Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 584: C584: Không thể nào


Sự thay đối của đại xà khiến mọi người ở đây đều chấn động.

“Trời ạ, mau xem kìa… con cự mãng kia… lại mọc vảy… Chẳng lẽ là nó sẽ lột xác thành rồng hả?”

“Không thể nào! Đó chỉ là thụy thú trong truyền thuyết thần thoại thôi! Có điều… hình thể của cự mãng đúng là rất đáng sợ! Hay là nó thật sự một chút có đạo hạnh?”

“Không ngờ sau khi nuốt thú cưỡi của Hứa thiếu, con súc sinh kia lại có được cơ duyên như vậy, thật là hời cho nó!”

Mọi người ngửa đầu lên nhìn cự mãng lột xác, ai nấy đều lên tiếng cảm thán.

“Wao, chẳng lẽ chúng ta thật sự có thế thấy kỳ quan rắn hóa rồng hay sao?” Hoa Quốc Đống cũng cực kì ngạc nhiên.

“Cô Liễu, nó là linh thú mà nhà họ Liễu từng cung phụng hả? Nó có thể hóa rồng thật sao?”

Hoàng Tiềm quanh năm hoạt động ở Phụng Thiên, tất nhiên cũng từng nghe nói về nhà họ Liễu sở trường thuần rắn, nhưng mà chưa từng nghe nói gia tộc thần bí cổ xưa kia có thể bồi dưỡng ra rồng.

“Tôi… tôi không biết…” Liễu Như Yên lẩm

bẩm: “Rắn hóa rồng chỉ là truyền thuyết trong gia tộc thôi. Có điều… Tiên Nhi đang lột xác dữ dội, đúng là có tướng hóa rồng!”

“Những cái vảy mọc lên trên đầu nó chính là vảy rồng!”

Mọi người đều tập trung nhìn lên đầu cự mãng.


Bọn họ vổn tưởng rằng vảy sẽ mọc từ trên xuống dưới, mọc hết cả toàn thân.

Nào ngờ tướng hóa rồng chỉ kéo dài trong chốc lát, lớp vảy chỉ mọc tới chỗ bảy tấc, không thể bao phủ hết toàn thân.

Rít!

Dù vậy thì sau khi hoàn thành biến đối, khí chất toàn thân cự mãng cũng thay đổi theo, không còn chỉ khiến người ta sợ hãi vì hình thể nữa, mà ngay cả ở khí thế cũng có thể khiến người ta cực kì áp lực.

Lúc vảy dừng mọc, nó rít lên giận dữ, chấn động cả đất trời.

“Tiếc là không thể hoàn toàn lột xác!”

Thấy vậy, Diệp Lâm lắc nhẹ đầu.

“Con súc sinh của cậu… dám nuốt thú cưỡi của tôi… Buồn cười! Khụ khụ khụ…”

Thấy vậy, Hứa Tường nghiến răng nghiến lợi,

vì kích động nên lại ho khan liên tục.

“Tôi muốn lột sống nó!”

“Tôi mặc kệ là rồng hay rắn, hôm nay nó phải chết chắc rồi!”


Rít!

Đối mặt với sát ý của Hứa Tường, đại xà lại rít một tiếng vang trời, không sợ hãi một chút nào.

Nó giống như một con rồng nhìn xuống dân gian, trong đôi mắt lớn cỡ nắm tay kia hiện lên vẻ uy nghiêm và khinh thường.

Sau khi cắn nuốt long mã, đại xà đã hoàn thành bước lột xác ban đầu, mơ hồ có được long uy, không còn là con cự mãng lúc nãy vừa thấy Bệnh Thái Tuế và ngựa gầy là sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy nữa.

Lúc này, Diệp Lâm bước lên đứng giữa hai bên.

“Muốn đánh nó thì hãy qua ải của tòi trước đi!” Diệp Lâm lạnh giọng nói.

“Khụ khụ khụ…” Một lần nữa nhìn thấy Diệp Lâm, Hứa Tường cảm thấy vết thương trên cánh tay đau âm ĩ, dẫn tới ho khan kịch liệt nữa.

Anh ta lớn tiếng hét: “Hôm nay bọn mày đều phải chết! Đặc biệt là mày…”

“Hứa thiếu!” Lúc này, Giang Vệ Quốc cầm

trường thương xông lên: “Lúc nãy cậu nói chỉ ra tay một chiêu với Diệp Lâm!”

“Bây giờ một chiêu đã xong, mong cậu đừng nuốt lời!”

Hứa Tường giận dữ nói: “Nhưng mà thằng nhãi kia còn ra tay với tôi, giết luôn cả thú cưỡi của tôi nữa!”

“Tòi không quan tâm! Tôi chỉ xem kết quả!” Giang Vệ Quốc kiên trì nói: “Một chiêu! Cậu đã nói là chỉ ra một chiêu!”

Dứt lời, Giang Vệ Quốc vung thương lên, lạnh lùng nói: “Nếu cậu cứ muốn đánh nữa thì tôi chỉ có thể liều mình bồi quân tử!”

“Hứa thiếu, nếu anh lại ra tay thì tôi đành phải gửi đạn tín hiệu gọi quân Doanh Châu tới đây!” Giang Đường lại lấy đạn tín hiệu ra, bày ra dánq vẻ có thể thả đan tín hiêu bất cứ lúc nào.
 
Chương 585: C585: Anh ta hại chết bọn họ rồi


Hứa Tường của lúc này đã mất đi thú cưỡi duy nhất, rõ ràng là chỉ còn một mình, không có bất cứ chỗ dựa nào.

Đối mặt với sự kiên quyết của nhà họ Giang, Hứa Tường nhìn Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy thù hận.

Anh ta lại nghĩ: Dù sao thằng nhãi này cũng đã trúng Thập Phương Độc Kiếp rồi, không còn sống được bao lâu nữa, không cần phải sốt ruột giết anh ta trong nhất thời.

Nghĩ đến đây, Hứa Tường ngửa đầu lên nhìn thoáng qua đại xà có dấu hiệu hóa rồng, nghĩtiếp: Chờ Diệp Lâm chết rồi tao sẽ đi thu thập mày!

Nếu con nghiệt súc kia có thể thật sự hóa thành rồng, thì nó sẽ có giá trị hơn cả con long mã của mình.

Hứa Tường thu lại khí thế, mở miệng nói: “Được rồi, chuyện đến đây là dừng.”

“Họ Diệp kia, chúng ta cứ đợi xem!”

Cuối cùng, Hứa Tường nhìn thoáng qua Diệp Lâm một cái. Anh ta tin chắc rằng lần gặp nhau tiếp theo, đối phương đã là một thi thể.

Ngay sau đó, Hứa Tường quay người lại, bước nhanh xuống núi.

Diệp Lâm nhìn theo bóng dáng Hứa Tường,

không có ngăn cản, mặc kệ anh ta đi xuống núi.


Bởi vì một chiêu vừa rồi của mình đã đánh trúng cánh tay đối phương. Tuy rằng chỉ rạch nhẹ một vết ngoài da thôi, nhưng mà lực lượng quỷ dị của yêu đao đã kịp thấm vào trong miệng vết thương.

Nếu cứ để vết thương tiếp tục phát triển, thì sớm muộn gì cả cánh tay của anh ta cũng sẽ bị phế.

Thấy Hứa Tường đi rồi, mọi người ở hiện trường có vui có buồn.

Hai ông cháu nhà họ Giang và đám người Hoa Quốc Đống thấy kẻ địch đã đi thì thở phào nhẹ nhõm.

Còn đám đồ đệ bỏ mạng thì dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng Hứa thiếu trong Tứ Hổ nhà họ Hứa thế mà lại chủ động nhường bước.

Anh ta hại chết bọn họ rồi!

Bây giờ bọn họ biết đối mặt thế nào với chủ nhân của Long Môn đây? Xui xẻo là mất mạng như chơi!

“Chúc mừng Long Vương đại nhân!”

Lúc này, có kẻ hay nịnh nọt đã dẫn đầu chúc mừng Diệp Lám.

“Ngay cả kẻ địch mạnh như Tứ Hổ nhà họ Hứa, cổ võ giả núi Trường Bạch, cũng bị Long

Vương đại nhân đánh đi!”

“Long Vương đại nhân uy vũ, chúng tôi rất vinh hạnh khi được gia nhập Long Môn!”

Có người dần đầu, đám người còn lại cũng không dám íê mề, lập tức hò hào lên tiếng, hoan hô và chúc mừng Diệp Lâm.

“Long Vương uy vũ!”

“Long Vương uy vũ!!”

“Long Vương uy vũ!!!”

Đối mặt với sự quy phục của mọi người, mặt mày Diệp Lâm lại lạnh lẽo như băng.

Anh tất nhiên là không quên được sắc mặt của đám đồ đệ bỏ mạng kia khi quy phục nhà họ Hứa.


“Chắc là các người không ngờ rằng tôi còn sổng. Còn các người lại giống như chó nhà có tang, bị nhà họ Hứa vứt bỏ, đúng không?”

Nghe vậy, mọi người vừa sợ hãi vừa xấu hố, cứ ấp úng không biết nên giải thích thế nào.

“Long Vương đại nhân, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm…”

“Cho dù là Tứ Hổ nhà họ Hứa, thậm chí là Hứa Đại Mã Bổng đến đây, chúng tôi cũng sẽ cùng tiến cùng lui với Long Vương đại nhân!”

Mọi người lại sôi nối nghĩ một đằng nói một nẻo thề thốt lòng trung thành.

Có điều, dù là đồ ngốc cũng biết lần sau khi gặp cổ võ giả nhà họ Hứa thì sẽ phải lựa chọn như thế nào.

“Long Vương, nên xử lý bọn họ thế nào?” Hoàng Tiềm hỏi.

“Long Vương đại nhân…tha mạng đi… chúng tôi không dám nữa…” Mọi người sôi nổi quỳ xuống đất xin tha.

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Kẻ nào lúc nãy quy phục nhà họ Hứa thì tự chém một tay đi!”

Cái gì?

Tự chém một tay?

Nghe vậy, mọi người đều thay đối sắc mặt.

Nhưng dưới ánh nhìn giận dữ của Diệp Lâm và sự ép buộc của Hoàng Tiềm, mọi người không dám không nghe theo.


“Muốn giữ tay hay là giữ mạng?” Hoàng Tiềm đi giữa đám người: “Cho các người ba giây suy nghĩ.”

Tiếng hét thảm thiết vang lên chính là đáp án của mọi người.

Tự chém một tay, tiếp thu trừng phạt.

Nhìn thấy một màn máu tanh như thế, hai

ông cháu Giang Vệ Quốc và Giang Đường đều rất bình tĩnh.

Không ai đi thương hại kẻ phản bội, huống chi bọn chúng đều là một đám đồ đệ bỏ mạng, cho dù có giết chết thì cũng là vì dân trừ hại.

Có điều, vào lúc này…

Phụt…

Diệp Lâm lại phun ra một ngụm máu đen.

Một luồng lực lượng không giống bình thường đang chạy loạn trong cơ thể anh. Toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.

“Sư phụ, anh sao vậy?” Thấy vậy, Hoa Quốc Đổnq qiât mình đi lên đỡ anh.
 
Chương 586: C586: Thành công rồi


Sao lại vậy được?

Đây đã là lần thứ hai Diệp Lâm hộc máu rồi!

Đối mặt với tình huống dị thường như vậy, ngay cả bản thân Diệp Lâm cũng không khỏi sợ hãi.

Anh nghĩ: “Chẳng lẽ là tàn dư của độc kiếp thập phương mà Hứa Tường vừa sử dụng sao?”

Nhưng rõ ràng cơ thế anh đã bất khả xâm phạm trước mọi loại độc, tại sao lại không thể áp chế được sức mạnh kỳ lạ này?

Diệp Lâm nhắm mắt lại, rõ ràng cảm giác được trong cơ thế có một luồng năng lượng màu đen, giống như ngựa hoang không tự chủ chạy khắp cơ thế.

Hễ nó đi đến đâu, lục phủ ngũ tạng của anh đều rối tung lên đến đó.

Cũng may là Diệp Lâm có thể chất vượt trội.

Nếu là người bình thường, e rằng đã chết từ lâu rồi, chứ không chỉ nôn ra máu thôi đâu.

“Long Vương đại nhân, cậu bị thương nặng như vậy sao?” Hoàng Tiềm không ngờ Diệp Lâm lại liên tiếp hộc máu, nhanh chóng lui về bên cạnh anh.

“Cậu Diệp, vừa rồi cậu bị Hứa Tường làm cho

bị thương sao?” Giang Vệ Quốc cũng quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không? Để tôi sắp xếp đưa cậu tới bệnh viện nhé?”


“Ông nội, ông quên rồi sao?” Lúc này, Giang Đường lên tiếng nhắc nhở: “Diệp Lâm là thần y, tại sao phải đi bệnh viện?”

“ô, đúng vậy!” Giang Vệ Quốc cười khổ: “ông quên mất, cậu Diệp, cậu có thể tự chữa được không?”

Diệp Lâm gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi cần một nơi yên tĩnh đế chữa bệnh.”

Chất độc trong cơ thế này quả thực có chút kỳ lạ. Diệp Lâm phải tìm một chỗ yên tĩnh, cẩn thận nghiên cứu mới được.

“Dưới chân núi có rất nhiều nhà trống!” Lúc này, một người còn chưa bị chặt tay nhanh chóng giơ tay nói có thể dẫn đường, hy vọng có thế lấy công chuộc tội.

Có người dẫn đường, dưới sự hộ tống của nhóm Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm đã được đưa vào một căn phòng trống.

“Sư phụ, để tôi canh cửa, có việc gì thì cứ gọi cho tôi.” Hoa Quốc Đỏng nhận lấy trách nhiệm của đại đệ tử, chỉ đạo Hoàng Tiềm: “Anh mau trở về đi, kẻo đám côn đồ trên đỉnh núi lợi dụng lúc sư phụ bị thương, tập hợp làm loạn.”

“Ừ! Được rồi!” Hoàng Tiềm cũng cảm thấy lời nói của Hoa Quốc Đống có lý. Đám người kia vừa mới bị ép chặt tay, hiện tại Long Vương bị trọng thương nôn ra máu, đám người đó khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ làm phản.

Hoàng Tiềm không dám lơ là, lập tức quay lại xử lý tình hình chung.

Lúc này, Diệp Lâm ngồi trên mặt đất, lặng lẽ quan sát, cảm nhận khí đen trong cơ thể.

Sự bất thường của cơ thể chính là do ảnh hưởng của khí đen đó.

Trong lúc nhất thời, Diệp Lâm không biết phải làm gì với nó.

Ngay cả khi anh sử dụng chán khí mạnh nhất trong cơ thề cũng không thế hòa tan hoặc thậm chí bắt giữ nó.

Cuối cùng, Diệp Lâm thậm chí còn dùng châm cứu đế khống chế nhưng vô dụng.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Đúng là kỳ quái!” Diệp Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc trong cơ thể anh có loại độc gì mà tất cả các phương pháp chữa trị gần như đều vô dụng.

Đồng thời, anh cũng thầm cảm thán: “Không hổ danh là Thái Tuế bệnh tật! Quả nhiên không thế đánh giá thấp những võ cố giả hàng đầu này được.”

Mặc dù được thừa hưởng ỵ thuật và đan dược cao cấp, nhưng Diệp Lâm vẫn không thể nghĩ ra bất kỳ phương án điều trị hữu ích nào.

Lúc này, khí đen trong cơ thể lại trào lên lần thứ ba.

“Phụt!”

Diệp Lâm lại phun ra một ngụm máu đen.


Các cơ quan nội tạng lại bị tổn thương nghiêm trọng.

Trải qua nhiều hành hạ, sắc mặt Diệp Lâm trở nên tái nhợt.

Anh thực sự không biết phải làm gì với năng lượng đen đó.

“Chẳng lẽ phải ngồi chờ chết thật sao?” Diệp Lâm cau mày ngẫm nghĩ: “Nếu không thể loại bỏ được luồng năng lượng đó thì cứ ép nó ra ngoài là xong!”

Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Lâm chợt lóe lên một ý tưởng.

“Đúng rồi!”

“Nếu không thể loại bỏ được nguồn khí đen kia, vậy phải nghĩ cách trục xuất nó ra khỏi cơ thể!”

Tuy nhiên, một vấn đề khác lại xuất hiện, luồng hắc khí này giống như nước vậy, không thể

nắm bắt được.

“Nếu có thứ gì có thể hút được nó ra…”

Nghĩtới đây, Diệp Lâm lại giật mình, chậm rãi rút con dao găm ra.


Vì con dao găm này có thế hấp thụ sức mạnh kỳ lạ của yêu đao, nên có lẽ hắc khí trong cơ thể anh cũng có thế bị hút vào con dao găm.

Nói là làm.

Diệp Lâm lập tức quyết định thử một lần.


Sau đó, anh cầm con dao găm lên và đâm con dao găm vào bụng giống như đang phẫu thuật, đánh vào chỗ có năng lượng đen.

Trong khoảnh khắc, như cảm nhận được điều gì đó, năng lượng đen lại bắt đầu điên cuồng chảy đi chỗ khác.

Nhưng lần này, năng lượng đen không chạy được xa, sức mạnh trong con dao đột nhiên kích hoạt, giống như một con rồng hút nước, hấp thụ toàn bộ năng lượng đen và hút nó vào con dao găm.

“Thành công rồi!”

Thấy vậy, Diệp Lâm không khỏi vui mừng.

Không ngờ con dao găm này lại có sức hấp thụ đáng sợ như vậy!

Dường như tất cả năng lượng vô tận đều có

thể được bị hút vào trong con dao găm bảy tấc

này vậy.

Lúc này, con dao găm đã đồng thời hợp nhất với sức mạnh kỳ lạ của yêu đao, có thế gây ra vô số vết thương, cũng như những chất độc kỳ lạ của Thập Phương Độc Kiếp.

Diệp Lâm chơi đùa một lát, hai luồng lực lượng nhanh chóng lưu chuyển trong dao găm, trao đổi lẫn nhau.

Trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã làm chủ được nó.
 
Chương 587: C587: Các người không cần phải nằm mơ


LÚC này, ở phía bên kia, trong căn nhà trên đỉnh núi.

Kể từ khi Diệp Lâm xuống núi trị thương vẫn không rõ tình hình ra sao.

Đám côn đồ trên núi cũng đã rục rịch chuẩn bị ra tay.

“Mẹ kiếp! Vừa rồi sao tôi lại ra tay nhanh như vậy chứ! Nếu trì hoãn thêm mấy giây nữa, có lẽ đã không phải chặt tay rồi… Bà mẹ nó… Tay trái của tôi!” Có người ôm lòng bàn tay, khóc không ra nước mắt.

“Đúng! Tên Long Vương đó rõ ràng đã chịu nhiều đòn trí mạng, hóa ra từ nãy đến giờ cậu ta chỉ cố gắng cầm cự thôi, có lẽ lúc này cậu ta đã sắp chết rồi!”

Có người lại đang xì xào bàn tán, suy đoán Diệp Lâm có lẽ đã xong đời rồi.

Nếu không có các cao thủ như Hoàng Tiềm và hai ông cháu Giang Vệ Quốc giúp kiếm soát hiện trường, cộng với việc hầu hết họ đã bị gãy một tay thì họ đã mạo hiếm lập nhóm trốn thoát rồi.

Một mình Hoàng Tiềm sẽ khó có thể trấn áp được họ.


“Hừ! Các người không cần phải nằm mơ

nữa!”

Lúc này, Hoàng Tiềm lên tiếng cảnh cáo.

“Long Vương đại nhân là cao thủ y thuật, vết thương này không tính là gì!”

“Dù độc tố của Thái Tuế bệnh tật có mạnh cỡ nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng của Long Vương đại nhân đâu!”

Chưa kịp nói xong, anh ta đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua hội trường.

Diệp Lâm chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào như đang đi dạo.

“Long Vương?” Hoàng Tiềm nhìn thấy cảnh này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Khi nhóm người côn đồ nhìn thấy anh, tất cả đều tuyệt vọng, nhưng chỉ có thế gượng cười, đứng dậy chào đón anh.

Họ đồng thanh nói: “Mừng Long Vương trở lại!”

“Diệp Lâm, vết thương của anh đã khỏi rồi sao?” Giang Đường cười hỏi. . truyen bac chien

“ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Không có gì nghiêm trọng.”

“Ha, tôi biết anh sẽ không sao mà.” Giang Đường vỗ vai Diệp Lâm, cười nói.

Ngay cả vết thương mấy chục năm trên

người ông nội anh cũng có thể được, vậy thì những vết thương thòng thường như vậy đương nhiên không thành vấn đề.

“Y thuật của Cậu Diệp quả nhiên siêu phàm!” Giang Vệ Quốc cũng chân thành khen ngợi anh.

Lúc này, Hoàng Tiềm quay sang báo cáo: “Long Vương đại nhân, vừa rồi, trong lúc cậu bế quan chữa trị vết thương, những người này không chịu yên phận, thậm chí còn hy vọng cậu chết ạ.”

“Nên xử lý thế nào đây!”
 
Chương 588: C588: Mọi người giải tán trước đi


Lời này vừa nói ra, đám người kia đột nhiên biến sắc, không ngừng giải thích.

“Hoàng… Hoàng Long… Anh đừng có mà ngậm máu phun người! Chúng tôi đâu có vậy?”

“Chúng tôi lo lắng Long Vương đại nhân nên có vẻ bồn chồn vậy thôi, nào dám có ý đồ gì!”

“Làm sao anh biết chúng tôi đang nghĩ gì? Rõ ràng chúng tôi đang cầu nguyện cho Long Vương đại nhân! Anh xem … Thật sự có hiệu quả kìa! Long Vương đại nhân đã bình an vô sự rồi đó thôi!”

Đám côn đồ này, mỗi người đều có ý đồ riêng, muốn tập hợp lại đâu có dễ.

Mặc dù Diệp Lâm đã tạm thời đánh bại võ cố giả của nhà họ Hứa thuộc núi Trường Bạch, nhưng anh lại không nổi tiếng bằng các võ cổ giả

núi Trường Bạch, nên rất khó để thuyết phục dư luận ở khu vực Phụng Thiên.

Tuy nhiên, Diệp Lâm cũng có cách của riêng mình.


Trong phút chốc, Diệp Lâm đã tung ra một huyết chú lên tất cả những người có mặt để tạo dễ dàng kiểm soát.

“Tôi đã gieo vào trong cơ thế các người một huyết chú, mỗi năm một lần. Nếu không muốn chết thảm thì phải ngoan ngoãn, đừng có những suy nghĩ không cần thiết.”

“Kể từ bây giờ, các anh đều phải tuân theo sự sắp xếp của Hoàng Tiềm, gia nhập chi nhánh Long Môn ở Phụng Thiên, đã rõ chưa?”

Nghe vậy, mọi người đều run rẩy, không dám lơ là.

“Và đương nhiên rồi, nếu các anh cố tận tâm tận sức phục vụ, Long Môn cũng sẽ không đối xử tệ với các anh đâu!”

“Tóm lại, có công thì khen thưởng, có lỗi thì phải trừng phạt! Long Môn có thưởng phạt rõ ràng, tuyệt đối sẽ không thiên vị!”

Sau một màn vừa đánh vừa xoa, những tên côn đồ này mới ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh, tạm thời đè nén những suy nghĩ và suy nghĩ khác trong lòng.


“Chúng tôi nguyện tuân theo mệnh lệnh của Long Vương!”

Diệp Lâm phất tay: “Mọi người giải tán trước đi!”

Nghe vậy, mọi người lần lượt xuống núi như thể đang được đại xá.

Tại thời điếm này, gần như phần lớn lực lượng ngầm của Phụng Thiên đã nằm dưới sự kiểm soát của Diệp Lâm.

Người xưa có câu, đánh một đòn còn hơn chịu trăm đòn!

Diệp Lâm đã thi uy được rất nhiều thế lực ở Phụng Thiên, sau này mọi chuyện ở Phụng Thiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau đó, mọi chuyện cũng tạm dừng ở đây.

Nhóm Diệp Lâm và hai ỏng cháu nhà họ Giang cùng nhau xuống núi.

Trên đường xuống núi, Giang Vệ Quốc ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Cậu Diệp, tôi có một câu khônq biết có nên nói hav khônq?”
 
Chương 589: C589: Người thống thạo


“Ông Giang, xin ông cứ nói!”

Diệp Lâm bước chậm lại, không biết Giang Vệ Quốc muốn nói gì.

“Haha…” Giang Vệ Quốc bật cười rồi nói: “Theo lý mà nói, tôi không nên can thiệp vào việc riêng của cậu Diệp, nhưng…”

Giang Vệ Quốc thẳng thắn nói: “Sau này cậu sẽ trở thành chiến thần, lãnh đạo binh lính của một quốc gia, làm sao có thể hòa nhập với những tên xã hội đen và ông chủ của các thế lực ngầm đó được? Đây không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao? Thậm chí cậu còn có thế bị chỉ trích nữa!”

“Tương lai, nếu như những đối thủ chính trị dùng những thứ này đế công kích cậu thì chẳng khác nào tự mua dây buộc mình!”

Theo quan điểm của Giang Vệ Quốc, dù là chủ nhân của Long Môn hay thế lực ngầm thống trị Phụng Thiên thì đều là những việc không rõ ràng. Người thống thạo y thuật và võ thuật như Diệp Lâm nên đi theo con đường chính đạo, mà những người này sẽ chỉ trở thành vết nhơ của anh mà thôi.

Nghe vậy, Diệp Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, còn tưởng ông Giang định nói gì, không ngờ lại là chuyện tầm thường như vậy.

Mà cũng phải, với thành tích lẫy lừng trong suốt cuộc đời của ông Giang, đương nhiên ông ta sẽ coi thường nhóm xã hội đen kia. Nếu như Diệp Lâm không có ở đây, ông ta thậm chí sẽ không thèm kết giao với họ.


Ngay cả Hoàng Tiềm đi theo phía sau cũng nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Giang Vệ Quốc đối với loại người như bọn họ, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác tự ti.

Nhưng đổi với chuyện này, Diệp Lâm lại có cái nhìn khác: “ông Giang, ông nói vậy là sai rồi!”

“Ông đã từng nghe câu “thiên hạ thịnh suy, mọi người đều phải có trách nhiệm”, “những người hay nói đạo lý thường sống chẳng ra sao” chưa?”

“Không ai sinh ra đã là kẻ vô lại, chỉ là trong quá trình trưởng thành, người ta phải đi một sổ con đường vòng mà thôi. Hơn nữa, sự gan dạ của họ là một sức mạnh không thể coi thường được!”

“Tôi muốn hỏi ông Giang, đế những tên côn đồ này lang thang khắp thành phố hay, hay là tập hợp chúng lại sẽ dễ dàng hơn đế kiểm soát hơn?”

Giang Vệ Quốc nghe vậy, lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Lâm, gật đầu nói: “Đương nhiên tập hợp lại để khống chế tốt hơn rồi.”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm tiếp tục nói: “Cho dù chúng ta có nhìn nhận thế nào thì những người này vẫn luôn tồn tại. Thay vì để bọn họ ra ngoài không làm gì, thậm chí gây rắc rối, chi bằng tập hợp bọn họ lại thành một tổ chức, nghiêm khắc quản lý để họ làm những việc có ích hơn!”

“Tôi tin rằng mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Nếu có thể phát huy tiềm năng của họ, tương lai họ cũng sẽ đạt được thành tựu to lớn.”

“Xưa Mạnh Thường Quân có ba ngàn khách, còn có những kẻ cướp gà trộm chó. Bây giờ, trong thời kỳ Đại Hạ thịnh vượng, sao không thể dung túng nổi một Long Môn nhỏ nhoi cơ chứ?”

Lời nói của Diệp Lâm không khiêm tổn cũng không kiêu ngạo, từng câu từng chữ đều vô cùng thuyết phục.

Ngay cả Hoàng Tiềm đang mặc cảm tự ti, nghe vậy cũng cũng không khỏi cảm thấy được cố vũ, tự giác ngấng đầu ưỡn ngực.

Thân phận thấp kém thì có sao? Anh ta cũng là một người dán của Đại Hạ, tương lai nếu như Long Vương trở thành chiến thần, anh ta sẽ nguyện chết đi theo!

“Cậu Diệp nói đúng quá!” Giang Vệ Quốc có chút xấu hổ, nói: “Tôi đúng là một lão già cố hủ.”


“Haha! Diệp Lâm, anh quả thực rất khác biệt!” Giang Đường ở một bên cũng mỉm cười:

“Tôi đồng ý với anh, lần này ông nội đã sai rồi, mọi người đều bình đẳng.”

“Hơn nữa, ngay cả trong quân doanh, không phải người nào cũng am hiểu hết tri thức lễ nghĩa.”

Nói xong, sau khi xuống núi, Giang Đường dừng lại và chào tạm biệt mọi người: “Tôi đã nhận được thông báo tối nay quân doanh sẽ rời đi, tôi cũng phải trở về với họ, tạm biệt mọi người!”

“ừm, đi đi!” Giang Vệ Quốc gật đầu, mặc dù không nỡ rời xa cháu gái, nhưng khi những đứa trẻ rồi cũng phải trưởng thành, phải ra ngoài thử sức. Hơn nữa, có một cô cháu gái kế thừa tố nghiệp cũng là điều đáng mừng: “Trên đường đi nhớ cẩn thận! Vào quân đội rồi, không được tùy tiện hành động nữa, biết chưa!”

“Diệp Lâm, gặp lại sau!” Cuối cùng, Giang Đường chắp tay, nói với Diệp Lâm: “Lần sau gặp lại cũng chính là ngày tôi trở thành chiến thần!”

“Ha ha, được rồi! Chúc cô thành công!” Diệp Lâm cũng chắp tay: “Bảo trọng!”

Sau khi chia tay Giang Đường, cả nhóm quay trở lại thành phố Phụng Thiên.

Giang Vệ Quốc từ biệt Diệp Lâm và trở về nhà một mình, trong khi Diệp Lâm và nhóm của mình lại quay trở lại nhà họ Trương.


Lúc này trong nhà họ Trương tràn ngập đèn

lồng và đồ trang trí đầy màu sắc.

Sau khi hỏi thăm, được biết nhà họ Trương đã tổ chức đại tiệc, phát thiệp mời và chiêu đãi tất cả các bên.

Chính thức thông báo với công chúng rằng nhà họ Trương đã đổi chủ.

Những việc làm anh hùng của Diệp Lâm như lên nắm quyền nhà họ Trương, giết chết Tọa Sơn Điêu và kết nghĩa với chiến thần Thanh Châu đã lan truyền nhanh chóng và trở nên nối tiếng ở Phụng Thiên.

Cũng vì thế mà Diệp Lâm cũng đã trở thành nhân vật số một ở Phụng Thiên!

Lúc này, những người ngưỡng mộ, các ông chủ lớn từ mọi tầng lớp ở Phụng Thiên đều tụ tập tai nhà ho Trươnq.
 
Chương 590: C590: Các người nghe nói chưa


“Các người nghe nói chưa? Diệp tiên sinh mới vừa đánh thắng Tứ Hổ nhà họ Hứa, thậm chí còn tự mình đánh chết một gã gia thần nhà họ Hứa nữa!”

“Cái gì? Tứ Hổ nhà họ Hứa? chính là con trai của Hứa Đại Mã Bống, một trong bảy đỉnh chủ thuộc núi Trường Bạch đấy hả?”

“Họ Hứa núi Trường Bạch, ngoài nhà bọn họ ra thì còn có ai nữa?”

“Ngay cả cố võ giả núi Trường Bạch cũng dám giết và giết thành cồng? Rốt cuộc Diệp tiên sinh là thân thánh phương nào vậy?”

“Bởi vậy mới nói hiện nay người ta là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên!”

Đám đại lão các lĩnh vực ở Phụng Thiên tụ tập tại nhà họ Trương, bàn tán xôn xao về vị Diệp tiên sinh kia mới vừa đến là đã trở thành kẻ mạnh nhất Phụng Thiên.

Trong khi bên ngoài sân nhà họ Trương đỗ rất nhiều siêu xe, một cỗ kiệu tám người nâng đi tới, thật sự là rất nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tiêu điểm của đám đỏng.

“ơ kìa, là kiệu tám người nâng! Người ngồi trong kiệu không phải người thường đâu!”


“Đúng vậy, người thường không có tư cách ngồi kiệu tám người nâng, lại còn là kiệu quan nữa chứ!”

“ở thành Phụng Thiên, chỉ có số ít người đếm được trên đầu ngón tay mới có thể ngồi kiệu tám người nâng thôi!”

Khác với siêu xe, chỉ cần anh có tiền là anh có thể mua có thế ngồi. Còn cỗ kiệu, nhất là số người nâng cỗ kiệu, có quy định rất nghiêm ngặt, có tiền cũng chưa chắc có tư cách ngồi.

Theo quy định hiện nay, người thường chỉ được dùng kiệu hai người nâng, còn kiệu quan thì có hai loại là bốn người nâng và tám người nâng.

Quan từ tam phẩm trở lên là có thể dùng kiệu bốn người nâng ở thủ đô, còn bên ngoài thủ đô thì có thế dùng kiệu tám người nâng.

Lúc mọi người đang bàn tán, cổ kiệu tám người nâng kia đã đi tới cửa nhà họ Trương.

Một người trẻ tuối đi bên cạnh kiệu, vừa vén rèm kiệu vừa nói: “ông nội, tới rồi!”

Một ông cụ mặc đồ Đường khom lưng xuống kiệu. Ông ta đứng ngay cửa, một luồng khí thế uy nghiêm toát ra, khiến người ta không nhịn được cúi đầu.

“ơ, ông ấy chính là ông Nghiêm, Nghiêm đại học sĩ đấy mà!”

Có người nhận ra ông ta, không nhịn được

hô lên.

Không ngờ bữa tiệc tối hôm nay của nhà họ Trương lại có thế dẫn đến ông cụ Nghiêm của nhà họ Nghiêm.

“Tôi nói rồi mà, ai có thân phận lớn đến mức đi kiệu tám người nâng, hóa ra là ông Nghiêm, vậy là đúng rồi!”

Ông Nghiêm trong miệng mọi người tên là Nghiêm Kỳ Học, là đại nho đương thời, nổi tiếng thiên hạ, học trò làm quan trải rộng các châu.


Ông ta từng nhậm chức Hàn Lâm học sĩ, quan chức tam phẩm.

Tuy rằng hiện giờ ông ta đã về hưu dưỡng lão tại Phụng Thiên, nhưng mà ông ta vẫn còn thân phận, được đặc cách dùng kiệu tám người nâng ra ngoài.

Đừng nói là người thường thấy ông ta đều phải cúi đầu, mặc dù là cha con nhà họ Giang phủ Phụng Thiên ở đây cũng phải cung kính gọi một tiếng “thầy”.

Lúc này, ông ta đang đứng ngoài cửa nhà họ Trương, nhận lấy ánh mắt kính sợ của mọi người.

Người thanh niên mặc đồ gấm đứng bên cạnh có chút khó hiểu hỏi: “ông nội, nhà họ Trương đổi chủ, chỉ cần để cháu thay mặt nhà mình đi tặng quà chúc mừng là được rồi, ông cần

gì phải tự mình đi một chuyến chứ?”

Nghiêm Kỳ Học lắc đầu nói: “Cháu không hiếu. Nếu là người bình thường thì tùy tiện ứng phó là được. Nhưng mà lần này, chủ nhân mới của nhà họ Trương là một người khác họ có lai lịch hơn người.”

“Sản nghiệp nhà họ Trương trải rộng Phụng Thiên, liên lụy cực lớn, ông cần phải tự mình đi nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Nghiêm Kỳ Học tất nhiên là từng nghe đủ loại tin đồn về Diệp Lâm. ông ta thậm chí còn gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở Yến Kinh để hỏi thăm Diệp Lâm.

Nghe nói cậu ta có mối quan hệ thân thiết với Nội Các, vậy nên ông ta rất tò mò, tự mình đi đến xem.


“Ây da, ông Nghiêm, cơn gió nào thối ông đến đây vậy?”

Sau khi nghe nói về người đến, đám trưởng lão nhà họ Trương đều hoảng hốt mà đi ra tiếp đón.

Nhà họ Nghiêm là danh môn vọng tộc tại Phụng Thiên. Ngoài ông Nghiêm ra, trong tộc còn có khá nhiều con cháu nhậm chức trong Nội Các, có thế nói là một gia đình quan chức hàng thật giá thật.

Nhà họ Trương tất nhiên cũng có gửi thiệp mời đến nhà họ Nghiêm, chỉ là không ngờ ông cụ Nghiêm đã về hưu dưỡng lão thế mà lại tự mình đến đây.

“Ông Nghiêm, không kịp tiếp đón từ xa, mong ông đừng trách. Mời vào mời vào!”

Nghiêm Kỳ Học chắp tay cười nói: “Tôi nghe nói nhà họ Trương đổi chủ, đáy là một chuyện lớn, nên tự mình tới chung vui!”

Dưới sự vây quanh của nhà họ Trương, đám người nhà họ Nghiêm đi vào trong nhà.

Nghiêm Kỳ Học tự mình đến dự tiệc, thật sự là khiến nhà họ Trương rất vinh hạnh.
 
Chương 591: C591: Xin lỗi


Hiện trường yên bình, hòa thuận, vui vẻ.

Nhưng khi Diệp Lâm trở về, tiêu điểm tại hiện trường chuyến từ nhà họ Nghiêm lên trên người Diệp Lâm.

“Đây chính là Diệp tiên sinh hả?”

“Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, nổi bật hơn người!”

Thấy vậy, mọi người sôi nổi đi lên, chủ động tự giới thiệu và chào hỏi Diệp Lâm.

Nhìn Diệp Lâm được mọi người chú ý vây quanh, người thanh niên đi theo bên cạnh Nghiêm Kỳ Học hơi bĩu môi nói: “Cũng bình thường thôi mà!”

“Bất Khí, không được vô lễ!”

Thấy cháu trai nảy sinh ý khinh thường và ghen ghét với bạn cùng lứa tuổi là Diệp Lâm, Nghiêm Kỳ Học vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Ông ta biết rõ cháu trai mình thông minh từ nhỏ, tuối vẫn còn trẻ mà đã nổi tiếng rồi, cảm giác ưu việt và kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cháu trai mình rất khó cúi đầu với bạn cùng lứa tuổi.


Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm tuối tác tương đương được mọi người tung hô, trong lòng thế nào cũng nảy sinh một chút ghen ghét, thậm chí là không phục.

Nghiêm Kỳ Học tiếp tục lên tiếng dạy dỗ: “Từ nhỏ đến lớn, cháu đều dựa vào sự che chở của gia tộc và sự cổ gắng của bản thân, có thế nói là xuôi gió xuôi nước, chưa từng gặp bất cứ suy sụp nào.”

“Nhưng cháu cũng phải hiếu rằng người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn. Phụng Thiên tuy lớn, nhưng không lớn bằng cả cửu Châu. Đại Hạ hiện nay đang trong thời kì hưng thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, đừng nên coi thường bất cứ kẻ nào.”

Nói đến đây, Nghiêm Kỳ Học âm thầm quan sát mỗi lời ăn tiếng nói của Diệp Lâm, không nhịn

được gật đầu.

Ông ta trà trộn quan trường vài chục năm, từng thấy vô số loại người, ánh mắt rất chính xác.

“Cậu ta tuổi còn trẻ, lại mới đến đây có vài ngày thôi mà đã trở nên nổi tiếng rồi, thật sự là có tài năng, chứ không phải chỉ nói nói mà thôi.”

“Chỉ nói việc cậu ta giết chết Tọa Sơn Điêu nối tiếng ác độc, trừ hại cho dân thôi cũng đáng đế ông tới đây kính cậu ta ba ly.”

“Hôm nay ông cố ý dẫn cháu theo là vì muốn cho cháu làm quen kết bạn, tương lai cháu đi Yến Kinh làm quan thế nào cũng sẽ gặp lại cậu ta, có khi còn có việc phải nhờ cậu ta nữa.”

Nghiêm Bất Khí nghe thì nghe nhưng vẫn có chút không phục.

Nhất là khi nghe ông nội bảo mình kết bạn với loại người kia, trong lòng anh ta tràn đầy khinh thường.

Nhà họ Nghiêm bọn họ là một nhà có truyền thống thế nào cơ chứ?

Bọn họ là một nhà có dòng dõi trí thức, người người bác học đa tài, không một ai là người bình thường!

Vậy thì mình sao có thế kết bạn với loại người thô tục như Diệp Lâm?

“Hừ, giết Tọa Sơn Điêu thì sao chứ?” Nghiêm


Bất Khí không phục nói: “Chỉ là một tên vũ phu mà thôi!”

Tuy rằng anh ta nói chuyện không lớn, nhưng vì hai ông cháu đang đi về phía Diệp Lâm, nên Diệp Lâm và mọi người xung quanh vẫn nghe được rất rõ ràng.

Diệp Lâm lập tức dừng bước. Hiện trường cũng trở nên yên tĩnh.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Nghiêm Kỳ Học, thấy người nói là cháu trai của ông ta thì quay lại bàn tán xôn xao.

Bọn họ thầm nghĩ: May là người nói chính là người nhà họ Nghiêm, chứ người nói là người khác thì xong rồi!

“Nhãi ranh, anh đứng ở đó lải nha lải nhải, nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Lúc này, Hoàng Tiềm lập tức bước lên, chất vấn Nghiêm Bất Khí: “Tuy rằng anh là khách, nhưng mà anh cũng không có tư cách nói xấu sau lưng chủ nhà.”

“Hơn nữa, anh hiếu biết bao nhiêu về người ta mà dám tùy tiện đánh giá như vậy?”

Tuy rằng cách nói “một tên vũ phu” không có mang ý chê bai, nhưng dù là ai cũng có thế nghe ra được vẻ khinh thường khi nó được thốt ra từ trong miệng Nghiêm Bất Khí.

“Anh là ai hả?” Hoa Quốc Đống cũng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi sư phụ tôi đi!”

Xin lỗi?


Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí khinh thường cười lạnh. Anh ta sống đến từng tuổi này, trong từ điển của anh ta không hề có hai chữ xin lỗi.

ở Phụng Thiên, ai dám bảo người nhà họ Nghiêm xin lỗi?

“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi…” Lúc này, quản gia nhà họ Trương vội vàng bước ra hòa giải, sau đó trịnh trọng mà giới thiệu hai ông cháu nhà họ Nghiêm với Diệp Lâm.

Nghiêm Kỳ Học không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt mà gật đầu với Diệp Lâm.

Tuy rằng ông ta mới vừa răn dạy cháu trai là không được vô lể. Nhưng mà lúc này, khi thấy cháu trai và Diệp Lâm xung đột, ông ta lại có thái độ khác thường là không hề xen vào.

Ông ta muốn thử xem hai người sẽ giải quyết tình huống này thế nào.

“Hàn Lâm học sĩ? ông Nghiêm?” Sau khi nghe giới thiệu, Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không ngờ Phụng Thiên còn có một vị lớn thế này, cho dù là cha mình ở đây thì chắc là cũng không dám lỗ mãng.

Thảo nào cháu trai ông ta lại dám vô lễ như

“Anh nói tôi chỉ là ‘một tên vũ phu’ hả?” Lúc này, Diệp Lâm rất có hứng thú mà nhìn về phía Nghiêm Bất Khí, hỏi ngược lại: “Vậy anh là ai? Anh có tư cách qì xem thườnq vũ phu?”
 
Chương 592: C592: Không xứng


Thấy Diệp Lâm mở miệng, dường như có ý định đối chọi với tiếu thiếu gia nhà họ Nghiêm, mọi người xung quanh đều giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng khuyên nhủ.

Rốt cuộc thì thần tiên đánh nhau, phàm nhân bọn họ sao có thể xen vào được?

Ngay cả Hoa Quốc Đống sau khi biết được thân phận của đối phương cũng có ý định nhường bước, thầm nghĩ có nên khuyên sư phụ bỏ qua, xem như là nế mặt ông Nghiêm hay không.

Có điều, Hoa Quốc Đống còn chưa lên tiếng thì Nghiêm Bất Khí đã cười lạnh nói: “Anh hỏi tôi là ai hả? Ha ha… Hỏi rất hay! Tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai!”

Dứt lời, Nghiêm Bất Khí đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Tôi ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi thuộc lòng tứ thư ngũ kinh!”

“Mười tuối thông qua thi huyện thi phủ, chính thức trở thành đồng sinh!”

“Sau đó liên tiếp thông qua thi phủ thi châu. Mười lăm tuối đạt thành tích đứng đầu Doanh Châu, trở thành tú tài.”

“Năm hai mươi tuổi, trong cuộc thi hương với một trăm nghìn người khắp cả nước, đạt thành tích đứng đầu, trúng thủ khoa, trở thành cử nhân.”

“Năm tới tôi sẽ đến thủ đô thi hội và thi đình. Tiến sĩ và Trạng Nguyên là vật trong bàn tay tôi!”

Nói đến đây, Nghiêm Bất Khí kiêu ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý.


“Đây chính là tôi! Nghiêm Bất Khí, tài tử hàng đầu Phụng Thiên!”

“Chờ năm tới tôi trúng Trạng Nguyên, danh hiệu tài tử hàng đầu thiên hạ cũng sẽ thuộc về tôi!”

Thật ra thì đối với người dân Phụng Thiên, những câu tự giới thiệu của Nghiêm Bất Khí đều là nghe nhiều đến mức thuộc lòng.

Anh ta sinh ra trong gia đình trí thức, thật sự xứng đáng với sự bồi dưỡng của gia tộc, trưởng thành cực kì ưu tú, gánh nối tên tuổi tài tử đứng đầu Phụng Thiên.

Thậm chí quỹ đạo trưởng thành của anh ta cũng không khác nhiều so với con đường thành danh năm xưa của ông nội anh ta là Nghiêm Kỳ Học: nổi tiếng thời trẻ, thi đậu Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm, làm học sĩ, vang danh thiên hạ.

Nghe vậy, mọi người đều sôi nối gật đầu, thầm khen ngợi: Sinh con phải sinh giống như Nghiêm Bất Khí.

Sau ông cụ Nghiêm đã từng làm đại học sĩ Hàn Lâm, nhà họ Nghiêm lại có thêm một vị thiếu

niên thiên tài, chắc chắn sẽ thành tài trong tương lai, thậm chí là vượt qua cả tổ tiên.

Lúc này, nghe cháu trai tự giới thiệu về mình, Nghiêm Kỳ Học dường như là đang nhìn lại nửa đời trước của mình, gật đầu mỉm cười.

“Sư phụ… thôi bỏ đi.” Hoa Quốc Đống ở một bên nhỏ giọng nói: “Nhà họ Nghiêm là gia đình quan chức, dòng dõi trí thức, ngoài ông cụ Nghiêm về hưu ra thì vẫn còn khá nhiều con cháu làm quan tại thủ đô.”

Cha của Hoa Quốc Đống và không ít người nhà họ Nghiêm cùng làm quan trong triều, thường xuyên gặp mặt nhau, thật sự là không cần thiết phải làm căng lên.

“Đây chỉ là hiểu lầm.” Hoa Quốc Đống vừa định bày thân phận của mình ra đế hòa giải.

Lúc này, Nghiêm Bất Khí cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Lúc nãy không phải là anh bảo tôi xin lỗi hay sao? Sao hả? Bây giờ lại thay đối sắc mặt nói là hiếu lầm?”

Hoa Quốc Đống cười ngại ngùng. Bởi vì ông Nghiêm rời thủ đô nhiều năm rồi, cho nên trong nhất thời anh ta không nhận ra được ông Nghiêm.

Nghiêm Bất Khí tiếp tục nói: “Bây giờ tôi muốn hỏi các anh, các anh có tư cách gì mà bảo tôi đi xin lỗi?”

“Tôi nói anh chỉ là một tên vũ phu có gì sai hả? Anh chẳng qua là giết vài tên cướp mà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Dù hôm nay anh có thể làm chủ nhà họ Trương, thì anh cũng chỉ là một kẻ không công danh thôi!”

“Tất cả đều là cấp thấp, chỉ có đọc sách là cấp cao! Còn tôi, tôi chính là người có công danh, là một người cử nhân, làm rạng rỡ gia tộc!”

Trong các kỳ thi các cấp, “cử nhân” đã là một cấp rất cao.


Giống như Phạm Tiến trong “Phạm Tiến trúng cử”, gần năm mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui mừng đến phát điên, mọi người xung quanh đều thay đối thái độ với ông ta, trước kính sau cung, không dám coi thường một chút nào.

Rốt cuộc thì cử nhân có thân phận và địa vị xã hội rất cao, tương đương với việc đã bước một chân vào con đường làm quan, thậm chí có thế cùng huyện lệnh ngồi chung một bàn và không cần phải quỳ trước công đường.

Nghiêm Bất Khí chỉ mới hai mươi tuối mà đã đổ cử nhân. Tuy rằng anh ta không phải thiên tài tuyệt thế, nhưng mà chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh ta kiêu ngạo, không một ai ở Phụng Thiên có thế theo kịp anh ta.

“Người như tôi cũng chỉ là tài tử hàng đầu Phụng Thiên thôi. Còn anh, anh có tài đức gì mà

dám mạnh miệng nói mình là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên? Nói khoác quá đi!”

“Anh cho rằng Phụng Thiên chúng tôi không có người hay sao?”

Mấy câu nói cuối cùng của Nghiêm Bất Khí rất là quá quắt.

Nhất là trong trường hợp như tối nay, anh ta giống như là đang gây chuyện, không nể mặt chủ nhà một chút nào.

Trong nhất thời, bầu không khí dần trở nên căng thẳng, xung quanh yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng không ngăn cản cách nói quá đáng của cháu trai, ông ta tò mò mà nhìn về phía Diệp Lâm, muốn xem Diệp Lâm đối đáp thế nào.

Cách đơn giản nhất đế thấy năng lực của một người là xem cách xử lý khi đối mặt với phiền phức.

Lúc này, mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Diệp Lâm.


Còn Hoa Quốc Đống thì lo lắng sư phụ mình sẽ trở mặt, vung tay đánh người, nếu vậy thì không xong rồi.

“Tài tử hàng đầu Phụng Thiên đúng không?”

Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh nói.

“Nếu anh không hiểu vì sao tôi là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên, thì anh có dám so tài với tôi không?”

So tài?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, không biết so tài theo lời nói của Diệp Lâm là so kiểu gì

Rốt cuộc thì lĩnh vực sở trường của hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau. Một người là thư sinh. Một người là giỏi võ. Sao hai người có thế so tài với nhau được chứ?

“Sao hả?” Nghiêm Bất Khí có chút không vui nói: “Thẹn quá hóa giận, muốn đánh một trận với tôi hả?”

Nghiêm Bất Khí đọc sách thánh hiền từ nhỏ, chưa từng làm việc nặng, cũng chưa từng đánh nhau với ai.

“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Chúng ta quân tử chỉ nói chứ không đánh. Nếu muốn so thì đi so sởtrườnq của anh!”
 
Chương 593: C593: Sở trường của tôi hả


“Sở trường của tôi hả?”

Nghiêm Bất Khí sửng sốt, rồi chợt tự tin lên.

Vừa rồi anh ta tưởng rằng đối phương thẹn quá hóa giận muốn đánh nhau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
4. Lệ Chi Nhân
=====================================

Kết quả là đi so sở trường của mình, vậy thì đối phương so không lại mình rồi.

“Tôi đọc sách thánh hiền từ nhỏ, văn chương khá là hay. Nếu so văn chương thì anh chắc chắn không bằng tôi, dù tôi có thắng cũng thắng không đẹp.”

“Ngoài đọc sách ra, tôi còn có các thú vui tao nhã, tinh thông cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú đặt bút là viết.”


Nói đến đây, Nghiêm Bất Khí đề nghị: “Hay là chúng ta so bốn môn nghệ thuật là cầm kỳ thư họa đi?”

Cầm kỳ thư họa?

Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được nhìn nhau, thầm nghĩ rõ ràng là làm khó đối phương đây mà!

Anh thì tinh thông mọi thứ. Nhưng đối với một tên vũ phu mà nói thì khác gì là đàn gảy tai trâu đâu?

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ từ chối. Rốt

cuộc thì bốn môn nghệ thuật, mặc dù là người bình thường thì cũng ít đi học, có thế biết sơ sơ là không tệ rồi, nói gì đến tinh thông.

Nào ngờ Diệp Lâm lại không chút do dự đồng ý ngay luôn.

“Ok!” Diệp Lâm gật đầu nói: “Vậy theo ý anh, so đấu cầm kỳ thư họa.”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm, thầm nghĩ có phải là anh ta điên rồi không?

Anh đi so đấu cầm kỳ thư họa với công tử gia (Tinh trí thức? Không phải là chơi đại đao trước mặt Quan Công hay sao?

Anh lấy cái gì đi so đấu với người ta?

Chỉ có Hoa Quốc Đống là chợt sáng mắt lên.

Anh ta chợt nhớ đến sư phụ mình cực kì giỏi về mặt thư pháp, thậm chí có thề làm được đến mức dùng giả đổi thật.

Nếu so “thư” trong cầm kỳ thư họa, cũng chính là so thư pháp, thì sư phụ thắng chắc rồi.


Rốt cuộc thì lúc ở Tàng Bảo Trai, Hoa Quốc Đống đã tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm vẽ chữ của Vương Hi Chi, đại khí hào hùng, lưu loát dứt khoát, chữ đẹp không ai sánh bằng.

Lúc này, Nghiêm Bất Khí cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Diệp Lâm lại dám đồng ý?

Là ai cho anh ta lá gan dám so đấu cầm kỳ thư họa với mình?

Có điều, Nghiêm Bất Khí cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì đối phương cũng đã đồng ý rồi, nghĩa là đây là một trận so đấu công bằng, vậy mình cũng nhân tiện bộc lộ tài nghệ đế cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.

“Vậy anh cứ tùy tiện chọn một loại trong “cầm kỳ thư họa” đế chúng ta so đấu!” Nghiêm Bất Khí bảo Diệp Lâm tùy tiện chọn. Dù sao loại nào thì anh ta cũng rất tự tin là mình sẽ thắng.

Thấy Nghiêm Bất Khí bảo sư phụ mình chọn, Hoa Quốc Đống lập tức vui mừng, cho rằng sư phụ chắc chắn sẽ lựa chọn so đấu thư pháp, sau đó gây ra chấn động cho mọi người.

Có điều, Diệp Lâm lại khiêm tốn nói: “Anh là khách. Anh chọn đi!”

“Hả? Tôi chọn?” Nghiêm Bất Khí sửng sốt rồi nói: “Tôi đã nói là tôi tinh thông bốn nghệ, chọn loại nào cũng được.”

“Tôi cũng vậy!” Diệp Lâm thản nhiên nói: “Hay là cứ so hết đi, để tránh cho anh thua còn không phục.”

Phụt!

Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí tức giận đến mức suýt nữa phun ra máu.


Đối phương cho rằng đổi phương sẽ thắng?

Còn sợ rằng mình không chịu thua?

“Ha ha!” Nghiêm Bất Khí cười lạnh: “Nếu anh đã không biết tự lượng sức mình như thế, thì chúng ta cứ so hết cầm kỳ thư họa đi!”

Thấy vậy, mọi người đều không hiểu ra sao, thật sự là không biết trong hồ lô của Diệp Lâm bán thuốc gì?

So một loại là được rồi, đi so bốn loại làm chi vậy?

Chẳng phải là so càng nhiều thua càng nặng hay sao?

Hoa Quốc Đống ở bên cạnh cũng sốt ruột thay sư phụ mình.

Rõ ràng là nắm chắc phần thắng khi so thư pháp, vì sao còn phải làm chuyện dư thừa là so hết bốn loại chứ?

Lúc này, Diệp Lâm lại nói ra một câu gây sốc: “Chỉ cần anh có thể thắng một loại trong bốn loại cầm kỳ thư họa thì tính anh thắng!”
 
Chương 594: C594: Nếu là vế trước


Cái gì?

Nghe vậy, hiện trường lại trở nên xôn xao.

Mọi người thật sự không hiếu nổi là ai cho Diệp Lâm lá gan đế đi nói những lời kia?

Chẳng lẽ là anh ta thật sự hiểu bốn môn nghệ thuật?

Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì tức chết đi được.

Bởi vì Diệp Lâm đã nói hết những lời anh ta muốn nói rồi, khiến cho anh ta không còn lời nào đế nói, đành phải tự mình giận dỗi.

“Anh có tư cách gì nói như vậy hả?” Nghiêm Bất Khí giận dữ nói: “Tôi tinh thông hết cầm kỳ thư họa, sao có thế thua bởi anh được chứ? Tôi chắc chắn sẽ không thua!”

“Hôm nay tôi sẽ làm cho anh thật lòng thật dạ nhận thua, để xem ai mới là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên!”

“Vậy thì chúng ta bắt đầu từ ‘cầm’ đi!”


Dứt lời, Nghiêm Bất Khí nhìn xung quanh, thấy hiện trường chỉ có đàn dương cầm thì lập tức sai người đi ra ngoài mua bừa một chiếc đàn cố.

“Vừa lúc tôi mới có được một bản nhạc cổ

thất truyền. Hôm nay tôi trình diễn nó ngay tại đây.”

Nghiêm Bất Khí vừa nói chuyện vừa đi lên ngồi xuống trước đàn cổ. Anh ta nghĩ nghĩ, khí thế quanh thân chợt thay đối, dường như người và đàn đã hòa làm một.

Một lát sau, Nghiêm Bất Khí ấn nhẹ dây đàn.

Tiếng đàn lượn lờ giống như tiếng trời bay lượn trong đại sảnh yên tĩnh.

Mọi người nghe thấy tiếng nhạc thần tiên, lập tức đắm chìm bên trong, không thể tự thoát ra được.

Sau khi bản nhạc kết thúc, hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

Mọi người nheo mắt lại, cả buổi vẫn chưa hồi hồn.

Bốp!

Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Mọi người sôi nổi hồi hồn từ trong tiếng đàn tươi đẹp, ra sức vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

Tuy rằng mọi người đều là người bình thường, không hiếu gì về âm nhạc. Nhưng mà tiếng đàn lúc nãy giống như là tiếng trời, khiến người ta say mê.

Mọi người đều bị thuyết phục, vỗ tay liên tục.


“Không hố là đại tài tử nhà họ Nghiêm! Kỹ năng chơi đàn thật sự là xuất sắc!”

“Đúng vậy! Theo tiếng đàn vừa rồi, tôi dường như có loại cảm giác hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh. Đây là loại cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được khi nghe bất cứ loại nhạc nào. Thật là tuyệt vời! Tuyệt vời không thể tả được!”

“Không hổ là người có tài nghệ xuất sắc, là tài tử hàng đầu Phụng Thiên! Tòi thấy… tiếp theo không cần phải so nữa. Ha ha…”

Nghiêm Bất Khí bày ra tài đàn của mình, khiến người ta đắm chìm bên trong, thậm chí cảm thấy trên đời này không có người nào có thế đàn hay được như Nghiêm Bất Khí.

Lúc này, Nghiêm Kỳ Học gật nhẹ đầu, không ngờ tài đàn của cháu trai lại có tiến bộ. ông ta cảm thấy vui mừng khi cháu trai không vì khoa cử mà lơ là những thứ khác.

Sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Lâm, để xem đối phương sẽ làm gì khi đối mặt với tài đàn hoàn mỹ của cháu trai mình.

Là thoải mái hào phóng nhận thua, hay là căng da đầu đi đàn một bản nhạc để tự rước nhục nhã?

Nếu là vế trước thì Nghiêm Kỳ Học còn có

thể kính đối phương là một người đàn ông chính trực ngay thẳng. Còn nếu là vế sau thì đối phương cũng chỉ là bắt chước vụng về, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

“Ha ha, tới lượt anh!”


Nghiêm Bất Khí đứng dậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ đợi xem trò hay.

Bên này, Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm nhìn nhau, cùng nghĩ: Không xong rồi!

Bọn họ vốn dĩ không mong chờ nhiều về tài đàn của Diệp Lâm. Tới khi nghe Nghiêm Bất Khí đàn xong, bọn họ càng thêm hết hi vọng.

Anh ta đâu chỉ là tinh thông! Anh ta rõ ràng là dân chuyên nghiệp!

Hoa Quốc Đống thậm chí cảm thấy không cần phải so nữa, dù là nghệ sĩ đàn đến từ Yến Kinh thì cũng chưa chắc là bằng anh ta.

Lúc mọi người đều cho rằng Diệp Lâm sẽ tìm một lý do đế nhận thua…

Diệp Lâm thế mà lại chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi đến bên cạnh đàn cố.

“Vừa lúc tôi cũng có một bản nhạc thất truyền, là một vị sư phụ của tôi đã trộm ra từ lăng Tân Thủy Hoàng, đó là bài ‘Cao Sơn Lưu Thủy’. Mời mọi người cùng nghe.”
 
Chương 595: C595: Nhạc hay


Vị sư phụ thứ bảy mươi ba của Diệp Lâm xuất thân từ gia tộc trộm mộ, là Mộ Vương đương thời. Người ta nói không có mộ mà ông ấy tìm không thấy, vào không được.

Ngay cả lăng Tần Thủy Hoàng thần bí khó lường, bị giới trộm mộ coi là cấm địa, cũng bị ông đi một vòng.

Hơn nữa, ông ấy còn trộm bản nhạc gốc Cao Sơn Lưu Thủy thất truyền hơn hai nghìn năm.

Ai cũng biết bản nhạc Cao Sơn Lưu Thủy đã thất truyền từ lâu. Bản nhạc được truyền qua nhiều thế hệ chỉ là một bản nhạc sao chép không hoàn chỉnh. Còn bản nhạc gốc thì chính là vật bồi táng, ngủ say hơn hai nghìn năm trong lăng Tần Thủy Hoàng.

Tuy rằng Cao Sơn Lưu Thủy bản gốc đã xuất hiện. Nhưng mà tiếc rằng vị sư phụ xui xẻo kia của mình, còn chưa kịp bán bản gốc đi, thì đã rơi vào lưới pháp luật.

Cao Sơn Lưu Thủy đã thành thất truyền, cứ như vậy mà bị sư phụ mang vào ngục giam số 0, suýt chút nữa là thật sự thất truyền.

ở trong ngục, Diệp Lâm đã học được các loại nhạc cụ, thành thạo nắm giữ bản Cao Sơn Lưu Thủy từ chỗ sư phụ thứ sáu mươi bốn cầm Ma.

Dứt lời, Diệp Lâm ngồi xuống, chuấn bị đàn.

Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì hơi bĩu môi, lấm bẩm: “Hừ, đúng là nói khoác, gì mà trộm Cao Sơn Lưu Thủy từ trong lăng Tân Thủy Hoàng? Đừng đế lát nữa đàn không ra sao, rồi đi trách bản nhạc không đầy đủ!”


Mọi người xung quanh nghe vậy đều cười mà không nói. Bọn họ cho rằng Diệp Lâm nói khoác quá mức, và cho rằng Diệp Lâm sẽ không đàn ra được tiếng đàn hay hơn Nghiêm Bất Khí.

Đúng lúc này, Diệp Lâm chạm nhẹ vào dây đàn.

Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, mọi người đều trở nên căng thẳng, hiện trường vốn dĩ có chút ‘ôn ào lập tức lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, mọi người cảm thấy mọi thứ trước mắt đều thay đối.

Từ đại sảnh náo nhiệt ‘ôn ào, đến khung cảnh núi non hữu tình.

Dường như tận mắt nhìn thấy Bá Nha và Chung Tử Kỳ người đánh đàn, người lắng nghe.

Vời vợi tựa Thái Sơn, mênh mang như sông nước!

Ý cảnh dạt dào, cấu tứ tự nhiên, âm điệu trầm bổng, tràn đ’ây thi vị!

Mọi người lạc vào trong cảnh, mải mê ở bên

trong, không thể thoát ra được.

Cho đến khi bài nhạc kết thúc, Chung Tử Kỳ chết bệnh, biến mất trong tầm nhìn của mọi người. Còn Bá Nha thì ném vỡ đàn, Cao Sơn Lưu Thủy cứ như vậy mà thất truyền.

Tạch!

Tiếng đàn đứt dây vang lên.

Mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh từ trong ảo cảnh.

Sau khi hồi hồn, mọi người mới phát hiện rằng mình thế mà lại vô thức chảy nước mắt.


Không biết là vì bị cuốn hút bởi Cao Sơn Lưu Thủy hay là vì cảm động bởi tình nghĩa giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ, có khi cả hai đều có.

Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cái loại trải nghiệm âm nhạc bằng cách đắm chìm hoàn toàn bên trong như vừa rồi là có một không hay, không thế nào diễn tả hết bằng lời được.

Trong nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang ngẫm lại cảm giác lúc nãy.

“Trời ạ… Lúc nãy tôi nghe nhạc, dường như là thật sự gặp được Bá Nha và Chung Tử Kỳ!”

“Anh cũng có loại cảm giác này hả? Tôi cũng giống như vậy đấy! Cái loại cảm giác ấy rất huyền diệu, thật sự là không thể diễn tả thành lời. Tóm lại là một loại trải nghiệm âm nhạc hoàn toàn

mới!”

“Không ngờ trên đời này còn có loại âm nhạc như vậy, thật sự là âm nhạc thần tiên, tinh lọc lỗ tai. So ra thì trước đây tôi đều nghe cái rác rưởi gì không biết, kể cả bản nhạc mà cậu Nghiêm đàn lúc nãy nữa!”

Mọi người nhìn về phía Diệp Lám, trong mắt đều là vẻ kính sợ. Bọn họ không thể tin rằng bản nhạc vừa rồi là do Diệp Lâm đàn lên.

Khi bản nhạc kết thúc, dây đàn cũng vô cùng đúng lúc mà đứt hết, mang đến một kết thúc trọn vẹn cho Cao Sơn Lưu Thủy.

Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng bị tiếng đàn của Diệp Lâm làm cho sửng sốt. Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại đánh đàn giỏi đến như thế.

“Sư phụ, anh ghê gớm quá đi! Tôi muốn biết còn có cái gì mà anh không biết không?”


Hoàng Tiềm không có văn hóa, chỉ có thể hò lên “trâu bò”, chứ không biết dùng từ nào để hình dung.

“Bốp bốp bốp!”

Lúc này, Nghiêm Kỳ Học chảy dài nước mắt, không nhịn được dẫn đầu vỗ tay.

“Nhạc hay! Đàn giỏi!”

“Không hố là Cao Sơn Lưu Thủy! Có một

không hai!”

“Bất Khí, cháu thua không oan chút nào!”

Lúc này, Nghiêm Bất Khí đã hoàn toàn ngây người. Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ thua, lại còn thua thê thảm.

Ngay cả bản thân anh ta cũng đắm chìm trong bản nhạc vừa rồi, cũng vô thức mà chảy nước mắt.
 
Chương 596: C596: Lúc nãy


Nghiêm Bất Khí có nằm mơ cũng không ngờ rằng một tên vũ phu như Diệp Lâm cũng có thể học đòi văn vẻ, giỏi về đánh đàn!

Thật ra thì Nghiêm Bất Khí sở trường nhất là dương cầm, lấy được giấy chứng nhận cấp mười khi mới chỉ mười tuổi.

Lúc nãy anh ta chọn chơi đàn cố là vì anh ta vừa lúc có được một bản nhạc mới, muốn đàn để khoe ra, nào ngờ lại lật xe.

Nghiêm Bất Khí thấy Diệp Lâm tinh thông đàn cổ, tài nghệ hơn người, liền đoán chắc rằng Diệp Lâm không biết chơi dương cầm.

Tuy rằng đàn cố và dương cầm đều là đàn, nhung cách đánh đàn lại cực kì khác nhau.

Thấy Nghiêm Bất Khí không chịu thua, còn muốn tiếp tục so đàn dương cầm, mọi người đều nảy sinh lòng khinh thường, hình tượng tài tử của anh ta trong cảm nhận của mọi người có phần tan vỡ.

Ngay cả ông nội Nghiêm Kỳ Học của Nghiêm Bất Khí cũng lắc đầu, cảm thấy có chút thất vọng về yêu cầu vô lý của cháu trai.

Có điều, Nghiêm Kỳ Học cũng không ngăn cản, mà tiếp tục tò mò nhìn về phía Diệp Lâm, không biết Diệp Lâm sẽ xử lý như thế nào.

“Nghiêm thiếu, không phải là anh nói mình sẽ không thua sao? Sao bây giờ thua rồi mà không chịu vậy?” Lúc này, Hoàng Tiềm không nhịn được lên tiếng châm chọc. Người ta không dám nói, anh ta dám nói: “Đúng là mất mặt nha!”

“Sư phụ, đừng so với anh ta nữa!” Hoa Quốc Đống lên tiếng: “So đấu cầm kỳ thư họa, anh đã thắng ván thứ nhất là cầm rồi.”

ở trong mắt Hoa Quốc Đống, sư phụ chắc chắn sẽ thắng phần thi “thư”, cộng thêm đã thắng phần thi “cầm”, vậy thì cho dù sư phụ không hiểu về hai loại còn lại, ít nhất cũng sẽ hòa nhau.


Lại nói, có thể so hòa với tiểu thiếu gia nhà họ Nghiêm có tiếng là tài tử hàng đầu Phụng Thiên, thật ra thì có thể coi như là thắng rồi.

“Được thôi!” Đối mặt với sự khiêu chiến của Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm rất là bình tĩnh.

Rốt cuộc thì anh có một vị sư phụ là cầm Ma, vậy nên anh tinh thông hơn một nghìn loại nhạc cụ trên thế gian.

Dù là so đấu nhạc cụ nào thì anh cũng có thể chơi đến cùng được.

“Hay lắm!” Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí cực kì vui mừng, sốt ruột ngồi xuống trước dương cầm, dường như là sợ Diệp Lâm đối ý vậy.

Anh ta thuận tay lật xem nhạc phố, ánh mắt

chợt sáng lên, sau đó cười âm hiểm: “Vậy thì chúng ta so đàn bài ‘Dã Phong Phi Vũ’ của Maksim đi!”

Dứt lời, Nghiêm Bất Khí không chờ Diệp Lâm trả lời, đã tự mình bắt đầu đàn, định đàn trước rồi nói sau.

Ngay sau đó, mười ngón tay của Nghiêm Bất Khí dường như đang nhảy múa trên phím đàn, tiếng nhạc hay tuyệt vang lên từ đầu ngón tay.

Bầu không khí tại hiện trường thay đối, chỗ nào cũng tràn đầy vui tươi.

Dã Phong Phi Vũ là một bài nhạc vui tươi, đồng thời là một trong những bài nhạc khó nhất và nhanh nhất trên thế giới.

Đây chính là nguyên nhân mà Nghiêm Bất Khí lựa chọn nó. Một là vì khoe kỹ năng đàn, hai là vì làm khó dễ Diệp Lâm.

Người bình thường không thể nào khống chế được một bài nhạc nhanh đến thế.

Bản nhạc vang lên phân nửa, tốc độ đánh đàn của Nghiêm Bất Khí cũng càng lúc càng nhanh.

Trong nhất thời, mọi người đều cảm thấy hơi choáng váng, dường như có ba bàn tay đang đánh các phím đàn, thật sự là vô cùng kỳ diệu.

Một kỹ năng đàn khiến người ta phải cảm

thán!

Lúc Nghiêm Bất Khí đánh một phím đàn cuối cùng, đàn dương cầm bỗng nhiên rung lên, một sợi khói trắng bay ra từ trong hộp đàn.


Dường như đàn dương cầm đã quá sức khi chơi xong bản nhạc lúc nãy, đế bây giờ hỏng luôn rồi.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tuy rằng hành vi không chịu nhận thua vừa ròi của Nghiêm Bất Khí có chút mất mặt, nhưng khi anh ta đàn xong một bản nhạc dương cầm, mọi người ở đây đều lại tôn trọng anh ta.

“Tuyệt vời! Không hố là cậu Nghiêm! Đàn dương cầm cũng đàn hay đến thế! Đúng là có phong thái của bậc thầy dương cầm!”

Mọi người khen ngợi hết lời về bản nhạc dương cầm mà Nghiêm Bất Khí vừa đàn xong.

Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng dễ chịu hơn một chút, âm thầm gật đầu, cho rằng cháu trai hòa lại một ván.

Ông ta đánh giá trong lòng: Tuy rằng Diệp Lâm đàn đàn cố cực kì tuyệt vời, nhưng mà cháu trai mình đánh đàn dương cầm cũng có phong thái bậc thầy. Hai người xem như là hòa nhau.

Lúc này, Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm

nhìn nhau, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Anh ta chắc chắn là cổ ý!” Hoàng Tiềm giận dữ nói: “Cố ý lựa chọn một bản nhạc nhanh đế gây khó xử cho Long Vương đại nhân!”

“Nếu đàn cùng một bản nhạc thì chắc là sư phụ không đàn nhanh được như anh ta…” Hoa Quốc Đống cũng lắc đầu.

Khách khứa và người nhà họ Trương ở hiện trường đều không tin rằng Diệp Lâm có thế vượt qua trình độ dương cầm của Nghiêm Bất Khí.

Lúc này, có người không nhịn được hô lên: “Bắt tay làm hòa đi!”


Có điều, Nghiêm Bất Khí lại dùng dáng vẻ kẻ thắng cuộc nhìn về phía Diệp Lâm, khiêu khích: “Đến lượt anh!”

Thấy vậy, Diệp Lâm mỉm cười, hiến nhiên là cũng biết đổi phương cổ ý lựa chọn một bản nhạc nhanh đế làm khó dề mình.

Lão hổ không phát uy, liền coi là mèo bệnh hả?

Được lắm! Nếu muốn so nhanh, vậy tôi sẽ để cho anh thấy cái gì mới thật sự là nhanh!

Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, đi tới trước dương cầm, từ từ ngồi xuống.

Hiện trường trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều không ngờ rằng Diệp Lâm dám so đấu dương cầm!

Chẳng lẽ là anh cũng có kỹ năng đàn tốt về dương cầm giống như là đàn cố hay sao?

“Mời đàn Dã Phong Phi Vũ!” Nghiêm Bất Khí cười lạnh một tiếng, chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ đang làm ra vẻ, chứ không thể nào đạt được tới trình độ của mình.

Lúc này, Diệp Lâm đặt một tay trên đầu gối, một tay khác thì từ từ nâng lên, bình tĩnh nói: “Bản nhạc chậm thế kia, tôi chỉ đàn bằng một tay là đủ rồi!”
 
Chương 597: C597: Một tay


Cái gì?

Một tay?

Mọi người có mặt tại hiện trường nghe vậy đều sửng sốt, cho rằng Diệp Lâm đang nói đùa.

Bài hát “Flight of the Bumblebee” được mệnh danh là một trong những bản piano nhanh nhất thế giới.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy khó chơi, chỉ mong có thêm một bàn tay nữa.

Vậy mà Diệp Lâm lại dám nói mình chỉ dùng một tay?

Trò đùa gì vậy?

“Ha ha!”

Khi nghe điều này, Nghiêm Bất Khí cũn không thể nhịn cười.

“Không chơi được thì cứ chủ động bỏ cuộc, sao phải dùng cách này đế đỡ mất mặt chứ?”

Trong mắt Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm chỉ đang cố ý kiếm cớ, cho dù thua cũng có thể nói là do dùng một tay.

Đối mặt với sự giễu cợt và hoài nghi của mọi người, Diệp Lâm cảm thấy vô cùng bình tĩnh, bắt đầu chơi một tay.


Khi tiếng nhạc vang lên, khung cảnh lại chìm

vào im lặng.

Vẻ mặt đùa giỡn trên mặt mọi người dần dần lặng đi, sau đó chuyển thành vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì một bàn tay của Diệp Lâm thực sự đã tái tạo hoàn hảo hiệu ứng mà Nghiêm Bất Khí vừa chơi.

Thậm chí còn tốt hơn!

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, làm sao có thể không ngạc nhiên cho được?

Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm càng sổc hơn.

“Không! Điều này là không thế được…”

Nghiêm Bất Khí sững sờ lùi lại như thể vừa bị tát vào mặt, vẻ mặt không thể tin được.

Anh ta không bao giờ ngờ rằng Diệp Lâm không chỉ có thế chơi piano mà còn chơi tốt hơn và nhanh hơn anh ta!

Chỉ là may mắn thôi!

Diệp Lâm chơi bài hát “Flight of the Bumblebee” bằng một tay.


Trên mặt Nghiêm Bất Khí dần dần lộ ra vẻ hả hê.

Anh ta thầm nghĩ: “Để xem sang đoạn sau,

anh xử lý bằng một tay như thế nào!”

Nhịp điệu của đoạn này giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, càng lúc càng nhanh.

Nghiêm Bất Khí chơi bằng hai tay đã cảm thấy rất khó khăn rồi, tất nhiên không tin rằng có người có thể chơi” Flight of the Bumblebee” hoàn toàn bằng một tay!

Khi âm nhạc bước vào đoạn cao trào, tốc độ chơi sẽ ngày càng nhanh hơn.

Trong khoảnh khắc, bàn tay của Diệp Lâm như thế có khả năng phân thân, tạo ra vô số hư ảnh, như thể có hai tay đang đánh đàn vậy.

Sau đó, hai tay dường như chia thành bốn tay.

Khi âm nhạc lên tới cao trào, tốc độ nhanh đến mức như thế tay phải của Diệp Lâm đang lướt khắp cây đàn, chuyến động nhanh đến mức choáng ngợp và hoa mắt!

Thấy vậy, Nghiêm Bất Khí sửng sốt, miệng vô thức biến thành hình chữ “0”.

Sắc mặt của anh ta càng thêm nóng bừng, mỗi lần Diệp Lâm nhấn phím đàn đều như đang đập thẳng vào mặt anh ta.

Tiếng bốp bốp không ngừng vang lên.

Ngay lập tức, theo sự thăng trầm của âm nhạc.

Mọi người có mặt tại hiện trường bỗng nhiên đắm chìm trong đó, tựa như đang ở trên thảo nguyên vô tận.

Trước mặt họ là đàn ong rừng dày đặc đang lao tới.
 
Chương 598: C598: Còn đấu nữa sao


Cùng với tiếng nhạc vang lên như mưa, mọi người sợ hãi bỏ chạy, phía sau có đàn ong đuổi theo thật nhanh.

Âm nhạc đến tai họ ngày càng nhanh hơn!

Và đàn ong phía sau anh ngày càng bám sát hơn.

Mặc dù biết rõ ràng rằng đây chỉ là ảo ảnh và mọi thứ đều là giả.

Tuy nhiên, sự kích thích tột độ này vẫn khiến mọi người không thể kiềm chế được mà bắt đầu tháo chạy.

Sau một thời gian tách trà, bài hát cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Diệp Lâm đánh nốt nhạc cuối cùng.

Rầm!

Toàn bộ cây đàn piano đột nhiên sụp đổ!


Và mọi người có mặt tại hiện trường cũng đã thoát khỏi ảo cảnh mãnh liệt và thú vị vừa rồi.

Tất cả đều thở hổn hển, mồ hôi đầm d’la, vẻ mặt kinh hãi!

Một số người thậm chí còn không ngừng quay lại, như thể thật sự có đàn ong tấn công họ phía sau.

“Tôi… Tôi vừa bị làm sao vậy? cảm giác như tôi đang bị một đàn ong tấn công vậy… Thật thú vị!”

“Lại là cảm giác đắm chìm đó! Chẳng lẽ dù dùng nhạc cụ gì, âm nhạc cậu Diệp chơi đều có sức mạnh thần kỳ này sao?”

“Nhìn kìa! ôi chúa ơi… Cây đàn piano bị hỏng rồi! Cái này… Thật không thế tin được!”

“Tài năng âm nhạc của cậu Diệp đúng là sâu rộng! Đúng là mở mang tầm mắt!”

Trong phút chốc, mọi người lần lượt đứng dậy, dành cho Diệp Lâm những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, hồi lâu không thế bình tĩnh lại.

Diệp Lâm chỉ sử dụng một tay, không những hoàn toàn vượt qua hiệu quả chơi đàn của Nghiêm Bất Khí vừa rồi mà còn tạo ra một trải nghiệm âm nhạc đắm chìm đến kinh ngạc.

“Tuyệt vời! Long Vương đại nhân giỏi quá!” Hoàng Tiềm cũng nhiệt liệt vỗ tay.

“Sư phụ, anh ngầu quá đi!” Trong mắt Hoa Quốc Đống cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Đây là lần ấâu tiên anh ta nhìn thấy Diệp Lâm chơi nhạc cụ, không ngờ Diệp Lâm lại thể hiện

xuất sắc âm nhạc từ cổ đại cho đến hiện đại, từ trong nước đến nước ngoài và với các loại nhạc cụ khác nhau.

“Cậu nhóc này… Thật phi thường!”

Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng không khỏi kinh ngạc, trong lòng sợ hãi không thôi.


Ông ta vốn tưởng rằng cháu trai mình rất có năng khiếu về âm nhạc, nếu không phải ôn thi thì anh ta thật sự có thể phát triển ở lĩnh vực này.

Không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn!

Bài hát “Núi cao nước chảy” và bài hát “Flight of the Bumblebee” của của Diệp Lâm đều rất hay!

Điều này không chỉ khiến Nghiêm Kỳ Học kinh ngạc mà còn khiến Nghiêm Bất Khí sững sờ!

Nhìn cây đàn piano bị hỏng, Nghiêm Bất Khí chết lặng, không thế tin được vào mắt mình.

Trong cả cuộc đời, chưa từng có ai cho anh ta cảm giác khủng hoảng sắc nét và rõ ràng như vậy.

Anh ta đã hoàn toàn bị đánh bại ở cả đàn cổ và đàn piano!

Nếu không phải chính mình trải qua, Nghiêm Bất Khí sẽ cho rằng đây là một giấc mộng. Không, mộng cũng không thể vô lý đến vậy.

“Anh còn muốn so tài loại nhạc cụ nào nữa?”

Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Anh muốn chọn cái gì cũng được, tôi sẽ đi cùng anh đến cùng!”

Còn đấu nữa sao?


Khuôn mặt của Nghiêm Bất Khí đột nhiên co giật.

Anh ta không dám thi đấu nữa, và cũng chẳng có nhạc cụ nào anh ta tự tin chơi thành thạo nữa.

Trình độ đàn piano cấp mười đã là giới hạn của anh ta rồi.

Hơn nữa, thấy Diệp Lâm kiên quyết như vậy, nếu tiếp tục với các loại nhạc cụ, anh ta cũng chỉ tự rước nhục mà thôi.

“Được rồi!” Nghiêm Bất Khí nghiến răng nghiến lợi nói: “Về phần piano, tôi nhận thua!”

Trước mặt mọi người, bắt Nghiêm Bất Khí tự nguyện nhận thua còn khó chịu hơn là giết chết anh ta.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, anh ta đành phải cúi đầu thừa nhận thất bại.

Tuy nhiên, sự đầu hàng của Nghiêm Bất Khí lúc này đang mở đường cho chiến thắng ở vòng tiếp theo.

Giọng điệu Nghiêm Bất Khí chợt thay đối: “Tiếp theo, chúng ta sẽ đấu cờ!”
 
Chương 599: C599: Còn cờ mới là cuộc tranh tài thực sự của trí tuệ


Cầm, kỳ, thi, họa, phần thi thứ hai… Cờ!

Một võ sĩ như Diệp Lâm có thể chơi piano đã là điều bất ngờ rồi, Nghiêm Bất Khí không tin anh có hiểu biết gì nhiều về cờ?

Nhạc cụ chẳng qua cũng chỉ là luyện nhiều quen tay.

Còn cờ mới là cuộc tranh tài thực sự của trí tuệ!

Nghiêm Bất Khí cực kỳ tài năng và thông minh, dù so sánh thế nào đi chăng nữa, trí thông minh của anh ta chắc chắn mạnh hơn người luyện võ rất nhiều.

Đặc biệt là thành tích cờ vây của anh ta đã đạt đến chín đẳng ngay từ khi mới mười lăm tuổi, thậm chí có thế cạnh tranh với những kỳ thủ của các nước lớn mà không hề lép vế.

Nếu là cờ vây, Nghiêm Bất Khí tin chắc mình không thế thua được!

Đương nhiên, nếu đối phương lựa chọn cờ vua hay cờ tướng thì Nghiêm Bất Khí cũng có thể ứng phó được.

“Anh muốn chơi loại cờ nào?” Diệp Lâm bình tĩnh hỏi, để cho anh ta lựa chọn.


“Anh có chắc chắn là đế tôi chọn không?” Nghiêm Bất Khí nhướng mày, khẽ nhếch môi: “Tôi

là kỳ thủ cờ vây chín đẳng! Nếu tôi chọn cờ vây, anh có ứng chiến không?”

“Được! Vậy chúng ta sẽ chơi cờ vây!” Diệp Lâm lập tức đồng ý.

Nghiêm Bất Khí giật mình, lặp lại lần nữa: “Anh không nghe thấy sao? Tôi là kỳ thủ cờ vây chín đẳng! Anh có chắc chắn muốn thi đấu cờ vây với tôi không!”

“Cứ thi đấu cái gì anh giỏi nhất đi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tránh lát nữa thua anh lại không thừa nhận.”

“Anh!” Nghiêm Bất Khí tức đến hộc máu, chẳng lẽ người này cho rằng cái danh hiệu cờ vây chín đẳng của anh ta chỉ là vật trang trí thôi sao?

“Đúng là không biết tự lượng sức mình, anh đang ở cấp độ cờ vây nào rồi?” Thấy Diệp Lâm bình tĩnh như vậy, Nghiêm Bất Khí không khỏi có phần lo lắng, nếu đối thủ cũng chín đẳng thì sao?

Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp!

“Tôi?” Diệp Lâm lắc đầu nói: “Tôi không có cấp bậc.”


“Không có cấp bậc?” Nghiêm Bất Khí lại lần nữa sửng sốt: “Anh không có cấp bậc mà lại dám đấu với chín đẳng như tôi? Anh điên rồi sao?”

Diệp Lâm cười nhạt, nói: “Ai quy định không có cấp bậc thì không thể chơi cờ? Hôm nay, tôi,

người không có cấp bậc sẽ đánh bại một người chín đẳng là anh!”

Nghe vậy, khóe miệng Nghiêm Bất Khí lại co giật: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

Nếu một kỳ thủ cờ vây chín đẳng thua một người mới bắt đầu không có cấp bậc gì, vậy thì thà chết cho rồi.

Diệp Lâm chỉ cười không nói gì.

Dù không có cấp bậc nhưng anh cũng có sư phụ chỉ dạy!

Sư phụ thứ tám mươi bảy của anh là một cựu kiện tướng cờ vây đã vô địch giải đấu cờ váy quốc tế lần thứ mười hai. Nếu không vào tù thì ông ấy vẫn có thể tiếp tục đạt quán quân.

Thế cờ quỷ cốc do ông ấy tự sáng tạo giống như một tấm lưới, không ai có thế phá vỡ.

Sau này, để học được thế cờ quỷ cốc này, Nhật Bản đã đặc biệt phái một kỳ thủ xinh đẹp tới, dùng mỹ nhân kế để tiếp cận kiện tướng cờ vua.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cao thủ cờ vây một thời cũng không tránh khỏi, thậm chí còn theo người đẹp đến Nhật Bản.
 
Chương 600: C600: Không sao đâu


Sau khi toàn bộ kỹ năng chơi cờ của ông ấy đã được người Nhật thông thạo, kỳ thủ xinh đẹp kia lập tức quay lưng lại và đá ông ấy đi.

Bậc thầy cờ vây tưởng rằng mình đã tìm

được tri kỷ nhưng cuối cùng lại bị lừa, trở nên tức giận và phát điên, tự tay giết chết kỳ thủ xinh đẹp mà mình yêu quý.

Sau nhiều lần đàm phán giữa hai nước, ông ấy bị dẫn về nước và bị giam trong nhà giam số 0.

Sau khi vào tù, không có phụ nữ vướng bận, kiện tướng cờ vua tiến bộ vượt bậc, tự phá vỡ được thế quỷ cổc do mình tạo ra và gọi nước cờ chủ chốt này là “nước đi của thần”, có thế phá ván cờ bế tắc nhất thế giới!

Ông ấy luôn thở rằng mình không có người thừa kế, nhưng may mắn thay đã gặp được Diệp Lâm. Sau đó, ông ấy đã dạy anh về thế cờ quỷ cốc, cách phá giả và cả nước đi thần kì kia.

Tuy Diệp Lâm không tham gia sáu vào cờ vây và không có cấp bậc nhưng từ lúc ra tù, anh đã là cao thủ cờ vua trên thế giới, không ai có thể so sánh được.


Nhìn thấy Diệp Lâm kiên quyết muốn chơi cờ vây với mình, Nghiêm Bất Khí cũng không nói nhiều nữa.

Anh ta thầm nghĩ: “Nếu anh đã không biết tự lượng sức mình, vậy tôi sẽ hạ gục anh trên bàn cờ!”

“Chuẩn bị một bộ cờ vây!” Diệp Lâm ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, người quản gia đã mang

bàn cờ và quân cờ đến.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Trong phút chốc lại thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.

“Mọi người nói xem, lần này ai sẽ thắng?”

“Không cần phải nói, đương nhiên Nghiêm thiếu gia sẽ thắng rồi! Người ta là cao thủ chín đẳng cơ mà! Đừng nói là anh cho rằng người không có cấp bậc thật sự có thể đánh bại cao thủ chín đẳng đấy chứ?”

“Nhưng kỹ năng chơi piano mà cậu Diệp vừa thể hiện thật thần kỳ! Trước khi cậu ấy chơi đàn, cũng đâu ai ngờ được cuối cùng cậu Diệp sẽ thắng đâu!”

“Cái đó khác, cái này khác! Kỹ năng chơi piano của cậu Diệp, đương nhiên là chúng ta đều tâm phục khấu phục. Nhưng chơi piano giỏi không có nghĩa là cũng chơi cờ giỏi. Hơn nữa, đích thân cậu Diệp thừa nhận rằng mình không có cấp bậc, tức là cậu ấy không giỏi chơi cờ vây!”


Trong lúc nhất thời, mọi người đều chăm chú nhìn hai người đang chơi cờ. Sau một hồi thảo luận, mọi người đều không mấy lạc quan về Diệp Lâm, cho rằng lần này chắc hẳn sẽ đến lượt Nghiêm thiếu gia thắng.

“Long Vương thật sự không có cấp bậc

sao?” Hoàng Tiềm đứng ở phía sau Diệp Lâm, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện kỳ tích sẽ xảy ra.

“Không sao đâu.” Hoa Quốc Đống lại rất lạc quan: “Cho dù thua vòng này, chúng ta vẫn có thể thắng trong cuộc thi “thư pháp” tiếp theo!”

Dù sao Hoa Quốc Đống đã tận mắt nhìn thấy kỹ năng thư pháp của Diệp Lâm, chắc chắn là không thế chê vào đâu được.

Tuy nhiên, khi nghe thấy điều này, Nghiêm Bất Khí không khỏi cong môi, thầm cười nhạo trong lòng: “Thi đấu thư pháp với mình? Lại còn muốn giành chiến thắng? Đúng là nực cười!”

Nghiêm Bất Khí nhận định thư pháp của mình cũng chắc chắn như ván cờ này vậy.

Anh ta đã biết đọc và viết từ khi còn nhỏ, chữ viết đẹp là điều cơ bản nhất. Ngay cả việc anh ta đứng thứ nhất ở trường trung học cũng liên quan rất nhiều đến chữ viết đẹp.


“Hừm, dù là cờ vây hay thư pháp, tôi cũng sẽ khiến anh bại trận hoàn toàn!”

Nghiêm Bất Khí khí thế hừng hực, quyết tâm chứng tỏ sức mạnh của mình trong ba trận tiếp theo.

“Vì anh là chín đẳng nên tôi sẽ nhường cho anh mười hai quân!” Diệp Lâm cầm quân trắng, bỗng nhiên lên tiếng.

Nói chung, người mới bắt đầu sẽ được phép

có ba mươi sáu quân cờ.

Thấy thực lực đối phương là chín đẳng, Diệp Lâm cũng không dám khinh thường, quyết định cho đổi phương mười hai quân đế cân bằng thực lực chênh lệch giữa hai bên, tránh việc người ta lại nói anh ỷ lớn hiếp nhỏ.
 
Chương 601: C601: Trò đùa gì vậy


Nhường?

Hơn nữa còn nhường mười hai quân?

Mọi người đều khó hiểu nhìn Diệp Lâm, không biết anh có đang nói đùa hay không?

Trong lòng họ thầm nghĩ: “Một người mới bắt đầu chưa có cấp bậc lại chấp một kỳ thủ cờ vây chín đẳng ư?”

Trò đùa gì vậy?

“Phụt…” Nghiêm Bất Khí nghe vậy, tức giận đến suýt nữa hộc máu.

Ban đầu, để thế hiện sức mạnh chín đẳng của mình, Nghiêm Bất Khí đang nghĩ đến việc có nên chấp đối thủ mười quân cờ để mọi người tâm phục khấu phục hay không.

Kết quả là không ngờ đối phương vừa mở miệng đã nói sẽ chấp mình mười hai đứa quân cờ!


Đúng là kiêu ngạo!

Ngay cả người chín đẳng như anh ta cũng không dám nhường đổi thủ nhiều như vậy, Diệp Lâm dựa vào đâu?

Nghiêm Kỳ Học đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Diệp Lâm, không biết anh muốn làm gì?

Ngay cả một kiện tướng cũng không dám tự tin như vậy khi đối mặt với một kỳ thủ chín đẳng.

Huống chi đối phương chỉ là người mới, không có cấp bậc?

“Long Vương đại nhân!” Hoàng Tiềm vội vàng thấp giọng nói: “Cậu mau nói mình đang đùa, rút lại lời vừa nói đi.”

Thế nhưng, Diệp Lâm lại khẽ lắc đầu, nói: “Tôi trắng, anh đen, tôi cho anh đi trước mười hai quân!”

“Sư phụ?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lâm, Hoa Quốc Đống cũng kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có một suy đoán táo bạo: “Chẳng lẽ… Sư phụ cũng rất thành thạo cờ vây?”

Nhưng tại sao vừa rồi anh lại nói là mình không có cấp bậc? Chẳng lẽ chỉ đang khiêm tốn thôi sao?

“Được!” Nghiêm Bất Khí thấy vậy cũng không từ chối nữa.

Nếu đối phương đã không đánh giá quá cao năng lực của anh ta, vậy thì anh ta cũng sẽ không khách sáo nữa.

Chẳng mấy chốc.

Nghiêm Bất Khí đã thả mười hai quân đen lên bàn cờ, mỗi quân cờ đều có ý đồ riêng, che giấu sát khí và thể hiện khí thế bao vây của mình.

Nghiêm Bất Khí mỉm cười nhìn Diệp Lâm: “Trong vòng nửa giờ, tôi sẽ kết thúc trận đấu này!”


Trong một ván cờ thông thường, nếu các kiện tướng thi đấu với nhau, họ sẽ chơi trung bình từ sáu đến bảy giờ.

Nếu là đấu thủ nghiệp dư thì thắng thua có thể được quyết định sau khoảng một giờ.

Hơn nữa, bây giờ, Diệp Lâm thậm chí còn chấp mười hai quân, Nghiêm Bất Khí có ưu thế tuyệt đổi, dự kiến trong vòng nửa giờ sẽ kết thúc trận đấu.

Diệp Lâm liếc nhìn thế cờ.

Không hố danh là cao thủ chín đẳng, mười hai quân cờ đen đều đã chiếm giữ vị trí thuận lợi, mỗi quân ít nhất có ba nước dự phòng, có thế nói tràn đầy sát ý!

Tuy nhiên, Diệp Lâm cũng không vội vàng, mà là từng bước từng bước chờ đợi cơ hội.

Ngay sau đó, hai người đã bắt đầu trận quyết chiến trên bàn cờ.

Vì Diệp Lâm bị thụt lùi mười hai quân nên mọi phương diện đều bị kiềm chế và hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.

Chỉ trong một tách trà, tình thế đã vô cùng bất lợi.

Tỷ lệ chiến thắng của Diệp Lâm có lẽ chưa đến 10%, trong khi Nghiêm Bất Khí lại có lợi thế tuyệt đối.


Anh ta thậm chí còn cảm thấy rằng mình nhắm mắt cũng có thể giành chiến thắng.

Ngay cả những vị khách không hiểu về cờ vây ở bên cạnh cũng có thể dễ dàng nhận ra những viên cờ đen đang chiếm ưu thế và đã hình thành thế bao vây.

“ừm… Có thế kiên trì đến bây giờ đã là tốt rồi…” Nghiêm Kỳ Học đứng sau lưng cháu trai quan sát, âm thầm gật đầu, thừa nhận năng lực cờ vây của Diệp Lâm.

Ông ta thậm chí còn cảm thấy rằng nếu Diệp Lâm không tự phụ, nhường mười hai quan thì kết cục sẽ thực sự khó lường.

Vì vậy, Nghiêm Kỳ Học đề nghị: “Chúng ta hãy chơi một ván khác, lần này không ai nhường ai, cạnh tranh một cách công bằng!”

“Anh đã nhận thua chưa?” Nghiêm Bất Khí kiêu ngạo nhìn Diệp Lâm.

“Ai nói tôi thua?” Thế nhưng, Diệp Lâm vẫn điềm tĩnh nói: “Sao tôi lại cảm thấy, trận đấu này bây giờ mới thật sự bắt đầu nhỉ?”

Nói xong, thấy trận thế đã hoàn thành, Diệp Lâm bèn đi nước đi thần thánh, tạo ra một đường máu trong ngõ cụt!
 
Chương 602: C602: Một viên cờ rơi xuống


Một viên cờ rơi xuống.

Đối với người không hiếu cờ, thì nước cờ mới vừa rồi chỉ là một nước cờ thường, thậm chí còn có một chút giãy giụa cuối cùng.

Nhưng với hai ông cháu nhà họ Nghiêm thì nước cờ mới vừa rồi rất tuyệt diệu, khiến bọn họ cực kì bất ngờ.

“Hay lắm!” Nghiêm Kỳ Học không nhịn được lên tiếng khen ngợi, càng xem càng cảm thấy đó là một nước cờ tuyệt diệu, giống như là nước tràn bờ đê, đã tràn là không thế kéo lại được.

Mình đứng xem cũng lâu rồi, sao lại không phát hiện có thế đi như vậy chứ?

Là trùng hợp hay là đối phương bố cục đã lâu?

Nghiêm Kỳ Học mong là vế trước.


Nếu là về sau, đối phương bố cục ngay từ lúc mới bắt đầu thì khủng bố quá rồi.

Người bình thường không thế nào ứng phó được với tính cách và kỹ năng chơi cờ như thế. Có lẽ cháu trai mình sẽ không đỡ được và sẽ thua thôi.

“Hừ! Chỉ là trùng hợp thôi mà!” Nghiêm Bất

Khí hồi hồn lại, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, cho rằng Diệp Lâm là mèo mù vớt phải chuột chết, đi một nước cờ tuyệt diệu, kéo dài kết quả thua cuộc.

Có điều, một nước cờ kia của Diệp Lâm vẫn còn đè nặng trong lòng anh ta, khiến anh ta bị sốc khá nặng.

Nếu thế cục trước đó là một chín, thì thế cục hiện giờ chính là hai tám.

Nghiêm Bất Khí vẫn là bên chiếm ưu thế tuyệt đổi.


“Để tôi xem anh kéo dài được bao lâu!”

Nghiêm Bất Khí tiếp tục bình tĩnh hạ cờ, ép sát từng nước cờ một.

Lúc này, mọi người vây xem thấy vẻ mặt khác lạ của hai ông cháu thì đều không hiểu ra sao.

“Có phải là Long Vương đại nhân sắp chuyển thua thành thắng rồi không?” Hoàng Tiềm gãi đầu, thật sự không hiểu một nước cờ kia hay ở chỗ nào.

“Không biết nữa!” Hoa Quốc Đống nhún vai: “Tóm lại cứ tin tưởng sư phụ là được rồi!”

Nghiêm Bất Khí và Diệp Lâm hạ cờ qua lại thêm một lát nữa.

Từ sau một nước cờ tuyệt diệu xoay chuyển

thế thua, Diệp Lâm tiếp tục hạ cờ, dùng thế cục quỷ cốc, giống như bày ra thiên la địa võng.

Chỉ cần đổi phương sơ sấy một chút thôi là anh sẽ như bắt ba ba trong rọ, đánh trả một cách mạnh mẽ.
 
Chương 603: C603: Anh ta do dự nhìn bàn cờ


Nếu so sánh ván cờ trước mắt với chiến trường, thì hiện nay Diệp Lâm đang lật ngược lại, chiếm liên tiếp vài thành, đánh từ bước đường cùng.

Thấy thế cục thay đổi chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Bất Khí có chút luống cuống.

Bởi vì một loạt thế công mới vừa rồi của Diệp Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán và khống chế của anh ta.

Trong khi anh ta đang nắm ưu thế tuyệt đối, thế mà lại mất đi cảm giác khống chế, giống như là đang đi xa mà mất đi phương hướng, có trong chốc lát cảm thấy hoảng hốt.

Thế cục xoay chuyến thành ba bảy.

“Bất Khí! Đừng luống cuống!”

Lúc này, Nghiêm Kỳ Học cũng nhận ra được cháu trai mình có chút rối loạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thua mất.

Vậy nên, ông ta vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Bình tĩnh lại! cháu có thể thắng!”


“Cháu vẫn còn đang chiếm ưu thế tuyệt đối!”

Lời nói của ông nội lập tức làm cho Nghiêm Bất Khí bình tĩnh lại.

Anh ta hít sâu một hơi, dùng thái độ cực kì nghiêm túc đi hạ cờ, bắt đầu gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Chỉ cần mình còn chiếm ưu thế tuyệt đối thì thắng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sau đó, hai người lại anh tới tôi đi, đấu trí đấu dũng, hạ một loạt cờ.

Tuy rằng Nghiêm Bất Khí đã dốc sức ứng phó, nhưng mà dưới sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, tất cả cố gắng đều chỉ là lãng phí.

Ván cờ quỷ cốc mà Diệp Lâm bày ra cực kì lợi hại.

Trong thiên hạ, ngoài bản thân anh và sư phụ trong ngục ra thì không ai có thể phá giải được.


Thế cục có vẻ là ba bảy, thực tế thì cờ đen giống như là thịt trên thớt, người ta muốn chặt chém thế nào cũng được.

Ba bảy! Bốn sáu! Năm năm!. Đam Mỹ H Văn

Cờ trắng của Diệp Lâm mạnh mẽ lại bá đạo, làm cho cờ đen của Nghiêm Bất Khí mệt mỏi đi đường, hoàn toàn không thế chống đỡ được.

Tấn công và phòng thủ thay đối với nhau chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Từ lúc đầu rơi vào hoàn cảnh xấu, đến sau lại

thay đổi thành cục diện năm năm.

“Sao… sao có thể chứ?”

Sau khi Diệp Lâm ăn liên tục mười viên cờ đen, Nghiêm Bất Khí liền mất hết bình tĩnh.

Anh ta do dự nhìn bàn cờ.

Nếu lúc nãy anh ta không biết thua như thế nào, thì bây giờ anh ta không biết phải nên hạ cờ như thế nào.

Sao thế cuc lại biến thành hiện qiờ vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom