Cập nhật mới

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 331: C331: Đánh mạnh vào


"Đánh! Đánh mạnh vào!"

"Đánh chết tên khốn không có liêm sỉ này!"

“Đã là thời đại nào rồi mà khi gặp người nước ngoài vẫn như gặp cha vậy!”

“Làm mất mặt bản thân đã đành, còn khiến người dân Hoa Quốc chúng ta mất mặt!”

Đột nhiên, những tiếng vỗ tay mạnh mẽ vang lên từ những người đứng xem.

Rất nhiều người muốn xông tới cùng Thẩm Khanh Nguyệt đánh cho Đặng Vũ một trận tơi bời.

Trong cơn tức giận, Thẩm Khanh Nguyệt gần như dùng hết sức lực.

Sau vài cái tát mạnh, miệng Đặng Vũ lập tức bị đánh đến chảy đầy máu, mặt sưng tấy.

Nhìn Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trở nên đanh đá, Lâm Vũ đột nhiên nở nụ cười.


Hắn còn cho rằng Thẩm Khanh Nguyệt sẽ cầu xin giúp tên khốn không có liêm sỉ này!

Nếu đúng như vậy, hẳn sẽ dừng lại, nhưng lúc sau hắn nhất định sẽ dạy lại cho Thẩm Khanh Nguyệt, để cô biết sự khác biệt giữa làm người tốt và làm người tốt không có quy tắc.

May mắn là cô không phải là người tốt vô tội vạ.

'Thẩm Khanh Nguyệt không dừng lại cho đến khi cô trút hết cơn giận dữ trong lòng.

Vào lúc này, Đặng Vũ đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả tiếng khóc của hắn ta cũng bắt đầu thầu thào.

"Lát nữa tôi sẽ xử lý ông sau!"

Lâm Vũ ném Đặng Vũ giống như một con chó chết xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn Bain và đám vệ sĩ đông đảo của anh ta, chỉ vào người phụ nữ đang sợ hãi bên cạnh, lạnh lùng nói: "Các người làm bà ấy sợ! Lập tức xin lỗi bà ấy đi!"

"Cậu nói gì?"

Bain nghe vậy, kêu lên một cách khoa trương và cười lớn: "Cậu muốn chúng tôi xin lỗi một người phụ nữ quê mùa thấp hèn của Hoa Quốc các người sao?"

Không chỉ có Bain. Tất cả các vệ sĩ xung quanh anh ta đều cười lớn. Giống như đang nghe một câu chuyện cười hài hước nhất thế giới.

"Đúng là một con chó gan lớn! Ở trên đất của Hoa Quốc mà dám xúc phạm người dân Hoa Quốc!"

Trong mắt Lâm Vũ lóe lên một tia lạnh lùng, tràn đầy sát khí nói: "Trong mắt tôi, mạng chó của các người còn không bằng một ngón tay của bà ấy!". Nha𝑛h 𝑛hấ𝘵 𝘵ại # 𝐓𝙍 uM𝐓𝙍U𝓨EN﹒𝗩N #

Nụ cười trên mặt Bain đột nhiên khựng lại: "Chúc mừng cậu đã thành công chọc giận tôi!"

Lâm Vũ khinh thường cười nói: "Sự tức giận của anh trong mắt tôi không có giá trị gì cải"

Bain nghe vậy, sự tức giận trên mặt càng dữ dội hơn.


Im lặng một lúc, ánh mắt Bain đột nhiên rơi vào người Thẩm Khanh Nguyệt, lộ ra một nụ cười dâm đãng: "Tiểu thư, tôi rất có hứng thú với cô! Mấy ngày nay tôi sẽ khảo sát ở Giang Bắc, nếu cô có thể đi cùng tôi, tôi sẽ cho cô một ngàn vạn!"

Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt thay đổi, tức giận cười nói: “Nếu bây giờ anh xin lỗi tôi và chị gái này, có lẽ anh còn có thể sống sót rời khỏi Hoa Quốc!”

Bain sửng sốt một chút, sau đó lại cười lớn: "Ha ha! Người của Hoa Quốc các ngươi đúng là kiêu ngạo! Cô và bạn trai của cô đều kiêu ngạo như nhau!"

"Không!"

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Bain: "Cô ấy chỉ đang thương hại anh thôi!" Lời nói của Lâm Vũ khiến Bain và vệ sĩ của anh ta lại bật cười.

Mọi người đều cười lớn, không ai để tâm đến lời nói của Lâm Vũ. Những kẻ hèn nhát của Hoa Quốc này dám chạm vào bọn họ sao?

Cho dù bọn họ có dũng khí làm như vậy, nhưng chỉ cần bọn họ dám động đậy sẽ bị bắn thành cái sàng ngay.

"Người xưa có câu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Dùng để miêu tả về các người đúng là rất phù hợp!"

Lâm Vũ không muốn nói chuyện dài dòng với những người này nữa nên đi về phía Bain.

Nhìn thấy Lâm Vũ đến gần, đám vệ sĩ bên cạnh Bain đồng loạt chĩa súng vào hắn.


"Chàng trai trẻ, đừng xúc động!"

"Gô gái kia, mau giữ bạn trai của cô lại đi!"

"Sắp xảy ra chuyện rồi! Nhanh lên, gọi cảnh sát!"

Thấy có chuyện gì đó không ổn, mọi người có mặt đều hét lên kinh ngạc. Một số khuyên bảo Lâm Vũ, còn một số thì khuyên bảo Thẩm Khanh Nguyệt.

Tuy nhiên, cả Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt đều không chú ý đến điều đó.

Lâm Vũ không ngừng bước chân, tiếp tục đến gần Bain, bình tĩnh nói: “Lúc các người nhập cảnh, có người nói cho người biết quy tắc nhập cảnh không?”

"Quy tắc?" Bain khinh thường và vô cùng kiêu ngạo nói: "Tôi chính là quy tắc!"

"Kẻ ngu không biết sợ!" Lâm Vũ lắc đầu cười nhẹ, sau đó nói: "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói cho các người biết quy tắc nhập cảnh, để các người không phải chết một cách khó hiểu! Nhớ kỹ: khi tiếng súng vang lên, đầu rơi xuống đất!"

Đây là yêu cầu đối với tất cả người nước ngoài nhập cảnh vào!
 
Chương 332: C332: Chạy mau đi


Ngay cả Quốc chủ của Nam Quốc cũng phải tuân theo!

Nếu không chắc chắn về sự an toàn của mình thì có thể xin phía Hoa Quốc cử nhân viên đến bảo vệ.

Súng, có thể mang theo!

Nhưng, không thể vang lên!

Lâm Vũ vừa nói vừa tiếp tục đến gần.

Chẳng bao lâu, hắn đã đi đến một khoảng cách tương đối nguy hiểm.

"Bùm!"

Tiếng súng đột ngột vang lên khiến những người đang đứng xem phải hét lên.

Nhiều người thậm chí còn che mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu sau đó.

Tuy nhiên, viên đạn không bắn về phía Lâm Vũ mà chỉ bắn vào mặt đất cách hắn khoảng hai mét.

"Đây là phát súng cảnh cáo! Nếu dám tiến lên, cậu sẽ chết!" Đội trưởng đội vệ sĩ của Bain hét lên với vẻ mặt u ám.


Tuy nhiên, Lâm Vũ phớt lờ lời cảnh báo và không hề dừng lại. Những người vi phạm quy tắc thì phải chết!

"Bắn!"

Nhìn thấy Lâm Vũ vượt qua khoảng cách cảnh báo, đội trưởng vệ sĩ lập tức ra lệnh mà không cần suy nghĩ.

"Đùng đùng đùng..."

Ngay lập tức, tất cả các vệ sĩ đều bóp cò mà không chút do dự.

"Ahl"

"Giết người!"

"Chạy! Chạy mau đi!"

Làn đạn dày đặc bắn về phía Lâm Vũ, khiến người xem sợ hãi hét lên.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện. Những viên đạn lẽ ra sẽ bắn về phía Lâm Vũ vẫn lơ lửng trong không trung. Thời gian dường như đột ngột dừng lại.

Tất cả viên đạn đều dừng lại trước mặt Lâm Vũ, không thể tiến thêm một chút nào nữa.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Mọi người há to miệng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt vốn đã chuẩn bị tinh thần cũng bị sốc.

Lần trước cô tận mắt chứng kiến một chiếc ô tô đâm về phía họ bị lật một cách khó hiểu.

Nhưng suy cho cùng, lần đó cũng không khiến cô phải kinh ngạc bằng cảnh tượng trước mắt.

Trước đây, khi nghe Lâm Vũ nói về sức mạnh của võ giả mạnh mẽ như thế nào, cô cảm thấy Lâm Vũ có phần khoác lác.


Nhưng bây giờ, cô thực sự cảm nhận được sự kinh khủng của võ giả.

Đây chính là Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam trong truyền thuyết sao?

Sửng sốt hồi lâu, đội trưởng vệ sĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức hoảng sợ hét lên: "Không hay rồi, là võ giả! Võ giả của Hoa Quốc! Mau lên, che chắn cho thiếu gia rút lui!"

Chưa kịp nói xong, đội trưởng vệ sĩ đã lao về phía Bain, người vẫn còn đang hoảng sợ.

Những vệ sĩ khác lập tức đứng phía trước và liều mạng xả đạn về phía Lâm Vũ.

Nhưng tất cả những viên đạn đều không thể làm tổn thương Lâm Vũ dù là một chút.

Lâm Vũ giống như đang đi dạo ở một nơi vắng vẻ, len lỏi trong làn mưa đạn. “Tôi nói rồi: Khi tiếng súng vang lên, đầu rơi xuống đất!”

Một tia sát ý sắc bén lướt qua trong mắt Lâm Vũ.

Với một cái vẫy tay, tất cả những viên đạn đang lao tới đột nhiên đổi hướng. "Phụt phụt phụt..."

Viên đạn liên tục bắn trúng vệ sĩ của Bain.

Tất cả đều bắn vào giữa đôi lông mày!

Trước khi kịp hét lên, bọn họ đã ngã xuống đất và chết.

Trong chốc lát, toàn bộ vệ sĩ của Bain đều bị bắn chết, chỉ có một tài xế sợ đến tè ra quần vẫn đang ngồi xụi lơ trong xe, thân thể run rẩy không ngừng.


"Lái xe, nhanh lên, lái xel" Bain hoảng sợ hét vào mặt tài xế.

Tuy nhiên, tài xế đã sợ hãi tới mức hồn vía lên mây từ lâu rồi, nên không nghe. được lời Bain nói.

Bain vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng mở cửa xe định bỏ trốn.

Tuy nhiên, anh ta vừa xuống xe thì Lâm Vũ cũng đã đi tới chỗ anh ta.

"Cậu... Cậu định làm gì?”

Nhìn Lâm Vũ giống như thần chết, Bain sợ hãi tái mặt, hoảng sợ hét lên: "Tôi... tôi là người thừa kế của tập đoàn Ange, nếu cậu dám chạm vào tôi, sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước!”

"Tập đoàn tài chính Ange?”

Vẻ mặt của Lâm Vũ tràn đầy sự khinh thường, bình tĩnh nói: "Gọi cho lão Angel"

Bain muốn còn không được thì đâu thể nào từ chối yêu cầu của Lâm Vũ, anh †a run rẩy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho lão Ange.

Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Vũ đã chộp lấy điện thoại của anh ta, nhấn nút loa ngay trước mặt anh ta và bình tĩnh nói: “Tôi tên Lâm Vũ, tôi muốn giết một người tên Bain, ông có ý kiến gì không?”
 
Chương 333: C333: Lâm vũ


Lâm Vũ?

Lão An Các ở bên đầu bên kia điện thoại hơi sững lại.

Lâm Vũ muốn giết cháu trai ông ta?

Ai cho hắn cái gan đó chứ!

Lão An Các bùng cơn lửa giận, đang định quát lên, tên trợ lí bên cạnh nhanh trí, chợt bịt miệng Lão An Các lại, trước ánh mắt giận dữ của Lão An Các, hắn vội vàng ghé vào tai Lão An Các thấp giọng nói: “Chủ của Lang Quân Bắc Cảnh Hoa Quốc hình như tên là...Lâm Vũ”

Chủ của Bắc Cảnh Lang Quân?

Lão An Các đột nhiên rùng mình một cái.

Ông ta nhớ ra rồi!

Lâm Vũ!


Cái vị chiến thần một thân một mình mà hủy diệt bảy mươi vạn quân đó!

Cái người mà dùng một chiếc mặt nạ hình sói, biến nơi ngục giam không có chút sức phòng thủ nào, trở thành ngục giam canh giữ cẩn mật nhất thế giới!

Cái người mà không cần nói câu nào đã dọa cho vị chiến thần của Nam Quốc sợ đến mức phải lập lời thề!

Duy chỉ có người đó, mới dám chất vấn ông ta như vậy.

Là ngài ấy, nhất định là ngài ấy!

Gương mặt Lão An Các đầy vẻ kích động, nhìn trợ lí một cái, vội vàng cười làm hòa: “Lâm tiên sinh, thật sự xin lỗi, cái thằng cháu không nên thân của tôi

dám bất kính với ngài, thật là tội đáng chết ngàn lần! Chỉ cần ngài bằng lòng tha cho nó một mạng, tôi nguyện trả bất cứ cái giá nào...”

“Tôi hỏi ông, có ý kiến gì hay không!” Lâm Vũ lạnh lùng ngắt lời Lão An Các.

Bằng một cách khó hiểu nào đó, mà cho dù cách xa cả nghìn cây số, Lão An Các cũng cảm nhận một sát khí khủng bố.

Nghĩ đến sự khủng bố của sát thần kia, Lão An Các bỗng chốc không dám nhiều lời, hoảng loạn nói: “Không...không có ý kiến!”

Ông ta không dám có ý kiến!

Chỉ cần ông ta nói một chữ có, gia tộc An Các sẽ lập tức bị hủy diệt! Cái tên khốn kia, chọc ai không chọc, lại cứ chọc vào vị sát thần này! Bây giờ, ông ta muốn cứu hắn cũng không cứu được!

Giữa hẳn và gia tộc An Các, ông ta đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ an nguy. của gia tộc An Các.

“Không có ý kiến thì tốt!”

Lâm Vũ hừ một tiếng rồi tắt máy.


Tận tai nghe được những lời Lão An Các nói, Bối Ân hoàn toàn ngơ luôn, hai mắt đờ đẫn như mất hồn, khóc hu hu nói: “Không thể nào, chuyện này sao có

thể..”

“Cho dù tôi có giết sạch toàn bộ gia tộc An Các, thì Nam Quốc cũng sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh!”

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Bối Ân: “Nhớ kỹ lấy, đây là địa bàn của Hoa Quốc! Dám càn quấy ở nơi này thì sẽ phải trả giá!”

Bối Ân mang khuôn mặt xám xịt nhìn Lâm Vũ, bộp một tiếng, quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như suối: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi các người! Cầu xin anh, đừng giết tôi...đừng giết tôi...”

“Vị hôn thê của tôi đã từng cho anh cơ hội! Nhưng anh không trân trọng!” Lâm Vũ lạnh nhạt lắc đầu: “Bây giờ thì muộn rồi!”

Lời vừa dứt, Lâm Vũ đánh ra một đòn.

Xương cốt của Bối Ân lập tức vỡ nứt, thất khiếu không ngừng chảy máu tươi. Cho tới chết cũng vẫn quỳ trên đất.

Nếu những vệ sĩ kia của Bối Ân không nổ súng, hắn có lẽ còn có thể tha cho cái mạng chó của Bối Ân.

Nhưng đáng tiếc, vệ sĩ của hắn quá ngang ngược rồi!

Chuyện mà đội hộ vệ của quốc chủ Nam Quốc còn không dám làm, vậy mà vệ sĩ của hắn lại làm.


Không giết hắn ta thì quốc uy đặt ở đâu?

Nhìn thi thể Bối Ân đang quỳ trước cửa xe, những người xung quanh đã bị dọa sợ chết khiếp, vừa kinh hãi, vừa không dám phát ra tiếng.

Ngoài trừ sợ hãi, không ít người cảm thấy kích động đến đỏ bừng mặt.

Đối với những kẻ ngoại quốc luôn hống hách tại Hoa Quốc, bị như này là đáng đời!

Hoa Quốc trước giờ không thiếu những thiếu niên nhiệt huyết, không nhịn được những kẻ ngoại quốc bắt nạt người Hoa Quốc!

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn thi thể một cái, lại nhấc chân đi tới chỗ Đặng Vũ.

Nhìn thấy Lâm Vũ bước tới, Đặng Vũ lập tức sợ mất hồn mất vía, vội lật người, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha.

Chính vào lúc này, một trận còi cảnh sát inh ỏi vang lên. Ngay sau đó, hơn mười chiếc xe cảnh sát lao tới.

Xe còn chưa dừng lại, một loạt cảnh sát mang súng đạn đã vội vàng lao xuống, đồng loạt nâng súng hướng về phía Đặng Vũ.
 
Chương 334: C334: Nhưng lại


Trịnh Khiếu Dân cũng nhanh chóng xuống xe, chuẩn bị gào lên thì cả người liền khựng lại.

Đó là...Lâm VũI Ôi trời ơil

Sao lại là anh ta nữa vậy!

Trong lòng Trịnh Khiếu Dân co rúm lại, liền nhanh chóng báo với đồng đội qua bộ đàm: “Mau bỏ súng xuống, mau bỏ hết súng xuống cho tôi! CMN, nhanh lên! Đầu chán sống rồi phải không!”

Đùa cái gì vậy!

Dám cầm súng chĩa vào người đó sao?

Chỉ dựa vào một điểm này, đã đủ để tất cả các người sau này không thể ăn uống và đi lại nữa đâu!

Không nhìn thấy thi thể trên mặt đất kia sao?

Nghe thấy lời của Trịnh Khiếu Dân, trong lòng mọi người run rẩy, vội vàng thu vũ khí lại.


Trịnh Khiếu Dân lén lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng chạy lên phía trước.

Nhìn thấy Trịnh Khiếu Dân, Đặng Vũ lập tức bò qua, chỉ vào Lâm Vũ với Trịnh Khiếu Dân, khóc rống lên.

Chỉ là, mặt hắn ta đã bị đánh thành đầu heo, nói năng không còn rõ ràng nữa.

Trịnh Khiếu Dân căn bản là nghe không hiểu một chữ nào, nhưng cũng đoán ra được vài phần.

Trịnh Khiếu Dân nào có tâm tư đi nghe mấy lời thừa thãi đó, vội chạy vòng qua hẳn, tới trước mặt Lâm Vũ: “Lâm tiên sinh, thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách rồi...”

“Không phải việc của anh! Không cần anh phải xin lỗi tôi.”

Lâm Vũ ngắt lời Trịnh Khiếu Dân.

“Vâng, vâng!” Trịnh Khiếu Dân ngượng ngùng cười, trong lòng thầm thở phào. nhẹ nhõm.

Chỉ cần không hỏi tới trách nhiệm trị an không tốt của anh ta là được rồi.

Nhìn dáng vẻ cung kính của Trịnh Khiếu Dân đối với Lâm Vũ, Đặng Vũ đơ luôn, ngây ngốc ngồi dưới đất, lạnh cả sống lưng, gương mặt tái mét.

Cho dù hắn có ngu hơn nữa cũng biết lần này đụng phải nhân vật lớn rồi. Đặng Vũ muốn bò tới xin tha, cả người lại giống như là bị rút hết sức lực, chỉ có thể ngồi bệt ở đó, gương mặt đáng thương, nhưng không nói được dù chỉ một

câu rõ ràng.

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Đặng Vũ, trong lòng xuất hiện một cảm giác chán ghét cái thứ ăn hại đó.

Quốc uy của ngày nay là bao nhiêu người hi sinh máu và sinh mạng để đổi lấy!

Nhưng lại cứ có những loại người hèn hạ, ở ngoài thì làm chó mà ở nhà thì làm vương.


Nếu như Giang Bắc gặp phải kẻ địch xâm chiếm, loại người này nhất định sẽ là Hán gian!

'Thấy ánh mắt Lâm Vũ nhìn Đặng Vũ, Trịnh Khiếu Dân vội n lý hắn ta như nào?”

Ngài cần tôi xử Lâm Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Hủy bỏ quốc tịch, trục xuất ra khỏi nước, cả đời không được phép bước chân về Hoa Quốc nửa bước!”

Nếu hắn đã sùng bái người nước ngoài như vậy, thì để hắn làm người nước ngoài luôn đi!

Hoa Quốc không cần những loại người hèn hạ đi làm tay sai cho những kẻ ngoại quốc!

“Tốt lắm!”

Lời Lâm Vũ vừa dứt, những người xung quanh chợt hô lên một câu Tốt lắm. Tiếp đến, lại phát lên âm thanh võ tay ào ào.

“Làm tốt lắm! Đối với loại người này thì cứ phải như vậy!”

“Hoa Quốc chúng ta không cần những tên chó xu nịnh như này!”

“Hán gian là chó, cút ra khỏi Hoa Quốc đi!”

Tiếng hò reo và tiếng mắng nhiếc đan xen vào nhau.


Tất cả mọi người đều kích động không thôi, hoàn toàn quên đi sự sợ hãi trước đó.

Duy chỉ có Đặng Vũ bò ra đất, không ngừng khóc lóc xin tha, Bị hủy bỏ quốc tịch, trục xuất ra khỏi nước, hắn ta đi bất cứ quốc gia nào cũng là công dân xấu, sẽ không có bất cứ quốc gia nào tiếp nhận hắn ta, trên thế gian

này căn bản là không có chỗ cho hắn ta dung thân!

Trừ khi, chạy tới mấy bộ lạc nguyên thủy, hoặc là trốn ở một nơi cách biệt với thế giới nào đói

Nhưng hắn ta như vậy, chỉ e là còn chưa tìm được nơi nào như vậy thì đã chết rồi.

Đặng Vũ khóc như mưa, trong lòng cuối cùng cũng bắt đầu hối hận.

Bây giờ hắn ta mới biết, thân phận người Hoa Quốc này hóa ra lại quan trọng với hắn ta đến thế.

Nhưng mà, âm thanh của hắn ta sớm đã bị âm thanh của quần chúng che lấp.

Không một ai để ý tới giọng của hắn ta, cũng không ai hiểu hắn ta muốn nói gì...
 
Chương 335: C335: Anh tưởng em


Chuyện của Bối. Ân, đối với Lâm Vũ, chỉ là chuyện bên lề, hắn không để tâm đến chuyện của Bối Ân, lái xe thẳng đến trường của Lâm Thiển.

“Anh tưởng em sẽ ngăn cản anh đại khai sát giới.” Trong xe, Lâm Vũ mỉm cười nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.

Hôm nay hắn rất tán thưởng cô. Đây thậm chí có thể là lần hắn tán thưởng 'Thẩm Khanh Nguyệt nhất kể từ khi tiếp xúc với cô.

“Anh đã nói rồi, tiếng súng vang lên, đầu rơi xuống đất, làm sao em có thể ngăn được?” Thẩm Khanh Nguyệt lườm hắn, trên mặt còn mang theo chút kinh ngạc: “Hơn nữa, em cũng không muốn ngăn cản!"

"Tại sao?" Lâm Vũ tò mò hỏi: "Trước kia khi gặp phải chuyện tương tự, không phải em luôn khuyên anh chỉ nên giáo huấn đối phương, đừng làm tổn hại đến

tính mạng sao?"

Sự lương thiện là một trong những ấn tượng cố hữu của hẳn về Thẩm Khanh Nguyệt. Hôm nay, cô quả thật hơi khác.

'Thẩm Khanh Nguyệt hờn dỗi nói: “Trong mắt anh, em không biết chừng mực như vậy sao?”


"Em có ý gì?" Lâm Vũ bối rối hỏi.

“Vinh nhục cá nhân có thể so sánh với quốc uy sao?”

Thẩm Khanh Nguyệt bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Hòa bình hôm nay của chúng ta đã được đổi bằng máu và sinh mạng của vô số người. Bọn họ đã vi

phạm quy tắc, vậy thì đáng chết, nếu không giết bọn họ thì còn đâu quốc uy?”

Cô vừa dứt lời, Lâm Vũ bỗng nhiên đạp phanh xe. Thẩm Khanh Nguyệt còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì hắn đã ôm cô vào lòng, hôn cô say đắm.

"Ưm ưm..."

Nhớ ra là đang là ở trên đường, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức xấu hổ, chật vật giãy giụa nhưng mọi sự cố gắng vùng vẫy của cô đều vô ích.

Cuối cùng, Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng bỏ cuộc, nhắm mắt lại, vòng cánh tay của mình qua cổ Lâm Vũ.

Nụ hôn này, kéo dài vài phút.

Khi Lâm Vũ buông ra, mặt Thẩm Khanh Nguyệt đỏ bừng, hít lấy hít để bầu không khí trong lành, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận.

"Ha ha, anh có chút không thể kìm lòng." Lâm Vũ mặt dày mỉm cười nhìn cô.

€ó thể nói Thẩm Khanh Nguyệt và hắn hoàn toàn có cùng suy nghĩ. Có lẽ, đây có thể coi là một kiểu chồng hát, vợ khen hay.

Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, cố ý lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Lần sau còn đột ngột như vậy, em... em sẽ cào chết anh!”


Vừa nói, cô vừa giơ những ngón tay trắng xanh lên và làm động tác tay cào đầy vẻ hung dữ.

Có điều cô không hề có khí chất của một con hổ cái mà trông giống một con mèo đang làm nững hơn.

Lâm Vũ thản nhiên cười lớn, kìm nén lại ý định muốn hôn cô lần nữa, khởi động lại xe, đi đến trường học của Lâm Thiển.

Khi đến trường, hắn không đợi bên ngoài trường như trước mà cùng Thẩm Khanh Nguyệt đi thẳng đến khu ký túc xá của Lâm Thiển.

"Này, nam sinh kia! Đừng nhìn, tôi chỉ đang nói cậu đó! Đây là ký túc xá nữ!" Hai người vừa định bước vào thì bị cô quản lý kí túc xá chặn lại.

"Cháu biết đây là ký túc xá nữ."

Lâm Vũ mỉm cười với bà ấy rồi nói: "Cháu đến tìm Lâm Thiển. Cháu là anh trai của con bé."

“Chàng trai, cậu hơi lạc hậu rồi!” Cô quản lý ký túc xá nhìn hắn, buồn cười nói: “Đây là kiểu lý do hơn mười năm trước rồi mà cậu còn dùng sao?”

Khi nói, bà ấy lộ ra vẻ mặt nhìn thấu tất cả, dường như muốn nói: Muốn đấu với tôi à, cậu còn non lắm!


Lâm Vũ nghe vậy đột nhiên sắc mặt trầm xuống, còn Thẩm Khanh Nguyệt lại không nhịn được cười.

Không ngờ đường đường là Mục Bắc Vương mà còn bị cô quản lý ký túc xá chiếu tướng.

Điều quan trọng là ngôi trường này còn là của hắn! Tức là cô quản lý ký túc xá là nhân viên của hắn.

Đối diện với ánh mắt của Thẩm Khanh Nguyệt, Lâm Vũ không khỏi bất lực, mỉm cười, nhún nhún vai nói: "Bỏ đi, em gọi điện thoại cho Lê Ly đi!"

Cô quản lý ký túc xá của người khác đang làm đúng chức trách, nhiệm vụ của mình, hắn không thể xông vào. Mặc dù, đây là một chuyện rất đơn giản.

Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra. "Bỏ đi, đừng gọi nữa, hai người vào đi!"

Lúc này, cô quản lý ký túc xá đột nhiên “ khai ân”, xua tay với Thẩm Khanh Nguyệt.
 
Chương 336: C336: Rất đẫm máu


Hai người ngạc nhiên nhìn bà ấy. Cô ơi, cô đang đùa sao? Lúc không cho hắn vào, lúc lại cho vào.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của hai người, bà ấy mỉm cười nói: “Vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ yêu đương. Chàng trai này có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, chắc chăn sẽ không để ý đến nha đầu Lâm Thiển kia! Vào đi, vào đi!”

"Cô ơi, cô có đôi mắt tinh tường quá! Vẫn phải nói là gừng càng già càng cay!"

Lâm Vũ cười, giơ ngón tay cái lên và tò mò hỏi: "Cô cũng biết Lâm Thiển, em gái cháu sao?"

"Sao lại không biết chứ?”

Cô quản lý ký túc xá cười nói: "Cô ấy là người nổi tiếng trong trường! Những chàng trai muốn đuổi theo con bé xếp hàng dài cả dặm!"

Có cần khoa trương như vậy không?

Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt nhìn nhau kinh ngạc.

Sau khi cảm ơn bà ấy xong, hai người đi lên lầu.

Đang đi lên cầu thang, Thẩm Khanh Nguyệt bỗng nhiên không nhịn được cười hỏi: "Anh nói Lâm Thiển không vui, có khi nào là bởi vì có quá nhiều nam sinh theo đuổi không?"

"Không phải đâu." Lâm Vũ mỉm cười lắc đầu.


“Vậy thì là vì cái gì?” Thẩm Khanh Nguyệt lại tò mò.

"Không phải sắp đến ký túc xá của con bé rồi sao?"

Lâm Vũ nở một nụ cười bí ẩn, khiến cô lườm hắn một cái.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không còn lo lắng nữa.

Bây giờ, Lâm Vũ vẫn còn có tâm trạng úp mở, vẫn có thể cười, điều này cho thấy chuyện khiến Lâm Thiển không vui không phải là chuyện lớn, thậm chí không phải là chuyện xấu.

Nếu không, với tình yêu Lâm Vũ dành cho Lâm Thiển, hẳn chắc chắn sẽ lo lắng hơn bất cứ ai! Chỉ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến Lâm hiển không vui.

Mang theo thắc mắc trong đầu, họ đã lên đến tầng bốn của ký túc xá.

"Mau, giết hắn đi!"


"Đánh, đánh mạnh vào!"

"Đánh không thắng rồi, mau chạy đi!"

Còn chưa đến cửa phòng Lâm Thiển, bên tai họ vang lên những âm thanh hỗn loạn.

Rất hoảng loạn, rất vội vàng.

Rất đẫm máu, rất bạo lực.

Âm thanh đó rõ ràng là phát ra từ phòng ký túc xá của Lâm Thiển. Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt thay đổi.

Đây là...bạo lực học đường sao? Hay là một nhóm nữ sinh đang ẩu đả? "Không ổn rồi, Lâm Thiển xảy ra chuyện rồi!"

'Thẩm Khanh Nguyệt hoảng sợ hét lên và lao về phía cửa phòng ký túc xá của Lâm Thiển.

Cô đã từng xem rất nhiều vụ bạo lực học trường trên tin tức. Chỉ không biết là Lâm Thiển dẫn người đi bắt nạt các bạn khác hay cô ấy đang bị người khác bắt nạt.

Nhưng dù là loại nào thì đó cũng không phải là chuyện tốt.

Lâm Vũ chưa kịp ngăn cản, Thẩm Khanh Nguyệt đã lao tới cửa.

"Rầm!" Cô nhanh chóng đẩy cửa ra.

Cánh cửa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn.

Nghe thấy âm thanh này, kí túc xá vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng vô cùng, các nữ sinh trong phòng quay đầu lại nhìn.

Nhìn cảnh tượng trong phòng, Thẩm Khanh Nguyệt sửng sốt...
 
Chương 337: C337: Anh


Trong ký túc xá, không hề có cảnh đánh đập như cô tưởng tượng, cũng không có ai bị thương. Ngược lại, bốn người trong ký túc xá nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu khi cô xông vào.

Bốn người đang ngồi trên ghế, trước mặt có một chiếc máy tính, dù họ quay lại nhìn nhưng một tay vẫn đặt trên bàn phím máy tính, tay còn lại vẫn đặt trên chuột.

"Chị dâu!" Sau khi sửng sốt một hồi, Lâm Thiển mới định thần lại và đứng dậy kêu lên.

Lúc này Lâm Vũ cũng ởi tới cửa. "Anh!"

Nhìn thấy hắn, Lâm Thiển thậm chí còn vui hơn, cô ấy chạy đến và ôm lấy hắn, leo lên trên người Lâm Vũ như một con gấu túi.

Có điều, sự ấm áp giữa hai anh em không kéo dài được ba giây, Lâm Thiển dường như chợt nhớ ra điều gì đó, hoảng sợ hét lên, vội vàng buông Lâm Vũ ra, quay người chạy về phía máy tính.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên máy tính, Lâm Thiển lập tức mím môi, vẻ mặt thất vọng nhìn ba người bạn học: "Tớ chết rồi..."


"AI Tớ cũng chết rồi!"

"Toang rồi, tớ cũng chết chắc rồi..." Khi Lâm Thiển vừa dứt lời, những nữ sinh kia mới định thần lại.

Họ nhìn vào máy tính của mình, vẻ mặt đều vô cùng thất vọng.

Lúc này Thẩm Khanh Nguyệt mới chú ý tới màn hình máy tính của bọn họ đã chuyển sang màu xám. Vừa rồi bọn họ hò hét kích động như vậy, là... đang chơi game?

Vẻ mặt cô ngạc nhiên, nhất thời dở khóc dở cười. Ồn ào một hồi, cô còn tưởng là bạo lực học đường, hóa ra lại là chơi game? Uổng công cô lo lắng đến

mức muốn rớt tim ra ngoài!

Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn.


Chắc chắn là hắn biết bọn họ đang chơi game, nếu không hắn nhất định sẽ xông lên trước mình!

Đáng ghét, hắn lại không nói với cô, khiến cô rơi vào tình huống xấu hổ. "Anh muốn ngăn cản em nhưng không kịp." Lâm Vũ vô tội nói.

“Quỷ mới tin anh!” Cô lườm anh một cái, chợt hiểu ra: “Đây không phải là chuyện anh nói đó chứ?”

Lâm Thiển không vui là vì chơi game? Lâm Vũ gật đầu cười, kéo cô vào ký túc xá.

Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì.

"Anh!" Lâm Thiển quay đầu lại, buồn bã nhìn Lâm Vũ và bĩu môi: "Sao anh đến

mà không trước với em?"

"Trách anh đã làm em chết à?" Lâm Vũ mỉm cười, bước tới và gõ nhẹ vào đầu Lâm Thiển với vẻ mặt nuông chiều.

"Ai ya, em không trách anh." Lâm Thiển xoa đầu, đáng thương nói: "Em chỉ tức giận, bọn em lại bị đám khốn nạn đó giết chết."
 
Chương 338: C338: Vậy là em sai rồi


'Thẩm Khanh Nguyệt nhìn cô ấy không nói nên lời, dở khóc dở cười nói: “Rốt cuộc các em sao vậy? Chỉ là chơi game mà làm ầm ï lên như vậy, người không biết còn tưởng rằng bọn em đang đánh nhau."

"Bọn em đang đánh nhau mà" Đới Tư nhẹ nhàng chỉnh lại kính rồi nhanh chóng kể lại sơ bộ câu chuyện cho bọn họ nghe.

Họ đang một game online mà hiện nay khá hot, game này là do Dương Y Y. mang đến đây.

Dương Y Y này qua đây là do đổi ký túc xá với Lý Mộc Tử trước đó. Ban đầu xem cô ta chơi game, ba người đều không quan tâm. Kết quả là sau khi xem vài ngày, thấy game này rất thú vị, sau đó, họ lần lượt tham gia game này.

Những ngày đầu, mọi chuyện diễn ra bình thường, dưới sự hướng dẫn của Dương Y Y, họ chơi rất suôn sẻ, vô cùng vui vẻ nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.

Chỉ sau vài ngày chơi, họ đã gặp rắc rối.

Lý do là vì bốn người họ đang chiến đấu với một boss trong game, người chơi có trang bị tốt hơn họ rất nhiều đã tấn công, muốn cướp boss từ tay họ.


Kết quả là người chơi được mệnh danh là "Bất khả chiến bại" đã đánh giá quá cao thực lực của bản thân, chẳng những không giết được bọn họ, thậm chí còn bị bọn họ giết chết.

Kết quả là chuyện này đã chọc phải tổ ong. Có lẽ "Bất khả chiến bại" ngoài đời thực rất giàu có, chẳng bao lâu sau, đã cấu

kết với nhiều người bắt đầu truy sát bốn người họ, đe dọa sẽ đánh đến khi phục. mới thôi.

Họ vốn là những người mới chơi game, đối thủ lại đông hơn nên đương nhiên là không thể thắng.

Nhưng càng không đánh bại được thì bọn họ lại càng không cam lòng, dù có bị giết bao nhiêu lần thì họ cũng sẽ không bao giờ đầu hàng.

Theo như họ nói, đây gọi là phải có tự tin, phải có cốt khí.

Họ không chịu đầu hàng, "Bất khả chiến bại" liên tục phân cao thấp với họ, suốt ngày truy sát khiến tâm trạng họ cảm thấy rất tệ.

Sau khi biết được đại khái sự việc, Thẩm Khanh Nguyệt lại một lần nữa cạn lời.

Một lúc lâu sau, Thẩm Khanh Nguyệt mới an ủi nói: “Chơi game chỉ để giải trí thôi. Đâu có ai như bọn em, chơi game lại khiến bản thân ôm một bụng tức như vậy? Bọn họ muốn giết thì cứ để bọn họ giết, dù sao trên người bọn em cũng không mất đi miếng thịt nào.”

"Vậy đâu có được!" Lâm Thiển liên tục lắc đầu: "Anh em nói, có thể thua, nhưng không thể nhận thua!"

Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy, lập tức tức giận nhìn Lâm Vũ. Đang yên đang lành lại dạy Lâm Thiển những thứ này làm gì?

Đâu có người anh trai nào như hắn!


Nhưng Lâm Vũ cũng không hề có chút cảm giác hối hận, ngược lại tán dương khen ngợi: "Đúng, phải như vậy!"

..." Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt tối sầm lại, vừa tức giận vừa buồn cười. Mục đích của việc chơi game là gì? Lâm Vũ cười ha ha nói với Lâm Thiển: "Người đó muốn tìm trợ thủ, các em cũng có thể tìm mài! Nếu không tìm được, chỉ bỏ một tiền mời một số người trong đó giúp các em đối phó với họ."

"Vậy là em sai rồi!"

Lâm Vũ lại gõ nhẹ vào đầu Lâm Thiển rồi cười nói: "Rõ ràng có nhiều con đường để đến đích, nhưng em vẫn cứng đầu từ vách đá nhảy xuống. Đây không phải là anh hùng mà là kẻ ngốc."

Mặc dù hắn rất yêu chiều Lâm Thiển nhưng đạo lý nên dạy thì vẫn phải dạy, không thể cô ấy làm sai nhưng vẫn một mực nói là cô ấy đã làm đúng được. Như

vậy, không phải là chiều chuộng mà là làm hại cô ấy.

Lâm Thiển nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận về lời nói của Lâm Vũ. Sau một lúc lâu, cô gật đầu tỏ ra đã hiểu.

“Được rồi, nếu đã hiểu rõ rồi thì đừng lăn tăn chuyện này nữa.”


Thấy Lâm Thiển đã nghĩ thông, hắn cũng không nói thêm nữa, cười nói:

“Các bạn của em đã cùng em chịu khổ mấy ngày nay, bây giờ cũng sắp đến giờ ăn rồi, đi thôi, anh dẫn bọn em đi ăn, đợi ăn no uống đủ rồi hãy quay về tiếp tục chiến đấu với bọn họ."

Cho dù không có báo cáo của Ám Thất, hắn vẫn có thể đoán được chút gì đó.

Không phải Đới Tư bọn họ không muốn tìm người giúp, mà là vì sự kiên định của Lâm Thiển nên bọn họ mới không tìm người, cùng cô ấy chịu đánh mấy ngày nay.

"Được thôi!"

Nghĩ đến đây, nghĩ thông chuyện này, sự buồn bã trong lòng Lâm Thiển lập tức biến mất, ôm lấy cổ Lâm Vũ, làm nũng nói: “Mấy ngày nay bọn họ chịu khổ cùng em, anh phải khao bọn họ một bữa ra trò, nếu không em sẽ không để anh đi"

"Không thành vấn đề!" Lâm Vũ cười sảng khoái, đồng ý ngay lập tức.
 
Chương 339: C339: Sau khi nạp một số tiền lớn


Sau khi Lâm Vũ chiêu đãi Lâm Thiển và ba người bạn một bữa ăn thịnh soạn, bốn người vội vàng quay về trường học.

Mở game lên, bốn người đồng thời nở một nụ cười tà ác.

Có tiền mua tiên cũng được. Câu này dù là ngoài đời hay trong game đều là chân lý.

Sau khi nạp một số tiền lớn, bốn người dùng tiền mở đường và bắt đầu chiêu mộ binh lính. Trong chốc lát, số lượng người quan tâm rất đông.

€ó điều “bất khả chiến bại” cũng không chịu kém cạnh. Sau khi nghe tin tức tuyển binh, cũng bắt đầu tuyển binh.

Hai bên còn hẹn nhau, 10 giờ đêm mai sẽ quyết một trận tử chiến.

Trong nháy mắt, toàn bộ server phủ bởi đám mây "chiến tranh”, gần như tất cả người chơi đều tham gia vào "cuộc chiến tranh" sắp tới này.


Nhưng vì tiếng xấu là “bất khả chiến bại” nên nhiều người chơi trên server bất mãn chỉ là trước đây vì đối thủ quá mạnh nên không dám tỏ ra tức giận.

Bây giờ, có Lâm Thiển bọn họ dẫn đầu, hơn nữa đánh nhau còn được trả lương, những người từ lâu đã thấy "bất khả chiến bại" ngứa mắt, đều gia nhập quân doanh của Lâm Thiển.

Mười giờ tối ngày hôm sau, đại chiến giữa hai bên sắp nổ ra. Mãi đến hai giờ sáng, trận chiến mới tạm thời kết thúc.

Phía Lâm Thiển bọn họ đã giành được chiến thắng toàn diện.

"Oh, yeahl" Sau khi giành chiến thắng, bốn cô gái trong ký túc xá đồng thanh reo hò phấn khích.

Sự tức giận kìm nén trong lòng họ mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút ra ngoài. Dù đã đầu tư hàng triệu vào “cuộc chiến" thế giới game ảo này nhưng cảm giác hài lòng mà họ nhận được lúc này tiền không thể đo lường được.

Điều quan trọng là họ còn có cảm giác tự hào trong việc thế thiên hành đạo, đề cao công lý.

Nhưng Lâm Thiển không biết rằng ngoài ba người bạn cùng phòng, còn có ba người khác cũng đang kề vai sát cánh cùng cô ấy tác chiến.

Ở trong phòng, Lâm Vũ hít một hơi dài, xoa đầu ni khó hơn nhiều so với giết người ở thế giới thực.”

ết người trong game

"Đó là anh." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, nói đùa: “Nếu dì Tuyên biết anh mặc cho Lâm Thiển bỏ nhiều tiền như vậy để đánh nhau trong game thì anh sẽ lại được giáo huấn cho mà xem.”


"Vậy thì phiền hai người giữ bí mật cho anh!"

Lâm Vũ cay đắng nhìn hai người, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hài lòng. Không thể kề vai sát cánh chiến đấu với Lâm Thiển ở thế giới thực, hoàn thành mong ước này trong game là kết quả tốt nhất.

Hắn biết rằng việc tiêu nhiều tiền như vậy vào game chắc chắn là không đúng.

Nhưng chỉ cần Lâm Thiển vui là được rồi. Hắn không có kỳ vọng nào khác đối với người em gái này, chỉ mong cô ấy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Diêm Thiền bĩu môi, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt oán giận: "Nếu anh chia một nửa tâm tư mà anh dành cho Lâm Thiển cho em thì em sẽ vui chết mất."

Đường đường là Mục Bắc Vương.

Kéo hai người họ vào trong game để cùng em gái đánh nhau. Nói ra, sợ rằng sẽ không có ai tin.

"Thật sao?" Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Diêm Thiền, nghiêm túc nói: "Nếu cô bằng lòng làm em gái tôi, tôi sẽ chia cho cô 30%!"


“Không cần!” Diêm Thiền suy nghĩ không chút từ chối: “Em muốn làm vợ anh!” Nếu cô ta muốn làm em gái của Lâm Vũ, hà tất phải đợi đến bây giờ? Trước khi bị cấm túc, Lâm Vũ từng nói hắn muốn nhận cô ta làm em gái. Hắn bất lực nhún nhún vai, đứng lên nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ ngơi đi! Đừng thức nữa, sắp thành mắt gấu trúc rồi."

Thẩm Khanh Nguyệt và Diêm Thiền quả thực cũng buồn ngủ rồi. Sau khi nói với hẳn vài câu liền đứng dậy rời khỏi phòng hắn.

Lúc ra ngoài, Diêm Thiền đang định đi về phòng thì bị Thẩm Khanh Nguyệt kéo lại.

“Tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau đi.” Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Nếu bây giờ cô quá buồn ngủ thì tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

“Được thôi!" Diêm Thiền vui vẻ đồng ý, đi theo Thẩm Khanh Nguyệt về phòng.

Tỉnh Nam Nhạc, thành phố Lận An. Trong một trang viên rộng lớn, đêm đã khuya nhưng người lại mất ngủ.
 
Chương 340: C340: Tôi nói cho cô biết


"Uỳnh!" Tống Lương đập nát chiếc bình cổ trị giá hàng trăm nghìn xuống đất, vẻ mặt hung hãn gầm lên: "Phế vật, tất cả đều là phế vật!"

với cơn tức giận của Tống Lương, nữ trợ lý xinh đẹp trẻ tuổi nhanh chóng tiến tới khuyên ngăn, trấn an: "Thiếu gia, chỉ là một trò chơi thôi, cho dù có thua bọn họ cũng không sao cả..."

"Bốp!" Nữ trợ lý chưa kịp nói xong đã bị Tống Lương tát vào mặt.

Một vệt máu lập tức tràn ra từ khóe miệng của cô ta, sau đó cô ta cũng không nói nữa.

'Tống Lương nhìn nữ trợ lý với vẻ mặt hung dữ, gầm lên: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thua! Trong hiện thực không thua trong game càng không thể thua! Cô có hiểu không?"

"Hiểu ạ"

Mặt nữ trợ lý nóng bừng, nhưng lại mỉm cười nói: "Thiếu gia không thua, chỉ là tạm thời rút lui, đợi sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ đánh cho bọn chúng tan tác tơi bời!"

Cô ta quá hiểu Tống Lương, cho dù có bị đánh cũng không dám oán hận.

Đây là một thiếu gia ngang ngược, tự phụ, tàn bạo và điên rồ. Tuy trong tên mang một chữ “lương” nhưng tính cách và phong cách hành sự chẳng liên quan

gì đến chữ “lương” cả!


Nếu là người bình thường giống như anh ta, có lẽ đã chết hàng trăm lần rồi nhưng anh ta tốt số và được sinh ra ở Tống gia.

Tống gia- đệ nhất hào môn ở Lận An! Đồng thời, đây cũng là một trong tứ đại hào môn của Hoa Quốc.

'Tống gia có bao nhiêu tiền, cô ta cũng không biết. Từ khi anh trai qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, Tống Lương đã trở thành đứa con duy nhất của Tống gia. Ai đắc tội với người đàn ông này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sau khi nghe được lời nịnh hót của nữ trợ lý, sắc mặt Tống Lương mới có chuyển biến tốt một chút.

Im lặng một hồi, Tống Lương nghiến răng nghiến lợi căn dặn nữ trợ lý: Lên mạng tuyển người ngay cho tôi! Còn nữa, hãy đi mua tài khoản game, càng nhiều càng tốt!"

"Thiếu gia, chúng ta đã mua hết tài khoản hữu dụng rồi."

Nữ trợ lý khó xử nhìn anh ta, thận trọng nói: “Hiện tại còn bán chỉ có tài khoản là server."

Trò chơi này không có cơ chế chuyển server. Tài khoản trên các server khác dù có mua rồi cũng vô dụng.

"Bốp!" Nữ trợ lý vừa nói xong, Tống Lương lại tát cô ta một cái.


'Tống Lương tái mặt nhìn nữ trợ lý, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Đầu cô dùng để làm gì! Không có tài khoản có thể mua thì không bỏ tiền đi tìm người luyện tài khoản sao?"

"Tống gia tôi cái gì cũng có thể thiếu, trừ tiền!"

"Tôi sẽ đánh cho đến khi chúng đầu hàng, nói được làm được!”

"Tôi nói cho cô biết, cho dù dùng cách gì, phải bỏ ra bao nhiêu tiền, trong vòng ba ngày, tôi muốn có hơn 5000 tài khoản mãn cấp!"

"Nếu không làm được thì cô biết kết cục thế nào rồi đó!"

'Tống Lương vừa dứt lời, nữ trợ lý chợt run lên.

Cô ta biết kết cục mà anh ta đang nói đến là gì. Đó là điều cô ta không thể chịu đựng được!

"Tôi sẽ làm ngay đây!"

Nữ trợ lý không dám chậm trễ, nhanh chóng cáo lui.

"Đứng lại!"

Tống Lương gọi nữ trợ lý đến, ngồi xuống trên chiếc giường lớn mềm mại: "Bây giờ tôi đang rất tức giận!"

Nữ trợ lý hiểu ý của anh ta, lập tức lau máu trên khóe miệng, đưa tay cởi quần áo, nhanh chóng đi đến chỗ Tống Lương, ngồi xổm xuống...
 
Chương 341: C341: Trong hơn mười phút


Lâm Vũ vốn cho rằng chuyện chơi game sẽ kết thúc ở đây nhưng sự phát triển của câu chuyện đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, cũng vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Chỉ trong ba ngày qua, đám người Lâm Thiển một lần nữa phải chiến đấu khốc liệt với "Bất khả chiến bại". Không biết "Bất khả chiến bại" lấy đâu ra nhiều người như vậy.

Trong hơn mười phút, đám người Lâm Thiển đã bị đánh bại hoàn toàn.

Nhiều người chơi trong game lần đầu tiên được trải nghiệm sức mạnh của tư bản.

Lâm Vũ đã chết vô số lần trong trò chơi, cũng sống lại vô số lần, cuối cùng không thể trụ được nữa, bị đánh đến mức tự kỷ, vừa sống lại đã bị giết chết, vòng

tuần hoàn vô tận.

Sau khi Lâm Thiển offline, Lâm Vũ cũng off theo.


“Ôi, bây giờ e là nha đầu này lại không vui rồi.” Lâm Vũ tắt máy tính, bất lực. mỉm cười.

Quả nhiên, Lâm Vũ vẫn chưa ra khỏi phòng, Ám Thất đã truyền tin đến.

Lâm Thiển và ba người bạn cùng phòng bị đánh đến choáng váng, cũng bị đánh đến mức tự kỷ. Bây giờ bọn họ đều cảm thấy rất bí bách.

"Không ngờ rằng thất bại đầu tiên trong đời mình lại là trong một trò chơi." Cất điện thoại đi, Lâm Vũ lắc đầu mỉm cười.

Hắn không quan tâm đến việc thắng hay thua trong game nhưng hắn quan †âm đến tâm trạng của Lâm Thiển.

Đúng lúc Lâm Vũ đang định đi xuống lầu hít thở không khí thì cửa phòng mở ra.

Diêm Thiền và Thẩm Khanh Nguyệt dắt nhau đi vào. "Ôi, đánh xong nhanh vậy sao?"

'Thấy Lâm Vũ đã tắt máy tính, Diêm Thiền không khỏi có chút thất vọng nói: "Vừa rồi em đã nghỉ ngơi, đang nói đến đây giúp!"

Trên trán cô ta vẫn còn lấm tấm mồ hôi, sau khi kết thúc buổi huấn luyện hôm nay vẫn chưa nghỉ ngơi được chiều.

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

“Biểu cảm này của anh là sao vậy?” Thẩm Khanh Nguyệt khó hiểu, thăm dò hỏi: “Các người thua rồi sao?”


"Thua rồi." Hắn gật đầu: "Hơn nữa, còn thua rất thảm hại!"

"Không phải chứ?" Hai người phụ nữ cùng lúc ngạc nhiên nhìn hắn.

Trận chiến mới bắt đâu được mười phút mà đã thua rồi sao?

Lâm Vũ mỉm cười bất lực rồi nói cho bọn họ biết tình hình.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Diêm Thiền bất bình nói: “Không phải chỉ là vấn đề số lượng thôi sao? Thế này đi, anh hãy ra lệnh cho toàn bộ người trong Lang Quân Bắc Cảnh của anh chơi game đó, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết bọn chúng.”

"Sao có thể như vậy được chứ!"

Lâm Vũ nhìn Diêm Thiền với vẻ mặt u ám: "Cô đừng đưa ra những ý tưởng bậy bạ nữa!"

Cô ta đúng là dám nghĩ!

Mục đích tồn tại của Lang Quân Bắc Cảnh là để phòng thủ kẻ địch bên ngoài chứ không phải để làm Lâm Thiển vui vẻ.

Hắn là anh trai ruột của Lâm Thiển và có thể chơi với cô ấy, nhưng Lang Quân Bắc Cảnh thì không được.

"Đúng, không thể làm vậy được." 'Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu đồng tình, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, sau giờ làm việc em sẽ bảo mọi người trong công ty chơi game này, trả thêm tiền

lương cho họ, không giúp Lâm Thiển trả thù, con bé sẽ lại không vui.”

Lâm Thiển gọi cô là "chị dâu", cô không thể để cô ấy gọi một cách vô ích. Mặc. dù cô cũng cảm thấy chuyện này hơi vớ vẩn nhưng ai quan tâm chứ?

Chỉ cần Lâm Thiển vui là được!
 
Chương 342: C342: Trang bị của nhóm quân tiếp viện


Dù sao thì vẫn chưa biết cô ấy có thể chống cự đến khi tìm được thuốc cứu mạng hay không. Có lẽ, những ngày cô ấy vui vẻ chẳng còn nhiều nữa.

"Không cần đâu, anh sẽ xử lý!" Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Không có chuyện gì to tát, không cần huy động nhân lực ồ ạt như vậy."

"Vậy anh định làm thế nào?”

Diêm Thiền tò mò hỏi: “Không lẽ anh muốn tìm ra tên “bất khả chiến bại đó trong thế giới thực và dạy cho hắn một bài học?”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Chuyện trong game thì phải giải quyết trong game, tại sao lại lôi vào hiện thực chứ?”

Dù muốn làm Lâm Thiển vui nhưng cũng không thể vô lý như vậy.

Đưa chuyện trong game vào hiện thực, nếu Lâm Thiển biết được có lẽ sẽ coi thường người làm anh trai như mình?

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người phụ nữ, Lâm Vũ lấy điện thoại ra và bấm gọi: "Giúp tôi liên hệ với Meerkat..."


Diêm Thiền đột nhiên mở to mắt, nhìn Lâm Vũ với vẻ kinh ngạc, thậm chí những lời hắn nói sau đó cũng không thể nghe rõ nữa.

'Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diêm Thiền, Thẩm Khanh Nguyệt cũng giật mình, nhanh chóng kéo cô ta lại, thấp giọng hỏi: “Meerkat là ai vậy? Rất lợi hại sao?”

"Trong lĩnh vực hacker, Meerkat gân như được phong là thần!" Diêm Thiền khẽ gật đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt không hề giảm đi, "Meerkat là

hacker số một thế giới. Liên minh hacker mà anh ta thành lập đã khiến vô số lãnh đạo cấp cao của nhiều nước phải đau đầu."

Nghe Diêm Thiền nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt chấn động nhưng cũng không nói nên lời.

Lâm Vũ còn nói không nên huy động nhân lực. Còn hắn thì sao? Vì giúp Lâm Thiển lấy lại thể diện của mình trong game mà đã trực tiếp tìm đến liên minh Hackerl! Để các cao thủ máy tính hàng đầu của liên minh hacker

chơi game mà hăn cũng nghĩ ra được!

Đây chẳng khác nào là đạn đại bác bắn muỗi!

Hai ngày sau, một cuộc đại chiến khác lại nổ ra trên server của Lâm Thiển.

Trước đó, một người chơi trong game đã liên lạc với Lâm Thiển, nói rằng mình có mối thù sâu sắc với người chơi tên là "bất khả chiến bại” muốn giúp đám người Lâm Thiển đối phó với hắn ta.

Lâm Thiển vốn tưởng rằng đối phương chỉ có một mình nên cô lịch sự từ chối, không coi trọng.

Nhưng chẳng bao lâu, người đó lại tìm đến cô ấy một lần nữa và cho cô ấy thấy sức mạnh của mình.

Sau khi thấy được sự lợi hại của người đó, Lâm Thiển lập tức đồng ý hợp tác với anh ta và cùng nhau đối phó với "Bất khả chiến bại”.


Lúc này, hai bên lại có một cuộc đại chiến nổ ra.

Với sự gia nhập của số lượng lớn quân tiếp viện mạnh mẽ, "Bất khả chiến bại" và những kẻ do hắn dẫn đầu đã bị đánh đến mức không thể chống trả, chưa đầy mười phút, họ đã bị đánh bại hoàn toàn.

Thời gian còn ngắn hơn lần trước họ đánh bại đám người Lâm Thiển.

"AI"

Trong trang viên, Tống Lương tức giận đập vỡ máy tính trước mặt.

Một thất bại thảm hại đã khiến cơn giận của anh ta lên đến đỉnh điểm. Anh ta thực sự không hiểu, rốt cuộc đám người đó tìm ở đâu ra một nhóm quân tiếp viện biến thái như vậy.

Trang bị của nhóm quân tiếp viện này không phải quá xa xỉ, nhưng dù có thao tác thế nào, dù có lợi thế về số lượng thì họ cũng hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công của nhóm người đó.

Nữ trợ lý vội vàng cúi đầu, sợ Tống Lương trút giận lên mình.

"Lập tức liên hệ với công ty game cho tôi!"


'Tống Lương hung dữ hét vào mặt nữ trợ lý: "Bảo bọn họ tạo cho tôi 10.000 tài khoản mãn cấp cùng trang bị tốt nhất! Nếu không, tôi sẽ khiến công ty họ phá sản!"

Nữ trợ lý không dám nói thêm gì nữa, lập tức đi làm, ngay sau đó, cô ta đã hoàn thành việc liên lạc với công ty game.

Khi quay về trước mặt Tống Lương, nữ trợ lý vô cùng sợ hãi, thận trọng nói: "Thiếu gia, bọn họ... không đồng ý..."

"Bụp!" Anh ta đá vào bụng nữ trợ lý.

Cô ta lập tức ngã xuống đất, ôm bụng, trên trán mồ hôi đầm đìa.

Nhưng Tống Lương không có ý định tha cho nữ trợ lý, anh ta lao tới và đấm đá cô ta. Mãi đến khi nữ trợ lý không chịu nổi nữa ngất đi, Tống Lương mới không cam tâm dừng lại.

"Tao sẽ không thua! Tao sẽ không bao giờ thua!”

Anh ta đứng đó, gầm gừ hung hãn: “Tao không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ cho mày biết hậu quả chọc giận tao! Tao sẽ bắt mày phải quỳ trước mặt ta, vẫy đuôi xin tha như một con chó!"
 
Chương 343: C343: Hiện tại


Ngày hôm sau, Thẩm Khanh Nguyệt đi vào văn phòng như thường ngày. Cô còn chưa kịp mở máy tính thì giám đốc tài chính đã vội vã đẩy cửa ra, đầy hốt hoảng mà kêu lên: "Thẩm tổng, xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta... Chúng ta..."

"Đừng hoảng hốt, hít thở sâu vào rồi từ từ nói." Thẩm Khanh Nguyệt cười khế với cô ấy, trong lòng hết sức bình tĩnh.

Từ khi trải qua chuyện lần trước, cô cũng trưởng thành rất nhiều.

Hiện tại mặc dù cô còn chưa đến mức trời sụp xuống trước mặt không đổi sắc, nhưng việc của công ty cơ bản sẽ không làm cô bối

Bởi vì cô biết dù xảy ra vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

Giám đốc tài chính há hốc miệng, dùng sức hít vào mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, hoảng loạn nói: "Nửa giờ trước toàn bộ tài chính của công ty chúng ta bị ngân hàng đóng băng rồi!"

'Thẩm Khanh Nguyệt hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Chỉ vậy thôi sao?"

Nếu là trước kia thì cô nhất định cũng bối rối như giám đốc tài chính.

Nhưng bây giờ cô không thế nữa.

Chỉ cần họ không phạm pháp thì mặc kệ ngân hàng đóng băng tài chính vì nguyên nhân gì cũng không phải chuyện lớn!


Chỉ cần một câu của người đàn ông kia thì tài chính sẽ lập tức được rã băng.

Nhìn Thẩm Khanh Nguyệt không chút dao động, giám đốc tài chính lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô nửa ngày rồi hỏi dò: "Thẩm tổng, có phải cô... Không nghe rõ tôi nói gì không?”

"Nghe rõ, là tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng." Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng rồi hỏi: "Phía ngân hàng có nói vì nguyên nhân gì không?”

"Nói, nhưng cứ như đánh rắm ấy!" Giám đốc tài chính tức giận nói: "Họ nói tài khoản và tài chính công ty của chúng ta tồn tại nguy cơ nghiêm trọng, nhưng tôi

hỏi là gì thì họ lại ngậm miệng không đề cập tới."

Sau khi phẫn nộ, giám đốc tài chính lại đầy bội phục nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.

Cô ấy cứ nghĩ Thẩm Khanh Nguyệt nghe thấy tin tức này sẽ rất bối rối.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Thẩm Khanh Nguyệt quá trấn định, trấn định đến mức khó hiểu.

Chuyện lớn như vậy mà cô còn có thể trấn định như thế sao?


"Xem ra có người đang âm thầm đối phó chúng ta." Trong mắt Thẩm Khanh Nguyệt hiện ra sự hiểu rõ, nhưng lại không lo lắng mà còn an ủi giám đốc tài chính: “Không phải chuyện lớn gì, yên tâm đi, rất nhanh sẽ được giải quyết."

Cái này còn không phải chuyện lớn?

Chẳng lẽ chờ đến khi công ty đóng cửa mới là chuyện lớn?

"Thẩm tổng, hay cô đích thân đến ngân hàng một chuyến đi!" Thẩm Khanh Nguyệt không vội, giám đốc tài chính lại sốt ruột đến xoay lòng vòng: “Hiện tại chúng ta không thể dùng một đồng nào, không bao lâu nữa công ty sẽ sụp đổ."

"Không có việc gì.' Thẩm Khanh Nguyệt an ủi giám đốc tài chính một câu rồi đảo mắt một vòng, cười khanh khách nói: "Cô không cần để ý đến chuyện này, cô

chỉ cần làm tốt một chuyện! Từ giờ trở đi cứ thống kê tổn thất của công ty đến khi tài chính được rã đông."

"A? Cái này.." Giám đốc tài chính ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải cô muốn bắt ngân hàng bồi thường đó chứ?"

'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia đánh thép: “Nếu chúng ta không bắt bồi thường thì ngân hàng sẽ nghĩ chúng ta dễ hà hiếp!"

Muốn đóng băng tiền của họ là đóng băng?

Không có cả một lý do đàng hoàng!

Đây là hãm hại!

Không cho ngân hàng một bài học thì họ còn nghĩ mình muốn làm gì thì làm! Giám đốc tài chính ngạc nhiên.

Bắt ngân hàng bồi thường?
 
Chương 344: C344: Đúng vậy


Cô quá ngây thơ rồi!

Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.

Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.

Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.

Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếm cho qua chuyện này.

Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.

Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.


Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?

Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"

Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"

Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự: “Quản lý Tiếu, thông báo mọi người rằng: Vào khoảng thời gian trước lúc đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì mọi người đều rất vất vả! Từ ngày mai trở đi, trừ bộ phận kho và bảo vệ ra thì tất cả nhân viên được nghỉ một tuần! Tại chức thì thưởng lương gấp ba lần!"

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói vậy, giám đốc tài chính triệt để ngây người. Cô không đi giải quyết vấn đề mà còn cho nhân viên công ty nghỉ? Đây là vò đã mẻ không sợ rơi hay là thật dự định rút máu ngân hàng?

Chỉ chút bối cảnh là Thẩm gia mà muốn rút máu ngân hàng thì sợ là quá ngây thơ!

'Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm giám đốc tài chính đang kinh ngạc mà cúp điện thoại, bảo cô ấy giữ bí mật chuyện này rồi reo lên một tiếng chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa đi được nửa đường thì Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Lâm Vũ không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe trở về công ty đón cô.

Rất nhanh Lâm Vũ đã nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt.


"Em đi đâu?" Lâm Vũ cười hỏi thăm.

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ha hả và nói.

"Về nhà?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Khanh Nguyệt gọi mình đưa cô đi làm chuyện gì!

"Đúng vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt gật gật đầu, buồn cười nói: "Tôi bị ép cho cả công ty nghỉ một tuần!"

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt kể lại chuyện tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng không rõ nguyên nhân cho Lâm Vũ nghe.

"Ha ha!" Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Lâm Vũ lập tức cất tiếng cười to rồi trêu ghẹo nói: "Sao anh cảm thấy em và Diêm Thiền đều học xấu vậy! Trước

kia em sẽ không nghĩ ra cách này để trừng trị ngân hàng."

Nói thật Thẩm Khanh Nguyệt nghĩ đến cách này làm hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng rất vui.


Thẩm Khanh Nguyệt rất đắc ý, oán hận nói: "Lão hổ không phát uy thì họ còn coi tôi là con mèo bệnh!"

"Vậy nên kéo dài ngày nghỉ một chút." Lâm Vũ cười đề nghị.

"Khó mà làm được." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Sản phẩm tồn kho chỉ đủ dùng một tuần! Kéo dài ngày nghỉ thêm thì công ty sẽ thật sự rối loạn."

"Được! Một tuần... Cũng ổn rồi!" Lâm Vũ mỉm cười: “Em nghỉ ngơi một hai ngày trước, nếu như cần thiết thì chúng ta sẽ đến Lận An một chuyến, tạm thời xem như đi du lịch."

"Lận An? Đến Lận An làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Vũ nhếch miệng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Có người muốn đối phó chúng ta, chẳng lế chúng ta không nên đi tìm họ đòi một lời giải thích sao?"

"Anh biết là ai đang giở trò sao?" Thẩm Khanh Nguyệt giật mình mà hỏi.
 
Chương 345: Đúng vậy!


Cô quá ngây thơ rồi!

Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.

Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.

Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.

Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếm cho qua chuyện này.

Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.

Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.

Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?

Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"

Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"

Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự: “Quản lý Tiếu, thông báo mọi người rằng: Vào khoảng thời gian trước lúc đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì mọi người đều rất vất vả! Từ ngày mai trở đi, trừ bộ phận kho và bảo vệ ra thì tất cả nhân viên được nghỉ một tuần! Tại chức thì thưởng lương gấp ba lần!"

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói vậy, giám đốc tài chính triệt để ngây người. Cô không đi giải quyết vấn đề mà còn cho nhân viên công ty nghỉ? Đây là vò đã mẻ không sợ rơi hay là thật dự định rút máu ngân hàng?


Chỉ chút bối cảnh là Thẩm gia mà muốn rút máu ngân hàng thì sợ là quá ngây thơ!

'Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm giám đốc tài chính đang kinh ngạc mà cúp điện thoại, bảo cô ấy giữ bí mật chuyện này rồi reo lên một tiếng chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa đi được nửa đường thì Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Lâm Vũ không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe trở về công ty đón cô.

Rất nhanh Lâm Vũ đã nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt.

"Em đi đâu?" Lâm Vũ cười hỏi thăm.

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ha hả và nói.


"Về nhà?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Khanh Nguyệt gọi mình đưa cô đi làm chuyện gì!

"Đúng vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt gật gật đầu, buồn cười nói: "Tôi bị ép cho cả công ty nghỉ một tuần!"

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt kể lại chuyện tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng không rõ nguyên nhân cho Lâm Vũ nghe.

"Ha ha!" Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Lâm Vũ lập tức cất tiếng cười to rồi trêu ghẹo nói: "Sao anh cảm thấy em và Diêm Thiền đều học xấu vậy! Trước

kia em sẽ không nghĩ ra cách này để trừng trị ngân hàng."

Nói thật Thẩm Khanh Nguyệt nghĩ đến cách này làm hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng rất vui.

Thẩm Khanh Nguyệt rất đắc ý, oán hận nói: "Lão hổ không phát uy thì họ còn coi tôi là con mèo bệnh!"

"Vậy nên kéo dài ngày nghỉ một chút." Lâm Vũ cười đề nghị.

"Khó mà làm được." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Sản phẩm tồn kho chỉ đủ dùng một tuần! Kéo dài ngày nghỉ thêm thì công ty sẽ thật sự rối loạn."

"Được! Một tuần... Cũng ổn rồi!" Lâm Vũ mỉm cười: “Em nghỉ ngơi một hai ngày trước, nếu như cần thiết thì chúng ta sẽ đến Lận An một chuyến, tạm thời xem như đi du lịch."

"Lận An? Đến Lận An làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Vũ nhếch miệng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Có người muốn đối phó chúng ta, chẳng lế chúng ta không nên đi tìm họ đòi một lời giải thích sao?"

"Anh biết là ai đang giở trò sao?" Thẩm Khanh Nguyệt giật mình mà hỏi.
 
Chương 346


Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: “Là Tống gia Lận An."

"Tống gia... Lận An?" Tim Thẩm Khanh Nguyệt đập mạnh một cái: “Là Tống gia - một trong bốn gia tộc lớn ngang hàng với Vạn gia?"

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

Được Lâm Vũ xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức mờ mịt mà nghỉ ngờ nói: "Chúng ta và Tống gia không oán không thù, tại sao họ phải đối phó chúng ta?”

"Không liên quan đến mọi người." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: 'Là phía Lâm 'Thiển xảy ra chuyện."

"Lâm Thiển?" Thẩm Khanh Nguyệt càng mờ mịt. Lâm Thiển đang ở trường học, có thể gây ra chuyện gì được? Cô ấy còn không có cơ hội tiếp xúc với người của Tống gia mà?

Trong lúc Thẩm Khanh Nguyệt mờ mịt thì một suy nghĩ quỷ dị đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

'Thẩm Khanh Nguyệt ngẩn người rồi dở khóc dở cười hỏi: "Anh đừng nói với tôi là người đánh sống chết trong game với Lâm Thiển là... Người của Tống gia?"
Trừ cái này ra thì cô không tìm thấy nguyên nhân nào khác.

Lâm Vũ khẽ cười và nói: "Em đoán đúng! Meerkat tiện tay giúp anh điều tra thân phận của người kia, xác định đó là tiểu thiếu gia của Tống gia, Tống Lương."

"Anh cũng nhận được tin tức, Tống Lương đã tra được Lâm Thiển họ rồi."

"Nếu như anh không đoán sai thì Tống Lương tưởng rằng em đứng sau lưng cung cấp tài chính cho Lâm Thiển nên mới muốn xuống tay với công ty Thẩm thị trước."

Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức không còn gì để nói.

Chuyện này là sao!

Không ai ngờ một trò chơi lại liên lụy đến hiện thực.

Hơn nữa Tống gia vừa ra tay đã như muốn đuổi gϊếŧ đến cùng.

Nếu là lúc trước thì chỉ một chiêu đơn giản thô bạo này cũng có thể hủy diệt Thẩm gia.

Tống gia thật là cưng chiều tiểu thiếu gia này. Không có chút quan niệm thị phi nào mà chỉ mù quáng cưng chiều!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Tống Lương có âm thầm xuống tay với Lâm Thiển không?"

"Không biết, cho nên anh đang xem tình hình." Lâm Vũ cười ha ha: “Nếu như: Tống gia dừng tay tại đây thì cho họ một cơ hội, chỉ dạy một bài học là được! Nếu không chúng ta nên đến Lận An một chuyến."

'Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hiểu ý Lâm Vũ.

Sau khi biết được dự định của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không nhiều lời nữa.

Hiện tại tình huống cơ bản đã được xác định. Tạm thời Tống gia còn có quyền lựa chọn. Chỉ mong Tống gia đừng đâm đầu vào họng súng!

Trên đường đi không ai nói chuyện, hai người trở lại Thẩm gia.

Vừa vào nhà Thẩm Vũ Nông đã cầm một tấm thiệp mời đi tới rồi đưa cho Lâm Vũ, mỉm cười nói: "Nửa giờ trước có một người xa lạ đưa tới, cháu xem thử đi."
Lâm Vũ tiện tay nhận lấy thiệp mời màu vàng lóng lánh kia. Anh nhắm chừng trên tay thì thấy khá nặng. "Thiệp mời bằng vàng?" Lâm Vũ cười nói: "Kiểu cách này hơi cao đấy!"

"Chứ gì nữa?" Thẩm Vũ Nông cười sang sảng một tiếng: “Ông sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhận được thiệp mời bằng vàng đấy!"

Lâm Vũ cười cười rồi mở thiệp ra. 'Thẩm Khanh Nguyệt hiếu kì nên cũng tiến lên xem xét.

Nội dung trên thiệp rất đơn giản, mời tất cả mọi người của Thẩm gia đến tham gia tiệc rượu được cử hành vào tám giờ tối nay tại nhà hàng Giang Bắc.

Hơn nữa còn không có cả chữ kí.

"Ai đưa tới vậy?" Nhìn thiệp mời xa xỉ mà đơn giản này, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi hiếu kì hỏi.

Thẩm Vũ Nông lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ông cũng không biết."

"Mọi người không có hỏi sao?" Trong đôi mắt sáng ngời của Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra vẻ nghi hoặc mãnh liệt.

 
Chương 347


"Hỏi rồi." Thẩm Vũ Nông cười khổ nói: "Nhưng cả người đưa thiệp mời cũng không biết thân phận của đối phương."

"A?" Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trừng to mắt, lại nhíu mày nhìn về phía Lâm Vũ: “Có nên đi không?"

Mặc dù trên thiệp mời viết là mời người của Thẩm gia dự tiệc, nhưng họ suy: đoán người đối phương thật sự muốn mời chính là Lâm Vũ.

Đi hay không phải xem thái độ của Lâm Vũ.

"Đi, đương nhiên phải đi!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Tống gia dám đưa thiệp mời đến, chẳng lẽ chúng ta không dám đi?"

"Ý anh là thiệp mời này do Tống gia đưa tới?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh hô một tiếng, lại rất khó hiểu mà nhìn Lâm Vũ: “Anh nhìn ra từ đâu?"

"Đoán." Lâm Vũ nhún vai nói: 'Lúc này trừ Tống gia ra thì chắc không ai đưa dạng thiệp mời này cho chúng ta."

Thẩm Khanh Nguyệt không hoài nghi suy đoán của Lâm Vũ mà cau mày nói: "Đây là thị uy sao?"
Nếu như thiệp mời này thật sự là đưa tới cho Tống gia, trừ thị uy ra thì cô thực. sự nghĩ không ra Tống gia còn có mục đích gì.

"Hắn là vậy!" Lâm Vũ hững hờ cười cười: “Đừng nghĩ nữa, đi xem là biết ngay."

Gần tám giờ tối, đám người kéo lũ lượt chạy đến nhà hàng Giang Bắc. Khi họ chạy đến mới phát hiện nhà hàng Giang Bắc cực kỳ náo nhiệt.

Bãi đỗ xe gần như đã đậu đầy.

Trong phòng tiệc lầu tám nhà hàng thì người người nhốn nháo.

Vừa tới cửa sảnh thì Thẩm Khanh Nguyệt đã lập tức sững sờ, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trung niên đang chậm rãi nói chuyện với mấy người cách đó không xa.

Lâm Vũ chú ý tới ánh mắt của cô nên thấp giọng hỏi: "Các người quen biết sao?"

'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Đó là Cao Thừa Bỉnh, chủ tịch ngân hàng Thương Nghiệp."
Đây chính là chủ tịch ngân hàng kia?

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

'Thẩm Khanh Nguyệt không đi tìm ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây.

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Chính là tên chết tiệt này đóng băng tài chính công ty của các cô?" Diêm Thiền nhếch miệng lên, nhẹ nhàng kéo góc áo Thẩm Khanh Nguyệt rồi cười xấu xa nói: "Chờ đi, tôi sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi!"

"Đừng!" Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt cùng mở miệng.

Họ còn chờ ngân hàng bồi thường tổn thất mà!

Sớm để Cao Thừa Bỉnh xin lỗi như vậy thì thực sự quá hời cho ông ta.
Lúc họ nói chuyện thì Cao Thừa Bỉnh cũng chú ý tới họ.

Cao Thừa Bỉnh cười nhạt một tiếng với mấy người nịnh nọt bên cạnh rồi nâng. một ly rượu vang đỏ đi tới chỗ họ.

"Thẩm lão gia tử, Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cao Thừa Bỉnh cười chào hỏi họ.

Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại mang theo vài phần trêu tức.

"Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp." Thẩm Vũ Nông chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp.

'Thẩm Khanh Nguyệt cũng chào hỏi đơn giản với Cao Thừa Bỉnh rồi nói: "Chủ tịch Cao, tôi đang muốn đến thăm ông, không ngờ đêm nay lại trùng hợp gặp được ở đây."

"Thẩm tiểu thư khách sáo rồi, cái gì mà thăm với viếng chứ." Cao Thừa Bỉnh cười ha ha, biết mà còn hỏi: "Thẩm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"

'Thẩm Khanh Nguyệt cố ý giả vờ lo lắng: “Chủ tịch Cao, tôi muốn hỏi vì sao quý ngân hàng đóng băng toàn bộ tài chính công ty của chúng tôi? Hiện tại chúng tôi không dùng được đồng nào cả, công ty còn bị ép đình công."

"Gái này à..." Cao Thừa Bỉnh sờ mũi một cái, cười ha hả nói: "Chúng tôi nhận được tin tức của bộ phận liên quan rằng tài chính của quý công ty tồn tại nguy cơ nghiêm trọng, cho nên tạm thời bị đóng băng!"

Đáp án ông ta đưa ra hoàn toàn tương tự với câu trả lời mà nhân viên ngân hàng nói với giám đốc tài chính.

Quá trót lọt! Mặt Thẩm Khanh Nguyệt sầm xuống, trầm giọng hỏi: "Cụ thể là gì? Chỉ nói một câu đã đóng băng hơn một tỷ tài chính của chúng tôi, thật là không thể giải thích được."

"Đây là cơ mật, thứ cho tôi không thể trả lời." Cao Thừa Bỉnh xua tay, trên mặt

vẫn mang nụ cười: “Thẩm tiểu thư yên tâm, chỉ cần bộ phận liên quan điều tra rõ ràng, xác định tiền của các người không có vấn đề thì tôi lập tức rã đông."

Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, cười lạnh nói: "Chờ các người rã đông thì công ty chúng tôi đã đóng cửa rồi."

 
Chương 348


Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà cười nói: "Nếu thật là như vậy thì chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Đây là yêu cầu của bộ phận liên quan, chúng tôi cũng không có cách nào."

"Bộ phận liên quan nào?" Lâm Vũ đột nhiên mở miệng hỏi thăm.

Cao Thừa Bỉnh thản nhiên nói: "Bộ phận liên quan chính là bộ phận liên quan, cụ thể thì không thể trả lời."

Bộ phận liên quan là bộ phận thần bí nhất trên thế giới này!

Tất cả mọi người biết bộ phận này tồn tại, nhưng không ai tìm ra nó cả

Để họ chậm rãi đi tìm cái gọi là "Bộ phận liên quan" này đi!

Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày, mang theo vài phần tức giận mà hỏi: "Vậy thì đưa văn kiện của bộ phận liên quan cho chúng tôi xem! Đóng băng hơn một tỷ tài chính thì bộ phận liên quan không có khả năng không gửi văn kiện đúng không?"

"Văn kiện đương nhiên là có." Cao Thừa Bỉnh hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng đây là văn kiện cơ mật nội bộ, các người không có quyền xem! Tôi cũng không có nghĩa vụ cho các người xeml"
"Tôi thấy bộ phận liên quan gì đó căn bản không tồn tại!" Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh hơn: “Chủ tịch Cao, tôi nói thẳng trước, nếu như chuyện tài chính đóng băng tạo thành tổn thất gì cho Thẩm thị thì chúng tôi sẽ bắt bồi

thường! Tôi xem các người có bao nhiêu tiền để đền!"

'Thấy Thẩm Khanh Nguyệt "Tức hổn hển" như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm bật cười.

Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ! Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt đang cố ý giả vờ. Mục đích là vì làm cho chuyện này càng chân thật hơn.

Nếu hơn một tỷ tài chính bị đóng băng mà Thẩm Khanh Nguyệt vẫn không có phản ứng gì thì Cao Thừa Bỉnh không nghi ngờ mới là lại

Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà nhấp một ngụm rượu trong ly rồi mỉm cười nói: "Tùy các người!"

Cao Thừa Bỉnh không sợ, căn bản không coi Thẩm Khanh Nguyệt ra gì.

"Được!" Thẩm Khanh Nguyệt trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói: "Các người phải chuẩn bị thêm ít tiền!"

"Chúng tôi là ngân hàng, không có gì nhiều ngoài tiền cả!"

Nói đến mức này, Cao Thừa Bỉnh dứt khoát cười lạnh nói thằng: "Nếu các người có thể làm chúng tôi đền một đồng nào thì coi như tôi thua!"

Bắt ngân hàng bồi thường? Cô nghĩ cũng hay thật! Ngân hàng nào không có bối cảnh động trời?

Chỉ có ngân hàng tìm người khác bắt bồi thường, khi nào đến phiên người khác đòi ngân hàng bồi thường?

"Chủ tịch Cao, tiền của ngân hàng các người đủ nhiều thật không?" Đột nhiên có một giọng nói trêu tức vang lên.

Cao Thừa Bỉnh nhíu mày.

Ông ta quay đầu lại đã thấy lão phu nhân Lạc gia đang được Lạc Tiên Triều đỡ đi tới.


Lạc gia chính là khách hàng lớn siêu cấp của ngân hàng họ.
Dù nghe giọng điệu của lão phu nhân không đúng, Cao Thừa Bỉnh cũng không tiện phát tác, ngược lại mỉm cười và hỏi: “Lão phu nhân, những lời vừa rồi của bà có ý gì?"

Lão phu nhân căn bản không để ý tới Cao Thừa Bỉnh mà đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người chào hỏi.

Thấy cảnh này, Cao Thừa Bỉnh lập tức giật mình.

Từ khi mấy hào môn xảy ra xung đột, Lạc gia đã mơ hồ trở thành hào môn đứng đầu Giang Bắc!

Lão phu nhân Lạc gia khách sáo với người của Thẩm gia như thế sao? Mình không hoa mắt đó chứ?

Lâm Vũ không nói gì mà chỉ cười nhạt một tiếng với lão phu nhân.

Chỉ một cái cười đơn giản là đã đủ!

Lạc gia vẫn luôn lo lắng hãi hùng vì chuyện lúc trước!

Hiện tại Lâm Vũ chỉ cười một tiếng, lão phu nhân cũng đã hiểu mâu thuẫn trước đó giữa Lạc gia và Lâm Vũ xem như đã qua!

Nghĩ tới đây, trong lòng lão phu nhân lập tức vui mừng không thôi, cảm kích nhìn Lâm Vũ một cái rồi lập tức sai bảo Lạc Tiên Triều: “Lập tức chuyển tiền tiết kiệm của Lạc gia từ ngân hàng Thương Nghiệp sang ngân hàng khác, lập tức ngừng tất cả hợp tác với họI"

Cái gì?

Nghe thấy lời này của lão phu nhân, sắc mặt Cao Thừa Bỉnh lập tức thay đổi.

Lạc gia muốn chuyển đi toàn bộ tài chính trong ngân hàng Thương Nghiệp, còn muốn cắt đứt tất cả hợp tác với họ?

 
Chương 349


Cái này... Đây không phải muốn mạng người sao?

Không nói đến mấy trăm triệu tài chính Lạc gia đặt ở ngân hàng, chỉ việc cắt đứt tất cả hợp tác đã là tổn thất động trời đối với ngân hàng của họ.

Tài chính hàng năm lưu thông của Lạc gia thông qua ngân hàng Thương Nghiệp lên đến mấy trăm triệu!

Nếu cắt đứt hợp tác thì sẽ đả kích nghiệp vụ của ngân hàng rất nặng nề!

Trong chốc lát, trên trán Cao Thừa Bỉnh bắt đầu ứa mồ hôi, vội cười làm lành và nói: "Lão phu nhân, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Có gì chúng ta có thể thương lượng mà."

Từ xưa đến nay cửa hàng lớn thì đàn áp khách, khách lớn cũng có thể đè đầu được cửa hàng!

Ông ta không muốn gánh chịu hậu quả mất đi khách hàng lớn quan trọng là Lạc gia!

"Không có hiểu lầm." Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Dù sao tiền và nghiệp vụ của quý ngân hàng cũng đủ nhiều, không thiếu chút ít của Lạc gia."
Nói xong, lão phu nhân lại bảo Lạc Tiên Triều lập tức đi làm chuyện mình nhắn nhủ

Lạc Tiên Triều không dám chậm trễ đã lập tức lấy điện thoại ra đi qua một bên.

Cao Thừa Bỉnh thấy thế thì lập tức xụ mặt xuống: “Lão phu nhân, bà có thể suy nghĩ lại chuyện này thêm một chút không?”

"Không có gì để suy nghĩ cả!" Lão phu nhân kiên quyết nói.

"Xem ra lão phu nhân đã quyết tâm muốn ra mặt giúp Thẩm gia!" Cao Thừa Bỉnh cắn răng nhìn lão phu nhân, trong lòng sinh ra hận thù mãnh liệt.


Mình là chủ tịch mà đã cúi đầu như thế, bà lại không cho chút mặt mũi nào cải

Lão phu nhân lắc đầu cười nói: "Chủ tịch Cao quá coi trọng bà già này quá rồi"

Ra mặt giúp Thẩm gia? Có Lâm Vũ ở đây thì đến phiên bà ra mặt sao?

Nhưng Cao Thừa Bỉnh lại không nghe thấy lời nói bóng gió của bà, chỉ hung dữ nhìn lão phu nhân: “Các người đừng hối hận!"
"Chủ tịch Cao, lão già này cũng muốn nếm thử mùi vị hối hận." Sau lưng Cao Thừa Bỉnh đột nhiên vang lên một tiếng nói trêu tức.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy Mạnh Chương Bình đang chậm rãi đi đến, cười ha hả và nói: "Lão phu đã bảo Mạnh gia chuyển tất cả tài chính khỏi ngân hàng các người! Đồng thời ngừng tất cả hợp tác, vĩnh viễn không qua lại nữa!"

"Ông..." Mặt Cao Thừa Bỉnh cứng lại, run rẩy chỉ vào Mạnh Chương Bình, trong lòng vừa phẫn nộ lại hoảng sợ.

Mất một khách hàng lớn là Lạc gia đã làm ông ta đau đớn muốn chết. Hiện tại cả Mạnh gia cũng làm như vậy? Sau cuộc chiến năm hào môn, chỉ có Mạnh gia và Lạc gia bình yên vô sự.

Hiện tại họ là hào môn đại diện cho Giang Bắc, cũng là một loại xu hướng dẫn đầu.

Một khi Mạnh gia và Lạc gia cùng ngừng hợp tác với ngân hàng bọn họ thì những gia tộc khác của Giang Bắc nhất định cũng lần lượt làm theo.
Từ đó gây nên sụp đổ hàng loạt, khiến càng nhiều người hủy bỏ hợp tác. Đây là tuần hoàn ác tính rất đáng sợ.

Mạnh Chương Bình trêu tức nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi bước nhanh đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ, khom người chào hỏi họ.

Trong lòng Cao Thừa Bỉnh lại run lên, khó tin mà nhìn đám người Mạnh Chương Bình và Thẩm gia.

Lão phu nhân Lạc gia cực kỳ cung kính với những người Thẩm gia này. Hiện tại Mạnh Chương Bình cũng vậy? 'Thẩm gia chỉ là một gia tộc hạng ba mà thôi!

Người đứng đầu của hai hào môn đỉnh cao Giang Bắc không cần cung kính với người của Thẩm gia như thế mới đúng?

Cao Thừa Bỉnh nghĩ mãi mà không rõ, nghĩ thế nào cũng không thông. 'Thấy Mạnh Chương Bình và lão phu nhân Lạc gia đứng đó chuyện trò vui vẻ với đám người Thẩm gia, trong mắt Cao Thừa Bỉnh đột nhiên hiện lên một tia âm u.

Cao Thừa Bỉnh hơi trầm ngâm một lát rồi gọi cho cấp dưới ngay trước mặtmọi người: “Thông báo ra ngoài là chúng ta bị Hacker công kích, hệ thống xuấthiện trục trặc, tạm dừng làm tất cả nghiệp vụ! Thời gian khôi phục cụ thể phải chờthông báo!"

Cao Thừa Bỉnh cúp điện thoại rồi lộ ra vẻ đắc ý "Các người làm gì được tôi"với mọi người.

 
Chương 350


Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: “Là Tống gia Lận An."

"Tống gia... Lận An?" Tim Thẩm Khanh Nguyệt đập mạnh một cái: “Là Tống gia - một trong bốn gia tộc lớn ngang hàng với Vạn gia?"

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

Được Lâm Vũ xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức mờ mịt mà nghỉ ngờ nói: "Chúng ta và Tống gia không oán không thù, tại sao họ phải đối phó chúng ta?”

"Không liên quan đến mọi người." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Là phía Lâm "Thiển xảy ra chuyện."

"Lâm Thiển?" Thẩm Khanh Nguyệt càng mờ mịt. Lâm Thiển đang ở trường học, có thể gây ra chuyện gì được? Cô ấy còn không có cơ hội tiếp xúc với người của Tống gia mà?

Trong lúc Thẩm Khanh Nguyệt mờ mịt thì một suy nghĩ quỷ dị đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

"Thẩm Khanh Nguyệt ngẩn người rồi dở khóc dở cười hỏi: "Anh đừng nói với tôi là người đánh sống chết trong game với Lâm Thiển là... Người của Tống gia?"
Trừ cái này ra thì cô không tìm thấy nguyên nhân nào khác.

Lâm Vũ khẽ cười và nói: "Em đoán đúng! Meerkat tiện tay giúp anh điều tra thân phận của người kia, xác định đó là tiểu thiếu gia của Tống gia, Tống Lương."

"Anh cũng nhận được tin tức, Tống Lương đã tra được Lâm Thiển họ rồi."


"Nếu như anh không đoán sai thì Tống Lương tưởng rằng em đứng sau lưng cung cấp tài chính cho Lâm Thiển nên mới muốn xuống tay với công ty Thẩm thị trước."

Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức không còn gì để nói.

Chuyện này là sao!

Không ai ngờ một trò chơi lại liên lụy đến hiện thực.

Hơn nữa Tống gia vừa ra tay đã như muốn đuổi gϊếŧ đến cùng.

Nếu là lúc trước thì chỉ một chiêu đơn giản thô bạo này cũng có thể hủy diệt Thẩm gia.

Tống gia thật là cưng chiều tiểu thiếu gia này. Không có chút quan niệm thị phi nào mà chỉ mù quáng cưng chiều!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Tống Lương có âm thầm xuống tay với Lâm Thiển không?"

"Không biết, cho nên anh đang xem tình hình." Lâm Vũ cười ha ha: “Nếu như: Tống gia dừng tay tại đây thì cho họ một cơ hội, chỉ dạy một bài học là được! Nếu không chúng ta nên đến Lận An một chuyết

"Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hiểu ý Lâm Vũ.

Sau khi biết được dự định của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không nhiều lời nữa.

Hiện tại tình huống cơ bản đã được xác định.

Tạm thời Tống gia còn có quyền lựa chọn.

Chỉ mong Tống gia đừng đâm đầu vào họng súng!

Trên đường đi không ai nói chuyện, hai người trở lại Thẩm gia.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom