Cập nhật mới

Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 720: C720: Chương 720


Khi thức ăn trong bếp đã được dọn ra thì Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mới ngồi xuống ăn cùng nhau.

Tô Vũ nói: “Nghe nói Tần Như Lương gần đây đã vào bếp học nấu ăn. Trước đó hắn ta cũng hầm canh bồ câu cho nàng phải không?”

“Sao chàng lại biết đó là chim bồ câu?”, Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn hỏi.

Tô Vũ nghiêm túc nói: “Ồ, thì ra là chim bồ câu, Hạ Du không nói rõ ràng nên ta chỉ đoán thôi. Món canh đó ăn ngon không?”

“Canh hầm rất ngon nhưng những thức ăn còn lại thì không được ngon cho lắm”, Thẩm Nguyệt nói: “Hắn ta không có năng khiếu trong việc nấu ăn nhưng vẫn cứ cố chấp”.

Tô Vũ cười nói: “Chỉ cần hắn ta muốn học thì làm mãi rồi cũng sẽ quen tay mà thôi. Nếu như sau này hắn ta thích xuống bếp thì còn có thể nấu cơm cho nàng ăn, đó cũng không phải là chuyện gì xấu”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu như vậy thì ta đoán ta còn phải ăn những món tồi tệ trong một thời gian rất dài. Ta không quen để cho Tần Như Lương nấu cơm cho ta ăn. Người như hắn ta thích hợp cầm kiếm chứ không thích hợp cầm muôi”.


“Nhưng hắn ta đã tự mình cự tuyệt, không ai có thể thay hắn ta quyết định được”.

“Tô Vũ, chàng không thể ép hắn ta chữa trị cánh tay sao?”

Tô Vũ ngồi đối diện như nhìn xoáy vào Thẩm Nguyệt rồi nói: “Nếu như ta chữa tay cho hắn ta để cho hắn ta trở lại làm một đại tướng quân như lúc đầu thì sau này hắn ta sẽ trở thành kẻ địch của ta, nàng có muốn như vậy không?”

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hóa ra chuyện chàng muốn hắn ta hiểu rõ chính là chuyện này, khó trách hắn ta lại nói chàng là người phức tạp”.

“Ta sẽ không sửa chữa thanh kiếm để đặt vào tay của kẻ khác”, Tô Vũ nói: “Thay vì để hắn ta có khả năng trở thành kẻ địch của ta trong tương lai thì tốt hơn hết cứ để hắn ta như thế này”.

Chuyện cũ giống như một cơn gió, chỉ cần thổi qua liền tan biến.


Trong khoảng thời gian này, Tần Như Lương đã khiến nàng thấy được mặt gần gũi, ấm áp và chân thành của hắn ta.

Thẩm Nguyệt đối với Tần Như Lương không có yêu mà cũng không có hận, cũng không muốn có một ngày thực sự sẽ trở thành kẻ địch của hắn ta.

Nàng không thể nói Tô Vũ làm sai, dù sao Tần Như Lương cũng từng là đại tướng quân được hoàng đế xem trọng nhất, lập trường hai bên bất đồng cho nên tất nhiên Tô Vũ phải tính toán chuyện về lâu về dài mới được.

Sau đó Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Tốt hơn hết là cứ để cho hắn ta suy nghĩ rõ ràng. Không cần hắn ta hoàn toàn đứng về phía của chúng ta nhưng ít nhất sau này hắn ta cũng sẽ không làm kẻ địch của chúng ta. Trong chiến sự với Dạ Lương lần này hắn ta bị tính kế là bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau này hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy nữa”.

Tô Vũ nói: “Ta không cần hắn ta đứng về phía của chúng ta, ta chỉ cần hắn ta đứng về phía của A Nguyệt là đủ rồi”, ngừng một chút, ánh mắt của hắn hơi tối lại, sau đó hắn lại nói: “Bây giờ nhìn thấy hắn ta đường đường là một đại tướng quân uy vũ mà lại chịu xuống bếp nấu cơm cho nàng thì ta nghĩ không lâu nữa hắn ta sẽ suy nghĩ thông suốt mà thôi”.

Thẩm Nguyệt chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ sau đó mỉm cười nói: “Chàng có biết Tần Như Lương ghét nhất là dáng vẻ thản nhiên này của chàng hay không?”

“Những gì ta nói đều là sự thật, có chuyện gì mà không phải là chuyện đương nhiên chứ?”, Tô Vũ khẽ nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Ngoại trừ nói ta là một kẻ phức tạp cùng thản nhiên thì hắn còn nói với nàng chuyện gì nữa?”

“Sao vậy, chàng sợ hắn ta châm ngòi ly gián chúng ta sao?”

“Ta chỉ muốn biết hắn ta có nói lung tung hay không mà thôi”.
 
Chương 721: C721: Chương 721


Thẩm Nguyệt giả vờ suy nghĩ một chút rồi lại nheo mắt nói: “Hắn ta nói chàng là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, thâm sâu khó lường, luôn muốn khống chế người khác, thái độ làm người vô cùng đáng sợ. Hắn ta còn nói sẽ không bao giờ khuất phục trước sự khống chế của chàng, nói ta không nên cùng làm việc xấu với chàng”.

Tô Vũ mỉm cười nói: “Đây là do hắn ta nói hay là do nàng nói”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Dù sai thì ý tứ cũng đại khái là như vậy, ta chỉ diễn đạt rõ ràng hơn mà thôi”.

“Vậy nàng có bị hắn ta thuyết phục hay không?”

“Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Những chuyện mà hắn ta nói cũng không phải là ta không biết”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Nhưng ta yêu chàng, người khác không thể xen vào được”.

“Vậy thì nàng cũng biết ta có lòng dạ hẹp hòi, cho nên hắn ta có thể đối xử tốt với nàng nhưng nếu nàng muốn đối xử tốt lại với hắn ta thì vẫn nên thận trọng một chút”.

Thẩm Nguyệt cười rạng rỡ nói: “Nếu như ta không thận trọng thì chàng sẽ khóa cửa không cho ta vào phòng sao?”

Tô Vũ nói: “Không, lần sau ta nhất định sẽ không cho nàng bước ra khỏi phòng”.


Thẩm Nguyệt: “…”

Bấc nến phát ra những tiếng tanh tách, ánh nến cũng khẽ lung lay.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời nhưng nàng nhất thời cũng không biết nên nói chuyện gì.

Mấy ngày nay nàng đều bận rộn với việc cứu tế nạn dân, khắp nơi đều là những cặp mắt hướng về phía nàng, nàng không thể tỏ ra quá mức thân cận với hắn.

Nhưng trong lòng nàng chỉ thích được gần hắn. Có thể ngồi ăn cơm cùng nhau và nói chuyện một lúc đối với nàng đã là tốt lắm rồi.

Hai ngày nay Tô Vũ cũng luôn phải bận rộn với mấy người Hoắc tướng quân nên cũng không có thời gian dành cho nàng.

Một khi câu chuyện bị lệch khỏi chủ đề chính thì sẽ nảy sinh ra những tình huống khiến cho trái tim người ta đập nhanh bối rối.


Thẩm Nguyệt như quên hết tất cả mà tập trung sự chú ý vào Tô Vũ.

Ngay cả khi Tô Vũ giơ những ngón tay trắng thon dài lên và nới lỏng áo khoác ngoài, nàng vẫn cảm thấy cử chỉ của hắn thật tao nhã mê người.

Tô Vũ thấp giọng nói: “A Nguyệt, nàng cứ nhìn ta như vậy khiến cho ta cảm thấy cổ họng khô khốc rồi”.

Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm thấy rất căng thẳng, dường như ngay lập tức cũng có cảm giác giống như hắn.

Ánh mắt nàng trở nên long lanh hơn, nàng khẽ nói: “Chắc là do chàng đang cảm thấy có chút tức giận”.

Tô Vũ cười nói: “Có lẽ là như thế”.

Để đảm bảo an toàn cho công chúa, những người lính tuần tra vào ban đêm thỉnh thoảng vẫn đi ngang qua canh gác.

Sau khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ăn cơm xong thì họ cũng phải về phòng nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa bước qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy một đội binh lính tuần tra cầm đuốc chuẩn bị đi ngang qua.

Thẩm Nguyệt định nhấc chân bước ra ngoài thì không ngờ Tô Vũ ở bên cạnh lại đột nhiên tóm lấy nàng và kéo nàng vào góc tường trong tiểu viện.
 
Chương 722: C722: Chương 722


Trong góc tường có một khe hở chỉ vừa đủ cho hai người đứng sát vào nhau không còn một chút khoảng cách nào.

Thân thể của Tô Vũ đột ngột áp sát Thẩm Nguyệt, hơi thở của hắn nóng rực bên tai khiến cho Thẩm Nguyệt có chút khó thở.

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cố hết sức duy trì lý trí, nàng mở to hai mắt nhìn Tô Vũ đang ở gần trong gang tấc, nghiêm mặt mở miệng nói: “Đội tuần tra kia có vấn đề gì sao?”

Đã từng có chuyện sát thủ giả trang thành binh lính Dạ Lương trà trộn vào trong quân cho nên Thẩm Nguyệt không dám xem nhẹ chuyện này.

Nếu như thật sự có gian tế trà trộn vào trong quân thì phải xử lý sạch sẽ càng sớm càng tốt.

Kết quả, Tô Vũ lại nói nhỏ bên tai nàng: “Ta không biết, tạm thời còn chưa phát hiện ra”.

Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chưa phát hiện ra thì sao chàng còn kéo ta vào đây trốn?”

Khi tiếng giày sắt vang lên càng lúc càng gần, ánh sáng le lói của những ngọn đuốc cũng dần dần chiếu vào bức tường.

Tô Vũ siết chặt eo Thẩm Nguyệt, ôm lấy nàng nói nhỏ: “Ta chỉ muốn hôn nàng mà thôi”.


Ngay khi những người lính đi ngang qua bọn họ thì Tô Vũ đã ấn Thẩm Nguyệt vào tường, nâng cằm nàng lên rồi hôn nàng.

Lúc đầu Thẩm Nguyệt còn sợ bị lính tuần tra phát hiện, như vậy thì nàng và Tô Vũ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Nàng cũng biết chỉ cần một người lính vô tình cầm đuốc rọi vào trong thì chắc chắn sẽ phát hiện ra.

“Sẽ bị phát hiện ra đó…”

Tô Vũ đã chặn hết những lời nói khẽ của nàng.

Lý trí nói với Thẩm Nguyệt rằng nàng không được làm điều này nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà vươn tay ra ôm cổ Tô Vũ rồi hôn hắn say đắm.

Lính tuần tra đã đi từ lâu, hai người hôn nhau cũng đã lâu, lưu luyến không muốn chia tay.

Thẩm Nguyệt càng ngày càng phát hiện, hóa ra nam nhân cũng có thể dùng tính từ tươi đẹp để hình dung.


Nàng đã thưởng thức được sự tươi đẹp của Tô Vũ, người này chỉ thuộc về một mình nàng.

Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt vẫn lưu luyến khàn khàn nói trên môi hắn: “Tô Vũ, chàng thật thơm”.

Mùi hương trên cơ thể hắn thơm đến mức khiến cho kẻ khác phải mê muội.

Tô Vũ hôn lên vành tai nàng, giọng nói vừa khiêu khích vừa trêu đùa: “Thơm bình thường hay là thơm đến mức khiến cho nàng thất hồn lạc phách?”

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vòng tay hắn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngửi kĩ hình như cũng không thơm như vậy”. .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

Hắn sung sướng khẽ cười nói: “Vậy là thơm đến mức khiến cho nàng thất hồn lạc phách rồi, có phải bây giờ nàng cảm thấy ta rất ngon miệng, rất muốn ăn ta hay không?”

Rõ ràng là đã cuối mùa thu nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm thấy toàn thân nóng hừng hực.

Nàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Thật sự rất ngon miệng, ta thật sự muốn nuốt trọn chàng”.

Chỉ có điều, bây giờ bọn họ không thể nào quang minh chính đại, ngay cả hôn môi cũng phải lén lút, khó tránh khỏi chuyện nảy sinh cảm giác yêu đương vụng trộm.

Chuyện này chỉ khiến cho cả hai thêm dằn vặt.
 
Chương 723: C723: Chương 723


Mỗi khi nàng chạm vào vành tai và tóc mai của Tô Vũ thì trong lòng Thẩm Nguyệt luôn dâng lên mạnh mẽ cảm giác muốn ở cạnh bên hắn cả một đời.

Khi bước ra khỏi góc tường, Thẩm Nguyệt chạm vào đôi môi nóng bỏng đang sưng tấy của mình.

Khi nàng quay đầu lại nhìn Tô Vũ, hắn cũng đang nhấc chân bước ra ngoài nhưng bộ dạng của hắn vẫn rất bình thản, khác hẳn với bộ dạng mãnh liệt đè nàng vào tường hôn lúc nãy.

Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Đáng lẽ ta nên ra sức cắn vào môi chàng để xem chàng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không”.

Tô Vũ cười nói: “Lại đây, nhân lúc ta còn chưa đi xa nàng còn có thể kéo ta vào trong làm lại thêm lần nữa”.

Muốn dùng sức kéo Tô Vũ vào trong, Thẩm Nguyệt thực sự không thể làm được.

Ngày hôm sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy thì nàng vẫn cảm thấy môi còn hơi tê. Nàng soi gương thì phát hiện vẫn còn vài chỗ sưng đỏ.


Nếu như để cho Hạ Du nhìn thấy thì không ổn, hắn ta nhất định sẽ truy hỏi ngọn nguồn không buông tha.

Cho nên Thẩm Nguyệt bắt đầu tìm ớt để ăn.

Bây giờ muốn chế biến những món ăn có ớt cũng rất tốn thời gian cho nên nàng chỉ cần ăn ớt sống là được.

Quả nhiên, khi Hạ Du đến thì đã hoảng sợ nhìn thấy cả miệng nàng đỏ bừng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

Hạ Du lắp bắp nói: “Thẩm Nguyệt, cô không sao chứ, sao cô lại ăn nhiều ớt như vậy, cô gặp phải đả kích gì sao?”

Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ai nói phải chịu đả kích gì thì mới có thể ăn ớt chứ? Thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, ta không thể ăn cay một chút cho ấm người hay sao?”

Thẩm Nguyệt đưa hai nắm ớt cho Hạ Du rồi nói: “Ngươi nếm thử một chút đi, hương vị cũng không tệ lắm đâu”.


Hạ Du lắc đầu nói: “Ta còn chưa muốn tìm kích thích mạnh như vậy”.

“Ngon đến nỗi ăn hoài không ngán chứ không cay một chút nào. Không tin thì ngươi cứ ăn thử một miếng đi”.

“Không cay mà cô lại ra nhiều mồ hôi như thế hay sao?”

“Thời tiết như thế này phải đổ một chút mồ hôi mới tốt”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta hiểu về y thuật, ngươi tin ta đi, nam nhân để thân thể bị nhiễm ẩm lạnh cũng không tốt đâu”.

“Không tốt thế nào?”

Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Nhẹ thì đau lưng dễ mệt mỏi, tứ chi dễ bị tê lạnh, nặng thì còn không thể động phòng hoa chúc nổi”.

Hạ Du vừa nghe thấy chuyện đó thì đã tái mặt, đó đúng là một chuyện lớn.

Hạ Du bán tín bán nghi, liền ngồi xuống nói: “Thảo nào gần đây ta lại cảm thấy thân thể yếu đuối đến như vậy, hóa ra là do bị nhiễm ẩm lạnh”.

Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng, thầm nghĩ chắc là do hắn ta còn ăn cơm chưa no.
 
Chương 724: C724: Chương 724


Thẩm Nguyệt lại đưa trái ớt qua: “Nào, huynh đệ, ăn hai quả ớt, đảm bảo ngươi khỏe như vâm, đây là thứ làm giảm bớt khí lạnh tốt nhất”.

Hạ Du đã bị thuyết phục phần nào, nhưng vẫn không dám ăn: “Rốt cuộc có cay không? Ta trông có vẻ rất cay”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật sự không cay! Không tin thì ta ăn một quả cho ngươi xem!”, nói xong, nàng lập tức hào sảng cầm một quả ớt chấm vào nước tương rồi cho vào miệng nhai: “Thật sự không cay, ngươi thử đi”.

Hạ Du thấy Thẩm Nguyệt ăn ớt mà mặt không đổi sắc như vậy, thế là tin ngay, hắn ta cũng cầm một quả nhét vào miệng nhai.

Mới nhai hai hai lần, sắc mặt lập tức thay đổi: “Móa!”

Thẩm Nguyệt lập tức nhổ ớt ra, vừa điên cuồng uống nước vừa vội vàng quạt gió vào miệng: “Mẹ nó, cay quá!”

Hạ Du cay đến chảy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt! Cô lại nỡ lừa ta!”

Hạ Du vội vàng chạy đi súc miệng, uống nước, trong miệng không ngừng hít khí, muốn quay lại tìm Thẩm Nguyệt tính sổ.


Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt vội vàng chỉ vào phía sau hắn ta nói: “Mau xem, Tần Như Lương đến rồi”.

Hạ Du quay đầu nhìn, quả thật Tần Như Lương đang đi đến bên này.

Thế là Hạ Du trợn mắt lườm Thẩm Nguyệt một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đoan trang bình tĩnh ngồi xuống, thưởng thức cách ăn ớt chấm tương cùng Thẩm Nguyệt.

Đợi sau khi Tần Như Lương đến gần, Hạ Du mặt không đổi sắc vẫy tay với hắn ta: “Ồ, Tần tướng quân, mau qua đây ngồi. Mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, vừa nhìn đã thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.

Tần Như Lương vốn không muốn đáp lời Hạ Du, nhưng thấy Thẩm Nguyệt cũng ở đó nên đi tới.

Tần Như Lương nhìn ớt và tương trên bàn, cau mày: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Hạ Du nói: “Ăn ớt đó, đây là cách Thẩm Nguyệt mới nghĩ ra, có thể loại trừ lạnh trong người, Tần tướng quân muốn thử hay không?”


Tần Như Lương dứt khoát từ chối: “Ta không thử”.

Hắn ta đang định quay người rời đi, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Ta thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.

Tần Như Lương quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vậy thì thế nào?”

Hạ Du nói: “Mưa dầm kéo dài quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể trong thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể sinh bệnh. Thẩm Nguyệt thông hiểu y thuật, nàng nói, người có khí lạnh nhẹ thì đau lưng mỏi gối, chân tay lạnh toát”.

Sau đó hắn ta nhấn mạnh một câu: “Nặng thì có thể bất lực trong chuyện phòng the, vô cùng khó chịu”.

Tần Như Lương liếc hắn ta: “Trước mặt công chúa, ngươi nói không lựa lời như vậy, e rằng không thích hợp”.

“Đây chính là điều Thẩm Nguyệt nói cho ta biết”.

“Ừ, là ta nói cho hắn ta biết”, Thẩm Nguyệt nói.

Hạ Du lại nói: “Tần tướng quân, có muốn thử ớt này không, thuốc tốt dùng để trừ khí lạnh, không cay mà còn ngon miệng”.
 
Chương 725: C725: Chương 725


Tần Như Lương ghét bỏ liếc nhìn.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật sự không cay, ngươi có thể thử xem”.

Nói xong nàng và Hạ Du mỗi người ăn một quả, tỏ vẻ ăn khá ngon.

Thẩm Nguyệt cầm một quả ớt chấm tương đưa cho Tần Như Lương: “Nào, ăn thử coi”.

Xét thấy quả ớt là do Thẩm Nguyệt đưa tới, lại thấy hai người Hạ Du và Thẩm Nguyệt đều ăn mà mặt không có biểu cảm lạ gì, thế là Tần Như Lương cũng tin rồi.

Có lẽ là không cay đâu, huống hồ hắn ta cũng không ghét ăn ớt.

Tần Như Lương cầm ớt ăn vào, sau khi nhai mấy lần, sắc mặt hơi thay đổi.

Hạ Du không tử tế bật cười, hả hê đến độ muốn đập bàn ăn mừng.


Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ cảm giác sau khi lừa gạt hắn ta của Thẩm Nguyệt rồi. Vì lừa gạt Tần Như Lương, ăn quả ớt kia không phí công!

Thẩm Nguyệt cười mà như không cười, nói: “Thuốc đắng dã tật, ớt tốt cay miệng”.

Hạ Du hỏi: “Tần tướng quân, ăn ngon không?”

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Có tin ta nhét quả ớt này vào trong mũi ngươi không?”

Đúng lúc này, Tô Vũ cũng đến đây.

Hạ Du vội vàng nó: “Đại học sĩ đến rồi”.

Sắc mặt Tần Như Lương hơi trở lại bình thường, từ tốn ngồi xuống bên cạnh bàn.

Sau khi Tô Vũ đến gần, hắn liếc nhìn ba người, giọng điệu bình thản: “Đều ở đây à”.


Hạ Du hô lên: “Đại học sĩ qua đây ngồi”.

Tần Như Lương nặng nề lên tiếng: “Gần đây trời mưa tầm tã, khí lạnh khá nặng, nghe nói Thẩm Nguyệt nghĩ ra một cách rất tốt”.

Tô Vũ liếc nhìn mặt bàn, đuôi mắt khẽ nhướng lên, mỉm cười nói: “Ăn ớt sao?”

Thẩm Nguyệt đỡ trán, lúc đầu nàng cũng chỉ muốn che giấu chuyện đôi môi, sau đó thấy Hạ Du đến nên muốn lừa dối hắn ta một chút, lại không ngờ sau đó Hạ Du cũng lừa luôn Tần Như Lương, bây giờ Tô Vũ đến rồi, hai người bọn họ còn muốn lừa Tô Vũ.

Nhưng sao có thể dễ dàng lừa gạt Tô Vũ như vậy. Liếc nhìn vẻ mặt và ánh mắt của hắn, Thẩm Nguyệt biết hắn đã nhìn thấu tất cả rồi.

Hạ Du nói: “Đừng coi thường quả ớt, ớt là thứ có hiệu quả trực tiếp nhất trong việc trừ hàn khí. Những ngày này đại học sĩ ra ngoài dầm mưa không ít, hàn khí nặng dễ dàng mắc bệnh”.

Tô Vũ nhướng mày: “Mắc bệnh gì?”

Hạ Du ra vẻ thần bí nói: “Người nhẹ thì đau lưng mỏi gối, chân tay lạnh toát, người nặng thì phương diện kia không được, ngươi hiểu không?”

Tô Vũ tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: “Phương diện nào?”

“Chính là phương diện kia, đại học sĩ vẫn chưa thành thân, nếu sau này động phòng gặp trở ngại thì sẽ bị oán trách”.

Ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa của Tô Vũ nhìn về phía Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt hắn, nghe thấy hắn nói: “Cho dù ta không được, nhưng ta tin rằng nàng có thể thông cảm cho ta”.
 
Chương 726: C726: Chương 726


Khuôn mặt Thẩm Nguyệt cứng lại, không cách nào xua đi được nóng rực trên mặt.

Hạ Du và Tần Như Lương đều chú ý đến tầm mắt của hắn.

Hạ Du nói: “Đại học sĩ ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhìn Thẩm Nguyệt làm gì!”

Sắc mặt Tần Như Lương cũng rất khó coi, nói: “Tô đại nhân nói mấy lời này với công chúa quả thật quá mức tùy tiện, có khác gì ngụy quân tử trong ngoài không giống nhau!”

Tô Vũ bước tới thong dong ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Không nhìn nàng ấy, chẳng lẽ lại nhìn hai tên nam tử như các ngươi, không thấy kỳ lạ sao?”

Hình như cũng kỳ lạ thật.

Lạc đề xa quá rồi, Hạ Du lại kịp thời kéo chủ đề về lại: “Đại học sĩ, nào, ăn miếng ớt đi. Ngươi mà không ăn sẽ bị bệnh đấy”.

Thấy Tô Vũ cầm quả ớt với vẻ bỡn cợt nhưng chần chừ không chịu ăn, Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đưa cho Hạ Du ăn, lề mà lề mề chẳng ra dáng nam nhân”.


Hạ Du lên tiếng: “Này, Tần tướng quân, mong ngươi làm người phải có chút giới hạn! Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác nữa, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn”.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt không ngừng co giật, nàng nói: “Tô Vũ, không ăn thì thôi”.

Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Du và Tần Như Lương đồng loạt hướng về phía nàng, mang vẻ u ám và trách móc.

Ban nãy khi lừa hai người họ, Thẩm Nguyệt yêu cầu phải tự thực hiện, chưa từng nói rằng không ăn thì thôi.

Hạ Du thong dong đáp: “Đau lưng mỏi hông, tứ chi lạnh ngắt, thêm cả phương diện đó không ổn, là ai nói vậy?”

Hạ Du đáp: “Thẩm Nguyệt nói đó, nàng ta hiểu y thuật chắc ngươi cũng biết nhỉ?”

Thẩm Nguyệt ấn lại khóe mắt đang giật giật, kéo vạt áo của Hạ Du dưới gầm bàn: “Đừng nói nữa”.


Tô Vũ liếc nhìn Thẩm Nguyệt, gật đầu thấu hiểu: “Hóa ra là thế”.

Hắn đẩy ớt cho Hạ Du và Tần Như Lương, nheo mắt rồi nói: “Các ngươi ăn đi, ta không sợ bị bệnh, ta cũng thông hiểu y thuật, nếu bị bệnh ta sẽ tự chữa cho chính mình”.

Hạ Du và Tần Như Lương đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên ý đồ lừa gạt đã thất bại.

Lúc này, Tô Vũ cũng đẩy luôn phần ớt bên tay Thẩm Nguyệt ra, dịu dàng nói: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều thượng hỏa”, hắn mỉm cười đầy thâm hiểm: “Nàng nhìn nàng kia, môi sưng đỏ hết cả lên rồi”.

Thẩm Nguyệt: “..”.

Tô Vũ không hề vạch trần nàng, nhưng với trí thông minh của Hạ Du và Tần Như Lương, chắc cũng nên hiểu rằng Thẩm Nguyệt bịa chuyện ra chứ nhỉ.

Sau đó Thẩm Nguyệt tìm cớ chuồn đi mất, Hạ Du ở phía sau nàng vỗ bàn kêu ầm lên: “Thẩm Nguyệt! Cô đúng là đồ lừa đảo mở miệng ra toàn lời nói dối! Không thể động phòng là lừa ta phải không!”

Thẩm Nguyệt tự thấy may mắn vì nàng chạy đủ nhanh.

Suốt cả ngày Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy lỗ mũi mình như bốc khói. Nàng vốn không định ăn ớt đâu, thế mà rồi cũng ăn mấy miếng.
 
Chương 727: C727: Chương 727


Tô Vũ nấu trà thanh nhiệt cho nàng, Thẩm Nguyệt uống xong mới cảm thấy không còn nóng ruột nữa.

Tô Vũ phất áo ngồi xuống bên cạnh nàng, ung dung nói: “Loại bỏ phong thấp tại sao lại ăn cay, nàng có thể pha ít trà mà”.

Thẩm Nguyệt mím môi.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chạm tới đôi môi nàng mà không khỏi bật cười: “Nàng muốn che giấu chứng cứ hả?”

Thẩm Nguyệt nũng nịu lườm hắn một cái, nhấp thêm vài hớp trà, cảm giác hừng hực trong lòng giảm đi rõ rệt: “Biết rõ mà còn hỏi, thú vị lắm à?”

Tô Vũ trầm ngâm đáp: “Thế thì lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn, cố gắng không để lại dấu vết, như thế nàng cũng không cần ăn ớt để che giấu nữa”.

Thẩm Nguyệt không khỏi sợ hãi: “Còn có lần sau á? Lần sau đến lượt chàng ăn ớt mới đúng!”

Mưa tạnh được một ngày.

Trong viện vẫn luôn ẩm ướt, cảm giác lành lạnh trong không khí cứ lẩn quẩn mãi vì không có mặt trời.


Chắc hẳn ai cũng mong nhớ những ngày tháng hanh hao mát mẻ với ánh nắng rực rỡ.

Vào đêm, mọi người đã ngủ hết. Truyện Linh Dị

Ngày thường Hạ Du ăn uống trong quân cùng Hoắc tướng quân, đồ ăn trong quân doanh chẳng có gì béo bở, thế nên cứ đến tối là hắn ta đói mốc meo, trằn trọc không ngủ nổi.

Hắn ta luôn phải tới trù phòng tìm chút gì đó lót dạ mới có thể ngủ được, điều này đã trở thành thói quen trong thời gian gần đây.

Hạ Du tìm được vài cái bánh màn thầu trong phòng bếp, vừa gặm bánh vừa quay về viện.

Không ngờ hắn ta gặp được Tô Vũ cũng chưa ngủ.

Tô Vũ xách theo một cái lồng, cẩn thận đi qua hành lang với ánh đèn leo lét.

Hắn bước đi không gây ra tiếng động, lớp áo đen như lẫn vào trong bóng đêm, tay áo phơ phất như không nhiễm khói lửa nhân gian.


Hạ Du vô thức bật ra tiếng gọi: “Đại học sĩ”.

Tô Vũ ngừng bước chân, nhìn theo nguồn âm thanh.

Đôi mắt đen thẫm như mực, không nhìn rõ vui buồn kia khiến Hạ Du không khỏi bồn chồn, cảm giác như thể mình không nên gọi hắn vậy.

Đợi khi tiến đến gần hơn, thấy sắc mặt Tô Vũ vẫn ôn hòa, ánh mắt không hề thâm trầm như ban nãy, Hạ Du còn tưởng mình bị hoa mắt.

Hạ Du hỏi: “Muộn thế này rồi, sao ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Chẳng phải ngươi cũng chưa ngủ đấy sao?”, Tô Vũ điềm tĩnh trả lời.

“Ta đói quá mà, đi tìm đồ ăn”, Hạ Du nhìn về phía chiếc lồng trong tay hắn: “Ngươi xách thứ gì thế?”

Tô Vũ giơ cái lồng lên trước mắt Hạ Du, ngay lập tức, một thứ âm thanh the thé vang lên trong màn đêm.

Hạ Du vội vàng lùi về sau một bước, định thần nhìn lại mới phát hiện mấy con chuột bị nhốt trong lòng, làm hắn ta ban nãy thấy sợ hết hồn.

Hạ Du hỏi: “Mấy con chuột này từ đâu ra thế?”

Tô Vũ đáp: “A Nguyệt rất sợ chuột, chúng lại quá hoành hành, nửa đêm làm ồn khiến A Nguyệt không ngủ nổi, thế nên mới bị ta bắt”.
 
Chương 728: C728: Chương 728


Không ngờ Thẩm Nguyệt không sợ trời không sợ đất lại đi sợ chuột! Nhưng điều này cũng chẳng hề kỳ lạ, ai cũng sợ vài thứ gì đó mà.

Thế nên Hạ Du không nghi ngờ gì: “Vậy ngươi mang chúng đi đâu để xử lý? Đừng nhất thời mềm lòng phóng sinh chúng, chúng sẽ quay trở lại đấy”.

Riêng về điều này thì Hạ Du có chút kinh nghiệm, hắn ta bổ sung thêm: “Chuột thường sống thành từng ổ lớn, hôm nay ngươi mới bắt được vài con, chắc chắn ngày mai vẫn còn”.

Tô Vũ đáp: “Ta sẽ nghĩ cách bắt hết bọn này. Hạ công tử nghỉ ngơi sớm đi”.

Thế là hai người tách nhau ra, Hạ Du về phòng đi ngủ, Tô Vũ xách đám chuột đi xử lý.

Sau đó bận tới bận lui, Hạ Du cũng không lấy chuyện Thẩm Nguyệt sợ chuột ra trêu chọc nàng, không nhắc đến nữa.

Cơn mưa đã dừng nên dù không thấy ánh mặt trời thì sắc trời vẫn từ từ sáng hơn.


Có vẻ như cơn mưa này cuối cùng cũng dừng rồi.

Việc khơi thông dòng chảy bên phía Hoắc tướng quân cũng được tiến hành khá thuận lợi. Chỉ cần trời không mưa nữa, nước đọng trong các ao hồ ở chỗ trũng cũng không tràn ra thêm nữa, hiểm họa sạt lở cũng bớt đi vài phần.

Sau khi nước trong các hồ chứa chảy ra ngoài một phần, tuy rằng nước sông vẫn còn lẫn bùn và cát, nhưng tình hình khá ổn định. Đợi khi bùn đất lắng xuống, nước sông chảy đến thành Kinh ở hạ lưu chắc hẳn sẽ trở nên trong hơn.

Thấy cơn mưa xám xịt kéo dài liên miên này sắp qua đi, bách tính và các binh sĩ trong thành Vân rất đỗi vui mừng.

Mà đám người Tô Vũ đã ở lại thành Vân rất lâu rồi, đội nghi trượng trong kinh thành đã mấy lần thúc giục, họ cũng nên khởi thành hồi kinh.

Sau khi sự việc ở thành Vân được sắp xếp ổn thỏa, mấy người họ cùng đội nghi trượng trong kinh lên đường hồi kinh.


Ngày xuất hành, sắc trời vẫn còn xám ngoét, vó ngựa giẫm trên nền đất làm bùn nhão màu nâu văng tung tóe.

Bách tính trong thành biết tin Tĩnh Nguyệt công chúa sắp rời đi nên lục tục tới cổng thành đưa tiễn.

Tướng sĩ bên ngoài cổng thành cũng đứng ngay ngắn để đưa tiễn họ.

Thời gian này họ đã vì thành Vân làm rất nhiều điều, giải cứu không ít nạn dân. Sau này cho dù lũ lụt có xảy ra, sông ngòi bên ngoài thành đã được chia nhánh xong xuôi, bách tính ở thành Vân cũng không cần lo nước lũ sẽ tràn vào thành nữa.

Tuy rằng mọi người đồng tâm hiệp lực rất vất vả, nhưng các tướng sĩ và bách tính giúp đỡ lẫn nhau, sự ăn ý, tin tưởng và dựa dẫm này cũng là điều cực kỳ hiếm có.

Hoắc tướng quân rút ra một đội binh sĩ, đi theo hộ tống họ tới thành Kinh.

Lúc này Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, Hoắc tướng quân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe của họ.

Mặc dù đằng trước và phía sau có đội nghi trượng, nhưng thân binh của Hoắc tướng quân chặn ngay ở giữa, Hoắc tướng quân nói chuyện cùng Tô Vũ cũng không sợ bị nghe thấy.
 
Chương 729: C729: Chương 729


Hoắc tướng quân ngẩng đầu nhìn con đường ngoằn ngoèo trước mặt: “Chuyến này núi cao đường dài, Tô đại nhân phải luôn cẩn thận, nhất định phải bảo vệ được công chúa”.

Tô Vũ đáp: “Tướng quân cứ yên tâm, đây là chức trách của Tô mỗ”.

“Ta vẫn luôn yên tâm về Tô đại nhân mà. Tô đại nhân, chuyến này hồi kinh, hiệu triệu cựu thần tiền triều, mở quan ải của các thành, đến lúc đó đại quân biên giới phía Nam mới có thể xua quân sát phạt lên phía Bắc, không cần tốn sức thổi bụi, cũng có thể tránh được một trận ác chiến, tránh cho bách tính lầm than. Nhưng hành trình này cũng hết sức nguy hiểm”.

Năm đó, không ít cựu thần tiền triều cũng bị giáng chức xuống các địa phương như Hoắc tướng quân, thế nhưng bây giờ nó lại biến thành thời cơ, chỉ cần liên lạc với các cựu thần, thành trì không cần tấn công cũng lấy được, họ sẽ tự mở cổng thành nghênh đón.

Chỉ là không biết bây giờ lòng dạ của các cựu thần còn bao nhiêu phần hướng về tiền triều. Tô Vũ cần thăm dò từng bước, luôn luôn phải cảnh giác ám tiễn trong kinh thành.

Thẩm Nguyệt cần dùng hành trình này để xây dựng uy danh và sức hiệu triệu của bản thân, nếu không không thể khiến quan dân các địa phương tín phục.

Mà sự cố gắng bấy lâu nay của Tô Vũ là để gây dựng uy vọng cho nàng.


Sau cùng nàng sẽ trở thành Tĩnh Nguyệt công chúa biết gánh vác, có tài năng, được bách tính Đại Sở ủng hộ.

Tô Vũ sẽ khiến bách tính Đại Sở hiểu rằng, chỉ có Tĩnh Nguyệt công chúa mới có thể cứu họ lúc lâm nguy, mới có thể giúp Đại Sở tốt đẹp lên từng ngày.

Con đường này sẽ rất dài và chông gai.

Tô Vũ đáp: “Đợi khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, ta sẽ thông báo cho tướng quân”.

Hoắc tướng quân trầm ngâm trong chốc lát: “Công chúa sau cùng không thể hồi kinh được, Tô đại nhân nhất định phải khuyên công chúa lấy đại cục làm trọng. Đợi khi đại quân ta tiến về phía Bắc rồi hẵng hồi kinh”.

Tô Vũ không thể hiện thái độ gì: “Chuyện này e là hơi khó, nhưng Tô mỗ sẽ cố gắng”.

Trong kinh vẫn còn Bắp Chân, lúc này chắc chắn hoàng đế sẽ giữ rất chắc, Thẩm Nguyệt sẽ từ bỏ thằng bé sao?


Ban đầu khi rời kinh hắn chỉ lo Thẩm Nguyệt gặp nguy hiểm, rời đi quá vội, hắn không thể nào chuẩn bị chu toàn cho Bắp Chân.

Nếu nghe theo lời dặn của Thẩm Nguyệt, Thôi thị thấy tình hình không ổn sẽ mang Bắp Chân tới tìm Liên Thanh Châu, nếu nhờ Liên Thanh Châu đưa Bắp Chân đi thì trong phủ tướng quân toàn là tai mắt, Liên Thanh Châu chắc chắn sẽ bị lộ.

Thời cơ chưa đến, Liên Thanh Châu chưa thể bị lộ vào thời điểm này.

Ai cũng biết rằng đối với Thẩm Nguyệt mà nói thì kinh thành chẳng khác nào cái lồng, nàng không nên quay về đó, quay về đó chỉ càng thêm nguy hiểm.

Hoắc tướng quân cũng không nói nhiều nữa, chắc hẳn mặt lợi mặt hại trong chuyện này, Tô Vũ còn hiểu rõ hơn ông ta.

Sau đó đi thêm một đoạn, Hoắc tướng quân lại đè thấp giọng mà hỏi: “Đội nghi trượng tùy tùng này nên xử lý thế nào, có cần…”

Ông ta không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ đã đủ rõ rồi.

Tô Vũ điềm tĩnh đáp: “Không vội, đợi đến thành Kinh rồi tính tiếp”.

Từ thành Vân đến thành Kinh, đoạn đường không quá xa xôi, nhưng trời ẩm ướt, đường trơn trượt, đoàn người cũng đông, thế nên hành trình rất chậm.
 
Chương 730: C730: Chương 730


Tận khi trời tối, đội hình của họ vẫn chưa tới được thành Kinh.

Thế nên họ đành tìm một nơi nào đó địa thế cao ráo để cắm trại, qua đêm bên ngoài.

Lửa trại sáng lên ở nơi núi rừng hoang dã mênh mông khiến màn đêm cũng ấm áp hơn đôi phần.

Cây cối ẩm ướt, trên cành lá dần dần ngưng tụ những giọt nước, lặng lẽ rơi xuống, giống như sương lạnh trong đêm.

Lắng tai nghe cũng chẳng còn nghe thấy tiếng kêu của côn trùng hay ếch nhái nữa, màn đêm vô cùng yên tĩnh.

Bởi vì chỉ có tổng cộng hai chiếc xe ngựa cùng đi, ban ngày Hạ Du và Tần Như Lương cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, thế nhưng chẳng ai cảm thấy bất tiện.

Tính tình của Tần Như Lương và Tô Vũ trái ngược hoàn toàn.


Điều kiện hiện giờ của Tần Như Lương không thích hợp để cưỡi ngựa, thế nhưng hắn ta cứ cứng đầu đòi cưỡi ngựa, không để người khác cảm thấy hắn ta yếu đuối, nhưng Tô Vũ thì khác, người khác cảm thấy hắn yếu ớt, hắn có thể tỏ ra yếu ớt.

Ngồi trong xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều.

Đến tối, các binh sĩ vây quanh đống lửa, túm tụm lại. Điều kiện ngủ ngoài trời có hạn, Tần Như Lương và Hạ Du hoàn toàn có thể quay về trong xe ngựa mà ngủ.

Thế nhưng ba người đàn ông cùng chen chúc trên một chiếc xe ngựa thì quá chật chội.

Bên trong xe ngựa của Thẩm Nguyệt có thể chứa một người nữa. Thẩm Nguyệt không để tâm đâu, nàng giữ quan hệ không quá tệ với cả ba người, chẳng qua cũng chỉ là chừa ra một chỗ để ngủ thôi.

Nhưng bất kể là Tô Vũ hay Hạ Du chuyển tới xe của Thẩm Nguyệt thì đều không phù hợp.

Chỉ có Tần Như Lương ngủ chung một xe với Thẩm Nguyệt mới hợp tình hợp lý.


Tô Vũ nói: “Đêm nay tạm thời cứ ngủ như vậy đi”.

Tần Như Lương nói: “Ba người ngủ không nổi, ta có thể tới chỗ Thẩm Nguyệt ngủ nhờ”.

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong ánh mắt thoáng thấy hàn ý, hắn đáp: “Chỗ nàng không chào đón ngươi”.

Chẳng hiểu sao Tần Như Lương cảm thấy sung sướng khi cuối cùng cũng giẫm được vào đuôi của Tô Vũ, những ngày qua Tô Vũ khiến hắn ta rất tủi thân, bây giờ hắn ta cuối cùng cũng có thể khiến Tô Vũ ấm ức một phen rồi.

Thế nhưng hắn ta không hề thể hiện ra qua sắc mặt, chỉ lên giọng thách thức: “Ngươi đâu phải nàng ấy, làm sao ngươi biết nàng ấy không chào đón ta”.

Tô Vũ đáp: “Tốt nhất là ngươi đừng quấy rầy nàng ấy”.

Hạ Du liếc nhìn Tần Như Lương rồi liếc sang Tô Vũ, cảm giác một mùi chua lòm nhanh chóng lan ra trong xe ngựa.

Hạ Du chép miệng, nếu võ công của Tần Như Lương khôi phục thì hay rồi, hắn ta thực sự muốn xem kịch hay khi hai người này đánh nhau, rốt cuộc là Tô Vũ lợi hại hơn hay Tần Như Lương lợi hại hơn nhỉ, làm hắn ta mong ngóng lắm đấy.

Thế là Hạ Du hóng chuyện không sợ chưa đủ lớn chuyện: “Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt vẫn là thê tử trên danh nghĩa của Tần tướng quân, Tần tướng quân qua đó chẳng phải là điều nên làm sao”.
 
Chương 731: C731: Chương 731


Tần Như Lương đáp: “Hắn ta nói đúng đấy, tất cả mọi người đều biết Thẩm Nguyệt là thê tử của ta, ta tin rằng ngươi cũng nên biết điều đó. Sao hả, ta không thể tới làm phiền nàng ấy sao?”

Toàn thân Tô Vũ như lạnh đi, không còn vẻ hiền hòa dễ gần như ngày thường nữa, mà là thứ khí chất mà vật sống chớ lại gần.

Hạ Du nép vào một góc, ngay lập tức thay đổi lập trường, hắn ta nói với Tần Như Lương: “Chỉ là một buổi tối thôi mà, ba người chúng ta chen chúc một tí cũng không phải không thể ngủ được, hay là Tần tướng quân đừng tới tìm Thẩm Nguyệt nữa”.

Hắn ta không muốn chịu trận, nhưng vẫn thấy vui khi kẻ khác gặp nạn. Có điều, lỡ như Tần Như Lương đi tìm Thẩm Nguyệt rồi Tô Vũ tới gây sự với hắn ta thì không nên, thế là Hạ Du vẫn phải giả bộ giúp Tô Vũ nói vài câu.

Nhưng Tần Như Lương cảm thấy hả hê lắm, Tô Vũ càng không muốn, hắn ta càng phải làm vậy.

Tần Như Lương nói: “Tô Vũ, đêm nay ta sẽ đi tìm Thẩm Nguyệt đấy, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi tìm nàng ấy, tiếc là ngươi không thể”.

Tần Như Lương tin chắc rằng Tô Vũ sẽ không ra tay với hắn ta ở đây, một khi hắn ta ra tay thì mọi thứ bại lộ hết. Cho dù ngăn cản được Tần Như Lương tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt, Tô Vũ cũng không đủ lý lẽ.

Thế nên Tần Như Lương muốn đi, Tô Vũ cũng không cản được hắn ta.


Huống hồ hắn ta cũng không dễ bị hù dọa, có thể trước kia hắn ta từng bị Tô Vũ chấn nhiếp, nhưng bây giờ khác xưa rồi.

Không ngờ rằng Tần Như Lương nói đi là đi thật, Tô Vũ cũng không hề đứng dậy ngăn cản.

Tô Vũ ngả người vào vách xe ngựa, giọng nói rất thản nhiên: “Ngươi muốn đi, tất nhiên ta sẽ không cản ngươi. Nói thật, ta cũng không có lý do gì để đi tìm nàng ấy. Nhưng nếu ngươi dám chạm vào nàng ấy dù chỉ một chút, không đợi chữa khỏi hai tay cho ngươi, ta sẽ khiến ngươi tàn phế trước”.

Tần Như Lương nhắm mắt làm ngơ.

Tô Vũ lại nheo mắt như không có việc gì: “Ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không đến được thành Kinh”.

Hạ Du không khỏi nặng lòng, hắn ta cảm thấy Tô Vũ không hề đùa cợt.

Hạ Du lúng túng nói: “Không đâu, Tần tướng quân sẽ không làm bậy đâu, huống hồ nơi này có bao nhiêu người canh chừng, xe ngựa cũng không xa lắm…”


Tô Vũ bất chợt ngước mắt lên nhìn Hạ Du.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia phóng ra ánh nhìn rất bình thản, nhưng chẳng khiến sao chỉ khiến người ta run rẩy và bất an.

Hạ Du lập tức nhắm mắt, ngả đầu xuống, nằm trong xe ngựa ngáy khò khò.

Xe chiếc xe quả thực cách nhau không xa, Tô Vũ vén nhẹ rèm che, bên đống lửa ngoài kia, Tần Như Lương nhấc chân tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt.

Vẻ mặt Tô Vũ không hiện ra chút sóng gió nào, nhưng đôi mắt như tối sầm đi.

Cho dù hắn tin rằng Tần Như Lương không thể làm gì được, hắn cũng thấy không vui.

Sự hiện diện của Tần Như Lương vẫn khiến Thẩm Nguyệt sững sờ, cho dù nàng biết nếu có ai đó đến đây, khả năng cao nhất chỉ có thể là Tần Như Lương.

Không gian trong xe ngựa bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp.

Thẩm Nguyệt chỉ vào bên còn lại và nói: “Ngươi ngủ bên đó, ta ngủ bên này, đừng làm phiền nhau”.
 
Chương 732: C732: Chương 732


Tần Như Lương ngồi xuống được một lát, thấy Thẩm Nguyệt không định ngó ngàng tới hắn ta: “Thực ra ta không cần thiết phải qua đây”.

Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Nhưng chẳng phải ngươi đã ngồi ở đây rồi sao”.

Tần Như Lương đáp: “Chắc hẳn cô cảm thấy ta rất ti tiện, không giữ lời hứa, vẫn dùng danh nghĩa phu thê để chiếm lợi cho mình”.

Thẩm Nguyệt cười cười: “Ta không nghĩ vậy đâu, thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều”.

“Sở dĩ ta qua bên này…”, Tần Như Lương nói: “Là vì muốn chọc tức Tô Vũ. Chắc chắn hắn không muốn ta đến đâu, bản thân hắn không đến được, đêm nay chắc sẽ lo lắng không ngủ nổi mất”.

Thẩm Nguyệt: “…”

Nàng nhìn Tần Như Lương mà khóe mắt giật giật, khóe miệng loang loáng nét cười.

Tần Như Lương lại nói: “Gần đây hắn huênh hoang quá đấy, hắn ra vào phòng của cô, ta đã không tính toán gì rồi. Chỉ có chuyện gì liên quan đến cô mới khiến hắn tức giận như vậy, đêm nay cho hắn tức xì khói, cảm giác này quá là tuyệt”.


Thẩm Nguyệt đột nhiên có cảm giác Tần Như Lương và Tô Vũ yêu nhau lắm cắn nhau đau còn nàng hoàn toàn dư thừa vậy.

Thẩm Nguyệt nghẹn họng một hồi, thấy Tần Như Lương nằm xuống ở một góc. 𝖳ìⅿ đọc 𝐭hêⅿ 𝐭ại ﹢ 𝖳𝙧ùⅿ𝖳𝙧𝘶𝙮ện.𝒱n ﹢

Hắn ta nhắm mắt lại: “Cô cứ yên tâm mà ngủ đi, ta chỉ mượn chỗ ngủ thôi, sẽ không quấy rầy cô đâu”.

Đối với chuyện tình cảm, có lẽ lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để bày tỏ nỗi lòng, nhưng Tần Như Lương lại không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào.

Chắc hẳn hắn ta biết Thẩm Nguyệt sẽ không thích nghe những lời ấy, chỉ khiến nàng thêm bực mình.

Chỉ cần biết rằng Thẩm Nguyệt ở ngay bên cạnh là được, Tần Như Lương không mong mỏi quá nhiều. Cách bầu bạn bên cạnh như thế này, có một lần sẽ bớt đi một lần.

Tần Như Lương đã hiểu ra từ trước đó, Thẩm Nguyệt và Liễu Mi Vũ không giống nhau.


Liễu Mi Vũ là nữ nhân quấn quýt bên cạnh hắn ta, cần hắn ta bảo vệ, còn Thẩm Nguyệt chỉ muốn bay đi.

Càng yêu nàng ấy, càng phải để nàng ấy bay cao hơn, chứ không phải cố chấp lôi nàng từ trên không trung xuống.

Nữ nhân này, bẩm sinh đã nên đứng ở nơi thật cao.

Về sau Tần Như Lương đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô có cần ta bảo vệ nữa không?”

Qua hồi lâu, Thẩm Nguyệt mới trả lời: “Nếu ta nói cần ngươi, có phải ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì?”

“Nếu cô cần, ta nhất định sẽ bảo vệ cô, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì”.

Thẩm Nguyệt lặng lẽ mỉm cười: “Thế thì nếu ta thực sự nói cần, liệu có ti tiện quá không? Ta chỉ cần nói thật với ngươi, ta vừa không cần ngươi bảo vệ, cũng không muốn ngươi biến thành kẻ thù”.

Tần Như Lương cười khổ: “Rõ ràng cô chỉ cần nói một câu “cần”, tất cả mọi thứ có thể giải quyết dễ dàng”.

“Tần Như Lương, ngươi có thể bảo vệ người thực sự cần được ngươi bảo vệ, chắc chắn sẽ có người xứng đáng để ngươi làm như vậy. Nhưng người đó tuyệt đối không phải Liễu Mi Vũ, bởi vì nàng ta không xứng”.
 
Chương 733: C733: Chương 733


“Nếu trước kia ta không dẫn theo nàng ấy rời đi, phải chăng chúng ta sẽ không đi đến bước đường như hôm nay?”

“Có lẽ vậy, ngươi hối hận à?”

Tần Như Lương đáp: “Ta không biết”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy khá thê lương.

Nàng vừa mong Tần Như Lương nói hối hận, nhưng cũng không mong hắn ta hối hận, có lẽ hắn ta nói không biết chính là đáp án tốt nhất.

Nếu không, bao nhiêu năm qua hắn ta kiên trì bảo vệ Liễu Mi Vũ, để làm gì chứ?

Không ai nói thêm gì nữa.

Đêm đó, hai người bình yên vô sự trải qua một đêm trong xe ngựa.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thẩm Nguyệt xuống xe ngựa hít thở không khí.


Không khí trên núi trong lành mà hơi lạnh, hít sâu vài hơi là thấy có tinh thần ngay.

Tô Vũ và Hạ Du đang ngồi bên đống lửa, trên đống lửa bắc một nồi cháo, Hạ Du đang nướng lương khô.

Hoắc tướng quân biết một ngày không thể đến được thành Kinh nên mang theo ít lương thực.

Hạ Du thấy Thẩm Nguyệt bước ra bèn vội vàng vẫy tay với nàng.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn bóng lưng của Tô Vũ, nhấc chân đi qua đó.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ, liếc nhìn hắn, thấy hắn cụp mắt, dưới mắt xuất hiện bọng mắt xanh xanh, nàng không khỏi sững sờ: “Đêm qua không ngủ ngon sao?”

Hạ Du nhanh mồm nhanh miệng: “Đêm qua Tần tướng quân tới chỗ cô, đại học sĩ đâu thể ngủ ngon được, về cơ bản cả đêm không ngủ”.

Tô Vũ cực kỳ điềm tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Là do ngươi ngáy quá to, tiếng ồn khiến ta cả đêm không ngủ nổi”.

Tần Như Lương cũng nhanh chóng bước tới, liếc mắt nhìn Tô Vũ mà nói: “Trông trạng thái của ngươi thế này, ta hài lòng lắm đó”.


Cành cây to như cổ tay trong tay Tô Vũ “rắc” một tiếng gãy làm đôi.

Hạ Du thấy tình hình không ổn lập tức đứng dậy lôi đầu Tần Như Lương tới chỗ Hoắc tướng quân.

Tô Vũ điềm tĩnh đứng dậy, bàn tay dưới tay áo của Thẩm Nguyệt vô thức kéo lấy góc áo của hắn.

Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ta đi lấy bát múc cháo cho nàng uống”.

Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới buông tay.

Chẳng bao lâu sau, Tô Vũ cầm theo một cái bát không quay về, múc một bát cháo nóng hổi đưa cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt bưng bát trong tay, thỉnh thoảng thổi vài cái.

Hơi nóng bốc lên như sương mù vậy, làm mờ tầm nhìn của Thẩm Nguyệt.

Khi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, nàng cảm thấy hắn cứ mờ mờ ảo ảo, mi mục thanh tú như họa, đẹp đến mức không chân thực.

Tô Vũ im lặng hồi lâu không nói gì.

Thẩm Nguyệt mở lời trước: “Chàng đang suy tính gì trong lòng thế”.

Tô Vũ trả lời: “Tính xem nên giết người thế nào”.
 
Chương 734: C734: Chương 734


“Giết ai? Tần Như Lương?”

“Ừm”.

Thẩm Nguyệt hắng giọng, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Bát cháo này được bỏ thêm giấm sao, sao ta ăn mà cứ thấy chua chua nhỉ”.

“Bởi vì ta thêm ít giấm vào cháo”.

Thẩm Nguyệt: “… Chàng cho thật à?”

“Cho thật mà”.

Thế là Thẩm Nguyệt nghiêm túc nếm thử vài miếng, phát hiện hóa ra không phải ảo giác mà là bát cháo này hơi chua thật.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Đang yên đang lành chàng thêm giấm vào làm gì?”


Tô Vũ đáp: “Để nàng nếm thử vị chua”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thế chàng cũng phải thử”.

“Không cần thử đâu, ta vốn đã chua lắm rồi”.

Tuy trong miệng toàn vị chua nhưng Thẩm Nguyệt thấy lòng dạ ngọt ngào lắm. Nàng uống hết bát cháo rồi đưa cái bát không cho Tô Vũ: “Vậy chàng cho ta thêm bát nữa, ta phải nghiền ngẫm thật kỹ vị chua này”.

Tô Vũ ngừng một chốc, múc thêm một bát cho Thẩm Nguyệt.

Thấy Thẩm Nguyệt nếm thử một cách nghiêm túc, sắc mặt Tô Vũ dịu lại, thoáng có chút thoải mái.

Thẩm Nguyệt ăn liền hai bát, Tô Vũ hỏi: “Nàng no rồi sao?”

Thẩm Nguyệt gật đầu nhìn hắn: “Chàng vẫn nên ăn một chút đi, kẻo lát nữa đi đường sẽ đói”, nàng tựa vào bên cạnh hắn thấp giọng nói một câu: “Chàng như thế, ta đau lòng”.


Sau đó nàng lại nhanh chóng kéo ra khoảng cách.

Tô Vũ híp mắt nói: “Tối qua hắn có làm gì không phải với nàng không?”

“Không có, hắn ngủ bên kia, ta ngủ bên này, nước sông không phạm nước giếng. Tần Như Lương hiện tại cũng không phải là Tần Như Lương trước kia nữa, hắn sẽ không cưỡng bức ta”, Thẩm Nguyệt cười.

“Thật ra, ta có nghe hắn nói hắn chỉ muốn chọc giận chàng, nếu chàng bị hắn chọc giận đến mức ngủ không ngon, ăn không vào thật thì thì đúng ý hắn rồi”.

Tô Vũ chậm rãi ăn cháo nói: “Như thế ta đúng là không thể để mình bị hắn chọc tức được!”

Thẩm Nguyệt nhìn tướng ăn của Tô Vũ, ánh mắt nhìn đến quầng thâm trên mắt hắn, đau lòng nói: “Tối qua, chàng không ngủ cả đêm sao?”

Tô Vũ nói: “Không có, chỉ là ngủ không ngon thôi”.

“Dù Tần Như Lương không đứng đắn thì giờ hắn cũng chẳng đánh lại ta nên chàng đừng lo lắng như vậy”.

Hầu kết Tô Vũ hơi động đậy, hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “A Nguyệt, nàng chỉ có thể để ta chạm vào”.

Thẩm Nguyệt dời mắt nhìn chỗ khác, tim đập nhanh, nàng cong môi nói: “Ừ, ta không để người khác chạm vào, chỉ có thể cho chàng đụng, còn ghen không?”
 
Chương 735: C735: Chương 735


Tô Vũ nhướng mày nói: “Cháo này bỏ giấm hơi nhiều”.

Sau khi ăn xong, đoàn người tiếp tục lên đường đến Thành Kinh.

Nếu hôm nay tăng tốc đi đường thì có lẽ họ sẽ kịp vào thành lúc trời tối.

Đường vẫn còn lầy lội và khó đi nhưng trời ngày càng sáng, đôi khi có chút mưa phùn.

Hoa màu ven đường đa phần đã bị mưa lớn hủy hoại, trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy chỗ bị sạt lở, đất bùn mới lộ ra ngoài, thoang thoảng mùi đất.

Hoắc tướng quân phái binh sĩ đi trước dò đường, tốt nhất nên đến thành Kinh báo cho quân thủ thành một tiếng, để quân thủ thành đóng cửa muộn một chút để tiện cho việc đón công chúa vào thành.

Binh sĩ dò đường nhanh chóng quất roi thúc ngựa chạy nhanh, vó ngựa giẫm lên bùn đất, một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng đến xế chiều, binh sĩ dò đường đó lại cưỡi ngựa nhanh chóng quay lại.

Con ngựa vừa chạy tới gần, binh sĩ thuần thục bước xuống ngựa rồi quỳ gối trước mặt Hoắc tướng quân.


Hoắc tướng quân nói: “Phía trước có chướng ngại vật?”

Nếu gặp sạt lở chắn đường, có lẽ họ phải kéo dài hành trình.

Binh sĩ đó bẩm báo: “Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã cưỡi ngựa đến thành Kinh nhưng cửa thành đóng chặt, hôm nay không thích hợp vào thành!”, ngừng một chốc, binh sĩ lại nói: “Nghe lính trấn thủ thành nói là tạm thời không thích hợp vào thành”.

Hoắc tướng quân nhìn sắc trời: “Còn sớm mà sao lại đóng cửa thành? Ngươi nói không thích hợp vào thành là thế nào?”

“Người dân trong thành Kinh… hình như bị nhiễm ôn dịch”.

Sắc mặt Hoắc tướng quân trở nên nghiêm trọng.

Một khi gặp thiên tai đại hạn, điều đáng sợ nhất là tình hình tai họa lan rộng, cuối cùng dẫn đến ôn dịch tràn lan.

Không ngờ lần lũ lụt lần này vẫn dẫn tới dịch bệnh.


Ôn dịch rất dễ lây lan, lại khó chữa trị khỏi, tình hình này thì chỉ có thể phong tỏa thành, người ngoài không vào được, người bên trong càng không ra được.

Đến lúc không thể kiểm soát được nữa, chỉ còn cách đốt thành dập dịch, dùng cách này để hoàn toàn ngăn chặn tình hình dịch bệnh lây lan. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc tướng quân trầm ngầm, binh sĩ thân cận bên cạnh hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao? Chúng ta có cần quay về thành Vân trước rồi nghĩ cách khác không?”

Dù thế nào cũng không thể mạo hiểm vào thành lúc này.

Thế nên Hoắc tướng quân cân nhắc một lúc, sau đó ra lệnh cho cả đoàn quay về thành Vân trước.

Lúc này họ đã đi được hơn nửa chặng đường.

Thẩm Nguyệt thấy thế bèn xuống xe ngựa hỏi: “Hoắc tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc tướng quân nói: “E là không thể đến thành Kinh được, nơi đó phát sinh dịch bệnh, cửa thành đóng chặt, Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên quay về thành Vân đợi dịch bệnh qua rồi hẵng tính”.

Đội nghi trượng sốt ruột về kinh, bây giờ nghe được tin tức này, ai cũng nôn nóng vô cùng.

Lỡ đâu cố chấp vào thành rồi mắc ôn dịch vào lúc này thì sẽ mất nhiều hơn được.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Người dân trong đó phải làm sao?”
 
Chương 736: C736: Chương 736


“Một khi ôn dịch bùng phát thì rất khó kiểm soát!”, Hoắc tướng quân nói: “Tạm thời không biết dịch bệnh lây lan ở thành Kinh là bệnh gì, nếu không chữa trị ổn, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ thành”.

“Nói cách khác, nếu không chữa trị được thì tất cả người dân bên trong đều bị bỏ rơi sao?”

Hoắc tướng quân gật đầu nói: “Công chúa quay về thành Vân trước rồi xem động thái bên này thế nào”.

Nhưng Thẩm Nguyệt đứng trước xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về hướng thành Kinh, lần lữa mãi không lên xe.

Nàng quay đầu lại nhìn Tô Vũ đã ra khỏi xe ngựa, hắn yên lặng đứng trước xe nên hỏi hắn: “Chàng nghĩ sao? Chúng ta phải quay đầu à?”

Tô Vũ bình thản: “Công chúa lo cho dân chúng, mọi chuyện mặc công chúa giao phó”.

“Ồ…”, Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đến thành Kinh đi”.


Hoắc tướng quân khuyên: “Công chúa, trong thành Kinh đang bùng phát dịch bệnh chứ không phải đơn giản là cảm sốt bình thường, xin công chúa hãy suy nghĩ lại”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta biết, vừa lúc ta biết chút y học, mong rằng có thể giúp đỡ gì đó. Hoắc tướng quân, tướng quân dẫn các huynh đệ quay về đi, bọn ta tự mình vào thành là được”.

Nghe nàng nói như vậy, người trong đội nghi trượng nhất thời không có chủ kiến, khó tránh khỏi có phần do dự.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Các vị không muốn đồng hành thì có thể đi theo Hoắc tướng quân trở về, đợi sau khi ôn dịch của thành Kinh được dập tắt rồi quay lại”.

Nhưng Thẩm Nguyệt khăng khăng như vậy, chắc chắn Hoắc tướng quân sẽ không rời đi, các thân binh của ông ta không một người nào do dự, cho dù những người trong đội nghi trượng kia nảy sinh suy nghĩ chùn bước thì cũng không có người hộ tống về thành Vân.

Thế là cuối cùng mọi người đành phải đuổi theo, vẫn kiên trì tiến về thành Kinh.

Trước khi trời tối đội ngũ đến bên ngoài thành Kinh.


Ngoài thành lạnh lẽo tiêu điều.

Cửa thành loang lổ màu sắc cổ xưa vẫn luôn đóng chặt, người bên ngoài thành đứng dưới gọi hồi lâu nhưng không thấy người nào trả lời.

Cuối cùng cũng có một tên thủ vệ canh giữ cửa thành thò đầu ra từ giữa lan can trên tường thành, đáp lại một câu qua quýt: “Không mở cửa thành, các ngươi ở nơi nào thì trở về nơi đó đi!”

“To gan! Đây là Tĩnh Nguyệt công chúa do Hoắc tướng quân hộ tống đến, các ngươi còn không mau mở cửa thành ra!”

Dưới sắc trời mờ tối, thủ vệ tập trung nhìn xuống, quả nhiên đội ngũ đều là binh lính mặc giáp.

Thủ vệ cũng không tự quyết định được, nhanh chóng đi bẩm báo với thủ thành.

Đợi thêm một lúc lâu nữa, mãi đến khi sắc trời dần dần nhuộm thêm những lớp mực đen dày, cửa thành của thành Kinh mới chậm rãi kẽo kẹt mở ra.

Bên trong lấp lóe ánh lửa, đi đầu tiên chính là thủ thành của thành Kinh.

Có lẽ trước kia thủ thành này đã gặp mặt Hoắc tướng quân, vì vậy không hề nghi ngờ thân phận của Tĩnh Nguyệt công chúa, bởi vì người này biết Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần Đại Sở đang ở phương nam, bây giờ hòa đàm giữa hai nước đã kết thúc, cũng là lúc bọn họ trở về.
 
Chương 737: C737: Chương 737


Nhưng cứ tùy tiện cho những người này vào thành như vậy, nếu như bị nhiễm ôn dịch, dù thế nào đi nữa thủ thành cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Vì thế trước khi vào thành, thủ thành hết lần này đến lần khác nói rõ tình huống, cộng thêm hết lời khuyên ngăn, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn không hề bị dao động, khăng khăng muốn vào thành.

Cuối cùng thủ thành cũng không có cách nào, đành phải nghênh đón bọn họ vào thành.

Thành Kinh mới trải qua thử thách úng lụt mùa thu, lần thiên tai này vô cùng nghiêm trọng, lương thực thiếu thốn, lại trong thời điểm mấu chốt dễ bùng phát ôn dịch, đại phu trong thành có hạn, dù dùng hết tất cả vốn liếng cũng không cách nào ngăn chặn được trận ôn dịch này.

Trên đường cái lạnh lẽo ẩm thấp không một bóng người.

Chỗ rẽ đầu đường ngẫu nhiên có mấy cái đèn lồng trắng lay động, đoán chừng là bị gió đêm thổi xuống.

Rất nhanh đèn lồng giấy màu trắng đã bị nước đọng đục ngầu trên mặt đất thấm ướt, kèm theo đó là tiếng khóc đau thương không biết từ nhà nào truyền ra, cảm giác đặc biệt thê lương.


Thủ thành nói từ sau khi ôn dịch bùng phát, mỗi ngày đều có người lần lượt chết đi.

Thủ thành cũng không có cách nào, người chết vì dịch bệnh không thể chôn cất, đành phải lập tức mang thi thể đi thiêu.

Tối cùng ngày, thủ thành tạm thời sắp xếp chỗ ở cho đoàn người, vốn là để đám người Thẩm Nguyệt tạm ở một đêm, chờ ngày mai rồi rời đi.

Nào ngờ đến ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt thức dậy nhưng không hề có ý muốn rời đi, trái lại buộc gọn tay áo rộng thùng thình, chuẩn bị làm một trận lớn.

Thủ thành nơm nớp lo sợ hỏi: “Công chúa có ý gì vậy?”

Thẩm Nguyệt nhướn mày nói: “Biết trong thành Kinh có ôn dịch hoành hành mà ta còn tới, ngươi cho rằng ta chỉ tới để ngủ qua đêm thôi sao? Một ngày ôn dịch trong thành còn chưa được dập tắt, bách tính sẽ phải chịu khổ thêm một ngày, rời đi lúc này há chẳng phải quá vô trách nhiệm”.

“Không thể được công chúa, ôn dịch này rất dữ dội, nếu bị lây nhiễm… không dễ chữa trị!”


“Vậy thì càng không thể đi”.

Thủ thành vô cùng sốt ruột, lại đi tìm Tô Vũ, nói: “Hay là Tô đại nhân khuyên nhủ công chúa đi, lỡ như xảy ra sai sót gì…”

Tô Vũ nói: “Đây là ý của công chúa, Tô mỗ cũng không thể làm gì”.

Vẻ mặt hắn không thay đổi, lại nói: “Đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn Tĩnh Nguyệt công chúa sẽ giúp bách tính thành Kinh vượt qua nguy cơ lần này”.

Sau đó đến giữa trưa, trước cửa nha môn đặt mấy cái nồi lớn, thủ thành đành phải đứng cạnh giúp đỡ, tập hợp tất cả thảo dược còn sót lại trong thành, Thẩm Nguyệt bận rộn điều chế rồi sắc thuốc, không lúc nào nghỉ tay.

Sau khi sắc thuốc xong, Tần Như Lương và Hạ Du phụ trách phân chia thuốc cho từng bách tính.

Thẩm Nguyệt lại để cho bách tính mắc ôn dịch lúc đầu đi đến, để nàng tỉ mỉ khám bệnh, sau đó đưa ra cách chữa trị đặc thù.

Hoắc tướng quân không thể lại nơi này quá lâu, thành Vân còn có quân đội đang chờ ông ta trở về bố trí chỉ huy.

Tô Vũ đưa tiễn ông ta đến cửa thành.
 
Chương 738: C738: Chương 738


Hoắc tướng quân không nhịn được lo lắng nói: “Công chúa có lòng thương con dân tất nhiên là tốt, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân. Tô đại nhân cũng nên cố gắng khuyên nàng sớm ngày rời đi, không cần thiết phải vì nhỏ mất lớn”.

Tô Vũ gật đầu nói: “Bên phía Nam Cảnh làm phiền tướng quân rồi”.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh”. Hoắc tướng quân vô cùng nghiêm túc nói ra.

Tô Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Triệu Thiên Khải vừa chết, sớm muộn gì triều đình cũng nhận được tin tức, có lẽ rất nhanh sẽ có Trấn Nam đại tướng quân mới đến nhậm chức. Binh quyền của đại quân này…”

Hắn cũng không nói hết lời.

Đương nhiên Hoắc tướng quân hiểu rõ, nói: “Ta biết nên làm như thế nào”. Sau đó ông ta để lại một nửa thân binh của mình, dùng để bảo vệ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Tô Vũ không từ chối, Hoắc tướng quân lại thấp giọng nói: “Có gì cần sai khiến, tướng quân cứ để bọn họ đi làm là được, bọn họ đều là binh sĩ đáng tin đã đi theo ta nhiều năm. Còn những người của đội nghi trượng kia, có thể xử lý thì mau chóng xử lý”.


Tô Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không sống được bao lâu”.

Đội nghi trượng này không giống với đội ngũ của Thẩm Nguyệt lúc trước.

Lúc đầu thành phần đội nghi trượng đi trước của Thẩm Nguyệt phần lớn đều là hộ vệ, dọc đường bảo vệ sự an toàn cho nàng. Mà nhóm nghi trượng bị Tô Vũ cùng Hạ Du ném lại phía sau hầu hết đều là tai mắt của hoàng đế, điều hoàng đế vẫn luôn không yên tâm nhất chính là Tô Vũ.

Họ đã tìm mọi cách để đưa tin tức về thượng kinh nhưng đáng tiếc tất cả đều bị chặn lại.

Sau đó Hoắc tướng quân vẫn luôn phái người giám sát đồng thời hạn chế hành động của họ mới trì hoãn cho đến ngày hôm nay.

Sau khi nhìn Hoắc tướng quân và một nửa thân binh của mình trở về, Tô Vũ mới đưa số thân binh còn lại trở vào thành.

Cánh cổng vững chãi của thành Kinh chậm rãi khép lại.


Sau khi đun nấu liên tục mấy ngày, thuốc trong thành được phân phát cho mọi người, có thể phát huy một chút tác dụng nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.

Mỗi ngày vẫn như cũ đều có người phát bệnh.

Chưa đến hai ngày sau khi đội nghi trượng tiến vào đều lần lượt có người bị sốt và xuất hiện các triệu chứng của bệnh dịch.

Bởi đội nghi trượng đều ăn ở cùng nhau nên tốc độ lây nhiễm vô cùng nhanh, thậm chí còn không kịp cách ly.

Cho dù uống bao nhiêu loại thuốc phụ triệu chứng vẫn không hề thuyên giảm, ngược lại còn ngày sau so với ngày trước càng trầm trọng hơn.

Thẩm Nguyệt tận mắt chứng kiến những người bệnh chết bị hỏa thiêu.

Một số người chết trong tình trạng vô cùng kinh khủng, da thịt toàn thân chuyển sang màu tím đen với những vết mưng mủ và rỉ máu, có vài người thì ho ra máu tới khi sức cùng lực kiệt mà tử vong.

Vì cá nhân khác nhau mà các triệu chứng của dịch bệnh cũng khác nhau, từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc căn bệnh là ở đâu.

Tô Vũ cũng không nhàn rỗi, hắn mỗi ngày đều thử nghiệm đủ loại thuốc, sau bao nỗ lực không biết mệt mỏi cuối cùng cũng có thể được tính là có chút tác dụng phòng ngừa phát bệnh, nhưng những người đã nhiễm bệnh dịch đều vô phương cứu chữa.
 
Chương 739: C739: Chương 739


Vào thời điểm này, một số lượng đáng kể người dân trong thành đã được xác định bị nhiễm ôn dịch.

Ngay cả những thành viên trong đội nghi trượng cũng từng người nối tiếp nhau buông tay.

Thẩm Nguyệt không thể bỏ mặc những người dân mắc bệnh dịch này, bọn họ mới chỉ đang trong giai đoạn sinh bệnh, còn chưa thiệt mạng, không thể một ngọn đuốc thiêu hết toàn bộ họ.

Nếu không được điều trị, bước tiếp theo họ sẽ lây nhiễm sang cho những người khác.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn những người trong đội nghi trượng gộp cả những người dân nhiễm bệnh mà chết, cuối cùng đều bị đưa đi hoả táng.

Có vẻ như cái kết cục này nằm ngoài dự liệu của họ, nhưng cũng hợp logic.

Toàn bộ đội nghi trượng đều bị nhiễm bệnh dịch, không nhiều hơn hay ít đi một người, điều này luôn khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy có điểm kỳ quặc không thể giải thích được.

Nhưng như vậy cũng tốt, để tránh cho họ thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào nàng và Tô Vũ.


Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ với vẻ mặt nhàn nhã ở bên cạnh hỏi: “Toàn bộ người trong đội nghi trượng đều bị nhiễm bệnh mà chết rồi, xem ra rất trùng hợp đó?”

Tô Vũ khó hiểu hỏi lại: “Trùng hợp chỗ nào?”

“Không trùng hợp thì tại sao chúng ta vẫn bình an vô sự mà tất cả bọn họ đều chết rồi?”

Tô Vũ thong dong đáp: “Có lẽ đều là do ý của ông trời, ông trời muốn ai đó từ biệt cõi đời thì khi giờ tử đã điểm chúng ta làm thế nào cũng không thể trốn tránh được”.

Lời hắn nói điềm nhiên như không khiến Thẩm Nguyệt nhất thời tìm không ra lý do để phản bác.

Bệnh dịch không phải thứ con người có thể kiểm soát được, nếu không cũng sẽ không có nhiều người bị lây nhiễm như vậy, do đó ai mắc bệnh hay không mắc bệnh, ngoại trừ tình huống của bản thân cũng có vài phần phải nghe theo ý trời.

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó bề tin tưởng, nhưng cũng không truy cứu thêm.

“Muốn chữa khỏi bệnh của bọn họ phải biết được nguyên nhân gốc rễ. Chỉ khi tìm được nguồn gốc của bệnh dịch mới có thể khống chế nó một cách triệt để”.


“Nhưng phải làm thế nào mới có thể tìm ra nguồn cơn?”

Tô Vũ cũng không nói rõ.

Khi trở lại trước cửa nha môn, vừa hay Tần Như Lương cũng phân phát xong canh thuốc cho mọi người, hắn tiến vào trong sân nói: “Nếu như mỗi ngày đều nấu thuốc như vậy thì dược liệu trong thành chẳng bao lâu sẽ cạn kiệt mất, trước mắt đã không còn dư lại bao nhiêu…”

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì một người cao to vạm vỡ như vậy nói đổ gục liền đổ gục xuống đất.

“Tần Như Lương!”

Vài người vội vã chạy tới đỡ hắn, Thẩm Nguyệt sờ trán hắn, nói với Hạ Du: “Hắn đều đã phát sốt rồi sao ngươi không phát hiện ra sớm hơn?”

Hạ Du đáp: “Ta bận rộn phát thuốc nên không chú ý tới”.

Công việc bộn bề quấn thân, Hạ Du nào còn thời gian quan tâm đến tình trạng của Tần Như Lương, huống hồ hai người họ mỗi ngày đều uống thuốc sắc phòng bệnh, còn tưởng rằng sẽ không bị nhiễm bệnh mới đúng.

Chẳng ngờ Tần Như Lương bỗng nhiên ngã quỵ, bản thân Hạ Du cũng cảm thấy vô cùng đột ngột.

Sau khi dìu Tần Như Lương trở về phòng, Thẩm Nguyệt vội vàng châm cứu rót thuốc cho hắn, không dễ dàng gì mới giúp hắn hạ sốt nhưng qua một hồi lại tái đi tái lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom