Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1280: 1280: Chương 1281





Lê Quân Hào buông bỏ.

“Nếu làm không được, vậy thì biến mất đi!”
Diệp Thần phất tay, những cao thủ phía sau anh ta liền dồn dập rút đao ra giết lên.

Nhà họ Lê sắp bị diệt rồi.

“Khoan! Để tôi xem ai dám động vào nhà họ Lê?
Chính ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một tiếng hét to truyền đến.

“Rào rạt!”
“Rào rạt!”
Chỉ thấy trên mái nhà và đầu tường nhà họ Lê đều xuất hiện từng tốp chiến sĩ mặc đồ tác chiến màu đen.

Trên bộ đồ đen của bọn họ đều có biểu tượng hình rồng.


Trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ phòng đan.

“Hả? Là đội quân Ky Mã thuộc cấp dưới của chiến thần Côn Luân! Sao lại xuất hiện ở đây?”
Với kiến thức của Diệp Thần, đối với quân đội trực thuộc của chiến thần Côn Luân anh ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay.

Bởi vì chiến thần Côn Luân là mục tiêu cuối cùng của anh ta.

Từ sau khi chiến thần Côn Luân ngang nhiên xuất hiện.

Thì Diệp Cuồng Lan và Diệp Minh Thiên đã nói với-anh ta.

Phải lấy chiến thần Côn Luân làm mục tiêu!
Tuy Diệp Thần con là vô địch trong đám người cùng lứa.

.


truyện xuyên nhanh
Nhưng nếu so với thành tựu của chiến thân Côn Luân thì còn cách xa lắm.

Thành tích mà Diệp Thần làm ra chẳng qua chỉ như trò chơi con nít mà thôi.

Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, Diệp Thần liền lấy chiến thần Côn Luân làm mục tiêu.

Mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm sao để kéo ngắn sự chênh lệch giữa mình và chiến thần Côn Luân.

Muốn vượt qua một người thì phải hiểu hết tất cả của người đó.

Vì vậy đối với tất cả những gì của chiến thần Côn Luân anh ta đều hiểu rất rõ, “Tôi là Diệp Thần của nhà họ Diệp, xin chào các vị đại nhân của đội quân Ky Mã, không biết các vị đến đây là có ý gì?”
Diệp Thần hỏi.

“Diệp Thần, mau chóng rút lui ngay, cậu không thể động vào nhà họ Lê!”
Một người mở miệng nói.

“Hả? Là anh Long sao?”
Diệp Thần nghe ra được, đây là tiếng của anh họ anh ta, Diệp Long.

Dươïig Long là con trai của bác cả anh ta, ở trong đội quân Ky Mã..

 
Chương 1281: 1281: Chương 1282





Là niềm kiêu ngạo của bác cả, cũng là niềm kiêu ngạo của nhà họ Diệp!
Gia tộc có mạnh đến mấy thì cũng sẽ vì có con cháu có thân phận là thuộc hạ thân cận của chiến thần Côn Luân mà cảm thấy kiêu ngạo!
“Anh Long, em hiểu rồi, bây giờ em sẽ lập tức rút ngay!”
Tuy Diệp Thần có thân phận đỉnh cấp, nhưng đối mặt với quân đội thân cận của chiến thần Côn Luân thì anh ta không dám có bất cứ xung đột gì.

Vì vậy liền lập tức dẫn người rời đi.

Nhưng anh ta rất tò mò.

Sao nhà họ Lê lại có quan hệ với quân đội Ky Mã của chiến thần Côn Luân được chứ?
Ngay cảLê Quân Hào cũng rất khó hiểu.

Đây là chuyện gì thế này?
Ngay cả quân đội Ky Mã cũng tới rồi?
Vậy mà chỉ trong chớp mắt liền khiến đám người Diệp Thần rút lui.


Lễ nào là Diệp Quân Lâm?
Trước đó Diệp Quân Lâm từng nói với anh †a, anh sẽ toàn lực bảo vệ nhà họ Lê, một cái nhà họ Diệp thôi, anh không sợ.

Lẽ nào thật sự có liên quan tới anh ấy?
Diệp Thần cùng có cùng ý nghĩ như vậy.

Trước đó không lâu anh ta còn nói chuyện điện thoại với Diệp Quân Lâm.

Trong điện thoại Diệp Quân Lâm còn cảnh cáo anh ta.

Đồng thời cũng nói rằng anh ta không thể động vào nhà họ Lê được.

Không ngờ quân đội Ky Mã thật sự đến rồi.


Lẽ nào anh là chiến thần Côn Luân?
Sau khi trong đầu nảy ra suy nghĩ này, Diệp Thần liền sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Điều này sao có thể?
Nếu Diệp Quân Lâm là vị này thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Anh ta không dám nghĩ tới loại đả kích này và những ảnh hưởng mà nó đem tới.

Nhưng chắc chản không phải!
Mỗi thời đại của nước Lạc Việt đều có nhiều anh hùng như vậy, mấy ngàn năm phải có tới bao nhiêu người?.

Ngôn Tình Ngược
Nhưng chiến thân mới hơn hai mươi tuổi thì chỉ có một vị như vậy!
Không chỉ là thực lực cá nhân, mà càng là một vị chiến thần được tạo nên từ vận khí của một quốc gia.

Theo những gì người lớn trong nhà họ Diệp nói, nước Lạc Việt tích lũy mấy ngàn năm vận khí mới có thể cho ra được một vị chiến thần trẻ tuổi như vậy.

Người này quá xuất sắc!
Tuyệt đối có được huyết thống cao quý nhất, chính tông nhất của Lạc Việt, và càng là cả người đều được bao phủ bởi vận khí mấy ngàn năm của Lạc Việt..

 
Chương 1282: 1282: Chương 1283





Dòng tộc đệ nhất của Lạc Việt còn không có được một vị như vậy, càng huống gì là một đứa con hoang.

Hắn ta dựa vào cái gì chứ?
Điều này tuyệt đối không thể nào!
Cho dù thế nào, loại người có huyết mạch thấp hèn như Diệp Quân Lâm tuyệt đối không thể có liên quan gì tới chiến thần Côn Luân được hết!
Vậy tại sao đội quân Ky Mã lại muốn bảo vệ nhà họ Lê?
Diệp Thần chưa rời đi.

Anh ta đang đợi Diệp Long.

Không bao lâu, Diệp Long liền đi đến trong bóng râm.

“Anh Long!”
Diệp Thần tôn kính gọi.


ngôn tình hay
Cho dù Diệp Long cồn xa xa không bì kịp anh ta, nhưng chỉ với danh xưng đội quân Ky Mã này thôi thì cũng là đã đủ rồi.

“Thần, sau này không được động vào nhà họ Lêt”
Diệp Long dặn dò nói.

Diệp Thần gật gật đầu: “Đã rõ!”
Sau đó anh ta liền đổi chủ đề: “Anh Long, nhà họ Lê này có bối cảnh thế nào? Vậy mà lại để đội quân Ky Mã tự mình tới bảo vệ “Anh cũng không biết, đội quân Ky Mã nhận lệnh làm việc! Nhưng mà nhà họ Lê cũng từng là dòng họ tòng quân, còn từng đạt được con dấu Côn Luân, e là có liên quan tới chuyện này!”
Diệp Long nói.

“Ồ ô, thì ra là vậy!”
Diệp Thân nói.

Nhà họ Lê vậy mà từng được ban tặng con dấu Côn Luân?

Diệp Thần biết năm xưa sau khi chiến thần Côn Luân đánh bại mười tám nước thì đã đặc biệt chế tạo ra một con dấu Côn Luân dùng để ban thưởng cho những dòng họ đã có những cống hiến siêu việt.

Nhà họ Diệp đã có đến mấy mươi cái!
Nhà họ Diệp vẫn luôn lấy đó làm vinh quang.

Vì dù sao cũng là dòng họ nhận được con dấu Côn Luân nhiều nhất trong cả nước Lạc Việt.

Nhưng anh ta không ngờ nhà họ Lê cũng có một cái!
Đây gần giống như một tấm bùa hộ mạng vậy.

Đội quân Ky Mã bảo vệ đều là hợp tình hợp lý.

Diệp Long cũng không ở lâu, rất mau liên rời đi.

Nhà họ Lê vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Vốn tưởng rằng hôm nay triệt để tiêu rồi.

Nhưng ai ngờ quân đội thân cận của chiến thần Côn Luân lại đột nhiên xuất hiện….

 
Chương 1283: 1283: Chương 1284





“Cậu Hạo, thủ lĩnh nhà chúng tôi đã nói! Sau này nhà họ Diệp sẽ không làm khó mấy người nữa, cậu muốn làm gì cũng không có ai quản!”
Sau khi đội quân Ky Mã nói xong liền lập tức rời đi.

Người nhà họ Lê cũng lập tức nhanh chóng phản ứng lại.

“Lễ nào là đo con đấu Côn Luân? Phải biết rằng người có được con dấu Côn Luân cũng không có nhiều! Khó trách ngay cả đội quân Ky Mã cũng tới bảo vệ!”
Trong lòng Lê Quân Hạo vui mừng.

Làm gì đều không có ai quản? Vậy thì anh ta phải tới tham gia hôn lễ của Diệp Quân Lâm thôi.

Dù sao bây giò Diệp Thần cũng sẽ không làm khó anh ta nữa.

Lê Quân Hạo lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói cho anh biết chuyện mình sẽ đến tham gia hôn lễ.

Sau khi Diệp Quân Lâm nhận được điện thoại của Lê Quân Hạo, anh liền lộ ra nụ cười.

“Một tên Diệp Thần mà cũng dám ngăn cản anh em tao tới tham gia hôn lễ? Haha, thật là ấu Diệp Quân Lâm cười lên.


Người mình muốn bảo vệ, thì ai có thể cản nổi? Diệp Thần ở tận Kinh Thành xa xôi cũng rất buồn rầu.

Vốn định dùng nhà họ Lê khai đao, cho Diệp Quân Lâm một lời cảnh cáo.

Nhưng ai mà ngờ nhà họ Lê lại có con dấu Côn Luân chứ.

Ngay cả đội quân Ky Mã cũng xuất động rồi.

Như này cũng quá may mẫn rồi đó? Trong mắt Diệp Thần hiện lên ánh sáng lạnh, anh ta lạnh giọng nói: “Nhưng mình không tin những người có quan hệ tốt với Diệp Quân Lâm đều có may Z mắn như vậy! Diệp Quân Lâm, mày cứ đợi đó Diệp Thần không tin điều này.

Không thể nào những người có liên quan tới Diệp Quân Lâm đều có con dấu Côn Luân được?
Cũng không thể nào mỗi người đều có thể được chiến thần Côn Luân bảo vệ nhỉ? Càng ngày càng gần ngày cưới.

Diệp Quân Lâm đã làm rất nhiều thiệp mời, tất cả đều gửi đi.

Tuy là kết hôn lại, nhưng anh vẫn xem nó như lần đầu tiên.


Bên phía Lý Từ Nhiệm cũng y như vậy.

Hai phù dâu khác mà cô mời đã đến nơi.

Hai người họ từ nước ngoài trở về.

Lý Từ Nhiệm gọi thêm Diệp Quân Lâm cùng nhau đến sân bay đón người.

Sân bay quốc tế Nam Giang.

Từ trên chuyến bay từ nước ngoài đến có hai cô gái đi xuống.

Mặc trên người một thân đồ hiệu trang sức xa xỉ, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Trong lúc giơ tay nhấc chân đều cố ý tạo ra một số lễ nghỉ quý tộc.

Hai người kiêu ngạo như hai con chim công!
Cứ như sợ mọi người không biết hai người vừa từ nước ngoài về vậy.

.

 
Chương 1284: 1284: Chương 1285





Rất hiển nhiên, hai người bạn thân này của Lý Từ Nhiệm bị văn hóa nước ngoài hun đúc cùng bồi đắp lâu ngày.

Nên đã dưỡng thành thói quen ra vẻ cao quý hơn người!
Chắc là nhìn người trong nước đều không thuận mắt, cứ luôn cảm thấy bọn họ thấp hơn mình một đẳng cấp.

Diệp Quân Lâm có thể sâu sắc cảm nhận được ánh mắt của hai người họ khi nhìn mình.

“Nguyên à! Vốn dĩ hai đứa mình không định tới tham gia hôn lễ của cậu đâu!”
Hà Vũ Trúc với Trân Nhã Vân nói.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm hơi thay đổi: “Hả?
Tại sao vậy?”
“Nguyên à, nói thật, cậu có bộ dạng xinh đẹp nhất, nhưng ánh mắtthì lại kém nhất! Bọn mình không vừa lòng với chồng cậu! Vừa mới đầu bọn mình tưởng rằng cậu lại đổi một người khác!
Nhưng ai ngờ vẫn là anh ta!”
Hà Vũ Trúc lạnh giọng nói.


Trần Nhã Vân cũng bất lực thở dài: “Nguyên à, cậu cũng từng đi du học rồi, cũng từng tiếp nhận sự hun đúc của văn hóa nước ngoài.

Cộng thêm điều kiện của cậu, vậy ánh mắt của cậu phải nên cao tới tận trời mới đúng! Sao lại chọn anh ta chứ?”
“Xem ra đây chính là cái không tốt của trong nước! Nếu Nguyên vẫn luôn ở nước ngoài thì ánh mắt tuyệt đối sẽ không như thế này Hà Vũ Trúc nói.

Trần Nhã Vân cũng lập tức hùa theo: “Ừ, không sai.

Hoàn cảnh trong nước thật là hại người, vẫn là nước ngoài của chúng ta tốt hơn.

Nếu vẫn luôn ở nước ngoài thì Nguyên sẽ chọn anh ta sao? Không thể nào! Người mà Nguyên chọn chắc chản là tốt nhất! Tuyệt đối không phải loại phế vật bỏ đi này!”
Trần Nhã Vân còn trừng Diệp Quân Lâm một cái.

Nghe thấy những lời này Diệp Quân Lâm liền không vui.


Anh lạnh giọng nói: “Xin hỏi, các cô còn là người Lạc Việt không? Mở miệng ngậm miệng đều là nước ngoài tốt, nước ngoài thật sự tốt sao?”
Diệp Quân Lâm ghét nhất chính là đám người tôn sùng nước ngoài coi rẻ nước mình này.

Rõ ràng sống ở nơi an toàn nhất hạnh phúc nhất toàn thể giới.

Lại cảm thấy Lạc Việt chỗ này không tốt chỗ kia không tốt.

Chỉ cần là của nước ngoài thì thứ gì cũng tốt.

Không khí của nước ngoài thơm hon, trăng ở nước ngoài to hơn.

Những người từng sống bên nước ngoài kia đều luôn có cảm giác hơn người.

Cảm thấy người Lạc Việt đều là loại người thấp hèn.

Hai người bạn này của Lý Từ Nhiệm chẳng phải cũng thế sao? Nghe thấy tiếng trách mắng của Diệp Quân Lâm, Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân liên lập tức bất mãn.

“Nước ngoài đúng là tốt hơn Lạc Việt, đây là sự thật không cần bàn cãi! Đám người ngu xuẩn các người, chắc không phải ngu ngơ mà cảm thấy rằng Lạc Việt rất tốt đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, đem so với nước ngoài, thì chả là cái đếch gì cả!
“Anh hỏi tôi có phải người Lạc Việt không? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không muốn làm người Lạc Việt nữa rồi! Gần đây tôi vẫn luôn đang xin thủ tục đi cư, đợi sau khi làm thủ tục xong thì tôi liên lập tức ra nước ngoài định cư! Ai muốn làm người Lạc Việt nữa chứ? Nước ngoài không tốt hơn sao?”.

 
Chương 1285: 1285: Chương 1286





Hai người Hà Vũ Trúc và Trân Nhã Vân cười lạnh nói.

Đối với Lạc Việt, hai người họ thật sự là thấy chỗ nào cũng không ưa.

Cảm thấy vừa xuống máy bay thì ngay cả không khí cũng trở nên đục ngầu.

Nếu không phải tại thân phân hiện giò của Lý Từ Nhiệm thì bọn họ mới không thèm ngàn dặm xa xôi tới đây làm phù dâu đâu.

Hai người nhìn Lý Từ Nhiệm nói: “Nguyên, cậu cũng mau di cư đi.

Với thân phận hiện giò của cậu, nếu sống ở nước ngoài thật là thoải mái chết mất “Đúng vậy, môi trường cùng với các phương diện khác ở nước ngoài đều tốt hơn nhiều so với ở trong nước đó biết không? Mau di cư đi! Lấy được quốc tịch nước ngoài thì cậu đến đó liên sung sướng rồi!” Lý Từ Nhiệm từ chối nói: “Mình sinh ra ở Lạc Việt, sống tại Lạc Việt, sẽ không di cư đâu.

Ra nước ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ là mở mang tâm mắt thôi”
Lý Từ Nhiệm cũng rất không tán đồng với quan điểm của hai người này.


Nhưng dù sao cũng là phù dâu do minh tìm đến, cô không tiện nói thẳng ra cho lắm.

“Haizz, Nguyên à, thật sự tiếc quá đi! Loại nhân tài như cậu mà ở lại trong nước thì đúng là một tổn thất mà!”
Hai người bất lực cảm thán nói.

Hai người Hạ Vũ Trúc thật ra là đại diện cho rất nhiều người.

Bây giờ có rất nhiêu người trẻ tuổi đều ngưỡng mộ nước ngoài.

Tranh nhau ra nước ngoài định cư.

Cảm thấy tất cả mọi thứ ở nước ngoài đều tốt!
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Hai người bỏ cái ý nghĩ này đi! Vợ tôi không thể nào di cư ra nước ngoài đâu! Lạc Việt chúng ta lãnh thổ rộng lớn, có lịch sử mấy ngàn năm, tốt biết bao chứ?
Cần thiết phải đi ngưỡng mộ nước ngoài sao?
Hahal”
“Lạc Việt có chỗ nào tốt chứ? Haha! Anh xem đi, Nguyên chịu sự hun đúc của loại văn hóa cổ hủ kia lâu rồi nên mới chọn anh làm chồng.


Nếu như ở nước ngoài thì tuyệt đối sẽ không có loại chuyện này xảy ra! Nguyên chắc chản sẽ chọn một ông chồng xuất sắc hơn anh gấp trăm lần!
Thế này mà còn tốt?”
Hà Vũ Trúc cười lạnh nói.

Lý Từ Nhiệm vội vàng ngăn lại: “Được rồi, phải chọn người thích hợp nhất!”
Hà Vũ Trúc trừng Diệp Quân Lâm một cái mới không nói nữa.

Trần Nhã Vân nói: “Nguyên, đã tìm được phù rể chưa? Trước đó mình nghe nói tập tục hôn lễ của Lạc Việt còn có cả loại tập tục để phù rể bắt bạt phù dâu!”
“Đúng đúng đúng, có rất nhiều video khi kết hôn, phù rể đều động chân động tay với phù dâu!
Người nước ngoài cho răng chúng ta đều là như vậy, thật khiến tụi mình mất mặt chết mất Hà Vũ Trúc chau mày nói.

Lý Từ Nhiệm cười cười: “Quân Lâm đã tìm xong phù rể rồi! Bọn họ chắc chản đều có phẩm chất chính trực, sẽ không xảy ra loại tình huống vậy đâu.


“Phù rể do anh ta tìm?”
Hai người Hạ Vũ Trúc nghi ngờ mà nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

.

 
Chương 1286: 1286: Chương 1287





“Vậy chẳng phải đều không khác gì anh ta, thậm chí còn kém hơn anh ta sao! Mình ghét nhất chính là đám đàn ông này của Lạc Việt, đúng kém xa so với nước ngoài!”
“Không được, phù rế phải do bọn mình sắp xếp!”
Thái độ Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân kiên quyết nói: “Nguyên, để bọn mình chọn phù rể cho! Lần hôn lễ này của cậu nổi tiếng như vậy, rất nhiều người đều nhìn vào.

Bộ mặt bên ngoài là rất quan trọng, để bọn mình chọn mấy người mẫu nước ngoài làm phù rể cho!”
“Đúng! Chỉ có người mẫu nước ngoài mới xứng được với hai phù dâu bọn mình!”
Hai người càng nói càng hăng.

Tiếp tục nói nữa có khi còn đổi cả chồng cho Lý Từ Nhiệm.

“Mấy người sắp xếp phù rể? Không được! Thà không cần hai người làm phù dâu, chứ phù rể còn không cần hai người tới sắp xếp! Càng huống gì là một đám người nước ngoài!”
Thái độ Diệp Quân Lâm rất kiên quyết.


Lý Từ Nhiệm thấy hai bên đều sắp cãi nhau.

Cô liên lập tức an ủi đám người Hà Vũ Trúc.

“Được, chúng tôi có thể không sắp xếp phù rể.

Nhưng Diệp Quân Lâm, anh bắt buộc phải cho chúng tôi xem phù rể mà anh đã chọn trước, chúng tôi đồng ý rôi mới được”
Hà Vũ Trúc nói.

Trân Nhã Vân nói theo: “Đúng, có xứng với tụi mình hay không trước hết không cân bàn, nhưng ít nhất phải để tụi mình xem qua trước đãt Ai biết được phù rể đo anh ta tìm là loại chó mèo gì chứi”
Lý Từ Nhiệm bất lực nói: “Quân Lâm, anh cứ gọi phù rể do anh chọn qua đây xem thử đi!”
“Vậy được, để anh gọi bọn họ qual”
Bốn phù rể của Diệp Quân Lâm chính là bốn người bọn Tây Phương, Nam Phương, còn Bắc Phương là một vị phù dâu khác.


“Nguyên, cậu sắp xếp bọn mình tới chỗ nào vậy?”
Hà Vũ Trúc hỏi.

“Sắp xếp tại một khách sạn năm sao!”
Lý Từ Nhiệm nói.

Trần Nhã Vân hỏi: “Là khách sạn quốc tế sao?”
Lý Từ Nhiệm lắc đầu: “Không phải, là khách sạn trong nước, nhưng cũng là năm sao.


“Vậy không được! Bọn mình quen ở nước ngoài rồi, nếu không phải khách sạn của nước ngoài, hoặc biệt thự phong cách nước ngoài thì bọn mình ở không quen đâu!”
“Đúng đó, phong tục văn hóa hoàn toàn không giống.

Như vậy có ảnh hưởng rất lớn đến bọn mình!”
Hai người Hạ Vũ Trúc nói.

Khó chiêu! Thật đúng là khó chiêu! Ngay cả nơi ở cũng phải chọn lựa như vậy? “Được được được, mình sắp xếp khách sạn nước ngoài cho hai cậu! Quản lý và phục vụ đều là người nước ngoài vậy được chưa?”.

 
Chương 1287: 1287: Chương 1288





Lý Từ Nhiệm không muốn vì chuyện này mà mất vui, nên chỉ có thể thỏa hiệp.

“Ừm, vậy còn tạm được!”
Lúc này hai người Hạ Vũ Trúc mới đáp ứng.

Buổi tối, hai người Hạ Vũ Trúc nói ăn không quen đồ ăn trong nước, cứ nhất định phải đi nhà hàng Tây.

Ăn được đồ Tây, hai người rất vừa lòng, đồng thời còn liên tục tán thưởng đồ ăn nước ngoài tốt.

Cực kỳ cao quý, còn trong nước thì thấp kém.

Không lâu sau năm người Tây Phương liền tới nhà hàng Tây.

Lý Từ Nhiệm nhìn thấy là mấy người này, thì cô liền rất vừa lòng.

Cho dù không biết bọn họ làm nghề gì.


Nhưng mỗi lần gặp cô thì họ đều rất khách khí.

“Quân Lâm, anh giới thiệu một chút đi?”
Diệp Quân Lâm nhanh chóng giới thiệu năm người Tây Phương một lượt.

“Khoan đã, đây cũng là phù dâu? Nhìn nhà quê mùa quá đi? Nhìn cứ giống như đàn ông? Vậy mà đều là phù dâu như bọn mình?”
Khi Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân nghe thấy Bắc Phương cũng là phù dâu thì sắc mặt hai người liền lập tức thay đổi.

Phùng Ngọc Hân là phù dâu, bọn họ liên miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng Bắc Phương này nhìn lạnh như băng, trang điểm cool ngầu, bọn họ thật sự không chấp nhận nổi.

Thật ra Bắc Phương rất xinh đẹp, ít nhất đẹp hơn hai người này nhiều.

Nhưng cô ấy xuất thân từ bộ đội, trên chiến trường cũng là sự tôn tại như một nữ diêm vương.

Chắc chản không thể giống với những cô gái bình thường được.


Nhìn đúng là có vẻ giống đàn ông.

“Nguyên, mình còn tưởng rằng phù dâu cuối cùng cậu chọn chäc cũng xuất sắc lắm cơ?
Không cần phải giống bọn mình, nhưng ít nhất cũng phải không kém quá nhiều chứ? Thế này?”
“Thế này cũng xứng làm phù dâu?”
Hai người nói thẳng không thèm che giấu.

“Rầm!’ Bắc Phương đột nhiên đập bàn.

“Phập!” Bắc Phương cầm lên một con đao gọt trái cây cắm vào bàn, con dao đâm vào bàn hết một nửa.

“Các người nói nhảm nhiều quá, các người nói ai giống đàn ông?” Bắc Phương lạnh lùng hỏi.

Kẻ thù trên chiến trường còn không khiến cô ta phải chịu ủy khuất bao giờ.

Ngoài đời chỉ là hai người phụ nữ sao có thể bắt nạt được cô ta chứ? Bắc Phương cầm dao xoay một cách linh hoạt.

Giống như có thể xuyên thủng cổ của hai người Hà Vũ Trúc bất cứ lúc nào.

Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân bị dọa sợ ngay lập tức.

.

 
Chương 1288: 1288: Chương 1289





Hai người trố mắt nhìn nhau, cười câu tài nói: “Thật ra thì chị cũng không tệ! Chúng tôi rất hài lòng!” Các cô bị Bắc Phương dọa sợ.

Không dám nói gì nữa…
Hai người này cũng chỉ bắt nạt được kẻ yếu hơn mình.

Lý Từ Nhiệm càng thỏa hiệp với họ, bọn họ yêu cầu cũng càng nhiều.

Đối với những người bạo lực hung dữ giống như Bắc Phương, các cô sợ hãi im lặng ngay lập tức.

Chủ yếu là do Lý Từ Nhiệm coi trọng tình nghĩa, lại nhò các cô giúp làm phù dâu, cho nên Lý Từ Nhiệm mới mở một con mắt nhắm một con mắt nhân nhượng.

Nếu không với tính cách ngay thẳng của Lý Từ Nhiệm thì gặp chuyện như bây giờ cũng đã sóm đuổi bọn họ đi rồi.

“Phù rể thì đổi đi! Tôi không muốn nhóm này! Nhìn chẳng ra sao cảit” Không dám đắc tội Bắc Phương, Hà Vũ Trúc lập tức chuyển mục tiêu tới trên người nhóm người Tây Phương, dùng bọn họ để xả giận.


Trần Nhã Vân gật đầu một cái: “Không sai, phù rể thật sự nhìn không được! Cậu nhìn nhìn bốn người này, đơ đơ, đen đen, còn cắt đầu tóc kiểu này, nhìn như trâu vậy.

Thật quá kém cỏi! Đứng chung phối hợp với phù dâu xinh đẹp như chúng tôi nhìn kém quá xa.

Họ không xứng!” Chủ yếu là do mấy người Tây Phương ăn mặc giản dị, cũng để tóc ngắn đầu đỉnh.

Thêm nữa họ đều có khí thế dữ dẫn, làm người ta cảm thấy không thân thiện, không dễ dàng khiến người ta có cảm giác muốn thân cận.

Các cô xác thật là coi thường họi “Từ Nhiệm cậu nên nghe lời chúng tôi, chọn mấy người mẫu nước ngoài, người ta nhìn vào đều khen ngợi, cậu cũng có thể diện, hiểu không?”
Trần Nhã Vân đề nghỉ.

“Đúng vậy, hôn lễ của cậu nhất định mọi thứ đều phải là tốt nhất.

Từ Nhiệm cậu nói xem mấy người này có chỗ nào tốt, có điểm nào xứng để làm phù rể?”
Hà Vũ Trúc cười lạnh nói.


Lý Từ Nhiệm lúng túng cười cười: “Tớ cảm thấy vô cùng tốt, bọn họ đều là anh em tốt cũng là bạn thân của Quân Lâm! Bọn họ làm phù rể rất hợp lý mà”
Trên mặt hai người Hà Vũ Trúc lập tức tỏ thái độ: “Không được! Bọn họ nhất định không thể làm phù rể! Bọn tôi kiên quyết không đồng ý loại người này làm phù rể!”
“Ánh mắt của bọn họ đều không có ý tốt! Tôi cũng hoài nghỉ trong lòng bọn mang ý nghĩ xấu xa, loại người như vậy không xứng với chúng tôi!”
Nhóm người Tây Phương rất tức giận.

Loại đàn bà ngu xuẩn chanh chua như thế này, đúng là thiếu giáo dục mà.

Cho bọn họ vài bạt tai vào mặt là sẽ lập tức đàng hoàng ngay.

Nhưng những đám này là bạn của Lý Từ Nhiệm.

Bọn họ giận mà không dám nói gì.

Chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Phùng Ngọc Hân cũng bất đắc dĩ thở dài nói: “Cậu cứ kệ đi! Chỉ là phù rể và phù dâu thôi, đừng suy nghĩ nhiều!”
Vậy mà Hà Vũ Trúc cười lạnh nói: “Từ Nhiệm, chúng tôi có thể không tự mình lựa chọn phù rể, nhưng ít nhất phải tìm người khiến cho chúng tôi hài lòng!.

Nếu nhất định phải chọn bọn họ làm phù rể, vậy hai chúng tôi cũng sẽ không làm phù dâu nữa!”.

 
Chương 1289: 1289: Chương 1290





Trân Nhã Vân cũng gật đầu một cái: ‘Không sai! Nếu cậu cố ý muốn chọn bọn họ, chúng tôi cũng sẽ không làm phù dâu! Cậu đi mà tìm những người khác đi! Hừ!”
Lý Từ Nhiệm lập tức nói: Đừng mà, mọi người bình tĩnh giữ hòa khí, thương lượng một chút nữa đi!”
Lý Từ Nhiệm không nghĩ hai bên khó chịu, cố hết sức hòa giải để giải quyết trong hòa bình.

Nhưng loại thỏa hiệp như thế này, chỉ sẽ khiến cho bọn họ lấn tới tệ hại hơn.

“Không được! Từ Nhiệm cậu phải lựa chọn!
Hoặc là chọn bọn họ làm phù rể, hoặc là chọn chúng tôi làm phù dâu! Hai nhóm người cậu chỉ có thể chọn một!”
Hai người Hà Vũ Trúc đi tới trước mặt Lý Từ Nhiệm, muốn cô đích thân phải đưa ra lựa chọn.

“Tôi…”
Đây không phải là muốn làm khó Lý Từ Nhiệm sao?
Cô làm sao biết lựa chọn như thế nào mới tốt chứ?
“Được, không muốn làm phù dâu thì cút!

Không ai cần các cô!”
Đang lúc ấy, Diệp Quân Lâm đột nhiên nổi giận, quay sang phía hai người kia, quát lên.

Diệp Quân Lâm đột nhiên lên tiếng, dọa tất cả mọi người giật mình.

“Ông đây nhịn các cô rất lâu rồi! Tôi dành cho các cô sự tôn trọng, còn các người thì sao? Hùng hổ dọa người, bày cái vẻ mặt đanh đá chua ngoa như bà la sát ấy ra cho ai xem?”
“Không muốn làm phù dâu thì cút ngay lập tức! Chúng tôi không mướn mấy người! Chẳng lẽ các người cảm thấy không có các người làm phù dâu thì chúng tôi không kết hôn được à?”
Diệp Quân Lâm lớn tiếng nói.

Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân đều ngẩn ra.

Lý Từ Nhiệm từ đầu đến cuối cũng không nói gì.

Kết quả Diệp Quân Lâm lại nổi giận.


Ước chừng một phút sau, hai người mới một trước một sau kịp phản ứng lại.

“Cái gì? Anh dám đuổi chúng tôi cút đi?”
Hai người không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Quân Lâm.

“Đúng vậy, không muốn làm phù dâu thì cút!
Từ Nhiệm mời các người là vì coi hai cô như là bạn thân thiết, còn các người thì sao, các cô xem xem mình đối xử với cô ấy như thế nào? Yêu câu vô lý đủ thứ, chuyện ăn ở đi lại chúng tôi cũng nhịn cho qua.

Còn muốn chọn phù rể hợp ý mình?
Hôm nay là lễ cưới của Từ Nhiệm hay là các người kết hôn?”
“Các người có tôn trọng Từ Nhiệm một chút xíu nào sao? Các người xem cô ấy như bạn bè sao? Chúng tôi mời các người tới làm phù dâu, không phải là mời các người tới làm tổ tông của chúng tôi!”
“Hôn lễ của chúng tôi đến phiên các người ở nơi này chỉ trỏ chọn tới chọn đi à? Có phải là còn phải đổi cả chú rể thì các cô mới vừa lòng?”
Diệp Quân Lâm liên tục đặt câu hỏi.

Hai người đều bị Diệp Quân Lâm hỏi dồn dập khiến cho bối rối.

.

 
Chương 1290: 1290: Chương 1291





Hai người Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân đứng dậy,nhìn Lý Từ Nhiệm hỏi: “Cậu cũng không muốn để cho chúng tôi làm phù dâu sao?
Cuối cùng cậu vẫn sẽ chọn bọn họ đúng không?”
“Lý Từ Nhiệm nếu cậu thật sự xem chúng tôi là bạn bè, thì cậu phải thay chúng tôi nói chuyện! Nếu thật sự coi chúng tôi làm bạn bè, cậu cũng biết phải chọn người nào!”
Hai người bức bách Lý Từ Nhiệm làm ra lựa chọn.

Lý Từ Nhiệm mặt lạnh, lạnh lùng nói: “Các cậu nếu là xem tôi là bạn bè, cũng sẽ không khiến tôi phải làm loại lựa chọn này!”
“Các người đều không coi tôi là bạn bè, tôi cũng không cần phải coi các người là bạn bè nữa!
Các cô đi đi!”
Lý Từ Nhiệm cững khống thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Hai người không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Từ Nhiệm.

Không nghĩ tới cô sẽ đưa ra quyết định như vậy.


Chủ yếu là hai người các cô hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Lý Từ Nhiệm nên mới có thể càn rỡ như vậy.

Nào biết trong khoảng thời gian này, Lý Từ Nhiệm lại có biến hóa lớn như vậy.

Chỉ là phương diện tính cách, cũng đã thay đổi không ít rồi.

“Được, được lắm! Cô lại không chọn chúng tôi làm phù dâu? Cô sẽ hối hận!”
Hà Vũ Trúc cả giận nói.

“Đúng, không sail Không có chúng tôi, cô còn có phù dâu ư?”
Diệp Quân Lâm cười: “Con cóc ba chân khó tìm, nhưng là phụ nữ hai chân không phải có rất nhiều sao? Nếu muốn tìm phù dâu thì vẫn còn cả đống người để bọn tôi lựa chọn!”
Diệp Quân Lâm đã nghĩ xong nên tìm ai làm phù dâu rồi.

Nhóm người Trịnh Thiết Hàm, có người nào lại không tốt hơn hai người đàn bà chanh chua này chứ?

Nếu không phải Lý Từ Nhiệm niệm tình hai người bọn họ là bạn học cũ, có thể đến phiên bọn họ sao?
“Hừ, Lý Từ Nhiệm cô nghĩ cô là cái thá gì?
Đây là lần thứ hai của cô đấy, lần thứ hai rồi cô hiểu không? Còn làm long trọng như vậy, cô thật sự là không sợ mất mặt!”
“Đúng, cứ làm như mình làm nhân vật nổi danh nào vậy? Nếu như tôi là cô, tôi chắc chăn sẽ xấu hổ đến chết, còn làm hôn lễ? Không biết xấu hổ sao?”
Hai người dứt khoát xé rách da mặt, cười lạnh nói.

“Ở đây là Lạc Việt! Kết hôn lần hai còn tổ chức long trọng như vậy, không sợ người ta chê cười sao? Cuộc sống ở Lạc Việt thật sự làm sao có thể so với nước ngoài được.

Không cảm thấy mất mặt sao?”
“Cút nhanh đi!”
Lý Từ Nhiệm giận đến hét lớn.

“Cô đuổi chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi theo ý cô sao? Chúng tôi cứ ở lì đây không đi, cô có thể làm gì nào?”
“Phải đi cũng là chúng tôi tự nguyện đi, mà không phải là các người đuổi chúng tôi đi!”
Hai người Hà Vũ Trúc cười lạnh nói.

.

 
Chương 1291: 1291: Chương 1292





Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Không chịu cút đi thì tôi sẽ ném các cô ra ngoài!”
“Được, tôi đã sớm nhìn khó chịu hai người đàn bà điên này rồi!”
Đông Phương ồm ồm nói.

Ngay cả Phùng Ngọc Hân đều có loại xung động muốn ném ngay hai người này ra ngoài.

Chớ đừng nói chỉ là nhóm người nóng tính bưu hãn như Tây Phương.

Tính khí bọn họ vốn dĩ đã nóng nảy rồi.

“Các người dám?”
“Thách các người dám đụng vào một đầu ngón tay của chúng tôi đấy?”
Hai người Hà Vũ Trúc nói.

“Quả nhiên đàn ông Lạc Việt đều là một đám người thô lỗ, tên nào cũng giống như người cổ đại man rợ, không có chút lễ nghi phép nào! Ngay cả lễ nghỉ tối thiểu cũng không có!”
“Đề nghị các người học một chút văn minh của đàn ông nước ngoài, ai người ta cũng là quý ông lịch lãm, tuyệt đối sẽ không giống như các người! Giống người cổ đại man rợ! Đáng ghét!”

Hai người nhìn về phía mấy người Đông Phương nói.

Nhiều năm sinh hoạt ở nước ngoài, các cô đã thấm nhuần văn hóa bên đỏ khiến các cô cảm thấy mình sang hơn người Lạc Việt, lộ ra sự cao ngạo từ trong xương.

Đối với tất cả mọi thứ ở Lạc Việt, các cô đều xem thường.

Bất kỳ đồ vật nào cũng đều phải so sánh một phen.

Nhất là con người.

Các cô sẽ cho răng người nước ngoài cao quý sang trọng hơn.

Dưới tình huống này, loại thành kiến này sẽ tăng lên rất nhiều.

“Nhìn đám người này, tôi còn tưởng tôi đang không phải ở nước mình, mà là xã hội nguyên thủy chứ? Đều là một đám người man rợt”
Diệp Quân Lâm ánh mắt run lên: “Ném bọn họ ra ngoài!”

Nhận được mệnh lệnh, Đông Phương không nhịn nữa,một tay xách một người, lập tức đi ra phía ngoài.

“Buông tôi ra…”
Hai người giấy dụa kịch liệt.

Nhưng là vô dụng.

“Râm!”
Cuối cùng Đông Phương cũng ném các cô như hai con chó chết ra ngoài cửa.

Hai người bị ngã đau điếng, trực tiếp sững sờ.

Các cô bị xem như là rác rưởi ném ra ngoài.

“Các người chờ đó cho tôi, các người đều là những người hạ đẳng nghèo khổ chỉ có thể ở Lạc Việt, lũ người man rợ, tôi phải đưa các người ra ánh sáng, phải công bố hành vi này ra toàn thế giới!”
Hai người còn măng 1o.

“Quốc gia quê mùa rách nát này trên căn bản là không xứng với chúng ta, chúng ta mau rời khỏi địa phương dã man này!”
Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi.

.

 
Chương 1292: 1292: Chương 1293





Còn tuyên bố phải về để báo thù.

Diệp Quân Lâm lại ném cho Tây Phương một ánh mắt.

Tây Phương hơi động tay một chút, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh chóng, hai người bọn họ đã lập tức bị đưa đi xuất cảnh rồi.

Các cô đúng là bị cố tình đuổi ra nước ngoài.

Trước khi đi, hai người còn mảng: “Yên tâm đi, loại địa phương rách nát rác rưởi như thế này chúng tôi cũng sẽ không quay trở lại đâu! Một đám người man rợ, cả đời này chỉ có thể làm người hạ đẳng!”
Cho đến khi xuống máy bay, đã tới được nước ngoài, tâm tình của hai người mới thoải mái một chút.

“Rốt cuộc đã đến nước ngoài rồi, rốt cuộc cũng hít thở được nguồn không khí ngọt ngào!
Nhìn thử xem, trăng của nước ngoài cũng sáng hơn lớn hơn nữa!”
Hà Vũ Trúc phát ra mấy tiếng nỉ non hưởng thụ.

“Vừa rời đi địa phương man rợ chưa khai hoang như Lạc Việt, tâm tình của tôi lập tức thay đổi tốt hơn! Không khí bên này quá mát mẻ trong lành!”

“Cũng không phải sao, nhìn những khuôn mặt trằng đen rõ ràng góc cạnh quen thuộc này, đúng là tâm tình tốt lên rất’nhiều.

Cái đám người da vàng hạ đẳng ở Lạc Việt kia, tôi vừa nhìn đã thấy ghét cay ghét đắng rồi!!
Hai người điên cuồng phát tiết cơn giận của mình, các loại ô ngôn uế ngữ tất cả đều phun ra không suy nghĩ.

Hai người rời khỏi sân bay, cũng không trực tiếp đón xe trở về.

Mà là đi bộ trở về.

Các cô tuyên bố phải dùng không khí mới mẻ của nước ngoài lọc sạch sẽ thứ không khí bị nhuộm đến đục ngầu mà các cô hít phải ở Lạc Việt cùng vận xui mà Lạc Việt đem đến cho các cô.

Ở trong mắt hai người, Lạc Việt đã hèn mọn đến cực điểm rồi.

“Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là người Lạc Việt nữa, đối với chúng ta mà nói đây chính là sự sỉ nhục!”
Trân Nhã Vân lạnh lùng nói.


“Ừ, ừ, tôi là người nước ngoài, thượng đẳng quý tộc.

Lạc Việt không xứng!”
Hà Vũ Trúc cũng phụ họa nói.

Đúng lúc ấy thì đối diện có mấy người ngoại quốc đi tới.

Vẻ mặt đầy hung hăng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người phụ nữ kiều my, mấy người ngoại quốc kia hai mắt lập tức sáng lên.

Mấy người rút con dao nhỏ cầm trong tay ra, nhanh chóng đi về phía các cô, bao vây hai người lại.

“Thình thịch!”
Thấy một màn này, hai người trong lòng lập tức hoảng hốt.

Bọn họ nấy giờ chỉ lo phát giận, không chú ý tới những-người này.

Mặc dù các cô vừa mới luôn miệng nói nước ngoài tốt, nhưng các cô lần đầu tiên tới nước ngoài đã gặp phải cướp bóc rồi.

Sau đó ở trong vòng mấy năm, lại liên tục gặp phải hơn mấy chục lần cướp bóc, thậm chí là ngay cả khi ở khu trung tâm phồn hoa.

.

 
Chương 1293: 1293: Chương 1294





Buổi tối ở nước ngoài, các cô không dám ra cửa.

Tối nay các cô đã quên mất chuyện này.

“Hê hê.

.


Rất nhanh mấy người ngoại quốc đã vây kín bọn họ lại.

Những người ngoại quốc này nhìn hai người Hà Vũ Trúc cười hê hê nói.

Tối nay bọn họ vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc.

Những “người nước ngoài lịch lãm” mà hai người Hà Vũ Trúc vừa miêu tả lúc này đang đánh giá các cô như một món hàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi.

Lạc Việt có kém cỏi thế nào trong miệng các cô đi chăng nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng vừa mới xuống sân bay đã bị cướp bóc.


Càng không có chuyện không thể ra ngoài vào buổi tối khi ở khu trung tâm.

Đây chính là cái mà các cô gọi là sự tốt đẹp của nước ngoài đấy.

Người nước ngoài đều là cao quý thượng đẳng.

Đàn ông lại là quý ông lịch lãm.

Sau đó thực tế cũng không phải là như vậy.

“Chúng tôi cho các anh tiền…”
Hai người Hà Vũ Trúc cuống quýt rút tiền và thẻ ở trong túi ra, đưa cho những người này.

“Hê hê…”
Những người ngoại quốc này giật lấy số tiền rồi lại tiến lên bắt cóc hai người Hà Vũ Trúc đưa đi.

Hai người căn bản là không thể phản kháng được.


Rất nhanh hai người đã bị đám người ngoại quốc này dẫn tới một nơi vô cùng tăm tối.

“Roet…”
“Sột soạt…”
Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã truyền ra âm thanh quần áo bị xé nát.

“Thả chúng tôi ra! Các người đám người dơ bẩn này sẽ không được chết tử tế!”
“Đám người ngoại quốc các người chính là một đám cầm thú, người cổ đại không tiến hóa hoàn toàn!”
“Đám súc sinh các người, hoàn toàn không thể so sánh với đàn ông Lạc Việt!”
“Vẫn là Lạc Việt tốt hơn nhiều, ta muốn về Lạc Việt, nước ngoài tất cả đều là rác rưởi…’ Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân gào thét lên từng tiếng thê thảm.

Chẳng bao lâu, âm thanh thảm thiết của các cô đã bị tiếng cười thô bỉ của các úy ông nước ngoài kia bao phủ.

Đây chính là cái gọi là nước ngoài tốt.

Người nước ngoài cũng tốt…
Chỉ có ở thời điểm nguy nan, mới nghĩ tới nơi sinh thành dưỡng dục bọn họ tốt như thế nào…
Bình thường thì chỉ biết bôi nhọ, hạ thấp Lạc Việt thôi.

Nhất là thời điểm ở nước ngoài, bọn họ cũng không dám thừa nhận thân phận của mình là người Lạc Việt.

.

 
Chương 1294: 1294: Chương 1295





Chỉ biết nói mình là người ở mấy nước láng giềng của Lạc Việt, ngụy trang bản thân thành người của quốc gia khác, cũng không dám nói tiếng Việt.

Bởi vì thừa nhận thân phận là người Lạc Việt sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy mất mặt.

Sự ra đi của Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân cũng không ảnh hưởng gì đến mọi người.

Hai người phù dâu còn lại cũng mau chóng tìm được rồi.

Trịnh Thiết Hàm và giám đốc phòng kế toán Lâm Ngọc Lan.

Ai mà chẳng tốt hơn, phù hợp hơn so với Hà Vũ Trúc và Trân Nhã Vân chứ?
Còn dám xem thường phù rể?
Năm đại chiến vương dưới quyên chiến thần Côn Luân!
Trên chiến trường, bọn họ chính là tượng trưng cho vô địch!
Thân phận một khi lộ ra, không chỉ là Lạc Việt mà toàn thế giới cũng phải run rẩy sợ hãi.


Còn không xứng với các người à?
Làm sao có thể?
Ngày cưới tới gần, Lý Từ Nhiệm cùng Diệp Quân Lâm đã gửi hết thiệp mời đi rồi.

Khách quý mà Diệp Quân Lâm mời không chỉ có Tân Uyên cùng tổng chỉ huy của chín chiến khu lớn.

Còn có một vài người bạn tốt của anh cũng sẽ tới tham gia: Để cho Diệp Quân Lâm chân chính kích động là ân sư của anh, Chung Long Xuyên cũng tới tham gia.

Ban đầu sau khi nhập ngũ, cũng chính Chung Long Xuyên đã phát hiện ra Diệp Quân Lâm là một hạt giống tốt, một tay dạy dỗ giúp đỡ anh.

Lý Từ Nhiệm cũng mời rất nhiều bạn tốt.

Cô cho là Diệp Quân Lâm mời bạn đều là người bình thường.

Nhưng cô lại không thể biết được, những người sắp tới tham gia hôn lễ của Diệp Quân Lâm ai ai cũng đều là người quyền cao chức trọng.


Chỉ cần để lộ danh hiệu ra, toàn bộ Lạc Việt cũng sẽ đều trở nên khiếp sợ, thậm chí nước ngoài cũng sẽ khiếp sợ.

Nếu là những người này đồng loạt xuất hiện, toàn thế giới cũng sẽ điên mất!
Diệp Quân Lâm nhìn Lý Từ Nhiệm cười nói: “Trong hôn lễ anh sẽ cho em biết, chồng của em thật lợi hại! Rất rất rất lợi hại!”
Trong hôn lễ, Diệp Quân Lâm sẽ bộc lộ thân phận của mình.

Công khai hết thảy với Lý Từ Nhiệm cùng với hai nhà Trịnh, Đoàn.

Thấy dáng vẻ của Diệp Quân Lâm tràn đầy tự tin, Lý Từ Nhiệm cũng rất mong đợi.

Bí mật mà cô một mực chờ đợi rốt cuộc sắp được hé mởi Giờ khắc này, cô đã trồng chờ quá lâu quá lâu tồi.

Từ thời điểm Diệp Quân Lâm ở từ trở đi, Lý Từ Nhiệm luôn ngóng trông.

Có một ngày tuyết tràn ngập nhân gian, Diệp Quân Lâm mang theo sự vinh dự đầy mình trở về! Chỉ vì bảo hộ mình một đời bình an!
Xem xét dựa theo tình huống trước mắt, nguyện vọng của cô càng ngày càng đến gần.

Diệp Quân Lâm cất giấu rất nhiều bí mật trong người.

.

 
Chương 1295: 1295: Chương 1296





Đến hôn lễ ngày đó, anh sẽ công bố.

Cô chờ đợi, cô giữ vững niêm tin vào anh là đúng! Tin tức Diệp Quân Lâm còn sống cùng với tin tức đám cưới của anh cuối cùng vẫn là truyên đến tai gia tộc họ Diệp ở thủ đô.

Toàn bộ gia tộc họ Diệp ở thủ đô đều chấn động từ trên xuống dưới.

Thậm chí có thể nói là toàn bộ con cháu họ Diệp ở Lạc Việt, toàn bộ đều khiếp sợ.

Dù sao anh cũng là con riêng của Diệp Minh Thiên, chủ nhân nhiệm kỳ tiếp theo của gia tộc họ Diệp ở thủ đô.

Sắp tới chính là ngày làm lễ cho Diệp Minh Thiên kế thừa chức vị gia chủ.

Giờ phút quan trọng như thế này lại tuồn ra chuyện này sẽ có ảnh hưởng thật sự rất lón.

Gần như là tất cả nhà họ Diệp đều nổ tung! Toàn bộ Lạc Việt cũng ôn ào náo nhiệt bàn luận tin tức này.


Một thời gian trước, sau khi nhà họ Diệp liên tục ám sát thất bại, lúc ấy đã không giết được Diệp Quân Lâm rồi.

Vào giờ phút quan trọng như thế này, thì càng không có cách nào động tới anh.

Ở thủ đô, trong gia tộc họ Diệp truyền ra giọng nói tức giận của Diệp Cường: “Các người đã biết đến sự tôn tại của đứa con hoang này từ lâu rồi, tại sao không nói cho tôi?” Hắn ta trách cứ nhóm người Diệp Vân.

Rõ ràng đã sớm biết đến sự tôn tại của Diệp Quân Lâm, lại một mực giấu diếm.

Hơn nữa bản thân bọn họ cũng không xử lý xong xuôi được chuyện đó, nên mới tạo thành loại tình huống như ngày hôm nay.

“Toàn bộ đều đi chết đi cho tôi!” Diệp Cường liên tục gầm thét lên.

Sự việc lần này sẽ làm cho cả nhà họ Diệp mất hết cả mặt mũi! “Gia chủ, tình huống khá tốt! Đứa con hoang này không phải kẻ vô tích sự! Hắn ta là ông chủ tập đoàn Minh Cường, thậm chí ngay cả hàng trăm danh môn vọng tộc lớn ở Hải Phòng cũng phải nghe hắn tai” Diệp Vân lập tức giải thích.

“ừ?” Diệp Cường sau khi nghe, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.

“Nhưng là chỉ có chút điểm thành tích nho nhỏ này cũng chẳng là gì ở trước mặt nhà họ Diệp!

Ông chủ của một cái tập đoàn thì như thế nào? Hải Phòng thì như thế nào? Chỉ một người hầu nhỏ bé của nhà họ Diệp, cũng có thể ép cho Hải Phòng không ngóc đầu lên được! Con hoang thì vẫn là con hoang!” Diệp Cường cả giận nói.

“Đúng, không sai! Hắn ta sở dĩ có thể có chút thành tích này, là bởi vì trên người hẳn ta đang chảy dòng máu cao quý của nhà họ Diệp Nếu không hẳn ta đã sớm chết đói ở đầu đường rồi!”
Già bé lớn trẻ ở nhà họ Diệp đối với chuyện này vô cùng bất mãn.

Ở trong một sơn trang cực kỳ xa hoa ở nơi nào đó của thủ đô.

Trong một gian phòng sách, trên vách tường đeo đầy chữ thư pháp.

cao cấp nhất cùng quý giá nhất, giá cả của mỗi một bức tuyệt đối đều là mấy chục triệu thậm chí mấy tỉ.

Trong phòng còn bày các loại thơ cùng tranh thời cổ xưa, tất cả đồ vật cất giữ ở đây nếu lộ ra nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc với mức độ quý giá của chúng.

Một món trong đó cao đến hai mươi bảy trăm triệu USDI Nhưng là ở trong phòng sách này, chúng lại bị trưng bày một cách tùy ý…
Nơi này càng giống như là một tiệm cất giấu đồ cổ vậy.

Nhưng mà này chỉ là một gian thư phòng.

Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tuấn mỹ vô song đang luyện tập thư pháp.

Một bút rạch thẳng một nét cong lại mang theo khí thế rào rạt như rông bay!.

 
Chương 1296: 1296: Chương 1297





“Diệp!”
Ông ta đang viết một cái chữ ” Diệp”
Chữ Diệp này thể hiện tâm tình của ông ta vào thời khắc này cùng với thế cục sắp tới.

Bởi vì ông ta sắp trở thành gia chủ của gia tộc họ Diệp vào nhiệm kỳ kế ở thủ đô.

Chức gia chủ sắp tới tay, tâm tình của ông ta đã là nôn nóng không kịp chờ đợi.

Ông ta chính là Diệp Minh Thiên.

Cha ruột của Diệp Quân Lâm!
Viết xong chữ này, khóe miệng của ông ta cong lên một nụ cười đắc ý.

Chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ đi lên vị trí cao nhất Lạc Việt, vị trí người chưởng quản thế gia lớn mạnh nhất.


Lúc ông ta tiếp nhận và trở thành gia chủ, cũng là lúc trăm ngàn gia tộc khác quỳ lạy dưới chân ông ta.

Khi đó, ông ta sẽ trở thành người có quyền thế nhất Lạc Việt, cũng là người tôn quý nhất!
“Có người đã từng hỏi tôi, muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân?”
Nụ cười của Diệp Minh Thiên chợt đọng lại, lạnh lùng nói: “Chuyện gì hốt hoảng như vậy? Còn ra thể thống gì?”
Người hầu vừa muốn nói, từ phía sau đi tới một người phụ nữ, tức giận nói: ‘Xảy ra chuyện lớn, ông còn có tâm tình ở chỗ này viết chữ?”
Người phụ nữ này người ăn mặc sườn xám xa hoa, cả người từ trên xuống dưới tản ra tới khí chất sang trọng bẩm sinh.

Quý như châu báu là hình dung tốt nhất đối với bà ta.

Mặc dù lớn tuổi, nhưng là phong thái còn như cũ, nhất là khí chất cao quý căn bản không cách nào so sánh.

Long Thanh Tình.


Vợ chính hiện tại của Diệp Minh Thiên, cũng là mẹ của Diệp Thần.

Bà ta có xuất thân từ thế gia đứng thứ hai ở Lạc Việt, nhà họ Long, là hòn ngọc quý trên tay chủ nhân nhà họ Long.

Cũng là người phụ nữ duy nhất được mọi người công nhận là xứng với Diệp Minh Thiên!
“Thanh Tình; chuyện nhứ thế nào?”
Diệp Minh Thiên hỏi.

“Còn nhớ chuyện hơn hai mươi năm trước sao?”
Long Thanh Tình trợn mắt nhìn ông ta một cái.

“Rầm!”
Chuyện hơn hai mươi năm, ông ta nào dám quên?
Lúc ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận cùng Chí Oánh rơi vào lưới tình.

Thiếu chút nữa làm hỏng tương lai của ông ta.

Ông ta có thể không nhớ sao?.

 
Chương 1297: 1297: Chương 1298





“Chuyện hơn hai mươi năm cũng đã xử lý thỏa đáng rồi mà? Còn chuyện gì nữa?”
Diệp Minh Thiên mặt đầy nghi ngờ hỏi.
“Còn chuyện gì nữa? Ông không phải đã nói con tiện nhân Chí Oánh kia cả đời đều sẽ bị nhốt ở thành Trường Giang sao? Vĩnh viễn sẽ không bước ra ngoài một bước sao?”
Long Thanh Tình hỏi.
“Đúng vậy, tôi hiểu cô ta.

Cô ta tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi thành Trường Giang dù chỉ một bước, tôi còn để cho người lập một khối mộ bia ở trước mặt cô ta nữa”
Diệp Minh Thiên nói.
Long Thanh Tình giống như nổi điên gầm thét lên: “Chết tiệt! Bây giờ mộ bia bị đánh nát, con tiện nhân Chí Oánh này cũng rời đi.

Người ta căn bản không quan tâm tới ông!”

“Cái gì? Cô ta rời khỏi thành Trường Giang rồi ư? Còn đem mộ bia đánh nát?”
“Cái này… cái này… Điều này sao có thể?”
Diệp Minh Thiên mặt đầy kinh ngạc, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Còn cả cái đứa con hoang kia, ông không phải nói cũng đã xử lý thỏa đáng rồi sao? Không phải đã chết rồi sao? Càng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp đối với nhà họ Diệp sao?”
Long Thanh Tình hỏi tiếp.
Tròng mắt Diệp Minh Thiên lộ ra thân sắc kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi: “Bà… Bà có ý gì? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đứa bé kia còn sống?”
“Còn không phải sao! Nó còn sống rất khỏe mạnh nữa! Chính nó đã dẫn con tiện nhân Chí Oánh kia rời khỏi thành Trường Giang.

Chẳng những như vậy, nó còn giết Diệp Xung, lại để cho nhà họ Diệp ở Sa Pa tay không quay về.
Thậm chí Diệp Vân tự mình dẫn người đi giết nó, cũng bị.nó cắt đứt tay chân!”
“Năm đó ông không phải đã nói đứa nhỏ này không thể nào sống được sao? Nó tại sao vẫn còn sống? Còn trưởng thành tới cấp độ như hiện tại, đối với nhà họ Diệp đây là sự uy hiếp không nhỏ! Ông và tôi cũng như danh tiếng của toàn bộ nhà họ Diệp đều bị hủy hoại cả rồi.


Đây là một sự sỉ nhục to lớn.”
Long Thanh Tình giận điên lên, tức tối ném mấy cái bình gốm Thanh Hoa giá trị hơn trăm triệu rơi xuống đất.
Diệp Minh Thiên căn bản không có tâm trạng đau lòng mấy cái bình gốm đó.
Diệp Minh Thiên mặt đầy nghỉ hoặc: “Không thể nào! Đứa nhỏ này không thể nào còn sống!”
Diệp Minh Thiên nhớ lại nói: “Ban đầu mặc dù tôi đồng ý với Chí Oánh sẽ tha cho đứa nhỏ này, cũng chỉ là vì lừa gạt cô ta, đứa bé kia tôi đã giết chết rồi.

Thật ra thì, tôi đem đứa bé kia vứt bỏ ở nơi núi sâu hoang dã, không nói tới chết rét chết đói, thì chỉ cần bất cứ một con chó hoang nào cũng có thể cản chết nó! Nó không thể nào còn sống!”
Long Thanh Tình tức giận nhìn ông ta, nói: “Nhưng thực tế thì đứa con hoang đó vẫn còn sống, còn sống thật tốt!”
“Đây là chuyện gì chứ? Là tự tay tôi vứt đứa bé kia ở vùng núi sâu mà”
Diệp Minh Thiên cảm thấy nghỉ ngờ.
“Đúng rồi, tôi nhớ đến một người! Nhất định là hẳn ta đã động tay chân vào chuyện này!”
Diệp Minh Thiên kinh hãi hô lên.
“Người đâu, gọi quản gia đến đây!”
Diệp Minh Thiên phẫn nộ gầm lên.
Chẳng mấy chốc, một lão già có mái tóc hoa râm xuất hiện..

 
Chương 1298: 1298: Chương 1299





“Xoạt xoạt”
Lão quỳ xuống trước mặt Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình.

Dường như chính lão cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Nguyên là quản gia của gia đình Diệp Minh Thiên, phụ trách những công việc hằng ngày trong gia đình.
Không giống như Diệp Vân, Diệp Vân chủ yếu sẽ ở bên cạnh Diệp Minh Thiên với nghĩa vụ bảo vệ.
Năm đó Diệp Minh Thiên và Chí Oánh yêu nhau, chính Diệp Nguyên đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

Là lão một mực che giấu hoặc đã làm gì đó.

Nếu không, tình yêu của hai người từ lâu đã bị phát hiện rồi.

Diệp Nguyên rất coi trọng con người của Chí Oánh.
Lão không chỉ thuyết phục Chí Oánh và Diệp Minh Thiên ở bên nhau, thậm chí còn khuyên bảo Diệp Minh Thiên đừng bỏ rơi vợ con mình.

“Diệp Nguyên, ông biết rồi đúng không?”
Diệp Minh Thiên tức giận nói.
Diệp Nguyên là người hiểu được mức độ nghiêm trọng cúa sự việc.
“Cậu chủ, Diệp Nguyên tôi biết rõ!” Diệp Nguyên nói.
“Ông nói đi, đã có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Minh Thiên nhìn chằm chằm Diệp Nguyên: “Liệu liệu mà giải thích ra cho tôi, vì sao đứa bé kia lại còn sống?”
Diệp Nguyên thở dài cất lời: “Tôi đã quay lại sau khi cậu bỏ rơi đứa bé trên núi, cậu chủ.

Tôi không thể nhẫn tâm mà nhìn đứa bé đó chết đi như vậy được.

Đó là một sinh mệnh khoẻ mạnh, đáng được sống trong cuộc đời này, hơn nữa nó còn là máu mủ của chính cậu!”
Long Thanh Tình lập tức lên tiếng cảnh cáo ông:”Vớ vẩn! Diệp Minh Thiên chỉ có một máu thịt duy nhất, chính là Thần nhi! Loại kia là cái gì?
Chỉ là một đứa con hoang, làm sao có thể xứng đáng mang họ Diệp được.

Ở đây sẽ không có ai thừa nhận nó là cốt nhục của Diệp Minh Thiên hết!”

Diệp Nguyên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Dù sao, tôi cũng không thể nhãn tâm mà nhìn thấy cốt nhục của cô Oánh chết trên núi được.

Vì vậy tôi mới quyết định ôm đứa bé đi, đưa đứa bé đến phố Giang Bắc! Coi như cho đứa bé một cơ hội được sống, nếu may mắn thì sẽ được ai đó nhận nuôi, còn nếu như chết vì lạnh cóng, thì cũng chỉ là do ý trời.

Thế mà số mạng không nhỏ đâu, lại được nhà họ Diệp ở Giang Bắc nhận nuôi! Xem ra là còn chưa tới số mà Điều này, chính Diệp Quân Lâm cũng không ngờ tới, răng có một người như vậy cứu mạng anh.

Nếu không có Diệp Nguyên cứu anh đến Giang Bắc, chắc chắn khi đó Diệp Quân Lâm sẽ chết trong núi, không cách nào có thể sinh tồn được.
“Hồng hộc hồng hộc…”
Sau khi nghe Diệp Nguyên giải thích, Diệp Minh Thiên há miệng thở hổn hển.
“Thì ra là ông! Là chính ông đã hại tôi! Từ lâu tôi đã cho rằng đưa bé này đã chết!” Diệp Minh Thiên đập bàn hét lớn.
“Xoạt xoạt…”
Ông ta hất tung mọi đồ đạc trên bàn một cách mất bình tĩnh.

Toàn bộ những đồ vật quý giá trên bàn đều rơi xuống đất vỡ vụn.
“Diệp Nguyên, ông có biết, nếu như nó còn sống sẽ-ảnh hưởng đến tôi như thế nào không?
Nó chỉ đem lại sự xấu hổ mà nhục nhã mà thôi!
Đầu óc ông bị nước tràn vào sao? Tại sao lại hành động như vậy?” Diệp Minh Thiên tức giận nói.
Long Thanh Tình tiến lên, hung hăng giáng một bạt tại lên mặt Diệp Nguyên: “Tên quản gia ngu xuẩn! Sao ông không chết luôn đi?”.

 
Chương 1299: 1299: Chương 1300





“Hoá ra chính ông là người để tên súc sinh đó sống sót, hoá ra ông lại cứu sống nó! Giờ thì tốt rồi, đứa con hoang này xuất hiện, tất cả Lạc Việt sẽ biết hết.

Rồi mọi người sẽ biết Diệp Minh Thiên có con ngoài giá thú.

Nhưng vậy thì làm sao Minh Thiên có thể làm chủ gia tộc này được?
Người của nhà họ Diệp làm sao mà cúi đầu trước mặt Minh Thiên nữa? Nhà họ Diệp có gánh nổi sự sỉ nhục này không?”
Đối mặt với sự nhục mạ của Long Thanh Tình, Diệp Nguyên vẫn một mặt kiên định đáp lời: “Tôi biết hậu quả này, nhưng đây là một sinh mệnh, là tính mạng của một cơn người, một đứa trẻ mới được sinh ra! Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn đứa trẻ không có tội tình gì đó chết đi, tôi không làm được! Đừng nói là trước kia, nếu hiện tại đặt tôi vào hoàn cảnh đó, tôi cũng sẽ làm giống như vậy mà thôi!”
Nhìn thấy Diệp Nguyên có thái độ này, Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình bỗng nhiên ngây ngẩn: “Đến lúc này mà ông vẫn không biết bản thân mình đã làm sai sao? Ông muốn chết sao?”
Long Thanh Tình cất’cao giọng rít lên.

Bà ta muốn giết vị ân nhân của Diệp Quân Lâm này.
“Tôi cho rằng đây không phải là một tội lỗi! Danh tiếng con người, làm sao có thể quan trọng bằng tính mạng chứ? Huống chỉ đó lại là mầm mống của cậu chủ! Dù cậu có nói thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người cậu Quân Lâm, vẫn là dòng máu của cậu chủ mà thôi.

Diệp Nguyên vẫn nói ra những lời cứng rắn.

“Tôi phải giết ông.”
Long Thanh Tình nổi giận mà xông lên.


“Xoet…”
Bà ta rút một cây đao từ phòng làm việc, lao đến chém về phía Diệp Nguyên một cách bất ngờ.
Diệp Nguyên bình tĩnh mà nhắm mắt lại, lão đã sẵn sàng cho việc chết rồi.

“Không được!
Diệp Minh Thiên bỗng nhiên ngăn cánh tay của Long Thanh Tình lại.
Diệp Nguyên cười trong lòng.
Lão đã quá hiểu con người của Diệp Minh Thiên rồi.
Ông ta là con người độc ác, nhẫn tâm lại kiêu ngạo.

Nếu không thì sao có thể bỏ đi chính con ruột của mình, ném trong rừng sâu núi thẳm chứ? Một tay ngăn cảm Long Thanh Tình giết mình, không phải là vì tha mình một mạng đâu.

Diệp Thanh Minh vố dĩ không bao giò coi những người như lão là con người bình thường, cùng lắm chỉ coi như một tên hầu thấp kém.

Thậm chí, muốn giết thì cứ giết, muốn chết thì phải chất.

“Tại sao ông không để cho tôi giết chết lão già này đi? Giữ lại cái loại người hâu vô dụng này thì còn có ích lợi gì cho chúng ta?”

Long Thanh Tình tức giận mà phun gia mấy từ nghữ khó nghe.

“Bà giết lão ta, thì chúng ta phải giải thích thế nào với ba mẹ và tất cả người nhà họ Diệp đây?”
Diệp Minh Thiên nói ra.

Diệp Nguyên vẫn chỉ cười trong lòng.
Chắc chắc rồi, quả nhiên giữ lại một mạng già này tức là vẫn còn có việc để dùng.
Muốn lão thay ông ta gánh tội… Long Thanh Tình sắc mặt thay đổi, bà ta cũng tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là thật sự phải có một lời giải thích với nhà họ Diệp.
Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể đối mặt mà thôi.
Nếu nhà họ Diệp có hỏi về chuyện này, thì chỉ đơn giản lôi lão ta ra chịu đòn, để lão ta nhận sự trừng phạt của nhà họ Diệp”
“Đúng, không sai! Dù sao, nếu lão ra vi phạm nội quy nhà họ Diệp, thì cuối cùng vẫn là chịu chết, lão ta vẫn phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình mà thôi”
Diệp Minh Thiên thò ơ mà liếc nhìn Diệp Nguyên.

“Không được, một chút thôi tôi cũng không muốn nhịn cơn tức này!”
Long Thanh Tình vẫn không có dấu hiệu giảm đi ngọn lửa trong lòng.

“Vậy chặt đứt hai cánh tay của lão ta đí”
Trong con ngươi của Diệp Minh Thiên lúc này nổi lên một tầng sát ý.

“Phập-”
“Phập-”
Long Thanh Tình đưa tay nâng lên cây đao chém xuông, không không khí toé ra hai tia máu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom