Cập nhật mới

Dịch Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 212


Toàn bộ Thánh địa ngay lập tức trở nên có tổ chức hơn rất nhiều, mọi thứ đều trở nên rất trật tự.  

Những việc này, Diệp Thần Phi chỉ đưa ra một số yêu cầu và phương hướng, còn việc thực hiện cụ thể đều do các cán sự trong gia tộc thương lượng.  

Điều này cũng có nghĩa là cả nhà họ Diệp đã hoàn toàn trở nên lớn mạnh hơn, và Diệp Thần Phi cũng có thể gác lại những chuyện thế tục này rồi.  

Loan Điểu khổng lồ đã dừng ở bên bờ của đảo Trung Tâm, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.  

Theo tin tức do Diệp Hiểu Hiểu truyền về, cái gọi là chiến đấu mà Diệp Cầm Dao tham gia sẽ bắt đầu vào nửa tháng sau nên Diệp Thần Phi định đến trước để xem.  

Diệp Hoàng, Diệp Long cũng ở trong đội ngũ.  

Mấy ngày nay, họ đều đã thu xếp xong chuyện của mình.  

Thiên Loan Điện sẽ do tứ đại hộ pháp quản lý cùng Chân Long các bắt đầu càn quét hết tất cả các thế lực phản loạn trong Cửu Thành. Sau đó, càng thêm củng cố địa vị thống trị của nhà họ Diệp.  

Nhiệm vụ chủ yếu của Thiên Loan Điện là dọn dẹp.  

Mà Chân Long các lại chủ yếu là điều hành.  

Còn Thiên Tiên Hội của Diệp Hiểu Hiểu thì chỉ mới làm quen với tình hình ở phía Nam nên tạm thời sẽ do Lục Minh và Cuồng Đại Lực quản lý.  

Bọn họ lên kế hoạch nếu sau khi tình hình ở Cửu Thành hoàn toàn ổn định, Thiên Loan Điện, Chân Long các, Thiên Tiên Hội, thư viện Thiên Hạ và Thánh Địa đại biểu Thánh Thành. Năm phe thế lực sẽ chia nhau hành động, tự mình chọn một phía đánh ra Cửu Thành! Đánh khắp thiên hạ!  

Về phần ai đi xuống phía Nam lần này, Diệp Thần Phi chỉ dẫn theo một vài thủ lĩnh.  

Sói Nữ, Vũ Hồng và Phú Quý đều chuẩn bị đi xuống phía Nam.  

Còn Diệp Hoàng thì chỉ dẫn theo một mình Giang Phỉ.  

Diệp Long dẫn theo hai người, một người là thành chủ phía Tây - một người đàn ông đầu trọc cơ bắp vạm vỡ tên Cừu Diệt có tu vi Hợp Thể Kỳ.  

Người còn lại là một cô gái đeo khăn che mặt, trên người chỉ mặc mấy miếng vải có làn da rám nắng sáng bóng.  

Nàng ta tên là Thần Lam cùng Cừu Diệt đều là phụ tá đắc lực của Diệp Long trong mấy năm nay.  

Lần này, Diệp Thần Phi cũng bảo Diệp Khiêm đi cùng.  

Và đương nhiên là hắn sẽ dẫn theo Tiểu Y.  

Cộng thêm Diệp Thần Phi, Cốc U Lan và Nhan Hi do Diệp Hiểu Hiểu dẫn về nữa thì tổng cộng là mười hai người và một gấu, một chim.  

Một lát sau, Loan Điểu bảy màu cất cánh bay lên rồi lao nhanh về phía Nam.  

...  

Tại tầng chót của nhà tù của thư viện Thiên Phủ.  

Diệp Cầm Dao lẳng lặng ngồi rồi bỗng dưng mở mắt, nét cười chợt nở rộ trên gương mặt.  

Sau đó, nàng cầm lấy một miếng ngọc phù bên cạnh rồi truyền linh lực vào.
 
Chương 213


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Viện trưởng, ta nghĩ thông suốt rồi".  

"Ta bằng lòng chiến đấu cho thư viện Thiên Phủ".  

Một lát sau, một con thuyền khổng lồ bất chợt xuất hiện trên bầu trời thư viện Thiên Phủ rồi bay thẳng về phía Nam.  

Trên tầng cao nhất của con thuyền, một người lẳng lặng đứng thẳng, làn gió mát thổi bay ống tay áo dài rộng của ông ta.  

Người đó chính là Hồn Hư Tử.  

Hai bóng người một trước một sau bước đến.  

Lần lượt là viện trưởng Chấn Huyền và Diệp Cầm Dao mới ra khỏi phòng tạm giam.  

"Đại nhân, nàng đến rồi", Chấn Huyền kính cẩn nói.  

Hồn Hư Tử gật đầu song vẫn nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: "Cầm Dao".  

"Ta hy vọng cô hiểu rằng xuất chiến cho thư viện là ơn đức và tạo hóa của mình, mong cô đừng làm thất vọng với số mệnh của bản thân".  

Diệp Cầm Dao khẽ cười, đứng sóng vai với ông ta.  

"Số mệnh hay vận hạn thì ai mà có thể nói trước được chứ?"  

"Câm miệng!"  

Chấn Huyền quát: "Cô cũng dám ăn nói như vậy với đại nhân ư? Cô có biết người là ai không?"  

Hồn Hư Tử giơ tay ngắt lời Chấn Huyền.  

Sau đó, ông ta bèn nhìn về phía Diệp Cầm Dao, cô gái trông giống như tiên nữ hạ trần này dù đã qua lâu như vậy nhưng khi thấy ông ta vẫn cảm thấy chấn động.  

"Cầm Dao, cô có biết những người mà mình giết trong viện Thiên Địa là ai không?", Hồn Hư Tử hỏi.  

Diệp Cầm Dao chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết và cũng không quan tâm".  

"Cô hẳn là nên quan tâm một chút đi".  

Hồn Hư Tử quay đầu lại nói: "Ta nêu cái ví dụ đi".  

"Đồng Phong, con trai tông chủ Lăng Vân Tông - một đại tông nhất phẩm. Cũng là một trong những thiên kiêu có tiềm lực nhất trong mấy trăm năm qua của họ. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có hy vọng thành tiên".  

"Vạn Đông Nhi, cháu gái của thái thượng trưởng lão Xích Tinh Tông - một đại tông nhất phẩm, từng phá hủy vô số kỷ lục trong tông môn, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm có một".  

"Văn Thái Sơ, Thập Cửu hoàng tử của đế quốc Nguyên Khai ở phía Đông, là hoàng tử mà Đại Đế Nguyên Khai thích nhất. Tư chất tu luyện cũng là đứng đầu trong số các hoàng tử".  

"Bọn họ đều có thân phận hiển hách, nếu để những người đó biết cô là người đã giết đám thiên kiêu kia, cô đoán xem, họ có tức giận hay không?"  

Hồn Hư Tử kể ra vài cái tên, bọn họ đều là những người nổi tiếng trong viện Thiên Địa.  

Đương nhiên, cũng là những người đáng kiêu ngạo nhất.  

Diệp Cầm Dao chậm rì rì nói: "Ta biết họ nhưng chỉ nhớ dáng vẻ họ quỳ xuống dưới chân ta cầu xin tha thứ thôi".  

"Được, có quyết đoán!"  

Hồn Hư Tử cười to vỗ tay.  

"Ta thích nhất chính là những người trẻ tuổi có chí khí".  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 214


Có điều, nàng cũng không có thể hiện cảm xúc ấy ra ngoài mà chỉ cười khẽ nói: "Bọn họ... tốt nhất là không nên đi tìm".  

"Cô hiểu được là tốt rồi".  

Hồn Hư Tử gật đầu, cho rằng cuối cùng mình cũng thuyết phục được.  

"Nhưng cô cũng đừng lo, chỉ cần cô đại diện cho thư viện ra sân và chiến thắng, hơn nữa sau này hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta".  

"Thì ta đảm bảo những thế lực kia tuyệt đối sẽ không đụng vào các cô".  

"Bởi vì, ở trên đầu họ còn có thư viện Thiên Phủ của chúng ta!"  

Hồn Hư Tử nói xong thì Diệp Cầm Dao mới hiểu.  

Nói nãy giờ ông ta chỉ là muốn chứng tỏ thư viện Thiên Phủ khủ ng bố cỡ nào mà thôi.  

Quả thật, có thể quản lý nhiều thế lực siêu cấp như vậy thì thư viện Thiên Phủ đúng là cực kỳ lợi hại.  

Có điều...  

Diệp Cầm Dao cười thầm trong bụng.  

Chuyện của ta thì do người lớn trong nhà ta quyết định  

Muốn ta bán mạng cho các người.  

Đến lúc đó, ông tìm người lớn trong nhà ta đi.  

Coi ông ấy có đồng ý hay không.  

Lăng Vân Tông là một tông môn lớn nằm ở Bắc Bộ giữa vô số dãy núi.  

Là một đại tông nhất phẩm, Lăng Vân Tông quản lý một diện tích rộng hơn mười vạn dặm, đệ tử nội môn cộng lại cũng trên trên trăm vạn. Trong khu vực này, không ai có thể khiêu chiến địa vị của họ.  

Tông chủ Lăng Vân Tông tên là Đồng Thượng Thanh và là một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ.  

Thực lực của ông ta cực kỳ cao siêu, quyền thế ngập trời, vô cùng uy nghiêm, ít khi nói cười.  

Nhưng hôm nay, ông ta ngồi trong một căn nhà sau núi, cầm một món đồ chơi tinh xảo lộ ra vẻ mặt đau buồn, khó lòng kiềm nổi.  

"Sư tôn".  

Lúc này, một thanh niên bước tới, kính cẩn cúi chào.  

"Nguyên Hạo à".  

Đồng Thượng Thanh cất món đồ chơi đi, chậm rãi thu hồi cảm xúc trên mặt.  

Nguyên Hạo nhìn ông ta khẽ thở dài.  

"Sư tôn, xin người hãy nén đau buồn, chuyện của tiểu sư đệ cũng chẳng ai muốn cả".  

Vẻ đau đớn lại hiện lên trên gương mặt của Đồng Thượng Thanh.  

"Sớm biết thế thì ta đã không để Phong Nhi đến thư viện Thiên Phủ rồi".  

"Vốn nghĩ rằng nó ở đó có thể học được thứ gì có ích, ai ngờ, nó lại chết trong thí luyện bí cảnh".  

Đồng Thượng Thanh nặng nề thở dài.  
 
Chương 215


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Nguyên Hạo tràn ngập phức tạp nói: "Sư tôn, thực ra chuyện này cũng chẳng thể đoán trước được".  

"Người cũng biết tích cách của tiểu sư đệ..."  

"Câm miệng!"  

Vẻ mặt Đồng Thượng Thanh bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, quyền cao chức trọng nhiều năm nên ông ta cực kỳ có khí thế, uy áp của Độ Kiếp Kỳ khiến Nguyên Hạo lập tức quỳ xuống.  

"Xin sư tôn tha tội!"  

Nguyên Hạo đau khổ nói.  

Khí thế kh ủng bố kia vẫn còn nguyên vẹn.  

Mãi đến khi Nguyên Hạo ướt đẫm mồ hôi, sắp không chịu nổi nữa thì luồng uy áp kia mới biến mất.  

"Nó đã chết thế mà ngươi còn muốn nói xấu nó!"  

Đồng Thượng Thanh tức giận quát.  

Nguyên Hạo vội vàng xin lỗi nhưng trong lòng lại thở dài.  

Có lẽ vì sư tôn nuông chiều không có giới hạn nên tiểu sư đệ Đồng Phong mới có thể có kết quả như vậy.  

Nhưng hắn ta cũng không dám nói những câu như vậy trước mặt sư tôn.  

Một lát sau, Đồng Thượng Thanh mới lạnh lùng hỏi: "Hôm nay ngươi đến có chuyện gì không?"  

Nguyên Hạo vội nói: "Là tin tức bên thư viện, có một vị đại nhân tự mình dẫn người được Thần chọn đến đây, chắc hai ngày nữa sẽ tới".  

Đồng Thượng Thanh lập tức đen mặt.  

"Hừ, cái vé người được Thần chọn vốn là của Phong Nhi nhà ta!"  

Đồng Thượng Thanh ngừng một lát rồi hỏi: "Có thông tin gì về người được Thần chọn kia không?"  

Nguyên Hạo gật đầu: "Có".  

"Người được Thần chọn tên Diệp Cầm Dao, là một cô gái, cũng là đệ tử của viện Thiên Địa. Nghe nói, nàng là một thiên tài đến từ ranh giới phía Bắc, gia nhập Thiên Phủ vào sáu năm trước".  

Đồng Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng.  

"Thư viện đây là không còn ai nữa hả?"  

"Không có Phong Nhi nhà ta, thế mà lại cử một người như vậy ra, họ không sợ mất mặt ở trận chiến Thiên Mệnh sao?"  

Trên khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ dữ tợn.  

"Thứ khốn kiếp, vậy mà cũng dám cướp đi vị trí của Phong Nhi..."  

Nguyên Hạo sửng sốt, vội vàng nói: "Sư tôn, lần này đến là một vị đại nhân ở tổng viện, có địa vị cực cao, người tuyệt đối đừng xúc động đó!"  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 216


Nguyên Hạo mặt mày mờ mịt không biết người được Thần chọn thì liên quan gì đến liên minh Cửu Thành ở phía Bắc.  

"Được rồi".  

Đồng Thượng Thanh nhàn nhạt nói: "Đi chuẩn bị đi, để ta xem thử rốt cuộc thì cô gái nổi tiếng trong viện Thiên Địa kia xuất sắc đến mức nào".  

...  

Một ngày sau.  

Một con thuyền khổng lồ bay ngang qua vô số dãy núi non.  

Chằng mấy chốc, một ngọn núi cao ngất trong mây chợt xuất hiện ở trước mặt.  

Đủ mọi màu sắc lấp lánh rực rỡ bốn phương giống như tiên cảnh.  

"Chúng ta đến rồi".  

Hồn Hư Tử chắp tay sau lưng đứng ở mui thuyền chậm rãi nói.  

"Đây là đâu?"  

Diệp Cầm Dao hỏi.

"Lăng Vân Tông".  

Hồn Hư Tử quay đầu nói: "Chính là tông môn của Đồng Phong bị cô giết, tông chủ Lăng Vân Tông là cha của Đồng Phong".  

Diệp Cầm Dao im lặng.  

Vừa đến đã phải đánh nhau rồi ư?  

"Có điều, cô không cần phải lo".  

Hồn Hư Tử cười nói: "Chúng ta tạm thời nói cái chết của đám Đồng Phong là bất ngờ bỏ mạng trong khi thám hiểm ở bí cảnh".  

"Chỉ cần cô cố gắng chiến thắng trận chiến Thiên Mệnh thì sẽ không ai biết là cô làm".  

Diệp Cầm Dao gật đầu, nghĩ bụng cha của Đồng Phong cũng thảm ghê, ngay cả nguyên nhân chết chân chính của con mình cũng không biết.  

"Nhưng mà..."  

Hồn Hư Tử lại mở miệng: "Dựa theo tính tình của Đồng Thượng Thanh thì có lẽ đã gọi một số tên nhóc khá mạnh đến gây chuyện với cô. Đến lúc đó, cô cố gắng đừng gây ra mạng người là được".  

Ông ta vẫn khá hiểu biết Đồng Thượng Thanh.  

Lúc ấy, khi Đồng Phong được đưa đến, Đồng Thượng Thanh gần như chắc chắn con mình sẽ là người được Thần chọn.  

Giờ, con trai ông ta đã chết.  

Bất kể người được Thần chọn mới là ai thì chắc chắn sẽ bị gây hấn.  

Hồn Hư Tử cũng không lo Diệp Cầm Dao sẽ bị thiệt, ông ta còn vô cùng chắc chắn dù có tìm toàn bộ thiên tài của Lăng Vân Tông đến cũng không có ai là đối thủ của Diệp Cầm Dao.  

Tuy Đồng Thượng Thanh tự mình ra tay, e rằng cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nào.  

Có lẽ, chỉ có đào mấy vị lão tổ chôn dưới đất của họ ra mới có thể giải quyết Diệp Cầm Dao.  

"Cái này thì ta không dám đảm bảo với ông đâu", Diệp Cầm Dao nói.  

Hồn Hư Tử lạnh nhát nói: "Không sao, nếu đối phương quá đáng thì giết cũng được". 
 
Chương 217


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nếu đã gây hấn thì bản thân phải chuẩn bị tốt để chết".  

Diệp Cầm Dao gật đầu.  

Sau đó, nàng bỗng hỏi: "Chúng ta đã đi cả mấy ngày rồi, rốt cuộc thì địa điểm diễn ra trận chiến Thiên Mệnh là ở đâu thế?"  

Hồn Hư Tử chỉ phía trước đáp: "Đằng trước cách Lăng Vân Tông không xa, nơi đó có một cái bí cảnh tự nhiên, vừa hay có thể dùng nó làm nơi chiến đấu".  

"Mấy ngày nay, ta sẽ dẫn đi làm quen một chút".  

Diệp Cầm Dao gật đầu, lại hỏi: "Tham gia chiến đấu đều có những thế lực nào? Dù sao thì ta cũng phải biết đối thủ của mình là ai chứ".  

Hồn Hư Tử cười nói: "Trận chiến Thiên Mệnh tổng cộng có sáu thế lực tham gia".  

"Thư viện Thiên Phủ, đế quốc Sùng Quang ở phía Đông, đế quốc Minh Âm ở Đông Nam, Ách Thần Giáo ở phía Tây, Vạn Bảo các và thánh địa Thiên Toán ở Trung Châu".  

"Là thánh địa chân chính".  

Hồn Hư Tử còn nhấn mạnh một câu, hiển nhiên sợ Diệp Cầm Dao hiểu lầm, cho rằng nó giống như thánh địa Vân Tiêu.  

"Còn Vạn Bảo các?", Diệp Cầm Dao kinh ngạc hỏi.  

Ở trong ấn tượng của nàng, đây chỉ là một nhà làm ăn, không tham gia bất cứ tranh chấp nào trên đời.  

"Vạn Bảo các không tham gia tranh chấp bình thường là vì họ có âm mưu lớn hơn nữa".  

Hồn Hư Tử giải thích: "Nhưng đừng xem nhẹ nó, có lẽ đối thủ có khả năng đe dọa được cho cô nhất chính là họ".  

Diệp Cầm Dao gật đầu.  

Khi nàng bước lên bậc cao hơn thì dường như một vài bí mật của thế giới này đang dần hé mở ra với mình.  

"Tại sao giờ ông lại chịu nói những điều đó với ta?", Diệp Cầm Dao hỏi.  

Thực ra, trên đường đến đây nàng cũng đã hỏi, nhưng Hồn Hư Tử vẫn ngậm miệng không đáp.  

Hồn Hư Tử cười đáp: "Trên đời này, có một số người mạnh đến nỗi vượt sức tưởng tượng của cô".  

"Thân phận của ta khá đặc biệt, nếu nhắc đến họ ở bên ngoài thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, cô sẽ gặp nguy hiểm".  

"Thế nên, đến đây thì ta mới có thể nói cho cô biết".  

Hồn Hư Tử nói xong bèn vung tay lên, một lớp màng trong suốt dập dờn xuất hiện trên đỉnh đầu.  

Lớp màng này cực kỳ khổng lồ, gần như bao phủ hết diện tích hơn mười vạn dặm ở bên trong.  

Quan trọng nhất là, Diệp Cầm Dao lại cảm nhận được một khí tức kỳ lạ không thuộc về thế giới này.  

Giống như cái thứ trong núi đằng sau thư viện.  

"Chỉ cần tiến vào đây thì sẽ chẳng còn ai có thể dòm ngó chúng ta".  

Hồn Hư Tử cười nói.  

Nhưng ngay khi Hồn Hư Tử vừa nói xong thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bỗng xuất hiện sau đầu ông ta, giống như là muốn búng một cái.  

"Khụ khụ".  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 218


Con thuyền khổng lồ ấy chậm rãi dừng lại trên ngọn núi cao nhất ở Lăng Vân Tông.  

Các đệ tử Lăng Vân Tông ngửa đầu nhìn.  

Bọn họ biết đây chắc chắn là một nhân vật khó lường đến, không thì chẳng thể nào đến thẳng ngọn núi chính.  

"Hồn Hư Tử đại nhân, Chấn Huyền viện trưởng, hoan nghênh đến Lăng Vân Tông".  

Đồng Thượng Thanh nở nụ cười chủ động bước đến tiếp đón.  

Đằng sau ông ta là mấy vị trưởng lão và vài đệ tử thân truyền.  

Đương nhiên, còn có một số thiên kiêu trẻ tuổi. Họ đều mặt mày tò mò nhìn chằm chằm vị khách quý đến cả tông chủ cũng phải khách sáo.  

"Ừ".  

Hồn Hư Tử đi xuống thuyền nói: "Bổn tọa cũng rất lấy làm tiếc trước chuyện của công tử nhà ông".  

"Trên con đường tu luyện, khó tránh khỏi nhấp nhô, hãy nén đau buồn".  

Đồng Thượng Thanh kính cẩn nói: "Cảm ơn đại nhân nhớ mong, thằng con nhà ta thiếu khí vận phúc trạch cũng chẳng trách ai".  

Ông ta nói xong bất giác nhìn về phía Diệp Cầm Dao.  

Ngược được Thần chọn, chỉ kia?  

Ngoài việc xinh đẹp tuyệt trần ra cũng chẳng có gì đáng để nói.  

Lẽ nào là dùng thuật pháp về sắc đẹp?  

Hừ! Đường ngang ngõ tắt!  

"Đồng chưởng môn?"  

Hồn Hư Tử gọi ông ta hoàn hồn nói: "Giới thiệu với ông, vị này chính là người được Thần chọn lần này của thư viện, tên là Diệp Cầm Dao".  

Diệp Cầm Dao khẽ gật đầu với Đồng Thượng Thanh.  

"Nàng mới đến nên có rất nhiều mặt không rõ, hay là, ông bảo người ta dẫn nàng đi thăm quan xung quanh đi".  

Hồn Hư Tử nói.  

Ông ta đã sớm nhận ra tâm tư của Đồng Thượng Thanh, đơn giản là con trai chết nên khó chịu trong lòng, muốn trút giận thôi.  

Được, vậy ta sẽ giúp ông.  

Quả nhiên, sau khi nghe câu đó trên mặt Đồng Thượng Thanh đã lộ ra vẻ mừng rỡ.  

"Vậy cũng tốt".  

Ông ta mở miệng gọi: "Nguyên Hạo!"  

Một thanh niên mặc áo bào viền vàng lập tức bước đến.  

"Dẫn vị Cầm Dao tiên tử này đi thăm quan phong cảnh của Lăng Vân Tông chúng ta đi".  

Nguyên Hạo khom lưng đáp rồi đi đến trước mặt Diệp Cầm Dao vươn tay nói: "Tiên tử, xin mời".  

Diệp Cầm Dao gật đầu, sau đó theo Nguyên Hạo rời đi.  
 
Chương 219


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, đám thanh niên tài tuần đằng sau đều lần lượt rời đi theo.  

Hồn Hư Tử thấy vậy cũng chỉ cười nhạt, không nói gì.  

Ở trước mặt Diệp Cầm Dao thì họ chỉ có bị ngược mà thôi.  

Nếu có người nào thắng hay giết được Diệp Cầm Dao thật.  

Vậy vừa hay, thư viện lại có thêm một người được Thần chọn mạnh hơn rồi.  

"Đại nhân, viện trưởng, mời", Đồng Thượng Thanh mở miệng.  

...  

Một lát sau, Diệp Cầm Dao đi theo Nguyên Hạo đến một chỗ có phong cảnh cực kỳ đẹp.  

"Chỗ này là Tẩy Nghiên Trì, nơi các đệ tử trung tâm Lăng Vân Tông ngộ đạo".  

Nguyên Hạo giới thiệu.  

Diệp Cầm Dao ngắm nhìn xung quanh, bên cạnh là một cái hồ nhỏ, trong hồ tràn đầy sen, cá rồng quẫy đuôi nô đùa.  

Đám cá rồng kia đều là những con yêu thú có huyết mạch cao quý.  

Mới sinh ra đã có thực lực của tu sĩ cảnh giới Kim Thân.  

Mà cá rồng trong hồ này thậm chí có thể so với tu sĩ cảnh giới Hợp Thể.  

Chẳng những vậy, hoàn cảnh nơi này cũng cực kỳ thích hợp tu luyện.  

Linh khí nồng đậm, còn có một luồng đạo vận nhàn nhạt, hèn chi Nguyên Hạo sẽ nói nơi này là nơi ngộ đạo của đệ tử trung tâm.  

Không hổ là đại tông nhất phẩm, đúng là phi phàm.  

Có điều, nhớ đến lời nói của Diệp Hiểu Hiểu thì giờ bên thành Vân Tiêu, mỗi một con cá chép bình thường trong hồ Gương đều có thực lực Độ Kiếp Kỳ.  

Nếu nàng không nói khoác thì e rằng thành Vân Tiêu đã bỏ xa Lăng Vân Tông không biết bao nhiêu con phố rồi.  

"Cầm Dao tiên tử".  

Nguyên Hạo bỗng nhiên mở miệng gọi.  

"Sao thế?"  

Vẻ mặt Nguyên Hạo có hơi rối rắm nói: "Ta biết thực lực của tiên tử rất mạnh, song giờ tình hình có chút đặc biệt, cô nên cẩn thận vẫn hơn".  

Diệp Cầm Dao có hơi bất ngờ, nàng còn tưởng rằng Nguyên Hạo kia chính là người Đồng Thượng Thanh cử tới đối phó mình.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 220


Nguyên Hạo hơi chần chờ, thiếu niên lập tức thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: "Nguyên Hạo sư huynh, chưởng môn đại nhân đang đợi huynh đó".  

Nguyên Hạo khẽ thở dài, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Diệp Cầm Dao rồi theo thiếu niên rời đi.  

Diệp Cầm Dao lạnh nhạt nhìn họ rời đi.  

"Nè!"  

Bọn họ vừa mới đi đã có một giọng nói vang lên từ phía sau.  

Diệp Cầm Dao xoay người, trước mặt là một đám nam nữ trẻ tuổi, dẫn đầu là một thanh niên, ánh mắt âm u nhìn mình chằm chằm nàng.  

"Ngươi là ai, sao lại ở trong cấm địa Lăng Vân Tông ta!"  

Gã quát, mấy người đằng sau lập tức chạy tới bao vây Diệp Cầm Dao lại.  

Ngùn ngụt sát khí!  

Diệp Cầm Dao cạn lời, hóa ra là muốn gắn cho nàng một cái tội.  

Nhưng trông đám kia, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hóa Thần đỉnh. Nàng thật sự không có chút hứng thú nào.

Có điều nhìn nhóm người này thì tu vi cao nhất cũng chỉ ở Hoá Thần đỉnh phong, Diệp Cầm Dao thật sự không có chút hứng thú gì cả.  

Trên tay nàng xuất hiện một chiếc cần câu.  

"Muốn tìm phiền phức thì đến đây”.  

Nói xong, nàng tìm một vị trí bên bờ hồ rồi ngồi xuống, quăng lưỡi câu xuống hồ, thong thả câu cá.  

Bị phớt lờ như vậy, nhóm thiên kiêu bình thường ra vẻ ta đây không ai bì nổi này đột nhiên nổi giận.  

"Hỗn xược!"  

"Đúng là quá mức kiêu ngạo!"  

Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng: "Tặc tử! Đừng có điên cuồng ngang ngược, ngươi đừng quên nơi này là Lăng Vân tông".  

“Vụt”.  

Diệp Cầm Dao nhanh chóng kéo cần lên lên, nhưng chỉ câu được một số rong bèo.  

Nàng lại thả dây câu xuống, đáp: "Nói thật, đừng nói nhảm nữa, còn nói thêm câu nào thì ta sẽ chủ động ra tay đấy”.  

Lửa giận bùng lên dữ dội!  

"Tự tìm đường chết!"  

Thanh niên kia tức giận hét lên, trong tích tắc ném ra một bình ngọc dương chi bay lên đón gió, biến thành một ngọn núi nhỏ, đè thẳng lên đỉnh đầu của Diệp Cầm Dao.  

Những người khác cũng ra tay theo, người thì lấy ra pháp bảo của mình, người thì sử dụng võ kỹ mạnh nhất của bản thân.  

Trong nháy mắt, vô số đòn công kích mạnh mẽ lao về phía Diệp Cầm Dao.  

Diệp Cầm Dao không nói lời nào, búng tay một cái, đống rong bèo vừa câu được liền nổ tung!  

Vô số ngọn bèo mảnh mai, giống như thiên nữ tung hoa, bắn về phía pháp bảo và vũ khí.  

"Bùm!" 
 
Chương 221


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng nổ lớn vang lên.  

Phụt một tiếng, miệng thanh niên kia phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.  

Sắc mặt hắn ta kinh hãi, bởi vì pháp bảo bổn mệnh của hắn ta là bình ngọc dương chi đã bị đống rong bèo do Diệp Cầm Dao thuận tay câu được bắn nổ tung!  

Pháp bảo bổn mệnh bị phá huỷ nên thân thể hắn ta cũng bị tổn thương nghiêm trọng.  

Tuy nhiên, không chỉ có vậy.  

Số rong bèo đó, sau khi liên tiếp hạ gục tất cả các đòn tấn công thì vẫn hừng hực khí thế như cũ, mạnh mẽ lao về phía hắn ta.  

"Mau rút lui!"  

Thanh niên khản giọng hét lên, nhưng rõ ràng đã quá muộn.  

Tốc độ của rong bèo quá nhanh, giống như cây kim thép trực tiếp đâm xuyên qua đan điền của hắn ta.  

Quá đau đớn, hắn ta lập tức ngã lăn ra đất.  

Chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, sau đó hôn mê bất tỉnh.  

Diệp Cầm Dao vẫn ngồi yên lặng như cũ, dường như đã làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.  

Đột nhiên, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong không trung phía trên đầu nàng, sau đó xuyên qua khoảng không nhanh chóng lao xuống đỉnh đầu.  

Tuy nhiên, một luồng khí tức màu đỏ sẫm nhàn nhạt đột ngột xuất hiện, con dao găm bị mắc kẹt trên đó, không tiến thêm được tấc nào.  

Gần ngay trước mắt lại xa tít tận chân trời.  

"Ta sớm đã nhìn thấy ngươi rồi”.  

Diệp Cầm Dao vẫy tay, một bóng người gầy gò từ trong khoảng không rơi xuống.  

Đó là một nữ tử.  

Luồng khí tức màu đỏ lan tràn, trói chặt toàn bộ cơ thể nữ tử đó từ trên xuống dưới, không thể nhúc nhích chút nào.  

Hợp Thể trung kỳ, cực kỳ giỏi che giấu.  

Đáng tiếc là nữ tử này không mạnh mẽ như Diệp Hiểu Hiểu, nên vẫn bị Diệp Cầm Dao cảm ứng được.  

Nữ tử bị chế ngự ngay tại chỗ, nhưng vẻ mặt vẫn hung dữ gớm ghiếc: "Sao ngươi dám thay thế vị trí của Đồng Phong sư huynh, Lăng Vân tông, không dung nổi ngươi!"  

Diệp Cầm Dao bất lực, thực ra nàng không phải nghiện giết người, những người ngất xỉu vừa rồi chỉ để lại vết thương trên đan điền, tu dưỡng mấy tháng là có thể khôi phục lại như cũ.  

Nhưng nếu người của Lăng Vân tông không ngừng đến gây chuyện.  

Vậy thì có lẽ thực sự phải tái diễn lại thảm kịch của viện Thiên Địa rồi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 222


“Nói nhảm nhiều quá, muội đợi không nổi nữa”, Diệp Hiểu Hiểu ném gạch đi, phủi tay.  

"Tỷ tỷ, mau bắt con vua cá rồng kia đi, trông có vẻ ngon lắm”.  

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Cầm Dao, nhìn vua cá rồng trong nước mà chảy nước miếng.  

Diệp Cầm Dao không nói nên lời, trước đây muội ấy không hề thèm khát như vậy, học ai không biết nữa.  

Suốt ngày học mấy thứ không ra gì.  

"Ây da, lại không câu được gì cả!"  

Diệp Hiểu Hiểu kêu lên.  

Sau đó, nàng mới phát hiện ra là Diệp Cầm Dao chỉ đang câu cá rất bình thường, không hề dùng chút tu vi nào.  

Như vậy sao có thể câu được vua cá rồng chứ?  

Bên cạnh cần câu, vua cá rồng đang bơi lượn gần đó, nhả bong bóng nước về phía bọn họ với vẻ khinh thường.  

Diệp Hiểu Hiểu nhất thời tức giận.  

"Tỷ à, muội nói cho tỷ biết, tỷ như vậy là không được”.  

"Con cá kia cứ đi theo mãi mà không chịu cắn câu, nó đang trêu đùa tỷ!"  

"Tỷ không thể mặc kệ nó được...”  

"Tõm!"  

Nói đến đó, Diệp Hiểu Hiểu đã trực tiếp nhảy xuống nước, sau đó một quyền đánh vào đầu vua cá rồng.  

Đến nỗi nước bắn tung toé cả người Diệp Cầm Dao, đường nét trên người nàng càng lộ rõ hơn.  

Diệp Cầm Dao đưa tay lên đỡ trán.  

Đại bá à, người nhanh đến đây đi. 
 
Chương 223


Một con Loan Điểu lớn bay vút ngang qua bầu trời.  

Trên lưng Loan Điểu, hơn chục bóng người đứng trên đó.  

Diệp Thần Phi ngồi ở phía trước, xa xa là một dãy núi dài như rồng nằm trên mặt đất.  

Đó là dãy Bàn Long.  

"Diệp gia chủ, thư viện Thiên Phủ ở đằng kia”.  

Nhan Hi chỉ về phía trước.  

Chẳng bao lâu, Loan Điểu đã bay đến bầu trời trên một sơn môn hùng vĩ.  

Lúc này, tâm niệm của Diệp Thần Phi khẽ động, hắn búng tay một cái.  

Một con khỉ trông cực kỳ khôi hài từ trong khoảng không rơi xuống khiến Nhan Hi giật mình.  

"À hú uuuuu!"  

Con khỉ vừa nhảy xuống vừa la hét.  

“Đây không phải là con khỉ của Hiểu Hiểu sao?”, Diệp Hoàng nhận ra nó.  

Diệp Thần Phi gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là tin nhắn Hiểu Hiểu để lại cho chúng ta”.  

"Hả...”  

"Tại sao muội ấy không nói chuyện bình thường?"  

Diệp Hoàng nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ trong đó có bí ẩn gì đó sao?  

"Con nghĩ nó có thể nói chuyện bình thường?"  

Diệp Thần Phi không vui nói: “Nhóm người Cầm Dao đã rời đi rồi”.  

"Thứ có vẻ như là tàn tích của thần ma vẫn còn ở đây, chúng ta xuống đó xem thử”.  

Sau khi nói xong, Diệp Thần Phi bảo Lão Thất tiếp cận thư viện.  

Bầu trời phía trên sơn môn được bao trùm bởi một màn ánh sáng cực lớn, trận pháp dao động cực mạnh, lộ ra tia sát ý mờ mịt.  

Gần như sắp bằng một phần mười của đại trận hoàng thành Vĩnh Đông rồi.  

"Tiền bối, đây là Luyện Ngục Sát Trận, một khi đã kích hoạt sẽ rất khó chạy thoát. Chúng ta phải cẩn thận, tốt nhất là tìm cách lẻn vào”, Nhan Hi thận trọng nói.  

Diệp Thần Phi gật đầu.  

“Được”.  

Sau đó, ánh sáng từ nhẫn Thiên Đạo khẽ lóe lên, đột nhiên có vô số xúc tu màu xám phát ra, trực tiếp dính vào trận pháp trên trời.  

"Ầm ầm!"  

Luyện Ngục Sát Trận lập tức vỡ tan tành, hóa thành một mảng hoa văn màu đen, bay tứ tung.  

Nhan Hi:???  

Ngài nói được, được chỗ nào? 
 
Chương 224


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không nói một lời, trực tiếp phá huỷ trận pháp, đây chính là phong cách của trưởng bối của Cầm Dao sao?  

Thực sự là ngầu quá đi!  

“Đi thôi”.  

Diệp Thần Phi ra lệnh, Lão Thất sải cánh bay thẳng đến ngọn núi phía sau thư viện.  

Hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của thứ đó.  

Đại trấn bảo vệ ngọn núi đột nhiên bị phá hủy, mọi người trong thư viện lập tức ngây người.  

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một con Loan Điểu cực lớn đang bay tới.  

"Có kẻ địch công kích!"  

"Là một con yêu thú, mau đi gọi phó viện trưởng!"  

Toàn bộ thư viện hỗn loạn.  

Sau một lúc, một vài luồng khí tức mạnh mẽ xông lên trời, hướng về phía Loan Điểu bảy màu.  

Đó đều là những người sở hữu sức mạnh đỉnh cao của thư viện, người yếu nhất cũng là sự tồn tại ở Hoá Thần kỳ.  

Ông lão đứng đầu chính là đại tu Hợp Thể kỳ.  

Lão chính là phó viện trưởng của thư viện.  

Phó viện trưởng nhìn thấy con Loan Điểu cực lớn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, tức giận hét lên.  

"Yêu nghiệt, đừng hòng...”  

Tuy nhiên, lão chưa kịp nói hết câu, Lão Thất đã tung cánh, sức mạnh kinh người kèm theo thần quang bảy màu ẩn chứa đạo thuật Tiên Thiên trực tiếp lao đến.  

Mấy năm nay, ở bên cạnh Diệp Thần Phi, nó đã đột phá thành công và trở thành yêu thú cửu phẩm đỉnh phong.  

Cùng với một thân đạo pháp Tiên Thiên, tu sĩ ở Độ Kiếp kỳ còn chưa chắc đã là đối thủ của nó.  

Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang tiến về phía mình, phó viện trưởng vô cùng kinh hãi, lập tức dùng pháp bảo bổn mệnh của mình để bảo vệ tất cả mọi người trước mặt.  

"Bùm!"  

Một vụ va chạm lớn xảy ra.  

Quyền lực đỉnh cao của thư viện trực tiếp bị Lão Thất từ trên trời đánh xuống, khiến trên mặt đất hình thành mấy cái hố lớn.  

Phó viện trưởng nôn ra máu, sắc mặt kinh hãi.  

Viện trưởng và Hồn Hư Tử không có mặt ở đây, bọn họ căn bản không thể ngăn được con yêu thú này!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 225


Nhóm người Diệp Thần Phi đều đã đến đây.  

Lão Thất cũng đã biến thành hình người, ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn.  

Nhan Hi ở bên cạnh không khỏi cảm thấy chân trở nên mềm nhũn.  

Lúc này nàng ấy mới biết con Loan Điểu bị Diệp Hiểu Hiểu uy hiếp và bị mọi người dùng làm vật cưỡi này đáng sợ đến thế!  

Chỉ với một đòn, tất cả những thế lực hàng đầu thư viện đều bị đánh bại, thậm chí ngay cả phó viện trưởng cũng bị đánh đến mức nôn ra máu.  

May là mấy ngày nay bản thân không hề làm chuyện gì bất kính với nó.  

"Giấu cũng kỹ đấy”.  

Diệp Thần Phi nhìn hồ nước trước mặt, hắn đã phát hiện ra, thứ đó đang ở nơi này.  

Xung quanh hồ nước, được bố trí hàng trăm trận pháp cực kỳ tinh vi, hơn một nửa được dùng để ẩn giấu.  

Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ bình thường đến đây thì có lẽ cũng sẽ không nhận ra được sự kỳ lạ của nơi này.  

Quý trọng như vậy, chắc chắn đây chính là tàn tích của thần ma rồi.  

Diệp Thần Phi không chút do dự, nhẫn Thiên Đạo trực tiếp phát động, xúc tu pháp tắc lập tức phá hủy từng lớp từng lớp trận pháp.  

Diệp Thần Phi không hề chần chừ mà trực tiếp khởi động nhẫn thiên đạo, nhanh như chớp hủy diệt từng tầng trận pháp.  

Đến khi trận pháp cuối cùng bị phá giải, một luồng khí tức khác thường đột nhiên xông tới.  

"A, đây dường như không phải là khí tức ở thế giới của chúng ta!", Diệp Long kinh ngạc nói.  

"Ừ, đến quy tắc cũng không quá giống nhau".  

Diệp Hoàng cũng rất tò mò.  

"Nhất định là tàn dư thần ma, không ngờ lại xuất hiện ở đây!"  

Vẻ mặt Vũ Hồng chấn động, ở phương bắc hoang vắng gần như không có thế lực nào, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta thấy ở đó có liên quan đến tàn dư thần ma.  

"Vào trong đi".  

Diệp Thần Phi nói xong liền dẫn trước nhảy xuống hố sâu.  

Hồ nước lạnh lẽo tự động tách ra ở giữa trung tâm, để lộ ra một con đường sâu thẳm.  

Một lát sau, bọn họ đã tới được đáy của hồ nước.  

Một hang động khắc đầy phù ấn xuất hiện trước mặt mọi người.  

Vô số hoa văn màu đen phủ kín trên vách tường hang động, ở chính giữa hang động có một bãi đá hình tròn cao hẳn lên, nhìn trông giống như tế đàn.  

Bên trên tế đàn có mấy sợi lông tơ hết sức mảnh nhỏ, đang khẽ phập phù giữa không trung.  

"Đây là gì thế?"  

Diệp Long tò mò đi vào trong hang động.  

Thế nhưng vừa vào trong, trên khôi giáp màu trắng của hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều đường màu đen.
 
Chương 226


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những đường đó giống như xúc tua đang sống, không ngừng lan ra, cực kỳ quỷ dị!  

Diệp Long kinh hô một tiếng rồi vội vàng lùi ra ngoài.  

Xúc tua màu đen cũng dừng sinh trưởng, nhưng vẫn bám vào khôi giáp của hắn.  

"Nó đang hấp thu linh khí trong người ta!", Diệp Long kinh hãi.  

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể đang bị cưỡng ép rút ra ngoài.  

Thậm chí không có cách nào ngăn cản!  

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải thứ quỷ dị thế này.  

"Đây chính là quy tắc không thuộc về thế giới của chúng ta".  

Diệp Thần Phi vươn tay ra sờ vào những xúc tua trên người Diệp Long, nháy mắt toàn bộ tan biến.  

"Vậy những kẻ đó đã sử dụng chính những thứ khiếp sợ này để gặm nhấm thế giới sao?", Diệp Hoàng kinh hãi hỏi.  

Diệp Thần Phi gật đầu.  

Quy tắc mà những thứ trước mắt đây sở hữu đã vượt khỏi bản thân thế giới này. Cho nên dưới tình huống linh hồn thiên đạo tán loạn, không có cây Vỡ Lòng, nó có thể ngang nhiên thay đổi thế giới, hấp thu căn nguyên thế giới để tự lớn mạnh.  

Nếu như những thứ thế này có rất nhiều thì đúng như Thiên Cơ lão nhân nói.  

Thế giới, thật sự đã đến bờ vực diệt vong rồi!  

Dưới đáy hồ sâu.  

Sau khi Diệp Long thử thăm dò, những người khác đều không dám tự tiện xông vào nữa.  

Bọn họ quả thực rất mạnh nhưng khi đối mặt với quy tắc vượt khỏi trái đất thế này thì rõ ràng đều trở nên bất lực.  

Có điều, ngoài trừ Diệp Thần Phi.  

"Các ngươi đứng ở nguyên đó đi, đừng nhúc nhích, để ta thử xem sao..."  

"Khụ khụ, ta qua đó xem sao".  

Dứt lời, Diệp Thần Phi bèn đi vào trong.  

Vừa vào trong huyệt động, vô số xúc tua màu đen lập tức lao tới.  

Ánh sáng mênh mông phát ra từ nhẫn thiên đạo tạo nên một bức màn bảo vệ màu đen, ngăn cản toàn bộ xúc tua ở bên ngoài.  

Gặp phải cản trở, xúc tua màu đen tựa như phát điên, càng nỗ lực hơn nữa cố gắng chui vào trong, muốn đột phá lớp phòng vệ quy tắc này.  

Nhưng bọn chúng đều thất bại.  

Nhẫn thiên đạo trên tay Diệp Thần Phi đã dung hợp với tất cả các quy tắc trên trái đất, có thể nói chính là một bản thể thiên đạo khác. Còn bản thân hắn thì tương đương như linh hồn thiên đạo, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với linh hồn thiên đạo chân chính.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 227


"Xem xem là cái nào".  

Diệp Thần Phi nhìn đám xúc tua rồi lấy ra một cái khay.   

Bên trên mặt khay là các loại màu sắc đan xen vào nhau, có chỗ thì diện tích lớn, có chỗ thì diện tích nhỏ.  

Chính là bàn Thiên Cơ mà Thiên Cơ lão nhân đã tặng cho Diệp Thần Phi.  

Thứ hiển thị trên bàn Thiên Cơ chính là tàn dư thần ma, lúc này đang xâm nhập vào trái đất.  

Diệp Thần Phi tìm kiếm tỉ mỉ, nhưng không hề phát hiện ra thứ nào tương tự như thứ trước mặt đây.  

Hắn khẽ nhíu màu.  

Bàn Thiên Cơ là vật chí bảo được Thiên Cơ Cốc đổ biết bao tâm huyết để chế tạo ra. Nó và trái đất đã kết nối với nhau, chỉ cần là thứ không thuộc về trái đất đều có thể phân biệt được.  

"Trừ khi..."  

"Nó chỉ là một bộ phận?"  

Diệp Thần Phi tìm kiếm lại lần nữa, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một thứ trên đó.  

Đó là một chiếc bút lông bị gãy.  

Đầu lông của chiếc bút đúng là làm từ lượng lớn loại lông như lông sói.  

Hơn nữa thế lực mà chiếc bút này đại diện, diện tích chiếm cứ rất lớn, đã đủ để xếp hạng 20 tàn dư thần ma rồi.  

"Một chút vật tàn dư mà đã có khả năng xâm nhập lớn như vậy rồi".  

Diệp Thần Phi âm thầm cảm thán.  

Cuối cùng hắn trực tiếp vươn tay ra, tóm lấy toàn bộ mấy sợi xúc tua đó lại.

Sau đó, hắn trực tiếp ra tay, bắt lấy toàn bộ mấy sợ xúc tua.  

Xúc tua màu đen càng trở nên điên cuồng hơn, không ngừng giãy giụa trong lòng bàn tay, muốn phá bỏ phong tỏa của nhẫn thiên đạo để tấn công Diệp Thần Phi!  

Diệp Thần Phi khẽ cười.  

"Muốn gặp ta như vậy sao, vậy thì thành toàn cho các người".  

Dứt lời, với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới ngoại giới, hắn đã mở ra một kẽ hở nhỏ xíu.  

Mấy sợi xúc tua sau khi cảm nhận được lỗ hổng thì lập tức như phát điên, trực tiếp xông vào, phá bỏ quy tắc thiên đạo, mặt đối mặt với cơ thể của Diệp Thần Phi.  

Chỉ một thoáng!  

Xúc tua điên cuồng run rẩy, bọn chúng cảm nhận được một loại áp lực chìm ngập!  

Gần như trong nháy mắt, bọn chúng lại bắt lao tới, hơn nữa còn gấp rút và điên cuồng hơn nữa. Thế nhưng đã muộn rồi, lỗ hổng đó đã bị Diệp Thần Phi phong bế lại.  

Diệp Thần Phi nắm lấy một sợi xúc tua trong đó, khẽ vuốt một cái.  

Xúc tua nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số sợi mảnh màu đen, quấn quanh chỉ có Diệp Thần Phi mới thấy.
 
Chương 228


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám sợi đen đó toàn bộ đều là quy tắc thuần túy, hơn nữa còn không thuộc về thế giới này.  

"Loại quy tắc này quả nhiên là vượt khỏi thế giới này".  

Khi sợi đen tiếp xúc với ngón tay, Diệp Thần Phi đã hoàn toàn phá giải được chúng.  

Cũng đã hiểu ra vì sao bọn chúng có thể xâm nhập vào thế giới, hấp thu năng lượng căn nguyên.  

Kỳ thực thì chỉ tương đương như sự áp chế của kẻ mạnh với kẻ yếu mà thôi.  

Tìm hiểu tới lúc này, Diệp Thần Phi gật đầu.  

"Tiếp theo để xem cây Vỡ Lòng tinh lọc chúng ra sao".  

Nói rồi Diệp Thần Phi lấy ra một cây non Vỡ Lòng từ khoảng không bên cạnh.  

Cây non sau khi đến thế giới chủ này cũng giống như cây trồng ở trong hồ Gương, rất nhanh đã dung hợp với quy tắc của thế giới chủ.  

Chỉ có điều để nó không làm nổ tung huyệt động, Diệp Thần Phi đã áp chế thể tích của nó.  

Vẫn chỉ nhỏ như vậy, cây Vỡ Lòng đã thay thế vị trí của đám xúc tua, lẳng lặng lơ lửng ở trên tế đàn.  

Sau khi đã dung hợp hết tất cả các quy tắc, quang vụ màu xanh lục trên thân cây Vỡ Lòng chầm chậm tản phát ra xung quanh.  

Vào khoảnh khắc chỗ quang vụ đó va chạm với xúc tua màu đen xung quanh.  

Nháy mắt, quang mang đại thịnh!  

Lượng lớn quang vụ toàn bộ phun tới, bao vây xung quanh xúc tua màu đen.  

Diệp Thần Phi thấy được, đám xúc tua màu đen bị bao vây đó dần dần rút lại thành một hình tròn, bị quang vụ toàn bộ nuốt lấy theo thời gian.  

Giống như là tiêu hóa vậy.  

Trong phút chốc ngắn ngủi, tất cả xúc tua màu đen trong huyệt động đều đã bị cây Vỡ Lòng tinh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại bản thể xúc tua trong tay Diệp Thần Phi mà thôi.  

Sau khi tinh lọc xong, cây Vỡ Lòng khe khẽ lắc lư, bộ dạng trông có vẻ như rất vui.  

"Hử?"  

Diệp Thần Phi khẽ kêu một tiếng, hắn có thể cảm nhận rất rõ, sau khi tiêu hóa đám xúc tua màu đen xong, trạng thái sinh trưởng của cây Vỡ Lòng đã tăng lên một chút.  

Hơn nữa, xúc tua vốn là quy tắc không thuộc thế giới này, vậy mà lại bị cây Vỡ Lòng hút lấy một sợi, chậm dãi dung nhập vào trong quy tắc thiên đạo.  

Sau đó, quy tắc thiên đạo cũng đã trưởng thành!   

Trong lòng Diệp Thần Phi kinh ngạc, hắn quả thực không ngờ được rằng cây Vỡ Lòng lại có loại năng lực này.  

Nó có thể hấp thu quy tắc ngoại lai sau đó biến thành thứ của mình!  

Chỗ tàn dư thần ma đó cũng trở thành phân bón cho nó.  

Nếu là vậy vậy, giả sử hấp thu đủ nhiều quy tắc ngoại lai thì cả thế giới này cũng sẽ cùng tiến hóa theo!  

Quả thực không thể tin nổi!  

Nghĩ rồi nghĩ, Diệp Thần Phi bóp nát toàn bộ bản thể của xúc tua trong tay.  

Sau đó giải phóng ra quy tắc thuần túy.  

Nháy mắt, cây Vỡ Lòng lại lần nữa trở nên dao động.  

Lần này nó trực tiếp trồi ra bộ rễ của mình, cuốn lấy toàn bộ quy tắc màu đen, sau đó hấp thu từng chút từng chút một vào trong nuôi dưỡng thiên đạo lần nữa.  

Sau khi hấp thu nốt sợi quy tắc cuối cùng, trạng thái sinh trưởng của cây Vỡ Lòng lại tăng cao thêm một bậc nữa.  

Nó vươn cành lá ra cọ sát vào tay Diệp Thần Phi, tựa như đang muốn biểu đạt sự vui mừng và lòng cảm kích của mình với hắn.  

"Thú vị đấy".  

Diệp Thần Phi vuốt v e lá của cây Vỡ Lòng, lập tức cây Vỡ Lòng rung động cành nhánh, cả thân cây đều lắc lư, giống như một đứa trẻ đang hoan hô nhảy nhót vậy.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 229


Lập tức liền xuất hiện một vết bớt đỏ ửng.  

"Ha ha, hình như nó chỉ thân thiết với cha ta", Diệp Hoàng cười nói.  

Vũ Hồng bên cạnh lại có thần sắc phức tạp.  

"Hạt giống của cây Vỡ Lòng là do tiền bối gây trồng".  

"Cây non của nó cũng là do tiền bối chăm sóc".  

"Hiện tại cũng là do tiền bối đem chúng tới thế giới chủ".  

"Cho nên nói trên mức độ nào đó..."  

"Bọn chúng đã coi tiền bối là cha ruột của mình rồi".  

Nụ cười của Diệp Hoàng tắt ngấm.  

Nếu như nhớ không nhầm thì trong thế giới nhỏ của cha còn có hàng vạn cây non Vỡ Lòng.  

Cũng có nghĩa là...  

Ta đột nhiên có thêm hàng vạn đệ đệ muội muội sao?!  

Nàng nhìn cây non Vỡ Lòng đang dán chặt trên tay Diệp Thần Phi.  

Nhất thời tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp.  

Loan Điểu bảy mày bay vọt lên từ sau núi thư viện Thiên Phủ, một đường bay thẳng về hướng nam.  

Trước khi Diệp Thần Phi rời đi đã để lại cây Vỡ Lòng trong huyệt động đó.  

Còn để lại 10 tòa tháp Vạn Vật Khởi Nguyên để cung cấp dưỡng chất cho nó.  

Vị trí ở đó không tệ, vừa hay có thể trồng được một cây, đợi nó trưởng thành đến một giai đoạn nào đó thì có thể kết hợp với cây trong hồ Gương, cùng tinh lọc và nâng cao cả thế giới này.  

Về phần trận pháp dùng để ẩn náu, Diệp Thần Phi cũng đã khôi phục lại, còn tiện tay bố trí một ảo trận nữa.  

Ngộ nhỡ có người tới tìm kiếm thì cũng sẽ không phát hiện ra bất cứ điểm kỳ lạ nào.  

Việc này cũng là vì để không đánh rắn động cỏ quá sớm, hắn còn muốn xem xem cái gọi là trận chiến Thiên Mệnh này có tất cả bao nhiêu thế lực của tàn dư thần ma tham gia vào.  

Phó viện trưởng của thư viện Thiên Phủ nhìn thấy Loan Điểu bảy màu bay xa, âm thầm lau mồ hôi lạnh.  

Tổ tông cuối cùng cũng đi rồi.  

"Viện trưởng, con yêu thú đáng sợ đó rốt cuộc là tới làm gì vậy?"  

Một vị lão sư hỏi.  

Phó viện trưởng lắc đầu.  

"Làm sao ta biết được".  

"Có lẽ là tới tìm chút nước uống, thứ có cấp bậc đó làm sao chúng ta có thể thăm dò tính tình của chúng được?"  

Yêu thú cấp bảy đỉnh phong xuất hiện trong lúc viện trưởng không có nhà mà không tạo nên thương vong gì đã là trong cái rủi có cái may rồi.  

"Thông báo cho viện trưởng đại nhân chưa?", phó viện trưởng hỏi.  

"Đã thông báo rồi".  
 
Chương 230


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tình trạng tổn hại của đại trận thư viện thế nào?"  

"Vẫn ổn, có thể khắc phục nhanh chóng, dường nó thật sự chỉ đơn thuần đi ngang qua, chỉ phá vỡ đại trận chứ không có ý định làm tổn hại đến trận pháp".  

Phó viện trưởng thở phào một hơi.  

"Vậy thì tốt".  

Dựa vào tình hình hiện tại xem ra con Loan Điểu bảy màu đó dường như chỉ là vô tình xông vào mà thôi.  

Nếu không tại sao lại không cướp đi nguồn tài nguyên tu luyện phong phú như vậy của thư viện chứ?  

Đó là sự tồn tại mà ngay đến độ kiếp đại năng cũng phải thèm nhỏ dãi ra!  

...  

Lăng Vân tông.  

Hoa viên sau núi, trong chòi nghỉ mát.  

Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh đang ngồi đối diện nhau.  

"Bên phía Uyên cốc đã chuẩn bị xong chưa?", Hồn Hư Tử hỏi.  

"Đã xong xuôi rồi".  

Đồng Thượng Thanh nói: "Chúng ta đã dựng xong một tòa biệt viện trong Địa Hỏa Phong Bạo, nếu như đại nhân muốn tới xem trước thì giờ cũng có thể".  

Uyên cốc chính là nơi diễn ra trận quyết chiến Thiên Mệnh.  

Nơi đó sâu bên dưới lòng đất vạn trượng, địa hỏa cực kỳ cuồng bạo, cho dù là tu sĩ của Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ nháy mắt đột tử tại đó.  

Có điều ở nơi sâu nhất của Uyên cốc có một bí cảnh tự nhiên.  

Trong bí cảnh, tài nguyên không phải rất nhiều nhưng môi trường ở đó cực kỳ đặc biệt, vừa hay phù hợp cho cuộc đấu võ của năm thế lực diễn ra.  

"Không vội".  

Hồn Hư Tử nói: "Để Diệp Cầm Dao làm quen trước với môi trường ở đó đi, dù sao thì khác biệt giữa núi Tinh Hải Đàn và nơi cằn cỗi như Cửu Thành đó cũng rất lớn".  

Đồng Thượng Thanh gật đầu.  

Sau đó hắn ta nở nụ cười hỏi: "Đại nhân, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi không?"  

"Nói", Hồn Hư Tử ung dung nói.  

"Khụ khụ".  

Đồng Thượng Thanh hỏi: "Kỳ thực ta cũng không hiểu lắm, thiên tài ở thư viện lớp lớp xuất hiện, thiên chi kiêu tử chỗ nào cũng có, tại sao cuối cùng lại chọn một người ở một nơi xa xôi như vậy?"  

"Diệp Cầm Dao đó ta thấy cũng không có gì đặc biệt mà".  

Hồn Hư Tử khẽ nhếch mép, ông ta sớm đã đoán được Đồng Thượng Thanh sẽ hỏi câu này.  

Con người này ngoài cực kỳ yêu thương con trai bảo bối của mình ra thì còn có một lòng tự tin vô cùng mù quáng.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 231


Hồn Hư Tử cười nói: "Hơn nữa ta tin ông đã làm như vậy rồi".  

Bị nói trúng tim đen, Đồng Thượng Thanh không có vẻ gì là xấu hổ.  

Mà còn cười ha ha nói: "Vậy đại nhân đã nói rồi đó nhé, ta rất có tự tin với đám tiểu tử nhà mình đó".  

Ông ta từ đầu đến cuối đều không tin, một nữ tử đến từ biên thùy thì có gì tài giỏi.

“Đồng tông chủ, ta vẫn muốn nhắc nhở ông một câu”.  

“Đừng đánh giá Diệp Cầm Dao quá thấp. Muốn thăm dò thì phái người mạnh nhất, nhất định đừng để mấy tên binh tôm tướng tép đi”.  

“Nếu để Lăng Vân tông chịu quá nhiều tổn thất, đối với ông hay với thư viện mà nói cũng đều không phải chuyện tốt đẹp gì”.  

Hồn Hư Tử không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở ông ta một cách mơ hồ.  

Ông ta lo rằng nếu Diệp Cầm Dao tức giận, sẽ lặp lại bi kịch của viện Thiên Địa, nói không chừng còn ảnh hưởng đến trận chiến thiên mệnh tiếp theo.  

Đồng Thượng Thanh mỉm cười.  

“Không ngờ đại nhân lại có lòng tin với Diệp Cầm Dao như vậy. Nói như vậy, trận chiến thiên mệnh lần này cũng nắm chắc trong tay rồi sao”.  

Hồn Hư Tử khẽ thở dài.  

“Chuyện này, ai có thể chắc chắn được chứ”.  

“Diệp Cầm Dao rất mạnh, nhưng ai biết Vạn Bảo các sẽ có những kẻ yêu nghiệt như thế nào”.  

“Phải biết rằng, thứ mà họ quản lý còn mạnh hơn chúng ta nhiều”.  

Nói xong, Hồn Hư Tử đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười nói: “Chỉ có điều, bất luận Diệp Cầm Dao thắng hay thua, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ khu vực Cửu Thành”.  

Đồng Thượng Thanh nhất thời sửng sốt, không biết tại sao.  

Hồn Hư Tử nhàn nhạt nói: “Ông tưởng thư viện cắm rễ ở Cửu Thành hơn trăm năm, lẽ nào không để lại thứ gì sao?”  

“Chúng ta sớm đã mang theo một phần của nó đến đó rồi”.  

“Nếu Diệp Cầm Dao thắng thì luôn tiện thức tỉnh, nếu như thua thì sẽ mất một phần lợi ích”.  

Đồng Thượng Thanh tỉnh ngộ.  

Không hổ là thư viện!  

Vậy mà lại có thể thần không biết quỷ không hay mang thứ đó đến đây, đó là thứ có thể thay đổi pháp tắc thiên địa và hấp thu căn nguyên rất khủng khiếp!  

Miễn là nó cắm rễ thuận lợi thì không ai có thể làm được gì cả.  

Còn lần này, Lăng Vân tông với tư cách là tiền đồn, cũng có thể nhận được rất nhiều lợi ích.  

Hai người nhìn nhau mỉm cười, vui vẻ cạn ly.  

Đột nhiên, hai bóng người vội vã từ phía sau bọn họ đi tới.  

Chấn Huyền và Nguyên Hạo.  

Trông sắc mặt của cả hai rất lo lắng, lần lượt đến bên cạnh Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh, đồng thời thì thầm.  

“Đại nhân (Sư tôn), có chuyện quan trọng cần bẩm báo”.  

Hai người đều kinh ngạc.  

Nhưng sau đó, vẫn đi về hai phía.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom