Cập nhật mới

Dịch Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 172


Bạch Lan Chi cũng biến sắc, nàng ta không ngờ tiên chủ chẳng những lấy lệnh bài bảy màu ra mà còn thẳng thừng ra tay!  

<

Đây là Thánh địa, nơi uy nghiêm không thể xâm phạm!  

Advertisement

Bây giờ phải làm sao đây?  

“Không sao đâu, cô chỉ cần nhìn thôi là được”.  

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại chỉ cười, không hề để tâm.  

“Cô lại còn dám ra tay!”, tên quản sự kia lúc này mới hoàn hồn lại, trừng mắt hét lớn.  

“Ta không ra tay chẳng lẽ chờ ngươi đánh ta?”, Diệp Hiểu Hiểu không nói nên lời.  

Vẻ mặt quản sự trở nên dữ tợn, gã hung ác nói: “Có bản lĩnh thì cô chờ ở đây, quan chủ Ngô Đồng ra sẽ không tha cho cô đâu!”  

Nói xong gã lấy một tấm ngọc phù ra.  

Trông nó giống như một là bùa thông dụng dùng để truyền tin.  

“Không cần nữa đâu”.  

Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, thấy Diệp Thần Phi không có phản ứng gì, cô bé cười hì hì: “Để ta đích thân mời ông ta ra, xem xem ai mới là kẻ xui xẻo”.  

“Chẳng lẽ ông ta không biết người kia không thích nhất chính là rối loạn trật tự sao?”  

Nói rồi Diệp Hiểu Hiểu nhìn môn lâu đang đóng lại rồi bĩu môi.  

“Phải công nhận là xấu thật sự”.  

Sau đó cô bé tung ra một quyền, sức mạnh rất lớn lập tức phá bỏ toàn bộ trận pháp trên cửa.  

Môn lâu cao lớn đột ngột ập xuống, khó bụi bay tứ tung.  

Người bên ngoài đều sững sờ.  

Tiểu tổ tông này từ đâu tới mà lại dám phá cửa của Thánh địa như thế!  

Đúng là muốn tạo phản mà!  

Đúng lúc này, một người với thân hình vạm vỡ bay ra khỏi Ngô Đồng Quan.  

“Kẻ nào dám ngông cuồng ở Ngô Đồng Quan thế hả?”  

Hắn ta không hề che giấu khí tức của mình, thực lực Hợp Thể trung kỳ đã đủ để trấn áp mọi người.  

Sau đó hắn ta nặng nề đáp đất, cao to lực lưỡng, mắt to mày rậm, phẫn nộ nhìn mọi người trước mặt.  

“Là Diệp Bá đại quan chủ!”
 
Chương 173


“Là Diệp Bá đại quan chủ!”  

<

“Nghe nói hắn ta là thiên kiêu dòng chính của gia tộc Diệp Thánh!”  

“Đám người này toi đời rồi, không gây chuyện với ai lại đi gây chuyện với hắn ta!”  

Advertisement

Những người vây xem đồng loạt hô to, đám người này không gây chuyện với ai lại đi gây chuyện với dòng chính của Thánh địa người ta, lần này chắc chắn là toi đời rồi.  

Diệp Bá sa sầm mặt, nhìn một vòng xung quanh, sau đó nhíu mày.  

Đám người vừa hành hung này có hơi thở kỳ lạ, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng là có mấy người rất mạnh.  

Thậm chí còn không thua kém gì hắn ta.  

Đặc biệt là con gấu yêu lông dài trong đám người, khiến hắn ta thầm thấy lạnh lẽo.  

Nhưng nơi này là thành Vân Tiêu, đương nhiên là hắn ta không sợ.  

“Các người là ai!”, Diệp Bá tức giận hỏi.  

“Ha ha, chúng ta là Thiên Tiên Hội”.  

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.  

Sau đó, một bóng người nhỏ nhắn tung tăng đi tới trước mặt Diệp Bá.  

Cô bé có một mái tóc dài màu đỏ tím rất đặc trưng, khuôn mặt gần như không thay đổi, còn có nụ cười xấu xa kia, khiến Diệp Bá lập tức sởn tóc gáy!  

“Hiểu Hiểu… đường muội?”  

Diệp Bá nói với vẻ khó tin, hai chân đã bắt đầu run rẩy.  

Nếu Diệp Hiểu Hiểu ở đây, vậy đại bá…  

Diệp Hiểu Hiểu nở nụ cười, ra hiệu cho hắn ta nhìn về phía sau.   

Diệp Bá nhìn theo hướng cô bé chỉ.  

Một người đàn ông đang lạnh lùng đứng đó, khí thế vô cùng uy nghiêm.  

“Phịch!”, Diệp Bá lập tức quỳ xuống đất.  

“Đại… Gia chủ… Cháu…”, đầu óc hắn ta rất rối ren, lắp ba lắp bắp, không biết nên nói thế nào.  

Diệp Hiểu Hiểu đứng trước mặt Diệp Bá, dùng sức vân vê khuôn mặt đau khổ của hắn ta, cười nói: “Ngông cuồng tiếp đi, không phải khi nãy huynh dũng mãnh lắm sao?”  

Cảnh này khiến những người xung quanh đều ngây người.  

Bạch Lan Chi cũng không thể đứng vững.  

Không ngờ chỉ vừa gặp hắn, quan chủ của Ngô Đồng Quan đã lập tức quỳ xuống đất!  

Khuôn mặt bị tiên chủ vân vê như thế nhưng lại không dám làm gì!  

Rốt cuộc những người này là ai!  

Người đàn ông kia rốt cuộc là nhân vật nào?  

Ngô Đồng Quan là một trong mấy môn lâu quan trọng ở phía Tây thành Vân Tiêu.  

Nơi này là lối để tiến vào Thánh địa, cho nên bên ngoài tập trung rất nhiều tu sĩ ngưỡng mộ mà đến, muốn tìm kiếm một vận may.  

Nơi đông người sẽ có giang hồ. 
 
Chương 174


Cũng sẽ có phân chia giai cấp.  

Những người có thực lực mạnh mẽ, gia cảnh giàu có, hoặc có quan hệ với Thánh địa thì đều đang ở gần môn lâu.  

Bạch Lan Chi vốn cũng thuộc cấp bậc này, nhưng ai ngờ lại có tình huống bất ngờ xảy ra.  

Đầu tiên là một quản sự lấy cớ nàng ta dẫn theo quá nhiều người mà lấy một khoản tiền ngoài quy định.  

Sau đó cô nhóc đi theo bọn họ còn ngang nhiên ra tay, đánh vỡ môn lâu của Ngô Đồng Quan, quan chủ Ngô Đồng Quan tức giận xuất hiện.  

Vốn cứ tưởng hôm nay người đó sẽ gặp xui xẻo, không ngờ quan chủ uy nghiêm vô thượng chỉ vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã sợ hãi quỳ xuống đất rồi.  

Đây là con cháu dòng chính của gia tộc Diệp Thánh đấy!  

Dù ở trong Thánh địa cũng không có ai dám động vào.  

Mà lúc này, hắn ta lại nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.  

“Hiểu Hiểu… Đừng… Đừng nghịch”, Diệp Bá kéo tay Diệp Hiểu Hiểu khỏi mặt mình, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên trán.  

Diệp Hiểu Hiểu nhìn thấy Diệp Thần Phi đang đi tới bên này thì cười hì hì, kề sát vào tai Diệp Bá nói: “Huynh toi đời rồi, đại bá ghét chuyện thế này nhất”.  

Nói xong, cô bé quay lại bên cạnh Bạch Lan Chi, cầm một nắm đậu tằm Thương Sơn đã phơi khô, cười hì hì hóng chuyện.  

Bây giờ Bạch Lan Chi vẫn hơi đứng không vững, một đại quan chủ lại quỳ dưới đất như thế.  

Rốt cuộc những người này mạnh mẽ đến mức nào?  

Cũng may lúc đó nàng ta không có ý định phản kháng, nếu không…  

Nàng ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông uy nghiêm kia.  

Diệp Thần Phi càng đến gần, mồ hôi trên mặt Diệp Bá càng nhiều, làm ướt cả phần lưng áo.  

“Quan chủ Ngô Đồng Quan”.  

Diệp Thần Phi đứng trước mặt Diệp Bá, lạnh lùng nói.  

Diệp Bá cúi đầu, không dám đáp lời.  

“Cháu là quan chủ, có biết chuyện bẩn thỉu mà gã làm không?”, Diệp Thần Phi chỉ tên quản sự ở bên cạnh, cất tiếng hỏi.  

Quản sự khi nãy còn hung hăng lúc này đã xụi lơ, chỗ dựa vững chắc nhất của gã ta đã sụp đổ trong nháy mắt rồi.  

“Cháu…”  

Diệp Bá theo bản năng muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ đến việc đây là gia chủ, người thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người ở Diệp gia.  

Bây giờ dù hắn ta được người khác gọi là quan lớn, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt người này.  

“Đại bá, cháu… biết”.  

“Chát!”

“Chát!”  

Một bàn tay tát mạnh lên mặt Diệp Bá, Diệp Bá mắt nổ đom đóm, ngã xuống đất, máu tươi hoà lẫn với răng phun ra từ trong miệng.  

Bạch Lan Chi ở một bên vô cùng khiếp sợ, không phải vì Diệp Bá bị đánh, mà là vì cách xưng hô của hắn ta với người đàn ông. 
 
Chương 175


Chẳng lẽ người đi cùng nàng ta chính là Diệp Thánh trong truyền thuyết?  

Diệp Thần Phi nhìn Diệp Bá đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Nếu cháu đã gọi ta một tiếng đại bá, vậy ta sẽ giúp phụ thân cháu dạy dỗ cháu”.  

“Ta vẫn luôn nhấn mạnh hai từ nguyên tắc”.  

“Mà cháu lại cho loại người đó làm xằng làm bậy ở nơi này!”  

“Thánh địa Vân Tiêu? Đây giống cách hành xử của Thánh địa sao!”  

Nghe thấy lời trách mắng của Diệp Thần Phi, Diệp Bá không dám nói một câu.  

Vì hắn ta đúng là có biết chuyện này, hơn nữa mỗi tháng đều sẽ nhận được một khoản “tiền biếu” không nhỏ.  

Ánh mắt Diệp Thần Phi cực kỳ lạnh lẽo, thật ra đây không phải chuyện khiến hắn cảm thấy khó chịu.  

Mà điều khiến hắn khó chịu là Diệp Bá thân là cường giả, nhưng không có một chút giác ngộ nào, vẫn hành động theo cách của các gia tộc thế lực nhỏ trước kia.  

Một là ngươi đặt ra quy định chỉ có thể dẫn bao nhiêu người đến.  

Hai là ngươi thu tiền theo số người, mỗi người bao nhiêu tiền.  

Nếu hoàn toàn không thích người ngoài thì cứ cho bọn họ cách xa thành Vân Tiêu trăm dặm, dám đến gần lập tức gi ết chết, Diệp Thần Phi cũng sẽ không tức giận.  

Nhưng Diệp Bá lại cho phép một tên thấp hèn ở nơi này cáo mượn oai hùm, khiến người ta khó chịu là thế nào?  

Mất hết mặt mũi!  

“Bắt đầu từ bây giờ, cháu không cần đảm nhiệm chức vụ quan chủ Ngô Đồng này nữa”.  

“Trở về thành Vân Tiêu, bao giờ suy nghĩ thông suốt rồi hẳn ra ngoài”.  

Diệp Thần Phi nói.  

“Vâng…”  

Sắc mặt Diệp Bá u ám, hắn ta bò dậy từ dưới đất, khẽ vâng một tiếng.  

Diệp Thần Phi hừ lạnh, sau đó vẫy tay với Diệp Hiểu Hiểu, chuẩn bị rời đi.  

“Ấy, đại bá đại bá”.  

Diệp Hiểu Hiểu chạy đến, cười nói: “Đường ca từ chức rồi, vậy chúng ta có cần tìm một quan chủ mới, chủ trì công việc ở Ngô Đồng Quan không?”   

Diệp Thần Phi nhướng mày: “Cháu muốn đề cử ai?”  

“Hì hì”.  

Diệp Hiểu Hiểu cười khẽ, sau đó chỉ vào Bạch Lan Chi đang đứng một bên: “Cháu cảm thấy nàng ta cũng ổn, có kinh nghiệm quản lý tông môn, hơn nữa làm việc cũng khá cẩn thận”.  

“Quan trọng nhất là cháu cảm thấy nàng ta rất ổn, rất phù hợp”.  

“Hả?”  

“Gì cơ?”  
 
Chương 176


Bạch Lan Chi sửng sốt, sự thay đổi của chuyện này hơi vượt quá phạm vi chịu đựng trong lòng nàng ta.  

Sao đột nhiên lại để nàng ta làm quan chủ Ngô Đồng chứ?  

“Đường muội, muội đừng làm càn”.  

“Một người ngoài vừa mới đến, thực lực chỉ là Nguyên Anh Kỳ, sao có thể làm quan chủ Ngô Đồng được?”  

Diệp Bá rất sợ Diệp Thần Phi lại tức giận, vội vàng nói.  

“Sao lại không thể?”  

Nhưng phản ứng của Diệp Thần Phi lại vượt ngoài dự đoán của hắn ta.  

“Chỉ cần Hiểu Hiểu thích thì nàng ta sẽ có thể làm quan chủ, hiểu không?”  

Diệp Bá ngây người, nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu nói này.  

Diệp Thần Phi lắc đầu: “Đợi khi nào cháu suy nghĩ thông suốt thì hẳn tính đến chuyện rời khỏi thành Vân Tiêu”.  

Đối với cường giả chân chính, sở thích của ngươi chính là tiêu chuẩn làm việc của người khác.  

Ngươi có thể nhân từ, có thể tuỳ hứng, thậm chí là tàn nhẫn.  

Nhưng tuyệt đối không thể tính toán chi li, làm chuyện cẩu thả, như vậy sẽ chỉ khiến người ta cười ngươi, mất đi uy nghiêm.  

Diệp Hiểu Hiểu quản lý Thiên Tiên Hội mấy năm, đã hiểu rõ đạo lý này.  

“Cứ làm theo lời cháu nói đi, chúng ta chỉnh đốn lại Ngô Đồng Quan, cháu giúp Bạch Lan Chi mau chóng quen thuộc với công việc ở đây”.  

Nói xong, Diệp Thần Phi bèn đi vào cửa.  

Còn Bạch Lan Chi đang đứng một bên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.  

Nàng ta thật sự chỉ muốn tìm thấy một nơi để dừng chân bên ngoài Thánh địa mà thôi.  

Không ngờ tình huống xoay chuyển, nàng ta lại trở thành quan chủ Ngô Đồng Quan!  

Quyền thế ngút trời!  

Đây là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!  

Mà chuyện này lại chỉ với một câu nói của một thiếu nữ và một cái gật đầu của một nam nhân đã được quyết định.  

“Cô không có vấn đề gì chứ?”, lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến chỗ nàng ta.  

Nét mặt Bạch Lan Chi rất phức tạp, mãi không nói một lời.  

Cuối cùng, nàng ta quỳ một chân xuống đất, hô to: “Tiên chủ, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô!”  

Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười.  

“Được”.  

“Thế thì từ bây giờ, cô cũng sẽ là người của Thiên Tiên Hội chúng ta”.
 
Chương 177


Trong biệt viện yên tĩnh tao nhã.  

Một nam tử mặc trường sam màu xanh ngồi dưới cây liễu bên dòng suối, khí thế ôn hoà, hắn cầm bút lông, đang viết chữ trên bàn đá trước mặt.  

Một phiến lá liễu chậm rãi bay trên quyển sách đang mở bên cạnh.  

Quyển sách trông rất bình thường, nội dung bên trên là một vài bức vẽ núi sông, còn có những kiến thức kỳ lạ.  

Lúc này, một nữ tử xinh đẹp bưng ấm trà đi tới.  

“Viện trưởng”.  

Nàng ta khẽ gọi.  

“Tiểu Y à, có chuyện gì sao?”  

Nam tử trẻ tuổi đặt bút xuống, quay đầu lại.  

Đó là Diệp Khiêm.  

“Không có gì, ta chỉ đến… gặp ngài một chút thôi”.  

Tiểu Y ngồi xổm xuống, pha cho Diệp Khiêm một tách trà thơm.  

Khuôn mặt vô thức ửng đỏ.  

“Đã tìm thấy đứa con Thần Thánh năm nay chưa?”  

Diệp Khiêm cầm tách trà lên nhấp nhẹ một ngụm, nước trà thấm vào ruột gan, còn có một hương thơm rất khác biệt.  

“Đã tìm thấy thôi”.  

Tiểu Y đến gần Diệp Khiêm, cầm lấy nghiên mực trên bàn, vừa mài mực vừa nói: “Vì đứa con Thần Thánh khá đặc biệt, cho nên cả quá trình chúng ta đều rất chú ý”.  

“Vì thế, sau khi họ dung hợp đá Thần Thánh, thức tỉnh thần thông, đạo pháp, chúng ta đã lập tức dẫn về thư viện”.  

Diệp Khiêm gật đầu.  

Một hương thơm bay vào trong khoang mũi của Diệp Khiêm, hắn nhìn Tiểu Y gần ngay trước mắt, hơi nghiêng đầu.  

“Đã điều tra rõ thân phận và lai lịch chưa?”  

Tiểu Y ừm một tiếng: “Có hai người là người bản xứ của thành Vân Tiêu, một người mấy năm nay vừa mới chuyển đến, đều không thành vấn đề”.  

“Vậy thì tốt”.  

Diệp Khiêm day trán, đứa con Thần Thánh, sau khi trưởng thành sẽ vô cùng mạnh mẽ.  

Hắn phải khống chế bọn họ một cách nghiêm ngặt nhất.  

Một đôi bàn tay vừa mềm mại vừa lành lạnh chợt đặt lên huyệt thái dương của hắn.  

“Diệp Khiêm ca ca, gần đây ngài mệt mỏi quá rồi”.  

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Diệp Khiêm.  

Diệp Khiêm khẽ thở dài: “Đành chịu thôi, chuyện của Thánh địa ngày càng nhiều, hơn nữa ta còn có cảm giác là gia chủ sắp trở về, ta không thể để ngài ấy cảm thấy việc nhà rối ren được”.  

“Ngài đã làm rất tốt rồi”.  

Thân thể mềm mại tựa lên người Diệp Khiêm, ôm lấy hắn bằng cánh tay trắng nõn mềm mại.  

“Nếu gia chủ nhìn thấy thư viện phát triển như bây giờ, chắc chắn sẽ khen ngợi ngài”.
 
Chương 178


Mùi thơm nhẹ nhàng quanh quẩn xung quanh Diệp Khiêm.  

Dưới cái ôm của Tiểu Y, tâm trạng nôn nóng bất an của hắn ta bắt đầu dần bình tĩnh lại.  

Hắn vô thức nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.  

Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.  

Trên mi tâm Diệp Khiêm đột nhiên xuất hiện hai chữ to loé lên kim quang rực rỡ.  

Sơn Hà!  

Diệp Khiêm lập tức cảnh giác, cảm giác phơi phới trong lòng lập tức biến mất, hắn đứng phắt dậy.  

Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Y trước mặt, kim quang rực lên trên người, một luồng chính khí cuồn cuộn xuất hiện.  

Nụ cười trên mặt Tiểu Y dần biến mất theo kim quang.  

“Huynh yêu rồi”.  

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Diệp Khiêm.  

Hắn quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ tím đang nằm trên bàn, hai chân đung đưa trong không trung.  

Cô bé chồng cằm, đôi mắt như trăng khuyết, cười tươi nhìn Diệp Khiêm.  

“Chậc chậc, không ngờ là huynh cũng có lúc động lòng đấy…”  

Diệp Hiểu Hiểu nói.  

“Hiểu Hiểu?”  

Lúc này, Diệp Khiêm mới lấy lại tinh thần, thì ra mọi thứ khi nãy đều là cô bé gây ra.  

“Muội trở về từ bao giờ đấy”.  

Diệp Khiêm lại ngồi xuống một lần nữa.  

“Hì hì”.  

Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, cô bé ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm, đặt tay lên mi tâm hắn, thở dài nói: “Huynh tàn nhẫn quá, không ngờ lại khắc chữ vào trong cơ thể mình”.  

Khi nãy, những chữ này đã phá tan mộng cảnh của nàng ta.  

“Đã sáu năm rồi mà muội vẫn thích nghịch phá như thế!”  

Diệp Khiêm đẩy tay Diệp Hiểu Hiểu ra, đột nhiên bị trêu đùa, trên mặt hắn đầy vẻ trách móc.  

“Làm gì có”.  

Diệp Hiểu Hiểu ôm chân, hóng hớt hỏi: “Này, nói muội nghe xem cô gái kia là ai? Huynh thích gì ở người ta?”  

“Đừng nói bậy!”  

Diệp Khiêm vội vàng nói: “Bây giờ nàng là giáo viên của thư viện, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi”.  

“Xì”, Diệp Hiểu Hiểu tỏ vẻ khinh thường: “Thái độ của huynh khi nãy rõ ràng là thích nàng, đây là chuyện rất bình thường mà, huynh căng thẳng cái gì”.  

“Ta có căng thẳng đâu, hơn nữa đó là ảo cảnh mà muội cố tình làm ra mà!”, Diệp Khiêm lớn tiếng phản bác. 
 
Chương 179


Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Còn nói không căng thẳng, ngay cả ảo cảnh và mộng cảnh cũng không phân biệt được”.

Diệp Hiểu Hiểu đến gần người Diệp Khiêm, nói: "Muội chỉ để huynh ngủ một giấc thôi, những cảnh tượng đó đều là tình cảm từ sâu bên trong lòng huynh xây dựng nên".  

"Cũng giống như...huynh vừa nằm mơ thấy xuân mộng".  

Da mặt Diệp Khiêm khẽ giật giật, hắn đưa tay đẩy mặt Diệp Hiểu Hiểu ra.  

Hắn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.  

"Đại bá đâu, người vẫn chưa trở lại sao?"  

Diệp Hiểu Hiểu khẽ nhún vai: "Tất nhiên rồi, bây giờ đại bá vẫn đang ở trong thư phòng, gọi hết cha muội, cha huynh, còn có tam bá và tứ bá qua đó, có lẽ là đang mắng người rồi".  

"Mắng người?"  

Diệp Khiêm kinh ngạc.  

"Đúng vậy".  

Diệp Hiểu Hiểu nói: "Trên đường trở về, nhìn thấy mấy chuyện lung tung, đại bá rất tức giận, hậu quả ư, hì hì, rất nghiêm trọng".  

Diệp Khiêm cau mày, hắn đang chuyên tâm ở thư viện Thiên Hạ nên không tham gia quá nhiều vào việc của gia tộc, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.  

Nhưng điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là liệu bên phía thư viện có sơ hở nào hay không.  

“Đừng lo, không phải chuyện của huynh”, Diệp Hiểu Hiểu đoán được suy nghĩ của Diệp Khiêm, nàng nói: “Suốt khoảng thời gian này, có lẽ điều duy nhất khiến đại bá hài lòng chính là Thiên Loan Điện của Diệp Hoàng tỷ tỷ và thư viện Thiên Hạ của huynh..."  

"Chính đại bá nói, huynh làm viện trưởng rất tốt”.  

"Này, không ngờ huynh thực sự trở thành viện trưởng đó”.  

Diệp Khiêm mỉm cười: "Ta cũng không ngờ bây giờ muội lại trở nên lợi hại như vậy”.  

“Muội để ta vào mộng cảnh từ lúc nào vậy?”, Diệp Khiêm tò mò hỏi.  

Bây giờ hắn đã ở Hợp Thể đỉnh phong rồi, hơn nữa còn khắc những chữ do chính Diệp Thần Phi viết vào cơ thể của mình.  

Ngay cả đại năng Độ Kiếp kỳ, hắn cũng có thể chống lại được.  

Nhưng dù vậy, vẫn vô tình rơi vào mộng cảnh của Diệp Hiểu Hiểu.  

Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ phe phẩy chiếc lá liễu trong tay.  

Diệp Khiêm chợt nhận ra, hoá ra tại thời điểm đó, mộng cảnh đã bắt đầu.  

Thủ đoạn của Diệp Hiểu Hiểu vẫn đáng sợ như vậy.  

“Huynh chuẩn bị chút đi, có thể rất nhanh thôi đại bá sẽ có chuyện cần dặn dò. Lần này là chuyện cứu thế giới rất trọng đại”, Diệp Hiểu Hiểu nhảy xuống bàn, nói.  

Diệp Khiêm nghiêm túc gật đầu, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực!  

"Đúng rồi, huynh cũng tranh thủ thời gian, làm chuyện của mình luôn đi”.  

Diệp Hiểu Hiểu cười tít mắt nói: "Đừng quên, nếu sinh em bé, huynh sẽ có năm ngàn điểm cống hiến đó”.  

"Nếu huynh thấy ngượng thì muội sẽ đến gặp cô nàng, nói huynh đã mơ thấy xuân mộng, còn nữ chủ chính là cô ấy".
 
Chương 180


Mặt Diệp Khiêm đen như đáy nồi.  

"Không cần, đừng nhắc đến chuyện này nữa!"  

Mặt nước trên hồ trong suốt như gương.  

Cành liễu đung đưa trong gió nhẹ.  

Sói Nữ đứng trên bờ hồ, cảm nhận sự thoải mái của làn gió.  

Trước mặt nàng ta là một tấm bia đá phủ đầy rêu, trên đó có viết hai chữ lớn rất rắn rỏi.  

“Hồ Gương”.  

Sói Nữ nhận ra hai chữ này, nhịn không được đưa tay ra chạm vào chúng.  

Đột nhiên, một nhánh cây dài từ trên trời giáng xuống, chậm rãi quét qua, đẩy ngón tay Sói Nữ ra.  

"Không thể... bia đá”.  

Cây liễu bên cạnh vậy mà lại có thể nói tiếng người.  

Sói Nữ giật mình một phen, bèn cẩn thận thăm dò thì phát hiện cây liễu này đã thành tinh từ lâu.  

Sức mạnh của nó dường như đã đạt đến trình độ thụ yêu bát phẩm!  

"Đừng chạm lung tung, hoa viên này đã thành tinh rồi”.  

Đúng lúc này, Vũ Hồng từ phía sau nàng ta bước tới với vẻ mặt không thể tin được.  

“Ý huynh là gì?”, Sói Nữ hỏi.  

Vũ Hồng chỉ vào khung cảnh xung quanh: "Tất cả hoa lá cỏ cây ở đây đều đã sinh ra linh trí, hơn nữa còn có tu vi bất phàm”.  

"Có một vài thứ, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy khiếp sợ”.  

Sói Nữ gật đầu, thực ra nàng ta cũng có cảm giác tương tự.  

Kể từ khi bước vào phạm vi thế lực của Thánh địa Vân Tiêu, mọi thứ bọn họ nhìn thấy đều không ngừng làm mới nhận thức của bọn họ.  

Chưa bao giờ thấy một cảnh tượng nào hưng thịnh như vậy!  

Tất cả các loại quả trên cây đều là linh quả.  

Một bông hoa ngẫu nhiên bên đường cũng có thể ẩn chứa rất nhiều linh lực mạnh mẽ.  

Thậm chí tuỳ tiện bốc một nắm đất ở đây rồi mang ra bên ngoài cũng là một bảo vật quý hiếm.  

Chẳng trách nhiều tu sĩ không quản đường sá xa xôi mà đến Thánh địa Vân Tiêu.  

Nếu có thể vào được nơi này, thực sự là cơ hội ở khắp mọi nơi!  

Càng đến gần thành Vân Tiêu, khung cảnh ngày càng phồn hoa hơn.  

"Theo quan sát của ta, nguồn gốc của tất cả những thay đổi có lẽ là nhờ thứ trước mặt này, Hồ Gương”.  

Vũ Hồng chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Sói Nữ.  

Hắn ta hít một hơi thật sâu.  

Tại đây, Vũ Hồng cảm nhận được khí tức từ nguyên dịch của tháp Khởi Nguyên, số lượng kinh khủng đến mức khiến người ta sợ chết khiếp.  

Điều này khiến hắn ta bất giác nhớ lại điều mà vị tiền bối kia từng nhắc đến cách đây vài năm: “Ở nhà ta còn có hơn một vạn toà tháp Khởi Nguyên”.  

Ban đầu Vũ Hồng không dám tin chuyện này, nhưng bây giờ, hắn ta thực sự tin rồi.  

Còn rất phấn khích nữa. 
 
Chương 181


Nếu cây Vỡ Lòng được trồng ở đây, thì chu kỳ sinh trưởng của nó sẽ rút ngắn đến mức ngắn nhất.  

“Thảo nào tiên chủ và vị tiền bối đó lại mạnh mẽ đến vậy”, Sói Nữ thở dài.  

"Không”.  

Vũ Hồng lắc đầu.  

"Thực lực mạnh mẽ của Diệp tiền bối không liên quan gì đến nơi này cả, bởi vì nơi này là do một tay ngài ấy tạo ra”.  

"Còn sức mạnh của tiên chủ lại có liên quan trực tiếp đến Diệp tiền bối”.  

Sói Nữ quay đầu qua: "Nói như vậy thì toàn bộ Thánh địa Vân Tiêu này đều do một mình ngài ấy mà nên?"  

"Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, sao lại có người có thực lực mạnh mẽ như vậy?"  

Vũ Hồng mỉm cười.  

"Ta cũng thấy siêu việt lạ thường, nhưng sự thật chính là như vậy”.  

"Có lẽ...ngài ấy được thượng đế đặc biệt phái đến để cứu thế giới của chúng ta”.  

Sau khi nhìn thấy Thánh địa Vân Tiêu, tâm trạng hiện tại của Vũ Hồng thực sự rất yên bình.  

Chỉ cần Diệp Thần Phi còn muốn cứu thế giới thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.  

Nếu ngài ấy không muốn…  

Haha, vậy thì không ai có thể ngăn cản ngài ấy.  

Lúc này, đột nhiên, một tiếng hét truyền đến.  

Ngay sau đó, chỉ thấy một con gấu từ xa điên cuồng chạy tới, vừa khóc vừa la hét.  

"Vũ Hồng đại ca, cứu ta với, ta đánh nhau với cá rồi!"  

Ngay sau đó, Phú Quý chạy đến chỗ hai người bọn họ.  

Chỉ thấy một nửa khuôn mặt của con gấu sưng lên rất to, còn có vết nước, rõ ràng đã phải chịu một đòn rất nặng.  

“Có chuyện gì vậy?”, Vũ Hồng kinh ngạc, dù Phú Quý có ngu xuẩn đến đâu thì nó cũng là sự tồn tại cấp bậc thánh thú, tương đương với tu sĩ Độ Kiếp, sao có thể bị đánh thành thế này được chứ.  

Chẳng lẽ nó gây chuyện với người của nhà họ Diệp?  

Phú Quý lau nước mắt: "Là như thế này...”  

Sau đó, nó kể lại một lượt toàn bộ sự việc.  

Thì ra sau khi đến nhà họ Diệp, Diệp Hiểu Hiểu đã để nhóm người bọn họ tự do hoạt động.  

Phú Quý quay lại, đột nhiên nhìn thấy một đàn cá chép rất đẹp trong một con suối nhỏ, con nào con nấy đều nhanh nhẹn và linh trí.  

Điều quan trọng nhất là trông chúng rất lớn, nhìn sơ qua đã thấy ngon.  

Phú Quý nhớ lại lời của nhóm tộc nhân kia, bọn họ bảo nó mang đồ ăn ngon về, không mang về thì sẽ đánh nó.  

Vì vậy, Phú Quý liền chuẩn bị bắt một vài con cá chép.  

Nhưng ai mà ngờ được đàn cá chép cực kỳ linh hoạt, chỉ có thể đuổi theo chúng, căn bản bắt không được, còn liên tục thổi bong bóng lên để trêu chọc nó.  
 
Chương 182


Phú Quý tức giận, thể hiện khí thế oai vệ của thánh thú, bắt đầu đuổi theo đàn cá chép.  

Mải mê đuổi theo, đuổi đến tận Gương Hồ lúc nào không hay.  

Ngay khi nó chuẩn bị thi triển thần thông để bắt cá.  

Đột nhiên từ trong hồ nổi lên một con cá chép đỏ cực lớn, vừa ngoi lên đã quất đuôi vào người Phú Quý.  

Phú Quý tức giận quá liền tiến lên đánh nó.  

Nhưng ai ngờ con cá chép này, đáng lẽ chỉ là một con cá chép bình thường, nhưng lại tu luyện đến yêu thú thập phẩm, cũng là cấp thánh thú.  

Hơn nữa thân thể nó rất linh hoạt, vô số thủ đoạn liên tục tung ra.  

Cho nên, Phú Quý đã bị đánh một trận cực kỳ dã man.  

“Vũ Hồng đại ca, huynh phải báo thù cho ta!”, Phú Quý nói.  

Nhìn thấy đầu gấu của nó biến thành đầu heo, Vũ Hồng bất giác im lặng.  

Trước đây, hắn ta đã cảm nhận được một số tồn tại không nên đụng vào, không ngờ Phú Quý vậy mà lại đánh nhau với số đó rồi.  

Ngươi đánh không lại, ta cũng vậy mà!  

"Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa ta tìm thử xem có thứ gì khác ngon không”.  

Vũ Hồng bất lực nói.  

Nước trong Hồ Gương này thật sự rất sâu, vẫn là không nên càn rỡ quá.  

Sói Nữ cũng thở dài nói: "Mấy ngày trước, ta lỡ tay giế t chết một tu sĩ, còn tưởng người của Cao Lĩnh Nam Phương cũng chỉ có như vậy thôi”.  

"Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta quả thực yếu hơn rất nhiều”.  

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh sáng xanh băng giá trong mắt Sói Nữ lại càng ngày càng đậm hơn.  

"Như vậy cũng tốt, càng gặp nhiều đối thủ mạnh thì mới có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn!"  

Vũ Hồng gật đầu: "Đi theo tiên chủ, chắc chắn sẽ không sai đâu”.  

Sói Nữ cười trêu chọc: "Bây giờ huynh đã tự nguyện gia nhập Thiên Tiên Hội rồi sao?"  

Vũ Hồng nhún vai: "Con người mà, ai cũng có những sự kiêu ngạo không thể giải thích được. Nhưng sau khi nhìn thấy cường giả thực sự, mới hiểu được sự kiêu ngạo của mình nực cười đến mức nào”.  

"Năm năm trước, ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng gi ết chết một trăm vị tiên chủ”.  

"Còn bây giờ, ta dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể khiến ngài ấy bị thương chút nào”.  

"Nếu cứ giữ khư khư cái sự kiêu ngạo đáng thương của mình thì đúng là quá nực cười”.  

Ánh mắt của hắn ta bắt đầu từ Hồ Gương, rồi nhìn thẳng lên chữ “Diệp” khổng lồ giữa bầu trời kia, khẽ mỉm cười.  

“Được ngài ấy dẫn dắt chắc hẳn là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta”.  

Sói Nữ cũng cười theo.  

"Đúng vậy, ta cũng rất may mắn, ngày hôm đó có thể gặp được ngài ấy”.  

Chỉ có Phú Quý, vừa lau nước mắt vừa suy nghĩ. 
 
Chương 183


Bản thân phải làm gì mới có thể gi ết chết con cá chép đáng ghét kia đây.  

Trung tâm hồ gương có một hòn đảo nhỏ.  

Trên đảo có đình đài lầu các, chim hót hoa thơm, tiên khí dồi dào.  

Đây là biệt viện gia chủ mới xây, thư phòng cũng ở bên trong.  

Năm năm qua, nơi này chỉ có một vài tỳ nữ quét dọn vệ sinh, nhưng hôm nay, trong thư phòng của gia chủ lại có rất nhiều người.  

Diệp Thần Phi ngồi trên ghế đầu.  

Bên dưới lần lượt là Diệp Tuỳ Vân, Diệp Tuỳ Vũ, Diệp Tuỳ Hổ, Diệp Tuỳ Báo.  

Bốn chủ sự chính của nhà họ Diệp.  

Nếu bốn người họ cùng xuất hiện bên ngoài, chắc chắn sẽ dẫn tới náo động không nhỏ.  

Đây là người lãnh đạo của gia tộc Thánh Nhân!  

Bọn họ có quyền lợi và quyền lực tuyệt đối trong Thánh địa.  

Nhưng bây giờ, bốn người họ đều đang rất căng thẳng, ngồi im trên ghế, im lặng đợi nam nhân trên ghế chủ vị lên tiếng.  

Diệp Thần Phi lười biếng tựa vào ghế, trước mặt hắn là một cái hộp đang phát sáng.  

Trong hộp cũng không có bảo vệ gì, chỉ là những chuyện lớn đã xảy ra ở thành Vân Tiêu và toàn bộ tin tức của gia tộc.  

Những tin tức này đều do Tuỳ Vân sắp xếp, để khi Diệp Thần Phi trở về có thể lập tức hiểu được tình hình trước mắt của thành Vân Tiêu.  

Diệp Thần Phi nhanh chóng đọc qua một lượt tin tức bên trong.  

Đầu tiên, dân số gia tộc trực hệ của nhà họ Diệp đã tăng lên gấp mấy lần, gần chục nghìn người.   

Có một nửa đều là những đứa trẻ ra đời trong vòng sáu năm qua, xem ra những người này cũng khá là “cần cù chăm chỉ”.  

Mà những người quản lý của nhà họ Diệp cũng theo lời dặn của Diệp Thần Phi, nắm giữ được quyền lợi quan trọng của gia tộc, không một ai có thể dao động được địa vị của bọn họ.  

Ví dụ như nhóm người Tuỳ Vân đều đã đột phá đến Hợp Thể Kỳ, thực lực hơn người.  

Sau đó đến dòng thứ và những tu sĩ ngoại lai gia nhập vào nhà họ Diệp, số lượng càng khổng lồ hơn, đã hơn một trăm nghìn.  

Họ nhận được tài nguyên tu luyện chỉ thua trực hệ, thực lực tổng thể cũng vô cùng xuất sắc.  

Còn nhà họ Diệp thì đã khống chế toàn bộ thành Vân Tiêu.  

Thành Vân Tiêu là khu vực nòng cốt kiểm soát phạm vị nghìn dặm.  

Cuối cùng mới là những lĩnh vực khác của thành Vân Tiêu.  

Cấp bậc rõ ràng, từ cao đến thấp.  

Cách quản lý này vừa đơn giản vừa có hiệu quả.  

Nhưng cũng có rất nhiều thiếu sót. 
 
Chương 184


Ví dụ như chuyện của Diệp Bá Ngô Đồng Quan, chính là một trong những sơ suất rõ rệt nhất của cách quản lý này.  

Đó là điều không thể tránh khỏi, một thế lực có số người tăng lên quá nhanh, không thể nào không có vấn đề gì được.  

Chỉ cần không ảnh hưởng đến quyền lợi và lực lượng nòng cốt thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.  

“Đại khái cũng tạm ổn”.  

Sau khi đọc xong tất cả tin tức, Diệp Thần Phi cất lời.  

Mấy chủ sự bên dưới lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

“Nhưng có một vài phương diện nhỏ vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề”.  

Sau đó, Diệp Thần Phi nhìn về phía Diệp Tuỳ Hổ, Diệp Bá chính là con trai thứ của ông ta.  

Bây giờ Diệp Bá đã về nhà, ông ta cũng đã biết chuyện của con trai, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thần Phi, ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.  

Nhưng chỉ một lát sau, Diệp Thần Phi đã thu hồi tầm mắt.  

Gia tộc phát triển nhanh như thế, xảy ra chút vấn đề nhỏ là bình thường”.  

“Có điều phải chủ động nhìn ra vấn đề, đừng cứ luôn kiêu căng ngạo mạn, không quan tâm đ ến chuyện của cấp dưới”, Diệp Thần Phi nói.  

Mấy cốt cán hô mưa gọi gió ở bên ngoài liên tục vâng lợi, không ai dám phản bác.  

Diệp Thần Phi nói tiếp: “Nếu mọi người đã biến thành Vân Tiêu thành Thánh địa”.  

“Thì Thánh địa phải có hình dáng của Thánh địa, có khí phách của Thánh địa”.  

“Hàng triệu tu sĩ và dân tị nạn tập trung ở bên ngoài, bên ngoài đã sắp trở thành một nước nhỏ rồi, hỗn loạn chẳng ra làm sao!”  

“Một là mở cửa, hai là tăng cường quản lý, mau chóng nghĩ cách giải quyết triệt để vấn đề này”.  

Tuỳ Vân gật đầu nói: “Đại ca, thật ra chúng ta đã có kế hoạch cho chuyện này rồi, chỉ là đang đợi thời cơ thôi”.  

“Bây giờ Diệp Hoàng điệt nữ đã thống nhất toàn bộ liên minh Cửu Thành ở Đông bán bộ rồi, còn Diệp Long cũng đã giải quyết vấn đề ở Tây bán bộ, đã đến lúc chúng ta mở rộng ra bên ngoài”.  

Diệp Thần Phi ừ một tiếng.  

“Được rồi, chuyện trong nhà, các đệ làm rất tốt, ta cũng không nói gì thêm”.  

“Tiếp theo, ta sẽ làm một vài chuyện trong phạm vi toàn thiên hạ, đến lúc đó tốc độ phát triển sẽ rất nhanh, các đệ phải kịp thời điều động người trong gia tộc để bổ sung vào”.  

Cây Vỡ Lòng và một trăm nghìn toà tháp Khởi Nguyên đã được chuẩn bị xong.  

Diệp Thần Phi quyết định mau chóng trồng hết tất cả, tinh lọc cương vực đổ nát này, để thế giới có sức sống trở lại.  

Cũng tiện thể nhìn xem rốt cuộc những  “người phía trên” kia rốt cuộc có bản lĩnh gì, có ai tham gia vào sự kiện dòng sông thời gian hay không.  

Lại nói thêm một vài chuyện nữa, sau đó Diệp Thần Phi giải tán mọi người.  

Trải qua mấy năm phát triển, các nhân vật nòng cốt này đều đã có năng lực quản lý một khu vực, chuyện trong nhà đã không cần hắn phải hao tâm tổn sức nữa rồi.
 
Chương 185


Chẳng mấy chốc, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Diệp Thần Phi.  

Bỗng nhiên, hắn nhìn về khoảng không dằng trước rồi mở miệng nói: "Ra đi, nhìn trộm thời gian dài như vậy chắc cũng mệt rồi".  

Hắn vừa nói xong thì một bóng người duyên dáng đã rơi xuống từ trên không rồi ngồi lên mặt bàn rộng lớn.  

"Hì hì, đại bá, cháu nghĩ rằng người sẽ chửi bọn họ một trận ấy chứ".  

Diệp Hiểu Hiểu cười khúc khích nói.  

"Cũng chẳng phải con nít, chửi gì mà chửi".  

Diệp Thần Phi cạn lời lắc đầu hỏi: "Gặp mẹ cháu chưa?"  

"Gặp rồi".  

Diệp Hiểu Hiểu nằm xuống bàn nhìn lên không: "Cháu lén về ôm lấy bà ấy từ đằng sau dọa bà ấy giật nảy cả mình".  

"Có điều..."  

"Cháu cứ cảm thấy cha và mẹ không còn thân thiết với mình như trước nữa".  

Giọng điệu của nàng nghe có vẻ hơi buồn bực.  

"Đó là vì cháu đã lớn, họ không muốn dùng tình thân để trói buộc đôi cánh của cháu".  

"Tóm lại, bất kể thế nào thì họ vẫn là người yêu cháu nhất", Diệp Thần Phi nói.  

Diệp Hiểu Hiểu khẽ thở dài, không nói gì.  

Thực ra, dù bên ngoài trông nàng vẫn là một cô gái bé nhỏ chưa trưởng thành.  

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không lớn không được, có rất nhiều thứ, trong lòng nàng đều biết hết.  

"Bảo đám Vũ Hồng tới đi, chúng ta sắp trồng cây rồi".  

Diệp Thần Phi lại nói: "Cả Diệp Khiêm nữa, cũng gọi hắn tới luôn".  

"Sắp tới, chúng ta cần rất nhiều người".  

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, lăn một cái rơi xuống bàn rồi biến mất trên không.  

Tại Hồ Gương, ở giữa đảo.  

Trước một gian nhà trang nhã có một cái hồ nước nhỏ.  

Nó có diện tích khá nhỏ nhưng lại cực kỳ sâu.  

Diệp Thần Phi khoanh tay đứng cạnh hồ.  

Cây Vỡ Lòng đầu tiên sẽ được chọn trồng ở nơi này.  

Hắn vẫn khá là mong chờ giống cây có cấp bậc cao nhất ấy sẽ mang đến sự thay đổi như thế nào cho thế giới này.  

"Đại bá, họ tới rồi".  

Bấy giờ, Diệp Hiểu Hiểu chợt nhảy xuống từ không trung rồi rơi xuống bên cạnh Diệp Thần Phi nói.  

Đằng xa, đoàn người chẳng mấy chốc đã hạ xuống từ trên trời.  

Có Vũ Hồng, Sói Nữ, Phú Quý và ba vị hùng chủ của Thiên Tiên Hội.  

Ngoài ra, còn có một nam một nữ, đúng là Diệp Khiêm và Tiểu Y.  

"Cháu chào đại bá!"  

Diệp Khiêm vừa đến đã lập tức quỳ một gối xuống làm một cái lễ cực kỳ trang trọng.  

Tiểu Y cũng quỳ xuống theo Diệp Khiêm.  

"Đứng lên đi".  
 
Chương 186


Diệp Thần Phi khẽ cười nói: "Mấy năm không gặp, cháu cũng đã lớn như vậy rồi".  

"Ta cũng có tìm hiều về thư viện Thiên Hạ của cháu, không tệ, khá tuyệt".  

Diệp Khiêm nghe vậy mặt mày kích động đứng dậy.  

Điều mà hắn muốn nhất sau cố gắng bao năm qua chính là sự khẳng định của đại bá.  

Mà nay, cuối cùng cũng được toại nguyện!  

Còn Tiểu Y bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trước giờ nàng ta vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Diệp Khiêm bao giờ.  

"Lại đây hết đi", Diệp Thần Phi nói.  

Sau đó, đám Diệp Khiêm và Vũ Hồng đều bước đến.  

Tiếp theo, Diệp Thần Phi mở tay ra, một mầm non xanh biếc bắt đầu lớn lên rồi chiếm cả bàn tay hắn.  

Ánh mắt Vũ Hồng sáng quắc, kia chính là mầm cây Vỡ Lòng!  

Lúc này, tiền bối lấy nó ra chắc chắn là định trồng. Điều này quả thật là nhanh hơn rất nhiều so với thời gian mà hắn ta đoán trước đó.  

Cuối cùng thì điều mà các đời Thiên Cơ Cốc bảo vệ cũng lớn lên ở Chủ Thế Giới thêm một lần nữa!  

Còn Diệp Khiêm thì trên mặt lại tràn ngập vẻ tò mò.  

"Đại bá, đây là cây Vỡ Lòng có thể cứu vớt thế giới ư?"  

Diệp Thần Phi cau mày, Diệp Hiểu Hiểu ở bên cạnh lại cười nói: "Khi nào đến lúc thì cháu sẽ nói hết mọi chuyện cho hắn biết".  

Diệp Thần Phi gật đầu.  

"Đúng thế, nó chính là cây Vỡ Lòng".  

"Hôm nay, bảo các ngươi tới là để trông thấy quá trình gieo trồng cây Vỡ Lòng và ảnh hưởng mà nó mang lại".  

"Có lẽ một khoảng thời gian dài kế tiếp, nhiệm vụ của các ngươi sẽ là nó".  

Diệp Thần Phi giơ cây Vỡ Lòng lên.  

"Thế nên, đều nhìn kỹ hết cho ta".  

Hắn nói xong, mầm cây Vỡ Long đã chậm rãi bay về phía hồ nước.  

Dưới ánh mắt của mọi người, nó run rẩy như lần đầu tiên đến với thế giới này.  

Bộ rễ trắng nõn khẽ đung đưa như đang chạm vào khung trời này.  

Bỗng nhiên, một chùm sáng chợt b ắn ra từ trong hư không rồi cắ m vào bộ rễ của cây Vỡ Lòng.  

Thoáng chốc, vô số tia sáng đã gắn vào phía dưới cây Vỡ Lòng như kéo dài bộ rễ của nó ra.  

Hư Không bắt đầu chấn động!  

Từng tiếng sấm ầm ầm nổ rung trời.  

Dưới phạm vi của nhẫn thiên đạo, Diệp Thần Phi có thể nhìn thấy vô số pháp tắc đầu tiên là thử một lát.  

Sau đó, chúng bèn hoan hô tung tăng xông tới quấn lấy cây Vỡ Lòng.  

Đợi đến khi toàn bộ pháp tắc thiên đạo ngưng thật đến một mức độ nào đó.  

Cả thế giới dường như cũng dừng lại trong chốc lát.  

Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của vô số tia sáng, mầm cây Vỡ Lòng đã nặng nề rơi xuống đất!  
 
Chương 187


Kế tiếp, bộ rễ của nó bắt đầu điên cuồng lan rộng, mỗi một nhánh đều đâm sâu vào trong lòng đất và hư không.  

Mà thân cây của nó đã dùng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được vươn mình lớn lên!

Chỉ chốc lát, nó đã cao đến mấy chục mét và nhanh chóng tản ra vô số càng lá xanh tươi mơn mởn.  

Thoáng chốc, một cây cổ thụ che trời đã mọc lên ở giữa hồ Gương!  

Tán cây khổng lồ gần như phủ kín cả hòn đảo giữa hồ.  

Mọi người không khỏi bật thốt lên kinh ngạc vì cảnh tượng ấy thật sự rất thần kỳ.  

Còn Diệp Thần Phi thì lại có thể cảm thấy được cây Vỡ Lòng trước mặt đã hoàn toàn gắn liền với toàn bộ pháp tắc của thế giới.  

Nó thông qua pháp tắc chậm rãi thay đổi mảnh đất dưới chân và hoàn cảnh xung quanh khiến chúng có thể càng phù hợp hơn với quy tắc vận chuyển của thế giới này.  

Lại thông qua vạn vật sinh linh mà mình bảo vệ, chăm sóc ngược lại quy tắc thiên đạo.  

Hình thành một vòng tuần hoàn chặt chẽ.  

Diệp Thần Phi bừng tỉnh, chẳng trách Thiên Cơ lão nhân sẽ nói cây Vỡ Lòng có thể cứu vớt thế giới này và cũng có thể khiến thế giới tiến hóa đến một tầng cao hơn.  

"Thật sự là... quá đẹp!"  

Vũ Hồng ngừa đầu nhìn tán cây, không kiềm được cảm thán.  

Trái tim hắn ta khẽ run, khóe mắt không khỏi rơm rớm.  

Cuối cùng thì cây Vỡ Lòng cũng trở về Chủ Thế Giới thêm lần nữa!  

"Cái cây này hình như đang thay đổi mảnh đất dưới chân chúng ta, khiến nó càng phù hợp hơn với... thiên đạo".  

Diệp Khiêm lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đã nhận ra một phần trong sự phi phàm của nó.  

Diệp Thần Phi gật đầu, có cây Vỡ Lòng thì chẳng mấy năm nữa thánh địa Vân Tiêu sẽ đạt tới một cấp bậc cao hơn.  

Hơn nữa, không những là thành Vân Tiêu mà hầu như toàn bộ liên minh Cửu Thành cũng sẽ nằm trong phạm vi cải tạo của nó.  

Nhưng đây mới chỉ là giai đoàn đầu của cây Vỡ Lòng mà thôi.  

Đợi đến khi nó trưởng thành lên rồi thì sẽ thật sự có được khả năng thay đổi thế giới.  

"Hiểu Hiểu".  

Diệp Thần Phi gọi một tiếng rồi nói: "Bảo Diệp Hoàng, Diệp Long và tỷ tỷ Diệp Cầm Dao của cháu trở về hết đi".  

"Sắp tới, chúng ta sẽ trồng cây Vỡ Lòng đến mỗi một góc trên thế giới này".  

Tại thành Hắc Nham ở phía Đông liên minh Cửu Thành.  

Phủ thành chủ.  

"Chát!"  

Một cái tát cực kỳ vang dội chợt vang lên trong đại điện phủ thành chủ.  

Một đám tướng sĩ khí thế phi phàm có tức giận, khinh bỉ, mặt mày nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào thanh niên có làn da ngăm đen đứng ở giữa phòng.  
 
Chương 188


Trước mặt thanh niên lại có một người đàn ông trung niên cao to đang đứng.  

Người đàn ông trung niên trông cực kỳ uy nghiêm đang lạnh lùng nhìn thanh niên.  

Cái tát ban nãy là do ông ta đánh.  

"Cha!"  

Mễ Phong mặc kệ cơn đau nhức nóng rát trên mặt, la lên.  

"Đừng gọi ta là cha!"  

Người đàn ông trung niên lại tát thêm cái nữa, sau đó xoay người trở về vị trí thành chủ của mình.  

"Ta không có đứa con như ngươi, mau cút về trong ngực mụ đàn bà thuộc Thiên Loan Điện của ngươi đi".  

"Muốn ông đây cúi đầu, đầu hàng?"  

"Hừ, tuyệt đối không có khả năng!"  

Giọng nói đầy tức giận của thành chủ quanh quẩn trong đại điện.  

Trong đám người, một người đàn ông trung niên để râu dài lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.  

Ông ta chính là Văn thúc - người từng dẫn Mễ Phong đến xem cuộc chến thành Vân Tiêu.  

"Đây không phải đầu hàng mà cha!"  

Mễ Phong lớn tiếng nói: "Tại sao người không đi ra xem, giờ toàn bộ phía Đông của liên minh Cửu Thành đã ở dưới trướng của Thiên Loan Điện!"  

"Còn thành Vân Tiêu đã sớm biến thành thánh địa, thành ngàn vạn tu sĩ tu tập ở ngoài chỉ vì muốn đến gần nó hơn để dễ bề tìm kiếm tạo hóa!"  

"Đây là kỳ ngộ, là cơ hội có một không hai!"  

Hắn ta gào khàn cả giọng muốn khuyên cha mình đổi ý.  

Nhưng, thành chủ Hắc Nham lại chỉ hừ lạnh rồi nhổ ra một cục đàm.  

"Cút mẹ mày chứ kỳ ngộ!"  

"Cút mẹ mày chứ tạo hóa!"  

"Cút mẹ mày chứ Thiên Loan Điện!"  

"Ông đây dẫn dắt thành Hắc Nham chiến đấu với yêu thú khát máu và khu vực này cả đời, dù chết thì cũng sẽ không cúi đầu trước một mụ đàn bà!"  

Tuyên ngôn của thành chủ lập tức khiến chúng tướng sĩ điên cuồng hưởng ứng.  

Đây là một đám trai tráng dù chết trận cũng không chịu cúi đầu.  

Mễ Phong cúi đầu.  

Xung quanh tràn đầy tiếng mắng chửi vang lên không dứt bên tai.  

Hắn ta nghĩ mãi không ra, thực lực hai bên chênh lệch to lớn như thế, thành Hắc Nham thật sự hoàn hoàn không có một cơ hội thắng nào. Nhưng tại sao cha mình lại không muốn đầu hàng cơ chứ?  

Rốt cuộc là tại sao lại ngang bướng như thế, thậm chí không tiếc khiến mọi người trong thành chôn cùng?  

Hắn ta thật sự không thể hiểu nổi.  

Nhưng Mễ Phong vẫn phải khuyên.  

Bởi vì một khi đàm phán thất bại, đòn tấn công của Thiên Loan Điệp sẽ lập tức ập tới.  

Thành Hắc Nham có thể tồn tại đến bây giờ là vì Diệp Hoàng nể mặt hắn ta là con trai thành chủ mới chưa ra tay.  

Nhưng giờ, liên minh phía Đông đã đầu hàng hết, chỉ còn lại một mình thành Hắc Nham.  

"Cha!"  

Mễ Phong hết sức bất lực, thậm chí còn có chút đau thương gọi.  

"Chúng ta thật sự không có cơ hội nào hết, người không nghĩ cho mẹ thì cũng phải nghĩ cho người nhà của chúng ta và những chiến sĩ cùng chinh chiến cả đời bên người chứ!"  

Hắn ta còn định khuyên nhủ thêm.  

Song, thành chủ lại lạnh mặt nói: "Chúng ta?"  

"Ngươi và thành Hắc Nham đã không còn nằm trong hai chữ "chúng ta" nữa rồi".  

"Mau trở về nói cho điện chủ nhà ngươi biết, muốn chém muốn giết thì phóng ngựa lại đây đi. Đừng để ông đây khinh bỉ nàng!"  

Mễ Phong tiến lên một bước, còn định nói gì đó.
 
Chương 189


"Cút!"  

Thành chủ gầm lên khiến hắn ta dừng lại.  

Sau đó, chính là tiếng mắng chửi của chúng tướng sĩ.  

Mễ Phong mặt đầy chua sót, cuối cùng chậm rãi đi ra khỏi đại điện trong tiếng mắng chửi.  

Một lát sau, hắn ta đứng trên tường thành nhìn bầu trời đằng xa.  

Mấy chục dặm đằng xa chính là chỗ đóng quân của Thiên Loan Điện, Diệp Hoang đang ở đó chuẩn bị tấn công thành Hắc Nham bất cứ lúc nào.  

Mễ Phong lẳng lặng đứng đó.  

Trước mặt là điện chủ mà hắn ta nguyện trung thành và cũng là bóng hồng xinh đẹp hắn ta thích sáu năm.  

Còn đằng sau lại là cha, mẹ và gia đình hắn ta.  

Và hắn ta lại bị kẹp ở giữa.  

Tiến hay lùi đều khó.  

Mễ Phong không thể trơ mắt nhìn Diệp Hoàng dẫn dắt quân đội san bằng thành Hắc Nham.  

Song cũng chẳng thể khuyên bảo cha đầu hàng Thiên Loan Điện.  

Hắn ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.  

Có lẽ nắm đó, hắn ta không nên đi theo Văn thúc đến thành Vân Tiêu.  

Có lẽ sau khi cuộc chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hắn ta nên trở về thành Hắc Nham kế thừa vị trí thành chủ.  

Nếu vậy thì ít nhất hắn ta sẽ không phải chịu nỗi dày vò như bây giờ.  

Nhưng mọi thứ đã không thể trở về quá khứ nữa.  

Mãi một lúc lâu sau, Mễ Phong bỗng bật cười.  

Có lẽ, chỉ có thế mới có thể giải thoát...  

...  

Trong căn lều to rộng, Diệp Hoang nghiêm mặt nhìn chằm chằm thành Hắc Nham trên bản đồ.  

Bỗng nhiên, Phùng Chí bước vào rồi đi đến cạnh nàng.  

"Điện chủ, hay là... chúng ta đổi cách khác đi".  

Diệp Hoàng lạnh lùng nói: "Ta đã rất tốt bụng rồi, trước khi cha trở về, ta phải bình định xong phía Đông!"  

"Vậy lỡ thành Hắc Nham thà chết chứ không chịu phục thì sao?", Phùng Chí hỏi.  

"Vậy xóa sổ, trước đó chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua cái chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành", ánh mắt Diệp Hoàng lạnh lẽo nói.  

"Nhưng Mễ Phong... dù gì cũng là bạn bao năm của chúng ta".  

Diệp Hoàng im lặng, một lát sau mới khẽ nói: "Ta tin hắn ta".  

Một lúc sau.  

"Điện chủ".  

Ngoài lều chợt vang lên một tiếng hô.  

Sau đó, Giang Phỉ bước vào từ bên ngoài.  

Ánh mắt nàng ta đầy phức tạp, trong tay còn cầm một miếng vải.  

Máu tươi chảy ra từ trên miếng vải theo kẽ tay nàng ta nhỏ giọt xuống đất. 
 
Chương 190


"Chuyện gì vậy?", Diệp Hoàng lập tức cau mày, nàng có một dự cảm xấu.  

Giang Phỉ thở dài.  

"Mễ Phong hắn ta..."  

Nàng ta còn chưa nói xong bèn đưa miếng vải dính máu ra.  

Diệp Hoàng nhận lấy rồi chậm rãi mở ra.  

Bên trong là một bức thư viết bằng máu.  

"Điện chủ, bắt đầu từ sáu năm trước, ta đã..."  

Bức thư rất dài, chữ viết ngay ngắn nắn nót.  

Nhưng Diệp Hoàng nhìn một hồi thì hai tay không kiềm được bắt đầu khẽ run.  

Mặt mày nàng vẫn lạnh tanh nhưng đôi mắt lại không ngừng biến đổi cảm xúc.  

"... Ta chỉ mong ngài có thể bỏ qua cho mẹ ta".  

Bức thư đến đây là hết.  

Người ký tên chính là Mễ Phong.  

"Hắn ta đâu?", Diệp Hoàng nhỏ giọng hỏi.  

Giang Phỉ mím môi nói: "Hắn ta... đã tự sát dưới tường thành".  

"Rầm!"  

Diệp Hoàng đặt bức thư lên bàn nhưng không có kiểm soát tốt sức mạnh khiến cả cái bàn vỡ vụn.  

"Ta chỉ muốn... muốn hắn ta đi đàm phán mà thôi".  

"Tại sao... lại biến thành như vậy!"  

Một khí tức màu đen bắt đầu dập dờn trong đôi mắt Diệp Hoàng.  

Nàng bước lên trước một bước nhưng lại không đứng vững suýt nữa ngã xuống.  

Phùng Chí và Giang Phỉ vội vàng đỡ nàng.  

"Điện chủ, ngài không sao chứ?"  

Diệp Hoàng đẩy hai người ra, khí tức màu đen trong mắt càng trở nên dày đặc hơn.  

Mấy cánh hoa đại biểu cho kiếm ý mạnh mẽ giữa trán bắt đầu xao động không yên!  

"Ta chỉ là, muốn cho cha nhìn thấy thành tựu của mình".  

"Ta thật sự không muốn khiến hắn ta chết!"  

Bỗng nhiên, một luồng khí thế kh ủng bố chợt bùng lên từ trên người Diệp Hoàng, trực tiếp nổ nát trận pháp trong doanh trại!  

Một khí tức cực kỳ tà ác màu đen chợt lóe lên trong mắt Diệp Hoàng rồi nhanh chóng lan rộng ra.  

Hai người Phùng Chí sửng sốt, họ đều cảm thấy Diệp Hoàng không bình thường.  

"Điện chủ!"  

Bọn họ định đánh thức Diệp Hoàng nhưng lại chẳng ăn thua.  

Khí tức tà ác ngày càng nồng nặc còn tràn ngập mùi máu tươi. Nó bắt đầu quay cuồng khiến hai người họ khó có thể đến gần!
 
Chương 191


Kiếm ý kh ủng bố giữa trán Diệp Hoàng cũng càng ngày càng xao động không yên.  

Phùng Chí thầm hoảng sợ, nếu để cho kiếm ý ấy bùng nổ thì e rằng mọi người ở đây sẽ lập tức chết hơn một nửa!  

Nhưng khí tức tà ác ấy ăn mòn quá nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn lại được!  

Mắt thấy kiếm ý sắp bùng nổ.  

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn chợt vươn ra từ trong hư không.  

Ngón trỏ nhấn thẳng vào giữa trán Diệp Hoàng.  

Một vòng gợn sóng màu xanh lấy ngón trỏ làm trung tâm lập tức thổi khắp cơ thể nàng, dập tắt luồng khí tà ác màu đen kia.  

Còn Diệp Hoàng thì chợt lệch sang bên rồi ngã xuống đất.

"Trắc nghiệm tư chất, bắt đầu!"  

Một giọng nói trung niên đầy uy nghiêm chợt lớn tiếng tuyên bố.  

Có mấy đứa trẻ trông chỉ khoảng ba bốn tuổi đứng chung một chỗ, ngây thơ nhìn cái đèn lồng trước mặt.  

Đây là đèn lồng dùng để trắc nghiệm tư chất, bề ngoài chia làm chín nấc.  

Cứ thắp sáng được một nấc thì tư chất của người trắc nghiệm sẽ cao hơn một bậc.  

Người đầu tiên bước lên là một bé gái khá im lặng, cô bé dựa theo lời dặn của người lớn vươn bàn tay nhỏ bé đặt lên đèn lồng.  

Lòng bàn tay dần cảm thấy nóng rực.  

Sau đó, đèn lồng chậm rãi xoay tròn.  

Cứ xoay một vòng sẽ có một nấc sáng lên.  

Cuối cùng, đèn lồng xoay tận bảy vòng mới dần dừng lại.  

"Tiểu Cầm Dao, tư chất thượng đẳng!"  

Người đàn ông trung niên lớn tiếng tuyên bố.  

Trên mặt của mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mừng rỡ, kia chính là tư chất thượng đẳng đó, cố gắng tu luyện thì mai sau ít nhất cũng có thể đạt tới Kim Đan Kỳ.  

"Tiểu Long, con lên đi".  

Sau khi nngười đàn ông trung niên hô lên một cái tên, một cậu bé trắng trẻo mập mạp bước lên trước, cũng vươn bàn tay mũm mĩm đặt lên đèn lồng như Cầm Dao.  

Chẳng mấy chốc, đèn lồng đã bắt đầu xoay.  

Sau khi xoay được bảy vòng, sắp chuyển hết vòng thứ tám mới dừng lại.  

"Diệp Long, tư chất thượng đẳng!"  

Mặt mày mọi người càng hớn hở hơn, có người còn cười ra tiếng: "Ha ha, đúng là ông trời cũng phù hộ nhà họ Diệp mà!"  

Nếu không có gì bất ngờ thì hai đứa trẻ này đều có khả năng tiến vào Nguyên Anh Kỳ.  

Đến lúc đó, nhà họ Diệp có thể đứng vững gót chân ở thành Vân Tiêu rồi.  

Kế tiếp là mấy đứa trẻ khác.  

Song, có một bé gái trông còn nhỏ hơn những đứa trẻ khác, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ tò mò.  

Cô bé không có đứng chung với những đứa trẻ khác, mà là ngồi trong lòng một thanh niên. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom