Cập nhật mới

Dịch Full Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 961: Đến sa mạc nhìn mặt trời 4


Editor: duong lieu

Mặc dù phẫu thuật xác suất thành công không cao, phi thường thấp, cũng so với đợi chết tốt lắm, nếu là chờ chết, càng một điểm cơ hội cũng không có, mổ, nói không chừng còn có thể có một tia hi vọng. Tiêu Tề, Tiêu Tề...

Cô sẽ khuyên anh ta.

Hắc quả phụ nói, "Đa tạ cô, tôi hi vọng cô nhanh lên một chút khuyên anh ta, anh ta bệnh tình đã rất nghiêm trọng, hôm nay sốt cao không lùi, không biết ngày mai lại sẽ có cái bệnh trạng gì, sớm ngày mổ, cơ hội cũng cao một chút, càng là lâu, cơ hội càng là xa vời."

"Tôi minh bạch, cô yên tâm."

Hắc quả phụ gật đầu, chân thành cảm tạ Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi đến phòng ngủ chính thất lầu hai, Tiêu Tề vừa mới uống thuốc, toàn thân không thoải mái, trên mặt có ửng hồng không bình thường, bởi vì phát sốt, mắt con ngươi của anh ta rất hồng, tất cả đều là tơ máu, thoạt nhìn có chút gầy yếu.

Cô lần đầu tiên nhìn thấy, Tiêu Tề gầy yếu như vậy.

Trong lòng cô như ngăn một mảnh đất phương.

Anh ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.

"Tiêu Tề, chúng ta nói một chút, được không?" Hạ Thần Hi ngồi xuống, giọng điệu thậm chí là mềm nhẹ, cô nói đạo, "Tôi tin, anh còn nguyện ý nghe tôi nói, tôi cũng tin, anh không muốn qua ngày như vậy."

Tiêu Tề trầm mặc nhìn cô, tịnh không trả lời, Hạ Thần Hi nói, "Mặc dù anh tôi không trở lại được quá khứ, nhưng tôi cũng chưa bao giờ từng muốn anh không được tốt, tôi hi vọng anh được tốt, được hạnh phúc."

Tiêu Tề cười khổ, "Không có em, anh gì tới hạnh phúc."

"Anh sai rồi, không có tôi, anh sẽ hạnh phúc hơn, nếu là anh đã quên tôi, tôi tin, có thẳng tới trời cao cùng anh, anh nhất định sẽ e rằng so với hạnh phúc, ai cũng hâm mộ." Hạ Thần Hi khẽ nói.

Tiêu Tề lại không trả lời.

Hạ Thần Hi chân thành nói, "Tiêu Tề, tôi biết, anh bị bệnh, anh xem một chút thuốc ở trên bàn, anh lừa tôi, thân thể của anh ngày càng lụn bại, đã suy sụp, anh còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào?"

Tiêu Tề trầm sắc mặt, xẹt qua một mạt nhếch nhác.

Bi ai lan tràn.

"Thẳng tới trời cao thật nhiều miệng."

Hạ Thần Hi nói, "Dù cho cô ta không nói, tôi cũng sẽ biết, anh cho là có thể giấu giếm bao lâu, Tiêu Tề, anh bị bệnh, vì sao không nói cho tôi, tại sao muốn dùng phương thức như thế đến nhốt tôi, anh nếu nói thật cho tôi biết, có lẽ, giữa chúng ta sẽ không biến thành như vậy."

Tiêu Tề sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lãnh ngạnh lộ ra cứng cỏi.

"Anh không muốn em đáng thương anh."

Hạ Thần Hi nói, "Anh nói bậy bạ gì đó, cái gì đáng thương? Anh Tiêu Tề là cần người khác đáng thương sao? Anh cũng quá nhìn thấp chính mình, tôi chỉ muốn giúp anh, không muốn anh tự giận mình như vậy."

Sa mạc phong, mang theo nhiệt khí.

Trong phòng lại tất cả đều là nhiệt khí.

Tiêu Tề nằm ở trên giường, đắp chăn hơi mỏng, như người bệnh lâu, Hạ Thần Hi nhìn, có chút không đành lòng, Tiêu Tề nói, "Anh đã không thể cứu được."

"Thần Hi, anh cũng không muốn thương tổn em, anh chỉ nghĩ im lặng, đi hết trong khoảng thời gian này, anh không có mấy tháng có thể sống."

"Xin em đáp ứng anh, đừng rời khỏi anh, bồi anh đi hết đoạn đường này, được không?"

"Nếu anh có thể chết ở bên cạnh em, anh cũng không tiếc nuối."

Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, "Tiêu Tề, anh chưa bao giờ là người nhu nhược, vì sao không dám mặt đối với mình bệnh, này cũng không phải bệnh nan y, thầy thuốc nói, chỉ muốn động thủ thuật, luôn có cơ hội sống sót, anh tại sao muốn buông tay."

"Thần Hi, đừng lừa mình dối người, loại phẫu thuật này, không có tiền lệ sống sót, tất cả đều là chết ở trên bàn mổ, tỷ lệ xa vời như vậy, chẳng qua là thầy thuốc lừa gạt gia thuộc, muốn cho gia thuộc có một hy vọng mà thôi."
 
Chương 962: Đến sa mạc nhìn mặt trời 5


Editor: duong lieu

"Thần Hi, đừng lừa mình dối người, loại phẫu thuật này, không có tiền lệ sống sót, tất cả đều là chết ở trên bàn mổ, tỷ lệ xa vời như vậy, chẳng qua là thầy thuốc lừa gạt gia thuộc, muốn cho gia thuộc có một hy vọng mà thôi."

"Anh tự mình biết tình huống, lên bàn mổ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không như cứ như vậy chờ chết, tối thiểu, có thể có nửa năm có thể sống, nửa năm, anh còn có thể cùng em cùng nhau vượt qua, còn có thể cùng nhau ôn lại thời gian quá khứ chúng ta, thật tốt."

Anh hi vọng mang theo ký ức cùng Hạ Thần Hi cùng chết đi, anh liền cảm thấy mỹ mãn, anh không muốn tổn thương cô, cũng không muốn cho cô cùng nhau chôn cùng, sau khi anh chết, cô tự nhiên cũng có thể rời khỏi, cô sống cuộc sống của mình.

Anh chẳng qua là vì thỏa mãn nguyện vọng chính mình mà thôi.

Thần Hi, Thần Hi, anh luyến tiếc cô.

"Dù cho hi vọng xa vời, anh cũng muốn thử một lần, nếu là không thử một lần, vĩnh viễn không có cơ hội, nếu là mổ, nói không chừng liền thành công, này cũng không cách nào nói chuẩn, Thần Hi, không muốn khuyên anh."

"Không, Tiêu Tề, anh không nên tự giận mình như vậy, nếu là tôi, nhất định sẽ thử một lần."

"Đây không phải là bệnh nan y, anh cũng không phải thầy thuốc, nói không tốt sẽ không tốt, u là u tốt, đây chính là cơ hội của anh, anh nghe tôi một câu, mổ đi."

Tiêu Tề môi giật giật, thanh âm cũng có chút lãnh ý, "Nếu em là tới khuyên anh nói những lời này, kia đại cũng không tất, em có thể ra, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không thay đổi tâm ý."

"Anh..."

Tiêu Tề là hiếm thấy cường ngạnh, thậm chí thấy Hạ Thần Hi một mặt ý nguyện cũng không có.

Hạ Thần Hi nhìn gò má của anh ta, càng khó chịu.

Giống như ở trong sa mạc lữ hành, lạc đường lữ giả, người cho cô một bình nước, cô lại lựa chọn buông tha, thà rằng chết khát, loại cảm giác này, dị thường nghẹn khuất, Hạ Thần Hi vốn định nói cái gì nữa, cuối cũng thôi.

Thái độ của anh ta, chống cự tất cả thiện ý.

Hắc quả phụ thấy cô vẻ mặt cụt hứng, cũng biết Hạ Thần Hi cũng không nói gì động Tiêu Tề, cô có chút thất vọng.

Hạ Thần Hi nói, "Tôi sẽ khuyên anh ta nữa."

Hắc quả phụ nhìn về phía phương hướng phòng ngủ chính thất lầu hai, vô cùng lo lắng.

Tiêu Tề bệnh, đã kéo rất lâu, lại mang xuống, với anh ta một điểm chỗ tốt cũng không có.

Cô ấy vô pháp khuyên bảo Tiêu Tề, chỉ sợ cũng không ai có thể nói động được Tiêu Tề.

Hạ Thần Hi lên lầu, tâm tình không tốt ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn thấy ảnh chụp đầu giường, đây là gian phòng lúc cô trẻ tuổi, trong phòng tất cả đều là ảnh chụp cô cùng Tiêu Tề, phi thường ngọt ngào.

Cô cầm lấy khung, cô cùng Tiêu Tề ở sa mạc chụp ảnh, bối cảnh là một mảnh hoa bách hợp, khi đó Tiêu Tề còn rất trẻ tuổi, hăng hái, so với hiện tại muốn đường hoàng nhiều lắm, cũng non nớt nhiều lắm.

Chỉ chớp mắt, đã nhiều năm như vậy.

Cảnh còn người mất.

Sớm phi bộ dáng hôm qua, bất kể là cô, còn là Tiêu Tề.

Đột nhiên nhớ tới chuyện cũ lúc chính mình còn trẻ cùng anh ta ngọt ngào, hai người cùng nhau ở trong sa mạc nhìn tinh quang, khắp bầu trời sao hình như xúc tu có thể đụng, bọn họ đều rất vui vẻ, bất là lần đầu tiên nhìn thấy kỳ quang như vậy, thế nhưng, cùng người yêu nhìn như vậy mỹ lệ tinh quang, thực sự rất lãng mạn.

Cô nói, kiếp này chỉ biết cùng nam nhân cô yêu đi nhìn sa mạc tinh quang.

Tiêu Tề vẫn muốn cùng cô cùng đi nhìn một lần sa mạc tinh quang, mà cô lại muốn cùng Đường Bạch Dạ cùng đi, Hạ Thần Hi nhìn ảnh chụp, trong lòng hạ một quyết định, cô sẽ bồi Tiêu Tề đi nhìn, nhưng cùng tình yêu không quan hệ.

Chỉ vì thỏa mãn Tiêu Tề một tâm nguyện cuối cùng, nói không chừng có thể làm cho anh ta tâm vô khúc mắc đi mổ, thử một lần, sống cảm giác.
 
Chương 963: Đến sa mạc nhìn mặt trời 6


Editor: duong lieu

Chỉ vì thỏa mãn Tiêu Tề một tâm nguyện cuối cùng, nói không chừng có thể làm cho anh ta tâm vô khúc mắc đi mổ, thử một lần, sống cảm giác.

Bằng không, cô vô pháp thuyết phục Tiêu Tề.

Chỉ là, nếu như qua một cửa Đường Bạch Dạ kia?

Nếu cô muốn cùng Tiêu Tề cùng đi, tất nhiên không thể gạt Đường Bạch Dạ, bằng không, lại không biết muốn ra cái gì nhiễu loạn.

Ban đêm, sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng như nước.

Hạ Thần Hi cho rằng Đường Bạch Dạ sẽ không tới, không ngờ, Đường Bạch Dạ lại lén lút lên lầu ba, tịnh không làm kinh động bất luận kẻ nào, chỉ là kinh động meo meo, meo meo nhìn thấy anh, rất vui vẻ, bổ nhào tới cầu an ủi.

Ngoắt ngoắt cái đuôi, đặc biệt manh.

Đường Bạch Dạ cười, vuốt đuôi nhỏ meo meo, meo meo hài lòng vô cùng.

Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, tất cả phiền não đều trở thành hư không, chỉ cần thấy anh, cô cũng không có gì phiền não, chỉ có nhàn nhạt vui sướng, lại vô cái gì phiền não, chỉ cảm thấy yên tĩnh, an bình.

Chỉ có Đường Bạch Dạ có thể cho cô cảm giác như thế.

Anh cho cô một ôm nhiệt tình, gần trong gang tấc, vô pháp gặp mặt, cũng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể như vậy lén lút, đây đó trong lòng cũng không tốt thụ, đều tràn đầy mâu thuẫn cùng kiềm chế.

Thấy một mặt, phi thường kích động.

Hạ Thần Hi ôm anh, khó có được khôn ngoan ôm ở trong ngực anh, hưởng thụ chỉ chốc lát yên tĩnh.

"Em nghĩ anh đêm nay không đến được."

"Có cơ hội đi lên, anh há sẽ bỏ qua." Đường Bạch Dạ hiểu được có chút lưu manh, "Lão bà ngay không coi vào đâu, nếu không đến, há không cô phụ lãng mạn ánh trăng."

"Cổn!" Hạ Thần Hi cười mắng, kéo anh ngồi ở một bên.

Đường Bạch Dạ nói, "Thần Hi, buổi tối ngày mai, nếu là không thấy bảo bối đến, chúng ta liền chính mình đi, không đợi bảo bối, đã nhiều ngày, bảo bối nếu là hành động, chậm nhất là cũng ở đêm nay, nếu là không đến, tất nhiên xảy ra điều gì nhiễu loạn, chúng ta không thể đợi chết được."

Hạ Thần Hi trong lòng vừa nhảy, "Bảo bối vẫn ở bên người Lục Trăn, có thể ra cái gì nhiễu loạn?"

"Anh đây không rõ ràng lắm, nhưng này thực sự không phải tác phong bảo bối, lấy anh đối với con hiểu, anh ở đây buổi tối thứ hai, con nên động thủ, con nên biết ở đây, mặc dù có quấy rầy khí, nhưng tín hiệu đến nơi đây liền chặt đứt, con có thể xác định phạm vi, con nhất định không thể chờ đợi được muốn mang chúng ta đi, ở lâu một ngày là nhiều một ngày nguy hiểm, con sẽ không làm như vậy, trừ phi, con thân bất do kỷ."

Biết tử chi bằng phụ, tính tình bảo bối, Đường Bạch Dạ mò mười phần mười.

Anh tự nhiên hi vọng không cần có sự tình, nếu là có sự tình, định cùng Lục Trăn có liên quan, đó chính là sự tình sống còn.

Hạ Thần Hi cùng Đường môn ân oán, rắc rối phức tạp, anh lựa chọn buông, đã lưng đeo nợ Đường môn, lần này cứu Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ không muốn động lực lượng Đường môn, chỉ muốn chuyện riêng để giải quyết.

Nếu là Lục Trăn cùng bảo bối xảy ra sự tình, Đường môn liền chặt đứt tất cả chi viện.

Vì Hạ Thần Hi, anh đã cô phụ tín nhiệm các huynh đệ, nếu là lại bởi vì Hạ Thần Hi, bị thương huynh đệ Đường môn, hai người bọn họ trong lòng đều sẽ có bất an, cho nên, trừ vừa mới ngay từ đầu điều tra ngoại, anh không lại dùng lực lượng Đường môn.

Lần này đến Columbia, anh chỉ cùng bảo bối cùng Lục Trăn cùng đi.

Cho nên, bảo bối cùng Lục Trăn nhất định không xảy ra chuyện gì, anh hi vọng là anh đa tâm.

"Chúng ta trước không muốn tự mình dọa mình, nói không chừng bảo bối không kế hoạch tốt, cho nên không có tới, chúng ta suy nghĩ nhiều."

"Anh đảo là hi vọng tự mình nghĩ hơn." Đường Bạch Dạ nói.

Hạ Thần Hi hỏi, "Đúng rồi, anh hôm nay đến sân bay bên kia làm cái gì?"

"Em nhìn thấy?"
 
Chương 964: Anh cùng chúng tôi cùng đi chứ 1


Editor: duong lieu

"Đấy là đương nhiên, em ở trên lầu, thấy phi thường rõ ràng."

"Hi vọng Tiêu Tề không nhìn thấy."

"Anh ta bị bệnh, nằm một ngày, dự đoán nhìn không thấy, anh đến bên kia làm cái gì, em nhớ thân phận của anh bây giờ, không có biện pháp tiếp cận chỗ đó." Hạ Thần Hi lo lắng hỏi, sợ anh mạo hiểm gặp chuyện không may.

"Anh qua đi xem có bao nhiêu binh lực không quân." Đường Bạch Dạ nói, "Đêm qua không có tới, chính là cùng người của bọn họ ngoạn bài, sa mạc buồn chán, bọn họ trú thủ tại chỗ này, cũng không có gì tiêu khiển, Tiêu Tề mặc kệ bọn họ thế nào ngoạn, buổi tối, bọn họ thường xuyên tụ cùng một chỗ đánh bạc, anh tối hôm qua cùng bọn họ hỗn thục, hôm nay tùy tiện tìm cái lý do qua, bọn họ cũng không sinh nghi."

"Chỉ bất quá, Tiêu Tề lệnh cấm trái lại rất nghiêm, anh ở nơi đó dạo qua một vòng, bọn họ lại đang ngoạn bài, anh cũng chơi một vòng, chụp vào một điểm tình báo liền ra, không có thể lưu lâu lắm."

"Nửa giờ, vậy là đủ rồi, bọn họ chiến cơ toàn là chiến cơ của tổ chức Vương Bài, sức chiến đấu đảo là có thể, chỉ là người không nhiều, chỉ cần có thể đoạt một chiếc chiến cơ đi, chúng ta có hy vọng ra khỏi sa mạc này."

"Chỉ dựa vào bước đi cùng lạc đà, chúng ta đi không ra được, anh tuy cùng bọn họ cùng nhau đi tới, đều không nhớ được tuyến đường, trong sa mạc em xem chỗ nào đều là giống nhau, muốn tìm được phương hướng không đồng dạng như vậy không dễ dàng."

"Nếu như bảo bối không đến chi viện chúng ta, chúng ta phải đoạt đi một chiếc máy bay, mới có thể có hi vọng ra ngoài."

Hạ Thần Hi minh bạch Đường Bạch Dạ nói, cô lo lắng nói, "Thuốc giải làm sao bây giờ? Tiêu Tề đánh tễ thuốc cho em, chỉ có anh ta có thuốc giải, trên người em một chút khí lực cũng không có, nếu như không có thuốc giải, thân thể của em tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề."

"Cái gì?" Đường Bạch Dạ quá sợ hãi, cầm lên cổ tay của cô, cổ tay của cô một chút khí lực cũng không có.

Đường Bạch Dạ lại không phát hiện, sau khi anh nhìn thấy Hạ Thần Hi, cô vẫn luôn rất bình thường, anh cho rằng Hạ Thần Hi không chuyện gì, không ngờ Tiêu Tề đánh tễ thuốc cho cô.

Hạ Thần Hi cười khổ nói, "Nếu không phải không có võ công, này sa mạc có thể vây được em sao? Em sớm liền rời đi, lại nói, em đã quên nói cho anh biết một việc, em khôi phục nhớ, thế nào rời khỏi sa mạc, em biết."

Lúc trước, nơi này cô quen thuộc cực kỳ, mặc dù nhiều năm chưa từng đến, nhưng địa đồ vẫn không có biến hóa, hẳn là không có thay đổi gì mới đúng.

Đường Bạch Dạ tương đương kinh hỉ.

Hạ Thần Hi nghĩ đến bệnh Tiêu Tề, cô do dự một chút, nhẹ giọng nói, "Dạ Bạch, có thể thương lượng với anh một chút, ngoạn một ngày đi sao?"

"Vì sao?"

"Buổi tối ngày mai, em nghĩ bồi Tiêu Tề đến chỗ ở trong sâu sa mạc nhìn tinh quang."

"Em nói cái gì?" Đường Bạch Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt, tự tiếu phi tiếu nói, "Thần Hi, em thật coi lòng ngực anh đại, còn là đương anh chết?"

Hạ Thần Hi bật cười, "Em nào dám đương anh chết, vậy em làm sao bây giờ?"

Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, Hạ Thần Hi có thể cùng anh nói lời nói thật, anh đương nhiên là yên tâm, sẽ không hoài nghi tâm Hạ Thần Hi, chỉ là, anh muốn một lý do.

Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề bị u não, còn là u tốt, chỉ là áp bách thần kinh, tỷ lệ mổ thành công rất thấp, cho nên anh ta mới nhốt em, nghĩ ôn lại thời gian quá khứ, không tiếc nuối đi hết mấy ngày này."

"Em nghĩ khuyên anh ta đi mổ, oan oan tương báo khi nào, em không hận anh ta, cũng không muốn anh ta chết, mặc dù Tiêu Tề đã từng phụ em, nhưng thanh mai trúc mã lớn lên, đã cứu em không ít lần, nếu không phải anh ta, em đã sớm chết."

"Nếu là ở sa mạc chờ chết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu là mổ, nói không chừng có thể có một đường sinh cơ."

...
 
Chương 965: Anh cùng chúng tôi cùng đi chứ 2


Editor: duong lieu

Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, ân oán anh và Tiêu Tề, tồn tại đã lâu, anh đã sớm muốn cùng Tiêu Tề đến một hồi chính diện giao phong, Hỏa Vân cùng Đường môn cũng thế tất sẽ có một hồi chiến tranh ngươi chết ta sống.

Giữa bọn họ, chưa từng có một hồi quang minh chính đại chiến tranh.

Nghe thấy Tiêu Tề bị u não, mệnh không lâu, tâm tình Đường Bạch Dạ, cũng không phải là cái gì khoái trá.

Đó cũng không phải chuyện gì khoái trá, Đường Bạch Dạ có ngạo khí chính mình, anh và Tiêu Tề chiến tranh, anh cần chính là một hồi quang minh chính đại khiêu chiến, chiến tranh, không phải loại này, chiến tranh không chiến mà thắng.

Trời xanh muốn đoạt đi mạng Tiêu Tề, anh mất hứng.

Cường giả chưa bao giờ sẽ sợ hãi mặt khác một vị cường giả, cũng sẽ không bởi vì anh ta tai nạn mà cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, đó là tiểu nhân gây nên.

Đường Bạch Dạ hi vọng chính là một hồi quang minh chính đại đọ sức.

"Anh ta còn trẻ như vậy, tại sao có thể có loại bệnh này?"

"Em cũng không biết."

"Tiêu Tề có thể tin được không?"

Hạ Thần Hi gật đầu, "Đây là hắc quả phụ nói cho em biết, em cũng xem qua Tiêu Tề uống thuốc, tinh thần của anh ta càng ngày càng kém hơn, hôm nay còn sốt cao không dậy nổi, tám phần là thật."

Đường Bạch Dạ nhíu mày, phi thường khó chịu hỏi, "Vậy em tại sao muốn bồi anh ta đến sa mạc đi nhìn mặt trời, em tối đáp ứng trước cùng đi với anh ở chỗ sâu trong sa mạc nhìn tinh mặt trời."

Vô cùng khó chịu.

Hạ Thần Hi bật cười, "Em thời gian cả đời toàn là của anh, hà tất quan tâm này một hai lần đâu."

Những lời này, lấy lòng Đường Bạch Dạ.

Cô nói đối với, cô có một thời gian cả đời, đều là của anh, làm cho cô bồi Tiêu Tề một lần, đoạn tuyệt tất cả tình căn, làm sao không thể đâu, anh vui với làm người tốt như vậy, Tiêu Tề đã mệnh không lâu, mổ, tỉ lệ tử vong cũng rất cao, anh ta còn có thể thấy Hạ Thần Hi mấy lần.

Nghĩ tới đây một điểm, Đường Bạch Dạ liền nói với mình muốn thân là nam nhân, muốn đại phương một điểm.

Đạt được Đường Bạch Dạ đồng ý, Hạ Thần Hi rất vui vẻ.

Đường Bạch Dạ nhéo nhéo mũi của cô, "Nếu như anh không đồng ý, chẳng lẽ em sẽ không bồi anh ta đi sao?"

"Em sẽ tận lực làm anh đồng ý."

Đường Bạch Dạ vuốt cằm, đột nhiên tới hưng trí, "Thế nào tận lực?"

Hạ Thần Hi lại một lần nữa bật cười, cô phát giác, cô thực sự luân hãm vào trong cạm bẫy ôn nhu Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ tính tình quyết đoán, dám yêu dám hận, cho ngươi tin nhiệm, tất nhiên sẽ cấp rốt cuộc.

Cô vốn tưởng rằng, cùng Đường Bạch Dạ nhắc tới chuyện này, anh nhất định sẽ không vui, nhất định sẽ trở mặt, không có một người nam nhân thích nhìn nữ nhân của mình cùng nam nhân khác đi lãng mạn, anh chắc chắn sẽ giận tím mặt.

Ai biết, anh cũng không có.

Có lẽ, chính là bởi vì cô thẳng thắn với anh, không có giấu giếm, cho nên Đường Bạch Dạ cũng tâm không khúc mắc.

Bất kể là loại nào nguyên do, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Cô thích ở chung như vậy, tôi tin anh, tôi cho anh biết sở hữu, anh nếu tin tôi, tôi cũng không lừa gạt anh. Cảm giác như thế là Tiêu Tề chưa từng cho cô, ở Tiêu Tề cùng một chỗ, bọn họ đều làm không được thẳng thắn.

Cô đối với Tiêu Tề có cảnh giác, Tiêu Tề với cô cũng có cảnh giác.

Cho nên, chẳng sợ yêu thương sâu sắc, cũng bảo lưu lại một vài thứ.

Bây giờ, cô lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ cũng thật sâu tín nhiệm cô.

Cảm giác như thế rất tốt.

Đều nói yêu nhau dễ, ở chung khó.

Nói thế nói xong phi thường chính xác, có thể ở chung, mới là giữa tình nhân muốn khắc phục, may mắn, cô cùng Đường Bạch Dạ đều đủ thẳng thắn.

Hạ Thần Hi hai tay ôm cổ của anh, quyến rũ cười, "Anh muốn như thế nào?"

Đường Bạch Dạ giữa mâu quang nhảy ra một mặt thú vị đến, tựa phi tiêu phí nói, "Thần Hi trừ mỹ sắc, anh không tiếp thụ bất luận cái gì phương thức."
 
Chương 966: Anh cùng chúng tôi cùng đi chứ 3


Editor: duong lieu

Hạ Thần Hi cười, thuận thế đẩy tới anh, "Kia còn không đơn giản."

"Em như anh mong muốn."

"Vậy anh liền mong đợi."

...

Lại là một hồi vô cùng nhuần nhuyễn triền miên, cuối cùng là thể lực Hạ Thần Hi chống đỡ hết nổi cầu xin tha thứ, Đường Bạch Dạ mới tha cô, cô vốn là muốn lưu anh ở đây qua đêm, nhưng mà, Đường Bạch Dạ lại đứng dậy, mặc vào y phục.

Anh phải đi về, một người ra lâu lắm, sẽ bị người sinh nghi.

Ban đêm mọi người ngủ say, thượng vô cái gì, bởi vì thỉnh thoảng các huynh đệ buồn chán, cũng đến trong sa mạc đi một chút, nhưng nếu là một đêm không về, vậy nguy hiểm, dù sao ở trận doanh địch nhân, Đường Bạch Dạ vô cùng dè dặt cẩn thận.

Đường Bạch Dạ đi rồi, cô một đêm ngủ tốt.

Ngày hôm sau, Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề nhắc tới, muốn đi ở chỗ sâu trong sa mạc nhìn mặt trời, Tiêu Tề đang uống thuốc, hơi giật mình nhìn Hạ Thần Hi, mang theo một điểm kinh hỉ giật mình, Hạ Thần Hi tinh tường nhìn thấy trong mắt của anh vui sướng.

Cô mỉm cười, "Có hứng thú cùng đi sao?"

"Chúng ta cùng đi?"

Hạ Thần Hi cười, "Đương nhiên là chúng ta cùng đi, nếu không một mình tôi đi, anh cũng không yên lòng."

Trên mặt Tiêu Tề có một mặt xấu hổ, đích xác, cô một người đi, anh thế nào yên tâm, chỉ là, bọn họ cùng đi, cô thực sự nguyện ý sao? Thần Hi vì sao đột nhiên thay đổi chú ý, muốn đi nhìn tinh quang.

Cô không phải đã nói, chỉ cùng mình người yêu cùng nhau thưởng thức mặt trời trong sa mạc sao?

"Vì sao?" Thanh âm của anh, mang theo hèn mọn chờ đợi.

Hạ Thần Hi nói, "Tôi tối hôm qua nằm mơ, mơ tới tình cảnh lúc trẻ tuổi chúng ta cùng đi sa mạc nhìn mặt trời, đột nhiên rất muốn đi nhìn một cái, tôi cũng có nhiều năm, không có thưởng thức qua cảnh tượng sa mạc."

"Khó có được cơ hội, người lại ở đây, không như đi nhìn một cái, anh nếu là bệnh, bất tiện, kia còn chưa tính, tôi cũng là lâm thời hưng khởi."

...

"Không, không, anh có rảnh, anh có thể đi." Tiêu Tề cuống quít nói, một điểm ý tứ cự tuyệt cũng không có.

Anh giống như là không thể chờ đợi được muốn cùng cô cùng đi nhìn mặt trời.

Đây là tâm nguyện cuối cùng của anh, có thể cùng Hạ Thần Hi cùng nhau nhìn một cái, mặt trời lãng mạn trong sa mạc, sa mạc bóng đêm tốt, mấy ngày nay khí trời cũng tốt, ban đêm luôn luôn sao lốm đốm đầy trời, tòa thành ở đây địa thế cũng không phải là địa phương thích hợp nhất nhìn mặt trời.

Cách nơi này 3 km là địa phương thích hợp nhất nhìn mặt trời, vô cùng mỹ lệ.

Phảng phất những thứ ấy, xúc tu có thể đụng.

Hạ Thần Hi thấy anh ta đã đáp ứng, mỉm cười, "Kia anh nghỉ ngơi thật tốt, giữ lại thể lực đi."

Tiêu Tề nguyên bản không khí lực gì, cũng không có khẩu vị, vừa nghe Hạ Thần Hi nói như vậy, khẩu vị vô cùng được rồi, anh muốn nỗ lực ăn đông tây, bảo tồn thể lực, cùng Hạ Thần Hi cùng đi ra ngoài, không thể lại bệnh nặng.

Anh ta phối hợp như vậy, hắc quả phụ rất vui mừng, nhưng mà, vừa nghĩ tới anh ta là vì cùng Hạ Thần Hi cùng đi nhìn mặt trời, cô lại có một chút cô đơn.

Tiêu Tề hưng phấn, tinh thần, cho tới bây giờ không phải là vì cô.

Đều là vì Hạ Thần Hi, cô đố kị, lại không thể tránh được, cô chỉ có hâm mộ, thực sự, không còn biện pháp.

Cô cũng không biết phải làm sao, Tiêu Tề mới có thể nguyện ý liếc nhìn cô một cái.

Hắc quả phụ chuẩn bị thức ăn Tiêu Tề thích ăn nhất, để Hạ Thần Hi bưng lên đi, hầu hạ phục hạ anh ta, Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Cô bưng lên đi, tôi không hiểu nhiều hầu hạ bệnh nhân ăn."

Cô tùy tiện tìm lấy một cái cớ đẩy, ôm meo meo ra cửa tản bộ.

Cố ý cho bọn họ cơ hội ở chung.

Hắc quả phụ mím môi, bưng khay lên lầu hai, Tiêu Tề ho lợi hại.
 
Chương 967: Anh cùng chúng tôi cùng đi chứ 4


Editor: duong lieu

Hắc quả phụ mím môi, bưng khay lên lầu hai, Tiêu Tề ho được lợi hại, cô cuống quít buông khay, khẽ vuốt sau lưng của anh, lại rót một chén nước ấm cho anh, Tiêu Tề một lúc lâu mới bình thường lại.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía hắc quả phụ, hắc quả phụ cũng nhìn anh.

Cô vẫn là một mặt băng lãnh, anh nhận thức cô nhiều năm, cô vẫn như vậy, lạnh lùng, bất cận nhân tình, không có một chút nữ nhân mềm mại, trung thành và tận tâm, là thích hợp nhất làm nữ nhân huynh đệ.

Lần này anh bệnh nặng, anh mới cảm giác ra, nguyên lai cô là một nữ nhân.

Ở trong lòng Tiêu Tề, vẫn coi cô là nam nhân sai khiến, cô có cùng Hạ Thần Hi năng lực cường hãn như nhau, làm việc tin cậy, tính cách quả cảm, nói một không hai, có thể nói là trợ thủ đắc lực tốt nhất.

Không quản anh có chuyện tình gì giao cho cô, cô nhất định sẽ hoàn thành rất viên mãn.

Anh sẽ rất yên tâm.

Hạ Thần Hi nói, hắc quả phụ thích anh.

Tiêu Tề nghĩ thầm, anh kiếp này thì không cách nào lại thích nữ nhân khác trừ Hạ Thần Hi.

Hắc quả phụ mặc kệ nhiều thích anh, anh cũng không cách nào hồi báo.

Chỉ là, phần này tâm ý, anh rất cảm kích.

"Cảm ơn." Tiêu Tề đáp tạ.

Hắc quả phụ hơi ngẩn ra, cúi đầu, lộ ra tai phấn hồng, trên mặt lại vẫn như cũ một mảnh băng lãnh, cô hầu hạ Tiêu Tề lâu như vậy, anh lần đầu tiên nói cảm ơn, cô thật bất ngờ, có chút trở tay không kịp.

Tiêu Tề cũng không ngờ, anh một câu cảm ơn, sẽ rước lấy mặt cô hồng, chính anh cũng có chút ngượng ngùng, bưng cơm nước qua, cúi đầu ăn, không nói thêm gì nữa.

Hắc quả phụ lui ra ngoài, khóe môi vung lên.

Có thể được anh một câu cảm tạ, cô đã đủ hài lòng, tối thiểu, anh biết, là cô ở chiếu cố anh.

Cô với anh, không còn là một ký hiệu.

Tiêu Tề ngủ một giấc, dưỡng tốt tinh thần, ba giờ chiều, Hạ Thần Hi liền chuẩn bị lương khô, hắc quả phụ cùng vài danh đặc công đi theo, hắc quả phụ không có khả năng để Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi đơn độc ra, sợ gặp chuyện không may.

Cũng sợ Hạ Thần Hi đối với Tiêu Tề bất lợi.

Tiêu Tề tinh thần xem như là không tệ, thời gian được đi ra, thần thái sáng láng, người thoạt nhìn đặc biệt tinh thần, phảng phất khôi phục bộ dáng hăng hái trước đây, người thoạt nhìn rất anh tuấn tiêu sái.

Hạ Thần Hi có tâm sự, hưng trí cũng không cao.

Bọn họ là cưỡi lạc đà đi ra đi, Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề phía trước, hắc quả phụ cùng mọi người ở phía sau theo sát.

Ánh nắng mặt trời gay gắt chói chang, đi rồi một hồi liền đầu đầy mồ hôi, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, cô thời gian còn trẻ sao có thể thích sinh hoạt tại sa mạc, sinh hoạt tại đây, quả thực là một loại dằn vặt...

Lại mỹ cảnh tượng, cũng không có thể làm cho cô thích sinh hoạt vĩnh viễn tại đây.

Quả thực là một loại dằn vặt.

Tới sa mạc thích hợp nhất nhìn tinh quang bồn địa xử, đã là lục điểm, sa mạc trời tối trễ, vừa lúc có thể thưởng thức mỹ cảnh mặt trời lặn, ở trong sa mạc xem mặt trời lặn, cũng là một loại hưởng thụ, núi cao cùng bờ biển xem mặt trời lặn là một loại cảm giác, ở sa mạc xem mặt trời lặn, lại là một loại cảm giác.

Mặt trời lặn thật đẹp, so với cô xem qua bất luận cái gì một lần mặt trời lặn đều mỹ lệ.

Bốn phía đều là cát vàng.

Một vòng mặt trời lặn, mặt trời lặn cát vàng đồ sộ trong nháy mắt thể hiện, mỹ được không thể tưởng ra.

Hạ Thần Hi nằm xuống, thưởng thức mỹ cảnh khó có được, cô đã có rất nhiều năm không có thưởng thức mặt trời lặn như vậy, sau khi rời khỏi Marseille, cô mỗi lần lữ hành đều ở châu Âu, đi khắp châu Âu, địa phương khác cũng rất ít đi.

Sa mạc càng chưa từng đến.

Không ngờ, mỹ lệ như vậy, làm người ta hướng tới.

Tiêu Tề ngồi ở bên người cô, đem một bình nước đưa Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi nhận lấy, uống một ngụm, vừa nhìn phía sau, hắc quả phụ cùng vài danh đặc công cùng ở phía sau, Đường Bạch Dạ cũng tới, cô đã cùng Đường Bạch Dạ nói rõ, anh còn đi theo, cô rất cảm động.
 
Chương 968: Anh cùng chúng tôi cùng đi chứ 5


Editor: duong lieu

Đường Bạch Dạ tâm không chú ý, cô trái lại không có ý tứ đến.

Cô từng đã đáp ứng, cùng anh cùng nhau thưởng thức cảnh tượng sa mạc, ai biết chưa kịp cùng Đường Bạch Dạ cùng nhau thưởng thức, trái lại cùng người khác cùng nhau thưởng thức, thật xin lỗi Đường Bạch Dạ, bây giờ anh cũng cùng đi, cô rất cảm thấy mỹ mãn.

Cô coi như thành cùng Đường Bạch Dạ cùng đi thưởng thức, này như vậy đủ rồi.

Cô mục đích chủ yếu là vì khuyên bảo Tiêu Tề, cô cùng Đường Bạch Dạ, ngày tháng còn dài.

Có rất nhiều thời gian lãng mạn.

Cô bây giờ rất thích cái từ ngữ ngày tháng còn dài này, sẽ mang cho người một loại ấm áp cảm động, bởi vì thời gian rất dài, chúng ta sẽ đi rất lâu xa, có một loại cảm giác lãng mạn.

Vào đêm, khí trời hơi lạnh, mang theo vài phần bức người mát lạnh.

Ban đêm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, Hạ Thần Hi cảm thấy có chút lạnh.

Tiêu Tề cởi áo khoác của mình cho Hạ Thần Hi, cô không có võ công, thân thể năng lực kháng hàn cũng không tốt lắm, Hạ Thần Hi sao có thể lấy y phục Tiêu Tề, anh ta thoạt nhìn so với cô càng cần y phục nữa, cô sao lại lấy y phục của anh.

Còn là hắc quả phụ tối tri kỷ, sớm liền chuẩn bị y phục, khí trời chuyển lạnh, cô liền đem y phục mang tới, giải quyết khốn cảnh Hạ Thần Hi.

Tấm màn đen bàn bầu trời, đột nhiên có tia sáng, dần dần, nhìn thấy sao, một sao, hai sao, ba sao, dần dần, nhiều hơn, vô số sao ra, nhảy như đứa nhỏ bướng bỉnh.

Rất sáng.

Bởi vì nguyên nhân địa thế cùng đặc thù vị trí địa lý, toàn bộ tinh không, phảng phất liền đọng ở trước mắt bọn họ, xúc tu có thể đụng, hình như cô duỗi ra tay là có thể đụng chạm đến sao, theo góc độ Đường Bạch Dạ nhìn, sao ngay đỉnh đầu của cô.

Anh có thể quay chụp cô cùng sao chụp ảnh chung.

Trong sa mạc tinh quang, thực sự đẹp vô cùng.

Đặc biệt loại địa hình đặc thù này hạ tinh quang, tươi đẹp lóa mắt, lại làm người ta hướng tới, không ít quay chụp giả đều thích tới nơi này quay chụp mặt trời, lãng mạn, lại mỹ lệ, Hạ Thần Hi nhớ lại còn trẻ chính mình, cũng đặc biệt thích tới nơi này nhìn mặt trời.

Khi đó, tổng cảm thấy nếu là có thể một đời đều như thế thưởng thức mỹ cảnh, sinh hoạt tại sa mạc, cũng là hạnh phúc, cũng là làm người ta hâm mộ.

Ai biết, cảnh còn người mất.

Bây giờ nhìn mặt trời, tâm tình cùng quá khứ cũng không giống nhau.

Người bồi ở bên cạnh mình nhìn mặt trời, còn là Tiêu Tề, chỉ là, tình cảm của bọn họ đã thuộc về nơi khác, không hề thuộc về đây đó, nhìn mặt trời, càng như là tế điện còn trẻ điên cuồng.

Có hoài niệm cùng tế điện ý tứ.

Tiêu Tề ngửa đầu, nhìn khắp bầu trời, trong lòng anh như giấu chuyện cũ tốt đẹp, như một màn mạc ở trước mắt anh xẹt qua, khóe mắt anh, xẹt qua quá khứ tốt đẹp, khóe môi giương lên tiếu ý.

Thần Hi cuối cùng cũng nguyện ý bồi anh đến xem.

Cô nói qua, cô chỉ biết bồi người yêu chính mình đến xem mặt trời lãng mạn trong sa mạc.

Anh biết, chính mình có lẽ đã không phải nam nhân cô yêu mến nhất, nhưng ở trong lòng cô, anh cũng là quan trọng đi, nếu không, cô cũng sẽ không bồi anh tới.

Bất kể là tình yêu, còn là thương hại, có thể bồi anh nhìn, trong lòng anh đều rất cảm kích, cũng rất cảm ơn, cảm kích Hạ Thần Hi nguyện ý lại cho anh một lần hồi ức tốt đẹp.

"Có phải rất đẹp hay không?" Tiêu Tề hỏi.

Hạ Thần Hi gật đầu, khẽ nói, "Là rất mỹ lệ, tôi đều bao nhiêu năm không thấy được cảnh đẹp như vậy, thực sự rất làm người ta không thể tưởng tượng nổi, sa mạc là một địa phương tốt, địa phương tốt thả lỏng tâm tình cùng ngắm cảnh."

"Cho nên, em trước đây rất thích ở tại trong sa mạc."

Hạ Thần Hi cười cười, trong lòng như có một loại cay đắng đông tây ở chuyển động.
 
Chương 970: Anh cùng chúng tôi đi chứ 7


"Tôi bây giờ đã có gia đình của mình, có người mình yêu, có đứa nhỏ, tôi đã không còn là Thần Hi của ngày trước nữa rồi, bên cạnh anh, cũng có người yêu anh hết lòng, thủy chung như một, không rời không bỏ, hà tất anh lại cứ cố chấp không buông tha cho tôi, hại người hại mình."

Cuối cùng, Hạ Thần Hi vô lực nói, "Tiêu Tề, buông tha đi, kiếp này, chúng ta hữu duyên vô phận."

...

Hạ Thần Hi nói xong lời cuối cùng, đã là rất bất đắc dĩ, có thể nói, cô đã cùng Tiêu Tề vạch ra ranh giới, cũng không biết Tiêu Tề nghe lọt bao nhiêu, cô cũng không biết trong lòng Tiêu Tề có cảm tưởng gì, nói chung, tất cả đều rất khó nói.

Tiêu Tề không trả lời, chỉ là thì thào tự nói, "Hữu duyên vô phận..."

Bọn họ hữu duyên vô phận sao?

Hạ Thần Hi không biết rằng, những lời này theo trong miệng Tiêu Tề nói ra, phảng phất có nghìn cân nặng, nghe thương cảm như vậy,.

Đột nhiên, gặp phải rắc rối trong sa mạc, hắc quả phụ vội vã đi đến, trầm giọng nói, "Tiêu Tề, không xong, chúng ta gặp phải cường đạo, bọn họ thấy bóng người, hướng bên này qua đây..."

"Cái gì?" Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi đều đứng lên, ánh mắt trầm xuống.

Hạ Thần Hi biết vùng này có rất nhiều cường đạo, ở sâu bên trong sa mạc, sẽ có một đội người thường xuyên đi đánh cướp nữ nhân, ở khu tòa thành bên kia là không có người, nửa đường lại trải qua một mê cung sa mạc, rất nhiều người đều không tìm được tòa thành cùng ốc đảo.

Nhưng mà, nơi này là khu phong cảnh.

Nhìn sao cùng mặt trời lặn là chỗ tốt nhất, cho nên, bồn địa này thường xuyên có người qua đây đánh cướp, đêm đã khuya, Tiêu Tề cho rằng, cũng không có gì nguy hiểm, không ngờ sẽ có người qua đây đánh cướp.

Hắc quả phụ thần sắc vội vã, vô cùng sốt ruột.

Đặc công cũng qua đây, nhao nhao lấy ra súng ống, sa mạc cùng địa phương khác không đồng nhất, là vùng đất bằng phẳng, tất cả đều là nơi trống trải, không thể ẩn nấp, bọn đặc công muốn ẩn giấu mai phục cũng không thể, chỉ có thể vây quanh ở bên người Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi.

Đường Bạch Dạ có ý thức dựa vào Hạ Thần Hi.

Trong lòng nhịn không được nguyền rủa, em gái ngươi Tiêu Tề, nhìn cái gì tinh quang, nhìn cái gì tinh quang, thực sự là xui xẻo, vừa nhìn tinh quang( sao, trăng- ánh sangcs liền gặp phải cường đạo, Tiêu Tề thực sự là một tên xui xẻo, còn liên lụy Thần Hi.

Một đội người đã vây quanh bọn họ, có chừng hơn bốn mươi người, mỗi người đều cầm một cây súng trường, vây thành vòng tròn quanh đám người Tiêu Tề cùng Thần Hi, căn bản không có biện pháp tránh né, sa mạc cũng không có chỗ cho bọn họ tránh né.

Chuyện này cùng với chuyện thân thủ nhanh nhẹn không có liên quan nhau, một khi đã động thủ, bên nào có nhiều súng ống dạn dược tất nhiên sẽ chiếm ưu thế, đối phương người đông thế mạnh, Tiêu Tề nhất thời không nghĩ ra biện pháp, kế hoạch rút lui.

Đối phương đều có dáng người cao lớn, nói tiếng Tây Ban Nha, chĩa họng súng vào bọn họ, bắt bọn người Tiêu Tề cùng Thần Hi đều phải nộp những thứ đáng giá ra, bọn họ là người lữ hành nên không mang theo bên người thứ gì đáng giá, tất cả đều là một ít lương khô.

Đối phương hết sức bất mãn, đột nhiên, tên thủ lĩnh ánh mắt sáng lên, nhìn trúng hắc quả phụ cùng Hạ Thần Hi.

Phụ nữ cùng tiền bạc là thứ mà nam nhân luôn theo đuổi, bất kể là cổ đại, hiện đại, còn là quốc nội, nước ngoài, tất cả đều cùng một dạng, đặc biệt là bọn cường đạo, đánh cướp không được tiền tài, khẳng định liền nhìn trúng nữ nhân.

Hắc quả phụ cùng Hạ Thần Hi đều là những mỹ nhân, đứng ở trong đám người cao gầy, bộ dáng cũng rất phù hợp ánh mắt thẩm mỹ bọn cường đạo, tên thủ lĩnh, chỉ vào Hạ Thần Hi cùng hắc quả phụ, ý bảo hai người đi theo bọn chúng.

Ánh mắt Tiêu Tề lạnh lẽo, đã có lãnh ý, nếu là động thủ, anh cũng không phải không có ưu thế, người của anh đều là cao thủ huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ là bây giờ Thần Hi bị hạ thuốc không có khí lực, nếu là động thủ, muốn bảo hộ Thần Hi, sợ rằng không thể được.

Nên làm như thế nào bây giờ?
 
Chương 971: Hoạn nạn biết chân tình 1


Tiêu Tề do dự, hai tên nam nhân đã đi đến gần, mạnh mẽ muốn dẫn hắc quả phụ cùng Hạ Thần Hi đi, Tiêu Tề không hạ mệnh lệnh, nhất thời bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào, đang lúc lôi kéo, vòng cổ của Hạ Thần Hi lộ ra, mặt dây truyền là nhẫn kim cương mà Đường Bạch Dạ cầu hôn cô.

Người nọ ánh mắt xẹt qua một mạt tham lam, lập tức sáng ngời, một tay nắm lấy cổ Thần Hi, nghĩ lấy vòng cổ, Hạ Thần Hi nhìn chiếc nhẫn này, nó vô cùng quan trọng cùng mạng của mình là như nhau, sao có thể để cho bọn họ lấy đi.

Hạ Thần Hi tránh né, trốn ở phía sau Tiêu Tề.

Gần đây Tiêu Tề không thoải mái, cả người thoạt nhìn có vẻ bệnh, đối với tên nam nhân có dáng người cao lớn kia mà nói, cũng không phải là uy hiếp gì lớn, hắn ta một tay đẩy vai Tiêu Tề, "Cút ngay, đừng làm trở ngại lão tử."

Mục đích của hắn ta chỉ là muốn đẩy Tiêu Tề ra, sau đó mang Hạ Thần Hi đi, ai biết, cảm thấy bụng tê rần, người nọ cúi đầu, đã thấy một thanh chủy thủ(dao) ở bụng dưới từ bao giờ, máu tươi lập tức phun ra.

Người nọ ánh mắt trợn tròn, cũng không thấy Tiêu Tề ra tay thế nào, đã chậm rãi té trên mặt đất.

Đột nhiên Tiêu Tề hét lớn, "Giết!"

Loại tình huống này, chỉ có thể phản kích.

Tên cường đạo kia ngã xuống, đã làm kinh động đến cả nhóm đồng bọn cường đạo của hắn, toàn bộ bọn chúng đều giương súng bắn qua chỗ Tiêu Tề, meo meo mẫn tiệp chạy ở dưới chân Hạ Thần Hi, người của Tiêu Tề toàn bộ phân tán ra.

Tiêu Tề che chở Hạ Thần Hi, tất cả mọi người ở trên sa mạc lăn một vòng, xuất kích.

Lập tức, sa mạc là một mảnh tiếng súng ầm ầm.

Tiêu Tề kéo Hạ Thần Hi chạy, Đường Bạch Dạ quay đầu lại cho bọn cường đạo vài phát súng, không có biện pháp, che chở Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề, Đường Bạch Dạ muốn che chở cho bọn họ, Tiêu Tề vẫn kéo Hạ Thần Hi, nếu là không chú ý, Thần Hi sẽ gặp nguy hiểm.

Tiếng súng không ngừng, hắc quả phụ cùng toàn bộ nhóm người đều dũng mãnh thiện chiến, mặc dù tất cả đều là khoảng cách gần, nhưng hiển nhiên bọn họ so với bọn cường đạo có nhiều kinh nghiệm hơn, thuật bắn súng chuẩn, phản ứng cũng mau.

Chỉ thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi lăn ở trên sa mạc, xông đến cường đạo ở phía sa mạc, động tĩnh ở phía sau bọn họ, đánh lên vô số cát vàng, Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ chân dài quét về phía mấy tên cường đạo, bốn tên té lăn trên đất.

Hai người cấp tốc đứng dậy, cho hai phát súng, giải quyết hai người, nắm lên một người trong số đó làm khiên chắn, cấp tốc nổ súng, vừa nhanh vừa chuẩn, trực tiếp cướp giật binh khí trên người tên cường đạo còn lại, Đường Bạch Dạ thích hợp nhất loại cận chiến này, trong nháy mắt, giải quyết tám người.

Mau, ngoan, chuẩn.

Có hơn mười tên cường đạo dũng mãnh tránh Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ, nhằm phía Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi tiến đến, Đường Bạch Dạ vô tâm ham chiến, tên cường đạo tiến đến gần Hạ Thần Hi, Tiêu Tề che chở Hạ Thần Hi, không cẩn thận bị đạn lạc gây thương tích.

Cánh tay tê rần, liền buông tay Hạ Thần Hi ra, bởi vì xung lượng, Hạ Thần Hi thoáng cái bị một tên cường đạo đá vào bụng, lăn xuống bồn địa, Tiêu Tề cả kinh, Đường Bạch Dạ căm phẫn, ánh mắt như muốn nứt ra.

Trong khi đó hai tên cường đạo còn lại đứng ở chỗ cao bắn phá, Đường Bạch Dạ giận dữ, từ phía sau nhào tới, đem một tên trong đó vặn gãy cổ của hắn, một phát súng liền giải quyết một tên khác, Tiêu Tề muốn đi tìm Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ so với anh ta nhanh hơn, trực tiếp theo sườn dốc sa mạc trượt xuống.

Hạ Thần Hi đụng vào tảng đá lớn, đầu có chút mắt hoa.

May mắn, không có gì trở ngại lớn.

Đường Bạch Dạ cấp tốc ôm lấy cô, thần sắc sốt ruột, "Có đau hay không, có phải rất là khó chịu hay không?"

Đầu Hạ Thần Hi rất yếu đuối, bởi vì động tới dao kéo khi phẫu thuật, cũng không biết đã lưu lại di chứng gì, luôn luôn thấy đầu đau, Đường Bạch Dạ sợ nhất Hạ Thần Hi đụng vào đầu, này cùng với việc anh bị cắm một đao không có gì khác nhau.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ."

"Thần Hi, Thần Hi, nhanh lên một chút, Thần Hi đi lên." Tiêu Tề hô to.
 
Chương 972: Hoạn nạn biết chân tình 2


Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao, lửa giận thiếu chút nữa bạo phát, này đều do Tiêu Tề đáng chết, nhìn cái gì tinh quang, quả thực là tự tìm tử lộ(đường chết), anh ta không biết sẽ có cường đạo thường lui tới ở đây sao?

Hạ Thần Hi nắm tay Đường Bạch Dạ, mềm giọng nói, "Vùng này cường đạo, thường xuyên thường lui tới, nhưng rất ít lui tới vào buổi tối, bọn họ chủ yếu là muốn đánh cướp người đi đường, ban đêm sa mạc nguy hiểm, người bình thường cũng sẽ không đi lại."

"Em đang vì Tiêu Tề nói chuyện sao?" Đường Bạch Dạ trầm giận nói, vô cùng căm tức.

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, " Bạch Dạ, em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, đừng nóng giận, sinh khí đối địch, cũng không có ích, cẩn thận làm cho người ta tìm sai lầm, anh liền thảm."

Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ rất căm tức.

Tiếng súng không ngừng, mặt trên chiến đấu kịch liệt, Hạ Thần Hi đột nhiên lấy làm kinh hãi, "Meo meo..."

Đường Bạch Dạ cũng đột nhiên nhớ tới, meo meo đâu?

"Meo meo..." Hạ Thần Hi quát to lên, cũng không kịp an ủi thùng giấm Đường Bạch Dạ này, cấp tốc chạy đi lên, Đường Bạch Dạ ở sau lưng cô rống to hơn, "Thần Hi, nằm sấp xuống, nguy hiểm."

Đường Bạch Dạ vừa mới kêu một tiếng như thế, một tên cường đạo cao to giơ súng hướng Hạ Thần Hi bắn phá đến, đột nhiên một trận lực mạnh, từ phía sau vọt tới, đem Hạ Thần Hi nằm sấp xuống, Đường Bạch Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, ôm Hạ Thần Hi nằm xuống bên cạnh, Hạ Thần Hi vô ý thức ôm bờ vai của anh, chạm vào một mảnh ẩm ướt.

Hạ Thần Hi vừa nhìn, tất cả đều là máu.

Hạ Thần Hi thất kinh, “ Bạch Dạ..."

"Không muốn kêu tên của anh..." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Chỉ là sát trung vai, không có việc gì."

Hai người đứng dậy, Hạ Thần Hi kiểm tra vết thương của Đường Bạch Dạ, như anh đã nói, đạn sượt qua bả vai, chảy một ít máu, Hạ Thần Hi biết với Đường Bạch Dạ như vậy không có gì gánh nặng, cô giãy giụa muốn đi tìm meo meo.

Đột nhiên, bóng dáng meo meo xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, Hạ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Hạ Thần Hi thấy có người lấy súng chĩa vào meo meo, trong lòng Hạ Thần Hi băng lãnh, cảm giác kia, tựa như có người chĩa họng súng vào Hạ bảo bối của cô.

Hạ Thần Hi đột nhiên cầm lấy súng trong tay Đường Bạch Dạ, cấp tốc nhắm vào người nọ.

Phanh, đạn bay ra, bắn trúng đầu người nọ, một nhát trúng đầu, meo meo ngao ô một tiếng, chạy hướng Hạ Thần Hi, súng lục rơi trên mặt đất, hai tay Hạ Thần Hi tê dại, cô không còn bất kỳ chút khí lực nào, bắn một phát súng chỉ do miễn cưỡng.

Hạ Thần Hi sợ mất đi meo meo, cái loại cảm giác đó, tột cùng khó chịu, kích phát tiềm năng của cô, làm cho cô có động lực bắn chết địch nhân, nhưng thân thể do bị hạ thuốc lâu ngày không có khí lực, một phát súng như vậy, đã làm cô bị tổn thương nặng.

"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ cấp tốc ôm lấy cô, lo lắng kiểm tra thương thế, súng lục của Đường Bạch Dạ, sức giật rất lớn, hai tay Hạ Thần Hi bị tê dại, Đường Bạch Dạ cực kỳ khó chịu.

"Không có việc gì, anh hãy cẩn thận một chút." Hạ Thần Hi nói.

Tiêu Tề không vui trầm mi tâm, anh ta không biết đó là Đường Bạch Dạ, cho rằng đó là thuộc hạ của mình, trong lòng nghi hoặc, hắc quả phụ cùng người của Tiêu Tề đã giải quyết hơn hai mươi tên cường đạo, nhưng cũng có người bị thương.

Hắc quả phụ bảo hộ Tiêu Tề, vô cùng liều mạng, khiến cho Tiêu Tề không cần ứng chiến.

Trong đêm đen, khắp nơi đều là thi thể cường đạo.

Máu nhiễm cát vàng, khắp nơi đều là mùi máu.

Đường Bạch Dạ nâng Hạ Thần Hi dậy, đột nhiên, cát đất lưu động, như một con rắn trong lòng đất, đặc biệt tại nơi thi thể bọn cường đạo,cát lún xuống càng lúc càng nhanh.

Hạ Thần Hi vừa nhìn, trong lòng thầm than không ổn, kéo Đường Bạch Dạ cấp tốc hướng chỗ cao chạy, Tiêu Tề cùng hắc quả phụ cùng người của mình cũng hướng chỗ cao chạy.

Lưu sa.
 
Chương 973: Hoạn nạn biết chân tình 3


Bọn họ gặp phải hiện tượng cát lún, bây giờ trong sa mạc lại là ban đêm, không có biện pháp phòng tránh cạm bẫy tự nhiên này.

Vô cùng nguy hiểm.

Hạ Thần Hi chạy chậm, meo meo một nhảy ba thước xa, Đường Bạch Dạ liều mạng kéo Hạ Thần Hi, cát lún ở dưới chân bọn họ vẫn lăn, bọn họ đi qua địa phương, toàn bộ phía trước đều bị lún xuống. Hắc quả phụ cùng Tiêu Tề cùng đặc công chạy tới phương hướng khác.

Bọn cường đạo rơi vào trong cát lún, liều mạng giãy giụa, cát đất lưu động đặc biệt chậm, nhưng càng giãy dụa, lưu động càng là mau, không đầy một lát liền đem người bao phủ.

Trong sa mạc thi thể cũng toàn bộ tiến vào trong cát.

Tiêu Tề cùng hắc quả phụ chạy được tới nơi cao, kiên cố, không có nguy hiểm, đột nhiên Hạ Thần Hi cảm thấy dưới chân trầm xuống, chân phải rơi vào cát lún, Đường Bạch Dạ trầm sắc mặt. Người ở sa mạc gặp cát lún, rất khủng bố, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị cát đất bao phủ.

Hạ Thần Hi trong lòng trầm xuống, bỏ tay Đường Bạch Dạ ra, bàn tay của cô đều là mồ hôi lạnh, nguyên bản liền vô cùng ẩm ướt, Đường Bạch Dạ giận dữ, "Hạ Thần Hi!"

Em thật vô liêm sỉ, cũng dám bỏ lại anh.

Hạ Thần Hi trầm giọng nói, "Anh đứng lại, không được nhúc nhích."

Người một khi rơi vào cát lún, không thể thoát ra, Hạ Thần Hi bây giờ một chút khí lực cũng không có, càng không có biện pháp thoát ra khỏi cát, càng giãy dụa, chính mình bị vùi lấp càng nhanh hơn.

May mà Hạ Thần Hi đã khôi phục được ký ức chính mình, cũng may mà, trong quá khứ mình có một một lần đặc huấn hạng mục chuyên môn, chính là đối kháng cát lún.

Hạ Thần Hi từng được huấn luyện đặc công toàn diện, trên đời này có những cạm bẫy gì, cô đều một hai lần bắt trước, lúc đó cô huấn luyện trên sa mạc, đã từng gặp qua hiện tượng cát lún, thuận tiện liền làm luôn huấn luyện phương diện này.

Đường Bạch Dạ không biết điều đó, vô cùng sốt ruột, cát lún đã không hề lăn, liền dừng ở dưới chân của anh, toàn bộ hướng Hạ Thần Hi thong thả lưu động, Tiêu Tề, hắc quả phụ cùng ba người đặc công may mắn sông sót cũng cuống quýt qua đây.

Hạ Thần Hi thong thả di động đôi chân, trước sau di động rất chậm, biên độ rất nhỏ, tứ chi toàn bộ mở, động tác rất chậm, cát lún cũng rất chậm, cô một tấc hãm đi xuống, đầu tiên là chân nhỏ, ngừng một hồi, Đường Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng cát lún đã dừng lại, anh có thể lôi Hạ Thần Hi ra.

Ai biết, cát tiếp tục chảy xuống.

Đường Bạch Dạ mắt giống như sung huyết(chảy máu), hướng Hạ Thần Hi vươn tay ra, "Thần Hi, đưa tay cho anh."

Tiêu Tề nheo mắt lại, nhìn về phía Đường Bạch Dạ.

"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ rống to hơn.

Hạ Thần Hi không để ý Đường Bạch Dạ, kỳ thực, dù cho cô vươn tay ra, cũng chưa chắc có thể chạm đến tay Đường Bạch Dạ, huống chi, cát đã hãm đến đầu gối, Đường Bạch Dạ lại không có chỗ nào mượn lực, nếu cô giãy giụa, để Đường Bạch Dạ kéo mình, nói không chừng cuối cùng hai người đều bị cát bao phủ.

Cát chậm rãi lưu động, càng ngày càng sâu, meo meo ngao ô gọi, vô cùng sợ hãi.

Hạ Thần Hi đối mặt với Đường Bạch Dạ mỉm cười, giống như muốn cho Đường Bạch Dạ lực lượng, cũng tựa hồ trấn an Đường Bạch Dạ, ánh mắt kia, nhu tình hàng trăm, vô cùng tự tin, cũng không toát ra nửa điểm sợ hãi.

Đường Bạch Dạ trong lòng bồn chồn, Hạ Thần Hi cũng không giãy giụa, cát lún cũng đặc biệt chậm, nhưng cô cũng di động thân thể của mình, cát đất chậm rãi tới bên hông. Đem Hạ Thần Hi nửa người dưới chìm vào cát.

Không muốn lại trầm, không muốn trầm.
 
Chương 974: Hoạn nạn biết chân tình 4


Không muốn lại trầm, không muốn trầm.

Bây giờ muốn kéo Hạ Thần Hi, đã phải cần đến một lực lượng rất lớn, nếu là trầm đến ngực, muốn kéo cô, thực sự rất khó khăn, hơi không chú ý, có thể sẽ làm cô bị chôn sống.

"Thần Hi..." Tiêu Tề cũng sợ hãi, hô tên Hạ Thần Hi, vô cùng kinh hoảng, Đường Bạch Dạ vô cùng tức giận, đều là lỗi của Tiêu Tề, nếu không phải anh ta muốn tới sa mạc nhìn cái gì tinh quang, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Hạ Thần Hi an ủi bọn họ, hơi giãy dụa eo chính mình, đột nhiên, cát dừng lại, sắc mặt Đường Bạch Dạ hết sức khó coi, mắt thấy cát lại muốn lưu động, Đường Bạch Dạ giống như hận không thể lập tức kéo Hạ Thần Hi lên.

May mắn, cát lại dừng lại.

Hạ Thần Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết, lần này là thật dừng lại.

Meo meo ngao ô một tiếng, liếm hôn lòng bàn tay Đường Bạch Dạ, chúc mừng chủ nhân tránh được một kiếp.

Tiêu Tề cuống quít phẫn nộ, "Đi lấy một sợi dây thừng qua đây."

Một danh đặc công cuống quít chạy đi tới đống hành lý, Hạ Thần Hi rất có tâm tình thưởng thức tinh quang, cười nói, "Không ngờ, chôn ở dưới cát đất nhìn tinh quang, rất có phong tình."

Đường Bạch Dạ trừng mắt liếc Hạ Thần Hi một cái, cô còn dám nói.

Thực sự quá mạo hiểm.

Hạ Thần Hi cười, meo meo chạy tới, hôn tay chủ nhân, Hạ Thần Hi trấn an sờ sờ lông của meo meo, meo meo lại chạy đến bên người Đường Bạch Dạ, hắc quả phụ trầm sắc mặt, vì sao Hạ Thần Hi còn chưa chết.

Có lẽ, Hạ Thần Hi chết vào trận cát lún lần này, Tiêu Tề cũng có thể triệt để hết hy vọng.

Cũng là có thể đi mổ.

Ông trời thật hậu đãi với Hạ Thần Hi.

Vậy mà cho cô vận khí lớn như vậy, làm cho cô tránh được một kiếp.

Nếu là người khác, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bọn cường đạo gặp phải cát lún, tất cả đều bị cuốn vào, toàn quân bị diệt, bọn họ cũng thật không ngờ, toàn quân cường đạo bị diệt nhanh như vậy.

Thực sự quá điên cuồng một ít.

Nửa năm nữa nói không chừng có thể gặp lại trận cát lún này.

Vùng này còn có người thường xuyên đi lại, vậy mà sẽ có cát lún, Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi đều không ngờ.

Đặc công rất nhanh liền đem dây thừng lấy tới, thân thể Tiêu Tề khó chịu, Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ đem dây thừng đưa cho Hạ Thần Hi, cột vào ngang hông của cô, nắm lấy thân thể, bọn họ dùng sức kéo đi lên, cát đất bám vào người, muốn đem người kéo lên, cần dùng sức của hai chiếc xe kéo, khí lực Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ, hiển nhiên không đủ.

Không đủ để đem Hạ Thần Hi kéo lên, khi kéo lên, eo của Hạ Thần Hi có thể sẽ bị thương, Đường Bạch Dạ cởi áo khoác của mình, đưa Hạ Thần Hi quấn ngang eo buộc lại một lần, miễn cho cô khỏi bị thương.

Tất cả nhóm đặc công đều đi qua, mấy người cùng nhau dùng sức, Hạ Thần Hi di động, nội bộ cấu tạo và tính chất của đất đai cũng không phải là rất kiên cố, kéo lên như thế, chỉ cần khí lực cũng đủ lớn, cũng không là vấn đề.

Chỉ là, Hạ Thần Hi cảm thấy thân thể của mình nhất định bị kéo như vậy sẽ bị thương.

Cô cũng nhịn xuống chưa nói, Đường Bạch Dạ đã dùng sức lực lớn nhất của chính mình, léo Hạ Thần Hi lên, theo cát đất kéo ra, mới ra đến một tấc, đột nhiên, cát đất lại lưu động, Hạ Thần Hi ám kêu không tốt.

Lần này cát đất lưu động đặc biệt mau, lực lún cực kỳ lớn, hắc quả phụ đột nhiên thả lỏng tay, nguyên bản vài sức lực của mấy người, vừa vặn có thể đem Hạ Thần Hi kéo đến, kết quả hắc quả phụ lại thả lỏng tay.

Hiển nhiên khí lực không đủ, cô ta cũng làm bộ, chính mình xuất lực, trên thực tế, đều không có xuất ra chút sức lực nào

Hạ Thần Hi thân thể lại từ từ trầm xuống.

Lần này, Hạ Thần Hi không chắc chắc như vậy, cô biết, trầm xuống lần nữa, có thể bao phủ cả thân thể của mình, cô sẽ bị chôn sống.
 
Chương 975: Hoạn nạn biết chân tình 5


Đường Bạch Dạ mắt như muốn nứt ra, Tiêu Tề cũng cuống quít qua đây, đột nhiên thân thể anh ta khó chịu, nhưng khí lực vẫn có, nhưng mà, lần này trầm xuống, bọn họ không có dùng sức ở thời điểm mấu chốt, hắc quả phụ lại buông lỏng tay.

Phía sau cần dùng gấp bội sức lực mới có thể đem Hạ Thần Hi kéo lên.

Dây thừng càng ngày càng gấp, Hạ Thần Hi càng lúc càng trầm xuống, Đường Bạch Dạ kinh hãi, chợt hét lớn một tiếng, trên trán gân xanh hiện lên, "A..."

Tiếng hô như sư tử, khí thế ngất trời, gân xanh nổi trên mu bàn tay, trên cánh tay bắp thịt đột nhiên buộc chặt, dùng toàn bộ sức lực chính mình phóng ở trên sợi dây, Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy ngang hông căng thẳng, chợt chui từ dưới đất lên, mà ngã ở một bên cát vàng, bởi vì đột nhiên không có lực cân bằng, Đường Bạch Dạ, Tiêu Tề cùng toàn bộ người phía sau ngã ra, Đường Bạch Dạ ngã ra mười thước xa.

Phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, che ngực, lập tức cổ họng tinh ngọt, thiếu chút nữa không có biện pháp đứng dậy.

Toàn thân Hạ Thần Hi đều là cát đất, nhưng không có gì đáng ngại, cô cuống quít cởi dây, hắc quả phụ hơi nhíu mày, cô đã ở thời điểm mấu chốt buông lỏng sức lực, vậy mà Hạ Thần Hi vẫn tránh được một kiếp, Hạ Thần Hi thực sự là may mắn.

Hắc quả phụ cũng không ngờ, Đường Bạch Dạ dùng biện pháp hao tổn kinh mạch chính mình, dùng sức lực lớn nhất của chính mình, thậm chí khiến cho chính mình bị nội thương, hắc quả phụ cũng không biết người nọ là ai, chỉ là rất kỳ quái.

Thuộc hạ Tiêu Tề đều muốn Hạ Thần Hi chết, người này lại liều mạng đi cứu Hạ Thần Hi như vậy, mặc dù hắc quả phụ cùng bọn họ không tính là thân thiết, nhưng cô cũng nghe quá oán giận của bọn họ, tất cả mọi người đều hi vọng Hạ Thần Hi chết.

Bây giờ có người liều mạng đi cứu Hạ Thần Hi.

Quá ngoài ý muốn.

Tiêu Tề cũng cảm thấy một trận mắt hoa, hắc quả phụ cuống quít đi nâng Tiêu Tề dậy, meo meo đã tiến đến bên người Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi cũng qua đây, cẩn thận từng li từng tí nâng Đường Bạch Dạ dậy, toàn thân Đường Bạch Dạ mềm nhũn, vô lực.

Nơi cổ họng lại là một trận tinh ngọt, lại tràn ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ tay Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi mắt đỏ bừng, "Anh.. Thực sự là tức chết em, kẻ ngốc..."

Kẻ ngốc, tại sao muốn thương tổn tới mình như thế, anh đã không biết lần thứ mấy, liều mạng cứu Hạ Thần Hi như vậy, nếu không phải nhờ Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi có lẽ đã xong rồi.

"Khóc cái gì, ngu ngốc." Đường Bạch Dạ khí tức bất ổn rống to hơn, "Nữ nhân của lão tử, đương nhiên là lão tử tới cứu."

Khí tức bất ổn, nhưng rất khí phách.

Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cứu không được, đó là do anh không bản lĩnh, cùng lắm thì, anh sẽ không để cho cô cô đơn, nhất định sẽ bồi cô, đây chính là quyết tâm của anh, Hạ Thần Hi lệ quang(khóc) lóe ra, đột nhiên đánh Đường Bạch Dạ một quyền.

"Nhẹ chút, em... Mưu sát chồng a..." Đường Bạch Dạ che ngực, không ngừng ho, lão tử như dầu hết đèn tắt, Hạ Thần Hi trong lòng cực kỳ đau, hận không thể thể thay thay Đường Bạch Dạ đau, có thể thay thay anh chịu tội.

Thân thể của Hạ Thần Hi bị kéo lên, nhưng cô cũng không có cảm thấy cái gì, chỉ là nhìn thấy Đường Bạch Dạ như vậy, cô nhiều đau lòng.

Đường Bạch Dạ nhìn trời đầy tinh quang, mỉm cười nói, "Em xem, chúng ta có tính không là đang thưởng thức tinh quang trong sa mạc không?"

Biết Hạ Thần Hi muốn cùng Tiêu Tề đến xem tinh quang, mặc dù Đường Bạch Dạ biết, này cùng tình yêu không quan hệ, nhưng trong lòng cũng vô cùng đố kỵ, hắc quả phụ muốn dẫn người đi theo, kỳ thực, Đường Bạch Dạ cũng không ở danh sách, là anh cố ý thiết kế, anh mới có thể đi theo.

Đường Bạch Dạ nghĩ, quên đi, sủng Hạ Thần Hi một hồi.

Bồi Tiêu Tề liền bồi Tiêu Tề, cùng lắm thì, mình ở sau lưng cùng Hạ Thần Hi, coi như là hai người cùng nhau rất hân hạnh được đón tiếp cảnh tượng mỹ hảo trong sa mạc.

Đố kị, nhưng không nói ra miệng.

Miễn cho Thần Hi cảm giác mình keo kiệt, người này đã là của mình
 
Chương 976: Hoạn nạn biết chân tình 6


Miễn cho Thần Hi cảm giác mình keo kiệt, người này đã là của mình, thời gian cả đời đều làm bạn chính mình, thời gian Tiêu Tề không nhiều lắm, mặc kệ quá khứ có bao nhiêu ân oán, cũng nên tiêu tan.

Đường Bạch Dạ nói với mình, đến nơi này phân thượng, xác định tâm này là của mình, anh liền đại lượng một điểm.

Đường Bạch Dạ vốn cho là, đến nơi đây không có gì nguy hiểm, may mắn không bởi vì cái gì lòng ghen tỵ, anh liền cho cơ hội buông tha, không có đi theo, nếu là anh không có tới, hôm nay Thần Hi liền mất mạng.

Đường Bạch Dạ cảm giác được, hắc quả đã buông tay, ở thời điểm mấu chốt, cô ta đã buông lỏng tay, danh đặc công kia, một người bị vết thương đạn bắn, khí lực không lớn, hai người còn lại cũng không muốn cứu Hạ Thần Hi.

Kỳ thực, chỉ có lực của anh và Tiêu Tề, trong cơ thể Tiêu Tề bộ lộ suy yếu, không có sức lực gì, chỉ dựa vào mình Đường Bạch Dạ cứu Hạ Thần Hi.

Nếu là Đường Bạch Dạ không tới, lão bà của anh khả năng liền bị chôn sống.

Đến lúc đó, anh có hối hận cũng không kịp.

Hạ Thần Hi quả nhiên phải ở trong tầm mắt của anh, anh mới cảm thấy an tâm, cho dù là cùng người khác ở một chỗ, cũng phải trong tầm mắt của anh, Đường Bạch Dạ mới cảm thấy rất khá, yên tâm, sau này, cũng phải như vậy.

Nhịn xuống đố kị, Đường Bạch Dạ liền thắng.

"Xem như là, chúng ta cùng nhau nhìn rồi, em không phải chính cùng anh nhìn sao?" Hạ Thần Hi mỉm cười nói.

Đường Bạch Dạ khí lực tốt, phun ra hai ngụm máu tươi cũng không có vấn đề gì, không hôn mê, bọn họ giọng nói cũng nhỏ, Đường Bạch Dạ không muốn Tiêu Tề càng sinh nghi, ngồi dậy, lộ ra thần sắc lạnh lùng.

Hắc quả phụ đỡ Tiêu Tề qua đây, Tiêu Tề hỏi anh, có chuyện gì không.

Đường Bạch Dạ lắc đầu, Tiêu Tề gật gật đầu, thần sắc rất lạnh tuấn, đạm nhiên.

Trong không khí, còn giữ vị đạo máu tươi.

Khí tức bọn cường đạo vẫn tồn tại như cũ, ai cũng không ngờ, một màn như thế lãng mạn bị bọn cường đạo phá hủy.

Tiêu Tề nhìn tinh quang tâm tình cũng không có.

Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ trái lại rất hứng thú, nhưng hai người cũng không có lý do gì lưu lại nhìn tinh quang, chỉ có thể theo bọn Tiêu Tề cùng đi, bọn họ cũng hi sinh vài người, một người trong đó bị thương, may mắn là đạn lạc gây thương tích, không tính rất nghiêm trọng.

Nếu không phải cát lún, có lẽ, bọn họ thương vong sẽ rất nặng, trong sa mạc không chỗ che chắn, thuật bắn súng có tốt mấy cũng chẳng ích gì, không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc cho người nổ súng bắn chết, ai súng ống đạn được cường, liền thủ thắng.

Bọn họ cũng không phải đi chiến tranh, là đến thưởng thức phong cảnh, trên người mỗi người hỏa lực cũng có hạn.

Lúc trở về, hiển nhiên tâm tình Tiêu Tề rất không tốt, khó có được có một cái cơ hội có thể biểu hiện, anh ta lại không nắm lấy cơ hội, Tiêu Tề hận thân thể mình đây tổn hại phúc lợi, muốn xuất lực khí, cũng bất lực.

Mấy ngày nay, thân thể Tiêu Tề càng phát ra vô lực.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Hi có nguy hiểm, anh ta lại không có biện pháp đi cứu, chính Tiêu Tề cũng rất hối hận.

Tiêu Tề tự mình cưỡi lạc đà ở phía trước, hắc quả phụ sợ Tiêu Tề gặp chuyện không may, theo sát phía sau, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi xem như là đi ở cuối cùng, Hạ Thần Hi đi trên mặt đất, Đường Bạch Dạ nằm bò trên lạc đà.

Đường Bạch Dạ bị thương rất nặng, Hạ Thần Hi đi như thế, bồi anh nói chuyện.

Dù sao cưỡi lạc đà, cũng mau không được bao nhiêu.

Tinh quang rất đẹp.

Bọn họ nói chuyện, Tiêu Tề cùng thuộc hạ cũng không nghe được, Hạ Thần Hi nói, "Anh xem tinh quang, nhiều mỹ a, trải qua một hồi biến cố, nhìn tinh quang đẹp hơn."

"Hạ Thần Hi, em thiên vị." Đường Bạch Dạ không cam lòng lên án.

"Em thiên vị thế nào?"

"Em cùng Tiêu Tề đến xem, không cùng anh nhìn."

"Vậy cũng là bồi."
 
Chương 977: Hạ bảo bối tới 1


Hừ! Đường Bạch Dạ hừ lạnh, nghĩ thầm đây là không tính, nhưng nghĩ lại, Đường Bạch Dạ cũng rất ngây thơ, anh liền lười đi so đo, Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, Cô nhàn nhạt cười nói, "Anh a, thật là..."

Bọn họ tính kế hoạch đã lâu, muốn tới nhìn tinh quang, kết quả, gặp phải loại chuyện này, thực sự là cực kỳ xui xẻo.

Đường Bạch Dạ nói, "Anh liền nói Tiêu Tề là người xui xẻo, nhìn một hồi tinh quang, một hồi lãng mạn còn có thể gặp được chuyện này, này đã nói lên, em rời khỏi anh ta là lựa chọn chính xác, hai người bát tự không hợp, mới có thể huyết quang liên tục."

Hạ Thần Hi, "..."

Đường Bạch Dạ ngạo kiều nói, "Còn là bát tự của chúng ta thích hợp nhất, anh nói hồi bé em đầu thai, có phải hay không ở sát vách với anh."

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Đầu sát vách với anh làm cái gì?"

"Đầu sát vách, chúng ta liền thanh mai trúc mã, nói không chừng đã sớm tiếu ngạo giang hồ, làm sao có chuyện Tiêu Tề." Đường Bạch Dạ nhắc tới Tiêu Tề, giọng điệu gọi cái kia toan a, vừa nghĩ tới bọn họ thanh mai trúc mã, như là rơi vào vại giấm chua.

Lần này xảy ra chuyện nhìn tinh quang, còn cần anh tới cứu, Đường Bạch Dạ liền rất có nói.

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười.

"Kiếp sau em đầu thai sẽ ở sát vách với anh, anh nhớ không được quên em." Hạ Thần Hi nói đùa, ở khắp ánh sao dưới bầu trời, nói đời này kiếp này, kiếp sau, cũng là một loại lãng mạn.

Tượng là một loại ước định.

Em đối nguyệt thề, kiếp sau còn là yêu anh.

Chúng ta còn có thể gặp nhau, còn có thể yêu nhau.

Đây là em đưa cho anh ước định.

"Đó là phải, đến, cấp ca ca cắn một ngụm làm ký hiệu, nhất định sẽ không quên em." Đường Bạch Dạ mặc dù hữu khí vô lực, nhưng là nói đùa nói, Hạ Thần Hi ở bả vai anh đấm đánh một chút, đột nhiên nhớ tới, bả vai hắn còn có bị thương, quả nhiên nghe thấy Đường Bạch Dạ kêu đau.

"Em đánh ở đâu vậy?" Đường Bạch Dạ rống to hơn.

Phía trước Tiêu Tề nghe được câu này, quay đầu lại nhìn một chút, Hạ Thần Hi chững chạc đàng hoàng, nhưng trong lòng thấp thỏm, sợ Tiêu Tề nhìn ra cái gì, may mắn, Tiêu Tề xoay người sang chỗ khác, một mình anh ta có bộ dáng khó chịu.

Hạ Thần Hi cuống quít hỏi, "Có đau hay không a?"

Đường Bạch Dạ giận, "Em tới thử một lần có đau hay không, có thể hay không hỏi, thấy anh bị thương còn đánh trên vết thương, em một chút cũng không quan tâm anh."

Hạ Thần Hi, anh đúng là tên khốn kiếp.

Đường Bạch Dạ là thật đau.

Đạn lạc làm bị thương, cũng rất nguy hiểm, rất đau, Thần Hi vậy mà nhìn cũng không nhìn, cứ như vậy đánh xuống, đừng nhắc tới nhiều buồn bực.

Hạ Thần Hi cuống quít xin lỗi nói, "Được, được, em xin lỗi, xin lỗi, em không phải cố ý, không đau."

Trong lòng cô hừ lạnh, hừ, đau cái gì đau, em xem anh nhất định cũng không đau, bị thương còn ngoan liệt như vậy, nhất định không đau, Đường Bạch Dạ thật là xấu đản, nhân gia một bị thương, sẽ ỉu xìu, không có gì tinh thần, anh trái lại tốt.

Rất tinh thần, còn tranh luận.

Hạ Thần Hi nhớ kỹ chỗ Đường Bạch Dạ bị thương, lại nói, Đường Bạch Dạ thoạt nhìn khỏe mạnh a, đâu có nghiêm trọng như vậy, còn có thể nói hươu nói vượn, chứng minh là không nghiêm trọng, cho nên, cô cũng là xem nhẹ vết thương của Đường Bạch Dạ.

Nói chung, chính là Đường tổng quá cường hãn, nhìn không giống như là bệnh nhân.

Đường tổng luôn luôn nặng tay chân, bị thương là chuyện bình thường.

Đường Bạch Dạ gọi một trầm giận a.

Hạ Thần Hi còn để ý tới.

Hạ Thần Hi cuống quít lấy lòng, kêu vài câu Đường ca ca, lúc này mới đem lửa giận Đường Bạch Dạ cấp giảm.

Hạ Thần Hi phát hiện, Đường ca ca chính là vạn năng.

Hô một tiếng, có thể khắc chế thật nhiều tính tình xấu của Đường Bạch Dạ.

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, sau này nếu anh sinh khí, liền kêu một tiếng Đường ca ca, nhất định rất hữu hiệu quả.
 
Chương 978: Hạ bảo bối tới 2


Tiêu Tề lại một lần nữa quay đầu lại, Đường Bạch Dạ đều nhìn thấy, lần này anh cũng không có tâm tư nói chuyện với Hạ Thần Hi, bộ dáng như có điều suy nghĩ, Tiêu Tề nhất định nhìn ra cái gì, cũng không biết, có phải hay không nhìn ra anh là Đường Bạch Dạ.

Nếu là biết, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Cũng không biết, Hạ Thần Hi ở trong sa mạc nói với Tiêu Tề cái gì, anh ta có nghe được hay không, thực sự là, bệnh sắp chết còn kéo theo Thần Hi, thật là có bệnh, Tiêu Tề chính là đầu óc có bệnh, dài quá một đông tây.

Cũng khó trách, lấy tình huống Đường Bạch Dạ và Tiêu Tề giao thủ mấy năm tính cách của Đường Bạch Dạ, căn bản không là người làm ra loại chuyện như vậy, mệnh không lâu, muốn ôn lại tình yêu quá khứ, mới sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

Bọn họ quá khứ rốt cuộc là nhiều ngọt ngào a?

Cho nên nói, thanh mai trúc mã gì gì đó quá ghét, dính dáng nhiều lắm a a a a.

A a a, thực sự là tức chết Đường Bạch Dạ.

Vì sao Hạ Thần Hi không phải là sinh ra sát vách với anh, vì sao không cùng anh là thanh mai trúc mã?

Đường Bạch Dạ nghĩ lại vừa nghĩ, nếu Hạ Thần Hi là em gái hàng xóm cạnh nhà anh, nói không chừng anh thật đúng là chướng mắt, Đường Bạch Dạ yêu là Thần Hi hiện tại, dù cho là thanh mai trúc mã, Đường Bạch Dạ cũng chưa chắc sẽ yêu.

Chỉ là, vì sao lão bà của anh muốn cùng người khác là thanh mai trúc mã chứ?

A a a a, thực sự là tức chết anh.

"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ hô một tiếng, Hạ Thần Hi cười hỏi, "Làm sao vậy?"

"Lúc trở về, cẩn thận một chút." Đường Bạch Dạ nghiêm túc nói, mặc dù rất tức giận, nhưng chính sự quan trọng.

Hạ Thần Hi nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

Đường Bạch Dạ nói, "Anh nghĩ Tiêu Tề đã nhìn ra cái gì, nói không chừng đang suy nghĩ cái gì đó, trở lại tòa thành liền phát tác, tính tình Tiêu Tề hiện tại rất cổ quái, nói không chừng kéo hai ta chôn cùng, khi đó, em trốn xa một chút."

"Anh nói bậy bạ gì đó?" Hạ Thần Hi thay đổi sắc mặt, "Em sao có thể để anh ta giết anh, tuyệt đối không có khả năng, nghĩ cũng không muốn nghĩ, anh ta dám."

"Tiêu Tề có cái gì không dám!" Đường Bạch Dạ hừ lạnh, đối với Tiêu Tề, anh vẫn luôn không có ấn tượng tốt, lại nói, vốn dĩ chính là địch nhân.

"Em nói xem, anh cùng anh ta nếu như một người phải chết, em hi vọng ai tử?"

"A..." Hạ Thần Hi 囧, Đường Bạch Dạ hung thần ác sát nhìn cô, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Đường Bạch Dạ, anh rốt cuộc rất ấu trĩ a, cô cũng nói rõ ràng như vậy, anh lại vẫn hỏi.

Đường Bạch Dạ rốt cuộc là nhiều ấu trĩ a.

Đường tổng, thời gian chúng ta vừa gặp lại, anh là nhiều lãnh khốc, nhiều vô tình, một người nhiều bình tĩnh a a a a.

Hiện tại ấu trĩ như vậy, chân thực không ngờ a a a.

"Nói!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, anh chính là ấu trĩ em có thể làm gì anh?

Hạ Thần Hi nói, "Đương nhiên là anh sống."

"Thực sự?"

"Thực sự!"

Kỳ thực, Hạ Thần Hi hi vọng mọi người đều sống, chết có cái gì tốt, nhân sinh trên đời mấy chục năm, ngắn như vậy, cần gì phải tử.

Đường Bạch Dạ cảm thấy mỹ mãn, có những lời này, lập tức mãn máu, anh nói, "Em nói như vậy, anh liền thỏa mãn, hừ, Tiêu Tề muốn mạng của anh, còn chưa có dễ dàng như vậy, hiện tại chỉ có hắc quả phụ có sức chiến đấu, cô ta không phải là đối thủ của anh, tòa thành cũng không còn lại mấy người có thể đánh."

"Chúng ta vẫn có một đường sinh cơ, anh hi vọng Tiêu Tề động thủ, anh có thể có mượn cớ giết anh ta, miễn cho em nói anh cái gì, hỗn loạn dưới, nếu như anh không thể giết chết được anh ta, em cũng không thể trách anh, em nói như vậy được không?"
 
Chương 979: Hạ bảo bối tới 3


Hạ Thần Hi mắt lé Đường Bạch Dạ, lời như thế anh cũng nói ra, em khinh bỉ anh.

Thời gian đến tòa thành, đã là nửa đêm.

Kỳ thực, ốc đảo nhìn tinh quang cũng rất mỹ lệ, chỉ là không có gần như vậy mà thôi, kỳ thực, cũng rất mỹ lệ.

Ốc đảo rất yên tĩnh, không có một điểm tiếng động.

Cái gì sinh ý cũng không có.

Ban đêm chính là như vậy, chỉ có tiếng của cát.

Mọi người đều rất mệt mỏi, bị thương, hoảng sợ, còn có rất nhiều chuyện muốn làm, mọi người đều tính toán đi nghỉ ngơi, đột nhiên, Tiêu Tề nói, "Đường Bạch Dạ, anh đã giấu giếm thân phận được lâu như vậy, có phải nên lộ diện rồi hay không?"

Đường Bạch Dạ dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Tiêu Tề.

Tiêu Tề thần sắc rất lạnh, như hàn băng.

Trong lòng Hạ Thần Hi, như phóng một tảng đá, lập tức ngăn chặn.

Như Đường Bạch Dạ nói, Tiêu Tề đã nhìn ra, biết anh là Đường Bạch Dạ.

"Tôi đã sớm đoán được, anh sẽ nghĩ tới là tôi, chỉ có tôi, mới có thể liều mạng cứu Hạ Thần Hi như vậy." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, đem Thần Hi kéo đến bên cạnh mình, ôm vào trong ngực. Hắc quả phụ trầm giận chỉ vào anh, "Vô liêm sỉ, anh là thế nào trà trộn vào chúng tôi?"

"Cùng các người không liên quan, chỉ có thể nói, các người lỗ thủng nhiều lắm, cũng không phải thiên y vô phùng." Đường Bạch Dạ cao ngạo nói, dưới ánh trăng, tư thái của anh rất cuồng ngạo, một chút cũng không đem bọn họ để vào mắt.

Hắc quả phụ đối với Đường Bạch Dạ rất hận ý, đã rất trường cửu, thời gian trước đây ở thành phố S, cô đã muốn giết Đường Bạch Dạ, vì Tiêu Tề dọn sạch chướng ngại, bây giờ, cô càng muốn giết Đường Bạch Dạ.

Đường Bạch Dạ cùng Phương Đông liên thủ, cướp đoạt tất cả của Tiêu Tề, thân là thuộc hạ của Tiêu Tề, lại yêu Tiêu Tề, hắc quả phụ vô cùng tức giận, chỉ nghĩ chính tay đâm Đường Bạch Dạ, vì mình, vì Hỏa Vân, vì Tiêu Tề trút giận.

Huống chi,Đường Bạch Dạ đang ở ốc đảo, là địa bàn của bọn họ, muốn giết Đường Bạch Dạ, dễ như trở bàn tay.

Hắc quả phụ giơ súng, đối Đường Bạch Dạ, "Tôi muốn giết anh."

"Dừng tay!" Hắc quả phụ vừa muốn bóp cò, Tiêu Tề cản lại, đem súng của hắc quả phụ ngăn lại, trầm giọng nói, "Không có mệnh lệnh của tôi, không được lộn xộn."

Hắc quả phụ tức giận bất bình, Đường Bạch Dạ cười lạnh, Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, phi thường yên lặng.

Tiêu Tề cũng đoán được, Đường Bạch Dạ đã trà trộn vào khi nào.

Vào một lần ra vào, chỉ có một lần kia.

Tiêu Tề cũng nghĩ đến Sophie, nhất định là có người truyền lời, Đường Bạch Dạ ôm cây đợi thỏ, sau đó chui đến, nếu không, sao lại dễ dàng như vậy.

Tiêu Tề nói, "Không ngờ, chúng ta nhanh như vậy liền gặp mặt, Đường Bạch Dạ, anh thật giỏi."

"Đa tạ đã khen." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi cũng không ngờ, chúng ta lại một lần nữa gặp mặt dưới tình huống như vậy, Tiêu Tề, anh đã chế trụ Thần Hi một khoảng thời gian, cũng nên thả người, nam nhân thân đội trời chân đạp đất, cử chỉ của anh, thật sự làm cho tôi xem thường."

Quá hèn hạ.

Tiêu Tề lạnh lùng cười, "Anh lại cao hơn tôi đến chỗ nào đi? Ai cũng có tư cách khinh bỉ tôi, nhưng anh không có."

Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Anh thật là không thay đổi, buồn cười."

Tiêu Tề nói, "Anh ở trên địa bàn của tôi, nói năng lỗ mãng, anh không sợ tôi giết anh sao?"

"Có bản lĩnh, anh hãy để hắc quả phụ nổ súng, đừng uy hiếp tôi, tôi sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng." Đường Bạch Dạ trả lời càng cao ngạo.

Hắc quả phụ trầm giận, "Tiêu Tề, tôi muốn giết anh ta."

"Lời nói của tôi, cô không nghe thấy sao?" Tiêu Tề trầm giọng hỏi, hắc quả phụ tức giận bất bình, lại không nói cái gì, chỉ là giận nhìn Đường Bạch Dạ, hận không thể đem Đường Bạch Dạh thiên đao vạn quả.

Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, buông tay đi, bây giờ buông tay, chúng ta trên mặt đều tốt nhìn, hà tất khiến cho mọi người đều không thể vãn hồi, lần này tôi cùng anh đi nhìn tinh quang, Đường Bạch Dạ biết, anh ấy cũng không phản đối, anh cũng không ngờ đi?"
 
Chương 980: Hạ bảo bối tới 3


Editor: duong lieu

Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, buông tay đi, bây giờ buông tay, chúng ta trên mặt đều tốt, hà tất khiến cho mọi người đều không thể vãn hồi, lần này tôi cùng anh đi nhìn tinh quang, Đường Bạch Dạ biết, anh ấy cũng không phản đối, anh không ngờ đi?"

"Anh ấy cũng có thể rộng lượng lớn như thế, anh vì sao không thể, hà tất khó làm mọi người."

"Tôi chỉ nghĩ khuyên anh, mổ, quý trọng cơ hội sống sót anh, không muốn sẽ đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, thực sự không đáng."

...

Tiêu Tề ánh mắt tối nghĩa, lẳng lặng nhìn bọn họ, tay Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ, vẫn nắm cùng một chỗ, không xa rời nhau, Tiêu Tề nghĩ đến vừa ở trong sa mạc, Đường Bạch Dạ đối với Hạ Thần Hi đích thực tâm.

Nếu không phải thật tâm, anh ta cũng sẽ không liều mạng như thế.

Anh ta nguyện ý trả giá mạng của mình.

Tâm anh ta yêu Thần Hi, anh cũng không thể phủ nhận.

Rất chân thành, thậm chí nguyện ý một mình mạo hiểm, chỉ vì Hạ Thần Hi, Tiêu Tề trong lòng khó chịu, lại có một chút vui mừng, chính mình che chở nhiều năm như vậy, lỡ nhiều năm như vậy, cô cuối cùng cũng có quy túc.

Nam nhân kia nếu như chân thành yêu cô, anh có phải thật vậy có thể yên tâm hay không.

Hắc quả phụ cực kỳ tức giận.

Tiêu Tề như vậy cừu hận Đường Bạch Dạ, vì sao không đồng nhất bắn chết anh ta, xong hết mọi chuyện, hà tất ngại với mặt mũi Hạ Thần Hi.

Anh ta làm việc, chưa bao giờ sẽ ướt át bẩn thỉu như vậy.

Hạ Thần Hi có ý thức muốn che ở trước mặt Đường Bạch Dạ, bất đắc dĩ, Đường Bạch Dạ vẫn nghiêng người, đem cô bảo hộ bên người, ánh mắt Tiêu Tề tối nghĩa nhìn Hạ Thần Hi, đột nhiên nghĩ đến Sophie, "Nguyên, em biết Sophie, là em bảo cô ta giúp em truyền lời?"

"Là."

Hạ Thần Hi cũng không giấu giếm, khẽ nói, "Lại nói tiếp thực sự rất trùng hợp, tôi cùng Sophie biết nhau ở trong ngục, trong ngục giam ha mã, cô ta sống so với con kiến hôi còn thấp tiện hơn, là tôi cứu cô ta ra, cô ta tâm tồn cảm kích, giúp tôi."

Tiêu Tề lạnh lùng cười, anh bị Sophie làm bộ không biết lừa gạt.

Thực sự là thất sách.

Nếu như không có người ngoài mang tin tức cho Đường Bạch Dạ, anh ta không cách nào tìm tới nơi này, sa mạc ốc đảo quá bí mật, ở đây phụ cận lại có một mê cung, muốn tới nơi này, khó càng thêm khó khăn, năm đó, anh ở sa mạc ốc đảo tổn thất không ít người.

Cuối cùng cũng mới biết rõ ràng địa thế của nơi này cùng hoàn cảnh ở đây.

Đường Bạch Dạ lần đầu tiên liền sờ đến nơi đây, anh không tin, không ai dẫn đường cho anh ta.

Bây giờ hối hận, đã mất tác dụng.

Anh đố kị nhìn Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, bọn họ chăm chú nắm tay, là một đôi bích nhân, trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, anh đều phải thừa nhận, Hạ Thần Hi cùng anh ta rất xứng, thoạt nhìn chính là một đôi trời sinh.

Anh phảng phất là một người ngoài, chỉ biết bổng đánh uyên ương.

Tiêu Tề trong lòng giãy giụa, chỉ cần anh nhẫn tâm, là có thể giết Đường Bạch Dạ, bây giờ anh ta bị thương, mất máu quá nhiều, cũng không bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ cần giết anh ta, Thần Hi không thể không tiếp thu tin tức anh ta chết.

Có lẽ, anh còn có một cơ hội.

Nhưng anh biết, tính tình Thần Hi cương liệt( mạnh mẽ), nếu là giết Đường Bạch Dạ, Thần Hi nhất định sẽ hận chết chính mình.

Nói không chừng, cô sẽ giết mình.

Sau đó tự sát, rời xa thống khổ trên đời này.

Kết cục như vậy, cũng là phi thường tốt, phi thường viên mãn, anh không chiếm được, người khác cũng không chiếm được, đến một cái thế giới khác, bọn họ lại so một hồi, nhìn Thần Hi rốt cuộc thuộc về ai.

Chỉ cần không đếm xỉa ý nguyện Thần Hi, anh là có thể giết Đường Bạch Dạ.

Trong mắt của anh, xẹt qua rất nhiều giãy giụa cùng sát ý, cuối cùng, lại từ từ tiêu tan.
 
Chương 981: Hạ bảo bối tới 5


Editor: duong lieu

Trong mắt của anh, xẹt qua rất nhiều giãy giụa cùng sát ý, cuối cùng, lại từ từ tiêu tan, trừ một chuyện nhốt cô, cực chẳng đã, anh rất ít làm sự tình vi phạm ý nguyện Hạ Thần Hi, tám năm trước như vậy, tám năm sau, vẫn như cũ như vậy.

Hạ Thần Hi hiểu anh ta, vừa nhìn anh ta giãy giụa như vậy liền biết, cô thắng.

Tiêu Tề dù sao không đành lòng.

Anh ta còn không đến mức phát rồ, nếu không phải u, mệnh không lâu, anh ta cũng không đến mức như vậy, làm ra loại này, chính anh ta cũng không như vậy..

Tiêu Tề nói, "Thần Hi, bây giờ, em đã biết chân tướng, cũng biết, anh sẽ không làm thương tổn em, liền ở sa mạc, bồi anh đi một đoạn thời gian cuối cùng, em cũng không muốn sao?"

Thái độ của anh ta là hèn mọn, cầu Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi trong lòng một thứ, cô không thích nhìn thấy Tiêu Tề như vậy, xưa nay anh ta cao ngạo, gần, tổng là như thế cẩn thận từng li từng tí, cô xem rất không thoải mái, ai cũng không muốn nhìn thấy người từng chính mình ái mộ, mất đi ngông nghênh.

Hạ Thần Hi lắc đầu, khẽ nói, "Tiêu Tề, tôi và anh đi nhìn tinh quang, là vì thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của anh, sau đó để anh có thể động thủ thuật một chút lo lắng cũng không có, cũng không phải là muốn cho anh chết."

"Chính anh cũng biết, nếu là mổ, có một cơ hội sống, chẳng sợ hi vọng xa vời, nhưng nếu là chờ chết, anh một điểm cơ hội cũng không có, chính anh rõ ràng, không phải sao?"

"Nếu như anh muốn tôi cùng anh chờ chết, xin lỗi, tôi làm không được, nhưng nếu là anh muốn tôi cùng anh đi mổ, tôi nguyện ý, tôi đáp ứng anh, nếu là phẫu thuật thất bại, anh chỉ còn lại có một đoạn ngày, tôi sẽ không bỏ anh mà đi, tôi sẽ cùng anh đi hết, nhưng nếu anh không thử một lần, tôi sẽ không cùng anh."

"Tiêu Tề tôi biết, không phải người nhu nhược như thế, tôi cũng không muốn nhìn thấy nam nhân nhu nhược như vậy."

...

Lời Hạ Thần Hi, vô cùng nghiêm khắc, mang theo chỉ trích, lên án mạnh mẽ, nếu là thường nhân, đã cảm thấy nan kham.(gian nan, kham khổ)

Ở trước mặt Đường Bạch Dạ, cô không nể mặt như vậy, anh đương nhiên là nan kham.

"Em sẽ không sợ anh giết em sao?".

Tiêu Tề trầm giận, đột nhiên một tiếng thanh âm non nớt theo tòa thành lý truyền đến, "Tiêu tiên sinh, sợ rằng, anh thật đúng là không bản lĩnh này, động daddy cùng mammy tôi."

Một đạo bóng người nho nhỏ theo trong tòa thành đi ra, bộ dáng phấn nộn, bảy tám tuổi, có chút trẻ con, trắng trắng nộn nộn, phi thường đáng yêu, trên mặt trắng nõn được như một bánh bao thủy tinh.

Thái độ tiêu sái, tư thái ưu nhã, là một danh anh luân phong tiểu thân sĩ.

Cậu người mặc áo quân lục sắc, quần đùi nhỏ, áo gió, người thoạt nhìn, ưu nhã mang theo khí phách.

Đứng bên cạnh cậu, một đại nam nhân danh phong hoa tuyệt, đường hoàng, sức quyến rũ bắn ra bốn phía.

Chính là Hạ bảo bối cùng Lục Trăn.

Hạ Thần Hi vui vẻ, "Bảo bối?"

Hạ bảo bối chạy tới, anh luân phong khí phách tiểu thân sĩ, lập tức biến thành tiểu nãi bảo, ôm Hạ Thần Hi cọ xát, "Mammy, con nhớ mẹ muốn chết, nhớ mẹ muốn chết, bảo bối đều lâu chưa gặp được mẹ."

Hạ Thần Hi ngồi xổm xuống, cảm thấy mỹ mãn ôm cậu tiểu bảo bối, nhịn không được hôn hôn khuôn mặt cậu.

Đường Bạch Dạ nói, bảo bối đến bây giờ còn không có động thủ, có lẽ là xảy ra chuyện, trong lòng cô băn khoăn, không biết xảy ra chuyện gì, vô cùng sợ hãi, bây giờ nhìn thấy cậu không có việc gì, cô một lòng cũng yên ổn.

Thật sợ cậu gặp chuyện không may, này là tim thịt của cô.

"Con đi đâu vậy, thế nào chậm?" Đường Bạch Dạ đá đá Hạ bảo bối, "Nếu không đến phải nhặt xác cho chúng ta."

Hạ bảo bối bị đá một cước, mếu máo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom