Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 160


CHƯƠNG 160

Đao Ba Cường đắc ý ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, coi như thông minh, cút đi!”

Nhìn Tân Gia Lạc từ lúc lên sân khấu đến kết thúc, thái độ đối đãi Đao Ba Cường khác nhau một trời một vực, tất cả mọi người xem thường, quá vô sỉ.

Đao Ba Cường quét mắt mọi người, cười ha ha nói: “Thế nào? Nhìn không rõ? Tôi tới nói cho các ngươi biết. Chính là ban nãy nhóc kia, gọi điện thoại để cho tôi tới đây. Nói một cách khác, chính là cậu ta âm mưu hết thảy, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. ”

“Có điều nhóc này đã quên, sao tôi có thể bị cậu ta lợi dụng cho được? Là tôi đang lợi dụng cậu ta mà thôi!

Tóc vàng phía sau lập tức vỗ mông ngựa nịnh hót: “Anh Cường anh minh!”

“Tân Gia Lạc, tên khốn nạn mày!” Triệu Cao tức giận chửi ầm lên.

Điểm Thế Dạ và Lý Ny tối sầm mắt lại, thiếu chút nữa té xỉu.

“Cậu, cậu… Thì ra hết thảy đều là cậu giở trò quỷ! Tôi đã nói vô duyên vô cớ hai cô gái sao có thể đắc tội với người ta!” Lý Ny chỉ vào Tân Gia Lạc, vẻ mặt phẫn nộ.

Điểm Thế Dạ lạnh lùng quét mắt Tân Gia Lạc, tức giận nói: “Sau này nhà của chúng tôi không chào đón cậu nữa!”

Điểm Hương cũng tức giận kịch liệt thở dốc, lại là một trận sóng ngực dập dờn: “Tân Gia Lạc, anh là tên khốn nạn, thua thiệt tôi vừa rồi còn nói cảm ơn anh!”

Tân Gia Lạc vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, đám bạn Dinh Dương đi theo Tân Gia Lạc cũng mặt nóng hừng hực, xấu hổ không ngớt.

Đao Ba Cường không nhịn được nói: “Được rồi, Việc này mấy người đã hiểu rồi thì lẹ làng chuyển tiền đi cho xong việc. ”

Biết được Tân Gia Lạc mới là đầu sỏ gây nên, ý hận của Điểm Thế Dạ đối với Đao Ba Cường cũng không còn sâu như thế nữa.

“Chờ chút, lập tức chuyển qua!

“Chờ một chút!”

Thanh âm bình thản mà rõ ràng bỗng nhiên vang lên, mọi người vốn cho rằng mọi chuyện kết thúc, toàn bộ dựa theo âm thanh mà nhìn sang.

Trình Kiêu dưới ánh mắt của tất cả mọi người chậm rãi đứng lên, sắc mặt hờ hững nhìn về phía Đao Ba Cường, thanh âm bình thản: “Thả các cô ấy.”

Điểm Hương lập tức lo lắng tột độ, hô hướng Trình Kiêu: “Trình Kiêu, anh muốn làm gì? Nhanh ngồi xuống, chuyện này không liên quan tới anh!”

Triệu Cao cũng vội vàng kéo kéo Trình Kiêu dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, cậu điên rồi sao? Nhanh ngồi xuống!”

Điểm Thế Dạ biết được Trình Kiêu đưa cho Điểm Hương chi phiếu 3 tỷ, thì đối với Trình Kiêu sinh ra áy náy, bây giờ thấy Trình Kiêu lại đứng ra trong lúc nguy cấp, hảo cảm lần thứ hai điên cuồng bạo tăng.

“Trình Kiêu, hảo ý của cậu tôi nhận, có điều chuyện này không phải chuyện cậu có thể quản, nhanh ngồi xuống!”

Điểm Thế Dạ nháy mắt với Trình Kiêu, ám chỉ Trình Kiêu đừng gây thêm rắc rối. Ông ta biết Trình Kiêu có tiền, thế nhưng ngộ nhỡ bị Đao Ba Cường biết, nhân cơ hội bịp Trình Kiêu một vố, vậy thì thua thiệt càng nhiều thêm.

Bây giờ đưa Đao Ba Cường 150 triệu, coi như hao tài tiêu tai, Điểm Thế Dạ không muốn chuyện phức tạp thêm.

Lý Ny cũng khuyên: “Trình Kiêu, chú cháu nói rất đúng, nhanh ngồi xuống!”
 
Chương 161


CHƯƠNG 161

Vương Khánh Sinh gọi điện thoại xong cũng cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc này, thích làm loạn thật, tốt nhất khiến Đao Ba Cường hung hăng dạy dỗ cậu một trận!”

Trình Kiêu quét mắt từ tai mãi cho đến lúc dừng lại ở trên người Lý Ny.

“Mọi người yên tâm, một kẻ lưu manh mà thôi, tôi có thể giải quyết.”



Mọi người không còn gì để nói.

Trước mặt Đao Ba Cường gọi lưu manh, giờ muốn chạy đều chạy không thoát.

Quả nhiên, Đao Ba Cường trong nháy mắt âm trầm mặt xuống, nhìn Trình Kiêu, thanh âm trầm thấp: “Nhóc con, cậu là ai?”

Đao Ba Cường không ngốc, Trình Kiêu dám đứng ra, khẳng định có chỗ ỷ lại, anh ta phải hiểu rõ Trình Kiêu dựa vào gì mới được.

Đây cũng là bí quyết mà anh ta sống được tới ngày nay.

Trình Kiêu hai tay cắm vào túi quần, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ khinh thường nói: “Tôi là người anh không chọc nổi. ”

Tóc vàng tức giận mắng một tiếng: “Đồ chán sống, dám nói với Anh Cường như vậy!”

Đao Ba Cường vươn tay ngăn cản tóc vàng, âm trầm nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu là ai?”

“Anh điếc sao?” Trình Kiêu hơi không kiên nhẫn: “Nghe cho kỹ, tôi lập lại lần nữa. ”

“Tôi là người đời này anh không chọc nổi. ”

Điểm Thế Dạ lo muốn chết.

“Trình Kiêu, cậu có thể đừng cậy mạnh như vậy không? Nhanh xin lỗi Anh Cường! Anh Cường sẽ không chấp nhặt con nít.”

Điểm Hương cũng lo lắng khuyên nhủ: “Trình Kiêu, anh nghe lời ba em nói xin lỗi anh ta. Chuyện này anh đừng xía vào!”

Vương Khánh Sinh lại vui vẻ cả tiếng tán thưởng: “Nhóc con, ngon, giỏi lắm!”

Kỳ thực, Vương Khánh Sinh suy nghĩ trong lòng là: “Nhóc con, tôi không xử cậu, cũng có người thay tôi xử cậu. ”

Đao Ba Cường cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi? Muộn rồi!”

Ngày hôm nay, nếu như tôi không dạy cậu ta một trận, chẳng phải là muốn để các anh em cười đến rụng răng hay sao!”

“Lên cho tôi, đừng đánh chết là được!”

Tóc vàng lập tức xung phong nhận việc: “Anh Cường, nhóc con này, một mình em là có thể giải quyết hắn, để cho em lên trước!”

“Được!”

Tóc vàng làm việc mạnh mẽ vang dội, một bước xa xông đi lên, một quyền mạnh mẽ vung hướng Trình Kiêu.

Điểm Hương kinh hô một tiếng: “Trình Kiêu, mau tránh ra!”

Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhắm chặt mắt lại, không đành lòng nhìn.

“Ai, đứa trẻ này, sao lại cố chấp thế này? Vì một số tiền mà để chính mình lẫn vào!” Lý Ny thở dài một tiếng trong lòng.
 
Chương 162


CHƯƠNG 162

Thế nhưng, qua một lát sau, cũng không nghe thấy thanh âm nắm tay đánh vào thân thể, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm của Trình Kiêu.

Vợ chồng Điểm Thế Dạ mở mắt, không khỏi ngẩn người.

Trình Kiêu một tay nắm nắm đấm của Tóc Vàng, một tay còn lại gác sau lưng, vẻ mặt thản nhiên.

Trái lại tóc vàng có vẻ mặt thống khổ, thân thể còng xuống, muốn kêu lại không dám kêu đi ra.

“Cút!”

Trình Kiêu vung tay, tóc vàng bay phanh ra ngoài.

Vương Khánh Sinh vỗ đầu một cái: “Ai ya, sao tôi lại quên mất thằng nhóc này biết đánh nhau chứ, ban nãy nên nhắc nhở Đao Ba Cường một câu!”

Tóc vàng nằm trên mặt đất, một tay lại cũng không giơ lên nổi.

“Tóc vàng, cậu sao rồi?” Đao Ba Cường vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

Tóc vàng chịu đựng đau đớn nói: “Anh Cường cẩn thận, nhóc này biết võ!”

Đao Ba Cường vẻ mặt chợt hiểu: “Tôi đã thấy lạ là sao lại dám can thiệp vào, thì ra nhờ vào mình biết võ. Có điều mày có thể đánh thắng một mình tóc vàng, có thể đánh thắng nhiều anh em của tao hay sao?”

“Cùng lên đi!” Đao Ba Cường hét lớn một tiếng.

“Trình Kiêu, cẩn thận!” Điểm Hương kinh hô một tiếng, tuy rằng vừa nãy đã nhận biết được thủ đoạn của Trình Kiêu, nhưng dù sao chỉ là đánh một mình tóc vàng, bây giờ phải đối mặt nhiều người như vậy, Trình Kiêu có thể thắng sao?

“Yên tâm.” Trình Kiêu còn có thời gian thản nhiên đáp lại một câu với Điểm Hương, sau đó bình tĩnh đối phó.

Một quyền một tên, những tên lưu manh xông đến, không tới một phút đồng hồ, toàn bộ bị đánh ngã rạp trên mặt đất, ôm bụng hô đau.

Bọn họ đến góc áo của Trình Kiêu cũng không động vào được.

“Sao. . . . . . sao có thể!” Đao Ba Cường lần này là triệt để chấn kinh, những anh em này của hắn ta mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng đều là một đường đi theo hắn, trải qua trăm trận.

Nếu như đối đầu người bình thường, một đánh ba cũng không có vấn đề gì, nhưng là bây giờ lại bị một sinh viên hai mươi tuổi đầu đánh cho đo đất! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, coi như ai đến ba hoa chích chòe, Đao Ba Cường cũng tuyệt đối không tin.

Những người khác cũng đều đang nhìn Trình Kiêu, đầy mặt rung động.

Triệu Cao sửng sốt mấy giây, bỗng kịp phản ứng, lớn tiếng hoảng sợ nói: “Trình Kiêu, cậu trở nên lợi hại như vậy khi nào!”

Lúc trước mặc dù đã thấy Trình Kiêu đơn đấu hai tên vệ sĩ của Vương Khánh Sinh, nhưng dù sao chỉ có hai người.

Nhưng là bây giờ Trình Kiêu một người đánh ngã tám, hơn nữa thoạt nhìn còn vô cùng nhẹ nhõm, chỉ có võ lâm cao thủ trong truyền thuyết mới có thể làm đến!

“Đúng vậy, anh Trình Kiêu, anh trở thành võ lâm cao thủ hồi nào vậy!” Điểm Hương cũng kích động hỏi.

Hai vợ chồng Điểm Thế Dạ cũng đầy mặt sợ hãi thán phục: “Trình Kiêu, cậu học võ ở đâu vậy? Lợi hại thật đó!”

Tân Gia Lạc ánh mắt đã đờ đẫn, hắn ta muốn mượn thế lực Đao Ba Cường để anh hùng cứu mỹ nhân, thừa dịp để Đao Ba Cường dạy dỗ Trình Kiêu một trận.

Thế nhưng là không nghĩ tới hắn ta bị ném mặt đến nhà bà ngoại, Trình Kiêu lại thành công anh hùng cứu mỹ nhân.
 
Chương 163


CHƯƠNG 163

Tân Gia Lạc đã có lòng muốn tìm chết cho rồi.

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng với bọn Điểm Hương rồi nói: “Tôi đã nói rồi, đối phó loại lưu manh như này đơn giản như giẫm chết một con kiến.”

Đao Ba Cường hơi đỏ mặt, nhìn hằm hằm Trình Kiêu, kêu gào nói: “Nhóc con, tôi thừa nhận cậu rất biết đánh nhau, nhưng là đừng quên, tôi là thuộc hạ dưới tay của Mã đại lão!”

“Cậu dám đánh người của tôi chẳng khác nào đánh người của Mã đại lão!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi đánh thì thế nào? Cũng không phải chưa từng đánh.”

Đao Ba Cường nghĩ bể đầu cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Trình Kiêu đúng là đã từng đánh người của Mã Tài. Cho nên hắn ta cho là Trình Kiêu đang khoác lác.

“Nhóc con, đừng quá ngông cuồng, bây giờ tao gọi điện, gọi đại ca tới! Mày dám chờ ở đây không?”

Vẻ mặt Trình Kiêu hơi kì lạ, nhìn Đao Ba Cường hững hờ nói: “Được, mày gọi đi, tốt nhất gọi được Mã Tài tới!”

Điểm Thế Dạ nhíu mày nói: “Trình Kiêu, chúng ta đắc tội không nổi Mã đại lão đâu! Liền ngay cả thị trưởng Hà Tây, đều muốn nể vài phần mặt mũi của Mã đại lão, hay là cậu đi mau đi!”

“Chú Điểm yên tâm, có tôi ở đây, coi như hắn ta gọi Mã Tài tới cũng vô dụng.” Trình Kiêu tràn đầy tự tin nói.

“Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy?” Điểm Thế Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.

Đao Ba Cường gọi một cú điện thoại, cười lạnh nói với Trình Kiêu: “Nhóc con, Đại ca tao lập tức tới ngay, mày có gan thì đừng chạy!”

Trình Kiêu chính là muốn nhân cơ hội lập tức thu thập đám lưu manh, phòng ngừa để lại tai họa cho nhà Điểm Hương, nếu không anh cũng không cho Đao Ba Cường cơ hội gọi điện thoại.

Nếu như Trình Kiêu đoán không sai, kiếp trước cả nhà Điểm Hương rời đi Hà Tây, đoán chừng là vì đắc tội đám lưu manh này, bị ép rời đi.

Một đời này, Trình Kiêu liền giúp bọn họ giải quyết triệt để.

Rất nhanh, một thanh niên để bím tóc, dẫn theo năm tên thủ hạ đi đến.

Xem ra những người này cách khách sạn Lam Thiên cũng không xa.

Nhìn thấy thanh niên tết bím tóc, Đao Ba Cường lập tức giống như nhìn thấy được cứu tinh.

“Anh Đao, cuối cùng anh cũng đến!” Đao Ba Cường vừa rồi đầy mặt diễu võ giương oai giờ không còn một chút nào, đột nhiên biến thành chó giữ nhà.

Anh Đao khinh thường nhìn Đao Ba Cường, ánh mắt sắc bén kia khiến trong lòng mọi người chột dạ.

“Ai đánh?” Anh Đao lạnh lùng hỏi.

Điểm Thế Dạ cảm thấy nặng nề trong lòng, toang, người của Mã đại lão đến, lần này sợ là 150 triệu cũng giải quyết không được.

Đao Ba Cường chỉ vào Trình Kiêu nói: “Anh Đao, chính là nhóc con kia.”

“Nhiều người như vậy thế mà ngay cả một tên nhóc con đều không xử được, bọn mày. . . . . .” Anh Đao nói một nửa, đột nhiên dừng lại, há to mồm, giống như là gặp quỷ.

“Anh Đao, nhóc con kia biết võ, anh phải cẩn thận. Nhất định phải báo thù cho các anh em!” Đao Ba Cường đau lòng nhức óc nói.

Nhìn thấy Anh Đao không nhúc nhích, Đao Ba Cường nghi ngờ hỏi: “Anh Đao, anh sao thế? Sao không cử động, chẳng lẽ nhóc con này còn biết phép thuật?”
 
Chương 164


CHƯƠNG 164

Anh Đao nhìn Trình Kiêu, một hồi lâu mới phản ứng được.

Sau đó, Anh Đao dưới ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, bước nhanh đi đến trước người Trình Kiêu, khom người bái chào: “Anh Trình, sao anh lại ở đây? Tiểu Đao – thủ hạ của Mã gia, hành lễ với anh!”

Một câu, toàn trường tĩnh mịch!

Đây là tình huống gì!

“Đại ca của Đao Ba Cường, thủ hạ của Mã đại lão, vậy mà hành đại lễ với một tên vô danh tiểu tốt!”

“Mà anh Đao trước mặt nhóc con này còn tự xưng Tiểu Đao!”

“Nhóc con này đến tột cùng có lai lịch gì?”

Đao Ba Cường nhìn anh Đao vẫn duy trì tư thế cúi đầu như cũ, con mắt trừng tròn vo, há hốc mồm, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vương Khánh Sinh cũng là trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Trình Kiêu lộ ra vẻ hãi hùng!

Cả người Tân Gia Lạc đều choáng váng, đầy mặt không dám tin, còn khiếp sợ hơn so với nhìn thấy tận thế.

Điểm Thế Dạ và Lý Ny cũng là đầy mặt kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu, nội tâm tràn ngập rung động.

Điểm Hương thì là che miệng nhỏ, kích động đến nỗi thân thể đều đang run nhè nhẹ.

Triệu Cao đầy mặt ngơ ngác, tự lẩm bẩm: “Đại ca của Đao Ba Cường đấy! thủ hạ của Mã đại lão Hà Tây đấy, vậy mà vừa thấy mặt liền hành đại lễ với Trình Kiêu, đầy miệng gọi anh!”

“Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu và Mã đại lão đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?”

Vẻ mặt Trình Kiêu bình thản, không vui không buồn, nhìn về phía Tiểu Đao, hỏi: “Anh biết tôi?”

Trong ấn tượng của Trình Kiêu, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua người này.

Anh Đao hơi lúng túng vừa cười vừa nói: “Lần trước Anh Trình thể hiện thần uy ở bể bơi, tôi chính là một trong những người bị đánh ngã.”

Trình Kiêu nhớ kỹ lần trước vì cứu Tôn Mạc và Y Linh, đánh đàn em của Mã Tài, thì ra vị anh Đao này có ở đó.

“Thì ra là thế.”

Trình Kiêu quay đầu mắt nhìn Đao Ba Cường đang đầy mặt đờ đẫn, chỉ vào Đao Ba Cường nói: “Nói như vậy anh là đến ra mặt thay hắn? Tôi còn tưởng rằng hắn ta sẽ gọi đến Mã Tài đấy.”

Trong giọng nói Trình Kiêu tựa hồ có chút tiếc nuối.

Lời này khiến tất cả mọi người phiền muộn một trận, Mã đại lão danh chấn Hà Tây, dễ gì gặp được như vậy?

Anh Đao vội vàng giải thích: “Không không không, Anh Trình tuyệt đối đừng hiểu lầm, ngài ở chỗ này, làm gì có chỗ cho em nói chuyện!”

Anh Đao mồ hôi lạnh ứa ra, anh ta đã từng lĩnh giáo thủ đoạn Trình Kiêu, liền ngay cả A Phong đều bị Trình Kiêu đánh gãy một cánh tay, nằm viện nhiều ngày.

Đại lão Mã Tài tự mình bàn giao, về sau nhìn thấy Trình Kiêu tuyệt đối không thể đắc tội.

Anh Đao chỉ là thủ hạ A Phong, nào có lá gan mạo phạm Trình Kiêu?

Anh Đao vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Đao Ba Cường, quát: “Lưu Cường, mắt chó mày mù rồi à, ngay cả Anh Trình cũng dám đắc tội! Còn không lăn mau qua đây xin lỗi Anh Trình!”

Trong lòng Đao Ba Cường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, từ khi anh Đao vừa nhìn thấy Trình Kiêu, gọi tiếng Anh Trình kia, Đao Ba Cường liền biết lần này mình đá vào tấm sắt.
 
Chương 165


CHƯƠNG 165

Mặc dù Đao Ba Cường làm việc rất cẩn thận, nhưng người trong giang hồ, sao có thể không bị trúng đao? Lần này, Đao Ba Cường vẫn là nhìn lầm rồi.

Nhìn lầm rồi, liền muốn trả giá đắt. Đao Ba Cường vội vàng đầy mặt lấy lòng nở nụ cười, đi đến bên người Trình Kiêu.

“Anh Trình, tôi có mắt không tròng, mạo phạm ngài, xin ngài đại nhân đại lượng, tha tôi một lần!” Đao Ba Cường nở nụ cười khiêm tốn nhất có thể.

Trình Kiêu nhìn hắn ta, tên này cầm lên được bỏ xuống cũng được. Vừa rồi cuồng vọng như vậy, bây giờ lập tức đổi thành một bộ dạng nịnh nọt, vậy mà không có chút nào không tự nhiên!

Nhìn thấy Trình Kiêu không có lên tiếng, anh Đao đá một cước vào đùi Đao Ba Cường, quát: “Tao bảo mày lăn qua đến, lăn qua, không nghe ra à!”

“Được, được, được ạ, em lăn qua ngay, lăn đến ngay!”

Đao Ba Cường lập tức đi trở về đi, sau đó cuộn trên mặt đất, như bí đỏ cuộn người lăn qua.

Điểm Hương nhìn mà che miệng nở nụ cười, mắt nhìn Trình Kiêu tràn đầy sùng bái.

Những bạn học khác cũng đều cố nhịn cười, uy thế trước đó của Đao Ba Cường còn đó, bọn họ không dám trắng trợn chế giễu.

Đao Ba Cường chật vật không chịu nổi từ dưới đất đứng lên: “Anh Đao, em lăn đến rồi, anh tha em lần này đi!”

Anh Đao mắng: “Tao tha thứ cho mày cũng vô dụng, nhất định phải là Anh Trình tha thứ mới được. Không thì để Mã gia biết việc này, không lột da mày thì không xong đâu!”

Đao Ba Cường bị hù bắp chân run rẩy bẩy, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Lần này thật sự là nhìn lầm, nhìn lầm to! Nghe giọng anh Đao, thậm chí ngay cả Mã gia cũng không dám đắc tội nhóc con này!”

“Tên nhóc con không danh không tiếng này, rốt cuộc là ai?”

Đao Ba Cường cắn răng một cái, bình bịch một tiếng quỳ gối trước Trình Kiêu, mặt khổ qua nói: “Anh Trình, em sai rồi, xin anh nhìn ở chỗ em không biết rõ tình hình, tha em lần này!”

Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, trên mặt lộ ra nụ cười: “Để tôi tha anh cũng được, có điều phải xem biểu hiện của anh.”

Đao Ba Cường đột nhiên cảm thấy lời này sao lại quen tai đến thế? Vừa rồi lúc hắn ta doạ dẫm Điểm Thế Dạ, không phải cũng nói như vậy sao?

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đến phiên hắn.

Đao Ba Cường cười khổ nói: “Anh Trình, tôi nguyện ý ra 150 triệu, mời ngài và các vị uống trà! Ngài thấy thế nào?”

Trình Kiêu học dáng vẻ Đao Ba Cường vừa rồi, lắc đầu, lộ ra vẻ khinh bỉ cười lạnh.

Đao Ba Cường một bụng đắng ngắt, cắn răng nói: “300 triệu!”

Trình Kiêu vẫn lắc đầu như cũ.

Đao Ba Cường sắp khóc.

“Anh Trình, ngài đừng nhìn bọn tôi hào nhoáng bên ngoài, thật ra chỉ là đàn em quèn, bên ngoài hào nhoáng vậy thôi. 300 triệu đã là tất cả tích lũy mấy năm nay của em rồi!”

Anh Đao cũng cười theo nói: “Anh Trình, điểm ấy em có thể làm chứng, Đao Ba Cường không có nói dối.”

Điểm Thế Dạ cũng khuyên nhủ: “Trình Kiêu, được rồi, mọi thứ lưu một đường, đừng bức người đến cuối đường!”
 
Chương 166


CHƯƠNG 166

Trình Kiêu nhìn về phía Điểm Hương, hỏi: “Điểm Hương cảm thấy thế nào?”

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Điểm Hương.

“A. . . . . .” Điểm Hương không có chuẩn bị tâm lý, đỏ cả mặt.

Có điều tâm lý tố chất của Điểm Hương rõ ràng không tệ, rất nhanh liền trấn định lại, nhìn vẻ mặt Đao Ba Cường cầu xin, nói: “Anh Trình Kiêu, em thấy chúng ta không thể nhận tiền của hắn, không thì chúng ta và hắn có khác biệt gì đâu?”

Điểm Hương nhìn Đao Ba Cường, nói: “Chỉ cần về sau anh đừng ức hiếp người khác là được rồi, anh có thể đáp ứng sao?”

Chỉ đơn giản như vậy? Đao Ba Cường có chút không thể tin được, hắn ta đã làm xong chuẩn bị bị rút máu thảm thiết.

“Anh không chịu?” Nhìn thấy Đao Ba Cường không nói lời nào, Điểm Hương lại hỏi.

“Chịu, tôi chịu, tôi cam đoan về sau không ức hiếp người khác nữa!” Đao Ba Cường làm sao có thể không chị, trong lòng cảm thấy Điểm Hương đúng là tiểu tiên nữ vô địch siêu cấp đáng yêu.

Chỉ có tiểu tiên nữ mới cho tiền mà không cần.

Điểm Hương nhìn Trình Kiêu, nháy mắt mấy cái hỏi: “Anh Trình Kiêu, cảm thấy thế nào?”

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng, nói: “Em vui là được rồi.”

Hai vợ chồng Điểm Thế Dạ cũng ưa kết quả này, không cần tiền, về sau phòng ngừa Đao Ba Cường ghen ghét bọn họ.

Trình Kiêu không có khả năng bảo vệ bọn hắn cả một đời.

Anh Đao vội vàng đá Đao Ba Cường một cước, quát khẽ nói: “Còn không mau cám ơn Anh Trình!”

“Đúng đúng, Lưu Cường xin cám ơn Anh Trình! Anh Trình đại nhân không chấp tiểu nhân, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, Lưu Cường vô cùng cảm kích. . . . . .”

“Đi, tranh thủ thời gian dẫn theo người của mày cút đi!” Anh Đao quát lớn một tiếng, hắn ta lo để lát nữa Trình Kiêu lỡ như thay đổi chủ ý, vậy thì phiền toái. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dù sao, Đao Ba Cường là thủ hạ đắc lực của Anh Đao, trong lòng Anh Đao vẫn là hướng về hắn.

Đao Ba Cường cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, vâng, em cút ngay, cút ngay!”

Đao Ba Cường dẫn theo bọn người Tóc Vàng lùi bước ra ngoài, trước khi đi hung hăng trợn mắt nhìn Tân Gia Lạc một cái.

“Mẹ nó, đều là do thằng ranh con này, không thì ông đây cũng sẽ không đá trúng tấm sắt, quay đầu xem ông đây làm sao xử mày!”

Tân Gia Lạc nhìn thấy ánh mắt Đao Ba Cường, lập tức ngồi dưới đất, trong lòng lộp bộp một tiếng: “Toang rồi.”

Trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt thì không thể sống.

Tân Gia Lạc đây là nâng đá nện chân mình.

Hợp tác với loại người như Đao Ba Cường, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, thỉnh thần dễ đưa thần khó, cuối cùng hại người hại mình.

Anh Đao thận trọng hỏi: “Anh Trình, ngài còn có gì dặn dò sao? Nếu như không có, vậy tôi cũng rời đi trước!”

“Đi thôi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Vâng, vâng!” Anh Đao khoát khoát tay với thủ hạ, mấy người nhanh như chớp chạy mất.

Anh Đao thấy, ở bên người Trình Kiêu thêm một phút, đều để hắn ta thêm phần áp lực. Coi như là bên người Mã Tài, hắn ta đều không có cảm giác được áp lực như vậy.
 
Chương 167


CHƯƠNG 167

Bọn lưu manh rời đi, Trình Kiêu không coi ai ra gì ngồi xuống, trên mặt không vui không buồn, tiếp tục ăn.

Mọi người thấy một màn này, ngoại trừ bội phục, còn lại vẫn là bội phục.

Chuyện vừa xảy ra, nếu như đặt ở trên thân người khác, chín mươi phần trăm đều sẽ bị hù mất hồn mất vía, nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể dịu bớt.

Thế nhưng là, Trình Kiêu vậy mà không việc gì, nên ăn nên uống, chuyện gì đều không để trong lòng!

“Nhóc con này, nếu như không phải tận mắt thấy Anh Đao khúm núm ở trước mặt cậu ta, còn tưởng rằng thần kinh cậu ta thô đến núi thái sơn sụp đổ mà mặt cũng không đổi sắc ấy chứ?” Điểm Thế Dạ thầm cười khổ.

Triệu Cao nhích lại gần Trình Kiêu, cười khà khà nói: “Trình Kiêu, cậu và Mã đại lão có quan hệ gì? Có thể tiết lộ ra một chút hay không!”

Trình Kiêu nghiêm trang nói: “Đừng hỏi tôi, tôi và ông ta không thân.”

Triệu Cao trợn trắng mắt: “Quỷ hẹp hòi, nói một chút có sao đâu! Không thân mà Anh Đao sẽ khách khí với cậu như vậy sao?”

Điểm Hương lôi kéo Hách Tuệ Tuệ, an ủi: “Được rồi Tuệ Tuệ, không sao rồi!”

Năng lực chịu đựng của Hách Tuệ Tuệ, hiển nhiên kém xa lắm Điểm Hương, bây giờ có chút nghĩ lại mà sợ.

“Trình Kiêu, cám ơn anh!” Hách Tuệ Tuệ thấp giọng nói, mắt nhìn Trình Kiêu đầy sùng bái.

“Đừng khách sáo.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Điểm Thế Dạ cũng bắt đầu chào hỏi những người còn lại: “Được rồi, không sao rồi, mọi người tiếp tục ăn, đừng bị bọn họ làm mất hứng!”

“Nào, vương đổng, tôi mời ngài một ly!” Điểm Thế Dạ giơ ly rượu lên nói.

Vương Khánh Sinh cười khà khà một tiếng, nâng ly rượu lên uống.

“Thật ra tôi gọi điện thoại cho cậu Lôi, cậu ấy đang trên đường tới đây. Không thì tuyệt đối sẽ không tha cho mấy tên lưu manh này!” Vương Khánh Sinh lại bắt đầu nói khoác.

“Đúng thế, thế lực của Cậu cả Lôi tự nhiên không thể nghi ngờ! Nào, tôi kính Vương đổng một ly!” Ông cả Điểm khách khí hô, mặc dù Vương Khánh Sinh không có giúp đỡ cái gì, nhưng dù sao người ta đã ra mặt, phải nhớ kỹ phần ân tình này.

Một bàn Trình Kiêu này, Điểm Hương ngồi bên Trình Kiêu, một đôi mắt đẹp hoàn toàn không rời khỏi Trình Kiêu.

Vừa rồi Trình Kiêu đã trở thành trung tâm cả bàn, bây giờ thái độ các bạn học với Trình Kiêu, thậm chí đều mang sự kính sợ!

Dù sao, một người có thể có tiếng nói bên đại lão Mã Tài Hà Tây, những bạn học bình thường này, chắc chắn không dám đối đãi Trình Kiêu như trước.

Tân Gia Lạc và bọn người Dinh Dương đều bị cô lập.

Muốn đi, lại lo lắng Đao Ba Cường chờ ở bên ngoài chờ. Ở lại nơi này, cảm giác tựa như có gai cắm vào mông đứng cũng không phải ngồi cũng không nên. Coi như các bạn học không nói gì, chỉ là ánh mắt khiến Tân Gia Lạc kiêu ngạo xưa giờ xấu hổ vô cùng.

Bữa tiệc kết thúc, đám người cùng rời đi.

Điểm Thế Dạ đưa đám người lớn kia đi ở phía trước, Trình Kiêu và một đám sinh viên theo ở phía sau.
 
Chương 168


CHƯƠNG 168

Mọi người ở đây mới vừa đi tới cửa chính khách sạn, một thanh niên ăn mặt vô cùng thời thượng, ôm một mỹ nữ tóc đỏ, đi như cua đi tới.

“Cậu Lôi!” Nhìn người tới, Vương Khánh Sinh lập tức hưng phấn không thôi, bước nhanh về phía trước nghênh đón.

“A, lão Vương à, ông gọi điện thoại để tôi tới nơi này làm gì?” Lôi Hồng Húc vỗ vỗ bả vai Vương Khánh Sinh, động tác vô cùng ngả ngớn.

Vương Khánh Sinh vốn là khuôn mặt tươi cười, thế nhưng là Lôi Hồng Húc hỏi như vậy, đường đường ông chủ lớn giá trị con người hàng trăm tỷ lập tức liền khóc òa.

“Được rồi được rồi, lão Vương, có việc thì nói? Tôi làm chủ cho!” Lôi Hồng Húc không chịu được bộ dạng này của Vương Khánh Sinh, nếu như không phải dùng thuận tay, Lôi Hồng Húc đã sớm muốn đổi ông ta đi luôn.

Bọn người Điểm Thế Dạ thấy cảnh này, súy chút buồn nôn phun hết đồ vừa ăn ra. Vừa nãy Vương đổng cao cao tại thượng, không ai bì nổi trước mặt bọn họ, giờ như cô con dâu nhận hết hiếp đáp.

Đã từng thấy không biết xấu hổ, thế nhưng lại chưa thấy không biết xấu hổ đến như vậy .

Vương Khánh Sinh được Lôi Hồng Húc hứa hẹn, lập tức nín khóc mỉm cười, nói: “Cậu Lôi à, cậu không biết đâu, tôi bị người ta ức hiếp muốn chết!”

“Nếu không phải được vệ sĩ bảo vệ cho, hôm nay liền bị một tên nhóc con cuồng vọng đánh!”

Nghe nói như thế, trong lòng Điểm Thế Dạ thầm kêu một tiếng không hay! Thì ra Vương Khánh Sinh không phải cáo trạng Đao Ba Cường, mà là Trình Kiêu.

Lôi Hồng Húc gầm thét một tiếng: “Ông không nói với hắn ta tôi là lão đại của ông sao?”

Vương Khánh Sinh vội nói: “Nói, thế nhưng là người ta không thèm chịu nể mặt mũi ! Còn nói coi như cậu tự mình đến đây, cũng sẽ không để cậu vào mắt!”

Lôi Hồng Húc giận mắng một tiếng: “Thứ nào không có mắt, càn rỡ như thế, ngay cả ông nội Lôi ta mà cũng không để vào mắt!”

Lúc này, bọn Trình Kiêu đi tới.

Vương Khánh Sinh lập tức chỉ vào Trình Kiêu, đầy mặt ác độc kêu lên: “Cậu cả Lôi, chính là nhóc con kia!”

Xì gà trong miệng Lôi Hồng Húc bộp một tiếng rơi trên mặt đất, thấy Trình Kiêu thì bỗng trừng to mắt.

“Nhóc nào? Là người mặc áo trắng?” Lôi Hồng Húc hỏi, Trình Kiêu mặc đúng là áo sơ mi trắng.

Vương Khánh Sinh vội vàng gật đầu: “Đúng, chính là hắn ta!”

Điểm Thế Dạ vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Vương đổng, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ!”

Vương Khánh Sinh đầy mặt ngạo mạn, nói: “Cậu em Điểm, đây là việc giữa tôi và nhóc kia, cậu em đừng nhúng tay. Hắn ta nhục nhã tôi không sao cả, nhưng hắn ta ngay cả Cậu cả Lôi cũng dám nhục nhã, nếu như không dạy dỗ hắn ta một chút, về sau chẳng phải là để cho người ta chế nhạo cậu cả Lôi hay sao?”

Nói xong, Vương Khánh Sinh chỉ tay về phía Trình Kiêu, kêu gào nói: “Nhóc con Trình Kiêu, xem xem là ai bên cạnh tôi này?”

Vẻ mặt Trình Kiêu cổ quái quét mắt Vương Khánh Sinh, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lôi Hồng Húc.

“Hẳn là vị này chính là Cậu cả Lôi.” Trình Kiêu khóe miệng ngậm cười nói.

Vương Khánh Sinh còn không biết sống chết ha ha cười nói: “Không sai, tính ra cậu còn có chút kiến thức. Đã nhận ra cậu cả Lôi, còn không nhanh tới dập đầu bồi tội với cậu cả Lôi!”

Triệu Cao bên người Trình Kiêu gầm thét một tiếng: “Dựa vào cái gì!”

“Rõ ràng là ông đùa giỡn Tuệ Tuệ trước, Trình Kiêu mới ra tay dạy đời. Nếu không phải Trình Kiêu nể mặt Chú Điểm hảo tâm buông tha ông, bây giờ ông đã bị đánh thành đầu heo!”
 
Chương 169


CHƯƠNG 169

Điểm Hương cũng đầy mặt đau lòng nói: “Vương đổng, ngài đường đường ông chủ tập đoàn Phúc Vượng, giá trị tài sản hơn hàng trăm tỷ, sao có thể đổi trắng thay đen, đi vu khống kẻ dưới?”

Vương Khánh Sinh tự biết đuối lý, không đi tranh luận với Triệu Cao và Điểm Hương. Nhưng là ông ta cắn chặt một chỗ, lúc trước Trình Kiêu đúng là đã nói lời xem thường Lôi Hồng Húc .

“Hừ nực cười, đối phó một tên nhóc mà tôi còn cần đổi trắng thay đen sao?” Vương Khánh Sinh lạnh mắt đảo qua Điểm Hương và Triệu Cao.

“Trình Kiêu, tôi hỏi cậu, ban đầu ở hành lang trưng bày tranh, có phải cậu đã nói lời xem thường cậu cả Lôi hay không?”

Điểm Thế Dạ vội vàng lắc đầu với Trình Kiêu, để Trình Kiêu không cần thừa nhận.

Điểm Hương cũng khẩn trương nhìn Trình Kiêu, âm thầm lắc đầu.

Trình Kiêu bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ lạ, ánh mắt nhìn Vương Khánh Sinh hơi thương hại.

“Tôi có nói là xem thường cậu cả Lôi.” Vẻ mặt Trình Kiêu thành thật nói.

Bọn người Điểm Thế Dạ và Điểm Hương che mặt, hận không thể không quen Trình Kiêu.

Vương Khánh Sinh ngạc nhiên vui mừng quay đầu nhìn Lôi Hồng Húc, kêu lên: “Cậu cả Lôi, đã nghe thấy chưa? cậu ta chính miệng thừa nhận!”

Ánh mắt Trình Kiêu đột nhiên nhìn về phía Lôi Hồng Húc vẻ mặt càng ngày càng khó coi, đùa nói: “Cậu cả Lôi, tôi xem thường cậu đấy, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?”

“Trình Kiêu, anh đừng làm căng vậy được không?” Điểm Hương ở sau lưng lo lắng đầy mặt, không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ.

Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhìn Trình Kiêu, cũng là đầy mặt bất đắc dĩ, nói sau lưng cũng thôi đi, giờ lại nói ở trước mặt người ta?

Cái này để mặt cậu cả Lôi ở đâu? Không phải đang buộc cậu cả Lôi nổi điên sao?

Vương Khánh Sinh càng thêm đắc ý trong lòng, hận không thể vỗ tay kêu hay vì Trình Kiêu: “Nhóc con này thật đúng là tên kì lạ, vậy mà ngông cuồng không biên giới! Ngay trước mặt cậu cả Lôi vậy mà không để cậu cả Lôi vào mắt. Phóng mắt toàn bộ Hà Tây, xem như là Mã đại lão cũng không làm được!”

Vương Khánh Sinh quay đầu lớn tiếng nói với Lôi Hồng Húc: “Cậu cả Lôi, cậu nghe đi, nhóc con này thực sự quá càn rỡ, cậu nhất định phải dạy dỗ hắn ta một phen ra trò!”

Lôi Hồng Húc cắn răng ken két, đầy mặt cười xấu xa nói: “Ông nói không sai, đồ không có mắt, là nên hung hăng dạy dỗ!”

“Đúng!” Vương Khánh Sinh vội vàng lộ ra vẻ mặt tán đồng.

Sau đó, Lôi Hồng Húc một phát nắm tóc Vương Khánh Sinh, một quyền nện trên bụng của ông ta.

Một quyền này, đánh Vương Khánh Sinh gào lên thê thảm, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.

Tiếp đó, Lôi Hồng Húc dùng cả tay chân, cuồng ẩu một trận với Vương Khánh Sinh, vừa đánh vừa chửi.

“Lão già không có mắt, biết anh ấy là ai sao? Là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là thần tượng của tôi!”

“Ông lại bảo tôi đi đối phó thần tượng của tôi, đầu ông bị lừa đá rồi sao?”

Hai tên vệ sĩ thấy Lôi Hồng Húc hành hung Vương Khánh Sinh, đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám cử động. Cậu cả Lôi Tập đoàn Chấn Vũ, bọn họ đắc tội không nổi.

Cả đám Điểm Thế Dạ trợn mắt hốc mồm, lúc đầu coi là cứu tinh của Vương Khánh Sinh đến, không ngờ lại là binh cứu viện của Trình Kiêu tới.

Chỉ là đám người không rõ, Trình Kiêu sao lại trở thành thần tượng của cậu cả Lôi?
 
Chương 170


CHƯƠNG 170

Thần tượng của Cậu cả Lôi, sợ là toàn bộ Hà Tây đều không ai có thể làm được!

Tất cả mọi người nhìn về phía Trình Kiêu lần nữa đều tràn đầy tôn kính.

Thần tượng của cậu cả Lôi, khách quý của Mã đại lão, một thanh niên bề ngoài không nổi trội này, đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật không người biết?

Đám người Triệu Cao nhìn về phía Trình Kiêu, tựa như lần thứ nhất quen biết Trình Kiêu. Thực sự không cách nào liên hệ Trình Kiêu uy phong tứ phía lúc này so với Trình Kiêu tính cách quái gở, bị thiệt cũng cắn răng chịu đựng trước kia.

Đánh một trận, Lôi Hồng Húc mệt mỏi trực tiếp ngồi dưới đất.

Vương Khánh Sinh đã bị đánh thành đầu heo, có điều đều là bị thương ngoài da, chỉ là bộ dáng nhìn hơi thảm thiết mà thôi.

Lôi Hồng Húc thở hồng hộc nói: “Lão già không có mắt nhà ông, nếu không phải dùng thuận tay, tôi đã sớm để ông xéo đi! Làm gì đến phiên ông làm chủ tịch tập đoàn Phúc Vượng?”

“Ông thì hay lắm, lại đem chủ ý tính đến trên đầu thần tượng của tôi! Nếu như hôm nay ông không làm hài lòng thần tượng của tôi, ông cũng không cần trở về nữa!”

Vương Khánh Sinh muốn chết, sao ông ta biết được Trình Kiêu vậy mà lại là người có ơn với cậu cả Lôi!

Nếu như Trình Kiêu nói sớm một chút, cho ông ta tám lá gan, ông ta cũng không dám đắc tội!

Thế nhưng là trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như Trình Kiêu nói, ông ta chắc chắn sẽ không tin, sẽ còn chế giễu Trình Kiêu.

“Cậu cả Lôi, tôi sai rồi, xin ngài xem giao tình nhiều năm của tôi với ngài, tha cho tôi lần này đi! Nhiều năm như vậy, xem như tôi không có công lao cũng cũng có khổ lao! xin ngài cho tôi thêm một cơ hội!” Vương Khánh Sinh nằm rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi khóc kể lể.

Lôi Hồng Húc đạp ông ta đến một bên, mắng: “Đừng van xin tôi, chỉ cần thần tượng của tôi chịu tha thứ cho ông, tôi cũng không so đo với ông!”

Nói xong, Lôi Hồng Húc vui vẻ nhìn Trình Kiêu, nói: “Anh Trình, chuyện này không liên quan tôi nha! Đều là tên này không có mắt gây chuyện, anh đừng giận tôi đấy!”

Nhìn thấy Lôi Hồng Húc cẩn thận từng li từng tí cười hùa trước mặt Trình Kiêu, Vương Khánh Sinh hối hận thối ruột .

Khi Đao Ba Cường dập đầu Trình Kiêu cầu xin tha thứ, Vương Khánh Sinh còn cười nhạo Đao Ba Cường, cười hắn ta không có một chút khí phách.

Thế nhưng là, không nghĩ tới nhanh như vậy đến trên đầu ông ta.

Bây giờ tình cảnh của Vương Khánh Sinh còn không bằng Đao Ba Cường. Mặc dù Anh Đao rất nghiêm khắc đối với Đao Ba Cường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Anh Đao vẫn là có ý che chở Đao Ba Cường .

Nhưng là, nhìn cậu cả Lôi ngồi dưới đất, đầy mặt ghét bỏ. Đoán chừng bây giờ, anh ta đang hận không thể phủi sạch quan hệ với Vương Khánh Sinh.

Mặc dù Vương Khánh Sinh là chủ tịch tập đoàn Phúc Vượng, nhưng tập đoàn Phúc Vượng lại là do Lôi Hồng Húc định đoạt. Hiện tại giá trị bản thân ông ta hàng trăm tỷ, thế nhưng nếu như đắc tội Lôi Hồng Húc, ngày mai ông ta liền biến thành kẻ nghèo rách mồng tơi.

Vương Khánh Sinh cắn răng một cái, học Đao Ba Cường, bịch một tiếng quỳ gối trước Trình Kiêu.

“Anh Trình, Tôi biết sai rồi, xin Anh Trình tha thứ!”

Nói xong lại thấy Trình Kiêu không đáp lại, Vương Khánh Sinh đầy mặt cầu xin nhìn Điểm Thế Dạ: “Cậu em Điểm, mặc dù tôi không có giúp một tay về việc Đao Ba Cường. Nhưng nhìn vào việc trong lúc cậu nguy cấp tôi có đứng ra, lần này cậu cũng nhất định phải giúp tôi xin Anh Trình tha thứ!”

Việc này đúng là sự thật, Vương Khánh Sinh ở vào lúc nguy nan lại vẫn trượng nghĩa, Điểm Thế Dạ phải ghi nhận phần nhân tình này.
 
Chương 171


CHƯƠNG 171

Điểm Thế Dạ nhìn về phía Trình Kiêu, nói: “Trình Kiêu, có thể hay không nể mặt chú và dì, tha thứ vương đổng!”

Trình Kiêu nhìn vợ chồng Điểm Thế Dạ một chút, ánh mắt lại chuyển tới trên người Điểm Hương, hỏi: “Em thấy thế nào?”

Điểm Hương bỗng nhiên cảm giác nhịp tim đập hụt nửa nhịp, vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Mặc dù Vương đổng có lỗi, nhưng vừa rồi Cậu Lôi đã dạy dỗ ông ta. Nói sao thì ông ta cũng có ân với nhà em, anh Trình Kiêu tha cho ông ta đi!”

“Cám ơn cô Điểm Hương!” Vương Khánh Sinh vui mừng nước mắt tuôn đầy mặt, không nghĩ tới lúc đó làm ra hành động do bị ép bất đắc dĩ, bây giờ lại giúp ông ta.

Trình Kiêu quét mắt nhìn Vương Khánh Sinh, thản nhiên nói: “Ông đi đi!”

Vương Khánh Sinh vui mừng: “Anh Trình chịu tha thứ cho tôi rồi?”

Trình Kiêu cất bước đi ra ngoài, lưu lại thanh âm bình thản: “Tôi chưa hề để ông ở trong mắt, nói gì mà tha thứ?”

Đám người kinh ngạc, nhìn bóng lưng Trình Kiêu, vậy mà cảm thấy như một ngọn núi lớn , nguy nga dốc đứng, cao không thể chạm!

“Tôi chưa hề để ông ở trong mắt, nói gì mà tha thứ?” Ha ha. . . . . . Vương Khánh Sinh trên mặt cười khổ: “Thì ra cậu ta vậy mà lơ đẹp tôi.”

Lôi Hồng Húc vỗ tay phát ra tiếng, cảm thán nói: “Quả nhiên không hổ là thần tượng, ngay cả đả kích người ta đều cá tính như vậy!”

Trình Kiêu bàn giao với Điểm Hương, về sau có việc liền gọi điện thoại cho anh, sau đó rời đi.

Về phần việc sau khi rời đi, liền để bọn họ nói đi!

Trình Kiêu không đi phòng khám bệnh Tôn Thị, mà là trở về cư xá Nắng Vàng.

Ngay lúc Trình Kiêu vừa mới đến cửa cư xá, một chiếc xe việt dã màu dường như đã chờ đã lâu.

Vân Nguyệt mặc một thân váy ngắn tay ăn ngắn màu đỏ từ trên xe bước xuống, bước nhanh đi đến bên người Trình Kiêu, cung kính nói: “Anh Trình, chủ nhân nghe nói ngài luôn ở trong nhà ba vợ, đúng lúc gần Nguyệt Nha Hồ có một bộ biệt thự, để cho tôi chuyển tặng ngài, mong rằng anh không ghét bỏ!”

Trình Kiêu nhìn Vân Nguyệt, biết đây là Lôi nữ vương cố ý nối quan hệ với anh.

“Về sau tu luyện càng ngày càng khó, không có khả năng luôn phải ở cùng phòng Tôn Mạc, đúng là nên có một chỗ yên tĩnh để tu luyện.”

Mặc dù Trình Kiêu không có gì hứng thú đối với quyền lợi và tiền tài thế tục, nhưng dù sao anh còn cần sinh sống một đoạn thời gian ở Địa Cầu, thân thích và bạn bè của anh cần những thứ này.

Cho nên, đối với việc kết giao với một đại nhân vật như Lôi nữ vương, Trình Kiêu cũng không bài xích.

“Để lại chìa khóa, thay tôi cám ơn Lôi nữ vương.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Vân Nguyệt vui vẻ, cô còn sợ Trình Kiêu không nhận.

“Vâng, Vân Nguyệt nhất định chuyển lời lại!” Vân Nguyệt cúi đầu nói: “Đúng rồi, biệt thự mà chủ nhân tặng cho Anh Trình, chính là Vọng Nguyệt lâu ở nơi cao nhất của Nguyệt Nha hồ!”

“Biết rồi.”

Trình Kiêu tiện tay cất chuỗi chìa khoá vào túi, quay người bước hướng cư xá.

Vân Nguyệt nhìn động tác tùy ý của Trình Kiêu, còn có chuỗi chìa khoá tùy lúc có thể rơi ra ngoài, bỗng nhiên lộ ra cười khổ.
 
Chương 172


CHƯƠNG 172

“Anh ta đến tột cùng có biết giá trị ngôi biệt thự kia hay không? Đây chính là Vọng Nguyệt lâu, biệt thự tốt nhất Hà Tây, không có cái thứ hai!”

Sau khi Vân Nguyệt đi, Trình Kiêu về đến nhà.

Trong nhà không có ai, Ninh Lan và Tôn Đại Hải đều không ở nhà.

Trình Kiêu tìm một quyển sổ nhỏ, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Vài phút liền hoàn thành, đây là công pháp tu luyện chuẩn bị cho Tô Lương Tử vào ngày mai.

Đương nhiên, đây không phải công pháp tu tiên chân chính, là được Trình Kiêu căn cứ công pháp tu luyện của Lôi nữ vương, một lần nữa biên soạn lại, uy lực lớn hơn rất nhiều so với quyển Trình Kiêu đưa cho Lôi nữ vương.

Có điều coi như không phải công pháp tu tiên chân chính, công pháp mà Trình Kiêu tự mình ra tay biên soạn, một khi lưu truyền ra, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn ở trên Địa Cầu.

Một lát sau, Ninh Lan mua thức ăn trở về, hỏi thăm Trình Kiêu vài câu đi chơi có vui hay không, Trình Kiêu cười ứng đối.

Ban đêm, vẫn bộ dạng cũ, Trình Kiêu khoanh chân tu luyện, Tôn Mạc ngủ trên giường.

Ngày thứ hai, Trình Kiêu không đi phòng khám bệnh với Tôn Mạc, mà là đi đến bên ngoài tìm một chỗ tiếp tục tu luyện.

Đến hơn bảy giờ tối, Trình Kiêu mới trở về.

Trở lại cửa cư xá vừa vặn khoảng tám giờ, Tô Lương Tử sớm đã chờ lâu, vèo một cái chui ra từ góc tường.

“Sư phụ!” Tô Lương Tử trực tiếp quỳ trên mặt đất, giọng thành kính.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Đứng lên nói đi, đừng để người ta trông thấy.”

“Vâng!” Tô Lương Tử đứng người lên, cung kính cúi đầu.

Trình Kiêu đánh giá trên dưới Tô Lương Tử, phát hiện hôm nay Tô Lương Tử mặc một thân trường bào màu xanh, rất sạch sẽ, không có miếng vá.

Tóc cũng được chải gọn, hẳn là đã tỉ mỉ chuẩn bị một phen mới tới.

Có thể thấy được, Tô Lương Tử vô cùng coi trọng lần gặp mặt này với Trình Kiêu.

Trình Kiêu đưa công pháp ngày hôm qua viết xong cho Tô Lương Tử, nói: “Cầm đi đi!”

“Đây là. . . . . . công pháp tu luyện võ đạo?” Tô Lương Tử đầy mặt kinh sợ vui mừng, trong một lúc vậy mà quên mất việc nhận lấy.

“Không phải nói muốn trở thành võ giả, bị hạn chế bởi tuổi tác và căn cốt sao? Tôi đã lớn tuổi như vậy, còn có thể tu luyện sao?” Tô Lương Tử có chút bận tâm.

Ông ta một lòng muốn bái Trình Kiêu làm thầy, cũng không nghĩ tới có thể trở thành võ giả, mà là muốn để Trình Kiêu dẫn ông ta tiến vào cánh cửa lớn kia.

Chỉ cần nhìn một chút, chết cũng nhắm mắt.

Trình Kiêu nói: “Ở chỗ tôi, không có bất cứ hạn chế gì. Nếu như thiên phú của ông không tồi, tương lai tôi có thể cân nhắc để ông chính thức nhập môn.”

“Thật sao? Đa tạ Sư phụ!” Tô Lương Tử vui mừng, tiếp nhận quyển sổ, lập tức nhìn xem.

Khóe mắt Trình Kiêu quét nhìn, đột nhiên nhìn thấy Tôn Đại Hải lặng lẽ đi đến sau một chiếc xe.

“Tô Lương Tử, bây giờ ông phối hợp với tôi diễn một màn kịch. Bây giờ, ông là sư phụ của tôi.” Trình Kiêu bỗng nhiên nói.

“Hả. . . . . .” Tô Lương Tử sửng sốt một giây, con ngươi đảo một vòng, vội nói: “Được.”
 
Chương 173


CHƯƠNG 173

Qua giây lát, Tô Lương Tử đứng nghiêm, trên mặt lại lộ ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, cho dù ai nhìn thấy cũng không nhịn được tán thưởng một câu, tiên phong đạo cốt.

Tô Lương Tử liền đứng chỗ ấy không cần nói gì, Tôn Đại Hải tuyệt đối sẽ tin tưởng không nghi ngờ.

Có điều diễn xuất của Tô Lương Tử có thể xưng đỉnh cấp, tuyệt đối là cái một thầy dạy đạt chuẩn, không hổ là xuất thân giang hồ, diễn hay hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với mấy diễn viên trẻ thịt tươi kia.

Khi cảm giác được Tôn Đại Hải rời đi, Trình Kiêu mới lên tiếng: “Được rồi.”

Tô Lương Tử lập tức lại đổi về bộ dáng cung kính: “Sư phụ, ngài làm việc đúng là khiêm tốn! Quả nhiên, sự khiêm tốn mới là khoe khoang trâu bò nhất!”

Trình Kiêu nhìn ông ta một cái, nói: “Trở về cố gắng tu luyện, chỗ nào không hiểu gọi điện thoại hỏi tôi, nếu như tiến độ tu luyện của ông không để tôi thấy hài lòng, vậy tôi liền sẽ thu hồi hết thảy thứ tôi đã ban cho.”

“Sư phụ yên tâm, tôi chờ hơn nửa đời người mới đợi được ngài, chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện!” Tô Lương Tử lời thề son sắt nói.

“Tôi dạy công pháp cho ông, không được truyền ra ngoài, nếu không tôi khiến ông thần hồn tan nát!” Trong ánh mắt Trình Kiêu hiện ra một mảnh núi thây biển máu, Tô Lương Tử bị hù ngu ngơ tại chỗ.

“Đi đi!”

Khi Tô Lương Tử thanh tỉnh từ trong rung động, Trình Kiêu đã đi xa hơn trăm mét.

“Cảnh tượng trong mắt Sư phụ, đến cùng là cái gì? Người, làm sao có thể cường đại đến loại trình độ kia?” Thái độ Tô Lương Tử đối với Trình Kiêu càng thêm kính sợ.

Về đến nhà, Tôn Mạc ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, Ninh Lan đang lau bàn thấy Trình Kiêu, mỉm cười nói: “Kiêu, ba con chờ con ở thư phòng, nói là có chút việc hỏi con đấy.”

Trình Kiêu đoán được Tôn Đại Hải chắc chắn sẽ tìm anh tra hỏi, gật đầu nói: “Vâng, con qua ngay.”

Ninh Lan có chút không yên lòng, chờ Trình Kiêu đi ngang qua bà, lôi kéo Trình Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Kiêu, hai người có phải có chuyện gì giấu mẹ không? Trước kia cũng đâu thấy ba con tìm con nói chuyện!”

Trình Kiêu không muốn để Ninh Lan biết những việc này, cười ôn hòa nói: “Dì Lan đừng suy nghĩ nhiều, Không sao đâu, chỉ là một ít vấn đề thôi.”

“Được, mẹ tin con.” Ninh Lan ngoài miệng nói tin tưởng, nhưng ánh mắt rõ ràng còn đang hoài nghi.

thư phòng của Tôn Đại Hải, ánh đèn bàn có chút tối, Tôn Đại Hải hiếm thấy đốt một điếu thuốc cho mình.

Trình Kiêu nhớ rõ, Tôn Đại Hải đã rất lâu không hút thuốc lá.

“Ngồi đi!” Giọng Tôn Đại Hải nghe hơi mỏi mệt, lần này, thái độ ôn hòa rất nhiều so với lần nói chuyện trước với Trình Kiêu.

Trình Kiêu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn Tôn Đại Hải.

“Ông cụ vừa rồi kia, chính là sự phụ cua cậu đúng chứ!” Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu nói.

Trình Kiêu biết ông ta đang nói đến Tô Lương Tử, có điều, Trình Kiêu không trả lời.

Không trả lời, liền không có nghĩa là lừa gạt, đường đường đại đế Thương Sinh, khinh thường lừa một phàm nhân.

Nếu không phải bây giờ thực lực Trình Kiêu còn quá thấp, không thể bại lộ thân phận chân chính, sợ dẫn tới chú ý của người khác, anh cũng sẽ không để Tô Lương Tử hỗ trợ lừa gạt Tôn Đại Hải.

“Không nói lời nào, tôi coi như cậu mặc nhận.” Tôn Đại Hải nói.
 
Chương 174


CHƯƠNG 174

“Thật ra cậu không nói tôi cũng rõ, tính tình của các cao nhân luôn luôn vô cùng cổ quái, chắc chắn là ông ta không cho cậu nói cho người ngoài!”

Tôn Đại Hải bỗng nhiên hơi tự giễu: “Ngay cả người nhà cũng không thể nói, đúng là bảo mật.”

Tôn Đại Hải một mực tại nói một mình, Trình Kiêu từ đầu đến cuối đều chưa nói qua một câu.

“Cậu được mấy phần truyền thụ của cao nhân rồi? Việc này có thể nói đúng không?” Tôn Đại Hải hỏi.

Trình Kiêu vẫn như cũ không nói chuyện, thực sự không biết trả lời như thế nào, bởi vì đó vốn là lời nói dối.

Tôn Đại Hải hơi giận, bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Xem ra đến một chữ cậu cũng không định nói.”

Trình Kiêu vẫn như cũ không lên tiếng.

Tôn Đại Hải đè nén lửa giận cháy hừng hực, quay đầu đi chỗ khác: “Cậu đi đi!”

Trình Kiêu lúc này mới đứng lên rời đi, không có nửa phần do dự.

Đóng cửa phòng, Trình Kiêu nghe được tiếng vỗ bàn của Tôn Đại Hải trong thư phòng, còn có lời phàn nàn khó nghe.

Trình Kiêu không để ý, trở lại phòng ngủ, tiếp tục tu luyện.

Bây giờ cách khai giảng còn hơn mười ngày, Trình Kiêu lười đến phòng khám bệnh, mỗi ngày sáng sớm sau khi cơm nước xong, chính là ra ngoài tìm một chỗ an tĩnh tu luyện.

Liên tiếp qua ba ngày, Trình Kiêu đều là như thế.

Trong mấy ngày này, Tôn Đại Hải không có tìm anh, có điều thái độ đối với Trình Kiêu, ngược lại là tốt hơn so trước kia.

Trình Kiêu tự nhiên rõ trong lòng Tôn Đại Hải đang suy nghĩ gì, có điều anh giả bộ như không biết.

Mắt thấy khoảng cách đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ càng ngày càng gần, Trình Kiêu vô cùng cần thiết tìm một chỗ an tĩnh tu luyện.

Một ngày này, một vị khách không mời mà đến, đột nhiên tìm tới Trình Kiêu.

Quán cà phê Thượng Đảo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Kiêu ngồi ở vị trí tựa cửa sổ lầu hai, lẳng lặng nhìn Ngô Quốc Thuận ở đối diện, thản nhiên hỏi: “Làm thế nào ông tìm được tôi?”

Ngô Quốc Thuận, được xưng đổ thần sáu ngón, lần trước Trình Kiêu tại sòng bạc thể hiện bản lĩnh, đánh bại bọn Lý Ngôn và Lưu Tào Khang, bị Ngô Quốc Thuận nhìn thấy.

Ngô Quốc Thuận có lòng kết giao, nhưng lại bị Trình Kiêu vô tình cự tuyệt.

Ngô Quốc Thuận nhìn Trình Kiêu, cười ha hả nói: “Chỉ cần nghe ngóng, tự nhiên là có thể tìm tới chỗ Anh Trình, dù sao đằng sau tôi còn có Tạ gia đại lão Vị Hà nữa!”

“Ông tìm tôi làm gì?” Trình Kiêu không có hứng thú gì đối với mấy đại lão này, anh chỉ muốn biết vị đổ thần này phí công phu tìm tới anh là muốn làm gì?

Ngô Quốc Thuận cảm nhận được không kiên nhẫn trong giọng nói Trình Kiêu, không dám vòng vo, lập tức nói: “Là như vậy Anh Trình. . . . . .”

Thì ra, Tạ Thiên Hoa – đại lão Vị Hà, và Vô Song công tử Tần Vô Song của Tần Châu có trận cá cược, Tạ Thiên Hoa lo sợ sẽ thua, cho nên để Ngô Quốc Thuận đi tìm giúp đỡ.

“Ông không phải là đổ thần Lĩnh Nam sao? Sao còn muốn tìm người khác?” Trình Kiêu nghi ngờ hỏi.

Ngô Quốc Thuận hơi đỏ mặt, lúng túng nói: “Không dối gạt Anh Trình, tôi đã thua.”

Trình Kiêu ánh mắt hơi động một chút: “Ngay cả đổ thần Lĩnh Nam đều thua, xem ra vị Vô Song công tử này rất lợi hại.”
 
Chương 175


CHƯƠNG 175

Ngô Quốc Thuận nói: “Thực không dám giấu giếm, Tạ gia đã mời đến đổ thần Vương Thuận bên tỉnh Bắc Tân, chuẩn bị đại chiến một trận cùng Tần Vô Song. Nhưng là vì để phòng vạn nhất, mong rằng Anh Trình có thể đi hỗ trợ áp trận!”

Vốn Trình Kiêu còn muốn đi xem một chút, nhưng là nghe được Tạ Thiên Hoa đã tìm đổ thần Bắc Tân, Trình Kiêu trong lòng cười lạnh: “Thì ra để cho tôi đi làm lốp xe dự phòng à!”

Trình Kiêu khinh thường khẽ cười nói: “Không hứng thú, tìm người khác đi!”

“15 tỷ!” Ngô Quốc Thuận tựa hồ đã sớm ngờ tới Trình Kiêu sẽ không dễ dàng đáp ứng, duỗi ra một bàn tay nói.

“Chỉ cần Vương Thuận có thể thắng, Anh Trình không cần ra tay, liền có thể cầm tới 15 tỷ thù lao.”

“Đương nhiên, nếu như cần Anh Trình xuất thủ, thù lao sẽ tính khác!”

Ngô Quốc Thuận cảm thấy, điều kiện nhưu này dù là kẻ nào cũng sẽ không cự tuyệt, đi theo không làm gì liền có thể lấy tiền, cớ sao mà không làm?

Thế nhưng là, Trình Kiêu vẫn như cũ là bộ mặt khinh thường cười khẽ: “Không hứng thú.”

Nói xong, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Ngô Quốc Thuận vẻ mặt xấu hổ, sửng sốt trong chớp mắt, tựa hồ không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà từ chối chuyện tốt từ trên trời rớt xuống thế này.

“Anh Trình xin chờ một chút!” Tỉnh táo lại, Ngô Quốc Thuận vội vàng đứng dậy đuổi theo.

“Anh Trình không cần vội vàng từ chối, đây là danh thiếp của tôi. Anh Trình sau khi về không ngại suy nghĩ một chút, nếu như được, có thể tùy thời liên hệ tôi, thù lao vừa rồi đáp ứng Anh Trình vẫn như cũ sẽ không thay đổi.”

Nhìn thấy Ngô Quốc Thuận bộ dáng thành kính, vốn Trình Kiêu muốn cự tuyệt, nhưng vẫn nhận danh thiếp của ông.

“Anh Trình đi thong thả!” Ngô Quốc Thuận phi thường khách sáo.

Sáu giờ tối nhiều, Trình Kiêu về đến nhà.

Lúc ăn cơm tối, Tôn Mạc bỗng nhiên nói: “Ba, mẹ, ngày mai con không đi phòng khám bệnh, Hiểu Hi rủ con theo cô ấy đến Đại Hoa Thế Kỷ xem thi đấu đánh bạc, nghe nói Tạ Thiên Hoa – đại lão Vị Hà còn cóvô song công tử của Tần Châu đều sẽ tới.”

Ninh Lan trợn mắt nhìn Tôn Mạc một chút, nói: “Một cô gái như con đến chỗ chướng khí mù mịt như thế làm gì? Ở nhà ở cùng Kiêu không được sao?”

Tôn Đại Hải để đũa xuống, nói: “Cô gái thì làm sao, bây giờ nam nữ bình đẳng, em nên bỏ cái tư tưởng cũ kỹ ấy đi. Tôi thấy đi đây đó cũng tốt, đi đi, ba ủng hộ con!”

Ninh Lan trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải, nói: “Muốn đi cũng được, nhất định phải để Kiêu đi cùng, không thì tôi không yên lòng.”

“Mẹ, có bọn Hiểu Hi đi cùng rồi, mẹ không yên lòng gì chứ!” Tôn Mạc ghét nhất chính là cùng một chỗ với Trình Kiêu, nhất là nhìn một bộ coi trời bằng vung của Trình Kiêu, tựa hồ không để ai vào mắt.

Ninh Lan nghiêm mặt, quát: “Sao mà giống được? Bây giờ con đã kết hôn rồi, không để cho chồng mình đi cùng, để ai đi cùng hả!”

“Không được thì đừng đi nữa.”

Tôn Mạc ủy khuất kêu lên: “Mẹ, đến tột cùng ai mới là con ruột vậy!”

Ninh Lan liếc cô ta một cái: “Con đừng nói bậy, mẹ chỉ đứng về phía lý lẽ. với lại mẹ đã sớm coi Trình Kiêu như con ruột, đối xử với các ngươi là như nhau.”
 
Chương 176


CHƯƠNG 176

Tôn Mạc tức giận phập phồng ngực, bất đắc dĩ cầu cứu Tôn Đại Hải: “Ba, ba coi mẹ nói gì kìa!”

Tôn Đại Hải ho nhẹ một tiếng, nói: “Ba thấy con nên đi cùng với Trình Kiêu, dù sao nó mới là chồng của con.”

Tôn Mạc không nhịn được trừng to mắt, không dám tin nhìn Tôn Đại Hải: “Ba, không phải đâu, đến tột cùng anh ta cho các ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả ba cũng nói giúp anh ta.”

Tôn Đại Hải nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Ba nói là sự thật, cũng không thiên vị ai!”

Trình Kiêu hiểu rõ tâm sự của Tôn Đại Hải là muốn thông qua Tôn Mạc hòa hoãn quan hệ với Trình Kiêu.

Có điều, việc Trình Kiêu suy nghĩ bây giờ, lại là thi đấu trong miệng Tôn Mạc, chẳng lẽ Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song đánh cược, là cử hành ở Phỉ Thúy Các của Đại Hoa Thế Kỷ?

Trình Kiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, Hà Tây ở giữa Tần Châu và Vị Hà, vì công bằng, Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song đánh cược cố ý ở tại Hà Tây nơi mà không phải là thế lực của cả hai bên.

Ninh Lan yêu cầu thì Trình Kiêu không đành lòng làm trái, ngày mai anh sẽ cùng Tôn Mạc đến Đại Hoa Thế Kỷ.

“Thật đúng là đúng dịp.” đáy mắt Trình Kiêu lộ ra một vòng ý cười.

Tôn Mạc thỏa hiệp, Ninh Lan căn dặn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, ngày mai nhất định phải để ý kỹ Mạc biết không!”

“Yên tâm ạ, có con ở đây, ai cũng không thể ức hiếp cô ấy.” Trình Kiêu mỉm cười đáp ứng.

Cơm nước xong xuôi, Trình Kiêu lấy cớ có việc, đi ra ngoài một chuyến.

Đi đến chỗ thang lầu, Trình Kiêu móc ra tấm danh thiếp Ngô Quốc Thuận đưa anh.

“Ai vậy?” Trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của Ngô Quốc Thuận.

Trình Kiêu trực tiếp hỏi: “Ngày mai Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song hẹn đánh cược ở Đại Hoa Thế Kỷ đúng không?”

“Ngài là Anh Trình!” Giọng Ngô Quốc Thuận lập tức cung kính: “Không sai, Hà Tây là địa bàn Mã đại lão, Tạ gia và Tần công tử đều không có thế lực ở đây, mà Phỉ Thúy Các là sòng bạc quy mô lớn nhất toàn bộ Lĩnh Nam, cho nên bọn họ lựa chọn Hà Tây.”

“Tôi đáp ứng điều kiện của ông, ngày mai tôi sẽ tự đi đến Phỉ Thúy Các.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Quá tốt rồi, tôi sẽ nói với Tạ gia!” Giọng Ngô Quốc Thuận kích động.

. . . . . .

. . . . . .

Đại Hoa Thế Kỷ, bãi đậu xe ngầm.

Lý Lỗi là bảo vệ thuộc công ty quản lý của Đại Hoa Thế Kỷ, đã ngoài ba mươi, sáng sớm hôm nay, giám đốc mà bình thường nửa tháng khó gặp một lần, đột nhiên dẫn theo sáu tên quản lý thủ hạ, xuất hiện ở bãi đỗ xe ngầm.

“Trương đội, cậu đi cử mấy đội viên, hôm nay dù như thế nào cũng phải coi chừng chỗ đậu ở cửa thang máy! Đến lúc ấy thiếu một chỗ đậu xe, cậu cứ đóng gói chăn đệm cút đi!” Giám đốc mặc áo sơ mi trắng nghiêm túc nói.

Trương đội dáng người khôi ngô, là kẻ đi cửa sau vào, phía trên có lãnh đạo chiếu cố, bình thường dù là giám đốc cũng phải nể vài phần mặt mũi anh ta.

Nhưng hôm nay vậy mà trực tiếp nói lời dứt khoác, khiến Lý Lỗi bên cạnh nghe được mà kinh ngạc trong lòng.

Thế nhưng là càng làm cho Lý Lỗi kinh ngạc là, vị Đội trưởng Trương thường ngày không thèm nghe lời giám đốc vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời, vỗ ngực cam đoan.
 
Chương 177


CHƯƠNG 177

“Giám đốc yên tâm, hôm nay chỗ đậu nơi đây nếu như thiếu một chỗ, không cần anh nói, tôi trực tiếp cuốn gói xéo đi!”

Phân phó xong phòng bảo vệ, giám đốc lại bắt đầu chào hỏi nhân viên phòng quét dọn: “Gọi tất cả nhân viên quét dọn tới, từ cửa xe chạy vào đến cửa thang máy này, không ngừng quét dọn!”

“Nếu như có tí tro bụi, cũng trực tiếp từ chức đi!”

Đối mặt yêu cầu hà khắc thế này, quản lý phòng quét dọn vậy mà một lời đáp ứng: “Giám đốc cứ yên tâm, cam đoan chà không còn một hạt bụi!”

Giám đốc mang người rời đi, Đội trưởng Trương cầm bộ đàm, liên tiếp kêu bốn năm tên bảo vệ xuống, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.

Lý Lỗi có nhiệm vụ là cùng với một đội viên gọi là Đặng Lôi, cùng một chỗ tuần tra, khai thông xe, nhất định phải cam đoan đường đi thông suốt.

Phân phối xong nhiệm vụ, Đội trưởng Trương lập tức lòng như lửa đốt rời đi, tựa hồ phải đi làm công việc khác.

Lý Lỗi và mấy tên đội viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay là chủ tịch muốn tới sao? Làm long trọng như vậy, ngay cả quản lý thần long thấy đầu không thấy đuôi đều tự mình chạy đến bãi xe ngầm sắp xếp nhiệm vụ.” Lý Lỗi có chút hiếu kỳ hỏi.

Trong đó có hai tên bảo vệ được cử từ mặt đất xuống, một người trong đó nhìn về phía Lý Lỗi, một mặt thần bí nói: “Anh Lỗi, anh không biết sao? Hôm nay không phải chủ tịch tới, bởi vì chủ tịch đều tự mình bận đi bưng trà đổ nước rồi.”

“Trời đất quỷ thần ơi, hôm nay đến cùng là ai tới? Chẳng lẽ là ngài thị trưởng?” Lý Lỗi giật nảy mình, ông chủ Đại Hoa Thế Kỷ, là ông chủ có thể sánh vai với Lôi Chấn Vũ, có thể để cho ông ta tự mình bưng trà rót nước, sợ là cũng chỉ cóđại nhân vật cấp thị trưởng thôi.

“Không phải thị trưởng, có điều người tới lần này dù là thị trưởng cũng phải nở nụ cười nghênh đón!”

Lý Lỗi chịu không được tên này nói chuyện chỉ nói một nửa, không nhịn được nói: “Nhóc nhà ngươi có thể đừng cứ úp mở như vậy được không, đến cùng là ai tới, nói rõ coi!”

“Anh Lỗi, Mã Tài đại lão Hà Tây, anh nghe qua chưa?”

Lý Lỗi gật gật đầu, khiếp sợ hỏi: “Chẳng lẽ là Mã đại lão tới?”

“Không phải, nhưng là thân phận của người đến tương ứng với Mã đại lão.” Người bảo vệ trẻ tuổi tựa hồ cố ý khoe khoang, một mặt thần bí, chính là không nói đáp án.

Bảo vệ có tuổi tác lớn hơn bên cạnh thì nghiêm mặt nói: “Được rồi được rồi, đừng đùa anh Lỗi cậu nữa. Hôm nay tới là Tạ Thiên Hoa – đại lão Vị Hà còn có Vô song công tử nhà họ Tần Tần Châu, hai vị này ai cũng không kém so với Mã đại lão!”

“Cho nên chúng ta vẫn là cẩn thận hầu hạ đi, nếu như xảy ra sai lầm, đóng gói xéo đi là nhỏ, nói không chừng ngay cả công ty đều nhận liên lụy!”

“Ừ, nói rất đúng, bắt đầu làm việc đi!”

Hôm nay, Đại Hoa Thế Kỷ hiếm thấy được dọn sạch, ngoại trừ nhân viên phục vụ, chỉ có những người có thư mời mới có thể vào.

Một hàng xe sang trọng xếp thành hàng dài, mỗi một chiếc thấp nhất 15 tỷ, xe của Lưu Tào Khang và Lý Ngôn ở trước mặt xe của các đại nhân vật chân chính, tỏ ra hơi keo kiệt.

Từ cửa vào đến cửa thang máy, cách mười bước là một cặp gái tiếp khách mặc sườn xám đỏ, mỗi một cô đều vô cùng xinh đẹp, khí chất phi phàm.
 
Chương 178


CHƯƠNG 178

Hôm nay có thể đến trình diện, đều là nhân sĩ thành công chân chính, đa số đều là Vị Hà và Tần Châu, riêng người bản địa Hà Tây tương đối ít.

Có lẽ hai người đánh cược cũng không truyền đến Hà Tây, cho nên các đại lão Hà Tây cũng không rõ.

Trình Kiêu đi theo sau lưng Tôn Mạc, lẳng lặng đứng ở cổng chờ đợi Vương Hiểu Hi.

Đợi mười phút đồng hồ, ba chiếc xe xa xa dừng ở ven đường, bọn Vương Hiểu Hi và Triệu Cương xuống xe.

“Mạc!” Vương Hiểu Hi vui vẻ vẫy tay Tôn Mạc.

Thế nhưng là, khi thấy Trình Kiêu bên cạnh Tôn Mạc, nụ cười trên mặt Vương Hiểu Hi lập tức tắt ngấm.

Chạy đến bên Tôn Mạc, một tay kéo tm sang một bên, Vương Hiểu Hi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại dẫn anh ta tới? Bọn Tào Khang và Lý Ngôn đều trên xe, một hồi làm sao ở chung!”

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mẹ tớ cứng rắn nhét vào, tớ cũng không có cách nào, cậu có cách nào vứt bỏ anh ta sao?”

Vương Hiểu Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nháy mắt mấy cái đối với Tôn Mạc, giảo hoạt nói: “Chờ đấy!”

Nói xong, Vương Hiểu Hi chạy đến bên bọn người Lý Ngôn, lặng lẽ nói một hồi, sau đó trên mặt mấy người Lý Ngôn lộ ra cười lạnh.

Trình Kiêu không thèm để ý mấy người, cũng không có hứng thú đi thám thính. Mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn, ta chỉ cần một quyền đánh tan!

Y Linh cuối cùng từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Trình Kiêu, anh cũng tới ư!”

Mấy người Vương Hiểu Hi lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, Y Linh mặt đỏ lên, nói: “Các cậu sao lại nhìn tớ như vậy, lần trước nhờ có Trình Kiêu cứu chúng ta, chúng ta còn chưa cám ơn anh ấy mà!”

Vương Hiểu Hi không có ý tốt nhìn chằm chằm Y Linh, cười xấu xa nói: “Tớ nói Tiểu Linh này, có phải cậu coi trọng Trình Kiêu hay không?”

“Đâu có! Cậu đừng nói mò!” Y Linh càng đỏ mặt hơn, trái tim vậy mà đập nhanh thình thịch.

Hiện tượng này khiến Y Linh cũng giật nảy mình: “Không phải đâu, sao tim mình lại đập nhanh hơn? không phải mình thật thích anh ta đấy chứ!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không, không có khả năng! Sao mình lại thích một người đã kết hôn!” Y Linh vội vàng bác bỏ ý nghĩ này.

Lý Ngôn hơi không thoải mái, Y Linh là người anh ta thích.

“Vương Hiểu Hi, cô có thể quản tốt cái miệng cô hay không! Y Linh làm sao lại thích một người đã có vợ!”

Vương Hiểu Hi biết nói như vậy khiến Lý Ngôn không vui, vội vàng ha ha cười nói: “Chẳng phải chỉ đùa một chút thôi, cậu Lý nghiêm túc như vậy làm gì! anh xem Mạc người ta cũng không tức giận, người ta là vợ trên danh nghĩa của Trình Kiêu đấy!”

Bởi vì Bọn Vương Hiểu Hi đều biết Tôn Mạc và Trình Kiêu chỉ có danh vợ chồng chứ không phải là vợ chồng thật. Thời gian dài đã sớm quên mất mối quan hệ vợ chồng này, nói chuyện cũng không kiêng kị.

Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Mạc liền ảo não không thôi: “Lúc trước là tớ nóng đầu, không biết làm sao lại nghe lời ba mẹ gả cho anh ta! Về sau muốn đổi ý đều không được, mỗi lần chỉ cần nói tới ly hôn, mẹ tớ thậm chí còn lấy cái chết bức bách.”

Tôn Mạc mặt mày bất đắc dĩ nói: “Thật không biết tớ là con ruột hay là Trình Kiêu mới là con ruột.”

“Được rồi, đừng nóng giận, có lẽ chú và dì là tạm thời bị mờ mắt, chờ thêm chút thời gian là được.” Lưu Tào Khang ấm giọng khuyên nhủ.
 
Chương 179


CHƯƠNG 179

“Đúng, Mạc đừng khổ sở, coi như Trình Kiêu gặp may, quen biết Lôi Chấn Vũ và Mã đại lão, nhưng hắn vẫn như cũ là đồ vô dụng, kém xa anh Tào Khang, anh ta có chỗ nào xứng với cậu đâu? Một ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi anh ta!” Vương Hiểu Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Y Linh không thích nghe bọn họ nói xấu Trình Kiêu, đột nhiên hỏi: “Hiểu Hi, cậu nói có cách đi vào, đến cùng là cách gì?”

Mấy người bọn họ, ngoại trừ ba Lưu Tào Khang có tư cách nhận được thư mời, ngay cả bản thân Lưu Tào Khang đều chưa nhận được.

Về phần Lý Ngôn và Triệu Cương tự nhiên lại càng không cần phải nói.

Có điều, đúng lúc chú họ Vương Hiểu là quản lý Đại Hoa Thế Kỷ, có thể để Vương Hiểu Hi mang mấy người đi vào chơi.

Vương Hiểu Hi lấy điện thoại cầm tay ra, nói: “Đợi lát nữa, tớ hỏi chú họ, xem chú ấy còn bận không.”

Điện thoại kết nối, nói vài câu liền bị cúp máy.

Vương Hiểu Hi cười nói: “Giải quyết, chú họ đã nói với bảo vệ cổng, chỉ cần báo tên của chú ấy là có thể đi vào!”

Triệu Cương cười khà khà nói: “Được lắm Vương Hiểu Hi, chú họ em làm ăn không tệ ở Đại Hoa Thế Kỷ đấy!”

“Cũng thường thôi, có điều chú họ này của tớ đúng là có chút năng lực, mới hơn ba mươi liền lăn lộn làm đến quản lý Đại Hoa Thế Kỷ!” Vương Hiểu Hi hơi đắc ý, cô ta khó được có thể nở mặt trước mấy phú nhị đại Triệu Cương này.

“Đi, tớ dẫn các cậu đi vào, chúng ta tìm vị trí tốt!”

Vương Hiểu Hi dẫn theo Bọn người Triệu Cương, lúc đi ngang qua Trình Kiêu, vậy mà mặt mỉm cười nói: “Trình Kiêu, cùng đi đi!”

Trình Kiêu không nói gì, vẻ mặt đạm mạc nhìn Vương Hiểu Hi.

Vương Hiểu Hi bị đôi mắt thâm thúy của Trình Kiêu nhìn run rẩy trong lòng, vội vàng cười ha ha, đi thẳng về phía trước.

Đám người Tôn Mạc lạnh lùng sắc mặt đi qua, nhìn cũng không nhìn Trình Kiêu.

Chỉ có Y Linh thừa dịp mấy người không chú ý, mỉm cười với Trình Kiêu.

Trình Kiêu gật đầu đáp lại, sau đó đi sau Tôn Mạc đến của lớn Đại Hoa Thế Kỷ.

Phía trước có một người đàn ông chừng năm mươi, dẫn theo một phụ nhân xinh đẹp ngoài ba mươi, đưa thư mời cho bảo vệ cổng.

Bảo vệ lập tức cung kính cúi chào, cho đi.

Đến phiên đoàn người Trình Kiêu, Vương Hiểu Hi nhanh chóng đi đến bên người bảo vệ, nói câu gì đó, sau đó bảo vệ nhìn thoáng về sau thấy không ai, vội vàng khoát tay với Vương Hiểu Hi, ra hiệu tranh thủ thời gian đi vào.

Trình Kiêu đi theo Bọn Vương Hiểu Hi tiến vào Đại Hoa Thế Kỷ.

Sau khi đi vào, Vương Hiểu Hi bỗng nhiên lôi kéo Tôn Mạc, thần sắc lo lắng nói: “Mạc, tớ muốn đi vệ sinh, cậu theo với tớ cùng đi!”

“Ừ.” Tôn Mạc gật gật đầu.

Vương Hiểu Hi kêu lên với bọn Lưu Tào Khang: “Các cậu đi trước, chúng ta tập hợp ở Phỉ Thúy Các!”

Nói xong còn nháy mắt mấy cái với mấy người.

“Được, tập hợp ở Phỉ Thúy Các!” Lý Ngôn vừa cười vừa nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom