Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1500: 1500: Chương 1501





Cao Khánh Dư ngạo nghễ nhìn anh: “Biến mất một năm rưỡi, anh không cho cô Nguyên một lời giải thích gì hay sao? Cứ muốn cho qua như thế này thôi à? Anh xem có hợp lý không?”
Khi Cao Khánh Dư nói điều này, thì Lý Từ Nhiệm cũng nhìn sang.

Cô chỉ chờ Diệp Quân Lâm xuất hiện và cho cô một lời giải thích.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Phùng Ngọc Hân cũng tức giận nói: “Diệp Quân Lâm nói mau! Một năm rưỡi nay anh đã ở đâu vậy? Anh đi làm gì? Nói hết chỉ tiết ra đi, cho dù thế nào thì anh cũng phải cho Từ Nhiệm và Quân Hạ một lời giảithích về chuyện này!”
Lý Từ Nhiệm cũng,gật gật đầu: “Đúng, những gì Ngọc Hân nói chính là suy nghĩ của em!
Cho em mộtlời giải thích đi!”
Cao Khánh Dư và Lâm Phụng Tiên nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ mặt khôi hài.

Họ muốn xem xem Diệp Quân Lâm sẽ bịa ra thứ vớ vấn gì đây? “Cái này….


truyện teen hay
Diệp Quân Lâm có chút do dự.

“Nói đi! Chắc cậu sẽ không muốn nói là mình đi bảo vệ đất nước đấy chứ?”
“Có thể lắm! Loại người này cái gì mà nói ra không được!” Diệp Quân Lâm nhìn Lý Từ Nhiệm nói: “Đúng vậy, anh thực sự đang bảo vệ gia đình và đất nước này! Anh thực sự không còn cách nào khác cả! Bởi vì đây là hành động cấp cao nhất và cần được giữ bí mật.

Vì vậy anh mới không thể nói cho em biết!” Nhưng sau khi Diệp Quân Lâm nói xong, một số người đã nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và tức giận.

“Em gái, thấy rồi chứ? Miệng toàn lời nói đối! Anh nói bảo vệ gia đình và đất nước, thì cậu ta còn thật sự đám nói như vậy đấy!” Lâm Phụng Tiên có vẻ tức giận.

Vốn đĩ tính khí anh ta rất cục cằn, giống như một con chúa quỷ mà ai ai ở Kinh Thành cũng sợ hãi.

Điều anh ta ghét nhất là bộ dạng Diệp Quân Lâm như vậy.

Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng cảm thấy không đáng tin cây.


“Em đang nói anh mau cho em một lời giải thích, chứ không phải bảo anh nói mấy lời vớ vấn để lừa eml” Trong ánh mắt Lý Từ Nhiệm ngập đây nước mắt, giọng nói hơi khàn khàn.

Lâm Phụng Tiên lạnh lùng nói: “Em gái, bỏ đi, chúng ta không cần cậu ta giải thích nữa! Cậu ta không có liên quan gì đến em, cũng không có liên quan gì đến đứa bé cả.”
“Không có liên quan sao? Sao lại không có liên quan gì chứ? Đứa nhỏ là con của tôi!” Diệp Quân Lâm tức giận.

“Tôi nói cho câu biết, đứa nhỏ tên là Đoàn Lê Quân! Hiểu chưa? Từ Nhiệm đã hoàn toàn quên cậu rồi, em ấy coi cậu như đã chết rồi!”
“Lúc em ấy sinh con thì cậu ở đâu chứ? Cậu đã làm tròn trách nhiệm của một người ba chưa? Cậu còn chạy về đây làm gì hả?” Lâm Phụng Tiên gầm lên.

“Diệp Quân Lâm nhà cậu, đồ câm thú, tôi đánh chết cậu coi như xong chuyện!” Kèm theo một giọng nói tức giận, tất cả người của nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh đều đã đến.

Ngô Thị Lan định cầm gậy đánh Diệp Quân Lâm.

“Bà ngoại, đừng!” Lý Từ Nhiệm lập tức ngăn lại.

“Diệp Quân Lâm, tao thực sự không biết phải nói gì với mày cả.

Mày còn dám ra mặt! Lại còn dám đến quấy rầy Từ Nhiệm?”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên tức giận đến chết..

 
Chương 1501: 1501: Chương 1502





“Bây giờ Từ Nhiệm là nữ hoàng của giới kinh doanh, là con gái nuôi của ông cụ Lâm, gia tộc lớn thứ ba ở Lạc Việt này, cô ấy từ lâu đã là nơi cậu không thể chèo tới nổi!”
“Bây giờ chạy đến nhận)cøn gái với vợ, cậu giữ lại chút thể diện chút được không vậy? Mau cút ngay!”
“Nhìn lại bản thân cậu đi, có khác nào một tên †j nạn, cậu còn xứng với Từ Nhiệm sao?”
Đoàn Văn Chấn và những người khác mặc sức làm nhục Diệp Quân Lâm.

Lý Từ Nhiệm không cản lại.

Chủ yếu là những điều Diệp Quân Lâm đã làm rất quá đáng.

Cô cho rằng những gì mọi người nói là hợp lý.

“Nào, đưa đứa bé cho tôi!”
Lý Từ Nhiệm giành lấy đứa bé về.


“Diệp Quân Lâm, để tôi nói cho cậu biết, bây giờ, ông cụ Lâm đã đích thân sắp xếp hôn ước cho Từ Nhiệm rồi.

Là người có danh tiếng cao thứ ba trong bảng xếp,Hạarig eủa Kinh Thành! Cậu không còn cơ hội nào đâu!”
Ngô.Thị Lan cười chế nhạo.

“Thưa các trưởng bối, tôi chỉ có một yêu cầu là hy vọng bé Quân có thể theo họ của tôi!”
Cao Khánh Dư nhìn mọi người rồi cầu xin.

“Được, chuyện này chúng ta đã phụ trách rồi!
Sau khi Từ Nhiệm được gả đi, thì bé Quân sẽ mang họ Cao!”
“Đúng, chúng ta quyết định vậy đi!”
Đoàn Hồng Thái, Trịnh Nhã Uyên và những người khác đã cùng nhau đưa ra quyết định.


Họ muốn thay đổi họ của con gái Diệp Quân Lâm ngay trước mặt anh.

Hơn nữa, đứa trẻ lại không mang họ Diệp!
Mọi người đang bàn luận sôi nổi, không để ý đến Diệp Quân Lâm đang ở một bên.

“Các người làm như vậy đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hả? Hỏi ý kiến của cậu sao? Có liên quan gì đến cậu chứ?”
“Ba ruột của bé Quân đã mất từ lâu rồi! Cậu là ai vậy? Chúng tôi còn cần hỏi ý kiến của cậu sao?”
“Mau cút đi!”
Khuôn mặt Diệp Quân Lâm lạnh lùng, gần từng tiếng một nói: “Đừng có ép tôii Trên người anh tỏa ra hơi thở hung tàn đáng Sợ.

Trong lồng ngực của mọi người dường như đều đang bị một hòn đá lớn đè nặng, tức tối không thể nào hít thở được.

Ngô Thị Lan nhìn dáng vẻ tàn bạo của Diệp Quân Lâm liền phát giận, nói: “Sao nào? Cậu còn muốn đánh tôi hay sao?”
Mọi người đều có thể cảm nhận được ý muốn giết người của Diệp Quân Lâm một cách rõ ràng..

 
Chương 1502: 1502: Chương 1503





Nhưng ngay lúc này, Lâm Phụng Tiên và Cao Khánh Dư lại thấy hơi ngẩn ngơ.

Người đứng trước mặt bọn họ bây giờ giống như một bậc thầy tuyệt thế vậy…
Có điều… không thể nào đâu!
Bọn họ biết tất cả mọi việc liên quan đến Diệp Quân Lâm, §ão anh có thể là một.bậc thầy tuyệt thế được chứ?
Trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm có một tia sát khí khát máu xoẹt qua: “Ai dám thay đổi họ của con tôi thì tôi sẽ giết chết người đó! Tôi nói được làm được “Cậu định làm phản đấy à! Tôi cứ phải thay đổi tên họ của Vong Quân đấy!
“Sau này con bé sẽ tên là Cao Vong Quân! Tôi nói đấy! Chính là nhà họ Lâm chúng tôi nói đấy!”
Lâm Phụng Tiên đã hoàn toàn bị câu nói của Diệp Quân Lâm chọc tức, gầm lên giận dữ nói.

“Cậu Tiên, cậu là anh kết nghĩa của Từ Nhiệm! Tất nhiên cậu có tư cách để thay đổi họ của đứa trẻ!”
Ngô Thị Lan và những người khác đứng bên cạnh đua nhau nịnh bợ, nói.

“Cậu muốn giết tôi sao?”
Lâm Phụng Tiên đẩy vai Diệp Quân Lâm, nói.


Ngô Thị Lan và những người xung quanh rất vui sướng khi thấy cảnh tượng này.

Bọn họ biết rất rõ tính tình nóng nảy và thực.

lực khủng bố của Lâm Phụng Tiên.

Diệp Quân Lâm chọc đã chọc đến anh ta thì chỉ còn một con đường chết.

Nếu như giết chết Diệp Quân Lâm thì Lý Từ Nhiệm nhất định sẽ không còn hy vọng gì nữa.

“Vậy thì chính anh cũng đang muốn chết đấy!”
Sắc mặt của Diệp Quân Lâm tối sầm lại.

Anh thực Sử:muốn động tay giết người!
Cả một năm nay anh đều phải trải qua tất cả các vụ giết người.


Cả người lúc nào cũng rất dễ trở nên nóng nảy và khát máu.

Theo thông tục thường mà nói, cả người anh giờ như một thùng thuốc nổ, chỉ cần châm lửa thì sẽ cháy bùng lên ngay lập tức.

Thế mà cái người không có chút liên quan này lại nói muốn thay đổi họ của con gái anh.

Anh có thể nhẫn nhịn được nữa sao?
Lâm Phụng Tiên bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân Lâm sau đó cười lạnh nói: “Nào, muốn giết tôi sao? Ra tay đi!”
“Chết đi!”
Diệp Quân Lâm phân nộ gầm lên đồng thời liền phát ra:một loại khíthế.bức người, anh muốn dùng một đòn đánh chết Lâm Phụng Tiên ngay bây giờ.

Vậy mà vào chính thời khắc đó, Lâm Phụng Tiên lại cảm thấy có một tia hoảng sợ.

Dường như anh ta thực sự sắp bị Diệp Quân Lâm đánh chết vậy.

Sắc mặt của anh ta thay đổi thất thường.

“Diệp Quân Lâm Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc thì một giọng nói vang lên..

 
Chương 1503: 1503: Chương 1504





Chí Oánh xông vào bên trong.

Bà xông đến, chắn trước mặt Diệp Quân Lâm sau đó tát một bạt tai lên mặt của anh: “Đứa con bất hiếu này, con còn dáïr trở về sao?”
“Mẹ đang làm gì vậý? Mẹ phát điên rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Quân Lâm tối Sầm lại;ngang ngược nhìn mẹ của mình.

Anh không hề trách cứ bất cứ ai…
Có rất nhiều chiến sĩ cũng giống như anh, thân bất do kỷ nhưng lại không được người nhà hay bạn bè thấu hiểu.

Có một số sự việc anh không thể nói ra ngoài!
Và đây cũng chính là nỗi khổ tâm của tất cả mọi người!
“Con còn quay về đây làm gì? Từ Nhiệm đã quên con đi rồi, con bé sắp được gả cho người khác sống một cuộc sống hạnh phúc rồi! Con muốn trở về để phá hoại sao?”
Chí Oánh tức giận hét lên.

Thật ra không phải bà đang quở mắng Diệp Quân Lâm.


Mà là đang bảo vệ anh.

Nếu như lúc nãy Diệp Quân Lâm ra tay đánh người thì chắc chắn Lâm Phụng Tiên cũng sẽ giết chết anh.

Vì thế bà phải dùng khổ nhục kế để bảo vệ con trai của bà.

Lúc nãy tát Diệp Quân Lâm một bạt tai, nỗi đau ở trên thân thể anh nhưng cũng là nỗi đau trong lòng bà.

“Bọn họ muốn thay đổi họ của con gái con, trừ khi con chết nếu không nhất định con không thể đồng ý được”
Diệp Quân Lâm vô cùng kiên định nói.

“Vậy được, mẹ hỏi con, lúc Vong Quân ra đời con đang ở đâu? Lúc Lế Nguyên ôm đứa bé vừa đầy tháng đứng trước cửalớn nhà họ Diệp thay con thực hiện quy ước thì con đang ở đâu? Con tự hỏi chính-bản:tân mình.xem cón:có tư cách để làm một người chồng và một người cha hay không?
Chí Oánh hỏi.

Lý Từ Nhiệm khóc đến nỗi trên mặt đều là nước mắt: “Thế nhưng đến một lời giải thích anh cũng không chịu nói với em “Từ Nhiệm, em theo anh về nhà họ Diệp ở Kinh Thành, anh sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng!”
Trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm hiện ra ánh nhìn rét lạnh.


Chuyện của nhà họ Diệp ở Kinh Thành không thể cứ thế mà cho qua được.

Anh cũng phải cho Lý Từ Nhiệm một lời giải thích rõ ràng.

Hơn nữa anh còn phải cho mẹ anh một thân phận chính thức! Ba việc này có thể giải quyết trong cùng một lúc rôi.

Chỉ là lúc anh nói ra những lời này đã làm tất cả mọi người ở đây sững sờ.

Đi đến Kinh Thành sao? Đi đến nhà họ Diệp sao?
Thằng nhóc con này phát điên rồi hay sao? Chẳng dễ dàng gì gia tộc nhà họ Diệp ở Kinh Thành mới quên chuyện này đi, thế mà anh lại dám chủ động đi đến đó chịu đòn tìm chết.

Đó là thế gia đứng đầu cả Lạc Việt đó? Đến cả ông cụ Lâm cũng phải tôn kính gia đình bọn họ.

Lý Từ Nhiệm vô cùng nghỉ ngờ nhìn Diệp Quân Lâm: “Anh…
Anh đến nhà họ Diệp để làm gì? Không phải giải thích cho em nghe sao? Liên quan gì đến gia đình nhà họ Diệp chứ!”
“Từ Nhiệm, cho anh một cơ hội nữa được không? Nếu như anh không thể cho em một lời giải thích hoàn hảo thì tự bản thân anh sẽ rút lui”
Diệp Quân Lâm nhìn cô với vẻ mặt mong chờ.

“Cậu là cái quái gì mà còn đòi xin một cơ hội nữa chứ? Cậu có tư cách đó sao?”.

 
Chương 1504: 1504: Chương 1505





Câu nói này lập tức dẫn tới sự bất mãn của hai nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh, mọi người lạnh giọng quát.

Diệp Quân Lâm không hề tiến bộ dù chỉ một chút, mỗi lần mỏ miệng đều là mấy câu nói đó.

Tình hình đến bước này rồi mà vẫn còn không biết xấu hố xin thêm một cơ hội sao? Ánh mắt của Chí Oánh khẽ dao động, bà sợ Diệp Quân Lâm nhất thời kích động rồi làm ra những chuyện ngu ngốc.

“Không được! Từ Nhiệm, con không thể tiếp tục cho nó cơ hội nào nữa!
Chuyện lân này không thể nào tha thứ cho nó được!” Thái độ của Chí Oánh rất kiên định nhưng thực ra bà làm vậy cũng là vì muốn bảo vệ Diệp Quân Lâm.

Lâm Phụng Tiên nhìn Lý Từ Nhiệm rồi nói: “Từ Nhiệm, nếu như em tiếp tục cho cậu ta một cơ hội nữa, để ba biết được sẽ không vưi đâu”
“Em…”
Lý Từ Nhiệm bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Cao Khánh Dư lên tiếng nói: “Cao Khánh Dư tôi trước giò không tranh không cướp, vừa rồi là do tôi kích động, tôi cũng muốn giúp người khác hoàn thành được mong muốn của mình! Không sao hết, chúng ta cứ đi đến kinh thành xem xem cậu ta muốn giải thích thế nào?”

“Dù gì thì thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân!”
Cao Khánh Dư vừa nói lời này ra thì trong ánh mắt mỗi người ở đây đều sáng lên.

Không hổ danh là “quân tử”.

Ông cụ Lâm không hề chọn nhầm người!
“Nếu như Khánh Dư đã nói như vậy rồi, vậy thì chúng tôi nghe theo ý của cậu đến thủ đô xem xem cậu định làm thế nào để cho Từ Nhiệm một lời giải thích!”
Lâm Phụng Tiên đồng ý.

Việc này:cứ quyết định nhự vậy đi: “Nhưng mà tôi có một điều kiện, trước khi cậu đưa ra được một lời giải thích hợp lý thì cậu không thể gặp Từ Nhiệm và đứa trẻ!
Đoàn Hồng Thái lập tức đưa ra một điều kiện.

“Mọi người cứ yên tâm đi.


Tôi sẽ đón Từ Nhiệm và đứa trẻ về nhà họ Lâm ở, kể cả cậu ta có bản lĩnh phi thường thì cũng không thể vào được cửa nhà họ Lâm!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm và Chí Oánh rời khỏi đó.

Lý Từ Nhiệm và những người khác thì đi về phía kinh thành.

“Thằng bé này, con đây là muốn làm cái gì?
Nhà họ Diệp không truy cứu con thì thôi, con còn muốn đến nhà họ Diệp làm gì?”
Chí Oánh sốt sắng đến mức lạc cả giọng.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, con không chỉ muốn đi mà cả mẹ cũng phải đi! Mẹ đã quên đi ước mơ của bản thân rồi hay sao?”
“Cái này…”
Nhắc đến ước mơ của bà tưởng chừng như chỉ là một ước muốn xa xỉ.

Không thể nào thành hiện thực được!
Nhất là Diệp Quân Lâm đã mất tích suốt thời gian qua, trong tay không có bất cứ thứ gì thì lấy gì để thực hiện nó chứ?
“Mẹ, lần này con sẽ khiến cho ước nguyện của mẹ trở thành hiện thực, mẹ chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta cùng nhau đi lên Kinh Thành!”
Cuối cùng thì lần này anh cũng ra tay với nhà họ Diệp được rồi!
“Ài, mẹ cũng đành phải mặc kệ thôi!”.

 
Chương 1505: 1505: Chương 1506





Chí Oánh quyết định rồi, nếu phải chết thì bà sẽ chết cùng với con trai của mình.

Diệp Quân Lâm gọi mấy người Tây Phương triệu tập lại.

“Tây Phương, tôi sắp phải đi thủ đi rồi, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Anh giải quyết chuyện của mình nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Tây Phương nữa.

Tây Phương im lặng một hồi.

“Chuẩn bị xong rồi! Tôi đến đây, nhà họ Tần!”
Vừa nghĩ tới Trần-Chiến Thiên cùng với vị hôn phu vô tình đã phản bội anh ta, Tây Phương dường như sắp tức điên lên rồi.


Anh ta đã:phải kiềm chế nhiều năm ray rồi.

Vẫn luôn chờ đợi bản thân lớn mạnh hơn, lần này cơ hội đã đến rồi.

Lý Từ Nhiệm và những người khác tới Kinh Thành trước một bước rồi vào ở tại nhà họ Lâm.

Có một ông cụ uy nghiêm đang ngồi trong sảnh lớn.

Ông ta chỉ ngồi yên đó thôi nhưng cũng đủ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt như bị đỉnh núi đè nặng lên vậy.

Lâm Hiếu Thiên! Chủ gia đình của thế gia đứng thứ ba ở Lạc Việt.

Trong mắt của những người bình thường dường như ông chính là sự tôn tại của thần.

“Gì cơ? Tên súc sinh đó lại trỏ về rôi sao?”

Lâm Hiếu Thiên tức giận nói.

Ông là một người liêm khiết, cương trực công chính.

Ông yêu thích phẩm chất con người của Lý Từ Nhiệm bao nhiêu thì cũng ghét bỏ hành vi vứt bỏ vợ và con gái vô liêm sỉ của Diệp Quân Lâm bấy nhiêu.

“Đúng, không sai! Cậu ta không những muốn phá hoại hôn sự mà ba đã định mà thậm chí còn muốn đưa đứa bé đi!”
Lâm Phụng Tiên nói.

Lâm Hiếu Thiên trừng mắt với anh ta: “Cái tình khí nóng nảy của con đâu rồi? Không phải con nên trực tiếp đánh gãy chân cậu ta ra luôn sao?”
Lâm Phụng Tiên cúi đầu: “Ba, vốn đĩ con muốn đánh cho cậu ta tàn phế.

Chỉ là Khánh Dư nói muốn xem xem cậu ta có thể cho Từ Nhiệm một lời giải thích như thế nào?
Khánh Dư quả thực là một người quân tử, cậu ấy còn muốn hoàn thành mong muốn của người khác nữa”
“Hù, cái thứ không biết xấu hổ này thì có thể giải thích cái gì? Cậu ta giống y hệt ba của cậu ta năm đó, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào! Bọn họ có rất nhiều lý đo đó!”
Lâm Hiếu Thiên cười lạnh nói.

“Và lại đưa ra được lời giải thích thì cũng để làm gì? Hiện giò câu ta xứng với con gái của ta sao?
Chỉ tính riêng thân phận, bối cảnh thôi thì cậu ta xứng với con bé ở điểm nào chứ?”.

 
Chương 1506: 1506: Chương 1507





Lâm Hiếu Thiên nói sang chuyện khác: “Trừ khi, cậu ta có thể trở thành cậu chủ của nhà họ Diệp thì mới có khả năng, bằng không ta quyết không đồng ý!
“Muốn một lần nữa có được vợ con vậy thì phải lấy bản lĩnh thật sự ra đây, không làm cho ta thấy phục thì ta tuyệt đối không đồng ý!”
Lý Từ Nhiệm nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Hiếu Thiên liền biết ngay là mọi việc hỏng bét rồi.

Cô lại không dám làm trái ý của ông ấy.

Dù sao thì Lâm Hiếu Thiên cũng là người đức cao vọng trọng nhưng lại vẫn suy nghĩ chu toàn vì cô.

“Nghe nói cậu ta muốn đến nhà họ Diệp sao?”
Lâm Hiếu Thiên hỏi.

Lý Từ Nhiệm và những người khác tới Kinh Thành trước một bước rồi vào ở tại nhà họ Lâm.

Có một ông cụ uy nghiêm đang ngồi trong sảnh lớn.


Ông ta chỉ ngồi yên đó thôi nhưng cũng đủ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt như bị đỉnh núi đè nặng lên vậy.

Lâm Hiếu Thiên! Chủ gia đình của thế gia đứng thứ ba ở Lạc Việt.

Trong mắt của những người bình thường dường như ông chính là sự tôn tại của thần.

“Gì cơ? Tên súc sinh đó lại trỏ về rôi sao?”
Lâm Hiếu Thiên tức giận nói.

Ông là một người liêm khiết, cương trực công chính.

Ông yêu thích phẩm chất con người của Lý Từ Nhiệm bao nhiêu thì cũng ghét bỏ hành vi vứt bỏ vợ và con gái vô liêm sỉ của Diệp Quân Lâm bấy nhiêu.


“Đúng, không sai! Cậu ta không những muốn phá hoại hôn sự mà ba đã định mà thậm chí còn muốn đưa đứa bé đi!”
Lâm Phụng Tiên nói.

Lâm Hiếu Thiên trừng mắt với anh ta: “Cái tình khí nóng nảy của con đâu rồi? Không phải con nên trực tiếp đánh gãy chân cậu ta ra luôn sao?”
Lâm Phụng Tiên cúi đầu: “Ba, vốn đĩ con muốn đánh cho cậu ta tàn phế.

Chỉ là Khánh Dư nói muốn xem xem cậu ta có thể cho Từ Nhiệm một lời giải thích như thế nào?
Khánh Dư quả thực là một người quân tử, cậu ấy còn muốn hoàn thành mong muốn của người khác nữa”
“Hù, cái thứ không biết xấu hổ này thì có thể giải thích cái gì? Cậu ta giống y hệt ba của cậu ta năm đó, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào! Bọn họ có rất nhiều lý đo đó!”
Lâm Hiếu Thiên cười lạnh nói.

“Và lại đưa ra được lời giải thích thì cũng để làm gì? Hiện giò câu ta xứng với con gái của ta sao?
Chỉ tính riêng thân phận, bối cảnh thôi thì cậu ta xứng với con bé ở điểm nào chứ?”
Lâm Hiếu Thiên nói sang chuyện khác: “Trừ khi, cậu ta có thể trở thành cậu chủ của nhà họ Diệp thì mới có khả năng, bằng không ta quyết không đồng ý “Muốn một lần nữa có được vợ con vậy thì phải lấy bản lĩnh thật sự ra đây, không làm cho ta thấy phục thì ta tuyệt đối không đồng ý!”
Lý Từ Nhiệm nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Hiếu Thiên liền biết ngay là mọi việc hỏng bét rồi.

Cô lại không dám làm trái ý của ông ấy..

 
Chương 1507: 1507: Chương 1508





Dù sao thì Lâm Hiếu Thiên cũng là người đức cao vọng trọng nhưng lại vẫn suy nghĩ chu toàn vì cô.

“Nghe nói cậu ta muốn đến nhà họ Diệp sao?”
Lâm Hiếu Thiên hỏi.

Đã có rất nhiêu người biết đến sự xuất hiện của Diệp Quân Lâm cùng với chuyện anh đến Kinh Thành.

Sau khi Khương Di Quân biết chuyện thì vô cùng kinh ngạc.

Còn sau khi Lăng Thiên Long biết được thì cũng bày ra vẻ mặt sốt sắng.

Anh ta đã hoàn toàn sa sút trong hơn một năm nay, từ vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng công tử liền rơi thắng xuống vị trí thứ mười bảy.

Trong Kinh Thành, tất cả mọi người đều đang sỉ nhục anh ta rằng đến cả Diệp Quân Lâm mà anh ta cũng không thể đối phó nổi.


Anh ta vẫn luôn phải chịu sự nhục mạ và chỉ trích của mọi người.

Năm ngoái anh đã trở thành một trò cười đáng xấu hổ rồi.

Ba chữ Diệp Quân Lâm đã trở thành tính từ để miêu tả người đàn ông.

Dùng ba chữ này để hình dung những người đàn ông tệ nhất, vô trách nhiệm nhất.

Ở bên này, đoàn người của Diệp Quân Lâm vừa rời khỏi sân bay, trước mặt gặp phải bốn người.

Bốn người bọn họ đều đeo mặt nạ, hơi thở rét lạnh khủng bố mang tới hơi thỏ chết chóc đến bức người.

Chiến Thần Tu La cùng với ba người học trò của anh là Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang.

“Trân Hữu Đạo!”
Diệp Quân Lâm cười nói.


“Không tồi, rất lợi hại đó!”
Trân Hữu Đạo rất ít nói nhưng anh ta lại đang biểu dương công lao diệt trừ Điện Huyết vương của Diệp Quân Lâm.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc mẹ và vợ con của tôi, Diệp Quân Lâm tôi nợ anh một ân tình”
Diệp Quân Lâm cúi gập người thật sâu trước mặt Trần Hữu Đạo.

Nếu như không có anh ta thì Lý Từ Nhiệm và người nhà anh đã thật sự gặp phải nguy hiểm Tồi.

Cái cúi người này đương nhiên là chấp nhận.

Ánh mắt Trần Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm, gật đầu rồi nói: “Đúng là anh nợ tôi một ân tình, vậy nên bây giờ trả luôn cho tôi đi”
Mọi người: “
U Mọi người đều không ngò rằng Trần Hữu Đạo sẽ thẳng thắn như vậy.

Diệp Quân Lâm ngẩn người: “Trả thế nào?”
“Chấp nhận thử thách của tôi!”
Ánh mắt của Trần Hữu Đạo vô cùng kiên định.

Những năm này anh ta vẫn luôn không phục Diệp Quân Lâm..

 
Chương 1508: 1508: Chương 1509





Cảm thấy anh không lớn mạnh bằng mình.

Anh ta mới xứng đáng là người được phong là Chiến Thần Trấn Quốc của Côn Luân.

Vì thế không dưới mười lần Trần Hữu Đạo muốn đến thách thức Diệp Quân Lâm.

Có điều Diệp Quân Lâm không hề coi trọng công danh.

Lần nào anh cũng đều từ chối lời thách thức của Trần Hữu Đạo.

Dù cho bị Trần HữuĐạo kề dao vào cổ thì anh cũng không hề đồng ý, Trần Hữu Đạo trước nay vẫn luôn không có cơ hội chứng minh bản thân anh ta mạnh hơn Diệp Quân Lâm.

Nhưng lần này, cuối cùng anh ta cũng đợi được cơ hội đó rồi.

“Thật ra nếu như anh muốn vị trí của tôi thì tôi hoàn toàn có thể nhường cho anh vì tôi đã nợ anh một ân tình vô cùng lớn!”
Diệp Quân Lâm nói.


“Không! Anh nhường cho tôi sao? Anh đang xem thường Trần Hữu Đạo này đấy à? Tôi muốn dựa vào thực lực thật sự để giành lấy vị trí của anh chứ không phải dựa vào sự nhường nhịn của anh!”
Một câu nói đã khiến cho Trần Hữu Đạo thấy hơi nổi giận.

Diệp Quân Lâm mím môi: “Anh hiểu sai ý của tôi rồi, ân tình này của anh dành cho tôi quá lớn lao, tôi cảm thấy chỉ bằng việc anh tiếp nhận vị trí của tôi thì vẫn chưa đủ để trả nợ cho anh”
“Không, tôi không yêu cầu anh phải báo đáp ân tình của tôi bằng một cách thế nào đó, tôi chỉ muốn anh chấp nhận lời thách thức của tôi rồi sau đó hai chúng ta sẽ đánh với nhau một trận đã đời!”
Trân Hữu Đạo cười lạnh, nói.

Ngay lúc này năm người Tây Phương và cả ba người Thất Sát đều đang thở gấp.

Bọn họ cũng rất muốn biết giữa hai người bọn họ thì ai sẽ là người mạnh hơn.

Bởi vì có rất nhiều ý kiến khác nhau.

Nhưng về cơ bản thï hai người bọn họ là 50-50.


Nên ngay cả bọn họ cũng muốn biết ai mạnh hơn ail Diệp Quân Lâm hít một hơi thật sâu nói: “Được, tôi chấp nhận lời thách thức của anh “Được, nếu như anh thua vậy thì anh phải đưa vị trí của anh cho tôi.

Còn nếu như tôi thua thì cả đời này tôi sẽ nghe theo sự sai khiến của anh!”
Trong ánh mắt của Trần Hữu Đạo như bắn ra những tia sáng, nói bằng giọng vô cùng kiên quyết.

“Được, tôi đồng ý! Có điều phải chờ tôi giải quyết xong chút chuyện riêng mới có thể bắt đầu trận chiến này!”
Diệp Quân Lâm nói.

Trân Hữu Đạo gật đầu đồng ý.

“Phù!
Mọi người đều như hít vào một ngụm khí lạnh.

Trân chiến lần này là một sự việc rất trọng đại.

Hai người bọn họ đều đã đặt cược tất cả những gì bản thân mình có.

Phá Quân hỏi: “Thây ơi, thây năm chắc bao nhiêu phần trăm?”
“Năm mươi phần trăm!”
Sau khi Trần Hữu Đạo suy nghĩ cả nửa ngày mới đưa ra đáp án này..

 
Chương 1509: 1509: Chương 1507 Bị Trùng Nội Dung Mong Cả Nhà Thông Cảm Mình Lên Bù Chương Này Nhé!





TXI..

Ba người hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy biểu cảm nặng nề như vậy xuất hiện trên khuôn mặt của Trần Hữu Đạo.

Và đáp án được đưa ra cũng chỉ có năm mươi phân trăm! Trân Hữu Đạo là một người tự tin và kiêu ngạo từ tận sâu trong xương tủy.

Nói như vậy có nghĩa là đến cả trời đất anh ta cũng không chịu khuất phục.

Chẳng có một đối thủ lớn mạnh nào được anh ta đặt vào trong, mắt.

Nhưng chỉ duy nhất lúc đối diện với Diệp Quân Lâm, anh ta mới để lộ ra vẻ rụt rè.

Nhưng cũng không hẳn là rụt rè mà chỉ là anh ta không năm chắc thắng lợi một trăm phần trăm mà thôi.

Vậy thì điều này đã làm rõ một điểm đó chính là Diệp Quân Lâm thật sự rất mạnh.


Mạnh đến nỗi đến cả Trân Hữu Đạo cũng phải kiêng dè.

Việc hai người Chiến Thần Côn Luân và Chiến Thần Tu La thách đấu đã lan truyên khắp Lạc Việt một cách nhanh chóng, sau đó lan rộng ra Châu Á rồi tiếp tục lan ra cả thế giới.

Tất cả mọi người đều biết được sắp có một trận chiến như vậy xảy ra.

Đây có lễ là trận chiến ảnh hưởng cực lớn đến toàn thế giới.

Nếu như Diệp Quân Lâm thăng, Chiến Thần Côn Luân như hổ rình mồi, vậy thì sẽ là một đòn đả kích đối với nhưng kẻ thù nằm trong tay Chiến Thần Tu La.

Nhưng nếu Diệp Quân Lâm thất bại, anh sẽ phải nhường vị trí của mình cho Chiến Thần Tu La tiếp nhận.

Vậy thì chí ít cũng là chuyện tốt đối với Đỗ Thiên Nhất và những người khác.

Tuy rằng lực chiến đấu của Chiến Thần Tu La rất mạnh nhưng bàn về sách lược và khả năng bao quát toàn cục thì đúng là anh ta vẫn kém hơn Diệp Quân Lâm một chút.


Vì thế mới nói trận chiến này là một trận chiến vô cùng quan trọng.

“Trời ơi, thật đáng sợi Hai vị này muốn đại chiến một trận này!”
Tất nhiên Diệp Thần nắm bắt được tin tức này nhanh nhất.

Dù gì anh ta vẫn luôn chú ý đến từng động thái của Chiến Thần Côn Luân: “Đây có lẽ là trận quyết đấu giữa hai vị chiến thần mạnh nhất ở Lạc Việt rồi nhỉ? Chiến Thần Tu La đã chờ đợi mấy năm nay chỉ vì để chứng minh bản thân anh ta mạnh hơn Chiến Thần Côn Luân.

Diệp Thần cực kỳ mong đợi, anh ta muốn được tận mắt chứng kiến trận quyết đấu này.

“Haha, ta cũng rất mong đợi! Trận chiến lần này nhất định Chiến Thần Côn Luân sẽ giành chiến thắng! Dù gì thì anh ta cũng người nhà họ Diệp mài”
Diệp Minh Thiên vô cùng mong đợi.

Tin tức về trận chiến này vẫn còn đang thời kỳ lên men, sức ảnh hưởng càng ngày càng lớn.

Sau khi Lý Từ Nhiệm nghe được tin tức này thì vô cùng ngạc nhiên.

Dù gì cô cũng đã từng gặp được Chiến Thần Tu La.

“Chiến Thần Tu La thật sự khát máu tàn bạo như mọi.người thường nói sao?.Anh ta sẽ giống như Ma Vưỡng sao? Không phải như thế đâu nhỉ, năm ngoái tôi đã từng được anh ta cứu đó!”
Lý Từ Nhiệm thật sự không hiểu được sự đánh giá của mọi người dành cho Chiến Thần Tu La.

Cho dù cô mới tiếp xúc với anh ta một lần nhưng cô cảm thấy vị Chiến Thần Tu La này cũng rất có tình người mà..

 
Chương 1510: 1510: Chương 1511





“Không nên như vậy chứ, nghe nói Chiến Thần Tu La là một người vô tình vô nghĩa chẳng khác gì người máy cả.

Thế mà chuyện của con lại làm anh ta chú ý, lại còn ra mặt giúp con sao?
Thật không thể tin nổi”
Lâm Hiếu Thiên vô cùng kinh ngạc nói.

Bọn họ hiểu Trần Hữu Đạø hơn cô.

Chuyện của một ngữời bình thường tuyệt đối không thể được anh tạ chú ý, đến.

“Đúng vậy, xem ra vị Chiến Thần Tu La này dường như cố ý bảo vệ Lý Từ Nhiệm!”
Lâm Phụng Tiên nâng khóe môi lên.

“Âm”
Sai khi Lý Từ Nhiệm nghe vậy thì người bỗng khựng lại, lộ ra biểu cảm không thể tin được.

“Không phải chứ, chẳng lẽ…”

Lý Từ Nhiệm đang nghĩ đến một khả năng.

Có khi nào Chiến Thần Tu La thực sự tới để bảo vệ cô không? Dù gì nghe theo suy nghĩ của mọi người thì cho dù có người chết trước mặt anh ta thì Chiến Thần Tu La cũng không thèm chớp mắt.

Nhưng anh ta lại ra mặt giúp đỡ cô sao? Điều này chắc chắn phải có nguyên nhân.

Liệu có phải là đo Diệp Quân Lâm sắp xếp không? Không thể nào! Đến Chiến Thần Côn Luân mà Chiến Thân Tu La còn không phục.

Thì sao anh ta lại có thể nghe lời của Diệp Quân Lâm tới đây bảo vệ cô chứ? Cho dù Diệp Quân Lâm có thân phận gì thì cũng không thể có khả năng đó được.

Ở một nơi khác.

Mấy người Diệp Quân Lâm cùng với Tây Phương rời đi.

Tây Phương muốn đi một mình đến nhà họ Tần trước.

Vừa hay Diệp Quân Lâm muốn đi thăm người bạn cũ của mình – Tần Bắc Minh một chút.


Tối nay trong nơi ở của ông cụ Tần Bắc Minh sẽ có rất nhiều người.

Cộng thêm cả Tần Bắc Minh nữa thì có tất cả là tám người.

Nhưng mỗi người đều là những nhân vật có tiếng tăm trong y học.

Cả tám người là Bát Đại Quốc Y tiếng tăm lừng lẫy của Lạc Việt.

Tám người là những người đứng đầu trong tất cả các lĩnh vực y học chính.

Bao gôm các chuyên gia Tây y và các bậc thầy về Trung y.

Khi Diệp Quân Lâm xuất hiện thì ông cụ Tần Bắc Minh cảm thấy rất kinh ngạc.

Vội vàng mời Diệp Quân Lâm vào bên trong.

Rồi giới thiệu thân phận của Diệp Quân Lâm với tất cả mọi người.

Làm cho bảy người còn lại kinh hoàng mãi không thôi.

Thế mà bọn họ lại được gặp mặt Chiến Thần Côn Luân! “Người này là Thần Châm Tiết Đinh Văn!”.

 
Chương 1511: 1511: Chương 1512





“Người này là Dược Vương Tôn Tư Duy!”
Tần Bắc Minh giới thiệu lần lượt giới thiệu bảy chuyên gia.

Bọn họ đều là những Quốc Y đinh cao của Lạc Việt.

Hai người mạnh nhất trong lĩnh vực Tây y và Trung yl! Và cũng chính là báu vật của Lạc Việt.

Diệp Quân Lâm cung kính nể phục nói: “Vẫn bối Diệp Quân Lâm tham kiến các vị tiền bối!
“Không nhận được, chúng tôi không nhận được đâu Chiến Thần Côn Luân à!”
Mọi người đều lập tức đứng dậy.

“Gần đây Kinh Thành tổ chức cuộc thi y học bốn năm một lần vì thế những ông già như chúng tôi đây mới có thể tụ tập lại đây, bằng không thì sao có cơ hội này được!”
Tần Bắc Minh cười ñój cũng là giải thích lý do vì sao lại có nhiều người ở.đây như vậy.


“Vậy thì tôi đúng là rất may mắn! Lần đầu tiên tới Kinh Thành đã được gặp tám vị quốc y rồi!”
Diệp Quân Lâm vô cùng chân thành.

Anh vẫn luôn duy trì một thái độ đặc biệt tôn trọng với những vị tiền bối này.

Ngày nay người dân có thể an cư lạc nghiệp, sự phồn vinh hưng thịnh của Lạc Việt cũng đều là nhờ những cống hiến của bọn họ.

Có bọn họ thật tốt!
Hai bên nói rất nhiều chuyện và Diệp Quân Lâm cũng thu hoạch được khá nhiều.

Dù gì anh cũng hiểu một chút về y thuật vì trước đó Cổ Phong đã từng dạy anh mọi thứ chỉ là anh không có thời gian để nghiên cứu nó mà thôi.

Ở một nơi khác.

Tây Phương đang đứng ở một nơi mang phong cách cổ xưa.


Sắp được mười năm rồi!
Cuối cùng anh ta đã về nhà rồi.

Thế nhưng ngôi nhà này đã làm tổn thương anh quá nhiều quá nhiều.

Đầu tiên là chủ nhân của anh ta bị bắt đi, sau đó là người vợ chưa cưới của anh ta đã phản bội mà gả cho người anh em của anh ta.

Cuối cùng còn anh ta còn bị ép phải ngồi tù thay người anh em của anh ta tận hai mươi năm…
Từng lời nói của người vợ chưa cưới như dao cứa dường như vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta.

“Chỉ có người mạnh nhất mới xứng với cô ta, còn anh ta thì không xứng[ Cả đời này anh ta cũng đừng mơ sẽ đuổi kip.bước chân của Tần Chiến Thiên!”
Anh ta không thể nào quên đi cảnh tượng Tiêu Yến – vợ chưa cưới của anh ta ngả vào vòng ôm của Tần Chiến Thiên!
Cũng không thể nào quên đi cảnh tượng nhà họ Tần tống anh vào xe tù!
Anh ta ngồi tù mấy năm cũng không thấy nhà họ Tần đến thăm anh ta một lần nào!
Đáng lẽ người phải ngồi tù là Tân Chiến Thiên.

Nhưng anh ta lại vẫn có thể ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng công tử hơn nữa lại còn có cả người đẹp ở bên cạnh làm bạn..

 
Chương 1512: 1512: Chương 1513





“Răng rắc răng rắc…”
Nghĩ tới từng việc mà họ đã gây ra cho anh ta, Tây Phương nắm chặt,iẵrh đấm làm cho một loạt âm thanh vang lên.

“Hômnay, tôi đã trở về rồiLĐám người hèn hạ các người cứ chờ đấy!”
“Tân Chiến Thiên, anh không phải ác mộng của tôi sao? Vậy thì tôi tới để thách thức anh đây!”
Sắc mặt của Tây Phương tối sầm lại, bước nhanh về phía cổng lớn.

Âm ầm ầm…
Tây Phương dùng sức gõ thật mạnh vào cổng lớn.

Sau khi cổng lớn được mở ra thì có mấy người bảo vệ đi ra ngoài.

“Gõ cái gì mà gõ? Có biết đây là nơi nào không?”
“Ừ? Cậu chủ? Cậu chủ trở về rồi!”

Rất nhanh sau đó, cả nhà họ Tần đã nháo nhào hết cả lên.

Tất cả ánh đèn trongnhà đều được thắp sáng.

Dường như tất cả người nhà họ Tần đều đi ra ngoài.

Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mặt Tây Phương.

Ba mẹ nhu nhược mặc cho người ta xâu xé, các chú thím thừa cơ hãm hại.

Và cả ông nội người đã tước đi quyền thừa kế của anh ta – Tần Long Phi.

Người cuối cùng xuất hiện là Tiêu Yến và Tân Chiến Thiên.

Tiêu yến ngả vào lòng Tần Chiến Thiên, sự ân ái nói không thành lời.


Sự rèn luyện trong những năm nay đã khiến cho tâm trạng của Tây.Phữờng đạt tới trình độ cao nhất.

€ó thể nói là cho dù núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng không thể làm anh ta hoảng loạn.

Nhưng nhìn thấy kẻ thù ngày trước thì Tây Phương lại không thể yên tĩnh được, nắm đấm cứ dần dần nắm chặt lại.

“Ừ? Thực sự là anh sao? Anh có chuyện gì thế? Không phải là phải ngồi tù hai mươi năm sao? Bây giờ còn chưa tới mười năm, sao anh lại trở về?”
“Chẳng lẽ là anh vượt ngục trốn về đấy chứ?
Nếu như vậy thì đúng là anh đang hại chết cả nhà họ Tần đói!”
Tần Long Phi và những người khác vừa nhìn thấy Tây Phương liền lo sợ anh ta vượt ngục về nhà.

Tây Phương lắc đầu: “Không, tôi đã ra tù từ sớm rồi!”
Một.người trong nhà,họ Tần lập tức đi kiểm tra một chút sau đó gật đầu nói: “Không sai, quả thực là anh ta đã ra tù rồi!”
Tần Long Phi nhìn anh ta rồi cười lạnh nói: “Xem ra biểu hiện của cậu ở trong tù cũng không tệ, thế mà còn chưa tới mười năm đã được ra tù rồi!”
“Tôi sắp quên mất người này rồi, cậu ta còn chạy tới đây làm gì thế?”
Chú hai của Tây Phương và cũng chính là ba của Tần Chiến Thiên – Tân Phong Lương cười lạnh, nói.

Những năm nay, nhà họ Tần đều nằm trong sự không chế của hai ba con họ..

 
Chương 1513: 1513: Chương 1514





Từ lâu trong mắt ông ta đã không còn biết Tây Phương là người nào ñữa fồi.

“Chỉ là mới ngồi tù ra’gũng thật xui xẻo!”
“Tránh xa’7a đi; tôi Sợ bịIâyxui xẻo!”
“Tốt nhất là đừng bước vào cửa nhà họ Tần, nhà họ Tần chúng tôi là hoàng tộc số một trong Kinh Thành, sao có thể xuất hiện một phạm nhân đã từng ngồi tù được chứ? Như thế không phải để người ta chê cười sao?”
Lạnh nhạt.

Người nào người nấy đều vô cùng lạnh nhạt.

Anh ta là người ngồi tù thay cho Tần Chiến Thần đó!
Hơn nữa còn phải ngồi tù tận hai mươi năm!
Đám người này không những không cảm kích mà còn châm chọc anh ta nữa.

Thậm chí còn muốn bảo anh ta không được bước chân vào cổng lớn nhàhọ Tần.


Vô cùng đáng hận!
Tây Phương nhìn về phía Tiêu Yến và Tần Chiến Thiên.

Còn Tần Chiến Thiên vẫn giữ nguyên bộ dạng cao cao tại thượng đó.

Dù gì anh ta cũng là công ty đứng đầu trong bảng xếp hạng, còn có người nào có thể địch lại được?
Trong mắt anh ta, đến tư cách làm đối thủ của anh ta mà Tây Phương cũng không có.

Còn về Tiêu Yến đang dựa vào lòng Tần Chiến Thiên thì giương lên một nụ cười chế giễu: “Sao hả? Ăn cơm tù mấy năm làm cho anh biến thành bộ dạng bỏ đi như vậy sao? Anh chính là một thứ đồ bỏ đi! Sự lựa chọn ban đầu của tôi là hoàn toàn chính xác! Tiêu Yến tôi phải đứng bên cạnh người đàn ông mánh nhất!”
Tây Phương bây giờ giống y hệt Diệp Quân Lâm, quần áo rách rưới, vẻ mặt suy sụp.

Dù sao vừa mới trở về, bọn anh vẫn chưa kịp sửa sang lại.


Dáng vẻ dân tị nạn này của anh ta rơi vào mắt người nhà họ Tần cũng chỉ có thể nhận lại được sự chế giễu.

Nghe thấy lời Tiêu Yến nói, Tây Phương càng siết chặt nắm đấm hơn nữa.

Cái người phụ nữ vô liêm sỉ này!
“Không phải, Tân Văn anh còn trở về làm gì vậy? Tôi nói cho cậu biết, Nhà họ Tần không có chỗ cho cậu dung thân đâu! Chúng tôi sẽ không chấp nhận để một người đã từng ngồi tù như cậu bước chân vào cổng lớn đâu.

Tần Phong Lương cười lạnh nói.

Tần Văn chính là tên thật của Tây Phương.

Tây Phương cười lạnh nói: “Mục đích lần này tôi trở về rất đơn giản, đó chính là đoạt lại tất cả những gì thuộc về tôi năm đó!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tây Phương lướt qua từng người một trong nhà họ Tần.

“Hahaha…”
Nhưng tất cả người ở đó đều cười phá lên.

Nhìn anh ta giống như đang nhìn một người đần độn vậy..

 
Chương 1514: 1514: Chương 1515





Tần Chiến Thiên lên tiếng: “Đoạt lại tất cả những gì thuộc về anh sao? Là vị trí của tôi? Hay vợ chưa cưới của anh? Thậm chí chuyện anh ngồi tù hai mươi năm trời thay tôi?”
“Anh dựa vào cái gìmà đời đoạt lại? Anh có cái bản lĩnh đó không?”
“Tần Văn, tám năm trước anh chỉ là một con bò sát nằm dưới đất,đã ngồi nửa năm trong tù rồi, vậy mà giờ vẫn còn muốn hoá rồng à?”
“Chiến Thiên vẫn luôn là cơn ác mộng của anh, là sự tồn tại mà anh sợ hãi nhất; Tà gọn núi cao mà anh không giờ có thể vượt qua! Mặc kệ anh có cố gắng đến thế nào đi nữa, cũng không cách nào chiến thắng được anh ấy đâu, điều này, so với kẻ khác thì anh càng phải hiểu rõ hơn chứ.

Tám năm trôi qua, Chiến Thiên đã mạnh hơn rất nhiều! Anh ngồi trong tù bằng ấy năm, liệu có còn cơ hội không?”
“Lấy lại mọi thứ thuộc về anh? Tôi nói cho anh biết, người xứng với Tiêu Yến tôi đây chỉ có thể là kẻ mạnh nhất – Chiến Thiên, chứ không phải kẻ tội nhân như anh!”
Từng câu của Tiêu Yến đều sắc như dao, ghim thẳng lên trái tim của Tây Phương.

Đầu do mắt anh lúc ấy bị mù, mới nhìn lầm người phụ nữ này.

Còn tưởng cô ta sẽ là người đi cùng mình cả đời…
“Tân Văn, mày đúng là tạo phản rồi.

Tao nói cho mày biết, mày không có tư cách bước vào.


cánh cổng nhà họ Tần này nửa bước đâu!”
Tần Phong Lương thực sự muốn đuổi Tây Phương ra khỏi cửa.

“Ý của ông thế nào?” Tây Phương nhìn về phía ông nội mình là Tần Long Phi.

Tần Long Phi lập tức nổi giận: “Đúng, vì để bảo đảm cho danh dự của nhà họ Tần ta, cậu không được phép đến gần nhà họ Tần nữa.

Tôi có thể cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu sống đến hết đời.

Cậu mau chóng mà rời khỏi Kinh Thành đi”
Tây Phương cười đến thảm thương, quay ra nhìn về phía ba mẹ mình: “Ý của ba mẹ thì sao?”
“Chúng ta… chúng ta…
Hai người ấp úng, cả buổi cũng chẳng nói ra được một câu.

Ý tứ đã rất rõ ràng rồi, bọn họ không làm chủ việc này được.


“Cậu đi ngay đi, từ nay trở về sau cậu không còn là người của nhà họ Tần này nữa!”
Tần Long Phi tuyên bố ra quyết định của mình.

Lòng anh ta lập tức nguội lạnh!
Người trong nhà đối xử với anh ta lạnh lùng như vậy.

Nhưng quan trọng là anh ta không có làm gì sai cả.

Đã vậy lại còn phải thay Tần Chiến Thiên ngồi tù hai mươi năm.

Cuối cùng đổi lại đượẽ cái thái độ này.

.

Truyện Đông Phương
“Được, Sự việc đã đến nước này fồi gơ đấy!
Tôi cũng đã hiểu rõ rồi, ngày mai tôi sẽ trở lại nhà họ Tần, đến lúc đó, tôi sẽ dẫm nát Tân Chiến Thiên dưới chân mình, khiến cho toàn bộ nhà họ Tân các người phải quỳ rạp xuống dưới chân tôi Tây Phương nói xong thì lập tức quay người rời đi.

Bên tai anh ta còn truyền đến tiếng chửi rủa của mấy người nhà họ Tần, cùng với những âm thanh hết mực mỉa mai, trào phúng.

Cứ coi anh ta là tên điên rồ bại não đi..

 
Chương 1515: 1515: Chương 1516





Vì mục đích thật sự mà Tây Phương đi tới nhà họ Tần tối nay, chủ yếu là để xem qua thái độ của người trong nhà đối với anh ta.

Nếu như tốt! Nếu như bọn họ biết cảm kích, vui vẻ chào đón anhita.(THĨ Vấn đề này hoàn toàn có thể giải quyết trong hòa bình.

Ngược lại, anh.ta sế lựa chọn sử dụng thủ đoạn cứng rần.

Đây chính là lý do mà anh ta không để cho Diệp Quân Lâm đi cùng mình.

Dù sao nếu Diệp Quân Lâm tới, anh chắc chắn sẽ trực tiếp khai đao với nhà họ Tần!
Cho nên Tây Phương mới muốn tới trước, xem thử thái độ của mấy người nhà này.

Song cũng chỉ là thất vọng!
Thất vọng vô cùng!
Chẳng những không có bất kỳ ai cảm kích, mà còn mỉa mai Tây Phương, thậm chí còn không cho phép anh ta bước vào cửa nhà họ Tần nửa bước.


Tần Chiến Thiên cùnờ vớihgười vợ chưa cưới Tiêu Yến đều muốn làm nhục anh ta!
Ông nội và chú của anh ta thì không cho phép anh ta vào cửal Ngay đến ba mẹ cũng yếu đuối, thờ ơ đứng ngoài quan sát!
Đã như vậy thì anh ta cũng chẳng còn gì mà phải băn khoăn nữa.

Ngày mai, anh ra sẽ đến đánh nhà họ Tần một trận long trời lở đất!
Đêm hôm đó, Diệp Quân Lâm cùng với mấy người Tần Bắc Sơn trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thành tựu của tám nhà y học trong lĩnh vực y khoa này thật sự là không có gì sánh được.

Cho đến nay, tám người này còn chưa từng gặp được căn bệnh nan y nào có thể làm khó được bọn họ.

Khi nhắc tới Cổ Phơng, Thần châm cùng với Dược Vương vậy mà đều,biết anh ta.

Cổ Phong dù gì cũng là người trong gia tộc có truyền thống làm nghề y, đến từ môn phái y học cổ, đều là chung một nguồn gốc với bọn họ.


“Ai mà nói y thuật cổ đại từ thời Lạc Việt của tôi đã bị thất truyền thì đó là do bọn họ ngu dốt!
Hoặc là nói trình độ của bọn họ căn bản sẽ không bao giờ được tiếp xúc đến mấy cái y thuật cổ này!”
Thần châm Tiết Đỉnh Văn cười lạnh nói.

Lời này vậy mà cũng không sai.

Rất nhiều người khi không tiếp xúc được đến một số sự vật, thì sẽ khẳng định là sự vật đó không tồn tại.

Nhưng sự thật chỉ là do bọn họ không biết mà thôi.

“Chiến Thần, về saư nếu ngài có bất cứ phiền toái gì, hãy cứ tìm chúng tội!”
Mấy người bọn họ cười nói.

Sau khi họ tản đi rồi, Diệp Hạo Thiên mới họp lại với Tây Phương.

“Đại ca, tôi quyết định rồi, ngày mai chúng ta phải san bằng nhà họ Tần!”
“Được, tôi ủng hộ anh, mãi mãi sẽ luôn đứng về phía anh!”
Diệp Quân Lâm vỗ nhẹ lên bờ vai của anh ta..

 
Chương 1516: 1516: Chương 1517





Hôm sau.

Bên trong tòa dinh thự của nhà họ Tần.

Mọi người đang cùng nhau dùng bữa tại phòng ăn.

Mỗi người trong khi ăn đều phải giữ im lặng.

Bởi vì nhà họ Tần có một chế độ vô cùng nghiêm khắc, dù sao thì bọn họ cũng là gia tộc đứng đâu chỉ xếp sau hoàng gia, trước mắt đang phát động để tấn công các gia tộc lớn khác.

Có lẽ, không lâu nữa, nhà họ Tần đã có thể tăng cấp lên hàng ngũ gia tộc giàu có.

“Ông nội, ông nghĩ tên nhóc Tần Văn kia có đám đến đây hay không?”
Người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ấy chính ra Trần Chiến Thiên.


Còn những kẻ khác thì không nói lấy một câu, thật ra là cũng không dám nói gì.

Có thể là Tần Chiến Thiên không giống với bọn họ, anh ta thực sự có cái tư cách này.

“Con cảm thấy có khả năng ấy sao? Chẳng qua chỉ là mồm miệng nhanh nhảu mà thôi!
Tần Long Phi khịt mũi kinh thường.

Tiêu Yến cũng cười cười mà nói: “Chiến Thiên, anh ngồi đây mà quan tâm đến cái thứ phế vật đó làm gì? Cho dù là có cho anh ta thêm một trăm năm nữa, thì anh ta cũng chẳng bằng được một phần mười của anh…!”
Tiêu Yến sinh ra đã có được ngoại hình cùng với dáng vẻ xinh đẹp, chi cần một cái liếc mắt, cũng có thể khiến cho đàn ông thèm thuồng đến rớt cả nước miếng.

Khương Di Quân chính là người phụ nữ đẹp nhất Kinh Thành.

Và cực kỳ thích những kẻ mạnh mẽ! Ban đầu, Tây Phương đã ngồi vững trên cái ghế người thừa kế rồi, cho nên cô ta mới qua lại với anh ta.


Sau khi Tây Phương bị mất đi quyền thừa kế này, cô ta lập tức quay sang vùi đầu vào ngực Tần Chiến Thiên.

Nghe đồn Tiêu Yến cũng đã từng giao du với không ít thể loại đàn ông.

Chẳng qua là do Tần Chiến Thiên vẫn chưa từ bỏ được cô ta, như vậy cũng đủ nói lên rằng người phụ nữ này nhất định phải có thủ đoạn có thể trói chặt trái tim của anh ta.

Tần Chiến Thiên tỏ ra kiêu ngạo: “Tần Văn đến tư cách trỏ thành đối thủ của anh cũng không có, anh việc gì mà phải quan tâm đến anh ta.

Chỉ là anh sợ anh ta lại làm ra chuyện gì mất mất, khiến cho nhà họ Tần phải hổ thẹn thôi…!
“Không cần phải quan tâm đến anh ta! Dù sao thì anh ta cũng tuyệt đôi không dám tới nhà họ Tần gây chuyện đâu! Còn muốn san bằng nhà họ Tần ư? Đúng là nằm mo!”
“Rầmf”
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên.

Ngay sau đó, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng quát: “Tần Chiến Thiên mau đi ra đây nộp mạng!”
Âm thanh vang vọng len lỏi vào từng góc khuất trong dinh thự của nhà họ Tần.

“Hình hình gì vậy cïứ?”
“Thằng nhóc này thật sự đã đến rồi à?”.

 
Chương 1517: 1517: Chương 1518





Đám người Tần Long Phi đáng ăf’cơm cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Đúng là muốn chết! Con nhất định phải đi giết hắn!”
Tần Chiến Thiên lập tức đứng dậy.

Những người khác thấy vậy thì cũng nhao nhao đứng dậy theo.

Rất nhanh sau đó, người trong nhà họ Tần đều đã tụ tập hết ở cửa lớn.

Bên ngoài kia, ngoại trừ Tây Phương ra thì vẫn còn năm người nữa.

Bề ngoài đều chẳng khác Tây Phương là bao, giống hệt như một đám dân tị nạn đang chạy trốn.

“Thế nào? Còn tìm thêm cả trợ thủ à? Chỉ bằng sáu người mà cũng đảm đòi lật tung nhà họ Tần lên sao?”
“Nếu đã tìm người,giúp đỡ thì cũng nên tìm người nào lợi hại một chút chứ! Nguyên một đám này nhìn qua chẳng khác gì dân tị nạn..”

Tiêu Yến lạnh lùng cười nói.

Tây Phương cũng nở nụ cười: “Tiêu Yến, cô cũng thật không tốt, tầm nhìn quá hạn hẹp, cô vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được, những người đang đứng ở đây là ai đâu!”
Tây Phương lại lướt qua một lượt từng khuôn mặt của những người trong nhà họ Tần.

“Tôi cho các người một cơ hội nữa, chỉ cần các người quỳ gối xuống trước mặt tôi, tự sám hối vì những điều ác độc mà các người đã làm, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”
“Bằng không, thì hôm nay tôi sẽ san bằng nhà họ Tân!”
“Ha ha ha…”
Người nhà họ.

Tần nghe xong thì đều lập tức bật cười.

Nhưng trong mắt Tây Phương thì bọn họ chẳng khác gì một lũ đần độn.

“Câm miệng, mày vừa nói cái gì đó?”

Ba mẹ của Tây Phương quát lớn.

“Mày còn muốn san bằng toàn bộ nhà họ Tân? Đến cửa ải của Tần Chiến Thiên mà mày còn không vượt qua được!
Tần Chiến Thiên cười cười nói: “Tân Văn, anh vẫn không tự rút ra được bài học gì à? Tám năm trước, bất kể thế nào thì anh cũng không vượt qua nổi bước chân của tôi! Tôi là nỗi sợ của anh, cũng là ác mộng của anh! Hiện tại tôi càng ngày càng mạnh, nếu như dựa vào bảng xếp hạng Lạc Việt, thì tôi ít nhất cũng phải xếp thứ 20! Anh dựa vào cái gì mà đòi đấu với tôi?”
Lời này vừa nói ra, Tây.Phương thoáng chốc run rẩy.

Tân Chiến Thiên vẫn luôn là nỗi sợ trong lòng anh ta.

“Không! Tôi muốn đánh bại anh! Tôi muốn chứng minh rằng, so với anh thì tôi còn mạnh hơn nhiều!”
“Ha ha ha…
rặt một lũ sâu mọt, để tôi cho mấy người biết chênh lệch thật sự là như thế nào!” Tần Chiến Thiên chẳng thèm ngó tới bọn họ.

“Chiến Thiên mau mau ra tay đi, để bọn phế vật này sống thoi thóp đưới chân anh hơi lâu rồi đấy!” Tiêu Yến sốt ruột kêu lên.

Trên bảng xếp hạng của Kinh Thành, bọn họ đã ngồi ở vị trí thứ nhất được tám năm rồi, không kẻ nào có thể lay chuyển được.

Tám năm ở trong ngục, khả năng võ thuật của anh ta không hề giảm đi một khắc nào.

So với tám năm trước, anh ta đã mạnh mẽ hon rất nhiều..

 
Chương 1518: 1518: Chương 1519





Hôm nay, anh ta mới là kẻ mạnh mà không ai có thể chạm đến! Là một tôn tại mà không kẻ nào có thể sánh bằng.

Nhưng trong mắt đám người nhà họ Tần này, Tây Phương lại chỉ là một cái xác.

“Nếu đã muốn chết, thì để tôi giúp anh!” Tần Chiến Thiên bước lên một bước, lập tức tiến đến được trước mặt Tây Phương.

Một chiêu! Tần Chiến Thiên muốn dùng một chiêu duy nhất, giết chết Tây Phương.

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt anh ta đã biến đổi.

Bởi vì Tây Phương lại có thể tránh được chiêu này.

Toàn bộ những người xung quanh đều vô cùng kinh hãi.

Kế tiếp, hai người bọn họ lao vào giao chiến…
Đám người nhà họ Tân ban đầu thì hết sức cao ngạo, nhưng ngay sau đó là kinh ngạc, rồi lại đến sợ hãi…

Sau khi giao chiến được khoảng trăm chiêu.

“Rầm!” Đột nhiên có một người đã bị đánh bay, trong khi đó, người kia còn phi thân từ trên xuống, đứng giữa không trung mà nên thêm một cú thật mạnh lên kẻ đối diện.

“Äm!” Cuỗi cùng, người nọ nặng nề mà rơi xuống mặt đất, nên gạch xanh phía dưới cũng vì thế mà xuất hiện từng vết nứt vỡ.

Tất cả mọi người đều nhìn sang bên đó.

Toàn bộ người nhà họ Tần đều trợn tròn mắt.

Bởi vì kẻ nằm ở trên mặt đất lúc bấy giò lại là Tần Chiến Thiên.

Cả người anh ta toàn là máu, xương cốt đã gãy nát mất không ít, cơ thể co quắp lại thành một cục.

Trong đôi mắt của anh ta chỉ có tràn đầy kinh hãi.


Chấn động! Quá mức chấn động! Chẳng ai có thể ngờ được rằng, Tây Phương sẽ trở nên mạnh mẽ đến nhường này!
Đến Tần Chiến Thiên cũng không còn là đối thủ của anh ta nữal Tần Long Phi trợn tròn mắt.

Tần Phong Lương trợn tròn mắt.

Tiêu Yến cũng phải trợn tròn mắt.

Làm sao mà anh ta có,thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Không phải là ngồi trøng tủ tận tám năm sao!
“Tần Chiến Thiên từ lâu đã không còn là nỗi sợ của tôi nữa rồi, năm đó, tôi ngây thơ tin rằng anh ta chắc chắn là kẻ mạnh nhất mà tôi có thể gặp, nhưng sau khi bị đẩy vào chiến trường, tôi mới phát hiện, thì ra là do tầm mắt tôi hạn hẹp thôi!”
Tây Phương cười to, nói.

“Chiến trường? Không phải là trong ngục giam ư?”
Tiêu Yến kinh ngạc hỏi.

“Trời không diệt đường cùng của ai bao giờ, trong thời gian ở trong tù, tôi đã được lựa chọn đến đội chiến đấu đặc biệt.

Thân phận của tôi hiện giờ chắc chắn cácíngườiđều đã từng nghe qua… là Chiến vương Tây Phương.”
“Hả?”
“Cái gì? Chiến vương Tây Phương?”.

 
Chương 1519: 1519: Chương 1520





Sắc mặt của toàn bộ người nhà họ Tần đều biến đổi.

“Mà đứng trước mặt các người đây, vị này chính là đại ca của tôi… Chiến Thần Côn Luân, cùng với những anh em của tôi, Kỳ Lân…”
Sau khi Tây Phương lần lượt giới thiệu thân phận của từng người một.

Người nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều phải trợn tròn mắt.

“Khục khục.”
Tiêu Yến lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Tây Phương, nắm lấy chân anh ta mà khóc thút thít, nói: “Tần Văn, là em saierh cầu xin anh hãy tha thứ cho em một lần! Những năm này, em kỳ thực chỉ đặt trái tim ở nơi anh Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta sẽ quay về như lúc xưa, éí nguyện ý ở lại bên anh cả đời!”
“Tần Văn, là ba mẹ sai, chúng ta không nên thờ ơ như vậy!”
“Tần Văn, là lỗi của ông nội! Ông sẽ đem quyền thừa kế giao lại cho con! Là do ông hồ đồ!”.

ngôn tình hay
“Chú hai cũng sai rồi, chú không nên đối xử với cháu như vậy.”
Đối mặt với quyền thế áp đảo cùng với thực lực tàng của Tây Phương.


Thái độ của người nhà họ Tần lập tức thay đổi.

Mỗi người đều nói là mình làm sai rồi.

Bộ dạng kiểu này, Diệp Quân Lâm đã nhìn nhiều đến phát ngán: Anh cùng những người khác đều lần lượt rời khỏi nhà họ Tần, để cho Tây Phương tự mình xử lý.

Hôm nay, Kinh ThànH bùng nổ một tỉn tức quan trọng.

Cái người nhà họ Tần từng thay thế em trai đi ngồi tù – Tân Văn, giờ đã quay lại san bằng nhà họ Tân.

Cùng với đó còn đánh bại cả người đứng đầu bảng xếp hạng, Tần Chiến Thiên.

Giải quyết xong xuôi chuyện của Tây Phương.

Giờ thì đến chuyện của mình.


“Nhà họ Diệp, các người đã chuẩn bị xong chưa?”
Trong đôi mắt của Diệp Quân Lâm hiện lên từng vệt lạnh lẽo.

“Đúng rồi, Kỳ Lân;vật mà tôi bảo cậu chuẩn bị đâu rồi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Khởi bẩm Chiến Thần, vật đó đang trên đường vận chuyển tới đây, rất nhanh thôi có thể đến được Kinh Thành!”
Kỳ Lân trả lời.

Diệp Quân Lâm đang định tiến hành bước kế tiếp, thì lại nhận được một cú điện thoại.

Là số của Tiêu Thẩm.

“Alo, Tiêu Thẩm, sao mà em biết được số điện thoại mới của anh?”
Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.

“Em thông qua ông cụ Tần nên mới biết!”
Sau khi Tiêu Thẩm đến Kinh Thành, đúng có liên hệ không ít với.Tần lão gia.

“Tiêu Thẩm, em làm sao vậy?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom