Cập nhật mới
Chương 3694


Chương 3694

 

Đây là quyền lợi đặc thù mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng vĩnh viễn không thể có được!

 

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một trong số đó, với thực lực của nhà họ Đổng, chưa cần Lữ Bố ra tay, chỉ cần cao thủ Đế Cảnh thế hệ trước như Từ Vinh ra tay cũng có thể dễ dàng đẩy Tiêu Chính Văn lên vị trí người đứng đầu thế tục!

 

Chẳng khác gì để Tiêu Chính Văn và nhà họ Đổng cùng nhau thống trị thế tục chứ không đơn thuần chỉ có một Hoa Quốc nhỏ bé!

 

Ngoài mặt, thế tục đã bị vùng ngoài lãnh thổ vứt bỏ, nhưng thực tế thì không phải vậy, năm quả tim rồng đều nằm ở thế tục, di tích Long tộc có ở thế tục hay không cũng chưa biết!

 

Cam kết của nhà họ Đổng tương đương với việc chia cho Tiêu Chính Văn một nửa số lợi từ di tích Long tộc.

 

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi Tiêu Chính Văn nghe xong mấy lời này cũng chỉ cười khẩy nói: “Chỉ có chút xíu lợi lộc vậy mà cũng muốn mua chuộc tôi ư?”

 

“Chẳng lẽ nhà họ Đổng khinh tôi, cho tôi là ăn mày à?”

 

Nếu Tiêu Chính Văn không nắm giữ Thiên Sơn Thư Lục, rõ như lòng bàn tay vô số bí mật từ thời thượng cổ thì quả thật cũng có khả năng bị dụ dỗ bởi điều kiện của nhà họ Đổng.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn là ai?

 

Chỉ cần anh có Thiên Sơn Thư Lục, dù tương lai anh không tranh giành thì đó cũng sẽ là thiên hạ của anh, hơn nữa, bí mật trong di tích Long tộc cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn nắm giữ!

 

Dù sao năm trái tim rồng thì Tiêu Chính Văn đã chiếm được ba, chỉ còn sót lại hai quả, mà trong đó, Tiêu Chính Văn đã biết được tung tích của tim rồng Hắc Long rồi.

 

Chỉ còn lại một trái tim rồng, anh không tin mình sẽ không tìm được!

 

“Tiêu Chính Văn! Mạnh miệng thì ai cũng nói được, nhưng cái gì cũng có chừng mực thôi!” Đổng Thừa hoàn toàn bị lời nói của Tiêu Chính Văn chọc giận.

 

“Đâu phải tôi xem thường nhà họ Đổng mấy người, mà là cho tới bây giờ thì nhà mấy người chẳng có ai lọt nổi mắt tôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

“Cậu…”

 

Lời vừa dứt, Đồng Thừa hoàn toàn nổi giận!

 

Cả nhà họ Đổng đều không có ai lọt được vào mắt Tiêu Chính Văn?

 

“Ông Đổng à, nếu muốn bàn điều kiện thì tôi thấy hay là như này, từ nay họ Đổng mấy người bái nhập vào môn hạ của Tiêu Chính Văn tôi, sau này nghe tôi chỉ bảo, tôi có thể bảo đảm, toàn bộ người của nhà họ Đổng đều sẽ ở trên cảnh giới Nhân Hoàng!”

 

Tiêu Chính Vẫn điềm tĩnh thản nhiên mở lời.

 

“Cậu! Cậu…”

 

Đổng Thừa tức tới mức mặt mũi xanh mét, tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, không thốt nổi một lời.

 

Dám bảo nhà họ Đổng ông ta lạy lục làm môn hạ của một kẻ chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, lại còn phải để cho kẻ đó mặc sức sai khiến?
 
Chương 3695


Chương 3695

 

Quá vớ vẩn!

 

Từ xưa đến nay, đào đâu ra cái kiểu kỳ dị này?

 

“Ông Đổng, người ta thường nói thuận mua vừa bán, ông cần gì phải tức giận đến vậy, vả lại, ông cũng đâu phải người đứng đầu nhà họ Đổng, theo tôi thấy, chi bằng ông truyền đạt lại ý của tôi cho mấy vị đứng đầu nhà các ông nghe thử đi!”

 

“Nói không chừng, gia chủ nhà họ Đổng mấy ông đang cầu mà không được đấy!” Tiêu Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt như thường, cứ như chuyện này là lẽ đương nhiên.

 

“Ha ha ha…”

 

Đột nhiên Đổng Thừa ngửa mặt phá lên cười, vừa cười vừa quay lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, cậu có biết Lữ Bố chưa chết không?”

 

“Hơn nữa, Lữ Bố cũng là gia thần của nhà họ Đổng chúng tôi, so sánh với Lữ Bố, cậu Tiêu tự cho rằng bản thân còn cao hơn ông ta rất nhiều sao?”

 

“Cậu còn thua xa gia thần của nhà họ Đổng thì cậu dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế?”

 

Tiêu Chính Văn sờ mũi, khẽ gật đầu nói: “Nói rất hay! Nhưng tôi nhớ, nếu Lữ Bố còn sống ít nhất cũng hai ngàn bảy trăm tuổi rồi nhỉ?”

 

“Tuy tôi bất tài, nhưng nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi, không nói đến trăm năm, có lẽ trong vòng hai năm, tôi đã có thể đạt tới cảnh giới Đế Cảnh!”

 

“Chỉ là không rõ khi Lữ Bố cùng độ tuổi với tôi, ông ta ở cảnh giới gì?”

 

“Tôi chưa tròn ba mươi tuổi. Nếu đạt Đế Cảnh, vậy hai ngàn năm sau, tôi sẽ ở cảnh giới gì? Ông Đổng đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?”

 

“Vì vậy, bảo nhà họ Đổng về dưới trướng tôi là cho nhà họ Đổng một cơ hội, thành thật mà nói, nếu nhà họ Đổng chủ động tới, thật sự chưa chắc tôi sẽ mở toang cửa ra đón đâu!”

 

Lời nói này của Tiêu Chính Văn thiếu chút nữa khiến Đổng Thừa hộc máu ngay tại chỗ.

 

Nhà họ Đổng chủ động về dưới trướng của một tiểu bối như cậu ư?

 

“Được, được lắm Tiêu Chính Văn, đã như vậy chúng ta không cần nói tiếp nữa, trái lại tôi muốn nhìn xem, cuối cùng Tiêu Chính Văn cậu có thể đi được đến đâu!”

 

Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, nhìn Đổng Thừa, quay đầu lại lạnh nhạt nói với Bạch Ngọc Trinh: “Chúng ta đi thôi!”

 

Thấy Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh cùng đứng dậy, Đổng Thừa lại nói: “Tiêu Chính Văn, nhà họ Đổng không phải nơi tùy tiện chế giễu! Nếu hôm nay cậu rời đi thì ngày chúng ta gặp lại sẽ là kẻ địch!”

 

“Tôi vẫn hy vọng cậu suy xét cẩn thận đề nghị vừa nãy của tôi!”

 

Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: “Tôi cũng cho nhà họ Đổng các ông một lời khuyên chân thành, bất kể là ai, tốt nhất không nên bày mưu tính kế với Tiêu Chính Văn tôi, càng không nên có ý đồ xấu với giới thế tục! Nếu không, cho dù là Thiên Đạo Minh Ước, trước mặt Tiêu Chính Văn tôi cũng không đáng nói đến!”

 

Vừa đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Trinh lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu, thật ra anh nên nghiêm túc suy xét một chút về đề nghị của nhà họ Đổng, có lẽ…”

 

Không phải Bạch Ngọc Trinh đang nói giúp nhà họ Đổng, mà là điều kiện đối phương đưa ra quả thật rất tốt, cho dù là đại tiểu thư nhà họ Bạch như cô ta cũng cảm thấy vô cùng hấp dẫn!

 

“Chuyện này không liên quan đến điều kiện của họ, bảo tôi làm việc cho nhà họ Đổng là tuyệt đối không thể nào!”
 
Chương 3696


Chương 3696

 

“Hơn nữa, một khi tôi trở thành tôi tớ nhà họ Đổng thì tất cả điều kiện bọn họ đã đồng ý với tôi, cũng có thể bị bỏ đi bất cứ lúc nào, thậm chí bọn họ sẽ kiếm thêm lợi ích bằng cách thẳng tay hãm hại giới thế tục!”

 

“Tôi chỉ hỏi cô một câu, nếu là nhà họ Bạch, liệu có thể đưa ra được điều kiện như vậy không?”

 

Bạch Ngọc Trinh khẽ lắc đầu với Tiêu Chính Văn, nói: “Tuyệt đối không thể nào! Tuy nhà họ Bạch chúng tôi không phải hoàng tộc, nhưng cũng tựa như hoàng tộc, cho dù vậy, nhà họ Bạch cũng không nắm chắc có thể khiến anh Tiêu đột phá Đế Cảnh trong vòng trăm năm!”

 

“Không sai! Loại hứa hẹn trăm năm này căn bản là một câu nói nhảm! Đến lúc đó cho dù bọn họ không thực hiện thì có thể làm gì được? Hơn nữa, thế tục cũng không phải thiên hạ của nhà họ Đổng bọn họ, dùng thứ vốn không thuộc về mình để hứa hẹn với tôi, thật là nực cười!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói như vậy, Bạch Ngọc Trinh lập tức biết dự tính của nhà họ Đổng, thật ra những cam kết kia trông có vẻ cuốn hút, nhưng suy cho cùng căn bản không cách nào thực hiện được!

 

Ngay cả quyền khống chế thế tục cũng cần Tiêu Chính Văn tự mình liều mạng chém từng đao bắn từng phát súng, còn đột phá Đế Cảnh thì càng là một câu chuyện cười!

 

“Hơn nữa, chỉ cần tôi đồng ý với nhà họ Đổng chẳng khác nào nói với họ rằng tôi rất chột dạ, nói cách khác, chỉ có người không đủ thực lực, mới chột dạ khiếp đảm!”

 

“Đến lúc đó chẳng phải nhà họ Đổng muốn tôi làm gì thì tôi phải theo đó sao? Muốn dùng mấy câu nói mà đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay, trình độ của họ còn chưa đủ!”

 

Nghe xong lời nói này của Tiêu Chính Văn, sự sùng bái của Bạch Ngọc Trinh đối với Tiêu Chính Văn lại tăng thêm mấy phần!

 

Một người có thực lực cá nhân kinh khủng chỉ có thể nói rõ sức chiến đấu vượt xa người thường, nhưng bất kể ở vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục, điều quyết định một người có thể đi bao xa vĩnh viễn không chỉ có sức chiến đấu!

 

Mưu lược mới có thể khiến cho một người sống tốt hơn ở trong loạn thế!

 

Chỉ thông qua chuyện này, Bạch Ngọc Trinh đã nhận định ánh mắt mình tuyệt đối không sai, Tiêu Chính Văn không chỉ có tiềm lực vô hạn lại còn đa mưu túc trí!

 

Sau khi Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh rời khỏi trang viên nhà họ Đổng không lâu, tin tức này liền truyền ra ngoài.

 

“Thật là ngu xuẩn hết sức!”

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn này là kẻ ngu sao? Điều kiện ưu ái như vậy mà cậu ta cũng từ chối?”

 

“Cậu ta thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ à? Trong vòng trăm năm đột phá Đế Cảnh là điều kiện hấp dẫn mức nào chứ, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai lại từ chối!”

 

Không ít người trẻ tuổi cùng lứa bực bội không dứt giống như bị một tảng đá lớn đè lên ngực!

 

Nếu có người mở miệng ra cho họ điều kiện tốt như vậy, bọn họ sẽ đồng ý ngay không cần suy nghĩ!

 

Dù là mấy đại hoàng tộc cũng rất khó đưa ra cái giá mê hoặc như vậy!

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn này thật đúng là cục xương khó gặm!”

 

Đổng Thừa nhìn bóng dáng Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh rời đi, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo.
 
Chương 3697


Chương 3697

 

Nếu không phải để ý quan hệ với nhà họ Bạch, Đổng Thừa căn bản không thể nào để Tiêu Chính Văn còn sống rời đi!

 

“Ông Đổng, chúng ta có nên giết bọn họ…”

 

Mấy người quần áo đen làm động tác cắt cổ, thấp giọng hỏi.

 

Đổng Thừa khẽ lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể! Bạch Ngọc Trinh là hòn ngọc Minh Châu của gia chủ nhà họ Bạch, nếu cô ta có vấn đề gì, nhà họ Bạch ắt sẽ đấu đến chết với nhà họ Đổng chúng ta!”

 

“Vì Tiêu Chính Văn thì không đáng khai chiến với nhà họ Bạch! Vả lại, không có nhà họ Đổng chúng ta tương trợ, để tôi xem hắn sẽ làm gì để trở lại thế tục!”

 

Trong lòng Đổng Thừa đã có dự tính, nói.

 

Sau khi rời khỏi nhà họ Đổng, Bạch Ngọc Trinh cũng hơi khó xử, nói: “Anh Tiêu, nếu con đường nhà họ Đổng này không đi được, vậy…”

 

Nửa câu sau, Bạch Ngọc Trinh cũng không nói ra, ý của cô ta là chỉ còn cách thương lượng với Thiên Đạo Minh Ước thôi.

 

Nhưng cho dù là nhà họ Bạch, có thể thuyết phục Thiên Đạo Minh Ước hay không cũng là một ẩn số.

 

“Cô Bạch không cần khó xử, tôi tin chẳng bao lâu sau, người nhà họ Đổng sẽ chủ động cầu xin tôi rời đi!”, Tiêu Chính Văn nói hết sức chắc chắn.

 

Thật ra trong lòng Tiêu Chính Văn vô cùng rõ, nhà họ Đổng trông có vẻ trung lập nhưng thực ra cũng chịu sự bày mưu đặt kế của nhà họ Khổng mới làm khó anh.

 

Nếu nhà họ Khổng muốn chơi tiếp, vậy đương nhiên Tiêu Chính Văn anh sẽ theo đến cùng!

 

Mà thế tục giờ phút này, ở tây bắc Hoa Quốc, một vùng mây đen đang bao phủ!

 

Dân chúng cư ngụ ở tây bắc Hoa Quốc đều vô cùng hoảng sợ nhìn lên trời, bởi vì mây đen kia rất bất thường!

 

Một bóng người vô cùng lớn như ẩn như hiện trong mây đen!

 

Trong trụ sở chính của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, hai người Long Ngao và Long Hình cũng mang vẻ mặt đăm chiêu nhìn về phía chân trời.

 

Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, đối phương là hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai liên thủ đánh tới, với thực lực của bọn họ căn bản không cách nào ngăn cản!

 

“Long Ngao, Long Hình! Nhớ lấy, trước khi anh Tiêu trở về, nhất định phải quản lý chặt người của điện Thần Long, bất kỳ ai cũng không được ra tay!”

 

Tần Vũ nghiêm túc nói.

 

Trước đó, Hắc Băng Đài đã nhận được tin tức chính xác, người tới chính là người của gia tộc Buckingho, hơn nữa, nghe nói thực lực của bọn họ chỉ kém Tư Mã Lôi một chút mà thôi!

 

Đối mặt với cao thủ cấp này, đừng nói điện Thần Long bó tay chịu thua, ngay cả năm đại danh sơn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mà thôi!

 

Giờ phút này, Tần Vũ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào một mình Tiêu Chính Văn, liệu kỳ tích có thật sự xảy ra?

 

Tần Vũ âm thầm cầu nguyện trong lòng vô số lần!

 

Dẫu sao lần trước Hoa Quốc gặp đại nạn, vẫn là tàn hồn của Nữ Đế ra mặt mới giúp Hoa Quốc tránh được một kiếp, mà lần này Hoa Quốc đi đâu để tìm Nữ Đế thứ hai đây?
 
Chương 3698


Chương 3698

 

“Cả nước đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ là… e rằng sức sát thương sẽ rất lớn!”, Tần Vũ thở dài, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc, nói.

 

Thời khắc này, đúng là Hoa Quốc đã đến bước đường cùng, toàn bộ võ tông cũng rơi vào cảnh yên lặng, căn bản không ai dám đứng ra lên tiếng.

 

“Vua Bắc Lương về chưa?”

 

“Đúng vậy, vua Bắc Lương không có ở đây, ai có thể bảo vệ chúng ta?”

 

“Tại sao không nhanh chóng thông báo cho vua Bắc Lương, Hoa Quốc gặp mối nguy lớn rồi!”

 

Ngoài cửa Hắc Băng Đài, một nhóm doanh nhân có máu mặt, nôn nóng thúc giục.

 

“Mọi người yên tâm, chúng ta đã đưa tin đến vùng ngoài lãnh thổ rồi, tin rằng vua Bắc Lương đang gấp rút trở về, mọi người an tâm, chớ nóng vội!”, Tần Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố hết sức dùng giọng bình tĩnh trấn an.

 

Tuy rằng những lời này là từ miệng Tần Vũ nói ra, nhưng không nhìn thấy Tiêu Chính Văn, những người này làm sao có thể yên tâm?

 

Bởi vì vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Long Ngao và Long Hình, nếu như Tiêu Chính Văn đã quay lại, hai người bọn họ sao có thể nôn nóng như vậy?

 

Hơn nữa bọn họ cũng biết rằng đám người Long Ngao chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi, mà phía bên gia tộc Buckingho lại có hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, thực lực của hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.

 

Mà vùng ngoài lãnh thổ lúc này, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đã đến một biệt viện do nhà họ Bạch thiết kế.

 

“Anh Tiêu, không biết những lời anh nói vừa nãy là có ý gì? Chẳng lẽ anh Tiêu có biện pháp giải quyết sao?” Bạch Ngọc Trinh nghi ngờ nói.

 

Dù sao, Tiêu Chính Căn cũng không có người thân thích ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy con đường rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ lại bị Thiên Đạo Minh Ước và mấy thế gia lớn khống chế, Tiêu Chính Văn muốn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ quả thực là khó như lên trời!

 

Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không thể dùng thân phận là người nhà họ Bạch để mua chuộc Đổng Thừa.

 

“Anh Tiêu, thật ra, ý định ban đầu của tôi là muốn cùng anh trở về giới thế tục. Dù sao, nhà họ Bạch tôi lộ diện thì phía bên Buckingho kia cũng sẽ dừng tay”.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Bạch Ngọc Trinh và nói thẳng: “Cô lo lắng rằng một mình tôi không thể áp chế được những thế gia lớn của Âu Lục ư?”

 

Bạch Ngọc Trinh cắn môi, lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cô ta nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

 

Nếu gật đầu, điều đó có nghĩa là Bạch Ngọc Trinh chưa bao giờ coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng ngoài điều đó ra, Bạch Ngọc Trinh thực sự không thể tìm ra lý do thứ hai.

 

“Anh Tiêu, thực ra, lần này không chỉ có người của gia tộc Buckingho tham gia, mà ngay cả Giáo Đình của phương Tây cũng là một trong những người khởi xướng!”

 

“Hơn nữa, đám người này chỉ là tiên phong, cao thủ thật sự của Giáo Đình còn chưa ra tay, như lời anh nói, chúng ta đều là con cháu của Hoa Quốc, vì vậy, nhà họ Bạch tôi cũng nên góp một phần sức lực cho giới thế tục!”
 
Chương 3699


Chương 3699

 

“Hơn nữa, hai người của gia tộc Buckingho đến lần này đều là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, vì vậy, muốn thu phục hai người bọn họ mà không gây ra tổn thất gì cho Hoa Quốc, nhất định phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt!”

 

Bạch Ngọc Trinh vội vàng giải thích cho Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần Bạch Ngọc Trinh lộ diện, đừng nói đến gia tộc Buckingho, ngay cả Giáo Đình của Âu Lục cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Nhưng nếu chỉ có một mình Tiêu Chính Văn thì chuyện này e rằng không dễ dàng giải quyết như vậy.

 

Một mặt, cảnh giới của Tiêu Chính Văn chỉ là cảnh giới Nhân Vương mà thôi, mặt khác, Tiêu Chính Văn vừa giết chết Trưởng Cảnh Nhạc và một trong bốn đại hộ vệ của nhà họ Khổng.

 

Điều đó tương đương với việc hoàn toàn đắc tội với gia tộc y dược và nhà họ Khổng, các thế lực khác nhau của Âu Lục sẽ không còn kiêng nể, vì vậy, đừng thấy bọn họ trước đó còn để cho Tiêu Chính Văn một đường lùi mà lầm, từ nay về sau, họ tuyệt đối sẽ không nương tay với Tiêu Chính Văn nữa!

 

“Trong trận chiến giành Thánh Huyết Đế Tuấn, người nhà họ Tư Mã đã xuống đao giết người với người của Âu Lục, điều này đã hoàn toàn chọc giận các bên ở Âu Lục, vì thế, tôi lo rằng phía Âu Lục sẽ chó cùng rứt giậu!”

 

Thấy Tiêu Chính Văn im lặng, Bạch Ngọc Trinh giải thích một lần nữa.

 

Tất nhiên Tiêu Chính Văn hiểu ý cô ta, hơn nữa, trong lời nói của Bạch Ngọc Trinh cũng nhắc nhở Tiêu Chính Văn rằng đôi khi, một số mối quan hệ vùng ngoài lãnh thổ có thể giúp Tiêu Chính Văn giải quyết vấn đề dễ dàng hơn.

 

Nói cách khác, chính là thuyết phục Tiêu Chính Văn đừng quá bộc lộ tài năng.

 

Dù tư chất thiên phú của Tiêu Chính Văn có xuất sắc đến đâu thì vẫn cần phải có thời gian để lắng đọng, hiện tại Tiêu Chính Văn vẫn có thể như cá gặp nước, không phải vì vùng ngoài lãnh thổ không có cao thủ mà là đại đa số cao thủ đều đã ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ.

 

Một khi chiến sự ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ kết thúc thì sẽ có một số lượng lớn cao thủ trở về vùng ngoài lãnh thổ, đến lúc đó, những người mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt hoàn toàn là những đối thủ ở một đẳng cấp khác.

 

Mà cảnh giới và thực lực của những người này không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn có thể xem thường. Hoặc có thể nói, Tiêu Chính Văn lúc này đã đạt đỉnh, nếu tiến thêm một bước nữa, đó chính là vực sâu vạn trượng.

 

Dù gì những cao thủ có thể đến chiến trường vùng ngoài vũ trụ kia, người nào người nấy đều có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trở lên, hơn nữa ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, thực lực và cảnh giới này cũng chỉ tồn tại như những người làm công việc lặt vặt mà thôi.

 

Còn những người cảnh giới Đế Cảnh thậm chí là cảnh giới cao hơn còn nhiều không đếm xuể.

 

Với tốc độ hiện tại của Tiêu Chính Văn, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể đạt được tới cảnh giới Đế Cảnh, nhưng các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ cho Tiêu Chính Văn thời gian sao?

 

Đến lúc đó, cục diện sẽ thay đổi nhanh chóng, không ai có thể đảm bảo rằng trong lúc hỗn loạn, có thể bảo vệ được Tiêu Chính Văn không hề hấn gì!

 

Trái lại, Tiêu Chính Văn ngoài điện Thần Long ở giới thế tục ra thì còn có gì?

 

Với sức chiến đấu hiện tại của điện Thần Long, bất kỳ cao thủ Đế Cảnh nào ra tay cũng đều có thể dễ dàng giải quyết được.

 

Hai bên căn bản không cùng đẳng cấp thì làm sao đánh đây?
 
Chương 3700


Chương 3700

 

Trong nháy mắt, nửa ngày đã trôi qua, sau khi Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn uống vài chén trà thơm, Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế đá, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Dường như anh đang đợi một tin tức!

 

Nhưng Bạch Ngọc Trinh lại không thể ngồi yên, dù sao giới thế tục căn bản không có khả năng chống lại gia tộc Buckingho, nếu còn chần chừ nữa, ngộ nhỡ giới thế tục có chuyện gì thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

 

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Trinh vội vàng đứng dậy và đến trang viên của Đổng Thừa một lần nữa.

 

“Ông Đổng, chúng ta đều là con cháu của Hoa Quốc, bây giờ gia tộc Buckingho đưa quân đến áp sát, Hoa Quốc đang bị đe dọa. Thân là con cháu của Hoa Quốc, lẽ nào ông không lo lắng cho Hoa Quốc sao?”

 

“Cho dù nhà họ Đổng không ra sức cống hiến cho Hoa Quốc, nhưng cũng hi vọng ông có thể mở rộng cửa để anh Tiêu trở về giới thế tục bình an vô sự!”

 

Bạch Ngọc Trinh cố gắng thuyết phục một lần nữa.

 

“Cô Bạch, những gì nên nói tôi đã nói rồi, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay Tiêu Chính Văn, bản thân cậu ta không muốn rời đi thì liên quan gì đến tôi?”

 

Đổng Thừa cười nhạt, căn bản không để tâm đến lời nói của Bạch Ngọc Trinh.

 

Lời nói của ông ta vừa dứt, một bóng người hiên ngang xuất hiện sau lưng Bạch Ngọc Trinh, người đó chính là Bạch Thiên Kiệt!

 

Trước đó, sau khi Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn rời đi, hơn nửa ngày sau Bạch Thiên Kiệt vẫn không thấy em gái quay lại, vì lo lắng cho sự an toàn của em gái nên hắn vội vàng chạy tới.

 

Nhìn thấy Bạch Thiên Kiệt, sắc mặt Đổng Thừa hơi thay đổi, cười khẩy nói: “Sao vậy, ngay cả cậu chủ nhà họ Bạch cũng đích thân tới đây rồi sao?”

 

“Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Đổng Thừa tôi có thể quyết định, việc này cần có sự chấp thuận của các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đổng mới được!”

 

“Bất kể là ai, tại địa bàn của tôi đều không có quyền lên tiếng!”

 

Lời nói này của ông ta rõ ràng là đang nói cho Bạch Thiên Kiệt nghe.

 

Bạch Ngọc Trinh cắn môi dưới và nói với vẻ khó xử: “Ông Đổng, tôi tin rằng ông hiểu rõ hơn tôi về tình hình hiện tại của giới thế tục, một khi giới thế tục thất thế, di tích Long tộc kia bị người của Âu Lục nhanh chân cướp mất, e rằng đối với nhà họ Đổng mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì?”

 

“Di tích Long tộc? Ha ha…”

 

Đổng Thừa không nhịn được cười khi nghe thấy những lời này, khẽ lắc đầu nói: “Di tích Long tộc là thứ mà những thế gia như nhà họ Đổng bọn tôi có thể chia máu ăn phần được sao? E rằng mấy hoàng tộc lớn cũng không thể?”

 

“Hơn nữa, nhà họ Đổng tôi đã tách khỏi giới thế tục rồi, dù giới thế tục có máu chảy thành sông thì cũng chả liên quan gì đến nhà họ Đổng bọn tôi!”

 

“Đổng Thừa, ông dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lẽ nào thật sự cho rằng, trên đời này không ai có thể làm gì được ông sao?”

 

Bạch Thiên Kiệt chắp tay sau lưng, tiến lên một bước, sát khí trong ánh mắt lóe lên.

 

“Không dám!”

 
 
Chương 3701


Chương 3701

 

Đổng Thừa khẽ xua tay nói: “Tôi chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền như vậy, người khác thì không nói, chỉ cần cậu Bạch nhấc tay một cái là đã có thể khiến tôi máu bắn tung tóe rồi!”

 

“Nhưng mà, cậu Bạch đừng quên, đây là vùng ngoài lãnh thổ, cậu Bạch giết chết tôi cũng không thành vấn đề. Nếu nhà họ Đổng dốc hết sức lực đấu với nhà họ Bạch một trận, không biết nhà họ Bạch có đủ khả năng chống trả không?”

 

Đổng Thừa đe dọa với vẻ mặt bình tĩnh.

 

Ông ta biết rất rõ có mười người như mình cũng không phải là đối thủ của Bạch Thiên Kiệt, nhưng phía sau ông ta còn có nhà họ Đổng!

 

Uy danh của Lữ Bố cũng không phải là giả.

 

Chỉ cần Bạch Thiên Kiệt dám ra tay, nhà họ Đổng nhất định sẽ báo thù cho ông ta!

 

“Ông muốn chết hả?”, Bạch Thiên Kiệt vừa dứt lời đã lập tức xông lên.

 

“Anh! Chờ đã!”

 

Bạch Ngọc Trinh vội vàng chặn Bạch Thiên Kiệt lại.

 

Giết chết Đổng Thừa là chuyện nhỏ, nhưng vì đó mà chọc giận nhà họ Đổng lại là chuyện lớn!

 

“Chúng ta đi thôi, sẽ có cách rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, không nhất thiết phải đi con đường này của nhà họ Đổng!” Bạch Ngọc Trinh kéo Bạch Thiên Kiệt đi ra ngoài.

 

Thực ra không phải chỉ có cô ta, Bạch Thiên Kiệt cũng biết rõ lúc này, ai lại để Tiêu Chính Văn dễ dàng rời đi chứ?

 

Tuy rằng vẫn có những con đường là thật, nhưng những con đường kia gần như đều nằm trong tay nhà họ Khổng, căn bản không thể tạo thuận lợi cho Tiêu Chính Văn được!

 

“Hừ! Nhà họ Bạch thì sao chứ? Tên Tiêu Chính Văn dám coi thường nhà họ Đổng tôi, tôi muốn xem cậu ta rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ để cứu giới thế tục bằng cách nào!” Đổng Thừa liếc mắt tiễn hai anh em Bạch Ngọc Trinh rời đi, lạnh lùng chế giễu.

 

Tin tức gia tộc Buckingho hung hãn xâm lược Hoa Quốc đã truyền ra vùng ngoài lãnh thổ, lúc này, rất nhiều người lại hướng sự chú ý về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Hoa Quốc đang bị đe dọa, vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi?”

 

“Không nhắm mắt nghỉ ngơi thì hắn còn có thể làm gì nữa? Cho dù hắn trở lại thế tục thì cũng chẳng làm được gì cả. Cardi chỉ là quân tiên phong mà thôi!”

 

“Giáo Đình phương Tây đã quyết tâm rửa sạch Hoa Quốc bằng máu để trả thù mối hận trước đó!”

 

“Nếu Tiêu Chính Văn không quá cứng đầu, chỉ cần hắn chịu cúi đầu trước nhà họ Khổng, khuất phục trước các bên ở vùng ngoài lãnh thổ, phái một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm ra, thì chuyện này đã được giải quyết dễ dàng!”

 

Không ít người đang xem trò vui đều lần lượt chế nhạo Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn quả thực đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi anh em nhà họ Bạch trở về, Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.

 

Bạch Thiên Kiệt liếc nhìn Tiêu Chính Văn, không nói gì nhiều, cho dù hắn là Tiêu Chính Văn thì cũng chẳng thể làm gì vào lúc này.

 

“Có vẻ như mọi thứ đều bất lợi đối với tôi. Xem ra trong cuộc chiến sinh tử này, tôi không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc cúi đầu trước bọn họ!”

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng nói.

 

Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh đều nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng không biết phải trả lời thế nào.

 

Hai anh em bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng dù sao bọn họ cũng không thể đại diện cho cả nhà họ Bạch, càng không thể vì chuyện này mà chống lại nhà họ Đổng.

 

“Haiz!”

 

Bạch Thiên Kiệt khẽ thở dài, thầm đồng ý với Tiêu Chính Văn.

 

“Nếu đã vậy thì chỉ có thể để bọn họ mời tôi rời đi mà thôi!”

 

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn lại nhắm mắt lại, hơi thở càng ngày càng nặng nề!
 
Chương 3702


Chương 3702

 

Hả?

 

Bạch Ngọc Trinh sững sờ trước hành động của Tiêu Chính Văn, cô ta không hiểu sao Tiêu Chính Văn vẫn có thể ngồi yên khi Hoa Quốc đang gặp nguy hiểm?

 

“Anh ta…”, Bạch Ngọc Trinh quay đầu nhìn Bạch Thiên Kiệt, khó hiểu hỏi.

 

Bạch Thiên Kiệt khẽ lắc đầu, cũng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khó hiểu.

 

Từng giây từng phút trôi qua, không khí xung quanh dần dạt dào sinh khí.

 

Hơn nữa, càng ngày càng nhiều sinh khí từ mọi phương hướng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ một lúc sau, ngay cả Đổng Thừa cũng cảm nhận được sinh khí xung quanh mình nhanh chóng giảm đi.

 

“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào Tiêu Chính Văn đang giở trò?”

 

Đổng Thừa nhíu mày.

 

Ban đầu, chỉ có sinh khí trong bán kính trăm kilomet bị hấp thụ, nhưng chưa đầy hai tiếng, cây cả trong bán kính nghìn kilomet đã bắt đầu khô héo.

 

Hơn nữa, tốc độ khô héo ngày càng nhanh, trong nháy mắt đã mở rộng cả nghìn kilomet.

 

Lúc mọi người đang vô cùng kinh ngạc, chỉ có ánh mắt của Bạch Thiên Kiệt sáng lên, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Sinh lực ở vùng ngoài lãnh thổ nồng hơn nhiều so với giới thế tục, đó là lý do tại sao người bình thường đến vùng ngoài lãnh thổ có thể sống đến một hai trăm tuổi.

 

Sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn nghìn kilomet đều tập trung về một điểm, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cỏ cây khô héo, thậm chí đất đai khô cằn trong thời gian ngắn.

 

Ngoài ra không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.

 

Đối với cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ, muốn tước đoạt sinh khí của bọn họ đều có dễ dàng!

 

“Hừ, muốn tước đoạt sinh khí của tôi? Cậu còn quá trẻ! Người đâu, mau kích hoạt đại trận phòng ngự!”

 

Đổng Thừa nói với vẻ mặt bình tĩnh.

 

Chẳng mấy chốc, các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ cũng bắt đầu chú ý đến việc này.

 

“Tiêu Chính Văn muốn làm gì? Lẽ nào hắn muốn tước đoạt hết sinh khí của chúng ta?”

 

“Hừ, hắn nghĩ thật đơn giản! Sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ nồng đậm hơn giới thế tục rất nhiều. Ngay cả huyết tộc cũng không thể chuyển hóa hết sinh khí thành tử khí!”

 

“Đúng vậy, dù sao năng lực của một mình hắn cũng có hạn, vậy mà hắn còn dám ảo tưởng đến chuyện ngay cả huyết tộc cũng không làm được!”

 

Nhiều người đang chế nhạo Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng thời gian dần trôi qua, gia tộc Buckingho ngày càng tiến gần Hoa Quốc. Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc đã xảy ra cuộc hỗn loạn lớn.

 

Mây đen phủ kín bầu trời, sấm sét chớp giật ầm ầm.

 

Gió lớn nổi lên, vô số cây cối bị bật gốc.

 

Không chỉ chuyến bay bị hủy mà ngay cả tàu hỏa, đường cao tốc cũng bị phong tỏa. Không ít thành phố bị bão tố càn quét, vô số người dân phải di dời, không có nhà để về.

 

Hàng chục nghìn người dân Hoa Quốc đã thiệt mạng trong bão tố.
 
Chương 3703


Chương 3703

 

Cùng lúc đó, có hàng chục bóng người từ phía lâu đài Versailles và Giáo Đình bay về phía Hoa Quốc.

 

Phía Phi Lục cũng có không ít người để mắt tới Hoa Quốc.

 

Sinh khí tụ xung quanh Tiêu Chính Văn ngày càng nhiều, thậm chí còn ngưng tụ thành thực chất.

 

Một làn sương trắng bao phủ quanh Tiêu Chính Văn, ngay cả Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh cũng tiến lại gần Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao ở trung tâm sinh khí, hai người bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích.

 

Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bán kính mấy nghìn kilomet giống như địa ngục trần gian, vô số hoa lá, cỏ cây đều khô héo, tất cả động vật trong rừng cũng lần lượt ngã xuống.

 

“Sinh khí đều tụ lại một điểm, điều này…”

 

Bạch Thiên Kiệt khẽ cau mày, dường như cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Bạch Ngọc Trinh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi hoặc. Lúc này, sinh khí ngày càng thuần khiết, hơn nữa còn hóa thành hạt mưa, rơi xuống.

 

“Hình như có gì đó không ổn! Chúng ta nên ngăn cậu ta lại càng sớm càng tốt!”, một người đàn ông trung niên bên cạnh Đổng Thừa cau mày nói.

 

“Không cần! Cho dù cậu ta hấp thụ hết sinh khí thì cũng đã sao? Chưa đến một tháng thì ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn sẽ còn sinh khí!”, Đổng Thừa lắc đầu chế nhạo.

 

“Nhưng…”

 

“Không cần lo, ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều sinh khí, ngược lại, nếu chuyện này xảy ra ở giới thế tục thì e rằng sẽ có vô số nơi không người!”

 

“Cấu tạo của vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục không giống nhau, sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ không ngừng sinh ra. Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ!”, Đổng Thừa tự tin nói.

 

Nghe Đổng Thừa nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng ông ta luôn cảm thấy ý đồ của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản.

 

Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc, trong một khu mỏ nhỏ, Lý Uy đang thu thập quặng mới đào được.

 

Anh ta chỉ là một trong vạn nghìn người.

 

Nói theo cách của anh ta, anh chỉ là một người thợ mỏ bình thường, cho dù có chết, cũng chẳng có ai thèm để ý đến.

 

Mặc dù cả Hoa Quốc đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp độ một, đặc biệt là ở phía tây bắc đã bị quân địch bao vây, nhưng Lý Uy vẫn cố làm thêm giờ để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.

 

Dù sao trong nhà vẫn còn em gái và vợ con cần anh ta nuôi. Là đàn ông thì phải vun vén cho gia đình.
 
Chương 3704


 

Chương 3704

 

“Lý Uy, sao cậu vẫn chưa đi? Cậu không nghe thông báo sao? Tất cả nhân viên sơ tán khỏi khu vực khai thác! Mau đi thôi!”, một người đàn ông trung niên đội mũ bảo vệ hét lớn với Lý Uy.

 

“Bác Mã, tôi xếp số quặng này lên xe tải rồi sẽ đi, không cần vội!”

 

Lý Uy vừa nói vừa cúi người dùng xẻng xúc mấy mẩu quặng chất lên xe tải bên cạnh.

 

Đổ đầy một xe tải chục tấn, anh ta sẽ được trả phí tăng ca là 200 tệ, đối với anh ta, mỗi ngày thêm 200 tệ, tính ra một tháng là hơn 6000 tệ.

 

Với số tiền này, người nhà anh ta có thể sống tốt hơn.

 

“Không vội cái gì! Ở lại chút nữa có thể gặp nguy hiểm! Mau đi thôi!”

 

Người đàn ông trung niên lại thúc giục.

 

“Bác Mã, bác cũng biết hoàn cảnh của gia đình chúng tôi mà, mấy cái miệng ăn chỉ trông cậy vào một mình tôi, tôi không tăng ca thì sao kiếm nổi tiền nuôi gia đình!”

 

Lý Uy cười khổ.

 

Thật ra anh ta cũng biết trong mỏ có thể gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ đến em gái và vợ con ở nhà, Lý Uy chỉ có thể cắn răng kiên trì.

 

Một nhân vật nhỏ bé như anh ta, ngay cả một xu cũng vô cùng quý giá, huống chi là 200 tệ.

 

Còn về gió lốc hay gia tộc Buckingho gì đó, anh ta không hề quan tâm.

 

Hơn nữa, người quản lý kia đã nói chỉ cần anh ta chịu tăng ca thì chắc chắn sẽ không trừ tiền lương và tiền tăng ca của bất kỳ ai một cách quá đáng.

 

Đúng lúc này, cách đó không xa có một nhóm người khác đi tới, người đầu tiên hét lớn gọi: “Lý Uy!”

 

Một người đàn ông trung niên da trắng hói đầu được mấy tên hộ vệ da đen thân hình cao lớn vây quanh vẻ mặt gian xảo, chậm rãi bước tới gần.

 

Mà sau lưng người đàn ông trung niên, còn có một cậu thanh niên người da trắng đi theo, khắp người đều là hàng hiệu nổi tiếng của Âu Lục, tóc cũng chải bóng loáng sáng bóng!

 

“Bill, xem ra những tên Hoa Quốc ngu dốt này còn rất nghe lời, lúc này rồi còn làm thêm giờ, không tệ!”, cậu thanh niên người da trắng vừa nói, vừa liên tục gật đầu.

 

Từ thái độ cung kính có thừa của người đàn ông trung niên đối với hắn, không khó để nhìn ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường.

 

Nghe thấy lời cậu thanh niên người da trắng nói, Lý Uy không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía người đi đến, nhưng khi anh ta thấy rõ mặt mũi cậu thanh niên người da trắng thì trong lòng chùng xuống.

 

“Lý Uy, thật ra cậu hoàn toàn không cần làm việc liều mạng như vậy, chỉ cần cậu có thể đồng ý với điều kiện cậu chủ Locke đã nói lúc trước, cậu hoàn toàn có thể nằm chơi hưởng phúc rồi!”

 

Bill xỉa răng hàm, hít một hơi thuốc lá, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Uy.

 

“Giám đốc, em gái tôi không thể nào gả cho một người Âu Lục, chúng tôi đều là con cháu Hoa Quốc, em ấy chỉ muốn gả cho người Hoa Quốc!”
 
Chương 3705


Chương 3705

 

Lý Uy ưỡn ngực, chính nghĩa nói.

 

Thật ra từ mấy tháng trước, Bill và mấy người Âu Lục tới lãnh đạo cấp cao công ty giả vờ quan tâm đến nhà mỗi công nhân thăm hỏi, đã vô tình phát hiện em gái Lý Uy xinh xắn đáng yêu.

 

Locke lập tức rỉ tai Bill mấy câu, sau đó Bill đã tìm tới Lý Uy, nói với anh ta, chỉ cần gả em gái cho Locke, cậu chủ Locke sẽ đưa ra ba triệu USD làm sính lễ.

 

Đến lúc đó, Lý Uy cũng không cần phải rầu rĩ vì kế sinh nhai nữa.

 

Nhưng đề nghị của hắn lại bị Lý Uy từ chối thẳng thừng.

 

Lý Uy càng từ chối, ngược lại Locke càng thèm thuồng em gái Lý Uy, ba lần bốn lượt tìm Lý Uy nhưng cuối cùng đều bị Lý Uy đuổi đi.

 

Không ngờ, hôm nay Bill lại dẫn Locke tìm đến mỏ quặng.

 

“Lý Uy, lần này tôi thật sự muốn xin cậu suy nghĩ kỹ càng, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết gia tộc Buckingho bên kia đã đánh tới Hoa Quốc rồi!”

 

“Tin rằng không lâu sau, toàn bộ Hoa Quốc sẽ đều là thiên hạ của người Âu Lục, đến khi đó, được cậu chủ Locke bảo bọc cậu và người nhà của cậu mới có thể bảo đảm an toàn!”

 

“Vả lại, hôm nay cậu chủ Locke đã là tay sai dự bị của gia tộc Buckingho, ngay cả đại nhân Cardi cũng từng tiếp kiến cậu ấy, để cho em gái cậu đi theo cậu chủ Locke sau này chỉ có hưởng vinh hoa phú quý vô tận thôi!”

 

Nghe Bill nói xong, Lý Uy cười khẩy nói: “Không cần đâu, giám đốc Bill, hôm nay tôi không định làm thêm giờ!”

 

Vừa nói, Lý Uy đặt ngay công cụ trong tay xuống, xoay người muốn rời đi.

 

“Đứng lại!”

 

Lý Uy mới đi vài bước, đã bị một hộ vệ người da đen chặn đường.

 

“Giám đốc Bill, anh làm gì vậy?”, Lý Uy quay đầu lại nhìn Bill.

 

Đừng nói anh ta chỉ là một thợ mỏ thông thường, dù thật sự luyện quyền cước mấy ngày, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hộ vệ người da đen vóc người cường tráng trước mặt.

 

“Bộp!”

 

Bill chợt vung tay giáng một bạt tai vào mặt Lý Uy, cười nhạt nói: “Hôm nay cậu không cho cậu chủ Locke một câu trả lời rõ ràng thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này!”

 

Lý Uy che mặt bị tát sưng vù, cắn răng nói: “Tôi đã nói rất rõ, em gái tôi tuyệt đối không thể nào gả cho người da trắng!”

 

“Anh đừng quên, nơi này là Hoa Quốc, vua Bắc Lương đã từng có ba điều khoản với người Âu Lục, dù các người có thể mở xí nghiệp ở Hoa Quốc, cũng không được ức hiếp dân chúng Hoa Quốc!”

 

Bill lạnh lùng nhìn Lý Uy, ngay sau đó liếc nhìn tên hộ vệ người da đen kia.

 

Tên hộ vệ người da đen nhấc chân đá khiến Lý Uy ngã xuống đất.

 

Không chờ Lý Uy bò dậy, Bill đã nhấc chân giẫm trên đầu Lý Uy.
 
Chương 3706


Chương 3706

 

Tên hộ vệ người da đen kia cũng theo sát tới, giơ chân đạp sau lưng Lý Uy, bất kể Lý Uy gắng sức thế nào cũng bị đè chặt, căn bản không bò dậy nổi.

 

“Các người làm gì vậy? Các người làm thế này là phạm pháp!”, dù Lý Uy bị đè chặt căn bản không thể động đậy, nhưng vẫn là gắng sức chống trả.

 

“Im miệng!”

 

Vừa nói, Bill nhấc chân vừa đá vào mặt Lý Uy, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, xương sống mũi Lý Uy bị gãy, máu tươi chảy ra từ lỗ mũi.

 

“Cậu tưởng cậu không đồng ý, chúng tôi sẽ không làm gì được sao? Ông đây sẽ để cho cậu nhìn tận mắt, em gái cậu biến thành người của cậu chủ Locke thế nào!”

 

Bill lấy điện thoại trong túi ra, gọi thẳng cho em gái Lý Uy.

 

Chẳng bao lâu, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói một cô gái trẻ nói: “Alô, xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?”

 

“Cô là cô Lý Thi Thi đúng không? Tôi là chủ Bill của anh cô, anh cô vừa rơi xuống mỏ quựng bị thương rồi, hơn nữa vết thương vô cũng nghiêm trọng, cô hãy cố gắng nhanh chóng tới đây một chuyến!”

 

Nói xong, Bill không đợi Lý Thi Thi đáp lại đã thẳng thừng cúp máy.

 

Chưa tới nửa giờ, một cô gái trẻ tuổi thở hổn hển chạy tới mỏ quặng.

 

Vừa mới tới gần, Lý Thi Thi đã kinh hãi vội vàng nhào tới gần Bill nói: “Các anh làm gì vậy? Thả ra anh tôi ra!”

 

“Thả anh cô? Dĩ nhiên là được nhưng cô phải đồng ý với điều kiện của cậu chủ Locke trước đã!”

 

Bill cười nhạt liếc nhìn Lý Thi Thi.

 

“Các anh… Các anh còn biết luật pháp hay không? Nơi này là Hoa Quốc, chẳng lẽ các anh không sợ luật pháp chế tài sao?”, khuôn mặt Lý Thi Thi nhỏ nhắn nhợt nhạt, cô ấy gào to.

 

“Hoa Quốc? Luật pháp?”

 

“Haizz, cô thật ngây thơ đáng yêu quá, chẳng bao lâu nữa ngay cả Hoa Quốc cũng không tồn tại, thì đâu còn luật pháp gì?”, nói đến đây, Bill ngửa mặt phá lên cười.

 

“Cô Lý, nếu không ngại cô ngẩng đầu nhìn lên trên đi!”

 

Locke chỉ tay lên bầu trời.

 

Nhìn theo hướng tay hắn, chỉ thấy một tòa cung điện to lớn đang chậm rãi bay về phía Long Kinh, xung quanh tòa cung điện kia còn có vô số bóng người khí tức siêu phàm theo sát phía sau.

 

Lý Thi Thi thấy cảnh này, lại liên tưởng đến tin tức ti vi vừa phát sóng, toàn bộ Hoa Quốc đều đang giới nghiêm, quân đội các nơi cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, trong lòng cô ấy bỗng trở nên hụt hẫng.

 

“Cô Lý, chúng tôi có thể cho cô năm phút cân nhắc, hy vọng đến lúc đó cô có thể cho chúng tôi một câu trả lời vừa ý!”
 
Chương 3707


Chương 3707

 

Bill cười gằn, lấy súng lục ra chỉa thẳng họng súng đen ngòm vào đầu Lý Uy.

 

Vào giờ phút này ở vùng ngoài lãnh thổ, trong bán kính mấy dặm chung quanh Tiêu Chính Văn đều đã tràn ngập sương mù, mà sương mù này đều là sinh khí ngưng tụ thành vật chất!

 

Tiêu Chính Văn giơ tay nhẹ nhàng chỉ lên bầu trời, trong phút chốc, sinh khí trong bán kính mấy chục nghìn dặm giống như sóng biển trào, tụ về phía Tiêu Chính Văn!

 

Giờ phút này, không chỉ người xung quanh Vinh Thành phát hiện ra điều khác thường, ngay cả toàn bộ Đông Vực cũng bị chấn động.

 

Nhất là phía nhà họ Khổng, không ít người cũng có thể cảm giác rõ ràng rằng không khí quanh mình đã hoàn toàn không còn chút sinh khí!

 

“Rốt cuộc Tiêu Chính Văn muốn làm gì?”

 

“Chẳng lẽ cậu ta muốn dùng tử khí bao vây chúng ta?”

 

“Quả nhiên Tiêu Chính Văn này lòng lang dạ sói!”

 

Mọi người vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên có sấm chớp rền vang, tử khí vô tận giống như biển cả mênh mông phủ xuống trong nháy mắt!

 

Tử khí đột nhiên phủ xuống này lại lan tràn khắp mấy chục nghìn dặm!

 

Trước đó chỉ có ít hoa cỏ cây cối khô héo mà thôi, nhưng khi tử khí này thay thế sinh khí, không ít cao thủ cảnh giới tu vi tương đối thấp ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng da thối rữa!

 

Thậm chí có không ít người bất tỉnh ngay tại chỗ.

 

Thấy cảnh tượng ấy, giờ phút này Đổng Thừa cũng có phần ngồi không yên.

 

“Không! Mau ngăn cản cậu ta, nếu không ắt sẽ có máu chảy thành sông!”

 

Đổng Thừa đã hiểu ý đồ của Tiêu Chính Văn, anh muốn biến diện tích mấy chục nghìn dặm của vùng ngoài lãnh thổ thành địa ngục!

 

Một khi Tiêu Chính Văn thành công, vậy trong bán kính mấy chục nghìn dặm sẽ không còn có bất kỳ sinh vật còn sống nào!

 

Nhưng giờ phút này, hết thảy đều đã quá muộn, toàn bộ Vinh Thành đã sớm bị khí tức chết chóc bao phủ!

 

Ngay cả anh em nhà họ Bạch cũng không thể không áp sát Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn chung quanh.

 

Cho dù mạnh như Bạch Thiên Kiệt cũng không chịu nổi tử khí đậm như vậy ăn mòn!

 

Chỉ thấy hai hình thái cực âm dương rất lớn xoay tròn trên không trung, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, tử khí từ bên trong tràn ra cũng càng lúc càng đậm!

 

“Không ổn rồi! Cứ tiếp tục như vậy sợ rằng nửa Đông Vực cũng sẽ biến thành đất chết! Tuyệt đối không thể để cho cậu ta được như ý!”

 

Vào giờ phút này, vô số thế lực lớn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rối rít nhìn về phía Vinh Thành.
 
Chương 3708


Chương 3708

 

Tử khí màu đen nhanh chóng lan ra tại vùng ngoài lãnh thổ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã có hàng chục nghìn dặm bị tử khí bao trùm lấy!

 

Lúc này, đừng nói là người nhà họ Khổng hoàn toàn chẳng thể ngồi yên, ngay cả mấy hoàng tộc lớn cũng hơi hoang mang rồi.

 

Vào lúc tử khí vô biên lướt qua một sơn cốc, một nho sĩ trung niên đang ngồi nhắm mắt lĩnh ngộ đại đạo bên trong hang núi đột nhiên mở to hai mắt ra.

 

Cả hang núi vốn dĩ đang ngập tràn sức sống, nháy mắt đã bị tử khí thôn tính, từng luồng tử khí màu đen tách ra thành vô số đoá hoa chết chóc bên trong hang núi!

 

“Vút!”

 

Nho sĩ trung niên đột nhiên gầm lên một tiếng rồi giơ tay chỉ điểm!

 

Một tia sáng t xuyên qua lớp lớp tử khí kia, tạm thời đẩy lui tử khí đi.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tử khí dày đặc hơn lại lao vào trong hang núi, cả bức tường vốn dĩ sáng choang như gương bên trong hang núi cũng xuất hiện loài rêu màu đen cao tới cả mét!

 

Nho sĩ trung niên không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh, dù ông ta đang ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, đối diện với loài rêu màu đen này vẫn thấy hơi rợn tóc gáy!

 

Loài rêu này có tên là rêu Địa Ngục, bất cứ ai khi ở lâu trong môi trường bị rêu Địa Ngục bao vây thì đều bị rút cạn hết sức sống mà chết!

 

Đừng nói là Nhân Hoàng cấp năm, dù là cao thủ Đế Cảnh thì cũng không dám mạo hiểm!

 

Nho sĩ trung niên đột nhiên đứng dậy, giơ tay chỉ điểm, phá tan thái ấp của hang núi, hoá thành một tia sáng rồi lao ra ngoài!

 

Lúc này, gần như một phần ba Đông Vực đều bị tử khí vô biên bao trùm lấy, trên đất không ngừng sản sinh ra rêu Địa Ngục, không ít người mãi tới hiện tại mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!

 

Sức sống vốn dĩ đang không ngừng tuôn trào ra từ bên trong mặt đất đã bị loài rêu Địa Ngục này hoàn toàn chặn lại, căn bản chẳng thể lọt ra tới mặt đất, mà trong không khí, đi tới đâu cũng bao phủ dày đặc khí tức chết chóc!

 

“Sức sống đã hoàn toàn bị chặn lại rồi!”

 

“Lẽ nào cậu ta muốn biến Đông Vực này thành một nơi chết chóc hay sao?”

 

“Tên Tiêu Chính Văn này rốt cuộc là ai, sao có thể áp chế được hoàn toàn sức sống như thế?”

 

Ngay tức thì, cả Đông Vực đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.

 

Mà bên trong một trang viên của nhà họ Khổng, một ông lão đang quản lý phương hướng Vinh Thành lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tôi không tin cậu ta có thể chặn được toàn bộ sức sống của cả vùng ngoài lãnh thổ!”
 
Chương 3709


Chương 3709

 

“Anh Tiêu, nếu như còn tiếp tục thế này, e rằng ngay tới mặt đất dưới chân chúng ta cũng sẽ…”

 

Bạch Ngọc Trinh lúc này cũng hơi hoang mang.

 

Cách anh vài dặm bên ngoài đang là cảnh tượng tử khí bao trùm, mà bên trong mấy dặm nơi có Tiêu Chính Văn làm trung tâm lại bừng bừng sức sống, thậm chí còn ngưng kết lại như mưa.

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở hai mắt ra, điềm nhiên cười nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”

 

Nói xong, chỉ thấy trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên phát ra ba tia sáng huyền ảo, một tia màu bạc, một tia màu đỏ, một tia màu vàng!

 

Ba tia sáng huyền ảo giống như ba con rồng, không ngừng uốn lượn xung quanh người Tiêu Chính Văn, mà hình thái cực âm dương trên đỉnh đầu anh cũng to ra không chỉ gấp đôi!

 

“Ầm!”

 

Hình thái cực âm dương cực lớn điên cuồng thu nạp sức sống, đồng thời tử khí dồi dào cũng được phun ra từ bên phía màu đen!

 

“Không ổn rồi!”

 

Đôi đồng tử của nho sĩ trung niên vừa mới tháo chạy khỏi hang núi khẽ co lại, vội vàng hoá thành một tia sáng, bay thẳng về phía trang viên Đổng Thừa.

 

Đổng Thừa đang cười lạnh lùng đợi xem trò vui của Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một tia sáng lao thẳng xuống trước mặt ông ta.

 

“Ông Khổng!”, Đổng Thừa lập tức rũ bỏ vẻ cao ngạo ban nãy, đầu tiên là sải bước tiến lên trước, chắp tay chào hỏi nho sĩ trung niên kia!

 

“Mau mở đường qua lại ra, cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”, nho sĩ trung niên thần sắc lạnh lùng, dùng chất giọng ra lệnh nói.

 

“Ơ…ông Khổng, chuyện này e là không thoả đáng đâu? Tôi vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo cấp cao nhà họ Đổng, tôi không có quyền mở đường qua lại thả cho Tiêu Chính Văn đi đâu!”

 

“Hơn nữa, mệnh lệnh phong toả mọi đường qua lại, nhốt Tiêu Chính Văn vào bên trong vùng ngoài lãnh thổ là do lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đích thân truyền xuống, nhà họ Đổng chúng tôi chỉ làm theo mà thôi, e rằng ông không đại diện được cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đâu nhỉ?”

 

Đổng Thừa nhướn mắt nhìn về phía nho sĩ trung niên, không cam tâm nói.

 

“Hồ đồ!”

 

Nho sĩ trung niên phẫn nộ quát lên một tiếng: “Ông cho rằng mục đích của Tiêu Chính Văn chỉ là biến phạm vi mấy chục nghìn dặm này trở thành một vùng đất chết hay sao?”

 

“Một khi số rêu Địa Ngục đó được hình thành, vậy thì sức sống của cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị hút cạn, sinh tử sẽ hoà vào nhau ở chính nơi này”.

 

“Tới lúc đó sẽ có thể hình thành bão táp Âm Dương, thậm chí sẽ mở được cánh cửa vĩnh viễn không nên mở ra! Tới lúc đó, đừng nói là Đổng Thừa ông, dù là nhà họ Đổng mấy người cũng không gánh nổi!”
 
Chương 3710


Chương 3710

 

Nho sĩ trung niên nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

 

“Ông Khổng chắc là đang lo nghĩ quá nhiều rồi, cậu ta cũng chỉ có một mình, muốn khiến cho rêu Địa Ngục tồn tại lâu dài, e rằng ngay tới huyết tộc cũng không lấy ra được tử khí nồng đậm tới thế!”

 

“Một mình cậu ta thì sao có thể làm được?”

 

Đổng Thừa vẫn kiên quyết cãi lý, không phải ông ta chưa từng nghĩ tới hậu quả mà nho sĩ trung niên nói tới, chỉ có điều năm đó huyết tộc cũng từng có dã tâm y như vậy, thế nhưng hậu quả thì sao?

 

Vùng ngoài lãnh thổ không phải vẫn bình thường, càng không hề bị loài rêu Địa Ngục bao phủ!

 

Dẫu sao thì sức sống của vùng ngoài lãnh thổ cũng quá mạnh mẽ, muốn chặn nó vĩnh viễn bên dưới lòng đất tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

 

“Dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng cũng tuyệt đối không được khinh suất! Một khi thật sự xuất hiện hậu quả như vậy, chúng ta chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

Vẻ mặt của nho sĩ trung niên càng trở nên lạnh lùng, sự việc quan trọng, ông ta nào dám qua loa dù chỉ một chút!

 

Một khi thật sự giống như những gì ông ta nghĩ, vậy thì thứ bị tiêu diệt sẽ không chỉ là cả Đông Vực, e rằng ba khu vực còn lại cũng sẽ bị liên luỵ, tới lúc đó, cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ biến thành địa ngục trần gian!

 

Tới lúc đó, nơi này sẽ không còn bất cứ loài vật gì có sức sống nữa, những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đang ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ đều sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại vùng ngoài vũ trụ, vừa không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, vừa chẳng có cách nào trở về thế tục!

 

Kết quả như vậy, bất cứ ai cũng không muốn nhìn thấy!

 

“Tên Tiêu Chính Văn đáng chết, vậy mà…”

 

Đổng Thừa cực kỳ không cam tâm nghiến răng nghiến lợi, ông ta không cam tâm thả cho Tiêu Chính Văn rời đi như thế, nhưng mệnh lệnh của nho sĩ trung niên, ông ta cũng không dám không nghe theo!

 

“Người đâu, mở đường qua lại!”, Đổng Thừa nghiến răng căn dặn.

 

Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy một tia sáng huyền ảo loé lên từ trang viên Đổng Thừa, sau đó trên bầu trời cũng hình thành một lối qua lại cực lớn.

 

Khi con đường qua lại được hình thành thì cũng chậm rãi kéo dài về phía Tiêu Chính Văn.

 

Mà Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần, vẫn đang nhắm mắt ngồi đó.

 

Lúc này, địa vực bị tử khí bao vây ngày càng trở nên rộng hơn, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng vì thế mà kinh động.

 

“Đổng Thừa! Còn không để cho cậu ta mau chóng rời đi!”

 

Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên giữa không trung, khiến cho Đổng Thừa chấn động tới độ tai ê rần, hai mắt cũng hoa hết cả lên.
 
Chương 3711


Chương 3711

 

Giọng nói này chấn động đất trời, ngay cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Khổng cũng bị doạ cho giật nảy mình.

 

Thiên Đạo Minh Ước đã hoàn toàn nổi điên rồi, nếu như còn không mau chóng để cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, ngay tới nhà họ Khổng cũng sẽ bị liên luỵ, vậy nên sau khi giọng nói đó vang lên, gia chủ của nhà họ Khổng mới truyền đạt lại thêm lần nữa.

 

“Hạn cho ông ba hơi thở, bắt buộc phải để cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”

 

Gia chủ nhà họ Khổng vừa nói dứt lời, vô số luồng khí tức khủng bố lập tức khoá chặt lấy Đổng Thừa.

 

Doạ Đổng Thừa toát mồ hôi như mưa, vội vàng thúc giục thuộc hạ mau chóng mở đường qua lại, thả cho Tiêu Chính Văn đi!

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại chẳng hề có ý dừng tay, khí tức vẫn đang điên cuồng bạo phát, không ít cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cũng đều lở loét khắp người, ngã trên mặt đất không thể dậy nổi!

 

“Tiêu Chính Văn, chuyện gì cũng đừng nên đuổi cùng giết tuyệt!”

 

Không ít gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ gần như đều lên tiếng nói với Tiêu Chính Văn cùng một lúc.

 

“Là mấy người muốn đuổi cùng giết tuyệt Tiêu Chính Văn tôi mới đúng chứ?”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn cũng vang vọng khắp khoảng không, trực tiếp đáp trả lại thế hệ lão làng của mấy thế gia kia.

 

“Chỉ cần Hoa Quốc có chút bất trắc gì, vùng ngoài lãnh thổ sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất chết! Tất cả mấy người đều phải chôn theo Hoa Quốc!”, trong mắt Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí.

 

Lời này vừa được thốt ra, gần như tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, bọn họ tin với tính khí của Tiêu Chính Văn, nhất định sẽ nói được làm được, lúc này, ngoại trừ cầu mong Hoa Quốc tuyệt đối đừng xảy ra chuyện lớn gì ra, dù là thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đành bó tay.

 

“Đổng Thừa! Còn không mau mời cậu Tiêu đứng dậy?”, trên bầu trời lại vang lên giọng nói sắc lạnh kia.

 

Mời cậu ta đứng dậy ư?

 

Đổng Thừa nghiến răng, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục quá lớn!

 

Bảo Đổng Thừa ông ta xuống nước khép nép với một hậu bối hả?

 

Dù có chết cũng không làm nổi!

 

Nho sĩ trung niên đứng bên cạnh quay đầu nhìn về phía Đổng Thừa, nói: “Đổng Thừa, còn không mau nhận tội với Tiêu Chính Văn, để cho cậu ta mau chóng rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”

 

Lời này vừa được thốt ra, Đổng Thừa hoàn toàn ngơ ngác.

 

Nho sĩ trung niên này đại diện cho nhà họ Khổng, đồng thời cũng đại diện cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đổng bọn họ!

 

“Bảo tôi đi nhận tội với cậu ta? Đổng Thừa tôi thì có tội…”

 

“Đây không chỉ là ý của nhà họ Khổng tôi, lẽ nào nhà họ Đổng mấy người còn muốn đối kháng với Thiên Đạo Minh Ước sao? Chọc giận Thiên Đạo Minh Ước, ông sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Đổng!” Nho sĩ trung niên lạnh lùng uy hiếp.
 
Chương 3712


 

“Thế nhưng…”

 

“Không có nhưng nhị gì hết, ông cũng nghe thấy rồi, hạn cho ông mời Tiêu Chính Văn đi trong vòng ba nhịp thở, nếu không thì nhà họ Đổng của ông sẽ không còn tồn tại nữa đâu!”, trong mắt của nho sĩ trung niên loé lên hai tia sáng sắc lạnh.

 

Đổng Thừa nghe vậy thì trống ngực đập liên hồi, đối diện với nho sĩ trung niên, ông ta cũng chỉ dám nổi giận chứ không dám nói!

 

Nếu như ông ta thật sự nhận tội với Tiêu Chính Văn thì sau này làm gì có ai coi ông ta ra gì nữa?

 

Gương mặt già nua này của ông ta còn biết giấu đi đâu?

 

Chuyện Bạch Ngọc Trinh dẫn Tiêu Chính Văn tới xin Đổng Thừa giúp đỡ khi trước nhất định ai ai cũng biết cả rồi, ban đầu người ta chủ động cầu khẩn, ông ta mặc kệ Tiêu Chính Văn đứng bên ngoài cửa, hiện giờ lại phải khép nép đi mời.

 

Quá nhục nhã.

 

Mấu chốt nhất là việc Đổng Thừa nhận tội với Tiêu Chính Văn không chỉ đại diện cho một mình ông ta mà còn là cả nhà họ Đổng!

 

Chuyện này chẳng khác gì cả nhà họ Đổng đều phải cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn!

 

Đổng Thừa sao có thể nuốt trôi cục tức này?

 

“Tôi không nhận tội thì định làm gì tôi?”, trầm mặc hồi lâu, Đổng Thừa cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

 

“Vậy thì ông thử nghĩ xem Thiên Đạo Minh Ước đối đãi với Hạng Vũ như thế nào, khắp người từ trên xuống dưới bị chém sống bởi bảy vạn tám nghìn mũi dao, gần như mỗi một lỗ chân lông đều phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng!”

 

“Nếu như ông tự nhận mình hơn Hạng Vũ, vậy thì có thể không cần bận tâm tới chuyện này!”

 

Nho sĩ trung niên cười lạnh lùng nhắc nhở.

 

Bảy vạn tám nghìn nhát dao?

 

Chỉ mới nghe tới con số này thôi đã khiến cho Đổng Thừa tê hết cả da đầu.

 

Thiên Đạo Minh Ước lập ra và chuyên dùng loại hình phạt này để với những kẻ mang tội lớn hoặc công khai đối đầu với Thiên Đạo Minh Ước.

 

Từ cổ chí kim, cũng chỉ có một mình Hạng Vũ là từng phải chịu đựng loại cực hình này!

 

Năm đó ông ta cũng có mặt quan sát, đừng nói là bảo ông ta chịu đựng cảm giác đau khổ đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ!

 

Ngoại trừ Hạng Vũ ra thì căn bản chẳng thể nào có người thứ hai dám chịu đựng loại đau đớn này!

 

Đổng Thừa ông ta cũng không có cái dũng khí đó!

 

“Được, giờ tôi sẽ đi nhận tội với Tiêu Chính Văn!”

 

Đổng Thừa nghiến răng, không còn cách nào khác, chỉ đành chắp tay bái lạy với Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, không, vua Bắc Lương! Trước đây đều là Đổng Thừa tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vẫn mong vua Bắc Lương đại nhân đại lượng!”

 

Giọng nói của Đổng Thừa vang vọng khắp khu vực phía đông, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, đó là Đổng Thừa đó, mặc dù cảnh giới của ông ta vẫn luôn giậm chân tại chỗ, thế nhưng ông ta là đại diện cho nhà họ Đổng!

 

Hơn nữa, ông ta còn là ân nhân cứu mạng của Lữ Bố, hiện tại ngay cả Đổng Thừa cũng phải cúi đầu nhận sai trước Tiêu Chính Văn?
 
Chương 3713


Khoé miệng của Tiêu Chính Văn lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, bình thản lên tiếng nói: “Nói to hơn một chút, tôi không nghe rõ!”

 

“Vua Bắc Lương, đều do Đổng Thừa tôi có mắt như mù, vẫn mong vua Bắc Lương đại nhân đại lượng, mau chóng rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”

 

Lần này Đổng Thừa đã nói to hết cỡ, giọng nói khiến cho cả vùng ngoài lãnh thổ phải chấn động.

 

Không chỉ có khu vực phía đông, ngay cả khu vực phía tây và phía bắc cũng có không ít người quen biết Đổng Thừa, càng biết tới uy danh của ông ta!

 

Khoảnh khắc này, gần như quá nửa vùng ngoài lãnh thổ đều bị kinh động rồi, tất cả mọi người đều không dám tin vào tai của mình, Đổng Thừa lại nhận tội với Tiêu Chính Văn của thế tục sao?

 

Thế nhưng giọng nói ban nãy rõ ràng chính là của Đổng Thừa, hơn nữa ông ta quả thực cũng đang khép nép cầu xin Tiêu Chính Văn.

 

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử!

 

Dù là Hạng Vũ năm đó thì cũng chẳng thể khiến cho người của Thiên Đạo Minh Ước cúi đầu quy phục!

 

Lại còn mất luôn cả tính mạng của mình!

 

Mà lần này, bề ngoài là nhà họ Đổng cúi đầu trước Tiêu Chính Văn, mà phía sau lưng nhà họ Đổng lại chính là Thiên Đạo Minh Ước, chính là nhà họ Khổng!

 

Cũng có thể nói, ngay tới Thiên Đạo Minh Ước cũng đang nhận tội trước Tiêu Chính Văn?

 

“Tên Tiêu Chính Văn này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho nhà họ Đổng cúi đầu nhận sai!”

 

“Cậu thanh niên trong truyền thuyết của thế tục khi trước chắc chính là cậu ta nhỉ?”

 

“Không ngờ ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng bị cậu ta ép tới nước này!”

 

Lúc này, không ít người đều đang nhỏ giọng bàn tán về chuyện này.

 

Nếu như nói khi trước Tiêu Chính Văn chỉ mới nổi danh ở trong thế tục mà thôi, vậy thì hiện tại, uy danh của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi!

 

Không chỉ là mấy thế gia bên phía Hoa Quốc đều biết tới sự lợi hại của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy gia tộc lâu đời bên phía Âu Lục và Mỹ Lục cũng không thể không nhìn nhận lại Tiêu Chính Văn!

 

Khi trước ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một con đom đóm bé nhỏ mà thôi, chút ánh sáng đó căn bản không đủ để khiến cho bọn họ coi trọng.

 

Thế nhưng hiện tại, Tiêu Chính Văn đã giống như vầng trăng giữa khoảng không, khiến cho bọn họ căn bản chẳng thể với tới!

 

Thiên Đạo Minh Ước không chỉ là một thế lực rất mạnh ở Hoa Quốc mà ở vùng ngoài lãnh thổ, tay sai cũng được bố trí khắp nơi, người có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước quy phục nào phải loại tầm thường?

“lần này, Thiên Đạo Minh Ước cũng phải tự làm tự chịu thôi!”

Lần này, trên một ngọn núi cao, một ông lão tóc trắng cao ngạo đứng đó, khắp người ông ta đếu phát ra một cỗ khí tức kinh thiên!

Hơn nữa cố khí tức cường đại sắp sửa tiến vào Đế Cảnh căn bản chẳng thể che giấu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom