Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2089


Chương 2089

Khi đó không nên thổi suy nghĩ gả cho người giàu cho Dĩnh Nhi!

Bây giờ bà hối hận quá!

Làm ba mẹ, ai mà chẳng mong con cái của mình có một cuộc sống hạnh phúc và trở thành người được mọi người ngưỡng mộ cơ chứ. Thật ra suy nghĩ của bà cũng bình thường thôi, có điều không ngờ Dĩnh Nhi lại cố chấp đến thế.

Từ câu mà Dĩnh Nhi vừa nói ra, bà cảm thấy suy nghĩ của con bé không được bình thường lắm.

Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu từ chối ngay lập tức, không gặp không gặp, tuyệt đối sẽ không đi gặp.

Dù mẹ cô ta có nói gì đi nữa, có khuyên nhủ bằng lời ngon ngọt, có dỗ dành bằng những lời nói nhẹ nhàng, nhưng cô ta không nghe lọt tí nào cả.

Chuyện đi nước Z đang tiến hành từng bước. Trần Diễm An đang gọi điện thoại cho Spoll để nói về chuyện trở lại nước Z và một vài chuyện công việc nữa.

Sau cùng đã chốt thời gian về là tám ngày nữa.

Quý Hướng Không đứng bên cạnh nên đương nhiên là nghe rõ mọi chuyện, lồ ng ngực anh cứ phập phồng lên xuống rất rõ ràng, cảm xúc cũng trở nên mãnh liệt.

Tắt máy, Trần Diễm An trở lại bàn làm việc và bắt đầu làm việc, bận đến mức sứt đầu mẻ trán.

Mấy hôm nay Quý Hướng Không yên tĩnh đi nhiều, anh không nói nhiều như trước mà im lặng hẳn đi.

Một lúc sau, anh đi tới rồi đặt tay lên vai Trần Diễm An, yết hầu nhúc nhích, ánh mắt ánh lên sự van nài: “Nói cho anh biết phải làm sao thì em mới chịu ở lại? Anh nên làm gì? Em nói cho anh biết đi, chỉ cần em nói ra anh sẽ đi làm ngay.”

Đôi mắt anh vốn đã rất sâu, lúc này lại như được phủ thêm một tầng gợn sóng long lanh ngấn nước.

Chẳng hiểu sao Trần Diễm An lại nghĩ đến ánh mắt và dáng vẻ của anh hôm anh khóc, lúc đó cũng giống y hệt lúc này.

Cô chớp mắt: “Công việc của tôi đều ở nước Z cả.”

Cô chỉ nói đúng một câu như thế chứ không nói gì thêm.

Cả người Quý Hướng Không bỗng run rẩy.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Anh không biết nên dùng cách gì mới có thể cảm động được cô, cũng không biết điểm yếu của cô là đâu để đánh vào từ chỗ đó nữa.

Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đối diện cô, hai người cách nhau chỉ mấy bước, không xa cũng không gần. Anh có thể nhìn rõ cô, cô cũng có thể nhìn rõ sắc mặt anh…

“Nếu…” Quý Hướng Không dừng lại: “Nếu có thể giữ em lại, anh sẵn sàng quỳ xuống.”

Dưới gối đàn ông có dát vàng, nhưng bây giờ vàng không quan trọng với anh nữa, sự nghiệp cũng không quan trọng nữa, chỉ có cô mới là người quan trọng nhất!

Trần Diễm An chăm chú nhìn nét mặt anh nhưng cũng không nói gì.

Sắc mặt anh rất âm trầm nên không thể nào nhìn ra cảm xúc thật sự được.

Nhưng phản ứng đó lại khiến cho Quý Hướng Không nhíu chặt cả mày. Anh không do dự gì thêm, chân khuỵu xuống và quỳ thật.

Lúc này Trần Diễm An ngớ ra đó, chiếc bút trong tay cũng dừng lại từ lâu.
 
Chương 2090


Chương 2090

Lúc trước thì không biết Quý Hướng Không sốt ruột thế nào, nhưng bây giờ sao cô không hiểu cho được đây.

“Anh từng nói dưới gối đàn ông có dát vàng nên chỉ quỳ cha quỳ mẹ, giờ thì sao đây?” Thoát ra khỏi sự bàng hoàng ban nãy, Trần Diễm An nhịn không cho tim đập quá mạnh.

“Anh hết cách rồi. Nếu có thể giữ em lại thì anh có thể làm đến nước này, anh làm được!” Sắc mặt Quý Hướng Không rất thản nhiên, không thấy chút gì gọi là khó chịu cả.

Tay Trần Diễm An cầm bút siết chặt, môi khô khốc, cô nói: “Anh đứng lên đi.”

“Có thể cho anh biết suy nghĩ và đáp án từ tận đáy lòng em không?” Sắc mặt Quý Hướng Không vừa chờ mong vừa nôn nóng: “Có một giây nào đó em bị anh làm cho cảm động nên muốn tha thứ cho anh không?”

“Anh đứng lên đi.” Trần Diễm An không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói thế.

Cô không thể nào nhìn cảnh anh quỳ trước mặt mình, cảm giác đó khó chịu lắm.

“Chỉ cần em nói câu trả lời cho anh biết thì anh sẽ đứng dậy ngay.” Quý Hướng Không vẫn kiên trì với việc làm của mình.

Sự khó chịu và cảm giác nghẹt thở càng ngày càng mạnh, giống như có người đang bóp cổ cô khiến cô không thể thở nổi. Cô nhíu chặt mày rồi nói: “Quý Hướng Không, anh trở thành kẻ khiến người ta thấy mà ghét từ khi nào vậy? Anh có biết cảm giác đó giống gì không hả? Là mặt dày đó!”

Nghe thế, Quý Hướng Không đang quỳ bỗng cứng đờ cả người.

Anh cúi mặt xuống, mắt nhìn xuống đất nên không thấy rõ sắc mặt anh.

Một lúc sau, anh mở miệng, giọng trầm khàn và có chút gì đó âm trầm nữa: “Đến giờ trưa rồi, anh đi mua đồ ăn rồi về.”

Nói xong thì anh đứng lên và đi ra khỏi phòng làm việc.

Khi anh đi, quần tây đong đưa làm cho đống bụi dính trên đầu gối trở nên chướng mắt.

Ra khỏi phòng làm việc, dáng người thẳng tắp ban nãy bỗng khom lại. Anh dựa lưng vào tường, trong lòng như bị con dao rạch mạnh, cứ thế máu chảy ra ngoài.

Phút giây này, cảm giác này đau đến cùng cực, dùng mấy con dao khoét lên tim chắc cũng chỉ thế thôi.

Trong lòng Trần Diễm An rất khó chịu, cô nhắm mắt lại, lưng tựa vào ghế, hai tay giữ chặt, tim đập thình thịch.

Bữa trưa mà Quý Hướng Không mua về toàn là những món mà cô thích ăn. Trước đây cô thích ăn cay lắm, bây giờ vẫn thế, thịt xào ớt, đậu phụ Ma Bà, gà cay, thịt luộc cay…

Trên bàn làm việc là một mâm thức ăn toàn màu đỏ, hương vị đậm đà khiến người ta muốn nhấc đũa và gắp lên ăn ngay.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Trần Diễm An sẽ ăn mấy chén cơm, nhưng hôm nay hơi khác, cô chỉ ăn một chén rồi thôi.

Quý Hướng Không cũng không ăn gì mấy, dạ dày anh không khỏe lắm nên bây giờ không ăn được mấy món cay thế này, nếu không bệnh sẽ nặng thêm. Vì thế anh chỉ ăn cơm trắng và ăn thêm hai bát canh đậu phụ nấu cá.

Cả ngày hôm nay hai người cũng không nói chuyện gì thêm, bầu không khí trông rất lạ.

Bình thường Quý Hướng Không sẽ lái xe đến bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó lên lầu chọc Huyền Diệp một lúc rồi mới đi.

Hôm nay, khi lái xe đến trước siêu thị cách khách sạn một đoạn, Trần Diễm An bỗng nhiên nói: “Tôi cần mua mấy món đồ nên anh về trước đi.”
 
Chương 2091


Chương 2091

Rồi cô mở cửa xe và bước xuống, sau đó đóng cửa xe lại, chuỗi động tác được thực hiện một cách rất gọn gàng.

Quý Hướng Không ngồi cười khổ, trên mặt là nụ cười đắng chát.

Nếu ai đó hỏi anh lúc này có cảm giác gì, anh sẽ nói nó còn đau khổ hơn cả cái khổ nữa.

Lúc này một chiếc xe dừng lại, là xe của tổng giám đốc mới nhậm chức của Quý Thị, là tổng giám đốc Trương – người trước đây từng có xích mích với anh vì chuyện của Mộ Dĩnh Nhi.

“Ôi là Tổng Giám đốc Quý thật này, tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ. Nghe nói bây giờ Tổng Giám đốc Quý đây làm tài xế cho người khác nhỉ. Anh coi anh khách sáo chưa kìa. Tôi và anh quen biết nhau thế kia, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và anh, anh muốn giữ chức gì đó ở Quý Thị thì anh chỉ cần nói một câu thôi mà. Sao phải khiến mình trông bần hàn thế này?”

Tổng giám đốc Trương cố ý châm biếm nói.

“Tôi không muốn làm phiền tổng giám đốc Trương.” Quý Hướng Không giấu hết sắc mặt và quay trở lại với vẻ hờ hững lạnh lùng như bình thường.

“Có phiền hà gì đâu mà. Vừa hay bây giờ tôi đang thiếu một lái xe đây, Tổng Giám đốc Quý mà chịu thì lương bổng và đãi ngộ chắc chắn phải gấp bây giờ mấy chục lần ấy chứ. Cậu biết tôi không phải người keo kiệt mà.” Tổng giám đốc Trương cười nói: “Bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật, bảo hiểm sinh sản cùng với quỹ dự phòng nhà ở, cái nào cũng có hết.”

Yết hầu Quý Hướng Không lại chuyển động, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi gì nhiều, anh cắm chìa khóa chuẩn bị lái xe đi.

Tổng giám đốc Trương ngăn lại: “Cậu thấy lương thấp quá sao? Không sao, chuyện này không có gì to tát cả, chúng ta là bạn cũ mà, chuyện gì cũng thương lượng được hết.”

Không để ý đến y, Quý Hướng Không cũng không nói gì thêm, ánh mắt lạnh lùng quét lên người ông ta trông vừa khinh thường vừa châm biếm. Anh nhấn ga, chiếc xe bay qua người anh ta.

Tổng giám đốc Trương hít phải một hơi khói xe, ông ta xì một tiếng rồi hừ lạnh, đến nước này rồi mà còn đắc ý gì chứ?

Trần Diễm An đứng cách đó không xa, cảnh ban nãy đập vào mắt cô khiến lòng cô rất khó chịu, cô cảm thấy gương mặt của tổng giám đốc Trương khiến người ta thấy buồn nôn quá.

Về nhà, Quý Hướng Không không nói chuyện với mẹ Giang Uyển Đình mà đi thẳng vào phòng, anh nhốt mình trong đó, cơm tối cũng không ăn.

Đến tận bây giờ mà trong lòng anh vẫn còn thấy đau âm ỉ.

Lời nói của cô, sắc mặt cô và cả thái độ của cô nữa, tất cả đều khiến anh đau như cắt da cắt thịt.

Trần Diễm An không về khách sạn. Cô gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, vốn định uống rượu nhưng lại nghĩ đến Huyền Diệp, thế là đổi thành nước trái cây.

Diệp Giai Nhi nhìn ra cô đang không vui, nếu không đã không uống nước trái cây ừng ực: “Sao vậy?”

“Hôm nay Quý Hướng Không quỳ trước mặt tớ.” Trần Diễm An nói.

Diệp Giai Nhi sững sờ, cô cũng không ngờ là Quý Hướng Không có thể làm đến nước này, bởi anh ta trời sinh đã có tính kiêu ngạo rồi.

“Nhưng mà tớ lại mắng anh ấy, bảo anh ấy càng ngày càng khiến người ta chán ghét, bảo ảnh bây giờ y chang mấy kẻ mặt dày. Tớ thấy anh ấy cứng cả người lại.” Cảnh đó cô nhớ rõ lắm.

Diệp Giai Nhi thở ra rồi vỗ vai cô: “Nghĩ đến những cay đắng mà cậu từng chịu khi đó, rồi anh ta còn lạnh lùng châm chọc cậu, nếu đem so với bây giờ thì chuyện đó có là gì đâu. Hay phải nói đây chính là cho anh ta cảm nhận lại những nỗi đau cậu từng chịu, để anh ta tự cảm nhận lấy thôi.”
 
Chương 2092


Chương 2092

Trần Diễm An nở nụ cười, nhưng trông nụ cười ấy không đẹp đẽ gì cả: “Tám ngày nữa tớ quay lại nước Z.”

“Sao gấp thế?” Diệp Giai Nhi rất ngạc nhiên: “Thế thành phố S này thì sao? Cậu còn về chứ?”

“Tớ không biết, có lẽ có, mà cũng có thể là không. Giờ mẹ tớ cũng định cư bên đó rồi, nên khả năng cao là không…” Cô nói từ từ.

“Quý Hướng Không thì sao? Có định tha thứ cho anh ta không? Sau khi đã trả qua nhiều chuyện như thế rồi?” Cô chăm chú nhìn Trần Diễm An và hỏi, hỏi rất nghiêm túc.

Trần Diễm An không nói mà chỉ bưng ly nước trên bàn lên uống cạn, sau đó lại im lặng.

Thấy thế Diệp Giai Nhi thở dài: “Thật ra trong lòng cậu vẫn còn cảm giác gì đó với Quý Hướng Không đúng không?”

“Sao giờ cậu lại đổi sang uống cà phê rồi? Con cậu vẫn đang trong giai đoạn bú sữa mẹ mà?” Trần Diễm An không trả lời vấn đề của cô mà lại hỏi câu này.

“Cậu có biết bây giờ cậu đang chuyển chủ đề không?” Diệp Giai Nhi chăm chú nhìn cô: “Cậu có biết kiểu tự dưng đổi chủ đề nó có ý nghĩa gì không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần này Trần Diễm An vẫn im lặng, cô gọi phục vụ cho mình thêm một ly nước rồi mím môi.

“Sao giờ lại không nói gì? Bị tớ đoán trúng tâm sự, cậu còn có ý với anh ấy đúng không? Diễm An à, tớ mong cậu nói thật với tớ chứ đừng có che giấu gì cả. Với quan hệ của hai ta ấy, tớ thấy với quan hệ của hai ta thì cậu không cần phải giấu gì tớ hết, cậu nói đúng không?”

Trần Diễm An cười: “Tớ biết rồi cô giáo Diệp à. Được rồi, bây giờ tớ nói thật cho cậu, cậu cũng biết trước đây tớ hận Quý Hướng Không thế nào mà, nên sau khi đi tớ chưa từng nghĩ đến việc tha thứ cho anh ấy.”

“Khi về nước tụi tớ gặp lại nhau, tớ vẫn có thể tỏ ra rất bình thản chứ không hề kích động, bởi tớ vốn dĩ là người như thế. Sau đó thì anh ấy chuyển hết cổ phần mà anh có trong tập đoàn Quý Thị cho tớ và Huyền Diệp.”

“Nói thật thì tớ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, đúng là trong lòng có hơi chấn động, nhưng đó không đủ để đả động tớ, không đủ để khiến tớ hết hận anh ấy. Đó là công ty của anh ấy, có làm gì thì cũng là chuyện của anh ấy, tớ và Huyền Diệp lại không yêu cầu anh ấy bồi thường gì về việc ấy cả, tất cả đều là anh ấy tự nguyện, mà tự nguyện thì không liên quan đến tớ, nên tớ sẽ không đau lòng và cũng sẽ không thấy đáng thương.”

“Vì anh ấy có thể không cần đưa nó cho tớ mà. Chuyện thành ra như bây giờ là do anh ấy cả, anh ấy có làm thế nào trước mặt tớ đi nữa, muốn có ấn tượng tốt từ tớ thì tớ đều có thể coi như không thấy.”

“Nhưng sau cái lần anh ấy khóc trước mặt tớ thì tớ thấy trong lòng khó chịu lắm, nhất là sau khi anh ấy quỳ xuống, lòng tớ trở nên loạn lắm…”

Không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả sự hỗn loạn trong lòng cô nữa, nhưng nói chung là cực kì hỗn loạn, khiến lối suy nghĩ của cô loạn lung ta lung tung hết cả lên.

Nghe thế Diệp Giai Nhi mỉm cười nói: “Từ những gì cậu vừa nói, tớ có thể thấy được tuy là cậu vẫn chưa chắc chắn được mình muốn gì, nhưng mà nỗi hận thù về anh ấy thì đang vơi dần, cảm giác dành cho anh ấy cũng khác trước rồi, nó đang thay đổi từ từ.”

Trần Diễm An ngầm thừa nhận câu nói này, bởi lời cô ấy nói đúng là rất có lý, và đó cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.

“Thật ra nếu nghĩ thông rồi thì chuyện này ắt sẽ trở nên đơn giản thôi. Nghĩ chuyện của hai người các cậu bằng góc độ khác nhé, vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu ngày càng tăng nên vợ chồng coi nhau như kẻ thù, rồi mâu thuẫn giữa vợ chồng cũng nhiều dần, sau đó lựa chọn của anh ấy là tìm kiếm trụ cột tinh thần ở bên ngoài.”

“Cuộc hôn nhân của hai cậu kết thúc. Điều tốt duy nhất trong chuyện đó là anh ta không giấu gì cậu, cũng không coi cậu thành kẻ ngốc không biết gì hết.”
 
Chương 2093


Chương 2093

“Thật ra, nói thật thì cuộc sống hôn nhân ít nhiều gì cũng sẽ có chuyện thôi, nhưng quan trọng là vợ chồng xử lý chúng như thế nào, vợ chồng có chọn đúng cách xử lí không…”

Trần Diễm An vẫn rất tán thành lời nói của Diệp Giai Nhi, vừa có lí vừa có thể chỉ trúng phóc vấn đề quan trọng nhất.

“Thế nên chuyện tình cảm sau này của cậu ấy, chỉ cần cậu nắm chặt là được, tớ sẽ không nói gì thêm…”

Trong chuyện này thì Quý Hướng Không vẫn tốt hơn Trần Vu Nhất một chút.

Ít nhất là anh không chạm vào Mộ Dĩnh Nhi và còn chia tay với cô ta trong một khoảng thời gian ngắn nhất, là người biết kiềm chế.

Còn Trần Vu Nhất lại kéo dài tận mấy năm, mấy năm có biết bao nhiêu ngày đêm chứ, đó là cảm giác và lừa dối thế nào chứ…

Trần Diễm An gật đầu: “Nghe nói pizza ở đây khá ngon đấy, chúng ta gọi món đi, chuyện khác quăng sang một bên.”

Diệp Giai Nhi cũng đáp lại.

Tục ngữ nói rồi, cô gái có cương quyết đến đâu cũng sợ mấy anh chàng lì lợm đeo bám.

Có lẽ một ngày nào đó Quý Hướng Không sẽ làm cho Trần Diễm An rung động, mà cũng có khi sẽ chẳng có ngày đó.

Nhưng đó là chuyện của hai người họ, là chuyện của sau này…

Ăn pizza xong, Trần Diễm An lại mua thêm một cái.

Có lẽ Âu Dương Tư còn chưa ăn, khi về sẽ mang theo đồ ăn ngoài cho anh ấy.

Huyền Diệp cũng chưa ngủ. Bây giờ càng ngày thằng bé càng có tinh thần, càng ngày ngủ càng ít. Ôm thằng bé xong thì Trần Diễm An bảo Âu Dương Tư đi ăn.

“Anh đặt vé máy bay về nước Z xong rồi nhé.” Âu Dương Tư quay đầu lại nhìn cô và nói.

“Vâng tôi biết rồi.” Trần Diễm An mỉm cười rồi ôm Huyền Diệp lên.

Bây giờ càng lớn càng đẹp trai.

Buổi tối trước khi ngủ, Trần Diễm An thoa nước hoa hồng, lotion và kem dưỡng lên da.

Khi định đi ngủ thì điện thoại đổ chuông.

Cô ngạc nhiên nghe máy, người gọi là Quý Hướng Không.

Tưởng anh có việc gì nên Trần Diễm An không lên tiếng, cô im lặng chờ anh nói, nhưng Quý Hướng Không lại yên lặng chứ không nói gì.

Hai bên đều nghe máy nhưng lạ là không ai nói gì, thế là tạo ra cái tình cảnh như này đây. Hai bên đều áp điện thoại lên tai nhưng không một ai nói gì.

Cứ thế, khoảng thời gian yên lặng kéo dài chừng năm phút.

Cuối cùng Trần Diễm An chủ động phá vỡ sự yên lặng đó: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

“Ngủ ngon…”

Cuối cùng Quý Hướng Không cũng nói ra câu nói đầu tiên trong tối hôm nay.

“Còn nữa, em đừng đứng mãi bên cửa sổ, gió thổi qua sẽ lạnh đấy.”

Nói xong thì cúp máy. Trần Diễm An nhíu mày đến cạnh cửa sổ thì nhìn thấy chiếc xe cực kì quen thuộc ấy.
 
Chương 2094


Chương 2094

Quý Hướng Không chưa đi vội, anh cứ chờ dưới lầu cho đến gần mười một giờ tối rồi mới lái xe đi.

Dưới bánh xe có rất nhiều đầu thuốc lá.

Về nhà, Giang Uyển Đình hỏi anh: “Chuyện sao rồi con?”

Quý Hướng Không không nói gì.

Người, bước chân và cả lòng anh đều nặng trĩu và mỏi mệt, anh nói với mẹ một câu muốn nghỉ ngơi rồi xoay người đi lên lầu.

Trông thế là biết chuyện tiến triển không thuận lợi gì rồi, chứ nếu thuận lợi thì với tính của anh là vui vẻ ra mặt ngay.

Khi Trần Diễm An đi vệ sinh thì cô liếc ra ngoài cửa sổ theo thói quen, chỗ đậu xe đã không ai, hiển nhiên là đã đi rồi.

Cô chớp mắt, vén chăn lên, suy nghĩ trong lòng rất loạn chứ không được sáng sủa và rộng rãi như bình thường.

Mộ Dĩnh Nhi thì vẫn chẳng có tinh thần gì.

Mẹ cô ta hết cách rồi nên đành mời chuyên gia tâm lý đến với ý định tháo gỡ những vướng mắc trong lòng cô.

Nhưng chuyên gia tâm lí mới nói được vài câu thì đã bị Mộ Dĩnh Nhi đoán ra, thế nên kết quả là không được gì.

Dưới sự uy hiếp của mẹ mình, Mộ Dĩnh Nhi vẫn phải đi xem mắt.

Sau khi về, mẹ cô ta hỏi: “Sao rồi con?”

Cô ta nói thẳng: “Lùn lắm mẹ ạ, đã thế nói thì chậm, mặt thì xấu, tóm lại là không có ưu điểm gì hết, con nhìn kiểu gì cũng không lọt mắt nổi.”

Mẹ cô ta cũng hết cách, chỉ đành thở dài, chẳng hiểu sao chuyện lại thành ra như thế này nữa.

Quý Hướng Không hết cách nên đành đi tìm Thẩm Hoài Dương và Trần Vu Nhất để hỏi họ có cách gì để níu giữ Trần Diễm An không.

“Nếu tôi mà có cách thì giờ còn ra nông nỗi này sao?” Trần Vu Nhất đau khổ lắc đầu: “Cậu tìm lộn người rồi.”

“Mỗi người một tính, tính cách của Trần Diễm An và Giai Nhi khác nhau nên tôi không giúp cậu được, chuyện này cậu phải tự trông cậy vào chính bản thân mình.”

Thẩm Hoài Dương giơ tay lên vỗ nhẹ lên vai anh.

Tuy là anh em tốt của nhau, nhưng chuyện này khác.

Anh rất chán nản, cũng rất đau lòng.

Trong thời gian này tâm trạng của anh rất tệ nên cũng ít nói hẳn, cứ lặng lặng mãi, người không biết còn tưởng anh giả vờ ra vẻ âm trầm đấy.

Nhìn đồng hồ, Trần Vu Nhất đứng lên rồi tiện tay kéo vuốt nhăn trên ống quần ra và nói: “Trưa nay tôi phải đi xem mắt nên đi trước nhé.”

“Sao trước đây bảo có chết cũng không đi xem mắt mà? Đổi tính rồi sao?”

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, mất đi rồi thì sẽ mãi mất đi chứ có quay lại được đâu. Khi trước không hiểu gì nên cứ tưởng tình yêu và hôn nhân không liên quan gì đến câu đấy, nhưng giờ thì tôi hiểu rõ rồi…”

Trần Vu Nhất chậm rãi vươn người thư giãn tay chân.

“Người yêu thương nhất đời này không quay lại nữa, thân là con trai trong nhà thì phải có nghĩa vụ lấy vợ sinh con…”
 
Chương 2095


Chương 2095

Nghe thấy anh ta nói ra lời này, Quý Hướng Không không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa: “Cậu nghĩ thông rồi thật đấy à? Quên Thân Nhã rồi sao?”

“Không quên, không thể nào quên, dù gì cũng yêu người ta lâu thế mà. Nhưng mà người tôi kết hôn đời này không thể nào là em ấy được, thế nên có cưới ai đi nữa cũng có sao đâu?”

“Cũng chỉ là tạm bợ thôi, gắng gượng cho xong kiếp này, cố gắng hết mình để thực hiện nghĩa vụ của mình…”

Anh ta cười khi nói ra lời này, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một niềm đau đớn mãnh liệt.

Quý Hướng Không chăm chút nhìn Thẩm Hoài Dương, rồi chậm rãi nói ra một câu: “Tôi không muốn tạm bợ.”

“Thế thì cố gắng lên. Cậu còn có hi vọng chứ cậu ấy làm gì còn hi vọng nữa đâu, cố gắng kiên trì đi, có công mài sắt có ngày nên kim…”

Cả người lại tràn đầy hăng hái, Quý Hướng Không lái xe đến khách sạn.

Trùng hợp là Trần Diễm An cũng đang ra khỏi khách sạn, sau lưng còn có Âu Dương Tư.

Âu Dương Tư không có áo khoác mặc. Anh ta là người rất xoi mói, không chịu mặc tạm nên muốn Trần Diễm An phải đi mua áo khoác với mình.

Hết cách, Trần Diễm An chỉ đành đồng ý. Xe lái đến trung tâm mua sắm, toàn là các thương hiệu của châu Âu nên giá cả cũng khá mắc.

Cả bên trái lẫn bên phải Trần Diễm An đều là những người đàn ông có bề ngoài xuất chúng, nên có được không ít ánh mắt và sự chú ý của người khác, nhưng cô lại không hề để ý đến họ mà chỉ chăm chăm xem áo quần.

Âu Dương Tư vừa thấy Quý Hướng Không là khó chịu, dọc đường cứ nhìn anh như nhìn kẻ thù vậy, sắc mặt và ánh mắt hiện rõ rành rành hai chữ ghét bỏ!

Quý Hướng Không lại không màng đến anh ta, thỉnh thoảng còn cầm mấy bộ đồ lên hỏi Âu Dương Tư thích không, ưng ý không.

Âu Dương Tư híp mắt hừ lạnh: “Tự dưng niềm nở với tôi thế, anh định làm gì tôi à? Hay bây giờ anh mới nhận ra người anh thích không phải là Diễm An, mà là tôi sao?”

Quý Hướng Không sửng sốt.

Trần Diễm An nhún vai như không nghe thấy gì mà tiếp tục xem áo quần.

“Nhìn sắc mặt anh thì có vẻ là tôi đã đoán đúng, nhưng tôi chỉ thích Nguyên Bảo thôi chứ chẳng có hứng thú gì với anh hết, nhất là anh còn rất mong manh dễ vỡ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần anh không thích Nguyên Bảo nữa thì tốt rồi.”

“Anh nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với anh hết, người tôi yêu, tôi cần, tôi nhớ vẫn mãi là cô ấy.” Quý Hướng Không nói.

Sau đó, cặp mắt hoa đào đặc trưng của Âu Dương Tư nheo lại: “Sao nào, nghe lời anh như kiểu đang chê ghét gì tôi nhỉ. Anh nói đi, tôi kém Nguyên Bảo ở điểm nào?”

Trần Diễm An thấy lông mày mình đang giật giật, cô cảm thấy cái tên Âu Dương Tư chưa có lúc nào là bình thường cả.

Người xung quanh cũng nhìn sang, Quý Hướng Không cảm thấy hơi lúng túng, anh xoay người không thèm để ý Âu Dương Tư nữa.
 
Chương 2096


Chương 2096

“Anh nói đi chứ, tôi có chỗ nào không xứng với Nguyên Bảo chỗ nào? Tôi cao hơn Nguyên Bảo, giàu hơn Nguyên Bảo, tôi kém Nguyên Bảo chỗ nào hả?”

Lúc này Trần Diễm An không nhịn nổi nữa. Cô đạp mông anh ta một cái: “Ngực anh không to bằng em được chưa hả? Xem áo quần của anh đi!”

Giọng không lớn cũng không nhỏ, nhưng người xung quanh đều nghe được cả.

Âu Dương Tư mỉm cười, ánh mắt tà tà cố ý nhìn lên ngực Trần Diễm An.

Không nhịn nổi việc anh ta làm thế, Quý Hướng Không bước chân đi tới chắn trước mặt Trần Diễm An, ngăn cản tầm nhìn của anh ta.

Sau cùng họ chọn được một chiếc áo khoác dài và một chiếc sơ mi. Khi đang đi dạo phố tiếp thì Âu Dương Tư nhận điện thoại của Spoll bảo hai người về nước Z sớm hơn dự tính.

Trần Diễm An cũng nghe thấy nên đã gật đầu.

Vì hai hôm nữa cô sẽ phải tham dự một buổi trình diễn trang sức, về sớm hơn dự tính cũng được.

Nhưng nghĩ đến thành phố S này, cô chớp mắt rồi giơ tay kéo tấm rèm cửa sổ mỏng lên, mắt nhìn ra ngoài, yên lặng như nước.

Cũng không đi dạo bao lâu đã về khách sạn, giờ đặt vé máy bay chuyến ngày mốt, sáng sớm ngày mốt là đi.

Quý Hướng Không về nhà và cũng thu dọn hành lí, anh định đi nước Z với cô.

Lần này anh sẽ kiên trì đến cùng.

Giang Uyển Đình đâu chịu nổi cảnh con mình như thế, bà đau lòng ôm lấy Quý Hướng Không rồi thở dài, nhưng rồi vẫn không nói gì.

“Mẹ, đến khi có kết quả rồi con sẽ về ngay, xin lỗi mẹ, con cứ khiến mẹ phải khổ sở thế này…”

Quý Hướng Không từ từ nói: “Nhưng vì gặp được cô ấy nên con không muốn sống tạm bợ với người khác. Con sẽ luôn cố gắng kiên trì, nếu một ngày nào đó cô ấy thật sự yêu một người đàn ông khác, vậy khi đó con sẽ buông tay…”

Giang Uyển Đình còn có thể nói gì nữa đây, bà thở dài, thôi kệ con nó, đúng là hết cách với anh rồi.

. . .

Trần Diễm An chưa biết chuyện Quý Hướng Không muốn đi cùng, nhưng Mộ Dĩnh Nhi thì biết rồi, thế là cô ta cũng bắt đầu dọn đồ để đi cùng.

Mẹ cô ta cảm thấy cô ta quá cố chấp, thế là vội vàng cầm vali đi: “Con đi qua đó làm gì?”

“Con muốn qua đó!” Cô ta không hề do dự, tất nhiên phải qua theo rồi, chứ chẳng lẽ ở lại đây tiếp ư?

“Sao con không chịu từ bỏ vậy con? Chỉ cần có Trần Diễm An thì cậu ta không nhìn con thêm đâu. Người mà cậu ta thích, người mà cậu ta yêu có phải con đâu? Con theo qua đó làm gì?” Cuối cùng mẹ cô ta cũng tức giận.

Lồ ng ngực Mộ Dĩnh Nhi cũng phập phồng lên xuống theo: “Sao mẹ biết chứ?”

“Nếu cậu ta thích con thì sau khi li hôn với Trần Diễm An đã chọn con rồi, nhưng cậu ta không làm thế, điều này đã nói rõ cả rồi chứ sao nữa?”

“Đó là do Trần Diễm An quay lại! Nếu cô ta không trở về thì làm gì có nhiều chuyện sau đó thế! Tất cả đều do cô ta, tất cả đều do cô ta hết!”

Mẹ cô ta thấy đau đầu quá nên giơ tay đỡ trán.

Nhìn sắc mặt dữ tợn của Mộ Dĩnh Nhi, bà không nhịn được nữa thế là giơ tay tát cô ta một cái: “Con tỉnh táo lại cho mẹ!”
 
Chương 2097


Chương 2097

Mộ Dĩnh Nhi ôm mặt, nhìn bà bằng ánh mắt khó tin rồi đau đớn hét lên: “Mẹ đánh con, mẹ mà đánh con ư? Con chỉ cần anh ấy thôi, trừ anh ấy ra con không cần ai cả! Con còn muốn Trần Diễm An biến mất, biến mất hẳn khỏi thế giới này!”

Cô ta cảm thấy không ai xứng với cô ta cả, trừ Quý Hướng Không ra thì không một người đàn ông nào xứng với cô ta hết!

“Con bị điên à?” Mẹ cô ta lại tát cô ta thêm lần nữa: “Do mẹ, do mẹ đã chiều hư con!”

Mộ Dĩnh Nhi hét lên. Cô ta như bị điên vậy, vung tay vứt hết đồ đạc trong phòng xuống sàn nhà.

Một loạt tiếng đùng đùng vang lên, sau đó mọi thứ vỡ vụn chỉ trong chớp mắt.

“Con phải đi, con phải đi! Con sẽ không về cái nhà này nữa đâu! Mẹ chờ, mẹ chờ mà xem, không lâu sau Trần Diễm An sẽ biến mất khỏi thế giới này, Quý Hướng Không sẽ cưới con. Đến khi con quay về thì con sẽ là vợ của Quý Hướng Không!”

Nói xong, cô ta tiện tay cầm chiếc túi bên cạnh rồi chạy ra ngoài, đi mà không hề quay đầu lại.

Cô phải đi, phải rời khỏi căn nhà này…

Chân mẹ cô ta bất tiện trong việc đi lại, tuy muốn kéo cô ta lại nhưng lực bất tòng tâm, thế nên chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta đi mất.

Mộ Dĩnh Nhi kéo vali trong tay đi trên đường nhưng không có mục đích nào cả, cũng không biết đi đâu, thế là cô ta đến khách sạn.

Mấy ngày sau đó, trong lòng cô ta đầy bực bội, đáy lòng như đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, dù có làm thế nào cũng không thể dập tắt nó được.

Không biết là vô tình hay hữu ý mà khách sạn cô ta ở cũng chính là khách sạn mà Trần Diễm An đang ở. Tất nhiên cô ta không chọn thuê phòng Tổng thống, mà chỉ thuê phòng thường thôi.

Thời gian còn lại không nhiều nên Trần Diễm An bắt đầu sắp xếp hành lí. Âu Dương Tư lười biếng gác chân lên dọc bàn trà, anh ta ôm Huyền Diệp trong lòng, mắt thì xem trận bóng rổ trên ti vi.

Âu Dương Tư yêu thích tất cả các trận bóng rổ của giải NBA, Quý Hướng Không cũng vậy, chắc đây là điểm giống nhau duy nhất của hai người.

Đang bận rộn thì chuông cửa vang lên, Trần Diễm An tới mở cửa. Người đứng bên ngoài là Quý Hướng Không, trong tay anh còn kéo theo va-ly nữa.

Cô còn chưa nói gì, nhưng Âu Dương Tư nhìn thấy bóng dáng Quý Hướng Không thông qua khe cửa mở thì đã nhíu chặt mày, sau đó không hề khách sáo nói: “Anh đến đây làm gì?”

“Hai người về nước Z đúng không? Tôi sẽ đi cùng.” Quý Hướng Không trả lời.

Trần Diễm An sửng sốt.

“Anh có nhầm lẫn gì không vậy? Là tôi và Nguyên Bảo về nước chứ có liên quan gì đến anh?” Âu Dương Tư cau mày lạnh lùng nói.

Quý Hướng Không không nói, nhân lúc Trần Diễm An đang sững sờ, anh kéo vali vòng qua người cô mà đi vào rồi nói: “Hôm nay anh sẽ ngủ sofa.”

Âu Dương Tư cảm thấy rất buồn cười, sao khi trước anh ta không biết tên đàn ông này mặt dày thế nhỉ!

Anh ta muốn đuổi Quý Hướng Không đi, nhưng Quý Hướng Không đã quyết tâm rồi, dù anh ta có nói gì đi nữa thì cũng không chịu rời khỏi căn phòng này nửa bước.

Đến tối, Trần Diễm An thấy hơi đói nên muốn đi ăn tối, theo sau lưng cô còn có Âu Dương Tư và cả Quý Hướng Không, nhìn như hai vệ sĩ vậy.

Để cho tiện ba người chọn ăn cơm ở nhà ăn của khách sạn, họ ngồi đối diện nhau.
 
Chương 2098


Chương 2098

Mộ Dĩnh Nhi cũng chưa ăn tối nên cũng đến nhà ăn, kết quả thì thấy Quý Hướng Không và Trần Diễm An đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ.

Thế là cái sự khó chịu ập đến một cách mãnh liệt, hai tay đang buông thõng hai bên bỗng siết chặt lại theo bản năng, móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay như muốn đâm thủng luôn vậy, rất đau đớn.

Ba người đang ăn cơm nên không để ý đến Mộ Dĩnh Nhi. Cô ta cắn răng nhẫn nhịn cái sự khó chịu đang làm bậy trong lòng mà bước nhanh ra ngoài.

Cô ta cảm thấy chuyện này không thể tiến triển như thế tiếp được, cô ta không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa, sức chịu đựng và nhẫn nhịn của cô ta đã đạt đến mức cao nhất rồi.

Đến nhà hàng Tứ Xuyên bên ngoài rồi gọi đại vài món ăn, sau đó ăn qua loa vài miếng, sau đó đến quán net, bao phòng xong thì bật máy tính lên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ta muốn tìm thuốc, loại thuốc có thể khiến người ta mê man, tốt nhất là chỉ cần xịt lên người là đã đạt được hiệu quả mong muốn.

Mạng đúng là vạn năng, chỉ có mình không nghĩ ra thôi chứ thứ gì trên mạng cũng có bán cả.

Cuối cùng Mộ Dĩnh Nhi cũng thành công tìm ra loại thuốc đó.

Chọn giấu tên rồi điền địa chỉ, vì giao hàng cùng thành phố nên ba tiếng sau cô ta đã nhận được hàng.

Đưa đồ về khách sạn, Mộ Dĩnh Nhi ngồi lên giường, trong lòng cẩn thận suy nghĩ những cách có thể thực hiện được.

Tối đến, Quý Hướng Không đã bày sofa xong xuôi, thậm chí anh còn lấy áo bành tô ra, định ngủ như thế.

Âu Dương Tư thật sự không chịu nổi hành động mặt dày của anh, thế là kiên quyết kéo anh ra khỏi phòng Trần Diễm An.

Sau cùng anh ngủ trên sofa trong phòng Âu Dương Tư.

Trần Diễm An còn chưa ngủ, không biết đang nghĩ gì trong lòng mà trông sắc mặt có vẻ trầm trầm, không nhìn ra cũng không đoán được.

Quý Hướng Không đã quyết tâm rồi.

Không cần công ty cũng được, không cần sự nghiệp cũng được, chỉ cần có thể có lại cô ấy và Huyền Diệp.

Nhíu mày, Trần Diễm An thật sự không thích tâm thái này của mình, lòng lại rối rắm.

Huyền Diệp còn nhỏ thế nên có biết gì đâu.

Ăn no thì ngủ, ngủ đủ thì dậy ăn, cuộc sống rất thoải mái, vô tư vô lự, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần lo lắng gì hết.

Cô nhẹ nhàng thở dài, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Huyền Diệp, đôi môi đỏ mọng của Trần Diễm An mỉm cười rồi ôm bé vào lòng.

Nói thật, cô cũng không biết mình có ý gì với Quý Hướng Không nữa, nếu tha thứ thì có xảy ra chuyện như lần trước nữa không?

Suy nghĩ hơi rối loạn nên cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cô ôm lấy Huyền Diệp rồi chìm vào giấc ngủ.

Lâu lắm rồi Quý Hướng Không chưa nghỉ ngơi tốt nên tối lại ngủ rất sâu, đến mức còn ngáy nhẹ.

Nhưng Âu Dương Tư là người thích yên tĩnh, chỉ cần có tiếng ngáy nhỏ thôi sẽ không ngủ được, thế là anh ta vọt qua và ném gối ôm lên mặt anh.

Giật mình thức giấc nên Quý Hướng Không vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh lắc đầu, tay day thái dương: “Phải đi rồi sao?”

“Đi gì mà đi? Nếu anh còn ngáy nữa thì ra hành lang mà ngủ biết chưa?” Âu Dương Tư giận dữ hừ một tiếng rồi quay người đi về.
 
Chương 2099


Chương 2099

Mộ Dĩnh Nhi thức cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Cô ta ôm hi vọng cuối trong lòng mà gọi điện thoại cho Quý Hướng Không.

Lúc này Quý Hướng Không nghe máy, nhưng vừa nói chuyện đã thấy lạnh lùng, sau này đừng gọi nữa!

“Thế thì chúng ta gặp nhau lần cuối đi, em ở khách sạn này, em có vài việc cần nói, không làm lỡ thời gian của anh đâu…”

Quý Hướng Không đi đến số phòng mà cô ta nói, mở cửa phòng, sau đó nhắm mắt lại.

Mộ Dĩnh Nhi mặc bồ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu trắng.

“Nói đi!” Quý Hướng Không đứng ngoài cửa, anh không bước lên trước nữa, thái độ lạnh nhạt mà cứng rắn.

“Em không hiểu, em không biết mình thua kém gì Trần Diễm An mà lại khiến anh ghét em đến mức đó!”

“Tôi nói rồi, nếu cô biết tiến biết lùi thì chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng cô không biết, thế thì không còn gì để nói nữa.”

Quý Hướng Không nói.

“Đây là lần cuối tôi gặp cô, mục đích là để cô không còn những suy nghĩ ấy nữa. Dù cô có hơn cô ấy, gì cũng tốt hơn cô ấy đi nữa thì người mà tôi yêu vẫn mãi là cô ấy.”

“Nói cách khác, dù cô ấy có thành ra thế nào thì tôi cũng sẽ yêu cô ấy, chứ không phải là cô!”

Mộ Dĩnh Nhi rất giận dữ.

Rồi bỗng nhớ ra gì đó, thế là cô ta đột ngột kéo lớp lụa mỏng trên người xuống.

Chỉ mặc chiếc váy hai dây dài màu trắng rồi từng bước đến gần anh, ý muốn biểu đạt từ trong ánh mắt cực kì rõ ràng.

Nhưng Quý Hướng Không lại không có phản ứng gì cả, anh lạnh lùng nhìn cô ta, lúc mở miệng chỉ nói đúng một câu.

“Đừng có tự coi khinh và chà đạp chính mình! Nếu tôi thật sự muốn ngủ với cô thì khi trước, sau khi chúng ta thành người yêu tôi đã ngủ với cô rồi, cần gì chờ đến bây giờ nữa?”

“Còn nữa, khi đó cô hôn tôi ở rạp chiếu phim mà tôi cũng tránh nên cô nghĩ là bây giờ cô cởi hết ra trước mặt tôi thì có cơ hội lắm sao?”

Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy rất khó chịu, cô ta ngẩng đầu khẩn cầu một cách đáng thương: “Anh đừng thế mà…”

“Người đừng như thế không phải tôi, mà là cô. Khi tôi đang nể mặt cô thì cô phải có chừng mực đi chứ. Nói thật, tôi chẳng có hứng thú gì với cơ thể của cô cả, sau này đừng liên lạc nữa.”

Nói xong Quý Hướng Không xoay người đi ra khỏi phòng.

Tất nhiên Mộ Dĩnh Nhi vẫn không cam, cô ta bước như bay đuổi theo anh, hai tay ôm lấy eo anh.

Nhưng anh lại hất mạnh không thương tiếc khiến Mộ Dĩnh Nhi ngã ra đất, trán lại đập lên góc bạn, thế là bị sưng và đỏ lên.

Mộ Dĩnh Nhi thật sự sắp tức điên, cô ta hét lên, giận dữ gào thét và cắn chặt răng.

Cô cho anh cơ hội cuối rồi, nhưng Quý Hướng Không lại không chịu quý trọng cơ hội này, thế thì đừng có trách Mộ Dĩnh Nhi cô ác độc!
 
Chương 2100


Chương 2100

Ngồi dưới đất, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt, người cô ta muốn lấy mạng là Trần Diễm An chứ không phải là Quý Hướng Không.

Đợi đến khi Trần Diễm An có chuyện rồi thì Quý Hướng Không sẽ còn yêu cô ta như bây giờ nữa sao? Cô ta nghĩ câu trả lời là không thể!

Đứng dậy, cô ta lục tìm món đồ hôm qua mua trên mạng và quyết định sẽ thực hiện theo kế hoạch của mình.

Cô ta không cần lấy mạng của Trần Diễm An, chỉ cần có chuyện là được…

Đột nhiên lúc này có người gõ cửa phòng.

Nghe thế sắc mặt Mộ Dĩnh Nhi vui vẻ hẳn, chắc chắn là Quý Hướng Không!

Không ai biết chuyện cô ta ở khách sạn cả, tất nhiên là trừ Quý Hướng Không ra!

Bởi vì cô chỉ nói chuyện này cho mỗi mình anh thôi, thế nên cô ta không nghĩ ra được ai khác.

Chẳng lẽ lúc này Quý Hướng Không thấy hối hận nên định đổi ý sao?

Tuy vóc dáng của cô ta không được như Trần Diễm An nhưng cũng có thua kém gì mấy đâu, ngực tấn công mông phòng thủ, không thiếu thứ gì cả…

Sắc mặt đầy mừng rỡ, phấn khởi và kích động, chưa bao giờ mà sắc mặt Mộ Dĩnh Nhi lại thoải mái như thế, giống như bươm bướm cưỡi gió sắp bay đi vậy, lớp lụa mỏng trên người cũng tung bay theo, sắc mặt đầy vui sướng.

Vừa mở cửa ra là cô ta đã nói với nét mặt vui vẻ: “Anh trở lại là vì đổi ý sao?”

Nhưng khi cửa phòng mở hoàn toàn và thấy người đứng trước mặt, bao vui vẻ bỗng rơi vào hư không, mày cũng nhíu chặt lại: “Sao lại là mẹ?”

Sắc mặt lúc này và ban nãy đúng là khác nhau một trời một vực. Nãy là lửa, là một ngọn lửa cháy hừng hực, như kiểu có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng sau là băng, cả người toát ra hơi lạnh, có thể đóng băng người khác.

Người đến là mẹ cô ta.

Sau khi thấy cô ta ăn mặc như thế xong thì mẹ cô ta nhíu mày: “Rốt cuộc con bị sao vậy hả, ăn mặc kiểu gì thế này?”

Bộ đồ trên người ngắn thế kia, khi đi mà có gió thổi qua là thấy bên trong hết.

“Đồ ngủ thôi, con thích mặc thế nào thì mặc, con thấy mặc kiểu nào thoải mái, mặc kiểu nào thấy thích thì mặc kiểu đấy thôi. Mà sao mẹ lại biết con ở đây?” Mộ Dĩnh Nhi vừa mở miệng là tra hỏi.

Với năng lực của mẹ cô, tuyệt đối không thể điều tra đến tận đây, bà ấy không hề có nguồn tin tức nào mà, không phải sao?

“Mẹ đang tìm con đây, gần như sắp lật tung hết cả thành phố S này lên rồi, cũng không tìm được con. Lúc nãy đi ngang qua bên ngoài khách sạn, vô tình nhìn thấy tổng giám đốc Quý đang ở đại sảnh trong khách sạn, thế nên mẹ vội vàng chạy qua đó, là anh ta nói cho mẹ biết.”

“Còn nói cho mẹ biết số phòng của con, thế nên mẹ mới tìm được đến đây, con nói xem, sao bây giờ tính khí của con lại nóng nảy như vậy chứ, chẳng qua là nói con mấy câu thôi, sao lại giận dỗi như thế chứ?”

Nhưng cho dù bà ấy có nói gì đi nữa, Mộ Dĩnh Nhi cũng không nghe lọt tai, lúc này đối với cô mà nói, cô chẳng nghe nổi câu nào nữa.

“Không được, con phải đi tìm anh ấy.” Cô ta bỗng nhiên lên tiếng.

“Bây giờ con muốn đi tìm ai?” Mẹ cô nhanh tay nhanh mắt, bước lên một bước, nhanh chóng cản đường cô ta.

Mộ Dĩnh Nhi im lặng, không nói gì nữa, rất yên lặng.
 
Chương 2101


Chương 2101

Nhưng đáp án như vậy đã gián tiếp nói lên rằng cô ta muốn đi gặp Quý Hướng Không, mẹ cô ta chau mày: “Con đã đuổi theo anh ta đến tận đây rồi, lẽ nào còn không từ bỏ hay sao?”

“Chắc chắn anh ấy quan tâm con, nếu không anh ấy đã không nói cho mẹ số phòng của con, anh ấy sợ con đau lòng, sợ con buồn bã, con đều biết hết.”

Mẹ cô ta đã không biết nên nói gì thêm nữa.

Đã đến hiện tại, cô ta vẫn cố chấp như vậy, không thể thông suốt, phải chăng tinh thần có vấn đề?

“Lẽ nào con vẫn chưa rõ sao? Nếu như anh ta thật sự đau lòng cho con, thì sao lại từ chối con chứ. Anh ta có vợ cũ – người anh ta yêu, còn có cả con trai cưng nhất nữa, Mộ Dĩnh Nhi con trong mắt anh ta chẳng là gì cả, cũng chẳng được coi ra gì, lẽ nào con vẫn chưa tỉnh ngộ hay sao?”

Mộ Dĩnh Nhi kỵ nhất là nghe mấy câu kiểu này, thật sự có thể nói là cực kỳ phản cảm, nói tới nói lui, vẫn là Trần Diễm An thắng về mặt con trai.

Hơn nữa, Giang Uyển Đình thỏa hiệp với Trần Diễm An, chẳng qua chỉ vì Trần Diễm An đã sinh được một cháu trai cưng hay sao?

Thế nên, cô ta cảm thấy trong lòng Quý Hướng Không có cô ta, thật sự có!

“Anh ấy nhất định đang góp vui lấy lệ thôi, anh ấy thật sự thương xót con mà. Đến ngay cả Giang Uyển Đình cũng vì đứa bé đó nên mới thỏa hiệp với Trần Diễm An, anh ấy cũng vậy, anh ấy yêu con, yêu con từ tận đáy lòng!”

“Được, vậy chúng ta coi như anh ta vì đứa trẻ nên mới thỏa hiệp với Trần Diễm An, nhưng Trần Diễm An ít nhất còn có đứa con, con có cái gì?”

Mộ Dĩnh Nhi cắn chặt môi, hồi lâu, chầm chậm nói: “Đợi sau khi lấy được quyền nuôi dưỡng con, anh ấy sẽ quay lại theo đuổi con.”

Nói kẻ chấp mê bất ngộ e rằng chính là cô ta, mẹ cô ta nhìn cô ta, lại nói: “Nếu như anh ta không quay lại theo đuổi con thì sao?”

“Anh ấy chắc chắn sẽ làm thế, nhất định!”

Mộ Dĩnh Nhi rất kiên quyết, có mười phần chắc chắn và tin tưởng.

“Nếu như anh ta lựa chọn tái hôn với Trần Diễm An, chứ không phải chọn theo đuổi con, con định làm thế nào? Là chấp nhận sự thật và từ bỏ hay là?”

Mộ Dĩnh Nhi cắn chặt răng, kiên quyết lắc đầu, tỏ ý sẽ không như vậy.

“Bây giờ đừng nói nhiều như thế, con chỉ cần nói với mẹ nếu anh ta lựa chọn Trần Diễm An, thì con định làm thế nào?”

Nếu như thật sự lựa chọn Trần Diễm An, vậy cô ta đương nhiên không thể cắt đứt như vậy: “Con sẽ làm loạn, làm loạn đến long trời lở đất, ai cũng đừng hòng được an yên!”

“Nhà họ Quý để cho con làm loạn được sao, dựa vào quyền thế của nhà họ Quý, chắc chắn sẽ có cách ngăn cản con lại, đến cái bóng con cũng không thấy được, con còn quậy thế nào?”

Nghe vậy, lồ ng ngực Mộ Dĩnh Nhi phập phồng mãnh liệt.

Cô ta không thể chấp nhận kết quả như vậy, hít thở sâu, tiếp đó nghiến chặt quai hàm, rít lên một câu qua kẽ răng: “Con sẽ không tha cho Trần Diễm An, con phải khiến cô ta chết trong tay mình!”

Lời này quả thực khiến mẹ cô ta sợ hãi, thần sắc phút chốc trắng bệch, không có chút tia máu nào.

Bà ấy biết tinh thần của cô ta không bình thường, trở nên cố chấp, nhưng không ngờ cô ta lại trở nên cố chấp đến mức độ này! Khiến bà ấy cảm thấy sợ hãi và kinh sợ!

Lại nhìn đồng hồ, Mộ Dĩnh Nhi vội vàng bước ra ngoài phòng, vé máy bay của Quý Hướng Không đặt vào thời gian này, cô nhất định phải đuổi theo.
 
Chương 2102


Chương 2102

Mẹ thấy vậy, vội vàng kéo tay cô ta lại, kiên quyết không để cô ta ra ngoài: “Con đuổi theo làm gì? Nếu như con bắt buộc phải đuổi theo, mẹ sẽ chết trước mặt con!”

“Mẹ làm loạn thế làm gì, ở đây mà càn quấy, con muốn đi tìm anh ấy, mẹ làm gì mà cứ đòi sống đòi chết thế!” Mộ Dĩnh Nhi hơi bực bội, vùng ra khỏi tay mẹ, dùng sức rất mạnh.

“Con đừng đi tìm anh ta! Hứa với mẹ, từ này về sau đừng gặp anh ta, đừng tìm anh ta, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh ta! Nếu không, mẹ thật sự sẽ chết trước mặt con!”

Dĩnh Nhi vốn là một cô gái bình thường, bà ấy không thể khiến Dĩnh Nhi bất bình thường như vậy tiếp được nữa.

Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại chính mình, bước lên con đường không thể quay đầu!

Mộ Dĩnh Nhi chẳng nghe lọt tai, cánh tay ra sức mạnh hơn, đẩy mẹ cô ta ra.

Cơ thể ngã xuống đất, mẹ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô ta, hét lớn: “Con cho rằng mẹ đang đùa sao? Dĩnh Nhi, bây giờ xem ra con thật sự muốn mẹ chết trước mặt con!”

Vừa dứt lời, bà ấy ra lưỡi dao sắc bén trong chiếc túi mang theo.

Vừa nhìn Mộ Dĩnh Nhi, vừa đặt mũi dao sắc nhọn lên cổ tay mình, nhẹ nhàng cứa, sau đó máu tươi chảy ra.

Thực ra, bà ấy không hề nói đùa, lời mà bà ấy nói là thật, hành động trong tay cũng đều là thật!

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi không hề quay đầu lại, đương nhiên không nhìn thấy cảnh tượng đằng sau lưng.

Cô ta xông ra khỏi phòng, đến quầy lễ tân ở khách sạn, hỏi Trần Diễm An đã trả phòng chưa?

Lễ tân tra ghi chép vào ở, lắc đầu, nói là cô ấy vẫn chưa trả phòng.

Sau khi biết được tin tức này, cục tức đang mắc ở cổ họng Mộ Dĩnh Nhi cuối cùng cũng nuốt xuống được.

Phát giác ra mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, cô ta cúi đầu, lúc này mới nhận ra mình còn mặc bộ đồ ngủ s3xy đó.

Lại vội vàng chạy lên tầng, muốn thay quần áo.

Thế nhưng, khoảnh khắc đẩy cánh cửa phòng đó.

Mộ Dĩnh Nhi giống như tượng gỗ vậy, ngây người ở đó, thần sắc tràn ngập kinh ngạc, sợ hãi dùng tay bịt chặt miệng.

Máu, toàn là máu, máu tươi đỏ thẫm, chảy trên thảm, mẹ cô ta với gương mặt trắng bệch, không chút tia máu, yếu ớt ngã gục trên đất…

Màu đỏ quá đỗi chói mặt, mắt của Mộ Dĩnh Nhi dường như bị k1ch thích đến đau nhức.

Cô ta vội vàng chạy đến, đỡ mẹ dậy, hoảng loạn nói: “Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện…”

Lúc đầu, cô ta cho rằng mẹ chỉ đang đùa mà thôi, ai ngờ mẹ lại làm thật!

“Mẹ không đi… không đi… con để mẹ chết ở đây đi… dù sao sau này cũng không thể sống tiếp được nữa…” Bà ấy ho nặng nề, máu chảy càng nhiều.

Bộ đồ ngủ màu trắng trên người Mộ Dĩnh Nhi đều bị máu tươi nhuốm đỏ từng mảng lớn, cực kỳ gai mắt, cô ta nhìn chỉ cảm thấy chóng mặt.

Cô ta rất hoảng loạn, rất sợ hãi, đằng sau lưng đổ từng lớp mồ hôi lạnh, dường như cả chiếc áo ngủ đều ướt đẫm.

Cô ta không dám nghĩ, cũng không thể chấp nhận.

Hơi thở gấp gáp, muốn đỡ mẹ dậy, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình cô ta thì vốn không thể làm được!
 
Chương 2103


Chương 2103

Hết cách, Mộ Dĩnh Nhi giơ tay cướp đi con dao mà mẹ nắm chặt trong tay, vứt đi, cả quá trình tay cứ run mãi, cực kỳ run.

Sau đó, cô ta chạy ra khỏi phòng, đến quầy lễ tân, muốn gọi bảo vệ giúp đỡ.

Nhưng mới xuống tầng đã nhìn thấy Trần Diễm An, Quý Hướng Không, còn cả một người đàn ông anh tuấn mặc áo khoác dài màu đen.

Một hàng ba người, đang bước ra ngoài khách sạn.

Giống như nhìn thấy cứu tinh trong sinh mệnh, Mộ Dĩnh Nhi vùng chạy qua đó, kéo cánh tay Quý Hướng Không lại, máu tươi trong lòng bàn tay nhuốm đỏ chiếc áo vest của anh: “Giúp em với… cứu mẹ em với…”

Nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, Trần Diễm An đã nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi ăn mặc s3xy như thế, đôi lông mày phút chốc lạnh lùng, chau lại.

Quý Hướng Không dường như phản xạ có điều kiện, theo bản năng nhìn phản ứng của Trần Diễm An, tiếp đó cũng chau mày, vùng khỏi tay cô ta.

Mộ Dĩnh Nhi rất gấp gáp, thậm chí trên trán còn đổ từng giọt mồ hôi, cả cơ thể run rẩy như lá phong lay động trong gió.

“Mẹ em muốn cắt cổ tay tự sát, bây giờ cả người toàn là máu nằm dưới đất, em không đỡ nổi bà ấy, giúp em với…”

Trần Diễm An không biết những lời này là thật hay giả.

Nhưng cho dù là thật hay giả, cũng không liên quan đến cô lắm, Spoll gọi điện thoại đến, cô còn đang nghe máy.

Spoll thúc rất vội vàng, sau khi Trần Diễm An ngắt điện thoại, cô nhấc cao chân, tiếp tục bước về phía trước, ánh mắt dường như không hề dừng trên người Quý Hướng Không.

Còn Quý Hướng Không nhìn thấy hai người đã sắp bước ra khỏi cánh cửa khách sạn, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ muốn đẩy Mộ Dĩnh Nhi ra, vội vàng đuổi theo.

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi lúc này đã sợ hãi đến cực điểm, gương mặt trở nên trắng bệch.

Bên ngoài cửa khách sạn, Âu Dương Tư nhàn nhã ôm Huyền Diệp, luôn miệng huýt sáo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Diễm An, nói: “Nào nào, Nguyên Bảo, hai chúng ta đánh cược đi, em cảm thấy anh ta sẽ đuổi theo ra đây, hay là sẽ đi cùng người phụ nữ đó?”

“Vì sao tôi phải đánh cược với anh, hơn nữa, tôi cũng không có nhiều thú vui an nhàn như vậy…”

Khóe mắt Trần Diễm An lần nữa lướt qua sảnh lớn của khách sạn, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Cuộc sống vô vị, luôn phải tìm một vài niềm vui, có phải không? Nào, Nguyên Bảo cược đi…”

Âu Dương Tư rất nhàn rỗi, Huyền Diệp lại cực kỳ ngoan ngoãn trong lòng anh ta: “Anh cược là anh ta sẽ rời đi cùng người phụ nữ đó, đáp án của em thì sao?”

Nghe vậy, Trần Diễm An nhìn về phía Âu Dương Tư, lông mày lá liễu hơi chau lại: “Vì sao anh lại có đáp án như vậy?”

“Trực giác của đàn ông, giác quan thứ sáu của đàn ông, đã có ai nói với em, đàn ông cũng có giác quan thứ sáu chưa…”

Cách một lớp kính của khách sạn, Quý Hướng Không nhìn rõ ràng hai người đã mở cửa xe, sắp ngồi vào trong rồi.

Anh ngày càng nóng ruột, sải bước chân dài, muốn bước ra ngoài!

Hiện nay, quan hệ giữa anh với Trần Diễm An khó khăn lắm mới hòa hảo được một chút, thực sự không thể chịu thêm dày vò được nữa!
 
Chương 2104


Chương 2104

Thấy vậy, cơ thể Mộ Dĩnh Nhi khẽ cử động, quỳ trước mặt anh: “Giúp em… cứu mẹ với…”

Quý Hướng Không kinh ngạc bởi hành động của cô ta, Mộ Dĩnh Nhi nước mắt lưng tròng: “Bà ấy thật sự toàn thân đều là máu, em không hề nói dối, giúp em với, cứu bà ấy…”

Nhìn thấy máu trên người cô ta, còn cả thần sắc trên gương mặt, đôi mắt thâm sâu của Quý Hướng Không khẽ động, lồ ng ngực không ngừng phập phồng.

Mộ Dĩnh Nhi gấp gáp không thôi lại túm lấy quần của anh, ngẩng đầu, lo lắng, khẩn cầu, van nài.

Yết hầu chuyển động, Quý Hướng Không nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt.

Cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào Mộ Dĩnh Nhi: “Không lừa tôi?”

“Không có, em thề là không có! Thật sự không lừa anh! Nếu không em sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, không được chết yên!” Mộ Dĩnh Nhi vội vàng thề.

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Quý Hướng Không khẽ động, sau khi thốt lên một chữ “đi”, ném hành lý ra lễ tân, sải chân bước lên tầng.

Thấy vậy, Mộ Dĩnh Nhi cũng vội vàng chống đỡ cơ thể và đôi chân đã mềm nhũn lên, đi theo.

Đứng trước xe, hai người nhìn rõ tình cảnh trong sảnh lớn, Âu Dương Tư uể oải dựa vào xe: “Sao, có phải anh đoán đúng rồi không?”

Trần Diễm An thu hồi tầm mắt, bàn tay vẫn luôn đặt trên cửa xe lúc này mới cử động, kéo một cái, mở cửa xe ra.

Sau đó đeo kính râm lên, che đi hết những cảm xúc xuất hiện trong mắt: “Đoán đúng rồi thì làm sao?”

“Vậy không có chút phần thưởng nào sao?”

“Muốn đánh cược là bản thân anh, tôi chưa từng đồng ý, nếu đã muốn phần thưởng như vậy, thì tự động viên bản thân đi.”

Âu Dương Tư khẽ nhún vai, đôi môi mỏng cong lên, gương mặt tràn ngập ý cười, sau đó chầm chậm khởi động xe, đi về hướng sân bay.

Màu của kính râm hơi đậm, giống như thần sắc lúc này của cô, rất sâu xa, vốn không thể nhìn ra được gì, chỉ là xe càng lái càng nhanh.



Trong phòng, đồng tử của Quý Hướng Không mở lớn, vừa nhìn đã thấy mẹ cô ta gục trong vũng máu, bước nhanh qua đó, dùng phương pháp đơn giản để cầm máu, sau đó ôm lên.

Mộ Dĩnh Nhi cầm đại chiếc áo khoác phủ lên người, suy nghĩ hoảng loạn, bước chân hơi mông lung, thậm chí mấy lần suýt nữa ngã xuống đất.

Xe cấp cứu của bệnh viện đến, trên đường bước ra khỏi sảnh lớn của khách sạn, Quý Hướng Không theo bản năng nhìn bóng dáng đó.

Nhưng chẳng còn gì nữa cả, cô ấy đã rời đi rồi…

Lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, th ở dốc gấp gáp, nhưng không có nhiều thời gian để anh đau xót, vội vàng lên xe.

Trên đường đến bệnh viện, phía bệnh viện phái đến một xe cứu hộ, hai xe gặp nhau, di chuyển bà ấy từ chiếc xe này lên chiếc xe kia, Quý Hướng Không và Mộ Dĩnh Nhi vẫn túc trực bên cạnh.

Đến bệnh viện, nhanh chóng tiến vào phòng cấp cứu.

Ở sân bay, Trần Diễm An và Âu Dương Tư đã lấy được vé máy bay, sau khi nghe thấy thông tin lên máy bay, hai người sánh vai bước vào.
 
Chương 2105


Chương 2105

Trần Diễm An hít một hơi, mắt hơi nhắm vào lại mở ra, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh và thư thái.

Còn gì để mong chờ ở anh nữa đây?

20 phút sau, máy bay cất cánh.

Chao liệng dưới bầu trời xanh biếc, cuối cùng, sân bay của thành phố S ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ dần.

Cho đến cuối cùng biến thành một chấm đen, chẳng thể thấy được nữa…

Trong bệnh viện, Mộ Dĩnh Nhi sợ hãi, toàn thân lạnh toát, co mình lại.

Quý Hướng Không nhìn thời gian, lông mày nhíu chặt, sau đó dựa vào tường, hít thở nặng nề…

Vé máy bay đã đặt sẵn là 11 giờ trưa, bây giờ đã là 12 giờ, hai người họ chắc chắn đã lên máy bay rời đi rồi!

Đầu Quý Hướng Không rất đau, ngón tay dài chầm chầm day trán, cảm thấy đầu sắp đau đến cực điểm rồi.

Nhưng anh không thể giương mắt nhìn một sinh mệnh cứ như vậy mà trôi đi trước mắt mình.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi, không hề tắt.

Cũng không biết bây giờ tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào.

Là chết hay là sống?

Mộ Dĩnh Nhi vẫn run rẩy co mình trong góc, cả người lạnh toát lại sợ hãi, cơ thể vẫn luôn run rẩy, lưỡi cũng không ngừng xoắn lại.

Một lúc sau, Quý Hướng Không đứng dậy, nói: “Cô ở đây đi, tôi đi đây.”

Ngẩng đầu, ngạc nhiên khó hiểu nhìn anh, Mộ Dĩnh Nhi ngây người.

“Bà ấy không có quan hệ gì với tôi, đưa bà ấy đến bệnh viện là xuất phát từ lòng tốt, nhưng anh không có nghĩa vụ và trách nhiệm ở đây với cô, hiểu không? Bà ấy không có quan hệ gì với tôi, cô cũng vậy, chẳng qua là không thể nhìn một mạng người cứ vậy mà đi thôi.”

Quý Hướng Không cử động đôi môi mỏng, hờ hững nói.

Cơ thể Mộ Dĩnh Nhi không ngừng run rẩy, từng cơn lại từng cơn, cô ta không thể nào ngờ anh sẽ nói những lời như vậy.

Tuyệt tình, ác hận, không hề có chút tình ý nào.

“Ở lại với em… Em sợ lắm…” Kéo cánh tay anh, gương mặt Mộ Dĩnh Nhi tràn ngập van nài.

Cô ta ghét bệnh viện, ghét cảm giác chờ đợi tin tức này, không biết là sống hay là chết, cực kỳ đáng sợ và đáng ghét.

Cô ta thật sự rất sợ hãi, đáng ghét, cô ta muốn có người ở bên, ở đây bên cạnh.

“Nhớ lấy, tôi không phải bạn trai cô, càng không phải chồng cô, không có nghĩa vụ ở lại đây ở bên cô, cô có sợ hãi hay không đó là việc của cô, không liên quan gì đến tôi.”

“Nếu như thật sự sợ hãi muốn tìm người ở bên, vậy thì tự đi quen bạn trai, tôi không có nghĩa vụ bắt buộc phải làm cho cô chuyện gì…”

Vừa dứt lời, anh quay người, rời đi, không nhìn Mộ Dĩnh Nhi thêm lần nào nữa, cứ như vậy bước ra khỏi bệnh viện.

Mộ Dĩnh Nhi ngồi trên ghế tựa dài.

Nghĩ đến những lời trong lòng mà lúc nãy Quý Hướng Không nói lúc rời đi, kết quả càng nghĩ càng sởn tóc gáy, càng sợ hãi.
 
Chương 2106


Chương 2106

Phẫu thuật vẫn đang tiếp tục, cũng không biết lúc nào sẽ kết thúc, cứ như vậy đợi chờ trong sợ hãi tột độ, ánh mắt vô hồn, đồng tử không có tiêu cự…

Lạnh lẽo quá… cô ta thật sự cảm thấy rất lạnh… Cho dù là vào ngày đông cũng chưa từng thấy lạnh giá thế này…

Quý Hướng Không quay về biệt thự, sự xuất hiện của anh khiến Giang Uyển Đình rất nghi hoặc, lông mày nhíu chặt lại, đã sửa soạn xong hết hành lý, lúc này đáng lẽ phải ở trên máy bay rồi chứ, sao lại quay về rồi?

Với gương mặt tràn đầy nghi hoặc, Giang Uyển Đình lên tiếng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

“Mẹ của Mộ Dĩnh Nhi xảy ra sự cố, con đưa bà ấy đến bệnh viện, lỡ mất chuyến bay…” Quý Hướng Không nói, nhận lấy cốc nước đầy.

“Sự cố gì?”

“Không rõ lắm…”

Cũng không tiếp tục gặng hỏi vấn đề này nữa, Giang Uyển Đình lại hỏi: “Vậy con định làm thế nào, vẫn đi nước Z chứ?”

Không chút do dự, Quý Hướng Không gật đầu, đương nhiên rồi.

Giang Uyển Đình khẽ thở dài, không nói gì.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, bảo Quý Hướng Không lên tầng nghỉ ngơi.

Quay trở về phòng, anh cảm thấy cơ thể cứng đờ, tay đặt lên cổ, nới lỏng cà vạt, sau đó cởi sơ mi ra, vừa nhấp một ngụm nước, vừa gọi điện thoại cho Trần Diễm An.

Truyền đến tiếng tu tu tu, điện thoại không ai nghe máy, sau đó là tắt máy, không gọi được.

Trong lồ ng ngực chồng chất bao nỗi muộn sầu, Quý Hướng Không đứng trước cửa sổ hồi lâu, lại quay lại, bắt đầu tập chống đẩy, muốn giảm bớt áp lực trên cơ thể đi.

Bệnh viện.

Trải qua gần hai tiếng đồng hồ, đèn ở phòng cấp cứu cuối cùng đã tắt.

Bác sĩ bước ra, Mộ Dĩnh Nhi vội vàng gắng gượng bước qua.

Có lẽ vì ngồi quá lâu, đến mức vào khoảnh khắc đứng dậy, chân cô ta mềm nhũn, lại lần nữa khuỵu xuống đất, cuối cùng cũng đứng dậy được nhờ sự giúp đỡ của điều dưỡng.

“Phẫu thuật rất thành công, đưa đến đây kịp thời, các biện pháp sơ cứu cũng làm rất tốt, không cần lo lắng, buổi tối hôm nay chăm sóc bà ấy cho tốt.” Bác sĩ nói.

Nghe vậy, gương mặt trắng bệch của Mộ Dĩnh Nhi cuối cùng đã có chút biến chuyển.

Buổi tối, mẹ cô ta vẫn chưa tỉnh, Mộ Dĩnh Nhi túc trực cả một đêm.

Buổi sáng hôm sau.

Mẹ cô ta tỉnh dậy.

Mộ Dĩnh Nhi hỏi bà ấy muốn uống gì, cô ta bưng chút cháo qua đây.

“Bây giờ thì hứa với mẹ, đừng chạy theo Quý Hướng Không, nếu không mẹ vẫn sẽ làm ra chuyện thế này lần nữa…” Bà ấy ho nhẹ, uy hiếp.

Không nói gì, Mộ Dĩnh Nhi im lặng đứng đó.

“Chẳng phải là không có được Quý Hướng Không thì con sẽ giết cô Trần sao? Con rốt cuộc có biết con đang nói gì không?”

 
 
Chương 2107


Chương 2107

“Giết người, thì con cũng đừng mong sống, không phải con nói với mẹ Trần Diễm An có quan hệ vô cùng tốt với nhà họ Thẩm ở thành phố S và nhà họ Hoắc ở nước K sao, địa vị của hai nhà đó còn cao hơn cả Quý Thị nữa.”

“Nếu con thật sự dám động vào Trần Diễm An, vậy hai nhà đó không chỉ không tha cho con, mẹ và ba con cũng sẽ phải trả giá, con có động được vào nhà họ Thẩm và nhà họ Hoắc không?”

“Đặc biệt đến lúc đó, nhìn con bị cảnh sát đưa đi, tuyên án tử hình, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, chi bằng bây giờ mẹ kết liễu mạng sống luôn cho rồi…”

Mẹ cô ta nói rất chậm rãi, cảm xúc hơi kích động thì sẽ ho rất kịch liệt.

Mộ Dĩnh Nhi vội vàng chạy qua, vỗ nhẹ vào ngực bà ấy.

“Hứa với mẹ! Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay tiếp nhận hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, nếu không cho dù lần này con chữa khỏi cho mẹ, lần sau mẹ vẫn sẽ làm tiếp!”

Lần này Mộ Dĩnh Nhi trầm tư hồi lâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Yên lặng nghĩ hồi lâu, cô ta khẽ nói: “Con đồng ý với mẹ.”

Nghe vậy, mẹ cô ta lúc này mới yên tâm, hít một hơi sâu, trong lòng cũng coi như bình tĩnh lại.

Mộ Dĩnh Nhi bưng cháo lên cho bà ấy.

Buổi trưa hôm đó bác sĩ tâm lý đến, tư vấn và điều trị cho Mộ Dĩnh Nhi.

Thấy tình cảnh này, mẹ cô ta rất vui vẻ.

Giang Uyển Đình cho rằng Quý Hướng Không sẽ nhanh chóng đến nước Z, nhưng ai ngờ anh không làm vậy, mà đến nhà hàng giúp đỡ bà ta.

Quý Hướng Không biết khoảng thời gian gần đây rất quá đáng, dồn tất cả sự chú ý và tinh thần vào Trần Diễm An và Huyền Diệp, ngày nào cũng xoay quanh hai người họ, làm ngơ đi Giang Uyển Đình.

Bây giờ nghĩ lại, bà ta cũng đã hơn 60 rồi, lại ngày ngày làm công việc này trong nhà hàng, trong lòng anh hơi chua xót.

Định giúp đỡ mấy ngày, đợi khi Giang Uyển Đình nghỉ ngơi được kha khá, anh sẽ bắt đầu đi nước Z .

Lần này đi, cũng không biết lúc nào mới quay lại, có thể là một tháng, cũng có thể là mấy tháng…

Thế nên, trước khi đi, anh muốn để Giang Uyển Đình nghỉ ngơi cho tốt, cho dù nghỉ ngơi mấy ngày cũng được.

Giang Uyển Đình ngày nào cũng đến nhà hàng, nhìn Quý Hướng Không thành thục làm mọi việc.

Bệnh viện.

Mộ Dĩnh Nhi bưng một bát cháo sen cho mẹ, sau đó mẹ: “Mẹ, ngày mai không cần bảo bác sĩ tâm lý qua đây nữa đâu.”

“Sao thế?” Sức khỏe của mẹ cô ta cũng đã hồi phục được kha khá, có thể ngồi lên được. nhưng bị thương chỗ cổ tay, vẫn không thể tự mình bưng cháo.

“Bởi vì không cần thiết qua đây nữa.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

Bác sĩ tâm lý đã qua đây bốn ngày liên tiếp, mỗi trưa đều qua đây, lúc rời đi đã là chiều rồi.

Mẹ cô ta không đồng ý: “Không được, người ta bắt buộc phải đến!”

“Con đã dần dần tỉnh táo lại rồi, thế nên người ta không cần qua đây nữa, hơn nữa cũng đã điều trị được bốn ngày, kha khá rồi.”

Mẹ cô ta không tin, cũng không đồng ý, cố chấp bảo bác sĩ tâm lý qua đây.
 
Chương 2108


Chương 2108

Đứng nguyên tại chỗ, Mộ Dĩnh Nhi bỗng nhiên bật khóc, nước mắt tuôn rơi: “Con thật sự đã tỉnh táo rồi, từ lúc mẹ còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, đã dần dần tỉnh lại…”

Mấy ngày nay, cô ta thỉnh thoảng lại nhớ tới mấy câu nói tàn nhẫn của Quý Hướng Không từng nói với cô ta trước khi rời đi.

Buổi tối, mẹ cô ta đang ngủ, cô ta ngồi một mình bên cửa sổ, cả đêm không ngủ được, cũng ngồi đó hết một đêm.

Mẹ cô ta ngây người, cảm thấy Mộ Dĩnh Nhi có gì đó không ổn.

Lẽ nào, trong đó còn xảy ra chuyện gì mà bà ta không biết à?

“Con thật sự đang tỉnh táo chứ? Mẹ vẫn phải cảnh cáo con một câu. Trên thế giới này, giết người là phải đền mạng. Đừng nói bây giờ con không có được Quý Hướng Không, cho dù tương lai con gi3t chết Trần Diễm An cũng phải đền mạng! Còn kéo theo cả cái mạng này của mẹ nữa!”

Mộ Dĩnh Nhi giơ tay lau nước mắt trên mặt và đi ra ngoài. Cô ta ngồi trên ghế đá trong bệnh viện, lẳng lặng nhìn mặt hồ.

Cô ta ngồi đó rất lâu, từ sáng sớm đến trưa, lại từ trưa đến tối.

Gió lạnh thổi qua nhưng cô ta dường như không cảm giác được vậy…

Cô ta đang suy nghĩ về rất nhiều người và sự việc.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ tới cô ta, Quý Hướng Không và cả Trần Diễm An, còn có những chuyện xảy ra trong hơn một năm qua.

Mẹ cô ta rất lo lắng, liên tục gọi điện thoại cho cô ta nhưng mãi không ai nghe máy. Bà ta sợ cô ta lại làm ra chuyện gì, vì vậy bảo y tá tìm xe lăn tới, đẩy bà ta ra ngoài.

Rất lâu sau, Mộ Dĩnh Nhi mới lấy lại tinh thần.

Nhưng tay và mặt đều đã bị lạnh tới không còn cảm giác. Cô ta hít sâu và hà hơi vào lòng bàn tay.

Hóa ra trong lúc cô ta không để ý, trời đã tối rồi…

Cô ta đứng dậy và định đi vào bệnh viện, lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc truyền đến: “Cô y tá, nhờ cô để ý tìm con gái tôi giúp. Tôi lớn tuổi rồi, mắt không được tốt, cộng thêm trời tối như vậy, tôi không nhìn rõ được.”

Y tá đáp “Vâng” rồi hỏi: “Con gái bác trông thế nào?”

“Con bé xinh đẹp, cao một mét sáu lăm, tóc đen, mặt tròn, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh được. Tôi có lỗi với con bé, hoàn cảnh gia đình không tốt mới khiến tài năng của con bé bị mai một…”

Mộ Dĩnh Nhi lẳng lặng lắng nghe và nhắm mắt lại, cảm thấy dường như có gì đó dâng lên trong lòng. Cô ta nhìn theo giọng nói, thấy mẹ cô ta được y tá đẩy qua, trên người chỉ mặc bộ đồng phục bệnh nhân đơn bạc, trên gương mặt đầy vẻ sốt ruột và lo lắng. Gương mặt bà ta đã gầy hơn rất nhiều, còn bị gãy chân.

Tâm trạng cô ta dao động, trong nháy mắt đau tới không thở nổi. Cô ta chạy tới và gọi một tiếng mẹ, sau đó ôm thật chặt bà ta rồi òa khóc.

Mẹ cô ta lập tức bị dọa cho giật mình, sau khi lấy lại tinh thần thì gọi Dĩnh Nhi, cũng ôm cô ta và nói: “Con bé này, sao muộn thế này còn chạy đi đâu một mình vậy?”

Sau khi quay lại phòng bệnh, mẹ cô ta không thấy buồn ngủ, không chịu đi nghỉ mà xin lỗi Mộ Dĩnh Nhi.

Trước đây, bà ta vì thể diện mới cảm thấy Quý Hướng Không là một lựa chọn tốt, mỗi ngày đều truyền tư tưởng đó cho cô ta, là lỗi của bà ta.

Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu, bảo bà ta không cần suy nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cô ta sẽ không làm bà ta thất vọng nữa, sau này cũng không có nữa.

Sáng sớm hôm sau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom