Cập nhật mới

Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 300: C300: Chương 300


Thẩm Nguyệt nói: “Ta đã chấp nhận sự sắp xếp này mà vẫn không thể đi thăm nó một chút được hay sao?”

Tần Như Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như có cơ hội ta sẽ đến thăm nó, khi về ta sẽ nói cho cô biết nó có sống tốt trong cung hay không”.

Sắc mặt của Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, nàng xoay người lại nói: “Không cần, ta nghĩ con trai ta cũng không muốn gặp ngươi”.

Mặc dù Tần Như Lương đã vào cung nhưng trong trong phủ tướng quân vẫn có tổ chức tiệc.

Khi màn đêm buông xuống, toàn phủ được thắp sáng rực rỡ.

Trong ngày Tết Trung thu thì vạn dân đều chung vui, phủ tướng quân được Thẩm Nguyệt chỉ thị lấy hết đồ ăn ngon trong bếp chia cho cả phủ, không cần chừa lại cho chủ nhân.

Đêm nay Tần Như Lương không có ở nhà, trong nhà chỉ còn có ba vị chủ nhân ở Trì Xuân Uyển, Phù Dung Uyển và Hương Tuyết Uyển, sau khi chuẩn bị bữa tối cho ba vị chủ nhân này thì đồ ăn ngon vẫn còn lại rất nhiều cho nên người hầu trong phủ đương nhiên rất vui vẻ.


Bữa tối Thẩm Nguyệt chưa ăn được bao nhiêu miếng thì đã nhìn thấy pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm bên ngoài Trì Xuân Uyển.

Ngọc Nghiên đứng vỗ tay bên cạnh, hào hứng nói: “Đêm nay bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt! Mỗi đêm Trung thu đều có lễ hội đèn lồ ng trong dân gian. Công chúa, người nhìn kìa, những ngọn đèn rực rỡ kia như chiếu sáng toàn bộ đêm đen”.

Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Ngọc Nghiên, quả thực phát hiện ra bầu trời đêm được đèn đuốc trên đường phố chiếu sáng.

Thôi thị lấy ra một chiếc áo khoác, khoác lên vai Thẩm Nguyệt: “Công chúa đừng rầu rĩ không vui, thế nào cũng có cách. Hiếm được khi lễ tết, hay là công chúa phấn chấn lên, chúng ta cùng đi thưởng ngoạn đường phố”.

Hai mắt của Ngọc Nghiên bắt đầu phát sáng rồi: “Nhị nương, được vậy thật sao?”

Thôi thị mỉm cười: “Trước kia nô tì cũng từng đi, phải nói là náo nhiệt và thú vị lắm”.


Ngọc Nghiên tỏ ra khao khát: “Nô tì cũng rất muốn đi, nhưng trước kia ở trong cung ra ngoài không được tự do, bây giờ cuối cùng có cơ hội rồi”.

Nói xong nàng ta kéo tay áo Thẩm Nguyệt, nũng nịu với nàng đầy đáng thương: “Công chúa, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”

Thẩm Nguyệt không đỡ nổi vẻ đáng thương của Ngọc Nghiên, cũng biết rằng hai người này chỉ muốn nàng ra ngoài giải tỏa tâm trạng. Bản thân nàng chưa từng dạo đường ngắm phố ở thời cổ đại này, bèn đồng ý với họ.

Thế là ba người đồng loạt ra khỏi phủ tướng quân.

Ở bên ngoài, đâu đâu cũng thấy bầu không khí náo nhiệt mà tự do của lễ tết dân gian.

Tới đường lớn, phóng mắt nhìn ra, đèn lồ ng kéo dài từng dãy, giống như từng dải lụa lấp lánh được dệt từ sao trời vậy.

Bách tính ra ngoài dạo chơi vào đêm nay, trên đường rộn ràng nhộn nhịp, quầy hàng hai bên lung linh vui mắt.

Ngọc Nghiên vừa mới ra ngoài đã dán mắt vào cảnh sắc trên đường, nàng ta cố tình mang theo hà bao của mình, lát nữa phải xem xét mấy sạp hàng bên đường.
 
Chương 301: C301: Chương 301


Thế nhưng không ngờ, họ chưa đi được vài bước đã thấy có người đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt ở góc đường.

Thôi thị là người đầu tiên phát hiện ra, bà ta huých huých Ngọc Nghiên: “Có phải bên đó có người đang gọi công chúa không?”

Ngọc Nghiên định thần nhìn lại rồi huých huých Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đang gọi công chúa ở bên kia có phải Liên công tử không?”

Vừa ra ngoài, phiền muộn của Thẩm Nguyệt đã bị quang cảnh trên đường phố thổi bay khá nhiều. Nàng được truyền cảm hứng từ bầu không khí ở dân gian, dần dần hòa nhập vào đó.

Thẩm Nguyệt càm ràm: “Ra ngoài rồi, đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi phu nhân đi”.

Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn theo ngón tay của Ngọc Nghiên, thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn rực rỡ, ở bên giao lộ kia có một chiếc xe ngựa, một người đang ngả người vào xe.

Người đó mặc áo bông, tủm tỉm cười, đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật, đó chẳng phải là Liên Thanh Châu sao.


Liên Thanh Châu dặn dò phu xe tìm một nơi nào đó rộng rãi để đỗ xe, sau đó lập tức vượt qua đám đông, mất một lúc mới tới bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Trùng hợp ghê”.

Liên Thanh Châu cũng cười, trôi chảy đáp lại: “Tại hạ tưởng rằng thời gian này phu nhân phải ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ có thể gặp được trên đường”.

Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh: “Không phải tối nay náo nhiệt sao, ta ra đường xem thử”.

Sau đó Liên Thanh Châu và Thẩm Nguyệt cùng nhau dạo chơi, Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo đằng sau.

Liên Thanh Châu rất có phong độ của một quân tử, cũng rất chu đáo. Để tránh dòng người trước trước sau sau chèn ép Thẩm Nguyệt, hắn ta cứ giơ tay ra bảo vệ nàng, như có như không, vậy mà không hề có ý lợi dụng sàm sỡ nàng.

Tới trước một sạp hàng, Thẩm Nguyệt mỉm cười với Ngọc Nghiên: “Ngươi tiêu tiền từ từ thôi, đừng tiêu hết tiền công một năm trong tối hôm nay đấy”.

Ngọc Nghiên và Thôi thị bị đủ món đồ nhỏ nhặt làm hoa cả mắt, cứ sờ chỗ này rồi ngắm nghía chỗ kia.


Sau đó Ngọc Nghiên chỉ vào quầy mặt nạ trước mặt, phấn khởi hỏi: “Mặt nạ kìa! Phu nhân, chúng ta mua mặt nạ được không?”

Không đợi Thẩm Nguyệt kịp đồng ý, Ngọc Nghiên đã lôi nàng qua đó.

Không ít người đang vây lại trước quầy mặt nạ, từng chiếc mặt nạ được treo trên tấm vải với đủ hình đủ sắc, ai nấy chỉ vào mẫu mã mà mình thích, mua lấy một cái, đeo lên mặt rồi dạo chơi.

Những chiếc mặt nạ này đủ cả quỷ – thú – thần – ma, tất nhiên có cái nhu hòa, cũng có cái trông rất hung dữ.

Ngọc Nghiên đương nhiên chỉ vào mặt nạ xinh đẹp, Thẩm Nguyệt lại chọn một cái cực kỳ dữ tợn.

Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Hôm nay lễ tết mà, tại sao phu nhân muốn đeo mặt nạ hung dữ thế?”

Đôi mắt lấp lánh của Thẩm Nguyệt lấp ló dưới mặt nạ.

Nàng nhếch môi cười: “Mặt nạ của ngươi đeo hết hôm nay thì không còn tác dụng gì nữa, đợi sang năm lại mua cái mới. Cái của ta có tác dụng khác, tối nay đeo xong có thể đem về treo trên cửa, dùng để tránh tà, thế nên càng hung dữ càng tốt.

Ngọc Nghiên bị nàng chọc cười, gương mặt tròn trịa trông rất đáng yêu.

Liên Thanh Châu và Thôi thị cũng học theo, mỗi người chọn một chiếc mặt nạ.
 
Chương 302: C302: Chương 302


Các cô gái đi đi lại lại trên đường có người xách theo hoa đăng, có người ăn mặc lộng lẫy đi theo từng đôi từng cặp, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu sóng vai đi trên đường, ngẩng đầu thấy ánh đèn trên đầu giao hòa, đủ thứ đèn lồng giấy tôn lên vẻ lạ lùng của chiếc mặt nạ trên mặt nàng.

Nàng đứng trên đường, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc lâu, mơ màng nghĩ, bầu trời sao trước mặt dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới, đẹp đẽ khôn cùng.

Nàng hỏi: “Liên Thanh Châu, sao ngươi biết tối nay ta sẽ ra ngoài dạo chơi?”

Liên Thanh Châu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng trên mặt: “E rằng phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ và phu nhân chỉ đơn giản là tình cờ gặp”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy sao?”

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của Liên Thanh Châu, đang định nói gì đó thì nghe thấy ai đó hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, rồng phun lửa tới đây!”

Nàng vốn định hỏi Liên Thanh Châu chuyện liên quan tới Bắp Chân.

Vì tiếng hô này mà đường phố sôi động hẳn lên.


Liên Thanh Châu hiểu ý đỡ nàng sang một bên đường: “Phu nhân đứng qua bên này đi, lát nữa rồng phun lửa diễu hành trên đường sẽ phun lửa đấy, nếu để bị thương thì không tốt đâu”.

Thẩm Nguyệt cũng bị thứ “rồng phun lửa” kia thu hút, cảm thấy bây giờ hỏi Liên Thanh Châu mấy chuyện kia đúng là làm hỏng phong cảnh.

Nàng coi Liên Thanh Châu như bạn thân, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng vẫn luôn tin rằng Liên Thanh Châu cũng coi nàng như bạn thân. Nếu Liên Thanh Châu thực sự là cha của Bắp Chân, nàng thực sự không biết nên tiếp tục đối đãi với hắn ta thế nào.

Thôi vậy, cứ tạm gác lại đã.

Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu đứng nép sang bên đường, cùng mọi người nghển cổ chờ mong rồng phun lửa tới.

Nghe nói rồng phun lửa mới là tiết mục chính trong hội đèn này.

Hơn mười người điều khiển một con rồng nhào lộn trong đêm, đi đến đâu phun lửa đến đấy, sinh động như thật, thân rồng uốn lượn như thể hô mưa gọi gió.


Nhìn từ đằng xa, chưa kịp thấy rồng phun lửa xuất hiện, Thẩm Nguyệt đã trông thấy ánh lửa được phun ra ở phía trước, người dân trên đường vỗ tay rào rào, tiếng hoan hô vang dậy.

Âm thanh hoan hô ồn ào kia dễ dàng nhấn chìm Thẩm Nguyệt trong biển người.

Họ sẽ không quan tâm ai là ai, mọi người chỉ biết quây quần lại thoải mái đùa giỡn, cùng nhau trải qua tết Trung Thu.

Đoàn người điều khiển con rồng dần tiến gần, con rồng phun lửa sinh động như thật kia từ từ bò lên bầu trời đêm, hiện ra trước tầm mắt của đám đông.

Người đi đầu tiên giơ cao một bó đuốc, giơ tay vung mạnh một nắm vật liệu dễ bắt lửa dạng hạt lên không trung.

Vật liệu dễ cháy tiếp xúc với bó đuốc sẽ mượn nhờ cơn gió mà bùng cháy.

Ánh lửa rọi sáng đám đông vây kín hai bên đường.

Ngọn lửa kia vừa vặn ở ngay đầu của con rồng, thoạt nhìn qua trông rất giống như con rồng đang phun lửa.

Các hạt vật liệu còn chưa cháy hết nên biến thành những đốm lửa nhỏ li ti bay xuống đất như mưa.
 
Chương 303: C303: Chương 303


Không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng sau khi các hạt nhỏ cháy xong.

Đoàn người hóng chuyện nghển cổ quan sát, đợi khi đốm lửa rơi xuống lại lục tục rút về đằng sau.

Đốm lửa li ti dù rơi vào người họ cũng nhanh chóng tắt ngúm.

Mọi người chỉ mải lùi về sau, chẳng có ai đứng trong đám đông yên lặng thưởng thức khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng như Thẩm Nguyệt.

Lúc này đây, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng phồn tinh xán lạn, đứng yên tại chỗ, quên cả tránh né.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới, kéo tay nàng sang một bên.

Nàng sững sờ, lảo đảo vài bước, chưa kịp nhìn rõ đã thình lình ngã xuống.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy được gương mặt bên dưới mặt nạ, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi mắt còn sáng hơn cả đốm lửa.


Hắn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận”.

Ngay sau đó, dòng người trên đường bắt đầu di chuyển, ào ào đuổi theo con rồng phun lửa.

Thẩm Nguyệt bị đám đông phía sau dồn đẩy, cơ thể áp sát lên người hắn, không thể khống chế được tình hình.

Hắn đỡ Thẩm Nguyệt, cánh tay vòng ra sau quấn quanh eo nàng, bảo vệ nàng chu toàn, tránh cho nàng bị đoàn người xô đẩy, nhưng bàn tay kia từ đầu đến cuối vẫn rất chừng mực, không hề ôm eo nàng.

Hắn dắt tay nàng, cùng nhau bị nhấn chìm trong biển người, cùng đuổi theo ánh sáng mà con rồng lửa uốn lượn kia để lại.

Thẩm Nguyệt không nghĩ gì nhiều, sự chú ý của nàng bị bầu không khí náo nhiệt xung quanh thu hút, nàng luôn tưởng rằng người dẫn nàng đi là Liên Thanh Châu.

Bởi vì khi ấy người trên đường quá đông, Ngọc Nghiên và Thôi thị bất đắc dĩ bị dồn sang phía đối diện, bên cạnh nàng chẳng còn ai ngoài Liên Thanh Châu.

Trong điều kiện thiếu sáng, nàng không phân biệt được màu sắc trên y phục của hắn, chỉ cảm thấy có vẻ cũng đậm màu như y phục của Liên Thanh Châu, mùi thuốc súng trong không khí choán hết khứu giác của nàng, nhất thời nàng cũng không phân biệt được khí tức của người bên cạnh.


Nàng cùng hắn đi về phía trước.

Một vài người đi theo rồng phun lửa trong chốc lát rồi cũng thôi, chắc vì cảm thấy đi xa quá thì không tiện đường về nhà.

Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu đã ra ngoài chơi một lần, phải chơi cho tận hứng.

Nàng kéo người bên cạnh cùng đi theo sau đuôi con rồng phun lửa, lớn tiếng nói với hắn: “Liên Thanh Châu, đừng sợ, nào, phải hòa vào cảnh đẹp mới thấy được vẻ đẹp mà người khác không trông thấy”.

Người bên cạnh nheo mắt, nhìn vô số đốm lửa rơi xuống như sao chổi trong đêm mà khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt, như có như không. Hắn khẽ cúi người, ghé đầu vào tai Thẩm Nguyệt: “Đúng là như thế, chỉ có thứ mà người can đảm nhìn thấy mới khác biệt”.

Thẩm Nguyệt sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nắm tay Thẩm Nguyệt, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, nét cười rạng rỡ: “Còn đờ đẫn ra đó làm gì, rồng phun lửa đi xa rồi”.

Ồn ào và phồn hoa từ từ nhạt đi, mùi thuốc súng cũng xa dần.

Thẩm Nguyệt đành để người đó kéo về phía trước, nàng sững sờ nhìn bóng lưng thon dài mà vững chãi đó dưới ánh đèn lốm đốm.

Bấy giờ mới phát hiện ra, ống tay áo màu đen của hắn bay phất phơ, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian.
 
Chương 304: C304: Chương 304


Dù Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ đầu quỷ kia, thế nhưng nàng lại ngửi thấy mùi trầm hương trên cơ thể hắn.

Hắn không phải Liên Thanh Châu, hắn là Tô Vũ.

Con rồng phun lửa ở phía trước nghênh ngang đi qua, ngay trước đó Thẩm Nguyệt còn thấy mình hòa vào bầu không khí ấy, ngay sau đó đã cảm thấy không còn chân thực.

Huyên náo ngoài kia dường như bay xa dần khỏi phạm vi xung quanh nàng, khiến nàng đột nhiên thấy bình yên.

“Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Nghe nói hội hoa đăng tối nay rất náo nhiệt”.

“Không phải ngươi nên ở trong cung tham gia cung yến sao?”

“Cung yến đâu thể náo nhiệt bằng nơi này được”.


Thẩm Nguyệt thoáng suy ngẫm: “Không phải ngươi thông đồng với Liên Thanh Châu từ trước đấy chứ?”

Nếu không làm sao mà trùng hợp thế được, nàng vừa ra ngoài đã gặp được Liên Thanh Châu đợi sẵn ở giao lộ.

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, bây giờ đâu còn thấy bóng dáng Liên Thanh Châu, Ngọc Nghiên và Thôi thị nữa, chỉ còn nàng và Tô Vũ thôi.

Đây chính là “lần sau gặp lại” của Tô Vũ?

Tô Vũ đáp: “Cho dù không có hắn, cô đứng trong đám đông, ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra”. 𝗧rải‎ 𝐧ghiệm‎ đọc‎ 𝘁ruyệ𝐧‎ số‎ 1‎ 𝘁ại‎ ﹙‎ 𝗧rU‎ m𝗧ruy𝗲𝐧.VN‎ ﹚

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Tự đại! Ta đeo mặt nạ rồi, không khác nữ tử nào trong thiên hạ”.

Ngón tay của Tô Vũ lướt nhẹ qua váy áo của nàng, như có như không, nhẹ nhàng gảy cây sáo trúc được nàng giắt trên eo: “Nhưng trên người cô đeo thứ độc nhất vô thị trong thiên hạ”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn, hóa ra cây sáo trúc này đã làm lộ thân phận của nàng.


“Chúng ta cứ đi theo con rồng này mãi sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

“Ừm”.

“Con rồng đó sẽ đi tới nơi nào?”

“Bên bờ sông Dương Xuân”.

Sông Dương Xuân nối liền với bến thuyền đổ thẳng vào kinh, triền sông uốn lượn. Bây giờ đã vào thu, mực nước sông giảm xuống, bờ sông lộ ra cũng rộng hơn thời điểm mùa xuân và mùa hè.

Sông Dương Xuân là điểm cuối của hội hoa đăng vào Trung Thu hằng năm.

Rồng phun lửa sẽ uốn lượn tới tận sông Dương Xuân mới dừng.

Hai bên bờ sông là những hàng dương liễu, dưới tán liễu treo đủ thứ hoa đăng muôn màu muôn vẻ, tuy không huyên náo bằng tiếng hò hét của các sạp hàng bên đường, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Những người tập trung về đây đa phần là nam thanh nữ tú, cầu nguyện và thả đèn. Trên mặt sông Dương Xuân trôi nổi vô số ngọn đèn hoa đăng, rực rỡ như dải ngân hà.

Cũng có nhiều người thả đèn trời, ánh nến lung linh tỏa ra ánh sáng mờ ảo khiến cho đèn trời bay lên trông đẹp không sao tả xiết.

Người múa rồng vẫn còn một ít nguyên liệu trong tay, hắn ta ném nhiên liệu trên mặt sông khiến cho một ngọn lửa bùng lên và vô số tia lửa lấp lánh rơi xuống, kéo theo đó là những tràng pháo tay không ngớt.
 
Chương 305: C305: Chương 305


Có lẽ là do tầm nhìn rộng mở cho nên tâm tình cũng rộng mở, Thẩm Nguyệt đứng bên bờ sông khẽ nở nụ cười nói: “Đêm nay thật sự rất đẹp”.

Tô Vũ đi bên cạnh nàng lên tiếng: “Cô có muốn thả đèn không?”

Thẩm Nguyệt không thích thú lắm, cảm thấy đó là chuyện mà mấy nữ nhân ngây thơ đều thích làm.

Thanh âm của hắn như làn gió mát thoảng qua, nói: “Có thể ước nguyện khi thả đèn”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liếc mắt nhìn nàng rồi cười nhẹ nói: “Nói không chừng điều ước còn có thể thành hiện thực”.

Rõ ràng chuyện đó nghe rất nực cười nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Nguyệt tin hắn.

Tô Vũ đi mua một vài chiếc đèn trời rồi nói Thẩm Nguyệt mượn bút của ông già dưới tán cây viết điều ước của nàng lên giấy làm đèn trời.

Hai người đứng trên bờ sông thắp đèn trời, nhìn thấy phần giấy của đèn trời đang được không khí lấp đầy từng chút một, họ dùng tay giữ đế đèn, chờ cho không khí tràn vào đủ.


Thẩm Nguyệt nhìn xuyên qua đèn trời thấy Tô Vũ ở phía đối diện, ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt hắn, ánh đèn cũng khiến cho mặt nạ của hắn sáng lên ánh vàng rực rỡ.

Hắn quan sát chiếc đèn trời trong tay, đôi tay mảnh khảnh hạ xuống một nửa, sau đó mới nói: “Được rồi, có thể buông tay rồi”.

Thẩm Nguyệt cũng bất giác buông tay ra, cùng Tô Vũ thả đèn trời bay lên.

Đèn trời từ từ bay lên, cuối cùng hòa vào rất nhiều đèn trời đã được thả lên cao.

Thẩm Nguyệt từ xa nhìn ngọn đèn, trong lòng thầm nghĩ, nếu điều ước mà nàng viết có thể thực sự thành hiện thực thì quả là tuyệt vời.

Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ có nguyện vọng nào mãnh liệt như lúc này, nàng muốn Bắp Chân có thể trở lại bên cạnh nàng.

Vì vậy Thẩm Nguyệt đã viết mấy chữ lên đèn trời: hy vọng con trai sẽ trở về.

Ngoài việc thả đèn bên bờ sông thì còn có rất nhiều trò vui khác ngoài phố.


Trong đó phổ biến nhất là thi từ cùng đoán đố, có rất nhiều tài tử giai nhân xuất hiện ở những tụ điểm đó.

Thẩm Nguyệt phát hiện rằng tất cả nam thanh nữ tú bên bờ sông đều đeo mặt nạ trên mặt.

Như vậy cũng tốt, cho dù có chút thần bí nhưng sẽ không gây ra sự đường đột cho đối phương, mọi người cũng sẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như có đôi nam nữ nào vừa lòng nhau thì có thể tháo mặt nạ xuống, nói không chừng còn có thể tạo ra một đoạn lương duyên tươi đẹp.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Tô Vũ, đêm nay nhất định có nhiều mỹ nữ, có chắc là không muốn bắt chuyện không?”

Tô Vũ đáp: “Ta không biết cách, hay là cô dạy ta đi”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: “Ngươi độc thân cho đến bây giờ là đáng lắm”.

Nàng xắn tay áo, ngoắc ngoắc tay với Tô Vũ nói: “Niệm tình ta và ngươi cũng có chút giao hảo, ngươi đưa lỗ tai lại đây”.

Tô Vũ hơi cúi người, sốt sắng tiến lại gần nàng.

Bóng của hai người đổ dài trên phố dưới những ánh đèn rực rỡ, Thẩm Nguyệt hơi nhón gót ghé sát vào tai hắn.

Cảnh tượng giống như hai người bọn họ đang thì thầm nói những lời thân mật, vừa tự nhiên vừa xứng đôi.
 
Chương 306: C306: Chương 306


Hai người đang đứng gần một tụ điểm đối thi từ, Thẩm Nguyệt chỉ vào một nữ nhân đeo mặt nạ, y phục và khí chất của nữ nhân đó đều toát ra sự gia giáo, Thẩm Nguyệt vừa chỉ vào nàng ta vừa dạy cho Tô Vũ biết cách tán tỉnh.

“Ngươi có thấy nàng ta không, ngực khủng eo thon, dáng người thướt tha, phong thái khiêm nhường, chắc chắn là con nhà gia giáo. Tin ta đi, mắt nhìn người của ta rất tốt, để ta dạy ngươi cách đi tán tỉnh người ta”.

Tô Vũ liếc mắt nhìn sau đó tỏ ra thành khẩn nói: “Được, mau dạy ta đi”.

“Lát nữa ngươi cứ bước qua đó rồi đứng ở phía sau lưng nàng ta, làm bộ như vô ý giẫm vào váy của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ bị ngã ra phía sau. Lúc đó ngươi ở phía sau cứ vươn tay ra ôm lấy nàng ta, nàng ta tránh được chuyện té ngã xấu hổ thì nhất định sẽ cảm thấy rất cảm kích ngươi”.

Tô Vũ trầm ngâm gật đầu: “Cô có chắc là nàng ta sẽ thẹn không quá hóa giận không?”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta thấy cho dù ngươi có đang đeo mặt nạ thì khí chất của ngươi cũng có thể ăn đứt tất cả nam nhân có mặt ở đây, nếu như ngươi mà tháo mặt nạ xuống thì nữ nhân kia cho dù có thẹn quá hóa giận cũng sẽ đổi thành thẹn thùng xấu hổ. Ngươi nghĩ thử xem, giai nhân được quân tử cứu thì làm sao có thể thẹn quá hóa giận được?”

Tô Vũ dường như đa hiểu rõ, hắn nói: “Nghe cô nói như vậy cũng rất có đạo lý. A Nguyệt, cô thấy ta thật sự tốt như cô nói sao, ta không tự tin lắm”.


Thẩm Nguyệt vỗ vai động viên hắn: “Đừng tự ti như vậy, ngươi còn tốt hơn những gì mà ta vừa nói nữa”.

Hai mắt Tô Vũ nheo lại, trong mắt còn lộ ra chút đắc ý sảng khoái.

Thẩm Nguyệt đẩy hắn đi rồi lại nói: “Đi đi, ta sẽ đợi ngươi ở đây. Nói không chừng đêm nay ngươi còn có thể thoát kiếp cô đơn”.

Tô Vũ không vội đi, hắn quay sang nhìn Thẩm Nguyệt rồi chậm rãi nói: “Không được, nếu như cô đứng ở đây nhìn thấy thì ta sẽ rất xấu hổ”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta hứa sẽ không cười nhạo ngươi”.

Tô Vũ nắm vai Thẩm Nguyệt rồi xoay người nàng lại, sau đó chỉ vào một cây liễu đằng xa nói: “Cô đi qua bên đó đợi ta đi”.


“Ta không đi”, Thẩm Nguyệt còn đang có suy tính xấu xa, nếu như nàng đi qua đó thì làm sao nàng có thể trêu đùa Tô Vũ nữa?

Nàng giúp cho Tô Vũ tán tỉnh một nữ nhân khác, chuyện này chẳng phải vô cùng thú vị hay sao? Sao nàng có thể bỏ qua cảnh tượng thú vị đó chứ!

Tô Vũ nói: “Chẳng lẽ cô không muốn ta thuận lợi bắt chuyện với nàng ta hơn hay sao? Chẳng lẽ thật ra là cô không muốn ta bắt chuyện với người khác?”

Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó”.

Tô Vũ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu như cô không rời đi thì ta sẽ nghĩ rằng cô thích ta, không muốn ta tán tỉnh người khác”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục dây dưa ở đây thì chỉ sợ rằng nữ nhân kia sẽ rời đi.

Bước qua đợi ở gốc cây liễu đằng kia nàng cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có điều không thể nhìn thấy rõ ràng mà thôi.

Sau đó Thẩm Nguyệt nói: “Haiz, thôi bỏ đi, để tránh khiến cho ngươi hiểu lầm thì ta qua bên gốc cây liễu đó đợi ngươi cũng chẳng sao”.

Tô Vũ nhìn nàng nở nụ cười vô tội.
 
Chương 307: C307: Chương 307


Thẩm Nguyệt xoay người lại, bước về phía gốc cây liễu đằng kia.

Không ngờ mới đi được một hai bước thì Thẩm Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy chân váy của mình bị ghì lại.

Nàng không thể đi về phía trước, quay đầu lại nhìn thì thấy góc váy của mình đang bị Tô Vũ giẫm lên.

Tô Vũ chắp tay sau lưng đứng dưới ngọn đèn, cằm và khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên như đang đợi phản ứng của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt kéo váy mình vài cái, Tô Vũ vẫn không chịu nhấc chân lên.

Nàng lập tức nhận ra là Tô Vũ đang cố ý trêu chọc mình.

Hóa ra cái tên này lừa nàng đến dưới cây dương liễu chỉ là để giẫm vào váy mình lúc nàng xoay người.

Thẩm Nguyệt như bị giẫm vào đuôi vậy, nàng hơi tức giận nói: “Ta đếm đến ba, tốt nhất ngươi nên…”

Kết quả, khi Thẩm Nguyệt còn chưa nói hết câu, mà nàng nào có cơ hội nói hết, bên tai đã nghe thấy Tô Vũ thấp giọng cười, sau đó chân hắn hơi dùng sức, nhích váy nàng giựt ra sau.


Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng như bị ai đó túm lấy, cơ thể mất thăng bằng, sau đó vô thức ngã về phía sau.

“Mẹ kiếp!”

Vốn dĩ nàng có nhã ý muốn dạy cho Tô Vũ cách để bắt chuyện với con gái, chẳng ngờ hắn lại lấy oán báo ơn, còn chưa kịp xem trò vui của hắn thì nàng lại trở thành trò cười rồi.

Đây không phải là lấy đá đập vào chân mình à.

Thấy nàng ngã về phía mình, Tô Vũ thuận tay ôm người vào lòng, vòng tay qua eo đối phương rồi xoay một vòng, tay áo tung bay, quấn quít vào nhau.

Khi ấy, Thẩm Nguyệt ngước mắt lên thì thấy hắn đang cười, nàng nghiến răng nói: “Ta có thể đánh ngươi chứ?”

Tô Vũ nói: “Cô không thể thẹn quá hóa giận như vậy, những gì ta làm đều là nghe theo những gì cô dạy”.

“Ta dạy ngươi dụ dỗ ta sao?”

“Ta sợ hiệu quả không tốt nên muốn thử với cô trước xem sao”.


Thẩm Nguyệt đẩy Tô Vũ ra, hắn lùi về sau hai bước rồi cảm thán: “Cô xem, cô tức giận chứng tỏ cách này không ổn, cũng may là ta không làm quen người khác theo lời cô”.

Đôi mắt dài hẹp nhìn nàng: “A Nguyệt, cô thật xấu xa, muốn thấy ta bẽ mặt phải không?”

Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Bây giờ ta mất mặt hơn rồi đấy”.

“Tại sao cô lại tức giận thế, là vì khí chất của ta không đủ sao?”

Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Đó là vì ta biết ngươi không tốt đẹp gì, ngươi là kẻ tâm địa gian trá!”

Tô Vũ ung dung đáp: “Ta cảm thấy bản thân vẫn khá trong sáng”.

“Trong sáng cái còn khỉ ấy”.

Bây giờ Thẩm Nguyệt nào có tâm tư đi xem Tô Vũ làm quen con gái, hắn dùng chiêu này với nàng một lần, mấy cô gái ở hội thơ đều đã thấy hết rồi, chắc trong lòng còn nghĩ hai người đang tán tỉnh nhau.

Đúng là chẳng thú vị gì cả.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Sau này đừng hòng ta dạy ngươi bí quyết tán gái, ngươi đừng đi gây họa cho người khác, ngươi không độc thân thì ta cũng thấy tiếc thay cho ngươi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, cô nói đúng lắm”.

Hai người đi dạo dọc bờ hồ một lúc, họ đi xa khỏi hội thơ phong nhã kia, đến trước mấy sạp hàng quán bên bờ hồ.
 
Chương 308: C308: Chương 308


Nơi đấy có rất nhiều quầy bán đồ ăn khuya, người dạo chơi bên hồ có thể đến ăn chút gì đó.

Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm phức, cảm thấy bụng hơi đói.

Nhưng nàng còn chưa nói gì, Tô Vũ đã lên tiếng: “Ta đói rồi, chúng ta đi ăn mì nào!”

Hắn kéo Thẩm Nguyệt đi vào một quán mì.

Thẩm Nguyệt vừa bước vào quán, mắt đã nhìn thấy tấm biển treo trước cửa – Mì đồng tâm.

Nàng cảm thấy khá khó hiểu, quán mì sợi thôi mà cũng màu mè vậy sao?

Kết quả, vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Nguyệt mới phát hiện người ăn mì trong quán đều là các đôi nam nữ.

Lúc này chủ quán đi đến hỏi: “Hai vị gọi hai bát mì đồng tâm sao?”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Mì đồng tâm là gì?”


Chủ quán cười đầy ẩn ý: “Là ăn mì bằng đũa đồng tâm”.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn người trong quán thì mới nhận ra đũa trong tay các cặp đôi đều được nối với nhau bằng sợi dây đỏ.

Khoảng cách sợi dây có hạn nên các đôi nam nữ không thể ngồi cách nhau quá xa, phải dựa gần mới có thể dùng đũa ăn mì trong bát.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Chỉ là ăn mì thôi mà, tại sao phải kề sát như vậy? Sao lại phải liếc mắt đưa tình nhau, mặt mày hàm chứa ý xuân như thế chứ?

Nàng có thể cảm nhận được bong bóng màu hồng lãng mạn đã nổi lềnh bềnh trong bát mì luôn rồi đấy, biết không?

Mọi người không thể ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn thưởng thức bát mì được sao?

Bảo nàng và Tô Vũ ăn mì đồng tâm này hả?

Tô Vũ tỏ vẻ như rất muốn thử món này: “Hay là gọi hai bát mì đồng tâm nhé”.


Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: “Cút”.

Ông chủ lại nói: “Đêm nay quán có ưu đãi đặc biệt, chỉ cần hai người cùng nhau ăn mì đồng tâm thì chỉ phải trả tiền một bát thôi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, quả là lời rồi!”

“Lời cái đầu ngươi ấy, chúng ta đến chỗ khác ăn”.

Tô Vũ nói: “Nhưng quán này rẻ, ta không đem theo nhiều tiền, cô có tiền sao?”

Thẩm Nguyệt sờ bên hông mới thấy trống trơn, nàng nhớ ra mình cũng không mang theo tiền, túi tiền của nàng đều để ở chỗ Ngọc Nghiên rồi, vì thế không khỏi bực mình đáp: “Ta không có tiền”.

Tô Vũ khẽ cười, hỏi chủ quán: “Chủ quán, bát mì này bao nhiêu tiền?”

Chủ quán nói: “Năm văn thôi”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Vậy có thể dùng hai đôi đũa bình thường không?”

Chủ quán đáp: “Nếu khách quan không muốn dùng đũa đồng tâm, tất nhiên là được. Nhưng như thế thì không được ưu đãi, phải trả tiền hai bát, tổng cộng là mười văn”.

Không phải chỉ hơn năm văn thôi sao, nàng không ham món lợi nhỏ này.

Nàng nói với Tô Vũ: “Ngươi không đem nhiều tiền, nhưng chắc cũng có mười văn nhỉ, trả đi!”
 
Chương 309: C309: Chương 309


Lúc này, Tô Vũ đang lấy túi tiền, hắn dốc ngược tiền bên trong ra rồi đếm từng đồng một.

Thẩm Nguyệt nhìn bộ dạng con buôn của hắn, mắt cũng sắp trợn trừng ra ngoài.

Sau khi đếm xong, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ôi, vừa lúc chỉ có sáu văn à!”, hắn đưa năm văn cho ông chủ, đầu ngón tay trắng nõn cầm tiền, miệng ôn hòa cười: “Vậy thì gọi hai bát mì đồng tâm đi, một văn còn lại thêm cho nàng quả trứng”.

“Được”.

Thẩm Nguyệt suýt bật ngửa khỏi ghế.

Tô Vũ có lòng tốt nhắc: “Cẩn thận, đừng để bị ngã”.

Thẩm Nguyệt bò từ dưới bàn lên nhìn Tô Vũ nói: “Ngươi cố ý!”

Tô Vũ vuốt góc áo nói: “Vì sao lại nói thế?”

“Ngươi nói xem, ra ngoài đi dạo mà chỉ mang theo mấy văn, ai tin?”


Tô Vũ nói: “Nhưng lúc nãy cô cũng thấy rồi đấy, túi tiền của ta thật sự rỗng tuếch mà, một văn cũng không còn”.

Hắn cực kỳ vô tội nói: “Vốn dĩ còn đem theo một ít nhưng ta đã mua một cái mặt nạ rồi lại mua đèn cho cô thả hết, mặt nạ mười văn một cái, đèn thì mười hai văn một cái”.

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Cho dù là thế thì cộng lại cũng không tới một trăm văn tiền”.

Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ngại quá, dạo này tiền nong không được rủng rỉnh”.

Thẩm Nguyệt sắp vỗ bàn mà cười ha hả rồi: “Ngươi mà không rủng rỉnh ư? Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi đường đường là đại học sĩ cơ mà?”

Tô Vũ đáp: “Bổng lộc của đại học sĩ cũng ít ỏi lắm đấy, vả lại ta chỉ là một người dạy học thôi, chẳng có tác dụng gì, chút bổng lộc đó đủ để nuôi gia đình đã khá lắm rồi”.

“Nhưng giường trong nhà ngươi toàn được làm từ tơ lụa tơ tằm thiên nhiên, giá trị khá lớn, bây giờ ngươi mới than nghèo có phải muộn quá rồi không?”

“Thứ đó là người khác tặng mà”.

“Vậy ngươi chắc chắn đã nhận rất nhiều đồ tốt, ngươi nghèo cái con khỉ gì, chắc chắn nhiều tiền hơn ta”.


“Ta liêm khiết lắm, ngày thường không nhận đồ bừa bãi đâu”, Tô Vũ mỉm cười ẩn ý: “Tơ tằm kia là Liên Thanh Châu tặng ta, hắn mới là người giàu nhất”.

Tô Vũ thành công đổ oan cho Liên Thanh Châu.

Thẩm Nguyệt thật lòng muốn tát hắn một cái cho hắn gục xuống bàn, sau cùng đành thỏa hiệp: “Thôi, sáu văn tiền cũng là tiền, dù sao cũng khá hơn là không có. Nếu cứ tính toán với ngươi thế này, chắc ta sẽ bị ngươi chọc cho tức chết”.

“Cô nghĩ được như thế thì tốt”.

Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn rầu: “A, tại sao ta phải ra ngoài đi dạo cùng ngươi chứ, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.

Sau đó Thẩm Nguyệt nghĩ, dù sao cũng là Tô Vũ bỏ tiền mà, nàng được ăn uống miễn phí, thôi thì nhẫn nhịn vậy.

Bầu không khí ái muội giữa mấy đôi nam nữ kia, nàng có thể ngó lơ được thì ngó lơ, ngó lơ không nổi thì coi như “phụ gia” bỏ thêm vào mì.

Dù sao cũng rất hời, sáu văn tiền có thể ăn tận hai bát mì đã là khá lắm rồi. Ra khỏi nơi này, muốn tìm một bữa ăn khuya có thể tạm coi như hài lòng vừa ý với số tiền ấy, về cơ bản là không thể.

Nếu nàng không ăn, đợi khi vác bụng đói về phủ tướng quân, chắc đã đói đến ngu người luôn.

Đành phải dùng đũa đồng tâm ăn mì, nàng chưa mất trí đến mức hai người ăn chung một bát.

Chưa được bao lâu, hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên.
 
Chương 310: C310: Chương 310


Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm thanh mát của mì sợi, nàng đột nhiên cảm thấy thèm ăn sau nhiều ngày chán chường.

Bên trên vắt mì trắng nõn rắc thêm vài cọng hành, bát mì của nàng còn có một quả trứng vừa mới chiên xong.

Thẩm Nguyệt ngó sang bát của Tô Vũ, không thấy trứng chiên.

Tuy người này bịp bợm, nhưng thấy hắn thản nhiên đón lấy đôi đũa, bao nhiêu buồn bực trước đó của Thẩm Nguyệt bay hết sạch.

Dù đứng giữa phố chợ ồn ào, hắn vẫn thong dong.

Hắn đã đổi đồng tiền duy nhất dư ra thành trứng gà cho nàng.

Hai đôi đũa đồng tâm kết còn được thắt dây đỏ ở giữa, Tô Vũ đưa cho nàng một đôi rồi vẫy tay với nàng: “Ngồi nhích qua đây một tí, nếu không cả hai không ăn được gì đâu”.

Thẩm Nguyệt bực bội: “Chắc chắn ngươi đã hỏi sẵn vật giá rồi đếm đủ tiền đồng mới đem theo ra ngoài đúng không”.


Dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng Thẩm Nguyệt vẫn ngồi xuống bên chiếc bàn vuông, Tô Vũ cũng ngồi nhích sang, chậm rãi tới gần.

Giọng nói của Tô Vũ trong vắt mà ôn hòa, dường như đang cười khẽ: “Cô lại đổ oan cho ta”.

Thẩm Nguyệt cầm lấy đôi đũa gảy gảy mấy cái trong bát mình, sau đó tách quả trứng ra làm hai nửa, gắp một nửa vào bát của Tô Vũ. Tô Vũ sững người.

Nàng nói: “Ngươi không biết đếm dư ra một đồng tiền à, thế thì ta ngươi mỗi người một quả trứng?”

Tô Vũ khẽ đáp: “Do ta suy xét không chu toàn, lần sau nhất định sẽ chú ý”.

Mặt nạ mà hai người đeo cũng khá nhân đạo, miệng và cằm lộ ra bên ngoài, cho dù ăn uống cũng không cần tháo mặt nạ.

Thế nhưng khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, hai người không thể tránh được việc cúi đầu xuống.

Động tác không hẹn mà giống nhau này khiến cả hai ngập ngừng.


Cách một lớp mặt nạ, chóp mũi của Thẩm Nguyệt chạm vào chóp mũi của hắn. Nàng ngước lên nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.

Khi hơi thở quyện vào nhau, Thẩm Nguyệt bị hắn cuốn vào trong đôi mắt quyến rũ kia.

Thẩm Nguyệt đột nhiên ý thức được, cách ăn của loại mì đồng tâm này vô cùng ác độc.

Hai người vốn chẳng có suy nghĩ gì về nhau mà bị buộc chung một chỗ, đúng là phải tội.

“Ngươi như thế này ta không thể nào ăn được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hay là ngươi lùi về một tí, đừng sát sàn sạt như vậy”.

Tô Vũ đáp: “Ta không ghé lại gần, cô cũng không thể ăn được”.

Thật hết cách, sợi dây đỏ trên đôi đũa ngắn tũn như vậy đấy.

Sau một hồi lọ mọ, hai người quyết định, ngươi ăn một miếng rồi ta ăn một miếng.

Khó khăn lắm cả hai mới ăn xong bát mì của mình.

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ rời đi, ông chủ ở đằng sau cười ha hả: “Hai vị quan khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé nha”.

Ăn bát mì tốn sức như vậy, nàng đâu có ngốc, lại còn đến lần sau?
 
Chương 311: C311: Chương 311


Đợi khi từ bờ sông quay về đường lớn, hoa đăng trên đường xán lạn, thời giờ đã muộn, bóng người đi đường cũng thưa thớt hơn.

Suốt dọc đường Thẩm Nguyệt không trông thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị, chẳng biết họ đã quay về phủ chưa.

Thẩm Nguyệt tạm biệt Tô Vũ ở giao lộ: “Tối nay đến đây thôi, ta quay về đây”.

Tô Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng nói thêm: “Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi”.

Dưới lớp mặt nạ, hắn điềm nhiên cười cười: “Cô bây giờ như thế này, rất tốt”.

“Hửm?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt, quay đầu nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.

Hắn nhìn qua vai của Thẩm Nguyệt và nói: “Cô nhìn sau lưng cô đi, ai quay về kìa?”

Thẩm Nguyệt nghe thấy nên quay người, vừa khéo trông thấy một bóng người bước đến từ đầu đường bên kia.

Ánh sáng u ám rơi xuống người hắn, tôn lên vóc dáng thẳng tắp như cây tùng, bước đi vững vàng chắc nịch.


Hắn ta không đeo mặt nạ, nhìn qua cũng thấy rõ, đó là Tần Như Lương.

Giờ này hắn ta vẫn còn trên đường, chắc hẳn vừa mới tham gia cung yến trở về, chỉ không ngờ rằng hắn ta không ngồi xe ngựa mà chọn đi bộ.

Chẳng lẽ hắn ta cũng muốn xem đêm Trung Thu ở dân gian náo nhiệt đến mức nào?

Tần Như Lương cũng chú ý tới ánh mắt ở giao lộ, bèn ngẩng đầu nhìn qua.

Hắn ta không nhận ra Thẩm Nguyệt ngay, chỉ cảm thấy bóng dáng của cô gái này có phần quen thuộc.

Tô Vũ trầm giọng nói: “Cô muốn quay về cùng hắn ta vào lúc này?”

Thẩm Nguyệt cụp mắt, khẽ cười: “Đột nhiên không muốn về nữa, đưa ta tới chỗ nào đó thật cao để ngắm trăng đi”.

“Rất tốt, ta cũng đang có ý này”.

Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt, hai người lại rảo bước trên đường.

Một cơn gió thổi tới, đèn lồng trên đường lớn đung đưa.


Khi ngang qua người Tần Như Lương, mái tóc dài nàng đột ngột bay lên phấp phới, như có như không sượt qua gò má của Tần Như Lương.

Tần Như Lương khựng lại, lập tức dừng bước.

Thẩm Nguyệt đã đi tới sau lưng hắn, hắn quay lại nhìn bóng lưng của nàng, trầm giọng nói: “Thẩm Nguyệt, trễ thế này rồi cô còn định đi đâu?”

Thẩm Nguyệt dừng bước, hỏi Tô Vũ: “Ngươi nói xem liệu hắn có đuổi theo ngươi không?”

Tô Vũ nói: “Hay là thử xem”.

Nói vừa dứt lời, hai người đã nắm lấy tay nhau, nhanh chân chạy vào trong hẻm nhỏ.

Tần Như Lương thấy người đã chạy mất, chứng tỏ hắn ta không hề nhận nhầm người, nàng thật sự là Thẩm Nguyệt. Lúc này bèn nhanh chân đuổi theo.

“Thẩm Nguyệt! Cô đứng lại đó cho ta!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Hắn ta cũng không biết được tại sao mình lại phải chạy theo, có lẽ là do thấy Thẩm Nguyệt bỏ chạy.

Đêm hôm khuya khoắt, lại trông thấy nàng với nam tử khác nắm tay đi cùng nhau, Tần Như Lương cảm thấy trong lòng có sự bực tức kỳ lạ.
 
Chương 312: C312: Chương 312


Lẽ ra hắn ta không nên quan tâm, nhưng hắn ta lại cứ muốn xem thử coi nam nhân đó rốt cuộc là ai.

Thể lực Thẩm Nguyệt không tệ, chạy cũng nhanh đến bất ngờ. Chỉ là nàng không có đôi chân dài như Tần Như Lương, cũng không có sức bền như hắn ta, nếu không có Tô Vũ, nàng bị Tần Như Lương tóm được chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tô Vũ dắt nàng chạy vào ngõ nhỏ, đột nhiên ôm lấy hông nàng, tung người dùng sức bay lên mái hiên. Bay lướt qua những mái nhà nhấp nhô cao thấp.

Tần Như Lương thấy thế cũng vận khí đuổi theo không bỏ.

Thẩm Nguyệt cảm giác như mình đang bay, cả đường phố đều đang dưới chân nàng.

“Ai da, nhanh quá, bây giờ mà té xuống dưới đó chắc bán thân bất toại luôn!”

“Nhanh quá hả?”, Tô Vũ nhếch môi, ghé sát tai nàng nói: “Nếu chậm hơn nữa thì sẽ bị Tần tướng quân tóm được đấy. Nếu để hắn nhìn thấy mặt ta thì sẽ có chuyện lớn đó nha”.

Thẩm Nguyệt thoáng quay đầu nhìn lại, thấy Tần Như Lương vẫn đuổi theo, cứ như âm hồn không tan.


Hình như hắn ta đang muốn ganh đua cao thấp với Tô Vũ, không tóm được người thì quyết không bỏ qua.

Chân Tô Vũ lướt đi thật nhanh, mũi chân vừa giẫm lên mái nhà, ngói bên dưới đã vỡ vài miếng, rơi xuống đất lạch cạch.

Hắn cực kỳ quen thuộc những con hẻm này, ôm Thẩm Nguyệt rẽ trái quẹo phải, sau đó thì không biết đã đi đến tận nơi nào.

Đầu Thẩm Nguyệt choáng váng, lại bất ngờ thấy Tần Như Lương đã bị bỏ lại khá xa.

Đến phút cuối cùng, Tô Vũ đã hoàn toàn cắt đuôi Tần Như Lương.

Tô Vũ rẽ thêm vài lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một nơi có tên là Quan Tinh Lâu.

Quan Tinh Lâu chính là tòa nhà hình tháp cao nhất trong thành, đứng trên đỉnh tháp có thể ngắm được Kinh Đô phồn hoa, ngước lên bầu trời cao, chỉ cần giơ tay ra là đã hái được sao ôm được trăng.


Tô Vũ kéo Thẩm Nguyệt bay lên góc mái ngồi xuống.

Thẩm Nguyệt giơ tay về phía bầu trời đêm, trời trong khí mát, trăng Trung Thu sáng ngời, cực kỳ thư thả thoải mái.

Rốt cuộc Thẩm Nguyệt cũng có cơ hội hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại không để cho Tần Như Lương thấy mặt mình? Ngươi sợ hắn ư?”

“Đúng đó, ta sợ chứ”.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi bớt diễn lại”.

“Ta nhát gan thật mà”.

“Ngươi nhát gan mà lại lên cao thế này á!”, Thẩm Nguyệt cười nhạo: “Ngươi sợ hắn biết ngươi có võ công, hay là sợ hắn biết ngươi đang ở cùng với ta?”

Tô Vũ nghĩ nghĩ, tiện tai tháo mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp, ánh trăng bàng bạc hắt lên, khiến đôi mắt hắn lại càng trở nên âm u.

Hắn nhìn dãy núi trập trùng xa xa dưới màn đêm, nói: “Biết ta có võ công thì ta sống không thọ, biết ta với cô đi cùng nhau thì cô sống không thọ, cô nói xem ta nên sợ cái nào?”

“Nghiêm trọng đến thế ư? Tần Như Lương mà có biết thì bây giờ hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, đánh không lại ngươi mà”.
 
Chương 313: C313: Chương 313


Vừa thốt ra xong, Thẩm Nguyệt đã chợt ngẩn người, lại nói: “Không đúng, ngươi không sợ hắn, ngươi sợ hoàng thượng? Tần Như Lương chính là người cùng hoàng thượng trai triều lập tân”.

Tô Vũ bỗng nhiên cười, nói: “Dưới chân Thiên Tử, chúng ta làm trung thần, cũng nên cẩn thận một chút”.

Không biết tại sao, Thẩm Nguyệt lại cảm thấy sự hờ hững của hắn ẩn chứa rất nhiều chuyện quá khứ, nếu bóc từng lớp ra xem, sẽ nặng nề đến mức con người ta hít thở không thông.

Tô Vũ che giấu rất nhiều bí mật, cả người hắn như một mê cung khó tìm lời giải.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta là một công chúa tiền triều, sợ mấy cái đó cũng dễ hiểu thôi, nhưng ngươi thì sợ cái quái gì? Hoàng đế cũng đề phòng ngươi lắm nhỉ, Tô Vũ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Vũ chuyển tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt.

Hắn đưa tay xoa tóc nàng, góc áo bị gió thổi bay, nói: “A Nguyệt, nghe lời lão sư, sau này ngốc một chút sẽ tốt hơn, cô và Bắp Chân đều ngốc hơn một chút, sẽ sống được lâu”.

Nhắc tới Bắp Chân, tâm trí Thẩm Nguyệt lại bị Bắp Chân hút mất hồn.


Vẻ mặt có chút uể oải và cô đơn.

Nàng cười khổ, nói: “Vừa ngốc vừa trung thành thì cũng có được gì đâu, trộm đến thăm nhà ngươi, lấy đi hết tất cả mọi thứ, còn sợ ngươi trả thù, nên lại đề phòng ngươi như phòng trộm”.

“Từ góc độ nào đó mà nói, ở phủ tướng quân vẫn an toàn hơn hoàng cung”, Tô Vũ khẽ nói: “Mấy hôm nay cô sống có ổn không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Bắp Chân bị bắt đi rồi, ta không biết nó sống thế nào, ta là mẹ nó, ngươi nghĩ ta sống có ổn không?”, nàng đưa một tay chống cằm, quay sang nhìn về phía hắn: “Quái lạ, sao ta lại nói với ngươi mấy chuyện này”.

Tô Vũ hắng giọng: “Ta ở trong cung có lén đi xem thử”.

Thẩm Nguyệt lập tức quay phắt sang nhìn hắn chằm chằm: “Thế nào?”

“Tạm thời không sao cả”, hắn khẽ nghiêng đầu ghé tai nàng: “Nguyện vọng của cô, nếu ông trời không thể giúp cô thực hiện thì để ta”.

Thẩm Nguyệt giật mình, không quan tâm đến khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hỏi: “Ngươi có cách dẫn thằng bé về ư?”


Tô Vũ vuốt vuốt sợi tóc bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: “Sao nhi tử lại có thể ở xa mẹ của mình được. Chờ ta thêm mấy ngày”.

Lúc này, hốc mắt Thẩm Nguyệt nóng lên: “Tô Vũ, nếu ngươi thật sự có thể giúp Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt ta nợ ngươi một ân tình”.

Hắn khẽ than thở: “Là ta nợ cô”.

“Ngươi nói cái gì?”

Tô Vũ nhếch môi nở nụ cười, ngón tay khẽ gảy sáo trúc bên hông Thẩm Nguyệt, nói: “Cô vẫn chưa nói cho ta biết, cô có thích cây sáo này không mà”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn lại, cầm sáo trúc trong tay, ngón tay nhanh nhẹn xoay xoay thưởng thức: “Nhắc mới nhớ, vô duyên vô cớ ngươi lại tặng lễ vật cho ta, tại sao thế?”

“Sao lại là vô duyên vô cớ, đó là tín vật đính ước cơ mà”.

Thẩm Nguyệt bắt được chút cảm xúc nơi đáy mắt hắn, cong môi cười nói: “Ta tin ngươi mới là lạ”.

Nàng tháo sáo trúc bên hông xuống, giơ lên không trung, nương theo ánh trăng híp mắt nhìn thật kỹ, nói: “Đây là do ngươi khắc hả?”

“Tay nghề vẫn ổn chứ hả?”
 
Chương 314: C314: Chương 314


“Ngươi nói cho ta nghe xem còn cái gì mà ngươi không biết làm không vậy?”, Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hai tay hắn, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, ánh trăng lại nhuộm cho nó thêm phần sáng bóng.

Không biết hai tay hắn so với tay của Tần Như Lương thì nặng hơn bao nhiêu.

Tô Vũ nói: “Ngoài thành có ông thợ mộc, tay nghề có thể nói là nhất phẩm, ngày trước thi thoảng rảnh rỗi ta lại đến đó học hỏi một hai. Nếu cô thích, lần sau ta dẫn cô đi”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Được thôi, có cái nghề trong tay, sau này cũng dễ kiếm cơm”.

“Cô còn nhớ cách thổi sáo không?”, Tô Vũ chậm rãi nằm trên mái hiên, gương mặt trắng noãn nhìn về phía trăng và sao.

Cả biển trời sao đó đều được hắn thu hết vào mắt.

“Ngươi khinh thường ta quá”, Thẩm Nguyệt không biết gì nhiều, nhưng biểu diễn ca múa nhạc cũng không phải chuyện đùa.

“Thế cô thổi một khúc cho ta nghe đi”.


Đón gió dưới trăng, cũng có thể tức cảnh sinh tình.

Vì thế, Thẩm Nguyệt đặt sáo trúc bên môi, bắt đầu thổi.

Tô Vũ nghe đến mê mẩn, híp hai mắt lại, mái tóc đen như mực tản ra trên áo hắn, xinh đẹp lại vô hại.

Thẩm Nguyệt còn chưa thổi xong thì hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Thẩm Nguyệt nhướng mày lên, cứ thấy nụ cười của hắn không hề tốt lành gì cho cam.

“Ta thổi khó nghe lắm hả?”, Thẩm Nguyệt luôn tự tin với việc học thanh nhạc của mình.

Tô Vũ đưa tay lên bên môi gõ gõ, nghiêm trang nói: “Không có, ta cảm thấy cô thổi có tiến bộ đấy”.

“Thế ngươi cười cái gì?”


“Ồ, ta không thể cười được hả?”

Cảm xúc của Thẩm Nguyệt đều bị hắn phá hết, tức giận nói: “Rõ ràng ta đang thổi khúc Hương Sầu, ngươi nói xem có cái gì buồn cười”.

“Thật lòng xin lỗi, ta một lòng suy nghĩ chuyện khác, không chú ý”.

Thẩm Nguyệt giơ chân đá hắn, nói: “Ồ, ngươi muốn nghe ta thổi sáo, lại muốn mượn tiếng sáo của ta để suy nghĩ, ngươi có biết phí mời lão tử xuất trướng đắt đỏ lắm không hả!”

Uổng công có khoảnh khắc nàng đã cảm thấy đêm xuân ngắn ngủi… Không, nhầm rồi! Là ngày lành cảnh đẹp!

Chẳng có kẻ nào sát phong cảnh bằng Tô Vũ được.

Tô Vũ khẽ nắm lấy mắt cá chân Thẩm Nguyệt, làm lành nói: “Đừng phá, cao thế này má té xuống là chết luôn đấy”.

“Sợ cái gì, ta chết thì chết thôi”.

“Cô không tức giận nữa thì ta sẽ nói cho cô biết ta cười cái gì”.

Thẩm Nguyệt liếc hắn trắng cả mắt, nói: “Ta mà nói là ta không muốn biết, chắc ngươi nghẹn họng luôn. Thôi ngươi đừng có nói cho ta biết, nhất định phải nghẹn lại, cho chết nghẹn luôn”.

Tô Vũ ngồi dậy, thoải mái chỉnh góc áo, thong thả nói: “Thật ra cây sáo này… Thôi bỏ đi, để ta nghẹn lại vậy”.
 
Chương 315: C315: Chương 315


Thẩm Nguyệt: “Cái định mệnh, ta ghét nhất cái loại nói chuyện chỉ nói nửa câu, Tô Vũ, ngươi muốn lôi kéo giá trị thù hận đúng không?”

Tô Vũ cười cười nói: “Thật ra ta từng thổi cây sáo này rồi, ta suy nghĩ, thế này có được tính là hôn môi gián tiếp không”.

Hắn nhìn gương mặt đen thui của Thẩm Nguyệt: “Có phải là hơi hối hận rồi không, chi bằng đừng ép ta nói”.

Thẩm Nguyệt đỡ trán: “Đúng là ngươi không nói thì tốt hơn”, dừng một chút, nàng lại nói: “Ngươi đắc ý lắm đấy nhỉ, suy nghĩ thôi cũng cười thành tiếng được mà”.

“Nào có”, Tô Vũ nghe chế nhạo: “Được rồi, ta thừa nhận, đúng là có một chút”.

“Chỉ có một chút thôi hả? Sao ta lại thấy ngươi đắc ý đến quên mình rồi luôn đấy chứ”, Thẩm Nguyệt không xù lông lên như bình thường, mà nở nụ cười, tiện đà đến gần Tô Vũ, tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo về phía mình.

Tô Vũ giật mình, chẳng mấy chốc đã kề sát vào chóp mũi nàng, rất gần.

Chỉ là lần này hai người đều không đeo mặt nạ.


Hắn có thể nhìn thấy rất rõ màu lưu ly trong mắt nàng.

Thẩm Nguyệt buồn bã nói: “Tô Vũ, trêu đùa ta vui lắm hả? Ta thấy ngươi đắc ý dương dương như thế ta lại bực bội”, nói xong bèn cúi đầu vào gáy hắn ngửi ngửi.

“Tô Vũ, ngươi thật là thơm”.

Tô Vũ rợn hết cả da gà: “…”

Nàng giương mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Muốn hôn môi ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng như thế, làm thế này là được mà”.

Dứt lời, nàng cúi đầu đặt môi mình xuống, bất ngờ chạm vào môi Tô Vũ.

Tô Vũ cứng đờ trên mái hiên, khoảnh khắc Thẩm Nguyệt chạm vào hắn, hơi thở của hắn xông vào khoang mũi nàng, đè nén khiến tim nàng cũng chợt phình to, như muốn nổ tung.

Chỉ sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thẩm Nguyệt đã vội vàng buông hắn ra.


Nàng nghĩ, có lẽ nàng bị hắn chọc tức đến mức hồ đồ rồi.

Đó giờ Tô Vũ vẫn hay giỡn, nếu xem đó là thật, chắc chắn tên đó sẽ càng thích thú.

Khi đó Thẩm Nguyệt chỉ nghĩ rằng mình không muốn để hắn đắc ý như thế.

Thế nhưng khi Thẩm Nguyệt trông thấy dáng vẻ cứng đờ của hắn thì vẫn không khỏi khàn khàn nói: “Đúng là trêu người ta rất thú vị”.

Nếu đã là trêu đùa lẫn nhau, thì đừng ai cho đó là thật. Nhưng thấy phản ứng của Tô Vũ, Thẩm Nguyệt lại thấy lòng mình thoải mái…

Sau đó nàng lại cười không tim không phổi, trêu: “Ngươi đắc ý lắm cơ mà, bây giờ ngươi còn cười được nữa không?”

Tô Vũ hoàn hồn lại, nói: “Ta chưa bị người nào hôn như thế bao giờ. Vậy nên cô phải chịu trách nhiệm với ta”.

Tiếng cười của Thẩm Nguyệt tan trong gió, vui đùa nói: “Ta chịu trách nhiệm, chờ ta kiếm đủ tiền rồi ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Nếu khi đó ngươi vẫn chưa thành gia, mà ta vẫn còn độc thân”. . truyện ngôn tình

Sau nửa đêm, Thẩm Nguyệt trở lại phủ tướng quân.

Phủ tướng quân cực kỳ im ắng, tất cả mọi người đã đi ngủ.

Có lẽ lúc này Tần Như Lương đang ôm cây đợi thỏ, tất nhiên Thẩm Nguyệt sẽ không để Tô Vũ đưa mình về đến trước cổng.
 
Chương 316: C316: Chương 316


Cứ tưởng nàng sẽ mất chút thời gian để gọi cửa, nào ngờ mới bước lên bậc thang thì đã phát hiện ra có người để cửa cho nàng.

Ngoài Tần Như Lương ra thì còn ai vào đây.

Với tính tình của hắn ta, đuổi theo một đoạn xa như thế vẫn không thể tóm được Thẩm Nguyệt thì về nhà làm sao có tâm trạng đi ngủ. Nhất định phải đợi đến khi Thẩm Nguyệt về mới thôi.

Chỉ là Tần Như Lương đứng bên khung cửa, thấy vẻ mặt lạnh nhạt còn hơn cả màn đêm của Thẩm Nguyệt, hắn ta lại đột nhiên không biết phải nói gì.

Hồi lâu sau, Tần Như Lương mới nói: “Về rồi à”.

Hắn ta tránh cửa cho Thẩm Nguyệt: “Tối nay Trung Thu thì không sao, sau này về sớm một chút”.

Thẩm Nguyệt nhấc chân vào cửa, hắn ta lại nói: “Còn nữa, đừng dây dưa không rõ ràng với nam tử không rõ lai lịch, đó là vì tốt cho cô”.


Thẩm Nguyệt không để ý tới hắn ta, khi nàng lướt ngang qua thì hắn ta vẫn không nhịn được, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, đè thấp giọng hỏi: “Người đêm nay là ai?”

Thẩm Nguyệt dừng chân, chán ghét rút tay mình ra, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi”.

Tần Như Lương giật giật khóe miệng nói: “Dù cô có chán ghét ta cách mấy thì nay ta với cô cũng là phu thê trên danh nghĩa. Cô với nam tử khác cùng đi rước đèn, cô thấy ta có nên hỏi hay không?”

Thẩm Nguyệt cười nhạo, nói: “Thế thì ta nói cho ngươi biết, hắn là lang quân ta mới quen hôm nay. Không chỉ mình hắn, sau này ta còn kết bạn với rất nhiều nam tử khác, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu, ta là công chúa, tại sao bên cạnh ta lại không thể có vài nam tử?”

Tần Như Lương nhìn nàng thật lâu: “Thẩm Nguyệt, cô đang nghiêm túc ư?”

Thẩm Nguyệt xoay người rời đi, thản nhiên nói: “Dù sao nhi tử của ta cũng đã thành con tin, ta một mình lẻ loi thì còn gì phải sợ? Ta không ngại dạo chơi nhân gian, ăn chơi đàng điếm, trở thành một công chúa lang thang chỉ mong thu được hết mỹ sắc thiên hạ, thế thì mọi người mới có thể yên tâm, còn ta cũng vui vẻ thoải mái, cớ sao lại không làm?”

Nàng di di mũi chân, quay đầu liếc hắn nói: “Nếu ngươi không chịu nổi, ngươi có thể bỏ ta”.


“Thẩm Nguyệt, cô đang tra tấn ta hay đang tra tấn bản thân mình”, Tần Như Lương mím môi nói: “Cô biết rõ ta không thể làm như thế được”.

Nếu hắn ta thật sự bỏ Thẩm Nguyệt, người ngoài chỉ biết Thẩm Nguyệt vừa sinh cho hắn ta một đứa con, hắn ta chẳng những bị quở trách mà còn có thể chọc giận hoàng thượng vì không nể mặt mũi hoàng gia.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật không, ngươi biết bí mật của ta, ta giữ bí mật của ngươi, tạm thời cứ chấp nhận sống vậy đi”.

Nàng nhìn thấu, dù nàng không hề lưu luyến gì phủ tướng quân này, thì nàng cũng phải ở lại.

Tần Như Lương với Liễu Mi Vũ có là gì, nếu nàng trở về cung, nơi đó mới là nơi ăn tươi nuốt sống nàng thật sự.

Tất cả mọi hành động của nàng đều sẽ lọt vào mắt hoàng đế, muốn tự do ra vào cửa cung, chỉ sợ khó càng thêm khó.

Trong Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng chưa ngủ.

Ngọc Nghiên vội vàng không sao tả nổi, Thôi thị ở bên cạnh an ủi: “Cô đừng sốt ruột, công tử cũng đã nói là không sao rồi mà”.

Ngọc Nghiên nói: “Nhị nương, bà cũng tận mắt thấy công chúa bị một nam tử xa lạ bắt đi mà, đáng giận là khi đó ta đang ở phố bên này, không thể tiến lên kéo công chúa lại. Bây giờ đã qua nửa đêm rồi, công chúa vẫn chưa trở về…”
 
Chương 317: C317: Chương 317


Hai người này cũng mới trở về không lâu.

Chuyện là Ngọc Nghiên không yên tâm nên đã đi tới đi lui mấy con phố đèn lồng để tìm kiếm. Vẫn là Thôi thị nói nhỡ đâu công chúa đã về rồi thì sao, nàng ta mới từ bỏ, vội vàng chạy về xem thử.

Kết quả là Thẩm Nguyệt hoàn toàn không trở về.

Thôi thị nói: “Chờ thêm chút nữa. Người mang công chúa đi không phải là nam tử xa lạ”.

Ngọc Nghiên một mực nói: “Tại sao lại không phải là nam tử xa lạ, sau khi xông chúa gả ra khỏi cung, ngoài Liên công tử ra, ta chưa thấy công chúa tiếp xúc với nam tử khác bao giờ”.

“Thế lúc ở trong cung thì sao, công chúa có tiếp xúc với nam tử nào không?”, Thôi thị hỏi.

Ngọc Nghiên nhanh miệng nói: “Trong cung nào có nhiều nam tử như thế, ngoài Tô đại nhân, công chúa cũng không có cơ hội…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngọc Nghiên cũng đã ý thức được điều gì đó, dừng lại, nhìn Thôi thị với ánh mắt không dám tin: “Nhị nương, ý bà là, người đó chính là…”


Thôi thị gật đầu nói: “Sớm muộn gì cũng không lừa được ngươi, ta cũng được đại nhân cử đến để chăm sóc công chúa và đứa nhỏ”.

Ngọc Nghiên lúng ta lúng túng nói: “Sao lại như thế… Hắn không thèm đếm xỉa đếm công chúa nữa mà, hắn đã cãi nhau làm ầm ĩ với công chúa thế mà… Rõ ràng công chúa ghét nhất là hắn”.

Thôi thị nói: “Ngọc Nghiên, nhị nương khuyên cô một câu, chuyện của công chúa thì hãy để tự nàng biết. Bây giờ công chúa đã không còn nhớ chuyện ngày xưa, không còn những ân oán đó ràng buộc, khiến nàng có thể nhìn rõ được một người”.

Nói vừa dứt lời thì ngoài sân viện đang vang lên một giọng nói: “Dễ dàng nhìn rõ được ai?”

Ngọc Nghiên nhìn theo hướng âm thanh, thấy đèn đuốc trong phòng như trải một tấm thảm ánh sáng ra tận bên ngoài, Thẩm Nguyệt đang giẫm lên tấm thảm đó đi tới.

Ngọc Nghiên vội vàng chạy ra, suýt chút nữa đã vui vẻ quá đỗi mà bật khóc, nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa đi đâu thế, suýt chút nữa là nô tỳ lo chết rồi!”

Thẩm Nguyệt nghĩ tới quang cảnh tối nay, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, nhéo nhéo gương mặt tròn của Ngọc Nghiên, nói: “Công chúa này đi ngắm trăng. Vừa rồi các người đang nói tới ai thế?”

Ngọc Nghiên nhìn Thôi thị, nghẹn một chút, ủ rũ nói: “Bọn ta đang nói về Liên công tử, Liên công tử tốt với công chúa thật đó”.


Sau đó Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thẩm Nguyệt nằm nghiêng người trên giường, Ngọc Nghiên tựa vào bên giường nhìn nàng với ánh mắt mong chờ.

Nàng nhíu mày nói: “Ngươi chưa buồn ngủ à?”

Ngọc Nghiên than thở, nói: “Đêm nay công chúa đi đâu vậy? Nô tỳ thấy công chúa bị người đó ôm đi, lại không thể đuổi theo. Liên công tử bảo nô tỳ đừng lo lắng, nhưng nô tỳ lại sợ mất mật cả đêm”.

Thẩm Nguyệt ấm áp nói: “Yên tâm, ta không sao, ta chỉ ra bờ sông Dương Xuân dạo chút thôi”.

“Bên đó có vui không?”

“Vui lắm, nhiều người tới đó thả đèn lắm”.

“Nhưng sau đó đèn lồng cũng tan hết rồi, sao vẫn không thấy công chúa trở về?”, Ngọc Nghiên lại cần cú tiếp tục hỏi.

“Sau đó…”, Thẩm Nguyệt híp mắt, cười tủm tỉm nói: “Ngọc Nghiên, ngươi thẩm vấn phạm nhân hả?”

Ngọc Nghiên vẫn mở to đôi mắt to tròn trong suốt và sáng ngời nhìn nàng.

Nàng nghiêm trang nói: “Sau đó tất nhiên là đi làm một số việc cần làm”.
 
Chương 318: C318: Chương 318


Vẻ mặt Ngọc Nghiên căng thẳng: “Công chúa làm gì với hắn?”

Thẩm Nguyệt thấy dáng vẻ nàng ta như thế thì tâm trạng cũng tốt lên, nằm trên giường cười nắc nẻ, rồi chậc lưỡi: “Ngươi đang sợ hắn bắt nạt ta đấy hả?”

Ngọc Nghiên nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Ngươi yên tâm, muốn bắt nạt thì cũng là bản công chúa bắt nạt hắn”.

Ngọc Nghiên sắp khóc đến nơi rồi: “Thế rốt cuộc là người đi làm cái gì thế?”

Thẩm Nguyệt liếc nàng: “Ngọc Nghiên, tại sao ta lại đột nhiên thấy ngươi giống nương ta thế nhỉ”.

“Nô tỳ, nô tỳ không dám”.

Nàng sờ đầu Ngọc Nghiên, nhắm mắt lại, cong môi nói: “Về ngủ đi, hội đèn lồng kết thúc thì ta đến Quan Tinh Lâu ngắm trăng”.


“Nô tỳ không đi, nô tỳ ở đây gác đêm cho công chúa”.

Một lát sau, không biết Thẩm Nguyệt đã ngủ chưa, Ngọc Nghiên vẫn chưa thể yên lòng được, nhẹ giọng: “Công chúa cảm thấy… Hắn có phải là người tốt không?”

Thẩm Nguyệt buồn ngủ nói: “Với người khác thế nào thì ta không rõ, nhưng với ta thì hắn chắc là người tốt”.

“Đêm nay công chúa mới chỉ đi dạo hội đèn lồng với hắn một lần, sao lại biết hắn là người tốt?”

Đầu Thẩm Nguyệt đang hỗn loạn như nằm mơ, chậm rãi nhớ lại cảnh bàn tay trắng nõn của hắn cầm kiếm, phá tan ổ sơn tặc, cứu nàng thoát khỏi nguy nan.

Chẳng biết vì sao mà trong tiềm thức Thẩm Nguyệt luôn cho rằng bàn tay của hắn không nên nhuốm máu.

Hắn nên mặc áo bào sạch sẽ, để lộ ra bóng lưng thon dài đằng sau khung cửa sổ như ở viện thái học hôm đó, xung quanh là tiếng học trò đọc bài.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Không, hắn đã cứu ta, cũng đã giúp ta, nếu không có hắn thì ta đã có khả năng mất mạng khi sơn tặc bắt ta lên núi rồi”.


Ngọc Nghiên ngẩn người.

Nàng ta luôn cho rằng Tô đại nhân không quan tâm gì đến công chúa, nhưng hóa ra hắn đã luôn giúp đỡ công chúa.

Sau đó, Thẩm Nguyệt chính thức bắt đầu khôi phục và rèn luyện sau sinh.

Tô Vũ bảo nàng chờ thêm mấy ngày, mấy ngày này nàng rảnh rỗi, phải kiếm việc để làm, nếu không tâm trạng sẽ nóng ruột, vậy là rèn luyện thân thể luôn.

Bây giờ Ngọc Nghiên và nàng đang vận động co giãn.

Ngọc Nghiên đau đớn kêu oai oái, mồ hôi đầy người: “Công, công chúa… hay là người làm chậm thôi được không ạ… nô tỳ, nô tỳ đi rót nước cho người…”

Ngọc Nghiên định ăn gian, nhưng mới đi được hai bước thì Thẩm Nguyệt ở sau lưng nàng ta vừa giãn cơ vừa khẽ thở hổn hển nói: “Ngươi cứ thế đi, lần sau gặp phải đám Hương Lăng kia thì người bị đánh vẫn sẽ là ngươi thôi”.

Ngọc Nghiên nắm chặt tay, lại ý chí sục sôi quay về: “Không, nô tỳ phải đánh cho rơi răng bọn chúng ra!”

“Vậy có phải đơn giản hơn không, chỉ cần tay ngươi khỏe thì có thể quật ngã không chỉ một mà hai, ba đến bốn đứa ẻo lả như thế”.

Hai ngày sau, nàng nghe được tin từ trong cung truyền đến là Bắp Chân bắt đầu không chịu ăn uống gì.
 
Chương 319: C319: Chương 319


Vốn dĩ Bắp Chân ngoan ngoãn không khóc không nháo, đột nhiên lại khóc như điên, nhũ mẫu trong cung nhân có làm gì cũng không dỗ được.

Người trong cung không có cách nào, bèn đến phủ tướng quân hỏi xem bình thường chăm sóc cho Bắp Chân thế nào.

Thẩm Nguyệt nói, thường ngày không có gì đặc biệt, Bắp Chân chỉ ngủ rồi tỉnh rồi ăn rồi ngủ.

Sau khi Ngọc Nghiên tiễn cung nhân đi thì Thẩm Nguyệt ở trong viện cũng thở ra một hơi.

Ngọc Nghiên cứ tưởng rằng Thẩm Nguyệt đang lo, đang định an ủi thì không ngờ Thẩm Nguyệt lại bật cười: “Hóa ra không phải câm hay điếc, nó vẫn biết khóc cơ đấy”.

Tảng đá luôn xoay quanh trong lòng Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Ngọc Nghiên yếu ớt nói: “Công chúa không sợ Bắp Chân khóc đến ốm hay sao, người lại vui mừng như thế”.

Thẩm Nguyệt đi dạo quanh viện, tủm tỉm nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi chứ, nhịn lâu như vậy rồi chắc nó mệt lắm. Con trai nào có yếu ớt như vậy”.


Bắp Chân không ăn không uống, chỉ khóc không ngừng, hoàng đế chắc chắn sẽ không mặc kệ, nếu không cũng sẽ không phái cung nhân đến phủ tướng quân hỏi thăm.

Nghe nói Bắp Chân ngày khóc đêm khóc, khóc đến nấc lên, cung nhân thật sự không chịu nổi.

Vốn là Bắp Chân ở chung với các tiểu hoàng tử, thấy Bắp Chân ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiểu hoàng tử như thế, đã có người đề xuất với hoàng đế nên cho Bắp Chân về phủ tướng quân.

Đứa bé còn nhỏ, nhất định là muốn đi theo mẹ ruột, người ngoài sao có thể dỗ được.

Giống như Bắp Chân biết được mấy chuyện này nên không nể mặt bất kỳ ai. Vú nuôi trong cung cho bú sữa thì nôn hết ra, hoàng đế đến cũng chẳng yên tĩnh hơn.

Dù sao ban đầu hoàng đế muốn đưa Bắp Chân vào cung là vì mượn cớ Bắp Chân không khóc không nháo, điều kiện trong cung tốt hơn thì dễ chăm sóc hơn.

Nhưng bây giờ Bắp Chân lại khóc, ầm ĩ như vậy, đưa về phủ tướng quân là quá hợp lý.

Nếu hoàng đế còn giữ Bắp Chân không buông thì trong cung không chỉ mất yên tĩnh mà hoàng đế cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có điều gì xảy ra. Truyện Ngôn Tình


Thế nên hoàng đế vẫn phải đưa Bắp Chân về, nói là đứa bé còn nhỏ, sau này lớn hơn thì có thể vào viện thái học để dạy dỗ.

Đứa bé được Tần Như Lương ôm về, còn chưa đi vào cửa lớn của phủ tướng quân thì Thẩm Nguyệt đã hùng hổ xông ra.

Nàng nhìn rõ ràng bộ dáng đứa bé trong tã lót, đúng là Bắp Chân của nàng.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, hốc mắt hơi cay.

Bắp Chân gầy đi rồi, bây giờ đang ngủ thiếp đi trong ngực Tần Như Lương, có vẻ là khóc đến mệt mỏi cực độ nên khóe mắt vẫn còn ướt.

Thẩm Nguyệt chỉ quan tâm đến Bắp Chân, căn bản không quan tâm là ai ôm Bắp Chân về.

Thấy Thẩm Nguyệt đưa tay ra đón, Tần Như Lương liền khom người cẩn thận đặt Bắp Chân vào khuỷu tay của nàng, vô tình đụng vào tay của nàng nhưng nàng cũng không để ý, mặc kệ.

Tần Như Lương nói: “Giờ nó đã quay về, lúc đi vào viện thái học thì chắc cũng phải đến hai, ba tuổi, nên cô có thể nuôi dưỡng nó trong hai, ba năm”.

Hai, ba năm, nàng có thêm được hai, ba năm nữa.

Còn sau hai, ba năm nữa sẽ thế nào thì Thẩm Nguyệt không nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyệt vừa quay về vừa nói: “Ngọc Nghiên, mau đi đun nước để tắm cho con trai ta nào, nhị nương, lát nữa nhớ cho con ta bú”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom