Cập nhật mới
Chương 1200: Tô Võng hồng thực sự quá câu nhân 12


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

"Mau múa thoát y cho ca ca xem nào."

"Bộ dáng câu nhân của cô em khi ấy lão tử còn nhớ kỹ đây này."

Bình luận che kín cả màn hình điện thoại.

Các bình luận hỗn loạn nhảy lên, một lời rất khó nghe hoặc chính là khiêu khích.

Tô Yên nhìn kỹ lại một lần.

Bởi vì trên người cô còn mặc bệnh phục, trên cổ vẫn còn quấn băng gạc.

Hình ảnh này vào trong mắt người xem, tất cả đều trở thành tình thú

"Ai da, tiểu Lộ Lộ, hôm nay cô là muốn chơi phòng bệnh PLAY?"

"Lộ Lộ, hôm nay ăn mặc cũng quá bảo thủ đi."

"Đúng thế, thế nào cũng phải lộ eo thon nhỏ kia ra chứ, bằng không, lão tử làm sao thưởng cho cô được???"

Người xem phát sóng trực tiếp cùng nhất trí, bình luận càng ngày càng nhiều.

Khiến cho người tới xem cũng càng lúc càng nhiều.

Tô Yên cài điện thoại di động lên cái giá đỡ.

Lấy ly nước uống một ngụm.

Khàn khàn ra tiếng

"Cổ họng bị thương, phải nằm viện, không có cách nào nói chuyện."

Nói xong, cô không xem bình luận nữa.

Tô Yên tìm khắp nơi một vòng, cuối cùng thấy được một quyển sách.

Cô duỗi tay, cầm sách lại đây.

Đặt điện thoại lên trên bàn, một bên uống nước, một bên giở sách xem.

Cứ thế, năm phút đi qua.

Người vào xem cảm thấy thật sự khác lạ

"Gì vậy? Tiểu Lộ Lộ đang làm gì?"

"Đây là loại tình thú gì?? Nhìn qua rất thú vị nha."

"Hy vọng Lộ Lộ khiêu vũ, thật đẹp mắt."

Một câu tiếp theo một câu.

Bình luận tới tấp đều là muốn tới xem náo nhiệt.

Nửa giờ đi qua.

Có người bắt đầu không kiên nhẫn

"CMN! Rốt cuộc đang làm cái gì vậy??"

"Không thú vị! Không xem nữa!"

"Thật đúng là đang xem sách??"

"Lộ Lộ như thế nào lại biến thành cái dạng này??"

"Mẹ nó, lãng phí tiền thưởng của lão tử."

"Sợ, out thôi."

Một giờ sau.

Những người còn lưu tại nơi này hoàn toàn nổi giận

"Mẹ nó, lão tử là tới xem múa thoát y, ai muốn xem ngươi đọc sách??"

"Đây là giọng nói bị thương hay là đầu óc bị thương?? Xác định không cần đi khám bác sĩ sao??"

"Thật con mẹ nó không thú vị."

"Dừng."

Bình luận hiện lên cực kỳ nhiều.

Thậm chí còn nhiều hơn so với mấy lần livestream trước.

Chỉ khác là lần này là bị mắng.

Phát sóng trực tiếp bắt buộc phải mở hai tiếng rưỡi.

Tô Yên liền ngồi ở đằng kia xem sách hai tiếng rưỡi.

Thậm chí cô cũng không biết đã kết thúc khi nào.

Chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên, điện thoại đã tự động thoát khỏi giao diện phát sóng trực tiếp.

Sau hai ngày.

Mỗi ngày Tô Yên cố định phát sóng trực tiếp vào buổi sáng từ 10 giờ đến 12 giờ rưỡi.

Một câu cũng không nói, cứ ngồi ở bàn nhỏ xem sách.

Mà phương thức phát sóng trực tiếp như vậy, vừa mới bắt đầu là bình luận mắng mỏ kín cả màn hình.

Đại khái là qua lần thứ ba.

Ngẫu nhiên có những người lại tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

"Nghe nói Lộ Lộ cải tà quy chính, ta cố ý lại đây nhìn xem sao."

"Thật sự? thật đúng là một câu đều không nói, chỉ đọc sách a."

Một bình luận lại tiếp một bình luận.

Dần dần, có người bắt đầu thích phương thức cô phát sóng trực tiếp.

Thậm chí còn trở thành fan của cô

"666, thật là thích chị muốn chết."

"Đúng là phương thức livestream tuỳ tâm sở dục a."

Đương nhiên, loại này fans chỉ là một bộ phận nhỏ.

Đại bộ phận vẫn là người qua đường nhìn qua một chút liền thoát.

······

Thứ bảy chủ nhật, Tô Tiểu Hoa ở nhà thật nhàm chán.

Đại khái là quá muốn tìm thấy Tô Yên.

Nhưng chính mình lại liên hệ không được.

Liền tìm tòi lung tung.

Mở Weibo, nhìn hot search.

Trượt xuống phía dưới xem.

Tô Tiểu Hoa nhìn trong chốc lát.

Sau đó đầu ngón tay nhỏ nhấn vào một cái.

Giọng nói non nớt, nói một câu lại một câu

""Võng hồng quá hot, là do vận khí và sự đa dạng.""
 
Chương 1201: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 13


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Đọc xong, click mở.

Nội dung bên trong hiện ra ở trước mắt Tô Tiểu Hoa

"Nữ võng hồng mới nổi 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 thiếu chút nữa chết ở trong nhà. Giang Nam Lộ Lộ tên thật là Tô Yên."

Tô Tiểu Hoa nhìn hai chữ Tô Yên này, đôi mắt long lanh sáng ngời.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên

"Yên Yên, Yên Yên."

Sau đó, ngón tay nhỏ kia ở di động bấm lạch cạch, lạch cạch.

Trong nháy mắt liền tìm thấy 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 video.

Đó là một đoạn 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 múa thoát y.

Tô Tiểu Hoa nhìn nhìn, nhịn không được bưng kín hai mắt của mình.

Trời ơi, thật thẹn thùng a~.

Chờ video phát xong rồi, Tô Tiểu Hoa có chút mất mát.

Không phải ký chủ.

Ký chủ rốt cuộc ở đâu?

Tô Tiểu Hoa nhìn chằm chằm di động ngây người phát ngốc.

Bỗng nhiên, video kia kia kết thúc, tự động nhảy lên video tiếp theo.

Video mở ra, vẫn là người tên 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 kia.

Cô mặc quần áo bệnh viện cũng không biết đang mân mê cái gì.

Xem tiếp, liền nghe giọng cô khàn khàn, nói

" Cổ họng bị thương, phải nằm viện, không thể nói chuyện được."

Sau đó【 Giang Nam Lộ Lộ 】 liền ngồi một chỗ xem sách.

Tiểu Hoa đang mất mát là thế, ánh mắt bỗng sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào người con gái trong video.

Nháy mắt cao hứng kêu lên

"Ký chủ, ký chủ, là ký chủ!!"

Thanh âm non nớt, ở phòng khách lại phá lệ vang dội.

Vẻ mặt Tô Cổ không kiên nhẫn, từ trên lầu hai đi xuống phòng khách.

"Tô Tiểu Hoa, câm miệng của ngươi lại."

Tô Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng, giơ di động

"Ta đã tìm được ký chủ! Ta muốn đi tìm ký chủ!!"

Nó thật cao hứng, Tô Tiểu Hoa còn kiêu ngạo nâng nâng cằm.

Nó là cái hệ thống lợi hại nhất luôn đấy.

Tô Cổ ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía Tô Tiểu Hoa

"Ở đâu?"

"Nơi này, nơi này."

Tô Tiểu Hoa chỉ vào người trong video.

Dùng ngón tay béo không ngừng chọc chọc vào người con gái trong màn hình.

Tô Cổ đi đến sô pha, duỗi tay tóm lấy di động của Tô Tiểu Hoa..

Nhìn video trong chốc lát.

Trong mắt Tô Cổ hiện lên một tầng ánh sáng.

Nhưng mà khi hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Hoa, khẩu khí đã lãnh đạm đi vài phần

"Cũng không thể khẳng định đây chính là chị ấy được."

Tô Tiểu Hoa không phục, liền phản bác

"Chính là ký chủ, là ký chủ đó."

"Đây đã là lần thứ tám ngươi nói tìm được Yên Yên."

Tô Cổ không lưu tình chút nào vạch trần.

Tô Tiểu Hoa có điểm héo.

Nhưng mà chớp mắt nó liền khôi phục lại.

Phồng quai hàm

"Ta khẳng định đó chính là Yên Yên, khẳng định!"

Vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi sô pha.

Đeo giày cẩn thận, tiếp đó muốn chạy ra bên ngoài.

Trong đầu nó đang nảy ra một ý tưởng:

Tìm ký chủ, tìm ký chủ, tìm ký chủ!

Tô Cổ duỗi tay, túm lại cổ áo Tô Tiểu Hoa.

" Vội cái gì?"

Tô Tiểu Hoa

"Ta chính là muốn đi tìm ký chủ!"

Ký chủ ném nó ở chỗ này mặc kệ không quan tâm đã một năm rồi.

Nó còn không thể đi tìm??

Tô Cổ hừ nhẹ

"Ngươi đi đâu tìm? Ngươi biết chị ấy ở chỗ nào sao? Ngươi có tiền ngồi xe sao?"

Tô Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức liền đứng im.

Sau đó, héo héo

"Ta không biết ······."

Tô Cổ nhìn cái đồ ngốc này, thoáng bình tĩnh lại.

Duỗi tay lấy di động của Tô Tiểu Hoa qua.

Ngồi vào trên sô pha, một lần nữa xem đoạn video kia.

Sau đó, video chợt lướt qua chiếc chăn trên giường, Tô Cổ bấm dừng hình ảnh.

Tô Cổ phóng to màn hình lên.

Bốn cái chữ to thình lình đập vào trong mắt.

Bệnh viện Thánh An.

Tô Cổ nhanh chóng tìm địa chỉ bệnh viện Thánh An.

Phát hiện bệnh viện này không phải ở đế đô.

Mà là ở thành phố Y kế bên.

Ngồi xe taxi tới đó mất bốn năm giờ.

Nên đi tìm cô gái tên Tô Yên trong video này xác định một chút sao?

Cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu Tô Cổ ba giây.

Sau đó Tô Cổ xoay người lên tầng hai thu thập đồ vật.

Đương nhiên hắn rất muốn đi.
 
Chương 1202: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 14


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Lại nói đến Tô Yên đang ở bên kia.

Hôm nay, sau khi cô ăn cơm trưa xong, mẹ Tô tới.

Khuôn mặt ngập tràn nước mắt, gọi

"Yên Yên"

Nói xong liền muốn ôm Tô Yên.

Tô Yên duỗi tay ngăn lại

"Mẹ, người mang tiền đến sao?"

Mẹ Tô lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Tô Yên

"Trong thẻ có 30 vạn, mật khẩu là sinh nhật của con."

Tô Yên gật đầu, nắm chặt chiếc thẻ kia ở trong tay, trả lời

"Vâng."

Mẹ Tô chặn lại nói

"Vậy con nhanh thả anh của con ra."

Tô Yên nhìn mẹ Tô, trầm mặc trong chốc lát

"Đây chỉ là một phần bồi thường tổn thất tinh thần, vết thương trên cổ tôi còn chưa tính."

Cô vừa nói xong, mẹ Tô trố mắt, nháy mắt cảm giác giống như mình bị lừa gạt

"Tô Yên! Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Mẹ Tô ở đằng kia tức đến run rẩy, gằn từng câu từng chữ

"Cô, cô chẳng lẽ thật sự muốn ép chết một bà già như tôi thì mới vừa lòng sao?!"

Tô Yên khó hiểu

"Đây là việc của tôi và Tô Phong, sao lại thành muốn ép mẹ chết rồi?"

Dù có là muốn ép chết, cũng là nên ép Tô Phong chết chứ?

Cô mờ mịt chớp mắt.

Mẹ Tô giơ đầu ngón tay chỉ vào Tô Yên

"Cô, cô..."

Nói xong, mẹ Tô lại bị chọc tức đỏ mắt một lần nữa

"Tôi sao lại sinh một đứa con gái như cô cơ chứ?!"

Tô Yên nhìn mẹ Tô, nghiêm túc nói

"Nếu mẹ cảm thấy không thỏa đáng, có thể lấy 30 vạn này về."

Cô từ đầu đến cuối đều không ép bọn họ.

Rõ ràng là bọn họ tự nguyện dùng phương thức giải hòa như vậy.

Huống hồ, lúc ấy cô nói 30 vạn là tiền tổn thất tinh thần cùng tiền viện phí.

Còn một vết dao đâm kia, cô còn chưa nhắc tới nha.

Đại khái là mẹ Tô quá tức giận, thế cho nên liền nâng lên tay lên muốn đánh Tô Yên.

Tô Yên tránh sang bên cạnh.

Mẹ Tô đánh vào không khí liền mất thăng bằng ngã lên trên giường.

Bà ta tức đến phát khóc.

Vừa khóc vừa cầu xin

"Cho dù nói như thế nào, hắn là anh của cô, cô sao lại nhẫn tâm như vậy? Cô sao lại có thể nhẫn tâm như thế a!!"

Tô Yên chớp mắt, nhìn bộ dáng của mẹ Tô.

Một lúc lâu sau.

Cô duỗi tay, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng ở trên bàn

"Được, tôi thả hắn, chờ sau khi hắn ra tù thì phải đến xin lỗi tôi."

Mắt mẹ Tô sáng ngời, liên tục gật đầu

"Được được, Yên Yên, mẹ nhất định sẽ mang nó tới xin lỗi con. Nhất định."

Mẹ Tô nghe thấy Tô Yên đồng ý thả người, rất vui vẻ đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, phòng bệnh chỉ còn lại Tô Yên.

Cô ngồi ở mép giường, mở điện thoại ra, nhìn từng cái ghi nhớ.

Tất cả các ghi nhớ cô đã xem qua một lần.

Là một ít lời tâm sự nguyên thân viết.

" Tô Yên, mày không thể tức giận với anh, mày phải chịu đựng, anh là tất cả của mẹ, nếu anh xảy ra chuyện, mẹ sẽ chết mất. "

" Tô Yên, cố lên! Tô Phong là cái động không đáy, mày phải cách xa hắn, không được tức giận, không phải mày vẫn luôn biết hắn là dạng người gì sao? "

" Tô Yên, coi như xem mặt mũi của mẹ, lại tha thứ cho hắn một lần, xem như đây là lần cuối cùng đi. "

Xem thời gian của câu nói cuối cùng này, là viết trước khi nguyên thân bị đâm.

Xem lại phần lịch sử cuộc gọi lúc trước, Tô Phong vẫn luôn gọi điện cho cô ấy.

Đại khái là đến đòi tiền.

Dựa theo tính cách của nguyên thân, dù cho lần này cô ấy gọi cảnh sát, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ giải hòa, thả anh của mình ra.

Tô Yên trầm mặc nhìn những lời này thật lâu.

Nếu cô trọng sinh vào trên người của nguyên chủ.

Vậy dựa theo ý của nguyên chủ, cuối cùng lại tha thứ cho hắn một lần vậy.

Mí mắt Tô Yên hạ thấp.

Nếu Tô Phong không quý trọng cơ hội này, vậy cô sẽ giải quyết theo cách khác.
 
Chương 1203: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 15


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Một người ăn bám mẹ, ăn bám em gái,  muốn hắn từ bỏ hắn liền từ bỏ?

Không có khả năng.

Trừ khi, hắn phải chịu một bài học thật thảm khốc.

Nếu không hắn sẽ không thay đổi được.

Ngày hôm sau, Tô Phong được thả ra.

Chỉ là Tô Yên không hề đợi được lời xin lỗi của hắn ta. 

Chỉ có một cái tin nhắn của mẹ Tô nhắn đến.

Tô Yên nhìn nội dung tin nhắn.

Chớp chớp mắt.

【 Yên Yên a, anh con ra rồi, anh con ở trong tù rất khổ, nó đã gầy hơn rất nhiều.

Mẹ biết con là đứa bé ngoan, chỉ là sau này không cần lại vui đùa, khiến anh con vào trong ngục giam như vậy. Cho dù nói thế nào, nó vẫn là anh của con.

Nó chỉ là có tính cách không tốt, bình thường con nên đối xử bao dung với nó một chút.

Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải là con làm rất tốt đấy sao? Chờ đến khi xuất viện, con về nhà ăn một bữa cơm, chuyện này liền bỏ qua, được không? 】

Đây là ý xin lỗi?

Vì sao cô cảm thấy mẹ Tô càng giống trách cứ mình nhiều hơn?

Tô Yên đặt điện thoại lên mép giường.

Ngồi ngoan ngoãn ở đó.

Sau đó cầm gương, cẩn thận xem bộ dạng của mình.

Bởi vì cô ở bệnh viện mấy ngày liền, vẫn luôn ăn thức ăn lỏng, cho nên người gầy đi không ít.

Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã cảm thấy là bị bệnh nặng chưa khỏi.

Cô nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp.

Kê chiếc giá ba chân, chuẩn bị tiếp tục livestream.

Tô Yên lấy ra một quyển sách, tiếp tục ngồi ở đằng kia xem.

Phát sóng trực tiếp này rất buồn tẻ vậy nên số người xem cũng ít ỏi.

Tô Yên không nói chuyện, chỉ nghiêm túc đọc sách.

Ở bên ngoài bệnh viện Thánh An.

Có ba đứa bé xuất hiện ở cổng bệnh viện.

Tô Cổ đeo cặp sách trên vai.

Ngẩng đầu nhìn chiếc biển to ghi bốn chữ "bệnh viện Thánh An".

Tô Tiểu Hoa hưng phấn nói

"Tới rồi tới rồi!"

Tô Cổ

"Đúng thế."

Tô Tiểu Mộng uống sữa bò.

"Chúng ta đi vào thôi."

Nó nghiêm trang nói.

Ba nhóc con đang muốn đi vào bên trong lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Vừa ngẩng đầu liền thấy một cô gái tóc xoăn, mặc một chiếc váy dài qua mông, đi giày cao gót xuất hiện ở trước mắt.

Cô ta rất đẹp.

Cô gái kia dừng trước mặt ba người, nói

"Mộng Yểm, đã lâu không gặp."

Mộng Yểm uống một ngụm sữa bò, ngẩng đầu nhìn.

Hai người nhìn thẳng mặt.

Mộng Yểm nghiêm túc nói

"Giffy."

Giffy đánh giá Mộng Yểm từ trên xuống dưới, che miệng cười

"Sao ngươi lại thành thế này?"

Tô Tiểu Mộng nghiêm trang hỏi

"Có việc sao?"

Giffy nhíu mày

"Có việc."

"Chuyện gì?"

"Chủ Thần ······"

Giffy nói một nửa rồi dừng lại.

Đảo mắt qua Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa.

Nói

"Tô Yên muốn gặp ngươi, cố ý sai ta dẫn ngươi đi gặp ngài ấy."

Tô Tiểu Mộng nhìn Giffy, khó hiểu hỏi

"Vì sao ngài ấy không tự đi tìm ta?"

"Bởi vì ngài bị thương."

Tiếng nói vừa dứt, vốn dĩ Tô Tiểu Hoa mang dáng vẻ phòng bị nghi vấn, nhưng nghe đến đây liền lo lắng

"Yên Yên không bị sao chứ?"

Giffy hỏi

"Hai vị này là ······"

Tô Tiểu Mộng trả lời

"Bạn của ta."

Mắt Giffy hiện lên một tia sáng nhưng rất nhanh ả đã che giấu

"Đi thôi, ta mang các ngươi đi thăm Tô Yên."

Mộng Yểm không hề nghi ngờ, chỉ gật đầu

"Được"

Hiện giờ chỉ số thông minh của Tô Tiểu Hoa không online, một lòng đều quan tâm vấn đề của Tô Yên.

Nó ra sức gật đầu

"Được, được!!"

Chỉ có Tô Cổ vẫn luôn bất động.

Tiểu Hồng quấn trên tay của Tô Cổ, lên tiếng

"Tê tê tê tê tê"

Giffy? Tên này nghe rất quen.

"Tê tê tê tê tê"

Hừ! Lúc trước có một người tên Giffy bắt nạt Yên Yên, còn bắt nạt ta, nhưng mà cuối cùng cô ta bị ta đánh thê thảm.

Tiểu Hồng cong đuôi đắc ý dào dạt.

Đương nhiên, cái kết cục kia là do nó tự bịa ra.

Nó sẽ không bao giờ thừa nhận mình thua trên tay người khác.
 
Chương 1204: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 16


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nghiền ngẫm lời Tiểu Hồng nói.

Theo như lời nó nói, chuyện này chắc hẳn đã xảy ra trong lúc hắn bế quan.

Thế cho nên hắn cũng không rõ đã từng có người tên Giffy này.

Tô Cổ duỗi tay sờ cái đuôi của Tiểu Hồng.

Tiếp đó đi theo phía sau Tô Tiểu Hoa.

Giffy dẫn ba người ngồi lên xe ô tô.

Xe rất nhanh đã khởi động chạy đi, cách bệnh viện Thánh An càng ngày càng xa.

Hơn mười phút sau, xe rẽ trái rồi rẽ phải, đi đến một bệnh viện khác.

Giffy cuốn tóc trên tay, cong môi nói

"Đi thôi."

Giọng nói cô ta mang theo nét phong tình quyến rũ.

Đi vào bệnh viện, lên trên tầng cao liền thấy một phòng bệnh toàn bằng kính.

Mọi người đứng ở bên ngoài cửa kính.

Tô Tiểu Hoa thấp nhất nên phải kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

Vừa xem vừa nôn nóng hỏi

"Yên Yên đâu? Yên Yên đâu?"

Giffy dựa vào cửa sổ bên cạnh.

Chậm rãi nói

"Cô ấy bị bỏng 30% cơ thể. Vào mấy ngày trước vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhất."

Tô Cổ ngẩng đầu

"Chị ấy đã chết ở trong trận nổ mạnh kia."

Giffy cười lắc đầu

"Tô Yên ở bên trong. Người chết chính là Tô Yên giả mạo do ta tạo ra."

Đôi mắt vàng kim của Mộng Yểm nhìn Giffy, khó hiểu

"Vì sao cô phải làm như vậy?"

Giffy thở dài, cuốn lấy tóc của mình

"Tô Yên liên hệ với ta, cô ấy muốn tra việc vì sao mình bị người đuổi giết. Cô ấy còn nói có cảm giác có người âm thầm theo dõi mình, muốn ta điều tra chuyện này. Tai nạn xảy ra ở địa điểm chúng ta gặp mặt. Ta chỉ có thể tìm người chết thay, trước tiên cứu cô ấy ra, chuyển đến nơi này."

Lúc này, người trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU phát ra âm thanh ho khan kịch liệt.

Tiếp theo,người trên giường bệnh động đậy.

Tô Tiểu Hoa rất kích động

"Động, chị ấy vừa động đậy. Chúng ta đi xem chị ấy!"

Nói xong liền vội vàng vàng đi vào xem.

Nó đã lâu không nhìn thấy ký chủ.

Thật muốn gặp ký chủ a.

······

Ba ngày sau.

Tống Du Cảnh xuất hiện ở phòng bệnh VIP của bệnh viện nào đó tại thành phố Y.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, không một chút cẩu thả.

Một thân tây trang làm cho hắn càng thêm tự phụ cao lãnh.

Hắn đi vào phòng bệnh, nhìn cô gái mặc đồ bệnh nhân đang bị quấn đầy băng gạc trên má cùng trán.

Cô gái kia dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.

"Anh là ······"

Khuôn mặt, âm thanh đều rất quen thuộc.

Là vợ của Tống Du Cảnh hắn, Tô Yên.

Tống Du Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm người kia.

Nhìn rất lâu.

Cho đến khi giọng nói của Tô Cổ từ phía sau truyền đến

"Ma ma bị mất trí nhớ."

Tống Du Cảnh quay đầu lại.

Chỉ thấy Tô Cổ cầm một ly nước đứng ở trước cửa phòng bệnh.

Tống Du Cảnh liếc mắt một cái.

Sau đó chuyển ánh mắt dừng lại trên người ở trên giường bệnh kia.

Hắn đi tới gần, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên cằm của cô gái.

Giọng nói mang theo một tia thâm ý

"Không biết tôi?"

Khuôn mặt này của Tống Du Cảnh quả thật rất dễ đi lừa gạt.

Khi mà hắn nhìn chăm chú vào một người nào đó, rất dễ dàng làm cho người ta rung động.

Cô gái trên giường trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Nhẹ nhàng cầm lấy chăn, ấp úng hỏi

"Anh là Tống Du Cảnh? Là chồng của em?"

Mái tóc của cô gái rối loạn vì đang bị thương.

Khuôn mặt thì trắng bệch, yếu đuối, dễ dàng làm người khác nảy ra ý muốn bảo vệ.

Chỉ là ······.

Tống Du Cảnh mỉm cười.

Di chuyển tay xuống bên dưới, dừng trên động mạch của cô gái một lúc rồi mới rời đi.

Giọng nói của hắn trầm xuống

"Tôi rất vui vẻ."

Mặt của cô gái càng đỏ hơn.

Tống Du Cảnh rũ mắt xuống, buông tay ra, sau đó đặt ở trong túi áo.

Nói

"Cái tên Tô Yên này không thích hợp với cô, chúng ta sửa lại tên."

Cô gái sửng sốt

"Cái, cái gì?"

Ánh mắt của Tống Du Cảnh dừng lại ở cốc nước mà Tô Cổ đang cầm.

Chậm rãi nói

"Vậy gọi là Tô Thủy đi."
 
Chương 1205: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 17


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Cô gái ngồi ở trên giường sửng sốt

"Tô, Tô Thủy?"

Tống Du Cảnh chậm rãi nói

"Vợ của tôi đã chết trong vụ tai nạn xe cộ kia. Hộ tịch cũng đã đổi thành người chết, tên cũ của cô đã không thể dùng lại."

Cô gái rơi vào hoảng loạn

"Vậy, bây giờ em nên làm cái gì?"

"Yên tâm, cô sẽ có thân phận mới, Tô Thủy."

Tống Du Cảnh nói xong những lời này, lại nở nụ cười.

Sau đó hắn xoay người đi ra bên ngoài.

Tô Cổ đặt cốc nước ở trên bàn.

Nhìn theo phương hướng Tống Du Cảnh rời đi.

Trong nhà vệ sinh.

Tống Du Cảnh rửa tay mình một lần rồi lại một lần.

Không biết Tô Cổ đã đứng ở đằng sau từ khi nào.

Tống Du Cảnh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vào gương một cái.

Khó chịu hỏi

"Có việc gì?"

Tô Cổ mặt không biểu tình nói

"Ngươi thật sự cảm thấy cô ta là Tô Yên?"

Tống Du Cảnh nhếch môi, sâu kín nói

"Cô ta tên Tô Thủy."

Hiếm khi hắn có thể nhớ kỹ tên một người như thế.

Nói xong câu này, Tống Du Cảnh tắt vòi nước, lau khô tay.

Hắn cầm lấy túi công văn bên cạnh, lướt qua Tô Cổ ra ngoài.

Tô Cổ cúi đầu suy nghĩ thật lâu.

Lúc này, Tô Tiểu Hoa ngậm kẹo mút đi đến WC.

Bộ dáng nó do dự rối rắm, như là có chuyện gì muốn nói với Tô Cổ.

Tô Cổ liếc Tô Tiểu Hoa một cái.

Lúc này, trong WC vang lên một tiếng xả nước.

Tô Tiểu Mộng đi ra từ bên trong.

Ba người không hẹn mà cùng gặp mặt ở WC.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu.

Tô Tiểu Hoa rốt cuộc không nhịn được, ngọng nghịu phát biểu ý kiến của mình

"Tuy người kia là Tô Yên, nhưng ta cảm thấy chị ta không phải là Yên Yên."

Lời này vừa nói ra rất khó hiểu, nếu người khác nghe được sẽ chỉ cho rằng đây là lời nói lộn xộn của trẻ con.

Tô Tiểu Mộng nghiêm trang nói

"Ta cũng đồng ý."

Tô Cổ suy nghĩ một lúc.

Lấy điện thoại ra, xem lại một lần nữa đoạn video Tô Tiểu Hoa cho hắn xem.

Sau khi xem một lúc lâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mộng

"Giffy giống như muốn chúng ta nhận người kia là Yên Yên."

Tô Tiểu Mộng trầm mặc

"Ta ngửi thấy ở trên người cô ta hơi thở của Người Bất Tử."

Mối quan hệ của chín đại Chủ Thần, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.

Mỗi người tự làm việc của mình.

Có chuyện gì thì sẽ liên lạc với nhau.

Lúc Giffy nói người nằm ở trên giường là Tô Yên, Mộng Yểm chưa từng hoài nghi.

Chỉ là lúc gặp Giffy lần đầu tiên, Mộng Yểm liền ngửi được hơi thở kì quái ở trên người cô ta.

Nhưng nghĩ như thế nào hắn cũng không nhớ nổi hơi thở này đã từng ngửi ở đâu.

Cho đến lúc nãy nghe Tô Cổ nói câu kia.

Hắn mới chợt nhớ ra, đúng là hơi thở của Người Bất Tử mà hắn truy đuổi.

Tô Cổ ngẩng đầu

"Hai người các ngươi ở lại chỗ này, ta ra ngoài tìm người."

Tô Tiểu Hoa bị không khí này làm cho khẩn trương lên.

Ô ô ô ~~·

Thật dọa người a.

Thật nhớ ký chủ.

Tô Cổ trở lại phòng bệnh, cầm cặp sách của mình rời đi.

Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng ngồi ở bên trong phòng bệnh.

Tô Tiểu Hoa ăn một cái bánh kem.

Khẩn trương trong lòng ngay lập tức biến mất.

Sau đó nó lại hứng thú bừng bừng ăn bánh kem.

Còn Tô Tiểu Mộng bên cạnh đang uống sữa bò.

Trên giường bệnh, Tô Yên, không phải, hiện tại nên gọi tên mới của cô, Tô Thủy.

Tô Thủy quan tâm tươi cười hỏi

"Các con là con trai của mẹ sao? Thật đáng yêu."

Hai người như trăm miệng một lời phản bác

"Không phải"

Ngay lập tức không khí của phòng bệnh liền trở nên xấu hổ yên tĩnh.

Tô Thủy nằm ở trên giường, mặt mau chóng đỏ

"Xin lỗi, ta không có ký ức. Cũng không biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra cái gì."

Tô Tiểu Hoa nhảy xuống khỏi chỗ ngồi.
 
Chương 1206: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 18


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Sau đó bưng lên một ly nước ở bên cạnh, đưa tới trong tay Tô Thủy.

Ngọng nghịu nói

"Chị về sau sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, hãy dưỡng bệnh thật tốt."

Tô Thủy nỗ lực duy trì để mình không xấu hổ và giận dữ.

Cô ta nhận lấy ly nước nhưng không có uống.

Sau khi cô ta tỉnh lại, Giffy đã nói qua với cô ta rằng mình có ba đứa con đáng yêu, còn có một người chồng soái khí yêu thương mình.

Chỉ là, ba đứa con này vì sao khi nhìn thấy cô ta một chút kích động đều không có.

Chỉ có lần đầu tiên tỉnh lại, ba đứa có động tác nhất trí chạy vào vây quanh ở mép giường nhìn cô ta.

Từ sau lúc đó, liền không có gì đặc biệt nữa.

Ba đứa trẻ nói rất ít với cô ta.

Vẫn luôn ở phòng bệnh làm chuyện riêng của mình.

Giống như không quen biết cô ta vậy.

Tô Tiểu Hoa mới vừa cắn một ngụm bánh kem.

Liền nghe được tiếng thút thít nho nhỏ.

Vừa nhấc đầu liền thấy được người trên giường bệnh đang cúi đầu run run khóc.

Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng liếc nhau.

Hai người kề tai nói nhỏ.

Tô Tiểu Hoa

"Chị ta sao lại khóc?"

Tô Tiểu Mộng

"Không biết."

Tô Tiểu Hoa

"Chị ta khẳng định không phải Yên Yên, Yên Yên trước nay đều không khóc."

Tô Tiểu Mộng

"Ân"

Tô Tiểu Hoa

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tô Tiểu Mộng

"Đi ra ngoài trốn thôi, chờ khóc xong lại đi vào."

Tô Tiểu Hoa rối rắm

"Nhưng mà bánh kem ta còn chưa có ăn xong."

Tô Tiểu Mộng

"Tí nữa lại ăn."

Tô Tiểu Hoa cuối cùng đánh nhịp

"Được rồi."

Kết quả là, hai người nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi ra ngoài.

Khi Tô Thủy nghe được tiếng đóng cửa, sống lưng lập tức cứng đờ ở chỗ đó.

Cô ta ngẩng đầu, không thể tin tưởng.

Con trai của cô ta, thế nhưng thật sự lạnh nhạt như thế, chẳng hề quan tâm cô ta??

······

Mặt khác một bên, Tô Yên ngồi ở trên giường đang phát sóng trực tiếp.

Cô mở ra phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động, sau đó lật sách xem từng tờ từng tờ một.

Mà ngay lúc này bỗng nhiên nghe được ngoài cửa một trận xôn xao.

Sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Tô Yên ngẩng đầu.

Chỉ thấy một đứa bé mười hai mười ba tuổi, trong tay cầm theo cặp sách, sắc mặt thanh lãnh xuất hiện ở trước mắt cô.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Tiếng nói khàn khàn

"Em tới rồi."

Tô Cổ cũng nhìn Tô Yên, nửa ngày sau, gật đầu

"Ân"

Lên tiếng xong, cửa phòng bệnh đóng lại.

Ngăn cách những người khác nhìn trộm.

Hai người một hỏi một đáp.

Tất cả những nghi ngờ, bằng chứng đều không cần giải đáp nữa.

Đây là người Tô Cổ muốn tìm.

Quả nhiên, tới đúng rồi.

Tô Cổ áp xuống cao hứng trong mắt.

Thần sắc nhàn nhạt đi đến trước mặt Tô Yên.

Khi nhìn thấy trên cổ cô có băng gạc quấn quanh.

Hắn cũng không có hỏi nguyên nhân là như thế nào.

Lực chú ý chuyển dời đến di động mà Tô Yên đang phát sóng trực tiếp.

Hỏi

"Chị đang làm gì?"

Tô Yên khép lại sách

"Phát sóng trực tiếp."

Tô Cổ đi đến mép giường, ngồi xuống.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng liền lọt vào màn hình livetream.

Vừa mới bắt mọi người còn chưa có phản ứng gì

" Wow, cậu nhóc kia là ai a, nhìn qua cũng xinh trai đó a. "

" Ân? Người này thấy quen mắt thế nhỉ? "

" Lộ Lộ, đây không phải là em trai cô đấy chứ? Em trai cô lớn lên cũng không tệ lắm đâu a. "

Tô Cổ nhìn chằm chằm những bình luận kia trong chốc lát.

Ra tiếng

"Tôi là Tô Cổ."

Nói xong, bình luận ngay lập tức có phản ứng

" Tô Cổ??? "

" What?!!! Em trai quốc dân? "

" Lộ Lộ, cô chừng nào thì bắt được em trai quốc dân tới tay rồi?? "

" a a a a a, con trai ngoan, thực đáng yêu a ~~~ tới gọi mama Tần Cầm đi nào. "

Bình luận nhanh chóng bùng nổ.

Tất cả đều quay chung quanh Tô Cổ.

Tô Yên phát sóng trực tiếp mới bắt đầu không đến hai mươi phút.

Còn hơn hai giờ nữa mới kết thúc được.
 
Chương 1207: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 19


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Mà bởi vì Tô Cổ xuất hiện, không ít người bắt đầu điên cuồng dũng mãnh vào phòng phát sóng trực tiếp của【 Giang Nam Lộ Lộ 】.

Tô Cổ quay đầu nhìn về phía Tô Yên

"Vì sao muốn phát sóng trực tiếp?"

"Kiếm tiền ăn cơm."

Tô Cổ nghe, nghi hoặc

"Phát sóng trực tiếp cũng có thể kiếm tiền?"

Tô Cổ vừa hỏi xong.

Bình luận sôi nổi hiện lên

" Em trai, đương nhiên có thể kiếm tiền nha. "

" Em trai, em hẳn nên đi phát sóng trực tiếp, kiếm thật nhiều tiền đó. "

" a a a a a, thật là Tô Cổ a, thực đáng yêu a, so với trên TV còn đáng yêu hơn. "

" Em trai, em nguyện ý cưới một cô gái khả ái lớn hơn em 10 tuổi không? "

"Lầu trên tiểu khả ái kia, lời này cô nói có chút quá mức đi? "

······

Bình luận cãi cọ ầm ĩ.

Như là vì chứng minh có thể kiếm tiền, thực mau liền có du thuyền, biệt thự liên tục được tặng lên.

Tô Yên duỗi tay, lấy một quyển sách từ bên cạnh sang.

Sau đó, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo đặt ở trước mặt Tô Cổ.

Còn mình thì tiếp tục xem sách.

Tô Cổ vuốt một viên kẹo sữa dâu tây trong đó.

Lột ra, sau đó ăn một viên.

Tiếp theo cũng thành thành thật thật mở ra quyển sách Tô Yên đưa qua cho mình.

Bình luận như cũ đang điên cuồng spam

" a a a a a, em trai thực ngoan. "

" Hả? Sao lại không có nhìn thấy hai cái đuôi đi theo Tô Cổ đâu? "

" Em trai cứ đáng yêu như vậy sao chịu được đây? "

"Bộ dáng em trai đọc sách đều manh nha, thật muốn thơm một ngụm. "

Bình luận lướt qua nhanh chóng.

Lễ vật cũng liên tục bay lên.

Phỏng chừng hai tiếng rưỡi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay còn kiếm được nhiều tiền hơn so với gần mười ngày Tô Yên đã livestream trước đó a.

Cuối cùng khi phát sóng trực tiếp sắp kết thúc.

Tô Yên nói một câu

"Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay kết thúc, tạm biệt."

Nói xong, lạch cạch, tắt đi di động.

Hai người đều không thuộc loại hình nói nhiều.

Hai bên đối diện.

Tô Cổ ra tiếng trước

"Chị vì sao lại chết?"

Tô Yên

"Không biết."

Tô Cổ

"Tô Yên kia không có chết, còn sống. Mấy ngày trước vừa tỉnh lại."

Tô Yên thật ra có chút kinh ngạc

"Không chết?"

Tô Cổ gật đầu

"Đúng, là một người tên Giffy cứu cô ấy."

Tô Yên nghe xong, chậm chạp không nói gì.

Tô Cổ không nói thêm gì nữa.

Chỉ là ánh mắt dừng lại ở miệng vết thương trên cổ Tô Yên.

"Trên mạng nói, chị tự sát chưa thành."

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ cổ.

"Sẽ nhanh khỏe lại thôi."

Cô cũng không giải thích gì nhiều.

Một lát sau, Tô Yên lại nói

"Mười ngày sau ta sẽ xuất viện. Tiểu Hồng đâu?"

Tô Cổ nâng tay lên.

Tiểu Hồng theo cổ tay, di chuyển tới trên cánh tay Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, rất nhớ chị.

Tô Yên ra tiếng

"Chờ ta xuất viện rồi lại đến."

Tô Cổ nghi hoặc

"Vì sao?"

Tô Yên chậm rì rì nói

"Giffy bên kia, ta muốn xuống tay xử lý."

Tô Cổ vừa nghe liền hiểu.

Giffy là địch nhân.

Tô Cổ gật đầu

"Được"

Tô Cổ nghĩ nghĩ, lại nói

"Chị muốn nói cho Tống Du Cảnh không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Chờ cô xuất viện thì sẽ gặp mặt hắn sau.

Cô còn chưa có biện pháp giải thích chuyện mình thay đổi một thân thể khác.

Hoặc là, không nói thẳng với hắn nữa, lại khiến hắn lần nữa thích mình???

Chuyện này Tô Yên còn chưa có xác định xong.

Cho nên cần phải lại cẩn thận ngẫm lại.

Tô Cổ ăn cơm trưa cùng Tô Yên, sau đó liền rời đi.

Tô Tiểu Hồng vặn vẹo thân rắn, cái đuôi nhỏ buộc ở trên cổ tay Tô Yên.

Thực thân mật.

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ đầu rắn.

Bỗng nhiên, mí mắt cô rũ xuống.

Ngón tay dừng ở cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.

Một cỗ hơi thở rất quen thuộc.

Tô Yên nắm cái đuôi Tô Tiểu Hồng.
 
Chương 1208: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 20


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

"Em gần đây có bị thương hay không?"

Tô Tiểu Hồng lắc lắc đầu to

"Tê tê tê tê tê"

Không có!

Nó lợi hại như vậy, sao có thể bị thương được??

Tô Yên nhìn trong chốc lát, lại hỏi

"Có cảm thấy không thoải mái không?"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên vì sao lại hỏi như vậy??

Không thoải mái?

Đương nhiên là không có.

Cái đuôi nó rất tốt nha.

Tiểu Hồng quơ quơ cái đuôi của mình để chứng tỏ nó phi thường khỏe mạnh.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, không tiếp tục hỏi nữa.

Tô Cổ về tới bệnh viện bên kia.

Bộ dáng giống như là ra ngoài đi dạo, chuyện gì cũng không có phát sinh.

Tô Cổ vừa đến nơi, Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng liền xông tới.

Tô Tiểu Hoa vội vàng hỏi

"Thế nào, thế nào? Ngươi có nhìn thấy ký chủ hay không??"

Tô Cổ bưng lên cốc nước bên cạnh uống một ngụm

"Ở chỗ này mười ngày."

Tô Tiểu Hoa nghi hoặc

"Vì sao?"

"Mười ngày sau sẽ biết."

Tô Cổ nói đơn giản thô bạo.

Muốn cũng phải nghe mà không muốn cũng phải nghe.

Tô Tiểu Hoa nghẹn lại lời đang định hỏi ở trong miệng.

Rầm rì một tiếng.

Nhưng mà, theo thời gian từng ngày trôi qua.

Tô Tiểu Hoa càng ngày càng muốn đi xem【 Giang Nam Lộ Lộ 】 trong video kia rốt cuộc có phải Tô Yên hay không.

Càng đợi càng nóng lòng.

Cuối cùng, Tô Tiểu Hoa nhịn không được.

Đeo cặp sách nhỏ của mình, quyết định "tự mình ra đi tìm đường cứu nước".

Hôm đó, Tô Tiểu Hoa nỗ lực dậy sớm.

Đeo giày xong liền một đường chạy chậm ra bên ngoài.

Chỉ là, mới vừa chạy đến cửa bệnh viện.

Đại khái là quá hưng phấn, thế cho nên nó không có nhìn đường.

Ầm một tiếng, liền va vào một người.

Tô Tiểu Hoa theo quán tính bị ngã ngồi trên mặt đất.

Nó ôm đầu mình, hai mắt rưng rưng ngập nước.

Một giọng nói của phụ nữ truyền đến

"Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Tô Tiểu Hoa vừa nhấc đầu, là Giffy.

Cô ta mặc một thân trang phục công sở màu đen, đeo giày cao gót.

Mái tóc xoăn lọn to đều được buộc lên cao, lộ ra một khuôn mặt đẹp đến yêu diễm kia.

Giffy dựa vào cửa kính của bệnh viện.

Nghi hoặc ra tiếng

"Tiểu mập mạp, đây là muốn đi đâu a?"

Vừa nói, ả vừa nhìn móng tay trắng tinh của mình.

Tô Tiểu Hoa hừ một tiếng

"Ngươi mới là tiểu mập mạp."

Tô Tiểu Hoa từ trên mặt đất bò dậy.

Không lên tiếng nữa, chỉ muốn chạy ra bên ngoài.

Kết quả, mới vừa đi được hai bước đã bị Giffy nắm lấy quần áo sau cổ, nhấc lên.

Tô Tiểu Hoa bắt đầu giãy dụa.

Ngọng nghịu nói

"Ngươi làm gì??"

"Ngươi buông ta ra!!!"

"Ô ô ô ô ~~~~~, ngươi thực hung."

Vừa mới bắt đầu, Tô Tiểu Hoa còn rất bất mãn mà giãy giụa.

Chỉ là mới giãy được mấy cái, nó liền nhìn thấy mình bị một đám khói đen quấn quanh người.

Cũng do tiếp xúc gần, Tô Tiểu Hoa lúc này mới phát hiện,trên mặt Giffy không có vẻ hồng nhuận mà người bình thường nên có.

Mà là một loại màu trắng xanh.

Còn đôi mắt cô ta cũng trong nháy mắt biến thành màu xám.

Một màn này làm Tô Tiểu Hoa sợ tới mức chỉ biết run run.

Giffy này rốt cuộc là chủng loại Chủ Thần gì a??

Thật là khủng khiếp á!!!!

Nhưng mà thực mau, ánh mắt Giffy liền khôi phục màu đen bình thường.

Sương đen trên người Tô Tiểu Hoa cũng nháy mắt buộc chặt.

Giffy vừa cười vừa nói

"Thật là, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ."

Lời hay tiếng đẹp không muốn.

Nhất định phải để cô ta thô bạo như vậy.

Giffy lẩm bẩm

"Các ngươi cũng không hổ là con trai Tô Yên nuôi dưỡng. Một đám cũng không mắc lừa. Làm như vậy sẽ khiến mẹ ngươi trong phòng bệnh rất thương tâm nha."
 
Chương 1209: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 21


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hoa một bên giãy giụa một bên phản bác

"Chị ta mới không phải mẹ. Chị ta không phải Yên Yên."

Giffy nghe xong, trầm mặc.

Trong nháy mắt, không khí yên tĩnh đến dọa người.

Lúc này Tô Tiểu Hoa mới phát hiện, bệnh viện ngày hôm qua còn có rất nhiều người bệnh, nhiều bác sĩ bận rộn.

Hôm nay tất cả đều giống như là bốc hơi, không thấy một người.

Tâm can Tô Tiểu Hoa đều run lên.

Người bị giơ lên giữa không trung.

Nước mắt lưng tròng hỏi

"Ngươi, ngươi làm gì?"

Giffy duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Tô Tiểu Hoa.

Trên mặt hiện lên một tia cười lạnh

"Làm gì?"

Giffy lặp lại hai chữ này.

Sau đó ra tiếng

"Đương nhiên là giết chết Tô Yên."

Giffy nói xong.

Tô Tiểu Hoa nháy mắt phản bác

"Không có khả năng! Yên Yên lợi hại như vậy, ngươi không có khả năng đánh bại chị ấy."

Thân là một cái hệ thống đi theo bên người Yên Yên, được xưng danh vua nịnh nọt.

Nó cũng không phải là tùy tùy tiện tiện vuốt mông ngựa đâu.

Mỗi một câu nó nói đều là phát ra từ nội tâm.

Yên Yên là lợi hại nhất.



Tiểu Hoa ưỡn ưỡn đầu nhỏ.

Lời nó nói, Giffy nghe vào lỗ tai cũng chỉ cười lạnh.

"Phải không?"

Giffy duỗi tay, gắt gao nhéo khuôn mặt Tô Tiểu Hoa.

"Vốn dĩ muốn ngươi chết ngay bây giờ. Nhưng mà, ta đổi chủ ý."

Giffy dừng một chút, giọng nói âm trầm

"Ta phải cho ngươi tận mắt nhìn thấy, Tô Yên trở thành thủ hạ bại tướng của ta như thế nào."

Đánh bại Tô Yên, đã trở thành chấp niệm của Giffy.

Mà vì cái ý niệm này, ả nguyện ý trả giá hết thảy.

Tô Tiểu Hoa bị khói đen kia quấn quanh, lơ lửng ở giữa không trung.

Sau đó bị Giffy mang lên lầu.

······

Khi Tô Cổ tỉnh lại, phát hiện một việc.

Tô Tiểu Hoa biến mất.

Không chỉ như thế, cặp sách Tô Tiểu Hoa cùng tất cả đồ vật nó mang tới cũng không thấy đâu.

Thấy như vậy, trong đầu Tô Cổ suy nghĩ đến đầu tiên chính là, rời nhà trốn đi, đi tìm Yên Yên.

Nửa giờ sau, Tô Cổ quyết định gọi điện thoại cho Tô Yên để hỏi một chút.

Chỉ là lại phát hiện di động không có tín hiệu.

Tô Cổ đi ra khỏi phòng bệnh.

Hành lang bên ngoài im ắng, không có một bóng người.

Nơi này cũng không phải là vùng ngoại thành.

Đột nhiên bệnh viện bị mất tín hiệu.

Vậy, chỉ có một loại khả năng.

Tín hiệu bị người che chắn.

Tô Cổ cầm di động đi ra ngoài.

Ngay lúc sắp tiến vào cầu thang máy, liền thấy Giffy đã đứng ở trước cửa cầu thang máy.

Giffy mỉm cười cùng hắn chào hỏi

"Em trai nhỏ, đây là muốn đi đâu a."

Tô Cổ ra tiếng

"Đói bụng, mua đồ ăn."

Giffy gật đầu.

"Được, ngươi đi đi."

Cô ta cười tủm tỉm.

Tô Cổ phát hiện chân mình không thể nhúc nhích được.

Cúi đầu liền thấy một đám khói đen quấn quanh ở trên chân.

Giffy dựa vào tường, thong thả nói

"Đi a, sao lại không đi rồi?"

Thần sắc Tô Cổ lãnh đạm

"Tô Tiểu Hoa bị ngươi bắt đi rồi?"

Giffy suy nghĩ một trận, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ

"A, ngươi là nói thằng nhóc tròn vo như khoai tây kia à."

Cô ta đột nhiên thu lại tươi cười

"Một lát nữa ngươi sẽ gặp được nó."

Dứt lời, tay Giffy vừa nhấc, Tô Cổ liền ngất đi.

Tô Cổ vừa đi ra ngoài không lâu, Tô Tiểu Mộng liền tỉnh.

Nó ngồi ở mép giường, chuyện thứ nhất làm chính là nhắm mắt lại, sờ bình sữa bò của mình.

Phải bổ sung một chút thể lực a.

Nhưng tay còn chưa duỗi đến trên bàn.

Bình sữa đã xuất hiện ở trong tay nó.

Tô Tiểu Mộng ngẩn người, mở mắt.
 
Chương 1210: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 22


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Liền nhìn thấy Giffy chống một bàn tay ở mép giường.

Khuôn mặt hàm chứa ý cười, một bộ dáng câu nhân nhìn nó.

Tô Tiểu Mộng sau khi ngốc lăng một lúc, nó duỗi tay xoạch một tiếng, mở ra bình sữa bò.

Đầu tiên là uống một ngụm.

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Giffy.

Giffy còn chưa nói chuyện.

Mí mắt Tô Tiểu Mộng liền buông xuống, không hề nhìn ả ta nữa.

Vừa uống sữa bò vừa nghiêm trang nói

"Hơi thở Người Bất Tử trên người ngươi thực nồng đậm."

Giffy sửng sốt.

Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu

"Tróc nã Người Bất Tử là chuyện của ta, ngươi vì sao lại dây dưa cùng Người Bất Tử rồi?"

Giffy cười đầy ẩn ý

"Đó là bởi vì ······ chúng ta làm một cuộc giao dịch."

Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Giffy bắt đầu thay đổi.

Tô Tiểu Mộng nhìn ả.

Chỉ thấy đôi tay Giffy toát ra khói đen.

Hơn nữa tốc độ khói đen đột nhiên biến nhanh, giây tiếp theo liền quấn quanh tứ chi Tô Tiểu Mộng.

Tô Tiểu Mộng chau mày, thử giãy giụa.

Giffy ha ha cười

"Vô dụng thôi, ngay cả Tô Yên cũng không tránh thoát được mà."

Ả ta vừa nói xong, Tô Tiểu Mộng đã chủ động tiến công.

Phanh!

Hai đại Chủ Thần ở trong căn phòng nhỏ hẹp này giao đấu với nhau.

Bởi vì trong thế giới vị diện, tu vi mỗi người đều chịu trói buộc.

Cho nên ở trong mắt nhân loại, hai người bọn họ giao đấu đã là siêu việt, vượt sức con người.

Nhưng đối với hai người họ mà nói, đây chỉ giống như là gãi ngứa thôi vậy.

Cả một tầng lầu đều bị chấn động rung lên.

Ba giờ sau.

Giffy từ dưới vách tường bị sập bò lên.

Trên mặt cô ta dính đầy tro bụi.

Giffy ho khan một tiếng, lau vết máu ở khóe môi.

Cười cực kỳ lớn tiếng

"Mộng Yểm, lực lượng của ngươi lại tăng lên."

Mộng Yểm không nói lời nào.

Giffy chậm rì rì nói

"Nhưng mà ······ đã chịu vị diện áp chế, thân thể còn thu nhỏ. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại ta."

Vừa dứt lời.

Thình thịch.

Mộng Yểm chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm ngã xuống trên mặt đất.

Giffy hừ lạnh.

Hết thảy đều ở trong tầm khống chế của ả.

Ngày hôm đó, Tô Yên tỉnh lại.

Vốn là muốn thu thập thu thập chuẩn bị xuất viện.

Vết thương trên người cô đã hồi phục được kha khá.

Đột nhiên cô nhận được điện thoại của Tô Tiểu Hoa.

Số điện thoại ba người kia Tô Yên sớm đã ghi nhớ trong đầu.

Thế cho nên màn hình vừa hiện số, cô liền biết là ai.

Cô nghe máy

"Alo?"

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Tô Tiểu Hoa khóc nức nở

"Yên Yên, cứu mạng. Người tên Giffy kia đánh em."

Tô Yên dừng động tác lại trong chốc lát.

"Em ở đâu?"

"Bệnh viện An Tâm."

Tô Tiểu Hoa ngoan ngoãn nói.

Tô Yên nói

"Chờ ta."

Dứt lời, cô liền cắt đứt điện thoại, đi ra ngoài.

Chỉ là vừa đi ra, sắc trời bên ngoài không quá đẹp.

Âm âm u u.

Xem ra là sắp mưa.

Tô Yên bắt xe taxi, chạy thẳng đến bệnh viện An Tâm.

Chờ Tô Yên tới bệnh viện.

Nhìn thoáng qua cameras ngoài cổng.

Sau đó mới đi vào.

Trong một biệt thự ở xa ngàn dặm.

Tống Du Cảnh một tay chống cằm, nhìn người con gái xuất hiện trên màn hình

"Haa, em cuối cùng cũng xuất hiện, Tiểu Quai."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, mang theo ý cười sâu kín.

Nói xong liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.

······

Đi vào bệnh viện này, Tô Yên phát hiện một người cũng không có.

Tiến vào thang máy.

Chỉ có một tầng duy nhất còn sáng đèn là tầng 17 cao nhất.

Cô ấn một cái, thang máy đóng lại.

Bắt đầu di chuyển lên trên cao.
 
Chương 1211: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 23


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

"Ting" thang máy lên đến tầng mười bảy.

Tô Yên vừa đi ra, liền thấy được Tô Tiểu Hoa bị trói ở giữa không trung.

Mặt Tô Tiểu Hoa có chút sưng.

Ít nhất tròn hơn một vòng lớn so với trước, mặt đỏ bừng a đỏ bừng.

Trên má còn có dấu vết bàn tay.

Tô Tiểu Hoa dẩu miệng ủy ủy khuất khuất.

Hai mắt đều ngập nước

"Yên Yên!! Chị rốt cuộc đã tới rồi!!"

Giọng nói trẻ con mang theo vô tận ủy khuất.

Tô Yên nhìn đám khói đen trên người Tô Tiểu Hoa.

Không có đi chạm vào.

Chỉ là hỏi

"Giffy bắt em tới nơi này?"

Tô Tiểu Hoa dùng sức gật đầu

"Ân!!"

"Cô ta đâu?"

"Em không biết."

Nói xong, Tô Tiểu Hoa đong đưa thân thể

"Yên Yên, chị chẳng lẽ không muốn cứu em xuống sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không muốn."

Nói xong, Tô Yên đi vào bên trong.

Càng vào trong Tô Yên lại nghe được thanh âm đàn dương cầm.

Sau đó thấy được Tô Tiểu Mộng bị trói ở trên cột.

Lại đi tiếp vào trong, đến một cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Tô Yên đẩy ra.

Trước mắt là một ban công rộng.

Còn có Tô Cổ sắc mặt tái nhợt bị trói ở trên dương cầm.

Giffy đánh đàn đến vui vẻ.

Cô ta lên tiếng

"Tới rồi sao, Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên không nói lời nào.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm đen như mực.

Sau đó chậm rãi lên tiếng

"Ngươi cố ý bắt tất cả bọn họ để tìm ta tới là vì cái gì?"

Giffy cười

"Chủ Thần đại nhân đang nói cái gì a, ta có thể vì cái gì? Ngài là thủ lĩnh Chủ Thần của chúng ta, lời ngài nói đó chính là thánh chỉ. Ngài xem, ta có thể làm cái gì a."

Giffy nói chuyện tiếu lí tàng đao, âm dương quái khí.

Tô Yên chớp chớp mắt, ra tiếng

"Ngươi có liên hệ cùng người Minh giới."

Giffy mày nhíu lại

"Chủ Thần đại nhân đang nói cái gì?"

Tô Yên thực nghiêm túc

"Ngươi đầu tiên là hại ta, phát hiện ta không chết, liền muốn dùng ba người bọn họ bắt ta thúc thủ chịu trói."

Cô dừng một chút

"Dĩ hạ phạm thượng, ngươi nên bị tước bỏ thân phận Chủ Thần, nhốt vào luân hồi đạo."

Giffy cười lạnh

"A, phải không?"

Ả có vẻ không chút nào để ý.

Tô Yên nhìn Tô Cổ.

Lại lần nữa nhìn về phía Giffy, nói

"Vốn dĩ đây là hình phạt."

"Sao nào? Hiện tại không muốn xử trí ta như vậy?"

Giffy cười, dò hỏi.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ngươi dung hợp với Người Bất Tử, hơn nữa cấu kết cùng người Minh giới, ý đồ ăn trộm đồ vật của Cửu Trọng Thiên."

Nói xong, Tô Yên dừng một chút

"Ngươi không thể nhập luân hồi đạo, chỉ có thể chết ở nơi này."

Bởi vì cổ họng đau, nàng nói rất chậm, rất nghiêm túc.

Nói xong lời này, tươi cười trên mặt Giffy lập tức cứng lại.

"Sao ngươi biết?"

"Ta biết cái gì?"

Tô Yên nghi hoặc.

Giffy

"Ngươi!!!"

Nháy mắt, tròng mắt Giffy liền biến thành màu than chì.

Nhìn qua thực dọa người.

Giffy cười lạnh

"Ta chết không quan trọng, trước khi chết ta cũng muốn kéo ngươi xuống địa ngục. Chủ Thần đại nhân."

Vừa nói, giây tiếp theo hai người liền chiến đấu với nhau.

Nói thật, Tô Yên không có sát tâm với Giffy.

Cô không quá thích chú ý nhiều tới đám thủ hạ bại tướng còn chưa từ bỏ ý định này.

Đã từng bại dưới tay cô.

Vô luận lăn lộn như thế nào, kết cục đều sẽ không có biến hóa.

Hà tất phải làm thêm mấy chuyện vô nghĩa này?

Tô Yên không hiểu lắm.

Nhưng Giffy lại nổi lên sát khí với Tô Yên, cực kỳ mãnh liệt.

Một bộ dáng không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.

Nhất định phải giết chết Tô Yên ở chỗ này.

Chiến đấu mở ra.

Nếu chỉ bằng thủ pháp kỹ xảo, hai người không phân cao thấp.

Phanh!

Hai người tách ra.

____

Ngày mai full vị diện ó... La la la~~~
 
Chương 1212: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 25


Edit: Tinh Niệm

Giffy đứng ở chỗ đó.

Mái tóc xoăn tản ra.

Càng tăng thêm một phần đẹp ma mị.

Giffy dùng dây buộc tóc đã bị đứt lại lần nữa buộc tóc lại.

Ánh mắt ả âm trầm.

Dần dần tròng mắt màu đen bắt đầu biến thành màu xám.

Ả cười lạnh lên tiếng

"Chủ Thần đại nhân, trước khi chết còn có di ngôn gì không?"

Tô Yên nghiêm túc hỏi

"Điều gì khiến ngươi cho rằng, ngươi sẽ giết chết ta?"

Giffy ngửa đầu cười ha ha

"Khẩu khí thật lớn a."

Vừa nói, quanh thân ả ta tràn ngập sương khói.

Giống như là từng đoạn dây thừng, bay thẳng đến chỗ Tô.

Giffy tự tin

"Ta có thể giết chết ngươi một lần, đương nhiên, cũng có thể giết chết ngươi lần thứ hai."

Dứt lời, đám khói màu đen kia lại lần nữa quấn quanh trên người Tô Yên.

Tô Yên nhìn nhìn tứ chi mình cùng trên bụng đều bị sương đen vây lấy.

Cô thử giật giật.

Kết quả đám sương đen như là có linh tính.



Cô vừa động, sương đen liền nháy mắt quấn chặt lại, khiến Tô Yên bất động, chỉ có thể ở đằng kia ngoan ngoãn chịu trói.

Mà ngay lúc này.

Tí tách.

Một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay Tô Yên.

Sắc trời âm trầm.

Xem ra sẽ có một trận mưa to.

Tô Yên nhắm mắt lại.

Giffy ung dung, mọi chuyện trở nên càng ngày càng thú vị a.

"Như thế nào? Chủ Thần đại nhân lại mất kiểm soát?"

Thanh âm mang theo nghiền ngẫm.

Sau đó, ả khoanh tay trước ngực, dựa vào đàn dương cầm

"Ta lại rất muốn nhìn, Chủ Thần đại nhân khi bị mất khống chế rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì."

Giffy hứng thú bừng bừng.

Hoặc là nói, cô ta chờ chính là thời khắc này.

Giffy vĩnh viễn đều quên không được một ngày sỉ nhục kia.

Cũng là vào một ngày mưa như vậy.

Ả ta bị Tô Yên ném như là vứt rác rưởi ra ngoài.

Đó là sỉ nhục suốt đời ả ta.

Chiến thắng Tô Yên không tính là cái gì.

Người ả chân chính muốn đánh bại, là Tô Yên khi mất khống chế.

Chỉ như thế mới đủ làm ả hoàn toàn sảng khoái, báo thù được hết mấy trăm năm thống khổ này.

Phía đối diện, Tô Yên chỉ cảm thấy nghẹn đến khó chịu.

Cô duỗi tay muốn lôi kéo cổ áo một chút.

Kết quả tay còn chưa đụng tới liền bị sương đen kia nháy mắt kéo trở về.

Tô Yên ngẩng đầu.

Mái tóc màu vàng nhạt rối tung.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, hỗn loạn bay trong gió, nhỏ giọt rơi trên tóc cô.

Sau đó chảy xuống, nện ở trên mặt đất.

Trong mắt Tô Yên tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Lẩm bẩm

"Sao nhất định phải tới trêu chọc ta đây?"

Cô không hiểu lắm Giffy rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà hiện tại, cô đã không muốn hiểu.

Tô Yên nâng mí mắt lên, nhìn Giffy nơi xa.

Vẻ mất kiên nhẫn càng ngày càng đậm.

Bỗng nhiên, chỉ nghe Tô Yên nói một câu

"Có phải ngươi cảm thấy, dùng biện pháp đặc thù này của Minh giới liền có thể khống chế được ta hay không?"

Lúc này trong mắt Tô Yên hiện lên ánh vàng kim.

Cổ tay cô vừa động, xoay chuyển một cái.

Sau đó cô chạm lấy đám sương đen, xe chúng như xé băng dính trên cổ tay mình.

Một chút một chút, rất nhanh đã loại bỏ được hoàn toàn đám sương đen kia.

Trên chân cũng không ngoại lệ.

Giffy vốn dĩ tự tin mười phần, nhưng biến cố đột nhiên này làm ả cả kinh.

"Sao có thể?!"

Tô Yên không kiên nhẫn

"Ngươi cảm thấy ta sẽ giẫm lên vết xe đổ lần trước sao?"

Dứt lời, thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện ở trước mặt Giffy.

Phanh!

Giffy bị đánh hãm sâu vào trong mặt đất.

Cả tầng lầu đều đang rung động.

Trên bầu trời sấm sét ầm ầm.

Vậy nên người bên ngoài sẽ không ai cho rằng tiếng động lớn khi đánh nhau của Tô Yên và Giffy là do người làm ra.

Tô Yên nâng chân lên.

Dẫm vào tay Giffy.
 
Chương 1213: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 25


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô yên khom lưng, một chân gắt gao đè lên cột sống của Giffy, đè cô ta quỳ xuống.

Sau đó, tay cô sờ ở sau lưng Giffy.

Đến chỗ khớp xương cột sống thứ ba, Tô Yên sờ thấy một chỗ nhô lên.

Tay nhanh chóng tóm lấy.

Giây tiếp theo, dùng sức rút ra.

Nháy mắt, âm thanh sắc nhọn chói tai xen lẫn sự thống khổ của Giffy truyền khắp tòa nhà.

"Ầm"

Tiếng sấm càng thêm nặng nề.

Giffy thống khổ cuộn tròn trên mặt đất.

Cả người run rẩy giống như sắp chết.

Mắt trợn trắng, môi trắng bệch.

Tô Yến nhìn cái cục đen xì xì trên tay mình.

Nó hình như là có sức sống.

Nháy mắt liền muốn nhảy xuống đất chạy trốn.

Tô Yên nhìn chằm chằm trong chốc lát, hỏi

"Đây là thứ gì?"

Cô vừa suy nghĩ, vừa duỗi tay bắt lại cục màu đen đang muốn n tiến vào trong thân thể Giffy.

Nó còn chưa kịp chui vào, Tô Yên đã lên tiếng

"Tô Cổ"

Tô Cổ nâng tay phải lên.

Nháy mắt xung quanh cục đen xì kia hình thành một khối băng.

Đông cứng nó ở bên trong.

Tô Yên duỗi tay muốn Tô Cổ dừng lại.

Khối băng kia xoay qua xoay lại một chút, nó vậy mà vẫn còn động đậy.

Thậm chí băng bên trong còn nhanh chóng bị hòa tan.

Tiểu Hồng đang quấn quanh cổ tay Tô Yên nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Một màn này quả thật rất quen thuộc.

Làm nó nhớ tới lúc cái đuôi rắn của mình bị cái thứ đen xì kia nuốt lấy, còn tưởng rằng cả bản thân nó cũng sẽ bị ăn luôn.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi.

Thời điểm khối băng kia gần như tan chảy hết, lộ ra một mảng khói đen uốn lượn.

Tiểu Hồng nháy mắt liền phun ra một đốm lửa.

Vì kỹ thuật của Tiểu Hồng không quá khả quan.

Cho nên ngọn lửa cháy ngập trời như nó dự đoán không xuất hiện.

Chỉ có một đốm lửa nhỏ xíu.



Bẹp, dừng ở trên thân mình đám khói đen kia.

Tiểu Hồng vốn dĩ thực sự rất tức giận.

Nhưng nhìn cái đốm lửa mình phun ra cùng nước miếng, nháy mắt liền đỏ mặt, muốn tìm cái khe đất chui xuống.

Tiểu Hồng nhanh chóng rúc đầu vào trong lòng Tô Yên.

Mà cái đốm lửa nhỏ trên thân khói đen kia không ngờ lại có lực sát thương rất mạnh mẽ.

Chỉ nghe một tiếng rít lên, khói đen nháy mắt bị tiêu diệt một phần.

Cảnh tượng bất thình lình trước mắt làm Tô Yên vốn không kiên nhẫn bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Bên kia, Giffy nằm trên mặt đất thở hồng hộc, cười lạnh.

"Vô dụng thôi, đó là đồ vật của Minh Giới, bất tử bất diệt, ngươi không giết chết được nó đâu."

Giọng nói của ả lộ rõ sự vui mừng.

Tô Yên đơn giản mà thô bạo nắm chặt đầu Tiểu Hồng, nói

"Tiếp tục phun lửa."

Tiểu Hồng co rút thân mình, không muốn phun.

Đầu Tô Yên đau lợi hại, giọng điệu khi nói chuyện cũng không ngoan ngoãn mềm mại như ngày xưa.

Cô nắm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng, ném đầu nó xuống mặt đất.

"Nếu ngươi không phun, ta liền đem ngươi đi hầm canh."

Tiểu Hồng héo héo

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, chị khi dễ em!

Tuy nói như vậy nhưng Tiểu Hồng vẫn là cố nén sự hổ thẹn trong lòng.

Lại lần nữa thè lưỡi.

Cùng với một, hai giọt nước miếng.

Một ngọn lửa rốt cuộc cũng được phun ra nhằm trúng trên thân cục đen kia.

Nó như bị bỏng, nháy mắt như không còn sức sống.

Giống như là gặp phải thiên địch, không dám nhúc nhích.

Rốt cuộc cục đen kia mới chỉ làm tan chảy được một nửa băng tuyết quanh thân.

Nó không có biện pháp để chạy thoát.

Tô Yên phóng tầm mắt quét một vòng.

Sau đó đi đến một góc trong sân thượng.

Cầm lên một thùng rỗng không biết đã để ở đây bao lâu.

Dội thẳng lên cái cục đen xì kia.

Tô Yên đập Tiểu Hồng hai cái

"Phun Lửa."

Vừa dứt lời.

Tiểu Hồng vận hết sức lực toàn thân, liền phun ra một nhúm lửa nhỏ.

Trời mưa như trút nước, nhưng mà cũng may nhúm lửa kia cuối cùng vẫn là dừng đúng chỗ.
 
Chương 1214: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 26


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một giây đồng hồ sau.

Lửa bùng lên, hừng hực thiêu đốt.

Vật thể màu đen kia phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.

Phảng phất như có thứ gì muốn chạy thoát ra ngoài.

Cuối cùng bị Tiểu Hồng nhanh chóng phun ra một ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Tiếng kêu nó càng ngày càng yếu dần, cuối cùng bị thiêu đến không còn sót lại cái gì.

Bên cạnh, Giffy ho khan một tiếng.

Lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Giffy giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên.

Cười lạnh một tiếng

"Chủ Thần đại nhân thủ pháp thật cao cường."

Tô Yên hạ mí mắt, mím môi, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Dù cho cô mặc một thân quần áo bệnh nhân cũng không thể che giấu được hơi thở xao động trên người.

Ngón tay Giffy lướt nhanh trên phím dương cầm.

Đập xuống thật mạnh.

Tiếng đàn dương cầm phát ra chói tai.

Giffy gằn từng chữ từng chữ, như là đang phun độc

"Giffy ở chỗ này mong rằng lần tiếp theo Chủ Thần đại nhân vẫn sẽ may mắn như bây giờ."

"Hy vọng lần sau gặp lại, Chủ Thần đại nhân vẫn khí phách như cũ."

Tô Yên nâng mí mắt

"Lần sau gặp mặt?"

Cô mất kiên nhẫn lôi kéo cổ áo của mình.

Băng gạc trắng trên cổ bởi vì đánh nhau nên đã rơi xuống, lộ ra miệng vết thương.

Vì cô lôi kéo cổ áo, miệng vết thương cực kỳ dễ thấy.

Giọng nói Tô Yên không kiên nhẫn

"Vận may lần sau của ta có hay không, ta không biết. Nhưng ngươi, đã không còn lần sau nữa rồi."

Vừa dứt lời.

Phanh!

Hai chân Giffy lần nữa đập mạnh trên mặt đất

Không biết từ khi nào, Mộng Yểm xuất hiện ở phía sau Giffy.

Một thân áo bào trắng che kín mít toàn thân, trừ một đôi mắt vàng rực rỡ lộ ra bên ngoài.

Tô Yên đi đến trước mặt Giffy.

Cô cắn ngón tay của mình.

Một giọt máu chảy ra.



Tô Yên giơ tay, ấn ở trán Giffy.

Giffy lập tức đau đớn.

"A!!!"

Hai mắt ả nhắm nghiền.

Mộng Yểm duỗi tay, nháy mắt túm Giffy giơ lên giữa không trung.

Giffy chật vật, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.

Âm thanh Mộng Yểm lạnh nhạt

"Chủ Thần đại nhân, nên xử trí như thế nào?"

Tô Yên nâng mí mắt

"Xoá thần cách, nếu là còn sống, vậy nhốt ở trong không gian kín. Nếu là đã chết... vậy cứ để cô ta chết đi."

Mộng Yểm gật đầu

"Vâng"

Tô Yên dời ánh mắt.

Xoay người, một bên lôi kéo cổ áo, một bên đi về phía tòa nhà.

Sương đen trên người Tô Cổ đã biến mất.

Hắn đứng dậy, bế Tiểu Hồng đang nằm trên mặt đất lên.

Giffy liều mạng ngước mắt.

Nỗ lực giữ chính mình thanh tỉnh.

Ả run rẩy môi, cố nén đau đớn, ra tiếng

"Tô Yên, ngươi đứng lại."

Tô Yên giống như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Bóng dáng lạnh nhạt kia làm Giffy thật chói mắt.

Ả kéo dài hơi tàn, hét lên

"Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên dừng chân, quay đầu, đứng dựa vào ven tường.

Quần áo trên người cô đều bị nước mưa xối ướt.

Sắc trời vốn đang âm u, không biết vì sao bắt đầu có xu hướng thay đổi.

Thậm chí mưa cũng nhỏ dần.

Tí tách tí tách, dáng vẻ như sắp tạnh.

Tô Yên không kiên nhẫn

"Có việc thì mau nói."

Giffy sắc mặt tái nhợt

"Ngươi có phải vẫn luôn đợi ta xuống tay với ngươi hay không?"

Tô Yên không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này.

Cô đứng ở đằng kia

"Không"

Giống như chỉ cần Giffy không nói gì tiếp.

Cô sẽ xoay người đi luôn.

Giffy run rẩy môi, không cam lòng nói

"Có phải ngươi đã sớm biết ta sẽ động thủ với ngươi hay không? Ngươi vẫn luôn trầm mặc, đối với sự khiêu khích của ta cũng không thèm dao động. Chính là chờ ngày này, nhổ cỏ tận gốc có đúng hay không??"

Tô Yên bĩu môi, cười lạnh

"Ta sẽ không bao giờ nương tay đối với kẻ địch."
 
Chương 1215: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 27


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Những khiêu khích nhỏ nhoi như vậy, đối với Tô Yên mà nói, cô không hiểu phải đáp trả như thế nào.

Nếu cô đánh thật sự, Giffy khẳng định sẽ chết.

Nhưng tội của cô ta lại không đến mức phải chết.

Cho nên cũng chỉ có thể chờ, chờ một ngày cô ta phạm phải tội đáng chết.

Giải quyết dứt điểm một lần.

Về sau, cũng sẽ không tiếp tục gây ra nhiễu loạn.

Giffy không thể tin nổi, sắc mặt so với lúc trước còn khó coi hơn

"Ta ở trong mắt ngươi, có phải chính là trò cười?"

Tô Yên trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt vô cảm

"Trò cười? Ngươi cũng đáng sao?"

Cô xoay người đi tiếp.

Giffy hoàn toàn tuyệt vọng.

Ả vẫn không nhúc nhích, một câu cũng không nói.

Mộng Yểm cúi đầu, nhìn Tô Cổ trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, Mộng Yểm lên tiếng

"Ta phải đi rồi."

Tô Cổ cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía toà nhà. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộng Yểm một cái.

" Nói lời vô nghĩa nhiều như vậy, còn không mau đi đi!"

Mộng Yểm đứng im trong chốc lát.

Cuối cùng, yên lặng bắt lấy Giffy rồi rời đi.

Tô Yên đi vào trong toà nhà.

Nhìn thấy Tô Tiểu Hoa ngồi trên mặt đất đang che mông rầm rì khóc.

Tô Tiểu Hoa cũng nhìn thấy ký chủ nhà mình đã đến, bèn chạy tới chỗ Tô Yên, vừa khóc lóc vừa kể lể

"Ký chủ!! Em rất nhớ chị, mông cũng đau quá a!!"

Kết quả, không được ôm một cái như trong dự đoán.

Tô Yên không kiên nhẫn, nói

"Tránh sang một bên."

"Bịch" một tiếng.

Tiểu Hoa lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Đôi mắt ướt át, thực sự rất uỷ khuất.

Ký chủ làm sao vậy?

Ký chủ chẳng lẽ không nhận ra nó?

Cho đến khi bóng dáng Tô Yên biến mất trong tầm nhìn.

Tô Cổ từ phía sau đi tới

"Bên ngoài trời mưa."

Hắn lãnh đạm nói một câu.

Tiểu Hoa lập tức từ trên mặt đất ngồi dậy.

Vỗ vỗ mông đầy cảnh giác

"Chúng ta hôm nay vẫn là không nên quấy rầy Yên Yên. Ngày mai lại tới nói cho chị ấy biết ta rất nhớ chị ấy."

Tiểu Hoa vừa nói, vừa yên lặng nắm chặt tay.

Tỏ vẻ rất tán thành lời nói của mình.

Tô Cổ liếc Tiểu Hoa một cái

"Đi thôi."

Tiểu Hoa gật gật đầu

"Ừ ừ."

Vừa đi, Tiểu Hoa nghi hoặc



"Ơ? Tô Tiểu Mộng đâu?"

"Đi rồi."

"Đi đâu vậy?"

"Đi Đến chỗ hắn nên đi."

" Hắn có trở về không?"

"Hẳn là sẽ không."

"Ta có nên đi tiễn hắn không?"

"Với cái bộ dạng này của ngươi, vẫn là quản cho tốt cái mông mình đi đã. Lại ngã thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ vỡ thành hai nửa."

Tô Tiểu Hoa nghe Tô Cổ mắng mình.

Rất là căm giận

"Hừ!"

Trận mưa này, hai giờ sau liền tạnh hẳn.

Vừa vặn mười hai giờ.

Mặt trời lần nữa chiếu sáng.

Nhiệt độ nóng rát áp xuống mỗi người đi đường.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được có người oán giận.

Trận mưa này thế nào lại ngừng rồi.

Còn tưởng rằng thời tiết sẽ mát mẻ.

Ai ngờ đâu, nhiệt độ lúc này càng khiến người ta chịu không nổi mà.

Khi Tống Du Cảnh gặp mặt Tô Yên, chính là lúc này.

Lúc ấy, Tô Yên mới vừa ngủ một giấc tỉnh lại.

Những cảm giác không kiên nhẫn, nóng nảy bực bội trên người đều đã tiêu tan.

Mái tóc màu vàng nhạt mềm oặt.

Tô Yên ngồi ở trên giường bệnh chớp chớp mắt.

Nhìn một người đang ngồi trên ghế, không biết đã xuất hiện từ khi nào.

Tô Yên ngoan ngoãn ngồi thẳng, đôi tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.

Cuối cùng, chỉ có thể mềm mại nói một câu

"Anh tới rồi."

Tống Du Cảnh mặc một thân tây trang, áo sơ mi trắng không chút cẩu thả.

Trên gương mặt đẹp trai không có cảm xúc gì.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau mới nói

"Hai chúng ta quen biết sao?"

Tô Yên ngẩn người.

Cúi đầu nhìn chính mình.

Lúc này mới nhớ tới, cô hiện tại đã trọng sinh vào trong thân xác người khác.
 
Chương 1216: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 28


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên hơi há mồm, thanh âm mềm mại ấm áp, ngoan ngoãn nói

"Không quen biết."

Nói xong, cô lại nhanh chóng bỏ thêm một câu

"Em có thể cùng anh làm quen một chút không?"

Vụng về tiếp cận.

Nói trắng ra cũng không thèm dấu diếm.

Khuôn mặt Tống Du Cảnh không chút biểu tình

"Không thể."

Tức khắc, Tô Yên héo.

Cô nắm chặt chăn trong tay.

Bắt đầu nghĩ ngợi phải làm thế nào.

Hay là trực tiếp nói cho hắn, cô vốn dĩ chính là Tô Yên - người vợ đã chết của hắn.

Hay là lại một lần nữa làm hắn thích cô?

Hai cách này······ hình như cái nào cũng rất khó thực hiện.

Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt trông mong.

Miệng mấp máy định nói gì đó.

Một lúc lâu sau.



Cô nhẹ nhàng dò hỏi

"Anh có đói bụng không?"

Mặt Tống Du Cảnh vẫn không có biểu tình gì

"Làm sao?"

Tô Yên nghiêm túc

"Nếu anh đói, em mời anh ăn cơm."

Tống Du Cảnh lạnh như băng nói

"Cô cảm thấy tôi giống như loại người thiếu một bữa cơm?"

Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh trong chốc lát, sau đó lắc đầu

"Không giống."

"Vậy tôi vì sao phải đi theo cô ăn cơm?"

Tống Du Cảnh hỏi từ vấn đề này sang vấn đề khác.

Khiến Tô Yên vốn đã không giỏi ăn nói lại càng không biết phải trả lời như thế nào.

Tô Yên héo héo ngồi ở mép giường.

Tô Yên hiện giờ cùng với vị Chủ Thần đại nhân khí phách, gặp thần sát thần ba giờ trước như hai người khác nhau.

Phòng bệnh lâm vào trầm mặc.

Tống Du Cảnh giơ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Hắn lên tiếng

"Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước."

Tô Yên do dự trong chốc lát.

Cuối cùng không tìm ra được lý do gì để giữ hắn lại.

Chỉ đành phải gật gật đầu

"Được"

Cô đồng ý.

Người ngồi ở trên ghế cũng không đứng dậy đi ngay.

Chỉ ngồi im ở chỗ đó, tầm mắt sâu kín nhìn cô.

Tô Yên đợi trong chốc lát, hắn vẫn còn chưa đi.

Chớp chớp mắt, nghi hoặc

"Anh ······"

Còn chưa nói xong, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình cắt đứt

"Cô hình như rất muốn tôi đi thì phải."

Tô Yên lắc đầu

"Không, không phải thế."

"Tôi muốn đi vì sao không giữ tôi lại?"

Tô Yên

"······"

Tống Du Cảnh từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế này rồi?

Một câu tiếp một câu, bốn phương tám hướng vây đến khiến cô dù nói cái gì cũng sai.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, nói

"Chúng ta không quen biết."

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn cô.

Không hề nói một lời.

Lúc này, Tô Tiểu Hoa cầm một cây kẹo que đẩy cửa vào

"Yên Yên, Yên Yên!!"

Tô Tiểu Hoa thấy Tống Du Cảnh đang ngồi ở trong phòng liền muốn chạy ra ngoài.

Tô Cổ đi vào sau, cảm nhận thấy không khí yên tĩnh mà xấu hổ giữa hai bọn họ.

Tô Cổ lên tiếng

"Hắn biết chị là Yên Yên."

Tiếng nói vừa dứt.

Tô Yên ngẩng đầu.

"Anh ·····"

Còn chưa nói xong.

Liền nghe Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói

"Chúng ta không quen biết."

Tô Yên ngồi ở mép giường, dáng ngồi càng thêm ngoan ngoãn.

Cô, cô lại không biết Tô Cổ đã nói cho hắn a.

Hơn nữa từ lúc vào phòng hắn đều không nói gì cả.

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Tô Tiểu Hoa lôi kéo Tô Cổ chạy.

Căn bản không muốn ngốc ở chỗ này nữa.

Đảo mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Tô Yên.

Cuối cùng vẫn là Tô Yên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.

Thanh âm mềm mại, bởi vì dây thanh quản bị thương, nghe có chút khan khàn

"Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào phòng.

Chiếu rọi ở trên người bọn họ.

Tô Yên bởi vì gần đây bị thương, chỉ ăn được thức ăn lỏng, gầy không chịu được.

Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.

Cô ngồi ở mép giường, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
 
Chương 1217: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nhìn Tống Du Cảnh.

Chờ hắn trả lời.

Nam nhân ngồi đối diện, sắc mặt lạnh như băng.

Bộ dạng giống như không muốn nói chuyện cùng cô.

Yên tĩnh thật lâu.

Mãi lúc sau mới nghe được một câu

"Tất nhiên là ăn rồi?"

Khó mà tin được, lời như vậy sẽ từ trong miệng Tống Du Cảnh nói ra.

....

Trong một nhà hàng xa hoa.

Tô Yên mặc quần áo bệnh nhân ngồi trong một góc.

Tống Du Cảnh ngồi đối diện cô.

Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, không chút cẩu thả.

Thực mau, đồ ăn được bưng lên.

Không phải đồ ăn khẩu vị nặng mà là loại rất thích hợp cho người bệnh bồi bổ.

Canh gà đen hầm sâm, cải thìa xào, canh xương sườn, cùng với cháo gạo kê.

Những món này là do Tống Du Cảnh chọn.

Đồ ăn vừa lên tới, Tô Yên cũng không nói lời nào.

Chỉ là cúi đầu, cầm thìa một muỗng lại một muỗng uống canh.

Cô đói bụng.

Đánh một trận kia tiêu hao rất nhiều thể lực.

Hơn nữa thân thể này trước kia vẫn luôn dựa vào truyền dịch mà sống.

Vốn dĩ có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng là bên cạnh không có người chăm sóc.

Vậy nê chủ yếu vẫn là dựa vào truyền dịch mới sống được.

Đây cũng là lí do vì sao hiện tại cô gầy đến như vậy.

Cô một ngụm lại một ngụm ăn, cũng không có chú ý đến phản ứng của người đối diện.

Thế cho nên cô không phát hiện, Tống Du Cảnh chỉ ăn hai miếng cho có.

Toàn bộ thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm cô ăn cơm.

Nửa giờ sau.

Tô Yên buông xuống cái muỗng trong tay.

Cô ăn không tính là nhiều, mỗi món đều ăn một ít.

Chủ yếu là bởi vì thời gian dài không được ăn cái gì, cho nên ăn rất chậm.

Vốn dĩ cho rằng sẽ ăn được rất nhiều thứ.

Kết quả chỉ ăn một chút như vậy liền no mất rồi.

Vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.

Lúc này mới phát hiện hắn chỉ ăn một chút.

Tô Yên nghi hoặc

"Anh không đói bụng?"

Tống Du Cảnh không trả lời, mà là hỏi lại

"Cô rất đói bụng?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ừ"

Tống Du Cảnh

"Thiếu tiền? Không có tiền ăn cơm?"

Tô Yên lắc đầu

"Có, có tiền."

Nói xong cô móc thẻ ngân hàng ra.

Sau đó ra tiếng

"Phục vụ, thanh toán."

Người phục vụ mang hóa đơn tới.



Quét một lần, người phục vụ ra tiếng

"Xin lỗi nữ sĩ, tiền trong thẻ của cô số dư không đủ."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Sau đó nhìn về phía một bàn đồ ăn này

"Bữa cơm này bao nhiêu tiền?"

"532 tệ."

Tô Yên duỗi tay, lấy lại thẻ ngân hàng.

Ở đằng kia nhìn một hồi lâu.

Viện phí của cô tổng cộng là gần ba vạn, đã thanh toán trước khi ra viện.

Hiện tại, tiền trong thẻ không đủ trả một bữa cơm.

Nhưng cái thẻ này, là mẹ Tô đưa cho cô.

Chính là cái thẻ dùng mật mã là sinh nhật cô, có 30 vạn tệ.

Là tiền mua anh trai Tô Phong của cô từ trong ngục giam ra ngoài.

Cho nên số tiền trong thẻ này, không phải 30 vạn, mà là ba vạn.

Tô Yên bóp thẻ.

Suy nghĩ một hồi lâu.

Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Tiếng nói có chút nhỏ

"Em không có tiền thanh toán."

Bữa cơm này là cô mời, hẳn là cô nên trả tiền.

Hiện tại không có tiền.

Có hơi chột dạ.

Giống như cô cố ý tới ăn trực.

Thế cho nên thanh âm nói chuyện nhỏ đi rất nhiều.

Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn về phía người phục vụ.

Cuối cùng, vẫn là hắn thanh toán bữa cơm này.

Người phục vụ vừa đi, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, thanh âm lãnh đạm

"Cố ý tới ăn trực sao?"

Tô Yên cúi đầu

"Không phải."

Cô cũng không biết trong thẻ không có tiền.

Tống Du Cảnh nhìn Tô Yên trong chốc lát.

Ra tiếng

"Lấy chồng rồi?"

Tô Yên ngẩng đầu

"Hả?"

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Lấy chồng rồi?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có"

Tống Du Cảnh lại lạnh như băng hỏi

"Có bạn trai rồi?"

"Không có"
 
Chương 1218: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 30


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một người mặt không biểu tình hỏi, một người ngoan ngoãn trả lời.

Nhìn như là Tô Yên đang bị ai kia khi dễ.

Hai người ngồi đối diện nhau, hơn nữa Tô Yên trên người mặc quần áo bệnh nhân, bộ dạng gầy yếu ngoan ngoãn ngồi đó.

Dẫn tới ánh mắt khách khứa trong nhà hàng liên tiếp quét qua chỗ hai người họ.

Saukhi Tống Du Cảnh hỏi xong.

Nhìn không ra hắn có biểu tình gì, giống như chính là chỉ thuận miệng hỏi.

Sau một lúc im lặng.

Hắn lại hỏi

"Vết thương trên cổ là như thế nào?"

"Không cẩn thận."

Tô Yên trả lời đại khái.

Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi

"Ở bệnh viện bao lâu rồi?"

"Một tháng."

"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"

Nghe đến đây, Tô Yên ngẩng đầu.

Cho nên, hắn nghe Tô Cổ nói, biết chuyện cô chính là vợ trước- Tô Yên của hắn?

Tô Yên chậm rì rì nói

"Không nghĩ được nhiều như vậy."

Cô nói xong, Tống Du Cảnh trầm mặc.

Vẫn là cái bộ dáng lạnh như băng, giống như tất cả đều không có gì thay đổi.

Nhưng là, mí mắt hắn buông xuống, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.

Có chút... âm trầm?

Hắn lạnh nhạt ra tiếng

"Là không nghĩ được nhiều như vậy hay là căn bản không muốn liên hệ?"

Tô Yên sắp xếp từ ngữ, giải thích

"Em bị tai nạn xe cộ, đã chết. Nếu em nói với anh rằng em còn sống, còn trọng sinh vào trong thân thể người khác, có khả năng anh sẽ không tin."

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Em không tin anh."

Tô Yên nghiêm túc

"Bât luận việc này đặt trên người ai, đều rất khó tin."

Cô nói lời này chính là sự thật.

Việc này dù xảy ra với bất kỳ ai, đều chỉ cảm thấy đây là chuyện cười.

Nhưng Tống Du Cảnh cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà buông tha cho cô.

Vẫn như cũ không nghe theo, không buông tha, từng bước ép sát

"Nhưng em lại nói với Tô Cổ. Nó chỉ là con nuôi của em. Em còn tin tưởng nó hơn cả anh sao?"

Tô Yên lập tức bị hỏi nghẹn lời

"Em ······"

Cô không biết nên giải thích như thế nào cho hắn nữa.

Tô Yên nói

"Quan hệ của em và hắn, không đơn giản chỉ là mẹ nuôi và con nuôi."

Lời này vừa nói ra, người đối diện liền an tĩnh.



Hắn như đang suy nghĩ gì đó

"Ồ? Đó là quan hệ không bình thường?"

Tô Yên thực rối rắm.

Cô không nói rõ được.

Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, uống một ngụm canh trong chén

"Không phải như anh nghĩ đâu."

Nói xong, liền không nói chuyện nữa.

Chỉ là cúi đầu ăn canh.

Người này, từ khi nào trở nên dọa người như vậy?

Trước kia Tống Du Cảnh không phải là bộ dạng này.

Chẳng lẽ là bởi vì việc cô trọng sinh vào cơ thể người khác khiến hắn bị kích thích?

Khiến hắn một chốc một lát không thể bình tĩnh lại được??

Tô Yên nghĩ như vậy.

Bữa cơm này ăn hơn một giờ.

Trừ bỏ lúc ăn cơm.

Còn lại đều là trả lời các vấn đề Tống Du Cảnh hỏi.

Sau khi đã ăn no.

Hai người rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài.

Tích tích tích.

Một chiếc xe điện phóng nhanh vượt ẩu lướt qua.

Eo Tô Yên được ôm lấy, bị người ta kéo vào trong lòng ngực.

Đầu cô để ở trên bộ ngực cứng rắn của hắn.

Tô Yên còn chưa nói chuyện.

Ngược lại là cảm thấy bàn tay bên hông giật giật.

Tống Du Cảnh nhướng mày

" Sao lại gầy như vậy?"

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Đói."

Những ngày qua cô vẫn luôn ở bệnh viện truyền nước biển, không có cơm ăn.

Trong một tháng, tự nhiên đói thành cái bộ dạng này.

Tầm mắt Tống Du Cảnh nhìn về phía cánh tay cô.

Mạch máu trên cánh tay có vài lỗ kim.

Tay phải so với tay trái còn nhiều gấp đôi.

Bởi vì chỗ lỗ kim có dán băng dính, làm cho làn da của Tô Yên ở những chỗ đó đều bị mài ra tơ máu hồng.

Giống như mất đi một lớp da, so với những chỗ khác đều trắng hơn vài phần.
 
Chương 1219: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 31


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tống Du Cảnh nhìn một hồi lâu, sau đó thở dài.

Bỗng nhiên hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này kết thúc, Tô Yên liền phát ngốc.

Chỉ nghe giọng điệu âm trầm của Tống Du Cảnh

"Lăn lộn thành như vậy vẫn mà không nghĩ tới gọi điện thoại cho anh?"

Tô Yên hơi há mồm

"Em ···· ưm."

Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó tức giận hôn lên môi.

Sau đó, Tô Yên bị hôn đến ngơ ngác.

Cứ thế bị Tống Du Cảnh trực tiếp bế ngang vào trong xe.

Tống Du Cảnh thanh âm lạnh như băng, thậm chí có thể rõ ràng nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn.

"Em ở chỗ nào?"

Tô Yên ngoan ngoãn báo địa chỉ

"Tiểu khu Kim Lâm, tòa 18 phòng 1102."

Tống Du Cảnh bật hướng dẫn.

Xe nhanh chóng chạy đi.

Nửa giờ sau, xe xuất hiện ở dưới tầng lầu.

Lúc đầu, Tô Yên cho rằng hắn sẽ muốn đi lên theo.

Chờ cô xuống xe, chuẩn bị nói với hắn trong nhà rất loạn.

Kết quả, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, người nào đó đã đạp chân ga phóng đi.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, sửng sốt một hồi lâu.

Cứ thế liền đi rồi??

Cô còn cho rằng mình sẽ bị ép hỏi.

Dù sao chuyện cô trọng sinh vào thân thể người khác lớn như vậy, hắn sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.

Nhưng kết quả.

Hắn vừa hỏi vừa hôn thêm hai cái.

Sau đó, liền không có sau đó nữa??

Tô Yên đứng ở cửa đợi trong chốc lát.

Xác nhận hắn sẽ không quay trở lại.

Lúc này mới xoay người đi lên lầu.

Vừa đến tầng 11, ra khỏi thang máy.

Một tầng này cũng chỉ có hai hộ sinh sống.



Vừa đến nơi liền có thể nhìn thấy ngoài cửa còn có vết máu chưa rửa sạch.

Cửa nhà còn đang khép hờ.

Lại đi vào bên trong.

Trong phòng một đống hỗn độn.

Chăn nệm bị ném xuống giường.

Phàm là những vật có giá trị, đồ vật đáng tiền ở trong nhà đều biến mất.

Tô Yên cầm lấy điện thoại.

Cuối cùng vẫn là gọi điện tới cho công ty hỗ trợ công việc gia đình.

Mới ra viện, vẫn nên ít vận động thì hơn.

Việc khó khăn thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm.

Nửa giờ sau, nhân viên công ty vệ sinh đã đến.

Dì nhân viên nhìn thấy máu ở cửa nhà liền khiếp sợ.

Lúc bước vào nhà liền trưng ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tô Yên lên tiếng

" Chào dì, tôi thuê dì ba tiếng đồng hồ. Nhà tôi có chút bừa bộn, dì có thể dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ được không?"

Dì nhân viên nhìn kỹ căn nhà trong chốc lát, liên tục gật đầu

"Có thể, có thể."

Tô Yên gật đầu

"Vậy được, ba tiếng nữa tôi sẽ quay lại. Cảm ơn dì."

Nói xong, Tô Yên cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.

Ra cây ATM rút 300 tệ.

Cầm được tiền, cô đầu tiên là đi một chuyến đến đồn công an.

Nửa giờ sau, đi ra ngoài.

Mới đi ra không lâu.

Mẹ Tô liền gọi điện thoại tới cho Tô Yên.

Khóc thút thít trong điện thoại

"Yên Yên, Yên Yên, anh trai con bị bắt đi rồi. Phải làm sao bây giờ."

Tô Yên

"Liên quan gì tới tôi?"

Mẹ Tô tức khắc liền sốt ruột

"Mày, mày lúc trước nói sẽ buông tha cho nó, hiện tại tại sao lại lật lọng??"

Tô Yên cầm thẻ ngân hàng

"Không có 30 vạn, chỉ có 3 vạn. Việc của Tô Phong ở cục cảnh sát đã lưu án. Tôi cũng không tố cáo hắn giết người chưa thành, chỉ là tội đột nhập vào nhà cướp bóc."

Mẹ Tô sốt ruột

"Mày, mày sao lại trở thành cái bộ dạng này? Ba vạn là tiền của tao, chẳng lẽ mày thật sự muốn bức tao bán nhà mới bằng lòng bỏ qua sao?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Mẹ, tôi không muốn đòi tiền."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom