Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 140


"Anh họ, em...”
Ninh Thanh Trúc tan nát cõi lòng.
Ngay sau đó, cô ta thầm an ủi bản thân.
Hiện giờ Cố Văn lạnh nhạt như vậy cũng không sao cả.

Sau này khi có thời gian ở bên cạnh nhau nhiều hơn rồi, kiểu gì thì cô ta cũng sẽ nghĩ ra cách làm cho anh có cảm tình với mình mà thôi.

Chỉ cần như vậy là Ninh Thanh Trúc có thể dễ dàng cướp lấy anh khỏi tay của Mộc Mai rồi.


Mộc Mai mỉm cười không nói một tiếng nào, biểu cảm của cô giống như là không thèm để ý gì tới những hành động đó vậy.
Sau đó, bốn người bọn họ cùng nhau dùng bữa.

Trên bàn ăn, hai mẹ con Từ Nhã Huệ thay nhau gắp thức ăn cho Mộc Mai.

Lý do rất đơn giản, bởi vì cô đã dành rất nhiều lời lẽ có cánh nói giúp cho Ninh Thanh Trúc, vì thế nên cô mới được chăm sóc nhiệt tình đến như Vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ cười cười nói nói của Từ Nhã Huệ và Ninh Thanh Trúc, trong lòng Mộc Mai có hơi khó chịu.

Sau vụ tai nạn ô tô năm năm về trước, mẹ cô đã trở thành người thực vật.
Đừng nói là nấu cho cô một bữa cơm, ngay cả việc trò chuyện bình thường với nhau, bà ấy cũng không thể nào làm được.
Tâm trạng của Mộc Mai không được vui cho lắm.

Trong khi hai mẹ con Từ Nhã Huệ vẫn đang vui vẻ nói cười, thì chỉ có duy nhất Cố Văn là nhìn ra nỗi phiên muộn trong lòng của cô.

Trên bàn ăn cũng không nên hỏi nhiều làm
gì, anh gắp vài món, ăn qua loa cho có rồi tìm cớ dẫn Mộc Mai rời khỏi.
Lúc đi đến cổng, Ninh Thanh Trúc đuối theo rồi cất tiếng gọi lớn: "Anh họ, đợi một chút, em có cái này cho anh” Cô ta đưa ra một cái hộp: Đây là lá trà mà anh thích.


Khó khăn lắm em mới tìm được loại trà chất lượng như vậy.

Anh nhớ phải uống đó nhé!”
"Sao em biết được tôi thích uống loại trà này?” Cố Văn lạnh lùng hỏi.

Từ trước tới giờ, anh chưa từng nói cho Ninh Thanh Trúc biết điều này.
"Em..:.

Ninh Thanh Trúc cũng không biết nên giải thích việc này như thế nào cho phải.

Không lẽ lại nói thắng ra rằng mình đã lén lút tìm hiểu về thói quen sinh hoạt của Cố Văn ư?
"Đây là tấm lòng của em họ.

Nếu như anh không thích thì có thể vứt đi.
Bình thường tôi cũng không thích uống trà Mộc Mai nhận lấy món đồ từ trong tay Ninh Thanh Trúc.
“Chị dâu...”

Ninh Thanh Trúc muốn nói điều gì đó, nhưng lời vừa tới cổ họng đã nghẹn ứ lại, không thốt nên lời.
"Yên tâm đi! Chị sẽ pha trà này cho Cố Văn uống mà.

Em không phải lo, chị sẽ không phụ ý tốt của em đâu." Rõ ràng, Mộc Mai đã nhìn thấu được suy nghĩ của Ninh Thanh Trúc.

Cô mỉm cười rồi nói.
"Em họ, chị dâu thấy em là một cô gái tốt nên mới nói với em mấy câu này.Em vừa mới bước vào đời, làm cái gì cũng phải từ từ và thực tế một chút.

Em„, đừng có học theo mấy cô gái chỉ biết đội tiền bạc, vật chất lên đầu.

Chỉ vì muốn lấy được một người chồng giàu có mà làm nên biết bao nhiêu chuyện mất mặt, xấu hổ”Mộc Mai muốn nhắc nhở cô ta đừng mãi mơ mộng về những thứ vốn dĩ không thuộc về mình nữa.
"Em biết rồi”
Ninh Thanh Trúc nắm chặt hai tay.


 
Chương 141


Chương 141

Cô ta biết rõ Mộc Mai đang nói bóng nói gió mình. Nhưng đây không phải là lúc để cô ta đi tỏ thái độ với người khác.

Nếu như chọc cho Cố Văn bực bội thì có thể từ nay trở đi, cô ta không còn có cách nào để vào làm việc trong công ty nhà họ Cố nữa.

Dứt lời, Mộc Mai đẩy Cố Văn lên xe.

Sau khi rời khỏi nhà Ninh Thanh Trúc được một đoạn, cô mở cửa sổ ra, cầm lấy hộp trà rồi ném ra ngoài.

“Em ghét Ninh Thanh Trúc à?” Cố Văn trêu Mộc Mai. Ai bảo vừa nấy cô không thèm để ý đến suy nghĩ của anh, tự dưng khăng khăng đòi sắp xếp cho Ninh Thanh Trúc vào công ty làm gì cơ chứ.

Mộc Mai bực bội càu nhàu: ‘Không lẽ anh lại thích cô ta?”

Cố Văn câm nín không nói nên lời, anh thở dài rồi ôm cô vào lòng: “Vậy em còn cho cô ta đến làm việc ở Công ty Hưng Thịnh làm gì? Tại sao lại có thể mắt nhắm mắt mở như vậy được chứ?

Không phải cách tốt nhất là tránh cô ta ra càng xa càng tốt sao?”

Mộc Mai chua xót nói: “Chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất. Tôi lại muốn xem thử, ở trong tầm mắt của tôi thì cô ta còn dám gây chuyện nữa không.

Nếu như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình, thì người khác làm gì có cơ hội để mà chạm tay vào được cơ chứ. Đây mới là nguyên nhân mà Mộc Mai muốn cho Ninh Thanh Trúc bước chân vào Hưng Thịnh.

Nghe xong lời giải thích của Mộc Mai, Cố Văn bật cười sảng khoái::’Đúng là vợ của Cố Văn mà.”

Như vậy thì anh cũng yên tâm được.

rồi. Xem ra trong lòng Mộc Mai vẫn còn rất quan tâm đến anh. Nghĩ đến đây, trái tim của Cố Văn nhảy cãng lên, tung tăng nhảy nhót, vui như trẩy hội.

Ngày hôm sau, Mộc Mai và Cố Văn đến công ty. Vừa bước vào, cả hai đã nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đang ngồi đợi ở trong phòng làm việc. Lúc này, cô ta mặc một bộ váy màu trắng, chân mang giày cao gót, trên tay câm một bộ sơ yếu lý lịch. : Mộc Mai ngồi xổm xuống rồi thầm thì vào tai Cố Văn: *Em họ anh gấp như vậy luôn à? Rõ ràng tối hôm qua đã bảo là để sang tuần mới vào làm rồi cơ mà.

Ai mà ngờ được, hôm nay cô ta đã ba chân bốn cảng chạy đến đây rồi.”

Nhìn thấy Mộc Mai và Cố Văn, Ninh Thanh Trúc bước đến: “Em chào anh họ, em chào chị dâu, đáng lẽ tuần sau em mới đến công ty. Nhưng em muốn làm quen với công việc, học hỏi càng sớm càng tốt ạ. Vậy nên, sáng nay em mới đến thắng công ty luôn, như vậy có hơi kỳ không ạ?”

Cố Văn không nói một tiếng nào mà đi thẳng vào trong phòng làm việc của mình, để lại Mộc Mai và Ninh Thanh Trúc ở bên ngoài.

“Chị dâu, em làm phiền anh chị rồi , đúng không?” Ninh Thanh Trúc tủi thân cúi đầu xuống, dáng vẻ giống y như đứa trẻ phạm lỗi vậy.

Lúc này, Elsa bị Mộc Mai gọi tới. Cô ta nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Thanh Trúc mà không khỏi tò mò dò hỏi: “Sao vậy? Hình như tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?” : Sau cái lần đánh nhau với Mộc Mai, mỗi lần Elsa nhìn thấy cô đều có chút sợ hãi. Trên người người phụ nữ này có một luông sức mạnh vô cùng đáng sợ, nó làm cho cô ta không dám xem thường Mộc Mai một chút nào cả.

“Không có gì, cô này là em họ của Cố Văn. Từ nay trở về sau, cô giao hết một nửa công việc của tôi cho cô ấy làm nhé. Phiền cô dạy lại cho cô ta quy trình xử lý công việc của công ty nhé.
 
Chương 142


Chương 142

Cứ làm như lúc đầu cô dạy tôi là được.”

Nói xong, Mộc Mai lạnh lùng nhìn Elsa một cái. Elsa không dám nhiều lời, cô ta dẫn Ninh Thanh Trúc đến chỗ ngồi còn trống ở bên cạnh.

“Tôi là Elsa, là trợ lý của Tổng giám đốc Văn.” Elsa bắt tay vào công việc, lạnh lùng cất tiếng. Cô ấy mang ra một , chồng tài liệu rồi chất đống ở trước mặt Ninh Thanh Trúc: ‘Đây là toàn bộ tài liệu về Công ty Hưng Thịnh. Hôm nay, công việc của cô chính là đọc hết đống tài liệu này. Đợi sau khi cô nhớ kĩ hết những †hứ này thì mới có thể đụng tay vào làm những công việc khác. Không có vấn đề gì chứ?” Elsa nhìn eô ta bằng ánh mắt khinh miệt rồi hỏi.

Ninh Thanh Trúc tràn đầy tự tin: ‘Chị yên tâm, chắc chắn em có thể làm được việc này.”

Việc mà Mộc Mai có thể làm được, Ninh Thanh Trúc này cũng sẽ làm được.

Không những thế, cô ta còn có thể làm tốt hơn Mộc Mai gấp trăm, gấp ngàn lần. Như vậy thì cô ta mới có cơ hội sáp lại gân Cố Văn hơn nữa. : Elsa đang định quay lại làm việc thì đột nhiên Ninh Thanh Trúc gọi lại hỏi: “Chị Elsa, em muốn hỏi chị chuyện này, không biết bây giờ chị có rảnh không ạ?”

“Có chuyện gì.” Giọng điệu của Elsa có chút khó chịu. Cô ta ghét nhất là loại người dựa vào các mối quan hệ để tìm việc làm.

“Em muốn hỏi chị một chút, ở công „ ty thì chị dâu của em là người như thế nào vậy ạ?”

“Cô nói vợ của Tổng giám đốc à?”

Elsa lén nhìn Mộc Mai đang bận rộn trong phòng làm việc.

Đường Vân Anh đang ngồi làm việc ở bên cạnh thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Cô ta lặng lẽ vểnh tai lên nghe lén.

“Đúng rồi! Là vợ của Tổng giám đốc Văn, chị dâu của tôi.” Mặc dù rất ghét phải nói ra những từ ngữ này, nhưng ngoài mặt thì Ninh Thanh Trúc vẫn phải †ỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, một tiếng gọi chị hai tiếng chị dâu. Cô ta biết rằng, có chút chuyện cỏn con này cũng không nhịn được, thì đừng có mơ đến việc làm nên chuyện lớn. Không thể vừa mới vào công ty mà đã để cho người ta thấy mối quan hệ thù địch giữa cô ta và Mộc Mai được.

Ở hiện tại, Ninh Thanh Trúc không biết ở trong công ty này có bao nhiêu người đang đứng về phía Mộc Mai cả.

Cô ta lại càng không biết được trong đó có những ai mà cô ta có thể sử dụng.

Chính vì thế mà cô ta mới phải cực kỳ cẩn thận, đi từng bước một thật là vững chắc.

“Sau khi vợ Tổng giám đốc đến công ty, cô ấy đối xử với chúng tôi rất tốt. Nhưng mà tại sao cô lại hỏi tôi như vậy? Cô ấy là chị dâu của cô mà. Tổng giám đốc Văn là anh họ của cô, không lẽ bình thường mấy người các cô không qua lại với nhau à?”

Elsa chau mày, cảnh giác nhìn Ninh Thanh Trúc. : Đường Vân Anh nghe thấy vậy, cô ta không nhịn nổi mà bật cười: ‘Elsa, tôi không ngờ cô lại đi tâng bốc vợ tổng giám đốc như vậy đấy!”

“Tôi đang nói chuyện với người khác, không phải việc của cô.” Elsa bực bội nói.

Đường Vân Anh biết mình tẻ nhạt nên im lặng tiếp tục làm việc.

Sau khi Elsa rời đi, Ninh Thanh Trúc bắt đầu lật xem xấp tài liệu dày cộp trước mặt, không bao lâu sau, ở chỗ cô ta ngồi vang lên tiếng động lạ.

Mộc Mai nâng mắt nhìn, thấy Ninh Thanh Trúc đánh rới xấp tài liệu xuống đất, nhưng lại không cúi xuống nhặt.

Mộc Mai đi tới, nhìn thấy sắc mặt Ninh Thanh Trúc có hơi tái nhợt: “Sao thế?”
 
Chương 143


Chương 143

Ninh Thanh Trúc xoa xoa thái dương: “Đêm qua em phấn kích quá, ngủ không được ngon giấc, sáng nay đi : vội cũng chưa ăn sáng, hơi bị giảm huyết áp.”

Mộc Mai khoanh tay, liếc nhìn chỗ ngồi của Ninh Thanh Trúc: “Em có cần về sớm không?”

Ninh Thanh Trúc vội vàng xua tay: “Không cần không cần, em có thể cố gắng được, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm, không thể về được.”

Nói xong, Ninh Thanh Trúc đỡ lấy trán mình, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, thật khiến người ta đau lòng.

Mộc Mai khẽ nhếch khóe miệng, võ võ vai Ninh Thanh Trúc: “Chị rất thích những cô gái có trách nhiệm như em, đã vậy thì em kiên trì một chút, sau khi tan việc thì mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mộc Mai cười nhạt trong lòng, chẳng lẽ cô gái này thật sự cho rằng mình giả vờ yếu đuối thì có thể trở thành trường hợp đặc biệt trong công ty, chỉ ăn mà không làm đấy chứ.

“EM Ninh Thanh Trúc vốn tưởng rằng mình nói không rời khỏi công ty, nhưng mà có thể tìm một nơi nghỉ ngơi một lát, cô ta biết trong phòng làm việc của Cố Văn có phòng nghỉ, nếu như vậy thì có thể ở bên cạnh Cố Văn rồi.

Cô ta không biết Mộc Mai thật sự công chính nghiêm miinh, hay là đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

Ninh Thanh Trúc muốn nói lại thôi, sắc mặt khó coi. Mộc Mai chỉ nhìn cô †a, không nói lời nào, cũng không rời đi, , một lát sau mới nói: “Nếu như em khó chịu quá thì… trong phòng làm việc của Cố Văn có phòng nghỉ, có điều mặc dù hai người là anh em họ, nhưng lại không có quan hệ máu mủ, nếu như truyền ra ngoài, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Trong lòng Ninh Thanh Trúc mừng như nở hoa, lập tức giả vờ không có sức, vịn vào bàn: “Chị dâu, em khó chịu lắm, cảm giác như sắp ngất rồi, em vào trong nằm một lát, nghỉ ngơi khỏe rồi em sẽ lập tức ra ngoài.”

Mộc Mai khinh thường, vào công ty còn chưa được đến mấy tiếng đã vội vàng bò lên giường Cố Văn như vậy, Ninh Thanh Trúc đúng là không có liêm SỈ.

“Để chị hỏi ý Cố Văn xem, dù sao ˆ anh ấy cũng đang làm việc.”

Mộc Mai đi đến phòng làm việc của Cố Văn, không ngờ Ninh Thanh Trúc cũng vội vàng theo sát phía sau, cô cố ý rảo bước chân đi vào phòng làm việc, Cố Văn đang cúi đầu nghiêm túc làm việc.

Người ta nói rằng, đàn ông lúc làm việc là có sức hút nhất, Ninh Thanh Trúc nhìn thẳng vào anh.

Cố Văn ngẩng đầu: “Sao hai người lại vào cả đây, có chuyện gì muốn báo cáo sao?”

“Có chuyện này em muốn bàn bạc với anh một chút.” Mộc Mai giải thích.

Cố Văn giơ tay lên, Ninh Thanh Trúc còn tưởng rằng anh bảo mình ngồi xuống, cô ta đặt mông ngồi xuống ghế salon ở sau lưng…

Kết quả Cố Văn chỉ bảo Mộc Mai đến gần, không vui liếc mắt nhìn Ninh Thanh Trúc, Ninh Thanh Trúc vội vàng đứng lên, hoảng hốt nói: “Xin lỗi anh, cơ thể em hơi khó chịu nên mới hiểu nhầm ý anh”

Mộc Mai vươn tay, võ lên vai Cố Văn . một cách thân mật: “Cố Văn, anh đừng lạnh lùng như vậy, em họ nói em ấy hơi váng đầu, chi bằng để em ấy vào giường trong phòng nghỉ của anh nằm một lát, có được không?” ¡ “Bên trong có người.” Cố Văn lạnh nhạt nói một câu.

Đừng nói là Ninh Thanh Trúc, ngay cả Mộc Mai cũng kinh ngạc, nghĩ đến chuyện Cố Văn làm với mình trong phòng nghỉ lúc trước, Mộc Mai tức giận, đứng thẳng người: “Cố Văn, anh đường đường là một tổng giám đốc, ngang nhiên làm chuyện bại hoại đạo đức như vậy, phải ăn nói với trên dưới công ty như thế nào đây?”

 
 
Chương 144


Chương 144

Không ngờ Cố Văn lại không kiêng nể cô mà mang tình nhân đến công ty như thế. Mộc Mai vừa tức giận vừa đau lòng, nhìn chằm chăm Gố Văn, hỏi.

Cố Văn không giận mà cười, đặt tài liệu xuống, đùa cợt nói: “Mộc Mai à, chẳng qua là có người trong phòng nghỉ thôi, không nhất định là làm chuyện em và anh đã cùng làm trong đó.”

Mộc Mai không biết đáp lại làm sao, Ninh Thanh Trúc thấy thế, lập tức bước tới: “Mộc Mai, sao chị có thể như vậy với anh họ, tuy chị là vợ anh ấy nhưng bây giờ đang ở công ty, một cấp dưới như chị chất vấn cấp trên như thế, có phần ngông cuồng quá rồi đó.”

Từ trước đến giờ, Ninh Thanh Trúc chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Văn, bị mắng khó nghe như vậy lại . còn cười hì hì đáp lại, rốt cuộc Mộc Mai này có gì tốt, có thể làm cho Cố Văn đối xử với cô ta như vậy.

Mộc Mai liếc mắt nhìn cô ta: “Ở công ty, chị là cấp trên của em, ở nhà, chị là chị dâu em, lúc chị nói chuyện, đến lượt em xen mồm vào từ bao giờ.”

Mộc Mai cất bước, giận đùng đùng đi vê phía phòng nghỉ, tay còn chưa đặt ¡ lên nắm cửa, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, Sở Trọng Văn duõi thắt lưng, mắt còn ngái ngủ đi ra, thấy cô thì hơi ngạc nhiên: “Chị dâu, bây giờ chẳng phải là giờ làm việc ư, sao chị lại vào đây? Không phải chị khó chịu ở đâu chứ?”

Nói xong, Sở Trọng Văn lo lắng nhìn về phía Mộc Mai, sắc mặt cô ửng hồng, không giống như đang bị ốm.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Em buồn ngủ quá, em tìm anh hai nói chút chuyện nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở bên này một lát.”

Sở Trọng Văn gãi đầu, ngượng ngùng nói.

“Vậy à?” Mộc Mai chột dạ liếc nhìn Cố Văn. Anh vẫn mỉm cười như cũ, Mộc Mai nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt xấu hổ càng đỏ hơn, xem ra cô hiểu lâm Cố Văn thật rồi.

“Ngại quá, có thể cho tôi vào Ìrong nghỉ ngơi một lát không, tôi thực sự đang chóng mặt lắm.”

Nói xong, Ninh Thanh Trúc vịn vào khung cửa, có vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi vậy. Không ngờ Sở Trọng Văn lại vươn tay ngăn cô ta lại: “Tốt hơn hết là cô đi ra ngoài đi, ở đây không tiện.”

Mộc Mai nheo mắt lại, chẳng lẽ thật sự có phụ nữ ở bên trong cho nên Cố Văn mới bảo Sở Trọng Văn bao che. Lúc này dù có nói gì, cô cũng muốn vào trong tìm hiểu đến cùng.

Không biết Cố Văn đã đẩy xe lăn đến từ lúc nào, vươn tay kéo cô: “Đừng đi vào.”

Mộc Mai hất tay anh ra: “Cố Văn, tốt nhất anh đừng cản em, em cũng muốn xem xem, trong phòng làm việc này của anh có thể giấu được bao nhiêu người!”

Sở Trọng Văn thấy Mộc Mai có vẻ giận thật, buông cánh tay chặn ở cửa . xuống: “Chị dâu, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Mộc Mai trừng mắt liếc cậu ta, đi vào phòng nghỉ, có một người nằm trên giường, còn là một người đàn ông, cô nhìn kỹ lại thì nhận ra là Lăng Khải đang ngủ say.

Lăng Khải trở mình, chăn trượt xuống, cơ thể gần như trần trụi đập vào mắt Mộc Mai, Mộc Mai vội vàng quay, người lại: “Này, Sở Trọng Văn, hai người đàn ông các cậu có nhà không về, phải ngủ cùng nhau trong phòng làm việc của Cố Văn, còn trân như nhộng, rốt cuộc muốn làm gì?”

Sở Trọng Văn giơ hai tay lên cao, tỏ vẻ trong sạch: “Chị dâu, chị không được đổ oan cho em, em mặc áo ngủ, là thăng nhóc Lăng Khải kia thích ngủ trần, nói cái gì mà khước từ mọi sự ràng buộc, hơn nữa, vừa rồi em cũng đã nói với chị là không tiện, là chị cứ muốn vào xem.

Khuôn mặt Mộc Mai căng đến đỏ bừng, Cố Văn thấy thế, vươn cánh tay ra ôm lấy cô, cười trách móc Sở Trọng Văn: “Không biết trên dưới, nếu cậu còn dám nói như vậy, sau này tôi không cho : cậu đến nữa.”
 
Chương 145


Chương 145

Ninh Thanh Trúc đứng ở bên cạnh, thấy Cố Văn và Mộc Mai gắn bó thân mật, trước mắt tối sầm.

“Am”

Ba người quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Thanh Trúc ngất xỉu ở cửa.

Sở Trọng Văn sợ hết hồn: “Em còn tưởng cô ta giả vờ chứ, không ngờ lại ngất thật, mau gọi người cho cô ta lên giường đi.”

Nhưng Cố Văn và Mộc Mai không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Trọng Văn, cũng không có ý gọi người vào giúp một tay.

Sở Trọng Văn không biết làm sao: “Không phải hai người muốn em bế cô ta lên giường đấy chứ?”

“Chẳng phải cậu thích gái đẹp lắm sao, lẽ nào Ninh Thanh Trúc không phải kiểu người cậu thích?”

Cố Văn cố tình hỏi Sở Trọng Văn, thực ra là bởi vì loại chuyện này để người ngoài xử lý thì không tốt, nếu như Ninh Thanh Trúc tỉnh lại, nhất định sẽ nhân cơ hội làm ầm ï một trận, Sở Trọng .. Văn được xem như là người nhà, chắc chăn sẽ không nói thêm được gì.

Có thể thấy được khuôn mặt của cô gái ngã trên mặt đất khá xinh đẹp, nhưng Sở Trọng Văn chỉ nhìn thoăng qua, vẻ mặt có phần ghét bỏ: “Em không thích loại phụ nữ làm ra vẻ này.”

Lúc này, Lăng Khải đã tỉnh lại, đầu tóc rối bù mơ màng nhìn về phía mọi người, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Sở Trọng Văn đi tới chỗ bạn giường của mình, sau đó ném quần áo lên trên người anh ta rồi nói: ‘Mau mặc quần áo vào, không thấy ch† dâu đang ở đây sao, lớn già đầu rồi mà còn thích ngủ khỏa thân, không biết xấu hổ là gì cả.”

Mộc Mai vội vàng quay người đi, lại nghe thấy Lăng Khải vừa mặc áo vừa lẩm bẩm: “Vừa rồi còn nhào lên người tôi nói muốn ôm tôi ngủ, vừa mới mặc quần vào đã lập tức lật mặt như lật . bánh tráng vậy.” : “Cậu nói cái gì đó?” Sở Trọng Văn xoa eo hỏi ngược lại, Lăng Khải tức giận đáp: “Không có gì, tôi chỉ nói cậu đẹp trai quá thôi!”

Thấy hai người cự cãi qua lại giống một đôi tình nhân hay giận hờn vu vơ nhau như vậy, Mộc Mai không nhịn được mà cười thầm. Sở Trọng Văn liếc nhìn sang Ninh Thanh Trúc đang nằm thẳng cẳng dưới đất thời gian lâu rồi mà vấn chưa tỉnh, xem ra cô ta thật sự đã ngất xỉu, vì thế anh ta đi qua bế ngang Ninh Thanh Trúc lên, không biết làm sao chỉ đành thở dài bất lực, haiz, ai kêu anh ta là người đàn ông ga lăng làm gì kia chứ.

Anh ta đâu giống ông anh chỉ biết có một mình chị dâu kia của mình, anh hoàn toàn không hề dùng ánh mắt nhìn một con người để nhìn những người phụ nữ khác.

Nhìn thấy Sở Trọng Văn ôm Ninh Thanh Trúc đi tới, Lăng Khải hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Em họ của anh Văn đấy, chính là cô bé tên Ninh Thanh Trúc, cậu cũng đã từng gặp rồi.”

Sở Trọng Văn vừa nói xong thì nhanh chóng đặt Ninh Thanh Trúc xuống bên còn trống của chiếc giường, Lăng Khải lập tức bật dậy, trông cứ như nằm chung chăn chung gối chung giường với Ninh Thanh Trúc sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy.

Sở Trọng Văn và Lăng Khải cảm thấy rất xấu hổ khi cứ đứng mãi ở đây, vì thế hai người nói lân sau sẽ đến trò chuyện với Cố Văn xong thì đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc Elsa đang đi tới, sau khi nhìn thấy Sở Trọng Văn, Elsa thẹn thùng cúi đầu chào: “Anh Trọng Văn”

“Không gặp mới mấy ngày mà em lại càng xinh đẹp hơn rồi.” Sở Trọng Văn rất giỏi trong việc giao tiếp với phụ nữ, lời khen của anh ta vừa tự nhiên lại chân thành tha thiết, sau đó còn đá lông nheo với người ta một cái.
 
Chương 146


Chương 146

“Anh Trọng Văn khéo đùa.” Elsa điệu đà nâng bàn tay lên vén tóc ra sau đầu, vẻ thẹn thùng trên mặt không cách nào giấu đi được, kẻ ngốc cũng nhìn ra được là cô ta đang thích Sở Trọng Văn.

Lăng Khải đứng ở sau lưng Sở Trọng Văn nhìn thấy cảnh này lập tức trợn trắng mắt, không ngờ cái thằng nhãi Sở Trọng Văn lại dám chọc ghẹo ngả ngớn với con gái nhà người ta, chắc chăn mấy cô gái kia không biết được rằng gặp người nào xinh đẹp anh ta cũng đều sẽ nói như vậy.

Trong văn phòng, Cố Văn nhìn Mộc Mai khẽ mỉm cười, anh nói: “Mai à, vậy mà bấy lâu nay tôi lại không biết em ghen tuông đến mức như thế đấy.”

Mộc Mai lúng ta lúng túng nói: “Thực xin lỗi, tôi nên tin tưởng anh mới đúng.”

Cố Văn giơ tay ra kéo cô ngồi lên đùi của mình rồi nói: ‘Em là vợ của tôi, không cần phải nói câu xin lỗi với tôi, em càng tức giận thì chứng minh em càng để ý tới tôi, không phải sao?”

Dứt lời, anh vươn ngón tay thon dài ra nâng cằm của Mộc Mai lên, anh muốn chạm vào đôi môi căng mộng của cô, chỉ cần tới gần Mộc Mai, anh sẽ không kiêm chế được dục vọng của mình, bất cứ khi nào bất kể ở đâu, anh cũng đều muốn nuốt cơ thể mềm mại ˆ ngọt ngào này của cô vào trong bụng.

Mộc Mai cuống quít đứng lên, sau đó liếc nhìn sang phòng nghỉ nói: “Bị người khác nhìn thấy thì không được tốt Ị lắm đâu.” Tiếp theo cô lại hỏi: “Đúng rồi, Sở Trọng Văn và Lăng Khải cùng nhau đến tìm anh là vì có chuyện quan trọng gì sao?”

Nhìn ra Mộc Mai đang cố ý nói sang, chuyện khác, Cố Văn cũng không vạch trần cô, dù sao anh vẫn còn có rất nhiều cơ hội, vì thế anh trả lời: “Họ tới tìm tôi là bởi vì Cố Nam giao cho tôi một vụ làm ăn.”

Trước đó không lâu, Cố Nam kêu Cố Văn đi giải quyết một nhiệm vụ có độ khó bậc nhất, nếu thương lượng thành công thì sẽ đắc tội một vài khách hàng lâu năm, còn nếu bàn bạc thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của gia đình, nói ra thì cũng tội cho Cố Nam vì muốn hại anh mà đã hết vắt óc tìm ra một mối làm ăn tiến không được lui cũng không xong như thế để giao cho anh.

“Tôi cũng có nghe nói vê dự án này rồi.” Mộc Mai làm trợ lý cho Cố Văn, cho nên đương nhiên cô cũng nghe được phong phanh, Cố Nam làm như vậy rõ ràng là đang muốn gây khó khăn cho Cố Văn.

“Em có suy nghĩ thế nào về chuyện này?” Cố Văn dựa vào ghế nhìn người phụ nữ trước mặt, biểu cảm của Mộc Mai trông có vẻ không nôn nóng như Sở Trọng Văn và Lăng Khải, có lẽ cô đã có hướng giải quyết khá tốt cho chuyện này rồi.

Mộc Mai cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi mở miệng: “Theo tôi được biết thì Công ty Hưng Thịnh đã tiến quân vào thị trường Châu Âu được mấy năm, các hoạt động kinh doanh cũng diễn ra khá tốt, nếucó thể thương lượng thành công vụ làm ăn này thì chắc chắn tập đoàn sẽ có cơ hội mở rộng thị †rường, nhưng trong khoảng thời gian này chúng ta nhất định phải cung cấp ưu đãi cho khách hàng mới, cùng lúc đó cũng phải chăm sóc lại khách hàng cũ, nếu không đường dây liên kết cung ứng sẽ bị đứt đoạn, toàn bộ hoạt động kinh doanh của Công ty Hưng Thịnh ở thị trường Châu Âu sẽ chịu ảnh hưởng, do đó chúng ta cần phải đưa ra một điều kiện có thể khiến cả khách hàng mới lẫn khách hàng cũ đều có thể chấp nhận được.”

Cố Văn mở một khoản hợp đồng ra đưa cho Mộc Mai rồi nói: “Em đọc cái này đi.”

Mộc Mai nhận lấy hợp đồng, đọc một lúc cô kinh ngạc nói: “Sao giá cả lại , thấp như vậy, nếu để khách hàng cũ biết, họ nhất định sẽ không chịu ngồi yên.

Cố Văn gật đầu nói: ‘Hơn nữa Cố Nam đã nói với hội đồng quản trị rằng sẽ hoàn thành dự án này trong vòng ba tháng, bây giờ tôi là người chịu trách nhiệm trực tiếp cho dự án, nếu không đạt chỉ tiêu thì có lẽ chức vị tổng giám đốc này sẽ lập tức bị hủy bỏ.”

“Chẳng lẽ hội đồng quản trị không nhìn ra được nhiệm vụ này gần như không thể hoàn thành sao? Hơn nữa nếu để xảy ra tổn thất, chẳng lẽ Cố Nam sẽ không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào à?”
 
Chương 147


Chương 147

Dựa theo độ khó của dự án này, đừng nói ba tháng, cho dù kéo dài tới nửa năm cũng chưa chắc có thể giải quyết triệt để.

“Mấy người trong hội đồng quản trị đều là hạng gió chiều nào theo chiều ấy, bây giờ Cố Nam là tổng giám đốc, có ai dám ngăn cản chuyện mà anh ta muốn làm chứ.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nếu chức vụ của anh bị hủy bỏ thì sau ,„ này anh thật sự sẽ không còn địa vị gì trong gia đình của anh nữa.” Mộc Mai không ngờ Cố Nam lại đề ra điều kiện hà khắc như vậy, bây giờ ngay cả cô cũng đã không biết nên giải quyết thế nào nữa rồi.

Cố Văn bình tĩnh thản nhiên nhìn về phía cô nói: ‘Đương nhiên tôi đã có cách giải quyết, em đừng quá lo lắng.”

Mộc Mai vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, cô nói: ‘Bây giờ điều duy nhất tôi hy vọng chính là Cố Nam đừng gây áp lực khách cho anh nữa, gánh nặng trên vai anh đã đủ nặng rồi.”

Biết Mộc Mai đang suy nghĩ cho mình, trong lòng Gố Văn rất cảm động, sau đó anh lại an ủi vài câu Mộc Mai mới yên lòng trở lại vị trí của mình bắt đầu xử lý công việc, cô cũng muốn giúp đỡ Cố Văn một ít việc để giảm bớt áp lực cho anh.

Mộc Mai vừa rời đi, Cố Văn đã kêu . người đuổi Ninh Thanh Trúc ra khỏi văn phòng, thật ra Ninh Thanh Trúc đã tỉnh từ lâu, nhưng cô ta không tìm được cơ hội nịnh bợ, cô ta hoàn toàn không hiểu những gì mà Cố Văn và Mộc Mai đang nói, cho nên chỉ đành phải giả bộ ngủ.

Buổi chiều, Mộc Mai vân luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chăm chăm vào .

phía sau lưng mình, đến khi cô quay phát người lại thì phát hiện là Ninh Thanh Trúc.

Mặc dù đã tiếp xúc mấy lần, nhưng Mộc Mai vân không hề có ý định muốn qua lại với cô ta, cô hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm như vậy là do có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Ban đầu khi biết chuyên ngành mà Ninh Thanh Trúc đảng học có liên quan đến mậu dịch, Mộc Mai còn tưởng rằng cô ta có thể giúp đỡ được chút gì đó cho Cố Văn, kết quả ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì trong não của người phụ nữ này chỉ toàn là không khí.

Ninh Thanh Trúc đứng lên nói: “Chị dâu à, em không có nhìn chằm chằm chị, chỉ là em đang suy nghĩ một vài chuyện cho nên mất tập trung thôi, em xin lỗi” : Mộc Mai không vui nói: “Nếu thật sự là như vậy thì cô cũng không cần phải xin lỗi tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, thứ Cố Văn yêu cầu chính là một thư ký có thể giúp đỡ được cho anh ấy chứ không phải một người đầu to mà óc như trái nho.”

“Em biết rồi, em nhất định sẽ dốc hết sức mình để giúp đỡ anh họ…” Ninh, Thanh Trúc lại bày ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp làm Mộc Mai nhìn mà nổi hết cả da gà.

“Dừng lại đi, cô không cần nói mấy câu quyết tâm vô dụng đó đâu, phải làm ra hành động thực tế, còn nữa, nơi này là công ty, Cố Văn là tổng giám đốc, đừng hở chút là gọi anh họ, phải gọi anh ấy là Tổng giám đốc Văn”

Ninh Thanh Trúc cúi đầu, hai tay đặt dưới bàn làm việc siết chặt vào nhau, cô ta thật sự không muốn nhịn nhục trước mấy lời nặng nhẹ của Mộc Mai, nhưng cô ta lại không biết nên làm như thế nào.

Hôm nay sau khi tiếp xúc với Mộc Mai, cô ta đã hiểu ra rằng bề ngoài cô giả vờ đối xử tốt với cô ta, nhưng trên thực tế lại không hề muốn cô ta tới gần Cố Văn.

Không đợi Ninh Thanh Trúc trả lời, Mộc Mai đã xoay người trở về vị trí làm việc, Ninh Thanh Trúc lại dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắt theo bóng lưng của cô mấy lần mới ngồi xuống tiếp tục nhìn đống tài liệu kia, nhưng lúc cô ta học đại học không chú ý nghe giảng, cho nên khi nhìn thấy mấy số liệu trên bảng dữ liệu, cô ta cảm thấy bản thân như đang đọc ký tự cổ vậy.
 
Chương 148


Chương 148

Ban đầu cô ta cho rằng dựa vào mối quan hệ của cô ta và Cố Văn để vào làm việc cho Công ty Hưng Thịnh thì sẽ có thể hưởng thụ ưu đãi đặc biệt, bây giờ xem ra cô ta đã hoàn toàn không không có cơ hội lười biếng nữa rồi.

Trong lúc Mộc Mai đang hết sức tập trung làm việc thì nghe thấy sau lưng mình có tiếng cụp cụp, cô ta đứng lên nhìn kỹ thì phát hiện là Cố Nam đang đi tới, cô ta lập tức đứng thẳng người chào đón: “Tổng giám đốc à, sao anh lại tới đây”

“Tôi đến để coi thử các người có lười biếng hay không, nếu bị tôi phát hiện thì tiên thưởng của các người xem như đã trôi theo dòng nước.”

Cố Nam cười nói, trông dáng vẻ của anh hoàn toàn không hề khiến người ta cảm thấy anh ta đang làm giá, mà cũng : chính bởi vì anh ta lịch sự nho nhã như thế, cho nên rất nhiều nhân viên nữ trong công ty đều yêu thầm anh ta, cho dù biết bây giờ anh ta đã có bạn gái rồi thì vân không nhịn được mà ảo tưởng.

“Tổng giám đốc à, anh lại nói đùa nữa rồi, có cấp trên như anh, bọn em ra sức làm việc còn không kịp nữa là.”

Đường Vân Anh hờn dõi đáp lại, trông dáng vẻ của cô ta cực kỳ nịnh nọt.

Nhìn thấy Mộc Mai đang đứng phía sau, Cố Nam lập tức đi qua nói với cô: “Sao em dâu lại đứng ở đây.”

“Tôi chỉ đang định đi rót ly nước thôi, tổng giám đốc à, không phải anh đang bận rộn công việc quan trọng sao, sao lại rảnh rỗi tới nỗi đến đây để thị sát vậy.” Mộc Mai đáp lại với giọng điệu không hề khách sáo, hoàn toàn không nể nang gì anh ta.

Cố Nam lại không hề nổi giận với cô mà còn giải thích: “Anh thân là tổng giám đốc thì việc quan tâm cấp dưới của mình cũng là một phần trong công việc mà.” Nhìn thấy Ninh Thanh Trúc, Cố Nam thuận miệng dò hỏi: “Đây là thư ký Cố Văn mới thuê được đó sao?”

Mộc Mai không đáp lời lại anh ta, Ninh Thanh Trúc nhân cơ hội tiến lên ninh nọt cười nói: “Anh cả họ à, em là Thanh Trúc nè, anh không nhớ em sao?”

Sau khi Cố Văn xảy ra chuyện, mẹ con Ninh Thanh Trúc cũng từng muốn đầu quân cho Cố Nam, thật không ngờ mặc dù nhìn Cố Nam có vẻ thân thiện hơn Cố Văn, nhưng thực tế lại rất khó tiếp cận.

May mà Ninh Thanh Trúc cũng không từ bỏ Cố Văn, vì thế cô ta đã tìm cơ hội giả vờ đáng thương trước mặt anh, cho nên mới có mọi thứ như bây giờ.

Nghe xong lời cô ta nói, lông mày của Cố Nam dựng thẳng lên, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, anh ta hỏi: “Sao tôi lại không nhớ tôi còn có một cô em họ như cô vậy?”

Ninh Thanh Trúc nghe vậy sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.

Người trong nhà Cố Văn ai cũng đều biết chuyện lúc trước Cố Văn cứu cả gia đình con gái nuôi của ông nội anh, nhưng Cố Nam lại không có hứng thú quan tâm chuyện đó.

“Đây là con gái của cô con gái nuôi mà ông nội anh đã nhận, dựa theo vai vế thì cô ta sẽ phải gọi anh một tiếng anh họ.” Mộc Mai đứng ở bên cạnh nhắc nhở. ` Cố Nam lập tức hiểu rõ.

“Một khi đã như vậy thì cô muốn gọi Sao cũng được.”

Cố Nam nhớ ra lúc trước người phụ nữ này từng tới tìm anh ta vài lần, nhưng lúc đó anh ta không có thời gian để ý tới cô ta, cho nên đã kêu người đuổi cô ta đi.

Không ngờ người phụ nữ này cũng rất có mưu mẹo, xoay lưng lại đến nịnh nọt Cố Văn.

Anh ta càng không ưa gì cái loại người không biết đầu quân đúng chỗ thế này.

Thấy Cố Nam không ưa mình, Ninh Thanh Trúc đành phải xấu hổ đứng ở bên cạnh cúi đầu không nói lời nào, lần này cô ta đã đánh giá cao bản thân rồi, người ta hoàn toàn không coi cô ta ra gì cả.

Cố Nam đi vào văn phòng của Cố Văn, trên mặt lộ ra một nụ cười dối trá.
 
Chương 149


Chương 149

Mộc Mai không đi theo vào, sau khi cô thấy Cố Nam vào trong rồi thì lập tức chạy tới bên cánh cửa dán lỗ tai lên trên „ 2L 4 Ninh Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, cô ta không thể hiểu nổi Mộc Mai vểnh mông nghe lén như thế để làm gì.

“Chị dâu chị đang làm gì vậy?”

Mộc Mai đang nghe lén bị người ta bắt gặp thì cảm thấy hơi xấu hổ, đồng thời cũng cạn lời luôn, mặc kệ lúc nào, người phụ nữ này luôn quan tâm những chuyện không nên quan tâm tới.

Cô chỉ muốn nghe thử xem rốt cuộc hai anh em nhà này đang nói chuyện gì mà thôi, nhân tiện cô cũng muốn đề phòng Cố Nam bắt nạt người đàn ông của cô.

“Không liên quan tới cô, lo làm việc của cô đi!” Mộc Mái không để ý tới cô ta mà tiếp tục nghe lén, nếu Cố Nam dám bắt nạt ông xã của mình, cô sẽ lập tức xông vào đập anh ta một trận.

Không gian bên trong văn phòng cực kỳ sạch sẽ, không có gì khác lạ.

“Có vẻ cậu đang rất bận nhỉ, giao cho cậu dự án này thể hiện toàn bộ cổ đông trong công ty đang đặt hy vọng lên trên người cậu, mong rằng cậu đừng khiến chúng tôi phải thất vọng.”

Cố Văn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó đặt hồ sơ lên trên bàn rồi nói: “Nếu anh đã giao chuyện này cho tôi thì tôi sẽ xử lý tốt, anh hai không cần lo lắng, hơn nữa sao tôi lại có thể bỏ qua cơ hội mượn sức những vị cha chú đã gắn bó lâu năm với công ty như thế được chứ.”

Cố Văn cong môi lên, thấy biểu cảm „ trên mặt Cố Nam thay đổi thất thường thì biết ngay anh ta đang rất quan tâm đến chuyện này.

Công ty Hưng Thịnh là công ty gia đình, rất nhiêu cổ đông của công ty đều là họ hàng thân thích với nhau, họ không thường xuyên xuất hiện, nhưng lại năm quyền hành rất lớn trong tay.

Hiện giờ đa số những người đó đều đứng về phía Cố Văn khiến vị trí của Cố Văn càng trở nên vững mạnh, chuyện này đã biến thành nỗi lo lớn trong lòng Cố Nam.

“Cố Văn, cậu đừng đắc ý, cậu mãi mãi không thể trở thành người thừa kế Công ty Hưng Thịnh với cái thân tàn tật này của mình đâu.”

Cố Nam tiến lên chống hai tay xuống bàn, trên mặt xuất hiện biểu cảm tàn nhãn ác độc, khiến người nhìn có cảm giác anh ta như đang muốn lột da rút gân Cố Văn vậy.

Cố Văn không giận mà còn bật cười, sau đó anh chậm rãi di chuyển xe lăn đến bên cửa sổ, tưới nước cho những chậu hoa cỏ ngoài ban công.

“Tôi tin rằng anh biết rất rõ tại sao „ chân tôi lại thành ra thế này mà đúng không?” Anh quay đầu lại liếc anh ta một cái rồi nói: “Cẩn thận, làm chuyện xấu nhiều sẽ gặp quả báo đấy.”

“Cậu đừng có mà nói bậy nói bạ.

Cậu gặp chuyện thì liên quan gì tới tôi?

Sao lại đổ lên đầu tôi? Cậu đang bôi nhọ tôi đó!”

Cố Nam không biết tại sao Cố Văn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, anh ta cũng không biết có phải trong phòng đã gắn máy nghe trộm hay gì đó không, vì thế anh ta sống chết không thừa nhận mới là cách làm đúng đắn, tránh để khi bất cẩn bị người ta nắm được thóp.

Cố Văn chỉ liếc nhìn Cố Nam một cái, rồi sau đó anh lập tức quay người đi, trở lại với việc chăm sóc cây cỏ còn đang dang dở của mình.

“Anh cả, anh nhìn những cái cây ở ban công này đi, dù cho chúng có gặp phải mưa to gió lớn thế nào, thì chúng vẫn sống, hơn nữa còn phát triển rất tốt, đôi lúc gặp phải điều không thuận lợi cũng chưa chắc lại là một chuyện xấu.
 
Chương 150


Chương 150

Anh khinh thường em, không ngừng sỉ vả em, nhưng mỗi lần người giành lấy thắng lợi đều là em, không phải sao?”

“Cố Văn, cậu đừng cho là tôi không biết cậu đang muốn làm cái gì, mấy . ngày nay công ty liên tiếp xảy ra vấn đề, đều là do cậu ở sau lưng gây rối có phải không?” Cố Nam không muốn nói chuyện vòng vo nữa với Cố Văn nữa, trực tiếp khẳng định Cố Văn là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Tất cả những sự cố của công ty đến lúc này vân chưa được giải quyết xong khiến anh ta cảm thấy rất bực bội, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán tìm cách khắc phục ổn thỏa nhất, hơn nữa sau khi điều tra mới biết những thứ này đều là cho Cố Văn một tay gây nên để hại anh ta.

“Công ty là do anh quản lí, bây giờ xảy ra chuyện lại đến đây đổ lên đầu tôi?” Cố Văn cảm thấy tình hình hiện tại vừa châm chọc, nhưng cũng tức cười quá đổi: “Nói ra những lời này, anh không thấy xấu hổ về bản thân mình à?”

Nhìn dáng vẻ ung dung, tự tại của Cố Văn, Cố Nam càng giận dữ hơn, nhưng nỗi bực tức ấy lại chẳng có nơi để trút ra ngoài, hết thảy chỉ càng khiến anh ta có thêm lý do tin rằng những khó khăn đang gặp phải đều là do Cố Văn tạo ra.

“Cố Văn, tôi cảnh cáo cậu, cậu mau dừng tay lại cho tôi, đừng có mà tiếp tục mấy trò ném đá giấu tay nữa!” Cố Nam bước tới định nắm lấy cổ áo xách Cố Văn lên, nhưng Cố Văn đã kịp thời lui xe lăn về phía sau, khiến tay anh ta vồ hụt mất. “Anh cả, anh ra tay với một người bị liệt hai chân như tôi, thật sự không tốt lắm đâu!” Cố Văn không sợ hãi chút nào, anh vẫn cứ thong dong như chẳng có gì xảy ra vậy, ngược lại là Cố Nam, anh ta vô cùng lúng túng, đã để cho Cố Văn tránh thoát, dù có ra tay thêm lần nữa cũng chẳng thể nào thực hiện được.

“Cố Văn, cậu tốt nhất đừng có lén lút hại tôi nữa, nếu để cho tôi tìm ra bằng chứng thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng như ngày hôm nay đâu.”

Cố Nam cảnh cáo thêm một lần nữa, không chỉ vậy anh ta còn nhìn chằm chằm hai chân đã bại liệt của Cố Văn như đang ngầm uy hiếp, đe dọa vậy.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Anh ta đã cho người điều tra nguyên nhân của những vấn đề đang xảy ra ở công ty từ lâu, ai ngờ lúc điều tra lại tìm ra được một số tài liệu bị mã hóa ở trong kho số liệu của công ty, những tài liệu này được bảo vệ bởi một bức tường lửa có độ bảo mật cao, việc phá giải nó khó đến mức những nhân viên ở bộ phận kĩ thuật của công ty giải mãi vẫn giải không ra những nội dung mã hóa đó.

Ngoài trừ bản thân Cố Văn ra thì thật sự là chẳng có một ai khác lại có ; khả năng âm thầm thay đổi những thứ trong kho số liệu của công ty mà không để bất kì người nào hay biết cả.

“Cố Văn, đã là người thì phải biết tự mình hiểu lấy mình, cậu đã là người tàn tật, thì chỉ cân dành thời gian chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, đừng có suốt ngày mơ mộng những điều viễn vọng, như vậy chẳng có ích gì cho cậu 3 cả.

Năm năm trước Cố Văn đã chứng minh năng lực xuất chúng của bản thân khi đảm đương tốt chức tổng giám đốc, cho dù bây giờ đã rời khỏi chiếc ghế đó, nhưng vẫn khiến cho người khác không dám coi thường.

Hay ít nhất là những lúc hai người đối đầu với nhau thì Cố Nam rất khó để giành lấy được lợi ích gì từ chỗ của Cố Văn.

Còn may lúc này hai chân của Cố Văn bị thương nặng, cho nên chẳng thể nào ảnh hưởng đến địa vị của anh ta, vì Cố Văn thật sự là một đối thủ vô cùng đáng gờm.

Vào thời điểm Cố Nam giành lấy cơ hội lên nắm giữ chức tổng giám tốc của „, Công ty Hưng Thịnh cách làm hết sức liều mạng, không từ bất kì thủ đoạn trong tối ngoài sáng nào cả. Người khác không biết, nhưng trong lòng anh ta cũng tự hiểu lấy những người trong hội đồng quản thị ngoài mặt thì ra vẻ rất tận tụy, nhưng người họ kính phục và trung thành nhất thì vẫn là Cố Văn.
 
Chương 151


Chương 151

Anh ta thật sự không biết Cố Văn đã làm cách gì mà khiến những người đó một lòng hướng về một người cấp trên cũ này như vậy.

“Anh cả, nhà họ Cố bây giờ đã là của anh rồi, anh vì cái gì mà vẫn luôn chú ý mọi cử chỉ hành động của em kia chứ?

Em cũng chỉ là một quản lý có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao, lẽ nào còn làm cho anh phải e dè, nghi kị đến thế. Nếu đến nước này mà anh vân chưa yên tâm, chỉ có thể trách anh là một người quá hèn nhát, yếu đuối mà thôi.”

Một người đàn ông muốn làm được chuyện lớn thì không thể chỉ dựa vào trái tim đầy tham vọng mà còn cần phải có bản lĩnh, năng lực thật sự nữa.

Mộc Mai đứng ở cửa theo dõi cuộc, nói chuyện giữa hai người, mới đầu tâm trạng cô căng như dây đàn vậy, nhưng rồi dần dần cũng bình ổn lại, cô thật sự rất lo Cố Văn sẽ bị Cố Nam ức hiếp nhưng sự thấy đã chứng minh cô chỉ lo thừa.

Đáng tiếc là hai chân của Cố Văn đã mất đi khả năng đi lại bình thường, cho nên mới không thể cạnh tranh với Cố Nam, không thì Cố Văn nhất định có thể giành lại công ty sau đó đuổi cổ Cố Nam đi.

Mộc Mai cảm thấy có chút oan ức thay cho Cố Văn, đều là con trai ruột của nhà họ Cố, tại sao hai vợ chồng Cố Đình lại đối xử không công bằng như vậy? Một người thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ vị trí thấp nhất, còn người kia thì lại được ngồi mát ăn bát vàng, chuyện này thật không công bằng.

“Chị dâu, chị đang nghe cái gì vậy?

Có phải anh cả và anh hai đang cãi nhau ở bên trong không?” Ninh Thanh Trúc không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, tò mò hỏi.

Mộc Mai quay đầu đứng thẳng dậy, nói: “Không có chuyện gì đâu, anh em cãi nhau là chuyện không thể tránh khỏi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu, không cần phụ nữ chúng ta phải lo lắng, chúng †a đi thôi.”

Bây giờ cô đề phòng người phụ nữ này thì đã không kịp nữa rồi, hơn thế người phụ nữ này còn giúp cô ta hiểu rõ hơn vài việc về nhà họ Cố nữa.

Ninh Thanh Trúc cũng không hỏi thêm câu nào nữa, bây giờ cô ta đang rất thân với Cố Văn, nếu như xảy ra rắc rối gì, sợ là Cố Văn có thể sẽ nổi giận với cả cô ta nữa.

Mấy ngày nay, Ninh Thanh Trúc vô cùng cẩn thận, cẩn thận mọi lúc mọi nơi, như vậy thì mới có thể đứng vững được. ũ Dù sao thì Mộc Mai cũng là chị dâu, cho dù trong lòng có coi Mộc Mai là kẻ thù đi nữa thì ngoài mặt cũng phải đối tốt với cô, có thể nịnh nọt được cô thì càng tốt, không để cho cô nhìn ra được sơ hở.

Mộc Mai mở cửa bước vào, đầu tiên liếc nhìn về phía Cố Nam, sau đó nói với Cố Văn: “Chồng à, em đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” : Cố Nam cũng không muốn tự làm mình mất mặt nữa, quay người rời khỏi phòng, dù có thế nào đi chăng nữa, bây giờ anh ta cũng là chủ tịch rồi, hơn nữa trong tương lai anh ta nhất định sẽ kiểm soát được toàn bộ công ty, nắm trong tay tất cả mọi thứ mà anh ta đáng ra có được.

Mộc Mai đóng cửa lại, giọng nói có „ chút lạnh lùng, nói: “Tại sao anh ta luôn thích làm phiền anh vậy? Có bệnh àI Nếu để cho em nhìn thấy anh ta gây khó dễ cho anh một lần nữa, nhất định em sẽ tìm người đánh cho anh ta một trận, dạy cho anh ta một bài học!”

Cố Văn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, trong đầu nhớ lại ánh mắt mà Cố Nam nhìn Mộc Mai ban nấy, thân là một người đàn ông, anh rõ ràng hiểu được rằng ánh mắt đó của Cố Nam nhìn Mộc Mai đã chứng minh anh ta có hứng thú với cô.

Chết tiệt!

Cố Văn hai tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt u ám hiện lên một chút dữ tợn.
 
Chương 152


Chương 152

“Sau này đừng nói chuyện với anh ta, cũng không được để anh ta đến gần „ em: Mộc Mai gật đầu, mặc dù cô không biết rằng câu nói của Cố Văn có hàm ý khác, nhưng cô thực sự không muốn ở gần Cố Nam.

“Cho dù anh không nói thì em cũng sẽ không chủ động đến gần anh ta đâu.

Loại người bụng dạ nham hiểm đó, người vì mục đích của mình mà không ,„ từ thủ đoạn, em nhìn thấy anh ta là đã cảm thấy phiền rồi, trốn còn không kịp ấy chứ”

Một người tham vọng như vậy, đến người nhà của mình cũng có thể ra tay tàn nhân như thế, có lẽ không ai có thể thích nổi.

Hơn nữa, trong nhà còn đang chứa một Ninh Thanh Trúc, cô cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề, ánh mắt cô ta nhìn Cố Văn, có lẽ một lúc nào đó sẽ chen ngang vào giữa hai người.

“Chúng ta đi ăn cơm đi, em mệt mỏi cả ngày nay rồi, phải chú ý nghỉ ngơi chứ, đừng ép bản thân làm việc vất vả „ quá.

Khi hai người đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đang đứng ở cửa vẻ mặt có chút bối rối, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Mộc Mai lạnh lùng hỏi cô ta: “Em còn chưa đi sao, có chuyện gì thế?”

Ninh Thanh Trúc cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em vấn chưa quen với nơi này nên không biết phải đi đâu dùng bữa nữa.” ị Mộc Mai ngay lập tức hiểu được rằng cô ta muốn ăn cơm cùng với hai người họ, nhưng cô không muốn dân người phụ nữ mưu mô này đi theo.

“Dưới tầng có một tiệm bánh bao đó, ăn vô cùng ngon luôn, em đến đó ăn thử đi. Bọn chị sẽ không đi cùng em đâu, tạm biệt nhé.”ˆ Sau khi nói xong, không đợi Ninh Thanh Trúc kịp trả lời, cô lập tức xoay người cùng Cố Văn đi ra ngoài.

Hai vợ chồng cùng nhau đi ăn, ai cần thêm một cái bóng đèn cơ chứ?

Ninh Thanh Trúc thở dài một hơi, mối quan hệ giữa Mộc Mai và Cố Văn tốt như vậy, chưa chắc đã bị cô ta phá VỠ.

Hơn nữa, dường như Mộc Mai rất đề phòng cô ta, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng chưa lộ ra sơ hở gì mà.

Elsa và Đường Vân Anh vừa đi tới, hai người nhỏ giọng nói nhỏ: “Ánh mắt của người phụ nữ này cứ luôn nhìn Cố Văn, người khác không biết còn tưởng cô ta là vợ hợp pháp đấy, đúng là mặt dày.”

“Đúng vậy, ngay từ đầu em đã thấy cô ta không giống người đàng hoàng, xem ra là muốn cướp chồng của chị .. Mộc Mai.” ` “Cướp chồng?” Elsa bật cười: “Cô đánh giá thấp Mộc Mai rồi, cô ấy tỉnh như khỉ vậy đó, chắc chắn đã sớm nhận ra điều này rồi.”

Đường Vân Anh gật đầu, nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đứng đó bất động, ánh mắt không ngừng nhìn bào trong nhà, nói thêm: ‘Không lẽ cô ta muốn vào nhà trộm đồ?”

“Có thể, lòng người khó đoán.”

Không biết có phải hai người trò chuyện với nhau quá lớn tiếng hay không, Ninh Thanh Trúc quay đầu lại, nhìn thắng vào mắt hai người đối diện.

Ninh Thanh Trúc hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỉnh táo lại, chủ động đi tới: ‘Hai người đi ăn cơm sao?

Có thể cho tôi đi theo được không? Tôi mời hai người.”

“Hai chúng tôi đang giảm cân nên sẽ không ăn trưa và ăn tối, cô tự đi đi.”

Elsa không muốn có quan hệ gì với cô ta, nhất là khi biết cô ta có ý xấu đối với Mộc Mai: “Tiệm bún mà Mộc Mai nói rất ngon, cô đi đến đó ăn đi.”
 
Chương 153


Chương 153

Ninh Thanh Trúc có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói gì thêm, miễn cưỡng cười một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng đã đi xa, Đường Vân Anh liếc Elsa một cái: ‘Em nói muốn giảm cân lúc nào hả? Không ăn cơm trưa, chị không thấy đói à? Nhỡ Cố Văn biết chúng ta đối xử với em họ anh ấy như vậy, tìm chúng ta tính sổ thì sao?”

Elsa không chút hứng thú, giơ tay lên khoác vai Đường Vân Anh: ‘Lá gan của cô cũng nhỏ thật, cô không nhìn ra là Mộc Mai không thích Ninh Thanh Trúc một chút nào sao?”

“Cô ấy không thích thì liên quan gì chúng ta” Em chỉ sợ Cố Văn trách tội thôi thì hai ta sẽ bị tống cổ đi đó.”

Mặc dù gia đình nhà họ Cố đang đấu tranh ác liệt, nhưng cũng không thể để người ngoài tuy tiện bắt nạt người thân mình như vậy?

“Dù sao đi nữa thì tôi không thích cô ta, người phụ nữ này bề ngoài thì giả bộ ngây thơ nhu nhược, nhưng bên trong lại giống như một con thú hoang dã!

Không thể chịu được.”

Elsa không thích nói vòng vo, bụng dạ thẳng thắn.

Đến nhà hàng, Mộc Mai và Cố Văn ngồi vào chỗ xong thì Mộc Mai lấy bản kế hoạch mà mình đã tự chuẩn bị ra cho Cố Văn xem.

Cố Văn nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?” Anh không thích nói chuyện công việc trong lúc dùng bữa. Nhất là khi họ đang hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

“Anh cứ xem qua thử đi. Đây là những phân tích và nhận định của em về dự án này. Ban nãy ở trong văn phòng em đã muốn đưa cho anh rồi nhưng lại bị người ta quấy rầy nên quên mất.”

Mộc Mai liếc mắt, nhân lúc Cố Văn nhận lấy tài liệu, cô nhanh chóng gắp hết cả một dĩa cá hồi lớn rồi cho toàn bộ vào chén của mình.

Cố Văn lướt mắt sơ qua phần tài liệu rồi lại ngẩng đầu lên. Anh nhìn thấy toàn bộ món cá hồi ở trước mặt mình đều đã bốc hơi hết sạch. Người phụ nữ ngồi đối diện lại đang ra sức nhét hết tất cả vào miệng.

Cố Văn mỉm cười, khoé miệng giương lên một đường cong đẹp mắt: “Phục vụ, cho tôi thêm ba phần cá hồi nữa.”

Mộc Mai mém chút nữa mắc nghẹn, cô ho khan một tiếng: “Ông xã, vẫn là anh tốt nhất.” Không giới hạn số lượng thì cô không cần phải gấp gáp cướp lấy đồ ăn rồi. Hương vị của món cá này thật tươi ngon, ăn một lần rồi như thể bị nghiện vậy.

Trước đây Mộc Mai không thích ăn món Nhật. Sau này trong một lần tình cờ được ăn thì cô đã phải lòng hương vị của cá hồi. Lần nào cô cũng ăn rất nhiều.

Khẩu vị của con người rồi sẽ thay đổi, cũng giống như khiếu thẩm mỹ của họ vậy.

Trước đây Mộc Mai thích mẫu đàn ông cao to và rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Mà bây giờ cô lại phát hiện ra rằng kiểu đàn ông trưởng thành, thận trọng và coi trọng sự nghiệp mới phù hợp với bản thân mình.

Một tiếng gọi ông xã làm khuôn mặt, Cố Văn đỏ ửng. Anh rất ít khi nghe được người phụ nữ này gọi mình bằng xưng hô thân mật đến vậy, nhất là khi họ đang ở bên ngoài.

“Bản kế hoạch này thế nào?” Mộc Mai ngẩng đầu hỏi.
 
Chương 154


Chương 154

“Ý tưởng không tồi.” Cố Văn khích lệ cô một tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng em đã xem nhẹ một chuyện. Cố Nam sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian. Thế nên kiểu chiến lược đánh luân phiên này không những làm chậm trễ thời gian mà còn tạo cho anh ta thêm càng nhiều cơ hội để bới lông tìm vết.”

Cố Nam còn đang buồn rầu vì chưa có cơ hội để tống cổ anh. Một khi thời hạn thực hiện của hợp đồng bị kéo dài thì anh ta chắc chắn sẽ như con chó điên sống chết cắn chặt lấy không chịu buông.

Mộc Mai buông đũa xuống: “Em cũng đã suy xét đến vấn đề này. Em cảm thấy cơ hội và mạo hiểm đi liền với nhau. Nếu lần này chúng ta đàm phán thành công thì xem như đã cho Cố Nam một cái tát đau điếng vào mặt. Sau này anh sẽ ngày càng có địa vị ở nhà họ Cố.”

Cố Văn biết rằng cô đang suy nghĩ cho mình, anh cất tài liệu vào rồi nói: “Một lát nữa em theo anh về văn phòng.

Anh cho em xem một bản kế hoạch khác.”

Buổi trưa sẽ có thời gian nghỉ trưa dài hai tiếng đồng hồ, hầu như chẳng có ai đến văn phòng để quấy rầy cả.

Sau khi quay về, Cố Văn đưa cho cô một phần tài liệu. Mộc Mai vừa nhìn thấy tên công ty ở bên trên thì ngay lập tức kinh ngạc đến đứng hình.

“Kiêu Vĩ Thành? Đó là… Công ty đá quý nổi tiếng trên toàn thế giới của Tây Âu ư?”

Cố Văn lắc đầu: “Bọn họ không phải chỉ kinh doanh đá quý mà còn hoạt .. động trong rất nhiều lĩnh vực khác nữa.

Nhưng ông chủ đứng ở đẳng sau rất bí ấn, không người nào biết được đó là ai.”

Mộc Mai không nhịn được líu lưỡi.

Bọn họ có cơ hội hợp tác với công ty !

†ầm cỡ như thế ư?

“Nhưng công ty có quy mô lớnnhư thế, hai người chúng ta mà đi đàm phán thì có thành công không?” Mộc Mai hỏi một cách đầy lo lắng. “Không, lần này không phải hai người chúng ta cùng đi đàm phán mà chỉ có một mình em đi thôi.”

Cố Văn tựa vào xe lăn, nhìn vào cô với ánh mắt kiên định.

Mộc Mai có hơi sững sờ, hỏi: “Một mình em thôi sao?”

Cô chưa từng trải qua trường hợp như vậy bao giờ, thậm chí cũng không biết phải chú ý điều gì khi đàm phán, để cô đi một mình chắc chắn làm hỏng việc mất, đến lúc đó sẽ gây rắc rối cho Cố Văn. : “Chuyện này không được đâu? Em…

làm sao em có thể làm được chứ?”

Chuyện đi đàm phán như thế này không phải là điểm mạnh của cô, trong đầu cô vốn không có một chút căn bản nào để làm việc này. Kiêu Vĩ Thành, cái tên nghe có vẻ không phải là một người dễ . tính, nếu như làm mất lòng ông chủ bí ẩn này thì sợ rằng bản thân cô sẽ không còn đường để quay trở về mất.

“Yên tâm đi.” Nhìn Mộc Mai căng thẳng như vậy, Cố Văn khẽ mỉm cười nắm lấy tay cô.

“Anh đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, sẽ không có nguy cơ gì đâu, hơn nữa em phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Hiện tại, anh không thể tin tưởng ai cả, cho nên chỉ có thể nhờ em đi thôi. Anh tin em có đủ năng lực để làm được việc này.”

Ánh mắt của Cố Văn vô cùng kiên quyết, lần này nếu như cô có thể đàm phán thành công, thì mọi người trong nhà họ Cố sẽ phải nhìn cô bằng con mắt khác.

 
 
Chương 155


Chương 155

Mộc Mai cũng không chắc mình có làm được không, nhưng Cố Văn đã nói như vậy rồi thì cô cũng muốn thử một lần, nếu như cứ mãi trốn sau lưng Cố Văn không dám tự mình đương đầu với thử thách, thì tương lai làm sao có thể giúp cho anh được chứ?

“Được rồi, vậy thì em sẽ thử một lần, nhưng mà em cũng không biết cuối cùng có thể thành công hay không nữa.”

Ngày hôm sau, khi Mộc Mai lên máy bay, Cố Văn đã cử một người đi theo cô.

Sau khi hạ cánh ở Châu Âu, Mộc Mai và Bạch Lâm Anh bắt taxi về khách sạn đã định.

“Tại sao mọi người lại ở đây vội vã như vậy nhỉ? Hình như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì phải.” Mộc Mai nghi, ngờ hỏi.

Bạch Lâm Anh vấn bình tĩnh như thường, nói: “Không phải vội vàng, mà là bọn họ có nhịp sống nhanh hơn thôi.

Khách sạn này là tài sản của Kiêu Vĩ Thành, phần lớn những người ở đây đều là nhân viên của Kiêu Vĩ Thành.”

Mộc Mai không nói nên lời.

“Trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi một hôm đã, ngày mai sẽ đến gặp Kiêu Vĩ Đình danh tiếng lẫy lừng này xem thế nào.”

Sau khi vào phòng, Mộc Mai gọi điện cho Cố Văn để báo cáo tình hình phía bên này trước, sau đó đưa ra phương án đàm phán rồi nghiên cứu thật cẩn thận, trước tiên phải tìm hiểu xem đối phương có sở thích hay thói quen gì.

Nhìn lại một lượt, Mộc Mai đã hiểu thêm được những gì mà Cố Văn nói lúc trước, Kiêu Vĩ Thành này giống như được phủ bởi một bức màn bí ẩn vậy, khiến cho người ta không thể tìm ra bất kỳ một manh mối nào.

Ngày hôm sau, Mộc Mai và Bạch Lâm Anh rời khỏi khách sạn từ sáng sớm, vì sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.

Các cánh cửa của công ty này đều được nạm vàng cả, hai con sư tử đá nhìn tràn đầy khí thế, Mộc Mai coi như được mở mang tâm mắt, giờ cô đã hiểu được thế nào gọi là có tiền có thế rồi.

Nhân viên bảo vệ tiến lên ngăn cản hai người bọn họ lại: “Các người đang làm gì vậy?”

“Xin chào, chúng tôi đại diện cho nhà họ Cố đến đàm phán, tới đây để hiệp thương và hợp tác.” Mộc Mai thẳng thắn trả lời.

Nhân viên bảo vệ liếc nhìn thời gian: “Thật sự xin lỗi nhưng tôi không nhận được thông báo nào cả, nếu như không có hẹn trước thì không thể vào trong . được, mời hai người về cho.”.

Một nhân viên bảo vệ mà lại có quyền hạn lớn như vậy sao?

Mộc Mai lấy tài liệu trong tay ra, đưa cho người bảo vệ xem: “Chúng tôi đã nói chuyện điện thoại với chủ tịch của anh trước khi đến đây rồi, đây là tài liệu cuộc họp đàm phán với công ty anh.

Chúng tôi có thể vào được chưa?”

Nhân viên bảo vệ còn đang do dự thì từ phía sau có một người đàn ông mặc âu phục chạy tới, ghé sát vào tai anh ta nói vài câu, người bảo vệ lập tức tránh sang một bên.

Sau đó, người đàn ông kia đi đến trước mặt Mộc Mai và Bạch Lâm Anh nói: “Thật ngại quá, là do sơ suất của chúng tôi, cô Mộc, chủ tịch của chúng tôi mời hai người vào trong.”
 
Chương 156


Chương 156

“Tôi tên là .John, là trợ lý của Tổng giám đốc, mời hai vị đi theo tôi vào trong.”

Mộc Mai và Bạch Lâm Anh liếc nhìn nhau, đi theo .John vào trong.

“Anh John, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút, người hôm nay bàn chuyện hợp tác với ‘chúng tôi là anh hay anh Kiêu Vĩ Thành?”

“Là ông chủ của chúng tôi. Ông chủ thường sẽ đích thân phụ trách những dự án hợp tác lớn.”

Trong phòng họp, Mộc Mai ngồi trên ghế, đợi Kiêu Vĩ Thành tới.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cửa . phòng họp cũng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước vào. Đáng tiếc, trên mặt người đàn ông này lại đeo một chiếc mặt nạ, cho nên cô không thể thấy rõ mặt mũi ra sao.

Cuối cùng, Mộc Mai cũng hiểu vì sao người đàn ông này lại chẳng có bức ảnh nào. E rằng không ai dám ngang nhiên tháo chiếc mặt nạ trên mặt Kiêu ”

Vĩ Thành xuống, sau đó chụp cho anh ta một bức ảnh.

“Anh Kiêu Vĩ Thành, chào anh. Tôi li “Hôm nay tôi không muốn bàn về công việc.” Kiêu Vĩ Thành ngắt lời cô, đưa mắt nhìn qua: “Tôi tới đây là muốn nhìn xem cái công ty nhỏ tâm thường nào dám bàn chuyện hợp tác với tôi một chút mà thôi. Là lòng tham của các người quá lớn hay lá gan quá to?”

Kiêu Vĩ Thành ngồi ở ghế đối diện với hai người, khí thế vững như núi Thái Sơn, tựa như một người đã trải qua vô số đợt gió tanh mưa máu, trầm ổn, sâu không lường được.

Mộc Mai mỉm cười: “Anh Thành nói không sai, quả thực công ty của chúng tôi không lớn, nhưng nó đang phát triển từng ngày. Nếu anh ký kết hợp tác với chúng tôi, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Kiêu Vĩ Thành cười lớn: “Nhìn tôi giống một người thiếu tiền à? Nếu như tôi muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể mua lại hết cái thành phố này.”

Mộc Mai hít sâu một hơi, khế thì ị thầm: “Mua cả một thành phố? Ham muốn lớn thật, không sợ bị nghẹn chết à?”

“Cô Mộc Mai đang nói cái gì đó?”

Trong ánh mắt của Kiêu Vĩ Thành có một tia sắc bén.

Mộc Mai cảm thấy mình thì thâm rất nhỏ, nhưng không ngờ người đàn ông này lại có thể nghe thấy: “Không có gì, không có gì. Tôi chỉ cảm thấy anh… có cá tính thôi!”

Bạch Lâm Anh hơi cúi thấp đầu xuống, khóe miệng không kìm được giật giật. Đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc gần với Mộc Mai như vậy. Không ngờ cô gái này lại thú vị đến thế, khó trách ông chủ lại thích.

“Tôi biết các người tới đây vì mục đích gì, hai người không cần lãng phí thời gian nữa.” Kiêu Vĩ Thành đứng lên: “Các người trở về đi, tôi không có hứng thú hợp tác với một công ty nhỏ, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của tôi, rất mất mặt.”

Mộc Mai thấy Kiêu Vĩ Thành quay người định rời đi, lập tức đứng bật dậy, tóm lấy tay áo của anh ta: “Anh Thành, „ anh hãy suy nghĩ thêm một chút đi mài”

Kiêu Vĩ Thành cau mày, trong giọng nói của anh ta thể hiện rõ sự không vui: “Cô Mộc Mai xin hãy tự trọng!”

Mộc Mai hơi lúng túng buông lỏng tay ra.

“Xin lỗi anh, tôi chỉ muốn chúng ta hợp tác với nhau mà thôi. Tôi biết Công †y Hưng Thịnh của chúng tôi là một công ty nhỏ, không lọt được vào mắt anh. Nhưng tôi rất cần hợp đồng hợp tác này. Tôi không muốn để chồng tôi tiếp tục bị người khác bắt nạt nữa.”

Kiêu Vĩ Thành nghe xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộc Mai, trong ánh mắt có sự dò xét.

“Không ngờ cô Mộc Mai lại kết hôn Tôi, nghe ý trong câu nói của cô, chắc chăn chồng cô là một kẻ ăn bám. Tôi không thích loại đàn ông dựa dẫm vào phụ nữ.”

“Không, chồng tôi không phải kẻ ăn bám” Trong mắt của Mộc Mai lộ ra vẻ không vui, người đàn ông này nói chuyện khó nghe như vậy, tính cách khó mà phỏng đoán được. Có đôi khi anh ta cực kỳ khí chất, nhưng có đôi khi lại giống như một đứa trẻ con.

Kiêu Vĩ Thành quay người rời đi.

Mộc Mai vấn không chịu từ bỏ, đứng ở phía sau la to: “Anh Kiêu Vĩ Thành, có lẽ chuyện này đối với anh là chuyện không quan trọng, nhưng nó rất quan trọng với tôi. Hôm nay, nếu không ký được, ngày mai tôi lại đến. Tới khi nào anh chịu ký mới thôi.”
 
Chương 157


Chương 157

Kiêu Vĩ Thành ra khỏi phòng họp.

Mộc Mai ngồi trên ghế, có hơi thất vọng mà hỏi Bạch Lâm Anh: “Tại sao vừa nấy cậu không nói giúp tôi? Tôi cảm giác anh ta đang cố ý nhắm vào tôi.”

Bạch Lâm Anh còn kịp chưa trả lời thì người trợ lý tên là .John đã tiến vào: “Cô Mai, mời cô về cho. Tổng giám đốc của chúng tôi chưa bao giờ thay đổi quyết định mà mình đã đưa ra.”

“Tôi cũng đã nói rất rõ ràng, hôm nay không ký thì ngày mai tôi lại đến, ngày mai không ký thì ngày hôm sau tôi lại đến, tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình đâu.”

Mộc Mai dân Bạch Lâm Anh ra khỏi phòng họp. Trên đường quay về khách sạn cô luôn suy nghĩ cách giải quyết, ngày mai lại đổi phương thức khác thử xem.

Cô phải chuẩn bị thật tốt cho trận đánh lâu dài này.

Bạch Lâm Anh ở một bên nhắc nhở: “Mợ hai, hay là chúng ta trở về thôi. Tôi e rằng chúng ta không thể giải quyết chuyện này, cho dù có kiên trì nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Mộc Mai chau mày, cô nhớ đến lời Cố Văn đã nói với mình. Khó khăn lắm cô mới có thể giúp Cố Văn một chuyện, cô không muốn buông tha nó dễ dàng như vậy. ; “Chuyện này tôi sẽ dùng biện pháp khác. Cậu về báo trước cho Cố Văn một tiếng, nói anh ấy phải giữ vững lập trường, chờ đợi tin tức tốt của tôi.”

“Nếu như mợ hai không quay về, tôi đây cũng sẽ không quay về.”

“Được, vậy chúng ta cùng nhau cố găng.”

Mộc Mai cất kỹ bản hợp đồng rồi nhanh chóng đi ra ngoài. ) Bạch Lâm Anh liếc nhìn John một cái và lắc đầu. .John cũng nhìn cậu ta, nở một nụ cười kỳ lạ: “Bạch Lâm Anh, đã lâu không gặp.”

Bạch Lâm Anh thoáng nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định Mộc Mai sẽ không nghe thấy, cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Anh cẩn thận một chút, nếu để mợ, hai nghe được sẽ bại lộ đấy!”

“Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận. Tối nay anh có thời gian đi uống với tôi một ly hay không?”

Trước kia .John không hề biết rốt cuộc Mộc Mai là người như thế nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của ông chủ nhà bọn họ, bây giờ coi như đã được mở mang kiến thức.

“Uống rượu thì thôi đi, sau này hẳn nói.”

Nếu Cố Văn để anh ta bảo vệ Mộc Mai thì anh ta nhất định phải bảo vệ thật tốt, nếu không may xảy ra sơ sót gì thì cái mạng nhỏ này của anh ta không đủ để đền.

domn đi vào phòng làm việc, người . đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ.

“Ông chủ, hai người bọn họ đã đi rồi.”

“Ừ. Tìm người canh chừng khách sạn đó, không cho phép người lạ vào ở, nhất định phải đảm bảo an toàn của hai người bọn họ.”

Người đàn ông vẫn đeo mặt nạ trên mặt, chẳng qua giọng nói đã không còn j lạnh lẽo như băng.

John gật đầu đồng ý, anh ta nói thêm: “Ông chủ, bây giờ không có người ngoài, anh có thể tháo mặt nạ ra rồi.”

Người đàn ông một hơi uống cạn ly rượu: “Trong khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ đeo mặt nạ. Có người đang âm thâm gây phiền phức cho tôi, cậu hãy cho người điều tra xem rốt cuộc là ai.”

Kiêu Vĩ Thành huông ly rượu ra, ngồi ở trên chiếc sô pha sang trọng.
 
Chương 158


Chương 158

Đôi mày kiếm của .John nhăn nhúm vào một chỗ: “Chắc là người ở địa phương khác.”

“Dạ Quang?”

“Cái này…” .John không biết trả lời như thế nào.

Chẳng biết Dạ Quang nghe ai nói ông chủ có một gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ nên anh ta luôn muốn ăn một bữa tối với ông chủ.

“Sai người đến báo cho anh ta biết, nếu như anh ta vẫn làm những chuyện như thế này, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ.” Trên mặt Kiêu Vĩ Thành lộ vẻ không kiên nhãn, tên đàn ông đó hay huênh hoang khoác lác làm cho người †a chán ghét.

“Còn có một việc, gân đây bên cạnh Dạ Quang xuất hiện một người phụ nữ…”

John nói xong thì thoáng nhìn vẻ mặt của Kiêu Vĩ Thành.

“Như vậy đúng lúc, tôi có thể tránh được phiền phức.” Kiêu Vĩ Thành dựa lưng trên ghế sô pha và nhắm mắt lại.

Suốt một đêm ngồi trên máy bay để bay khẩn cấp đến nơi này, thật sự có hơi mệt mỏi, anh ta có ý định muốn nghỉ ngơi một chút.

“Ông chủ, có lẽ là người phụ nữ đó đã xúi giục Dạ Quang rồi bảo anh ta…”

“Bảo anh ta đến gây phiền phức cho tôi?” Kiêu Vĩ Thành chẳng hề bận tâm, anh ta không sợ bất cứ kẻ nào khiêu khích, chẳng qua anh ta chỉ cảm thấy không kiên nhãn mà thôi.

Kiêu Vĩ Thành chợt nhớ đến cái gì, đặt ra một công việc cho .John: “Cho người bảo vệ Tô Hà My an toàn, hơn nữa phải để Dạ Quang nảy sinh hứng thú với cô ta.”

“Vâng… Hả? Ông chủ, làm sao anh biết người phụ nữ đó tên là Tô Hà My?

Cô ta không phải do anh phái đi đó chứ?” John có chút khiếp sợ.

“Tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một chút, việc của công ty cậu cứ tiếp tục xử lý.

Nếu ngày mai hai người bọn họ lại đến thì cậu cứ tìm cớ ứng phó, tóm lại trong vòng một tháng không thể ký kết.”

Bên kia.

Mộc Mai và Bạch Lâm Anh trở lại khách sạn, tiếp tục điều tra tài liệu. Mộc Mai vô cùng nghiêm túc và tập trung khiến cho Bạch Lâm Anh thêm vài phần kính trọng đối với cô.

Tuy bề ngoài của cô gái này không quá xuất sắc nhưng diện mạo cũng dễ nhìn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Mộc Mai đưa ra một phương án khác: “Bạch Lâm Anh, tôi cảm thấy ngày, mai chúng ta cần phải thay đổi suy nghĩ…

Bạch Lâm Anh nghe thấy rất bất đắc dĩ. Anh ta biết bất kể Mộc Mai có chuẩn bị nhiều như thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ký kết được. Nhưng lời này anh ta không dám nói ra, anh ta không muốn đả kích đến sự tích cực của cô ấy.

Mộc Mai nói ra phương án mình đã chuẩn bị một lần nữa, bỗng nhiên hai mắt Bạch Lâm Anh tỏa sáng, cảm thấy ý tưởng của cô gái này rất độc đáo.

“Mợ hai, mợ chắc chắn như vậy có thể thành công không? Những người kia hơi coi thường chúng ta, họ cũng không có thành ý muốn hợp tác.”

Mộc Mai gom hồ sơ lại một chỗ.

“Tôi không dám đảm bảo họ nhất định sẽ ký, nhưng ít nhất cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu, xem như chúng ta hạ uy phong của bọn họ một lần”
 
Chương 159


Chương 159

Mộc Mai cũng không nghĩ đến bản thân lại có một chiêu số nham hiểm như vậy, nhưng vì Cố Văn, cho dù có tổn hại cũng rất đáng giá.

Ngày hôm sau. Vốn là Mộc Mai và Bạch Lâm Anh lại đến, không nghĩ đến Kiêu Vĩ Thành và .John đợi đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng của người nào.

John lặng lễ liếc nhìn Kiêu Vĩ Thành và rót cho anh ta một tách cà phê: “Ông chủ, anh đang nghĩ chuyện gì?”

“Không có gì.” Chẳng biết tại sao Kiêu Vĩ Thành cảm thấy bản thân có hơi bực bội, anh ta nói sang chuyện khác: “Chuyện của Dạ Quang có xử lý tốt hay chưa?”

“Đã xử lý xong, chúng ta không có thiệt hại gì, nhưng bên gần đây Dạ Quang hình như có hơi cưng chiều Tô Hà My quá mức…”

dohn cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ Dạ Quang lại mê muội một người phụ nữ như thế.

“Mặc kệ anh ta đi, chỉ cần tên đó đừng gây phiên phức cho chúng ta là được rồi.” b Bất chợt điện thoại trong phòng làm việc vang lên, .John bắt máy ngay lập tức: “A lô, ai thế?”

“Là tôi, anh .John, tôi và Bạch Lâm Anh có làm một ít món ăn và muốn tặng cho các người dùng thử, không biết có được hay không?”

John lập tức ngẩng đầu nhìn Kiêu Vĩ Thành và mở loa điện thoại.

“Cô Mai, bên Châu Âu có rất nhiều thức ăn ngon, hay là cô cứ giữ lại những món cô làm để ăn đi, Tổng giám đốc của chúng tôi không cần…”

“Mang đến đi.” Giọng nói đầy từ tính vang lên. .John ngẩng đầu nhìn lại, thật không ngờ ông chủ nhà bọn họ lại phá lệ.

Nghe thấy câu trả lời, lúc này Mộc Mai mới cúp điện thoại, bước đầu tiên của kế hoạch rất thuận lợi.

“Ông chủ, anh..” John không rõ rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì, nghe giọng nói dường như có hơi….tức giận?

“Cậu ra ngoài trước đi.” Giọng nói Kiêu Vĩ Thành khôi phục lạnh lùng, nghe không ra đang giận hay đang vui. John không dám ở lại, anh ta ra khỏi phòng làm việc.

“Làm cho người lạ ăn ư? Cô gái chết tiệt này, lại dám xem lời của tôi như gió thoảng bên tai?” Anh ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.

Mộc Mai và Bạch Lâm Anh đem theo đồ ăn nhẹ đến công ty của Kiêu Vĩ Thành, vẫn là căn phòng hội nghị lộng lây ngày hôm qua.

Thừa dịp Kiêu Vĩ Thành chưa đi vào, Mộc Mai đưa một miếng nhỏ cho Bạch Lâm Anh, nói: “Vừa rồi cậu chưa ăn, nếm thử đi, ăn ngon lắm đó.”

“Mợ hai, chuyện này…” Bạch Lâm Anh có hơi xấu hổ, nếu bị cậu hai biết thì không phải cậu sẽ bị giết chết rồi sao?

“Ở đây không có mợ hai gì hết, cậu cứ ăn đi.”

Bạch Lâm Anh nếm thử một miếng rồi giơ ngón tay cái lên, mùi vị này có thể so sánh với những món ăn do đầu bếp của Michelin nấu ra rồi.

Lúc Bạch Lâm Anh đang ăn, Kiêu Vĩ Thành bỗng nhiên đi vào, Bạch Lâm Anh vội vàng không kịp nuốt nên bị nghẹn, bắt đầu ho sù sụ.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom