Cập nhật mới

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 391: Chắc là vậy


Không tới mấy phút sau thì liền đổ mưa lớn.

Cơn mưa lớn đột ngột ập tới khiến cho con đường vốn đã đìu hiu lại nhanh chóng trở nên càng lạnh lẽo.

Trong cơn mưa lớn, hai người ướt nhẹp, che đầu chạy vào trong mái hiên của tiệm để tránh mưa.

Đó là một ông lão đội mũ cỏ và một cô gái tóc buộc đuôi ngựa. Quần áo của hai người có chút cũ nát, lại hơi bẩn. Lại thêm trên người bị nước mưa làm ướt, khiến họ trông càng thêm chật vật.

Chỉ đơn giản giũ qua nước mưa trên người, cô gái cách một lớp cửa kính, nhìn vào bên trong tiệm.

Nhìn những món ăn nóng hôi hổi trong tiệm, cô gái nuốt nước miếng, vẻ mặt đáng thương nhìn ông lão.

“Ông ơi, cháu đói rồi, mình vào trong ăn chút gì đi.”

Cách lớp cửa kính, Lâm Vũ nghe rõ lời cô gái nói.

Ông lão quay đầu nhìn vào trong tiệm một cái, lại lắc đầu với cô gái.

Sau đó, ông lấy một gói mì từ trong túi ra, xé ra rồi đưa cho cô gái.

Cô gái không tình nguyện mà nhận lấy gói mì, dẩu miệng lên. “Mau ăn đi!” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra nụ cười áy náy.

Cô gái khẽ mím môi, không tình nguyện mà đưa miếng mì tôm lên miệng, cắn từng chút một.

Khi cô gái ăn miếng mì tôm kia, ông lão lại lấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô.

Cô gái hờn dỗi không nhận lấy, cúi thấp đầu ăn mì sống, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

Nhìn dáng vẻ của cô gái, Lâm Vũ không nhịn được khẽ cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Lạc Trường Phong.

Lạc Trường Phong hiểu ý, lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Bên ngoài mưa lớn, đừng đứng ở đây nữa, vào trong tiệm ăn chút gì đó đi!”


Lạc Trường Phong cố hết sức nở một nụ cười thân thiện với ông lão và cô gái.

Cô gái đang muốn đồng ý, ông lão lại dùng sức kéo cô gái một cái, lại xua tay, cười ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, chúng tôi..chúng tôi chỉ đứng ở đây trú

mưa thôi, mưa tạnh là đi luôn.”

“Cơn mưa này còn không biết khi nào mới tạnh đâu.”

Lạc Trường Phong khế cười, n cho ấm người, tránh đổ bệnh!”

: “Hai người đều bị ướt rồi, ăn chút đồ nóng

“Không cần, không cần đâu...” Ông lão liên tục xua tay, gương mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

“Yên tâm, chúng tôi không bắt hai người trả tiền đâu, chúng tôi mời.” Lạc Trường Phong cười nói.

“Không cần, không cần mà...” Ông lão vẫn không ngừng xua tay, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.

Lạc Trường Phong còn muốn khuyên tiếp, Lâm Vũ lại gõ nhẹ lên cửa kính, ý bảo anh ta trở về.

Lạc Trường Phong bất lực nhìn bọn họ rồi xoay người đi vào trong tiệm.

Lâm Vũ giơ tay gọi bà chủ của tiệm tới, hất mặt về phía hai ông cháu ở bên ngoài: “Làm cho họ hai hộp cơm, tiền thì tính vào cho chúng tôi.”

Bà chủ đồng ý, lập tức vào bếp. Rất nhanh sau đó, bà chủ mang hai hộp cơm ra bên ngoài.

Bà chủ nói một hồi, ông lão mới nhận hộp cơm, lại thông qua một lớp cửa kính, hướng ánh mắt cảm kích nhìn về phía đám người Lâm Vũ.

Hai người mỉm cười đáp lại, cũng không nói thêm điều gì, tự ăn cơm của mình.

Cơn mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cơm còn chưa ăn xong, mưa đã ngừng rồi. Ông lão lại lần nữa nhìn họ với ánh mắt cảm kích rồi kéo tay cô gái nhỏ rời di.

Nhìn bóng hai người đi xa, Lạc Trường Phong khẽ cười: “Đây chính là chợ Quỷ Sương, loại người gì cũng có thể xuất hiện ở đây.”

“Anh dám khẳng định là họ cũng tới chợ Quỷ Sương sao?”

Lâm Vũ mỉm cười, hỏi.

“Chắc là vậy.”

Lạc Trường Phong nói: “Cái túi trong của ông lão đó phồng lên, hoàn toàn không che hết được, bên trong chắc chắn là thứ gì đó rất quan trọng, chắc hẳn là món đồ mà họ cầm tới chợ Quỷ Sương giao dịch.”

Ánh mắt của Lạc Trường Phong sắc bén cỡ nào.

Bất cứ một chỉ tiết nào dường như cũng không qua được mắt của anh ta.

Lâm Vũ gật đầu, nhếch miệng cười: “Nói như vậy, phải cảm thấy may mắn vì có những người bảo vệ trật tự như Lương Trung Nguyên rồi, nếu không thì, người như ông lão vào chợ Quỷ Sương giao dịch, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”

“Nói cũng phải.” Lạc Trường Phong cười hề hề.
 
Chương 392: Ông lão quả quyết


“Bán... bán lấy tiền!”

Đối mặt với nhiều người như vậy, ông lão có vẻ hơi sợ người lạ, lắp bắp trả lời. Giọng nói lắp bắp của ông lão lập tức đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Bọn họ đoán rằng ông lão này hẳn là người ít hiểu biết.

Có lẽ đây là lần đầu tiên đến chợ Quỷ Sương!. Ngôn Tình Cổ Đại

Còn cái đỉnh ba chân này chắc chắn có nguồn gốc bất chính.

Sau khi nhìn thấy bộ đồ của ông lão đang mặc, trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Cái đỉnh này ắt hẳn là do ông ấy đào trộm mộ của ai đó. Điều này không có gì lạ ở chợ Quỷ Sương. Và ở đây cũng chẳng ai thèm quan tâm đến nguồn gốc của món đồ.

Người đeo mặt nạ hổ hiển nhiên cũng nhận ra sự kỳ lạ của ông lão, nghe thấy ông lão nói, liền kích động hỏi: “Giá bao nhiêu?”

“Hai trăm... không, hai ngàn vạn!” Ông lão quả quyết đáp.

"Ồ...

Ông lão vừa dứt lời, đám đông nháy mắt bùng nổ.

Ông lão còn cho rằng cái giá mình đưa ra quá cao, trong lòng liền hoảng sợ.

Thế nhưng ông ấy không biết rằng đám người nào có cảm thấy quá đắt, mà là ngược lại, giá cực kỳ thấp! Nói thẳng ra là thấp đến nực cười!

Đừng nói hai ngàn vạn, cho dù là hai mươi ngàn vạn cũng được coi là rất rẻ rồi!

Thế là nhiều người hối hận vì vừa nãy chỉ mải nhìn cái đỉnh mà quên hỏi đối phương muốn bán như thế nào.


Bây giờ đã có người hỏi, cho dù có hối hận cũng không thể chen ngang vào, trừ khi người đó không trả nổi hai ngàn vạn, như vậy bọn họ mới có cơ hội.

Không chen ngang vào giao dịch của người khác, đây cũng là quy định của chợ Quỷ Sương.

“Được!”

Người đeo mặt nạ không hề do dự, liền đồng ý ngay lập tức. Thấy vậy, những người khác đều thở dài tiếc nuối.

Chẳng còn cơ hội rồi!

Chỉ vì không nhanh chóng hỏi giá nên món hời lớn như vậy cứ thế vuột khỏi tầm tay.

Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại vô cùng phấn khích. Suýt tí nữa thì reo hò ầm lên.


Thế nhưng còn chưa vui vẻ được mấy giây thì giọng nói của ông lão lại vang lên: “Tôi... tôi còn có một điều kiện.”

Người đàn ông hồi hộp, ngẩng đầu nhìn ông lão: “Điều kiện gì?”

“Tôi..."

Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, ông lão rụt rè cúi đầu, ngập ngừng nói:... muốn tiền mặt.”

“Tiền mặt?” Người đàn ông sửng sốt: “Ý ông là tiền mặt?”

Ông lão gật đầu rồi lại cúi đầu xuống.

Khóe miệng người đàn ông khế co giật, tức giận nói: “Bây giờ tôi đi đâu tìm ra hai ngàn vạn tiền mặt cho ông? Ông có biết hai ngàn vạn tiền mặt nhiều như thế nào không? Cứ cho là tôi có thể đưa cho ông thì ông có thể cầm hết được không?”

Lúc này, người đeo mặt nạ gần như suy sụp.

Hai ngàn vạn tiền mặt!

Ít nhất cũng phải nặng 250 ký đi?

Kẻ nào lại dám mang mấy trăm ký tiền mặt đến chợ quỷ chứ?

Có bị điên không?

Đối mặt với sự chất vấn, ông lão cúi đầu nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi rất khỏe, bao nhiêu cũng có thể cầm được, vậy nên tôi muốn tiền mặt.”

“250 ký, ông có thể cầm hết không?”
 
Chương 393: Ông lão vẫn cúi đầu


Người đàn ông đeo mặt nạ vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng chửi thầm “ngu ngốc”, nhưng lại không muốn bỏ qua món hời này. Suy nghĩ một lát rồi lấy ra một viên ngọc xanh có kích thước bằng quả trứng và đưa cho ông lão, kiên nhẫn nói: “Đây là ngọc lục bảo của đế quốc. Tuy bé nhưng ông có thể bán với giá ba đến năm ngàn vạn! Tôi đổi miếng ngọc này lấy cái đỉnh của ông được không?”

Ông lão nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên. Chỉ liếc nhìn miếng ngọc rồi lại cúi đầu xuống.

“Tôi không biết những thứ này, tôi...tôi chỉ muốn tiền mặt.” Ông lão cố chấp nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận muốn phát điên.

Nếu như đây không phải là chợ Quỷ Sương, có lẽ người đàn ông đã mắng ông lão rồi.

Thấy giao dịch giữa hai người không thành, những người khác liền đi tới lấy bảo bối của mình ra rồi hỏi ông lão có đồng ý trao đổi không.

'Thế nhưng ông lão nhất quyết muốn tiền mặt.

Nhìn ông lão cố chấp như vậy, đám người đều bắt đầu chửi thầm trong lòng. Ông lão này tại sao cứ muốn tiền mặt chứ?

Ai lại đem theo nhiều tiền mặt như vậy?

Đây không phải là muốn làm khó bọn họ sao?

Trong chợ Quỷ Sương, đáng sợ nhất chính là gặp phải những kẻ ngu ngốc như vậy.

Nhưng đáng tiếc thứ trong tay kẻ ngu ngốc lại là cái mà bọn họ đều muốn.

Đúng lúc mọi người vừa tức giận vừa gấp gáp thì Lương Trung Nguyên bước tới.

Sau khi ngồi xổm trước mặt ông lão và cẩn thận quan sát cái đỉnh ba chân, Lương Trung Nguyên đứng dậy, trong lòng dường như đã có câu trả lời.

“Nhất định phải là tiền mặt sao?”

Lương Trung Nguyên đứng yên, mỉm cười hỏi ông lão.

Ông lão khẽ gật đầu.

“Tôi dám chắc ở đây chẳng ai có thể ngay lập tức đưa cho ông hai ngàn vạn tiền mặt, kể cả tôi.” Lương Trung Nguyên nhìn chằm chằm vào ông lão: “Tôi tên Lương Trung Nguyên, là chủ của chợ Quỷ Sương. Tôi rất có hứng thú với cái đỉnh ba chân này. Tôi có một đề xuất, ông xem có được không?”

Ông lão hơi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lương Trung Nguyên.

Lương Trung Nguyên giơ tay chỉ vào quầy hàng của mình: “Tôi có thể giúp. ông chọn một món đồ, lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, giá trị tuyệt đối không dưới hai ngàn vạn!”

Nghe vậy, ông lão vẫn lắc đầu.

Vẫn là câu nói, chỉ là tiền mặt.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Lương Trung Nguyên cũng cạn lời, nhưng ông ta thật sự rất thích cái đỉnh ba chân này nên kiên nhẫn nói: “Nếu như ông cầm đồ của tôi đi nơi khác vẫn không bán được với giá này, thì lần sau mở chợ ông có thể đến gặp tôi để lấy lại cái đỉnh. Khi ấy tôi sẽ bồi thường cho ông hai ngàn vạn.”

Ông lão vẫn cúi đầu, không nói gì.

Hiển nhiên không có hứng thú với đề nghị của Lương Trung Nguyên.


Hoặc đơn giản chỉ là ông ấy không tin lời của Lương Trung Nguyên.

Thấy ông ấy im lặng, Lương Trung Nguyên tiếp tục nói: “Ở đây mọi người đều biết tôi, nếu như ông không tin có thể hỏi.”

Ông ta vừa dứt lời, đám đông đều đồng loạt lên tiếng. “Đúng vậy, từ trước đến nay ông chủ Lương vẫn luôn giữ lời.” “Danh tiếng của ông chủ Lương rất tốt đẹp.”

“Chúng tôi đến chợ Quỷ Sương này để buôn bán cũng vì danh tiếng của ông

Mỗi người đều nói một câu.

Ông lão ngu ngốc này nhất quyết muốn tiền mặt, bọn họ cũng chẳng có cách nào giao dịch với ông ấy.

Vậy thì thà giúp Lương Trung Nguyên còn hơn, xem như thuận gió đẩy thuyền.

Nếu như Lương Trung Nguyên vui vẻ, nói không chừng còn có thể kiếm được một chút lợi ích.

Nghe mọi người nói vậy, ông lão có chút dao động.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, ông lão từ từ ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Lương Trung Nguyên, nghỉ hoặc hỏi: “Ông... sẽ không gạt tôi chứ?”

“Sẽ không!”

Lương Trung Nguyên cười, nói: “Nếu như tôi muốn hủy hoại uy tín của mình, thì có lẽ chợ Quỷ Sương này đã sớm không còn tồn tại rồi.”

“Cái này...” Ông già lại do dự, có chút không chắc chắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của ông lão chợt dừng trên người Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, ông ấy cẩn thận hỏi: “Lời ông ta nói... là thật chứ??

Mọi người nghe thấy vậy, ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Không ai ngờ rằng ông lão thế mà lại hỏi hai người này.

Lỡ như bọn họ nói Lương Trung Nguyên không đáng tin, thì giao dịch này chẳng phải không thành sao?

Lương Trung Nguyên cũng không vội, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, yên lặng chờ bọn họ nói cho ông lão biết câu trả lời...
 
Chương 394: Ông có thể lựa chọn


Lạc Trường Phong không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ khẽ gật đầu, mỉm cười.

Lạc Trường Phong liền hiểu ý, sau đó nghiêm túc nói với ông lão: “Ông có thể lựa chọn tin tưởng ông ta! Danh tiếng của ông ta rất tốt.”

Nghe thấy Lạc Trường Phong nói vậy, ông lão mới yên tâm một chút. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ấy gật đầu đồng ý với Lương Trung Nguyên. “Cảm ơn!”

Lương Trung Nguyên chắp tay với Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, rồi lập tức dẫn ông lão đến quầy hàng của mình.

Lâm Vũ khẽ nhếch miệng, cũng đi theo. Thấy vậy, Lạc Trường Phong không khỏi tò mò. Theo anh ta biết thì Lâm Vũ không phải là người thích náo nhiệt.

Bọn họ đã giúp đỡ cuộc mua bán thành công, hắn còn muốn đi theo góp vui làm gì?

Chuyện này thật không bình thường!

Tuy trong lòng nghỉ hoặc nhưng Lạc Trường Phong cũng không hỏi mà chỉ tò mò đi cùng Lâm Vũ.

Đến trước gian hàng của Lương Trung Nguyên.

Ông ta chỉ vào những món đồ bên phải rồi nói: “Bất cứ món đồ nào ở đây đều có giá hơn hai ngàn vạn, thích cái nào có thể tùy tiện chọn.”

“Ừ,ừt

Ông lão cười gượng, gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào những bảo bối. Nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia.

Dường như không biết phải lựa chọn thế nào.

Lương Trung Nguyên cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau vài phút trôi qua, ông lão giơ tay chỉ vào một vật màu đen trông giống như răng sói, rụt rè hỏi: “Tôi... lấy cái này được không?”

“Hửm?”


Lương Trung Nguyên khế cau mày, kinh ngạc nhìn ông lão: “Tại sao ông lại chọn cái này?”

“Cái này...” Ông lão xấu hổ gãi đầu: “Vậy tôi chọn cái khác.”

“Không!” Lương Trung Nguyên xua tay: “Ông cứ lấy nó đi, tôi chỉ tò mò thôi. Ở đây có nhiều đồ đẹp như vậy, tại sao lại chọn cái này?”

Ông lão nghe vậy lập tức ngượng ngùng nói: “Nhỏ, dễ giấu...

Đám người nghe vậy, đều cười khẩy.

Đúng là một kẻ ngu ngốc.

Không nhìn vào giá trị như thế nào, lại chỉ nhìn có dễ giấu hay không!

“Ông thật thông minh!”


Lương Trung Nguyên mỉm cười và ra hiệu cho ông ấy lấy thứ mình đã chọn. Ông lão cẩn thận cầm lên rồi bỏ ngay vật màu đen vào túi của mình.

Hành động này của ông ấy khiến đám người phải bật cười.

Ông lão ngượng ngùng nhìn bọn họ, cười gượng rồi bước đi.

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói với Lạc Trường Phong.

Trong lòng Lạc Trường Phong khẽ động, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, mỉm cười.

“Thanh YI”

Đột nhiên, một tiếng hét phấn khích đã cắt ngang tiếng cười của mọi người. Lâm Vũ và Lạc Trường Phong quay lại, nhìn về phía sau đám người.

Chợt nhìn thấy Đằng Nghĩa đeo mặt nạ, nắm lấy tay ai đó.

Mặc dù người này cũng đeo mặt nạ nhưng từ dáng người và quần áo có thể nhận ra đây là một người con gái mảnh mai.

“Thả tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi!”

Giọng nói của cô gái lạnh lùng, cô ấy muốn hất tay Đằng Nghĩa ra, nhưng anh ta giữ chặt lại.

“Em không thể gạt anh được đâu!”

Giọng nói của Đằng Nghĩa khẽ run rẩy, đưa tay muốn tháo mặt nạ của cô gái xuống.

“Cút đi!” Cô ấy tức giận hét lên, chặn tay Đằng Nghĩa lại.

Đằng Nghĩa không cam lòng, muốn tháo mặt nạ của cô ấy một lần nữa.

Anh ta vừa đưa tay ra, Lương Trung Nguyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đằng Nghĩa: “Chàng trai, đây là chợ Quỷ Sương, không phải nơi để cậu gây chuyện!”
 
Chương 395: Lương mỗ mời cậu


“Cút đi! Không phải việc của ông!” Đằng Nghĩa tức giận hét lên, nhưng anh ta

không thèm nhìn Lương Trung Nguyên lấy một cái, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người cô gái.

Dường như có thể thấy anh ta đã rơi nước mắt. €ó lẽ lúc này trong lòng anh ta có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Còn Lương Trung Nguyên, thân là chủ của chợ Quỷ Sương, ông ta chưa bao giờ bị mắng như thế, vậy nên sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

Ngay sau đó bóng người của Lương Trung Nguyên lóe lên, nhanh như chớp tấn công về phía Đằng Nghĩa.

Đúng lúc Đằng Nghĩa muốn ra tay, thì Lâm Vũ đã đứng trước mặt anh ta, rồi chặn lại đòn tấn công của Lương Trung Nguyên, khiến ông ta thối lùi về sau.

Đôi mắt của Lương Trung Nguyên đột nhiên co lại, ông ta kinh ngạc nhìn Lâm

Vũ. Không phải là ông ta chưa từng gặp qua cao thủ.

Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một cao thủ có thể dễ dàng đánh bại ông †a như vậy.

“Hai người có thể ra ngoài nói chuyện, ở đây cứ giao cho tôi.”

Lâm Vũ mỉm cười với Đằng Nghĩa, sau đó lại nhìn Lương Trung Nguyên: “Chúng tôi không có ý định gây chuyện ở chợ Quỷ Sương. Chỉ là người bạn này của tôi có chút việc riêng cần giải quyết, đã đắc tội rồi, mong ông lượng thứ.”

“Lượng thứ?”

Lương Trung Nguyên khế nheo mắt: “Nếu gây rối ở chợ Quỷ Sương, sau đó chỉ nói một câu lượng thứ là xong chuyện. Vậy có phải sau này ai cũng có thể gây

chuyện ở đây đúng không?”

Lâm Vũ khua tay với Đăng Nghĩa, sau đó cười hỏi Lương Trung Nguyên: “Vậy ông muốn thế nào?”

Câu hỏi này của Lâm Vũ khiến Lương Trung Nguyên chết lặng. Đúng vậy, ông ta muốn thế nào? Đối mặt với một cao thủ, ông ta còn có thể làm gì đây?

“Chàng trai, có thể tháo mặt nạ xuống để Lương mỗ nhìn thấy mặt của cậu được không?”

Lương Trung Nguyên nhìn Đằng Nghĩa, trầm giọng nói: “Lương mỗ tự biết bản thân mình không phải đối thủ là đối thủ của cậu, e rằng hôm nay cũng chẳng thể làm gì được các cậu, nếu có cơ hội, hy vọng ngày sau các cậu có thể làm sáng tỏ chuyện này!”

Lời nói của ông ta rất thỏa đáng.

Tự thừa nhận thực lực không mạnh băng bọn họ nhưng cũng không từ bỏ ý định yêu cầu bọn họ giải thích.

Điều này cũng xem như phần nào giữ được thể diện trước mặt mọi người.

“Được!”

Đằng Nghĩa tháo mặt nạ xuống để Lương Trung Nguyên nhìn rõ mặt mình, sau đó cũng không để ý đến sự tức giận và vùng vẫy của người con gái mà kéo cô ấy ra ngoài.

Mãi cho đến khi Đăng Nghĩa rời đi, đám người mới dần dần lấy lại tinh thần. Truyện Linh Dị

Sau đó họ mới nhận ra rằng ông lão lúc trước đã biến mất.

Ngay cả Lạc Trường Phong bên cạnh Lâm Vũ cũng đã biến mất.


Lúc này, Lương Trung Nguyên cúi đầu thật sâu trước mọi người, nói lớn: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người! Để bày tỏ thành ý, trước khi các vị rời đi, Lương mỗ sẽ sắp xếp người mang đến cho các vị một món quà nhỏ, mong các vị lượng thứ!”

Ông ta vừa dứt lời, đám đông đã vỗ tay nồng nhiệt.

“Ha ha, ông chủ Lương thật tốt!”

“Ông chủ Lương khách sáo rồi!”

“Món quà của ông chủ Lương ắt hẳn rất nhiều tiền đi?”

“Vậy chúng ta phải cảm ơn ông chủ Lương rồi!”

Mọi người đồng loạt lên tiếng nói cười.

Chuyện vừa xảy ra dường như đã bị mọi người quên sạch.

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.

Lương Trung Nguyên này quả nhiên có chút thủ đoạn.

Không những chiếm được lòng người mà còn giải quyết chu toàn tình huống xấu hổ vừa rồi của ông ta.

Lương Trung Nguyên ra hiệu cho mọi người tiếp tục mua bán, rồi lại đi đến chỗ Lâm Vũ: “Vị bằng hữu này, không đánh không quen, vậy nên có thể nào để

Lương mỗ mời cậu hai ly được không?”

“Lương tiên sinh quá lời rồi.”

Lâm Vũ cười nói: “Quả thật chuyện này là bạn tôi có lỗi trước, vậy nên để tôi thay mặt bạn mình, kính Lương tiên sinh hai ly mới phải!”

“Ha ha, được!”

Lương Trung Nguyên cười lớn, đưa tay ra nói: “Mời!”
 
Chương 396: Hố trời!


Sau khi đi qua cánh cửa nằm sâu trong hang động, đôi mắt của Lâm Vũ đột nhiên mở to.

Chỗ này không còn ở trong hang động nữa.

Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy các vì sao lấp lánh.

Hố trời!

Đây là một hố trời hình chóp nón!

Bên trên nhỏ, còn bên dưới thì to.

Vị trí đối diện với miệng hố đã được thiết kế thành một khu vườn xinh đẹp. Trên các bức tường đá bao quanh khu vườn, còn có những căn phòng nhỏ.

Các bức tường đá nhô ra có tác dụng che chắn rất tốt, cho dù có mưa to cũng không thể nào lọt vào trong phòng.

“Chỗ này tuyệt thật đấy!”

Lâm Vũ gật đầu khen ngợi, sau đó tò mò nhìn Lương Trung Nguyên: “Nơi này là do ông tự mình thiết kế sao?”

Lương Trung Nguyên lắc đầu cười nói: “Tôi không có giỏi như vậy.”

Lâm Vũ có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Đừng nói với tôi là ông vô tình tìm thấy nó nhé?” ụ

“Cũng không phải!

Lương Trung Nguyên lại lắc đầu: “Đây là công lao của mấy đời Lương gia tôi đấy!”


Vừa nói chuyện, Lương Trung Nguyên vừa mời Lâm Vũ ngồi xuống, rồi mang rượu ngon và ly ra.

Trong khi Lương Trung Nguyên rót rượu, Lâm Vũ tò mò hỏi: “Tổ tiên của Lương tiên sinh vẫn luôn sống ở đây à?”

Lương Trung Nguyên khế gật đầu: “Rất lâu về trước, tổ tiên của chúng tôi cùng gia đình chạy trốn đến đây để tránh chiến tranh loạn lạc. Từ đó, họ đã sinh sống ở đây, nháy mắt một trăm năm đã trôi qua.”

“Hóa ra là như vậy!”

Lâm Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tin.

Mặc dù lời nói của Lương Trung Nguyên không có gì kì lạ, nhưng cảm giác như ông ta không hề nói thật.

Thế nhưng Lâm Vũ cũng không hỏi gì thêm. Mới lần đầu gặp mặt, ai lại ngu ngốc nói thật mọi thứ cơ chứ?


Lương Trung Nguyên nâng ly mời Lâm Vũ: “Còn chưa biết quý danh của các hại”

“Gọi tôi là Lâm Phong được rồi.” Lâm Vũ thản nhiên trả lời rồi cầm ly rượu trước mặt lên.

Nếu Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không nói thật với ông ta.

Hơn nữa, hắn còn muốn điều tra Lương Trung Nguyên, vậy nên tạm thời không thể tiết lộ thân phận.

“Lâm Phong...”

Lương Trung Nguyên lẩm bẩm một mình, sắc mặt có chút cảm khái nói: “Lương mỗ sống ở đây đã lâu, hiểu biết đôi lúc hạn hẹp. Thế mà lại không biết trên thế gian còn có thiên tài như huynh đệ Lâm Phong đây! Nếu như Lương mỗ đoán không sai thì tu vi của cậu chắc đã gần đến Luyện Thần Cảnh đỉnh phong rồi phải không?”

“Cũng gần như vậy!”

Lâm Vũ mỉm cười, nâng ly hướng về phía Lương Trung Nguyên: “Tôi kính ông rượu đầu tiên này, xem thay mặt bạn bè xin lỗi.”

“Được!”

Lương Trung Nguyên vui vẻ uống cạn ly.

Lâm Vũ cũng một hơi uống hết.

Đặt ly xuống, Lâm Vũ không nhịn được mà tán thưởng: “Rượu ngon!”

“Quá khen.”

Lương Trung Nguyên khách sáo đáp, rồi lại rót rượu cho Lâm Vũ, cười nói: “Không biết lần này cậu đến chợ Quỷ Sương của tôi là muốn trao đổi bảo vật gì?
 
Chương 397: Cũng đúng


Nếu có, chỉ bằng lấy ra cho Lương mỗ xem thử, nói không chừng chỗ tôi cũng có bảo vật cậu muốn.”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Là người bạn đó của tôi muốn đến đây tìm người, tôi chẳng qua đi theo xem náo nhiệt mà thôi.”

“Hóa ra là như vậy...”

Lương Trung Nguyên có chút tiếc nuối nói: “Người bạn đó của cậu và cô gái kia hẳn là có tình cảm?”

“Ừm”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, thở dài: “Anh ta đã tìm kiếm cô ấy bảy năm, lần này biết được cô ấy đến chợ Quỷ Sương nên mới chạy đến đây. Có lẽ khi nhìn thấy cô ấy, vì quá kích động vui mừng nên mới thế, mong Lương tiên sinh lượng thứ.”

“Khó trách!” Lương Trung Nguyên cười lớn, cảm khái nói: “Tìm kiếm suốt bảy

năm đúng là không dễ dàng! Nếu tôi là cậu ta, e rằng còn kích động hơn thế: Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Đối với Đằng Nghĩa, quả thực không hề dễ dàng. Chỉ là không biết bây giờ anh ta và Tiêu Thanh Y nói chuyện như thế nào rồi.

Nhìn phản ứng của Tiêu Thanh Y, sợ rằng nút thắt giữa bọn họ có lẽ không dễ dàng tháo gỡ như vậy.

Sau lần này, không biết Tiêu Thanh Y có muốn tránh mặt anh ta không nữa.

Đúng lúc Lâm Vũ cảm khái, Lương Trung Nguyên lại hỏi: “Cậu hình như rất thân thiết với ông lão đó?”

“Thực sự không quá quen, tôi chỉ gặp ông ấy một lần thôi.”

Lâm Vũ cũng không giấu giếm, kể cho Lương Trung Nguyên nghe chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, ông lão và cô gái đó.

Nghe Lâm Vũ nói xong, Lương Trung Nguyên bỗng nhiên cau mày trầm tư, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.

Lâm Vũ cười hỏi: “Ông hối hận khi giao dịch với ông lão ấy rồi sao?” “Làm sao cậu đoán được vậy?”

Lương Trung Nguyên phục hồi tinh thần, vui vẻ nhìn hắn.

Lâm Vũ cười nhẹ đáp: “Lúc ông lão muốn lấy món đồ nhìn giống như răng sói đó, ông dường như có chút do dự.”


“Cậu thực sự có đôi mắt tinh tường.”

Lương Trung Nguyên bái phục nhìn hắn, cười khổ nói: “Kỳ thực tôi không muốn ông ấy lấy cái cúc bán nguyệt.”

“Cúc bán nguyệt?” Trong lòng Lâm Vũ khẽ độn:

hình như không phải là bảo vật trong tay ông.”

hắn cười nói: “Tôi thấy cái cúc bán nguyệt kia,, ắt hẳn không đáng giá bằng cái đỉnh ba chân

“Vấn đề không phải là tiền bạc.”

Lương Trung Nguyên lắc đầu nói: “Có câu ngàn vạn cũng không mua được. thứ mình thích, mặc dù trong tay tôi có rất nhiều bảo vật, nhưng khiến tôi yêu thích không nỡ dời tay thì chỉ có vài thứ, khổ nỗi cúc bán nguyệt là một trong số đó”

“Nếu như vậy thì tại sao lại đem nó trao đổi với người khác?” Lâm Vũ mỉm cười, hứng thú hỏi.

Lương Trung Nguyên cười khổ: “Không lấy ra thứ mình thích, làm sao biết được mình có thể đổi được thứ mình càng thích hơn?”

Lâm Vũ chống tay cười nói: “Có đạo lý!”. Chí𝗇h‎ chủ,‎ rủ‎ bạ𝗇‎ đọc‎ ch𝐮𝗇g‎ ⩶‎ t‎ r‎ ù‎ 𝐦‎ t‎ r‎ 𝐮‎ y‎ ệ‎ 𝗇.𝐕𝖭‎ ‎ ⩶

Mặc dù hắn không hoàn toàn đồng ý với những gì ông ta nói.

Nhưng cũng không có cách nào bác bỏ.

Lương Trung Nguyên mỉm cười, nói: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?” “Muốn tôi giúp ông lấy lại chiếc cúc hình bán nguyệt à?”

Lâm Vũ cũng đoán được mục đích của ông ta.

“Ừm

Lương Trung Nguyên gật đầu nói: “Tôi thấy ông lão rất tin tưởng các cậu, vì vậy muốn nhờ cậu giúp mua lại chiếc cúc bán nguyệt ấy, cho dù giá cao hơn một chút cũng được.”

Lâm Vũ nghi hoặc: “Sao ông không tìm ông ấy rồi mua lại?”

Lương Trung Nguyên khế nheo mắt, trầm giọng nói: “Ông lão ấy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra rất khôn ngoan, nếu như tôi muốn mua lại từ tay ông ta, e rằng sẽ phải trả cái giá trên trời! Hơn nữa, ông ấy rất thận trọng. Nếu tôi đi mua, có lẽ ông ấy sẽ nghĩ tôi lừa ông ấy!”

“Cũng đúng.”

Lâm Vũ cười nói: “Vậy để tôi thử xem, nhưng tôi không chắc có thể mua lại giúp ông.”

“Được!”

Thấy Lâm Vũ đồng ý, Lương Trung Nguyên lập tức vui vẻ nói: “Cậu cho tôi số tài khoản đi. Đến lúc đó chỉ cần nói bao nhiêu, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”

“Ông không sợ tôi lừa ông sao?”

Lâm Vũ nói đùa. “Những người khác có thể, nhưng cậu chắc chăn sẽ không!” Lương Trung Nguyên cười lớn, kiên quyết nói: “Với thực lực của cậu, số tiền

ít ỏi đó chẳng đáng là gì! Hơn nữa tôi có thể nhìn ra cậu không phải là người như vậy.”
 
Chương 398: Bốn giờ sáng


Bốn giờ sáng, chợ Quỷ Sương đúng giờ đóng cửa.

Những người lấy được thứ mình muốn đều vô cùng vui vẻ.

Ngược lại người chưa thu được lợi ích gì thì có phần chán nản.

Chỉ có thể chờ đợi vận may tháng sau của mình mà thôi.

Lâm Vũ cũng rời khỏi chợ Quỷ Sương.

Còn Đăng Nghĩa thì không biết đã đi đâu rồi.

Thế nhưng hắn cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Đằng Nghĩa.

Điều duy nhất hắn lo lắng chính là nút thắt giữa anh ta và Tiêu Thanh Y. không thể nào tháo gỡ được.

Vừa rời khỏi chợ Quỷ Sương, thì Lạc Trường Phong đã gửi tin nhắn tới. Lâm Vũ liếc nhìn một cái, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Nửa giờ sau, Lâm Vũ đã đến thị trấn nhỏ ngày trước.

Trong một khách sạn, Lâm Vũ đã thấy Lạc Trường Phong.

Còn có ông lão và cô gái.

Lúc này, hai người cũng không còn xấu hổ như trước, thậm chí đã thay quần áo.

Ông lão đeo một cặp kính gọng vàng, toát lên phong thái vô cùng nho nhã, khác hẳn với vẻ ngoài mộc mạc trước đây.

Cô gái lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ.

Không giống như cô ta, ông lão có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ khó hiểu nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đã nhìn ra sơ hở của chúng tôi như thế nào?”

Lâm Vũ đi tới ngồi đối diện hai người, cười nói: “Trước tiên không phải nên nói cho tôi biết thân phận của hai người à?”

Ông lão cười khổ nói: “Tôi là Trần Học Hải, đây là cháu gái của tôi - Trần Dao.”

Lâm Vũ cười đáp: “Không đơn giản như vậy chứ?” “Anh muốn làm cái quái gì vậy?”

Trần Dao nhìn chằm chăm Lâm Vũ: “Chúng ta không thù không oán, chúng tôi cũng không đắc tội với các người. Tại sao anh lại bắt chúng tôi?”

“Ai nói hai người không đắc tội với chúng tôi?”

Lạc Trường Phong cố ý nghiêm mặt nói: “Hai người lừa gạt tình cảm của chúng tôi, xoay chúng tôi vòng vòng, đó không phải đắc tội à?”


Nếu như Lâm Vũ không chính miệng nói với anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin hai người này đang giả vờ.

Anh ta còn tưởng mình sai nhưng không ngờ lại bị hai người này lừa gạt. Phải thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của hai người này rất xuất sắc. Dường như không tìm thấy sơ hở nào!

Ít nhất thì anh ta cũng không thể nhìn ra.

Trần Dao nghẹn lời, lẩm bẩm: “Các người cũng có mất gì đâu.”

“Lòng tốt lại bị lừa gạt, tâm hồn tổn thương sâu sắc, đây không phải là tổn thất sao?” Lạc Trường Phong vẫn nghiêm túc nói.

“Được rồi đó!” Trần Dao bĩu môi, hoàn toàn không tin lời nói nhảm của anh †a.

Cái gì mà tâm hồn bị tổn thương sâu sắc?

Nhìn bọn như thế này, có chỗ nào giống tổn thương không?

Hơn nữa, chẳng phải chỉ là lừa dối lòng tốt của bọn họ chút thôi sao? Nào có nghiêm trọng như vậy!

Lúc này, Trần Học Hải nhẹ nhàng kéo cháu gái, sau đó bất đắc dĩ nhìn hai người: “Chúng tôi nhất định phải nói ra sự thật thì mới để thả chúng tôi đi sao?”

“Đương nhiên!”

Cả hai đều gật đầu.

Trần Học Hải do dự một lát, cuối cùng nói: “Chúng tôi không có thân phận gì đặc biệt, nếu cậu kiên trì muốn biết thì cũng chỉ có thể nói tôi là cao thủ làm hàng giả.”

“Cao thủ làm hàng giả?”
 
Chương 399: Cái gì?


Lạc Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Cái đỉnh ba chân đó thật sự là đồ giả à?”

“Ừ!" Trần Học Hải đang định gật đầu, thì đột nhiên kinh ngạc nhìn hai người: “Hai ngươi đã sớm nhìn ra cái đỉnh đó là hàng giả sao?”

Trần Dao cũng vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí, có chút khó tin.

“Tôi không nhìn ra nhưng ngài ấy nhìn ra.” Lạc Trường Phong chỉ vào Lâm Vũ.

Trần Học Hải ngạc nhiên nhìn hắn: “Bởi vì cậu biết cái đỉnh là giả nên mới nhận ra sơ hở của chúng tôi?”

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười. “Không thể nào!”

Trần Dao đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Tài nghệ làm hàng giả của ông nội ngay cả chuyên gia đồ cổ cũng không thể nhìn ra được!”

Cô ta rất tin tưởng vào kỹ năng làm đồ giả của ông nội mình.

Lúc trước đồ giả do ông nội tôi làm ra đã được hơn chục chuyên gia công nhận là hàng thật.

Cho đến nay, chưa có người nào nhìn ra được. Huống hồ còn là một người trẻ như vậy.

Dù kinh nghiệm của hắn có phong phú đến đâu, thì làm sao có thể bằng những chuyên gia đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu đồ cổ?

“Kỹ năng làm giả của ông quả thực rất đỉnh!” Lâm Vũ mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Thật ra tôi vốn không thể nhìn ra cái đỉnh là thật hay giả, nhưng tôi biết cái đỉnh thật ở đâu, vì vậy cái đỉnh của ông chắc chắn là giả.”

“Cái gì?”

Trần Học Hải và Trần Dao đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Trần Học Hải không khỏi cười khổ.

Chẳng trách hắn chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết cái đỉnh là hàng giả.

Không ngờ chuyện như vậy cũng có thể xảy ra được, vậy nên ông lão chỉ đành thừa nhận thất bại.

Sau khi cười khổ, Trần Học Hải nhẹ nhõm: “Nếu như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, hai người muốn làm gì với tôi cũng được, chỉ mong thả cháu gái của tôi đi. Đây đều là ý tưởng của tôi, không liên quan gì tới con bé cả.”

“Không!”

Trần Dao hét lớn, lập tức đưa tay chắn trước Trần Học Hải: “Có vấn đề gì thì hãy để tôi chịu trách nhiệm, đừng làm khó ông nội tôi!”


“Không phải việc của con!” Trần Học Hải mắng rồi kéo Trần Dao về phía sau.

“Con không muốn!” Trần Dao bướng bỉnh lắc đầu, lại đứng ở trước mặt ông nội cô.

“Dao Nhi!”

Trần Học Hải bỗng nhiên cao giọng, nghiêm nghị nói: “Nếu con còn tiếp tục không nghe lời, ông sẽ không nhận đứa cháu này nữa.

“Ông nội!" Trần Dao gấp gáp đến mức dậm chân, mặt đỏ bừng. “Dừng!”

Nhìn thấy hai người bọn họ giằng co qua lại trước mặt, Lâm Vũ rốt cục. không nhịn được, buồn cười nói: “Tôi có nói sẽ xử lý hai người à?”

“Hả? “Cậu... bỏ qua cho chúng tôi sao?” Hai người đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, có chút khó tin.

Lâm Vũ sờ cäm, mỉm cười nhìn hai người: “Bỏ qua cho hai người cũng được, nhưng có chuyện này tôi phải hỏi rõ ràng.”

“Chuyện gì?” Cả hai đều hỏi.

Lâm Vũ nhếch khóe miệng, hứng thú nói: “Đồ vật ông trao đổi với Lương Trung Nguyên là gì vậy?”


“Chỉ là một đồ cổ mà thôi.”

Trần Học Hải cười nói: “Nhưng tôi đã đổi đồ giả lấy đồ thật.”

“E rằng không phải như vậy?” Lâm Vũ lộ ra ý cười.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Trần Học Hải ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Dường như vô tội.

Lại dường như không hiểu lời nói của Lâm Vũ là gì.

Lâm Vũ cười thầm trong lòng.

Không hổ danh là cao thủ làm hàng giả, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt vời.

Đã đến lúc này rồi mà vẫn muốn diễn kịch!

“Lúc ở trấn nhỏ này hai người đã bắt đầu diễn kịch, một mạch diễn đến chợ Quỷ Sương, tôi đoán ngay từ đầu hai người đến đây là vì món đồ đó phải không?” Lâm Vũ cười hỏi.

“Tôi chỉ tùy tiện lấy thôi, có giá là được.”

Trần Học Hải lắc đầu, vẫn không chịu thừa nhận. “Những gì ông nói đã rất mâu thuẫn.”

Ánh mắt Lâm Vũ khẽ lóe lên, cười nói: “Tay nghề làm đồ giả của ông tốt như vậy, còn cần xem món đồ kia có giá trị hay không à?”

“Ông cố ý yêu cầu tiền mặt, bởi vì ông biết người ở chợ Quỷ Sương vốn không thể mang theo nhiều tiền như vậy.”

“Ngay từ đầu ông đã gài bãy Lương Trung Nguyên, chỉ chờ ông ta chủ động tiến vào!”

“Bởi vì ông biết, nếu ông chủ động muốn trao đổi, Lương Trung Nguyên rất có thể sẽ không đồng ý.”

“Cho nên ông cố ý giả làm một ông lão quê mùa, để cho Lương Trung Nguyên buông lỏng cảnh giác, khiến ông ta không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ chọn món đồ nhỏ như vậy.”

“Hao tâm tổn sức nhiều như vậy để có được nó, vậy nên chắc chẳn không phải vì tiền!”

“Còn nữa sau khi hai người rời đi, Lương Trung Nguyên đã đến tìm tôi, nhờ tôi giúp ông ta mua lại. Hiển nhiên, Lương Trung Nguyên cũng rất coi trọng món đồ này...”
 
Chương 400: Ngọc Âm Dương?


Nghe Lâm Vũ nói vậy, vẻ ngơ ngác trên mặt Trần Học Hải cũng dần biến mất.

“Tôi vốn tưởng mình đã đủ thông minh, không ngờ rằng cậu còn thông minh hơn.”

Trần Học Hải cười bất đắc dĩ. Ông ta nghĩ là kế hoạch của mình rất hoàn hảo hóa ra đã bị nhìn thấu từ lâu. Lúc này, cho dù ông ta có tiếp tục phủ nhận thì cũng chẳng nghĩa lý gì.

Lâm Vũ cười nhẹ, khiêm tốn nói: “Nếu không phải tôi biết cái đỉnh ba chân của ông là giả, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.”

“Vi vậy người tính không bằng trời tính.”

Trần Học Hải thở dài, sau đó gật đầu nói: “Quả thật tôi tới đây vì ngọc Âm Dương.”

Ngọc Âm Dương?

Lâm Vũ có chút kinh ngạc.

Quả nhiên, Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn! Cái tên cúc bán nguyệt này có lẽ là do ông ta tùy ý bịa ra.

Lâm Vũ nhìn Trần Học Hải: “Có thể cho tôi xem ngọc Âm Dương trong tay ông được không?”

“Tôi như cá nằm trên thớt, có thể không cho cậu xem được sao?” Trần Học. Hải cười tự giễu rồi lấy ngọc Âm Dương đưa cho Lâm Vũ.

Miếng ngọc có cảm giác lành lạnh.

Ngoài ra còn có một cảm giác nặng trịch khó tả.

Cả hai mặt của nó đều bóng mịn.

Lâm Vũ cẩn thận nhìn nó một lúc rồi trả lại cho Trần Học Hải. Trần Học Hải kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu... cậu không giữ nó sao?”

Lâm Vũ lắc đầu, buồn cười nói: “Đây là đồ mà ông dựa vào năng lực của mình có được, tôi lấy làm gì?”

Đồ ở chợ Quỷ Sương vốn không quan tâm thật giả, càng không bận tâm đến nguồn gốc.


Ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Một người dám chơi thì một người dám chịu.

Trần Học Hải có thể đổi hàng giả lấy ngọc Âm Dương này, đó là năng lực của ông ta.

Tuy rằng hắn có chút tò mò về ngọc Âm Dương nhưng cũng không cần lấy làm gì. Thấy Lâm Vũ nói vậy, Trần Học Hải yên tâm một chút, nghi hoặc hỏi: “Không

phải cậu nói Lương Trung Nguyên nhờ cậu giúp ông ta lấy lại nó sao?”

“Tôi đồng ý giúp ông ta lấy lại, nhưng không nói là nhất định có thể lấy lại được.

Lâm Vũ lộ ra nụ cười đắc ý. Nghe vậy, Trần Học Hải và Trần Dao đều sửng sốt. Đam Mỹ Trọng Sinh

Sau đó Trần Học Hải liền cười lớn.

Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Hình như chất liệu của ngọc Âm Dương nhìn không giống ngọc lắm!”

Trần Học Hải gật đầu: “Ngọc Âm Dương là ngọc, nhưng thực ra không phải ngọc.”

“Vậy là cái gì?” Lâm Vũ tò mò hỏi. “Cái này...”

Trần Học Hải có chút xấu hổ: “Kỳ thật tôi cũng không biết ngọc Âm Dương làm băng chất liệu gì, chỉ biết rất cứng, còn cứng hơn cả kim cương.”

“Cứng hơn nhiều so với kim cương sao?”

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong gần như đồng loạt kêu lên.

Không phải bọn họ chưa từng thấy qua thứ gì cứng hơn kim cương. Ví dụ như chiến đao Vô Phong của Lâm Vũ chẳng hạn.

Nhưng chiến đao Vô Phong cũng chỉ cứng hơn kim cương một chút mà thôi, không thể nói cứng hơn kim cương rất nhiều được.

Trần Học Hải cho rằng hai người không tin, liền lấy ngọc Âm Dương ra, nghiêm túc nói: “Hai người có thể thử phá hủy nó xem, liệu có được không?”

“Không phải chúng tôi không tin, chỉ là chúng tôi có chút ngạc nhiên mà thôi.”

Lâm Vũ xua tay, nói không cần thử, hỏi: “Vậy ngọc Âm Dương này rốt cuộc có tác dụng gì?”

Trần Học Hải đang định trả lời thì Trần Dao lại lặng lẽ kéo góc áo của ông.

Tuy động tác của cô ta rất nhỏ nhưng vẫn không thể tránh khỏi tâm mắt của Lâm Vũ và Lạc Trường Phong.

Trần Dao nghiêng đầu sang một bên, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Học Hải nhìn cháu gái, cười nhẹ: “Được rồi, đã nói đến mức này thì không cần phải giấu nữa.”

Trần Dao hơi có nghẹn, tức giận nhìn ông ta.

Trần Học Hải cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Thật ra có hai miếng ngọc Âm Dương.”

“Hai miếng?” Lâm Vũ kinh ngạc nói: “Một âm một dương sao?” “Phải!”
 
Chương 401: Danh lợi thì hại người!


Trần Học Hải gật đầu: “Đen là âm, trắng là dương! Hai miếng âm dương hợp lại với nhau tạo thành một cái chìa khóa.”

Chìa khóa?

“Chìa khóa kho báu?”

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong đồng thời thốt lên.

Tình tiết này có phần quen thuộc.

Hoa Quốc có trên dưới năm nghìn năm lịch sử, đã có vô số thứ bị chôn vùi. Kiểu chìa khóa kho báu này cũng không có gì lạ.

“Không phải là kho báu, nhưng so kho báu còn có giá trị gấp ngàn lần!”

Sắc mặt Trần Học Hải chợt thần bí, trầm giọng nói: “Di tích thượng cổ!” Nghe thấy ông nội nói vậy, Trần Dao tức đến giậm chân.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không để ý tới cô ta, ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Học Hải.

Trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc. Di tích thượng cổ sao?

Nếu như những gì ông ta nói là sự thật thì nó quả thực còn đáng giá gấp ngàn lần so với kho báu!

Thậm chí còn hơn cả thết Giá trị này có lẽ chẳng không thể đo đếm được!

Hít sâu một hơi rồi Lâm Vũ thăm dò hỏi: “Di tích thượng cổ ở đâu? Ông có tiện tiết lộ chút không?”

Trần Học Hải cười khổ, lắc đầu nói: “Chắc là ở trong núi Côn Lôn, nhưng cũng không biết cụ thể ở chỗ nào.”

Lâm Vũ trâm mặc, bất đắc dĩ cười nói: “Phạm vi này có chút rộng!” Dãy núi Côn Lôn là nơi có long mạch.

Bán kính vài trăm km.

Môi trường rất khắc nghiệt và quanh năm hoang vu.

Thậm chí còn hẻo lánh hơn cả núi Đại Tuyết của Bắc Cảnh.

Cho đến tận bây giờ, phần lớn núi Côn Lôn vẫn chưa được khám phá. Hơn nữa còn có vô số truyền thuyết về dãy núi này.

Dường như tất cả đều vô cùng thần bí.

Lâm Vũ tin rằng có di tích thượng cổ ở núi Côn Lôn.

Lúc này Lạc Trường Phong tò mò nhìn Trần Học Hải: “Sao ông biết chuyện này?”

Ông ta mỉm cười và chậm rãi nói: “Do công việc nên tôi đã tiếp xúc với rất nhiều văn hóa di vật cổ. Sau đó tình cờ biết được về ngọc Âm Dương và di vật

thượng cổ từ một tấm bia đá.”

“Nhưng đáng tiếc, do thời gian quá lâu nên tấm bia đá đã bị hư hại nghiêm trọng. Không thể nào thấy rõ ghi chép về di tích, cũng như vị trí cụ thể.”


⁄W¡ trí núi Côn Lôn cũng là do tôi suy luận ra dựa vào những ghi chép rải rác trên các tấm bia đá.”

“Tôi không thể đảm bảo liệu nó có ở đó hay không.” Nói đến đây, Trần Học Hải tràn đầy tiếc nuối.

Đây chính là một di tích thượng cổ!

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy kích động rồi.

Cho dù đồ giả của ông ta có tốt đến mấy thì đồ giả vẫn là đồ giả, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể nào so bì được với những chuyên gia khác.

Nhưng nếu có thể phát hiện ra di tích này, chắc chắn tên tuổi của ông ta sẽ được lưu danh trong lịch sử.

Danh lợi thì hại người!

Nhưng mấy ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của của nó chứ?

Ông ta có tiền nhưng vẫn chưa có danh tiếng.

Nhưng nếu tìm thấy di tích thượng cổ này thì sẽ có tất cả mọi thứ.

Nghe vậy, Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Dấy núi Côn Lôn quá rộng, bọn họ cũng không dám chắc có thể tìm thấy nó.

Trong lòng tiếc nuối, Lâm Vũ đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, miếng ngọc Âm Dương khác cũng ở trong tay ông sao?”

Trần Học Hải lắc đầu. “Vậy... Ông có tin tức gì về ngọc Âm Dương nữa không?” Lâm Vũ lại hỏi. Trần Học Hải lại lắc đầu: “Không có, cậu có thể đi hỏi Lương Trung Nguyên.”

Lâm Vũ cười mỉm, xua tay nói: “Thôi bỏ đi! Nếu như ông ta biết gì về ngọc Âm Dương cũng sẽ không lấy nó để câu cá.”

“Câu cá?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao tràn đầy vẻ khó hiểu: “Ý anh là gì?”
 
Chương 402: Phải nói rằng ông ta rất xảo quyệt


“Sở dĩ ông ta đem miếng ngọc Âm Dương này ra là để đợi người có miếng ngọc Âm Dương còn lại đến."

Lâm Vũ liếc nhìn Trần Dao, cười nói: “Nhưng kỹ năng diễn xuất của hai người quá tốt nên ông ta thực sự cho rằng hai người chỉ là người nhà quê. Cộng thêm lúc đó xảy ra chuyện của bạn tôi nên ông ta cũng mất cảnh giác! Bằng không, lúc. hai người mang ngọc Âm Dương rời đi, ông ta nhất định sẽ phái người theo dõi.”

Khi biết được tác dụng quan trọng của ngọc Âm Dương, hắn đã nhìn thấu ý đồ của Lương Trung Nguyên.

Phải nói rằng ông ta rất xảo quyệt.

Có lẽ ông ta xây dựng lên chợ Quỷ Sương này chỉ để tìm miếng ngọc Âm Dương còn lại.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.

Cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.

Ông ta tính đi tính lại nhưng không ngờ lại bị Trần Học Hải tính kế.

Vậy nên đúng là người tính vẫn không bằng trời tính!

“Hóa ra là như vậy!”

Lâm Vũ vừa dứt lời, Trần Học Hải chợt tỉnh ngộ: “Trước kia tôi còn thấy khó hiểu. Nếu như ông ta không biết gì về ngọc Âm Dương thì tại sao lúc tôi muốn lấy nó, lại tỏ ra không mấy nguyện ý như vậy! Nhưng nếu biết, tại sao ông ta lại dùng

nó để trao đổi! Hóa ra ông ta vẫn đang đợi, thật là xảo quyệt mà.”

Lâm Vũ cười lớn: “Dù ông ta có xảo quyệt đến đâu, chẳng phải ngọc vẫn rơi vào tay ông đó sao?”

“Cậu đừng nói như vậy, tôi thật sự không có bản lĩnh đó.”

Trần Học Hải liên tục xua tay: “Tôi bây giờ cũng hiểu được, bản thân có thể lấy được miếng ngọc Âm Dương này, xem như mèo mù vớ được cá rán.”

Nghe vậy, Trần Dao liền không vui.

“Rõ ràng là ông dựa vào bản lĩnh của mình mà.” Trần Dao khịt mũi.

“Cháu gái ngốc nghếch! Con không biết sự tình nguy hiểm như thế nào đâu!”

Trần Học Hải lắc đầu thở dài, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, nhỏ giọng nói: “Nếu như không phải Lương Trung Nguyên kiêng dè hai cậu, có lẽ bây giờ ông ta đã cướp lại ngọc Âm Dương rồi, hơn nữa nói không chừng chúng tôi cũng chẳng thể nào bảo toàn được tính mạng.”

Lúc đầu ông ta thực sự không hiểu.

Giống như Trần Dao, ông ta cũng thầm vui mừng vì kế hoạch hoàn hảo của mình.

Nhưng khi nghe Lâm Vũ nói, ông ta liền hiểu ra hết thảy.

Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

“Nào có khoa trương như vậy.”

Trần Dao lẩm bẩm, không hề quan tâm.

Rõ ràng bọn họ đã bị hai người này bắt giữ mà.

Nhưng bây giờ theo ý của ông nội thì bọn họ còn phải cảm ơn hai người này?

Cô ta không thèm!

Trần Học Hải lắc đầu cười khổ, cảm khái nói: “Con không thể tưởng tượng được lòng người đáng sợ đến mức nào đâu.”

“Con cảm thấy hai người bọn họ khá nham hiểm!” Trần Dao lại lẩm bẩm, không vui nhìn Lâm Vũ và Lạc Trường Phong: “Đáng tiếc tối qua tôi còn tưởng hai người là người tốt!”

“Im miệng!”

Trần Học Hải trừng mắt nhìn cháu gái, nghiêm nghị nói: nữa! Nếu bọn họ là người xấu, chúng ta đã chết từ lâu rồi!”

: “Đừng ăn nói hồ đồ

€ó câu gừng càng già càng cay.
 
Chương 403: Tạm thời không cần!


Trần Học Hải bây giờ đã hiểu, hai người này đều không phải người bình thường.

Nếu hai người này có ý đồ xấu thì bọn họ vốn chẳng thể thoát được.

Lâm Vũ không hề để ý lời nói của Trần Dao, mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Tôi khá hứng thú với những di tích mà ông nói. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi. Nếu như ông có tin tức gì mới, có thể liên hệ với chúng tôi; có lẽ chúng tôi có thể giúp đỡ được ông! Còn nếu như chúng tôi có bất kỳ tin tức nào về miếng ngọc Âm Dương còn lại, chúng tôi cũng sẽ liên hệ với ông.”

“Được!” Trần Học Hải nhanh chóng đồng ý.

Lạc Trường Phong cho họ số điện thoại của mình mà không cần Lâm Vũ phân phó.

Trần Học Hải lưu số điện thoại, đột nhiên vỗ đầu nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết hai người tên gì.”

“Lâm Vũ.” “Lạc Trường Phong.” Khi Trần Học Hải nghe thấy tên Lâm Vũ cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng khi nghe đến tên Lạc Trường Phong, ông đột nhiên sửng sốt.

Thấy ông ta khác thường, Trần Dao lập tức quan tâm hỏi: “Ông nội, ông làm sao vậy?”

Trần Học Hải từ từ tỉnh táo lại, cười nói: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tên của Lạc tiên sinh có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi."

“Có nhiều người cũng tên này mà, nghe thấy cũng không có gì đặc biệt.” Trần Dao bĩu môi, hoàn toàn không để ý lời của ông nội. Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói rõ ràng.

Thấy bên ngoài trời đã sáng, Lâm Vũ lại hỏi Trần Học Hải: “Bây giờ ông muốn rời đi hay định nghỉ ngơi trước rồi mới đi?”

“Tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tt rần Học Hải liền trả lời. “bược!"

Lâm Vũ khẽ gật đầu, nhìn Lạc Trường Phong: “Để đề phòng, hãy phái người đưa bọn họ đến sân bay.”

Mặc dù lúc ở chợ Quỷ Sương bọn họ đều giả trang, bây giờ lại thay đổi quần áo, nhưng không đảm bảo sẽ không ai nhận ra.

Càng ít rắc rối thì càng tốt.

“Không cần!" Trần Dao lập tức cự tuyệt, hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn làm gì! Không phải là muốn cướp...

“Dao Daol”

Trần Học Hải nhanh chóng cắt đứt lời, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, rồi mới xin lỗi hai người họ: “Con bé còn trẻ, không hiểu chuyện. Mong hai cậu đừng để ý.”. Ch𝓾yên t𝘳ang đọc t𝘳𝓾yện ++ T𝘳𝑼mt𝘳𝓾yệ n.𝒗n ++

“Không sao đâu.” Lâm Vũ thản nhiên cười, liếc nhìn vẻ mặt oán hận của Trần Dao: “Nếu chúng tôi muốn cướp ngọc Âm Dương, không cần phải phiền phức như vậy!”

“Lâm tiên sinh nói phải.”

Trần Học Hải cười khổ nói: “Vậy làm phiền các cậu rồi.”

“Không cần khách sáo.” Lâm Vũ khẽ mỉm cười: “Tôi cũng không muốn hai người xảy ra chuyện, tôi còn hy vọng ông sẽ tìm được nhiều manh mối về di tích hơn nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Trần Học Hải gật đầu cười, sau đó nhắc nhở: “Lương Trung Nguyên có lẽ biết về di tích, cậu cũng có thể đi hỏi thăm thử.”


“Ừ!” Lâm Vũ mỉm cười gật đầu. Cho dù Trần Học Hải không nhắc nhở, bọn họ cũng định đi hỏi ông ta. Nhưng hắn vẫn chưa quyết định.

Không biết nên trực tiếp hỏi hay để Lạc Trường Phong phái người đi nghe ngóng.

Trong lúc chờ người tới, Lâm Vũ cùng Trần Học Hải lại trò chuyện một lúc.

Nhờ vào Trần Học Hải, hắn cũng học được một ít kiến thức về việc thẩm định tính xác thực của đồ cổ.

Trời sáng hẳn, người cũng đã đến.

Nhìn chiếc xe rời đi, Lâm Vũ quay đầu nhìn Lạc Trường Phong đứng bên cạnh: “Anh nghĩ chúng ta nên trực tiếp hỏi Lương Trung Nguyên về di tích hay bí mật phái người đi dò hỏi.”

Lạc Trường Phong suy nghĩ một chút, trả lời: “Vẫn nên để thuộc hạ phái người bí mật điều tra. Trực tiếp hỏi, Lương Trung Nguyên phỏng chừng sẽ không nói ra sự thật, hơn nữa còn bứt dây động rừng.”

Lâm Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo ý anh đi.”

Sự lo lắng của anh ta không phải là vô lý.

Lương Trung Nguyên không phải là đèn dầu sắp cạn.

Tốt hơn nên thận trọng một chút.

“Núi Côn Lôn thì sao? Có cần phái người đi tìm di tích trước không?” Lạc Trường Phong lại hỏi.

“Tạm thời không cần!”

Lâm Vũ lắc đầu nói: “Bây giờ phạm vi quá rộng, tìm như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể, lãng phí nhân lực, đợi có thêm manh mối đã!”

“Vâng!” Lạc Trường Phong đồng ý.

Lâm Vũ xoay người đi đến quán ăn sáng cách đó không xa: “Đi thôi, ăn chút gì đi, sau đó gọi Đăng Nghĩa, không biết bên đó tình hình thế nào rồi.
 
Chương 404: Qua giọng điệu


Đám người Lâm Vũ cuối cùng cũng gọi được cho Đằng Nghĩa.

Thế nhưng Đằng Nghĩa lại không nói gì với bọn họ mà chỉ bảo bọn họ hãy về trước đi.

Qua giọng điệu thì cũng đoán được tâm trạng của anh ta không tốt cho lắm.

Đằng Nghĩa không chịu nói lời nào, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, thậm chí cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào.

Lâm Vũ không đi đến chỗ của Lạc Trường Phong, nên đành quay về Ninh Xuyên.

Sau khi xuống máy bay, Lâm Vũ đi thẳng đến trường học của Lâm Thiển.

Nay đã là ngày thứ ba Tống Lương bị treo ở cổng trường.

Với vóc dáng nhỏ bé của anh ta, nếu không bỏ xuống, e rằng sẽ chết.

Lâm Vũ không quan tâm đến sống chết của Tống Lương.

Nhưng dù sao đây cũng là trường học.

Nếu anh ta chết ở đây thì không tốt chút nào.

Khi đến trường, Tống Lương và vệ sĩ của anh ta vẫn bị treo ở đó.

Mấy người đều đang thoi thóp.

Bên cạnh có hai cảnh sát đứng giữ trật tự.

Học sinh dường như đã quen rồi, nhiều người vội vã đi qua mà không thèm liếc nhìn mấy tên đó một cái, vài người dừng lại để nhìn, nhưng trên mặt không hề ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ là muốn biết mấy tên này còn sống hay đã chết mà thôi.

Lâm Vũ bước tới, hai cảnh sát nhanh chóng đứng nghiêm chào.

Hắn gật đầu, cười nói: “Thả người xuống.”

Hai người nhận lệnh, nhanh chóng thả mấy người đó xuống, rồi cẩn thận kiểm tra mấy tên đó như thế nào.

Một người có dáng người hơi thấp, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ và chỉ vào Tống Lương nói: “Anh ta sắp chết rồi, có cần cấp cứu không?”

“Không cần lãng phí tài nguyên y tế.”

Lâm Vũ bình tĩnh trả lời: “Đưa đi đi. Trên đường cho ít nước là được. Có thể sống sót hay không thì phải dựa vào may mắn của anh ta! Dù sao cũng chẳng sống được mấy ngày nữa.”

Lâm Vũ nói xong, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Cũng phải, những việc mà Tống Lương gây ra thì bị bắn mười phát là đủ rồi!

Cứ cho là bây giờ anh ta sống sót, nhưng vẫn phải bị thẩm vấn và cuối cùng vẫn sẽ bị xử bản thôi.

Nghĩ vậy, hai người không nói thêm gì, sau khi chào Lâm Vũ lần nữa, họ dẫn tất cả lên xe rồi chở đi.


Trên đường đi, họ đưa cho Tống Lương một ít nước theo dặn dò của Lâm Vũ. Đi được nửa đường, Tống Lương cuối cùng cũng mơ hồ tỉnh lại. Nhìn thấy nơi mình đang ở, lại nhìn đám cảnh sát đứng trước mặt, Tống

Lương chẳng những không có chút vui mừng nào mà ngược lại âm trầm chửi rủa: “Phế vật, tại sao bây giờ mới đến? Con mẹ tụi mày đã làm cái gì vậy?”

Tuy rằng bây giờ Tống Lương rất yếu, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tính tình thiếu gia của anh ta.

Viên cảnh sát không khỏi choáng váng trước lời mắng mỏ này.

Sau vài giây ngắn ngủi, viên cảnh sát cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không suy nghĩ trực tiếp dùng tay trái tát thẳng vào mặt Tống Lương, lạnh lùng quát: “Bớt nói nhảm đi!”

Tống Lương đau đớn nhưng vẫn không biết kiềm chế bản thân, tức giận nói: “Mày dám đánh tao?”

Viên cảnh sát không thèm đáp, lại tát vào mặt anh ta một cái. Tống Lương không còn sức lực, chẳng thể nào trốn tránh được. Vậy nên sau hai cái tát, mặt anh ta trở nên sưng tấy.

Tống Lương lúc này hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn viên cảnh sát, như không thể tin được một viên cảnh sát nhỏ bé như vậy lại dám đánh mình.

Lát sau, Tống Lương rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung tợn, nhìn viên cảnh sát rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chết chắc rồi!”

Viên cảnh sát không thèm để ý, buồn cười nói: “Tôi không biết mình có chết hay không, nhưng tôi biết cậu chết chắc rồi.”

“Tao là người nhà họ Tống, kẻ nào dám lấy mạng của tao!” Tống Lương ngạo mạn hét lên.

“Nhà họ Tống?”

Viên cảnh sát cười khinh thường: “Nhà họ Tống đã thành tro bụi, cậu cho rằng mình là cái thá gì?”

“Gó cái rắm!”

Tống Lương tức giận gầm lên: “Ai dám động đến nhà họ Tống của tao? Ai có thể chứ?”

“Ngu ngốc!”
 
Chương 405: Ai thèm nhớ anh


Viên cảnh sát chán ghét nhìn Tống Lương, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho Tống Lương: “Đây là tin tức sáng nay, xem cho kỹ đi! Hãy quý trọng chút thời gian còn lại của mình!”

'Tống Lương nghỉ hoặc, nhanh chóng nhìn vào điện thoại.

Sau đó Tống Lương nhất thời chết lặng.

Trong điện thoại có tin tức nhà họ Tống đã bị sụp đổ rồi.

Hình ảnh và văn bản!

Rõ ràng nhất chính là cảnh ông nội Tống Hư Cốc bị còng tay.

Trong phút chốc, khí thế của Tống Lương biến mất, hắn ngơ ngác nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Không thể nào, điều này sao có thể thể, là giả, nhất định là giả...”

Viên cảnh sát không buồn giải thích với anh ta mà nói: “Có phải là giả hay không, đợi bị đưa đến pháp trường thì sẽ biết.”

“Pháp trường?” Tống Lương hoàn toàn ngơ ngác.

“Nói nhảm.” Viên cảnh sát nhìn anh ta như kẻ ngốc: “Dựa vào mấy việc cậu đã làm, mười phát đạn là đủ, cậu còn cho rằng mình có thể sống sót sao?”

Mười phát đạn...

Tống Lương nghe được lời này, toàn thân đột nhiên run lên bần bật.

Một nỗi sợ hãi chưa từng có chợt ập đến điên cuồng. “Tại sao lại thành ra như vậy?”

Tống Lương nằm vật vã trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Lâm Vũ? Là Lâm Vũ làm phải không?”

“Bốp!”

Vừa dứt lời, một cái tát lại giáng xuống mặt anh ta.


Viên cảnh sát lạnh lẽo nhìn Tống Lương, nghiêm nghị hét lên: “Lâm Vũ là để cho cậu gọi sao? Nếu còn dám vô lễ với Lâm tiên sinh, tôi sẽ bắn cậu ngay bây giời”

Tống Lương rùng mình, run rẩy hỏi: “Hắn... rốt cuộc là ai?”

“Chủ nhân của Lang Quân Bắc Cảnh!”

Cái gì?

Đồng tử của Tống Lương co rút dữ dội, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Sau khi rời khỏi trường học, Lâm Vũ bắt taxi về nhà.

Cách nhà họ Thẩm khoảng một cây số, đường đột nhiên bị ùn tắc. Đoàn xe kéo dài mãi không thấy điểm dừng.

“Quái lạ, sao ở đây lại bị tắc đường?”


Người tài xế taxi lẩm bẩm và nhìn về phía trước, rất khó hiểu.

Lâm Vũ cũng rất ngạc nhiên.

Sống ở nhà Thẩm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình trạng tắc đường ở chỗ này.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ vang lên. Là Thẩm Khanh Nguyệt gọi tới. Điện thoại được kết nối, Thẩm Khanh Nguyệt liền hỏi: “Khi nào thì anh về?”

“Sắp về đến nơi rồi” Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói đùa: “Sao vậy, mới mấy ngày. không gặp đã nhớ anh rồi sao?”

“Ai thèm nhớ anh!”

Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nói: “Mau quay về đi. Tin tức đã công bố việc bắt giữ người nhà họ Tống. Người đến xin lỗi đã chặn đầy đường bên ngoài rồi.”

“Được, anh sắp về rồi.”

Lâm Vũ cúp điện thoại, nhìn đoàn xe đông đúc phía trước, lắc đầu cười nhẹ. Chẳng trách ở đây lại tắc đường!

Những người này đúng là gió chiều nào xoay chiều đấy!

Trong bữa tiệc của Tống Lương ngày đó, từng người đều tranh nhau bày tỏ lòng trung thành với anh ta.

Lúc này, ngay khi tin tức nhà họ Tống bị diệt, đám người đều nháo nhào đến nhà họ Thẩm để xin lỗi.

Thế nhưng nước đã tràn làm sao lấy lại được.

Bây giờ muốn nhận được sự tha thứ, e rằng chỉ một lời xin lỗi thôi là chưa đủ. Nghĩ đến đây, Lâm Vũ nói với tài xế taxi: “Tôi xuống xe ở đây.”

“Làm sao có thể như vậy!”

Nghe vậy, tài xế lập tức nói: “Người anh em à, không phải tôi làm khó cậu đâu, nhưng chúng ta nói rõ với nhau nhé? Tôi bị kẹt xe ở đây, không thể di chuyển được. Cậu nói xuống là xuống, cậu có thể tiết kiệm tiền, nhưng tôi thì lỗ chết mất!”
 
Chương 406: Nhưng nếu hắn xuống


Lâm Vũ chợt nhận ra điều này. Nghĩ kỹ thì tài xế nói không sai.

Bởi vì nếu hắn ngồi trên xe và bị kẹt xe lâu như vậy, thì sẽ dựa vào thời gian để tính phí.

Nhưng nếu hắn xuống xe thì tài xế taxi vẫn sẽ bị kẹt ở đây, công việc hôm nay xem như vô ích, phải nên bồi thường cho người ta.

Hiểu được khó khăn của tài xế, Lâm Vũ cũng không làm khó ông ấy, cười nói: “Thế này nhé, tôi sẽ đưa thêm tiền để đền bù tổn thất.”

“Đừng!”

Người tài xế từ chối ngay lập tức: “Tôi không biết sẽ bị kẹt bao lâu. Nếu như cậu đưa ít, tôi không thể nào vui nổi. Nhưng nếu để cậu đưa cho tôi nhiều hơn, nhỡ cậu không hài lòng rồi phản ánh tôi thì sao. Chúng ta cứ tuân theo quy tắc

nhé, như vậy ai cũng không bị lỗ.”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Bồi thường cho ông là nên làm mà. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm vậy đâu.”

Tài xế bất đắc dĩ cười khổ: “Lần trước tôi cũng gặp phải tình huống tương tự. Người đó ở trên xe cũng nói với tôi điều tương tự, nhưng vừa xuống xe lại đánh giá xấu.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Ông ấy đã phải chịu một lần, vậy nên không thể tin vào những lời nói suông này nữa.

Nghe vậy, Lâm Vũ cũng không biết nói gì. Người lái xe này cứng đầu thật đấy.

Dù vậy, hắn cũng không thể làm khó ông ấy.

°

Lâm Vũ mím môi cười, sau đó nó tránh sang một bên.”

y ông bấm còi yêu cầu xe phía trước

“Thôi bỏ đi!”


Người tài xế quay lại nhìn hắn: “Cậu nhìn những chiếc xe phía trước đi, ít nhất cũng phải hàng trăm vạn. Nếu tôi bấm còi, bọn họ nhỡ không vui, thì tôi xui xẻo rồi”

Lâm Vũ nghe vậy, lập tức dở khóc dở cười.

Thật cạn lời khi gặp một tài xế cứng đầu như vậy mài!

Sau khi bất đắc dĩ nhìn tài xế, Lâm Vũ thò đầu ra khỏi xe, hét lớn với xe phía trước: “Đều tránh ra, đừng chặn đường xe phía saul”

Sắc mặt tài xế hơi thay đổi, vội vàng khuyên nhủ: “Người anh em, cậu đừng gây chuyện! Người bình thường như chúng ta không có khả năng dây dưa với những người giàu có này đâu.”

Tài xế vừa dứt lời, tài xế xe phía trước đã mở cửa hung hãn bước ra ngoài.

Người tài xế âm thầm nghĩ không ổn rồi, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Thế nhưng người vừa xuống xe đột nhiên sững sờ tại chỗ, không giấu được sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Vũ.

“Đứng yên ra đấy làm gì!”

Lâm Vũ khẽ cau mày, không vui nói: “Còn muốn tôi mời các người nhường đường phải không?”

Người đàn ông định thần lại, lắc đầu liên tục, nhanh chóng cúi đầu chào Lâm Vũ, sau đó nhanh chóng chạy vào xe, bấm còi và hét với những xe xung quanh: “Mau tránh đường, Lâm tiên sinh bị chặn phía sau! Nhanh lên! Con mẹ nó, nhanh lên!”

Anh ta vừa hét, vừa lái xe sang một bên.

“Bùm!”

Bánh xe lao vào rãnh nước bên đường, cả chiếc xe bất ngờ nghiêng sang một bên, nhưng người đàn ông không hề cảm thấy xót chút nào.

Cùng lúc đó, chiếc xe phía trước cũng bắt đầu chuyển động.

“Nhường đường, nhường đường nhanh, xe của Lâm tiên sinh bị kẹt phía sau!” Tài xế xe phía trước cũng la hét, lao xe xuống mương thoát nước.

Chẳng mấy chốc, tất cả ô tô đều bắt đầu di chuyển.

Không có đường thì chỉ cần lái xe sang một bên, dù có va chạm, dù có lật xe cũng được.

Không ai quan tâm đến thiệt hại của chiếc xe.

Chỉ sợ mình nhường đường quá muộn, khiến Lâm tiên sinh tức giận. Dần dần, một lối đi hẹp đã xuất hiện.

Lối đi tuy không rộng mấy nhưng cũng đủ cho taxi đi qua.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tài xế taxi hoàn toàn chết lặng.

Mẹ ơi!

Những người này không lái taxi như ông ấy!

Tất cả đều là xe sang!
 
Chương 407: Nhưng bây giờ


Rẻ nhất cũng phải hàng trăm vạn!

Trong đó có không ít xe hàng ngàn vạn!

Chỉ vì tránh đường mà không quản xe trầy xước thế này sao? Tài xế bỗng có chút khó khăn quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ. Người này rốt cuộc là ai?

Chỉ một câu nói mà khiến những người này sợ hãi đến mức cố gắng hết sức. để tránh đường!

“Đi thôi nào!”

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ và vẫy tay với tài xế.

“Ồ, được, đi thôi, đi thôi...

Người lái xe tỉnh táo lại, gật đầu liên tục và khởi động xe một cách cẩn thận. Khi đi qua lối đi chật hẹp, người hai bên đều lần lượt nhìn qua.

Đột nhiên, người lái xe có chút ảo giác.

Cảm giác như những người ngồi trên xe hai bên đang chú ý đến họ.

Cảm giác này khiến ông ấy vừa kiêu ngạo vừa sợ hãi.

Tất nhiên ông ấy biết những người này làm như vậy, không phải vì mình.

Mà vì người đang trong xe của ông ấy.

Nghĩ đến đây, tài xế lo lắng xin lỗi Lâm Vũ: “Vừa rồi... Thực xin lỗi, tôi... không biết cậu...”

“Ông không cần phải xin lỗi đâu, tôi hiểu mà.” Lâm Vũ ngắt lời.

Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười nhẹ.

Thấy vậy, người lái xe liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Chẳng bao lâu, xe đã dừng trước Thẩm gia.

Lúc này, bên ngoài cửa Thẩm gia có một đám người đang quỳ gối.

Lâm Vũ liếc nhìn chợt nhận ra nhiều người.

Người có ấn tượng nhất với hắn đương nhiên là Cao Thừa Bỉnh rồi.

Tống gia bị diệt, người sợ hãi nhất chính là ông ta.

Ông ta đã làm cái gì, trong lòng tự biết rõ.

Ông ta vốn tưởng rằng Tống gia khổng lồ đứng vững trăm năm không ngã.

Chỉ cần dựa vào cây đại thụ này thì có thể thăng chức phát tài, ngày sau rộng mở.

Nhưng không ngờ Tống gia hùng mạnh như vậy lại có thể dễ dàng sụp đổ.

Chỉ trong vài ngày, đã bị lụi bại hoàn toàn, những người Tống gia ngày thường không thể tiếp cận thì bây giờ đều bị đi tù.

Ngay cả Tống gia đã như vậy, thì bản thân ông ta còn có kết cục tốt đẹp sao?

Nỗi sợ hãi to lớn liên tục ập đến, khiến Cao Thừa Bỉnh gần như không thể quỳ xuống đàng hoàng.

Chỉ khi đặt hai tay xuống đất, ông ta mới có thể ổn định được cơ thể.

Nếu sớm biết ngày hôm nay, hà cớ gì phải tính toán quá nhiều?

Nhìn những người đang sợ hãi quỳ ở đó, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu.

Đúng lúc hắn cầm điện thoại lên để trả tiền, thì tài xế đã nhanh chóng chặn lại,

nở nụ cười nói: “Người anh em, được cậu ngồi trên xe, đó chính là vinh dự của tôi, không cần trả tiền...”

“Ông quá lời rồi.”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Tôi ngồi xe của ông, ông thu tiền tôi. Đây chính là chuyện đương nhiên, không có vinh dự hay không vinh dự gì cả.”

Nói xong, Lâm Vũ đẩy tay tài xế ra, vui vẻ trả tiền.

Sau đó, hắn mở cửa xe bước ra ngoài.

Nhìn thấy Lâm Vũ xuống xe, những người quỳ dưới đất đều ngẩng đầu lên. Nhìn thấy những người này, tài xế trợn tròn mắt, trong lòng run lên bần bật. Mặc dù ông ấy không biết tất cả bọn họ nhưng cũng biết một vài người.

Trong mắt ông ấy, mấy người đó đã là những đại nhân vật đứng đầu kim tự tháp ở Giang Bắc!

Nhưng bây giờ lại quỳ bất động ở đây!

Đúng lúc tài xế đang kinh ngạc, Lâm Vũ cũng liếc nhìn đám người.

Trong mắt ông ấy, mấy người đó đã là những đại nhân vật đứng đầu kim tự tháp ở Giang Bắc!

Nhưng bây giờ lại quỳ bất động ở đây! Đúng lúc tài xế đang kinh ngạc, Lâm Vũ cũng liếc nhìn đám người.

Đối mặt với ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng đám người càng run lên, sau đó lặng lẽ cúi đầu, toàn thân run rẩy không thể khống chế, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Khi người lái xe thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động. Những đại nhân vật này bị dọa sợ chỉ bằng một cái nhìn thôi sao? Chúa ơi!

Rốt cuộc bản thân đã gặp được thần thánh phương nào?

Thấy tài xế dừng xe ở đó, Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, lập tức nở nụ cười: “Còn có chuyện gì sao?”

“Ah? Không có, không có, ngài đi cẩn thận...” Tài xế chợt bừng tỉnh rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi. Thật đáng sợt

Những nhân vật cao cao tại thượng lại giống như cháu trai trước mặt người này vậy!

Đại nhân vật đó!!! Đây thực sự là một đại nhân vật! Nghĩ đến đây, tài xế lại run lên vì hưng phấn.

Mặc dù bản thân không liên quan gì đến người anh em này, nhưng chuyện xảy ra hôm nay cũng đủ để ông ấy khoe khoang với bạn bè nửa năm rồi!

Không phải ai cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Không phải ai cũng có thể gặp được đại nhân vật như thế này đâu!
 
Chương 408: Mọi người muốn giải quyết như thế nào?


Thấy Lâm Vũ trở về, người của Thẩm gia dường như đều cảm thấy yên tâm hẳn lên.

Thẩm Khanh Nguyệt bước nhanh đến rồi chỉ vào đám người đang quỳ trên mặt đất, cười khổ nói với Lâm Vũ: “Anh xem làm thế nào để giải quyết chuyện phiền phức này đi.”

“Mọi người muốn giải quyết như thế nào?”

Lâm Vũ cười hỏi, giao toàn quyền quyết định cho bọn họ.

Khi hắn hỏi câu hỏi này, đám người lập tức bối rối.

Thành thật mà nói bọn họ cảm thấy rất hả giận khi nhìn những người lúc trước hận không thể đẩy Thẩm gia xuống mười tám tầng địa ngục, bây giờ lại đang quỳ ở đây để xin lỗi và cầu xin.

Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ phải giải quyết như thế nào.

Vì bọn họ vốn cho rằng Lâm Vũ sẽ làm chuyện này.

Đúng lúc mọi người đang bối rối, Diêm Thiền chợt khit mũi, thờ ơ nói:

thì tôi nghĩ cứ đưa bọn họ đến biên cương đi, để tránh sau này những người này âm thầm gây rắc rối cho Thẩm gia.”

Đến biên cương? Trong lòng đám người run rẩy không ngừng, suýt tè ra quần.

Bảo bọn họ làm ăn thì có thể, nhưng nếu bị đưa ra biên cương thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Tôi biết sai rồi, cầu xin mọi người, xin hãy tha cho tôi!” “Tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!”

“Từ giờ trở đi tôi sẽ làm bất cứ điều gì Thẩm gia yêu cầu, tuyệt đối không có hai lòng.”

“Từ nay, Vương gia chúng tôi sẽ phục tùng Thẩm gia!” “Tha mạng, xin tha mạng...”

Đám người nhất thời khóc lóc cầu xin thảm thiết, không ngừng quỳ lạy dưới đất.


Không ai dám nghỉ ngờ liệu Thẩm gia có khả năng này hay không.

Tống gia còn có thể bị Thẩm gia hạ bệ, thì đưa bọn họ đến biên cương không phải là chuyện dễ dàng sao?

Tiếng kêu thương xót và tiếng dập đầu trên mặt đất không ngừng vang lên.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Khanh Nguyệt không nói gì mà chỉ nhìn Diêm Thiền.

Cô thực sự không ngại xem náo nhiệt đâu! Lâm Vũ cũng lạnh nhạt, thờ ơ.

Thẩm Khanh Nguyệt sẽ không làm những việc tuyệt tình như vậy, nhưng nếu cô thật sự muốn thì cũng không phải là không thể.

Lúc này Thẩm Vũ Nông tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai Thẩm Khanh Nguyệt: “Việc này con xử lý đi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào.”

Mọi người nghe vậy, đều đồng loạt đồng ý.


Thẩm Khanh Nguyệt ngơ ngác nhìn mọi người rồi cúi đầu suy nghĩ.

Nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của cô khế cau lại, Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu bây giờ không biết xử lý như thế nào thì cứ suy nghĩ đi; dù sao cũng có rất nhiều thời gian.”

Hắn vừa dứt lời, đám người quỳ ở đó cực kỳ đau đớn.

Người Thẩm gia có rất nhiều thời gian nhưng bọn họ lại sắp chịu không nổi rồi!

Nếu Thẩm Khanh Nguyệt bốn năm ngày vẫn không nghĩ ra, chẳng phải bọn họ phải quỳ ở đây đến lúc đó sao?

Nếu vậy thì e rằng nửa cái mạng này của bọn họ cũng không còn mất?

Suy nghĩ một lát, Thẩm Khanh Nguyệt đã có dự tính, liền ngẩng đầu nhìn 'Thẩm Ngọc Thư: “Chỗ của anh không phải có cuốn sổ nhỏ sao?”

“Tôi đi lấy!”

Thẩm Ngọc Thư hiểu ý, liền chạy về phòng, rồi đưa cuốn sổ nhỏ ghi rất nhiều tên cho Thẩm Khanh Nguyệt.

Nhìn thấy cuốn sổ, nhiều người đang quỳ ở đó chợt toát mồ hôi lạnh và hối hận muốn chết.

Trong buổi tiệc mấy ngày trước, Thẩm Ngọc Thư đã viết tên bọn họ vào một cuốn sổ nhỏ, bọn họ không chỉ cười nhạo hắn ta mà còn lần lượt nói to tên gia đình của mình, chỉ sợ rằng Tống Lương không nhớ rõ.

Bây giờ thì hay rồi, cuốn sổ nhỏ này đã có tác dụng.

Mấu chốt là nhiều người trong số họ đã tự nói ra tên gia đình mình!

Chẳng phải là xui xẻo cho bọn họ sao?

Thẩm Khanh Nguyệt lật cuốn sổ nhỏ trong tay ra, hơi nhướn mày rồi liếc mắt

nhìn người: “Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này cứ thế bỏ qua, dù sao các người cũng không gây ra tổn thất gì cho Thẩm gia.”
 
Chương 409: Các người có ý kiến gì không?


“Nhưng tôi nghĩ lại rồi, bỏ qua cũng không thật sự là tốt.”

“Diêm Thiền nói đúng, nếu tôi không dạy cho các người một bài học sâu sắc, sau này nếu Thẩm gia xảy ra chuyện gì, rất có thể các người sẽ lại bỏ đá xuống giếng.”

“Thế này đi, những người có tên trong cuốn sổ nhỏ này phải quyên góp 20% †ài sản của mình cho Trung tâm phúc lợi thành phố Giang Bắc, để cải thiện môi trường và sinh kế của người dân.”

“Các người có ý kiến gì không?”

Thẩm Khanh Nguyệt vừa dứt lời, đám người đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.

20% tài sản! Đúng là cắt thịt từ trên người họ mà!

Đám người đương nhiên không muốn cho đi số tiền cực khổ mới kiếm được của mình.

Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc không đồng ý, trong lòng họ đều run rẩy. “Tôi đồng ý, Thẩm tiểu thư nói gì thì sẽ như thế đấy.”

“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư đang giúp chúng ta làm việc tốt, giúp chúng ta tích đức!”

“Chúng tôi đều nghe theo Thẩm tiểu thư.”.

Rất nhanh, đám người đều đồng ý.

Giữa tiền và mạng sống, tất nhiên họ chọn mạng sống rồi.

Nghe vậy, Thẩm Vũ Nông và Lâm Vũ nhìn nhau mỉm cười.

Thẩm Khanh Nguyệt đã trưởng thành và có năng lực.

Trước đây bọn họ còn lo lắng Thẩm Khanh Nguyệt quá mềm lòng.

Bây giờ có vẻ như những lo lắng của họ là không cần thiết.

Thẩm Khanh Nguyệt không để ý tới hành động nhỏ của hai người, thấy mọi người đều đồng ý, cô gấp cuốn sổ lại, cười nói: “Nếu đã như vậy thì các người đi đi. Nhưng tôi nói trước, nếu như ai có suy nghĩ viển vông, bằng mặt không bằng lòng với Thẩm gia thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”

Nếu như đã trở thành kẻ ác, Thẩm Khanh Nguyệt sẽ làm đến cùng.


Mặc dù cô cảm thấy đám người này sẽ không dám làm điều đó, nhưng vẫn cần phải cảnh cáo trước, nếu không xảy ra chuyện, thì bọn họ lại nói không cảnh cáo bọn họ.

Đám người gật đầu, nói lời cảm ơn trong khi chật vật đứng dậy, sau đó cúi chào thật sâu mọi người trong Thẩm gia rồi xoa xoa đầu gối đau nhức, quay người rời đi.

“Chờ đãi”

Lúc này, Lâm Vũ bỗng nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, đám người đều đứng lại, trái tim vừa rơi xuống đột nhiên lại dâng

lên.

Khi quay lại, tất cả đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt cầu xin.

“Các người cứ đi đi.”

Lâm Vũ vẫy tay với đám người, nhưng ánh mắt lại rơi vào Cao Thừa Bỉnh: “Chủ tịch Cao, e rằng ông đi không được.”


“Bộp!”

Nghe vậy, Cao Thừa Bỉnh đột nhiên quỳ xuống, dùng sức quỳ lạy, cầu xin sự thương xót, rưng rưng nước mắt: “Lâm tiên sinh, xin tha cho tôi, tôi không thể làm gì được, đều là Tống Lương ép tôi, tôi không thể đắc tội với Tống gia...”

Lâm Vũ nhếch khóe miệng, nói đùa: “Có phải Tống Lương cũng ép ông tham ô và nhận hối lộ mấy ngàn vạn?”

Cao Thừa Bỉnh khóc không thành tiếng, chân ông ta mềm nhữn ngã nhào xuống đất, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Làm sao hắn biết được số tiền đó? Chẳng lẽ tài khoản của ông ta ở nước ngoài thực sự đã bị hắn đóng băng?

Lâm Vũ không để ý tới ông ta, nhẹ nhàng xua tay: “Ông cút đi đầu thú đi! Nói không chừng còn có thể ra sớm được vài năm.”

Cao Thừa Bỉnh nghe vậy, trong lòng đột nhiên co rút, hối hận không ngừng.

Một lúc lâu sau, Cao Thừa Bỉnh run giọng hỏi: “Thật sự là cậu kêu người đóng băng tài khoản nước ngoài của tôi sao?”

Ông ta biết mình thua, nhưng muốn thua một cách rõ ràng.

Người nói vô tình nhưng người nghe lại để ý.

Khi Cao Thừa Bỉnh vừa dứt lời, đám người đang chuẩn bị rời đi trong lòng lại run rẩy.

Ngay cả tài khoản nước ngoài cũng có thể bị đóng băng?

Hắn rốt cuộc lợi hại đến mức nào!

Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu.

“Gậu... đã làm thế nào?”

Cao Thừa Bỉnh hoàn toàn ngơ ngác, chết lặng hỏi: “Cậu là ai?”

“Ông không xứng được biết.”

Lâm Vũ nói một câu rồi quay người đi, bỏ lại đám người với vẻ mặt đờ đẫn...
 
Chương 410: Chỉ trong vòng nửa giờ


Trung tâm phúc lợi thành phố Giang Bắc. Lúc này đang bận đến phát điên rồi. Một đám đông ồn ào đòi quyên góp.

Hơn nữa, số tiền còn lên tới hàng trăm triệu, thậm chí hơn một tỷ cũng không phải là hiếm.

Chỉ trong vòng nửa giờ, trung tâm đã nhận hơn mười tỷ tiền quyên góp.

Đối mặt với tình huống này, đừng nói đến những nhân viên bình thường mà ngay cả chủ nhiệm trung tâm phúc lợi là Phương Đồng cũng chưa từng nhìn thấy.

Nói không chừng, ở các trung tâm khác trên toàn quốc cũng chẳng có mấy người nhìn thấy việc này.

Trung tâm phúc lợi của bọn họ vốn hoạt động từ 9h sáng đến 5h chiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên phải tăng ca.

Dẫu vậy vẫn còn rất nhiều người đang chờ để quyên góp.

Cuối cùng, Phương Đồng phải đích thân ra mặt và khuyên mọi người ngày mai hãy quay lại, hơn nữa rất nhiều người cũng đã đói nên đám đông chen chúc trong trung tâm phúc lợi dần dần giải tán.

Trở lại văn phòng, Phương Đồng ngồi phịch xuống ghế, thở phào một hơi.

Làm việc liên tiếp mấy canh giờ, Phương Đồng gần như không dừng lại một giây phút nào, vậy nên bây giờ khá mệt mỏi.

Ông ấy không khỏi lắc đầu, cười khổ.

Đã từng thấy người ta xếp hàng để nhận tiền, chứ chưa bao giờ thấy người ta xếp hàng để quyên góp tiền.

Hơn nữa, còn là tiền dù không muốn nhận cũng phải nhận.

Thực sự không biết những người này ngày hôm nay bị làm sao. Đúng lúc Phương Đồng đang nghỉ ngơi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. “Mời vào!”

Ông ấy đáp lại, sau đó chậm rãi ngồi thẳng.

Cánh cửa mở ra, nhân viên Tiểu Triệu bước vào với vẻ mặt mệt mỏi.

“Chủ nhiệm, số tiền quyên góp nhận được ngày hôm này đã tính xong. Mời ngài xem qua.”

Tiểu Triệu vừa nói, vừa đưa tài liệu trong tay ra.

Phương Đồng cầm lấy văn kiện, mắt bỗng nhiên mở to.

Sợ mình nhìn nhầm, ông ấy chỉnh lại kính, cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa. Đọc mấy lần, Phương Đồng mới tin chắc mình đọc đúng.

“Số liệu này có chính xác không? Số liệu thống kê có sai không?”

Dù vậy, ông ấy vẫn không thể tin được mà xác nhận lại với Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu cười khổ, nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã kiểm tra mấy lần, xác nhận là thật”

“Trời ơi! Hơn 27 tỷ...”

Phương Đồng nghe vậy, không khỏi lớn tiếng kêu lên: “Số tiền này chẳng phải đã vượt qua thu nhập tài chính một năm của Giang Bắc chúng ta sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều.”

Tiểu Triệu cười khổ nói: “Nhìn tình huống này, ngày mai hẳn là có hơn 10 tỷ được quyên góp. Con số cuối cùng có lẽ... vượt xa tưởng tượng của chúng ta!”

“Điên! Thật sự là điên rồi!" Phương Đồng tự lẩm bẩm, trong lòng khế run bần bật.

Đúng lúc này, điện thoại di động của ông ấy vang lên.


Thấy người gọi là Cao Minh, Phương Đồng nhanh chóng bắt máy và chào hỏi.

“Lão Phương, nghe nói ông phát tài rồi?”

Giọng cười của Cao Minh vang lên từ trong điện thoại.

“Đúng là vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất sợ hãi!” Phương Đồng cười khổ nói: “Chỗ tôi vừa thống kê xong số tiền quyên góp hôm nay, nói ra ông không tin được đâu, hơn 27 tỷ đấy...”

Cao Minh ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt khi nghe thấy lời này.

Một lúc sau, Cao Minh mới tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Lão Phương, tôi biết ông là người như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở, tiền quyên góp nhận

được một xu cũng không thể vào túi riêng, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được ông đâu!”

nào dám! Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào số tiền khổng lồ

này đây!

Phương Đồng cười khổ, trong lòng lại run lên, vội vàng hỏi: “Cao tiên sinh, ông biết cái gì sao? Ông mau nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra đi.”

Cao Minh nghe vậy, liền im lặng.

Phương Đồng sốt ruột gãi đầu gãi tai, nhưng Cao Minh lại không nói gì nên cũng không hỏi thêm.

Nửa phút sau, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Cao Minh: “Tôi biết một chút, nhưng không biết có nên nói ra hay không. Dù sao, hãy nhớ rằng, kể cả cấp trên của ông, cũng không ai được tính toàn số tiền đó.”

“Nó được dùng để cải thiện môi trường và sinh kế của người dân ở Giang Bắc! Nếu ai muốn động vào số tiền đó, hãy kêu người đó đến gặp tôi!”

Cao Minh nghiêm túc nói.

Nhưng đối với Phương Đồng, lời nói đấy chẳng khác gì sấm sét bên tai. Cao Minh không nói rõ ràng, nhưng cũng đã tiết lộ nhiều thứ.

Số tiền khổng lồ này chỉ thuộc về Giang Bắc!

Hơn nữa, nó chỉ được dùng để cải thiện môi trường và sinh kế của người dân ở Giang Bắc!

Ngay cả Cao Minh cũng không dám dùng nó vào mục đích khác!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom