Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 680


CHƯƠNG 680

“Thức thứ nhất trong mười tám thức Đại Đạo, Đoạn Sơn Thức!”

Trình Kiêu đập xuống một quyền, cả biển ý thức đều sôi trào, giống như cả trời đất ép về phía bóng đen cực lớn kia.

Ầm!

Bóng đen kia bị một quyền của Trình Kiêu đánh tan, nhưng lại xuất hiện trên không trung cách đó chục nghìn mét.

“Thằng nhóc, không ngờ cậu có thực lực như thế! Nhưng, ở trong biển ý thức này, tôi là tồn tại vĩnh viễn bất tử.” Giọng nói của bóng đen ầm ầm chấn động, vô cùng đắc ý.

Vẻ mặt Trình Kiêu hờ hững. Thông qua một quyền vừa rồi, anh có thể cảm giác được bóng đen này chỉ là ảo ảnh, không phải thực thể.

Nói trắng ra, một quyền vừa rồi căn bản không đánh trúng ông ta.

Hai mắt Trình Kiêu bất giác biến thành một đen một trắng, thi triển ra mắt Phá Vọng, mọi thứ trong trời đất đều không thoát khỏi hai mắt của anh.

Ở dưới con mắt Phá Vọng, cơ thể bóng đen cao trăm trượng kia biến mất, chỉ có một người lùn cao khoảng một mét lơ lửng ở trong không trung.

Người lùn kia có gương mặt xấu xí, dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất là bốn tai.

Cũng chính là sau mỗi cái tai lại xuất hiện thêm một vành tai nữa.

“Tộc Huyễn Ma!”

“Không ngờ trên trái đất còn từng có tộc Huyễn Ma tồn tại!”

Trong hàng nghìn tộc tu tiên, Trình Kiêu từng giao đấu qua với cao thủ của tộc Huyễn Ma. Phần lớn người của tộc Huyễn Ma đều là người lùn, sinh ra có bốn tai, am hiểu thuật biến hóa, thích nhất là đoạt xác.

“Nếu không có mắt Phá Vọng, tôi vẫn phải tốn chút công sức mới tìm được bản thể của người này. Ban đầu tôi tưởng mắt Phá Vọng này chỉ là thần thông yếu, xem ra tuyệt đối không phải vậy, nhưng tôi tạm thời còn chưa khai quật ra công hiệu của thần thông này thôi.”

Nếu nhìn thấu bản thể của tộc Huyễn Ma, bóng dáng Trình Kiêu lập tức biến mất.

Chỗ này là biển ý thức của Trình Kiêu, thực lực mà anh có khả năng phát huy ra còn vượt xa bản thể trong hiện thực.

Mà tu vi tàn hồn của tộc Huyễn Ma này không bằng một phần mười nghìn năm đó, không phải là đối thủ của Trình Kiêu.

Bóng dáng Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện ở phía sau người tộc Huyễn Ma kia, một tay nắm chặt lấy cổ ông ta và nhấc ông ta lên.

Người của tộc Huyễn Ma vừa lùn vừa xấu xí kia lộ vẻ hoảng sợ: “Không ngờ cậu có thể nhìn thấu thuật biến hóa của tôi? Còn tìm được chỗ bản thể của tôi! Sao có thể như vậy được!”

“Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là thần thánh ở đâu tới?”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Nếu ông tồn tại hơn trăm nghìn năm, đương nhiên không thể nghe nói tới tên của tôi.”

“Nhưng… trăm nghìn năm trước, thực lực mạnh nhất của ông cùng lắm cũng chỉ là Hóa Thần cảnh, vậy thì tu tiên cũng tu đến trên thân con chó rồi.”
 
Chương 681


CHƯƠNG 681

Người của tộc Huyễn Ma sợ hãi: “Cậu cũng đoạt xác tu luyện lại à? Nếu không, sao cậu biết được cảnh giới Hóa Thần?”

Trình Kiêu không trả lời ông ta, trên tay chậm rãi dùng sức: “Nếu ông đã tồn tại hơn trăm nghìn năm, vậy khẳng định phải biết vài chuyện. Ông nói cho tôi biết tất cả những gì ông biết. Nếu ông dám nói dối nửa câu, tôi sẽ tiêu diệt thần hồn của ông!”

“Cậu muốn biết gì?” Người của tộc Huyễn Ma giỏi về thuật biến hóa nhưng rất nhát gan, đặc biệt sợ chết.

Trình Kiêu chỉ vừa uy hiếp, người này đã đầu hàng.

Trình Kiêu hỏi: “Ông chết thế nào?”

Người của tộc Huyễn Ma nói: “Tôi muốn tìm kiếm một loại nguyên liệu luyện đan nên mới tới tinh cầu này, kết quả bị người ta dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt. Nhờ có thuật biến hóa, một phần hồn phách của tôi mới thoát ra, nương nhờ ở trên một miếng ngọc thạch.”

“Sau đó, trải qua rất nhiều kí chủ, miếng ngọc thạch được làm thành mặt dây chuyền đeo ở trên người, khiến tôi hấp thu được lực lượng tinh thần.”

Trình Kiêu thoáng suy nghĩ: “Tồn tại có thể dùng một chiêu giết chết ông trong nháy mắt à? Vậy ít nhất cũng là chân tiên cảnh giới Hợp Đạo! Trái đất lại có tồn tại như vậy sao?”

“Lẽ nào trước đây, chỗ này là một đại tinh tu tiên?”

Người của tộc Huyễn Ma lắc đầu: “Chắc chắn không phải. Lúc tôi tới đây, Linh Khí trên tinh cầu này đã đặc biệt cằn cỗi, căn bản không thích hợp cho người tu tiên tu luyện. Tôi từng gặp được một số người tu tiên gần đây, bọn họ gọi nơi đây là vùng đất bị vứt bỏ.”

“Vùng đất bị vứt bỏ?” Trình Kiêu nghi ngờ hỏi: “Sao bọn họ gọi nơi này là vùng đất bị vứt bỏ? Nó bị người nào vứt bỏ chứ?”

Người của tộc Huyễn Ma nói: “Chuyện này thì tôi không biết, những người kia cũng chỉ nghe nói lại. Khi tôi tới đây, nơi này đại khái được gọi là thời kỳ băng hà.”

“Nếu cậu muốn hiểu rõ nơi này rốt cuộc bị người nào vứt bỏ, sợ rằng phải ngược dòng đến thời đại càng lâu hơn!”

Thời kỳ băng hà!

“Nói vậy, lúc ông đến trái đất, loại người ở đây còn chưa sinh ra?” Trình Kiêu hỏi.

“Không phải. Lúc tôi đến đây, nơi đây đã là xã hội nô lệ. Tôi quên mất cụ thể là triều đại gì rồi.” Người của tộc Huyễn Ma nói.

“Thời kỳ băng hà đã có xã hội nô lệ rồi sao?” Điều này làm Trình Kiêu cũng cảm thấy hồ đồ.

Anh luôn cảm thấy lịch sử Trái đất không đơn giản, thậm chí xuất hiện rất nhiều câu đố. Nhưng chân tướng lịch sử là khó điều tra nhất, cho dù là người tu tiên cũng không có cách nào làm được.

Nếu dựa theo lời người tộc Huyễn Ma này nói, trái đất ở thời kỳ băng hà đã xuất hiện xã hội nô lệ, vậy lịch sử liên quan tới khởi nguồn của loài người trên trái đất đều bị phủ định.

“Ông nói ra hết những tin tức liên quan mà ông biết đi.” Trình Kiêu nói.

Người tộc Huyễn Ma nghĩ ngợi, lắc đầu: “Hết rồi, tôi đến không bao lâu thì gặp phải kẻ địch. Sau đó, tàn hồn của tôi chạy trốn, không biết qua bao nhiêu năm mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, tôi không nhìn thấy được chuyện ở bên ngoài. Tôi chỉ biết có thế thôi.”

“Nếu đã thế, ông có thể ngủ yên được rồi.”

“Cậu… cậu nói không giữ lời à… A!”
 
Chương 682


CHƯƠNG 682

Trình Kiêu nói xong thì cắn nuốt luôn tia tàn hồn của người tộc Huyễn Ma này. Nó có thể giúp lực lượng của anh được nâng cao lên không ít. Hơn nữa, tuyệt đối không thích hợp giữ lại tồn tại như vậy trên trái đất, nếu không sẽ gây ra mối họa lớn.

Ý thức của Trình Kiêu rời khỏi mặt dây chuyền, bên ngoài mới chỉ trôi qua mấy phút mà thôi.

“Trình thần y, thế nào rồi?” Ông Hướng căng thẳng hỏi.

Trình Kiêu nói: “Đã thành công rồi. Tôi tới khám cơ thể của ông.”

“Vậy là thành công à? Hoang đường!” Hướng Trạch Nam cười lạnh với vẻ xem thường: “Anh làm sao chứng minh?”

Ông Hướng trừng mắt nhìn anh ta, Hướng Trạch Nam không dám lỗ mãng nữa.

“Trình thần y, mời!” Ông Hướng nói.

Trình Kiêu kiểm tra cơ thể của ông Hướng. Ông ta chăm sóc cơ thể rất tốt, ngoại trừ lực tinh thần bị cắn nuốt hơi nghiêm trọng, còn lại đều không có tổn thương gì lớn.

Trình Kiêu có thể luyện ra đan dược chữa trị lực lượng tinh thần, quan trọng là những dược liệu kia quá khó tìm.

Nhưng, bây giờ đã loại bỏ tàn hồn của tộc Huyễn Ma, cho dù không cần đan dược, cơ thể của ông Hướng vẫn có thể dần khỏe lại.

“Tôi chữa trị sơ qua cơ thể ông một lần trước.”

Trình Kiêu đặt một bàn tay ở sau lưng ông Hướng, một linh lực ôn hòa tiến vào cơ thể của ông Hướng, chữa trị tế bào bị tổn thương của ông ta.

Ông Hướng cảm giác rõ ràng được sự thay đổi, lập tức lộ vẻ chấn động: “Trình thần y quả nhiên lợi hại!”

Mười phút sau, Trình Kiêu thả tay ra.

“Được rồi, sau này cảm giá đau đớn như xé rách linh hồn sẽ không xuất hiện nữa.” Trình Kiêu nói.

“Thật sao?” Vừa nghe được lời này, ông Hướng đương nhiên cảm giác khó có thể tin được.

Trình Kiêu nói: “Thứ không sạch sẽ trong mặt dây chuyền này đã bị loại bỏ, đương nhiên là thật rồi.”

Trong mắt Hướng Trạch Nam lóe lên sự độc ác.

“Ba, công ty còn có vài chuyện, con đi trước đây!” Hướng Trạch Nam nói.

“Đi đi!” Ông Hướng gật đầu.

Hướng Trạch Nam dẫn theo Vương thần y rời đi, Trình Kiêu quay đầu liếc nhìn anh ta, dường như suy nghĩ tới điều gì.

Dương Oánh lo lắng hỏi: “Ân sư, ngài cảm thấy thế nào?”

Ông Hướng hoạt động cơ thể, mỉm cười nói: “Tôi cảm giác tinh thần sảng khoái!”

“Tốt quá rồi!” Dương Oánh vui vẻ nói.

Ông Hướng nhìn về phía Trình Kiêu: “Đó là nhờ có Trình thần y!”

Trình Kiêu lại nhìn mặt dây chuyền trong tay, hỏi: “Ông Hướng, ông nhận được mặt dây chuyền này từ đâu?”

Ông Hướng nghĩ ngợi: “Hình như là con trai tôi tặng.”
 
Chương 683


CHƯƠNG 683

“Trình thần y, cậu phát hiện ra điều gì sao?” Sau khi tinh thần hồi phục, tư duy của ông Hướng cũng trở nên nhạy bén hơn.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Bệnh của ông không phải do ngẫu nhiên mà là một âm mưu.”

“Có người cố ý tặng mặt dây chuyền này cho ông.”

Dựa theo lời người tộc Huyễn Ma nói, ông ta đã gặp rất nhiều kí chủ, như vậy khẳng định có người biết mặt dây chuyền này là một vật không tốt.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn được người ta đưa tới cho ông Hướng, chứng tỏ rất có khả năng có người cố ý.

Ông Hướng dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.

“Tôi biết rồi, cảm ơn Trình thần y đã nhắc nhở!”

“Tiểu Châu, ông đi thống kê tài sản của tôi, sang tên một nửa cho Trình thần y!”

Chủ tịch Châu có phần kinh ngạc, muốn khuyên gì đó. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông Hướng, ông ta không nói lời nào nữa, gật đầu nói: “Vâng!”

“Trình thần y, xin chờ một lát!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không cần, cô Dương Oánh đã trả tiền công rồi.”

“Ông chú ý trong vòng một tháng đừng làm việc quá vất vả.” Trình Kiêu căn dặn nói.

Ông Hướng vội vàng nói: “Trình thần y, họ Hướng tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Nếu bây giờ cậu không nhận một nửa gia sản này, vậy tôi sẽ tạm thời để đó cho cậu, sau này cậu có thể tới lấy bất cứ lúc nào!”

Trình Kiêu liếc nhìn ông Hướng, nhìn ra được ông ta thật lòng.

“Được.” Trình Kiêu cũng không khách sáo nữa. Ở trong mắt anh, một nửa gia sản nhà họ Hướng căn bản không tính là gì.

“Tiểu Oánh, cô chiêu đãi Trình thần y giúp tôi, tôi còn có một số việc cần làm.” Ông Hướng được linh lực của Trình Kiêu chăm sóc, bồi dưỡng sức khỏe, bây giờ đã không khác gì người thường.

Dương Oánh cung kính đáp: “Vâng!”

“Trình thần y, xin lỗi vì không tiếp được!” Ông Hướng xin lỗi xong, xoay người dẫn theo chủ tịch Châu rời đi.

Trình Kiêu biết, sợ rằng có vài người sắp gặp xui xẻo rồi.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu, cúi người thật sâu nói: “Trình thần y, ngài đã cứu mẹ tôi, vừa cứu ân sư của tôi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn ngài thế nào!”

“Nếu sau này tôi có thể giúp ngài chuyện gì, mong ngài cứ nói!”

Trình Kiêu nói: “Thật ra cô Dương không cần khách sáo, cô đã trả tiền công rồi.”

Dương Oánh bối rối. Vừa rồi, Trình Kiêu nói vậy, cô ta chỉ tưởng Trình Kiêu mượn cớ từ chối lòng tốt của ông Hướng.

Nhưng bây giờ ông Hướng đã rời đi, anh vẫn nói vậy. Dương Oánh thật sự không biết cô ta từng trả tiền công khi nào?

“Trình thần y, tôi trả tiền công bao giờ? Sao tôi không biết vậy?” Dương Oánh nghi ngờ hỏi.

Trình Kiêu khẽ cười: “Cô bố trí vai diễn giúp bạn tôi, chính là tiền công.”

Dương Oánh chợt hiểu ra, nghẹn ngào nói: “Trình thần y nói đùa. Chuyện đó sao có thể tính là tiền công chứ? Đó là do tôi không biết cách dùng người, khiến trợ lý Lưu đã gây tổn hại tới cho các ngài. Những vai diễn đó chỉ là một vài bồi thường của tôi với các ngài thôi.”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Đã đủ rồi.”
 
Chương 684


CHƯƠNG 684

Cho dù Dương Oánh trẻ tuổi, nhưng mấy năm qua làm việc trong giới giải trí, vẫn phải có mắt nhìn người.

Cô ta nhìn ra được, Trình Kiêu thật sự không quan tâm tới lời hứa của cô ta hay nửa gia sản nhà họ Hướng.

Ánh mắt Dương Oánh nhìn Trình Kiêu lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Bây giờ thật sự không có nhiều người trẻ tuổi như vậy.

“Đúng rồi ngài Trình, năm ngày nữa sẽ diễn ra cuộc họp cấp cao Trung Châu. Lần này sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tham dự. Ngài có hứng thú không?” Dương Oánh hỏi.

Cuộc họp cấp cao Trung Châu?

Ánh mắt Trình Kiêu bình thản, chẳng qua trong đầu lại hiện ra một tin tức.

Kiếp trước, sau khi anh được ba mẹ ruột tìm thấy, lại được mẹ Vương Đỗ Lan tận tâm bồi dưỡng, chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Đông Vương do Vương Đỗ Lan sáng lập ra.

Trong lúc đó, khi anh học về lịch sử phát triển của tập đoàn Đông Vương, biết được tập đoàn Đông Vương gặp phải một nguy cơ nghiêm trọng ở cuộc họp cấp cao Trung Châu vào ba năm trước.

Dường như tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống – bá chủ Trung Châu đã có âm mưu nhằm vào tập đoàn Đông Vương của Vương Đỗ Lan.

Lúc đó, tập đoàn Đông Vương suýt gặp phải tai họa ngập đầu, một năm sau đó đều ở tình trạng rất tệ. Nếu không phải Vương Đỗ Lan có ánh mắt độc đáo, lấy được một mảnh đất không ai coi trọng từ tài nguyên tỉnh khác nhập vào, sợ rằng tập đoàn Đông Vương đã không gượng dậy được từ đó.

Trình Kiêu nhớ rõ anh được ba mẹ ruột đón về vào ba năm sau.

Như vậy, hội nghị cấp cao Trung Châu ba năm trước không phải là cuộc họp cấp cao mà Dương Oánh vừa nhắc tới sao? Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Có những ai tham dự vậy?” Trình Kiêu hỏi.

Dương Oánh hơi kinh ngạc. Chẳng biết có phải cô ta nhìn nhầm không? Ngay vừa rồi, cô ta không ngờ nhìn thấy sự mong chờ trong mắt của Trình Kiêu.

Trình Kiêu luôn trầm mặc ít nói, hình như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, ngay cả một nửa tài sản nhà họ Hướng cũng không quan tâm, vì sao nghe nói tới cuộc họp cấp cao Trung Châu lại lộ ra vẻ mặt mong chờ?

“Nghe nói là Tống Hoa An – chủ tịch tập đoàn Hoa An ở Trung Châu đích thân chủ trì cuộc họp cấp cao lần này, người ở Trung Châu thậm chí các các tỉnh xung quanh đều sẽ tới!”

“Tập đoàn Hoa An là bá chủ Trung Châu, năm nay càng nổi tiếng hơn. Tôi nghe nói gần đây bọn họ có quan hệ với một gia tộc lớn nào đó trên thủ đô. Cho nên, rất nhiều người đều muốn nhân cuộc họp cấp cao lần này để nịnh bợ tập đoàn Hoa An.”

Trình Kiêu hỏi: “Tập đoàn Đông Vương sẽ tham dự chứ?”

“Tập đoàn Đông Vương? Anh muốn nói tới công ty của Vương Đỗ Lan – ngôi sao mới trong ngành bất động sản à?” Dương Oánh hỏi.

“Không sai.”

“Mấy năm nay, tập đoàn Đông Vương phát triển rất nhanh. Chỉ là bọn họ dù sao cũng là công ty mới, căn cơ quá yếu. Nhưng tôi nghe nói Tổng giám đốc Vương kia rất lợi hại. Cuộc họp cấp cao Trung Châu lần này là cơ hội để tập đoàn Đông Vương hòa nhập với những tập đoàn lâu đời. Tập đoàn Đông Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Dương Oánh phân tích.
 
Chương 685


CHƯƠNG 685

Ánh mắt Trình Kiêu trầm tĩnh: “Xem ra đúng là cuộc họp cấp cao lần này rồi. Kiếp trước, mẹ vẫn luôn tự trách mình về sự thất bại trong cuộc họp cấp cao lần này, cho đến trước khi chết vẫn còn canh cánh trong lòng.”

“Lần này, cứ để con bù đắp tiếc nuối cho mẹ đi!”

“Nhà họ Tống, kiếp trước ông hại tôi nhà tan cửa nát, sỉ nhục chị Lâm Ngọc đến chết. Bây giờ qua tám trăm năm, chúng ta cuối cùng lại sắp gặp mặt rồi.”

Trên người Trình Kiêu bất giác lộ ra một phần sát ý lạnh như băng.

Dương Oánh ngồi bên cạnh cảm giác cả người lạnh giá, giống như rơi vào trong hố băng.

“Ngài Trình, ngài làm sao vậy?”

Trình Kiêu thu lại khí thế, thản nhiên nói: “Không sao, tôi nhớ đến vài chuyện thôi.”

Dương Oánh nói: “Nếu ngài có hứng thú với cuộc họp cấp cao Trung Châu thì có thể đi cùng tôi qua đó. Hai ngày sau, trong buổi lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu có tổ chức một buổi biểu diễn thương mại. Tôi là một diễn viên trong đó. Ngài có thể đi cùng tôi vào trong đó.”

“Được!” Trình Kiêu gật đầu đồng ý.

Nhưng trong đầu Trình Kiêu đột nhiên nhớ tới một tin tức.

Kiếp trước, anh cũng từng quan tâm tới Dương Oánh, nhưng căn bản không có cơ hội gặp mặt. Nhưng trong ký ức của anh, lúc Dương Oánh đang rất nổi tiếng thì đột nhiên mai danh ẩn tích.

Có tin đồn nói Dương Oánh đắc tội ai đó trong cuộc họp cấp cao Trung Châu.

Sau đó, cô ta đã bị phong sát.

Từ sau lần đó, anh không còn nghe được tin tức của Dương Oánh nữa.

Căn cứ vào thời gian để suy tính, chắc là lễ khai mạc lần này.

Rốt cuộc kiếp trước Dương Oánh đã gặp phải chuyện gì? Lần này, Trình Kiêu có thể điều tra rõ ràng.

Trình Kiêu ở nhà họ Hướng hai ngày. Cho dù Ông Hướng cố ý căn dặn mọi người không được làm phiền Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trước khi nổi giông bão của nhà họ Hướng.

Ban đêm, trong phòng khách truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Xem ra ông cụ Hướng đã bắt đầu ra tay thanh lý môn hộ.

Dù sao người của tộc Huyễn Ma trong mặt dây chuyền kia đã hại ông Hướng phải chịu vô số lần linh hồn bị xé rách, sợ rằng cho dù là con ruột của mình, ông Hướng cũng không nương tay.

Hai ngày sau, Dương Oánh tìm tới Trình Kiêu, dẫn theo anh cùng đi tới lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu.

Ông Hướng vẫn không lộ mặt, chắc hẳn còn đang bận việc chuyện thanh lý môn hộ.

Lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu lần này được tổ chức ở tòa nhà chọc trời Trung Châu – kiến trúc mang tính biểu tượng nhất ở Trung Châu.

Trên xe RV của Dương Oánh, cô ta vừa trang điểm, vừa nghe người đại diện Trần Tê Phượng nói: “Trong lễ khai mạc, thời gian vào hội trường kết thúc lúc tám rưỡi sáng.”

“Tám giờ bốn mươi phút, đại biểu của tập đoàn Hoa An lên đọc diễn văn.”

“Chín giờ, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.”

“Tiết mục của Tiểu Oánh cô đứng thứ ba. Sau khi vào hội trường, cô có khoảng một giờ rảnh rỗi.”
 
Chương 686


CHƯƠNG 686

“Nhưng trong một giờ này, tôi quyết định thu xếp cho cô gặp mặt một số sếp tổng của công ty có ý định hợp tác, tranh thủ giành lấy mấy quảng cáo đại diện thương hiệu.”

Trình Kiêu ở phía sau nghe. Anh biết, cho dù minh tinh ở ngoài có vẻ rất nở mày nở mặt, thật ra muốn luôn duy trì sự nổi tiếng cũng không dễ dàng gì.

Dương Oánh đặt bút kẻ lông mày trong tay xuống, nói: “Một giờ đó, tôi muốn dẫn ngài Trình đi dạo xung quanh. Cô hoãn lại tất cả hoạt động đi.”

Trần Tê Phượng nhíu mày: “Tiểu Oánh, rất nhiều tỷ phú tập trung trong lễ khai mạc lần này, đây là một cơ hội hiếm có, cô thật sự muốn từ bỏ sao?”

“Tôi biết ngài Trình có ơn với cô, nhưng tôi làm người đại diện của cô, tôi phải nhắc nhở cô.”

Dương Oánh mỉm cười: “Chị Phượng, người sống thì có tiền kiếm không hết, không phải sao?”

“Được, tôi hiểu rồi!” Trần Tê Phượng nói

Trình Kiêu nói: “Thật ra cô không cần tiếp tôi, tôi tự đi xem là được rồi.”

Dương Oánh mỉm cười nói: “Ngài Trình, ngài là ân nhân của tôi. Cho dù hoãn lại tất cả hoạt động, tôi cũng không thể lạnh nhạt với ngài được!”

Tám giờ sáng, đám người Dương Oánh đến hội trường lễ khai mạc.

Các xe hơi sang trọng đậu ở cổng. Ở đây, loại xe năm sáu tỷ đều là bản ăn mày. Không phải xe trị giá từ mười lăm tỷ trở lên, người ta cũng ngại lái đến đây.

Ở cổng có sáu cô gái tiếp tân mặc sườn xám màu đỏ, bốn bảo vệ mặc đồng phục, tất cả người bước vào đều phải đưa ra thư mời.

Dương Oánh xuất hiện cũng không gây ra bất kỳ rối loạn nào. Những người tới đây hôm nay đều là tỷ phú có tài sản hàng trăm tỷ. Trong mắt đám người bọn họ, những minh tinh được tăng thêm hào quang thật ra chỉ là một diễn viên.

Chỉ là, Dương Oánh không chỉ là minh tinh, còn là người đẹp một trăm phần trăm.

Người đẹp đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều công tử bột.

Dương Oánh bước vào đại sảnh, trên người mặc chiếc váy dài đuôi cá màu trắng được chế tạo đặc biệt, xinh đẹp vô cùng. Cô ta đi qua chỗ nào, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

“Ồ, đây không phải là minh tinh lớn Dương Oánh sao? Bao giờ minh tinh ký tên cho tôi nhé?” Một người trung niên mập mập vừa cười xấu xa vừa nói.

Dương Oánh mỉm cười nói: “Ông chủ Cổ nói đùa rồi, ngài là người có tên tuổi trong giới chơi đồ cổ, tài sản lên tới mấy nghìn tỷ, tôi phải xin ngài kí tên mới đúng chứ!”

Trình Kiêu nhìn về phía ông chủ Cổ này. Anh nhận ra người này, đó là người cùng phe với nhà họ Tống.

Hơn nữa, Trình Kiêu có ấn tượng với rất nhiều người ở đây hôm nay. Kiếp trước, anh từng gọi những người này là tiền bối.

Nhưng sau khi những người này nghe nói anh từng là người ở rể nhà họ Tôn, từ đó đều xem thường anh.

Ban đầu, chắc ít nhất ba năm sau anh mới gặp những người này.

Bởi vì sống lại, đời này Trình Kiêu gặp bọn họ sớm hơn.

Dương Oánh dẫn theo Trình Kiêu tới trong đại sảnh, thỉnh thoảng chào hỏi vài người, đồng thời giới thiệu với Trình Kiêu.
 
Chương 687


CHƯƠNG 687

“Người đàn ông trung niên đeo kính vừa rồi là Trang Hòa, ông chủ của tập đoàn Tinh Hỏa.”

“Người phụ nữ kia là Tổng giám đốc Phương của tập đoàn Cẩm Lệ.”

Một lát sau, trên sân khấu phía trước xuất hiện một người thanh niên mặc bộ vest màu đen.

Người thanh niên cầm mic lên, cao giọng nói: “Kính chào các vị khách quý, chào mọi người!”

“Tôi là Tống An Dân, là người chịu trách nhiệm về lễ khai mạc lần này!”

Dương Oánh nhìn người thanh niên đẹp trai trên sân khấu, hơi kinh ngạc: “Không ngờ đại biểu tập đoàn Hoa An lần này là cậu cả nhà họ Tống!”

“Ngài Trình, người này chính là Tống An Dân, con trai của Tống Hoa An – chủ tịch tập đoàn Hoa An!”

Dương Oánh chờ một lát, vẫn không nghe thấy tiếng Trình Kiêu trả lời thì hơi nghi ngờ nhìn lại. Cô ta phát hiện ra Trình Kiêu đang nhìn chăm chú vào Tống An Dân trên sân khấu, không hề chớp mắt.

Sắc mặt Trình Kiêu vô cảm, trong lòng lại lạnh giá.

“Tống An Dân, kiếp trước nhà họ Tống anh hại tôi nhà tan cửa nát, cuối cùng ép tôi vào đường cùng. Chị Lâm Ngọc vì cứu tôi mới phải nhượng bộ nương thân vào anh.”

“Mà anh lại thất tín bội nghĩa, không giữ lời hứa, sỉ nhục chị Lâm Ngọc tới chết ngay trước mặt tôi.”

“Cuối cùng, còn ép tôi phải nhảy lầu!”

“Chỉ là anh tuyệt đối sẽ không ngờ được, Trình Kiêu tôi đã trở về!”

Tống An Dân nói xong, cho mọi người mười phút chuẩn bị.

Mười phút sau, buổi biểu diễn bắt đầu.

Còn một tiếng nữa mới đến tiết mục của Dương Oánh, khoảng thời gian này, cô vẫn tiếp tục đưa Trình Kiêu đi loanh quanh trong sảnh lớn, giới thiệu với anh các ông chủ và đại gia đến lần này.

“Kìa, cô Dương, trùng hợp thật đấy!”

Một chàng trai gầy gò, mặc áo đuôi tôm màu trắng, cầm chiếc ly đế cao, dẫn theo mấy đàn em chặn trước mặt đám người Dương Oánh.

Trình Kiêu nhìn chàng trai, ánh mắt hơi lạnh đi.

Anh nhớ chàng trai này, cậu cả Tiền Gia Hào của công ty giải trí Khuynh Thành, một trong những tay sai của nhà họ Tống. Kiếp trước, anh ta luôn đi phía sau Tống An Dân, không ít lần sỉ nhục Trình Kiêu.

Có một lần quá đáng nhất, Tiền Gia Hào còn tìm một người phụ nữ nhiễm bệnh, giật dây để Trình Kiêu làm chuyện xấu, nếu không phải Trình Kiêu giữ mình trong sạch, thì cũng suýt mắc bẫy rồi.

Sau khi nhớ ra, Trình Kiêu sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Tiền Gia Hào, Dương Oánh hơi cau mày.

Người đại diện – Trần Tê Phượng nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai cô: “Chủ tịch Tiền của giải trí Khuynh Thành có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Lịch của giải trí Thiên Thịnh chúng ta, không được phép đắc tội!”

Dương Oanh càng cau mày hơn.

Giải trí Thiên Thịnh là công ty cô ký hợp đồng, nói trắng ra thì chính là kim chủ phía sau Dương Oánh. Nhưng cậu cả của giải trí Khuynh Thành lại rất nhiều lần công khai quấy rối cô.

Làm việc trong giới giải trí, loại chuyện như thế này đương nhiên không ít, Dương Oánh đã sớm biết nên đối phó như thế nào.

Đầu lông mày của Dương Oánh rất nhanh đã dãn ra, cô mỉm cười, nói: “Xin chào, Tổng Giám đốc Tiền, dạo này như thế nào.”
 
Chương 688


CHƯƠNG 688

Chàng trai tiếc nuối thở dài: “Haiz, tôi không ổn chút nào! Gần đây tôi bị bệnh, ăn không ngon, ngủ không yên.”

Trong mắt Dương Oánh lộ ra tia mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bất chấp cười nói: “Không biết Tổng Giám đốc Tiền bị bệnh gì thế? Tôi có quen một Thần y, nói không chừng có thể khám bệnh cho Tổng Giám đốc Tiền đó.”

Tiền Gia Hào vui mừng, nói: “Thật ư? Thế thì tốt quá rồi. Như thế này, tôi ngày nhớ đêm mong một người đẹp, nhớ đến nỗi mắc bệnh tương tư luôn. Cô Dương giúp tôi hỏi thử vị Thần y đó, nên chữa trị như thế nào?”

Tiền Gia Hào nói xong, mặt cũng sắp dán đến trước mặt Dương Oánh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.

Dương Oánh bình tĩnh lùi về sau một bước, ý cười trên mặt biến mất: “Tôi có lòng tốt, nhưng Tổng Giám đốc Tiền lại lấy tôi ra làm trò cười! Tôi còn có việc, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được nữa.”

Dương Oánh sải bước, đi qua bên cạnh Tiền Gia Hào.

Thế nhưng, mấy tên đàn em của anh ta lại lập tức chặn trước mặt cô.

“Tổng Giám đốc Tiền, anh có ý gì?” Dương Oánh lạnh mặt, hỏi.

Tiền Gia Hào nở nụ cười xấu xa: “Không có ý gì cả, chỉ là ngưỡng mộ cô Dương đã lâu, muốn nói chuyện với cô mà thôi. Chẳng lẽ, ngay đến một chút mặt mũi, cô Dương cũng không cho ư?”

Dương Oánh nhìn xung quanh, hành động của Tiền Gia Hào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Tổng Giám đốc Tiền, chỗ này là nơi diễn ra hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, chẳng lẽ anh không để ý đến thể diện của mình à?” Dương Oánh nhỏ tiếng uy hiếp.

Tiền Gia Hào lạnh lùng bật cười: “Hình như cô Dương mới là người của công chúng thì phải? Vì sao tôi phải để ý đến thể diện chứ? Nhưng mà chỉ cần cô Dương đi cùng tôi vào phòng nói chuyện đời người, tôi đương nhiên sẽ không làm khó cô.”

Sắc mặt của Dương Oánh trở nên rất khó coi, người đại diện và nhân viên công tác phía sau cũng tức giận, Tiền Gia Hào thật sự quá đáng.

“Tổng Giám đốc Tiền, nếu anh muốn tìm phụ nữ, với thân phận cậu cả của giải trí Khuynh Thành, tôi tin chắc chỉ cần anh đăng một bài trong tường, sẽ có một đống phụ nữ tự động dâng đến tận cửa, làm ơn đừng đến quấy rầy tôi nữa!”

Câu này của Dương Oánh chính là vạch mặt, trước đây khi Tiền Gia Hào thường xuyên đến quấy rầy cô, cô đều nhịn.

Nhưng lần này, anh ta lại được đằng chân lân đằng đầu, Dương Oánh thật sự không thể nhịn được nữa.

Một tên đàn em của Tiền Gia Hào cười lạnh, nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ! Cậu chủ nhà tôi vừa ý cô, đó là vinh hạnh của cô! Tôi khuyên cô ngoan ngoãn, nếu không chỉ cần một câu nói của cậu chủ, lập tức có thể phong sát cô!”

Tiền Gia Hào cười đắc ý, giả vờ trách móc, nói: “Nói chuyện kiểu gì thế? Cô Dương xinh đẹp, đáng yêu như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm phong sát được? Hơn nữa, tôi còn chuẩn bị để cô Dương móc nối với giới Quốc tế, phát triển ra tận Hollywood nữa đó!”

“Còn phải xem cô Dương có biết điều hay không.”

Dương Oánh lạnh lùng lên tiếng: “Cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Tiền, nhưng tôi không cần.”

“Tránh ra!” Dương Oánh trừng mắt nhìn tên đàn em của Tiền Gia Hào.

Tiền Gia Hào sa sầm mặt mày: “Dương Oánh, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Cô có thể ra ngoài nghe ngóng thử, người bị tôi nhắm trúng, không ai chạy thoát được!”
 
Chương 689


CHƯƠNG 689

“Nếu cô ngoan ngoãn, tôi bảo đảm sự nghiệp của cô sẽ bước thêm một tầm cao mới. Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ khiến cô mất hết danh dự, không ngóc đầu lên nổi.”

Dương Oánh tức giận, bật cười: “Cho dù mất hết tất cả, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp, mau dẹp bỏ ngay suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh đi!”

Tiền Gia Hào lạnh lùng bật cười, nói: “Được lắm, đây là cô tự mình chuốc lấy!”

“Ra tay!”

Mấy tên đàn em lập tức bao vây đám người Dương Oánh.

Dương Oánh hoảng sợ, nói: “Tiền Gia Hào, anh muốn làm gì? Anh xem thử xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn?”

Tiền Gia Hào đắc ý nở nụ cười xấu xa: “Nhìn thì sao chứ? Chỉ cần anh Tống của tôi không lên tiếng, ai dám phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

“Hơn nữa, có nghệ sĩ lấy cắp bí mật công ty, tôi tìm người mang cô ta về, không phạm pháp đâu đúng chứ?”

Dương Oánh nổi giận, nói: “Tiền Gia Hào, anh đúng là cái đồ bỉ ổi!”

“Bỉ ổi? Ha ha, cô đã nói như vậy, nếu tôi không bỉ ổi thì thật có lỗi với cô mà!”

“Các vị, Dương Oánh dính dáng đến bí mật công ty tôi, bây giờ tôi muốn đưa cô ấy về, xin mọi người làm chứng cho tôi!”

Tiền Gia Hào vung tay lên, sáu chàng trai lập tức đi về phía Dương Oánh.

Từ trước đến nay Dương Oánh chưa từng gặp phải người nào không biết xấu hổ, to gan lớn mật như vậy, nhất thời cảm thấy hỗn loạn.

“Mọi người đừng tin anh ta, anh ta vu cáo hãm hại tôi! Anh ta muốn giam cầm trái phép! Mong mọi người giúp tôi!” Dương Oánh cầu xin mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh.

Thế nhưng, mọi người đồng loạt né tránh ánh mắt của Dương Oánh, có vài người còn lạnh lùng cười. Nhiều đại gia nổi tiếng như vậy, thậm chí còn có rất nhiều ông chủ trước đây từng hợp tác với Dương Oánh, nhưng lại không có ai đứng ra.

Thật sự đúng là tình người bạc bẽo mà!

Phía sau cánh gà, bên trong phòng nghỉ cao cấp, một chàng trai nhìn hình ảnh trong camera giám sát trước mặt, uống một ngụm cà phê Lam Sơn nổi tiếng, cười xấu xa, nói: “Cậu Tống, có phải cái tên Tiền Gia Hào này chơi quá trớn rồi không? Anh thật sự mặc kệ anh ta?”

Tống An Dân ngồi trên ghế sofa, nhìn hình ảnh trong camera, thờ ơ nói: “Chỉ là một diễn viên mà thôi, anh ta muốn chơi thì cứ để anh ta chơi, dù sao ba anh ta cũng sẽ xử lý hậu quả cho anh ta!”

“Hơn nữa, nếu giải trí Khuynh Thành và giải trí Thiên Thịnh đánh nhau, người được lợi nhất vẫn là giải trí Huy Hoàng dưới trướng chúng ta.”

Một chàng trai khác nói: “Thế để tôi cho thêm chút dầu vào, bảo tất cả mọi người không được phép giúp Dương Oánh.”

“Nói thật, Dương Oánh là diễn viên trong sạch hiếm gặp trong giới giải trí, nhưng tiếc là lần này lại để tên nhóc Tiền Gia Hào kia được hời rồi.”

Tống An Dân cười nhạo một tiếng, nâng ly rượu vang trong tay, uống một hơi hết cạn: “Phụ nữ ấy mà, tắt đèn một cái thì đều giống nhau cả thôi.”

Trong sảnh lớn, Tiền Gia Hào đắc ý cười ha hả: “Dương Oánh, cho cô mặt mũi cô lại không muốn, bây giờ muốn hối hận cũng đã muộn rồi!”

“Dẫn tên trộm này đi cho tôi!”
 
Chương 690


CHƯƠNG 690

Sáu chàng trai lập tức lao đến bắt Dương Oánh.

Gương mặt xinh đẹp của Dương Oánh trắng bệch như tờ giấy, cô có nằm mơ cũng không ngờ, Tiền Gia Hào lại to gan đến mức này.

Giữa ban ngày ban mặt, trước mắt tất cả mọi người, anh ta lại dám cưỡng ép bắt người!

Nếu thật sự rơi vào tay Tiền Gia Hào, kết cục như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Vào thời khắc nguy hiểm, một bóng dáng chặn ngay trước người Dương Oánh.

Trình Kiêu tát một cái khiến chàng trai nhào về phía Dương Oánh bay ra xa, sau đó anh thản nhiên nói: “Muốn động đến cô ấy, đã hỏi tôi hay chưa?”

Sáu tên đàn em của Tiền Gia Hào lần lượt bị Trình Kiêu tát, bay ra ngoài, va hỏng mấy cái ghế.

Quan trọng là, chỉ trong nháy mắt sáu tên đàn em đã bị đánh bay.

Đây là thực lực gì thế? Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu, hoảng sợ kêu lên: “Ngài Trình!”

“Tôi cho rằng ngài Trình chỉ giỏi trong lĩnh vực y thuật, không ngờ võ công cũng lợi hại như vậy!”

Đám người Trần Tê Phượng cũng kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, loại võ công như thế này cũng chỉ có khi quay phim mà thôi.

“Tên nhóc, mày là cái thá gì? Đừng xía vào chuyện của tao!” Tiền Gia Hào sa sầm mặt mày nhìn Trình Kiêu. Mặc dù sáu tên đàn em của anh ta không phải là cao thủ gì cả, nhưng cũng là những loại hung ác, một người có thể đánh được ba người.

Lúc này lại bị một chàng trai đánh nằm gục trên đất chỉ trong nháy mắt.

Thực lực của chàng trai trước mắt này khiến Tiền Gia Hào hơi kiêng dè!

Trình Kiêu nhìn Tiền Gia Hào, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng hắn ta bắt nạt mình ở kiếp trước.

Kiếp trước, Tiền Gia Hào thích nhất chơi đùa anh, mỗi lần đều khiến anh mất hết mặt mũi trước mặt tất cả mọi người.

Ngày đó, Trình Kiêu hận đến nỗi nghiến răng, nhưng vì Tống An Dân bảo vệ cho Tiền Gia Hào, nên Trình Kiêu hoàn toàn không làm gì được hắn ta, chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng.

Kiếp này, Tiền Gia Hào đối với Trình Kiêu mà nói, cũng chỉ là một con sâu, con kiến, tiện tay cũng có thể bóp chết.

Trình Kiêu thản nhiên nhìn Tiền Gia Hào, sự khinh thường trong mắt khiến người ta phát điên: “Mày là cái thá gì, dám bắt người trước mặt ta?”

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, có mấy người còn cười nhạo thành tiếng: “Tên nhóc này từ đâu đến thế? Lại dám mắng Tiền Gia Hào là cái thá gì? Câu này ngay đến cả Tống An Dân cũng không dám nói! Dù sao, cũng không thể khinh thường thực lực của giải trí Khuynh Thành!”

“Chắc là vệ sỹ Dương Oánh tìm được, hoàn toàn không biết thân phận của Tiền Gia Hào. Đúng là trẻ người non dạ, điều này cũng có thể hiểu được!”

“Tên nhóc này chết chắc rồi! Dương Oánh ngay đến cả bản thân mình cũng khó bảo đảm, ai còn cứu được anh ta!”

Dương Oánh đứng sau Trình Kiêu, nhỏ tiếng khuyên ngăn: “Ngài Trình, đây là chuyện riêng của tôi, ngài đừng nhúng tay vào, tôi không muốn liên lụy đến ngài!”
 
Chương 691


CHƯƠNG 691

Trình Kiêu không quay đầu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ: “Liên lụy? Sao có thể chứ!”

Ánh mắt của Trình Kiêu chậm rãi di chuyện sang vẻ mặt u ám của Tiền Gia Hào, thản nhiên nói: “Loại người như gã ta, một cái tát của tôi cũng có thể tát chết cả đám.”

Dương Oánh im lặng, cô chỉ nhìn thấy biểu cảm thờ ơ trước mọi thứ của Trình Kiêu, trước nay chưa từng nhìn thấy mặt ngang ngược của anh như lúc này.

Không ngờ khi Trình Kiêu ngạo mạn, có thể giết chết Tiền Gia Hào ngay trong nháy mắt gấp chục nghìn lần!

Thế nhưng, sự ngông cuồng của Trình Kiêu lại không khiến người ta sinh ra cảm giác ghét bỏ, giống như Trình Kiêu vốn nên có trạng thái như vậy!

Sắc mặt của Tiền Gia Hào vô cùng khó coi, trong lòng rất tức giận, nhưng anh ta lại kiêng dè trước võ công của Trình Kiêu, không dám chiến đấu với anh.

“Tên nhóc, bây giờ tao sẽ đi tìm người đánh mày tàn phế!”

Tiền Gia Hào rút điện thoại ra, bắt đầu gọi đi.

Đằng sau cánh gà, bên trong phòng nghỉ.

“Lưu Lợi Hoa nhìn sang Tống An Dân, biểu cảm hứng thú nói: “Cậu Tống, bỗng dưng xuất hiện một tên không sợ chết từ đâu đến, lại còn ngông cuồng hơn cả Tiền Gia Hào, chúng ta có cần đi giúp Tiền Gia Hào không?”

Tống An Dân lắc ly rượu vang trong tay, khẽ nói một tiếng với tên đàn em ở cửa: “A Lương, gọi mấy cao thủ qua đó, giúp đỡ Tiền Gia Hào!”

“Rõ!” Anh chàng A Lương xoay người rời đi.

Tiền Gia Hào vừa gọi điện thoại cầu cứu Tống An Dân, A Lương đã dẫn theo bốn tên đàn em đến hiện trường.

“Anh Hào, bọn tôi đến giúp anh!”

Tiền Gia Hào quen A Lương, biết anh ta là cánh tay phải đắc lực của Tống An Dân, thấy vậy lập tức vui mừng.

“Đến rồi thì tốt quá!”

“Tên nhóc này đánh bị thương người của tôi, các anh giúp tôi dạy cho hắn một trận đi!” Tiền Gia Hào cúp điện thoại, quát lớn.

Tiền Gia Hào nhìn Trình Kiêu với biểu cảm dữ tợn: “Tên nhóc, ngươi chết chắc rồi!”

A Lương lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, trầm giọng, nói: “Tên nhóc, võ công cao cường đó, tôi đặc biệt đến học hỏi anh!”

Trình Kiêu khinh bỉ ngoắc tay, thản nhiên nói: “Các người lên hết một lượt đi.”

A Lương lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngông cuồng!”

Sau đó, A Lương tung cú đấm, đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong đám đông: “Dừng tay!”

A Lương lập tức dừng động tác lại!

Một người phụ nữ trung niên mặc đồ âu công sở màu đen, tóc ngắn gọn gàng ngang tai, dáng người thướt tha, bộ dạng quyến rũ đột nhiên đứng bên cạnh Trình Kiêu.

Cảm nhận đầu tiên mà người phụ nữ này mang đến cho mọi người đó là sự lão luyện, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng.
 
Chương 692


CHƯƠNG 692

Phía sau bà ta có một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc dài xõa ngang lưng, dáng người cao ráo, tao nhã và dịu dàng, thoải mái, nền nã, dẫn theo mấy tên đàn em chặn trước mặt đám người A Lương và Tiền Gia Hào.

Sau cánh gà, trong phòng nghỉ.

Lưu Lợi Hoa sửng sốt: “Vương Đỗ Lan của tập đoàn Đông Vương! Sao bà ta lại ra mặt thay Dương Oánh? Tập đoàn Đông Vương có quan hệ với Dương Oánh từ lúc nào thế??”

Tống An Dân nhìn hình ảnh trong camera giám sát, thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy, Vương Đỗ Lan chưa hẳn là ra mặt thay Dương Oánh. Ngược lại giống ra mặt cho tên nhóc kia hơn.”

“Tên nhóc đó không phải là vệ sỹ Dương Oánh mời đến à? Với thân phận của Vương Đỗ Lan, sao có thể vì một tên vệ sĩ mà đắc tội với giải trí Khuynh Thành cơ chứ?” Lưu Lợi Hoa khó hiểu, nói.

“Về chuyện này chúng ta đều không rõ, cũng có lẽ những năm qua tập đoàn Đông Vương phát triển quá nhanh, đã bành trướng rồi.” Tống An Dân mỉm cười, nói.

Lưu Lợi Hoa cau mày: “Cậu Tống, chúng ta có quan tâm chuyện này không?”

Tống An Dân gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Không quan tâm, để tránh bứt dây động rừng, muốn tiêu diệt một người, buộc phải khiến người đó phát điên trước!”

“Trước tiên, cứ để Vương Đỗ Lan ngông cuồng đi, như vậy mới có thể khiến bà ta giảm phòng bị!”

Lưu Lợi Hoa gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho A Lương, bảo cậu ta đừng ra tay!”

“Ừm.”

Trong sảnh lớn, Trình Kiêu nhìn người phụ nữ trung niên đột nhiên đứng bên cạnh mình, đáy lòng đang yên lặng trong nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn.

Mẹ!

Một tiếng “mẹ” suýt nữa phát ra ngoài, nhưng bị Trình Kiêu kiềm chế lại.

Cách biệt tám trăm năm, lại một lần nữa nhìn thấy mẹ ruột của mình, ngay đến cả Trình Kiêu cũng không kiềm chế được sinh ra ảo giác mình đang nằm mơ.

Kiếp trước, Vương Đỗ Lan xảy ra tai nạn xe qua đời. Sau khi ba anh là Lâm Đông Hoa biết chuyện, đã đổ bệnh nặng, không lâu sau cũng nhắm mắt xuôi tay theo mẹ.

Để lại một mình Trình Kiêu chống đỡ tập đoàn Đông Vương. May mà còn có chị Lâm Ngọc giúp, anh mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Trình Kiêu lại nhìn sang bóng dáng yểu điệu trước mặt, trong mắt lộ ra tia dịu dàng.

Kiếp trước, sau khi anh quen biết Vương Đỗ Lan, đi đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, bị Tôn Mạc phản bội và đả kích, Trình Kiêu đề phòng tâm lý rất nặng.

Nhưng chị Lâm Ngọc lại trải qua trăm ngàn cay đắng, là người đầu tiên đi vào trái tim anh!

Thậm chí, trong lòng Trình Kiêu còn có một chút cảm xúc phức tạp với Lâm Ngọc.

Chỉ có điều, ở kiếp trước, Lâm Ngọc vẫn luôn giúp anh bôn ba vì tập đoàn Đông Vương. Mọi thứ đều tôn trọng Trình Kiêu, còn cô ấy từ đầu đến cuối luôn ấn định thân phận của mình là cấp dưới của anh.

Không dám đi quá giới hạn nửa điểm.

Cho đến cuối cùng, tập đoàn Đông Vương bị tập đoàn Hoa An nhà họ Tống ép đến bước đường cùng, Lâm Ngọc vì bảo vệ Trình Kiêu nên đã khuất phục Tống An Dân.

Kết quả, Tống An Dân không giữ lời hứa, làm nhục Lâm Ngọc trước mặt tất cả mọi người. Lâm Ngọc vô cùng tuyệt vọng, nên đã cắt cổ tay tự sát.
 
Chương 693


CHƯƠNG 693

Cho dù sau này, Trình Kiêu trở thành Đại Đế Thương Sinh áp chế tất cả mọi thứ, anh vẫn chưa hề quên những đau khổ này. Lúc nào nó cũng giày vò anh, trở thành tiếc nuối không thể phai mờ trong lòng anh.

Bây giờ, khi nhìn thấy mẹ Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc còn sống đứng trước mặt mình, Trình Kiêu đột nhiên rất muốn cảm ơn ông trời.

Cảm ơn ông trời đã cho anh cơ hội được bù đắp tiếc nuối này một lần.

Nếu không, anh sẽ mang theo tiếc nuối kiếp trước, mãi mãi sống tiếp, mãi mãi chịu đựng giày vò.

Tiền Gia Hào nhìn Vương Đỗ Lan, vẻ mặt thâm trầm nói: “Chủ tịch Vương, bà muốn quản chuyện của tôi sao?”

Vương Đỗ Lan thản nhiên cười nói: “Tôi thấy rất có duyên với cậu em đây. Cho nên, chủ tịch Tiền có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho bọn họ không?”

Tiền Gia Hào cười lạnh nói: “Bà nói thả là thả à? Vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”

“Cho dù tập đoàn Đông Vương bây giờ rất có danh tiếng, nhưng giải trí Khuynh Thành tôi cũng không phải dễ chọc đâu!”

“Tôi khuyên Chủ tịch Vương đừng xen vào việc của người khác, để tránh phá hỏng tình cảm giữa hai nhà chúng ta!”

Vương Đỗ Lan cười lạnh nói: “Nếu tôi cứ nhất quyết phải quản thì sao?”

Ánh mắt Tiền Gia Hào lập tức trở nên hung hăng: “Vậy đừng trách tôi không khách sáo!”

Mấy người cấp dưới được Lâm Ngọc dẫn theo lập tức tập trung tinh thần đề phòng, nhìn chằm chằm vào Tiền Gia Hào.

Bầu không khí ở đó trở nên giương cung bạt kiếm!

A Lương đột nhiên bước tới, ghé sát tai Tiền Gia Hào nói nhỏ một câu.

Vẻ mặt Tiền Gia Hào lập tức trở nên khó coi, trợn mắt nhìn Vương Đỗ Lan với vẻ không cam lòng.

“Xem ra Chủ tịch Vương quyết tâm muốn xen vào chuyện này, vậy tôi lại cho bà chút mặt mũi.”

Tiền Gia Hào thâm trầm nhìn Trình Kiêu: “Thằng nhóc, lần này xem như mày may mắn, lần sau đừng để tao gặp được mày!”

Tiền Gia Hào nói xong, xoay người rời đi.

Vương Đỗ Lan cảm thấy nghi ngờ, Tiền Gia Hào rõ ràng chỉ tạm thời thay đổi ý định.

Dương Oánh cúi người thật sâu về phía Vương Đỗ Lan: “Cảm ơn Chủ tịch Vương giải vây!”

“Không cần khách sáo!”

Ánh mắt Vương Đỗ Lan nhìn qua Trình Kiêu, sau đó không thể nào rời đi.

Trình Kiêu cũng nhìn Vương Đỗ Lan, không hề nhúc nhích.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt một phút.

Lâm Ngọc khẽ nhắc nhở: “Chủ tịch hội đồng quản trị?”

Lúc này, Vương Đỗ Lan mới giật mình tỉnh giấc, nhìn Trình Kiêu mỉm cười nói: “Cậu không sao chứ?”

Trình Kiêu cố nén xúc động, thản nhiên nói: “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ!”

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

Vương Đỗ Lan nói vài câu lại bắt đầu quan sát Trình Kiêu.

Hơn nữa, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.
 
Chương 694


CHƯƠNG 694

Trong lòng Trình Kiêu bồn chồn: “Bây giờ, chắc không phải mẹ đã nhận ra mình chứ?”

“Chủ tịch Vương, sao ngài nhìn tôi như vậy?” Trình Kiêu thử thăm dò hỏi.

Vương Đỗ Lan mỉm cười nói: “Xin lỗi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đột nhiên có cảm giác rất thân thiết!”

“Con trai tôi bây giờ chắc hẳn cũng lớn như cậu!”

Vương Đỗ Lan vừa dứt lời, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Trình Kiêu suýt nữa đã thừa nhận luôn thân phận mình, nhưng bây giờ không phải lúc.

Lâm Ngọc khuyên: “Chủ tịch, cậu ấy không phải là cậu chủ nhỏ!”

Vương Đỗ Lan ép mình phải tỉnh táo lại: “Xin lỗi, lớn tuổi nên dễ suy nghĩ linh tinh!”

“Đúng rồi, các cậu đã đắc tội Tiền Gia Hào, nhất định phải cẩn thận đấy! Người kia bụng dạ hẹp hòi, tôi đoán cậu ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu.” Vương Đỗ Lan nói với Dương Oánh.

Dương Oánh gật đầu, nói với vẻ mặt cảm kích: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức gọi người qua giúp đỡ!”

“Ừ!” Vương Đỗ Lan gật đầu, lại liếc nhìn Trình Kiêu dặn dò: “Đặc biệt là cậu, nhất định phải cẩn thận đấy!”

Trình Kiêu gật đầu nói: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở!”

“Đi thôi!” Vương Đỗ Lan dẫn theo đám người Lâm Ngọc quay người rời đi.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu tản đi.

“Không ngờ tập đoàn Đông Vương đứng ra bảo vệ Dương Oánh, bọn họ không sợ đắc tội giải trí Khuynh Thành sao?”

“Xem ra trong mắt nữ vương bất động sản mới tới này không chứa được một hạt cát!”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Nhìn theo bóng lưng mẹ và chị Lâm Ngọc rời đi, trong lòng Trình Kiêu dần bình tĩnh lại.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu, nói với vẻ mặt áy náy: “Ngài Trình, thật ngại quá, tôi lại kéo cả ngài vào chuyện này!”

“Không sao.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Người mà Dương Oánh đắc tội ở trong lễ khai mạc kiếp trước chắc hẳn là Tiền Gia Hào.

Có lẽ kiếp trước không có mình ở đây, Dương Oánh nói không chừng đã bị Tiền Gia Hào thực sự làm hại.

Nhưng… Trình Kiêu cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc.

“Cô phải cẩn thận đấy.” Trình Kiêu nhìn Dương Oánh, trầm giọng nói.

“Vâng, tôi đã gọi điện thoại bảo nhóm vệ sĩ qua đây.” Dương Oánh nói.

“Ngài cứ để chị Phượng đi dạo với ngài. Tôi phải lên trình diễn rồi.”

Trình Kiêu nói: “Không cần, cô cứ bảo chị Phượng đi theo cô. Mục tiêu của bọn họ là cô.”

Trần Tê Phượng gật đầu nói: “Ngài Trình nói rất đúng, cứ để tôi đi theo cô đi!”

“Vậy được rồi. Ngài Trình cũng phải cẩn thận đấy. Nếu ngài gặp phải rắc rối, tuyệt đối đừng đánh nhau với họ, phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
 
Chương 695


CHƯƠNG 695

“Được.”

Sau khi rời khỏi Dương Oánh, Trình Kiêu đi dạo một mình ở trong đại sảnh, không rõ vô tình hay cố ý mà đi theo phía sau Vương Đỗ Lan.

Vương Đỗ Lan dẫn theo Lâm Ngọc qua lại giữa một đám tỷ phú nổi tiếng, nâng ly đổi chén với thái độ ung dung tao nhã.

“Xem ra mẹ được gọi là ngôi sao mới nổi trong ngành bất động sản Trung Châu cũng không phải chỉ là hư danh.”

Một lát sau, Vương Đỗ Lan nhận được một cuộc điện thoại, sau đó căn dặn Lâm Ngọc vài câu, dẫn theo hai người cấp dưới rời đi trước.

Lâm Ngọc chịu trách nhiệm tiếp mấy tỷ phú mà Vương Đỗ Lan vừa kết giao.

Trình độ giao tiếp của Lâm Ngọc không kém hơn Vương Đỗ Lan, thành thạo ứng phó với mấy tỷ phú kia. Cộng thêm Lâm Ngọc còn trẻ tuổi, xinh đẹp hơn, ứng phó càng như cá gặp nước, hơn hẳn người đi trước.

Lâm Ngọc đi về phía trước, không ngừng chào hỏi mọi người, hiển nhiên là muốn tập đoàn Đông Vương mau chóng hòa nhập vào giới thượng lưu của Trung Châu.

Trình Kiêu vẫn luôn đi theo, thứ nhất là tám trăm năm không gặp, muốn nhìn người thân nhất của mình trong kiếp trước lâu hơn.

Thứ hai là lo lắng Lâm Ngọc gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Dù sao, người phụ nữ xinh đẹp còn có tài năng như Lâm Ngọc sẽ khiến rất nhiều người bất chấp thủ đoạn chỉ để có được chị.

Lâm Ngọc đột nhiên bảo mấy người cấp dưới ở lại đại sảnh, một mình đi về phía đại sảnh hành lang bên cạnh.

Trình Kiêu vội vàng đi theo.

Nhưng anh mới bước vào hành lang, một mùi thơm phả vào mặt. Bóng dáng cao gầy của Lâm Ngọc đã xuất hiện ở trước mặt Trình Kiêu.

“Cậu nhóc, cậu cứ đi theo sau tôi làm gì?” Lâm Ngọc cảnh giác hỏi.

Trình Kiêu hơi kinh ngạc, mình không yên tâm, không ngờ bị chị Lâm Ngọc lừa.

Nếu chuyện này bị truyền tới trong hàng nghìn giới tu tiên, sợ rằng anh sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

“Tôi không có ý xấu, chị yên tâm.” Trình Kiêu mỉm cười, nói với vẻ mặt chân thành.

Lâm Ngọc nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, cũng không biết có nên tin anh hay không.

Chỉ là, đôi mắt to phân rõ hai màu đen trắng kia nhìn qua, khiến trong lòng Trình Kiêu thấy sợ hãi. Nếu sau này nhận ra nhau, chị Lâm Ngọc nhớ lại chuyện hôm nay, còn không véo đứt tai Trình Kiêu mới lạ đấy!

Trong lúc Trình Kiêu đang nghĩ xem phải làm sao mới khiến Lâm Ngọc tin tưởng, chị đột nhiên nói: “Tôi thấy cậu đánh bay sáu tên đàn em của Tiền Gia Hào, chắc cậu đánh không không tệ nhỉ?”

Đánh nhau sao? Vậy đương nhiên là rất tốt rồi! Trình Kiêu tối thiểu cảm thấy mình chắc hẳn là vô địch ở trên trái đất!

“Tạm được.” Trình Kiêu khiêm tốn nói.

Trong mắt Lâm Ngọc đột nhiên lóe sáng, nhìn Trình Kiêu cười ôn hòa nói: “Dương Oánh trả lương cho cậu bao nhiêu? Tôi trả cậu gấp đôi, cậu tới làm vệ sĩ cho tôi được không?”

Hóa ra chị Lâm Ngọc nhìn trúng khả năng đánh nhau của mình!

Trình Kiêu cười.

Đúng là có mắt nhìn đấy!
 
Chương 696


CHƯƠNG 696

Chỉ tiếc là anh không phải vệ sĩ của Dương Oánh, hơn nữa vệ sĩ như anh, sợ rằng không ai có thể thuê nổi.

Chỉ là, anh làm vệ sĩ cho chị Lâm Ngọc hình như cũng không tệ.

Kiếp trước, chị Lâm Ngọc vẫn luôn bảo vệ tôi, lần này nên đổi lại thành tôi bảo vệ chị Lâm Ngọc.

“Được, Dương Oánh trả tôi một ngày một triệu rưỡi, chị ít nhất cũng phải cho tôi một triệu tám.” Trình Kiêu nghiêm trang mặc cả.

“Ba triệu!” Lâm Ngọc quyết đoán nói.

“Chỉ là cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không có lệnh của tôi, cậu không thể tự ý quyết định.”

“Được!” Trình Kiêu đồng ý.

Lúc này, trên sân khấu vọng đến tiếng hát quen thuộc.

Lâm Ngọc nhìn Dương Oánh trên sân khấu giống như tiên nữ giáng trần, nói vởi vẻ hâm mộ: “Dương Oánh thật đẹp, thảo nào Tiền Gia Hào vì cô ấy mà không tiếc chó cùng rứt giậu!”

Trình Kiêu nhìn về phía Lâm Ngọc, mỉm cười nói: “Thật ra chị còn đẹp hơn cô ta.”

Lâm Ngọc trừng mắt với Trình Kiêu, mỉm cười trêu chọc nói: “Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà rất giỏi ăn nói đấy!”

“Cậu thành thật khai ra đi, cậu ở đã lừa gạt tình cảm của không ít cô bé trong trường nhỉ?”

“Làm gì có? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Chẳng lẽ chị Lâm Ngọc không soi gương à?” Trình Kiêu nói với vẻ mặt vô tội.

Lâm Ngọc đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn Trình Kiêu: “Kỳ lạ, sao cậu biết tên của tôi?”

Trình Kiêu thầm thầm mình. Không xong rồi, mình nhanh mồm nhanh miệng nhất thời bốc đồng, suýt nữa thì bị lộ.

“À, tôi mới nghe bọn họ gọi.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Thật sao? Sao tôi nhớ vừa nãy bọn họ đều gọi tôi là trợ lý Tần nhỉ!”

Lâm Ngọc lộ vẻ suy nghĩ, nhưng cô không quá chú ý tới những chi tiết này, xem như đã bị Trình Kiêu lừa dối trót lọt.

Trình Kiêu nói: “Quá nhiều người gọi nên chị không để ý thôi. Tôi nghe được mà.”

“Được rồi, cậu cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!” Lâm Ngọc nói.

“Được.”

Trình Kiêu và Lâm Ngọc trao đổi số điện thoại.

Lâm Ngọc nói: “Tôi chuyển tiền công ngày mai qua cho cậu trước, xem như đặt cọc, sau này sẽ thanh toán mỗi ngày!”

“Được!” Trình Kiêu thoải mái nhận lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc. Anh căn cảm không để ý tới chuyện tiền bạc.

Lâm Ngọc nhận thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô hơi kỳ lạ, không nhịn được trừng mắt với anh, cảnh cáo nói: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò, nếu không tôi sẽ khiến cậu ăn không hết còn gói mang đi đấy!”

Trình Kiêu vội vàng giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Không, tôi thề, tuyệt đối không giở trò!”

Trình Kiêu thầm nghĩ, tôi chỉ có ý tốt thôi.
 
Chương 697


CHƯƠNG 697

“Vậy thì tốt. Tôi còn có việc, phải đi trước, cậu đừng đi theo tôi nữa.” Lâm Ngọc nói.

“Được.” Trình Kiêu mỉm cười đồng ý, nhìn theo Lâm Ngọc rời đi.

Lâm Ngọc đi vài ba bước lại quay đầu nhìn lại, hình như rất không yên tâm về Trình Kiêu.

“Ánh mắt cậu nhóc này nhìn tôi thật kỳ lạ? Cảm giác lại giống như đã quen biết tôi từ lâu vậy!”

“Chẳng qua tôi không phát hiện ra sự ác ý trong ánh mắt cậu ta, trái lại đầy vẻ quan tâm.”

“Đúng là cậu nhóc kỳ lạ!”

Trình Kiêu thấy Lâm Ngọc đã rời đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

“Chị Lâm Ngọc, tôi rất tò mò, ngày mai chị định làm gì?”

Lâm Ngọc thuê Trình Kiêu làm vệ sĩ riêng, rõ ràng không định dùng vệ sĩ của tập đoàn Đông Vương. Nói cách khác, việc Lâm Ngọc muốn làm là giấu Vương Đỗ Lan.

Trình Kiêu tin tưởng Lâm Ngọc tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội mẹ, cho nên anh càng tò mò, không biết Lâm Ngọc sắp làm gì?

Trên sân khấu, tiết mục biểu diễn của Dương Oánh đã kết thúc, đổi thành một minh tinh mới ra sân.

Trình Kiêu thấy hơi quen mắt nhưng đã quên mất tên của minh tinh kia.

Trình Kiêu đi về phía lối đi của hậu trường, định tới gặp Dương Oánh.

Nhưng người đại diện Trần Tê Phượng đột nhiên chạy ra khỏi lối vào hậu trường, đầu tóc rối bời, có phần chật vật.

“Sao vậy?” Trong lòng Trình Kiêu nhất thời nặng nề. Xem ra Dương Oánh gặp phải rắc rối rồi.

“Ngài Trình, Tiểu Oánh bị Tiền Gia Hào bắt đi rồi. Ngài mau qua cứu cô ấy!” Trần Tê Phượng thở không ra hơi nói.

Gương mặt Trình Kiêu lạnh lùng. Tiền Gia Hào này còn chưa chịu từ bỏ ý định thật à?

“Cô dẫn tôi qua đó!”

Trần Tê Phượng vội kêu lên: “Ngài Trình, bọn họ kéo Tiểu Oánh lên xe rồi!”

“Cô lái xe, chở tôi đuổi theo.” Trình Kiêu nói.

“Được!”

Hai người ra ngoài, đúng lúc có một chiếc xe Mercedes màu đen rời đi ngay trước mặt hai người.

“Đó là xe của Tiền Gia Hào!” Trần Tê Phượng khiếp sợ, kêu lên một tiếng.

“Đừng lo lắng, mau đuổi theo.” Trình Kiêu nói.

Với tính cách của Tiền Gia Hào, Dương Oánh rơi vào trong tay anh ta, chắc hẳn sẽ bị phải chịu nhục.

Bọn họ nhất định phải đuổi theo Tiền Gia Hào, không thể cho anh ta có thời gian làm chuyện xấu được.

Trình độ lái xe của Trần Tê Phượng không tệ, chạy hơn một giờ vẫn bám sát chiếc xe của Tiền Gia Hào.

Chiếc xe của Tiền Gia Hào vẫn chạy về phía bến cảng.

Sau đó, chiếc xe của Tiền Gia Hào đỗ ở bến cảng.

Tiền Gia Hào lập tức xuống xe, nhìn chiếc xe phía sau sắp lái tới thì hét lớn: “Mau, mau chóng lên du thuyền!”

Hai tên đàn em áp giải Dương Oánh lên du thuyền.
 
Chương 698


CHƯƠNG 698

“Các người lái những chiếc du thuyền khác đi. Cho dù bọn chúng có chạy tới, cũng không thể nào đuổi theo chúng ta.”

Hai gã đàn em khác lập tức lái du thuyền khác đi.

Những người phát hiện du thuyền của mình bị trộm, lập tức chạy tới, chửi ầm lên: “Đám trộm cắp kia, dừng lại, trả du thuyền cho chúng tôi!”

Két!

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên!

Xe của Trần Tê Phượng đã đến nơi.

Trình Kiêu và Trần Tê Phượng vội vàng xuống xe, thấy chiếc du thuyền chở Tiền Gia Hào và Dương Oánh đã rời bến cảng được mấy chục mét.

Hai người đứng trên bến cảng, nhìn mặt nước biển xanh thẳm vô tận, không biết phải làm cách nào.

Tiền Gia Hào đắc ý cười to nói: “Mày đuổi theo đi, đuổi qua đây đi!”

“Mày nhảy xuống biển mà đuổi theo! Chẳng phải mày rất giỏi sao? Mày nhảy xuống đi!”

Tiền Gia Hào và một đám đàn em lên tiếng chế giễu.

“Bên kia có một chiếc thuyền đánh cá!” Trần Tê Phượng chỉ vào chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu ở bên cạnh bến cảng, mừng rỡ kêu lên.

Nhưng vẻ mừng rỡ trên mặt Trần Tê Phượng đã nhanh chóng biến mất.

Dùng thuyền gỗ đuổi theo du thuyền hình như không mấy hiện thực, lại chẳng khác nào ngồi xe ngựa đuổi theo xe thể thao vậy.

Chỉ là, Trình Kiêu đã quyết đoán đi về phía thuyền đánh cá, nhảy xuống.

“Lên đi!” Trình Kiêu kêu lên với Trần Tê Phượng.

Trần Tê Phượng nói: “Ngài Trình, ngài bình tĩnh! Thuyền đánh cá không thể đuổi kịp du thuyền của bọn họ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác cứu Tiểu Oánh đi!”

Trình Kiêu lặp lại một lần: “Lên thuyền!” Trên mặt anh lộ vẻ đặc biệt tự tin.

Trần Tê Phượng vốn còn định khuyên, nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn của Trình Kiêu thì nuốt lại những lời những lời đã tới bên khóe miệng.

“Được, tôi điên với cậu một lần!”

Trên du thuyền, Tiền Gia Hào và đám đàn em thấy hai người Trình Kiêu lên thuyền đánh cá thì cười thắt cả bụng.

“Mẹ nó, tôi không nhìn nhầm chứ! Không ngờ thằng nhóc này định dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền của chúng ta. Cậu ta điên rồi sao?”

“Cậu Tiền, cậu không nhìn nhầm đâu. Tôi cũng mới lần đầu nhìn thấy có người dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền!”

“Tôi cười chết mất. Mấy người các anh cổ vũ cho anh ta đi, để anh ta dùng hết sức lực! Nhất định phải đuổi theo, tuyệt đối đừng nửa đường dừng lại đấy! Tôi còn chờ anh ta sáng tạo ra kỳ tích mà? Ha ha…”

Dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền, Trần Tê Phượng cũng cảm thấy Trình Kiêu điên, mình cũng điên rồi.

Chẳng qua, lúc Trình Kiêu bắt đầu chèo thuyền, Trần Tê Phượng kinh ngạc muốn rơi cả tròng mắt!
 
Chương 699


CHƯƠNG 699

Tốc độ Trình Kiêu chuyển động mái chèo chỉ để lại có hai tàn ảnh, quả thật nhanh tới mức không thể nào hình dung được nữa.

Không ngờ tốc độ của chiếc thuyền đánh cá nhỏ không hề chậm hơn du thuyền.

Trên du thuyền, đám đàn em của Tiền Gia Hào không nhịn được mà dụi mắt, gương mặt đờ đẫn nói: “Cậu Tiền, có phải tôi bị hoa mắt không? Sao tôi thấy tốc độ thuyền đánh cá của bọn họ còn nhanh hơn du thuyền của chúng ta!”

“Anh không hoa mắt đâu, tôi cũng thấy vậy!” Tiền Gia Hào nói với vẻ mặt ngớ ngẩn.

Sau đó, Tiền Gia Hào giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét lớn với tên đàn em đang lái du thuyền: “Chạy hết tốc lực phía trước! Nhanh lên!”

“Bỏ lại bọn chúng!”

Tiền Gia Hào nắm chặt lấy phần cổ trắng mịn của Dương Oánh, tức giận nói: “Rốt cuộc cô tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Đúng là khó chơi!”

Dương Oánh bị trói hai tay ra sau lưng, miệng bị dán băng dính trong suốt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư kháng nghị.

Trần Tê Phượng căng thẳng nói: “Ngài Trình, bọn họ tăng tốc rồi!”

“Tôi biết.”

Trình Kiêu không dám tăng tốc. Cho dù còn chưa đạt tới tốc độ cao nhất của anh nhưng thuyền đánh cá đã sắp không chịu được nữa rồi.

Nếu Trình Kiêu tiếp tục tăng tốc, con thuyền đánh cá sẽ vỡ ra.

Khoảng cách giữa hai bên dần kéo dài ra. Chẳng qua du thuyền của đám người Tiền Gia Hào vẫn không thể bỏ rơi được thuyền đánh cá của Trình Kiêu quá xa.

Mọi người trước sau đều có thể nhìn thấy đối phương.

Một tên đàn em kêu lên: “Cậu Tiền, phía trước xuất hiện một tàu du lịch, chúng ta có nên tới gần không!”

Tiền Gia Hào đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha ha, tàu du lịch Manhak. Cuối cùng chúng ta đã tới nơi rồi.”

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, trên biển rộng mênh mông, chiếc thuyền đánh cá nhỏ của Trình Kiêu có nguy cơ bị lật úp bất cứ lúc nào.  Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Tê Phượng nhìn thấy đám người Tiền Gia Hào đang lên chiếc du thuyền lớn ở phía trước.

“Ngài Trình, bọn họ đang du thuyền rồi! Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cho dù chúng ta có đuổi kịp bọn họ thì cũng không lên trên đó được!”

“Không sao đâu.” Trình Kiêu thản nhiên nói, tiếp tục chạy với tốc độ cao.

Trên chiếc du thuyền khổng lồ, băng dính trên miệng Dương Oánh bị xé ra.

Tiền Gia Hào cười lạnh một cách đắc ý rồi nói: “Hai tên thủ hạ của cô thật đúng là trung thành tận tâm với cô, không ngờ dám dùng một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đuổi tới nơi này!”

“Tuy nhiên, bọn họ cũng sắp táng thân nơi biển rộng rồi!”

Dương Oánh lo lắng nói: “Anh muốn làm cái gì?”

Tiền Gia Hào cười ha hả: “Cô có biết chiếc du thuyền này là của ai không?”

“Là của nhà tôi! Chờ đến khi hai chiếc tàu đánh cá nhỏ của bọn họ tiến đến đây, tôi sẽ trực tiếp để cho chiếc du thuyền này đâm chìm tàu cá của bọn họ!”

“Hãy để cho cả hai đi làm mồi cho cá mập ăn!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom