Cập nhật mới

Dịch Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 59: Ký hiệu hồ Điệp


17 giờ ngày 20 tháng 3, nhà hát Hoa Hạ, thành phố Hồng.

Trong phòng họp kiểm soát nhân viên ra vào nghiêm ngặt, dưới sự giám sát của chủ tọa văn phòng công chứng, ban giám khảo hoàn tất vòng bỏ phiếu bổ sung cuối cùng. Những mảnh giấy mỏng được cất vào két trước mặt mọi người, kết quả sẽ công bố sau khi lễ trao giải bắt đầu, trước lúc đó không ai có thể tiếp xúc với đáp án.

Thành viên ban giám khảo lần lượt ra ngoài, phòng họp chỉ còn Lam Chi Hoa và Thẩm Quân - chủ tịch ban giám khảo lần này.

Thẩm Quân gập cuốn sổ lại, thở phào nhẹ nhõm.

Người quen chưa đi hết, Lam Chi Hoa tựa cửa cười như không cười, hỏi ông: "Mục cuối ông bỏ phiếu cho ai?"

"Hửm?"

"Khỏi vờ vịt với tôi." Lam Chi Hoa là người Bắc Loan, sau khi lấy chồng làm biên kịch thì đã định cư ở đại lục nhiều năm, nhưng mỗi lần muốn phát âm vần uốn lưỡi vẫn thất bại: "Mục cuối đó, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, năm nay không có bên nào dính dạng lợi ích với ông nên mới chọn ông làm chủ tịch, nói thật với tôi một tí cũng không được à?"

Thẩm Quân và Lam Chi Hoa là bạn thân mười mấy năm, bình thường không có chuyện gì không kể cho nhau nghe, rất ít người ngoài biết việc này. Cùng là đạo diễn, sở trường của cả hai hoàn toàn trái ngược, vì thế gần như không có quan hệ cạnh tranh về mặt tác phẩm.

Thẩm Quân nghe xong ánh mắt đầy vẻ bất lực, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười: "Bà bỏ phiếu cho ai?"

"Khương Hoán chứ ai." Lam Chi Hoa nói thẳng, đi cùng Thẩm Quân đến nhà hát làm công tác chuẩn bị sau cùng: "Mặc dù Va phải đá ngầm không phải loại đề tài tôi thích, nhưng cậu ấy diễn rất tốt."

Thẩm Quân trầm ngâm: "Ồ... Thế ra mấy người được đề cử khác diễn rất tệ?"

"Bớt đánh trống lảng đi." Lam Chi Hoa giả vờ giận: "Nói thật đấy, ông bỏ phiếu cho ai?"

"Sao tôi không biết phiếu của mình quan trọng thế nhỉ."

Lam Chi Hoa vạch ngón tay tính với ông, ai bỏ phiếu cho ai, ai chắc chắn chọn ai, ai với ai có tỉ lệ thắng cao nhất, cuối cùng tổng kết: "Nếu ông bỏ phiếu cho Chương Khải, vậy thì cậu ta thắng chắc, nhưng nếu ông bỏ phiếu cho Khương Hoán hoặc người khác, chưa chắc Chương Khải đã được ảnh đế..."

"Bà không lén đi cá độ đấy chứ?" Thẩm Quân cảnh cáo: "Có đạo đức nghề nghiệp chút đi."

Lam Chi Hoa trợn mắt, thầm nghĩ không moi được gì từ miệng Thẩm Quân rồi, quyết định nói rõ: "Vì sao chỉ bỏ phiếu lại Phim hay nhất với Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không phải ông hiểu rõ hay sao? Có vài người cảm thấy tin tức gần đây rất dễ lợi dụng, muốn thừa dịp nâng đỡ người của mình."

Olive Vàng là một trong các giải thưởng điện ảnh quan trọng nhất của Trung Quốc đại lục, Tinh Đảo và Bắc Loan, từng hãm sâu trong vòng xoáy "càng làm càng dở", "tư bản chia thịt lợn", nguyên nhân chỉ vì những năm trước có một công ty điện ảnh cấu kết với thành viên ban giám khảo, dùng giải thưởng điện ảnh nâng đỡ người của mình.

Nhờ nỗ lực bền bỉ trong nhiều năm của người làm điện ảnh, ban giám khảo cũng thay đổi hình thức từ "cố định + không cố định" trở thành "luân phiên làm chủ tịch + bỏ phiếu", thế nên kết quả bình chọn mới dần trở lại đúng hướng và khiến người ta tin phục.

Nỗi lo của Lam Chi Hoa, Thẩm Quân biết.

Bà sợ phim hay bị vùi dập, sợ hơn cả là danh tiếng vất vả lắm mới cứu được của Olive lại sụp đổ.

Quả nhiên, Lam Chi Hoa tỏ ra nghiêm túc: "Thẩm Quân, nếu như ông muốn làm theo ý họ, tôi sẽ coi thường ông."

"Bà yên tâm." Thẩm Quân cất giọng kiên định: "Với tư cách là giám khảo, chúng ta đánh giá tác phẩm chứ không đánh giá nhân phẩm, những chuyện đó không nên trở thành yếu tố ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, càng không thể là tiêu chuẩn."

Lam Chi Hoa cụp mắt im lặng.

"Vả lại có những thứ chỉ nhìn bề ngoài thì chắc chắn đã xấu xí sao? Tôi biết bà nghĩ gì, tôi cũng giống bà. Cậu ấy là một người sống sờ sờ, cậu ấy không hại người, cũng không phá hoại gia đình ai, cậu ấy chỉ lựa chọn dựa trên tình cảm và tình yêu của bản thân, không có gì đáng chỉ trích."

Có mấy nhân viên công tác đến nói nhỏ "chủ tịch Thẩm đã chuẩn bị xong rồi", Thẩm Quân gật đầu đáp "tôi sẽ qua ngay". Ông quay sang Lam Chi Hoa: "Lễ trao giải sắp bắt đầu, đi luôn chứ?"

"Ầy, được." Lam Chi Hoa cười tươi tắn: "Chủ tịch Thẩm, xem ra tôi lại lo thừa rồi."

"Hử?"

"Ông vẫn không thay đổi gì cả."

*

7 rưỡi tối đi thảm đỏ, toàn bộ quá trình được truyền hình trực tiếp bởi các đơn vị truyền thông có thẩm quyền.

8 giờ lễ trao giải bắt đầu.

Thông thường các tác phẩm điện ảnh hoàn toàn không chịu chi phối từ nhà đầu tư hoặc đạo diễn, tác phẩm xuất sắc thường sẽ không phân bố đều trong từng năm mà xuất hiện tập trung, vì vậy mà lễ trao giải cạnh tranh khốc liệt cũng trở nên cực kỳ đáng xem.

Năm ngoái không đến mức trăm hoa đua nở nhưng vẫn cho ra đời nhiều tác phẩm hay, chẳng qua thiếu một số tác phẩm "càn quét" được công nhận dư luận tốt và doanh thu phòng vé cao, thành ra danh sách rút gọn bớt phần nào bất ngờ. Từ khi công bố đề cử đã có người hả hê cho rằng năm nay là một năm bình thường của Olive Vàng.

Nửa đầu lễ trao giải thật sự đúng như dự đoán, không xuất hiện "hắc mã", Dựng phim xuất sắc nhất, Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, Thiết kế trang phục đẹp nhất... Những hạng mục này đều có thể coi là "danh xứng với thực".

Giải thưởng diễn xuất nằm ở nửa sau, Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất công bố gần cuối cùng.

Không nghi ngờ gì khi Va phải đá ngầm là tác phẩm góp mặt trong hầu hết các giải thưởng diễn xuất, Thái Tử Đồng và Cốc Phi Vũ chia nhau đề cử tại hạng mục Nam/nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, mà Thái Tử Đồng đã giành được Olive Vàng với ưu thế tuyệt đối.

Cốc Phi Vũ lỡ mất giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Giải này được trao cho một bộ phim đề tài hiện thực, diễn viên đoạt giải đã gần 60 tuổi, là "gương mặt vàng trong làng vai phụ", thủ vai cha nuôi nam chính trong bộ phim về sự đấu tranh và giải thoát của một gia đình mất con hồi thập niên 90, ông vẫn phát huy ổn định, trích đoạn được đề cử vô cùng cảm động.

Giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về Ngô Huy Đồng 16 tuổi, xuất thân là diễn viên nhí, thành công chuyển mình nhờ hình tượng nữ sát thủ lạnh lùng. Mặc dù là phim đề tài hài hước kể về một nữ sát thủ trời xui đất khiến vào ngôi trường bình thường, gây ra hàng loạt tương phản và hiểu lầm, nhưng diễn xuất của Ngô Huy Đồng dày dặn tự nhiên, giành được nhiều đánh giá tốt.

Trong tiếng vỗ tay rộn rã, Ngô Huy Đồng nhấc vạt váy cùng khách mời trao giải đi vào sau tấm màn sân khấu xanh thẫm, không gian lập tức tối đen.

Khán phòng dần dần yên tĩnh.

Đèn sáng lại, Tào Hâm Nhiên ăn mặc lộng lẫy chậm rãi bước ra sân khấu.

Năm ngoái, lần đầu tiên cô giành ảnh hậu Olive Vàng nhờ bộ phim kinh dị Trên gác xép, năm nay theo đúng thông lệ trở thành khách mời trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Phong thư trong tay Tào Hâm Nhiên gây nhiều chú ý, dường như chính cô cũng biết rõ tiết mục công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này tràn đầy hồi hộp, đoạn đầu cố ý nói rất chậm, đến khi khán phòng bắt đầu thúc giục một cách thân thiện, cô mới đổi chủ đề, giơ tay chỉ màn hình lớn: "Mời mọi người xem màn thể hiện tuyệt vời của các ứng viên lần này."

Bầu không khí tạo nên bởi hiệu ứng âm thanh vòm đủ để người ta chìm đắm, cây olive vàng kim rơi xuống đất trở thành quả, kế đó hai dòng phụ đề màu trắng hiển thị trên màn ảnh rộng.

"Va phải đá ngầm"

Khương Hoán (Vai Lăng Tiêu)

Trích đoạn dài hai mươi giây, là tình tiết Khương Hoán cắt mái tóc dài.

Tầng hầm ẩm ướt tăm tối, chỉ có chút ít ánh sáng lọt vào từ cửa thông gió bị buộc chặt bằng dây kẽm, mọi thứ dưới máy quay đều lạnh lẽo, không tồn tại mảy may sức sống.

Khương Hoán ngồi bên giường, cầm một cái kéo gỉ.

Động tác tay thoăn thoắt, giữa tiếng kim loại ma sát, từng sợi tóc dài bay tà tà đáp đất, chẳng mấy chốc đã chìm nghỉm trong bóng tối.

Ánh mắt thay đổi theo mỗi nhát cắt, từ tuyệt vọng đến tê dại, u ám, nỗi kích động bất chợt và điên cuồng ngắn ngủi, cuối cùng lại hóa thành bình tĩnh.

Giọng thuyết minh thở dài nhẹ bẫng tựa sợi tóc rơi trên nền đất: "... Cậu ta kêu mình quay về, cậu ta kêu mình quay về cơ đấy? Cậu ta biết mình không thể từ chối. Nhưng đấy là vì mình yêu cậu ta sao? Hay là... yêu bà ta? Muốn quay lại bên cạnh bà ta? Không, mình chỉ tự chuốc quả đắng, đi từ địa ngục này đến địa ngục khác."

Hình ảnh dừng ở đôi mắt chết lặng đỏ ngầu.

Tầm hai đến ba giây sau mới chiếu trích đoạn của ứng viên tiếp theo. Chiếu xong năm trích đoạn chọn lọc, khán phòng lắng lại, tất cả cùng hồi hộp dán mắt lên màn hình.

"Vậy thì, diễn viên đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Olive Vàng lần thứ 39, là..."

Máy quay quay đến những người được đề cử, chỉ riêng một ô trống là ghế bên cạnh Hứa Vi Thuỷ.

Khán phòng râm ran.

Tào Hâm Nhiên hít thở sâu giữa tiếng ồn ào, mở phong thư trên tay.

Cô ngạc nhiên như thể không dám tin kết quả này thật sự xảy ra, nhưng nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ thoải mái, ngẩng đầu mắt sáng ngời.

"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là Khương Hoán với Va phải đá ngầm."

"Vùng vẫy trong vòng xoáy đạo đức và tình d*c, từ thân bất do kỉ đến chủ động sa lầy, để rồi chẳng còn sức đối chọi, đi đến bước đường diệt vong, Khương Hoàn đã tái hiện cuộc đời hư cấu của Lăng Tiêu bằng diễn xuất gần như hoàn hảo..."

Ánh đèn cùng chiếu vào ghế trống.

Tào Hâm Nhiên đọc hết bài phát biểu trao giải, tiếng vỗ tay như sấm không át được tiếng thì thầm to nhỏ dưới khán đài. Cô ngớ người, cuối cùng cũng nhận ra người đoạt giải không có mặt, lúng túng nói: "Xem ra Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của chúng ta hôm nay..."

Chưa dứt lời, Cốc Phi Vũ đã đứng dậy.

"... Xem ra cậu ấy vắng mặt đột xuất, nhưng đã nhờ cậu Cốc Phi Vũ lên nhận giải thay!" Giọng Tào Hâm Nhiên hân hoan hẳn lên.

Cốc Phi Vũ mặc bộ âu phục màu xám đen, bước về phía bục trao giải tập trung ánh đèn với thái độ đúng mực.

Trong lòng cậu ta cảm xúc lẫn lộn, mừng thay Khương Hoán và đoàn phim, lo lắng phản ứng của mọi người một lát nữa, còn cả... cúp Olive Vàng tượng trưng cho một trong những vẻ vang lớn nhất của diễn viên nam Hoa Ngữ, cậu ta vừa hoảng hốt vừa buồn bã nghĩ, đến bao giờ cậu ta mới có thể nâng cao chiếc cúp của mình?

Quãng đường hơn chục mét ngắn ngủi đến bục trao giải, Cốc Phi Vũ bỏ lỡ một lần, nhưng lần này bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Thích đóng phim không?"

Khương Hoán đã hỏi Cốc Phi Vũ câu này trong giờ giải lao một hoạt động nào đó, khi ấy hai người đứng hút thuốc cạnh nhau.

Sau nhiều tháng cuối cùng cậu ta cũng có câu trả lời.

Thích.

Cốc Phi Vũ muộn màng nghĩ: "Hóa ra tôi cũng không dứt khoát như mình tưởng."

*

Cốc Phi Vũ đứng giữa bục trao giải, nhận chiếc cúp nặng hơn tưởng tượng từ tay Tào Hâm Nhiên. Cậu ta im lặng một lúc lâu, bấy giờ tiếng vỗ tay rì rầm bên tai cuối cùng cũng tạm nghỉ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Cốc Phi Vũ, cậu ta nghĩ, cảm giác này khó chịu quá.

"Chờ một chút." Cốc Phi Vũ vừa nói vừa đặt lại cúp lên bục, lấy một mảnh giấy khổ A5 trong túi áo vest: "Anh Khương Hoán viết lời cảm ơn hơi dài, tôi không nhớ được, cầm điện thoại lên sân khấu cũng không hay, đành chép lại trước lúc trao giải thưởng."

Có người cười thành tiếng, bầu không khí nghiêm trọng dịu đi hẳn, Cốc Phi Vũ cũng không còn căng thẳng.

Cậu ta lén nắm tay mình sau bục trao giải, nhìn giấy ghi chú, hắng giọng đọc một cách thoải mái.

"Kính thưa ban giám khảo, các bạn đồng nghiệp, chào mọi người, tôi là Khương Hoán."

"Đầu tiên vô cùng xin lỗi vì lý do cá nhân không thể tham dự lễ trao giải, nhưng nếu mọi người đã nghe được câu này, chứng tỏ tôi đoạt giải rồi phải không? Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo dành cho Va phải đá ngầm, cũng cảm ơn đạo diễn Hứa, chị Thái, cậu Tiểu Cốc cùng toàn thể nhân viên đoàn phim, cảm ơn chúng ta đã cùng nhau hoàn thành tác phẩm đặc biệt này, có lẽ nó không hoàn hảo, không phải bộ phim tôi yêu thích nhất, nhưng nó sẽ sống mãi trong lòng tôi."

"Trong quá trình quay Va phải đá ngầm, tôi gần như hòa làm một với Lăng Tiêu, không thể phân biệt đâu là hiện thực đâu là hư cấu, đây là một nhân vật được tạo nên từ khuyết điểm, mặt tối và ý niệm tà ác trong tôi, nhưng diễn cậu ấy lại mở ra bước ngoặt. Vì nó, tôi thật sự chạm đến điểm giáp ranh giữa sự sống và cái chết, tại một thời điểm nào đó, thế giới trở thành vực thẳm."

"Mấy ngày trước xảy ra một vài chuyện không hay lắm, trực tiếp dẫn đến sự vắng mặt của tôi hôm nay. Tin rằng các vị đều đã nghe nói, tại đây tôi xin thẳng thắn đính chính lại, tránh cho mọi người suy đoán liên miên, không ngừng quấy rối."

"Video studio Du Tâm tung ra là tôi và bạn trai tôi."

"Chúng tôi chưa yêu nhau lâu, nhưng đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, tình yêu của em ấy giúp tôi tìm thấy giá trị sống."

"Xin cho phép tôi định nghĩa mối quan hệ này bằng một đoạn trong cuốn sách Hồ điệp của Trần Tuyết: Cuộc đời tôi có vô vàn nút thắt mà chính tôi cũng không đếm xuể, gặp được em tôi mới tháo gỡ từng chút một. Đứng trước em, tôi bắt đầu hiểu sự sống nặng nề không phải vì chết, tôi không còn phiêu bạt."

"Tôi không thể công bố tên em ấy, thân phận của em ấy, hơn nữa biết rõ sau khi nói ra những lời này trước máy quay sẽ có hậu quả gì, tôi yêu em ấy, cho nên sẵn lòng chấp nhận tất cả."

"Va phải đá ngầm đã trở thành vết cắt quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của tôi, có lẽ nó sẽ trở thành dấu chấm hết, tôi không hối hận."

"Chia tay chóng vánh, lực cản từ bên ngoài, hết yêu, bị xem là trò cười... Bao khó khăn vô hình có thể xảy ra, cuối cùng chắc chắn lại quay về cuộc sống buồn tẻ, nhưng không sao cả."

"Hiện tại tôi muốn cháy bùng vì em."

***

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn nút thắt trích từ "Ký hiệu hồ điệp", cải biên thành phim điện ảnh "Hồ điệp", từng giành giải Kim Mã. Tôi đọc từ ngày xưa, muốn tìm lại mà không tìm thấy, cho nên không phải trích dẫn nguyên văn.
 
Chương 60: Tương lai sẽ ngày càng thích


Cốc Phi Vũ gấp tờ giấy lại, khán phòng lặng ngắt tròn nửa phút, mọi người đều không biết nên phản ứng thế nào.

Tào Hâm Nhiên đứng ở một bên đã tràn đầy luống cuống. Một tay cô che micro, xém chút không kiểm soát được nét mặt, nhìn đạo diễn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng đạo diễn cũng lo lắng đi đi lại lại, chẳng biết nên nghe chỉ thị của ai, từ lúc bắt đầu đã suýt phát hình ảnh dự phòng.

Hàng ghế đầu là thành viên ban giám khảo, Cốc Phi Vũ cầm cúp đi xuống sân khấu.

Ở chính giữa, Thẩm Quân mặc bộ âu phục màu đen từ tốn đứng dậy. Ông giơ cao tay, vỗ tay vang dội.

Bấy giờ toàn bộ khán phòng mới như nghe rõ bài phát biểu nhận giải của Khương Hoán, chậm chạp vỗ tay.

Lễ trao giải Olive Vàng từng diễn ra đủ loại chuyện. Có người giàn giụa nước mắt, có người nhân cơ hội bày tỏ quan điểm về sự kiện xã hội, có người quỳ lạy đạo diễn, có người quá xúc động cảm ơn cũng không xong thì ngất ngay tại chỗ, khiến người ta không phân biệt được đối với diễn viên, phát biểu nhận giải quan trọng hay bản thân việc nhận giải quan trọng. Nhưng dù bất ngờ thường mang lại độ hot bùng nổ vào đêm hôm ấy và ngày hôm sau, hầu hết mọi người vẫn cảm ơn một cách đúng mực rồi kết thúc.

Trước Khương Hoán, vụ việc tương tự lớn nhất từng xảy ra tại lễ trao giải Olive Vàng là Thẩm Quân ngầm tuyên bố cầu hôn, nhưng đối tượng cầu hôn không được tiết lộ, về sau cũng xử lý khiêm tốn, đương nhiên tính chất khác ngày hôm nay.

Bài phát biểu nhận giải nhờ người khác đọc thay này giống như hiệu ứng cánh bướm, tần số vỗ cánh thấp và lặng lẽ, nhưng trong phút chốc đã khơi lên sóng thần cuồn cuộn ở bờ bên kia.

Còn lại hai giải thưởng quan trọng chờ công bố là Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, không có gì hồi hộp khi đều thuộc về Va phải đá ngầm.

Hứa Vi Thủy là đạo diễn người Anh gốc Hoa, thành danh ở nước ngoài, lần đầu tiên mang tác phẩm công chiếu tại thị trường đại lục đã lọt vòng đề cử, cộng thêm chất lượng vượt trội nên đoạt giải không quá bất ngờ.

Tuy nhiên giải thưởng nằm trong dự đoán lại một lần nữa bớt đi sự chú ý vì tình huống xảy ra đột ngột, trong tiết mục thảm đỏ cuối lễ trao giải và phỏng vấn, phóng viên vây quanh đoàn phim Va phải đá ngầm không hỏi nhiều về chiến thắng giòn giã năm trên bảy đề cử, toàn bộ chủ đề đều tập trung vào Khương Hoán.

"Đạo diễn Hứa, xin hỏi hôm nay Khương Hoán vắng mặt có liên quan đến video bị tung ra thời gian trước không?"

"Xin hỏi cậu Tiểu Cốc lên nhận giải thay có tâm trạng thế nào? Có cảm tưởng gì khi thấy bài phát biểu nhận giải?"

"Chúc mừng đạo diễn Hứa giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, xin hỏi hôm nay Khương Hoán..."

"Sau này ông có còn hợp tác với Khương Hoán không?"

"Xin hỏi liệu ông có cảm thấy thái độ của Khương Hoán tối nay ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu ấy không..."

"Khương Hoán..."

*

"A Hoán, cậu đang ở đâu?"

"Cánh truyền thông đều đang tìm cậu."

"Nếu ngày mai quay lại thành phố Hồng thì nhắn tin cho tôi."

Đọc xong tin nhắn Wechat của Hứa Vi Thủy, Khương Hoán úp điện thoại cạnh gối, trở mình ôm Dụ Hà từ phía sau.

Chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện cả một ngày, về đến nhà đã bỏ lỡ chương trình phát sóng trực tiếp Olive Vàng, nhưng Dụ Hà cũng xem được nhờ liên kết Bồ Tử Liễu gửi.

So với phấn khởi, tâm trạng của cậu lẫn lộn giữa áy náy và thầm vui sướng nhiều hơn.

Vui không? Dụ Hà tự hỏi, sao có thể không vui chút nào chứ?

Nhìn Khương Hoán viết ra những dòng chữ đó vì mình, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn tượng trưng cho một trong những thành tựu lớn nhất của diễn viên trong nước, lựa chọn của anh vô cùng rõ ràng. Nếu chữ có thể biến thành thực thể, đoạn văn bản nền trắng chữ đen không dài lắm của Khương Hoán hẳn sẽ là cơn mưa lặng lẽ giữa đêm xuân, bay bay cùng gió, mang ánh sáng lấp lánh trải khắp muôn nơi.

Nhưng chưa cảm động quá lâu thì Dụ Hà lại giật mình nghĩ: Lẽ nào Khương Hoán không đóng phim nữa?

"Tôi không thích đóng phim."

Mấy tháng trước, cũng tại căn nhà này, Khương Hoán đã mở lòng với cậu đôi chút.

Cậu chưa kịp hỏi Khương Hoán: "Là anh thật sự không thích, hay vì khi ấy bị ép buộc, không còn lựa chọn nào khác nên mới không thích? Bây giờ quay xong Bến đò Ngân Hà rồi, anh có còn không thích không?"

Muôn vàn suy nghĩ rối rắm chồng chéo lên nhau, bủa vây cậu đến mức không thở nổi.

Thế là cho đến tận lúc này, Dụ Hà vẫn từ chối nói chuyện với Khương Hoán.

Đèn bàn nhỏ chiếu sáng đầu giường, Khương Hoán ngủ bên trong, qua vai Dụ Hà, anh thấy cậu liên tục tìm kiếm đủ loại từ khóa trên một nền tảng mạng xã hội.

"Đừng xem nữa." Khương Hoán chìa tay toan tắt màn hình điện thoại của Dụ Hà, nhưng cậu dễ dàng tránh được.

Anh tựa vai Dụ Hà, lặp lại lần nữa: "Đừng xem nữa mà."

Âm cuối kéo dài một cách dịu dàng lọt vào tai mơn man đầu m út dây thần kinh, nửa người Dụ Hà tê rần trong chốc lát, quay mặt lườm Khương Hoán, muốn mắng anh mà yếu xìu.

"Sao anh phải nói như thế hả?"

"Không muốn em hiểu lầm nữa." Khương Hoán uể oải vùi mặt sau lưng Dụ Hà, lắng nghe nhịp tim của cậu rồi nói tiếp: "Thừa nhận thì thừa nhận thôi, không có gì xấu hết."

Dụ Hà bỏ điện thoại xuống, nắm bàn tay đang ôm mình, âu yếm đan mười ngón vào nhau.

"Có ảnh hưởng việc đóng phim của anh sau này không?" Dụ Hà cau mày: "Hoạt động thương mại trong tương lai, hợp đồng phim, quảng cáo, đại sứ... có bị ảnh ảnh hưởng không? Trước khi làm anh trao đổi với công ty chưa?"

Khương Hoán: "..."

Anh quên béng hóa ra bạn trai vẫn là fan sự nghiệp của mình.

Khương Hoán ôm chặt hơn, hôn lưng Dụ Hà cách áo ngủ, luồn tay vào vạt áo mân mê bờ eo, thong thả cất tiếng: "Chắc vẫn ổn."

"Vẫn ổn là cái gì..."

"Hôm nay đã hứa trước mặt chú thím em rồi." Dường như Khương Hoán vẫn chìm trong bầu không khí khó tin khi ấy, buồn cười nói: "Năm nay em cứ nghỉ ngơi đã, cuối năm đi Đại học Yên Hoa thi cao học, thi đỗ thì tôi mua nhà ở Bình Kinh, rồi nuôi em học thạc sĩ."

Chuyện nhà chuyện cửa, cơm áo gạo tiền vô cùng lạc quẻ với Khương Hoán.

Trong phòng bệnh anh nhẫn nại nghe hết những nỗi lo thực tế tới mức hơi quá của Tang Lập Tuyết, suy tư giây lát rồi đưa ra lời hứa. Nói đến thế thì dù vợ chồng Dụ Khánh Nguyên có lo âu tới đâu chăng nữa, nhất thời cũng không tìm được lý do không đồng ý, mà Dụ Khánh Đào chỉ luôn nói với Dụ Hà một câu: "Con vui là được."

Tiếp thu đề nghị của Kiều Tiểu Điệp rời khỏi Đông Hà, với Dụ Hà đây chính là xa xứ.

Nhưng đến một thành phố xa lạ có Khương Hoán ở bên, hình như cũng không quá khó chịu đựng.

Lúc đó Khương Hoán không bày tỏ thái độ, bây giờ ở riêng chỉ có hai đứa dựa vào nhau, chuyện gì anh cũng có thể nói Dụ Hà. Anh nhẹ nhàng hôn vai, gáy và tai cậu.

"Yên tâm, tôi không phải người không có kế hoạch gì, trước đây cảm thấy không cần thiết nên mới chẳng quan tâm. Nhưng chị Annie sợ có ngày tôi tùy hứng quá đà, mất việc lại chết đói, chị ấy quản lý thu nhập mấy năm nay cho tôi rồi." Anh vừa thủ thỉ vừa tính toán, chỉ để Dụ Hà bớt buồn: "Tôi đã hứa thì sẽ không để em sống khổ sở."

"Ý em không phải thế." Dụ Hà nói: "Em..."

"Tôi biết."

Ánh sáng ấm áp rải lên người Dụ Hà, Khương Hoán chống nửa người dậy nhìn gương mặt bướng bỉnh của cậu, dùng mắt miêu tả tỉ mỉ từng đường nét. Anh nghĩ Dụ Hà đã giao tương lai cho mình, vậy thì anh nhất định không thể để Dụ Hà hối hận quyết định này không đáng.

"Trước đây mãi không tìm được cơ hội hỏi anh..." Nói đoạn, cậu trở mình về phía Khương Hoán.

Cậu đột ngột nghiêm mặt làm Khương Hoán không khỏi nghiêm túc theo: "Sao em?"

"Khương Hoán, bây giờ anh đã thích đóng phim chưa?"

Nghe cậu hỏi, bỗng chốc trong mắt anh như có ánh nước dập dờn.

Khương Hoán trả lời: "Chắc tương lai sẽ ngày càng thích."

*

Đông Hà mưa suốt đêm, sáng sớm bình minh ló dạng, mặt trời đỏ rực tỏa ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa những tòa nhà xám. Bầu trời trong trẻo nhuộm màu vàng óng ả.

Lúc Trương Annie gọi điện đến, Khương Hoán đang ở trong bếp xem Dụ Hà nấu mì.

Khương Hoán vừa nghe chị báo chi tiết tình hình điều tra đám người làm sáng tạo nội dung tự dưng tìm tới bệnh viện bố Dụ Hà điều trị, vừa lơ đễnh nhìn chằm chằm dấu răng quá nổi bật sau gáy Dụ Hà mà buồn rầu, thời tiết ấm lên, mặc áo cao cổ chỉ tổ giấu đầu hở đuôi.

"... Nói chung sự việc là như thế, lần này thật sự không liên quan đến Du Tâm. Kẻ đứng sau mấy tài khoản đó đều là một MCN mới thành lập, chuyên thuê paparazzi theo sát một số scandal, sau đó kiếm tương tác nhờ tiết lộ đời tư của người nghiệp dư. Vì khán giả chính của họ nằm ở một nền tảng nhỏ, cho nên trước vụ việc này không gây nhiều chú ý."

"Ừm, luật sư có thể xử lý không?" Khương Hoán vươn tay sờ dấu hôn.

Dụ Hà quay phắt lại như bị điện giật.

Khương Hoán xoa tóc cậu, chỉ dấu hôn tỏ ý lát nữa mặc hoodie có mũ che lại, nghe Trương Annie ở đầu bên kia nói tiếp: "Có thể, bọn tôi thực hiện những công việc bước đầu, đến lúc ấy cậu phải về ký giấy tờ với giấy ủy quyền các thứ... Về được không?"

"Được." Khương Hoán đáp, ngẫm nghĩ rồi ngả bài: "Tôi nói rõ với Dụ Hà rồi, chị Annie, xem hộ tôi nhà ở Bình Kinh được không?"

Trương Annie quá quen với thói suy nghĩ táo bạo của anh, nghe thấy yêu cầu này lại không cảm thấy vô lý: "Ờ được chứ." Sau đó lại càm ràm như một người chị gái: "Tôi đã bảo cậu nên mua nhà mà, dù không ở thì để đầu tư cũng mất gì đâu! Mấy năm nay ngoại trừ tiền gửi cho dì Khương, cậu kiếm được bao nhiêu cũng không đếm, ừ, quyết định thế là đúng, tôi vô cùng ủng hộ..."

Nghe mãi nghe mãi, Khương Hoán lại bắt đầu đầu óc trên mây.

Hai bát mì dầu hành nóng hổi hoàn thành sau khi cuộc gọi kết thúc, Khương Hoán ăn rất nhanh, hôm nay anh phải đi Đại học Đông Hà nộp đồ án tốt nghiệp với Dụ Hà.

Dụ Hà không cho anh đi mà anh không chịu.

Vẫn chiếc Porsche Macan từng bị chụp ở thành phố Hồng, chỗ gửi xe chung cư cũ không đủ, tối qua quay lại Khương Hoán đã đỗ xe cách chung cư Lạc Hồng khoảng 300m.

Cây long não đâm chồi non, ánh nắng chan hòa, lá màu vàng nhạt dường như cũng phát sáng.

Khương Hoán nắm tay Dụ Hà đi ra cổng chung cư.

Bẩm sinh nhạy cảm với ống kính, anh quay đầu, cảm nhận được trong bồn hoa gần đó có người đang theo dõi họ. Nhưng Khương Hoán chẳng hoảng sợ, anh đoán chắc thể nào sau tối hôm qua, những ống kính bám theo cũng không sẽ biến mất trong thời gian ngắn.

Khương Hoán không buông tay Dụ Hà, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu cậu.

"Ớ?"

Khương Hoán bá cổ Dụ Hà, nhét hai bàn tay đang nắm chặt vào túi áo, ghé lại gần thơm má cậu.

"Nắng chói, che lại đi." Anh nói.

"Sao á..."

"Dụ Hà, chờ em bảo vệ đồ án xong bọn mình về thị trấn Lâm Thủy, được không em?"

Bóng hai người dựa sát vào nhau dưới nắng mặt trời, Dụ Hà cứ ngắm mãi.

"Vâng ạ." Cậu cười đáp.

Bó hoa bách hợp màu cam tên "Ráng chiều" bỗng hiện lên trong tâm trí cậu, xa xôi tới mức như đã là chuyện của mười năm trước. Cậu hoảng hốt nghĩ, hóa ra cậu và Khương Hoán chưa quen nhau lâu lắm.

Khương Hoán từng cảm khái kịch bản phim dù hay hay dở đều sẽ có kết thúc, nhưng cậu và anh không có, hướng phát triển của câu chuyện ẩn sau từng dấu chân giống như một câu hỏi hễ sơ ý là sẽ chọn sai đáp án.

Sau ba mươi nghìn lần mặt trời mọc rồi lặn, điều cơ bản sẽ luôn là "đừng hối hận".

Nhưng Dụ Hà chắc chắn trong mọi khả năng mang tính không xác định, nhất định Khương Hoán luôn phải là nam chính xuất sắc nhất của cậu.
 
Chương 61: Kết thúc: Ngày mai mưa tạnh


Tháng 3.

Một tuần sau lễ trao giải Olive Vàng, chủ tịch ban giám khảo năm nay, đạo diễn Thẩm Quân xuất hiện tại một hoạt động từ thiện.

Trong phần phỏng vấn, có phóng viên hỏi về vấn đề đang được thảo luận sôi nổi suốt thời gian qua.

"Olive Vàng năm nay trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho diễn viên Khương Hoán công khai come out, phải chăng hành động này không chỉ là bước đột phá cực lớn của Olive Vàng, mà còn chứng tỏ thái độ của người trong nghề đối với việc này sắp có thay đổi?"

Thẩm Quân trầm ngâm giây lát: "Tôi không thể đại diện cho người trong nghề, nhưng đối với Olive Vàng lần này, toàn bộ kết quả bầu chọn đều được công chứng và ghi hình lại. Chịu ảnh hưởng từ dư luận, chúng tôi đã tiến hành bỏ phiếu lại hai giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Phim hay nhất, nhưng kết quả vẫn giống lần đầu, tôi nghĩ, ít nhiều gì cũng chứng minh sự công nhận của mọi người dành cho màn thể hiện của Khương Hoán trong Va phải đá ngầm."

"Đạo diễn Thẩm, ông đánh trống lảng rồi!"

"Tôi có à?" Thẩm Quân cười: "Thật ra chính là như vậy, có lẽ đạo đức cá nhân của diễn viên gắn liền với tác phẩm, nhưng rõ ràng Khương Hoán không làm sai mà nhỉ."

"Vậy xin hỏi đạo diễn Thẩm, có phải ông đồng ý giá trị quan trong Va phải đá ngầm..."

"Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận, hiện tại tôi có thể nói thật rằng hai lần bầu chọn Phim hay nhất, tôi đều không bỏ phiếu cho Va phải đá ngầm, ông Hứa Vi Thủy cũng biết điều này, nhưng ông ấy chấp nhận sự "không công nhận" của tôi. Dù thế tác phẩm của ông ấy vẫn được nhiều người yêu thích, đây là sự công bằng, chân thành và bao dung mà ban giám khảo năm nay giữ gìn." Thẩm Quân tỏ vẻ điềm tĩnh, giọng điệu trịnh trọng: "Olive Vàng dùng lòng thành cho mọi người thấy sự bao dung, chúng tôi mong tương lai mọi người tiếp tục cùng nhau cố gắng, để muôn hoa khoe sắc."

Đến đây, vì thân phận đặc biệt mà quan điểm của Thẩm Quân khiến không ít người ngầm phỏng đoán: Xã hội đang lặng lẽ thay đổi, có những ràng buộc và hạn chế chỉ chờ một bước ngoặt để phá vỡ.

*

Tháng 4.

Hơn chục nhà sáng tạo nội dung trên một nền tảng nào đó đồng loạt đăng bài xin lỗi đính chính.

Việc làm khó hiểu gây ra nhiều chú ý, nhanh chóng lọt top tìm kiếm trên nền tảng này. Về sau mấy mạng xã hội phổ biến đăng lại, sau biết bao tóm tắt và suy đoán, đương sự còn lại chậm chạp giải thích ngọn nguồn.

Công ty quản lý của Khương Hoán, Lane, đăng thông cáo báo chí chi tiết bằng tài khoản chính thức.

Tuy nhiên nội dung không hề qua loa như quá trình thông báo, tổng kết toàn bộ sự việc anh và bạn trai bị theo dõi tại Đông Hà sau ngày nhận giải, đồng thời nhanh chóng có biện pháp xử lý với các hành vi vô đạo đức quấy rầy cuộc sống riêng tư này. Trải qua thu thập bằng chứng, hầu hết các nhà sáng tạo nội dung đều thuộc một công ty MCN, bao gồm những người gây rối trong Bệnh viện Phục hồi chức năng thành phố Đông Hà.

Nhóm pháp lý của Lane đã thực hiện thủ tục khởi kiện sau khi có đầy đủ bằng chứng và hoàn tất hòa giải với hiệu suất cực cao, đối phương chấp nhận mọi yêu cầu của Lane, gặp mặt xin lỗi, bồi thường cũng như ghim bài xin lỗi đính chính trên tài khoản cá nhân trong vòng một năm.

Cuối thông cáo báo chí, công ty nhắc lại: "Mong các nhà sáng tạo nội dung tuân thủ thỏa thuận với diễn viên Khương Hoán thuộc công ty chúng tôi, không làm ra các hành vi thăm dò giới hạn đạo đức và quyền riêng tư, nếu không ông Khương Hoán sẽ công khai video xin lỗi của các vị cùng văn bản có chữ ký theo đúng thỏa thuận."

Công ty quản lý ủng hộ như vậy, gần như là sự đồng thuận trá hình cho hành động hoang đường của Khương Hoán trong lễ trao giải Olive Vàng.

Sau đó, tác phẩm mới Bến đò Ngân Hà của đạo diễn Nghê Gia Đình tung trailer đầu tiên, nhạc nền độc tấu piano, màu sắc tươi sáng cùng hình ảnh khiến người xem rối mắt tiếp nối độ hot này.

Từ một diễn viên lạ mặt thuộc dòng phim nghệ thuật nhỏ bé, dường như "Khương Hoán" đã thật sự bước vào tầm mắt của mọi người.

*

Tháng 5.

Đại học Đông Hà bước vào mùa tốt nghiệp, có sinh viên lên mạng nói rằng trông thấy Khương Hoán tại lễ bảo vệ đồ án viện Kiến trúc. Có người đăng ảnh dưới bài kèm lời trêu đùa: "Anh ấy đi xem bạn trai bảo vệ đồ án, được đồng ý nên tôi chụp vội một bức."

Đang mùa phượng tím, tòa nhà giảng đường xây dựng từ những năm 30 cổ kính trang nghiêm, tòa nhà xám được các cành cây màu xanh tím bao quanh trông đầy nhẹ nhàng và thơ mộng.

Khương Hoán trong ảnh nhoài trên ban công tầng ba, tóc đen chấm vai dài hơn trước lễ trao giải xõa xuống cổ. Anh lơ đãng nhìn ra xa, vừa giống suy tư vừa giống đang ngẩn người. Lâu ngày không lộ mặt trước công chúng, góc nghiêng sắc bén của anh có vẻ dịu dàng hơn, chiếc khuyên chân mày màu đỏ tựa nốt ruồi son nhàn nhạt.

Có người tinh mắt để ý Khương Hoán đeo nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái, không thấy rõ kiểu dáng.

Có bình luận hỏi: "Có ảnh chụp mặt bạn trai Khương Hoán không?"

Người chụp ảnh và người đăng bài cùng phủ nhận, đồng thanh nói: "Anh ấy không cho chụp."

*

Tháng 6.

Khương Hoán đăng ba bức ảnh lên Weibo: Phượng tím, bách hợp, hoa ngọc lan.

Sau một trận mưa, phượng tím ở Đông Hà rụng hết, sắc tím vờn quanh hơi nước ẩm ướt, phủ đầy vũng nước đọng ven đường nhựa, ánh sáng phản chiếu giống như có một bóng người.

Bầu trời cao nguyên xanh thẳm trong vắt, bó bách hợp màu cam cột lại đơn giản nở rộ dưới bóng râm của đám mây trắng.

Hai chiếc balo một cao một thấp, một đen một nâu xếp cạnh nhau trước cửa gỗ chạm khắc của ngôi nhà cổ, kiểu dáng giống nhau, một xâu búp hoa thuôn dài màu trắng ngà treo trên khóa kéo balo nâu.

Mới đầu bình luận xấu chiếm top chế nhạo anh: "Hơn ba mươi tuổi đầu còn chơi trò ngầm khoe tình yêu, cẩn thận bây giờ càng thích khoe thì sau này càng chết thảm."

Nhưng chưa đầy mười phút, bình luận này đã biến mất không còn tăm hơi.

Bình luận chiếm top thay bằng một tài khoản có tick vàng: "Anh Khương với bạn bé đi đâu chơi thế?"

Khương Hoán trả lời: "Nơi gặp nhau lần đầu."

*

Tháng 7.

Bến đò Ngân Hà ấn định ngày khởi chiếu.

*

Tháng 9.

Bến đò Ngân Hà khởi chiếu không trùng bất cứ ngày nghỉ lễ nào, nhưng nhờ hình ảnh đẹp, nội dung giàu sức tưởng tượng và diễn xuất tinh tế của nhân vật chính, chỉ vỏn vẹn ba ngày đã trở thành quán quân phòng vé trong tuần.

Đoàn phim tổ chức roadshow, lần này Khương Hoán tham gia đầy đủ.

Vai của anh trong Bến đò Ngân Hà khác hẳn kiểu vai phức tạp u ám trong Mặt trời xanh và Va phải đá ngầm, là một thanh niên thoạt trông bình thường, dễ thích ứng. Nhưng song song với diễn biến của cốt truyện, dần dà nhân vật này không còn an phận thủ thường làm gì cũng được, bước ra tìm kiếm điều mình theo đuổi và con đường tương lai.

Truyền thông khen ngợi Khương Hoán là "diễn như không diễn", còn khen anh bị đánh giá thấp, trước đây trầm lặng quá, chắc hẳn sau này sẽ diễn nhiều thể loại vai đa dạng hơn.

Tại roadshow, đạo diễn Nghê Gia Đình kể về ba lần mình đến mời Khương Hoán, người dẫn chương trình nắm bắt thời cơ hỏi ngay: "Vậy vì sao về sau lại nhận lời?"

Nam chính ngồi trên ghế chân cao, cúi đầu loay hoay tìm nút bật micro.

"Ừm... Bởi vì ban đầu tôi muốn thoát khỏi khó khăn giống như Hàng Vũ." Giọng Khương Hoán rất nhẹ, ánh mắt như có như không lướt qua một góc khán đài: "Đó là lần đầu tiên tôi có can đảm thay đổi tình trạng vẫn duy trì bấy lâu nay, không đi theo con đường đã định sẵn, tôi chỉ nghĩ hay cứ thử đi, nhỡ đâu mình lại thích đóng phim hơn thì sao?"

Người dẫn chương trình hỏi: "Có vẻ như bây giờ kết quả là tốt nhỉ?"

Khương Hoán khẽ nghiêng đầu, mỉm cười mắt cong cong.

"Quyết tâm làm một diễn viên nghiêm túc, đây là kết quả tốt đúng không?"

*

Tháng 11.

Giữa tháng, Bến đò Ngân Hà kết thúc công chiếu, doanh thu phòng vé vượt mốc bảy trăm triệu. truyện teen hay

*

Tháng 2 năm sau.

Va phải đá ngầm lọt vào danh sách chiếu đặc biệt tại liên hoan phim quốc tế Berlin.

*

Tháng 3.

Một lần nữa Khương Hoán được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải thưởng điện ảnh Olive Vàng nhờ Bến đò Ngân Hà, song cuối cùng chiến thắng thuộc về bộ phim Hoa lê rụng vội.

*

Tháng 7.

Giải Kim Hòa hai năm một lần khai mạc tại nhà hát lớn Vạn Quốc ở Tinh Đảo.

Bến đò Ngân Hà đoạt giải Phim chính kịch hay nhất.

*

Ngày 29 tháng 8. Thị trấn Lâm Thủy

Sáng sớm, Khương Hoán bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại rầm rì. Anh dụi mắt trở mình, quen thói muốn ôm Dụ Hà mà sờ thấy trống không, mạch suy nghĩ lập tức tỉnh táo hẳn.

"... Vâng, hôm nay anh ấy đưa con ra sân bay, lái xe đi ạ."

"Có là trường top 1 thì người ta cũng không đi đón đâu, đồ đạc ít mà, đi xe buýt của sân bay rồi chuyển sang tàu điện ngầm, con tra đường hết rồi, con sẽ nhắn tin liên tục cho thím."

"Không... Không ở ký túc xá ạ, anh ấy mua nhà gần trường."

"Cứ kêu là gần công ty anh ấy, không nghe con..."

Nắng mai sau tấm rèm trắng phác họa lờ mờ bóng người ngồi dưới cuối giường.

Dụ Hà đang gọi điện với Tang Lập Tuyết: "Giờ bố đứng được lâu hơn trước chưa ạ? Hôm qua con gọi cho bố, bố nói bố đau chân, có phải có vấn đề gì không..."

"Đâu mà, đợt trước con về mấy tháng, bố con vui quá, nói đau chân là nhớ con đấy!" Tuy Tang Lập Tuyết phàn nàn nhưng giọng điệu vô cùng hồ hởi: "Đâu ra cái kiểu bố mà suốt ngày làm nũng với con, đúng là càng sống càng thụt lùi! Con yên tâm! Chú thím cho bố con tập phục hồi chức năng chăm chỉ, lần sau con với A Hoán về, đảm bảo có tiến bộ!"

"Con về thôi, A Hoán không về, tháng sau anh ấy vào đoàn đóng phim rồi."

Nói đoạn Dụ Hà cảm thấy vai nằng nặng, cậu quay đầu sang, quả nhiên ai đó đang dụi người mình.

Cậu trở tay giữ Khương Hoán, đầu ngón tay bị anh hôn rồi ngậm trong răng môi ẩm ướt ấm áp, cột sống phản xạ có điều kiện trở nên tê dại, cậu vội vàng rút tay về.

"Gì hả?" Khương Hoán bất mãn, sáp lại hôn mặt cậu.

Dụ Hà đẩy anh ra, chỉ điện thoại dùng khẩu hình cảnh cáo: "Em gọi điện..."

Giọng Tang Lập Tuyết tiếp tục vang lên: "Không về á? Hầy, lần trước nó bảo thèm ăn bánh ngọt của cái tiệm ấy ấy, hay thím gửi một ít đến Lâm Thủy cho nó nhá, cũng không biết có hỏng không, mấy nay nhiệt độ cao..."

"Kệ anh ấy." Dụ Hà chống cự thất bại, bị lôi về giường nằm với anh: "Con con con mắc tí việc, thím ơi con đi soạn đồ đây, cứ thế đã... nhé!"

Chăn mỏng che ánh mặt trời, Dụ Hà không kịp từ chối, nụ hôn của Khương Hoán đã nóng lòng cuốn đi tất thảy lý trí của cậu.

6 giờ sáng.

Sương mù trong khe núi vừa tan, bầu trời trong xanh, tia nắng lượn lờ như làn khói.

"Chào buổi sáng quý khán giả, hôm nay ngày 29 tháng 8, nhiệt độ cao nhất 27°C, buổi sáng trời nắng, thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Mùa mưa chưa kết thúc, sau 4 giờ chiều trời chuyển nhiều mây, đêm mưa."

"Dự báo mưa sẽ tạnh vào rạng sáng ngày mai."

~ Hết ~

(Vậy là kết thúc một hành trình với Ngày mai mưa tạnh. Hồi đầu mình chỉ tính dịch một bộ trong lúc rảnh cho đỡ quên tiếng, thế mà giờ đã xong bộ thứ 7 rồi(///▽///) Đây là lần đầu mình dịch một bộ truyện có cảm giác rất điện ảnh, nhất là đoạn ở thị trấn Lâm Thuỷ, tác giả tả cảnh hay lắm, vì khả năng có hạn nên nhiều chỗ chưa truyền tải được hết cái hay của bản gốc, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người nhiều, chúc mọi người một mùa hè vui vẻ!)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom