Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 120


“Cảm ơn viện trưởng Trương.”
“Vậy tôi không quấy rây nữa, có việc gì thì gọi tôi.”
Mộc Mai lập tức bước tới năm tay mẹ: “Mẹ có nghe thấy con nói chuyện hay không, còn là Mộc Mai, con gái mẹ đây.”
Mộc Mai nói xong thì hốc mắt đỏ hồng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Mai đừng gấp em, cứ từ từ, mẹ có thể nghe em nói mà.” Cố Văn an ủi.
Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mỹ lại bỗng nhúc nhích.

Cô liền sững sờ, nhìn tay mẹ lại nhúc nhích lần nữa thì gào lên: “Mẹ, mẹ nghe con nói không.

Mẹ nghe được phải không?”
Mộc Mai kích động hô lên nhưng người trên giường lại không có động tĩnh gì.
Viện trưởng Trương cau mày rồi nhìn về Cố Văn: “Anh Văn, vừa rồi là vì nghe được giọng của anh nên bệnh nhân mới có phản ứng vậy, anh có thể gọi thêm mấy tiếng không?”
Cố Văn hiểu, liền nói: ‘Mẹ, con là chồng của Mộc Mai, là con rể của mẹ.
Nếu mẹ nghe thấy thì tay mẹ cử động một chút có được không? Gần đây Mộc Mai vì mẹ mà cơm ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, mẹ có thể nhanh chóng tỉnh lại không.

Hôn lễ của bọn con mà mẹ không tham gia, mẹ không tiếc sao?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Quả nhiên Cố Văn nói xong thì ngón tay bà lại nhúc nhích, chỉ số trên máy cũng có thay đổi rõ ràng.
Mộc Mai nhìn con số tăng lên rồi nhìn viện trưởng Trương: “Chuyện này là sao?”
Viện trưởng Trương thấy thế lập tức nhắc nhở: “Đừng có ngừng, mẹ của cô đã có dấu hiệu tỉnh rồi.”
Cố Văn và Mộc Mai năm bắt cơ hội, túc trực bên giường của bà nói chuyện.

Thời gian không phụ lòng người, mẹ của Mộc Mai cuối cùng cũng tỉnh.

Mộc Mai kích động khóc lên: “Mẹ… mẹ tỉnh rồi.”
Thấy con gái mình đang khóc, Lý Thiên Mỹ vươn tay xoa tóc cô: “Mai…
sao..

con khóc?”
Vì đã lâu không nói, giọng của bà đều khàn khàn, miệng giống như ngậm hạt cát.
“Mẹ, quá tốt rồi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh, con gái không phải lẻ loi cô đơn nữa.” Mộc Mai thút thít, nắm chặt tay Lý Thiên Mỹ.
Viện trưởng Trương đáy mắt cũng sáng len, nụ cười cũng biến mất.

Một người thực vật năm năm còn có thể tỉnh thì đúng là kỳ tích, chỉ là không biết có tiếp tục tỉnh dậy nữa hay không.
Lý Thiên Mỹ nhìn quanh, thấy viện Mộc Mai nhìn con số tăng lên rồi nhìn viện trưởng Trương: “Chuyện này là sao?”

Viện trưởng Trương thấy thế lập tức nhắc nhở: ‘Đừng có ngừng, mẹ của cô đã có dấu hiệu tỉnh rồi.”
Cố Văn và Mộc Mai năm bắt cơ hội, túc trực bên giường của bà nói chuyện.
Thời gian không phụ lòng người, mẹ của Mộc Mai cuối cùng cũng tỉnh.

Mộc Mai kích động khóc lên: “Mẹ… mẹ tỉnh rồi.”
Thấy con gái mình đang khóc, Lý Thiên Mỹ vươn tay xoa tóc cô: “Mai…sao..

con khóc?”
Vì đã lâu không nói, giọng của bà đều khàn khàn, miệng giống như ngậm hạt cát.
“Mẹ, quá tốt rồi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh, con gái không phải lẻ loi cô đơn nữa.” Mộc Mai thút thít, nắm chặt tay Lý Thiên Mỹ.


 
Chương 121


Viện trưởng Trương đáy mắt cũng sáng len, nụ cười cũng biến mất.

Một người thực vật năm năm còn có thể tỉnh thì đúng là kỳ tích, chỉ là không biết có tiếp tục tỉnh dậy nữa hay không.
Lý Thiên Mỹ nhìn quanh, thấy viện trưởng Trương đứng phía sau thì mới nhớ ra một chút chuyện, sau gáy cứ như là bị xe cán, đau đớn vô cùng.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều, mẹ vừa tỉnh, vân nên nghỉ ngơi trước đi." Thấy dáng vẻ đau khổ của mẹ, Mộc Mai liền an ủi.
Bà nhớ lại trận tai nạn xe năm đó, cau mày nhìn cô: “Ba con đâu?”

"Ba..

mẹ, chờ mẹ khỏe con sẽ nói được không?" Mộc Mai vẫn không đành lòng nói cho mẹ chuyện ba đã mất.
Năm năm nhiều chuyện đã sớm cảnh còn người mất.
Bà chậm rãi gật đầu, chẳng qua cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Mộc Mai khóc không thành tiếng, mẹ cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Cô đứng lên: "Viện trưởng Trương, cảm ơn ông.

Nếu không nhờ ông thì mẹ của tôi sẽ mãi không tỉnh mất”
Viện trưởng Trương khách sáo nói: "Sao lại nói thế, tôi vẫn luôn theo dõi bệnh của mẹ cô, không ngờ có thể tỉnh nhanh như vậy.

Đây đối với giới y học chúng tôi đúng là kỳ tích”
Ngồi trên xe, Mộc Mai lau khóe mắt mình: "Chờ mẹ tỉnh lại em có thể hỏi chuyện tai nạn xe năm đó, có phải do cô chú em động tay chân không”

"Mẹ của em bị tai nạn ở đâu?" Cố Văn nghỉ hoặc hỏi.

"Trên khúc cua ở cầu Thiên Đô, lúc ấy phanh xe của ba mẹ em không ăn, đâm vào đuôi xe phía trước.”
"Em nói ở cầu Thiên Đô?" Nghe vậy, giọng điệu Cố Văn trở nên cứng ngắc.
Mộc Mai nhìn anh: Sẽ không phải là...
Thấy vẻ mặt của cô, anh gật đầu: "Không sai, lúc ấy có thể là xe của ba mẹ em đụng vào xe của anh”
"Trời ạ sao có thể trùng hợp thế”
Mộc Mai có chút không dám tin.
"Vừa rồi em nói thắng xe của ba mẹ em không ăn nên mới dẫn đến tai nạn xe?" Cố Văn hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy, mặc dù xe kia bị đâm đến biến dạng, nhưng mà có thể tra được do thắng xe không ăn, đụng vào xe phía trước rất mạnh.

Chuyện này không đưa tin, tình huống cụ thể em cũng không nắm rõ được”
Năm đó, Mộc Mai muốn điều tra rõ ràng, vậy mà ông nội là ép chuyện này xuống, về sau không giải quyết được gì.


"Ha ah, không ngờ chiếc xe của ba mẹ ăn cũng là không ăn phanh.

Xem ra gia tộc của anh và em đều không dung được chúng ta: Cố Văn đáy mắt đều là độc án, mỗi lần nhớ lại đêm đó, anh nghĩ đều thấy sợ.

Nếu không phải anh kịp thời nhảy khỏi xe thì sợ đã sớm lìa đời rồi.
"ý anh là năm đó xe của anh cũng bị người ta động tay động chân?” Mộc Mai hỏi.

"Xin lỗi" Cô kéo cánh tay anh.
"Câu này không nên nói từ em, phải để cho tên hung thủ đã tổn thương chúng ta nói.
"Nếu như năm đó anh đi điều tra thì hẳn là có cơ hội biết được chân tướng.”.


 
Chương 122


Năm năm trước thế lực của anh không nhỏ, với anh mà nói muốn điều tra ra thì quá dễ dàng.
"Sau khi tai nạn, anh hôm mê một tháng, lúc đố cổ phiếu tụt giá, thực lực của anh cũng không bằng lúc trước.

Muốn tìm được kẻ đó thì không dễ”
Tất cả mọi người đều cho là anh sẽ chết, anh lại dựa vào.

ý chí mạnh mẽ để sống tiếp, chỉ tiếc là hai chân đã tàn phế.

"Chúng ta đều mất đi thứ quý giá.

Ai đã làm thì sẽ để cho kẻ đó phải thảm hơn." Ánh mắt anh ánh lên tia ngoan độc.

Hôm nay xảy ra quá nhiều việc, về đến nhà, hai người đêu kiệt sức, Mộc Mai nằm trên giường ngủ thật say.

Cả người cô co lại, nước mắt vấn còn đọng, bộ dạng yếu ớt làm cho người ta đau lòng.
Cố Văn ngồi trên xe lăn thâm tình nhìn cô, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, anh mới chậm rãi đứng lên, đôi chân dài thẳng tắp dạo bước †rong phòng.
Cố Văn không ngờ tới chiếc xe đụng xe anh năm năm trước lại là của ba mẹ Mộc Mai.

Anh cũng không ngờ trận †ai nạn này lại thay đổi cuộc sống của cả hai.
Ngoài cửa có tiếng gõ, Cố Văn đi qua mở cửa: Cậu chủ...!"Cô ấy ngủ rồi”
Nghe vậy, Chị An mới yên lòng, sau đó nhớ tới việc chính: "Anh Lăng đang ở dưới đợi nói có chuyện quan trọng cần báo cáo”
"Ừm”
Lăng Khải thấy Cố Văn đi từ lầu hai xuống, lo lắng nhắc.


nhở: "Anh làm gì thế, bị người khác thấy thì làm sao bây
"Cho dù thế thì anh cũng phải chú ý một chút.

Dù sao.

cũng đang ở nhà, lỡ cô ấy đột nhiên tỉnh lại thấy thế thì anh sẽ bị lộ" Mặc dù cô đã kết hôn vơi anh nhưng Lăng Khải vẫn không dám chắc cô có ở bên phe Cố Văn không.

Cố Văn không nói, ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt có chút
Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” "Hôm nay tôi và Mộc Mai tới bệnh viện, mẹ của cô ấy có dấu hiệu tỉnh" Cố Văn cúi đầu, giọng điệu nghiêm trọng.

"Đây là chuyện tốt mà.

Người thực vật sau năm năm có thể tỉnh lại, đoán chừng vợ của anh sướng đến điên rồi” Lăng Khải không hiểu sao Cố Văn lại không vui.
Lăng Khải giật mình: "Cái gì?”
Không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến thế.


Năm năm
trước hai chiếc xe đụng nhau, một chiếc xe bị nổ, một
chiếc khác cũng thành đống sắt vụn.
"Sau đó cuộc sống của Mộc Mai trở nên không hạnh
phúc.

Nếu không có vụ tai nạn đó, cô ấy vẫn sẽ là một cô
công chúa nhỏ được người ta cưng chiều, cũng không bị
người nhà ép gả cho một tên phế vật như tôi thay cho chị
mình”
"Anh có phải phế vật hay không chúng ta đều rõ, có nhất thiết phải chửi bới mình như vậy không?”.


 
Chương 123


Lăng Khải thật sự không nghĩ ra nhà họ Mộc lại làm vậy.

Nếu không có ai cố ý hãm hại thì sao phanh của hai chiếc xe lại không ăn được.
"Cho nên Mộc Đoàn kia không phải thứ gì tốt.

Năm đó ông ta định ra hôn ước với nhà chúng tôi có lẽ đã sớm biết kết quả.


Nên đã hợp tác với Cố Nam.
Ông ta đương nhiên sẽ giúp nhà họ Cố trừ mầm họa là tôi.

Chỉ là họ không ngờ tới việc tôi vẫn còn sống”
Nhớ lại mấy năm này chịu nhục, Cố Í Văn chỉ hận không thể chém máy kẻ đó thành ngàn mảnh.

rõ là ai hại mình mà vẫn phải chịu đựng tươi cười với họ.
"Có một số việc, anh phải nhân thời cơ xử lý sớm" Lăng Khải nhắc nhở.
Nếu còn tiếp tục vậy thì toàn bộ nhà họ Cố đều bị Cố Nam nắm giữ, đến lúc đó Cố Văn muốn ra tay thì chỉ sợ trê rồi.
"Tôi đương nhiên có kế hoạch.
Trong thòi gian ngăn Cố Nam tuyệt đối không bù đắp được lỗ hổng của nhà họ Cố.

Những năm này, ngoài mặt thì anh ta niềm nở, nhưng lại lén lút lấy ra không ít tiền
t Lúc trước khi Cố Văn chỉnh lý sổ sách, phát hiện bằng chứng một khoản vay ngân hàng.


Anh không nghe nói công ty có dự án cần vay vốc, nhất định là Cố Nam dùng danh nghĩa công ty vay tiền để làm việc tư.
Nếu tra ra thì Cố Nam nhất định không chịu nổi.
"Vậy cứ giữ bằng chứng, đến lúc đó Cố Nam sẽ chịu một đả kích nặng nề”
Lăng Khải tức giận nói.
"Anh đến tìm có chuyện quan trọng gì không?” Đã đến lúc này, nếu là chuyện bình thường thì Lăng Khải đã sớm gọi điện thoại.
"Thị trường Đông Âu tôi đã mua xong nguyên liệu.

Tôi tìm bạn hỏi một chút, anh ta nói nhóm nguyên liệu này tỉ lệ xuất hiện đá quý rất ít Lăng Khải không rõ, vì sao Cố Văn nhất định phải mua chút phế liệu này, tiền cũng không thể lãng phí như vậy.
"Tốt, tiếp tục mua, nhưng mà dùng danh nghĩa Cố Nam.

Cố Văn nói xong, Lăng Khải nháy mắt hiểu ra.

Anh muốn lợi dụng cơ hội này để chèn ép Cố Nam.

Nếu nguyên liệu xảy ra vấn đề thì công ty sẽ có người bất mấn.
Cố Văn muốn bắt đầu hành động.
“Còn có một nhóm nguyên liệu khác, trong đó có hàm lượng đá quý cao, tôi sẽ âm thầm lấy danh nghĩa của anh mua về, cho sang công ty con ở Tây Âu" Nói xong, Lăng Kh n đưa ra một phần văn kiện, đưa tới trước mặt Cố Văn: “Trong này là tài liệu chỉ tiết, anh có thể xem một chút”
"Chuyện này giao cho anh xử lý tôi rất yên tâm.

Tất cả theo kế hoạch mà tiến hàng, còn nữa, tình hình kim cương bên Nam Phi sao rồi?”
"Không phải trước giờ anh đều không có hứng thú sao? Sao gần đâu bỗng nhiên thích châu báu thế?" Mặc dù bên Nam Phi có quan hệ hợp tác, nhưng Cố Văn cũng ít nhúng tay vào.
"Nếu như chất lượng thượng đảng thì lấy danh Mộc Mai mua”
Lăng Khải có chút ấm ức.

Đêm khuya đến báo cáo công việc, còn bị cho ăn cơm chó..


 
Chương 124


"Xem ra anh thật sự động lòng với Mộc Mai rồi.

Nhưng mà tôi khuyên anh đừng hành động theo cảm tính, để cho một người phụ nữ nắm trong tay”
"Tôi nợ cô ấy”
Không quen nhìn bộ dạng thâm tình của anh, Lăng Khải đứng lên: Hết việc rồi, tôi không quấy rầy nữa.

Sau này có gì cần giúp thì anh cứ mở miệng”

Cố Văn gật đầu, sau khi Lăng Khải đi thì anh ngồi ở ghế sô pha không nói một lời.
Chị An thấy thì lấy chăn phủ cho anh: “Cậu chủ nên nghỉ sớm đi, muộn rôi”
"Chị An, nếu Mộc Mai biết hai chân tôi dã bình phục, liệu cô ấy sẽ vui chứ?”
Cố Văn đột nhiên hỏi.
Chị An thở dài: Lúc mợ Mai gả cho cậu, cậu đã tuyên bố bên ngoài là hai chân tàn tật.

Nếu cậu có thể đứng dậy thì đối với cô ấy là chuyện tốt.

Nhưng mà cho dù duy trì như bây giờ cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai”
"Ý chị là bảo tôi tiếp tục giả vờ?”
"Cậu chủ trong lòng đã có chủ ý sẵn, làm sao lại còn hỏi tôi?”
Chung quanh vẫn còn nhiều kẻ địch ẩn nấp, cứ duy trì thế này đối với Cố Văn và Mộc Mai đều tốt.
Cố Văn không nói, đứng lên: "Chị cũng đi ngủ sớm đi”
Về đến phòng, Mộc Mai vẫn còn đang ngủ say.


Cố Văn nhẹ nhàn hôn lên trán cô một cái: "Trước kia anh không biết vì vụ tai nạn đó em mới trở nên bất hạnh.

Em gả cho anh cũng là do thượng đế an bài.

Tương lai anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào”
Nói xong anh ôm cô an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Mai dậy sớm rồi đi mặc quần áo.

"Hôm nay đi thắm mẹ sao?" Cố Văn hỏi.
"Đúng vậy, mẹ em tỉnh rồi, em muốn hỏi rõ vụ tai nạn năm năm trước." Nếu có thể tìm ra chứng cứ, cô sẽ có thể giải thích rõ vụ hiểu lầm kia với ông nội.
Cố Văn và Mộc Mai tới bệnh viện.
Bọn họ vội vàng đi tới, viện trưởng Trương lại đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mộc Mai nhìn thấy thì trong lòng cảm thấy bất an: Viện trưởng Trương, có phải bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến?”
Viện trưởng Trương, đưa ra bệnh án: "Cô Mai, mẹ của cô lại hôn mê lần nữa.
Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng bà ấy vẫn không tỉnh lại” Bệnh án trong tay rơi xuống đất, cô khó tin hỏi: Hôm qua bà tỉnh rồi mà, còn nói chuyện phiếm với tôi nữa, sao lại hôn mê nữa rồi.


Chuyện này là sao?”
“Cô Mai, cô đừng kích động, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa tìm ra.

Chờ chuyên gia hội chuẩn, tôi sẽ báo lại cho Am co.
Mộc Mai xụi lơ ngã xuống đất: Vì sao...!rốt cuộc là vì sao?”
Vốn cho là mẹ có thể không tiếp tục khổ sở nữa, cũng điều tra được chân tướng năm đó, trả lại trong sạch cho bọn họ.

Nhưng trong vòng một đêm, vì sao chuyện lại thành thế này?
Cố Văn không đành lòng, kéo tay cô: "Đừng khóc, anh tin mẹ sẽ còn tỉnh lại”
Mộc Mai tựa vào ngực anh, nức nở nói: "Mẹ đã chịu tội năm năm, em còn nghĩ mẹ sẽ cứ nằm vậy không tỉnh” "Cô yên tâm, đã tỉnh một lần thì sẽ còn tỉnh nữa” Viện trưởng Trương an ủi..


 
Chương 125


"Có lẽ mẹ nghe thấy tiếng của tôi và Cố Văn mới tỉnh.

Nếu như chúng tôi thường xuyên làm vậy thì có thể cho bà chút k1ch thích không?”
Không ngờ viện trưởng Trương lại lắc đầu: "Từ góc độ bác sĩ, tôi khuyên cô đừng làm vậy.

Trải qua k1ch thích hôm qua mặc dù bà ấy có thể tạm thời tỉnh, nhưng mà cô cũng thấy hôm nay lại trở về nguyên trạng.


Nếu tạo ra quá nhiều k1ch thích cho não thì sẽ nảy sinh tổn hại cho thần kinh của bà ấy.

Như vậy sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa” "Vậy phải làm sao?”
"Xin lỗi, xem ra chỉ có thể tiếp tục điều trị, chờ mẹ của cô tỉnh lại thôi”
"Tôi có thể thăm bà không?" Mộc Mai hỏi.
"Có thể nhưng mà đừng nói quá nhiều, cũng đừng tạo ra k1ch thích cho bà ấy”
Viện trưởng kiên nhãn khuyên.
Nửa tiếng sau.
Mộc Mai rời bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh nẵng có chút chói chang, con mắt sưng đỏ không chịu nổi, chỉ có thể khóc.
"Mai, em đừng từ bỏ hi vọng, mẹ của em có thể tỉnh lại, chờ chút là được”

Cố Văn an ủi, nhìn bộ dạng của cô anh rất đau lòng, nhưng mà đối với chuyện này, anh cũng không thể giúp gì nhiều.
"Em không tin, không tin chỉ là vụ tai nạn trùng hợp.

Nhất định có liên quan tới cô chú của em.

Mẹ đã không thể nói chân tướng cho em thì em sẽ tự mình đi tìm, nhất định em phải đánh được vào nội bộ nhà họ Mộc”
Ánh mắt cô không còn bàng hoàng bất lực nữa, thay vào đó đều là ngoan độc.
Cố Văn chưa bao giờ thấy cô như vậy, cho dù thật sự tức giận, cũng sẽ không kiên quyết thế này.
"Mai..." Cố Văn nhẹ nhàng gọi, Mộc Mai quay lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, anh liền cảm thấy lạ lãm.

"Văn, sau đây em cân phải làm một việc rất nguy hiểm, nếu anh lo lắng thì cả hai chúng ta có thể ký đơn ly hôn” Mộc Mai bình tĩnh nói, cô biết rõ mình sắp phải đối mặt với gian nan hiểm trở thế nào.
Cố Văn ngồi trên xe lăn, chậm rãi lữ chặt tay cô: Mộc Mai, †ừ lúc cưới em, anh chưa hề hối hận, chỉ cần em vui vẻ thì cho dù là chuyện gì anh cũng sẽ thỏa mãn em, có cần gì anh cũng sẽ dốc toàn lực trợ giúp.” Thấy thâm tình và sự kiên định trong mắt anh, Mộc Mai mỉm cười: "Người của nhà họ Mộc lần này cũng không thoát khỏi liên quan, em tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ”
Chuyện này đã qua rất nhiều năm, muốn tìm chứng cứ thì sợ là có chút khó khăn.


Nhưng mà chỉ cần vào ở nhà họ Mộc, cô nhất định có thể tìm được chút dấu vết.

Chỉ cần xé mở một lỗ hổng, thuận theo manh mối truy ra thì chân tướng tự nhiên sẽ nổi trên mặt nước.
"Mai, nhà họ Mộc người đang nắm quyền là ông nội của em.

Cô chú của em muốn gì đều phải thông qua sự đồng ý của ông ấy.

Cho nên, ông nội em mới là điểm mấu chốt:”.


 
Chương 126


Cố Văn biết tong lòng Mộc Mai là oán hận không tan; cho.

dù thế nào anh cũng sẽ trợ giúp cô trả thù thành công.

Mộc Mai khôi phục vẻ bình tĩnh ngày thường, cô gật đầu: "Em nhất định sẽ nghĩ cách, tranh thủ sớm tiến vào nhà họ Mộc”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày kết hôn.


Mộc Diệp sớm đi tới nhà họ Bạch, nói chuyện phiếm với Bạch Hà.
Bạch Hà nhìn anh trai đang vui vẻ chào đón khách khứa thì cũng hết cách: “Em thật sự không nhìn ra người phụ nữ kia có chỗ nào Thuận theo ánh mắt của Bạch Hà, Mộc Diệp nhìn thấy một cô gái đang đứng cùng với Bạch Kính Thành chào đón khách khứa.
Nói thật, cô gái kia dáng người thướt tha mềm mại, cũng là người đẹp , hiếm có ở Hà Thành, có thể được Bạch Kính Thành coi trọng, cũng không phải kỳ quái, chỉ là gia cảnh cô ta nghèo khó, cho nên người nhà họ Bạch mới không thích.
"Đã vào cửa rồi thì em còn sợ không có cơ hội giày vò người ta hay sao?”
Bạch Hà lập tức hiểu ý, mỉm cười nhìn về phía cô ta: " là chị tốt với em.

Nếu như cô ta đã tiến vào nhà họ Bạch thì sau này có đầy thời gian làm cho cô ta khó xử.

Gà mà cũng đòi bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nằm mơ đi"
Bạch Hà đã bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh hành hạ người phụ nữ kia, cười đến gian xảo.
Mộc Diệp mặc kệ cô ta, ngắm nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Cố Nam.


Hôm nay cô nhất định phải có được Cố Nam.
Lúc nói chuyện, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da tiến vào cửa, ánh mắt Mộc Diệp liền sáng lên, là Cố Nam.
Mộc Diệp xích lại gân Bạch Hà, nhỏ giọng thì thầm: Lát nữa làm theo kế ¡ hoạch”
"Yên tâm, cứ giao cho em, tuyệt đối sẽ để chị đạt được ước nguyện." Bạch Hà vừa cười vừa nói.
Mộc Diệp đứng dậy, đi vê phía Cố Nam, khoác lấy cánh †ay anh, nói: "Anh Nam, sao anh đến muộn thế?”
Mặc dù chuyện của Mộc Diệp và Cố Nam toàn bộ người trong Hà Thành đều biết, nhưng động tác quá mức thân mật của cô ta làm cho Cố Nam thấy bực bội.
Bạch Kính Thành dẫn theo vợ mình đi tới trước mặt Cố Nam: "Cảm ơn cậu Cố đã tới, bận như vậy mà vẫn bớt chút thời gian đến hôn lễ của chúng tôi”
"Chúng ta đều là bạn học, lại là bạn bè, hôn lễ của cậu đương nhiên phải t lói xong, Cố Nam lấy ra một hộp quà xinh đẹp, đưa tới tay Bạch Kính Thành: Một chút tâm ý, hi vọng cậu đừng chê.”
"Cậu Cố khách khí quá rồi, mời vào trong ngồi.”
Cố Nam khẽ gật đầu.
Sao em đến sớm thế?" Cố Nam nhìn Mộc Diệp, cô trông còn hưng phấn hơn cả người ta.

"Bạch Hà là bạn tốt của em, em đến sớm nói chuyện với cô ấy cho đỡ buồn.


Nghe nói vợ của anh trai cô ấy có gia cảnh bình thường, trước đi đi làm ở công ty nhà họ Bạch cho nên mới có cơ.

hội bám vào Bạch Kính Thành”
Mộc Diệp nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không biết vô tình hay cố ý nhắc đến vợ của Bạch Kính Thành.
Cố Nam nghe ra sự khinh thường trong lời nói của cô thì không vui nhíu mày.
Mặc dù anh sẽ không lấy một người có thân phận thấp hơn mình, nhưng tuyệt đối sẽ không chê bai.

Hành động và cách nói của Mộc Diệp hoàn toàn không có dáng vẻ của một cô chủ nhà giàu..


 
Chương 127


“Em đừng quên đây là đâu, nếu như bị người có lòng riêng nghe được, nói cho người nhà họ Bạch biết thì cho dù em là cháu gái trưởng nhà họ Mộc cũng khó tránh khỏi phiền phức”
Mộc Diệp luống cuống, nhanh chóng trấn định lại, nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi nói: Anh hiểu lâm ị rồi, ý của em là cưới vợ không nhất định môn đăng hộ đối nhưng phải là một người có năng lực, hiểu biết”
Nghe Mộc Diệp giải thích, Cố Nam mới thấy hài lòng một chút.

Dù sao nếu như không có ba mẹ của Bạch Kính Thành đồng ý thì sao anh ta có thể cử hành hôn lễ được.


- Về vợ của Bạch Kính Thành, nhất định cũng có chỗ hơn người.

Bạch Kính Thành không ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ kết hôn với một người phụ nữ không có gì.
Trong bóng người nhốn nháo, xuất hiện một nam một nữ.

Nam thì ngồi xe lăn, mặt không cảm xúc, khí thế mạnh mế át tất cả mọi người ở đây, người phụ nữ đi theo bên cạnh thì dịu dàng động lòng người.
Bạch Kính Thành thấy Cố Văn thì lập tức nở nụ cười: Vân Đình, giới thiệu với em, đây là người anh em của anh, Cố xam Văn.
"Xin chào: Cam Vân Đình đứng bên cạnh Bạch Kính Thành, ôn hòa cười nói.
Mặc dù người đàn ông kia ngồi xe lăn, nhưng mà trong giọng điệu của chồng mình lại không có nửa điểm khinh thường, xem ra Bạch Kính Thành được nuôi dưỡng rất tốt, cũng thật lòng đối xử với người anh em này.
"Xin chào” Cố Văn lễ phép đáp lại, sau đó nói với Bạch Kính Thành: "Anh có thể kết hôn, em rất vui.


Trường hợp quan trọng thế này em nhất định phải tự mình đến" Cố Văn quay người nhìn về phía Mộc Mai: “Đưa quà cho bọn họ đi”
Mộc Mai đưa hộp quà cho Cam Vân Đình: Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
"Cảm ơn em dâu” Cam Vân Đình nhận lấy lễ vật, lại giao cho Bạch Kính Thành, Bạch Kính Thành trực tiếp mở lễ Vật ra.
Quà của người khác thì anh ta đưa cho quản gia để vòng trong kho, chờ hôn lễ xong mới xử lý.

Nhận quà cũng là biểu hiện coi trọng Cố Văn.
Nhìn thấy đồ bên trong, Bạch Kính Thành mừng rỡ: Là bức họa này!”
"Biết anh thích, trước đó vẫn luôn không cho anh là vì muốn chờ ngày kết hôn, vật này xứng với ngày tốt lành như này mà" Cố Văn thật lòng hi vọng người anh em tốt của mình có thể nhận được hạnh phúc.
Bạch Kính Thành cảm động vô cùng.

Bức tranh này ngày trước bọn họ ra ngoài choi nhìn thấy rất coi trọng.
Lúc đó bọn họ nghèo túng, không giống như bây giờ, cho nên không mua được bức tranh giá trên trời đó.

"Cảm ơn!" Bạch Kính Thành cảm thấy đây làm món quà tốt nhất, quý báu ; nhất mà anh được nhận.

Tình nghĩa của Cố Văn đối với anh cho dù đổi bằng bao nhiêu tiền cũng không được.
"Mau vào đi, chuẩn bị nghỉ thức rồi.
Anh và vợ phải đi chào hỏi khách khứa.
Em dâu, không thể tiếp đãi em, xin hãy tha lỗi" Bạch Kính Thành quay qua nói lời xin lỗi với Mộc Mai.
Mộc Mai lắc đầu: "Không có gì, hôm nay anh và chị dâu mới là nhân vật chính, cứ yên tâm đi thôi.

Em sẽ chăm sóc Cố Văn..


 
Chương 128


Hai người kéo tay nhau rồi đi thì Mộc Mai cười ra tiếng: "Bọn họ rất yêu thương nhau, trai tài gái sắc, thật tốt” "Em hâm mộ lắm à?" Cố Văn kéo cánh tay Mộc Mai.

"Hâm mộ lắm, nhưng mà..."
Mộc Mai cúi đầu, bị tóc che mất, Cố Văn không nhìn rõ biểu cảm của cô nên có chút khẩn trương.
"Nhưng mà em tin sau này chúng ta nhất định sẽ yêu thương nhau còn hơn cả bọn họ" Cô cười, đôi mắt như sao sáng lấp lánh.


Cố Văn thấy lòng mình ấm áp hẳn lên.

Trước đây anh chưa từng hi vọng xa vời là mình có thể có được một phần tình yêu chân thành tha thiết.

Có lời này của Mộc Mai, Cố Văn quyết tâm, đời này anh muốn cùng cô gái trước mặt cùng nhau vượt qua, sống chết không rời.
Nghỉ thức chính thức bắt đầu, Bạch Kính Thành và Cam Vân Đình cùng năm tay nhau đổ chai Champagne lên tháp ly.

Nhìn nụ cười của bọn họ Mộc Mai biết hai người là thật lòng yêu nhau.
Hạnh phúc và đau khổ không thể nào giả bộ, cũng không thể che giấu.
Sau khi nghỉ thức kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra trò chuyện, có người nói chuyện làm ăn, có người bàn chuyện gia đình.

ề ¡ Cô đẩy xe cho Cố Văn, đang định tìm một chỗ yên tĩnh thì thấy Mộc Diệp lén bỏ vào trong rượu thứ gì đó, vừa lắc nhẹ, vừa chú ý quan sát chung quanh.

Cảm giác động tác của cô ngừng lại, Cố Văn ngẩng đầu, thuận theo anh mắt của cô mà nhìn cũng thấy được động tác của Mộc Diệp.

"Cô ta lại dám ở đây bỏ thuốc người, †a Mộc Mai cười, chuyện đúng là càng ngày càng thú vị.
"Anh còn đánh giá cao năng lực và trí thông minh của cô †a, vốn cho là cô ta có thể lấy được lòng của Cố Nam, ai ngờ cũng phải dùng đến loại thủ đoạn này” Cố Văn cười mỉa mai một tiếng, nếu bị người nhà họ Mộc phát hiện, không biết sẽ có hậu quả gì.
Mộc Mai đi đến phía đối diện của Cố Văn: "Có muốn tra một chút không?”
"Không cần, Mộc Diệp chỉ muốn có được Cố Nam, mặc dù nhìn Cố Nam có vẻ rất dễ dãi, nhưng đối với chuyện nam nữ rất nghiêm ngặt.

Chưa kết hôn, anh ta tuyệt đối sẽ không động vào Mộc Diệp.

Đoán chừng Mộc Diệp chờ lâu quá nên muốn gạo nấu thành cơm, cho là như vậy mới có thể đảm bảo”
“Tuyệt đối không thể để cho Mộc Diệp được gả vào cho Cố Nam dễ dàng vậy được.

Nếu không nhà họ Mộc và nhà họ Cố kết hợp làm sẽ gây bất lợi cho anh" Mộc Mai phải nghĩ cách ngăn cản Mộc Diệp.
Cố Văn lại chẳng để ý: "Không cần, anh hiểu Cố Nam, người phụ nữ này căn,„ bản chính là tự chui đầu vào rọ” Chẳng lẽ người mà Cố Nam thích không phải Mộc Diệp? Mộc Mai hơi nghỉ ngờ, cho dù Cố Nam giữ mình trong sạch thì hôn sự của hai người đã được định rồi.


Mộc Diệp cần làm chẳng qua chỉ là vứt thêm cây đuốc vào đống củi khô, để cho hai nhà Mộc, Cố liên hợp nhanh hơn mà thôi.
"Cố Nam mà biết mình bị bỏ thuốc, em cả thấy anh ta sẽ thế nào? Cố Nam cưới Mộc Diệp chỉ là để cho địa vị trong nhà của mình tăng lên.

Sau khi chuyện thành, Mộc Diệp sẽ thành quân cờ bị vứt bỏ.”
Cho nên Gố Văn mới nói, Mộc Diệp là tự chui đầu vào rọ.

Mộc Mai hiểu ý: Đã vậy thì chờ xem kịch vui thôi”
"Để cho Cố Nam mất đi hứng thú với Mộc Diệp mới có thể trừ vĩnh viên hậu quả.

Thất vọng rồi lại thất vọng, một lần bộc phát mới có thể tạo thành đòn trí mạng”


 
Chương 129


Cố Văn biết trong lòng Mộc Mai không hài lòng, nếu cứ đẻ cho Mộc Diệp mất đi Cố Nam thì quá tiện nghỉ cho cô †a, trò chơi phải từ từ thì mới có hứng thú.
Mộc Mai nhìn Cố Văn: "Không ngờ - anh lại lắm mưu nhiều kế như thế.

May mà em và anh không phải kẻ thù, nếu không nhất định sẽ bị anh đánh cho không còn mảnh xương vụn”
Cố Văn mỉm cười, trìu mến sờ tóc Mộc Mai: Anh đương nhiên không thể ra tay với vợ của mình được rồi, anh cũng sẽ không để cho kẻ nào có cơ hội bắt nạt em”
Sau đó, Cố Văn gọi điện cho Bạch Kính Thành, hôm nay là sân nhà của nhà họ Bạch, Mộc Diệp tùy ý làm bậy, nhất định có người tiếp ứng.
Nếu như trong hôn lễ xảy ra chuyện không tốt ¡ thì mặt mũi của nhà họ Bạch sẽ bị liên lụy.

Không đến một phút, Bạch Kính Thành dẫn Cam Vân Đình xuất hiện, anh †a cau mày: "Em vừa nói gì? Có người gây chuyện ở địa bàn nhà họ Bạch của anh?”
"Vừa rồi Mộc Diệp đã hạ độc trong rượu.

Chén rượu này.

đã bị cô ta đưa cho Cố Nam.

Anh cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ý của Cố Văn rất rõ ràng, hôm này là ngày vui của Bạch Kính Thành, chuyện này chỉ có thể giao cho anh ta xử lý.

"Bọn họ đi ra ngoài thì được.

Nếu chuyện xảy ra ở đây thì anh không biết phải coi Mộc Diệp như thế nào." Nhà họ Bạch tuy danh tiếng không nhỏ nhưng vân không bằng nhà họ Gố và nhà họ Mộc.
Bạch Kính Thành cũng có chút khó xử.
Cam Vân Đình đứng cạnh cười nói: "Chuyện này cũng không khó giải quyết, dù sao nghỉ thức đã hoàn thành, kết thúc yến tiệc sớm cũng được”

Bạch Kính Thành có chút lo lắng: “Tuy nói vậy nhưng tóm lại vẫn không được chu đáo.

Nhiều người sẽ cảm thấy nhà họ Bạch chúng ta không hào phóng.”
Mộc Mai nói: "Anh có thể nói vợ mình đang có thai, cần nghỉ ngơi." Cam Vân Đình và Bạch Kính Thành - sững sờ hỏi: "Sao em biết chị có thai?”
"Em chỉ thuận miệng thôi”
Mộc Mai ngượng ngùng khoát tay, cô không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.
Cố Văn cười: Không sao, hi vọng lần sau em nói mình
cũng chuẩn như Vậy.

: Mặt cô đỏ lên, oán trách nhìn Cố Văn một cái.
"Kính Thành, đầy là biện pháp tốt.
Dù sao cũng gấp đôi chuyện tốt, sẽ không có ai không vui: Cam Vân Đình hưởng ứng nói.
Thương lượng qua một chút, Bạch Kính Đình đi lên sân khấu cầm micro: "Vô cùng cảm ơn các vị đã tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.

Nói cho mọi người : một tin tốt, vợ của tôi đã có thai được một tháng, vì để cho cô ấy nghỉ ngơi được tốt, hôm nay kết thúc yến hội ở đây.


Hi vọng mọi người có thể hiểu cho”
Đúng là song hỉ lâm môn, lời này vừa nói, toàn bộ mọi người bên dưới đều reo hò, võ tay.
Không chỉ tân khách mà ba mẹ Bạch Kính Đình cũng vô cùng vui mừng.

; Không ngờ con dâu vừa vào cửa đã mang thai, có thể tăng thêm phúc cho nhà họ Bạch.

Trong đám người, chỉ có Bạch Hà là không cười nổi.

Nếu tân khách đều rời đi thì cô ta không có cách nào giúp Mộc Diệp.
Đợi Bạch Kính Thành xuống sân khấu, cô ta liền đến kéo †ay anh: "Anh, những người kia tới tham gia tiệc của chúng ta, sao lại bắt họ rời đi? Có mang thai cũng không yếu ớt như thế, anh cứ chiều hư cô ta thì sau này phải làm sao?”.


 
Chương 130


Nói xong, Bạch Hà khinh thường liếc Cam Vân Đình một cái, cảm thấy đều là do cô.
Bạch Kính Thành biết Bạch Hà có quan hệ khá thân với Mộc Diệp, nếu không có Bạch Hà hỗ trợ, Mộc Diệp tuyệt đối không dám làm càn như này.
Anh không vui nói: "Có biết trên dưới không, mở miệng ra là cô ta này nọ.

Cô ấy là chị dâu của em, chuyện hôm nay đến đây thôi, là anh nên anh không thể không nhắc nhở em, đừng bị người ta lợi dụng làm lá chắn.”
Giọng điệu Bạch Kính Thành có chút trách cứ, cũng là thật lòng muốn nhắc nhở em gái.

Cái cô Mộc Diệp kia anh vừa nhìn đã biết là ghê gớm.


Nghe đến đó, Bạch Hà càng tức: “Anh, em là em gái của
anh, sao anh có thể nói em như vậy.

Kể từ khi Cam Vân Đình xuất hiện anh liền không yêu thương em nữa, có.

phải do cô ta nói gì không? Em biết ngay, người này chẳng tốt đẹp gì, để em dạy cho cô ta biết tay”
Bạch Hà tức giận đi vê phía Cam Vân Đình.
Bạch Kính Thành kéo cô ta lại: Bạch Hà, em đủ chưa? Em có biết mình đang làm gì không.

Hôm nay là ngày kết hôn của anh, nếu dám bất kính với chị dâu em, anh sẽ cho em biết tay đấy”
Ba mẹ hai người nhìn thấy con gái đanh cãi nhau thì đi tới hỏi han: Kính Thanh sao thế? Sao Hà lại tức giận?”
"Ba mẹ hỏi nó ấy: Bạch Kính Thành không muốn nặng lời, định để Bạch Hà tự giải thích.
Không ngờ thái độ của cô ta càng thêm ác liệt: "Dựa vào.

cái gì mà bắt em, nói? Cũng vì cái cô Cam Vân Đình kia nên nhà em mới thành như này.

Đừng tưởng rằng bây giờ cô ta đang mang thai thì em không dám động vào, ai biết trong bụng của cô ta là con của ai”

"Hà, con học ai mà nói chuyện khó nghe thế.

Chị dâu của con có con là tốt, hai đứa nó đều thật lòng yêu thương nhau, còn đừng nói khó nghe thế”
Mẹ không vui trách cứ Bạch Hà, Cam Vân Đình và Bạch Kính Thành đã yêu nhau ba năm.

Trong ba năm nay, Cam Vân Đình đối xử với hai người già họ rất tốt, cả nhà chỉ có mình Bạch Hà không hiểu chuyện.

Bình thường thì thôi, hôm nay tuyệt đối không thể nuông chiều Bạch Hà, để cho con bé làm tân khách mất hứng.
"Mẹ, con thấy nó chơi với Mộc Diệp nên mới vậy.

Khi còn bé rất ngoan, sau khi ở cùng với Mộc Diệp thì liền trở nên ác độc như vậy” Bạch Kính Thành tuyệt đối không cho phép ai thương tổn tới vợ của mình.

Nếu đã cưới Cam Vân Đình thì không được để cô chịu tủi.
"Hà, anh con nói đúng đấy.

Mặc dù Mộc Diệp là cháu gái trưởng nhà họ Mộc, nhưng mà tâm thuật bất chính, con
về sau ít chơi với người ta thôi" Ba của hai người cũng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, thấy qua muôn kiểu
người.


Tà ý trong mắt Mộc Diệp không giấu được.
Bạch Hà không ngờ, người nhà mình lại vì một người ngoài mà đồng lòng trách cứ cô ta.

Cô ta lui về sau một bước, chỉ tay vào bọn họ: "Tất cả mọi người đều đứng về phía cô ta, vậy coi cô ta là con cái của mọi người là được.
Từ giờ trở đi, con và mọi người đoạn tuyệt quan hệ" Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài.
Bạch Kính Thành nhìn về phía ba: "Ba vẫn nên cho người đi theo nó đi, nếu không thì không biết nó lại gây ra chuyện gì nữa" ỗ Ba thở dài: "Đứa nhỏ này thật đúng là không khiến người khác bớt lo được.
Con và Vân Đình nói chuyện, bảo nó đừng so do với Hà.

Nó đang có thai, không thể xúc động, con nhất định phải chăm sóc nó cho tốt." Bạch Kính Thành gật đầu nói vâng.

Mộc Diệp nhìn Cố Nam uống xong ly : rượu thì trong lòng mừng thầm.

Tiệc rượu lại đột nhiên kết thúc, cô ta thấy Bạch Hà nổi giận đùng đùng đi tới thì giữ tay Bạch Hà lại: "Sao thế, sao mọi người đều đi hết rồi?”


 
Chương 131


"Đều là do ả Vân Đình kia.

Chị cũng nghe đấy, cô ta đang mang thai, cần nghỉ ngơi, cho nên tân khách đều rời đi rồi.

Các người cứ ở đây cũng không được, chỉ có thể thạy đổi kế hoạch”

Bạch Hà bất đắc dĩ buông tay, bây giờ chỉ có thể để Mộc Diệp tự mình nghĩ biện pháp đưa Cố Nam đến nơi khác.

Bỏ lỡ lân này sẽ khó tìm cơ hội nữa”
"Sao không nghe em nhắc tới trước đó?" Mộc Diệp có chút lo lắng, nhất định phải tranh thủ thời gian nghĩ cách mới được.
“Anh em cũng không nói với em, ai biết được đứa con trong bụng người phụ nữ kia có phải của nhà họ Bạch chúng em hay không?” Bạch Hà tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ vận may của Cam Hân Nghiên tốt tới vậy, có thai nhanh như thế.
Nếu như ba mẹ-+và anh trai vẫn tiếp tục cưng chiều Cam Hân Nghiên kia, sau này nhà họ Bạch càng không có vị trí của cô ta nữa.
“Cam Hân Nghiên vừa mới mang thai một tháng, tốt nhất là em nên điều †ra xem, nếu như đứa bé này có vấn đề, vừa khéo em có thể lợi dụng chuyện này ngăn cản cô ta và anh của em ở bên nhau”
Mộc Diệp khuyên Bạch Hà, tuy rằng cô ta không muốn quan tâm đến chuyện rắc rối của nhà họ Bạch, thế nhưng loại chuyện gà rừng biến thành phượng hoàng này, cô ta nghe đã thấy khó chịu, dựa vào đâu một người phụ nữ không có gì cả lại có thể trèo lên cành cao, cô ta thì lại không được.
, chuyện này em tự xem mà làm đi, chị cũng không biết nên giúp em thế nào nữa”
Bạch Hà buồn phiền trong lòng, rời khỏi nhà họ Bạch không quay đầu lại, cô ta muốn bỏ nhà đi vài ngày, để người nhà hiểu rõ sự quan trọng của cô ta.

Mộc Diệp nhíu mày đi qua đi lại trước cửa, Mộc Mai ở sau lưng cô ta, lạnh mắt nhìn: “Xem ra chị ta sốt ruột thật rồi” “Tên rời khỏi cung không thể rút lại, Cố Nam đã uống rượu, Mộc Diệp lại không có cách nào thực hiện kế hoạch, cô ta có thể không sốt ruột sao?”
Cố Văn nói xong, Mộc Mai không nói tiếp nữa, đẩy anh ra phía cửa, nhìn về phía Mộc Diệp: “Chị, sao chị đi đi lại lại trước cửa thế, có phải đã đánh rơi thứ gì không?”
“Mắc mớ gì tới mày, sao chúng mày cũng đến đây?” Vốn đã bực dọc, thấy hai người xuất hiện trước mặt, Mộc: Diệp.

càng giận giữ mà không có chỗ ph4t tiết.

“Chú rể có lòng mời, sao chúng tôi , có thể không đến, nhưng mà nhìn vẻ mặt sầu muộn này của chị, có vẻ không giống đến để chúc mừng cô dâu chú rể”
Mộc Mai nhếch khóe miệng, mỉa mai nói.

Cô cố ý muốn làm Mộc Diệp tức giận hơn, nếu có thể tức chết ở đây thì càng tốt.
“Mộc Mai, mày đừng không biết xấu hổ, hôm nay tao.


không có tâm trạng cãi nhau với mày, mau cút đi” Mộc Diệp thở hổn hển, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“Chao ôi, một ngày đẹp thế này, sao chị lại tức giận như vậy, cẩn thận làm hại đến cơ thể, đến lúc làm cô dâu lại không được hưởng phúc”
Mộc Mai đến gần Mộc Diệp, khiêu khích nói, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô, Mộc Diệp hận không thể cào rách mặt cô.
“Tạm biệt chị” Không đợi Mộc Diệp lên tiếng, Mộc Mai nhanh chóng lên xe của Cố Văn đã chờ từ lâu, Ngôn Bảo đang định lái xe quay về biệt thự.

Nhưng Mộc Mai ngăn cản cậu ta: “Khoan đừng vội muốn xem xem, Mộc: Diệp sẽ kết thúc chuyện này thế nào”


 
Chương 132


Mộc Diệp sốt ruột như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đi lại trước cửa nghĩ cách, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Nam đi ra, sắc mặt anh ta ửng hồng, bước chân lảo đảo, nhìn có vẻ như đã uống say, chỉ có Mộc Diệp biết điều mờ ám trong đó.
Cô ta bước tới đỡ lấy Cố Nam, giả vờ quan tâm: “Sao anh lại uống nhiều rượu thế này, đi cũng không vững, chỉ bằng chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một lát”
Cố Nam cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân vô cùng khô nóng, Mộc Diệp vừa chạm vào người anh ta, càng làm cho anh ta không khống chế được.
Trong buổi tiệc, anh ta không chủ động uống rượu, chỉ có duy nhất một ly là do Mộc Diệp mang tới, nhận thấy sự việc có gì đó không đúng.
Cố Nam lớn tiếng chất vấn: “Cô cho tôi uống cái gì?”
“Em chỉ cầm bừa một ly rượu thôi, anh Nam, có phải anh uống nhầm ăn nhầm thứ gì rồi không?” Dù sao Cố Nam cũng không có chứng cứ, Mộc Diệp giả vờ ngu ngơ, muốn đời lực chú ý của Cố Nam.

Cố Nam lắc đầu, muốn để bản thân tỉnh táo lại một chút, thế nhưng dục v0ng trong cơ thể càng bùng lên mạnh mẽ, không có cách nào kìm nén được.
Anh ta mơ màng nhìn sang bên cạnh một cái, người phụ nữ này hình như là Mộc Mai.
Cố Nam cho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, lại vẫn thấy Mộc Mai đứng †rước mặt mình như cũ: “Sao em lại ở đây?”
Mộc Diệp sửng sốt, tưởng là dưới tác dụng của thuốc nên anh ta nói năng linh tỉnh.
Mộc Diệp ôm lấy cánh tay Cố Nam,.

khoác lên vai mình: “Anh say rồi, em dẫn anh đi nghỉ ngơi” Ngay lập tức, Cố Nam rút cánh tay mình về, đẩy cô ta ra
xa: “Đừng lại gần anh, anh sợ sẽ làm tổn thương em”
Ánh mắt Cố Nam cực kỳ dịu dàng.
Trong lòng Mộc Diệp có chút nghỉ ngờ, cô ta và Cố Nam ở cùng nhau lâu như vậy, chưa thấy khi nào anh ta dịu dàng tình tứ như thế.
Mộc Diệp bước lên phía trước nắm lấy tay Cố Nam, lúc này lòng bàn tay anh ta đã bỏng ran, dường như hiệu quả của thuốc đã phát huy tác dụng.


Thấy vậy Mộc Diệp nhanh chóng bỏ tay anh ta ra, mặc kệ Cố Nam đang có ý muốn từ chối, Mộc Diệp vẫn mạnh mẽ kéo Cố Nam lên xe của mình.
Ở trong xe nhìn thấy hết toàn bộ cảnh này, Mộc Mai tỏ vẻ khinh thường mà lắc đầu liên tục: "Còn tưởng răng Mộc sẽ thông minh hơn một chút, nhưng rốt cuộc cô ta
vần ngu ngốc như vậy.

Nếu như Cố Nam tỉnh dậy mà phát hiện ra sự việc bất thường này, anh ta chắc chắn sẽ khiến cho Mộc Diệp về sau không được sống tử tế nữa đâu” “Chúng ta trở về đã, kịch hay còn ở phía sau”
Cố Văn phân phó Ngôn Thuật nhanh chóng lái xe rời đi.
Nếu chuyện lần này thật sự có thể thành công thì Mộc Diệp sẽ tung tin tức ra bên ngoài.

Người chịu ảnh hưởng sau cùng chắc chăn là Cố Nam, vì dù sao đi nữa nhà họ Cố cũng là gia tộc có dang tiếng, nếu chuyện bại hoại của Cố Nam bị đăng tải lên truyền thông, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.
Trong khi đó Mộc Diệp vẫn đang vất vả đặt Cố Nam vào.

ghế lái phụ, chuẩn bị khởi động xe đi tới khách sạn.


Thế nhưng trong chớp mắt Cố Nam lật người, mạnh mẽ nắm lấy tay lái ở ghế lái chính.

: "Anh Cố Nam?” Mộc Diệp kinh n làm gì, vội dùng sức cố
ngạc không biết anh ta mi gắng đẩy Cố Nam ra.

Có điều Cố Nam không hề hấn gì, anh ta nhất quyết không cử động, gắng sức đến mức cánh tay nổi đầy gân xanh, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Cố Nam dùng một tay cấu mạnh vào đùi, cố gắng để giữ cho bản thân mình được tỉnh táo, lúc này mới từ từ nhìn thấy rõ trước mắt mình là ai, quả thật chính là Mộc Diệp.

Mộc Diệp, cô làm cái gì vậy!”


 
Chương 133


Cố Nam nổi giận hét lên một tiếng, người đàn ông ban nãy vẫn còn trâm lắng dịu dàng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, khiến cho Mộc Diệp không khỏi hoảng hốt run rẩy.

"Nói đi! Rốt cuộc là cô đã làm gì?”
Mặt Cố Nam đỏ hoe, toàn thân toát lên vẻ hung dữ như dã thú, Cố Nam lấy tay bóp chặt cổ của Mộc Diệp.

Anh ta rơi vào tình trạng này chắc chăn là do trong chén rượu mà Mộc Diệp đưa cho có vấn đề.
Mộc Diệp bị siết cổ đến mức không thể hô hấp, cô ta sợ hãi gắng gượng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến em, em không hề biết ở trong rượu bị bỏ thêm cái gì! Anh Cố Nam...!anh đừng giận em”

Lúc này Mộc Diệp mới bắt đầu hối hận, nếu như những chuyện cô ta làm.

ngày hôm nay bị bại lộ hết thì tất cả mọi nỗ lực từ trước đến giờ của cô ta sẽ đổ sông đổ bể, sau này chắc chăn Cố Nam sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô ta thêm một lần nào nữa.
"Mộc Diệp, tốt hơn hết là cô nên nói sự thật, nếu để tôi tra ra chuyện hôm nay có liên quan đến cô, tôi sẽ không để - yên đâu" Nói dứt câu thì anh ta vội vàng xuống xe, dáng người mặc đồ đen lảo đảo cứ thế đi vào màn đêm.
Trên vô lăng lái xe còn hãn nguyên dấu tay ban nãy của Cố Nam, hai mắt Mộc Diệp đỏ bừng ầng ậc nước, cho dù đau đớn đến vậy nhưng Cố Nam vẫn không nguyện ý.

chạm vào cô ta.

Cố Nam đến cùng vẫn giữ thân trong sạch, hóa ra là vì ngay từ đầu anh ta đã không thích Mộc.

Diệp.

Nghĩ đi nghĩ lại Mộc Diệp vân không thể yên lòng, cô ta quyết định xuống xe đuổi theo, ở phía không xa chính là một cái hồ để ngắm cảnh.
Còn chưa đợi cô ta mở miệng đã nghe thấy "bùm một tiếng, cả người Cố Nam rơi vào trong nước.


Mộc Diệp vội vã chạy lại gần thì thấy Cố Nam đang ngâm mình trong hồ nước lạnh buốt.
Mộc Diệp ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt cô ta không tự chủ mà lăn dài trên má.

Cô ta đã nghĩ răng ngày hôm nay nhất định sẽ có được người đàn ông này, ai ngờ cuối cùng sự tình lại biến thành tình trạng như hiện tại.
Vài phút sau, Cố Nam từ dưới hồ bước lên bờ, toàn thân anh ướt đâm, cảm giác khô nóng kỳ lạ ban nấy đã hoàn toàn biến mất.

Cố Nam lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, phát hiện ra trên mặt Mộc Diệp giàn giụa nước mắt.
Có lẽ chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Mộc Diệp, Cố Nam bỗng dưng thấy xót xa đau lòng, anh ta bước tới và kéo Mộc Diệp vào trong lòng, khẽ nói: "Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên tức giận quát cô như vậy”
Nghe những lời mà Cố Nam bộc bạch, Mộc Diệp càng khóc to hơn, tất cả những oan ức khổ sở mà cô ta đã chịu đều tuôn ra theo nước mắt.
"Đã muộn rồi, chúng ta trở về trước đã”
Cố Nam an ủi Mộc
, nhưng trong lòng anh ta vẫn ôm một mối tức giận.


Nếu như Cố Nam tra ra được chuyện hôm nay rốt cuộc là ai làm, anh ta nhất định sẽ không nương tay với kẻ đó.

` Sau khi trở về nhà họ Mộc Diệp nhanh chóng xuống xe.

Cố Nam không hề nói thêm câu gì, anh ta vội vàng lái xe rời đi.

Lúc này chỉ còn Mộc Diệp đứng ở cửa với tâm trạng đầy phức tạp rối bời.
"Cô chủ, cô đứng ở chỗ này làm gì vậy? Sao muộn như vậy rồi mà cô lại không vào nhà?" Quản gia vừa đúng lúc đi ra ngoài thì thấy Mộc Diệp vấn đang đứng trước cửa, trông cô ta hệt như đang gặp phải chuyện gì rất oan ức.

Mộc Diệp lén lau nước mắt đáp lời: Không có gì cả, là do hôm nay cháu có uống chút rượu ở bữa tiệc nên ở ngoài này hóng gió chút.
"Chắc là cậu Cố đưa cô về đúng không? Sao lại không thấy cậu ấy vào đây vậy?" Quản gia niềm nở hỏi tiếp.


 
Chương 134


Mọi khi đều thấy Cố Nam tận tình đưa đón săn sóc Mộc Diệp, thậm chí còn đưa cô ta vào tận nhà, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ Mộc Diệp có vẻ không vui lắm, chẳng lẽ là bọn họ lại cãi nhau rồi sao?
"Cố Nam cảm thấy không được khỏe lắm nên tôi đã bảo anh ấy đi về trước rồi" Mộc Diệp chỉ giải thích cho có lệ vài câu rồi cô ta đi thẳng về phòng của mình.

¡ Cô ta chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ ai biết chuyện cô ta muốn ra tay với Cố Nam.

Sáng sớm, hừng đông vừa mới ló dạng.
Mộc Mai ăn sáng với Cố Văn rồi cả hai cùng nhau đến công ty trước.
Trên đường đi, hai người họ đã cố gắng tìm kiếm lại một lần nhưng vẫn chẳng tìm được tin tức quan trọng nào, Mộc Mai nhếch miệng nói: "Xem ra Mộc Diệp vấn chưa thành công rồi”
Cố Văn nghe thấy vậy nhưng không nói gì, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh chỉ khẽ cau mày rồi không nghe mà cúp luôn.
Mộc Mai nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ "Bạch Lâm Anh, cô hỏi: "Tại sao anh không nhận điện thoại?" "Có lẽ là chuyện của công ty, mà chúng ta cũng sắp đến nơi rồi nên tôi sẽ hỏi thẳng bọn họ luôn" Đương nhiên là Cố Văn không muốn để Mộc Mai hỏi thêm về chuyện này nữa.

Mộc Mai cảm thấy hơi buồn, vì trong công ty không có nhân viên nào tên Bạch Lâm Anh cả, cô vốn cứ tưởng rằng quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết không
có khẽ hở nhưng xem ra bây giờ Cố Văn vẫn còn rất nhiều bí mật mà cô không biết.
Sau khi tới công ty, để Mộc Mai rời đi thì Cố Văn mới gọi điện lại, anh nói: "Đã tìm được người chưa?”
“Cậu hai, sau khi cứu được cậu thì người phụ nữ kia cũng mất tích luôn, liệu có phải những người kia đã biết chuyện rồi bắt cô ta đi rồi không ạ”

Bạch Lâm Anh đã lật tung toàn bộ Hà Thành nhưng vần không tìm được người phụ nữ tên Lý Mai An kia.

: "Cứ tìm tiếp đi: Cố Văn bỗng cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì người phụ nữ đó cũng là người có ơn cứu mạng của anh, nếu cô ấy thật sự bị rơi vào tình huống nguy hiểm vì anh thì anh càng phải tìm bằng được cô ấy.
Sau khi dặn dò Bạch Lâm Anh vài câu thì Cố Văn trở về phòng làm việc, toàn bộ tâm trí đều chìm trong đống công việc.
Mộc Mai đứng ở bên ngoài, tâm trạng của cô có vẻ nặng
nề, trong lúc lơ đấng thì bỗng có người gõ xuống chiếc.

bàn trước mặt hai cái: "Xin hỏi anh Cố có ở bên trong không ạ?”
Người hỏi là một cô gái xinh đẹp tựa búp bê, khuôn mặt vô cùng tỉnh tế, hơn nữa lúc này cô ấy còn đang nở một nụ cười ngọt ngào làm tan chảy lòng người.
"Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì thế ạ?”

Băng giác quan thứ sáu vốn có của phụ nữ, Mộc Mai có thể cảm nhận được mối quan hệ của người con gái này với Cố Văn không hời hợt chút nào.
"Nếu anh ấy đang ở bên trong thì tôi đi vào luôn nhé." Mộc Mai còn chưa kịp ngăn lại thì cô gái ấy đã mỉm cười bước vào phòng làm việc của Cố Văn.
Mộc Mai có thể nhìn thấy từng hành động của hai người họ một cách rõ ràng qua tấm chớp cửa sổ, người con gái kia „ lao thẳng vào lòng của Cố Văn với vẻ mặt tươi cười, tràn đầy hạnh phúc.
Mộc Mai vội lẻn ra ngoài, cô rất sợ khi phải nhìn cảnh Cố Văn ôm ấp người con gái khác một cách thâm tình.

Nhưng đúng lúc cô quay đầu lại thì Cố Văn đã vội vàng đẩy cô gái ở trong lòng ra với vẻ chán ghét, vậy nên cô đã không nhìn thấy hành động của anh.
"Gô đến đây làm gì?”.


 
Chương 135


"Anh họ, dạo gần đây không thấy anh đến nhà em chơi nữa nên mẹ em nói muốn tổ chức một bữa tiệc để tiếp đãi anh." Ninh Thanh Trúc đáp lời với vẻ vô cùng mong chờ.
“Tôi không có thời gian.”
Cố Văn ngồi lại trên ghế, anh tiếp tục giải quyết nốt công việc đang còn dang dở, Ninh Thanh Trúc thật sự không ngờ anh lại từ chối một cách thắng thắn như vậy.


Cô ta tiến lên phía trước rồi ngồi bên cạnh Cố Văn, cất tiếng: "Ba em mất sớm nên trong nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con em nương tựa vào nhau mà sống.
Mỗi khi gặp chuyện gì thì chẳng có ai đứng ra xử lý giúp cả, anh họ, trước đây .
anh đã đồng ý sẽ chăm sóc hai mẹ con em mà”
Cố Văn đẩy cô ta ra rồi đáp: Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng không có nghĩa là ngày nào cũng phải đến thăm hai người.

Nếu không có chuyện gì thì cô về trước đỉi, đợi một thời gian nữa khi tôi xử lý xong hết mọi chuyện thì sẽ dẫn theo bà xã đến thăm mẹ con cô”
Nghe thấy hai chữ bà xã thì Ninh Thanh Trúc bỗng trở nên cứng ngắc, tuy rằng cô ta cũng biết Cố Văn đã kết hôn nhưng mối quan hệ đó cũng chỉ là cuộc hôn nhân thương mại mà thôi, hai người họ không có nền tảng tình cảm gì cả thì tại sao Cố Văn lại cố tình nhấn mạnh chuyện đó chứ?
Đôi mắt của Ninh Thanh Trúc ửng đỏ, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt rồi tiếp lời: "Anh họ, không phải là anh ghét em chứ?”
"Không có” Tuy miệng thì phủ nhận nhưng ánh mắt của Cố Văn lại thoáng qua vẻ thiếu kiên nhân, cô em họ này cũng chỉ là họ hàng cực kỳ xa, đến giờ bọn họ vấn giữ liên lạc với nhau là bởi vì ông nội của anh nhưng không ngờ rằng hai mẹ con họ càng ngày càng quá đáng, không hề nghĩ rằng bọn họ là người ngoài.
Nghe Cố Văn nói vậy thì vẻ mặt của Ninh Thanh Trúc lại tươi tắn trở lại, cô ta nói: Em biết ngay là anh họ sẽ không nhãn tâm như thế đâu mà, khi nào rảnh thì anh dẫn theo chị dâu đến nhà em nhé, em vấn chưa được gặp chị dâu nữa, không biết người con gái nào lại may mắn đến mức.


có thể gả cho anh họ như vậy”
"Cô ấy ở bên ngoài.

Ninh Thanh Trúc nhớ lại gương mặt của người con gái vừa mới gặp kia rồi đáp: "Là cô thư ký ở bên ngoài kia ạ? Gương mặt cũng phổ thông quá”
Cố Văn nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh lạnh lẽo đến mức khiến Ninh Thanh Trúc sợ hãi rùng mình một cái, cô ta vội vàng đổi giọng nói: "Em xin lỗi, chị dâu chắc chắn là một người vô cùng ưu tú thì mới có thể trở thành bà xã của anh được.

Mấy ngày nay mẹ em vẫn thường nhắc đến anh, bà cứ ngóng mãi, anh nhất định phải dẫn chị dâu đến nhà em chơi đấy nhé”
Nói xong thì Ninh Thanh Trúc lại nở nụ cười vui vẻ với anh.

"Ừ Cố Văn không ngẩng đầu lên mà chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, Ninh Thanh Trúc tự cảm thấy mất mặt nên cô ta
chẳng thể làm gì khác ngoài việc rời khỏi văn phòng.

Nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đã đi khá xa rồi thì Mộc Mai mới trở lại vị trí của mình, nhưng khi nhìn thấy Cố Văn cũng đi ra thì cô bỗng cảm thấy bối rối, không biết bản thân có nên hỏi thêm về chuyện này hay không.
"Con bé là em họ của tôi, hành động và lời nói của nó cớ khiến em cảm thấy tức giận không?” Cố Văn thấy Mộc.

Mai không ngồi ở vị trí của mình thì cũng đoán được cô có thể đang hiểu lầm chuyện gì đó..


 
Chương 136


Mộc Mai khẽ lắc đầu đáp: "Cô ấy là em họ của anh mà nên tôi cũng không để ý đâu, hơn nữa cô ấy cũng chẳng làm gì quá đáng cả” : "Nếu nó lại đến đây lần nữa thì em cứ đuổi thắng nó ra ngoài." Cố Văn đáp lại với ngữ điệu đã có phần tức giận, sau đó anh lại quan sát vẻ mặt của Mộc Mai, không biết cô có để ý đến chuyện hai người họ ở cùng nhau vừa nấy không.
Mộc Mai bật cười xì" một tiếng.

Cố Văn bông cảm thấy hơi bối rối, anh hỏi: "Em cười gì thế?”

"Tôi cười vì cảm thấy sao anh phải nghiêm túc như thế chứ?" Cô cẩn thận nhìn lại Cố Văn một cách kỹ càng, dáng vẻ của anh giống như một đứa trẻ vừa gây chuyện khiến những lo lắng bộn bề trong lòng cô bỗng được xua tan hoàn †oàn, xem ra Cố Văn thật sự rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
"Ninh Thanh Trúc là con gái của một người cô của nhà tôi nhưng họ hàng khá xa, bà cô đó cũng chỉ là một người con mà ông nội tôi nhận nuôi thôi, sau này hai bên cũng không thường xuyên đến thăm hỏi nhau nhưng trước đây không lâu nhà họ bị phá sản nên đã tìm đến nhà tôi nhờ giúp đỡ....
Tuy bây giờ anh không còn là tổng giám đốc của công ty Hưng Thịnh nữa nhưng hai mẹ con nhà họ vẫn cứ đến nhờ vả anh.
"Tôi cảm thấy cô ấy cũng rất đáng thương, khi nào rảnh chúng ta cùng đến thăm nhà họ đi, như vậy cũng có thể làm quen với nhau luôn”
Mộc Mai trả lời như vậy thật sự khiến Cố Văn cảm thấy bất ngờ, nếu là những cô gái khác thì chẳng phải sẽ cảm thấy đối phương là tình địch sao?
Nhưng cô gái này lại trả lời là muốn đến thăm nhà bọn họ trong thời gian sớm nhất.
"Em không để ý chút nào à?" Vừa dứt lời thì Cố Văn đã
cảm thấy hối hận, nếu Mộc Mai hoàn toàn chẳng để tâm thì chẳng phải là anh rất mất mặt sao.
Mộc Mai bước lên trước một bước, cô cúi người đến gần
Cố Văn, hỏi anh với giọng điệu đã pha chút nghịch ngợm: “Anh hy vọng tôi sẽ để ý ư?”

Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài centimet, trông có vẻ là sắp hôn nhau đến nơi khiến Cố Văn rốt cuộc cũng không thể kiềm chế thêm được.

nữa, anh khóa chặt Mộc Mai ở trong ngực mình rồi căn lấy môi trên của cô nói: “Em dám không để ý thử xem”
Mộc Mai xấu hổ muốn thoát khỏi vòng ôm của Cố Văn nhưng kết quả là càng giấy giua lại khiến anh càng siết chặt hơn, anh nói: "Em còn muốn trốn à?”
"Cố Văn, anh đừng lộn xộn nữa, nếu , bị người khác nhìn thấy thì không hay đât Trong lúc giấy giụa thì Mộc Mai cũng cảm nhận được nơi
nào đó của Cố Văn đã cứng lên nên cô cũng không dám động đậy gì thêm, trong giọng điệu đã có thêm ý muốn cầu anh tha cho.
"Anh muốn em...!Cố Văn kề sát bên tai của Mộc Mai nói, giọng anh đã hơi trầm xuống.

; Hơi thở dịu dàng rơi xuống bên tai Mộc Mai khiến hai chân cô tê dại, sắc mặt đã bị nhuộm đỏ mà cô cũng chẳng dám thở mạnh.

"Chỗ này là công ty mà" Mộc Mai nhỏ giọng nhắc nhở anh, cô chẳng dám ngấng đầu lên nhìn Cố Văn cái nào.

"Bên trong có phòng nghỉ đấy" Cố Văn đáp lời, giọng nói của anh đã nhuốm phần khao khát khiến Mộc Mai càng cảm thấy ngại ngùng hơn.
Cố Văn bỗng nhiên điều khiểri xe lăn khiến Mộc Mai ngã ngồi trên đùi anh, cô vội ôm lấy cổ anh theo bản năng rồi đáp: "Bây giờ vân đang trong giờ làm việc, nếu có người tới văn phòng tìm anh thì phải làm sao.”
"Sẽ không có ai dám vào đâu.”
Cố Văn ấn điều khiển từ xa, cánh cửa bên ngoài phòng làm việc tự động khóa lại.
Mộc Mai vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm, thấy vậy Cố Văn bỗng cười nói tiếp: Em yên tâm đi, hiệu quả cách âm của phòng làm việẻ này rất tốt”


 
Chương 137


Trong lòng Mộc Mai bỗng nổi lên cơn ghen tuông, cô.

cất lời: "Sao anh lại biết, chẳng lẽ trước đây anh đã đưa người phụ nữ khác đến đây rồi à?" Vừa hỏi xong thì cô đã hối hận đến mức chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, cũng do cô quá sốt sắng nên chưa kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng nói ra.

Cố Văn cũng sửng sốt một lát rồi.


.

anh bỗng bật cười, khế véo nhẹ mũi cô một cái sau đó đáp lời: "Ha ha ha, không ngờ răng bà xã của anh khi ghen lại đáng yêu đến thế, phòng làm việc của anh có hệ thống cách âm để phòng ngừa có kẻ nghe trộm khi nói chuyện”
Nghe thấy anh nói vậy thì Mộc Mai cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ tìm một cái hố để chui xuống, nhưng khi cô chưa kịp phản ứng lại thì Cố Văn đã đặt „ cô xuống giường rồi anh nghiêng người đè lên.

Nhiệt độ trong phòng nghỉ dần tăng lên, bầu không khí cũng trở nên kiều diễm hơn.

Ngày thứ hai, Cố Văn mang theo Mộc Mai tới nhà Ninh Thanh Trúc, Ninh Thanh Trúc biết Cố Văn muốn tới nên đã dậy từ sớm, cố ý ăn mặc thật đẹp.

Nhìn thấy Cố Văn, Ninh Thanh Trúc cười gọi: "Anh họ” Không đợi Cố Văn lên tiếng, Mộc Mai ngay lập tức giơ tay ra: Chào em, chị là Mộc Mai, vợ của Cố Văn, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi”
Nhìn thấy người phụ nữ phía sau Cố Văn, vẻ mặt Ninh Thanh Trúc bỗng trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã bị cô ta dấu đi, vội nắm lấy tay Mộc Mai: “Chào chị dâu,
em là Ninh Thanh Trúc, là em họ cúa anh Văn” : Mộc Mai nhìn cô ta cười, theo Cố Văn đi vào trong, bình tĩnh xoa bàn tay vừa nấy bị Ninh Thanh Trúc nắm lấy "Anh họ, chị dâu, anh chị ngồi đi, mẹ em đang nấu ăn trong bếp, để em đi pha trà cho anh chị.



Ninh Thanh Trúc bận rộn chuẩn bị trà, trông dáng vẻ vừa lanh lợi vừa hiền „ lành.

Mộc Mai nhìn bàn tay đã ửng đỏ của mình, có lẽ Ninh Thanh Trúc thật sự đã xem cô là tình địch rồi.

Nhưng mà cô cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả, mấy năm nay, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, những mánh khóe kiểu này làm sao cö thể qua được mắt cô.

Mộc Mai đứng lên, nhìn xung quanh, đây là một căn biệt thự được xây dựng theo kiểu truyền thống, so với những căn biệt thự bình thường thì nhỏ hơn một chút, được dọn đẹp rất sạch sẽ, cô cúi đầu hỏi Cố Văn: "Căn biệt thự này là anh mua cho họ à?”
"Là dựa trên danh nghĩa của tôi mà mua, nhưng tôi chỉ là người ra lệnh còn những việc khác là do người khác lo.

” Cố Văn vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn, vừa trả lời câu
hỏi của Mộc Mai.

"Sao vậy?" Cảm nhận được ánh mắt Mộc Mai đang nhìn mình chằm chằm, Cố Văn ngẩng đầu lên nhìn cô.


Mộc Mai quan sát anh: "Tôi luôn có cảm giác hình như trên người anh thiếu thứ gì đó thì phải" Cố Văn đang định hỏi cô là thiếu thứ gì thì Mộc Mai bỗng nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng m.út vào cổ anh, lúc quay đi thì trên cổ của Cố Văn đã xuất hiện một vết hồng nhạt.

"Em muốn làm gì vậy?" Cố Văn cũng không biết phải làm sao, anh thật sự không thể hiểu rõ được người phụ nữ này mà.

"Tất nhiên là làm việc mà có thể chứng minh được anh là người của tôi rồi”
Mộc Mai nói nhỏ vào tai Cố Văn, h4m muốn chiếm giữ thể hiện rất rõ ràng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thẹn thùng như mọi khi nữa.

“Anh họ, chị họ, có trà rồi đây” Ninh Thanh Trúc đặt hai tách trà ởtrên bàn, vừa quay đầu thì nhìn thấy dấu vết trên cổ Cố Văn, tay nhẹ run, tách trà suýt nữa là bị rơi xuống đất.




 
Chương 138


“Sao vậy em? Có chuyện gì khiến em không vui à? Nếu có chuyện gì thì có thể nói với chị, hai chị em mình đều là phụ nữ, nếu em có chuyện gì ngại nói với người khác, chị cũng có thể hiểu được”
Nghe được lời nói của Mộc Mai, ánh mắt Ninh Thanh Trúc ¡ vàng nở nụ cười để che dấu: "Chị dâu nói đùa, em làm gì có tâm sự nào chứ, chỉ là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt mà thôi.”
"Thì ra là vậy, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sau này đi ngủ sớm một chút, đừng luôn nghĩ đến những thứ không phải của mình, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ đó”; Mộc Mai cầm lấy ly nước trước mặt, sau đó lại đặt xuống: "Ôi, nước này còn nóng quá, anh Văn, tay em đau quá, anh xem thử xem có phải bị phỏng rồi hay không?”
Anh Văn?
Cố Văn suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, vậy mà anh lại không biết kỹ năng diễn xuất của Mộc Mai lại tốt đến như vậy.
Anh cầm tay của Mộc Mai lên xem, vẻ mặt đau lòng: "Sao em lại không cẩn thận như vậy”

Cố Văn phát hiện mu bàn tay Mộc Mai cũng thật sự đang ửng đỏ, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nếu bị phỏng thật thì chỉ có lòng bàn tay bị đỏ mới đúng chứ, tại sao đến mu bàn tay cũng bị đỏ lên thế này?
Anh nhớ lại cảnh lúc nấy Mộc Mai bắt tay với Ninh Thanh Trúc, vậy chắc là do Ninh Thanh Trúc gây ra rồi.
Ninh Thanh Trúc cố nén cơn giận trong lòng xuống, lấy ra một cái khăn: "Chị dâu, em thật sự xin lỗi, chị lấy khăn này lau đỡ đi ạ, để em lấy nước lạnh cho chị ngâm một chút” "Không sao, không sao, là do chị không cẩn thận thôi" Mộc Mai cầm lấy tấm khăn, lau sơ qua tay mình.
Mẹ của Trữ Ninh Kiều, Từ Nhã Huệ từ trong bếp đi ra, thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Gố Văn thì nhìn chằm chăm, trông có vẻ vô cùng dễ gần.
"Văn à, mau lại đây, cô gái này chắc là vợ của cháu đúng không? Từ lâu cô đã nghe nói vợ của cháu rất xinh đẹp, thật không ngờ hôm nay vừa nhìn thấy, hình như còn đẹp hơn lời đồn nữa" Mẹ của Ninh Thanh Trúc cứ khen Mộc Mai mãi, trên mặt nở một nụ cười trông vô cùng chân thành, thân thiện.

"Chào cháu, cô là cô của Cố Văn”
Từ Nhã Huệ ân cần chào hỏi.
"Từ lúc bé tí, Cố Văn và Thanh Trúc nhà cô đã là anh em thân thiết của nhau rồi.

Thế nên từ nay trở về sau, nhà của bọn cô cũng chính là nhà của cháu vậy.
Rảnh rỗi thì cứ đến đây chơi nhé, cháu muốn ngồi bao lâu cũng được”

Từ Nhã Huệ bước tới khoác lấy tay của Mộc Mai, làm ra vẻ vô cùng thân thiết.

Dáng vẻ, cử chỉ thân mật trông cứ như thể cô là đứa con dâu quý báu của bà ta vậy.

Thế nhưng, hành động này đối với Mộc Mai mà nói thì lại chẳng khác gì việc vác thêm một tảng đá trên lưng cả.

Cô cảm thấy cực kỳ khó chịu!Mộc Mai cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện rồi thản nhiên rút tay về: "Cô ơi! Vừa nấy cháu có đi loanh quanh một vòng trong nhà rồi ạ.

Phải công nhận là nhà của mình được thiết kế và trang trí đẹp thiệt đó hai”
Từ Nhã Huệ vui vẻ trả lời: "Đúng rồi đó cháu! Cố Văn đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể hoàn thành được ngôi nhà này đấy.

Cháu cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa nó với mẹ con cô mà.


Thật tình mà nói, mẹ con cô đã vô cùng may mắn khi được Cố Văn và được.

thằng bé chăm sóc chu đáo đến như vậy”
Cố Văn không buồn mở miệng phản bác.

Anh ngồi một chỗ không thèm nhúc nhích, vẻ mặt trầm xuống.

Mộc Mai nở một nụ cười tươi rói rồi kéo lấy tay anh: "Anh Văn, không ngờ cô của anh lại tốt bụng và thân thiện như vậy luôn đó! Sau này chắc chắn chúng ta phải thường xuyên ghé chơi mới được.”


 
Chương 139


Từ Nhã Huệ nói như vậy là để cho Mộc Mai biết rằng, hai mẹ con bà ta và Cố Văn đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Cũng may là vừa nấy, Mộc Mai đã kịp hỏi sơ qua.

Nếu không thì có lẽ cô đã thực sự cho răng, mối quan hệ giữa ba người bọn họ là vô cùng thân thiết.
Dừng một chút, Mộc Mai lại hỏi: "Đúng rồi, em họ của anh đang làm công việc gì ấy nhỉ?”
Ninh Thanh Trúc liếc nhìn Cố Văn rồi ngượng ngùng lên tiếng: Em vừa mới tốt nghiệp Đại học, vấn chưa đi xin việc an "Thế lại vừa khéo, hay là em đến công ty của nhà họ Cố làm đi Mộc Mai nở một nụ cười ngọt ngào, thật biết cách làm cho người khác không thể nhìn thấu được suy nghĩ của mình.
Ninh Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên.


Ban đầu cô ta đã nuôi ý định sẽ đến làm việc ở công ty nhà họ Cố.

Như vậy thì cô ta mới có thể ở gần Cố Văn được.

Bên cạnh đó, cô †a còn có thể tranh thủ, tìm cơ hội vun vén tình cảm giữa hai người bọn họ.

Đúng là một ý tưởng tuyệt vời! Một mũi tên trúng hai đích.
Chỉ là không ngờ, Ninh Thanh Trúc còn chưa kịp thực hiện kế hoạch đó thì đã bị Mộc Mai đi trước một bước.

Đùng một cái, thế mà cô lại trở thành vợ của Cố Văn.

Thật tình mà nói, đây là một oú sốc tỉnh thần cực lớn, tát thẳng vào mặt Ninh Thanh Trúc.

Bởi vậy mới nói, làm sao cô ta có thể bằng lòng cho được.
Chính vì thế, lúc vừa nghe xong lời của Mộc Mai, trong đầu cô ta mới nảy lên một ý nghĩ đen tối.


Nếu thật sự cô
†a có thể lọt vào mắt xanh của Cố Văn, như vậy, đến lúc anh và Mộc Mai ly hôn, thì tự nhiên vị trí cô chủ nhà họ Cố rồi cũng sẽ rơi vào tay của cô ta mà thôi.
Ninh Thanh Trúc cố gắng che giấu đi sự phấn khích đang nhảy múa trong lòng mình.

Cô ta trưng ra bộ mặt ngượng ngùng rồi nói: Em chỉ sợ là mình không đủ khả năng thôi! Hiện tại thì em vẫn đang cố găng chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sắp tới ạ”
"Em là em họ của Cố Văn mài Làm gì mà còn phải đi phỏng vấn nữa cơ chứ? Dù sao thì anh ấy cũng đang thiếu một trợ lý riêng đó.

Hay là em đến công ty làm trợ lý cho anh ấy đi.

Cứ giúp anh ấy xử lý công việc cho thật tốt là được Tioi: Vừa nói xong, Mộc Mai quay sang nhìn Từ Nhã Huệ: "Cô à, không biết cháu sắp xếp như vậy có làm cho cô vừa ý không ạ?”
Từ Nhã Huệ không tin Mộc Mai lại không nhìn ra được tình cảm của con gái mình dành cho Cố Văn.

Bà ta không biết mục đích của cô là gì cả, bèn trả lời: Được vậy thì tốt quá rồi! Chỉ sợ là con bé lại làm vướng tay vướng chân Cố Văn mà thôi!”
Dứt lời, Từ Nhã Huệ quay sang thăm dò Cố Văn.

Vẻ mặt của anh không chút thay đổi.


Nhưng biểu cảm thì rõ ràng là không bằng lòng một chút nào cả.
"Có gì mà vướng tay vướng chân đâu cơ chứ.

Dễ như ăn cháo thôi cô ạI Cố Văn, anh nói xem có đúng không nào." Mộc Mai quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào con người đang ngồi im thin thít nãy giờ rồi hỏi.
Cố Văn hoàn toàn không hy vọng Ninh Thanh Trúc sẽ đến làm việc ở công ty nhà họ Cố một chút nào cả.

Tốt nhất là có thể làm cho người phụ nữ đáng ghét này biến đi đâu đó càng xa càng tốt: Nếu như em đã muốn cho cô ấy đến làm việc ở công ty nhà họ Cố, vậy thì cứ để cho cô ấy vào làm là được rồi” Cố Văn hờn dõi nói.

Nếu như Ninh Thanh Trúc thực sự trở thành trợ lý riêng của anh, ngày nào cũng lẽo đếo theo sau anh như vậy thì có chết anh cũng không tin, Mộc Mai lại có thể ung dung mà không cảm thấy khó chịu một chút nào.
Nghe thấy Cố Văn nói như vậy, Ninh Thanh Trúc không giấu nổi sự vui mừng, cô ta nhào vào lòng của anh: “Quá tốt rồi! Anh họ, cám ơn anhl Em chắc chăn sẽ thật chăm chỉ làm việc, cố gắng giúp đỡ anh thật tốt ạ”
Cố Văn ngồi trên xe lăn, anh không có cách nào né tránh được cả.

Hết cách, anh nhăn nhó mặt mày đẩy cô ta sang một bên: “Tránh xa tôi ra!”


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom