Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1587


Chương 1587

Tất cả mọi người đều không xem trọng Trình Kiêu, Trình Kiêu còn quá trẻ, hơn nữa truyền thuyết liên quan đến Trình Kiêu còn quá khó tin, khiến người ta có cảm giác không chân thực.

Cho nên đối với những truyền thuyết của Trình đại sư, mọi người cũng chỉ xem là truyền thuyết mà thôi.

Lạc Vô Cực cầm trường thương trong tay, khí thế trên người lập tức xuất hiện thay đổi long trời lở đất.

Lạc Vô Cực khi nãy tựa như một ông lão tàn nhấn, nôn nóng muốn trả thù cho người thân của mình.

Còn Lạc Vô Cực lúc này lại như một ngọn núi nguy nga, có cảm giác là cầm thương trong tay, thiên hạ đều là của ta.

Đây mới là khí thế một tông sư cấp bậc cao nhất nên có.

Lạc Vô Cực nhìn trường thương màu bạc trong tay, thở dài nói: “Ông già, mấy chục năm không gặp, không biết ông có còn sắc bén hay không. Hôm nay ra trận, tôi sẽ cho ông uống no máu của cao thủ!”

Ong!

Trường thương màu bạc dường như phát ra một tiếng đáp lại rất nhỏ, như một món pháp khí có linh hồn.

Trình Kiêu nhìn Lạc Vô Cực, trong đôi mắt bình thản loé lên vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ ông ta đã đạt tới cảnh giới người thương hợp nhất!”

Người thương hợp nhất, vũ khí có thể cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, đáp lại lời chủ nhân Đạt tới cảnh giới người thương hợp nhất, cái thương kia đã giống như một bộ phận cơ thể của Lạc Vô Cực. Lúc sử dụng trường thương, ông ta sẽ muốn gì được nấy, như cánh tay điều khiển ngón tay vậy.

“Trình đại sư, chịu chết đi!”

Nét mặt Lạc Vô Cực rất nghiêm túc, không hề bộc phát ra khí thế mạnh mẽ gì, nhưng thân thể ông ta dường như đã trẻ hơn không ít “Linh Xà Lè Lưỡi!”

Trường thương nâng lên, một con linh xà đâm thẳng về phía cổ họng của Trình Kiêu Dù không bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, nhưng phát thương kia của Lạc Vô Cực lại khiến người ta không thể nhìn thấy cả tàn ảnh.

Hơn nữa, trong không khí nơi trường thương đi qua còn có tiếng đùng đùng vang lên, đó là tiếng không khí bị đâm rách khi trường thương đạt đến một tốc độ nhất định.

Đòn tấn công của cao thủ chân chính che giấu khí thế, sẽ không để lộ ra ngoài, như vậy mới có thể đảm bảo sự mạnh mẽ của đòn tấn công.

Đại đạo chí giản cũng là đạo lý như thế.

Trình Kiêu đấm một phát về phía trường thương của Lạc Vô Cực.

Hai lực lượng mạnh mẽ sắp va vào nhau, như lại không có tình huống như khi Kano William giao thủ với Lạc Vô Cực, chỉ có âm thanh rất nhỏ, sau đó dường như toàn bộ không gian cũng rung lên mấy giây.

Sắc mặt Lạc Vô Cực lập tức thay đổi, ông ta nhanh chóng lùi lại, sau đó đâm thương, tay trái đổi sang tay phải, đâm từ dưới lên, mục tiêu là cổ họng của Trình Kiêu.

“Lửa Lan Đồng Cỏ!”

Trình Kiêu di chuyển ba thước, đánh ra một chưởng về phía trường thương của Lạc Vô Cực.

Nhưng lần này Lạc Vô Cực không hề đọ sức với Trình Kiêu, không đợi một chưởng của anh đánh tới, trường thương đã nhanh chóng lui về. Ông ta xoay người, đâm một thương ra.

“Gặp Hạt Dẻ Trong Lửa!”

Lửa Lan Đồng ©ỏ là khiến người khác bất ngờ, oòn Gắp Hạt Dẻ Trong Lửa là khiến kẻ thù không kịp đối phó.

Gắp Hạt Dẻ Trong Lửa, ý nghĩa cũng giống tên, lấy ra một viên hạt dẻ nho nhỏ từ trong lò lửa, có thể tưởng tượng được phải cần tốc độ nhanh đến mức nào!

Phập!
 
Chương 1588


Chương 1588

Chiêu thương này đâm thẳng về phía tìm của Trình Kiêu.

“A.”

Y Linh đang ngồi căng thẳng đến mức hô to.

Y Doãn cũng tỏ vẻ lo lắng: “Trình đại sư thua rồi ư?”

Bên chỗ ngồi của Giang Bắc, ba con Hồ Duy Hâm và Hồ Phi nở nụ cười đắc ý.

Nhưng trên mặt Lạc Vô Cực lại không hề có vẻ vui mừng, ngược lại còn khá nặng nề.

Vì trường thương của ông ta chỉ có thể đâm vào quần áo của Trình Kiêu, rất khó để tiến về phía trước.

“A.’ Lạc Vô Cực sử dụng tu vi toàn thân, muốn phá vỡ phòng ngự của Trình Kiêu, nhưng vẫn chỉ là tấn công vô ích.

Trường thương kia không thể tiến về phía trước dù chỉ là một li.

“Hừ”“

Lạc Vô Cực quyết định rất nhanh, ông ta lập tức rụt thương về, nhảy lên thật cao, biến trường thương thành gậy, đập về phía đầu Trình Kiêu từ trên xuống.

“Dời Sông Lấp Biển!”

Suy nghĩ của Lạc Vô Cực rất đơn giản, nếu không thể đâm vỡ phòng ngự của cậu, thì tôi sẽ dùng sucws đập vỡ.

Trình Kiêu khoanh hai tay bảo về trước đầu, mặc cho phát thương kia đánh xuống.

Bốp!

Mặt đất cẩm thạch cứng rắn lõm xuống như đậu hũ, toàn bộ sàn đấu thoáng chốc sụp đổ, thân thể của Trình Kiêu cũng bị vùi lấp trong sàn đấu.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt đều tỏ vẻ khiếp sợ!

Dù là những tông sư mạnh mẽ cũng bị thực lực của Lạc Vô Cực làm cho rung động!

“Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng cùng Kiếm Thần Yến Nam Thiên và Chiến Thần Khương Vân Minh năm đó, thực lực thật sự đã vượt khỏi giới hạn của loài người rồi!” Ông Kỳ khi nãy vừa bị Lạc Vô Cực đánh bại bằng một chiêu tỏ vẻ khâm phục, liên tục ngợi khen.

“Nhưng thực lực của Trình đại sư này cũng không hề tầm thường, liên tục đỡ được mấy chiêu của Lạc Vô Cực!”

Thấy đòn tấn công chấn động đất trời của Lạc Vô Cực, Dương Thiếu Hoa, bạn học cấp hai của Trình Kiêu cũng ngạc nhiên đến mức suýt rớt mắt ra ngoài.

“Trời ạ, đây có còn là người không!”

“Tên ăn bám Trình Kiêu đó sao có thể ngăn cản được? Sao cậu ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ thế!”

Nét mặt Y Doãn cũng rất nặng nề: “Thương Thần Lạc Vô Cực đúng là danh bất hư truyền!”

“Lần này Trình đại sư gặp kẻ thù mạnh rồi!”

Y Linh siết chặt hai tay, thầm cầu nguyện trong lòng: “Trình Kiêu, anh nhất định phải thắng đấy!”

Vẻ tao nhã trên mặt Kano William biến mất, lúc này, anh ta cũng rất kinh hãi: “Phương Đông thần bí, Á tộc thần bí, thực lực của những võ giả phương Đông này cũng thật mạnh mẽ! Chẳng trách năm đó quân Thập Tự chinh phạt phương Đông lại không một ai có thể trở về!”

“Từ đó về sau, mấy ông lão của giáo đình Quang Minh cũng ngậm miệng không nói đến chuyện chinh phạt phương Đông nữa.
 
Chương 1589


Chương 1589

Lạc Vô Cực đánh xong một bộ thương pháp, đang đứng im tại chỗ nhìn Trình Kiêu đang bị vùi một nửa người trong sàn đấu, hơi thở hổn hển.

“Lúc này, có lẽ Trình đại sư không chết cũng đã bị thương nặng rồi!” Lạc Vô Cực thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng đợi đến khi bụi mù tan đi, hai tay đặt trước trán của Trình Kiêu chậm rãi mở ra, ngoài việc trên quần áo có chút bụi thì không còn chút thương tích nào cả.

Anh nhìn Lạc Vô Cực băng ánh mắt lạnh lùng, không chút dao động: “Đánh xong rồi chứ?”

“Nếu đã đánh xong thì đến lượt tôi.”

Các khán giả xung quanh gần như hoá đá, không nói được dù chỉ một câu.

“Không… Không ngờ cậu ta lại không sao!”

“Đỡ đòn tấn công mạnh như thế mà cậu ta lại không sao!”

“Lợi hại thật đấy!”

Ba con Hồ Duy Hâm sa sầm mặt: “Tên ranh con này chịu đòn cũng giỏi đấy, thế này mà cũng không thể đánh chết cậu ta!”

Hồ Phi mắng: “Mẹ kiếp, lại coi thường tên ranh này rồi!”

Ngạo Tứ Hải cũng tỏ vẻ khó tin: “Con mẹ nó, không ngờ cái tên này lại không sao! Lợi hại thật đấy, Trình đại sư của Lĩnh Nam đúng là danh bất hư truyền!”

Ngạo Trường Không nhìn con trai, nghiêm túc hỏi: “Có phải con từng đắc tội Trình đại sư không?”

Ngạo Tứ Hải cười ngượng ngùng: “Cũng không thể nói là đắc tội được, chỉ là lúc đi cùng với Hồ Phi thì có châm chọc mấy câu thôi!”

Nét mặt Ngạo Trường Không vô cùng nặng nề, ông ta khẽ quát: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, một nhân vật mạnh như thế mà con cũng dám gây chuyện, con muốn chết cũng đừng lại liên luy đến gia tộc chúng ta!”

“Đợi sau khi Hội Tứ Hùng kết thúc, con lập tức đi xin lỗi Trình đại sư cho ba!”

Ngạo Tứ Hải tỏ vẻ đau khổ: “Không phải chứ, ba bảo con đi xin lỗi một tên ăn bám, thì sau này con còn sống thế nào được nữa!”

“Nếu không nói xin lỗi, thì con sẽ không thể sống tiếp ngay bây giờ. Ngạo Trường Không mắng.

“Được, con sẽ nói xin lỗi” Ngạo Tứ Hải cắn răng, đảo mắt từ phía Trình Kiêu trên sàn đấu về phía Hồ Phi.

“Đều do tên ngu ngốc Hồ Phi này, nhà họ Hồ bọn họ tìm Thương Thần làm chỗ dựa, lại làm hại đến con.”

“Tốt nhất là Trình đại sư có thể đánh bại Lạc Vô Cực, sau đó tiêu diệt nhà họ Hồ các người.”

Sắc mặt nữ thần lạnh lùng Thẩm Mật tái mét, thực lực Trình Kiêu càng mạnh mẽ, cô ta càng thấy ngượng ngùng.

“Không… Không ngờ anh ta lại mạnh đến thế!”

“Lúc trước Hồ Phi sỉ nhục anh ta như thế, anh ta cũng không phản kháng. Người này che giấu kỹ thật!”

“Có lẽ anh ta chỉ là coi thường mấy người chúng tôi mà thôi!”

Thẩm Mật chợt cười khổ, sống đến từng này tuổi, trước giờ luôn là cô ta coi thường người khác, đây là lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị người khác coi thường.

“Cảm giác này thật sự rất khó chịu!”

Bây giờ, cuối cùng Thẩm Mật cũng đã hiểu vì sao những người.

đàn ông bị cô ta coi thường lại có vẻ mặt đau khổ như vậy.

Sắc mặt Y Doãn dễ nhìn hơn rất nhiều, ông ta thở phào một hơi: “Trình đại sư đúng là Trình đại sư! Đòn tấn công mạnh như thế cũng không thể làm hại đến cậu ta”

Y Linh cũng yên tâm hơn: “Anh Trình Kiêu, anh phải cố lên!”
 
Chương 1590


Chương 1590

Trình Kiêu chậm rãi bước ra khỏi đống đổ nát trên sàn đấu, chậm rãi đi tới nơi chưa bị sụp đổ.

Anh không nói một câu nào mà lập tức ra tay.

“Đại đạo mười tám thức, Đoạn sơn thức!”

Bóng người loé lên, tỏng nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ đến mức có thể bổ đôi ngọn núi tấn công tới chỗ Lạc Vô Cực.

“Mạnh quá!”

Lạc Vô Cực thầm thấy kinh ngạc, sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng Lạc Vô Cực phát hiện dù ông ta né tránh thế nào, đòn tấn công của Trình Kiêu vẫn có thể đánh tới, như bóng với hình vậy.

“Đây… Đây là võ kỹ gì mà khiến người ta không thể né tránh thế này!”

Lạc Vô Cực thầm hoảng hốt, nhưng động tác lại không hề chậm đi, trường thương khẽ rung, Dời Sông Lấp Bể bản nhẹ nhàng hơn đánh về phía Trình Kiêu.

Âm!

Dường như toàn bộ không gian cũng rung lên.

Lạc Vô Cực bị một lực mạnh đánh bay.

Nhưng thực lực của Lạc Vô Cực cũng thật sự rất mạnh, ông ta ổn định lại thân thể trên không trung, rơi xuống trên dây thừng bên rìa sàn đấu.

“Đại đạo mười tám thức, thức thứ hai, Phân thuỷ thức!”

Trình Kiêu bước ra một bước, ban tay như một cây búa mở núi, một bước đi xa mười mét, đánh mạnh về phía Lạc Vô Cực.

Lạc Vô Cực thầm thấy kinh ngạc, cú đấm khi nãy khiến ông ta cảm nhận được một lực lượng kéo đến, như có thể chém vỡ mọi trở ngại trước mắt, gặp núi chém núi, gặp nước chặn nước.

Mà một chưởng bây giờ lại như một mũi tên nhọn có thể xuyên qua nhiều tầng lá chăn, đâm thẳng tới vị trí quan trọng nhất.

Lạc Vô Cực không dám coi thường, ông ta vung thương lên.

Tiếc rằng thức Phân Thuỷ không phải là phân chia nước, mà là ngăn chặn tất cả lực lượng ở trước nó.

Uy lực một chưởng đó của Trình Kiêu đã tách ra lực lượng phòng thủ của Lạc Vô Cực, đánh mạnh vào ngực ông ta.

Âm!

Lạc Vô Cực bị đánh bay, lập tức rơi xuống đất.

“Hay cho một Trình đại sư, đúng là lợi hại!”

Nhưng dù trúng hai quyền của Trình Kiêu, Lạc Vô Cực vẫn chỉ bị thương nhẹ. Ông ta lộn nhào một cái, lại rơi xuống sàn đấu một lần nữa, nhìn chằm chằm Trình Kiêu với nét mặt nặng nề.

“Nhưng tôi cũng sẽ không ngồi chờ chết đâu!”

“Mấy năm qua bế quan tu luyện, dù không tiến bộ nhiều, nhưng dù sao vấn lĩnh ngộ được một vài thứ.”

“Tôi vốn muốn che giấu, nhưng xem ra hôm nay không thể không sử dụng rồi.”

Trường thương của Lạc Vô Cực khẽ rung, đâm thẳng xuống đất.

“Như Phong Tựa Bế!”

Một sự dao động kỳ lạ đột nhiên phát ra từ trên cây thương của Lạc Vô Cực, Trình Kiêu nhìn thấy rõ trên mũi thương bạc sắc bén của Lạc Vô Cực phát ra một lực lượng kỳ lạ, bao phủ trong phạm vi mười mét.

Cũng gần như đã bao phủ toàn bộ sàn đấu.
 
Chương 1591


Chương 1591

Theo hiểu biết của Trình Kiêu với năng lượng kia, anh biết đó là lực lượng quỹ tích Đại Đạo, nói theo cách của giới võ đạo chính là thương ý.

Lạc Vô Cực chạm tới quỹ tích Đại Đạo, lĩnh ngộ được thương ý của bản thân.

“Nếu thương ý này như bị phong bế, thì có lẽ là thương ý phòng ngự: Trình Kiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó, anh lại cất tiếng nói hờ hững: “Đại đạo mười tám thức, thức thứ ba, Lạc Tỉnh Chuỳ!”

Lạc Vô Cực chợt cảm nhận được một khí thế vô cùng nguy hiểm kéo đến từ trên đầu.

“Hừ!”

Lạc Vô Cực không hề tránh né, ông ta cầm trường thương trong tay, đâm về phía bầu trời.

Ầm!

Sắc mặt Lạc Vô Cực trở nên tái mét, ông ta quỳ phịch xuống đất.

Nhưng cũng không hề bị thương “Vấn chặn được.” Trình Kiêu hơi ngạc nhiên, Lạc Vô Cực lĩnh ngộ được thương ý, khả năng phòng ngự đúng là rất lớn.

“Đại đạo mười tám thức, thức thứ tư, Cấm Hư Không!”

“Đại đạo mười tám thức, thức thứ năm, Lãm Thiên Phá Nhật!”

Trình Kiêu liên tục đánh ra hai chiêu, không hề nghỉ tay.

Lạc Vô Cực chợt cảm thấy bản thân không thể cử động, thậm chí.

còn không điều động được chân khí trong cơ thể, mà thương ý như bị phong bế cũng dừng lại vào thời khác đó, “Chuyện gì thế này, ngay cả năng lượng cũng bị giam cầm ư?”

Lạc Vô Cực tỏ vẻ hoảng hốt.

Sau đó, một lực lượng vô cùng mạnh mẽ xông về phía ông ta.

Ầm!

Lạc Vô Cực bị đánh phun máu, bay ngược ra ngoài, quỳ một chân dưới đất rất lâu, sau đó mới có thể gắng gượng đứng dậy.

“Thức thứ sáu, Lưu Hắng Truy!” Còn chưa đợi nỗi khiếp sợ trong lòng Lạc Vô Cực biến mất, Trình Kiêu lại ra thêm một chiêu.

Tốc độ như sao băng, lớn như hẳng tinh, được gọi là Lưu Hãng Truy.

Ầm!

Thương ý phòng ngự mạnh mẽ của Lạc Vô Cực lập tức bị phá tan, trường thương màu bạc đứt thành bốn đoạn rơi tán loạn dưới đất. Người cũng bị đánh năm dưới đất, miệng phun ra máu tươi, khuôn mặt cũng dán sát xuống đất.

Thực lực của Lạc Vô Cực là Tông Sư đỉnh phong, nhưng ông ta đã chạm đến ranh giới của cảnh giới trong truyền thuyết rồi Mạnh hơn Cừu Thiên Sát lúc trước không ít.

Lạc Vô Cực cố gắng đứng dậy, nhìn Trình Kiêu với nét mặt không cam lòng: “Ranh con, khi nãy rốt cuộc cậu sử dụng võ kỹ gì vậy?

Đó hoàn toàn không phải thứ của giới võ đạo, thậm chí còn không phải võ kỹ trên thế gian này!”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Ông nói đúng, đó không phải là võ kỹ trên Trái Đất”

Lạc Vô Cực cười khổ: “Ha ha, thật đáng tiếc! Tôi đúng là không nên xuất quan, nếu tôi đợi thêm một khoảng thời gian nữa, lĩnh ngộ thương ý sâu sắc hơn, nói không chừng tôi sẽ có thể đi vào cảnh giới trong truyền thuyết. Khi đó, người thua sẽ là cậu.”

“Thực lực của ông cũng rất tốt, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai chịu đựng được sáu thức của Đại đạo mười tám thức, ông là người đầu tiên đấy.”
 
Chương 1592


Chương 1592

Trình Kiêu nhìn ông ta bằng nét mặt hờ hững.

“Ha ha, Đại đạo mười tám thức, cái tên này cũng phù hợp đấy.”

Nói xong, Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn Trình Kiêu: “Ra tay đi, để tôi ra đi trong thanh thản!”

“Được thôi!” Trình Kiêu đi tới bên cạnh ông ta, chỉ tay về phía trước.

Mi tâm của Lạc Vô Cực bị đâm thủng một lỗ nhỏ, không ngừng có máu chảy ra ngoài.

Thương Thần một đời, lão tổ nhà họ Lạc, Lạc Vô Cực kết thúc ở đây!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh!

Mọi người hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt, Thương Thần Lạc Vô Cực khi nãy còn vô cùng oai phong, không ai bì nổi đã bị một thanh niên như thế giết chết?

“Rốt cuộc Trình đại sư này mạnh đến mức nào vậy?”

Mọi người không khỏi thầm thấy nghỉ vấn Lạc Vô Cực là lão tổ của nhà họ Lạc, thế gia đứng đầu giới võ đạo Giang Nam, được gọi là Thương Thần, nổi tiếng cùng lúc với Chiến Thần Khương Vân Minh và Kiếm Thần Yến Nam Thiên của Á tộc.

Người có thể giết ông ta là một tồn tại mạnh mẽ đến mức nào đây!

Trên mặt Y Doãn lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Trình đại sư đúng là không phụ sự kỳ vọng!”

“Chú Tân, chú cảm thấy thực lực của Trình đại sư rốt cuộc đã đến cảnh giới gì rồi?” Y Doãn tò mò hỏi.

Chú Tân nói với vẻ rung động: “Ông Y, có lẽ thực lực của cậu ta đã đến cảnh giới trong truyền thuyết rồi!”

Y Linh cười tươi: “Con biết chắc chắn Trình Kiêu có thể thẳng mà!”

Kano William nhìn Trình Kiêu, không ngừng đảo mắt: “Thần Quang Minh chết tiệt, thực lực của anh ta còn mạnh hơn trong tưởng tượng của tôi! Ầy, đất nước phương Đông thần bí này đúng là vừa thần bí vừa mạnh mẽ!”

“Tôi chợt cảm thấy yêu đất nước này rồi”

“Nếu tôi có thể trở nên mạnh mẽ ở nơi này, đợi khi trở về phương Tây, chắc chắn tôi sẽ cho đại công tước Dracula một bất ngờ!”

Sắc mặt của Bạch Hạc đại sư ở bên cạnh cực kỳ khó coi, lúc đỏ lúc trắng, ông ta nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt vô cùng kính sợ.

“Không ngờ cậu ta.. lại có thực lực mạnh đến thế!”

“Đây là Tông Sư đỉnh phong ư? Thưc lực của Lạc Vô Cực là Tông Sư đỉnh phong, cậu ta còn mạnh hơn Lạc Vô Cực, rất có thể đã đến cảnh giới trong truyền thuyết rồi!”

“Trước đó tôi lại coi thường cậu ta vì còn nhỏ tuổi!”

Bạch Hạc đại sư vô cùng hối hận, không ngờ ông ta lại coi thường một cường giả võ đạo cấp bậc truyền thuyết.

Thẩm Viêm nhìn về phía ông Nghiêm, nói với vẻ kích động: “Rốt cuộc thực lực của Trình đại sư này đã đạt tới mức độ nào rồi?

Ngay cả lão tổ nhà họ Lạc cũng chết trong tay cậu ta, chàng trai trẻ kỳ lạ này đến từ nơi nào vậy?”

Ông Nghiêm cũng vô cùng rung động: “Có lẽ thực lực của cậu ta là Tông Sư đỉnh phong, hoặc là cảnh giới trong truyền thuyết võ đạo?

Thẩm Viêm tỏ vẻ khiếp sợ: “Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi lại là cường giả cấp bậc truyền thuyết!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mật trăng bệch như tờ giấy.
 
Chương 1593


Chương 1593

“Cậu… Cậu ta là cao thủ cấp truyền thuyết ư! Sao có thể?”

“Ha ha, t ¡ nói với một cao thủ cấp truyền thuyết võ đạo là anh ta không hiểu võ đạo!”

“Đúng là buồn cười! Tôi đột nhiên cam thấy mình lúc đó rất giống một con hề!”

Ngạo Tứ Hải ở bên kia cũng như mẹ bị giãm phải đuôi, lập tức nhảy cãng lên, kinh ngạc nói: “Sao có thể!”

“Sao anh ta có thể mạnh đến mức nào?”

Ngạo Tứ Hải cũng không thể chấp nhận được việc Trình Kiêu có thể mạnh đến mức này.

Ngạo Trường Không hừ lạnh: “Bảo con xin lỗi cậu ta con còn không chịu, bây giờ phục rồi chứ!”

“Phục rồi!” Ngạo Tứ Hải lập tức ngồi xuống ghế với nét mặt đờ đẫn.

Hồ Duy Hâm thay đổi sắc mặt, nói với Hồ Phi đang tỏ vẻ không cam lòng: “Mau đi thôi!”

Hồ Phi cau mày, nhìn ba mình với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao?”

“Con đắc tội thăng nhóc kia, ngay cả lão tổ nhà họ Lạc mà cậu ta cũng giết được, người tiếp theo chắc chắn là chúng ta. Lúc này còn không đi, lát nữa muốn đi đã không còn kịp nữa rồi.

Hâm nhỏ giọng nói.

Hồ Phi khinh thường cười khẩy: “Dù Lạc Vô Cực rất mạnh, nhưng ông ta là võ giả. Chúng ta chỉ là người bình thường, chẳng lẽ cậu ta còn không bỏ qua cho cả người bình thường hay sao?”

Hồ Duy Hâm đáp: “Cẩn thận vẫn là tốt hơn, lỡ như cậu ta muốn giết chúng ta, thì muốn đi cũng đã muộn rồi “Được, chúng ta đi thôi.” Dường như Hồ Phi cũng cảm nhận được nguy hiểm, cuối cùng vẫn chọn nghe theo ý kiến của Hồ Duy Hâm Ba con nhà họ Hồ lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị trốn khỏi, ngay cả quà tặng dưới ghế cũng không mang theo.

Nhưng ba con nhà họ Hồ vừa rời khỏi chỗ ngồi, Trình Kiêu không nói gì, nhưng Kano William ở bên cạnh Y Linh chợt cất giọng khó chịu: “Muốn đi à? Không có cửa đâu!”

Kano William nhanh chóng bay về phía ba con nhà họ Hồ.

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, không nhúng tay vào.

Chẳng mấy chốc, Kano William đã dừng lại trước mặt ba con nhà họ Hồ, chặn đường bọn họ.

“Cút đi!” Hồ Phi mắng to.

Kano William nở nụ cười xấu xa: “Chết đến nơi rồi còn phách lối như thế à!”

“Chết đi!”

Kano William đột nhiên đấm một phát vào ngực Hồ Phi.

Phụt!

Khoé miệng Hồ Phi có máu tươi chảy ra, trái tim cũng bị đánh vỡ.

“Anh… dám giết Hồ Phi còn chưa nói hết câu đã chậm rãi ngã xuống.

“Con trai!” Hồ Duy Hâm tỏ vẻ đau buồn, nhưng cũng không quá thống khổ.

Ông ta còn lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin Kano William: “Đại sư, tôi cũng chưa từng đắc tội với cậu, những chuyện này đều do Lạc Vô Cực ép tôi làm, không liên quan gì đến tôi! Mong đại sư tha mạng cho tôi, sau này ta sẵn lòng phục tùng đại sư, vì đại sư vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

„” Kano William nhìn Hồ Duy Hâm với vẻ ghét bỏ, phất tay một cái như đuổi ruồi: “Tôi cũng không định giết ông, ông không cần phải cầu xin.”

Hồ Duy Hâm thoáng sửng sốt, trong lòng thấy oán hận, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Kano William.

“Cảm ơn đại sư tha mạng!” Hồ Duy Hâm dập đầu với Kano William, thái độ vô cùng kính cẩn.
 
Chương 1594


Chương 1594

Thấy Hồ Duy Hâm đường đường là lão đại Giang Bắc lại khom lưng uốn gối trước mặt Kano William để cầu xin như một con chó như thế.

Các khán giả xung quanh đều thấy chấn động.

Đây đường đường là lão đại Giang Bắc đó, dù ở toàn bộ Á tộc cũng có thể xem là nhân vật đứng đầu.

Bây giờ, ông ta lại quỳ xuống dập đầu cầu xin trước mặt người khác.

Kano Wiliam hăm hở quay lại chỗ ngồi, mỉm cười nhìn Y Linh “Tôi trút giận cho cô xong rồi.”

“Cảm ơn anh!”

Nét mặt Y Linh hơi phức tạp, nếu cô ta không quen Trình Kiêu, có lẽ người nằm dưới đất bây giờ đã là nhà họ Y rồi!

Y Doãn nhân cơ hội đứng lên, cười khẩy nói với Hồ Duy Hâm: “Hồ Duy Hâm, bây giờ có thể trả thứ ông cướp của tôi lại rồi chứ!”

Hồ Duy Hâm thầm mảng Y Doãn nham hiểm, nhưng bây giờ yếu thế hơn người ta, đương nhiên ông ta biết rõ nên làm thế nào.

“Anh Y cứ đùa, ngay cả một nhân vật lớn oai phong như Trình đại ‘sư mà ông cũng có thể mời đến, ông để ý chỗ nào ở Giang Bắc, tôi sẽ đưa cho ông luôn là được.”

Y Doãn cười khẩy: “Ông hào phóng thật đấy.”

Có thể không hào phóng sao? Nếu không ngay cả mạng cũng có thể không còn rồi.

Y Doãn nói: “Tôi cũng không muốn nhiều, khi nấy ông lấy đi cái gì của tôi thì trả lại cái đó là được.”

Hồ Duy Hâm vội đồng ý: “Được, quyết định thế nhé!”

Sau đó, Y Doãn nhìn về phía Ngạo Trường Không Ngạo Trường Không không đợi ông ta lên tiếng đã cười n “Chú em Y, những thứ tôi thẳng được từ cậu khi nãy, tôi sẽ trả lại không thiếu thứ gì!

“Anh Ngạo đúng là sảng khoái!” Y Doãn cười nói.

Thẩm Viên cười khổ nhìn về phía Y Doãn, chắp tay nói: “Ông Y để ý thứ gì của tôi, tôi sẽ đích thân dâng tặng!”

Y Doãn lắc đầu: “Tôi và anh Thẩm không có tranh chấp gì, cho nên anh Thẩm không cần phải căng thẳng, Y mỗ không cần gì cả: “Ông Y đúng là nhân từ!” Thẩm Viêm tỏ vẻ khâm phục.

Nhìn thái độ của Hồ Duy Hâm khi nãy, lại xem thái độ của Y Doãn bây giờ, cao thấp lập tức hiện rõ.

Y Doãn chắp tay hành lễ với Trình Kiêu: “Chuyện bên phía tôi đã xong, cậu Trình, cậu còn gì cần dặn dò không?”

Trình Kiêu nhìn thoáng qua ông ta, hờ hững nói: “Không còn nữa.

Y Doãn lại nhìn về phía mấy đại lão: “Các vì còn có vấn đề gì không?”

“Không có!”

Mấy người Thẩm Viêm gần như đồng thanh nói.

Đùa à, nhà họ Y có Trình đại sư bảo vệ, còn ai dám có ý kiến gì nữa chứ.

Y Doãn cũng lười làm bộ làm tịch, ông ta nhìn về phía MC đã sợ đến ngây người: “Nếu đã thế, Hội Tứ Hùng lần này chỉ đến đây mà thôi!”

Lúc này MC mới lấy lại tỉnh thần, vội vàng đi lên sàn đấu đổ nát, cao giọng tuyên bố: “Hội Tứ Hùng lần này, kết thúc viên mãn!”

“Tan cuộc!”

Kết thúc viên mãn? E rằng từ trước đến giờ chưa có Hội Tứ Hùng lần nào qua loa như lần này.
 
Chương 1595


Chương 1595

Nhưng rất rõ ràng Hội Tứ Hùng lần này cũng là một lần rung động lòng người nhất, đặc sắc nhất.

Đặc biệt là với những người bình thường, vì họ được nhìn thấy những thứ chưa từng thấy.

Nhưng những người này biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, những gì nhìn thấy hôm nay, bọn họ sẽ không nói với người ngoài Nhưng những gì trải qua hôm nay đủ để thay đổi cả đời bọn họ sau này.

Từ sau khi nhìn thấy lực lượng mạnh mẽ thật sự, những đại gia và người nổi tiếng kia chắc chắn sẽ không cam lòng tiếp tục cuộc sống bình thường, bọn họ sẽ dốc hết khả năng để theo đuổi lực lượng mạnh mẽ.

Dù thế hệ của bản thân không thể, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để thế hệ sau của bản thân theo đuổi, thay đổi toàn bộ dòng máu và số phận.

Đây là điểm mạnh của nền văn minh Á tộc, cũng là truyền thừa mà nền văn minh Á tộc chú trọng nhất.

Trình Kiêu rời đi trước cùng Y Linh, đương nhiên Kano William cũng nhất quyết muốn đi theo hai người, khiến Y Linh rất không vui Ở nơi tổ chức Hội Tứ Hùng, nữ thần lạnh lùng Thẩm Mật nhìn bóng người Trình Kiêu rời đi với nét mặt vô cùng chán nản.

Cô ta là một người rất tự tin, bây giờ lại bị một người bản thân vẫn luôn coi thường vả mặt một cách dễ dàng, cảm giác tam quan thay đổi hoàn toàn cũng giống như hút hết toàn bộ tinh thần và linh hồn của một người vậy.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi thân xác.

Bây giờ Thẩm Mật cũng giống như một cái thân xác, tất cả tỉnh thần và linh hồn đều biến mất vì Trình Kiêu rời đi Thẩm Viêm nhìn con gái cưng của mình, lo lắng hỏi: “Tiểu Mật, con sao thế?”

Một lúc lâu sau đó, Thẩm Mật mới lấy lại tỉnh thần, nhưng ánh mắt vẫn khá là đờ đẫn: “Con không sao?”

“Được, vậy chúng ta về thôi!”

“Vâng!” Thẩm Mật gật đầu một cách máy móc.

Trình Kiêu ở lại nhà họ Y một ngày, sau đó tạm biệt Y Linh, trở về Hà Tây.

Dù Trình Kiêu đánh bại Lạc Vô Cực một cách dễ dàng, nhưng sức mạnh của Lạc Vô Cực là không thể chối cãi.

Mà Lạc Vô Cực chỉ là một người trong giới võ đạo Giang Nam, vậy giới Cổ Võ vẫn luôn không lộ diện kia thì sao?

Lực lượng của mấy trưởng lão Vô Cực Môn xuất hiện ở Nguyệt Thần Cung lúc trước đều cao hơn chân khí của võ giả một bậc.

Mà trên Tông Sư còn có một cảnh giới trong truyền thuyết nữa, cảnh giới kia sẽ mạnh đến mức nào?.

Dù Trình Kiêu không sợ, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

Trình Kiêu nhất định phải tăng nhanh tốc độ tu luyện, tranh thủ trở lại thời kỳ mạnh nhất.

Y Linh rất không nỡ để Trình Kiêu đi, nhưng cô biết rõ Trình Kiêu không thể lãng phí thời gian để ăn chơi vui đùa với cô.

Cho nên Y Linh cũng không níu kéo.

Xét từ điểm này thì Y Linh khá là thấu hiểu lòng người.

Trình Kiêu nhìn Kano Willam đang mang vẻ mặt buồn rầu bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Anh ở lại đây hay về cùng với tôi?”

Kano William nhìn Y Linh với ánh mắt quyến luyến, sau đó lại nhìn thoáng qua Trình Kiêu, suy nghĩ mất một lúc, cuối cùng vẫn đứng bên cạnh Trình Kiêu.

“Công chúa xinh đẹp, ky sĩ Kano William trung thành của em cần phải tạm thời rời khỏi em, em nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân, đợi thương tích lành rồi, tôi sẽ lập tức đến tìm em.”
 
Chương 1596


Chương 1596

Y Linh hơi lúng túng, cô cười từ chối một cách uyển chuyển: “Không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình. Anh cứ việc đi theo Trình Kiêu dưỡng thương, đừng gây rắc rối cho cậu ấy là được.”

Kano William bất mãn lầu bầu: “Tôi giống một người hay gây rắc rối thế à?”

“Vậy tôi đi đây”

“Chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Trình Kiêu tạm biệt Y Linh, dẫn Kano William trở về Hà Tây.

Một ngày sau, Trình Kiêu và Kano William đi đến hồ Nguyệt Nha.

Nhìn sườn núi hồ Nguyệt Nha sương mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh nhân gian, nét cao quý và tao nhã trên mặt Kano William bị nỗi kinh ngạc thay thế.

“OMGI”

“Nơi này là thiên đường ư?”

“Mau cho tôi biết đi, có phải chúng ta đã đến thiên đường rồi không!”

Kano William nhìn Trình Kiêu bằng nét mặt ngạc nhiên.

Trình Kiêu liếc anh ta một cái, hờ hững nói: “Lên núi.”

“Thần Quang Minh chết tiệt, đây là nơi đẹp nhất mà tôi từng thấy đó!” Kano Willam vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc.

“Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều tràn đầy năng lượng!”

Sự nhạy cảm với năng lượng của Huyết tộc vượt xa võ giả Á tộc, Kano William có thể cảm nhận được toàn bộ hoa cỏ cây cối, thậm chí là núi đá đất đai của hồ Nguyệt Nha đều tràn đầy năng lượng.

Đương nhiên năng lượng trong miệng Kano William chính là linh khí tập trung được từ trận pháp Tiên Thiên Ngũ Hành Tụ Linh.

Trình Kiêu không để ý đến anh ta, tiến thẳng vào trong trận pháp, chỉ để lại một câu: “Nơi này có trận pháp bảo vệ, nếu anh không muốn đi vào thì cứ ở lại bên ngoài!”

“Noi”

“Đợi tôi một lát!”

Kano William không muốn ở lại bên ngoài, năng lượng ở bên ngoài đã dồi dào như thế, nếu bước vào trong thì sao?

Hiện tại Kano William đang cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nếu tôi có thể ở lại nơi dồi dào linh khí thế này một trăm năm, chắc chắn tôi có thể đánh cho đại công tước Dracula tè ra quần.”

Đợi đến lúc đi tới biệt thự lầu Vọng Nguyệt, miệng của Kano William đã có thể nhét vào một quả trứng gà.

‘Ặc, ặc, ặc..” Kano William phát ra tiếng kêu như gà trống gáy lúc năm giờ sáng.

“Không được không được, tôi nhất định phải ca ngợi thần Quang Minh chết tiệt, nơi này chắc chắn là Thượng Đế ban tặng!”

“Tôi thề với ma quỷ đại nhân Satan, đây là lần đầu tiên tôi ca ngợi thần Quang Minh chết tiệt!”

Vì linh khí ở gần biệt thự lầu Vọng Nguyệt đã hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn linh khí như sương, cho nên dù Trình Kiêu đã rời khỏi nhiều ngày như thế, nơi này vẫn sẽ không có một hạt bụi.

Tất cả đều sạch sẽ như mới.

Trình Kiêu nhìn thoáng qua Kano William còn đang kinh ngạc, hờ hững nói: “Anh ở lại đây hấp thu luyện hoá Tiên Thiên linh căn trong cơ thể đi! Vừa khéo có thể chữa khỏi cho vết thương của anh”
 
Chương 1597


Chương 1597

Kano William kinh ngạc, nhiên Trình Kiêu với vẻ khó tin: “Ôi, cao thủ phương Đông thân ái, anh đúng là hào phóng, chắc chắn đại nhân Satan sẽ phù hộ anh!”

“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi!” Dứt lời, Trình Kiêu nhảy nhẹ.

một cái, bay lên trên Thiên Đài.

Trình Kiêu khẽ động tâm niệm, Tiên Thiên linh căn trong nhắn trữ.

vật quay vòng ở nơi cách trên đầu anh ba mét, linh lực thuộc tính mộc mạnh mẽ tản ra.

“Có lẽ linh lực thuộc tính mộc ẩn chứ bên trong đủ để tôi tu luyện Mộc Linh Thể đến cảnh giới cao nhất”

Trình Kiêu nhìn Kano William còn đang đi lại khắp nơi, anh bấm mấy cái ấn quyết huyền ảo, bày trí trận pháp phòng ngự xung quanh mình, bắt đầu luyện hoá Tiên Thiên Linh Căn.

Trước cổng Đại học Y Hà Tây, một thanh niên mặc đồ đen đứng yên lặng dưới gốc cây tùng ven đường mấy tiếng đồng hồ.

Chàng thanh niên rất tuấn tú, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, trông hơi lạnh lùng.

Các sinh viên đi qua đều không kìm được đưa mắt nhìn anh ta, không phải vì anh ta đẹp trai, cũng không phải vì anh ta lạnh lùng, mà bởi vì hai tháng nay hầu như ngày nào anh ta cũng đứng dưới gốc cây tùng chờ đợi một người bất chấp nắng mưa.

Thắp một ngọn đèn cả đêm nghe tiếng sáo cô độc. Chờ một người ba bốn năm luân chuyển.

Giống như lời bài hát của Hoa Tư Dẫn, không biết chàng thanh niên đó đã chờ bao nhiêu năm luân chuyển rồi.

Sau giờ tan học, thông thường Chung Phi Vũ đều cúi đầu bước đi, sau đó đến trạm xe bus cách đó năm mươi mét đợi xe bus về nhà.

Nhưng từ khi cô tốt bụng cứu một người, sau khi vết thương của người đó lành, thói quen cuộc sống yên lặng và đều đặn của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Người này đương nhiên chính là Thư Nam biến mất đã lâu.

Sau khi được Chung Phi Vũ cứu, Thư Nam chưa từng quay lại, bởi anh ta phát hiện trong cuộc sống của mình, ngoài tu luyện lại có thêm một thứ quan trọng nữa, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Cũng không thể nói là ‘thứ, bởi thứ này là một người sống.

Hôm nay Chung Phi Vũ mặc một chiếc áo gió dài màu đỏ sẫm dành cho nữ, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, trông cô thêm phần già dặn, bớt đi phần quyến rũ.

Nhưng vẫn đẹp một cách nổi bật.

Thư Nam đứng dưới gốc cây tùng ở cổng trường dường như đã cảm nhận được, anh ta quay đầu nhìn về phía cổng trường Ngay lập tức, đôi lông mày nghiêm túc của Thư Nam giãn ra.

Nhưng Chung Phi Vũ đã quen rồi, cô quay đầu lại theo thói quen và nhìn dưới gốc cây tùng ở cổng trường, bất kể gió mưa hay sương tuyết.

Dường như thanh niên đó chưa bao giờ vắng mặt.

Ngày hôm nay cũng vậy!

Chung Phi Vũ chỉ đành chuyển hướng bất đắc dĩ, đi về phía chàng thanh niên dưới gốc cây.

Cô gái xinh đẹp trang nhã, tươi tắn giỏi giang, chàng trai cao ráo tuấn tú, khí chất lạnh lùng Đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Chung Phi Vũ tới gốc cây, đứng cách chàng thanh niên hai mét, bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Chẳng phải tôi đã bảo anh sau này đừng đến đón tôi nữa rồi sao?”

Nói tới đây đều tại đám côn đồ không có mắt đó, nếu không phải chúng muốn trêu ghẹo Chung Phi Vũ thì Thư Nam cũng sẽ không tới đây chờ cô tan học mỗi ngày.
 
Chương 1598


Chương 1598

Thực ra, bây giờ đừng nói là đám côn đồ, đến các bạn học nam của Chung Phi Vũ cũng chẳng dám đến gần cô trong vòng ba mét.

Từng có một nam sinh yêu thầm Chung Phi Vũ, có lần trong giờ thể dục ở sân vận động, chàng trai muốn gỡ cọng cỏ khô trên tóc cho cô.

Kết quả không biết Thư Nam từ đâu xuất hiện, một tay nhấc nam Sinh đó lên ném vào thùng rác bên cạnh.

Lúc đó tất cả học sinh, kể cả giáo viên, đều sợ chết khiếp.

Nghe nói suốt nửa tháng cậu nam sinh đó mới ngừng gặp ác mộng.

Kể từ đó, không ai dám đến gần Chung Phi Vũ nữa.

Mọi người đều biết phía sau Chung Phi Vũ có một vệ sĩ lạnh lùng đáng sợ ẩn nấp.

Chung Phi Vũ nhìn Thư Nam, không có ý trách móc, chỉ vì không muốn phiền phức hoặc không muốn nợ Thư Nam ân tình.

Thư Nam nhìn khuôn mặt thanh tú sáng sủa của cô, nghiêm túc nói: “Tôi nguyện ý.”

Chung Phi Vũ hơi bất lực, lần nào cũng là câu này.

“Anh vì tôi làm nhiều điều như vậy, tôi không biết nên báo đáp thế nào.” Có những lời Chung Phi Vũ không nói ra được, chỉ hy vọng dùng cách này để nhắc nhở anh ta.

Thư Nam trả lời: “Tôi không cần báo đáp.”

Chung Phi Vũ nói: “Tôi không muốn nợ anh quá nhiều ân huệ.”

Thư Nam nghiêm túc nói: “Em cứu mạng tôi, ân huệ này tôi trả cả đời cũng không hết.”

Chung Phi Vũ hơi tức giận, đanh mặt nói: “Bây giờ anh thế này đã can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

Thư Nam chẳng hỉ m: “Vậy thì sao?”

“Anh..” Chung Phi Vũ nắm chặt tay, nghiến răng ép mình nói ra câu đó.

“Tôi không thích anh. Bây giờ anh từ bỏ được rồi chứ?”

Biểu cảm trên mặt Thư Nam vẫn không hề dao động, anh ta vẫn rất nghiêm túc nói: “Vậy thì thế nào?”

Chung Phi Vũ gần như cạn lời: “Tôi không thích anh, anh không hi à?’ Ánh mất Thư Nam trở nên sâu hơn, anh ta hít sâu một hơi, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn trước: “Tôi thích em là đủ rồi.”

Ác Chung Phi Vũ sững sờ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Em nên về đi.” Thư Nam nhắc nhở.

“Được rồi!” Chung Phi Vũ quay người, đi về phía bến xe bus về nhà Chung Phi Vũ bỗng nói: “Ngày mai tôi đã đăng ký đi khảo sát thực tế ở đại học Tây Bắc, có lẽ mấy ngày mới về. Mấy ngày tôi không ở đây, anh tự chăm sóc cho mình nhé, đừng gây chuyện.”

Thư Nam ngẩng đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp của Chung Phi Vũ, khẽ nói: “Tôi đi cùng em.”

“Không cần, lần này tôi đi cùng rất nhiều bạn học, anh đi sẽ khiến các bạn ấy sợ!” Chung Phi Vũ nói.

Thư Nam không nói nữa, lặng lẽ đi theo sau Chung Phi Vũ.

Một nam sinh đứng ở nơi xa nhìn Chung Phi Vũ rồi quay người rời đi, bước chân có hơi vội vàng.

Nam sinh đến một góc khuất ở trường, bắt đầu gọi điện.

“Ông Vương, Chung Phi Vũ sắp đi khảo sát thực tế sở đại học Tây Bắc, có lẽ người đàn ông kia cũng sẽ đi cùng.”

Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông trung niên: “Tôi biết rồi, cậu làm tốt lắm, tiếp tục giám sát con bé.”
 
Chương 1599


Chương 1599

“Vâng!”

Người đàn ông trung niên ngay lập tức bấm gọi một số khác.

Lúc này, trong sân phụ của nhà họ Vương, Vương Trạch ngồi trong đình lương hơi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận đàn cá bơi lội trong bể phía dưới, cảm giác có một đôi chim nhỏ ở hòn giả sơn đối diện.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh và nhàn nhã.

Đột nhiên, Vương Trạch mở mắt ra, cầm điện thoại ở băng ghế bên cạnh lên, nhấn nút trả lời.

“Có chuyện gì sao?” Vương Trạch nhàn nhạt hỏi.

“Cậu chủ, bên Hà Tây có tin ngày mai Chung Phi Vũ sẽ đi khảo sát thực tế ở đại học Tây Bắc, tên Thư Nam kia rất có thể sẽ đi theo.”

“Biết rồi.

Cúp máy xong, Vương Trạch nhìn đàn cá trong bể, nắm một viên mồi, búng nhẹ ngón tay, một con cá đang bơi lập tức lật ngửa, trên người xuất hiện một lỗ nhỏ.

“Cá sắp ra khỏi động rồi, nhưng phải đi đâu đặt lưới đây?”

Vương Trạch nhắm mắt, vài giây sau anh ta mở mắt, trên môi nở nụ cười.

“Núi Nhạn Đãng của Tây Bắc có Chân Võ Tông. Haha, đến ông trời cũng giúp mình!”

Một ngày sau, tại núi Nhạn Đấng, trong đại điện của Chân Võ Tông Một lão đạo mặc trường bào màu xám, trên ngực có hình Thái Cực tươi cười nhìn Vương Trạch, chậm rãi nói: “Cậu chủ Vương không ngại xa xôi chạy tới Chân Võ Tông của tôi có chuyện gì vậy?”

Bên dưới, mấy ông lão mặc trường bào màu xám cũng nhìn chăm chăm Vương Trạch với vẻ cảnh giác Vương Trạch mỉm cười: “Tôi muốn thực hiện một giao dịch với tông chủ Lý”

Lý Huyền Phong cười hỏi: “Giao dịch gì?”

“Tôi muốn mượn đại trận thượng cổ của tông chủ Lý!” Mắt Vương Trạch sáng lên.

Vương Trạch vừa dứt lời, Lý Huyền Phong và mấy ông lão kia đều trở nên nghiêm túc.

“Cậu chủ Vương, cậu nghe chuyện đại trận ở đâu vậy?” Lý Huyền Phong lại cười khẽ hỏi.

“Đó đều là chuyện không có thật thôi, cậu đừng nghe bọn hộ nói rồi coi là thật.”

“Chân Võ Tông chúng tôi không có đại trận thượng cổ!”

Vương Trạch cười nhạt: “Tông chủ Lý đừng vội phủ nhận, nghe tôi nói điều kiện trước đã được không?”

Lý Huyền Phong nhìn Vương Trạch: “Xem ra cậu Vương rất tự tin với điều kiện mình đưa ra”

Vương Trạch chỉ cười không nói tiếp chủ đề đó nữa: “Một vị trí của Hư Không Điện, đổi lấy Chân Võ Cửu Tiệt Trận của các ông, có được không?”

“Thật chứ?” Lý Huyền Phong ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Vương Trạch chăm chú.

Mấy ông lão còn lại của Chân Võ Tông cũng kinh ngạc nhìn Vương Trạch chăm chú, dường như vị trí ở Hư Không Điện rất quý giá.

Vương Trạch nói: “Tôi đại diện cho nhà Vương ở Thủ Đô, đương nhiên không nói dối.”

Lý Huyền Phong hô to: “Được, tôi tin danh tiếng của nhà họ Vương. Đồng ý!”

“Nhưng tôi không thể đảm bảo Trình đại sư sẽ chủ động nhảy vào Chân Võ Cửu Tiệt Trận của chúng tôi đâu đấy.”

Như Vương Trạch nói, trong lòng Lý Huyền Phong đều đã biết.

Ông ta biết rõ mục đích tới đây của Vương Trạch.
 
Chương 1600-1601


Chương 1600

“Nếu muốn chúng tôi dụ Trình đại sư vào đại trận thì một vị trí của núi Hư Không là quá ít” Lý Huyền Phong nói.

“Vừa rồi Trình đại sư đã giết Thương Thần Lạc Vô Cực! Thực lực của cậu ta ít nhất cũng là Tông Sư đỉnh phong. Cho dù chúng tôi điều động toàn bộ người của Chân Võ Tông cũng không làm gì được Trình đại sư!”

“Tuy vị trí của Hư Không Điện rất hấp dẫn, nhưng cũng phải còn mạng để vào mới được.”

Vương Trạch cong môi cười: “Tông chủ Lý yên tâm, các ông không cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng chờ Trình đại sư vào đại trận thượng cổ của các ông là được.”

Trong mắt Lý Huyền Phong loé lên tia sáng, ông ta ngờ vực nhìn Vương Trạch: “Cậu đã có cách đưa người vào rọ rồi à?”

“Đương nhiên là có, nếu không sao tôi lại tới tìm Chân Võ Tông?

Nơi khác cũng có đại trận thượng cổ, mà đại trận của Chân Võ Tông là Lý Thuần Canh đại sư của đời Đường để lại, xét về uy lực thì hơn hẳn đại trận để lại từ đại chiến phong thần thời viễn cổ.”

Lý Huyền Phong nói: “Được, chỉ cần Trình đại sư vào trận, tôi đảm bảo cậu ta có đi không về!”

“Được!” Vương Trạch đứng dậy, đưa một tấm ngọc bài màu xanh cho Lý Huyền Phong: “Đây là ngọc bài truyền tống của Hư Không Điện: Lý Huyền Phong nhìn ngọc bài, trong mắt ánh lên hai tia lửa nóng rực, có phần tham lam. Nhưng ông ta không nhận “Bây giờ vẫn chưa tiêu diệt được Trình đại sư mà cậu đã đưa cho tôi ngọc bài, cậu không sợ tôi nuốt lời à?” Lý Huyền Phong nhìn Vương Trạch, cười quái dị.

Vương Trạch cười nhạt: “Nếu nhà họ Vương tôi đã tặng đồ đi, đương nhiên có năng lực lấy lại.”

“Tông chủ Lý, tôi phải mang mồi về trước, chờ cá lớn vào lưới đây.

Cáo từ!” Vương Trạch quay người rời đi.

“Đi thong thả!” Tông chủ Lý khách sáo nói.

Sau khi Vương Trạch đi, mấy ông lão của Chân Võ Tông đều vây quanh ông ta.

“Sư huynh, mau cho chúng đệ xem ngọc bài truyền tống của Hư Không Điện đó là thật hay giả đi.” Một ông lão nóng lòng nói.

Lý Huyền Phong nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên là thật rồi, linh khí dao động ẩn chứa bên trong không thể là giả.”

“Hơn nữa nhà họ Vương vẫn chưa đến mức phải dùng hàng giả để lừa người, nhà họ Vương có thể cho được một vị trí Hư Không Điện.”

“Sư huynh mau cho chúng đệ xem đi, để chúng đệ được mở mang tầm mắt.” Một ông lão khác nôn nóng cất lời.

“Xem đi!” Lý Huyền Phong đưa tay ra, miếng ngọc bội truyền tống lắng lặng năm trog tay ông ta.

“Đây chính là ngọc bài truyền tống của Hư Không Điện trong truyền thuyết ư?”

“Quả nhiên thần kỳ!”

Mấy ông lão tò mò nhìn miếng ngọc bài to bằng lòng bàn tay kia.

“Nghe nói Hư Không Điện hai mươi năm mới mở một lần, mỗi lần mở chỉ có hai mươi người được đi vào.”

“Chỉ cần là võ giả từng vào Hư Không Điện thì khi đi ra, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Thậm chí còn có người đạt được công pháp tu luyện cường đại.

Tàng Kiếm đạo nhân một trăm năm trước bỗng nhiên vùng dậy, càn quét cả giới võ đạo chỉ bằng một thanh kiếm gỗ, thậm chí đến cao thủ giới Cổ Võ cũng không áp chế được ông ta. Cuối cùng bốn người trấn thủ của giới Cổ Võ phải tập hợp cao thủ trong môn, lần này mới giết được Tàng Kiếm đạo nhân.”

Chương 1601

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1602


Chương 1602

Giờ đây khoảng cách này đã trở thành chướng ngại vật không thể vượt qua.

Nhìn Tông Sư của nhà họ Vương vác Chung Phi Vũ chạy nhanh vào rừng, Thư Nam không từ bỏ, tốc độ bộc phát toàn lực.

Đuổi theo hơn nửa giờ, Thư Nam vẫn không đuổi kịp người nọ.

Thế nhưng lại cách đội ngũ khảo sát rất xa.

Thư Nam lo lắng sẽ đối phương có cài bẫy, tuy nhiên, Chung Phi Vũ ở trong tay bọn họ, cho dù biết rõ có mai phục, anh ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ xông lên.

Anh ta đi xuyên qua rừng cây kia, quả nhiên, phía trước có bốn ông lão đột nhiên nhảy ra.

Hai ông lão mặc đạo bào màu xám tro, trước ngực có một đồ án Thái Cực, chính là hai trưởng lão của Chân Vũ Tông.

Hai người còn lại là hai Tông sư do Vương Trạch mang đến.

Bốn người này đều là cao thủ cảnh giới Tông sư, hơn nữa còn đều là tông sư cảnh giới đại thành, một người trong đó, lại đã nửa chân bước vào cảnh giới tông sư đỉnh phong.

Thư Nam không nói thêm lời vô nghĩa nào, trực tiếp đấm một quyền về phía một võ giả gần nhất.

“Hừ, thẳng nhóc này, không ngờ đã trúng mai phục còn kiêu ngạo như vậy!

Một trưởng lão của Chân Vũ Tông lạnh lùng quát.

“Người trong lòng của cậu ta bị bắt, nên muốn nhanh chóng đi cứu cô ta.” Một trưởng lão khác của Chân Vũ Tông cười xấu xa rồi nói.

“Muốn cứu cô gái kia, trước tiên phải vượt qua chúng ta rồi hăng nói.

“Tuy nhiên, cô gái kia thật đẹp, tôi nhìn cũng thấy động lòng.” Gã trưởng lão kia lộ vẻ mặt xấu xa.

Khí tức trên người Thư Nam lập tức không khống chế được.

Người mà Thư Nam tấn công chính là vị tông sư sắp tiến vào cảnh giới đỉnh phong của nhà họ Vương, có thực lực cao nhất trong bốn người.

Thư Nam quan tâm nhiều sẽ bị loạn, thực lực giảm đi rất nhiều.

Vừa mới giao chiến, không ngờ lại cực kỳ nguy hiểm “Thắng nhóc này xem ra cũng không mạnh lắm, vậy mà để cho bốn người chúng ta cùng ra tay? Liệu có phải chuyện bé xé ra to hay không?” Gã trưởng lão Chân Vũ Tông kia nói thầm.

“Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau ra tay đi, bắt thẳng nhóc này rồi trở về báo cáo kết quả!”

“Được!”

Ba người còn lại cũng cùng nhau ra tay, đồng thời tấn công Thư Nam Nếu như là đối mặt với một trong những võ giả kia, Thư Nam sử.

dụng Vạn Kiếp Bất Diệt Công còn có thể thủ thắng.

Tuy nhiên nếu cộng thêm ba cao thủ có cảnh giới Tông sư đại thành, Thư Nam chắc chắn phải chết không thể nghỉ ngờ.

Đòn tấn công đầu tiên, Thư Nam đã bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, đã bị thương nhẹ.

“Giết gã đi!”

Một ông lão hét lên.

Công kích của bốn người lần lượt đánh về phía Thư Nam.

Thư Nam không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.

Anh ta căn bản không thể đánh bại bốn vị tông sư này khi họ liên thủ với nhau.
 
Chương 1603-1604


Chương 1603

Cho nên càng đừng nói đến chuyện đi cứu Chung Phi Vũ.

Trước mắt chỉ có thể chạy trốn trước rồi nghĩ biện pháp khác.

“Đuổi theo! Đừng để gã chạy!” Bốn cao thủ ở phía sau hô to.

Thư Nam liều mạng chạy như điên, cũng không phân biệt con đường nào, tuy nhiên, mỗi lần đến ngã ba hoặc ngã tư đường, anh ta luôn chính xác tìm được một con đường an toàn giống như có người cố ý chỉ dẫn.

Cứ như vậy, Thư Nam có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì chạy ra khỏi núi Nhạn Đấng.

Không kịp suy nghĩ kỹ, Thư Nam lập tức chạy về phía Hà Tây, đi tìm Trình Kiêu để cứu Chung Phi Vũ.

Thấy Thư Nam rời đi, bốn vị Tông sư mỉm cười.

“Đi thôi, chúng ta trở về bàn giao đi!”

“Bước tiếp theo phải xem đại trận Chân Võ Cửu Tiệt của Chân Võ Tông các người!”

“Yên tâm đi, đó là thượng cổ đại trận còn sót lại từ thời nhà Đường, mượn lực lượng của đất trời, cho dù Trình đại sư kia thật sự đã tiến vào cảnh giới trong truyền thuyết võ đạo, nhưng chỉ.

cần anh ta tiến vào trong Chân Võ Cửu Tiệt Trận thì cũng chỉ có một con đường chết!”

“Được rồi! Chúng ta sẽ trở về nói cho công tử biết, tạm biệt!”

Bốn ông lão chia tay nhau.

Thư Nam một đường chạy như điên, đi chuyến bay nhanh nhất bay đến Hà Tây, sau đó đi thẳng đến hồ Nguyệt Nha.

Trong núi không biết đến ngày tháng.

Ba ngày trước khi Chung Phi Vũ đi đến Tây Bắc gặp chuyện không may, Trình Kiêu đã luyện hóa thành công Tiên Thiên Linh Căn.

Hiệu quả còn tốt hơn so với dự đoán của anh, trong Tiên Thiên Linh Căn ẩn chứa linh lực thuộc tính mộc còn nồng đậm hơn so với anh dự liệu.

Sau khi Mộc linh thể của anh tiến vào trạng thái đỉnh phong vẫn còn sót lại một đoạn Tiên Thiên Linh Căn.

Đoạn Tiên Thiên Linh Căn này về sau còn có thể dùng dự phòng.

“Hiện tại, chỉ cần tìm được linh hồn của một yêu thú thuộc tính Mộc, trở thành linh phách của Mộc linh thể thì Mộc linh thể có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn, rồi có thể tu luyện linh thể tiếp theo.”

Mộc linh thể tu luyện tới đỉnh phong, thực lực của Trình Kiêu cũng tăng lên.

Hiện tại thực lực của Trình Kiêu là Thông Thần trung kỳ. Sau khi luyện hóa Tiên Thiên Linh Căn, thực lực của Trình Kiêu đã tăng lên một bậc lớn, cách Thông Thần hậu kỳ chỉ còn một bước.

“Không ngờ phải mất gần ba tháng mới có thể luyện hóa Tiên Thiên Linh Căn.

Đột nhiên, Trình Kiêu cảm giác được điều gì đó, bước ra một bước, đi ra ngoài biệt thự.

Thư Nam đã đi qua đại trận Tiên Thiên Ngũ Hành Tụ Linh, xuất hiện ở cửa biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.

Nhìn dáng vẻ vất vả mệt mỏi của Thư Nam, Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Lần trước sau khi Thư Nam chạy trốn khỏi hồ Nguyệt Nha vẫn không oó tin tức gì. Mặc dù anh có thể cảm ứng được Thư Nam vẫn còn sống, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Thư Nam bình yên vô sự, anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Thư Nam lộ vẻ mặt nghiêm túc, đi tới bên cạnh Trình Kiêu, không nói một câu nói vô nghĩa không cần thiết nào: “Theo tôi đi cứu người.”

Chương 1604

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1605


Chương 1605

“Đừng lo lắng, cho dù Trình đại sư biết phía trước có cạm bẫy chờ anh ta, anh ta vẫn sẽ tới.” Vẻ mặt Vương Trạch tự tin, dường như hiểu rất rõ Trình Kiêu.

Lúc đầu, người thanh niên còn có chút không tin. Hiện tại nghe Trình Kiêu trả lời, quả nhiên giống như suy đoán của cậu chủ Vương.

“Hừ, anh quá coi thường anh hùng trong thiên hạ! Dám coi thường Chân Vũ Tông của tôi như thế, chờ đến khi anh tiến vào trong Chân Võ Cửu Tiệt Trận, khi đó chính là giờ chết của anh!”

Trình Kiêu đi theo người thanh niên kia, đi thẳng về phía trước.

Dần dần, bọn họ đi tới Cửu Phong Nhạn Đấng.

Cũng chính là chín ngọn núi cao nhất của dãy núi Nhạn Đấng.

Người thanh niên kia dừng lại trên một tảng đá xanh, xoay người nhìn Trình Kiêu nói: “Mời ở chỗ này chờ một lúc, tôi cần đi thông báo cho tông chủ.”

Thư Nam lạnh lùng nói: “Anh muốn thoát khỏi chúng tôi à, nằm mơ!

Trình Kiêu ngăn cản Thư Nam, thản nhiên nói: “Để cho anh ta đi.

“Tôi cũng muốn nhìn xem, bọn họ có thể làm ra trò gì”

Thanh niên xoay người, trên khuôn mặt nở nụ cười lạnh nhìn Trình Kiêu: “Trình đại sư quả nhiên vô cùng kiêu ngạo giống như trong truyền thuyết vậy. Kế tiếp, hy vọng anh không hối hận!”

Nói xong, thanh niên cười quỷ dị, xoay người nhanh chóng rời đi.

Ngay khi bóng dáng người thanh niên kia biến mất, bỗng nhiên trên bầu trời quang đãng có từng tiếng sấm rầm rầm vang lên, nổ vang trên đỉnh đầu hai người Trình Kiêu.

Ngay sau đó, trời đất biến sắc, mây đen vần vũ, bao phủ trên đỉnh đầu hai người. Cảnh tượng trước mắt hai người Trình Kiêu trở nên mơ hồ.

“Chuyện gì xảy ra vậy!” Vẻ mặt của Thư Nam trở nên nghiêm túc.

Trình Kiêu nhìn lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Trận pháp!”

Thư Nam lộ vẻ mặt ngưng trọng nói: “Ý anh là, chúng ta đã tiến vào trong đại trận của đối phương!”

“Đúng vậy.” Trình Kiêu quay đầu, quan sát bốn phía, cẩn thận quan sát đại trận. Tuy nhiên, cho dù anh dùng cả thị lực và thần thức, cũng chỉ có thể nhìn thấy cách đó mười mét.

Nguyên khí trong đất trời ở xung quanh bắt đầu điên cuồng bắt đầu dâng trào, từng tiếng sấm không ngừng nổ vang ở bên người, vô số bóng đen lấp lóe, không nhìn thấy rõ rốt cuộc là cái gì, giống như tận thế vậy.

“Đây là trận pháp gì? Lại có uy lực như vậy!” Thư Nam lộ vẻ mặt khiếp sợ, thân ở trong đại trận, giống như một chiếc thuyền cô đơn trong biển rộng, Thư Nam cảm giác mình nhỏ bé giống như một hạt cát.

“Trận pháp này không đơn giản, cũng không giống trận pháp mà võ giả hiện tại có thể bố trí ra. Nếu như tôi đoán không nhầm, đây chắc là một tòa đại trận từ thời thượng cổ.” Trình Kiêu nghiêm.

túc nói.

“Có thể phá được không?” Thư Nam hỏi.

“Thử xem.” Vẻ mặt của Trình Kiêu vẫn không hề thay đổi một chút nào.

Giờ phút này, ở đại điện của Chân Vũ Tông ở phía sau núi, nơi này là cẩm địa của Chân Vũ Tông.

Nhưng giờ phút này, cấm địa sơn môn mở rộng, toàn bộ Chân Vũ tông, bao gồm tông chủ và một trăm ba mươi sáu đệ tử, toàn bộ đều tụ tập ở chỗ này, khoanh chân ngồi xung quanh một bệ bá.

Bệ đá giữa đám người có kích thước bằng nửa sân bóng rổ, cao ngang một người, không nhìn ra nó làm băng chất liệu gì, xung quanh điêu khắc hoa văn phức tạp huyền ảo, loáng thoáng lộ ra một loại khí tức cổ xưa.
 
Chương 1606


Chương 1606

Phía trên đài đá dựng chín cột đá bạch ngọc cao ngang một người, trên mỗi một cột đá cũng điêu khắc những hoa văn phức tạp mà huyền ảo, những hoa văn kia nối liền với mặt đất, giống như kéo dài đến chỗ sâu trong lòng đất, không biết điểm cuối cùng kết nối với nơi nào.

Một trăm ba mươi sáu thành viên Chân Vũ Tông không ngừng rót chân khí trong cơ thể của mình vào trong chín cây cột đá kia, chín cây cột đá bạch ngọc kia dần dần sáng lên, xung quanh có ánh điện vờn quanh.

Tông chủ của Chân Vũ Tông là Lý Huyền Phong, mạnh mẽ đánh ra một đạo chân khí, hét lớn một tiếng.

“Lên!”

Ngay lập tức, trên bệ đá phản chiếu ra một màn sáng. Trong màn sáng chính là bản đồ thực tế của Cửu Phong Nhạn Đãng.

Ở giữa Cửu Phong Nhạn Đấng có hai thanh niên, chính là Trình Kiêu và Thư Nam.

Lý Huyền Phong lộ vẻ mặt đắc ý, cười lạnh: “Hừ, Trình đại sư, anh có thể giết Thương Thần Lạc Vô Cực, nhưng anh lại không phá được Chân Võ Cửu Tiệt Trận của tôi.”

“Sự kiêu ngạo của anh cuối cùng sẽ khiến cho anh phải chết ở đây”

“Diệt!”

Lý Huyền Phong chỉ mạnh về phía một cây cột đá bạch ngọc trên bệ đá, một luồng linh lực bắn ra, cây cột đá bạch ngọc kia lập tức tỏa ra anh sáng rực rỡ.

Trên màn sáng phía trên bệ đá, một trong chín ngọn núi cao lớn của dãy núi Nhạn Đãng không ngờ lại bay lên, trực tiếp bắn về phía Trình Kiêu.

Trong đại trận, Trình Kiêu nhìn ngọn núi khổng lồ, che khuất nửa bầu trời, giống như một người khổng lồ từ thời viễn cổ, phát ra tiếng gầm gừ phần nộ.

Cùng lúc ngọn núi rơi xuống, bầu trời trên đỉnh đầu Trình Kiêu càng ngày càng nhỏ lại, bóng tối càng lúc càng lớn hơn. Cho đến khi Trình Kiêu chỉ có thể nhìn thấy đáy ngọn núi, không hề nhìn thấy một chút bầu trời nào nữa.

“Đây là ảo giác sao?” Nhìn ngọn núi cao lớn đang đổ ập về phía mình, Thư Nam không dám tin tự hỏi.

Trình Kiêu nghiêm túc nói: “Đây là ảo giác, đồng thời đây cũng không phải ảo giác. Đây là đại trận điều động toàn bộ lực lượng của dấy núi, mô phỏng ra ngọn núi.

“Mặc dù ngọn núi thực sự căn bản không hề di chuyển, nhưng ngọn núi đang đập về phía chúng ta, cùng với ngọn núi thực sự kia giống nhau như đúc.”

Thư Nam lộ vẻ mặt ngưng trọng: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Loại lực lượng của đất trời này, dùng sức người làm sao có thể chống cự được?”

Trình Kiêu nói: “Nếu như đại trận này ở thời kỳ toàn thịnh, hơn nữa người điều khiển đại trận chính là chủ nhân sáng tạo đại trận thì có lẽ uy lực của ngọn núi này không khác gì ngọn núi thực sự.”

“Tuy nhiên, thực lực của người thực sự khống chế đại trận không bằng một phần vạn chủ nhân sáng tạo đại trận lúc trước. Cho nên, uy lực của đại trận cũng suy yếu đi rất nhiều lần.”

Thư Nam nói: “Nói như vậy, ngọn núi ở trước mắt này, thực ra có thể xem như giả. Hay nói cách khác là uy lực chỉ bằng một phần vạn ngọn núi thực sự!”

“Có thể hiểu như vậy.” Trình Kiêu nói: “Tuy nhiên, mặc dù chỉ có uy lực bằng một phần vạn uy lực của ngọn núi thực sự thì cũng không thể khinh thường.”

Thật vậy, nghĩ đến Cửu Phong Nhạn Đãng kia to lớn cỡ nào, nếu như là toàn bộ ngọn núi đập xuống, chẳng khác nào một con voi đè lên một con gà.

Cho dù lực lượng của ngọn núi đã suy yếu rất nhiều lần, nhưng thể tích cực lớn của nó vẫn hiện ra ở đó như cũ.
 
Chương 1607


Chương 1607

“Đoạn Sơn Thức!”

Đợi đến khi ngọn núi sắp hạ xuống, Trình Kiêu đấm ra một quyền lên trên bầu trời.

Ầm ầm!

Lực lượng mạnh mẽ giống như một con dao cắt vào đậu phụ.

Ngọn núi khổng lồ kia lại bị một quyền của Trình Kiêu đánh nát.

Trong cấm địa ở phía sau núi của Chân Vũ Tông.

Sắc mặt Lý Huyền Phong trắng bệch, hoảng sợ nhìn màn sáng phía trên bệ đá: “Làm sao có thể!”

“Thẳng nhóc kia lại dùng một quyền phá tan một ngọn núi!”

“Tuy rằng ngọn núi kia chỉ có một phần vạn lực lượng của ngọn núi thực sự, nhưng, đó cũng không phải là thứ mà dùng sức người có thể đối kháng!

Tuy nhiên, uy lực của Chân Vũ Cửu Tiệt Trận đương nhiên không thể chỉ giới hạn ở đây.

“Lại đến!”

Lý Huyền Phong hét lớn một tiếng, vù vù, lại bắn ra hai luồng linh lực, phân biệt bắn về phía hai cột đá bạch ngọc khác.

Trong đại trận, xung quanh Trình Kiêu lại rung chuyển lần nữa.

Lần này, hai ngọn núi đồng thời nhô lên khỏi mặt đất, đập về phía Trình Kiêu.

Vẻ mặt của Trình Kiêu trở nên nghiêm túc, trực tiếp tung người nhảy lên trời cao, nhanh chóng đánh hai quyền vào hai ngọn núi.

“Đại Đạo Thập Bát Thức, Đoạn Sơn Thức!”

Bang bang!

Hai tiếng nổ lớn vang lên. Lúc này, hai ngọn núi kia cũng không bị Trình Kiêu đánh nát, chỉ giảm tốc độ một chút, tiếp tục đập về phía Trình Kiêu.

Thư Nam lộ vẻ mặt nghiêm túc, nhảy lên, cũng đấm hai quyền vào hai ngọn núi kia.

Oanh ầm!

Tuy rằng thực lực Vạn Kiếp Bất Diệt Công rất mạnh mẽ, nhưng tu vi của Thư Nam còn thấp, căn bản không đủ để phát huy ra uy lực của Vạn Kiếp Bất Diệt Công.

Hai quyền của anh ta cũng chỉ ngăn cản hai ngọn núi kia vài giây mà thôi “Anh chú ý bảo vệ bản thân mình, còn lại giao cho tôi.”

Vẻ mặt của Trình Kiêu không hề thay đổi, lại đấm một quyền vào hai ngọn núi trên bầu trời.

“Phân Thủy Thức!”

Ầm ầm!

Tốc độ rơi xuống của hai ngọn núi trên bầu trời chậm lại một chút, hơn nữa, hai ngọn núi trở nên nhỏ hơn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Đó là tác dụng do năng lượng và đòn tấn công của Trình Kiêu triệt tiêu lẫn nhau.

“Lạc Tỉnh Chùy!”

“Lãm Thiên Phá Nhật!”

“Lưu Hằng Đọa!”

Đại Đạo Thập Bát Thức giống như rau cải trắng không cần tiền, lần lượt đánh về phía hai ngọn núi trên bầu trời.

Rốt cuộc, hai ngọn núi kia vẫn bị tan thành mây khói bởi đòn tấn công liên tục của Trình Kiêu.
 
Chương 1608


Chương 1608

Trái tim treo trên cổ họng của Thư Nam cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.

Trong cẩm địa ở phía sau núi của Chân Vũ Tông.

Sắc mặt của Lý Huyền Phong càng tái nhợt hơn, vẻ mặt nghiêm túc: “Trình đại sư quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta hao phí nhiều chân khí như vậy, không ngờ vẫn không làm gì được anh tạ!”

“Các vị trưởng lão, chuẩn bị khai Ngũ Phong Giảo Sát!” Vẻ mặt của Lý Huyền Phong trở nên nghiêm túc.

Mấy gã trưởng lão mặc đạo bào kia lộ vẻ mặt khiếp sợ: “Tông chủ, Ngũ Phong Giảo Sát quá hao phí tu vi, hơn nữa dùng Ngũ Phong Giảo Sát để đối phó với một mình Trình đại sư sợ là có chút dùng dao mổ trâu giết gà!”

Một gã trưởng lão khác cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy tông chủ, Ngũ Phong Giảo Sát hoàn toàn là lãng phí, có lẽ tăng thêm lực lượng của một ngọn núi là có thể tiêu diệt được Trình đại sư!”

Lý Huyền Phong lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Sư tử võ thỏ cũng phải dùng toàn bộ sức lực. Thực lực của Trình đại sư hiển nhiên không thể lấy lẽ thường để suy luận, cho nên, chúng ta nhất định phải dùng công kích mạnh mẽ nhất, cố gắng một kích giế t chết!”

“Vâng!”

Mấy tên trưởng lão bị Lý Huyền Phong thuyết phục.

“Bắt đầu!” Lý Huyền Phong khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, đánh ra một đạo chân khí hùng hậu về phía một trong những cây cột đá bạch ngọc.

Mấy gã trưởng lão còn lại cũng phân biệt đánh ra một đạo chân khí hướng về phía mấy cây cột đá bạch ngọc khác.

Những đệ tử còn lại dùng toàn bộ sức lực để duy trì hoạt động của đại trận.

“Ngũ Phong Giảo Sát!”

Lý Huyền Phong hét lớn một tiếng, năm cây cột đá bạch ngọc lập tức lóe lên ánh sáng xanh.

Trong đại trận, Trình Kiêu và Thư Nam đang di chuyển rất nhanh, dường có cảm giác, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Năm ngọn núi to lớn như trước trực tiếp rơi thẳng xuống hai người, hoàn toàn che khuất bầu trời trên đỉnh đầu hai người.

Thư Nam lộ vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ? Cứ như vậy cũng không được! Nhất định phải nghĩ cách phá đại trận này mới được!”

Vẻ mặt của Trình Kiêu không hề thay đổi, nhìn năm ngọn núi khổng lồ trên bầu trời, tâm niệm vừa động, một cây cung dài cổ xưa xuất hiện trong tay anh “Là cây cung đó!” Thư Nam vẫn còn nhớ rõ cây cung này. Lúc trước, Trình Kiêu đã dùng cây cung này bắ n ra một mũi tên kinh thiên động địa, tiêu diệt tổ hồn Hạ Bạt, khiến nó thoát khỏi khống chế.

Tuy nhiên, anh ta từng nghe nói về việc dùng cung bắn nhạn, cũng có người dùng cung bản rồng. Thậm chí lúc trước Trình Kiêu còn từng dùng cung bắn quỷ.

Nhưng mà, anh ta chưa từng nghe nói về việc dùng cung bắn núi cả!

Ngọn núi lớn như vậy, cung tiễn lại nhỏ như vậy, cho dù có thể bắn trúng thì có ích lợi gì?

Trình Kiêu không để ý tới suy nghĩ kì lạ trong đầu Thư Nam, anh bước về phía trước một bước, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây cung.

Trong chốc lát, toàn bộ không gian xung quanh dường như hơi chấn động.

Sau đó, lấy Trình Kiêu làm trung tâm, linh khí trong phạm vi trăm thước điên cuồng xao động.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom