Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 600


CHƯƠNG 600

Một ông lão lớn tuổi cười khà khà nói: “Chú Tôn, mấy người già chúng tôi không mời mà đến, chú sẽ không chê chứ?”

Tôn Đại Hải cười lớn: “Anh Dương nói gì vậy? Tôi vui còn không kịp nữa là! Tôi vốn định mời các anh nhưng tôi sợ miếu nhà mình quá nhỏ, không mời nổi mấy vị đại thần các anh!”

“Ha ha, nghe câu này là thấy không thành tâm rồi nhé, nếu không phải ông Lý nói cho tôi thì tôi còn không biết hôm nay ông tổ chức tiệc mừng thọ đâu.”

Mấy người hàn huyên đôi câu, sau đó Tôn Đại Hải mời mọi người ngồi vào bàn.

Nói một hồi, mấy người nói tới chuyện hai mươi tám đứa trẻ sơ sinh mấy ngày trước.

Ông lão họ Dương xúc động nói: “Lần này hai mươi tám đứa trẻ được chuyển nguy thành an, may nhờ có tổ chuyên gia đến từ Thủ Đô!”

“Ha ha, anh Dương, không ngờ tin tức của anh lại bị phong toả kín vậy! Tổ chuyên gia vớ vẩn gì, người cứu hai mươi tám đứa trẻ ấy là thần y của Hà Tây chúng ta!” Ông lão họ Ngô nói.

Ông Dương lườm ông Ngô: “Là thế nào? Đã lâu tôi không hỏi chuyện mọi người, cũng không biết nguyên nhân gì!”

Tôn Đại Hải nói: “Anh Dương, những người nói đám trẻ được tổ chuyên gia cứu đều là người trong giới quan chức, chính trị. Người thật sự cứu chúng là Trình thần y. Chuyện này đã truyền khắp giới y học Á tộc, hơn nữa viện trưởng Ninh Ninh Cát Sơn của Bệnh viện Nhân dân cũng đã thừa nhận.”

“Ồ! Đến Viện trưởng Ninh cũng thừa nhận, vậy xem ra chuyện đó chắc chắn là thật rồi! Nhân phẩm của Viện trưởng Ninh trước nay luôn được tôi tôn trọng nhất, lời ông ấy nói đương nhiên sẽ không sai.” Ông Dương nghiêm giọng nói.

“Nhưng Trình thần y mà ông nói làm chuyện tốt tại sao không muốn để lại tên? Đây là cơ hội tốt để đưa tên tuổi của cậu ấy trở nên nổi danh khắp thiên hạ mà!” Ông Dương cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Trình thần y chưa từng gặp mặt này.

Tôn Đại Hải cười bảo: “Đây mới là điều khiến tôi khâm phục vị Trình Thần y đó! Công lao lớn thế này mà cậu ấy không nhận một chút nào, đây mới là phong thái của bậc cao nhân thật sự.”

Ông Ngô khen ngợi: “Đúng thế, đúng thế! Trình thần y còn trả được mối thù cho người của y học giới Hà Tây chúng ta, vả thẳng vào mặt đám tổ chuyên gia Thủ Đô! Đến viện trưởng Ninh cũng nói cậu ấy là đại ân nhân của giới y học Hà Tây chúng ta!”

Tôn Đại Hải cười lớn: “Chú Ngô, không chỉ giới y học Hà Tây chúng ta, ngh nói đến phó hội trưởng Đường của Hiệp hội Y học Á tộc cũng phải chính miệng khen ngợi Trình Thần y là đại ân nhân của giới y học Á tộc!”

“Thật sao? Phó hội trưởng Đường là nhân vật lớn thứ hai giới y học Á tộc chúng ta đấy! Đến ông ấy cũng nói như vậy thì Trình Thần y đúng là lợi hại thật rồi!” Ông Dương kinh ngạc cảm thán.

“Đúng thế, tôi còn nghe nói khi ấy phó hội trưởng Đường đã dùng vị trí phó hội trưởng để lôi kéo Trình Thần y gia nhập Hiệp hội Y học Á tộc, kết quả người ta từ chối không chút do dự!”

“Ha ha, đương nhiên, kỳ tài giới y học Hà Tây của chúng ta sao có thể bị Hiệp hội Y học Á tộc của ông ta dễ dàng lôi kéo được.” Tôn Đại Hải đắc ý, dường như Trình Thần y ở lại Hà Tây khiến ông cũng cảm thấy cực kỳ vinh dự.

“Haiz, chỉ tiếc khi ấy chúng ta bị đám người của tổ chuyên gia đó xem thường nên về mất, nếu không cũng có thể được thấy phong thái của Trình Thần y rồi!” Tôn Đại Hải hơi tiếc nuối.

“Đúng thế, nghe nói vị Trình Thần y này còn rất trẻ cơ, chắc chắn là truyền nhân của cao nhân nào đó rồi. Biết đâu lại là truyền nhân của những thế gia Trung Y trong truyền thuyết.” Ông Ngô nói với vẻ bí ẩn.

Nghe thấy mấy từ thế gia Trung y, ngoài mặt Tôn Đại Hải không có vẻ gì nhưng ánh mắt lại hơi không được tự nhiên.

Mấy người lại nói chuyện phiếm thêm lúc nữa, người tới chúc mừng Tôn Đại Hải càng lúc càng đông.
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

Nhóm ông Dương tìm chỗ khác ngồi xuống, Tôn Đại Hải đi tới ngồi ở vị trí ghế chính, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Thân phận thật của Tôn Đại Hải là con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y nên bên này cũng không có họ hàng mấy, chỉ có một số bạn bè giới y học.

Hầu hết họ hàng tới đây đều là bên phía Ninh Lan.

Ninh Nghi Nghi chạy nhanh nhất, từ khi ba cô ta Ninh Ba được một câu nói của Trình Kiêu đưa tới tập đoàn Kim Thế, điều kiện sống của cô ta đã cải thiện rất nhiều, con người cũng trở nên vui vẻ hơn.

Đương nhiên, bây giờ Ninh Nghi Nghi đã không còn dám chế nhạo Trình Kiêu nữa. Điểm này, cô ta thức thời hơn Tôn Mạc nhiều.

“Cháu chúc chú luôn luôn mạnh khoẻ, vạn sự như ý!”

“Đây là quà mừng thọ của cháu dành cho chú.” Ninh Nghi Nghi mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt cổ rộng, bên dưới là chiếc váy dài màu be, trông tràn ngập năng lượng.

“Ha ha, Nghi Nghi thật có lòng!” Tôn Đại Hải cười ôn hoà.

Ninh Lan ngồi bên cạnh thân thiết nắm lấy tay Ninh Nghi Nghi, nói: “Nghi Nghi càng ngày càng xinh đẹp, cái miệng nhỏ cũng trở nên ngọt ngào hơn.”

“Chị họ và anh rể của cháu đâu cô? Hôm nay là ngày mừng thọ của chú, sao anh chị vẫn chưa đến ạ?” Ninh Nghi Nghi đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng Trình Kiêu.

Ninh Lan cười: “Đừng tìm nữa, hai đứa nó vẫn chưa tới! Cháu đi chơi trước đi, khi nào chúng tới cô sẽ gọi cháu!”

“Vâng!” Ninh Nghi Nghi cười rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.

Ba mẹ của Ninh Nghi Nghi cũng tới, nhưng họ đều lớn tuổi hơn Tôn Đại Hải nên không cần chúc thọ ông.

“Anh họ, em tới rồi!”

Em trai Ninh Lan là Ninh Long dẫn theo cả gia đình tới, từ khi đắc tội Trình Kiêu ở nhà hàng Biển Lam lần trước, Ninh Long càng bị tập đoàn Kim Thế chèn ép hơn, nhưng nể mặt Trình Kiêu nên ông ta vẫn còn con đường sống, chỉ là phải làm nhân viên bình thường trong tập đoàn Kim Thế.

Nhưng thời gian gần đây, Ninh Long lại bắt đầu có dấu hiệu nổi dậy.

“Ừ ừ, chú Long cũng tới rồi à, mau ngồi đi!” Tôn Đại Hải khẽ cười.

“Chút quà nhỏ mong anh nhận cho!” Ninh Long tươi cười đặt chiếc hộp tinh xảo trong tay lên bàn trước mặt Tôn Đại Hải rồi đưa cả nhà lui xuống.

Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải, mỉm cười hạnh phúc nói: “Thời gian này Tiểu Long khiêm tốn hơn rất nhiều, xem ra có vẻ đã tiến bộ hơn rồi.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Đúng thế, con người thi thoảng gặp thất bại cũng không phải chuyện xấu.”

Đột nhiên, Ninh Nghi Nghi đang nói chuyện với mấy người trẻ tuổi của nhà họ Ninh nhìn ra phía cửa rồi hô: “Chị Mạc tới rồi!”

Tôn Mạc mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài búi lên, dáng người cao ráo bước đi nhẹ nhàng, chiếc cổ trắng ngần tao nhã như thiên nga ngẩng cao, tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh.

“Oa, chị Mạc đẹp quá!” Một cậu nhóc mới biết yêu của nhà họ Ninh ngạc nhiên cảm thán, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.

“Chỉ là người mà chị ấy đang khoác tay hình như không phải anh rể mà!” Cậu trai đó thắc mắc.
 
Chương 602


CHƯƠNG 602

Tôn Mạc khoác tay Lưu Tào Khang đi tới, Lưu Tào Khang mặc bộ vest đen đẹp trai ngời ngời, sắc mặt bình tĩnh, tuổi trẻ mà đã có phong thái của người làm lớn.

Hai người đứng bên nhau quả là trai tài gái sắc, như đôi kim đồng ngọc nữ.

Sự xuất hiên của Tôn Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta và Lưu Tào Khang đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong bữa tiệc mừng thọ.

Nhưng trong lòng mọi người đều rất tò mò, người đứng bên cạnh Tôn Mạc không phải chồng cô ta Trình Kiêu, mà là một nam thanh niên khác.

Điều này có nghĩa là gì?

Tôn Mạc muốn gửi gắm thông điệp gì đây?

Tôn Đại Hải ngồi ở hàng ghế chính nhìn lướt qua mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang.

Ông nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tôn Mạc và sự ngưỡng mộ mà cô ta thi thoảng thể hiện ra khi nhìn chàng thanh niên bên cạnh.

Đây là điều mà Tôn Đại Hải chưa thấy ở con gái bao giờ.

Tôn Đại Hải hiểu người thanh niên này mới là người yêu của con gái mình.

Mà Ninh Lan thì đã sầm mặt.

Là phụ nữ đã có chồng mà lại khoác tay một người đàn ông khác ở nơi công cộng, hành động này khác gì đội nón xanh cho chồng.

Tôn Mạc đi tới, hơi cúi người: “Ba, con gái chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

Tôn Đại Hải cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Lưu Tào Khang.

Từ phong thái của Lưu Tào Khang có thể thấy thân phận của anh ta không tầm thường.

Hơn nữa Tôn Đại Hải cũng hiểu rất rõ con gái mình, người bình thường cô ta sẽ chẳng để vào mắt.

Nếu ban đầu không vì áp lực từ ba mẹ, Tôn Mạc sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với Trình Kiêu.

Tôn Mạc nhìn Lưu Tào Khang, mỉm cười giới thiệu: “Ba, mẹ, đây là Lưu Tào Khang!”

Lưu Tào Khang cười nhẹ, nói với vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cháu chúc chú Tôn dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý.”

Lịch sự và đàng hoàng, ung dung điềm đạm, Tôn Đại Hải càng thêm chắc chắn gia thế của Lưu Tào Khang này không bình thường.

“Xin hỏi ba cậu là?” Tôn Đại Hải rất tò mò người yêu của con gái mình rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Lưu Tào Khang hơi cúi người, đáp: “Ba cháu là Lưu Đắc Long!”

“Lưu Đắc Long? Phó thị trưởng Lưu!” Có tiếng cảm thán vang lên từ trong đám đông.

“Thì ra là con trai Phó thị trưởng, bảo sao lại có khí chất này!”

“Mọi người vẫn chưa biết đúng không, chẳng mấy chốc chữ ‘Phó’ kia sẽ bị lược bỏ thôi. Tôi nghe một người bạn làm trong chính trị nói lần này Lưu Đắc Long lại được thăng chức rồi!”

“Thật không? Vậy thì quá lợi hại!”

Mọi người kinh ngạc cảm thán, ánh mắt nhìn Lưu Tào Khang đầy vẻ nịnh nọt.

Ninh Long vẫn luôn mỉm cười trò chuyện với họ hàng, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng!

“Thật không ngờ cháu gái mình lại tìm được con trai của phó thị trưởng Lưu, chẳng trách lúc đầu mình giới thiệu đối tượng cho nó lại thất bại!”
 
Chương 603


CHƯƠNG 603

Ninh Ba lại khẽ cau mày, lần này Tôn Mạc công khai đưa con trai phó thị trưởng Lưu tới, hơn nữa còn cư xử thân mật, đã nêu rõ tín hiệu cho mọi người thấy.

Ninh Ba nhận ơn từ Trình Kiêu, đương nhiên lúc này sẽ đứng về phía anh. Nhưng so với con trai phó thị trưởng Lưu, đừng nói là Trình Kiêu, cho dù Lôi Chấn Vũ cũng chẳng là gì.

Xem ra lần này Trình Kiêu sẽ gặp rắc rối đây.

Tôn Đại Hải cũng thấy giật mình, ông đoán có lẽ Lưu Tào Khang là một cậu chủ nhà giàu, nhưng hoàn toàn không ngờ anh ta lại là con trai của Phó thị trưởng Lưu!

Hơn nữa gần đây Tôn Đại Hải cũng nghe nói chắc chắn Phó thị trưởng Lưu sẽ được thăng chức, như thế càng ghê gớm hơn.

Nói cách khác Lưu Tào Khang trước mắt sẽ có tương lai rất xán lạn.

“Thì ra là công tử của Phó thị trưởng Lưu, thất lễ rồi!” Thái độ của Tôn Đại Hải mềm mỏng hơn trước đó rất nhiều.

Ninh Lan đột nhiên hừ lạnh, bà trừng Tôn Mạc: “Mạc Mạc, chồng của con đâu?”

Lúc nói lời này, Ninh Lan vẫn đang nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác lên tay Lưu Tào Khang của Tôn Mạc.

Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đồng thời cúi đầu, đưa mắt nhìn nhau, nét mặt vô cùng kiên định.

Nhưng Ninh Lan lại nghĩ bọn họ đang thấy áy náy, cho nên mới cúi đầu xuống.

Lúc này, xung quanh chợt vang lên tiếng xôn xao.

“Là anh rể họ!” Ninh Nghi Nghi nhanh mắt, lập tức nhìn thấy Trình Kiêu.

Trình Kiêu mặc đồ đen, hai tay chắp sau lưng, ung dung đi vào trong.

Trong đại sảnh chợt yên tĩnh đến mức đáng sợ, gần như trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trình Kiêu.

Nếu Trình Kiêu nhìn thấy vợ anh bị một người đàn ông khác nắm tay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?

Tất cả mọi người đều nín thở, không dám chớp mắt theo dõi bước chân của Trình Kiêu.

Trình Kiêu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tôn Mạc đang khoác tay Lưu Tào Khang, nhưng anh lại như không nhìn thấy gì cả, lập tức rời mắt đi.

Trình Kiêu đi tới bên cạnh Tôn Đại Hải, đứng yên, cũng không thèm nhìn Tôn Mạc bên cạnh mà chắp tay nói với Tôn Đại Hải: “Chúc chú Tôn sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý.”

Nói xong, Trình Kiêu đưa quyển sách đang cầm trong tay đến: “Đây là quà mừng thọ con chuẩn bị cho chú!”

Tôn Đại Hải nhìn quyển sách rách rưới nhăn nhúm trong tay Trình Kiêu, khẽ cau mày, trong mắt tràn đầy sự thất vọng.

Ngay cả quà mừng thọ của ông mà tên nhóc này cũng không chú trọng như thế.

Vì Tôn Mạc, Tôn Đại Hải vốn hơi áy náy với Trình Kiêu, nhưng bây giờ cảm giác áy náy đó đã biến mất rồi.

“Để trên bàn đi!” Tôn Đại Hải hờ hững nói.

Ninh Lan ở bên cạnh bất mãn trừng Tôn Đại Hải, thái độ qua loa thế.
 
Chương 604


CHƯƠNG 604

Sau đó, Ninh Lan mặc kệ hai người Tôn Mạc, vội vàng đứng lên, cười dịu dàng nhận lấy quyển sách trên tay Trình Kiêu: “Tiểu Kiêu có lòng chạy về từ trường học, còn đặc biệt chuẩn bị quà, vất vả rồi!”

Trình Kiêu khẽ mỉm cười: “Không có.”

Ninh Lan nhìn Tôn Mạc ở bên cạnh, cô ta vẫn còn đang khoác tay Lưu Tào Khang.

Ninh Lan tức giận trừng Tôn Mạc.

“Tiểu Kiêu, con ngồi xe suốt dọc đường chắc mệt lắm đúng không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Ninh Lan kéo Trình Kiêu đi sang một bên, cố hết sức để anh cách xa Tôn Mạc, tránh tạo thành tình huống mất tự nhiên.

Thấy Trình Kiêu cứ thế bị Ninh Lan kéo đi, việc Trình Kiêu phá hỏng bữa tiệc mừng thọ trong dự đoán của mọi người cũng không xảy ra. Sắc mặt mọi người đều khá kỳ lạ, có vài người còn nhỏ giọng bàn tán.

“Cái cậu này cũng giỏi nhẫn nhịn thật đấy? Dù cậu ta ở rể nhà họ Tôn, nhưng gặp vợ mình nắm tay một người đàn ông khác trước mặt mọi người cũng đâu thể không nói một câu gì đúng không!”

“Chậc chậc, cậu ta đúng là quá hèn nhát, chẳng trách người khác lại gọi cậu ta là đồ vô dụng. Nếu là tôi gặp chuyện này, thì cho dù liều mạng tôi cũng phải đánh chết đôi cẩu nam nữ kia!”

“Có lẽ vì thằng nhóc này hèn nhát, cho nên con nhóc nhà họ Tôn mới dám trắng trợn cặp kè đàn ông như thế đó!”

“Ha ha, mọi người nhìn kỹ con nhóc họ Tôn kia đi, cô ta giống phụ nữ đã kết hôn chỗ nào? Rõ ràng vẫn là một thiếu nữ!”

“Không phải chứ ông anh, cái này mà anh cũng có thể nhìn ra à? Anh dạy cho tôi tuyệt kỹ này đi!”

“Hừ hừ, từ dáng đi khi vừa vào cửa của con nhóc nhà họ Tôn kia, tôi đã nhìn ra rồi. Có lẽ sau khi kết hôn, cô ta chưa từng cho thằng nhóc kia động vào mình.”

“Nếu không, sao cậu chủ của Phó thị trưởng Lưu có thể vừa ý cô ta được?”

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, có rất nhiều lời truyền vào tai Ninh Lan, còn Trình Kiêu thì nghe thấy hết tất cả.

Ninh Lan tức giận trừng bọn họ, nhưng con gái bà làm ra chuyện khiến gia đình mất mặt, bà cũng không tiện trách người khác.

Ninh Lan chỉ có thể hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

Tôn Mạc lạnh lùng nhìn bóng lưng Trình Kiêu đang bị Ninh Lan kéo đi, cô ta đột nhiên lên giọng nói: “Mẹ, anh Tào Khang cũng chuẩn bị cho ba một món quà mừng thọ, mẹ có muốn xem không?”

Ninh Lan dừng chân xoay người nhìn Tôn Mạc, tỏ vẻ tức giận.

Bà cố hết sức tránh để hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng con gái của bà lại cố ý gây chuyện!

Ninh Lan trừng Tôn Mạc, không nói một lời.

Thái độ của mọi người trong đại sảnh càng trở nên kỳ lạ hơn, rõ ràng là Tôn Mạc đang cố ý gây chuyện!

Dù là ai cũng có thể nhìn ra món quà đó của Trình Kiêu không biết là mua từ sạp vỉa hè nào, sao có thể sánh bằng quà mà cậu chủ của Phó thị trưởng Tào mang đến được?

Thú vị rồi đây.

Tôn Mạc cười khẽ, cô ta nhìn về phía Trình Kiêu, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.

“Ba, đây là quà anh Tào Khang chuẩn bị cho ba, ba xem thử đi!”

Nói xong, Tôn Mạc đưa một hộp gỗ tử đàn vuông vức cho Tôn Đại Hải.

“Tào Khang có lòng quá!” Tôn Đại Hải chỉ nhìn cái hộp đã biết giá cả không rẻ, càng hài lòng với Lưu Tào Khang hơn.
 
Chương 605


CHƯƠNG 605

Sau đó ông lại nhìn quyển sách rách rưới Trình Kiêu tặng trong tay Ninh Lan, thật sự là một trời một vực.

“Ba mở ra xem đi!” Tôn Mạc cười thần bí nói.

“Như thế không được hay cho lắm?” Tôn Đại Hải khựng lại, sao có thể mở quà của người ta tặng ngay trước mặt mọi người được?

Lúc này, ông Dương ở một bên đột nhiên đi tới, kinh ngạc nhìn hộp vuông Lưu Tào Khang tặng.

“Sao vậy? Anh Dương biết thứ này ư?” Tôn Đại Hải nghi ngờ hỏi.

Ông Dương nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu một lúc lâu, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm túc hơn: “Chú em Tôn, nếu tôi nhìn không nhầm thì cái hộp này là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại!”

Cái gì!

Nghe ông Dương nói thế, đại sảnh lập tức xôn xao.

Đa số những người đến chúc thọ cho Tôn Đại Hải lần này đều là người của giới y học, đương nhiên đều biết đến tiếng tăm của hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại.

“Không phải hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ đã thất lạc từ lâu rồi ư? Sao cậu ta có thể tìm thấy được?”

“Đúng thế, hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ là báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc, tất cả thầy thuốc đã tìm kiếm nó biết bao nhiêu năm mà vẫn không thấy, sao cậu Lưu này có thể tìm thấy được?”

Tôn Đại Hải cũng nhìn ông Dương với ánh mắt ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: “Ông Dương, ông chắc chắn đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chứ?”

Ông Dương nhìn Lưu Tào Khang, đáp: “Tôi cũng không thể chắc chắn, chỉ từng nghe nói hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ được đặt trong một hộp gỗ tử đàn, dưới góc trái của hộp có hai chữ Tử Ngọ.”

Tôn Đại Hải vội vàng nâng hộp lên, quả nhiên nhìn thấy dưới góc trái của hộp có hai chữ rất nhỏ, chính là Tử Ngọ.

Lưu Tào Khang cười nói: “Lão tiền bối nói đúng, đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ!”

“Cháu tình cờ nhìn thấy từ một người bạn nước ngoài, biết được thuật châm cứu của chú Tôn rất có thành tựu cho nên mới mua để tặng.”

Ông Dương đáp lời: “Thì ra là thế! Chẳng trách thầy thuốc của Á tộc chúng ta tìm kiếm mấy trăm năm cũng không thấy, thì ra là lưu lạc đến nước ngoài.”

“Lần này nhờ có cậu Lưu, mới có thể tìm lại báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc!”

“Tôi xin cảm ơn cậu Lưu thay cho toàn bộ thầy thuốc của Á tộc!”

Lưu Tào Khang khom người đáp lễ: “Tiền bối không cần phải làm vậy, như thế tổn thọ vãn bối lắm!”

Ông Dương đứng thẳng người dậy, nhìn Lưu Tào Khang chăm chú, tỏ vẻ khen ngợi: “Được, được, được lắm! Cậu Lưu thân là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, làm ra cống hiến to lớn cho giới y học Á tộc ta, chẳng những không kiêu ngạo mà còn vô cùng khiêm tốn, thái độ kính trọng tiền bối!”

“Được, được, Phó thị trưởng Lưu có một đứa con trai rất giỏi! Tôi dám khẳng định rằng, sau này thành tựu của cậu Lưu sẽ hơn cả ba cậu!”

Bây giờ ba của Lưu Tào Khang đã chắc chắn sẽ được thăng chức, ông Dương khẳng định Lưu Tào Khang có thể vượt qua ba của anh ta, vậy chẳng phải là sẽ thăng lên tỉnh sao?

Ông Dương này đúng là mạnh miệng!

Như thế có thể thấy ông Dương thật sự rất xem trọng Trình Kiêu!
 
Chương 606


CHƯƠNG 606

Những người khác trong đại sảnh cũng đồng loạt gật đầu, khen ngợi Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu đúng là rồng giữa người thường!”

“Cậu Lưu sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn!”

“Sau này phát triển rồi, cậu Lưu đừng quên chúng tôi đấy!”

Lưu Tào Khang vẫn khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn các vị tiền bối đã khen ngợi, không dám, không dám!”

Tôn Đại Hải cũng nhìn Lưu Tào Khang bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Dù không chú trọng gia thế của Lưu Tào Khang, thì chỉ với sự ung dung và khí thế của Lưu Tào Khang thể hiện ra, cũng có thể nói là một người xuất sắc trong những người đồng lứa rồi.

“Người này thật sự có thể nói là nhân tài trẻ tuổi! Quả nhiên không hổ là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, có gia giáo hơn nhà họ Tôn của mình nhiều! Ha ha…” Tôn Đại Hải thầm cười khổ.

Ông Dương quan sát Lưu Tào Khang và Tôn Mạc, sau đó cười nói một câu hàm ý sâu xa với Tôn Đại Hải: “Chú em Tôn, chúc mừng, chúc mừng nhé!”

Những người khác cũng cười kỳ lạ, nói chúc mừng với Tôn Đại Hải.

Tuy bọn họ không nói rõ là chúc mừng cái gì, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.

Tôn Đại Hải đỏ mặt, đương nhiên ông biết mọi người chúc mừng cái gì, nhưng rõ ràng con gái ông đã kết hôn rồi, chuyện này không vẻ vang gì!

Tôn Đại Hải ho nhẹ, giấu đi sự lúng túng của bản thân.

Sau đó, ông nói: “Tào Khang, món quà này thật sự quá quý giá, chú không thể nhận được!”

Đúng thế, ở trong mắt người ngoài, có lẽ hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chỉ là một món đồ cổ, nhưng với thầy thuốc Á tộc, nó chính là quốc tuý, chính là báu vật.

Đặc biệt là những người trong gia tộc Đông y như Tôn Đại Hải sẽ càng coi trọng báu vật của y học này hơn.

Dù ông rất thích hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ, nhưng người xưa có câu vô công bất thụ lộc. Bây giờ Lưu Tào Khang với ông không quen không biết, sao ông có thể nhận một món báu vật quý giá như thế được?

Lưu Tào Khang khom người nói: “Chú Tôn, có một câu rằng bảo kiếm hợp anh hùng, phấn hồng tặng mỹ nhân. Con từng nghe nói thuật châm cứu của chú vô cùng cao siêu, ngoài chú, ai có tư cách có được hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ này chứ?”

“Con giữ nó, bộ kim này cùng lắm chỉ là một món đồ cổ quý giá. Nhưng ở trong tay chú Tôn, nó lại là một món vũ khí sắc bén cứu được vô số người bệnh!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cho nên chú Tôn tuyệt đối đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy!”

Ông Dương ở bên cạnh chen miệng vào: “Chú Tôn, nếu cậu không lấy thì đưa nó cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì chỉ cần ra giá!”

Tôn Đại Hải trừng ông ta, khẽ quát: “Nghĩ hay quá!”

Tôn Mạc khuyên nhủ: “Ba, ba đừng khách sáo với Tào Khang, dù anh ấy tặng ba món quà đắt tiền đến mấy thì đó cũng là việc anh ấy nên làm! Ba chỉ cần nhận là được.”

Trong câu này còn chứa đựng hàm ý khác.

Hơn nữa vừa nghe đã biết còn có ý gì đó!

Tôn Đại Hải động lòng, không khỏi nhìn chằm chằm Tôn Mạc, thấy cô ta nở nụ cười tự tin, còn nhẹ nhàng gật đầu với ông.

Tôn Đại Hải thầm thấy nghi ngờ, không biết tiếp theo con gái của ông định làm gì. Nhưng ông cảm thấy một lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Được, nếu đã thế, ba sẽ nhận món quà này.”
 
Chương 607


CHƯƠNG 607

Tôn Mạc hé miệng cười với Ninh Lan: “Mẹ, anh Tào Khang chuẩn bị quà cho ba, mẹ có hài lòng không?”

Dù là đang nói chuyện với Ninh Lan, nhưng Tôn Mạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Trình Kiêu, người mù cũng có thể nhìn ra ý khiêu khích của cô ta.

Ninh Lan nói với nét mặt khó coi: “Rất tốt, các con rất có lòng.”

Nói xong, Ninh Lan trừng Tôn Mạc, bà biết con gái bà vẫn luôn không thích Trình Kiêu, nhưng trước mặt biết bao nhiêu người thân bạn bè lại dẫn theo một người đàn ông đến khiến Trình Kiêu mất mặt, như thế rất quá đáng.

Cho dù hai vợ chồng mâu thuẫn thế nào thì suy cho cùng cũng là người một nhà. Chuyện trong nhà, đóng cửa lại giải quyết thế nào cũng được, tại sao phải kéo một người ngoài vào?

Có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Chỉ tiếc rằng Ninh Lan hoàn toàn không thể đoán ra mục đích thật sự của Tôn Mạc hôm nay.

Tôn Mạc không để ý đến ánh mắt của Ninh Lan, cô ta hơi ngước cần cổ như thiên nga lên, châm chọc nói: “Không biết người nào đó tặng quà mừng thọ gì cho ba vậy?”

Mọi người trong đại sảnh thầm thấy vui mừng, tới rồi, kịch hay sắp bắt đầu!

Ninh Lan không khỏi trầm giọng cảnh cáo: “Tiểu Mạc, có chừng có mực thôi, đừng làm mất mặt gia đình!”

Tôn Mạc không đáp lại, ông Dương đứng bên cạnh chợt bật cười: “Đúng rồi chú Tôn à, nói không chừng quyển sách con rể cậu tặng cho cậu khi nãy cũng là báu vật gì đó? Mau lấy ra cho mọi người xem thử đi!”

“Ngay cả một người lạ như cậu Lưu cũng tặng một món quà quý giá như thế, chắc chắn quà mừng thọ của con rể tặng sẽ càng quý giá hơn!”

Một vài người thích hóng hớt không ngại lớn chuyện cũng hùa theo: “Đúng đúng, ông Dương nói đúng, chắc chắn quà của con rể tặng sẽ còn quý giá hơn!”

“Chú Tôn, đừng nói cậu không nỡ cho chúng tôi xem nhé? Yên tâm, nếu thật sự có báu vật gì đó, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói gì!” Ông Dương dụ dỗ.

Tôn Đại Hải bực bội nhìn Trình Kiêu, thầm mắng trong lòng: “Thằng nhóc này đúng là giỏi đem lại phiền phức cho mình, không thể mua được thứ đắt tiền thì đừng tặng làm gì, bây giờ khiến mình mất mặt thế này!”

Nhưng bây giờ Tôn Đại Hải đành đâm lao thì phải theo lao, không muốn để ông Dương xem cũng không được.

“Trình Kiêu, cậu đưa quà cho ông Dương xem thử đi!” Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng thừng quay đầu đi chỗ khác, nhìn Trình Kiêu một cái cũng thấy lười, như sợ người khác nhìn ra ông và Trình Kiêu có quen biết vậy.

Thấy thái độ ghét bỏ của Tôn Đại Hải, ông Dương và đa số mọi người đều tỏ vẻ châm chọc.

Trình Kiêu đứng yên bên cạnh Ninh Lan, nét mặt hờ hững, không chút cảm xúc.

Nghe vậy, anh cười nói với Ninh Lan: “Dì Lan, đưa sách cho ông ấy đi!”

Ninh Lan cau mày nhìn Trình Kiêu, thật sự không biết nên giúp anh giải vây như thế nào: “Tiểu Kiêu, nếu không muốn cho bọn họ xem con chỉ cần nói một chữ không, thì sẽ không ai được xem cả!”

“Cảm ơn dì Lan, con không sao, dì đưa sách cho bọn họ đi!” Trình Kiêu tỏ vẻ không quan tâm.
 
Chương 608


CHƯƠNG 608

“Được!” Lúc này, Ninh Lan mới trừng ông Dương, ném sách cho ông ta: “Xem cho kỹ, tôi chỉ sợ ông đọc không hiểu thôi!”

Ông Dương cười to, không chấp nhặt với Ninh Lan, bắt đầu tùy tiện mở quyển sách của Trình Kiêu.

Sau khi lật hai trang, ông Dương chợt thốt lên: “Kỳ lạ, ý tưởng này đúng là mới mẻ độc đáo!”

Mọi người vốn cho rằng ông Dương sẽ quăng sách đi, sau đó mắng to là rác rưởi.

Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng thán phục của ông ta!

Mọi người đều thấy nghi ngờ, chẳng lẽ quyển sách này thật sự là một bảo bối?

“Ông Dương, ông phát hiện ra điều gì à?” Ông Ngô đi cùng với ông Dương tò mò hỏi.

Dường như ông Dương đã hoàn toàn bị nội dung trong sách hấp dẫn, như không nghe thấy câu hỏi của ông Ngô, tự lẩm bẩm: “Ý tưởng và tư duy trong quyển sách về thuật châm cứu này thật sự khiến người ta thấy khó tin, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu!”

“Giữa huyệt Dũng Tuyền và Thiên Linh cách nhau cả một cơ thể người, sau có thể tuỳ tiện đả thông? Dù cách đó rất kỳ diệu, nhưng hoàn toàn không thể làm được.”

Ông Dương vừa xem vừa lắc đầu, sau đó đưa sách cho Tôn Đại Hải: “Chú Tôn à, cậu xem thử đi!”

“Tôi cảm thấy ý tưởng của quyển sách này rất hay, nhưng chỉ là những lời nói vô căn cứ, chỉ có thể đọc giải trí mà thôi!”

Tôn Đại Hải nghi ngờ nhận lấy, đọc sơ qua. Tiếc là ông bị đuổi khỏi gia tộc Đông y quá sớm, không học được dù là một phần y thuật của gia tộc, nếu không chắc chắn có thể nhìn ra được điều kỳ diệu trong Thái Thanh Khí Châm này.

“Hừ, thứ này chỉ là một món đồ có thể dùng để loè thiên hạ thôi, khó mà dùng tới được!”

Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng tay ném quyển sách lên bàn.

Ông Ngô ở bên cạnh không khỏi tò mò nói: “Anh Tôn, tôi có thể xem thử không?”

Tôn Đại Hải ghét bỏ chỉ quyển sách kia: “Mọi người cứ xem đi, không cần phải hỏi tôi.”

“Cảm ơn anh Tôn.” Ông Ngô đi tới, cầm quyển sách kia lên đọc.

“Khó hiểu, không thể thông suốt được!”

Ông Ngô đọc mấy lần, sau đó lại đưa cho những người khác.

“Vô lý, chắc chắn là nói nhảm!”

“Quá vô lý! Cái này rõ ràng là đồ chơi của con nít.”

Tất cả những người vừa đọc đều lắc đầu, y thuật của bọn họ còn không bằng cả ông Dương và ông Ngô, đương nhiên không thể hiểu nhiều hơn được.

Dù bọn họ đọc không hiểu, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận y thuật của mình tệ. Cho nên chỉ có thể nói là thuật châm cứu của Trình Kiêu có vấn đề.

“Thật không ngờ con rể lại lấy đồ chơi của con nít đến lừa gạt ba vợ của mình, ha ha!”

“Nếu tôi có con rể thế này, tôi sẽ thẳng tay kéo ra ngoài đánh chết!”

“Không biết rốt cuộc tên nhóc này mặt dày đến mức nào mà lại có thể tặng cho ba vợ của mình một món quà mừng thọ năm mươi tuổi như thế này!”

Mọi người thay nhau giễu cợt Trình Kiêu, đương nhiên bọn họ cũng không có thù oán gì với anh.

Có điều ai bảo Trình Kiêu đứng ở thế đối lập với con trai của Phó thị trưởng Lưu chứ?

Đả kích Trình Kiêu, đương nhiên có thể lấy lòng cậu Lưu rồi!
 
Chương 609


CHƯƠNG 609

Ninh Lan nhìn thoáng qua Trình Kiêu vẫn đang mang nét mặt hờ hững, tức giận quát những người đang giễu cợt anh: “Chẳng lẽ các người chưa từng nghe câu của ít lòng nhiều sao?”

“Tiểu Kiêu, con có tấm lòng là được, đừng để ý tới đám người nịnh bợ này!”

Ninh Lan là bà chủ của buổi tiệc lần này, thấy bà nổi giận, mọi người mới chịu im lặng.

Nhưng Tôn Mạc chợt lạnh lùng quát lên: “Trình Kiêu, hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của ba tôi, anh thân là con rể lại đi tặng thứ rác rưởi như vậy, anh đang sỉ nhục ba tôi đúng không!”

Ha ha, kịch hay đến rồi!

Mọi người trong đại sảnh lập tức tập trung theo dõi, đa số đều nở nụ cười châm chọc.

Sắc mặt Ninh Ba rất phức tạp, ông ta lo lắng nhìn về phía Trình Kiêu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Còn Ninh Long tuy vẫn mang nét mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không thể giấu đi sự hưng phấn. Rõ ràng ông ta vẫn rất ghét Trình Kiêu.

Ninh Lan thấy những người khác đều không lên tiếng, nhưng con gái của bà lại đột nhiên gây chuyện.

Bà thất vọng nói: “Tiểu Mạc, con đang làm gì thế? Trình Kiêu là chồng của con đấy!”

Tôn Mạc cười châm chọc: “Mẹ, lúc trước con kết hôn với người này chỉ vì không muốn ba mẹ đau lòng. Con kết hôn với anh ta chỉ vì đối phó với ba mẹ thôi.”

“Kết hôn bao nhiêu lâu, anh ta vẫn luôn ngủ dưới đất, chúng con chưa từng phát sinh quan hệ.”

Nghe thấy câu này, mọi người đều xôn xao!

“Mẹ kiếp, ông anh, anh lợi hại thật đấy! Quả nhiên con nhóc nhà họ Tôn vẫn còn!”

“Ha ha, đương nhiên. Tôi quen biết bao nhiêu phụ nữ, người còn hay không, chỉ cần nhìn là biết ngay!”

“Nhưng thằng nhóc này vô dụng quá, cô nam quả nữ ở chung một phòng lâu như thế mà vẫn ngủ dưới đất!”

“Đúng thế, nếu là tôi, dù có ép buộc, tôi cũng phải có được con nhóc nhà họ Tôn này!”

“Chậc chậc, ở gần một người vợ xinh đẹp như thế lại không thể chạm vào, tên nhóc này đúng là một tên vô dụng thực thụ!”

“Ha ha, ai biết con nhóc này nói thật hay nói dối! Thử hỏi người đàn ông nào ở cạnh một người vợ xinh đẹp như thế lại có thể nhẫn nhịn ngủ dưới đất chứ? Hừ, tôi thấy tám mươi phần trăm là nói dối!”

Dường như Tôn Mạc nghe thấy lời nói của thanh niên kia, cô ta giơ điện thoại lên cao: “Nếu mọi người không tin thì mời xem ảnh trên điện thoại của tôi, đây là phòng ngủ của tôi và anh ta!”

Dù màn hình điện thoại không lớn, nhưng chăn đệm được trải ở góc tường trên bức hình lại hiện rõ trước mắt mọi người.

“Khốn kiếp, không ngờ thật sự ngủ dưới đất! Tên này đúng là hèn nhát!”

“Nếu là anh ta, lúc này tôi đã phải tìm một cái lỗ để chui vào rồi. Làm gì còn mặt mũi đứng ở đây chứ, quá mất mặt!”

Rất nhiều người đều đang chỉ trỏ vào Trình Kiêu với vẻ khinh thường và châm chọc.

Ninh Lan tức giận quát lên với Tôn Mạc: “Tiểu Mạc, con điên rồi sao? Con có biết con đang làm gì không?”
 
Chương 610


CHƯƠNG 610

Tôn Mạc nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì!”

Tôn Mạc im lặng một lát, sau đó ngẩng cao cổ, lớn tiếng nói.

“Đàn ông mà Tôn Mạc tôi thích là phải được lựa chọn kỹ lưỡng từ gia thế, tướng mạo và cả năng lực. Sao tôi có thể thích một tên vô dụng như thế được?”

“Cho nên, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hôn lễ tổ chức lúc trước không có giá trị nữa!”

“Từ nay về sau, tôi và Trình Kiêu không còn quan hệ gì cả!”

Đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói lạnh lùng và chứa đựng sự giễu cợt của Tôn Mạc.

Sau đó, Tôn Mạc lấy chiếc nhẫn đính hôn đã chuẩn bị sẵn ra, sải bước đi chậm tới trước mặt Trình Kiêu, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp.

“Dù anh có đồng ý hay không thì hôn ước giữa chúng ta vốn không hề có giá trị pháp luật gì. Bây giờ, tôi tuyên bố chúng ta không còn quan hệ nữa!”

Tôn Mạc chậm rãi đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Trình Kiêu.

Sau đó cô ta buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất, tạo thành tiếng vang lanh lảnh.

“Xin lỗi, trượt tay, phiền anh tự nhặt lên.” Tôn Mạc tỏ vẻ vô cùng vui mừng như đã được giải thoát.

Đã biết bao lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể phủi sạch quan hệ với tên vô dụng này.

Tôn Đại Hải hoàn toàn ngây người.

Ông biết có lẽ con gái sẽ làm ra chuyện quá đáng, nhưng ông không ngờ Tôn Mạc lại điên cuồng như thế!

Từ hôn, sỉ nhục ngay trước mặt mọi người…

Dù ông là ba ruột cũng cảm thấy quá đáng. Nếu ông đứng trên lập trường của Trình Kiêu, lúc này chắc chắn chỉ muốn tát cho con gái mình mấy bạt tai.

Có điều đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không làm thế.

Lúc trước ông tán thành cho Trình Kiêu ở rể là vì Tôn Mạc là con gái, không thể thay ông trở về gia tộc.

Cho nên ông muốn con của Tôn Mạc và Trình Kiêu giúp ông hoàn thành tâm nguyện.

Hy vọng có một ngày, đời sau của ông có thể trở về gia tộc. Cho những người đã đuổi ông đi nhìn thấy, lúc trước bọn họ đuổi ông khỏi gia tộc là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.

Nhưng Tôn Đại Hải cũng biết tâm nguyện vốn đã là mơ mộng hão huyền. Tỷ lệ hoàn thành quá mong manh, dù sao ông cũng chỉ biết được một vài y thuật ngoài mặt của gia tộc mà thôi.

Bây giờ con gái ông và con trai của Phó thị trưởng có tình cảm với nhau, Tôn Đại Hải cũng đã thấy hối hận vì trước đây đã đồng ý việc cưới xin của Tôn Mạc và Trình Kiêu.

Nếu hôm nay Tôn Mạc đã tuyên bố ly hôn trước mặt mọi người, đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không phản đối.

Có điều dù sao cũng là con gái ông quá đáng, chắc chắn Tôn Đại Hải sẽ không lên tiếng tán thành.

Ông chỉ nói một câu: “Hầy, con gái lớn không nghe lời mẹ! Vấn đề tình cảm giữa người trẻ tuổi các câu, ba cũng lười nhúng tay vào, các con tự quyết định đi!”

Tôn Đại Hải lên tiếng bày tỏ không can thiệp vào vấn đề tình cảm của những người trẻ tuổi, trên thực tế thì chẳng khác nào đang ủng hộ việc làm của Tôn Mạc.

Trong lòng mọi người thầm trào phúng: “Rõ ràng là nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lưu người ta, muốn vứt bỏ người con rể đang ở rể tại nhà mình này, lại còn nói gì mà không muốn can thiệp vào vấn đề tình cảm của người trẻ tuổi, Tôn Đại Hải đúng là một lão hồ ly.”
 
Chương 611


CHƯƠNG 611

Trong đám người, Ninh Nghi Nghi hơi ngơ ngác nhìn cảnh này, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

“Chị họ Mạc làm vậy hơi quá đáng rồi?” Ninh Nghi Nghi lẩm bẩm, Trình Kiêu giúp ba cô ta tiến vào tập đoàn Kim Thế, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích Trình Kiêu.

“Ôi, chúng ta đừng để ý đến chuyện này nữa, chị không thấy người đứng bên cạnh chị họ Mạc là ai sao? Đó chính là cậu chủ nhà Phó thị trưởng Lưu đấy!” Em họ của Ninh Nghi Nghi nói.

“Em cảm thấy chị họ Mạc hẳn sẽ chọn cậu Lưu, cậu Lưu có quyền thế hơn anh rể Trình Kiêu nhiều, nếu em là chị họ Mạc, em cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ Trình Kiêu.” Một người con gái nhà họ Ninh nói với lẽ đương nhiên.

Ninh Lan che ngực, không dám tin nhìn Tôn Mạc, đau lòng nói: “Tiểu Mạc, con còn là con gái của mẹ không? Sao con có thể làm ra loại chuyện này! Con làm như vậy đã từng nghĩ đến cảm nhận của Trình Kiêu chưa? Con biết con làm như vậy sẽ khiến nó tổn thương biết bao không?”

Tôn Mạc cúi đầu: “Mẹ, xin lỗi! Mẹ chỉ để ý đến cảm nhận của anh ta, vậy mẹ có từng để ý đến cảm nhận của con không? Bắt con sớm chiều ở chung với một đồ bỏ đi như vậy, xin lỗi, con thật sự không làm được!”

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt Tôn Mạc mang theo kiên quyết.

Ninh Lan tức đến hai mắt tối sầm, hai chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Trình Kiêu nhanh tay lẹ mắt, vội tiến lên đỡ Ninh Lan: “Dì Lan, dì không sao chứ?”

Ninh Lan đau lòng nhìn Trình Kiêu, nước mắt giàn giụa đầy mặt: “Tiểu Kiêu, mẹ có lỗi với con!”

“Dì Lan, dì đừng đau lòng, con không sao. Thật đó, con không sao cả.” Trình Kiêu mỉm cười, phảng phất như người bị từ hôn trước mặt mọi người, bị nhục nhã trước mặt mọi người, bị bẽ mặt trước mặt mọi người không liên quan gì đến anh vậy.

Ninh Lan thấy Trình Kiêu hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm khổ sở: “Tiểu Kiêu, con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi. Nếu con khổ sở, vậy cứ khóc cứ mắng, trút hết ra ngoài, tuyệt đối đừng nhịn trong lòng, nín nhịn nhiều sẽ khiến trong lòng buồn phiền!”

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói: “Dì Lan, con thật sự không sao. Nếu cô ta muốn ly hôn, vậy ly hôn là được.”

“Con thật sự không sao?” Ninh Lan nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, bà cảm thấy Trình Kiêu cũng bình tĩnh quá rồi.

“Thật sự không sao!” Trình Kiêu lại mỉm cười nói.

Ninh Lan tức giận trừng mắt nhìn Tôn Mạc, kéo lấy tay Trình Kiêu nói: “Tiểu Kiêu, con nói đúng, nó muốn ly hôn, vậy thì ly hôn là được!”

“Tiểu Kiêu, con là đứa trẻ tốt. Nó chướng mắt con, đó là tổn thất của nó. Mẹ tin tưởng, tương lai chắc chắn nó sẽ phải hối hận.”

Trình Kiêu mỉm cười: “Dì Lan, con đỡ dì đi nghỉ ngơi!”

“Được.” Ninh Lan vui vẻ trả lời.

Mọi người trong phòng khách đều trợn mắt há hốc miệng.

“Dễ dàng đồng ý như vậy?”

“Nhóc con này cũng dễ nói chuyện quá rồi!”

“Ha ha, cái danh xưng đồ bỏ đi quả nhiên không phải chỉ gọi cho có!”
 
Chương 612


CHƯƠNG 612

“Cũng đúng, chỉ đặt sai tên chứ không đặt sai biệt danh! Nhóc con này, mẹ nó đúng là đồ bỏ đi!”

Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu càng thêm khinh bỉ.

Tôn Đại Hải ngồi ở vị trí chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, ông vốn cho rằng Trình Kiêu sẽ nổi giận đùng đùng, hoặc làm loạn trước mặt mọi người, không ngờ Trình Kiêu lại lập tức đồng ý như vậy.

“Như vậy cũng tốt, giải quyết trong hòa bình, dù sao mọi người vẫn là người một nhà.”

Nhưng mà, trong lòng Tôn Mạc lại không nghĩ như vậy.

Sở dĩ cô ta chọn tuyên bố ly hôn trước mặt tất cả bạn bè và người thân vào ngày hôm nay, chính là vì muốn sỉ nhục Trình Kiêu một cách nặng nề.

Ai bảo Trình Kiêu chế giễu cô ta là con sâu cái kiến, còn nói anh và cô ta là người của hai thế giới.

Không sai, bọn họ quả thật là người của hai thế giới, chỉ là Tôn Mạc cảm thấy cả đời này Trình Kiêu cũng chỉ có thể ngước nhìn thế giới của cô ta.

Loại sỉ nhục to lớn như vậy, cho dù Trình Kiêu là tượng đất thì cũng phải tức điên lên!

Đương nhiên, Trình Kiêu càng tỏ ra tức giận, Tôn Mạc càng có cảm giác thành công, càng thêm vui vẻ.

Nhưng, biểu hiện của Trình Kiêu lại hoàn toàn không giống với suy đoán của Tôn Mạc.

Không những không hề tức giận, trái lại vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây kia. Giống như thứ anh mất đi không phải người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, mà là một món trang sức có cũng được không có cũng không sao.

Nhìn thấy sắc mặt của Trình Kiêu không hề có chút dao động nào, Tôn Mạc cảm thấy, có lẽ cô ta còn không bằng một món trang sức.

Người càng kiêu ngạo thì càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc bị coi khinh. Cho dù Trình Kiêu mắng chửi, thậm chí ra tay đánh nhau, Tôn Mạc đều cảm thấy tốt hơn dáng vẻ nhẹ như gió mây lúc này vô số lần.

Khi Trình Kiêu dìu Ninh Lan đi ngang qua bên người Tôn Mạc, Tôn Mạc bỗng nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Dừng lại!”

Trình Kiêu còn chưa dừng bước, nhưng Ninh Lan đã dừng lại rồi, tức giận nhìn Tôn Mạc, quát: “Con còn muốn làm gì?”

“Mẹ, nếu như mẹ còn coi con là con gái ruột, vậy mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa!” Tôn Mạc dứt khoát nói ra.

Sau đó, nhìn sang Trình Kiêu, cười lạnh: “Trình Kiêu, lời tôi vừa nói anh nghe rõ chưa? Chúng ta ly hôn rồi!”

Trình Kiêu nhìn cô ta, coi như trước mắt không có vật gì, giọng điệu bình thản đến cực hạn: “Biết rồi.”

“Bây giờ anh bị tôi đá rồi, chẳng lẽ anh không tức giận? Không muốn đền bù tổn thất sao?” Tôn Mạc nói lời mê hoặc.

“Tại sao phải tức giận? Tôi cầu còn không được.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Anh…” Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, trong lòng thầm mắng: “Vậy mà vẫn có thể nhịn, da mặt cái tên này làm bằng sắt à?”

“Tôi không tin, xem anh có thể nhịn đến khi nào!”

Tôn Mạc bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ, nói: “Đúng rồi Trình Kiêu, tôi còn có chuyện chưa tuyên bố. Vừa hay nhân dịp hôm nay, tuyên bố luôn vậy!”

Ánh mắt Tôn Mạc lộ ra vẻ đắc ý, bước lên kéo lấy cánh tay của Lưu Tào Khang, ánh mắt đảo qua người Trình Kiêu.
 
Chương 613


CHƯƠNG 613

“Các vị, quên chưa giới thiệu, vị này là Lưu Tào Khang, chắc rằng mọi người đều đã biết thân phận của anh ấy. Nhưng mà còn một thân phận khác mà có lẽ mọi người vẫn chưa rõ.”

Tôn Mạc hơi dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu, cất cao giọng nói: “Anh Tào Khang là bạn trai mới của tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sắp tới chúng tôi sẽ đính hôn!”

“Đến lúc đó, hi vọng các vị có thể tham gia lễ đính hôn của chúng tôi!”

Nói xong, Tôn Mạc nhìn về phía Trình Kiêu, nở nụ cười lạnh lùng: “Lần này tôi xem anh còn nhịn được không?”

Trong phòng khách, đầu tiên là yên lặng một lát.

Sau đó, bộc phát ra những tràng pháo tay.

“Ha ha, tốt lắm, cháu gái Mạc và cậu Lưu đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, rất đẹp đôi!”

“Chúc mừng cháu gái Mạc tìm được người chồng như ý, cũng chúc mừng cậu Lưu tìm được cô gái tài mạo song toàn trong lòng!”

“Chúc mừng, chúc mừng! Lão Tôn, chúc mừng ông kén được con rể tốt!”

“Đây quả thật là chàng rể vàng, lão Tôn, sau này phát đạt, cũng đừng quên tôi!”

Lần này chúc mừng Tôn Đại Hải, mọi người cũng không cần kiêng dè nữa, kéo theo cả Lưu Tào Khang vào khen cùng.

Sắc mặt Tôn Đại Hải lúng túng, vừa cảm ơn vừa nói: “Đó là chuyện của đám trẻ bọn nó, tôi cũng không quản đến, tùy bọn nó làm gì thì làm thôi!”

Nhưng tươi cười đắc ý trên mặt đã để lộ vui vẻ trong lòng ông.

Ninh Lan tức đỏ ngầu hai mắt, tức giận quát: “Mẹ không đồng ý!”

Xung quanh yên tĩnh!

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Ninh Lan.

“Tôn Mạc, con muốn khiến mẹ tức chết à!” Ninh Lan che ngực, sắc mặt tái nhợt.

“Dì Lan!” Trình Kiêu vội bước lên trước, nắm chặt lấy tay Ninh Lan, truyền một luồng linh lực vào.

“Dì Lan đừng nóng giận, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi!” Trình Kiêu dịu dàng khuyên giải.

Ninh Lan kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Con không tức giận sao?”

Trình Kiêu lắc đầu, dùng hành động thực tế để trả lời Ninh Lan.

Anh nhìn về phía Tôn Mạc đang đắc ý, thản nhiên nói: “Chúc mừng hai vị!”

Tôn Mạc siết chặt hai tay, trong mắt lóe vẻ căm hận: “Trình Kiêu anh giỏi lắm, như vậy cũng nhịn được! Nhưng mà, anh đã mang tiếng rùa đen rút đầu rồi.”

Lúc này, một tiếng cười to sang sảng truyền đến, viện trưởng Ninh Cát Sơn của bệnh viện nhân dân đi đến.

“Chúc lão Tôn phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn!”

“Đồng thời, cũng chúc mừng lão Tôn tìm được con rể tốt!”

Ninh Cát Sơn vừa đi vào, lập tức có người nhận ra ông.

Là Viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân, Ninh Cát Sơn nắm giữ một vị trí quan trọng trong giới Y học Hà Tây, là một trong những nhân vật hàng đầu.
 
Chương 614


CHƯƠNG 614

Tôn Đại Hải vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Viện trưởng Ninh, sao ông lại tới đây? Mau vào chỗ ngồi đi!”

Ninh Cát Sơn cười bảo: “Chú Tôn mừng thọ năm mươi tuổi, sao tôi dám không tới! Chỉ cần chú đừng chê tôi làm phiền là được.”

“Viện trưởng Ninh nói gì vậy, ông tới đây là vinh dự của tôi!”

Tôn Đại Hải thật sự rất vui, tuy ông cũng có danh tiếng trong giới Y học Hà Tây, nhưng so với Viện trưởng bệnh viện Ninh Cát Sơn đây thì vẫn còn kém xa.

“Mà này Viện trưởng Ninh, không phải là ông thật sự đến đây chỉ để chúc mừng tôi đấy chứ?” Tôn Đại Hải rất tự mình biết mình, tiệc mừng thọ của ông chẳng thể mời nổi Ninh Cát Sơn.

Ninh Cát Sơn nhìn lướt qua phía Lưu Tào Khang và Trình Kiêu, nở nụ cười bí ẩn: “Còn chẳng phải vì chú Hạ có được một người con rể lợi hại sao?”

“Không chỉ tôi, lát nữa vẫn còn có người tới nữa đấy. Tôi chỉ là râu ria tới thăm dò đường trước cho mấy nhân vật lớn đó thôi.” Ninh Cát Sơn cười nói.

“Sao cơ?” Tôn Đại Hải ngẩn ra.

Những người khác trong sảnh cũng sững sờ!

Địa vị của Ninh Cát Sơn trong giới Y học Hà Tây đủ để đứng trong top năm, ông ấy nói mình chỉ là râu ria, vậy còn ai dám xưng là nhân vật lớn trước mặt Ninh Cát Sơn?

Nhưng mọi người nghĩ lại, cảm thấy có thể Ninh Cát Sơn chỉ đang nói lời khiêm tốn mà thôi. Những người được gọi là nhân vật lớn ấy cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với ông.

Nhưng Ninh Cát Sơn có một câu nói mà mọi người đều nghe rõ.

Ông nói rằng vì Tôn Đại Hải có được một người con rể lợi hại.

Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.

“Tôi nói mà, tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải làm sao có thể mời được Viện trưởng Ninh! Chắc Viện trưởng Ninh cũng vì nể mặt cậu chủ Lưu nên mới tới thôi, chắc Viện trưởng Ninh cũng đã nghe tin Phó thị trưởng Lưu sắp lên chức!”

“Chắc chắn là thế rồi, nếu không ba vợ của cậu chủ nhà Phó thị trưởng vẫn chưa đáng để Viện trưởng Ninh phải lặn lội đường xa tới đây.”

“Chậc chậc, lần này Tôn Đại Hải ôm được cây lớn rồi, sau này sẽ lên như diều gặp gió cho xem!”

“Ghen tỵ à? Ai bảo ông không sinh được một cô con gái giỏi chứ!”

Đương nhiên Tôn Đại Hải cũng nghe rõ câu nói đó của Ninh Cát Sơn, ông không kìm được nhìn về Lưu Tào Khang bên cạnh con gái.

Càng nhìn Tôn Đại Hải càng thấy con gái mình có mắt nhìn tốt. Lúc trước ông không dám trèo cao tới nhân vật như Ninh Cát Sơn.

Bây giờ mới chỉ vừa nghe tin vị kia của nhà họ Lưu sắp được lên chức, đến Ninh Cát Sơn quyền thế ngút trời, liêm khiết nghèo hèn chẳng thể lay chuyển cũng đích thân tới cửa mừng thọ ông.

Trước đây sao ông lại bị ma xui quỷ khiến để con gái mình gả cho kẻ vô dụng Trình Kiêu chứ? Suýt nữa thì nhân tài không được trọng dụng.

May mà con gái có bản lĩnh, giữ được sự trong trắng của mình.

Nguy hiểm, nguy hiểm!

“Chút quà nhỏ, mong chú Tôn đừng chê!” Ninh Cát Sơn nói.

“Viện trưởng Ninh khách sáo quá!” Tôn Đại Hải được quan tâm mà lo sợ.

“Mời ông vào chỗ!”
 
Chương 615


CHƯƠNG 615

“Không vội!” Ninh Cát Sơn mỉm cười, xoay người đi về phía Lưu Tào Khang.

Ánh mắt của Tôn Đại Hải và mọi người đều tập trung vào Ninh Cát Sơn.

“Nhìn đi, quả nhiên là tới vì cậu chủ Lưu.”

Vẻ đắc ý thoáng hiện lên trên mặt Tôn Đại Hải, xem ra mình đoán đúng rồi.

Tôn Mạc cũng có cùng tâm tư như mọi người, cô ta cũng thấy Ninh Cát Sơn tới đây vì Lưu Tào Khang.

Thậm chí đến bản thân Lưu Tào Khang cũng cảm thấy như vậy.

Tôn Mạc ngẩng đầu cao hơn, nhìn Trình Kiêu với vẻ khiêu khích nhàn nhạt.

Thấy Ninh Cát Sơn đến, Lưu Tào Khang đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sao cũng là Viện trưởng bệnh viện, anh ta không dám lơ ​​là.

“Tào Khang cũng ở đây à?” Ninh Cát Sơn bước tới, mỉm cười chào hỏi Lưu Tào Khang.

Ninh Cát Sơn thường xuyên gặp gỡ Phó thị trưởng Lưu, hai người cũng coi như thân quen, chào con trai của người quen đương nhiên rất tự nhiên.

“Cháu chào Viện trưởng Ninh!” Lưu Tào Khang rất lịch sự, dù sao cũng là nơi công cộng, Lưu Tào Khang làm việc có nề nếp, đâu ra đấy, không cho người khác có cơ hội nắm được điểm yếu.

“Đừng khách sáo, ha ha!” Ninh Cát Sơn thản nhiên nói rồi đi tiếp.

Chuyện gì vậy?

Thái độ của Viện trưởng Ninh với cậu chủ Lưu hơi tuỳ ý quá đúng không?

Tôn Mạc cũng hơi nhíu mày, lẽ nào Ninh Cát Sơn không tới vì Lưu Tào Khang?

Vậy trong những người ở đây, còn ai có thể mời được Viện trưởng Ninh nữa?

Tôn Mạc và Lưu Tào Khang nhìn nhau, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

Ninh Cát Sơn đi thẳng tới chỗ Trình Kiêu, đứng đó rồi cúi người chào anh với vẻ vô cùng trang nghiêm, long trọng: “Chào cậu Trình!”

Gì cơ!

Mọi người đều sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Viện trưởng Ninh lại cung kính tên vô dụng đó như vậy?

Mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn cảnh này với vẻ không thể tin được!

Tôn Đại Hải cũng không ngoại lệ, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt cực kỳ khó hiểu.

Vẻ mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang âm trầm đáng sợ, quả nhiên Ninh Cát Sơn tới vì Trình Kiêu.

“Mời Viện trưởng Ninh đứng lên.” Trình Kiêu nhẹ giọng nói.

Ninh Cát Sơn đứng lên, thái độ rất tôn trọng: “Hôm đó cậu Trình cứu bọn trẻ xong thì đi ngay, rất nhiều việc sau đó bệnh viện đã giải quyết mà không có sự đồng ý của cậu Trình, mong cậu lượng thứ!”

“Không sao.” Trình Kiêu nhàn nhạt đáp.

Mọi người càng thêm khó hiểu.

Cứu bọn trẻ xong cái gì? Liên quan gì đến Trình Kiêu?
 
Chương 616


CHƯƠNG 616

Nhưng trên mặt một số người chợt hiện lên vẻ suy tư. Ánh mắt họ nhìn Trình Kiêu cũng có thêm vẻ kinh ngạc!

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng cười: “Ha ha, tiệc mừng thọ năm mươi tổi của chú Tôn, ông già này không mời tự đến, mong chú Tôn đừng trách tôi!”

Một ông lão mặc đồ đen dẫn theo một cô gái xinh đẹp chầm chậm bước vào.

Đám đông chợt ngạc nhiên hô lên: “Giáo sư Mạc!”

Người tới là một trong những người có địa vị và vai vế cao nhất trong giới Y học Hà Tây, giáo sư Mạc – Mạc Hoa Đình!

Cuộc gặp gỡ trao đổi y thuật giữa Hà Tây và Tần Châu lần trước do giáo sư Mạc dẫn chương trình, cũng coi như không đánh không quen biết với Trình Kiêu.

“Chào giáo sư Mạc!”

Mạc Hoa Đình đi tới, người trong giới Y học đều cúi đầu chào.

Mạc Hoa Đình mỉm cười đáp lại, thái độ ung dung bình thản.

Tôn Đại Hải vội vàng đứng dậy chào đón: “Giáo sư Mạc, sao ông lại tới đây?”

Mạc Hoa Đình cười bảo: “Sao, không hoan nghênh tôi à?”

“Tôi đâu dám! Biết trước giáo sư Mạc tới thì tôi đã ra ngoài tiếp đón rồi!” Tôn Đại Hải cung kính nói.

“Đúng rồi, sao giáo sư Mạc lại tới đây vậy? Tôi vẫn tự mình biết mình lắm, tiệc mừng thọ của tôi không thể mời được vị đại Phật như ông tới!” Tôn Đại Hải cười tự giễu.

Mạc Hoa Đình cũng không vòng vo, cười bảo: “Đúng là tiệc mừng thọ của ông không mời được tôi, nhưng ai bảo ông có được một cậu con rể lợi hại chứ? Tôi không tới không được!”

Lại là câu này!

Lẽ nào đến giáo sư Mạc nổi danh khắp giới Y học Hà Tây cũng đến vì cậu chủ Lưu?

Có lẽ giáo sư Mạc có chuyện gì cần nhờ Phó thị trưởng Lưu nhỉ? Vậy nên ông ta mới tới nịnh bợ cậu chủ Lưu.

Trong lòng Lưu Tào Khang hơi hưng phấn, tuy Mạc Hoa Đình chú trọng y thuật, nhưng tiếng tăm của ông ta trong giới Chính trị lại vô cùng cao, nếu được Mạc Hoa Đình đánh giá cao thì sẽ giúp ích rất nhiều cho Lưu Tào Khang sau này.

Tâm trạng vốn đang sa sút của Tôn Mạc cũng thoáng chốc biến mất, cho dù Trình Kiêu quen biết Ninh Cát Sơn thì thế nào? Thân phận của Mạc Hoa Đình còn cao hơn Ninh Cát Sơn nhiều.

Không đợi mọi người hiểu ra, giáo sư Mạc đã đi thẳng đến chỗ Lưu Tào Khang.

Lưu Tào Khang giật mình, vội vàng tập trung tinh thần chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng nháy mắt với Tôn Mạc.

Khi Mạc Hoa Đình còn cách mình ba mét, Lưu Tào Khang và Tôn Mạc vội vàng cùng cúi đầu thật sâu: “Chào giáo sư Mạc!”

“Ừ.” Mạc Hoa Đình chỉ cười nhẹ với Lưu Tào Khang rồi đi thẳng qua, chẳng thèm nhìn Tôn Mạc lấy một lần.

Lần này ai cũng nhìn ra được, chắc chắn Mạc Hoa Đình không đến vì Lưu Tào Khang.

Mạc Hoa Đình đi tới chỗ Trình Kiêu rồi đứng thẳng, sau đó cúi chào anh trang nghiêm y như Ninh Cát Sơn: “Chào cậu Trình!”

“Mời ông Mạc đứng lên.” Trình Kiêu khẽ nói.
 
Chương 617


CHƯƠNG 617

Mạc Hoa Đình đứng dậy, Ninh Cát Sơn chắp tay nói: “Chào ông Mạc!”

“Viện trưởng Ninh khách sáo quá.” Mạc Hoa Đình chắp tay đáp lại.

Mạc Hoa Đình nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Cậu Trình, nếu Viện trưởng Ninh không nói thì tôi vẫn chẳng biết gì, thì ra cậu chính là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta!”

Trình Kiêu hờ hững nói: “Ông Mạc khách sáo quá, chỉ là cái nhấc tay thôi.”

Tôn Đại Hải thật sự không nhịn được nữa, chắp tay hỏi Mạc Hoa Đình: “Ông Mạc, tôi thật sự không hiểu tại sao hai ông lại tôn trọng Trình Kiêu như thế?”

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn nhìn nhau, Mạc Hoa Đình bật cười khà khà: “Chú Tôn, chú là ba vợ của cậu Trình, chú có một người con rể lợi hại thế này, chẳng lẽ còn không rõ vì sao chúng tôi lại tôn trọng cậu Trình như thế?”

Tôn Đại Hải khó hiểu, cúi đầu nói: “Tôi thật sự không biết, mong hai ông nói cho!”

Ông Dương trong đám đông đột nhiên bước ra, kích động nhìn Tôn Đại Hải, giọng nói cũng run rẩy: “Chú Tôn, vận may của chú đúng là quá đáng, tôi hâm mộ chết mất!”

Tôn Đại Hải cau mày: “Anh Dương, lời này là có ý gì?”

Ông Dương kích động nói: “Chú vẫn luôn nói về Trình Thần Y mãi, còn nói nếu biết Trình Thần Y là ai thì sẽ đích thân tới gặp.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Đúng thế, sự ngưỡng mộ của tôi đối với Trình Thần Y cao hơn núi, sâu hơn biển. Nhưng tôi vẫn không hiểu ý của anh!”

Ông Dương cười khổ: “Bây giờ Trình Thần Y xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tiếc là chúng ta lại không nhận ra.”

Tôn Đại Hải dường như nghĩ tới điều gì, ông chợt bừng tỉnh, nhìn Trình Kiêu với vẻ không tin nổi.

“Ý anh là…”

“Không, sao có thể như vậy được!” Tôn Đại Hải đã có suy đoán, nhưng thật sự không thể tin được.

Ông Dương cao giọng, kích động nói lớn: “Sao lại không thể! Vị Trình Thần Y kia tuổi không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Từ thái độ của ông Mạc và Viện trưởng Ninh với cậu ấy, ông còn nghi ngờ gì nữa?”

Tôn Đại Hải như bị sét đánh, Trình Thần Y mà ông luôn tâm niệm, Trình Thần Y mà ông vô cùng ngưỡng mộ lại là con rể Trình Kiêu không có chí tiến thủ trong mắt ông!

Sao có thể thế được?

Có còn thiên lý nữa không?

Phải biết rằng từ sau khi Tôn Đại Hải nghe chuyện Trình Thần Y cứu chữa cho hai mươi tám đứa trẻ thì đã vô cùng kính phục Trình Thần Y chưa từng gặp mặt đó.

Bây giờ đột nhiên biết Trình Thần Y mà mình vô cùng kính trọng lại là con rể Trình Kiêu mà mình luôn cho rằng là kẻ vô dụng, Tôn Đại Hải chợt có cảm giác thần tượng tan thành mây khói.

Huống hồ, ông vừa mới ngầm cho phép con gái ly hôn với Trình Kiêu xong, bây giờ lại có người nói với ông Trình Kiêu chính là Trình Thần Y, Tôn Đại Hải có xúc động muốn ói ra máu.

Ước mơ lớn nhất đời này của Tôn Đại Hải là một ngày nào đó được quay về gia tộc, để những người đuổi ông đi ngày trước phải hối hận.

Ước mơ này cho dù có quyền thế ngút trời cũng không thể thực hiện được giúp ông, chỉ có nhân tài y thuật siêu việt mới có thể biến nó thành hiện thực.
 
Chương 618


CHƯƠNG 618

Tôn Đại Hải nằm mơ cũng cảm khái, vì sao Trình Thần Y ấy không phải con của mình. Nếu là con của mình thì khi ông còn sống, chắc chắn sẽ được về lại gia tộc.

Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của ông, thật sự ban Trình Thần Y cho ông. Nhưng ông lại tự tay đẩy hy vọng này ra khỏi cửa nhà mình.

Tâm trạng của Tôn Đại Hải lúc này có thể tưởng tượng được!

Tôn Đại Hải nhìn Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn với vẻ mặt phức tạp, run giọng hỏi: “Ông Mạc, Viện trưởng Ninh, cậu ấy thật sự là Trình Thần Y đã chữa trị cho hai mươi tám đứa trẻ đó sao?”

Ninh Cát Sơn gật đầu, việc đã đến nước này, cho dù muốn giấu cũng không được.

Mạc Hoa Đình cười nói: “Đúng thế, cậu ấy chính là Trình Thần Y!”

Hai chân Tôn Đại Hải mềm nhũn, ông ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đờ đẫn.

“Không, không thể nào! Làm sao cậu ấy có thể là Trình Thần Y được!” Tôn Đại Hải bị đả kích rất lớn, cho dù biết rõ là thật, nhưng ông vẫn ép buộc mình không tin.

Mạc Hoa Đình vừa cười vừa mắng: “Chú Tôn, con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, nghe thấy tin này sao trông chú lại như người mất hồn vậy?”

Nghe Mạc Hoa Đình hỏi câu này, vẻ mặt mọi người đang có mặt đều trở nên gượng gạo, có người dường như còn đang cố gắng nhịn cười.

Sắc mặt Tôn Đại Hải lại càng xám xịt như tro tàn, trong đầu ông vẫn luôn văng vẳng câu nói của Mạc Hoa Đình: “Con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, con rể chú là anh hùng…”

Nhưng sao ông không nói sớm hơn?

Nếu không dù thế nào Tôn Đại Hải cũng không đồng ý cho Tôn Mạc ly hôn!

Sắc mặt Tôn Mạc càng thêm khó coi cùng cực, cô ta nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt không cam, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Mặt Lưu Tào Khang âm trầm đến mức sắp chảy ra nước đến nơi, vừa nãy anh ta vốn rất nổi bật, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã trở thành trò cười.

Ninh Lan ngỡ ngàng nhìn Trình Kiêu, dịu giọng hỏi: “Tiểu Kiêu, hai mươi tám đứa trẻ đó thật sự do con cứu sao?”

Trình Kiêu gật đầu: “Vâng, là con.”

Ninh Lan kích động nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Tốt, tốt, tốt lắm. Mẹ biết chắc chắn Tiểu Kiêu sẽ có triển vọng mà!”

Sau đó Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải và Tôn Mạc, chế giễu: “Đúng là châm chọc! Có người cả đời đều muốn quay về gia tộc, bây giờ cuối cùng ông trời cũng mang đến hy vọng này, nhưng người nào đó lại tự tay đẩy nó ra xa!”

Hiển nhiên Ninh Lan đang giận vì vừa nãy Tôn Đại Hải ngầm đồng ý cho con gái làm bừa.

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Đại Hải càng tái nhợt hơn.

Tôn Mạc sầm mặt nói: “Chuyện này không thể nào! Anh ta là sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình, chưa bao giờ học y thì sao có thể thành thần y được?”

“Con không tin đâu!”

Ban đầu Tôn Đại Hải sửng sốt, đúng thế, Trình Kiêu chưa bao giờ học y, sao có thể trở thành thần y?

Nhưng Tôn Đại Hải chợt nhớ đến ông lão mặc áo choàng trắng, từ phong thái đến cốt cách đều cao thượng, giống như thần tiên, đạo sĩ.

Chắc chắn y thuật của Trình Kiêu đều do ông ấy dạy. Như vậy thì có thể giải thích được.

Phải nói rằng khả năng diễn xuất của Tô Lương Tử quá tốt.
 
Chương 619


CHƯƠNG 619

Đến giờ Tôn Đại Hải vẫn còn nhớ sâu sắc.

Ninh Cát Sơn nhìn Tôn Mạc vẫn đang có vẻ mặt khó coi thì cười bảo: “Cháu Mạc, chồng cháu có được thành tựu thế này, cháu nên mừng thay cậu ấy mới phải chứ, sao lại không tin cậu ấy thế?”

Tôn Mạc đỏ mặt, nếu Trình Kiêu thật sự là chồng cô ta thì đương nhiên cô ta sẽ rất vui.

Nhưng cô ta không nói nên lời!

Vừa mới tuyên bố phủi sạch quan hệ với Trình Kiêu, Trình Kiêu lại có được thành tựu lớn thế này, đúng là bị vả mặt tại chỗ!

Dường như để chứng minh Hà Tây có phải là Trình Thần Y hay không, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Anh Tôn, tôi tới chúc mừng sinh nhật anh đây!”

Đó là?

Tô Thanh Nham, Hiệu trưởng trường đại học Y Hà Tây.

Mọi người đều ngạc nhiên!

Đây cũng là một nhân vật hàng đầu trong giới Y học Hà Tây, thân phận và địa vị còn cao hơn Ninh Cát Sơn một chút.

Sau đó còn có mấy ông lão lớn tuổi cùng đến.

“Ngô Tiếu Lâm của Hồi Xuân Các ở Thủ Đô đến chúc mừng sinh nhật chú Tôn đây!”

“Trịnh Nhân Hoà của Diệu Thủ Đường ở Thủ Đô đến chúc mừng sinh nhật chú Tôn!”



Sau từng giọng nói là thành viên của nhóm bác sĩ của tổ chuyên gia Thủ Đô tươi cười bước vào.

Mọi người trong sảnh đều kinh ngạc!

Trong giới y học Hà Tây, họ cũng được coi là nổi tiếng, nhưng ra khỏi Hà Tây, đa số họ đều trở thành những kẻ không tên, không tuổi.

Thế nhưng, nhóm chuyên gia từ Thủ Đô đến, người nào người nấy cũng tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học Á tộc.

“Giáo sư Ngô của Hồi Xuân Các ở Thủ Đô!”

“Diệu thủ Trịnh của Diệu Thủ Đường ở Thủ Đô!”

“Còn nữa, những người này đều là những bác sĩ nổi tiếng ở Thủ Đô.”

“Trời ơi, sao tất cả các bác sĩ nổi tiếng ở Thủ Đô lại chạy hết đến Hà Tây chúng ta thế này?”

“Thể diện của Tôn Đại Hải cũng lớn thật đấy!”

Các bác sĩ trong giới y học Hà Tây đến tham dự tiệc mừng thọ Tôn Đại Hải đều trợn trừng mắt, biểu cảm vô cùng kinh ngạc!

Nhưng đám người lão Dương, vì trước đây từng tham gia nhóm điều trị Hà Tây, nên cũng biết những bác sĩ nổi tiếng ở Thủ Đô này. Thật ra họ đều là thành viên của nhóm chuyên gia, chẳng những không kỳ quặc, ngược lại còn rất lạnh lùng.

Dù sao, nhóm điều trị được thành lập ở Hà Tây cũng đã bị nhóm chuyên gia đến từ Thủ Đô này đuổi đi!

“Hừ, bác sĩ nổi tiếng từ Thủ Đô đến gì chứ? Cuối cùng không phải vẫn dựa hơi Thần y ở Hà Tây sao? Chỉ là có tiếng nhưng không có miếng mà thôi!” Ông cụ Dương ghen ghét nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom