Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 960: 960: Chương 961





“Nhóc con, mày yên tâm đi! Sau khi mày chết, tao sẽ thay mày chăm sóc hai người phụ nữ của mày, tao sẽ dày vò bọn họ đến nơi đến chôn, ha ha ha.

Kiêu Nguyên Thu lộ rõ vẻ mặt đầy biến thái.

Quy một thời gian dài như vậy mà trong đầu Kiều Nguyên Thu vẫn luôn nghĩ đến việc tra tấn đám người Diệp Quân Lâm như thế nào.

Hắn ta đã nghĩ ra cả trăm cách tra tấn rồi.

“Thái tử, giết hết những người khác, giữ người này lại cho tôi!”
Kiều Nguyên Thu hét lón.

“Được!”
Cố Hạn Vũ nhìn Diệp Quân Lâm mà cười nói: “Tiếp theo, chúng mày sẽ phải trả một cái giá thật đau đón cho sự ngu ngốc của chúng mày! Tao sẽ giết hết tất cả những người ở đây!”
“Giết!!!”
Cố Hạn Vũ vừa giơ tay, những cao thủ dưới trướng Đảng thái tử lần lượt hành động.

Ngoại trừ những cao thủ đã đi canh chừng tại các lối vào, ở trong này vẫn còn một trăm năm mươi cao thủ nữa.


Phải biết rằng những cao thủ ở đây đều là những cận vệ bên cạnh Đảng thái tử Hoa Hải, là cao thủ trong những cao thủ.

Một trăm năm mươi người này có thể gọi là Nam Hồng Môn! Âm ầm! Rất nhanh chóng, hai mươi người đã xông lên trước.

“Hãy yal”
Bọn họ lần lượt rút trường đao đắt ở sau lưng ra, muốn giết hết đám Diệp Quân Lâm.

Sáu người Diệp Quân Lâm bật cười.

Chiến thần Côn Luân và Ngũ đại chiến vương là những kẻ tuyệt đối bất khả chiến bại trên chiến trường, là ác mộng của kẻ thù.

Nếu để cho mười tám nước hải ngoại biết được những người này đã giết chết sáu người Diệp Quân Lâm.

Chắc hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc! Đây là dũng cảm sao? Hay là bị điên rồi?
Hai mươi cao thủ hàng đầu, đồng thời tấn công bằng những thanh trường đao sắc nhọn.

Lưỡi trường đao mang theo sự sắc bén không thể địch nổi, dường như đang làm bỏng mắt người khác.


Bọn họ đều là những cao thủ hàng đầu, đao của họ quá đỗi sắc bén: Sau một lượt tấn công, gần như đầu người đều rơi xuống cả.

“Leng keng!”
“Leng keng!”
“Leng kengl”
Ngay sau đó, tất cả đao của bọn họ đều chém vào phía trên của một vật cứng, tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.

Suýt nữa tóe ra tia lửa.

Bởi vì trước mặt mọi người xuất hiện một người đàn ông to lớn, cao gần hai mét, nhìn như một ngọn núi.

Vừa nãy chém vào người anh ta…
Giống như chém vào thép vậy.

“Giết!”
Bọn họ lại tấn công một lần nữa, lại chém vào một lần nữa.

“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Điều khiến mọi người không thể ngờ tới là toàn bộ trường đao đều gấy nát..

 
Chương 961: 961: Chương 962


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hiện trường im lặng.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Chuyện này.

Người đàn ông này là Người Sắt sao? Cả người dù có đao chém súng bắn cũng không sao? Ngay cả những thanh đao được chế tạo tỉnh xảo cũng bị gãy? Quá đáng sợ rồi đó? “A1”
Chỉ thấy người đàn ông to lớn đang gào thét một cách điên cuồng, chiếc áo đang mặc trên người bị xé toạc ra thành từng mảnh.

Trên người anh ta đều là co bắp đáng sợ, với những đường nét rõ ràng, tựa như được đổ sắt thép.

Chiến vương Đông Phương! Bỏi vì dáng người quá lớn dẫn đến sự huệênh hoang quá mức, từ trước đến nay, Diệp Quân Lâm luôn khiến anh ta phải cúi người hành động.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Bùm bùm bùm…”
Đông Phương giống như một chiếc máy ủi, đè bẹp đám cao thủ của Đảng thái tử.


Trong chốc lát, hàng trăm người ngã trên mặt đất, tất cả đều la hét không ngừng.

Thật đáng kinh ngạc!
Nhóm người Đảng thái tử đều kinh ngạc cả!
Hơn một trăm cao thủ lại không phải là đối thủ của một người!
Chuyện này…
Không thể tưởng tượng được.

Quan trọng là bọn họ đều biết những người này mạnh như thế nào!
Vậy mà lại bị đánh đến mức này!
Chẳng lẽ họ không phải con người?
Kiều Nguyên Thu quỳ trong sân ngây cả người.

Sự hung hăng kiêu ngạo vừa rồi của nhóm người Đảng thái tử đã biến mất.


Bọn họ đều trợn tròn mắt ra.

Hồ Minh Long nheo mắt.

Cố Hạn Vũ nhíu chặt cặp lông mày, nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Quân Lâm.

Vấn đề khó giải quyết rồi.

Khiến cho Cố Hạn Vũ cảm thấy có chút khó xử.

“Lên! Giết chết anh ta!”
Cố Hạn Vũ lạnh lùng tàn nhãn nói.

Hai mươi người mang đao sau lưng luôn đi theo hắn lần lượt rút đao ra, xông lên phía trước.

Hai mươi người này là con át chủ bài mạnh nhất của Cố Hạn Vũ.

Đao bọn họ sử dụng không giống nhau, chúng là những con đao huyền thoại thời Đường.

Mang theo sự sắc bén có thể chặt đứt đá..

 
Chương 962: 962: Chương 963





“Hây yal”
Lưỡi đao lạnh lùng xoẹt qua, đột ngột chém vào người Đông Phương.

“Leng keng…”
Từng lưỡi đao lần lượt chém xuống, Đông Phương lại liên tục lùi lại, trên người xuất hiện những vạch trắng bạc.

Nếu lại có một đợt tấn công nữa, sợ rằng Đông Phương cũng sẽ bị thương!
Đao thời Đường quả nhiên không giống với những loại đao khác!
Cộng thêm sức mạnh của hai mươi tên đầy tớ của Cố Hạn Vũ nữa.

Vậy mà có thể ép Đông Phương phải lùi bước.

Bây giờ nhóm người Đảng thái tử đều mỉm cười.

Kiều Nguyên Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là thái tử tuyệt vời nhất!
Vừa ra tay một cái thì ai dám khiêu khích nữa?

“Đông Phương, lui ra, đây là đao thời Đường, vô cùng sắc bén, anh không chịu đựng được đâu!” Diệp Quân Lâm nói.

Đông Phương ngoan ngoãn tránh sang một bên, trên cơ thể toàn những vạch trăng bạc.

Cố Hạn Vũ nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm mà cười nói: “Xem ra tao đã đánh giá thấp chúng mày rồi, nhưng chúng mày vần không thể thoát khỏi cái chết đâu, giết hết cho tao!”
Hai mươi cao thủ được trang bị đao thời Đường xông lên muốn giết mấy người Diệp Quân Lâm.

“Uỳnh!”
Bỗng một làn gió mạnh xoẹt qua.

Một bóng người nhanh như chóp.

Trung Phương ra tay tôi.

Trong Ngũ đại chiến vương, Đông Phương có khả năng phòng thủ mạnh nhất.

Trung Phương lại là người tấn công tốt nhất.


“Phịch!”
“Phịch!
Trung Phương ra tay nhanh như chớp, xuyên qua đám người.

Rất nhanh sau đó, anh ta dừng chân.

“Phịch!”
“Phichf”
“Phịch!”
Chỉ nhìn thấy hai mươi tên cao thủ đều ngã xuống.

Toàn bộ không gian yên lặng không một tiếng động.

Sắc mặt Cố Hạn Vũ thay đổi rõ rệt.

Quá mạnh rồi đó? Hai mươi tên đầy tớ của hắn đều là những cao thủ cao cấp được gia tộc lựa chọn d mi, được luyện võ từ nhỏ.

Hắn đã từng chỉ cần mang theo hai mươi người là đã có thể giết hết toàn bộ người trong Nam Hồng Môn.

Không ai có thể ngăn cản! Nhưng hôm nay lại không đánh lại một người.

Anh ta mạnh đến cỡ nào? “Khá thú vị, chúng mày mạnh hơn cả đám người Nam Hồng Môn!”
Trung Phương sảng khoái nói..

 
Chương 963: 963: Chương 964





“Tiếp theo, đến lượt mày rồi!” Trung Phương ngoäc ngón tay về phía Cố Hạn Vũ.

Dĩ nhiên anh ta nhìn ra được kẻ mạnh nhất là Cố Hạn Vũ.

“Giết!”
Cố Hạn Vũ mạnh mẽ ra tay.

Hään giao chiến cùng Trung Phương.

Trận chiến này khiến người ta phải choáng váng.

Toàn bộ tường của đại viện quân khu đều đổ vỡ, cửa chính cũng bị nứt ra.

Ngay cả mặt đất cũng xuất hiện những vết nứt, vô số những viên gạch màu xanh bị vỡ ra thành từng mảnh.

Đám người Đảng thái tử chết lặng.

Ngay cả đám người Diệp Quân Lâm cũng phải cảm thán.

Cố Hạn Vũ chắc chắn là đối thủ mạnh nhất mà Trung Phương đã từng gặp kể từ khi anh ta trỏ lại.


Việt Nam quả nhiên là ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây!
Sau này có thể gặp được nhiều hơn nữa.

Một trận chiến lớn khiến người xem thích thú.

“Phich!”
Sau một trăm chiêu, Trung Phương đá bay Cố Hạn Vũ.

“Bùm…
Sau khi rơi xuống đất, Cố Hạn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Trung Phương bằng ánh mắt hoài nghỉ.

Cùng độ tuổi với hắn mà lại có thể đạt đến trình độ này?.

Truyện mới cập nhật
Thầy của Cố Hạn Vũ đã từng nói, Cố Hạn Vũ là thiên tài giỏi nhất mà ông ta đã từng gặp.

Dường như cả Việt Nam không có người thứ hai.

Không ngờ rằng có một người từ đâu chui ra.


“Chúng mày… Chúng mày là ai?”
Cố Hạn Vũ run rẩy hỏi.

Lần đầu tiên đám người Đảng thái tử sững sờ trước thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.

Quá mạnh rồi!
Vốn dĩ bọn họ chỉ coi Diệp Quân Lâm là một quả hồng mềm để nhào nặn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Diệp Quân Lâm có thân phận như thế nào.

“Thân phận của bọn tao có là gì thì đám nhóc con chúng mày cũng không có tư cách để biết!”
Tây Phương lạnh lùng cười, đáp.

Trong mắt bọn họ, Đảng thải tử chẳng khác gì một đám trẻ con.

Kiều Nguyên Thu quỳ trong sân đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Hắn ta nhớ đến cảnh một trăm đệ tử của Nam Hồng Môn cùng quỳ xuống.

Cố Hạn Vũ chật vật đứng dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng: “Thưa ngài, chúng ta coi như chưa từng đánh nhau, chưa từng quen biết, như vậy đi, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm! Tôi cho anh em xin lỗi ngài, mọi chuyện xem như giải quyết xong đi.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng lên tiếng: “Mày nói là hiểu lầm thì là hiểu lâm sao?”
Toàn bộ đám người Cố Hạn Vũ đều sửng sốt.

Đối mặt với Diệp Quân Lâm, lần này Đảng thái tử đã chịu tổn thất lớn.

Thái tử biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, bọn hắn đều phải chết ở Kim Lăng..

 
Chương 964: 964: Chương 965





Vậy nên hắn muốn giải quyết trong hòa bình.

Tư thế cúi mình của hắn cho thấy rằng hắn đã chịu khuất phục.

Đây là lần đầu tiên Đảng thái tử chịu khuất phục trước người khác, tìm cách giải quyết trong hòa bình.

Kể từ khi thành lập đến nay, Đảng thái tử chưa từng bị đánh bại.

Đây là lân đầu tiên bọn họ không chà đạp người ta xuống mặt đất.

Chỉ riêng lần này họ đã gặp được một đối thủ vô cùng mạnh.

Lần đầu tiên Đảng thái tử Hoa Hải thua cuộc.

Đây là nỗi nhục nhã nhất trong lịch sử của Đảng thái tử từ trước đến nay!
Cũng là nỗi nhục nhã của mỗi người bọn họ.


Thái tử cũng là một người biết thích ứng với hoàn cảnh.

Hắn muốn ổn định đám người Diệp Quân Lâm trước, sau đó mới quay lại Hoa Hải!
Ai ngờ rằng Diệp Quân Lâm hoàn toàn không cho hắn tí mặt mũi nào.

Cố Hạo Vũ cười khổ, nói: “Thưa ngài, đúng là chúng tôi khiêu khích trước, chúng tôi cũng không nên sỉ nhục người phụ nữ của ngài.

Nhưng mà chuyện đời miên là xử lí trong hòa bình thì sẽ sinh lợi! Nhiều bạn còn hơn nhiều thùi”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng cười, nói: “Thật ngại quá, kẻ thù của tao không đến mười nghìn thì cũng phải vài nghìn rồi, không thiếu mấy người chúng mày.”
“Thái độ của ngài có phần hống hách rồi đó?
Tôi đã chịu hạ mình rồi!”
“Hơn nữa, nói về thân phận của chúng tôi, sau lưng mỗi người đều có một gia tộc quyền thế của Hoa Hải, tương lai sẽ là chủ của những gia tộc lớn của Hoa Hải! Thực sự đối đầu với chúng tôi chính là đối đầu với những gia tộc quyền thế của toàn bộ Hoa Hải!”
Cố Hạn Vũ nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Nét mặt đám người Đảng thái tử cũng bớt phiền muộn, lần lượt đứng thẳng lưng lên.

Đúng vậy.


Sau lưng bọn họ chính là những thế lực hàng đầu Hoa Hải.

Ai dám đắc tội với Đảng thái tử chứ?
Cho dù đám người Diệp Quân Lâm có mạnh hơn thế nữa cũng không dám động đến Đảng thái tử.

Không cho bọn họ mặt mũi thì cũng phải cho những gia tộc lớn của Hoa Hải một chút sĩ diện chứ.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy nên?”
“Vậy nên ngài phải nể mặt chúng tôi! Chuyện này phải được giải quyết trong hòa bình!”
Cố Hạn Vũ cười nói.

Giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo cảm giác mệnh lệnh không thể làm trái.

Bọn họ không muốn nể mặt thì cũng phải nể!
Thấy Diệp Quân Lâm không lên tiếng, Cố Hạn Vũ tiếp tục nói: “Ngài cũng là anh hùng kiệt xuất một phương, có thêm nhiều bạn không phải tốt hơn sao? Nhất là những gia tộc có quyền thế hàng đầu Hoa Hải chúng tôi, đối với ngài mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại!”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Vậy nên, hắn ta có làm nhục vợ tao rồi muốn giết tao hai lần, còn giết cả con chó cưng của tao, còn mày lại muốn giết hết người của cả khu phố này, tao đều phải một mắt nhắm một mắt mở sao?”
“Đúng vậy! Chỉ là hiểu lầm thôi! Không có chuyện gì lớn cả!”
Cố Hạn Vũ cười, nói: “Ngài có hơi hẹp hòi rồi, không phải chỉ là một con chó chết thôi sao? Thế mà cũng mang ra nói được!”
“Nếu tao muốn truy cứu thì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi..

 
Chương 965: 965: Chương 966





“Vậy có nghĩa là ngài đang chống đối lại tất cả những gia tộc quyền thế của Hoa Hải!”
Ánh mắt Cố Hạn Vũ sáng lên.
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm tát vào mặt Cố Hạn Vũ một cái.

Anh hét lớn: “Vậy tao đây sẽ cố ý khiêu khích mấy gia tộc quyền thế của Hoa Hải xem sao!”
“Đối với mày đó chỉ là một con chó.
Nhưng đổi với bọn tao mà nói, đó là một sinh mạng còn sống! Đó là anh em bạn bè của bọn tao!!!
Diệp Quân Lâm đã thực sự tức giận.

Anh và chú chó quân đội kia đã sống với nhau một thời gian rất dài, anh thường xuyên chơi đùa cùng nó, cho nó ăn.

Cũng đã từng ra chiến trường, từng tham gia chiến đấu.

Sau khi xuất ngũ thì anh nuôi nó ở đây.

Nó đã bị Cố Hạn Vũ giết chết thì thôi, lại còn nói nó chỉ là một con chó mà thôi.

“Theo tao thấy, lũ cặn bã chúng mày phải trả giá cho sinh mạng của nó”
Diệp Quân Lâm gào lên.


Khí thế mạnh mẽ của anh áp đảo tất cả mọi người có mặt ở đây.

Bao gồm cả Cố Hạn Vũ.

Hắn như đang cảm thấy nhiệt độ quanh đây đang hạ xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình vài cái.

“Còn nữa, con người này! Hắn đã đến Kim Lăng đã giết không ít người rồi nhỉ? Mặc dù bác sĩ của bệnh viện tư nhân là người nước ngoài nhưng cũng đều là bác sĩ mặc áo trắng như nhau! Người ta đã cứu mạng của mày, mày lại cầm dao chĩa về hướng người †a?
Đây là cũng chuyện nhỏ sao?”
“Mày độc ác muốn giết hết cả khu phố này, cũng là chuyện nhỏ?”
“Nếu như bọn tao không có năng lực, thì chẳng phải bây giò đã chết dưới đao của mày rồi hay sao?
Diệp Quân Lâm hỏi đồn, chèn ép Cố Hạn Vũ.

Sắc mặt những người khác lại càng khó coi, họ thậm chí còn không dám thỏ mạnh.

Trong mắt Cố Hạn Vũ bắn ra một tia sắc lạnh, hắn trâm giọng hỏi: “Cho nên mày sẽ không bỏ qua cho bọn tao? Lại càng không nể mặt những gia tộc quyên lực hàng đầu của Hoa Hải?
“Mày thấy tao sẽ bỏ qua sao? Tất cả quỳ xuống!!!” Diệp Quân Lâm ra lệnh.

Tất cả đám người Trung Phương, Tây Phương đều quỳ xuống.


Ngay lập tức, trước mắt Diệp Quân Lâm không còn ai đứng nữa, tất cả đều quỳ xuống đất.

“Khi nói chuyện với tao, mày chỉ được vừa quỳ vừa nói!”
Diệp Quân Lâm nhìn Cố Hạn Vũ đang quỳ.

Nhục nhã! Đây chính là nỗi nhục nhã lón nhất trong cuộc đời! Hắn là thái tử của Đảng thái tử cơ mà! Lại quỳ xuống khuất phục người khác.

Không thể nhịn được nữa rồi! “Gan của mày to lắm, lại còn không nể mặt gia tộc quyền thế của Hoa Hải, vậy thì ngày tàn của mày sắp đến rồi!!!
Cố Hạn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Khóe miệng Diệp Quân Lâm cong lên đầy lạnh lùng: “Tiếp theo tao sẽ tính sổ hết với chúng mày!”
Diệp Quân Lâm đi đến trước mặt Kiều Nguyên Thu nói: “Mày dám tơ tưởng đến vợ tao hả? Được rồi, thiến hắn ta đi!”
“Không…”
Kiều Nguyên Thu kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng một tia máu văng ra, Kiều Nguyên Thu đã trở thành thái giám.
Diệp Quân Lâm lại nhìn vê phía những thành viên của Đảng thái tử: “Chúng mày cũng muốn giết tao?”
“Không có… Chúng tôi không…”
Bọn họ dãy dụa tới tấp.
“Đánh gãy chân! Bố mẹ chúng mày không dạy được chúng mày thì tao sẽ thay bọn họ dạy dỗ chúng mày!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Giữa những tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ chân của đám người Đảng thái tử đã bị đánh gấy.
Quả thật đáng sợ đến cùng cực!
Thấy Diệp Quân Lâm nhìn mình, Cố Hạn Vũ bắt đầu hoảng sợ: “Mày muốn làm gì?”.

 
Chương 966: 966: Chương 967





“Một tia lạnh như băng lóe lên trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh lạnh lùng nói: “Cậu đánh chết chó của tôi, tôi chặt đứt một cánh tay của cậu cũng không có gì quá đáng chứ?”
Nghe tới việc chặt đứt cánh tay của mình, Cố Hạn Vũ bắt đầu hoảng sợ.

Khuôn mặt hắn ta kìm nén đến đỏ bừng, gân xanh cũng nổi lên, hắn ta muốn vùng vây để chạy thoát thân.

Hắn ta đường đường là Thái Tử, nếu như bị chặt đứt một cánh tay.

Há chẳng phải là nỗi sỉ nhục cả đời của hắn hay sao, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn người khác nữa!
“Đừng mà, có chuyện gì thì cũng có thể bàn bạc lại được mà, mày muốn gì tao đều có thể cho mày…
Cố Hạn Vũ bắt đầu xót ruột nói.

Bộ dạng hỗn loạn này của hắn chẳng khác gì so với mấy tên thiếu gia ‘ăn phàm uống tục’ cả.

“Tôi muốn chó của tôi!”
Từ trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm phát ra hai tia sáng lạnh lẽo.

“Trong thoáng chốc, Cố Hạn Vũ ngẩn người ra.


Chó của anh chết rồi.

Làm sao tôi trả cho cậu được bây giờ?.

truyện teen hay
Ngay tức khắc, một tia sáng lạnh lẽo vụt qua, đồng thời một lưỡi đao sắc bén cũng từ đâu xoẹt tới.

Tay phải của Cố Hạn Vũ nhanh chóng bị chặt đứt.

“Phụt!”
Ngay lập tức, máu tươi không ngừng phun ra.

“Aaa.

.


Cố Hạn Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Xen lẫn tiếng hét của Kiều Nguyên Thu và tiếng nói của những người xung quanh, tất cả tạo âm thanh hỗn lộn vang vọng khắp khu viện này.

Đảng thái tử ở Hoa Hải đã hoàn toàn bị Diệp Quân Lâm phế bỏ một cách sạch sẽ, một người cũng không để sót lại.

Đương nhiên là ngoại trừ hai anh em nhà họ Chí, bọn chúng đã rời đi từ rất sớm, may thay cho chúng không tham gia vào vụ việc này.

Thật xấu hổ.

Nỗi ô nhục này làm sao có thể rửa sạch được.

Danh tiếng của Đảng thái tử Hoa Hải gây dựng mấy chục năm nay, tất cả đều mất sạch sau một đêm.

Tất cả từ lớn tới nhỏ đều biến thành kẻ tàn phế.

Đầy là điều mà tất cả mọi người không thể lường trước được.

“Nếu như mày dám thả bọn tao đi, bọn tao nhất định sẽ quay trở lại báo thù, không giết chết nhà mày, làm sao tao có thể nguôi được nỗi hận này chứt Cố Hạn Vũ hét lớn: Diệp Quân Lâm cười nói: “Đảng thái tử của các người từ nhỏ đã không được giáo dục tử tế, bắt nạt kẻ yếu, làm ra vô số chuyện xấu xa, tôi đây chỉ là thay ba mẹ các người dạy dỗ lại các người mà thôi! Nhưng còn xa lắm mới còn thế đủ được…”
Diệp Quân Lâm ngẩng đầu lên nhìn cổ tay mình và nói: “Nội trong sáng sớm ngày hôm nay, ba mẹ các người phải chạy đến đây, sau đó quỳ xuống xin lôi đền tội, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quải”
“Mày…mày quá ngông cuồng rồi! Đã phế đi bọn tao thì thôi, lại còn muốn gia đình bọn tao phải xin lỗi mày! Mày thực sự đang muốn tìm cái chết!”
“Người đâu, ném bọn chúng ra ngoài cho tôi!”.

 
Chương 967: 967: Chương 968





Diệp Quân Lâm vừa nói vừa hất tay lên.

Những người kia ngay lập tức bị ném ra ngoài.

Đảng thái tử ở Hoa Hải đã thua đến thảm hại.

“Mau chóng quay trở về Hoa Hải! Đem tất cả chuyện này nói rõ cho gia đình tao, tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Mặt mày Cố Hạn Vũ ủ rũ.

“Tao nhất định phải ăn từng miếng từng miếng xương thịt của bọn chúng, sau đó uống cạn máu của cậu ta! Làm cho câu ta đau đớn đến chết!”
“Báo thùi Báo thù!”
Một đám người tàn phế hét lớn.

Thù hận của bọn chúng dành cho Diệp Quân Lâm đã đạt đến mức đỉnh điểm.

Bên kia.


Chí Tiềm Long ở Hoa Hải đang nói chuyện phiếm với Chí Duy: “Hai ngày nay sao không nghe ngóng được tin tức gì của cậu Nguyên Thu nhỉ?”
“Cũng không biết cậu Nguyên Thu có bắt được Lý Từ Nhiệm và Trịnh Thiết Hàm không?”
Hai người này sau khi trở về Hoa Hải, không ngờ một chút tin tức cũng chẳng thấy đâu.

Chí Duy cười nói: “Cậu Nguyên Thu một khi đã ra tay thì một người phụ nữ chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao? Quá đơn giản ý chứ?
Chí Tiềm Long nghĩ ngợi một lát, đúng là như thế thật.

Kiều Nguyên Thu là một tên hống hách lộng hành, ở Hoa Hải hoành hành ngang ngược không sợ bất kỳ ai, không ai dám ngáng đường hẳn ta, thì ở cái thành Hoa Lư này làm gì có ai dám cản trở hắn chứ?
“Nhưng sao đến giờ vẫn chưa trở về vậy?
Hơn nữa một chút tin tức cũng không có! Em vừa gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng bọn họ đều tắt máy!”
Chí Tiềm Long cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn ta mơ hồ cảm thấy được dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Anh, có khi nào đám người bọn họ bị mê muội rồi không? Nói thẳng ra là, ngay cả em cũng muốn ngủ với hai người phụ nữ là Lý Từ Nhiệm và Trình Thiết Hàm ấy chứ!
Chí Duy nở một nụ cười xấu xa.

Chí Tiềm Long hơi nhíu mày, hắn ta đang suy nghĩ về kết quả của sự việc.

“Em nói xem liệu có phải bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó ở Hoa Lư rồi không?”

Chí Tiềm Long đột nhiên hỏi.

“Bọn họ thì có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?” Chí Duy nói.

“Anh có nhận được tin tức là Thái Tử và Hồ Kim Long đã rời khỏi Hoa Hải, không biết là đã đi đâu rồi! Anh đang nghi ngờ liệu có phải là cậu Nguyên Thu xảy ra chuyện rồi, nên Thái Tử và mọi người mới phải đi hỗ trợ.


Chí Tiềm Long phân tích.

Chí Duy võ vai Chí Tiềm Long và nói: “Này, anh, anh thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi.

Người bên cạnh Lý Từ Nhiệm là ai cơ chứ? Diệp Quân Lâm chứ ai.


“Anh nói thử xem, Diệp Quân Lâm thì có thể làm gì được cậu Nguyên Thu cơ chứ? Chẳng lẽ hắn còn có thể phế được cậu Nguyên Thu hay sao? Chu Duy nhàn nhã trả lời.

“Cũng đúng nhỉ!”
“Chỉ là cái tên phế vật Diệp Quân Lâm đấy!”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lúc này giọng nói của Chí Đông Phương vang lên.

.

 
Chương 968: 968: Chương 969





“Ông nội, bọn cháu đang nói về Diệp Quân Lâm”
Chí Duy trả lời.

Ngay lập tức, sắc mặt của Chí Đông Phương liền thay đổi.

“Ta đã từng nói là không cho phép nhắc tới Diệp Quân Lâm rồi đúng không? Hắn ta không có tư cách để được chúng ta nhắc tới!”
Chí Đông Phương tức giận nói.

“Ông nội chuyện là như thế này…”
Chí Tiềm Long đem toàn bộ chuyện của Kiều Nguyên Thu nói cho Chí Đông Phương nghe.

Nghe xong, Chí Đông Phương nở một nụ cười nói: “Thì ra chuyện là như vậy.


“Vậy thì cái tên Diệp Quân Lâm kia hoàn toàn bị phế thật rồi! Nếu như bị Kiều Nguyên Thu đã để mắt tới, thì cho dù cậu ta có mười cái mạng cũng phải chết mà thôi!”
Chí Đông Phương cười nói: “Nếu như Diệp Quân Lâm còn sống, kỳ thực đó là một mối tai họa ngầm đối với nhà họ Chí chúng ta, sớm muộn thì cũng sẽ liên lụy đến chúng ta thôi.

Nhưng nhà họ Chí chúng ta lại không thể trực tiếp loại trừ cậu ta! Lần này quả là một cơ hội tốt, chúng ta phải cảm ơn Kiều Nguyên Thu đã ra tay giúp chúng ta rồi!”
“Đúng vậy ạ, nếu như Diệp Quân Lâm bị Kiều Nguyên Thu để mắt tới, thì cậu ta chết chắc rồi.


Nỗi lo lắng của chúng ta cuối cùng cũng được giải quyết rồi.


Khuôn mặt Chí Duy lộ rõ một nụ cười thỏa mãn.

Chí Tiềm Long cau mày lại, đem toàn bộ nỗi lo âu của mình nói hết ra.

“Tiềm Long cháu suy nghĩ quá nhiều rồi! nếu Kiều Nguyên Thu đã để mắt tới những người khác, thì có thể cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm”
“Nhưng người hiện giờ cậu ấy để mắt tới lại là Diệp Quân Lâm! Diệp Quân Lâm thì có thể tạo ra rắc rối gì chứ? Càng đừng nói đến việc uy hiếp đến tính mạng của Kiều Nguyên ThuI”
Chí Đông Phương cười lên một tiếng khinh thường Nếu so sánh Diệp Quân Lâm với Kiều Nguyên Thu, thì một người trên trời, một kẻ dưới đất.

Dinh thự Hoa Hải.

Nằm ở khu vực trung tâm thành phố phồn hoa.

Nhưng một khu vực phồn hoa như vậy, lại không có lấy một bóng người.

Trong phạm vi 20 ki-lô-mét không có người qua lại.


Bởi tất cả các lối đi đều có hộ vệ canh gác, vì thế nơi này được liệt vào danh sách cấm địa.

Không có lý do nào khác ngoài việc nơi này chính là địa bàn của dòng họ số một ở Hoa Hải- Dòng họ Hoàng tộc nhà họ Cố Đây chính là cái gọi là trăm năm hào môn, ngàn năm thế gia.

Hoàng tộc từ lâu đã được xếp vào hàng thế gia, được hình thành vỏn vẹn cách đây hàng nghìn năm.

Có thể hiên ngang tồn tại hàng ngàn năm, đã cho thấy được thực lực của họ mạnh đến nhường nào?
Nhà họ Cố chính là dòng họ tồn tại mạnh mẽ như vậy.

Ngay lúc này, trước cổng lớn của dinh thự Hoa Hải, lại có hàng chục người đang nằm la liệt.

Tay hoặc chân của mỗi người trong đó đều bị phế bỏ.

Thậm chí có một người còn bị phế thành thái giám, máu chảy ròng ròng giữa hai chân…
Bộ dạng của bọn họ thật thê thảm…
Ngay sau đó, cánh cổng lớn của dinh thự Hoa Hải được mở ra.

Rất nhiều người từ bên trong bước ra.

Trong đám đông đang chen chúc, có một ông già tóc bạc phơ chống chiếc gậy đầu rồng bước ra giữa sân.

Nhìn dáng vẻ của ông có vẻ như đã gần trăm tuổi rồi Tuy tay chân không được linh hoạt, nhưng đôi mắt của ông thì sáng vô cùng, đôi mắt hiện ra vô số ánh sáng.

.

 
Chương 969: 969: Chương 970





Ánh mắt ấy làm người khác không thể nào phớt lờ được.

Cố Hướng Không!
Gia chủ của gia tộc số một Hoa Hải.

Ông ta đã gần trăm tuổi.

Tại Hoa Hải, người người đều phải tôn kính gọi ông ta một tiếng: “Ông cụ Cổ”.

Chỉ một câu của ông ta thôi cũng có thể quyết định hướng đi và tương lai của cả Hoa Hải này.

Một lời nói của ông ta thôi cũng khiến cho các gia tộc lớn phải run rẩy.

Cố Hạn Vũ là đứa cháu nội mà ông ta yêu thương nhất, cũng là đứa cháu mà ông ta tự hào nhất.

Trong hai mươi năm nay, ông ta đã dốc toàn bộ sức lực của mình để rèn luyện cho Cố Hạn Vũ, mục đích là để hắn có thể tiếp quản gia tộc.


“Trở thành chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ GốI Nhưng lúc Cố Hướng Không biết đứa cháu mà mình yêu thương nhất đã mất đi một cánh †ay, ông ta phát điên rồi!
“Bụp!”
Ông ta hung hăng đập mạnh cây gậy.

Chiếc gậy đầu rồng ngay lập tức gãy ra!
“AI”
Ông ta ngửa mặt lên trời gào thét.

Những người khác trong nhà họ Cố cũng hét lên một cách phẫn nộ.

‘Tại Hoa Hải, nhà họ Cố của bọn họ tồn tại giống như thần linh vậy.

Không ai dám không nể mặt bọn họ.

Bọn họ đi tới đâu, mọi người đều phải tôn sùng và cung phụng giống như tổ tiên đến đó.

Đừng nói đến việc bất kính với bọn họ, ngay cả nói chuyện cũng phải quỳ xuống.


Bời vì bọn họ là gia tộc mạnh nhất!
Họ có thực lực mạnh nhất, tất cả mọi người đều phải sợ họ!
Một loại cảm giác sợ hãi ấy ăn sâu đến tận xương tủy!
Chỉ cần nghe đến nhà họ Cố, mọi người đều bị dọa đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Thậm chí còn phải quỳ xuống theo bản năng.

Cố Hạn Vũ, đám người trẻ tuổi của nhà họ Cố thì càng không có ai dám động vào.

Nhưng mọi người hoàn toàn không thể ngờ được rằng, Thái tử của Đảng Thái tử Cố Hạn Vũ lại bị chặt mất một cánh tay.

Tay của Cố Hạn Vũ bị chặt rồi, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười: “Thật là đen đủi, gặp phải một tên độc ác, cháu giết chết chó của anh †a, anh ta lại chặt đứt một tay của cháu! Lại còn phế đi toàn bộ người trong Đảng Thái Tử của bọn cháu!”
“Anh ta còn nói, muốn người nhà của cháu đêm nay phải đến trước mặt hắn, quỳ xuống xin lỗi!”
“Đứa nhỏ phạm sai lâm, người lớn phải xin lỗi!”
Cố Hạn Vũ đem toàn bộ mọi chuyện kể hết ra.

“Là đứa nào làm?”
Đột nhiên Cố Hướng Không hét lớn lên.

.

 
Chương 970: 970: Chương 971





Âm thanh này vừa phát ra, cả nhà họ Cố đều im lặng.

Trước giờ bọn họ chưa bao giò nhìn thấy ông chủ tức giận đến như vậy.

Xong đời rồi! Lần này lão gia thực sự tức giận thật rồi! “Là một đứa tên là Diệp Quân Lâm ở thành Hoa Lư, bên cạnh hắn còn có một vài cao thủ, đặc biệt có một người rất mạnh, cháu không phải là đối thủ của anh ta!
Cố Hạn Vũ nói.

“Đúng rồi, cụ Cố, bọn chúng rất có thể có liên quan đến Nam Hồng Môn, tôi tân mắt nhìn thấy đệ TH tử của Nam Hồng Môn bắt cậu chủ quỳ xuống, Những người khác cũng bàn tán xôn xao.

“Có quan hệ với Nam Hồng Môn thì sao nào? Ta mà phải sợ Nam Hồng Môn sao? Lần này bất luận là kẻ nào, ta đều sẽ phế bỏ hắn! Cho dù có là thiếu gia nhà nào đến từ kinh thành, thì ta cũng 2 phải giết nó Ánh mắt của Cố Hướng Không tỏa ra hào quang tứ phía.

“Các ngươi nhanh chóng thông báo cho các gia tộc khác, mau chóng tập hợp tại đây! Đêm nay ta sẽ đích thân dẫn người đến thành Hoa Lư.

“Không phải là hắn muốn người lớn trong nhà phải quỳ xuống xin lỗi hay sao? Ta ngược lại muốn xem thử ai ở thành Kim Lăng có đủ trình độ để nhận nổi lời xin lỗi của ta đây?”
Cố Hướng Không gào lên và nói.


Mọi người đều kinh sợ.

Không ai ngò rằng có một ngày, Cố Hướng Không lại có thể đích thân đi tới cái nơi như thành Hoa Lư cơ chứ.

Không lâu sau, Hồ Minh Huyền người đứng đầu gia tộc Hoàng tộc nhà họ Hô, cùng là gia tộc lớn thứ hai của Hoa Hải vội vã tói.

Biết được cháu trai của mình là Hồ Minh Long bị phế rồi, ông ta cũng nổi trận lôi đình.

Người đứng đầu nhà họ Kiều – Kiêu Huy Hoàng càng thêm phần nộ.

Đứa cháu nội của ông ta đã bị người ta thiến mất rồi, trở thành một tên thái giám rồi.

Làm sao có thể chịu đựng được chuyện này đây? Lần Lượt, người đứng đầu của các gia tộc lớn của Hoa Hải đều đã tê tựu đông đủ.

Trong số mười ba gia tộc ở Hoa Hải, ngoại trừ nhà họ Chí ra thì tất cả những gia tộc lớn khác đều đã có mặt.


“Chuyện này có liên quan đến thể diện của các gia tộc lớn của chúng ta, trước tiên hãy kiêm chế, tuyệt đối không được để chuyện này truyên ra ngoài!”
“Đợi tới khi chúng ta tới được thành Hoa 12 Lư, xử lý được đám người kia rồi hãy tính tiếp Cố Hướng Không ra lệnh.

Mọi người đều theo lệnh phục tùng.

Sau khi Hai mươi chín gia tộc lón của Hoa Hải tụ họp đông đủ, tất cả đều đồng loạt lên đường tới thành Hoa Lư.

Bọn họ hành sự rất nhẹ nhàng, không mang theo nhiêu người, nhưng những người họ mang theo đều là những người mạnh.

Họ đều là những cao thủ mạnh nhất của thành Hoa Hải.

Đủ để có thể tiêu diệt đến vài cái Nam Hồng Môn!
Hoa Lư, bên trong quân khu lớn.

Diệp Quân Lâm bất lực nhìn đám người Tây Phương đang sửa tường.

“Bức tường này, đã sửa đến lần thứ hai rồi đấy! Lần sau ai còn dám đẩy đổ nó, ông đây sẽ trực tiếp dùng đại bác bắt nát hắn!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

“Tướng quân, nói không chừng đêm nay sẽ bị đẩy đó ạ, đám nhóc kia nhất định sẽ gọi cứu binh đến đây ạI”
Nam Phương cười cười nói..

 
Chương 971: 971: Chương 972





“Ta đang đợi bọn chúng đây!”
Diệp Quân Lâm vốn không hề để tâm tới.

Lúc này bên trong viện, có một vài người tới.

Trong đó Diệp Quân Lâm chỉ biết hai người là Hướng Văn Dũng thuộc Quân khu Hoa Lư và Lưu Hải Long quân khu Thiên Danh Ngoài ra còn còn sáu người khác, anh đều không quen biết.

“Chào thủ trưởng!”
Tám người đứng trước mặt Dượng Quân Lâm, cùng nhau chào hỏi.

Lưu Hải Long cười và nói: “Tướng quân, gần đây tám quân khu lớn đều phải liên kết để diễn tập, sáu vị ở đây đều là sáu vị tổng chỉ huy của sáu quân khu lớn, tôi xin giới thiệu với ngài một chút.”
Mặt Đỗ Minh Hạ đầy vẻ được sủng mà sợ.

‘Thế mà ông ta lại được thần trong quân ghi nhớ.


Đây là vinh dự cả đời ông ta.

Lưu Hải Long lại bắt đầu giới thiệu những vị khác.

“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Sa Pa, Lâm Học Longl”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Nam Bộ, Trương Vĩ Mạc!”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Hồ Nam, Hà Quân Tân!”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Hồ Bắc, Diệp Vĩ Phil”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Tây Ninh, Trương Chí MinhI”
Diệp Quân Lâm lần lượt bắt tay với năm vị còn lại.

Điều này làm cho năm người kia kích động không thôi.

Thật giống như được gặp thần tượng vậy.

Được sủng mà sợi Bọn họ cũng không ngờ rằng chiến thần Côn Luân trong truyền thuyết thế mà lại bình dị gần gũi, mộc mạc như vậy.


“Thủ trưởng, mấy cái vách tường và mặt đất này là sao thế?”
Đỗ Minh Hạ tò mò hỏi.

“Không sao đâu, bị người ta đánh ra như vậy đấy!”
Diệp Quân Lâm đáp.

“Gì cơ? Thế mà lại có người đến đây đánh nhau sao?”
Các ông lớn Đỗ Minh Hạ hít ngược vào một hơi lạnh.

Thứ nhất là thán phục vì có người dám đến nơi này để đánh nhau.

Thứ hai là người kia đã gây ra sự phá hoại lớn như vậy, tuyệt đối là cao thủ.

“Không có gì đâu, một đám nít ranh mà thôi.

Buổi tối phụ huynh chúng nó còn phải đến đây xin lỗi đây này.”
Diệp Quân Lâm cười cười.

Chỉ là trong mắt anh, Đảng Thái tử đúng thật là một đám nít ranh..

 
Chương 972: 972: Chương 973





Những trải nghiệm anh đã từng nếm trong sáu năm qua còn nhiều hơn rất nhiều sáu mươi năm trải nghiệm của những kẻ khác.

‘Tâm tính của anh quá thành thục, tựa như một lão yêu quái vậy.

“Còn muốn đến xin lỗi à, vậy thì tốt! Tôi còn tưởng có ai muốn đắc tội thủ trưởng ngài đấy.”
Bọn Đỗ Minh Hạ cười cười.

Họ theo bước Diệp Quân Lâm vào phòng.

Tám chiến khu lớn sắp có trận diễn tập liên hợp, bọn họ mong được Diệp Quân Lâm góp chút ý kiến, còn mục đích chủ yếu là chiêm ngưỡng anh.

Trang viên Bảo Đức Danh Hoa Hải.

Chí Đông Phương gọi hai người Chí Tiềm Long đến trước mặt.

“Có thể sẽ có chuyện xảy ra.”

Chí Đông Phương nói.

“Hả? Chuyện gì xảy ra chứ?”
Hai người Chí Tiềm Long tò mò nhìn Chí Đông Phương.

“Vừa nhận được tin, lão Cố đã rời Hoa Hải rồi, không biết đã đi đâu.”
Chí Đông Phương nói.

“Cái gì? Lão Cố thế mà lại rời Hoa Hải sao?
Không thể nào chứt”
“Nhưng ước chừng cũng đã năm mươi năm rồi ông ấy chưa từng rời khỏi Hoa Hải đó?”
Hai người Chí Tiềm Long vô cùng ngạc nhiên.

Nếu Cố Hạ Dương rời khỏi Hoa Hải, vậy đấy là dấu hiệu cho thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi!!!
Vị này chính là người đã ngồi yên mấy chục năm rồi đó.


Vừa rời Hoa Hải, tuyệt đối sẽ có chuyện.

Chí Tiềm Long lại hỏi: “Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Kiều Nguyên Thu sao?”
“Hả! Không phải chứ! Dù gì Kiều Nguyên Thu cũng chỉ đụng tới hai người đàn bà thôi mà, còn có chuyện gì được chứ?”
“Mà nói này, ở Kim Lăng có ai làm khó được Kiều Nguyên Thu chứ? Còn có thể để lão Cố tự mình ra trận nữa?”
Chí Duy và Chí Tiềm Long trố mắt nhìn nhau hỏi.

Từ đầu đến giờ họ vẫn kiên định với ý nghĩ rằng Kiều Nguyên Thu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Căn bản thì Diệp Quân Lâm cũng không thể tạo lên nổi bất kỳ sóng gió gì.

“Tiềm Long, cháu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Cháu ngẫm lại xem, một tên Diệp Quân Lâm có thể tạo lên nổi sóng gió gì cơ chứ?”
Chí Đông Phương nhịn không được nói.

“Ông à, không thì thế này đi, cháu tự mình đến Kim Lăng xem rõ ngọn ngành.”
Chí Tiềm Long đề nghị.

“Tốt, thế cháu đi xem thử chút đi, như vậy chúng ta cũng có thể nắm được tình hình thực tế, nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng có thể nhận được tin trước.”
Chí Đông Phương gật đầu một cái..

 
Chương 973: 973: Chương 974





Là người cầm lái cho cả một gia tộc lớn, ông ta vẫn rất mưu mô và cơ chí.

Tại một nơi khác.

Thiên Vương phụ trách Nam Hồng Môn đã báo cáo với thủ lĩnh Phó Thương Long về việc này.

“Cái gì? Lại còn có chuyện này nữa sao? Vậy tiếp theo hẳn là Cố Hạ Dương sẽ tới Kim Lăng trả thù sao?”
Phó Thương Long kinh ngạc nói.

“Không sai, nhất định là đang trên đường tới!
Nói không chừng đã tới luôn rồi.”
Người phụ trách sốt ruột nói.

“Vậy không được, tôi phải đi ngăn lại!”
Cố Hạ Dương dân một đoàn người đã tiến vào Kim Lăng trong khi quỷ thần không hề hay biết.

Nhưng vừa tiến vào Kim Lăng, đã bị người cản lại.


Bọn họ đang chuẩn bị nổi giận thì lại nhận ra người tới là Phó Thương Long.

“Lão Phó, ông tới làm gì?”
Cố Hạ Dương lạnh lùng nói.

“Ông nhanh về đi, nếu cứ vậy nữa, mấy người sẽ gặp nguy đấy!”
Phó Thương Long khuyên.

“Ha ha, tôi biết ông có quan hệ với người kia, nhưng không thể nào! Lần này mặc kệ tên đó có bối cảnh sâu rộng cỡ nào, tôi đêu muốn động vào!”
Cố Hạ Dương dầu muối đều không ăn, căn bản không nghe vào.

“Ông không cần khuyên tôi, vô dụng! Nếu tôi đã bước ra khỏi Hoa Hải, đấy là đã có quyết định hết rồi.”
Thái độ của Cố Hạ Dương vô cùng kiên quyết.

Phó Thương Long căn bản không khuyên nổi ông ta, chỉ có thể lặp đi lặp lại.

Rất nhanh, Cố Hạ Dương đã dẫn người đến khu phố thần bí ấy.


Khu phố này vô cùng tiêu điều, dân cư thưa thớt.

Trái lại rất hợp với ý của Cố Hạ Dương.

Nơi vắng vẻ dễ xử lý chuyện hơn.

Xảy ra chuyện lớn cũng không ai biết.

“Gâu gâu gâu…”
Trong khuôn viên quân khu, từng tiếng chó sủa vang lên, kinh động bọn Diệp Quân Lâm.

“Người nói xin lỗi đã tới!”
Diệp Quân Lâm cười cười.

“Thủ trưởng không ngại chúng tôi cùng đến xem thử đấy là thần thánh phương nào chứ? Lại dám chọc lên đến đầu ngài!”
Bọn người Đỗ Minh Hạ vô cùng tò mò hạng người nào có thể chạy đến giở thói ngang ngược †rước mặt Diệp Quân Lâm, còn đánh cho khuôn viên quân khu hỗn loạn thành vậy nữa.

“Không ngại, đi xem thử chút đi, nói không chừng còn có người ông nhận biết đấy.”
Diệp Quân Lâm cười cười.

Mấy người Đỗ Minh Hạ tò mò đi theo sau..

 
Chương 974: 974: Chương 975





Sau khi tất cả ra đến bên ngoài, chỉ thấy trước cửa đứng đầy người, mỗi người đều thu gọn hơi thở.

Có thể thấy đây cũng là cao thủ trong cao thủ!
Còn mạnh hơn đám cao thủ con ông cháu cha trước đó nữa!
“Ông, chính là bọn chúng! Mấy người đấy đều có chút năng lực!”
“Dẫn đầu là người đứng giữa kia!”
Cố Hạn Vũ chỉ vào Diệp Quân Lâm.

Chẳng qua hẳn ta không ngờ lại bất chợt có thêm tám người khác.

Nhưng hắn ta cũng không để ý.

Có ông hắn ở đây, dù có thêm tám trăm người cũng không làm được gì.

Thấy đám người phế bỏ con trai mình — Diệp Quân Lâm, hai mươi chín chưởng quản đại hào môn Hoa Hải đều muốn phát điên lên, nhìn chằm chằm vào bọn Diệp Quân Lâm.


Hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Thế mà lại có người dám phế bỏ con trai bảo bối của bọn họ!
Cố Hạ Dương cố gắng nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Các cậu chính là người đã chém bỏ một tay của cháu tôi?”
“Đúng vậy, là tôi.

Nó giết chó của tôi, tôi chỉ chém một cánh tay của nó, xem như đã hạ thủ lưu tình rồi.”
Diệp Quân Lâm bình tĩnh nói.

“Cái gì???”
“Ý của cậu là chỉ vì một con chó mà cậu muốn giết cháu tôi?”
Thiếu chút nữa Cố Hạ Dương đã tức đến mức bị sặc.

Cháu của Cố Hạ Dương ông ta, thiên chỉ kiêu tử trẻ tuổi tôn quý nhất Hoa Hải, lại bị đem ra so với một con chó sao?
Thế làm sao mà nhịn cho được chứ?

Mấu chốt là một tay của cháu ông ta đã bị chặt đứt chỉ vì một con chó!
“Không sai! Một mạng đổi một mạng, rất công bằng! Nhưng tôi lại thả cho cháu ông một đường sống! Hẳn là cả nhà từ trên xuống dưới nhà họ Cố ông phải cảm ơn tôi!”
Đã nói thì không làm người ta kinh ngạc đến chết sẽ không thôi.

Diệp Quân Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Quân Lâm.

“Cậu… Cậu ta nói câu đấy kiểu gì vậy?”
“Nhà họ Cố còn phải cảm tạ nó?”
“Không sai! Đều do tôi phế đấy! Người lớn trong nhà không dạy được, tôi thay các vị dạy dỗ một chút!”
Diệp Quân Lâm cũng đưa mắt chăm chú nhìn thẳng vào Cố Hạ Dương.

“Tốt lắm, tất cả đều đã biết! Chính cậu ta cũng đã thừa nhận mình phạm tội!”
Cố Hạ Dương nói với những người khác.

Mọi người đều đồng loạt hét lên: “Oan có đầu nợ có chủ! Trả thù! Trả thù!”
Lúc này, giọng Diệp Quân Lâm vang lên: “sao vậy? Không đúng rồi! Không phải mấy người đến xin lỗi sao?”
“Cái gì?”.

 
Chương 975: 975: Chương 976





Cố Hạ Dương thoáng sửng sốt.

“Tôi thả tụi nó cho ra trước, đi nói cho phụ huynh tự mình đến quỳ nói xin lỗi với tôi mà!”
Ngay cả đám người Đỗ Minh Hạ đều rất kinh ngạc.

Không phải là đến nói xin lỗi sao?
Sao cả đám ai nấy đều hùng hổ hung hăng quá vậy, nhìn như muốn đến ăn thịt người.

Đỗ Minh Hạ trốn ở sau cùng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Thực ra khi nãy khi đi ra ông ta nhận ra hết những người này rồi.

Đó đều là những nhân vật nổi tiếng của Hoa Hải.

Nhất là Cố Hạ Dương kia, càng là nhân vật số một của Hoa Hải.

Sao gã có thể không biết được?
Nhưng không ai có thể ngờ rằng người bọn họ đã đụng tới chính là Diệp Quân Lâm!!!

“Ha ha ha…”
Nghe thấy Diệp Quân Lâm nói vậy, Cố Hạ Dương không những không tức giận mà còn bật cười ha ha.

Ông ta rất vui vẻ.

Lâu lắm rồi ông ta không gặp được người thanh niên nào phách lối đến như vậy.

Những thanh niên ngông cuồng trước đó đều bị ông ta giết chết cả rồi.

Ông ta tin Diệp Quân Lâm sẽ trở thành một trong số đó.

Diệp Quân Lâm nói.

“Không biết, tôi cũng không cần biết, bởi vì tôi biết ông không phải đối thủ của tôi.”
Ngang ngược.

Phách lối.

Không ai bì kịp.


Nhưng Diệp Quân Lâm lại giữ một thái độ vô cùng điềm tĩnh thản nhiên, sở hữu một khí chất như nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.

Điều này làm cho Cố Hạ Dương thấy hốt hoảng.

Nghĩ đến Phó Thương Long đã ra lệnh phải đối phó với cậu ta.

Chẳng lẽ thằng nhãi này chính là cậu cả đến từ Kinh Thành?
“Cậu đến từ Kinh Thành à?”
Cố Hạ Dương hỏi dò.

“Không, người Thiên Danh bản địa.”
Diệp Quân Lâm đáp.

“Vậy thì tốt!”
Cố Hạ Dương nở một nụ cười.

“Nhóc con, tao nói cho mày biết, trên đời này có một số người mày không đụng vào nổi! Ví dụ như cháu trai của tao, Cố Hạ Dương này đã từng nói, nếu có kẻ nào dám cả gan đụng đến một sợi tóc của cháu trai mình, nhất định tao sẽ giết cả nhà kẻ đó!”
“Hai mươi tư năm qua, chưa từng có kẻ nào.

dám đụng đến một cọng tóc của cháu trai tao!
Mày là kẻ đầu tiên dám làm vậy, còn đánh gãy cánh tay của cháu tao!”
Ngữ điệu của Cố Hạ Dương thản nhiên như không, chỉ như đang kể lại một câu chuyện nào đó..

 
Chương 976: 976: Chương 977





Nhưng bất cứ ai nghe được nội dung đều thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh túa ra.

“Giờ mày nói xem, tao nên xử lý mày như thế nào đây?”
Đột nhiên Cố Hạ Dương hạ thấp giọng xuống, gầm lên.

“Giết tôi à?”
Diệp Quân Lâm cười hỏi lại.

“Đúng vậy, phải băm thây mày thành trăm mảnh! Cả dòng họ nhà mày cũng đừng mong thoát khỏi tay tao! Mỗi đứa chúng mày tao đều sẽ băm ra thành thức ăn cho chói”
Cố Hạ Dương đã hận Diệp Quân Lâm đến tận xương tủy.

“Mày rất thích chó đúng không? Tao sẽ chặt cả hai tay mày, ném cho chó hoang để chúng từ †ừ gặm hết! Tao muốn mày phải chứng kiến tận mắt cảnh đó!!!”
Chưa ai từng thấy Cố Hạ Dương đáng sợ đến như vậy.

Trong năm mươi năm qua, chỉ có một mình Diệp Quân Lâm có thể khiến ông ta trở nên như vậy.

“Nói hay lắm! Nhưng ông sẽ không bao giờ đụng được đến tôi đâu!”

Thậm chí Diệp Quân Lâm còn vỗ tay.

“Vì sao? Tao nói cho mày biết, dù cho thân phận của mày có là gì đi chăng nữa thì hôm nay mày chết chắc rồi!”
Cố Hạ Dương càng ngày càng tỏ ra hung ác.

“Ha ha, nếu nhắc đến thân phận của tôi thì, ông không thể đụng chạm nổi đâu!”
Đột nhiên Diệp Quân Lâm bật cười.

Anh quay sang nhìn đám người Đỗ Minh Hạ đang đứng ở bên kia: ‘Hoặc nói đúng hơn là, ông không thể đụng vào bất cứ ai trong số chúng tôi.”
“Hử? Thế rồi thân phận thực sự của mày là gì?”
Cố Hạ Dương hỏi.

Diệp Quân Lâm cười nói: ‘Các anh em tự giới thiệu đi!”
“Lâm Học Long, tổng chỉ huy quân khu Sa Pa.

Trương Vĩ Mạc, tổng chỉ huy quân khu Sa Pa.


Hà Quân Tân, tổng chỉ huy quân khu Hồ Nam.”
“Diệp Vĩ Phi, tổng chỉ huy quân khu Hồ Bắc.”
“Trương Chí Minh, tổng chỉ huy quân khu Tây Ninh.

Lưu Hải Long, tổng chỉ huy quân khu Tô Hàng.

Hướng Văn Dũng, tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng”
Sau khi mọi người giới thiệu xong xuôi, đám Cố Hạ Dương đồng loạt trợn tròn mắt kinh ngạc.

Miệng ai nấy đều há hốc, đủ để nhét một quả trứng gà.

Lúc này, Đỗ Minh Hạ cũng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Đỗ Minh Hạ, tổng chỉ huy quân khu Hoa Hải!”
“Đùng!!!” Lúc nhìn thấy Đỗ Minh Hạ, đám nhà giàu Hoa Hải cùng với Cố Hạ Dương đều có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

Kinh ngạc không bút nào tả xiết.

Đỗ Minh Hạ xuất hiện quá chấn động! Bởi vì thân phân của bảy người trước cũng còn đang trong quá trình tranh luận, bọn họ chưa chắc đã tin.

Nhưng còn Đỗ Minh Hạ này, ai có máu mặt ở Hoa Hải này đều biết.

Thân phân của ông ta là thật! Vậy tức là những người kia cũng là thật! Tổng chỉ huy của tám quân khu cùng tụ hội! Đây là một tình huống gì thế này? Cố Hạ Dương mạnh thì mạnh thật, ngay cả Nam Hồng Môn và hào môn ở vùng Hoa Hải này ông ta đều không e ngại, nhưng những người kia sao ông ta dám không nể sợ? Vậy, thân phận của người này là? Tất cả mọi người đều đổ đồn mắt về phía Diệp Quân Lâm..

 
Chương 977: 977: Chương 978





Ai cũng tò mò về thân phận thực sự của anh.

“Nói tiếp đi chứ!” Diệp Quân Lâm thúc giục.

“Thanh Long, phục vụ tại chiến khu Tây Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Bắc Phương, phục vụ tại chiến khu Nam Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Bạch Hổ, phục vụ tại chiến khu Đông Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Huyên Vũ, phục vụ tại chiến khu Bắc Cảnh, quân hàm Thiểu Tướng!”
“Nam Phương, phục vụ tại chiến khu Trung Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!” Bộ Ngũ Kiêu Hùng đồng loạt đứng ra, tự giới thiệu thân phận.

Chấn động! Chấn động không gì sánh được “Bùm!”
“Phich!”
“Ruỳnh!”
Bên phía hào môn Hoa Hải, từng người lần lượt khuyu gối quỳ xuống đất.

Hai chân của bọn họ như mềm nhữn ra, không thể đứng nổi nữa.


Đáng sợt Quá đáng sợi!!
Tổng chỉ huy của bát đại chiến khu đã đến, ngay cả bộ Ngữ Kiêu Hùng cũng có mặt.

‘Thế này còn đánh thế nào được nữa?
Không có chỗ dựa ư?
Chính bản thân Diệp Quân Lâm đã là một chỗ dựa lớn nhất rồi!
Cố Hạn Vũ nhìn Bạch Hổ, chợt nhận ra lý do
Hoa Hải Vừa nghĩ đến đây, da đầu mọi người đều trở nên tê dại, máu trong cơ thể như chảy ngược về tim, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ chân lên tận đỉnh đầu.

Sắc mặt của đám Cố Hạ Dương đồng loạt thay đổi, con ngươi co lại.

Cậu ta cậu ta cậu ta.

Chẳng lẽ cậu ta là người đó trong truyên thuyết??? Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử!
Chiến Thần hộ quốc – Côn Luân!!! Thảo nào cậu ta lại coi khinh tất cả.

Thảo nào cậu ta dám động vào đảng Thái Tử ở Hoa Hải và bọn họ.


Thì ra cậu ta chính là Chiến Thân Côn Luânl Trước đây Cố Hạ Dương có nghe nói nhà họ Quách và nhà họ Sở bị xử lý khi ở Kim Lăng.

Còn cả học trò của thủ lĩnh Nam Hồng Môn cũng đến Kim Lăng, nhưng sau đó đã bặt vô âm tín.

Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng, hóa ra bọn họ đều thua trong tay người này.

Có cậu ta ở đây! Tất cả các thế lực của Hoa Hải cộng lại có sá gì? Hối hận! Hối hận vô cùng! Vừa mới đây Phó Thương Long đã đích thân đến khuyên ông ta hãy rời khỏi đây.

Nhưng khi đó tâm trí ông ta đã bị lửa giận thiêu đốt, không hề để ý tới lời cảnh báo đó.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.

Ngay cả Phó Thương Long cũng đến khuyên ngăn, vậy chứng tỏ bản thân ông ta không phải đối thủ của người này.

“Lão hủ Cố Hạ Dương Hoa Hải, bái kiến Chiến Thần Côn Luân!”
Cố Hạ Dương quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm cái “Uych.”
“Chúng tôi xin bái kiến Chiến Thần Côn Luân!”
Những người khác cũng thi nhau làm theo, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, hô to.

Đám thanh niên trẻ tuổi như Cố Hạn Vũ vẫn còn ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng lại..

 
Chương 978: 978: Chương 979





Chỉ thấy các ông các bác bên cạnh mình đang đồng loạt quỳ xuống đất.

Ai nấy đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Mau mau quỳ xuống đi! Còn đứng đực ra đấy làm gì?”
Bọn họ bị bắt buộc phải quỳ xuống chung với mọi người, trước mặt Diệp Quân Lâm.

“Chúng tôi là những kẻ có mắt mà như mù, đã lỡ xúc phạm đến tướng quân Tản Viên, xin ngài hãy trách phạt! Chỉ cần giữ lại được hương khói của gia đình là chúng tôi đã mãn nguyện rồi!”
Cố Hạ Dương dập đầu xuống đất, cầu xin.

Đắc tội với Chiến Thần Côn Luân.

Giữ được người hương khói đã là may mắn.

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ có thể chịu được bất cứ loại trừng phạt nào.

Chỉ cần Diệp Quân Lâm có thể để lại một người trong gia đình, để giữ gìn hương hỏa là quá đủ rồi.


Diệp Quân Lâm nhìn về phía đám Đỗ Minh Hạ với vẻ bất đắc dĩ: “Tại mấy ông hết đấy! Tôi chỉ định gặp kẻ nào giết kẻ đó mà thôi, mấy ông vừa xuất hiện đã làm bại lộ thân phận của tôi rồi.”
“Xin lỗi chỉ huy, tất cả là lỗi của chúng tôi!”
Đám Đỗ Minh Hạ đồng loạt cúi đầu nhận sai, như những đứa trẻ làm sai vậy.

“Thế này đi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha! Từ nay trở đi các người đều phải nghe theo lệnh tôi! Hàng năm đều phải đúng hạn cung cấp quân phí, làm từ thiện, cống hiến vì sự phát triển của Hoa Hải!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Chúng tôi đồng ý!”
Thấy Diệp Quân Lâm đã tha cho mình, đám người kia vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng cũng vẫn giữ được mạng rồi.

Đám Đỗ Minh Hạ đồng loạt lắc đầu cười khổ.

Diệp Quân Lâm còn chưa chính thức đến Hoa Hải, đã thống nhất được toàn bộ đám hào môn Hoa Hải về một mối.

Cố Hạ Dương bổ sung thêm: “Chiến Thần Côn Luân, bây giờ hai mươi chín trên tổng số ba mươi gia tộc hào môn ở Hoa Hải đều tề tựu ở nơi này, chỉ còn lại nhà họ Chí mà thôi, ngài tính xem nên làm thế nào?”
Chí Nghe được câu này, tâm trạng Diệp Quân Lâm trở nên vui vẻ hơn trước.


Anh cũng không ngò tất cả các hào môn Hoa Hải đều có mặt ở đây, chỉ trừ nhà họ Chí.

Quá trùng hợp! Đây cũng là chuyện mà nhà họ Chí không dự đoán được từ trước.

Ba mươi gia tộc lớn ở Hoa Hải, tất cả đều quy thuận dưới trướng Diệp Quân Lâm, chỉ còn một mình nhà họ Chí cô đơn lẻ bóng.

“Tạm thời đừng đánh động đến nhà họ Chí” Diệp Quân Lâm cười trả lời.

“Đã rõ!” Mắt nhìn của Cố Hạ Dương rất khôn ngoan, chỉ nhìn lướt qua đôi mắt của Diệp Quân Lâm.

Là ông ta đã hiếu, Diệp Quân Lâm có thù oán với nhà họ Chí.

Từ nay trỏ đi.

Hai mươi chín gia tộc lớn ở Hoa Hải đã chính thức cô lập nhà họ Chí.

Còn những thế lực nhỏ lẻ khác thì đêu nằm trong sự khống chế của đám gia chủ Cố Hạ Dương.

Có thể nói rằng, hiện giò toàn bộ Hoa Hải đã cô lập nhà họ Chí rồi.

Nhưng đương sự lại không hề hay biết! Các gia chủ cấp tốc trở về nhà.

Chẳng ai có thể ngờ được rằng, đi một chuyến lại phải dâng cả nhà mình lên..

 
Chương 979: 979: Chương 980





Về sau bọn họ đều bị một người điều khiển trong lòng bàn tay rồi.

Lúc này Chí Tiềm Long mới vội vàng chạy đến, hắn ta càng lúc càng cảm thấy sự tình này không ổn.

Theo những dấu vết còn sót lại thì khả năng Kiều Nguyên Thu đã xảy ra chuyện là rất lớn.

Mà đám người kia lại giấu diếm không nói ra, vậy đã to chuyện rồi đây.

Trên đường đi, Chí Tiêm Long tình cò chạm mặt đám người Cố Hạ Dương đang quay vê.

“Ôi chao? Ông Cố đã đến Kim Lăng thật rồi sao?” Chí Tiềm Long kinh hãi, lập tức xuống xe chào hỏi.

“Hửm? Người nhà họ Chí à?” Bởi vì Diệp Quân Lâm, hiện giò phản ứng đầu tiên khi họ gặp mặt Chí Tiềm Long là đối đầu.

Chí Tiềm Long cũng thấy thái độ của đám người này khác hẳn so với trước kia.

Phải biết rằng, nhà họ Chí tối thiểu cũng là một trong số sáu gia tộc đứng đầu.


Có một mối quan hệ vô cùng quen thuộc với những người kia.

Sao bây giò lại dùng thái độ như thế này? “Câu đến đây làm gì?” Cố Hạ Dương không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Nếu không phải Diệp Quân Lâm đã đưa ra yêu cầu thì giò ông ta đã tiêu diệt cả nhà họ Chí rồi.

“Tôi lo cậu Thu xảy ra chuyện gì nên đến đây xem thử.

” Chí Tiềm Long đáp.

“Đúng rồi, đã có chuyện vừa xảy ra, còn là chuyện lớn!”
Cố Hạ Dương lạnh lùng trả lời.

“Hả? Đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Chí Tiềm Long vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng đã khiến cho Cố Hạ Dương phải đích thân đến xử lý thì chắc chắn là một vấn đề rất nghiêm trọng Quả nhiên là đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Một chuyện vô cùng hệ trọng.


“Hừ, Kiều Nguyên Thu đã bị thiến thành thái giám rồi!”
“Những thành viên khác trong đảng Thái Tử đều bị phế bỏ hai chân!”
“Ngay cả tôi cũng bị đánh gãy một tay đây!”
Cố Hạn Vũ tiến lên phía trước.

Khi Chí Tiềm Long nhìn thấy cánh tay bị gãy của Cố Hạn Vũ, suýt chút nữa đã bị dọa ngất xỉu tại chỗ.

Đường đường là người đứng đầu đảng Thái Tử mà lại bị người ta đánh gãy một cánh tay.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Khắp cả vùng phía nam này, có ai dám động đến Cố Hạn Vũ cơ chứ?
Không hề nói khoác chút nào, dựa vào thế lực của nhà họ Gố thì đừng nói là Hoa Hải, thậm chí còn là số một của khu vực phía nam, không ai có thể lay động được!
Đã như vậy rồi, còn có người dám đánh gãy tay của Cố Hạn Vũ?
Còn thiến Kiều Nguyên Thu trở thành thái giám nữa?
Gan phải to đến mức nào đây chứ?
Hai chân Chí Tiềm Long run rẩy, lắp bắp hỏi: “Là… Là ai làm vậy?”
Cố Hạn Vũ hít một hơi thật sâu: “Là Chiến Thân Côn Luân!”
“Trời!” ‘Sao cơ?” Chí Tiềm Long suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.

Hóa ra người bọn họ trêu vào là Chiến Thần Côn Luân.

Thảo nào nhiều người bị phế bỏ đến như vậy..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom