Cập nhật mới

Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 60: C60: Chương 60


Ngọc Nghiên trịnh trọng gật đầu đáp: “Nô tỳ đã tận mắt xem công chúa vẽ tranh”.

“Thật sự rất thú vị”, Liên Thanh Châu nhẹ nhàng cười nói.

Ban đầu hắn còn thấy phong cách vẽ mấy nhân vật trong tranh có chút kỳ dị, nhưng càng xem thì lại càng thấy chúng rất bắt mắt, hơn nữa cách kể chuyện bằng tranh lại rất sống động.

Là một doanh nhân, Liên Thanh Châu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội làm ăn nào.

Liên Thanh Châu nói: “Trở về bẩm báo với công chúa, ta sẽ nhận những bức tranh này, về sau sẽ chia lợi ích cho công chúa”.

Sau đó Liên Thanh Châu hỏi thêm về tình hình hiện tại của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên đã kể lại cho hắn ta nghe từng chuyện một. Nghe xong những chuyện đó thì nét mặt của Liên Thanh Châu lại trở nên vô cùng hưng phấn.

Không ngờ chỉ trong một hai thắng ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Sau khi Ngọc Nghiên từ biệt, Liên Thanh Châu không chút do dự nói với quản gia: “Chuẩn bị kiệu”.


Một lúc sau, Liên Thanh Châu ngồi trên kiệu đi đến phía trước Kinh Uyển ở đông thành.

Ở đây có rất nhiều phủ đệ xa hoa, người có thể sống ở đây đều là nhân vật quyền quý ở kinh thành.

Liên Thanh Châu muốn đến đây tạo dựng chỗ đứng vững chắc để làm ăn buôn bán thì không thể không móc nối với những nhân vật quyền quý này, cho nên thỉnh thoảng hắn lại đến đây để thăm hỏi một số quan viên trong triều.

Hắn cũng đã mua cho mình một phủ đệ ở Kinh Uyển này.

Hiện giờ Liên Thanh Châu trước tiên trở về nhà mình ở Kinh Uyển sau đó từ cửa sau đi vào phủ đệ bên cạnh.

Phủ đệ bên cạnh rất vắng vẻ, ở sâu trong đình viện vô cùng tĩnh mịch.

Có thể thấy được gia chủ rất bí ẩn.

Ở đây không có nhiều người hầu, nhìn thấy Liên Thanh Châu đi tới thì rất cung kính dẫn Liên Thanh Châu đi qua đại sảnh dẫn đến hậu viện. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Cánh cửa thư phòng ở hậu viện đang khép hờ.

Từ bên trong truyền ra mùi trầm hương thoang thoảng. truyện kiếm hiệp hay

Liên Thanh Châu nhấc chân bước vào, ngồi xuống chiếu trúc bên ngoài rèm, cung kính nói: “Sư phụ”.

Qua bức rèm trúc trước mặt có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi. Y phục của người đó rất chỉnh tề, vẫn trầm mặc như lúc đầu, nhìn thoáng qua đường nét trông đẹp như một bức tranh.

Liên Thanh Châu đưa cho người đó xem những bản vẽ của Thẩm Nguyệt.

Người đó nhẹ nhàng nhận lấy, căn phòng yên tĩnh lúc này chỉ vang lên tiếng lật giấy. Khi xem qua những bức tranh, những ngón tay thon dài của người đó còn lưu luyến chạm vào chúng.

“Đây là tranh do A Nguyệt vẽ sao?”

“Phải”.

“Đúng là rất đặc biệt”, sau khi xem xong thì người đó liền trả tranh lại cho Liên Thanh Châu, sau đó nói nhấn vào câu sau: “Sau này những chuyện vặt vãnh không cần hỏi ý kiến của ta, chuyện nàng muốn chỉ cần không quá vô liêm sỉ thì ngươi đều thuận theo ý của nàng đi”.

Liên Thanh Châu im lặng, dở khóc dở cười nói: “Công chúa từ khi tỉnh lại đã thay đổi tính tình rồi. Nếu sư phụ cứ nuông chiều nàng thế này thì sớm muộn gì công chúa cũng trở thành một kẻ vô lại. Nghe Ngọc Nghiên kể lại rằng nàng bây giờ thậm chí còn dám đánh cả tướng quân”.

“Hửm?”, người bên trong hiển nhiên là rất sửng sốt, nhưng điều đầu tiên người đó quan tâm là: “Có đánh được không?”
 
Chương 61: C61: Chương 61


Liên Thanh Châu toát mồ hôi nói: “Đánh được rồi, nàng tát Tần Như Lương một bạt tai rồi lại đá hắn thêm một cước. Tần Như Lương muốn đánh lại nhưng công chúa đã chuẩn bị sẵn một con dao, suýt chút nữa thì đâm thẳng vào ngực Tần Như Lương. Bây giờ công chúa không dễ ức hiếp, trở thành một người có thù tất báo, nếu như dám chọc giận nàng thì ta sợ có khi nàng còn đốt cả phủ tướng quân”.

Người đàn ông bên trong bức màn trúc nhếch môi mỉm cười nói: “Đáng ra nàng còn nên mạnh tay thêm một chút. Ngay cả chuyện khốn nạn như gả cho tên Tần Như Lương nàng ấy cũng đã làm rồi thì chuyện này cũng không tính là quá đáng”.

Nụ cười này giống như đang chế nhạo nhưng lại có chút không giống, Liên Thanh Châu cuối cùng cũng không phân biệt được sư phụ của hắn đang vui hay không vui. Giống như người đang vui vì những chuyện công chúa đã làm bây giờ, nhưng lại không vui vì chuyện công chúa đã gả cho Tần Như Lương trước kia?

“Còn đứa trẻ thì sao?”, người đó lại hỏi.

Liên Thanh Châu đáp: “Mọi chuyện đều ổn. Hiện tại công chúa đang cố gắng hết sức để tìm một lối thoát cho bản thân”.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn giữ kín chuyện Thẩm Nguyệt suýt chút nữa đã sảy thai. Chuyện này đã qua, có nhắc lại cũng chỉ tạo thêm nhiều rắc rối.

Nhưng ngày hôm nay khi Ngọc Nghiên đến Liên phủ giao tranh thì Liễu Mi Vũ theo dõi từ lâu đã tìm được một cơ hội hoàn hảo.


Phủ tướng quân rực rỡ nắng vàng, dường như vẫn sống yên biển lặng.

Trong chớp mắt đã sắp đến chính ngọ, Thẩm Nguyệt chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngọc Nghiên vẫn chưa trở về.

Triệu thị bưng chén thuốc đến trấn an nàng: “Công chúa đừng lo lắng, chắc là tiểu nha đầu Ngọc Nghiên đó ham chơi cho nên quên mất thời gian, có lẽ một lát nữa sẽ trở về thôi”.

Thẩm Nguyệt cau mày không đáp.

Dựa trên những gì nàng hiểu biết về Ngọc Nghiên thì nàng ta không thể nào bởi vì ham chơi mà quên giờ về được.


Thẩm Nguyệt nói: “Lát nữa ngươi ra sân trước hỏi quản gia xem gia đinh hộ tống Ngọc Nghiên ra ngoài đã trở về chưa”.

“Vâng”, Triệu thị thấy đã đến giờ làm bữa trưa cho nên liền rời khỏi Trì Xuân Uyển đi ra nhà bếp, thuận tiện ghé ra sân trước hỏi thăm.

Triệu thị gặp quản gia ở sân trước, sau khi hỏi thăm mới biết được Ngọc Nghiên cùng gia đinh đã trở về từ nửa canh giờ trước. Sau khi Ngọc Nghiên cùng gia đinh trở về thì gia đinh đã đi chỗ khác làm việc, còn Ngọc Nghiên thì trở về Trì Xuân Uyển.

Triệu thị không khỏi bồn chồn, nếu như đã trở về thì nàng ta đã đi đâu rồi?

Triệu thị đi khắp nơi tìm Ngọc Nghiên nhưng không thấy tung tích của Ngọc Nghiên. Cuối cùng sợ Thẩm Nguyệt bị đói cho nên bà ta liền đi tới nhà bếp chuẩn bị đồ ăn trước, định buổi chiều sẽ tiếp tục tìm.

Mí mắt Thẩm Nguyệt không ngừng co giật.

Không lâu sao thì trong viện bỗng truyền đến động tĩnh nhỏ.

Thẩm Nguyệt nghĩ rằng Ngọc Nghiên đã trở về, vì Triệu Thị mới vừa rời đi cho nên có lẽ sẽ không quay lại sớm như vậy.

Kết quả khi nàng ra ngoài thì thấy người đứng trong sân không phải là Ngọc Nghiên cũng không phải là Triệu thị mà là Hương Phiến, nha hoàn của Liễu Mi Vũ.
 
Chương 62: C62: Chương 62


Hương Phiến tuy chỉ là một nhà hoàn nhưng lại có làn da trắng mịn và đôi mắt to lúng liếng, nàng ta đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng trông vô cùng tươi ngon mọng nước.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, dựa vào cửa liếc mắt nhìn Hương Phiến nói: “Ngươi bị lạc đường cho nên đến nhầm chỗ rồi phải không?”

Hương Phiến bình tĩnh nói: “Ta không bị lạc đường, ta tới đây chính là để tìm công chúa”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi cũng có dũng khí đi tìm ta sao?”

Hương Phiến tự tin cười nói: “Công chúa nói gì vậy, ta cũng chỉ là do phu nhân sai tới mời công chúa sang viện nói chuyện mà thôi”.

Thẩm Nguyệt cười lạnh, chỉ thẳng tay vào mặt nàng ta nói: “Phu nhân nhà ngươi chắc là có bệnh rồi. Ngươi về nói với ả ta đừng có cứ dăm bữa nửa tháng lại tự biên tự diễn nữa, ta không có thời gian nói chuyện với ả ta”, nói xong nàng liền định xoay người bước vào nhà.

Nhưng đúng lúc này, Hương Phiến đã đứng sau lưng nàng nói khẽ: “Công chúa không lo lắng cho Ngọc Nghiên hay sao?”


Thẩm Nguyệt dừng chân, nét mặt đông cứng lại.

Sau đó nàng mới chậm rãi quay người lại nhìn Hương Phiến, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười, nàng hỏi: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”

Hương Phiến nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Muốn biết Ngọc Nghiên đang ở đâu thì công chúa phải đi theo ta”.

Thẩm Nguyệt thu hồi ánh mắt, cực kỳ bình tĩnh quay đầu lại bước vào nhà rồi nói: “Đi, ta đương nhiên phải đi rồi. Để ta vào rửa tay cái đã”, trước đó tay của nàng đã cầm vào than đen nên dính chút vết bẩn, muốn đi vào rửa tay cũng không có gì lạ.

Trong khi Hương Phiến đang đợi bên ngoài, nàng ta nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguyệt truyền ra từ trong phòng: “Hương Phiến, chỉ cần Ngọc Nghiên bị mất một sợi tóc thì ta sẽ khiến cho ngươi phải chết một cách khó coi”.

Hương Phiến bất giác khẽ run lên, nhưng vẫn cố ưỡn ngực tự trấn an. Sau hôm nay chỉ sợ tiện nhân này sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng của ngày mai, có gì mà đáng sợ chứ! Muốn báo thù cũng phải xem bản thân mình có khả năng đó hay không!

Trên gương mặt trẻ trung của Hương Phiến tràn đầy sự oán hận đối với Thẩm Nguyệt, lúc trước Thẩm Nguyệt đã khiến nàng ta bị phạt trượng lớn trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện, suy nghĩ của nàng ta giống y hệt Liễu Mi Vũ, chỉ ước rằng Thẩm Nguyệt sẽ chết ngay lập tức.


Khi Thẩm Nguyệt bước ra, Hương Phiến mới cố gắng kiềm chế biểu hiện của mình.

Thẩm Nguyệt mặc một y phục có thân và tay áo rộng phe phẩy tung bay trong gió khi nàng bước đi, nàng nheo mắt đi theo sau Hương Phiến, dưới ánh mặt trời trông váy của nàng xòe ra y hệt một đóa hoa sen đang nở.

Hương Phiến không đưa nàng đến Phù Dung Uyển, cũng không đưa nàng đến bất cứ nơi nào mà Liễu Mi Vũ thường đến.

Ở trong phủ tướng quân này cũng có rất nhiều nơi mà Thẩm Nguyệt chưa từng đi qua. Càng đi vào sâu càng có thể nhìn thấy nhiều khoảng sân bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, không có ai trông coi.

Bước qua một con đường hẹp, đi qua những hàng dây leo xanh mướt, khung cảnh trước mắt nàng lúc này vô cùng trống trải.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua thì nàng đã thấy Liễu Mi Vũ đứng bên cạnh một cái ao nhỏ nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.

Sau khi đến gần, Thẩm Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngọc Nghiên đâu?”

Liễu Mi Vũ quay đầu sang cười nhẹ nói: “Công chúa đừng lo, nàng ta không sao đâu”.

“Nhưng nàng ta đâu?”
 
Chương 63: C63: Chương 63


Liễu Mi Vũ tỏ ra chân thành nói: “Ta nghe những người khác nói Ngọc Nghiên thường ngày có tính chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì. Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút”.

Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.

Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?”

Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: “Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên”.

Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: “Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa, chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau”.


Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: “Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?”

Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: “Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa…”

“Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút”.

Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.

Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?”


Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: “Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên”.

Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: “Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa. chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: “Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?”

Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: “Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa…”

Ngay sau đó Hương Phiến đã giật thót mình bởi vì bị Thẩm Nguyệt tóm được cổ tay.

Ngay sau đó Thẩm Nguyệt liền xuống nàng ta rồi bẻ cổ tay nàng ta. Tiếng hét của Hương Phiến vang lên bên tai, gương mặt của nàng ta tái mét, mồ hôi nhễ nhại.

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ cũng tái đi, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Thẩm Nguyệt sao có thể di chuyển nhanh như vậy? Không ngờ nàng lại nhìn ra manh mối và tóm lấy cổ tay của đối phương trước!
 
Chương 64: C64: Chương 64


Thẩm Nguyệt ném Hương Phiến qua một bên, chậm rãi đi về phía Liễu Mi Vũ.

“Công chúa, công chúa muốn làm gì?”

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ngươi giỏi lắm Mi Vũ, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết ngươi lại chọc giận ta thêm một lần nữa rồi”.

Hương Phiến cố nén đau đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự dữ tợn nhìn về phía Liễu Mi Vũ lớn tiếng nói: “Phu nhân không phải sợ! Nô tỳ không tin chúng ta hai người đấu không lại một mình ả ta! Phu nhân đừng đứng yên như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!”

Thấy ý chí chiến đấu của Hương Phiến dâng cao, Liễu Mi Vũ đang sợ hãi cũng được tiếp thêm sức mạnh.

Đúng vậy, bọn họ đã làm đến bước này rồi, không thể dừng lại! Mỗi ngày nàng ta đều muốn người phụ nữ trước mặt chết quách đi, bây giờ thì nàng ta đã có cơ hội.

Liễu Mi Vũ không còn lui về phía sau nữa, nàng ta cùng Hương Phiến một trước một sau áp sát Thẩm Nguyệt.

Cổ tay của Hương Phiến đau không chịu nổi, nàng ta hận Thẩm Nguyệt đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa, một lần nữa nhảy chồm về phía Thẩm Nguyệt, muốn tóm cho bằng được Thẩm Nguyệt.


Thẩm Nguyệt bị vây chặt, khó khăn đứng sát mép ao, đúng lúc thân thể loạng choạng muốn ngã xuống thì nàng đã tóm lấy được cánh tay của Hương Phiến, sau đó ngay lập tức xoay người đổi vị trí với nàng ta.

Hương Phiến kinh hãi kêu lên.

Thẩm Nguyệt mặt không biến sắc, vung tay còn lại lên hướng về đầu của Hương Phiến.

Một tiếng động trầm thấp vang lên.

Hương Phiến cố gắng mở mắt, đồng tử hơi giãn ra, nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyệt buông lỏng tay còn thân thể của nàng ta thì đã xụi lơ.

Thẩm Nguyệt đã thả tay nàng ta ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra kịch liệt mà vô cùng nhanh chóng, khi Liễu Mi Vũ kịp phản ứng thì Hương Phiến đã bất tỉnh ngã xuống đất, máu chảy ra trên đầu.

Thân thể của Liễu Mi Vũ cứng đờ, thậm chí còn không dám thở.


Máu trên đầu Hương Phiến rơi xuống nước ao khiến cho ở dưới ao xuất hiện rất nhiều thứ ngọ nguậy.

Thẩm Nguyệt nhìn những thứ đang ngọ nguậy trong nước thì liền nhướng mày, ngữ khí ngả ngớn nói: “Thảo nào các ngươi lại gọi ta tới đây, hóa ra là muốn đẩy ta xuống dưới cho đỉa hút máu”.

Những con đỉa này bình thường đâu được nếm máu tươi ngọt ngào như thế, ngày thường bị bỏ đói dữ dội, nay bọn chúng đều chui ra khỏi tổ, xúm xít thành từng đoàn nơi máu tươi của Hương Phiến rơi xuống.

Một số còn đỉa thậm chí còn cố gắng bò lên trên theo mùi máu.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh Liễu Mi Vũ rồi nói: “Hai người còn không thể đối phó ta, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi”.

Thân thể Liễu Mi Vũ run rẩy, môi cũng run run, lùi về phía sau từng bước nói: “Đừng tới đây…”

Ống tay áo rộng rãi của Thẩm Nguyệt đã che khuất bàn tay của nàng, lúc này nàng đang cầm trong tay một khối gì đó màu đen, chính là thứ mà nàng đã dùng để đập vào đầu Hương Phiến.

Liễu Mi Vũ nhìn thấy rõ ràng đó là một nghiên mực màu đen!

Lúc này Liễu Mi Vũ mới nhận ra Thẩm Nguyệt chỉ dùng một tay mà đã có thể xử lý Hương Phiến, bởi vì tay kia nàng đang bận cầm nghiên mực màu đen đánh vào đầu Hương Phiến.

Liễu Mi Vũ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Thẩm Nguyệt đã sớm có chuẩn bị. Khi nghe thấy Hương Phiến dùng Ngọc Nghiên để uy hiếp mình, nàng không vào nhà để rửa tay mà là vào nhà để cầm theo nghiên mực ra khỏi cửa.
 
Chương 65: C65: Chương 65


Nàng không có ý định hòa giải, cũng không có ý định giải quyết ân oán trong hòa bình.

“Ngươi muốn làm gì… Tướng quân sẽ không tha cho ngươi…”, Liễu Mi Vũ kinh hãi nói.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, nụ cười vô cùng bình tĩnh: “Con gà mờ, lúc nãy không phải ngươi còn điên cuồng lắm hay sao? Lúc ngươi bày ra chuyện này thì ngươi cũng đâu có nghĩ tới chuyện ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta không giống ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học khiến cho ngươi phải nhớ suốt đời”.

“Đừng tới đây!”, Liễu Mi Vũ liều mạng hét lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Mọi sự chú ý của nàng ta đều đã đổ dồn vào Thẩm Nguyệt cho nên không nhớ đến sự nguy hiểm ngay phía sau lưng mình. Sau lưng nàng ta đã không còn đường lui nữa bởi vì đó chính là ao nước đầy đỉa.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Ngọc Nghiên đâu?”

“Ở… trong hiệu thuốc… á!”

Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Liễu Mi Vũ đã tự hoảng loạn.

Chân của nàng ta đã đứng không vững nữa, đến khi nàng ta nhận ra mình bị hẫng chân thì đã quá muộn. Nàng ta mất đi thăng bằng, hai tay vung loạn trên không trung, ngay sau đó liền ngã ầm vào ao nước.


Nước trong ao không sâu nhưng bên dưới chứa đầy bùn khiến cho Liễu Mi Vũ chìm sâu trong đó không thể vùng lên nổi.

Nàng ta khóc lóc vùng vẫy trong tuyệt vọng vì không thể leo lên bờ.

Thẩm Nguyệt đứng một bên dửng dưng nhìn đối phương.

Sự yên tĩnh trong ao bị phá vỡ, đàn đỉa chen chúc ở nơi đầy máu lại dần dần tản ra, ngọ nguậy tới gần Liễu Mi Vũ.

“Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực hơn như vậy, không ngờ lại không chịu được một kích, quả thật lãng phí khí lực của bà đây”, Thẩm Nguyệt bĩu môi nói, trong lúc Liễu Mi Vũ đang la hét chói tai thì nàng đã lạnh nhạt xoay người nghênh ngang rời đi.

“Thẩm Nguyệt! Tiện nhân khốn kiếp! Độc phụ! Ngươi không thể bỏ mặc ta!”

Thẩm Nguyệt không hề quay đầu lại, chỉ lên tiếng: “Thực xin lỗi, ta không có tấm lòng bồ tát đến mức sẽ quay lại cứu kẻ định giết ta. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi”.

Tiếng hét của Liễu Mi Vũ sau lưng nàng nghe vô cùng đau đớn. Đi vòng quanh xem xét, Thẩm Nguyệt ném nghiên mực dính máu xuống hồ nước sau hoa viên.


Vào mùa này hoa mai đã tàn gần hết, trên cành cũng lặng lẽ mọc ra nhiều chồi non xanh ngát.

Khi gió thổi qua, toàn khu vườn tràn ngập hương thơm sảng khoái.

Trong phong cảnh hữu tình, Thẩm Nguyệt bước đi trên đường với nét mặt thích ý, không ai có thể tưởng tượng được nàng vừa phải trải qua một chuyện kinh thiên động địa. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Không bao lâu sau thì nàng đã gặp Triệu thị từ xa.

Triệu thị đã đi khắp nơi tìm nàng, vừa nhìn thấy nàng thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói: “Công chúa đã đi đâu vậy, nô tỳ mang bữa trưa trở về thì không thấy bóng dáng công chúa nữa?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không có việc gì, chỉ đi dạo một vòng thôi”.

“Vậy để ta dìu công chúa về dùng bữa”.

“Không vội, theo ta đến dược phòng trước đã”.

Ở dược phòng thường có người trông coi nhưng hôm nay người trông coi xin phép nghỉ cho nên rất vắng vẻ.

Khi Thẩm Nguyệt đến dược phòng thì thấy cửa dược phòng đang khóa.
 
Chương 66: C66: Chương 66


Bên trong truyền ra tiếng đập cửa ầm ầm.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cánh cửa lung lay kịch liệt, cuối cùng cũng vỡ tan tành.

Trong lúc mấy tấm ván gỗ văng tung tóe, Thẩm Nguyệt nhìn thấy dược phòng hỗn loạn, tủ thuốc bị đổ, các loại dược liệu vương vãi khắp nơi.

Ngọc Nghiên thất thần đứng trong đống hỗn loạn, mặt mày lem luốc.

Nàng ta đã bị nhốt ở bên trong rất lâu, đã cố gắng tìm mọi cách để thoát ra ngoài, dù khó khăn thế nào cũng không ngừng lại.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì nàng ta đã mím môi rơm rớm nước mắt, không quan tâm đến chuyện khác mà ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt gào khóc: “Công chúa, bọn họ bắt nạt nô tỳ!”

Thẩm Nguyệt ôm nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, công chúa giúp ngươi đòi lại công đạo, sau này để ta xem còn ai dám giở trò nữa!”

Triệu thị hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, bà ta chỉ đứng cứng họng nhìn trân trối trong chốc lát, sau đó cả ba người cùng quay về Trì Xuân Uyển.


Khi rời khỏi dược phòng, Thẩm Nguyệt nhìn thấy quản gia tình cờ đi qua, nàng dừng chân một chút, gọi lại quản gia nói: “Mấy ngày hôm trước ta nghe nói ở hậu viện có một ao nước đầy đỉa, quản gia nên cho người đến đó làm sạch một chút, nếu không lỡ có người té vào rồi bị thương thì sao?”

Quản gia khom người đáp: “Lão nô hôm nay đang muốn gọi người đến đó dọn dẹp, người đã được gọi đến rồi, sẽ làm xong rất nhanh thôi”.

Thẩm Nguyệt đi ngang qua quản gia rồi nói: “Rất tốt, chuyện này nên làm cho nhanh, đám đỉa trong ao rất hung hãn đó”.

Sau khi trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên kể ngay sau khi nàng ta về phủ thì một nha hoàn đã nói với nàng ta rằng Triệu thị dặn nàng ta đến dược phòng lấy thuốc bổ cho Thẩm Nguyệt.

Việc này trước giờ vẫn là do Triệu thị làm, Ngọc Nghiên chỉ nghĩ rằng hôm nay Triệu thị bận quá không thể đi được cho nên nàng ta mới đi theo nha hoàn kia đến dược phòng. Không ngờ vừa bước vào dược phòng thì nàng ta đã bị nha hoàn kia nhốt lại.

Cũng may là nàng ta đã phá cửa ra được.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi có nhớ nha hoàn đó trông như thế nào không?”

“Nếu như nha hoàn đó xuất hiện trước mặt nô tỳ một lần nữa thì nô tỳ chắc chắn nhớ ra”.


Ngày hôm nay trong phủ tướng quân nhất định sẽ không yên bình.

Thẩm Nguyệt vẫn rất bình tĩnh ở trong tiểu viện của mình.

Nhưng ở một nơi khác trong hậu viện đã xảy ra một chuyện đáng sợ.

Khi quản gia vội vàng đưa người đến dọn dẹp ao nước trong hậu viện thì mới phát hiện Liễu Mi Vũ đang vùng vẫy trong ao, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Sau khi nàng ta được kéo lên thì trên người đâu đâu cũng là đỉa, trông vô cùng kinh khủng. Lúc đó nàng ta đang nửa tỉnh nửa mê, vừa được cứu lên thì mới ngất đi hoàn toàn.

Triệu thị biết được tin này thì luôn cảm thấy không ổn, bà ta liền nhìn sang Thẩm Nguyệt hỏi: “Trưa nay công chúa đã đi đâu vậy?”

Thẩm Nguyệt tỏ ra vô tội chớp chớp mắt nói: “Ta ra đình nghỉ mát ngắm hoa mai”.

Triệu thị lau mồ hôi lạnh nói: “Hoa mai đã tàn lâu rồi”.

Chuyện này đã bắt đầu trở nên phức tạp, nếu như chuyện của nhị phu nhân có liên quan đến công chúa thì không biết sau khi tướng quân trở về sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa!

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn rất bình thản giống như chẳng có chuyện gì, cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không vội vàng.
 
Chương 67: C67: Chương 67


Nàng lại lấy một viên than rồi bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Quả thật là cảm hứng phải đến từ cuộc sống”.

Nàng phát hiện sau khi quật được Liễu Mi Vũ thì cảm hứng vẽ lại càng dồi dào hơn. Thứ mà nàng vẽ ra chính là một câu chuyện hồi hộp giật gân, có biết bao nhiêu tình tiết vô cùng kích động.

***

Kể từ sau khi thái y đến kê lại đơn thuốc, Thẩm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Chuyện con của nàng sẽ bị giết hay được giữ lại dù sao cũng là do người khác quyết định, những chuyện nên làm nàng cũng đã làm hết rồi, chỉ có thể chờ xem người trong cung có chịu buông tha cho nàng hay không mà thôi.

Thẩm Nguyệt không còn cố ý tránh né những điều bất lợi nữa, thái y cũng không còn kê thuốc gây bất lợi cho nàng nữa, tất cả hoàn toàn chỉ là thuốc dưỡng thai.

Ngày hôm đó Thẩm Nguyệt đã nói gì với thái y, thái y không dám sơ suất, sau khi trở về liền bẩm báo lại với hoàng thượng.


Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ xử lý chính vụ, bình thản nghe thái y bẩm báo. Thái y nói xong thì hoàng đế liền phất tay cho thái y lui ra ngoài.

Sau khi người ngoài đi rồi thì hoàng đế mới đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu suy tư một hồi.

Buổi sáng sau khi lâm triều, hoàng đế đã giữ Tần Như Lương lại ngự thư phòng.

“Trẫm nghe thái y nói đứa con của Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn chưa chết. Sau khi dùng một tháng thuốc gây sảy thai, bây giờ lại gặp phải tai nạn mà đứa trẻ đó vẫn chưa chết”.

Tần Như Lương quỳ xuống nói: “Xin hoàng thượng giáng tội”.

“Tội gì?”, hoàng đế hỏi: “Trẫm nên giáng tội ngươi đã đánh công chúa hay là giáng tội ngươi làm chuyện xấu gây xôn xao trong kinh thành?”

Hoàng đế đứng dậy, chắp tay đi xuống khỏi long ỷ, nói tiếp: “Đại tướng quân yêu thiếp diệt thê, tin tức truyền khắp nơi. Chỉ vì một thiếp thất mà làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia và danh tiếng của phủ tướng quân, ngươi thấy có đáng không? Lúc trước trẫm có thể không quan tâm mấy chuyện này, nhưng việc gì cũng phải có mức độ thôi, nếu ngươi cứ phải xé mọi chuyện ra to thì trẫm thấy cũng không cần giữ lại thiếp thất làm gì”.


Tần Như Lương tái mặt, vội vàng tạ tội.

Hoàng đế dừng một chút, hơi nới giọng: “Tĩnh Nguyệt bảo thái y truyền lời, những câu kia đúng là khiến trẫm kinh ngạc. Không ngờ con bé lại vẫn tỉnh táo như vậy?”

Tần Như Lương mím môi nói: “Từ sau khi quay về thì nàng ta thay đổi hẳn, không còn ngốc nghếch như trước nữa”.

Hoàng đế híp mắt: “Cam nguyện cúi đầu xưng thần, ngươi nói trẫm có nên tin không?”

Tần Như Lương không dám định đoạt giúp hoàng đế, chỉ im lặng không nói.

Nhưng đến người bình thường còn không dễ tin chuyện này, nói gì đến hoàng đế.

Nhưng hoàng đế lại có một suy nghĩ khác.

Dù gì Thẩm Nguyệt cũng đang mang thai con của Tần Như Lương. Tần Như Lương hiện đang là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, binh quyền nắm chắc trong tay.

Sau này công cao chấn chủ sẽ khó mà đàn áp được. Nếu có thể dùng con của hắn ta làm người của mình thì cũng không lo sợ bị Tần Như Lương áp chế.
 
Chương 68: C68: Chương 68


Hơn nữa, thân phận của Thẩm Nguyệt rất đặc biệt, là công chúa tiền triều. Chính quyền Đại Sở thay đổi đã nhiều năm, triều chính mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong âm thầm vẫn có vòng xoáy của bộ máy tiền triều đang lưu động. Nếu như để Thẩm Nguyệt cam nguyện xưng thần, đám bộ hạ cũ của tiền triều cũng không còn gì để trông cậy nữa.

Nói như vậy, giữ lại đứa bé có cả lợi lẫn hại, nhưng lợi nhiều hơn hại.

Cuối cùng, hoàng đế nói với Tần Như Lương: “Không vội, cứ như vậy đi. Sau này trẫm sẽ tìm cơ hội thăm dò nó xem còn nhớ bao nhiêu chuyện ngày xưa. Ngươi về đi, sau này sủng thiếp thế nào thì cũng nên có giới hạn thôi, Tĩnh Nguyệt vẫn là công chúa Đại Sở chúng ta”.

Tần Như Lương đáp: “Vâng, thần hiểu ạ”.

Tần Như Lương không ngờ được rằng, hôm nay hắn ta về phủ trễ một chút mà cả phủ tướng quân đã long trời lở đất rồi.

Liễu Mi Vũ ngã xuống hồ, bị đỉa hút máu, lần này toàn thân đúng là không có một chỗ nào nguyên vẹn. Thậm chí đã có con đỉa chui vào trong da thịt của nàng ta, để lại mấy lỗ máu trên da.

Bà tử và đại phu bận rộn chạy quanh Phù Dung Uyển. Tính mạng của Liễu Mi Vũ không có trở ngại, nhưng cần xử lý vết thương quanh người đã.

Hương Phiến chỉ cần băng bó sơ qua ở phần trán, lau đi vết máu trên mặt là xong, nhưng gương mặt nàng ta vẫn trắng bệch. Nàng ta nhào vào quỳ xuống dưới chân Tần Như Lương, khóc lóc kêu lên: “Tướng quân! Cầu xin tướng quân làm chủ cho phu nhân!”


Tần Như Lương rũ mắt xuống, bên trong ánh mắt u ám là cuồng phong bão tố. Hắn ta nhìn chằm chằm Hương Phiến: “Là ai làm?”

Thẩm Nguyệt ăn trưa muộn, ăn xong thì buồn ngủ vô cùng, bèn nằm trong phòng một lúc, Ngọc Nghiên thì ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt.

Một lúc sau, quản gia dẫn theo mấy bà tử cương trực tới, phá vỡ sự yên lặng của Trì Xuân Uyển.

Quản gia nói: “Tướng quân mời công chúa đến tiền sảnh”.

Triệu thị thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn mềm dịu hỏi: “Tướng quân có nói là có chuyện gì không?”

“Là chuyện của nhị phu nhân”.

Triệu thị mỉm cười, cố gắng né tránh: “Công chúa giờ đang ngủ trưa, hay là chờ công chúa tỉnh rồi ta mời công chúa qua đó sau?”


Quản gia thở dài nói: “Triệu mụ, đây là mệnh lệnh của tướng quân, chúng ta cũng không dám cãi lại. Mong công chúa hãy đến luôn bây giờ, nếu không chúng ta chỉ có thể đi vào mời công chúa ra thôi”.

Triệu thị bất an vô cùng, xem ra hôm nay không tránh thoát được rồi. Haiz, công chúa làm việc quỷ dị, sao lúc trước không báo cho bà ta một tiếng chứ! Bây giờ bà ta cũng không biết xử lý làm sao.

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã cọt kẹt mở ra.

Thẩm Nguyệt mặc quần áo sạch sẽ, bụng nhỏ hơi nhô cao, bình thản đứng ở khung cửa.

Có thể là vì mang thai nên quanh người nàng đều có một vầng sáng dịu dàng của tình mẫu tử. Cho dù vết sẹo trên mặt có chói mắt thì cũng không còn dữ tợn như hồi đầu.

Thẩm Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng, nói: “Nếu là lệnh của tướng quân thì ta không thể làm khó quản gia được”.

Quản gia khom người vái: “Lão nô cảm tạ công chúa đã thông cảm”.

Sau đó, Thẩm Nguyệt đi theo nhóm quản gia đến tiền viện.

Ngọc Nghiên và Triệu thị đi sát theo sau. Bọn họ biết hôm nay không tránh được, nếu tướng quân muốn trách tội thì bọn họ sẽ chuẩn bị kỹ càng, nhất định bảo vệ công chúa, không để đứa bé trong bụng bị thương.

Đứa bé giờ đã năm tháng, vô cùng hoạt bát. Lúc này không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Càng về sau, đứa nhỏ thành hình, nếu có chuyện gì bất trắc thì mẹ cũng sẽ bị hủy hoại, nghiêm trọng hơn có thể là một xác hai mạng.
 
Chương 69: C69: Chương 69


Cho nên Ngọc Nghiên cùng Triệu thị không dám buông lỏng.

Bọn họ lo sợ muốn chết, cũng không biết sao công chúa nhà mình lại điềm tĩnh đến thế! Hững hờ đến mức hỏi chuyện cũng chậm rãi vô cùng.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị phu nhân thế nào rồi?”

“Vết thương đã được xử lý, bây giờ còn đang ngủ mê man ạ. Nhị phu nhân lần này bị thương rất nặng, nếu mà phát hiện muộn…”

Thì hậu quả khó lường.

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Nếu phát hiện trễ e là sẽ bị chúng nó chui hết vào người. Cũng may có quản gia hôm nay dẫn người đến dọn hồ nên mới kịp thời phát hiện, cứu nhị phu nhân một mạng”.

“Đây là việc lão nô nên làm ạ”.

Quản gia dù gì cũng làm ở phủ tướng quân lâu năm, sao lại không hiểu chuyện chứ.


Nếu không phải Thẩm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở thì ông ta sẽ không vội vàng dẫn người đi dọn hồ. Nếu chỉ chậm thêm một chút nữa thôi thì có khi nhị phu nhân đã phải mất mạng rồi.

Quản gia cũng ý thức được chuyện này có thể liên quan đến công chúa. Nhưng bọn họ là người ở, cần được yên bình, không nên lắm lời.

Huống hồ, nếu công chúa muốn đưa nhị phu nhân vào chỗ chết thì hoàn toàn không cần nhắc ông ta, như vậy thì ông ta sẽ không phát hiện ra được chuyện này sớm.

Mặc dù không biết vì sao nhị phu nhân lại ngã xuống hồ, nhưng công chúa đúng là đã mượn tay ông ta để cứu nhị phu nhân.

Qua thời gian này, Thẩm Nguyệt xử lý mọi thứ quả quyết lưu loát rất khiến quản gia tin phục. Ông ta cũng không muốn nàng và đứa bé trong bụng gặp chuyện gì không may. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng… công chúa luôn có dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, thật sự rất khiến người ta phải lo lắng!

Quản gia ở bên cạnh thiện ý nói: “Bây giờ tướng quân đang bực bội, cũng may nhị phu nhân bị thương như thế thì chỉ cần chăm sóc từ từ sẽ trở lại như xưa. Lát nữa, khi gặp tướng quân, công chúa đừng nên cậy mạnh, cần cúi đầu thì cúi đầu, công chúa không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đã làm sai điều gì sao?”


Câu hỏi này khiến quản gia sửng sốt.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Tần tướng quân có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã muốn truy cứu trách nhiệm với ta, nhưng ta lại không có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã phải cúi đầu trước hắn ta”.

Quản gia bất lực nói: “Là lão nô nói sai ạ”.

Nháy mắt đã tới tiền viện, Tần Như Lương đang lạnh lùng ngồi trong sảnh.

Gia nô đứng thẳng hai bên, thậm chí gậy gia pháp cũng có ở đây.

Còn chưa đến phòng khách, mọi người đã cảm nhận được một lực áp bức khó thở đến từ trên người Tần Như Lương,

Quản gia đi lên trước nói: “Tướng quân, công chúa đến rồi ạ”.

“Cho nàng ta vào!”, Tần Như Lương ra lệnh, giọng nói trầm thấp nhưng giống như gào thét, cả người đang trong cơn giận dữ, âm thanh làm cho gia nô không dám thở mạnh. .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

Thẩm Nguyệt thả lỏng hai tay, một thân váy cao, ống tay áo rộng, góc áo khẽ đung đưa trong gió. Nàng đi vào trong sảnh, sắc mặt không chút dao động.
 
Chương 70: C70: Chương 70


Ngọc Nghiên và Triệu thị đi theo sau nhưng lại bị gia nô ở ngoài cửa ngăn lại.

Ngọc Nghiên lo đến tái mặt, dùng sức đẩy cây gậy gỗ mà gia nô ngăn lại, nói: “Mau cho ta vào!”

Tần Như Lương ngước mắt lên, liếc Ngọc Nghiên ở ngoài cửa, sát khí xuất hiện.

Hắn ta còn chưa ra lệnh thì Thẩm Nguyệt đã nói trước, giọng điệu uy nghiêm mà bình tĩnh, nàng quay lưng nói với Ngọc Nghiên: “Ngọc Nghiên, lui ra”.

Toàn thân Ngọc Nghiên cứng đờ: “Công chúa…”

“Không nghe thấy ta nói gì à, ngươi và Triệu mụ, lui ra ngoài”.

Nếu Ngọc Nghiên và Triệu mụ còn lằng nhằng ở ngoài cửa nữa thì Tần Như Lương sẽ ra lệnh cho người đánh bọn họ mất.

Quản gia thấy vậy, liền vội cho người kéo bọn họ ra ngoài. Lúc này hai người kia mà đi ngăn cản thì không khác nào thêm dầu vào lửa, khiến Tần Như Lương càng thêm phẫn nộ.


Thẩm Nguyệt thẳng lưng, ngông nghênh đứng giữa đại sảnh, khẽ nâng mắt, không sợ không lụy mà nhìn thẳng Tần Như Lương, nói chuyện bình tĩnh: “Nghe nói ngươi tìm ta”.

Đối mặt với Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương mím chặt môi. Vì sao phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn như thế mà người này vẫn giữ nguyên một dáng vẻ không liên quan gì đến bản thân, không chút rung động như vậy!

Sống chết mặc ai, nàng ta vẫn luôn có tư thái nhẹ nhàng như mây!

Chẳng lẽ nàng ta không biết hắn ta đang muốn bóp chết nàng ta luôn bây giờ hay sao?

Không khí trong sảnh ngột ngạt, áp bức, Tần Như Lương nhìn nàng thật lâu rồi mới nhả ra từng câu từng chữ lạnh thấu xương: “Ta vốn không định làm khó ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không biết điều. Quỳ xuống!”

Lông mày Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Cái gì?”

“Ta bảo ngươi quỳ xuống”.

Thẩm Nguyệt giống như nghe được một câu chuyện hài, vẻ mặt không hoảng không loạn, nhẹ nói: “Ngươi bảo ta quỳ xuống?”


Tần Như Lương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lập tức ra lệnh cho gia nô: “Bắt nàng ta quỳ xuống!”

Tần Như Lương mới là chủ của cái nhà này, cho dù Thẩm Nguyệt là công chúa thì gia nô không thể không nghe lệnh của Tần Như Lương.

Thế là một tên gia nô cầm gậy gõ đi tới, nói một câu “Công chúa, đắc tội” rồi vung gậy đánh vào đùi Thẩm Nguyệt.

Gậy này mà đánh vào đùi thì không một người phụ nữ nào chịu nổi, chỉ có thể quỳ xuống đất.

Nhưng khi gậy vung xuống, Thẩm Nguyệt híp mắt, thình lình quay người lại, nhìn chằm chằm vào tên gia nô cầm gậy.

Gia nô sửng sốt, tay cầm gậy không nhanh bằng Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt đã cướp lấy gậy của hắn ta.

Nàng mặt không đổi sắc cầm lấy gậy, bất kể gia nô dùng sức cỡ nào thì cũng không rút về được. Sức mạnh kia vừa trầm lại ổn, ngón tay thon gầy vì dùng sức mà lộ ra khớp xương trắng và đường cong trên xương mu bàn tay.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên xoay tay một cái, nhanh lẹ đoạt lấy cây gậy, không nhẹ không nặng mà đánh một đòn vào gia nô. Gia nô ôm tay liên tiếp lui về sau mấy bước.

Tên gia nô bị đánh ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, ai mà muốn chen vào giữa mâu thuẫn của tướng quân với công chúa kia chứ.

Thẩm Nguyệt dựng thẳng cây gậy, đánh xuống mặt đất, toàn thân là sự quyết đoán khó tin. Khó mà tưởng tượng nổi khí thế này lại toát ra từ một thai phụ.

Nàng hất cằm nhìn Tần Như Lương, nhướng mày lên, nói: “Cho ta một lý do để quỳ”.
 
Chương 71: C71: Chương 71


Tần Như Lương đập vào ghế dựa, híp mắt nói: “Được, ngươi muốn lý do, ta liền cho ngươi tâm phục khẩu phục! Hương Phiến! Đi vào!”

Tần Như Lương vừa dứt lời, Hương Phiến liền lảo đảo từ ngoài đi vào, quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng. Vải băng bó trên trán đỏ thẫm vết máu, lộ ra vẻ đáng thương.

Hương Phiến nâng đôi mắt đẫm lệ, căm thù nhìn Thẩm Nguyệt, chỉ về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng quân, nhị phu nhân đã bị người đàn bà ác độc này đẩy ngã xuống ao! Cũng là nàng ta đánh nô tỳ ngất!”

Hương Phiến lại quỳ rạp xuống đất, uất ức đến cực điểm, khóc than: “Chỉ thương cho phu nhân bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh… phu nhân vốn đã yếu, lại ngã xuống hồ, bị thương đến mức đó. Phải là người ác độc cỡ nào mới nhẫn tâm đẩy phu nhân xuống chứ! Phu nhân trước giờ luôn thiện tâm, chẳng lẽ như vậy thì nên bị ức hiếp hay sao? Nhìn phu nhân bây giờ, đến nô tỳ cũng tan nát cõi lòng…”

Tần Như Lương đỏ bừng mắt, hai tay nắm chặt thanh ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên: “Thẩm Nguyệt, chuyện cho tới nước này, ngươi còn gì để nói không?”

Thẩm Nguyệt mỉa mai giương khóe miệng, hỏi: “Ta đương nhiên có lời để nói chứ. Chỉ dựa vào lời một phía của nàng ta mà ngươi đã nhận định ta đẩy Mi Vũ xuống hồ à? Ngươi tận mắt nhìn thấy chắc?”


“Nô tỳ tận mắt chứng kiến!”, Hương Phiến vội nói.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười khó hiểu, quay sang hỏi Hương Phiến: “Chẳng phải ngươi nói ta đánh ngất ngươi sao, ngươi ngất rồi thì sao mà thấy tận mắt được?”

Hương Phiến nói: “Ngươi đã đẩy phu nhân xuống hồ trước, sợ mọi việc bại lộ nên đánh ta ngất!”

Thẩm Nguyệt bật cười thành tiếng, đuôi mắt khẽ cong: “Vậy sao lúc ta đẩy Mi Vũ xuống hồ thì ngươi không lên cản vậy? Chẳng lẽ ngươi sững sờ đứng nhìn à?”

Sau đó, nàng đột ngột lạnh lùng nâng cao giọng: “Đám tiện tỳ các ngươi, bảo vệ chủ không thành lại còn đổ tội vu oan cho người khác. Tần tướng quân còn chưa bắt ngươi lại hỏi thì ngươi đã đổ oan rồi! Đúng là miệng lưỡi lanh lợi!”

Hương Phiến nghẹn họng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cãi lại: “Nô tỳ không hề đổ tội, nô tỳ ăn ngay nói thật, lúc phu nhân bị đẩy xuống hồ thì nô tỳ không kịp ngăn cản, nên nàng ta mới đắc thủ!”


“Ồ?”, Thẩm Nguyệt không phủ định không xác nhận: “Ta là phụ nữ có thai, thai của ta đang là năm tháng đấy, đi lại đã không tiện rồi. Bình thường ta hầu như không đi ra khỏi Trì Xuân Uyển, bây giờ ngươi lại nói ta đi ra hồ ở hậu viện. Triệu mụ đi nấu đồ ăn trưa cho ta, Ngọc Nghiên lại bị nhốt trong hiệu thuốc một cách khó hiểu, ta chỉ có một thân một mình mà ngươi và Mi Vũ lại không ngăn nổi ta ư?”

Thẩm Nguyệt nói rất có đạo lý, nhưng không đủ để làm Tần Như Lương tin phục.

Tần Như Lương biết, Thẩm Nguyệt nhìn thì yếu đuối nhưng sức lực không hề kém. Nếu thật sự đánh nhau thì Liễu Mi Vũ và Hương Phiến chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta.

Tiếp đó, Thẩm Nguyệt nói: “Vậy vấn đề ở đây là, sao ta lại phải đến cái hồ ở hậu viện làm gì? Hương Phiến và Mi Vũ hai ngươi sao lại muốn đến hồ?”

Điểm này, Hương Phiến đã nghĩ xong lí do: “Phu nhân vốn luôn muốn tìm cơ hội hòa giải với ngươi, nhưng ngươi lại dẫn phu nhân đến chỗ nguy hiểm như vậy để sát hại phu nhân!”

“Hừ, nực cười”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta hôm nay chưa từng ra khỏi Trì Xuân Uyển, sao lại dẫn nàng ta tới đó được?”

Hương Phiến không hề ngờ tới Thẩm Nguyệt sẽ cắn răng phủ nhận. Bất kể Hương Phiến nói gì, Thẩm Nguyệt luôn phủ nhận, nói bản thân không hề ra ngoài.

Ngọc Nghiên và Triệu thị không có đó, Hương Phiến cũng chẳng có ai chứng nhận chứng minh Thẩm Nguyệt dẫn Liễu Mi Vũ qua đó.
 
Chương 72: C72: Chương 72


Mọi chuyện lập tức lâm vào thế bí.

Hương Phiến không còn cách nào khác, chỉ đành khóc lóc kể lại với Tần Như Lương: “Là nàng ta cưỡng từ đoạt lý, tướng quân, cầu xin người hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không nói láo! Là nàng ta đẩy phu nhân xuống!”

Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống, hai ngón tay bóp lấy cằm Hương Phiến, ép Hương Phiến nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn dung mạo bình tĩnh đến đáng sợ của nàng.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha hoàn à, có thể ăn bậy nhưng đừng nói láo, miệng phun toàn phân thì sẽ phải trả giá đấy. Chẳng lẽ ngươi thấy Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ là quá thiệt thòi nên muốn kéo người chịu tội thay đúng không?”

“Ngươi vốn dĩ không chịu để ý tới Mi Vũ, không những để nàng ta đến một nơi nguy hiểm như thế, lại còn không chăm sóc kỹ càng. Là ngươi lơ là sơ suất nên mới hại Mi Vũ thành ra thế này. Vì đùn đẩy trách nhiệm mà ngươi vu hãm ta, Tần tướng quân đâu có mù, hắn ta sẽ tin ngươi sao?”

Hương Phiến trừng mắt, con ngươi co siết, trong lòng khủng hoảng vô cùng.

Con người này quá đáng sợ…

Nàng ta không chỉ không chịu thừa nhận mà còn thuận lý thành chương úp ngược lên đầu mình!.


||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Hương Phiến run rẩy nói: “Tướng quân xin hãy tin nô tỳ, nô tỳ không nói dối! Nếu mọi chuyện như lời nàng ta nói thì sao trán nô tỳ lại có máu chứ, tướng quân! Là nàng ta quỷ kế đa đoan, đang hãm hại người khác!”

Tần Như Lương mặc dù tức giận, nhưng không thể không nghe kỹ lời hai người nói. Thẩm Nguyệt hoàn toàn phủ nhận, mà lời khai của Hương Phiến lại có quá nhiều lỗ hổng.

Rốt cuộc là ai đang nói bậy? Nhưng bất kể là ai muốn tổn thương Mi Vũ, hắn ta sẽ không tha cho kẻ đó!

Thẩm Nguyệt liếc xéo Hương Phiến, mặt không đổi sắc: “Ai mà biết ngươi va đập vào đâu? Biết đâu ngươi thấy Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi không thoát khỏi tội, bèn tự đập đầu mình để đổ tội cho ta thì sao?”

Tần Như Lương cau mày, lạnh lùng nhìn Hương Phiến.

Hương Phiến luống cuống hoảng hốt, chỉ vào chóp mũi Thẩm Nguyệt, kêu lên: “Ngươi, ngươi nói láo! Rõ ràng là ngươi ác độc vô cùng, ngươi đập vào đầu ta!”


Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ta đập ngươi bằng cái gì? Bắt trộm thì phải có tang vật, ngươi nói xem ta đập ngươi bằng cái gì? Nếu ngươi tìm được hung khí, trên đó dính máu của ngươi thì ta sẽ nhận tội. Bằng không, ngươi ngậm máu phun người cỡ đó thì ai mà tin?”

Tần Như Lương hỏi: “Nàng ta lấy cái gì để đập ngươi?”

“Nô tỳ… nô tỳ không nhìn rõ…”, Hương Phiến cắn răng nói.

Thẩm Nguyệt cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Nói cả ngày trời cũng không ra được cái gì, bây giờ cũng không tìm ra lý do để ta quỳ trước ngươi. Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta về ngủ đây”.

Thẩm Nguyệt ném gậy xuống đất, tiêu sái quay người ra khỏi sảnh.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói: “Tướng quân, hai nha hoàn này bàn tán, nói rằng có thấy công chúa rời khỏi Trì Xuân Uyển, đi ra hậu viện”.

Lời này vừa ra, không khí giống như ngưng đọng.

Ngọc Nghiên quay đầu nhìn người lên tiếng, phát hiện tiểu tỳ kia chính là người nhốt nàng ta vào dược phòng.

Hai nha hoàn vốn đang châu đầu ghé tai bàn tán, không ngờ lại có người nghe được, thế mà còn báo cho tướng quân!

Tần Như Lương hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đưa người vào đây nói chuyện!”
 
Chương 73: C73: Chương 73


Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, híp mắt nhìn nô tỳ vừa nói lời kia, rồi quay người lại, ưu nhã đứng trong sảnh.

Hai nha hoàn bị dẫn vào quỳ rạp xuống đất, không dám lừa gạt, không thể làm gì khác ngoài việc nói thật.

Một trong hai nha hoàn run rẩy nói: “Vào lúc chính ngọ, đám nô tỳ quét dọn trong hậu hoa viên thì thấy một người giống công chúa đi ngang qua rừng cây”.

“Có phải đi ra hồ ở hậu viện không?”

Một người khác vội gật đầu: “Đúng ạ”.

Tần Như Lương gào lên: “Thẩm Nguyệt, nhân chứng đây rồi, ngươi còn cãi lại không!”

Hương Phiến vừa khóc vừa cười, nàng ta không ngờ đột nhiên lại có chuyển biến, đúng là trời đang giúp nàng ta mà!


Nàng ta nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đúng thế, giờ đã có người đứng ra chỉ ngươi rồi, ngươi còn chống chế gì nữa!”

Thẩm Nguyệt nhìn hai nha hoàn: “Tốt lắm, để ta hỏi các ngươi, khi ấy ta đi một mình hay có người đi cùng?”. Bạ𝘯‎ đa𝘯g‎ đọc‎ tr𝘶yệ𝘯‎ tại‎ --‎ 𝒯r𝗨𝒎tr𝘶y‎ ệ𝘯.𝚅N‎ --

Nha hoàn cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Khi ấy công chúa không đi một mình mà là có một nha hoàn đi cùng”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngọc Nghiên bị ta cử ra ngoài phủ, sau khi về thì không thấy bóng dáng đâu, Triệu mụ đến chỗ quản gia hỏi thì mới biết có người đưa nàng ta ra dược phòng, điểm này quản gia làm chứng. Mà khi Triệu mụ đi làm đồ ăn trưa cho ta thì có người trong bếp làm chứng được. Trì Xuân Uyển ta tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, vậy nha hoàn ngươi thấy là ai?”

Cả hai nha hoàn đều lắc đầu.

Một người nói: “Lúc đó nàng ta cúi đầu, nô tỳ không thấy rõ mặt, nhưng nàng ta mặc áo sam màu vàng, đầu búi song kế, chúng nô tỳ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng”.


“Áo sam vàng, đầu búi song kế à?”, Thẩm Nguyệt híp mắt, chậm rãi nở nụ cười, chỉ vào Hương Phiến: “Các ngươi xem có phải bộ dáng này không?”

Hương Phiến ngạc nhiên trừng lớn mắt.

Nha hoàn chỉ kể lại tình huống khi ấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại rất hợp lý mà dẫn dắt bọn họ chỉ vào mục tiêu cuối cùng là Hương Phiến.

Bởi vì vừa khéo nàng ta đang ăn mặc như thế. Mặc dù bùn đã dính vào người, nhưng không xóa đi màu sắc quần áo của nàng ta hay là búi tóc mà nàng ta chải.

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, nàng ta còn chưa kịp thay đồ.

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn Hương Phiến rồi lại cúi thấp đầu, không dám khẳng định mà cũng không dám phủ nhận: “Có thể là chúng nô tỳ nhận lầm người, Hương Phiến là nha hoàn của Liễu phu nhân, sao có thể ở bên cạnh công chúa được ạ”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, nếu lúc ấy nàng ta dẫn ta đi đến hồ ở hậu viện, để lại Mi Vũ ở đó một mình không người chăm sóc, khiến Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ thì tội cũng lớn lắm”.

Hương Phiến á khẩu, mồ hôi tuôn ra như mưa: “Không phải… Không phải như vậy đâu… Rõ ràng là ngươi dẫn phu nhân đến hồ…”

Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Ngươi nói là ta chủ động dẫn Mi Vũ qua đó, vậy sao lại có nha hoàn thấy ta đi cùng ngươi vậy? Không phải nên là Ngọc Nghiên dẫn Mi Vũ qua à? Nếu ta thực sự đi tới đó, ngươi xuất hiện thì cũng là do Mi Vũ chủ động dẫn ta đấy chứ? Ngươi nói Mi Vũ muốn hòa giải với ta, vậy sao lại chọn một nơi như thế? Nàng ta xưa nay không phải thích ở trong đình mát à? Chẳng lẽ là ngay từ đầu nàng ta đã định trượt chân ngã xuống, diễn khổ nhục kế để Tần tướng quân thông cảm rồi chèn ép ta?”
 
Chương 74: C74: Chương 74


“Không phải…”

Hương Phiến đã mất chủ ý, lúc thì nhìn Tần Như Lương, lúc thì nhìn hai nha hoàn kia, rồi hung tợn đẩy bọn họ: “Các ngươi nói đi, mau nói là các ngươi tận mắt thấy nàng ta đi vào hậu viện, nha hoàn bên người nàng ta là Ngọc Nghiên, không phải ta!”

Hai nha hoàn không muốn cuốn vào phân tranh, lắc đầu nói: “Có lẽ là nhận lầm người rồi… Tướng quân, chúng nô tỳ nhận sai người rồi, chúng nô tỳ không dám xác định…”

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ta đã bảo mà, cả ngày ta chỉ ở Trì Xuân Uyển, sao có thể ra khỏi viện được. Hóa ra là các ngươi nhìn nhầm”.

Hương Phiến phẫn nộ đến cùng cực: “Ngươi!”

Thẩm Nguyệt đi vào giữa sảnh, phất áo quay lại nhìn Hương Phiến, nói năng có hồn: “Con tiện tỳ ác nô này, ngươi không chỉ không dốc lòng chăm sóc Mi Vũ mà còn mưu hại vu hãm ta, dụng ý khó dò, đáng chết!”

Giọng nói của nàng lạnh lẽo, không cho phép cãi lại: “Tần tướng quân, cho tới nước này, chắc hẳn mọi chuyện đã có manh mối. Nha hoàn này nói năng vớ vẩn, hẳn là nên thỉnh gia pháp chứ?”

Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt không hề hoảng loạn, mặc kệ Hương Phiến vu cáo thế nào, nàng cũng có thể suy một ra ba.


Tần Như Lương ngồi ở ghế chủ, sầm mặt thật lâu mà không lên tiếng.

Tuy Hương Phiến nói chuyện không hợp lý, nhưng hắn ta nghe lâu như thế, thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện rõ ràng hợp lý, không có lỗ hổng, càng làm cho hắn ta không tin chuyện này không liên quan đến Thẩm Nguyệt!

Hắn ta còn chưa mở miệng, Thẩm Nguyệt đã đảo khách thành chủ, nói với quản gia: “Đưa nàng ta xuống, phạt ba mươi gậy theo gia pháp!”

Tất cả mọi người đều cho là Thẩm Nguyệt chết chắc, không ngờ mọi thứ lại chuyển biến khó lường như vậy, nhất thời còn chưa kịp tỉnh hồn.

Ngọc Nghiên và Triệu thị càng sững sờ mà trông.

Bọn họ lúc trước còn đang đổ mồ hôi lạnh cho chủ tử, nhưng xem ra là lo thừa rồi.

Hóa ra Thẩm Nguyệt cũng không hề điềm nhiên như không, mỗi một chuyện nàng đều bày xong bước đi tiếp theo cả rồi.


Quản gia kịp phản ứng lại, thấy Tần Như Lương không ngăn cản thì gọi hai gia nô tới kéo Hương Phiến ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đánh nàng ta ở bên ngoài.

Hương Phiến cố gắng giãy giụa, kêu lên: “Tướng quân, tướng quân phải tin nô tỳ! Nô tỳ thật sự bị oan!”

Tần Như Lương cuối cùng cũng có động tác. Hắn ta đứng dậy từ ghế ngồi, từng bước đi tới chỗ Thẩm Nguyệt. Bước chân hắn ta ổn định như đạp vào lòng người, khiến người ta không khỏi khẽ run rẩy.

Thẩm Nguyệt quý khí ngạo cốt, cho dù Tần Như Lương đứng trước mặt nàng và tỏa ra khí thế áp bức cùng đôi mắt lạnh lùng hận không thể lăng trì nàng ra thì nàng cũng không mảy may sợ hãi. Thân thể nàng thẳng tắp không lùi.

Tần Như Lương nhìn nàng chằm chằm, không buông tha chút cảm xúc nào trên mặt nàng: “Ta hỏi cô lần cuối, rốt cuộc có phải cô làm hay không?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ta thật sự chưa hề đẩy nàng ta, ngươi cho là ta rảnh rỗi để đi đối phó cái bọn chó mèo linh tinh à?”

Tần Như Lương nghe vậy, giơ tay lên, định tát vào mặt nàng.

Nàng không tránh không né, cất cao giọng: “Ta đề nghị Tần tướng quân sau này đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí như vậy nữa. Ngươi đã quyết tâm không tin ta dù chỉ một chữ, thì việc gì phải ở đây tốn miệng lưỡi. Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi chỉ đang muốn tìm một con cừu chịu tội để ngươi xả cơn giận mà thôi!”

Cái tát của Tần Như Lương ngừng lại ngay sát bên mặt của Thẩm Nguyệt.
 
Chương 75: C75: Chương 75


Thẩm Nguyệt mỉm cười liếc mắt nhìn đám gia nô trong sảnh, nói: “Ngươi muốn tát ta ngay trước mắt nhiều người như vậy, chính là công chúa mất hết thể diện, Hoàng gia cũng mất hết uy nghiêm. Tần Như Lương, ta thù dai lắm, nếu hôm nay ngươi đánh ta một chút, thì ta sẽ ghi thù gấp mười lần để bắt ngươi, hoặc là Mi Vũ trả lại cho ta”.

Tần Như Lương chậm rãi thu tay, nắm thành nắm đấm.

Lời của hoàng đế trong Ngự Thư phòng lúc sáng vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cuối cùng, Tần Như Lương thu tay lại, chắp tay sau lưng, giận quá hóa cười: “Ta dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô, nhưng đã làm sai thì sẽ phải chịu tội. Vương tử phạm pháp không khác gì dân, tuy cô là công chúa nhưng cũng là tướng quân phu nhân, nên răn đe cho toàn bộ phủ tướng quân được biết!”

Tần Như Lương ngừng lại một chút rồi bình thản nhìn Hương Phiến sắp bị phạt, lại chán ghét nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta nghe cô và Hương Phiến cãi nhau lâu như thế, Hương Phiến không chứng minh được cô đẩy Mi Vũ ngã, mà cô cũng không chứng minh được mình trong sạch. Đã như vậy, để cho công bằng, Hương Phiến bị phạt thì cô cũng phải bị phạt”.

Nói xong, Tần Như Lương nhìn quản gia, ra lệnh: “Kéo công chúa ra ngoài, phạt nặng ba mươi gậy!”


Hương Phiến lúc này đã không quan tâm bản thân đang gặp nguy hiểm, thấy Tần Như Lương nói vậy thì cười lên, hung ác nói: “Tướng quân anh minh! Nếu nô tỳ và công chúa không thể chứng minh lời của mình, có công chúa cùng đi, nô tỳ tình nguyện chịu ba mươi gậy này!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hahaha, nàng ta biết ngay tướng quân sẽ không tha cho con tiện nhân này mà!

Hôm nay, dù nàng ta có mất nửa cái mạng thì tiện nhân kia sẽ không dễ chịu hơn đâu! Ba mươi gậy đánh xuống, đứa con của tiện nhân này sẽ mất luôn, nói không chừng là một xác hai mạng, không thể cứu vãn!

Triệu thị và Ngọc Nghiên chân mềm nhũn, cầu xin: “Tướng quân, không thể! Công chúa đã mang thai năm tháng rồi, làm sao mà đánh được ạ! Đến lúc ấy sẽ thành một xác hai mạng mất thôi! Nô tỳ xin chịu đánh thay cho công chúa, mong tướng quân nương tay!”

Nương tay? Lúc nàng ta ra tay ác độc thì có nghĩ nương tay cho người khác không?

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nàng ta mang thai đứa nhỏ chứ không mang thai phù hộ mệnh, nếu chỉ vì có con mà được miễn tội chết thì khác nào vô pháp vô thiên! Sinh tử do trời định, hôm nay đứa bé mất thì cũng là do nàng ta nghiệp nặng, không trách được ai!”


Tướng quân trước giờ luôn khó chịu, ghét bỏ công chúa. Hôm nay, tướng quân cuối cùng cũng thể hiện hoàn toàn ra trước mặt nhóm hạ nhân.

Vẻ mặt Tần Như Lương thiết diện vô tình, khiến lòng người rét lạnh. Không ngờ kẻ này lại giết chết cả con mình.

Đây dù gì cũng là một cái mạng.

Quản gia nhắm mắt đứng lên nói: “Tướng quân, thân thể công chúa không chịu nổi đâu ạ, nếu đứa bé chết từ trong trứng nước, tính mệnh công chúa cũng đáng lo. Lão nô khẩn cầu tướng quân, nếu như thật sự muốn đánh thì hãy chờ công chúa sinh xong hãy đánh ạ”.

Tần Như Lương nói: “Ai còn cầu tình thì cùng chịu phạt đi!”

Thẩm Nguyệt cầm gậy gỗ trong tay, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã đổi mới về mức độ cặn bã trong kiến thức của ta rồi đấy, đúng là tâm phục khẩu phục. Hôm nay ngươi muốn đánh, cũng phải hỏi xem bà đây có đồng ý hay không đã”.

Mặc dù Tần Như Lương có lệnh, nhưng đám gia nô nào dám ra tay chứ? Nếu đánh chết công chúa, thì tội vạ sẽ là họ chịu chứ ai.
 
Chương 76: C76: Chương 76


Thế nên mọi người đều đứng yên như gỗ mục, không dám thở mạnh.

Tần Như Lương nói: “Các ngươi đều không dám, vậy để ta tự làm!”

Hắn ta vừa dứt lời, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Nguyệt đã ào ào phi tới chỗ Tần Như Lương.

Tần Như Lương tay không đỡ lấy, mặc dù biết Thẩm Nguyệt thật sự có sức mạnh, nhưng không ngờ thủ pháp của Thẩm Nguyệt lại linh hoạt đến thế, đánh vào cánh tay của Tần Như Lương một phát rất mạnh.

Bụng Thẩm Nguyệt vướng víu, nàng tức tối thở hổn hển, thể lực cũng nhanh chóng cạn kiệt, nếu không nàng còn có thể đánh thêm mấy gậy vào tay Tần Như Lương.

Sắc mặt Tần Như Lương xanh mét, tuy hắn ta không kêu đau nhưng Thẩm Nguyệt đã dùng hết sức mình. Hắn có phải mình đồng da sắt đâu mà không biết đau.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch nổi, bị Tần Như Lương cướp lấy cây gậy.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lộ vẻ âm tàn, không những không dừng tay mà còn rút ra một cây đao nhỏ từ trong tay áo.


Tần Như Lương thấy rõ sát khí trong đáy mắt nàng, trái tim run lên.

Khí phách này tuyệt đối không thua kém người đàn ông nào. Mặc dù hắn ta chinh chiến sa trường, thường thấy sát phạt, nhưng cũng phải nhìn nàng với con mắt khác.

Tần Như Lương nhìn mũi đao nhanh nhẹn phóng tới, hắn ta bèn nghiêng người qua, thuận tay bắt được nắm tay của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt phản ứng cực nhanh, móc lại một cái về phía bàn tay của Tần Như Lương.

Tần Như Lương nhanh chóng buông tay, khiến Thẩm Nguyệt chỉ chém được vào góc áo của hắn ta.

Đám người ở ngoài sảnh đều há hốc mồm.

Tần Như Lương đã không còn kiên nhẫn, tăng tốc độ, sức mạnh kinh khủng, cuối cùng dùng một tay bắt được cánh tay của Thẩm Nguyệt, đảo ngược tình thế, ép nàng ở trước ngực hắn ta. Hắn ta nắm cánh tay cầm đao của Thẩm Nguyệt, đao nhỏ dính sát vào cần cổ trắng nõn của Thẩm Nguyệt.

Lưng Thẩm Nguyệt dán vào ngực hắn ta, thở dốc không ngừng.


Chỉ cần nàng khẽ cử động thì lưỡi của đao nhỏ sẽ vạch vào cổ nàng bất kỳ lúc nào.

Tần Như Lương hơi nghiêng người về phía trước, đầu ghé vào tai nàng, hơi thở lành lạnh phun vào tai nàng: “Muốn giết ta? Cũng phải xem cô có cái bản lĩnh này không đã”.

Chỉ sau mấy lần so chiêu, Tần Như Lương đã bị khơi gợi sự thách thức, nhưng đối phương lại là người hắn ta ghét nhất.

Hắn ta nhìn vành tai của Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy lỗ tai nàng thật nhỏ xinh, mấy sợi tóc trang điểm đúng chỗ, thùy tai không xỏ khuyên, lộ ra một lỗ tai không dễ thấy.

Hắn ta lại nhìn góc mặt bên này của Thẩm Nguyệt, vết sẹo kia dường như nhìn nhiều thành quen, cũng không khiến hắn ta ghê tởm như lúc đầu.

Nhưng hắn ta vẫn ghét Thẩm Nguyệt kinh khủng.

Tần Như Lương biết, với tính cách của Thẩm Nguyệt, nàng ta sẽ tuyệt đối không đưa tay chịu trói để hắn ta đánh ba mươi gậy. Nhưng Mi Vũ còn đang bị thương ở kia, hắn ta sao có thể buông tha cho Thẩm Nguyệt được. . ngôn tình hài

Hắn ta phải đích thân trừng phạt Thẩm Nguyệt.

Đây là Thẩm Nguyệt động thủ trước, dù hoàng đế có trách tội thì cũng sẽ không nói nặng hắn ta được.

Khóe mắt Thẩm Nguyệt đầy ý cười, dáng vẻ từ tốn, không tim không phổi nói: “Thẩm Nguyệt ta bất tài, không đấu lại Tần tướng quân ngươi. Không hổ là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, đối phó một người phụ nữ như ta đúng là dễ như trở bàn tay”.
 
Chương 77: C77: Chương 77


Tần Như Lương thay đổi sắc mặt, âm u nói: “Lúc này không phải cô nên xin tha thứ hay sao? Vậy mà còn dám nói mấy lời mỉa mai?”

Thẩm Nguyệt lại nghiêng mặt nhìn hắn ta: “Ta cứ thích khiêu khích ngươi đấy, ngươi dám một đao cứa cổ ta không?”

Vào lúc nàng quay đầu, Tần Như Lương không thể không dịch đao xê ra.

Nàng cười vô cùng nhẹ nhàng: “Tần tướng quân, ngươi không dám giết Tĩnh Nguyệt công chúa của Đại Sở đâu đúng không, vì nếu giết ta thì ngươi sẽ thành kẻ tạo phản mà”.

Tần Như Lương lại bắt đầu nổi giận.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta lại dám đấy. Ta sợ gì đâu chứ? Ta chỉ là một cái cây đơn độc, một công chúa nghèo túng bị đại tướng quân bạo lực gia đình. Sau này ta cùng đường mạt lộ thì cũng có thể xách đao giết cả nhà ngươi mà. Nói không chừng ta còn thay hoàng huynh xóa bỏ một mối họa lớn ấy chứ, coi như là công đức đầy trời!”

Ánh mắt Tần Như Lương u ám, nắm chặt đao nhỏ trong tay, gằn từng tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô đừng tự cho mình là đúng nữa”.


Bỗng nhiên, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói chói tai: “Các ngươi đang làm gì mà nhộn nhịp thế?”

Gia nô nghe thấy tiếng thì lui về sau, tự động tách ra hai bên.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn, thấy bên ngoài có một người đàn ông tô son điểm phấn đi vào, khuỷu tay nhét một cây phất trần, mặc áo tím.

Khi ấy đầu nàng chỉ kịp lóe lên một suy nghĩ – đây là thái giám thật sao?

Tần Như Lương khựng lại, hắn ta vẫn còn đang cầm đao cưỡng ép Thẩm Nguyệt, thái giám kia đã nhìn thấy toàn bộ, muốn thu tay cũng đã muộn.

Thái giám ngẩn người, rồi trôi chảy nói: “Ban nãy chúng ta tới đây, thấy tiền viện không có ai ngoài hai tên thủ vệ, nghe nói tất cả đã tràn vào sảnh này, nên chúng ta tự động đi vào đây nhìn xem, không ngờ lại thấy cảnh tượng ‘hoành tráng’ thế này”.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thái giám, có một cảm giác tâm linh tương thông.


Tần Như Lương cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình bắt đầu run rẩy, sau đó hắn ta nhìn xuống thì lập tức đông cứng.

Hắn ta lại thấy Thẩm Nguyệt chớp mắt liền khóc ra, tốc độ rơi lệ cực nhanh, cảm xúc chập trùng, uất ức đáng thương, nghẹn ngào thành tiếng. Cả quá trình như nước chảy mây trôi, khiến người ta không kịp trở tay!

Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương tận mắt thấy Thẩm Nguyệt khóc kể từ khi hắn ta cưới Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt hơi run rẩy, đôi mắt như dòng suối, nước mắt rơi ào ào. Đây còn là người phụ nữ kiêu ngạo bất tuân vừa rồi sao?

Không chỉ có Tần Như Lương mà nhóm gia nô bên ngoài cũng trợn tròn mắt. Vừa nãy còn là một người phụ nữ mạnh mẽ mà bây giờ đã thành yểu điệu thục nữ rồi.

Thật sự đây là cùng một người ư?

Ngọc Nghiên ngẩn người một chút rồi lập tức bị Thẩm Nguyệt truyền nhiễm, bắt đầu đỏ mắt, khóc òa lên.

Không cần biết mọi chuyện, mặc dù công chúa có thể chỉ đang diễn, nhưng công chúa vẫn đang khóc rất thật!

Ngọc Nghiên là một nha hoàn thông minh, nhớ đến cảnh tượng trước đó, bèn lén nhéo đùi, khóc đến hăng hái!
 
Chương 78: C78: Chương 78


Nàng ta thì thào: “Công chúa đừng khóc nữa… là nô tỳ sai, nô tỳ không bảo vệ được công chúa…”

Thẩm Nguyệt hơi nhướng mày, trong lòng lại tán thưởng, tiểu nha đầu có tiền đồ!

Thẩm Nguyệt thút thít nói: “Không phải lỗi của ngươi, là chính ta không tốt, ai bảo tướng quân lại ghét ta đến thế chứ”.

Giọng nói của nàng mềm như mèo con, xen lẫn giọng mũi, ai nghe thấy cũng nhộn nhạo trong lòng.

Thái giám kia thấy vậy thì bắt đầu tỏ vẻ đau lòng chuyên nghiệp: “Công chúa đừng khóc nữa, người khóc làm tâm can nô tài muốn tan nát theo. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sao Tần tướng quân lại lấy đao kê vào cổ công chúa? Tần tướng quân, công chúa là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, dù không được tướng quân sủng ái nhưng tướng quân cũng không thể đối xử với công chúa như vậy được chứ. Thế này chúng ta biết nói sao với hoàng thượng chứ, hoàng thượng chắc chắn sẽ giận lắm”.


Tần Như Lương khẽ buông Thẩm Nguyệt ra, lui về sau một bước, gương mặt lạnh lẽo cương nghị.

Thẩm Nguyệt lảo đảo hai bước, Ngọc Nghiên vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Thẩm Nguyệt không kiêu không sợ mà nói: “Làm phiền hoàng huynh vẫn nhớ đến ta, mong công công thay Tĩnh Nguyệt gửi lời cảm tạ đến hoàng huynh. Chuyện hôm nay vô tình để công công nhìn thấy, dù gì cũng là Tĩnh Nguyệt sai nên mới khiến tướng quân tức giận đến thế. Công công xin đừng nói lại với hoàng huynh làm gì”.

Thẩm Nguyệt không phải không biết nhượng bộ, nàng có thể cúi cái đầu cao quý của mình, nhưng phải xem xét thời thế.

Càng bảo công công đừng nói thì công công này chắc chắn sẽ thổi gió bên tai hoàng đế.

Ngọc Nghiên nghe xong, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công chúa, tướng quân đã gác đao lên cổ người rồi mà người còn nói đỡ cho hắn ta ư? Người không nên say đắm hắn ta như vậy!”

Mặt công công lạnh đi: “Ngọc Nghiên, ngươi là người theo hầu công chúa, ngươi nói xem là có chuyện gì xảy ra?”


Ngọc Nghiên liền vui mừng nói: “Nhị phu nhân không hiểu vì sao mà ngã xuống hồ, nha hoàn bên người nhị phu nhân nói là công chúa đẩy nàng ta. Nhưng công chúa nhà chúng ta cả ngày hôm nay không hề ra khỏi viện, sao có thể làm vậy được! Nhưng tướng quân không tin, một hai đòi trừng phạt công chúa. Đáng thương công chúa đã mang thai năm tháng mà tướng quân cũng mặc kệ, muốn đánh công chúa ba mươi gậy!”

Ngọc Nghiên khóc ròng: “Công công, công chúa còn đường sống nữa sao? Nếu không phải công công đến kịp lúc thì tướng quân đã bắt giữ công chúa để đích thân ra tay rồi!”

“Thế mà lại có chuyện này? Nói như vậy, chúng ta đúng là may mắn, đến đúng lúc quá”.

Công công thở dài, quơ phất trần, lại nói: “Chúng ta hôm nay phụng mệnh hoàng thượng đưa đến thuốc bổ trong cung để công chúa yên tâm dưỡng thai. Hoàng thượng rất mong chờ đứa bé của công chúa bình an ra đời, nhưng Tần tướng quân lại mặc kệ công chúa có thai, một mực muốn động thủ, như vậy làm chúng ta rất khó bàn giao với hoàng thượng”.

Không đợi Tần Như Lương lên tiếng, Thẩm Nguyệt đã vừa khóc vừa cười nói: “Công công, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, tướng quân cũng vì nghe lời tiện tỳ nói bậy nên giận nhầm ta, lần sau chàng sẽ không như vậy đâu…”


Thẩm Nguyệt hoàn hảo đẩy mọi chuyện lên người Hương Phiến.

Thẩm Nguyệt đã nói đến vậy rồi, công công cũng không thể nhiều lời nữa, chỉ nói: “Tướng quân phải đảm bảo cho công chúa được bình an, sau này không được phép xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu không, hoàng thượng không thấy đứa bé chào đời thì sẽ giáng tội Tần tướng quân, tướng quân nên tự giải quyết cho thỏa đáng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thẩm Nguyệt cảm ơn công công trước”.

Công công lập tức quay ra nhìn Hương Phiến, nói: “Ta thấy con tiện tỳ này dám vu oan cho công chúa là đáng đánh. Hôm nay chúng ta sẽ làm chủ, thưởng cho nó ba mươi gậy, Tần tướng quân có dị nghị gì không?”
 
Chương 79: C79: Chương 79


Công công này là người thân tín của hoàng đế, hôm nay đích thân đến tặng đồ cũng là ý của hoàng đế.

Tần Như Lương không được lựa chọn, chỉ đành nói: “Người đâu, dùng hình!”

Thế là đám gia nô đi lên lấy gậy gỗ đè Hương Phiến, hai gia nô khác cũng đánh Hương Phiến thật mạnh, không dám qua loa. Tiếng kêu thảm thiết của Hương Phiến vang khắp sảnh, hai tay nàng ta cào vào ván gỗ đến đứt cả móng.

Công công thấy đánh gần xong thì đặt đồ lại rồi dẫn đám thái giám khác rời đi.

Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa ra vào của đại sảnh, nói với đám gia nô: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi, ai làm việc nấy, nếu không khách quý đến mà cứ vườn không nhà trống thế này, người ta sẽ thấy hết chuyện riêng của nhà ta mất”.

Đám gia nô vội vàng rút lui.

Thẩm Nguyệt được Ngọc Nghiên đỡ, cảm nhận được áp lực phía sau lưng thì quay lại nhìn Tần Như Lương, thản nhiên lau nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt toát ra ý chí lạnh lùng, chậm rãi nói: “Tần tướng quân, từ nay trở đi, ngươi đã không có quyền xử lý đứa con trong bụng ta nữa rồi. Ngươi tốt nhất hãy trông chừng Mi Vũ của ngươi đi, nếu còn dám có ý hãm hại con ta thì hoàng huynh sẽ tức giận, nàng ta cũng không được yên thân đâu!”


“Thẩm Nguyệt, cô vênh váo cái gì”, Tần Như Lương híp mắt nói: “Ta không ngờ ngươi diễn giỏi vậy đấy”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngại quá, bà đây gốc diễn kịch mà, ta không chỉ vênh mà còn vênh lên được tận trời cơ. Tần Như Lương, sau này còn nhiều thời gian lắm, nhưng dù thế nào thì ngươi cũng không tránh được kết cục thê ly tử tán đâu. Ngươi không muốn đứa bé này nhưng lại có người khác muốn”.

Nói xong, Ngọc Nghiên liền đỡ Thẩm Nguyệt rời đi.

Thẩm Nguyệt ra khỏi sảnh, thấy Hương Phiến hữu khí vô lực nằm trên ghế đẩu, sau lưng là vết máu mơ hồ, giương đôi mắt căm hận đến cực điểm nhìn chằm chằm chính mình.

Thẩm Nguyệt ngừng lại, rũ mắt nhìn nàng ta, nói: “Yên tâm, không chết được đâu, đừng có trừng mắt với ta, ngươi sẽ phải cảm ơn ta sớm thôi”.

Nàng vừa dứt lời thì đã có một bóng người xông vào.


Hóa ra là Liễu Mi Vũ sau khi tỉnh dậy, biết tin Hương Phiến phải chịu phạt ở đây thì cố gắng rời giường, được nô bộc đưa đến.

Vừa thấy dáng vẻ này của Hương Phiến, nàng ta gần như ngất tiếp.

Tần Như Lương thấy thế, hất người làm ra, ôm Liễu Mi Vũ trong lòng. Liễu Mi Vũ dựa vào ngực chắn ta, khóc như mưa, tái nhợt yếu ớt.

Tần Như Lương bảo người khiêng Hương Phiến xuống, còn hắn ta thì ôm Liễu Mi Vũ rời đi.

Quay về Phù Dung Uyển, Liễu Mi Vũ khóc lóc thảm thiết: “Vì sao… Hương Phiến rõ ràng không làm sai điều gì… sao lại phải chịu trừng phạt chứ…”

“Nàng đừng khóc”, Tần Như Lương dịu dàng lau nước mắt cho nàng ta: “Hương Phiến chỉ là nha hoàn mà thôi, dưỡng bệnh mấy hôm là khỏi”.

Liễu Mi Vũ nói: “Tuy là nha hoàn nhưng Mi Vũ lại thân với Hương Phiến như tỷ muội, bây giờ Hương Phiến vì giúp ta đòi lại công bằng mà bị phạt, Mi Vũ cũng thấy giày vò theo… Ta biết nàng ta là công chúa, nhưng công chúa cũng không thể ức hiếp ta đến mức này chứ. Nếu lần này không được phát hiện thì e là Mi Vũ sẽ không được gặp lại tướng quân nữa rồi…”

Tần Như Lương ôm Liễu Mi Vũ lại, vừa giận vừa thương.

“Từ khi Mi Vũ được gả vào đây, công chúa chưa một lần đối tốt với Mi Vũ…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom