Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 744: C744: Ghê gớm thật đấy


Thanh Môn?

Lại là Thanh Môn nước ngoài?

Nghe vậy, Diệp Lâm liền nhíu mày.

Lần trước mình thả ông cụ Thanh Môn kia, bảo ông ta truyền lời cho Thanh Môn là muốn giải tán hay là muốn quy phục?

Nhưng mà đến tận bây giờ Thanh Môn còn chưa cho mình câu trả lời.

Vậy là bọn họ định tự tìm đường chết rồi!

Bây giờ còn dám chiếm đoạt, không chịu trả lại tiền của mình nữa!

Diệp Lâm lập tức quyết định chờ tháng sau mình

trở thành chiến thần Ung Châu rồi, mình sẽ đi tìm Thanh Môn tính sổ.

“Các người không cần lo chuyện này nữa” Diệp

Lâm nói: "Còn lại cứ giao cho tôi là được”

Người nhà họ Trương nghe vậy đều hiểu lầm ý của Diệp Lâm là muốn bọn họ bỏ qua chuyện này.

Rốt cuộc thì đối phương chính là Thanh Môn nước ngoài, thế lực trải rộng toàn thế giới.

Nhìn lại Diệp Lâm, chỉ có một cái Long Môn ở Đại Hạ thôi mà Diệp Lâm còn chưa hoàn toàn thống nhất, lại thêm đắc tội với cả nhà họ Tôn, có thể nói là loạn rong giặc ngoài, làm gì còn dư sức chống đối hoặc là đòi tiền Thanh Môn chứ?


Vậy là rất khó để đòi lại số tiền kia.

Bữa tiệc ăn mừng nhanh chóng kết thúc trong bầu không khí nặng nề yên tĩnh.

Sau bữa tiệc, Diệp Lâm dặn dò nhà họ Trương và đám người Hoàng Long nhất định phải làm tốt sản nghiệp dược phẩm mà anh giao cho bọn họ, đợi tháng sau khi có thể chính thức rót vốn vào, anh sẽ đi Phụng Thiên gặp bọn họ.

“Long Vương đại nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm về chất lượng và số lượng, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ!" Hoàng Long vỗ ngực đảm bảo.

Nhà họ Trương cũng báo là đang thu mua dây. chuyền sản xuất dược phẩm trung y khác để chuẩn bị cho việc tăng lên sản xuất trong tương lai.

Mọi người giải tán.

Hoa Quốc Đống tự mình lái xe đưa Diệp Lâm về nhà, tiện đường đưa luôn cả Susan.

Vừa lúc mẹ của Susan cũng tan làm về nhà.

Nhìn thấy con gái bước xuống từ siêu xe, bà ta phấn khích đi lên chào hỏi.

“Diệp tổng, làm phiền cậu lại tự mình đưa San San nhà tôi về nhà, ngại quá đi mất!”

“Ây da, Hoa nha nội đây hả, cậu có muốn vào nhà chúng tôi chơi một lát không?”

“Nghe San San nhà chúng tôi nói hôm nay là ngày quý công ty thành lập thương hội mới, tất cả đều thuận lợi hả?”

Bà Tô hám giàu thấy hai người ngồi trên xe đều có thân có phận, thầm nghĩ nếu con gái mình gả cho bất cứ ai trong hai người họ thì đều không cần phải lo lắng cuộc sống nửa đời sau.

Vậy nên bà ta nhiệt tình ghé vào cửa xe nói đông nói tây để bồi đắp tình cảm.

Thấy vậy, Susan cũng chẳng biết làm gì với mẹ mình nữa.

Lần trước gặp Diệp Lâm, bà lạnh nhạt hờ hững. Bây giờ gặp lại, bà lại nhiệt tình hỏi han?

Susan thầm nghĩ nếu mẹ mình biết hôm nay Diệp Lâm đánh tiểu thiếu gia nhà họ Tôn thì chắc là sẽ thay đổi sắc mặt nữa

“Mẹ, mau về nhà thôi..”

“Ây da, con kéo mẹ làm gì, mẹ còn chưa nói xong với Diệp tổng và Hoa nha nội mà!”

Bà Tô cố mà nói thêm vài câu nữa mới lưu luyến phất tay chào tạm biệt

“San San, con có được tăng lương không vậy?"

Trên đường về nhà, bà Tô tràn đầy hứng thú hỏi.

“Mẹ nghe nói rồi, thương hội mới mà các con vừa thành lập sẽ thay thế địa vị của thương hội cũ, nổi tiếng lâm luôn rồi!"

“Hơn nữa, nghe nói hôm nay bộ trưởng Khổng, Khổng đại nhân cũng tới ủng hộ các con nữa hả?”


“Ây da... cậu bạn cấp ba của con không đơn giản chút nào! Bởi vậy người ta mới nói người từng ở tù đều là nhân tài!"

Bà Tô lái nhái liên tục, khâm phục sát đất cậu bạn cấp ba từng ngồi tù của con gái, thậm chí không hề phản đối hai người qua lại với nhau, còn ủng hộ con gái theo đuổi đối phương nữa.

Có điều, sau khi về đến nhà, một câu nói của ông Tô giống như một thau nước lạnh tạt nguội sự nhiệt tình của bà Tô.

“San San, có phải hôm nay cậu bạn kia của con đánh Tôn thiếu hay không?”

Vừa thấy Susan, ông Tô liền căng thắng hỏi để xác nhận xem tin tức là thật hay giả.

Nghe vậy, Susan vốn dĩ không giỏi nói dõi có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu dưới sự ép hỏi của cha mình.

Cô không định nói tin tức xấu này cho cha mẹ nghe, để tránh bọn họ suy nghĩ lung tung

Không ngờ cha mình làm việc trong cơ quan chính phủ lại biết tin nhanh hơn mẹ mình nhiều.

“Thôi xong rồi! Lần này phiền phức lớn rồi!" Sau khi xác nhận tin tức, ông Tô liền thay đối sắc mặt giục con gái: “Ngày mai con hãy nộp đơn từ chức đi, đừng đi làm ở công ty đó nữa!"

Bà Tô ở bên cạnh nghe vậy thì không hiểu ra sao.

“Thôi xong rồi là sao? Đánh ai hả? Bồi thường một ít tiền là xong rồi! Dù sao thì người ta cũng mở, công ty, tiền bạc nhiều lắm!"

“Hơn nữa, công ty người ta mới vừa thành lập. thương hội mới, đang trong đà phát triển, sao ông có thể bảo con gái từ chức, ông uống lộn thuốc hả?”

Ông ta vội vàng la lên: “Bà biết cái gì chứ?”

“Bà biết cậu bạn của con gái đánh ai không hả? Nói cái gì bồi thường một ít tiền? Táng gia bại sản cũng không đủ bồi thường nữa là! Xui xẻo một cái là cửa nát nhà tan!"

Thấy chồng mình nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc, bà Tô giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Tôn thiếu mà ông nói là ai vậy?"

“Cậu ta chính là cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát Tôn đại nhân!" Ông Tô sợ hãi nói: “Hơn nữa, cậu của người ta còn lại chiến thần Kinh Châu nữa!”

Cái gì?


Nghe vậy, bà Tô sợ tới mức thay đổi sắc mặt: “Viện kiểm sát? Cháu trai của Tôn đại nhân?”

“Chuyện lớn thế này... sao tôi chưa nghe ai nói?”

Ông Tô hừ lạnh nói: “Chính là vì chuyện ầm ĩ rất lớn nên mới không có người ngoài biết. Bà làm việc ngoài đường, sao có thể biết được?"

“Tôi ở trong nha môn nghe người ta nói, có chút không dám tin là sự thật nên mới đi hỏi con gái.."

Nói đến đây, ông Tô thở dài một hơi, nói: “Ai ngờ là sự thật cơ chứ?”

“Cậu bạn kia của con ghê gớm thật đấy!”

“Ngay cả Tôn thiếu cũng dám đánh?”

Bà Tô cuối cùng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nắm chặt tay con gái, giục: “Con còn thất thần làm gì? Mau chạy về phòng viết thư từ chức đi!"

"Ây da, chuyện lớn thế này, sao con không nói sớm? Nếu con nói sớm thì lúc nấy mẹ đã bảo con từ chức ngay mặt thằng nhãi kia rồi!"

Bà Tô vừa giục con gái đi viết thư từ chức vừa mắng Diệp Lâm: “Đúng là chó không đổi tính ăn phân!”

Ấn tượng tốt đẹp với Diệp Lâm lúc nãy hoàn toàn tan biến.

“Mẹ biết ngay mà, kẻ ra tù sao có thể là người tốt được?”

“Chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi thôi. Lần trước đánh Tạ thiếu, lần này đánh luôn cả cháu trai Tôn đại nhân, mẹ thấy là cậu ta chán sống rồi!"

“San San, con mau vạch rõ giới hạn với thẳng nhãi kia đi, đừng để nó liên lụy đến con và liên lụy đến cả nhà chúng ta!"
 
Chương 745: C745: Tôi sẽ ra tay giải quyết hết


Bên kia, Hoa Quốc Đống lái xe đưa Diệp Lâm tới chân núi Phượng Hoa

Anh ta rùng mình một cái, nói: “Sao cứ cảm thấy bên này đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo vậy?"

Diệp Lâm xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía giữa sườn núi, phát hiện chim la sát xuất hiện, dường như. đang đối đầu với ai đó.

Xem ra khu vực này lại không yên ổn nữa rồi.

“Cậu mau về đi” Diệp Lâm xuống xe, đu Quốc Đống đi về.

Sau đó, anh một mình đi lên núi.

Lúc này, bên ngoài Phong Hoa sơn trang, có ba người đen nhánh giống như là bị sương đen quấn quanh người, đứng ở một chỗ cách biệt thự không xa, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

Trên bầu trời có một con chim la sát khổng lồ đang dang hai cánh ra cản ở phía trước ba người, phát ra từng đợt tiếng cười kỳ lạ.

Trùng hợp là Kim Lũ Y và phó thủ Ân Hồng Trang cũng đang ở gần đây.

Bọn họ vốn định tới Vân Thượng Phong Hoa tìm Diệp Côn Lôn, kết quả là thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi trước mặt


“Đại nhân, bọn họ là ai vậy?" Ân Hồng Trang cảm thấy nguy hiểm, không nhịn được đặt tay lên súng bên hông.

“Là người của Diêm Vương điện!" Kim Lũ Y cũng thay đối sắc mặt, ngạc nhiên nói: "Chắng lẽ bọn họ hành động trước thời gian?"

Kim Lũ Y ngạc nhiên là vì đội cận vệ Yến Kinh bọn họ mới nhận được một nhiệm vụ bí mật, đó là bảo vệ một nhà khoa học sắp về nước.

Theo tin tình báo, có người ra giá trên trời mời người của Diêm Vương điện giết chết nhà khoa học mới về nước kia

Vậy nên Kim Lũ Y mới muốn đi thăm hỏi Diệp Côn Lôn, hi vọng anh ta có thế ra tay giúp đỡ mình bảo vệ nhà khoa học quan trọng kia.

Có điều, cô tuyệt đối không ngờ rằng đối tượng bị bảo vệ còn chưa tới thì người của Diêm Vương điện đã tới trước rồi!

Kim Lũ Y không hiểu ra sao, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là mình? Giết mình trước rồi mới giết nhà khoa học về nước kia?

“Đại nhân... con chim kỳ lạ trên không trung kia.... là chim gì vậy? Hình như nó có mặt người?" Ân Hồng Trang ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.

Kim Lũ Y lắc đầu, cô không hiểu cho lắm.

“Chỗ ở của cha nuôi có chút quỷ dị.."

Kim Lũ Y chợt nhớ đến lần trước còn thấy rắn qua lại trên núi, bây giờ lại lòi ra thêm một con chim kỳ lạ nữa?

Đúng lúc này, con chim kỳ lạ trên không trung đột nhiên mở miệng nói tiếng người: “Chủ nhân nhà tao về rồi... Tao không chơi với bọn mày nữa... Ha ha ha.."

Một đợt tiếng cười kỳ lạ lại vang lên. Ngay sau đó, con chim kỳ lạ kia đột nhiên biến mất.

Chủ nhân?

Kim Lũ Y ngẩn người.

Sau đó, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt.

Lại có người đến hả?

Kim Lũ Y vừa quay đầu lại liền ngạc nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này.


“Sao anh. lại tới đây?" Kim Lũ Y giật mình.

“Diệp Lâm?” Ân Hồng Trang cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được Diệp Lâm ngay đây.

Phải biết rằng cô ta từng gọi điện thoại cho Diệp Lâm nhiều lần, lần nào anh cũng từ chối không nghe.

Không ngờ ngay giây phút mấu chốt này anh lại đột nhiên xuất hiện.

“Anh mau ra khỏi đây đi!” Kim Lũ Y cảnh cáo:"Ở đây rất nguy hiếm! Đi mau!"

Tuy rằng Kim Lũ Y hận “kẻ thù giết mẹ” tận xương tủy, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, cô không muốn người không liên quan bị cuốn vào rồi bị thương.

Rốt cuộc thì sát thủ Diêm Vương điện nổi tiếng đang ở đây, lại còn có tới ba người, một khi ra tay thì chắc là cả khu vực quanh đây sẽ không còn một người sống.

Kim Lũ Y không muốn Diệp Lâm chết một cách không rõ ràng tại đây.

Anh ta dù có chết thì cũng phải chết trong tay mình!

Có điều, Diệp Lâm dường như không nghe thấy lời

nói của Kim Lũ Y, vẫn cứ từng bước đi tới.

“Bọn họ.. tới đây vì tôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.


Lúc này, Diệp Lâm cũng đã thấy ba bóng đen kia từ từ quay người lại, cùng nhau nhìn về phía mình.

Diêm Vương điện?

Tới đúng lúc lảm... Tôi đang lo không tìm thấy các người đây này!

Cái gì?

Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Kim Lũ Y tức. giận đến mức bật cười

“Tuy rằng anh tội ác tày trời, nhưng mà cái mạng nhỏ của anh còn chưa xứng để sát thủ cấp bậc thế giới như Diêm Vương điện đến lấy đi đâu! Đừng có tự mình đa tình!"

“Bọn họ ngay cả chiến thần cũng dám ám sát, sao có thể ra tay với người thường như anh?”

Lại còn đi một lần ba người nữa chứ!

Sự phân phối theo quy cách cao thế này, chắc là chỉ có mục tiêu cấp bậc chiến thần mới xứng có!

“Không sao cả.." Diệp Lâm không hề sợ hãi đi lên phía trước: “Có bao nhiêu người cũng không sao cả. Dù sao tôi cxugn sẽ giải quyết hết."
 
Chương 746: C746: Lĩnh vực sát thần


“Anh ra tay hả?”

Nghe lời nói của Diệp Lâm, Kim Lũ Y lại tức giận bật cười lần nữa.

Không biết hôm nay anh ta có uống lộn thuốc hay không mà chạy tới nơi này nói ẩu nói tả?

“Tôi đã nói rồi, bọn họ là người của Diêm Vương điện... Haizz, thôi bỏ đi, nói cho anh nghe có lợi ích gì đâu, anh nghe có hiểu đâu mà nói!"

Rốt cuộc thì đối với đa số người thường mà nói, chắc là cả đời cũng không thấy được phần tử nguy hiểm như là sát thủ này nọ, huống chỉ là loại tổ chức. sát thủ đứng đầu thế giới như là Diêm Vương điện, thật sự là một sự tồn tại khó lường đối với người thường.

Kim Lũ Y lười phải nói nhiều với Diệp Lâm. Dù vậy, cô cũng không thể trơ mắt ra nhìn anh ta đi tìm chết.

“Hồng Trang, dẫn anh ta ra khỏi đây đi!”

"Vâng!"

Phó thủ Ân Hồng Trang đồng ý, vừa định đi lên ngăn cản Diệp Lâm thì bước chân cứng lại, hai chân như bị rót chì, khó có thể nhúc nhích.

Ngay sau đó, một luồng lực lượng không thể tưởng tượng nổi tuôn trào bên chân, toàn bộ thế giới dường như đã xảy ra một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

"!!!"

Kim Lũ Y cũng đã nhận ra sự khác thường, tỉnh thần trở nên căng chặt.


Lúc cô suy nghĩ muốn nói gì hoặc là làm gì thì đã không thể nữa rồi.

Ngay giây phút này, Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang. giống như hai pho tượng bị nhốt tại chỗ, không có phản ứng, không có tiếng động.

“Ha ha ha ha..”

Lúc này, ba bóng đen đối diện lần lượt phát ra tiếng cười tàn nhẫn.

“Không ngờ chuyến đi này còn gặp được người của đội cận vệ Yến Kinh!”

“Cô ta chính là chỉ huy sư Kim Lũ Y đội cận vệ 'Yến Kinh nổi tiếng đấy hả?”

“Nhân tiện bắt cô ta bán ra nước ngoài, chắc là có. thể bán được giá cao!"

“Đương nhiên rồi! Dù sao thì cô ta cũng là nữ võ thần của Đại Hạ, đám nước ngoài cầm thú kia chắc chắn rất muốn chinh phục cô ta!”

Đối với bọn họ mà nói,có người tồn tại mới đáng giá, cũng có người chết đi mới đáng giá.

Ví dụ như... tầm mắt của cả ba người đều dừng trên người Diệp Lâm.

Giây tiếp theo, vẻ đắc ý trên mặt ba người họ lập tức khựng lại.

Dưới sự áp chế của lưỡng lực lượng quỷ dị kia, Diệp Lâm không hề bị ảnh hưởng, vẫn cứ thong dong đi về phía bọn họ.


"Sao có thể chứ?"

Ba người bọn họ tuy rằng đến từ Diêm Vương điện, nhưng mà lúc này bọn họ như là thật sự gặp quỷ, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên sợ hãi.

“Lĩnh vực sát thần! Quả nhiên là đúng như lời đồn!" Diệp Lâm cảm thán.

Lúc ở trong tù, anh từng nghe cửu sư phụ nhắc tới lĩnh vực sát thần, hôm nay gặp được thì thấy đúng là lợi hại.

Lĩnh vực sát thần là một loại năng lượng đặc thù.

Khi đứng trong phạm vi ảnh hưởng của năng lượng, thời gian của mọi sinh mệnh đều dừng lại.

Nói đúng hơn là bị thả chậm gấp trăm lần.

Như vậy thì bất cứ mục tiêu nào, cho dù là chiến thần thì cũng sẽ như thịt cá trên thớt, mặc kệ người ta xâu xé

'Đường nhiên, lĩnh vực sát thăn không phải muốn dùng là dùng.

Năng lượng có nguồn gốc từ một loại hoa đặc thù tên là hoa Bỉ Ngạn.

Nghe nói hoa Bỉ Ngạn là một loại hoa U Minh, có thể thả chậm thời gian, khiến người ta như rơi xuống ổ ma quỷ địa ngục.

Chỉ có tổ chức sát thủ thế giới mới có được cách trồng hoa U Minh.

Lại nói hoa Bỉ Ngạn rất khó trồng. Chỉ có khi ám sát mục tiêu khó giải quyết mới có thể dùng một cánh hoa Bỉ Ngạn để bày lĩnh vực sát thần.

Nếu không có cây dao găm mà cửu sư phụ cho. thì hiện giờ Diệp Lâm chắc cũng sẽ giống như bọn Kim Lũ Y, trở thành pho tượng, đứng yên tại chỗ, để mặc cho người ta chém giết.

“Mày biết lĩnh vực sát thần hả?”
 
Chương 747: C747: Hắc vô thường


Ba người đến từ Diêm Vương điện nghe vậy thì giật nảy mình.

“Mày... mày rốt cuộc là ai hả?"

“Sao mày có thể biết được lĩnh vực sát thần, còn không bị ảnh hưởng nữa vậy?"

'Đầu tiên, trên toàn thế giới này, ngoài đám sát thủ đứng đầu Diêm Vương điện ra thì không có bao nhiêu người biết được bí mật về lĩnh vực sát thần.

Bởi vì những ai từng trải qua lĩnh vực sát thần đều đã đi gặp Diêm Vương hết rồi.

Tiếp theo, trên toàn thế giới này, chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay là có thể không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực sát thần.

Cho dù là cao thủ cấp bậc chiến thần của Đại Hạ thì cũng khó trách được sự trói buộc của lĩnh vực.

Vậy mà người thanh niên trước mắt, mới hơn hai mươi tuổi, lại có thể nói cười đi dạo bên trong lĩnh vực sát thần!

Ba người Diêm Vương điện đều cực kì chấn động!

Chẳng lẽ thẳng nhãi này có mối quan hệ gì đó với Diêm Vương điện?

Không thể nào! Ba người lập tức phủ định suy đoán lớn mật này.

Thứ nhất là vì chưa từng gặp anh ta. Thứ hai là vì anh ta chính là mục tiêu bị treo thưởng.


Nếu là người có liên quan đến Diêm Vương điện thì nhiệm vụ ám sát sẽ không được gửi xuống.

Diêm Vương điện lúc nào cũng tiến hành điều tra kĩ càng mục tiêu của mình.

“Tự báo tên đi Diệp Lâm tò mò hỏi: “Danh hiệu của các anh là gì vậy?”

Lúc ở trong tù, Diệp Lâm từng nghe cửu sư phụ nói là trong tổ chức sát thủ thế giới, mỗi một người sát thủ đều có một danh hiệu có liên quan đến địa ngục.

Ví dụ như Diêm Vương điện ở phương Đông sẽ có. danh hiệu là Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa này nọ. Còn sát thủ phương Tây thì sẽ có danh hiệu là Satan, Lucifer này kia.

Nghe thấy Diệp Lâm hỏi danh hiệu của bọn họ, bọn họ lại giật mình: “Xem ra mày biết cũng không ít đấy chứ!"

Có điều, vì làm Diệp Lâm có thể chết rõ rằng, ba người vẫn lần lượt báo danh hiệu của mình.

“Mặt Ngựa!"

“Hắc Vô Thường!"

"Thập Điện — Diêm La Vương!"

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: "Xem ra Diễm. Vương điện khá là coi trọng tôi, vì lấy mạng của tôi mà phái ra sát thủ cấp bậc không thấp!”


Thập Điện Diêm Vương đã là sát thủ hàng đầu trong Diêm Vương điện.

“Vốn dĩ chỉ có hai người là tao và Mặt Ngựa.” Người đàn ông danh hiệu Diêm La Vương trầm giọng nói: "Hắc Vô Thường có mục tiêu khác, vừa khéo là ở vùng Yến Kinh nên cùng tới luôn..."

Bọn họ cho rằng có ba gã sát thủ là dư sức đối phó Diệp Lâm rồi. Bây giờ xem ra là có chút không đủ.

Bởi vì đối phương có thể miễn dịch với lĩnh vực. sát thần mà bọn họ tự hào nhất!

Chuyện có chút khó giải quyết rồi đây!

“Tôi có một thắc mắc!”

Lúc này, người đàn ông danh hiệu Hắc Vô Thường mở miệng hỏi: "Mày cũng biết lĩnh vực sát thần lợi hại thế nào cơ mà? Vậy sao mày lại không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực sát thần?”

Chẳng lẽ bên ngoài đã phá giải được lĩnh vực sát thần của bọn họ rồi hả?

Nếu thật sự là như vậy thì mức độ khó khăn trong các nhiệm vụ sau này của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

“Ha ha.."

Đối mặt với vấn đề này, Diệp Lâm cười lạnh lùng.

“Tôi cũng sẽ cho các người được chết rõ ràng!”

Dứt lời, Diệp Lâm lấy cây dao găm mà cửu sư phụ cho mình ra.

“Long Nhận?”

Ba người lại lộ ra vẻ mặt chấn động giống như là gặp quỷ.
 
Chương 748: C748: Địa tạng vương


Ba người cảm thấy chấn động đồng thời hiểu ra vấn đề.

Thảo nào thẳng nhãi kia không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực sát thần, hóa ra là có mang theo long nhận.

Nghe nói long nhận được rèn giữa nhiều lần từ long cốt và và ma trơi U Minh. Vậy nên long nhận không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực sát thần được phóng ra từ hoa Bỉ Ngạc ở địa ngục.

Toàn thế giới chỉ có chín thanh long nhận, và chỉ có sát thủ hàng đầu mới có tư cách có được long nhận.

Diêm Vương điện tại Đại Hạ chỉ có được hai thanh long nhận, cho dù là sát thủ cấp bậc tầm cỡ Thập Điện Diêm Vương cũng chưa có tư cách có được long nhận. Bởi vì bên trên vẫn còn có hai vị khủng bố hơn nữa.

“Mày... mày rốt cuộc là ai hả?” Sát thú danh hiệu Mặt Ngựa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, từng bước lùi ra sau

Bởi vì mục tiêu lần này đã hoàn toàn vượt qua dự. đoán của bọn họ

Đừng nói là ba người bọn họ, cho dù là Thập Điện Diêm Vương đến đây đầy đủ hết thì cũng chưa chắc có thể thẳng được Diệp Lâm.

“Không... không thể nào!” Diêm La Vương cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.


Anh ta từng có may mắn gặp vài lần hai vị phía trên của Diêm Vương điện, thật sự là có quăng tám sào cũng chẳng liên quan gì đến thẳng nhãi trước mắt.

Nói là ăn trộm long nhận thì càng không thể nào!

"Rốt cuộc thì mày lấy ở đâu ra thanh long nhận này vậy?” Hắc Vô Thường cực kì hoảng hốt, chắng lẽ Diệp Lâm là sát thủ nước ngoài?

Nhìn chung mà nói, các mục tiêu ở Đại Hạ đều do Diêm Vương điện ra tay giải quyết, nước ngoài rất ít xen vào, giữa hai bên cũng rất ít hợp tác.

“Cửu sư phụ của tôi là một trong hai nhị vương của Diêm Vương điện!" Diệp Lâm nói thẳng.

Quả nhiên!

Nghe vậy, ba người vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

Quả nhiên là có liên quan đến hai của Diêm Vương điện!

“Hóa ra cậu là truyền nhân của bọn họ hả?"


“Nói rõ xem là ai?"

Diệp Lâm gắn từng chữ một: “Âm Thiên Tử!"

Âm Thiên Tử?

Nghe cái danh hiệu này từ trong miệng Diệp Lâm, cả ba người đều cảm thấy da đầu tê dại.

Phía trên Thập Điện Diêm Vương là hai danh hiệu cực kì khủng bố.

Đó là: Âm Thiên Tử, Địa Tạng Vương.

Hai người họ không chỉ là sự tồn tại tôn quý nhất Diêm Vương điện, mà còn là sự tồn tại có một không hai trong cả giới sát thủ.

“Âm Thiên Tử?”

“Cậu là truyền nhân của Âm Thiên Tử hả?”

“Tôi nhớ rõ... thanh long nhận của Âm Thiên Tử tên là Thao Thiết!"

“Nghe nói thanh long nhận kia được luyện chế từ long cốt Thao Thiết nên gọi là Thao Thiết”

Ba người vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ nhiệm vụ lần này trông có vẻ đơn giản, kết quả lại là gặp được truyền nhân của Âm Thiên Tử.
 
Chương 749: C749: Âm thiên tử


Xem ra là phải lật xe rồi!

Bịch...

Ngay sau đó, sát thủ danh hiệu Hác Vô Thường bị dọa sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi ra sau xin tha mạng.

“Đừng giết tôi... nhiệm vụ lần này không liên quan gì đến tôi.."

Hắc Vô Thường hối hận muốn chết rồi, rảnh thì rảnh đi, đòi đi theo xem trò hay làm gì chứ?

Mục tiêu của anh ta là một người khác. Đó là một nhà khoa học sắp về nước. Anh ta vừa lúc thấy Diêm La Vương và Mặt Ngựa cũng nhận nhiệm vụ bên này nên mới cùng đi theo.

Nếu biết trước chuyến đi này sẽ gặp truyền nhân của Âm Thiên Tử thì Hắc Vô Thường thà rằng hủy bỏ mọi nhiệm vụ, cũng sẽ không lẳng vảng ở Yến Kinh.

“Không đúng..."

Sau cơn chấn động, Diêm La Vương lại nảy sinh lòng nghỉ ngờ.

Anh ta chưa từng nghe chuyện Âm Thiên Tử có truyền nhân gì đó.

Chuyện này rất lớn, nếu là thật sự thì chắc đã truyền ồn ào trong giới sát thủ rồi.


Sao mà phía Diêm Vương điện không nghe ra một chút tin tức nào được?

Lại nói, đã lâu lầm rồi anh ta chưa nghe thấy tin tức về Âm Thiên Tử.

Đương nhiên, đám sát thủ đứng đầu bình thường đều mai danh ẩn tích, ít có người biết.

Hoặc là trà trộn trong đám người thường, hoặc là sống ẩn dật trong rừng núi, không hề qua lại với nhau.

Bình thường trông có vẻ tầm thường, không chút nổi trội, nhưng mà một khi nhận được nhiệm vụ rồi, bọn họ sẽ như sát thăn bám vào người, không nương tay một chút nào.

“Tóm lại có cực kì ít người có thể thấy được khuôn mặt thật của bọn họ, bởi vì phần lớn thấy được đều đã chết.

"Cậu nói dối!"

“Tôi chưa từng nghe nói Âm Thiên Tử thu truyền nhân gì cả!”

“Cậu bớt lấy mấy chuyện đó ra dọa tôi!"

Người đàn ông danh hiệu Diêm La Vương mở to mất trừng Diệp Lâm một cái.


Có điều, dù chuyện truyền nhân là giả, nhưng mà long nhận ở trong tay Diệp Lâm lại là thật, nếu không thì cũng sẽ không tránh được sự ảnh hưởng của lĩnh vực sát thần.

“Rốt cuộc cậu là ai hả?” Diêm La Vương trừng Diệp Lâm, lớn tiếng chất vấn.

Nghe vậy, Diệp Lâm mim cười, nên nói và không nên nói, mình đều nói hết rồi.

Dù đối phương có tin hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.

“Tôi là Tử Thần lấy mạng các anh!" Diệp Lâm vung dao găm lên, hôm nay sẽ dùng máu của ba người bọn họ tẩm bổ dao găm.

'Thấy Diệp Lâm định ra tay, Diêm La Vương liền trở nên bình tĩnh lại

“Mọi người đừng sợ!"

"Thẳng nhãi kia chỉ đang làm ra vẻ thôi!”

“Tôi chưa từng nghe nói Âm Thiên Tử có truyền nhân, chắc chắn là cậu ta cố ý nói dối để dọa sợ chúng tại"

Dứt lời, Diêm La Vương cũng rút vũ khí của mình ra... là viên nguyệt loan đao.

“Dù cậu ta có là truyền nhân thì sao chứ?"

“Sát thủ hàng đầu không phải cứ là truyền nhân là được, mà phải trải qua thực chiến và kinh nghiệm.”

“Mà tôi.. chính là Diêm La Vương, một trong Thập Điên Diêm Vương!"
 
Chương 750: C750: Viên nguyệt loan đao


Ánh mắt của người đàn ông mang mật danh Diêm La Vương dần đần chuyển từ hoảng sợ, bình tĩnh sang khinh miệt.

Ông ta nhìn Diệp Lâm, chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù thật sự là truyền nhân của Âm Thiên Tử, thì cũng có thể học được bao nhiêu phần trăm thực lực của Âm Thiên Tử chứ?

Còn ông ta là một sát thủ hàng đầu đã trải qua hàng trăm trận chiến, từng bước từng bước giết được Thập điện Diễm Vương trong Diêm Vương Điện.

Sức mạnh và địa vị của ông ta sao có thể bị một tiểu tử non nớt lật đổi?

Cho dù anh có căm long đao trong tay, không bị ảnh hưởng bởi “Lãnh vực sát thần” thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Huống hồ, bên cạnh ông ta còn có hai sát thủ khác - mật danh Mã Diện và Hắc Vô Thường.

"Đúng vậy!"

Mã Diện cũng đột nhiên bị lời nói của Diêm La Vương đánh thức.

"Ba người chúng ta liên thủ, còn không thể đối phó với tên tiểu tử này sao!!

'Vừa rồi bọn họ quả thực bị thanh Long đao trong tay Diệp Lâm cùng cái tên Âm Thiên Tử làm cho kinh hãi

Nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, cũng không phải là đang đối mặt với Âm Thiên Tử, có gì phải sợ?

"Hừ! Thật là cáo giả uy hổi"


Hắc Vô Thường cũng xấu hổ đứng dậy, cũng may. xung quanh đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của

Lãnh vực Sát Thần, có lẽ không có ai nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi của ông ta.

“Tiểu tử thối, dám đem Âm Thiên Tử tới dọa chúng ta? Vậy tôi cũng nói tôi là truyền nhân của Địa Tàng Vương đấy!"

Trong khi nói, ba người trở nên có tỉnh thần hơn, một lần nữa tạo thành áp lực cực lớn, tấn công Diệp. Lâm.

"Cho dù cậu không chịu sự ảnh hưởng của Lãnh vực Sát Thần, ba người chúng tôi liên thủ cũng vượt qua cậu!"

“Còn thanh Long đao của cậu..."

Anh mắt ba người nóng rực, đều muốn chiếm lấy cho riêng mình.

Dù sao, điều đó tượng trưng cho vinh quang tối cao của giới sát thủ. Đồng thời, với thanh Long đao, cũng không phải lo lắng về việc bị đồng nghiệp sử dụng Lãnh vực Sát Thần âm mưu.

“Vậy chúng ta cùng ra tay!"

Diêm La Vương đề nghị: 'Ai lấy được đầu tiểu tử. này trước thì người đó sẽ là chủ nhân của thanh Long đao!"

Được!" Mã Diện đồng ý, “Cách này hay, nhưng thực lực của tôi không bằng hai người... Giết đầu tiên chắc là vô vọng rồi!"


Nhưng Hắc Vô Thường cũng nóng lòng muốn thử, sẵn sàng nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này để tranh tài với Diêm La Vương.

Nếu ông ta có thể thành công chiếm được thanh Long đao, địa vị của ông ta trong Diêm Vương Điện sẽ tăng vọt trong tương lai.

Chưa kể Thập điện Diêm Vương sẽ có chỗ đứng riêng, thậm chí mật danh Âm Thiên Tử cũng có thể bị chính ông ta thay thế!

Trong phút chốc, mục tiêu của ba người không chỉ là Diệp Lãm, mà còn là thanh long đao trong tay anh.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Lâm nhẹ nhàng mỉm cười.

Chỉ có mình giết người khác để đoạt bảo vật, đám sát thủ cấp thấp này cũng muốn giết chính mình để lấy được bảo vật sao?

Đúng là nghĩ quá nhiều rồi.

"Tôi khuyên các người nên viết di chúc trước đi!"

Diệp Lâm tốt bụng khuyên nhủ: "Đừng để lát nữa chết thế nào cũng không biết!

"Ồn ào!"

Diêm La Vương lên trước, vung thanh đao vòng trăng tròn trong tay và tấn công Diệp Lâm

Hắc Vô Thường và Mã Diện cũng theo sát.

Đã quá muộn để nói điều đó, nhưng sẽ sớm thôi!

Ba người giống như một cơn cuồng phong lao về phía trước.

Không hổ là những sát thủ hàng đầu thế giới, nếu đối mặt với người bình thường, thậm chí không kịp. phản ứng, e là đã đầu rơi xuống đất rồi.
 
Chương 751: C751: Cuồng phong


Nếu kết hợp với Lãnh vực Sát Thần, sẽ càng không thể ngăn cản.

Nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ đối mặt lăn này là Sát Thần thật sự Diệp Lâm!

"Đi chết đi!”

Diêm La Vương lộ ra vẻ mặt hung ác và tàn nhẫn, như thể thứ mà ông ta đang nhìn chằm chằm là một xác chết,

"Cái mạng nhỏ của hắn... là của tôi!"

Hắc Vô Thường theo sát phía sau, cũng vung lưỡi liềm trong tay, dùng thế gió mùa thu quét lá rụng, quét sạch mọi thứ.

- Phụp!

Nhưng giây tiếp theo.

Vẻ mặt của Diêm La Vương ngưng tụ.

Khi ông ta kịp phản ứng lại thì thấy thanh Long đao đã đâm sâu vào tim mình.

Ông ta thậm chí còn không nhận ra rằng Diệp Lâm đã ra tay khi nào.

Nhưng con dao trong tay ông ta lại không thể rơi xuống được.

Sau đó trời đất chao đảo, ông ta ngã về phía sau.

“Không hổ là...truyền nhân của... Âm Thiên Tử!"


Nhanh!

Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp!

Kẻ sát nhân có mật danh là Diêm La Vương chết cũng nhằm mắt rồi.

Thậm chí là ở cuối sự nghiệp, có thể chết dưới tay

một kẻ mạnh như vậy cũng coi là một cái chết rất xứng đáng.

—Soạt!

Một giây tiếp theo, người đàn ông có mật danh Hắc Vô Thường, cầm lưỡi liềm trong tay tạo ra một cơn cưỡng phong, quét qua.

"Trúng rồi!?"

Hắc Vô Thường nhìn thấy lưỡi liềm trong tay đã thành công cắt đút thắt lưng của Diệp Lâm

Giống như cắt cỏ, cắt một người làm đôi.

Nhưng lập tức, sắc mặt Hắc Vô Thường cứng đờ, hẳn ý thức được có điều gì đó không đúng.

Thứ mà lưỡi liềm cất được chính là tàn ảnh!

Và giây tiếp theo, ông ta chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng và cảm giác ớn lạnh trong cổ họng,


Ông ta vô thức đưa tay chạm vào, trước ngực ông ta toàn là máu.

Ngay sau đó, máu chảy ra như nước!

Một đao cắt cổ họng!

Hắc Vô Thường trợn to hai mắt sợ hãi, ôm cổ, họng chảy máu, ngã về phía sau.

“Ah!!!?"

Nhìn các đồng sự của mình lần lượt ngã xuống trước mặt, lại là chỉ trong chớp mắt.

Mã Diện bị dọa cho sợ hãi đến hét lên.

Đồng thời trong lòng cũng vui mừng: Cũng may thực lực của mình yếu hơn hai người này, nếu không. lúc này người ngã xuống chính là mình rồi

Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy may mắn vì sự yếu đuổi của mình.

Nhưng giây tiếp theo, thanh Long đao trong tay Diệp Lâm như một lời nguyễn nguy hiểm đến tính mạng, lao thắng đến Mã Diện.

Và vẽ một nét dày lên trước ngực ông ta.

"Ah--!"

Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Mã Miên cũng ngã xuống vũng máu và bị thương nặng.

“Tha mạng... xin tha mạng..."

Mã Miên hít một hơi, phát hiện mình vẫn còn sống, liền cầu xin tha mạng.

"Nếu ông muốn sống thì làm thay tôi một việc!" Diệp Lâm giẫm lên vết thương trên người Mã Diện, khiến ông ta thống khổ kêu lên.

"Tôi làm... Tôi làm..” Mã Miên liên tục đáp lại, "Cậu bảo tôi làm gì cũng được...”

“Tôi cho ông thời gian một tháng!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm Địa Tàng Vương!"
 
Chương 752: C752: Ngây người


Cái tên Diệp Côn Luân vừa muốn nói ra đến cửa miệng, nhưng ngay lập tức, Trần Thi Nhã lại ngây ra.

Bởi vì cô chợt phát hiện ra rằng người trước mặt mặc dù trông hơi giống Diệp Côn Luân nhưng lại không phải.

Trần Thi Nhã tò mò nhìn Diệp Lâm, mặc dù không. phải Diệp Côn Luân cứu cô, nhưng cô vẫn cảm thấy người trước mặt nhìn rất quen mắt.

Nhất thời, lại không thế nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Diệp Lâm cũng nhìn chân của Trần Thi Nhã, phát hiện cô đã hoàn toàn bình phục, cũng yên tâm.

"Cả hai chỉ tạm thời bị ngất đi thôi, một lát sẽ khỏi.”

Vừa nói, Diệp Lâm vừa đặt hai người xuống rồi quay người rời đi.

"Này!?" Trần Thí Nhã sửng sốt một chút, sau đó. từ phía sau kêu lên: "Cám ơn anh”

Không dễ dàng gì mới đưa được hai người vào trong biệt thự, Trần Thi Nhã đã mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.

“Thật sự không biết người vừa rồi... làm sao mà bế được cả hai người vẽ đây? Khỏe thật đấy!?"

Sau khi Trần Nhã Thi tự lực cánh sinh, mới đột nhiên phát hiện ra việc bế hai người cùng một lúc khó đến mức nào.


Thời gian một tách trà lại trôi qua.

Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang lần lượt tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

"Hai người cuối cùng cũng tỉnh rồi à?” Trần Thi Nhã vội vàng mang nước tới.

"Tôi... tại sao tôi lại ở đây!?" Ký ức của Kim Lũ Y còn dừng lại ở khoảnh khắc cô nhìn thấy tên sát thủ của Diêm Vương Điện.

Kết quả là không ngờ, chỉ trong chớp mắt, bản thân mình lại trở về biệt thự rồi?

Còn về việc vừa xảy ra, cô và Ân Hồng Trang cũng. không biết gì cả.

Điều này cũng là do ảnh hưởng của Lãnh vực Sát Thần, quan niệm về thời gian của Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang dường như chậm lại gấp trăm lần, mọi thứ xảy ra xung quanh giống như một cái nhìn thoáng qua, rất khó để hình thành một chuỗi ký ức hoàn chỉnh..

“Vừa rồi có một người tốt bụng đưa hai người về đây... Lúc đầu tôi còn tưởng là anh Diệp Côn Luân cơ, anh ta nhìn có chút quen mắt..."

Qua mô tả của Trần Thi Nhã, Kim Lũ Y ngay lập. tức nghĩ rằng người tốt bụng đưa cô về rất có thể là Diệp Lâm.

"Sao có thể là anh ta!?" Sau khi Trần Thi Nhã biết được sự thật, cô cũng rất kinh ngạc, sau khi nhận ra, cô nói: "Chẳng trách nhìn quen đến thế... Anh ta chính là... hung thủ năm đó..."

"Trong tiềm thức, Trần Thi Nhã nhìn vào cái chân bị thương của mình.


Nếu không có người anh tốt bụng Diệp Côn Luân đã chữa khỏi bệnh cho mình, e là bây giờ mình vẫn phải ngồi trên xe lăn.

Tuy nhiên, chân của Trần Thi Nhã đã được chữa lành nên sự oán giận của cô đối với Diệp Lâm cũng vơi dần theo thời gian.

Chỉ là - -Trần Thi Nhã lại nhìn Kim Lũ Y và thấy. vẻ mặt cô ấy có vẻ không vui.

Rất hiển nhiên, cô vẫn chưa thoát khỏi hận thù vẽ cái chết của mẹ mình, càng căm thù tên hung thủ đã gây ra chuyện năm đó.

"Đại nhân, lẽ nào vừa rồi... thật sự là Diệp Lâm ra tay giải quyết sao?”

Lúc này, trợ lý Ân Hồng Trang ở một bên nghĩ tới vẻ mặt không chút sợ hãi của Diệp Lâm khi đối mặt với tên sát thủ của Diêm Vương Điện, thậm chí còn tự. ra tay giải quyết.

Nhưng bây giờ, bọn họ quả thực đã bình an vô sự, còn được đưa về đây.

"Sao có thể như vậy được!?"

Kim Lũ Y chế nhạo điều này.

"Anh ta làm gì có bản lĩnh đó!?"

"Hơn nữa, những sát thủ đó đều là người của Diêm Vương Điện! Ngay cả hai chúng ta cũng đã rơi vào bẫy của chúng, trở thành người không biết gì, huống chỉ là Diệp Lâm!

Khi nghĩ đến việc vừa rồi, bản thân không hiểu sao lại bị khống chế, sau đó dường như rơi xuống vực sâu, Kim Lũ Y cũng sợ hãi.

"Không hổ là sát thủ hàng đầu của Diêm Vương Điện, đúng là khiến người ta khó đề phòng!"

Ân Hồng Trang nghỉ hoặc hỏi: "Vậy có thể là ai đã cứu chúng ta?"
 
Chương 753: C753: Sợ hãi


“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Diệp Côn Luân sống bên kia rồi!"

Vừa nhắc đến Diệp Côn Luân, Kim Lũ Y chợt nhớ ra rằng cô đang lên núi thăm Diệp Côn Luân và muốn anh ra tay giúp cô một việc nhỏ.

Không ngờ trên đường đi lại gặp phải sát thủ của Diêm Vương Điện.

"Haiz, ta còn phải đi Vân Thượng Phong Hoa một chuyến, tìm Diệp Côn Luân nói chuyện!"

Dù sao, việc chính vẫn còn chưa làm.

“Tôi đi cùng cô!" Ân Hồng Trang cũng đứng dậy, chuẩn bị quay lại hiện trường xem xét một chút.

Cả hai vừa đứng dậy, Kim Lũ Y bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ sếp của cô.

Lại thông báo với cô à nhiệm vụ bảo vệ nhà khoa học đó đã bị hủy rồi.

“Hả!? Tại sao!?" Kim Lũ Y bối rối hỏi.


Cô đang định đi tìm Diệp Côn Luân để nhờ giúp đỡ chuyện này, nhưng nhiệm vụ lại bị hủy bỏ? Là sợ mình không thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

"Tôi vừa mới nhận được thông báo tên sát thủ đó.

đã chết, cho nên nhiệm vụ bảo vệ có thể tạm thời hủy bỏ, không cần huy động người nữa..."

Cái gì?

Chết rồi!?

Thì ra là vậy!

Kim Lũ Y đột nhiên nhận ra rằng ba tên sát thủ vừa rồi quả nhiên là nhằm vào mình mà đến.

Mà nếu bọn chúng đã chết rồi thì càng chứng. minh vừa rồi chính là Diệp Côn Luân ra tay.

“Cái tên Diệp Côn Luân này... thật lợi hại!"

Sau khi nhận được cuộc gọi, Kim Lũ Y ngưỡng mộ. tán thưởng nói.

Bản thân mình còn chưa đi tìm anh ta, anh ta đã âm thầm giúp cô hoàn thành mọi việc rồi.

"Đại nhân, chúng ta có đi thăm ông Diệp nữa không?" Ân Hồng Trang ở bên cạnh hỏi.

“Bỏ đi” Kim Lũ Y suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Đã muộn rồi, hơn nữa nhất định Diệp Côn Luân bảo Diệp Lâm đưa chúng ta xuống, điều đó có nghĩa sau một trận chiến lớn, anh ấy đã mệt rồi, chúng ta không đi làm phiền nữa.

“Hôm khác cảm ơn anh ấy đã ra tay cứu giúp sau vậy!"

...


Lúc này Mã Diện cũng đã trốn thoát.

Đồng thời gửi tin tức lần ám sát này đã thất bại về.

Khi biết được hai sát thủ hàng đầu có mật danh Diêm La Vương và Hắc Vô Thường trong Diêm Vương Điện đều đã chết, lập tức gây náo động toàn bộ giới sát thủ

Trong diễn đàn ngăm dành riêng cho thế giới sát thủ, những sát thủ từ khắp nơi trên thế giới cũng hiếm khi được thảo luận.

"Đã lâu như vậy, không có mục tiêu nào có thể. phản kích chúng tai Đại Hạ lần này là tình huống thế. nào? Có căn Europa chúng tôi phái người tới trợ giúp không!?"

"Lần hành động này tổn thất hai chủ lực? Phía Diêm Vương Điện đang làm cái quái gì vậy? Không có năng lực thì đừng có nhận những việc quá sức chứ, thật là mất mặt!"

"Nghe nói còn bị một chàng trai trẻ giết chết?

Thật không thể tin được? Lẽ nào các người không sử dụng Lãnh vực Sát Thần sao? Mục tiêu ám sát không thể miễn dịch với sức mạnh của lãnh vực, phải không?”

“Không phải còn có một sát thủ trốn thoát quay. về sao? Người đâu? Ra đây nói cho chúng tôi biết tình hình cụ thể đi

Mã Diện chỉ nhìn chằm chằm vào các bình luận, thân là đương sự, nhưng cũng không lộ diện


Bởi vì ông ta đang chờ đợi mật danh quen thuộc đó.

Cuối cùng, công sức bỏ ra đã không phụ người có lòng, người đó cuối cùng đã để lại bình luận trên diễn đàn.

Mật danh Địa Tàng Vương: "Chuyện của Diêm Vương Điện chúng tôi, không đến lượt một đám người ngoài các người nhúng tay vào!"

“Nhiệm vụ thỉnh thoảng thất bại là chuyện bình thường, có gì phải làm ầm ĩ lên!”

"Nếu tiểu tử đó thâm tàng bất lộ, vậy thì tôi sẽ đích thân đi tìm hắn, lấy mạng hắn!"

Nhìn thấy mật danh sát thủ mạnh nhất Đại Hạ lên tiếng, mọi người cũng ngầm hiểu mà im lặng.

Mã Diện nhìn người đàn ông đó lên tiếng, tim cũng đập nhanh.

Sau đó, điện thoại rung lên, là số lạ.

Sau khi Mã Diện nhấc máy, đối phương nói: "Tôi là Địa Tàng Vương!”
 
Chương 754: C754: Lấy mạng hắn


"Anh Lâm, vừa rồi có phải có một vài người rất đáng sợ đến không?"

Nhìn thấy Diệp Lâm bình an trở về, Bạch Vi Ví ở trong biệt thự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Cô trốn trong biệt thự, không dám ra ngoài.

Nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó chặn bước chân của những người đó.

Cô cũng lo lảng những người đó tới tìm mình, đang định liên lạc với Diệp Lâm, thậm chí còn muốn nhờ Yến Kinh Vệ sống dưới núi giúp đỡ.

Nhưng đúng lúc này, đám người Diệp Lâm đã kịp thời tới.

"Không sao rồi, tôi đã ra tay giải quyết rồi.”

An ủi Bạch Vi Vi xong, Diệp Lâm trở về phòng mình ở tầng trên cùng.

"Lần này mày làm rất tốt!"

Diệp Lâm khen ngợi con chim Rakshasa trên mái nhà.

"Trong đám người đó có một người rất mạnh."

Chim Rakshasa cười nói: "Nếu không tôi đã nuốt chững bọn chúng từ lâu rồi.”

"Nhưng cuối cùng... người đó cũng không thể thoát khỏi miệng tôi!


Chim Rakshasa đương nhiên ám chỉ kẻ sát nhân có mật danh là Diêm La Vương.

Mà có thể nuốt chửng đám sát thủ lợi hại như vậy, nó cũng mỉm cười mãn nguyện.

Rakshasa vốn dĩ được sinh ra từ năng lượng của. xác chết và ăn xác chết.

Ngay sau đó, Diệp Lâm lại lấy ra cánh hoa từ thế giới bên kia đó.

Ý!? Vừa rồi tôi nuốt cái này vào, cảm thấy rất khó chịu nên lại nôn ra...

Chim Rakshasa tò mò cúi xuống nhìn kỹ cánh hoa đó, cảm thấy rất tò mò.

Một cánh hoa tưởng chừng như bình thường lại có thể mang lại cho mình cảm giác kỳ lạ, khó chịu?

"Đây không phải là một cánh hoa bình thường!"

Diệp Lâm giới thiệu, "Đây là loài hoa U Minh trong truyền thuyết!"

Hoa U Minh!?

Khi chim Rakshasa nghe thấy điều này, nó ngay lập tức giật mình và thậm chí có chút sợ hãi.

Bản thân là do năng lượng xác chết biến đổi, lại vô tình nuốt hoa U Minh, may mà nôn ra kịp thời, nếu không thì có thể lúc này đã không còn tồn tại nữa!


"Trên thế giới này... có một quỷ vật như vậy sao?"

Chim Rakshasa lẩm bẩm kinh ngạc, chợt cảm thấy cánh hoa này còn kỳ lạ hơn mình gấp trăm lần. Diệp Lâm cũng cầm cánh hoa nhìn một lát.

Chỉ cần nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cào xước. cánh hoa, sức mạnh được giải phóng chính là cõi Lãnh vực Sát Thần trong truyền thuyết, có thể làm chậm thời gian của mọi thứ xung quanh, như thể rơi vào cõi U Minh.

Thậm chí còn có truyền thuyết rói rắng nếu là hoa của thế giới bên kia thật, nó thậm chí có thể mở ra cánh cửa nổi giữa hai thế giới Âm Dương.

Tất nhiên, những truyền thuyết cố xưa này không thể được xác minh.

Diệp Lâm may mẫn lần đầu tiên được nhìn thấy cánh hoa thật từ thế giới bên kia, tuy chỉ có một mảnh nhỏ nhưng cũng là mở rộng tầm mắt.

Nhìn hồi lâu, vẫn không thấy được manh mối gì.

Nghĩ rằng thứ này thật phi thường, ban đầu Diệp Lâm định thử sao chép một chiếc, nhưng không có. manh mối gì.

"Nếu có thể có được một bông hoa từ thế giới bên kia hoàn chỉnh để nghiên cứu thì thật tốt.”

Diệp Lâm lắc đầu bất lực, lại cẩn thận cất cánh hoa đó đi, phòng khi căn dùng ti.

"Rakshasa, chuẩn bị một chút” Diệp Lâm lại ra lệnh, "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi xa một chuyến."

"Đi đâu!?" Chim Rakshasa háo hức muốn thử. ăn ai thết?"

"Là Ung Châu!" Vừa nói, Diệp Lâm vừa từ trong gương lấy ra một tấm lệnh bài bằng đöng, xoa xoa trong tay một lát.

“Đây là cái gì?" Chim Rakshasa tò mò nhìn nó và hỏi.

"Hổ Phù!" Thứ mà Diệp Lâm cầm trong tay chính là Hổ phù có thể huy động 30 vạn đại quân Ung Châu.

Lúc này việc đã xong, Diệp Lâm chuẩn bị đi đến Ung Châu để đảm nhận vị trí Chiến Thần, mà Hổ phù có thể điều động binh lính Ung Châu cũng sẽ xuất hiện trở lại trên thế gian!
 
Chương 755: C755: Thiên cơ tử


Sau khi biết Diệp Lâm đi Ung Châu, tuy mọi người đều có chút bất ngờ, nhưng cũng không có phản đối gì lớn.

"Tên Lục Long kia hình như đang ở Ung Châu phải không?" Hắc Long sờ sờ cảm nói:"Tên này đã nhiều năm không có tin tức gì, Long Vương lệnh được đưa ra cũng không trả lời."

"Cũng không biết còn sống hay đã chết.." Bạch Long không khỏi lo lắng, nếu vẫn còn sống, vậy thì lần này Long Vương qua đó, Lục Long e là cũng phải mất mạng.

“Số gã Lục Long này cũng thật là khổ” Tử Long cười nói: "Hẳn lấy ba người vợ, bị cắm sừng cả ba lần, nhưng hắn vẫn có thể làm ra vẻ như không có. tôi cũng phục hân ở điểm này."

Diệp Lâm nói: "Tôi đã ba lăn hạ Long Vương lệnh, nhưng đều không nhận. Nếu anh ta không cho tôi một lý do đủ thuyết phục, thì sẽ giết không tha!"

Đám rồng nghe vậy đều cảm thấy đau lòng và thầm cầu nguyện cho Lục Long, mong rằng anh ta có thể tìm được một lý do thích hợp, nếu không sẽ cận kề cái chết.

“Sư phụ, chuyến đi này có cần tôi đi cùng không?” Hoa Quốc Đống xung phong, muốn đi theo.

"Không cần” Diệp Lâm từ chối mọi người đi cùng, quyết định một mình lên đường.

Bởi vì chuyến đi này, anh không còn là Diệp Lâm, cũng không phải Long Vương, người đứng đầu nhà họ. Diệp.

Diệp Lâm sẽ lình đến Ung Châu với thân phận là Diệp Côn Luân.

Ung Châu là gì: Hắc Thủy Tây Hà, cắt ngang Côn Luân!

Diệp Lâm muốn kế thừa chiếc áo choàng của Tứ sư phụ, để cái tên ôn Luân lại một lăn nữa vang vọng khắp Ung Châu, chấn động thế giới!

Côn Luân không chỉ là một cái tên, một phong hiệu mà còn là một loại tinh thần, một loại di sản!


Tôi, Diệp Côn Luân, đến rồi!!!

Sau khi sắp xếp một chút, Diệp Lâm đáp máy bay và đến thành phố Trường An, Ung Châu.

Vừa xuống máy bay và rời sân bay.

Kết quả là gặp một cô gái trẻ ăn mặc thời trang.

'Trông khoảng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, giống như một con nai sợ hãi, chạy về phía trước, nắm lấy cánh tay Diệp Lâm.

"Cứu tôi với!" Cô gái vẻ mặt rất hoảng sợ nhìn quanh, nắm chặt lấy cánh tay Diệp Lâm, giống như đang nằm một cọng rơm cứu mạng.

"Hả!?" Diệp Lâm giật mình, có chút mơ hồ.

Lẽ nào trước khi trở thành Chiến Thần, lại có thể

mang đến cho người khác cảm giác an toàn?

'Thậm chí sự cầu cứu của người qua đường cũng có thể chính xác tìm đến mình?

"Làm sao cô biết tôi có thể giúp cô?” Diệp Lâm tò mò hỏi, dù sao hai người cũng chưa từng gặp mặt.

"Tôi vừa... gặp một ông lão.." Cô gái thở hổn hển, "Ông ấy chỉ cho tôi con đường này... và nói rằng người đầu tiên tôi gặp khi đến sân bay có thể cứu tôi!”


"Ồ!?"Diệp Lâm nghe xong cảng tò mò hơn.

Rốt cục là người nào đã chỉ cho cô một con đường rõ ràng, còn dẫn cô về phía mình?

"Ông lão!?" Diệp Lâm suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới ông lão Thiên Cơ Tử.

Bởi vì trong số những người quen biết anh, dường như chỉ có ông ta mới có thể làm được việc như vậy.

"Ông lão đó là ai?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

"Tôi không biết.." Cô gái lắc đầu.

Diệp Lâm mô tả ngắn gọn về ngoại hình của Thiên Cơ Tử cho cô.

Cô gái vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Thì ra anh biết ông lão đó? Vậy là anh thật sự có thể giúp tôi phải không!? Tôi được cứu rồi à?"

Diệp Lâm thấy vậy, bất đắc dĩ nở nụ cười, anh thật sự không hiểu ông lão Thiên Cơ Tử vì cái gì muốn gây phiền toái cho anh như vậy?

Muốn giúp, tại sao ông ta không tự giúp đi?

Diệp Lâm cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ thấy mấy chiếc xe thương vụ đang lao đến.

Cô gái vừa quay đầu lại, sắc mặt thay đổi lớn, lập tức trốn ở phía sau Diệp Phong.

“Gia đình tôi đã cử người đến bắt tôi rồi. Làm ơn - hãy giúp tôi!"

Diệp Lâm nói: "Tôi không có nói là sẽ giúp cô.”

"Ông lão đó nói anh có thể giúp tôi.." Cô gái tủi thân nói.
 
Chương 756: C756: Không tầm thường


Không thể nói thêm nữa, lượng lớn xe đã vây. quanh hai người họ.

Ngay sau đó, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, ăn mặc như vệ sĩ và côn đô.

"Đại tiểu thư, cùng chúng tôi quay về đi!" Một người đàn ông dáng vẻ hung ác dẫn đầu nói với cô gái đang trốn ở phía sau Diệp Lâm.

Mặc dù xưng hô cung kính nhưng vẻ mặt của anh ta lại rất không tử tế, như thể một đám thợ săn đang vây quanh con mồi với vẻ mặt đầy đắc ý.

"Tôi không về!" Cô gái nói: "Tôi đã tìm được người bảo vệ tôi rồi!”

Một câu nói của cô gái lập tức nhắm thẳng vào Diệp Lâm.

Nhất thời, mấy chục ánh mắt ác ý đều tập trung vào Diệp Lâm.

Cho dù Diệp Lâm có đồng ý giúp đỡ hay không, anh đều trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

"Tiểu tử, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cút khỏi đây đi!" Kẻ cầm đầu hung hãn uy hiếp Diệp Lâm. "Chúng tao là người nhà họ Tân, mày không đắc tội được đâu!"

"Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi ghét nhất chính là người khác uy hiếp tôi!"

"Kế từ sau khi ra tù, tôi chưa từng gặp người nào. mà tôi không đắc tội được cả!"


Lời này vừa nói ra, đám côn đồ không khỏi bật cười

"Ha ha, chẳng trách mày dám khiêu chiến chúng ao, thì ra mày đã từng ở trong tù”

"Tiểu tử, đừng nghĩ rằng từng ở trong tù thì là ghê gớm!

"Lúc tao đi giết người, mày còn mặc quần thủng đít đấy!"

'Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một tên xã hội đen nhỏ bé không đâu từng ngồi từ.

Chỉ dọa nạt được người bình thường, nhưng không thể làm gì được những tên côn đồ hung ác bọn chúng.

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ cảm thấy háng lạnh buốt, phân và nước tiểu đột nhiên chảy ra ngoài

Vừa ôm háng, vừa quỳ xuống.

"Lão đại!"

Nhóm côn đồ vội vàng bước tới giúp đỡ, bọn chúng bàng hoàng và tức giận khi thấy lão đại của mình bị đối phương đá đến trọng thương.

“Tiểu tử thối, mày còn dám động thủ!?”


"Tao thấy mày không muốn sống ở Ung Châu nữa rồi!"

Người đàn ông hung dữ cũng có vẻ đau đớn, rất lâu vẫn không thể đứng dậy được.

- Tuy nhiên, có một điều anh ta vẫn có thể nhìn ra, chàng trai trẻ trước mặt chắc chắn không tầm thường.

Cú đá vừa rồi giống như một cú đá không bóng, dù đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng anh ta thậm chí không thể phản ứng!

Không ngờ người từ trong tù ra cũng thật có chút năng lực, ít nhất thân thủ của anh ta cũng tốt hơn chính mình.

"Tiểu tử thối, coi như mày độc ác!"

Người đàn ông hung dữ đó tức giận nói.

"Nhưng mày đã chọc nhầm người rồ

"Vị Tân tiểu thư này, nếu mày dám đưa cô ấy đi, không chỉ nhà họ Tần ở Ung Châu sẽ không tha cho mày, mà nhà họ Tần trong giới cổ võ cũng sẽ không tha cho mày!"

"Hừ hừ, thân thủ của mày không tệ, hẳn là người tu luyện, nhất định phải biết cổ võ đúng không!?"

'Vốn tưởng rằng nếu mình mang cổ võ ra, sẽ khiến đối phương sẽ rụt rề và lùi lại.

Không ngờ, Diệp Lâm nghe vậy, cười khinh thường: "Câu tiếp theo của anh có phải muốn nói cổ vỡ không thể sỉ nhục!"

"Đúng vậy!" Người đàn ông hung ác hài lòng gật đầu, "Xem ra mày vẫn hiểu quy tắc này!

"Nếu đã biết sự lợi hại của cổ võ, còn không mau cút đi!”

"Ha ha" Diệp Lâm lại cười nhạt, "Vậy anh cũng quay về nhắn lại một câu, cổ võ không thể sỉ nhục, nhưng Diệp Lâm tôi càng không thể sỉ nhục!”
 
Chương 757: C757: Diệp côn luân


Nhóm người kia có thể dọa người khác bằng cách tiết lộ danh tính của nhà họ Tân, nhưng đừng mơ có thể dọa được Diệp Lâm.

“Hay lắm, tên nhóc! Xem như anh giỏi!"

"Hy vọng lát nữa gặp võ cổ giả rồi anh vẫn có thể, mạnh miệng như vậy!"

Nhìn thấy Diệp Lâm dám nói những lời ngạo mạn, võ công lại ngang ngửa với võ cổ giả, đám người kia đành phải tạm thời rút lui.

Lên xe rồi vội vã bỏ chạy.

“Wow! Anh giỏi quá!”

Lúc này, Tân Tịch Dao, người đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.

"Ông già đó đúng là giỏi thật, tìm được một trợ thủ đắc lực như vậy cho tôi, một chiêu đánh lui vệ sĩ nhà họ Tân."

Nói xong, Tần Tịch Dao vươn bàn tay thon dài hướng về phía Diệp Lâm, cười nói: "Tôi tên Tân Dao, cảm ơn anh đã giúp đỡ!"


Diệp Lâm bắt tay cô ấy rồi nói: "Tôi tên là Diệp Côn Luân.”

"Đi thôi!" Sau đó, Tân Tịch Dao lại nằm lấy cánh tay Diệp Lâm, kéo anh về phía sân bay: “Chúng ta nhanh rời khỏi Ung Châu thôi! Không khéo lát nữa bọn họ lại đuổi theo, không chạy được thì nguy!”

"Chờ một chút!" Diệp Lâm dừng lại, nói: "Tôi vừa mới đến Ung Châu thôi mà, đi cái gì mà đi? Tôi đến đây có việc, cô tạm thời đã an toàn rồi, có thể tự lên máy bay rời đi."

"Hả?" Tân Tịch Dao chợt sửng sốt, không nghĩ đến việc Diệp Lâm vừa mới xuống máy bay, cô ta còn tưởng rằng mình có thể tiện đường đi theo anh trốn đi nơi khác.

Nhưng sau đó, Tăn Tịch Dao lại thuyết phục: “Nhưng mà anh vừa mới đánh người nhà họ Tân chúng Tôi, bọn họ sẽ không chịu để yên đâu!"

"Và những võ cổ giả mà họ nói rất đáng sợ, tôi khuyên anh nên nhanh chóng chạy trốn cùng tôi

Diệp Lâm mim cười: "Nếu như tôi sợ, tôi đã không giúp cô rồi."

"Được rồi, cô có thể tự lên máy bay một mình!"


Nói xong, Diệp Lâm xoay người rời đi.

Tân Tịch Dao do dự một chút, vẫn tiếp tục đi theo Diệp Lâm.

“Cô đi theo tôi làm gỉ?" Diệp Lâm nghỉ hoặc.

"Tôi tin lời ông giả kia nói." Tân Tịch Dao nói: "Nếu ông ta đã chỉ cho tôi một con đường rõ rằng, tôi đi theo anh hẳn là sẽ an toàn."

Diệp Lâm không khỏi liếc nhìn Tân Tịch Dao, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là thông minh.”

Đi theo anh đúng là sẽ an toàn. Ít nhất những cổ võ giả mà người khác sợ hãi đều không đáng nhắc tới rong mắt Diệp Lâm.

Nhưng Diệp Lâm lại không muốn dẫn theo vật cản đường này.

"Hì hì.." Tần Tịch Dao nhìn thấy Diệp Lâm đang nhìn minh, cố gắng bày ra dáng vẻ đáng yêu, dường như có ý muốn lấy lòng.

Lúc này, điện thoại của Tân Tịch Dao chợt vang lên.

"A, là bạn thân của tôi gọi!" Tần Tịch Dao nhanh chóng trả lời điện thoại.

'Vốn dĩ cô ấy đã muốn gọi cho bạn thân tới đón và đưa cô ấy rời khỏi Ung Châu.
 
Chương 758: C758: Chiến thần


lao Dao, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đón cậu!” Bạn thân của cô, Đường Y Y hỏi.

"Tớ đang ở sân bay đây” Tần Tịch Dao nói địa điểm.

"Được rồi, cậu đợi chút, tớ đang ở gần đó, tớ tới đón cậu ngay.”

Mới đặt điện thoại xuống không bao lâu, một chiếc BMW đã lao tới với tốc độ cực nhanh.

Ngay khi cửa xe mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||


Người đàn ông cao to vạm vỡ, trong khi người phụ nữ có vòng eo thon gọn và duyên dáng.

"Y Y,ở đây!" Tân Tịch Dao vẫy tay với hai người

"Cậu không sao chứ?” Đường Y Y kéo bạn trai tới,nói:" Tớ còn gọi bạn trai là quân nhân của tớ ra ngoài giúp cậu đấy.”

Tần Tịch Dao cảm ơn lòng tốt của bạn thân, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà, lần này đối phương có bối cảnh lớn, chính là các võ cổ giả đứng sau lưng nhà họ Tân bọn tớ."

"Võ cổ giả?" Đường Y Y nghe được lời này thì sửng sốt: “Vậy thì đúng là có chút phiền toái thật!"

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Tân Tịch Dao phát hiện mình nói cũng như không.


"Hay là như vậy đi” Hàn Mộc Xuân đề nghị: “Anh sẽ đưa hai người đến doanh trại Ung Châu của anh ẩn náu. Võ cổ giả dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám xông vào doanh trại Ung Châu đâu”

Mà ngày tuyển chọn chiến thăn cũng sắp đến rồi, trại Ung Châu cũng mở cửa cho công chúng, mời mọi người từ mọi tầng lớp đến chứng kiến cuộc tuyển chọn chiến thần.”

Khi nghe nói đến việc có thể chứng kiến trận đấu tranh chức chiến thần, hai cô gái đều rất thích thú.

Tăn Tịch Dao thậm chí còn cho rằng nếu có được. sự bảo hộ của chiến thần, đám võ cố kia chắc chẩn sẽ không dám làm phiền cô nữa.

Diệp Lâm ở bên cạnh nghe được lời này, không ngờ lại trùng hợp đi cùng đường với bọn họ.

'Vốn dĩ, khi nhìn thấy Tân Tịch Dao gặp lại bạn thân, Diệp Lâm muốn nhân cơ hội này để thoát khỏi cô ta rồi.

Nhưng thấy họ cũng tới doanh trại Ung Châu nên anh quyết định sẽ đi cùng họ.
 
Chương 759: C759: Xa lạ


"Này, Dao Dao, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?"

Nói chuyện hồi lâu, Đường Y Y chợt phát hiện bên cạnh bạn thân Tân Tịch Dao có một người đàn ông xa lạ.

Cô ta chưa hề nghe đến việc bạn thân của mình có bạn trai cả?

"Chẳng lẽ kẻ độc thân ngàn năm như cậu lại tìm được bạn trai à?" Đường Y Y ngạc nhiên hỏi

"Cậu đừng nói bậy!" Tân Tịch Dao đỏ mặt, vội vàng giới thiệu: “Tớ quên nói, đây là Diệp Côn Luân, vừa rồi đã giúp đuổi đi vệ sĩ của nhà tớ đi”

"Tớ may mắn mới gặp được anh ấy, nếu không bây giờ đã bị gia tộc bắt về rồi!

Diệp Côn Luân?

Nghe đến cái tên này, Đường Y Y cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là cảm thấy cái tên này khá độc đáo.

Nhưng Hàn Mộc Xuân lại hơi sửng sốt, bởi vì Côn Luân là danh hiệu của chiến thần Ung Châu bọn họ.

Anh ta thầm nghĩ, tên của anh chàng này khá ấn tượng đấy, dám đặt tên là Côn Luân?

Làm sao một người bình thường như đối phương lại có thể xứng với một tên tuổi lớn như vậy?


"Vừa hay tôi đang tới doanh trại Ung Châu. Diệp Lâm nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”

"Ồ, anh Diệp, hóa ra anh tới đây là để xem cuộc thi tuyển chọn chiến thần?” Tân Tịch Dao tự mặc định rằng Diệp Lâm tới đây để xem thi đấu.

"Dù sao cũng là chứng kiến sự ra đời của một chiến thần mới, khó trách trong khoảng thời gian này lại có nhiều người bên ngoài đến Ung Châu như vậy!"

Đường Y Y nói.

"Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem!" Hàn Mộc Xuân nói.

Đúng lúc một nhóm người chuẩn bị lên xe rời đi.

Đột nhiên, những chiếc xe thương vụ ban nãy bỗng lại chặn họ lại.

"Xong rồi!' Tân Tịch Dao không ngờ vệ sĩ của. mình lại quay lại nhanh như vậy?

Họ mời các võ cổ giả nhanh đến vậy sao?

Cửa xe vừa mở, nhóm vệ sĩ lập tức xuống xe.


Điểm khác biệt là người đàn ông hung hãn dẫn đầu nhóm giờ đây đã có hai người đàn ông mặc áo cổ tàu đi cùng.

Rõ ràng là họ đã mời các võ cổ giả đến đây.

“Hừ! Tên nhóc kia! Không phải anh vừa mới khoác lác nói không thể anh không thể bị xúc phạm sao?“

"Lần này, tôi đặc biệt mời hai võ cổ giả tới, hy vọng các anh vẫn có thể cứng rắn như vậy trước mặt họ!"

"Để tôi nhắc lại những gì anh vừa nói!"

Tần Tịch Dao nhìn thấy vậy, sắc mặt thay đối hắn. Cô nắm chặt tay bạn thân, lầm bẩm: "Xong rồi, xong rồi... Bọn họ đưa võ cổ giả đến đây thật rồi."

Đương nhiên, Đường Y Y đã nghe nói vẽ sức mạnh của các võ cổ giả, người bình thường không đủ khả năng để động tới họ.

Vì thế, cô ta quay sang cầu cứu bạn trai mình là Hàn Mộc Xuân: 'Anh... Anh có thế giải quyết được. không?"

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mộc Xuân cũng cảm thấy không chắc chẵn cho lắm.

Tuy rằng anh ta là người của quân đội Ung Châu nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một tên lính quèn, người tài giỏi thật sự là anh họ của anh ta.

“Không sao đâu!" Hàn Mộc Xuân giả vờ bình tĩnh, nói: "Để anh đi thuyết phục bọn họ rời đi!"

Nói xong, Hàn Mộc Xuân tiến lên thương lượng: "Tôi là Hàn Mộc Xuân của quân đội Ung Châu! Anh họ của tôi là Lý Bình Lương, một trong Bát Kỵ của Ung Châu!"

“Nể mặt anh họ của tôi cũng như quân đội Ung Châu! Các vị hãy để cô Tần đi đi!"

Nghe vậy, hai võ cổ giả khinh thường cười khẩy.
 
Chương 760: C760: Oai hùm


Ung Châu Bát Kỵ cái gì chứ, cáo mượn oai hùm thì có!

Hai người đó vốn không coi trọng Hàn Mộc Xuân, cũng không để ý những gì anh ta nói.

Mục đích thực sự của việc họ đến đây là để xem. liệu Diệp Lâm mà những vệ sĩ vừa nói đến có thực sự là Diệp Lâm mà họ nghĩ hay không?

Dù sao ông lớn đó hiện đang ở Yến Kinh, họ muốn biết xem có phải ở Ung Châu đang có người dùng tên tuổi của anh để dọa người hay không?

Lúc này, Diệp Lâm nhìn thấy là võ cổ giả nhà họ Tần, cũng tiến lên một bước, chắp tay sau lưng.

Diệp Lâm không nói gì, cũng không cần mở miệng, khí tức cường đại từ trong ra ngoài của anh lập tức thu hút sự chú ý của hai võ cổ giả nhà họ nhà họ. Tân.

"Hả?"

Nhìn thấy điều này, mắt hai người đột nhiên mở. lớn, hít vào một hơi lạnh!

Không ngờ lại trùng hợp đến thế, đúng là ông chủ Diệp Lâm?


"Là anh ta..."

"Đúng là anh ta rồi..."

Hai người đều bị sốc, liên tục lùi lại.

Hàn Mộc Xuân nhìn thấy cảnh này, cũng không ngờ tên anh họ của mình lại có uy lực như vậy.

Anh ta lầm tưởng rằng chính danh tiếng của anh họ mình đã khiến hai võ cổ giả sợ hãi.

Vì thế, lòng tin của anh ta tăng lên gấp đôi, tiếp tục nói: "Đúng vậy, anh họ của tôi là Lý Bình Lương! Mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở thành chiến thần Ung Châu tiếp theo!"

"Đi!"

"Đi mau!"

"Trở về báo cáo với chủ nhân!"


Hai võ cổ giả nhà họ Tân không dám trì hoãn, phải nhanh chóng đem tin Diệp Lâm tới đây trở về, chờ đợi quyết định của gia chủ

Dù sao thì toàn bộ giới võ cố đã bị lật đổ trong trận chiến ở Bạch Vân Quan. Hơn nữa, rất có khả năng là việc này có liên quan đến Diệp Lâm.

Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Lâm, đừng nói là võ cổ nhà họ Tân mà bất kì cổ võ giả nào cũng sẽ sợ hãi.

Điều khiến họ càng lo lắng hơn là nếu Diệp Lâm ở đây, vậy chẳng lẽ cường giả thần bí sau lưng anh cũng. tới Ung Châu rồi sao?

Nhìn thấy nhóm người đó vội vã đến và đi, không dám làm khó họ.

Đường Y Y không khỏi vui mừng khôn xiết: "Được rồi! Anh giỏi quá đi! Ngay cả võ cổ giả phải nghe theo!"

"Ha ha!" Hàn Mộc Xuân gãi đầu, cười nói: "Xem ra anh họ của anh rất nổi tiếng!"

“Phù...” Tần Tịch Dao cũng thở phào nhẹ nhõm: "May mà bọn họ đã rời đi.”

Cô thực sự lo lẳng những võ cổ giả này sẽ không tha cho Diệp Lâm.

Cả hai cô gái đều nghĩ rằng chính lời nói của Hàn Mộc Xuân đã khiến võ cổ giả sợ hãi.

Nhưng họ không hề biết, người thực sự khiến võ cổ giả rút lui chính là Diệp Lâm đứng sau lưng Hàn Mộc Xuân.
 
Chương 761: C761: Hàn mộc xuân


Sau đó, họ lên xe.

Sau khi nghe toàn bộ chuyện vừa xảy ra, Đường Y Y mỉm cười nói với Diệp Lâm.

"Anh đẹp trai, vậy thì anh phải cảm ơn bạn trai của tôi rồi."

"Nếu không nhờ anh ấy dọa hai võ cổ giả kia bỏ đi, vừa rồi anh đã gặp rắc rối rồi!"

"Cho dù anh giỏi đánh nhau đến đâu liệu có thể đánh bại võ cổ giả không? Nếu võ cổ giả ra tay thì sẽ chết chắc đấy!”

Nhà họ Tân, một trong bảy gia tộc cổ võ, thống trị dãy núi Tần Lĩnh, ai cũng phải sợ hãi, không dám đối đầu.

Chính nhờ sự chống lưng của những võ cổ giả đãng sau họ, nhánh này của họ Tăn ở thế tục, cũng chính là gia tộc của họ Tân Tịch Dao, mới có thể đứng vững ở Ung Châu và trở thành một gia tộc nổi tiếng ở' địa phương.


"Ha ha!" Hàn Mộc Xuân kiêu ngạo cười nói: “Mặc dù võ cổ giả rất mạnh, nhưng quân đội Ung Châu có đến ba mươi vạn quân, khí thế ngút trời, ngay cả Võ cổ giả cũng không dám xem thường."

"Hơn nữa, anh họ của anh là một trong Bát Kỵ của Ung Châu, có nhiều khả năng sẽ trở thành chiến thần mới. Những võ cổ giả biết điều tất nhiên sẽ phải nể. mặt chúng ta rồi!"

Diệp Lâm nghe được lời này, khẽ mỉm cười.

hầm nghĩ: "Lý do khiến những võ cổ giả đó sợ hãi bỏ chạy chẳng phải vì họ đã nhận ra mình hay sao?"

Nhìn thấy Diệp Lâm chẳng những không nói cảm ơn cũng không biểu đạt gì, thậm chí còn lắc đầu chán ghét.

Đường Y Y lập tức không vui, cho rằng người này thật bất lịch sự, giả vờ lạnh lùng gì cơ chứ?

"Dao Dao, sao hai người lại gặp nhau vậy?” Lúc này, Đường Y Y tò mò hỏi.

Cô ta thầm nghĩ: “Nếu là quan hệ bình thường thì lát nữa mình sẽ đá anh chàng thô lỗ này xuống xe”

"Ồ, là như thế này, có một ông già.. Sau đó, Tân Tịch Dao kể lại chuyện thần kỳ về Thiên Cơ Tử, người đã chỉ cho cô một con đường sáng suốt.

"Ông già đó thật tài giỏi, tớ đã thành công tìm

được anh Diệp, anh ấy thực sự đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Nếu không, tớ đã bị vệ sĩ ở nhà bắt về rồi.”

Nghe vậy, Đường Y Y không tin tưởng cho lắm.


"Người đầu tiên gặp được cái gì chứ, chỉ là trùng hợp mà thôi!' Đường Y Y nói: 'Có lẽ thầy bói đó đang nói về bạn trai của tới Dù sao lúc đó bọn tớ cũng ở gần đây!"

Nghe được lời này, Tần Tịch Dao cảm thấy cũng có khả năng.

Tuy nhiên, dù sao thì Diệp Lâm cũng đã cứu cô, quả thực đúng như lời ông lão nói, anh là người đầu tiên cô gặp, điều này khiến Tân Tịch Dao cảm thấy rất biết ơn.

"Vì sao bọn họ lại bắt cô?" Lúc này, Diệp Lâm mới tờ mò hỏi.

"Ừ, sao đột nhiên cậu lại bỏ nhà đi thế?” Là bạn thân của cô, Đường Y Y vẫn chưa biết nội tình.

Nghe vậy, Tân Tịch Dao bất đắc dĩ thở dài: "Tất cả là do những võ cổ giả kia."

"Y Y, chắc cậu cũng biết nhà họ Tân chúng tớ chỉ là một nhánh của gia tộc võ cổ họ Tân. Gần đây, bên bọn họ hình như có xáo trộn gì đó, nghe nói có rất nhiều các tài năng trẻ tuổi đã chết.”

"Vậy là họ muốn mở rộng nhánh, đào tạo thêm nhiều người trẻ, thậm chí còn chọn những người từ thế giới trần tục của chúng ta để kết hôn và sinh con?”


"Haiz, tớ là người xui xéo bị họ chọn trúng, họ còn nói tớ có chút tài năng, nhưng tớ không hiểu họ đang nói gì nên lén lứt chạy ra ngoài

Nghe vậy, Đường Y Y cảm thấy cưới một võ cổ giả xem ra cũng không tệ.

Suy cho cùng, các võ cổ giả cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.

"Đừng nằm mơ nữa” Tăn Tịch Dao nói: "Nghe nói người tớ sắp cưới là một ông già bốn mươi tuổi, vừa. mới mất đi con trai!”

"Hả, xui xẻo quá vậy?" Đường Y Y vừa nghe nói người kia đã bốn mươi tuổi thì lập tức không có hứng thú nữa: “Vậy thì đúng là phải chạy thật, tớ ủng hộ cậu!"

Diệp Lâm nghe được lời này, trong lòng có chút chột dạ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là bị mình giết sao?”

Khó trách Thiên Cơ Tử lại dẫn người này tới chỗ của mình, đúng là có chút quan hệ.
 
Chương 762: C762: Thiên cơ tử


"Khi chúng ta đến doanh trại Ung Châu, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một quân nhân." Đường Y Y nói:"Một người tài giỏi như bạn trai tớ vậy, những võ cổ giả đó sẽ không dám có ý đồ gì với cậu nữa."

"Vừa hay là anh họ của tôi còn chưa có bạn gái.” Hàn Mộc Xuân cũng cười nói: "Nếu cô cưới anh họ của tôi, ở Ung Châu, thậm chí cả Đại Hạ cũng không có ai dám làm phiền cô nữa."

"Nói không chừng cậu còn có thể trở thành phu nhân của chiến thần tương lai đấy!" Đường Y Y có chút hâm mộ, nói: "Loại cổ phiếu tiềm năng này nhất định phải chiếm trước!"

Nghe vậy, Tân Tịch Dao cũng bị danh hiệu "phu nhân chiến thần làm cho dao động.

Cô thầm nghĩ: "Nếu có Thần chiến tranh chống lưng, ngay cả giới võ cổ cũng không dám làm gì mình chứ đừng nói đến võ cổ nhà họ Tân”

Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên vươn tới.

Nắm lấy cổ tay của cô ấy.

Tân Tịch Dao giật mình, ngẩng đầu lên, thấy chính là Diệp Lâm.

Như thể đang chẩn đoán mạch đập, những ngón tay của anh di chuyển quanh cổ tay cô.


“Anh... Anh Diệp... Anh... Anh đang làm gì vậy?”

Tần Tịch Dao cả kinh, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông xa lạ chạm vào, cánh tay cũng cảm thấy ngứa ngáy.

"Ừm... Băng cơ ngọc cốt?" Diệp Lâm nhẹ nhàng chạm vào xương tay Tân Tịch Dao, lập tức nhận ra.

Chẳng trách võ cổ giả lại muốn cưới cô,hóa ra là bị thu hút bởi thể chất đặc biệt hay nói cách khác là tài năng thiên bẩm của cô.

Cũng giống như bản thân Diệp Lâm, vì có thể chất hiếm có nên mới được các cao thủ trong tù ưu ái.

"Này! Buông ra!" Lúc này, Đường Y Y vội kéo hai người ra, cảnh giác nhìn Diệp Lâm: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà nhân cơ hội lợi dụng Dao Dao!”

Tuy nhiên, Diệp Lâm lại nói tiếp: "Nếu cô tìm một sư phụ và bắt đầu luyện tập võ thuật ngay bây giờ thì vẫn chưa quá muộn, phải xem sự lựa chọn và vận mệnh của cô như thế nào mà thôi."

Có thể chất đặc biệt khác với người thường sẽ có thể tiến bộ nhanh chóng, loại tài năng này không thể bù đắp bằng sự chăm chỉ được, cũng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.

Nhìn thấy Diệp Lâm nói hùng hồn như vậy, Đường Y Y càng khinh thường: "Anh nói như có vẻ biết rất rõ vậy, sao anh không nói thẳng là anh muốn anh làm sư phụ của cô ấy đi cho rồi?”


'Theo Đường Y Y thấy, Diệp Lâm đã nhân cơ hội này để lừa Tân Tịch Dao thì có.

"Tôi không có hứng thú thu nạp đồ đệ” Diệp Lâm đáp.

Bốn công tử nhà giàu kia đều là đô vô dụng, còn nhận một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết để làm gì chứ?

Nhìn thấy Diệp Lâm kiêu ngạo và thô lỗ như vậy, Đường Y Y càng thêm khinh thường.

"Bạn trai của tôi tài giỏi như vậy còn chưa nói thì thôi, cho dù có thu đõ đệ cũng không đến lượt anh! Đừng có mà tự mình đa tình như vậy!"

Nói xong, Đường Y Y càng quyết tâm lát nữa sẽ đá người đàn ông vô danh này xuống xe, kẻo anh lại lợi dụng bạn thân của cô.

Két!

Đúng lúc này, Hàn Mộc Xuân đang lái xe đột nhiên dừng xe trước một khách sạn.

"Đi tiếp chúng ta sẽ tiến vào đường núi, hãy dùng bữa ở đây trước đã."

Thế là cả nhóm xuống xe và đi vào khách sạn. Nhưng vừa bước vào cửa đã bị mấy thanh niên mặc áo đạo giáo chặn lại.

"Hôm nay nơi này đã được Hoa Sơn của chúng tôi bao trọn rồi, không mở cửa kinh doanh, những người không liên quan xin hãy nhanh chóng rời đi!"
 
Chương 763: C763: Ám ảnh


Cái gì?

Bao trọn rồi ư?

Nghe vậy, bốn người đều sửng sốt

Họ không ngờ rằng ngay cả một nhà hàng bình thường ở vùng ngoại ô hẻo lánh này mà cũng có người đặt trước?

"Các người là người của Hoa Sơn sao?" Hàn Mộc Xuân cau mày, thầm nghĩ, đệ tử Hoa Sơn đến đây làm gì?

Hơn nữa còn bao cả khách sạn, hoành tráng như vậy sao?

Đệ tử dẫn đầu kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, chúng tôi là đệ tử Hoa Sơn! Hôm nay có mấy vị tổ sư gia của Hoa Sơn chúng tôi đang dùng bữa ở đây nên mới bao trọn khách sạn."

Ông chủ phía sau cũng tỏ ra bất lực.

Họ không đủ khả năng để xúc phạm những đạo sĩ này.

Tất nhiên, số tiền đặt trước cũng đã trả đầy đủ, đó là niềm an ủi duy nhất của ông ta.

"Chúng tôi cứ muốn ăn cơm ở đây đấy. Đường Y Y nói: 'Ăn xong, chúng tôi sẽ rời đi

"Không được” Nhóm người kia không đồng ý: "Các người nên đi ăn chỗ khác đi!"

Hàn Mộc Xuân nghe vậy, lập tức nổi cơn tam bành: "Ở đây còn có chỗ ăn uống nào khác sao?"


Dù sao thì anh ta cũng ở doanh trại Ung Châu quanh năm nên biết rất rõ về khu vực này.

Trước khi vào núi, khách sạn này là nơi dừng chân cuối cùng.

"Vậy thì tôi không quan tâm” Nhóm người này rất ngang ngược, nói gì cũng không chịu cho qua: “Các người có thể đi đâu tùy thích, dù sao thì hôm nay chúng tôi cũng đã đặt chỗ rồi”

"Hay là các người đợi ở bên ngoài. Sau khi tổ sư gia của chúng tôi ăn uống no say xong thì các người có thể vào dùng bữa!"

Làm gì có cái lý đó!

Hàn Mộc Xuân nghe được lời này, trong lòng nổi lửa giận.

"Các anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng!" Hàn Mộc Xuân quát lên.

“Sao nào?” Những đệ tử Hoa Sơn kia cười nhạo: “Tên nhóc này, muốn đánh nhau sao?”

Núi Hoa Sơn ở Tây Nhạc là hang động thứ tư của đạo giáo, là địa linh nhân kiệt, rất nhiều nhân tài xuất chúng.

Các đệ tử trong môn phái đương nhiên rất kiêu ngạo và có ít đối thủ.

"Anh biết tôi là ai không?" Hàn Mộc Xuân thấy đối phương không thân thiện, định công bố thân phận trước khi ra tay: "Tôi đến từ quân đội Ung Châu, phụ trách bên hậu cần!"

"Ha ha, một tên lính quèn cũng sao dám ra vẻ. trước mặt chúng tôi sao?"

"Tôi còn tưởng rằng anh là chiến thần nữa cơ đấy, lớn lối thật!"

Các đệ tử Hoa Sơn nghe vậy thì cười lớn, không hề quan tâm.

"Lý nào lại vậy!"

Hàn Mộc Xuân càng tức giận hơn khi bị một số đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn phớt lờ.

Những việc khác thì không tính, nhưng bàn đến đánh nhau thì Hoa Sơn chẳng ngán ai ở Ung Châu cả.

Vì vậy, anh ta tiếp tục nói về anh họ của mình: "Anh họ của tôi là Lý Bình Lương, một trong Bát Kỵ của Ung Châu!"

"Các anh không biết tôi, nhưng chắc đã nghe nói về anh họ của tôi rồi nhỉ?'

Sau khi nói ra tên anh họ, Hàn Mộc Xuân không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý, khuôn mặt như bừng sáng.

Lý Bình Lương?


Mấy đệ tử Hoa Sơn nhìn nhau.

Thấy không quen biết, họ định trả lời

Nhưng ngay lúc đó:" Mấy người đang làm gì ở đó vậy? Sao ồn ào thế?"

Mấy đệ tử Hoa Sơn quay đầu lại, sửng sốt, cúi đầu bước sang một bên, miệng gọi một tiếng trưởng lão.

Chỉ thấy một ông già có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, phong thái uy nghi.

Khi ông ta vừa xuất hiện, đệ tử Hoa Sơn đều cúi đầu, không dám thở một hơi.

Diệp Lâm nhìn kỹ hơn, không khỏi ngạc nhiên.

Anh thầm nghĩ: “Thật là trùng hợp?”

Người tới không ai khác chính là Tàng Kiếm thượng nhân, lần trước ở Bạch Vân Quan cùng làm trọng tài với quan chủ Lữ Đạo Hiên!

Diệp Lâm không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy, gặp được ông ta ở đây.

Đương nhiên, lúc đó người đang nói chuyện với Tàng Kiếm thượng nhân chính là sư phụ Sở Vô Đạo của anh.

Diệp Lâm không có quan hệ gì với người này cả.

lên ngoài có một nhóm người cứ đòi ăn cơm ở đây bằng được ạ!" Các đệ tử trẻ tuổi giải thích đơn giản.

"Không phải đã đặt chỗ rồi sao?“ Tàng Kiếm thượng nhân bình tĩnh nói: “Đuổi bọn họ đi, bảo bọn họ đi nơi khác ăn cơm. Mấy vị sư huynh của ta thích không gian ăn uống yên tĩnh"

Nhìn thấy trưởng lão Hoa Sơn tiến tới, Hàn Mộc Xuân cố gắng thương lượng: "Chúng tôi không phải người bình thường."

Tôi đến từ quân đội Ung Châu, và anh họ của tôi là Lý Bình Lương, một trong Bát Kỵ của Ung Châu."


"Ông hãy nể mặt quân đội Ung Châu, cho chúng tôi dùng bữa trong đại sảnh, sau đó chúng tôi sẽ rời đi ngay!"

Đương nhiên là Tàng Kiếm thượng nhân không coi trọng Bát Ky Ung Châu, hơn nữa ông ta cũng chưa từng nghe nói đến Lý Bình Lương.

"Ồn ào! " Ông ta vừa định vẫy tay, muốn đuổi họ đi.

Kết quả là, Tàng Kiếm thượng nhân cứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Bởi vì ông ta nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ và quen thuộc trong số bốn người đối diện.

"Đó... Đó không phải là...."

Tầng Kiếm thượng nhân toàn thân run rẩy, đầu óc hỗn loạn, không khỏi nhớ lại trận chiến cuối cùng ở Bạch Vân Quan.

Ông ta may mắn sống sót nhưng đã để lại một nỗi ám ảnh suốt đời

Vốn dĩ ông ta định kiếp này sẽ không đến vào thành phố nữa, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa.

Nhưng sợ điều gì thì điều đó lại đến.

Ông ta không đi nhưng đối phương lại như một bóng ma đuổi tới tận đây.

Bây giờ phải làm sao đây?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom