Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 240


Mộc Mai đang lên kế hoạch trong đầu, chợt nhận được cuộc gọi của chú: “Có chuyện gì không chú?”
“Ông của mày không may bị ngã cầu thang.

Mau đến bệnh viện đi, tao sợ: ¿ là không ổn rồi” Lời nói của Mộc Sĩ khiến Mộc Mai choáng váng, sau đó cùng Cố Văn đến bệnh viện.: Trong xe, Mộc Mai có chút căng thẳng, †uy rằng trước đây không có quan hệ tốt với ông nội, nhưng khi cha còn sống, ông nội đã chăm sóc cho cô rất tốt, dù thế nào cũng không thể để ông nội xảy ra chuyện.

Mộc Mai vội vã đến bệnh viện.
Trong phòng, ông nội vẫn còn hôn mê, và Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đang ngồi cạnh giường.

“Ông nội làm sao mà ngã cầu thang được?”
Tô Ngọc Vân ở bên cạnh nói: “Ông của cháu đã lớn tuối
rồi, cháu đừng quá lo lắng.

Bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật rồi.

Về phân khi nào ông tỉnh lại là tùy duyên”
Mộc Mai quay đầu lại, trong mắt bắn ra một tia lạnh lùng: “Chuyện quái quỷ gì vậy? Nói cho tôi rõ ràng đi, có phải bà hại ông nội tôi không, chả mẹ tôi cũng bị các người hại chết, công ty nhà họ Mộc đều nằm trong tay các người.

Tại sao các người còn không tha cho ông nội tôi?”
“Cô nhãi chết tiệt này, tại sao lại trách tao! Ông nội mày tự mình té ngã, chẳng lẽ mày muốn tao suốt ngày kè kè theo ông ấy sao? Ngôi nhà này rộng như vậy, tao làm sao mà lúc nào cũng đi theo ông ấy được?”
Mộc Mai nhìn vẻ mặt không chút đau lòng nào của.



Ngọc Vân, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Chú ở bên cạnh lại có chút lo lắng, xem ra chuyện này cũng không biết, Mộc Mai phải tìm hiểu xem có chuyện 9ì.
“Mộc Mai, đừng làm loạn ở bệnh viện.

Ông của cháu vừa qua khỏi cơn nguy kịch và chưa tỉnh lại.

Cháu đừng chọc tức ông ấy nữa, được không?
Thím của cháu không thể luôn theo sát ông ấy được.

Đừng trách thím ấy vì chuyện này, cháu bình tĩnh lại đi” Mộc Sĩ không ngờ ba mình lại ngã xuống lầu, ông ấy tuổi tác đã cao nên lần này lành ít dữ nhiều.
Mộc Mai lau nước mắt, không để ý đến lời nói của ông ta, thay vào đó, cô quay lại nhìn Cố Văn, người vấn luôn im lặng bên cạnh cô: “Anh có thể liên hệ với một bác sĩ ở nước ngoài để cứu ông nội em không?” ì “Vừa rồi trên đường tới đây, anh đã liên lạc rồi, nhưng ông nội có đủ khả năng phấu thuật lần thứ hai không?”.

Truyện Cổ Đại
Mộc Đoàn không giống người trẻ tuổi, sau một cú ngã và một ca phẫu thuật cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu làm ca phẫu thuật thứ hai thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng của ông.

Mộc Mai lo lắng không nói nên lời.
Tô Ngọc Vân nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô gái trước mặt, bà ta bắt đầu nhấch mép: “Bây giờ mới biết buồn sao, mày nhớ lại hồi đó mày đã làm gì đi, tao chưa từng biết mày quan tâm đến ông nội mày nhiều như thế đấy.

Rời nhà đi bao nhiêu năm như vậy cũng không thèm về thăm, bây giờ thì chỉ biết ở đây khóc.

Tao thấy mày chỉ là
muốn tranh giành tài sản mà thôi!”
“Được rồi, em đừng nói nữa được không? Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn đang nói về vấn đề tài sản của gia đình.

Nếu không có hai đứa chúng nó, công †y của chúng ta đã bị phá sản rồi, em không thể nói chuyện dễ nghe hơn được sao?” ` Lúc này Mộc Sĩ nói chuyện cực kỳ chính trực, bởi vì ông ta biết mình nợ bọn họ, không thể vô cớ nói như vậy, nếu bây giờ người ta đòi tiền, vậy công ty bọn họ thật sự sẽ tuyên bố phá sản..


 
Chương 241


“Xin ít tiền có gì sai? Chúng ta nuôi con bé đó lâu như vậy sao lại không xin được ít tiền? Nó cũng là người nhà họ Mộc, góp một chút vào nhà chúng ta thì có sao? Chẳng lẽ trước giờ đồ nó ăn là từ trên trời rơi xuống sao?
Lời nói của Tô Ngọc Vân quá gay gắt và ác ý, Mộc Mai nhìn và tát vào mặt bà ta một cái tát: âm miệng cho tôi.

Bây giờ ông nội vẫn chưa rõ sống chết, bà thực sự muốn nói chuyện này với tôi sao? Xin nhắc lại với bà, trước đây công ty này do ba tôi làm chủ.

Khi ba tôi còn sống, chỉ phí sinh hoạt ăn uống của tôi đều là do ba tôi trả.


Nếu bà thực sự muốn tất toán, gia đình bà nợ gia đình tôi còn nhiều hơn tôi nợ gia đình bà”
“Mày...!mày dám đánh tao, mày đúng là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, nếu sớm biết như thế này, lúc màu sinh ra, tao đã bóp chết mày rồi” ` Tô Ngọc Vân chưa bao giờ nghĩ răng mình sẽ bị một con nhóc đánh, nó dựa vào cái gì mà không coi mình ra gì chứ?
“Muốn đánh, còn cần chọn ngày sao? Tôi tạm thời tha cho bà, lần sau bà còn dám bất kính với ba mẹ và ông nội, thì mọi chuyện không đơn giản là một, cái tát đâu.

Còn chú, chú hãy quản vợ cho kỹ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cháu không khách sáo đâu.”
Chỉ có bản thân cô mới biết cô sống những năm này như thế nào, vì vậy cô có cách tốt nhất để đối phó với những loại người tồi tệ này.
"Tại sao mày lại bắt tao câm miệng?
Đừng tưởng rằng mày gả cho Cố Văn thì có thể coi mình hơn người.

Nếu không có nhà họ Mộc của chúng ta, mày tính là cái gì chứ?”
“Tôi không thích nghe lời bà.

Nếu gia đình này là của bà, không quay lại thì càng tránh được phiền phức.

Tôi chiều chuộng vợ tôi còn không đủ.


Nể mặt Mộc Mai.

Tôi không chấp bà.

Nếu bà tiếp tục xúc phạm cô ấy, tội sẽ ngay lập tức đòi tiền”
Cố Văn nhìn thấy vợ mình bị bắt nạt, làm sao anh.

có thể im lặng đứng bên cạnh mà không nói gì.
Tô Ngọc Vân chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại bênh vực người khác, đã đến lúc này rồi thì phải đứng về phía mình để chống lại người ngoài chứ.
“Mộc Mai lớn như vậy, làm gì có ngày nào là không phải ăn cơm của nhà họ Mộc chúng tôi.

Chẳng lẽ không cần bồi thường tiền sao? Mộc Sĩ, đến lúc này rồi, anh có thể sáng suốt lên chút được không? Nếu chúng ta không lấy được gia sản thì có thể ngủ ngoài đường”
Tô Ngọc Vân vẫn không bỏ cuộc mà nhấn mạnh vấn đề tài sản.

Cuối cùng, Mộc Sĩ không nhịn được mà bước tới tát vào mặt bà ta: “Tôi đã bảo cô câm miệng, còn nếu tiếp tục làm loạn thì tôi sẽ ném cô xuống lầu!”

Tô Ngọc Vân bị Mộc Sĩ tát thì mặt nghệt ra, mặc dù họ chỉ ở bên nhau vì cuộc hôn nhân kinh tế nhưng họ đã có mối quan hệ nhiều năm như vậy, bình thường ông ta vẫn luôn nghe lời bà ta, làm gì có chuyện đánh bà ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Tô Ngọc Vân tức giận nói: “Mộc Sĩ, „ anh...!
“Nếu cô không muốn ở lại đây, tôi sẽ đuổi cô về ngay lập tức, muốn ở lại đây thì cứ ngậm miệng lại ngay.

Ba tôi đã thế này rồi, còn nghĩ đến tài sản của gia, đình nữa.

Lúc nào cũng nhắc đến tiền, tiền, tiền, cô có tin ngày mai tôi lấy tiền chôn cô không?”
Có lễ là bởi vì bà ta bị sốc trước khí thế của Mộc Sĩ, Tô Ngọc Vân thậm chí không dám nói một lời.
Mộc Sĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Mai: “Thực xin lỗi để cho các cháu nhìn thấy chuyện cười như vậy.

Chú thím hôm nay chuyện này thật sự có lỗi, chú thím không nên làm loạn trong phòng như vậy!”.


 
Chương 242


“Ừm, nếu cháu muốn chăm sóc ông nội, chú sẽ không bao giờ ngăn cản cháu, cháu phải điều tra ra chuyện này.

Nhưng lúc đó, có cháu và thím ở nhà một mình, chú thật sự cầu xin cháu, nếu cháu phát hiện ra chuyện này có liên quan đến thím thì mong cháu giơ tay đánh khẽ.

Dù sao.

thì chú thím cũng là người một nhà, chú không thể bỏ bà ấy được”

Mộc Sĩ cầu xin Mộc Mai, hy vọng rằng cô có thể tha thứ cho vợ mình, mặc dù kết quả của sự việc vẫn chưa được.

xác định.
“Chú, cháu có thể hiểu chú nói gì, nhưng cháu cũng mong chú đặt sự an toàn của ông nội lên trên hết”
Mộc Mai biết Tô Ngọc Vân rất rõ, dù bà ta miệng lưỡi chua ngoa nhưng bà ta không dám dễ dàng thách thức quyền hành của ông nội, cũng không dám làm tổn thương ông nội, vì vậy Mộc Mai không tin rằng Tô Ngọc Vân đã làm điều này.
Mộc Mai đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, Cố Văn nắm lấy tay cô và an ủi: “Đừng lo lắng, ông nội mạng lớn chắc chắn có thể khỏe lại”
Mộc Mai dựa vào người Cố Văn: “Mẹ em còn chưa tỉnh,
còn ông tôi lại hôn mê.

Có phải ông trời muốn em trở thành trẻ mồ côi không?”
“Nói bậy bạ gì đó, không phải còn có anh sao? Dù cho ai muốn rời xa em, anh cũng sẽ không rời xa em.

Anh không cần phải suy nghĩ thêm nữa, chúng ta ở đây chờ, nếu em mệt mỏi, hãy dựa vào anh, em đừng lo lắng”
Dù có lo lăng đến mấy cũng không có cách nào đánh thức ông nội, tốt hơn hết là bình tĩnh chờ kết quả.
Cả đêm trôi qua nhanh chóng, vợ chồng Mộc Sĩ đã về hết.


Thấy Cố Văn có vẻ hơi mệt mỏi, Mộc Mai nắm tay anh: “Có mệt không?
Nếu mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi”
Cố Văn nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô thì lắc đầu: “Anh không mệt nhưng em đã thức cả đêm rồi.

Về nghỉ ngơi đi.

Anh sẽ đợi ở đây”
Chị An biết được ông nội Mộc Mai ốm phải nhập viện, sáng sớm đã đến thăm, mang theo chút đồ ăn cho hai người: Mộc Mai, ăn chút gì trước đi, hai người đừng làm tổn hại sức khỏe bản thân”
Trong lúc nói chuyện, chị An bưng hai bát canh nhân sâm bổ dưỡng, canh này không quá dầu mỡ, nhưng có thể bồi bổ cơ thể, có thể khiến bọn họ lót dạ..
“Chỉ An, tôi thực sự không ăn được, để Cố Văn ăn chút trước đi.

Anh ấy đã ở „ bên tôi lâu như vậy rồi, cần ăn gì đó"
Trong thời gian này, vì những chuyện của mình.

ông nội thường xuyên cãi vã với chú thím.


Lần này cô có thể nhìn thấy ai tốt với bản thân và ai xấu với chính mình, vì vậy tai nạn của ông nội đả kích cô rất nhiều.
“Mộc Mai, tôi biết mợ không có tâm trạng để ăn, nhưng mợ nên ăn nhiều một chút, nếu ông nội tỉnh dậy mà nhìn thấy khuôn mặt gầy gò vàng vọt của mợ, e rằng sẽ rất đau lòng" Chi An lại thuyết phục.
Cố Văn cũng ở bên cạnh thuyết phục: “Em nên ăn thêm chút nữa đi, đừng phụ lòng mong muốn của chị An” Cuối cùng Mộc Mai bị hai người..

cảm động, bưng bát canh lên, tự mình uống cạn.
Nhìn thấy Mộc Mai sắc mặt xanh xao như vậy, chị An cười: “Hai người đã ở đây cả đêm rồi.

Tốt nhất trở về nghỉ ngơi đi.

Tôi ở đây canh cho, dù sao cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ”.


 
Chương 243


“Chị An không cần đâu chị, cứ để chúng tôi ở đây.

Mấy việc này tôi làm được sẽ không làm phiền chị” Mộc Mai trực tiếp cự tuyệt lòng tốt của chị An, cô muốn tự mình làm.
Chị An đã không thuyết phục được cô ấy về nhà nghỉ, và chị nhìn về phía Cố Văn.

Cố Văn biết tính cách của người phụ nữ này và yêu cầu chị An về †rước.

Mộc Mai nhìn chằm chằm vào các dữ liệu khác nhau hiển thị trên thiết bị, lo lắng.
Ông nội còn nhiều việc phải làm, chưa được hưởng phúc, nên không thể cứ để thế này được.: Lúc này, một người đàn ông đột nhiên chạy tới, nói: “Cậu hai, chuyên gia ‹ mà cậu nhờ tôi tìm ở nước ngoài đã được đưa về rồi.

Có muốn lập tức đưa ông ấy đến giải phẫu cho ông cụ không?”
Nghe được từ “chuyên gia", Mộc Mai lập tức nói: “Được! Anh mau đưa họ vào đây vào cho tôi xem”
Nghe thấy thế, người đàn ông gật đầu: “Người đang ở bên ngoài”
Phòng phẫu thuật.
Mộc Mai nhìn ông nội sắp được đẩy vào phòng mổ, trong lòng lo lắng cầu xin: “Bác sĩ ơi hấy cứu ông nội, tôi thật sự không muốn ông nội tôi bất cứ chuyện gì”
Thấy bộ dạng vợ mình như phát điên, Cố Văn bước tới và giữ cô lại: “Em đừng kích động, có rất nhiều bệnh nhân ở đây.

Nếu có vấn đề gì, bác sĩ sẽ cho chúng ta biết”
Cố Văn nhắc nhở Mộc Mai không được to tiếng trong bệnh viện, để không ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.


Sau khi Mộc Mai lắng nghe, tiếng ồn không còn nữa, bác sĩ từ nước ngoài trở về đã cho phép Mộc Đoàn vào phòng phẫu thuật.
Thời gian chờ đợi luôn là sự lo lắng, nhưng có người còn lo lắng hơn họ.
Tại nhà họ Mộc.

Tô Ngọc Vân đứng trong phòng khách đi đi lại lại, như thể có điều gì đó trong đầu bà ta.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Mộc Diệp không khỏi nói: “Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Sao lại lo lắng bất an như thế? Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải ông nội được đưa đến bệnh viện đã qua cơn nguy kịch rồi sao?”
“Đó không phảilà do vấn đề của ông nội con.

Con nhãi Mộc Mai lại đến tính sổ với mẹ.

Nếu ông nội con không đứng ra phá rối thì đã không như vậy, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ông nội con”

Trước đây bình thường họ có thể tiếp quản công ty, nhưng kết quả là Mộc Đoàn đã chuyển giao một công ty sắp bị phá sản vào tay của Mộc Sĩ, đương nhiên Tô Ngọc Vân cảm thấy rất bất công.
Mộc Diệp không hề xúc động khi nghe tin ông nội bị thương.

Ngay cả khi bộ xương già phế vật đó còn sống, tốt hơn hết là nên chết đi càng sớm càng tốt, để tránh chiếm mất một phòng ở.
“Mẹ chỉ là muốn tốt cho con, nhưng; sợ là tình hình này sẽ không tốt cho chúng ta”
Khi Mộc Diệp nghe được những lời này của mẹ, cô ta lập tức tiến lên chặn miệng: “Mẹ, giữa ban ngày ban mặt, mẹ sao lại nói thế này? Cho dù mẹ có làm thì cũng phải phủ nhận, nếu như bị người khác điều tra ra thì sao? Mẹ muốn chết hay sao?”
“Bây giờ ông của con đang ở bệnh viện, bọn họ không có thời gian tìm hiểu về mọi chuyện” Mặc dù Tô Ngọc Vân nói như vậy, nhưng trong lòng bà ta vẫn thiếu tự tin.

“Đừng quên Mộc Mai là ai, có lẽ bây giờ cô ta đã bắt đầu †ìm được ra chút manh mối rồi:.


 
Chương 244


Mộc Diệp ung dung nói, dù sao mẹ cô ta làm chuyện này, cho dù muốn kiểm tra cũng sẽ không tra ra được đến mình.
Ông nội đã già rồi, chân tay tê bại từ lâu, có lẽ chỉ biết ông bị ngã thôi, chứ như thế nào không ai chứng kiến, nhưng dữ liệu ông có tỉnh lại được hay khôngthì vần chưa rõ.

“Về phần đồ vật đẳng kia, mẹ cứ giao cho con, chúng ta vẫn cần phải có chút đảm bảo, mẹ là người nhà họ Mộc, không nên để người khác bắt thóp dễ dàng như thế”.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||

Mộc Diệp nhắc mẹ cô ta đừng tỏ vẻ sợ hãi bối rối, dễ bị người khác nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Diệp diện đồ trang sức và đến bệnh viện với chiếc †úi hàng hiệu vừa mua.
Trong hành lang của bệnh viện, Cố Văn và vợ anh đang đợi ở đó.
Mộc Diệp bước lại gần, khinh thường nói: “Ồ, dù sao hai người cũng là người có thân phận, sao có thể có bộ dạng như thế này, người ngoài nhìn thấy thì cười cho”
Mộc Mai nhìn thấy quần áo của người phụ nữ trước mặt, rất tức giận: “Ông nội bệnh nặng, chị ăn mặc lòe loẹt kệch cỡm thế này cho ai xem?”
Mộc Diệp không thích Mộc Mai, cô ta không ngờ rằng Mộc Mai sẽ dạy dỗ mình.
“Mộc Mai, cô cũng rảnh rồi quá, tôi có cân phải báo cô tôi sẽ mặc quần áo gì không? Hôm nay tôi đến thăm ông nội.

Cô muốn lấy tài sản nhà chúng ta thì cứ nói, tại sao lại phải đuổi tôi đi.

Cô muốn chăm sóc ông nội để lấy công danh hả? Không có cửa! Gia sản nhà họ Mộc chỉ có thể là của tôi”
Mộc Mai nghe người phụ nữ này nói xong, lập tức đứng lên, sắc mặt cô giận đến nỗi tái nhọt: “Tài sản, chị chỉ biết có tài sản thôi à! Ngoài tài sản ra chị còn biết gì nữa? Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là an toàn tính mạng của ông nội hay sao?”
“Mộc Mai, đừng không biết xấu hổ, hôm nay tôi có thể tới thăm ông nội cho có đủ mặt.


Nếu cô còn tiếp tục mắng, đừng trách tôi không khách sáo” Mộc Diệp dùng sức bóp chặt căm của Mộc Mai: “Cô phải biết hiểu chuyện, nếu không thì chỉ có nằm chờ chết như ông nội đó.”
Mộc Mai đẩy Mộc Diệp ra và chỉ vào cô ta và hét lên gay gắt: “Đây có phải là sự tôn trọng của con người đối với ông nội của mình không? Chị mở mồm là muốn giáo huấn ông nội.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu ông nội biết những gì chị nói vừa rồi thì sẽ thấy ghê tởm đấy” Mộc Diệp không quan tâm: “Nếu cô đã có hiếu như vậy thì cô trả tiền viện — phí cho ông nội ở bệnh viện đi” Mộc Diệp đứng ở bên cạnh, ánh mắt đầy khinh thường, lúc trước có thể giả bộ, nhưng bây giờ không cần giả bộ nữa.
Ngay lúc Mộc Mai đang định nói gì đó, đầu cô choáng váng, cô đã ngã xuống ghế, Cố Văn lập tức đỡ cô: “Sao.

vậy?”
“Không sao, em chỉ thấy mình bị đang chóng mặt ” Mộc Mai lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng như chứa đầy một vũng nước bùn, không sạch sẽ chút nào.
Mộc Diệp cười chế nhạo: “Không nói lại được thì giả bệnh? Nếu đã không muốn chăm sóc cho ông nội thì ngậm miệng lại.

Không có năng lực thì đừng giả ngu.

Còn nữa, không phải muốn tìm ra sự thật sao? Cô cứ việc kiểm tra.


Chỉ ông nội mới biết ông đã ngã như thế nào.

Cô phải cầu nguyện cho ông nội tỉnh lại, nếu không mong muốn của cô cũng không thành được đâu”
Nghe được những lời nói không chịu nổi như vậy, Cố Văn lạnh lùng nói: “Phiền cô đừng nói những lời xấu hổ ở đây nữa”
“Không ngờ, một tên phế vật còn muốn dạy cho tôi một bài học.

Tôi thật „ sự không biết anh còn mặt mũi như thế nào để sống đến bây giờ.

Anh đã vô dụng rồi mà còn dám tranh giành vị trí chủ tịch công ty với Cố Nam”.


 
Chương 245


Mộc Diệp trong lòng coi thường hai người này, trong lòng cô ta chỉ có Cố Nam là xứng đáng với cô ta, cô ta không biết tại sao ông nội lại muốn để cô ta và Cố Văn kết hôn vậy chứ?
May mẫn thay, Mộc Mai đã bị lợi dụng để gả cho Cố Văn, thấy rằng họ có quan hệ tốt như vậy, thật giống như một Trò đùa.

Mộc Mai không muốn mất thời gian với người phụ nữ này nữa, nhưng cô không ngờ rằng cô ta sẽ nói xấu Cố Văn, cô cố gắng chống lại cơn choáng váng, đứng dậy và tát vào khuôn mặt thanh tú của Mộc Diệp.


“Mộc Diệp, ngậm miệng lại cho tôi.

Nếu tôi nghe thấy bất kỳ câu xúc phạm nào từ chị, tôi sẽ không bao giờ để yên cho chị đâu” "Mày! Mày dám đánh tao á, mày chán sống rt
đấy à?"
Mộc Diệp vừa định đánh lại thì mấy y bác sĩ đã tới kéo hai người ra: “Ngại quá hai cô à, đây là bệnh viện, cấm ồn ào, các bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi”
"Ông cút ngay cho tôi, ông có biết tôi là ai không? Dám ở đây hét lên với tôi hả?", "Cô à, mong cô hãy phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu cô vẫn cứ tiếp tục làm loạn,
chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới mời cô ra ngoài đấy:Mấy bác sĩ rõ ràng là có chút không kiên nhẫn.

"Mấy người đang làm gì đó?”
Mộc Sĩ đi từ hành lang tới, nhìn thấy đám người đứng ở đó còn tưởng ba mình đã xảy ra chuyện gì.

Ông Mộc, mong ông hãy trông coi hai người này một chút, đây là bệnh viện, nếu cứ cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác.


"Ngại quá, tôi biết rồi, làm phiền các anh quá!" Mộc Sĩ liên tục nói xin lõi: Hai, đứa có biết xấu hổ không thế, đây là bệnh viện, dù gì hai đứa cũng là chị em họ, cãi nhau ở đây là muốn để người khác chế giêu đấy à?”
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Mộc Sĩ bắt đầu răn dạy hai người, thấy sắc mặt Mộc Mai tái nhợt, dáng vẻ hơi tiêu tụy thì quan tâm hỏi: "Hôm qua mày đã trông coi ở đây một đêm rồi, mau về nghỉ ngơi một chút đi, nếu ông nội mày tỉnh lại thì tao sẽ bảo cho, nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi hãy qua” Mộc Mai lắc đầu, cô phải ở đây trông đến lúc ông nội tỉnh lại: "Chú ơi, con không sao, con không yên tâm! ”
Mộc Mai còn chưa nói xong đã ngã xuống đất, đám người Cố Văn lập tức hoảng sợ.

"Mai! Cố Văn gọi một tiếng nhưng cô không trả lời, anh ôm cô vào lòng, ngồi trên xe lăn đi vào phòng cấp cứu.

Mộc Diệp thấy cô đột nhiên ngã xuống thì có vẻ hả hê lắm, ngồi một bên không nói gì nữa.

Cố Văn ở lo lắng đợi bên ngoài, không ngờ ông nội của Mộc Mai còn chưa tỉnh lại, Mộc Mai đã ngã xuống trước rồi.

Mộc Sĩ cũng hơi lo.


Không nhắc đến quan hệ của ông ta và Mộc Mai, dù sao thì Mộc Mai cãi nhau với Mộc Diệp, tâm trạng quá kích động nên mới ngất xỉu, điều bây giờ ông ta lo lắng nhất chính là sợ chọc giận Cố Văn.

Đến lúc đó, nếu phải nhả
tiền về thì công ty của bọn họ chắc chắn sẽ phá sản.

: Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ông ta cũng không còn cách nào cả, vậy nên ông ta phải trấn an cảm xúc của Cố Văn trước đã.

"Văn à, vừa! ”.


 
Chương 246


Mộc Sĩ còn chưa nói xong, Cố Văn đã nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu Mai xảy ra chuyện gì thì nhà họ Mộc các người chờ tuyên bố phá sản đi”
Thái độ của Cố Văn rất rõ ràng, thứ anh quan tâm là Mộc Mai, thế mà Mộc Sĩ cứ động vào họng súng hết lần này đến lần khác, người ta không tức giận mới là lạ đấy.
Mộc Sĩ bị nói đến mức câm nín không trả lời được.
Nửa tiếng sau, bác sĩ mới đi từ trong ra: Ai là người thân của Mộc Mai?”
Cố Văn và Mộc Sĩ nghe thấy thì vội vã chạy tới, Cố Văn vội hỏi: "Là tôi, tôi là chồng của Mộc Mai, xin hỏi vợ tôi bị sao.


thế? Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu?”
Cho dù là đối mặt với sống và chết, Cố Văn cũng chưa bao giờ hốt hoảng như vậy, anh sợ Mộc Mai sẽ xảy ra chuyện, cuộc sống của anh khó khăn lắm mới xuất hiện một tia sáng mặt trời, anh không muốn nó lại trở nên u ám nữa.
"Hai người không cần lo lắng, không sao đâu, chỉ là bệnh nhân đã có thai rồi, 7 tuần, sao mọi người không biết chú ý chút nào vậy?”
Cố Văn nghe vậy thì sững sờ, bác sĩ nói gì? Mộc Mai mang thai? Vậy có phải là anh sắp được làm ba không? Mộc Sĩ nghe tin này xong thì tảng đã trong lòng cũng được thả xuống, đây là chuyện tốt, nói vậy thì Cố Văn sẽ không tiếp tục trách tội ông ta nữa.

Nghe thấy tiếng động bên này, Mộc Diệp đứng dậy, giãm đôi giày cao gót 10 cm đi tới cửa phòng cấp cứu, nhìn hai người đang ngây ra liền tiến đến hỏi: "Em gái tôi sao rồi?”
"Em gái cô có thai rồi, chúc mừng nhé!”
Câu nói đó như sấm sét giữa trời quang đánh tới, khiến cô ta cả buổi không thể hoàn hồn.
Mộc Diệp nhất thời không thể tin được lời bác sĩ: "Bác sĩ, ông nói thật sao? Không khám nhầm chứ?”

"Cô Mộc, chẳng lẽ tin tức này khó tin với cô thế sao?" Cố Văn ngồi một bên mở miệng.
Mộc Diệp thật sự không ngờ được, không phải người ngoài đều đồn đại rằng người đàn ông này không thể làm chuyện đó ư, tại sao lại mang thai được?
Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là giả?
"Nhưng bên ngoài đều nói anl "Nói tôi làm sao? Xem ra cô Mộc để ý đến lời đồn bên ngoài chứ không phải là thật lòng quan tâm em gái.

Vợ †ôi mang thai không thể ở đây trông coi nữa, ông Mộc, phiền ông xử lý một chút.
Mộc Sĩ biết Mộc Mai không thể tiếp tục vất vả nữa, phải dưỡng thai thật tốt: "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để ông nội con bé bị sao đâu, hơn nữa ba tôi cũng không chỉ có một đứa cháu gái, còn có Mộc Diệp mà”
Mộc Sĩ không ngốc, xuống nước theo ý của người đàn ông.
Mộc Diệp tỏ vẻ không vui: "Ba, ba có ý gì? Chẳng lẽ ba bắt con đi chăm sóc ông nội sao? Từ nhỏ đến giờ con có chăm sóc người khác bao giờ đâu, ba †ìm người khác đi” Mộc Diệp cũng không muốn trông chừng trong bệnh viện, làm lỡ thời gian hẹn hò với Cố Nam.
“Con câm miệng lại cho ba.


Từ giờ con không được đi đâu cả, ở đây chăm sóc ông nội con cho tốt, nếu ông gặp chuyện gì thì ba sẽ hỏi tội con đấy”
Tuy trước đây Mộc Sĩ có chút bất hòa với ba mình, nhưng dù sao ba ông †a cũng đồng ý cho ông ta quản lý gia tộc.

Trong cái nhà này, người muốn ba ông ta xảy ra chuyện nhất chính là vợ và con gái ông ta.

Ông ta không nói không có nghĩa là ông ta không biết, thế mà Mộc Diệp cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác..


 
Chương 247


"Nếu ông Mộc đã nghĩ vậy rồi thì ‡ chúng tôi cũng không quấy rầy hai người nữa”
Lời này của Cố Văn rõ ràng là đuổi khách, bảo hai người đó mau rời đi, đừng có làm phiền Mộc Mai nghỉ ngơi.

Một ngày sau, Mộc Mai tỉnh lại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Toàn Cầu Xâm Nhập
2.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.

Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.

Người Lạ Từng Thương
=====================================

Lúc cô nhìn rõ căn phòng thì kinh ngạc ngồi dậy: "Ông nội đâu, ông nội đã tỉnh lại chưa?”
"Sao lúc nào em cũng để ý đến ông nội mà không để ý đến bàn thân mình vậy, vừa tỉnh lại đã bắt đầu tìm ông nội rồi, không nhìn thấy chồng em sao?”
Trong lòng Cố Văn có chút bất mãn, tuy anh biết tình cảm của cô và ông nội, nhưng bây giờ cô đang mang thai, con phải quan trọng hơn chứ.
"Sao em lại về nhà rồi? Ông nội em tỉnh lại chưa? Hôm qua em không nghỉ ngơi tốt nên mới ngất xỉu, Văn à, anh đưa em đến bệnh viện đi, em muốn trông chừng ông nội” Nói xong, cô đi giày vào nhưng lại bị Cố Văn lớn tiếng ngăn lại: "Mộc Mai, em bình tính lại một chút có được không?
Bây giờ không phải là lúc em cậy mạnh đâu” ù Chị An nhìn thấy vậy thì hoảng sợ, bước đến đỡ lấy Mộc Mai: Mợ ơi, mợ phải nghỉ ngơi cho thật khỏe vào, bây giờ mợ không được làm việc vất vả đâu.".
Chị An đỡ Mộc Mai quay lại giường, ; sau đó bưng một bát canh gà đến, đặt lên tủ đầu giường.
Mộc Mai phát hiện tình hình không đúng lắm: "Sao hôm nay mọi người lạ vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tình hình của ông nội em không ổn sao?”
Cô khẩn trương hỏi, chỉ sợ nghe được tin gì xấu từ miệng bọn họ, hưng chị An lại cười nói: Mợ đang nghĩ cái gì thế?”
Cố Văn cũng dịu dàng cười: "Được rồi, em không phải lo chuyện ở bệnh viện đâu, bác sĩ kia đã bắt đầu điều trị cho ông nội em rồi, em ngất xỉu ở bệnh viện thật ra là vì em có thai”
Chẳng bao lâu nữa anh sẽ làm ba.
Mộc Mai đang chăm chú nghe, nghe đến câu cuối thì lập tức đơ người.
Nhìn cô gái trước mặt mình đang ngơ ngác, bộ dạng không thể tin nổi, Cố Văn cong môi.


Vẻ mặt của người lần đầu biết tin mình làm mẹ đây mà.
Mộc Mai chậm rãi sờ bụng, vẻ mặt không thể tin được nhìn Cố Văn: "Thật sao? Em có thai thật sao?”
Cố Văn bước đến kéo hai tay cô, giọng điệu cực kì khẳng định: "Đúng vậy, trước đó đã làm siêu âm Doppler màu rồi, cũng có thể nghe được tim thai”
Anh quay người lấy điện thoại, mở tấm ảnh lên đưa cho Mộc Mai xem: "Chấm nhỏ màu trắng trên đó chính là con của chúng ta”
Mộc Mai vẫn không thể tin nổi nhìn chị An, chị An cũng cười gật đầu: "Hôm qua tôi sợ muốn chết, còn tưởng mợ chủ bị thương nặng gì chứ, không ngờ mợ chủ lại mang thai.

Nhất định là em bé thương mẹ khổ cực nên mới chọn xuất hiện vào lúc này”
Chị An vui mừng mỉm cười, bây giờ Cố Văn không chỉ có vợ, có gia đình mà còn có cả con nữa, cuộc sống viên mãn rồi.
Mộc Mai cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, không thể không nói, đứa bé này xuất hiện rất đúng lú: "Được rồi, ông nội em sao rồi? Em về rồi, không ai chăm sóc ông thì phải làm sao?”
"Yên tâm đi, bên bệnh viện anh đã sắp xếp xong rồi, chú của em biết chăm sóc mà, dù sao thì đó cũng là ba của ong ta, bây giờ quyền quyết định của tổng giám đốc nhà họ Mộc vẫn đang năm trong tay ông nội em, nếu ông ấy không tỉnh lại thì chú em cũng không thể chính thức tiếp nhận công ty được”.


 
Chương 248


Bởi vì lần trước Mộc Sĩ đánh bạc, cho nên Mộc Đoàn định giao quyền quyết định vào tay ông ta liền gác lại.
Không thể chính thức tiếp nhận công ty thì quyền lợi sẽ hao mòn dần.
"Sao anh lại biết chuyện này?" Mộc Mai càng ngày càng thấy Cố Văn thần kì, hình như chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của anh vậy.
Cố Văn cười một tiếng, xoa tớc vợ: "Ai bảo em gả cho một người chồng vừa thông minh lại vừa tài giỏi chứ”

"Thôi vậy, chuyện của ông nội cứ giao cho chú, chúng ta đến thăm mẹ em đi, trước đó bác sĩ Triệu bảo chúng, ta không được làm bà ấy kích động nên lâu rồi không đến thăm bà, em muốn nói tin em mang thai cho bà biết”
Cố Văn thấy cũng phải, biết đâu bà ấy nghe tin tức này xong lại tỉnh dậy được thì sao.
Hai người chuẩn bị một lát rồi đi đến một bệnh viện khác.

Tới ngoài phòng bệnh, viện trưởng Trương cầm bệnh án đi từ trong ra.
"Viện trưởng Trương, mẹ tôi dạo này thế nào?" Mộc Mai hỏi trước.
Tình trạng của mẹ cô rất tốt, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng tình trạng sức khỏe đã khá hơn trước nhiều rồi, chắc không bao lâu nữa là có thể tỉnh lại thôi, nhất định không được làm bà ấy kích động,.

cũng không nên nói chuyện quá lâu với mẹ cô, nếu không mẹ cô sẽ không chịu nổi đâu”
Áp lực và kích thích bên ngoài đều sẽ ảnh hưởng đến sự bình phục của bệnh nhân.


Viện trưởng Trương dặn dò xong, hai người Cố Văn liền đi vào phòng bệnh.
Nhìn người nằm trên giường, Mộc Mai không hề khóc mà còn bước lên kéo tay bà: "Mẹ, mẹ biết gì không? Con mang thai rồi, là con của con và Cố Văn, trước kia mẹ nói chờ con sinh con rồi mẹ sẽ chăm sóc em bé giúp con.

Bây giờ con mang thai, có phải mẹ cũng nên tỉnh lại không?”
Cố Văn giặt khăn mặt rồi lau mặt cho Lý Thiên Mỹ: "Mẹ, Mai nói không sai, mẹ không ở đây nên không có ai chăm sóc Mai cả, bọn con đều mong mẹ có thể tỉnh lại sớm một chút.”
Người trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không phải có Cố Văn làm bạn với con thì con nhất định sẽ không kiên trì nổi...!Mộc Mai nói ra những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, thời gian trôi qua nhanh chóng vô cùng.

Viện trưởng Trương nhìn thời gian, đi vào phòng bệnh: "Mai à, đến giờ rồi, để mẹ cô nghỉ ngơi thôi, nếu bà ấy có dấu hiệu tỉnh lại tôi sẽ thông báo cho cô.

Cố Văn khi nghe những lời của nói của viện trưởng Trương, anh hơi khó hiểu: “Mẹ vợ tôi đã hôn mê lâu như vậy, tại sao ông không thể thường xuyên đến thăm và nói chuyện với bà ấy nhiều hơn? Theo tôi được biết, những người bị thực vật như vậy, nên nói chuyện với bà nhiều hơn để bà tỉnh lại càng sớm càng tốt”
Viện trưởng Trương hiểu Cố Văn nói gì, đã đưa cho anh xem chiếc cặp tài liệu trên tay: “Đây là hồ sơ điều trị cho bà Lý Thiên Mỹ trong nhiều năm, hồ sơ này cậu cũng đã từng xem qua.

Khi đó bà ấy bị kích thích nên đã rơi vào trạng thái người thực vật, tôi sợ nếu bà ấy lại bị kích thích nữa sẽ chết não”
Viện trưởng Trương nói, chuyện này thật sự không thể tin được.
Cố Văn không biết nhiều về y học, nhưng không thể không tin, khi nghe những lời của viện trưởng Trương, anh chỉ đơn giản là dừng mọi nghỉ vấn và rời khỏi bệnh viện cùng với Mộc Mai.
Dọc theo đường đi, cảm giác được người chung quanh có cái gì không ổn, Mộc Mai hỏi: “ Làm sao vậy, anh lo lắng cái gì?”.


 
Chương 249


“Anh luôn cảm thấy viện trưởng Trương dường như có vấn đề.

Là viện trưởng, ông ta phải rất quan tâm đến tình trạng của mẹ vợ, nhưng sao lại nhàn rồi như vậy sao? Và em không nghĩ việc ông ấy ngăn cản chúng ta đến thăm là không đúng sao?”
Viện trưởng Trương này dường như không muốn Lý Thiên Mỹ tỉnh lại.
“Không thể nào, kể từ khi mẹ em nhập viện, viện trưởng Trương đã điều trị cho bà ấy, và có cả hồ sơ điều trị, có vấn đề gì không?” Mộc Mai nhớ rằng nếu không có y thuật xuất chúng của.


viện trưởng Trương, mẹ cô có thể đã ra đi.

Vì vậy cô không có lý do gì để nghỉ ngờ.
“Em nói đúng, nhưng có bao giờ em nghĩ rằng chỉ có ông ấy mới biết hết tình trạng của mẹ em, tại sao là một trưởng khoa lại đích thân làm việc cho một bệnh nhân bình thường lâu như vậy không?”
Gố Văn có thể kết luận răng phải có gì đó không ổn với viện trưởng Trương, nếu không bệnh nhân điều trị một thời gian dài như vậy đáng lẽ phải có tiến triển.
Lý Thiên Mỹ có thể đã tỉnh dậy từ lâu, viện trưởng Trương đã kê đơn thuốc cho bà ấy điều trị, nhưng khi họ đến thăm, Lý Thiên Mỹ vẫn trong tình trạng hôn mê.
Tuy nhiên, Cố Văn không nói gì về điều này, vì sợ rằng Mộc Mai sẽ suy nghĩ nhiều.
“Chuyện này làm sao có thể? Là ai đang muốn hại mẹ em? Chuyện lớn như vậy, em đã mù quáng không biết gì trong năm năm sao? Anh phải giúp em tìm hiểu.

Nếu là thật, chúng tạ phải đi.

đón mẹ em về càng sớm càng tốt” Năm năm, nếu đúng như lời Cố Văn nói, mẹ cô đã phải chịu tổn thương biết bao nhiêu.

Hai người không nói gì cùng trở về ngôi biệt thự.
Bên trong ngôi biệt thự im ắng, không có tiếng động, không biết chị An đã đi đâu, khi hai người bước vào phòng, khách liên nhận ra Ninh Thanh Trúc đang ngồi.

Mộc Mai cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy người phụ nữ này và đi thẳng vào phòng tắm ở tầng một để ói ra.
“Chị dâu sao vậy? Đang yên đang lành sao lại nôn mửa, có lẽ là bị bệnh gì đó, anh họ, anh phải chăm sóc chị ấy, chứ đừng để xảy ra bệnh gì”
Ninh Thanh Trúc giọng điệu chua ngoa và xấu tính, cứ như thể cô ta là bà chủ của ngôi nhà này.
“Chị An đi đâu vậy?” Cố Văn gạt cô †a ra, lo lắng không biết người phụ nữ này ở nhà một mình sẽ làm gì.
“Chi An đi mua sắm ít đồ cho chị dâu.

Nghe nói chị dâu đang mang thai.
Tôi không biết chuyện này là đúng hay sai nên tôi đến thăm”
Ninh Thanh Trúc đứng lên, phong cách trang trí trước đây của dãy phòng này là đen hoặc trắng, với màu nửớc mát lạnh, từ khi Mộc Mai đến thì nó đã thay đổi rất nhiều.

“Cố Nam bảo cô đến đây à?” Cố Văn vần chưa quên việc cô ta hãm hại vợ mình, nên việc đến đây để hỏi thăm mọi người chẳng qua là để xác minh xem có đúng sự thật như cô ta nghe được không.

“Anh họ vẫn thông minh như ngày nào.

Xem ra chị dâu thật sự đang mang thai” Ninh Thanh Trúc âm thầm siết chặt tay.
Cô ta rất thích Cố Văn, vẫn biết rằng điều đó là không thể, nhưng vẫn không thoải mái khi nghe tin Mộc Mai có thai.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Cố Văn ngồi trên xe lăn đến ghế sofa và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đầy thủ đoạn đó..


 
Chương 250


Ninh Thanh Trúc đứng lên, nhìn người đàn ông đẹp trai đầy trịnh thượng này, sau đó võ vào chân của Cố Văn: “Anh họ, thật sự chân này vẫn chưa cử động được sao?” Ninh Thanh Trúc nhân lúc Cố Văn không chú ý mà véo.

chân anh, một sự bực bội khó chịu hiện trên mặt Cố Văn.

“Cô muốn làm gì?” Cố Văn nói đầy vẻ không hài lòng.

“Không có chuyện gì, em chỉ là làm theo chỉ thị của sếp, em đến xem chị dâu có thật sự mang thai hay không.


Nếu đó là sự thật, hãy để chị ấy ở nhà nghỉ ngơi.

Cố Nam đã giao hết mọi việc của công ty cho em rồi”
Ninh Thanh Trúc nói trong sự cao ngạo.
Tuy nhiên, Cố Văn cười nhạt: “Tôi nhớ Mộc Diệp dường như đã biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Cố Nam, cô nghĩ một người phụ nữ như Mộc Diệp sẽ đồng ý chuyện của cô và Cố Nam sao?”
Trong phòng tắm, Mộc Mai nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài thì không có ý định đi ra nữa.
Kể từ khi Cố Văn thừa nhận rằng mình là người của Kiều
Vĩ Thành, Mộc Mai cảm thấy rằng không gì có thể làm khó Cố Văn, cô không cần phải tham gia vào chuyện nhỏ này.
“Hãy quay lại và nói với Cố Nam rằng anh ta có thể toàn quyền quyết định của công ty.

Vợ tôi đang mang thai.

Vợ tôi dự định nghỉ mười tháng để chăm con “
Sau khi Cố Văn nói xong, Ninh Thiên Trúc vẻ khó tin: “Anh....!anh không biết mọi người trong công ty đang để mắt tới vị trí này sao? Bản thân Cố Nam không thế tha thứ cho anh, vậy tại sao anh để anh ta có cơ hội như thế?”

Cố Văn có bị điên không? Cho dù anh nôn nóng quyết định như vậy, không sợ vĩnh viên mất chức tổng giám đốc sao? Nhìn thấy Ninh Thanh Trúc kích động như vậy, Cố Văn hơi kinh ngạc, cô ta không phải ở phe của Cố Nam sao?
Tại sao cô ta vẫn quan tâm đến mình.
“Tôi đã quyết định rồi.

Trong thời gian này, tôi nhất định phải ở bên vợ để bảo vệ mẹ con cô “Anh điên rồi sao? Trong thời gian dài như vậy, Cố Nam sẽ biến công ty thành của mình, sau đó anh trở lại công ty sẽ không dễ dàng như vậy”
Ninh Thanh Trúc chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Văn lại có thể vì Mộc Mai mà phải từ bỏ vị trí anh đã cạnh tranh nhiều năm với Cố Nam.
Mộc Mai mở cửa và bước ra ngoài.
Vẻ mặt của Ninh Thanh Trúc lập tức thay đổi sau khi nhìn thấy cô: “Khi nào thì chị mới thôi kìm cặp anh họ của tôi vậy? Chị có biết anh ấy định nghỉ việc một năm để ở nhà chăm sóc chị, anh ấy sẽ.

giao hết mọi việc cho Cố Nani, khi trở lại, anh ấy có thể không còn gì ở công ty nữa không?” ( “Hiện tại tôi đang mang thai.

Anh ấy có bổn phận và nghĩa vụ chăm sóc tôi.
Còn cô Thanh Trúc, tôi nhớ chồng tôi đã, từng nói răng hai người không có quan hệ huyết thống.


Tôi hy vọng lần sau cô sẽ không gọi điện cho chồng tôi nữa, nếu không anh ấy sẽ tức giận”
“GẦN”
“Tôi thật sự rất khó hiểu.

Cô rõ ràng theo phe Cố Nam, vậy mà giờ lại quan tâm đến chồng tôi.

Cô định một chân đạp hai thuyền hay sao?”
Người phụ nữ này đã làm loạn, tại sao lại phải nói lời như vậy? Chẳng lẽ cô vẫn chưa buông Cố Văn? Ninh Thanh Trúc đang suy nghĩ.
Nếu là như vậy, Mộc Mai càng coi thường cô ta, vì đã chọn đứng về phe Cố Văn thì nên làm tròn trách nhiệm.

Một tài năng như vậy nhưng sẽ không được ai tin tưởng..


 
Chương 251


“Chị đừng ăn nói ngông cuồng!”
“Người ngông cuồng là cô, cô xâm phạm gia đình tôi, tôi không báo với chính quyền là cô xâm đã là nhân từ cho.

cô rồi đó”
Ngồi trên ghế sô pha, Mộc Mai tự tay cắt một quả táo, hành động như một bà chủ.


Ninh Thanh Trúc thất vọng, vốn dĩ cô ta đã biết được kế hoạch của Cố Nam, và muốn nhắc nhở cho Cố Văn biết, nhưng cô ta không ngờ rằng hai người này không những không cảm kích, thậm chí còn dùng giọng điệu gay gắt như vậy để nói về mình.

“Được rồi, xem ra hôm nay tôi nói nhiều quá, vậy tôi về trước đây, các người tự giải quyết đi”
Ninh Thanh Trúc vốn dĩ còn có một tia hy vọng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn hy vọng nữa, cũng đừng trách sau này cô ta không nhân từ.
Ninh Thanh Trúc chạy vội ra ngoài thì tình cờ gặp được chị An, chị An hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Chị thật sự cho rằng tôi thích tới sao? Tôi chỉ vì có công Một người giúp việc thậm chí còn nói chuyện với cô ta theo cách này, phải nói rằng cô ta đã thất bại trong cuộc sống.
Nếu không có lời của Cố Nam, cô ta đã không tới, gia đình họ thậm chí không đón tiếp mà đã từ chối cô ta một cách phũ phàng.
“Thật sao? Đừng nói dễ nghe như vậy.

Nếu ở nhà mà bị mất thứ gì đó, tôi sẽ không cho cô đi” Chị An đặt mớ rau mới mua xuống đất, nắm lấy cổ tay Ninh Thanh Trúc.
Rõ ràng là chị đã khóa cửa khi mới rời đi, có lế người phụ nữ này đang bí mật làm điều gì đó rất xấu mới chạy vội đi như vậy.
Ninh Thanh Trúc cố sức giấy dụa: “Tôi không ăn trộm gì cả.


Cố Văn và vợ anh ta đang ở bên trong.

Nếu chị không tin thì có thể vào xem thử”
“Cô không có quyền quyết định cô có ăn trộm thứ gì đó hay không.

Cô vào đây với tôi”
Chị An không ngu ngốc, không thể buông tha cho cô ta chạy thoát.
Phía bên trong nhà, hai người đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, Cố Văn và Mộc Mai bước ra và thấy họ đang tranh cãi, Mộc Mai bước tới và hỏi: “Chị An có chuyện gì vậy, sao chị lại tranh cãi với cô ta?”
“Haizz, hai người đúng là ở nhà.
Người phụ nữ này lẻn vào nhà chúng ta khi tôi không có ở nhà.

Tôi sợ cô ta lấy trộm đồ”

“Cố Văn, người ở nhà anh đúng như chó dại, đừng để nó ra mặt cắn người, mau thả tôi ra, có nghe chưa?”
Đôi tay của chị An mạnh đến mức Ninh Thanh Trúc dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Vì cô đã nói tôi là chó, vậy tôi sẽ càng không thả cô đi” Chị An, đưa cô ta đi kiểm tra, phát hiện không thiếu thứ gì: “Một người phụ nữ vô liêm sỉ như cô mà dám tới đây làm loạn.

Cô đã phản bội chúng tôi lâu rồi.

Nơi này không chào đón cô”
“Cố Văn, anh có thể quản lý con chó này không? Lần sau chị ta căn người, đừng trách tôi vô lễ”
Vừa dứt giọng, Mộc Mai đã tát vào mặt Ninh Thanh Trúc một cái tát: “Ninh Thanh Trúc, chú ý lời nói của cô, cô tuyệt đối không được phép xúc phạm chị An, cô hãy biến đi ngay lập tức.”.


 
Chương 252


“Chị...Chị dám đánh tôi!” Ninh Thanh Trúc muốn chiến đấu trở lại, nhưng cô ta không thể làm được điều đó, vì cô †a bị Cố Văn đẩy ra: “Nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để tôi đuổi cô lần thứ hai, hiểu không?”
“Anh...các người...được lắm, hôm nay tôi không tính toán với các người, nỗi xấu hổ mà tôi phải chịu, tôi sẽ trả gấp bội trong tương lai! Cố Văn, là anh không cần tôi, sau này đừng có hối hận”
Tuy nhiên, Cố Văn cười nhạt: “Tôi nên nói điều này, cô đã phản bội tôi trước.

Nhưng không quan trọng, đối với tôi cô chẳng là gì cả.

Chỉ khác là cô khiến tôi có thêm chút gánh nặng.

Vì vậy, tôi nên cảm ơn cô đã để tôi hiểu rõ bộ mặt thật của cô”

Vốn dĩ tưởng rằng mình vẫn có chỗ đứng trong lòng Cố Văn, nhưng không ngờ còn tệ hơn cả một con chó.
Ninh Thanh Trúc tức giận rời đi, ở lại đây đơn giản là tự làm nhục mình.
Nhưng cô không dám đến công ty tìm Cố Nam, Mộc Diệp lúc nào cũng nhìn chăm chằm vào cô ta và Cố Nam, như thể chị ta chuyện gì cũng biết.
Kết quả là những người khác trong công ty tránh cô ta như một vị thần bệnh dịch.
Cô ta không biết phải đi đâu, chỉ biết đi về phía trước, đôi mắt vô hồn, như một cái xác sống.
Mộc Mai trên lầu nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đang đi tới, nói với Cố Văn phía sau: “Người phụ nữ này, sợ rằng cuộc sống của cô ta trong công tỳ sẽ khó khăn”
Nếu không cũng không làm âm ï lên như vậy.
“Nói là cô ta không có quan hệ gì với chúng ta cũng khó.

Con đường là do cô ta tự lựa chọn.

Chúng ta không có.

quyền can thiệp.

Hơn nữa, là cô ta tự chuốc họa vào thân”
Cố Văn lúc này không lo lắng điều gì nữa, chỉ quan tâm đến vợ và đứa con trong bụng.
Cô mang thai lần đầu, vì vậy cần phải cẩn thận về mọi thứ.

Khi đã đến giờ ăn tối, chị An đã chuẩn bị bữa ăn.
Cố Văn ôm Mộc Mai xuống lầ thang thì anh sẽ ôm em xuống” ì “Nói đùa gì vậy, ở nhà cũng phải ôm em, khi người khác nhìn thấy anh không ngại sao? Làm vậy chẳng phải sẽ lộ hết bí mật của anh
Sau này em xuống cầu
sao, em cũng không phải không có tay chân, vấn đi lại được, anh đừng lo lắng.”
Tuy rằng là con đầu lòng, mọi việc đều phải cẩn thận, nhưng Mộc Mai cũng không phải trẻ con, nhưng bọn họ cũng có chút lo lắng.
“Anh chỉ không muốn em ngã”
Sau khi ăn xong, cả hai định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Cố Đình.
Cố Văn trả lời điện thoại với giọng điệu thản nhiên: “Có chuyện gì vậy cha?”
“Ba nghe nói rằng con đã nghỉ việc mười tháng ở côngty.

Con có biết điều đó có nghĩa là gì không?” Cố Đình rất †ức giận.

Mặc dù giọng nói của ông ta không lớn nhưng Cố Văn có thể nghe thấy rằng ba anh đang cố găng hết sức để chịu đựng nó.
“Vâng, con có xin nghỉ phép.

Dù con có ở lại công ty cũng vô dụng.

Chỉ là một vị trí trống.


Vì con ngoanrtrò giỏi của ba không muốn con có mặt ở công †y, không phải ba muốn như vậy sao?
Dù sao mọi suy nghĩ của ba đều đồn vào anh ta, con chỉ là một kẻ vô dụng”
Cố Văn không muốn nói chuyện vô nghĩa với người đàn ông này nữa.
Cố Đình không ngờ Cố Văn lại nói những điều như thế này.

Cả hai người đều là con trai của ông ta.

Đôi chân của Cố Văn đã bị phế.

Ông ấy giao cho anh vị trí tổng giám đốc thay vì chủ tịch.

Mọi người đang để mắt đến vị trí đó, Cố Đình làm điều này cũng là để bảo vệ Cố Văn.
“Con ở nơi nào nghe được những lời như vậy, hai người đều là con trai của ba, ba sẽ không chiều nó, tất cả mọi việc chỉ có mẹ của con làm thôi..”.


 
Chương 253


“Mẹ con làm? Khi ba nói lời này, lương tâm của ba sẽ không đau sao?.
Chẳng lẽ các người đều đã quên con là con của ai sao? Chuyện của mẹ con năm đó đã không muốn nhắc tới rồi...nhưng bây giờ hai mẹ con bà ta lại luôn muốn giết con” Cố Văn trực tiếp ngắt lời ba mình.
“Đừng có nói linh tỉnh, ba biết chuyện này rất có lỗi với con.

Ba sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nếu trong khoảng thời gian này muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, nhưng nửa tháng nữa phải trở lại làm việc”
“Mộc Mai đang mang thai.“Cố Văn trực tiếp nói lý do.
Cố Đình sững sờ, một lúc sau ông ta mới hào hứng hỏi: “Con nói gì vậy? Có đúng không? Chà, tốt, tốt lắm, ba biết mà, nếu thế thì con muốn làm gì thì làm.


Con là con trai ba yêu quý nhất, khi nào muốn trở lại làm việc thì ba sẽ trực tiếp sắp xếp vị trí cho con”
Trước sự phấn khích của ba mình, Cố Văn không đáp lại nhiều.
Suy nghĩ xong, anh chậm rãi nói: “Về vị trí của công ty, ba không cần phải lo lắng, con đã có sự sắp xếp của riêng mình.

Con sẽ chăm sóc Mộc Mai trong thời gian này.

Nếu Gố Nam lại tới quấy rây, con sẽ không tha cho anh ta” “Hiện tại nó đang bận việc công ty.
Làm sao có sức mà làm phiền con.

Tối mai trở về.

Ba sẽ nhờ mẹ con làm đồ ăn ngon cho Mộc Mai”
Vốn dĩ nghĩ rằng Cố Văn kiếp này không có duyên với trẻ con, nhưng không ngờ rằng Mộc Mai đã mang thai, nên phải nói đây cũng là phúc của tổ tiên.: “Bà ta không phải mẹ con.

Con không bao giờ thừa nhận điều đó.

Đừng nói điều này một lần nữa”

Cố Văn nhắc Cố Đình không đề cập đến mối quan hệ giữa Bạch Vũ và mình.
Cố Đình bất lực thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, con không thể buông tha cho bà ấy được sao? Dù sao bà ấy cũng nuôi dưỡng con, không sinh ra con nhưng cũng có công nuôi dưỡng con”
“Ba nghĩ vậy thôi, không liên quan gì đến con.

Được rồi, cứ như vậy đi, tối mai con sẽ đưa Mộc Mai trở về” Không đợi Cố Đình lên tiếng, Cố Văn đã cúp điện thoại.
Sau khi trở về phòng, Cố Văn và Mộc Mai nói về vấn đề này, nhưng Mộc Mai không nói gì cả.

Cố Đình là ba của Cố Văn, nên không thể tránh khỏi việc tranh cãi.
“Anh đã nghĩ về nó rồi, ở lại trong nước không thoải mái.

Anh sẽ đưa em đến Tây Âu vào tuần tới.

Ở đó an toàn hơn”
“Đừng phiền phức như vậy.

Em không quen với cuộc sống ở đó.


Hơn nữa, em rất lo lắng khi mẹ em còn ở đây.

Anh đang cần phải giúp em điều tra chuyện của Viện trưởng Trương sao?
Nếu có vấn đề theo như suy đoán, thì chúng ta nên nhanh chóng đưa mẹ em về.
Mộc Mai luôn có một chút lo lắng về những gì Cố Văn đã nói trước đây.
Cố Văn đã cử người đến điều tra, chuyện này chắc chắn không đơn giản như Viện trưởng Trương nói, đã năm năm rồi vẫn không cải thiện được, nên chắc chắn có điều gì đó không ổn.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Em hãy nghỉ ngơi sớm đi.

Đừng lo lắng gì cả” Mộc Mai từ từ nằm trên giường, nhưng Cố Văn cười nhẹ: “Mọi chuyện đã có anh lo, em đừng lo lắng...”
Cố Văn không phải loại người có con mà bỏ quên vợ, vợ anh đang mang thai nên anh không muốn cho cô phải nghĩ ngợi điều gì.
Lúc đang nằm trên giường, Mộc Mai thấy chân của Gố Văn có vết bầm tím, lập tức ngồi bật dậy: “Làm sao vậy, sao đang yên đang lành, sao chân anh lại thành ra thế này được?”.


 
Chương 254


Cố Văn chỉ nhớ rằng Ninh Thanh Trúc đã véo chân mình: “Khi Ninh Thanh Trúc bước vào, cô ta đã véo chân anh.

Có lẽ Cố Nam đã nghỉ ngờ chân anh đã khỏi”
“Người đàn ông này đang đề phòng.
Có lẽ anh ta phái cô ta đến để kiểm chứng”
Càng là người như vậy, Mộc Mai càng coi thường, nếu đấu tranh sòng phẳng thì cô còn có chút tôn trọng.

“Chỉ là vừa rồi anh đã chịu đựng rất khó khăn.

Em biết rằng bây giờ chân của anh càng ngày càng nhạy cảm” Cố Văn buồn bã nói.

à “Đừng lo lắng, em nhất định sẽ đòi lại tất cả trên người Ninh Thanh Trúc về cho anh”
Mộc Mai là người không bao giờ muốn chịu thiệt, huống chỉ Cố Văn đã vì cô mà làm rất nhiều điều nên dù thế nào, cô nhất định cũng phải đi tìm công lý cho anh.
“Phải nói sau khi cưới vợ có rất nhiều lợi ích, trước kia chỉ có thể một mình anh gánh chịu chuyện này, bây giờ đã có em bên anh hỗ trợ”
“Anh là đồ ngốc sao? Không biết che giấu, chân anh không cử động được, mà tay cũng không cử động hay sao mà để cô ta véo như vậy?”
Mộc Mai nhìn những vết hẳn trên đùi Cố Văn, cô cảm thấy người phụ nữ này thật là quỷ quyệt, rõ ràng cô ta nói rằng cô ta thích Cố Văn, nhưng lại đánh anh một cách tàn nhấn.
Nhìn thấy vợ quan tâm, trong lòng Cố Văn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, rất lâu rồi anh không có cảm giác đó.

Kế từ khi gặp cô gái nhỏ này, thế giới của anh bỗng chốc.


có đầy tia năng đẹp.
Trong quá khứ, Cố Văn không biết anh làm việc chăm chỉ vì điều gì, nhưng bây giờ anh cuối cùng cũng có một mục tiêu, chiến đấu vì vợ, vì những đứa trẻ tương lai và vì gia đình.
“Đến lúc đó anh không được mất bình tĩnh, mất bình tĩnh rất dễ dàng lộ ra khuyết điểm.

Đượcrồi, không nói chuyện nữa, nhanh lên nghỉ ngơi nào.
Về sau không cần xử lý công việc tốn Sức này nữa”
Điều duy nhất mà Mộc Mai phải làm lúc này là khỏe mạnh và yên bình sinh ra đứa con.
Ngày hôm sau, cả hai về đến cửa nhà họ Cố.

ã Xe của Cố Nam cũng đang đậu bên ngoài, Mộc Mai nhíu mày: “Cố Nam cũng ở đây”
Cố Văn và Cố Nam đã sống ra ngoài từ lâu và hiếm khi trở lại ngôi nhà cũ, nhưng tình cờ là mỗi khi họ quay lại, Cố Nam đều xuất hiện ở đây.
“Không thành vấn đề, em cứ yên tâm đi, bọn họ sẽ không bắt nạt em” Cố Văn ngồi trên xe lăn, Mộc Mai thu dọn hết quần áo.
Miếng dán màu xanh trên chân của Cố Văn hẳn là do Cố Nam phái Ninh Thanh Trúc đến gây ra.

Chỉ là cách thử thăm dò này đúng là quá ghê tởm.

; Khi hai người bước chân vào phòng khách, cả Cố Nam và Mộc Diệp đều ở đó, Bạch Vũ nhìn thấy hai người họ, nhưng trên mặt không có nhiều biểu hiện, Cố Nam liếc nhìn Mộc Mai với ánh mắt kỳ lạ.
Nghe thấy động tĩnh, Cố Đình lập tức từ trên lầu đi xuống ậu, không giống như ông ta thường
với nụ cười nhân ngày.
Mộc Mai cho răng Cố Đình là một người nghiêm túc, nhưng không ngờ lại thể hiện ra vẻ yêu thương này, nhưng sự thật cô đang mang trong mình đứa trẻ là con của của Cố Văn là cháu của ông †a mà thôi.
“Mộc Mai tới rồi, mau ngồi xuống đi.
Đừng đứng đó nữa.

Con là người đang mang thai, không nên đứng quá lâu”.


 
Chương 255


Ông ta nói, sau đó Cố Đình kéo Mộc Mai ngồi trên ghế sô pha.
Sắc mặt Mộc Diệp rất xấu: “Em gái bây giờ là người quan trọng của gia đình, thực sự là một may mắn”
“Nếu chị gái của em đang ghen tị, chị có thể nhanh chóng kết hôn với anh cả và có con” ¡ Nói dễ hơn làm.
Mộc Diệp nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, sau khi mang thai mà vẫn còn ăn nói đanh thép như thế.
“Vì em đang mang thai, anh sẽ giao mọi việc của công ty cho Ninh Thanh Trúc.

Nếu sau này em muốn quay lại làm việc thì anh sẽ bảo em đến tìm cô ấy để bàn giao công việc”

Sau khi Cố Nam nói điều này, Mộc Mai không nói gì nữa, nhưng Mộc Diệp đã dân đầu nói: “Tại sao lại giao tất cả công việc vào tay Ninh Thanh Trức? Cô †a rõ ràng không có tài năng cũng như kinh nghiệm.

Tại sao lại giao một vị trí quan trọng như vậy cho cô ta”
“Đây là việc của gia đình chúng tôi, vì vậy đừng xen vào, được không?
Chúng ta chưa kết hôn.

Những người khác nghe thấy sẽ nghĩ rằng cô là người không có học”
Hai người không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần vê chuyện này, người phụ nữ này không còn biết trời cao đất rộng, cần phải được dạy dỗ.
“Anh...anh đừng có khinh người khác quá đáng.

Dù nhà tôi có suy sụp một chút cũng chỉ là tạm thời thôi.

Ba tôi sau khi nhậm chức nhất định sẽ lật ngược tình thế.

Đừng có coi thường người ta”
Mộc Diệp thực sự rất đau khổ, vì ba cô mà Cố Nam thậm chí còn coi thường cô, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.

Mộc Mai và Cố Văn liếc nhìn nhau, có vẻ như tin đồn là sự thật rằng mối quan hệ của họ thực sự đã không còn ổn, không chỉ vì Ninh Thanh Trúc, mà vì sự bất đồng trong tính cách của họ, mâu thuẫn giữa họ sẽ càng sâu sắc hơn nếu điều này tái diễn.
“Đừng cãi nhau nữa, rõ ràng đều là người còn trẻ, cũng không tránh khỏi tính cách mạnh mẽ.

Cố Nam, con không thể nhường nhịn Mộc Diệp được sao?
Dù sao con bé cũng là vị hôn thê của con, con nên đối xử tốt một chút”
“Con phải học hỏi từ em trai mình đi, xem nó đối xử với Mộc Mai như thế nào” Bạch Vũ ở bên cạnh nói.
Mặc dù bề ngoài nói là Cố Nam cần học hỏi Cố Văn học, nhưng ngụ ý bên trong thì chế nhạo Cố Văn, như thể anh không thể làm gì khác ngoài việc cưng chiều vợ mình.

Mộc Mai vừa muốn nói chuyện, nhưng Cố Văn đã dẫn đầu: “Anh nói đúng.

Tôi chỉ chiêu vợ, nhưng vợ tôi rất ngoan ngoãn, không giống như một số người chỉ có thể là người nhưng đội lốt con quỷ”
“Cố Văn cậu đang nói ai vậy? Nếu cậu giỏi thì nói lại đi” Cố Nam tức giận nói.
“Tôi nói ai trong lòng mọi người đều biết, vì sao cần phải nói rõ ra làm gì.
Hôm nay là ba kêu chúng tôi trở về, nếu không anh cho rằng tôi muốn về sao?
Vợ tôi đang mang thai, tôi cũng không muốn ảnh hưởng †âm trạng.


Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi xin về trước.”
Cố Văn nói, kéo Mộc Mai dậy đi.
Vốn dĩ muốn ăn tối vui vẻ, ai dè lại cãi nhau.
“Chờ đã, hai người sẽ không được rời đi.

Hôm nay ba đã gọi con về thì con nhất định phải ăn bữa cơm này trước khi rời đi.

Nếu ai không muốn ăn, thì có thể cút ngay.

Nhà này không phải là nơi ồn ào cãi nhau của các người.

Mộc Diệp và Cố Nam, nếu hai đứa cho răng không thích hợp để ở bên nhau, thì có thể lập tức chia tay để không làm tổn hại đến mối quan hệ giữa hai gia đình”.


 
Chương 256


Chương bị lỗi vui lòng thông báo tới dịch giả để sửa lỗi!.



 
Chương 257


Lúc này, Mộc Diệp mới cảm thấy mình vừa rồi có chút quá đáng, nhìn về phía Cố Nam, anh ta chính là hy vọng duy nhất mà Mộc Diệp trông cậy vào, nếu cuộc hôn nhân của cô ta với Cố Nam bị hủy bỏ, thì có lẽ danh tiếng của cô ta sẽ bị sụp đổ.: Không...cô ta đã rất khó khăn mới được ở bên cạnh Cố Nam, và chắc chắn cô ta sẽ không bỏ cuộc.
Mộ Nhan nhanh chóng suy nghĩ, rồi thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói với Bạch Vũ: “Cô à, thật sự xin lỗi, vừa rồi cháu quá xúc động nên mới nói ra lời như vậy, mong cô đừng để ý, dù sao trong tương lai chúng ta cũng sẽ là người một nhà, mà chuyện này truyền ra có lẽ cả hai bên đều sẽ bị ảnh hưởng xấu, hy vọng cô hiểu cho, cháu và Cố Nam là tình yêu chân thành, làm sao mà nói bỏ là bỏ được”
Nhưng mà Bạch Vũ không quan tâm, bà ta ngồi ở trên sô pha, thái độ kiêu ngạo: “Sao, vừa rồi cô chủ còn đang khiêu khích chúng tôi mà, sao bây giờ thái độ lại thay đổi nhiều thế? Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi không chứa được.

nhân vật lớn như cô đâu”

Vốn là hôm nay sẽ vui vẻ, tuy là Cố Văn không phải là con ruột của bà ta, nhưng từ nhỏ đã được bà ta nuôi nấng, nên cũng có chút tình cảm.
Khi nghe tin Mộc Mai có thai, bà ta rất vui vẻ khi biết là mình sắp trở thành bà nội, nhưng tâm trạng tốt của bà ta lại bị người phụ nữ này phá hỏng, thật sự mất hứng.: “Cô à, cháu biết mình sai rồi, Mong cô đừng trách tội.

Em gái cháu đang mang thai.

Mọi người nên cùng nhau vui vẻ ăn cơm, hôm nay là do cháu quá thô lỗ, mong cô và chú đừng có chấp”
Nếu mà gây xung đột với cây đại thụ trong gia đình này, †hì cuộc sống sau này của cô ta sẽ rất khó khăn.
“Mẹ, Mộc Diệp là vợ chưa cưới của con, chuyện này nếu để lộ ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của gia đình chúng ta, nên là hãy bỏ qua đi“Cố Nam ở một bên thuyết phục.
“Hôm nay tôi sẽ tha thứ cho cô một lần, Mộc Diệp, sau này nhớ kỹ thân phận của cô, nếu cô còn dám to mồm xen vào chuyện của nhà họ Gố, thì đừng trách tôi không nể tình” Bạch Vũ nói xong rồi lập tức bảo người giúp việc chuẩn bị đồ ăn.
Cố Văn không nói gì, đưa vợ ngồi vào bàn ăn tối.

Cố Nam nhìn hai người, phải thốt lên rằng bọn họ quả thực xứng đôi, tại sao tình cảm của họ càng ngày càng tốt, mà tình cảm của mình với Mộc Diệp lại ngày càng xấu đi?
Càng nghĩ càng tức, Cố Nam chỉ cắn vài miếng cho có rồi sau đó đi lên tầng.
Cố Văn không quan tâm tại sao anh †a lại tức giận, sau khi ăn xong, anh cũng muốn đưa vợ mình rời khỏi nơi ồn ào này.

Ặ Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Cố Đình đã ngăn Cố Văn lại: “Chờ một chút, con để Mộc Mai theo ba đến phòng làm việc, ba có đồ vật cần đưa cho con bé” Mộc Mai liếc nhìn Cố Văn, anh gật đầu.

Trong phòng làm việc.
“Ba, ba tìm con à?“Mộc Mai hỏi.
“Ngồi xuống đi kẻo mệt, con đang mang thai em bé đấy.

Khi Cố Văn nói với ba, ba đã không tin, ba không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, năm tháng đúng là không buông tha cho người nào, ba đã già rồi, bọn con cũng đã lớn hết rồi”

Cố Đình có một chút xúc động.
“Ba, ba đừng nói vậy.

Ba là ba của Cố Văn và con, trong tương lai bọn con sẽ hiếu thảo với ba, con không muốn xen vào chuyện của gia đình, nhưng con muốn nói với ba rằng bất kể lúc nào, người một nhà vẫn là người một nhà, mọi người đừng để tài sản bị chia cho người ngoài”
Ở trong nhà bọn họ, Mộc Mai là một người ngoài, và Mộc Diệp cũng là một người ngoài.

Vì vậy không nên chuyện gì cũng giao cho hai người phụ nữ bọn họ, cần phân biệt rõ một số điều..


 
Chương 258


Nếu đến lúc xảy ra chuyện, rắc rối sẽ rất lớn.
“Ba hiểu những gì con nói, nhưng đôi khi ba phải tính đến mối quan hệ giữa hai người họ.

Giống như con và Cố Văn đã kết hôn rồi, vì vậy ba cũng phải xem xét cảm nhận của Cố Văn, và cũng phải xem xét cảm nhận con.


Phải biết rằng Cố Nam và Mộc Diệp khác con với Cố Văn, không thể cùng giải quyết bằng cách giống nhau được, hơn nữa, Mộc Diệp có tham vọng rất lớn, cô ấy sẽ không bỏ qua chuyện xen vào chuyện của gia đình và Cố Nam, vì vậy, người phụ nữ này rất khó kiểm soát”
Cố Đình rất khâm phục sự kiên nhẫn của Mộc Diệp, không phải ai cũng có thể chịu đựng được, huống chỉ là một cô chủ.
“Chị con đã được nuông chiều từ bé rồi, không phải con muốn nói xấu chị ấy, đúng là chị ấy đã trở nên kiêu ngạo hơn †rong những năm gần đây, con không biết có phải do ở củng Cố Nam không nhưng có điều con bắt buộc phải nói, tuy là Mộc Diệp có quan hệ tốt với Cố Nam nhưng tình cảm của bọn họ không bền chặt, nếu có ai tốt hơn Cố Nam, Mộc Diệp sẽ không do dự mà phản Mộc Mai hiểu rất rõ Mộc Diệp, đối với Mộc Diệp không có gì tốt hơn gia đình của mình, lại càng muốn khoe ra.
“Con nói đúng, người phụ nữ không phải người bình thường, không thể giữ lại được, nhưng bọn họ đã đính hôn rồi, nếu mà chúng ta một bên hủy hôn, người ngoài sẽ cho rằng nhà họ Cố của chúng ta coi thường người khác “Cố Đình vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi, nói về chuyện của con đi”
Mộc Mai ngồi sang một bên, không biết Cố Đình muốn nói gì, một giây tiếp theo, không biết Cố Đình lấy từ đâu ra một chiếc hộp: “Đây là chiếc vòng mà mẹ của ba để lại và định sẽ tặng cho con dâu trong tương lai, nhưng bà ấy đã mất trước khi gặp eon dâu, ba không muốn đưa cho mẹ của Cố Nam, nên ba đã giữ nó đến bây giờ.

Ba nghĩ con là người thích hợp nhất để nhận chiếc vòng này”

Mộc Mai không ngờ rằng Cố Đình lại nói ra lời này với mình, hơn nữa còn tặng cho mình một chiếc vòng quan trọng như vậy, có chút vừa mừng vừa lo, nói: “Ba, thứ này quá quan trọng, ba vẫn nên giữ đi”
“Trước mặt người ngoài, ba không thể đối xử quá tốt với các con, chắc chăn sẽ khiến người khác căm ghét.

Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta, con lại đang mang thai đứa con của Cố Văn, là cháu nội của ba, vì vậy con không nên từ chối:
Cố Đình đã sống hơn nửa đời rồi, chuyện gì cũng đã trải qua, cả hai đều là con ruột của ông ta, vậy nên không muốn thiên vị quá nhiều, cũng không muốn có sự khác biệt, muốn xử lý mọi việc công bằng rất khó khăn.

Nhưng ông ta muốn làm hết sức mình, Cố Văn không quan tâm đến tiền bạc của gia đình, nhưng Cố Nam muốn có được những thứ đó.
Cả hai đều là những người cực đoan.

Nhiều năm qua ông ta điều tra vụ tai nạn xe hơi kia, nhưng không có một chút thông tin nào, tất cả video giám sát năm đó đều bị phá hủy.
Cố Đình không thể điều tra ra.
Mộc Mai biết nhà họ Cố chỉ có vẻ ngoài đẹp đế, nhưng thực chất thì đã tan đàn, xẻ nghé rồi.
“Nhưng ba đã bao giờ nghĩ tới là sau vụ tai nạn của Cố Văn, tại sao Cố Nam lại có thể dễ dàng đảm nhận vị trí chủ tịch, ba có nghĩ chuyện này có chút kỳ lạ không? Nếu Cố Văn gặp tai nạn, thì chính là Cố Nam là người có lợi nhất trong nhà họ Gố, cón biết là không có chứng cứ, nhưng trực giác của phụ nữ đôi khi rất hữu ích, vấn đề này chắc chắn có liên quan đến Cố Nam”
Mộc Mai trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình, qua cuộc trò chuyện với Cố Đình, người đàn ông này không hề lạnh lùng và tàn nhãn như cô vẫn nghĩ.
“Những gì con có thể nghĩ tới thì người khác sao không nhận ra chứ? Chỉ là trong quá trình điều tra, tất cả các manh mối đều đã bị chặt đứt, cho nên không thể tra ra được, cho nên ba không tiếp tục nữa.


 
Chương 259


Tốt hơn là chia công ty ra làm hai, để cho hai anh em bọn họ mỗi người một nửa, nhưng mà bây giờ lại thấy không ổn lắm”
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã hiểu ra một số điều, mọi người đều muốn Cố Văn rời khỏi tập đoàn, nhưng đáng tiếc khi trước đây Cố Văn tổng giám đốc, anh đã thu phục được trái tim của cấp dưới.
“Ba, có phải người đang nghĩ nếu công ty chia làm hai nửa, hai anh em họ sẽ tự giết hại lẫn nhau sao?”
Có câu là một núi không thể chứa hai hổ, huống chỉ Cố Nam là người như thế nào, sao có thể để đồ vật của mình bị người khác vô cớ chia đôi.

Sau khi nghe điều này, Cố Đình rất hài lòng: “Không ngờ là Cố Văn lại kết hôn với một người có năng lực như con, đúng là phúc của nó.

Trước đó, lúc hai bọn con vừa mới kết hôn, con đã phải chịu rất nhiều oan ức rồi, hoàn cảnh lúc đó quả thực có chút đặc biệt, bây giờ con đã có thai, vê sau sẽ cùng nhà họ Cố hòa thuận vui vẻ hơn.

Đây cũng là điều mà ba hy vọng”
“Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, hơn nữa là con chưa bao giờ trách ba, con luôn sống trong hiện tại, bởi vì không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì”
Từ khi Mộc Mai bị đuổi ra khỏi nhà, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện viển vông nữa.
Không có gì là chắc chăn và tương lai không thể đoán trước được, bạn chỉ có thể từng bước tiến lên phía trước.

“Được rồi, ba không giữ con lại nữa, cùng Cố Văn trở về nghỉ ngơi thật tốt đi”

Cố Đình đeo chiếc vòng vào tay Mộc Mai: “Vật này con cứ giữ lấy, bất cứ khi nào con cần giúp đỡ, hãy trực tiếp đến gặp ba, đừng nói chuyện tối nay của chúng ta cho Cố Văn, giữa ba và nó vấn luôn có khoảng cách, như thế nào cũng không thay đổi được”
Khi cô bước xuống cầu thang, Cố Văn vẫn ngồi trên xe lăn, giống như anh đã chờ đợi rất lâu.
Bạch Vũ không biết Cố Đình gọi Mộc Mai vào làm gì, nhưng nhìn thấy chiếc hộp trong tay người phụ nữ kia, Bạch Vũ nhíu mày thật chặt: “Dừng lại!
Cô đang cầm cái gì trong tay đấ Mộc Mai đứng tại chỗ, mở hộp ra: “Quà của ba cho cháu nội tương lai, chẳng lẽ mẹ cũng muốn tặng sao?”
Khi Bạch Vũ nhìn thấy chiếc vòng..

ngọc kia, sắc mặt bà †a tái nhợt, trước đó mặc kệ bà ta cầu xin như thế nào, Cố Đình đều từ chối, không ngờ ông ta lại đưa cho Mộc Mai.

“Mẹ, sắc mặt mẹ có chút không tốt lắm, mẹ nên về nghỉ ngơi đi, gân đây cũng thời tiết khô hanh, mẹ nên chú ý đến cơ thể nhiều hơn”
Mộc Mai nói xong, cất chiếc hộp đi và đến bên cạnh Cố Văn.

“Tại sao lâu như vậy?“Cố Văn nói với vẻ không hài lòng, tất nhiên, sự bất mãn này không phải nhắm vào Mộc Mai, mà là người vừa rồi đã ngăn cản cô.
“Ba có chuyện muốn nói với em, kéo dài một chút, chúng †a về đi, tiếp tục ở lại đây sợ là sẽ thiếu oxy.
Buổi tối hai người an không được ngon, vì vậy khi về cần phải nhờ chị An nấu cho một ít thức ăn.
Sau khi hai người rời đi, Bạch Vũ vào phòng làm việc của Cố Đình, oán hận nói: “Sao anh lại không đưa cho tôi chiếc vòng ngọc đấy hả?”
“Mẹ tôi để lại chiếc vòng ngọc cho tôi, sao lại phải tặng cho cô? Bây giờ con bé đang mang thai cháu trai nhà họ Cố của chúng tôi.

Tôi phải chuẩn bị quà gặp mặt”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom