Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 781: 781: Nhà Họ Lê Tranh Chấp





Lê Triết thoáng do dự, sau đó cắn răng nói: "Được, tôi đồng ý với cậu!"
Nói xong ông ta trực tiếp gọi điện thoại: "Lập tức chuyển khoản cho tập đoàn Nhạn Thanh mười một tỷ!"
Ông ta không quên tài khoản của nhà họ Lê còn có số tiền một tỷ mà Lê Chí Khuê đã bắt chẹt Dương Thanh.

Không biết đối phương nói gì mà Lê Triết nổi giận gầm lên: "Tôi dặn cậu thế nào thì cậu làm thế đó đi? Hỏi nhiều làm gì?"
Rõ ràng người nhà họ Lê đã phản đối ông ta.

Bởi vì mới lúc trưa một nửa sản nghiệp nhà họ Lê đã được chuyển khoản miễn phí cho tập đoàn Nhạn Thanh mà bây giờ chưa được bao lâu lại phải chuyển cho tập đoàn Nhạn Thanh thêm mười tỷ nữa.

Chưa đầy năm phút, Dương Thanh đã nhận được điện thoại: "Chủ tịch, nhà họ Lê đã chuyển khoản mười một tỷ."
"Được!"
Dương Thanh không hề bất ngờ, sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lê Triết: "Các người đi được rồi!"
Lê Triết cố nén giận, dẫn đám người người rời đi.

"Anh Thanh, chúng ta bỏ qua cho bọn họ thật sao?"
Mã Siêu gằn giọng nói: "Tôi luôn cảm thấy nhà họ Lê là mối họa!"
Dương Thanh hờ hững nói: "Sai người theo dõi, nếu nhà họ Lê muốn chết thì cho bọn họ toại nguyện!"
"Dạ!"
Mã Siêu không dám nói thêm nữa.

"Đúng rồi, không phải cậu đi Đông Lan sao?"
Dương Thanh đột nhiên hỏi.


Buổi trưa, Dương Thanh vừa mới gặp Mã Siêu, Mã Siêu nói muốn đáp chuyến bay buổi chiều tới Đông Lan để dạy cho nhà họ Tiết một bài học.

Mã Siêu bất đắc dĩ nói: "Em cũng đến sân bay nhưng bỗng nhận được tin tức từ Đông Lan nói, không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhà họ Tiết đột nhiên từ bỏ Đông Lan và Nam Dương, sáng nay đã rời đi rồi".

"Ồ?"
Dương Thanh cũng hơi ngạc nhiên.

Trước đây nhà họ Tiết muốn lấy cho bằng được ba tỉnh phía Tây, bởi vì Dương Thanh mà nhà họ Tiết đành phải từ bỏ Giang Bình, nên sau đó bọn họ dồn hết trọng tâm vào Đông Lan và Nam Dương.

Nhưng nào ngờ bọn họ lại cũng từ bỏ luôn cả Nam Dương và Đông Lan.

"Tại sao bọn họ phải từ bỏ?", Dương Thanh nghi ngờ hỏi.

Mã Siêu lắc đầu: "Theo tin từ thám tử bên kia nói, nhà họ Tiết rời đi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Nghe nói sáng nay bọn họ vẫn đang thuyết phục mấy gia tộc đứng đầu Đông Lan đầu hàng, thế mà buổi trưa đã rời đi".

"Thời gian này chú ý động tĩnh của nhà họ Tiết, bọn họ đã dám phái tử sĩ đến đối phó tôi thì e rằng sẽ không bỏ qua như vậy đâu".

Dương Thanh nghiêm nghị nói.

Mã Siêu vội gật đầu, tiếp theo lại hỏi: "Anh Thanh, anh nói xem liệu có phải tử sĩ nhà họ Tiết không trở về nên bọn họ đoán được anh sẽ điều tra bọn họ vì vậy mới rời đi đột ngột như vậy?"
"Cũng có khả năng này!"
Dương Thanh gật đầu: "Mặc kệ thế nào, trước hết phải sai người theo dõi bọn họ chặt chẽ, nhất là Yến Đô, một khi người nhà họ Tiết xuất hiện, phải báo cho tôi ngay!"
"Dạ!"
Mã Siêu đáp.

Nhà họ Tiết đã dám phái tử sĩ tới đối phó Dương Thanh, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ dám sai người đối phó người thân của anh.

Đây là điều Dương Thanh lo lắng nhất.

Dương Thanh vừa về nhà, Tiêu Tiêu đã nhào vào lòng anh, trên gương mặt thơ ngây vẫn còn hiện lên nét lo lắng: "Bố ơi, bố đã đánh bại người xấu chưa?"
Thấy con gái lo lắng, Dương Thanh rất áy náy, dịu dàng nói: "Bố là siêu anh hùng vô địch mà, bọn người xấu đã bị bố đánh chạy mất dép rồi!"
"Bố thật tuyệt vời!"
Tiêu Tiêu nghe bố mình nói vậy thì cười vui vẻ nói: "Bố là siêu anh hùng vô địch, con là bé dễ
thương vô địch siêu cấp!"
"Ha ha!"
Dương Thanh cười to nói: "Con gái của bố là bé dễ thương vô địch siêu cấp!"
Tần Đại Dũng vẫn đang lo lắng cho Dương Thanh, thấy anh không bị thương, trong lòng ông mới thở phào nhẹ nhõm.


Trong phòng họp nhà họ Lê.

Lê Triết ngồi ở vị trí đầu, người nhà họ Lê ngồi xung quanh bàn họp.

Bên cạnh Lê Triết còn có một người đàn ông trung niên khá giống ông ta, lúc này trên mặt người đàn ông kia đang lộ ra vẻ tức giận.

"Chủ gia tộc, có phải anh nên cho chúng tôi một lời giải thích không?"
Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: "Chỉ trong ngày hôm nay, nhà họ Lê chúng ta đã tổn thất một nửa sản nghiệp, mới vừa nãy thôi chúng ta lại tổn thất mười tỷ.

Là chủ gia tộc, anh nhất định phải giải thích cho rõ ràng".

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện chính là Lê Trí em họ của Lê Triết.

Là một gia tộc có tuổi đời hàng thế kỷ, nhà họ Lê là một gia tộc khổng lồ với nhiều phe phái.

Trong đó, hai phe Lê Triết và Lê Trí khá mạnh, không ai có thể uy hiếp được địa vị của hai phe này trong nhà họ Lê.

Lúc này, không chỉ có Lê Trí mà còn rất nhiều người đều tỏ ra bất bình.

"Chủ gia tộc, ông nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý!"
Sau khi Lê Trí mở màn, lập tức có người hỏi tiếp.

Sắc mặt của Lê Triết cực kỳ khó coi.

Ông ta quản lý nhà họ Lê lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình trong cuộc họp gia tộc.

"Tôi đã giải thích với các người rất rõ ràng rồi, ngay cả Tôn Húc - ông chủ nhà họ Tôn một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải khúm núm trước Dương Thanh, huống chi là nhà họ Lê chúng ta?"

Ánh mắt Lê Triết liếc nhìn xung quanh phòng họp, lạnh lùng nói: "Nếu đã không đấu lại, các người còn muốn tôi trả lời thế nào?"
"Anh dẫn liên minh năm gia tộc đến nhà họ Trần, muốn chiếm đoạt nhà họ Trần để phát triển nhà họ Lê, nhưng nào ngờ lại bị Dương Thanh lấy hết nửa sản nghiệp, chúng tôi có thể hiểu".

Lê Trí nói: "Nhưng vừa nãy, anh lại sai người chuyển mười tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh, anh giải thích việc này thế nào?"
"Có người nói việc này liên quan đến đứa con trai vô dụng kia của anh.

Chủ gia tộc, chắc tôi nói không sai nhỉ?"
Lê Trí cười lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Lê Triết nhất thời như đóng băng: "Cậu điều tra tôi?"
"Đừng nói khó nghe như vậy, dù sao việc này cũng xảy ra ở nơi công cộng, cần gì phải đi điều tra?"
Bỗng nhiên mấy chục gã đô con vọt vào phòng họp.

Lúc Lê Triết thấy những người này thì xanh mặt, bởi vì những người này đều không phải là người của nhà họ Lê.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài của mấy chục gã đô con này cũng có thể biết thực lực của bọn họ không tầm thường.

"Lê Trí, cậu lại dám lén lút bồi dưỡng cao thủ!"
Lê Triết lập tức nổi giận.

- ---------------------------.

 
Chương 782: 782: Lấy Đầu Dương Thanh





Lê Trí bình tĩnh ngồi nhìn Lê Triết, cười híp mắt nói: “Lê Triết, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Bây giờ anh còn tư cách tranh với tôi sao?”
“Giỏi! Giỏi lắm!”
Lê Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn cục diện rối rắm này hả? Tôi sẽ cho cậu!”
Dứt lời, Lê Triết quay lưng rời đi.
“Lê Triết đi rồi.

Tôi tuyên bố từ nay trở đi, tôi chính là chủ gia tộc mới của nhà họ Lê, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Lê Trí cười đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh.

“Chúc mừng chủ gia tộc!”
“Chúc mừng chủ gia tộc!”

Đám dòng chính nhà họ Lê rối rít chúc mừng.

Lê Trí vui tới mức mặt sắp nở hoa.

Cùng lúc đó Lê Triết rời khỏi phòng họp gia tộc, tức giận nói: “Dương Thanh, tôi không tha cho cậu đâu.

Cứ chờ đấy!”
“Ông là Lê Triết phải không?”
Bỗng một giọng nói bình thản vang lên.

Lê Triết vừa trờ về phòng mình giật mình hoảng sợ, đứng bật dậy quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn.


“Các cậu là ai?”
Lê Triết nổi giận chất vấn.

Người đàn ông cao lớn kia ăn mặc rất xa hoa, sau lưng có hai người trung niên mặc áo vải.

Hai người trung niên rất mờ nhạt, Lê Triết có cảm giác như bọn họ đang hòa làm một với không khí.

Đương nhiên là không phải, chỉ có thể là vì thực lực của đối phương quá mạnh.

“Tôi họ Tiết!”
Người đàn ông cao lớn đáp lại ba chữ.

Lê Triết nghĩ tới gì đó, lập tức hoảng hốt hỏi: “Ông là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, Tiết Nguyên Bá sao?”
Lê Triết là chủ nhà họ Lê, đương nhiên biết về Vương tộc.

Người trung niên trước mắt ăn mặc rất sang trọng, chắc chắn là một người có địa vị cao.

Trong Vương tộc nhà họ Tiết chỉ có một người giữ địa vị cao lại có thể hình cao lớn như vậy, chính là Tam vương tử được Tiết Vương yêu quý nhất Tiết Nguyên Bá.

Tiết Nguyên Bá khẽ gật đầu, cười híp mắt nói: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, phải xem ông có muốn hay không”.

Lê Triết vừa bị đoạt mất vị trí chủ gia tộc đột nhiên gặp được Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, không khỏi kích động tột độ.


Ông ta vội vàng gật đầu đáp: “Muốn, đương nhiên là muốn!”
“Tốt.

Hai người này là cao thủ hàng đầu được nhà họ Tiết bí mật bồi dưỡng.

Các Vương tộc và Hoàng tộc khác cũng không biết đến sự tồn tại của họ”.

Tiết Nguyên Bá bật cười nói: “Tôi sẽ cho hai người họ đi theo ông, làm theo mọi mệnh lệnh của ông, kể cả giết người!”
Lê Triết sợ ngây người, không ngờ Tiết Nguyên Bá lại cho hai cao thủ mạnh như vậy đi theo bên mình, quan trọng là bọn họ sẽ nghe lệnh của ông ta.

“Ông muốn tôi làm gì?”
Lê Triết không phải kẻ ngu.

Đối phương chủ động tìm đến mình, còn cho mình hai cao thủ được nhà họ Tiết bí mật bồi dưỡng, chắc chắn không đơn giản.

“Giao dịch với người thông minh rất sảng khoái!”
Tiết Nguyên Bá cười híp mắt lại: “Tôi chỉ có một yêu cầu, đối phó Dương Thanh!”
Nếu thất bại, nhà họ Tiết có thể rũ bỏ trách nhiệm.

“Tôi cho ông mười phút suy nghĩ, nghĩ xong cho tôi biết đáp án!”
Tiết Nguyên Bá lại nói tiếp: “Tôi cũng có thể cam đoan với ông, nếu ông hoàn thành nhiệm vụ tôi giao trong vòng ba ngày, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ thuộc về ông!”
Lê Triết vốn còn do dự, nghe vậy lập tức hạ quyết tâm.

“Tam vương tử, không cần nghĩ nữa.

Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ này!”
Lê Triết vội vàng lên tiếng.

- ---------------------------.

 
Chương 783: 783: Thiếu





Cập nhật sau

- ---------------------------.


 
Chương 784: 784: Tình Hình Không Ổn





Mười phút sau, Tần Thanh Tâm và Lữ Oánh cùng tới một nhà hàng cách tập đoàn Nhạn Thanh không xa.

Lữ Oánh gọi ba món mặn một món canh và một bình trà bưởi.

“Bây giờ đang có phong trào tiết kiệm lương thực, chúng ta gọi đơn giản một chút.

Sếp Tần không có ý kiến gì chứ?”
Lữ Oánh cười hỏi.
Tần Thanh Tâm đương nhiên không có ý kiến, vội vàng lắc đầu: “Tôi thấy ở cùng sếp Lữ rất thoải mái.

Chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác cực kỳ thuận lợi”.

Trong lúc chờ đồ ăn lên, Lữ Oánh cười nói: “Sếp Tần đã nhắc tới chuyện hợp tác, tôi cũng không dài dòng nữa”.

“Không dám giấu sếp Tần, tập đoàn của tôi rất xem trọng dự án Thành Cửu Châu ở ngoại ô phía Nam của tập đoàn Nhạn Thanh, định đầu tư mười tỷ vào đó”.

Nghe Lữ Oánh nói muốn đầu tư vào dự án thành Cửu Châu, Tần Thanh Tâm lập tức thất vọng.
Tuy hôm qua cô mới tới tập đoàn Nhạn Thanh nhưng đã tìm hiểu trước về những vấn đề quan trọng nhất của tập đoàn.

Tập đoàn Nhạn Thanh vốn không định kêu gọi đầu tư cho dự án Thành Cửu Châu mà muốn nắm giữ toàn bộ cổ phần.

“Xin lỗi sếp Lữ, tập đoàn Nhạn Thanh không có ý định hợp tác với công ty khác để xây dựng Thành Cửu Châu”.

Tần Thanh Tâm áy náy nói.


“Vậy sao?”
Lữ Oánh tỏ vẻ thất vọng.

Sau một hồi im lặng, cô ta cười nói: “Không sao.

Nếu dự án này không kêu gọi đầu tư, tôi cũng không làm khó sếp Tần nữa”.

“Tuy không đầu tư được nhưng vật liệu xây dựng cùng với việc trang hoàng hậu kỳ của dự án, hẳn là có thể thương lượng chứ?”
Tần Thanh Tâm mừng rỡ gật đầu: “Tập đoàn chúng tôi đang tìm kiếm công ty cung cấp vật liệu trang hoàng phù hợp.

Tuy việc trang hoàng phải đợi sau khi xây dựng nhưng có thể bàn bạc trước chuyện hợp tác”.

“Thế thì không còn gì tốt hơn!”
Lữ Oánh cười nói: “Chủ tịch chúng tôi đã nói, chỉ cần tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý hợp tác, chúng tôi có thể lấy giá thấp hơn giá trung bình trên thị trường 10%”.

Tần Thanh Tâm bỗng có cảm giác nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Dự án Thành Cửu Châu vô cùng hùng vĩ, nhu cầu về vật liệu rất lớn.

Bình thường nhà cung cấp chịu lấy giá thấp hơn giá trị trường 5% đã là tối đa.

Vậy mà tập đoàn Thịnh Thiên lại đồng ý lấy thấp hơn 10% so với giá thị trường.

Đối với một dự án có vốn đầu tư mấy chục tỷ, 5% tăng thêm này đúng là tiết kiệm được mấy tỷ phí vật liệu.

Lữ Oánh như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Thanh Tâm: “Sếp Tần đừng lo lắng.

Tập đoàn chúng tôi lọt vào top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới, sẽ không lừa gạt các cô đâu”.

“Chủ tịch của tôi nói muốn kết bạn nên mới đưa ra ưu đãi lớn như vậy cho tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Thiên nắm giữ rất nhiều nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng.

Giá chúng tôi đưa ra với tập đoàn Nhạn Thanh vốn là giá bán buôn, cùng lắm thì ít lợi nhuận hơn một chút mà thôi”.

“Bớt đi vài tỷ lại kết bạn được với tập đoàn Nhạn Thanh là một lợi ích lớn.

Không phải ý của tôi đâu, chủ tịch của tôi đã nói như vậy đấy”.

Nghe Lữ Oánh giải thích, Tần Thanh Tâm mới hiểu ra.

“Vậy thì cảm ơn sếp Lữ nhiều.


Tôi sẽ báo cáo lại chuyện hợp tác với cấp trên, nếu không có vấn đề sẽ liên hệ với chị sau”.

Tần Thanh Tâm cẩn trọng nói.

Tuy mối làm ăn này rất lớn, rất có lợi cho tập đoàn Nhạn Thanh nhưng cô vẫn phải báo cáo với Lạc Bân trước.

Lữ Oánh cũng không để bụng, khẽ cười đáp: “Được, không thành vấn đề!”
Lúc này, đồ ăn cũng được dọn ra.

“Bàn xong chuyện công việc rồi.

Bây giờ chúng ta cứ ăn uống thoải mái, nói chuyện phiếm thôi”.

Lữ Oánh bật cười nói.

Lữ Oánh rất có tài ăn nói, học rộng biết nhiều.

Dường như không có chuyện gì khắp trời Nam đất Bắc mà cô ta không biết.

Hai người trò chuyện từ quần áo đến mỹ phẩm, từ ăn uống tới làm đẹp.

Bữa cơm này kéo dài hai tiếng đồng hồ.

“Nào Thanh Tâm, chúng ta uống thêm một ly.

Uống xong ly này là phải tạm biệt rồi”.

Lữ Oánh rót cho Tần Thanh Tâm và mình mỗi người một ly trà bưởi.


Tần Thanh Tâm cũng vui vẻ nhận chén rồi cười đáp: “Em rất vui vì được quen biết người phụ nữ giỏi giang như chị Lữ”.

“Chị Lữ, em xin dùng trà thay rượu kính chị một ly!”
Một bữa cơm đã khiến hai người phụ nữ trở thành chị em tốt.

Trong mắt Lữ Oánh hiện lên một tia trêu tức, ngoài mặt vẫn vui vẻ nâng chén: “Được, chúng ta cạn nào!”
Hai người đều uống một hơi cạn sạch.

“Thanh Tâm, lát nữa chị còn phải đi gặp một khách hàng lớn, tiện được đưa em về tập đoàn Nhạn Thanh luôn!”
Sau khi ra ngoài, Lữ Oánh đột nhiên nói.

Lúc hai người đi ăn, Tần Thanh Tâm không lái xe mà đi cùng xe với Lữ Oánh.

Dương Thanh sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Ông cứ âm thầm theo dõi, thường xuyên báo cáo tuyến đường của ông cho tôi!”
“Vâng!”
Tiền Bưu đáp lời.

Nhưng ông ta vừa mới cúp máy, một chiếc xe tải hạng nặng đột nhiên lao tới.

“Rầm!”
Chiếc Passat bay lên không trung lộn mấy vòng liên tục rồi rơi xuống đất, trượt dài mấy chục mét về phía trước mới dừng lại.

- ---------------------------.

 
Chương 785: 785: Cậu Phải Chết





Trông thấy tai nạn kinh hoàng ấy, người đi đường bốn phía đều sợ ngây người.

Nếu là bình thường, người trong xe đã chết tươi rồi.

Nhưng cửa xe lại bị đá văng ra từ bên trong, một người máu me toàn thân giãy giụa bò ra khỏi xe.

Tiền Bưu đứng trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

May mà chiếc Passat này đã được cải tiến đặc biệt, tính an toàn cực mạnh.
Nếu không dù Tiền Bưu từng là Vua Bóng Đêm của biên giới phía Bắc cũng phải bỏ mạng trong tai nạn xe này.

Giờ ông ta muốn tìm kiếm xe của Lữ Oánh cũng không còn bóng dáng.

“Chết tiệt!”
Tiền Bưu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy lửa giận.
Rốt cuộc ông ta ý thức được, Tần Thanh Tâm thực sự gặp chuyện.

Tai nạn xe nghiêm trọng vừa rồi không thể là chuyện trùng hợp.


Còn chiếc xe tải kia đã biến mất lâu rồi.

“Ông đừng động đậy nhiều, tôi gọi cấp cứu rồi.

Đợi bác sĩ tới kiểm tra đã”.

Có người tốt bụng bước tới khuyên nhủ.

Tiền Bưu thấy đối phương cầm điện thoại, dứt khoát cướp đi gọi cho Dương Thanh: “Cậu Thanh, xảy ra chuyện rồi!”
Dương Thanh đang đuổi trên đường nghe vậy lập tức nổi giận: “Dù là ai cũng phải trả giá đắt cho chuyện này!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh lập tức gọi thêm mấy cuộc điện thoại.

Toàn bộ các gia tộc lớn của Yến Đô đồng loạt hành động.

“Điều động toàn bộ người ra ngoài tìm kiếm Tần Thanh Tâm!”
Ở nhà họ Diệp, Diệp Mạn nghe Dương Thanh báo tin lập tức gọi cả gia tộc đi tìm.

Cùng lúc đó, Vũ Văn Cao Dương cũng ra lệnh cho người trong gia tộc Vũ Văn: “Lập tức phong tỏa toàn bộ Yến Đô!”
Hoàng Thiên Hành cũng vội vàng triệu tập toàn bộ người đi tìm kiếm Tần Thanh Tâm.

Lần đầu tiên ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô ăn ý hành động, khí thế rất lớn.

Không chỉ như vậy, bốn nhà Hàn, Quan, Trần, Hồng cũng triệu tập hết thảy mọi người tìm kiếm.

Rất nhiều gia tộc ở Yến Đô giật mình kinh hãi.

Nếu các gia tộc lớn kia muốn nhằm vào một nhà nào đó, chỉ sợ dù là ai cũng không chống đỡ nổi.

“Yến Đô sắp biến đổi rồi!”
Nhiều người có máu mặt nghe tin nhiều gia tộc lớn đồng loạt hành động đều cảm thán.

Lúc này Dương Thanh như một con dã thú điên cuồng, lái xe đến vận tốc cực đại.


Chiếc Phaeton đặt làm riêng lao vun vút trên đường lớn như tia chớp.

Trong đầu Dương Thanh xuất hiện một vài đối tượng đáng nghi.

Tiền Bưu là Vua Bóng Đêm theo dõi người ta còn có thể bị phát hiện, chứng tỏ lai lịch của đối phương không nhỏ, chỉ sợ đã biết Tiền Bưu âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm từ trước.

Nếu không Tiền Bưu sẽ không trùng hợp gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy.

Thế lực có thể làm được như vậy ngoài nhà họ Tiết và nhà họ Tào từng có xích mích với Dương Thanh cũng chỉ còn Hiệp hội Võ thuật.

Dù là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không thể có người phát hiện ra Tiền Bưu.

Hiệp hội Võ thuật chính là thế lực lấy võ làm chính, mấy lần giao đấu trước đó đều là công khai.

Sau khi Dương Thanh đánh bại cao thủ xếp thứ tư là Lý Kình, Hiệp hội Võ thuật không tiếp tục phái người tới đối phó anh nữa.

Vậy nên khả năng là Hiệp hội Võ thuật không lớn.

Còn nhà họ Tào, lần trước Dương Thanh thắng hơn mười tỷ ở club Hoàng Kim đã dọa sợ Tào Huy.

Nghe nói đến tận bây giờ nhà họ Tào vẫn chưa biết Tào Huy làm tổn thất hơn mười tỷ của club Hoàng Kim.

Chắc chắn là Tào Huy cố ý giấu diếm chuyện này, nếu không nhà họ Tào sẽ không nén giận lâu như vậy.


Vậy nên trước khi nhà họ Tào biết chuyện có lẽ sẽ không làm gì Dương Thanh.

Chỉ còn lại nhà họ Tiết.

Trước đó nhà họ Tiết phái hai tử sĩ tới ám sát Dương Thanh nhưng đều thất bại.

Lần này Tần Thanh Tâm bị bắt đi rất có thể là do nhà họ Tiết giở trò, biết không thể đấu lại Dương Thanh nên ra tay từ người bên cạnh anh.

Bây giờ ông ta chỉ cần chờ tin tốt Dương Thanh bỏ mạng.

Cùng lúc đó, Lữ Oánh đã lái xe tới một trường học bị bỏ hoang.

“Chủ gia tộc, tôi đưa người tới rồi”.

Lữ Oánh xuống xe nhìn thấy Lê Triết dẫn theo hai người trung niên mặc áo vải đi tới.

Lúc này, trong mắt Lê Triết tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, cậu nhất định phải chết!”
- ---------------------------.

 
Chương 786: 786: Thà Chết Giữ Trong Sạch





Tần Thanh Tâm cũng bị mang ra khỏi xe.

Bấy giờ cô cũng dần tỉnh lại, mở mắt liền hoảng sợ phát hiện mình bị đưa tới một trường học bị bỏ hoang.

“Chị Lữ, sao chị lại đưa em tới đây?”
Tần Thanh Tâm vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình, sốt ruột hỏi Lữ Oánh.
Lữ Oánh cười lạnh một tiếng: “Ranh con, mày đừng gọi tao là chị.

Mày không xứng!”
Ầm!
Trong đầu Tần Thanh Tâm nổ ầm ầm, vẻ mặt khó tin nhìn Lữ Oánh.

Lúc ở nhà hàng, Lữ Oánh rất thân thiện, cô cũng rất kính nể học thức của cô ta, cứ tưởng mình đã tìm được người chị tri kỷ.
Bây giờ Lữ Oánh lại đưa cô tới nơi hoang tàn này, quan trọng là còn có ba gương mặt xa lạ.

Nhất là người trung niên dẫn đầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng cô.

Tần Thanh Tâm có ngốc đến đâu cũng phải biết mình đã bị bắt cóc.

“Các người là ai? Sao lại đưa tôi tới đây?”
Tần Thanh Tâm cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng hỏi.

“Bốp!”
Lữ Oánh tát vào mặt cô, quát lớn: “Câm miệng cho tao.

Nếu mày còn nói nhảm thêm một câu, tao sẽ đập chết mày!”
Tần Thanh Tâm sợ phát khóc, cảm thấy vô cùng hối hận.

Tại cô quá ngu ngốc, mới gặp Lữ Oánh lần đầu đã tin tưởng cô ta, còn tưởng là chị em tốt.

Nếu cô biết cảnh giác một chút đã không bị bắt tới đây.


“Chủ gia tộc, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây”.

Lữ Oánh không muốn bị liên lụy quá nhiều, định bỏ đi.

Lê Triết lạnh lùng nhìn cô ta: “Đi đi!”
“Đoàng!”
Nhưng Lữ Oánh vừa quay người, tiếng súng chói tai chợt vang lên, cô ta ngã lăn ra đất.

“Á…”
Tần Thanh Tâm thấy Lữ Oánh trúng đạn mà chết, hoảng sợ hét toáng lên.

“Toàn bộ người liên quan đến chuyện này đều phải chết!”
Trong mắt Lê Triết tràn đầy tàn nhẫn, khẩu súng Colt trong tay ông ta còn phả ra khói xanh.

Tiết Nguyên Bá đã dặn dò phải làm thật sạch sẽ, nếu không sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

“Các ông thả tôi ra đi.

Chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, anh ấy rất giàu có.

Chỉ cần ông thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền cũng được”.

Tần Thanh Tâm thấy Lê Triết nhìn mình, vội vàng run rẩy nói.

“Tôi biết chồng cô là ai, không cần phải giới thiệu.

Nói cho cô biết, cô bị bắt cóc là vì thằng chồng khốn nạn kia của cô đấy!”
Lê Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta hủy hoại toàn bộ của nhà họ Lê, cậu ta phải đền mạng!”

Nghe vậy, Tần Thanh Tâm sợ phát khiếp.

Lê Triết có thể dứt khoát bắn chết Lữ Oánh, bây giờ lại căm hận Dương Thanh như vậy.

Nếu Dương Thanh tới sẽ chỉ còn đường chết.

Huống hồ cô đã bị Lê Triết khống chế.

Nếu ông ta dùng tính mạng của cô để uy hiếp, Dương Thanh chỉ có thể nghe theo.

Càng nghĩ Tần Thanh Tâm càng lo sợ.

“Nhưng trước khi chồng cô tới, chúng ta có thể chơi đùa một chút!”
Lê Triết nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Thanh Tâm, dục vọng trỗi dậy, trong mắt chỉ còn sự tà ác.

Tần Thanh Tâm biết đối phương muốn làm gì, hốt hoảng đứng dậy bỏ chạy.

“Cô há miệng ra cho tôi!”
Lê Triết nổi giận gào lên muốn ngăn lại.

Tần Thanh Tâm đã cắn vào đầu lưỡi, ánh mắt tuyệt vọng dữ tợn nhìn Lê Triết.

Cô muốn nhớ kĩ kẻ hại chết mình.

Đến khi làm quỷ sẽ không tha cho kẻ cầm thú này.

“Grừ!”
Đúng lúc này tiếng động cơ gào thét vang lên, một chiếc Phaeton màu đen vọt vào.

“Kít!”
Lốp xe ma sát trên mặt đất.

Chiếc xe lượn một vòng đẹp mắt đỗ lại ngay giữa trường học bị bỏ hoang.

Dương Thanh bước ra khỏi xe, thấy Tần Thanh Tâm tuyệt vọng cắn lưỡi, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

“Tâm, em đừng làm vậy!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên.

- ---------------------------.

 
Chương 787: 787: Không Phải Đối Thủ





Tần Thanh Tâm vốn đang tuyệt vọng nghe thấy giọng nói của Dương Thanh lập tức sững người.

Lê Triết cũng kinh hãi nói: “Sao cậu biết chúng tôi ở đây?”
Ông ta chọn nơi hoang vu này vì xung quanh không hề có camera giám sát.

Dù Dương Thanh có thể tìm tới đấy cũng phải tốn ít nhất hai tiếng.

Nhưng lúc này mới trôi qua được nửa tiếng ngắn ngủi.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm hét lên, nước mắt rơi lã chã.

Cô đã quyết định thà chết, thế nhưng trông thấy Dương Thanh, cảm xúc hoàn toàn vỡ òa.

Hai mắt Dương Thanh đỏ sậm, cố gắng dịu giọng nói: “Vợ ơi, có anh ở đây rồi.

Không ai có thể làm hại em được!”
Hai cao thủ mặc áo vải sau lưng Lê Triết nghiêm túc nhìn Dương Thanh.

Bọn họ cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ người anh.

Trước khi đi theo Lê Triết, bọn họ đã biết lần này phải đối phó với một cao thủ rất mạnh.

Nhưng đến khi gặp được Dương Thanh, bọn họ vẫn không khỏi kinh ngạc.

Một người trẻ tuổi có khí thế đáng sợ như vậy, quả thực rất dọa người.


“Lê Triết, ông mau thả vợ tôi ra, tôi có thể tha cho ông và nhà họ Lê một con đường sống!”
Dương Thanh nén giận nhìn chằm chằm Lê Triết.

Anh không ngờ người bắt cóc Tần Thanh Tâm lại là ông ta.

“Vợ cậu đang nằm trong tay tôi, sao cậu còn dám phách lối như vậy?”
Lê Triết châm chọc nói, dí họng súng Colt vào huyệt Thái Dương của Tần Thanh Tâm.

Tần Thanh Tâm hoảng sợ run lẩy bẩy.

Thấy vợ mình sợ hãi, Dương Thanh thấy lòng mình tan nát.

Anh cố giữ bình tĩnh nói: “Coi như là vì nhà họ Lê, hi vọng ông đừng làm gì xúc động!”
“Con mẹ nó sao mày còn dám uy hiếp tao? Tao đã dám bắt cóc vợ mày nghĩa là không màng sống chết.

Mày dùng nhà họ Lê để uy hiếp tao có tác dụng gì?”
Nào ngờ Lê Triết lại càng xúc động, giận dữ hét: “Quỳ xuống! Mày lập tức quỳ xuống cho tao!”
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, cầu xin tao tha cho vợ mày!”
Tần Thanh Tâm hốt hoảng giãy giụa: “Chồng ơi, anh đừng nghe theo ông ta!”
“Ông ta điên rồi.

Dù anh quỳ xuống cầu xin, ông ta cũng không bỏ qua cho chúng ta đâu”.

“Nếu em chết đi, anh nhất định phải bảo vệ con gái chúng ta thật tốt”.

“Vì con gái, anh phải sống bình an!”
Tần Thanh Tâm điên cuồng giãy giụa.

“Câm miệng! Cô câm ngay cho tôi!”
Lê Triết bóp cổ Tần Thanh Tâm, quát lớn.

Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe gầm thét lại vang lên, từng chiếc xe hơi xông thẳng vào.

Mười chiếc!
Ba mươi chiếc!
Năm mươi chiếc!
Một trăm chiếc!
Vậy mà vẫn chưa kết thúc, xe vẫn không ngừng xông vào.

Mỗi chiếc xe đều có bốn năm gã cao to lực lưỡng bước xuống.

Lê Triết thấy vậy sợ chết khiếp, toàn thân run bần bật.

Ông ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng không ngờ chỉ trong vòng nửa tiếng anh đã có thể huy động được nhiều người tới vậy.

Vù vù vù…
Trên bầu trời chợt truyền ra tiếng quạt xé gió.


Lê Triết ngẩng đầu trông thấy ba chiếc trực thăng bao vây ở phía trên.

Đến tận lúc này, Lê Triết mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Ông ta cứ nghĩ bắt được Tần Thanh Tâm, Dương Thanh sẽ phải ngoan ngoãn chịu trói.

Nhưng bây giờ có nhiều người đến vậy.

Quan trọng là chắc chắn có cả tay súng bắn tỉa.

Chỉ cần lơ là sẽ bị bắn nổ đầu ngay lập tức.

Ông ta cứ nghĩ sau khi giết được Dương Thanh, mình có thể an toàn trở ra.

Nhưng hiện giờ dù có diệt được Dương Thanh, ông ta cũng không có khả năng sống sót rời đi.

Hai cao thủ áo vải sau lưng Lê Triết cũng đang hoảng sợ.

Nhiệm vụ của bọn họ là giúp Lê Triết lấy mạng Dương Thanh, sau đó giết Lê Triết diệt khẩu.

Chuyện này không được liên lụy tới nhà họ Tiết.

Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, chỉ e bọn họ sẽ phải thất bại.

“Lùi lại! Mau bảo bọn họ lùi lại hết đi!”
Lê Triết biết mình không thoát được, kích động hét lên: “Cút hết đi cho tao!”
“Dương Thanh, mày mau bảo bọn họ cút đi, nếu không tao sẽ giết vợ mày! Mau đuổi bọn họ đi!”
Lê Triết vừa khống chế Tần Thanh Tâm lùi lại tìm kiếm sự che chắn vừa gào lên.

“Đoàng!”
Đúng lúc này, tiếng súng bỗng vang lên.


Lê Triết đang ép Tần Thanh Tâm lùi về sau chợt ngừng bước, giữa trán xuất hiện một lỗ máu.

“Á…”
Tần Thanh Tâm hoảng sợ hét lên rồi ngất xỉu.

“Lên!”
Hai cao thủ áo vải sau lưng Lê Triết đồng loạt vọt tới chỗ cô.

Nhiệm vụ của bọn họ là giết Dương Thanh.

Lê Triết đã chết, vậy thì bọn họ chỉ có thể tự ra tay.

“Cút!”
Từ lúc tiếng súng bắn tỉa vang lên, Dương Thanh đã biến mất tại chỗ.

Tần Thanh Tâm sợ quá ngất xỉu, chưa kịp ngã xuống đất đã được anh kịp thời đỡ lấy.

“Dương Thanh, con yên tâm, mọi người đều sẽ bảo vệ Thanh Tâm!”
Vũ Văn Cao Dương cũng dẫn cao thủ tới, nghiêm giọng nói.

Dương Thanh khẽ gật đầu, cất bước đi tới chiến trường.

“Cậu không phải đối thủ của bọn họ, tránh ra đi!”
Dương Thanh từng bước tới gần, cả người tỏa ra sát khí dày đặc như ác ma đến từ địa ngục.

- ---------------------------.

 
Chương 788: 788: Không Thể Nào





Mã Siêu đang đấu với hai cao thủ nghe Dương Thanh nói thế lập tức tránh ra.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi anh ta đã bị hai người họ liên thủ đánh bị thương nặng, nếu không vì mới đột phá thì đã bị lấy mạng rồi.

“Anh Thanh, nhớ giữ lại người sống!”
Mã Siêu nhắc nhở một câu.

Anh ta lo lắng Dương Thanh quá tức giận sẽ giết chết họ.
Chuyện hôm nay rất kỳ quặc.

Một mình nhà họ Lê sẽ không dám động tới vợ Dương Thanh.

Nhất là đột nhiên xuất hiện hai cao thủ mạnh như vậy.

Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không thể có cao thủ cấp bậc này được.

Dương Thanh không đáp lời, trong mắt chỉ còn sát khí mãnh liệt.
Hai cao thủ áo vải cũng cảm thấy áp lực khủng khiếp, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao cậu lại trở về? Mau đi giúp Dương Thanh đi!”
Diệp Mạn thấy Mã Siêu chạy ra, vội vàng nói.


Vũ Văn Cao Dương cũng vô cùng lo lắng.

Thấy Mã Siêu và hai cao thủ kia giao đấu, ông ta biết bọn họ rất mạnh.

Đến cả chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô như ông ta cũng chưa từng nghe tới hai cao thủ này.

“Mã Siêu, cậu đi giúp Dương Thanh đi!”, Vũ Văn Cao Dương cũng trầm giọng nói.

Mã Siêu đắng chát nói: “Mọi người yên tâm, anh Thanh đã ra tay, bọn họ chỉ còn đường chết!”
Thực ra Mã Siêu muốn nói vừa rồi mình đã bị thương nặng, bây giờ muốn giúp Dương Thanh cũng không thể!
“Thật sao?”
Diệp Mạn hoài nghi hỏi.

Từ khi bà ta nhận đứa con rể này vẫn luôn thấy áy náy, muốn đền bù.

Bà ta rất lo lắng khi thấy một mình Dương Thanh phải đối mặt với hai cao thủ mạnh như vậy.

“Chắc chắn!”
Mã Siêu dứt lời liền ho ra máu.

Bấy giờ mọi người mới biết anh ta đã bị thương dù chỉ đánh vài giây ngắn ngủi.

“Cậu bị thương rồi sao?”
Diệp Mạn hoảng sợ hô lên.

Mã Siêu khẽ gật đầu, cảm thấy kiệt sức.

“Hay là chúng ta dùng tay súng bắn tỉa?”, Diệp Mạn hỏi Vũ Văn Cao Dương.

Vũ Văn Cao Dương thở dài nói: “Thực lực của hai cao thủ kia quá kinh khủng, súng bắn tỉa không thể khóa chặt mục tiêu, rất có thể sẽ bắn phải Dương Thanh”.

“Thế ông nói đi, phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Mạn không hài lòng với câu trả lời của Vũ Văn Cao Dương, đỏ mắt nói: “Nó là con trai ông, chẳng lẽ ông muốn trơ mắt đứng nhìn một mình nó nghênh chiến sao?”
Mã Siêu đứng cạnh cảm thấy bất lực.

Rõ ràng Diệp Mạn không hề tin Dương Thanh có thể đánh bại hai cao thủ áo vải kia.

Vũ Văn Cao Dương cũng lo lắng, trầm giọng nói: “Chính vì nó là con tôi nên tôi còn lo lắng hơn bà.

Nhưng nó đấu với cao thủ cấp bậc này, chúng ta có tư cách tham gia không?”

“Cậu Thanh ra tay rồi!”
Đúng lúc này có người giật mình hô lên.

Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương vội vàng nhìn sang.

“Bịch!”
“Bịch!”
Ngay sau đó, hai cao thủ áo vải lần lượt bay ngược ra ngoài.

Người chưa chạm đất đã phun máu.

Hai người kia ngã lăn ra đất, muốn bò dậy mà không thể.

Mọi người thấy thế đều sợ ngây người!
Diệp Mạn Và Vũ Văn Cao Dương há hốc mồm.

Dù bọn họ từng chứng kiến sự lợi hại của Dương Thanh nhưng hai cao thủ hôm nay mạnh hơn toàn bộ đối thủ lúc trước của anh.

Chỉ e là người của Vương tộc và Hoàng tộc.

Thế mà bọn họ chưa kịp phản ứng đã thấy hai người kia bị đánh bay mười mấy mét, phụt máu ngã nhào.

Dương Thanh mạnh tới mức này rồi sao?
“Nhà họ Tiết phái các ông tới phải không?”
Dương Thanh bỗng hỏi.

Sắc mặt hai người lập tức biến đổi.


Dương Thanh tinh mắt phát hiện ra.

Khi hai người kia ý thức được mình đã bại lộ nhà họ Tiết, tất cả đều đã muộn.

Nhưng việc đến nước này, bọn họ cũng bất lực, cùng nhau cắn nát túi thuốc động trong miệng.

Cả hai đồng loạt sùi bọt mép, co quắp vài cái rồi tắt thở.

Dương Thanh đứng tại chỗ, sát khí lấp lóe trong con ngươi đen nhánh.

“Nhà họ Tiết đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng các người!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.

Cùng lúc đó trong một căn biệt thự cao cấp ở ngoại ô.

Tiết Nguyên Bá đứng cạnh cánh cửa sổ sát sàn nhìn về phương xa, không biết vì sao thấy sống lưng rét lạnh, tinh thần hoảng hốt.

“Không thể nào, Dương Thanh chắc chắn phải chết!”
Ông ta nghĩ tới khả năng nào đó, vội vàng tự phủ nhận.

- ---------------------------.

 
Chương 789: 789: Đi Nhầm Phòng





Hôm nay có rất nhiều gia tộc tham gia giải cứu Tần Thanh Tâm, chứng kiến Dương Thanh tiện tay đánh giết hai cao thủ cực mạnh kia, tất cả đều chết sững.

Vũ Văn Cao Dương nghĩ tới Dương Thanh vốn là người của gia tộc Vũ Văn lại cảm thấy đau thương.

Nhưng ông ta cũng không hối hận đã đuổi hai mẹ con anh ra khỏi Yến Đô.

Ông ta làm vậy cũng vì bảo vệ họ.
Diệp Mạn vẫn luôn lo lắng cho Dương Thanh trố mắt nhìn.

Tuy bà ta từng chứng kiến thực lực của Dương Thanh nhưng không ngờ anh có thể mạnh tới mức này.

Thực lực của hai cao thủ áo vải kia mạnh hơn toàn bộ người của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.

Nhưng ở trước mặt Dương Thanh, hai người kia lại không chịu nổi một đòn, chưa chạm được tới quần áo của anh đã bị lấy mạng.
“Anh Thanh yên tâm, chị dâu chỉ bị dọa sợ nên mới ngất đi thôi”.

Thấy Dương Thanh lo âu nhìn Tần Thanh Tâm, Mã Siêu vội vàng bước tới an ủi.

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Về đi!”
Tần Thanh Tâm quả thực không sao, quá sợ hãi nên mới ngất xỉu.


Cô vừa mở mắt ra đã thấy Dương Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh.

Dương Thanh lẳng lặng ôm vợ mình, sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Lần này suýt chút nữa cô đã bị anh liên lụy, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hoảng sợ.

Anh có thể chắc chắn nhà họ Tiết đứng sau toàn bộ.

Nếu không, nhà họ Lê chắc chắn sẽ không dám làm vậy.

Khi màn đêm buông xuống, Mã Siêu gọi điện tới.

“Anh Thanh, không tìm thấy người nhà họ Tiết!”
Mã Siêu trầm giọng báo cáo.

Dương Thanh đã đoán trước được kết quả này.

Yến Đô rất rộng lớn, dù anh có thể huy động được nhiều thế lực, nhà họ Tiết vẫn có thể dễ dàng lẩn trốn ở Yến Đô.

“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh lạnh nhạt đáp.

Ba ngày sau đó, Yến Đô đều bị lục tung lên.

Mấy gia tộc hàng đầu âm thầm tìm kiếm người nhà họ Tiết nhưng vẫn không có kết quả.

Trong một tòa biệt thự cao cấp nào đó ở ngoại ô Yến Đô.

Tiết Nguyên Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nơm nớp lo sợ.

Ông ta bị vây ở đây suốt ba ngày, bây giờ không có cách nào rời khỏi Yến Đô.

Thám tử của gia tộc ở Yến Đô báo tin, hầu như toàn bộ Yến Đô đều đang tìm kiếm người nhà họ Tiết.

Tiết Nguyên Bá cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, đứa con được Tiết Vương yêu quý nhất, có khả năng thừa kế vị trí chủ Vương tộc nhất.


Vậy mà ông ta lại bị vây hãm ở Yến Đô.

“Chết tiệt!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, sao mày dám ra tay với nhà họ Tiết? Không biết chữ chết viết thế nào à?”
Ông ta mới nhận được tin sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến đô bị tổn thất nghiêm trọng, nơi bị niêm phong, nơi bị đóng cửa hoặc người quản lý cuỗm tiền bỏ trốn.

“Mày đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì đừng trách tao!”
Hai mắt Tiết Nguyên Bá lóe sáng, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tôi muốn tập đoàn Nhạn Thanh đóng cửa trong vòng ba ngày!”
Trong phòng chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh.

Dương Thanh đang đọc tài liệu xếp la liệt trên mặt bàn.

Vừa thấy đến giờ tan làm, Lạc Bân đã hốt hoảng chạy vào.

“Chủ tịch, dự án Thành Cửu Châu xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân lo lắng kêu lên.

“Từ từ nói!”
Dương Thanh bình tĩnh lên tiếng.

Đến cả sản nghiệp nhà họ Tiết anh cũng dám động vào, còn gì khiến anh sợ được nữa?
“Công ty cung ứng vật liệu đột nhiên đơn phương hủy bỏ hợp đồng”.

Lạc Bân đỏ mắt nói: “Tôi đã dùng toàn bộ quan hệ cũng không tìm được công ty nào chịu cung cấp vật liệu cho dự án này”.

Nghe vậy, Dương Thanh đã biết chuyện gì xảy ra.


Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô, công ty cung ứng nào dám đơn phương hủy hợp đồng?
Rõ ràng là nhà họ Tiết đang giở trò quỷ.

“Bọn họ làm vậy không sợ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng khổng lồ sao?”, Dương Thanh hỏi.

“Ồ? Xem ra lợi ích này rất béo bở, nếu không sao chủ tịch Kim lại không tiếc đắc tội tập đoàn Nhạn Thanh, đơn phương hủy hợp đồng với họ”.

Người trung nên nằm trên giường cười nói.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người thanh niên bước vào: “Các cô ra ngoài hết đi!”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Mấy cô gái massage nước ngoài tưởng Dương Thanh quen biết chủ tịch Kim bèn đứng dậy rời đi.

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại chủ tịch Kim, người trung niên nằm trên giường massage và Dương Thanh.

“Này chàng trai, cậu vào nhầm phòng rồi à?”
Người trung niên trên giường bỗng nhiên lên tiếng.

- ---------------------------.

 
Chương 790: 790: Tin Dữ Liên Tục Kéo Tới





Dương Thanh ngó lơ ông ta, đi tới cạnh hồ bình tĩnh nhìn chủ tịch Kim: “Chào chủ tịch Kim, tôi là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh!”
Hầu như ai ở Yến Đô cũng biết tới tập đoàn Nhạn Thanh nhưng rất ít người biết chủ tịch của tập đoàn này là ai.

Lúc này Dương Thanh đột nhiên xuất hiện tự xưng là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh khiến chủ tịch Kim và bạn sửng sốt.

“Ha ha ha ha…”
Hai người im lặng rồi cùng cười phá lên.

“Buồn cười chết mất.

Một thằng nhóc ranh cũng dám nhận là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh sao?”
Chủ tịch Kim cười lớn nói: “Nếu cậu là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, ông đây chính là chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.

Người trung niên nằm trên giường massage cũng cười nói: “Ranh con, nếu cậu tới làm trò thì khỏi đi, tranh thủ lúc chúng tôi còn hiền, mau cút đi!”
Hai người họ không thèm coi Dương Thanh ra gì, bởi vì trông anh còn quá trẻ.

Từ rất nhiều năm về trước tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 500 công ty lớn nhất thế giới, sao lại có thể nằm trong tay một chàng trai trẻ được?
Dương Thanh cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng: “Chủ tịch Kim, tôi rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Tiết đã cho ông bao nhiêu lợi ích để ông từ bỏ đối tác lớn như tập đoàn Nhạn Thanh?”
Ầm!

Nghe thấy thế chủ tịch Kim lập tức hoảng hốt, không dám tin vào tai mình.

Người nằm trên giường massage cũng kinh hãi ngồi dậy.

Chủ tịch Kim là người kinh sợ nhất.

Bởi vì nhà họ Tiết đã cảnh cáo không được để lộ quan hệ của mình với bọn họ ra ngoài.

Đến cả bạn tốt nhất của ông ta là Lưu Long cũng không biết, vậy mà Dương Thanh lại biết được.

Lưu Long chính là người trung niên trên giường massage, trông thấy vẻ mặt của chủ tịch Kim liền biết Dương Thanh nói đúng.

“Ranh con, cậu đừng nói lung tung! Hủy hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh là do tôi tự quyết định, không liên quan đến bất cứ ai khác”.

Chủ tịch Kim vội vàng phủ nhận.

Dương Thanh cười lạnh nói: “Ông không muốn thừa nhận cũng không sao.

Tôi tới tìm ông chỉ vì một chuyện”.

“Chuyện gì?”, chủ tịch Kim vô thức hỏi.

Dương Thanh nhếch khóe môi cười châm chọc: “Thu mua công ty vật liệu xây dựng Chấn Long!”
Cả chủ tịch Kim và Lưu Long đều sợ ngây người.

Một lúc lâu sau, chủ tịch Kim mới lấy lại tinh thần, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có chắc không phải đang nói đùa hay không?”
“Ông trông tôi có giống đang nói đùa không?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.

Không biết tại sao chủ tịch Kim và Lưu Long cứ cảm thấy nụ cười của Dương Thanh rất rùng rợn.

“Cút!”
Chủ tịch Kim nổi giận quát: “Lúc ông đây sáng lập công ty Chấn Long, con mẹ nó cậu còn chưa sinh ra đấy! Cậu xứng thu mua công ty của ông đây sao?”
“Một trăm tỷ!”
Dương Thanh hào phóng nói.


Sắc mặt chủ tịch Kim lập tức trở nên âm trầm.

Giá thị trường của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đã đạt tới ba trăm tỷ.

Vậy mà Dương Thanh muốn dùng một trăm tỷ để thu mua công ty của ông ta.

“Tôi cho cậu cơ hội xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã được sinh ra!”
Chủ tịch Kim lạnh giọng uy hiếp.

Dương Thanh bình thản lên tiếng: “Tám mươi tỷ!”
Chủ tịch Kim và Lưu Long nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc.

“Con mẹ nó cậu bị điên à? Cậu là con cái nhà ai? Mau gọi điện cho bố cậu tới đón đi”.

Lưu Long giễu cợt.

Chủ tịch Kim cũng sa sầm mặt nói: “Trong vòng mười giây lập tức cút đi cho tôi!”
Dương Thanh lại nói tiếp: “Năm mươi tỷ!”
Bấy giờ, chủ tịch Kim hoàn toàn bị chọc giận, rút một khẩu súng lục từ trong khăn tắm chĩa thẳng vào đầu anh: “Cậu muốn chết hả?”
Thấy ông ta rút súng, Dương Thanh vẫn chẳng mảy may sợ hãi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

“Xem ra chủ tịch Kim thật sự không muốn cho tôi thu mua công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.


Vậy thì tôi đành phải chờ đến khi giá thị trường của công ty ông sụt giảm lại tới bàn chuyện tiếp”.

Dứt lời, Dương Thanh quay lưng ra ngoài.

“Một thằng ngu cũng dám đùa cợt với tao? Mày có tư cách sao?”
Thấy Dương Thanh định rời đi, chủ tịch Kim lại tưởng anh sợ, lạnh giọng mắng.

Rồi lấy một điếu thuốc nhét vào miệng.

“Két!”
Họng súng của ông ta đột nhiên bật ra một ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc.

Ngay sau đó lại có một người xông vào hoảng sợ báo cáo.

“Chủ tịch Kim, kho vật liệu của chúng ta bị niêm phong rồi!”
Chủ tịch Kim chưa kịp lấy lại tinh thần lại có thêm người chạy tới báo tin dữ.

- ---------------------------.

 
Chương 791: 791: Chủ Tịch Kim Tuyệt Vọng





Chủ tịch Kim xụi lơ trên ghế làm việc, vẻ mặt bàng hoàng.

“Sao, sao lại như vậy?”
Công ty vật liệu xây dựng Chấn Long vừa dựa vào nhà họ Tiết, thế mà bây giờ lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy.

Mỗi cái đều là tai họa lớn.
Công ty ở cấp bậc như Chấn Long chỉ cần có một tin tức bất lợi đã đủ để khiến giá trị trường sụt giảm.

“Ai có thể nói cho tôi biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chủ tịch Kim nổi giận gào lên.

Lưu Long cau mày, bỗng lên tiếng: “E là có người đứng sau đang nhằm vào ông!”
Chủ tịch Kim nghiến răng nghiến lợi nói: “Với địa vị của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, ai dám động vào?”
“Chủ tịch Kim, giá cổ phiếu của công ty vẫn đang không ngừng sụt giảm.

Ước tính từ lúc bắt đầu giao dịch đến giờ đã mất hơn chục tỷ.

Cứ thế này chỉ sợ hôm nay sẽ còn giảm thêm hơn mười tỷ nữa”.

Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính trầm giọng nói: “Hiện giờ giá trị sụt giảm chỉ là việc nhỏ.

Quan trọng là trên mạng có rất nhiều tin tức vật liệu của công ty chúng ta có vấn đề.


Nếu không mau chóng ép xuống chỉ sợ đến phiên giao dịch chứng khoán ngày mai sẽ xuống kịch sàn”.

“Với tốc độ sụt giảm giá trị hiện giờ, tối đa ba ngày nữa, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ phải xin phá sản”.

Sắc mặt chủ tịch Kim trắng bệch.

Ông ta vừa mới thảo luận với Lưu Long tập đoàn Nhạn Thanh có thể chống đỡ mấy ngày.

Bây giờ công ty của ông ta lại có nguy cơ sụp đổ trước.

“Chủ tịch Kim, liệu chuyện này có liên quan tới thằng nhóc chúng ta gặp ở Ngự Thủy Uyển tối qua không?”
Lưu Long bỗng hỏi.

Chủ tịch Kim lập tức lắc đầu: “Không thể nào! Một thằng ranh con như nó làm được như vậy, tôi sẽ ăn sạch ba cân cánh gà nướng!”
“Không biết chủ tịch Kim có hài lòng với món quà của tôi không?”
Đúng lúc này, có hai người đột nhiên bước vào văn phòng của ông ta.

Chủ tịch Kim và Lưu Long trông thấy người trẻ tuổi trước mặt liền xanh mặt.

Chính là Dương Thanh mà bọn họ vừa mới gặp tối qua ở Ngự Thủy Uyển.

Lạc Bân đi theo sau lưng anh.

Chủ tịch Kim và Lưu Long không biết Dương Thanh nhưng đã từng gặp mặt Lạc Bân, lại còn rất quen thuộc.

“Phải rồi, tôi xin chính thức giới thiệu với chủ tịch Kim, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh!”, Dương Thanh cười híp mắt nói.

Đến tận lúc này, chủ tịch Kim và Lưu Long mới biết Dương Thanh thực sự là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.

Nếu không sao Lạc Bân lại đi theo cậu ta tới đây?
“Chuyện của công ty Chấn Long đều do mày gây ra hả?”
Chủ tịch Kim căm tức chất vấn Dương Thanh.

Anh cười nhạt một tiếng, ngồi xuống sofa đáp: “Nếu chủ tịch Kim đồng ý bán lại Chấn Long cho tôi, mức giá một trăm tỷ tối qua sẽ vẫn giữ nguyên!”
Chủ tịch Kim chợt nở nụ cười: “Ranh con, mày là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh thì đã sao? Mày nói mày chèn ép cổ phiếu của công ty tao là tao phải tin à?”
Lạc Bân cười lạnh nói: “Ông đừng không tin chủ tịch của chúng tôi, mọi chuyện đều do cậu ấy làm đấy”.

“Con mẹ nó ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”

Chủ tịch Kim giận tím mắt quát lớn.

Dương Thanh híp mắt nói với Lạc Bân: “Xem ra chủ tịch Kim không tin rồi.

Sếp Lạc cho ông ta thêm chút gia vị đi”.

“Vâng”.

Lạc Bân gật đầu đáp, lập tức gọi điện thoại: “Làm đi!”
Vẻn vẹn hai chữ khiến chủ tịch Kim có dự cảm không lành.

“Đúng là giả thần giả quỷ.

Tao muốn xem chúng mày có thể giả vờ đến lúc nào?”
Chủ tịch Kim cười lạnh một tiếng.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại riêng của ông ta chợt reo lên.

Chủ tịch Kim vội vàng nghe máy: “Tôi là Lưu Kim Tinh, giám đốc ngân hàng Yến Đô.

Yêu cầu công ty của ông trả lại khoản nợ năm mươi tỷ trong ngày hôm nay!”
“Cái gì?”
Chủ tịch Kim hốt hoảng vội vàng cầu xin: “Giám đốc Lưu, ông không thể làm vậy được.

Hiện giờ công ty của tôi chỉ đang gặp chút vấn đề nhỏ, có thể nhanh chóng giải quyết.

Ông không thể ép chúng tôi trả hết năm mươi tỷ nhanh như vậy được”.


“Chủ tịch Kim, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một câu.

Ông đắc tội phải người không nên đắc tội rồi.

Đây là chỉ đạo của tổng giám đốc ngân hàng, ông hiểu chưa?”
Nói xong, giám đốc Lưu lập tức cúp máy.

Chủ tịch Kim vô cùng sợ hãi.

Giám đốc Lưu đã nói rất rõ ràng, ông ta đắc tội người khác.

Chủ tịch Kim cắn răng nói: “Đối với tao, mấy chuyện này chẳng phải phiền phức gì lớn, sẽ giải quyết được nhanh thôi!”
“Nhưng tập đoàn Nhạn Thanh chúng mày không được bọn tao cung ứng vật liệu xây dựng, dự án Thành Cửu Châu có thể kiên trì được bao lâu?”
Dương Thanh cười đáp: “Cái này không cần chủ tịch Kim quan tâm”.

“Sếp Lạc, chủ tịch Kim cảm thấy đây chỉ là phiền phức nhỏ, ông mau tăng thêm mức độ đi, cho ông ta thấy thực lực của chúng ta”.

Dương Thanh lại ra lệnh.

Lạc Bân nhếch miệng cười: “Được!”
- ---------------------------.

 
Chương 792: 792: Không Hề Đáng Tin





Lạc Bân chỉ gọi thêm một cuộc điện thoại.

Ngay sau đó một lãnh đạo cấp cao của công ty hốt hoảng chạy vào.

“Chủ tịch Kim, không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vị lãnh đạo kia hét toáng lên.

Chủ tịch Kim có dự cảm rất không tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó mau nói đi!”
“Sếp Liễu, sếp Tề, sếp Phùng và cấp dưới của bọn họ đồng loạt xin từ chức!”
Người kia đưa cho chủ tịch Kim một xấp đơn xin từ chức.

Chủ tịch Kim chợt thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt khó tin.

Bởi vì mấy sếp lớn kia đều nắm giữ tài liệu cơ mật của công ty và nhiều dự án lớn.
Có thể nói nếu không có bọn họ, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ không được như ngày hôm nay.


Giá cổ phiếu bị chèn ép ác ý, công ty vẫn còn đường sống.

Nhưng những người giữ vai trò quan trọng nhất trong công ty rời đi mới là tận thế của công ty Chấn Long.

Vào giai đoạn khó khăn nhất, nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty lại đồng loạt từ chức, làm sao công ty Chấn Long có thể chống đỡ nổi?
“Là mày!”
Chủ tịch Kim đứng bật dậy chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Mày làm hết sao?”
“Có vẻ chủ tịch Kim vẫn chưa tin nhỉ?”
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Hay là để tôi tăng thêm mức độ nhé?”
Lạc Bân cũng cười lạnh: “Kim Chí Bằng, tôi khuyên ông mau giao công ty vật liệu xây dựng Chấn Long ra.

Nếu không công ty của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày, người làm chủ tịch như ông cũng sẽ phải gánh món nợ khổng lồ”.

“Chúng mày ác ý chèn ép giá cổ phiếu của công ty tao quá đáng như vậy, tao phải kiện chúng mày ra tòa!”
Kim Chí Bằng gầm lên
“Quá đáng?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Sao lúc đơn phương hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh ông không biết quá đáng?”
“Bây giờ lại nói tôi quá đáng? Ông xứng sao?”
“Muốn thì cứ kiện đi.

Tôi cũng muốn xem thử trong vòng ba ngày, ông có thể làm gì được chúng tôi!”
Dứt lời, Dương Thanh đứng dậy nói: “Đi thôi!”
Lạc Bân lạnh lùng nhìn Kim Chí Bằng, lớn tiếng cười nhạo: “Tôi sẽ chờ tin tức cổ phần công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xuống kịch sàn lúc bắt đầu phiên giao dịch chứng khoán vào sáng mai!”
Kim Chí Bằng giận dữ nhìn theo bóng lưng Dương Thanh và Lạc Bân rời đi.

Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Sếp Tiết, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xảy ra chuyện, ông không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
“Vô dụng!”

Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Đến cả tập đoàn Nhạn Thanh cũng không giải quyết được mà đòi dựa vào nhà họ Tiết?”
Kim Chí Bằng rất tức giận nhưng vì thân phận của đối phương nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Yên tâm, có tôi ở đây, Chấn Long sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Đối phương im lặng một hồi mới chịu lên tiếng.

Nghe vậy, Kim Chí Bằng mừng rỡ vội đáp: “Cảm ơn sếp Tiết!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Lạc Bân đã rời khỏi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.

“Chủ tịch, cậu nghĩ Kim Chí Bằng có nhượng lại công ty Chấn Long cho chúng ta không?”
Trên đường trở về, Lạc Bân tò mò hỏi.

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ngày mai ông ta sẽ cầu xin chúng ta mua lại công ty vật liệu xây dưng Chấn Long!”
Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh lấy đâu ra tự tin nhưng cũng rõ thực lực của anh vô cùng khó lường, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Nếu tập đoàn Nhạn Thanh thu mua một doanh nghiệp có giá trị ngang bằng với mình là công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, quản lý vận hành thật tốt, chắc chắn xếp hạng trong top 500 doanh nghiệp thế giới sẽ tăng vọt.

Lần này sẽ tạo ra thay đổi lớn về chất cho tập đoàn Nhạn Thanh.

Hai năm nữa, Thành Cửu Châu hoàn thành, chắc chắn giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ lại tăng vọt.


Nghĩ tới tương lai huy hoàng này, Lạc Bân vô cùng mong đợi.

Ngày hôm sau khi phiên giao dịch chứng khoán bắt đầu, giá cổ phiếu của công ty Chấn Long lập tức giảm kịch sàn.

Quan trọng là ngân hàng đã đòi nợ tới cửa, một số lượng lớn nhân viên trong công ty lại đồng loạt từ chức.

Bấy giờ, Kim Chí Bằng mới ý thức được, nhà họ Tiết không hề đáng tin, nếu không bọn họ đã giải quyết được ngân hàng Yến Đô rồi.

“Phải rồi, danh thiếp!”
Ông ta đột nhiên nhớ ra hôm qua trước khi đi, Dương Thanh có để lại một tấm danh thiếp nhưng đã bị ông ta ném vào thùng rác.

Ông ta vội vã đổ rác ra ngoài, lục tung đống rác tìm kiếm danh thiếp của Dương Thanh.

- ---------------------------.

 
Chương 793: 793: Bỏ Lỡ Cơ Hội





Lúc này Dương Thanh đang ngồi trong phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.

Anh không hề sốt ruột chuyện của công ty vật liệu xây dưng Chấn Long, bình tĩnh ngồi xem mấy bản vẽ trên mặt bàn.

Những bản vẽ này đều là giáo sư Đỗ thiết kế cho Thành Cửu Châu.

Dương Thanh không ngờ đến cả hai con sư tử đá ngoài cổng bà ấy cũng tự thiết kế.

Không chỉ như vậy, đến cả cách bài trí trong thành cũng có bản thiết kế chi tiết.
“Giáo sư Đỗ không hổ là người nổi danh trong giới kiến trúc, những bản thiết kế này quá hoàn mỹ!”
Dương Thanh không tiếc lời tán thưởng.

Lạc Bân cũng vui sướng cười nói: “Mấy ngày nay bị mất nguồn cung ứng vật liệu, công trường Thành Cửu Châu đình công.

Giáo sư Đỗ còn tưởng là dự án chết yểu, gấp phát điên rồi”.

Dương Thanh cười bảo: “Ông không nói cho bà ấy biết à? Trong vòng ba ngày tới dự án thành Cửu Châu lại có thể tiếp tục tiến hành”.
Lạc Bân cười khổ nói: “Tôi nói rồi, nhưng giáo sư Đỗ không thấy công trường làm việc cũng không chịu tin!”
“Ông mau thông báo đi, có lẽ chiều nay vật liệu sẽ được chuyển tới, dặn phía công trường chuẩn bị sẵn sàng đi”.

Dương Thanh đột nhiên nói.


Lạc Bân giật mình thầm nghĩ, công ty Chấn Long vẫn chưa thỏa hiệp, Dương Thanh lại nói chiều nay có thể khởi công lại, rõ ràng là nắm chắc thắng lợi trong tay!
Không phải Lạc Bân không tin tưởng Dương Thanh, mà là kẻ địch lần này của tập đoàn Nhạn Thanh quá mạnh.

Lạc Bân đang định rời đi, điện thoại riêng của Dương Thanh bỗng reo lên.

Dương Thanh ấn mở loa ngoài, giọng nói quen thuộc tràn ngập lo lắng vang lên: “Chủ tịch Dương, tôi đồng ý chuyển nhượng công ty cho tập đoàn Nhạn Thanh với giá một trăm tỷ!”
Nghe vậy, Lạc Bân không khỏi kinh hãi.

Cứ tưởng công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ còn kiên quyết từ chối, không ngờ lại thỏa hiệp nhanh như vậy.

Dương Thanh nói đúng rồi, chiều nay công trường có thể khởi công lại.

“Chủ tịch Kim, dường như ông đang hiểu nhầm gì đó.

Hôm qua giá thị trường của công ty ông là ba trăm tỷ, tôi đồng ý trả một trăm tỷ.

Hôm nay giá thị trường của công ty ông chỉ còn một trăm tỷ thì phải, ông nghĩ tôi vẫn bỏ ra một trăm tỷ sao?”
Dương Thanh bình thản nói: “Với xu thế giảm mạnh giá thị trường hiện nay, ông nghĩ công ty Chấn Long của ông còn đáng giá sao?”
“Thế cậu muốn bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Kim Chí Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mười tỷ!”
Dương Thanh hờ hững đáp.

Đến cả Lạc Bân cũng chết sững người.

Hôm qua vẫn là công ty trị giá ba trăm tỷ, hôm nay đã bị trả giá mười tỷ để mua lại?
“Cậu nói cái gì? Mười tỷ? Mười tỷ mua lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long trị giá ba trăm tỷ?”
Kim Chí Bằng tức giận nói: “Cậu đừng quá đáng! Tôi nói cho cậu biết, nếu không trả tôi một trăm tỷ, dù Chấn Long có phải phá sản tôi cũng sẽ không bán lại cho cậu”.

Lạc Bân hốt hoảng rất muốn bảo Dương Thanh mau đồng ý mức giá một trăm tỷ đi.

Nào ngờ, Dương Thanh lại lạnh lùng nói: “Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Ông cứ tiếp tục chống mắt chờ đợi ngày mai công ty ông phá sản đi!”
“Phải rồi, tôi phải nhắc nhở ông một chuyện, dù công ty vật liệu xây dựng Chấn Long phá sản thì vẫn sẽ có công ty vật liệu xây dựng khác thay thế.

Với địa vị của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô, chúng tôi sẽ nhanh chóng đạt được hợp đồng cung ứng.


Dự án Thành Cửu Châu sẽ tiếp tục được khởi động lại”.

“Đến lúc đó không còn cách nào ngăn cản việc thi công Thành Cửu Châu.

Ông và công ty của ông cũng mất giá trị lợi dụng với nhà họ Tiết!”
“Chủ tịch Kim nghĩ thử xem, liệu nhà họ Tiết có còn cho ông lợi ích đã từng hứa hẹn nữa không?”
Dương Thanh nói rất thản nhiên, khiến Lạc Bân cũng cảm thấy sống lưng rét lạnh.

Dứt lời, Dương Thanh dứt khoát cúp máy.

Còn rút dây cắm điện thoại ra.

“Chủ tịch định từ bỏ thu mua Chấn Long sao?”, Lạc Bân nghi hoặc dò hỏi.

Dương Thanh lắc đầu cười đáp: “Kim Chí Bằng không liên lạc được với tôi, nhất định sẽ chạy tới tập đoàn Nhạn Thanh cầu xin tôi.

Bây giờ toàn bộ Yến Đô đều bị chúng ta khống chế.

Ngoại trừ Nhạn Thanh không ai có thể cứu được công ty của ông ta”.

Lạc Bân tỉnh ngộ, càng thêm sùng bái Dương Thanh.

Quả nhiên, chưa đầy hai mươi phút sau, Kim Chí Bằng đã tìm tới tập đoàn Nhạn Thanh.

“Chủ tịch Dương, tôi bán! Mười tỷ cũng được, tôi bán lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho cậu!”
Kim Chí Bằng trông thấy Dương Thanh, vội vàng cầu xin.


Ông ta vừa nói vừa thở hồng hộc, rõ ràng là chạy một mạch tới văn phòng của Dương Thanh.

Giờ phút này, nỗi lo trong lòng Lạc Bân mới tan biến, vẻ mặt kích động.

Công ty có giá thị trường ba trăm tỷ lại bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua với giá mười tỷ.

Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh: “Sếp Lạc thương lượng với chủ tịch Kim đi!”
“Vâng!”
Lạc Bân cung kính đáp, trào phúng liếc nhìn Kim Chí Bằng: “Chủ tịch Kim đi nào!”
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh chỉ chăm chú xem bản thiết kế Thành Cửu Châu, không thèm nhìn Kim Chí Bằng.

Nhưng hiện giờ không chỉ không tiêu diệt được Dương Thanh mà còn bị anh nhốt lại ở Yến Đô.

Tới tận bây giờ nhà họ Tiết vẫn chưa biết được chuyện này.

Nếu hai người anh trai của ông ta biết ông ta tốn bao nhiêu thời gian vẫn không chiếm được ba tỉnh phía Tây, lại còn bị Dương Thanh vây lại ở Yến Đô, địa vị của ông ta trong gia tộc sẽ bị giảm sút.

“Đến lúc rời khỏi đây rồi!”
Tiết Nguyên Bá im lặng hồi lâu, bỗng cắn răng nói: “Nhưng trước tiên phải khiến Yến Đô loạn lên, tôi mới có cơ hội rời đi!”
- ---------------------------.

 
Chương 794: 794: Mục Đích Của Nhà Họ Tiết





Từ khi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, những người từng xin từ chức đều quay trở về.

Ngân hàng Yến Đô từng ráo riết đòi nợ lại chủ động nâng cao hạn mức vay của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh cũng tăng liên tục suốt mấy ngày.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giá trị của tập đoạn Nhạn Thanh đã tăng hơn gấp đôi.
Dù sao Chấn Long cũng là công ty có giá trị không hề thua kém tập đoàn Nhạn Thanh, sau khi thu mua giá thị trường tăng gấp đôi cũng là bình thường.

Thứ hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 500 doanh nghiệp thế giới cũng tăng lên mấy chục hạng.

“Chúc mừng cậu Thanh!”
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên chủ động mang theo quà mừng tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh cười đáp: “Trông hai người hăng hái như vậy, tôi thấy hai người vẫn có thể tiếp tục làm chủ gia tộc thêm mấy năm nữa”.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Hàn Khiếu Thiên bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn tiếp tục dẫn dắt gia tộc nhưng sức khỏe không cho phép, chỉ có thể để Hàn Diệp thay thế”.


Quan Chính Sơn cũng cười nói: “Tương lai vẫn là thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta đều già rồi”.

Bởi vì không yên lòng, sau khi tới Yến Đô, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn vốn đã nhường vị lại quay về quản lý gia tộc.

Nhiệm vụ dẫn dắt gia tộc đứng vững ở Yến Đô quá quan trọng, bọn họ không yên tâm giao cho con cháu làm.

“Cậu Thanh, hôm nay chúng tôi tới đây không chỉ để chúc mừng tập đoàn Nhạn Thanh lại thêm lớn mạnh mà còn để chào tạm biệt cậu!”
Hàn Khiếu Thiên bỗng lên tiếng: “Bây giờ nhà họ Hàn đã cắm sâu rễ ở Yến Đô.

Tôi định giao toàn bộ gia tộc cho Hàn Diệp, an hưởng tuổi già!”
Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi cũng muốn chào tạm biệt cậu, giao lại vị trí chủ gia tộc cho cháu tôi, Quan Tuyết Tùng!”
Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Hai người quyết định là được rồi, không cần phải chạy tới chào tôi đâu.

Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng đều rất khá, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Tôi tin tưởng chẳng mấy chốc nhà họ Quan và nhà họ Hàn sẽ vươn lên ngang hàng với nhà họ Trần”.

“Cảm ơn cậu Thanh hiểu cho!”
Hai người cười nói.

Nhà họ Trần đến sớm hơn một bước, đã cắm rễ ở Yến Đô từ lâu.

Tuy nhà họ Hàn và nhà họ Quan nắm giữ một nửa sản nghiệp của liên minh năm nhà nhưng vẫn không thể so được nhà họ Trần.

Đúng lúc này, Quan Chính Sơn có điện thoại.

Không biết đối phương nói gì khiến sắc mặt ông ta rất kém: “Cậu nói cái gì? Tuyết Tùng bị ám sát, đang cấp cứu sao?”
Ngay sau đó, Hàn Khiếu Thiên cũng nhận được điện thoại, tức giận hỏi: “Hàn Diệp bị ám sát á?”
Hai người còn chưa kịp cúp máy, điện thoại của Dương Thanh lại reo lên.


Khi thấy người gọi là Trần Hưng Hải, sắc mặt của anh đã tối sầm.

Ba gia tộc này đều được Dương Thanh nâng đỡ.

Nhà họ Quan và nhà họ Hàn vừa mới đổi chủ nhà mới đã bị ám sát.

Hiện giờ Trần Hưng Hải cũng gọi tới, rất có thể cũng là tin dữ.

“Cậu Thanh, con tôi Trần Hạo bị ám sát, hiện giờ đang được cấp cứu!”
Dương Thanh vừa nghe máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Hưng Hải.

Không chỉ như vậy, chủ của ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng đều bị ám sát.

Sau khi nhận được tin dữ liên tiếp, trong mắt Dương Thanh đã tràn ngập sát khí.

“Cậu Thanh, tôi nghĩ chắc chắn là do nhà họ Tiết làm!”
Hàn Khiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ đang cảnh cáo chúng ta.

Không giết hết những chủ gia tộc có quan hệ tốt với cậu mà đều đánh bị thương được cấp cứu”.


Quan Chính Sơn cũng trầm giọng nói: “Không sai, nhà họ Tiết muốn dùng thủ đoạn này để cảnh cáo, bọn họ muốn những người này mất mạng rất dễ dàng!”
Dương Thanh gật đầu nói: “Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này!”
“Chúng tôi không trách cậu.

Chỉ là nhà họ Tiết khinh người quá đáng, ỷ vào Vương tộc có thế lực mạnh mẽ sai cao thủ tới đối phó chúng ta”.

“Nhưng mà...”
Hai người định thuyết phục tiếp lại bị Dương Thanh ngăn lại: “Được rồi, hai ông mau tới bệnh viện xem Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng thế nào rồi đi!”
Lần này có khá nhiều người gặp chuyện, Dương Thanh cũng định tới bệnh viện xem thử.

Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, mười mấy chiếc Audi màu đen đồng loạt lao tới, mỗi chiếc đều có bốn năm người đàn ông lực lưỡng bước xuống.

Đám người Dương Thanh bị bao vây ở giữa.

- ---------------------------.

 
Chương 795: 795: Không Dễ Bắt Nạt





Bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều hoảng loạn.

“Các người là ai? Sao dám đến tập đoàn Nhạn Thanh gây chuyện? Muốn chết hả?”
Hàn Khiếu Thiên bước lên một bước, tức giận hỏi.

Một người trẻ tuổi bước ra từ đám người, cười híp mắt nói: “Hỏi Lâm Tùng này muốn chết hả? Ông to gan phết đấy!”
Nhà họ Lâm?
Hàn Khiếu Thiên không khỏi giật mình.

.

truyện teen hay
Ở Yến Đô dám tự xưng là người nhà họ Lâm chỉ có thể là nhà họ Lâm nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.

Sau khi đoán được thân phận của đối phương, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều căng thẳng, nhất là Hàn Khiếu Thiên thấy rất áy náy.
Ông cụ vừa giận dữ chất vấn người nhà họ Lâm có muốn chết không, chuốc thù oán cho Dương Thanh.

Trong mắt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn, tuy Dương Thanh rất mạnh nhưng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng mạnh không kém, gia tộc bọn họ mới đặt chân tới Yến Đô không thể sánh được.

“Xem ra nhà họ Lâm muốn bị diệt lắm rồi nhỉ?”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.


Trông thấy Dương Thanh, trong mắt Lâm Tùng tràn ngập ý muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệt nhà họ Lâm? Mày khoác lác vừa thôi!”
Lần trước nhà họ Lâm dẫn người tới nhà họ Diệp ép Diệp Mạn gả vào nhà mình, Lâm Tùng suýt bị Dương Thanh lấy mạng, sau đó bị Mã Siêu đánh ngất xỉu.

Còn bị đánh ở trước mắt bao người, một sự sỉ nhục lớn đối với Lâm Tùng.

Trước kia nhà họ Lâm rất kiêng kị Dương Thanh nhưng bây giờ đã khác.

“Lập tức dẫn người đi, tao sẽ để nhà họ Lâm tiếp tục là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.

Dương Thanh bình tĩnh như đang nói một chuyện rất thường tình.

Dường như chỉ cần anh muốn, nhà họ Lâm thật sự sẽ bị hủy diệt.

“Dương Thanh, tao biết mày có quan hệ rất tốt với nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn nhưng hiện giờ, Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn đều bị ám sát, chưa chắc có thể sống sót.

Không còn hai gia tộc này làm chỗ dựa, mày nghĩ mày còn làm gì được tao sao?”
Lâm Tùng cười lạnh hỏi.

Thấy anh ta dám dẫn người tới tập đoàn Nhạn Thanh chặn đường mình, Dương Thanh đã biết tại sao nhà họ Lâm dám làm vậy.

Nhà họ Tiết ám sát các chủ gia tộc thân thiết với anh, rồi lại hứa hẹn lợi ích lớn cho các gia tộc khác.

Với địa vị của nhà họ Tiết, sao nhà họ Lâm có thể từ bỏ cơ hội nhờ vả nhà họ Tiết?
“Một đám ngu ngốc bị lợi dụng làm vũ khí cũng không biết”.

Dương Thanh châm chọc nói.

Bản thân Tiết Nguyên Bá muốn rời khỏi Yến Đô còn không làm được, người nhà họ Lâm vẫn ngu ngốc tới khiêu khích anh.

Rõ ràng Tiết Nguyên Bá muốn lợi dụng nhà họ Lâm kiềm chế Dương Thanh, tạo cơ hội cho ông ta rời đi.

“Con mẹ nó mày mắng ai ngu ngốc?”
Lâm Tùng thẹn quá hóa giận: “Tao nói cho mày biết, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sắp biến thành năm gia tộc rồi”.

“Không chỉ vậy, chủ của gia tộc Vũ Văn, gia tộc họ Diệp và gia tộc họ Hoàng đều bị thương nặng.

Năm gia tộc chúng tao sẽ liên thủ hủy diệt hết”.


“Mày lại dám dõng dạc mắng chúng tao ngu ngốc sao?”
“Mày mới là đồ ngu!”
Tin tức Lâm Tùng lơ đãng để lộ ra khiến Dương Thanh hơi lo lắng.

Hiện giờ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đang ở trạng thái cân bằng.

Nhưng Diệp Mạn, Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đồng thời bị ám sát, còn đang được cấp cứu.

Ba gia tộc đều không có chủ nhà chống đỡ nhất định sẽ bị rung chuyển.

Nhà họ Tiết còn hứa hẹn lợi ích cho năm gia tộc còn lại.

Chỉ e ba nhà này sẽ có khả năng bị liên thủ chèn ép.

Cứ như vậy, ba nhà Diệp, Hoàng và Vũ Văn sẽ bị hủy diệt.

Nhà họ Tiết ra tay quá độc ác!
Thế nhưng Dương Thanh vẫn không hề e sợ, ánh mắt càng thêm hung hiểm.

“Mày không chịu dẫn người rời đi phải không?”
Hai mắt Dương Thanh lóe lên.

Lâm Tùng bị anh nhìn chằm chằm bất giác run lên, nhưng nghĩ tới mình dẫn theo gần trăm cao thủ liền hết lo lắng.

“Con mẹ nó! Đồ ngu xuẩn này! Mày không biết tình hình hiện giờ là gì hả? Mày đang bị gần trăm cao thủ của nhà họ Lâm bao vây đấy! Một câu của tao có thể khiến mày toi đời!”
Lâm Tùng giận dữ hét lên.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy thì tao tuyên bố, chúng mày bị tao bao vây rồi!”
“Ha ha ha ha…”
Lâm Tùng sửng sốt một lúc, không nhịn được cười phá lên.

Gần trăm cao thủ anh ta dẫn tới cũng lớn tiếng cười theo.

Ngoài cổng tập đoàn Nhạn Thanh chỉ toàn tiếng cười điên cuồng.

“Chỉ dựa vào mày sao?”
Mỗi một câu chất vấn như lưỡi kiếm sắc bén.

Lâm Tùng hoảng sợ tột độ, rất muốn quỳ xuống xin tha nhưng lại bị Dương Thanh bóp cổ, nói còn không ra tiếng.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng cực kỳ kinh hãi.

Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Thanh còn đỡ, nhưng Quan Chính Sơn chỉ biết anh giỏi đánh đấm mà thôi.

Bây giờ trông thấy Dương Thanh cách xa mười mấy mét đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Tùng, một tay nhấc bổng người ta lên, ông ta không thể giải thích nổi.

- ---------------------------.

 
Chương 796: 796: Đợi Tin Của Tôi





Sắc mặt của gần trăm cao thủ nhà họ Lâm đều cực kỳ khó coi.

Dương Thanh một tay nhấc bổng Lâm Tùng lên ngay trước mặt bọn họ chính là sự sỉ nhục.

“Cút hết đi cho tao!”
Ánh mắt bén nhọn của Dương Thanh quét tới, anh rống lên.
Tiếng rống giận này như một tảng đá không lồ rơi xuống đáy biển, khiến lòng người chấn động.

“Ranh con mau thả cậu Tùng ra.

Nếu mày làm gì cậu Tùng, nhà họ Lâm sẽ không tha cho mày đâu!”
Gã cao to đứng đầu lạnh giọng uy hiếp.

Dương Thanh khinh miệt nhìn gã ta, trong mắt chỉ có sát khí: “Mày trung thành thì tới cứu cậu chủ của mày đi!”
Dứt lời, anh nắm lấy cánh tay của Lâm Tùng, nện anh ta xuống nền đất.

“Rầm!”
Lâm Tùng ngã nhào ra đất, cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp vỡ nát, đau đớn rên rỉ.

Dương Thanh giẫm lên ngực anh ta, lạnh lùng nhìn gã cao to vừa lên tiếng: “Cậu chủ của mày đang nằm dưới chân tao, muốn cứu thì tới đây!”
“Mày muốn chết hả?”

Đối phương tức giận lao vọt tới chỗ Dương Thanh.

Trong mắt Dương Thanh bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo.

“Chết đi!”
Đối phương cách xa mười mấy mét thoáng chốc lao tới tung đấm vào đầu Dương Thanh.

Anh không thèm nhúc nhích, chỉ khinh thường liếc nhìn gã ta.

Giây phút nắm đấm của gã ta tới gần, Dương Thanh bỗng vung tay ra.

“Uỳnh!”
Hai nắm đấm va chạm vào nhau.

Nắm đấm của gã cao thủ nhà họ Lâm lập tức nứt toác, một luồng sức mạnh khủng khiếp lan tràn tới cả cánh tay.

Trước mặt tất cả mọi người, cánh tay gã ta truyền ra tiếng xương gãy giòn tan.

Ngay sau đó, gã ta như con diều đứt dây bay ra ngoài mười mấy mét rồi nặng nề rơi xuống đất.

“Á… tay tôi, tay tôi gãy rồi… Á…”
Cao thủ nhà họ Lâm khiêu khích Dương Thanh đau đớn lăn lộn dưới đất.

Còn anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chân vẫn giẫm lên ngực Lâm Tùng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều sợ hãi!
Một đấm chấn động lòng người.

“Còn ai muốn báo thù cho cậu chủ nữa không?”
Dương Thanh nhìn xung quanh, lạnh giọng chất vấn.

Ánh mắt của anh quét tới đâu, tất cả đều cúi gằm xuống.

Một người khiến gần trăm cao thủ nhà họ Lâm phải run sợ.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn có cảm giác như đang nằm mơ.


Đối phương chính là nhà họ Lâm, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô!
Từ bao giờ cao thủ nhà họ Lâm lại yếu ớt như vậy?
Bọn họ hiểu, không phải người nhà họ Lâm quá yếu, mà là Dương Thanh quá mạnh.

“Lâm Tùng, đây chính là cao thủ mày dẫn tới đấy hả?”
Dương Thanh nhìn xuống Lâm Tùng đang bị mình giẫm đạp dưới chân, châm chọc hỏi: “Mày bị tao giẫm dưới chân nhưng không ai dám trả thù cho mày?”
Lâm Tùng bị Dương Thanh đập xuống đất suýt thì tắt thở, bấy giờ mới dần dần tỉnh lại.

Anh ta vừa chứng kiến Dương Thanh đánh bay cao thủ nhà họ Lâm chỉ với một cú đấm, bây giờ nhìn thấy anh liền sợ hãi.

“Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi không dám dẫn người tới khiêu khích cậu nữa đâu.

Xin cậu rộng lượng tha cho tôi một mạng!”.

Lâm Tùng vội vàng cầu xin, toàn thân run lẩy bẩy vì hoảng sợ.

Gần trăm cao thủ nhà họ Lâm đều thấy thất vọng.

Đến cả cậu chủ cũng phải xin tha, bọn họ còn có thể làm gì?
“Nói cho tao biết, ai bảo mày tới khiêu khích tao? Nhà họ Lâm đang có âm mưu gì? Nếu lừa gạt tao một câu, tao sẽ đánh chết mày!”
Dương Thanh trầm giọng nói.

Đồng thời dồn lực xuống chân khiến Lâm Tùng ngạt thở, mặt mày tái mét.

Dương Thanh đoán được nhất định có người đứng sau giật dây Lâm Tùng tới chặn đường mình.

Nếu không nhà họ Lâm vốn biết anh thân với gia tộc họ Diệp và gia tộc Vũ Văn, chắc chắn sẽ không chọc vào anh.


“Bố tôi bảo tôi tới, nói là không cần làm gì nhiều, chỉ cần giữ chân cậu một tiếng để ông ấy diệt sạch gia tộc họ Diệp”.

Lâm Tùng không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Cả gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn đều sẽ có người tới xử lý”.

Dương Thanh không kịp giải thích, quát lớn một tiếng.

Hai người kia bừng tỉnh, vội vàng gọi điện thoại.

Chờ bọn họ nói chuyện điện thoại xong, Dương Thanh lại nói tiếp: “Hai ông đừng đi đâu cả, cứ ở lại tập đoàn Nhạn Thanh đợi tin của tôi”.

Dứt lời, anh quay lưng rời đi.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều mờ mịt không hiểu.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Quan Chính Sơn lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hàn, cậu Thanh có ý gì vậy?”
Mặc dù Hàn Khiếu Thiên cũng không biết nhưng vẫn đáp: “Cậu ấy tự có tính toán.

Chúng ta cứ ở lại đây chờ lệnh của cậu ấy là được!”
- ---------------------------.

 
Chương 797: 797: Không Về Được Nữa





Một mình Dương Thanh lái xe rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.

Anh không tới nhà họ Diệp, cũng không tới gia tộc Vũ Văn.

Dù anh tới gia tộc nào cũng không có tác dụng.

Dù sao mấy gia tộc có quan hệ tốt với anh đều đã bị các gia tộc khác liên thủ chèn ép.

Bây giờ chỉ còn một cách mới có thể giải quyết triệt để, chính là lấy đầu Tiết Nguyên Bá để cảnh cáo các gia tộc ở Yến Đô.
“Anh Thanh, hiện giờ các sân bay, nhà ga và các đường cao tốc lớn rời khỏi Yến Đô đều đã bị phong tỏa.

Người nhà họ Tiết có cánh cũng không thoát nổi”.

Trên đường đi, Dương Thanh nhận được điện thoại của Mã Siêu.

“Tốt, cậu bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh.

Những chuyện khác cứ để tôi xử lý!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Mã Siêu vội vàng đáp.


Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá rời khỏi biệt thự ở ngoại ô tới nhà ga Yến Đô.

Bình thường với thân phận của ông ta đều sẽ đi bằng máy bay tư nhân.

Nhưng hôm nay ông ta không thể không thử cảm giác đi tàu.

Bởi vì muốn đi máy bay tư nhân vẫn phải mượn đường bay ở sân bay quốc tế Yến Đô, mà hiện giờ sân bay đã bị phong tỏa.

“Tam vương tử, nhà ga cũng bị phong tỏa rồi!”
Tiết Nguyên Bá còn chưa tới nhà ga đã nhận được tin báo.

“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Tiết Nguyên Bá kinh ngạc nói: “Yến Đô đang loạn như cào cào, sao Dương Thanh vẫn có thể rảnh tay phong tỏa nhà ga được?”
Người kia vội đáp: “Mấy gia tộc thân thiết với Dương Thanh không hề phản kháng, dứt khoát từ bỏ gia tộc”.

“Lúc nhà họ Lâm và nhà họ Tôn xông vào nhà họ Diệp, trong nhà không có một bóng người”.

“Tôi có cảm giác như đám gia tộc nhà họ Diệp cứ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang bán mạng cho Dương Thanh tìm kiếm người nhà họ Tiết khắp nơi”.

Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá giận dữ, hai mắt đỏ ngầu: “Dương Thanh, mày đang ép tao lấy mạng mày đấy!”
Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, rất có khả năng sẽ thừa kế vị trí chủ Vương tộc vậy mà lại phải chật vật thế này.

Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Tiết Nguyên Bá bất lực như vậy, muốn rời khỏi Yến Đô cũng không xong.

“Tam vương tử, Dương Thanh đang đối chọi trực tiếp với nhà họ Tiết, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở Yến Đô”.

Cao thủ ngồi cùng xe với Tiết Nguyên Bá lo lắng nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chúng ta không thể giết Dương Thanh ở Yến Đô được đâu”.

“Thằng ranh con này khinh người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nổi giận đùng đùng.

“Bà nói đi, bây giờ chúng ta còn có thể làm gì?”
Tiết Nguyên Bá lại nói: “Bố tôi gọi tôi về gia tộc, tôi lại bị vây ở Yến Đô.

Nếu chuyện này bại lộ, hai người anh kia của tôi sẽ có cớ nhằm vào tôi”.

“Đang vào lúc quan trọng chọn ra người thừa kế, bố tôi biết chuyện chắc chắn sẽ rất thất vọng”.

“Hậu quả chính là không còn cơ hội tranh giành vị trí chủ Vương tộc!”

“Tôi mới là người thích hợp thừa kế chủ Vương tộc nhất.

Không thể để thằng nhãi Dương Thanh này hủy hoại tương lai của tôi!”
Tiết Nguyên Bá vừa tức giận lại vừa bất lực.

Nếu không vì sợ bị hai người anh trai nắm thóp, ông ta đã xin gia tộc phái thêm cao thủ mạnh hơn tới đối phó Dương Thanh từ lâu rồi.

Vệ sĩ của Tiết Nguyên bá im lặng một lúc rồi nói: “Tam vương tử, tôi biết một thầy hóa trang cực giỏi.

Nếu ông ấy ra tay, đến cả chủ Vương tộc cũng không nhận ra ông”.

“Mau đưa tôi tới gặp người đó!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ vội vàng thúc giục.

Trong lúc ông ta đi hóa trang, Dương Thanh đã tới sân bay quốc tế Yến Đô.

“Cậu Thanh!”
Anh vừa đi vào đã có người chạy tới cung kính chào hỏi.

Đối phương chính là Vương Thành, con riêng của anh cả Vũ Văn Cao Dương.

Khi Dương Thanh đấu đá với gia tộc Vũ Văn đã cho hắn ta trở về làm người thừa kế đời tiếp theo.

Từ khi biết được thực lực khủng bố của Dương Thanh, Vương Thành rất cung kính với anh.

“Rút người khỏi sân bay tới nhà ga đi!”
Dương Thanh ra lệnh.


Vương Thành nghi hoặc hỏi: “Cậu nghĩ người nhà họ Tiết sẽ đi tàu sao?”
Dương Thanh gật đầu đáp: “Với thân phận của người nhà họ Tiết phải đi máy bay tư nhân mới bình thường.

Nhưng bây giờ đang trong lúc nguy hiểm, máy bay lớn như vậy, muốn khống chế sân bay rất dễ.

Người nhà họ Tiết thừa máy bay cũng không dám dùng”.

Ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một người trẻ tuổi chặn lại trước mặt.

Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, người khác nhìn vào còn tưởng là nụ cười thân thiện.

Nhưng ông già kia lại thấy rợn tóc gáy.

“Anh tránh ra đi, chúng tôi phải đi soát vé, nếu không sẽ không kịp lên tàu”.

Cô gái trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.

“Tôi nói các người không về được!”
Dương Thanh lặp lại, giọng điệu cứng rắn hơn hẳn.

- ---------------------------.

 
Chương 798: 798: Cô Gái Lực Điền





Thái độ của Dương Thanh cực kỳ bá đạo, ánh mắt cũng dần nghiêm túc.

Bởi vì anh đã nhận ra ông già được cô gái trẻ đỡ kia chính là Tiết Nguyên Bá.

Còn cô gái trẻ kia là cao thủ bảo vệ ông ta.

Dương Thanh có thể nhận ra vì cảm giác được một khí thế mạnh mẽ chỉ người luyện võ mới có.
Dương Thanh từng gặp Tiết Nguyên Bá, liếc mắt một cái là nhận ra.

“Mau tránh ra, chúng tôi gọi bảo vệ đấy!”
Cô gái trẻ tuổi cắn răng nói.

Ông già kia vẫn im lặng như cũ, vẻ mặt lo âu.
“Gọi bảo vệ?”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng.

Ngay sau đó, anh biến mất tại chỗ.

“Roẹt!”
Dương Thanh xé rách tấm mặt nạ da người trên mặt cô gái trẻ kia, lộ ra một gương mặt già nua.

Quả nhiên là hóa trang, cô gái trẻ biến thành bà già.

Bà ta hốt hoảng quát lên: “Thằng nhãi ranh muốn chết hả?”
Tiết Nguyên Bá đã co giò bỏ chạy từ khi xác định Dương Thanh phát hiện ra mình.


Chỉ cần ông ta có thể lên tàu trước khi xuất phát là có thể an toàn rời khỏi Yến Đô.

Bà già kia không chút do dự xông lên tấn công.

Dương Thanh đứng im tại chỗ, ánh mắt lấp lóe.

“Bốp!”
Thấy bà già kia sắp đánh tới, anh giơ tay đánh thẳng vào bàn tay bà ta.

Bà ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp va vào bàn tay mình rồi tràn ra cả cánh tay.

Bà ta không chịu nổi, đau đớn hét lên, cơ thể bị đẩy lùi.

Dương Thanh nhanh tay túm lấy bà ta.

Bà ta giật mình kinh hãi, không ngờ cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết như mình lại không chịu nổi một đòn của Dương Thanh.

Quan trọng là Dương Thanh còn quá trẻ.

Bà ta chợt hiểu tại sao Tiết Nguyên Bá phải trốn ở ngoại ô ròng rã ba ngày.

“Này bà già, đi đường cẩn thận vào, đông người dễ té lắm!”
Dương Thanh nở nụ cười tươi rói nhưng bà già kia chỉ thấy sởn da gà.

Vừa rồi bà ta mới bàng hoàng nhận ra, Dương Thanh đã phế bỏ đan điền của bà ta.

Người luyện võ bị hủy đan điền chẳng khác gì tàn phế.

“Ranh con, đối đầu với nhà họ Tiết sẽ chết rất thảm!”
Mặc dù đã bị phế bỏ nhưng sắc mặt bà ta vẫn rất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn ngập sát khí.

Dương Thanh không muốn làm lớn chuyện ở nơi công cộng nên mới kìm hãm sức mạnh của mình.

“Ngu ngốc!”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, quăng bà ta xuống đất rồi quay lưng đuổi theo Tiết Nguyên Bá.

Lúc này Tiết Nguyên Bá đang sợ mất mật.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, đến cả cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết cũng không đánh lại được.

Tuy võ thuật của ông ta không tệ nhưng chỉ là so với hai người anh mà thôi.

So với Dương Thanh chẳng khác nào người trên trời kẻ dưới đất.


Ông ta cứ tưởng hóa trang xong là có thể an toàn rời khỏi Yến Đô, nào ngờ hóa trang thành một lão già mà vẫn bị Dương Thanh nhận ra.

Nhưng cao thủ bên người Tiết Nguyên Bá cũng là cao thủ hàng đầu của gia tộc, dù không đánh bại được Dương Thanh nhưng cầm chân anh một lúc hẳn là có thể.

Ông ta thuận lợi qua vòng soát vé.

Lúc sắp bước lên toa tàu lại nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên phía sua.

“Đường đường là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết trở thành con chuột nhắt từ bao giờ vậy?”
Lông tơ toàn thân Tiết Nguyên Bá đều dựng đứng.

Ông ta ngó lơ đối phương, cố bước lên tàu.

Nhưng áo bị người ta nắm lấy.

Nếu ông ta không giãy ra thì không thể tiến lên phía trước.

“Chàng trai trẻ không biết kính già yêu trẻ chú nào!”
Tiết Nguyên Bá vờ đáng thương kêu cứu với mọi người xung quanh: “Ối giời ơi! Đánh người rồi! Cứu tôi với!”
Dương Thanh hứng thú nhìn ông ta diễn trò.

“Mau thả ông ấy ra!”
“Cậu thanh niên này sao lại bắt nạt ông cụ già? Cậu có còn là người không?”
“Thằng nhóc này mau buông ông ấy ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Hành khách bốn phía thấy một ông già bị chàng trai trẻ bắt nạt đều chỉ trỏ chê trách Dương Thanh.

Có mấy người trẻ tuổi còn định tới ngăn cản.

“Vừa nãy tôi chỉ sơ ý giẫm lên giày của cậu thôi, sao cậu không chịu tha cho tôi.

Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

Dương Thanh cau mày.

Anh không muốn làm loạn ở nơi công cộng nên mới không muốn ra tay.

Nào ngờ Tiết Nguyên Bá lại diễn trò kích động người dân ngăn cản anh.

“Tránh ra!”
Dương Thanh quát lên một tiếng, giơ tay bắt tóm lấy mặt Tiết Nguyên bá.

“Uỳnh!”
Ai ngờ anh còn chưa chạm được vào người ông ta đã bị cô gái kia ngăn cản.

Cô ta đấm mạnh vào cánh tay anh.

Con ngươi Dương Thanh lập tức co rút.

Bởi vì cô gái xinh đẹp này có sức lực rất lớn.

.

Ngôn Tình Hay
Trông cô ta cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại đạt tới trình độ của cao thủ đứng đầu tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô.

- ---------------------------.

 
Chương 799: 799: Thông Báo Bệnh Tình





Dương Thanh chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

Đối phương còn trẻ như vậy đã có sức mạnh ngang với cao thủ hàng đầu của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, đúng là không đơn giản.

Cô gái trẻ tuổi này còn kinh hãi hơn.

Vừa rồi trông thấy Dương Thanh định tóm lấy Tiết Nguyên Bá, cô ta hốt hoảng đánh vào tay anh.

Cô ta đã dùng rất nhiều sức.
Vậy mà lại cảm giác như đang đánh vào sắt thép, Dương Thanh lại như không cảm thấy gì.

Tiết Nguyên Bá thừa cơ định leo lên tàu, một chân đã bước vào.

Nhưng Dương Thanh dứt khoát lướt qua cô gái kia kéo áo ông ta lại.

“Rầm!”
Tiết Nguyên Bá ngã rầm xuống đất.

Mọi người xung quanh đều sợ ngây người, lần đầu tiên thấy thanh niên đánh người già như vậy.

“Khốn nạn!”
Cô gái lực điền kia càng nổi giận, tiếp tục ra đòn.

“Bịch!”
Cô ta đấm thẳng vào ngực Dương Thanh nhưng anh không hề nhúc nhích.

Không phải anh không né được mà là không cần phải né.


So với người bình thường, cô gái này rất mạnh nhưng với anh chỉ là gãi ngứa.

“Roẹt!”
Cô gái lực điền còn định tấn công tiếp, Dương Thanh bỗng xé rách tấm mặt nạ da người của Tiết Nguyên Bá, lộ ra gương mặt thật của ông ta.

Tất cả đều trố mắt ra nhìn, vẻ mặt khó tin.

Cô gái lực điền cũng từ bỏ ý định tấn công Dương Thanh, ngơ ngác nhìn Tiết Nguyên Bá: “Ông ta không phải người già!”
“Dương Thanh, mày chết đi!”
Tiết Nguyên Bá bị bại lộ, còn bị Dương Thanh giẫm đạp dưới đất.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của ông ta.

Hơn năm mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên ông ta bị giẫm đạp dưới chân.

“Ông ta là tội phạm truy nã, đây là chứng nhận nghiệp vụ của tôi!”
Dương Thanh giơ một giấy chứng nhận thân phận cảnh sát khiến dân chúng hoảng sợ.

Anh nói: “Đây là tội phạm giết người vô cùng nguy hiểm.

Để bảo đảm an toàn mọi người mau lên tàu đi!”
Nghe thấy thế, đám người vây xem cuống quít trèo lên tàu.

Dương Thanh không ngờ mình tiện tay mua một tờ giấy chứng nhận thân phận cảnh sát ngoài sạp vỉa hè lại có chỗ dùng.

Tiết Nguyên Bá tức điên lên, đã bị giẫm đạp còn bị nói thành tội phạm giết người.

“Đi thôi!”
Dương Thanh áp giải ông ta rời đi.

“Chờ đã!”
Anh vừa ra khỏi nhà ga, có người chợt gọi lại.

Cô gái lực điền thở hồng hộc chạy tới, áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hiểu lầm anh!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, lắc đầu đáp: “Không sao, cô không biết chuyện, tốt bụng không có lỗi!”
Cô gái này có sức lực kinh người, chắc chắn lai lịch không nhỏ nhưng lại có lòng lương thiện đáng quý.

Hơn nữa, hai cú đấm vừa rồi của cô ta chỉ như gãi ngứa.

Dương Thanh kéo Tiết Nguyên Bá rời đi nhưng lại bị cô ta đuổi theo.

Anh cau mày hỏi: “Không phải cô muốn đi Trường Hà sao? Tàu sắp chạy rồi”.

Cô ta tỏ vẻ không quan trọng nói: “Vừa nãy tôi đánh anh, nhất định phải bồi thường, tạm thời không di nữa”.

“Tôi nói rồi, không trách cô, không cần bồi thường.

Cô mau đi đi!”
Dương Thanh cũng không muốn dẫn theo một cô gái như vậy.

Cô ta lắc đầu nghiêm túc nói: “Không được, tôi đánh anh là sai, phải bồi thường mới được!”

“Tôi tên là Quan Duyệt.

Anh tên gì vậy?”
Quan Duyệt đi theo Dương Thanh tò mò hỏi.

“Cô thật sự muốn bồi thường cho tôi hả?”, Dương Thanh hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Đương nhiên rồi!”
Quan Duyệt nói: “Anh muốn bồi thường thế nào cứ việc nói.

Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ không từ chối!”
Dương Thanh đáp: “Cô chỉ cần biến khỏi tầm mắt của tôi là bồi thường được rồi”.

Quan Duyệt sửng sốt một lúc, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không được! Nếu tôi rời đi sẽ không bồi thường được cho anh!”
Dương Thanh bỗng cảm thấy bất lực.

Sao cô gái xinh đẹp này như cao su vậy?
Đánh mình hai cái thôi mà lẽo đẽo theo mình mãi.

“Cậu Thanh!”
Đúng lúc đó, một chiếc Maybach hai màu đỗ lại bên cạnh anh.

Một người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.

Anh ta rất kinh ngạc khi thấy Dương Thanh áp giải Tiết Nguyên Bá, nhưng nhanh chóng căm giận nói: “Cậu bắt được đồ khốn kiếp này rồi!”
Anh ta chính là Trần Anh Hào, hiện giờ bố anh ta là Trần Hạo còn đang cấp cứu trong bệnh viện.

Tất cả đều do Tiết Nguyên Bá gây ra.

Dù biết thân phận của ông ta, Trần Anh Hào cũng chẳng mảy may e ngại, chỉ muốn giết người.

“Về rồi nói sau!”
Dương Thanh lên tiếng.

Quan Duyệt định đi theo Dương Thanh lên xe lại bị anh giơ tay chặn lại.


“Tôi bảo cô biến khỏi tầm mắt của tôi, cô không nghe hiểu tiếng người à?”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng nổi giận.

Quan Duyệt tủi thân đứng cạnh xe, đáng thương nhìn anh: “Tôi đi cũng được, nhưng ít nhất anh phải nói cho tôi biết tên của anh chứ?”
“Dương Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng đóng cửa xe.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Quan Duyệt nhìn theo chiếc xe rời đi, ánh mắt kiên định: “Tôi nhất định sẽ tìm được anh!”
Trần Anh Hào lái xe đưa Dương Thanh đến cổng Viện y học Yến Đô.

“Tôi đánh gãy tay chân ông ta rồi.

Anh đưa ông ta về nhà họ Trần trước đi.

Tôi sẽ tìm anh sau!”
Dương Thanh dặn dò Trần Anh Hào rồi xuống xe.

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, một người y tá chạy ta hô lên: “Ai là người nhà Diệp Mạn?”
“Tôi là con gái bà ấy!”
Tần Thanh Tâm vội vàng chạy tới.

“Bệnh nhân đang nguy kịch, đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bác sĩ”.

Y tá đưa giấy thông báo cho Tần Thanh Tâm.

- ---------------------------.

 
Chương 800: 800: Các Nhà Tranh Cãi





Ầm!
Lời của y tá như tiếng sấm nổ vang khiến đầu óc Tần Thanh Tâm trống rỗng, xụi lơ dựa vào người Dương Thanh.

Nước mắt rơi lã chã.

Dương Thanh cũng khiếp sợ: “Cô nói cái gì? Diệp Mạn nguy kịch? Ý cô là rất có thể bà ấy sẽ không qua khỏi sao?”
Y tá gật đầu đáp: “Đầu của bà ấy bị thương nặng, tỷ lệ tử vong rất cao.

Đương nhiên bà ấy vẫn có khả năng sống sót”.

Dứt lời, y tá lại đi vào phòng cấp cứu.

“Dương Thanh, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Bác sĩ thông báo mẹ em nguy kịch rồi.

Nếu bà ấy thật sự không qua khỏi, em phải làm sao đây?”
“Em vẫn chưa nhận nhau với bà ấy! Bà ấy mà đi, em sẽ không còn mẹ nữa!”
Tần Thanh Tâm rất kích động, bật khóc nức nở.

Dương Thanh ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Em bình tĩnh lại đã!”
“Vừa rồi y tá cũng đã nói bà ấy bị thương quá nặng, chỉ muốn báo cho chúng ta biết vậy thôi, không phải báo tin tử vong!”
“Mẹ vẫn đang được cấp cứu.

Chỉ cần không thông báo tử vong thì vẫn còn cơ hội sống sót!”
“Bây giờ chúng ta phải bình tĩnh chờ đợi.


Em yên tâm, chị Lâm cũng ở trong.

Chị ấy giỏi lắm, sẽ không để mẹ xảy ra chuyện đâu!”
Dương Thanh thuyết phục một lúc, Tần Thanh Tâm mới tỉnh táo trở lại, ánh mắt tràn trề hi vọng: “Anh nói đúng, mẹ vẫn đang được cấp cứu.

Nhất định bà ấy sẽ không sao!”
“Nhất định sẽ không sao đâu!”
Dương Thanh kiên định nói.

Anh đang cực kỳ tức giận, tất cả đều do Tiết Nguyên Bá gây ra.

Đương nhiên anh cũng có trách nhiệm rất lớn.

Nếu anh không đuổi cùng giết tận người nhà họ Tiết ở Yến Đô, Tiết Nguyên Bá cũng sẽ không làm ra chuyện điên rồ này.

Bây giờ, toàn bộ gia tộc có quan hệ tốt với Dương Thanh ở Yến Đô đều đang phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nhất là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng.

Bọn họ không chỉ phải chống đỡ sự chèn ép của các gia tộc khác, còn phải lo lắng cho an nguy của chủ nhà.

“Tiết Nguyên Bá, ông sẽ phải chết rất thảm!”, Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Anh đã điều tra rõ ràng.

Người ám sát các chủ gia tộc đều do Tiết Nguyên Bá sai khiến.

Với thực lực của cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết, muốn ám sát chủ của một gia tộc đứng đầu Yến Đô rất dễ dàng.

May mà bọn họ không dứt khoát giết luôn những người này.

Nếu nhiều chủ gia tộc bị giết như vậy, dù là Vương tộc họ Tiết cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Nhưng dù thế nào, Dương Thanh cũng đã phán tội tử hình cho Tiết Nguyên Bá.

Một tiếng sau, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu lại được mở ra.

Rất nhiều bác sĩ cùng đi ra ngoài.

Ngải Lâm cũng có mặt, Tần Thanh Tâm vội vàng chạy tới hỏi: “Chị Lâm, mẹ em sao rồi?”
“Em yên tâm, mẹ em phẫu thuật rất thành công, đã vượt qua cơn nguy kịch rồi”.

Ngải Lâm đau lòng nhìn cô.

“Thật sao? Mẹ em được cứu rồi sao?”

“Dương Thanh, mẹ vượt qua được rồi!”
“Tốt quá rồi, em vẫn còn mẹ!”
Tần Thanh Tâm kích động nắm tay Ngải Lâm nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm!”
Không chỉ có Diệp Mạn, cả Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đều qua khỏi.

Nhưng dù sao bọn họ cũng bị thương nặng, thạm thời vẫn phải nằm theo dõi ở khoa hồi sức tích cực.

“Được rồi, bây giờ mẹ đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, chúng ta cũng không vào thăm được.

Anh vẫn còn chuyện cần giải quyết, để anh đưa em về nhà trước nhé!”
Dương Thanh đau lòng nhìn Tần Thanh Tâm.

Cô vội vàng lắc đầu: “Anh bận thì cứ đi trước.

Em không sao, em phải ở đây chờ mẹ vượt qua thời kỳ nguy hiểm”.

Dương Thanh biết tính cách của cô.

Nếu cô đã quyết định ở lại thì sẽ không chịu rời đi.

“Được.

Em ở đây chờ nhé.

Anh đi trước, xong việc sẽ về chờ mẹ với em!”
Có Ngải Lâm ở bệnh viện, Dương Thanh cũng không cần lo lắng.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh tới thẳng nhà họ Trần.

Lúc này trong phòng họp cỡ lớn của nhà họ Trần đông nghịt người.

Ngoài người gia tộc họ Trần, thì còn có người của các gia tộc Vũ Văn, Diệp và Hoàng.


Người gia tộc họ Quan, gia tộc họ Hàn và gia tộc họ Hồng cũng tới.

Nhà họ Hồng vừa mới đi theo Dương Thanh nên Tiết Nguyên Bá chưa biết chuyện, chủ nhà họ Hồng may mắn thoát được một kiếp.

“Chủ của mỗi gia tộc chúng ta đều bị thương nặng, đến cả nhà cũng bị người ta chiếm mất.

Chúng ta đâu thể tiếp tục chờ đợi ở đây?”
Vương Thành đột nhiên đứng dậy hỏi.

Hắn ta là người thừa kế vị trí chủ gia tộc Vũ Văn đời kế tiếp.

Chủ của các gia tộc đang có mặt đều bị ám sát, vừa mới được cấp cứu, tất cả đều đang nằm trong khoa hồi sức tích cực.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào người thừa kế của các gia tộc.

Hoàng Chính, người thừa kế nhà họ Hoàng cũng đứng lên, trầm giọng nói: “Nếu còn tiếp tục chờ đợi, gia tộc của chúng ta sẽ bị hủy diệt!”
Một phe do ba nhà Diệp, Hoàng và Vũ Văn làm chủ, phe còn lại do các gia tộc mới tới như các nhà Trần, Hàn, Quan, Hồng dẫn đầu.

“Cậu Thanh tới rồi!”
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Trần hớt hải chạy vào phòng họp, kích động hô lên.

Ngay sau đó, Dương Thanh lôi theo Tiết Nguyên Bá đi vào.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom