Cập nhật mới
Chương 4094


Chương 4094

Phải biết rằng loại bí thuật này, ngay cả bản thân hắn cũng không thể vận dụng thành thạo, mà Tiêu Chính Văn lại có thể vung tay là thi triển được lưu loát tới vậy!

 

Càng khiến cho hắn bất ngờ hơn là từ hôm qua tới giờ chẳng qua mới chỉ có một đêm mà thôi, dù khả năng lĩnh hội của Tiêu Chính Văn có mạnh tới đâu thì cũng chẳng thể lĩnh hội được tinh thông toàn bộ trận pháp thượng cổ này chỉ trong vòng một đêm!

 

Chỉ là hắn đâu hề biết Tiêu Chính Văn đã xem qua trận pháp của trận pháp Thiên Địa Luân Hồi từ mấy năm trước rồi, anh vẫn luôn không vận dụng chỉ vì lúc đó thực lực của anh còn quá yếu, căn bản chẳng thể khởi động được trận pháp cường đại tới vậy!

 

Nếu như cưỡng ép vận dụng thì ngược lại còn bị trận pháp phản vệ!

 

“Giết hắn cho tôi!”, Mạnh Phi Vũ phẫn nộ gầm lên với Vương Vũ.

 

Vương Vũ cũng có hoài nghi y như vậy, theo lý mà nói thì dù Tiêu Chính Văn có được trận pháp Thiên Địa Luân Hồi thì căn bản cũng chẳng thể lĩnh hội ra được sự huyền diệu bên trong chỉ với một đêm!

 

Dù gì trận pháp không hề giống với sách vở bình thường, tuỳ tiện liếc qua là có thể biết được điểm huyền ảo bên trong!

 

Dù là người nhà họ Mạnh, mất mấy chục tới cả trăm năm lĩnh hội cũng chỉ có thể lĩnh hội được một góc của núi băng mà thôi!

 

“Hoá ra đây mới chính là sức mạnh cho anh lá gan dám đối địch với tôi!”, Vương Vũ nhíu mày cười khẩy nói.

 

Mặc dù so ra thì Vương Vũ còn lâu mới là đối thủ của Tiêu Chính Văn, thế nhưng dẫu sao hắn cũng không ngốc.

 

Ban nãy hắn châm chọc Tiêu Chính Văn, ép cho anh ra tay chính là vì muốn nhìn rõ con át chủ bài của Tiêu Chính Văn!

 

Nếu như không có nền tảng kinh người thì Tiêu Chính Văn sẽ tuyệt đối không dám đối địch thẳng mặt với cao thủ Đế Cảnh như hắn!

 

“Khả năng lĩnh hội của anh thật sự khiến cho tôi rất bất ngờ, có điều vẫn đáng tiếc quá!”

 

Mặc dù Vương Vũ bị khả năng lĩnh hội của Tiêu Chính Văn làm chấn động, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ tự tin, theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn đã lật ngửa con át chủ bài rồi, còn con át chủ bài của hắn thì vẫn chưa lộ ra!

 

Chỉ thấy Vương Vũ giơ một cánh tay lên, hư ảnh một con rồng cực lớn chợt xuất hiện giữa không trung, cùng với sự xuất hiện của hư ảnh rồng này, không chỉ đất trời biến sắc mà thậm chí ngay cả trận pháp Thiên Địa Luân Hồi cũng mất đi ánh sáng!

 

Rồng xuất hải, thôn tính đất trời!

 

Một luồng sức mạnh khủng bố toát ra từ trong hư ảnh của rồng!

 

“Ngày hôm nay, tôi sẽ đánh anh để chứng minh cho thiên hạ biết tôi mới là thiên tài số một của thành Thiên Đô! Anh có thể chết dưới lưỡi kiếm của tôi, đó cũng chính là vinh hạnh của anh!”

 

Vương Vũ nói rồi ngửa mặt lên trời huýt một tiếng, sau đó không còn che giấu thêm gì nữa mà bộc phát hết toàn bộ sức mạnh ra bên ngoài!

 

Khi một trận cuồng phong bao trùm khắp mặt đất, cả toà Thiên Cung Bắc Cực đều trở nên rúng động!

 

Thanh kiếm rõ ràng đã gãy vụn ban nãy lại khôi phục lại và trở về trạng thái ban đầu chỉ trong nháy mắt!
 
Chương 4095


Chương 4095

 

Hắn có biệt danh là thiên tài số một thành Thiên Đô, đây tuyệt đối không phải là hư danh!

 

Lúc này, hắn giống như một chiến thần, tay đỡ lấy đất trời, lưng dựa vào rồng, mỗi một bước tiến ra, khí tức dồi dào lập tức trấn áp đất trời một phương!

 

Chỉ một đòn đánh, cơ thể của Tiêu Chính Văn giống như chiếc lá bay trong gió lớn, cứ thế ngã lăn ra xa!

 

Lúc này, Vương Vũ liếc nhìn cảnh tượng đổ nát, trong ánh mắt loé lên ánh sáng vô tận, mái tóc đang tung bay giống như có cả uy lực cái thế!

 

Ngay sau đó, hắn lại phát ra đòn công kích thứ hai, còn Tiêu Chính Văn chỉ đành giơ tay đỡ lấy!

 

“Ầm!”

 

Sóng khí cuồn cuộn, Tiêu Chính Văn lại lùi ra sau cả trăm mét!

 

Lúc này đã không cần phải nhìn kỹ nữa cũng có thể nhận ra được Vương Vũ đã chiếm được toàn bộ ưu thế.

 

Ngay sau đó, hai người lại đối chọi mấy trăm chiêu giữa hư không, khí kình khủng bố bao trùm lấy đất trời, ngay cả ngọn núi lớn phía xa cũng hoá thành đống đổ nát chỉ trong nháy mắt!

 

Cảnh tượng này rõ ràng quá đỗi khủng bố!

 

“Không ngờ Tiêu Chính Văn này lại có chiến lực mạnh như thế!”

 

“Dù cho không bằng Vương Vũ, thế nhưng tuyệt đối cũng là thiên tài tuyệt thế!”

 

“Ôi, đáng tiếc là cậu ta lại gặp phải Vương Vũ!”

 

Đám người đứng quan sát bên dưới đều lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

Dù gì hiện giờ Tiêu Chính Văn cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, vậy mà lại đối diện với sự tồn tại vô địch là Đế Cảnh, có thể đánh tới như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng rồi!

 

Dưới tình cảnh thông thường, dù là cao thủ Đế Cảnh thì lúc này cũng đã bị một đòn của Vương Vũ giết chết từ lâu!

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mới hơi yếu thế mà thôi, ít nhất cho tới hiện tại thì vẫn chưa bại trận!

 

Chỉ dựa vào điểm này thôi, Tiêu Chính Văn đã vượt qua rất nhiều cường giả Đế Cảnh rồi!

 

“Ôi, muốn trách thì chỉ có thể trách cảnh giới của Tiêu Chính Văn còn kém Vương Vũ nhiều lắm!”

 

“Hôm nay dù Tiêu Chính Văn có bại trong tay Vương Vũ thì cũng đủ để vang danh bốn biển rồi!”

 

“Nói không sai, dù cậu ta bại trận thì cũng chỉ có thể nói lên rằng cảnh giới của cậu ta quá thấp, nhưng năng lực lĩnh hội thì lại là thứ mà Vương Vũ chẳng thể so bì được!”

 

Lúc này, không ít người bắt đầu thở dài tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn!

 

Lý Tử Dương vừa quan sát Tiêu Chính Văn chiến đấu, vừa nhìn Đông ngó Tây, trên quảng trường xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa như vậy, sao vẫn không thấy người quản lý của Thiên Cung Bắc Cực xuất hiện?

 

“Ôi! Nếu như trận chiến này phân được thắng bại thì tính mạng của anh Tiêu khó mà giữ lại được! Đối với Thiên Cung Bắc Cực mà nói sẽ là tổn thất không nhỏ!”

 

Không chỉ có Lý Tử Dương mà ngay cả Nguyệt Nhu lúc này cũng thấy hơi hối hận.

 

Nếu như dẫn thiên tài Tiêu Chính Văn tới nơi ở của thành chủ thành Thiên Đô, nghĩ cách để anh ta quy thuận Thanh Liên, vậy thì không phải bản thân đã lập được công lớn rồi hay sao?

 

“Lẽ nào trước đây mình đã nhầm rồi?”, Nguyệt Nhu nhíu mày, tự mình lẩm bẩm.
 
Chương 4096


Chương 4096

 

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Nguyệt Nhu lại trở nên kiên định, dẫu sao sự việc cũng đã tới nước này, hơn nữa cô ta cũng luôn rất ghét Tiêu Chính Văn, hôm nay mượn tay Vương Vũ trừ khử anh luôn thì cũng được!

 

Dù gì Thanh Liên cũng không rõ bên phía Thiên Cung Bắc Cực xảy ra chuyện gì!

 

Huống hồ vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn tới độ nào?

 

Thiên tài nhiều biết bao nhiêu?

 

Một tên Tiêu Chính Văn chết thì cũng chết thôi!

 

Nhưng tiếp theo, tất cả mọi người càng nhìn càng thấy kinh ngạc!

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi bên đã đánh tới hàng triệu chiêu, chính Vương Vũ trong trận đại chiến lúc này cũng cảm thấy hơi kinh hoàng!

 

“Xem ra tôi thật sự vẫn còn xem nhẹ anh, mặc dù anh không phải cao thủ Đế Cảnh, nhưng lại có thể đánh cùng tôi tới nước này, chả trách cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương cũng chết trong tay anh!”

 

Vương Vũ lại tung ra một đòn toàn lực về phía Tiêu Chính Văn!

 

Hắn tự nhận đòn đánh này tuyệt đỉnh thiên hạ, uy lực ngút trời!

 

Mà Tiêu Chính Văn lại để mặc cho cuồng phong bổ nhào tới, vừa khéo mượn đòn công kích kinh thiên của Vương Vũ để rèn giũa thể xác của mình!

 

Hơn nữa, phía sau lưng anh, hai hình thái cực âm dương cũng đang uốn lượn với tốc độ cực nhanh, không ngừng bổ sung nguồn sức sống bất tận vào bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn!

 

Mặc dù thế tiến công của Vương Vũ mạnh mẽ, nhưng bên phía Tiêu Chính Văn lại căng tràn sức sống, mỗi lần làn da nứt toác ra là lại lập tức lành lại luôn!

 

Độ mạnh của xác thịt không ngừng được nâng cao, mãi tới cuối cùng, dù là thanh kiếm của Vương Vũ chém trúng thì căn bản cũng chẳng thể làm cho anh bị thương!

 

Nhưng trong mắt người ngoài thì Tiêu Chính Văn chỉ đang cố gắng chống đỡ, không có chút sức đánh trả nào, chỉ không ngừng lùi ra sau để né tránh đòn công kích của Vương Vũ!

 

Vương Vũ dường như cũng cảm nhận được xu hướng suy tàn của Tiêu Chính Văn, tiến công càng thêm mãnh liệt hơn, đòn sau mạnh hơn đòn trước, đòn này nhanh hơn đòn kia, liên tục không ngừng nghỉ, giống như mưa bão không ngừng trút xuống người Tiêu Chính Văn!

 

“Hôm nay tôi nhất định phải dùng anh để tế kiếm!”

 

Vẻ mặt của Vương Vũ ngày càng trở nên độc ác, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới lưỡi kiếm của hắn vậy!

 

“Anh đừng lùi nữa!”

 

“Không phải anh nói tôi chẳng qua chỉ tới thế thôi sao? Tôi nghe nói không phải mỗi lần anh đối địch đều có thể giải quyết được đối phương trong vòng một chiêu à?”

 

“Không phải là ở chỗ tôi thì Tiêu Chính Văn anh không chống đỡ được đấy chứ!”, Vương Vũ gào lên đầy ý châm chọc.

 

Chỉ là hắn vừa mới nói dứt lời, trong mắt Tiêu Chính Văn chợt loé lên ánh sáng sắc lạnh, cứ thế nhìn về phía Vương Vũ.
 
Chương 4097


Chương 4097

 

Xu thế suy yếu khi trước cũng đột nhiên biến mất, ngay sau đó, hình thái cực âm dương phía sau lưng Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên biến mất tăm, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ bấm đốt ngón tay, một thanh giáo bạc sáng như tuyết lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh!

 

Cây giáo Bá Vương!

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người đứng quan sát bên dưới đều có một loại dự cảm không lành!

 

Cũng mãi tới khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới nhận ra thực ra ban nãy Tiêu Chính Văn vẫn luôn dùng tay không để giao đấu với Vương Vũ!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn không có thần binh lợi khí gì trong tay thì đã đành, nhưng khi đã có cây giáo Bá Vương thì Tiêu Chính Văn chẳng có lý do gì để đấu tay không cả!

 

Nếu như có thì chỉ có một loại khả năng, Tiêu Chính Văn đang lấy Vương Vũ làm hòn đá mài dao!

 

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều hít sâu!

 

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng lạnh lùng cười nói: “Chơi đùa với anh một chút thôi, anh còn coi là thật, đúng là đáng yêu quá mức!”

 

“Vút!”

 

Khi Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương trong tay anh đột nhiên phát ra một tiếng kêu hết sức vang dội!

 

Cây giáo Bá Vương đó giống như một con rồng bạc bỗng nhiên đâm ra!

 

Chỉ là một mũi đâm hết sức đơn giản mà thôi, chiêu thức cực kỳ bình dị, không có bất cứ sự khoa trương nào!

 

Nhưng chỉ với một đòn đơn giản như vậy đã khiến cho Vương Vũ sợ hết hồn, một cảm giác nguy cơ sinh tử mạnh mẽ lập tức lan tràn trong tim hắn!

 

Nhìn thanh giáo dài đâm ra, Vương Vũ không dám chậm trễ, không chỉ giơ kiếm tiếp chiêu mà thậm chí ngay cả hư ảnh rồng phía sau lưng hắn cũng hoá thành con rồng nhỏ màu tím, đồng thời tiến lên!

 

“Keng!”

 

Kiếm và giáo lao vào nhau, thanh kiếm dài trong tay Vương Vũ đột nhiên nát vụn!

 

Con rồng nhỏ màu tím kia cũng bị ánh giáo của cây giáo Bá Vương đánh tan biến!

 

Thanh giáo này giáng xuống, sức mạnh đáng sợ giống như sóng nước cuồn cuộn, tất cả mọi chiêu thức của Vương Vũ đều như không, căn bản chẳng đỡ nổi một đòn!

 

Chỉ một mũi giáo đơn giản như vậy đã phá bỏ tất cả đòn công kích của Vương Vũ mà đâm thẳng lên trên chân trái của hắn!

 

“Phụt!”

 

Máu cứ thế bắn ra tung toé!

 

Không đợi Vương Vũ gào lên thảm thiết, Tiêu Chính Văn đã tiến tới, giơ tay trái lên, giáng một cái tát lên trên mặt Vương Vũ!

 

“Bốp!”

 

Khi tiếng bạt tai cực rõ vang khắp khoảng trời phía trên quảng trường, Vương Vũ giống như một viên đạn xuất nòng, ngã xuống bên trên quảng trường!

 

Lớp gạch men trên quảng trường bị cơ thể của Vương Vũ đụng cho vỡ nát, thậm chí còn hình thành một cái hố sâu cực lớn!

 

Ngay cả Thiên Cung Bắc Cực cũng bị chấn động theo!
 
Chương 4098


Chương 4098

 

Khi khói bụi dần tản đi, mọi người đang có mặt vẫn còn chìm trong kinh ngạc, chưa thể hoàn hồn trở lại!

 

Sự đảo ngược tình thế tới quá đột ngột, Tiêu Chính Văn ban nãy vẫn chịu đòn một cách bị động, chỉ dùng một chiêu đã đánh cho Vương Vũ bị thương nặng luôn rồi?

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi sải bước đi tới bên cạnh cái hố sâu kia, một tay hút lên, cơ thể của Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn tóm lấy trong tay!

 

Vương Vũ lúc này đâu còn chút uy phong gì nữa, bị Tiêu Chính Văn túm lấy vẫn không ngừng giãy giụa, cả người đều không thôi run rẩy!

 

Khí tức của rồng mà hắn dành cả trăm năm tu luyện lại bị một mũi giáo của Tiêu Chính Văn làm cho tan biến, hay cả canh khí bảo vệ cơ thể cũng bị Tiêu Chính Văn phá vỡ chỉ với một đòn!

 

Cái tát đó còn đánh nát nhừ cả nửa thân người của hắn, ngay cả nội tạng bên trong cơ thể cũng sắp lòi ra tới nơi!

 

Máu tươi men theo miệng và vết thương của Vương Vũ không ngừng nhỏ xuống!

 

“Dùng tôi tế kiếm?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Vương Vũ, tiện tay quẳng hắn sang khoảng trống bên cạnh!

 

“Bụp!”

 

Cả người Vương Vũ rớt xuống đất, lại làm dâng lên khói bụi mịt mờ!

 

“Kiếm của anh e rằng sắp gãy rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lập tức giơ chân lên đạp thẳng xuống mặt Vương Vũ!

 

“Ôi…chuyện này…”

 

“Tôi…tôi rốt cuộc đang nhìn cái gì đây? Chuyện này…”

 

“Chuyện này là thật sao? Tôi…có phải tôi đang nằm mơ hay không?”

 

Không ít người đều kinh ngạc tới cực điểm, ban nãy Vương Vũ vẫn luôn chiếm ưu thế, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng chỉ có sức chống đỡ chứ không có sức đánh trả!

 

Sao vừa nháy mắt đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tàn phế luôn rồi?

 

Lúc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt!

 

“Không phải anh thật sự cho rằng tôi không phải là đối thủ của anh đấy chứ?”

 

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Tôi chỉ mượn khí tức của rồng của anh để tôi luyện sức mạnh của xác thịt một chút, thuận tiện lại thử cái trận pháp Thiên Địa Luân Hồi này mà thôi!”

 

“Chơi đùa với anh, anh lại thật sự coi bản thân là nhân vật lớn gì rồi sao?”

 

“Nào, dùng tôi tế kiếm đi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ dùng lực chân, rắc một tiếng, xương sống mũi của Vương Vũ gãy vụn!

 

Lại nhìn Vương Vũ, phía trước mũi chỉ còn lại hai cái lỗ mà thôi!

 

Gương mặt đó rõ ràng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với đầu lâu!

 

“Đây là cao thủ Đế Cảnh à?”

 

Tiêu Chính Văn nói rồi giơ chân lên đạp cho Vương Vũ lăn ra xa ba bốn trăm mét, đụng trúng vào một bia đá phía xa rồi lại lăn trở về dưới chân Tiêu Chính Văn!
 
Chương 4099


Chương 4099

 

“Thiên tài số một!”

 

Anh lại giơ chân đạp ra, Vương Vũ giống như một quả bóng da, cơ thể lại bắn mạnh ra xa, mạnh mẽ đụng trúng một tấm bia đá rồi lại nhanh chóng trở về ngay trước mũi chân của Tiêu Chính Văn!

 

Giơ chân lên, Tiêu Chính Văn lại dùng gót giày để giẫm lên trên mặt Vương Vũ. Sau đó dùng tay chỉ vào cánh cửa lớn của Thiên Cung Bắc Cực, nói: “Anh đi hỏi Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương bên ngoài cửa đi!”

 

“Bọn họ cũng là cao thủ Đế Cảnh, còn tới từ hai thế gia lớn, anh hỏi bọn họ xem dám dùng tôi để tế kiếm không?”

 

“Hỏi bọn họ xem có dám tự kiêu rằng mình là cao thủ Đế Cảnh ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi hay không?”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang xa, hai người Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương không hẹn mà cùng hít sâu!

 

Cảnh tượng ban nãy, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ rồi, lúc này càng ngoan ngoãn như một con cừu non, ngay cả rắm cũng không dám thả!

 

Lúc này, Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới gót chân, cả người vẫn đang không tự chủ được mà run lên, mũi giáo ban nãy đã khiến cho căn cơ của hắn bị tổn hại!

 

Mà cái tát tiếp theo càng khiến cho hắn thảm tới độ không nỡ nhìn!

 

Nếu như không phải khí tức của rồng giúp hắn chống đỡ thì cơ thể của hắn đã biến thành bụi máu ngay bên dưới mũi giáo ban nãy rồi!

 

Đòn đánh này rõ ràng quá khủng bố, thậm chí cả đời này Vương Vũ cũng chưa từng thấy chiêu thức công kích khủng khiếp tới thế!

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn rõ ràng vượt qua cả phạm vi lý giải và nhận thức của hắn!

 

“Ban nãy, ai nói Vương Vũ đỉnh cao?”, Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh.

 

“Đây chính là thiên tài tuyệt thế mà mấy người nói ư?”

 

“Tôi mà phải đố kỵ với loại người như vậy à?”

 

“Trông như một con chó chết, xứng đáng để Tiêu Chính Văn tôi phải đố kỵ hay sao?”

 

Cả không gian im phăng phắc, quả thực người ta cần phải đố kỵ với Vương Vũ hay sao?

 

Hoàn toàn không cần!

 

Từ đầu tới cuối người ta đều chẳng buồn coi Vương Vũ ra gì!

 

“Chàng trai, kiếp sau nhớ cho kỹ, người khác nhường anh, không phải vì sợ anh mà là vì họ căn bản chẳng coi anh ra gì!”

 

“Kết quả anh thì hay rồi, cứ phải đâm đầu vào đây, để cho người ta đánh mới thấy thoải mái, anh có khuynh hướng tự ngược à? Hay chỉ đơn thuần là vì mình là loại hèn hạ!”

 

Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, lạnh lùng chất vấn.

 

Lúc này không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí mấy đệ tử ban nãy ăn nói hỗn hào của Thiên Cung Bắc Cực cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh!

 

Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn mới là thiên tài hàng đầu.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn từ ngày vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực chưa từng chọc vào Vương Vũ.

 

Mà Vương Vũ lại khiêu khích Tiêu Chính Văn hết lần này đến lần khác.

 

Thậm chí còn vài ba lần ép buộc Tiêu Chính Văn ra tay đánh.
 
Chương 4100


Chương 4100

 

Nhìn lại thì Tiêu Chính Văn hết nhẫn nhịn rồi lại nhường, cuối cùng bị buộc đến bất đắc dĩ mới ra tay.

 

Không ít đệ tử Thiên Cung Bắc Cực biết nguyên nhân của chuyện này đều không khỏi thầm trả lời thay Vương Vũ, đây chẳng phải là một tên khốn nạn sao.

 

Quả là loại không đánh người khác thì cảm thấy không thoải mái.

 

“Câm miệng!

 

Một giọng nói già nua vang lên.

 

Chỉ thấy Trần Thiên Cổ sải những bước vững chắc, sắc mặt u ám bước ra khỏi đám đông, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Tiêu Chính Văn, rồi lại nhìn Vương Vũ như nhìn một con chó chết.

 

Người xung quanh vội vàng chắp tay lại nói: “Kính chào trưởng lão Trần”.

 

“Chàng trai trẻ, người ta thường nói sống trên đời phải khoan dung, tha thứ cho người khác, đừng tuyệt đường sống của họ”, Trần Thiên Cổ chắp hai tay sau lưng, răng dạy nói.

 

Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày.

 

Nói một cách nghiêm túc, người vẫn luôn nhẫn nhịn đều là Tiêu Chính Văn.

 

Nếu không chỉ riêng chuyện ở Ngọc Phụng Lâu thì hôm qua Vương Vũ không thể sống sót mà quay về Thiên Cung Bắc Cực.

 

Thật ra từ lúc đầu Tiêu Chính Văn chẳng để tâm gì đến tên Vương Vũ này rồi, càng không có ý định so đo với hắn.

 

Mà Vương Vũ nhiều lần khiêu khích nên Tiêu Chính Văn mới ra tay.

 

“Ồ? Vậy nếu tôi không tha cho hắn thì sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trần Thiên Cổ.

 

“Thật ra tố chất của cậu cao hơn cậu ta nên tôi vốn dĩ không nên nói giúp cậu ta, nhưng bây giờ Vương Vũ đã là người phụ trách quản lý một bộ phận thành Thiên Đô của Thiên Cung Bắc Cực rồi”.

 

Nói đến đây Trần Thiên Cổ híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thế nên trận chiến hôm nay đại diện cho thể diện của Thiên Cung Bắc Cực, Vương Vũ không thể thua”.

 

“Thật ra khả năng lĩnh hội của cậu mạnh hơn cậu ta, tiếc là cậu không biết cách xử lý sự việc”.

 

Nghe thế Tiêu Chính Văn không giận mà ngược lại còn cười: “Ồ? Nói thế nào ấy nhỉ?”

 

“Đầu tiên, cậu ta là chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, dù cậu có thể thắng thật cũng nên bị đánh bại trong tay cậu ta hoặc để cậu ta giết cậu trước mặt mọi người”.

 

“Đây là vì đảm bảo thể diện của Thiên Cung Bắc Cực tôi”.

 

“Hơn nữa từ lúc cậu đi vào Thiên Cung Bắc Cực thì đã không nên đánh Cao Vũ – học trò của tôi, càng không nên đánh Lưu Trường An của thư viện Tề Thiên”.

 

“Hai người này xuất thân cao quý, cậu có thể nói đánh là đánh được à?”

 

Nói đến đây Trần Thiên Cổ lập tức giơ tay lên kéo Vương Vũ ra khỏi dưới chân Tiêu Chính Văn, sau đó cho một viên đan dược vào trong miệng Vương Vũ.

 

Thấy vết thương của Vương Vũ nhanh chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Trần Thiên Cổ mới chắp một tay sau lưng lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho cậu một cơ hội tự hối cải mới”.

 

“Giờ hai cậu đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng, nếu không, không chỉ cậu phải chết ở Thiên Cung Bắc Cực mà ngay cả gia tộc và sư môn của cậu cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thế giới”.
 
Chương 4101


Chương 4101

 

“Dĩ nhiên cậu cũng có thể ra tay đánh tôi, chỉ cần cậu có thể yên ổn rời đi thì tôi cũng có thể không truy cứu nữa”.

 

Ông ta nói thế khiến mọi người có mặt ở đó đều phẫn nộ.

 

“Thật không ngờ trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế”.

 

“Hừ! Đúng là nghe mà rợn cả người, rõ ràng người ta đã thắng rồi mà còn muốn họ đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng. Tôi nghĩ chi bằng trói người ta lại luôn có phải hay hơn không”.

 

“Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ”.

 

Không ít người bắt đầu thì thầm với nhau đều chỉ trách Trần Thiên Cổ.

 

Nhưng Vương Vũ đã hoàn toàn hồi phục như lúc đầu, nào có quản được nhiều như thế.

 

Hắn chắp hai tay sau lưng, đắc ý đến gần Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Hừ, tên họ Tiêu, anh có nằm mơ cũng không ngờ chứ gì”.

 

“Anh nghĩ có thể đánh được tôi là giỏi lắm sao? Nói cho anh biết dù anh có sức chiến đấu kinh thiên động địa cỡ nào thì cũng không thể đắc ý khoe khoang, phải biết núi cao còn có núi cao hơn khi ở trên địa bàn của Thiên Cung Bắc Cực”.

 

“Với thân phận của tôi muốn giết anh, anh chỉ có thể giơ cổ ra để tôi chém. Ngay cả phản kháng đều là tội không thể tha thứ”.

 

Lúc này Vương Vũ đã không còn kiêng dè gì nữa, hoặc có thể nói là không cần mặt mũi gì nữa.

 

Suy cho cùng dù so về sức chiến đấu, tài năng hay khả năng lĩnh hội, hắn cứ nghĩ có thể bỏ xa Tiêu Chính Văn vài con phố nhưng sự thật chứng minh hắn còn chẳng có tư cách so với Tiêu Chính Văn.

 

Ngoài thực lực ra, hắn cũng chỉ có thể chèn ép Tiêu Chính Văn bằng thân phận và lai lịch.

 

Ít nhất về điểm này Vương Vũ có một trăm phần trăm chắc chắn có thể nghiền ép Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa bây giờ hắn nào còn mặt mũi gì nữa.

 

Vừa lúc nãy bị Tiêu Chính Văn đánh như một con chó chết, thể diện của hắn đã mất sạch rồi.

 

Cũng may phía sau hắn còn có trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực – Trần Thiên Cổ này, hơn nữa Cao Vũ không chỉ là đệ tử của Trần Thiên Cổ mà còn là cháu ngoại ruột của ông ta.

 

Tiêu Chính Văn vừa đến Thiên Cung Bắc Cực đã đắc tội với người không nên đắc tội, có thể nói kết cục hôm nay của anh ta đã xác định rồi.

 

Huống gì sau này bộ phận Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô đều do Vương Vũ hắn quản lý, dù là vì thể diện thì Trần Thiên Cổ cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.

 

Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh hơn người, còn có thể một mình chống lại cả Thiên Cung Bắc Cực sao?

 

Thế nên Vương Vũ mới dám ngông cuồng như ban đầu.

 

Còn người khác bàn luận về hắn thế nào, Vương Vũ đã không quan tâm nhiều đến thế nữa rồi, dù sao da mặt cũng đã vứt sạch, điều hắn muốn hôm nay là khiến Tiêu Chính Văn chết không toàn thây.

 

Hơn nữa hôm nay hắn muốn giày vò Tiêu Chính Văn đến chết, để Tiêu Chính Văn cũng bị mình đạp dưới chân như con chó.

 

Nghe Vương Vũ nói thế, rất nhiều người không khỏi nhíu mày.

 

Dù sao những người ở đây không phải đều là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, còn có không ít đệ tử gia tộc từ bên ngoài đến ở nhờ trong Thiên Cung Bắc Cực.

 

Người Thiên Cung Bắc Cực có thể không cần thể diện nhưng người ta sẽ không mặt dày như chúng.

 

“Vương Vũ, anh làm thế có hơi quá đáng không?”
 
Chương 4102


Chương 4102

 

“Mặt dày cũng phải có hạn chứ, anh đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm”.

 

“Xem ra Trần Thiên Cổ cũng chỉ như thế thôi, không chừng ông ta còn thừa kế huyết thống của nhà họ Khổng, nếu không cũng sẽ không mặt dày như thế”.

 

Thoáng chốc xung quanh đều là tiếng bàn luận, thậm chí có vài người đã không còn thì thầm nữa mà lớn tiếng nói thẳng.

 

“Ai có ý kiến có thể bước ra, không cần trốn tránh”, Trần Thiên Cổ sầm mặt, ánh mắt hung hăng nhìn mọi người xung quanh nói.

 

Dù sao nơi này vẫn là Thiên Cung Bắc Cực, ai dám đắc tội với Trần Thiên Cổ?

 

Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức im phăng phắc.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi thấy chi bằng anh quỳ xuống xin lỗi sư huynh Vương đi”, lúc này Nguyệt Nhu cũng bước ra.

 

Cô ta vừa xen lời vào như thế, mọi người lại nhíu mày, suy cho cùng thân phận của Nguyệt Nhu hơi đặc biệt, có thể nói lời nói của cô ta đại diện cho ý tứ của thành chủ.

 

Nếu Tiêu Chính Văn tiếp tục kiên trì thì anh không chỉ đắc tội với Thiên Cung Bắc Cực mà còn đắc tội với cả thành Thiên Đô.

 

Thế nên không ít người đều nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.

 

Nhẫn nhịn một chút gió lặng sóng yên, quay đầu là bờ, không có gì quan trọng hơn tính mạng.

 

Dù có dập đậu cũng tốt hơn mất đầu chứ đừng nói là quỳ xuống.

 

“Cô là cái thá gì? Đến lượt cô xen mồm vào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Anh vừa nói thế, ngay cả Nguyệt Nhu cũng nổi giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Tôi là cái thá gì ư? Tôi là thánh nữ của thành Thiên Đô”.

 

“Bây giờ tôi lấy thân phận của thành chủ của thành Thiên Đô ra lệnh cho anh, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi với Vương Vũ”.

 

Cô ta vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh vang lên lạnh lùng nói: “Nguyệt Nhu, e là cô cũng không thể ra uy ép buộc với thân phận thánh nữ thành Thiên Đô đâu”.

 

“Truyền lệnh của bà, bắt đầu từ hôm nay cô bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ, cắt hết mọi danh xưng của cô”.

 

Vừa dứt lời, Tử Doanh đã xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.

 

“Cô nói bậy bạ!”

 

Nguyệt Nhu ngạc nhiên thốt lên.

 

“Nguyệt Nhu, kể từ hôm nay, cô không còn là thánh nữ nữa, nghe rõ chưa?”, Tử Doanh cười khẩy nói.

 

“Cô nói bậy!”

 

“Chắc chắn là cô làm giả lệnh của bà, cô đợi đấy cho tôi, xem tôi gặp được bà thì sẽ bảo bà ấy giết chết người hèn hạ là cô”.

 

Nói rồi Nguyệt Nhi bay ra về hướng phủ thành chủ.

 

Có thể nói mọi thứ của Nguyệt Nhu đều nhờ vào thân phận thánh nữ ban cho, nếu mất đi thân phận thánh nữ thì cô ta mất hết tất cả.

 

Trần Thiên Cổ ở bên cạnh cũng nhíu mày, sau đó sải bước về phía trước nói với Tiêu Chính Văn: “Nói đi, cậu có phục không?”
 
Chương 4103


Chương 4103

 

“Đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ xa truyền đến.

 

“Tiền bối Thiên Tinh!”

 

Mọi người cùng chắp tay vái chào ông lão Thiên Tinh.

 

“Sư huynh!”, Trần Thiên Cổ cũng tiến lên cúi chào.

 

Vương Vũ lúc này càng thêm đắc ý, chỗ dựa vững chắc của hắn đã tới. Ông lão Thiên Tinh là một vị Đại Đế hàng thật giá thật!

 

Hơn nữa chỉ còn cách Đế Quân chỉ một bước.

 

“Tiền bối Thiên Tinh, tôi đang muốn đuổi tên này ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”

 

Vương Vũ cũng tiến lên, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói.

 

“Cái gì? Cậu muốn đuổi cậu ấy ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực ư?”, ông lão Thiên Tinh nhíu mày, nhìn Vương Vũ.

 

“Đúng vậy, người này phá vỡ quy tắc của Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa còn hủy hoại thể diện của chúng ta, không nên để hắn ở lại đây nữa!”, Vương Vũ vội vàng nói.

 

“Lùi một bước biển rộng trời cao!”, ông lão Thiên Tinh suy tư một lúc rồi nói.

 

“Tiền bối Thiên Tinh! Tên này cực kỳ đáng ghét! Nhất định phải đuổi hắn ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Vương Vũ không nhượng bộ nói.

 

“Ồ? Cậu thật sự muốn vậy sao?”, ông lão Thiên Tinh càng nhíu chặt mày hơn.

 

“Đúng vậy, có hắn thì không có tôi, có tôi thì không có hắn!”, Vương Vũ kiên quyết nói.

 

Hắn tin rằng ông lão Thiên Tinh và Trần Thiên Cổ luôn coi trọng hắn, hơn nữa, hôm nay, hắn đã đột phá lên cao thủ Đế Cảnh.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có thể đánh bại hắn, nhưng dù sao cũng không phải cao thủ Đế Cảnh, không thể so sánh với hắn.

 

Đối với Thiên Cung Bắc Cực, hắn vô cùng có giá trị, Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ!

 

Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ lang bạt mà thôi. Một câu nói của hắn cũng có thể khiến ông lão Thiên Tinh quyết định tất cả.

 

“Nếu đã vậy thì làm theo ý cậu đi!”

 

Thiên Tinh bất giác thở dài.

 

“Đa tạ tiền bối Thiên Tinh!”, nghe vậy, Vương Vũ vô cùng vui vẻ.

 

Chỉ cần đuổi được Tiêu Chính Văn ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, sau đó, hắn muốn xử lý Tiêu Chính Văn như thế nào cũng được!

 

“Thôi được! Làm theo lời cậu nói, rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!”, ông lão Thiên Tinh trầm giọng nói.

 

Nghe vậy, Vương Vũ quay sang chế nhạo Tiêu Chính Văn: “Còn không mau cút đi!”

 

“Ý của tôi là bảo cậu cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”

 

Sắc mặt ông lão Thiên Tinh trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ.

 

“Cái gì?”

 

Vương Vũ sững sờ tại chỗ, nói với vẻ khó hiểu: “Tiền bối Thiên Tinh, chẳng phải ông nói sẽ giao chi nhánh của Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô cho tôi sao? Ông…”
 
Chương 4104


Chương 4104

 

“Sư huynh, Vương Vũ là người mà hai chúng ta dốc sức dạy bảo, còn tên Tiêu Chính Văn kia chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù cậu ta có tư chất hơn người thì cũng không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực!”

 

“Vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thật không thích hợp!”

 

Trần Thiên Cổ vội vàng thuyết phục.

 

“Người đâu, mau đuổi Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, vĩnh viễn không cho vào!”, ông lão Thiên Tinh không thèm để tâm đến lời Trần Thiên Cổ, nói với mấy đệ tử chấp pháp phía sau.

 

“Sư huynh! Ông có ý gì? Cho dù Vương Vũ không bằng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao cũng là người Thiên Cung Bắc Cực chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể đuổi đi vì người ngoài được!”

 

Trần Thiên Cổ cũng rất rốt ruột, hét lớn với ông lão Thiên Tinh.

 

“Ông muốn làm gì?” ông lão Thiên Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Cổ.

 

“Tôi đã nói rồi, nếu ông thật sự vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thì tôi cũng sẽ rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Trần Thiên Cổ lạnh lùng uy hiếp.

 

Thiên Cung Bắc Cực chỉ có bốn trưởng lão, nếu Trần Thiên Cổ đi thì thực lực của Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều.

 

Cho dù là ai thì cũng không thể vì người ngoài mà làm suy yếu đi thực lực của chính mình!

 

Ông ta cũng biết rõ điều này, cho nên mới dám nói ra như vậy.

 

Lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, ông lão Thiên Tinh đã bình tĩnh nói: “Vậy ông cùng Vương Vũ cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!”

 

Cái gì?

 

Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi.

 

Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng.

 

“Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?”

 

Trần Thiên Cổ sững sờ.

 

“Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!”

 

“Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!”

 

Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!”

 

Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi.

 

Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi.

 

Không nói một lời nào nữa!

 

Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?”

 

Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường.

 

Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn.
 
Chương 4105


Chương 4105

 

Mà ngay cả thánh nữ Nguyệt Nhu cũng bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì Tiêu Chính Văn.

 

Như vậy có nghĩa là thân phận của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản.

 

Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, không thể đắc tội với người trước mặt.

 

“Anh Tiêu, lúc nãy… chúng tôi sai rồi, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi!”

 

“Mong anh Tiêu lượng thứ! Chúng tôi cũng vì bị Vương Vũ ép cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong anh đừng trách!”

 

Lúc này, đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực lần lượt vây lại chắp tay xin lỗi Tiêu Chính Văn.

 

Lý Tử Dương sững sờ, người bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là ai?

 

Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đứng ở cửa nhìn nhau cười đau khổ.

 

“Haiz! Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”, Tư Mã Huy thở dài, bất lực nói.

 

Vốn dĩ bọn họ định tìm cơ hội trả thù Tiêu Chính Văn, dù sao Thiên Cung Bắc Cực cũng nằm dưới phe cách của nhà họ Khổng, bọn họ muốn bắt Tiêu Chính Văn cũng dễ dàng.

 

Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ đó.

 

Chưa nói đến cái khác, chỉ tính riêng về sức chiến đấu, Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại có thể đánh bại cao thủ Đế Cảnh bằng một chiêu. Chỉ riêng điểm này cũng khiến bọn họ không dám còn hy vọng báo thù nào nữa.

 

“Ông Khổng, ông nghĩ chúng ta…”, Tư Mã Huy quay đầu nhìn Khổng Thế Phương.

 

“Còn có thể làm gì nữa, chờ đợi thêm đã!”, Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

 

“Đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ xa truyền đến.

 

“Tiền bối Thiên Tinh!”

 

Mọi người cùng chắp tay vái chào ông lão Thiên Tinh.

 

“Sư huynh!”, Trần Thiên Cổ cũng tiến lên cúi chào.

 

Vương Vũ lúc này càng thêm đắc ý, chỗ dựa vững chắc của hắn đã tới. Ông lão Thiên Tinh là một vị Đại Đế hàng thật giá thật!

 

Hơn nữa chỉ còn cách Đế Quân chỉ một bước.

 

“Tiền bối Thiên Tinh, tôi đang muốn đuổi tên này ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”

 

Vương Vũ cũng tiến lên, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói.

 

“Cái gì? Cậu muốn đuổi cậu ấy ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực ư?”, ông lão Thiên Tinh nhíu mày, nhìn Vương Vũ.

 

“Đúng vậy, người này phá vỡ quy tắc của Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa còn hủy hoại thể diện của chúng ta, không nên để hắn ở lại đây nữa!”, Vương Vũ vội vàng nói.

 

“Lùi một bước biển rộng trời cao!”, ông lão Thiên Tinh suy tư một lúc rồi nói.

 

“Tiền bối Thiên Tinh! Tên này cực kỳ đáng ghét! Nhất định phải đuổi hắn ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Vương Vũ không nhượng bộ nói.

 

“Ồ? Cậu thật sự muốn vậy sao?”, ông lão Thiên Tinh càng nhíu chặt mày hơn.

 

“Đúng vậy, có hắn thì không có tôi, có tôi thì không có hắn!”, Vương Vũ kiên quyết nói.
 
Chương 4106


Chương 4106

 

Hắn tin rằng ông lão Thiên Tinh và Trần Thiên Cổ luôn coi trọng hắn, hơn nữa, hôm nay, hắn đã đột phá lên cao thủ Đế Cảnh.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có thể đánh bại hắn, nhưng dù sao cũng không phải cao thủ Đế Cảnh, không thể so sánh với hắn.

 

Đối với Thiên Cung Bắc Cực, hắn vô cùng có giá trị, Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ!

 

Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ lang bạt mà thôi. Một câu nói của hắn cũng có thể khiến ông lão Thiên Tinh quyết định tất cả.

 

“Nếu đã vậy thì làm theo ý cậu đi!”

 

Thiên Tinh bất giác thở dài.

 

“Đa tạ tiền bối Thiên Tinh!”, nghe vậy, Vương Vũ vô cùng vui vẻ.

 

Chỉ cần đuổi được Tiêu Chính Văn ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, sau đó, hắn muốn xử lý Tiêu Chính Văn như thế nào cũng được!

 

“Thôi được! Làm theo lời cậu nói, rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!”, ông lão Thiên Tinh trầm giọng nói.

 

Nghe vậy, Vương Vũ quay sang chế nhạo Tiêu Chính Văn: “Còn không mau cút đi!”

 

“Ý của tôi là bảo cậu cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”

 

Sắc mặt ông lão Thiên Tinh trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ.

 

“Cái gì?”

 

Vương Vũ sững sờ tại chỗ, nói với vẻ khó hiểu: “Tiền bối Thiên Tinh, chẳng phải ông nói sẽ giao chi nhánh của Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô cho tôi sao? Ông…”

 

“Sư huynh, Vương Vũ là người mà hai chúng ta dốc sức dạy bảo, còn tên Tiêu Chính Văn kia chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù cậu ta có tư chất hơn người thì cũng không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực!”

 

“Vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thật không thích hợp!”

 

Trần Thiên Cổ vội vàng thuyết phục.

 

“Người đâu, mau đuổi Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, vĩnh viễn không cho vào!”, ông lão Thiên Tinh không thèm để tâm đến lời Trần Thiên Cổ, nói với mấy đệ tử chấp pháp phía sau.

 

“Sư huynh! Ông có ý gì? Cho dù Vương Vũ không bằng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao cũng là người Thiên Cung Bắc Cực chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể đuổi đi vì người ngoài được!”

 

Trần Thiên Cổ cũng rất rốt ruột, hét lớn với ông lão Thiên Tinh.

 

“Ông muốn làm gì?” ông lão Thiên Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Cổ.

 

“Tôi đã nói rồi, nếu ông thật sự vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thì tôi cũng sẽ rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Trần Thiên Cổ lạnh lùng uy hiếp.

 

Thiên Cung Bắc Cực chỉ có bốn trưởng lão, nếu Trần Thiên Cổ đi thì thực lực của Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều.

 

Cho dù là ai thì cũng không thể vì người ngoài mà làm suy yếu đi thực lực của chính mình!

 

Ông ta cũng biết rõ điều này, cho nên mới dám nói ra như vậy.

 

Lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, ông lão Thiên Tinh đã bình tĩnh nói: “Vậy ông cùng Vương Vũ cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!”
 
Chương 4107


Chương 4107

 

Cái gì?

 

Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi.

 

Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng.

 

“Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?”

 

Trần Thiên Cổ sững sờ.

 

“Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!”

 

“Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!”

 

Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!”

 

Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi.

 

Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi.

 

Không nói một lời nào nữa!

 

Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?”

 

Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường.

 

Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn.

 

Mà ngay cả thánh nữ Nguyệt Nhu cũng bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì Tiêu Chính Văn.

 

Như vậy có nghĩa là thân phận của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản.

 

Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, không thể đắc tội với người trước mặt.

 

“Anh Tiêu, lúc nãy… chúng tôi sai rồi, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi!”

 

“Mong anh Tiêu lượng thứ! Chúng tôi cũng vì bị Vương Vũ ép cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong anh đừng trách!”

 

Lúc này, đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực lần lượt vây lại chắp tay xin lỗi Tiêu Chính Văn.

 

Lý Tử Dương sững sờ, người bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là ai?

 

Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đứng ở cửa nhìn nhau cười đau khổ.

 

“Haiz! Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”, Tư Mã Huy thở dài, bất lực nói.

 

Vốn dĩ bọn họ định tìm cơ hội trả thù Tiêu Chính Văn, dù sao Thiên Cung Bắc Cực cũng nằm dưới phe cách của nhà họ Khổng, bọn họ muốn bắt Tiêu Chính Văn cũng dễ dàng.

 

Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ đó.

 

Chưa nói đến cái khác, chỉ tính riêng về sức chiến đấu, Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại có thể đánh bại cao thủ Đế Cảnh bằng một chiêu. Chỉ riêng điểm này cũng khiến bọn họ không dám còn hy vọng báo thù nào nữa.

 

“Ông Khổng, ông nghĩ chúng ta…”, Tư Mã Huy quay đầu nhìn Khổng Thế Phương.

 

“Còn có thể làm gì nữa, chờ đợi thêm đã!”, Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
 
Chương 4108


Chương 4108

 

Sức chiến đấu và thân phận của Tiêu Chính Văn bây giờ đã không còn là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện khiêu khích nữa. Ít nhất, trước khi người nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã can thiệp vào, bọn họ không thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn được.

 

Mặt khác, Nguyệt Nhu đã về đến cổng của phủ thành chủ.

 

Nhưng chưa kịp bước vào, cô ta đã bị mấy đệ tử chặn lại ở cửa.

 

“Nguyệt Nhu! Xin dừng bước!”

 

Hai tên đệ tử canh cửa lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhu, nếu là bình thường, bọn họ đều sẽ chắp tay chào Nguyệt Nhu, gọi một tiếng thánh nữ!

 

Nhưng hôm nay, thái độ của bọn họ vô cùng dửng dưng.

 

“Các người định làm phản à? Còn không mau tránh ra để tôi vào trong!”, Nguyệt Nhu bước lên định xông vào trong.

 

“To gan! Xông vào phủ thành chủ là tội chết!”

 

Vừa dứt lời, hai tên đệ tử ở cửa đã rút kiếm ra.

 

“Hỗn láo! Tôi là thánh nữ của thành Thiên Đô! Các người lại dám rút kiếm trước mặt tôi!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.

 

“Hừ! Thánh nữ ư? Một tiếng trước, cô vẫn là thánh nữ, nhưng bây giờ không phải nữa rồi. Đừng ép chúng tôi ra tay với cô!”

 

“Chúng ta là người đồng môn, tốt nhất đừng làm ầm ĩ, nếu không, hôm nay e rằng cô không thể sống sót rời khỏi đây đâu!”, một đệ tử khác cầm kiếm, lạnh lùng nói.

 

“Tại… tại sao?”

 

Cho đến tận bây giờ, Nguyệt Nhu vẫn vô cùng bối rối.

 

Lúc nãy mọi chuyện đều vẫn tốt đẹp, tại sao trong nháy mắt, cô ta đã mất đi tất cả?

 

“Nguyệt Nhu, có một số người cô không thể đắc tội. Cho dù cô là thánh nữ, nhưng so với vận mệnh của thành Thiên Đô, cô cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

 

Một để tử canh cửa chế nhạo.

 

“Tôi…tôi thật sự không đắc tội với ai!”

 

Nguyệt Nhu hét lớn.

 

Cô ta không thể hiểu mình đã đắc tội với ai!

 

Cô ta hoàn toàn không có cơ hội gặp gỡ những nhân vật lớn trong thành Thiên Đô.

 

Trong thế hệ trẻ, dù là Vương Vũ hay là Mạnh Phi Vũ, cô ta đều có hết sức làm bọn họ hài lòng, thậm chí, vì để lấy lòng nhà họ Mạnh, tháng trước, cô ta còn tắm uyên ương với Mạnh Phi Vũ.

 

Sao có thể đắc tội với những người này được?

 

Hơn nữa, mặc dù Vương Vũ luôn âm thần theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn che giấu mối quan hệ giữa cô ta và Mạnh Phi Vũ, Vương Vũ không hề biết gì cả.

 

“Haiz, cô thật đáng thương, ngay cả bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì ai cũng không biết sao?”, một đệ tử gác cổng chế nhạo.
 
Chương 4109


Chương 4109

 

“Vì ai?”, Vương Vũ ngẩng đầu hỏi.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Một đệ tử gác cổng khác lạnh lùng nói.

 

“Cái gì?”

 

Nghe thấy cái tên này, Nguyệt Nhu đột nhiên bốc hỏa. Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ?

 

Thanh Liên đuổi cô ta ra khỏi phủ thành chủ chỉ vì đắc tội với Tiêu Chính Văn ư?

 

“Bà già đáng chết! Lẽ nào bà ta già đến mức hồ đồ rồi sao?”

 

Nguyệt Nhu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, hét thẳng vào trong phủ thành chủ.

 

“Bà già đáng chết! Đắc tội với Tiêu Chính Văn thì sao? Bà ta dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi phủ thành chủ!”

 

“Tên Tiêu Chính Văn chết tiệt! Nếu tôi…”

 

“Bộp!”

 

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị ăn một cái tát thật mạnh.

 

Cái tát này khiến Nguyệt Nhu bay ra xa tám mét, ngay cả miệng cũng bị xé rách.

 

Nền gạch trước cổng phủ thành chủ đều bị cô ta đập vỡ thành một cái hố lớn.

 

Sau khi ăn tát, Nguyệt Nhu cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Xem ra bản thân bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ quả thực có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn.

 

Lúc nãy cô ta mắng chửi Thanh Liên đều không bị đánh.

 

Nhưng vừa đắc đến tên Tiêu Chính Văn, đã bị ăn một cái bạt tai.

 

Nguyệt Nhu khóc nức nở, che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, ngây người nhìn vào phủ thành chủ một lúc rồi mới thẫn thờ quay người bước đi.

 

Cô ta vốn định quay lại Thiên Cung Bắc Cực tìm Vương Vũ, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể ở lại thành Thiên Đô nếu không có thế lực lớn chống lưng.

 

Nhưng vừa bước tới cổng Thiên Cung Bắc Cực, cô ta đã bị đệ tử canh cổng chặn lại.

 

“Các người muốn làm gì? Tôi… tôi đến gặp Vương Vũ!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.

 

“Thật xin lỗi, Vương Vũ đã bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực rồi, hơn nữa, thật trùng hợp, từ ngày hôm nay, cô cũng không thể bước vào Thiên Cung Bắc Cực nửa bước!”

 

“Còn nữa, sư huynh trong chấp pháp đường nhờ tôi chuyển đến cô một câu!”

 

Đệ tử gác cổng giễu cợt.

 

“Nói gì?”, Nguyệt Nhu thất thần nhìn đệ tử gác cổng.

 

“Cút!”

 

Đệ tử gác cổng cố ý nói thật chậm, sau đó cười lớn.

 

Nguyệt Nhu choáng váng, mất đi sự bảo vệ của phủ thành chủ, lại bị Thiên Cung Bắc Cực không cho vào, cô ta biết rằng tương lai của mình đã bị hủy hoại.

 

Lúc này, Vương Vũ và Trần Thiên Cổ cũng đang đi bộ trên đường ở thành Thiên Đô trong sự tuyệt vọng.
 
Chương 4110


Chương 4110

 

Lúc trước bọn họ có thể huênh hoang khắp nơi vì có thế lực lớn sau lưng. Bây giờ, tin tức bọn họ bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đã lan truyền khắp nơi, ai còn nể mặt bọn họ nữa?

 

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Tiêu Chính Văn, cứ chờ xem!”

 

Vương Vũ siết chặt nắm đấm.

 

Đều tại Tiêu Chính Văn khiến bọn họ mất hết danh tiếng, chịu sỉ nhục, còn bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực.

 

Tình cảnh của Trần Thiên Cổ cũng không khá hơn là bao. Dù là trưởng lão, nhưng cuối cùng vẫn bị sư huynh của mình đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.

 

Hai người bọn họ cùng đến phòng bao của một quán rượu. Lúc này, Mạnh Phi Vũ đã đợi ở đó từ trước.

 

Thậm chí, Mạnh Phi Vũ còn hẹn Lưu Trường An và một vài người của Tề Thiên Thư Viện.

 

Dù sao bọn họ cũng cần có một nơi để ở. Ở một nơi như thành Thiên Đô, nếu không có lai lịch, e rằng không thể sống nổi một ngày.

 

Hai người vừa đến cửa phòng bao đã đụng phải một chàng thanh niên mặc đồ đen.

 

Trần Thiên Cổ vốn đã nóng vội, bây giờ ngay cả một tên nhân viên cũng dám đâm vào ông ta?

 

Người kia còn chưa kịp mở miệng, Trần Thiên Cổ đã tức giận quát lớn: “Cút ra!”

 

“Ông tuổi này rồi mà ngay cả một câu tử tế cũng không biết nói sao?”, chàng thanh niên kia nhìn Trần Thiên Cổ với vẻ mặt không vui.

 

Cùng lúc này, từ phía sau chàng thanh niên, một vài người khác cũng đi tới, ngăn chàng thanh niên lại, nói: “Thôi bỏ đi, cãi nhau với một ông già làm gì, đi thôi, về uống rượu!”

 

Đám thanh niên vừa quay đi, sắc mặt của Trần Thiên Cổ chợt sa sầm lại. Cho dù bây giờ ông ta không còn là trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực nữa thì không phải ai cũng có thể sỉ nhục ông ta!

 

“Rầm!”

 

Trong giây tiếp theo, Trần Thiên Cổ ra tay đánh bay mấy thanh niên ra ngoài.

 

“Chúng ta đi!”

 

Trần Thiên Cổ không thèm nhìn đám người kia, bước nhanh vào trong phòng bao.

 

Nhưng đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng của kiếm.

 

Trong chớp mắt, Trần Thiên Cổ vừa ngồi xuống đã bị chém thành hai mảnh.

 

Máu bắn tung tóe khắp người Vương Vũ, Mạnh Phi Vũ bên cạnh và Nguyệt Nhu vừa đến cũng sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhễ nhại như mưa!

 

Tiêu Chính Văn không hề bận tâm tới nhát kiếm kinh thiên động địa kia mà lúc này anh đã đi tới ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực cùng với ông lão Thiên Tinh.

 

Du ngoạn tuyệt đỉnh, ông lão Thiên Tinh sải bước đi tới trên một bệ vuông của đỉnh núi, chỉ vào cái ghế đá bên cạnh, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, mời ngồi!”
 
Chương 4111


Chương 4111

 

Lúc này, trên chiếc bàn đá trên bệ vuông đã bày biện sẵn trà thơm từ lâu, bên trong lư hương bên cạnh còn nghi ngút hương đàn hương trầm ấm!

 

Ông lão Thiên Tinh và Tiêu Chính Văn ngồi đối diện nhau, chỉ là hai người còn chưa nói được mấy câu thì trên bầu trời lại bộc phát ánh hào quang cao vạn trượng!

 

Bóng dáng cao lớn của Mạnh Hồng Nho bao trùm lấy bầu trời!

 

Mà lúc này, bên trong quán rượu, Trần Thiên Cổ đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu, mãi tới lúc chết, ông ta vẫn trợn trừng hai mắt không dám tin!

 

Mấy người Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ bên cạnh đã sợ tới độ trợn mắt líu lưỡi.

 

Thậm chí ngay cả việc nhát kiếm này từ hướng nào tới bọn họ cũng không nhìn rõ!

 

Hơn nữa, xung quanh căn bản không có khí tức của cao thủ, thậm chí mãi tới khi Trần Thiên Cổ chết ngay trước mặt bọn họ thì bọn họ vẫn đang ở trong trạng thái đờ đẫn!

 

“Không được phép khinh thường uy lực của thiên tiên!”

 

Vào lúc mọi người vẫn đang chấn kinh, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm phẫn nộ!

 

Âm thanh này nháy mắt đã chấn động cả thành Thiên Đô!

 

Thiên tiên?

 

Chỉ có mấy người ở vùng ngoài vũ trụ mới tự cho mình là thiên tiên, lẽ nào là cao thủ vùng ngoài vũ trụ đã tiến vào trong Đông Vực rồi?

 

Mặc dù bên phía thành Thiên Đô không nhận được bất cứ thông tin gì về chuyện này, thế nhưng bên phía nhà họ Khổng và Đế Vương Các thì không thể không nhận được tin đồn!

 

Có điều, vẫn luôn không có bất cứ tin tức gì truyền ra ngoài, chuyện này đã đủ để thấy đối phương kín tiếng tới độ nào rồi!

 

Cũng chính vì vậy mà không một ai ngờ được cao thủ vùng ngoài vũ trụ lại công khai ra tay, còn giết chết Trần Thiên Cổ chỉ với một nhát kiếm!

 

Nhát kiếm này có thể nói là đã hoàn toàn thay đổi sự nhận biết của tất cả mọi người ở thành Thiên Đô về trận pháp!

 

Trải dài thiên lý, chỉ một nhát kiếm đã giết chết cao thủ Đế Cảnh ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả cơ hội né tránh cũng không có nốt!

 

Lúc này dù là Mạnh Phi Vũ, Nguyệt Nhu hay là người tự cho mình là thiên tài số một Vương Vũ thì đều trợn mắt há mồm!

 

Vương Vũ lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chú ý tới việc trên người hắn còn bị bắn đầy máu!

 

Lúc này, bọn họ mới hiểu ra có một số người, dù thoạt nhìn rất bình thường nhưng cũng tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể tuỳ tiện chọc vào!

 

Tiêu Chính Văn chính là một ví dụ, mà mấy nam thanh niên kia thì càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn!

 

Lúc này, trên ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực, ông lão Thiên Tinh không khỏi ngơ ngác, dường như cảm nhận được khí tức của Trần Thiên Cổ đã dần tan biến hoàn toàn, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười cay đắng.

 

Trần Thiên Cổ nói thế nào thì cũng là sư đệ ruột của ông ta, mà lúc này, ông ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thiên Cổ bị giết, căn bản chẳng thể làm gì được!
 
Chương 4112


Chương 4112

 

Hoặc là nói, ngay cả ông ta cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện này!

 

Một nhát kiếm đơn giản như vậy, chỉ trong nháy mắt đã lấn át chuyện Tiêu Chính Văn đánh bại Vương Vũ khi trước.

 

Không ít người lại dồn sự chú ý về phía Trần Thiên Cổ.

 

“Nhát kiếm này rõ ràng có thể gọi là thần tích!”

 

“Lẽ nào đây chính là thực lực của cao thủ vùng ngoài vũ trụ?”

 

“Cách xa ngàn dặm, một kiếm giết chết, đây mới là sự truy sát vạn dặm thực thụ!”

 

“Ôi, e rằng loạn thế sắp tới rồi, không chỉ là vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả cao thủ của vùng ngoài vũ trụ cũng sẽ tham gia vào!”

 

Không ít người đều đang bàn tán sôi nổi, thế nhưng dù là đệ tử của các thế lực lớn hay là thế tử của các thế gia thì trên mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ buồn rầu!

 

Loạn thế là kết quả mà con cháu của các thế gia không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì loạn thế không chỉ đại diện cho việc sự cân bằng của thế lực khi trước sắp sửa bị phá vỡ!

 

Thậm chí rất nhiều thế lực sẽ bị diệt vong cùng với loạn thế!

 

“Ôi, không ngờ là cường giả Đế Cảnh từng thống trị một phương, hiện tại xem ra lại chẳng thể đỡ nổi một đòn! Nếu như ngay cả cường giả Đế Cảnh cũng chỉ là bia đỡ đạn, khi loạn thế sắp sửa diễn ra, cả Đông Vực, hoặc là cả vùng ngoài lãnh thổ sẽ có bao nhiêu người có thể sống sót từ trong cõi chết?”

 

Ông lão Thiên Tinh không khỏi phát ra một tiếng cảm thán!

 

“Ban nãy chính là cao thủ vùng ngoài vũ trụ giết chết Trần Thiên Cổ sao?”, Tiêu Chính Văn nói rồi khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt không chút gợn sóng.

 

“Không sai!”

 

Ông lão Thiên Tinh nặng nề gật đầu.

 

Loại thủ đoạn này, vào một nghìn năm trước lúc ông ta đi theo sư tôn của mình đã tận mắt chứng kiến ở trên chiến trường vùng ngoài vũ trụ!

 

Thế nhưng loại thủ đoạn có thể gọi là thần tích này chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn công kích bình thường nhất của cao thủ vùng ngoài vũ trụ mà thôi!

 

Ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, ông ta còn từng tận mắt chứng kiến một ngôi sao bị một người đàn ông mặc đồ trắng chỉ điểm cho nổ tung!

 

So với cái đó thì nhát kiếm giết chết Trần Thiên Cổ căn bản chẳng đáng là gì!

 

“Thật ra vùng ngoài lãnh thổ vẫn luôn chống lại sự xâm nhập của cao thủ vùng ngoài vũ trụ, thành chủ Thanh Liên muốn giao hết vận khí của thành Thiên Đô cho cậu chính là vì hy vọng cậu có thể tập hợp được vận khí vào trong cơ thể!”

 

“Vào lúc chiến trường vùng ngoài vũ trụ sắp sửa sụp đổ, có thể giữ được phòng tuyến cuối cùng!”

 

“So với những con cháu thế gia kia, ôi! Không nhắc đến thì hơn!”

 

Ông lão Thiên Tinh xua tay với đôi mắt ngập tràn vẻ thất vọng.
 
Chương 4113


Chương 4113

 

“Hình như ông cụ không phải người của thời đại này nhỉ?”, Tiêu Chính Văn có thể nhìn ra sự mỏi mệt, càng có thể nhìn ra sự tuyệt vọng từ trong đôi mắt của ông lão Thiên Tinh, thế nhưng trên người ông ta lại có một luồng khí tức tới từ viễn cổ!

 

“Ha ha! Cậu Tiêu quả nhiên có con mắt tinh đời, tôi quả thực không tới từ kỷ nguyên của mọi người, lúc đó, Thiên Đế đang trong thời niên thiếu, giữa vùng ngoài vũ trụ và thế tục không có bất cứ sự ngăn cách nào!”

 

“Năm đó, Khương Tử Nha có thể thành tiên chính là vì nguyên do này!”

 

Ông lão Thiên Tinh ưu tư nói, dường như đang hoài niệm lại thời đại mà mọi người bao dung lẫn nhau!

 

“Ồ? Cũng có thể nói vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện không chỉ là để Đế Tuấn báo thù Chu Vũ Vương?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

 

Ông lão Thiên Tinh khẽ lắc đầu nói: “Đế Tuấn thân là Thiên Đế thì sao lòng dạ có thể hẹp hòi như vậy?”

 

“Vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện hoàn toàn là vì Cơ Phát câu kết với thế lực vùng ngoài vũ trụ, bán đứng thế tục! Lúc nào các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ biết trong thế tục có di tích Long tộc thì việc xâm nhập vào thế tục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

 

“Vậy nên Đế Tuấn mới ngăn cách tất cả cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ, để sinh tồn, những cường giả khi trước không thể không đối kháng lại sự xâm phạm của cao thủ vùng ngoài vũ trụ!”

 

“Thế nhưng hiện tại…”

 

Nói tới đây, ông lão Thiên Tinh mặt mày ủ ê, không ngừng lắc đầu nói: “Nhà họ Khổng với nhà họ Mạnh đã câu kết với thế lực ở vùng ngoài vũ trụ, theo như tôi được biết thì không ít người đều nhân cơ hội này để tới vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Chỉ có điều con đường dẫn tới thế tục không hoàn toàn được mở ra, vậy nên bọn họ nhất thời vẫn chỉ có thể ở lại vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Nếu không thì thế tục của hiện tại e rằng đã xảy ra đại loạn từ lâu rồi!”

 

Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Lẽ nào bao nhiêu năm trôi qua mà vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa từng xuất hiện nhân tài nào có thể kết thúc cuộc phân tranh này hay sao?”

 

Vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn hơn rất nhiều so với thế tục, đáng lý nhân tài phải đông như kiến cỏ mới phải!

 

“Đương nhiên từng xuất hiện, chỉ có điều bọn họ đều bị thế lực vùng ngoài vũ trụ mua chuộc rồi! Giống như tên Khổng Tề Thiên mà cậu từng gặp!”, ông lão Thiên Tinh thở dài nói.

 

“Khổng Tề Thiên?”

 

Tiêu Chính Văn nghi hoặc nhìn về phía ông lão Thiên Tinh.

 

“Không sai! Khổng Tề Thiên! Thật ra người mà cậu từng thấy chỉ là phân thân của ông ta! Theo như tôi được biết thì cơ thể thật sự của ông ta lúc này vẫn ở trong chiến trường vùng ngoài vũ trụ!”

 

Ông lão Thiên Tinh vừa thốt ra lời này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hết sức kinh ngạc!

 

“Cái gì? Phân thân của ông ta?”

 

Ông lão Thiên Tinh khẽ gật đầu, Khổng Tề Thiên thực thụ căn bản không ở vùng ngoài lãnh thổ mà phân thân trở về kia chỉ là để tranh đoạt vận khí của Hoa Quốc mà thôi!

 

“Thật ra tôi cũng từng nghe nhắc tới loại bí thuật này, thế nhưng nó đã thất truyền từ lâu rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom