bùi Nguyên Minh mà nói: "Được, hay cho một cải mười bốn nghìn tỷ!" "Tôi muốn xem xem, một con khỉ Đại Hạ sao lấy ra được mười bốn nghin tỷ!" "Đây chính là đấu giá chính quy, không phải cứ ra giá là được!" "Nếu như tôi phát hiện anh cố ý quấy rối, cuối cùng không bỏ ra được mười bốn nghìn tỷ, vậy tôi sẽ dùng đặc quyền ngoại giao của để quốc Ba Tư mang anh đi, để đại sứ quán của chúng tôi xử lý!" "Thậm chí, chính phủ Dương Thành của mấy người cũng phải cho để quốc Ba Tư một lời giải thích!"

- -----------------
 
Chương 1170


Lúc này bộ dạng George rất vênh vênh tự đắc.

Mà sau khi được anh nhắc nhở, những người khác đều phản ứng lại.

Đó là bốn mươi đấy! Chứ không phải là bốn mươi đồng đâu! Một người nhìn có vẻ bình thường như Bùi Nguyên Minh, thực sự có số tiền đó sao? Mà vài người ở cơ quan địa phương Dương Thành cũng đang có mặt ở đây, lúc này vẻ mặt cũng rất khó coi.

Lỡ như tập đoàn tài chính Phong Phú thực sự viện này mà đến gây rối, thì nói không chừng mũ qua của mấy người bọn họ cũng sẽ rớt xuống hết.

Dù sao bọn họ cũng là người phụ trách phiên đấu giá này, thành công thì đương nhiên là có công, thất bại thì chắc chắn là trách nhiệm của bọn họ.

Lúc này, một người nhân viên của cơ quan địa phương đứng lên, nhìn Bùi Nguyên Minh mà nói: "Anh này, anh cần phải chứng minh một chút, rằng anh có đủ tài sản để tham gia buổi canh tranh này!" "Nếu như không thể chứng minh được, chúng tôi sẽ bắt giam anh vì tội danh quấy rối hoạt động thương mại quốc tế!" "Hơn nữa anh còn phải cung kính mà lỗi với ông George!" Nghe thấy câu này, Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: "Tôi cần chứng mình? Vậy anh ta thì sao?" Bùi Nguyên Minh chỉ sang George.

Người nhân viên đó cười nói: "Hiệp sĩ George là khách nước ngoài cao quý, đương nhiên không cần phải chứng minh tài sản của anh Bùi Nguyên Minh cười: không có nguyên tắc rồi."

"Hoạt động thương mại luôn chủ trọng công bằng, anh muốn kiểm tra tài sản, tôi không có vấn đề gì."

"Nhưng điều kiện của tôi là, con khi nước ngoài này cũng phải bị kiểm tra tài sản."

không thi, dựa vào cái gì mà tôi phải chứng minh tài sản của mình?" Nghe được lời Bùi Minh, sắc mặt George đen xược! Thàng nhóc đáng chết này, cậu có biết cậu đang si nhục một hiệp sĩ không hả?" "Hiệp Sĩ? Tôi nhớ là nam tước đầy rẫy khắp cả nước để quốc Ba Tư, tử tước cũng nhiều như chó, anh như thế này, nhiều lắm cũng chỉ là một nam tước đi?" Chỉ là một nam tước, ở Đại Hạ của tôi, có cái gì mà dám lên "Cho dù nói đến cùng, một người nam tước Đại Hạ cũng có mặt?" đặc quyền ngoại giao, vậy có phải là tôi cần phải kiểm tra lại chứng minh thân phận của anh không? Lỡ như anh là giả mạo thì sao?" Bùi Nguyên Minh bày ra bộ dạng đương nhiên mà nói, trực tiếp nào cho người nhân viên kia nghẹn lời.

"Chuyện Lúc này mấy người nhân viên của cơ quan địa phương Dương Thành cũng gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.

Lúc này, đột nhiên George cười lạnh một tiếng, nói: "Tên sóc kia, có phải là tôi có thể chứng minh được thân phận nam tước của tôi, cậu sẽ cho mọi người kiểm tra tài sản?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

"Vậy cậu có dám đánh cược với tôi không? Nếu như cậu có bốn mươi tỉ, tôi sẽ dập đầu nhận sai với cậu, nếu như cậu không có bốn mươi cậu sẽ dập đầu nhận sai với tôi!" Dễ nhận thấy trong mắt George, Bùi Nguyên Minh căn bản là người không có tiền.

Không chịu để tra tài sản, rõ ràng chính là mượn cớ để chuồn mất.

Nhưng mà làm sao George có thể buông tha anh như vậy được? Bùi Nguyên Minh nhiu mày nói: "Không được."

"Cậu sợ rồi?" George cười lạnh.

Toàn bộ mọi người đều nhìn về Bùi Nguyên Minh, cảm thấy chắc chắn anh là nghèo.

Kết quả Bùi Nguyên Minh lại thản nhiên mà lắc đầu: "Thân phận của nam tước của để quốc Ba Tư là quá thấp rồi, không có tư cách quỳ xuống với tôi.". ngôn tình hài

"Phut-" Nghe thấy câu nói đó, một đám người đều suýt phun máu.

Đã từng gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo đến mức này.

Địa vị của nam tước quá thấp? Còn không có tư cách quỳ xuống cho cậu? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Ngay lúc này, đột nhiên óc người quan sát Bùi Nguyên Minh vài lần, king ngạc mà nói: "Vị này, không phải là tên ở rể của nhà họ Trịnh sao?" "Một tên ở rể, từ lúc nào lại kiêu ngạo như vậy?" "Gì cơ? Một tên ở rể lại dám khinh thường nam tước của để quốc Ba Tư sao?" Ngay lúc này toàn bộ mọi người đều điên rồi.



- -----------------
 
Chương 1171


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



George cũng hiếu được ý nghĩa của ở rể.

Lập tức khuôn mặt anh ta tràn ngập nụ cười mỉa mai, nói: "Cậu chỉ là một tên ăn cơm nhão, lại dám xem thường tôi?" "Nam tước đây nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu không thể chứng minh được tài sản của mình, thì đó chính là gây hiềm khích với nước ngoài, cho dù cậu và vợ cậu, đều phải đi đến đại sứ quán của chúng tôi một chuyển!" Nhà họ Bùi Phàm lạnh lùng nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?”

"Vậy tôi sẽ báo cáo chuyện này cho quốc hội của để quốc, tôi muốn quốc hội tình chính phủ các người để đòi lại công đạo!" George lạnh lùng nói, vẻ mặt đầy uy hiếp.

Trước đây, anh ta đã làm như vậy rất nhiều lần.

"Anh uy hiếp tôi? Hơn nữa còn uy hiếp tổ quốc tôi?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

"Uy hiếp Đại Hạ các người thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là đất nước cửa một đám khỉ mà thôi!" George cười lạnh.

Nghe thấy câu này, mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, bao gồm cả những người của chính quyền nữa.

Mặc dù không ít người sùng ngoại, nhưng mà bị người khác chửi vào mặt là con khỉ, có ai mà chịu được cơ chứ? Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Anh lạnh lùng mà nhìn chằm chằm George, nói: "Được, nói đến nước này rồi, nếu như anh muốn cược, tôi sẽ cược với anh”

"Nhưng mà, anh có dám chơi lớn một chút không?" "Tôi không lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ, tôi chết!" "Tôi có thể lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ, anh chết!" "Âm âm—" Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ được, Bùi Nguyên Minh lại dám chơi điên cuồng như vậy, này là chơi mạng rồi! Nhưng mà nghe thấy mấy lời của Bùi Nguyên Minh, George lại hoảng sợ.

Anh ta căn bản cho rằng chắc chắn Bùi Nguyên Minh sẽ nghèo, nhưng mà không ngờ được, đối phương lại muốn chơi mạng! Lúc này, ánh mắt của anh ta không ngừng chuyển động, vẻ mặt tràn ngập sự do dự.

Sau đó, anh ta mới lạnh lùng nói: "Láo xược, tôi đường đường là quý tộc, sao lại có thể đánh cược tính mạng với hạng người như cậu được? Cậu say hả?”

Nõi ong, anh ta nhìn mấy người nahan viên của chính quyên Dương Thành, cười lạnh nói: "Các vị, đây là sự đối đãi với khách của Đại Hạ các người sao? Chuyện này, chắc chắn tôi sẽ đòi một lời giải thích."

"Sao nào? Anh không chơi được rôi?" Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh tràn đầy châm biếm mà
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1172


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Này!" Ngay lúc này, toàn bộ mọi người đều phát ra một tiếng kinh ngạc.

"Thành công rồi?" "Làm sao có thể được? Cậu ta có tiên trả một trăm bốn mươi nghìn tỷ thật sao?!" Lúc này người của tập đoàn tài chính Phong Phú đều sợ đến mức suýt ngồi bệt xuống đất.

Chiếc gạt tàn trong tay George rơi một "bịch”

lên thảm trải sàn.

Chuyện này...

Vừa đến Đại Hạ, làm sao lại gặp phải một tên nhà giàu đỉnh cao như vậy? Người kinh ngạc nhất phải là Trịnh Tuyết Dương.

Tối qua Bùi Nguyên Minh bảo nhà họ Nạp Lan đưa làng du lịch cho anh, việc này cô còn có thể gắng gương mà hiểu được.

Nhưng mà giờ lại có thể lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ để mua tập đoàn Đế Hào? Anh lấy tiền đâu ra? Tiền tiêu vặt mình đưa cho anh, có góp thế nào cũng không thể đến một trăm bốn mươi nghìn tỷ được! Không đợi Trịnh Tuyết Dương chấn động xong xuôi, một người nhân viên chính quyền Dương Thành đã cung kính nói: "Anh Nguyên Minh, phiền anh theo chúng tôi xuống hậu trường, giải quyết một số thủ tục!" Rất rõ ràng, người nhân viên này muốn đưa Bùi Nguyên Minh rời đi, cậu ta không muốn nhìn thấy cuộc đánh cược của hai bên tiếp tục.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thàn nhiên mà nhìn cậu ta, nói: "Quên nói, tập đoàn Đế Hào là tôi mua tặng cho vợ tôi, thủ tục cứ để cô ấy đi làm là được.

"Cái gì? Đưa cho vợ cậu ta?" "Vợ cậu ta cũng quá hạnh phúc đi? Được nguyên tập đoàn Đến Hào làm quà tặng?”

Toàn bộ đều chấn động.

Trịnh Tuyết Dương cũng trợn mắt há mồm.

Lúc này cô cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Trước đây Bùi Nguyên Minh nói, sẽ nghĩ biện pháp làm cho cô tại ra được một đế quốc thương mại, cô cho rằng Bùi Nguyên Minh đang nói đùa mà thôi.

Nhưng mà người đàn ông này, nói được làm được! "Chồng à, chúng ta đi thôi”

Trịnh Tuyết Dương nhỏ tiếng nói, cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.

"Không vội: Bùi Nguyên Minh cười cười.

Sau đó anh quay người lại nhìn George, nhàn nhạt cười: "Còn nhớ cuộc đánh cược của chúng ta không?”

Sắc mặt George đã tái nhợt rồi.

Mọi người xung quanh bày ra biểu cảm cười như không cười.

Còn có người nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, bọn họ cũng không tin tên này lại dám giết
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1173


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đặc biệt là George, lúc này anh ta đang khoanh tay, giống như cắn nát một ngụm răng vàng: "Không được! Chúng ta là người của ở đế quốc Ba Tư, tuyệt đối không thể để những lời sỉ nhục như vậy tại quốc gia nhỏ bé ở phía Đông này!" "Chuyện này tuyệt đối không thể cứ cho là như vậy được!" "Tao nhất định phải phế tên này!" "Tập đoàn Để Hào là của tao!" "Tao nhất định phải lấy được người phụ nữ đót" “Cậu chủ, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”

Ở bên cạnh, quản gia của George, Vương Khoan Khắc lên tiếng.

Tên này là người Đại Hạ, nhưng đã lấy được thẻ xanh của đế quốc mặt trời không lặn, lúc này hoàn toàn tự coi mình là người hầu của đế quốc Ba Tư.

Những con chó Herding này thường hay trơ trẽn nhất! Vì để nịnh chủ nhân mới, mà đã xuống tay cực kỳ tàn nhẫn với anh em ruột thịt của mình.

Vào lúc này, Vương Khoan Khắc đã bắt đầu xắn tay áo lên, tính toán làm thế nào để trả thù cho chủ nhân mới của mình.

George hít một hơi thật sâu, nói: "Lần này chúng ta mang theo bao nhiêu người đến?”

"Tổng cộng có ba mươi người, người cầm đầu là một ky sĩ đã xuất ngũ từ đoàn ky sĩ đến quốc Thánh Điện trước đây.

Tài năng rất tốt!" Vương Khoan Khắc nói.

"Được, cậu dẫn người đi chuẩn bị, theo dõi bọn họ, lát nữa phát hiện bọn họ rời đi thì ra tay!" "Dù sao, chúng ta được quyên miễn ngoại giao.

Cho dù bị phát hiện giết chết bọn họ, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra" Vẻ mặt George lạnh lùng, anh ta thấy, con khỉ Hoa Hạ không biết tiến hay lùi đã chết chắc chưa.

Mặt khác.

Sau hậu trường.

Đã hao tốn nửa tiếng đồng hô, Trịnh Tuyết Dương cuối cùng cũng đã hoàn thành mọi thủ tục.

Từ bây giờ trở đi, cô chính là chủ nhân mới của tập đoàn Đế Hào! Cho dù là đã được ký kết, nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn cảm thấy có chút cảm giác giống như một giấc mơ.

Thật lâu sau, cô mới sờ vào mặt Bùi Nguyên Minh, nói: "Chồng à, lúc nào thì chúng ta có thể tỉnh ngủ đây?”

“Hả?”

Bùi Nguyên Minh sửng một chút, đây là cái suy nghĩ sâu xa gì thế? “Chẳng lẽ không phải là chúng ta đang mơ sao? Tất cả những thứ này sao có thể lại thành sự thật được chứ?”

Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương lúc này đều là biểu cảm mơ hồ một cách dễ thương.

Bùi Nguyên Minh đưa tay lên nhéo nhẹ mặt của cô một cái, nói: "Đau không?" “Đau đau đau!”

Trịnh Tuyết Dương liên tục né tránh, nhưng cuối cùng vẫn kịp phản ứng.

Tất cả điều này rõ ràng đều là sự thật.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1174


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như thật sự như thế, có vẻ như rất nhiều chuyện có thể thuyết phục.

Bao gồm cả việc Thế Tử Minh câu hôn mình.

Tại sao nhà họ Nạp Lan lại muốn tặng mình làng du lịch.

Lần này sao Bùi Nguyên Minh lại có thể lấy ra bốn tỷ chứ? Sao Bùi Nguyên Minh dám đánh gấy tay tên George đó? Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện trước đây, tất cả đều đã có lời giải thích.

Nhưng vấn đề là, nếu chông mình chính là Thế Tử Minh, tại sao anh lại không nói rõ với mình? Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.

Chuyện đã xong xuôi, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương cũng không có suy nghĩ tiếp tục ở lại đây nữa mà lái xe rời đi.

Tập đoàn Đế Hào vừa mới bắt đầu, vẫn còn có quá nhiều chuyện cần phải xử lý.

Sau khi hai người bọn họ rời đi không lâu, liên nhìn thấy George vừa hay đang trát thạch cao đem theo mấy người đi tới cửa phòng, sau đó một cước đá văng.

Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, vẻ mặt George lạnh lùng nói: 'Người đâu?”

Vương Khoan Khắc ở bên cạnh ngượng ngùng nói: "Cậu chủ, chắc là vừa mới rời đi, người của chúng ta luôn theo dõi sát sao, sẽ không để mất được."

George nghe vậy lạnh lùng nói: “Cậu đích thân đi, phế người đàn ông đó, giữ lại người phụ nữ cho tôi!" "Tôi muốn chơi vợ anh ta trước mặt anh ta!" "Tôi còn muốn anh ta chuyển danh nghĩa của tập đoàn Đế Hào sang tập đoàn Phong Phú của chúng ta với giá một đô lat" Khuôn mặt của George đều là vẻ lạnh lùng, con ngươi màu xanh lam tràn đầy mùi vị tàn nhẫn.

Vương Khoan Khắc nhận lệnh rời đi.

Một đám người hầu của George lúc này đều lộ ra vẻ phấn khích: "Cậu chủ, lẽ ra sớm đã là như vậy rồi.

Khi nào thì tập đoàn tài chính Phong Phú yêu câu đấu giá với những người khác?" "Đúng, chúng ta nên trực tiếp yêu câu bọn họ bán tập đoàn Đế Hào cho chúng ta.

Bọn họ bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán!" George lạnh lùng nói: "Dù sao đây cũng là Đại Hạ.

Mặc dù chúng ta có quyên miễn quyền ngoại giao, nhưng có một số việc có thể bí mật làm, không thể làm ra mặt được!" "Vốn dĩ tưởng rằng lần này tập đoàn tài chính Phong Phú của chúng ta hiếm khi phải tuân thủ quy tắc, nào ngờ tên Bùi Nguyên Minh này lại tốt bụng như vậy, lại có thể cho chúng ta một cơ hội!" "Sau sự việc này, những con khỉ Đại Hạ ở Dương Thành này đã hiểu rõ, chỉ có thể quỳ gối ở trước mặt Đế quốc Ba Tư cao quý của chúng ta!" "Đừng tưởng rằng đã thắng được chúng ta một lần trên chiến trường, thì có thể giẫm lên đầu
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1175


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên xe lúc này có ba mươi người bước xuống.

Những người này đều là người cao to lực lưỡng, hơn nữa đều là khuôn mặt Tây, nhìn giống như một có thể đánh mười, khí thế rất đáng sợ.

Những người này trên tay đều cầm dùi cui điện mà cảnh sát hay dùng, vẻ mặt lạnh lùng.

Bùi Nguyên Minh đậu xe, sau khi xuông xe khóa cửa, mới thản nhiên nhìn đám người kia.

Giữa đám người, Vương Khoan Khắc đi tới, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Cậu nhóc, lá gan của mày thật lớn đó!" "Thấy tụi tao rồi còn dám tiếp tục chạy!?" Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Thừa dịp tâm trạng của tôi bây giờ rất tốt, mau cút khỏi đây, nếu không, nếu không làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi, tất cả các người đều sẽ gãy tay gãy chân.

"Ha ha ha...

Lúc này, Vương Khoan Khắc và nhóm côn đồ cười phá lên.

"Bố mày cũng sẽ không nói nhảm với mày nữa, cùng tiến lên phế nó!" Vương Khoan Khắc cười lạnh một tiếng, lập tức liên thấy mấy tên côn đồ cười lạnh xông lên.

"Ầm!" Kết quả, Bùi Nguyên Minh thò tay phải ra, trực tiếp kê vào cố tên côn đồ kia, sau đó hung hăng vật cả người anh ta ngã xuống đất.

"Phốc!" Người này phun ra một ngụm máu tươi, trong máu dường như còn trộn lẫn với nội tạng.

Anh ta hơi co quắp một chút, không có cử động nào.

Một chiêu này này trực tiếp trấn áp lên tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Lên! Cùng tiến lên!" "Nó không chết, chúng mày sẽ phải chết!" Vương Khoan Khắc gận giữ hết gầm lên.

Kết quả, Bùi Nguyên Minh tùy ý bước lên, một cước đá bay hai tên côn đồ bên cạnh anh ra ngoài, sau đó, Bùi Nguyên Minh tung cước đạp thẳng vàophần dưới người Vương Khoan Khắc.

"Gào...

Tiếng trứng vỡ phát ra, Vương Khoan Khắc che lấy phần dưới, run rấy co quắp tại chỗ.

Tiếp đó, tất cả ba mươi tên được gọi là côn đồ này đều bị Bùi Nguyên Minh giết chết cú một.

Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả bọn họ đều nằm bất động trên mặt đất.

Tay chân của những người này đã bị phế sạch.

Nhìn cảnh này, Vương Khoan Khắc lại hít một luồng khí lạnh.

Quá mạnh! Người này quá lợi hại! Quả thật giỗng như Chiến Thần trên chiến trường.

Những tên côn đồ này của anh ta đã từng xông pha trên chiến trường, đều là binh lính xuất ngũ, nhưng những người này cộng lại, thế mà không cầm cự được nửa phút sao?
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1176


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Năm phút sau, George đã đi đến chỗ giữa sân.

Khi nhìn thấy những chiếc xe kia, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười.

“Bùi Nguyên Minh, mày dám đắc tội tao? Chờ chết đi!”

George vội vàng đi xuống xe và đến giữa sân, nhưng mà một giây sau anh ta lập tức trợn tròn mắt.

Bởi vì tất cả những tên đàn em của anh ta, bao quát cả Vương Khố Khắc đều đang năm lăn hết ra đất, tay chân của người nào người nây cũng bị đánh gãy.

Đây là những binh lính nghỉ giải nghệ đã từng ra chiến trường, sao họ lại thành như thể vậy? “Làm sao có thể chứ?”

Trên mặt George đây kinh ngạc, những người này là thành viên đến từ tổ chức Đại Hạ, bây giờ tất cả đã bị đánh cho tàn phế, anh ta căn bản không có cách nào giải thích với ban giám đốc của tập đoàn Phong Phú.

Ngay sau đó, tâm mắt anh ta chuyển động, nhưng lại không phát hiện ra xe Bùi Nguyên Minh đâu.

Điều này làm cho sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi.

Lúc này, một bóng dáng từ bên cạnh bước ra, đó chính là Bùi Nguyên Minh.

“Mày đã làm cái gì? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

George gần như mở miệng hỏi theo bản năng.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Tao đưa những người này xuống Địa Ngục, tiếp theo, tao cũng sẽ đưa mày đi cùng.”

“Mày! Bọn mày không thể động vào tao!”

“Tao là Nam Tước của để quốc Ba Tư!”

“Tao được miễn quyên ngoại giao!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang từng bước tới gần, cả người George run lên.

Anh ta nhìn những tên thuộc hạ bị đánh gãy hết tay chân kia, làm sao anh ta có thể chống đỡ được Bùi Nguyên Minh? Giờ phút này trong lòng George chỉ có hối hận, vô cùng hối hận! Anh ta hối hận vì sao mình lại tới đây! “Chát!”

Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nói nhảm, thẳng tay tát George một phát, trực tiếp tát cho mặt anh ta lệch đi.

“Mày....

Tao muốn đến đại sứ quán báo cáo, mày xong đời rồi!”

Nói nhảm nhiều quá!”

Bùi Nguyên Minh đáp một phát vào đùi phải của George.

“Á.....

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền ra, George nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người Đại Hạ đánh gãy chân.

Tiếng “tạch tạch”

vang lên liên miên bất tuyệt, chẳng mấy chốc, tứ chi của George đã bị đánh gãy, cuối cùng Bùi Nguyên Minh một cước dẫm
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1177


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những người đã tham gia qua hội đấu giá Cẩm Thượng đều rõ ràng.

Vì sao Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo như vậy! Hóa ra sau lưng anh có một người, thế tử Minh! Khó trách anh ta dám đối mặt trực tiếp vớ George lll của tập đoàn Phong Phú.

Cùng lúc đó, có một tin đồn khác truyền ra.

Có rất nhiều người đang bàn tán bí mật rằng, thế tử Minh từng cầu hôn vợ của Bùi Nguyên Minh là Trịnh Tuyết Dương, nhưng bị từ chối.

Hiện tại thế tử Minh lại cho Bùi Nguyên Minh làm tài xế của mình, chẳng lẽ là do Bùi Nguyên Minh đã đưa vợ của mình lên giường của thế tử Minh để đổi lấy? Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới thượng lưu đều tỏ ra khinh thường Bùi Nguyên Minh.

Thanh Nhãi này không những ăn bám, mà còn tự cắm sừng cho mình.

Quả thực là không biết xấu hổ.

Điều quan trọng là anh ta còn dương dương đắc ý, mượn nặng lượng của người cắm sừng cho anh ta ra bên người giương oai diễu võ! Ở bên phía tập đoàn Phong Phú hiển nhiên là đã nhận được tin tức này.

Bọn họ rất muốn ra tay chơi chết Bùi Nguyên Minh, nhưng bọn họ là sợ tập đoàn Thiện Nhân và thế tử Minh.

Bởi vì, người dám hùng hồn nói tất cả quý tộc của đế quốc Ba Tư là rác rưởi, không phải kẻ điên thì chính là người có lòng tự tin tuyệt đối.

Mà thế tử Minh rõ ràng không phải tên điên.

Các tập đoàn và thế lực ở nước ngoài trong lúc nhất thời không dám tùy ý tiến vào Dương Thành, nhưng có không ít các thế lực bắt đầu đào tạo người phát ngôn của mình ở Dương Thành thông quả đủ các con đường khác nhau.

Giới kinh doanh ở Dương Thành nhìn thì bình tĩnh, nhưng bên trong thì sóng ngầm đang cuôn cuộn không ngừng.

Một bên khác.

Bùi Nguyên Minh trực tiếp lái xe đưa Trịnh Tuyết Dương đến tầng dưới của tập đoàn Đế Hào.

Hai cha con nhà họ Lâm của tập đoàn Đế Hào hiện đang nằm trong bệnh viện, căn bản là không còn ý nghĩa gì cả.

Nhưng những giám đốc điều hành của công ty vẫn còn đang ở đó.

Sau khi nhận được tin tức thay đổi chủ nhân mới xong, tất cả các giám đốc điều hành cao cấp đều đi ra cổng để nghênh đón.

Hơn nữa, tập đoàn Đế Hào rất coi trọng vấn đề này.

Sau khi Trịnh Tuyết Dương đến, bọn họ lập tức mời một lượng lớn giới truyên thông của Dương Thành đến.

Ngay lập tức tổ chức một buổi họp báo.

Trịnh Tuyết Dương bị nhà họ Thanh đuổi ra khỏi thế mà đã mạnh mẽ quật khởi, nằm được tập đoàn Để Hào vào trong tay, trở thành một trong
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1178


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tin tức này là tin tức sốt dẻo nhất Dương Thành ngày hôm này.

Nội dung tin tức rất đơn giản, chỉ có một câu.

Trịnh Tuyết Dương đảm nhiệm chức chủ tịch và tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào.

"Căn cứ giá trị cổ phiếu, hiện tại giá trị của tập đoàn Đế Hào vào khoảng mười bảy nghìn năm trăm tỷ, tin rằng dưới sự dẫn dắt của cô Trịnh Tuyết Dương, tập đoàn Đế Hào sẽ trở thành tập đoàn có giá trị ba mươi năm nghìn tỷ trong thời gian ngắn, thậm chí là tập đoàn trăm nghìn tỷ!" Tin tức từ trên ti vi truyền ra.

Trước ti vi, người nhà họ Thanh hai mặt nhìn nhau.

"Làm sao có thể? Trịnh Tuyết Dương là chủ tịch tập đoàn Đế Hào?" "Tập đoàn Đế Hào đáng giá mười bảy nghìn năm trăm tỷ! Chủ tịch nói đối liên đổi sao?" "Rốt cuộc sao Trịnh Tuyết Dương làm được vậy? Không phải chúng ta đang nằm mơ chứ?" Mỗi một người nhà họ Thanh đều sắp sụp đổ rồi.

Thậm chí có người nhà họ Thanh theo bản năng mà tát cho mình một cái, đến khi cảm giác đau đớn truyền tới, bọn họ mới xác nhận, bản thân không nằm mơ.

Vốn dựa theo kế hoạch của bọn họ.

Sau khi Trịnh Tuyết Dương bị đuổi khỏi công ty Bạch Vân, chắc chắn sẽ đi đường vòng để kiếm cơm.

Thậm chí là nói, cả nhà Trịnh Tuyết Dương còn phải đi xếp hàng làm ăn mày.

Nghiêm trọng thêm một chút, bọn họ còn phải bán nhà nữa.

Nhưng nhà họ Thanh ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới một màn này.

Trịnh Tuyết Dương lắc mình nhanh chóng, giá trị bản thân đã lên mấy chục nghìn tỷ! Hối hận! Người nhà họ Thanh đã hối hận đến độ sắp hộc máu.

Nếu như không có chuyện lúc trước, hiện tại bọn họ có thể mượn lực lượng Trịnh Tuyết Dương, trực tiếp bước vào hàng những gia tộc cao cấp.

Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại cái gì cũng mất rồi! "Bốp" Bà cụ Thanh Kiêu là người đầu tiên không chịu nổi! Bà ta trực tiếp tát lên mặt hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm.

"Đều do mấy người!" "Đều là chủ ý của mấy người!" "Lại còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh Tuyết Dương!" "Nếu không phải vậy sao chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ?" "Hiện tại, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi tới cửa câu xin cô ta giơ cao đánh khẽ?" Bà cụ Thanh Kiều tức giận đến toàn thân run
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1179


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chẳng mấy chốc, người nhà họ Thanh đều không biết xấu hổ tụ tập trước cổng của tập đoàn Đế Hào.

Không thể không thừa hận, bọn họ vẫn có chút may mắn.

Bởi vì khi bọn họ vừa đến cổng tập đoàn Đế Hào thì đã nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương bị một đám quản lý cấp cao bao vây đi ra ngoài.

Lúc này, đám người nhà họ Thanh ghen ghét đến suýt nữa ói máu.

Nhưng mà cho dù là như thế, lúc này người nhà họ Thanh có cảm giác nằm gai nếm mật nhục nhã, bọn họ không thể không chịu đựng sự chán ghét trong lòng, liếm mặt đi tới nói: “Tuyết Dương à, cuối cùng bà ngoại cũng đợi được cháu rat" “Tất cả là do dì hai và dượng hai của cháu sai, bà đã cho mỗi người bọn chúng một cái tát rồi!”

“Tuyết Dương à, chỉ cần cháu mở miệng, chúng ta sẽ lập tức tổ chức một buổi họp báo, nói rõ với tất cả mọi người là cháu chính là hậu duệ đáng tự hào nhất của nhà họ Thanh!”

“Nhà họ Thanh bây giờ cần cháu!”

“Không có cháu, nhà họ Thanh thật sự không được!”

“Không tin thì cháu nhìn đi, bây giờ bà ngoại đã ho khan ra máu!”

Trong khi nói chuyện, bà cụ Thanh Kiều còn lấy mọt chiếc khăn tay ra mở cho Trịnh Tuyết Dương xem, phía bên trên có vết máu.

Đây là do lúc trước bị tức đến ói máu.

Nhưng mà bà cụ Thanh Kiều lại mang ra để giả bộ đáng thương.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu mày lại.

Bà cụ Thanh Kiều lại tiếp tục nói: “Tuyết Dương, bà biết bây giờ cháu là bà chủ mới của tập đoàn Để Hòa!”

“Chỉ cân cháu nguyện ý rò rỉ ra một ít tiền, như vậy là có thể giải quyết được phiên phức nhà họ Thanh đang gặp phải!”

“Hơn nữa bà ngoại hứa rằng, nhà họ Thanh chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của cháu!”

“Có nhà họ Thanh, về sau cháu ở Dương Thành làm gì cũng sẽ thuận lợi!”

Nghe thấy bà cụ Thanh Kiều nói như thế, mấy người nhà họ Thanh cũng nhao nhao mở miệng một cách không biết xấu hổ.

“Tuyết Dương à, lúc trước chúng ta mắt chó đui mù, cháu tha thứ cho chúng ta đi!”

“Có cháu, nhà họ Thanh chúng ta mới là một nhà hoàn chỉnh! Không có cháu, nhà họ Thanh chúng ta không hoàn chỉnh!”

“Trở về đi! Nhà họ Thanh cân cháu!”

Giờ phút này, người nhà họ Thanh người này còn buồn nôn hơn so với người kia, gọi là một cái thâm tình cắt ý.

Nếu như không phải Trịnh Tuyết Dương đã từng tận mắt nhìn bộ mặt của đám người này là nhưu thế nào thì nói không chừng giờ phút này cô đã bị bọn họ làm cho cảm động.

Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Trịnh Tuyết Dương, trong lòng đám người nhà họ Thanh sốt ruột, nhưng mà giờ phút này bọn họ không thể
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom