Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 344: C344: Đầu do bọn mày


Diệp Lâm lại nhìn về phía Susan, thấy cô sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng kiềm nén lòng sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết, còn chết với dáng vẻ thê thảm... Dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn bị ám ảnh.

Bạch Vi Vi mang theo thù hận đi nhìn mọi thứ trước mắt, tất nhiên là có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.

Còn Susan là người ngoài cuộc. Cô không may mắn như vậy, chỉ có thể đối mặt với sợ hãi trước mắt.

“Nhìn vài lần là quen rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Rốt cuộc thì sau này cô muốn đi theo bên cạnh mình, tử vong cũng sẽ như bóng với hình.

“Ừ..” Susan hít sâu một hơi, khó khăn mà gật đầu.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đối diện, đang nhìn Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bằng ánh mắt thù hận.


“Là các người ngầm giở trò quỷ hả?”

Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: “Là các người hại chết Tê đại sư!”

Ông ta vốn định xem nhà họ Bạch gà chó không yên, nào ngờ chỉ chưa đến một tiếng, mọi chuyện đã thay đổi bất ngờ, Tề đại sư lại chết thảm ngay trước mặt mình.

Chu Chính Hào là nhân chứng đầu tiên, thấy rõ ràng các loại phản ứng kỳ lạ của Tề đại sư trước khi chết.

Tuy rằng ông ta không biết lý do cụ thể, nhưng mà cũng không khó đoán là có liên quan đến hai người trước mắt.

“Chắc chắn là các người rồi!” Chu Chính Hào tức giận đến run rẩy cả người. Mất đi Tề đại sư, giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay, không còn người đáng tin, trong nhất thời không biết phải làm sao.

“Nếu ông ta không có lòng hại người thì sao lại rơi vào kết cục như thế?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tất cả đều do các người tự tìm thôi!”

“Tiếp theo, tất cả hiệu quả đến từ trận tụ âm do các người bày ra, đều sẽ bắn ngược lên nhà họ Chu các người!”

“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Chu các người sẽ rơi vào vòng xoáy suy thoái, mãi cho đến khi hoàn toàn suy vong.”

“Nếu ông không muốn chết thảm giống như ông ta, thì tôi khuyên ông tốt nhất là nhanh chóng xử lý ba tòa nhà kia. Bằng không thì trận tụ âm sẽ làm nhà họ Chu các ông cửa nát nhà tan!”

Diệp Lâm không phải nói quá lên, mà là đang nói sự thật. Chu Chính Hào. cũng từng nghe Tề đại sư nói về hiệu quả đáng sợ của trận tụ âm.

“Cái gì? Không...” Chu Chính Hào bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.

Ông ta biết rõ điểm lợi hại bên trong. Nhưng mà bây giờ, Tề đại sư bày ra trận đã chết rồi.


Ông ta thậm chí không biết Tề đại sư bố trí trận pháp ở đâu, muốn cho tạm dừng cũng không được.

Chu Chính Hào nhìn mọi thứ trước mắt, chợt nhận ra rằng đối phương nói không sai.

Cái chết của Tề đại sư mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp là đến toàn bộ nhà họ Chu bọn họ.

Rốt cuộc thì trong cuộc đối đầu thẳng mặt, đại sư phong thủy bên mình thua xa người ta, bị nghiền áp chết thảm.

Không khó để tưởng tượng trong thời gian sắp tới, đối phương chỉ cần tùy tiện bố cục, cũng có thể khiến cho nhà họ Chu bọn họ bị bắt chẹt, không có một chút sức phản kháng.

“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi!” Lúc này, có nhân viên đến báo tin.

“Có lẽ là bị sự kiện nhảy lầu ảnh hưởng, có rất nhiều nhân viên trong công ty bắt đầu chóng mặt, buồn nôn, sôi nổi xin nghỉ, thậm chí nộp đơn từ chức, trong đó có khá nhiều nhân viên nòng cốt của công ty.”

Cái gì?

Chu Chính Hào nghe vậy thì giật mình.


Hiệu quả tiêu cực của trận tụ âm dường như đã bắt đầu hiện ra.

Chẳng lẽ nhà họ Chu bọn họ không thể thoát khỏi số kiếp suy bại hay sao?

“Đầu do bọn mày!”

“Đầu do bọn mày làm hại!”

Chu Chính Hào hồi hồn lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.

“Bọn mày muốn nhà họ Chu tao chết, tao đây liền chết cùng bọn mày trước!”

Dứt lời, Chu Chính Hào giống như phát điên, bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Lâm.
 
Chương 345: C345: Sao cha lại tới đây


Khoảnh khắc Chu Chính Hào nổi điên lao lên liều mạng...

“Đủ rồi!"

Lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

“Con thấy chưa đủ mất mặt hả? Còn không mau cút về cho cha?”

Mọi người nghe vậy đều sôi nổi quay đầu lại nhìn, thì thấy một ông cụ mặc tây. trang, cả người nghiêm nghị, mặt mày lạnh lếo, giọng nói như chuông đồng, đứng ngay cửa tòa nhà nhà họ Chu.

“Cha?”

Chu Chính Hào thấy ông ta thì cũng giật mình.


“Sao cha lại tới đây?”

Nhìn thấy cha mình, Chu Chính Hào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh từ trong cơn thất thố và điên cuồng lúc nãy.

“Hừi” Chu Di Kiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu cha không tới thì công ty bị con làm sụp đổ luôn rồi!”

Đám nhân viên tập đoàn Chu Thị nhìn ra thì thấy là lão chủ tịch đến. Cục diện vốn dĩ có chút hỗn loạn lập tức ổn định lại.

Rốt cuộc thì ở trong nhận thức của đa số nhân viên, lão chủ tịch giống như là trụ cột khiến người ta tin cậy.

Hiện giờ mọi thứ hỗn loạn, sự xuất hiện kịp thời của lão chủ tịch có tác dụng ổn định nhân tâm.

“Còn không mau quay lại?” Chu Di Kiên lại quát lớn một câu, gọi con trai trở về. Chu Chính Hào không dám nhiều lời, ủ rũ quay trở về.


Cuối cùng, Chu Di Kiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Lâm, nói: “Nhãi ranh họ Diệp, đúng là lợi hại mà!”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin nổi một thằng nhóc mới vừa ra tù lại có thể buộc nhà họ Chu bọn họ lên bước đường cùng?

Sau khi nói xong, Chu Di Kiên ra lệnh cho tất cả nhân viên đi làm việc, mọi thứ đều khôi phục bình thường.

“Ông ta là ai vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Là lão chủ tịch nhà họ Chu.” Bạch Vi Vi giới thiệu một cách đơn giản: “Chu Di Kiên - cha của Chu Chính Hào. Nhà họ Chu xem như là một tay ông ta chế tạo thành, hiện nay đã rút về phía sau, rất ít khi đến công ty.”

“Xem ra phiền phức đợt này của nhà họ Chu đã tới tai lão chủ tịch!”

Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý gật đầu.

Dù sao thì nhà họ Chu suy bại đã là chuyện ván đóng thuyền. Đừng nói là lão chủ tịch quay lại, cho dù là lão tổ tông sống lại, thì cũng không thể nào thay đổi được.

“Cha!”
 
Chương 346: C346: Đúng là đồ rác rưởi


Sau khi trở lại công ty, Chu Chính Hào quỳ gối trước mặt cha nhận phạt.

Bởi vì mọi thứ đều do ông ta làm hỏng.

Hiện giờ Tê đại sư đã chết, ông ta lại không thể hủy bỏ trận pháp do Tê đại sư bày ra.

Công ty nhà họ Chu đang đứng trước nguy cơ lớn.

Ông ta nói ra hết mọi chuyện với cha mình.

“Hừ! Đúng là đồ rác rưởi!”

Nghe xong, Chu Di Kiên lại mắng một câu.

“Cha nói với con rồi, huyền học phong thủy chẳng là cái thứ gì cả!”

“Trên thế giới này, chỉ có nắm tay mới là đạo lý thép!”


“Nhà họ Chu chúng ta có thể có quy mô và địa vị như ngày hôm nay, đều dựa vào một đôi quyền sắt, dám đánh dám đua, chứ không phải là cái loại đường ngang ngõ tắt như conl”

“Bây giờ con biết chưa, biết cái đường kia của con là không đi được chưa?”

Nghe vậy, Chu Chính Hào mồ hôi ướt đẫm, dập đầu nhận sai: “Con biết sai rồi!"

Về lý niệm kinh doanh công ty, hai cha con từng xảy ra mâu thuần.

Chu Chính Hào thuộc thế hệ mới, từng đi du học, tầm mắt mở mang, an nhàn sung sướng, coi thường kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp bằng cách đánh đánh giết giết của bậc cha chú.

So ra thì các thủ đoạn huyền học phong thủy này nọ hợp thời hơn.

Sau này Chu Chính Hào quen biết đại sư Tê Phong Bình. Hai người hợp tác với nhau giúp đỡ công ty nhà họ Chu phát triển mạnh mẽ, còn trở thành chủ lực.

trong việc thành công vặn ngã tập đoàn Bạch Thị.

Chuyện này khiến Chu Chính Hào nâng cao địa vị trong gia tộc, nắm quyền, trở thành ứng cử viên cho thế hệ tộc trưởng tiếp theo.


Chu Chính Hào vinh quang một thời, hôm nay lại vấp phải đá cứng, hiểu rằng dù là trong giới phong thủy, thì cũng có đạo lý núi này cao hơn núi khác.

Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể đảm bảo thắng mãi không thua.

Lần này có cha của Chu Chính Hào là Chu Di Kiên kịp thời ra mặt ổn định cục diện.

“Chỉ là một vị phong thủy sư chết mà thôi, có cái gì ghê gớm lắm đâu? Chẳng lẽ còn có thể làm cho bầu trời nhà họ Chu sập xuống hả?”

Mặt mày Chu Di Kiên tràn đầy vẻ khinh thường.

Sau đó, ông ta đổi giọng, sắc mặt âm trầm: “Cha đã báo với tộc nhân Ninh Thị rồi, bọn họ sẽ đi dạy dỗ thằng nhãi họ Diệp kia!”

“Nhà họ Diệp muốn nhà họ Chu chúng ta phá sản hả? Vậy cha sẽ làm cho nhà họ Diệp bọn họ cửa nát nhà tan trước!”

Chu Chính Hào vừa nghe đến tộc nhân Ninh Thị liền thay đổi sắc mặt. Ông ta tin tưởng loại thuật sĩ giang hồ như Tề đại sư, chủ yếu là vì không muốn giao tiếp với người của Ninh Thị, thậm chí là thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thị.

Bây giờ xem ra, nhà họ Chu mãi không thể thoát khỏi Ninh Thị, thậm chí còn phải đi cầu xin Ninh Thị.

“Nghe nói hôm nay nhà họ Diệp sẽ mở một buổi tiệc long trọng, nhưng lại không mời nhà họ Chu chúng ta.”

“Vậy thì làm người nhà họ Ninh đi dự tiệc, nhân tiện làm ầm ï một trận, để nhà họ Diệp biết sự lợi hại của nhà họ Chu chúng tai”

Nhà họ Chu định đi khoe cơ bắp của mình trong buổi tiệc nhà họ Diệp!
 
Chương 347: C347: Chu đều sôi nổi đảo


Giữa trưa, Diệp Lâm định đi tham gia bữa tiệc do nhà họ Diệp tổ chức. Đã đến lúc quay trở về khống chế mọi thứ rồi.

“Anh Phong, xin lỗi, bên công ty bận quá, chắc là tôi không thể đi được rồi!” Bạch Vi Vi xin lỗi.

Hai người đã hẹn trước là sẽ cùng nhau đi dự tiệc. Nhưng vì biến cố bên nhà họ Chu, cộng thêm sự ảnh hưởng từ phong thủy, các công ty hợp tác với nhà họ

Chu đều sôi nổi đảo về phía nhà họ Bạch.

Chỉ mới một buổi sáng thôi mà đã có mấy chục công ty phái người đến bàn bạc các loại hợp tác, còn có không ít tổng giám đốc tự mình đi đến.

Bạch Vi Vi bận trước bận sau, thật sự là không thể rút ra thời gian rảnh để đi.

“Không sao.” Diệp Lâm nói: “Dù sao thì đây vốn là chuyện riêng của tôi. Cô bận ở bên này trước đi. Tôi đi một mình là được rồi.

“Để tôi đi với cậu!” Susan là thư ký của Diệp Lâm, chuẩn bị đi cùng Diệp Lâm.

Cứ như vậy, Susan thay vị trí của Bạch Vĩ Vi, cùng Diệp Lâm đi dự tiệc nhà họ Diệp.


Hôm nay, bên ngoài cao ốc tập đoàn Diệp Thị có rất nhiều siêu xe tụ tập.

Bọn họ không chỉ có mời đại cổ đông mới đến để bàn chuyện hợp tác, đồng thời cũng mời các công ty đã từng hợp tác và các tiểu cổ đông đến để ủng hộ nhà họ Diệp bọn họ.

Có ít nhất một nửa các đại lão trong giới kinh doanh Yến Kinh được mời.

Các nhà có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp đều đến chung vui, nhân tiện thăm dò tình hình hiện nay của nhà họ Diệp.

Bên ngoài cao ốc.

Diệp Trạch ăn mặc sang trọng, dáng vẻ quý công tử đường hoàng, gánh vác trách nhiệm tiếp khách bên ngoài. _

“Ây da, Diệp thiếu, đúng là càng ngày càng đẹp trai nhai

“Quả nhiên là rồng sinh rồng, trụ cột tương lai của nhà họ Diệp! Tôi đã nói rồi mà, đứa nhỏ này tương lai thế nào cũng thành tài!”

“Có đính hôn chưa? Tôi có đứa cháu ngoại mới về từ nước ngoài, muốn suy xét thử không?”


Khách khứa qua lại đều bắt chuyện vài câu với Diệp Trạch.

Đương nhiên, đa số đều là đám người dựa vào nhà họ Diệp, tất nhiên là phải nịnh nọt khen ngợi rồi.

Nhưng mà Diệp Trạch vẫn rất thích thú, còn có chút lâng lâng khi nghe.

Giống như là anh ta đã được điều động nội bộ trở thành người nối nghiệt theo của nhà họ Diệp vậy.

Lúc tiếp đón khách khứa, Diệp Trạch rất là kiên nhẫn chờ đợi người của năm đại gia tộc.

Bởi vì bọn họ mới thật sự là khách quý trong bữa tiệc hôm nay, không thể có một chút sơ sẩy nào.

Rốt cuộc thì sáu nhà hiện nay đang nắm 30% cổ phần nhà họ Diệp, trở thành cổ đông lớn nhất Diệp Thị.

Nhà họ Diệp không dám đắc tội bọn họ, vì sợ bọn họ hợp tác với nhau, mở cuộc họp hội đồng quản trị, đá cả nhà họ Diệp ra bên ngoài.

Có điều, anh ta chờ mãi cũng chưa thấy người của năm đại gia tộc đến.

Diệp Trạch chờ chờ rồi cảm thấy sốt ruột, thầm nghĩ có khi nào bọn họ lỡ hẹn hay không? Hay là bọn họ canh đúng giờ mới đến?

Lúc không khí ở hiện trường trở nên cực kì náo nhiệt hòa hợp, Diệp Trạch bỗng nhiên nhíu mày, thay đổi sắc mặt.

Bởi vì trong lúc đón khách, anh ta thấy được một người quen không nên xuất hiện ở đây.
 
Chương 348: C348: Cô vốn tưởng rằng


“Diệp Lâm! Sao anh còn trở về đây?” Diệp Trạch có chút bực bội. Người nên tới không tới, người không nên tới lại tới? Anh ta vừa dứt lời, không khí tại hiện trường lập tức cứng lại.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Diệp Lâm, đồng thời phát ra tiếng cảm thán.

Hiển nhiên là việc Diệp Lâm quay về nằm ra ngoài dự đoán của mọi người. “Anh ta là ai vậy? Trông hơi quen quen, cũng là người nhà họ Diệp hả?”

“Anh không biết anh ta hả? Anh ta là Diệp Lâm, anh trai cùng cha khác mẹ của Diệp thiếu. Trong vụ tai nạn xe chấn động cả nước năm năm trước, anh ta chính là vai chính!”

“Ồ, hóa ra là cái tên ngồi tù kia đấy hả? Sao thả ra nhanh vậy? Có tiền tốt thật đấy! Gây ra án mạng lớn, còn khơi dậy sự tức giận của dân chúng, khi ấy tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ bị xử bắn nữa cơ”

“Suyt! Nói nhỏ một chút, rốt cuộc thì người ta cũng là người nhà họ Diệp. Có điềt ¡ nhớ trước đó tin tức có nói là anh ta bị nhà họ Diệp đuổi đi rồi mà? Sao bây giờ lại quay về rồi?”

Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Diệp Lâm, có vẻ khó hiểu khi anh quay lại, cũng có vẻ khinh thường về hành vi phạm tội trước đây của anh...


Đối với những ánh mắt ác ý xung quanh mình, Diệp Lâm cực kì bình tĩnh. Anh chỉ là không ngờ khi anh trở về, người nhà họ Diệp lại dám xa lánh anh?

Xem ra là nhà họ Diệp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!

“Sao tôi không thể tới đây?” Diệp Lâm bình tĩnh trả lời, rốt cuộc thì hôm nay mình mới là vai chính trong bữa tiệc.

“Hừ, anh không còn là người nhà họ nữa, anh có tư cách gì đến tham gia buổi tiệc nhà họ Diệp?” Diệp Trạch khịt mũi coi thường: “Anh đừng tưởng rằng ở bên ngoài quen biết đám người Hoa nha nội là nhà họ Diệp sẽ tiếp nhận anh lần nữa! Anh chính là sỉ nhục của gia tộc! Nhà họ Diệp sẽ mãi mãi không chào đón anh!”

Diệp Trạch cho rằng Diệp Lâm muốn nhân cơ hội này quay lại gia tộc.

Rốt cuộc thì ngay trước mặt đám đông khách khứa, nhà họ Diệp cũng không tiện làm quá khó coi đối với con cháu dòng chính.

Hơn nữa, dường như Diệp Lâm còn quen biết bạn cùng lứa tuổi cấp bậc bốn thiếu Yến Kinh như là Hoa Quốc Đống, điều này khiến cho Diệp Lâm tự tin hơn một chút.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Trạch bất chấp mấy thứ đó. Anh ta đứng vững ngay cửa, không cho Diệp Lâm đi vào bên trong.

“Anh đã bị gia tộc xóa tên rồi! Mau cút đi!” Diệp Trạch không nhường một bước, muốn dựa thế đuổi Diệp Lâm đi.


Quả nhiên, các khách khứa xung quanh cũng nói chuyện thay Diệp Trạch, sôi nổi khuyên nhủ Diệp Lâm đi về.

“Diệp đại thiếu, anh đã không còn là người nhà họ Diệp nữa rồi, anh đi mau đi, đừng ở đây thêm phiền nữa.”

“Đúng vậy. Anh càng làm như vậy thì gia tộc càng chán ghét anh. Hay là anh cứ ra bên ngoài trước, thành thật đợi thêm một thời gian, nói không chừng chờ khi cha anh và ông nội anh ngẫu nhiên nhớ đến anh, vui vẻ một cái là cho anh quay lại”

“Bây giờ anh hãy cầu xin em trai anh đi, nhờ em trai anh nói thay vài lời, để anh có thể sớm ngày quay lại gia tộc. Rốt cuộc thì các anh chính là anh em cùng cha khác mẹ đấy!”

Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tiêu điểm bị chỉ trỏ, ai cũng xa lánh và xua đuổi.

“Các người..” Susan đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người. Tại sao lại như vậy chứ?

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như lời nói của Diệp Lâm lúc tới đây.

Cô vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ vinh quang trở về gia tộc, nào ngờ kết quả là


ngay cả cửa cũng khó có thể bước qua!

“Nếu anh quỳ xuống cầu xin tôi, thì có lẽ tôi sẽ giúp anh nói hay vài câu trước mặt ông nội, thậm chí còn dẫn anh đi gặp cha một lần sau khi buổi tiệc kết thúc.”

Diệp Trạch chống nạnh, mặt mày mang vẻ “anh tới cầu xin tôi đi”. Đương nhiên là anh ta không trông chờ việc Diệp Lâm sẽ thật sự quỳ xuống. trước mặt mọi người. Anh ta chỉ là ra vấn đề khó, để Diệp Lâm biết khó mà rút thôi.

“Quỳ cầu xin p Lâm lạnh lùng cười: “Chờ lát nữa, dù cho cậu có quỳ xuống thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Tôi quỳ xuống hả?” Diệp Trạch nghe vậy thì cười ha ha: “Anh là cái thứ gì mà tôi phải quỳ xuống cầu xin anh?”

“Tôi là cái thứ sắp trở thành chủ nhà nhà họ Diệp!” Dứt lời, Diệp Lâm đi lên một bước, trầm giọng nói: “Chó ngoan không cản đường, cút đi!”

Anh còn chưa nói xong, không đợi Diệp Trạch phản ứng, liền lát Diệp Trạch một cái, tát bay Diệp Trạch đang chặn đường ra ngoài.
 
Chương 349: C349: Có chuyện gì vậy


ồ..

Diệp Lâm vừa ra tay, hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Trên mặt mọi người xung quanh tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Không biết là vì lời nói mới vừa rồi của Diệp Lâm, hay là vì Diệp Lâm dám đánh em trai Diệp Trạch cùng cha khác mẹ ngay trước mặt mọi người.

“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại đánh rồi?”

“Vị đại công tử nhà họ Diệp này không phải là ngồi tù ngồi đến ngu luôn rồi chứ hả?”

“Anh ta như vậy mà còn mơ tưởng trở về gia tộc? Nếu tôi là chủ một nhà, tôi sẽ không để cho anh ta trở về!”

“Anh ta còn dám nói là mình sắp trở thành chủ nhà nhà họ Diệp nữa kìa! Ha ha, nếu anh ta thật sự trở thành chủ nhà, thì tôi đây chính là nhà giàu số một thế giới!

Trong nháy mắt, mọi người đều chỉ trỏ Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường và bài xích, không muốn qua lại với Diệp Lâm.


“Hừ, anh ta đánh Diệp thiếu, để xem anh ta nói thế nào cho xong! Hôm nay là trường hợp quan trọng, nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua cho anh tal”

Lúc này, Diệp Trạch vừa bất ngờ vừa tức giận, chật vật đứng dậy từ trên mặt đất.

“Anh... anh dám đánh tôi hả?”

Diệp Trạch tức điên lên rồi.

Tính ra thì đây đã là lần thứ ba Diệp Lâm đánh mình. Đúng là coi trời bằng vung mà!

Rõ ràng người bị đuổi khỏi gia tộc là Diệp Lâm, sao người nhiều lần bị đánh lại là mình vậy?

Anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?


Diệp Trạch suy nghĩ lần này không thể dễ dàng bỏ qua cho người anh trai cùng cha khác mẹ này của mình nữa.

“Hôm nay là một ngày quan trọng của nhà họ Diệp chúng tôi, thế mà anh còn dám đến gây chuyện, để xem tôi dám đánh gấy chân của anh không!”

Dứt lời, Diệp Trạch gọi bảo vệ đi bắt Diệp Lâm, sau đó từ từ trả thù. “Dừng tay!”

“Hai đứa mày ầm ï đủ chưa vậy?”

Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đi ra từ bên trong hội trường. “Cha!” Diệp Trạch gọi một tiếng.

Anh ta muốn mách lẻo với cha mình. Nhưng ngay trước mặt nhiều người, anh †a ngại ngùng mở miệng, cứ muốn nói lại thôi.

“Cha...” Diệp Lâm khó khăn mà gọi một tiếng cha.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cha mình Diệp Nguyên Cát kể từ khi anh ra tù.

“Phong Nhị, con trở lại rồi hả?” Thấy Diệp Lâm, thái độ của Diệp Nguyên Cát cực kì bình thản.
 
Chương 350: C350: Chúng ta đi thôi


Có lẽ là vì áy náy khi mấy năm qua không quan tâm đứa con trai này, nên ông không mang thái độ ác liệt như Diệp Trạch, ngược lại còn chủ động hỏi thăm tình hình dạo này của Diệp Lâm.

Giống như là hai cha con xa cách nhiều năm, hỏi đông hỏi tây khi gặp lại nhau.

Các khách khứa xung quanh đều giật mình, dường như không ngờ rằng Diệp Nguyên Cát vẫn còn tình cảm với đứa con trai này.

“Xem ra ông chủ Diệp vẫn còn thương yêu Diệp Lâm.” “Dù sao thì cũng là cha con mài”

Chắc là vì dưới sự tấn công dịu dàng, sự hận thù trong lòng Diệp Lâm cũng giảm đi vài phần, không còn hùng hổ doạ người nữa.

“Con đã về rồi thì cùng nhau vào đi.” Diệp Nguyên Cát nói: dẫn con đi gặp ông nội một lần.”

Thấy cha mình có thái độ tốt đẹp với Diệp Lâm, Diệp Trạch không nhịn được nổi cơn ghen ghét.


Giống như tình thương của cha chỉ thuộc về mình bị Diệp Lâm đoạt đi vậy.

“Cha!” Diệp Lâm lập tức lớn tiếng nhắc nhở: “Hiện nay anh ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp rồi. Sao cha có thể để anh ta vào nhà vậy chứ?”

“Hơn nữa, anh ta vừa tới liền gây ầm ï, còn đánh con nữa kìa!”

Đối mặt với đứa con trai út gây chuyện vô lý, Diệp Nguyên Cát cũng rất bất đắc dĩ.

Ông làm cha, sao có thể vui vẻ khi thấy hai anh em trở mặt với nhau?

“Trạch Nhi!” Diệp Nguyên Cát nói với giọng điệu tha thiết: “Dù sao thì nó cũng là anh trai con, còn đừng làm loạn nữa.”

Không đợi con trai út oán trách, ông tiếp tục nói: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi. Trạch Nhi, con tiếp tục đón khách. Phong Nhi, con theo cha đi vào trong!”

Dứt lời, Diệp Nguyên Cát tự mình dẫn Diệp Lâm đi vào bên trong hội trường.

Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, trong mắt Diệp Trạch tràn đầy thù hận. Anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Đây không chỉ đơn giản là một lần Diệp Lâm tranh giành cha với mình, mà còn là một lần tranh giành gia sản, thậm chí là địa vị trong nhà họ Diệp với mình.

“Diệp Lâm, nếu anh dám trở về đoạt mọi thứ với tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với anh!”

Diệp Trạch vội vàng móc điện thoại, gọi cho mẹ kể hết mọi chuyện xảy ra ở đây.


Đương nhiên, anh ta chủ yếu là nói cho mẹ mình biết rằng Diệp Lâm tới đây, để bà chuẩn bị sẵn tâm lý, xem có thể tìm được cơ hội đuổi Diệp Lâm đi hay không.

“Hừ, tên súc sinh kia còn dám trở về nữa hả!” Hứa Như Vân nghe vậy thì cũng rất giật mình. Có điều, bà ta chợt cười lạnh nói: “Ừ, đợi lát nữa xem mẹ dạy dỗ nó thế nào!”

Sau khi báo tin cho mẹ xong, Diệp Trạch mới tạm thời yên tâm, mong chờ lát nữa mẹ mình có thể thay mình dạy cho Diệp Lâm một bài học, đồng thời xả giận cho mình.

Đúng lúc này, người trong năm đại gia tộc cũng đã đến.

“Không biết Diệp tiên sinh đến chưa?” “Chúng ta ở đây đợi Diệp tiên sinh hay là đi vào bên trong đợi?”

“Lúc nấy tôi có gọi điện thoại cho Bạch đại tiểu thư. Cô ấy nói là Diệp tiên sinh đi rồi, chắc là đang ở bên trong hội trường.”

“Vậy thì đi vào bên trong xem thử. Nếu không có thì chúng ta ra bên ngoài chờ.”

Thấy đám khách quý hôm nay đã đến rồi, Diệp Trạch thay vẻ mặt tươi cười, tự mình đi lên đón.


“Ồ, thăng nhóc này chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ của Diệp tiên sinh đấy hả?”

Đám người Thôi Hữu Lượng vừa nhìn là biết ngay Diệp tiên sinh không thích đứa em trai cùng cha khác mẹ kia, sao có thể nể mặt chào hỏi anh ta được?

“Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, đám người Thôi Hữu Lượng không hề nhìn Diệp Trạch một cái nào, cứ vậy mà đi thẳng vào bên trong hội trường.

“Ơ kìa..” Diệp Trạch giống như là mặt nóng dán mông lạnh người ta, hoàn toàn bị người ta bỏ qua, coi như là không khí.

Ý cười trên mặt anh ta cứng đờ.

Diệp Trạch rất buồn bực, không hiểu mình tiếp đón sơ suất chỗ nào, mà khiến cho năm đại gia tộc cùng nhau làm lơ mình, giống như là đã bàn trước vậy.
 
Chương 351: C351: Có kịch hay để xem rồi


Khi Diệp Lâm theo Diệp Nguyên Cát vào hội trường.

Ngay lập tức, tất cả khách mời nhìn thấy cảnh này đều không khỏi bàn tán.

"Này, thanh niên đi theo tổng giám đốc Diệp là ai vậy?"

"Hình như là cậu cả Diệp Lâm bị đuổi ra khỏi nhà phải không?"

"Sao cậu tôi lại quay lại? Chẳng lẽ nhà họ Diệp lại tiếp nhận cậu tôi rồi sao?”

Tất cả các vị khách đều nhìn Diệp Lâm, người đã trưởng thành sau năm năm xa nhà họ Diệp, với ánh mắt nghỉ ngờ.

Mọi người đều cho rằng Diệp Lâm phải cầu xin ông nội mới mới có thể trở về.

Nhưng ai có thể ngờ rằng nhân vật chính thực sự của đêm nay lại ở ngay trước mặt họ.

"Lâm Nhị, lát nữa cha sẽ dẫn con đi gặp ông nội, con phải nhận lỗi đàng hoàng, biết đâu đêm nay ông vui vẻ, sẽ cho con trở về."

Diệp Nguyên Cát dặn dò.


Diệp Lâm còn chưa kịp trả lời.

Đã nghe thấy một giọng nói gay gắt và quen thuộc phát ra từ phía sau.

"Thằng súc sinh này, sao mày còn mặt mũi quay lại hả?"

Diệp Lâm không cần quay đầu cũng biết là ai đang nói.

Nhìn thấy tình huống này, xung quanh lại trở nên im lặng.

"Mẹ kế của cậu cả kìa."

"Có kịch hay để xem rồi."

Mọi người trông như đang chờ xem một vở kịch hay.

"Như Vân, bà bớt nói vài câu đi."


Diệp Nguyên Cát quay người, bất lực khuyên nhủ.

"Thằng súc sinh này đâu có coi tôi ra gì, sao tôi phải im lặng chứ?"

Hứa Như Vân chẳng những không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn cao giọng hơn, hấp

dẫn càng nhiều người đến xem.

Nhìn thấy đối phương cứ một thằng súc sinh hai thằng súc sinh ở giữa chốn đông người, Diệp Lâm đương nhiên cũng sẽ không để yên.

"Súc sinh đang nói ai đấy?"

Diệp Lâm nói. “Nói mày chứ nói ai!” Hứa Như Vân lập tức đáp trả.

...' Im lặng trong chốc lát, Hứa Như Vân chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Bà ta mắc bẫy rồi!

Nếu nói như vậy, chẳng phải bà ta mới chính là súc sinh hay sao? "Phụt, haha..."

Khách khứa xung quanh đều bật cười.

"Thằng súc sinh, mày muốn chết hả!" Hứa Như Vân tức giận, lập tức tiến lên đánh Diệp Lâm.
 
Chương 352: C352: Ông diệp khịt mũi lạnh lùng


Diệp Nguyên Cát bị kẹp giữa hai người, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến.

Khung cảnh lại rơi vào tình trạng hỗn loạn ngắn ngủi.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến.

"Đánh cãi chửi nhau ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa?”

"Hai mẹ con các người không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lúc này, ông Diệp đột nhiên bước tới.

"Ông Diệp!"

Thấy vậy, những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên và lần lượt chào hỏi. Ông Diệp khế gật đầu với mọi người, đánh giá một vòng những người có mặt. Nhìn thấy năm đại gia tộc đều không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu để năm đại gia tộc thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

"Cha." Hứa Như Vân tức giận nói: "Thằng... Thằng nhóc này vẫn luôn đối đầu với con. Lần trước nó vừa ra tù đã dám đánh con. Con nghe nói vừa rồi nó còn đánh Trạch Nhi ở bên ngoài nữa, đúng là ngỗ ngược mài"

Ông Diệp nhìn Diệp Lâm, đã năm năm không gặp, trong lòng có chút xa lạ.


"Sao nào? Cháu không mẹ kế thì thôi đi, chẳng lẽ đến ông nội cháu cũng không nhận hay sao?"

Ông Diệp thấy Diệp Lâm mãi không lên tiếng chào mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ răng đứa trẻ này ngày càng chẳng ra làm sao.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát khế huých con trai, sau đó mỉm cười giải thích: "Thằng nhỏ này đã lâu không về, chắc hẳn nhìn thấy ông kích động đến không nói nên lời thôi ạ."

"Ông nội..." Diệp Lâm khó khăn mở miệng.

Công bằng mà nói, anh và họ đều là máu mủ ruột thịt nên vẫn có chút tình cảm gắn bó.

Nhưng không hiểu vì sao, năm năm sau khi rời khỏi nhà, Diệp Lâm lại càng cảm thấy vô cùng thờ ơ với gia đình này.

Như thể anh là một người xa lạ vậy.

Cho dù nhà họ Diệp không đuổi anh ra khỏi nhà thì dường như Diệp Lâm cũng đã càng ngày càng rời xa căn nhà này rồi.

"Hừ!" Ông Diệp khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều khách như vậy, ông ta khó mà đuổi cháu trai ra ngoài ngay tại chỗ được, như vậy thì vô tình quá.

Vì vậy, ông Diệp đã cho đứa cháu bất hiếu này một cơ hội để thể hiện sự khoan dung độ lượng của mình.


“Diệp Lâm.” Ông Diệp tiếp tục nói: “Nếu hôm nay cháu chủ động trở về, ông sẽ cho cháu một cơ hội để trở về với gia tộc.”

“Thứ nhất, cháu phải thành tâm sám hối, quỳ xuống và thề sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."

..

 
"Thứ hai, Hứa Như Vân dù sao cũng là mẹ của cháu, thân là con trai, cháu không thể ngỗ ngược như vậy được, phải thành tâm xin lỗi nó và thề sẽ đối xử với nó như một người mẹ, không bao giờ vô lễ nữa."

"Chỉ cần cháu có thể làm được hai việc này, ông sẽ cho phép cháu trở về nhà họ Diệp."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy là quá dễ dàng đối với đứa trẻ này.

Chỉ là một lời thề đơn giản và một lời xin lỗi có lệ, không có hình phạt nào cả, vậy là quá nhẹ nhàng rồi.

“Ông cụ này miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng vẫn thương cháu trai.”

Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ông Diệp.

Họ thậm chí còn bắt đầu chúc mừng cháu trai lớn của nhà họ Diệp đã trở về, gia đình đoàn tụ vui vẻ.

Tuy nhiên, Hứa Như Vân nghe xong lại không chịu để yên: "Mày phải quỳ xuống xin lỗi mới được!"

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng lập tức nháy mắt với Diệp Lâm, thúc giục anh nhanh lên, kẻo ông nội lại đổi ý.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng nếu ông Diệp đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ đồng ý và trở về gia đình.

Tuy nhiên, Diệp Lâm lại cười nhạo. Một lời nói đánh tan ảo tưởng của mọi người.

"Nằm mơ!"
 
Chương 353: C353: Nằm mơ


"Nằm mơ!"

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Mọi người ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là họ thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm?

"Cháu... Cháu nói gì vậy?" Ông Diệp hỏi lại, vừa sốc vừa tức giận.

Ông ta cũng cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, sao thằng nhóc này dám nói chuyện với ông ta như vậy?

"Cháu nói là, nằm mơi"

Diệp Lâm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lặp lại lần nữa.


ồ!

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên náo động!

Mọi người nhìn Diệp Lâm như nhìn thấy ma, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. "Thằng nhóc này điên rồi sao mà dám nói như vậy?”

"Rõ ràng ông cụ đã nhường một bước, vậy mà cậu ta lại từ chối?”

"Đúng là ngồi tù hại não mà! Không biết tốt xấu!"

Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách khứa đều lắc đầu, cho rằng Diệp Lâm điên rồi.

"Cháu!" Ông Diệp cũng không nói nên lời, hoàn toàn thất vọng với đứa cháu trai này.


Dám làm trái lời của ông ta, đây chẳng phải là không giữ thể diện cho ông ta Sao sao?

Rõ ràng ông ta đã cho anh một cơ hội, nhưng đáng tiếc anh lại không trân trọng nó.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ coi như không có người này! "Lâm Nhi, con đang nói điều gì ngu xuẩn vậy hả?”

Nghe được lời này, Diệp Nguyên Cát cũng là sợ hãi, nhanh chóng thay Diệp. Lâm giải thích.

"Cha! Lâm Nhi chỉ lỡ lời thôi. Lâm Nhi, mau xin lỗi ông nội đi! Nói là con không có ý đó!"

Ông Diệp lạnh lùng mỉm cười: "Lỡ lời? Tôi già rồi, nhưng tôi không điếc. Nó còn lặp lại lần nữa! Chẳng lẽ cũng là lỡ lời sao?"

Lúc này, trong số tất cả mọi người có mặt, có lẽ chỉ có Hứa Như Vân là người cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Lâm quỳ xuống xin lỗi mình, bà ta có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, thấy Diệp Lâm từ chối ngay lập tức, không cho ông nội mặt mũi, hoàn toàn chặn hết con đường trở về, bà ta lại vui mừng nhìn thấy.
 
Chương 354: C354: Nhân viên bảo vệ


"Cha, con nói rồi mà, thằng nghịch tử này không coi ai ra gì đâu."

Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”

"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"

“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.

Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?

Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.

"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."


"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"

"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"

"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"

"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.

Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.

"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.

Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?

Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.

Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"

"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"


Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.

"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.

Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.

"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.

Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.

Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?

Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.

Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"


Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.

"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"

Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.

Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.

Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.

"Khụ, khụ!"

Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"
 
Chương 355: C355: Nếu chỉ chọn ra một gia tộc


Năm gia tộc mới của Yến Kinh, Triệu, Thôi, Cát, Đàm, Thường.

Họ cũng nổi lên theo sự trỗi dậy của nhà họ Bạch, chỉ trong một đêm đã có thể theo kịp năm đại gia tộc cũ, sau đó được gọi chung là mười đại gia tộc đứng đầu Yến Kinh.

Nếu chỉ chọn ra một gia tộc, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu năm gia tộc này gộp lại, ngay cả một gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp cũng không thể coi thường.

Hơn nữa, hiện giờ năm gia tộc này đã hợp tác với nhà họ Bạch để mua lại cổ phiếu của nhà họ Diệp, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Diệp Thị.

Nhà họ Diệp càng không dám lơ là. Yến tiệc hôm nay cũng chủ yếu là để chiêu đãi năm đại gia tộc này. Hy vọng rằng cả hai bên có thể biến thù thành bạn.

"Hoành tráng thật! Năm đại gia tộc đều có mặt! Xem ra họ cũng rất nể mặt nhà họ Diệp đấy chứ!"

"Đương nhiên rồi! Lạc đà dù gầy những vẫn lớn hơn ngựa! Mặc dù nhà họ. Diệp gần đây gặp khó khăn vì vấn đề thuế má, nhưng sau khi phục hồi vẫn sẽ nằm trong mười gia giàu có nhất! Nếu năm gia tộc này thông minh thì cũng nên nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích, không cần thiết phải đắc tội với nhà họ Diệp!”


"Hình như người đứng đầu của năm gia tộc đều rất coi trọng cuộc gặp gỡ này. Nếu đúng như dự đoán thì nhà họ Diệp sẽ hình thành mối quan hệ tốt đẹp với năm gia tộc lớn, đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi."

Các vị khách phân tích tình hình hiện tại, tất cả đều kết luận rằng tộc trưởng của năm gia tộc lớn đang đích thân ra mặt vì coi trọng nhà họ Diệp, mặt khác là

đang cố gắng đàm phán hòa bình với nhà họ Diệp để thu được nhiều lợi ích hơn.

"Ồ2 Cuối cùng họ cũng đến rồi à?" Diệp Lâm đang bị mọi người nhắm tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình đến.

Anh đứng chắp tay sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi họ đến gặp mình.

"Ông Triệu, ông Thôi, ông Cát, ông Đàm, ông Thường!"

"Các ông khỏe chứ!”

Ông Diệp đích thân đón tiếp và chắp tay chào hỏi.


"Ông Diệp, không cần khách khít"

Tộc trưởng của ngũ đại gia tộc cũng chắp tay đáp lại.

Cùng lúc đó, họ cũng đang tìm kiếm Diệp Lâm ở trong đám người.

Tuy nhiên, ông Diệp đã dẫn đầu đám đông và tiến về phía trước, chặn mất †ầm nhìn của họ.

Trong lúc nhất thời, mọi người chen chúc ở cửa, không thấy Diệp Lâm đâu. "Mời vào, mời vào! Hôm nay các vị đến đây, hân hạnh cho tôi quá!” Ông Diệp bước vào hội trường cùng với tộc trưởng của năm gia tộc.

"Trạch Nhi!" Lúc này, Hứa Như Vân thấp giọng hỏi: "Thế nào? Con đã làm quen với người của năm đại gia tộc chưa?”

Mục đích sắp xếp Diệp Trạch đón khách ở bên ngoài là để cậu ta có cơ hội ra mặt trước những nhân vật lớn này, tạo mối quan hệ.

"Dạ..." Diệp Trạch xấu hổ gãi đầu, cậu ta không thể nói những người này đều không thèm nhìn mình được: "Rồi.. ạ..."

Diệp Trạch đáp lại một cách chiếu lệ, sau đó lại hỏi mẹ mình. “Mọi người xử lý tên kia thế nào rồi?”

Nghe vậy, Hứa Như Vân mỉm cười đắc ý: "Yên tâm, ông nội của con đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi, sẽ không bao giờ cho nó bước vào cửa nữa!"
 
Chương 356: C356: Nhà họ bạch đang nghe lệnh của ai


"Thật sao?" Nghe được lời này, Diệp Trạch sung sướng vô cùng: "Anh ta đang ở đâu? Đã bắt được anh và dạy cho anh một bài học chưa?"

Nghĩ đến cái tát ngoài cửa vừa rồi, Diệp Trạch vẫn còn tức, chỉ mong có thể đánh trả ngay lập tức để trút giận.

Hứa Như Vân thấp giọng nói: "Được rồi, bây giờ chúng tôi phải làm ăn. Tên nhóc kia, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để xử lý!"

Lúc này, ông Diệp cũng đang làm quen với tộc trưởng của năm đại gia tộc. Mặc dù không biết là họ đang nói gì nhưng trông có vẻ vui vẻ. "Ông Diệp, không cần khách sáo quá."

Thấy ông Diệp tiếp đãi mình với những tiêu chuẩn cao nhất, thậm chí còn không ngần ngại hạ mình làm mọi việc.

Các tộc trưởng của năm đại gia tộc cảm thấy có phần xấu hổ.

"Haha..." Ông Diệp đích thân rót rượu cho năm tộc trưởng, cười khổ: "Không khách sáo sao được."

"Năm đại gia tộc các ông nắm giữ huyết mạch của nhà họ Diệp chúng tôi. Nếu tôi không tiếp đãi các ông tử tế, một ngày nào đó các ông tổ chức họp hội đồng quản trị, đuổi tôi ra ngoài, chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?"

Ông Diệp quả thực là một con cáo già, lời lẽ đi trước binh pháp đi sau, đưa ra yêu cầu của mình thông qua một lời nói đùa, hy vọng có thể nhìn thấy phản ứng của năm vị tộc trưởng.

“Haha...” Quả nhiên, tộc trưởng của năm đại gia tộc đều bật cười, không biết phải giải thích hành vi trước đây của họ như thế nào.


Trên thực tế, giữa năm đại gia tộc và nhà họ Diệp không hề có hiềm khích gì. Sở dĩ họ muốn mua cổ phiếu của nhà họ Diệp, chiếm lấy ghế cổ đông lớn đều là do lệnh của Diệp Lâm.

"Các vị!" Ông Diệp giơ chén lên: “Nếu trước đây nhà họ Diệp của chúng tôi đã xúc phạm đến các vị thì bây giờ tôi sẽ xin lỗi." "Tôi cũng hy vọng sau khi uống ly rượu này, từ nay chúng ta có thể biến thù

thành bạn!"

"Nhà họ minh, không biết các ông nghĩ thế nào?"

và năm đại gia tộc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thành lập liên

Không đợi sự đồng ý của mọi người, ông Diệp đã uống cạn ba ly rượu. Có thể nói là tràn đầy sự chân thành.

Khi những vị khách xung quanh nhìn thấy vậy cũng reo hò, bày tỏ sự ủng hộ trước lời nói của nhà họ Diệp.

Lần này, tộc trưởng của năm đại gia tộc vô cùng khó xử.

Nếu tiếp tục từ chối nhà họ Diệp thì có vẻ không tốt chút nào.


"Ông Diệp, tôi nói thật với ông!" Lúc này, ông Cát nói: "Chúng tôi không có thù oán gì với nhà họ Diệp. Chúng tôi mua lại cổ phiếu của ông không phải vì của cải hay quyền lực, mà chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi!”

"Ð?" Ông Diệp âm thầm gật đầu, đúng như ông ta dự đoán: "Chẳng lẽ là nhà họ Bạch sao?"

Ông Diệp đã lờ mờ đoán được hành động của năm đại gia tộc là đang theo chân nhà họ Bạch.

Nhưng điều mà ông Diệp không thể hiểu được là ông ta không hề đắc tội với nhà học Bạch, vậy tại sao sau khi quay trở lại, nhà họ Bạch lại là nhắm vào nhà họ Diệp đầu tiên?

Bắt nạt kẻ yếu ư, nhà họ Diệp cũng không yếu đến mức bị bắt nạt, phải không?

"Nửa đúng, nửa không!"

Ông Cát lắc đầu cười khổ: “Ngay cả nhà họ Bạch cũng làm theo lệnh mà thôi!"

"? Nhà họ Bạch đang nghe lệnh của ai?" Đây là điều mà Ông Diệp không ngờ tới, tự hỏi, chẳng lẽ ông ta đã đắc tội thần thánh phương nào sao?

Nghĩ lại thì ngay cả ông Khổng của Bộ Tài Chính cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta.

Rốt cuộc là ai đang đối đầu với nhà họ Diệp của họ đây?

"Ấy? Ông Diệp, ông vẫn chưa biết sao?"

Lúc này, năm người kia cũng rất bối rối, ngó nghiêng xung quanh: “Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gặp mặt à?”
 
Chương 357: C357: Là ai vậy


“Hả? Là ai vậy? Ở ngay đây sao?”

Ông cụ Diệp mặt mày chứa vẻ mờ mịt.

Ông ta thầm nghĩ mình chưa thấy có nhân vật lớn nào đến đây mà? Nếu có thì cả hội trường đã ầm ï lên từ lâu rồi.

“Con có thấy là ai không?” Hứa Như Vân hỏi con trai Diệp Trạch.

Bảo anh ta ở bên ngoài tiếp khách, chính là vì quan sát khách khứa qua lại, nếu có nhân vật lớn đến thì phải nhanh chóng báo tin.

“Không có... Diệp Trạch cũng mờ mịt mà lắc đầu.

Hứa Như Vân tức giận trừng con trai một cái, dường như đang trách móc con ở bên ngoài làm gì không biết nữa.

Diệp Trạch cũng rất vô tội. Bởi vì ngoài người của năm đại gia tộc ra, thì anh ta không gặp một vị đại lão nào cả.

“Còn chưa tới nữa hả?” Lúc này, đám người ông Tô cũng nhìn quanh tìm kiếm.

Đám khách khứa cũng nhìn trái nhìn phải, xem bên cạnh mình có vị đại lão nào không.


“Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ?”

Lúc ông Cát đề nghị đi ra ngoài, ông Tô lại cười chỉ về phía Diệp Lâm đang đứng: “Diệp tiên sinh đang ở bên kia kìa!”

Diệp tiên sinh?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên. Bởi vì chủ nhà hôm nay là nhà họ Diệp.

Bây giờ lại có một vị Diệp tiên sinh đến nữa?

Trùng hợp vậy sao?

€ó điều... ở Yến Kinh, ngoài người nhà họ Diệp ra, thì còn có nhà họ Diệp quan to chức lớn nào nữa hả?

Bọn họ chưa từng nghe nói mà! Hơn nữa, mọi người nhìn theo hướng mà ông Tô chỉ, cũng không thấy có gì lạ. Diệp tiên sinh gì chứ?

Thậm chí, những người ở hướng bên đó đều sôi nổi tránh ra. Bởi vì bọn họ tự hiểu lấy mình, biết không phải là mình.


Một ngón tay của ông Tô khiến mọi người tản ra. Bên đó chỉ còn lại một mình Diệp Lâm đứng thẳng người tại chỗ.

“Tên bất hiếu kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Đúng là chướng mắt!” Hứa Như Vân thấy vậy thì lập tức quát lớn: “Còn không mau cút qua chỗ khác đi!”

Các khách khứa xung quanh đều lộ vẻ mặt khinh thường, thầm nghĩ người ta gọi Diệp tiên sinh, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì?

Không phải người họ Diệp nào cũng có thể được gọi một tiếng tiên sinh.

Huống chỉ tiếng tiên sinh ấy còn được thốt ra từ miệng của các tộc trưởng năm đại gia tộc. Vậy nên tiếng tiên sinh ấy rất có sức nặng.

Có điều, lúc này, các tộc trưởng của năm đại gia tộc nhìn thấy Diệp Lâm liền đi lên chào hỏi.

“Diệp tiên sinh!”

“Diệp tiên sinh, ngài tới sớm vậy sao?”

“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới hơi muộn, trên đường bị kẹt xe...” Các tộc trưởng năm đại gia tộc lần lượt đi về phía Diệp Lâm. Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

“Ơ... chuyện gì thế này? Không phải là tôi bị hoa mắt đấy chứ?”

“Đại công tử nhà họ Diệp, thế mà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng của năm đại gia tộc? Không phải là nhận lầm người đấy chứ?”

“Lạ thật đấy! Chắc chắn là có chỗ nào sai rồi! Nếu không... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Các khách khứa ở hiện trường nói sao cũng không muốn tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
 
Chương 358: C358: Rốt cuộc là có chuyện gì vậy


“Các vị... nó chỉ là cháu trai Diệp Lâm của tôi... không phải Diệp tiên sinh gì hết...

Ông cụ Diệp tất nhiên cũng không tin tưởng, đứa cháu trai bị đuổi ra khỏi nhà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng năm đại gia tộc.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là các tộc trưởng lớn tuổi rồi, nhìn không rõ, nhận lầm người.

“Ơ, thằng bất hiếu kia là tiên sinh hả? Nói đùa cái gì vậy?” Hứa Như Vân liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói thầm.

Vốn tưởng rằng được sự nhắc nhở của người nhà họ Diệp, các tộc trưởng năm đại gia tộc sẽ phát hiện là mình nhận lầm người.

Nào ngờ người trong năm đại gia tộc dường như là không nghe thấy, tiếp tục tụ tập bên cạnh Diệp Lâm, hỏi han ân cần, thái độ cung kính.

Khiêm tốn như là tôi tớ gặp chủ nhân vậy. Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Cái cảnh này lại khiến cho mọi người chấn động.

Nhất là người nhà họ Diệp, bọn họ giật mình, ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.


Cho dù không thể hiểu nổi, nhưng mà sự thật chính là sự thật, không phải cứ không tin là được... Diệp Lâm bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, lại là Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Sao đại công tử nhà họ Diệp lại trở thành Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc vậy?”

“Rốt cuộc là chúng ta đã bỏ lỡ cái gì? Sao chưa từng nghe ai nói tới vậy?” “Anh ta mới ra tù mà?” Các khách khứa vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu.

Còn người nhà họ Diệp cũng không hiểu ra sao, ai nấy đều có rất nhiều điều muốn hỏi.

Chỉ là, mọi người ở đây chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng...

“Thảo nào lúc nãy Diệp Lâm... nói mạnh miệng như vậy... Hóa ra là người ta có vốn liếng để nói mạnh miệng!”

“Nếu nói mọi chuyện đều do Diệp Lâm đứng sau tính toán, hiện nay năm đại gia tộc đang nghe theo lệnh của Diệp Lâm, thì chẳng phải là Diệp Lâm đã trở

thành cổ đông lớn nhất nhà họ Diệp hay sao?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Cái câu nói sau này anh ta sẽ làm chủ nhà nhà họ Diệp... dường như không phải là nói đùa!”

Sau khi nhận ra điều này, mọi người lại cảm thán liên tục.


Không ai ngờ rằng lời nói mạnh miệng mới vừa rồi của Diệp Lâm lại trở thành sự thật.

Lúc nãy mọi người còn đang cười Diệp Lâm điên rồi, kết quả vai hề lại là chính mình?

Vả mặt tới một cách nhanh chóng, khiến người ta thật sự bất ngờ. “Nó...nó... nó là..." Lúc này, sắc mặt ông cụ Diệp cũng thay đổi thất thường.

Ngay cả mình cũng phải nịnh bợ lấy lòng các tộc trưởng năm đại gia tộc, lúc này lại tụ tập bên cạnh Diệp Lâm với dáng vẻ cung kính.

Cái khuôn mặt già của ông cụ Diệp thật sự là không biết giấu đi đâu cho ổn. Đến tận bây giờ, ông ta mới hiểu được tại sao Diệp Lâm lại tự tin như vậy, và tại sao Diệp Lâm lại dám nói ra cái lời cực kì mạnh miệng là sau này nhà họ Diệp.

phải nghe theo lời Diệp Lâm.

“Ha ha... hóa ra là vậy..” Ông cụ Diệp nặng nề thở dài: “Hay lắm nhóc con... giấu đủ sâu...”

Có điều, với tuổi tác và kinh nghiệm của ông, ông không thể nào tưởng tượng nổi đứa cháu trai mới vừa ra tù của mình, rốt cuộc đã làm loại chuyện chấn động đất trời thế nào, mà có thể khiến cho năm đại gia tộc phải nghe theo lời nó.

“Sao có thể chứ?” Hứa Như Vân cắn chặt răng, hoảng sợ mà trừng Diệp Lâm.


Bà ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm đã không còn đường sống, không đáng phải lo lắng, nào ngờ đối phương lại đánh cho bà ta một cái không kịp trở tay.

“Tên bất hiếu kia... sao có thể là Diệp tiên sinh... Năm đại gia tộc kia... có phải là già lú lẩn rồi không...”

Cho đến tận bây giờ, Hứa Như Vân vẫn không cam lòng, không muốn tin tưởng mọi thứ trước mắt.

“Mẹ... làm sao bây giờ?” Thấy cái cảnh này, Diệp Trạch hoảng hốt.

Anh ta nhớ đến hôm qua, ngay cả đám nhị đại đứng đầu như Hoa Quốc Đống và Hàn Anh cũng gọi Diệp Lâm là Diệp tiên sinh.

Lúc này, anh ta chợt nhận ra được một sự thật đáng sợ.

Đó là Diệp Lâm của hiện tại, đã đứng ở một độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng được.

Và trở thành kẻ địch với anh, chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
 
Chương 359: C359: Chẳng lẽ


“Phong nhi... con..." Lúc này, Diệp Nguyên Cát hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.

Ông ta vẫn còn một chút không tin nổi khi thân phận của con trai mình thay đổi lớn như vậy.

Thằng nhóc này... sao đột nhiên lại biến thành Diệp tiên sinh trong miệng đám đại lão vậy?

“Chẳng lẽ..”

Diệp Nguyên Cát nghĩ tới một khả năng không thể nào xảy ra liền thay đổi sắc mặt.

Có điều, ngay sau đó, ông ta liền lắc đầu, cho rằng không thể nào. Đám người kia chết hết rồi, không ai có thể biết chuyện kia được. Giờ phút này, trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Tô là nhảy nhót nhất.

Bởi vì thư ký Susan đi theo bên cạnh Diệp Lâm chính là người nhà họ Tô bọn họ.

“San San, chúc mừng con trở thành thư ký của Diệp tiên sinh, sau này con phải làm việc thật tốt cho Diệp tiên sinh, rồi học thêm một số thứ hữu dụng nữa.”

“Không phải ai cũng có loại cơ hội này đâu.”


Ông Tô nói bằng giọng điệu người lớn trong nhà, thân thiết bắt chuyện với Susan, thậm chí ám chỉ cô tranh thủ nắm bắt cơ hội đi cao hơn nữa.

Đồng thời còn mời một nhà bọn họ cuối tuần về bổn tộc chơi, qua lại nhiều hơn, dù sao cũng là người một nhà.

Đúng là nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.

Hiện giờ Susan may mắn được đi theo bên cạnh Diệp Lâm, trở thành người của Diệp Lâm, khiến cho cả nhà họ Tô dần dần coi trọng một nhà Susan.

Bốn nhà khác thấy vậy thì hâm mộ ghen ghét nhà họ Tô tóm được vận may, trong tộc lại có con cháu là bạn học của Diệp tiên sinh, đoạt được một vị trí thân thiết như là thư ký của Diệp Lâm.

Giờ phút này, năm đại gia tộc đã tụ tập chào hỏi xong.

Bọn họ đi theo Diệp Lâm, cùng nhìn về phía người nhà họ Diệp. Diệp Lâm không còn cô đơn một mình, bên cạnh anh là mấy chục người ăn mặc trang trọng

của năm đại gia tộc.


Nếu cộng hết sức nặng và giá trị con người của bọn họ thì cũng đủ để nghiền áp hết tất cả mọi người ở đây.

Trong nhất thời, dường như không cần nói cũng biết là ai mạnh ai yếu.

Đám khách khứa lại nhìn về phía Diệp Lâm, chỉ là lần này trong mắt đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà ngược lại có vẻ sợ hãi tôn sùng, không dám qua loa một chút nào.

Diệp Lâm dẫn đám người đi lên.

Mọi người xung quanh đều tự giác mà nhường ra đường đi.

Lại một lần nữa đối mặt với người nhà họ Diệp, Diệp Lâm không chỉ có thể cùng ăn cùng ngồi, mà còn có thể đè lên bọn họ một đầu.

Cho dù là ông cụ Diệp, khi gặp lại Diệp Lâm lần nữa, cũng cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời, khiến ông ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.

Còn hai mẹ con Hứa Như Vân thì không dám mặt đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng sợ hãi, chột dạ mà quay sang chỗ khác.

Bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình, để tránh Diệp Lâm chủ động gây chuyện với hai mẹ con bọn họ.

Hai bên giằng co một lát, ông cụ Diệp rốt cuộc khó khăn mà mở miệng: “Haizz... cháu thắng!”

Cục diện hiện nay không còn là nhà họ Diệp đuổi Diệp Lâm đi nữa, mà là không thể không chấp nhận sự vinh quang trở về của Diệp Lâm.
 
Chương 360: C360: Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến


Rốt cuộc thì người ta nắm trong tay hơn 30% cổ phần tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất công ty.

Nhà họ Diệp chỉ có một đường là tuyên bố Diệp Lâm thắng, chứ không có bất cứ tư cách phản kháng nào hết.

“Không phải là tôi thắng.” Diệp Lâm chưa từng chờ những lời kia: “Bởi vì tôi chưa từng thua.”

Từ khoảnh khắc Diệp Lâm ra tù, liền không có một người nào có thể làm cho anh thua.

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, các người có phục không?” Diệp Lâm hỏi.

Nghe vậy, người trong nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại trắng trợn như thế, vừa lên là phải đoạt quyền, trực tiếp lấy đi vị trí chủ một nhà!

“Ông còn chưa chết đâu!” Ông cụ Diệp cắn răng nói.


Ông ta vốn định nhường bước, để Diệp Lâm trở về gia tộc, giao cho địa vị và quyền lực nhất định, có quyền góp ý các chuyện lớn nhỏ trong tộc, từ đây trở thành một trong các thành viên trung tâm của gia tộc, có địa vị và đãi ngộ giống như cha nó.

Không ngờ rằng nó còn trẻ tuổi mà dã tâm lại lớn đến như vậy.

Vừa ra là phải thay thế?

Sao ông cụ Diệp có thể nhịn được nữa?

“Ha ha...” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão đi thôi.”

“Hãy giao nhà họ Diệp cho cháu, cháu sẽ khiến nhà họ Diệp mạnh hơn khi ở trong tay ông!”

Hiện giờ, đứng sau lưng Diệp Lâm là năm đại gia tộc Yến Kinh.

Nếu dung hợp luồng sức mạnh này, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Diệp một bước lên trời, thậm chí có khả năng trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc.

Tất cả những thứ này là ông cụ Diệp có nằm mơ cũng không dám mơ, và tuyệt đối không làm được.

Đúng vậy, Diệp Lâm nói không hề sai. Nhưng mà ở trước mặt nhiều người, bị cháu trai mình buộc phải nhường chức... còn là đứa cháu trai mà chính miệng mình mắng là bất hiếu rồi đuổi ra khỏi nhà...

Sao ông cụ Diệp có thể tiếp thu được cái loại hiện thực tàn nhẫn này được chứ?

“Ông có thể ký di chúc lập cháu làm người thừa kế đời tiếp theo.”

Ông cụ Diệp khó khăn mà mở miệng. Đây đã là sự nhường bước và hứa hẹn lớn nhất mà ông ta có thể làm được.


Tuyên bố với bên ngoài, cộng thêm thế lực hiện giờ của Diệp Lâm, chắc là không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tuy nhiên, dù chỉ là một sự chuyển giao ổn định, một sự bàn giao có mặt mũi, thì Diệp Lâm cũng không đồng ý.

“Ông nội, ông không có lựa chọn khác.” Diệp Lâm cười nói: “Nếu nhà họ Diệp không nghe theo cháu, thì tưần sau, cháu sẽ dựa vào thân phận đại cổ đông mở cuộc họp hội đồng quản trị, tước bỏ tư cách giám đốc của các thành viên nhà họ Diệp, đồng thời đuổi ra khỏi hội đồng quản trị”

Đến lúc ấy, nhà họ Diệp cũng sẽ rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến, và tộc nhân nhà họ Diệp cũng sẽ mất đi mọi thứ đang có.

“Ông Diệp... hay là ông cứ nhường chỗ cho Diệp Lâm đi!”

“Đúng vậy, nếu cháu Diệp có tài thế này rồi, có thể dẫn dắt nhà họ Diệp chúng ta nâng cao một bước, thì sao lại không làm chứ?”

“Người có năng lực sẽ được làm chủ nhà họ Diệp. Tôi tán thành Diệp Lâm lập tức trở thành gia chủ!”

Trong nhất thời, các cổ đông lớn nhỏ trong nhà họ Diệp đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.


Bọn họ cần phải lựa chọn một phe.

Nếu đứng về phe ông cụ Diệp, thì khi mở cuộc họp cổ đông, bọn họ sẽ mất đi tất cả.

Ích lợi trước mắt khiến bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần với Diệp. Lâm.

Ai bảo người ta mới là cổ đông lớn nhất hiện nay của Diệp Thị chứ? “Các người... các người..."

Ông cụ Diệp nhìn từng khuôn mặt quen thuộc kia, không ngờ bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

Bạn bè xa lánh, thói đời nóng lạnh, khiến ông cụ Diệp cực kì bưồn lòng.

Dưới cơn giận dữ, trong miệng chợt nóng lên, một ngụm máu tươi phún ra...
 
Chương 361: C361: Là ông nội


“Phụt!” Ông cụ Diệp giống như là bị đồn đến bên bờ vực thẳm, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

“Ông nội!”

“Cha!”

Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.

Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.

Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.

“Cha!”

Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế. “Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”

“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”


“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”

Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.

Tới đây được rồi hả? Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?

Là ông nội?

Là cha?

Hay là những người khác trong tộc?

Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.

Năm năm mài sắc bén một kiếm!

Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này! Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định! Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!


“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.

Tĩnh cười nói.

Lâm bình Anh cười một cách phúc hậu và vô hại.

Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.

“Đúng vậy... Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”

“Gia chủ... ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”

“Nên nhường quyên đi thôi.”

Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.

Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.

Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.

Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.

“Haizz..."
 
Chương 362: C362: Giờ phút này


“Diệp Lâm... cháu thăng!”

“Nhà họ Diệp... là của cháu!”

Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ. Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!

Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.

Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.

Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhãn khống chế mọi thứ trong nhà họ. Diệp.

“Nhà họ Diệp... đến cùng vẫn thay đổi...”

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.

Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.


Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.

Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!

E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.

Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất. “Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!” Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng. “Chào mừng tân tộc trưởng!”

Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”. truyện ngôn tình

“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”

“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”

“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”

Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.

Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Không có một người nào không phục.


“Ơ kìa.."

Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.

Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.

Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.

Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?

Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!

Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình. Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nên tới thì vẫn tới! Có muốn trốn cũng trốn không được! Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.

“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”

“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”

“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày. cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
 
Chương 363: C363: Bà muốn đi thì đi hả


Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.

Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả? Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.

Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.

Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.

“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.

Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy. “Đứng lại!”

Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.

“Bà muốn đi thì đi hả?”

“Đâu có dễ dàng như vậy?”

Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.


“Sao hả? Mày muốn sao nữa?” Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao. “Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.

“Hừi” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”

“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.

Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?

Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?

Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.


Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.

Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.

Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.

“Hãm hại mày cái gì?”

Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”

“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”

Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghỉ ngờ ba bộ hả?”

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.

Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.

Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghỉ ngờ tính công bằng bên trong.

Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?

Anh ta có tự tin quá không? “Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!” Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”

“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom