Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 560


CHƯƠNG 560

Y Linh bắt đầu di chuyển, ống tay áo tung bay, làn váy tung bay, lúc thì cánh tay ngọc nhẹ vòng quanh, lúc ngoái đầu nhìn lại cười.

Động tác nhẹ nhàng, tư thế tuyệt đẹp kia lại giống như nữ thần trên cung trắng giữa mây mù, mông lung thần bí, khuynh thành tuyệt thế.

Lúc tiếng đàn khẽ khàng êm ái, động tác của cô nhẹ nhàng ung dung mà dịu dàng. Lúc tiếng đàn lên cao, động tác của cô sôi nổi lại nhiệt tình, giống như tuyết trắng giữa mùa xuân, giống như gió xuân thổi qua mặt.

Mỗi lần đầu ngón tay chuyển động, đều có thể làm cho trái tim mọi người run rẩy. Mỗi lần làn váy tung bay đều giống như muốn theo gió trở lại.

Cô giống như một con chim yến đang nhảy múa trên sợi dây nhỏ treo trên vách núi. Cảm giác xinh đẹp, hoạt bát lại đầy nguy hiểm được trình diễn vô cùng nhuần nhuyễn, giống như tên của điệu nhảy này “Tưng Bừng Trên Trang Giấy”.

Một bản nhạc kết thúc.

Lúc tiếng nhạc dừng lại, Y Linh cũng từ từ cong lưng cúi chào.

Nhưng… dưới sân khấu yên tĩnh như tờ, thậm chí không nghe được tiếng hít thở.

Không ngờ hiện trường đông người lại yên tĩnh như vậy, quả thật là một kỳ tích.

Các giáo viên ở phía sau sân khấu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi than kỳ lạ.

Bọn họ còn chưa từng thấy cảnh tượng các học sinh trật tự, yên tĩnh như vậy.

Cho đến khi người dẫn chương trình chậm rãi đi lên sân khấu, mọi người mới bừng tỉnh.

Sau đó, cả trường đều bùng nổ.

“Đẹp, đúng là quá đẹp! Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới, hóa ra điệu múa cổ điển có thể đẹp đến mức này!”

“Không phải là điệu múa cổ điển đẹp mà vì người đẹp. Cậu bảo Vương Lộ lên nhảy xem, đến tối cậu tuyệt đối sẽ gặp ác mộng!”

Trên chỗ ngồi của nữ sinh, một cô béo có cân nặng kinh người, trên mặt mọc đầy mụn đột nhiên nhảy mũi vài cái, mắng lớn: “Chết tiệt, tên khốn kiếp nào lại nói xấu sau lưng mình rồi!”

Người đeo kính bên cạnh nam sinh vừa rồi thán phục nói: “Thảo nào có câu nói đêm xuân quá ngắn, trời đã lên cao, từ nay về sau quân vương không còn lên triều sớm. Mẹ nó, nếu ông trời có thể ban cho tôi một người đẹp như vậy, tôi cũng không cần giang sơn nữa.”

“Đúng vậy, còn cần giang sơn làm gì chứ! Chỉ cần nữ thần là đủ rồi.”

Y Linh đẹp, không chỉ có tác dụng đốn ngã nam sinh trong nháy mắt mà ngay cả nữ sinh cũng vậy.

Nhưng khác với sự ái mộ và h@m muốn chiếm giữ mãnh liệt của nam sinh, phần lớn nữ sinh đều hâm mộ và ghen tỵ, hận lúc ba mẹ mình sinh ra mình, không chọn một ngày lành, càng lớn càng xấu.

Trong đám đông, ánh mắt Điền Thúy Thúy lóe lên sự ghen tỵ. Bởi vì cô ta nhìn thấy Thẩm Dũng bên cạnh đang nhìn người đẹp trong chiếc váy màu trắng với ánh mắt nóng như lửa.

Dường như cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng này vậy.

“Y Linh à Y Linh, sao cô ưu tú như vậy? Ánh mắt của tất cả nam sinh đều đang nhìn cô. Chỉ cần có cô ở đó, đám người chúng tôi chỉ có thể làm phông nền!”

“Dựa vào đâu! Cô dựa vào đâu mà ưu tú như vậy?” Điền Thúy Thúy ghen tỵ tới đỏ mắt.

Còn có Trương Manh cũng ghen tỵ. Mẹ nó, lúc này ánh mắt Nghiêm Học Văn cũng nhìn chằm chằm rồi.
 
Chương 561


CHƯƠNG 561

Đáng hận nhất là Trương Manh và Y Linh đều là hoa khôi của trường, nhưng bây giờ Trương Manh lại bị ép cho không bằng Y Linh.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu? Nếu bà đây học nhảy, tuyệt đối sẽ nhảy đẹp hơn cô!” Trương Manh nhìn Y Linh trên sân khấu, trong lòng oán thầm.

Trên sân khấu, Y Linh đang muốn đi xuống, Vương Vũ Hàm đột nhiên vừa cười vừa nói: “Chờ đã, chờ đã, Y Linh em chưa thể đi được!”

“Cậu Cố cũng phải ở lại. Sau đây, chúng ta còn có một hoạt động nhỏ.”

Nghe nói còn có hoạt động, Cố Tu Nhiễm liếc nhìn Y Linh bên cạnh. Ánh mắt cậu Cố lập tức chìm sâu vào đó, hình như không có cách nào dời đi được.

Dưới sân khấu, một đám bạn học nghe còn có hoạt động, cảm xúc mọi người đều lập tức tăng vọt, lớn tiếng hô lên.

“Hoạt động gì?”

“Đúng vậy, hoạt động gì thế? Cô đừng úp úp mở mở nữa!” Rất nhiều học sinh lại hô lên.

Vương Vũ Hàm nhìn thấy ánh mắt Cố Tu Nhiễm nhìn về phía Y Linh, trong lòng lập tức dâng lên một cơn ghen mãnh liệt.

Chẳng qua, cô ta biết bây giờ không phải là lúc ghen tuông.

Vương Vũ Hàm nhìn đám khán giả đang sục sôi phía dưới, mỉm cười nói với giọng điệu ngọt ngào: “Sự kết hợp của cậu Cố và Y Linh vừa rồi quả thật quá tuyệt vời. Tôi xem cũng thấy không đủ, không biết mọi người có thấy đủ không?”

“Chuyện đó còn phải hỏi sao? Điệu nhảy đẹp như vậy, tôi xem cả đời vẫn không đủ!”

“Nếu có thể xem Y Linh nhảy múa mỗi ngày, cho dù có bảo tôi không ăn cơm tôi cũng chịu.”

Căn bản không cần dạy, các học sinh phía dưới đều đồng loạt trả lời chỉnh tề.

Y Linh hơi ngượng, trên mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, khẽ cúi đầu.

Cố Tu Nhiễm từ phía sau chầm chậm đi lên, đứng sát bên cạnh Y Linh. Nhưng ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn Y Linh, dường như mọi người xung quanh đều không tồn tại vậy. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nữ sinh khuynh thành tuyệt thế, nam sinh cao lớn đẹp trai giống như kim đồng ngọc nữ.

Tâm trạng Vương Vũ Hàm càng tệ hơn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười cởi mở: “Nếu mọi người thích sự kết hợp giữa cậu Cố và Y Linh như vậy, có muốn bọn họ lại múa một bài không?”

Y Linh nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Vũ Hàm, hơi hoang mang.

Mỗi điệu múa đều cần phải tập luyện rất lâu. Cô chỉ biết múa có mỗi bài biểu diễn này, bây giờ Vương Vũ Hàm đột nhiên muốn thêm một điệu múa, Y Linh không chuẩn bị, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề

Các học sinh phía dưới còn đang hồi tưởng lại kỹ thuật múa uyển chuyển của Y Linh, còn có tiếng nhạc đệm tuyệt vời bằng dương cầm của Cố Tu Nhiễm. Nếu có thể để hai người cùng múa một bản, các học sinh chắc chắn sẽ giơ hai tay đồng ý.

“Được, được, lại thêm một bản, thêm một bản nữa đi!”

“Tốt quá, vừa rồi tôi bị vẻ xinh đẹp của nữ thần làm cho ngây người, căn bản quên mất xem nữ thần nhảy. Lần này tôi nhất định phải mở to mắt, nhìn thật kỹ.”
 
Chương 562


CHƯƠNG 562

“Tôi cũng vậy. Lần này, tôi bảo đảm thậm chí không chớp mắt!”

Rất nhiều bạn học đều bị dáng vẻ tuyệt thế giống như tiên nữ xuống trần của Y Linh đốn ngã, chờ giật mình tỉnh lại thì điệu nhảy của Y Linh đã kết thúc.

Nếu quả thật được xem lại lần nữa, có thể bù đắp sự tiếc nuối vừa rồi.

Trương Tư Tổ kéo cánh tay Trình Kiêu, ra sức lắc: “Trình Kiêu, cậu nghe được không? Nữ thần sắp múa một bài nữa! Tốt quá rồi!”

Vẻ mặt Dương Thiên Hữu chẳng khác gì Trương Tư Tổ. Chỉ có điều Trương Tư Tổ nắm cánh tay của Trình Kiêu, còn Dương Thiên Hữu thì ôm lấy Tảng Đá.

Hai bàn tay cũng sắp bóp nát Tảng Đá rồi.

Trong mắt Trình Kiêu lộ vẻ ngẫm nghĩ. Theo anh nhớ, Y Linh không múa điệu thứ hai.

Xem ra, tình hình đời này đã thay đổi.

“Nữ thần, lại một bài nữa, lại một bài nữa đi…”

Phía dưới bị nhấn chìm trong tiếng sói tru của những nam sinh kia. Về phần tiếng la hét của các nữ sinh với Cố Tu Nhiễm, căn bản không nghe thấy.

Phía sau màn sân khấu, giáo viên và lãnh đạo nhà trường nhìn thấy cảnh tượng này, cười mắng: “Đám oắt con này… thật là không thể nói nổi nữa!”

Trên mặt già nua của lãnh đạo lớn thoáng lộ vẻ hồi tưởng: “Chẳng qua nhìn bọn họ như vậy, làm tôi cũng nhớ tới Tiểu Thúy, hoa khôi trường chúng ta thời đại học năm đó.”

“Tiểu Thúy…” Các giáo viên bên cạnh lãnh đạo lớn đều thấy ớn lạnh.

Trên sân khấu, Vương Vũ Hàm thấy đám người phía dưới bị mình k1ch thích cho cảm xúc dâng trào thì mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đắc ý như đã khống chế hết mọi chuyện trong tay.

“Yên lặng, mọi người im lặng một lát!” Vương Vũ Hàm cầm micro hô to.

Qua một lúc lâu, hiện trường mới yên tĩnh trở lại.

Vương Vũ Hàm nói tiếp: “Vừa rồi tôi chỉ đùa với mọi người thôi. Không thể múa thêm một bài nữa, vì thời gian cũng không cho phép, cũng không thể bỏ lỡ tiết mục phía sau.”

Lời này vừa nói ra, đám bạn sói phía dưới đang kích động tới đỏ cả mắt làm sao có thể đồng ý được? Cô làm vậy không phải là lừa người sao?

“Nói đùa à? Đùa em gái cô đấy! Có ai đùa như cô sao? Đẩy cảm xúc của chúng tôi lên tận trời, sau đó hung hăng đánh xuống địa ngục. Cô chơi chúng tôi đấy à!”

“Không được, chúng tôi không đồng ý! Nữ thần nhất định phải múa một bài, cùng lắm thì tiết mục sau đó không cần biểu diễn nữa!”

“Đúng, tuyệt đối không được, nữ thần nhất định phải tới múa một bài!”

Đám người phía dưới đều phẫn nộ, hận không thể chèn ép Vương Vũ Hàm một trận.

Phía sau màn sân khấu, quản lý cấp cao của nhà trường có phần không vui hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi không biết chuyện nhất thời thêm một điệu múa nữa!”

Người chịu trách nhiệm lên kế hoạch tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nói: “Lãnh đạo, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Căn bản không có chuyện múa thêm một bài. Có lẽ là người hướng dẫn chương trình nhất thời nổi hứng thôi!”

“Hồ đồ, các người mau chuẩn bị trấn an cảm xúc của các học sinh đi!” Giáo lãnh đạo hơi tức giận.
 
Chương 563


CHƯƠNG 563

Trên sân khấu, Vương Vũ Hàm nhìn thấy cảnh tượng này lại không hề kinh ngạc, hình như tất cả đều nằm trong dự đoán của cô ta.

“Mọi người im lặng một lát đã!”

“Yên lặng cái rắm à! Không bảo nữ thần lại múa thêm một bài, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên!” Đám bạn học vẫn phẫn nộ, hình như Y Linh không nhảy thêm một bài thì sẽ gây náo loạn ngay tại hiện trường.

“Múa thì không thể múa, nhưng nếu bảo Y Linh và cậu Cố cùng xuống sân khấu giao lưu với mọi người thì sao?” Vương Vũ Hàm cười tủm tỉm nói, trong giọng nói lộ ra chút dụ dỗ.

“Ơ… Có ý gì?”

Rất nhiều bạn học ở đó đều ngẩn người.

Ban đầu, mọi người hình như không hiểu ý của Vương Vũ Hàm, nhưng càng lúc càng nhiều người lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Cả hội trường dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn có tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch.

Thấy mọi người cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, Vương Vũ Hàm mỉm cười nói: “Mọi người còn nhớ rõ lúc trước tôi đã từng nói, sẽ để cậu Cố và Y Linh phối hợp làm một hoạt động không?”

Không có ai trả lời, mọi người đều chờ câu nói tiếp theo của Vương Vũ Hàm với vẻ mong đợi. Bọn họ không quan tâm hoạt động chó má gì hết, bọn họ chỉ cần nữ thần xuống sân khấu giao lưu với bọn họ, để bọn họ có thể tiếp xúc gần với nữ thần.

Vương Vũ Hàm không thừa nước đục thả câu nữa. Cô ta cũng hiểu, các học sinh vừa mới ép kích động xuống, không chịu nổi giày vò nào nữa. Nếu cô ta tiếp tục úp úp mở mở, sợ rằng sẽ không cách nào khống chế được tình hình.

Vương Vũ Hàm nói tiếp: “Hoạt động này là để Y Linh và cậu Cố của chúng ta đích thân xuống sân khấu, giao lưu với mọi người. Mọi người có thể đặt câu hỏi với bọn họ, nhưng nhớ kỹ là chỉ có thể đưa ra một câu hỏi, không thể nhiều hơn!”

Cảm xúc của các học sinh lại một lần nữa bị thiêu đốt, hơn nữa lần này còn cháy mạnh hơn mấy lần trước.

Dù sao, lần này có thể tiếp xúc mặt đối mặt với nữ thần, còn có thể khiến nữ thần trả lời một câu hỏi.

“Trình Kiêu, Trình Kiêu, cậu mau nhéo tôi một cái, xem có phải tôi đang nằm mơ không!” Trương Tư Tổ kêu lên với vẻ mặt khoa trương.

Trình Kiêu không hề khách sáo, nhéo một cái lên đùi anh ta.

“A! Cậu… cậu nhéo mạnh thế làm gì? Đau chết mất, ôi!” Trương Tư Tổ vừa xoa bắp đùi vừa đau đớn hét lên.

Chẳng qua sự chú ý của anh ta nhanh chóng trở lại chuyện Y Linh sắp xuống sân khấu giao lưu với các học sinh.

“Trình Kiêu, cậu nghe chưa? Nữ thần sắp giao lưu với chúng ta đấy! Chúng ta còn có thể hỏi cô ấy một vấn đề. Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động rồi!”

“Chỉ là hỏi vấn đề gì mới ok đây? Chắc chắn không phải mỗi người đều được hỏi một câu, vậy còn không làm nữ thần mệt chết à?”

“Nhưng nhiều người như vậy chỉ hỏi một vấn đề, đúng là hơi ít! Cho nên nhất định phải hỏi vấn đề quan trọng nhất!”
 
Chương 564


CHƯƠNG 564

Suy nghĩ của những bạn học khác cũng chẳng khác nào Trương Tư Tổ. Không chờ người dẫn chương trình mở lời, bọn họ đã nhanh chóng tự phát tập hợp lại, bắt đầu thương lượng xem rốt cuộc nên hỏi vấn đề gì.

Các nữ sinh bên kia cũng giống như đám nam sinh, đang thương lượng xem nên hỏi Cố Tu Nhiễm vấn đề gì.

Trên sân khấu, Y Linh có hơi căng thẳng nhìn Vương Vũ Hàm, khẽ nói: “Chị dẫn chương trình, em chưa từng diễn tập giao lưu! Em phải làm sao chứ?”

Vương Vũ Hàm thả micro xuống, mỉm cười an ủi: “Em không cần căng thẳng đâu. Cứ đi theo chị, xem tình hình mà làm là được rồi!”

Y Linh không nghi ngờ cô ta, gật đầu: “Được rồi!”

Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh liếc nhìn Vương Vũ Hàm, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt như có âm mưu gì đó.

“Người dẫn chương trình, bây giờ bắt đầu đi!” Phía dưới đã có bạn học không thể chờ đợi được nữa.

Lần này, Vương Vũ Hàm cũng rất trực tiếp, cầm micro lên vừa cười vừa nói: “Được, bây giờ tôi sẽ dẫn theo Y Linh và cậu Cố xuống sân khấu. Mọi người thương lượng trước xem lát nữa sẽ chuẩn bị hỏi hai người vấn đề gì.”

“Ha ha, chúng tôi đã sớm thương lượng xong rồi. Mau bảo hot girl xuống đây đi!” Một số nam sinh khá to gan, cười toe toét và kêu ầm lên.

Vương Vũ Hàm xoay người nhìn Y Linh, khẽ nói: “Đi theo chị.”

Vương Vũ Hàm nói xong, chậm rãi đi xuống sân khấu, tiến vào giữa đám đông.

Y Linh vén chiếc váy dài màu trắng lên, theo sát phía sau Vương Vũ Hàm.

Nhưng bởi váy khiêu vũ của Y Linh thật sự quá dài, nhất thời không cẩn thận vướng chân khiến cô suýt ngã xuống.

Cố Tu Nhiễm vội vàng bước tới đỡ, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”

Y Linh lắc đầu: “Không sao.”

Cố Tu Nhiễm dịu dàng nhắc nhở bên tai Y Linh: “Cẩn thận dưới chân.”

Y Linh có chút thiện cảm với Cố Tu Nhiễm, dù sao anh ta cũng là hot boy đẹp trai nhất của trường. Chỉ là, tình cảm của Y Linh với anh ta chỉ giới hạn ở tình bạn bình thường.

“Cảm ơn!” Y Linh mỉm cười, nói với Cố Tu Nhiễm.

Các học sinh dưới sân khấu thấy Y Linh suýt ngã, lập tức đau lòng.

Chẳng qua thấy Cố Tu Nhiễm kịp thời đỡ lấy Y Linh, trái tim của mọi người như muốn nhảy vọt lên tới cổ họng đã hạ xuống bụng.

Nhưng lúc thấy Cố Tu Nhiễm nói nhỏ bên tai Y Linh, một tay còn nắm lấy cánh tay ngọc của Y Linh không thả, lòng ghen tuông của mọi người lập tức tăng mạnh.

“Mẹ nó, nữ thần đã không sao, Cố Tu Nhiễm còn không thả móng vuốt ra. Không phải tên này muốn trắng trợn chiếm lợi của nữ thần à?”

“Này, Cố Tu Nhiễm, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi nữ thần của tao!” Có nam sinh tương đối kích động đã bắt đầu quát mắng Cố Tu Nhiễm.

Trương Tư Tổ cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, hai tay siết chặt với nhau, nghiến răng nghiến lợi giống như gặp phải kẻ thù lớn có mối hận giết ba cướp vợ vậy.
 
Chương 565


CHƯƠNG 565

“Họ Cố kia, bỏ tay mày ra! A…”

“Đáng chết, chắc chắn là tên họ Cố này cố ý. Anh ta muốn nhân cơ hội động chạm vào nữ thần của tôi! Nói không chừng vừa rồi nữ thần bị ngã cũng do anh ta giở trò đấy!”

Dương Thiên Hữu luôn làm ngược với Trương Tư Tổ, lần này hiếm khi duy trì quan điểm nhất trí với Trương Tư Tổ, hoàn toàn tán thành lời Trương Tư Tổ nói.

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn ra được họ Cố này cố ý. Anh ta muốn nhân cơ hội lấy lòng nữ thần của tôi. Hừ, nữ thần của tôi anh minh thần võ như vậy, làm sao có thể bị anh ta lừa được!”

Trình Kiêu lộ vẻ bất lực. Anh nhìn ra được chuyện Y Linh ngã chẳng liên quan gì tới Cố Tu Nhiễm. Cách suy nghĩ của hai tên Bác sĩ và Thần Côn này đều say rồi.

Vương Vũ Hàm vừa đi vừa cầm micro hỏi: “Bây giờ mọi người có thể hỏi Y Linh một vấn đề. Nhớ kỹ, chỉ có thể hỏi một câu thôi đấy. Mọi người nhất định phải nắm lấy cơ hội. Hơn nữa, bạn học Y Linh phải trả lời, còn phải nói thật nữa.”

“Oa, thật vậy sao? Để tôi, để tôi tới hỏi!” Gần như hơn nửa nam sinh đều đứng lên, giơ tay muốn lấy micro của Vương Vũ Hàm.

Vương Vũ Hàm nhìn cảnh tượng náo nhiệt như vậy thì vội nói: “Ái chà, không được, không được, quá nhiều người. Thế này đi, các người chọn ra một người đại diện!”

“Chọn đại diện à? Làm sao chọn được chứ?”

Điều này căn bản không có cách nào chọn được. Mọi người đều muốn được tiếp xúc gần gũi với nữ thần, không ai phục ai, chọn cả ngày cũng không chọn được.

Vương Vũ Hàm giả vờ đau đầu nói: “Nếu mọi người không chọn được, vậy không bằng thế này đi, tôi tới chọn ra ngẫu nhiên một người làm đại diện.”

Ơ, hình như cũng chỉ có thể làm vậy! Chỉ là không biết ai sẽ thành người may mắn này!

Y Linh không biết Vương Vũ Hàm rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có thể dè dặt đi theo phía sau cô ta.

Cố Tu Nhiễm theo sát phía sau Y Linh, dáng người cao lớn bao phủ lấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Y Linh, giống như cảng tránh gió của cô vậy.

Các nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức càng ghen tuông và thù hận hơn.

“Woa, cậu Cố đừng quá ấm ức!”

Nữ sinh Vương Lộ với cân nặng quá một trăm, trên mặt mọc đầy mụn đột nhiên đứng lên, gân họng phát ra một tiếng hổ gầm: “Cậu Cố, em muốn sinh hầu tử cho anh!”

Phụt!

Có uy lực của một tiếng này lẽ còn mạnh hơn tiếng pháo nổ, làm phần lớn nam sinh bị dọa cho trực tiếp phun ra cả đồ uống và thức ăn.

Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm lúng túng, dưới chân mềm nhũn, suýt ngã.

Y Linh nhìn thấy cảnh tượng này, mỉm cười trêu chọc: “Cậu Cố, sức hấp dẫn của anh lớn thật đấy! Ngay cả Vương Lộ được gọi là bạn học nữ không qua lại với nam sinh cũng phải đổ vì anh.”

Cố Tu Nhiễm cười như không cười, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Y Linh, nói với vẻ chân thành và thâm tình: “Em Y Linh nói đùa rồi. Trong mắt anh chỉ có em!”

Y Linh thoáng ngây người, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của Cố Tu Nhiễm, vội vàng rời mắt.
 
Chương 566


CHƯƠNG 566

Cô thật sự không ngờ Cố Tu Nhiễm sẽ nói ra những lời gần như tỏ tình trong trường hợp này.

Những nam sinh bên cạnh nghe được Cố Tu Nhiễm nói chuyện, lập tức lộ vẻ oán giận.

“Mẹ nó, tên khốn kiếp Cố Tu Nhiễm này giỏi tán tỉnh thật đấy, không ngờ lại có thể nói ra loại lời nói vô sỉ này ở mọi nơi mọi lúc!”

“Chỉ hy vọng nữ thần của tôi nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng bị lời ngon tiếng ngọt của Cố Tu Nhiễm lừa.”

Bên phía Trình Kiêu, lời nói của Cố Tu Nhiễm nhanh chóng truyền tới trong tai Trương Tư Tổ. Người này lập tức hăng như đánh tiết gà, kêu gào muốn xông lên, may mà bị Tảng Đá và Thần Côn kéo lại.

“Thả tôi ra, tôi muốn tìm tên khốn kiếp họ Cố kia quyết đấu! Anh ta dám tán nữ thần của tôi ngay trước mặt tôi, tôi phải cắt anh ta!”

Vương Vũ Hàm tiếp tục đi tới giữa đám đông, mở miệng nói: “Chọn ai đây? Để tôi xem thử nào!”

Điều này lập tức dập tắt cơn giận của nhiều người vừa bị Cố Tu Nhiễm k1ch thích lên.

Rất nhiều nam sinh duỗi cổ, xắn tay áo, giơ hai tay lên cao, kêu to: “Tôi, chọn tôi! Chọn tôi đi!”

Trương Tư Tổ lập tức bình tĩnh trở lại, nhưng trong phút chốc bất ngờ giẫm lên trên ghế băng, liều mạng vung vẩy hai tay: “Tôi, chọn tôi đi! Em gái hung dữ, chọn tôi đi!”

Mẹ nó, tên này tới tám phần là quên mất bài học lần trước, chỉ vì một câu nói em gái hung dữ mà anh ta bị Vương Vũ Hàm cấm nói trong phòng livestream.

Ánh mắt Vương Vũ Hàm vẫn luôn tìm kiếm trong đám đông, giống như đang tìm người nào đó.

Khi thấy Trình Kiêu bên cạnh Trương Tư Tổ, ánh mắt Vương Vũ Hàm lập tức sáng lên, cười kỳ lạ và cầm micro nói: “Ái chà, nhiều người như vậy thì tôi làm sao chọn được chứ? Tôi cảm thấy vẫn nên để cho Y Linh tự mình chọn đi!”

Vương Vũ Hàm nói xong, đưa micro cho Y Linh.

Y Linh có hơi căng thẳng, thấy những nam sinh giơ cao hai tay, mỗi người chẳng khác nào sói ác thì thật sự không biết nên chọn ai.

Cố Tu Nhiễm ở phía sau dịu dàng nói: “Nếu em không biết chọn ai? Vậy chọn đại một người là được rồi.”

“Được.” Y Linh gật đầu, cũng không muốn kéo dài nữa.

Ánh mắt Y Linh bắt đầu tìm kiếm trong đám đông. Cô nhớ Trình Kiêu cũng là người của viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây. Hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường, anh chắc chắn cũng tới tham dự!

Chẳng qua hiện trường ồn ào, Y Linh đi đến đâu cũng có rất nhiều nam sinh đứng lên, chắn tầm mắt của cô, cô căn bản không tìm được Trình Kiêu.

Thấy Y Linh đột nhiên thay đổi hướng đi, Vương Vũ Hàm chửi thầm một câu, sau đó rất bình tĩnh đi tới trước mặt cô.

Vương Vũ Hàm giả vờ lơ đãng kéo tay Y Linh, dịu dàng nói: “Y Linh, váy em quá dài, cứ để chị đỡ em đi tới nhé!”

Y Linh không nghi ngờ cô ta, cảm kích nói: “Cảm ơn!”

Vương Vũ Hàm kéo Y Linh đi thẳng về phía Trình Kiêu.

Y Linh cảm thấy Vương Vũ Hàm hình như cố ý dẫn cô đi tới chỗ nào đó, chẳng qua cô cũng không để ý lắm.

Cô cảm thấy Vương Vũ Hàm không phải cố ý làm vậy.
 
Chương 567


CHƯƠNG 567

Dưới sân khấu, Trương Tư Tổ thấy Y Linh từ từ đi tới, kích động nắm cánh tay của Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu xem, cậu mau nhìn xem. Không ngờ nữ thần đi về phía tôi!”

“Cậu xem, nữ thần đang cười với tôi! Ha ha, nữ thần thế mà lại cười với tôi!” Trương Tư Tổ như phát điên.

Trình Kiêu thoáng liếc nhìn Vương Vũ Hàm. Hành vi mờ ám của Vương Vũ Hàm có thể giấu được Y Linh nhưng không giấu được anh.

Cho dù Trình Kiêu không biết cô ta có âm mưu gì, nhưng nếu cô ta cố ý dẫn theo Y Linh đi về phía mình, vậy Trình Kiêu sẽ không để cho cô ta được như ý.

“Tôi đi vệ sinh cái đã.” Trình Kiêu nói xong, đứng lên muốn đi.

Trương Tư Tổ hình như đang chìm đắm trong mộng đẹp của mình, không ngờ kéo Trình Kiêu lại, nói với vẻ hưng phấn: “Đừng mà, cậu đợi lát nữa hẵng đi! Nữ thần chắc chắn sẽ chọn tôi làm người đại diện. Cậu chờ tôi hỏi nữ thần xong rồi đi!”

“Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này thậm chí không có cơ hội tốt để tiếp xúc với nữ thần gần như vậy đâu.”

“Lỡ như tôi ở đây, nữ thần của cậu chọn tôi thì làm sao? Cậu sẽ từ bỏ à?” Trình Kiêu nửa thật nửa giả nói.

Trương Tư Tổ vội vàng thả tay ra: “Đúng rồi, cậu vẫn đi vệ sinh đi, đi nhanh lên đi!”

… Người này đúng là một kẻ trọng sắc khinh bạn.

Trình Kiêu đang muốn rời đi, nhưng Vương Vũ Hàm vẫn luôn chú ý tới anh, làm sao có thể để anh trốn đi được?

“Trình Kiêu, sao anh thấy chúng tôi qua, trái lại vội vàng rời đi chứ? Lẽ nào anh khinh thường hot girl Y Linh của chúng tôi sao?”

Lúc này, Trình Kiêu biết mình muốn đi cũng không đi được.

Trong mắt Y Linh chợt sáng lên. Trình Kiêu, thật sự là Trình Kiêu!

Y Linh có cảm giác bất ngờ và vui mừng như xa quê gặp được người quen cũ, đang muốn bước tới nói chuyện với Trình Kiêu, nhưng chợt nhớ ra đây là ở trước mặt đám đông. Nếu cô xông lên như thế, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người hiểu nhầm.

Vì vậy, Y Linh đành phải tạm thời nhịn xuống.

Nếu không đi được, Trình Kiêu dứt khoát thoải mái ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hot girl Y Linh xinh đẹp lương thiện, có thể quen biết với cô ấy là vinh hạnh của tôi, sao tôi có thể khinh thường được?”

Trương Tư Tổ vỗ nhẹ vào vai Trình Kiêu và giơ ngón tay cái lên: “Cậu thật tinh mắt!”

Sau đó, Trương Tư Tổ mặt dày, xấu hổ kèm theo nhát gan nhìn Y Linh, nói với vẻ không được tự nhiên: “Y Linh, cô là nữ thần của tôi, có thể chọn tôi làm người đại diện được không?”

“Biến đi, Y Linh là nữ thần của tôi! Muốn chọn cũng nên chọn tôi!” Thần Côn đá Trương Tư Tổ văng ra ngoài, cướp lấy vị trí của Trương Tư Tổ đang đứng.

Vương Vũ Hàm thấy mình đã đạt được mục đích giữ Trình Kiêu lại, nhìn về phía Y Linh cười tủm tỉm nói: “Y Linh, chọn lâu như vậy, thời gian có hạn, hay cô cứ chọn ra một người đi!”

Mọi người đều lập tức nhìn về phía Y Linh, ánh mắt ai nấy cũng đặc biệt nóng như lửa.
 
Chương 568


CHƯƠNG 568

Y Linh đang muốn đưa micro cho Trình Kiêu, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng lắm. Nhỡ đâu Trình Kiêu hỏi vấn đề gì mà cô không muốn trả lời thì sao?

Trong lòng Y Linh không muốn nói dối Trình Kiêu.

Sau đó, Y Linh thấy Trương Tư Tổ đang nổi giận đùng đùng muốn đi đánh Thần Côn, đột nhiên chỉ vào anh ta: “Là bạn học này đi!”

Trương Tư Tổ ngây người!

Ơ, hạnh phúc tới quá đột ngột! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị đâu!

“Mẹ nó, tức thật đấy. Người này cũng quá may mắn rồi!”

“Không ngờ là tên nghèo hèn Trương Tư Tổ kia. Ông trời không có mắt mà!”

Một đám nam sinh đều ghen tỵ và đố kỵ.

Dương Thiên Hữu cũng tái mặt, dáng vẻ như muốn cắt đứt quan hệ với Trương Tư Tổ.

Trương Tư Tổ ngơ ngác đứng tại chỗ, hình như không dám tin đây là sự thật.

Cho đến khi Vương Vũ Hàm ở bên cạnh nhắc nhở: “Ban học Trương Tư Tổ, cơ hội chỉ có một lần, bạn phải tranh thủ thời gian hỏi đi. Mọi người đều đang chờ bạn đấy?”

Vương Vũ Hàm nói xong thì lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng thầm mắng: “Không hiểu hồ ly tinh Y Linh này nghĩ thế nào, lại đi tặng cơ hội này cho tên nghèo hèn Trương Tư Tổ này! Thế mà lại không tặng cho cậu Cố bên cạnh, đúng là mắt chó đui mù!”

“Chỉ là chuyện này vẫn nằm trong kiểm soát của mình. Trình Kiêu, tiếp theo anh cứ chờ chịu sỉ nhục đi!”

Trương Tư Tổ nghe được Vương Vũ Hàm nhắc nhở, lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, nóng lòng hỏi: “Đúng rồi nữ thần, mọi người muốn hỏi cô thích kiểu nam sinh nào?”

Rất nhiều nam sinh đã sớm thương lượng về vấn đề này. Ban đầu, mọi người muốn hỏi Y Linh có bạn trai chưa? Nhưng vấn đề này trả lời quá dễ.

Cho nên, mọi người nghĩ tới nghĩ lui, đã đổi thành vấn đề này.

Bản thân Y Linh nói ra cô thích kiểu nam sinh gì, như vậy mọi người có thể nỗ lực biến thành kiểu nam sinh như thế.

Đám bạn sói đã bỏ ra rất nhiều tâm tư sức lực để suy tính đấy!

Y Linh nhận lấy micro, gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Cô tưởng mọi người sẽ hỏi các loại vấn đề như cô có bạn trai chưa, không ngờ mọi người lại hỏi một câu riêng tư như vậy.

Nếu hỏi cô có bạn trai chưa, Y Linh chỉ cần trả lời có hoặc chưa là được. Nhưng với câu hỏi này, Y Linh chắc chắn phải nói ra nguyên mẫu bạn trai mà mình thích.

Nhỡ đâu nguyên mẫu này đúng lúc tương tự với nam sinh nào đó, vậy tin đồn còn không phải bay đầy trời sao?

Nếu là trước đây, Y Linh thật sự không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng bây giờ, trong lòng Y Linh cũng không bài xích vấn đề này lắm.

Đặc biệt là ở ngay trước mặt Trình Kiêu, cô thậm chí có cảm giác kích động, cho dù mọi người không hỏi, cô cũng muốn nói ra.

Từ lúc Trương Tư Tổ hỏi vấn đề này, mọi người ở đó lại yên lặng một cách kỳ lạ.

Ai nấy đều nín thở, sợ sẽ bỏ qua một từ, vì thế mà phải tiếc nuối cả đời.
 
Chương 569


CHƯƠNG 569

Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu âm thầm siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Y Linh, sức mạnh kia giống như dũng sĩ chuẩn bị chiến đấu đến chết.

Tình trạng của phần lớn các bạn học khác đều tương tự với hai người Trương Tư Tổ.

Ngay cả Thẩm Dũng, Lý Hoành Đồ, Nghiêm Học Văn và cả đám người Cố Tu Nhiễm đều nín thở, lẳng lặng chờ đợi.

Thậm chí, ngay cả Trình Kiêu cũng tò mò nhìn về phía Y Linh, âm thầm suy đoán xem Y Linh thích kiểu nam sinh gì?

Y Linh cúi đầu, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Trước khi trả lời vấn đề này, cô liếc nhìn về phía Trình Kiêu.

Y Linh cầm mic lên, khẽ nói trong sự chú ý của hàng nghìn người: “Tôi thích nam sinh hơi lặng lẽ, thích yên tĩnh, trong xương cốt lộ ra một sự cao ngạo…”

Giọng cô gái đặc biệt dịu dàng êm tai, giống như mưa xuân thấm vào lòng người, kèm theo một tình cảm đặc biệt, không giống với tâm tình mà giống như đang tỏ tình.

“Cho dù anh ấy ở trước mặt người khác tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy có tôi. Chỉ cần tôi gặp phải nguy hiểm, anh ấy sẽ không hề do dự đứng ra che chở cho tôi.”

Mọi người nghe một lúc, đột nhiên cảm giác không đúng.

Vì sao Y Linh nói lời này nghe như đang tỏ tình với người nào đó vậy?

Ánh mắt Trình Kiêu đột nhiên trở nên phức tạp, nhìn ánh mắt xấu hổ kèm theo sợ hãi của Y Linh, anh chỉ có thể quay đầu đi, không dám đối diện với cô.

Ý định ban đầu của Trình Kiêu về Y Linh chỉ đơn thuần là muốn giúp Y Linh thay đổi số phận, trả món nợ ân tình kiếp trước cho Y Linh.

Anh không ngờ Y Linh thế mà lại có tình cảm với anh.

Điểm này làm Trình Kiêu thật sự bất ngờ.

Trong lòng Trình Kiêu chỉ có Thuần Nguyệt Tiên Tử. Đó mới là người phụ nữ anh yêu nhất, cũng là người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh lâu dài cùng trời đất.

Mà Y Linh chung quy chỉ là một bông hoa quỳnh rực rỡ trên con đường tu tiên dài đằng đẵng này.

So với tuổi thọ mấy trăm nghìn năm của Trình Kiêu, Y Linh tồn tại chỉ giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Hơn nữa, Thuần Nguyệt vì anh mà sẵn lòng cùng anh nhau rơi vào luân hồi, Trình Kiêu làm sao có thể phụ cô được!

Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh nghe cô ta nói vậy, máu trong người đều sôi trào.

“Có hơi lặng lẽ, thích yên tĩnh, trong xương cốt lộ ra một sự cao ngạo…”

Đó không phải là nói Cố Tu Nhiễm anh ta sao?

“Cho dù anh ấy trước mặt người khác tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng chỉ cần cô gặp phải nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ cô.”

Vậy không phải là chuyện anh ta vừa lặng lẽ làm vì cô sao?

Cố Tu Nhiễm kích động đến mức cơ thể run rẩy, ánh mắt nhìn Y Linh càng thêm dịu dàng.
 
Chương 570


CHƯƠNG 570

“Y Linh, hóa ra trong lòng em cũng có anh!”

Vương Vũ Hàm nghe Y Linh nói xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Hóa ra hồ ly tinh Y Linh này cũng thích cậu Cố! Ban đầu, mình còn tưởng cô ta không có ý với cậu Cố, xem ra mình đã nhìn nhầm rồi.”

“Không ngờ mình muốn mượn Y Linh công kích Trình Kiêu giúp cậu Cố, thế mà đánh bậy đánh bạ lại k1ch thích cho Y Linh nói ra tâm tư với cậu Cố.”

“Ha ha, mình đúng là tự mang đá đập lên chân mình!”

Vương Vũ Hàm cảm thấy lần này mình hoàn toàn là khéo quá hóa vụng, may áo cho người khác.

Chỉ là, nếu chuyện đã đến mức này, bất kể thế nào cũng phải tiếp tục diễn nốt vở kịch sau đó.

Nếu không, cô ta vốn không có cách nào ăn nói với Cố Tu Nhiễm.

Người khác nghe Y Linh nói vậy thì âm thầm so sánh với mình, phát hiện ra nam sinh mà Y Linh thích khác mình quá nhiều.

Rất nhiều người lập tức ủ rũ.

Ban đầu, Trương Tư Tổ cũng hơi chán chường. Nhưng anh ta đột nhiên cảm giác hình như mình đã từng gặp kiểu mẫu nam sinh mà Y Linh thích ở đâu đó? Hơn nữa còn rất quen thuộc.

Trương Tư Tổ liếc nhìn Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh, vẻ mặt lập tức khó coi: “Mẹ nó, tôi đã cảm giác nam sinh mà Y Linh miêu tả hơi quen, hóa ra là người này!”

“Ôi, nữ thần của tôi vẫn không thể nào thoát khỏi của bàn tay gian ác của tên ngụy quân tử Cố Tu Nhiễm này.”

Vương Vũ Hàm cầm lấy một micro khác, cười nói: “Bạn học Y Linh đã trả lời câu hỏi của mọi người, hơn nữa tôi cảm thấy nam sinh mà bạn học Y Linh miêu tả dường như hơi quen!”

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Cố Tu Nhiễm bên cạnh Y Linh với vẻ ghen tỵ, sa sầm mặt, không nói lời nào.

Cố Tu Nhiễm kích động tỏ đỏ bừng cả mặt, thậm chí âm thầm quyết định, chờ lát nữa sẽ tỏ tình với Y Linh.

Vương Vũ Hàm thấy không ai phối hợp với cô ta, trong lòng chỉ có thể thầm mắng một tiếng, tiếp tục tự hát tự diễn.

“Bạn học Y Linh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Có phải nam sinh mà cô thích xa ở chân trời, gần ngay trước mắt không?”

Vương Vũ Hàm chỉ tay vào Cố Tu Nhiễm bên cạnh Y Linh.

Nhưng ánh mắt Y Linh lại nhìn về phía Trình Kiêu ngồi trước mặt cô, từ đầu tới cuối căn bản chưa từng cân nhắc tới Cố Tu Nhiễm.

Y Linh tưởng Vương Vũ Hàm đã nhìn ra bí mật của cô, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu: “Đúng vậy.”

Tâm trạng các học sinh càng tệ hơn. Quả nhiên là Cố Tu Nhiễm, Y Linh đã đích thân thừa nhận rồi.

Ôi, nghiệp chướng mà!

Ngay cả nữ thần cũng không thể thoát được sự mê hoặc của Cố Tu Nhiễm kia.

Trương Tư Tổ gào khóc luôn: “Trời xanh ơi, sao người có thể làm vậy chứ? Nữ thần à, vì sao cô không đánh bóng con mắt của mình lên? Cô thích ai chẳng được, nhưng tại sao phải thích tên ngụy quân tử Cố Tu Nhiễm kia!”

“Đúng là ông trời không có mắt!”
 
Chương 571


CHƯƠNG 571

Vương Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, âm mưu của cô ta và Cố Tu Nhiễm cuối cùng đã hoàn thành.

Ban đầu, bọn họ chuẩn bị tạo ra biểu hiện giả là Y Linh thích Cố Tu Nhiễm, dùng điều này để sỉ nhục Trình Kiêu. Không ngờ Y Linh lại thích Cố Tu Nhiễm thật, vậy sẽ bớt được rất nhiều khâu.

Trong lòng Vương Vũ Hàm ghen tuông ngập trời, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười chúc mừng Cố Tu Nhiễm: “Cậu Cố, chúc mừng, chúc mừng cậu có thể nhận được sự ưu ái của hoa khôi!”

Lúc này, quả thật Cố Tu Nhiễm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cũng có vài phần kính trọng đối với người bày mưu tính kế là Vương Vũ Hàm.

“Đều là công lao của người dẫn chương trình. Nếu không, bây giờ tôi còn không biết em gái Y Linh có ý với tôi đâu. Sau này, tôi chắc chắn sẽ cố gắng cảm ơn em Vũ Hàm!”

Y Linh hơi bối rối.

Có ý gì?

Cô làm gì có ý gì với Cố Tu Nhiễm!

Chẳng qua, trọng tâm của Y Linh lúc này đều đặt ở trên người Trình Kiêu, đều lựa chọn phớt lờ mọi thứ xung quanh.

Vương Vũ Hàm đắc ý liếc mắt nhìn Trình Kiêu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ánh mắt hot girl Y Linh của chúng ta thật sự không tệ. Cậu Cố muốn gia thế có gia thế, muốn mặt mũi có mặt mũi, các khóa học đều cầm cờ đi trước, tương lai tuyệt đối không thể đo đếm được.”

“Không giống vài người nào đó, ngoại trừ đánh nhau giỏi thì chẳng có gì tốt. Còn cố ý giả vờ không ai bì nổi, làm vậy cho ai xem chứ?”

Lời này cũng quá rõ ràng rồi.

Hai ngày trước, Trình Kiêu liên tục đánh bại Liễu Tinh, Cố Tu Nhiễm và huấn luyện viên trong khóa học võ thuật, đã được truyền ra khắp cả trường.

Cho nên, Vương Vũ Hàm vừa nói ra lời đó, mọi người đều biết cô ta đang ám chỉ Trình Kiêu.

Nhận ra được ý định của Vương Vũ Hàm ý, Điền Thúy Thúy ngồi cách đó không xa đột nhiên đứng lên, cười lạnh nói: “Đương nhiên rồi!”

“Cậu Cố tài hoa hơn người, gia thế hiển hách, mấy kẻ nghèo hèn nào đó làm sao có thể so sánh được! Ánh mắt của em gái Y Linh quả nhiên không tệ!”

Trương Manh cũng bước ra tham dự náo nhiệt, cười lạnh nói: “Các người bị ngốc rồi à? Làm gì cứ lấy tên nghèo hèn đó ra so sánh với cậu Cố. Điều này quả thật là sỉ nhục đối với cậu Cố!”

“Cho dù tên nghèo hèn đó đánh nhau khá tốt nhưng cũng chỉ có số làm vệ sĩ cho người ta thôi. Anh ta có thể có tiền đồ gì chứ? Chờ sau khi cậu Cố tốt nghiệp, tiếp nhận tập đoàn Cố Thị, đến lúc đó muốn thuê bao nhiêu vệ sĩ cũng không thành vấn đề.”

Tục ngữ có câu, tường đổ mọi người đẩy, hơn nữa Trương Manh và Điền Thúy Thúy đều ghen ghét Trình Kiêu, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đả kích Trình Kiêu như vậy.

Y Linh vốn chờ Trình Kiêu trả lời, nhưng càng nghe càng cảm giác không đúng.

Các cô ấy có ý gì?

Cái gì mà gia thế hiển hách?

Cái gì mà ánh mắt tốt?

Chẳng lẽ các cô hiểu nhầm người mình thích là Cố Tu Nhiễm?
 
Chương 572


CHƯƠNG 572

Thấy vẻ mặt Trình Kiêu càng lúc càng lạnh, Y Linh còn tưởng Trình Kiêu hiểu nhầm cô, đang giận cô.

Y Linh vội vàng giải thích: “Không, các người hiểu nhầm rồi. Người tôi thích không phải là Cố Tu Nhiễm, các người tuyệt đối đừng nói bậy!”

Vương Vũ Hàm tưởng da mặt cô mỏng, mỉm cười nói: “Em gái Y Linh không cần xấu hổ, thích một người thì phải lớn tiếng nói ra.”

“Hơn nữa, cậu Cố đẹp trai tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, gia thế hiển hách, đừng nói là cô, nữ sinh nào trong trường học chúng ta mà chẳng thích cậu Cố chứ?”

Điền Thúy Thúy muốn nhân cơ hội lấy lòng Cố Tu Nhiễm, cũng nói hùa theo: “Vũ Hàm nói rất đúng. Em gái Y Linh đừng xấu hổ nữa. Nam sinh ưu tú như cậu Cố có quá nhiều nữ sinh thích anh ấy. Cho dù em gái Y Linh cũng thích cậu Cố, đây cũng là chuyện thường tình của con người!”

“Thật ra tôi cảm thấy hot girl Y Linh và hot boy là một đôi do trời đất sinh ra! Các người xem hai người bọn họ đứng chung một chỗ, giống một đôi kim đồng ngọc nữ biết bao!” Một nam sinh muốn nịnh bợ Cố Tu Nhiễm hét lớn khen.

Trương Tư Tổ mắng to: “Yêu tinh nịnh bợ. Sao tôi không nhìn ra bọn họ xứng đôi vừa lứa chỗ nào chứ? Không hề xứng đôi vừa lứa!”

Chỉ tiếc là Trương Tư Tổ người nhỏ, lời nhẹ, rất nhanh đã bị đám người ủng hộ do Cố Tu Nhiễm sớm xếp vào bắt đầu la hét ầm ĩ.

“Kim đồng ngọc nữ, một đôi do trời đất sinh ra! Hot girl cùng với hot boy đặc biệt xứng đôi vừa lứa!”

“Cậu Cố, Y Linh, cậu Cố, Y Linh…”

Phía sau màn, lãnh đạo của trường nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận tới tái mặt.

“Hoang đường, còn không đi ngăn cản bọn họ! Chỗ này là trường học, không phải là cái chợ!”

Một người thân tín lặng lẽ ghé sát bên tai lãnh đạo của trường nói nhỏ vài câu, lãnh đạo của trường lập tức ngừng phê bình.

“Hóa ra là con trai của Chủ tịch Cố, vậy thì không cần quản nữa. Đều là người hơn hai mươi tuổi, yêu nhau là chuyện thường tình của con người!”

Y Linh nhìn thấy cảnh tượng này, cô cảm giác mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Dưới tình thế cấp bách, Y Linh cầm mic lên hô to một tiếng: “Ai nói với các người là tôi thích cậu Cố chứ? Người tôi thích chính là Trình Kiêu!”

Y Linh nói xong thì chạy thẳng qua, nhào vào trong lòng Trình Kiêu.

Cả hội trường cực kỳ yên tĩnh!

Ai nấy cũng há hốc mồm!

Không thể nào tưởng tượng nổi!

Đúng là kinh người!

Đến nỗi các nhân vật có tiếng trong trường đang ngồi sau màn cũng sợ ngây người!

Thậm chí là Trình Kiêu cũng phải ngạc nhiên hết mấy giây, anh nhìn người trong lòng bằng một ánh mắt phức tạp.

Y Linh rất xấu hổ, cô vùi đầu vào trong lòng Trình Kiêu, làm anh cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi kèm theo mùi hương thơm mát ngọt ngào của cô.

“Xin lỗi nhé Trình Kiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi không muốn có quan hệ gì với Cố Tu Nhiễm cả nên mới liên lụy đến anh!”

Hiểu lầm?
 
Chương 573


CHƯƠNG 573

Ý là… tình hình cấp bách quá nên lấy anh ra làm bia đỡ đạn sao?

Nhưng mà cảm giác làm bia đỡ đạn này có vẻ rất thoải mái!

Trong lòng Trình Kiêu hơi xúc động, Y Linh thật sự rất hiểu lòng người.

Nếu cô đã nói như thế, vậy Trình Kiêu không cần phải nói gì nữa.

Nhưng đây chính là sự thật sao?

Có lẽ trong lòng hai người đều biết rõ.

Có người nói không bao giờ có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ, nếu có thì cũng là do một bên không bao giờ nói ra, còn bên còn lại thì giả vờ không biết gì hết.

Có vẻ chuyện trước mắt khá giống với câu nói đó.

Người bên ngoài không biết đến cuộc trò chuyện nhỏ của Trình Kiêu và Y Linh.

Nhưng nhìn Y Linh ôm lấy Trình Kiêu rồi nói trước mặt mọi người là cô thích Trình Kiêu.

Thì đây chính là sự thật chắc chắn rồi!

Lúc này, nơi đây giống như một tòa lầu chỉ còn đúng một cây cột đã mục nát đỡ lấy nên có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Cố Tu Nhiễm bỗng tái cả mặt, ban nãy còn đắc ý lắm, thậm chí còn sắp bày tỏ với Y Linh nữa.

Nhưng không ngờ giây sau bỗng từ vui hóa buồn.

Thì ra người Y Linh thích không phải là anh ta.

Cố Tu Nhiễm không thể tin được, với gia cảnh, tướng mạo và cả học vấn của anh ta, tất cả đều hơn xa Trình Kiêu, thế tại sao Y Linh lại chọn Trình Kiêu chứ không chọn anh ta?

“Y Linh, em nói đùa đấy hả? Gia cảnh cậu ta thì không ra gì, mặt mũi không đặc biệt, học vấn cũng chẳng có. Cậu ta chỉ là một tên thất bại thì sao xứng với em?” Hai mắt Cố Tu Nhiễm đỏ bừng y như một con thú hoang đang bị thương đang rất muốn nhào tới cắn người khác.

Y Linh nhíu mày, đây chính là điều mà cô ghét nhất. Cố Tu Nhiễm cứ lấy gia cảnh, tướng mạo và học vấn của mình để so sánh với người khác, để tôn lên cái sự hơn người của anh ta.

Cứ như mọi người nên yêu thích anh ta, nên sùng bái anh ta vậy.

“Tôi thích ai thì chỉ là đơn thuần thích người đó thôi, chuyện này không liên quan đến gia cảnh, tướng mạo với học vấn của người đó.” Y Linh trả lời rất nghiêm túc.

Có thể coi đây là câu trả lời cho Cố Tu Nhiễm.

Và đây cũng chính là nguồn lực làm cho cây cột mục nát chống đỡ cả tòa nhà sụp xuống.

“Mẹ nó chứ, tôi có đang mơ không vậy? Nữ thần thích cái tên thất bại Trình Kiêu đó ư, không thể nào!”

“Thiên lý ở đâu! Sao nữ thần lại thích Trình Kiêu được vậy? Tôi còn tốt hơn cả Trình Kiêu đây này!”

“Tôi thấy nữ thần nói đúng lắm, thích ai đó thì chỉ đơn thuần là thích họ thôi, đừng có trộn thêm mấy thứ khác vào. Thích chỉ đơn giản là thích thôi, vì thích nên mới thích đó, đơn giản thế thôi!”

Trong chớp mắt tất cả sinh viên ở đó đều bùng nổ.

Tiếng kêu r3n, tiếng chửi rủa hay không cam hòa vào nhau tạo thành một khúc giao hưởng thất tình thê lương mà bi tráng.
 
Chương 574


CHƯƠNG 574

Điền Thúy Thúy cắn chặt răng, nhìn cảnh này với ánh mắt khó tin: “Không thể nào! Tên khốn Trình Kiêu này mà có quen biết Y Linh ư!”

“Sao trước nay mình không biết vậy?”

Nghĩ đến việc ban nãy nói Y Linh rất có mắt nhìn, Điền Thúy Thúy cảm thấy cứ như có ai đó đang cầm đế giày và tát mạnh lên mặt mình vậy.

Người có đầu óc tí là biết, việc khiến một cô gái bày tỏ với một chàng trai ngay trước mặt mọi người thì giữa hai người đó phải có rất nhiều chuyện không muốn người khác biết đến.

Nói cách khác, Trình Kiêu và Y Linh đã quen nhau từ lâu.

Nhưng không ai trong trường biết cả.

Trương Manh thì dường như vừa nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trần đời: “Không thể nào! Sao tên thất bại Trình Kiêu này lại được Y Linh để ý chứ?”

Sau đó chợt nghĩ lại lời mình vừa nói, Trương Manh cũng nghe thấy tiếng tát bôm bốp lên mặt.

Thẩm Dũng thì đen mặt. Anh ta cảm thấy mình đã cướp được Điền Thúy Thúy từ trong tay Trình Kiêu nên khi ở trước mặt Trình Kiêu, anh ta cứ tự cho mình là kẻ hơn người.

Nhưng giờ Thẩm Dũng thấy mình như một tên ăn mày đang khoe của trước mặt người giàu.

Trình Kiêu có được Y Linh để ý thì làm gì quan tâm Điền Thúy Thúy nữa.

Đem ra so với Y Linh thì Điền Thúy Thúy cũng chỉ là bãi phân chó dưới đất thôi!

Thế mà anh ta lại coi việc đó như nhặt được vàng, lúc nào cũng ra vẻ là kẻ chiến thắng hơn người.

Có lẽ trong lòng người như Trình Kiêu đã cười nhạo từ lâu rồi.

Thẩm Dũng nhìn Điền Thúy Thúy bên cạnh thì cảm thấy mất cả hứng.

Cứ tưởng là mình ưu tú lắm nên mới cướp được người yêu của người ta, nhưng rồi khi quay đầu nhìn lại mới biết, thì ra là mình nhặt đống rác mà người ta chẳng thèm, đã thế mình còn đắc ý lắm nữa chứ.

Vương Vũ Hàm nhìn cảnh tượng bất ngờ này rồi đờ người ra.

Để lấy lòng Cố Tu Nhiễm, cô ta đã lợi dụng cái vị trí MC để sắp xếp tất cả trong âm thầm.

Cô ta biết Y Linh là nữ thần được tất cả bạn nam yêu mến, thế nên cô ta cố ý ghép đôi cho Cố Tu Nhiễm và Y Linh, để dù Y Linh không thích Cố Tu Nhiễm thì cô cũng sẽ không từ chối ngay trước mặt mọi người.

Chỉ cần cho cô ta cơ hội để làm nhục Trình Kiêu là đủ rồi.

Thực tế thì cô ta đã làm được. Vừa nãy, ngay trước mặt mọi người cô ta đã nhục nhã Trình Kiêu một phen, nói Trình Kiêu thành một kẻ tồi tệ.

Nói Trình Kiêu chỉ là kẻ biết đánh nhau thôi, sau này ra đời cùng lắm là làm vệ sĩ cho người ta.

Nói Y Linh rất có mắt nhìn.

Nhưng Vương Vũ Hàm không ngờ được là Trình Kiêu và Y Linh đã quen nhau từ trước!

Vả lại Y Linh còn thích Trình Kiêu nữa.

Giờ Y Linh nói thẳng trước mặt mọi người là cô thích Trình Kiêu, đây đúng là cú tát mạnh khiến người ta mất hết cả mặt mũi.

Y Linh không chịu nổi ánh mắt u oán của các bạn nam xung quanh, cô nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt phức tạp rồi kéo váy trắng lên và xoay người chạy đi.

Cô đã biết là mình bị Vương Vũ Hàm lợi dụng, cũng may phút giây mấu chốt cô đã phản ứng lại, nên bây giờ Vương Vũ Hàm mới là người phải đau đầu.
 
Chương 575


CHƯƠNG 575

Sau khi Y Linh đi, Cố Tu Nhiễm ngồi sụp xuống dưới đất, cả người trông cực kì chán chường.

Đây là lần thứ hai trong đời mà anh ta nếm phải mùi vị của sự thất bại.

Đã thế còn bị thua bởi cùng một người nữa.

Nhìn Trình Kiêu ngồi cách đó không xa với sắc mặt thản nhiên, ánh mắt Cố Tu Nhiễm hiện lên một sự bất lực đến cùng cực, anh ta cảm thấy đời này mình không thể nào hơn nổi Trình Kiêu.

Trình Kiêu đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.

Nếu thành người khác thì có lẽ đây chỉ là một lần thất tình mà thôi, nhưng Cố Tu Nhiễm thì lại kiêu căng quá.

Người kiêu căng đều bị một căn bệnh chung, đó là nhiều người trong số họ không chịu đựng nổi việc thất bại.

Thế nên sau khi thua Trình Kiêu tận hai lần, Trình Kiêu đã thành bóng ma trong lòng Cố Tu Nhiễm.

Muốn chế ngự bóng ma trong lòng thì phải đánh bại Trình Kiêu, có thế mới có thể khiến Cố Tu Nhiễm tự tin trở lại.

Cố Tu Nhiễm đi rồi, khi đi nhếch nhác như chó nhà có tang vậy.

Chỉ còn Vương Vũ Hàm sững sờ ra đó.

Vương Vũ Hàm cũng muốn chạy, nhưng cô ta còn phải dẫn tiếp các tiết mục kế tiếp.

Thế nên lúc này chỉ còn mỗi cô ta phải chịu đựng những ánh mắt chế nhạo đến từ bạn học xung quanh.

“Cái con quỷ nịnh hót Vương Vũ Hàm này, lần này không chỉ không nịnh hót cậu Cố được mà còn biến khéo thành vụng nữa, đáng đời!”

“Ban nãy cậu ta nói Trình Kiêu chỉ xứng đáng làm vệ sĩ cho người ta thôi, mà vệ sĩ thì sao chứ? Rồi cũng vẫn được nữ thần yêu thích đó thôi!”

“Buồn cười là Vương Vũ Hàm vất vả châm biếm Trình Kiêu để lấy lòng Cố Tu Nhiễm, không ngờ lại thành làm bàn đạp cho Trình Kiêu. Người xưa nói không sai, làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương, không phải chưa gặp tai ương mà chỉ là tai ương chưa đến thôi.”

Trương Tư Tổ nhìn Trình Kiêu với sắc mặt rất kì lại, trông như muốn khóc mà cũng giống như muốn cười, cuối cùng cũng chẳng biết anh ta muốn làm gì.

Nhìn ánh mắt u oán của Trương Tư Tổ, Trình Kiêu không biết phải làm sao.

“Bác sĩ à, nếu bác sĩ đau lòng thì cứ khóc đi!” Tảng Đá ở bên cạnh khuyên.

Trương Tư Tổ tung một cú đấm mạnh lên ngực Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu đúng là quá đáng. Thì ra cậu và nữ thần quen nhau lâu rồi mà đó giờ cứ lừa tụi tôi!”

Dương Thiên Hữu cũng nói với sắc mặt hờn tủi: “Đúng đấy Trình Kiêu, cậu giữ kín chuyện này quá. Vốn dĩ tụi tôi còn lo là cậu chưa thoát khỏi nỗi đau bởi Điền Thúy Thúy, ai mà ngờ cậu lại âm thầm rước nữ thần về.”

Trình Kiêu nhìn hai người với ánh mắt kì lại: “Hai cậu không trách tôi sao?”

Trương Tư Tổ giận dữ nói: “Sao mà không trách chứ? Cậu đã cướp mất nữ thần của tôi, nếu là người khác thì tôi đã xông lên liều mạng với người ta rồi.”

“Nhưng nghĩ đến cảnh Cố Tu Nhiễm ngồi sụp xuống đất, trông như hồn bay phách lạc nên tôi gắng gượng mà tha cho cậu đấy.”
 
Chương 576


CHƯƠNG 576

“Haha, bình thường Cố Tu Nhiễm toàn là ai ông đây cũng xem thường hết, đi đâu cũng khoe nữ thần y  Linh chính là người yêu của cậu ta, lần này mất mặt ghê chưa!”

Tóm lại, trận quyết đấu liều mạng mà Trình Kiêu đã dự tính thì không đến, nhưng anh lại có được sự tán thưởng của mấy đứa bạn trời đánh.

Nhưng sau đó mấy tên này cứ hóng hớt mãi, thậm chí còn muốn Trình Kiêu nói kĩ càng mọi chuyện về việc quen biết Y Linh.

Trình Kiêu rời khỏi buổi kỷ niệm thành lập trường trước khi kết thúc, nếu không lát nữa sẽ bị người ta chặn không cho về.

Trình Kiêu không về phòng ngủ mà trở về căn biệt thự ở hồ Nguyệt Nha.

Anh đã gặp lại mấy đứa bạn trời đánh trong trường rồi, giờ cần tăng nhanh tiến độ tu luyện.

Trở lại biệt thự lầu Vọng Nguyệt, Thư Nam đang tu luyện ngoài sân nên Trình Kiêu không làm phiền anh ta mà nhẹ nhàng nhảy một cái lên sân thượng.

Với thực lực của Trình Kiêu bây giờ thì một tháng không ăn không uống cũng không sao.

Hôm sau, Ninh Cát Sơn Viện trưởng bệnh viện Nhân dân gọi điện thoại cho anh.

“Trình Thần y , cậu đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Ninh Cát Sơn mang đầy mỏi mệt nhưng cũng đầy mong chờ.

“Viện trưởng Chu, có chuyện gì sao?” Trình Kiêu nhàn nhạt hỏi.

“Trình Thần y , lần này cậu nhất phải ra tay giúp đỡ, mong cậu cứu mạng sống của hai mươi tám đứa bé! Trừ cậu ra tôi không nghĩ được ai có thể cứu chúng nữa!” Giọng nói Ninh Cát Sơn đầy bất lực.

Trình Kiêu biến sắc: “Gặp mặt rồi nói!”

Mười giờ sáng, Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn gặp nhau ở quán trà.

Mắt Ninh Cát Sơn đã đỏ, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt sụp xuống, chỉ mới mấy tháng qua đi mà trông ông già đi hơn cả mười tuổi.

“Chuyện gì vậy?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.

Ninh Cát Sơn run run nói: “Trình Thần y , khoa sơ sinh của bệnh viện Nhân dân có hai mươi tám đứa bé bị viêm phổi, nhưng chúng tôi đã dùng hết mọi loại thuốc chống virus rồi mà bệnh tình không hề có chiều hướng tốt lên.”

“Rất nhiều bác sĩ có tiếng đã tập hợp ở Thủ đô , họ thành lập một tổ chuyên gia và đến đây cũng sắp ba ngày mà vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Mà hai mươi tám đứa bé đó thì sắp…”

Nói đến đây, dường như Ninh Cát Sơn không nỡ nói ra lời kế tiếp.

Trình Kiêu hiểu tâm trạng của Chu Thanh Hà, biết ông là một bác sĩ tốt rất có đạo đức nghề nghiệp.

“Dẫn tôi đi xem đi!”

Ninh Cát Sơn biết Trình Kiêu thích yên tĩnh, vốn dĩ ông ta còn định phải nhờ vả Trình Kiêu một phen, không ngờ ông ta còn chưa nói gì thì Trình Kiêu đã đồng ý rồi.

“Được, mời Trình Thần y  đi theo tôi!”

Trong phòng họp của bệnh viện Nhân dân.

Người ngồi kín cả phòng, ai nấy cũng là mấy bác sĩ đều đã trên năm mươi, mỗi một người ngồi ở đây đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới y học của Á tộc.

Lúc này sắc mặt ai nấy cũng đầy bất lực.
 
Chương 577


CHƯƠNG 577

Một ông cụ bạc nửa đầu mặc bộ đường trang màu đen với nét mặt rất nghiêm túc, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt uy nghiêm rồi nói: “Nếu vẫn không tìm ra nguồn gốc lây bệnh thì tính mạng của hai mươi tám đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không cần nói đến việc ba mẹ chúng sẽ đau lòng thế nào, mà chỉ mỗi việc bị cánh truyền thông đưa tin cũng đủ để làm mất hết uy tín và danh dự của giới y học Á tộc ta.”

“Đây sẽ thành nỗi sỉ nhục rất nghiêm trọng trong lịch sử y học của Á tộc ta!”

Mọi người trong phòng họp không dám thở mạnh. Đây là mạng sống của hai mươi tám đứa bé đó! Vừa nghĩ đến ba mẹ chúng đau lòng kêu trời kêu đất thì các chuyên gia đều thấy tê cả da đầu!

Phóng viên bên ngoài cũng đã trang bị sẵn máy ảnh và cũng đang dài cổ chờ kết quả. Một khi điều trị thất bại thì đây sẽ thành tai tiếng của cả giới y học Á tộc, thậm chí là tai tiếng của cả nền y học thế giới.

Các chuyên gia phải đối mặt với tiếng chửi rủa ngập trời!

Nghĩ đến hậu quả đó, ai nấy cũng sợ run lên!

Một ông cụ mặc áo xám chậm rãi nói: “Thưa hội phó, hiện tại thì chúng ta đã sử dụng hết tất cả phương pháp có thể áp dụng nhưng đều không có hiệu quả. Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là chờ kết quả của việc nuôi cấy vi khuẩn rồi bốc thuốc đúng bệnh.”

Hội phó của Hội Y học Á tộc là Đường Quốc Hoa, sắc mặt ông ta cũng rất khó coi.

“Bây giờ hai mươi tám đứa bé đó vẫn cứ sốt cao mãi, chờ đến khi có kết quả nuôi cấy vi khuẩn thì làm gì kịp nữa!”

“Hôm nay chúng ta phải tìm cho ra một phương án điều trị có hiệu quả!”

“Nếu không chúng ta sẽ bị mọi người chửi rủa! Sau này đi ra ngoài đừng có nhận mình là chuyên gia y học ở ngành nào khoa nào nữa!”

“Mất mặt lắm!”

Bình thường ông Đường là người có tính cách ôn hòa, nhưng một khi tức giận lên thì như mất hết tính người vậy.

Có thể thấy lần này ông Đường tức giận thật rồi!

Mọi người cúi đầu, sắc mặt đầy xấu hổ.

Lúc này thì một chàng trai trẻ lảo đảo xông vào.

“Hội trưởng, Lục Thần y  nổi tiếng khắp Thủ đô đến rồi!”

Đường Quốc Hoa bỗng thấy rất vui mừng, ông đập bàn và nói: “Lục thần y đến rồi, mau mời ông ấy vào!”

Những con người tinh thần suy sụp trong phòng hợp bỗng phấn chấn cả lên.

“Lục Thần y  đến thì tốt quá, những đứa bé ấy được cứu rồi!”

Đám trẻ được cứu rồi, tiếng tăm của họ cũng được giữ rồi.

Ở Thủ đô, Lục thần y được ca ngợi là Vua của thần châm, ông là người đứng đầu trong hàng bốn vị thần y nổi tiếng nhất Thủ đô .

Nghe nói vị thần y họ Lục này là con cháu của gia tộc hành nghề Trung y thần bí trong truyền thuyết.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, ông bước vào với bước đi mạnh mẽ và phong thái uy nghiêm.
 
Chương 578


CHƯƠNG 578

Sau lưng ông còn có một anh chàng anh tuấn bất phàm.

“Tôi đến hơi muộn, mong Hội trưởng Đường hiểu cho!” Lục thần y chắp tay, giọng nói vang dội.

Đường Quốc Hoa vội vàng tiến lên, ông thân thiết nắm tay Lục thần y và kích động nói: “Không muộn không muộn, Lục thần y  đến đúng lúc lắm!”

“Chào Lục thần y !” Mọi người trong phòng họp đều khom cười chào Lục Thần y .

Tuy Lục thần y không giữ chức vụ gì trong Hội y học Á tộc, nhưng với tài năng của ông thì Hội trưởng của hội cũng phải tôn trọng ông.

Lục Thần y  không hề kiêu căng, ông ta cúi người chào lại: “Xin chào những người bạn cùng ngành!”

Đường Quốc Hoa nhanh chóng khoát tay và vội vàng nói: “Lục thần y, chúng ta đừng có màng mấy cái lễ nghi sáo rỗng này nữa. Giờ hai mươi tám đứa bé đang trong tình trạng nguy hiểm, ông đi xem với tôi đi!”

Lục Thần y  cũng nghiêm túc hẳn: “Nhờ Hội trưởng Đường dẫn đường!”

Trong phòng NICU, hai mươi tám đứa bé sơ sinh đang nằm trong lồ ng giữ ấm, phổi của vài đứa bé đã bị nhiễm trùng khá nặng nên phải tăng lượng oxy.

Lục Thần y  bắt mạch cho một đứa bé trong số đó trong khoảng nửa tiếng.

Sau đó ông ra khỏi phòng bệnh và hỏi rất nghiêm túc: “Hội trường Đường nói cụ thể về triệu chứng bệnh của những đứa bé đó cho tôi biết đi!”

Đường Quốc Hoa đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi.

“Sáu hôm trước, tất cả những đứa bé này đều lên cơn sốt, nôn mửa và phổi có triệu chứng bị nhiễm virus. Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều loại thuốc kháng virus nhưng không có tác dụng gì cả. Các chuyên gia của tổ nghiên cứu đoán khả năng đây là một loại virus gây bệnh mới.”

“Hiện tại chúng tôi đang tiến hành nuôi cấy virus, nhưng tôi sợ chúng không chờ được!”

Giọng nói của Đường Quốc Hoa rất nghiêm túc, sắc mặt đầy đau lòng.

Đường Quốc Hoa nhìn Lục thần y đầy mong đợi: “Lục thần y, ông đã nhìn ra nguyên nhân bệnh là gì chưa?”

Vẻ mặt Lục thần y nghiêm nghị chưa từng có, ông ta nhìn Đường Quốc Hoa đang nhìn mình với vẻ mong chờ, dường như muốn nói lại thôi.

“Đã tới lúc này rồi, Lục thần y có gì cứ nói ra đi!” Đường Quốc Hoa sốt ruột.

Lục thần y nghiêm túc nói: “Hai mươi tám đứa trẻ bị nhiễm trùng phổi nặng, sốt cao liên tục, hơi thở nặng nề dồn dập, tiêu chảy nôn mửa, các cơ quan nội tạng đối mặt với suy kiệt.”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì đây rất giống với một loại vi khuẩn đã tuyệt chủng!”

Đường Quốc Hoa cũng là bác sĩ nổi tiếng, ông ta cũng đã đoán được đôi điều từ lời của Lục thần y.

“Không thể nào như thế được! Không thể nào!” Đường Quốc Hoa đã nghĩ đến loại vi khuẩn Lục thần y nói, nhưng ông ta lại phủ nhận suy đoán này.

“Tôi cũng không dám tin, nhưng tình hình hiện tại quả thật là như vậy. Là bác sĩ, chúng ta nhất định phải đưa ra những giả thiết táo bạo và xác minh cẩn thận!” Lục thần y nghiêm nghị nói.

Nghe vậy, Đường Quốc Hoa rất nể phục, Lục thần y không hổ là người đứng đầu bốn thần y của Thủ đô .

Vì thế Đường Quốc Hoa không còn nghi ngại gì nữa.

“Dù sao vi khuẩn dịch tả cũng đã tuyệt chủng tại Á tộc nhiều năm, chưa có kết quả nuôi cấy vi khuẩn, cho dù chúng ta nói ra thì người dân cũng sẽ không tin.”
 
Chương 579


CHƯƠNG 579

Đường Quốc Hoa chỉ nói một nửa, vẫn còn một nửa chưa nói.

Đó là người dân chẳng những không tin mà ngược lại còn sẽ cho rằng các chuyên gia của bệnh viện không đủ năng lực, cố ý dùng dịch tả để nói linh tinh.

Đương nhiên Lục thần y nghe ra được nửa câu Đường Quốc Hoa chưa nói hết.

“Muốn khiến người dân tin tưởng, trừ khi chữa khỏi cho những đứa trẻ này.”

Đường Quốc Hoa gật đầu: “Đúng, nhưng tỷ lệ tử vong của bệnh tả rất cao, dù người lớn mắc phải, chúng ta cũng chưa chắc đã chữa khỏi được cho họ. Những đứa trẻ này yếu ớt như vậy, làm sao có thể uống thuốc đây?”

Hai mươi tám đứa trẻ này đều là trẻ sơ sinh! Một số loại thuốc có thể sử dụng được cho người lớn, nhưng không dùng được cho trẻ sơ sinh.

Hiện tại đã tìm ra nguyên nhân bệnh, nhưng vẫn không thể cứu sống hai mươi tám đứa trẻ này.

“Lục thần y có cách gì không?” Đường Quốc Hoa bó tay bất lực, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lục Thần Y.

Lục thần y cau mày: “Trừ khi tìm được người trong thế gia Trung y, nếu không đến tôi cũng không làm gì được.”

Đường Quốc Hoa hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết thật sự tồn tại?”

“Đúng thế, gia tộc ẩn thế vẫn luôn tồn tại!” Trong mắt Lục thần y hiện lên vẻ dè chừng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.

“Nhưng chúng ta phải đi đâu tìm họ đây? Bây giờ những đứa trẻ này đã không đợi được nữa rồi!” Đường Quốc Hoa lo lắng như kiến bò trên chảo lửa.

Lục thần y thở dài bất lực: “Tôi cũng không làm gì được. Hơn nữa, cho dù tìm được thế gia Trung y, chưa chắc họ đã chịu cứu.”

“Nói chính xác thì người của gia tộc ẩn thế đã không còn bị luật pháp của thế tục Á tộc chi phối nữa.”

Đường Quốc Hoa hoàn toàn tuyệt vọng.

Mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ!

Hai mươi tám gia đình đối mặt với nỗi đau mất đi con cái!

“Haiz, chúng ta về trước đi, nghĩ cách gì đó cứu được đứa nào hay đứa đấy!” Lục thần y lên tiếng.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Hai người trở lại phòng họp lớn, mọi người vốn mang vẻ mặt mong chờ, nhưng khi thấy sắc mặt có thể sánh với đáy nồi của Đường Quốc Hoa thì lòng họ chợt chùng xuống.

Xem ra, đến Lục thần y cũng không có cách nào.

“Lục Thần Y, thế nào rồi?” Một bác sĩ già vẫn hỏi, không chịu từ bỏ.

Lục thần y lắc đầu: “Cơ hội rất mong manh, nhưng chúng ta không được bỏ cuộc. Tiếp theo sẽ do tôi chỉ huy, nhanh chóng thiết lập cơ chế ứng phó khẩn cấp bệnh truyền nhiễm!”

Mọi người đột nhiên sững sờ!

“Cơ chế ứng phó khẩn cấp bệnh truyền nhiễm? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Lục thần y đã nhìn ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ đó?”

Mọi người đều nhìn Lục thần y với vẻ mặt khó hiểu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom