Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 60


Chương 60
“Anh như vậy không phải là đang làm khổ cơ thể mình sao? Nhân dịp trở về thì anh nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.


Cố Văn dường như không quan tâm nhiều đến cơ thể của mình, nếu không phải là làm việc đến tận đêm khuya thì cũng là đi công tác đến đêm muộn, rõ ràng là đang khiến cơ thể kiệt sức.

“Không ngờ mợ chủ nhỏ của tôi lại suy nghĩ chu đáo như vậy.

” Một câu mợ chủ nhỏ của anh làm cho mặt Mộc Mai ửng đỏ.


Sau khi ăn cơm xong, Mộc Mai mạnh mẽ yêu cầu Cố Văn ở nhà nghỉ ngơi nhưng Cố Văn lại khăng khăng làm theo ý mình, đưa Mộc Mai đi cửa hàng bách hóa.

“Cô Mai?”
Khi Mộc Mai đang đẩy Cố Văn đi dạo thì ở phía sau giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vọng lên.

Hai người quay đầu lại, Mộc Mai mới nhận ra người đàn ông này là Mạc Văn, người đã cứu mạng mình trước đây.

“Hóa ra đúng là cô, tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người.

” Mạc Văn bước đến bên cạnh Mộc Mai, cúi xuống nhìn Cố Văn một cái.

Sau khi Cố Văn nhìn rõ người đàn ông này, lông mày anh nhíu chặt lại, †rong mắt anh tóe ra một ánh nhìn lạnh lùng, mọi đường nét trên mặt dường như đang cảnh cáo người đàn ông này không được đến gần Mộc Mai.

“Văn, trước đây khi em và chị An ra ngoài mua đồ suýt chút nữa đã bị một chiếc xe đụng phải, là anh Mạc đây đã cứu em, nói cho cùng thì em vẫn chưa cảm ơn anh Mạc cẩn thận.


Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của Mộc Mai khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Chuyện này là chuyện bình thường không đáng nhắc đến, nếu như cô Mộc thực sự muốn báo đáp chi bằng hôm nay mời tôi ăn cơm.

” Mạc Văn nhìn về phía Mộc Mai, trong ánh mắt dường như có ý khác.


“Không có thời gian.

” Không đợi Mộc Mai trả lời, Cố Văn đã trực tiếp từ chối nói.

Mộc Mai nghe thế lời từ chối của Cố Văn, không thể không sững sờ: “Sao vậy?”
“Anh mệt rồi.

” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộc Mai nghe xong thì cười đầy bất lực, Cố Văn nên nghỉ ngơi thật tốt.

Mộc Mai nhìn Mạc Văn, ánh mắt có chút áy náy: “Xin lỗi anh Mạc, cơ thể chồng tôi không khỏe nên tôi đưa anh ấy về nghỉ ngơi trước…”
“Tại sao khi gặp tôi thì lại thấy không khỏe? Rốt cuộc là cơ thể anh Cố không khỏe hay là sau khi gặp tôi mới không khỏe?” Mạc Văn nói thẳng, tiến lại gần như thể muốn thúc ép Cố Văn nói ra sự thật.

“Thân thể khỏe hay không đương nhiên là có liên quan đến người gặp phải, không ngờ anh đây vẫn còn tự hiểu được.

” Cố Văn cũng không chịu yếu thế, trực tiếp tức giận nói lại.

Mộc Mai: “.

.


” Mùi khói thuốc súng nồng nặc.

Mộc Mai không khỏi có chút lo lắng, nếu như tiếp tục như vậy sợ rằng hai người họ sẽ đánh nhau.

“Xin lỗi anh Mạc, chồng tôi vừa đi công tác về, vì chênh lệch múi giờ nên vần chưa quen, tôi sẽ chiêu đãi anh Mạc sau.

” Mộc Mai nói lời xin lỗi lần nữa.

“Cô Mộc không cần khách sáo, tôi sẽ ở lại Hà Thành một thời gian dài nên chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau.


Trong ánh mắt Mạc Văn có chút ẩn ý, rồi ánh mắt nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Văn, bất giác nở một nụ cười đắc ý.

“Mộc Mai, ví của anh đâu?” Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Cố Văn đột nhiên nói, Mộc Mai nhìn vào tay người đàn ông quả nhiên phát hiện ra không thấy ví của anh.




 
Chương 61


Chương 61
“Có phải vừa rồi lúc mua đồ để trên quầy đã không cầm đi?” Mộc Mai không khỏi lo lắng, Cố Văn là người thế nào, ví của anh nếu như bị mất thì tổn thất cũng không phải chỉ một chút tiền là có thể ước lượng được.

“Em đi tìm xem, anh ở đây đợi em.


“Vâng, em đi nhanh rồi sẽ quay lại.



Nói rồi Mộc Mai chạy đến cửa hàng vừa nãy vào.

Lúc này chỉ còn lại Cố Văn và Mạc Văn, hai người nhìn nhau.

“Không ngờ đường đường là cậu hai nhà họ Cố cũng sử dụng đến cách này, khiến vợ anh mất tập trung là có lời muốn nói với tôi đúng không?” Mạc Văn nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, mặc dù hai chân anh đã tàn tật nhưng không có ai dám đánh giá thấp sự quyết liệt của anh.

“Anh đến đây làm gì” Cố Văn lạnh lùng nói.

Thế nhưng trong mắt Mạc Văn lại có chút giêu cợt, ngồi trên ghế cách Cố Văn không xa: “Đây không phải là nhà của anh, tại sao lại không cho phép tôi đến đây?”
Cố Văn có phần nóng nảy nói: “Tự †ìm cái chết.


“Đột nhiên tôi cảm thấy Hà Thành thú vị hơn chỗ tôi, nhất là cô vợ bé nhỏ của anh, rất hợp với khẩu vị của tôi.


Mạc Văn thậm chí còn không để ý răng người đàn ông trước mặt và Mộc Mai là vợ chồng.


“Nếu như anh thích thì có thể trực tiếp lấy đi.

” Cố Văn hoàn toàn không quan tâm, dường như Mộc Mai chẳng qua chỉ là đồ vật, ai muốn cũng có thể lấy đi.

Thế nhưng lúc này lông mày Mạc Văn nhíu chặt lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Nhưng cô ấy là vợ của anh.


Ánh mắt Cố Văn thay đổi khó đoán: “Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh mà thôi, tình cảm có bao nhiêu chứ?”
“Bịch…” Sau lưng anh truyền đến âm thanh của thứ gì đó từ trong tay rơi xuống, Cố Văn nghe thấy, lưng mình cứng đờ, ngón tay không kiềm nổi nắm chặt lấy tay áo để che giấu sự hoảng loạn của mình.

Mạc Văn lại không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường nhưng khóe miệng có chút đùa giỡn: “Đã như vậy thì chi bằng hãy giao vợ anh cho tôi.


“Tôi không có ý kiến gì, anh có thể đi hỏi vợ tôi xem cô ấy có muốn đi cùng anh” Cố Văn đẩy xe lăn, quay đầu lại nhìn Mộc Mai: “Em có thích người đàn ông này không?”
Mắt Mộc Mai đỏ hoe, cô cố nén để nước mắt không trào ra.

Một lúc sau, Một Mai mới thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt của mình, lúc này đầu ngón tay cô đã trở nên trắng bệch, điều này đủ để chứng minh cô đã giữ chặt như thế nào.


Mộc Mai cúi người xuống nhặt chiếc ví vừa rơi lên: “Anh Mạc đừng đùa lại, tôi và Cố Văn đã kết hôn và tôi không có ý nghĩ đi bước nữa.

Văn, ví của anh rơi ở trước quần lễ tân chỗ bán đồ vừa nấy, lần sau anh nhớ cầm cho kỹ.


Liếc nhìn Mạc Văn áy náy, sau đó cô đẩy Cố Văn rời khỏi trung tâm mua sắm.

Khoảnh khắc quay người lại, Cố Văn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mộc Mai.

Cố Văn nắm chặt hai tay, kiềm chế cơ tức giận của mình.




 
Chương 62


Chương 62
“Ha, thú vị…” Mạc Văn cười khẽ, rời đi về hướng đối diện với hai người.

Cố Văn ngồi trên xe lăn như ngồi trên đống lửa, dường như anh có điều muốn nói với Mộc Mai, nhưng lại không biết phải mở lời nói như thế nào.

Quay về xe, cả xe lặng ngắt như tờ, khiến người ta kiềm nén không thở nổi.

Một lúc sau, Mộc Mai mới chậm rãi nói: “Văn, đối với anh mà nói, em có phải là một người thừa thãi không?”
‘Không phải.

Cố Văn thầm lẩm bẩm trong lòng nhưng anh lại không biết nói thế nào khi lời nói chạm đến môi.


Mộc Mai nhìn Cố Văn tràn đầy hy vọng nhưng anh chỉ nhắm mắt không trả lời.

Mộc Mai cúi đầu, cười ngượng ngùng: “Ha ha, em biết rồi.


“Được rồi, chúng ta về nhà trước đã.

Anh còn phải nghỉ ngơi, đang đi công tác mà lại bí mật chạy về thì không phải là một lãnh đạo tốt.

” Mộc Mai kìm nén lại cảm xúc của bản thân, nhưng Cố Văn có thể nghe thấy giọng nói của cô hơi nghẹn ngào.

“Ừ” Nói xong Gố Văn lại nhắm mắt lại.

Mộc Mai cũng không nhìn Cố Văn nữa, quay đầu về phía bên cửa sổ nhìn người qua lại, nhưng ngay sau đó một giọt nước mắt trong suốt như pha lên trực tiếp rơi trên tay cô.

Về đến nhà, Mộc Mai nhìn thấy chị An, cô chỉ khẽ gật đầu rồi chạy về phòng của mình.

Ban đầu chị An muốn gọi Mộc Mai lại, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, giống như là muốn trốn tránh điều gì đó.

Vẻ mặt chị An mờ mịt nhìn về phía Cố Văn: “Cậu chủ, mợ chủ sao thế ạ.


“Không sao đâu.


” Giọng nói Cố Văn cũng đầy lạnh lùng.

Chị An nhíu mày, sao hai người này ra ngoài một chuyến đã biến thành thế này rồi.

Cố Văn về phòng mở cửa ra thấy Mộc Mai đang nằm trên giường.

Nghe tiếng Cố Văn đi đến, cô nghiêng người sang một bên, đưa lưng về phía anh.

“Tôi đã mua vé máy bay vào buổi xế chiều nay rồi.

” Cố Văn nói chậm rãi.

“Ừm.

” Mộc Mai cũng không nói gì khác.

“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi trước.

” Không hề có lời giải thích, cũng không có lời an ủi.

Nghe được âm thanh đóng cửa, Mộc Mai ngồi dậy, nước mắt đầy ắp trong khóe mắt: “Mộc Mai, nhịn lại, đừng không có triển vọng gì như thế.



Nhưng mà hai chân của cô vẫn như bị quỷ thần xui khiến mà chạy xuống giường, khi đi xuống dưới lầu đã thấy chị An đóng cửa lớn lại rồi.

“Mợ chủ, có chuyện gì không? Cậu chủ đã đi rồi.

” Chị An có thể chắc chắn rằng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng cô có thể cảm giác được Mộc Mai không nỡ rời xa cậu chủ.

“Sao anh ấy lại đi nhanh như thế…”
“Mợ chủ, xe của cậu chủ còn ở bên ngoài, vẫn chưa đi xa đâu ạ.

Không thì tôi gọi cậu chủ lại, hai người nói với nhau mấy câu đi.


Dù sao hai người bọn họ cũng mới kết hôn với nhau, có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút cũng là chuyện tốt.

“Không cần.

” Mộc Mai từ chối, dù cho nói nhiều một chút thì có lợi ích gì chứ? Đối với Cố Văn mà nói, cô cũng chỉ là một người thừa mà thôi.




 
Chương 63


Chương 63
Cô biết cuộc hôn nhân của hai người bọn họ là một sự sai lầm.

Nếu không không phải cô thay Mộc Diệp gả cho Cố Văn, thì cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp nhau.
Mộc Mai về đến phòng, thấy lúc trước căn phòng này được bố trí rất hài hòa, nhưng bây giờ Mộc Mai lại cảm giác cách bố trí này thật buồn cười.
Lúc chiều, Mộc Mai nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ, mới biết đó là Cố Đình gọi.

“Ba, sao ba có thời gian rảnh rồi gọi điện cho con vậy ạ?” Đã bao nhiêu năm Mộc Mai không gọi qua chữ này.

Đột nhiên bây giờ lại xưng hô thế này, vẫn cảm thấy không quen.
“Ba biết Văn vừa ra nước ngoài, con ở trong nhà chắc cũng buồn chán.

Buổi tối con tới ăn cơm cùng ba và mẹ Văn gỊ.
Giọng điệu của Cố Đình dịu dàng ôn hòa, không giống như ông chủ hay bắt nạt người khác.
“Dạ ba, tối nay con sẽ về ạ.” Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Mộc Mai vẫn cảm thấy lo lắng.

Trừ Cố Nam ra, đối với những người lớn khác của nhà họ Cố cô đều không hề quen biết.
Mộc Mai cũng không biết ba mẹ Cố Văn thích gì, nên tùy tiện mua chút thuốc bổ rồi ngồi lên xe đi đến nhà cũ của nhà họ Cố.
Nhà cũ của nhà họ Cố ở Hà Thành là nơi đáng mơ ước, nhìn sân trong cũng đã chứng minh được khí chất của nhà họ Cố.
Đã không thể dùng từ biệt thự để miêu tả nơi này, rõ ràng đây chính là một trang viên.

“Mợ chủ đã tới rồi, mời đi theo tôi.”
Quản gia đứng ở cổng nhìn thấy Mộc Mai tới nói với giọng điệu vô cùng khách sáo, dẫn cô đi vào trong trang viên.
Mộc Mai đi theo quản gia vào ngôi nhà tráng lệ như cung điện.
“Mai đến rồi, mau vào ngồi đi.” Mẹ của Cố Văn, Bạch Vũ gọi Mộc Mai.

Dù bây giờ Cố Văn đã tàn phế, nhưng nói gì thì cũng là con trai nhỏ của mình.
“Cảm ơn mẹ.” Mộc Mai nói xong thì đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
“Sau khi kết hôn, con ở cùng với Đình Sâm đã quen chưa? Tính cách của thằng bé rất kì quái, hi vọng con bỏ qua cho.” Bà Cố vừa nói, vừa cầm lấy hoa quả ngồi xuống cạnh Mộc Mai.
Mộc Mai khẽ gật đầu: “Sống chung với Cố Văn cũng không tệ.

Nhưng mà trước kia hai đứa chúng con chưa từng gặp nhau, còn phải ở chung rất lâu mới có thể hiểu rõ tính cách của nhau.
“Từ sau khi thằng bé gặp tai nạn xa cộ thì tính cách trở nên cực kỳ lạnh lùng.


Hai người các con có thể ở chung, điều này làm mẹ vô cùng vui vẻ.”
Bạch Vũ vừa nói vừa gọt hoa quả đặt vào tay Mộc Mai: “Ăn thử hoa quả đi, vừa được vận chuyển từ nước ngoài về”
“Cảm ơn mẹ, sao con có thể để mẹ gọt táo cho con được?” Đối với sự nhiệt Tình của người phụ nữ này, Mộc Mai khó mà chống đỡ được.

Từ lúc cô trở nên nghèo túng thì chưa từng có ai đối xử với cô như thế.

Trong khoảnh khắc Mộc Mai khó mà tiếp nhận được.
“Mọi người đều là người một nhà, còn khách sáo gì chứ.

Có muốn ăn gì thì có thể nói với mẹ, mẹ sẽ làm con hài lòng.” Bạch Vũ vừa nói vừa để dao trong tay xuống, ánh mắt lúc này với khi nấy hoàn toàn khác nhau.


 
Chương 64


Chương 64
“Mẹ, mẹ có chuyện gì thì hãy nói thẳng với con đi ạ.

Mộc Mai cũng phát hiện ra, nên bỏ hoa quả trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhíu mày, không nghĩ đến cô gái này lại thông minh như thế.
“Đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng không nói vòng vo với cô nữa.


Chắc cô đã biết Cố Văn là người thế nào, và bây giờ nó đang rơi vào tình trạng thế nào, tôi tin tưởng cô cũng không hiểu rõ về nó.

Nếu như tương lai có một ngày nhà họ Cố của chúng tôi xuất hiện bất trắc gì, chắc hẳn là cô hiểu ý tôi chứ.”
Bạch Vũ nói không nhanh không chậm, cùng với vừa rồi như hai người khác nhau vậy, Lông mày Mộc Mai nhíu chặt lại, vì sao cô có cảm giác Bạch Vũ muốn Cố Văn đi làm kẻ thế mạng thế này?
“Mẹ, mẹ nói lời này có ý gì? Con nghe không hiểu lắm, dù sao con chưa từng tham gia vào chuyện làm ăn, cho nên cũng không hiểu rõ.

Đã xảy ra chuyện gì sao ạ? Mẹ có thể nói giải thích để con hiểu rõ hơn không.”
Mộc Mai cũng không thích nói vòng vo, huống chỉ chuyện này còn liên quan đến Cố Văn, cho nên cô không dám tự ý quyết định.
“Mộc Mai, tôi tin cô là một người phụ nữ vô cùng thông minh, tôi muốn nói gì chắc chắn trong lòng cô đã rõ ràng.

Nhà họ Cố của chúng ta đang đứng trước một cửa ải khó khăn, nhưng phải tìm một người có thể gánh trách nhiệm này, tôi tin cô có thể hiểu rõ lời tôi nói.”
“Thật xin lỗi, con đã nói là con không hiểu chuyện làm ăn, cho nên chuyện này con đành bó tay thôi.’ Mộc Mai vẫn giả vờ nghe không hiểu như †rước.

Bạch Vũ vô cùng tức giận, lập tức đứng lên, giơ ngón tay chỉ vào mặt Mộc Mai: “Cô… Cô đây là không biết điều đó.”
“Sao mẹ lại nói như thế, vừa nãy con đã nói rồi, con vốn không hiểu rõ chuyện trên thương trường, cho nên mẹ nói những chuyện này với con cũng không có tác dụng gì.

Hơn nữa bây giờ con cũng không đi làm cho nhà họ Gố, đối với việc của công ty nhà họ Cố con chẳng biết gì, cho nên mẹ nói những chuyện này với con như đàn gảy tai trâu mà thôi.”
Mộc Mai đứng lên cúi đầu xuống giống như một đứa bé làm sai chuyện vậy, Mộc Mai biết chắc chắn bữa cơm này không thể nào ăn ngon được rồi, đây chính là Hồng Môn Yến.
Toàn bộ người nhà họ Cố đều nghiêng về phía Cố Nam, bây giờ vì bản thân mình mà cô phải để Cố Văn làm kẻ thế mạng.

Sao cô có thể để chuyện này xảy ra được?
“Sao thế? Hai người lại cãi nhau à?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Từ trên lầu, Cố Đình đi qua góc quanh rồi đi xuống.

Nghe tiếng nói vang lên, nên mở miệng dò hỏi.
Bạch Vũ thấy chồng mình đã xuống tới, thì biết chuyện này mình đã làm không tốt, nên ngồi xuống ghế: “Còn không phải có người không biết suy nghĩ hay sao.

“Mai, con đừng chấp nhặt với mẹ con.

Hôm nay vốn định tổ chức một buổi tiệc gia đình, nhưng không ngờ Cố Văn đã ra khỏi nhà, cho nên buổi tiệc gia đình này nó không tham gia được.
Con là vợ của Cố Văn, tới tham gia tiệc gia đình cũng không sai.”
Giọng điệu của Cố Đình rất bình tĩnh, dáng vẻ hiền lành dễ gần, hoàn toàn khác với người từng trải có kinh nghiệm trên thương thường.
“Con xin lỗi ba, lần đầu tiên con tới đây đã chọc mẹ tức giận.” Mộc Mai nói với vẻ áy náy, cô biết chuyện này sẽ gây bất lợi cho gây bất lợi cho Cố Văn, mặc dù cô hơi tức giận nhưng không thể để mất quy củ được.

Dù sao bây giờ cô cũng là con dâu nhà họ Cố,có mộtsố _ việc có thể nói, nhưng cũng có một số _- việc không thể nói được.
Cố Đình đi đến trước mặt Mộc Mai: “Quả táo này con đã ăn chưa? Có cảm giác quả táo này rất ngọt không?”
“Đây là táo từ nước ngoài nhập về, thật sự nó rất ngọt.” Mộc Mai thành thật trả lời.


 
Chương 65


Chương 68
Đang nói chuyện thì một người phụ nữ mặc váy đỏ uốn éo đi về phía Cố Nam: “Sao hôm nay cậu cả rảnh rồi đến đây thế?”
“Tôi đến để giới thiệu với cô một chút, người này là trợ lý riêng của em trai tôi, sau này quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút.” Cố Nam nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.
“Nếu là người cậu cả giới thiệu, chắc – chắn tôi sẽ quan tâm kỹ lưỡng.” | Người phụ nữ nhìn Mộc Mai không hề có dáng vẻ sang trọng nào, cố gắng đè nén cảm xúc, dẫn cô đi.
Lúc đi ngang qua người Cố Nam, người phụ nữ kia còn liếc mắt đưa tình.
Hai người đi tới một căn phòng, diện tích phòng này không khác với văn phòng giám đốc mấy.


Bên trong chỉ toàn màu đen trắng, là phong cách của Cố Văn.
“Đây là văn phòng của cậu hai, sau này cô chỉ cần lau bàn quét rác thôi, những tài liệu quan trọng không cần cô sắp xếp.

Dù sao cô cũng mới vừa đến, nếu xảy ra chuyện gì sai sót, thì sẽ gây thiệt hại chục tỷ đến trăm tỷ.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ kia cố nén lại vẻ chán ghét, nói với Mộc Mai như thế.

Người phụ nữ này được Cố Nam quan tâm đặc biệt, thời gian sau này ở công ty chắc chắn sẽ không yên ổn.
“Tôi biết rồi, còn có chuyện gì muốn dặn dò nữa sao?” Mộc Mai nhìn mặt người phụ nữ này mà nói.
“Không có chuyện gì quan trọng nữa, chỉ mong cô tập trung làm việc, | tuyệt đối không nên có ý đồ gì xấu xa.”
Người phụ nữ áo đỏ lườm Mộc Mai.
“Suy nghĩ xấu xa?” Mộc Mai cười tươi, cô được Cố Nam đưa tới, nên người phụ nữ áo đỏ này cho rằng cô có quan hệ với Cố Nam cũng nên.

“Không biết nên xưng hô với cô thế nào?” Mộc Mai hỏi “Elsa.” Giọng điệu của Elsa hơi không kiên nhấn.
“Cô Elsa, tôi mong cô hãy yên tâm.
Tôi không hề có suy nghĩ xấu xa đối với bất cứ người nào trong công ty, cho nên tôi cũng hi vọng cô đối với tôi bằng thái độ đúng mực.”
Elsa nở nụ cười nhạo: “Được rồi, cô không cần giải thích đâu.”
Mộc Mai không tức giận, cô biết thời gian có thể chứng minh tất cả.
Mộc Mai đi vào văn phòng của Cố Văn, ngồi trong căn phòng nhỏ nhìn xem mọi người qua lại, không biết Cố Văn làm việc ở nơi này có tâm trạng thế nào.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc trước, Cố Văn ngồi làm việc ở văn phòng tổng giám đốc cao chót vót, bây giờ vị trí kia đã bị người khác thay thế, có lẽ trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Mộc Mai bóp ch3t, dường như cô lại quên thân phận của mình rồi.

Đối với Cố Văn mà nói, cô cũng chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi.
Mộc Mai ngồi trước bàn làm việc nhưng lại không biết nên làm việc gì.

Vừa rồi Elsa cũng không nói rõ ràng, tới đây cũng không thể cứ lau bàn, quét rác mãi được.
Lúc này, một người phụ nữ ôm rất nhiều tập tài liệu tới đặt ở trước mặt Mộc Mai, trên mặt vẫn là vẻ xem thường như cũ: “Đây là tài liệu mà giám đốc Elsa bảo tôi giao cho cô.

Những tài liệu này cần cô chỉnh lý lại một lần nữa, để cô quen với nghiệp vụ.”
Mộc Mai nhìn thấy tài liệu chất như đống núi nhỏ, lông mày nhíu chặt lại, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt: “Thật ngại quá, tôi là trợ lý của Cố Văn, tôi cũng không cần quan tâm những chuyện này.

Hơn nữa những tài liệu này đã có từ lâu rồi, sao phải cần tôi chỉnh lý chứ?”
“Sao cô lại nói nhảm nhiều như thế?
Bảo cô làm chuyện gì thì cô nhanh đi làm đi.”


 
Chương 66


Chương 69
Phía sau lại có một người phụ nữ tới nữa, trong tay cũng ôm nhiều tập tài liệu như trước, sau đó đặt lên bàn của Mộc Mai: “Còn những thứ này nữa.
“Những tài liệu vừa rồi có thể xem hết cũng là miễn cưỡng lắm rồi, thêm những cái này nữa sao xong được.”
Những người phụ nữ này đang cố ý gây chuyện.
“Cũng không nói cần xem hết trong một ngày.


Cho cô năm ngày, nếu như không làm xong thì cũng đừng làm ở đây nữa.”
Sau khi người phụ nữ kia nói xong thì bước trên đôi giày cao gót cao mười mấy centimet rời đi.
Mộc Mai thở dài một hơi, nhưng vẫn vùi đầu chỉnh lý lại.
Sau khi xem những tài liệu này được hơn phân nửa, Mộc Mai mới ngẩng đầu lên thì phát hiện sắc trời đã tối, toàn bộ khu làm việc cũng không còn ai cả.
Lúc Mộc Mai rời đi đã hơn mười giờ đêm.
Mộc Mai đứng lên vươn vai một chút.

Đã lâu rồi không làm những việc như vậy, bây giờ mới làm một chút mà cơ thể đã vang lên tiếng răng rắc.
Cô thu dọn những tài liệu kia, lại cầm vài thứ quan trọng theo bên người.
Khi cô đi đến tầng trệt của công ty mới phát hiện cửa lớn đã bị khóa lại.

Mộc Mai muốn gọi bảo vệ, nhưng lại thấy nhân viên an ninh kia đang ngủ say trong phòng bảo vệ, vốn không nghe được tiếng kêu của cô.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ, lại thấy điện thoại hết pin trong thời khắc quan trọng nhất này.

Bây giờ Mộc Mai kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Cả tầng lầu đều là một màu tối đen, Mộc Mai dùng sức gõ cửa, nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.
“Có ai không? Cứu tôi với, nơi này có người bị nhốt rồi, có ai đó giúp tôi không?” Mộc Mai vừa đập cửa vừa kêu cứu, suy nghĩ người đi đường có thể giúp đỡ mình.
Mộc Mai nhìn về đường cái phía trước, mặc dù nơi này ở trung tâm thành phố, nhưng công ty đã đóng cửa, cũng không ai chú ý có một người bị nhốt ở nơi này.

Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộc Mai có ý muốn đập vỡ cửa công ty, nhưng lại phát hiện cửa kính ở đây quá kiên cố, bằng cách bình thường không thể đập vỡ được.


| Không biết có phải tiếng gõ cửa của Mộc Mai lớn quá hay không, bên ngoài có người đi đường bắt đầu nhìn qua.
Nhưng mà mọi người lại nhìn với vẻ đang xem trò vui, vốn không có ý đến giúp đỡ.
Mộc Mai nhíu mày, kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì thế này? Sao kiếp này không ai đến giúp mình thế.
Đang suy nghĩ, có một người đàn ông đi về phía cô, Mộc Mai nhìn anh ta, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Lại là anh.”
Mạc Văn đến gần nhìn thấy Mộc Mai bị nhốt trong đó, gương mặt anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi nhìn từ xa thấy bóng người giống cô, không nghĩ đến thật sự là cô.”
Mộc Mai ngồi trên mặt đất, nhìn người đàn ông chỉ cách mình một tấm kính thủy tỉnh: “Có phải trông tôi rất buồn cười không? Tăng ca thì thôi đi, thế mà còn bị nhốt lại.”
Mặc dù tâm trạng Mộc Mai rất bực dọc, nhưng có người quen ở đây nói chuyện phiếm với mình, tâm trạng cô trở nên khá hơn nhiều.
Mạc Văn bật cười thành tiếng: “Thật ra mọi chuyện cũng không tồi tệ như thế, ít nhất cô cũng đã gặp được tôi.


 
Chương 67


Chương 70
Mặc dù tôi không có cách nào cứu cô ra ngoài, nhưng lại có thể nói chuyện phiếm với cô.”
“Không biết người bảo vệ đi đâu mất rồi, lúc nãy còn thấy anh ta ngủ ở bên kia.

Công ty này có người nhắm vào tôi, nhất định anh ta bị người khác sai khiến cho nên mới cố ý rời đi.”
“Cô chắc chắn chứ? Nếu thật sự là như thế thì cô có thể khiếu nại với lãnh đạo.” Mạc Văn nhắc nhở.

“Nếu người cố ý nhắm vào tôi là lãnh đạo thì sao? Trước khi tôi có thể đứng vững gót chân thì tôi có thể nhãn nhịn tất cả.

Nhưng ngày mà tôi đứng vững gót chân chính là ngày tôi đánh trả lại”
Trong mắt Mộc Mai lóe lên ánh sáng kiên định, dáng vẻ như muốn chém những người kia thành ngàn mảnh.
“Ha ha ha.” Ngồi ở bên ngoài, Mạc Văn bật cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì?” Mộc Mai tỏ vẻ không hiểu.
“Đương nhiên là cười cô rồi, nhìn thấy dáng vẻ ghét ác như kẻ thù của cô, nếu như sinh ra ở cổ đại chắc chắn sẽ trở thành nữ hiệp.” Mạc Văn nhìn vê phía Mộc Mai, đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy ánh mắt trong sáng rõ ràng như này.
Mộc Mai vui vẻ tiếp nhận sự đánh giá của Mạc Văn dành cho mình: “Anh nói không sai, nếu như tôi sinh ở cổ đại, có lẽ tôi sẽ thật sự trở thành nữ hiệp đó.
Hắt xì…”
Mộc Mai còn chưa nói xong đã hắt xì một cái, Mạc Văn nhíu mày hỏi: ‘Bị cảm lạnh sao?”
“Có lẽ vì ban đêm mà tôi lại mặc mỏng cho nên cảm thấy hơi lạnh.” Mộc Mai vừa xoa mũi vừa nói.

Trước kia thân thể của cô không yếu ớt như bây giờ, rốt cuộc hôm nay bị sao vậy?

Mạc Văn thấy dáng vẻ này của Mộc Mai thì có chút lo lắng.

Đêm khuya mình cảm thấy mát mẻ, nhưng nếu cô gái này bị cảm lạnh thì ngày mai sẽ không thể nào đi làm được nữa.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tôi gọi cảnh sát để bọn họ cứu cô ra nhé.

Nếu cô cứ ở trong đó cả đêm thì mai sẽ sốt đấy.”
Mạc Văn vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm 110.
Mộc Mai cảm kích nhìn thoáng qua Mạc Văn, thật sự là gặp quý nhân, người đàn ông này đã cứu mình hai lần rồi.
Khi cảnh sát chạy đến, Mộc Mai cũng không biết mình đã hắt xì bao nhiêu lần rồi.
Mạc Văn thấy gương mặt Mộc Mai ửng đỏ, cái mũi cũng bị lạnh đến đỏ bừng, anh ta cởi áo của mình khoác lên người Mộc Mai: “Mau về nhà đi.”
“Không cần khoác thêm cho tôi đâu, anh mặc vào đi.

Đêm nay hơi lạnh, nếu anh lại bị cảm thì hai người chúng ta cũng đều là cá mè một lứa rồi.” Mộc Mai vừa nói vừa đưa trả áo cho Mạc Văn.

Mạc Văn lại từ chối: “Tôi là đàn ông, không sao đâu, cô khoác áo vào đi.

Bây giờ tôi đưa cô về, đã trễ thế này rồi cô cũng không thể gọi được xe.”
Mộc Mai cười gượng: “Vậy làm phiên anh Văn quá, tính luôn lần này tôi đã nợ anh ba ân tình, cũng không biết nên trả lại anh thế nào.”
“Nếu cô Mai thật sự cảm thấy mình mắc nợ tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi.”
Mạc Văn tiến sát đến cạnh Mộc Mai, trên mặt nở nụ cười tươi.
Sắc mặt Mộc Mai trở nên đỏ ửng, lui về phía sau một bước: “Anh Mạc à, anh đang nói đùa gì thế?”
“Ha ha, đi thôi, cô định tiếp tục đứng giữa trời lạnh thế sao? Đi nhanh lên đi, tôi đưa cô về nhà.”
Mạc Văn cũng không trả lời câu hỏi của Mộc Mai, mà đưa Mộc Mai về biệt thự của cô.


 
Chương 68


Chương 71
Mộc Mai còn chưa xuống xe, từ phía xa đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chị An.
Chị An nhìn thấy Mộc Mai đi xuống thì nhanh chóng chạy đến: “Rốt cuộc mợ chủ cũng trở về rồi, tôi lo lắng chết mất.

Sao ngày đầu tiên đi làm lại trở về muộn như thế?”
Mộc Mai nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chị An, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Từ năm năm trước khi mình bị đuổi khỏi nhà, cho tới bây giờ cũng không ai quan tâm mình như thế, chỉ có chị An khiến cho cô nếm được cảm giác thế gian ấm áp.
“Không sao đâu, chẳng phải tôi đã trở về rồi hay sao? Lúc nãy tôi ở công ty tăng ca, quên mất giờ giấc, lại bị nhốt trong công ty.”
“Vậy sao mợ không gọi điện thoại cho tôi? Tôi có thể đi đón mợ, tôi cũng có chìa khóa của công ty.” Chị An vô cùng lo lắng.

Nếu mợ chủ xảy ra chuyện gì, sao cô có thể báo cáo với cậu chủ đây?
Mộc Mai lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt chị An, trên mặt có vẻ oan ức: “Nhưng điện thoại cũng hết pin “Cô An đã về đến nhà, vậy thì tôi không làm phiền nữa, chúng ta gặp lại sau nhé.” Mạc Văn vừa nói vừa quay lại ngồi vào xe.
Mộc Mai cảm kích nói cảm ơn, Mạc Văn lái xe rời đi.
Lúc này chị An mới để ý đến Mạc Văn, sau đó nhìn về phía Mộc Mai với vẻ khó hiểu: “Mợ chủ, sao mợ lại gặp người đàn ông đó?”
“Chị khoan hãy nói, hôm nay may mà có anh Mạc.

Nếu không nhờ anh ta thì tôi sẽ phải ở trong công ty đợi cả đêm mất.

Hắt xì… Mộc Mai đang nói lại hắt xì một cái.


Chị An thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ Mộc Mai vào nhà.
Chị An nhìn dáng vẻ của Mộc Mai thiếu sức sống, đi đến hỏi thăm: ‘Mợ chủ, mợ thật sự không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt của mợ không tốt lắm.”
“Có sao.” Quả thật Mộc Mai cảm thấy hơi đau đầu.

Có thể vì cô ngồi dưới lầu bị gió lạnh thổi trúng, cho nên mới thành như thế.
Chị An không yên tâm, giơ tay chạm vào trán của Mộc Mai, mới phát hiện trán của Mộc Mai rất nóng: ‘Mợ chủ, mợ sốt rồi.”
Đã mấy năm rồi Mộc Mai chưa bị bệnh, rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như thế, lúc này mới biết mình bị bệnh thật rồi.

Mộc Mai sờ lên trán của mình, đúng là hơi nóng thật: ‘Không sao, tôi ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
Vất vả lắm cô mới có thể vào được công ty, tuyệt đối không thể để cho Cố Văn mất mặt được.
Mộc Mai đi vào phòng, sau khi tắm rửa xong thì ngã xuống giường ngủ mê man.
Chị An nấu canh gừng bưng vào phòng của Mộc Mai, nhìn thấy cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Chị An đưa tay sờ lên trán cô lân nữa, vẫn rất nóng.


Chị An cầm khăn vừa được nhúng nước lau lên trán cô: Mợ chủ, nhất định phải giữ sức khỏe cho tốt, nếu cậu chủ trở về nhìn thấy cô như thế chắc là đau lòng lắm.”
Sau đó chị An dùng cách làm mát vật lý, liên tục lau người cho Mộc Mai.
Sau khi chị An làm xong thì đi xuống dưới lầu, vừa lúc điện thoại trong phòng khách vang lên.

Chị An nhấc điện thoại lên nghe, ở đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Cố Văn: “Chị An, tôi gọi điện cho Mộc Mai nhưng vì sao cô ấy không bắt máy?”
“Cậu chủ, cậu đừng nên trách mợ chủ, mợ chủ bị sốt.

Hôm nay mợ chủ đi làm ở công ty nhà họ Cố, tăng ca đến bây giờ mới về.

Hơn nữa mợ còn bị nhốt trong công ty, lại bị trúng gió, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi rồi ạ.”


 
Chương 69


Chương 72
Chị An vừa nói vừa nhìn căn phòng trên lầu, không biết lúc này Mộc Mai có đỡ hơn chưa.
Sau khi Cố Văn nghe xong thì lại càng thêm lo lăng: “Sao cô ấy lại bị sốt, mà không có lệnh của tôi sao cô ấy lại đi làm sớm như thế?”
“Tối qua, ông chủ và bà chủ mời mợ chủ đến nhà chính dùng cơm, đoán chừng lúc đó đã nói chuyện này.

Sáng sớm hôm nay cậu cả đưa mợ ấy đi làm.”
Giọng của của chị An có vẻ hơi do dự.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng điệu của chị An, Cố Văn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi cảm thấy dường như mợ chủ bị bắt nạt ở công ty nên mới ra như thế.

Vả lại tính cách của mợ chủ cũng rất ngang bướng, dù bị oan ức gì cũng sẽ không chịu nói ra.”
Cuối cùng chị An cũng nói ra nỗi lo lắng của mình.

Những người nhà họ Cố kia đều không phải người tầm thường, cho nên khó tránh khỏi sẽ bắt nạt Mộc trong công ty, lại bị trúng gió, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi rồi ạ.”
Chị An vừa nói vừa nhìn căn phòng trên lầu, không biết lúc này Mộc Mai có đỡ hơn chưa.
Sau khi Cố Văn nghe xong thì lại càng thêm lo lăng: “Sao cô ấy lại bị sốt, mà không có lệnh của tôi sao cô ấy lại đi làm sớm như thế?”
“Tối qua, ông chủ và bà chủ mời mợ chủ đến nhà chính dùng cơm, đoán chừng lúc đó đã nói chuyện này.

Sáng sớm hôm nay cậu cả đưa mợ ấy đi làm.”
Giọng của của chị An có vẻ hơi do dự.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng điệu của chị An, Cố Văn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Tôi cảm thấy dường như mợ chủ bị bắt nạt ở công ty nên mới ra như thế.

Vả lại tính cách của mợ chủ cũng rất ngang bướng, dù bị oan ức gì cũng sẽ không chịu nói ra.”
Cuối cùng chị An cũng nói ra nỗi lo lắng của mình.

Những người nhà họ Cố kia đều không phải người tầm thường, cho nên khó tránh khỏi sẽ bắt nạt Mộc Mai.
Không chỉ là mợ chủ, ngay cả cậu hai khi ở công ty cũng có lúc bị xem thường, hiển nhiên nguyên nhân cũng bởi vì Cố Nam.
“Trong khoảng thời gian này giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt.” Cố Văn nói xong thì cúp điện thoại, cũng không trả lời câu hỏi của chị An.
Sau khi chị An để điện thoại trong tay xuống thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật không biết rốt cuộc cậu chủ đang bận chuyện gì, vợ của mình mà còn không biết chăm sóc thật tốt.”
Chị An rửa khăn mặt sạch sẽ rồi đem lên lầu, lại lau mình cho Mộc Mai lần nữa.

Sau đó Mộc Mai từ từ mở mắt ra, giống như bị bóng đè không thể động đậy được.
“Nước…” Giọng nói của Mộc Mai trở nên khàn khàn.
Sau khi chị An nghe được thì lập tức bưng chén canh gừng lên, đỡ Mộc Mai lên: “Mợ chủ, bây giờ mợ đang sốt rất cao, tôi đã nấu cho mợ một bát canh gừng.


Mợ uống chén canh gừng này đi, giữ ấm dạ dày để xua lạnh.”
Mộc Mai bị sốt cao đến mơ mơ màng màng nên không nghe chị An nói gì cả.

Sau khi cô uống chén canh gừng chị An nấu xong lại nằm trên giường mà ngất đi.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Mộc Mai mới từ từ mở mắt ra.

Bây giờ đã là mười giờ sáng, Mộc Mai kêu thảm một tiếng: ‘Đã trễ như thế này rồi à!”
Mộc Mai vội vàng thay quần áo đi xuống dưới lầu, cô thấy chị An đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
Nhìn thấy Mộc Mai, chị An hỏi: ‘Mợ chủ thức dậy làm gì?”


 
Chương 70


Chương 73
Mộc Mai vội vàng hỏi: “Chị An, hôm qua tôi có nói với chị gọi tôi dậy sớm một chút không?”
“Đêm qua mợ bị sốt, vốn không nên đi lại.

Mợ nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay không cần đi làm.”

Sao cô gái này lại cố chấp như thế chứ? Tính cánh y hệt Cố Văn.
“Không nói thế được, tôi đã đến công ty làm việc thì nhất định phải nghiêm túc.

Bây giờ đã trễ rồi, mà tôi còn không xin phép nghỉ, chắc sẽ bị cấp trên trách phạt mất.”
Elsa là người của Cố Nam, chắc chắn Cố Nam đã đặc biệt căn dặn, cô không thể để người ta có cớ nói mình được.
Chị An nhìn thấy Mộc Mai cố chấp như thế, cảm thấy hơi lo lắng: “Mợ chủ, sức khỏe mợ không tốt, bây giờ còn bị sốt nữa, nếu đến công ty lại bị trúng gió thì phải làm sao đây?”
Mộc Mai đi đến bàn trà rót cho mình một chén nước, cô uống xong rồi nói: ‘Bây giờ tôi khỏe như trâu vậy, không có chuyện gì đâu, chị đừng lo lắng qua.

Tôi đến công ty trước, tối sẽ về nói chuyện với chị sau.”
Cũng đã trễ giờ làm rồi, nhưng Mộc Mai vẫn tranh thủ từng giây để chạy đến công ty.
“Mợ chủ, mợ còn chưa ăn sáng đó, như thế rất dễ bị tuột huyết áp.” Chị An kêu lên, nhưng vừa nói dứt lời thì Mộc Mai đã chạy đi không còn thấy bóng dáng.
Sau khi Mộc Mai đến công ty, tất cả mọi người đã bắt tay xử lý công việc theo cương vị riêng của mỗi người, Mộc Mai đi tới văn phòng của mình với vẻ mặt ngại ngùng.

Elsa từ bên cạnh bước tới: ‘Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô thực sự xem công ty như nhà riêng của mình, muốn đến lúc nào thì đến muốn đi lúc nào thì đi sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Xin lỗi trưởng phòng, hôm nay tôi có dậy hơi trễ, tối hôm qua tăng ca có hơi muộn, lúc trở về thì cửa ở dưới lầu đã bị khoá, vì vậy đã bị trúng gió, cơ thể cảm thấy có chút khó chịu.” Mộc Mai giải thích.
Tuy nhiên, Elsa tỏ ra không mấy quan tâm đến lý do thoái thác của Mộc Mai: ‘Cứ nói là cô lười biếng cho xong đi, tôi nói cho cô biết, làm việc ở công ty này lấy đâu ra lắm cớ như vậy.

Nếu cô không muốn làm việc ở đây nữa thì lập tức thu dọn đồ đạc và cút đi cho tôi.”
“Trưởng phòng, những gì tôi nói đều là sự thật, huống hồ đến giờ tôi vẫn còn sốt đây mà.” Mộc Mai nói.
Elsa khoanh hai tay trước ngực nhìn Mộc Mai: “Nếu đã bị sốt, vậy hà tất gì phải đến công ty chứ?”
“Mau trở lại cương vị làm việc của cô đi, đừng có mà vừa mới vào lại bị mất việc.

Có rất nhiều người muốn chen vào làm việc ở Gố thị mà còn không có cơ hội.


Nếu cô đã vào bằng cửa sau rồi, thì tôi nói cho cô biết, nếu không muốn làm việc ở đây thì hãy mau chóng cút xéo để còn nhường chỗ cho người khác.”
Sau khi Elsa dạy dỗ Mộc Mai một trận thì tức giận giãm đôi cao gót mười phân của mình rồi bỏ đi, cô ta đi tới đâu sàn nhà vang lên tiếng bước chân cộp cộp đến đó.
Mộc Mai thở hắt ra một hơi, tới đây cũng coi như là qua một ải, tốt hơn hết là mau quay lại cương vị của mình và tiếp tục làm việc.
Đống tài liệu kia vẫn chưa xem hết, cô biết những người đó cố ý chỉnh mình, nhưng Mộc Mai không muốn nhận thua trước bọn họ.
Vì vẫn còn bệnh trong người, Mộc Mai xem tài liệu đến hoa mắt chóng mặt.

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Mộc Mai cảm thấy vô cùng buồn ngủ, trực tiếp nằm bò ra bàn làm việc ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo lại nghe thấy rầm một tiếng, khiến cho Mộc Mai giật mình đến mức ngồi phắt dậy, nhìn thấy Đường Vân Anh đang đứng trước mặt, đập một xấp tài liệu mới xuống bàn.


 
Chương 71


“Không làm việc cho đàng hoàng, mà lại ngồi đây ngủ, công ty kêu cô đến đây là để cô ngủ sao?” Khuôn mặt của Đường Vân Anh đầy vẻ khinh thường, nhìn thấy người phụ nữ này là trong lòng cô ta sinh ra chán ghét, cũng không biết người phụ nữ này đã dùng cách gì để dụ dỗ được Cố Nam cho cô †a vào làm ở Cố thị.

Mộc Mai nhìn Đường Vân Anh, rồi lại nhìn vào xấp tài liệu mới: ‘Những thứ này là gì vậy?”

“Đương nhiên là tài liệu mới cần cô sắp xếp.”

Mộc Mai cau mày, cô mở một trong những tập tài liệu ra xem thì phát hiện đây đều là những tập hồ sơ của mấy năm trước rồi.

“Đây đều là những chuyện của mấy năm trước, tại sao lại còn cần tôi sắp xếp nữa?” Mộc Mai có chút bất mãn, kêu cô xử lý tài liệu cả năm nay đã đạt † ới giới hạn chịu đựng của cô rồi, nhưng không ngờ những người này lại càng ngày càng quá đáng. | “Cô còn dám trách móc tôi sao?

Thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn nào đó sao? Đừng tưởng rằng đi theo Cố Nam thì muốn làm gì thì làm. Tổng giám đốc là người mà loại phụ nữ chẳng ra gì như cô có thể bám víu được sao?”

“Cô nói ai chẳng ra gì đó? Cô nói lại ân nữa tôi xem.” Mộc Mai vốn dĩ đã nhịn việc người phụ nữ này gây khó dễ cho mình, nhưng không ngờ rằng cô ta | † ại dám mắng mình. Hổ không phô rương sức mạnh thì cô ta thực sự coi cô là hello kitty sao.

“Chính là nói cô đó, thế nào hả?”

Ngay lúc Mộc Mai định đứng lên lí luận một phen thì sau lưng đột nhiên V ang lên tiếng mở cửa, hai người quay đầy nhìn sang, hoá ra là Sở Phong.

Khi Đường Vân Anh nhìn thấy Sở Phong thì sửng sốt, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng: “Cậu chủ Phong, sao a nh lại tới đây vậy?”

Ở toàn bộ Hà Thành, ai mà không biết Sở Phong là một cậu ấm nhà giàu có tiếng, ai có thể ở bên cạnh anh ta thì sau này chắc chăn sẽ lên như diều gặp gió.

“Tôi tới đây làm gì còn cần phải báo cáo với cô sao?” Sở Phong tràn đầy khinh thường, thấy người phụ nữ này là trong lòng cảm thấy không vui, sau đó hướng ánh mắt về phía Mộc Mai ở bên Ganlh: sGhIis “E hèm, chào cậu Phong.” Mộc Mai ho khan một tiếng, trực tiếp cắt ngang tiếng xưng hô Sở Phong định gọi.

Sở Phong quét qua một lượt, nhìn thấy đống tài liệu chất thành núi trên bàn làm việc, không khỏi cau mày nói: “Cô ấy đến đây để làm trợ lý cho phó tổng giám đốc, không phải đến để sắp xếp hồ sơ.” Giọng điệu của Sở Phong càng ngày càng nặng nề, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

“Cậu Phong, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn Mộc Mai hiểu rõ một chút về lịch sử của Cố thị, vì vậy mới cho cô ấy sắp xếp những tài liệu này.”

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Mộc Mai đang đứng bên cạnh đã ngã xuống đất bất tỉnh.

Sở Phong sửng sốt, lập tức bế Mộc Mai lên vội vàng xông ra ngoài.

Đường Vân Anh phía sau không khỏi nhíu mày: “Mộc Mai này diễn ghê thật, sao khi Sở Phong đến mới ngất đi chứ?”

Elsa ở bên ngoài thấy Sở Phong lại bế Mộc Mai chạy ra, lập tức cau mày đi vào trong phòng làm việc: “Có chuyện gì thế? Sao Sở Phong lại bế Mộc Mai chạy ra ngoài?”

Tất cả mọi người trong công ty đều biết Elsa thích Sở Phong, mặc dù đang ở bên cạnh Cố Nam nhưng cũng do cô †a có năng lực hơn người nên mới được Cố Nam lựa chọn.

Đường Vân Anh nghe vậy thì tỏ vẻ bất mãn: “Còn phải nói à, em nghĩ cô ta chỉ giả vờ thôi. Rõ ràng lúc trước khi nói chuyện với em thì cô ta chẳng sao cả, nhưng Sở Phong vừa đến thì cô ta lại ngất xỉu.”

Elsa không khỏi năm chặt tay: ‘Mộc Mai chết tiệt này dám cướp người đàn ông của tôi, tôi chắc chắn thê không đội trời chung với cô ta.”
 
Chương 72


Mà ở bên kia, sau khi Sở Phong bế Mộc Mai lên xe thì trực tiếp chạy đến bệnh viện, lúc anh ấy đi ra mới phát hiện Mộc Mai lên cơn sốt, hơn nữa xem chừng thời gian cũng không phải là ngắn.

Sau khi đến bệnh viện, tranh thủ lúc Mộc Mai được đưa đi làm kiểm tra, Sở Phong gọi điện thoại cho chị An nhờ chị đến chăm sóc cho Mộc Mai, một người đàn ông như anh ở đây có nhiều chuyện bất tiện, thế nên để chị An chăm sóc thì sẽ tốt hơn.

Lúc chị An đến bệnh viện trông có vẻ rất vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, vừa nhìn thấy Sở Phong là lập tức chạy tới: ‘Cậu Phong, mợ chủ nhà tôi thế nào rồi?”

“Chỉ là bị cảm nhiễm lạnh thôi, bây giờ đang lên cơn sốt. Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, bây giờ chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi. Trước khi đến công ty chị không phát hiện cơ thể cô ấy không khỏe sao?”

Sở Phong hỏi, chị An là giúp việc nhà Cố Văn, chị ấy đương nhiên là phải chăm sóc cho Mộc Mai, tại sao chị ấy lại không nhận ra chuyện lớn như đổ bệnh vậy chứ?

“Tối hôm qua mợ chủ phải ở lại công ty, khi trở về thì phát sốt. Vốn dĩ buổi sáng tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một chút, nhưng mợ chủ vẫn nhất quyết đòi đi làm.” Chị An giải thích.

“Sao cô ấy lại phải ở lại công ty? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Phong cau mày hỏi.

Chị An không hiểu gì về chuyện công ty, cô chỉ nghe được lúc Mộc Mai về nhà có nói mấy câu như thế: “Hình như là ngày đầu tiên đi làm nên người của công ty yêu cầu cô ấy xem rất nhiều tài liệu.”

Nghe đến đó là Sở Phong hiểu ngay, nhưng anh ấy không ngờ rằng Mộc Mai thà rằng tăng ca còn hơn là để người ta chê cười, tính cách của người phụ nữ này và Cố Văn thực sự rất giống nhau.

“Chị ở đây chăm sóc cô ấy nhé, tôi có việc về trước đây.” Sở Phong nói xong liếc mắt nhìn Mộc Mai đang nằm trên giường một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Đi vào chiếc xe đỗ bên ngoài bệnh viện, Sở Phong bấm số gọi cho Cố Văn.

Vốn là Cố Văn đang họp, trông thấy là điện thoại của Sở Phong nên không bắt máy, anh không thích bị người khác làm phiền lúc đang làm việc.

Tuy nhiên Sở Phong cứ không ngừng gọi điện thoại cho Cố Văn, không còn cách nào khác Cố Văn đành bước ra ngoài rồi bắt máy: “Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do để tôi trả lời điện thoại của cậu.”

“Mộc Mai ngất xỉu có tính không?”

“Nguyên nhân?” Giọng điệu của Cố Văn cực kỳ lạnh lùng, kẻ nào dám động đến anh thật đúng là muốn tìm chỗ chết.

“Mộc Mai là do Cố Nam giới thiệu nên không thể tránh khỏi việc bị mọi người gây khó dễ với cô ấy. Tôi tin rằng trong lòng anh hiểu rõ tình hình cụ thể là như thế nào.” Sở Phong không giấu giếm điều gì, dù sao thì Cố Văn và Cố Nam vốn đã là kẻ thù không đội trời chung rồi, anh ấy không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

Anh ấy cũng hy vọng Cố Văn có thể ra tay sớm một chút, Cố Nam đã độc chiếm vị trí đó lâu lắm rồi.

“Giúp tôi trông chừng cô ấy, trước khi tôi về đừng để cô ấy đến công ty nữa.” Công ty nhà họ Gố là một cái hang sói, đi làm qua giới thiệu của Cố Nam, chắc chắn Mộc Mai sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Hầu hết người trong công ty đều là người của Cố Nam, bởi vì Cố Văn là cậu hai của nhà họ Cố nên những người đó mới không dám công khai làm gì với anh, nhưng Mộc Mai thì không giống vậy. Nếu có người biết rằng Mộc Mai là vợ của Cố Văn thì có thể sau này trong công ty cô sẽ càng khó khăn hơn.

“Tôi khuyên anh nên nhanh chóng trở lại để chấn chỉnh không khí trong công ty đi.” Sở Phong không thể không nhắc nhở nói.
 
Chương 73


Tính cách của Mộc Mai quá bướng bỉnh, có chết cũng phải sĩ diện, cuối cùng chỉ hại bản thân.

“Tôi biết rồi.’ Nói xong ba chữ đó, giây tiếp theo Cố Văn mạnh mẽ dập điện thoại.

Sở Phong sững sờ tại chỗ: “Thế này là đang dăn mặt với ai đây?”

Có điều, Sở Phong cũng biết, nếu mấy ngày này còn để Mộc Mai quay về công ty nữa thì vân sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề. Cô là thư ký bên cạnh Gố Văn, có một số chuyện vẫn phải đợi Cố Văn về mới xử lý thì thỏa đáng hơn.

Sự thông minh của Cố Nam là ở chỗ, bề ngoài là do anh ta đưa Mộc Mai vào, để Mộc Mai ghi nhớ ân tình của anh ta, nhưng lại âm thầm để những người khác tới ức hiếp Mộc Mai, cũng là một tính toán rất hay.

Ngay khi Sở Phong định rời khỏi bệnh viện, không ngờ di động lại đột nhiên reo lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, Sở Phong không khỏi cười lạnh: ‘Còn chưa tìm anh mà anh đã tự mình tìm tới cửa rồi.”

Sau đó, Sở Phong nghe máy, giọng điệu trở nên kỳ quái: “Dô, đây không phải là cậu chủ Nam ư? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy?”

“Hôm nay không phải cậu tới công ty rồi à?” Giọng điệu của Cố Nam có vẻ không tốt lành.

“Đúng thế, sao vậy?” Đúng là anh ấy đã tới công ty, rất nhiều người đều thấy, hơn nữa còn dẫn Mộc Mai đi, nhưng thế thì đã sao?

“Sở Phong, đừng quên thân phận của cậu. Cố Thị chúng tôi không phải nơi cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi.’ Cố Nam trách cứ.

Trước đây, anh ta muốn mượn tay Sở Phong để giúp sức cho mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại không biết điều, đứng về phía Cố Văn. Vậy thì đừng trách anh ta vô tình.

Sở Phong không phải là người dễ ức hiếp, nghe Cố Nam nói vậy, lập tức không vui, nói: ‘Cậu chủ Nam à, bất kể nói thế nào, hai nhà chúng ta cũng có giao thiệp mấy đời, huống hồ quan hệ giữa tôi và Cố Văn không đơn giản. Giờ Cố Văn đi công tác nước ngoài rồi, tôi tới đây giúp anh ấy có gì không đúng sao?”

“Nếu cậu đã nói vậy thì giờ không phải cậu đang bỏ việc sao?” Cố Nam không muốn buông tha Sở Phong dễ dàng như vậy.

“Đúng thế, tôi đang bỏ việc đấy, tùy anh xử lý thế nào cũng được. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp trước đây.” Sở Phong trực tiếp giở trò vô lại. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Nam bị chọc cho tức giận không hề nhẹ, anh ta quả thực không làm gì được Sở Phong.

Có điều, Cố Nam tìm anh ấy cũng không phải vì chuyện này, mà là vì chuyện của Mộc Mai.

“Hôm nay anh đến công ty, có phải đã đưa Mộc Mai đi không? Anh có lí do gì để đưa cô ta đi?” Cố Nam nói. Vừa nấy, Elsa đã nói với anh ta về việc Mộc Mai bị Sở Phong đưa đi, anh ta đưa Mộc Mai vào Cố Thị chính là để giám sát từng hành động cử chỉ của cô, nhưng không ngờ lại bị Sở Phong đưa đi mất.

Nghe vậy, Sở Phong bật ra tiếng cười lạnh: “Thì ra cậu chủ Nam còn biết có một người là Mộc Mai à? Anh và tôi đều biết rõ rốt cuộc Mộc Mai có thân phận gì, cô ấy đã sốt đến 39 độ, lẽ nào người làm anh cả như anh cũng không quản sao? Còn để cô ấy tiếp tục xử lý tài liệu gì nữa?”

“Cậu nói cái gì? Mộc Mai bị sốt ư?”

Trong mắt Cố Nam xuất hiện vẻ kinh ngạc, đúng là anh ta không biết chuyện này.

Nhưng Sở Phong lại ép sát từng bước: “Tôi thấy anh chính là cố ý, thừa dịp Cố Văn không ở đây mà ức hiếp vợ anh ấy. Cách này cũng chỉ có Cố Nam anh mới nghĩ ra được thôi.”

“Cậu đừng có nói chuyện quá đáng, chuyện giữa tôi với em trai tôi còn chưa đến lượt cậu nói ra nói vào.” Cố Nam giận dữ quát lên.
 
Chương 74


Chương 77
“Đúng là tôi không muốn quản chuyện giữa anh em các anh, nhưng tôi và Mộc Mai cũng xem như bạn bè.

Nếu đã là bạn bè thì không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp ở công ty được.

Hơn nữa, nếu Mộc Mai bệnh rồi, thì tôi thay cô ấy xin phép anh cho nghỉ.


Trước khi Cố Văn về, cô ấy sẽ không đến công ty đi làm.

Vị tổng giám đốc như anh vẫn nên chỉnh đốn cấp dưới của mình cho đàng hoàng đi.”
Không đợi Cố Nam mở miệng, Sở Phong đã trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Mà bên kia, Cố Nam bị chọc tức không nhẹ.

Tính tình của Sở Phong này quả nhiên không khác gì Cố Văn.
Chỉ là anh ta không ngờ Mộc Mai lại bị sốt.

Nghĩ tới gương mặt thanh xuân động lòng người đó, không biết vì sao, trong lòng Cố Nam lại nảy sinh một chút nóng nảy.
Lúc này, Mộc Mai đang nằm trong bệnh viện, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, có tai nạn xe, có vết máu, có tiếng kêu thảm thiết, có một trận hỏa hoạn lớn.
Khi Mộc Mai bừng tỉnh dậy mới phát .
hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng toát.


Mộc Mai nhìn khung cảnh xung quanh một lượt mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói từ tính vang lên bên tai Mộc Mai.

Mộc Mai bị dọa giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình.
Mộc Mai lập tức kinh ngạc: “Sao anh lại về rồi?”
Vì đã sốt cả một buổi tối, giọng nói đã bắt đầu hơi khàn rồi.
“Biết em bị bệnh, về từ tối qua.” Cố Văn đau lòng nói.
Mộc Mai tập trung nhìn, lúc mày mới phát hiện quả thật sắc mặt Cố Văn có chút tiều tụy, có lẽ là do thức đêm mà ra.
Mộc Mai thở dài bất đắc dĩ: “Công việc của anh bận rộn như vậy, không cần thiết phải về đâu.

Tôi chỉ là sốt một chút thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”
“Công việc không quan trọng bằng em.” Gố Văn đang nói, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Chị An bưng một chiếc hộp giữ nhiệt đi tới: ‘Mợ Mai à, tôi nấu ít cháo ở nhà, nhân lúc còn nóng mợ mau uống đi.

Bác sĩ nói giờ mợ đã hạ sốt rồi, ăn chút đồ thanh đạm sẽ tốt hơn.”

Chị An nói xong liền đặt đồ trong tay lên chiếc tủ ở đầu giường, nói tiếp: ‘Mợ không biết tối hôm qua lúc cậu chủ về đã sốt ruột thế nào đâu, vội vội vàng vàng đến bệnh viện, cả một đêm không ăn miếng cơm nào, cũng không nghỉ ngơi.”
“Chị An, đi lấy đũa đi.” Dường như Cố Văn không muốn cho Mộc Mai nghe những chuyện này, trực tiếp ngăn cản chị An nói tiếp.

Chị An nở nụ cười nhàn nhạt mà đi ra khỏi phòng.
Mộc Mai nhìn người đàn ông trước mặt: ‘Có mệt không? Có cần lên đây nghỉ ngơi chút không? Tôi không sao nữa rồi.”
“Không sao.” Cố Văn nói, đưa cháo đến tay Mộc Mai: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, cổ họng cũng khàn thành thế này rồi.”
Nói xong, nhìn đồng hồ một cái: ‘Tôi về xử lý chút chuyện công ty trước, tạm thời không đi công tác bên công ty con kia nữa, thời gian này sẽ ở nhà với em.”
Sau đó, anh ngồi xe lăn rời khỏi phòng bệnh.
Mộc Mai lại hơi bất ngờ.

Sao người đàn ông này đối với cô lại lúc nóng lúc lạnh vậy? Những lời khi trước anh nói với Mạc Văn, Mộc Mai còn ghi nhớ rất rõ ràng.
 


 
Chương 75


Chương 78
Có điều, nghĩ một chút thì Mộc Mai liền bình thường trở lại rồi.

Tất cả vốn là do chuyện liên hôn mà ra, cô và Cố Văn đúng là vẫn chưa tới mức yêu không thể tách rời.

Mộc Mai cũng không buồn như vậy nữa.

Đến tối, Mộc Mai đã làm xong thủ tục xuất viện rồi.

Cô không thích không khí trong bệnh viện, vì thế, sau khi đi thăm mẹ xong thì liền về nhà.
Mộc Mai về tới phòng rồi mới phát hiện cửa phòng sách của Cố Văn đang khép hờ, bên trong, hình như Cố Văn còn đang xử lý công việc.
“Đã muộn thế này rồi còn chưa nghỉ sao?” Mộc Mai mở cửa phòng sách, mà Cố Văn đang tập trung tinh thân vào công việc, không nghe thấy câu hỏi của Mộc Mai.
Thấy Gố Văn không nhúc nhích, Mộc Mai đành phải quay về phòng mình.

Sau đó nghĩ một hồi, lại đi tới phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn, chờ Cố Văn xử lý công việc xong.
Khi Cố Văn làm xong việc thì đã là nửa đêm rồi.

Cố Văn vươn vai một cái, đi ra khỏi phòng sách mới phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng.
Cố Văn ngồi xe lăn đi vào phòng khách, thấy Mộc Mai lại ngủ trên bàn ăn mất rồi, đồ ăn đã sớm nguội.
“Mộc Mai, dậy đi, về phòng ngủ.” Cố Văn nhẹ giọng nói.

Mộc Mai mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, nhìn Cố Văn: “Anh xử lý xong chuyện công ty rồi à? Tôi chuẩn bị ít đồ ăn cho anh, nhưng không ngờ anh làm việc lâu vậy.

Mấy món ăn này cũng nguội cả rồi.”
“Không sao đâu, hâm nóng chút đi, vừa hay tôi cũng đói rồi.

Em ăn với tôi đi.” Cố Văn không muốn lãng phí ý tốt của Mộc Mai.
Mộc Mai đứng dậy, đem mấy món ăn đó đến phòng bếp hâm nóng rồi lại bưng về bàn ăn: “Anh mau nếm thử đi xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Cố Văn cầm đũa lên, nếm thử: “Rất không tồi.” Ba chữ đơn giản, là sự khẳng định với Mộc Mai, không chút nghỉ ngờ.
Mộc Mai nghe được lời khen, vô cùng vui vẻ: “Nếu anh thấy ngon thì ăn nhiều chút.”
“Ừ”” Cố Văn nói xong, vừa ăn vừa nhìn cô gái trước mặt mình, sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì đó: “Chuyện bên phía công ty, em xử lý thế nào rồi?”
“Ngày đầu tiên tôi đi làm, họ chỉ để tôi xử lý ít tư liệu của năm trước, để tôi tìm hiểu lịch sử công ty.”
“Em có nhận xét gì?” Cố Văn hỏi.
Sau khi Mộc Mai nói ra hết tất cả những ý nghĩ của mình, ánh mắt Cố Văn có chút khen ngợi: “Không ngờ răng tôi thực sự nhặt được báu vật.”

“Có chuyện gì vậy?” Mộc Mai không hiểu tại sao Cố Văn lại nói lời này.
Cố Văn mỉm cười, đặt bát đũa trong †ay xuống, nghiêm nghị nói: “Em có biết quỹ của nhà họ Gố những năm gần đây đã xảy ra thay đổi rất lớn.”
“Quả thực là như vậy, hẳn là bởi vì nhu cầu cung cấp hàng hóa mấy năm nay lớn hơn nên mới xảy ra vấn đề như vậy, nhưng tình hình cụ thể vẫn cần phân tích cụ thể”
“Những người đó có bắt nạt em không?” Cố Văn bất ngờ hỏi.
“Hả, cũng không phải là bắt nạt, có thể bởi vì em là người mới, một khoảng thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Mộc Mai biết quy tắc của công ty, người mới như họ tự nhiên sẽ trở thành chủ đề tán gầu của những người làm trước vào giờ rảnh rồi.
“Em có từng nghĩ đến phản kháng lại khi họ bắt nạt em không?” Cố Văn cau mày.
Thế nhưng Mộc Mai chỉ cười hờ hững: “Nhãn nhịn một thời gian không có nghĩa nhãn nhịn cả đời.”
Cố Văn lại lộ ra ánh mắt khen ngợi: “Em rất thông minh.”


 
Chương 76


Chương 79
“Cảm ơn anh.

” Mộc Mai trái lại cũng vui vẻ tiếp nhận, trước đây cô đã vào công ty của ba mình một thời gian nên đối với những âm mưu ở công ty, cô cũng đã quen rồi.

Chỉ là thủ đoạn của những người này quá thấp, cô cũng không có tâm trí để tâm đến những người này.

“Nếu như ngày mai nghỉ ngơi tốt rồi vậy thì hãy đi làm cùng tôi.

” Cố Văn nói xong liền câm bát đũa đã ăn lên.


“Không cần phải tránh nghi ngờ sao?” Mộc Mai nghi ngờ hỏi, khi đến công ty, cô cũng không tiết lộ thân phận của mình với bên ngoài, cô không biết điều đó có ảnh hưởng đến Cố Văn hay không.

“Không” Bởi vì Cố Văn còn có kế hoạch tốt hơn, trong đó quan hệ của hai người đương nhiên không thể thiếu.

Nói xong hai người quay về phòng lên giường nghỉ ngơi.

Tuy nhiên khi Mộc Mai đang say giấc nồng thì hình như nghe thấy tiếng chuông, Cố Văn lấy điện thoại di động ra xem sau đó ngồi xe lăn ra khỏi phòng.

“Điều tra được gì không? Người con gái ngày hôm đó có thể biết là ai không?” Cố Văn kích động hỏi.

“Xin lỗi ông chủ, chúng tôi điều tra được nơi người con gái đó sống nhưng chủ nhà nói rằng người con gái đó hai tháng trước đã chuyển đi rồi, còn đi đâu thì chúng tôi cũng không rõ.

” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghe được câu trả lời của Ngôn Bảo, trong lòng Cố Văn có chút buồn phiền, anh còn tưởng rằng đã tìm được thông tin của người con gái đã cứu mình, nhưng không ngờ lần này lại bị đứt manh mối.

Một lúc sau Ngôn Bảo mới lên tiếng: “Cậu hai, còn có một chuyện tôi phải nói với cậu.


“Nói đi.


” Giọng điệu của Cố Văn có phần không vui, trong lời nói mang chút lạnh nhạt.

“Lý Mộc là tên giả của người con gái đó nhưng cô ấy đã không tiết lộ tên thật với chủ nhà.

Dù sao đó cũng là phố cổ nên vấn đề điều tra chứng minh thư cũng không khắt khe lắm.


Nếu như những lời vừa rồi khiến Cố Văn thất vọng một chút, thì những lời này chắc chắn đã chạm thẳng vào giới hạn của Cố Văn, ngay cả tên thật của một người mà cũng không biết vậy thì chuyện này e rằng thực sự sẽ đổ bể.

“Hiểu rồi, chuyện này đến đây dừng lại thôi.

” Vì cô gái đó đã chuyển ra khỏi đó, nghĩ lại cũng cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm.

Như vậy cũng tốt, tránh để những người kia làm phiền cô ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Văn lấy một sợi dây chuyền từ trong ngăn kéo ra: “Rốt cuộc thì tôi làm thế nào mới có thể tìm được cô?”
Ngày hôm sau, Cố Văn và Mộc Mai đến công ty, Đường Vân Anh nhìn thấy sắc mặt Mộc Mai trở nên rất khó coi, nhưng bởi vì có Cố Văn ở đây nên cô ta cũng không thể nổi giận, chỉ có thể chế nhạo nói: “Cơ thể cô Mai vẫn còn yếu như vậy sao lại đi làm? Hay là cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khỏe đi.



Mộc Mai không nhịn nổi mỉm cười, nhìn Đường Vân Anh ở trước mặt: “Tôi sợ cô sẽ thế chỗ của tôi vì vậy tôi vẫn nên quay lại xem xem thì tốt hơn.


“Cô.

.

” Đường Vân Anh vốn dĩ muốn hét lên chửi cô nhưng phát hiện Cố Văn đang nhìn mình nên nuốt những lời này vào bụng.

Elsa nhìn thấy Cố Văn đã đi làm trở lại nên dịu dàng ngay lập tức: “Tổng giám đốc, tài liệu lần này tôi đã đem đến văn phòng của anh, đợi sau khi anh ký xong thì sẽ báo cáo với tổng giám đốc.

“Sau này đừng để loại tài liệu này ở chô tôi, tôi không cần quản những chuyện này.

” Cố Văn nói xong liền đẩy xe lăn đi thắng đến trước bàn làm việc của mình.




 
Chương 77


Chương 80
Bên ngoài chỉ còn lại Mộc Mai vẫn đứng đó, Elsa nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường; “Ha, không ngờ cô lại thông đồng với cậu Phong, Mộc Mai, cô thực sự rất giỏi.


“Tôi nghĩ là cô hiểu lâm, tôi và Sở Phong không có bất cứ quan hệ gì, hi vọng cô đừng ở đây tung tin đồn nhảm.


Người phụ nữ này rõ ràng là đang cố ý xoi mói, Mộc Mai hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.


Nhìn thấy Mộc Mai khinh thường mình, Elsa lại càng tức giận, cô ta kéo mạnh quần áo của Mộc Mai: “Sao vậy, không dám thừa nhận sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Phong là cậu hai của nhà họ Sở, cô và cậu ấy không thể nào ở bên nhau được.


Mộc Mai cau mày lại, người phụ nữ này có phải bị chứng hoang tưởng không.

Mộc Mai thoát khỏi sự kiềm chế của Elsa, giơ ngón tay về phía người phụ nữ trước mặt: “Elsa, tôi nói cho cô biết, vài lần trước tôi đã không muốn tính toán với những rắc rối cô gây ra với tôi, nhưng không ngờ cô lại ức hiếp người quá đáng, sự nhãn nại của con người có hạn, nếu như cô vấn tiếp tục vu oan cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô.


Giọng nói của Mộc Mai quá lạnh lùng khiến Elsa cũng có chút hoảng sợ.

Mộc Mai đẩy Elsa ra rồi bước vào phòng làm việc của mình, phòng làm việc của Mộc Mai và phòng làm việc của Cố Văn được ngăn cách bởi một tấm kính.

“Chuyện này…sao người phụ nữ này lại dám làm như vậy với tôi.

” Elsa tức giận đến mức giọng nói run rẩy.

Đường Vân Anh nhìn thấy chuyện này ngay lập tức bước tới khuyên nhủ: “Chị Elsa, chị đừng so đo với người phụ nữ đó.


Cậu Phong sẽ không thể nào nhìn trúng cô ta, chị là quản lý ở đây nên muốn đuổi cô ta đi không phải là dễ như trở bàn tay sao.


“Tôi có thể có cách gì chứ? Bây giờ Cố Văn đã quay lại, cho dù con nhóc chết tiệt kia có sai lầm gì thì cũng là làm việc dưới quyền của Cố Văn, nếu như cô ta thực sự tố cáo với Cố Văn thì chúng ta sẽ không thể ăn ngon được.


Mặc dù Elsa làm việc theo sắp xếp của Cố Nam, nhưng cô ta cũng biết Cố Văn là cậu hai nhà họ Cố, cô ta cũng không có gan để đụng vào Cố Văn.

Đường Vân Anh cười một cách kỳ lạ, ghé vào bên tai Elsa nói nhỏ vài câu.

Elsa thán phục nói: “Vẫn là cách của cô hay, tôi không tin sẽ không có cơ hội.


Nói xong Elsa và Đường Vân Anh quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Mộc Mai vẫn đang chăm chú xem các tài liệu trước đó, thậm chí cô không phát hiện ra cửa phòng làm việc của mình đã được mở, cho đến khi Cố Nam ho một tiếng thì Mộc Mai mới phản ứng lại.

Mộc Mai hoảng sợ đứng dậy: “Tổng giám đốc.



“Ừ” Cố Nam đáp.

“Anh muốn tìm Cố Văn phải không?
Anh ấy đang ở bên trong, để tôi đi thông báo cho anh.


Mộc Mai nói xong định bước vào phòng làm việc của Cố Văn nhưng lại bị Cố Nam kéo lại: “Anh đến đây tìm em dâu, nghe nói, tối hôm trước em dâu bị sốt, có đúng không?”
Mộc Mai cười nhẹ: “Đã không có gì nghiêm trọng nữa, cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm” Trong giọng điệu của cô có sự xa lánh.

Nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Mai như vậy, Cố Nam đột nhiên cảm thấy lo lắng.




 
Chương 78


Chương 81
Cố Nam kìm nén cảm xúc của mình nhìn về phía Mộc Mai: “Không có chuyện gì vậy thì anh yên tâm rồi, nếu như em dâu xảy ra chuyện gì, anh thực sự không có cách nào để nói rõ với em trai anh.

Lúc không có người, em dâu có thể gọi anh là anh, gọi là tổng giám đốc dường như quan hệ giữa chúng tra trở nên xa cách.


“Công ty có nội quy của công ty, ở công ty tốt hơn hết vẫn là tuân thủ nội quy của công ty.

” Mộc Mai lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Cố Nam, cô không muốn có thêm bất cứ lời bàn tán nào với người đàn ông này truyền ra ngoài.



Cố Văn làm việc ở bên trong nhìn thấy Cố Nam và Mộc Mai ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, đã ngồi xe lăn đi ra: “Anh cả lại có thời gian tới chỗ tôi kiểm tra công việc, sao không vào phòng làm việc của tôi ngồi?”
Cố Văn liếc nhìn Mộc Mai đầy ẩn ý, sau đó nhìn về phía Cố Nam.

“Tôi nghe nói em dâu bị sốt cao lại không có thời gian đến bệnh viện thăm nên qua đây xem, nhưng nhìn thấy em dâu không sao, tôi cũng yên tâm.


Cố Nam rời ánh mắt nhìn về phía Cố Văn: “Gần đây cậu xử lí công việc ở nước ngoài rất tốt, tôi sẽ nói với ba về công lao của cậu.


“Đương nhiên rồi, đó là công lao của tôi, lẽ nào anh cả lại muốn độc chiếm sao?” Cố Văn lạnh lùng nói.

Cố Nam cau mày lại, vẻ mặt có chút không vui: “Cố Văn, tôi là anh trai cậu, cậu tốt nhất nên nói chuyện lịch sự với †ôi một chút.


Cố Văn lại vui với việc đó: “Bởi vì anh là anh trai tôi nên tôi mới nói chuyện với anh như thế.

Nếu là một người khác, anh nghĩ tôi có thể nói nhiều với anh như vậy không?”
Mộc Mai đứng một bên không có ý định xen vào, đây là chuyện của anh em bọn họ, cô không tiện can thiệp.


Cố Nam kiềm chế cơn tức giận của mình: “Nếu đã không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, Cố Văn, thời gian này công ty muốn đàm phán một công trình lớn, hi vọng cậu có thể làm cho tốt dự án này.


“Chuyện này không cần phải làm phiền tôi, anh cả đi tìm vài người có năng lực giỏi là được rồi.

” Cố Văn nói xong thì quay trở lại văn phòng của mình.

Còn Cố Nam cũng tự biết mất mặt mà rời đỉ.

Lúc Mộc Mai đang định ngồi xuống và tiếp tục làm việc của mình, Cố Văn lại bất ngờ bước ra: “Em vào đây, tôi có chuyện muốn nói với em.


Mộc Mai có chút nghỉ ngờ, gác công việc sang một bên, bước vào phòng làm việc của Cố Văn: “Có chuyện gì sao?”
“Anh ta đã nói gì với em?” Cố Văn cảm thấy hơi cay khi nghĩ đến cảnh người phụ nữ này và Cố Nam đứng trò chuyện với nhau.

Mộc Mai nghe thấy lời này liền hiểu ra, cô cười nhạt: ‘Chẳng qua anh cả chỉ hỏi han một chút về việc phát sốt tối hôm đó mà thôi, không có hỏi thêm việc gì khác.



“Không ngờ anh cả của tôi lại quan tâm em như vậy.

” Cố Văn nheo mắt lại, nhìn sự bất mãn lộ ra trong ánh mắt của Mộc Mai.

“Tôi không cảm nhận được điều đó.


Mộc Mai không muốn bàn luận về chủ đề này nữa.

“Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi.


Người phụ nữ này không chịu nhận, Cố Văn cũng không thể tiếp tục hỏi thêm, hơn nữa ở bên ngoài hai người bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng, dù có muốn tức giận cũng không tìm được lý do.




 
Chương 79


Chương 82
Sau khi ra ngoài Mộc Mai nhìn thời gian, định đi vệ sinh một lúc, ở bên ngoài Đường Vân Anh và Elsa nhìn thấy Mộc Mai bước vào nhà vệ sinh cũng lặng lẽ đi theo.

Trong buồng vệ sinh, Mộc Mai đang định đẩy cửa đi ra, không ngờ ở bên ngoài Đường Vân Anh và Elsa lại bưng một xô nước lên, đổ ào xuống bên trong.

“ÁI” Mộc Mai la lên một tiếng, một xô nước bất ngờ xối xuống người cô.

Mộc Mai định đi ra tìm hiểu nhưng lại phát hiện cửa đã bị khoá từ bên ngoài.


“Ai đang ở ngoài đấy? Mau thả tôi ra, đừng tiếp tục làm mấy trò ngớ ngẩn này nữa.

” Mộc Mai hét lên, nhưng Đường Vân Anh và Elsa chỉ đứng ở bên ngoài cười lớn.

“Ha ha ha ha, Mộc Mai, cô cũng có ngày hôm nay, đây chính là hậu quả của việc xúc phạm hai chúng tôi.

” Đường Vân Anh vừa nói vừa cười to, như đang xem một trò vui.

“Mộc Mai, tôi khuyên cô nên mau chóng cắt đứt liên lạc với Sở Phong, nếu không thì tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra những gì nữa đâu.

” Elsa uy hiếp.

Mộc Mai không ngờ lòng trả thù của hai người phụ nữ lại mạnh mếẽ như vậy, đột nhiên cô tức giận đến mức nhấc chân lên đạp tung cánh cửa nhà vệ sinh ra, trong khi hai người phụ nữ kia vẫn đang đứng cười đùa.

Khi hai người nhìn thấy Mộc Mai đi ra, nụ cười của Elsa và Đường Vân Anh đột ngột dừng lại, bị doạ cho sợ hãi xanh mặt: “Cô….

cô….


làm sao cô ra ngoài được vậy?”
Khóe miệng của Mộc Mai hơi nhếch lên, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ: “Hừ, đương nhiên là gậy ông đập lưng ông” Nói tới đây, không đợi hai người kịp phản ứng, Mộc Mai đã mau chóng tóm lấy đầu tóc của Đường Vân Anh, đẩy cô ta vào buồng vệ sinh lúc nấy, nhanh như cắt khoá trái cửa lại.

Elsa sửng sốt trước thao tác thuần thục liền một mạch của Mộc Mai: ‘Mộc Mai, đây là công ty, cô, tốt hơn hết là không nên làm càn.

” Elsa sợ đến mức bắt đầu đi lùi lại, nhưng vì vừa rồi bọn họ muốn trêu chọc Mộc Mai nên đã khóa cửa phòng vệ sinh, lúc này Elsa muốn chạy ra, trong giây lát cũng không mở cửa được.

“Sao nào? Bây giờ cũng biết sợ rồi sao? Vừa nãy khi hai người nhốt tôi thì không biết sợ à?” Mộc Mai từng bước tới gần, Elsa bất cẩn ngã xuống đất.

Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đường Vân Anh ở bên trong buồng vệ sinh nghe thấy động tĩnh, dùng sức đập cửa, nhưng không có tác dụng gì.

Mộc Mai bước tới cho Elsa một bạt tai.

Một cái tát rơi xuống, Elsa cảm thấy trên mặt đau rát, lập tức hét lớn: “Mộc Mai, mày dám đánh tao…”
“Làm sao, lẽ nào cô cho rằng tôi hiền lành dễ bị ức hiếp lắm sao?”
Mộc Mai đứng dậy, cả người trên dưới ướt như chuột lột, quần áo ướt sũng, không còn tâm trí đâu mà ở đây chơi với bọn họ.


Mộc Mai từ trên cao nhìn xuống Elsa: “Tôi cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không khách sáo với cô, hôm nay coi như là cho cô một bài học.


Nói xong, Mộc Mai mở cửa nhà vệ sinh và bước ra, các đồng nghiệp nhìn thấy toàn thân Mộc Mai ướt sũng thì xôn xao bàn tán, Mộc Mai lạnh lùng trừng mắt với đám người, bọn họ lập tức im lặng.

Rất nhanh sau đó, Đường Vân Anh và Elsa cũng dìu nhau bước ra, đây là lần đầu tiên đồng nghiệp nhìn thấy hai người trong bộ dạng nhếch nhác như Vậy.

Sau khi Mộc Mai trở lại văn phòng của mình, lấy khăn giấy lau mặt và tóc, nhưng vân luôn có mùi hôi phát ra từ cơ thể cô.

“Chết tiệt, xem ra phải thay quần áo thôi.

” Mộc Mai lấy điện thoại di động ra, định gọi cho chị An.

Nhưng không ngờ Cố Văn từ văn phòng của anh bước ra, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Mộc Mai, lông mày anh nhíu chặt: “Có chuyện gì vậy?”


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom