Cập nhật mới

Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3689


"Ai...?"  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, giọng nữ này tuyệt đối không phải của Hắc Liên, giọng Hắc Liên tuy hơi lạnh lùng một chút nhưng vẫn rất êm tai.  

Nhưng giọng nữ đột nhiên vang lên vừa khàn khàn vừa mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn cảm thấy trong đầu ong ong.  

Quan trọng nhất chính là, trong đầu hắn không có dấu hiệu gì, cũng không phải vang lên trong đại sảnh, chỉ riêng thủ đoạn này tuyệt đối không phải người bình thường.  

Dương Bách Xuyên sao có thể không bị dọa sợ?  

Sau đó lại nghe thấy: "Tiểu tử, đừng tìm lung tung nữa... Bổn tiên đang ở trước mắt ngươi..."  

Dương Bách Xuyên kinh hãi, trước mắt không có bóng dáng nào.  

Nhưng ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trừng mắt phản ứng lại, tầm mắt rơi vào quả trứng màu trắng đục trước mặt, kinh ngạc nói: "Ngươi chính là con ong bên trong quả trứng này?"  

"Không thì sao? Tiểu tử kia, bổn tiên chính là Cửu Sí Phong Hậu từ thời thượng cổ, cũng không phải loài ong bình thường, được rồi, đưa ta đến chỗ ả yêu phụ Lam Tâm kia đi, ngươi có thể tìm được đến đây, chứng tỏ đại trận yêu phụ kia bày ra đã đến lúc chín muồi, cũng là lúc bổn tiên phải ra ngoài rồi..."  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đã có thể xác định nơi phát ra âm thanh.  

Hóa ra là bên trong Phong Noãn trước mắt, cũng chính là con ong gãy cánh bên trong Phong Noãn.  

Nhưng mà... Người này tự xưng là Phong Tiên, trong lời nói cũng để lộ một vài tin tức.  

Đầu tiên là, nếu con ong gãy cánh trong Phong Noãn tự nhận là Cửu Sí Phong Hậu từ thời thượng cổ, thì nhất định chính là vậy, từ hơi thở mạnh mẽ cùng với việc đối thoại trực tiếp trong tâm trí với hắn thì tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường.  

Nếu tu sĩ bình thường muốn nói chuyện trong tâm trí của hắn thì không thể nào mà hắn không phát hiện ra, và cũng cần hắn đồng ý mới được, nhưng đối phương có thể trực tiếp nói chuyện trong tâm trí hắn, đây không phải năng lực tầm thường.  

Ngoài ra, Phong Tiên này còn gọi Lam Tâm Tiên Vương là... Yêu phụ, nghe có vẻ oán hận rất lớn, vô cùng bất kính, nhưng cũng không đến nỗi muốn phân thây kẻ thù thành từng mảnh, điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái.  

Hơn nữa nàng ta còn nói đại trận Lam Tâm Yêu Phụ bày ra đã chín muồi, đây mới là trọng điểm trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì Lam Tâm Tiên Vương bày ra dường như đều hướng về Phong Tiên trong Phong Noãn, còn có --- Lục Nhĩ Mi Hầu trong trứng pha lê.  

Trên tấm bia đá nhìn thấy lúc đầu rất có thể chỉ là thủ đoạn che mắt của Lam Tâm Tiên Vương mà thôi, cũng có thể là sợ có nhân vật lợi hại nào tiến vào phá hủy nó.  

Nhưng mà bây giờ tất cả đối với Dương Bách Xuyên đã không còn quan trọng nữa, bây giờ điều khiến hắn tò mò nhất là hết thảy đối với hắn mà nói là tốt hay xấu.  

Hắn nhìn chằm chằm quả Phong Noãn, hoặc chính là Phong Tiên bên trong, lúc này hắn không còn kiêng dè nữa, hắn có thể nhìn ra, dù là Lục Nhĩ Mi Hầu trong trứng pha lê hay là Phong Tiên trong Phong Noãn trước mắt đêu bị nhốt trong đó, không thể ra ngoài...  

Hai người đều có một điểm giống nhau, chính là sức mạnh thần hồn vô cùng mạnh mẽ.  

Nhưng mạnh mà không ra ngoài được thì cũng uổng công.  

Nhưng mà nếu so sánh với nhau thì Phong Tiên này mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu rất nhiều, hắn đã lĩnh giáo qua sức mạnh thần hồn của Lục Nhĩ Mi Hầu, không mạnh bằng Phong Tiên, hơn nữa còn bị Hắc Liên trực tiếp phong ấn.  

Hơn nữa Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không nói chuyện, hay nói cách khác là không có năng lực giao tiếp, còn Phong Tiên này ngoại trừ có sức mạnh thần hồn mạnh mẽ mà còn có thể âm thầm trò chuyện trong tâm trí Dương Bách Xuyên, chỉ điểm này thôi cũng đã mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu.  

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn nhiều vấn đề làm hắn nghi ngờ, hình như là Phong Tiên nói dẫn nàng ta đi gặp Lam Tâm?  

Nhưng mà theo lời của trâu thần Ngũ Sắc, Lam Tâm Tiên Vương đã rời đi từ lâu rồi...  

Nhưng mà có vẻ như Phong Tiên không biết chuyện Lam Tâm Tiên Vương đã rời đi, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn muốn tìm hiểu xem ở đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?  

Nhưng cũng không thể để bị Lam Tâm Tiên Vương hay là Phong Tiên gì đó tính kế mà hắn hoàn toàn không hay biết.  

Nghĩ vậy Dương Bách Xuyên thử nói: "Ồ... Cái đó, Phong Tiên tiền bối... Lam Tâm Tiên Vương đã rời khỏi đây lâu rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ở đây còn có bí mật gì được không?"  

"Cái gì...? Lam Tâm Tiên Vương không còn ở đây?" Phong Tiên nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, giọng cao lên tới quãng tám, dường như rất kích động.  

"Đúng vậy, tuy ta không biết rời đi từ lúc nào, nhưung dường như đã từ rất lâu rất lâu rồi..." Dương Bách Xuyên nói tiếp, hắn muốn xem thử Phong Tiên sẽ nói gì.  

"Yêu phụ này... Sao nàng ta lại đi trước... Sao nàng ta có thể rời đi... Nàng ta đi rồi ta làm sao ra ngoài đây, ta làm sao hồi phục đây..."  

Lúc này Phong Tiên như phát điên lẩm bẩm một mình.  

Dương Bách Xuyên không sốt ruột, thấy cảm xúc của Phong Tiên bây giờ không ổn lắm, hắn có lẽ cũng không nên hỏi gì, đợi nàng ta bình tĩnh lại rồi hẵn hỏi.  

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Phong Tiên đột nhiên nói: "Tiểu tử kia, mau dẫn ta đến Lam Tâm Cư."
 
Chương 3690


Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, hắn biết rốt cuộc cũng đã nắm được quyền chủ động, trầm ngâm nói: "Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?  

Ta ở Tinh Không vô tình bị gió lốc cuốn tới nơi này, nhưng ở đây có kết giới, ta căn bản không thể ra ngoài, nhưng ở đây có một con trâu thần Ngũ Sắc bảo ta đi tim rượu mật hoa của Hầu tộc và tinh thể mật của ong, sau đó mới có thể đến Lam Tâm Cư.  

Chỉ khi tìm được hai thứ này mới có thể vào Lam Tâm Cư, sau đó tìm được thần thông "Phương Thống Càn Khôn" mà Lam Tâm Tiên Vương để lại, lĩnh ngộ xong mới có thể rời khỏi thế giới này.  

Nhưng bây giờ xem ra... Nơi này cũng không đơn giản, lúc ta đến chỗ Hầu tộc phát hiện Lục Nhĩ Mi Hầu bên trong trứng pha lê, bây giờ đến tổ ong lại đụng phải ngươi, Phong Tiên gãy cánh trong Phong Noãn, trước tiên ngươi nói cho ta biết đại trận chín muồi là gì, ta sẽ dẫn ngươi đi...  

Trong chuyện này nhất định còn điều gì dó mà ta chưa biết, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không mang ngươi đi, ta cũng không muốn bị lừa."  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, nhìn chằm chằm vào Phong Tiên bên trong Phong Noãn.  

"Tiểu tử kia, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với Phong Tiên không... Một tu sĩ nho nhỏ như ngươi nói chuyện với ta vô lễ như vậy sao? Ngươi nên biết rằng ngươi... Còn không có tư cách bàn điều kiện với bổn tiên... Hiểu chưa?" Giọng của Phong Tiên vang lên, trong giọng nói có cảm giác uy hiếp mãnh liệt.  

"Ha ha... Đương nhiên là hiểu..." Dương Bách Xuyên híp mắt, kéo dài giọng, hắn có thể không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Phong Tiên sao?  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên sao có thể bị người ta uy hiếp được.  

Cũng may Phong Tiên còn chưa nói ra lời gì khó nghe, nếu không Dương Bách Xuyên sẽ không chút khách khí mà tấn cong.  

Rõ ràng là một con ong bị gãy cánh mà thôi, cũng không phải Tiên Nhân thật sự, còn dám uy hiếp hắn?  

Vậy phải xem Dương Bách Xuyên có chấp nhận bị uy hiếp không?  

Phong Tiên tức giận: "Láo xược... Một tu sĩ nhỏ bé như ngươi, chẳng khác nào con kiến trong mắt bổn tiên, để ngươi đưa bổn tiên đến Lam Tâm Cư là vinh hạnh lớn lao của ngươi rồi, nếu dám làm trái ý bổn tiên, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày..."  

Nhưng còn chưa dứt lời đã bị Dương Bách Xuyên thô lỗ cắt ngang, cười lạnh nói: "Cứ thử xem, cũng chỉ là một con ong bị nhốt trong trứng mà cũng dám cuồng ngôn, chọc ta nóng lên ta sẽ nướng chín ngươi rồi ăn."  

"Ngươi... To gan~"  

Phong Tiên tức tới mức giọng nói run rẩy, đường đường là Cửu Sí Phong Hậu cấp bậc Tiên Vương, cũng từng là một cường giả có quyền lực ở Tiên Giới, sao có thể chịu được bị một con kiến nhỏ nhoi như vậy xem thường?  

Còn đòi nướng lên ăn?  

Buồn cười.  

Giây tiếp theo, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cả người Phong Tiên bên trong quả trứng màu trắng đục lóe lên ánh sáng bạc...  

Nhưng Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, chỉ là một con ong gãy cánh, cho dù là cấp bậc Yêu Tiên nhưng hiện giờ cũng bị nhốt bên trong Phong Noãn, cách duy nhất chính là tấn công thần hồn.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại sợ tấn công  thần hồn sao?  

Nguyên thần của hắn có Hắc Liên bảo vệ, hắn không sợ.  

Phong Tiên thượng cổ thì sao chứ?  

Người ta là hóa thân của Hắc Liên đầu tiên sinh ra ở thời Hồng Hoang, chẳng lẽ không đối phó nổi một con ong gãy cánh à?  

Từ lúc Phong Tiên uy hiếp hắn, hắn đã giao tiếp với Hắc Liên trong đầu.  

Hắc Liên nói với Dương Bách Xuyên: "Nếu đối phương tấn công thần hồn, tất nhiên sẽ cưỡng ép tiến vào biển ý thức của ngươi, để đạt được mục đích khống chế ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần để nàng ta tiến vào biển ý thức là được."  

Có Hắc Liên làm hậu thuẫn, Dương Bách Xuyên không chút lo lắng.  

Thấy ánh sáng bạc của con ong trong quả trứng lóe lên, khóe miệng hắn lộ ra ý cười.  

Đùa à, nếu ta không có chuẩn bị, sẽ dám khiêu khích ngươi sao?  

Chờ Phong Tiên Muốn giáo huấn hắn, Dương Bách Xuyên hắn cũng muốn giáo huấn con ong này một chút, để nàng ta biết phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà là thế nào.  

Đúng là Phong Tiên trước kia có thể rất mạnh, nhưng đó là ở Tiên Giới, là trước đây rồi?  

Mà bây giờ nàng ta đã bị chặt gãy cánh, nhốt bên trong Phong Noãn, đương nhiên cần hắn giúp đỡ, vậy mà vẫn còn kiêu ngạo, tự cao tự đại như vậy?  

Kiêu ngạo với nhầm người rồi...  

Ngay sau đó đúng như Hắc Liên dự đoán, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy đầu ong ong, biết là Phong Tiên tấn công thần hồn, nhưng hắn không phản kháng mà trực tiếp mở biển ý thức để sức mạnh thần hồn của Phong Tiên tiến vào, dù sao thì có Hắc Liên ở đó, hắn không hề sợ hãi chút nào.
 
Chương 3691


Giây tiếp theo, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên mở mắt ra trong biển ý thức, rửa mắt mà chờ, hắn muốn nhìn xem vị Phong Tiên gãy cánh  này có thủ đoạn gì?  

Nhưng hắn lại thấy một tia ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện trong biển ý thức...  

Dương Bách Xuyên sẵn sàng cho sự xuất hiện của một con ong mật.  

Ai biết được khi ánh sáng bạc dần dần tiêu tán, thế mà lại ngưng tụ ra một bóng người...  

Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, đội vương miện, quỷ khí bức người, nhưng lại mang một mặt sát ý.  

Người kia khẽ phất tay, duỗi ra một đôi bàn tay nõn nà như ngọc thạch, đánh về phía Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên.  

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một cỗ khí thế áp lực nặng tựa núi Thái Sơn đè trên Nguyên Thần của mình, hắn đều đã sẵn sàng dù không dựa vào Hắc Liên thì vẫn có thể đối phó, nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, cho dù thúc giục Nguyên Thần như thế nào, hắn cũng không thể động đậy dù chỉ một chút.  

Khi người phụ nữ xinh đẹp này ra tay, Nguyên Thần của hắn giống như bị ngọn núi trấn áp, chưa nói đến việc thúc giục Nguyên Thần, cho dù hắn muốn động đậy cũng không thể được.  

Dương Bách Xuyên biết người phụ nữ xinh đẹp này không thể nghi ngờ chính là Phong Tiên, ngay từ đầu nàng ta đã tự xưng là Tiên nhưng Dương Bách Xuyên lại xem thường.  

Hắn chưa thật sự gặp tiên nhân, hắn cũng cho rằng những người bị nhốt ở nơi này tự xưng là sinh linh của Tiên giới như Phong Tiên và trâu thần Ngũ Sắc có thực lực rất lớn, nhưng căn bản là cũng không có khái niệm gì cả.  

Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được sự kinh khủng của đối phương, có khả năng…thực sự là Tiên!  

Cho dù chỉ vẻn vẹn là một thân thể từ Thần Hồn ngưng tụ, hắn cũng cảm nhận được một cỗ sức mạnh ngoài sức tưởng tượng.  

......  

Sự hoảng sợ mà Nguyên Thần của Dương mỗ thể hiện ra bị Phong Tiên thu vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý, nàng ta khịt mũi lạnh lùng nói: “Đúng là một tên nhóc không biết trời cao đất rộng, tiểu tử, hôm nay bản tiên sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng, cho dù Tiên gặp nạ, thì vẫn là Tiên, không phải gà trong miệng ngươi.”  

Vừa nói, bàn tay Phong Tiên đột nhiên bộc phát ra ánh bạc, nhìn qua như muốn bắt lấy Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên vào tay...  

Lúc này, Dương Bách Xuyên lo lắng hét lên: “Hắc Liên…”  

Hắn đang đợi Hắc Liên xuất thủ nhưng lại không có động tĩnh gì, khi thấy Phong Tiên muốn bắt lấy mình, hắn không nhịn được vội vàng kêu to Hắc Liên.  

Có chút oán hận đối với Hắc Liên.  

“Hừ, có gọi trời cũng không cứu được ngươi…” Phong Tiên không kịp phản ứng lại ý tứ của Dương Bách Xuyên khi hắn hô to Hắc Liên, chỉ là khi cảm nhận được sự hoảng sợ của Dương Bách Xuyên khiến nàng ta rất sung sướng, nàng ta hừ lạnh nói.  

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt của Phong Tiên đại biến.  

Ngày khi nàng ta chuẩn bị một tay túm lấy cổ của Dương Bách Xuyên thì Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên ngồi trên một đài sen màu đen xuất hiện.  

Về phần đài sen màu đen nơi Nguyên Thần  của Dương Bách Xuyên đang ngồi, Phong Tiên đã nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng nàng ta cũng không quan tâm, bởi vì trong biển ý thức của Nguyên Thần, đều có thể ngưng tụ thứ gì đó tương tự như đài sen đen kia, dùng để cho Nguyên Thần đả tọa, còn có một số là pháp khí dùng để bảo vệ Nguyên Thần.  

Nhưng theo góc nhìn của Phong Tiên, cùng lắm cũng chỉ là một tu sĩ nho nhỏ trong Tu Chân Giới, cho dù hắn có pháp khí bảo vệ Nguyên Thần, thì có thể có pháp khí mạnh mẽ gì chứ?  

Trong mắt những Tiên nhân, tất cả chúng sinh của Tu Chân Giới đều là kiến hôi.  

Cùng Tiên giới so sánh, Tu Chân Giới và Tiên Giới là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không hề có bất kì khả năng nào để so sánh.  

Bất kể sinh linh nào của Tiên Giới đều không để sinh linh của hạ giới để vào mắt, chưa kể nàng ta vẫn là một tồn tại cấp bậc Tiên Vương, mặc dù bây giờ chỉ là sợi Thần Hồn tiến vào biển ý thức của Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn là một sự tồn tại mà một tu sĩ hạ giới như Dương Bách Xuyên không thể so sánh.  

Ngay từ đầu, Phong Tiên đã không đặt sự chú ý đến đài sen đen mà Dương Bách Xuyên ngồi lên, lúc này lại nhìn thấy đài sen đen mà Dương Bách Xuyên ngồi phát ra ánh sáng chói lóa, liền cảm nhận được chuyện không ổn.  

Bởi vì nàng ta cảm thấy một cỗ khí tức Hồng Hoang phát ra từ đó.  

Nói về với Hồng Hoang, kia chính là một thời đại kỷ nguyên, bất kỳ sinh vật sống nào trên thế giới đều biết rằng thời đại hồng hoang chính là một thời đại khai thiên tích địa huy hoàng, bất kỳ sinh nào ở Hồng Hoang hoặc thậm chí những vật khác đều không thể coi thường.  

Nàng ta ngàn vạn không ngờ rằng đài sen đen mà Dương Bách Xuyên tọa hạ lại thực sự có khí tức của Hồng Hoang...  

Sắc mặt của Phong Tiên thay đổi kịch liệt, nàng ta theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, vô ý thức mà muốn thu tay lại.  

Nhưng đã không còn cơ hội nữa.  

Ngay khi nàng ta nhìn thấy luồng khí màu đen phát ra từ đài sen đen nơi Dương Bách Xuyên ngồi, thì nó đã biến thành một thanh kiếm một cách quen thuộc, nhanh như chớp chém vào cánh tay đang duỗi ra của nàng ta.  

“A…”  

Phong Tiên hét lên, một cánh tay của nàng ta bị chém đứt ngay tức thì.  

Điều tồi tệ hơn nữa là Phong Tiên cảm thấy nơi cánh tay bị cụt dường như đang bị ăn mòn, nó còn bắt đầu ăn mòn Thần Hồn của nàng ta.  

Chuyện này khiến nàng ta sợ chết khiếp.  

Trong tiếng gào thét, nàng ta không chút do dự liền rút khỏi biển ý thức của Dương Bách Xuyên.   

“Ha…”  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên mở mắt ra, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dọa cho vị Phong Tiên này sợ hãi mà lui.
 
Chương 3692


Hắc Liên một khi xuất thủ quả nhiên bất phàm.   

Chặt đứt một cánh tay của Thần Hồn Phong Tiên nhất định sẽ khiến nàng ta chịu thương tổn nặng nề.  

Giờ phút này, dường như ánh sáng bạc của bầy ong mật trong Phong Noãn đã mờ đi rất nhiều...  

“Ngươi…đến cùng là nguời phương nào?” Lúc này, Phong Tiên thành thật hơn rất nhiều, hoảng sợ hỏi Dương Bách Xuyên.  

Quả nhiên nàng ta bị dọa cho sợ hãi, đài sen màu đen trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên bảo vệ Nguyên Thần thật sự có khí tức của Hồng Hoang, đủ để chứng minh thằng nhóc này không phải là vật trong ao.  

Phàm là vật trong Hồng Hoang đều là một sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể cam tâm đi bảo vệ một người bình thường?  

Nghĩ đến một đòn đáng sợ vừa rồi, nếu nàng ta không nhanh chóng rút khỏi biển ý thức của Dương Bách Xuyên, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.   

Lúc này, Phong Tiên thậm chí còn không dám nói chuyện trong não hải của Dương Bách Xuyên, một giọng nói trực tiếp truyền đến từ Phong Noãn, dù sao nói chuyện trong não hải của Dương Bách Xuyên, thì Thần Hồn phải tiến vào trong não hải của Dương Bách Xuyên.  

Nhưng vừa rồi, một kích của của Hắc Liên đã làm cho dũng khí của Phong Tiên bị dập tắt rồi.  

Lúc này, nàng ta nói chuyện còn có chút run rẩy, nàng ta cũng hoàn toàn tin rằng sự tồn tại của thứ kia trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên chắc chắn có thể hủy diệt nàng ta.  

......  

Về phần Dương mỗ lúc này, khi nghe Phong Tiên nói, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.  

Hắn biết con ong mật này đang sợ hãi.  

Cửu Sí Phong Hậu thì sao chứ?  

Còn không phải chỉ là một con ong mật bị gãy cánh?  

Phong Tiên cao cao tại thượng lại như thế nào?  

Cũng không phải vẫn bị hắn chấn nhiếp đấy thôi…   

Dương mỗ da mặt dày ôm hết công lao vào mình.  

Trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.  

Sau đó hắn nhìn chằm chằm Phong tiên bên trong Phong Noãn nói: “Ngươi chỉ cần biết ta là người có thể giết ngươi là được, bây giờ thì ngoan ngoãn nói cho ta biết tình hình ở đây là như thế nào... Nếu không ta cũng sẽ không ngại đem chiên con ong mật gãy cánh nhà ngươi, hiểu chứ?  

“Ta nói…”  

Phong Tiên lập tức sợ.  

Không thể không sợ được, bản thể bị tổn hao nhiều, Thần Hồn vừa mới bị dọa sợ chết khiếp, nàng ta không hề nghi ngờ chút nào, thằng nhóc trước mặt này thật sự có thể hủy diệt Thần Hồn của nàng ta.  

Khí tức Hồng Hoang mạnh mẽ không gì sánh kịp vừa rồi, trong cảm thụ của Phong Tiên, đừng nói là một cái Thần Hồn đã bị hao tổn như nàng ta, cho dù là Thần Hồn trong thời kỳ toàn thịnh e là cũng không ngăn cản nổi.  

Lúc này hợp tác thì tốt hơn, thật vất vả mới tỉnh lại, nàng ta vẫn hy vọng có thể hồi phục, cũng không dám lại làm bậy.  

Thực sự mà nói, nàng ta thực sự là một con Phượng Hoàng rơi xuống trần.  

Người ở… À không... Phải là Phong ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.  

Có thể sống thì ai lại muốn chết?  

“Nói đi, ta nghe, nói rõ ràng từng chuyện một, cho ta biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây, nếu có một chút lừa dối, đừng trách ta tàn nhẫn mang ngươi đi chiên giòn.” Dương mỗ hung ác đe dọa.  

“Vâng, không dám…”  

Phong Tiên thành thật, sau đó bắt đầu nói cho Dương Bách Xuyên biết tình hình ở đây...  

Sau khoảng nửa canh giờ, Phong Tiên cuối cùng cũng nói xong.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện gì đã xảy ra.  

Hóa ra ở thời thượng cổ, trong cuộc chiến Tiên Ma, yêu tộc cũng cũng bị dính líu vào, bởi chính Yêu Tiên của yêu tộc cùng Tiên nhân đã hợp sức đánh bại ma tộc, nhưng vẫn có vô số thương vong...  

Cửu Sí Phong Hậu bị trọng thương vào thời điểm đó, sau khi chín cánh bị gãy, nàng ta đã mất đi núi dựa và pháp lực, còn chịu tổn thất lớn.  

Mà trong trận chiến đó, nàng ta và Lam Tâm Tiên Vương được phân cùng một đội, mặc dù một người là Tiên của nhân tộc, người còn lại là Tiên của Yêu tộc, bọn họ tuy không hợp nhau, nhưng dù sao cũng cùng nhau trải qua sinh tử...  

Có thể coi đó là tình cảm trong lúc sinh tử, dù thường xuyên cãi nhau nhưng lại thật sự coi nhau như bạn bè.  

Chín cánh của Phong Tiên bị gãy thực chất là do ngăn cản ám sát cho Lam Tâm Tiên Vương, sau chiến tranh, Lam Tâm Tiên Vương đã đưa nàng ta đến thế giới này để kiến tạo lại pháp lực giúp nàng ta phục hồi lại chín cánh.  

Mà chín cánh của Phong Tiên cũng có Niết Bàn thần thông của riêng mình, nếu tăng thêm đại trận do Lam Tâm Tiên Vương bày ra, liền có thể khôi phục chín cánh.  

Cho nên, tình huống hiện tại của Phong Tiên là nhờ Lam Tâm Tiên Vương đã dùng bảo vật quý hiếm tinh luyện ra trứng Niết Bàn để khôi phục trạng thái chín cánh cho nàng ta, nếu muốn khôi phục, nàng ta nhất định phải Niết Bàn trong quả trứng bên trong ngọn núi này.  

Vô số năm qua Phong Tiên đều ở trong trạng thái ngủ say, cho đến một ngày nào đó nàng ta mới có thể tỉnh lại, đó là thời cơ để phá trứng mà ra và khôi phục chín cánh.  

Đây đều là những bàn giao của Lam Tâm Tiên Vương, đợi khi Phong Tiên tỉnh dậy, Lam Tâm Tiên Vương sẽ đưa nàng ta đến đại trận ở Lam Tâm Cư phá trứng trùng sinh.  

Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên đối với Phong Tiên chính là cơ duyên đã điểm, vì vậy nàng ta đã thức tỉnh.  

Chỉ là không ngờ rằng Lam Tâm Tiên Vương đã rời đi rồi.  

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hầu tử hay là nói Miêu Hầu Lục Nhĩ trong trứng pha lê thì sao? Còn tộc Sơn Hùng ở đây, mật ong từ tổ ong của các ngươi, còn có rượu mật hoa trong hang ổ của Hầu tử, chẳng lẽ đều dùng để khôi phục thương thế của ngươi? Trâu thần Ngũ Sắc còn đang tồn tại ở đây cơ mà?”
 
Chương 3693


Dương Bách Xuyên liên tiếp hỏi Phong Tiên vài câu, chờ nàng ta trả lời.  

Từ lời kể của Phong Tiên, Dương Bách Xuyên có thể nghe được, trước đó thật ra Phong Tiên và Lam Tâm Tiên Vương là bạn bè, chẳng qua là loại bạn bè trong ngoài không đồng nhất mà thôi, mặc dù nàng ta gọi Lam Tâm Tiên Vương là yêu phụ.  

Điều đó cũng không có nghĩa là họ không phải bạn bè, có đôi khi bạn bè thậm chí còn có thể là kẻ thù.  

Từ điểm này, Dương Bách Xuyên cũng có thể nhìn ra, ở thời Thượng Cổ, có lẽ quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc cũng không tệ lắm.  

Hắn cũng biết được vài điều từ trong lời nói của Phong Tiên rằng Ma tộc đã tồn tại từ thời Thượng Cổ, thậm chí chúng còn cực kỳ bá đạo, thực sự là một tai họa lớn.  

......  

Lúc này, nghe Dương Bách Xuyên hỏi lại, Phong Tiên đáp: “Trâu thần Ngũ Sắc là tiên sủng luôn đi theo bên cạnh Lam Tâm Tiên Vương, nó là một con trâu khá là ngu ngốc, có thể xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.  

Đối với Miêu Hầu Lục Nhĩ với trứng pha lê mà ngươi nói, ta cũng thực sự không biết, có khả năng là do Lam Tâm bắt về lúc sau đó! Còn đám ong mật kia thực sự chỉ là mấy con ong bình thường mà ta tìm được từ thế giới này hồi đó, mục đích chính là để thu thập mật hoa giúp ta củng cố đôi cánh gãy và quá trình biến đổi, cũng không có gì đáng để nói cả.  

Chỉ là theo pháp tắc thần thông mà Lam Tâm bày ở nơi này khiến quy luật của thế giới thay đổi làm cho mấy con ong biến lớn hơn mà thôi, còn đám Sơn Hùng tồn tại là để thúc giục bọn ong, mà gấu ăn mật chính là trời sinh, đám ong bị gấu trộm mất mật đương nhiên sẽ chăm chỉ kiếm mật hơn, có thể xem đó như là một loại cân bằng của thế giới tự nhiên đi.  

Lúc đó ta cũng không biết tình hình của Hầu tộc ra sao, nhưng ta nghĩ chúng nó cũng giống ta, có thể cũng là vì để phá trứng mà ra, không phải ngươi nói có Miêu Hầu Lục Nhĩ trong trứng pha lê đấy thôi…”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Đại trận trong lời của ngươi là trận pháp nào?”  

“Âm Dương Phục Tô trận, là một loại Tiên trận sử dụng sức mạnh của trời đất để khôi phục bất kỳ tổn thương nào của cơ thể và Thần Hồn, cần có thời gian để tích lũy sức mạnh của sức sống trời đất mới có thể kích hoạt, lúc trước Lam Tâm có nói là trận pháp dùng để khôi phục chín cánh của ta cần sử dụng tinh thể mật ong, chính là mấy cái trứng màu vàng kim bị ngươi thu lại kia.”  

Lúc đó, sau vô số năm vất vả kết tinh của đàn ong, hiện giờ thử tính một chút số lượng là chín trăm, vị chi ra là ta đã ngủ say chín vạn năm, bởi mỗi một vạn năm chỉ kết tinh ra được một trăm tinh thể mật ong.  

Đến lúc khởi động đại trận nhất định phải dùng đến, nhưng theo lời nói của Lam Tâm năm đó, chỉ cần tích lũy ba vạn năm tinh thể mật ong là đủ, mà hiện tại đã trôi qua chín vạn năm... Lam Tâm lại không hề gọi ta thức tỉnh để khởi động đại trận, xem ra là nàng đã gặp chuyện bất trắc…” Giọng điệu của Phong Tiên vốn đã rất bình tĩnh khi nói lời này, năng lực suy tính thật lý trí, nhưng lại cũng hơi buồn.  

Dương Bách Xuyên hiểu ra một chút, xem ra trâu thần Ngũ Sắc kia không nói dối hắn.  

Chỉ là bây giờ hắn không thể hiểu được một chuyện, Lam Tâm Tiên Vương chẳng lẽ thật sự có thể dự báo tương lai? Biết hắn sẽ đi vào đây sao?  

Nếu như hắn không tiến vào thế giới này, chẳng phải là Phong Tiên sẽ không bao giờ tỉnh lại hay sao?  

Vẫn còn một số vấn đề trong chuyện này, bởi vì nội dung của tấm bia và trâu thần Ngũ Sắc đều nói rằng, Lam Tâm Cư có pháp tắc thần thông do Lam Tâm Tiên Vương để lại, những người đến cần phải lĩnh hội được pháp tắc thần thông mới có thể ra ngoài.  

Đi lòng vòng một hồi, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình đang bị Lam Tâm Tiên Vương dắt mũi, huống hồ lỡ như trong Lam Tâm Cư không có bất kì cái gì gọi là pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn, như vậy thì chẳng phải hắn sẽ không ra ngoài được sao?  

Ngoài ra còn có một điều kiện tiên quyết là nếu muốn vào Lam Tâm Cư, nhất định phải mang theo Miêu Hầu Lục Nhĩ bên trong trứng pha lê mới được.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất khó chịu.  

Hắn nói: “Nói như vậy thì ta cũng chẳng chiếm được chút lợi ích nào sao? Còn không biết có ra ngoài được không, Lam Tâm Cư có pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn hay không, vậy vì sao ta phải giúp ngươi?”  

Hắn biết Phong Tiên bị nhốt trong Phong Noãn nhất định phải được hắn đưa đến Lam Tâm Cư, nếu không nàng ta cũng không thể tự mình rời đi, về phần trâu thần Ngũ Sắc, con hàng kia có lẽ bị hạn chế trong núi Lam Tâm, căn bản là không thể rời khỏi.  

Phong Tiên có chuyện muốn nhờ Dương Bách Xuyên, mà lúc trước đã bị một đòn kia dọa sợ, biết tiểu tu sĩ Dương Bách Xuyên này không thể phán đoán theo lẽ thường, sau khi nghe hắn nói xong, liền kiên nhẫn nói: "Trước hết, ta dám chắc chắn một điều, Lam Tâm Tiên Vương quả thật có pháp tắc thần thông ≪Phương Thốn Càn Khôn≫, sự thay đổi của thế giới này chính là minh chứng.  

Hơn nữa, đường đường là một Tiên Vương đã có thể dự đoán rằng ngươi sẽ đi vào thế giới này, vậy chắc chắn sẽ không đi lừa một tên tiểu tu sĩ như ngươi, nàng ấy nói sẽ để lại cho ngươi pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn thì chắc chắn sẽ có.  

Thứ hai, ngươi cũng có thể lấy được một hồ Quỳnh Tương Ngọc dịch còn có những kết tinh còn thừa, ta nghĩ ngươi cũng đã nhận được rượu mật hoa của Hầu tộc, thiên tài địa bảo của Tu Chân Giới còn lâu mới so được với những thứ này, có những thứ này, đủ để hỗ trợ ngươi đến lúc phi thăng, đây…đối với ngươi mà nói là một cơ duyên lớn, cho nên ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì.”
 
Chương 3694


“Nghe thì có vẻ là như vậy... Nhưng nếu ta đưa ngươi đến chỗ Âm Dương Phục Tô trận, đến lúc đó ngươi khôi phục, chẳng phải sẽ động thủ với ta sao, chẳng phải ta sẽ lại có thêm một kẻ địch cấp bậc Tiên nhân nữa sao, ha ha... Cho nên ta không dám, quá mạo hiểm…” Dương mỗ nói ra những gì hắn nghĩ mà không chút cố kỵ.  

Nhưng những gì hắn nói đều là sự thật, con ong mật này là Yêu Tiên của Tiên Giới, huống hồ nếu hắn đưa nàng ta đến chỗ Âm Dương Phục Tô trận, phục hồi chín cánh, hoặc là nói khôi phục Tiên lực, lúc đó lại nổi lên sát tâm với hắn, hắn chưa chắc sẽ đối phó được.  

Mà... Cho dù có Hắc Liên, hắn cũng không dám chắc, dù sao Hắc Liên cũng chỉ có thể bảo vệ Nguyên Thần của hắn về mặt Thần Hồn cùng biển ý thức, lại không thể trực tiếp ra ngoài chiến đấu.  

Đến lúc đó, nếu phải đối phó với một Yêu Tiên, một Yêu Tiên thật sự, chẳng phải hắn sẽ luống cuống sao?  

Nghe thấy Dương mỗ nói, Phong Tiên cười khổ nói: “Ngươi hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều, hiện tại ta bị nhốt ở đây, ta không có gì phải giấu diếm ngươi cả, để ta nói thật cho ngươi biết, chín cánh của ta đã bị hư hại trong cuộc chiến Tiên Ma, tổn hại không chỉ mỗi như thế này, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.”  

Cảnh giới tu vi từ Tiên Vương đứng ở đỉnh phong rớt thẳng xuống đáy cốc, đến cảnh giới thấp nhất của Tiên nhân, cũng tương đương với cấp bậc tứ chuyển Tán Tiên ở Tu Chân Giới các ngươi, mà nếu còn toàn vẹn Thần Hồn thì mới là tứ chuyển Tán Tiên, còn không ổn định, về phần Tiên thể, thân thể của ta bây giờ đã tàn tạ, Âm Dương Phục Tô trận nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục chín cánh của ta, nếu muốn khôi phục đến cảnh giới đỉnh phong một lần nữa thì không biết phải mất bao nhiêu năm...  

Trong trường hợp này, ta cũng không biết Âm Dương Phục Tô trận có thể khôi phục được hay không, cho dù chín cánh được khôi phục, cũng có rất nhiều nhân tố không ổn định, cần phải gia cố tu vi, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề ta có thể sẽ trả thù ngươi hay không, cho dù trả thù thì trong cơ thể ngươi cũng có sức mạnh của Hồng Hoang, ngươi cho rằng ta có thể cùng ngươi liều mạng sao?  

Dương Bách Xuyên nghe xong cảm thấy hình như cũng đúng, là đạo lý này, nhưng hắn cũng không tin hoàn toàn, nhếch miệng cuời: “Muốn được sống yên ổn, ngươi vẫn nên lập lời thề Thiên Đạo đi, thề sẽ không đối địch với ta, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đến Lam Tâm Cư…”  

Giúp thì chắc chắn sẽ giúp, bởi vì Dương Bách Xuyên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tấm bia đá mà Lam Tâm Tiên Vương để lại đã nói về pháp tắc thần thông≪Phương Thốn Càn Khôn≫, hắn cần phải đi ra ngoài, hắn không thể bị nhốt ở đây, mặt khác, cho dù có Phương Thốn Càn Khôn, nhưng hắn không lĩnh ngộ được đồng nghĩa với việc không mở được kết giới, lúc đó chờ chín cánh của Phong Tiên chữa trị xong, bọn họ có thể liên hợp lại tìm cách phá giải kết giới ra ngoài.  

Dù sao thì cũng là đồng minh, cho dù là Phong Tiên bị gãy cánh, thì cũng vẫn là Phong Tiên, để tìm cách thoát ra, Dương Bách Xuyên biết không thể chỉ dựa vào một mình hắn.  

Nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Phong Tiên, cho nên để cho Phong Tiên lập lời thề Thiên Đạo sẽ không đối địch với hắn, Dương Bách Xuyên mới cảm thấy yên tâm.  

Đợi Dương Bách Xuyên nói xong, Phong Tiên ngay lập tức lập lời thề Thiên Đạo sẽ không đối địch với hắn, điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng coi như tạm thời tin tưởng nàng ta.  

Sau đó Dương Bách Xuyên ôm lấy Phong Noãn rồi trực tiếp đi ra ngoài, giống như trứng pha lê, bình Càn Khôn cũng không thể tiếp nhận Phong Noãn hay là nói Phong Tiên.  

Tình huống này khiến Dương Bách Xuyên suy đoán lần nâng cấp và tiến hóa này của bình Càn Khôn có lẽ chỉ giới hạn ở Tu Chân Giới, nếu muốn tiếp nhận sinh linh cấp bậc Tiên thu vào, sợ là phải đợi đến sau này khi tiến vào Tiên Giới mới được...?  

Nghĩ những chuyện này trong lòng, Dương Bách Xuyên mang theo Phong Noãn đến một không gian rộng lớn trong hang ổ của ong mật, dừng bước trước một cái ao lớn đựng đầy mật ong vàng óng.  

Mặc dù ao mật ong lớn này không tốt bằng tinh thể mật ong, nhưng cũng không phải là một thứ bình thường, đối với Tu Chân giả mà nói nó chính là đồ tốt, bất kể là phục dụng trực tiếp hay dùng để luyện đan thì đều là thiên tài địa bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, một ao lớn như vậy, hắn sẽ không từ bỏ.  

Nhưng đến khi thu thập, Dương Bách Xuyên có chút bối rối, hắn không có thứ gì có thể đựng nhiều mật ong như vậy.  

Lúc hắn đang khó xử, chỉ nghe Phong Tiên nói: “Vì chúng ta đã đạt được thỏa thuận nhất trí mục tiêu, ta sẽ không keo kiệt, tặng ngươi một thứ, dùng để dựng đám Quỳnh Tương này, không cần phải phiền não.”  

Lời vừa dứt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một cái chai nhỏ trong suốt xuất hiện ngay khi Phong Noãn trong tay vừa lóe lên ánh sáng bạc, chữ khắc phức tạp, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.  

Chỉ nghe thấy Phong Tiên nói: “Đây là Tiên khí, mặc dù chỉ là Tiên khí cấp thấp, nhưng lại là loại bình đặc biệt dùng để thu thập chất lỏng bên ngoài không gian, luyện hóa là có thể dùng.”  

Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết cầm thứ trong tay, cảm ơn một câu, lập tức bắt đầu luyện hóa tế máu.  

Sau vài phút, thúc giục thúc giục bảo bình đối diện với một ao lớn mật ong: “Thu…”  

Khoảnh khắc tiếp theo, mật ong vàng óng hoặc là nói Quỳnh Tương Ngọc dịch không ngừng chảy vào bình tiên.
 
Chương 3695


Một tiếng sau, lúc Dương Bách Xuyên bước ra khỏi tổ ong mật, tiếng gầm rú bên ngoài hãy còn chưa tan.  

Ba tộc khỉ, gấu núi và ong mật vẫn đang ra sức chiến đấu…  

Hiện tại Dương Bách Xuyên không có thời gian quan tâm đến cuộc chiến giữa đám “động vật” này, hắn phải mau mau chạy tới Lam Tâm mới được.  

Mặc dù khỉ, gấu và ong đều sở hữu ngoại hình quá khủng, sức mạnh và tốc độ lại chẳng so được với phép thần thông, chẳng qua là bị sức mạnh pháp tắc ảnh hưởng nên mới xảy ra biến dị mà thôi.  

Suy cho cùng bọn chúng vẫn chỉ là động vật bình thường, không được xem là yêu thú hay linh thú, vì chúng không sinh ra được linh trí, chỉ có mỗi bản năng của động vật, thế nên trong mắt hắn, chúng chính là động vật.  

Giờ hắn đã lấy được thứ hắn muốn, chỉ cần chạy tới núi Lam Tâm nữa là xong.  

Dương Bách Xuyên về tới đỉnh núi, đào quả trứng thạch anh được chôn dưới đất lên, vác trên vai, tay còn lại cầm trứng núi, sau đó bay thẳng lên trời.  

Đúng lúc này, bầy ong bất chợt hiện ra từ khắp bốn phương tám hướng, bao vây hắn ở giữa.  

Cả phía chân trời cũng đã bị bầy ong đông đúc lấp kín mít, chỉ cần Dương Bách Xuyên vừa bay lên là chúng lập tức xuất kích.  

Đám ong to như con trâu ra sức vẫy cánh, phát ra tiếng buzz buzz đinh tai nhức óc, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực vô cùng. Tuy không sợ, nhưng khi phải đối mặt với một bầy ong đông nghịt, Dương Bách Xuyên vẫn không kiềm được mà sởn cả gai ốc.  

Sau đuôi mỗi một con ong mật là một cây kim sắc nhọn, khi chúng kết bè kế lũ tấn công, dù có là họ Dương thì cũng phải dè chừng ba phần.  

Ngay lúc hắn định gọi tiểu Phượng Hoàng đến phóng hỏa dọn dường, giọng của Phong Tiên bỗng vang lên: “Đừng lo, để ta dời bầy ong đi nơi khác cho, tuy những con ong mật bình thường này không dính líu gì với ong mật Cửu Sí của ta, nhưng chuyện ta có thể niết bàn về lại trứng núi cũng có một phần công lao của chúng, nên ngươi đừng tổn thương chúng…”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, trong tay người ta có cả một ngọn núi tiên, làm gì có chuyện không dạy dỗ được một đám ong mật chứ?  

Quả nhiên, ngay sau đó, Phong Tiên trong trứng núi lập tức phát ra âm thanh buzz buzz du dương…  

Nghe có hơi nhỏ, nhưng lại vang vọng khắp đất trời.  

Hắn biết Phong Tiên đang sử dụng sức mạnh thần hồn để phát ra âm thanh, đó hẳn là ngôn ngữ của tộc ong mật, tuy nghe không hiểu, nhưng hiệu quả lại cực nhanh, mắt thường cũng thấy được.  

Sau khi âm thanh du dương của Phong Tiên vang lên, đám ong mật rợp trời tức khắc bình tĩnh lại, đàn ong chuẩn bị tấn công Dương Bách Xuyên cũng dừng bước, sau đó vừa kêu buzz buzz vừa xoay người, ngay hàng thẳng lối bay về tổ của mình trên núi…  

Chưa đến mười nhịp thở, tất cả ong mật che trời lấp đất đã biến mất không còn sót một con, toàn bộ đều bay về tổ hết.  

Nhìn thấy cảnh này, Dương Bách Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn cũng chẳng muốn làm bị thương đám ong mật khổng lồ này chút nào, dù gì cũng lấy nguyên một ao mật cộng thêm chín trăm khối tinh chất ong mật của người ta, nếu giờ còn gọi tiểu Phượng Hoàng tới phun lửa thiêu rụi bọn nó thì thật đúng là vô đạo đức, không hiểu lý lẽ.  

Phong Tiên gọi bầy ong quay về chính là kết cục tốt nhất, có cả biển hoa của thế giới ở đây, hắn tin chắc không đầy mấy năm nữa, trong tổ của ong mật sẽ lại sản xuất ra được mật ong, thậm chí là tinh chất mật của bí cảnh. Đương nhiên, theo lời Phong Tiên thì mười nghìn năm mới ngưng kết được một trăm khối tinh chất ong mật, nếu chia đều thì tương đương với một nghìn năm mới sản xuất được một khối tinh chất ong mật, thật sự quá lâu.  

Nhưng họ Dương nào đó lại chẳng thấy hổ thẹn chút nào, bởi vì thứ này được gọi là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, là sản vật của Tiên Giới, nếu cứ để không ở đó, chẳng được tu sĩ nào sử dụng để tu luyện thì mới là lãng phí của trời, đáng bị thiên lôi đánh.  

Tới khi âm thanh của Phong Tiên ngưng hẳn, Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn xuống dưới chân núi, đập vào mắt là một đống hỗn loạn.  

Bầy khỉ và gấu núi đã bị đại quân ong mật đánh cho không còn mảnh giáp, cả người sưng vù, nổi đầy bọng nước, cũng may chưa đến mức mất mạng, hơn nữa một phần lớn biển hoa cũng bị phá hủy.  

Cảnh tượng này khiến tên họ Dương thấy không đành lòng, đang yên đang lành, biển hoa xinh đẹp đã biến thành một mớ hỗn độn, mà… đây hình như cũng là kiệt tác của hắn.  

Sau khi ong mật lui về tổ, khỉ và gấu núi vẫn còn nán lại, có lẽ là cảm nhận được sự hiện diện của Dương Bách Xuyên, hay đúng hơn là của trứng thạch anh ở chân trời, nên đã ngưỡng cổ giận dữ thét gào.  

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên nói với Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh: “Lục Nhĩ Đóa, ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì, hiện tại mau ra lệnh cho bầy khỉ của ngươi về lại núi đi, đừng để chúng hy sinh vô ích, nếu cứ tiếp tục đánh nhau với đám gấu núi như vậy thì giữa khỉ và gấu núi, ta nghĩ người thua nhiều hơn chắc chắn là khỉ đấy.  

Tuy ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, nhưng nếu theo sự sắp xếp của Lam Tâm Tiên Vương thì hẳn là ngày nào đó, ngươi sẽ phá vỏ ra ngoài đúng không? Ngươi cũng từng được linh khí trong rượu mật hoa của tộc khỉ tẩm bổ mà, chắc là không hy vọng bầy khỉ chết sạch đâu nhỉ?”
 
Chương 3696


Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh nghe Dương Bách Xuyên nói xong thì đảo mắt vài vòng, thấy vậy, Dương Bách Xuyên biết ngay là con Lục Nhĩ Mỹ Hầu này nghe hiểu lời mình nói.  

Lục Nhĩ Mỹ Hầu hình như đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì, lát sau, cuối cùng cũng chịu mở miệng thét dài: “Kéc…”  

Mọi chuyện diễn ra sau đó hệt như những gì Dương Bách Xuyên đoán, bầy khỉ bên dưới vừa nghe thấy tiếng thét dài của Lục Nhĩ Mỹ Hầu thì đồng thanh gào một tiếng đáp lại như đang lĩnh mệnh, rồi kéo nhau rút lui…  

Thế là bây giờ chỉ còn mỗi tộc gấu núi còn ở lại, khi phát hiện kẻ thù đã đi hết sạch, tộc gấu núi cũng xoay lưng bỏ về.  

Đến đây, Dương Bách Xuyên xem như đã trả lại công đạo cho ba loài vật ở thế giới này.  

Không có thương vong thì tốt, hắn cũng chẳng muốn dính phải sát nghiệt.  

Họ Dương nhếch miệng cười, tung người bay về phía núi Lam Tâm ở hướng Đông.  

Đi được nửa đường, Phong Tiên mở miệng bảo: “Con khỉ này trông không giống con khỉ từng tham gia cuộc đại chiến Tiên Ma năm ấy, chẳng biết Lam Tâm tìm được ở đâu nữa, có lẽ vào năm xảy ra trận chiến Tiên Ma đó…”  

Nói đên đây, Phong Tiên bỗng ngưng bặt, chẳng nói thêm lời nào, nhưng trông có chút đau thương.  

Thế mà tên họ Dương còn xát thẳng muối lên miệng vết thương của người ta: “Về bản chất thì các ngươi đúng là sinh vật thời thượng cổ, nhưng thời thượng cổ đã là chuyện quá khứ, trở thành lịch sử rồi.”  

“Đây là chuyện nằm trong dự tính mà, mỗi lần đại chiến khởi nguồn từ lòng đố kỵ nổ ra là một lần thời đại lại thay đổi, từ hồng hoang đến viễn cổ rồi thượng cổ, tới tận ngày nay, khát vọng diệt sạch ma tộc của Tiên Giới vẫn còn chưa biến mất…” Phong Tiên cảm thán.  

“Ma tộc ở Tiên Giới mạnh lắm hả?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

Phong Tiên trả lời: “Đâu chỉ mạnh, có nói là tai họa của vạn vật trên thế gian cũng không ngoa nữa kìa, ma tương đương với giết chóc và máu tươi, mang hàm ý hủy diệt mà…”  

Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Rốt cuộc Ma tộc là bộ tộc thế nào, mạnh ra sao? Hiện ở Tu Chân Giới cũng có Ma tộc, chẳng qua đang lén lút ẩn trốn ở đâu đó, chưa biết chừng trong tương lai sẽ có một ngày Ma tộc ở Tu Chân Giới bùng nổ…”  

“Sức mạnh đáng sợ nhất của Ma tộc nằm ở chỗ đồng hóa, chúng có thể đồng hóa bất cứ sinh linh gì, ma khí là khắc tinh trời sinh của sức mạnh Tiên Giới và Tu Chân giới, suy cho cùng không ai có thể nói rõ rốt cuộc Ma tộc là thế nào. Trước kia, chiến trường nằm ở Tiên Giới, giờ xem ra Ma tộc muốn phá hủy nền tảng của Tiên Giới, và Tu Chân Giới chính là nền tảng của Tiên Giới, hầu hết sinh vật ở Tiên Giới đều phi thăng từ Tu Chân Giới lên, chứ sinh vật bản địa ở Tiên Giới không có bao nhiêu cả.”  

Nói đến đây, Phong Tiên cũng lo lắng vô cùng.  

Hai người một hỏi một đáp, chẳng mấy chốc đã tới dưới chân núi Lam Tâm.  

Hiện tại, mối nguy của thế giới này xem như đã bị tiêt diệt, Dương Bách Xuyên vung tay lên, thả Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng ở trong không gian của bình Càn Khôn ra ngoài, dù sao cũng phải cho Trịnh Bân Bân ra ngoài thông gió, hít thở khí trời, chứ nàng ấy đã kêu ca tận mấy ngày rồi đấy.  

“Ồ… Xuyên Tử à, đây là gì vậy…?”  

Vừa ra ngoài, Trịnh Bân Bân đã tinh mắt nhìn thấy quả trứng thạch anh Dương Bách Xuyên vác trên vai, bên trong quả trứng có một con khỉ, trong tay con khỉ ôm cục gì đó màu trắng sữa, bên trong đựng một con ong mật màu bạc.  

Dương Bách Xuyên biết họ Trịnh là chúa tò mò, bèn kể lại câu chuyện giữa Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh và ong chúa Cửu Sí cho nàng ấy nghe.  

Sau khi nghe xong chuyện đó, lại thêm chuyện của Phong Tiên, cả Trịnh Bân Bân lẫn Mai tỷ đều không kiềm được mà tỏ vẻ kinh ngạc. Đạo hai nàng ấy tu chỉ có mỗi một con đường là phi thăng thành tiên, thế nên cực kỳ tò mò về các tiên của Tiên Giới.  

Không ngờ một con ong mật cũng có thể hóa tiên.  

Thấy Trịnh Bân Bân tò mò như vậy, Phong Tiên cười khẩy bảo: “Có gì mà kỳ chứ, chuyện lạ ở Tiên Giới mênh mông tựa biển, Tu Giả Giới không thể nào sánh bằng được đâu, bất kể là hoa cỏ cây cối, hay chim, cá, sâu, thú… chỉ cần mở được linh trí, nhận sự tẩm bổ của tiên khí thì đều có thể thành tiên cả.”  

“Được rồi, chuyện này mai mốt bàn tiếp, giờ chúng ta phải lên lên núi Lam Tâm. Hiện vẫn còn chưa biết tình hình ở núi Lam Tâm thế nào, tất cả hy vọng thoát khỏi thế giới này của chúng ta đều ở hết trên ngọn núi này đấy…”  

Nói tới đây, Dương Bách Xuyên dừng lại, ra hiệu cho mọi người lên núi trước đã rồi tính.  

Sau khi tiến vào phạm vi núi Lam Tâm, trước mặt bỗng hiện lên vầng hào quang năm màu, Dương Bách Xuyên biết Ngũ Sắc Thần Ngưu đã xuất hiện.  

Quả nhiên, sau khi hào quang biến mất, bóng dáng mập mạp của Ngũ Sắc Thần Ngưu lập tức hiện ra.  

“Ồ… Ngươi… Các ngươi tìm được thật đấy hả…?” Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp hỏi, trong đôi mắt của loài trâu hiện lên vẻ giật mình giống hệt con người.  

Dương Bách Xuyên tức giận mắng: “Biết ngay thứ cái tên nói lắp nhà ngươi cần không phải rượu mật hoa và tinh chất ong mật mà, mục đích thật sự của người là muốn ta mang Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Phong Tiên về đúng không?”
 
Chương 3697


Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp hỏi: “Có có có… Có gì khác nhau sao?”  

Dương Bách Xuyên bỗng nghẹn lời, đúng là không có khác biệt gì cả, dù đi tìm rượu mật hoa hay tinh chất ong mật thì cuối cùng đều sẽ gặp được trứng thạch anh và trứng núi, đúng hơn là Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Phong Tiên, sau đó mang về thôi.  

Nếu vậy thì xem ra cũng không cần rối rắm về chuyện này làm gì, việc quan trọng trước mắt là làm thế nào để đến Lam Tâm Cư cơ, hắn nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây mới được.  

“Đúng rồi, thứ ngươi cần cũng như không cần ta đều đã mang về cho ngươi cả, giờ chúng ta có thể tới Lam Tâm Cư chưa?” Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Ngũ Sắc Thần Ngưu, hỏi.  

“Ngươi… ngươi ngươi… Người chờ chút, để ta nói vài câu với Phong Tiên đã…” Ngũ Sắc Thần Ngưu líu lưỡi nói lắp.  

“Hừ… có phải Lam Tâm căn dặn gì bọn ta đúng không, con trâu đần nhà ngươi nói nhanh chút xem nào.” Phong Tiên không chút khách khí nói với Ngũ Sắc Thần Ngưu.  

Cảm giác mà Ngũ Sắc Thần Ngưu đem tới cho Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, dù sao cũng là một sinh vật hoàn chỉnh, tuy cảnh giới không cao bằng Phong Tiên, nhưng xem tình hình trước mặt thì thực lực của Ngũ Sắc Thần Ngưu có vẻ cao hơn Phong Tiên, bởi vì nó tồn tại dạng yêu nhân, lại không chịu bất cứ tổn thương nào, thế mà khi đối mặt với Phong Tiên, Ngũ Sắc Thần Ngưu hiển nhiên rất biết thân biết phận, không dám tỏ ý bất kính.  

Thấy Phong Tiên cười khẩy, Ngũ Sắc Thần Ngưu để lộ biểu cảm sợ hãi, căng thẳng đáp: “Phong… Phong Tiên, trước khi rời đi, chủ nhân đã sai Tiểu Ngưu chuyển lời lại cho ngài rằng, việc cần làm ngài ấy đã làm hết, chuyến đi lần này ngày về vô định, thế nên chuyện ở đây giao cho ngài toàn quyền quyết định.”  

“Hết rồi?” Phong Tiên hỏi.  

“Hết… hết rồi.” Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp đáp.  

Những lời này rất đơn giản, ai cũng hiểu được cả, tóm lại là nàng ấy không biết sau khi mình rời đi sẽ xảy ra những chuyện gì, thế nên muốn phó mặc những việc ở đây cho Phong Tiên tự giải quyết, khi nào về nàng ấy sẽ trả lại món ân tình này sau.  

Sau một hồi trầm ngâm, Phong Tiên hỏi: “Lam Tâm rời khỏi đây từ lúc nào?”  

Ngũ Sắc Thần Ngưu đáp: “Chừng… chừng khoảng mười… mười… mười nghìn năm sau khi ngài… ngài ngủ say, chủ nhân dẫn Lục Nhĩ Mỹ… Mỹ Hầu về, sau đó thì rời đi luôn, tính sơ ra cũng tầm tám chục nghìn năm rồi ạ.”  

“Chuyện của Lục Nhĩ Mỹ Hầu là thế nào?” Phong Tiên hỏi tiếp.  

“Không không không… không biết rõ lắm, tóm lại thì chủ nhân chỉ sắp xếp cho Lục Nhĩ Mỹ Hầu ở lại đây, rồi dặn khi nào cơ duyên tới cũng sẽ có phần của con khỉ này, ngoài ra không… không nói thêm lời nào nữa.” Ngũ Sắc Thần Ngưu trả lời.  

Dương Bách Xuyên im lặng lắng nghe hai người Phong Tiên và Ngũ Sắc Thần Ngưu trò chuyện, có điều chẳng thu thập được bao nhiêu tin tức có ích cả, vì hỏi cái gì Ngũ Sắc Thần Ngưu cũng bảo không biết.  

Lát sau, Phong Tiên từ bỏ việc hỏi thăm, quay sang nói thẳng với Ngũ Sắc Thần Ngưu: “Dẫn chúng ta tới Lam Tâm Cư đi.”  

“Dạ dạ… dạ vâng.” Bấy giờ, Ngũ Sắc Thần Ngưu có hơi phấn khích, vì hắn ta biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó thì có thể theo hai người họ cũng thoát khỏi thế giới này. Mấy chục nghìn năm nay, phạm vi hoạt động của hắn ta quá nhỏ bé, khiến hắn ta suýt bức bối đến phát điên.  

Thế là hắn ta lập tức dẫn nhóm Dương Bách Xuyên đi lên núi…  

***  

Lam Tâm Cư thường năm ở đỉnh núi, trích lời Ngũ Sắc Thần Ngưu nói thì dù có muốn hắn ta cũng chẳng bước chân vào được nơi đó, vì xung quanh có trận pháp bảo vệ.  

Lam Tâm Tiên Vương cũng chẳng nói cho Ngũ Sắc Thần Ngưu biết phương pháp cụ thể để tiến vào, chỉ bảo một khi có người hoàn thành được điều kiện nàng ấy đã đặt ra thì tất nhiên sẽ vào được Lam Tâm Cư.  

Dương Bách Xuyên đoán hẳn điều kiện đó có liên quan mật thiết tới Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu.  

Tóm lại thì lên tới nơi khắc biết.  

Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã lên tới đỉnh núi, trước mắt chợt hiện lên một ngôi nhà với rường cột được chạm trổ tỉ mỉ, trước cửa có treo một tấm biển lớn ghi ba chữ Lam Tâm Cư, xung quanh quả nhiên có trận pháp bảo vệ, đứng từ phía xa đã cảm nhận được áp lực cường đại của kết giới.  

Không ngoài dự đoán, khi Dương Bách Xuyên bước lên phía trước, tới nơi chỉ còn cách cổng lớn tầm ba mét, thì lập tức bị một bức tường vô hình cản đường.  

“Đưa ta và Lục Nhĩ Mỹ Hầu lại gần trận pháp kết giới.” Đúng lúc này, Phong Tiên mở miệng.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên tức khắc lóe lên một tia sáng, hắn vươn tay áp đồng thời trứng núi và trứng thạch anh lên trận pháp kết giới.  

“Ầm…”  

Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên, một luồng gió mạnh thổi qua, kết giới biến mất.  

“Quả nhiên là vậy.”  

Dương Bách Xuyên than nhẹ một câu.  

Kế tiếp, hắn dẫn theo mọi người bước qua cổng lớn của Lam Tâm Cư. Mặc dù hai cánh cổng đang được đóng kín, nhưng sau khi kết giới biến mất, bất ngờ là chẳng có thêm trận pháp hay bẫy rập gì để bảo vệ nữa, chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã tự động mở ra.
 
Chương 3698


Hai mắt Dương Bách Xuyên trợn trừng, con ngươi dãn rộng, chăm chú nhìn người trước mặt, rồi hỏi thầm trong lòng: “Đây là tiên nữ trong truyền thuyết ư…”  

Phụ nữ ở Tiên Giới, há chẳng phải là tiên nữ trong ấn tượng của hắn sao?  

Lần đầu nhìn thấy, phải quan sát kỹ một chút mới được.  

Tuy chỉ là một bóng dáng do ấn ký thần hồn ngưng tụ mà thành, nhưng vẫn là tiên nữ hàng thật giá thật đó!  

Để hắn xem thử tiên nữ trong truyền thuyết và phụ nữ ở Tu Chân Giới có gì khác biệt nào.  

Ánh mắt đầu tiên, ừm… rất đẹp!  

Lại nhìn lần nữa, có vẻ rất mờ ảo…  

Còn những mặt khác thì thoạt trông chẳng quá khác biệt với phụ nữ ở Tu Chân Giới, tóm lại thì đều có hình người cả.  

Được rồi, họ Dương thú nhận đúng là bản thân có chút mê tín về tiên nữ, giống như những gì Phong Tiên từng nói, hầu hết tiên nhân ở Tiên Giới đều là người ở Tu Chân Giới phi thăng lên, bản chất vẫn giống như nhau thôi.  

Có điều với những người chưa từng nhìn thấy tiên như hắn thì thú thật, có hơi tò mò một xíu.  

Giờ được gặp rồi lại thấy hình như cũng chẳng có gì khác lạ.  

Suy cho cùng cũng không phải tiên nữ chân chính, mà chỉ là hình ảnh được tạo thành từ ấn ký thần hồn mà tiên nữ lưu lại thôi.  

***  

Sau khi hào quang quanh tế đàn tan đi, người con gái, hay đúng hơn là ấn ký thần hồn của Lam Tâm Tiên Vương chợt cất tiếng nói, biểu cảm chẳng chút thay đổi, giọng cũng rất máy móc: “Cảm ơn người có duyên đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, có thể đặt chân tới đây chứng tỏ ngươi đã biết đại khái sự việc, đồng thời mang đến được Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu.  

Trước tiên, hẳn là ta phải xin lỗi ngươi một tiếng vì đã dùng vòng xoáy Tinh Không để mời ngươi tới giúp. Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu từng hỗ trợ ta rất nhiều trong cuộc đại chiến Tiên Ma, thế nên ta đã nợ các nàng ấy một ân tình lớn, vì vậy mới đồng ý giúp các nàng phục hồi. Đây là đại trận  m Dương Phục Tô, chỉ cần đặt trứng thạch anh và trứng núi vào trong, sau đó đổ mật hoa và tinh chất ong mật đầy tế đàn, trận pháp sẽ tự khởi động ngay…  

Năng lượng sung túc sẽ giúp Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu phá vỏ ra ngoài. Muốn khôi phục lại thân xác không phải chuyện gì khó, những gì cần làm ta đều đã hoàn thành, lý do không nán lại chờ họ phục hồi là vì vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần ta giải quyết.  

Bất kể người hữu duyên là ai, ta cũng đều chân thành cảm ơn sự trợ giúp của ngươi. Trong đại điện có thần thông pháp tắc gọi là “Phương Thốn Càn Khôn” mà ta để lại riêng cho ngươi, ngươi cứ xem như đó là lời cảm ơn của ta đi. Sau khi học được Phương Thốn Càn Khôn, ngươi tức khắc sẽ phá được kết giới của thế giới này để ra ngoài.  

Cuối cùng là Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn Phong Tiên đã sinh được Cửu Sí, yêu đan bị tổn thương của Lục Nhĩ Mỹ Hầu cũng đã lành rồi nhỉ? Sau khi khỏe mạnh trở lại, hai người có thể quay về Tiên Giới, nhưng nếu muốn trở về trạng thái đỉnh cao của bản thân thì phải cần thời gian dài tu luyện. Thế nên ta đề nghị hai người hãy xuống hạ giới tu luyện, khi nào thực lực ổn định rồi thì trở về Tiên Giới. Chứ cứ bất cẩn xông vào Tiên Giới, ta sợ sẽ có người nhân cơ hội này hãm hại hai người…”  

Ấn ký thần hồn của Lam Tâm Tiên Vương lải nhải một tràng dài như người máy được lập trình sẵn xong thì lập tức biến mất vào thiên địa.  

Nhóm Dương Bách Xuyên không hề thấy lạ, ấn ký thần hồn này của Lam Tâm Tiên Vương hẳn đã được để lại từ mấy chục nghìn năm trước, giờ nhiệm vụ xem như hoàn thành, tất cũng tới lúc tan biến vào trời đất.  

Dương Bách Xuyên rất có hứng thú với Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương nhắc tới, nhưng thứ thu hút sự chú ý của hắn nhiều nhất lại chính là những lời nàng ấy nói với Lục Nhĩ Mỹ Hầu.  

Dựa theo ý của Lam Tâm Tiên Vương thì vết thương của Lục Nhĩ Mỹ Hầu hình như nằm ở yêu đan, điều này khiến hắn lập tức nhớ đến chồn con nhà mình.  

Nếu đại trận  m Dương Phục Tô có thể chữa lành vết thương trên yêu đan của Lục Nhĩ Mỹ Hầu, vậy chẳng phải cũng có thể chữa khỏi cho yêu đan bị tổn thương của chồn con sao?  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên tức tốc quay sang hỏi thăm Phong Tiên, đồng thời kể cho Phong Tiên nghe về tình hình hiện tại của chồn con.  

Nghe xong, Phong Tiên trả lời: “Trên lý thuyết thì có thể, Lục Nhĩ Mỹ Hầu đến từ Tiên Giới, theo lời Lam Tâm thì yêu đan của nó bị tổn thương trong trận đại chiến Tiên Ma. Tới cả vết thương nặng cỡ đó mà cũng chưa được thì chuyện chữa trị cho yêu đan của dị thú ở Tu Chân Giới hẳn là dễ như trở bàn tay thôi. Đến lúc đó ngươi có thể mang chồn con của ngươi vào tế đàn cùng chúng ta thử xem sao.”
 
Chương 3699


Theo lý mà nói, trên đại trận Âm Dương Phục Tô có thêm một con chồn cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì đây là đại trận do thần tiên bố trí, yếu tố có tác dụng chân chính là lực thiên địa.  

Rượu mật hoa và tinh thể mật ong chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên vẫn triệu hoán con chồn đang ngủ say ra, cùng đặt lên tế đàn cùng với Phong Tiên và Lục Nhĩ Mi Hầu.  

Sau đó hắn đổ rượu mật hoa trong lò luyện đan Thái Thượng vào tế đàn to như cái bát.  

Hắn đã cuỗm mất hai phần ba số rượu mật hoa trong sào huyệt của Hầu tộc, số lượng rất nhiều, nhưng bây giờ đối mặt với tế đàn lớn, hắn không nhịn được tiếc đứt ruột đứt gan.  

Rượu mật hoa trong lò luyện đan Thái Thượng đã đổ tám phần, khó khăn lắm mới đổ đầy tế đàn, khiến hắn thịt đau như cắt. Nhưng đành chịu thôi, đây là thứ cần thiết giúp Phong Tiên, Lục Nhĩ Mi Hầu và con chồn hồi phục.  

Tiếp theo là thêm tinh thể mật ong, có tổng cộng chín trăm viên, khi Dương Bách Xuyên thêm được sáu trăm viên thì Phong Tiên nói như vậy là đủ rồi.  

Cuối cùng tên họ Dương nào đó cũng có chút an ủi, may mà vẫn còn dư ba trăm viên trong tay.  

Còn bao nhiêu hay bấy nhiêu, chừng ấy cũng không ít. Thiên tài địa bảo bậc này được gọi là quỳnh tương ngọc dịch, có tám mười viên đã là cơ duyên rồi, huống chi hắn còn dư những ba trăm viên. Ngoài ra còn có hai phần rượu mật hoa, ít nhất cũng hai trăm lăm mươi cân, như vậy là đủ rồi.  

Sau khi làm xong tất cả, Dương Bách Xuyên và mấy người Mai tỷ đứng bên ngoài cũng nhìn thấy năng lượng sinh cơ khổng lồ từ xa không ngừng ùn ùn kéo đến tế đàn.  

Minh văn trên cả đại trận tựa như sống lại, bắt đầu phát sáng, thân ở trong đó cũng cảm nhận được cả trên trời lẫn dưới đất trong khu vực đại trận đều truyền tới khí thế cường đại.  

Dưới sự nhắc nhở của Trâu thần Ngũ Sắc, mấy người họ ra khỏi đại trận đến bên ngoài rìa.  

Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy Phong Tiên, Lục Nhĩ Mi Hầu và con chồn trên tế đàn đều được bao trùm trong ánh sáng vàng lấp lánh.  

Lúc này Dương Bách Xuyên bất giác có lòng tin, hắn cảm thấy chưa biết chừng lần này yêu đan của con chồn thật sự có thể được chữa khỏi, bởi vì lực lượng đại trận sinh ra quá mạnh.  

Có lực lượng của quỳnh tương ngọc lộ và lực lượng thiên địa mà đại trận mượn không ngừng hội tụ trên tế đàn.  

Dương Bách Xuyên chăm chú quan sát suốt mấy canh giờ, không biết bao giờ mới hoàn thành, xem chừng phải đến khi lực lượng của quỳnh tương ngọc dịch tiêu hao hết mới được. Hắn bèn nói với mấy người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân: "Xem ra cần thời gian rất lâu, bây giờ mọi người tu luyện ở rìa đại trận sẽ có lợi cho tu vi."  

Trận Âm Dương Phục Tô dẫn động lực thiên địa, lại thêm năng lượng chứa trong quỳnh tương ngọc dịch, linh khí ở đây tinh khiết và vô cùng nồng đậm, gần như là gấp trăm lần bên ngoài, tu luyện ở đây hiệu quả hơn bên ngoài gấp mấy lần.  

Điều kiện như vậy hiếm có khó tìm.  

"Được..."  

Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đều đồng ý. Bọn họ là tu sĩ, tất nhiên biết điều kiện hiện tại không thể kỳ ngộ.  

...  

Dương Bách Xuyên đi đến đại điện phía sau. Theo lời của ấn ký thần hồn Lam Tâm Tiên Vương thì thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn ở ngay trong đại điện.  

Dù thật hay giả, Dương Bách Xuyên cũng phải đi xem thử, bởi vì liên quan đến chuyện có thể rời khỏi thế giới này hay không.  

Thấy Dương Bách Xuyên đi đến đại điện, Trâu thần Ngũ Sắc cũng đi theo.  

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Dương Bách Xuyên có hơi bất mãn với con trâu cà lăm mập mạp này.  

"Bản... bản bản bản tiên cũng muốn đi xem thử, chuyện này liên quan đến việc có thể rời đi hay không cơ mà. Ngươi... ngươi đừng quên ngươi đã hứa với bản bản bản... bản tiên là nếu có thể ra ngoài, ngươi sẽ không bỏ lại bản tiên." Trâu thần Ngũ Sắc nói.  

Dương Bách Xuyên rất cạn lời với con trâu này, rõ ràng là thực lực Tán Tiên ngũ chuyển, là tiên sủng hàng thật giá thật, nhưng lại bị Lam Tâm Tiên Vương thả ở đây tám chín vạn năm. Bây giờ xem ra con trâu nói lắp này không phải là tiên sủng quan trọng của Lam Tâm Tiên Vương, thả nó ở đây gần như không phát huy tác dụng lớn lao gì, chẳng khác gì ngồi tù.  

Nói thật là Dương Bách Xuyên cũng đồng cảm với con trâu nói lắp này, bèn bảo: "Muốn đi thì đi."  

Sau đó, hắn và Trâu thần Ngũ Sắc cùng đi vào đại điện.  

Không gặp phải kết giới gì, tiến vào rất thuận lợi.  

Cả đại điện không có thứ gì, chia làm thiên điện trái phải là hậu điện, ngoại trừ một số đồ gia dụng bằng bạch ngọc ra thì không có mấy đồ đạc.  

Dương Bách Xuyên vừa mới bước vào thì nhìn thấy một cuốn sách cổ lơ lửng trong đại điện, tức thì hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ hẳn là thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn.  

"Xem ra Lam Tâm Tiên Vương không lừa mình..."  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi đi đến, định cầm lấy cuốn sách cổ.  

Hắn vươn tay, vừa mới chạm vào nó thì cả cuốn sách cổ hóa thành ánh sáng vàng, sau đó chui vào giữa trán hắn trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng.  

Không có bất kỳ báo hiệu gì. Khi Dương Bách Xuyên chạm vào cuốn sách cổ này, rõ ràng nó là một cuốn sách nhưng lại hóa thành ánh sáng vàng chui vào giữa trán hắn.
 
Chương 3700


Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang kinh hoảng, tiếng nói lắp của Trâu thần Ngũ Sắc vang lên bên tai: "Đừng đừng đừng hoảng sợ, đó là Phương Thốn Càn Khôn mà chủ nhân để lại đấy, là... là là là phương thức truyền thừa thần hồn mà thôi, ngươi chịu khó lĩnh ngộ là được."  

Nghe Trâu thần Ngũ Sắc nói vậy, Dương Bách Xuyên thoáng thả lỏng, mà hắn cũng không cảm thấy khó chịu gì. Sau một trận đau đầu, hắn phát hiện ra hình như mình đang ở trong một thế giới khác.  

Trong một thế giới lấp lánh ánh sáng, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một một bóng người mơ hồ, hắn muốn cố nhìn nhưng không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương...  

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói truyền thẳng vào sâu linh hồn.  

"Phương Thốn Càn Khôn, được mất trong tấc vuông, được mất trong thiên địa... Vị trí trái tim là tấc vuông, giữa lòng bàn tay là tấc vuông, đôi mắt là tấc vuông, một bông hoa một cái hạt là tấc vuông, vũ trụ trong trời đất đều là tấc vuông, pháp là tấc vuông, đạo là tấc vuông, vạn vật trên thế gian là tấc vuông..."  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh mơ hồ này vang lên như tiếng nói của thần tiên. Hắn dần tỉnh táo lại, đây... rất có thể là Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương để lại đích thân truyền đạo.  

Ban đầu hắn từng nghĩ rằng cho dù có thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn, hắn có thể lĩnh ngộ được hay không cũng là một vấn đề, e là có xem cũng không hiểu, nhưng bây giờ hắn yên tâm rồi.  

Lam Tâm Tiên Vương rất thú vị, trực tiếp để lại đại thần thông hỗ trợ truyền đạo, hóa thành thần hồn chui vào đầu giảng đạo.  

Về phần có thể lĩnh ngộ hay không, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính và cơ duyên của mình.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe say sưa.  

Dù sao pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ cũng là bản thân tự ngộ ra và nhập môn, mặc dù Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương để lại rất khó hiểu, nhưng cũng là thần thông pháp tắc.  

Về lực lượng pháp tắc nhập môn, hắn nghe vẫn có thể hiểu được.  

Hơn nữa, Lam Tâm Tiên Vương dùng thần hồn trực tiếp vào thẳng đạo tâm truyền đạo cho hắn, chỉ cần không phải kẻ cực kỳ ngu ngốc thì kiểu gì cũng hiểu vài phần, huống chi tên họ Dương nào đó còn có nền tảng pháp tắc.  

Phương thức thần hồn truyền đạo này của Lam Tâm Tiên Vương truyền thẳng vào sâu linh hồn, cho dù nhất thời Dương Bách Xuyên không thể hiểu hoàn toàn thì lời giảng của thần hồn Lam Tâm Tiên Vương về thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn cũng lưu lại trong đầu, sau này hắn có thể từ từ tìm hiểu.  

Huống chi hắn còn có nền tảng, nghe giảng càng hiểu sâu về pháp tắc hơn...  

Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương truyền đạo là lời giảng trong đầu, trở thành một thế giới càn khôn khác thôi diễn, biến hóa trong đầu hắn.  

Giúp tên họ Dương nào đó gặt hái được nhiều lợi ích.  

Trong đại điện, Trâu thần Ngũ Sắc nói bằng giọng điệu hâm mộ: "Tên... tên tên tên nhãi này thật may mắn, không... không không ngờ chủ nhân để lại pháp tướng pháp tắc... trực trực... trực tiếp truyền thụ thần thông Phương Thốn Càn Khôn pháp tắc cho hắn. Mình... mình đi theo chủ nhân lâu như vậy mà nàng ấy chưa từng chỉ dạy mình tỉ mỉ như vậy..."  

Trâu thần Ngũ Sắc lắp bắp lẩm bẩm một mình, giọng điệu đong đầy chua xót. Nó ra khỏi đại điện, biết là Dương Bách Xuyên không thể tỉnh lại ngay được.  

Đây là tiên nhân chân chính truyền đạo đấy, trong tình huống này, thời gian là không đáng giá nhất, mình vẫn nên ra ngoài chờ thì hơn!  

...  

Đúng như Trâu thần Ngũ Sắc nói, đối với người tu đạo mà nói, thời gian tu luyện là thứ không đáng giá nhất.  

Thấm thoắt đã một năm, hai năm, ba năm... mười năm trôi qua...  

Trên tế đàn vẫn tỏa ra ánh sáng vàng, ba người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đã tu luyện mười năm.  

Trong một năm này, cuối cùng Trịnh Bân Bân cũng bước chân vào Đại Thừa sơ kỳ.  

Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng cũng tăng tiến tu vi rất nhiều.  

Lại thêm hai mươi năm trôi qua, năng lượng của rượu mật hoa và tinh thể mật ong trong tế đàn rốt cuộc cũng tiêu hao gần hết.  

Từ lúc đầu đến bây giờ, ba mươi năm trôi qua như bóng câu qua cửa sổ.  

Vào năm thứ ba mươi, một tiếng thét dài vang lên trên tế đàn, vang tận trời xanh.  

"Chít..."  

Trong tiếng thét dài này, ba người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng lần lượt tỉnh lại, bị tiếng thét dài này cắt ngang quá trình tu luyện.  

"Là con chồn..."  

Tiểu Phượng Hoàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lên tiếng, mở mắt ra nhìn tế đàn.  

Tiểu Phượng Hoàng rất quen thuộc với tiếng của con chồn!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom