Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 404: C404: Các cậu lại đây làm quen đi


Diệp Lâm đi vào trong quán bar.

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đợi anh đã lâu.

“Sư phụ, anh đến rồi!”

Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên đón Diệp Lâm, rồi giới thiệu anh với đám bạn bè ăn chơi trác táng trong giới của mình.

“Đây là sư phụ của tôi, Diệp Lâm Diệp tiên sinh!

Anh ấy không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn có y thuật tuyệt vời!

Các cậu lại đây làm quen đi, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ đấy!”

Vì để không xảy ra chuyện trước đó nữa, nên Hoa Quốc Đống gọi hết đám bạn bè mà mình quen biết trong giới lại đây làm quen với Diệp Lâm.

“Chào Diệp sư phụ!” “Anh là sư phụ của anh Hoa, sau này cũng sẽ là sư phụ của bọn tôi!”

Hiện giờ mọi người nể mặt Hoa Quốc Đống, cực kì khách sáo với Diệp Lâm, không dám lơ là một chút nào.

iệp tiên sinh, lần trước tôi uống say nên có điều thất lễ, xin hãy tha thứ cho


tôi!” Bàng Văn Hiên bưng một ly rượu đến, tự mình xin lỗi Diệp Lâm.

Không phải vì anh ta đột nhiên trở nên tốt tính. Mà là vì sau chuyện lần ấy, anh ta đã bị cha mình mắng cho một trận, mới nhận ra được rằng mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào, bối cảnh và thực lực của người ta vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.

Vậy nên Bàng Văn Hiên mới nhờ Hoa Quốc Đống đi mời Diệp Lâm để tự mình xin lỗi.

Vì nể mặt Hàn Anh và Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm không có khó xử Bàng Văn Hiên.

Chuyện lần trước đã qua rồi, anh cũng cho qua luôn, lười phải nhắc lại nữa.

“Sao Khương Thái Thanh và Liễu Thành Đài còn chưa tới?”

Bàng Văn Hiên nói: “Bốn thiếu chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau.

Chẳng lế hai người họ bắt đầu đi làm rồi coi thường ăn chơi với chúng ta?”

Bốn thiếu Yến Kinh nổi tiếng với ăn nhậu chơi bời, không học vấn không nghề nghiệp.

Bọn họ ngưu tâm ngưu, mã tầm mã chơi với nhau lâu rồi.


Bạn cùng lứa tuổi khác đã trở thành nhân tài trong các ngành nghề khác nhau, coi thường cả đám bọn họ.

Theo lý mà nói, đám người Hoa Quốc Đống đều có được điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếc là bản thân bọn họ đều không có ý định tiến tới.

Đương nhiên, khi tuổi tác dần lớn, trong giới có thêm người mới, một vài người cũ nếm trải đủ rồi, kịp thời tỉnh ngộ, cố gắng phấn đấu, từ từ xa cách bọn họ.

“Ha ha..” Hoa Quốc Đống không chút để ý mà cười nói: “Người khác thì tôi không biết, chứ hai người bọn họ đấy hả, có thể làm được chuyện đứng đắn gì? Dạo này Khương thiếu bị cha quản chặt, trong nước không còn chỗ chứa nữa, phải chạy ra nước ngoài bài bạc, mới vừa về nước thôi.”

Dứt lời, Hoa Quốc Đống lại giới thiệu vài câu về người anh em tên Khương. Thái Thanh với Diệp Lâm.

Khương Thái Thanh là một trong bốn thiếu Yến Kinh. Cha anh ta là nhân viên bộ ngoại giao, chức quan ngũ phẩm.

“Cậu ta cái gì cũng tốt, cũng rất tình nghĩa.” Hoa Quốc Đống nói: “Có điều, cậu ta rất nghiện cờ bạc, đã từng bị cha cậu ta đánh gấy hai chân, dù có ngồi xe lăn cũng chạy đi sòng bạc.”

“Không lâu trước đây, sau khi bị cha đánh cho một trận, cậu ta bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi còn tưởng cậu ta sợ rồi, ai ngờ lại đánh bạc ở nước ngoài nữa.”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên không nhịn được cười mắng: “Chó không đổi được tính ăn phân!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh nghe vậy cũng cười ầm lên.

Còn Diệp Lâm thì cười khổ lắc đầu, cho rằng người này hết thuốc chữa rồi.

Anh nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt, người này không đáng tin cậy hơn người kia, đa số đều sống nhờ vào sự che chở của bậc cha chú trong nhà, không ai có vẻ có thể làm được việc.

Bây giờ Diệp Lâm cảm thấy có chút hối hận khi định tìm bọn họ hợp tác.
 
Chương 405: C405: Là anh đây thắng trong sòng bạc


Đám người này thật sự có thể hợp tác hay không đây?

“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nhai!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh

đẹp của mẹ mình.

Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nấy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!

Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.

“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.

Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?

“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thăng được bao nhiêu tiền?”

Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.

Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi.


Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần.

Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.

“Ha ha, coi thường anh đây hả?”

Khương Thái Thanh cười tửm tỉm đi lên: “Chắc chăn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”

“Không đâu, Khương thiếu!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mài”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.

Bộp!

Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chỉ phiếu xuống bàn.

“Nhìn đi!”

Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chỉ phiếu lên xem cho kỹ.

“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”


Mọi người vội vàng cầm tờ chỉ phiếu kia lên đếm số 0... “Một trăm triệu...”

“Trời ạ! Đây là một tờ chỉ phiếu giá trị một trăm triệu!” “Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”

Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?

“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chỉ phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”

“Cậu ra nước ngoài... cướp ngân hàng hả?” Phụt!

Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.

Sau đó, anh ta tức giận măng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”

“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”

Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.

Nếu chỉ phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la! “Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.

“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.

Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời. “Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.

Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”

“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.

Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.

“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”
 
Chương 406: C406: Sư phụ của anh ta


Sư phụ của anh ta?

Vừa nghe vậy, đám ăn chơi trác táng đều chấn động.

Không ngờ Khương Thái Thanh mới ra nước ngoài có mấy ngày mà vừa có tiền vừa có sư phụ!

Rốt cuộc thì ở nước ngoài anh ta đã làm gì vậy? Sao giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Dứt lời, Khương Thái Thanh chỉ về phía người đàn ông trung niên ngoại hình bình thường đứng ở phía sau anh ta. ”

“Đây là sư phụ tôi, tên là Cao Quang!

Lúc nãy tới đây, anh ta vẫn luôn đi theo phía sau Khương Thái Thanh, khiến mọi người cho rằng anh ta là tài xế của Khương Thái Thanh.

Không ngờ anh ta lại là sư phụ của Khương Thái Thanh! Vì nể mặt Khương Thái Thanh, mọi người sôi sổi đi lên chào hỏi Cao Quang.


“Cậu mới nói sư phụ của tôi không giỏi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sư phụ của cậu có năng lực gì?”

Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Hoa Quốc Đống lại biết sự lợi hại của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông trông có vẻ bình thường trước mắt này còn lợi hại hơn cả sư phụ của mình?

Hừ, anh ta có xách giày cho sư phụ mình cũng không xứng!

Khương Thái Thanh nhìn Diệp Lâm một cái rồi cười khinh thường, ni phải các cậu muốn biết tại sao tôi có thể thắng nhiều tiền như vậy sao?”

Không Nghe vậy, Bàng Văn Hiên lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ... là do sư phụ của cậu?”

“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, rất đắc ý mà ï tiền này là sư phụ tôi thắng giúp tôi!”


“Lúc ra nước ngoài, trong túi tôi chỉ có năm mươi nghìn đô, tôi không định thăng, chỉ định đi chơi cho sướng tay thôi!”

“Nhưng mà bây giờ, trong một tuần ngắn ngủi, năm mươi nghìn đô biến thành một trăm triệu đô!”

“Ha ha, người nào trong các cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền phục người đó!”

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi im lặng. Đây chính là một trăm triệu đô đấy!

Tuy rằng đám ăn chơi trác táng ở đây không thiếu tiền, nhưng đa số tiền đều bị người lớn trong nhà giữ.

Nếu bảo bọn họ lấy ra một trăm triệu là rất khó. Cho dù bọn họ có gom lại thì cũng không gom được nhiều như vậy.

Có thể nói Khương Thái Thanh với số tiền khổng lồ kia đã là người giàu nhất trong đám bọn họ.

“Sư phụ cậu làm gì?” Bàng Văn Hiên tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là thần cờ bạc?” Nghe vậy, Khương Thái Thanh lại lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói:

“Đúng vậy, sư phụ của tôi chính là thần cờ bạc nổi tiếng phố người Hoa ở nước ngoài, biệt danh Cao Thần, cược đâu thắng đó!”
 
Chương 407: C407: Thần cờ bạc gì chứ


Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoal

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì

không?”

“Ơ..” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mị n quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.” “Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.” Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”


Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thăng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?”

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha...” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?


Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói

“Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”
 
Chương 408: C408: Anh ta


Anh ta?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Ai cũng không ngờ sư phụ Hoa Quốc Đống là Diệp Lâm dám thách thức thần cờ bạc ở nước ngoài!

Lúc nãy Hoa Quốc Đống giới thiệu về Diệp Lâm, rõ ràng là nói Diệp Lâm sở trường y thuật!

Người ta nói khác nghề như cách núi, một người sở trường y thuật và võ đạo, sao có thể so được với thần cờ bạc tràn đầy kinh nghiệm được chứ?

“Có phải là sư phụ của Hoa thiếu khoe khoang quá rồi không?”

Đám ăn chơi trác táng không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, ai cũng không tin tưởng Diệp Lâm.

“Sư phụ...” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở. Bên mình không hiểu đánh bạc mà sư phụ!


Cần gì phải đi chấp nhặt với một tên ma bài bạc chứ?

Nếu thật sự không nhịn được, thì chờ lát nữa ra ngoài, đánh cho anh ta một trận là được.

Sư phụ anh tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của đối phương, rồi thật sự đánh bài bạc gì đó!

“Ha ha, mọi người đều là người trong nhà, bớt nóng hết đi!” Thấy vậy, Bàng Văn Hiên vội vàng ra mặt hòa giải: “Lại đây ngồi, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi, cùng uống một ly trước đi! Hầy, cái tên Liễu Thành Đài kia sao còn chưa tới nữa? Còn thiếu một mình cậu ta thôi!”

Bàng Văn Hiên nói sang chuyện khác.

Nhưng mà Khương Thái Thanh không tiếp lời, cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”

“Anh trù ẻo tôi cũng được đi, nhưng anh thế mà lại dám dõng dạc nói rằng anh sẽ làm cho bọn tôi thua sạch sẽ?”


Dứt lời, Khương Thái Thanh đập lên bàn một cái, nói: “Được lắm, vậy anh có dám chơi một ván với tôi không?”

Cứ nhắc đến bài bạc là Khương Thái Thanh lại thích thú. “Để tôi xem anh làm sao để thắng tôi?”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Khương thiếu, thôi bỏ đi, sư phụ tôi đang nói đùa với các cậu đấy!”

“Nói đùa hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Tôi thấy anh ta không hề nói đùa!”

“Hoa thiếu, hay là chúng ta cứ để cho sư phụ của từng người ra mặt chơi một ván? Sao hả? Cậu dám ứng chiến hay không?” . Truyện Dị Giới

“Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu không phục đúng không? Không phục thì đi ra so một ván đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức im lặng.

Nếu so đánh nhau thì anh ta dám thay Diệp Lâm đồng ý. Rốt cuộc thì dù đố phương có mười người cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình.

Nhưng mà đối phương muốn so đánh bạc, cái này nằm ngoài năng lực của sư phụ mình.
 
Chương 409: C409: Đánh nhau là cái bản lĩnh gì


“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy. ra”

Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.

“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”

“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”

Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”

Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.

Vậy thì chỉ còn...


“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”

Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.

Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?

Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?

Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!

“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”

“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.


“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”

Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”

“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”

“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!

Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
 
Chương 410: C410: Một trăm triệu một ván


Một trăm triệu một ván?

Diệp Lâm vừa mở miệng đã bày ra một ván cược giá cao.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, tự hỏi một kẻ tay ngang như anh lấy đâu ra tự tin để đánh bạc với thần cờ bạc nước ngoài?

Hơn nữa, ngay từ đầu đã cược một trăm triệu rồi?

Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao?

Khi Khương Thái Thanh và thần cờ bạc Cao Quang nghe thấy điều này, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết.

Họ tưởng rằng Diệp Lâm bị bọn họ khiêu khích nên đã cắn câu.

Hơn nữa còn hào phóng đặt cược một trăm triệu.

Họ cầu còn chẳng được.

Bọn họ không sợ Diệp Lâm đánh bạc, chỉ sợ Diệp Lâm không dám đánh!


"Một trăm triệu? Chơi lớn thật!" Cao Quang cười nói: "Sau này anh đừng có mà hối hận!"

"Ha ha, đây đáng lẽ là lời của tôi mới phải, sau này các anh đừng hối hận đấy." Diệp Lâm cười nói.

Khương Thái Thanh nói: “Ai hối hận người đó là chó con!” Ngay lập tức, hai bên bắt đầu đặt cược. "Hì hì!' Khương Thái Thanh mừng rỡ.

Một trăm triệu sẽ sớm trở thành hai trăm triệu, ai mà không vui cho được?

"Sư phụ, lát nữa phải nhờ vào anh rồi!" Khương Thái Thanh nói: cược lần này, chúng ta mỗi người một nửa!"

ố tiền thắng "Được!" Cao Quang cũng hài lòng gật đầu, chỉ chờ đợi những lời này từ đồ đệ của mình.

Anh ta thích nhất là kiểu đánh bạc nắm chắc phần thắng mà không cần bỏ vốn này.

Thấy sự việc đã đến nước này, đám người Hoa Quốc Đống muốn thuyết phục cũng đã muộn.

Chỉ có thể để để mặc mọi chuyện.

Hoa Quốc Đống lo nếu lát nữa thua hết tiền, Diệp Lâm sẽ lấy cái gì ra để cược đây?

"Chúng ta chơi trò gì đây?" Cao Quang lại hỏi.


“Tùy anh lựa chọn.” Diệp Lâm không để ý: “Cái gì tôi cũng chơi được.”

"Hừ, mạnh miệng quá nhỉ!" Cao Quang lại nhìn Diệp Lâm: “Trông anh không giống người trong ngành nên tôi sẽ nhường anh, chúng ta chơi trò phổ biến nhất là tung xúc xắc!". ngôn tình hài

“Ai tung được số cao hơn sẽ thắng, anh thấy sao?”

Diệp Lâm gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu nữa, trong quán bar đã có rất nhiều viên xúc xắc.

Mỗi người ba viên.

Cho vào cốc xúc xắc. Lộc cộc. Hai người cùng lúc lắc cốc xúc xắc.

Mọi người xung quanh cũng đang chăm chú theo dõi hiện trường, mặc dù trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, kết quả đã được định đoạt.

Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống và những người khác vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Lỡ như xóc ra ba số sáu thì sao? "Ha ha..." Khương Thái Thanh lộ ra vẻ mặt xảo quyệt.

Chơi xúc xắc là chuyên môn của sư phụ anh ta! Tuyệt đối không thể thua được!

Mặc dù đây là trò cờ bạc đơn giản nhất nhưng nó cũng là bài kiểm tra kỹ năng cơ bản của một người.

Đối với các thần cờ bạc mà nói, xúc xắc có thể được chơi theo nhiều cách khác nhau.

Hôm nay, Giang Thái Thanh sẽ cho mọi người thấy sư phụ của mình mạnh đến mức nào.

Bộp!
 
Chương 411: C411: Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể


Hai người đồng thời đặt cốc xúc xắc xuống và nhìn nhau. Cứ như thể mọi chuyện đã xong xuôi vậy.

"Anh mở trước, hay là tôi mở trước?" Cao Quang cười hỏi. “Sao cũng được.” Diệp Lâm không quan tâm.

"Vậy để tôi mở trước." Cao Quảng cười nói: "Bởi vì sau khi tôi mở xong, anh sẽ không cần phải mở nữa."

Tất cả.... Kết thúc rồi!

Nói xong, Cao Quang mở cốc xúc xắc ra.

Một hàng sáu liên tiếp, được sắp xếp gọn gàng và cân đối.

Điều này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải thốt lên ngạc nhiên. Họ thầm nghĩ: “Không hổ danh là thần cờ bạc! Không lệch một con nào.”

Không đúng... Chẳng bao lâu sau, lại có người phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Không chỉ không ít hơn mà còn nhiều thêm nữa kìa!


Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng ngoài ba viên xúc xắc số sáu thì còn có thêm một "dấu chấm' ở bên cạnh?

"Chuyện... Chuyện này là sao?” "Mười chín điểm? Mười chín điểm thật kìa!" “Cái chấm kia từ đâu ra thế?”

Khi mọi người nhìn kỹ hơn, họ ngạc nhiên khi thấy một mặt của viên xúc xắc đã rơi ra.

Chính mảnh rơi ra này đã khiến một nó nhiều thêm một điểm.

Và thế là xuất hiện mười chín điểm hiếm hoi!

"Cái này..." Nhìn thấy ba số sáu, Hoa Quốc Đống đã tuyệt vọng rồi, khi nhìn thấy thêm một dấu chấm nữa, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: "Cái này cũng được sao? Như vậy thì tính mười tám hay mười chín?”

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng dù tính như thế nào thì Cao Quang cũng không thể thua được.

Bởi vì cho dù Diệp Lâm cũng sóc ra mười tám điểm thì cũng chỉ là hòa mà thôi.

"Đương nhiên là mười chín rồi!" Khương Thái Thanh cười nói: "Lúc trước. chúng ta đã nói rồi, so sánh là về điểm số, nhưng không có quy định nào về việc xúc xắc có nguyên vẹn hay không! Về phần có thể lắc được ra bao nhiêu điểm thì còn tùy vào khả năng của mỗi người!"

"Ha ha, cái này cũng không đáng là gì." Cao Quang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó sư phụ của tôi thậm chí có thể lắc ra được hơn hai mươi điểm!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, người chơi sẽ rất khó khăn để vừa tung được ba con sáu, vừa tách được một mặt của viên xúc xắc ra.

Khương Thái Thanh cười hỏi: "Thấy sao? Sư phụ của tôi giỏi không? Các anh đã phục hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều im lặng. Cao Quang cũng đắc ý nhìn Diệp Lâm: “Anh thua rồi!" Chỉ dựa vào một điểm thêm vào này, đối thủ đã thua rồi!

Cho dù đối thủ gặp may, được ba con sáu thì cũng chỉ được mười tám điểm mà thôi.

"Haha, một trăm triệu đã biến thành hai trăm triệu!" Khương Thái Thanh bắt đầu chuẩn bị ăn mừng: "Tiền tới nhanh quá! Này, tên nhóc kia, anh còn chưa đặt cược đâu! Lát nữa đừng có nói với tôi là không có tiền đấy! Một trăm triệu tiền mặt hay là vàng ròng cũng được, không được kém một xuI”


Đúng lúc hai người họ đắc chí.

Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa mở ra, chẳng phải hai anh vui mừng quá sớm rồi sao?”

Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Họ thầm nghĩ: “Người ta đã đã lắc ra mười chín điểm rồi, anh mở hay không thì có gì khác biệt chứ?”

Cho dù anh có thể lắc ra được ba con sáu thì chẳng phải vẫn kém người ta một điểm sao?

Trừ khi... Anh có thể lắc ra hai mươi điểm trở lên.

Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể!

"Tên nhóc, anh còn chưa hiểu sao?" Khương Thái Thanh lớn tiếng nhắc nhở: "Mở to mắt ra mà xem, đây là mười chín điểm! Mười chín điểm đấy! Anh định đấu kiểu gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn hy vọng chiến thắng sao? Haha... Đừng nằm mơ nữa!"

"Khụ khụ...' Hoa Quốc Đống cũng ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ, người ta ra nhiều hơn một điểm, mặc dù không biết có tính hay không. Nhưng mà... Sư phụ, anh có thể cam đoan của anh là ba con sáu không?”

Ý của Hoa Quốc Đống là nếu không dám chắc thì tốt nhất đừng mở.


Một lần thua là mất một trăm triệu, đến Hoa Quốc Đống cũng cảm thấy xót ruột thay cho Diệp Lâm, không biết lấy đâu ra tiền nữa.

"Haha..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Mười chín điểm thì lớn lắm à? Có thể thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, mỗi viên xúc xắc có sáu mặt! Anh chỉ mới làm rơi một mặt, thêm được một điểm mà thôi."

"Hả?" Cao Quang nghe vậy thì hơi cau mày: “Ý anh là gì, anh cũng có thể bỏ lắc ra thêm một mặt nữa sao?”

"Còn mạnh miệng?" Khương Thái Thanh cười lạnh: "Vậy anh mở ra đi! Để chúng tôi xem anh được mấy điểm!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đưa tay mở cốc xúc xắc ra.

Không có con xúc xắc nào hoàn chỉnh cả mà chỉ có những hàng chấm được sắp xếp một cách có trật tự.

Ba số sáu, ba số năm, ba số bốn, ba số ba, ba số hai, ba số một.

Đúng sáu mươi ba điểm!
 
Chương 412: C412: Đúng là một kiệt tác


"Mẹ ơi?"

Hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người trợn mắt, há mồm, giống như gặp ma vậy, không thể tin vào mắt mình.

Họ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy xúc xắc có thể lắc ra như thết

Đúng là một kiệt tác!

"Mẹ ơi! Tôi đang nằm mơ à? Hoa mắt quá, rốt cuộc có bao nhiêu điểm? Tôi không đếm được!"

"Sáu mươi ba điểm! Chính xác là sáu mươi ba điểm! Sáu mặt của ba con xúc xắc đều rơi ra! Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được?"

"Tôi còn tưởng rằng mười chín điểm là cực hạn rồi chứ! Không ngờ còn có người lắc ra sáu mươi ba điểm, đúng là khó tin mà!"


"Quả nhiên, hiện thực mới là thứ khủng khiếp nhất, chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì là không thể. Còn hơn cả trong phim nữa kia!"

Những người đứng xem xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ ra sửng sốt, dụi dụi mắt thật mạnh, cả hai đều không thể tin được.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Diệp Lâm nhất định sẽ thua, cho dù có được mười tám điểm cũng khó có thể lật ngược tình thế.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Lâm không những lật ngược tình thế mà còn đè bẹp họ hoàn toàn!

Sáu mươi ba đấu với mười chín? Sao mà so sánh được cơ chứt

Giống hệt với lời Diệp Lâm vừa nói, mười chín điểm đâu có lớn, xúc xắc có tới sáu mặt cơ màt

Đối thủ chỉ mới làm rơi một mặt, nhưng Diệp Lâm lại lắc ra cả sáu mặt! Hoa Quốc Đống hưng phấn nhìn Diệp Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vị sư phụ mà mình tôn sùng lại có thể giỏi cờ bạc như vậy?


€ó thể làm được như vậy, e là những thần cờ bạc bình thường cũng không thể so sánh được.

Trước mặt sư phụ, Cao Quang tự xưng là thần cờ bạc ở khu phố người Hoa trông buồn cười chẳng khác gì một học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ sư phụ của anh ta là một vị thần toàn năng sao?

Hoa Quốc Đống hưng phấn đến không nhịn được, nghĩ rằng lần này sư phụ kiếm được một khoản lớn rồi!

Ngay cả Bàng Văn Hiên ở bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên, vừa ghen tị với Hoa Quốc Đống vì được quen biết một vị thần như vậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này trước mắt, ngay cả Bàng Văn Hiên cũng nảy sinh ý định trở thành đệ tử của Diệp Lâm.

"Cái này... Sao có thể như vậy được?" Lúc này, vẻ mặt Giang Thái Thanh nhăn nhó như vừa ăn phải một con ruồi.

Tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng nhưng không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ đến vậy.

Sáu mươi ba điểm? Đây là điều mà con người có thể làm được sao? Khóe miệng Khương Thái Thanh giật giật, khóc không ra nước mắt.

Một trăm triệu, một trăm triệu anh ta mãi mới thăng được, còn chưa kịp nguội đã theo gió mà bay rồi sao?

Ban đầu, Khương Thái Thanh còn nghĩ đến việc mang tấm séc về nhà và khiến cha có cái nhìn khác về mình.
 
Chương 413: C413: Anh mới là thần cờ bạc


Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.

Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.

Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?

Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!

Tất cả mọi mặt!

Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?


€ó thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!

Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!

Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.

Phich!

Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.

"Thần cờ bạc!”

"Anh mới là thần cờ bạc!"


“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”

Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.

Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.

'Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”

Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.

"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi." Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.

"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."

"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?”

"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"
 
Chương 414: C414: Lần này không tính


Khương Thái Thanh chủ động bắt chước tiếng chó sủa. Thấy vậy, mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

Ai có thể ngờ rằng con một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh và là con trai của thứ trưởng Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại giao lại bị ép đến mức đường này.

Vì một trăm triệu mà trơ trẽn đến cuối cùng, thậm chí còn sủa cả tiếng chó.

"Lần này không tính, tôi không chơi nữa..." Khương Thái Thanh cầu xin: “Gâu gâu gâu, tôi là một con chó, vậy đã được chưa? Số tiền này, tôi thật sự không thể cho anh được..."

Giang Thái Thanh cũng hết cách.

Anh ta vẫn phải dựa vào số tiền này để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt cha. Nếu không, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hơn nữa, nếu để cha anh ta biết chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, anh ta vừa về đã lại thua thêm một trăm triệu nữa, chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

"Haiz...' Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.


Anh ta sợ rằng cuộc đời người bạn tốt này của mình sẽ bị hủy hoại trên bàn cờ bạc mất.

"Mười lần cược thì chín lần thua!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói rồi, anh may mắn có thể thắng được, sớm muộn gì cũng sẽ thua. Đây chính là sự thật của cờ bạc!"

"Phải, anh nói phải... Đương nhiên là Khương Thái Thanh biết sự thật đơn giản này. Khi trở về Trung Quốc, anh ta vốn cho rằng với một trăm triệu này, anh ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, anh ta vẫn không

thể chịu đựng được.

"Nể mặt đồ đệ của tôi, tôi có thể không lấy số tiền này." Diệp Lâm nói: "Nhưng sau này, anh phải hứa không được đánh bạc nữa!"

Cai cờ bạc?

Nghe Diệp Lâm thuyết phục, Khương Thái Thanh vừa hối hận, vừa áy náy.

"Thần cờ bạc, anh nói không sai, tôi cũng biết, cược mười thì thua chín, đây là con đường không thể quay lại, chỉ là tôi không thể khống chế được chính mình mà thôi."


"Nhưng sau này tôi sế cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không chơi cờ bạc nữa..."

Hoa Quốc Đống nói: "Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này thì tốt quá! Tôi chỉ sợ chẳng bao lâu sau cậu lại chạy ra ngoài chơi thôi."

"Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau giám sát cậu!" Bàng Văn Hiên cũng nói: "Cậu đừng hòng đi đâu cải!"

Thấy các bạn bè sát cánh bên mình, ngay cả Diệp Lâm, một thần cờ bạc chân chính, cũng thuyết phục anh ta bỏ cờ bạc.

Khương Thái Thanh rút ra kinh nghiệm, quyết định bỏ cờ bạc.

"Haha, nếu cậu có thể ngừng đánh bạc thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây!"

Đúng lúc này, một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào.

"Liễu thiếu gia!"

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, họ đều chào hỏi.

Anh ta là Liễu Thành Đài, một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh, cha anh ta là cục trưởng Cục Dân chính, giống như cha của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên, cũng là một quan chức cấp ba.

"Liễu thiếu gia, sao giờ anh mới tới? Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó!"
 
Chương 415: C415: Nhà họ diệp


Liễu Thành Đài mỉm cười thở dài, có chút tiếc nuối: “Tiếc thật, hôm nay tôi bỏ lỡ một vở kịch hay rồi!”

"Kịch hay? Kịch hay nào cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi: "Vừa rồi ở đây cũng có một màn kịch hay đấy, anh bỏ lỡ mất rồi!"

Ba con xúc xắc, tung ra sáu mươi ba điểm! Kịch hay như vậy e rằng sau này khó mà gặp lại được.

Tuy nhiên, Liễu Thành Đài lại mỉm cười khinh thường: "Một đám dốt nát như các anh thì có thể bày ra trò gì hay chứ? Các anh có biết tôi đang nói đến chuyện gì không? Nếu tôi mà nói ra, chắc các anh sẽ sợ chết khiếp!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hứng thú, thi nhau hỏi. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Có chuyện gì thế? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?"

"Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"

Liễu Thành Đài mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: "Các anh đều biết võ cổ giả, đúng không?"

Võ cổ? Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lặng lẽ gật đầu.

"Đương nhiên là chúng tôi biết rồi!" Bàng Văn Hiên nói: “Ông nội tôi thậm chí còn mời võ cổ giả đến nhà kìa!"


Bàng Văn Hiên không khỏi cảm thấy tự hào, mời được một võ cổ giả thực sự về nhà thật vinh dự biết bao.

“Võ cổ thì sao?” Hoa Quốc Đống cũng tò mò hỏi: “Cậu gặp được võ cổ giả à?”

Liễu Thành Đài lắc đầu nói: "Nếu có thể gặp được thì tốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi!"

“Nghe nói, hôm nay có người của hai gia tộc võ cổ đến Yến Kinh đấy!” Hả? Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại lần nữa chấn động.

Bình thường một gia tộc võ cổ đã hiếm gặp rồi, hai gia tộc võ cổ cùng xuất hiện thì lại càng hiếm gặp hơn.

Nghe xong lời này, Diệp Lâm đột nhiên giật mình, thầm nghĩ không phải là nhà họ Ninh và nhà họ Tân vừa mới xuất hiện trong nhà anh đấy chứ?

Liều Thành Đài tiếp tục tỏ ra thần bí: "Các anh đoán xem?"

"Hai võ cổ giả xuất hiện, trong đó một người đã bị giết!"

Cái gì?


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!

"Cậu... Cậu đang đùa sao?" Bàng Văn Hiên vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi hỏi:

"Võ cổ không thể bị xúc phạm! Ai dám giết một võ cổ giả? Mà ai lại có khả năng đó cơ chứ?"

"Nhìn xem, tôi nói các cậu cũng đâu có tin!" Liễu Thành Đài nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin, nhưng là có người tận mắt chứng kiến đấy!"

Ai?

Liễu Thành Đài đưa tay chỉ vào một người khác đi cùng mình: “Này, Cố Nam Phong! Kể cho mọi người nghe đi!”

Cố Nam Phong khẽ ho một tiếng: "Hôm nay, tôi đi theo cha tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp. Tôi đã tận mắt chứng kiến, một chàng trai trẻ nhà họ Diệp, chỉ với một nhát kiếm đã gi ết chết một võ cổ giả!"

Nhà họ Diệp?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác nghỉ hoặc nhìn về phía Diệp Lâm.

Những ánh mắt đó dường như đang hỏi, trong nhà họ Diệp của anh có người khủng khiếp như vậy sao? Nhà họ Diệp này đúng là ngọa hổ tàng long mà!

Cố Nam Phong đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, sắc. mặt đột nhiên cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.

Anh ta lắp bắp, chỉ nói được một câu: "Anh... Anh Diệp...
 
Chương 416: C416: Diệp tiên sinh


Lúc nhìn thấy Diệp Lâm, Cố Nam Phong lập tức sợ đến mức ngây người. Anh ta không ngờ mình lại nhanh chóng gặp được Diệp Lâm như vậy.

May là lúc nãy anh ta không thêm mắm thêm muối, bịa đặt lung tung khi kể về chuyện của Diệp Lâm.

Có điều, Cố Nam Phong vẫn có chút lo lắng, lỡ như Diệp tiên sinh không thích khoe khoang, không muốn những chuyện mình làm bị truyền ra ngoài, thì chẳng phải là mình đã bị bắt ngay tại trận hay sao?

“Diệp... Diệp tiên sinh...”

“Tôi không có truyền lung tung... Tôi chỉ nói cho đám Liễu thiếu nghe thôi... Tôi bảo đảm không nói nữa... Tôi câm miệng ngay đây...”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống sợ ngây người, Bàng Văn Hiên sợ ngây người, còn Khương Thái Thanh thì cực kì chấn động.

Mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Cho dù là ai thì cũng không ngờ người nhà họ Diệp giết một vị cổ cõ giả chính là Diệp Lâm!

“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống không nhịn được hét lên.

Vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nhà họ Diệp là nhà nào mà dám giết cả cổ võ giả, còn trâu bò hơn cả sư phụ mình nữa...

“Sư... sư phụ, anh thật sự giết... cổ võ giả hả?”


Thấy dáng vẻ thất thố của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là một tên cổ võ giả thôi mà, có gì mà anh phải làm quá lên như thế? Đây có phải lần đầu tôi giết cổ võ giả đâu!”

Cái... cái gì?

Ý của Diệp Lâm là đây không phải là lần đầu anh giết cổ võ giả?

Đáng sợ quá đi!

Mọi người bị chấn động tới mức không khép miệng lại được.

“Cổ võ không thể chịu nhục...” Bàng Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì anh đã giết bao nhiêu người rồi?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cổ võ giả, Diệp Lâm liền bắt đầu nghe thấy câu “cổ võ không thể chịu nhục”, nghe đi nghe lại nhiều đến mức sắp chai lỗ tai luôn rồi.

Không thể chịu nhục? Thì cũng bị anh giết đấy thôi!

“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Diệp Lâm khinh thường nói: “Đại Hạ chúng ta, người người như rồng, ai cũng bình đẳng, ai cũng không thể chịu nhục!”

“Bọn họ ỷ vào cái thân phận đặc thù của mình rồi đi huênh hoang khắp nơi! Bọn họ có thể nhục nhã người khác, rồi lại muốn người khác kính sợ bọn họ, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”


“Xem như bọn họ xui xẻo, hai lần rơi vào tay tôi, thua trong tay tôi. Tôi không quan tâm cổ võ không thể chịu nhục gì đó!”

Nghe lời nói của Diệp Lâm, đám người Bàng Văn Hiên vừa chấn động vừa khâm phục.

Bọn họ thầm nghĩ chỉ có Diệp Lâm mới dám nói như vậy. Quả nhiên là cổ võ giả, cách nói chuyện đúng là rất tự tin!

Lúc này, Bàng Văn Hiên chợt có chút sợ hãi khi nghĩ lại, may mà hôm nay mình cố ý đến đây để nghiêm túc xin lỗi Diệp Lâm.

Trong lúc vô tình mình đã chọc tới loại người tài ba ngay cả cổ võ giả cũng dám giết. Nếu bị anh ta theo dõi thì chắc là cả gia tộc mình đều không được yên ổn.

“Ha ha, không hổ là sư phụ tôi, xem ra nhà họ Diệp cũng đã rơi vào trong tay sư phụ rồi!”

Hoa Quốc Đống nói với vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, bái sư phụ bái đúng lắm rồi.

“Diệp thần! Anh vĩnh viễn là thần!” Khương Thái Thanh vốn cho rằng Lâm là một vị thần giới bài bạc, nào ngờ bài bạc chỉ là một năng lực không hề nổi trội của anh.

Một khi anh nổi cơn tàn nhãn, thì ngay cả cổ võ giả anh cũng dám giết! Đây là kiểu thần thánh gì vậy trời!

“Sư phụ! Tôi cũng muốn bái sư phụ!”

Khương Thái Thanh hồi hồn lại, la hét muốn nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Rốt cuộc thì anh ta đã từng ở nước ngoài, nhận thần cờ bạc ở phố người Hoa làm sư phụ. Thì đến loại người trâu bò dám giết cả cổ võ giả như Diệp Lâm, sao anh ta có thể không muốn nhận làm sư phụ được chứ?

“Tôi cũng vậy!” Bàng Văn Hiên cắn răng, quỳ một gối xuống đất, thật lòng bái Sư.
 
Chương 417: C417: Nghe vậy


Rốt cuộc thì đây là người mà ngay cả chị cả cũng kính trọng, anh ta muốn bái sư là sẽ không sai. Và đây còn là người mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết, anh ta dù có nhắm mắt lại bái sư cũng không thành vấn đề.

“Các cậu...” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.

Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?

Chuyện này là lạ làm sao đấy!

Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.

Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?

Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”


Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.

Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.

“Các cậu các cậu...”

Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!

Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta bưồn bã, có chút không muốn chia sẻ.

“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?”

 
Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”

“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”

Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynhI”

“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì...” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”

Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.


Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!

Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.

“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!”

Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”

“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.”

Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”

“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”

“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.


Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.

Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.

“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nấy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”

Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”

“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục.

Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”

“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
 
Chương 418: C418: Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó


Đây đúng là một vấn đề lớn, cũng là một vấn đề mang tính hiện thực. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự trả thù của thế gia cổ võ.

Kể cả khi bọn họ có tiếng là bốn thiếu, có gia thế hiển hách trong thế giới người thường.

Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó... Bọn họ chỉ biết rằng đám người kia là đồ đệ của Diệp Lâm.

Bọn họ không động được Diệp Lâm, chẳng lẽ cũng không động được đồ đệ của Diệp Lâm hay sao?

Giống như trước đây Susan đã bị liên lụy khi đi theo Diệp Lâm vậy.

So với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, sự trả thù đến từ cổ võ sẽ càng thêm dữ dội và đáng sợ.

Vừa nghe Diệp Lâm nói vậy, bốn người lập tức im lặng. Kể cả Hoa Quốc Đống, anh ta thậm chí không thể không suy xét lại lần nữa.

Không phải là vì Hoa Quốc Đống sợ hãi cho mình, anh ta chỉ là sợ hãi liên lụy đến cha mình, thậm chí là gia tộc mình.


Rốt cuộc thì kia chính là cổ võ, muốn đắc tội thì phải tự nghĩ lại xem mình có đắc tội nổi hay không.

“Tôi không sợ!” Khương Thái Thanh là người đầu tiên tỏ thái độ, lớn tiếng nói.

“Sư phụ vừa nói rồi mà, cổ võ là cái thứ gì chứ, bọn họ dám gây chuyện với bọn tôi, bọn tôi liền cùng sư phụ đánh trả lại!”

“Hơn nữa, sư phụ tài cao lớn mật, đã dám giết cổ võ thì chắc chăn là không sợ bọn họ trả thù!”

“Có sư phụ ở đây, bọn tôi sẽ không sợ bọn họ!” Bàng Văn Hiên cũng nói: “Cha tôi thường nói người muốn làm chuyện lớn, thế nào cũng phải trải qua rừng rậm gai góc, nếu sợ phiền phức thì dứt khoát nằm yên ở nhà cho rồi.”

“Bọn tôi bái sư là vì muốn cùng sư phụ đi lên một con đường khác biệt. Mặc dù con đường phía trước đây chông gai, thì bọn tôi cũng sẽ đi thẳng không lùi!”

“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Liễu Thành Đài cười nói: “Sau này bọn tôi chỉ biết một câu là sư phụ không thể chịu nhục!”

Trong nhất thời, cả bốn người đều tỏ thái độ, cho dù phải làm kẻ địch với cổ võ thì cũng sẽ không lùi bước.


Thấy vậy, Diệp Lâm thầm nghĩ trước đây nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ là vì coi trọng mối quan hệ với người nhà họ Hoa, có lẽ có lúc nào đó sẽ dùng được.

Bây giờ cả bốn thiếu Yến Kinh ở ngay trước mặt anh, các mối quan hệ trong nhà cũng hiển hách không kém.

“Được rồi.” Diệp Lâm đồng ý: “Vậy tôi tạm thời nhận thêm ba người các anh.” Nghe vậy, ba người đều vui vẻ kính rượu với Diệp Lâm, bái sư ngay tại chỗ. Mọi người xung quanh cũng sôi nổi chúc mừng.

“Chúc mừng bốn thiếu có được danh sư!”

“Thật là hâm một! Tôi cũng muốn có một vị sư phụ có bản lĩnh như thết”

“Nếu sau này có thu thêm đồ đệ thì đừng quên nói cho bọn tôi biết! Khi ấy bọn tôi sẽ đến báo danh trước!”

Cứ như vậy, bốn thiếu Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Hoa Quốc Đống bái sư sớm nhất, nên cứ theo lẽ thường mà trở thành đại sư huynh trong bốn thiếu.

Thứ tự kế tiếp được xếp theo thời gian gặp Diệp Lâm, đó là Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh và Liễu Thanh Đài, đây chính là đệ tử hai ba bốn.

Sau khi bái sư xong, Diệp Lâm gọi mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói vào chuyện chính.

“Lần này tôi tới đây là để bàn bạc một vụ làm ăn với các cậu. Đó là...” Diệp Lâm nói cho bọn họ nghe về kế hoạch của mình.
 
Chương 419: C419: Sư phụ


Nghe Diệp Lâm nói muốn mở rộng tay chân trong ngành dược phẩm, mọi người vừa chấn động vừa mong chờ.

Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật...

“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong

ngành này...”

Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?

“Ha ha..” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta

có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”

“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”

Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt? Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.

“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghỉ ngờ, vội vàng nói.


“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ. viện trung ương một cách đơn giản.

Dlệp Lâm kể lại chuyện bệnh

“Cái gì?”

Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hải!”

“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.

Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.

Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.

“Đúng vậy!”

Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp.: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi


“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”

Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.

“Có điều..” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”

“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”

Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường. Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.

Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.

“Ừ, được thôi!”

Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.

“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”

“Sư phụ..”

Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”

“Ha ha...” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”
 
Chương 420: C420: Chờ sau khi tôi hoàn toàn


Nhìn Diệp Lâm thuận tay lấy ra một viên đan dược, đám người Bàng Văn Hiên và Liễu Thanh Đài đều sáng mắt lên đòi một viên.

Thấy bọn họ đều trông mong nhìn mình, Diệp Lâm mỉm cưò ọ ai gặp thì có phần! Các anh mỗi người một viên, lấy về cho người nhà uống, nhớ là đừng nói nhiều, đợi uống xong rồi bọn họ đều sẽ biết được giá trị của thuốc thôi.”

Dứt lời, Diệp Lâm lấy một lọ thuốc xinh đẹp ra, đổ đan dược ra chia ra cho mọi người, ai gặp thì có phần.

Sua lưng đám nhị đại ăn chơi trác táng này đều là gia thế hiển hách.

Diệp Lâm chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể lôi kéo được một gia tộc nhà quan, có thể nói là dùng ít phí tổn đi kiếm lời to.

“Chờ sau khi tôi hoàn toàn phát triển được sự nghiệp trong ngành dược phẩm, tôi sẽ phân cho các cậu một phần lợi nhuận.”

Vẫn là chia 9 — 1.

Diệp Lâm thà rằng chia một phần này cho bốn người đồ đệ của mình, cũng không muốn cho bệnh viện trung ương.

“Một phần... Nghe vậy, mọi người cũng không nghĩ nhiều.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy ít, dù sao thì 1 chia ra cho 4, mỗi người chỉ được 0.25 thôi.


Nhưng sư phụ đã nói vậy rồi, thì không ai dám phản bác hoặc chê ít.

Bọn họ không ngờ rằng, chỉ với một phần lợi nhuận này thôi, mà trong tương lai có thể khiến cho mỗi người trong bọn họ đều có giá trị hàng chục tỷ, hoàn toàn không còn cái tiếng ăn chơi trác táng, nở mày nở mặt, nâng cao địa vị trong tộc của mình.

Sau khi dặn dò xong, Diệp Lâm và bốn người đều tách ra.

Mọi người ra khỏi quán bar, mạnh ai nấy đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mắt Mù
2. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
3. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
4. Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt
=====================================

Khương Thái Thanh cầm đan dược mà Diệp Lâm cho mình, tràn đầy tin tưởng đi về nhà.

Ở trong mắt anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người làm chuyện lớn, và sớm muộn gì cũng sẽ khiến cha mình thay đổi cách nhìn về mình.

“Hừ, cái thăng bất hiếu này, mày còn có mặt mũi về nhà hả?” Khương Thái Thanh vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của cha.

Nghe thấy giọng nói của cha, anh ta mới giật mình nhớ lại là mình đã ra khỏi nhà hơn nửa tháng.

Tuy rằng lần này mình về nhà là để bày tỏ quyết tâm đi làm chuyện đứng đắn với cha, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, và ở trong mắt cha, mình vẫn còn là một tên ăn chơi trác táng, nghiện cờ bạc hết thuốc chữa kia.

“Để tao đánh gấy chân mày, xem mày còn dám đi cờ bạc nữa không!”

Lúc Khương Thái Thanh đang ngây người, ông Khương cầm một cây gậy sắt lao tới, bất chấp tất cả mà đánh về phía Khương Thái Thanh.

“Ông điên rồi! Khó lắm con trai mới trở về, mà ông còn đánh nó nữa! Lúc nãy đã nói là không tức giận, bình tĩnh mà nói chuyện với con trai rồi mà?”


Bà Khương lập tức chạy theo, liều mạng kéo ông Khương lại. “Hừ, tôi đã hết lời hết lẽ với cái thăng bất hiếu này rồi, không đánh là không dạy được!” Ông Khương tức giận nói: “Là vì khi còn nhỏ ít đánh, nên lúc lớn lên nó mới thành thế này!”

“Tôi mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp, bà nói xem thằng bất hiếu này lại đi làm cái gì? Nó đi ra nước ngoài, đi sòng bạc ở phố người Hoa đánh bạc, hình như còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa! Đúng là ném hết mặt mũi nhà họ Khương chúng ta rồi!”

Nếu không nghe cuộc gọi kia, thì ông Khương cũng sẽ không tức giận như hiện giờ.

Con trai ăn chơi trác táng thì thôi đi, đằng này còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa, nó đây là muốn chết hẳn trên con đường cờ bạc đây mà!

“Thằng bất hiếu này, hôm nay tao đánh chết mày cho rồi!” Dứt lời, ông Khương giơ cây gậy sắt lên: “Xem như là chưa từng sinh ra mày đi!”

Lúc này, Khương Thái Thanh mày mặt xấu hổ. Anh ta biết rõ những chuyện mình từng làm hoang đường đến thế nào, lập tức quỳ xuống nhận sai: “Cha ơi,

con biết sai rồi!”

“Con đã hứa với sư phụ là sau này không cờ bạc nữa! Con muốn đi theo sư phụ làm ăn đàng hoàng!”

Nghe con trai lại nhắc đến “sư phụ”, ông Khương tưởng rằng là sư phụ cờ bạc gì đó, lập tức giận dữ hơn nữa.

“Mở miệng ra là sư phụ, mà dám nói là biết sai rồi? Tao đánh chết cái thằng bất hiếu mày!”

Dứt lời, ông Khương đập mạnh cây gậy sắt xuống. “AI” Bà Khương lo lắng cho con trai, liều mạng bảo vệ con trai.

Hai vợ chồng lôi kéo với nhau, trong lúc vô tình cây gậy sắt kia lại nện lên đầu bà Khương.


Máu tươi lập tức chảy xuống, có muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Vợ ơi!” Ông Khương thấy vậy thì vội vàng vứt bỏ cây gậy sắt, chạy đi ôm vợ mình.

“Mẹ ơi!” Khương Thái Thanh cực kì sốt ruột nhào lại bên cạnh mẹ mình.

Một cây gậy sắt kia gần như đánh chết ngay tại chỗ bà Khương đã hơn năm mươi tuổi.

Bà Khương hơi thở thoi thóp, có chút không chịu nổi nữa.

Nhất là máu tươi trên trán, giống như là nước chảy, chảy mãi không dừng.

“Thanh Nhi...” Bà Khương nói trong cơn đau đớn: “Hứa với mẹ, sau này đừng đánh bạc nữa, cũng đừng chọc cho cha con tức giận nữa...”

“Mẹ... con đồng ý với mẹ, mẹ nói cái gì con cũng đồng ý!” Khương Thái Thanh hét lên: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức dẫn mẹ đi bệnh viện... Mẹ sẽ không sao đâu!"

Ông Khương đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói: “Nếu mẹ mày có chuyện gì thì tao sẽ đánh chết mày, cho mày chôn chung với mẹ mày!”
 
Chương 421: C421: Còn thất thần làm gì nữa


Sau khi nghe lời nói tàn nhẫn của ông Khương, Khương Thái Thanh tỏ vẻ rất vô tội.

Rõ ràng cha là người đánh mẹ, sao cha lại bắt con đi chôn cùng mẹ?

Đương nhiên, Khương Thái Thanh cũng biết tất cả đều là do mình, chẳng thể trách cha mình được.

Nếu mẹ thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, thì dù mình không đi chôn cùng, mình cũng sẽ áy náy suốt đời.

“Còn thất thần làm gì nữa? Mau cút lên xe đi!” Ông Khương gào lên, ra lệnh cho con trai: “Tao ở đây trông mẹ mày, mày mau đi lấy xe đi!”

Khương Thái Thanh giật nảy mình, vô thức chạy ra bên ngoài.

Nhưng vừa chạy ra được một đoạn, anh ta lại quay về đường cũ.

“Sao mày lại quay về rồi?” Ông Khương tức muốn điên lên.

“Con đột nhiên nhớ đến một chuyện..” Khương Thái Thanh lẩm bẩm: “Quả nhiên là không sai... giống hệt như lời sư phụ nói... người quen của mình có tai nạn


đổ máu..”

Anh ta nhìn mẹ của mình, trường hợp giống như lời nói của Diệp Lâm lúc cho. đan dược.

Lúc đó Khương Thái Thanh không coi trọng lắm, cũng không hề lo lắng. Nhưng mà bây giờ, anh ta chợt nhận ra sự lợi hại của sư phụ mình.

Đúng là biết trước tương lai, đúng là thần mà!

“Cái tên bất hiếu này!” Ông Khương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu:

“Đã tới lúc này rồi mà mày còn nhớ nhung đến thằng sư phụ bài bạc của mày hả? Tao thấy mày hết thuốc chữa thật rồi!”

Dứt lời, ông Khương còn định túm cây gậy sắt dưới đất lên đánh con trai. “Cha, đừng có đánh con nữa!” Khương Thái Thanh vội vàng la lên: “Con có thuốc thần có thể cứu được mẹ! Là sư phụ cho con! Con không ngờ... thế mà lại phải dùng tới nó!”

Lần này, không đợi ông Khương tức giận đánh mình, Khương Thái Thanh lấy đan dược ra, trực tiếp nhét vào trong miệng mẹ mình.

“Cái thằng bất hiếu này, mày cho mẹ mày ăn cái gì vậy? Mày muốn hại chết bà ấy hả?” Ông Khương hét ầm lên, rồi vội vàng đỡ bà Khương dậy, muốn bà nhả ra.


Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.

Máu trên trán bà Khương dừng chảy, cả người trở nên khỏe mạnh.

Bà đẩy chồng mình ra, tự mình đứng lên.

“Vợ ơi, bà...” Ông Khương sửng sốt, mới vừa rồi còn đang trong cơn nguy hiểm, sao bây giờ lại khỏe lên rồi?

Chẳng lẽ lúc nãy vợ mình giả vờ, chỉ vì bảo vệ thằng bất hiếu kia?

Nhưng mà... ông Khương nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng lẽ máu này là máu giả?

“Con trai, con cho mẹ uống thuốc thần thuốc tiên gì mà mẹ cảm thấy... khỏe lên ngay vậy?”

Dứt lời, bà Khương giơ tay lau trán, vết máu trên trán đã khô lại, miệng vết thương không chỉ có ngừng chảy máu, mà còn khép lại, không có một chút vết sẹo nào.

Nhìn thấy cảnh này, ông Khương cực kì hoảng hốt. Trong nhất thời, ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.

Chỉ có bà Khương tự mình thể nghiệm là biết được tất cả đều do viên thuốc mà con trai đút cho bà.

“Mẹ, mẹ không sao rồi, tốt quá đi!”
 
Chương 422: C422: Sư phụ con là sao


Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.

“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa... Con thật sự không đánh bạc nữa...

“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia..."

Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.

Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.

Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thăng con trai ngốc của mình?

“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.


“Ông nữa rồi!" Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”

Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.

“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi...”

Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhãn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm...

Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết...

Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.

“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.

Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.

Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nấy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.

Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.

“Hừm..” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi... Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem... Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính...


Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.

“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”

Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia. Là phúc hay là họa đây?

“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

“Ha ha...” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”

“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”

Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”


“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”

“Ừ” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.

“Tiếc là..” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”

“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”

Cái gì? Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”

“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”

“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”
 
Chương 423: C423: Yên tâm đi


Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.

Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?

Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xăng làm bậy?

“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”

“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”

“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thết Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”

Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.

'Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.


“Thanh Nhị, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.

“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”

Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.

Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ 'Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.

“Ông nội Hoàng?”

Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.

Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng...


Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?

“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.

Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.

Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”

“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”

Cái gì?

Hậu sự?

Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?

“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom