Cập nhật mới

Dịch Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 192


Đợi đến khi những đứa trẻ kia trắc nghiệm xong, người đàn ông trung niên kia mới hô lên tên cô bé.  

"Tiểu Hoàng, đến con rồi".  

Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn thanh niên.  

"Cha".  

Cô bé mềm mại gọi một tiếng.  

"Đi nào, cha tin con", cha của cô bé cổ vũ nàng.  

Tiểu Hoàng nhảy xuống khỏi vòng tay cha, loạng choạng đi về phía đèn lồng.  

"Cố lên".  

"Ngươi sẽ không sao đâu".  

Mấy đứa trẻ khác cũng cổ vũ cô bé.  

Tiểu Hoàng bước lên trước, học theo những người khác đặt tay lên đèn lồng.  

Thoáng chốc, đèn lồng đã xoay lên.  

Một vòng, hai vòng.  

Khi xoay đến vòng thứ tư, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là xoay xong nhưng cuối cùng lại dừng lại.  

"Diệp Hoàng, tư chất... hạ đẳng".  

Người đàn ông trung niên tuyên bố.  

Cô bé cũng không hiểu được điều này có nghĩa là gì, nàng chỉ phát hiện những người lớn ban đầu còn rất vui vẻ lập tức im lặng.  

Còn cha mình lại cúi đầu.  

"Ha ha, không sao, sau này Diệp Long và Cầm Dao chắc chắn sẽ tích cực giúp đỡ Tiểu Hoàng".  

Có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, bấy giờ những người khác mới bắt đầu hùa theo.  

Nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình.  

Nàng thấy trong mắt cha lộ ra đôi nét kỳ lạ.  

Sau khi lớn lên, nàng mới hiểu được cảm xúc ấy có tên là thất vọng.  

"Cha..."  

Ba năm sau.  

"Cha! Cuối cùng con cũng cảm giác được khí rồi!"  

Một bóng dáng nhỏ xinh chạy hồng hộc xông vào sân.  

Người đó đúng là Tiểu Hoàng.  

Tiếc là quá lùn mà bậc cửa lại cao nên không chú ý lập tức bị vấp ngã sấp xuống.  

Tiểu Hoàng nhanh chóng đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người lại chợt cảm thấy cùi chỏ nóng rát.  

Cô bé giơ tay lên nhìn thì hóa ra đã trầy mất miếng da, rát rát.  

Có điều, Tiểu Hoàng cũng không để ý, vừa dùng quần áo lau vừa đi vào phòng.  

"Cha, con có thể bắt đầu tu luyện rồi!"  

Nàng vào nhà đã hô.  

Bấy giờ, cha cũng đi ra khỏi phòng, cầm trong tay một bức hoa trông có vẻ khá cũ.  

Tiểu Hoàng biết trên bức họa ấy vẽ một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.  

Nghe người ta nói đó là mẹ mình.  

"Cha, người nhìn nè!"  

Tiểu Hoàng giấu một tay sau lưng, vươn tay còn lại ra, một ngọn lửa bé xíu bỗng cháy lên trên đầu ngón tay nàng, run run rẩy rẩy, lúc sáng lúc tối.  

"Giỏi quá".  

Người đàn ông ngồi xổm xuống, lau bụi trên mặt nàng cười nói: "Tiếp tục cố gắng nhé, cha tin con, con nhất định có thể làm được".  

Tiểu Hoàng nghiêm túc gật đầu.
 
Chương 193


Chẳng mấy chốc, cô bé đã về đến sân huấn luyện của gia tộc, không quan tâm đ ến cơn đau trên cánh tay, hết đấm này đến đấm khác được tung vào đệm mềm trên sân.  

Lúc này, một đám trẻ con cũng chú ý đến cô bé, bắt đầu xì xào bàn tán.  

“Ấy ấy, kia chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ đấy”.  

“Ta nghe nói thiên phú của nàng ta tệ lắm, thua xa Diệp Long và Diệp Cầm Dao”.  

“Nàng ta đúng là kỳ quái, mọi người đều nghỉ ngơi chơi đùa cả rồi, chỉ có mình nàng vẫn còn ở đó tu luyện”.  

“Ta nghe nói nàng là sao chổi, hại chết cả mẫu thân đấy”.  

“Đúng đúng đúng, chúng ta phải né nàng ta ra thật xa”.  

Tiểu Hoàng nghe rõ tất cả những lời bọn họ nói.  

Cô bé có chút hoang mang, không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích mình.  

Hơn nữa cô bé cũng đã hỏi phụ thân, mẫu thân qua đời vì cơ thể quá yếu ớt, không phải do cô bé hại chết.  

Nhưng dù đi đến nơi nào, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời đó.  

“Nói cái gì vậy!”  

Lúc này, một tiếng rống to vang lên.  

Ngay sau đó, chính là một cây roi thật dài đánh mạnh lên người mấy đứa nhỏ mới bàn tán, khiến bọn họ la hét inh ỏi.  

“Ấy, quản giáo Báo Tử, bọn ta không dám nữa!”  

Một thanh niên mặt mũi hung dữ hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn họ một lúc thì đi tới chỗ Tiểu Hoàng.  

Nhìn miệng vết thương trên cánh tay cô bé, thanh niên đó khẽ nhíu mày.  

Sau đó lấy ra một ít thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên.  

Nhìn nắm đấm nhỏ của Tiểu Hoàng đã đỏ bừng lên, sắp trầy hết cả da, thanh niên đó thở dài.  

Nhưng cuối cùng, biết bản thân mình không giỏi nói chuyện nên không nói lời nào, chỉ xoa đầu Tiểu Hoàng rồi xoay người rời đi.  

Sau lưng, tiếng nắm đấm va chạm vào đệm mềm lại vang lên.  

Ba năm lại trôi qua.  

Gia tộc tranh đấu.  

“Bộp!”, một tiếng, một bóng người bị đánh trúng và văng xuống lôi đài.  

“Vương Vũ đánh với Diệp Hoàng, Vương Vũ thắng!”  

Trưởng lão tuyên bố kết quả đó.  

Diệp Hoàng đứng dậy, lại lau vết máu bên miệng, phủi bụi trên người, trở về bên cạnh phụ thân mình trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người.  

“Cha…”  

“Haiz… Không sao đâu mà, nghỉ ngơi đi”, phụ thân cô bé vừa than thở vừa nói.  

Diệp Hoàng cúi đầu ngồi xuống, tiếng bàn tán xung quanh không ngừng vang lên bên tai.  

“Một đệ tử trực hệ lại bị chi dưới đè đầu cưỡi cổ”.  

“Uổng phí bao nhiêu tài nguyên dành cho nàng ta”. 
 
Chương 194


“Đúng là lãng phí quá mà”.  

Những lời đó, Diệp Hoàng biết nó cũng lọt vào tai phụ thân.  

“Mau nhìn kia, là Diệp Long!"  

Bỗng nhiên, có người bật thốt lên.  

Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài là một thiếu niên tuấn tú, cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang.  

Mọi người hoan hô ầm ĩ.  

Lại là ba năm.  

Lại là gia tộc tranh đấu.  

Đến phiên Diệp Hoàng, cô bé bước chân lên lôi đài, nhìn về vị trí của người quản lý gia tộc.  

Chỗ của phụ thân đã sớm rỗng tuếch.  

Cô bé im lặng quay đầu đi.  

Hai tay bất giác siết chặt.  

Nếu như cô bé có được thiên phú.  

Nếu như cô bé có được sức mạnh khổng lồ.  

Thì chắc chắn đã không khiến phụ thân thất vọng.  

Cô bé âm thầm thề, nếu như sau này bản thân may mắn lột xác, thì nhất định, nhất định! Không thể để sự thất vọng đó xuất hiện trong mắt phụ thân được nữa!  

“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”  

Một thanh kiếm dài bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng.  

“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”  

Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm chắn ngang trời, chém về phía đối thủ trước mặt.  

“Ầm ầm!”  

Một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển.  

Cảnh tượng xung quanh Diệp Hoàng bắt đầu biến hóa thật nhanh.  

Một mùi hoa thoang thoảng khiến ý thức nàng dần tỉnh táo lại.  

Khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện mình đang đứng bên trong một biển hoa hồng.   

Không, phải nói là một nửa biển hoa hồng.  

Bởi vì một nửa khác đã hoàn toàn đổ sụp dưới một kiếm của nàng lúc nãy, hóa thành vực sâu không thấy đáy.  

Một nữ tử với mái tóc màu đỏ tím tái nhợt hết cả mặt, đứng trước mặt nàng.  

“Hiểu Hiểu?”  

Diệp Hoàng ngẩn ngơ.  

“Ta đang… Bị gì vậy?"  

Diệp Hoàng khó hiểu nhìn Diệp Hiểu Hiểu trước mặt, nàng cau mày, sau khi nhận được bức huyết thư tự vẫn của Mễ Phong, thì bỗng nhiên không còn biết gì nữa hết.  

Đây là nơi nào? Sao Diệp Hiểu Hiểu lại ở đây?  

Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, nàng đi về phía trước, sau đó đột ngột ngã xuống đất.  

“Ai da, cái eo già cả này của ta!” 
 
Chương 195


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hoàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.  

“Thật lòng xin lỗi, ta thật sự không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì”, Diệp Hoàng hết sức áy náy.  

“Ta biết”.  

Diệp Hiểu Hiểu thở dài nói: “Muội vừa mới nhập ma”.  

Diệp Hoàng ngẩn người.  

Nhập ma ư.  

Hình như là vậy đấy.  

Nàng chưa bao giờ muốn Mễ Phong chết, nhưng sự thật thì sao, vì chấp niệm của chính bản thân nàng đã ép chết Mễ Phong.  

Nàng quá vội vã, quá h@m muốn được chứng tỏ bản thân, muốn là một người hữu ích.  

Nàng không muốn vẻ thất vọng xuất hiện trong ánh mắt của phụ thân nữa.  

“Lời bọn con nít thôi mà, muội đừng xem nó là thật”.  

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Khi đó bọn họ không hiểu chuyện gì cả, có lẽ họ nghĩ nói vậy cũng không ghê gớm gì, lại vô tình xúc phạm tới muội”.  

Ánh mắt Diệp Hoàng đầy phức tạp.  

“Tỷ thấy hết rồi hả?”  

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.  

“Đừng trách ta nhòm ngó đời tư của muội, khi đó muội nhập ma, ta cũng hết cách rồi mới phải kéo muội vào trong mộng cảnh”.  

“Chỉ là ta không ngờ, trước kia muội…”  

“Thật sự quá bi thảm”.  

Diệp Hoàng cười.  

“Thế thì có gì là bi thảm, tốt xấu gì ta cũng là cháu gái của gia chủ, sau này lại thành con gái của gia chủ, cuộc sống giàu sang phú quý, các huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng chăm sóc ta”.  

“Còn rất nhiều người thảm hơn ta mà”.  

Diệp Hoàng đứng dậy, nhìn về phương xa.  

“Ta chỉ là…”  

“Không muốn người vì ta mà cảm thấy thất vọng nữa thôi”.  

Diệp Hiểu Hiểu lại thở dài.  

“Chuyện quá khứ ta không thể phán xét được gì”.  

“Nhưng bây giờ ta có thể chắc chắn mà nói với muội rằng, đại bá tuyệt đối không hề thất vọng về muội”.  

“Tuy là… Biểu hiện của người không rõ ràng, nhưng ta biết trong lòng đại bá, muội chính là hoàn hảo nhất”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 196


Chẳng hạn như mấy ngày trước, chuyện của Diệp Bá đấy.  

Nhưng, nếu như là người thật sự thân thiết với hắn, thì sự kiên nhẫn và bao dung của hắn chính là vô hạn.  

Trong năm năm ở nước Vĩnh Đông, số lần nàng phạm lỗi, gây họa có thể dùng biển sao để miêu tả, không ngoa một tí nào.  

Nhưng đến tận lúc này đại bá vẫn chưa từng nổi giận, chỉ kiên nhẫn dạy bảo nàng, từng bước đi trên con đường đúng đắn.  

Mà trong suốt quá trình chỉ dẫn đó, hắn luôn dùng Diệp Hoàng làm hình mẫu để dạy dỗ.  

Thông minh, cứng cỏi, hiểu chuyện, chín chắn, nói chung là có bao nhiêu từ để khen hắn đều dùng hết một lượt.  

Thế nên Diệp Hiểu Hiểu hết sức tin tưởng rằng đại bá bây giờ chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nó đó mà trách tội Diệp Hoàng.  

“Đại bá đã trở về rồi, người bảo ta ra ngoài gọi các muội về, có chuyện cần dặn dò”.  

“Muội mau đi đi, tâm ma của muội ta không thể giải trừ được, chỉ có thể áp chế tạm thời, mà đại bá thì quỷ kế đa đoan, chắc chắn sẽ có cách”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  

Diệp Hoàng im lặng.  

Quả nhiên tỷ vẫn là Diệp Hiểu Hiểu của ngày xưa, tiểu thiên tài trong việc dùng từ.  

Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Được, ta về đây”.  

Sau đó, Diệp Hoàng quay đầu nhìn nhìn, nói: “Đây là mộng cảnh mà tỷ dựng lên ư, chân thật lắm, cũng rất lợi hại, ta hoàn toàn không thể tìm thấy chỗ sơ hở”.  

“Muội có thể phá nát nó đấy”.  

Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Một kiếm của muội thiếu chút nữa là phá nát mộng cảnh này rồi”.  

“Nó rốt cuộc là cái gì thế, ngón tay của ta vẫn còn chảy máu đây này”.  

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu giơ ngón tay lên, đầu ngón tay nàng là mấy lỗ hổng thật sâu, đỏ thẫm.  

Khi đó, nàng muốn thôi miên Diệp Hoàng nên đầu ngón tay đã điểm vào kiếm ý ở mi tâm.  

Lúc này đã bị đâm nát ngón tay, hơn nữa hơi thở hủy diệt còn khiến miệng vết thương rất khó để khép miệng lại.  

“Thật lòng xin lỗi”, Diệp Hoàng ngượng ngùng nói.  

Diệp Hiểu Hiểu khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi, qua một khoảng thời gian là ổn mà”.  

“Tốt nhất muội nên giải quyết tốt chuyện bên ngoài, sau đó về tìm đại bá đi”.  

Diệp Hoàng hỏi: “Tỷ không về cùng ư?”  

“Ta còn phải tìm Diệp Long với tỷ tỷ nhà ta nữa”.  

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Được rồi, ta sẽ đi nhanh về nhanh, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau ở nhà”.  

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu phất phất tay, cảnh tượng xung quanh lập tức nổi lên gợn sóng, gợn gió.  

Khi mọi hình ảnh đều biến mất, Diệp Hiểu Hiểu cũng biến mất không thấy.  

Diệp Hoàng mở to mắt, phát hiện mình đã trở về thế giới thực.  

Phùng Chí, Liễu Hồng, Giang Phỉ cùng với người của Thiên Loan Điện đều vây quanh nàng, vẻ mặt căng thẳng.  

“Điện chủ!”  

Nhìn thấy nàng tỉnh lại, bọn họ vui vẻ bật thốt.  

“Ừm”.  

Diệp Hoàng đứng dậy, huyết thư của Mễ Phong vẫn bị nàng siết chặt trong tay.  

“Điện chủ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cánh tay từ trong hư không đó là ai?”, Giang Phỉ căng thẳng hỏi.   

Bởi vì cảnh tượng đó rất giống có người đang tấn công Diệp Hoàng.  

Diệp Hoàng lắc đầu.  

“Không có chuyện gì nữa rồi”.  

“Thi thể của Mễ Phong đang nằm ở đâu?”, Diệp Hoàng hỏi. 
 
Chương 197


“Thi thể của Mễ Phong đang nằm ở đâu”, Diệp Hoàng hỏi.  

Phùng Chí trả lời: “Đã được người thành Hắc Nham mang đi rồi”.  

Im lặng một lát, Diệp Hoàng nói: “Cử vài người lặng lẽ theo dõi, xem bọn họ có an táng hắn ổn thỏa hay không”.  

“Mặt khác… Chuẩn bị dùng quy chế cao nhất để mang hắn về Anh Linh Đường ở Thiên Loan Điện chúng ta”.  

Advertisement

Nàng cầm huyết thư, đưa cho Phùng Chí.  

“Thế thành Hắc Nham thì sao?”  

Phùng Chí hỏi.  

Diệp Hoàng thở dài.  

“Để lại đó đi”.  

Nàng không nói quá nhiều.  

Phạm lỗi chính là phạm lỗi.  

Dù có bù đắp thế nào cũng không thể đổi lại một con người hoàn chỉnh.  

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mấy vạn người của Thiên Loan Điện vẫn còn trông chờ vào nàng.  

“Truyền lệnh xuống, khởi hành quay về Thánh địa Vân Tiêu”.  

。。。。。。  

Thành Hắc Nham.  

Giữa đại điện thành chủ là một chiếc giường gỗ khá đơn giản.  

Trên giường trùm vải trắng, bên dưới lớp vải đó rõ ràng là một cơ thể người.  

Một phụ nhân đang ngồi bên cạnh khóc thương, đau lòng muốn chết.  

“Là ông đã giế t chết Phong Nhi!"  

“Là ông ép nó phải chết!"  

Lòng bà đau như đứt từng khúc ruột, mắng nhỏ thành chủ thành Hắc Nham bên trên.  

Thành chủ lặng lẽ không nói gì, nhưng sâu trong ánh mắt là bi thương không thể nói thành lời.  

“Người của Thiên Loan Điện sao rồi”.  

Ông ta chọn trốn tránh sự trách móc của phụ nhân kia.  

“Hồi bẩm thành chủ, đã lui binh”, Văn thúc nghe thế bèn tiến lên nói.  

Ông ta âm thầm thở dài, chuyện sáu năm trước chính là quyết định khiến ông ta hối hận nhất.  

“Haiz…”  

Thành chủ nặng nề thở dài, sau đó đứng dậy.  

“Con ta đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ toàn bộ thành Hắc Nham”.  

“Dù khi còn sống nó đã mắc bao nhiêu sai lầm, thì cũng nên hóa giải”.  

“Để nó qua đi cùng với cái chết của con ta”.  

“Còn các người…”  

Thành chủ thở dài, già nua, xoay người sang chỗ khác.  

“Hãy đi tìm tương lai của riêng mình".  

Cát vàng che khuất cả bầu trời.  
 
Chương 198


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Che đi cả tầm mắt.  

Nơi này như là tâm của một cơn bão cát khổng lồ, người nào lọt vào đó đều bị xé thành từng mảnh nhỏ trong giây lát.  

Advertisement

Mà một đội ngũ thật dài đang vất vả tiến về phía trước.  

Bọn họ che chắn bản thân thật kín, mỗi một người đều mang theo hơi thở mạnh mẽ.  

Dẫn đầu là một bóng người cao ngất trong bộ giáp màu trắng.  

Hắn đội chiến khôi, cả người đều nằm gọn trong áo giáp, trên lưng là trường thương vô cùng bắt mắt.  

“Long Chủ, chắc là nó ở ngay trước mặt!”  

Lúc này, bên cạnh nam tử đó là một đại hán trọc đầu, la lớn.  

“Đây là con Hắc Sa Thiên Mãng cuối cùng rồi, cũng là con mạnh nhất, nếu chúng ta giế t chết nó, mấy tòa thành trì của chúng ta sẽ an toàn!”  

Đầu trọc nói, giọng nói đầy hưng phấn.  

Hắc Sa Thiên Mãng, nó chính là tâm bệnh của tất cả các thành chủ trong liên minh Cửu Thành!  

Mỗi năm, Hắc Sa Thiên Mãng lại dấy lên cơn bão cát kh ủng bố, cắn nuốt hết tất cả những nơi có con người tụ tập.  

Trong bão cát, có rất nhiều mãnh thú tàn bạo của sa mạc, vô số tu sĩ đã chết thảm bên trong.  

Hắc Sa Thiên Mãng có thực lực kh ủng bố, ẩn nấp bên trong sa mạc, rất khó giải quyết, chính là sự tồn tại khiến mấy tòa thành trì đau đầu nhất.  

May mắn, mấy năm trước Long Chủ đã bất ngờ xuất hiện.  

Hắn dẫn dắt Chân Long Các, đầu tiên là quét sạch mấy đại thành chủ, tạo nên danh tiếng.  

Sau đó, khi biết tới Hắc Sa Thiên Mãng, thì dứt khoát vọt vào giữa sa mạc, muốn dọn sạch mối họa trăm năm này.  

Sau khi hắn thành công đánh chết con Hắc Sa Thiên Mãng đầu tiên, cái tên Long Chủ cũng dấy lên một ngọn lửa nóng ở phía tây.  

Được rất nhiều người ủng hộ!  

Trải qua vài năm chiến đấu hăng hái, các thế lực Chân Long đã ngày càng lớn mạnh, tiếng hò reo Long Chủ cũng ngày càng lớn.  

Chỉ cần hắn có thể gi ết chết con Hắc Sa Mãng Vương này, thì nửa phía tây của liên minh Cửu Thành sẽ xem hắn là người tôn quý nhất!  

Đội ngũ tiếp tục đi tới.  

Bỗng nhiên, bão cát vô tận nhanh chóng biến mất.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 199


Trường thương bỗng chốc hóa thành khổng lồ, như búa tạ nện thẳng vào giữa hai mũi con mãng xà.  

“Ầm ầm!”  

Làn sóng xung kích thật lớn dấy lên cát bụi mịt mù.  

Lúc này, những người khác cũng vọt lên, người người lớn tiếng hò hét, khí thế mạnh mẽ, có người phi thiên, có kẻ độn thổ, người thi pháp, kẻ tung ra linh khí.  

Nhất thời, xung quanh con mãng xà khổng lồ như có một đống ruồi nhặng vây quanh, chi chít.  

Mà to lớn nhất thì chắc là Long Chủ đang xung phong liều chết trước mặt nó.  

Mà to lớn nhất thì chắc là Long Chủ đang xung phong liều chết trước mặt nó.  

Hắc Sa Mãng Vương, yêu thú cửu phẩm đỉnh phong, xương cốt như thép, da như kim loại.  

Nhưng nhóm Chân Long Các cũng không phải hạng người dễ chọc, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, đầy dũng mãnh.  

Chẳng mấy chốc Mãng Vương đã cảm nhận được sự đau đớn.  

Nó lại rít dài một tiếng, miệng xuất hiện thứ ánh sáng màu xanh, năng lượng khiến lòng con người ta run lên chợt dao động, sau đó bùng nổ, bắn thẳng về phía Long Chủ.  

Nhưng Long Chủ trên bầu trời lại không hề khiếp sợ, trường thương thì không tiến mà lùi!  

“Ầm!”  

Lại là một cú nổ mạnh, Long Chủ bị năng lượng khổng lồ đó nổ văng ra xa.  

Nhưng con Mãng Vương cũng không thể chịu nổi, hai bên miệng nó là dòng máu đen ngòm bắ n ra giữa không trung, hóa thành cát đen.  

Mọi người bên dưới đều né đi.  

Cát đen đó chính là thứ kịch độc, một khi dính vào thì không chết cũng tàn phế!  

Bọn họ thoát khỏi cát đen, tiếp tục tấn công Mãng Vương.  

Mãng Vương lại gào thét, cơ thể khổng lồ bắt đầu vặn vẹo, đầu nó bắt đầu tấn công về phía đám ruồi bọ đáng ghét trước mặt.  

Nhưng, một bóng người màu trắng đánh úp tới như sao băng!  

Một thương đã phá nát nửa cái răng nọc của nó, xuyên qua cằm, máu đen không ngừng tung bay.  

Cú va chạm lúc nãy đã làm vỡ nát nửa cái chiến khôi của Long Chủ.  

Lộ ra một gương mặt góc cạnh với ánh mắt lạnh lẽo.  

“Giết!”  

Thời gian trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Long Chủ, yêu thú cửu phẩm to lớn, Hắc Sa Mãng Vương rít một tiếng thật dài, rồi ngã xuống đất.  

Bão cát điên cuồng vô tận lập tức dừng lại.  

Cuối cùng thì Mãng Vương cũng đã chết!  

Uy hiếp lớn nhất của mấy tòa thành trì phía tây đã được giải trừ!  

Ánh mặt trời chiếu xuống đầu vai đầy nhiệt huyết của Long Chủ.  

Mọi người trở nên kích động hoan hô. 
 
Chương 200


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Long Chủ! Long Chủ!”  

Tiếng hò hét vang vọng trong sa mạc vô biên vô hạn.  

Bấy giờ, Chân Long Các thật sự trở thành thế lực mạnh nhất của liên minh Cửu Thành phía tây!  

Diệp Long nhìn mặt trời phương xa, nở nụ cười tươi đã lâu không thấy.  

Advertisement

“Long Chủ vô địch!”  

Tiếng hò reo xung quanh vẫn còn vang vọng.  

“Long Chủ đẹp trai quá, đẹp trai chết người!”  

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo không được hợp tông lắm bỗng chốc vang lên trong đám người.  

Mọi người quay đầu lại thì thấy một cô gái với mái tóc dài xinh đẹp đang đứng bên cạnh Long Chủ, xúc động la to, trông còn hào hứng hơn cả bọn họ.  

“Rầm!”  

Nhất thời, vô số vũ khí đều chỉa về phía nàng, ánh mắt mọi người cũng tập trung về phía này.  

Sự xuất hiện không biết từ đâu ra này khiến bọn họ không thể hiểu nổi.  

Lúc này, Long Chủ cũng nghiêng đầu.  

Sau khi nhìn thấy người đó thì hắn chợt ngây ngẩn cả người.  

“Hiểu Hiểu?”  

“Hì hì”, Diệp Hiểu Hiểu cắn một ngụm linh quả.  

。。。  

Một lát sau, đội ngũ thật dài bắt đầu quay về từ sa mạc.  

“Long Chủ, lúc nãy huynh oai phong lắm đó”.  

Diệp Hiểu Hiểu cưỡi trên con Loan Điểu bảy màu, chậm rĩ rì bay bên cạnh Diệp Long.  

Diệp Long không bàn luận gì, chỉ hỏi: “Đại bá cũng trở về hả? Chuyến này hai người đi lâu thật đó”.  

“Đi tới đâu chơi rồi?”  

“Phía bắc”.  

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Đầu tiên là băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ, sao đó tới một đất nước tên Vĩnh Đông, ở đó toàn tuyết là tuyết, lạnh muốn chết”.  

“Ở đấy khoảng năm năm, sau đó lại băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ trở về”.  

Diệp Long chậc chậc cảm thán: “Thích thật đó”.  

“Hà hà, thế lần sau huynh đi theo đại bá đi”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói.  

“Được thôi, cầu còn không được”.  

“Đi theo đại bá chắc chắn sẽ có lời, nhìn muội là biết”, Diệp Long nói.  

Diệp Hiểu Hiểu thoáng kinh ngạc: “Huynh có thể bỏ người của Chân Long Các lại ư? Ta thấy bây giờ bọn họ đều xem huynh là người tôn quý nhất”.  

Diệp Long nhún vai: “Thế thì có sao?”  

“Ta đi rồi, Chân Long Các sẽ giải tán đi hết chắc?”  

“Bọn ta không phải là bang hội người thường tạo thành, tất cả đều là tu sĩ, rời đi dăm ba năm, hoàn toàn không thành vấn đề”.  

Diệp Hiểu Hiểu ngây ngẩn.  

Là thế ư?  

Thế thì tại sao nàng lại cảm thấy Thiên Tiên Hội xa mình thì không thể sống nổi nữa vậy nhỉ?  

Suy nghĩ hết nửa ngày, nàng chỉ nghĩ ra được một từ.  

Sự cô đọng.  

Dù là Thiên Tiên Hội, hay là Thiên Loan Điện, thật ra tất cả đều thiếu đi sự chắt lọc, cô đọng.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 201


Thư viện Thiên Phủ.  

Mật thất dưới lòng đất.  

Nơi này chính là phòng tạm giam của thư viện Thiên Phủ, bình thường chỉ dùng để xử phạt những đệ tử phạm sai lầm.  

Phòng giam này có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có tầng tầng trận pháp.  

Xuống thêm một tầng, sức mạnh của trận pháp sẽ càng mạnh, xuống càng sâu thì kẻ bị giam giữ lại càng nguy hiểm.  

Trong căn phòng ở tầng dưới cùng, một bóng dáng còn rất trẻ đang ngồi đó, nàng có một gương mặt hết sức xinh đẹp, dù bị giam dưới này nhưng vẫn hết sức bình thản, không hề căng thẳng một chút nào.  

“Nàng vẫn không chịu hả?”  

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng.  

Nếu có đệ tử thư viện ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, ông lão đó chính là viện trưởng của thư viện.  

Đạo hiệu Chấn Huyền.  

“Đúng vậy thưa đại nhân Hồn Hư Tử”.  

Chấn Huyền nói: “Từ khi giết hại tất cả những gương mặt xuất chúng của viện Thiên Địa, bị chúng ta bắt giữ thì nàng vẫn không hé răng nửa lời, lại càng miễn bàn đến việc đại diện cho thư viện chúng ta đi tham chiến”.  

Vẻ mặt Hồn Hư Tử vẫn không chút thay đổi: “Đã điều tra rõ ràng về thân thế của nàng chưa?”  

“Đã điều tra rồi”.  

Chấn Huyền nói: “Diệp Cầm Dao bước vào thư viện ta từ sáu năm trước, đến từ một tòa thành nhỏ ở biên giới phía bắc, liên minh Cửu Thành, trực thuộc thành Túc”.  

“Chẳng qua, dường như gia tộc của nàng đã xuất hiện một kẻ vô cùng khó lường, trước mắt đang có sức ảnh hưởng rất lớn ở Cửu Thành”.  

“Mà thành Vân Tiêu cũng đã biến thành Thánh Địa Vân Tiêu, gia chủ tộc nàng ta được người nơi đó gọi là Diệp Thánh".  

Hồn Hư Tử khinh thường nở nụ cười.  

“Một vùng đất nhỏ xíu mà cũng dám tự xưng thánh ư?”  

“Bên Trung Châu cũng chỉ có một vài nơi được gọi là Thánh Địa mà thôi, đó đều là tiên cảnh tồn tại hơn vạn năm”.  

Hiển nhiên, ông ta không hề để “Diệp Thánh” này vào mắt.  

Chấn Huyền cười cười, không nói gì.  

Tuy là thuộc hạ có báo cáo rằng thế lực thành Vân Tiêu đã trải rộng khắp liên minh Cửu Thành.  

Nhưng khu Cửu Thành đó cũng chỉ là một sự tồn tại hết sức lạc hậu mà thôi, có ghê gớm cách mấy cũng không thể lọt vào mắt các tông môn lớn phía nam, hay các Thánh Địa ở Trung Châu được.  

“Tuy Cửu Thành lạc hậu, nhưng đất đai rộng lớn, tổng viện bên kia vẫn tương đối xem trọng nơi này”.  

“Mau chóng thuyết phục nàng ta đi, nếu cần thì có thể dùng một số thủ đoạn khác, chẳng hạn như là lợi dụng người trong tộc nàng ta… Ông biết phải làm thế nào rồi đấy”.  

Hồn Hư Tử nói.  

Chấn Huyền gật đầu.  

Chuyện liên quan đến tổng viện thì không phải là chuyện nhỏ.  

Ông ta cũng có lén nghe được, hình như mấy nhân vật tai to mặt lớn đang tranh giành một “thời cơ” nào đó.
 
Chương 202


“Đại nhân yên tâm, trước trận chiến tranh đoạt, ta sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này”.  

Hồn Hư Tử gật đầu, nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này của ông không có vấn đề gì đâu nhỉ, gia tăng phòng thủ, nàng ta không phải người thường, đừng để nàng ta thoát được”.  

“Tuyệt đối không thành vấn đề!”  

Chấn Huyền thề thốt: “Nơi này vốn được bố trí đặc biệt để giam giữ những kẻ vô cùng hung ác mà”.  

“Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì một khi bước vào cũng không thể thoát ra được, không kẻ nào có thể lẻn vào trong”.  

Hồn Hư Tử ừ một tiếng: “Thế thì tốt rồi”.  

Ông ta nhìn Diệp Cầm Dao bên trong, thầm than thở.  

Thật sự không ngờ ở một nơi thế này lại có thể tìm thấy một thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy.  

Có người như nàng đại diện thư viện xuất chiến, thì liên minh Cửu Thành có thể nói là nắm chắc trong tay, không ngoa một tí nào.  

Một lát sau, hai người rời khỏi phòng giam tầng dưới cùng.  

Mà Diệp Cầm Dao trong phòng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói lấy một lời, lặng lẽ ngồi đó.  

Bỗng nhiên, đôi mày thanh tú của nàng chợt nhíu lại, mở mắt.  

Một đóa hoa màu vàng chậm rãi từ trên trời rơi xuống, khẽ dừng lại trên đùi nàng.  

Diệp Cầm Dao khó hiểu, tại sao nơi này lại có một đóa hoa xuất hiện giữa hư không thế?  

Vả lại, hơi thở trên đóa hoa đó cũng khá là quen thuộc.  

Khi nàng đang khó hiểu thì đột nhiên những cánh hoa kia tự dịch chuyển, dần biến hóa, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ bằng đầu ngón tay.  

Con chim vỗ cánh, đậu trên đầu vai Diệp Cầm Dao, sau đó há miệng nói tiếng người.  

“Không ngờ tỷ lại thảm thương thế này đấy”.  

Diệp Cầm Dao lập tức kinh ngạc, nàng nhận ra giọng nói đó là của ai.  

“Muội muội, muội đã về rồi đấy hả?”  

“Hì hì”.  

Chim nhỏ nhảy xuống khỏi đầu vai, đậu ngay trước ngực Diệp Cầm Dao.  

Đôi mắt lấp lánh ý cười, to tròn nhìn nàng.  

“Tỷ bị sao thế? Sao lại bị giam thế này?”  

Diệp Cầm Dao khẽ thở dài: “Nói ra thì dài lắm”.  

“Ta gi ết chết hết tất cả đệ tử trong viện Thiên Địa của thư viện Thiên Phủ”.  

“Ặc…”  

Diệp Hiểu Hiểu cạn lời, nàng cũng biết đến thư viện Thiên Phủ, cũng biết rõ viện Thiên Địa là nơi chứa tất cả những đệ tử tài giỏi nhất, tương lai sáng lạn nhất của thư viện.  

Không ngờ lại bị Diệp Cầm Dao diệt sạch.  

“Thế tại sao bọn họ không bỏ chạy rồi quay lại làm thịt tỷ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.  

Diệp Cầm Dao cũng cạn lời, nói: “Thứ nhất, bọn họ không thể làm được”.  

Diệp Cầm Dao lấy ra một chiếc gương, hơi thở phảng phất phả vào đó khiến Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy khiếp sợ. 
 
Chương 203


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng biết đây là thứ lúc trước đại bá tặng cho Diệp Cầm Dao.  

"Thứ hai, bọn họ muốn ta đi tham gia một trận chiến”.  

"Trận chiến này dường như có liên quan đến vấn đề sở hữu khu vực liên minh Cửu Thành, có rất nhiều thế lực siêu cấp tham gia”. Diệp Cầm Dao cất gương hồng trần, nói.  

"Não úng nước rồi sao?", Diệp Hiểu Hiểu tiếp lời: "Từ khi nào mà liên minh Cửu Thành lại đến lượt một đám người không liên quan lên tiếng, nếu để đại bá biết, chắc chắn sẽ một chưởng đánh chết bọn họ”.  

Nàng thực sự không nói nên lời, khó khăn lắm hai người Diệp Hoàng và Diệp Long mới đánh chiếm được tất cả các thành trì của liên minh Cửu Thành, vậy mà lại có kẻ muốn chiếm đoạt, đúng thật là hoang đường!  

"Vậy tại sao tỷ không về nhà báo cho mọi người?"  

"Ồ, muội quên mất, tỷ bị nhốt, hahaha, muội không có ý xúc phạm đâu...”  

Diệp Cầm Dao lắc đầu nói: "Có gương hồng trần của đại bá tặng, bọn họ sao có thể nhốt được ta?"  

"Ta ở lại đây, chỉ bởi vì ta phát hiện ra một thứ rất kỳ quái”.  

"Thứ đó giống như không thuộc về thế giới của chúng ta vậy, hơn nữa sức mạnh của nó vô cùng đáng sợ. Một khi được giải phóng có thể lây nhiễm sang địa cầu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quy tắc trong một phạm vi nhất định”.  

"Ta đoán cái gọi là trận chiến tiếp theo có liên quan đến thứ này”.  

Diệp Cầm Dao nói.  

Diệp Hiểu Hiểu sửng sốt trong giây lát.  

"Đó là thứ gì vậy? Ở đâu? Tỷ tìm được chưa?"  

Ba câu hỏi liên tiếp không hẹn mà đến.  

"Ở một nơi nào đó phía sau ngọn núi của viện Thiên Địa, lúc đó ta mở gương hồng trần ra, vô tình cảm nhận được nó”.  

Diệp Cầm Dao nói: "Ta đã nhờ một vị bằng hữu điều tra kỹ hơn rồi, chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi”.  

Cái gọi là phòng giam sáu tầng đương nhiên không thể nhốt được Diệp Cầm Dao, nàng tự có thủ đoạn để liên lạc với Nhan Hi ở bên ngoài.  

"Không cần phiền phức như vậy đâu, bây giờ đại bá đã trở về rồi, để đại bá làm, chỉ là chuyện búng ngón tay mà thôi”.  

“Tỷ cùng ta trở về trước đi, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  

Diệp Cầm Dao suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Muội về kể lại với đại bá đi, ta ở lại đây thêm đã, tránh đánh rắn động cỏ, bọn họ cũng không làm gì được ta”.  

"Khi rời đi, đưa bạn của ta đi cùng, nàng ấy ở lại đây thực ra cũng có chút nguy hiểm”.  

Nói đến đó, Diệp Cầm Dao biến ra bóng dáng của một nữ tử, chính là Nhan Hi.  

"Muội biết rồi”.  

"Vậy muội đi nhé”.  

"Còn có, mấy năm không gặp, tỷ đúng là ngày càng có hương vị nữ nhân rồi đó”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nữ tử giật mình một phen, chưa kịp kêu lên thì dưới chân đã bị một luồng sức mạnh kéo đi.  

Trong tích tắc, nàng ấy đã biến mất khỏi phía sau ngọn núi.  

Hồ Gương, đảo Trung Tâm, dưới gốc cây Vỡ Lòng.  

Diệp Thần Phi đang ngồi bên bờ hồ, nhàn nhã ăn hoa quả.  

Bên cạnh hắn đặt một chiếc cần câu, treo lơ lửng trong hồ nước.  

Một đàn cá chép nhỏ sặc sỡ, nhảy nhót tung tăng lượn quanh lưỡi câu.  

Thỉnh thoảng lại có hai con cá to gan trồi lên khỏi mặt nước, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân lạ mặt trên bờ này.  

Đột nhiên, tâm niệm của Diệp Thần Phi khẽ động, hắn ngẩng đầu lên.  

Xa xa, một bóng người màu tím đang từ từ đi tới.  

Chính là Diệp Hoàng đã trở về.  

Bước đi của Diệp Hoàng rất chậm, dường như có chút do dự, nàng nhìn Diệp Thần Phi rồi từng bước đi tới.  

“Phụ thân”.  

Nhìn nam nhân thân thuộc trước mặt, vẻ mặt Diệp Hoàng hơi phức tạp nói.  

Hai người đã sáu năm không gặp, dường như đã trở nên xa lạ hơn.  

"Mau tới đây”.  

Diệp Thần Phi vẫy tay.  

Diệp Hoàng nghe lời, đi tới bên cạnh Diệp Thần Phi.  

"Phụ thân, con...”  

"Sao người con lại thành ra thế này?"  

Diệp Thần Phi cau mày, nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ thương xót.  

Hắn đưa tay ra khẽ vuốt hàng lông mày của Diệp Hoàng.  

Khi Diệp Hoàng đến gần, hắn liền phát hiện ra con gái mình đã nhập ma rồi.  

Tâm ma suýt chút nữa đã nuốt chửng toàn bộ con người nàng, may mắn thay đã được một chàng trai cười hihi haha không đứng đắn nào đó hoá giải.  

Diệp Thần Phi nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng khí đen cực kỳ quỷ dị từ giữa hai lông mày của Diệp Hoàng bị kéo ra.  

Luồng sức mạnh tà độc đến cùng cực đó khiến đàn cá trên mặt hồ cũng phải sợ hãi chui xuống dưới đáy sâu.  

"Khà khà khà!"  

Trong màn sương đen phát ra một tiếng cười đáng sợ, lao về phía Diệp Thần Phi nhe nanh múa vuốt.  

"Cười cái rắm”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 205


Diệp Thần Phi bất lực nói.  

Nghe thấy câu nói này, sống mũi Diệp Hoàng cay cay, không nhịn được nữa, ngã vào vòng tay của Diệp Thần Phi.  

"Cha...”  

Nước mắt chảy xuống không tài nào kìm được.  

Diệp Thần Phi thở dài, ôm con gái lớn vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho cha biết đi”.  

Diệp Hoàng vẫn khóc thút thít.  

"Cha, con...con không thể đánh bại tất cả thành trì ở đông bộ”.  

"Có sao đâu!"  

Diệp Thần Phi cười nói: "Con đã làm rất tốt rồi, trên đường trở về, ta đã nghe rất nhiều câu chuyện truyền kỳ của rất nhiều điện chủ đấy”.  

Tay của Diệp Hoàng bất giác siết chặt vài phần.  

"Con còn giết rất nhiều người, rất nhiều người vô tội”.  

Diệp Thần Phi vuốt v e mái tóc dài mượt mà của con gái, nói: "Trên con đường chinh phục, luôn có thương vong, đó là chuyện bình thường”.  

"Nếu con cảm thấy thủ đoạn của bản thân hơi quá khích thì sau này chú ý hơn là được”.  

Chinh phục, có rất nhiều con đường.  

Còn Diệp Hoàng lại dấn thân vào con đường tàn sát.  

Diệp Thần Phi không muốn phán xét bất cứ điều gì, cũng không thể ép nàng phải trở thành người giống như Diệp Long.  

Hơn nữa, có một vài chuyện, cần có một người đứng trong bóng tối làm kẻ tàn sát.  

"Nhưng...”  

Diệp Hoàng nức nở: "Con còn vì sự ích kỷ của bản thân mà hại chết người bạn vẫn luôn sát cánh chiến đấu với con".  

Diệp Thần Phi thở dài: "Nếu đã biết lỗi của mình thì phải nhanh chóng sửa sai”.  

"Những chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể nào thay đổi được”.  

"Nhưng chúng ta phải ghi nhớ trong lòng, không thể để chuyện giống như vậy xảy ra lần nữa, con hiểu không?"  

Bàn tay của Diệp Hoàng lại siết chặt hơn.  

Nước mắt đã thấm đẫm quần áo của Diệp Thần Phi.  

“Cha…có phải cha cũng cho rằng con là một kẻ chỉ biết tàn sát giết người, vô tình tàn nhẫn không”, Diệp Hoàng thấp giọng nói.  

"Con gái ngốc”.  
 
Chương 206


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thần Phi mỉm cười, áp trán mình vào đầu Diệp Hoàng, nói: "Bất luận con trở thành người như thế nào, con cũng là con gái của cha”.  

"Còn nhớ những gì cha từng nói với con không?"  

"Chỉ cần không quên sơ tâm của mình thì con đường tàn sát này cũng không sao cả”.  

"Con quên rồi sao?"  

Diệp Thần Phi dịu dàng nói.  

Hắn đã hiểu ra được, tâm ma của con gái không phải do ai khác mà chính là do bản thân.  

Hay đúng hơn là cái bản thân đã chết kia.  

Diệp Hoàng gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, cũng không biết là đang xác nhận hay phủ nhận câu nói nào.  

Sau một thời gian dài.  

“Cha, cha có thể ôm con thêm một lúc nữa được không?”, Diệp Hoàng nhẹ giọng nói.  

Diệp Thần Phi siết chặt vòng tay.  

"Đúng là một đứa bé ngốc...”  

...  

Nửa ngày sau, hồ Gương, đảo Trung Tâm.  

Trên rìa của hòn đảo, hai bóng người, một tím một trắng đứng cạnh nhau.  

"Đường muội, muội thắng rồi”.  

Diệp Long cười nói: "Không ngờ muội đã lấy được toàn bộ đông bán bộ rồi”.  

"Ở phía tây, ta cũng chỉ vừa mới thu phục tất cả thành chủ mà thôi”.  

Một giờ trước, Diệp Long cũng từ phía tây vội vàng trở về, sau khi chào hỏi Diệp Thần Phi và cha mẹ mình thì cùng Diệp Hoàng trở về hồ Gương.  

"Không, là huynh thắng rồi”.  

Diệp Hoàng lắc đầu nói: "Ta chỉ có thể dùng sự sợ hãi do giết chóc mang lại để dọa bọn họ khiếp sợ”.  

"Còn huynh mới thật sự nhận được sự ủng hộ của bọn họ, huynh mới là người phù hợp thống trị hơn”.  

Sau khi trở về, Diệp Hoàng cũng hiểu được những gì Diệp Long làm, con đường chinh phục của hắn có thể được mô tả bằng sáu từ.  

Vĩ đại, vẻ vang, chính đáng!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 207


Diệp Hoàng cười: "Nếu nói như vậy thì hẳn là Thiên Tiên Hội của Hiểu Hiểu lợi hại nhất”.  

“Muội ấy chỉ mới chỉ tay một cái mà ta đã ngất đi rồi”.  

Diệp Long trợn tròn hai mắt: "Muội nói đùa phải không!"  

"Ta đã gặp muội ấy rồi, quả thực rất mạnh, nhưng cũng không thể là đối thủ của muội”.  

Diệp Hoàng nhún vai: "Là thật đấy, đợi muội ấy trở lại huynh đi hỏi thì sẽ biết”.  

"Muội ấy đi đón Cầm Dao tỷ rồi, cũng không biết bây giờ đang ở đâu”.  

...  

Trên bầu trời, một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ nhanh chóng vụt qua.  

Nhan Hi ngồi trên lưng Loan Điểu, cảm nhận tiếng gió thổi qua, mặt nàng ấy trắng bệch.  

Nàng ấy đang tìm manh mối ở phía sau ngọn núi của thư viện thì đột nhiên bị kéo đi, vừa định thần lại thì đã xuất hiện trên lưng con chim này.  

Còn thiếu nữ phía trước với mái tóc dài màu mận tím chính là người làm nên mọi chuyện.  

Cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp từ Loan Điểu, Nhan Hi không dám nhúc nhích.  

“Cô…là ai?”, Nhan Hi ngập ngừng hỏi.  

"Hì hì...”  

Thiếu nữ không nói mà chỉ phát ra một tiếng cười trầm thấp kỳ quái.  

"Tại sao lại bắt ta?"  

"Hì hì hì...”  

"Cô muốn đưa ta đi đâu!"  

“Hahaha...”  

Nhan Hi như muốn phát điên, suýt chút nữa đã nhảy khỏi lưng Loan Điểu.  

Nhưng Nhan Hi đã cố kìm nén, ma nữ trước mặt tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ấy nhảy xuống.  

Lỡ như chọc vị này không vui, làm nên điều gì đó vô nhân đạo, vậy thì thực sự là...  

Nhan Hi không dám cử động hay hỏi thêm câu nào, nàng ấy ôm lấy hai chân, hy vọng Diệp Cầm Dao sẽ sớm phát hiện ra bản thân mất tích rồi đến cứu mình…  

Thời gian trôi qua, Loan Điểu bảy màu dường như đã vượt qua một kết giới và đến một thế giới tràn đầy linh lực.  

Giống như Thánh địa vậy!  

Nhan Hi tò mò nhìn xuống phía dưới, một thành trì hình tròn quen thuộc dần hiện ra trong mắt nàng ấy.  

Một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ từ trên trời hạ xuống rồi dừng lại trong một hoa viên dồi dào linh lực. 
 
Chương 208


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hiểu Hiểu từ trên cao nhảy xuống, sau đó nhìn Nhan Hi với một nụ cười âm hiểm.  

"Hahaha, tiểu bảo bối, đi theo ta nào!"  

Nhan Hi sợ tới mức rùng mình một cái, run rẩy bước xuống lưng Loan Điểu, nhỏ giọng hỏi: "Cô đưa ta đến thành Vân Tiêu làm gì?"  

"Cô đừng có làm bừa, ta nói cho cô biết, ta quen Diệp Cầm Dao, còn quen cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi nữa đấy!"  

"Hả?"  

Diệp Hiểu Hiểu bỗng ngây người, toàn bộ khí tức đáng sợ đột nhiên tan biến.  

"Tỷ từng đến nơi này rồi sao?"  

Nhan Hi gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng đến thăm hỏi gia chủ nhà họ Diệp, sau đó đưa Diệp Cầm Dao đi, cùng nhau đến thư viện Thiên Phủ”.  

"Rốt cuộc cô là ai!"  

Nàng ấy thực sự có chút sợ hãi, thiếu nữ trước mặt này đúng là quá mức âm hiểm.  

“Hì hì”.  

Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, nhảy qua ôm lấy tay Nhan Hi, nói: "Ta là muội muội của Diệp Cầm Dao, muội muội ruột đó”.  

"Tỷ ấy nói với ta, tình cảnh của tỷ ở thư viện không an toàn lắm, nên bảo ta đưa tỷ về thành Vân Tiêu trước”.  

Nhan Hi lập tức chết lặng.  

Ma nữ này thực sự là muội muội của Diệp Cầm Dao?  

Trước đây nàng ấy từng nghe Diệp Cầm Dao nói, muội muội của mình lương thiện, đáng yêu và khiến người ta yêu thích đến mức nào.  

Bây giờ, Nhan Hi chỉ muốn kéo Diệp Cầm Dao ra khỏi nhà giam, chỉ vào ma nữ trước mặt này, hỏi xem thử có phải nàng hiểu nhầm nghĩa của hai từ lương thiện và đáng yêu hay không.  

"Nhan Hi tỷ, sao sắc mặt tỷ lại nhợt nhạt vậy, có phải vừa nãy ngồi không vững, lắc lư quá không?"  

Nói đến đó, Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào Loan Điểu bảy màu vừa biến nhỏ lại, lớn tiếng nói: "Bảy Màu, nếu như sau này ngươi còn dám bay không vững, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Cốc U Lan đấy!"  

Bảy Màu?  

Nhan Hi: …  

Tại sao sắc mặt ta tái nhợt, trong lòng muội còn không rõ sao?  

"Đúng rồi, sao muội có thể nói chuyện với Cầm Dao được vậy?"  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 209


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc sau.  

Nhan Hi đi trong hoa viên, nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ tràn trề, trong lòng không khỏi kinh ngạc.  

"Lần trước ta đến đây, nơi này không giống như vậy”.  

"Cảm giác linh lực trong khu vực này so với mật cảnh tu luyện trong tông môn của chúng ta còn dày đặc hơn gấp mấy lần!"  

"Thực sự là không thể tin được!"  

Nhan Hi cảm thán.  

"Tông môn? Không phải đều rất yếu sao”, Diệp Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi.  

Nhan Hi đáp: "Bên phía tông môn của chúng ta và bên Cửu Thành này không giống nhau”.  

"Về cơ bản nơi đó đều được quản lý bởi các tông môn rất mạnh. Ta đang ở trong một tông môn nhất phẩm, tên là Thái Vũ tông”.  

"Khu vực phụ trách quản lý gần bằng một nửa liên minh Cửu Thành. Chưởng môn của chúng ta là đại năng tu sĩ Độ Kiếp kỳ”.  

Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng.  

"Một con gấu ngu ngốc trong nhà muội cũng là Độ Kiếp kỳ”.  

Khoé mắt Nhan Hi giật giật.  

Hình như không thể nói chuyện bình thường với tiểu ma nữ này.  

Chỉ có điều hoa viên này trông có vẻ mạnh hơn mật cảnh tu luyện của tông môn thật.  

Phải biết rằng, đó là nơi chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể vào tu luyện, Nhan Hi cũng chỉ mới tới đó vài lần, còn lại đều ở bên ngoài.  

Đi được một lúc, hai người đến bên bờ hồ Gương.  

“Tỷ ở đây đi dạo chút nhé, ta qua bên đó một lát”, Diệp Hiểu Hiểu nói xong liền bay đến hòn đảo nhỏ ở trung tâm hồ Gương.  

Nhan Hi thở dài, sau đó quay lại nhìn.  

Cách đó không xa, một đoàn người với khí tức quái dị cùng với con Loan Điểu vừa nãy cũng ở bên đó.  

Ngoài ra, còn có một con gấu nữa.  

Nó đang đứng thẳng, một tay cầm cây lao xiên cá dài, đang chăm chú nhìn xuống mặt nước.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 210


"Thứ không thuộc về thế giới này, có linh lực mạnh mẽ, có thể xâm nhập vào trái đất và thay đổi quy tắc?"  

Nghe những gì Diệp Hiểu Hiểu nói, Diệp Thần Phi nhướng mày.  

Đây không phải là mô tả về tàn tích của thần ma mà Thiên Cơ lão nhân từng nói sao?  

Xem ra thư viện Thiên Phủ cũng là một trong những tên trộm đã đánh cắp căn nguyên của thế giới.  

“Đúng vậy, tỷ tỷ cháu nói như vậy, cháu cũng không biết đó là gì”, Diệp Hiểu Hiểu đáp.  

"Đúng rồi, bọn họ còn ép tỷ ấy tham gia một trận chiến quái lạ, nói là sau khi đánh thắng thì có thể sở hữu vùng đất liên minh Cửu Thành này”.  

"Tỷ ấy thà chết không nghe theo, liệt nữ kiên cường...”  

Diệp Thần Phi gật đầu, tự động bỏ qua những câu nói tiếp theo của Diệp Hiểu Hiểu.  

Có gương hồng trần hắn tặng, Diệp Cầm Dao chắc chắn sẽ không đến mức nói mấy câu như thà chết cũng không nghe theo.  

Lý do tại sao những người trong thư viện đó muốn khu vực liên minh Cửu Thành này, có lẽ cũng bởi vì những tàn tích thần ma còn sót lại kia.  

Càng xâm nhập nhiều nơi thì càng có thể chiếm nhiều căn nguyên của thế giới hơn.  

Không ngờ, hắn còn chưa đi tìm thì Diệp Cầm Dao đã gặp trước rồi.  

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, thế lực tham gia vào chuyện này cũng không ít, đều là những kẻ sở hữu tàn tích của thần ma.  

Có lẽ, đúng lúc có thể đi xem thử.  

“Thế này đi”.  

Diệp Thần Phi cắt ngang Diệp Hiểu Hiểu đang thao thao bất tuyệt, nói: "Cháu quay lại đó một chuyến, nói với Cầm Dao, chấp nhận tham gia trận chiến đó”.  

"Chúng ta cũng sẽ đến đó, xem thử rốt cuộc có những ai muốn giành khu vực Cửu Thành này”.  

“Đại nghiệp trồng cây cũng bắt đầu từ đó đi”.  

Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên bật cười.  

"Haha, tốt quá rồi, cháu thích nhất là làm những chuyện này”.  

Diệp Thần Phi cạn lời: "Vậy cháu còn không mau đi đi!"  

“Cháu đi ngay đây”.  

Diệp Hiểu Hiểu quay người, có điều mới đi được hai bước lại quay trở lại.  

Nàng đi đến bên Diệp Thần Phi, dáng vẻ rất ngoan ngoãn  

"Đại bá, người cũng làm cho cháu một chiếc gương đi, trông có vẻ rất lợi hại”.  

"Hay là kiếm khí giống như Diệp Hoàng tỷ cũng được, trông ngầu lắm”.  

"Oa! Chiếc nhẫn trên tay người đẹp quá, hay là tặng cho cháu đi".  

Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào nhẫn Thiên Đạo, nàng đã tận mắt nhìn thấy sự uy vũ của chiếc nhẫn này rồi.  

Chỉ trong nháy mắt đã phá huỷ hoàng thành Vĩnh Đông.  

"Tránh sang một bên”. 
 
Chương 211


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thần Phi thu tay lại.  

Nếu như tháo nhẫn Thiên Đạo ra.  

Haha, vậy thì không cần phải trồng cây nữa, vì thế giới sẽ sụp đổ ngay lập tức, làm thế nào cũng không thể cứu vớt được.  

"Nhưng bọn họ đều có bảo bối của người tặng, mỗi cháu không có”.  

Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên ỉu xìu, mặt ủ mày chau.  

“Cháu cũng muốn?”, Diệp Thần Phi hỏi.  

Diệp Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu.  

“Như vậy đi”.  

Diệp Thần Phi nói: "Cháu đi thông báo với tỷ tỷ của cháu trước, sau đó chuẩn bị sẵn một nơi ở đợi chúng ta đến”.  

"Đến lúc đó, ta sẽ tặng cháu một món quà”.  

Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên: "Đại bá nói rồi đó, người không được nuốt lời đâu!"  

“Tuyệt đối không”, Diệp Thần Phi nói.  

“Đại bá, người tốt bụng thật đấy!”, Diệp Hiểu Hiểu ôm lấy Diệp Thần Phi, sau đó nhào một cái, biến mất trong hư không.  

Diệp Thần Phi nhìn nơi nàng rời đi, lắc đầu.  

Quà ư, quá đơn giản.  

Đến lúc đó hỏi Diệp Khiêm lấy một quyển Đạo Đức Kinh hay gì đó, cộng thêm tám trăm mấy chục bài tập đề thi.  

Người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, tặng một tập đề thi, đúng thật là quá hợp lý.  

Cháu nói có phải không?  

Thánh địa Vân Tiêu, mở cửa vùng biên giới rồi!  

Nhưng không mở hoàn toàn.  

Thánh địa đã đưa ra một loạt các tiêu chuẩn sát hạch, chỉ những người vượt qua cuộc sát hạch mới có thể đi vào Thánh địa tu luyện.  

Những người xếp hạng cao nhất còn có khả năng được nhận vào thư viện Thiên Hạ.  

Mặc dù có giới hạn, nhưng vẫn gây nên sóng to gió lớn ở bên ngoài đường biên giới.  

Mọi người tưng bừng hoan hô.  

Bởi vì, cuối cùng cũng có một tiêu chuẩn có thể thực hiện, tiếp theo, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực đạt mục tiêu là được.  

Ngoài việc mở cửa biên giới, Thánh địa cũng đã đích thân quy hoạch và tích hợp các điểm tụ họp của nhóm tu sĩ ở ngoài biên giới.  

Bọn họ đã xây dựng một số toà thành khổng lồ, hùng vĩ oai phong.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom