Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2932


Chương 2932:

Lạc Bân nói: “Chủ tịch, có nghe không ạ?”

Dương Thanh thản nhiên nói: “Nghe đi!”

Lạc Bân bật loa ngoài, một giọng nói thô kệch lập tức vang lên từ ống nghe: “Sếp Lạc, nghe nói chủ tịch Dương đã về rồi hả? Chẳng biết tôi có may mắn được mời chủ tịch Dương một bữa cơm không?”

Dương Thanh hơi híp mắt, chỉ có mấy người biết tin anh đã về, hơn nữa họ đều rất đáng tin.

Thế nên hành tung của anh không thể lộ được.

Nhưng La Thế Hoành lại biết anh đã quay lại, xem ra hành tung của anh đã bị người ta nghe ngóng từ lâu.

Lạc Bân nhìn về phía Dương Thanh, thấy Dương Thanh gật đầu thì mới lạnh lùng nói: “Nếu chủ tịch La đã muốn gặp chủ tịch Dương, tôi sẽ chuyển lời, còn về việc chủ tịch Dương có muốn đi hay không thì tôi cũng không biết”.

La Thế Hoành cười ha hả: “Vậy làm phiền sếp Lạc nhé, tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho sếp Lạc sau”.

Sau khi cúp máy, Lạc Bân nghiêm nghị nói: “Chủ tịch, cậu định tham dự bữa tiệc mà ông ta mời thật à?”

Dương Thanh gật đầu: “Một con rối thôi mà cũng dám ra mặt, tôi muốn xem xem tập đoàn Thuận Thiên dám đối đầu với tập đoàn Nhạn Thanh này mạnh đến đâu”.

Anh biết tập đoàn Thuận Thiên không đơn giản, nếu nó đơn giản thì với năng lực của mình, Lạc Bân đã giải quyết xong từ lâu. Bây giờ tập đoàn này vẫn còn, tức là ngay cả Lạc Bân cũng không đối phó được.

Dương Thanh nói: “Mang tài liệu về tập đoàn Thuận Thiên đến đây cho tôi”.

Lạc Bân vội đáp: “Vâng, chủ tịch!”

Lạc Bân nhanh chóng mang tài liệu liên quan đến tập đoàn Thuận Thiên tới, tài liệu rất cặn kẽ, có cả thông tin chỉ tiết về cấp cao của tập đoàn Thuận Thiên.

Nửa tiếng sau, Dương Thanh bỏ tài liệu xuống, nhíu mày.

Qua tập tài liệu này, Dương Thanh đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của tập đoàn Thuận |_ Thiên. Nó mới được thành lập một tháng ngắn ngủi nhưng đã phát triển đến mức trở thành doanh nghiệp hàng đầu Yến Đô, thậm chí còn dám giành mối làm ăn với tập đoàn Nhạn Thanh nữa.

Quan trọng là những thương nhân từng hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh lại dám từ bỏ Nhạn Thanh để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên.

Dương Thanh hỏi: “Rất nhiều đối tác của chúng ta sẵn sàng từ bỏ tập đoàn Nhạn Thanh để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên, chuyện này rất bất thường, rốt cuộc là tại sao thế?”

Lạc Bân vội đáp: “Tôi đã điều tra, nhưng đám thương nhân đó đều rất kín miệng, hơn nữa cũng không giống bị ép. Hình như họ rất mừng vì được hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên”.

“Tôi nghỉ tập đoàn Thuận Thiên đã cho họ lợi ích khổng lồ, bằng không, họ không đời nào chịu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng chỉ để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên”.

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Nếu đã không bị ép buộc, vậy chỉ còn khả năng tập đoàn Thuận Thiên đã cho họ những lợi ích không thể từ chối”.

“Nhưng sao tập đoàn Thuận Thiên có thể khiến đám thương nhân đó tin tưởng mình đây?”

Lạc Bân lắc đầu với vẻ cay đảng: “Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, với thực lực của tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ, chỉ cần có chút quan hệ với chúng ta thì sẽ hời to, nhưng các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh lại cứ thi nhau chủ động hủy hợp đồng”.

“Tôi đã tính thử, chỉ riêng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà tập đoàn Nhạn Thanh nhận được đã lên tới năm tỷ! Hay nói cách khác, nếu muốn lôi kéo đám thương nhân đó hợp tác, tập đoàn Thuận Thiên phải bỏ ít nhất năm tỷ ra. Quan trọng nhất chính là tập đoàn Thuận Thiên còn phải đảm bảo sẽ giúp đám thương nhân hủy hợp tác với chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn nữa ”.
 
Chương 2933


Chương 2933:

“Chắc tập đoàn Thuận Thiên phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo đám thương nhân đó về phe mình”.

“Có lẽ kháp Chiêu Châu, cũng không có mấy doanh nghiệp có thể đưa hai trăm tỷ cho đối tác nhỉ?”

Dương Thanh im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu chỗ dựa của tập đoàn Thuận Thiên mạnh hơn tập đoàn Nhạn Thanh thì sao?”

Lạc Bân thoáng sửng sốt rồi nói ngay: “Nếu thế thì đúng là tập đoàn Thuận Thiên có thể dễ dàng khiến đám thương nhân kia phản bội chúng †a, nhưng đó chỉ là một yếu tố mà thôi, quan trọng nhất vấn là lợi ích, đối với thương nhân, kiếm nhiều tiên hơn mới là tất cả”.

Dương Thanh gật đầu: “Cứ gác mấy chuyện đó lại đã, ông đi với tôi đến bữa tiệc trưa nay đi!”

Lạc Bân đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”

Mười hai giờ trưa, Lạc Bân lái xe đưa Dương Thanh đến một nhà hàng kiểu Nhật.

Dương Thanh nhíu mày: “Đây chính là chỗ mà La Thế Hoành chọn ư?”

Lạc Bân gật đầu rồi nói ngay: “Chủ tịch, nếu cậu không thích thì chúng ta qua nhà hàng khác nhé?”

Dương Thanh lắc đầu: “Không cần đâu!”

Hai người bước vào nhà hàng.

“Sếp Lạc, lâu rồi không gặp!”

Họ vừa bước vào nhà hàng, một giọng nói thô kệch đã vang lên. Ngay sau đó, một người trung niên tươi cười đi tới, chủ động chìa tay ra với Lạc Bân.

Nếu không biết chuyện tập đoàn Thuận Thiên đã cướp mất rất nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh, có lẽ Dương Thanh sẽ tưởng La Thế .

Hoành và Lạc Bân là bạn tốt.

Lạc Bân bắt tay La Thế Hoành, cười lạnh: “Nếu tôi không nhớ nhầm, tập đoàn Thuận Thiên mới thành lập được một tháng thôi nhỉ? Tôi và chủ tịch La cũng mới gặp một lần trong hội liên minh thương mại ba ngày trước đúng không?”

La Thế Hoành cười ha hả: “Đối với tôi, ba ngày đã là lâu lắm rồi”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Chác đây chính là cậu Thanh – chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh đúng không?”

Dương Thanh thản nhiên nhìn La Thế Hoành, chỉ một cái liếc của anh đã khiến nụ cười trên mặt La Thế Hoành cứng đờ.

La Thế Hoành cảm nhận được rất rõ, ông ta như đang đối mặt với dã thú đến từ hồng hoang chứ không phải con người, đôi mắt thâm thúy của Dương Thanh khiến La Thế Hoành có cảm giác rơi xuống địa ngục.

Ông ta không dám bước lên trước, bèn liếc sang chỗ khác, thậm chí còn không dám đối mặt với Dương Thanh.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Hình như chủ tịch La rất sợ tôi nhỉ?”

La Thế Hoành rùng mình, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Chủ tịch Dương cứ đùa, nghe nói cậu vừa về đây. Tôi vẫn luôn sùng bái cậu, tôi chỉ có sự kính trọng với cậu mà thôi, sao lại sợ cậu được chứ?”

Không thể không thừa nhận, người đàn ông trông hơi cục mịch này không hề đơn giản, nếu không cũng sẽ không bị nhân vật lớn phía sau ông ta đẩy lên.

“Chủ tịch Dương! Sếp Lạc! Mời qua bên này!”
 
Chương 2934


Chương 2934:

La Thế Hoành vội làm động tác mời, dẫn hai người tới một phòng riêng cao cấp.

Nhưng sau khi bước vào phòng, Dương Thanh mới biết trong này còn những người khác.

Lạc Bân thấy Dương Thanh nhíu mày, lập tức nói với vẻ không vui: “Chủ tịch La, ông có ý gì thế?

Ông đã nói chỉ mời mỗi cậu Thanh ăn cơm, sao lại có cả những người khác hả?”

Nếu là người khác, Lạc Bân vẫn sẽ nể mặt, nhưng riêng với La Thế Hoành thì ông ta không muốn nể nang gì hết.

La Thế Hoành vội xin lỗi: “Chủ tịch Dương!

Sếp Lạc! Rất xin lỗi, thật ra người muốn gặp chủ tịch Dương là ông chủ của tôi – ông Yoshida!”

| Nghe thấy thế, Lạc Bân hơi biến sắc.

Ông ta đã điều tra được La Thế Hoành chỉ là một con rối được nâng lên mà thôi, nhưng không ngờ La Thế Hoành lại chủ động thừa nhận mình có ông chủ.

Hơn nữa chủ của ông ta còn là người nước Dương.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt nhìn Yoshida đang ngồi ở ghế chính.

Yoshida cũng nhìn về phía Dương Thanh, cười híp mắt: “Cậu Thanh, mời ngồi!”

Dương Thanh ngồi xuống phía đối diện Yoshida, nét mặt lại thản nhiên như cũ. Anh lạnh nhạt nhìn ông ta: “Việc tập đoàn Thuận Thiên đối đầu với tập đoàn Nhạn Thanh trong thời gian gần đây là do ông sai khiến nhỉ?”

Yoshida và La Thế Hoành thoáng sửng sốt, hình như không ngờ Dương Thanh sẽ hỏi thẳng như thế.

Yoshida nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, đặt chén xuống rồi mới cười híp mắt: “Cậu Thanh đúng là thẳng thắn, không sai, chính tôi đã cử La Thế Hoành cướp hết đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Tôi cứ tưởng sẽ rất khó để đạt được mục tiêu này, nhưng không ngờ chỉ trong một tháng, chẳng những tôi không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ, gần như đã hoàn thành mục tiêu”.

Dương Thanh lập tức nhướng mày, Yoshida đang khoe khoang với anh hả?

Theo cách tính của Lạc Bân, Yoshida phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo được nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh như thế.

Nhưng Yoshida lại nói, chẳng những ông ta không tốn tiên mà còn lãi mười tỷ, chuyện nầy đúng là đáng kinh ngạc.

Dương Thanh không nói gì, Lạc Bân lên tiếng: “Ông Yoshida, ông nói hơi quá rồi đấy? Nếu muốn thuyết phục các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh hủy hợp tác với chúng tôi, chuyển sang hợp tác với ông, ông phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới làm được điều này”.

“Vừa nãy ông lại nói, ông không tốn xu nào, còn lãi mười tỷ ư? Sao có thể chứ?”

Yoshida cười ha hả: “Sếp Lạc không làm được việc này, không có nghĩa là tôi cũng thế”.

Lạc Bân đang định nói tiếp, Dương Thanh bỗng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông Yoshida có lai lịch rất lớn nhỉ?”

“Ông có thể khiến đám thương nhân kia hủy hợp đồng với chúng tôi, quay sang bắt tay với ông vì ông đã tiết lộ thân phận của mình cho họ biết, sau đó cố tình tỏ ý muốn tìm đối tác. Những thương nhân kia sẽ chủ động đến xin hợp tác ngay”.

“Lúc này, ông Yoshida chỉ cần đưa hợp đồng nhập cố phần cho họ là có thể dễ dàng khiến đám thương nhân đó dâng tiền cho ông rồi”.

“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên có cổ phần của đám thương nhân kia, thế nên chẳng những ông Yoshida không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ nữa”.

Trừ khả năng này ra, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra cách nào có thể khiến các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động hủy hợp đồng.
 
Chương 2935


Chương 2935:

Nhưng nếu muốn làm được điều đó, Yoshida phải có lai lịch rất lớn thì mới có thể khiến các thương nhân kia tin răng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu đi theo ông ta.

“Bốp bốp bốp!”

Yoshida võ tay, mỉm cười: “Đúng là tài không đợi tuổi, cậu Thanh lợi hại thật đấy! Mới đó mà đã đoán ra chân tướng rồi!”

“Không sai, đúng như cậu Thanh nói, tôi chỉ tiết lộ một ít về thân phận của mình thôi mà đã lôi kéo được rất nhiều đối tác rồi”.

Lạc Bân sực hiểu, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ không đoán rằng Yoshida có lai lịch rất lớn.

Ông ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn kinh ngạc nói: “Ông là người của gia tộc Yoshida – một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương ư?”

Ở nước Dương, có ba gia tộc hết sức giàu có, một trong số đó chính là gia tộc Yoshida. _ ` Yoshida đã dùng thân phận của mình để lôi kéo đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động gia nhập tập đoàn Thuận Thiên, ông ta phải là người của gia tộc Yoshida thì mới có thể làm được điều đó.

Yoshida mỉm cười: “Không sai, đúng là tôi đến từ gia tộc Yoshida ở nước Dương, cũng chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Thuận Thiên”.

Lạc Bân lập tức nghiêm nghị hẳn lên, khó trách tập đoàn Thuận Thiên dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh, thì ra phía sau nó chính là gia tộc Yoshida – một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Vậy hôm nay ông mời tôi ăn cơm là để ra oai với tôi à?”

Yoshida mỉm cười, lắc đầu: “Tôi mời cậu Thanh tới đây vì muốn thương lượng chuyện này với cậu, tôi rất hứng thú với tập đoàn Nhạn Thanh, hy vọng cậu Thanh có thể bán lại nó cho tôi. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, tôi sẽ mua nó với giá cao hơn giá thị trường 20%”.

Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Chắc ông Yoshida cũng biết tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa gì với tôi nhỉ?”

Yoshida mỉm cười: “Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp mà mẹ cậu sáng lập khi còn sống, cũng là niềm tưởng nhớ của cậu về bà ấy, thế nên cậu luôn muốn biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.

Dương Thanh hơi híp mắt: “Ông Yoshida đã biết mà vân muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh từ phía tôi, tôi có thể coi đó là sự khiêu khích của ông với tôi không?”

Yoshida mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này. Ông ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nữa.

Khi cười, mắt ông ta híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng lúc này, Dương Thanh đã nhận thấy sát khí từ nụ cười của Yoshida.

“Nếu cậu Thanh đã nghĩ là khiêu khích, vậy cứ xem đó là khiêu khích cũng được!”

Yoshida đẩy kính, cười híp mắt: “Nếu cậu Thanh đã biết thân phận của tôi, chắc cậu cũng rõ, gia tộc Yoshida không bao giờ thiếu tiền”.

“Nếu cậu Thanh không ưng mức giá cao hơn giá thị trường 20%, tôi có thể thêm vào 10% nữa, mua tập đoàn Nhạn Thanh với giá cao hơn giá thị trường 30%, cậu hoàn toàn có thể dùng số tiền này để sáng lập một tập đoàn Nhạn Thanh mới”.

“Đương nhiên cậu có thể từ chối, nhưng nên nghĩ đến hậu quả, nó sẽ rất nghiêm trọng đấy!

Cậu Thanh là người thông minh, chắc cũng biết nên lựa chọn thế nào”.

Mãi đến khi Yoshida không nói nữa, Dương Thanh mới hỏi: “Ông nói xong chưa?”

Yoshida thoáng sửng sốt rồi gật đầu: “Xong rồi “Nếu xong rồi thì nghe tôi nói đây!”

Dương Thanh nói: “Tôi không cần biết phía sau tập đoàn Thuận Thiên là thế lực nào, chuyện đó không liên quan tới tôi! Nhưng ông phải biết, nơi đây thuộc Chiêu Châu, nếu đã ở trên lãnh thổ của Chiêu Châu thì cứ chơi theo quy tắc ở Chiêu Châu, nếu ông định vi phạm, trò chơi cũng đành kết thúc!”
 
Chương 2936


Chương 2936:

“Ông muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh đúng không? Bây giờ tôi cho ông ba ngày, lập tức dẫn người của ông cút khỏi Yến Đô, bằng không ba ngày sau, tôi sẽ đích thân tiễn ông lên đường đấy!”

Thái độ của Dương Thanh hết sức cứng răn, lời anh nói khiến nét mặt giả dối của Yoshida lập tức cứng đờ.

La Thế Hoành cũng có vẻ kinh ngạc, vội nói: “Chủ tịch Dương,cậu đừng nóng, ông Yoshida thật lòng muốn hợp tác với cậu, ông ấy sẵn lòng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với mức giá cao hơn giá thị trường 30%, đó đã là thành ý lớn lắm rồi đấy”.

Dương Thanh nhíu mày: “Ông không hiểu tôi nói gì ư?”

Khí thế mạnh mẽ lập tức ập xuống người La Thế Hoành, La Thế Hoành biến sắc, cảm thấy như đang phải vác vật nặng mấy trăm cân.

Nhưng Yoshida thì vẫn rất thản nhiên trước khí thế của Dương Thanh, khí thế từ người ông ta thoáng tràn ra ngoài.

Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn về phía Yoshida: “Cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?”

Yoshida ngạo nghề nói: “Cách đây không lâu, tôi vừa đột phá Siêu Phàm Cảnh, nếu tôi không đoán nhầm, cậu Thanh cũng là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh đúng không?”

Xem ra Yoshida cũng không biết nhiều về Dương Thanh, bằng không sao có thể nghĩ thực lực của Dương Thanh chỉ đến Siêu Phàm Nhất | Cảnh chứ?

Dương Thanh cười lạnh, tên này đúng là ngông cuồng, chưa tìm hiểu kỹ lai lịch của anh mà đã dám đến ra oai, còn định thu mua tập đoàn Nhạn Thanh nữa chứ.

“Nhớ lời tôi nói, tôi chỉ cho các ông ba ngày mà thôi, ba ngày sau, nếu các ông chưa cút khỏi Chiêu Châu, tôi sẽ đích thân tiễn các ông lên đường đấy!”

Dương Thanh lạnh lùng nói rồi nhìn về phía La Thế Hoành, híp mắt: “Tôi nói các ông, tức là bao gồm cả tên Hán gian như ông đấy, rõ chưa hả?”

La Thế Hoành đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, cậu đừng không biết điều như thết Ông Yoshida đến từ gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt lớn của nước Dương, rất giàu có, hơn nữa gia tộc Yoshida cũng sở hữu rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tôi khuyên cậu nên thỏa hiệp, giúp ông Yoshida thuận lợi thu mua tập đoàn Nhạn Thanh thì hơn, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.

“Cút!”

Tiếng quát của Dương Thanh như đòn tấn công có thật, giáng lên người La Thế Hoành. La Thế Hoành cảm thấy ngực mình như bị gõ một búa, thở cũng khó khăn.

Yoshida híp mắt, nhìn chăm chăm vào Dương Thanh: “Nếu cậu Thanh không chịu hợp tác, tôi đành dùng thủ đoạn của mình để ép cậu nghe lời vậy, chúng ta đi!”

Yoshida dẫn La Thế Hoành rời đi, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Lạc Bân .

Lạc Bân nói với vẻ mặt khó coi: “Chủ tịch, xin lỗi cậu! Tôi cũng không ngờ người đứng sau La Thế Hoành lại đến từ gia tộc Yoshida của nước Dương”.

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Có gì đâu mà phải xin lỗi! Trước giờ tôi vốn không thích người nước Dương, nếu họ đã chán sống thì tôi đành giúp vậy! Ba ngày tới, cho dù tập đoàn Thuận Thiên làm gì thì cũng không cần quan tâm”.

“Bởi vì cho dù ông ta làm nhiêu đến mấy thì cũng chỉ phí công, ba ngày sau, chúng ta giành lấy thành quả lao động của tập đoàn Thuận Thiên là được”.

Lạc Bân hơi lo lắng: “Chủ tịch, dù sao gia tộc Yoshida cũng là một trong ba tài phiệt lớn của nước Dương, Yoshida thay mặt cho gia tộc Yoshida ở Yến Đô, nếu chúng ta giành mất thành quả lao động của tập đoàn Thuận Thiên thì có khiến gia tộc Yoshida tức giận không thế?”

Dương Thanh cười lạnh: “Gia tộc Yoshida tức giận á? Ở lãnh thổ Chiêu Châu của tôi, người nước Dương cũng dám làm càn à?”
 
Chương 2937


Chương 2937:

Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, xin lỗi! Tại tôi cả nghĩ rồi”.

Dương Thanh đáp: “Ông cứ yên tâm đi, mọi chuyện đã có tôi lo rồi!”

Lạc Bân nói: “Vâng!”

Phía bên kia, sau khi rời đi với La Thế Hoành, Yoshida tức giận nói: “Dương Thanh đúng là ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung, tôi đã tiết lộ thân phận mà cậu ta vẫn dám từ chối tôi, tôi phải khiến cậu ta trả giá đắt!”

La Thế Hoành vội nói: “Ông Yoshida, cho dù ông muốn làm gì, tôi cũng sẽ dốc toàn lực để phối hợp!”

Yoshida hơi híp mắt, chợt hỏi: “Ông biết người quan trọng nhất với cậu ta là ai không?”

La Thế Hoành nói: “Là vợ và con gái cậu ta, nhưng không hiểu sao vợ, con gái, bố vợ và em vợ cậu ta đều đã biến mất lâu lắm rồi, như bốc hơi khỏi thế gian vậy”.

“Tuy người thân thiết nhất với cậu ta không ở Yến Đô nữa, nhưng vẫn còn mấy người có quan hệ rất gần gũi, chẳng hạn như Lạc Bân, đúng rồi, còn có Diệp Mạn – chủ gia tộc họ Diệp ở Yến Đô, bà ta là mẹ vợ Dương Thanh”.

“Ngoài ra còn có một ngôi sao nữ tên Hạ Hà, nghe nói cô ta có quan hệ mập mờ với Dương Thanh, còn cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ”.

Sau khi nghe La Thế Hoành nói xong, Yoshida im lặng suy tư mấy chục giây rồi nói: “Nói đề nghị của ông thử xeml”

La Thế Hoành vội nói: “Ông hỏi tôi về người quan trọng của Dương Thanh, chắc muốn dùng họ để ép Dương Thanh thỏa hiệp đúng không ạ?”

Yoshida gật đầu: “Nếu ông đã nói cậu ta là người trọng tình nghĩa, chỉ cần bắt được người bên cạnh cậu ta rồi dùng chuyện này để đe dọa cậu ta, chắc chăn cậu ta sẽ đồng ý lời đề nghị thu mua tập đoàn Nhạn Thanh của gia tộc Yoshida”.

La Thế Hoành nói: “Dù sao Diệp Mạn cũng là chủ gia tộc họ Diệp – một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, có thân phận không tâm thường, hơn nữa bên cạnh còn có cao thủ do Dương Thanh cử đến, rất khó kiểm soát người phụ nữ này”.

“Thật ra đối với chúng ta, những người có quan hệ với Dương Thanh đều như nhau cả, bởi vì cậu ta rất trọng tình nghĩa, chắc chắn cậu ta sẽ thỏa hiệp với chúng ta”.

“Thế nên tôi đề nghị, chúng ta có thể nghĩ cách bắt ngôi sao nữ kia, với quan hệ giữa Dương Thanh và Hạ Hà, cậu ta chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của chúng ta”.

Yoshida cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào La Thế Hoành: “Được, chuyện này cứ giao cho ông xử lý. Nếu ông giải quyết chuyện này ổn thỏa, đến khi gia tộc Yoshida kiểm soát Yến Đô, tôi sẽ cho ông quản lý mọi việc của gia tộc Yoshida ở nơi này”.

Nghe thấy thế, La Thế Hoành hết sức mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn ông Yoshida, ông cứ yên tâm, chắc chăn tôi sẽ không khiến ông thất vọng”.

Tại phim trường Hoành Điếm ở Yến Đô, Hạ Hà vừa quay phim xong đang ngồi xe van rời đi.

Xe chạy băng băng, Hạ Hà ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp trông rất thản nhiên, hình như sâu trong mắt còn có vẻ hoài niệm.

“Chẳng biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, có lẽ anh ấy đã quên mình từ lâu rồi nhỉ?”

Hạ Hà chợt nói rồi mỉm cười, lắc đầu với vẻ tự giễu: “Có những người chỉ đi ngang qua đời nhau mà thôi, nhưng cho dù đó chỉ là khách qua đường thì cũng là vị khách đáng nhớ nhất”.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự tư nhân.

Bây giờ cô ta đã trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất Chiêu Châu, thu nhập cũng tăng mạnh, nhưng cô ta biết rõ, cô ta sẽ không bao giờ sở hữu những thứ đó nếu thiếu Dương Thanh.
 
Chương 2938


Chương 2938:

Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã nhìn thấy một người trung niên đang ngồi trên ghế sofa.

Cô ta lập tức biến sắc, định quay người ra ngoài.

Nhưng cô ta còn chưa kịp mở cửa, người trung niên đã bước đến bên cô ta. Ông ta cười híp mắt: “Cô Hạ Hà, mời cô đi với tôi một chuyến!”

Hạ Hà nhìn người trung niên xa lạ trước mặt, | vô cùng hoảng hốt. Cô ta căng thẳng nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi phải đi với ông chứ?”

Người trung niên cười ha hả, nhìn chăm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.

Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.

Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”

Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời đi.

“Hà à, đây là ai vậy?”

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước đến.

Thấy Hạ Hà đang chuẩn bị rời đi với một người đàn ông trung niên, bà ta không khỏi nhíu mày.

Bà ta biết hết bạn bè và đồng nghiệp của Hạ Hà, người trung niên trước mặt có dáng vẻ dữ dãn, vừa nhìn đã thấy không giống như người tốt.

Hạ Hà vội nói: “Mẹ, đây là bạn con, con với ông ta ra ngoài một chuyến”.

Cô ta nói rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi!”

Người trung niên mỉm cười với Lục Văn Tính – mẹ Hạ Hà rồi rời đi với cô ta.

“Rầm!”

Đúng lúc người trung niên quay đi, đầu ông ta bị một vật nặng đập trúng.

“Hà à, chạy đi!”

Lục Văn Tĩnh quát lên với Hạ Hà.

Hạ Hà sững sờ, không sao ngờ được Lục Văn Tĩnh sẽ đập bình hoa vào đầu người trung niên.

Bình hoa vỡ, người trung niên cũng vỡ đầu theo, mặt ông ta đầm đìa máu.

Trong mắt ông ta lóe lên vẻ tàn nhãn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chằm vào Lục Văn Tĩnh: “Mày chán sống àI”

Ông ta bỗng rút dao ra, đâm về phía Lục Văn Tĩnh.

“Phập!”

Máu tươi túa ra, con dao trong tay người trung niên cắm vào người Lục Văn Tĩnh, chỉ còn một nửa cán dao ở ngoài.

“Mẹ!”

Hạ Hà hét một tiếng xé lòng.

Lục Văn Tĩnh ôm chặt lấy người trung niên, căn răng: “Con mau chạy đi!”

“Không!”

Hạ Hà đau khổ hét, định đưa Lục Văn Tĩnh đi cùng.

Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Xem như mẹ xin con, mau chạy đi!”

“Con đàn bà khốn kiếp, còn dám đánh tao, ông đây giết mày!”

Người trung niên lập tức nổi giận, bỗng rút dao ra khỏi người Lục Văn Tĩnh rồi đâm nhát nữa.
 
Chương 2939


Chương 2939:

“Không, không!”

Hạ Hà luống cuống, kích động gào khóc.

Lục Văn Tĩnh vẫn ôm chặt lấy người trung niên, nhìn chăm chăm vào Hạ Hà, khóe miệng rỉ máu, trong mät bà ta tràn ngập sự cầu khẩn, bà †a đang xin Hạ Hà rời đi.

“Mẹt”

Hạ Hà khóc đến mức đứt ruột đứt gan, thấy mẹ mình bị đâm mấy nhát liên tiếp, cô ta cảm thấy thế giới của mình cũng sụp đổ rồi.

Ánh mắt của Lục Văn Tĩnh dần tản ra, đôi tay đang ôm chặt lấy người trung niên cũng hạ xuống đầy yếu ớt.

Hạ Hà nhìn người trung niên với vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!”

Cô ta nói rồi quay người bỏ chạy, không chần chừ nữa.

“Cô chạy được chắc?”

Người trung niên mỉm cười tàn nhẫn, như thể việc ông ta giết người chỉ như giãm chết một con kiến vậy.

Hạ Hà vừa chạy ra khỏi biệt thự thì đã bị người trung niên bắt kịp. Ông ta tóm lấy tóc cô ta.

Người trung niên mỉm cười độc ác, nhìn về phía Hạ Hà: “Người đẹp à, đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!” ị Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong, Dương Thanh vừa về đến nhà, chuông điện thoại bỗng reo lên.

Dương Thanh cầm lên xem, là cuộc gọi của | Hạ Hà, nhưng đúng lúc anh đang định nghe thì cuộc gọi lại bị ngắt.

Dương Thanh gọi lại, nhưng không có ai nghe.

Dương Thanh lẩm bẩm: “Chắc là gọi nhầm nhỉ?”

Anh nói rồi đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ra ngoài.

Anh vừa mở tivi lên thì đã thấy một tin.

“Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người, nghe đồn bà Lục – người bị hại là mẹ của ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, hiện giờ cô Hạ cũng đã mất liên lạc, cảnh sát đang tiến hành điều tra thêm!”

Tin tức rất ngắn, Dương Thanh nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.

Anh biết mẹ Hạ Hà họ Lục, hơn nữa tin tức còn cho biết người bị hại là ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, lại liên tưởng đến cuộc gọi nhố của Hạ Hà trước đó, anh lập tức lấy điện thoại ra bấm số, lạnh lùng nói: “Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người ác ý, có phải người bị hại tên Lục Văn Tĩnh không?

Ngôi sao nữ họ Hạ là Hạ Hà à?”

Dương Thanh nhanh chóng nhận được câu trả lời, khi xác nhận người bị hại chính là Lục Văn Tĩnh, trên mặt anh tràn ngập vẻ tức giận.

Dương Thanh giận dữ đến cực điểm: “Rốt cuộc là ai mà lại độc ác đến thế? Lại tàn nhãn sát hại một người phụ nữ trung niên vô tội?”

Anh hết sức lo lắng, liên tục gọi điện cho Hạ Hà nhưng không có ai nghe.

Dương Thanh bấm số Tiền Bưu, tức giận nói: “Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hạ Hà gặp chuyện gì rồi?”

Anh vừa cúp máy thì đã nhận được cuộc gọi từ số lạ: “Cậu là Dương Thanh à? Bạn cậu – Hạ Hà đang năm trong tay tôi, tôi cho cậu một tiếng để ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông Yoshida, bằng không, tôi cũng không thể cam đoan liệu bạn cậu có gặp chuyện gì không đấy”.
 
Chương 2940


Chương 2940:

Đối phương nói rồi cúp máy luôn.

Lửa giận lập tức bùng nổ từ người Dương Thanh.

“Rầm!”

Nền đá cẩm thạch dưới chân anh lập tức vỡ nát.

Anh cứ tưởng Lục Văn Tĩnh bị sát hại vì đắc tội ai đó, nào ngờ cái chết của Lục Văn Tĩnh lại có liên quan đến anh.

Bây giờ Hạ Hà vẫn đang nằm trong tay đối phương.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Lạc Bân, cắn răng: “Lập tức liên lạc với Yoshida, bảo tôi đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nói cho ông ta biết, nếu bạn tôi gặp bất trắc, ông ta cứ chờ chết bill Lạc Bân thầm kinh hãi, như cảm nhận được lửa giận của Dương Thanh qua điện thoại, vội đáp ngay: “Vâng, tôi sẽ liên lạc với Yoshida”.

Lúc này, trong một tòa nhà cao cấp ở Yến Đô.

Sắc mặt Yoshida hết sức khó coi, ông ta tát La Thế Hoành, tức giận quát: “Tôi chỉ bảo ông đưa Hạ Hà về đây thôi, chuyện của mẹ Hạ Hà là sao hả? Bây giờ cái chết của bà ta đã lên trang nhất các tờ báo ở Yến Đô rồi đấy”.

La Thế Hoành sợ đến mức run lẩy bẩy, vội quỳ xuống, nói với vẻ sợ hãi: “Ông Yoshida, xin lỗi ông! Tôi cũng không ngờ tên khốn đó lại giết mẹ Hạ Hà, càng không ngờ chuyện này sẽ bị truyền khắp Yến Đô, ông Yoshida, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của La Thế Hoành bỗng vang lên, ngay sau đó, giọng Lạc Bân truyền đến: “Nói cho Yoshida biết, chủ tịch Dương đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nếu các người làm hại bạn của chủ tịch Dương, chủ tịch Dương cam đoan sẽ không để các người sống sót rời khỏi Yến Đô nữa”.

Sau khi cúp máy, La Thế Hoành vội nói: “Ông Yoshida, Dương Thanh đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông rồi ạ”.

Yoshida cũng không bất ngờ, trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tức giận.

“Đồ khốn kiếp, nếu cái chết của Lục Văn Tĩnh gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi thì ông cứ mua sẵn mộ cho mình đi!”

Yoshida lạnh lùng nói: “Chuẩn bị hợp đồng cho kỹ vào, bảo Dương Thanh đến tập đoàn Thuận Thiên để ký hợp đồng thu mua luôn”.

La Thế Hoành vội nói: “Vâng, tôi đi xử lý chuyện này ngay đây ạ”.

Nửa tiếng sau, trong văn phòng chủ tịch ở T†âng cao nhất tại trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Dương Thanh và Lạc Bân đều đến, La Thế Hoành ngồi trên ghế văn phòng, cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Chäc cậu Thanh đã biết địa vị của gia tộc Yoshida ở nước Dương, thế nên mới đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng cậu yên tâm, gia tộc Yoshida rất giàu, ông Yoshida cũng bằng lòng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với giá cao hơn giá thị trường 30%”.

Dương Thanh híp mắt, nhìn chăm chăm vào La Thế Hoành: “Tức là tôi còn phải cảm ơn Yoshida vì đã đồng ý thu mua tập đoàn Nhạn Thanh của tôi với giá cao hơn giá thị trường 30% à?”

La Thế Hoành cười khan, lập tức đưa hợp đồng thu mua đã được chuẩn bị sẵn cho Dương Thanh: “Đây là hợp đồng thu mua, chủ tịch Dương xem thử, nếu không có vấn đề gì thì ký thôi!”

Dương Thanh không buồn nhìn nội dung hợp đồng, cầm bút ký tên luôn.

La Thế Hoành thoáng sững sờ, hình như không ngờ Dương Thanh lại ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh một cách tùy tiện như thế, thậm chí không thèm đọc nội dung, chẳng lẽ anh không sợ bản hợp đồng này có vấn đề à?

“Hạ Hà đâu?”
 
Chương 2941


Chương 2941:

Dương Thanh tiện tay ném hợp đồng cho La Thế Hoành rồi hỏi.

Lúc này La Thế Hoành mới hoàn hồn, ông ta mỉm cười: “Cậu Thanh nói gì thế? Sao tôi không hiểu? Hạ Hà mà cậu nhäc đến là ngôi sao nổi tiếng Hạ Hà ư? Nếu đúng vậy thì có lẽ cô ấy đã về đến nhà rồi đấy”.

Dương Thanh híp mắt nhìn La Thế Hoành: “Nếu bạn tôi gặp bất trắc, ông sẽ chết thê thảm đấy! Mặt khác, nói cho Yoshida biết, ba ngày sau, nếu ông ta vẫn ở Yến Đô, tôi sẽ đích thân tiễn ông †a lên đường”.

Anh nói rồi dẫn Lạc Bân rời khỏi tập đoàn Thuận Thiên.

Vừa ra khỏi tập đoàn Thuận Thiên, Dương Thanh đã gọi cho Hạ Hà, lần này tiếng chuông vừa vang lên, Hạ Hà đã nghe máy.

“Dương Thanh, mẹ tôi chết rồi! Mẹ tôi chết rồi!

Sau này tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì đây? Hu hu hu…”

Hạ Hà hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng gào khóc.

Dương Thanh vội an ủi: “Người chết không thể sống lại, cô đừng quá đau buồn! Nhưng cô hãy.

yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bắt hung thủ trả giá đắt! Chắc chăn là như thết”

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu biệt thự cao cấp.

Dương Thanh đi tới nhà Hạ Hà, trông thấy Dương Thanh, Hạ Hà không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa. Gô ta lập tức nhào vào lòng Dương Thanh, ôm chặt lấy anh, khóc lóc: “Dương Thanh, mẹ tôi chết rồi! Sau này tôi không còn mẹ nữa, tôi phải làm gì đây?”

Dương Thanh ôm chặt lấy Hạ Hà, cảm thấy rất nặng nề.

Anh cũng biết Lục Văn Tĩnh, cũng rất thích người dì này, nhưng bây giờ bà ta lại bị anh liên lụy, bị người khác hại chết.

Dương Thanh chợt nói: “Hạ Hà, rất xin lỗi! Tôi đã làm liên lụy dì Lục rồi!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà bỗng đẩy anh ra, nhìn chăm chăm vào anh bằng đôi mắt đẫm lệ: “Anh nói gì?”

Dương Thanh nói: “Tôi đác tội với người khác, có người muốn bắt cô để uy hiếp tôi, kết quả dì Lục lại bị giết, cho dù thế nào, tôi cũng có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này”.

“Tôi có lỗi với eô, có lỗi với dì Lục, Hạ Hà, rất xin lỗi!”

Hạ Hà bỗng lao tới trước mặt Dương Thanh, liên tục đánh vào ngực anh, không ngừng gào khóc: “Tại sao? Tại sao chứ? Anh đắc tội với người khác, tại sao người bị giết lại là mẹ tôi? Tại sao hả?”

Dương Thanh để mặc Hạ Hà đánh vào ngực mình, trong mắt tràn ngập sát khí.

Yoshida và La Thế Hoành sẽ phải trả giá đảt!

Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dương Thanh, xin lõi anh! Vừa rồi tôi hơi kích động, rất xin lỗi”.

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi mới là người có lỗi với hai mẹ con cô”.

Hạ Hà lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Nếu không có sự giúp đỡ từ anh, mẹ tôi sẽ không thể hồi phục, tôi cũng không có mọi thứ như bây giờ, xem như tôi nợ anh”.

Dương Thanh không nói gì, càng thấy khó chịu hơn.

Hạ Hà chợt nói: “Dương Thanh, anh đi đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình”.

Dương Thanh gật đầu, đứng dậy, nhìn về phía Hạ Hà: “Nếu có chuyện gì, cô cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nhé”.
 
Chương 2942


Chương 2942:

Dương Thanh vừa rời khỏi biệt thự, tiếng khóc rất nhỏ đã vang lên. Tuy đang cách rất xa nhưng Dương Thanh vẫn nghe thấy.

Hồi nấy cô gái kiên cường này vẫn luôn kìm nén nỗi bi thương trong lòng, không để mình bật khóc. Biết Dương Thanh đã đi, cảm xúc của cô ta mới hoàn toàn sụp đổ.

Phía bên kia, tập đoàn Thuận Thiên.

La Thế Hoành cầm hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh mà Dương Thanh vừa ký tên đến chõ Yoshida, kích động nói: “Ông Yoshida, Dương Thanh đã ký hợp đồng rồi ạ, mời ông xem.

Yoshida thản nhiên đọc lướt mấy trang rồi tiện tay ném hợp đồng ném lên bàn, mở miệng nói: “Làm tốt lắm, lập tức tiến hành thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, trong hôm nay, tôi muốn tập đoàn Nhạn Thanh hoàn toàn thuộc về gia tộc Yoshida”.

La Thế Hoành vội nói: “Vâng, thưa ông Yoshidal”

Lúc này, Dương Thanh vừa ra khỏi nhà Hạ Hà đang bấm gọi một số điện thoại. Anh trâm giọng nói: “Điều tra tập đoàn Thuận Thiên cho tôi, tôi muốn biết mọi hành động trái pháp luật của Yoshida ở Yến Đô”.

Mười phút sau, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên, anh vội vàng nghe máy. Giọng Tiền Bưu vang lên: “Cậu Thanh, đúng là không điều tra thì không biết, vừa điều tra đã giật mình, tập đoàn Thuận Thiên làm rất nhiều chuyện khốn nạn”.

“Nhất là Yoshida, chỉ trong một tháng ngản ngủi ở Yến Đô, ông ta đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, còn giết một mạng người nữa”.

“Số tội danh này đủ để phán ông ta tội chết rồi!”

Nghe thấy thế, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì ông ta không cần sống nữa đâu”.

Anh nói tiếp: “Lập tức đưa hết việc phạm pháp của Yoshida lên mạng cho tôi, tôi muốn khiến ông ta thân bại danh liệt!”

Một tin tức khiến cả nước chấn động nhanh chóng được đưa lên mạng.

Đó chính là chứng cứ cho việc Yoshida phạm pháp ở Chiêu Châu, chuyện này như đá tảng rơi xuống biển, dấy lên nghìn gợn sóng.

Bởi vì gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt đứng đầu nước Dương, kết quả gia tộc Yoshida vừa thành lập tập đoàn Thuận Thiên ở Yến Đô không lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như thế rồi.

Cùng lúc đó, ở văn phòng tại tâng cao nhất, trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Sau khi thấy chứng cứ phạm tội của mình, sắc mặt Yoshida u ám tới cực điểm. Ông ta cắn răng: “Khốn kiếp! Dám điều tra tôi ư, tưởng Yoshida này dễ bị ức hiếp à?”

Ông ta nói rồi nhìn về phía La Thế Hoành đang đứng cạnh, híp mắt: “Bây giờ ông đi tự thú ngay đi, cứ nói thật ra những chứng cứ phạm tội trên mạng đều là do ông làm”.

La Thế Hoành lập tức biến sắc: “Ông Yoshida, ông định vứt bỏ tôi ư?”

Yoshida nhíu mày: “Không phải tôi định vứt bỏ ông, mà bây giờ ông phải làm theo lời tôi. Một khi tôi gặp chuyện ở Chiêu Châu, ông nghĩ ông còn đường sống chắc?”

Nghe thấy thế, La Thế Hoành có vẻ tuyệt vọng, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi có thể nhận tội thay ông, tôi không dám yêu cầu xa vời, chỉ xin ông đừng làm khó người nhà tôi là được”.

Yoshida lạnh lùng nói: “Cứ yên tâm, sau khi ông nhận tội xong, tôi cam đoan sẽ không động đến người nhà của ông, còn cho họ một số tiền lớn, để họ ăn no mặc ấm suốt quãng đời còn lại”.

“Cảm ơn ông Yoshidal”

La Thế Hoành nói với đôi mắt đỏ hoe.

Từ khi bắt đầu đi theo Yoshida, ông ta đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như thế.
 
Chương 2943


Chương 2943:

Không phải ông ta không muốn từ chối nhận tội thay Yoshida, mà ông ta không từ chối nổi.

Những chứng cứ trong tay Yoshida đủ để khiến ông ta chết mấy lần.

Nếu kiểu gì ông ta cũng chết, chỉ bằng nhận tội thay Yoshida, còn giành được một khoản tiền lớn cho người nhà.

Tập đoàn Thuận Thiên nhanh chóng công bố một tin tức, đó là chứng cứ liên quan tới việc La Thế Hoành phạm tội.

Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ Yoshida có thể trở mình khi chứng cứ đã hết sức xác thực, những chứng cứ đó đều chỉ đích danh Yoshida, nhưng bây giờ chúng lại nhắm về phía La Thế Hoành.

Yoshida có thể làm được điều này, chỉ có một khả năng, đó là La Thế Hoành đã tham gia vào mọi hoạt động phạm pháp của ông ta, đồng thời lần nào Yoshida cũng tạo chứng cứ để La Thế Hoành thế tội.

Hay nói cách khác, chỉ cần Yoshida lấy chứng cứ mới ra, những chứng cứ phạm tội của ông ta sẽ không liên quan gì tới ông ta nữa, người chịu tội cũng trở thành La Thế Hoành.

Dinh thự Vân Phong.

Sau khi biết La Thế Hoành đã nhận tội thay Yoshida, trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!”

“Cần tôi giết ai hộ anh không?”

Lúc này, Phùng Giai Di bỗng bước đến sau lưng Dương Thanh, thản nhiên nói.

Dương Thanh đang định từ chối, bỗng nghĩ đến việc bây giờ Phùng Giai Di đã là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh hàng thật giá thật, còn Yoshida cũng là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu hai người đánh với nhau, không chừng Phùng Giai Di sẽ cảm ngộ được gì đó rồi đột phá Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Nghĩ tới đây, anh nói: “Cô không phải đối thủ của ông ta đâu!”

Phùng Giai Di thản nhiên nói: “Phải đánh mới biết tôi có phải đối thủ của ông ta không, trước khi cứu được bố tôi, tôi sẽ không chết, anh cứ yên tâm!”

Dương Thanh nói: “Nếu vậy thì tùy cô!”

Phùng Giai Di quay người rời đi luôn, sau khi cô ta đi một lát, Dương Thanh cũng nhanh chóng rời đi, cho dù Phùng Giai Di không đề nghị giúp anh giết Yoshida, Dương Thanh cũng sẽ đích thân làm.

Anh vốn định cho Yoshida ba ngày để cút khỏi Yến Đô, nào ngờ chẳng những Yoshida không định rời đi mà còn dùng Hạ Hà để uy hiếp anh, thậm chí ngay cả mẹ Hạ Hà cũng chết.

Nếu Yoshida đã dùng thủ đoạn khác thường, vậy anh cũng không cần dùng thủ đoạn công bằng nữa.

Đây là cơ hội để Phùng Giai Di rèn luyện, còn giúp anh giải quyết được Yoshida, một công đôi việc.

Dương Thanh cũng không chắc Phùng Giai Di có giết được Yoshida không, đương nhiên phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Phùng Giai Di rồi.

Nửa tiếng sau, Phùng Giai Di lặng lẽ xuất hiện trước cửa một căn biệt thự ở ngoại thành như tỉnh linh bóng tối.

Đây chính là chỗ ở của Yoshida.

Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Phùng Giai Di cũng không định giấu giếm, trực tiếp đánh một đòn vào cửa luôn.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cửa biệt thự bị đánh bay, Phùng Giai Di nghênh ngang bước vào phòng khách.

Yoshida tức giận đi ra khỏi phòng. Khi thấy Phùng Giai Di, sắc mặt ông ta u ám đến cực điểm: “Cô là ai? Biết tôi là ai không? Cô dám xông vào chỗ ở của tôi à”.
 
Chương 2944


Chương 2944:

Phùng Giai Di lạnh lùng nói: “Tôi đến để giết ông”.

Cô ta nói rồi hơi nhích chân, lao thẳng về phía Yoshida.

Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ cũng bùng nổ từ người cô ta.

Yoshida cứ tưởng Phùng Giai Di chỉ là con tép riu. Sau khi cảm nhận được khí thế của cô ta, con ngươi ông ta bỗng co lại, định trốn nhưng đã muộn rồi. Ông ta đành giơ hai tay chắn trước ngực.

“Rầm!”

Ngay sau đó, đòn tấn công của Phùng Giai Di ập đến, nhưng đã bị tay Yoshida ngăn lại.

Yoshida chỉ cảm thấy tay mình run rẩy, cơ thể lùi về sau năm sáu bước rồi mới ngừng.

Đòn tấn công của Phùng Giai Di lại ập đến.

“Rầm rầm rầm!”

Lần nào Phùng Giai Di cũng tấn công với trạng thái mạnh nhất, trong mắt cô ta chỉ có sát khí mãnh liệt.

Yoshida liên tục lùi bước, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi. ¡ “Rốt cuộc cô là ai? Tôi chưa bao giờ gặp người nào còn trẻ như thế mà đã có thực lực Siêu phàm Cảnh”.

Sau khi bị Phùng Giai Di đẩy lùi thêm lần nữa, Yoshida nghiêm nghị hỏi.

Phùng Giai Di không hề định đáp lời, hơi nhích chân, lại lao tới chỗ Yoshida.

Yoshida tức giận nói: “Cô chán sống à!”

Ngay sau đó, khí thế trên người ông ta bỗng tăng lên.

Khí thế của Yoshida chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh bỗng lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Có rất ít bí pháp có thể giúp thực lực tăng một cảnh giới khi ở Siêu Phàm Cảnh, điều này đủ để cho thấy bí pháp mà Yoshida sử dụng có cấp bậc rất cao, hơn nữa còn rất quý giá.

“Nếu cô muốn chết, vậy tôi sẽ giúp cô!”

Yoshida cắn răng, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.

Nét mặt Phùng Giai Di nghiêm nghị hản lên, cô ta cứ tưởng mình có thể dễ dàng giết Yoshida sau khi dốc toàn lực, nào ngờ Yoshida đã có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh rồi.

“Giết!”

Yoshida quát, lập tức lao tới trước mặt Phùng Giai Di với tốc độ nhanh như chớp, giáng một đòn.

Phùng Giai Di biến sắc, muốn trốn nhưng lại phát hiện mình không trốn nổi.

Dù sao cô ta cũng mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi, còn Yoshida đã đạt tới Siêu Phàm Nhị Cảnh nhờ bí pháp rồi.

“Bộp Đúng lúc đòn tấn công của Yoshida sắp giáng xuống, một cánh tay bỗng xuất hiện, tóm lấy cổ tay Yoshida.

Dương Thanh đứng ở giữa tức giận nói: “Ông định giết người của tôi à?”

Khi nhìn thấy Dương Thanh, Phùng Giai Di vô cùng kinh ngạc, dường như cô ta không ngờ Dương Thanh lại tới đây.

Khi nghe Dương Thanh thốt lên câu “Người của tôi”, lòng cô ta đã ấm áp hẳn lên.

Yoshida thấy Dương Thanh bèn cả giận quát: “Dương Thanh, cậu muốn gì?”

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Trước đây cũng có kẻ dám lấy người bên cạnh tôi để đe dọa tôi, cuối cùng kẻ đó đã phải chết! Ông nói xem, tôi muốn gì?”

Vừa dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng bố tràn ra từ trên người anh.
 
Chương 2945


Chương 2945:

“Uỳnh!”

Ý niệm giết chóc khủng khiếp đã bao phủ lên Yoshida, Yoshida cảm thấy như thể có một ngọn núi khổng lồ vừa đè lên người mình, hai đầu gối khuyu xuống, quỳ thịch xuống đất.

Không phải ông ta muốn quỳ lạy Dương Thanh mà áp lực Dương Thanh đè lên người,ông ta quá khủng bố, ông ta không cách nào chịu nổi, hai chân mềm ra, quỳ luôn xuống đất.

Cho đến giờ phút này, Yoshida mới nhận ra, thực lực của Dương Thanh không phải chỉ mới Siêu Phàm Nhất Cảnh mà còn mạnh hơn thế nhiều.

Chỉ một ý nghĩ đã khiến một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như ông ta phải quỳ xuống, người như thế, chí ít cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Yoshida lộ vẻ hoảng sợ: “Sao lại thế được?

Cậu còn chưa đầy ba mươi mà, sao có thể có thực lực trên cả Siêu Phàm Ngũ Cảnh?”

Ông ta hoàn toàn không dám nghĩ tới, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Thất Cảnh.

Dương Thanh lạnh lẽo nói: “Tôi cho ông chút thời gian nhãn gửi lời cuối cùng, sau đó sẽ tiễn ông chặng đường sau cuối”.

Yoshida cả giận nói: ‘Cậu không thể giết tôi!

Tôi là người của gia tộc Yoshida, một trong ba tài phiệt lớn nhất của nước Dương, lần này tôi tới Chiêu Châu là có nhiệm vụ đặc biệt, nếu cậu dám giết tôi, gia tộc Yoshida sẽ không tha cho cậu đâu”.

Dương Thanh nheo mắt nói: “Nói cho tôi biết, nhiệm vụ của ông tới đây là gì?”

Khi đang nói, anh đá một cước vào miệng ông †a, lập tức cả hàm răng của Yoshida đều bị đá rơi.

Yoshida kêu lên đầy đau đớn.

Xác định Yoshida không thể cắn lưỡi tự sát được nữa, Dương Thanh mới tiếp tục nói: “Thành thật khai báo nhiệm vụ của ông là gì, băng không, tôi sẽ khiến ông sống không băng chết”.

Yoshida phân nộ đến vặn vẹo cả mặt mũi: “Giết tôi đi!”

Dương Thanh cau mày: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nói xong, anh lấy ra một viên thuốc màu đen, Yoshida nhìn thấy vậy, lập tức căng thẳng cả người: “Cậu định làm gì?”

Dương Thanh không thèm để ý đến ông ta, chỉ búng ngón tay một cái, viên thuốc màu đen bản thẳng vào miệng Yoshida.

Yoshida định nhổ ra, lại phát hiện viên thuốc kia vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành dịch lỏng chảy ngay vào họng ông ta.

Yoshida biến sắc, kinh sợ kêu lên: ‘Cậu cho tôi uống thứ gì đó?”

Ông ta vừa dút lời liền cảm thấy trong người mình như có nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm nội tạng.

“Ạ.

Yoshida thống khổ kêu rên, lăn lộn trên mặt đất.

Phùng Giai Di đứng cạnh đó đã ngây cả người ra, cô ta hoàn toàn không ngờ răng Dương Thanh còn có thủ đoạn tàn nhãn đến như vậy.

Tuy không biết Dương Thanh cho Yoshida uống thứ thuốc gì nhưng cô ta có thể chắc chăn một điều, Yoshida vừa uống phải viên thuốc màu đen kia thì lập tức lộ vẻ đau đớn muốn chết.

Yoshida vấn đau khổ kêu rên thảm thiết: ‘Tha cho tôi đi! Cầu xin cậu tha cho tôi đi! A…”
 
Chương 2946


Chương 2946:

Dương Thanh vẫn bình thản nói: ‘Bây giờ ông mới chỉ phải chịu cơn đau như bị gặm nhấm tim gan, nhưng lát nữa thôi, ông sẽ cảm nhận được lục phủ ngũ tạng rồi cả da thịt toàn thân đều như đang bị dã thú gặm nhấm, cuối cùng, ông sẽ chết vì quá đau đớn”.

“Nếu ông muốn kết thúc cơn đau này thì hãy nói ra nhiệm vụ của ông khi tới Chiêu Châu, tôi sẽ cho ông được giải thoát nhanh chóng, bằng không, ông chỉ có thể từ từ chờ đợi đến lúc bị đau đến chết”.

Lời Dương Thanh nói khiến cho Phùng Giai Di đứng bên cũng tê dại cả da đầu.

Còn kẻ đang phải gánh chịu cơn đau là Yoshida thì càng hoảng sợ tột cùng, nhưng, nhiệm vụ của ông ta là điều vô cùng quan trọng, nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ e sẽ biến thành một mối họa lớn cho cả gia tộc Yoshida.

Bộ mặt Yoshida đã vặn vẽo đây dữ tợn, ông ta nói: ‘Dù tôi phải chết, cậu cũng đừng hi vọng moi được tin tức gì về nhiệm vụ của tôi”.

Chỉ có điều, ông ta vừa dứt lời liền cảm nhận được máu thịt toàn thân như đang bị dã thú cắn xé, thậm chí cả xương cốt cũng như đang bị thứ gì đó chui vào, điên cuồng gặm nhấm.

Một cảm giác đau đớn xưa nay chưa từng có khiến Yoshida hoàn toàn sụy đổ, ông ta gào thét tuyệt vọng: “Thuốc giải! Cho tôi xin thuốc giải! Tôi nói! Tôi nói hết! Cầu xin cậu cho tôi xin thuốc giải!”

Dương Thanh cười lạnh một tiếng: ‘Vừa rồi nói cho ông thuốc giải thì ông không cần, giờ tôi không muốn cho ông nữa, ông muốn có thuốc à?

Vậy chờ đi!”

Yoshida đã đau đến lăn lộn khäp mặt đất, đối với ông ta, lúc này chỉ có chết mới có thể hoàn toàn được giải thoát.

Từng giây từng phút trôi qua, đợi đủ năm phút đồng hồ, Yoshida đã cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi nữa, Dương Thanh mới búng ngón tay một cái, một viên thuốc màu đỏ bản vào trong miệng ông ta.

Chỉ chừng mười giây sau, cảm giác đau đớn trên người Yoshida đã từ từ biến mất.

Ông ta kiệt lực năm bò trên mặt đất, hổn hển thở từng chập, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.

Đây là thứ thuốc Phùng Tiểu Uyển đã cho Dương Thanh trước khi anh rời khỏi Miêu Thành, đồng thời đây cũng là thành quả nghiên cứu mới nhất của Phùng Tiểu Uyển, không ngờ hiệu quả của nó lại mãnh liệt đến thế.

Nếu chiến vực có thể sản xuất hàng loạt thứ thuốc này thì công tác thẩm vấn kẻ địch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dương Thanh bỗng cất tiếng hỏi: “Ông tới Chiêu Châu với mục đích gì?”

Lúc này Yoshida không dám do dự nữa, vội Vàng nói ngay: “Nước Dương dự định tóm lấy huyết mạch kinh tế của Chiêu Châu, thiết lập một kế hoạch có tên là “Đồ Long”, do ba phe tài phiệt lớn nhất cầm đầu, ra sức thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu, quá trình này mặc dù sẽ tiêu hao một lượng tài chính cực lớn của chúng tôi nhưng một khi nền kinh tế của Chiêu Châu đã bị người nước Dương chúng tôi khống chế được thì chúng tôi sẽ nhận lại được vài chục lần, thậm chí vài trăm lần những thứ đã bỏ ra”.

Nghe Yoshida nói thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức âm trầm cực điểm.

Anh lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ các ông đã thực thi đến đâu rồi?”

Yoshida không dám giấu giếm, vội vàng nói ngay: ‘Kế hoạch này mới bắt đâu được một tháng, cho tới nay, gia tộc Yoshida chúng tôi đã tiến vào mấy thành phố lớn của Chiêu Châu, đồng thời bắt đầu thu mua các công ty lớn'”.

“Gia tộc Yoshida chúng tôi đã thu mua được hai mươi tám doanh nghiệp lớn, nhiệm vụ coi như đã đạt được tâm 20%”.
 
Chương 2947


Chương 2947:

“Còn về tiến triển của các tài phiệt khác, tôi không rõ lẫm, ba phe tài phiệt lớn không trao đổi tin tức với nhau, thực tế chúng tôi cũng luôn cạnh tranh gay gắt, các bên đều muốn nhanh chóng nắm được các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu trong tay mình”.

Săc mặt Dương Thanh đã lạnh như băng, anh nói tiếp: ‘Như vậy có nghĩa là, ở Yến Đô không chỉ có gia tộc Yoshida mà còn có cả các nhà tài phiệt khác của nước Dương cũng đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu?”

Yoshida gật đầu: ‘Không chỉ ba nhà tài phiệt lớn nhất nước Dương mà còn có cả một số gia tộc và thế lực hàng đầu của nước Dương cũng muốn nhân cơ hội này vớt một khoản”.

“Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một đường sống, tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu ngay”.

Yoshida đã thực sự sợ hãi, ông ta không bao giờ muốn nếm lại cái loại cảm giác sống không bằng chết vừa rồi nữa.

Điều quan trọng nhất là, ông ta đã nhận ra, thực lực của Dương Thanh chí ít cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Cao thủ cấp bậc này, muốn giết chết ông ta chẳng khác nào dẫm chết một con kiến.

Dương Thanh lạnh lẽo nhìn chằm chăm Yoshida, nói: “Trước tiên hãy chuyển nhượng toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu trong tay ông cho tôi đất”

Yoshida vội nói: “Để tôi đi làm ngay!”

Nói xong, ông ta hớt hải chạy đi.

Nhưng vừa nhấc chân, Phùng Giai Di đã chặn ông ta lại.

Dương Thanh lạnh lùng bảo: “Nếu thả ông đi thì liệu ông còn quay về sao?”

Cảm nhận được ý muốn giết người trong ánh mắt Dương Thanh, Yoshida lạnh toát cả người, vội vã giải thích: “Có rất nhiều chuyện chỉ do một tay tôi xử lí, chỉ có tôi mới có quyền hạn trong chuyện đó, nếu cậu sợ tôi bỏ trốn thì có thể đi cùng tôi tới trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên”.

Dương Thanh nheo mắt nhìn chăm chằm Yoshida, nói: “Nếu ông dám giở trò gì, tôi dám bảo đảm sẽ khiến ông sống không băng chết!”

Yoshida run lên, vội vã thưa: “Xin cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không dám giở trò gì đâu, tôi thật sự chỉ có ý định tới tập đoàn Thuận Thiên để làm thủ tục chuyển nhượng những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu thôi”.

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Vậy đi thôi”.

Hai mươi phút sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di đi theo Yoshida tới tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Trên tâng cao nhất, bên trong phòng làm việc của chủ tịch.

Yoshida đứng một bên, Dương Thanh ngồi trên ghế, tay câm một xấp hợp đồng, thận trọng đọc. ` Yoshida không dám thở mạnh, chỉ nơm nớp sợ hãi đứng bên cạnh, trước mặt người có thực lực vượt trội hẳn, ông ta thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện chạy trốn. | Đúng lúc này, Lạc Bân tới, sau lưng còn có vài vị luật sư cao cấp do tập đoàn Nhạn Thanh trả lương cao mời về.

Lạc Bân thấy Dương Thanh đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên mà Yoshida lại đang đứng bên cạnh, ông ta giật mình ngây người ra.

Lạc Bân vội vàng hỏi: “Chủ tịch, người mà cậu muốn tôi mang tới, tôi đã mang đủ, có chuyện gì xin cậu cứ việc căn dặn”.

Dương Thanh đưa ngay xấp hợp đồng mà Yoshida đã chuẩn bị sẵn cho Lạc Bân, nói: “Đây là hợp đồng thu mua tập đoàn Thuận Thiên của tập đoàn Nhạn Thanh, ông đưa cho đoàn luật sư kiểm tra kĩ càng xem có vấn đề gì không”.
 
Chương 2948


Chương 2948:

Lạc Bân kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tập đoàn Nhạn Thanh vừa bị Yoshida dùng thủ đoạn hèn hạ để thu mua mất, chưa được vài tiếng đồng hồ sau, tập đoàn Nhạn Thanh đã trở về trong tay Dương Thanh, thậm chí còn thu mua luôn cả tập đoàn Thuận Thiên.

Lạc Bân vội đưa hợp đồng cho đoàn luật sư kiểm tra, bản thân ông ta cũng lấy một bản xem kĩ.

Khi ông ta nhìn thấy tập đoàn Thuận Thiên đã sở hữu hai mươi tám doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu thì đã sợ đến ngây cả người.

Nhưng điều khiến ông ta khiếp sợ hơn nữa còn ở phía sau, tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên với giá chỉ một tệ.

Điều đó có nghĩa là, Dương Thanh chỉ phải bỏ ra một tệ là đã thu mua thành công một tập đoàn trị giá gần nghìn tỷ, biến nó thành sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh.

Ngày nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh cũng mới chỉ đến nghìn tỷ, như vậy tức là, sau lần thu mua này, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh đã tăng gấp đôi, đạt tới hai nghìn tỷ.

Đoàn luật sư nhanh chóng kiểm tra xong hợp đồng, vội thưa với Dương Thanh: “Thưa chủ tịch, hợp đồng này không có vấn đề gì”.

Dương Thanh gật đầu: “Tốt lắm!”

Nói xong, anh kí tên mình vào bản hợp động rồi đưa cho Lạc Bân, nói: “Ngay trong đêm nay, thay đổi toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên, nếu thiếu người thì cứ điều từ doanh nghiệp khác lên”.

“Trong thời gian ngắn, tôi không yêu cầu người giỏi cỡ nào mới trở thành quản lí cao cấp được mà chỉ cần toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên đều phải là người của chúng ta, ông hiểu ý tôi chứ?”

Lạc Bân vội nói: “Tôi hiểu! Chủ tịch muốn năm lấy tập đoàn Thuận Thiên về tay chúng ta với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó căn cứ theo thành tích làm việc để xác định lại hệ thống quản lí cao cấp”.

Dương Thanh gật đầu: “Đi làm việc đi”.

Lạc Bân gật đầu: “Vâng!”

Sau đó, ông ta nhanh chóng dẫn người đi khỏi nơi này, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Thanh, Phùng Giai Di và Yoshida.

Thấy Dương Thanh nhìn mình, Yoshida căng thẳng, vội nói: ‘Cậu Thanh, tôi đã chuyển nhượng toàn bộ tập đoàn Thuận Thiên cho cậu đúng như yêu cầu rồi, cậu còn sai bảo gì không ạ?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Bây giờ, tôi có thể cho ông một cơ hội sống sót, nhưng phải xem xem ông có năm bắt được không đã’.

Nghe vậy, Yoshida sáng rực mắt lên, vội tã tỏ thái độ: “Xin cảm ơn cậu Thanh đã cho tôi cơ hội này, cậu muốn tôi làm gì, xin cứ việc sai bảo”.

Dương Thanh nói: “Hãy tìm cách để tìm hiểu xem những doanh nghiệp nào của Chiêu Châu đã bị hai phe tài phiệt kia thu mua, tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu như có thể tìm hiểu được điều tôi cần, tôi sẽ thả ông đi, còn nếu không, thành thật xin lỗi, ông chỉ có thể chết thôi”.

Yoshida khốn khổ cầu khẩn: ‘Cậu Thanh, những điều tôi nói đều là thật, giữa ba phe tài phiệt thực sự không có tình báo chung, rốt cuộc bọn họ thu mua doanh nghiệp nào, tôi thật sự không biết mà’.

Dương Thanh chỉ lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ông, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu ông không tìm được biện pháp thăm dò ra trong vòng hai mươi phút, chỉ sợ ông không thể ra khỏi phòng này được đâu”.

Yoshida run cả người lên, sắc mặt trắng bệch, nhìn vẻ lạnh nhạt của Dương Thanh, ông ta thật sự sợ hãi vô cùng.

Không dám lãng phí thời gian nữa, Yoshida vội lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi đi.

Dương Thanh và Phùng Giai Di vẫn ngồi trong phòng làm việc theo dõi sát sao, Yoshida không dám giở trò bịp bợm mà thành thật gọi điện tra xét kế hoạch thu mua của hai tài phiệt lớn kia.
 
Chương 2949


Chương 2949:

©ó điều, đúng như ông ta đã nói, không một ai biết hai phe tài phiệt kia đã thu mua được những doanh nghiệp nào.

Dương Thanh cũng không ngồi không, anh nói với Phùng Giai Di: “Cô trông chừng ông ta, để tôi ra ngoài gọi điện thoại”.

Phùng Giai Di gật đầu: “Được!”

Dương Thanh đi ra bên ngoài, kiếm một góc không người, xác định không có ai nghe trộm được mới bấm một số điện thoại, nghiêm nghị nói: “Sư phụ, nước Dương đang tiến hành một kế hoạch có tên là “Đồ Long”, do ba phe tài phiệt lớn nhất của nước chúng cầm đầu, trăng trợn thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu”.

Nghe Dương Thanh nói thế, Vô Danh lạnh lẽo bảo: “Đám chuột nước Dương này thật đúng là không bỏ được tâm địa xấu xa, lại dám mơ ước Chiêu Châu chúng ta, nếu đã thế, sư phụ sẽ giao cho con một nhiệm vụ, đuổi tận giết tuyệt đám khốn kiếp đó cho tai”

Dương Thanh đã sớm lường trước Vô Danh sẽ nói như vậy, anh bất đắc dĩ bảo: “Bên con đang gặp chút phiền toái, trừ đã biết được gia tộc Yoshida thu mua xí nghiệp nào, còn tin tức về hai tài phiệt khác, con hoàn toàn không tra được”.

Anh buộc Yoshida phải tra ra thông tin trong vòng hai mươi phút, chủ yếu là muốn xem xem, rốt cuộc Yoshida có thể tra được chút gì không, nhưng xem tình hình này, Yoshida thực sự không nói dối rồi, ông ta thật sự không biết, hơn nữa cũng không tra được gì.

Vì thế, Dương Thanh mới liên lạc với Vô Danh.

Vô Danh trầm mặc một hồi rồi nói: “Chuyện này, sư phụ không tiện ra tay, con chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình để tự tra ra thôi”.

Nghe thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ, hỏi: “Sư phụ, có phải người đã biết được điều gì không ạ?”

Anh cứ có cảm giác Vô Danh đã biết một ít sự thật.

Vô Danh nói: “Con chỉ cần nhớ lấy lời ta, bất kể khi nào cũng cần phải cẩn thận, bất kể thế nào cũng phải tìm cách bảo đảm tính mạng của mình”.

Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của Vô Danh, Dương Thanh thoáng cau mày, Xem ra, sư phụ cũng đã biết chút gì đó, có thể người đã biết điều gì về sự việc ba tài phiệt lớn của nước Dương thu mua các doanh nghiệp của Chiêu Châu.

Bằng không, sao sư phụ lại nhắc nhở mình phải bảo đảm an toàn tính mạng?

Dương Thanh bèn nói: “Sư phụ, người yên †âm, con sẽ tự bảo vệ tốt bản thân”.

Vô Danh nói: “Được, vậy cứ thế đã nhé!”

Nói xong, ông cụ bèn cúp điện thoại ngay.

Dương Thanh trở lại phòng làm việc, Yoshida vẫn còn đang cố gắng gọi điện thoại đi, sắc mặt ông ta vô cùng căng thẳng, mồ hôi tuôn ướt áo rồi.

“Có kết quả gì không?”

Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Giai Di, hỏi.

Phùng Giai Di lắc đầu: “Xem ra ông ta thực sự không biết gì về kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác đâu”.

Dương Thanh khẽ gật đầu, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cây bút kí tên trong tay anh bay vút khỏi tay.

“Phụt!”

Cây bút đã xuyên thủng họng Yoshida trong nháy mắt.
 
Chương 2950


Chương 2950:

Phùng Giai Di kinh ngạc, vội bảo: “Chẳng phải anh đã nói sẽ cho ông ta hai mươi phút sao? Nhỡ đâu trong thời gian còn lại, ông ta tra được kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác thì sao?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông ta không tra được đâu”.

Một chuyện mà ngay cả sư phụ còn không tiện ra mặt thì sao Yoshida có thể tra được?

Ông ta chỉ là một con tốt nhỏ do gia tộc Yoshida phái tới, chỉ sợ những gã tai to mặt lớn của gia tộc Yoshida còn chưa lộ diện đâu.

Cái chết của Yoshida không gây ra bất cứ sóng gió nào, ngược lại, chuyện tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ giới kinh doanh của Chiêu Châu.

Tính ra trong toàn bộ Chiêu Châu cũng chỉ có chừng hơn chục doanh nghiệp có sản nghiệp đạt tới nghìn tỷ, tập đoàn Nhạn Thanh và tập đoàn Thuận Thiên đều nằm trong số này, nhưng nay tập đoàn Thuận Thiên đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.

Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Cô đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chuyến!”

Phùng Giai Di bảo: “Để tôi đi cùng anh!”

Dương Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: ‘Cô ở lại đây bảo vệ Mã Siêu và Ngải Lâm, có việc thì gọi ngay cho tôi”.

Nay Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, Ngải Lâm đang ở bên cạnh chăm sóc, Dương Thanh lại vừa giết Yoshida, lúc này, mọi người ở bên cạnh anh đều không được an toàn.

Chí ít, Phùng Giai Di cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, có cô ta ở bên cạnh, Dương Thanh mới có thể yên tâm.

Rời khỏi dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lái xe đến thẳng nơi ở của Hạ Hà.

Lúc này trông Hạ Hà bi thương vô cùng, cô ta không khóc lóc kêu than, chỉ ngồi lắng lặng trên sofa, có điều, nhìn kĩ sẽ thấy trên má cô ta còn vệt nước mắt, hẳn là đã khóc lâu lắm, nước mắt cũng khô rồi.

Dương Thanh đi tới bên cạnh Hạ Hà, nói: “Cô yên tâm, kẻ đứng sau lưng hung thủ giết mẹ cô đã bị tôi xử lít Tối nay tôi bảo đảm sẽ tìm ra hung thủ thực sự đã hại mẹ cô’.

Nghe Dương Thanh nói thế, ánh mắt vốn đang đờ đãn của Hạ Hà mới xuất hiện đôi nét sống động, đáy mắt còn chất chứa hận thù mãnh liệt, cô ta cản răng nói: “Tôi muốn tự tay giết kẻ này, để báo thù cho mẹ tôi, được chứ?”

Dương Thanh sửng sốt, anh biết Hạ Hà đang vô cùng đau thương trước cái chết của mẹ mình, nhưng anh không ngờ, Hạ Hà lại muốn tự tay giết người để báo thù.

Từ ánh mắt kiên định và tràn ngập thù hận của Hạ Hà, Dương Thanh biết, Hạ Hà thực sự muốn đích thân trả mối thù này.

Anh gật đầu: ‘Được!”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh reo vang, Dương Thanh nhận cuộc gọi, giọng của Tiền Bưu từ ống nghe vọng tới tai anh: ‘Cậu Thanh, La Thế Hoành đã bị tôi mang ra ngoài, cả tay sát thủ do La Thế Hoành thuê cũng đã bị Ảnh Vệ của chúng ta dẫn tới căn cứ Ảnh Vệ rồi”.

Dương Thanh liền nói ngay: “Tôi qua đó ngay đây!”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, nói: ‘Hung thủ đã ở trong tay chúng ta, giờ tôi đưa cô đến đó luôn nhé?”

Hạ Hà nghiến răng nói: ‘Được!”

Thấy Hạ Hà bừng bừng lửa giận như thế, lòng Dương Thanh bỗng cảm thấy thật khó chịu.

Anh biết Hạ Hà là một cô gái thuần khiết như đóa sen trăng, chưa bao giờ tranh đoạt với ai, nhưng nay, vì cừu hận, cô ta đã trở nên khác hẳn.
 
Chương 2951


Chương 2951:

Anh có thể hiểu được, mẹ Hạ Hà một thân một mình nuôi cô ta khôn lớn, khó khăn lắm Hạ Hà mới có được chút tiếng tăm trong làng giải trí, chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao, mẹ cô ta cũng sắp được thanh nhàn mà hưởng phúc rồi, nhưng đúng vào lúc này, bà ta lại bị người ta giết chết.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trong một khu biệt thự, bên trong khu biệt thự này còn có vài tòa nhà bốn tầng.

Nơi này là căn cứ Ảnh Vệ, thành viên của Ảnh Vệ thường sẽ tiến hành huấn luyện ở nơi này.

“Cậu Thanh!” ` Thấy Dương Thanh dẫn theo Hạ Hà đến, Tiền Bưu vội bước tới đón.

Satan đi bên cạnh Tiền Bưu, lên tiếng chào: “Chào sếp!”

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Dãn đường!”

“Vâng!”

Đoàn người nhanh chóng tới một phòng khách rộng rãi bên dưới lòng đất.

Trong ấy đang có hai gã trung niên rúc ở góc phòng, người run lên bần bật.

Một trong số đó là con rối do gia tộc Yoshida bồi dưỡng, La Thế Hoành.

Người còn lại là tay sát thủ do La Thế Hoành thuê, đồng thời cũng là hung thủ giết mẹ của Hạ Hà.

Khi nhìn thấy gã sát thủ kia, sắc mặt Hạ Hà trở nên dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Tao giết mày!”

Nói đến đó, cô ta xông lên đá đánh gã sát thủ như đã phát điên.

Tay sát thủ bị trói chặt, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, lại còn mới bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận gần chết, hiệri càng không có sức chống trả.

“Vì sao? Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao?”

Hạ Hà vừa điên cuồng rít gào vừa ra sức đá gã sát thủ, khóc nấc lên: “Mẹ tao khổ sở cả đời, vất vả lắm mới đến lúc được hưởng phúc, vậy mà lại bị tên súc sinh là mày giết rồi! Bà ấy mới có năm mươi lăm tuổi! Mày trả mẹ cho tao! Trả mẹ cho tao!”

Trái tìm cô ta đã hoàn toàn vỡ nát, điên cuồng như thể lửa giận đè nén vô số năm tháng đến nay đã hoàn toàn bùng nổ ra ngoài.

Dương Thanh vẫn không nhúng tay, mặc Hạ Hà phát tiết nỗi lòng.

Trong lúc Hạ Hà điên cuồng tiết giận, La Thế Hoành co ro một bên đã sợ đến run lập cập.

Khi ông ta bị Tiền Bưu mang về đây từ tay chính phủ, người của Ảnh Vệ đã đánh cho ông ta một trận chết khiếp, hiện giờ ông ta chỉ muốn sống sót.

Hạ Hà phát tiết một chập, nhưng vẫn chưa hết †ức giận, chợt thấy bên cạnh có cây gậy bóng chày, cô ta vớ lấy ngay không hề do dự, vung mạnh lên, hung hăng đập xuống đầu gã sát thủ.

“Tao giết mày!”

Thấy cây gậy bóng chày sắp hạ xuống đầu mình, gã sát thủ sợ hãi hét lên: “Đừng!”

“Bộp!”

Đúng lúc này, bóng Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.

“Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phần, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn giết tên khốn này để báo thù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô giết tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả”.

Dương Thanh dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mặt phức tạp, anh nói tiếp: ‘Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ giết một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhãn, cô có chăc, cô muốn giết tên khốn này không?”

“Nếu cô thực sự muốn tên này phải chết, tôi sẽ giết thay cô!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom